Chương 11: Tiến vào không gian học tập (2)
Lâm Dật Hiên khẽ cười nói, nhưng kỳ thật trong lòng ngầm cười khổ, không nghĩ tới hiếu tâm của Thượng Quan Tuyết Yên đã vậy còn quá lớn, chỉ cần mẫu thân cao hứng, vậy mà giữ Thượng Quan Minh Nguyệt lại, chẳng lẽ nàng không biết chung đụng thời gian càng dài, nguy cơ làm lộ lại càng lớn sao? Được rồi, chỉ có thể đi một bước xem từng bước, tận lực chú ý một ít là được.
Ngay thời điểm Lâm Dật Hiên âm thầm suy nghĩ, không có cảm giác đã đi vào phòng ăn, Thượng Quan Tuyết Yên chứng kiến trên bàn có mười mấy món rau mà không khỏi có chút kinh ngạc, đây là Lâm Dật Hiên làm hay sao? Mặc dù nói nàng bảo Lâm Dật Hiên chuẩn bị cơm trưa, nhưng mà không nghĩ tới Lâm Dật Hiên sẽ làm nhiều món ăn như vậy.
Kỳ thật Thượng Quan Tuyết Yên không biết, nếu như không phải thời gian không đủ mà nói, Lâm Dật Hiên thật đúng là muốn làm nhiều hơn nữa, chiêu đãi vị nhạc mẫu xinh đẹp này của hắn.
- Thật sự là không tệ, một chút cũng không kém bữa tiệc ở khách sạn năm sao.
Thượng Quan Minh Nguyệt ăn hết một ngụm rau, liền tán dương đối với Lâm Dật Hiên.
- Vậy ngài ăn nhiều một chút, bởi vì không biết khẩu vị của người, cho nên ta làm rất nhiều khẩu vị bất đồng, ngài ăn thoáng một phát thử xem, nếu hợp khẩu vị nào, lần sau ta sẽ làm cho ngài một lần nữa.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, đối với Thượng Quan Minh Nguyệt khích lệ Lâm Dật Hiên cũng vui vẻ tiếp nhận, tuy tiêu chuẩn tài nấu nướng chỉ là cao cấp, nhưng mà đối với không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn mà nói, ở trong hiện thực, tay nghề của Lâm Dật Hiên đã đạt đến đại sư cấp.
Thượng Quan Tuyết Yên cùng Thượng Quan Minh Nguyệt đều vô cùng thích Lâm Dật Hiên làm rau, điều này làm cho trong nội tâm Lâm Dật Hiên rất là cao hứng, hắn chẳng thể nghĩ tới Thượng Quan Tuyết Yên giống như không ăn khói lửa nhân gian vậy mà đối với mỹ vị thích thú như vậy.
- Đúng rồi Dật Hiên, ngươi bây giờ bình thường thời gian ở trường học nhiều, hay là thời gian ở công ty nhiều?
Trong lúc ăn cơm, Thượng Quan Minh Nguyệt đột nhiên hỏi một câu.
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, bản năng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tuyết Yên một cái, vừa hay nhìn thấy Thượng Quan Tuyết Yên nháy mắt với hắn, hắn cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Bình thường đều ở trường học, bên công ty chỉ có ở thời điểm cần thiết mới đi qua.
Đây là lý do Thượng Quan Tuyết Yên vì hắn chuẩn bị tốt.
- Như vậy mới đúng chứ, tuy ngươi rất thông minh, nhưng mà không nên hoang phế việc học, kỳ thi Đại Học cũng sắp đến, ngươi chuẩn bị khảo thi trường đại học nào?
Thượng Quan Minh Nguyệt lại hướng Lâm Dật Hiên hỏi.
Lần này Lâm Dật Hiên thật có chút đáp không được rồi, thành tích học tập của hắn hắn biết rõ, chênh lệch tới cực điểm, muốn thi lên đại học, trên cơ bản rất khó, bất quá hắn cũng không thể chi tiết nói a, chỉ có thể hàm hồ nói:
- Bây giờ còn không xác định, có một vài vấn đề, bây giờ còn không có quyết định.
- Ta thấy ngươi nên đi Hoa Hạ đại học, tại đó có thể học được rất nhiều tri thức hữu dụng.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, tựa hồ đối với Lâm Dật Hiên có thể thi đậu Hoa Hạ đại học là tuyệt không lo lắng.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên triệt để nguội lạnh, trí nhớ về Hoa Hạ đại học xuất hiện ở trong óc Lâm Dật Hiên, Hoa Hạ đại học ở thế giới lúc trước của hắn là không tồn tại, đây là một trường học nổi tiếng của thế giới này, giống như là Harvard của hắn ở kiếp trước, hắn chẳng thể nghĩ tới Hoa Hạ ở thế giới này vậy mà sẽ có một trường đại học như vậy, nổi tiếng thế giới, cũng đại biểu cho muốn thi vào hết sức khó khăn, hắn trên căn bản là không có năng lực.
Lâm Dật Hiên âm thầm nhìn Thượng Quan Tuyết Yên một cái, thầm nghĩ:
- Giả bộ thiên tài cái gì a, hiện tại tốt rồi, chờ thi xong đại học, tất cả đều sẽ rõ.
- Mẹ, đây là do Dật Hiên tự mình quyết định đi, tin tưởng hắn cũng có tính toán của mình.
Thượng Quan Tuyết Yên nhẹ nhàng cười cười, đem chủ đề chuyển hướng.
Cơm rất nhanh đã ăn xong, Lâm Dật Hiên làm rau cơ hồ bị tiêu diệt hơn phân nửa, điều này không khỏi làm Lâm Dật Hiên cảm thán.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thượng Quan Tuyết Yên cùng Thượng Quan Minh Nguyệt liền đi lên lầu sửa sang lại hành lý, sau đó hai nữ nhân lại ở đó tâm sự, ngược lại không có chuyện gì với Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên tự nhiên cũng vui vẻ, ngồi ở trên ghế sa lon, Lâm Dật Hiên từ từ nhắm hai mắt, làm ra bộ dạng chợp mắt, kỳ thật tâm thần thì tiến nhập không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, sau đó tiến vào không gian học tập, hiện tại Lâm Dật Hiên chính là muốn nhanh chóng gia tăng điểm năng lượng.
Lần này Lâm Dật Hiên không có đi học tập ba kỹ năng đã học qua kia, mà là chọn kỹ năng chiến đấu.
Về phần tại sao lựa chọn chiến đấu, đó là bởi vì lúc trước Lâm Dật Hiên cùng tên côn đồ kia giao thủ, phát hiện mình toàn bộ dựa vào năng lực phản ứng kinh người, còn có Véc-tơ Thao Tác trợ giúp, mà mình đối với chiến đấu thì dốt đặc cán mai, cho nên Lâm Dật Hiên mới muốn luyện tập chiến đấu thoáng một phát, tăng cường thực lực của mình.
Sau khi chọn chiến đấu, thanh âm Tuyết Nhi đột nhiên xuất hiện ở bên tai Lâm Dật Hiên:
- Kỹ năng chiến đấu đã chọn, đang đưa thân thể của chủ nhân vào trong không gian.
- Cái gì? Phải kéo thân thể của ta vào trong mới được sao?
Lâm Dật Hiên kinh hãi, nếu mình hư không tiêu thất mà nói, Thượng Quan Tuyết Yên kia không tức giận mới là lạ chứ.
- Chủ nhân yên tâm, ngoại giới sẽ giữ lại phân thân của chủ nhân, sẽ không bị người phát giác dị thường, hơn nữa kỹ năng chiến đấu phải là thân thể ngươi tự mình học tập, nếu không chỉ có ý thức học tập mà nói, thân thể của ngươi sẽ không theo kịp ý thức phản ứng.
Tuyết Nhi chậm rãi giải thích nói.
Lâm Dật Hiên gật gật đầu, nếu như không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, như vậy hắn an tâm, bản thể tiến vào ngược lại để cho Lâm Dật Hiên có chút tò mò.
Trước mắt một hồi biến ảo, Lâm Dật Hiên phát hiện mình tiến vào một không gian tựa hồ như võ quán, bên trong khắp nơi đặt lấy khí giới dùng cho luyện tập.
Sau đó trước mắt Lâm Dật Hiên hiện lên một đạo bạch quang, một lát sau có một nam tử dáng người cường tráng từ bên trong tia sáng trắng đi ra, hắn nhìn Lâm Dật Hiên nói:
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Học tập chiến đấu với ta, có thể ăn một chút thống khổ, đối với dạy học, ta sẽ không có bất cứ thả lỏng nào, hy vọng ngươi có thể kiên trì.
- Ta nhất định có thể kiên trì.
Lâm Dật Hiên gật đầu cam đoan nói.
Nhưng mà rất nhanh Lâm Dật Hiên liền hối hận đối với cam đoan của mình, bởi vì hắn không để ý đến một chuyện phi thường trọng yếu, cái kia chính là học tập chiến đấu phải có thể lực tốt, mà thể lực của hắn ngay cả một nữ sinh cũng không bằng, mà học tập chiến đấu này lại hết sức khổ cực, chỉ chốc lát sau, Lâm Dật Hiên liền cảm thấy toàn thân vừa chua xót lại chập choạng, phảng phất sắp chết đi vậy.
Bất quá nghĩ đến cam đoan lúc trước, Lâm Dật Hiên cũng không có buông tha, một mực không ngừng kiên trì, đến cuối cùng Lâm Dật Hiên cũng cảm giác ý nghĩ của mình sắp mất đi.
- Chủ nhân, Tuyết Nhi đối với ngươi đưa ra một ít đề nghị.
Đúng lúc này Tuyết Nhi lại mở miệng.
- Đề nghị gì?
Lâm Dật Hiên hỏi.
- Ngươi tốt nhất trước nên dùng rút thưởng làm chủ, không cần vội vã mở ra không gian hối đoái.
Tuyết Nhi đề nghị.
- Vì cái gì?
Lâm Dật Hiên có chút kỳ quái, hắn là một mực đang mong đợi mở ra hối đoái không gian, hối đoái đồ vật tốt ở bên trong.
- Sau khi mở ra hối đoái không gian, muốn hối đoái vật phẩm cũng cần điểm năng lượng, mà tốc độ ngươi kiếm lấy điểm năng lượng như muối bỏ biển, cho nên ngươi ở giai đoạn trước có lẽ nên dùng điểm năng lượng cho rút thưởng, có khi may mắn rút thưởng được năng lực thật tốt, chỉ cần ngươi đạt được năng lực tự vệ nhất định, như vậy có thể tiến vào không gian thí luyện, chỉ có ở trong không gian thí luyện, mới có thể đạt được đại lượng điểm năng lượng.
Tuyết Nhi chậm rãi vì Lâm Dật Hiên giải thích nói.
Lâm Dật Hiên giờ mới hiểu được, nguyên lai lấy được điểm năng lượng, không gian thí luyện mới là địa phương thật sự, mà không gian học tập chủ yếu là cho hắn năng lực sinh tồn.
- Không gian thí luyện đến cùng là địa phương nào? Ta cần đạt tới thực lực dạng gì mới có thể tiến nhập?
Lâm Dật Hiên đem nghi vấn trong lòng nói ra.
- Thí luyện không gian là tồn tại dựa trên tất cả tưởng tượng của thế gian mà xây dựng thành, như thế giới điện ảnh, thế giới Anime, thế giới tiểu thuyết, chỉ cần có người nghĩ ra được, không gian thí luyện cũng có thể tiến hành xây dựng.
Tuyết Nhi chậm rãi nói.
- Đây không phải là một không gian vô hạn sao?
Lâm Dật Hiên ngạc nhiên nói.
- Cũng không giống nhau, dù sao không gian thí luyện cũng là vì cho chủ nhân thí luyện mà hình thành, cho nên thế giới trong này là những gì người quen thuộc, sau khi cấu thành, cũng sẽ xuất hiện rất nhiều biến hóa, trong đó có rất nhiều chỗ bất đồng cùng ngươi biết, cho dù nội dung cốt truyện cũng sẽ phát sinh cải biến, cho nên biết rõ nội dung cốt truyện cũng không có trợ giúp quá lớn với người, tất cả còn phải dựa vào thực lực chủ nhân ngươi.
Tuyết Nhi lần nữa giải thích nói.
…
Sau khi đi ra không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, Lâm Dật Hiên phát hiện trời đã tối hẳn, Lâm Dật Hiên ở trong không gian đã chiếm được Tuyết Nhi giải thích, muốn đi vào không gian thí luyện, ít nhất cũng phải có bản lĩnh một địch mười, mà Lâm Dật Hiên bây giờ còn kém một chút, quan trọng nhất là thân thể của hắn quá kém. Cho nên Lâm Dật Hiên quyết định nắm chặt thời gian rèn luyện thân thể.
Về phần rút thưởng, Lâm Dật Hiên vẫn là quyết định lại kiếm một ít điểm năng lượng sẽ tiến hành, thậm chí Lâm Dật Hiên bắt đầu chờ mong lần sau rút thưởng trực tiếp có thể rút thăm được thứ có thể tăng cường thân thể.
Lâm Dật Hiên đứng dậy thoáng nhúc nhích, thân thể đau nhức muốn chết, xem ra di chứng luyện tập trong không gian học tập rất khó tiêu trừ, hắn bất đắc dĩ hít một hơi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường, phát hiện bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi, không ngờ hắn ở trong không gian học tập thời gian dài như vậy, vậy mà hắn một chút cũng không có phát giác.
Đúng lúc này cửa ngoài đột nhiên mở ra, Thượng Quan Tuyết Yên cùng Thượng Quan Minh Nguyệt cười cười nói nói đi đến, Thượng Quan Minh Nguyệt chứng kiến Lâm Dật Hiên, cười nói:
- Dật Hiên, ngươi dậy rồi sao, chúng ta ra ngoài mua quà vặt, chúng ta ở bên ngoài đã ăn rồi, đây là phần của ngươi.
Lâm Dật Hiên tiếp nhận quà vặt trong tay Thượng Quan Minh Nguyệt, vội vàng cảm tạ, trong tay Tuyết Yên cùng Thượng Quan Minh Nguyệt bao lớn bao nhỏ, hiển nhiên là vừa rồi dạo phố trở về.
- Vốn muốn cho ngươi đi hỗ trợ mang đồ, nhưng mà mẹ nhìn ngươi ngủ rất say sưa nên không để cho ta gọi ngươi.
Lúc này Thượng Quan Tuyết Yên thật giống như thê tử chính thức, nhìn Lâm Dật Hiên nói ra.
Lâm Dật Hiên thật có chút không thích ứng loại thái độ này của Thượng Quan Tuyết Yên.
- Tốt rồi, ngươi ăn cơm trước đi, ta đi giúp mẹ thu thập đồ vật mới mua thoáng một phát.
Thượng Quan Tuyết Yên thấy bộ dạng Lâm Dật Hiên ngơ ngác, lại nói một câu, liền cùng Thượng Quan Minh Nguyệt đi lên lầu.
Mà Lâm Dật Hiên còn có chút thất thần, vừa rồi cũng cảm thấy thoải mái nhàn nhạt, làm cho Lâm Dật Hiên thiếu chút nữa lâm vào trong đó, nếu như hôn nhân giữa bọn họ là sự thật thì tốt biết bao a, một nữ nhân bộ dáng xinh đẹp như vậy, hắn thật muốn chiếm thành của mình, bất quá cái này cũng chỉ có thể ngẫm lại, nếu như hắn thực có can đảm lộ ra ý nghĩ như vậy, nói không chừng Thượng Quan Tuyết Yên lập tức sẽ đuổi hắn đi.
Sau khi ăn xong quà vặt mà Thượng Quan Minh Nguyệt mang về, Lâm Dật Hiên chậm rãi nhúc nhích thân thể đau nhức, xem ra hắn nhất định phải nắm chặt thời gian rèn luyện cơ thể một chút, nếu không đừng nói học tập những võ công tuyệt cường kia, cho dù chỉ là một thuật cận chiến đơn thuần cũng muốn hắn nửa cái mạng, lúc trước thời điểm hắn học tập ba kỹ năng, chỉ dùng một buổi tối liền học ba dạng đến cao cấp, nhưng mà thuật cận chiến hắn dùng một buổi chiều, nhưng chỉ là vừa mới nhập môn, liên lụy lớn nhất chính là vấn đề thể lực của hắn.
Cho nên Lâm Dật Hiên vẫn là quyết định trước rèn luyện thể lực, về phần trong không gian học tập, hắn trước tuyển chút ít chiêu thức dùng trí nhớ làm chủ.
- Dật Hiên, tới đây.
Đúng lúc này thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng mang theo ôn nhu của Thượng Quan Tuyết Yên từ phía sau truyền đến.
Lâm Dật Hiên quay đầu, thoáng cái giật mình, chỉ thấy lúc này Thượng Quan Tuyết Yên đang mặc một bộ áo ngủ thuần trắng, mái tóc dài hơi ẩm ướt rủ xuống đến bên hông, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhàn nhạt đỏ ửng, lộ ra càng thêm động lòng người, bộ dạng Tuyết Yên hẳn là mới tắm rửa xong.
- Làm sao vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Mẹ của ta sẽ ở chỗ này một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này ngươi ở lại đây, không có vấn đề gì chứ?
Thượng Quan Tuyết Yên chậm rãi hỏi.
- Không có vấn đề, bất quá có một ít gì đó ta phải đi về thu thập thoáng một phát.
Lâm Dật Hiên gật gật đầu, kể từ khi hắn biết Thượng Quan Minh Nguyệt muốn tới, đã biết rõ có thể như vậy, dù sao bây giờ hắn và Thượng Quan Tuyết Yên là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng một chỗ, ít nhất trước khi Minh Nguyệt rời đi là như vậy.
- Đồ dùng ngày mai trở về thu thập cũng được, hôm nay trước cứ như vậy đi, trời tối rồi, nghỉ ngơi trước đi, bất quá ngươi ngủ cả buổi trưa, chắc có lẽ không buồn ngũ nữa a.
Thượng Quan Tuyết Yên nhàn nhạt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, từ biểu lộ cũng nhìn không ra cái gì, nhưng Lâm Dật Hiên có chút xấu hổ, hôm nay hắn đều học tập ở trong không gian học tập, nhưng ở trong mắt Tuyết Yên liền biến thành ngủ cả buổi trưa.
- Ta nghỉ ngơi ở đâu?
Lâm Dật Hiên chậm rãi hỏi, cơ thể hắn là thật sự mệt mỏi, tuy trên tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng thân thể lại đau nhức muốn chết, thật muốn nhanh chóng nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút.
- Tự nhiên là đến phòng ta.
Thượng Quan Tuyết Yên trợn mắt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, chẳng qua là Lâm Dật Hiên lại có thể từ trong đôi mắt xinh đẹp kia của Thượng Quan Tuyết Yên chứng kiến một tia ngượng ngùng.
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, vợ chồng vốn chính là ngủ chung một phòng, chẳng qua là lúc này bị Thượng Quan Tuyết Yên nói ra, hắn đột nhiên có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, ở chung một phòng cùng người đẹp tuyệt thế như vậy, hắn không kích động mới lạ.
Gian phòng của Thượng Quan Tuyết Yên rất thanh nhã, hết thảy đều là thống nhất màu trắng, xem ra Thượng Quan Tuyết Yên đối với màu trắng rất là thiên vị, trong phòng bài trí cũng rất đơn giản, tổng cộng hai cái tủ quần áo, một cái giá sách, một cái bàn trang điểm, còn có một bàn học, lại có một cái TV treo trên tường cùng một giường lớn.
Chẳng lẽ đêm nay cùng với Thượng Quan Tuyết Yên ngủ ở trên cái giường này, Lâm Dật Hiên trực tiếp nhìn chằm chằm cái giường đôi kia, trong nội tâm rất là kích động.
Nhưng mà Thượng Quan Tuyết Yên nói lại phá vỡ tưởng tượng của Lâm Dật Hiên.
- Ở trong tủ treo quần áo có đệm chăn, ngươi lấy ra trải trên mặt đất nghỉ a.
Lâm Dật Hiên thoáng cái bình tĩnh lại, trong nội tâm cười thầm mình quá tưởng tượng rồi, ngẫm lại Thượng Quan Tuyết Yên làm sao có thể cùng hắn ngũ một giường chứ? Là hắn nghĩ nhiều mà thôi.
Sau khi trải xong chăn đệm, Lâm Dật Hiên lại đi tắm rửa một cái, vốn là ban ngày hắn đã tắm rồi, cũng không cần tắm lại, không nghĩ tới Thượng Quan Tuyết Yên kiên trì bảo hắn tắm lại một lần.
Tắm rửa xong, Lâm Dật Hiên cũng không có mặc quần áo, trực tiếp mặc đồ lót từ trong phòng tắm đi tới.
- Ngươi như thế nào như vậy liền đi ra?
Thượng Quan Tuyết Yên chứng kiến bộ dạng của Lâm Dật Hiên, sắc mặt trở nên hồng, đôi mi thanh tú nhẹ nhăn, lộ ra có chút sắc giận.
- Ngủ a....
Lâm Dật Hiên nhìn Thượng Quan Tuyết Yên một cái, chẳng lẽ Thượng Quan Tuyết Yên lại để cho hắn ngủ cũng mặc quần áo sao?
Thượng Quan Tuyết Yên khẽ giật mình, nàng chuẩn bị tất cả quần áo cho Lâm Dật Hiên, nhưng mà duy chỉ có áo ngủ là không có chuẩn bị, không khỏi làm nàng thầm than tính sai.
Lâm Dật Hiên thấy Tuyết Yên không nói gì thêm, liền tới bên cửa sổ, vốn hắn muốn trải giường chiếu ở cạnh bên giường, nhưng mà Thượng Quan Tuyết Yên lại trực tiếp để cho hắn rời giường xa một chút.
Ngay thời điểm Lâm Dật Hiên chuẩn bị nằm xuống, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ, Lâm Dật Hiên thoáng giật mình một phát, trực tiếp ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên, vừa hay nhìn thấy Thượng Quan Tuyết Yên đang nhìn qua mình.
- Tuyết Yên, mở cửa ra.
Lúc này thanh âm Thượng Quan Minh Nguyệt từ bên ngoài cửa truyền tới.
- Mẹ, chúng con đã buồn ngủ, có chuyện gì không?
Thượng Quan Tuyết Yên hồi đáp, nàng cũng không muốn cho Minh Nguyệt tiến vào, hiện tại nếu Thượng Quan Minh Nguyệt vào mà nói, đây không phải là sẽ rõ, đồng thời nàng lại nói khẽ với Lâm Dật Hiên:
- Mau cất chăn nệm đi.
Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ, nhanh chóng cuốn giường chiếu lại, sau đó bỏ vào trong tủ.
- Mở cửa ra, ta có cái này muốn cho các ngươi.
Thượng Quan Minh Nguyệt nói ra lần nữa.
- Ngày mai cũng được a, chúng ta đều đã buồn ngủ.
Thượng Quan Tuyết Yên ra vẻ ngáp một cái, sau đó nói.
- Không được, hiện tại mở cửa ra.
Thái độ của Thượng Quan Minh Nguyệt rất kiên quyết, không có chút chỗ trống thương lượng nào.
Thượng Quan Tuyết Yên một hồi bất đắc dĩ, muốn cho Lâm Dật Hiên đi mở cửa, nhưng trông thấy Lâm Dật Hiên cởi bỏ thân thể, lời nói lập tức dừng lại, nàng cũng không thể để cho Lâm Dật Hiên trần trụi như vậy đi ra ngoài gặp mẫu thân của nàng a.
- Mẹ, người chờ một lát, ta mặc quần áo vào đã.
Thượng Quan Tuyết Yên đối với bên ngoài nói ra.
- Không cần mặc, ta mang thứ đó cho các ngươi liền đi, nhanh lên.
Thượng Quan Minh Nguyệt thúc giục.
- Nằm trên giường đi.
Thượng Quan Tuyết Yên trực tiếp quay đầu nói với Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên nghe được, lập tức hành động nằm trên giường, trên giường của Thượng Quan Tuyết Yên có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, vừa nghe liền biết là mùi thơm cơ thể của Thượng Quan Tuyết Yên, mà lúc này Thượng Quan Tuyết Yên đã xuống dưới mở cửa rồi.
Thượng Quan Tuyết Yên trực tiếp đứng ở cửa hỏi:
- Mẹ, cho ta vật gì vậy?
- Không phải đưa cho ngươi, là cho các ngươi, nghe lời, mau vào đi.
Thượng Quan Minh Nguyệt trực tiếp đi vào trong phòng, Thượng Quan Tuyết Yên cũng không ngăn cản.
- Dật Hiên, ta cầu cho các ngươi một cái đồng tâm kết, chỉ cần ngươi cùng Tuyết Yên kết đồng tâm kết, liền có thể gần nhau cả đời.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở hộp gỗ ra, bên trong là một sợi dây nhỏ màu đỏ.
- Mẹ, vật này là mê tín, không có linh nghiệm đâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thượng Quan Tuyết Yên một hồi bất đắc dĩ, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Thượng Quan Minh Nguyệt vậy mà sẽ tin những vật này.
- Làm sao sẽ mất linh chứ, đây chính là chỉ đỏ nhân duyên trong chùa đó.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, sau đó hướng Thượng Quan Tuyết Yên nói:
- Ngươi cũng nằm xuống giường đi, ta cột đồng tâm kết cho các ngươi.
Thượng Quan Tuyết Yên không cách nào khác, chỉ có thể nghe Thượng Quan Minh Nguyệt nói mà lên giường, chẳng qua là Lâm Dật Hiên đã thấy trong mắt nàng có một tia không tình nguyện, hai người dựa theo Thượng Quan Minh Nguyệt nói, song song nằm ở nơi đó, duy chỉ có tay là lộ ra bên ngoài.
- Các ngươi nắm tay đi, ta cột đồng tâm kết cho các ngươi.
Thượng Quan Minh Nguyệt nói ra lần nữa.
Sau khi Thượng Quan Tuyết Yên nghe được, có chút không tình nguyện mà cùng Lâm Dật Hiên nắm tay, cảm thụ được bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, Lâm Dật Hiên không khỏi giật mình, hắn vẫn cho là mềm mại không xương là một loại hình dung, nhưng mà bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyết Yên tuyệt đối là đủ mềm mại.
Sau khi hai người đan xen mười ngón, Thượng Quan Minh Nguyệt thấp thân đi đến, đem chỉ đỏ buộc trên cổ tay hai người, sau đó cột ra một cái đồng tâm kết xinh đẹp.
Làm xong tất cả, Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ cười nói:
- Tốt rồi, buổi tối hôm nay các ngươi cột như vậy, không cho phép lấy xuống, nếu không sẽ không linh, đã nghe chưa?
Thượng Quan Minh Nguyệt lúc gần đi lại hướng hai người dặn dò.
Thẳng đến sau khi Thượng Quan Minh Nguyệt ra ngoài, Thượng Quan Tuyết Yên mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó trực tiếp ngồi dậy, mà Lâm Dật Hiên cũng bị kéo lên.
- Tìm gì đó cắt cái này đi.
Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Tuyết Yên nhíu chặt, xem ra cùng Lâm Dật Hiên buộc chung một chỗ, làm cho nàng rất không thoải mái.
Lâm Dật Hiên nhìn đồng tâm kết, bất đắc dĩ nói ra:
- Đó là một nút thắt, không thể cỡi được, phải dùng kéo cắt bỏ.
- Bên trong tủ đầu giường có kéo, nhanh lấy ra.
Thượng Quan Tuyết Yên lo lắng nói, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không biết là gấp hay xấu hổ, hiện đầy đỏ ửng nhàn nhạt.
Lâm Dật Hiên vội vàng thò người mở tủ ở đầu giường, quả nhiên bên trong có một cái kéo, trực tiếp lấy ra, muốn cắt bỏ đồng tâm kết trên tay hai người đi, chẳng qua là cắt thoáng một phát, Lâm Dật Hiên lại giật mình, cái kéo giống như cắt bỏ dây thép vậy, căn bản cắt không được, Lâm Dật Hiên lại thử một chút, vẫn là như vậy, trong lòng của hắn không khỏi cười khổ, không nghĩ tới trong này thật sự bị trộn lẫn dây thép a.
- Ngươi đang làm cái gì?
Thượng Quan Tuyết Yên thấy Lâm Dật Hiên cắt hai cái cũng không có cắt bỏ được đồng tâm kết, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không khỏi lộ ra chút tức giận.
- Thứ này rất cứng, căn bản cắt bỏ không ra.
Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ, xem ra Thượng Quan Tuyết Yên là hiểu lầm hắn căn bản là muốn chiếm tiện nghi.
- Đưa đây, tự ta cắt bỏ.
Thượng Quan Tuyết Yên căn bản cũng không tin tưởng Lâm Dật Hiên nói, trực tiếp đoạt cái kéo tới, sau đó nhắm ngay đồng tâm kết hung hăng cắt xuống, nhìn khí thế, Lâm Dật Hiên thậm chí hoài nghi có thể cắt luôn cả tay hay không.
Đồng tâm kết vẫn là hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có vì Thượng Quan Tuyết Yên tức giận liền mở một chút.
- Thiệt là, mẹ đến cùng từ chỗ nào lấy được thứ này a, vậy mà cắt bỏ cũng cắt bỏ không được.
Thượng Quan Tuyết Yên lại thử trong chốc lát, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Sau đó Thượng Quan Tuyết Yên lại giày vò trong chốc lát, cũng không có thể mở đồng tâm kết ra, ngược lại làm hai người mỏi mệt không chịu nổi.
- Coi như hết, đợi ngày mai rồi nói sau.
Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ nói, hiện tại hắn quá mệt mỏi, thân thể bởi vì luyện tập chiến đấu, sớm đã không chịu nổi gánh nặng rồi, hơn nữa cùng Thượng Quan Tuyết Yên giày vò trong chốc lát, hiện tại Lâm Dật Hiên chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Thượng Quan Tuyết Yên cũng rất bất đắc dĩ, nhưng muốn cho nàng ngủ ở bên cạnh Lâm Dật Hiên, cái này căn bản là không thể nào, nhưng nhìn bộ dáng mệt mỏi kia của Lâm Dật Hiên, nàng cũng không thể để cho Lâm Dật Hiên thức tới sáng, rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể để cho Lâm Dật Hiên ngủ trước, mà chính mình thì nhịn đến hừng đông, sau đó lại nghĩ biện pháp mở cái đồng tâm kết này ra.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu vào phòng ngủ, vừa vặn chiếu vào trên mặt Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên chậm rãi mở to mắt, ánh mặt trời chói mắt lại để cho Lâm Dật Hiên cảm thấy có chút không thoải mái, không tự giác hơi nheo mắt lại, sau đó khóe miệng của hắn không khỏi cười khổ một hồi, vốn là tối hôm qua nằm xuống muốn vào không gian học tập học tập một chút, nhưng mà ngửi mùi thơm ngát trên người của Thượng Quan Tuyết Yên, hắn bất tri bất giác vậy mà thật sự ngủ quên.
Đúng rồi Thượng Quan Tuyết Yên, Lâm Dật Hiên xoay đầu lại, phát hiện Thượng Quan Tuyết Yên đang ngọt ngào ngủ ở bên cạnh hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống lộ ra càng thêm óng ánh, làn da trắng nõn, môi anh đào có chút mở ra, cực kỳ đáng yêu, lúc này Thượng Quan Tuyết Yên không hề có lạnh lùng cùng cao quý như bình thường, ngược lại có một loại đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.
Nhìn nàng đang nằm ngủ gần trong gang tấc, Lâm Dật Hiên lộ ra vẻ mỉm cười, có lẽ mỗi sáng sớm tỉnh lại có thể chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp này, cũng là một loại hưởng thụ, chẳng qua là loại hưởng thụ này cũng không phải thật sự thuộc về hắn, dù sao hắn chỉ là một người giả trang, trong tương lai có lẽ Thượng Quan Tuyết Yên sẽ đi tìm lão công chính thức của mình, sau đó sẽ dành tất cả cho hắn.
Nghĩ tới những thứ này, Lâm Dật Hiên không khỏi xiết chặt, loại sự tình này hắn nhất định sẽ không để cho nó phát sinh, nếu như lúc trước chưa có được không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, có lẽ Lâm Dật Hiên còn không dám có loại dã tâm này, nhưng mà sau khi đạt được không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, Lâm Dật Hiên sẽ có đủ lực lượng, hắn có lòng tin có thể đạt được tất cả.
Chậm rãi đứng dậy, không dám phát sinh tiếng vang, sợ quấy nhiễu đến Thượng Quan Tuyết Yên đang ngủ say, đúng lúc này, Lâm Dật Hiên phát hiện đồng tâm kết vốn là buộc ở trên tay hai người đã có chút nới lỏng, hắn nhẹ nhàng mở thoáng một phát, vậy mà trực tiếp mở ra, Lâm Dật Hiên nao nao, tối hôm qua làm như thế nào cũng không thể mở ra, hiện tại không làm, nó ngược lại mở ra rồi, thật sự là tà môn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Bất quá được rồi, mở ra rất tốt, hắn chậm rãi đứng lên, đột nhiên Lâm Dật Hiên thấy cổ áo áo ngủ của Tuyết Yên có chút ít mở rộng, một vòng rất tròn trắng nõn từ trong cổ áo hiện ra, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra cực kỳ óng ánh, phảng phất như hào quang lóng lánh.
Lâm Dật Hiên cảm giác cổ họng phát khô, không khỏi nuốt từng ngụm nước, hít sâu một hơi, sau đó dùng chăn nhẹ nhàng đắp kín Thượng Quan Tuyết Yên, trong nội tâm nghĩ đến, loại nhìn lén này không coi vào đâu, một ngày nào đó hắn sẽ quang minh chánh đại nhìn.
Sau khi rửa mặt, Lâm Dật Hiên thay đổi y phục, phát hiện Thượng Quan Tuyết Yên còn đang ngủ say, trong nội tâm nghĩ đến cũng không biết tối hôm qua Thượng Quan Tuyết Yên lúc nào mới ngủ, lúc trước nàng là kiên trì không chịu ngủ a.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, Lâm Dật Hiên đi ra khỏi phòng, sau khi đi ra Lâm Dật Hiên dạo qua một vòng, phát hiện Thượng Quan Minh Nguyệt vậy mà cũng chưa thức dậy.
Bất đắc dĩ Lâm Dật Hiên liền vào phòng bếp, sau đó làm một chút thức ăn và cháo, làm xong cũng hơn nửa canh giờ, sau khi làm xong cũng không thấy hai người tỉnh lại, Lâm Dật Hiên chỉ có thể tự mình ăn trước một tí, sau đó hâm nóng cháo lại.
Sau khi ăn xong cháo, Lâm Dật Hiên liền chuẩn bị ra ngoài đi bộ một chút, thuận tiện rèn luyện thân thể thoáng một phát, từ ngày hôm qua hắn nhận thức mình rất yếu ớt, Lâm Dật Hiên liền quyết định hảo hảo rèn luyện thân thể của mình một chút.
Trong vùng biệt thự này có một sân vận động công cộng, bên trong có rất nhiều phương tiện tập thể hình, đồng thời cũng có rất nhiều sân bãi, như là sân bóng rỗ, sân tennis, sân bóng. . ., Lâm Dật Hiên liền hướng về nơi đó.
Nơi đó cách biệt thự của Thượng Quan Tuyết Yên không xa, cũng không gần, ước chừng bảy tám trăm thước gì đó, Lâm Dật Hiên hướng nơi đó chạy đi qua, sáng sớm đúng lúc là thời gian xuất hành, cho nên Lâm Dật Hiên thỉnh thoảng có thể chứng kiến từng chiếc xe hạng sang từ bên cạnh hắn đi qua, mặc dù có rất nhiều hiệu hắn không nhận biết là cái gì, nhưng mà vẻn vẹn nhìn kiểu dáng, liền biết bất phàm, điều này làm cho Lâm Dật Hiên không khỏi cảm thán, ở chỗ này quả nhiên đều là người có tiền.
Bỏ ra hơn mười phút thời gian, Lâm Dật Hiên mới đi tới sân vận động, lúc này bên trên sân vận động ngược lại có không ít người, nghĩ đến hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều người nghỉ ngơi cho nên đều đến nơi đây vận động thoáng một phát.
Bất quá Lâm Dật Hiên nhìn một chút, phát hiện vận động ở nơi đây đều là một ít thanh thiếu niên, lớn nhất cũng không quá hai mươi mấy tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ có mười mấy tuổi, Lâm Dật Hiên đến cũng không khiến ai chú ý, tự nhiên Lâm Dật Hiên cũng không muốn người ở đây chú ý, hắn đến bên một máy tập thể dục, bắt đầu chậm rãi rèn luyện.
Chỗ máy tập thể dục cũng không có người, người bên trong sân vận động không phải chơi bóng, chính là đánh tennis, cho nên nơi đây thật không có người.
Lâm Dật Hiên rèn luyện trong chốc lát, trán đã ra một tầng mồ hôi, trái tim vượt qua phụ tải, thân thể phảng phất đã đạt đến cực hạn, trước mắt thậm chí bốc lên kim tinh, Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể ngừng rèn luyện, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Đúng lúc này một thanh âm thanh thúy lại mang theo tí kinh ngạc theo sau lưng Lâm Dật Hiên truyền đến.
- Lâm Dật Hiên?
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, thanh âm này hắn rất quen thuộc, thậm chí ở trong trí nhớ có chút khó có thể quên, đây là thanh âm của Tiêu Ngọc Nhã, là người để cho hắn đi ra khỏi tuyệt vọng, rồi lại đẩy hắn vào vực sâu.
Xoay đầu lại vừa nhìn, quả nhiên là Tiêu Ngọc Nhã, lúc này Tiêu Ngọc Nhã mặc một thân quần áo thể thao màu trắng, tóc dài đen nhánh tùy ý khoác trên vai, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo một tia khó có thể tin.
Lâm Dật Hiên nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhã, trong nội tâm không khỏi thật sâu kinh hãi, hắn ở thế giới này, cũng là mình bây giờ, ngay tại ngày hôm qua, còn đối với người thiếu nữ trước mắt này yêu nhập nội tâm, nhưng mà tất cả nguyên lai chỉ là một trò đùa, điều này làm cho lòng của hắn triệt để nát tan, nhưng lại không cải biến được hắn yêu say đắm đối với thiếu nữ này.
- Tiêu Ngọc Nhã đồng học, thật là xảo a....
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nói, tuy trong nội tâm nhịn không được rung động, nhưng mà đây chỉ là trong trí nhớ yêu say đắm, hiện tại hắn đã biết rõ Tiêu Ngọc Nhã đối với hắn không có ý nghĩa, tự nhiên sẽ không dây dưa đối với Tiêu Ngọc Nhã, hơn nữa Tiêu Ngọc Nhã lại cầm loại sự tình này làm tiền đặt cược, điều này làm cho ấn tượng của hắn đối với Tiêu Ngọc Nhã này rất kém.
Cảm giác được thái độ Lâm Dật Hiên lãnh đạm, Tiêu Ngọc Nhã không khỏi cứng lại, tuy nàng cự tuyệt Lâm Dật Hiên, nhưng Lâm Dật Hiên cũng không lãnh đạm đối với nàng như vậy a, vài ngày trước sau khi hắn bị cự tuyệt, tuy thương tâm, nhưng mà cũng không có như vậy a....
- Thật là xảo, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mặc dù có chút không quen Lâm Dật Hiên lãnh đạm, nhưng mà Tiêu Ngọc Nhã vẫn lộ ra một nụ cười yếu ớt.
- Ta tới nơi này rèn luyện.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó xoa xoa mồ hôi trên trán.
Tiêu Ngọc Nhã khẽ giật mình, bản ý của nàng là hỏi tại sao Lâm Dật Hiên lại xuất hiện ở bên trong khu biệt thự này, nhưng sau khi nghe được Lâm Dật Hiên trả lời như vậy, nàng tự nhiên cũng không nên hỏi lại.
- Ngọc Nhã, ngươi ở nơi này làm cái gì?
Lúc này một thiếu nữ chạy tới, Lâm Dật Hiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện thiếu nữ này đúng là bình thường cùng Tiêu Ngọc Nhã giao hảo ở trường học, đồng học Lý Tĩnh.
Lúc này Lý Tĩnh mặc quần áo cùng Tiêu Ngọc Nhã không sai biệt lắm, sau khi nhìn thấy Lâm Dật Hiên thì khẽ giật mình, sau đó trực tiếp bĩu môi nói:
- Ta nói Lâm Dật Hiên ngươi cũng thiệt là, Ngọc Nhã đã cự tuyệt ngươi rồi, ngươi như thế nào còn quấn quít chặt lấy a....
- Lý Tĩnh không phải, ta cùng Lâm Dật Hiên chẳng qua là trùng hợp ở chỗ này gặp nhau.
Lâm Dật Hiên còn không có giải thích, ngược lại là Tiêu Ngọc Nhã vì Lâm Dật Hiên giải thích hiểu lầm.
Lý Tĩnh hiển nhiên không tin tưởng nhìn Lâm Dật Hiên một cái, sau khi nhìn đến y phục trên người của Lâm Dật Hiên lại khẽ giật mình, bình thường Lâm Dật Hiên nàng là biết rất rõ, một thân hàng vỉa hè, toàn thân cộng lại cũng chưa đủ một trăm đồng, hơn nữa cả người cũng không có tinh thần gì, nhưng bây giờ bất đồng, Lâm Dật Hiên mặc trên người một thân quần áo cao cấp, trên mặt cũng mang theo hào quang tự tin, nếu không phải bộ dáng vẫn là như vậy, Lý Tĩnh thực hoài nghi nàng có phải nhận lầm người hay không.
- Ngươi ở nơi này?
Lý Tĩnh nhẹ nhàng hỏi.
- Nơi đây? Nơi đây người có thể ở lại sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius