Huyết Long Hoàng hơi có chút cảm thán nói, từ sâu trong đáy mắt ẩn hiện một tia cười âm hiểm.
Trong tháp Huyền Hạo, Phong Liệt nghe mấy người kia đối thoại với nhau liền âm thầm nhíu mày. Hắn không biết đồ vật mà những người kia nói rốt cuộc là vật gì. Còn Huyết Long Hoàng kia là người như thế nào? Nội tâm thật sự rất mơ hồ.
Theo nhận thức của hắn, Xa Viễn Thần Long hình như không có Huyết Long nhất tộc.
Lúc này, ánh mắt hắn có chút sáng ngời, đột nhiên nghĩ tới khí linh Cảnh Hách của Tỏa Long đài.
- Cảnh Hách, ngươi có biết Huyết Long Hoàng thời viễn cổ không?
Phong Liệt truyền âm nói.
- Huyết Long Hoàng? Đương nhiên biết rõ. Trong truyền thuyết, Huyết Long Hoàng vì một mảnh vỡ cổ thần khí mà từng tru diệt hơn ba trăm bộ lạc của Long tộc. Toàn bộ Long giới không người nào là không biết. Ngay cả Long chủ cũng phải tức giận, cuối cùng bị Long chủ phong ấn vạn năm.
Cảnh Hách suy nghĩ một chút rồi nói.
- Sao? Mảnh vỡ cổ thần khí? Đó là vật gì?
- Chủ nhân, ta cũng không rõ lắm. Năm đó, lúc ta sinh ra, Huyết Long Hoàng đã mai danh ẩn tích rồi. Ta cũng là gần đây nghe một số truyền thuyết mà thôi.
Nhưng, ta còn biết Huyết Long Hoàng hình như là một cỗ phân thân của Nghịch Long Hoàng Ma Long nhất tộc.
Cảnh Hách nói.
- Cái gì? Một cỗ phân thân của Nghịch Long Hoàng.
Phong Liệt trong nội tâm cả kinh.
Đối với Nghịch Long Hoàng, hắn có thể không xa lạ gì. Thậm chí Nghịch Long Hoàng chết cũng quan hệ không nhỏ với hắn. Nếu thật theo lời Cảnh Hách nói thì chính mình thật đúng là cách Huyết Long Hoàng rất xa.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên trong lòng báo động, sinh ra một loại cảm giác đứng ngồi không yên.
Hắn vội vàng quay người nhìn lại, nhưng không khỏi biến sắc.
Chỉ thấy sau lưng cách đó không xa, một thiếu nữ khuôn mặt lãnh diễm đang ôm một khối bạch ngọc đài, mỉm cười nhìn hắn. Nhưng nụ cười kia rất khó che giấu lửa hận.
- Hoàng Tử Nguyệt? Nàng vào đây bằng cách nào? Nàng thật đúng là âm hồn bất tán.
Phong Liệt không khỏi lắp bắp kinh hãi. Hắn liền muốn lập tức động thổ trốn vào trong Long ngục, rồi lại bỗng nhiên nghĩ tới, Huyền Hạo Tháp là địa bàn của mình, một ý niệm của mình cũng có thể khiến cho Hoàng Tử Nguyệt cút ra ngoài.
- Khoan đã Phong Liệt. Ta không có ác ý. Ngươi trước hết nghe ta nói.
Hoàng Tử Nguyệt tựa hồ như nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của Phong Liệt, vội vàng mở miệng.
- Sao?
Phong Liệt ánh mắt khẽ động. Thấy Hoàng Tử Nguyệt tựa hồ như không có ý tứ động thủ, hắn chậm rãi lui về phía sau mấy bước, cách Hoàng Tử Nguyệt một chút rồi lúc này mới lãnh đạm nói:
- Có cái này thì còn gì mà khó nữa. Khối Huyền Không đài này trong tay ta có thể xuyên qua hết thảy giả giới không gian. Hơn nữa, trong Huyền Hạo Tháp có lưu lại một tia ấn ký tinh thần của ta, ta tất nhiên có thể tiến vào.
Phong Liệt nội tâm giật mình kinh hãi, rồi lại âm thầm nghĩ mà sợ không thôi. Nếu cô nàng này lúc trước muốn có tà ý với mình thì chỉ sợ là cơ hội đắc thủ không nhỏ.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định thanh lý lại Huyền Hạo Tháp một lần. Tia tinh thần của cô nàng này có thể lưu lại mà không bị mình phát hiện, chắc chắn ấn ký tinh thần của Lâm gia lưu lại mình tất nhiên cũng phát hiện không được. Vấn đề này có lẽ vô cùng nghiêm trọng đây.
Hoàng Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng, hận không thể băm xác Phong Liệt ra cho cá ăn.
Kỳ thật, trong nội tâm của nàng cũng rất minh bạch. Lúc trước, nếu là mình xuất kỳ bất ý động thủ, có lẽ sẽ đánh chết Phong Liệt. Nhưng muốn bắt giữ Phong Liệt chính là khả năng không lớn. Bởi vì chỉ cần một kích bất tử, Phong Liệt lại lập tức trốn vào Long ngục không gian.
Nhưng, muốn giết chết Phong Liệt không nằm trong phạm vi lo nghĩ của nàng. Bởi vì huyết mạch Phong Liệt đối với đại kế Long Vũ Minh có tác dụng cực kỳ quan trọng, và là một trong những người cầm lái của Long Vũ Minh.
Nàng hít một hơi thật sâu, cưỡng ép cơn giận trong lòng, nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói:
- Phong Liệt, ta muốn giao dịch với ngươi. Chỉ cần ngươi chịu giúp ta làm một chuyện, những chuyện trước kia ngươi đối với ta, trong vòng mười năm ta có thể không so đo với ngươi. Việc của Huyền Hạo Tháp ta cũng có thể giúp ngươi giấu diếm. Còn nữa, pho tượng bị ngươi cướp đi lúc trước ta cũng có thể cho ngươi.
Nói xong những lời này, tựa hồ như tiêu hao hết tất cả khí lực mà nàng sở hữu. Trong nội tâm của nàng đối với Phong Liệt thống hận quả thực tuyệt đỉnh.
Nếu đổi lại là người khác dám làm những chuyện này, chỉ sợ phải chết mười lần, trăm lần cũng không đủ. Nhưng đối với Phong Liệt thì nàng đành phải nhịn.
- Sao?
Phong Liệt lông mày nhíu lại, trong nội tâm có chút khinh thường. Cái gì gọi là trong mười năm không so đo với mình?
Cho dù hiện tại cùng hắn so đo thì hắn cũng chẳng sợ. Cùng lắm là trốn đi thôi. Trốn mười năm hai mươi năm cũng chẳng phải là việc quá khó.
Đương nhiên, nếu có thể cùng ngồi xuống giải quyết vấn đề thì Phong Liệt cũng cam tâm tình nguyện. Dù sao hắn cũng không muốn làm chuột chạy ngoài đường cả đời. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trước tiên cứ nói là ta phải cần làm gì?
- Ta muốn ngươi giúp ta lấy một đồ vật.
Hoàng Tử Nguyệt bình tĩnh nói.
- Sao?
Phong Liệt sắc mặt sững sờ, cười nhạo nói:
- Nàng đường đường là một cường giả Long Biến Cảnh, nhưng thế nào lại muốn một cao sâu cái kiến Cương Khí Cảnh giúp nàng giật đồ? Trò đùa này dường như không được tức cười cho lắm.
Hoàng Tử Nguyệt nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của Phong Liệt thì trong đôi mắt lại ẩn hiện một tia nộ khí, hừ nhẹ nói:
- Hừ, ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không là được rồi. Dù sao ngươi cũng có chỗ hữu dụng của mình.
Phong Liệt ánh mắt co lại. Hắn có thể nhìn ra Hoàng Tử Nguyệt tựa hồ như không có ý nói giỡn, ánh mắt lóe lên một cái, hỏi:
- Nói cái gì đó? Đoạt cái gì?
- Về phần cần đoạt cái gì, ngươi không cần phải biết rõ. Kỳ thật cũng không cần ngươi phải ra mặt động thủ quá nhiều. Chỉ cần đồ vật kia lọt vào tay của ta, ngươi giúp ta mang ra ngoài là được.
Hoàng Tử Nguyệt lãnh đạm nói.
Phong Liệt cười lạnh một tiếng nói:
- Không có ý nghĩa gì cả. Ta cũng không muốn không minh bạch bị người sai khiến. Nói cho rõ ràng, hoặc là nàng có thể ra ngoài.
- Ngươi, hừ, có nhiều thứ ngươi biết nhiều thì cũng không hay cho ngươi.
Phong Liệt khóe miệng có chút nhếch lên, không nhường nhịn.
Hoàng Tử Nguyệt cắn răng, tức giận vạn phần nhìn Phong Liệt, trong đôi mắt hiện lên sát khí bức người.
Cũng chẳng biết tại sao, nàng bình thường cũng chẳng phải là người ưa thích tức giận người khác. Nhưng khi đối mặt với Phong Liệt, nàng lại cảm thấy từng động tác, từng câu nói bình thường của đối phương cũng đều làm mình căm tức, nhịn không được muốn tiến lên chém hắn thành tám khối.
Nói trắng ra, nàng nhìn toàn thân Phong Liệt, từ trong ra ngoài chẳng có chỗ nào thuận mắt.
Còn Phong Liệt thì lại cực kỳ phối hợp. Không vừa mắt thì sao? Cao thủ Long Biến Cảnh thì sao? Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tan, không chút nhượng bộ. Thậm chí ánh mắt gian tà không kiêng sợ nhìn vào bộ ngực của Hoàng Tử Nguyệt, dưới bụng, đùi với vẻ rất lưu luyến. Bộ dạng giống như nhớ lại cái gì đó vừa qua.
Hoàng Tử Nguyệt thấy vậy, hai mắt gần như phóng hỏa, trong nội tâm không khỏi một hồi phát điên. Hàm răng đụng nhau ken két.
Không cần nghĩ cũng biết, đồ vô sỉ trước mắt này khẳng định đang nhớ lại tình cảnh trúng độc của hai người lúc trước.
Nhưng mắt thấy Hoàng Tử Nguyệt sắp bộc phát nộ khí, nàng đột nhiên hít một hơi thật sâu, cưỡng ép cơn giận xuống, một lần nữa khôi phục lại thần sắc lãnh đạm, cao ngạo của mình, ngoài miệng thỏa hiệp nói:
- Được, kỳ thật thì để cho ngươi biết cũng chẳng có gì.
- Sớm nói thì coi như xong rồi còn gì.
Phong Liệt lười nhác nói một câu, nhưng trong lòng thì nhẹ nhàng thở ra. Hắn vốn định trở mặt bỏ chạy.
Lại không nghĩ tới cô nàng lại nói như vậy. Cái này đủ cho thấy nàng ta tìm tới là thật sự cần mình hỗ trợ.
- Viễn cổ thần khí Huyền Thiên Thần Tháp có nghe nói qua không?
Hoàng Tử Nguyệt khinh thường khẽ hừ một tiếng.
- Cái này sao? Có nghe nói qua một lần. Huyền Hạo Tháp không phải là thần khí phỏng chế của Huyền Thiên Thần Tháp sao?
Phong Liệt nhíu mày, kinh ngạc nói.
Hoàng Tử Nguyệt cười lạnh một phát, ngữ khí kinh người, nói:
- Vị trí của chúng ta bây giờ là biển máu. Kỳ thật chính là uy năng phóng xuất ra từ tầng thứ hai của Huyền Thiên Thần Tháp biến thành.
- Cái gì?
Phong Liệt sắc mặt cả kinh, không khỏi kinh hô một tiếng.
- Cái này …làm sao có thể? Đây không phải là đồ vật tồn tại trong truyền thuyết sao? Làm sao có thể tồn tại thật sự được?
Trong lòng của hắn không khỏi nổi lên một hồi sóng to gió lớn, thật lâu không ngừng.
Kỳ thật cũng không phải là hắn không khiếp sợ. Trong nhận thức của hắn, thần binh Long võ giả được chia ra làm Linh bảo, Huyền bảo, Chí bảo. Mỗi một cấp bậc chia ra làm cửu phẩm.
Chí bảo là vật trong truyền thuyết, giống như Luyện Hồn Ma Khải, Huyền Hạo Tháp, Hóa Ma Lô….đều là những thần khí dời sông lấp biển, thần bí khó lường, cực kỳ hiếm thấy trên đại lục. Mà ngay cả cao thủ Long Biến Cảnh cũng chưa chắc đã có được một cái.
Ít nhất, Phong Liệt biết rõ sư tôn của mình Tử Long hộ pháp trong tay không có thần binh chí bảo.
Phía trên chí bảo còn có thánh bảo, thiên bảo. Đó là những thần binh phượng mao lân giác mà người bình thường mới nghe lần đầu. Uy lực quỷ thần khó lường. Phong Liệt cũng chỉ là từ trong một số điển tịch Long văn xa xưa ghi lại mà biết thôi.
Hắn cũng từng một lần suy đoán qua, Trấn Long Thiên Bi có lẽ đã qua phạm trù chí bảo, đạt đến phạm trù thánh bảo. Đương nhiên, hắn cũng không có căn cứ thực tế.
Về phần thần khí, nghe nói chúng là khí cụ do thần sử dụng. Phong Liệt đối với cái này nửa điểm khái niệm cũng không có. Thậm chí trên thế giới này có thần và thần khí hay không thì đều không ai có thể xác định.
Mà giờ phút này, Hoàng Tử Nguyệt lại nói cho hắn biết, dưới chân bọn họ có một thần khí. Tuy chỉ là một bộ phận của thần khí, nhưng thật sự đã làm cho Phong Liệt thẫn thờ thật lâu.
- Ngươi….ngươi xác định trên thế giới này có thần khí?
Phong Liệt kinh nghi bất định nhìn Hoàng Tử Nguyệt.
Tuy hắn đối với cô nàng trước mắt này hiểu rất rõ, tựa hồ cô nàng không thích nói giỡn cho lắm. Nhưng sự việc thần khí này dù sao không thể tưởng tượng được. Hắn nhịn không được muốn truy vấn lại lần nữa.
Hoàng Tử Nguyệt rất khinh bỉ nói:
- Chắc một trăm phần trăm!
Phong Liệt đột nhiên cảm thấy có chút đau răng.
Chấn kinh thật lâu, hắn dần dần bình phục lại tâm tình, đột nhiên kinh ngạc nói:
- Hoàng Tử Nguyệt, nàng….nàng không phải là muốn lão tử giúp nàng đoạt bảo vật trong tay Huyết Long Hoàng chứ?
- Không sai, Huyết Long Hoàng chiếm cứ Huyết ngục bách vạn năm, có lẽ đã hiểu thấy đạo sự ảo hiểu trong đó. Nhưng ông ta lại không vận dụng được. Cho nên chúng ta vẫn còn có cơ hội.
Hoàng Tử Nguyệt nhẹ gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe ra ánh sao cơ trí, tiếp tục nói.
- Hơn nữa, người muốn đoạt vật này không chỉ có riêng chúng ta. Sở Huyền cùng với Thiên Hoang Tán Nhân tất nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát. Nếu ta đoán không lầm, bọn hắn kế tiếp tất biết lừa gạt Huyết Long Hoàng rời khỏi sự giam cầm của Thiên Diễn Tru Thần đại trận. Cho đến lúc đó, Huyết Long Hoàng nhất định sẽ dưới bàn tay của đám thiên nhân tan thành mây khói. Cho nên, cuối cùng đoạt được thần khí cũng chỉ còn chúng ta.
- Đương nhiên, chung quanh còn có một số thế lực ẩn mặt như Đại Chân Long giáo, cùng với Thiên Diễm Môn, Tuyệt Vọng Kiếm phái, Phiêu Miễu Thiên Cung….Nhưng có lẽ sẽ không xuất hiện qua Long Biến Cảnh cường đại tồn tại.
Nghe lời nói chậm rãi của Hoàng Tử Nguyệt, Phong Liệt liền cảm thấy nhức đầu.
Đây quả thực là một cái vòng xoáy, cuốn vào trong đó đoán chừng kẻ yếu đều không có. Tuy Sở Huyền tu vi không cao, nhưng dưới chân của y là thần binh kiện khí, sức mạnh vô cùng, cũng không thể coi là kẻ yếu.
Về phần cái gì là Thiên Diễm Môn, Tuyệt Vọng Kiếm phái hắn căn bản đều không có nghe nói qua. Nhưng có thể cùng với Phiêu Miểu Thiên Cung liệt cùng một khối, chắc chắn cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ có hắn là Cương Khí Cảnh tôm cá nhãi nhép, một khi cuốn vào trong đó, gây chuyện không tốt thì ngay xương cốt căn bản chỉ sợ là cũng không còn.
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không chút do dự là từ chối.
- Hoàng Tử Nguyệt, bảo ta giúp nàng cùng những mãnh nhân này cướp đoạt thần khí, nàng có phải là quá coi trọng ta không?
Phong Liệt lắc đầu bật cười.
Hoàng Tử Nguyệt khinh thường cười một tiếng, nói:
- Hừ, là tự ngươi quá đề cao ngươi rồi.
- Ta tìm ngươi chỉ là muốn mượn cái tiểu thế giới độc lập của ngươi mà thôi.
Nếu ta đoán không lần, trừ cái tiểu thế giới kia của ngươi ra, đoán chừng không còn ai có thể mang Huyết Ngục đi một cách dễ dàng.
Phong Liệt trong nội tâm khẽ động, không thể tưởng tượng được Hoàng Tử Nguyệt lại có cái chủ ý này.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Ngay cả Trấn Long Thiên Bi cũng không phải thần khí thần binh, không thể thu vào trong trữ giới vật. Thậm chí trong Huyền Hạo Tháp cũng không dám tế ra Trấn Long Thiên Bi. Một khi gây chuyện không tốt thì có thể khiến cho Huyền Hạo Tháp no bể bụng. Mảnh vỡ thần khí kia chỉ sợ là khó lường, không gian bình thường đoán chừng không thể chứa nổi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
- Nàng khẳng định Huyết Long Hoàng sẽ bị mắc lừa? Theo ta được biết, Huyết Long Hoàng này là một cỗ phân thân của Nghịch Long Hoàng. Nghịch Long Hoàng thì đã chết, còn Huyết Long Hoàng thì không biết lợi hại ra sao? Vạn nhất lão gia hỏa kia nổi giận, đoán chừng tất cả mọi người đều bị chôn cùng.
- Không thể tưởng tượng được ngươi cũng biết nhiều không ít. Nhưng ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Huyết Long Hoàng và Nghịch Long Hoàng là một cỗ huyết thể phân thân, đó là sự tình xảy ra trước kia. Từ thời trung kỳ Xa viễn thực long, Huyết Long Hoàng đã cùng Nghịch Long Hoàng triệt để rời bỏ mối quan hệ. Thậm chí, thực lực so với Nghịch Long Hoàng còn muốn cường đại hơn rất nhiều lần, có thể áp đảo được Long chủ ngay lúc đó. Cho nên, cả hai sớm đã vô pháp tâm thần tương thông.
- Nếu có người nói cho lão ta biết chân tướng thì sao?
- Hừ, ai sẽ nói cho lão ta biết? Trên đời này, bất luận là Nhân tộc hay là Long Linh chuyển thế chi thân thì cũng không có người hy vọng Huyết Long Hoàng còn sống. Bởi vì lão ta đích thật là một tên điên. Lý tưởng của lão ta chính là biến Long giới thành Huyết giới. Hơn nữa, thật sự là lão ta có thực lực này. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đi nói cho lão ta biết sao?
Hoàng Tử Nguyệt vẻ mặt chê cười nhìn Phong Liệt.
- Ôi, đem Long giới biến thành Huyết giới? Đích thật là tên điên.
Phong Liệt không khỏi ngẩn ngơ.
Đột nhiên, lông mày hắn cau lại, đảo mắt đánh giá cẩn thận Hoàng Tử Nguyệt, rồi kinh nghi bất định nói:
- Nàng như thế nào lại biết rõ ràng như vậy? Sẽ không phải là Long Linh chuyển thế chi thân?
Hoàng Tử Nguyệt ánh mắt giận dữ, hừ nhẹ nói:
- Ngươi nếu muốn chết nhanh thì ta không ngại nói nhiều cho ngươi biết một chút.
- Phong Liệt, ta nói nhiều như vậy, đến tột cùng ngươi có đáp ứng không?
Hoàng Tử Nguyệt lãnh đạm hỏi.
Phong Liệt lông mày xiết chặt, do dự nói:
- Cái này…phải xem tình huống trước một chút. Nếu là tình huống cho phép thì giúp nàng một lần cũng không sao. Nhưng…
- Hừ, không được. Ngươi phải cho ta một câu trả lời chuẩn xác, thuyết phục. Bằng không, bổn tiểu thư sau này nhất định sẽ khiến ngươi không chịu nổi.
Hoàng Tử Nguyệt âm thanh lạnh lùng nói.
Phong Liệt không thèm để ý, cười nói:
- Lão tử không thích bị người uy hiếp. Đã như vầy, ta ngược lại muốn nhìn nàng không chịu nổi tự mình ra ngoài hay là ta tiễn nàng ra ngoài?
Hắn vừa nói, vừa bày ra tư thế tiễn khách.
- Ngươi…!
Hoàng Tử Nguyệt sắc mặt trì trệ, trong nội tâm thoáng chốc nộ khí dâng lên. Không thể tưởng tượng được, mình lãng phí nước miếng cả buổi mà lại đổi lấy kết quả này. Thật không đáng mà!
Nhưng kế tiếp, ánh mắt nàng lóe lên một cái, lại nói:
- Phong Liệt, nói cho ngươi biết. Nếu Huyết Ngục rơi vào tay của người khác thì còn dễ nói, nhưng nếu rơi vào tay của Long chủ, ông ta tất nhiên sẽ có thể sớm từ phía trên Long vực thoát khỏi nguy khốn. Mà người không may trước nhất chính là ngươi.
- Sao, có ý tứ gì? Long chủ thoát khỏi nguy khốn thì có quan hệ gì đến ta?
Phong Liệt hơi sững sờ rồi khinh thường nói.
- Xác thực mà nói thì chúng ta là những người có quan hệ với huyết mạch Long hoàng. Về phần tình huống cụ thể thì ngươi còn chưa có tư cách biết rõ ràng.
Hoàng Tử Nguyệt nói.
- A, nói như vậy, nàng cũng có được huyết mạch long hoàng?
Phong Liệt ánh mắt ngưng tụ, trong nội tâm cảm thấy kinh ngạc.
Hoàng Tử Nguyệt tóc màu vàng rất chói mắt. Lông mày cũng màu vàng lóe lên. Nếu thật sự mà nói, tất nhiên là có huyết mạch kim long hoàng không thể nghi ngờ.
Hoàng Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Phong Liệt thấy vậy cũng không hề hỏi nhiều. Hắn trầm ngâm một chút:
- Được, ta có thể giúp nàng, nhưng ta có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Hoàng Tử Nguyệt có chút nhíu mày nói.
Phong Liệt cười nhạt một tiếng nói:
- Mặc kệ là việc này thành hay không thành, về sau giữa hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau nữa. Nàng không thể tìm ta gây phiền toái. Nếu không thì đừng bàn nữa.
Hoàng Tử Nguyệt ánh mắt biến ảo, tựa hồ như có chút do dự.
Phong Liệt thấy vậy, trong nội tâm âm thầm cười lạnh.
Hắn biết rõ, cô nàng này rõ ràng là có ý định chơi mình qua cầu rút ván.
- Được, ta đồng ý với ngươi!
Sau một lúc do dự, Hoàng Tử Nguyệt cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe ra một tia tinh mang.
Phong Liệt đương nhiên sẽ không tin tưởng nàng, tiếp tục nói:
- Đã như vậy thì nàng dùng danh nghĩ Long thần để thề.
- Ngươi….Phong Liệt, ngươi không thể được một tấc lại lấn thêm một bước…. Không ổn rồi, chúng ta bị phát hiện rồi.
Hoàng Tử Nguyệt trong nội tâm giận dữ, đang muốn phát tác thì đột nhiên phát hiện bên ngoài xuất hiện biến cố.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Một đạo huyết lãng bình trăm trượng hung hăng vỗ vào phần bụng của Huyền Hạo Tháp.
Phong Liệt cùng với Hoàng Tử Nguyệt lập tức thân hình chấn động, trong nội tâm truyền đến tiếng ken két giòn vang.
Sau một khắc, Phong Liệt hoảng sợ phát hiện. Huyền Hạo Tháp đã bị đạo huyết lãng đánh trúng. Vết nứt lan rộng, thiếu chút nữa là vỡ ra.
- Bà mẹ nó, đây là chí bảo, sao lại không chịu nội một kích như vậy?
Phong Liệt thầm mắng một tiếng, trong nội tâm kinh hãi không thôi, không thể tưởng tượng được Huyền Hạo Tháp trong huyết hải một kích cũng chịu không được.
Cùng lúc đó, hắn động tác cũng không chậm, không chút do dự thu hồi Huyền Hạo Tháp, sau đó tâm ý khẽ động, chui vào trốn trong Long ngục không gian.
Về phần Hoàng Tử Nguyệt, Phong Liệt cũng không chút khách khí đem nàng ném ra ngoài Huyền Hạo Tháp.
Không gian Long ngục là nơi ẩn núp tốt nhất của hắn, hắn không dám để cho một Long Biến Cảnh Hoàng Tử Nguyệt vào trong. Vạn nhất bị cô nàng này bố trí cái gì trong đó thì về sau sẽ rất phiền toái.
Hoàng Tử Nguyệt mặc dù biết Phong Liệt không có khả năng tín nhiệm mình. Nhưng giờ phút này bị Phong Liệt không chút khách khí ném ra ngoài, trong nội tâm liền có chút phát hỏa.
- Phong Liệt, đừng quên lời hứa của ngươi với ta. Chờ tin tức của ta đấy.
Sau khi nói với Phong Liệt xong, Hoàng Tử Nguyệt lập tức phi thân nhảy ra khỏi biển máu, nhảy lên đám huyết vụ lượn lờ trên không trung, cùng đứng với đám người Sở Huyền, Thiên Hoang Tán Nhân
Sở Huyền, Thiên Hoang Tán Nhân nhìn thấy Hoàng Tử Nguyệt xuất hiện, cũng không khỏi ánh mắt xiết chặt, âm thầm đề phòng.
Còn Chiến Thiên Ma Vương lại kinh hãi, ánh mắt lập lòe bất định. Mười đại Chân Long giáo phái gần đây cùng với hoàng gia Thiên Long thần triều quan hệ phức tạp, rắc rối. Y thân là Ma Long giáo chủ, cùng với Hoàng Tử Nguyệt là thành viên hoàng gia dòng chính ngược lại cũng đã gặp qua vài lần, nhưng cũng không quen thuộc lắm. Chỉ là mơ hồ biết rõ người này không đơn giản.
- Khặc khặc, tiểu nha đầu, ngươi là người phương nào?
Thiên Hoang Tán Nhân cười quái dị.
- Hừ, ngươi không xứng để biết.
Hoàng Tử Nguyệt ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng. đôi mắt quét khắp mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Huyết Long Hoàng nói:
- Các vị, ta hôm nay tới đây là đại diện cho hoàng gia Thiên Long thần triều khuyển bảo các người, bất luận là ai, dám can đảm trợ giúp Huyết Long Hoàng thoát khỏi Thiên Diễn Tru Thần đại trận thì chính là gây khó dễ cho hoàng gia chúng ta. Ngày sau chắc chắn sẽ lọt vào mười gia tộc mà Thiên Long thần triều đánh dẹp.
- Sao, hoàng gia?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 567: Thiên Hoang Tán Nhân (1)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Thiên Hoang Tán Nhân lông mi dựng lên, ánh mắt lập lòe, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười quái dị nói:
- Khặc, khặc…Hoàng gia thì như thế nào? Các ngươi cũng chỉ là nên quan tâm đến Thiên Long thần triều của mình mà thôi, hẳn còn có thể quản đến U Minh Đường chúng ta sao?
- Trong thiên hạ, trừ phi các người là hạng người co đầu rụt cổ, núp sâu trong hoang mạc. Nếu không thì các ngươi nhất định phải tuân thủ quy củ của hoàng gia chúng ta.
Hoàng Tử Nguyệt khí thế Long Biến Cảnh trung kỳ đại phóng, lãnh đạm nói.
Lúc này, Huyết Long Hoàng đang ngồi khoanh chân ở dưới nhìn Hoàng Tử Nguyệt, ánh mắt có chút sáng ngời, đột nhiên cười to nói:
- Haha, tiểu mỹ nhân, nhìn ngươi lớn lên da thịt mịn màng. Bổn hoàng đã trăm vạn năm không gần nữ sắc rồi. Ngươi đừng nói với bổn hoàng quy củ hay không, chỉ cần ngươi có khả năng giúp đỡ bổn hoàng thoát khỏi nguy khốn, bổn hoáng có thể phong ngươi làm phi cho ta. Ngày sau toàn bộ thiên hạ đều là của ngươi, thế nào? Hahaha….
Huyết Long Hoàng trong tiếng cười ẩn chứa nguyên lực, làm ra không gian rung động lắc lư không thôi, cho thấy tu vi vô cùng kinh người.
Trên không trung, Hoàng Tử Nguyệt Thiên Hoang Tán Nhân và Sở Huyền không khỏi sắc mặt đại biến, thân hình có cút lay động.
Dưới uy áp ngập trời của Huyết Long Hoàng, bọn hắn quả thực giống như con thuyền nhỏ trong cuồng phong sóng lớn, tinh thần khó cầm. Thậm chí nhịn không được muốn quỳ xuống đất cúng bái.
Nếu không phải Huyết Long Hoàng giờ phút này bị giam cầm trong Thiên Diễn Tru Thần đại trận không cách nào ra, chỉ sợ mọi người ở đây đã sớm chạy trối chết rồi.
Hoàng Tử Nguyệt tức giận đến chân mày lá liễu cau lại, nghiến chặt hàm răng. Nhưng đối mặt với cường giả thiên cổ này, tuy trong nội tâm khí cực, nhưng thực sự không thể phát tác, chỉ có thể tiếp tục diễn kịch.
Lúc này, Thiên Hoang Tán Nhân thấy thời cơ không sai biệt lắm, ánh mắt hơi chớp động một chút, chắp tay nói với Huyết Long Hoàng:
- Huyết Long Hoàng đại nhân, chỉ cần ngài thoát khỏi gông cùm xiềng xích thì nữ nhân xinh đẹp không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Nhưng, lời hứa giao dịch lúc trước của chúng ta ngài vẫn giữ lời chứ?
- Haha, đương nhiên giữ lời. Đây cũng chỉ là Huyết ngục. Chỉ cần các ngươi ai có thể mở ra nửa tòa đại trận này thì nó chính là của người đó.
Theo tiếng cười nhức óc đinh tai của Huyết Long Hoàng, nước trong biển máu đột ngột nhanh chóng hạ thấp. Trong nháy mắt, một biển máu đại dương mênh mông đã biến mất không còn. Còn trước người Huyết Long Hoàng hiện ra một bảo tháp hình lục giác màu hồng, phát ra tia máu chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Khi bảo tháp này xuất hiện, một cỗ khí tức quỷ dị lập tức tràn ngập toàn bộ không gian. Tang thương, tà ác, huyết tinh, thần thánh đan xen vào nhau làm cho khí tức người ta rung động. Tinh thần của mọi người giống như đã tiến vào biên giới của địa ngục.
Giờ phút này, tất cả mọi người tinh tường cảm giác, tựa hồ huyết dịch trong cơ thể đã không còn thuộc về mình. Tùy thời sẽ rời khỏi cơ thể, bay về phía bảo tháp, khiến cho một đám kinh hãi muốn chết.
Không hề nghi ngờ, đây chính là thần khí Huyền Thiên Thần Tháp tầng thứ hai – Huyết ngục.
- Cái này là thần khí?
Giờ phút này, mọi người tất cả đều nhìn chăm chú vào cái huyết ngục vẻn vẹn cao chỉ hơn một trượng, rộng ba trượng. Hai mắt mở to, miệng hút khí lạnh, thẫn thờ thật lâu.
Phong Liệt cũng không khỏi tinh thần đại chấn, trốn trong không gian Long ngục nhìn chằm chằm vào tầng bảo tháp này.
Chỉ có điều, giờ phút này, trong ánh mắt của hắn mơ hồ lóe lên một tia kinh ngạc. Cái bảo tháp này có một cổ hơi thở rất quen thuộc. Nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra đã gặp qua chỗ nào.
Lúc này, Huyết Long Hoàng mỉm cười, nhìn thấy phản ứng của mọi người trên không, trong nội tâm âm thầm hừ lạnh:
- Hừ, cái đầu của các người làm sao bằng bổn hoàng. Thật là buồn cười! Khi bổn hoàng thoát khỏi nguy khốn, các ngươi hết thảy sẽ hóa thành huyết nô cho bổn hoàng.
- Tiểu ma nữ kia dáng điệu không tệ, so với phu nhân của Long chủ đều không kém. Nếu chịu tận tâm phục vụ bổn hoàng, thì bổn hoàng có thể lưu lại làm trò chơi. Không đúng, con tiểu tiện nhân này không còn là trinh nữ. Mẹ nó, thật sự là xui xẻo!
Sau khi sững sờ, đám người trên không trung dần dần trở nên cổ quái, ánh mắt lập lòe, theo đuổi ý nghĩ của mình.
Thiên Hoang Tán Nhân mỉm cười quái dị một tiếng, sau đó khống chế đại đỉnh hướng về phía dưới lướt gấp đi.
- Khặc, khặc, hy vọng Huyết Long Hoàng đại nhân có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Huyết ngục này nhất định sẽ thuộc về U Minh Đường.
- Dừng tay, có bổn tiểu thư đây, sẽ không để cho ngươi thực hiện được.
Hoàng Tử Nguyệt quát một tiếng, đột nhiên vung ra ngàn vạn đạo kim mang, hướng chỗ Thiên Hoang Tán Nhân bay tới.
Xoẹt xoẹt!
Một hồi phá không giòn vang. Nghìn vạn đạo kim mang phảng phất hư không, mamg theo sức mạnh vô địch, hung hăng đánh úp về phía Thiên Hoang Tán Nhân. Đồng thời bao phủ bên trong Thiên Diễn Tru Thần đại trận.
- Haha, tiểu nữ oa, có chút tài mọn này mà muốn khoe khoang trước mặt lão phu?
Đối mặt với một kích cường thế này của Hoàng Tử Nguyệt, Thiên Hoang Tán Nhân khinh thường cười. Chỉ thấy y tiện tay dùng Long Thiên Hoang đỉnh màu xanh thẫm chắn sau lưng. Mười hình ảnh thực long uốn lượn, gào thét, uy thế kinh người.
Thiên Hoang đỉnh chính là do một vị cường giả tuyệt thế thời đại cuối Xa Viễn Thực Long dùng mười chủng loại chân long khác nhau để tế luyện. Trải qua ba ngàn năm, sau khi thời kỳ Thực Long chấm dứt mới có thể tế luyện hoàn thành, uy lực khó có thể tưởng tượng được. Từ thời thượng cổ đến hôm nay, Thiên Hoang đỉnh nhiều lần đổi chủ. Cuối cùng cơ duyên hảo hợp rơi vào trong tay Thiên Hoang Tán Nhân, mang lại uy danh hiển hách.
Nhưng hôm nay Thiên Hoang Tán Nhân chỉ đạt đến Long Biến Cảnh hậu kỳ, thực sự phát huy không ra một phần mười uy lực của Thiên Hoang đỉnh.
Sau một khắc, nghìn vạn đạo kim mang như mưa tập kích xuống đỉnh. Không gian lập tức vang lên một hồi keng keng nổ mạnh, chấn động màng tai của mọi người. Hoàng Tử Nguyệt một kích này không phải chuyện đùa. Mười Long ảnh gào thét dữ tợn trên thượng đỉnh lúc này đình trệ một chút sát na.
Nhưng, Thiên Hoang Tán Nhân không chút tổn thương nào. Ngược lại dựa thế nhanh hơn ba phần, từ khoảng cách hơn mười dặm lóe lên, trong chớp mắt đã tiến đến cách Huyết Long Hoàng trăm trượng.
Kế tiếp, Thiên Hoang Tán Nhân ngưng mắt nhìn đệ nhất đại trận trước mắt, không khỏi đồng tử hơi co lại.
Từ khoảng cách gần quan sát nửa tòa Thiên Diễn Tru Thần đại trận này, có thể cảm nhận được uy năng mênh mông trong đó. Huyết Sắc Long Trảo chỉ vẻn vẹn có mấy ngàn trượng, lòng bàn tay triều lên, ôm lấy thân hình nhỏ bé của Huyết Long Hoàng, làm cho lão ta khó có thể thoát thân.
- Haha, Huyết Long Hoàng đại nhân, vãn bối sẽ thả ngài ra.
Sau một lúc sửng sốt, Thiên Hoang Tán Nhân cười quái dị nói.
Huyết Long Hoàng ánh mắt ác liệt có chút kích động, nhưng lập tức trầm giọng nói:
- Tiểu tử ngươi có Thiên Tru lệnh bài sao? Không có Thiên Tru lệnh bài thì không có khả năng mở ra nửa tòa đại trận này.
Thiên Hoang Tán Nhân cũng không hề nói nhảm. Y mỉm cười, phất tay ném một khối lệnh bài hướng về phía đại trận.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 568: Thiên Hoang Tán Nhân (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Lúc này, Hoàng Tử Nguyệt cùng Sở Huyền, Sở Hóa Long, Chiến Thiên Ma Vương đều đuổi tới gần, nhưng lại không động thủ. Ánh mắt chỉ chú ý đến thần khí Huyết ngục bên dưới, rồi nhìn chằm chằm vào cái lệnh bài kia.
Không hề nghi ngờ, Thiên Hoang Tán Nhân quả là có Thiên Tru lệnh bài.
Ngay khi lệnh bài xuất hiện trong nháy mắt, lập tứ đại trận nổi lên cảm ứng, biến thành một chữ “Tru” thật lớn hiện lên trên không trung. Tia máu đại phóng, nửa tòa đại trận đều có chút run run.
Thiên Tru lệnh bài tổng cộng có bốn mươi chín miếng. Mỗi một tấm lệnh bài đều có sự huyền diệu cực kỳ trong đó. Dựa theo bình thường mà nói, một miếng lệnh bài khi gia nhập vào nửa tòa Thiên Diễn Tru Thần đại trận kia sẽ khiến cho đại trận càng thêm viên mãn, uy lực tăng lên.
Nhưng, khi lệnh bài dung nhập đại trận, tất nhiên sát khí của đại trận được buông lỏng. Đó chính là thời cơ tốt nhất để Huyết Long Hoàng thoát khỏi vây khốn. Mọi người ở đây đều thập phần tinh tường điểm này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều khẩn trương lên. Hoàng Tử Nguyệt, Thiên Hoang Tán Nhân, Sở Huyền cùng với một số cao thủ đang ẩn núp trong bóng tối đều căng thẳng thần kinh, ánh mắt sắc bén vô cùng. Chỉ đợi Huyết Long Hoàng thoát ly khỏi đại trận, tan thành mây khói thì lập tức ra tay cướp đoạt thần khí.
- Haha, tốt quá! Đây chính là Thiên Tru lệnh bài mà bổn hoàng đã chờ đợi trăm vạn năm nay. Rốt cuộc đã đến lúc nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Hahaah, Long chủ, bổn hoàng hôm nay muốn nhìn thấy ngươi có thể ngăn ta được bao lâu.
Huyết Long Hoàng sắc mặt cuồng hỉ, đắc ý cười to hai tiếng.
Nhưng sau một khắc, tiếng cười của lão đột nhiên ngưng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn lên không trung.
Lúc này, chỉ thấy miếng Thiên Tru lệnh bài đang xoay tròn bên ngoài Huyết Sắc Long Trảo, nhưng không có cách nào dung nhập vào trong đại trận. Nó ở quá gần khiến cho đại trận lắc lư không ngớt.
Mọi người thấy vậy cũng không sắc mặt quýnh lên. Vốn kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, Huyết Long Hoàng đối với cái này cũng không có nửa điểm nghi hoặc, lại không nghĩ đến nửa đường lại xuất hiện đường rẽ như vậy.
- A, tại sao lại như vậy? Chết tiệt, Long chủ, bổn hoàng cùng ngươi không chết không được. Thả ta ra ngoài! Giết….giết!
Huyết Long Hoàng giận dữ không kềm hãm được. Mái tóc dài màu đỏ tung bay trong gió, hình dáng điên cuồng gọi loạn lên.
Ngay sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thần khí Huyết ngục bay lên không trung. Một tòa núi lớn mang theo uy thế không gì sánh kịp hung hăng đánh vào đại trận.
Rầm rầm!
Huyết ngục mỗi một cái oanh kích đều khiến cho đại trận kịch liệt lay động, gần như muốn nghiền nát, nhưng lập tức khôi phục lại như bình thường.
Dư uy va chạn khuếch tán ra, khiến cho hư không không ngừng xuất hiện từng đạo vết rách giống như mạng nhện. Uy thế to lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người đều cả kinh.
- Cái này….đây là vỡ vụn hư không? Không hổ danh là thần khí trong truyền thuyết. Quá dọa người rồi.
Trong không gian Long ngục, Phong Liệt không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Thần khí này thậm chí có thể đánh nát hư không, đoán chừng trên thế giới này bất luận một thân thể huyết nhục nào cũng không gánh nổi thần uy như thế.
Nhưng, nửa tòa Thiên Diễn Tru Thần đại trận dưới sự oan kích của thần khí mà không có bất cứ một tổn thất nào, khiến cho Phong Liệt cảm thấy quen mắt không thôi. Trong tay hắn đã có bốn khối Thiên Tru lệnh bài, nhưng lại một mực không biết dùng như thế nào, giống như có một núi tiền trước mặt mình, nhưng mình lại không biết cách xài tiền.
Sau một giây sững sờ, Thiên Hoang Tán Nhân đột nhiên sắc mặt quét ngang, quay người nhìn lên không cao giọng truyền âm:
- Các vị, các ngươi trong tay ai còn có lệnh bài Thiên Tru thì đừng có giấu, tranh thủ thời gian ném ra thử xem. Hẳn là các ngươi ai cũng muốn có thần khí chứ?
Thanh âm to lớn lập tức lan truyền trong không gian, làm cho Huyết Long Hoàng đang điên cuồng cũng tỉnh lại vài phần. Lão ta hai mắt sáng lên, hô lớn theo:
- Đúng, đúng, còn có người nào có Thiên Tru lệnh bài thì ném ra đi. Nếu ai có thể giải trừ được đại trận này thì Huyết ngục là của người đó. Ngoài ra bổn hoàn sẽ còn có trọng thưởng khác.
Ngay trong lúc thanh âm hai người cứng rắn đi xuống, đột nhiên mười ba đạo thân ảnh khí thế hùng hồn từ trong đám mây máu hiện ra. Những người này trên người đều tỏa ra cường hoành uy áp, lập tức bao phủ toàn bộ không gian, làm cho không khí bắt đầu ngưng trệ.
Phía dưới, Phong Liệt lặng lẽ nhìn lại, liền lắp bắp kinh hãi:
- Sao cao thủ Long Biến Cảnh lại nhiều như vậy?
Đều không ngoại lệ, mười ba người này đều là cường giả Long Biến Cảnh, khí thế cùng với Hoàng Tử Nguyệt không sai biệt bao nhiêu. Tuy mỗi một người đều có hình dạng người, nhưng cơ thể lại bành trướng. Có thể so sánh với sức mạnh của một con cực long chính thức.
Nhìn thấy những người này, Phong Liệt trong nội tâm lập tức quyết định chủ ý, đánh chết hắn cũng sẽ không mạo hiểm đi ra.
Cùng với những mãnh nhân này đoạt đồ, trừ phi mình chán sống. Đoán chừng mình có một vạn cái mạng cũng không đủ dùng.
Trong mười ba người này có chín người là xuất xứ từ mười Đại Chân Long giáo phái. Thiên Độc lão quái mà Phong Liệt đã từng gặp qua bên ngoài cũng ở trong đám người đó.
Còn có một gã trung niên nam tử mặc quần áo của Phong Sát Minh. Đây tất nhiên là sát thủ cấp chí tôn của Phong Sát Minh. Sát khí trên người gã cực kỳ nồng đậm, ngưng tụ thành một bộ chiến giáp huyết sắc, làm cho người ta phải sợ hãi.
Ba người còn lại thì hơi có chút cổ quái. Một người là thiếu nữ có mái tóc màu xanh, toàn thân tỏa ra khí tức cực nóng. Một người là lão giả thon gầy lưng mang một thanh thiết kiếm ước chừng năm thước. Và người kia chính là một mỹ phụ trung niên tay cầm phật châu.
Ba người này tuy xem ra có chút cổ quái, nhưng khí thế thật sự cường hoành. So với những người còn lại thì cao hơn một bậc, tương đương với Thiên Hoang Tán Nhân.
Phong Liệt đột nhiên nghĩ đến, ba người này có lẽ là đến từ Thiên Diễm Môn, Tuyệt Vọng kiếm phái và Phiêu Miểu thiên cung mà Hoàng Tử Nguyệt đã từng nói.
Môn phái có thể có được cao thủ Long Biến Cảnh, hiển nhiên không phải là môn phái nhỏ. Hơn nữa, ba người này đều là cao thủ Long Biến Cảnh hậu kỳ, cho nên thực lực của ba phái này có thể biết rõ. Chỉ có điều, Phong Liệt đối với Thiên Diễm môn và Tuyệt Vọng kiếm phái là mới nghe lần đầu.
Phong Liệt đối với người phụ nữ trung niên tay cầm phật châu kia nhìn đi nhìn lại nhiều lần, trong lòng hắn không khỏi nhớ tới Lý U Nguyệt. Nửa năm rồi, cũng không biết người trong mộng của mình sống như thế nào.
Nhưng, lúc này không phải là lúc đa tưởng. Bên ngoài đã dậy ra biến cố.
Sau khi mười ba cao thủ xuất hiện, lập tức có năm khối Thiên Tru lệnh bài được ném về phía Thiên Diễn Tru Thần đại trận. Trong không gian tia máu đại phóng, cơ hồ làm cho người ta mở mắt không ra.
Huyết Long Hoàng thấy vậy, không khỏi ánh mắt sáng rỡ, sắc mặt cực kỳ hưng phấn.
Nếu lão ta trong lúc bình thường thì nội tâm nhất định sẽ nghi hoặc. Vì cái gì mà những người này lại tin tưởng mình như vậy? Chẳng lẽ không sợ mình sau khi thoát khỏi nguy khốn sẽ trở mặt sao?
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden