Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1046: Phu Nhân
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Huyện thừa đi xuống công đường, chậm rãi hành lễ:
- Hứa đại nhân, bọn họ chưa từng nghe được, nhất định là nghe lầm rồi!
Đưa tây vẫy một cái:
- Mời ngài thượng tọa!
Hứa Tiên nhìn hắn một cái thật sâu, Huyện thừa này còn không có cao tới vai mình đang ngang nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong thần tình toàn bộ đều không đổi sắc, hắn liền thượng đường ngồi xuống, Bạch Tố Trinh và Vân Yên không muốn chịu chúng nhân nhòm ngó, liền đi vào hậu đường.
Hứa Tiên nói:
- Chủ bộ ở đâu?
Huyện thừa lưu luyến không rời nhìn bóng hình xinh đẹp đang biến mất kia, chậm rãi đáp:
- Hạ quan kiêm nhiệm chủ bộ!
Hứa Tiên nói:
- Vậy công Tào ở đâu?
Huyện thừa nói:
- Cái đó hạ quan liền không biết. Ngài một đường cưỡi ngựa mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi trước. Ở trong huyện nha này đã vì người quét tước sạch sẽ, bất quá nghèo khó sơ sài, sợ rằng ngài nên vì bản thân nghĩ chút biện pháp. Hạ quan còn có chút việc, trước hết cáo từ. Ngươi lại nhớ kỹ, tại hạ họ Phùng!
Càng mặc kệ Hứa Tiên làm sao, phất tay áo rời đi. Mắc nhìn Bao Giáo Đầu kia một cái, Bao Giáo Đầu vội vã đuổi theo, hai người chưa tới trước cửa, bách tính đã như chim thú chạy tán loạn.
Hứa Tiên để bọn nha dịch đều lui xuống đi, trong huyện nha to lớn lại yên tĩnh xuống. Chỉ còn lại có Hứa Tiên ngồi ở trên công đường.
Vân Yên từ hậu đường đi ra:
- Phu quân, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?
- Ta là nghĩ, ở nơi này, thân là Huyện lệnh đều bị đè nén như vậy, huống chi bách tính tầm thường đây?
Hứa Tiên đứng dậy:
- Nếu đảm đương nhậm chức này, chung quy phải làm chút việc tốt mới được.
Vân Yên nói:
- Phu quân xuất thủ, tất nhiên mã đáo thành công.
- Đầu sỏ dễ chém, nhân tâm khó sửa. Bách tính nơi đây vì tâm ma ngoại ma chấn nhiếp, phảng phất như đang ở trong bóng đè, mộng này chưa tỉnh, lại có ý nghĩa gì đây? Ta không phải kiếm tiên hiệp khách như vậy, giết mấy kẻ hỗn trướng, mà phải chính đại quang minh, lấy chính là nghe.
Phùng Huyện thừa và Bao Giáo Đầu hai người đi tới ngoài thành, Bao Giáo Đầu oán độc nói:
- Một Huyện lệnh *** chó, lại dám càn rõ như thế. Ta muốn hắn không chết tử tế được, hai người đàn ba kia bên cạnh hắn...
Còn chưa nói xong, trên mặt đã ăn một cái tát:
- Câm miệng!
Bao Giáo Đầu bị đánh cho ngơ ngác, hắn vóc người to lớn, lại thông hiểu võ nghệ nhưng nhưng lúc này bụm mặt nhìn Phùng Huyện thừa thấp bé đơn bạc lại không dám bật lại một tiếng!
- Việc này còn cần đại ca đến định đoạt!
Hai tới ngoài thành, trên sườn núi thấy được ở đó xây dưng một tòa đại trạch tử như thành lâu điêu bảo. Trên tường cao mấy trượng của đại trạch có binh lính hộ vệ tuần tra qua lại.
Xiềng xích giảo động hạ xuống, hai người lướt qua tầng tầng môn hộ và sân nhà, trong đó càng có rất nhiều hộ vệ. Nhìn thấy hai người đều hành lễ, chỉ là nhìn Bao Giáo Đầu nắm cổ tay trong ánh mắt đã có chút kinh ngạc.
Thẳng nội viện nội viện, trên ghế thái sư một người mặc trang phụ văn sĩ, tướng mạo cùng Phùng Huyện thừa có vài phần tương tự, lại có vẻ so với Phùng Huyện thừa muốn nho nhã hơn rất nhiều, đang ngồi ở đó.
Phùng Huyện thừa cung kính hành lễ nói:
- Đại ca!
Tuyệt không còn vẻ mặt kiêu căng như khi đối mặt với Hứa Tiên nữa. Con ma đầu kia như là lập tức có điều phát hiện, đã lại bay đến trên đầu đại ca này của hắn.
Đại ca của Phùng Huyện thừa tên là Phùng Chi Hồng, là xuất thân tiến sĩ chân chính, quan trường chìm nổi hai mươi năm, đem quan tước làm tới tam phẩm. Sau này từ quan thoái ẩn, ở bên cạnh An Long Huyền này xây dựng lên một tòa đại trạch, thường ngày ở trong đó dù là gặp Tri phủ đại nhân cũng ngồi ngang hàng nói chuyện. Vị trí Huyện thừa này của hắn vãn là nhờ có vị đại ca này mà có, hiện tại tất nhiên không dám bất kính.
- A, hắn rốt cục đã đến!
Phùng Chi Hồng gật đầu, đưa mắt nhìn Bao Giáo Đầu đang quỳ trên mặt đất một cái:
- Tay của ngươi sao rồi?
Bao Giáo Đầu lập tức khóc lóc kể lể, thêm mắm thêm muối đem sự tình kể lại một lần.
- Ta hỏi là tay của ngươi thế nào?
Con mắt của Phùng Chi Hồng híp lại một cái.
Bao Giáo Đầu cả người run lên, không dám lên tiếng.
- Tay phế, sẽ không quá thích hợp làm Giáo Đầu đi sao! Cũng không thích hợp làm bộ đầu nữa.
- Đại gia, ta...ta còn làm được!
- Đi đến phòng thu chi lĩnh hai mươi lượng bạc, tìm Triệu đại phu trị liệu một chút đi!
- Cảm ơn Phùng lão gia, cảm ơn Phùng lão gia!
Bao Giáo Đầu liên tục dập đầu.
Phùng Huyện thừa nói:
- Đại ca, Hứa Tiên này không phải kẻ dễ đối phó, khẳng định sẽ tìm chúng ta phiền phức, có cần hay không?
Hắn đưa tay làm đao, dùng lực phất một cái.
Phùng Chi Hồng nói:
- Hắn nổi danh ở bên ngoài, bối cảnh không cạn, cũng không thể so với những tiểu quan không may kia. Không đến vạn bất đắc dĩ, không nên hành sự như thế. Chúng ta cần tiên lễ hậu binh, lấy đức thu phục nhân. Ngươi phát cho hắn một tấm thiệp mời đi, đêm nay ta muốn mời hắn đến trong phủ uống rượu ngắm trăng.
- Vậy cũng được, nói vậy trong huyện nha còn chưa từng khai hỏa đấy! Chỉ là đại ca, bên cạnh hắn có hai nữ tử, thực sự, thực sự là...!
Phùng Huyện thừa chà xát tay cười lấy lòng, vẻ mặt dâm tục.
- Hai nữ tử mà thôi, ngươi chưa thấy qua nữ nhân sao?
- Đương nhiên là đã gặp qua, nhưng chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy!
- So với Tri Phủ phu nhân kia thì thế nào?
- Còn muốn hơn xa, trong đó một hồng y nữ tử diễm quang bắn ra bốn phía khiến người không thể nhìn thẳng. Mà một bạch y nữ tử khác, tả chỉ liếc mắt nhìn một cái liền không dám nhìn nữa.
Phùng Chi Hồng cũng có chút hiếu kỳ, có thể để đệ đệ sắc đảm bao thiên này nói không thể nhìn thẳng, không dám nhìn nữa, đó thật đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ:
- A, giai nhân như vậy đúng là muốn gặp một lần. Bất quá hắn làm quan ở dưới tay ta, sau này tất có cơ hội!
Phùng Huyện thừa cười:
- Đại ca, tức phụ của Tri Phủ kia thế nào rồi? Đại ca có từng ra tay?
- Còn không có.
- Hừ, nàng một thê tử của phạm quan thất thế, còn coi mình vẫn là Tri Phủ phu nhân sao? Trần Luân kia chọc giận Lương Vương Gia, lại không hợp với Phan vương gia, cuộc đời này đã định trước không thể xoay người. Đại ca cùng nàng khách khí cái gì, trực tiếp dùng sức mạnh là được.
Phùng Chi Hồng mỉm cười nói:
- Đó là trinh tiết liệt phụ, dùng sức mạnh sẽ đem nàng bức tử. Hơn nữa trà này cần phải tinh tế phẩm mới có vị đạo. Uống như trâu chỉ được sung sướng nhất thời, ngược lại mất đi thú vị. Nếu là ngay cả chút thú vị ấy cũng không có, năm tháng trong núi này không ngại quá mức tịch mịch sao? Ta có là kiên trì, chờ một ngày nào đó nàng sẽ tự tiến tới cửa.
Phùng Huyện thừa cười nói:
- Đúng vậy, hai hài tử của nàng còn đang ở trong tay chúng ta, còn sợ nàng không cúi đầu sao?
- Ngươi a, chính là quá tục, bất nhã, bất nhã! Đọc sách vẫn là quá ít, cuộc đời này cũng chỉ làm được một Huyện thừa mà thôi.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1047: Phu Nhân (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Hậu viện trong một tòa lầu các trên bàn bày biện sơn trân mỹ vị, bên cạnh một phụ nhân mỹ mạo ôm hai hài tử chỉ là yên lặng rơi lệ. Nếu là Hứa Tiên ở đây, tất nhiên có thể liếc mắt nhận ra, đây là phu nhân của Tô Châu Tri Phủ Trần Luân năm xưa.
Một bên nha hoàn khuyên nhủ:
- Phu nhân, người ăn một ít đi, chính là hai hài tử vẫn còn phải sống sót a!
Phùng Chi Hồng đẩy cửa tiến đến:
- Phu nhân đây là vì sao a. Lẽ nào chê thức ăn không hợp khẩu vị sao?
Nhãn thần ở trên người Trần phu nhân quan sát một vòng, ngọc thể lả lướt dưới tơ lụa kia khiến tim hắn đập thình thịch từng hồi, hận không thể lập tức đem nàng ấn lên trên giường, rồi lại kiềm chế tâm thần muốn chính là loại cảm giác "Cầu còn không được" này.
Nha hoàn biết điều lui ra.
Trần phu nhân trợn mắt nhìn:
- Ngươi tặc nhân này, mau mau thả ta đi ra ngoài!
- Phu nhân cớ gì nói lời ấy. Ta là đang cứu ngươi a! Nếu là ở trong mỏ đá dơ bẩn kia, không nói đến tổn hại phu nhân xinh đẹp, hai hài tử cũng khó mà sống nổi. Chuyện này ngay cả Trần huynh hẳn cũng đồng ý.
- Ngươi nếu thực có lòng tốt như vậy, vì sao không cứu lão gia nhà ta!
- Trần Luân hắn phạm quốc pháp, tại hạ cũng thật sự là không thể bao che a. Bất quá đã bảo người đổi cho hắn một công việc thoải mái. Ta cùng Trần đại nhân hắn một hồi tương giao, lẽ nào sẽ hắn sao? Đây không phải, hắn còn nhờ ta mang một phong thư cho ngươi.
Phùng Chi Hồng từ trong tay áo móc ra một phong thư.
Trần phu nhân nửa ngờ nửa tin tiếp nhận phong thư, mở ra vừa nhìn:
- Điều đó không có khả năng!
Giấy trắng trong tay nàng rơi xuống đất, trong đó viết hai chữ "Hưu thư". Trong thư Trần Luân chỉ tự trách mình không nghe nàng khuyên nhủ, không sớm từ quan, mới rơi xuống tới một bước này, cùng liên lụy tới nàng, chỉ khuyên nàng tìm một phu quân khác, đừng nhớ tới hắn nữa.
Phùng Chi Hồng nhặt lên "Hưu thư" vừa nhìn một cái, liền hiện ra thần sắc thập phần kinh ngạc:
- Trần huynh thật hồ đồ, ai không có có lúc làm sai, tương lai vị tất không có ngày xoay người, cần gì phải nói ra lời này.
Trong lúc nói chuyện lặng lẽ đánh giá phản ứng của Trần phu nhân, chỉ thấy nàng mặt xám như tro tàn, ấu tử trong lòng cũng oa oa khóc nỉ non.
Trần phu nhân vội vã đi dỗ, Phùng Chi Hồng ở một bên, mọi cách an ủi, lời nói cực kỳ khiêm dung, nhưng lại như mèo vờn chuột, hai bên trò chuyện với nhau, sau đó lòng mang thoải mái rời đi.
Đi tới ngoài cửa, lại nói với nha hoàn:
- Đừng quên lời nói của ta.
Nha hoàn cả người run lên, nghĩ đến khi Phùng Chi Hồng phái nàng đến đã nói:
- Nếu là nàng tìm chết, ngươi sẽ chôn cùng nàng.
Sau khi Hứa Tiên và Vân Yên đi tới huyện nha, đã thấy trong hoa viên nhỏ, Bạch Tố Trinh chắp tay sau đít, ngưỡng vọng bầu trời xanh thẳm, chiếc cổ thon dài hình thành một độ cong tuyệt vời. Thân hình của nàng dưới ánh tà dương, càng có vẻ cực mỹ.
- Nương tử, ngươi đang làm gì?
Bạch Tố Trinh quay đầu đi nói:
- Quan nhân, ngươi còn nhớ rõ Trần phu nhân chứ?
Hứa Tiên khó hiểu nói:
- Trần phu nhân nào?
- Chính là khi ở Tô Châu, phu nhân Tri Phủ kia đã hướng ngươi khám bệnh đấy!
- Còn nhớ rõ, bất quá nghe tỷ tỷ của ta nói, Trần Luân hình như vì phạm phải chuyện gì, mà bị lưu vong, không biết nàng đã ra sao?
Một ngón tay của Bạch Tố Trinh chỉ ngọn núi phía nam:
- Nàng hiện tại chính là ở chỗ này, Phùng Huyện thừa kia còn có một ca ca, cũng không phải người tốt.
Hứa Tiên ngạc nhiên nói:
- Ở chỗ này? Sao ngươi biết được?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta đang nghe a! Hiện tại trong thành có rất nhiều người đang nghị luận chúng ta. Bọn họ đều nói ca ca của Phùng Huyện thừa là Phùng Chi Hồng, quả nhiên là không chuyện ác nào không làm. Vị Trần phu nhân kia chính là bị Phùng Chi Hồng này nhốt ở trong đại trạch của hắn.
Hứa Tiên cũng vận khởi Thiên Nhĩ Thông, dựng thẳng tai lên lắng nghe, nhưng phạm vi thính lực càng lớn, tạp âm lại càng nhiều. Khi hắn đem thính lực che phủ tới toàn thành, đông đảo tiếng người đan vào một chỗ, lại thấy cũng không nghe được rõ ràng lắm.
Hắn biết chính mình tu hành Thiên Nhĩ Thông còn chưa đủ, có được cơ hội phải hảo hảo tu luyện một chút.
Bất quá lại không nghĩ rằng, nguyên lai Trần Luân bị lưu vong đến Lĩnh Nam, dĩ nhiên ngay ở gần đây. Bất quá hắn từng nhận mệnh của Lương vương, đối với chính mình có lòng gia hại, sau này sự tình không được, Lương Liên thân chết, chắc là đã bị Lương Vương giận chó đánh mèo, mới có họa này.
Hứa Tiên đối với hắn cũng không có bao lòng đồng tình, nhưng Tri Phủ phu nhân này lại là một mảnh nhân tâm, không thể nhìn nàng thân hãm lang oa hang hổ, liền muốn nhích người đi trước Phùng phủ.
Vân Yên nói:
- Phu quân, ngươi không phải muốn lấy phương pháp nhân gian đến chế tài hắn sao?
Hứa Tiên nói:
- Đó cũng là không thể thấy chết mà không cứu được.
Hắn là dựa vào một thân pháp lực thông thiên, muốn càng thêm thành thạo đến xử lý những địa phương hào cường này, nhưng cũng sẽ không vì thủ đoạn phương pháp khó khăn, nên khi dùng pháp lực đương nhiên quan trọng.
Bạch Tố Trinh nói:
- Quan nhân không cần sốt ruột, Trần phu nhân hiện nay vẫn chưa nguy hiểm, mà thiệp mời của Phùng phủ đã đang trên đường tới. Đến lúc đó lại cứu cũng không muộn.
Hứa Tiên nói:
- Như vậy cũng tốt, tối nay ta liền hướng hắn đòi người. Nếu là hắn không đáp ứng, vậy cũng bất chấp quá nhiều.
Ở trong huyện nha nói chuyện một hồi, xung quanh quả nhiên thu thập sạch sẽ lưu loát, bố trí cũng rất là lịch sự tao nhã. Nhưng không chỉ không có trà gạo dầu lửa, ngay cả chăn cũng không có một cái. Quả thực khiến cho người ta không có cách nào vào ở được. Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chính là muốn đi trên đường mua cũng mua không được, thật đúng là một đòn ra oai phủ đầu a. Chính là một Huyện thừa, sao lại có lá gan lớn như vậy?
Vân Yên nói:
- Như vậy vừa vặn, phu quân, mau đem đồ vật lấy ra, để chúng ta hảo hảo bố trí một chút đi sao!
Hứa Tiên liền từ trong ngọc bài lấy ra rất nhiều thực vật còn có dụng cụ sinh hoạt. Đây vẫn là Vân Yên sợ ăn không quen ẩm thực ở đây, dùng không quen dụng cụ ở đây, mua rất nhiều thứ đồ lung tung, tất cả đều nhét vào trong. Hiện tại quả nhiên phải dùng đến.
Ba người bận rộn, đem nơi này bố trí thỏa đáng Vân Yên quay về phía căn phòng trang trí đổi mới, thở phào một hơi:
- Đây cũng là nhà của chúng ta!
Bạch Tố Trinh lại cười nói:
- Đợi được dàn xếp xong xuôi, để Thanh Loan, tiểu Thanh bọn họ đều đến ở. Vả lại ở đâu tu luyện cũng không có gì khác nhau, Thủy Hệ của Ngao Ly hẳn là cũng có thể kéo dài đến nơi này. Bất quá hình như có chút hơi nhỏ.
Vân Yên trêu ghẹo nói:
- Phu quân, chúng ta theo ngươi, phòng ở càng ở càng nhỏ. Ngươi nói như vậy phải làm sao bây giờ?
Trên đời này đại trạch có thể so với Cừu vương phủ lại không có bao nhiêu tòa.
Hứa Tiên nói:
- Được được, không nên cấp bách, chờ ta tu thành Thiên Tiên mở ra một phương Tiểu Thế Giới cho các ngươi đến ở, so với hoàng cung còn lớn hơn cả chục lần!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1048: Cầu cứu.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Bạch Tố Trinh khẽ vuốt sợi tóc, cười nói:
- Vẫn là chiếm tòa đại trạch của Phùng phủ càng thực tế hơn một chút.
Hứa Tiên nói:
- Không nên coi thường quan nhân nhà ngươi!
- Sao nào, vi thê đúng là toàn tâm toàn ý tin tưởng quan nhân hứa hẹn nha!
Bạch Tố Trinh đưa tay đặt tại ngực:
- Mặc dù là ta đây, cũng như vậy.
Để Hứa Tiên rất là khuây khoả, từ sau ngày đó, nàng đã lại khôi phục nguyên trạng. Trang nhã rộng lượng, ôn nhu dễ thân, nhưng mơ hồ vẫn lại có chút khác với quá khứ. Rõ ràng ở vào trung tâm nguy cơ, nàng lại có vẻ bình yên như vậy. Loại bình yên này không phải làm bộ ra, mà là từ trong tận đáy lòng lộ ra, để hắn có thể cảm giác được, phảng phất như thực sự là đang toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.
Khi sắc trời đã muộn, thiệp mời đưa đến, đỉnh đầu cỗ kiệu đem Hứa Tiên đón tới Phùng phủ. Ở trước cửa nhìn thấy Phùng Chi Hồng trong truyền thuyết này, ngoài ý liệu phong lưu nho nhã, toàn bộ không giống Phùng Huyện thừa hèn mọn kia. Vừa gặp được Hứa Tiên đã cực kỳ nhiệt tình nói:
- Tại hạ Phùng Chi Hồng, ngài chính là Hứa Thám Hoa phải không! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, mới tới mời ngồi.
Phùng Chi Hồng cầm tay đem Hứa Tiên đón vào trong khách phòng:
- Ta đối với ngươi thật đúng là ngưỡng mộ đã lâu, ngài lại mời nhìn xem, hay một câu "Minh nguyệt kỷ thì hưu, bả tửu vấn thanh thiên..."
Hứa Tiên chỉ thấy trong phòng khách có treo đều là thi tử của chính mình, dáng dấp người trước mắt vui mừng sùng kính tuyệt đối để người không thể sản sỉnh ra chút ác cảm nào.
Hứa Tiên cũng không quá hiểu đánh thái cực, chơi cái gì ngôn ngữ quan trường cộng thuật, trực tiếp nói thẳng:
- Sao không thấy lệnh đệ đâu? Ngày hôm nay đúng là hay một đòn ra oai phủ đầu, còn có giáo đầu quý phủ, may mà ta hiểu chút võ nghệ, bằng không e là đã đột tử đầu đường rồi.
Sắc mặt Phùng Chi Hồng bị kiềm hãm, không nghĩ tới Hứa Tiên chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, nhưng lại lập tức khôi phục miệng cười nói:
- Tiểu đệ không hiểu chuyện, đụng chạm tới đại quan nhân, ta ở chỗ này thay hắn bồi tội. Người đại nhân có đại lượng, tất nhiên sẽ không để ở trong lòng. Ta đây có chút lễ mọn dâng lên, thay hắn xin lỗi với ngài.
Nhẹ nhàng vỗ tay một cái, liền có hạ nhân dâng lên một hộp gấm.
Hứa Tiên tiếp nhận hộp gấm, tiện tay mở ra, chỉ thấy trong đó một khối Ngọc Như Ý dài hơn một thước, oánh bạch trong sáng, phi thường hiếm thấy. Hắn nhìn vào cũng nhịn không được cảm thấy yêu thích, chuẩn bị cầm lại cho hai vị thê tử xem xét một chút.
Để Phùng Chi Hồng khóe mắt lại là co giật một trận, nào có đạo lý ngay mặt mở ra lễ vật, trong lòng giễu cợt có thừa, cũng thở phào một hơi, xem ra Hứa Tiên cũng không phải là hạng người dầu muối đều không ăn. Chỉ cần có lòng tham vậy thì dễ làm. Nhưng đâu có thể cảm nhận được tâm tình của Hứa Tiên lúc này.
- Đây đều là việc nhỏ, Bao Giáo Đầu gì đó, đúng là đã chính mồm vu cáo bản quan. Hôm nay nể trên mặt mũi của Huyện thừa đại nhân, lại tha hắn một lần, nhưng không thổ ra được khẩu ác khí này, suy nghĩ thực sự không thông đạt được.
Hứa Tiên đem Ngọc Như Ý ước lượng, ngược lại cũng hiểu tâm ý của Phùng Chi Hồng. Hai huynh đệ bọn họ trước ngạo mạn, sau cung kính là vì muốn chính mình hiểu rõ. Ở đây làm quan vui chơi, ngay cả một nha dịch cũng đều không điểu khiển được. Hiện tại lại là cho một bậc thang, lôi kéo bản thân cùng bọn họ ăn trong một nồi. Thức ăn gì đó, cũng đều là mồ hôi nước mắt nhân dân mà thôi, vừa dính vào vật ấy, liền cùng bọn họ thành cá mè một lứa.
- Ngươi nói cẩu nô tài không có mắt nhìn người kia, ta lần này để hắn qua đây nhận tội.
Phùng Chi Hồng thống khoái truyền lệnh xuống.
Khiến Hứa Tiên có chút ngoài ý muốn, hắn sở dĩ thả Bao Giáo Đầu kia trở lại. Thứ nhất là lúc đó tình thế có hạn, thứ hai là muốn tìm cớ phát tác bọn họ nếu dám bao che, tự nhiên là có thể trực tiếp đối phó. Vả lại vấn đề vũ lực, hoàn toàn không cần lo lắng, hắn một quyền là có thể ấn chết bọn họ. Hôm nay nếu chịu đem người giao cho mình thì phát huy phát huy quyền lợi của quan liêu cổ đại, đem hắn nghiêm hình tra tấn một phen. Không tin hắn không nói chút gì đó, chung quy có thể dính líu lên trên người Phùng Chi Hồng này.
Hôm nay tới đây là có thể danh chính ngôn thuận thẩm phán bọn họ. Nếu là hành sự lung tung, bên trên mặt trên còn có Tri Phủ thậm chí một đám Giám Sát Ngự Sử, và Lương Vương đã kết hạ tử cừu kia. Dễ dàng ngược lại dễ dàng, chỉ là chức Huyện lệnh này của bản thân sợ là làm không được lâu dài. Trong kinh Phan Ngọc lại muốn thay hắn phiền não.
Phùng Chi Hồng đem Hứa Tiên dẫn tới trên lầu cao, lúc này ánh trăng tỏa ra thanh huy, từ chỗ đó có thể quan sát được cả thị trấn. Tự có một loại màu sắc cổ hương tinh trí. Chỉ là xung quanh thành nhỏ sơn trọng thủy phục, ngăn cách. Chỉ có một sơn đạo gồ ghế không bằng phẳng cùng thế giới bên ngoài tương thông. Nhưng trong núi thỉnh thoảng lại có dã thú không biết tên tru lên. Giữa núi mọc lên yên chướng bạch sắc, trong đó không biết có bao nhiêu hiểm ác đáng sợ, nào cho phép phàm nhân tùy ý qua lại đó?
Trên ban công đặt một cái bàn nhỏ, mấy đĩa thức ăn, một bình thanh tửu, nâng chén đối ẩm nếu không phải người trước mắt, tâm tư bất chính, liền có một phen diệu thú.
Phùng Chi Hồng ăn nói thanh nhã, đúng là người đọc sách nhất lưu, lấy kinh nghiệm dùng điển ngâm gió ngợi trăng tầm chương trích cú thuộc như lòng bàn tay. Hứa Tiên nếu không phải đã gặp qua là không quên được, hầu như đem điển tịch đọc vài lần, sợ rằng còn không thể cùng hắn đối ứng.
Phùng Chi Hồng nói:
- Ở đây còn ngại hẻo lánh, đợi được dàn xếp xong xuôi, chúng ta cộng phó phủ thành, để Niên Tri Phủ làm chủ an bài một bàn tiệc rượu, vì lão đệ ngươi đón gió tẩy trần.
Hứa Tiên buông chén rượu, cười gượng một chút quả nhiên là quan lại bao che cho nhau.
Trong lúc nói chuyện, quản gia đã đưa lên tin:
- Lão gia Bao Giáo Đầu đã uống thuốc độc tự sát.
Hắn hai mắt buông xuống, ngữ khí bình tĩnh, phảng phất như đang nói một chuyện vô cùng bình thường. Phùng Chi Hồng cười nói:
- Xem như hắn còn biết chút lương tri, tự biết mạo phạm thánh hiền, không dám sống tiếp ở nhân thế. Chết được tốt, chết được tốt!
Hứa Tiên cả kinh, không ngờ tới hắn đối với người một nhà cũng hung ác như vậy, vẫn là nói lời lừa dối, nhíu mày nói:
- Nói như thế nào cũng là một cái mạng người, sao có thể khinh miệt như vậy được?
- Mạng người? Thảo dân thô lỗ không hiểu văn chương như vậy, lẽ nào có thể cùng chúng ta, những chi sĩ cao nhà này đánh đồng sao? Khổng Tử nói: lẽ không tới thứ nhân, hình không hơn đại phu. Chính là đạo lý này.
Phùng Chi Hồng cười lắc đầu:
- Hứa đại quan nhân, ngươi hiểu được chứ?
Hứa Tiên nói:
- Án xảy ra mạng người, cần do ngỗ tác nghiệm thi!
Phùng Chi Hồng nói:
- Ngỗ tác vừa mới rồi còn ở bên trong phủ, mời Trương đại phu đi ra!
Hứa Tiên vừa thấy Trương đại phu kia đi đến, kinh ngạc đứng dậy:
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1049: Cầu cứu. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
- Trương Đức An!
Chính là năm xưa ở Tô Châu, vì cùng chính mình tranh chức hội chủ Tam Hoàng Tổ Sư Hội, không tiếc lấy hạc đỉnh hồng giết người, cuối cùng bị tịch thu gia sản, sung quân Lĩnh Nam Trương Đức An, chỉ thấy hắn hình dung không có thay đổi quá lớn, chỉ là trên mặt thích chữ.
Trương Đức An nhìn thấy Hứa Tiên, nhưng không có bao nhiêu vẻ bất ngờ, cung kính đến quỳ lễ:
- Tội dân Trương Đức An, bái kiến Huyện lệnh đại nhân.
Hứa Tiên nói:
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
Lưu vong Lĩnh Nam không phải là khiến pham nhân đến đó du ngoạn, mà thường thường là có lao dịch cực kỳ trầm trọng, không phải xây cầu làm đường, thì chính là khai khoáng vận đá.
Phùng Chi Hồng giải thích nói:
- Trương đại phu này vốn cũng là bị sung quân qua đây, nhưng ta thấy hắn có một thân y thuật bất phàm không đành lòng hoang phế ở trong mỏ đá, liền lựa chọn đề bạt hắn làm chút việc vặt trong huyện. Thỉnh thoảng ở trong phủ hành y.
Lại hướng về phía Trương Đức An nói:
- Trương đại phu, nghe nói ngươi cùng Hứa lão đệ có chút ân oán?
Trương Đức An vội vàng nói:
- Tiểu nhân một giới thảo dân, nào xứng cùng Hứa đại nhân có ân oán, đều do năm xưa tiểu nhân nhất thời hồ đồ làm ra sai lầm lớn. Hôm nay đã bị trị tội, mong rằng đại nhân chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Vừa nói vừa cười lấy lòng.
- Bao Giáo Đầu thực sự là tự sát mà chết?
Hứa Tiên đôi mắt chợt lóe, lại rõ ràng thấy được, ở trên người hắn đang nằm úp sấp một ma đầu vẻ mặt oán độc. Từ trên người hắn hấp thu hắc sắc oán khí nhàn nhạt, nào có vẻ biêt tội, rõ ràng là hận ý ngập trời.
Trương Đức An chăm chú cúi đầu xuống mặt đất, không dám nhìn vào con mắt của Hứa Tiên, trên người chợt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, run rẩy nói:
- Xác thực xác thực là tự sát mà chết.
Phát hiện chính mình cũng không có nói ra lời thực, mới thở phào một hơi.
Hứa Tiên nói:
- Lần này đi tới Lĩnh Nam, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy cố nhân năm xưa. Nhưng ta nghe nói nguyên Tô Châu Tri Phủ Trần Luân cũng bị sung quân Lĩnh Nam, Trương Đức An ngươi cũng biết chứ?
- Tiểu, tiểu nhân...
Trương Đức An sao lại không biết, năm xưa chính là Trần Luân đưa hắn sung quân đến Lĩnh Nam, đối với hắn cừu hận không ngớt, không hề dưới Hứa Tiên.
Hứa Tiên trực tiếp nói với Phùng Chi Hồng:
- Phùng đại nhân, ta nghe nói có một vị cố nhân ở trong phủ của ngươi, còn mời nàng đi ra gặp một lần đi sao!
Phùng Chi Hồng trong lòng cả kinh, không biết hắn làm thế nào lại biết được, muốn muốn, nhưng nhìn thần sắc của Hứa Tiên, hiển nhiên phi thường xác nhận, hỏi:
- Hứa lão đệ cùng Trần Tri Phủ có ân oán sao?
Kỳ thực trước khi Hứa Tiên đến, hắn từ lâu đã đem rất nhiều tin tức điều tra rõ ràng biết Trần Luân từng nhận Lương Vương sai khiến đến hại Hứa Tiên.
Hứa Tiên nói:
- Là có chút ân oán.
Phùng Chi Hồng âm thầm suy nghĩ: sợ rằng Hứa Tiên này cũng là nhớ đến Tri Phủ phu nhân, mới có thể điều tra rõ ràng đến thế, chờ không nổi muốn đem nàng mang về tiết giận một phen. Nhìn tư thế của Hứa Tiên, hôm nay nếu là không đồng ý, hẳn là trở mặt không được, như vậy do dự một hồi mới nói:
- Mời Trần phu nhân qua đây!
Trong nội viện, phu nhân phu nhân đang cho hai hài tử ăn sữa, hai hài tử ăn no say. Trong lòng nàng lại là một mảnh tro tàn. Một tờ giấy hưu thư kia còn vứt trên mặt đất, mặc cho nàng trung trinh tiết liệt, đi đến loại hoàn cảnh này, tựa hồ cũng chỉ có nhận mệnh. Si ngốc nhìn bức họa Quan Thế Âm Bồ Tát trên tường, đó là lúc nào cũng được nàng đem cung phụng.
Lúc này không khỏi rơi lệ lẩm bẩm nói:
- Bồ Tát a, ta suốt đời làm việc thiện, vì cái gì mà lọt vào loại báo ứng này, lẽ nào người tốt thực không được báo đáp tốt sao?
Trên bức tranh bỗng nhiên quang hoa chợt lóe,, Bồ Tát dĩ nhiên mở miệng nói:
- Ngươi lẽ nào đã quên hành vi thường ngày của Trần Luân, Hứa Tiên cùng ngươi đúng là có ân cứu mạng.
Phu nhân phu nhân cả kinh, vội vã quỳ xuống:
- Bồ Tát, lão gia nhà ta vong ân bội nghĩa mưu hại Hứa Tiên. Ta lúc đầu không biết, sau đó đã tận lực khuyên bảo, thế nhưng hắn đã bị quyền vị mê hoặc tâm hồn, mới có đại họa ngày hôm nay. Nhưng vô luận như thế nào, hai hài tử đều là vô tội. Nếu không phải vì hai hài tử này, ta từ lâu, từ lâu đã không ở nhân thế, cầu Bồ Tát cứu giúp hai hài tử của ta!
Quan Thế Âm Bồ Tát cũng thở dài nói:
- Phu nhân chớ lo, cứu tinh của ngươi đã tới. Ngươi chỉ cần hướng hắn cầu cứu là được!
Nha hoàn đẩy cửa ra nói:
- Phu nhân, lão gia mời qua đó!
Trần phu nhân chỉ chớp mắt một cái, bức họa đã lại khôi phục trạng thái, laiju hô cũng không trả lời, chỉ đành lau nước mắt, sửa lại quần áo, theo nha hoàn đi. Trong Huyện nha, Bạch Tố Trinh đang ở trên giường đả tọa cũng mở hai tròng mắt ra.
Trần phu nhân leo lên cao lầu, đi qua bình phong, vẻ mặt liền lạnh lẽo xuống, không còn vẻ bi thương khi nãy. Theo ánh trăng sáng sủa, chỉ thấy Phùng Chi Hồng cùng một công tử trẻ tuổi tương đối mà ngồi, công tử trẻ tuổi kia mi thanh mục lãng, vóc người thon dài, để nàng cảm thấy có vài phần quen thuộc. Trong đầu chợt ầm ầm rung động, không thể tin tưởng nói:
- Ngươi...ngươi là Hứa Tiên?
Trương Đức An nói:
- Tội phụ lớn mật, Hứa công tử đã là An Long Huyện lệnh, còn không mau chóng quỳ xuống.
Trần phu nhân chợt thấy rõ người phương nào đang quỳ trên mặt đất, kinh phẫn cùng xuất hiện nói:
- Trương Đức An, ngươi cẩu tặc này!
Hứa Tiên thấy nàng dung nhan gầy gò, khác biệt lớn với ngày trước. Nhưng phần dung nhan này còn ở đó, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Trần phu nhân, ngươi có khỏe không?
Phu nhân phu nhân không khỏi quay đầu đi chỗ khác, chỉ cảm thấy không mặt mũi nào gặp lại, nhưng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Quan Thế Âm Bồ Tát, lẽ nào hắn chính là cứu tinh Bồ Tát phái tới. Cắn răng một cái tiến lên quỳ xuống:
- Hứa công tử, van cầu ngươi cứu ta, còn có hai hài tử của ta nữa!
Hứa Tiên lấy làm kỳ quái, năm xưa Tri Phủ phu nhân đoan trang uy nghi ra sao, hôm nay lại càng hướng phía hắn quỳ xuống cầu cứu, rõ ràng là bị bức đến chỗ cùng cực, vội vã đem nàng nâng dậy nói:
- Trần phu nhân mau mau xin đứng lên!
Quay đầu nói với Phùng Chi Hồng:
- Phùng đại nhân!
Phu nhân cớ gì nói ra lời ấy. Phùng mỗ tự nhận coi như chính nhân quân tử, đối với phu nhân chưa từng mạo phạm chút nào. Lẽ nào ở trong phủ của ta còn không tốt sao?
Phùng Chi Hồng vốn còn muốn xem Trần phu nhân đối với Hứa Tiên giống như bản thân sắc mặt lạnh lùng. Hắn liền có thể thuận lý thành chương tiếp tục giữ nàng ở lại. Nhưng không ngờ tới Trần phu nhân dĩ nhiên sẽ chủ động cầu cứu.
Trần phu nhân lại nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ khóc lóc sướt mướt nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên híp con mắt lại nói:
- Phùng đại nhân chẳng lẽ không chịu thả ngươi sao?
Hắn nếu chịu thả người liên thôi, sẽ lại án theo nước cờ từng bước một đi xuống. Nếu là không thả người, hắn sẽ lập tức lật bàn cờ đánh người.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1450-1451: Thệ ngôn.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Phùng Chi Hồng cười gượng nói:
- Nếu phu nhân nguyện ý, Phùng mỗ lại có cái gì không được.
Nhưng trong lòng thì cực kỳ không cam chịu, chỉ hận không có nói sớm ra miệng, đó là nếm thử trước cũng được. Hôm nay đã bị chính mình dạy dỗ không sai biệt lắm, ngược lại tiện nghi cho người ngoài rồi.
Hứa Tiên nói:
- Đã như vậy, vậy thì không thể tốt hơn, Phùng đại nhân quả nhiên là tấm lòng Bồ Tát.
Đợi cho nha hoàn đem hai hài tử dẫn tới, giao cho Trần phu nhân. Trần phu nhân tất nhiên là mừng rỡ, trong lòng nha hoàn cũng thoải mái thở phào một hơi. Bất kể thế nào chính mình cũng không cần gánh vác trách nhiệm này nữa.
Trần phu nhân trân trọng đón lấy hài tử của mình, liên tục đối với Hứa Tiên nói lời cảm tạ. Sắc mặt bỗng nhiên do dự, muốn nói lại thôi, nhưng chung quy vẫn nhẫn nhịn không nói.
Hứa Tiên chính là không cần Độc Tâm Thuật, cũng có thể nhìn ra tâm tư của nàng:
- Không biết nguyên Tô Châu Tri Phủ Trần Luân hiện tại đang ở nơi nào? Còn thỉnh Phùng đại nhân tiễn Phật đưa đến Tây Thiên. Cũng đưa hắn tìm trở về, thuận tiện để cho bọn họ phu thê đoàn tụ, ta cũng sẽ ở trong huyện vì hắn an bài chút việc vặt, ngươi thấy như vậy thế nào?
Phùng Chi Hồng liền chỉ có đáp ứng, Hứa Tiên mỉm cười:
- Bữa tiệc hôm nay liền dừng ở đây, Hứa Tiên hiện tại liền cáo từ trước. Phùng đại nhân, chúng ta liền ngày mai gặp lại.
Nói xong đã mang theo Trần phu nhân đi ra cửa.
Phùng Chi Hồng hung hăng vỗ, nha hoàn tôi tớ tất cả đều câm như hến.
Phùng Huyện thừa từ hậu đường đi ra, phất tay ra lệnh hạ nhân lui ra:
- Hứa Tiên này cả vú lấp miệng em như vậy, đại ca hà tất ẩn nhẫn như thế. Núi cao hoàng đế xa, chúng ta để hẳn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ không phải xong rồi sao!
Phùng Chi Hồng nói:
- Nhưng không thể ở trong Phùng phủ của ta xảy ra chút gì ngoài ý muốn! Hứa Tiên a Hứa Tiên, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng, bằng không mà nói...Hừ!
Trương Đức An bỗng nhiên kêu lên:
- Lão gia, trăm triệu lần không thể chậm trễ a. Hứa Tiên này thông hiểu pháp thuật, không dễ dàng đối phó!
Phùng Chi Hồng đôi mắt chợt lóe, Phùng Huyện thừa nói:
- Pháp thuật? Thực sự là buồn cười, lẽ nào hắn vẫn là Thần Tiên được sao? Quả thực là lời nói vô căn cứ. Đại ca, lẽ nào ngươi thật muốn để Trần Luân tặng qua cho hắn sao?
Phùng Chi Hồng nói:
- Phu nhân của hắn đã tiễn đi, giữ lại một Trần Luân lại có tác dụng gì? Trương Đức An bên kia đều là ngươi đang đến, ngươi đem việc này giải quyết đi sao!
Trương Đức An cúi đầu xác nhận, vẫn là hắn để Trần Luân viết xuống hưu thư nhưng không nghĩ tới hôm nay lại phải thả ra đại địch này. Trên mặt đều là oán độc không cam lòng.
Phùng Huyện thừa không khỏi "xì" một ngụm:
- Trinh tiết liệt phụ cái gì, thấy tiểu bạch kiểm, chân liền mềm nhũn ra. Đại ca đối với nàng một phen tâm ý...
Hứa Tiên đứng ở bên ngoài Phùng phủ, dùng Thiên Nhĩ Thông lắng nghe trong chốc lát, mới yên lòng, miễn cho cứu người không được, ngược lại làm hại Trần Luân.
Lúc này bốn gã kiệu phu vác kiệu mềm lên đỉnh đầu nói:
- Đây là quan kiệu lão gia chúng ta đưa cho Hứa đại nhân!
Hứa Tiên gật đầu, nói với Trần phu nhân:
- Phu nhân mời lên kiệu đi!
Trần phu nhân nói:
- Hứa công tử, thiếp thân đi bộ được rồi. Vẫn là mời ngài lên kiệu đi sao!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi một phụ đạo nhân gia, lại ôm hài tử còn có thể đi bộ được sao?
Trần phu nhân nói:
- Ta từ Tô Châu đi đến nơi đây, hôm nay cũng là quen đi bộ rồi, không sao cả đâu!
Mặc cho Hứa Tiên nói nhiều thế nào, nàng cũng không chịu đáp ứng, cuối cùng Hứa Tiên đơn giản bước nhanh đi trước, kiệu phu giơ kiệu trống không theo ở phía sau, nàng mới miễn cưỡng ngồi trên cỗ kiệu.
Một đường chạy về huyện nha, Bạch Tố Trinh đã ở trước cửa nghênh đón, một thân bạch y tung bay dưới ánh trăng, lại cười nói:
- Phu nhân, đã lâu không gặp, một đường vất vả rồi.
Trần phu nhân xốc lên rèm kiệu, nhìn một cái, không khỏi nói"
- Quan Thế Âm Bồ Tát!
Bạch Tố Trinh lại chỉ cười từ trong tay Trần phu nhân tiếp nhận hai hài tử, đưa bọn họ đón vào trong phủ, tạm thời vì Trần phu nhân an bài nơi ở lại.
Trần phu nhân lại tạ ơn nói:
- Hứa công tử, người có thể không để ý cừu hận khi trước, cứu toàn gia thiếp thân. Thiếp thân vô cùng cảm kích, tương lai kết cỏ ngậm vành, nhất định phải tương báo.
Hứa Tiên nói:
- Bất quá là công lao nhấc tay mà thôi. Phu nhân không cần lưu ý.
- Tất cả đều sẽ tốt...
Vân Yên lôi kéo tay của Trần phu nhân nhẹ giọng an ủi, nàng cũng đã từng trải qua chuyện tương tự, đối với hoàn cảnh của Trần phu nhân cũng sinh lòng đồng cảm.
Hứa Tiên đang có chút kỳ quái, loại thời gian này Bạch Tố Trinh nên trước tiên tiến đên an ủi mới đúng. Đã có một trận tiếng ca phiêu miểu truyền tới trong tai, tìm theo tiếng ca quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Tố Trinh đang khẽ ru ca dao không biết tên, ru hai hài tử ngủ ngon. Thần sắc trên mặt cực kỳ ôn nhu chuyên chú, trên người phảng phất như tản ra bạch sắc quang mang để hắn nhất thời nhìn đến si ngốc.
Phục hồi tinh thần lại, lại phát giác không chỉ là bản thân, mà ngay cả Vân Yên và Trần phu nhân cũng đình chỉ ngôn ngữ, ngơ ngác nhìn nàng.
Bạch Tố Trinh nhận thấy được ánh mắt của ba người, sắc mặt khẽ biến thành đỏ ửng. đem hài tử trao trả cho Trần phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Hai hài tử này thật đáng yêu!
Trần phu nhân nhìn hai hài tử ngủ say bình yên, cũng cảm thấy rất nhiều ngày qua thiên tân vạn khổ đều là đáng giá, cũng không nhịn được hiện ra dáng tươi cười, trong lòng bỗng nhiên cũng có chờ đợi, ngóng trông hai hài tử mau mau lớn lên.
Vân Yên nhìn Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng một câu nói, ngược lại so với so với chính mình an ủi còn có hiệu quả hơn rất nhiều. Trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục.
Đêm khuya người tĩnh, Hứa Tiên một nam tử không tiện ở trong phòng lâu, liền đến xin cáo từ, trở lại trong phòng ngủ, bắt đầu đả tọa tu luyện.
Không bao lâu sau, cánh cửa lại nhẹ nhàng mở ra, một nữ tử váy áo bạch sắc, đi một đôi giày thêu cũng là bạch sắc vượt qua cánh cửa, lại trốn ở dưới làn váy mỏng.
Đợi cho tiếng bước chân mềm mại phiêu hốt đến gần. Hứa Tiên mở hai tròng mắt ra, giơ tay đem nàng ôm vào trong lòng, tựa đầu chôn ở giữa ngực của nàng. Thật sâu hít một ngụm hương thơm thanh nhã trên người nàng. Như là hương hoa của tây tử ven hồ, bông sen mùa hè mới nở, đang hoà thuận vui vẻ dưới ánh mặt trời, ấm áp phiêu miểu.
Hắn từng hãm sâu ở trong Bách Hoa đại trận, ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt, biến huyễn vô thường kia. Hương khí càng phức tạp cũng càng sâu đậm, dụ dỗ người ta không ngừng hít lấy. Nhưng không cách nào giống như vậy, để hắn phảng phất như đang chìm trong một giấc mộng an bình. Hình ảnh trong mộng vĩnh viễn không thay đổi. Tây Hồ, liên hoa, đoạn kiều, nhiều nhất thỉnh thoảng có mưa nhẹ tung bay, lại khiên người ta nhịn không được đứng ngây ngốc tại chỗ, một giấc mộng đó là ngàn năm đã qua.
- Quan nhân.
Bạch Tố Trinh khẽ mở bờ môi đỏ mọng.
- Ân?
- Ta muốn sinh hài tử cho ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt của nàng, có ngượng ngùng, khẩn thiết còn có quyết đoán, giống như ngày trước cao nhã thánh khiết, ôn nhu thân thiện. Hắn cố nhiên đã kiến thức qua rất nhiều nữ tiên, nữ thần của Dao Trì, nhưng trong lòng hắn nữ thần hoàn mỹ nhất lại chỉ có một mình nàng. Mặc dù vào lúc thân cận đã không giống như năm xưa, khẩn trương không biết như thế nào cho phải, nhưng sự sùng kính trong lòng cũng chưa từng suy giảm nửa phần. Lúc này không khỏi vô pháp tin tưởng lại nghe được từ trong miệng của nàng nói ra những lời này.
- Ta muốn...a...
Bạch Tố Trinh còn chưa nói xong, Hứa Tiên đã hôn lên cánh môi của nàng. Hắn đã từng đối với nàng có nghi ngờ thật sâu, thậm chí một tia sợ hãi. Dù cho hắn có kinh nghiệm hai kiếp làm người, có đôi lúc cũng sợ khó có thể đảm đương trọng trách này Nhưng Nhưng khi nàng chính mồm nói ra những lời này, hắn lại bỗng nhiên phát giác trên đời không còn gì có thể so với lời nói càng động nhân này nữa.
Hồi lâu sau, hai người tách ra, Hứa Tiên nhìn tinh không ngoài cửa sổ, im lặng không có lên tiếng.
Bạch Tố Trinh đem gương mặt dán ở trên ngực hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta biết thời gian hiện tại có chút không thích hợp!
Bọn họ đều trở nên càng cường đại hơn so với trước đây, nhưng con đường phía trước ngược lại càng phát ra trở nên cát hung khó lường, tiền đồ chưa biết. Thiên đình chế tài không biết sẽ đánh xuống khi nào.
Hứa Tiên dùng lưng ngón tay khẽ vuốt gương mặt trơn bóng của nàng:
- Nhưng đây là nguyện vọng của ngươi, không phải sao?
Bạch Tố Trinh khẽ "ưm" một tiếng, đã từng chỉ là ý niệm phiêu miểu trong đầu, mặc dù là bị hắn phủ quyết, nhưng vẫn giữ ở trong lòng, có thể một bản thân khác kia quấy phá, đến hoàn cảnh này. Loại nguyện vọng đó ngược lại trở nên càng phát ra cường liệt, thẳng đến hôm nay, gặp được Trần phu nhân, mượn cơ hội này mới có thể nói ra miệng, nhưng có thể nhận được hắn đồng ý không?
Hứa Tiên hít sâu một hơi, cười nói với Bạch Tố Trinh:
- Nương tử, sinh con cho ta đi!
Bạch Tố Trinh ngược lại xấu hổ nhưng dùng thanh âm vô cùng khẳng định nói:
- Tốt, quan nhân.
Vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, chí ít, chí ít có thể lưu lại cho hắn một cốt nhục.
- Thế nhưng...!
Hứa Tiên nắm chặt tay của nàng, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
- Thế nhưng làm sao?
Hứa Tiên nói:
- Ta không phải Trần Luân, không phải Ngưu Lang, cũng không phải Lý Tiêu Dao. Ta là Hứa Tiên, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi! Còn có hài tử của chúng ta, ta thề! Nhưng ngươi cần hảo hảo đem hai tử sinh ra. Vì hài tử không nên lại tùy ý sử dụng loại lực lượng này, tương lai làm tốt mẫu thân, ngươi có thể làm làm được không?
Bạch Tố Trinh mới biết tâm tư của chính mình tất cả đều bị hắn phát hiện. Đem mặt chôn ở ngực hắn, nước mắt dính ướt vạt áo của hắn, qua chốc lát sau mới ngẩng đầu lên mỉm cười nói:
- Ta thề!
Hứa Tiên liền đem nàng nhẹ nhàng ổn đinh đặt ở trên giường, mở ra vạt áo trắng noãn của nàng.
Tuy rằng đã có rất nhiều lần kinh lịch qua, nhưng có thể là biết tối nay không tầm thường. Bạch Tố Trinh cảm thấy một trận khẩn trương, giống như đêm tân hôn. Nhưng cùng đêm tân hôn khác nhau là mỗi một động tác hôn môi và âu yếm của hắn đều khiến nàng dần dần bình tĩnh trở lại, thân thể hơi lạnh dần dần có ấm lên.
Sáng sớm ngày thứ hai Bạch Tố Trinh ngồi trang điểm ở trước bàn, Hứa Tiên từ phía sau ôm lấy nàng, xoa tiểu phúc trơn nhẵn của nàng:
- Sẽ có chứ?
Bạch Tố Trinh xấu hổ nói:
- Không biết.
Hứa Tiên cười nói:
- Nói không chừng đã có.
Bạch Tố Trinh nguýt hắn trong gương một cái:
- Nào có nhanh như vậy!
Vân Yên ở ngoài cửa kêu gọi:
- Phu quân, Phùng Huyện thừa kia đến!
Hứa Tiên liền đi tới phía trước huyện nha, hai hàng nha dịch sắp xếp hai bên, Phùng Huyện thừa đứng ở trước đường. Phía sau là một đám tiểu lại, đều cung kính hành lễ nói:
- Huyện lệnh đại nhân!
Hứa Tiên cũng không để ý tới, cầm giấy và bút mực đặt trên bàn, múa bút thành văn, đóng lên đại ấn của Huyện lệnh, tiện tay giao cho một nha dịch ở bên cạnh nói:
- Đến dán ngoài cửa!
Phùng Huyện thừa nghiên mắt dò xét một cái, hơi cười nhạt không nói.
Ngoài cửa bên bảng thông báo, một lão giả biết chứ, liền đọc cho mọi người nghe:
- Ta họ Hứa tên Tiên, hiện tại phụng danh đương kim thiên tử, tới nơi này làm Huyện lệnh, làm quan phụ mẫu của các ngươi. Các ngươi có việc bất bình oan khuất đều có thể gõ trống này kêu oan. Ta nhất định đòi lại công đạo cho các ngươi!
Bài bố cáo này viết thật ra rõ ràng, bạch đinh vừa nghe cũng biết ý của hắn:
- Huyện lệnh đại nhân đây là muốn chúng ta cáo trạng!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có thể tố cáo người phương nào tự nhiên là rõ ràng cả. Nhưng đều lắc đầu lui lại, rồi tứ tán ra. Huyện lệnh đã không biết đổi bao nhiêu nhiệm kỳ, vô luận là thanh quan tham quan, tất cả cáo trạng đều không chết tử tế được. Huống chi còn nghe nói đêm qua Hứa Tiên đã qua Phùng phủ, còn dẫn theo nữ nhân trở về, ai chịu đi lên làm việc này.
Chuyện này cũng nằm ở trong dự liệu của Hứa Tiên, liền nói tiếp:
- Trần Luân hiện tại đang ở đâu?
- Ở ngay trong một mỏ đá phía nam, trong vòng quản hạt của bản huyện. Trương đại phu đã qua đó mời. Hôm nay hẳn là có thể đến được.
Phùng Huyện thừa cho rằng Hứa Tiên chỉ là giả vờ giả vịt, cũng hoàn toàn yên lòng. Xem ra Hứa Tiên đã nghe Phùng Chi Hồng khuyến cáo, nguyện ý làm một tri huyện thanh nhàn, sắc mặt nhất thời trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Hứa Tiên lại mệnh lệnh mở ra khố phòng, sổ sách thiếu chút, nhưng đây đều là việc Huyện lệnh tiền nhiệm cần làm. Không bao lâu sau, đã có một đống sổ sách xếp đầy bàn.
Phùng Huyện thừa chỉ nói:
- Đại nhân ngươi muốn thuộc hạ tìm người hỗ trợ không?
Hứa Tiên nói:
- Không cần, các ngươi đều lui xuống phía dưới!
Phùng Huyện thừa lại càng không nghi ngờ gì, những sổ sách cực đoan phức tạp hỗn loạn này, chính là mời tới mấy toán sư cầm bàn tính tính đến ba ngày ba đêm cũng không nhất định tính ra được rõ ràng. Hơn nữa chính là có thể tính, không hiểu được chính vụ địa phương, cũng nhìn không ra dấu vết trong đó.
Người đứng đầy sảnh đường đều tán ra. Chỉ để lại Hứa Tiên ngồi ở trên ghế thái sư, chợt có một bàn tay mềm mại vì hắn rót đầy nước trà trong chén.
Hứa Tiên kinh ngạc quay đầu lại:
- Trần phu nhân, ngươi sao lại làm vậy?
- Không có gì báo đáp, chỉ có thể làm một chút việc nhỏ, mới vừa rồi thiếp thân đang ở hậu đường đều đã nghe được. Đa tạ đại nhân thay lão gia nhà ta mưu tính, đại nhân khoan hồng độ lượng như thế...
Hứa Tiên khoát khoát tay ngắt lời nói:
- Đừng đại nhân, tiểu nhân gì nữa. Năm xưa ở Tô Châu, Hứa Tiên chỉ là nhất giới bố y, phu nhân cũng không có bày cái già gì sao?
Trần phu nhân mỉm cười một cái nói:
- Vậy thân có một câu nói, không biết có nên nói ra hay không?