Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Bóng đêm như mực, gió đêm thổi đến, trong một chiếc Passat đang rời khỏi quyền tràng.
Trong xe, đại đệ tử Võ Đang là Lãnh Vô Cực cầm lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.
- Chưởng giáo.
Điện thoại được chuyển, Lãnh Vô Cực cung kính mở miệng..
- Kết quả như thế nào.
Đầu bên kia điện thoại, chưởng giáo của Võ Đang là Bạch Mi đạo nhân đang ở trong đạo quán Võ Đang, trầm giọng hỏi.
- Bùi Vũ Phu chỉ dùng 3 chiêu đã đánh chết Y Hạ Nhẫn.
Lãnh Vô Cực không hề kể lại trận chiến mà chỉ nói ra kết quả.
- 3 chiêu.
Lông mày Bạch Mi đạo nhân nhíu lại, lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Vâng, chưởng giáo.
Lãnh Vô Cực nghĩ đến công phu xuất thần nhập hóa của Bùi Vũ Phu thì giọng nói mang theo vẻ phức tạp, nói:
- Hơn nữa, theo như lời của Y Hạ Nhẫn kia thì bản thân hắn đã đột phá Cửu Thuật Nhẫn Đoạn, cũng chính là bước chân vào cảnh giới Cương Kính.
- Cái gì?
Nếu như lúc nãy nghe được Lãnh Vô Cực nói Bùi Vũ Phu chỉ dùng 3 chiêu là có thể đánh bại Y Hạ Nhẫn thì Bạch Mi đạo nhân chỉ cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mà lúc này nghe được Bạch Mi đạo nhân nói Y Hạ Nhẫn đã bước chân vào cảnh giới Cương Kính thì hắn hoàn toàn bị chấn kinh rồi.
- Trước khi chết thì Y Hạ Nhẫn có hỏi rốt cuộc là Bùi Vũ Phu đã đạt đến cảnh giới gì rồi nhưng mà Bùi Vũ Phu lại không nói.
Lãnh Vô Cực lại bổ sung thêm.
Lại nghe được Lãnh Vô Cực nói như thế thì Bạch Mi đạo nhân cũng không có hoài nghi tin tức này, dường như hắn có thể hiểu được tâm trạng của Y Hạ Nhẫn:
- Bạch Mi ta đã hao hết tâm tư, bế quan mấy năm, dùng các loại linh dược mới có thể bước chân vào cảnh giới Cương Kính, vốn tưởng rằng có tư cách cùng Bùi Vũ Phu chiến một trận để tranh đoạt ngôi minh chủ võ lâm, hiện giờ xem ra ta đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi, một ngày Bùi Vũ Phu còn sống thì vận mệnh của giới võ học TQ sẽ không thay đổi.
Tục ngữ có nói, thất vọng không phải là điều đáng sợ mà đáng sợn nhất chính là lúc ôm hy vọng ở trong người rồi đột nhiên cảm giác tuyệt vọng buông xuống.
Lúc này Bạch Mi đạo nhân chính là như thế, nguyện vọng đời này của hắn chính là trở thành minh chủ võ lâm để cho Võ Đang phát dương quang đại trở thành đại biểu trong giới võ học TQ.
Vì nguyện vọng này mà hắn hao hết tâm tư để làm cho thực lực của mình tăng lên, tốn hết sức mới có thể bước vào cảnh giới Cương Kính, vốn tưởng rằng nguyện vọng sẽ còn cách một khoảng không xa, nhưng kết quả lại biết được ngay cả tư cách chiến một trận với Bùi Vũ Phu thì hắn cũng không có.
Đối với hắn mà nói thỉ đả kích này quả thật là không thể dùng từ nào để hình dung được.
Thân là đệ tử của Bạch Mi thì Lãnh Vô Cực cũng có thể hiểu được tâm tình của sư phụ mình cho nên hắn không dám lên tiếng.
Sau khi cúp điện thoại xong thì Bạch Mi đạo nhân hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại tinh thần rồi bấm một số điện thoại khác.
- Bạch Mi đạo nhân đạo trưởng, kết quả sao rồi?
Trong một gian phòng cao nhất của trụ sở Hồng Kinh hội tại Yên Kinh, Diệp Tranh Vanh trùm lấy khăn tắm, tay cầm điện thoại nhìn về phía Tử Cấm Thành, mang theo vài phần chờ mong mà hỏi.
- Cha con Bùi gia thắng.
Bạch Mi đạo nhân khẽ thở dài, tuy rằng Lãnh Vô Cực không nói kết quả trận chiến Bùi Đông Lai cho hắn biết nhưng mà ở hắn xem ra ở đó có Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai không có khả năng thua.
Nghe được Bạch Mi đạo nhân nói như thế thì vẻ mặt chờ mong của Diệp Tranh Vanh liền biến mất.
- Thực lực của Bùi Vũ Phu đã vượt xa tưởng tượng của ta, thậm chí là dùng từ đáng sợ để hình dung.
Bạch Mi đạo nhân chỉ cảm thấy nhụt chí:
- Đời này ta không có cách nào để đuổi kịp hắn, thậm chí ta cũng không biết lúc còn sống còn có tư cách để chiến với hắn một trận hay không?
- Mạnh đến mức độ nào?
Diệp Tranh Vanh nhíu mày lại, hỏi.
Sau khi sư việc ở khách sạn Yên Kinh qua đi thì hắn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cha con Bùi gia, hắn nằm mơ cũng muốn Bùi Vũ Phu đi gặp diêm vương.
Cho nên khi hắn biết được tin tức cha con Bùi gia sẽ chiến với Y Hạ Nhẫn thì hắn còn mong Bùi Vũ Phu sẽ bị giết chết trên lôi đài.
Hiện giờ, Bạch Mi đạo nhân chẳng những nói cho hắn biết cha con Bùi gia bình yên vô sự, hơn nữa còn nói thực lực của Bùi Vũ Phu đã mạng không thể tưởng tượng nổi, đây không phải là đả kích đối với hắn sao?
Bởi vì hắn biết một ngày Bùi Vũ Phu còn sóng thì hắn không dám động vào Bùi Đông Lai, ngược lại khi Bùi Vũ Phu đã chết đi thì hắn tin tưởng bản thân sẽ có hơn một vạn phương pháp để đùa chết Bùi Đông Lai!
- Trên đời này hẳn là không ai có thể chiến thắng hắn.
Bạch Mi đạo nhân trầm ngâm sau một lúc lâu, miệng phiếm khổ nói.
“Lộp bộp”
Nghe được Bạch Mi đạo nhân nói như thế thì Diệp Tranh Vanh liền cảm thấy xong rồi.
- Diệp công tử, lấy thực lực của Bùi Vũ Phu thì chỉ có 3 lại tình huống mới có thể chết.
Bởi vì đã đạt được hiệp nghị với Diệp Tranh Vanh cho nên Bạch Mi đạo nhân có thể hiểu được tâm tình của Diệp Tranh Vanh lúc này.
- 3 loại nào?
- Thứ nhất, tuân theo quy luật tự nhiên, sinh lão bệnh tử. Bất quá, dựa vào sách cổ ghi lại thì người luyện võ đến mức tận cùng tuy rằng không thể cải lão hoàn đông nhưng mà có thể sống lâu hơn so với người bình thường.
Bạch Mi đạo nhân từ từ nói.
Diệp Tranh Vanh nghe vậy thì không nói gì, dựa theo lời của Bạch Mi đạo nhân thì Bùi Vũ Phu sẽ không chết trước bản thân hắn.
- Loại thứ 2, lấy thực lực bây giờ của Bùi Vũ Phu, không nói binh lính bình thường, cho dù là xuất động nhiều bộ đội đặc chủng đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giết chết hắn. Nói một cách khoa trương thì cho dù Bùi Vũ Phu có đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích thì cho dù những binh lính đặc chủng cũng không thể giết chết hắn trừ khi là dùng những vũ khí có tính sát thương lớn.
Diệp Tranh Vanh từng nghĩ qua vấn đề này, tuy rằng hắn được vinh dự là Thái tử, là đại thiếu gia của Diệp gia nhưng mà hắn còn không có khả năng để tập trung những loại vũ khí hạng nặng kia.
- Còn thứ 3?
Trong đôi mắt của Diệp Tranh Vanh hiện lên vẻ chờ mong.
- Thập đại cao thủ trên Thần bảng cùng vây công Bùi Vũ Phu.
Bạch Mi đạo nhân trầm ngâm, nói:
- Tuy Bùi Vũ Phu mạnh nhưng mà những cường giả trên Thần bảng cũng không yếu, nếu như bọn hắn vây công thì Bùi Vũ Phu hẳn là phải chết.
- Bạch Mi đạo trưởng, ngài cho rằng chỉ có bọn họ vây công mới có khả năng giết chết Bùi Vũ Phu sao?
- Bùi Vũ Phu đã chiếm ngôi vị số 1 trên Thần bảng quá lâu. Toàn bộ cường giả đếu muốn cướp lấy, nếu như cho bọn hắn có cơ hội này thì bọn hắn sẽ không bỏ qua.
Bạch Mi đạo nhân nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cậu từng nói rằng Bùi Vũ Phu với những đại nhân vật kia đã có một hiệp ước là Bùi Vũ Phu sẽ thủ hộ TQ, nếu nói như vậy thì khả năng hắn bị vây công là rất lớn.
- Tốt.
Diệp Tranh Vanh nghe thế thì mừng rỡ:
- Bạch Mi đạo trưởng, ngày chết của Bùi Vũ Phu cũng chính là ngày mà Võ Đang của ngài sẽ trở thành Trung Hoa đệ nhất phái, đến lúc đó Diệp gia sẽ đem hết toàn lực ủng hộ ngài hoàn thành nguyện vọng này.
Không trả lời.
Trong lòng của Bạch Mi đạo nhân dường như là chờ mong đến ngày này.
Bởi vì ở hắn xem ra, lấy thực lực bây giờ của Bùi Vũ Phu thì ở khắp TQ này cũng không có ai là đối thủ của hắn cả.
…..
Cùng lúc này, Raahe liền đem tin tức Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu giết chết Y Hạ Nhẫn báo lại cho thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ là Bà Sa giáo chủ.
Ngoài ra, Raahe cũng nói những lời cảnh cáo của Bùi Vũ Phu ra.
Bà Sa giáo chủ nghe được tin tức như thế thì trầm mặc 2’, sau đó cũng không nói gì mà trực tiếp cúp điện thoại.
So với Bà Sa giáo chủ bất động thì tổ thủ lĩnh của tổ chức Cự Phủ là An Đức Liệt sau khi được thủ hạ nói lại chuyện đã xảy ra thì trước tiên liền tuyên bố hủy bỏ hợp tác với gia tộc Nạp Lan ở Đông Bắc. Trước khi Bùi Vũ Phu chết thì tổ chức Cự Phủ sẽ không cho cứ bất kỳ thành viên nào đi vào TQ.
Sau khi ra khỏi quyền tràng thì Dracula cũng báo lại tin tức này cho Odin, kết quả là biết được vì muốn xuất ra hết chiến lực để cùng Bùi Vũ Phu chiến một trận nên Odin vẫn còn đang bế quan.
Lúc này đây, Huyết thủ Gates người được xưng là một trong tử thủ của Mafia cũng đem chuyện này nói lại, bất quá hắn không có đem việc này nói lại cho hội trưởng của hội nghị Mafia mà là báo lại cho Anthony Gambino tộc trưởng kế nhiệm của gia tộc Gambino.
- Ngươi nói Y Hạ Nhẫn nói bản thân đột phá Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, cũng chính là nói thực lực đã đột phá đến cảnh giới Chiến Thần, kết quả lại bị Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu đánh chết sao?
Đang ở trong trang viện Gambino Newyork, Anthony nghe được Gates nói như thế thì cả kinh không nhẹ.
Khiếp sợ là bởi vì hắn biết được cảnh giới Chiến Thần đáng sợ như thế nào. Gia tộc Gambino có thể nắm giữa được nghị viện Mafia Bắc Mĩ thì trừ quan hệ bạch đạo của gia tộc Gambino cường đại ra thì bởi vì cha của hắn cũng là cường giả đạt đến cảnh giới Chiến Thần, có lực uy hiếp rất lớn.
Mà hiện giờ, Gates nói cho hắn biết rằng thực lực của Y Hạ Nhẫn cũng đã đạt đến cảnh giới Chiến Thần, hơn nữa lại bị Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu mà giết chết, điều này có thể khiến cho hắn không khiếp sợ sao?
- Vâng, Anthony thiếu gia tôn quý.
Nhớ lại cảnh Bùi Vũ Phu giết chết Y Hạ Nhẫn thì trong lòng Gates vẫn còn sợ hãi.
Anthony trầm mặc không nói.
- Anthony thiếu gia, hôm nay nữ nhân tên là Liễu Nguyệt kia cũng xuất hiện.
Thân là tâm phúc của Anthony thì Gates biết được Anthony vẫn còn thắm thiết với Liễu Nguyệt nên hắn nói:
- Bất quá thuộc hạ vẫn không có cơ hội nói chuyện với nàng, sau khi cuộc chiến kết thúc thì nàng cùng với tên Bùi Đông Lai kia cùng rời khỏi.
Anthony nghe vậy thì nổi giận không thôi.
Nhưng mà hắn cũng biết cho dù hắn muốn chinh phục Liễu Nguyệt thì hiện giờ hắn cũng không thể làm gì được.
Bởi vì.
Hắn nhớ lời dặn của cha hắn là hội trưởng của nghị viện Mafia cũng là một trong những cường giả trên Thần bảng Yossi Gambino từng có nói qua một câu: “ Ngày nào Vũ Thần TQ còn sống thì ngày đó vận mệnh của thế giới ngầm trên thế giới sẽ không thay đổi.”
BONUS 1CH
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
TRƯỚC KHI VÀO THÌ PHÂN CHIA CẢNH GIỚI CHO CÁC PÁC BIẾT
1. Minh Kính – NB Nhẫn thuật 1-3 đoạn – Chiến sĩ Âu Mĩ cấp 1-3.
2. Ám Kính – NB Nhẫn thuật 4-6 đoạn –Chiến sĩ Âu Mĩ cấp 4-6.
3. Hóa Kính – NB Nhẫn thuật 7-9 đoạn – Chiến sĩ Âu Mĩ cấp 7-9.
4. Cương Kính – NB Nhẫn thuật 10 đoạn –Chiến sĩ Âu Mĩ cấp Chiến Thần.
Tổ chức Ma Bồ cũng có Minh Kính, Ám Kính, Hóa Kính cùng Cương Kính.
-------------------------
Lúc này đây, trong võ quán Vịnh Xuân.
- Vũ Phu, rượu ở đây quá nhẹ, đợi hôm nào đến Tây Nam thì tôi sẽ lấy rượu khá ra mời ông…uống…uống nào….
“Bịch”
Trong phòng ăn của võ quán, mặt của Hạ Hà đỏ bừng, nắm lấy bả vai của Bùi Vũ Phu nói được vài câu rồi ngã xuống.
"Ha ha..."
Thấy được một màn như thế thì toàn bộ mọi người đều nở nụ cười.
Dưới ánh đèn bọn hắn cũng đều uống say như Hạ Hà.
- Các vị, thông gia của tôi uống say rồi, mọi người uống trước đi, tôi cùng Đông Lai đưa hắn về một hồi trở về tiếp tục uống.
Mặc dù Bùi Vũ Phu không có dùng sức để bức cồn ra nhưng mà tửu lượng của hắn cũng tốt nên cũng không say.
- Được.
Nghe Bùi Vũ Phu nói như thế thì mọi người cũng không có ý kiến gì.
Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì Bùi Đông Lai liền bước lên đỡ lấy Hạ Hà.
Bởi vì Hạ Hà uống quá say nên lúc Bùi Đông Lai cõng Hạ Hà thì hắn cũng không biết.
Ra khỏi phòng ăn, cảm nhận được gió đêm thì cả người Bùi Đông Lai trở nên tĩnh táo, hắn biết được Bùi Vũ Phu muốn mình ra đây là muốn nói với mình gì đó nên hắn liền chủ động mở miệng:
- Qua tử, mỗi lần con cùng người luận bàn, nhìn thì thấy con sắp đánh trúng người nhưng mà lại không lần nào đánh trúng. Có phải là vì người lúc nào cũng có thể tiếp vào trạng thái “ Nhập Thần” không?
Lấy thực lực Bùi Đông Lai, tuy rằng không thể thấy được nhất cử nhất động cuộc chiến giữa Bùi Vũ Phu và Y Hạ Nhẫn nhưng mà hắn có thể cảm nhận được Bùi Vũ Phu đã tiến vào trạng thái “ Nhập Thần” mới có thể tránh thoát một đao của Y Hạ Nhẫn.
- Ừh.
Bùi Vũ Phu gật đầu, không có phủ nhận điểm này.
- Thực lực của người biến thái như thế vì sao lúc nhỏ lại không dạy công phu cho con? Nếu như người dạy con từ nhỏ thì hiện tại còn cũng là cao thủ Ám Kính đỉnh phong rồi đó chứ?
Bùi Đông Lai cười ghẹo, nhưng mà trong lòng hắn lại rõ ràng. Sở dĩ hắn có được thực lực như ngày hôm nay thì trừ việc lúc nhỏ Bùi Vũ Phu lúc cũng cho hắn ngâm thuốc nước còn là vì nguyên nhân dung hợp với linh hồn của Tiêu Phu, nếu như không có nguyên nhân đó thì cho dù từ nhỏ Bùi Vũ Phu có dạy cho hắn cái gì đi chăng nữa thì chưa chưa chắc hắn đã vượt qua thành tựu như ngày nay.
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì trong lòng Bùi Vũ Phu có chút thổn thức.
Nụ cười trên mặt Bùi Vũ Phu biến mất, sắc mặt tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai, hỏi:
- Đông Lai, thật lòng thì ta cũng không để ý chuyện tên tiểu tử Đằng Dã kia dùng ám khí để muốn giết con, ta cũng không cam đoan con có thể né được một kích tuyệt sát của nó, thậm chí ta cho rằng xác suất con né tránh được sẽ rất nhỏ.
Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì nụ cười của Bùi Đông Lai cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, trong lòng nhấc đến kinh đào sóng lớn, hắn nghĩ đến Bùi Vũ Phu không có ra tay là vì có lòng tin tuyệt đối vào hắn.
Trong màn đên, Bùi Đông Lai dừng lại ở khuôn mặt quen thuộc của Bùi Vũ Phu, hắn không chút nghi ngờ tình yêu của Bùi Vũ Phu dành cho mình, nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng lúc thấy hắn chết thì Bùi Vũ Phu cũng sẽ không ra tay.
- Ta không ra tay cứu con là bởi vì ta cảm thấy được trận chiến giữa con và tên tiểu tử kia không phải chỉ là trận chiến của Bùi gia mà nó còn đại biểu cho cả TQ.
Thấy được vẻ khiếp sợ trong đôi mắt của Bùi Đông Lai thì Bùi Vũ Phu ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm mặt nói:
- Từ nhỏ ta đã cùng tập võ với ông nội của con, lúc đó ông nội còn còn nói, nếu sau này muốn cùng người ta luận võ thì nhất định phải quang minh chính đại chiến thắng đối thủ, không thể dùng thủ đoạn nào, nếu không sẽ làm mất mặt Bùi gia.
- Nếu lúc ấy ta xuất thủ cứu con thì chẳng những sẽ làm mất đi thể diện của Bùi gia mà còn ném đi mặt mũi của giới võ học TQ.
Nói xong, Bùi Vũ Phu thu hồi ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai. Phần tự trách trên mặt của hắn chợt lóe lên sau đó hắn dùng một loại ngữ khí phức tạp, hỏi:
- Trách ta sao?
- Trách sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai tràn ngập ra một loại cảm giác kỳ quái.
Cái loại cảm giác này nói không rõ, nói không rõ, thế cho nên hắn há mồm ra, nửa ngày không có phun ra một chữ.
- Qua tử, lúc nhỏ người mang con vào núi, khi đó con cũng không biết quá khứ huy hoàng của người. Lúc đó, nguyện vọng của con là có thể đi ra khỏi núi.
Sau khi trầm mặc một lúc thì Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Sau đó người lại đồng ý quyết định của con, mang con ra khỏi núi lớn để cho con có thể thấy được thế giới bên ngoài. Thế giới này không công bằng, bởi vì có rất nhiều người nhìn chúng ta bằng ánh mắt từ trên nhìn xuống. Khí đó con không thích cái loại ánh mắt này, con cũng không thích người bị người khác chửi, bị người khác mắng người là ngốc, càng không thích người khác nhìn người dùng như là nhìn một kẻ ăn xin. Cho nên lúc ấy trong lòng con đã âm thầm thề rằng, sau này còn sẽ cố gắng để mua nhà cho người, cưới vợ đẹp cho người. Để cho những người ấy sẽ không còn dùng ánh mắt kia để nhìn người nữa.
Nghe được Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo thì trong lòng Bùi Vũ Phu cảm thấy nhói lên, hắn từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá rồi ném cho Bùi Đông Lai một điếu, giúp Bùi Đông Lai châm lửa. Sau đó chính mình lại đốt lên một điếu, hung hăng hít lấy.
"Hô ~ "
Bùi Đông Lai hút một hơi rồi thở ra một ngụm khói, cười khổ nói:
- Sau đó, khi Miêu gia gia cũng Nạp Lan Trường Sinh đến tìm người thì còn mới cảm thấy được quá khứ của người không đơn giả nhưng mà người không nói nên con cũng không hỏi. Sau đó, bởi vì Nạp Lan gia khinh người quá đáng nên người đã xông vào Nạp Lan gia đánh Nạp Lan Trường Sinh tàn phế.
- Ngày đó trôi qua, trong lòng con càng cho rằng quá khứ của người rất huy hoàng, và lúc đó cũng cũng thấy được sự cường đại của người. Nhưng mà quá khứ của người có huy hoàng bao nhiêu đi chăng nữa, người có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa thì trong lòng con cũng không để ý.
Bùi Đông Lai lại phun ra một ngụm khói, nói:
- Cho nên, sau khi con thích Đông Tuyết càng không dám nói cho người biết rằng gia thế của Đông Tuyết rất tốt.
- Ngày đó, khi xe lửa ghé ngang qua Yên Kinh thì con cũng định xuống xe nhưng mà lúc ấy con tự nói với lòng rằng, chỉ có thể để cho bản thân đi vào cửa của Tần gia, khiến cho người Tần gia cho phép con. Lúc đó Bùi Đông Lai con có thể giống chó, cố gắng phấn đầu nhưng mà con chỉ làm một con chó đứng.
Nói tới đây thì Bùi Đông Lai dừng lại, đôi mắt nhìn vào Bùi Vũ Phu, gằn từng chữ:
- Bởi vì người đã dạy cho con rằng chỉ quỳ xuống đất lạy cha lạy mẹ, người không dạy con quỳ trước mặt người khác.
Trong lòng Bùi Vũ Phu run lên, tay nắm điếu thuốc cũng hơi run run.
- Bởi vì không muốn quỳ xuống, không muốn cúi đầu nên khi bước vào Đông Hải thì con liền gặp vô số phiền phức, đối mặt với nhiều người muốn đưa con vào chỗ chết nhưng con vẫn dùng quả đấm của mình để đánh qua. Con có thể lần lượt biến an thành nguy thì trừ thân thủ tốt, não linh hoạt ra thì con còn có vận khí tốt.
- Sau đó, con mới biết được những lúc con có thể bình an từ trong chỗ chết nhưng mà vẫn không biết được tin tức của người là bởi vì người vẫn đứng sau lưng của con, yên lặng mà nhìn con, ủng hộ con. Thẳng cho đến khi con bất đắc dĩ lắm mới vào Yên Kinh, cố gắng trước tiên bước vào Tần gia thì người mới hiện thân, dùng một loại phương phức mà nằm mơ con không thể ngờ để hạ nhục Diệp gia, làm cho tòa đế vương chi thành ngày đó ở Yên Kinh phải ảm đạm thất sắc.
Nói xong, Bùi Đông Lai có chút kích động.
- Qua tử, lúc nãy người hỏi con có trách người hay không?
Vài giây sau, Bùi Đông Lai trở nên bình tĩnh trở lại, mở miệng lần nữa, thanh âm rất nhẹ:
- Thật sự mà nói thì con cũng không thể trả lời vấn đề này của người. Con không phải là một người cao thượng, người khác kính con một thước thì con kính người một trượng nhưng mà người khác cho con một đao thì con sẽ trả lại mười đao.
Bùi Vũ Phu nghe vậy, vẻ mặt tự trách, muốn nói lại thôi.
- Cha.
Bùi Đông Lai run run đưa điếu thuốc lên miệng, hút một hơi thật sau, tròng mắt đỏ lên, cười nói:
- Cho dù người làm cái gì đi nữa thì con cũng không trách người, vĩnh viễn sẽ không.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Bùi Vũ Phu trầm mặc lại.
Trong màn đêm, Bùi Vũ Phu lại hút thuốc nhanh hơi, tay phải có chút run rung, ánh mắt không ngừng lóe ra, dường như đang quyết định một điều gì đó rất khó khăn.
Vài giây sau, hắn bắn tàn thuốc ra, thâm ý nhìn vào Bùi Đông Lai, cười khổ nói:
- Có một số việc sau này con sẻ hiểu.
- Hy vọng là thế.
Bùi Đông Lai cười cười, bóp tắt tàn thuốc.
- Con gái của Hà bàn tử đã vì con mà trả giá rất nhiều, con chấp nhận nàng cũng rất khó để nói đúng hay sai.
Bùi Vũ Phu nhìn thoáng qua hh đang nằm say bất tỉnh, nói:
- Bất quá, nha đầu Đông Tuyết kia thân là hoàng thân quốc thích nhưng mà biết con 2 bàn tay trắng vẫn thương con, vẫn cùng con đia qua đoạn đường gian nan nhất, có thể nói là hoạn nạn thấy chân tình, đúng là không đổi. Sau này, bất luận là chuyện gì phát sinh đi chăng nữa thì bọn nó cũng là con dâu của Bùi gia.
- Con biết rồi.
Bùi Đông Lai gật gật đầu nhưng trong lòng không hiểu vì sao Bùi Vũ Phu lại nói những lời này.
- Nha đầu Đông Tuyết kia nhìn qua đã chấp nhận sự tồn tại của Hạ nha đầu, con cũng không cần lo lắng, mau đi đi.
Bùi Vũ Phu cười ngây ngô lên nói sang chuyện khác:
- Đưa Hạ thúc đây cho ta.
Tuy rằng 2 người Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đi cùng với Bùi Đông Lai về võ quán bịnh Xuân này, bất quá bởi vì Bùi Đông Lai còn bồi Bùi Vũ Phu uống rượ nên đã để 2 người đi đến biệt thự trước.
Lúc này nghe Bùi Vũ Phu nói thế thì Bùi Đông Lai liền đưa hh cho Bùi Đông Lai rồi đi đến biệt thự.
Lúc này đây, trong biệt thự Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đang ngồi ở trên ghê salon cùng nói chuyện.
Các nàng đã nói chuyện rất lâu, đề tài vẫn xoay quanh Bùi Đông Lai.
- Khi…khi đó mình cũng không biết cậu ta là con của Bùi thúc, cũng chưa từng nghe qua uy danh của Bùi thúc, cho nên sau khi biết được cậu ta gặp sự cố thì mình giống như kẻ ngốc, cứ lo lắng cho cậu ta, vắt hết óc tìm biện pháp, tìm người hỗ trợ.
Nói đến hành trình đến Hàng Hồ thì Hạ Y Na cười khổ không thôi.
- Không chỉ là cậu, ngay từ đầu tớ cũng không biết được thân phận thật sự của cậu ấy, vẫn là sau này cha mẹ tớ mới cho tớ biết.
Tần Đông Tuyết cũng cười khổ:
- Khi đó tớ luôn tò mò, tò mò vì sao một người đi ra từ trong núi lại ngông nghênh, thành tích luôn đứng thứ nhất nhưng mà mãi đến khi biết được thân phận của cậu ấy thì tớ mới biết được đáp án, giống như lời cha tớ nói rằng hổ phụ vô khuyển tử.
- Đông Tuyết, cậu có điều không biết, từ nhỏ đến lớn điều phiền phức nhất đối với tớ chính là đám con ông cháu cha, nếu ngay từ đầu tờ biết được thân phận của cậu ấy thì chắc rằng ấn tượng của tớ đối với cậu ấy cũng không tốt đẹp gì.
Hạ Y Na nhịn không được cười nói:
- Người kia, quả thực chính là giả trư ăn cọp, không phải nói là giả dạng dân quê để tán mỹ nữ, đều khiến cho 2 người chúng ta lật thuyền trong mương…
Tần Đông Tuyết cười mà không nói, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Sau đó.
Không đợi Hạ Y Na nói cái gì nữa, bên ngoài đã truyền vào tiếng bước chân.
- Tên kia đã trở lại rồi, chúng ta đừng nói nữa.
Nghe được tiếng bước chân thì Hạ Y Na hạ giọng nói với Tần Đông Tuyết, sau đó nhìn về phía cửa.
Tần Đông Tuyết cười cười, giống như Hạ Y Na nhìn về phía cửa, cùng đợi Bùi Đông Lai xuất hiện.
“Hề hề”
Ngoài cửa, bằng vào thính lực biến thái của mình nên Bùi Đông Lai đã nghe được Hạ Y Na nói mình là giả trư ăn cọp nên hắn liền dở khóc dở cười.
Bởi vì... Khi hắn xem ra, giả trư ăn cọp là không là hắn, mà là Bùi Vũ Phu.
Chẳng biết tại sao, vừa rồi Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na hai người còn tán gẫu được rất vui vẻ, giống như là một cặp chị em vậy nhưng mà khi Bùi Đông Lai đi vào thì 2 người không hẹn mà cùng cảm nhận được vài phần xấu hổ.
- Không có uống nhiều đó chứ?
So sánh với Hạ Y Na mà nói, Tần Đông Tuyết từ nhỏ xuất thân từ Tần gia, sau một hồi xấu hổ thì nàng mở miệng hỏi.
- Không.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, vì không cho không khí quá mức xấu hổ, biết rõ còn cố hỏi, nói:
- Các cậu đang làm gì đó?
- Nói chuyện phiếm thôi.
Tần Đông Tuyết cùng Bùi Đông Lai lần lượt mở miệng làm cho phần xấu hổ trong lòng Hạ Y Na giảm bớt rất nhiều.
- Wow, nói chuyện gì thế?
Bùi Đông Lai giả ngu tới cùng.
- Nói chuyện về việc ở trung học và đại học.
Không còn cảm thấy xấu hổ nữa, Hạ Y Na đã khôi phục lại bộ dạng của Hạ đại tiểu thư, nàng không che dấu mà nói thẳng:
- Cậu cái tên này, rõ ràng là một ngưu bức, võ nhị đại lại giả vờ là một người hai lúa, hại cho chúng ta lật thuyền trong mương, thật sự quá âm hiểm.
- Oh, khi nào mà là có cách nói võ nhị đại đây?
Bùi Đông Lai tỏ ra vẻ bình tĩnh hỏi.
- Không riêng gì võ nhị đại, vẫn là biến thành quan nhị đại, phú nhị đại cùng quân nhị đại.
Tần Đông Tuyết cũng cười trêu ghẹo, giúp đỡ Hạ Y Na công kích Bùi Đông Lai.
"—— "
Ngô Vũ Trạch từng nói cho Bùi Đông Lai 'Ba nữ nhân một bàn diễn', Bùi Đông Lai rất tin, hiện giờ hắn came thấy được 2 người trước mặt của hắn đang người hát, ta đàn đây.
- Cái này…tớ đi tắm trước đã.
Bùi Đông Lai từ mới ở quyền tràng về nên chỉ rửa sơ sơ rồi cùng đi uống rượu với đám người Bùi Vũ Phu. Lúc này thấy không phải là đối thủ của Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na thì hắn liền lấy cớ, chuẩn bị chuồn đi.
- Đông Tuyết, tớ có chút mệt, đi ngủ trước đây.
Hạ Y Na vừa nghe Bùi Đông Lai muốn đi tắm rửa thì tim đập nhanh hơn, giả vờ ngáp một cái, không đợi Tần Đông Tuyết trả lời liền xoay người lên lầu.
Ở trong lúc xoay người, bởi vì nguyên nhân có tật giật mình nên khuôn mặt nàng đỏ bừng, tim đập nhanh hơn.
Nhưng mà.
Trong lòng nàng cũng có chút áy náy.
Áy náy kia cũng chính là bởi vì nàng cố ý nói bản thân nàng mệt, muốn để cho Bùi Đông Lai ngủ chung với Tần Đông Tuyết.
- Tớ cũng mệt rồi, Y Na, chúng ta cùng đi ngủ đi.
Tuy rằng Tần Đông Tuyết không biết chuyện Bùi Đông Lai đã ăn Hạ Y Na nhưng mà nàng cũng nhìn ra được Hạ Y Na muốn để cho tối nay Bùi Đông Lai ngủ với nàng, vì thế cười mở miệng. Cố ý không cho Hạ Y Na khó xử.
- À…được.
Nghe được Tần Đông Tuyết nói như thế thì Hạ Y Na vốn là ngẩn ra, theo sau quay đầu cười một tiếng, trong nụ cười đã tràn ngập khâm phục cùng cảm kích.
Thấy 2 người định đi ngủ thì Bùi Đông Lai cũng không có ngăn trở mà âm thầm thở phào một hời, nguyên bản hắn cũng không biết phải đối diện như thế nào với tình cảnh xấu hổ này.
- Đông Tuyết, hay là cậu qua ngủ chung với hắn đi.
Trên giường trong phòng ngủ, Hạ Y Na đã bỏ đi ái khoác, mở miệng nói với Tần Đông Tuyết.
- Để hắn ngủ một mình đi.
Tần Đông Tuyết lắc lắc đầu, rồi cởi quần áo ra, chỉ để lại trên người một bộ đồ ngủ bó sát màu hồng.
- Đông Tuyết, cậu nói rằng sau khi hắn tắm xong thì có đi qua đây không?
Có lẽ là không còn cảm thấy xấu hổ, có lẽ đã xem Tần Đông Tuyết là người nhà nên Hạ Y Na đã nói chuyện không có chút kiêng kị nào.
- Chắc là không.
Tần Đông Tuyết nghe vậy thì trả lời, sau đó liền nói giỡn:
- Nếu như hắn dám đi vào thì chúng ta dùng gối ném hắn, đuổi hắn ra khỏi đây.
…
Không thể không nói so với Hạ Y Na thì Tần Đông Tuyết càng hiểu Bùi Đông Lai hơn.
Sau khi tắm xong thì Bùi Đông Lai cũng không đi vào phòng Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na, mà hắn đứng trước cửa sổ, nhớ lại trận chiến ngày hôm nay.
Tự hỏi, nhớ lại.
Điều này đã trở thành thói quen của Bùi Đông Lai. Mỗi tối thì hắn luôn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, sau đó tự suy nghĩ để tránh sai phạm cho ngày sau.
“Reng..Reng”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên điện thoại hắn rung lên.
??
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, đi đến cầm lấy điện thoại thì thấy được tin nhắn của Quý Hồng: “ Lão bản thân ái, tối nay cậu sẽ song phi sao?”
"Ách..."
Dù là Bùi Đông Lai sớm thích ứng Quý Hồng trêu chọc nhưng mà thấy được tin nhắn như thế này của Quý Hồng thì cũng không biết nói gì.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai reply thì tin nhắn thứ 2 của Quý Hồng đã tới : “ Đông Lai tiểu đệ đệ thân ái, cậu quyệt mông thì tỷ tỷ đây đã biết cậu muốn thả cái rắm gì rồi. Cho nên cậu có giả vờ với tỷ tỷ, tỷ tỷ nếu đã dám nhắn tin cho cậu thì cũng đã biết cậu sẽ ở chung chỗ với 2 đại mỹ nhân nhưng mà cậu chỉ có thể ở trong phòng mình dùng Ngũ đại cô nương để giải quyết vấn đề.”
Bùi Đông Lai liền tức giận, trả lời: “ Hơn nửa đêm rồi mà cô còn không ngủ, cô có bệnh gì à?”
Tin nhắn Quý Hồng liền tới : “ Đông Lai đệ đệ thân ái, tỷ tỷ đây mắc phải bệnh tịch mịch, dù sao thì cậu cũng không thể song phi rồi, không bằng cậu đến khách sạn tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ cùng đánh trận với cậu?”
Bùi Đông Lai trả lời : “ Phi cái muội muội của cô chứ phi…”
Tin nhắn Quý Hồng:” Nếu mà tỷ tỷ có muội muội thì sẽ cùng song phi với cậu, đến đây.”
….
Bùi Đông Lai một trận không nói gì, lấy điện thoại vứt qua một bên.
Một lát sau di động lại rung lên.
Bùi Đông Lai do dự một chút, vẫn là lấy điện thoại di động ra, lại mở ra tin ngắn Quý Hồng.
"Ách..."
Thấy được tin nhắn thì Bùi Đông Lai liền há to miệng.
Bởi vì tin nhắn lần này là một tấm hình.
Ảnh chụp là Quý Hồng chụp trước gương, nàng mặc một bộ váy ngủ màu tím, đứng trước gương, nhắm một con mắt, làm ra một cái hôn gió, bay ra tư thế hình chữ S, có thể thấy được cặp bánh bao 36D kia, hơn nữa cái mông của nàng còn nhểnh lên làm cho người ta xém chút nữa mà phún ra mái, trong khi chụp thì không biết nàng có cố tình hay không mà cố ý nhấc chiếc váy ngủ lên, lộ ra 2 chiếc đùi trắng như tuyết.
Dưới tấm ảnh là một dòng chữ: “ 1 2 3 4 5, 5 ngón tay vất vả, đệ đệ chớ để khóc, để tỷ tỷ giúp cậu.”
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Sáng sớm 28 tết, những gia chủ của các thế gia võ học liền rời khỏi võ quán Vịnh Xuân.
Mà lúc bọn họ đi thì Quý Hồng, Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi lại chạy tới võ quán.
- Vũ Phu, tối hôm qua uống nhiều quá khiến tôi hơi say, đúng là có chút tiếc, chờ hôm nào 2 người chúng ta tiếp tục say một trận.
Bởi vì còn 3 ngày nữa là đến Tết, hơn nữa biêt được 2 người Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu sẽ đến Tần gia ở Yên Kinh ăn tết nên hh quyết định sáng nay sẽ cùng Hạ Y Na trở lại Tây Nam, trước khi đi thì hắn có chút tiếc nuối vì tối qua không thể uống cạn hứng với Bùi Vũ Phu.
- Được.
Bùi Vũ Phu cười đáp ứng, lại nói:
- Tết nay ta sẽ mang Đông Tuyết đến nhà của ông.
- Cần nhất là những lời này.
Hạ Hà lên tiếng, cười vui vẻ, sau đó nhìn sang Hạ Y Na:
- Nữ nhi bảo bối, Hạ bàn tử đã nói xong rồi, nếu con muốn đi kịp thì hãy nói nhanh với Đông Lai đi.
Nghe Hạ Hà nói như thế thì Hạ Y Na vừa tức vừa thẹn, nàng vốn là tức giận trừng mắt nhìn Hạ Hà liếc mắt một cái, sau đó đối Bùi Vũ Phu, nói:
- Bùi thúc, nhất định Tết này ngài phải tới a.
Bùi Vũ Phu cười gật đầu.
Thấy Bùi Vũ Phu gật đầu, Hạ Y Na lại là không có lập tức từ biệt với Bùi Đông Lai mà tiến lên cầm tay Tần Đông Tuyết, cười nói:
- Đông Tuyết, nếu cậu có rãnh thì hãy cùng hắn tới Xuân Thành đi?
- Sẽ cố gắng.
Tần Đông Tuyết cười khổ trả lời một câu.
Thấy Tần Đông Tuyết trả lời một cách miễn cưỡng thì Hạ Y Na cũng biết không phải Tần Đông Tuyết không muốn đi mà là thân phận của Tần Đông Tuyết quá đặc thù, cho dù nàng muốn đến thì chắc gì người lớn của Tần gia đã cho phép.
Sau khi chào xong Tần Đông Tuyết thì Hạ Y Na lại cùng Quý Hồng, Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi nói lời từ biệt, cuối cùng ánh mắt mới nhìn sang Bùi Đông Lai.
Nàng chỉ nhìn Bùi Đông Lai một cái thật sau rồi cùng hh rời đi.
- Nhật Xuất Đông Lai, ca đúng là một đại lừa gạt.
Chân trước Hạ Y Na vừa mới bước đi thì tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi liền bươc lên, vẻ mặt khinh bỉ nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Nè. Uyển Nhi, tuy rằng anh để em gặp mặt Đông Tuyết tỷ tỷ chậm một ít nhưng dù sao cũng gặp rồi, tại sao lại còn nói là lừa gạt nữa?
Bùi Đông Lai liền cười, quay sang nói Tần Đông Tuyết:
- Đây là Uyển Nhi là con gái của Liễu tỷ.
- Người ta còn nhỏ chỗ nào nữa?
Có lẽ là chứng minh bản thân không còn nhỏ nữa nên Đông Phương Uyển Nhi đã ưỡn ngự lên nhìn vào Bùi Đông Lai, sau đó liền nở ra nụ cười ngọt như mía lùi với Tần Đông Tuyết:
- Đông Tuyết tỷ tỷ, lần đầu tiên em gặp chị chính là ảnh chụp trên điện thoại của Nhật Xuất Đông Lai, lúc ấy thì em liền giật mình. HIện giờ nhìn thấy người trước mặt thì em phát hiện ra so với trong hình thì người ở bên ngoài lại đẹp hơn, quả là tiên nữ hạ phạm, đẹp không gì so sánh được.
Lời nói của Đông Phương Uyển Nhi đã khiến mọi người cười to, Tần Đông Tuyết cũng khẽ cười, vốn là muốn nói cái gì nhưng mà không đợi nàng nói ra thì Đông Phương Uyển Nhi đã nói:
- Đông Tuyết tỷ tỷ, tỷ có thể cho em biết rằng tỷ chăm sóc da mặt ra sao không?
Chăm sóc da?
Nghe được Đông Phương Uyển Nhi nói như thế thì mọi người đều ngạc nhiên.
- Tiểu nha đầu, Đông Tuyết tỷ tỷ mới 19 tuổi, cần gì phải chăm sóc?
Bùi Đông Lai tức giận giáo huấn.
- Đại lừa gạt, đi qua một bên.
Đông Phương Uyển Nhi trừng mất liền nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó nhìn sang bộ dạng thánh khiết, cao quý của Tần Đông Tuyết thì trong lòng liền hâm mộ lẫn ghen tị.
Bùi Đông Lai cười khổ nói:
- Tiểu nha đầu, ca ca ta khi nào lại lừa gạt cô bé như em?
"Hừ."
Đông Phương Uyển Nhi khẽ hừ một tiếng, nói:
- Không phải anh nói năm nay sẽ ăn Tết cùng với mụ mụ và Lãnh Vũ ca ca sao? Kết quả lại muốn đi Yên Kinh, còn không nói là gạt người ta à?
"Ách..."
Bùi Đông Lai không phản bác được.
- Uyển Nhi.
Liễu Nguyệt thấy thế thì sắc mặt liền nghiêm nghị, vẻ mặt cu cứng rắn, kêu một tiếng, ý bảo Đông Phương Uyển Nhi trở lại bên người nàng.
- Mụ mụ…..
Bị Liễu Nguyệt nói như thế thì Đông Phương Uyển Nhi không vui:
- Nhật Xuất Đông Lai kia vốn chẳng là người nói không giữ lời gì cả, huống chi mụ mụ không phải muốn hắn ở lại Đông Hải ăn Tết sao? Người nghi rằng con còn không biết sao….
"Bá!"
Nghe được Đông Phương Uyển Nhi nói như thế thì đột nhiên Liễu Nguyệt cả kinh, sắc mặt hơi đổi.
- Uyển Nhi, làm sau cháu biết mụ mụ của cháu hy vọng Đông Lai ca ca ăn Tết ở Đông Hải?
Quý Hồng liền bước lên, vẻ mặt nũng nịu nhìn vào Liễu Nguyệt cùng Tần Đông Tuyết, một bộ dáng xem cuộc vui.
Tần Đông Tuyết cũng nhìn ra được chuyenj này, nàng mỉm cười bước lên, cúi người, vuốt đầu của Đông Phương Uyển Nhi, nói:
- Uyển Nhi, tết này tỷ cùng với Đông Lai ca ca sẽ trở lại Đông Hải.
- Thật sau?
Đông Phương Uyển Nhi liền chớp mắt, dường như không tin Tần Đông Tuyết sẽ làm như vậy.
Không riêng gì Đông Phương Uyển Nhi, ngay cả Liễu Nguyệt, thậm chí Quý Hồng cũng mang theo vài phần quái dị nhìn vào Tần Đông Tuyết.
- Tỷ tỷ luôn luôn không gạt người, tự nhiên là thật.
Tần Đông Tuyết gật đầu cười sau đó tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, nói:
- Uyển Nhi, đây là lần đầu tỷ tỷ gặp em, cũng không có vật gì, chiếc vòng tay này coi như là quà mừng năm mới,, tặng cho em đó.
- Cảm ơn Đông Tuyết tỷ tỷ, nhưng mà mụ mụ lại nói cho em biết không thể nhận lễ vật của người khác.
Khi nói chuyện thì ánh mắt của Đông Phương Uyển Nhi nhìn sang Liễu Nguyệt ở bên cạnh.
- Uyển Nhi, cứ nhận đi, đây là ý tốt của Đông Tuyết.
Sắc mặt của Liễu Nguyệt hơi phức tạp nhìn Tần Đông Tuyết một cái:
- Còn không mau cảm ơn Đông Tuyết tỷ tỷ đi?
- Cảm ơn Đông Tuyết tỷ tỷ.
Đông Phương Uyển Nhi nói một tiếng cảm ơn.
Tần Đông Tuyết lại mỉm cười, vuốt nhẹ đầu Đông Phương Uyển Nhi một cái rồi lui về bên cạnh Bùi Đông Lai.
- Hoàng thân quốc thích quả nhiên đều rất không đơn giản.
Thấy tất cả chuyện này thì khóe miệng của Quý Hồng lộ ra nụ cười chua sót, thầm nghĩ trong lòng một câu, trăm cảm xúc lẫn lộn.
- Ân nhân, tôi mang tiểu Vũ cùng Uyển Nhi về Đông Hải trước, nếu như Tết này ngài có rãnh thì hãy cùng Đông Lai đến đó.
Ánh mắt của Liễu Nguyệt tỏ ra cảm kích và tôn kính nhìn vào Bùi Vũ Phu.
Bùi Vũ Phu gật đầu cười.
- Đông Lai ca, đừng quên còn phải dạy công phu cho em a.
Đông Phương Lãnh Vũ liền nói.
- Biết rồi.
Bùi Đông Lai đồng ý.
Sau đó Đông Phương Lãnh Vũ liền cung kính chào Bùi Vũ Phu rồi cùng Liễu Nguyệt, Đông Phương Uyển Nhi rời khỏi.
- Vũ Phu, ta sẽ không đi Yên Kinh cùng ông, ta cùng tiểu Hồng về Đông Hải ăn Tết.
Sau khi 3 người Liễu Nguyệt rời đi thì Cô Độc Phong Ảnh nói:
- Ta muốn dùng khoảng thời gian này giúp nó tiến vào cảnh giới Ám Kính đại thành.
- Được.
Bùi Vũ Phu cũng biết Cô Độc Phong Ảnh xem Quý Hồng như con cho nên không có ý kiến nào.
Quý Hồng nghe vậy thì bước lên chào hỏi Bùi Vũ Phu, sau đó mỉm cười nhìn Tần Đông Tuyết một cái.
Chỉ nhìn một cái, rất ngắn.
Nhưng mà.
2 bên đã hiểu rõ ý tứ của nhau.
Sau khi thu lại ánh mắt, vì muốn trêu chọc Bùi Đông Lai nên Quý Hồng đã hỏi:
- Lão bản, trong Tết này thì ngài còn có dặn dò gì không?
- Mọi chuyện do cô làm chủ.
Nghĩ đến chuyện tối qua thì Bùi Đông Lai tức giận trừng mắt nhìn Quý Hồng một cái.
Khóe miệng Quý Hồng nở ra một nụ cười đắc ý rồi cùng Cô Độc Phong Ảnh rời đi.
- Đông Lai, con lái xe tới đây.
Đưa mắt nhìn Cô Độc Phong Ảnh và Quý Hồng rời đi, Bùi Vũ Phu nói.
- Được.
Bùi Đông Lai liền tới bãi đỗ xe mở xe.
Trong lòng Tần Đông Tuyết vừa động, nàng cảm giác được Bùi Vũ Phu sẽ có chuyện muốn nói với nàng.
Giống như xác định suy đoán của Tần Đông Tuyết, đợi khi Bùi Đông Lai đi xa thì Bùi Vũ Phu cười nhìn sang Tần Đông Tuyết:
- Tần nha đầu, chuyện của Hạ nha đầu thì con có tức hay không?
- Bùi thúc, muốn con nói không để ý chính là lừa ngài cũng là lừa mình.
Đối mặt với câu hỏi của Bùi Vũ Phu thì Tần Đông Tuyết cũng có chút khẩn trưởng, thật sự mà nói:
- Nhưng mà Y Na đã trả giá rất nhiều vì Đông lai, mà con cũng tôn trọng lựa chọn của Đông Lai.
- Nha đầu, ủy khuất cho con rồi.
Bùi Vũ Phu thở dài, nói:
- Đông Lai ở chung một chỗ với con là cái phúc của nó cũng là phúc của Bùi gia.
- Có thể được Bùi thúc cho phép đi vào Bùi gia, làm dâu của ngài thì con không cảm thấy ủy khuất.
Tần Đông Tuyết có chút kích động.
- Đông Tuyết, con đã lựa chọn ở cùng một chỗ vơi Đông Lai, như vậy đời này còn nhất định sẽ vì nó mà khổ nhất nhiều.
Bùi Vũ Phu nghe vậy thì nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai đi xa, vẻ mặt phức tạp, nói:
- Con cần phải chuẩn bị tâm lý.
- Xin Bùi thúc yên tâm, Đông Tuyết không sợ.
Tần Đông Tuyết mở miệng, giọng nói kiên định nhưng lại không thể hiểu được ý trong câu nói của Bùi Vũ Phu.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Tết âm lịch mà một ngày tết quan trọng của người TQ.
3 ngày cứ thế mà trôi qua, cả nước chuẩn bị đón buổi tối giao thừa.
Đèn treo lung linh, câu đối xuân, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở vui mừng.
Khi hoàng hôn, trong một khu tứ hợp viện ở Yên Kinh.
Trong tứ hợp viện, cha con Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đang quỳ dưới đất, trước mặt là một mâm cúng.
- Lạy cho mẹ và gia gia của con đi rồi đốt pháo.
Sau khi gần đốt xong giấy tiền vàng mã thì Bùi Vũ Phu bảo Bùi Đông Lai đi đốt pháo.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi lạy 2 cáu, sau đó đứng dậy cầm pháo rồi đốt.
"Bùm bùm..."
Tiếng phái vang lên phá tan không khí im lặng trong tứ hợp viện, Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như đang tìm kiếm hình ảnh người mẹ của mình.
- Nhìn cái gì đấy?
Bùi Vũ Phu thấy Bùi Đông Lai nhìn trời suy nghĩ xuất thần thì hỏi.
- Mộ của mẹ và gia gia cùng chôn một chỗ sao?
Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
- Ừh.
Bùi Vũ Phu gật đầu thừa nhận.
Thấy Bùi Vũ Phu gật đầu, Bùi Đông Lai nhớ lại cảnh mẹ mình bị đuổi ra khỏi Diệp gia, không cho phép chôn trong Diệp gia thì âm thầm nắm tay, ánh mắt nhíu lại.
- Đi thôi, người Tần gia đang chờ chúng ta.
Bùi Vũ Phu đoán được tâm ý của Bùi Đông Lai nên vỗ vỗ bả vao Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai giữ im lặng gật gật đầu, rồi đi theo Bùi Vũ Phu ra khỏi tứ hợp viện.
….
Khi màn đêm sắp buông xuống, xe của Bùi Đông Lai đã đến trước cổng Tần gia.
2 gã bảo vệ ra kiểm tra suốt 2’, sau đó mới để cho xe rời đi.
Trước của nhà Tần gia, Tần Đông Tuyết và cha mẹ mình là Tần Tranh và Tiếu Ái Linh đã đứng đó cùng đợi cha con Bùi gia.
Rất nhanh, xe đã đi vào bên trong, Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu trước sau xuống xe.
Lúc này đây Bùi Đông Lai mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn do Liễu Nguyệt chuẩn bị, còn Bùi Vũ Phu thì vẫn mặc một chiếc trường bào màu đen.
- Vũ Phu.
- Thông gia.
- Bùi thúc.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu xuống xe, Tần Tranh, Tiếu Ái Linh vội vàng mang theo Tần Đông Tuyết đi lên chào hỏi.
Bùi Vũ Phu cười đáp lại, Bùi Đông Lai cũng là theo chân vấn an:
- Tần thúc, Tiếu a di.
- Vũ Phu, lão gia tử biết được ông và Đông Lai tới đây nên rất cao hứng.
Tần Tranh nói xong liền đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói:
- Tất cả mọi người đang đợi ông và Đông Lai, chúng ta vào đi.
- Tần lão gia tử quả là để nhiều người quá rồi.
Bùi Vũ Phu cười cười, đáp lại một câu.
Tần Tranh cười nói:
- Nên làm mà, khó có cơ hội ông cùng Đông Lai đến đây.
Nghe được Tần Tranh nói như thế thì Bùi Đông Lai không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi mình mới bước chân vào khách sạn Yên Kinh, lúc đó mọi người không ai coi trọng mình, nếu không phải Bùi Vũ Phu là cha của mình thì chưa chắc mình có thể đến đây để ăn Tết chung rồi.
Đúng như lời của Tần Tranh, trong nhà đặt 6 cái bàn, tất cả thành viên của Tần gia sớm đã ngồi đợi ở trong này.
"Bá!"
Mắt thấy Tần Tranh mang theo 2 người Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đi vào thì toàn bộ mọi người Tần gia đều đứng dậy chào đón.
Trong đó, Tần Hồng Sơn hướng về phía Bùi Vũ Phu cười cười:
- Vũ Phu a, cuối cùng thì cháu cùng Đông Lai đã đến đây.
- Thật có lỗi Tần thúc.
Bùi Vũ Phu xin lỗi.
- Không sao, không sao.
Tần Hồng Sơn khoát tay áo:
- Cùng Đông Lai ngồi xuống đây đi.
Bùi Vũ Phu nghe vậy cũng không có khách khí mà cùng Đông Lai đi vào, ngồi ở phía chủ nhà.
Bàn giành cho chủ nhà ngoài Tần Hồng Sơn ra thì còn có Tần Tranh, Tần Phong và những thành viên quan trọng của Tần gia.
Bất quá.
Năm nay có một ngoại lệ chính là trên bàn này còn có một chỗ giành cho Tần Đông Tuyết.
Tất cả chuyện này đơn giản bởi vì Tần Đông Tuyết đã trở thành vị hôn thê của Bùi Đông Lai, chính xác ra là con dâu của Bùi gia.
Sau đó, mọi người liền ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Đông Lai cũng không có để ý ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người mà là hướng về phía Tần Yến mà cười, chảo hỏi.
Sở dĩ hắn làm như vậy là bởi vì trước khi có sự xuất hiện của Bùi Vũ Phu thì chỉ có một mình Tần Yến là người ủng hộ chuyện tình của hắn với Tần Đông Tuyết.
Mà những người còn lại thì bởi vì 2 chữ ích lợi nên đã ra sức phản đối.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì nhà bếp liền mang thức ăn lên.
- Ngày xuân mới sắp đến, năm cũ gần qua, chúng ta cùng nâng chén nào.
Thức ăn được bưng lên, Tần Hồng Sơn liền đề nghị nâng chén:
- Chén thứ nhất, hoan nghênh Vũ Phu cùng Đông Lai đến ăn Tết cùng chúng ta.
Nghe được Tần Hồng Sơn nói như thế thì toàn bộ thành viên đời thứ tư của Tần gia cảm thấy kinh ngạc, dường như bọn hắn không ngờ rằng Tần Hồng Sơn sẽ lấy việc hoan nghênh cha con Bùi gia làm lý do nâng chến, phần đãi ngộ này thật sự quá nặng!
Còn một số thành viên đời thứ ba của Tần gia thì cảm thấy không có gì kỳ quái bởi vì bọn hắn đã biết được một ít tin tức.
- Chén thứ 2, lại chúc mừng Đông Lai cùng Đông Tuyết, chúc 2 đứa sớm kết hôn.
Một chén rượu uống xuống bụng, Tần Hồng Sơn lại đề nghị chén thứ 2.
Lúc này đây không riêng gì thành viên đời thứ tư của Tần gia mà ngay cả một số thành viên đời thứ ba cũng cảm thấy có chút giật mình, bọn hắn thừa đã thừa nhận một sự thật rằng Bùi Đông Lai bây giờ đã không còn như ngày trước, lúc này thì hắn còn cao hơn so với Tần gia.
Điều này có chút châm chọc nhưng mà là sự thật.
- Cảm ơn Tần gia gia.
Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết cảm ơn.
- Chén thứ 3, ta chúc mọi người ở đây thân thể khỏe mạnh, công tác thuận lời.
Tần Hồng Sơn liền tiếp đề nghị uống 3 chén rồi mới ngồi xuống.
Uống xong 3 chén rượu thì mọi người bắt đầu ăn một ít rồi lại bắt đầu mời rượu.
Hoặc có lẽ là do nhiều người mời rượu, cũng có lẽ là vị nguyên nhân khác nên chỉ có Tần Hồng Sơn, Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai là uống sạch, còn những người khác chỉ uống một ngụm nhỏ.
Sau khi Tần Hồng Sơn say quắc cần câu thì mọi người liền mời Bùi Vũ Phu, ai đến thì Bùi Vũ Phu cũng không từ chối, mỗi lần đều uống sạch.
Dù là như thế, hơn một giờ sau, khi buổi tiệc sắp kết thúc, sắc mặt của Bùi Vũ Phu cũng không đổi sắc.
Không riêng gì Bùi Đông Lai mà ngay cả Bùi Vũ Phu uống cả trăm chén rượu cũng rất tỉnh.
Đợi sau khi Tần Hồng Sơn tuyên bố bữa cơm đoàn viên kết thúc, không đợi mọi người rời đi thì một tên bảo tiêu ở bên ngoài đi đến bên cạnh Tần Hồng Sơn, nhẹ giọng nói:
- Thủ trưởng, thiếu tướng Diệp Cô Thành mang theo một người ngoại quốc đã ngồi ở bên ngoài đợi 30’ rồi, bọn họ muốn gặp Bùi Vũ Phu.
- Oh?
Tần Hồng Sơn nghe vậy, khẽ nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi quay qua Bùi Vũ Phu nói:
- Vũ Phu, Diệp Cô Thành dẫn theo một người ngoại quốc muốn gặp ông, ông thấy thế nào?
Diệp Cô Thành?
Người ngoại quốc.
Nghe Tần Hồng Sơn nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai vằ động, nhìn về phía Bùi Vũ Phu.
- Vũ Phu, không cần ra ngoài, để bọn họ vào đây.
Tần Hồng Sơn như có suy nghĩ gì, nói.
- Được.
Bùi Vũ Phu khẽ trầm ngâm rồi cũng đồng ý đề nghị của Tần Hồng Sơn.
30s sau.
Trong sự chờ đợi của mọi người Diệp Cô Thành thân mang một trường bào màu đen cùng một nam nhân người ngoại quốc đi vào.
Dracula.
Thấy được người đi vào là một trong tứ đại hoàng thân của Thần Võng thì Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra, sau đó ý thức được cái gì, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius