Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 51: Xuất trận (1).
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Cùng lúc đó, thân thể hắn khẽ chớp lên một cái liền xuất hiện trên đài.
Ánh mắt cuồng ngạo của hắn liếc nhìn đám đệ tử Hằng Nhạc phái, nói:
- Tất cả nội môn đệ tử của các ngươi cùng lên đi. Chỉ cần một mình Chu Bằng ta là đủ rồi.
Đám đệ tử Hằng Nhạc phái lập tức xôn xao, nét mặt ai nấy đều giận dữ.
Ngay cả đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái cũng phải cau mày.
Đám đệ tử Huyền Đạo tông không có một ai mở miệng. Ánh mắt lộ vẻ tôn
kính. Hiển nhiên thân phận của người này ở Huyền Đạo tông không phải là
nhỏ.
Âu Dương lão nhân vội ho một tiếng, cao giọng nói:
- Hoàng Long đạo hữu! Đây là Chu Bằng, đại đệ tử của Huyền Đạo tông. Lần
này, chúng ta chỉ cần một người để phân định thắng thua. Nếu trong số
đệ tử của Hằng Nhạc phái có người cố gắng được trong mười lần hô hấp mà
không bại thì Hằng Nhạc phái các ngươi chiến thắng.
Hai mắt Trương Cuồng chợt lóe lên, thân thể thoáng động nhảy lên trên đài, trầm giọng nói:
- Tiểu tử cuồng vọng. Để ta thử với ngươi.
Chu Bằng cười một tiếng điên cuồng, nói:
- Ngươi? Mới nhìn thì tu vi đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ, nhưng
lại ẩn dấu thực lực của tầng thứ tám. Chút tu vi ấy vẫn không đủ. - Nói
xong, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, phất tay một cái. Nhất thời
một con cự xà đen bóng hiện ra, nghênh gió trở nên to hơn mấy lần. Nháy
mắt nó đã trở thành một con Thông Thiên đại mãng.
Cái đầu của con cự mãng lạnh lẽo nhìn Trương Cuồng, sau đá há miệng hút
một cái. Nhất thời một luồng hấp lực rất mạnh đột nhiên xuất hiện.
Tuy nhiên, luồng hấp lực đó chỉ nhằm vào một mình Trương Cuồng.
Trương Cuồng chưa kịp né tránh, mà cũng chẳng kịp phát ra pháp thuật nào, đã như diều đứt dây, bay thẳng vào trong bụng nó.
Chu Bằng cười lạnh một tiếng, tay phải lắc một cái đã nắm lấy cổ Trương Cuồng, nói:
- Trở về tu luyện thêm vài chục năm nữa rồi hãy đến gặp ta. - Nói xong,
hắn vung tay một cái, thân thể Trương Cuồng như lưu tinh, bay thẳng về
sau.
Tên đệ tử mặc Tử y còn lại lập tức nhảy lên đón lấy Trương Cuồng. Nhưng
xung lực từ người hắn quá mạnh khiến cho hai người phải lùi lại thật xa
mới có thể dừng được.
Trương Cuồng mặt không còn chút máu, nhắm chặt hai mắt, thân thể không
ngừng run rẩy. Trên cổ hắn có một vết tay màu đen, giống như một cái kìm
đang kẹp lấy cổ hắn.
Tên đệ tử bay lên đón hắn, vẻ mặt hoảng sợ, im lặng không nói.
Hoàng Long chân nhân cảm thấy vô cùng khổ sở. Đối phương có một tên đại
đệ tử thế này quả là quá mạnh. Lão chỉ có thể nhìn ra, thực lực đối
phương biểu hiện bên ngoài là tầng thứ mười của Ngưng Khí kỳ. Như vậy
trên người hắn nhất định có dán phù ẩn đấu tu vi, nên mới không nhìn rõ
được thực lực.
Đưa mắt nhìn đám đệ tử nội môn đứng chung quanh, Hoàng Long chân nhân
thầm than một tiếng. Bởi trong mắt lão chẳng có một tên đệ tử nào có thể
thủ thắng. Ngay cả đại đệ tử đang tu luyện ở chỗ trưởng bối Kết Đan kỳ
cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ mười mà thôi. Mặc dù có thể cho hắn ra
đánh một trận. Nhưng nếu hắn lại thua nữa thì lần này, Hằng Nhạc phái
coi như thất bại hoàn toàn.
- Thôi! Lần này, Hằng Nhạc phái xem như hoàn toàn vô vọng. Những lời nói
của Âu Dương lão nhi hay là đi thông báo cho hai vị sư tổ kia, để cho
họ định đoạt. Nếu những lời đối phương nói là thật thì Hằng Nhạc phong
quả thực không thể đứng vững được nữa rồi. - Hoàng Long chân nhân cười
khổ một tiếng.
Chu Bằng cuồng ngạo, liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Kế tiếp là ai?
Tất cả đám đệ tử Hằng Nhạc phái có mặt đều không ai mở miệng. Bọn họ đều cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Chu Bằng.
Chu Bằng cười lạnh, trong lòng có chút coi thường. Đúng lúc đó, hắn chợt
ngẩng người khi phát hiện có một tên đệ tử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba
lại không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt mình.
Vương Lâm vẫn bình thản nhìn Chu Bằng.
Chu Bằng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lạnh nhạt nói:
- Thế nào? Ngươi muốn lên?
Lời nói của Chu Bằng thu hút sự chú ý của mọi người. Quay đầu lại, bọn
họ mới phát hiện ra người mà Chu Bằng nói chính là Vương Lâm, nét mặt
không khỏi thay đổi.
Hoàng Long chân nhân thở dài. Vương Lâm mới đạt tới tầng thứ ba của
Ngưng Khí kỳ, lão vốn chẳng hề chú ý. Nhưng bây giờ, cho dù tu vi rất
thấp nhưng đứa nhỏ vẫn có can đảm như vậy.
Chu Bằng thấy đối phương không nói gì liền cười lạnh, nói:
- Bốn trận tỷ thí, chỉ còn lại có một trận. Đường đường Hằng Nhạc phái
lại không có một người nào dám đi lên, đúng là khiến cho Chu mỗ thất
vọng. Chẳng lẽ, đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái lại không có người nào
dám đi lên hay sao?
Đạo Hư sư thúc đang đứng cạnh Hoàng Long chân nhân chợt nói:
- Tôn sư đệ xin lỗi. Vương Lâm! Ngươi lên đi.
Tôn Đại Trụ ngẩn người, tức giận nói:
- Đạo Hư! Tuy ngươi là sư huynh của ta, nhưng cũng không thể ra lệnh
cho ta được. Đồ đệ của ta mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ,
vậy mà ngươi còn nói hắn đi ra chẳng phải là thí tốt hay sao? Đại đệ tử
của người ta quá mạnh mẽ, đồ đệ của các ngươi không đánh lại, sợ chúng
bị thương nên mới bảo đồ đệ của ta ra đấm lưng cho người ta à? Đồ đệ của
ta ở môn phái luôn bị coi là phế vật, cho dù lên có bị thua thì các
ngươi cũng không cảm thấy mất mặt mũi lắm đúng không? Mẹ kiếp, lão tử
không đồng ý.
Đạo Hư nhíu mày, trong lòng lão đúng là nghĩ nư vậy. Nhưng không ngờ Tôn
Đại Trụ lại không nể mặt trực tiếp nói thẳng ra trước mặt Huyền Đạo
tông như vậy.
Lão cười lạnh vài tiếng, nhìn Hoàng Long chân nhân, mấp máy môi truyền âm một chút.
Hoàng Long chân nhân thở dài, nói:
- Tôn sư đệ! Ngươi không cần phải nói nữa. Vương Lâm! Ngươi lên đi.
Tôn Đại Trụ vung tay, ngẩng đầu lên nhìn trời, cười lạnh.
Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói:
- Tuân mệnh.
Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, chẫm rãi đi lên đài.
Đám đệ tử Huyền Đạo tông thấy vậy cười rộ lên.
- Hằng Nhạc phái! Các ngươi cho hắn lên dọa người hay sao? Không ngờ một
tên phế vật cũng có thể xuất trận đánh với Đại sư huynh của chúng ta.
- Tên phế vật này không cần tới Đại sư huynh ra tay. Chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn.
- Đại sư huynh! Đây là bọn họ nhận thua, cho một người lên gãi lưng cho
sư huynh. Sư huynh giơ cao đánh khẽ, đuổi nhẹ hắn đi thôi.
Âu Dương lão nhân cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau một chút đều hiện lên vẻ khinh thường. Âu Dương lão nhân cười nói:
- Hoàng Long đạo hữu. Hôm nay, chúng ta cũng hiểu rõ Hằng Nhạc phái rồi.
Nét mặt Hoàng Long chân nhân âm trầm, không nói gì, phất tay áo một cái
rồi đi về phía sau. Cơ bản lão cũng chẳng hy vọng gì vào Vương Lâm. Cho
hắn ra chủ yếu làm con tốt thí cho chấm dứt trận đấu này mà thôi.
Dù dao, cho hắn lên nếu bị thua cũng không đến nỗi khó nghe cho lắm.
Nhưng nếu bị đối phương dọa cho không ai dám xuất trận thì đúng là không
còn chút mặt mũi.
Không có tên nội môn đệ tử nào dám lên, chỉ còn duy nhất có một mình Vương Lâm.
Phía sau hắn, tất cả thế hệ trước của Hằng Nhạc phái đều lắc đầu, xoay người đi ra đằng sau.
Thậm chí ngay cả đám đệ tử nội môn cũng có người bước đi, không đứng ở đây cho xấu mặt.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 52: Xuất trận (2).
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Chu Bằng kiêu ngạo cười ha hả, nói:
- Vương Lâm! Ta chỉ cần thổi một hơi là có thể đuổi ngươi xuống dưới.
Ngươi cố đứng cho vững. - Nói xong, hắn hít vào một hơi thật sâu. Thân
thể hắn giống hệt như một cái động không đáy, quần áo bay phần phật.
Vương Lâm chưa từng giao thủ với người khác lần nào, nên có phần hồi
hộp. Hắn không hề chớp mắt, phát huy toàn bộ uy lực của Dẫn Lực thuật.
Để cho chắc chắn, hắn còn lấy ra một viên Phích Lịch đan, xóa đi thần thức của Lý Sơn rồi ném ra ngoài.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Trong làn khói đen, thân thể Chu Bằng bị hất
tung lên, ngã xuống đất. Toàn thân hắn bám dầy bụi, bốc mùi hôi thối,
ngơ ngác chẳng khác gì Tôn Hạo lúc trước.
Thông Thiên cự mãng trên không trung cũng lập tức biến mất.
Tiếng nổ lớn đã làm kinh động tới đám người của Hằng Nhạc phái. Mọi
người đều vô thức quay đầu nhìn lại, mà sững sờ. Toàn bộ không gian trở
nên im lặng không hề có một tiếng động.
Hoàng Long chân nhân thừ người ra, cả kinh nói:
- Đây... Đây... - Trong lòng lão như có muôn ngàn con sóng, hai tai ù đặc như bị muôn ngàn tiếng sét oanh tạc.
- Không thể như thế. Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào? Đối
phương của hắn lại còn là đại đệ tử của Huyền Đạo tông. - Đạo Hư sư thúc
dụi dụi hai mắt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Tên hắc y đệ tự đưa Vương Lâm vào Hằng Nhạc phái - Trương sư huynh cũng không tin vào mắt mình, thầm nghĩ:
- Đây là Vương sư đệ mà ta vẫn nói cố gắng tu luyện đây hay sao? - Rõ
ràng là tu vi của hắn mới chỉ có tầng thứ ba, làm sao mà có thể....
- Hắn có phải là Vương Lâm không? Có phải cái tên phế vật nhờ vào tự sát
để tiến vào môn phái không? - Vị sư thúc mặt đỏ há to miệng, ra mà
nhìn.
- Đúng là khó tin... - Tống sư thúc vốn lạnh lùng cũng phải trợn mắt ra mà nhìn.
Vương Trác lại càng kinh sợ hơn nữa. Hắn hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu quanh đi quẩn lại mấy từ:
- Vương Lâm? Phế vật? - Hắn cố gắng lắc đầu. Trong lòng thầm nhủ mình đang nằm mơ, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Nữ tử họ Từ lấy tay che miệng, thì thào nói:
- Tại sao có thể như vậy? Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?
Rõ ràng tu vi của hắn mới chỉ có Ngưng Khí kỳ tầng ba cơ mà?
Tôn Đại Trụ sờ sờ đầu, thì thào nói:
- Ảo giác. Nhất định là ảo giác. Mẹ nó! Rõ ràng là ảo giác do lão thiên gây ra... Đây có phải là đồ đệ ta hay không?
Nữ tử họ Chu càng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng trên thạch thai.
Trương Cuồng đã tỉnh lại từ nãy, chỉ có điều hắn sợ xấu hổ nên vẫn giả
vờ hôn mê. Nhưng đến lúc này, hắn thực sự không còn giả vờ được nữa, ngơ
ngác nhìn Vương Lâm trên thạch thai. Đột nhiên, đồng tử của hắn chợt
thu lại, thầm nghĩ:
- Không sai! Chính là hắn! Nhất định là hắn.
- Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ. - Ngươi trung niên lúc đầu thu Vương Lâm cắn vào lưỡi mình một cái.
Lữ Tung thì không phản ứng mạnh mẽ giống như bọn họ. Cái tên Vương Lâm
này hắn đã nghe thấy một lần. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Vương Lâm, thầm
nghĩ:
- Nội môn đệ tử từ lúc nào mà có một cao thủ như vậy? Biết sớm như thế
thì ta còn tới làm gì? Chưởng môn cũng thật là, cho hắn ra luôn có phải
là xong rồi không?
- Chẳng lẽ ban đầu ta đã nhầm lẫn trong kiểm tra? Chẳng lẽ thực tế thiên
tư của Vương Lâm vô cùng ưu tú? - Tam sư huynh phụ trách phòng luyện
đan thầm nghĩ.
Tất cả đám đệ tử nội môn đều thừ người ra, không nhúc nhích.
Mọi người của Huyền Đạo tông cũng hoàn toàn im lặng. Âu Dương lão nhân
mở to hai mắt ra mà nhìn. Chu Bằng chính là đòn sát thủ của Huyền Đạo
tông, được mọi người thầm gọi là thiên tài của tu chân giới Triệu quốc.
Tu vi của hắn đã đạt tới tầng mười ba của Ngưng Khí kỳ thế mà vẫn thua?
Nếu trưởng bối của Hằng Nhạc phái ra tay thì không nói làm gì. Nhưng đây
lại là một cái tên vẫn bị coi là phế vật của Hằng Nhạc phái, một tiểu
bối mới đạt tới tầng thứ ba. Nhất định là do Chu Bằng khinh địch.
Hai vị trưởng lão khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào. Trận
tỷ thí này quá quỷ dị, khiến cho họ vẫn chưa thể cảm nhận được.
Liễu Phong liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu thầm kêu may mắn.
Vừa rồi đối phương không xuất trận, nếu không chính mình nhất định sẽ bị
bại. Có điều, hắn cũng không hiểu tại sao Vương Lâm lợi hại như vậy mà
vẫn bị Hằng Nhạc phái gọi là phế vật? Hơn nữa, nhìn nét mặt của mọi
người bên đó cũng đang đầy vẻ sợ hãi, không hề có chút lừa dối. Chẳng lẽ
là do đại sư huynh khinh thường? Liễu Phong cũng không thể đoán nổi. Có
nhìn thế nào thì hắn cung chỉ thấy Vương Lâm đạt tới tấng thứ ba của
Ngưng Khí kỳ mà thôi.
Các đệ tử khác cũng có những ý nghĩ giống Liễu Phong. Bọn họ đều cho rằng đại sư huynh vì khinh thường bị đánh lén.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Mi cũng rất đặc sắc. Ý nghĩ của nàng cũng
không giống với mọi người lắm. Nàng vẫn chú ý tới Vương Lâm nên lúc này
càng thêm hứng thú, cẩn thận đánh giá.
Trong số mọi người, có lẽ kẻ khiếp sợ nhất chính là Lý Sơn. Lúc này,
thân thể hắn mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm:
- Xong hết rồi. Phích Lịch đạn là ta bán cho hắn. Không ngờ hắn lại lấy
ra dùng với Đại sư huynh. Chắc chắn sẽ bị Đại sư huynh hận đến chết.
Lý Sơn ơi là Lý Sơn. Ngươi cả đời thông minh, tại sao lại không nhận ta
Vương Lâm giả trư ăn cọp đây? Vương Lâm! Ngươi quả là một kẻ hèn hạ, vô
sỉ, âm hiểm. Ngươi hại ta như vậy làm sao mà ta còn có thể ở lại Huyền
Đạo tông được đây hả? Đại sư huynh chắc chắn sẽ không tha cho ta...
Không được! Nhưng tại sao ta lại cho thêm bụi bẩn và mùi thối vào đó?...
Hình như bụi bẩn là lúc đầu do ta đắc ý bỏ thêm vào. Nếu không mất một
năm tắm rửa, thì cơ bản đừng hòng mong sạch được.
Còn mùi thối kia, đó là vì đoạt bạn gái của người khác nên ta cố ý cho
thêm vào. Cái này chính mình cũng không dám dính. Ngoại trừ đứng trước
gió một tháng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác... Xong rồi... Xong
hết rồi...
Đúng lúc này, Chu Bằng tỉnh táo lại. Hắn suýt nữa thì bị mùi thối trên người mình làm cho ngất xỉu. Hắn tức giận quát:
- Lý Sơn! Ta sẽ không để yên cho ngươi.
Lý Sơn sợ quá lớn tiếng khóc nói:
- Đại sư huynh! Ta sai rồi. Đại sư huynh! Huynh tha cho ta đi. Sau này ta không dám làm những việc như thế nữa.
Chu Bằng quá đỗi tức giận, thân thể đầy bụi bẩn và mùi thối lao thẳng lên bãi đá, dữ tợn quát:
- Vương Lâm! Vừa rồi không tính. Là do ta chuẩn bị không tốt để ngươi
đánh lén. Chúng ta làm lại. Lần này, không được phép đánh lén.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 53: Xuất trận (3).
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Thực ra Vương Lâm cũng bị giật mình mất một lúc mơi định thần lại được.
Lần này, Chu Bằng nổi trận lôi đình, cho rằng hắn vì khinh thường nên
mới bị một tên đệ tử mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đánh
thắng. Vì vậy mà hắn không nói lời nào, lập tức xuất ra Thông Thiên cự
mãng, tay bắt quyết. Cự mãng liền kêu lên một tiếng, đang định mở cái
miệng khổng lồ ra...
Vương Lâm lại một lần nữa sử dụng Dẫn Lực thuật vỗ một cái. Cự mãng rên
lên một tiếng, thân thể nhất thời tiêu tán. Chu Bằng mặt tái nhợt không
còn chút huyết sắc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lại một lần nữa
bắn ra xa.
Hắn vừa mới rơi xuống đất lại lập tức xông lên thạch thai, không để ý
tới vết máu nơi khóe miệng, xé ngay áo ngoài, giựt cái tiên phù đang
treo trước ngực xuống. Ngay lập tức khí thế trên người hắn bốc lên, mái
tóc dài tung bay một cách quỷ dị.
- Vương Lâm! Vừa rồi không tính. Ta chưa xuất ra hết thực lực của bản thân. Chúng ta lại một...
Đến bây giờ, Vương Lâm đã thực sự tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Hắn không đợi đối phương nói hết, lại dùng Dẫn Lực thuật vỗ một cái nữa.
"Chát" một tiếng vang lên. Khí thế của Chu Bằng đang lên tới đỉnh lại
một lần nữa phun máu ra miệng, bay xuống dưới đất. Linh khí trong cơ thể
hắn hoàn toàn tán loạn. Hắn cố gắng một lúc mới đứng dậy được. Nhưng
nỗi uất nghẹn trong người lại dâng lên nhanh chóng, hắn tức quá không
thở được trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ hơi thở của đám đệ tử hai bên ra, không còn có một thanh âm nào khác.
Mất một lúc, Hoàng Long chân nhân mới có phản ứng, trên mặt lộ vẻ mừng
như điện. Lão nhìn Vương Lâm càng lúc càng thuận mắt, thầm nghĩ:
- Tên Vương Lâm này là phúc tinh của Hằng Nhạc phái hay sao? Cái tên
tiểu tử này tu luyện đến cấp độ cao như vậy rồi mà vẫn còn giấu, thật
đáng đánh đòn. Có điều, không biết hắn tu luyện thế nào. Việc này có lẽ
cần phải hỏi một chút mới được.
Tôn Đại Trụ hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:
- Lão thiên ơi! Cuối cùng thì ông cũng mở mắt cho ta một tên đệ tử lợi
hại như vậy. Chuyện tự hào nhất đời này của lão phu chính là thu đứa nhỏ
này. Sau này xem trong môn phái có vị sư huynh nào dám châm chọc ta nữa
hay không?
Đạo Hư há hốc mồm. Nếu một lần thì còn có thể dùng hai chữ may mắn để
giải thích. Nhưng cả mấy lần đều có kết quả như vậy khiến cho hắn khiếp
sợ. Cho dù đại để tử của đối phương đã giật tiên phù xuống, lúc đó tu vi
của hắn đã lên đến tầng thứ mười hai vẫn bị Vương Lâm dùng Dẫn Lực
thuật đánh cho rơi xuống đài.
Không biết tên Vương Lâm này đạt tới cấp độ nào. Lão nhìn kỹ một lúc,
cho dù sử dụng thần thức thế nào cũng không thể nhìn thấu tu vi của
Vương Lâm.
Lão nhân mặt đỏ, thầm nghĩ:
- Lúc đầu, Vương Lâm có thể bái nhập vào phái ta làm môn hạ là do ta
đồng ý. Chẳng lẽ ta có thể nhìn ra hắn chính là một kẻ có thiên tư?
Người trung niên thu Vương Lâm, cũng thầm nghĩ trong lòng:
- Duyên phận! Đây đúng là duyên phận. Nếu lúc đầu ta không cố gắng đề cử
hắn nhập môn thì làm sao có được ngày hôm nay. Ta đã làm cho môn phải
một chuyện tốt, nhất định phải nói lại với chưởng môn mới được.
Đứng cách hắn không xa là một người trung niên có khuôn mặt vàng như
nghệ. Lúc này, hắn đang đưa tay vuốt râu, gật đầu thầm nghĩ:
- Đứa nhỏ này khi kiểm tra ta đã biết nó có nghị lực rất tốt. Quả nhiên
là bất phàm. Hừ! Do tên Tôn Đại Trụ nhanh tay đoạt lấy nếu không nó hẳn
là đệ tử của Trương Nhân ta mới đúng.
Lúc này, Vương Trác đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thầm nghĩ trong đầu:
- Thì ra thực lực của hắn lại mạnh như vậy. Lúc trước, ta vẫn dùng mọi
cách châm chọc hắn, sau này không chừng sẽ bị hắn trả thù. Làm sao bây
giờ?
Hai mắt nữ tử họ Chu phát sáng. Nàng đã hoàn toàn xác định được Vương
Lâm đúng là người thâm tàng bất lộ. Nghĩ đến lúc trước vẫn tưởng hắn mới
chỉ đạt tới tầng thứ ba, chính mình cũng nói với hắn nhiều chuyện linh
tinh mà không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm:
- Vương Lâm cũng thiệt là... Rõ ràng lợi hạ như vậy mà dám lừa gạt ta,
nói là mới đạt tới tầng thứ ba. Hừ! Nhất định phải nói chuyện với hắn
mới được.
Nữ tử họ Từ chớp chớp đôi mắt, nhìn Vương Lâm một chút rồi lại nhìn Vương Trác, thầm nhủ:
- Làm sao mà hắn lại lợi hại hơn Vương Trác sư huynh được cơ chứ? Đáng
nhẽ, đây phải do Vương Trác sư huynh náo động mới đúng. Có điều, Vương
Lâm cũng thật lợi hại. Đối phương là đại đệ tử của người ta mà tát cho
rơi xuống những ba lần.
- Thì ra Vương Lâm vẫn giả trư ăn thịt cọp. Đúng là hèn hạ. Cũng may
trước đây ta không cười nhạo hắn. Nếu không thì... Hắc hắc! Trước kia
đám sư huynh đệ vẫn cười hắn để xem bọn họ có còn bình tĩnh được nữa hay
không. - Một tên đệ tử nội môn cười thầm, liếc mắt nhìn mấy vị sư huynh
đệ xung quanh.
- Xong hết rồi. Trước kia ta vẫn hay châm chọc, cười nhạo hắn. Bây giờ
mới biết hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết ta. Mẹ kiếp!
Ngươi có tu vi cao như vậy, tại sao lại phải giả vờ như một người yếu
làm gì? Đúng là đồ vô sỉ. - Từ đám đệ tử ký danh vẫn hay cười nhạo Vương
Lâm là Hắc Tâm vương đến những tên đệ tử nội môn vẫn hay chế nhạo hắn,
lại càng sợ hãi.
- Vương Lâm chắc chắn là một kẻ tốt bụng. Lúc trước ta vẫn hay cười nhạo
hắn nhưng có lẽ hắn vẫn không để ý trong lòng. Nhất định Vương sư huynh
cũng không chấp nhặt đối với ta. - Một tên đệ tử nội môn từng nhiều lần
cười nhạo Vương Lâm đang suy nghĩ.
Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:
- Nghe nói Vương Lâm và Vương Hạo là thân thích lại có giao tình không
tệ lắm. Làm như thế nào bây giờ? Nếu là ba ngày trước thì cùng lắm là ta
bán cho hắn một chút nhân tình, thả Vương Hạo ra. Nhưng bây giờ... Ôi!
Vương Hạo đã biến thành như vậy. Một khi hắn đi tìm Vương Hạo nhất định
ta sẽ phải gánh chịu lửa giận của hắn...Tên Vương Hạo này nhất định
không thể để được. Nếu bây giờ mình bỏ đi, chắc chắn sẽ bị người ta để
ý. Chờ lát nữa tỉ thí xong, ta về xử lý Vương Hạo. Đến lúc đó, người
chết không có ai làm chứng, chắc chắn cũng chẳng làm gì được ta. Ôi....
Lữ Tung cúi đầu, nhìn bộ quần áo màu tím trên người, cười khổ, nghĩ:
- Thứ hạng đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phải lại phải thay đổi rồi. Vương
Lâm đúng là không đơn giản. Hắn ẩn dấu tu vi sợ rằng để chờ đến ngày
hôm nay có thể khiến mọi người kinh động. Hắc hắc! Chỉ sợ sau này tu
chân giới của Triệu quốc, cái tên Vương Lâm sẽ nổi lên như cồn. Với hắn
chỉ có thể kết dao, không thể làm địch. - Trong nháy mắt, hắn đã xác
định được thái độ của mình sau này đối với Vương Lâm.
Trương Cuồng nét mặt vô cùng khó chịu. Sau khi đổi được nước của Linh
tuyền, nên vẫn tưởng rằng đó chỉ là do có Linh khí nồng đậm mà thôi. Vì
vậy, sau khi kết thúc hội giao dịch hắn vẫn chưa tìm tới Vương Lâm.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 54: Xuất trận (4).
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Nhưng sau khi đến dòng suối nơi hậu sơn, hắn mới phát hiện ra sự khác
biệt. Nước suối đó chẳng những linh khí nồng đậm hơn mấy lần mà bên
trong nó còn ẩn chứa một thứ tác dụng thần kỳ. Hắn tìm hiểu một lúc mới
sợ hãi nhận ra nó có thể trú nhan.
Nếu thường xuyên uống nước suối đó, chắc chắn có thể lưu giữ được tuổi
xuân cua rminhf. Nhưng hắn chỉ uống vài giọt liền phát hiện thêm một
điểm khác biệt nữa. Làm cho hắn phải kinh ngạc.
Tại tu chân giới, chỉ khi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể giữ được dung
nhan. Nhưng đến lúc đó, con người cũng phải đạt tới mấy trăm, thậm chí
là ngàn năm tuổi.
Nghĩ kỹ một chút, nếu đem nước Linh Tuyền thủy này ra ngoài trao đổi với
môn phái khác, nhất là đám Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ nữ tiền bối thì chắc
chắn sẽ khiến cho bọn họ điên cuồng.
Nhưng sau khi hắn đi tìm thì lại không hề thấy bóng dáng Vương Lâm đâu
cả. Khắp cả Hằng Nhạc phái, mấy chục đệ tử nội môn hắn đều dò xét qua,
nhưng không hề tìm thấy một người tương tự.
Vì việc này mà gã cảm thấy buồn bực mất một thời gian. Ngay cả Vương Lâm
hắn cũng để ý, nhưng một tên phế vật mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng
Khí kỳ, Trương Cuồng làm sao có thể nghĩ hắn lại có được một thứ bảo bối
như vậy. Vì vậy mà sau khi xem xét xong, Trương Cuồng bèn gạt hắn qua
một bên.
Nhưng bây giờ, gã có thể khẳng định, người đó chắc chắn là Vương Lâm. Sự
khẳng định đó không cần bất cứ lý do gì, mà thuần túy chỉ là một loại
trực giác.
- Không ngờ tu vi của Vương Lâm lại cao như vậy. Cũng may, lúc đầu ta
không có chủ ý với hắn. Ôi! Bí mật của Linh Tuyền thủy, nhất định phải
giữ kín. Mặc kệ, Vương Lâm có phải là người đó hay không, cũng không thể
để cho hắn biết. Nếu không, tu chân giới rất tàn khốc, đừng nói là
huynh đệ đồng môn. Cho dù là thân huynh đệ cũng có thể chém giết lẫn
nhau. Với tu vi của Vương Lâm ta không hề có lực hoàn thủ. - Trương
Cuồng lập tức đưa ra quyết định, không thể trêu chọc tới Vương Lâm.
Đồng thời trong đầu hắn không tự chủ được nhớ tới chuyện phía sau núi.
Lúc đó, chính mình còn tưởng rằng hắn còn chưa đạt tới cả tầng thứ nhất
của Ngưng Khí kỳ mà đưa hắn một đoạn đường. Bây giờ nghĩ lại, không biết
lúc đó Vương Lâm nghĩ thế nào.
Nghĩ tới đây, Trương Cuồng cảm thấy ớn lạnh. May mắn là lúc đó mặc dù
mình có hoài nghi nhưng không ra tay. Nếu không thì bây giờ, chính mình
đã nằm chỗ nào đó rồi.
Không phải hắn hỏi nguyên nhân tại sao thực lực của Vương Lâm lại mạnh
như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến tu vi bây giờ của đối phương, Trương Cuồng
lại bỏ đi ý định trong đầu. Hắn biết nếu mình còn tiếp tục nghĩ như vậy
rất có thể ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất.
Nội tâm của Trương sư huynh từng nhiều lần chỉ dẫn Vương Lâm tu luyện cũng rất phực tạp. Hắn nhìn Vương Lâm mà thầm nghĩ:
- Vương Lâm là tự tay mình mang đi từ Vương gia. Lúc ấy, rõ ràng hắn chỉ
là một thiếu niên bình thường. Khi hắn tự sát, cũng chính mình ra tay
cứu. Nhưng sao mới chỉ có năm năm mà mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy?
Không ngờ hắn lại có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử của
Hằng Nhạc phái chúng ta. Đúng là tạo hóa khó lường.Ta cố gắng tu luyện
mười năm vậy mà mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Ôi...
Đám người của Huyền Đạo môn nếu vừa rồi là giật mình thì tất cả bây giờ đều đang rung động trong lòng.
Lần đầu tiên Chu Bằng bị đánh bay còn có thể giải thích là do khinh
thường. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba... Mỗi lẫn đối phương đều chỉ dùng
có một chiêu đánh bay, không hề có lực hoàn thủ. Nhất là lần thứ ba,
Chu Bằng đã gỡ bỏ phong ấn, khí thế cực cao nhưng vẫn bị một chiêu đánh
gục.
Cảnh tượng đó khiến cho đám người của Huyền Đạo môn đều khắc sâu trong lòng.
Liêu Phong há hốc miệng, một lúc sau hít một hơi. Hắn hoàn toàn khẳng
định Vương Lâm chính là đòn sát thủ của Hằng Nhạc phái. Đại sư hynh cũng
không phải do khinh thường mà là tu vi không bằng người ta. Cứ nghĩ tới
tu vi của sư huynh đã đạt tới tầng mười hai vậy thì cảnh giới của Vương
Lâm...
- Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc Cơ? - Liễu Phong lẩm bẩm trong mồm.
Âu Dương thiếu nữ lúc trước diễu cợt Vương Lâm, cũng sợ ngây người. Nàng không ngờ được Đại sư huynh lại bị thua...
Hai mắt Liễu Mi lại càng phát sáng. Nàng đối với Vương Lâm càng cảm thấy hứng thú hơn:
- Quả nhiên là hắn thâm tàng bất lộ. Ba ngày trước ta đã cảm thấy có gì
đó không đúng. Hắn là người đầu tiên dưới pháp thuật của ta trở lại bình
thường.
Đám đệ tử khác đều không nói được một tiếng nào. Trong lòng bọn họ, đại
sư huynh chính là một cao thủ. Nhưng bây giờ, một cao thủ như thế lại bị
một tên cuối cùng đánh bại. Hơn nữa, trận đấu hoàn toàn nghiêng về một
bên. Việc này khiến cho bọn họ chợt có một chút mất đi sự tự tin đối với
tiên thuật của Huyền Đạo tông.
Vẻ mặt của Âu Dương lão nhân giống hệt như nét mặt của Hoàng Long chân
nhân trước trận tỷ thí. Lão liếc nhìn Vương Lâm một cái, tròng lòng cảm
thấy hết sức khổ sở. Với thực lực tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ của lão
vậy mà vẫn không thể nhìn thấu thực lực của đối phương.
- Hắn...hắn có phải là nội môn đệ tử của Hằng Nhạc phái hay không? Chẳng
lẽ hắn đã đạt tới Trúc cơ? Nếu không tại sao ngay cả ta cũng không nhìn
thấu?
Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cũng đều âm trầm. Trận tỉ thí của Chu Bằng đã cho bọn họ biết được thực lực của Vương Lâm.
Lúc này, một tên đệ tử của Huyền Đạo tông chợt thấp giọng hỏi:
- Hắn...hắn sử dụng pháp thuât gì? Làm sao mà ta cảm giác như đó chính là Dẫn Lực thuật?
- Dẫn Lực thuật? Không thể như thế. Đó chỉ là một pháp thuật cấp thấp mà
thôi, làm sao mà lại có uy lực lớn đến như vậy? Nhất định đó là một
thượng cổ pháp thuật đã bị thất truyền. Nhưng nhìn xem, hắn chỉ tùy ý
phất một cái trông giống như là Dẫn Lực thuạt, nhưng thực tế là che giấu
chan tướng của thượng cổ pháp thuật mà thôi. Tên Vương Lâm này quá xảo
quyệt. - Một tên đệ tử bên cạnh, nghiêm túc phân tích.
- Ngươi nhìn kỹ mà xem. Pháp thuật đó ta thường xuyên tu luyện. Khống
chế Dẫn Lực thuật hoàn toàn có thể khiến cho đồ vật có thể bay theo
hướng mình muốn...giống hệt như đại sư huynh vừa rồi. - Lại có một tên
đệ tử do dự nói. Câu cuối cùng của hắn rất nhỏ, chỉ hơi thoảng qua một
chút mà thôi.
- Ngươi nói cái gì? Thực lực của ngươi mà muốn so sánh với Vương Lâm? Ta
khẳng định đó không phải là Dẫn Lực thuật. - Tên đệ tử kia vuốt cằm,
thận trọng nói.
Đám đệ tử còn lại cũng xúm vào thảo luận xem Vương Lâm vừa dùng pháp
thuật gì. Có một số người còn hỏi trực tiếp ba vị trưởng lão.
Âu Dương lão nhân cùng với hai vị trưởng lão kia, cười khổ. Lão thở dài trầm giọng nói:
- Đó không phải là Dẫn Lực thuật. Ta chưa nghe nói tới Dẫn Lực thuật lại
có uy lực lớn đến như vậy. Nếu ta không lầm thì đó chính là Cầm Long
thủ đã bị thất truyền.
- Cầm Long thủ? - Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cùng hết sức cổ
quái. Bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới Cầm Long thủ. Nhưng dù sao thì
bọn họ cũng không phát hiện ra Vương Lâm dùng pháp thuật gì. Chỉ thấy nó
rất giống với Dẫn Lực thuật.
Âu Dương lão nhân thầm than một tiếng, tự nhủ:
- Lão phu cũng không nhìn ra. Nếu nói không biết thì đúng là mất mặt. Bịa bừa một cái tên mà nói cũng chẳng có ai biết.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 55: Xuất trận (5).
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Đồng dạng những tiếng xì xào bàn tán về pháp thuật mà Vương Lâm vừa sử dụng cũng vang lên trong đám đệ tử của Hằng Nhạc phái.
Vương Lâm đứng trên thạch thai, trong lòng không thể bình tĩnh được. Hắn
đã ba lần sử dụng Dẫn Lực thuật đánh hạ Chu Bằng nên sự tự tin tăng lên
rất nhiều. Hắn đảo mắt một cái nhìn đám người Huyền Đạo môn, mở miệng
nói:
- Tỷ thí hôm nay vẫn chưa kết thúc. Người tiếp theo của Huyền Đạo tông là ai?
Đám người của Huyền Đạo tông đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu không dám nhìn
Vương Lâm. Cảnh tưởng này giống hệt như đám đệ tử của Hằng Nhạc phái vừa
nãy.
Nhìn thấy như thế, tất cả đệ tử của Hằng Nhạc phía đều quên mất danh hiệu phế vật của Vương Lâm, la lớn:
- Huyền Đạo tông đúng là rác rưởi. Thấy đại sư huynh Vương Lâm của chúng
ta lợi hai, các ngươi lại không dám ra hả. Vừa rồi các ngươi còn kiêu
ngạo lắm mà. Đi ra đi.
- Các ngươi quay đầu đi đâu đó? Mau phái người lên đi. Để cho đại sư
huynh Vương Lâm của chúng ta giáo huấn cho các ngươi một chút.
- Liễu Phong! Vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại hay sao? Đi ra tỷ thí với Đại sư huynh của chúng ta.
- Những người còn lại của Huyền Đạo tông đúng là phế vật. Không ai dám đi ra. Vương Lâm đại sư huynh vô địch.
- Lý Sơn! Ngươi đúng là một kẻ tiện nhân, dám lừa bán cho chúng ta Phích
Lịch đạn. Thực ra chúng ta đã sớm phát hiện nhưng không muốn tố giác
với đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta. Đúng là đồ tiện nhân.
- Mọi người xem! Huyền Đạo tông bị đại sư huynh Vương Lâm dọa cho không dám xuất trận.
- Đại sư huynh! Trước kia ta có cười nhạo ngài. Hôm nay, ta trước mặt
mọi người xin lỗi huynh. Từ nay về sau, huynh chính là lão đại của ta.
Huynh bảo ta đi hướng đông, ta không dám đi về hướng tây.
Bầu không khí trong phút chốc trở nên vô cùng nào nhiệt. Đám đệ tử nội
môn của Hằng Nhạc phái vô cùng huyên náo, cười nói la hét. Mấy trận tỷ
thí trước của hai phái khiến cho bọn họ cảm thấy rất áp lực, gần như
hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng đột nhiên Vương Lâm xuất hiện lại mang tới
cho bọn họ một niềm hy vọng mới.
Tất cả không hẹn cùng mang danh hiệu đại sư huynh đặt lên người Vương Lâm.
Nét mặt Âu Dương lão nhân lúc đỏ lúc trắng. Lúc này, lão mới biết được
cảm giác của Hoàng Long chân nhân lúc này. Cắn răng một cái, lão quát:
- Dương Nghị! Ngươi ra đi.
Một thanh niên cao gầy, lưỡng lự đi ra. Chưa lên tới thạch thai, chợt có một tên đệ tử của Huyền Đạo tông cao giọng nói:
- Nhị sư huynh cố lên! Lên đánh cho Vương Lâm...
Hắn chưa kịp nói xong, chợt phát hiện ánh mắt quái dị của đám đồng môn
đang nhìn mình. Nhất là Nhị sư hynh Dương Nghị còn quay đầu lại lườm hắn
một cái. Hoảng sợ, hắn vội vã ngậm miệng không dám nói tiếng nào.
Dương Nghị thầm mắng:
- Đúng là một tên ngu ngốc. Đại sư huynh mạnh như vậy mà còn bị Vương
Lâm dùng có một chiêu đánh bay. Âu Dương lão đầu cho ta lên, chủ yếu là
đỡ xấu mặt mà thôi. Không biết cái tên vương bát đản Lý Sơn bán cho hắn
bao nhiêu Phích Lịch đạn đây? Lần này trở về nhất định phải thu thập hắn
mới được.
Nghĩ tới đầy, hắn trừng mắt nhìn Lý Sơn một cái rồi đi lên thạch thai, ôm quyền cung kính nói:
- Vương sư huynh! Tại hạ Dương Nghị. Vương sư huynh tu vi kinh người,
sau này chắc chắn sẽ rạng danh tu chân giới Triệu quốc. Hôm nay, sư đệ
có thể giao thủ với huynh đó là một niềm vui lớn.
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nói gì.
Dương Nghị cũng không cảm thấy xấu hổ, nói:
- Vương sư huynh! Dù sao thì đây cũng chỉ là một cuộc tỉ thí giữa hai
phái chúng ta. Nên chỉ điểm đến mà dừng là được rồi. Huynh thấy thế nào?
Chúng ta lấy thời hạn là một trăm giây. Nếu trong thời hạn đó huynh
không thể thắng thì có nghĩa là ta thắng.
Vừa nói xong, hắn lập tức hối hận vội vàng nói:
- Không! Năm mươi giây...ba mười giây... Không được! Hai mươi giây thôi.
Lúc này, đám đệ tử nội môn đứng dưới cũng mặc kệ, nhất định phải lấy lòng Vương Lâm cho bằng được.
- Lăn xuống đi. Nhị sư huynh của Huyền Đạo tông đúng là quá vô sỉ. Làm
gì có tỷ thí nào như vậy. Vương Lâm đại sư huynh không cần phải nghe
hắn.
- Dương Nghị! Ngươi có phải là nam nhân hay không? Từ một trăm giây
xuống còn hai mươi giây, ngươi xuống đi, đổi người khác. Ngươi không
xứng tỉ thí với đại sư huynh của chúng ta.
- Huyền Đạo tông làm sao lại phái ra một kẻ đáng xấu hổ như vậy?
Hoàng Long chân nhân mỉm cười, càng nhìn Vương Lâm càng thích, khẽ nói với Tôn Đại Trụ:
- Đại Trụ sư đệ! Đồ đệ của ngươi rất tốt.
Thân thể Tôn Đại Trụ khẽ run lên một cái, nhất thời cảm giác lâng lâng.
Chưởng môn sư huynh vừa mới gọi hắn một cách thân mật là "Đại Trụ sư
đệ". Hắn nói:
- Đứa nhỏ này vừa mới lên núi ta đã nhìn trúng. Hắc hắc, may mắn là các
người không có ai đứng ra tranh đoạt với ta. Hừ! Lúc đầu, khi ta nhận
hắn làm đệ tử có rất nhiều người châm chọc ta.
Đạo Hư cùng với lão nhân mặt đỏ lại thêm vài vị đồng bối đều đỏ mặt đang định mở miệng.
Hoàng Long chân nhân lườm bọn họ một cái, ôn hòa nói với Tôn Đại Trụ:
- Đại Trụ sư đệ! Ngươi vì Hằng Nhạc phái làm nên chuyện lớn. Ngươi yên tâm sau này sư huynh sẽ cho ngươi một cái công đạo.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thực ra trong lòng Tôn Đại Trụ đang rất nghi hoặc.
Trên thạch thai, Dương Nghị chẳng để ý tới lời châm chọc từ đám đệ tử
của đối phương. Hắn chăm chú nhìn Vương Lâm, chỉ sợ đối phương không
đồng ý với lời đề nghị của mình.
Dương Nghị cảm thấy mừng như điện. Hắn vốn là một người trầm ổn hoàn
toàn khác với kẻ kiêu ngạo như Chu Bằng. Lúc này, trong lòng hắn thầm
nghĩ:
- Vương Lâm! Cầm Long thủ của ngươi rất lợi hại. Nhưng ta lại am hiểu
nhất là về tốc độ. Để ta xem ngươi làm thế nào bắt được ta. Một khi hai
mươi giây trôi qua. Lão tử sẽ thắng.
Hắn ôm quyền một cái với Vương Lâm. Sau đó không nói tiếng nào lập tức
cầm một cái ngọc phù màu trắng, bóp nát. Nhất thời, một đạo bạch quang
hiện ra, lượn qunah thân hắn. Tốc độ của hắn lập tức tăng lên mấy lần.
Trong nháy mắt, thân thể Dương Nghị đã phóng sang một bên.
Hắn cố ý né tránh tiếp xúc với Vương Lâm. Dương Nghị thầm tính, không
cần phải tấn công, chỉ cần dựa vào tốc độ để trì hoãn thời gian.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ châm chọc. Thần thức của hắn mạnh hơn đối
phương nhiều lắm. Đảo qua một cái hắn lập tức đuổi theo Dương Nghị, Dẫn
Lực thuật tùy ý thi triển, bất ngờ xuất ra một viên Phích Lịch đạn.
Dương Nghị vừa nhìn thấy Phích Lịch đạn liền tái mặt, tốc độ nhanh hơn mấy phần.
Lý Sơn đang đứng dưới đài, ngơ ngác nhìn Phích Lịch đạn trong tay Vương Lâm, miệng thì thào nói:
- Vương sư huynh! Vương đại ca! Vương gia gia! Ngàn vạn lần xin ngươi
đừng có dùng. Ta đã chọc vào Đại sư huynh. Lần này, nếu nhị sư huynh
cũng bị trúng thì ta xong hết rồi....
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba