Khoảng cách giữa Diệp Khôn và nơi truyền đến mùi máu tươi đã càng lúc càng gần. Bỗng, một hồi cãi vã đột nhiên vang lên.
"Ai bảo các ngươi làm như vậy? Không phải đại nhân đã căn dặn là không được gây phiền toái hay sao!" Một giọng nói chững chạc, thành thục của một nam tử trung niên vang lên. Tuy nhiên, bên trong giọng nói rõ ràng còn mang theo một chút trách móc.
Nam tử trung niên vừa dứt lời, giọng nói phản bác của một người trẻ tuổi cũng vang lên: "Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác, ai ngờ nơi đây lại xuất hiện một bầy sói cơ chứ!"
"Ta cũng không muốn nghe ngươi giải thích. Các ngươi giết nhiều sói như vậy, nếu như ngày mai bị thợ săn nơi này phát hiện ra thì làm sao?"
"Hừ, dù sao thì hiện giờ chúng ta cũng đang lẻn vào rừng Tinh Thiết Trúc. Ngày mai chúng ta đã rời đi, phát hiện thì phát hiện chứ sao."
"Đồ khốn! Nếu như bứt dây động rừng kinh động đến Diệp gia thì trách nhiệm này ai chịu, ngươi chịu sao? !"
Nghe hai câu trước thì không sao, nhưng khi nghe đến hai câu sau thì cả người Diệp Khôn liền cứng đờ!
Lẻn vào? Rừng Tinh Thiết Trúc? Kinh động đến Diệp gia?
Đám người này là ai?
Ý định giết người chợt hiện lên rồi biến mất trong mắt Diệp Khôn. Hắn dùng tay mò lên một ít bùn đất rồi bôi hết lên mặt, che đậy mùi vị trên cơ thể.
Diệp Khôn đã ở trong Phong Tuyệt sơn mạch hai tháng trời nên việc ẩn thân đối với hắn đã rất quen thuộc. Ngay cả đám yêu thú có ngũ giác nhạy cảm bên trong Phong Tuyệt sơn mạch cũng không phát hiện được thì nói gì đến những người này.
Rất nhanh, Diệp Khôn khẽ vạch đám cỏ trước mặt sang hai bên, một nhóm bảy người liền xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Dưới chân những người này là hơn ba mươi cái xác sói!
Khá lắm, những người này sợ rằng đều là Tiên Thiên tu sĩ!
Bọn họ đều là tu sĩ cùng một quốc gia?
Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại. Những kẻ xuất hiện ở nơi này chỉ có thể là tu sĩ của hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Về phần đế quốc Vân Cảnh, Diệp Khôn không tin cái đế quốc khổng lồ đó không dám làm gì Diệp gia.
Chẳng qua, bảy người này rõ ràng đang che dấu thân phận. Tất cả đều mặc một bộ đồ thợ săn bình thường, bọn họ hiển nhiên là có ý muốn lẻn vào.
Chỉ là, mục tiêu của bọn họ là gì?
Diệp Khôn chợt nghĩ tới túi linh thạch trên người mình, trong lòng hắn lập tức trở nên hoảng sợ. Chẳng lẽ tin tức về linh thạch đã bị lộ ra ngoài?
Hay cũng có thể là những người này chỉ vì rừng Tinh Thiết Trúc mà đến?
Trong toàn bộ nước Vạn Trúc, cái đáng giá nhất chính là một biển rừng Tinh Thiết Trúc. Chẳng qua chỉ là, vật này vốn là vật mà đế quốc Vân Cảnh coi trọng. Cho dù là cướp đoạt thì sản lượng hàng năm đều đã nộp lên trên, cộng thêm Diệp gia có ba gã tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, hai mươi quốc gia vùng Nam bộ muốn mạnh mẽ cướp đoạt thì cũng đâu có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, mọi việc trên đời này đều có ngoại lệ. Có lẽ bọn người kia thật sự coi trọng cái khu rừng Tinh Thiết Trúc này cũng không chừng.
Diệp Khôn sờ sờ cằm, tạm thời quyết định án binh bất động. Dù sao, từ những đoạn hội thoại mà bọn họ nói với nhau, hắn có thể biết được bọn họ cũng không phải chỉ có một đội tu sĩ này, ít nhất thì vị "Đại nhân" trong miệng bọn họ đã tới nước Vạn Trúc!
Trong lúc Diệp Khôn đang suy tư, bảy người kia cũng đã ngừng cãi vã, mỗi tên đều cúi người xuống đào huyệt. Một lúc sau, toàn bộ thi thể của bầy sói đã được chôn xuống đất. Chẳng qua, mùi máu tươi nồng đậm quanh đây cũng không bớt đi chút nào.
"Ài, nói như vậy thì chậm nhất là ba ngày nước Vạn Trúc sẽ phát hiện ra sự khác thường ở nơi này." Giọng nói trầm ồn ban đầu của tên nam tử trung niên bỗng cất lên một tiếng thở dài. Chợt, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một con chim nhỏ to chừng một bàn tay đang vẫy cánh bay đến nơi này.
Con chim nhỏ đậu lên cánh tay của nam tử trung niên, bên trên cái móng vuốt nho nhỏ đang kẹp một tấm mật thư.
Nam tử trung niên đem mật thư gỡ xuống, liếc một cái rồi ngẩng đầu nói: "Đại nhân đưa tin tới, đi thôi!" Nói xong, hắn liền dẫn đầu nhóm người chạy về hướng thành Trúc Hải.
"Dạ!"
Sáu người kia đáp lại một tiếng, vội vàng đuổi theo phía sau.
Mấy người vừa mới bước đi, một đạo kiếm quang bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp chém về chỗ Diệp Khôn đang ẩn thân.
"Vèo" một tiếng, máu tươi liền bắn ra!
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên, chỉ thấy một gã nam tử mặt lạnh mũi ưng, trên người mặc một chiếc áo màu đen đang từ từ hạ xuống. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy thứ mà kiếm quang của mình chém chết thì nụ cười châm chọc trên mặt bỗng cứng lại, trong nháy mắt chuyển thành cười khổ: "Xem ra mình đã quá đa nghi rồi."
Ở dưới chân hắn, một con lợn rừng còn nhỏ đã trực tiếp bị kiếm quang chém thành hai nửa, kết cục rất thê thảm...
"Đại nhân!" Bảy người vừa rời đi lúc trước lại xuất hiện. Khi bọn họ trông thấy con lợn rừng bị chém thành hai nửa thì tất cả đều cố gắng kìm nén nụ cười.
"Hừ! Đi thôi!" Nam tử có khuôn mặt lạnh lùng hừ một tiếng, rời đi thật nhanh. Bảy người kia cũng vội vàng đuổi theo.
Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, ở một bụi cây nhỏ cách chỗ con lợn rừng không xa, Diệp Khôn đang chậm rãi đứng dậy, sắc mặt hắn hiện lên một chút u ám.
Nếu không phải là hắn có thói quen cẩn thận, dùng bùn đất che đi mùi vị của bản thân thì sợ rằng hắn sẽ không được may mắn như vậy!
Ngay vừa rồi, vào lúc đám người nam tử trung niên chuẩn bị rời đi, Diệp Khôn bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến. Đối với mùi thơm này thì Diệp Khôn lại rất quen thuộc, đây rõ ràng là mùi thơm của Tinh Thiết Trúc. Mặc dù chỉ có một chút xíu nhưng hiện tại ngũ giác của Diệp Khôn đã trở nên nhạy cảm, không thể nào nhận lầm được.
Phải biết rằng, Tinh Thiết Trúc đối với đất đai nuôi trồng rất là hà khắc, cũng chỉ có duy nhất nước Vạn Trúc ở vùng Nam bộ mới có thể sinh trưởng được. Hơn nữa, Tinh Thiết Trúc còn là một loài thực vật rất bá đạo, nơi mà nó sinh trưởng sẽ bị hấp thu hết toàn bộ thiên địa linh khí cùng với chất dinh dưỡng. Cho nên khu rừng Tinh Thiết Trúc hầu như không có một ngọn cỏ nào!
Vì vậy, nơi này căn bẳn không có Tinh Thiết Trúc sinh sống. Trừ phi là có người đeo trên mình đao kiếm được chế tạo từ Tinh Thiết Trúc!
Nghĩ đến điểm này, Diệp Khôn hầu như không chút do dự dịch chuyển thân hình cách vị trí ban đầu một chút. Nhưng không ngờ, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại có một con lợn rừng nhỏ chạy tới chỗ ban đầu hắn ẩn nấp. Truyện xảy ra ngoài ý muốn này lại bị nam tử mặt mày lạnh lùng nghi ngờ!
Tuy nhiên, hắn đối với cái tiểu đội này cũng có thêm một chút hiểu biết.
Nhóm bảy người bao gồm nam tử trung niên kia tu vi cao nhất cũng chỉ là Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh. Nhưng nam tử mặt mày lạnh lùng kia rõ ràng có tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng Luyện Tinh Cảnh. Chỉ người đạt đến tu vi như vậy mới có thể phát hiện ra xung quanh mình có điểm không thích hợp!
Cũng chính vì người này mà Diệp Khôn nhận ra được thân phận thật của đám người này - tu sĩ nước Ngũ Kiếm!
Hết thảy mọi chuyện đều do tên nam tử kia đã sơ xuất đánh ra kiếm quang. Tu sĩ muốn đánh ra kiếm quang, đao quang nhất định phải tu luyện Khí chiến kỹ. Mà bên trong Tu Tiên Giới, Ngũ Hành chiến kỹ chính là loại chiến kỹ được mọi người sử dụng chủ yếu, kể cả hai mươi quốc gia vùng Nam bộ cũng phần lớn đều sử dụng Ngũ Hành chiến kỹ. Mà quốc gia chủ tu Khí chiến kỹ gần nước Vạn Trúc cũng chỉ có nước Ngũ Kiếm cách đây mấy trăm dặm mà thôi!
Dĩ nhiên, Diệp Khôn cũng không loại trừ mấy quốc gia khác đặc biệt phái ra các tu sĩ tu luyện Khí chiến kỹ để đổ tội cho nước Ngũ Kiếm.
"Hừ, ta cũng không quản các ngươi là ai. Nếu như các ngươi đã dám đến nước Vạn Trúc thì ta sẽ cho các ngươi chỉ có đến mà không có về!"
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ khát máu, bước nhanh về hướng thành Trúc Hải.
Hành tung của tám người kia đã sớm biến mất. Tuy nhiên, nếu đã biết được mục tiêu của đám người này chính là rừng Tinh Thiết Trúc thì lại rất dễ tìm kiếm chúng.
Đi vòng qua thành Trúc Hải là đến một cái sơn cốc dài và hẹp, nơi đây chính là rừng Tinh Thiết Trúc. Mặc dù cửa vào chỉ có một cái nhưng hai bên sơn cốc cũng chỉ là mấy tòa núi nhỏ dốc đứng không cao lắm. Nếu như tu sĩ muốn thì họ hoàn toàn có thể dễ dàng đi vòng qua.
Diệp Khôn đang hơi do dự có nên trực tiếp tiến vào từ cửa chính hay không. Dù sao thì tu sĩ Diệp gia đối với rừng Tinh Thiết Trúc này cực kỳ coi trọng, bên ngoài cửa cốc lúc nào cũng có tu sĩ đứng bảo vệ. Diệp Khôn đứng ở phía xa nhìn thoáng qua thì phát hiện hai gã thủ vệ cũng không gặp phải bất cứ chuyện gì. Lúc này, Diệp Khôn bắt đầu leo lên vách của ngọn núi nhỏ, hắn thi triển Hỏa Hồ Thân Pháp tung người lên mấy cái đã đến đỉnh của ngọn núi nhỏ cao không tới ba mươi trượng. Ánh mắt nhìn ra xung quanh, Diệp Khôn nhanh chóng nằm sấp xuống, nhìn về phía dưới hướng bên phải.
Ở nơi đấy, tám tên tu sĩ bao gồm cả nam tử mặt mày lạnh lùng đang đứng thành một vòng tròn, giống như đang thương lượng chuyện gì đó. Rất nhanh, tám người liền phân tán ra xung quanh, xâm nhập vào bên trong rừng Tinh Thiết Trúc.
Nhìn thấy vậy, Diệp Khôn khẽ cau mày. Chẳng lẽ những người này tìm kiếm thứ gì khác sao?
Hay nói cách khác, chẳng lẽ quặng mỏ linh thạch mà Diệp gia phát hiện lại ở bên trong khu rừng Tinh Thiết Trúc này? !
Diệp Khôn bình tĩnh suy nghĩ hết thời gian nửa nén hương, hắn lúc này mới đứng dậy, tung người nhảy xuống. Mượn lực tại mấy chỗ trên vách đá, Diệp Khôn rất nhanh đã nhảy xuống sườn núi, bắt đầu tiến vào rừng Tinh Thiết Trúc.
"Chỗ này có mùi thơm nồng nặc, có thể dùng cho việc che dấu mùi vị trên cơ thể, bao gồm cả... mùi máu tươi!"
Tinh Thiết Trúc thích nhất là sinh trưởng trên một loại Tinh Thiết Nham. Cho nên, cả khu rừng này rải rác rất nhiều quái thạch, cộng thêm với việc khu rừng trúc này rất rộng lớn, nếu như có người không cẩn thận tiến vào thì sẽ rất dễ bị lạc trong đó. Tuy nhiên, đối với Diệp Khôn mà nói thì không có vấn đề gì. Khi hắn còn rất nhỏ, chuyện thích hắn thích nhất chính là cùng anh trai mình ở chỗ này chơi trốn tìm, đối với khu vực bên ngoài rừng trúc đã sớm vô cùng quen thuộc.
"Hưu!" Dưới chân Diệp Khôn lóe lên ánh sáng màu hồng, hắn lách qua lách lại đám quái thạch nhanh thoăn thoắt giống như một con linh hồ, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Vừa chạy băng băng bên trong rừng trúc, Diệp Khôn vừa nghiêng tai lắng nghe. Một lúc sau, hai chân hắn bỗng dừng lại, thân hình nhanh chóng nấp sau một khối quái thạch.
Ở phía trước Diệp Khôn sáu bảy mươi trượng, một gã tu sĩ trẻ tuổi đang vất vả nhảy ra khỏi đống quái thạch. Người trẻ tuổi kia thì Diệp Khôn nhận ra được, hắn chính là kẻ ở trong nhóm của đại hán trầm ổn ban nãy.
"Chết tiệt, đây là địa phương quái quỷ nào thế, nhiều tảng đá hình thù kỳ quái như vậy!"
Tu sĩ trẻ tuổi vừa nhảy vừa khẽ lẩm bẩm. Hắn bò lên một khối cự thạch tương đối cao, ngẩng đầu lên nhìn về hướng xa xa.
"Ài, chỗ này cũng khá lớn a. Rốt cục phải làm thế nào mới có thể tìm được vật kia đây? Nếu như ta tìm được thì quốc chủ chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ta." Người trẻ tuổi cười khà khà, hắn hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng của mình. Hắn không chút nào phát hiện ra phía sau hắn xuất hiện một bóng người màu hồng đang xuyên qua đám quái thạch tiến về phía hắn. Chỉ cần thời gian mấy lần hô hấp, bóng người đó đã nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn.
Không khí tử vong lặng lẽ bao trùm lên hắn!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Khôn đứng bên dưới một tảng đá lớn, phía trước hắn là tu sĩ trẻ tuổi tay chân đang bị dây thừng buộc chặt, tên tu sĩ này lớn lên trông cũng khá tuấn tú. Chẳng qua hiện tại, trên cái miệng đang há ra của hắn đã tràn đầy máu, lại còn bị một miếng vải nhỏ bịt kín khiến hắn chỉ có thể kêu lên mấy tiếng "Ô ô ô".
Diệp Khôn ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe. Không phát hiện xung quanh có tiếng động gì khác lạ, hắn lúc này mới bắt đầu cúi xuống nhìn tu sĩ trẻ tuổi, nói: "Ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu. Nếu ngươi không trả lời thì ta sẽ giết ngươi, hiểu chưa?"
Trong mắt tu sĩ trẻ tuổi tràn đầy vẻ oán độc cùng không cam lòng. Cũng khó trách tại sao hắn lại như vậy, vừa rồi gã đang mơ tưởng đến việc quốc chủ ban thưởng cho mình thì đột nhiên Diệp Khôn xuất hiện ngay bên cạnh, bất ngờ đánh hắn một chưởng khiến hắn ngất xỉu. Mà ngay khi hắn vừa tỉnh lại muốn hét to một tiếng thì lại bị Diệp Khôn đấm cho một cái sưng hết cả mồm, sau đó còn bị buộc một miếng vải vào miệng, bảo sao mà hắn không oán hận cho được?
"Có vẻ như ngươi không hiểu được những gì ta đang nói." Diệp Khôn nhíu mày, tay trái bóp vào cổ tu sĩ trẻ tuổi, tay phải thì lấy miếng vải trên miệng hắn ra.
"Đại…"
Tu sĩ trẻ tuổi đang muốn mở miệng hét to một tiếng "Đại nhân" thì hắn chợt cảm thấy cổ họng mình đã bị hai bàn tay của Diệp Khôn bóp lại, lực lượng khổng lồ khiến hắn thiếu chút nữa thì tắc thở. Móng tay sắc bén của Diệp Khôn trực tiếp đâm vào lớp da chỗ cổ họng của hắn.
"Còn muốn kêu nữa sao?" Diệp Khôn cười như không cười hỏi hắn.
Ánh mắt của tu sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ hoảng sợ, luống cuống lắc đầu.
"Làm như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không." Diệp Khôn cau mày, mở miệng hỏi: "Các ngươi là ai?"
Trong mắt tu sĩ trẻ tuổi hiện lên vẻ giảo hoạt, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại cảm nhận được bàn tay của Diệp Khôn khẽ bóp chặt cổ mình.
"Ta khuyên ngươi đừng có dở trò lừa gạt. Ta đây cái gì cũng tốt nhưng chỉ có mỗi tính tình là hơi nóng nảy thôi. Hơn nữa, các ngươi tổng cộng có tám người, ta sẽ bắt từng tên để tra hỏi."
Diệp Khôn nói xong, vẻ khát máu trong mắt hắn càng tăng lên. Trên khuôn mặt tràn đầy sát khí, bàn tay nắm cổ gã tu sĩ trẻ tuổi khẽ bóp lại.
"Ta… Ta nói, ngươi nhẹ tay chút, nhẹ tay chút…" Tu sĩ trẻ tuổi có chút bối rối nhìn Diệp Khôn, cả người run run rẩy rẩy nói: "Ta chính là tu sĩ thuộc nước Ngũ Kiếm. Về phần mục đích đến nơi này, đại nhân chỉ sai chúng ta đến rừng Tinh Thiết Trúc tìm kiếm, nếu phát hiện có chỗ nào khả nghi thì báo cho hắn. Mục đích cụ thể là gì chúng ta đều không biết, chỉ duy nhất có đại nhân là biết rõ ràng thôi."
Nói đến đây, tu sĩ trẻ tuổi nhìn thoáng qua vẻ mặt âm tình bất định của Diệp Khôn, vội vàng mở miệng nói thêm: "Những gì ta biết đều đã nói ra hết. Tuy nhiên, ta nhìn vẻ mặt của đại nhân thì biết, mục tiêu lần này của hắn có lẽ không phải Tinh Thiết Trúc mà là một đồ vật khác."
Nói xong, người trẻ tuổi lập tức im lặng, ánh mắt trông chờ nhìn Diệp Khôn.
"Thì ra là vậy." Diệp Khôn sờ sờ cằm, chậm rãi gãi đầu.
"Có thể thả ta đi…" Trong mắt người trẻ tuổi hiện lên vẻ chờ mong. Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng thì tay trái Diệp Khôn đã bóp mạnh cổ họng hắn!
Chỉ nghe "ken két" một tiếng, cái cổ của tên tu sĩ trẻ tuổi lập tức cong lại. Miệng hắn há hốc, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, giống như đang chất vấn Diệp Khôn tại sao lại làm như vậy.
"Ta chưa nói sẽ không giết ngươi."
Diệp Khôn lạnh lùng cười một tiếng, cúi người xuống lục lọi xác gã tu sĩ trẻ tuổi. Hắn lục lọi một hồi cũng chỉ tìm được một số thảo dược không có phẩm cấp cùng một thanh kiếm quấn quanh hông. Về phần những thứ dùng để chứng minh thân phận của người này thì lại không thấy, rõ ràng toàn bộ những đồ vật đó đã bị bỏ lại trước khi đến đây.
Diệp Khôn đem thảo dược để vào túi eo, nhìn vào thanh kiếm kia một lúc, sau đó hắn tiện tay đặt nó lên trên thi thể tên tu sĩ, cười lạnh nói: "Không cần biết các ngươi tới đây làm gì, nếu đã tới thì ở lại đây luôn đi!"
Nói xong, Diệp Khôn lau tay vào xác gã tu sĩ trẻ tuổi rồi tiếp tục tiến vào rừng Tinh Thiết Trúc.
…
Sau khi giết chết gã tu sĩ trẻ tuổi, Diệp Khôn lần lượt gặp thêm hai tên xâm nhập khác. Hai người này chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ ngũ tầng nên Diệp Khôn rất dễ dàng giết chết chúng.
Mà từ trong miệng hai tên này, Diệp Khôn rốt cục cũng xác minh được đám người này đúng là tu sĩ thuộc nước Ngũ Kiếm. Tuy nhiên, hai tên này đều giống như gã tu sĩ trẻ tuổi lúc trước, chúng không biết được chính xác mục đích tới đây để làm gì, y như lời của tên ban nãy.
Diệp Khôn giấu hai cái xác vào bên trong khe đá, tiếp tục đi về phía trước. Giống như một tên sát thủ trong đêm tối, hắn lặng lẽ đoạt tính mạng của kẻ khác. Trừ nam tử mặt mũi lạnh lùng có tu vi tương đương với Diệp Khôn ra thì bảy tên kia tu vi cao nhất cũng không vượt quá Tiên Thiên đệ lục tầng. Cho dù Diệp Khôn không tấn chức Tiên Thiên đệ thất tầng thì hắn vẫn có thể dễ dàng giải quyết bọn chúng, chứ đừng nói đến việc hắn đã đạt tới tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng. Những người này dĩ nhiên là lợi dụng đêm tối để lẻn vào rừng Tinh Thiết Trúc. Mà ở bên trong bóng tối, với năng lực của Diệp Khôn thì rất dễ dàng đến gần bọn chúng, khiến chúng ngay cả cơ hội phản ứng trước khi chết cũng không làm được.
"Tên thứ sáu!"
Diệp Khôn lạnh lùng nhìn cái xác trước mặt, hắn cúi xuống lục lọi thi thể một hồi thì không khỏi nhíu mày.
Tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm này cũng giống như năm tên trước đó, trên người chỉ đeo một thanh kiếm phòng thân ở thắt lưng. Tuy nhiên, trên người tên tu sĩ này ngoại trừ có một chút ngân lượng ra thì linh dược cũng không có gốc nào.
Chẳng qua, những tu sĩ nước Ngũ Kiếm lẻn vào rừng Tinh Thiết Trúc hiện giờ chỉ còn lại hai người là nam tử mặt mũi lạnh lùng và nam tử trung niên kia!
Trong rừng Tinh Thiết Trúc cực kì yên tĩnh, ánh mắt Diệp Khôn khẽ chớp, hắn nhẹ nhàng nấp phía sau một khối quái thạch. Cách đó không xa, nam tử trung niên đang chậm rãi đi về phía trước. Mặc dù xung quanh chỉ là một màu tối đen nhưng Diệp Khôn vẫn thấy được tên tu sĩ trầm ổn kia đang rất cẩn thận xem xét bốn phía.
Diệp Khôn thở nhẹ một hơi. Sau đó, hắn bất ngờ tung người nhảy lên rồi lại trốn sau một khối quái thạch khác, ngẩng đầu lên quan sát tên tu sĩ trầm ổn kia.
Tên tu sĩ trầm ổn kia nhìn ngó xung quanh, hắn chợt cúi người xuống sờ sờ lên mặt đất, sau đó đưa tay lên mũi ngửi.
"Hử?" Thấy hành động này của gã, con ngươi Diệp Khôn đột nhiên co rút lại.
Phải biết rằng, sáu tên bị hắn giết lúc nãy cũng không làm ra cái hành động quái dị như vậy.
Chẳng lẽ người này cũng giống như nam tử mặt mũi lạnh lùng kia đều biết được mục đích lẻn vào Diệp gia?
Nghĩ tới đây, hai mắt Diệp Khôn sáng lên, hắn hết sức cẩn thận nhích tới gần tên tu sĩ trung niên.
Khoảng cách với mục tiêu ngày càng gần, hai tay Diệp Khôn hiện lên từng đạo linh quang yếu ớt quấn quanh. Khi còn cách tu sĩ trung niên không quá mấy trượng, thân hình hắn bất ngờ nhảy lên.
"Hoả Hồ Phác Sát!" Trong lòng Diệp Khôn khẽ quát một tiếng, bên trên hai trảo xuất hiện linh quang lưu chuyển. Hắn giống như một con Hoả Hồ khổng lồ, xông thẳng về phía nam tử trung niên.
Nhưng, ngay lúc Diệp Khôn động thủ, nam tử trung niên chợt quay đầu lại.
"Tu sĩ Diệp gia!" Nam tử trung niên sợ hãi hô lên một tiếng, theo bản năng đưa tay sờ vào chuôi kiếm ở thắt lưng, linh khí màu xanh nhạt theo động tác của hắn tuôn ra điên cuồng.
"Đồng Quy Kiếm Quyết!" Nam tử trung niên quát khẽ một tiếng, hắn đang định đánh ra chiêu thức cơ bản nhất là Bạt Kiếm Thức thì bỗng có một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hắn.
Chuẩn xác mà nói, đây chính là một bàn tay có linh khí hóa thành một cái vuốt lửa!
"Xì…"
Một trảo chứa linh khí như hỏa diễm chạm vào cánh tay của hắn, ngay lập tức một mùi giống như thịt bị nướng chín được phát ra.
Nhưng Diệp Khôn sao có thể bỏ qua cho hắn. Chỉ thấy Diệp Khôn cười lạnh một tiếng, song trảo giống như cái móc, mạnh mẽ chế trụ cánh tay nam tử trung niên. Cùng lúc đó, dưới chân Diệp Khôn cũng hiện lên ánh hồng, tốc độ so với nam tử trung niên còn nhanh hơn gấp đôi, cả người gần như dính sát vào người hắn.
Trong mắt nam tử trung niên hiện lên vẻ sợ hãi. Trong miệng hắn bỗng nhiên bắn ra một đạo hàn quang!
Diệp Khôn nghiêng đầu, hàn quang chợt lướt qua bên tai hắn. Mà ngay khi Diệp Khôn né tránh, từ trong miệng gã nam tử trung niên bỗng phát ra một tiếng rít!
"Muốn chết!"
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên đầy sát khí, năm ngón tay dùng lực bóp mạnh vào cánh tay nam tử trung niên!
"Xịt!"
Máu tươi bắn ra tung tóe, nam tử trung niên bỗng cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội từ cánh tay truyền đến. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Khôn đang lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, vật đang cầm trên tay là một cánh tay khác!
Tay của hắn!
"A!" Hai mắt nam tử trung niên trở nên đỏ ngầu. Hắn đã không còn cách nào để giữ nổi sự bình tĩnh, bộ mặt hiện lên vẻ giữ tợn xông về phía Diệp Khôn!
Nhưng, ngay khi hắn đánh về phía Diệp Khôn, thân hình Diệp Khôn liền nhanh như tia chớp chạy hình dích dắc tiến về phía hắn.
Trong lòng nam tử trung niên trở nên lo lắng. Hắn vốn muốn kéo dài thêm một chút thời gian đợi đại nhân đến cứu viện. Nhưng không ngờ rằng thực lực của Diệp Khôn lại mạnh mẽ như vậy, hắn theo bản năng muốn quay đầu chạy trốn. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bụng mình trở nên lành lạnh, theo bản năng dùng cánh tay trái còn lại sờ xuống, khuôn mặt kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn.
Tay hắn đầy máu!
"Khặc khặc khặc…" Cổ họng hắn giật giật, không thể phát ra được âm thanh nào nữa. Giống như một cây đại thụ bị chặt đứt, thân thể hắn liền bị chém ngang thành hai mảnh. Mà phần bụng nơi bị chém thì phát ra một mùi vị bị thiêu đốt, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra!
"Hoả Hồ Câu Trảo!" Trên tay phải của Diệp Khôn phát ra linh khí giống như một ngọn hỏa diễm, trong cái bóng tối tĩnh lặng này trở lên chói mắt vô cùng!
"Bá…"
Một bóng người bay vút đến nơi này, đây chính là nam tử mặt mày lạnh lùng có tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng. Khi hắn nhìn thấy thi thể thủ hạ mình bị cắt thành hai khúc nằm trên mặt đất, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm, méo mó.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Khôn quay đầu nhìn về phía nam tử mặt lạnh nước Ngũ Kiếm, vẻ mặt hắn nhất thời trở nên nghiêm túc.
Lúc trước đối chiến với nam tử trung niên, hắn ban đầu cũng không định dùng một kích giết chết mà muốn bắt giữ đối phương. Nhưng không ngờ kinh nghiệm chiến đấu của người này lại cực kỳ phong phú, hơi chút phát hiện điều gì đó bất thường thì lập tức kêu gọi đồng bọn.
Chẳng qua, điều này cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Dù sao Diệp Khôn cũng không có suy nghĩ muốn đánh lén nam tử mặt lạnh này. Hai người đều là tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng nên hắn biết rõ ngũ giác của bọn họ rất nhạy cảm, nhất là đối với nguy hiểm còn có một dự cảm đoán trước được sẽ có người chuẩn bị đánh lén mình. Trừ phi Diệp Khôn có thể đạt tới Tiên Thiên đệ bát tầng Hóa Khí Cảnh, bản thân đối với lực đạo đã điều khiển dễ dàng thì mới có thể đánh lén thành công.
Ý của Diệp Khôn chính là thẳng mặt đối chiến!
Sau khi tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh và tấn chức Tiên Thiên đệ thất tầng thì hắn còn chưa cùng người khác giao thủ lần nào. Vừa đúng lúc gặp được nam tử mặt lạnh, hắn cũng muốn nhìn thử một chút thực lực hiện tại của mình!
"Tu sĩ Diệp gia!"
Nam tử mặt lạnh nhìn lướt qua thi thể tu sĩ trung niên, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, vẻ mặt âm tình bất định, nói: "Ngươi tên là gì? Nhìn qua ngươi hẳn là tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng, nhưng ta không biết ở trong Diệp gia ngoài Diệp Ưng cùng Diệp Nguyệt ra thì còn có một tên tiểu bối đạt được tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng."
"Tu sĩ nước Ngũ Kiếm đều không có tư chất hết sao? Ngoại trừ việc xâm nhập vào trọng địa của nước khác thì các ngươi chỉ biết hỏi người khác tên tuổi của bọn họ mà không biết tự tìm hiểu hay sao?" Diệp Khôn lạnh lùng cười một tiếng, châm chọc không chút nể nang.
Lời vừa nói ra, ánh mắt nam tử mặt lạnh chợt trở nên lạnh lùng, đưa tay sờ về bên hông. Giống hệt như bảy tên Diệp Khôn giết lúc trước, bên hông hắn cũng treo một thanh kiếm vỏ dài hai thước, bàn tay hắn đang giữ chặt chuôi kiếm.
"Choang..."
Một tiếng động nhỏ vang lên, trường kiếm được xuất ra khỏi vỏ. Thân kiếm hiện lên màu xanh đen, hiển nhiên được chế tạo từ Tinh Thiết Trúc của Diệp gia. Ban đầu, Diệp Khôn ngửi được mùi thơm chính là phát ra từ cây kiếm này!
Tay cầm trường kiếm, trên người nam tử mặt lạnh tuôn ra linh khí dữ dội, linh khí chậm rãi ngưng tụ trên thân kiếm, trong mắt hắn bắn ra sát khí điên cuồng: "Thằng nhóc, nếu như ta đoán không sai thì ngươi hẳn là kẻ nghe lén chúng ta trong khu rừng ngoài thành Trúc Hải. Người trẻ tuổi lúc nào cũng ngây thơ, ngươi tưởng một mình ngươi có thể độc chiếm công lao đối phó với bảy người chúng ta sao? Xem ra vận may của ta cũng không kém. Nếu như ngươi trực tiếp đi thông báo cho Diệp gia thì ta chắc chắn sẽ phải ở lại nơi này rồi."
"Chỉ bằng vào một mình ngươi?" Diệp Khôn cười lạnh, hai tay nắm chặt. Linh khí màu đỏ nhạt quấn quanh hai tay, thân thể khẽ cong lại giống như một con Hỏa Hồ vừa phát hiện ra con mồi.
"Thằng nhóc tự cao tự đại, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Tiên Thiên đệ thất tầng chân chính!" Nam tử mặt lạnh quát lên một tiếng, bước chân đột nhiên bước tới. Cùng lúc đó, linh quang trên song chưởng của hắn cũng bắt đầu chuyển động bao phủ lên thân kiếm. Bỗng nhiên, trường kiếm trong tay hắn chợt chém ngang về phía Diệp Khôn.
Một vệt kiếm quang màu xanh hình bán nguyệt hiện lên giống như trăng rằm chiếu sang cả khu rừng trúc!
"Đồng Quy Kiếm Quyết!"
Sau khi xuất ra một chiêu, trên người nam tử mặt lạnh phát ra sát khí dữ dội. Bởi vì nhìn thấy Diệp Khôn tuổi còn trẻ, hắn muốn lợi dụng khí thế của mình để trấn áp Diệp Khôn sau đó dùng một chiêu giết chết!
Đáng tiếc, hắn đã đánh giá thấp Diệp Khôn. Mặc dù Diệp Khôn tuổi không lớn nhưng hắn đã ở một mình trong Phong Tuyệt sơn mạch hai tháng. Hắn đã trải qua rất nhiều lần đánh nhau sống chết với các loại yêu thú kinh khủng thì sao có thể bị một chút sát khí này trấn áp.
Tuy nhiên, Diệp Khôn cũng không lựa chọn cách dùng cứng đối cứng. Tuy thân thể hắn mạnh mẽ nhưng hắn cũng không phải là loại người lì lợm. Huống chi nam tử mặt lạnh vừa cầm trong tay trường kiếm được chế tạo từ Tinh Thiết Trúc vừa sử dụng chiến kỹ. Nếu như bị một kiếm này chém trúng thì nói không chừng ngay cả bàn tay của mình cũng bị chặt đứt.
Đối mặt với công kích của nam tử mặt lanh, bước chân của Diệp Khôn chợt di chuyển. Hỏa Hồ Thân Pháp được hắn thi triển ra, thân hình nhảy lên mạnh mẽ giống như một con Hỏa Hồ, chỉ mấy bước đã đến phía sau nam tử mặt lạnh. Thừa dịp chiêu thức của đối phương chưa đánh ra hết, hai tay Diệp Khôn hiện lên linh quang màu đỏ lửa, từ phía sau nam tử mặt lạnh đánh tới!
"Hừ!" Nam tử mặt lạnh cười lên một tiếng châm chọc, thế kiếm lộn ngược lại, hóa thành một vệt kiếm quang quét về phía Diệp Khôn.
Diệp Khôn thu lại trảo, bước chân tiếp tục di chuyển đến phía sau nam tử mặt lạnh. Tay phải bổ xuống một cái giống như linh khí đã hóa thành hỏa diễm.
"Hỏa Hồ Câu Trảo!"
Quát lên một tiếng chói tai, ánh lửa bắn ra tung tóe, trong đêm tối nhìn chói mắt vô cùng.
"Thú Ý!" Con ngươi nam tử mặt lạnh bỗng co rút lại. Hắn phát hiện ra mình đã quá coi thường Diệp Khôn. Vốn dĩ, hắn trông thấy Diệp Khôn đánh chiêu thức của chiến kỹ nhất phẩm Hỏa Hồ chiến kỹ nên trong lòng rất xem thường. Nhưng không nghĩ tới Diệp Khôn lại tu luyện Hỏa Hồ chiến kỹ đến giai đoạn "Thú Ý". Lúc này hắn chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng đập thẳng vào mặt. Dưới sự kinh sợ, hắn bỗng thu lại thế kiếm đang đến, cả người bay về hướng khác.
"Muốn chạy? !"
Diệp Khôn cười lớn một tiếng, linh lực trong cơ thể tuôn ra dữ dội. Cự trảo bằng hỏa diễm chợt bổ về hướng nam tử mặt lạnh!
Đối mặt với một kích của Diệp Khôn, sắc mặt gã nam tử chợt trở nên chăm chú. Trải qua mấy hiệp giao phong ngắn ngủi, thế công của hắn hoàn toàn bị Diệp Khôn áp chế!
"Không thể để cho hắn thoải mái thi triển chiêu thức!"
Ánh mắt gã nam tử trở nên nghiêm túc, tập trung linh khí vào hai tay mình. Trường kiếm làm bằng Tinh Thiết Trúc đang cầm trong tay chợt phát ra một đạo kiếm quang mãnh liệt, mạnh mẽ va chạm với cự trảo bằng hỏa diễm.
"Ầm!"
Một âm thanh thật lớn vang lên. Cự trảo bằng hỏa diễm chợt đánh vào thân của thanh trường kiếm làm bằng Tinh Thiết Trúc. Trong mắt nam tử mặt lạnh hiện lên vẻ kinh hãi. Hắn vốn có ý muốn dựa vào tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng cùng một thân lực lượng của mình bắt Diệp Khôn phải lui bước. Nhưng hắn lại không hề biết, lực lượng hiện tại của Diệp Khôn đã không kém hơn tu sĩ Tiên Thiên đệ bát tầng là mấy. Vừa mới tiếp xúc, nam tử mặt lạnh lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng vọt tới, trực tiếp đánh bay cả người hắn ra bên ngoài. Trường kiếm run lên bần bật, thiếu chút nữa đã bay khỏi tay!
Nhưng hắn dù sao cũng là người thân kinh bách chiến (1), thân hình trong nháy mắt bay ngược lại, tay trái lăng không vạch ra một đường. Một vệt hình bán nguyệt như vừa rồi chợt rời khỏi tay, mạnh mẽ đánh về phía bả vai Diệp Khôn.
"Quy Nguyên Kiếm Chỉ!"
Diệp Khôn nhất thời không kịp phản ứng, bị vệt kiếm sắc bén đó chém trúng bả vai tạo thành một vết thương dài ba tấc. Tuy nhiên, chân mày hắn cũng không có nhăn lại mà tiếp tục bước tới hai bước, đánh một trảo về phía nam tử mặt lạnh.
"Phọt!"
Máu tươi bắn ra tung tóe. Nam tử mặt lạnh kêu lên một âm thanh đau đớn, bước chân nặng nề đạp trên mặt đất. Đồng thời, thân thể hắn cũng đập mạnh vào một cây Tinh Thiết Trúc, sau đó cả người hắn mới dừng lại, bước về phía sau mấy bước.
Hắn cúi đầu xuống nhìn năm vết cào cháy đen trên ngực, thấy bên trong vết thương còn ẩn chứa một luồng kình khí nóng rực thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng u ám!
"Ta đã coi thường ngươi rồi." Hai mắt nam tử mặt lạnh tràn ngập sát khí.
Khóe miệng Diệp Khôn nhếch lên, nói châm chọc: "Ngươi không phải muốn cho ta xem cái gì mới được gọi là Tiên Thiên đệ thất tầng chân chính sao?"
Nghe xong lời này, khuôn mặt gã nam tử lập tức co lại, dường như không thể tiếp tục kìm nén tức giận trong lòng mình nữa. Tuy nhiên, hắn cũng biết mình lúc này không thể để tức giận làm cho rối loạn đầu óc.
Dù sao tình huống hiện tại đối với hắn đang vô cùng bất lợi. Phải biết rằng, hắn hiện đang ở bên trong rừng Tinh Thiết Trúc của Diệp gia. Hắn vốn cho rằng Diệp Khôn chỉ là tên dựa vào dược vật để cưỡng ép tăng lên tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng nên không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng trải qua tiếp xúc với nhau, hắn phát hiện chính mình đã đoán sai rồi!
Diệp gia lại xuất hiện thêm một tên yêu nghiệt!
Nam tử mặt lạnh cảm nhận được sự đau đớn trước ngực, sự lo lắng trong lòng rất nhanh trở thành bình tĩnh. Lúc này, hắn bắt buộc phải giữ được bình tĩnh bởi vì hiện tại hắn muốn chạy cũng không thể chạy thoát. Thằng nhóc Diệp gia này chỉ cần truyền tin ra bên ngoài, tu sĩ Trúc Cơ của Diệp gia sẽ rất nhanh chạy đến đây. Cho nên, nếu hắn muốn sống thì hắn chỉ còn cách đem thằng nhóc Diệp gia này đánh chết!
Nghĩ đến đây, hắn liền hít vào sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng như trước.
"Thằng nhóc, ta phải thừa nhận rằng ngươi rất mạnh. Tuy nhiên, vận may của ngươi sẽ chấm dứt tại đây."
Nói xong, nam tử mặt lạnh liền cúi đầu, tay phải cầm kiếm giơ lên trước ngực, mũi kiếm hướng xuống phía dưới. Cái tư thế này vừa được hoàn thành, một luồng khí thế mạnh mẽ chợt phát ra từ trên người hắn!
Cùng với khí thể tăng vọt thì còn một cái bất đồng khác nữa chính là toàn bộ linh khí vốn từ trên người hắn vận chuyển lên cánh tay phải, lúc này chợt chạy dọc theo cánh tay phải, giống như có ý thức mạnh mẽ nhập vào trường kiếm làm bằng Tinh Thiết Trúc!
"Ong ong!" Trường kiếm rung lên điên cuồng, dường như không chịu nổi luồng linh khí này. Dần dần, xung quanh lưỡi kiếm bỗng hiện lên một tầng linh quang rất mỏng.
Một trận gió thổi qua mang theo một chiếc lá trúc xẹt qua lưỡi kiếm, chiếc lá trúc lập tức bị cắt làm hai mà không gây lên một tiếng động nào!
"Khí tức thật sắc bén!" Vẻ mặt khinh thường của Diệp Diệp dần dần biến mất. Mặc dù hắn đang đứng cách nam tử mặt lạnh mấy trượng nhưng cái khí tức sắc bén kia cũng khiến cho da thịt của hắn cảm thấy hơi nhoi nhói!
Đây là chiêu thức gì?
Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào nam tử mặt lạnh. Trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ đến các tư liệu có liên quan đến nước Ngũ Kiếm trong Tàng Thư Các.
Nước Ngũ Kiếm là láng giềng của nước Vạn Trúc, thực lực của bọn họ chủ yếu dựa vào chiến kỹ có tên là "Ngũ Kiếm Quyết". Đây chính là chiến kỹ tam phẩm hàng thật giá thật, được xưng tụng là "có thể chặt đứt tất cả".
Người đời sau mặc dù đã thổi phồng thêm vài phần, nhưng chắc chắc không thể phủ nhận được sự thật là Ngũ Kiếm Quyết còn mạnh hơn Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết!
Chẳng lẽ người này tu luyện Ngũ Kiếm Quyết?
Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại. Tuy nói trong tay hắn cũng có Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết nhưng khoảng thời gian gần đây hắn chỉ chăm chú vào việc tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh, dĩ nhiên không thể phân tâm ra tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Dù mới chỉ xem qua chiến kỹ đó một lần nhưng hắn hoàn toàn cảm nhận được sự mạnh mẽ của chiến kỹ chuẩn tam phẩm, huống chi cái kia còn là chiến kỹ tam phẩm hàng thật giá thật!
Chẳng qua tình huống hiện tại đã như cung tên căng dây không bắn không được. Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, bước chân khẽ chạm xuống đất, linh khí đột ngột tuôn ra, song chưởng lần nữa hóa thành hai cái cự trảo bằng hỏa diễm, chộp thẳng về hướng nam tử mặt lạnh!
Cùng lúc Diệp Khôn ra tay, nam tử mặt lạnh đột nhiên ngẩng đầu, một luồng khí thế vô cùng cuồng bạo tuôn ra. Trường kiếm trong tay quét trên không trung tạo thành một đường hình tròn chém lên song trảo bằng hỏa diễm!
"Ngũ Kiếm Quyết - Phá Hỏa Kiếm!"
Một vệt kiếm quang chói mắt từ dưới lên trên chém vào hai trảo của Diệp Khôn. Nhưng, sau khi kiếm quang chém vào hai trảo hỏa diễm, song trảo bằng hỏa diễm có thể đốt cháy nham thạch bỗng nhiên giống như một miếng đậu phụ bị chém thành hai mảnh!
Bỏ mẹ!
Diệp Khôn chưa bao giờ nghĩ tới tình huống giống như hiện tại. Mắt thấy kiếm quang sắc bén sắp sửa chém lên hai tay của mình, song thủ Diệp Khôn chợt thu lại bên hông, chân phải đá ra giống như một chiếc roi hướng về phía nam tử mặt lạnh!
"Hỏa Hồ Súy Vĩ!" Hỏa diễm trên chân tạo thành hình cây quạt đang mở giống hệt như một con hồ ly vẫy đuôi. Nếu như một cước kia đánh trúng mục tiêu, kể cả nam tử mặt lạnh có chém đứt hai tay Diệp Khôn thì bản thân hắn chắc chắn sẽ bị thương nặng!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng nam tử mặt lạnh chợt hiện lên chút do dự, thế kiếm liền thu lại, vượt ngang qua bên trái Diệp Khôn. Linh khí hỏa diễm trên chân Diệp Khôn vừa tiếp xúc với kiếm quang thì nhất thời giống như băng tuyết gặp nắng hạ. Chẳng qua, trong nháy mắt lúc nam tử mặt lạnh đang do dự, Diệp Khôn đã thừa dịp bay ngược lại phía sau.
Mặc dù khoảng thời gian giao phong rất ngắn ngủi nhưng lại giống như đang nhảy múa cùng lưỡi đao. Hai người đều lựa chọn hành động cẩn thẩn, toàn bộ cùng lui về phía sau, trên mặt đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Từ khi bắt đầu giao chiến đến giờ, thời gian ước chừng đã hết một nén hương, hai bên đều đã tiêu hao rất nhiều linh khí. Lúc này, bất kể là Diệp Khôn hay nam tử mặt lạnh cũng đều không muốn dừng cuộc chiến tại đây.
Hiện tại chính là thời điểm phân ra thắng bại!
(1) thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Một vệt kiếm nhàn nhạt chém lên phía chân phải Diệp Khôn khiến máu tươi bắn ra đỏ cả ống quần. Hắn cúi đầu xuống nhìn qua, hai mắt khẽ nheo lại.
Tuy rằng hắn đã từng nghe qua Ngũ Kiếm Quyết rất lợi hại nhưng chưa bao giờ hắn được nhìn thấy tận mắt. Nhưng quả thực may mắn, nam tử mặt lạnh này mới chỉ tu luyện được một chút bên ngoài của Ngũ Kiếm Quyết, cái đó chỉ cần nhìn vào chiêu thức hắn thi triển ra là biết.
Thế nhưng, kể cả là như vậy nhưng kiếm chiêu của nam tử mặt lạnh lại đối với hắn vẫn có rất nhiều điểm khắc chế!
Nếu như Diệp Khôn học xong Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết thì trận chiến này đã không đến mức như vậy!
Trong lòng Diệp Khôn thầm than một tiếng, sau đó hắn hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Linh khí bên trong kinh mạch cũng tuôn ra dữ dội, hội tụ trên hai tay!
"Oanh!"
Hai ngọn hỏa diễm bùng lên chạy dọc theo bàn tay hướng lên trời, bên trong khu rừng trúc tối đen trông vô cùng chói mắt.
"Ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Chiến kỹ của ngươi đều bị chiến kỹ của ta khắc chế, căn bản là vô dụng!"
Cách phía trước Diệp Khôn vài chục trượng, nam tử mặt lạnh dùng tay gạt đi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn. Lúc này, trong lòng hắn cũng là âm thầm kêu khổ. Tuy nói hắn thi triển Ngũ Kiếm Quyết đối với Diệp Khôn thật sự có khắc chế rất nhiều, nhưng Diệp Khôn lại có lực lượng rất lớn, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Sau vài lần lấy cứng đối cứng, cánh tay cầm kiếm của hắn, hổ khẩu cũng đã bị rách ra!
Nhưng, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn cũng biết tình trạng hiện tại của thằng nhóc Diệp gia đang đứng đối diện cũng tuyệt đối không tốt hơn hắn là bao. Mà ngay lúc này, hắn càng không thể có nửa phần biểu hiện chính mình đang yếu thế.
Nghĩ như vậy, nam tử mặt lạnh cũng đem toàn bộ linh khí ngưng tụ tại lòng bàn tay, trường kiếm trong tay rung lên điên cuồng.
"Phá Viêm Trảm!"
Lúc này, khí thế của hắn đã ngưng tụ tới cực điểm, trong miệng hét lớn một tiếng, thân hình chợt nhảy lên. Hai tay giơ trường kiếm lên cao, linh quang trong nháy mắt ngưng tụ thành kiếm quang dài hơn bảy xích (1 xích = 1/3m), giống hệt như một pho tượng thiên thần khủng bố đang vung trường kiếm, mạnh mẽ chém về phía Diệp Khôn!
Trường kiếm xoẹt qua không khí phát ra từng tiếng "xuy xuy", có thể thấy được sự khủng bố ẩn trong đó mạnh mẽ cỡ nào!
Đối mặt với một chiêu quyết định của nam tử mặt lạnh, Diệp Khôn ngẩng mạnh đầu, trong mắt hắn bắn ra ánh sáng tinh tường!
Trong đầu Diệp Khôn không khỏi hiện lên tình huống đối mặt với Hỏa Đề Hổ. Tình huống lúc đấy với lúc này giống nhau như đúc, tất cả đều từ trên cao đánh xuống, uy phong không ai bì nổi!
Tuy nhiên, Diệp Khôn hiện tại đã không phải là Diệp Khôn lúc trước!
Lúc trường kiếm của nam tử mặt lạnh đánh tới đỉnh đầu, Diệp Khôn bỗng nhiên hành động. Hai chân hắn đạp mạnh lên mặt đất, cơ thể giãn ra nhảy lên không trung, linh khí quanh người hội tụ vào song chưởng. Dưới tác dụng của Ngự Thú Tâm Kinh, song chưởng của hắn bùng lên hai ngọn hỏa diễm nhìn như thật. Bỗng, hắn giơ hai tay lên cao, một đôi trảo lửa lớn sáng lên trong đêm nhìn chói mắt như sao băng, hai trảo hướng lên không trung nghênh đón đạo kiếm quang!
"Hỏa Hồ... Phác Sát!"
Cùng với một tiếng thét chói tai, hỏa diễm cùng kiếm quang chạm vào nhau trên không trung. Nhưng lần này kiếm quang lại không phá được hỏa diễm, hai cái trảo lửa mạnh mẽ bóp nát kiếm quang.
"Ken két!"
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, trong ánh mắt kinh hãi của nam tử mặt lạnh, trường kiếm làm bằng Tinh Thiết Trúc trong tay hắn bỗng vang lên tiếng vỡ vụn. Chợt, song chưởng rực rỡ có máu tươi và hỏa diễm lẫn lộn của Diệp Khôn đã đánh một cái thật mạnh lên ngực nam tử mặt lạnh!
"Oanh!"
Một tiếng động thật lớn vang lên cùng với thanh âm xương cốt vỡ vụn. Thân thể nam tử mặt lạnh giống như diều đứt dây bay ngược về phía sau, cơ thể đập mạnh lên một bụi Tinh Thiết Trúc. Thân thể giống như một cái bao tải rách nặng nề rơi xuống đất .
Mà phía bên kia, Diệp Khôn cũng co quắp nằm trên mặt đất, hắn đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó không khỏi cười khổ một tiếng.
Sự hung hiểm của trận chiến này thật sự vượt qua dự liệu của Diệp Khôn. Hiện tại kinh mạch của hắn đã trống rỗng, linh khí bên trong không còn lại chút nào, trong bụng lại xuất hiện cảm giác bồn chồn phát ra từng tiếng "cô cô". Nhưng hiện giờ hắn dù có muốn đưa tay xuống hông lấy linh dược thì cũng không còn khí lực để cử động.
Diệp Khôn cảm thấy chính mình cũng có chút may mắn vì lúc đầu đã đem toàn bộ đám thủ hạ của nam tử mặt lạnh giết chết. Bằng không, cho dù người đứng trước mặt hắn lúc này là người bình thường thì hắn cũng không có năng lực phản kháng.
Đúng lúc này, một loạt các âm thanh ầm ỹ bỗng nhiên vang lên. Diệp Khôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài điểm ánh lửa đang từ phía xa nhanh chóng tiến về hướng này.
Trận chiến đấu vừa rồi gây nên tiếng động quá lớn, hiển nhiên đã kinh động đến tu sĩ Diệp gia. Vừa nghĩ tới điều này, Diệp Khôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hai mắt hắn nhắm lại, trực tiếp ngất đi.
...
Đây là một khoảng hư không vô tận, xung quanh dầy đặc sương mù màu đen, không gió, không tiếng động, yên lặng như một vùng đất chết.
Bên trong khoảng hư không này, một con yêu thú khổng lồ cả người được bao bọc bởi ánh sáng màu đen đang lơ lửng trên không trung. Con yêu thú này có thân hình giống như cự hổ, nhưng nửa người trên lại vừa giống người vừa khác người, cả người bộ lông trên thân thể tung bay, toát ra khí phách vô cùng. Mà cái bắt mắt nhất trên người yêu thú này chính là cái miệng khổng lồ. Cái miệng khổng lồ lúc mở lúc đóng giống như đang lẩm bẩm cái gì đó.
Nhưng chẳng biết tại sao Diệp Khôn vừa nghe liền hiểu được, hắn dường như nghe được nó đang nói rằng: "Đói thật, đói thật a!". Cùng với câu nói thầm của yêu thú, một đôi mắt tham lam và hung tàn đang không ngừng quét về phía bốn phía, dường như muốn nuốt chửng cả cái thiên địa này!
"Đói!"
"Đói thật!"
Trong lúc âm thanh này vang lên, yêu thú đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Khôn. Chiếc miệng rộng bỗng nhiên há ra, bên trên hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, mồm há ra cắn về phía hắn...
Diệp Khôn đột nhiên mở to hai mắt, miệng thở hổn hển.
"Hóa ra là mình đang nằm mơ..." Diệp Khôn nuốt một ngụm nước miếng, nghiêng đầu nhìn về bốn phía.
Đập vào mắt hắn là một chiếc giường có màu sắc và mùi hương rất cổ xưa. Phía trên trần nhà còn được trang trí bằng một số đồ trang trí khéo léo. Quay đầu nhìn quanh còn có thể nhận thấy đây là một gian phòng không lớn không nhỏ. Tuy gian phòng được bài trí đơn giản nhưng nó cũng không mất đi cái tinh sảo ở bên trong.
"Đây là chỗ nào?" Diệp Khôn gắng gượng muốn bò dậy, nhưng hai tay vừa động thì hắn liền cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội truyền đến. Hắn cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện cả người mình đang được quấn băng dầy đặc. Nhất là hai cánh tay đã được băng bó khá chắc chắn.
Hơi nghĩ ngợi một chút, Diệp Khôn liền hiểu được tình cảnh hiện tại của hắn. Lúc trước, tuy rằng hắn đánh bại nam tử mặt lạnh nhưng linh khí trên người đã hao hết. Khi đó hai bên giao chiến đã kinh động tới tu sĩ Diệp gia, có lẽ tu sĩ Diệp gia đã phát hiện ra hắn và mang hắn trở về.
Nghĩ đến đây, Diệp Khôn nhất thời trở nên yên tâm, sau đó hắn liền thở ra một hơi thật mạnh. Diệp Khôn đang chuẩn bị nhắm hai mắt lại thì bỗng nhiên trong bụng truyền đến một loạt tiếng vang như tiếng sấm. Cơn đói bụng kinh khủng đột nhiên xuất hiện khiến hắn dường như sắp phát điên.
Cố quên đi sự đau đớn, Diệp Khôn cố gắng ngồi dậy, vừa sờ xuống bên hông thì phát hiện túi eo đã không còn ở đấy nữa. Trông thấy chiếc áo ngoài vẫn còn để bên cạnh thì nhất thời trở nên kinh hoảng.
Phải biết rằng toàn bộ linh dược cùng linh thạch của hắn đều để ở trong túi eo!
Nghĩ đến đây, Diệp Khôn liền không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, run run rẩy rẩy chuẩn bị bước xuống giường.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Diệp Khôn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nữ tử dáng người cao gầy, thon thả đang bước vào phòng. Nữ tử này cũng không phải là quá đẹp nhưng trên người lại lộ ra một tư thế oai hùng, nàng chính là Diệp Nguyệt.
"Nguyệt tỷ!"
Diệp Khôn giật mình nhìn Diệp Nguyệt. Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, hắn từ nhỏ đến lớn, toàn bộ Diệp gia ngoại trừ cha mẹ cùng huynh đệ thì chỉ có Diệp Nguyệt là người thân thiết nhất với hắn, giống như là chị ruột của của hắn vậy. Hiện tại nàng là người chăm sóc hắn, việc này hiển nhiên là do gia chủ sắp xếp.
"Khôn đệ, đệ tỉnh rồi ư?"
Diệp Nguyệt nhìn thấy Diệp Khôn tỉnh lại thì nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng lúc nàng trông thấy Diệp Khôn đang chuẩn bị bước xuống giường, nàng đột nhiên đi tới bên người Diệp Khôn, không cần biết Diệp Khôn có nguyện ý hay không, trực tiếp dìu hắn quay trở về trên giường, cau mày nói: "Đệ đứng dậy làm cái gì, mau ngoan ngoãn nằm lên giường đi. Chính miệng trưởng lão Diệp Thiên Dã nói rằng thương thế của đệ phải nằm nghỉ ngơi trên giường ít nhất một tuần."
"Một tuần?" Gương mặt Diệp Khôn nhất thời nhăn lại như quả mướp đắng. Hắn hiện tại không khuốn nằm trên giường thêm một khắc nào nữa.
"Khụ khụ, Nguyệt tỷ, ta không sao đâu, mấy vết thương nhỏ này không tính là gì, chỉ là..." Diệp Khôn đang nói, trong bụng bỗng nhiên vang lên mấy tiếng "ọc ọc" rất to, hắn không khỏi lúng túng dùng tay sờ sờ mũi mình.
Diệp Nguyệt sửng sốt, che miệng cười nói: "Hóa ra là đệ đang đói bụng, đói bụng thì cứ nói thẳng ra đi lại còn này nọ. Ta sẽ đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Thế nên, đệ hãy ngoan ngoãn nằm im ở đây cho ta. Dù sao lần này cũng may là còn có đệ."
"Nguyệt tỷ đừng nói ra lời này, gì thì gì ta cũng là một phần tử của Diệp gia mà." Diệp Khôn nghe vậy cười cười, hắn chợt hỏi về tình huống của mình sau khi bị hôn mê.
Diệp Khôn từ trong miệng Diệp Nguyệt biết được thêm một số việc. Lúc trước, hắn cùng nam tử mặt lạnh chiến đấu kịch liệt đã kinh động đến thủ vệ của Diệp gia. Sau khi bọn họ chạy tới, mọi người trông thấy Diệp Khôn bị thương nặng thì lập tức mang hắn trở về sau đó trói gã nam tử mặt lạnh lại. Đáng tiếc, tên này rõ ràng là một gã tử sĩ, mắt thấy không thể chạy trốn liền lập tức cắn vỡ túi độc trong miệng. Hơn nữa, từ trên người gã cũng không tìm được đồ vật nào để chứng minh thân phận. Cho dù Diệp gia biết được mấy tên này đến từ nước Ngũ Kiếm nhưng bọn họ cũng không tìm ra cách giải quyết nào thích hợp.
Mà lúc Diệp Khôn hỏi về lai lịch mấy tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm thì Diệp Nguyệt cũng chỉ nói cho qua mà thôi. Điều này càng khẳng định cho suy nghĩ của Diệp Khôn về mấy tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm này đến đây vì quặng mỏ linh thạch.
Nói chuyện ước chừng hết thời gian một nén hương, đồ ăn liền được bưng lên. Diệp Khôn dùng tốc độ ăn như hổ đói đem phần ăn của ba người chén sạch sành sanh. Nếu không phải sợ Diệp Nguyệt nghi ngờ thì hắn đã sớm kêu phần ăn của mười người rồi. Tuy nhiên cũng may mắn là Diệp Nguyệt đã đem túi eo cùng túi linh thạch trả lại cho hắn.
"Tốt rồi, đệ nghỉ ngơi sớm đi. Nơi đây chính là một phòng độc lập bên trong nội viện, trong khoảng thời gian này đệ cứ an tâm ở đây mà dưỡng thương..." Diệp Nguyệt vừa nói vừa đi về hướng cửa phòng, sau khi mở cửa ra thì nàng lại hơi do dự một chút, quay đầu lại nói: "Thời gian gần đây trong tộc không khí rất khẩn trương, chờ thương thế của đệ đỡ đi, cha ta có vài lời muốn hỏi đệ đấy."
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Vừa thấy cửa phòng được khép lại, Diệp Khôn liền vội vàng lấy từ trong túi eo ra hai gốc linh dược không có phẩm cấp. Sau khi ăn vào hai gốc linh dược, một lượng lớn linh khí bỗng tràn vào trong bụng, ước chừng hết thời gian một nén hương hắn mới mở mắt ra.
"Hô, cuối cùng cũng được no bụng, đói chết ta rồi!" Diệp Khôn sảng khoái ợ lớn một tiếng, cảm giác khô cạn trong kinh mạch dần dần được linh khí khôi phục lại như ban đầu. Đến lúc này Diệp Khôn mới khoanh chân ngồi trên giường.
Câu nói cuối cùng của Diệp Nguyệt trước khi đi rõ ràng ám chỉ điều gì đó. Cũng khó trách tại sao không khí bên trong gia tộc đang rất khẩn trương. Nước Ngũ Kiếm vốn có thực lực mạnh mẽ, tuy nói hắn đã giết chết nhóm tu sĩ lẻn vào này nhưng ai biết được nước Ngũ Kiếm có phái thêm nhóm thứ hai, thứ ba nào nữa hay không?
Cho dù Diệp gia có thể đem toàn bộ những nhóm tu sĩ này giết chết, nhưng ai biết được nước Ngũ Kiếm có hay không thẹn quá hóa giận trực tiếp xuất binh khiêu chiến?
Hơn nữa, trong lòng Diệp Khôn cũng rõ ràng uy hiếp lớn nhất tuyệt đối không phải là nước Ngũ Kiếm. Cho dù thực lực nước Ngũ Kiếm so với Diệp gia mạnh hơn, nhưng mạnh hơn thì vẫn nằm trong giới hạn của nó. Nếu như hai nước thật sự khai chiến, kể cả nước Ngũ Kiếm đánh thắng nước Vạn Trúc thì cũng là việc giết địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm. Nhưng nếu như tin tức Diệp Gia có linh mạch bị lọt ra ngoài thì tuyệt đối không chỉ có một mình nước Ngũ Kiếm mang đến nguy hiểm cho nước Vạn Trúc. Nếu chờ cho mấy nước đứng đầu trong hai mươi nước vùng Nam bộ như nước Thiên Kình hành động thì nước Vạn Trúc căn bản không có lực để phản kháng!
"Phải mau chóng tăng lên thực lực!"
Diệp Khôn hít sâu một hơi, xem xét một chút thương thế trên cơ thể. Theo như lời của Diệp Nguyệt thì hắn ít nhất phải mất một tuần mới có thể xuống giường. Tuy nhiên việc này đối với hắn lại không tính là gì, năng lực tiêu hóa mạnh mẽ của hắn sẽ rất nhanh tiêu hóa linh dược hấp thu hết dược hiệu. Hơn nữa, hiệu quả lớn nhất trong linh dược chính là hiệu quả chữa thương. Mặc dù trận chiến này hắn bị thương không nhẹ nhưng hắn đã phục dụng Luyện Cốt Thảo nên xương cốt rất chắc chắn, cho nên trận chiến vừa rồi không đả thương được đến xương cốt của hắn. Bằng vào kinh nghiệm sống bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, hắn chỉ cần ba ngày là có thể tự mình xuống giường.
Tuy nhiên, ba ngày này Diệp Khôn cũng không muốn trôi qua lãng phí như vậy. Diệp Khôn từ trong túi eo lấy ra Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết, hắn nằm ở trên giường cầm nó lật qua lật lại.
Sau khi cùng tu sĩ mặt lạnh nước Ngũ Kiếm giao chiến, Diệp Khôn đã biết được tầm quan trọng của chiến kỹ trong chiến đấu. Cho dù hắn có tu luyện chiến kỹ nhất phẩm đến trình độ uyên thâm, nhưng đối mặt với mấy tên gà mờ tu luyện chiến kỹ tam phẩm thì vẫn như cũ có chút quá sức. Cái này cũng khó trách, Tu Tiên Giới trải qua mấy ngàn năm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu thực tế sáng tạo ra chiến kỹ, chiến kỹ từ lâu đã được phân ra phẩm cấp, hắn sao có thể phá vỡ được quy luật này?
...
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Khôn đều đúng giờ phục dụng linh dược. Thời gian còn lại hắn đều đem mười mấy trang sách viết về Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đọc đi đọc lại. Bởi vì Diệp Khôn bị thương nên không thể nào bắt tay vào tu luyện, hắn chỉ biết mải mê cắm đầu vào mấy chiêu thức ghi lại bên trong chiến kỹ.
Trong thời gian đó Diệp Nguyệt có tới mấy lần, nàng thấy Diệp Khôn nghe theo lời mình nằm im trên giường nên chỉ nói chuyện với hắn vài câu sau đó liền vội vàng rời đi. Nhìn thấy hai hàng lông mày của Diệp Nguyệt cứ nhíu chặt, Diệp Khôn có thể biết được thế cục hiện tại của hai mươi nước vùng Nam bộ bắt đầu có chút khẩn trương rồi. Chẳng qua, đây cũng không phải là việc hắn có thể dễ dàng can thiệp vào. Diệp Khôn không để ý đến chuyện bên ngoài nữa, hắn toàn tâm toàn ý tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Chớp mắt đã qua ba ngày, Diệp Khôn gỡ đống băng vải trên người mình ra, vết thương bên dưới quả nhiên đúng như dự đoán của hắn tất cả đều đã đóng vẩy. Diệp Khôn hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng đi ra.
Đây là một cái sân nhỏ độc lập xung quanh gieo trồng Tinh Thiết Trúc, nơi này rõ ràng chính là chỗ sâu nhất bên trong Diệp gia!
"Xem ra việc mình đánh chết những tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm đã khiến đại bá coi trọng mình rồi." Diệp Khôn khẽ mỉm cười. Thật đúng lúc, hắn hiện tại có thể toàn tâm toàn ý tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết rồi.
Đứng ở trong sân, hai mắt Diệp Khôn nhắm lại, tất cả các chiêu thức của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết hiện lên trong đầu hắn.
Bản công pháp mạnh nhất của Diệp gia quả nhiên bất phàm. Nó được chia ra làm ba loại chiêu thức trụ cột và ba loại chiêu thức tổ hợp cùng một loại ý nghĩa sâu xa.
Ba loại chiêu thức trụ cột được gọi là thức mở đầu, theo thứ tự chính là: Lang Nha Thức, Lang Hành Thức, Lang Trảo Thức. Đây cũng chính là ba loại vũ khí cường đại nhất của loài sói: hàm răng, tốc độ và móng vuốt.
Mà ba loại chiêu thức tổ hợp còn lại chính là Lang Giảo (cắn), Lang Tê (xé), Lang Hào (hú). Nếu đem ba loại chiêu thức tổ hợp này kết hợp hai thành một thì nói lên ý nghĩa sâu xa chính là "Tàn Lang Khiếu Nguyệt"!
Ngày trước ở trên lôi đài, Diệp Nhạn đã thi triển ra một loại chiêu thức trụ cột "Lang Nha Thức" cùng với chiêu thức tổ hợp chính là "Lang Giảo". Từ đó có thể thấy Diệp Nhạn mới chỉ nắm giữ được Lang Nha Thức, Lang Hành Thức hai loại chiêu thức trụ cột. Về phần chiêu cuối cùng Diệp Nhạn thi triển ra lúc liều mạng "Tàn Lang Khiếu Nguyệt" thì lại rất nông cạn, ngay cả trụ cột còn chưa nằm vững, hắn có thể phát ra một thành uy lực của chiêu này đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, trải qua mấy ngày nghiên cứu, Diệp Khôn phát hiện ra chiêu này về ý nghĩa thâm ảo có rất nhiều thiếu sót. Vào thời điểm thi triển ra chiêu thức, bản thân mình cũng phải gánh chịu thương tổn rất lớn, có thể nói là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thất tám trăm. Chẳng qua, nghĩ đi nghĩ lại thì Diệp Khôn cũng hiểu. Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết vốn là công pháp nhị phẩm, bởi vậy chiêu thức thâm sâu khó hiểu nên mới có thể tăng lên thành công pháp chuẩn tam phẩm. Chiêu thức không trọn vẹn cũng là điều hiển nhiên.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận rút ra được kết luận, Diệp Khôn chợt mở hai mắt. Cùng lúc đó, dưới chân hắn cũng đột nhiên di chuyển.
Hắn bước ra một bước. Bước này của Diệp Khôn hoàn toàn khác với Hỏa Hồ Thân Pháp. Hỏa Hồ Thân Pháp luôn chú trọng tự nhiên cùng linh hoạt, một bước này của hắn có thể nói là mau lẹ mà hung mãnh.
Đây chính là một chiêu thức trụ cột trong "Lang Hành Thức". Sở dĩ Diệp Khôn lựa chọn tu luyện cái này cũng là trải qua suy nghĩ kĩ càng. Sau khi nghiên cứu, hắn phát hiện Lang Hành Thức chính là vừa là trụ cột vừa là điểm mấu chốt của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Hơn nữa, Diệp Khôn đã tu luyện qua thân pháp võ học "Phá Không Lang Hành" được đơn giản hóa ra từ "Lang Hành Thức" nên hắn tu luyện cái này càng thêm dễ dàng.
"Cạch cạch cạch..." Bên trong sân, Diệp Khôn đang không ngừng di chuyển giống như một con rối không biết mệt mỏi. Khát thì uống nước, đói ăn linh dược, mệt mỏi liền khoang chân ngồi nhưng trong đầu lại không ngừng suy diễn chiêu thức. Hằng ngày, buổi sáng tu luyện Lang Hành Thức, tới ban đêm lại tiếp tục tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh.
Luyện tập như vậy kéo dài hết nửa tháng. Trong nửa tháng này, Diệp Khôn dường như trở thành một người bị lãng quên, ngay cả Diệp Nguyệt cũng rất ít khi tới nơi này. Tuy nhiên nàng vẫn phái thị nữ mỗi ngày đưa cơm tới đúng giờ cho hắn, mỗi ngày một gốc linh dược không chút trì hoãn.
Đối với việc này, Diệp Khôn cũng có chút nghi ngờ tại sao Diệp Nam Thiên không truyền gọi hắn tới. Nhưng nếu như linh dược mỗi ngày đều mang tới đầy đủ thì hắn cũng lười suy nghĩ, toàn tâm toàn ý đằm chìm vào việc tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Nửa tháng nháy mắt cái là qua, bên trong sân nhỏ, cước bộ của Diệp Khôn thi triển ra giống như hồ điệp xuyên hoa, đạp từng bước thật mạnh trên mặt đất. Mỗi lần bước ra một bước, hai tay hắn lúc thì thi triển Lang Nha Thức, lúc lại là Lang Trảo Thức không gián đoạn tí nào. Tuy nói chiêu thức thi triển ra không hoàn toàn giống với Hỏa Hồ chiến kỹ nhưng căn bản vẫn có cùng một đạo lí.
"Hô..."
Sau khi thực hiện xong một trăm linh tám chiêu bộ pháp, Diệp Khôn vẫn như cây lao đứng nguyên tại chỗ. Linh khí bao quanh người hắn giống như một lớp sương mù, theo từng tiếng thở ra trọc khí nặng nề nhất thời biến mất không còn tung tích.
Cả cái sân nhỏ hiện tại đầy bùn đất, trên mặt đất hiện lên rất nhiều dấu chân, nếu như chú ý đếm thì dấu chân trên mặt đất vừa đúng một trăm linh tám cái. Dấu chân trên mặt đất có độ sâu giống y như nhau, đều là có độ sâu ba tấc. Trong vòng nửa tháng, Diệp Khôn đã bước hết mười vạn bước mới tạo nên được dị tượng như ngày hôm nay.
Hiện tại, hắn đã hiểu được căn bản chiêu thức của ba chiêu trụ cột: Lang Hành Thức, Lang Nha Thức và Lang Trảo Thức. Diệp Khôn phát hiện, nếu như mình muốn hoàn toàn đạt được cảnh giới Thú Hình mà chỉ dựa vào khổ luyện như vậy thì việc này rất khó thực hiện được. Tuy nhiên, bản thân Diệp Khôn đã có kinh nghiệm tu luyện Hỏa Hồ chiến kỹ nên trong đầu hắn đã sắp xếp được một kế hoạch đầy đủ rồi.
Chẳng qua, kế hoạch này không thể áp dụng ở đây được.
"Đến lúc phải ra ngoài nhìn một cái rồi." Diệp Khôn lẩm bẩm một câu. Hắn trở vào trong phòng đem túi eo cùng túi linh thạch cất lại trên người, sau đó bước ra đến sân nhỏ thì bất ngờ gặp phải Diệp Nguyệt đang đi nhanh tới.
"Nguyệt tỷ." Diệp Khôn kêu lên một tiếng để bắt chuyện. Hắn phát hiện ra khí sắc của Diệp Nguyệt so với nửa tháng trước đã tốt hơn khá nhiều, ít nhất hai đường lông mày trên khuôn mặt u sầu đã bớt nhíu lại.
Chẳng lẽ sự tình phát sinh chuyển biến mới?
Trong lúc hắn đang suy tư, Diệp Nguyệt cũng đã nhìn thấy Diệp Khôn, nàng nhoẻn miệng cười: "Khôn đệ, vết thương trên người đệ đã lành hết chưa?"
"Sớm đã lành hết rồi, nếu như ngày ngày ở chỗ này, cơ thể ta sẽ rất nhanh bị mục nát mất." Diệp Khôn cười khổ nói: "Nguyệt tỷ, lần này tỷ tới để chuyển lời của đại bá sao?"
"Không sai, cha tỷ vừa mới xuất quan, đúng lúc sai ta đến tìm đệ." Diệp Nguyệt gật đầu nói.
"Xuất quan?" Diệp Khôn có chút kinh hãi, chẳng lẽ tộc trưởng đã đột phá?
Nhìn bộ dáng tươi cười không đáp của Diệp Nguyệt, trong lòng Diệp Khôn cũng rất vui mừng!
Phải biết rằng, Diệp Nam Thiên cũng đã từng là thiên tài giống như Diệp Ưng. Năm ông hai mươi ba tuổi đã tấn chức Tiên Thiên đệ bát tầng, hai mươi lăm tuổi đạt tới tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng, ba mươi tuổi bước vào Trúc Cơ. Suốt mười lăm năm sau đó tu vi vẫn trì trệ không tiến thêm, đủ thấy tu sĩ Trúc Cơ muốn tấn chức gặp khó khăn cỡ nào. Tuy nhiên, nếu như hiện tại Diệp Nam Thiên đột phá, vậy thì Diệp gia sẽ có thêm phần nắm chắc đối mặt với nước Ngũ Kiếm.
Rất rõ ràng, sở dĩ nước Ngũ Kiếm mạnh mẽ như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là bên trong nước Ngũ Kiếm có một gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ trấn giữ!
Thảo nào mà khoảng thời gian này không thấy tộc trưởng triệu kiến ta!
Trên mặt Diệp Khôn lộ rõ vẻ mừng rỡ, đi theo Diệp Nguyệt tới lầu các phía hậu viện.
Trong lúc hai người rời đi, mấy tên đệ tử phụ trách việc quét dọn của Diệp gia lại đang đứng ngây ngốc trước cái sân nhỏ lúc trước Diệp Khôn đã ở. Khi bọn họ thấy một trăm linh tám bước chân sâu ba tấc bên trong sân nhỏ thì cả đám không khỏi đứng đần ngay tại chỗ...
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina