Trong đại sảnh rộng rãi đông đảo đầu người, cực kỳ náo nhiệt tràn đầy không khí hỉ khánh vui mừng. Tại đại sảnh bố trí riêng biệt hàng ghế ngồi, dành cho các đại biểu hoặc thủ lĩnh thế lực cường đại nhất đến từ phương Đông Gia Mã đế quốc. Mặc dù nhiều người trong lòng hận mong cho Mặc gia sớm một chút suy sụp nhưng biểu hiện ra vẫn cực kỳ đúng phép.
Tại ghế thủ vị trên đài cao, một vị tóc hoa râm mặc Hoa phục lão giả đang hướng về phía tân khách lui tới ôm quyền hành lễ, hắn tựa hồ là hưởng thụ loại này...vô số ánh mắt đố kị nhìn chằm chằm. Bởi vật trên khuôn mặt già nua vẻ vui mừng pha lẫn tươi cười đắc ý chưa bao giờ gián đoạn. Lão giả này đúng là Mặc gia đại trưởng lão Mặc Thừa đồng thời cũng là một cột trụ chống Mặc gia, Mặc gia bây giờ đạt đến địa vị như bây giờ hầu như hơn phân nửa là công lao của hắn.
"Diêm thành thành chủ Bác Nhĩ đại nhân đến !"
Nơi đại môn một tiếng hô thông báo truyền vào đại sảnh làm cho đại sảnh huyên náo có chút tĩnh lặng, từng đạo ánh mắt kỳ dị quét về phía cửa lớn. Bình thường mà nói, quan viên đế quốc sẽ không chủ động tới tham gia địa phương thế lực ăn mừng. Bất quá Diêm thành thành chủ hôm nay trước đông người đến đây ăn mừng, cử chỉ này khiến cho mọi người trong lòng sáng tỏ. Mặc gia nguyên lai đã đả thông Diêm thành trên dưới tất cả các bộ phận.
Thu được sự ủng hộ của quan phương lại có Vân Lam Tông hậu thuẫn, cũng khó trách Mặc gia mấy năm gần đây thực lực tăng vọt, hơn nữa còn mơ hồ có xu thế độc quyền vùng Đông Bắc tỉnh.
"Haha, Mặc Thừa đại trưởng lão. Chúc mừng a !" Nơi cửa lớn, một đám người bao quanh một vị trung niên mập mạp mặc trang phục tráng lệ, vẻ mặt tươi cười đi đến thân mật cười nói.
"Haha, Bác Nhĩ đại nhân. Làm phiền ngài tự mình đến, mời mời." Hướng về phía vị mập mạp cười cười này ... không biết bao năm mò được Mặc gia nhiều ít. Mặc Thừa trong lòng hiện lên sát ý lạnh như băng. Khuôn mặt nở nụ cười giơ tay hướng về một cái ghế trên đài cao. Cùng vị diêm thành thành chủ cười truyện tiếu vài câu chợt vang lên thông báo:
"Diệp gia chủ Diệp Tùng đại nhân đến !" Nghe tên này Mặc Thừa có chút sửng sốt khuôn mặt hiện lên vẻ phi tiếu, Diệp gia đây là một trong Đông Bắc tỉnh tam đại gia tộc. Thế lực Mặc gia dù đang hưng thịnh như mặt trời ban trưa thì vẫn kém hơn một ít. Bất quá nhiều năm tích lũy khiến cho thực lực Diệp gia không thể khinh thường. Trên khuôn mặt Mặc Thừa lộ ra ánh mắt như vậy là vì Diệp gia gia chủ tự mình đến. Dựa theo tình huống bình thường, Đông Bắc tứ đại gia tộc quan hệ xu thế như nước với lửa. Cấp mặt mũi cho đối phương như thế này tuyệt đối không thể. Như hôm nay Diệp gia đến có chút ngoài dự đoán của mọi người, rõ ràng hàm chứa một ít ý tứ lấy lòng. Hiển nhiên, theo Mặc gia thực lực đại tăng tâm tư đối địch của Diệp gia cũng dao động rất nhiều.
"Haha, Mặc Thừa lão gia tử ! quả nhiên càng già càng dẻo dai nha. Đông Bắc tỉnh này sắp hoàn toàn giao cho lão cả rồi." Một vị trung niên nam tử mặt gầy cười lớn tiến vào đại sảnh hướng Mặc Thừa nói.
"Haha, không nghĩ tới Diệp tộc trưởng lại chạy tới đây. Lão phu thật nhận không nổi vinh hạnh này a." Mặc Thừa lại cười nói. Cùng Diệp Tùng mặt cười gian nói chuyện với nhau vài câu. Sau đó đưa hắn lên yên vị trên ghế.
Kế tiếp, đến một nhóm lớn thế lực thủ lĩnh địa vị cao tại Đông Bắc tỉnh Gia Mã đế quốc. Trong nhất thời hình thành không khí náo nhiệt trong đại sảnh. Quả nhiên là một lần thịnh hội long trọng. Nhìn khách quý đầy chật người khuôn mặt Mặc Thừa ý cười ngày càng đậm. Tại Đông Bắc tỉnh, ngoại trừ Mặc gia hắn có lực hiệu triệu như vậy không kiếm được nhà thứ hai.
Mặc Thừa khuôn mặt mang ý cười đang nghe tiếng thông báo cuối cùng rốt cục tự mình xuống đài bước nhanh ra cửa lớn.
Làm nhân vật tiêu điểm toàn trường, cử động của Mặc Thừa tự nhiên là bị mọi người để ý, để hắn tự mình đi ra nghênh đón lập tức cảm giác ngạc nhiên thấp giọng bàn luận. Tại Đông Bắc tỉnh có thể khiến Mặc gia đại trưởng lão đối đãi như thế tựa hồ cũng không nhiều.
Chỗ cửa lớn một đám người quây quần mà đến, đứng đầu là một vị nử tử thân vận nguyệt bào bước nhịp nhàng chậm rãi tiến đến cửa lớn, trên dung nhan xinh đẹp động lòng người mang nét cười nhàn nhạt. Chung quanh những người nhận ra thân phận không kìm được thần tình kinh ngạc.
"Haha, Nạp Lan chất nữ (cháu gái), Kiếm tiêu hiền điệt, không nghĩ tới hôm nay lại tự mình đến đây. Thật là cho Mặc gia trên dưới vẻ vang a." Nhìn nguyệt bài nữ tử tuổi còn trẻ cùng với thanh niên mặc áo bào trăng bắt đầu từ đại môn tiến vào, khuôn mặt Mặc Thừa nụ cười càng thịnh tiến lên xưng hô thân mật cười to nói.
"Dĩ nhiên là Vân Lam Tông tông chủ thân truyền đệ tử, Nạp Lan Yên Nhiên hơn nữa còn có thiên tài ngàn năm của Vân Lam tông đệ tử của Cổ Hà cùng với ký danh đệ tử của Vân Sơn? Hắc, thảo nào Mặc Thừa hưng phấn như vậy."
"Lão gia hỏa này từ nay về sau không biết muốn lấy việc này khoe khoang bao lâu."
"Ôi, xem ra Vân Lam Tông đối với Mặc gia đúng là càng ngày càng coi trọng. Aa, lần này dĩ nhiên Vân Lam Tông tông chủ tương lai cũng đến đây."
Khi nhận ra thân phận của nguyệt bào nữ tử xinh đẹp cùng với thanh niên mặc bạch y tuấn tú, trong đại sảnh mọi người thần tình đố kỵ âm thầm thở dài một tiếng. Vân Lam Tông đứng sừng sững tại Gia Mã đế quốc là thế lực khổng lồ, tại đây trong lòng các thế lực trung đẳng không thể nghi ngờ là tồn tại như pho tượng cao tựa núi, cực lực áp bách. Mặc gia có thể cùng bọn họ quan hệ thật khiến không biết bao nhiêu người ghen ghét đỏ con mắt lên.
"Mặc Thừa trưởng lão khách khí, Yên Nhiên cùng Kiếm đệ cũng chỉ phụng mệnh sư phụ mà thôi." Nạp Lan Yên nhiên ánh mắt quét một vòng đại sảnh, gần như bao quát Đông Bộ tỉnh mười chi mười bảy tám thủ lĩnh thế lực, sâu trong ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc cùng hứng thú, cười nói.
“Quả là anh tài xuất thiếu niên” Mặc trưởng lão mim cười.
“Đạ ta Mặc trưởng lão đã quá khen” bạch y thiếu niên mỉm cười. Hắn quay sang nhìn Nạp Lan yên Nhiên. Lần này quả thực hắn không muốn xuống núi bất quá hắn bị bắt ép xuống. Tính ra bối phận của hắn ít ra cũng là ký danh của Vân Sơn so với bối phận còn cao hơn nàng. Bất quá trông hắn nhỏ tuổi hơn Yên Nhiên, Yê Nhiên nhất định muốn làm tỷ tỷ của hắn. Bất quá cách gọi thể nào không quan trọng vì hắn cũng không có ý với Yên Nhiên chẳng qua là chỉ một cách gọi hắn cũng không quá để ý.
"Haha, Nạp Lan chất nữ, Kiếm hiền điệt, Cát Diệp trưởng lão, mời !" quay về phía đám người Nạp Lan Yên Nhiên sau cười to một tiếng, Mặc Thừa xoay người tự mình đi trước dẫn đường, đem ba người đến vị trí thủ vị rồi tại bên cạnh hắn ngồi xuống, cười lớn không ngừng tâm sự.
Lần này mọi người lại tập trung vào vị bạch y thiếu niên. Vị này nhưng là dám đứng trước mặt mọi người tuyên bố Vân Vận sau này sẽ là thê tử của hắn. Việc này đã truyền khắp Gia Mã đế quốc. Hơn nữa theo nội bộ của các gia tộc hẳn họ phải biết hắn đã là ngũ phẩm luyện dược sư thực lực đã đến đấu linh. Nhưng nào họ biết hắn đã sắp bước vào cấp bảy sắp bước lên đấu hoàng.
Mặt khác, Diệp gia gia chủ Diệp Tùng một bên thần tình đố kỵ nhìn đám người Nạp Lan Yên Nhiên thân thiết chuyện trò cùng Mặc Thừa, sau một lúc lâu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, miệng khổ sáp, mặc dù hắn cũng muốn tiếp cận vị Vân Lam Tông tông chủ tương lai này kéo chút quan hệ, nhưng sau khi cân nhắc thân phận song phương. Hắn đành phải cười khổ lắc đầu, đoạn đứng dậy cầm chén trà dứt khoát đi xuống trong lòng tính toán có nên chăng cùng Mặc gia hợp tác sớm một chút. Để ngừa ngày sau bỗng nhiên Mặc gia thực lực tăng vọt đem cả ngọn cắt đi.
Bạch y thiếu niên ngước nhìn lên mái nhà, hắn biết thanh niên đang đứng trên mái nhà là ai. Lần này nhưng bản tôn hắn đến là có việc có vẻ như lần này Mặc gia song đời rồi. Hắn cũng không quản bản tôn muốn làm gì. Dù sao cùng với nhau, cùng dáng vẻ hưng hắn là cùng bản tôn cùng tính cách nếu như bản tôn không ra tay hắn không ngại giúp bản tôn một tay.
Trong đại sảnh, Mặc Thừa rốt cuộc đình chỉ nói chuyện, chậm rãi đứng dậy ánh mắt nhìn thế lực khắp nơi chung quanh đại sảnh. Cười đè ép tay xuống, nhất thời không khí huyên náo trở nên yên tĩnh dần, từnh ánh mắt chuyển lại gần.
"Haha, phi thường cảm tạ chư vị có thể tới tham gia ta cái ... xương già lão này bữa tiệc. Trong thiếp mời hẳn đã viết tinh tường, cuộc tụ hội này chủ yếu là còn có một đại sự muốn cùng chư vị thương lượng." đợi không khí dần trầm ổn Mặc Thừa lúc này mới cười nói.
Nghe được Mặc Thừa nói, đại sảnh tức khắc các lỗ tai đều dựng lên.
"Gần nhất Mặc gia chúng ta bên trong trải qua thương nghị, chuẩn bị thành lập Mặc Minh. Mặc Minh cũng không phải là cái gì tổ chức nghiêm ngặt, chỉ là muốn một tí thế lực bằng hữu tập hợp cùng một chỗ. Sau đó hợp lực song phương cùng đạt đến một lợi ích, dù sao lực lượng một người xa xa kém mấy nhà hợp lại... hơn nữa lúc này ta thừa nhận, chỉ cần gia nhập Mặc Minh đó là Mặc gia minh hữu cùng hưởng thụ Mặc gia tình báo và vũ lực viện trợ với một chút đặc quyền... chư vị nghĩ như thế nào ? Nếu là đối với Mặc Minh cảm thấy hứng thú, không ngại mọi người nhất khởi hợp tác." Mặc Thừa cười dài nói.
Nghe được Mặc Thừa nói, trong đại sảnh mọi người sắc mặt bất đồng. Mặc dù ngoài miệng Mặc Thừa nói không phải tổ chức gì đó nghiêm ngặt, nhưng bọn họ cũng rõ ràng một khi gia nhập Mặc Minh đó là tương đương bị khoát lên tiêu chí Mặc gia. Mặc dù từ nay về sau có lẽ được Mặc gia che chở, bất quá chính là gián tiếp bị Mặc gia thu nạp vào biên chế a.
Trong đại sảnh lâm vào một trận ngắn ngủi trầm mặc, sau một hồi cuối cùng một ít tiểu thế lực yếu nhược đánh tiếng nguyện ý gia nhập Mặc Minh, bọn họ rất nhiều người đã sớm quyết định chủ ý đầu nhập vào Mặc gia.
Có người mở đầu, một ít kiêng kỵ Mặc gia, sợ hãi bị xếp bọn họ vào danh sách đen thế lực ở giữa, sau khi ngập ngừng cũng có không ít người chọn lựa gia nhập.
Bạch y thiếu niên quay sang nhìn Nạp Lan Yên Nhiên và Cát DIệt hơi ngẩn người quay sang cùng với hắn đánh mắt. Có vẻ không biết chuyện gì đang diễ ra. Bạch y thiếu niên gật đầu đánh mắt ý bảo mọi người tiếp tục nghe chuyện tiếp theo.
Vẻ mặt tươi cười nhìn các thế lực gia nhập, mặc dù bây giờ nhân số không nhiều nhưng mà đây chỉ là kế hoạch sơ bộ. Chỉ cần ngày đợi ngày sau Mặc gia triển lộ thực lực thì tin tưởng những người đang ngồi này hẳn là biết phải lựa chọn thế nào. Trong lòng thoáng có chút đắc ý, Mặc Thừa lại cười nói:
"Mặc Minh mặc dù có chút lỏng lẽo nhưng cũng tạm thời cần nắm trong tay người..."
"Tự nhiên là Mặc Thừa đại trưởng lão chưởng quản là thích hợp nhất." Mặc Thừa còn chưa nói hết trong đại sảnh đã vang lên một trận thanh âm vuốt mông ngựa đồng thời còn có dàn thanh âm phụ họa.
"Ha hả ha hả, được chư vị ưu ái lão phu từ chối thì bất kính, vậy Mặc Minh tạm thời do lão chưởng quản a." cũng không để ý tới người khác có hay không ý kiến phản đối, Mặc Thừa vung tay lên như vậy quyết định.
Nhìn Mặc Thừa kia tự biên tự diễn trong đại sảnh còn không ít người thật sự không thể nói gì... lão gia hỏa này da mặt cũng quá dày đi chứ ?!"
“Huýt hiu...” Một tiếng huýt sao vang lên kèm theo đó là một âm thanh giọng cực kỳ giễu cợt: “So(tiếng anh), có vẻ ta lại làm phiền mọi người rồi!”
Trong đại sảnh an tĩnh, thanh âm nhàn nhạt không hợp thời đột nhiên vang lên, quần áo màu đen quỷ dị chợt hiện lên tại trung tâm đại sảnh, dưới hắc bào một cặp mắt âm lãnh nhìn Mặc Thừa sắc mặt chợt âm trầm đang ở trên đài cao.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trong phòng khách bỗng xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào hẫp dẫn hết thảy ánh mắt nhìn vào. Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng chợt vì vị hắc bào nhân này mà mặc niệm một chút. Đối với việc Mặc Thừa rất coi trọng mặt mũi, tại trường hợp này mà nói thì không thể nghi ngờ chính là đã chọc giận hắn.
-“Ngươi là Mặc Thừa?” Hắc bào nhân hạ giọng nói, thanh âm rõ ràng của người còn trẻ, ôn nhu, không bởi vì vẻ mặt muốn giết người của Mặc Thừa mà biến hoá.
- “Ngày hôm nay là ngày vui của Mặc gia. Thỉnh các hạ nể mặt tạm hoãn một chút. Bất luận có việc gì, chờ yến hội hôm nay xong hãy trở lại trao đổi, có được không?” Nghe được âm thanh còn trẻ, trong lòng Mặc Thừa thoáng thở nhẹ mộ hơi dài. Thủ chưởng khô héo chậm rãi lộ ra ngoài ống tay áo, hơi cong lên, cuồng bạo hoả thuộc tính đấu khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, tản ra quang mang màu đỏ thẫm, đem dấu bàn tay thoáng có chút quỷ dị.
Nghe trả lời của Mặc Thừa, hắc bào nhân thở dài lắc đầu. Hắn lên tiếng: “Ngươi không trả lời có nghĩa là thừa nhận?”
-“Không biết ý các hạ là gì? Mong các hạ nể mặt chúng ta một chút nếu không....” rong giọng nói của Mặc Thừa ẩn giật chút sát khí. Hắn không cảm thấy thanh niên này có chút ba động đấu khí nào. Điều này có chút làm hắn nghi kị song cũng không làm hắn cảm giác nhất định phải cho đối phương mặt mũi, có vẻ đối phương là một nam hài. Hơn nữa sau lưng hắn còn là Vân Lam tông hắn còn không có sợ.
-“Thanh Lân là ngươi bắt đi!” Thanh niên hắc bào lại không thèm để ý câu nói nào của Mặc Thừa.
Mặc Thừa gắt gao nhìn chằm chằm về phía hắc bào nhân phía dưới. Khuôn mặt già nua vốn đang rạng rỡ thoáng có chút vặn vẹo, trở nên dữ tợn. Khoé miệng hơi co quắp, bàn tay vung lên, nhất thời trong phòng khách các cửa phòng bị phá tung. Hơn mười cao thủ Mặc gia, trang bị trọng trang, đằng đằng sát khí xông vào phòng khách, vây quanh hắc bào nhân.
-“Càn rỡ, một tiểu tử không có đấu khí như ngươi dám đến Mặc gia ta làm loạn. Có vẻ như tiểu tử ngươi đến đây là để gây sự với Mặc gia chúng ta. Nếu như thế hôm nay ta không thể tha cho ngươi được...” Mặc Thừa lên tiếng. Hắn nhất định phái giết chết thiếu niên này có vẻ như thiếu niên này biết rõ chuyện bích xà tam hoa đồng.
-“Haizzz...” Thiếu niên thờ dài. Trong long hắn chửi “F*ch you lấy cớ cũng phải cho nó logic chút đi!”. Mặc Thừa đang định lao về phía hắn. Mọi người trong lòng đều lạnh cả người xem ra lần này hắc bào thanh niên chết chắc một người không có chút đấu khí nào như thế nào sao tránh khỏi ma trảo của Mặc trương Lão.
-“Phanh” không như mọi người nghĩ. Người bị bắn ra lại là Mặc thừa mặc trưởng lão. Mọi người thấy thiếu niên từa hồ không đụng đậy gì vậy mà Mặc Trương Lão lại bị đánh bại. Mọi người chỉ thấy hắn tung ra một cú đấm rồi Mặc trưởng lão bị bắn ra ngoài.
Bạch y thanh niên lúc này lẩm nhẩm nói rất nhỏ mà mọi người không nghe rõ: “123 quyền trong vòng một giây, có vẻ như vậy là đủ”
Mọi người lúc này thấy thế to tròn con mắt, chẳng lẽ họ nhìn nhầm, một người không có chút ba động đấu khí lại hạ gục Mặc trưởng lão trong vòng một chiêu. Đây còn là người sao.
-“Mặc đại trưởng lão” mấy tên cao thủ mặc gia hô lớn sau đó đều hướng hắc bào thanh niên tấn công. Mặc trưởng lão lúc này trên miệng chảy ra đầy máu. Hơn nữa khi va chạm mọi người còn nghe được xương sống vỡ vụn nếu không nhanh chữa trị hắn phải liệt còn là nhẹ.
-“Hừ” Hắc bào thiếu niên khoanh tay lại. Cả người hắn bốc ra hắc hỏa ngập trời. Cả phòng bắt đầu nóng rực, một số thứ bắt đầu bốc cháy. Trên đầu hỏa long như xuất hiện một cách sống động. Nó liên tục hống lên những tiếng long ngâm. Một số người bắt đầu sử xuất đấu khí sa y để chống đỡ
-“Dị hỏa” mọi người hít lấy một cậu khí lạnh vào miệng. Mọi người lúc này đang quan sát mất tên cao thủ Mặc gia bị dị hỏa đốt nướng cchir nghe thấy kêu lên một tiếng hóa thành than.
Hắc bào nhân mỉm cười. Trong mắt hắn là thấy những đoàn ánh sáng. Hắc bào thiếu niên trong tay một hạt hâu màu đỏ như máu đang hút lấy những ánh sáng này.
"Tê"
Trong phòng khách, vài tên cao thủ Mặc gia đang định tấn công lúc này tâm trạng lâm vào kinh sợ, nhất thời vang lên liên tiếp tiếng hít thở khí lạnh. Từng đạo ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân đang đứng thẳng bât động. Nhớ tới sâm bạch hoả diễm kinh khủng, tất cả mọi người da đầu nổi lên một trận ngứa ngáy.
-“Người này thực lực quá mạnh mẽ sợ là hôm nay Mặc gia đá phải thiết bản”
Đại sảnh chìm trong im lặng. Mọi người sững sờ nhìn Mặc Thừa dễ dàng bị hắc bào nhân bóp cổ lập tức không kềm được nuốt một ngụm nước bọt. Hơn mười phút trước còn đang hoạch định kế hoạch nhất thống mấy tỉnh đông bắc của Gia Mã đế quốc, hùng đồ đại lược. Mười phút sau, ngay cả tánh mạng nhỏ cũng bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Loại này quả thật là biến hóa nghiêng trời lệch đất, làm cho mọi người trong đại sảnh cò cảm giác cực kỳ khó tin.
Nhưng mặc kệ cảm giác không đúng như thế nào, cái đang xuất hiện trước lại đúng là sự thật, một sự thật tàn khốc. Thanh danh hiển hách khắp mấy tỉnh đông bắc, Mặc gia đại trưởng lão, Quái Tử Mặc, lúc này đang trở thành một món đồ chơi trong tay người khác.
Nghe giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ bên dưới hắc bào, mọi người trong đại sảnh cũng mừng thầm trong bụng. Bất chấp như thế nào, nếu Mặc gia thật sự mất đi một gốc rễ trụ cột như Mặc Thừa, ngày sau, những thế lực nhỏ có thể lợi dụng cơ hội này để thoát khỏi sự khống chế của Mặc gia. Bởi vậy, trong đại sảnh, mặc dù có không ít thế lực đồng minh của Mặc gia, nhưng lại vẫn như cũ, chưa hề có một người nào ra tay tương trợ.
-“Tất cả những người hôm nay không phải người Mặc gia cút khỏi đây cho ta. Hôm nay ta muốn huyết tẩy Mặc gia...” Nghe thấy hắc bào thanh niên nói lên câu này mọi người nhất thời hít lấy một hơi khí lạnh. Ngữ khí quá điên cuồng đi.
Hắc bào nhân tiến về phía Mặc Thừa, nhâng hắn lên. Bàn tay hắn nắm chặt cổ Mặc Thừa. Mặc Thừa lúc này đã tỉnh khục khục ra vài vết máu, con mắt sợ hãi nhìn hắc bào thanh niên. Mọi người lúc này bắt đầu sơ tản. Mặc Thừa lúc này đánh ánh mắt về phía đám người Cát Diệp như mong muốn cầu cứu. Thật ra hắc bào nhân hắn cũng không có ra tay quá nặng. Hắn muốn cảm nhận từng chút từng chút hành hạ Mặc Thừa.
"Các hạ, xin thủ hạ lưu tình!". Thấy hắc bào nhân chuẩn bị đem Mặc thừa trong tay bóp cổ chết, trong đại sảnh một tiếng quát thình lình vang lên.
Nghe tiếng quát, mọi người trong đại sảnh đều hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, cuối cùng dừng lại trên người Cát Diệp vừa đứng dậy, lập tức sắc mặt có hơi biến đổi.
Bị mọi người nhằm chằm chằm, trên gương mặt già nua của Cát Diệp hiện lên một nụ cười khổ. Nói thật ra, sau khi chứng kiến tình huống Mặc Thừa không hề có sức phản kháng, hắn tự nhiên cũng không muốn làm người dẫn đầu như vậy. Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, mọi người đều biết, Vân Lam Tông quả thật là chống lưng cho Mặc gia. Chẳng biết chi tiết sự tình như thế nào, chỉ nghĩ rằng, nếu như hắc bào nhân thần bí kia chỉ muốn giáo huấn Mặc Thừa một chút, Cát Diệp cũng sẽ không ra mặt ngăn cản. Nhưng mà, xem tình huống bây giờ, hắn rõ ràng là muốn hạ sát thủ. Đến nước này, Cát Diệp cũng không thể ngồi yên. Dù sao, nếu Mặc Thừa bị người khác giết ngay trước mặt hắn, ngày sau trở lại Vân Lam Tông, chỉ sợ không tránh khỏi bị giáo huấn một phen.
Tiếng quát của Cát Diệp, ngược lại cũng làm cho động tác của hắc bào nhân ngưng trệ một lúc. Hắc bào xoay qua, lạnh nhạt nhìn Cát Diệp đang đứng trên đài cao. Hăc bào nhân hơi nhíu mày còn hỏa long như hiểu ý nó liên tục hống lên có vẻ như cực kỳ không cam lòng.
Nhìn chằm chằm Cát Diệp hồi lâu, hắc bào nhân lại xoay đầu đi. Dưới hắc bào, đôi mắt lạnh lẽo tập trung trên gương mặt gương mặt trắng bệch của Mặc Thừa, lạnh lùng nói: "Giao Thanh Lân ra hoặc chết, chọn!?".
"Khục... Đại đại ...nhân, ta thật sự không... hiểu người đang nói gì." Bị ánh mắt lạnh lẽo chăm chú, gương mặt Mặc Thừa có chút đau đớn, môi run rẩy nói, trong miệng chảy ra ít máu.
-“Ta chẳng qua là muốn cho ngươi một cơ hội bất quá...” Hắc bào nhân thanh niên thở dài một hơi. Hắn lôi kéo Mặc gia ra giữa sân Hắn cầm cổ lôi kéo Mặc Thừa như một con chó vậy. Mọi người nhìn cảnh này chỉ biết tặc lưỡi.
-“Xin các vị nể mặt Vân Lam tông có thể tha cho Mặc đại trưởng lão cùng Mặc gia một lần” Cạt Diệp lại vọng nói.
-“Hừ” Hắc bào thanh niên hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn cho hắn một cơ hội nhưng hắn không muốn nhận vậy thì...” thanh niên ánh mắt lạnh lung nhìn về phía Mặc thừa
Khuôn mặt Mặc Thừa cấp tốc run rẩy, đồng tử co rút nhìn theo bàn tay đang chậm rãi giơ lên. Một lúc sau, cuối cùng nhịn không được, rống lên: "Ngươi giết chết ta, tiểu cô nương kia tuyệt đối cũng phải bồi táng theo!".
-“Hừ, đừng tưởng ta không biết, Thanh Lân dưới tầng hầm của Mặc gia các ngươi đi” Hắc bào thanh niên lạnh lùng cười.
-“Sao ngươi biết !!?” Mặc Thừa há hốc miệng cả người run lên. Hắn không nghĩ đến người này lại biết rõ như vậy.
-“Chết đi!” Hắc bào cầm cổ Mặ Thừa ném mạnh lên không trung. Hắn giơ ngón tay chỉ về phía Mặc thừa đang bay trên trời: “Hỏa lon phần thưởng cho ngươi...”
Mọi người nghe câu này không hiểu gì thì một con hắc hỏa long từ cả người thiếu niên vọt ra. Nó lao thẳng về phía Mặc Thừa. Lần này Mặc thừa lại không có bị dị hỏa đốt cháy nhanh như mấy tên cao thủ mà mọi người còn nghe tiếng cháy xèo xèo kèm theo đó là mùi khét của thịt nướng cùng với tiếng gầm rú của Mặc Thừa hơn nữa còn kem theo tiếng siết của hỏa long lên người Mặc Thừa phát ra âm thanh răng rắc của tiếng xương vỡ vụn.
-“Các hạ hôm nay các hạ chẳng lẽ không nể mặt Vân Lam tông chúng ta sao?” Cát Diệp thấy hành động này thì mặt xanh xám.
-“Dựa vào Vân Lam tông một tên đấu hoàng và một tên sắp lên đấu tông?” Hắc bào thanh niên giọng nói đầy sự giễu cợt.
Nghe thấy thế Cát Diệp con hơi ngưng lại. Hắn chỉ hơi khựng người lại trong phút chốc: “Không biết các hạ là người nào bất quá mong các hạ neer mặt Vân Lam tông chúng ta có thể dừng lại đây được không?”
Hắc bào thanh niên lắc đầu. Trong tay hắn đột nhiên sáng lên. Sau khi ánh sáng vụt tắt xuất hiện trước mặt mọi người à một thành trường kiếm màu đỏ như máu vô cùng ủy dị. Hắn chỉ vào phí ba người nói: “Trừ ba người này. Tất cả người ở đây giết hêt cho ta Ma Kiếm”
“ong, ong...” thanh kiếm nghe như hiểu tiếng người vậy. Hắn tuột khỏi tay hắc bào nhân. Nó liên tiếp xẹt qua. Cứ mỗi lần đảo qua là một mạng người rơi xuống. Nhiều người không ngờ lại là những người không phải người Mặc gia chỉ trách họ tò mò không chịu rời đi.
Cát Diệp lúc này kinh hoàng nhìn về phía thanh ma kiếm như có người đồ điều khiển liên tụ đồ sát mọi người. Cát Diệp lúc này cả người lạnh như băng, trên trán đã vã cả mồ hôi.
“ngươi” hắc bào nhân chỉ vào bạch y thiếu niên.
“ngươi, ngươi muốn làm gì hắn, hắn nhưng là thiên tài của Vân Lam tông chúng ta. Nếu ngươi làm gì hắn nhất định sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi đâu” Nạp Lan Yên Nhiên giọng nói có chút run run.
Bạch y thiếu niên vỗ vỗ vai thiếu nữ ý bào còn là không sao. Bạch y thiếu niên với hắc bào thanh niên cung kính: “Không biết tiền bối có gì dạy bảo?”
Hắc bào thanh niên lên tiếng: “Ngươi xuống hầm ngầm của Mặc gia mang cô nương ấy nên cho ta” Hắc bào thaanh niên bắt đầu chỉ cho bạch y thiếu niên.
Bạch y thiếu niên gật đầu một cái. Hồng y nữ tử còn là lôi kéo tay hắn. Hắn gật đầu mỉm cười ý bảo không sao. Hồng y nữ tử thở dài một hơi gật đầu đồng ý cho hắn đi.
Trong tay hắc bào nhân xuất hiện một hạt châu màu đỏ như máu phát ra ánh sáng tà dị. Khi hạt châu xuất hiện cả người Nạp Lan yên Nhiên cùng Cát Diệp trở nên lạnh cả sống lưng. Cả người họ run lên vì sợ. Thứ đó đem lại cho họ có tột cùng của sự tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Thah niên hai tay huy động. Hạt châu bắt đầu hấp thụ linh hồn cùng máu huyết mọi người. Nạp Lan Yên Nhiên lúc này cũng bắt đầu nôn ọe khi nhìn thấy mấy người thân xác cứ như vậy bị khô héo biến thành một cái xác khô.
“Hahahaha...” Thanh niên cười cực kỳ sảng khoái như một ác ma đang tắm trong biển máu. Hắn như một con quỷ đang biểu hiện niềm vui sướng của mình vậy. Cát Diệp cùng với Nạp Lan yên Nhiên nhìn hắn liên tưởng người này như một con ác ma đang đứng trong biển máu mà cuồng tiếu. Nghĩ đến điều này cả hai người không khỏi đều run lên.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Hắc y thiếu niên lúc này đang điên cuồng cươi lớn giữa không trung. Mọi người chúng quanh hìn cảnh này mà phát run. Hắc hỏa long đã đốt Mặc Thừa lão nhân thành tro. Giờ hỏa long nư nổi điên cuồng gầm thét lao đến khắp mọi nơi chúng quanh, nó bắt đầu dùng hắc hỏa của mình phóng hỏa khắp nơi. Ngay cả những xác ướp trên quảng trường cũng bắt đầu bị nó đốt bốc cháy thành đen xì. Tiếng gào thét khắp nơi. Không vì bị lửa thiêu cũng vì cảnh tượng địa ngục này mà phát sợ.
Hắc bào nhân mỉm cười nhìn về phía dưới thấy một thiếu niên đang dìu một thiếu nữ tàn tạ. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh lá cây. Nhiều chỗ trên đó còn rách rưới, trên người nàng thâm tím đầy vết thương và vết máu. Hắc bào nhân hơn nhíu mày nhìn về phía nàng. Hắn bây giờ đang tập trung vào việ điều khiển ma kiếm và kiểm soát hỏa long với ma châu quả thự không có phân tâm để ý đến nàng.
“Vèo”
Từ một chỗ tối một bóng dáng màu xanh nhanh chóng nhảy ra hướng về phía bạch y thiếu niên đánh tới. Hắc bào trong miệng hơi nhếch miệng cười hắn cảm giác không sai là một mỹ nhân mặc một bộ y phục màu xanh, da trắng ngũ quan tinh sảo, đôi môi đỏ mọng. Quả thực là một vưu vật. Bất quá hắc bào nhân không quá dư thừa tinh lực để ý đến chuyện này vì hắn biết nữ nhân đến đây là vì chuyện gì.
“Phanh”
Một âm thanh vang lên, bạch y thanh niên bị chưởng cuồng phong của thanh y nữ tử đánh một chưởng bay thẳng đập mạnh phía tường của một căn nhà. Không ngờ hắn va chạm lại làm cho cả căn tường đổ sập. Thanh y nữ tử không thèm để ý túm lấy thiếu nữ trong tay thanh niên kiên. Sau đó sau lưng xuất hiện một đôi cánh. Nàng hướng trên cao kéo theo nữ tử chạy trốn.
“Đấu vương...”
Cát Diệt lớn tiếng kêu lên. Hắn toát cả mồ hôi lạnh. Không ngờ người thiếu nữ này lại là một đấu vương có thể còn hơn đấu hoàng hay là đấu tông... Nạp Lan Yên Nhiên lúc này không có thời gian để ý việc kia. Nàng thấy bạch y thanh niên bị đánh bay cực kỳ hoảng hột chạy vào chỗ thanh niên vừa ngã hét lên: “Kiếm Tiêu người không sao chứ?” Trông dáng vẻ của nàng cực kỳ lo lắng cho bạch y thanh niên này.
Hắc bào nhân vẫn không thèm để ý vẫn tiếp tục đồ sát việc đồ sát của mình. Cát Diệp thấy người của hắc bào thanh niên bị bắt đi không ngờ hắn lại không có phản ứng gì. Bất quá Cát Diệp khá là to mò nhưng quả thực không dám hỏi. Hắn không dám đắc tội với loại này cường giả.
Bạch y thiếu niên trên miệng chảy ra một dòng máu. Nạp Lan Yên Nhiên lúc này đưa tay đến dựng hắn dậy. Một tay hắn lau lấy khóe miệng của mình rồi sờ lên ngực mình, hơi thở có vẻ gấp gáp, hắn mỉm cười nhìn về phía Cát DIệp. Lúc này Cát DIệp cũng vô cùng lo lắng, thiếu niên mỉm cười: “Cát Diệp thúc thúc ta không có sao...”
“không sao là tốt rồi...” Cát Diệp thở ra một hơi. Có vẻ như tình cảm giữa hai người này tốt vô cùng. Dù sao quan hệ giữa hai người ở Vân Lam tông có chút chênh lệch. Cát Diệp chỉ là một vị trí có chút tiếng ở vân Lam tông nhưng Kiếm Tiêu là đệ nhất thiên tài của Vân Lam tông, Vân Lam tông coi như vật báu vậy.
Hắc bào nhân lúc này đang nhanh chóng dọn dẹp một số nhân mạng của Mặc gia thì từ xa một thân ảnh bay đến. Hắc bao nhân lúc này dù sao cũng thu xong hắn thu lại mọi thứ. Ma kiếm biến mất trong tay hắc bào nhân. Hỏa long cũng lao về phía người hắn biên mất. Xuất hiện trước mặt hắn là một nữ nhân vô cùng đẹp mà hắn vô ùng quen thuộc. Nàng xinh đẹp, da trắng thành thục có một vẻ quyến rũ động lòng người mà các nữ nhân của hắn không có, nàng so sánh với nữ nhân của hắn thì không đẹp bằng bất quá lại mang phong vị riêng. Hắn nhìn vô cùng quen nàng không phải là Vân Vận tông chủ Vân Lam tông thì là ai.
“Bái kiến tông chủ!” ba người Cát Diệp đều cúi chào. Hắc bào nhân giờ mới hiểu hóa ra là thiên tài Vân Lam tông thể nào cũng có người đi theo bảo hộ. Lúc này theo sau nàng cũng xuất hiện mấy vị trưởng lão.
“Hắn là do người làm bị thương?” Nàng không qun sát gì chỉ nhìn về phía bạch y thanh niên đang bi thương. Vân Vận có vẻ rất quan tâm than niên kia.
Hắc bào thanh niên dang hai tay nhìn vân Vận cùng mấy lão nhân theo sau nàng. Hắn trong miệng hơi mỉm cười, hắn lên tiếng: “nàng nói xem?”
“Hừ, không biết các hạ là ai nhưng hắn là người của Vân Lam tông chúng ta mong các hạ bỏ qua!” Vân Vạn trong giọng có chút che giấu tức giận bất quá nàng được mấy lão nhân nhắc nhở lên bắt đầu có chút tỉnh táo. Một lão nhân sau vân vận thì đôi mắt đầy sự tức giận đang nhìn xuống sơn trắng. Trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi rất hận hắc bào nhân này. Hắn hận không thể băm vằm tên hắc bào nhân trước mặt mình cho hả giận.
Lão nhân kia lên tiếng: “Không biết tiền bói vì sao hủy diệt Mặc gia ta?”
“Ngươi là ai?” Hắc bào trong đó mang theo sự lạnh lùng trong lớp khoác áo bào đen. Trong giọng nói của hắn có chút ý vị coi thường người này. Mọi người đều nhận thấy.
“Tiền bối, ta là Vân Cạnh đại trưởng lão của Vân Lam tông. Không biết hôm nay Mặc gia đắc tội gì với tiền bối mà phải chịu cảnh diệt gia?” Văn Cạnh cắn răng nói, trong giọng điệu có hàm chứa nỗi uất ức khó tả.
“Hừ, hắn bắt cóc người của ta. Tất nhiên ta phải đòi công đạo!” hắc bào thanh niên nhún nhún vai, miệng hắn nhếch lên chỉ bất quá mọi người không thể biết được thôi!
“Dù sao Mặc gia cũng là người của Vân Lam tông chúng ta, lần này ta thấy tiền bối ngài làm có chút quá đáng mong ngài cho chúng ta chút công đạo, ta biết ngài rất mạnh nhưng thế lực sau lưng Vân Lam tông chúng ta không phải dễ trêu chọc...” lão nhân tên Vân Cạnh lên tiếng.
“Ta không muốn nói nhiều với các ngươi...” Hắc bào nhân vung tay lên một luồng ánh sáng choi mắt. Tất cả mọi người đều không thấy gì cả. Mọi người đều thấy ánh sáng chói mắt rồi đột ngột ánh sáng vụt tắt.
“Ư, ưm...” Vân Vận lúc này đang lấy tay che ánh sáng chói chang thì cảm giác mình bị một vòng tay ôm chặt lấy. Đôi môi của nàng bị tập kích bất ngờ, không ngờ hắn lại dám cưỡng hoon nàng. Hắn nhẹ nhàng đừa chiếc lưỡi vào miệng nàng. Nàng chỉ thấy cả người có chút nóng lên như có dòng điện chạy qua. Cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người nàng. Giờ nàng mới nhìn rõ hắn một tuyệt mỹ tuấn nam tóc bạc, mắt hắn đang chắm chú nhìn nàng. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng hắn càng siêt chắt ôm chặt lấy nàng mặc cho nàng phản kháng nhưng đều vô dụng.
Lúc này hắn mới buông nàng ra. Nàng khuôn mặt đỏ bừng, ánh sáng từ từ tiêu tán đi. Nàng tức giận cắn răng quát lớn: “khốn kiếp...”
Hắc bào thanh niên lợi dụng chong lúc ánh sáng lóe lên. Hắn thừa tập kích Vân vận. Vân Vận lúc này mặt đỏ bừng cả người phập phồng. Mọi người quay sang nhìn về phía nàng. Nàng lúc này đang trông vô cùng giận dữ nhìn về phía thanh niên hắc bào. Hắc bào thanh niên đia tay lên vê vê đôi môi của hắn mỉm cười nói: “Đôi môi của nàng không tệ đâu a...” Nói xong hăn cười lớn trực tiếp xé nát không gian, khi đi mọi người còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắc bào nhân.
“không thể nào, Xé rách không gian cường giả đấu tôn hay còn là đấu thánh????” mấy lão nhân sau lưng nữ nhân thành thục há hốc miệng. Họ cứ ngĩ hắc bào thanh niên này chỉ là đấu tông không ngờ người này còn là đấu tôn hay đấu thánh. Mọi người kinh nghi chẳng lẽ đó là một lão quái uống thuốc bảo trì dung nhân.
Thiếu nữ thành thục lúc này cắn cắn môi quay sang nhìn về phía bạch y thiếu niên. Thấy ánh mắt bất định của hắn nhìn về phía nàng. Trái tim thành thục của thiếu nữ đau xót. Nàng nhắm mắt lại, đấu khí hai cánh rung động hướng thẳng phía xa phi hành. Mấy trưởng lao thấy vậy thở dài, một số người đuổi theo còn một số người thì ở lại xem xét bạch y thanh niên cùng với thương thế của hắn. Trong khi phi hành không ngờ trên má thiếu nữ chảy ra một giọt nước mắt.
Bạch y thanh niên lúc này nhếch miệng cười rát nhẹ mà không ai biết. Trong thâm tâm hắn suy ngẫm: “Vận nhi cả đời này nàng định là lão bà của ta rồi! Xem nàng sẽ tránh thoát ta thế nào đây. Một ngày nàng phát hiện ra điều đó dù nàng có hận ta ghét ta nhưng ta biết ta sẽ làm cho trái tim nàng duy nhất chỉ có mình ta mà thôi!” Bạch y thiếu niên biết hắn muốn chiếm đoạt toàn bộ tâm tình của Vân Vận hắn muốn cả đời này nàng sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Hắn biết trước tương lai nhưng giờ tương lai đã thay đổi hắn không dám lơ là mặc dù mọi sự việc đang trong tầm kiểm soát của hắn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Từ trong không trung xé rách một đạo môn, một bóng hắc bào nhân đi ra khỏi đó. Hắn gỡ bộ hắc bào xuống để lộ khuôn mặc vô cùng tuấn mỹ, một bộ tóc bách kim vô cùng phiên dật. Hắn mặc một bộ huyết da y đang khoanh tay đứng trong không trung nhìn về phía trước. Gió thổi qua làm cho tà áo cùng mí tóc hắn tun bay, nếu như có thiếu nữ nào ở đây hắn cũng sẽ ngây ngẩn nhìn hắn.
Từ đằng xa một bóng nhân ảnh màu xanh đang bay đến chố hắn. Đột nhiên nữ tử thấy phía trước có người chặn mình lại thì đột nhiên dừng lại. Nàng quay sang phía huyết da y thiếu niên lên tiếng. Nàng thoáng có chút ngẩn người vì người thanh niên này vô cùng trẻ nhưng lại hư khôn mà đứng điều này đại biểu gì, đại biểu hắn trên đấu tông, thanh y nữ tủ giọng nói thay đổi mang chút kính ý: “Không biết vị ccs hạ là ai tại sao lại chặn đường ta?”
“Ư hừm..” Huyết da y thanh niên lắc lắc đầu hưm nhẹ một tiếng, hơi nhếch miệng cúi đâu nhìn về phía thanh y nữ tử nói: “Mẫu thân của cô không dạy cô là người tốt không nên cướp đồ của người khác sao?”
“ngươi là hắc bào nhân tại Mặc gia trang?” Thanh y thiếu nữ nghe giọng nói này nàng nhận ra ngay người này là ai. Thanh y nữ nhân đột nhiên lấy ra một cái giống hình dáng chiếc còi. Bỏ vào trong miệng. Nhất thời. Một đạo tiểu âm có chút sắc bén. Mang theo một cỗ song âm kỳ lạ. Từ trên bầu trời khuếch tán ra ngoài.
" Oanh. .."
Tại tiếu âm truyền ra không lâu sau. Trong rừng rậm xa xôi. Đột nhiên vang lên một trận thanh âm oanh minh. Chợt một cự thú khổng lồ gần mười trượng. bay vọt lên bầu trời. Sau đó quay về phía chân trời bên này bay tới. Cự Đại Âm ảnh. Bao phủ mặt đất một mảng lớn.
Cự thú hình thể cực kỳ thon dài. Nhìn qua. Tựa hồ có chút cùng loại với ma thú họ xà. Này tốc độ phi hành của ma thú này. Khiến cho người ta cảm thấy rung động. Dĩ nhiên giống như thuấn di. Chợt hiện ra. Đã tới ngay nơi của thanh y nữ nhân.
Cự thú. Hoặc là nên xưng là cự xà mới chuẩn xác. Cự xà hình thể cực kỳ khổng lồ. Toàn thân ngăm đen. còn có một ít đường vân sặc sỡ. Nhìn qua có chút kỳ dị, th ân thể cự xà còn có nhiều màu sắc. Dĩ nhiên còn có tám cánh đen. Hơn nữa phía trên đỉnh đầu. Cũng sinh ra một cái sừng đen hình xoắn ốc. ẩn chứa tử mang. Tại mũi nhọn trên sừng lóe ra. Hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc. Mơ hồ buộc vòng quanh một cái bộ dáng giống vương miện. Đồng tử hình tam giác. Cũng đã không phải là dã thú rồi. Ngược lại thị giống như nhân loại tràn ngập khôn khéo xảo trá.
"Wow, Bát dực hắc xà hoàng!? " nhìn bộ dáng hắc xà kia. Huyết da y thiếu niên nhếch miệng cươi lạnh.
"Lục Man, người này không đơn giản ta không cảm thấy chút đấu khi ba động trên người này nhưng cảm giác người này cho ta cảm giác cực độ nguy hiểm tùy thời có thể bị hắn giết chết” Tam giác đồng tử thật lớn nhìn chằm chằm vào Tiêu Kiếm ở đối diện, Hắc Xà Hoàng tám cánh cái miệng lớn mở ra đóng vào, nó hơi run run: “Ngươi tốt nhất trả lại cho hắn người trên tay ngươi đi...”
“Bạch nha người im miệng đi! Ngươi không biết đây là Bích Xà Tam Hoa đồng sao?” Thanh y nữ nhân cắn răng nhìn chằm chằm huyết da y thiếu niên. Huyết da y thiếu niên vẫn ung dung khoanh tay. Nàng quay sang nhìn về phía bát dực hắc xà hoáng cắn răng nói: “ngươi chỉ cần kéo hắn một chút ta sẽ mang nàng rời đi...”
“Được!” Bát dực hắc xà hoàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Hắn trong miện luôn phun ra rồi nhả vào, trong miệng đầy mùi tanh tưởi. Hắn lên tiếng: “ngươi mau mang tiểu nữu hài này đi. Ta sẽ giúp người cầm chân hắn.” Thấy nữ nhân chuẩn bị rời đi, bát dực hắc xà hoàng lên tiếng: “ta không cầm chân hắn được bao lâu đâu, ngươi nhớ...”
“Haizz, các ngươi bàn bạc xong chưa...” Huyết da y thiếu niên liên tục thở dài vài tiếng lúc này hắn mới chỉ vào hai người: “ngươi sẽ đem Thanh Lân đi, còn ngươi nhiệm vụ là cầm chân. Như vậy được chưa! Ok?”
Thanh y nữ tử het lớn: “Bạch Nhai ta giao hắn cho ngươi” Nói đến đây thanh y thiếu nữ ôm lấy Thanh Lân, đôi cánh đấu khí rung lên rất mạnh lao thẳng về phía xa.
“Hống” Bát dực hắc hoàng xà hống lên một tiếng. Cả người hắn bốc lên đấu khí màu xanh đậm đặc. Nó há miệng cực lớn táp thẳng về phía huyết da y thiếu niên. Thiếu niên nhếch miệng cười, hắn hnhej nhàng tránh thoát. Bát dực hắc hoàng xà vừa khít lướt qua cơ thể của hắn chỉ như suýt sát. Vừa rồi bát dực hắc hoàng xà cứ nghĩ mình đã đánh trúng ai ngờ chỉ là một tàn ảnh.
Bát dực hắc hoàng xà thấy vậy định há mồm chuẩn bị phun thứ gì đó về phía huyết da y thiếu niên. Huyết da y thiếu niên lúc này còn đang quay lưng về phía nó. Nó muốn nhân cơ hội người này coi thường nó mà nó muốn đánh bất ngờ cho người này không kịp trở tay dù sao nhiệm vụ hắn cũng chỉ là cầm chân người thanh niên này mà thôi. Miệng của bát dực hắc huyền xà đang tụ đấu khí cùng độc dịch thì nghe thấy một âm thanh phát ra từ miệng huyết da y thanh niên.
“You don’t think about it.”
Hắn quay cả người đột ngột lại, bàn tay hắn vung lên. Bát dực hắc hoàng xà chỉ thấy một bàn tay kim sắc to đùng đang bay về phía mình. Nó chưa kịp làm gì thì bị kim quang đại thủ túm chặt lấy bóp chẹn cổ nó. Bát dực hắc xà hoàng dùng đủ mọi cách nhưng bàn tay cảng siết chặt hơn. Bát dực hắc xà hoàng nghẹn ngào nói không lên lời: “Đây... đây là đấu kỹ gì?”
Huyết da y thiếu niên mỉm cười hắn chẳng thèm để ý. Hắn nhìn về phía xa. Lúc này bát dực hắc xà hoàng bị hắn túm lấy ấn chắt xuống đât trông vô cùng thê thảm. Giữa đại thủ và cánh tay của huyết da y thanh niên có một nguồn sáng nối tiếp. Có vẻ như cánh tay nỳ cử động theo cánh tay của huyết da y thanh niên. Bát dực hắc xà hoàng biết chỉ cần người thanh niên này khẽ động là hắn sẽ chết nhưng kỳ lạ là tại sao đến giờ này người này cũng không ra tay.
“Great!” Huyết da y thanh niên nhếch miệng cười nhìn về phía bát dực hắc xà hoàng. Bát dực hắc xà hoàng lúc này lạnh cả người.
“AAAA”
Bát dực hắc xà hoáng lúc này đột nhiên hét lớn có vẻ vô cùng đau đớn. Huyết da y thanh niên đang ấn hắn chặt xuống đất. Hắn vừa phi hành đuổi theo thanh y nữ tử vừa ấn chặt bát dực hắc xà hoàng xuống. Hắn túm cổ bát dực hắc xà hoàng lôi kéo như một con chó, dùng hắn như một chiếc cày đất vậy. Huyết da y thanh niên hắn sắp tiếp cận đột phá nên lúc này quả thực tâm tình hắn không tốt hắn cần phát tiết một phen.
Thah y nữ tử nghe thấy tiếng hét thì quay đầu lại kinh hoàng xuất hiện trước mắt nàng là một thân thảnh đang đuổi tới. Nàng cắn răng bắt đầu tăng tốc về phía trước. Đôi cánh rung lên, nàng toàn bộ dùng tất cả đấu hí của mình đang có. Huyết da y thanh niên thấy vậy thì nhếch một miệng cười nhẹ vẫn theo sát sau lưng.
Hai người cứ thế truy đuổi. Thanh y nữ tử cực kỳ hoảng hốt. Trong lòng nàng run lên, rõ ràng nàng vừa ăn đan dược. Sao người này có thể đuổi sát sao nàng chứ, hơn nữa còn như đang đùa nghịch nàng vậy. Nhưng thanh y nữ tử nào biết thực lực của Tiêu Kiếm lúc này. Chỉ tội cho bát dực hắc hoàng xà bị hắn kéo lâu như vậy cánh của nó đã rách nát, cả nười vảy mọi thứ đều bê bết máu.
“Vèo”
Đột nhiên thanh niên tăng tốc độ. Lúc này hắn đã đứng trước thanh y nữu tử, hắn một tay quăng bát dực hắc xà hoàng ra một bên. Hắc hoàng xà va chạm vào đất phát ra một tiếng lowng trời nở dất. Huyết da y thanh niên cười lạnh một tiếng: “Hôm này các ngươi có thể làm cho ta cảm giác được một chút vui vẻ a....” Nói đến đây hắn mỉm cười ngón tay chỉ vào thiếu nữ đang nằm trong vòng tay thanh y nữ tử: “Để nàng lại và cút!”
Thanh y nữ tử bây giờ cả người đẫm mồ hôi, nàng nhìn chằm chằm thiếu niên rồi giọng trở lên cung kính: “Xin tiền bối thứ lỗi! Thực sự cô gãi này quá quý trọng với Thiên Xà phủ chúng ta. Nếu hôm nay tiền bối giao nàng cho chúng ta, sau này Thiên Xà phủ chúng ta sẽ toàn lực bóa đáp”
“Vật gì cũng được sao?” Huyết da y thanh niên nhếch miệng cười.
“Đúng vậy bất cứ vật gì ngay cả đan dược cấp tám chúng ta cũng có thể cho tiền bối!” Thanh y nữ tử hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: “Chỉ cần tiền bối tặng cô gãi này cho Thiên Xà phủ chúng ta. Chúng ta có thể đáp ứng mọi yêu cầu của tiền bối!”
“Well” Huyết da y thiếu niên hơi nghếch đầu rồi mỉm cười về phía thanh y nữ tử: “Thôi được!”
Nghe thấy thế thì thanh y thiếu nữ mỉm cười, mặt mũi mừng rỡ: “Thật sao! Không biết ngài cần gì địa cấp công pháp, địa cấp đấu kỹ, đan dược cấp sau, cấp bảy còn là cấp tám...” Thanh y nữ tử nghe thế không ngại ngùng đều đáp ứng mọi yêu cầu của người trước mặt này. Dù sao đạt dược cấp tám ngay đến đấu tôn cũng phải động tâm. Người này khá trẻ tuổi chắc cũng chỉ là đấu tôn là cùng. Đây là suy nghĩ trong lòng thanh y nữ tử.
“không cần phải đến mức như thế!” Huyết da y thanh niên phủi phủi tay. Thanh y nữ tử nghe thấy thì mừng rỡ ất quá nghe thấy câu sau nàng cả người lạnh ngắt, hắn lên tiếng: “Chẳng qua là ta sắp đột phá đến đấu đế nếu như Thiên Xà phủ ó cách giúp ta lên đấu đế ta sẽ giao nàng cho các ngươi, các ngươi thấy sao?”
Cả người thanh y nữ tử cứng lại: “tiền bối ngài đang đùa ta phải không, ta xem chừng tuổi của ngài sao có thể là một đấu thánh cửu tinh đỉnh phong được??”
“Đùa sao?” Huyết da y thanh niên nhếch miệng cười: “Có vẻ nư ta phải tự mình động tay rồi!” Hắn phát ra uy áp rất nhẹ chỉ tập trung trên người thanh y nữ tử. Lúc này thanh y nữ tử bị trấn hộc cả máu. Uy áp làm nàng run rẩy, không ngờ uy áp tiếp tục vẫn ra tắng.
Thanh y nữ tử cắn chặt răng chịu đựng, thì bên cạnh đó hắc hoàng xà lên tiếng: “Xin tiền bối dứng tay”
Huyết da y thanh niên hơi nheo mắt hắn hìn về phía phát ra âm thanh thấy con rắn lớn đang phát ra tiếng nói. Miệng hắn khục ra máu tươi. Hắn nhẹ giọng nói: “Lần này chúng ta chỉ muốn mang cô gái này về Thiên Xà phủ chúng ta. Hơn nữa ngài hắn biết nữ hài này mang trong mình bích xà tam hoa đồng” bát dực hắc xà hoàng hơi chần chừ nhìn huyết da y thanh niên thấy hắn đã ngừng tay, hắc hoàng xà lại lên tiếng: “Lần này chúng ta mang nàng về phía Thiên Xà phủ chẳng qua chỉ muốn tài bồi nàng không có ý gì khác. Ngoài ra tiền bối ngài nên hiểu trừ Thiên Xà phủ chúng ta ra không ai có công pháp phù hợp với nàng...”
“Hahhaha...” Huyết da y thanh niên đột nhiên cười lớn. Hắn quay sang nhìn về phía thanh y nữ tử cùng với bát dực hắc hoàng xà lên tiếng mỉa mai: “Tài bồi? Không phải là muốn lợi dụng nàng tăng thực lực của Thiên Xà phủ của các ngươi?” Nghe thấy thế thì nữ tử cùng xà hoàng cứng cả lưỡi. Huyết da y thanh niên lại tiếp tục lên tiếng: “Sao các nguoi biết chỉ có người của Thiên Xà phủ có công pháp cho bích xà tam hoa đồng mà không ai khác có?”
“Điều này ta có thể khẳng định, phải nói ở đây hay toàn bộ đấu khỉ đại lúc chỉ duy Thiên Xà phủ chúng ta có mà chỗ khác không có, điều này ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo fvowis tiền bối” thanh y nữ tử lúc này cắn răng nói..
Bất quá khi nàng nhin lên đã không biết Thanh Lân lúc này đã nằm gọn trong tay huyết da y thanh niên. Nàng còn đang kinh ngạc định nói gì đó thì trong tay của huyết da y thanh niên xuất hiện, hắn mỉm cười nhàn nhạt: “không cần thiết vì trong tay ta cũng có công pháp như vậy!” Nói đến đây mũi kiếm lóe sáng.
Thanh y nữ tử cùng hắc hoàng xà chỉ kịp mở to con mắt, không biết vì sao mà tuyệt mạng bỏ phía. Huyết da y thanh niên lắc đầu thở dài: “Haizz, đáng tiếc một mỹ nhân... đáng lẽ các ngươi không nên động vào người của ta có thể sẽ sống lâu một chút hoặc có thể chết một cách thoải mái một chút!” Huyết da y thanh niên nhìn về phía thanh y nữ tử, hắn thở dài một hơi trong tay xuất hiện một hạt châu màu đỏ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trong động tại một đỉnh núi, huyết da y thanh niên đang ôm trong lòng một thiếu nữ bẩn thỉu ăn mặc rách rưới. Hắn nhẹ nhàng đặt thieus nữ lên mặt đất. Nhìn nàng thanh niên thở dài một hơi. Từ trữ vật giới chỉ huyết da y thanh niên lấy ra một bồn nước nhỏ. Hắn dơ tay, hơi nước trong không khí tụ tập tạo thành một nguồn nước chảy vào chiếc bồn gỗ nhỏ. Hắn nhìn thanh y thiếu nữ lại thở dài một hơi. Khi nước trong chiếc bồn gỗ nhỏ bắt đầu bốc hơi nhỏ nhẹ, thanh niên chạm nhẹ và khấy tay vào trong nước hắn mỉm cười.
Nhẹ nhàng nâng dậy thanh y thiếu nữ, huyết da y thanh niên nhẹ nhàng cởi từng lớp y phục từ trên người nàng ra. Từng mảnh thịt trắng hiện ra trước mắt huyết da y thanh niên làm hắn có vẻ thở dốc nặng nhọc. Tiểu bảo bối không chịu nghe lời dựng thẳng đứng 12h đêm làm hắn chỉ có nước cười khổ. Huyết da y thanh niên cởi toàn bộ y phục thanh y thiếu nữ. Hắn nhẹ nhàng dùng chiếc khắn ấm trong chiếc bồn gỗ lau lên người thiếu nữ.
Xuất hiện trước mặt thanh niên là một thân thể cực kỳ hấp dẫn, dù trên đó có nhiều vết thương cùng với trầy xước. Hắn nhìn chằm chằm vào thân thể nàng mà không khỏi nuốt nước miếng. Đôi môi mọng đỏ, làn da trắng, vòng eo giống như của xà nữ, đặc biệt là bộ ngực phong mãn. Hắn nhìn từ đầu đến chân thiếu nữ, trên bộ ngực nàng hai trái sơ ri nho nhỏ màu vàng quả thực bắt mắt. Giờ hắn chả khác gì một hài tử bị bỏ đói vài ngày rất thèm sữa. Hắn quả thực rất muốn nhẩy lên người thiếu nữ mà đè nàng ra dùng miệng mình bú mút hai trái sơ ri kia cho đờ thèm khát.
Hắn rời đôi mắt từ bộ ngực xuống dưới thì là vòng eo của nàng. Hắn quả thực rất muốn vòng eo này nằm gọn trong tay hắn, vòng eo này chỉ thuộc về hắn mà thôi. Dười chỗ đó còn là một vùng tam giác huyền bí có màu hơi đen. Hắn nhìn xuống vùng tam giác huyền bí ấy thấy nó có hơi màu hồng nhạt trên đó còn lừa thưa chưa mọc hết lông có vẻ như còn chưa dậy thì. Miệng của thanh niên hiện giờ khô khốc. Hắn rất muốn đè nàng ra mà hảo hảo yêu thường nhưng giờ hắn biết không phải lúc hơn nữa nhớ đến mấy lão bà ở nhà nếu hắn dẫn thêm một người nữa thì thể nào cũng ăn vặn vẹo thần chương của mấy lão bà, có khi còn cấm cửa mấy tháng...
Nhẹ nhàng lau lên trên thân thể thiếu nữ, thanh niên lòng đau như cắt quả thật rất muốn làm bậy nhưng mà hiện nay hậu cung mới yên lành hắn không muốn dậy thêm một lần sóng gió. Nhẹ nhàng lau lên trên người thanh y thiếu nữ, huyết da y thanh niên không khỏi ăn chút đẩu hủ đặc biệt là hai vùng, một vùng ngực với một vùng dưới.
“A, ư...”
Thiếu nữ lúc này rên nhỏ lên tiếng. Huyết da y thanh niên thấy vậy gỏi nhỏ: “Thanh Lân, Thanh Lân...”
“A, a... đừng đánh ta, đừng đánh ta mà?” Thiếu nữ trong lúc ngủ mê man theo bản năng ôm chặt lấy huyết da y thanh niên hô: “Tiêu Kiếm thiếu gia, Tiêu Kiếm thiếu gia...”
“Ổn rồi, ổn rồi!” Huyết da y thanh niên vỗ vỗ vai thiếu nữ như an ủi.
Thấy vậy thiếu nữ nhìn chằm chằm thanh niên: “Tiêu Kiếm thiếu gia, quả thực là ngài sao?” Huyết da y thanh niên nhìn nàng khẽ gật đầu, thiếu nữ lúc này ôm trầm lấy huyết da y thanh niên, nàng khóc nức nở. Huyết da y thanh niên thấy vậy vỗ vỗ bả vai của thiếu nữ vô cùng ôn nhu an ủi nàng. Thiếu nữ thấy vậy càng khóc to hơn: “Hức, hức... Thanh Lân cả đời này cứ nghĩ không gặp được thiếu gia nữa. Nghĩ đến đây Thanh Lân rất sợ, rất sợ...”
“Được rồi!” Huyết da y thanh niên lại vỗ vỗ vào vai nàng. Hắn nhìn nàng âu yếm, trong lòng Tiêu Kiếm giờ quả thực rất muốn chiếm đoạt nàng làm của riêng. Hắn không muốn ai làm nàng đau khổ. Bất quá với Thanh Lân hắn biết tình cảm hắn dành cho Thanh Lân không phải là yêu giống như dành cho Tiêu Ngọc hay mấy lão bà khác đùng hơn là thích cùng với việc chiếm đoạt, gióng như một loại ham muốn của nam nhân vậy. Nói chung là thích, ham muốn chiếm đoạt cùng với mong muốn không có ai làm cho nàng phải đau khổ, hắn muốn nàng lúc nào cùng sống vui vẻ. Hắn biết mình là kẻ tham lam, háo sắc, dâm dê bất quá hắn là người vô cùng trach nhiệm nên Tiêu Kiếm không bao giờ thẹn với lòng.
“A” thiếu nữ đột nhiên ôm lấy thân thể mình. Nàng thấy vậy thì ngay lập tức kéo mảnh vải gần nhất mình che lên thân thể. Thiếu nữ lúc này khuôn mặt đỏ bừng. Nàng nhìn thanh niên trước mặt mà tâm loạn như ma: “Chẳng lẽ thiếu gia muốn...” Nghĩ đến đây khuôn mặt thiếu nữ bắt đầu nóng lên.
“A, a” Huyết da y thanh niên thấy thể thì lắc đầu mỉm cười: “Thanh Lân ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ muốn trị thương cùng lau chùi thân thể cho người thôi. Ngươi hẳn biết vết thương nếu để như vậy không tốt lắm, đúng không nào?”
Huyết da y thanh niên lúc này đứng dậy mỉm cười. Thiếu nữ thấy vậy thì mặt đỏ bừng, đầu hơi cúi e lệ, miệng lẩm bẩm: “Thiếu gia, ngài quả thật là rất xấu!”
“...” Huyết da y thanh niên bắt đầu nghi hoặc. Hắn không biết thiếu nữ đang nói cái gì. Bất quá hắn giờ mới để ý ở phía dưới đũng quần của hắn, một vật khá to và dài đang thẳng dựng đứng đưa về phía trước mặt thiếu nữ. Hắn nhìn cảnh này mà bực tực thầm chửi trong lòng: “Mẹ kiếp đồ phản chủ!” Huyết da y thanh niên có chút đau lòng về sự không nghe lời của cái bảo bối chết tiệt. Hắn lúc này nhìn thiếu nữ cười hắc hắc: “A, a... đừng hiểu lầm đây là phản ứng bình thường. Ai bảo Thanh Lân nhà ta lại đáng yếu như vậy,. Lần này suýt thì thiếu gia ta đây đã không chịu nổi mà phạm vào đại tội rồi a!”
“Thiếu gia, ngài thật không biết xấu hổ...” Thiếu nữ lúc này giọng lầm bầm rất nhỏ bất quá Tiêu Kiếm vẫn là còn nghe thấy được. Thiếu nữ lúc này bắt đầu để ý bản thân, quả thực nàng giờ đã bị thiếu gia mình nhìn từ đầu đến chân quả thực biết sau này gả cho ai. Hơn nữa có lẽ trong tâm thâm nàng giờ đã có hình bóng ấy có lẽ như vậy cũng không sao. Nghĩ đến đây thiếu nữ càng đỏ mặt. Nàng quay sang nhìn thấy thanh niên vẫn đứng đó nhìn mình, thiếu nữ lẩm bẩm: “Thiếu gia, Thanh Lân muốn thay quần áo, ngài có thể tránh mặt một chút được không?”
Huyết da y thanh niên thậy vậy thì lắc đầu thở dài. Hắn rất muốn nói “Đã nhìn từ đầu đến chân rồi thì thêm chút có làm sao đâu!” bất quá da mặt của Thanh Lân rất mỏng hắn vẫn không muốn xé chúng ra. Huyết da y thanh niên mỉm cười: “Ok, thôi được. Nhưng người nhớ chú ý đến thưng thế của mình” Huyết da y thanh niên lúc này lấy trong nhẫn trữ vật giới chỉ ra một y phục nam nhân. Hắn lên tiếng: “Lần này y phục của ngươi đã rách nát, người dùng tạm đi nếu như người không ngại!”
“Thanh Lân không ngại, cảm ơn thiếu gia!” Thanh Lân mặt mũi đỏ bừng khẽ nói nhỏ. Huyết da y thanh niên lúc này mới từ từ bước ra khỏi cửa động. Hắn trước khi ra khour cửa động chẹp miệng một cái ra vẻ thèm thuộng còn chưa đã.
Trời đã về khuy, ánh sáng chiếu trên tán cây làm cho khung cảnh có vẻ u tịch. Ngồi gần đống lửa, huyết da y thanh niên đang quay mộ con thỏ nhỏ. Hắn cảm giác được mùi hương từ con thỏ tỏa ra. Có vẻ như nó sắp chín. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc nam trang. Lúc này dưới ánh trăng trông nàng dù trong trang phục nam trang lại mang một vẻ gợi tình đến khó tả.
“Ọt, ọt...” Âm thanh từ trong bụng thiếu nữ phát ra. Lúc này nàng đỏ mặt xấu hổ nhìn về phía thanh niên.
Thanh niên lắc đầu mỉm cười nhìn nàng. Hắn lấy con thỏ nướng trên đống lửa ra. Dùng tay hẹ nhàng xé con thỏ ra một cái đùi lớn. Hắn nhếch miệng nói: “Có vẻ như người đói rồi vậy thì cầm lấy đi?”
“Cảm ownn thiếu gia!” Thanh Lân chép chép miệng, có vẻ lúc này nàng đã rất đói. Thiếu nữ bắt đầu cầm lấy con thỏ liên tục cắn xé thịt thỏ đưa vào miệng. Có vẻ như nàng bị bỏ đói nhiều ngày lúc này đã vô cùng đói. Thiếu nữ thấy huyết da y thanh niên đang nhìn mình ăn thì ngừng lại: “Thiếu gia người không đoi sao?”
“A, a” Huyết da y thanh niên lúc này mỉm cười: “Thiếu gia giờ đã tu luyện đến ích cốc kỳ, có thể không ăn dài ngày cũng không chết đói được...”
Thiếu nữ thấy vậy lúc này mới ngẩn người. Nàng giờ mới nhớ thiếu gia nhà mình thực lực đã rất cao có thể không ăn không uống. Chỉ cần nàng cũng đạt đến ích cốc kỳ là có thể trong một thời gian dai không cần ăn uống. Thiếu nữ thấy vậy thở dài: “Không biết bao giờ Thanh Lân mới có thể được như thếu gia...”
“A, a” Huyết da y thanh niên mỉm cười: “Không cần vội. Bây giờ ngươi cũng sắp bước vào Khai quang kỳ tính ra thực lực cũng là nhất tinh đấu sư. Chỉ trong vài tháng đã đạt đến như vậy rồi qur là không tệ.” Huyết da y thanh niên nhớ đến điều gì đó lên tiếng: “Chờ sau khi ánh mắt của người thức tỉnh hoàn toàn lúc đó tốc độ tu luyện sẽ tăng rất nhanh. Ngươi yên tâm đi!”
“Vâng” Thiếu nữ khẽ gật đầu. Huyết da y thanh niên thấy vậy lấy tay xoa đầu nàng. Thiếu nữ lúc ày đang hưởng sự ôn nhu từ cái xoa đầu của hắn. Trong lòng nàng mong phút giây này mãi mãi không bao giờ kết thúc. Nhìn thanh niên, thiếu nữ hơi cắn cắn môi không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger