An tưởng mình đi học đã muộn, nhưng chị Hà lại còn muộn hơn. Ra tới đường rồi, nghe tiếng gọi An còn thấy chị đang vội vã ở phía cổng cư xá vẫy An rối rít. Chờ chị với.
- Có lẽ lỡ mất tiết đầu rồi chị ạ.
- Chẳng sao, lỡ luôn tiết sau cũng được. Hai giờ toán hai giờ lý hóa chồng lên nhau nhức hai ba cái đầu một lượt, chẳng ham.
Nhưng An không yên tâm. Chị Hà nói:
- Hay để gọi xích lô đi chung nhé. Tới trường em xuống trước.
- Thôi chị ạ.
- Chị có tiền bao An mà. Sáng nay bố chị dúi cho một xấp, chưa kịp xem lại, cỡ phải trên hai chục không ít.
An vẫn rảo bước:
- Bữa qua chị nghỉ học phải không?
- Ừ, chị Hà đáp rồi ngập ngừng kể, tại bữa trước chị đi chơi khuya quá về ông bố nện cho một trận.
- Chị bị đánh ư?
- An tin không, mình lớn thế còn bị đánh đòn như trẻ con ấy. Ðòn thì chả đau nhưng đau nhất là ông bố xé nát cái váy mới của mình vừa may. Thật bất công.
- Chị nói gì vậy?
- Mình về nhà còn sớm hơn bố. Bố hôm nào cũng vậy, cho tới quá nửa đêm có khi còn qua đêm luôn. Nào ai nói gì đâu. Mẹ mình có càu nhàu thì ông lấy cớ này nọ, làm ăn lớn phải biết nhiều mặt, biết tiêu những đồng tiền nhỏ để kiếm được những đồng tiền to. Có lý. Mẹ mình cũng đang mê sảng về những thứ ấy. Hình như bà đang hùn hạp làm ăn gì hai ba nơi, toàn những “cây” với triệu với đô la. Mẹ đi tối ngày. Bố đi tối ngày. Rủi là tối đó ông bố thấy mình trên đường, thế là ông ấy phóng xe về nhà trước, đón mình ở cửa. Thây kệ, mình chán ngấy đã muốn nghỉ học luôn rồi đấy chứ. Nhưng sáng nay...
- Còn một năm nữa, chị bỏ dở uổng.
- Tốt nghiệp phổ thông hay không thì cũng vậy. Mình nghĩ chán, chả muốn học làm gì.
- Chị nói thế chứ, lắm kẻ thèm được có cơ hội như chị.
Hai người băng qua đường, nhìn sang cổng trường đã vắng hoe. Hà kéo An:
- Ði ăn bánh cuốn với chị đã.
- Thôi.
- Bún, phở gì ở đầu đường này cũng sẵn.
- Thôi, muộn mười lăm phút lên văn phòng xin giấy vào lớp cũng chưa sao chị Hà ạ.
Nói rồi An đi như chạy vào phía trong sân trường.
Sau đó không biết chị Hà có tới trường chị hay bỏ luôn tiết đầu. Cả tiết sau nữa không chừng. Khi tan học An đã thấy chị đứng ngoài cổng đợi An với mấy người con trai vây quanh. Thấy An, chị rẽ đám bạn bước tới.
- Lối vào cư xá mình có một quãng cách đường xe nhưng đêm hay ngày đi ngang qua khu cổng một mình chị vẫn thấy “lạnh lạnh” thế nào ấy.
Không biết chị Hà nói thật hay “ngẫu hứng” nhưng tự nơi chị đã khiến An phải có cái nhìn lạ hơn mọi ngày. Chung đường với chị kể cũng vui. Cả hai đều chung sở thích, thích hoa nở vườn nhà người khác và thích cả những cây cối có tên hay không có tên, có chủ hay không có chủ ở sâu hai ven đường. Có khi đề tài lại là những khung cửa sổ. Cả hai đều thích những khung cửa sổ hình vòng cung và những thanh sắt uốn lượn hoa văn của các lan can đã tự bao đời, hơn là những kiến trúc gãy góc hiện tại. Nhưng dù sao nếu ở thì ở trong một ngôi nhà “nhấn nút” nhiều vẫn thích hơn là phải khom lưng nhóm bếp hay gục mặt xuống thau quần áo đầy ú ụ. Ðiều này cả hai cũng đều nhất trí.
- Bọn con trai có đứa lì lắm, nó thích nghe cả khi mình mắng vào mặt chúng nữa.
Chị Hà kéo An đi. Chả mấy khi mà chị không có một cái “đuôi”. Một chiếc “cúp” rà theo hay vài câu vừa mới... trọ trẹ được từ bài thơ đầu gửi đăng báo. Mất tự nhiên thật, nhưng kể ra cũng “thinh thích” dù An chỉ là nhân vật phụ.
- Khi biết có ai ở sau, mình cũng cảm thấy nhột lưng lắm. Thây kệ, mãi rồi quen. Miễn là họ đừng mở miệng tán tỉnh chọc ghẹo là yên thân.
An nhớ câu: Làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu. Bây giờ An hiểu phần nào nỗi “bạc phước” của người nữ... bị trời bắt đẹp. Khốn khổ họ vẫn thích tỏa hương, thích ươm mật thì đất trời nào chẳng dễ ngả nghiêng. Như chị Hà, áo đi học bao giờ cũng chọn vải trắng mỏng. Mái tóc thì bữa mùi dâu, hôm mùi táo, chẳng bữa nào tới trường quên bôi lén sau gáy một chút nước hoa. Ðiểm văn, điểm toán, điểm hạnh kiểm thì chỉ thầy cô với bạn bè biết. Ra đường nàng là hoa hậu. Ở nơi vũ hội nàng là nữ hoàng. Môi nho, mắt nhãn, nàng tươi trẻ và sống động... hơn những bài sinh vật, hóa lý ngoằn ngoèo công thức.
An nhớ lời chị Kim: Nếu yêu cái này thì thôi yêu cái kia. Khổ nỗi, có người con gái nào giấu kỹ được cái gương. Và cái gương đối với một số tóc dài thì lại nằm ngay trong mắt nhìn của bọn con trai ngoài đường mới chết chứ.
- Chị có ngượng không, bao giờ chị bị vấp té không?
Chị Hà nựng cằm An:
- Em bé ạ, em dễ thương lắm. Bọn con trai nó không nhìn đường thì nó té sấp xuống vũng nước chứ mắc mớ chi tới mình, chị vẫn có thể mút kem tỉnh bơ hay nhai đầy miệng ổi, xoài mà đi về tới nhà an toàn.
- Có bao giờ chị trả lời người lạ?
- Vui lắm chị mới có lịch sự ấy. Vì thực ra em nghĩ coi, người đàng hoàng đâu có sẵn ở ngoài đường như thế. Phần đông bọn chúng chỉ nhố nhăng, hoạ hiếm lắm mới có người thành thật.
- Làm sao mà biết được?
- Hãy cứ nhìn thẳng vào mắt họ, nếu họ cúi xuống hay vội ngó lơ thì...
Chị Hà cất tiếng cười. An thắc mắc:
- Thì sao hở chị?
- Thì coi chừng trái tim mình chứ còn làm sao nữa.
- Trái tim mình là trái tim mình chứ có làm sao phải coi chừng?
- Ấy thế mà bị đánh cắp lúc nào không biết đấy, nhỏ ơi.
An mơ hồ hiểu, hẳn cái “bà này” cũng đã nhiều lần bị “đánh cắp”. Nhưng chẳng lẽ một người lại có thể có lắm trái tim đến thế?
- Trái tim mình chỉ bị đánh cắp một lần thôi nhỏ ơi. Bởi sau đó hắn sẽ ngộp và chết lăn quay ra nếu hắn không tìm lại được trái tim... người khác thay thế vào.
-...
- Chị chẳng trách An khờ đâu, nhỏ ạ. Ðã có lần chị tưởng trái tim mình bị đánh cắp đấy. Ðó là lần đầu tiên biết yêu. Mình cứ đi theo anh ta mà đòi, đòi cạn cả nước mắt, nát cả sách vở. Ấy thế mà nhận ra trái tim mình vẫn còn nguyên đấy. Nghĩ lại ngượng chết được.
- Thấy An yên lặng, chị Hà hỏi:
- Chị hỏi thật, An có bạn trai chưa?
An cũng trả lời thật:
- Bạn trai trong lớp em thiếu gì, may là chưa đánh nhau lần nào cả.
- Nói chi tới mấy “chú bé” cùng lớp, chị Hà cười, có bạn trai để đi chơi riêng cũng thú lắm An ạ.
- Em ghét cay ghét đắng cái thứ “kết mô đen,” bồ bịch lung tung, giận hờn linh tinh chẳng ra sao cả.
Chị Hà bẹo má An:
- Chưa tới lúc đó thôi, em bé ơi.
Chợt chị Hà đứng khựng lại, hỏi:
- Còn cái anh chàng đi vespa hôm nọ là sao hở An?
An tròn xoe mắt:
- Là sao, là sao?
- Có vờ không đấy?
- Chị tưởng em lớn lắm à?
- Lớn lắm thì chưa lớn lắm đâu, nhưng cũng chẳng còn nhỏ nữa. Mà này An, em có biết là mình dễ thương lắm không?
Bước chân An chậm lại:
- Chị chọc em làm chi.
- Thật đấy. Ðáng lẽ câu ấy phải để dành cho một ai đó thì hay hơn, phải không? Chị nhớ hồi học cấp hai chị cũng chỉ thích diện một màu trắng, đi học hay đi chơi. Hồi đó nhà thường lắm chứ chả được như bây giờ, bố mẹ chi li từng đồng trong ăn mặc. Mới cách đây đôi ba năm chứ đâu xa, ấy thế bây giờ mỗi lúc nghĩ lại chị tưởng như đã lâu lắm vậy, xa lắc xa lơ từ cái thời nào rồi...
Hai người đã về tới lối vào cư xá, một vùng cây xanh và những khu nhà cũ kỹ nằm chen lẫn hút sâu vô trong như lúc nào cũng đựng bóng tối yên lặng, xa khuất hẳn thành phố.
- Có vespa đón trễ kìa.
Chị Hà quay lại bất ngờ làm An cũng quay lại. Rồi chị bật cười thành tiếng giòn giã trêu chọc.
- Anh ấy tên gì vậy An?
- Thức.
- Cái tên nghe quen quen. Anh ấy thường đón An không?
- Họa hiếm. Anh ấy quen với chị Kim mà.
- Quen thân hay sơ?
- Thân sơ gì ai mà biết được chị.
- Tới nhà thường thì biết chứ gì?
- Còn cái điện thoại và nơi làm việc. Ai biết hết được thành phố này ngang dọc bao lối.
- Ừ nhỉ. Chị Hà cười gằn khó hiểu, trông dáng anh ta cũng quen quen, không biết mình đã gặp anh ta ở đâu đó một lần rồi thì phải.
Chia tay chị Hà rồi An còn thấy câu chuyện chưa hết.
Suốt buổi chiều và buổi tối An cứ phân vân không biết có nên kể cho chị Kim nghe câu chuyện hồi sáng với chị Hà, cả sự kiện “quen quen không biết gặp anh ta ở đâu?” Chị Kim đánh giá chị Hà thế nào nhỉ? Chẳng ra sao cả. Ðối với An, mọi chuyện vừa được nghe có gì đáng e ngại song cũng thật quyến rũ. Một người nam tới gần một người nữ, hình ảnh này không lạ chi trong phim hay trong truyện, nhưng nó vẫn thật lạ từ miệng của chị Hà đối với An. Có một cửa sổ nào đó rất gần, rất kỳ diệu mà ta chưa mở ra. Biết chắc là rất nhiều gió nhiều ánh sáng từ sau khung cửa ấy, chị Hà đã hé mở, tránh sao một An mỏng manh không khỏi rung rẩy, chóa mắt, choáng ngợp.
Buổi tối chị Kim đi làm về trễ, An cứ bồn chồn đi lại mãi ngoài sân. Giá có ai đó để nói chuyện, chuyện gì cũng được, có lẽ An đã không phải suy nghĩ vẫn vơ những chuyện gì đâu đâu như vậy.
Ngồi trên xích đu được một lát An nghĩ hay là mình sang chơi với chị Hà một chút. Cô bé đứng lên ra cổng. Nhưng chưa ra tới cổng An chợt nhớ tới chậu cây mà anh Thức đã tặng hôm sinh nhật. Nó vẫn còn đứng đó, lẫn trong đám chậu kiểng của ba gần sát cổng. Cho dù là đích thân “bộ trưởng bộ phá hoại cây cỏ” xem lá nhưng vẫn chưa gọi được tên hoa. Hỏi ba, ba cũng lắc đầu. An tính phải hái mẫu lá đem hỏi mấy chủ nhân “hoa cá kiểng” trong khắp phố may ra mới truy tìm lý lịch loài hoa này. Nhưng có thể chẳng ai biết, bởi biết đâu nó chẳng là một loại hoa dại nào đó.
An xoa đầu đám lá trơn mượt với cảm giác mơn trớn thích thú khó tả. Lớn mau lên cây ơi, ta muốn biết mi sẽ tặng ta gì trong mùa tới.
Rồi An bứt một cọng lá đưa về phòng, ủ xuống dưới gối. An tin là mình sẽ ngủ mơ, một giấc mơ thật đẹp. Giấc mơ có cánh đưa An lớn lên.
Anh Thức xuất hiện khá đột ngột từ cánh cửa phía sau lưng, khi An đang vừa nhâm nhi những mắc me dốt vừa cặm cụi học bài.
An nhảy chồm lên phản đối:
- Ai cho phép anh vô phòng con gái mà quên gõ cửa?
- Nhưng cửa có đóng đâu mà gõ?
- Anh gặp chị Kim chưa?
- Mẹ bảo chị Kim đi vắng.
- Có lẽ chị ấy loanh quanh nhà mấy đứa bạn gần đây thôi. Anh tới lâu chưa?
- Nãy giờ.
- Nãy giờ anh ở đâu?
- Ðứng đây.
- Ðứng đó nãy giờ?
- Có sao đâu.
- Cho anh đứng đó tiếp.
- Cũng được thôi. Nhưng còn cái này?
Anh Thức luồn trong ngực áo lấy ra thanh chocolate đưa lên môi làm một cử chỉ khiêu khích. An thua ngay tại chỗ, đồng thời cũng thắng ngay tại chỗ. Rất tự nhiên cô bé chộp lấy thanh kẹo từ tay anh Thức, đã thành thói quen, đẩy cho nó lòi khỏi lớp giấy bọc, nhẹ nhàng gỡ lấy giấy bạc và bẻ ngay lấy một miếng.
- Nói gì đi chứ, An?
- Thường thì miếng thứ hai mới biết ngon. Anh đừng trêu em.
Một người ngon, một người ngọt miệng. Thức không rời mắt nhìn An, anh tìm một điếu thuốc. Anh tìm một điếu thuốc hay tìm một cái gì đó trong đời mình, nhẹ nhàng như gió thoảng. Có những lúc mình cảm thấy thực sự mình ngây ngô, ngớ ngẩn, ấy là lúc mình cảm nhận sự hạnh phúc có mặt. Có mặt không hay chỉ là bóng dáng? Thức đang cất bước và muốn nhấc bổng đời sống mình.
An la toáng lên:
- Ai cho phép anh hút thuốc trong phòng người ta?
- Chứ anh hút thuốc ở đâu bây giờ?
- Tàn thuốc vương vãi kìa...
- An phải giới thiệu cho anh một cái gạt tàn thuốc chứ?
- Không ai đi hỏi cái gạt tàn thuốc trong phòng con gái bao giờ.
- Ồ, xin lỗi.
Thức ngửa gót giày dập vội điếu thuốc đang cháy dở rồi búng mẩu còn lại bay vèo ra ngoài cửa sổ.
- Chị Kim mà biết được điều này hẳn anh khó sống. Ngay chuyện tiếp bạn trong phòng đã là một điều tối kỵ.
- Thôi, anh về.
- Anh không đợi chị Kim à?
Thức nhún vai:
- Biết đâu mà đợi. Mới tới đã bị dập tới tấp.
An gói cẩn thận thanh chocolate lại rồi lùa vào ngăn kéo bàn, đứng dậy:
- Ði với em ra ngoài này. Không chừng chị Kim chỉ dạo quanh trong khu cư xá chứ không đâu xa.
Nói rồi An chạy nhanh xuống những bậc thang, vọng vào dặn mẹ:
- Mẹ ơi, con ra ngoài với anh Thức đi tìm chị Kim, mẹ nhé.
Không có tiếng trả lời. An đã nắm tay anh Thức lọt ra khỏi cổng.
- Những năm trước đường trong cư xá còn thênh thang, tối đến còn đèn thắp dọc hết các lối. Riết rồi thiên hạ làm nhà lấn, điện cột sáng cột lu chẳng ai thèm để ý, thế là tụi em mất cái thú đi dạo vào mỗi chiều mỗi tối.
- Cứ xem những cây cối trong khu này thì tuổi của nhà cửa nơi đây cũng phải ăn mừng thượng thọ rồi nhỉ?
- Chắc chắn là thế đấy. Tất cả tụi em đều sinh ra ở đây. Hồi ba em còn là nhân viên của Sở Hỏa Xa thì khu cư xá này đã có rồi, trước cả nhà ga hàng hóa và xưởng sửa chữa gần đây.
- Ba em chắc đã về hưu?
- Lâu rồi anh ạ, từ những năm em còn nhỏ xíu xiu. Về hưu rồi thỉnh thoảng ba em vẫn thích dắt em đi dạo dọc đường rầy và lên tới tận khu nhà kho chứa hàng vào mỗi chiều tối.
- Bây giờ mình đi được không?
- Ghê lắm, tối thui. Lơ mơ là có kẻ sẽ “xin tí huyết” anh liền.
- Ghê thiệt.
- Ghê chớ sao không ghê. Em cứ tiếc là sao khi mình lớn lên cái gì cũng bé dần và hẹp lại. Cả những bước chân mình làm như cũng ngắn đi. Và tiếng còi tàu bây giờ em nghe cũng không còn như ngày còn bé nữa anh ạ.
- Thế à? Anh Thức không thấy được đôi bi ve xanh tròn trong vùng tối nơi khuôn mặt An, người ta dùng cồn điện rồi à?
- Không phải đâu. Em nghĩ cũng thế thôi. Em chỉ có cảm tưởng như nó gấp gáp hơn, hối hả và khô khốc làm sao ấy. Anh có bao giờ cảm thấy điều ấy không, anh Thức?
Không. Quê Thức không có tiếng còi tàu. Cả tuổi thơ ven biển hầu như không còn âm hưởng gì vang vọng, ngoài những tiếng nổ chát chúa của chiến tranh đến mù điếc cả thính thị quá khứ. Một tuổi trẻ trốn chạy về thành thị cũng chỉ là tập hợp những tiếng động hỗn loạn.
- Anh không nói gì đi, anh Thức.
Thức giữ chặt lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại của An trong tay mình, nhìn ngược lên những tàn cây tối om ở trên cao. Nói gì cho bé nghe nhỉ, một mảnh đời bị cháy xém. Bé có nên biết không, những ngày tháng lang thang vỉa hè như một tay bụi đời. Tình thương thiếu thốn như cơm ăn. Thủ đoạn thừa thãi như rác rưởi. Bé chẳng nên biết nhiều. Khoảng trời trước mắt bao giờ cũng hẹp hơn khung trời mơ tưởng.
- Anh nghĩ gì mà im lặng mãi vậy?
An cấu nhẹ vào cánh tay anh Thức. Anh tỉnh lại bằng tiếng cười nhỏ:
- Anh nghĩ em luôn được điểm 10 môn văn phải không?
- Anh ngạo em à?
- Em có một tâm hồn nhẹ nhàng, dễ bay bổng. Hoài niệm tốt cũng là cách của một nhà văn đấy.
- Anh hay lạc đề. Bây giờ anh sống ra sao hở, anh Thức?
- Ở trọ nhà một người bạn hôm nay.
- Bạn hôm nay là sao?
- Vì rất có thể mai mốt sẽ không còn là bạn nữa.
- Làm như cỏ cây đất đá gì, đứng lên là phủi tay. Các anh rõ chán.
- Ừ, chán thiệt. - Thức muốn dứt ra khỏi câu chuyện - Chán thiệt nếu chỗ đèn sáng kia không có cái gì bỏ vào bụng.
An reo lên:
- Chuối nướng đấy. Em sẽ bao anh một chầu chuối nướng nóng hổi.
- Có mang theo tiền không đấy?
- Không sao. Hàng quà quanh đây đều... dưới quyền quản lý của em hết.
Những miếng chuối nướng chưa ngậm vào đã muốn trút hết cả răng, ấy thế mà chớp mắt An đã đầy miệng.
- Phải ăng nóng mới ngon anh ạ. Mình đi một vòng lát nữa trở lại.
- Hết vỉ chuối đó chứ?
- Không biết chừng.
- Em có vẻ rành ăn uống nhỉ?
- Em chỉ hay ăn chứ không rành. Bằng chứng là em chỉ được chức hội viên Hội ăn quà vặt.
- Như vậy Hội viên trưởng sẽ khủng khiếp lắm.
- Lẽ dĩ nhiên, phải rành cả điểm nào, xó xỉnh nào nổi tiếng món gì, ở đâu vừa miệng, hợp túi tiền.
- Theo An, có ngày anh sẽ đương nhiên là hội viên.
- Hội viên danh dự thôi.
- Lý do?
- Vì anh đâu có thuộc “tầng lớp” của tụi em. Lớp em còn có nhiều “Bộ” nhiều “Hội” rất trứ danh mà “ngoài đời” không thể có được. Như: Bộ trưởng bộ nước mắt, bộ trưởng bộ thích đùa dai... Hội trưởng hội bảo vệ những người ngủ gục (trong lớp). Hội trưởng hội những bà la sát, vân vân và vân vân.
- Còn chức vị của An?
- Hội trưởng hội phá hoại cây cỏ. Vì bất cứ hoa lá cành nào lọt vào mắt em rồi cũng sẽ lọt vào cặp em. Nơi nào có cỏ dù cấm hay không em cũng thích lột giày dép ra chạy cho mát chân mà không cần biết tới ai cả, dù là người bảo vệ công viên.
- Anh ước gì có thể trẻ lại để học lớp em.
- Làm gì mới được chứ? Chẳng lẽ anh chỉ ham một “chức vị” nào đó?
Anh Thức giấu một nụ cười. Có thể như thế. Có thể chỉ mong được hưởng những nụ cười và ánh mắt hồn nhiên mà trong đời mình chưa bao giờ có được. Những chức vị ngoài đời tẻ nhạt quá, không lộng lẫy, cao quý bằng những chức vị trong các trò chơi thuở ấu thời.
- Anh Thức này, anh để ý ngôi nhà có thắp đèn sáng ngoài sân kia không?
- Nhà ai vậy?
- Chị Hà, một người đẹp của cư xá. Mình tới đó chơi đi.
- Chi vậy?
- Ðể biết một người đẹp cũng nên lắm chứ anh.
- Ồ, anh không thích gai góc.
An bật cười:
- Anh vậy mà nhát gan.
Thức cười theo:
- Ừ, anh nhát gan. Anh sợ những tiếng sét bất tử.
- Thần sấm sét là em dây nè. An đối mặt với Thức và vỗ vào ngực mình, em chưa cho phép thì trái tim anh không được... rung rinh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Từ ánh sáng hắt ra, Thức thấy long lanh đôi mắt vị thần đầy uy lực thật gần. Và cùng giọng nói rất “thần” ấy đã khiến cho Thức hơi chao người trong một giây. Một giây sau Thức mới nhập vai được: Xin ghi nhận. Cả hai cùng cất tiếng cười vui vẻ. An kiễng chân ló đầu lên khỏi cánh cổng gọi Quân đang lui hui ở trước sân:
- Làm gì đó, Quân?
Thấy An, Quân vội buông chiếc giẻ lau chạy ra:
- An đó hả, mình đang thử chiếc xe.
- Xe mới?
- Mới nguyên thùng. Một chiếc xe “cuộc”.
- Kỳ này Quân định dự thi “cúp truyền hình?”
Quân ngượng nghịu:
- Ðâu có. Mình chỉ thích có cái xe hai “líp” chạy cho ngon lành.
- Cũng hay đấy. Chị Hà có nhà không vậy, Quân?
- Chị ấy đang có mấy người bạn ở trong nhà. An vào nhà chơi đi.
An ngần ngại:
- Thôi, khi khác vậy.
- Ðể mình gọi chị ấy ra nhé?
- Ðừng, Quân. Chả có gì cần.
- Thì An cứ vào chơi đã.
- An có người đợi ngoài này.
- Mời bạn ấy vào chơi luôn.
- Thôi, An về đây.
Quân lọt ra khỏi cổng theo An vừa ngoắt đi:
- Mình đã ghi tên cho An ở hồ bơi Yết Kiêu rồi đấy.
- Cám ơn Quân! - An nói vọng lại khi đã ra tới con đường tối om - Bao giờ đi An sẽ nhờ Quân coi lại giùm chiếc xe đạp ở nhà An nữa đấy.
Anh Thức nhắc:
- Bây giờ mình trở lại làm hết vỉ chuối nướng hồi nãy nữa chứ?
- Hết thèm rồi. - An đẩy Thức đi trước - Bây giờ anh về trước lấy xe chở em đi một vòng.
- Ði đâu giờ này?
- Chẳng đi đâu cả. Em chỉ thích loanh quanh một vòng.
- Ðể làm gì vậy?
- Thì để... chóng mặt về ngủ cho ngon.
Thức chiều An, anh trở về chào gia đình rồi dắt xe ra. An nhỏ nhít ngồi nép sau anh, cô bé vẽ một vòng cho chiếc xe chầm chậm lượn quanh hết một lược con đường chu vi cứ xá rồi trở lại vị trí cũ.
An chìa bàn tay ra:
- Chúc anh ngủ ngon.
Những ngón tay chưa nắm gọn, An đã rút vội về và vụt biến như một con chim, khuất vào trong cổng.
Dù đã nghe An tả sơ về tình trạng chiếc xe đạp nhưng Quân cũng không ngờ nó có thể xuống cấp tàn tạ đến mức phải xách cổ vác nó ra ngoài sân chứ không thể dắt nổi.
- Quân xem phải bắt đầu sửa từ đâu?
Quân vừa phủi tay bụi trên hai ống quần Jeans vừa quan sát kỹ chiếc xe:
- Ðầu tiên phải làm sạch bụi cái đã, cỡ chừng cả năm không mó tới phải không?
- Trên hai năm là ít, từ khi chị Kim mua xe gắn máy.
- Cặp vỏ nứt, chắc chắn ruột cũng phải thay. Bộ thắng và cặp vè móp méo rơi rụng cũng phải thay luôn. Sên, líp cần phải gỡ ra xem lại. Tóm tắt là mọi thứ đều phải nghĩ tới chuyện sửa hoặc thay thế.
An bóp chiếc chuông xe, tiếng chuông “kính coong” kêu vang khiến cô bé thích thú.
- Nó còn tốt đấy chứ?
Quân bật cười:
- Duy có một thứ không cần thì còn tốt.
- Không cần sao được, nó vẫn kêu to.
- To nhưng vẫn chẳng khiến ai chú ý. An xem bây giờ có chiếc xe đạp nào người ta ráp chuông đâu?
- Kệ họ, nhưng An cứ thích.
- Thích thì để lại. - Quân xem xét cái chuông - Ừ hàng ngoại đây. Cả cái khung bằng đuyara bây giờ cũng hiếm thấy, vừa nhẹ vừa chắc, khỏi cần sơn, chỉ cần đánh bóng là sáng như mới.
- Quân làm được không?
- Dễ ợt, để mình lo cho. Này nhé, Quân sẽ đưa về nhà, tháo ra hết, chùi rửa và xem lại cái gì cần thay Quân sẽ kể ra để An đi mua, cái gì phải sửa để Quân sửa cho.
- Quân sửa xe được à?
- Xe đạp chứ có gì đâu. Chỉ cần chiếc kìm và cái mỏ lết.
- Tài thật. Chỉ lo Quân tháo ra rồi không biết ráp lại thì...
- Thì đem bán “lạc xon” chứ có gì phải lo.
Quân cười. An cười.
- Tôi sẽ bắt thường bạn cái xe “cuộc” mới đấy.
- Sẵn sàng, nếu An đi được xe khung ngang.
An mạnh miệng:
- Sao lại không. Bộ thế giới này không có “cua rơ” nữ chắc!
- Nhưng tiếc rằng ở xứ ta thì chưa.
- Chưa rồi sẽ. Tôi sẽ là... Kiện tướng công huân đầu tiên môn xe nữ cho bạn xem.
- Xin chúc mừng trước.
Quân xòe tay ra để nhận một cái đập mạnh của An. Cả hai cười vui vẻ. Quân vác cái xe lên vai nhẹ nhàng bước ra cỗng còn ngoái lại:
- Hẹn một tuần sau tới nhận hàng nhé.
Không đợi đến một tuần sau, ngay buổi chiều An đã có mặt ở cổng nhà Quân. Quân lật gọng chiếc xe và bắt đầu gỡ bánh xe sau với cả búa và kìm.
- Làm chi mà nóng ruột thế?
- Tới kiểm tra Quân làm việc được không?
- Sợ đổi đồ hở? Hì hì, mình sẽ tới tiệm bán phụ tùng đổi hết lại thì đúng hơn. Chiếc xe... bạn xem nè, rụng càng hết cả rồi.
An như không để ý đến chiếc xe và cũng chẳng cần biết tới công biệc tiếp sau đó của Quân sẽ ra sao, cô bé đi một vòng sân xem xét những chậu cây cảnh rồi đá nhẹ vào đôi tạ tay xem chúng lăn dưới gốc mận.
- Thôi, dẹp đi Quân. Mình thích chơi cầu với cậu, được không?
Quân ngớ người, đưa đôi tay đầy dầu đen sì quệt cả xuống nền sân xi măng, không hiểu An nói thật hay đùa. Cô ta một mực đòi Quân phải bỏ hết mọi việc để chỉ lo chiếc xe cho cô ta, giờ lại...
- Tự dưng chiều nay mình thấy... khỏe quá. An nói và quay một vòng cánh tay nhỏ nhắn trước mặt Quân châm chọc, bộ Quân không thích à?
- Có chứ, Quân vội quấn lấy cái giẻ lau, đợi mình lấy dầu rửa tay đã.
Khi Quân vừa lau sạch đôi tay, An lại khiến cậu ta cụt hứng:
- Nhưng mà thôi Quân ạ, ngoài đường còn nắng quá. Chỉ vài trái là chạy đổ mồ hôi, chẳng ham chút nào. Hay là... phải rồi, tại sao mình không đi bơi nhỉ?
Lại còn thế nữa. Cái chong chóng cánh tay An đang quay trước mặt Quân, nó sẽ còn quay tiếp hay sắp dừng?
- Thông báo, hồ bơi huấn luyện còn đang sửa chưa biết đến bao giờ mới nhập khóa. An quên rồi sao?
- Ố là la, mình đâu có tham vọng làm vận động viên bơi lội. Thôi dẹp cái chương trình huấn luyện đi Quân. Mình chỉ thích vùng vẫy nước cho mát thôi.
- Thế thì dễ. Có hồ bơi công cộng dành cho cả con nít lẫn người lớn lúc nào cũng mở cửa.
- Tuyệt quá, còn chần chừ gì Quân không sửa soạn đi.
- Nhưng...
- Còn nhưng nhị gì nữa, bồ ngán phải chở tui hở?
- Xe honda của mình ba giữ chìa khóa rồi.
- Còn chiếc xe “cuộc” mới tinh để dành đua chắc?
- Xe “cuộc” đâu có chỗ ngồi sau?
- Ừa há. Chả lẽ mình lại phải quay chong chóng đổi ý nữa?
- An dám ngồi đằng trước không?
- Không sau thì trước, có gì mà không dám. Nào lên đường... Nhưng...
- Ðừng quay chong chóng nữa.
- Hết gió rồi, yên tâm. Mình tính thế này nè, để mình đi bộ trước đợi Quân ở ngoài cổng cư xá kẻo lỡ ông bà già thấy mình đi chơi linh tinh kiểu này hẳn khó sống.
Hồ bơi Yết Kiêu vào những ngày nóng nực như thế này còn đông hơn rạp hát. Chủ yếu là những “kiện tướng” nhí. An thấy yên tâm và yên tâm hơn nữa là dãy hàng quà dàn hàng chào hai bên lối vào dành bồi dường cho các “kiện tướng” sau khi ngụp lặn vùng vẫy dưới nước xong, ăn cái gì cũng thấy ngon và muốn ăn nữa.
Quân chỉ nơi thuê đồ tắm cho An và phòng thay đồ nữ, rồi anh chàng biến mất.
An loay hoay mãi với mãnh áo tắm một mình, cuối cùng cô bé đẩy đại một cánh cửa khép hờ phòng bên cạnh.
- Ê, làm gì vậy, tính... dê hở?
Một bạn đang ngửa cổ xả nước quay ra nạt An.
Tiếng cười phun nước và sau đó An bị lôi tuột vào trong.
- Quê vừa chứ. Bộ mới đi hồ bơi lần đầu hở?
- Ừa.
- Thế này nè...
Không có phản ứng phụ. An được bóc nhanh để thay vào bộ áo tắm ôm sát người.
- Hơi bó một chút đấy, nhưng chả sao, càng nổi. Áo thuê phải không?
- Mình bốc đại. Có kỳ lắm không?
- Tuyệt vời. Bồ tên gì?
- An. Còn bồ?
- Hoàng Ly.
- Hoàng Ly à, tên hay nhỉ. Tớ khoái bồ.
Hoàng Ly đẩy An tới vòi sen:
- Xả nước đi rồi ra hồ cho kịp suất với tớ.
Chỉ khi ngâm mình dưới nước hồ rồi An mới thấy bớt ngượng. Dù rằng toàn những ông nhí, các cô cậu ở đây chưa chiếm được một góc hồ. Ở góc hồ bên kia Quân đang đảo mắt tìm An. An đưa tay vẫy cao ra hiệu.
- Ai vậy?
Hoàng Ly hỏi. An đáp bừa.
- Ông em họ.
- Ðược đấy. Giới thiệu với tớ đi.
Người con trai hơi e dè khi tiến lại.
- Ðây là Quân, còn đây là Hoàng Ly. Các bồ làm quen với nhau đi.
Hoàng Ly đưa tay ra, Quân còn chưa hiểu ý thì đã bị kéo ngồi xuống mép hồ. Chưa ổn vị cậu ta đã bị tấn công tới tấp:
- Tập tạ phải không? Trông Quân “phông” lắm nhưng coi chừng... thiếu bề dài đấy.
Nói rồi Hoàng Ly phóng xuống nước, kéo An theo.
- Sao bồ bạo miệng thế?
- Có gì đâu, em của bồ cũng là em của tớ. Bồ không thấy nhận xét của tớ là đúng à?
An cười. Nếu người ta cứ nói ra tất cả những điều mình nghĩ thì mọi sự đều chói như nắng giữa trưa.
- Bồ có đồng ý không, bọn con trai thiếu bề ngang thì không đến nỗi, chứ thiếu bề dài coi không được.
- Bồ có vẻ rành về ngoại hình nhỉ.
- Người ta bảo tương lai thế hệ bọn trẻ mình có khuynh hướng phát triển ngoại hình cao lớn hơn những thế hệ trước làm mình cũng cảm thấy sốt ruột.
- Bộ bồ ham làm cầu thủ bóng rổ hay bóng chuyền?
- Cần gì phải làm cầu thủ. Này nhé, bồ không thấy bực bội khi họp mặt giao lưu nhi đồng quốc tế người ta chọn trẻ 8 tuổi còn mình phải chọn 15. Chào cờ Liên Hiệp Quốc người ta đứng nghiêm còn mình phải... nhón gót lên, tự ái dân tộc lắm chứ?
Không biết Hoàng Ly lấy đâu ra những dữ liệu ấy. Nhưng rõ ràng là Hoàng Ly không đứng chỗ An đang đứng. An chưa kịp họi thì Hoàng Ly đã hỏi trước:
- An học cấp 3 rồi chứ?
- Không, mới cấp 2 thôi.
- Vậy thì ít ra An cũng kém mình hai lớp. An còn đang tuổi lớn, còn mình thì sợ hết dài nổi nên ham đi bơi mỗi ngày đến sạm cả da đây nè.
An bật cười, sao cô nàng cứ mãi nói tới bề dài, mà thực sự cô ta cũng hơi thiêu thiếu đấy.
- Ðừng lo, nghe người ta nói mãi tới năm hai mí con gái mới hết lớn cơ mà.
- Không phải đâu, tùy từng người đấy thôi. Như mình từ đầu năm đến giờ cứ ở mài con số 1 mét 55, chẳng dài hơn được một ly.
An không có cái thước và An cũng chẳng bao giờ để ý tới điều ấy. Có một lần, chị Kim thấy quần áo em cứ cộc cũn cỡn mãi lên, chị bắt An dựa lưng vào tường và lấy cuốn sách dựng trên đầu, vạch một vạch rồi lấy cái thước vải của chị ra đo: 1 mét 58. Chị kêu toáng lên: Cái con bé này sẽ không dưới 1 mét 65 khi 18 tuổi.
Chuông báo hiệu hết suất bơi. Mọi người hầu như chưa cảm thấy đủ nhưng vẫn nhất loạt rời hồ. Chỉ có bọn trẻ phải chờ tới cái cây của huấn luyện viên canh hồ lùa mới chịu thôi chạy nhảy, rời khu vực. Hoàng Ly rủ An ở lại suất sau nữa, An cũng ham nhưng thấy Quân bỏ vô phòng thay đồ rồi, nên thôi.
- Hẹn bữa khác nhé – mình còn gặp nhau nữa chứ?
- Dĩ nhiên.
- Nhà bồ ở đâu vậy?
- Quận 8.
- Còn mình ở quận 3.
An và Hoàng Ly trao đổi địa chỉ nhau. Cả hai còn lùa hết tô bún rồi đến dĩa bò kho trong khi Quân chỉ đứng ngó trời, không tham dự.
- Hẹn gặp lại. Bắt tay nhau một cái đi.
- Quân miễn cưỡng chìa tay ra nắm tay Hoàng Ly trong khi đã ngồi sẵn trên yên xe.
Ðều vòng bánh lăng rồi, Quân mới hỏi:
- Bạn cùng lớp với An đấy à?
- Không. Mới quen. Cô ta cũng “dòn” đấy chứ.
- Con gái gì mà ngổ ngáo quá.
- Học cùng trường với Quân đấy. Cô ta có vẻ “chịu” Quân, muốn làm quen với Quân, được chứ?
Quân yên lặng đạp xe. Ðược một quãng An đòi nhảy xuống.
- Chi vậy?
- Ê mông quá. Ngồi xe cái kiểu này chẳng thoải mái tí nào, để An gọi xích lô về một mình cũng được.
Ngồi trên xích lô rồi An còn gọi vói theo:
- Nhớ Quân nhé, cái xe đạp của An xong càng sớm càng tốt. Ngày nào An cũng tới kiểm tra đấy.
Một buổi chiều vùng vẫy thoải mái, về tới nhà An nghe mẹ cằn nhằn: “Chị em đi đâu mà đi suốt, anh Thức ngồi chờ cả giờ, mới về rồi”.
- Anh ấy có nhắn gì không mẹ?
- Có biên giấy nhắn gì tụi bay ở trên phòng ấy, ai mà biết.
Thức dậy thật trể. Cơ chừng đã chín giờ hơn. Những ly bia đêm trước chưa đủ mềm nhưng cũng dư để anh phải choáng váng. Một thời rắm rối mù mịt đã qua. Thức đã chối từ lâu những cơn say vô bổ, chỉ để làm mệt người khi tỉnh giấc. Bữa qua Trung tâm ký được một hợp đồng trị giá đáng kể, thế là toàn bộ anh em được đãi một chầu nhà hàng máy lạnh để gọi là “lấy khí thế đi lên” và “gợi hứng sáng tạo”. Về tới nhà trọ đã quá nửa đêm, Thức để nguyên quần áo, giày vớ lăn ra giường.
Từ lâu lắm, những hình ảnh xa xưa đã trốc gốc, bứt rễ. Nhưng thật kỳ lạ, trong giấc ngủ chập chờn đã nối nhau tìm về, Thúc thấy mình thuở nhỏ chạy dọc bờ đê ngăn mặn té lên té xuống. Thức nghe tiếng đạn pháo và những đám cháy xe tre nổ ràn rạt trên đầu. Rồi Thức lại thấy biển, thấy những vỏ ốc trôi dạt nằm chơ vơ nơi chân cát ẩm ướt. Những võ ốc trôi dạt nằm chơ vơ nơi chân cát ẩm ướt. Những vỏ ốc ấy in hằn trên bìa một cuốn album hoàn toàn một màu tắng ẩn hiện. Người thiết kế mẫu bìa thật tuyệt diệu, đã dùng những hình ảnh vỏ ốc để nhắc nhở rằng những gì chất chứa trong ấy, cuốn album này, chỉ là cái xác, cái hình hài đã khô còn giữ lại là kỷ niệm. Làm sao có được sự liên tưởng đầy thơ, đầy thực từ vốn sống và công việc làm? Thức thấy mình xách cái máy ảnh chạy ngược chạy xuôi khắp chốn và ngắm chụp tới tấp để hy vọng kiếm được cái gì độc đáo, xuất thần.
Nhưng cuộn phim tráng xong chỉ toàn một màu trắng xác, thất vọng. Thức lại thấy mình ở tuổi mới lớn ngu ngơ, vác cặp lẽo đẽo theo một con bé leo lên xích lô, chú bé hồng hộc chạy theo. Con bé vô nhà, chú bé đứng nắm thanh sắt cổng ngó vào. Cười. Con bé ngó ra nhăn mặt. Chú bé vẫn đứng đấy dù cô bé đã khuất vào nhà tự khuya. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô bé vẫn thấy chút ta còn đứng đấy, ngoài cổng. Ném vào mặt một tờ giấy bạc, cô bé xua tay ra hiệu cho chú bé cút ngay.
Thức châm điếu thuốc rồi rít hơi dài, lằm bằm: Khỉ thật, cũng có cái con bé mặc đầm trắng cài nơ đỏ ngày xưa đấy, nhưng đâu có chuyện vẽ vời như thế. Cái con bé kiêu kỳ ấy lại được đầu óc quen tưởng tượng viết tiếp một kết thúc tệ hại, đầy chất kịch. Thất vọng thì tìm đường phú lỉnh cho rồi, lại còn tiếc rẻ tờ giấy bạc cúi xuống lượm đã. Thơ văn, ong bướm đều cháy rụi bởi một cái cúi xuống chết tiệt ấy. Rõ chán.
Thức không khỏi mỉm cười một mình với khói thuốc lãng đã bay khắp phòng. Thật kỳ lạ những giấc mơ, Thức ngẫm nghĩ, đôi khi nó không một mình chìm nghỉm trong cõi vô thức, một phần nào của bộ não vẫn làm việc và can dự theo tập tục nó vẫn thường làm. Nó quyện cả hư lẫn thực, cả quá khứ xa lắc xa lơ với hiện tại nóng bỏng đang ở trên tay.
Nhớ tới An, lao xao trong chuổi liên tưởng một bờ áo trắng thuở vụng dại, đã nhập cả tâm tình vào đấy. Hình như mình vẫn đeo đuổi một cái gì đó trong đời. Thức nghĩ, một cái gì thanh thoát, dễ thương, một cái gì nhẹ nhàng, ấm áp. Một cái gì đó khó nắm bắt và chẳng bao giờ giữ được.
- Tôi là Mực Tím, vì từ khi học mẫu giáo đến giờ tôi chỉ thích viết mực tím.
- Còn tôi hễ một tuần không đi dạo phố xá là không chịu được... các bạn gọi tôi là Thành Phố.
- Tôi yêu sự êm ả của giòng sông và tôi có thể ngồi cả ngày bên bờ (không phải vì câu cá đâu nhé) nên tôi mang tên Dòng Sông.
- Cỏ May là tôi, loài cỏ mới dễ thương làm sao, hễ đụng tới là bám theo, tôi còn gọi chúng là cỏ “bắt bồ”.
- Cỏ “bắt bồ”, cái tên nghe ngộ đấy.
- Cúp máy.
- Cái gì mà cúp máy?
- Lạc đề. Mi không thấy là đang quay phim sao? Ðây là đoạn giới thiệu nhân vật.
- Hay đấy, tiếp tục.
- Ðến phiên mi chứ còn ai nữa An, mi tự giới thiệu tên đi.
- Tên gì?
- Thì tên... Học trò của mi chứ còn tên gì.
- Ừa há, tao... í quên... tôi... À này, đề nghị camera thu hình một bông hao đi.
- Sao lại một bông hoa?
- Cãi diễn viên chính hở, xù bây giờ.
- Ðược rồi, một bông hoa đang nở xòe ra đây nè. Nhưng mà hoa Cỏ hôi hay hoa mắc cở vậy?
- Hoa gì cũng được miễn là trắng. Rồi chưa? Từ từ lồng hình tớ vào nhé. Tớ đang cười toe ra đây nè... Nhưng khoan đã, xóa ngay đi làm lại.
- Lại còn gì nữa đây, khó quá.
- Miệng tớ... hơi sún cười không đẹp, đưa tớ cái bánh hay trái cây gì nhóp nhép cho có duyên.
- Hoa gì hoa hay ăn!
- Cãi đạo diễn phải không, cho nghỉ việc lập tức.
- Rồi xóa, rồi hoa, rồi nhóp nhép... Lên tiếng đi cưng.
- Còn thiếu. Tớ thấy như còn thiếu cái gì ấy.
- Hết ăn rồi tới uống chứ gì?
- Ðúng rồi. Âm nhạc. Hình ảnh phải có âm nhạc mới bay bổng được. Anh Thức đâu ?
- Có tôi.
- Anh chơi một đoạn nhạc thật vui tươi, nhí nhảnh đi anh.
- Các cô thích nhảy phải không?
- Tụi em đang đóng phim.
- Hay đấy. Nhưng phim gì vậy?
- Phim gì chưa biết nhưng chắc chắn không phải là phim tình cảm hay võ hiệp.
- Thế là phim học trò.
- Ðúng rồi. Thưa các bạn, đây là một bộ phim học trò nhiều tập đầy thơ mộng, ngập tiếng cười và tiếng hát...
- Bấm may. Âm nhậc nổi lên.
Anh Thức ôm cây ghi-ta “tình tinh tính” đầy hào hứng.
- Ðây có phải là kên 7 đâu mà anh chơi nhạc hiệu đầu kên. Bộ anh tính “đồng hành” với công ty vàng bạc đá quý chắc?
- Chẳng đồng hành đồng hương chi cả. Anh cứ thích chút “Mặt trời bé con”.
- Hay quá, chơi tiếp đi anh Thức. Tụi em cũng thích nữa.
Cả bọn xúm lại quanh cây đàn với người thanh niên. Bài ca bắt đầu bằng tiếng “Ngày xưa” đầy huyền thoại và những đôi mắt tròn xoe long lanh, long lanh mãi thôi với nụ “cười ngộ ghê”. Ai đã về giữa đám cỏ non chợt thấy lòng mình ngọt dịu bất ngờ, thèm tìm lại được một ngày của tuổi thơ mát rượi. Không lo lắng, muộn phiền. Bài ca bay lên, chao lượn rồi tung tăng, nhảy nhót. Cho đến khi trời mưa làm “bài ca ướt mất rồi”, để lại nỗi ngẩn ngơ ở cuối bài lẫn xót xa và tiếc nuối “hạnh phúc đơn sơ” và “đời tôi đâu có ngờ”. Cái gì thế nhỉ? Kết cuộc thường tình của những câu chuyện bắt đầu bằng tiếng “ngày xưa” đều tròn trịa, nhẵn nhụi để có thể dễ in vào óc trẻ thơ nhu tay nó có thể nắm gọn một cái kẹo hoặc chiếc bánh, viên bi hoặc hòn cuội. Ở đây không có thường tình ấy. Thường tình của những người đánh mất tuổi thơ đi tìm lý tưởng, đi tìm những thứ đắt giá của cuộc đời. Rồi quay quắt, ê chề, mệt mỏi nhìn lại giật mình cảm nhận rằng: Hạnh phúc đơn sơ thôi, nó ở ngay quanh ta. Bài ca giữa trẻ nhỏ mà không thuộc về trẻ nhỏ. Vừa gần gũi vừa xa lạ. Vừa ở trong vạt áo đó song lại quá tầm tay. Nó thuộc về Mực Tím, Dòng Sông, Thành Phố, Cỏ May... và cả Thức. Nó thuộc về những tâm hồn bát ngát thương yêu.
- Anh Thức nè, tại sao anh không là ông thầy của bọn em nhỉ.
- Ông thầy dạy gì bây giờ?
- Gì cũng được.
- Ồ, các cổ chỉ thấy một ông thầy lầm lì, cau có, các cô lại là những học trò bướng bỉnh, lười biếng. Chán lắm.
- Vậy thì dạy đàn cũng được.
- Dạy vỗ tay mười ngón hôn nhau cho dễ.
- Thôi đủ rồi. An đứng lên xô bạn bè ra, các cô yêu sách quá nhiều. Các cô quên rằng cái người này đã thuộc về độc quyền quản lý của ta rồi sao?
Dữ tợn. Vô lý. Chưa đăng ký sản phẩm. Chưa đăng ký chất lượng. Ðộc quyền dỏm. Chiếm đoạt tín dụng. Mất khả năng chi trả. Tuyên bố vỡ nợ. Vỡ nợ.
Một cảnh tượng hỗn loạn, An bị đè ra trên cỏ, bị nhéo tai, bứt tóc, rút ngón chân... la oai oái:
- Buông tôi ra... Trời ơi... anh Thức... cứu người ta với chứ. Bớ bớ... người ta.
Thức chỉ ngồi yên, khoanh tay trên mặt đàn, mỉm cười. Tiếc rằng nguyên một cuộn phim màu đã hết nhẵn.
Sửa xong chiếc xe đạp là An nhảy lên đi tìm bạn bè khoe liền. Tiếng chuông xe “kính coong” ré lên inh ỏi. Cả nhóm của An sau đó tụ tập đầy đủ, từ Mực Tím cho tới Cỏ May, Dòng Sông, Thành Phố đều vui mừng như chính mình có... chân mới.
- Tao đề nghị mở cuộc đua.
- Cúp gì, mày?
- Cúp... bò viên, nước mía. Hai đứa về trước sẽ được những đứa còn lại bao khỏi trả tiền. Ðồng ý không?
- Ðồng ý liền tù tì. Phần thắng chắc chắn về tao rồi.
- Dẹp mày đi, chỉ ngán cặp giò dài của nhỏ An thôi. Xe nó lại mới nữa.
- Ba lần té: Một lần xô thúng hột vịt lộn, một lần chụp rỗ bánh tráng, một lần vồ gánh bún riêu. Tao chấp nó luôn.
- Chấp luôn cả mày nữa. Ta sẽ chơi “soọc” để đạp cho thoải mái như cua-rơ thứ thiệt.
- Rồi, y phục tự chọn. Ðiểm xuất phát tại đây, còn điểm đến ở đâu?
Cổng sau trường mình chứ còn đâu nữa, ở đó thiếu gì thứ “cúp”, ngoài “cúp” chính bò viên, nước mía ra còn gỏi cuốn, bột chiên, nhãn nhục...
- Thôi.
- Thôi cái gì?
- Tả cảnh sơ sơ đủ rồi, tả kỹ tao ham thắng mày phải trả tiền, ráng chịu.
- Nói mãi hao sức. Khởi hành đi quý vị. Nhưng còn lộ trình?
- Lại còn lộ trình nữa à? Ðề nghị lộ trình tự chọn.
- Ðúng rồi, từ đây tới đó ai muốn đi đường nào thì đi, miễn là tới đích.
Cuộc đua khá hấp dẫn. Không có phát súng chỉ thiên ở điểm xuất phát nhưng hầu hết các tay đua nghiệp dư đều ào lên một lượt ngay khi rời con hẻm, náo động cả một khúc đường. Cảnh sát giao thông không thèm chấp xe đạp hay đã đánh rơi đâu mất hoặc để quên... còi ở nhà. Có kẻ bạo đã vượt đèn đỏ. Kẻ khác lanh trí đổi hướng. Những kẽ còng lại tìm cách vẽ trong đầu những đoạn đường thẳng ngắn nhất, ít xe cộ hoặc tránh được những ngã tư lớn khó vượt hầu có thể đến điểm hẹn trước nhất. Chỉ thoáng chốc là các tay đua đã lạc nhau và hòa vào dòng xe cộ từ khắp hướng đổ về cổng trường.
Sau đó không biết ai đã tới đích trước bởi có sự tranh chấp khá sôi nỗi vì không có trọng tài. Chỉ biết chắc chắn kẻ thắng cuộc là lão bò viên, bà nước mía và một loạt những giải khuyến khíc tiếp theo mà các tay đua chẳng ai phản đối, lại còn hoan hỉ chấp thuận.
Thiệt vui một buổi chiều, An về tới nhà lưng áo vẫn chưa khô. Chị Kim có mặt ở cổng với cái “hứ” dằn mạnh:
- Dạo này giỏi lắm rồi đấy nghen, An.
- Chẳng giỏi gì đâu chị Kim ơi, tà tà trung bình là được rồi.
- Mẹ bảo cô đi chơi búa xua, chẳng thấy học hành gì cả. Lại hay yêu sách này nọ, sửa xe, may quần áo mới, đòi mua sắm đủ thứ...
An lẳng lặng dắt xe vào. Chị Kim nắm tay giữ lại:
- Cô mới quen con bé nào tên Hoàng Ly phải không?
An reo lên:
- Nó tới đây tìm em hả?
- Phải, nó tới rủ cô đi khiêu vũ đấy.
- Trời đất.
- Các cô dạo này tiến bộ hơn tôi tưởng, mới nứt mắt ra đã bày đặt này nọ. Mốt miếc lung tung, bạn bè linh tinh khiến tôi đến chóng cả mặt.
Bà chị mình hôm nay trúng thương rồi, An lầm bầm. Tốt hơn hết là chẳng đối đầu cũng chẳng đối thoại mới mong dập tắt được sự rên rỉ nhiếc móc răn đe này. Mình muốn tìm hiểu bà chị mà bà chỉ chẳng muốn tìm hiểu mình nên lâu nay đã có âm ỉ mầm mống chiến tranh lạnh. Lạnh quá rồi cũng có lúc phải bốc khói thôi. Ðó là điều dễ hiểu.
Ðể nguyên quần áo vậy, An chui vào phòng tắm và mở vòi nước hết cỡ. Nước bao giờ cũng là sự vỗ về êm dịu nhất, kỳ diệu nhất. Nước rũ sạch bụi, trôi hết mệt mỏi. Nước khiến ta tươi ra và cảm nhận được tất cả dưới da thịt mình những mầm sinh như muốn trỗi dậy từng ngày, từng giờ. Lạ lùng biết bao những giọt nước, hình như chỉ có chúng mới hiểumình đang lớn lên, bằng sự thân thiết, thăm hỏi từng nơi chốn trên thân mình. Bờ vai này, đôi chân này... mới hôm qua thôi đã không phải là ngày hôm nay và chắc chắn sẽ khác hẳn trong một ngày sắp tới. An đứng yên vậy, dưới vòi sen lâu lắm. Cô bé muốn ngắm mình trong gương một tí, nhưng chiếc gương trong phòng tắm đã đục, xoa tay mãi cũng chẳng sáng hơn được chút nào. Cũ rồi. Bà Kim cũng cũ rồi. Sống là phải vươn vai, trỗi dậy và thay dần vào những phần mới chứ. An sốt ruột muốn thấy những cái mới, dù chưa hình dung ra được phần nào. An nhớ tới Hoàng Ly. Ừa, hắn này cũng có nhiều cái mới thụ vị lắm đây. Ðời sống là phải có nhiều khung cửa sổ, mở ra tứ phía để biết nhiều tiết trời thay đổi chứ, mãi với đám bạn trong lớp vui thì vui thiệt đấy nhưng vẫn thấy chưa đủ.
Nghĩ là làm liền. Kể ra có chiếc xe đạp cũng tiện, nó nối chân mình được dài hơn một chút để muốn đi đâu khỏi nhờ nhắn hay đợi bạn đến, hoàn toàn chủ động đôi chân mình. Ngay buổi chiều hôm sau An dò lại địa chỉ của Hoàn Ly và đạp xe đi liền.
Nhà Hoàng Ly trong hẻm, nhưng cũng không khó kiếm lắm, nhất là khi An vừa tới thì cũng đụng ngay Hoàng Ly đang dắt xe ra.
- Ly tính đi bây giờ?
- Ði tới nhà bồ nữa nè. Chiều qua bồ đi đâu vậy?
- Ði chơi lăng quăng với đám bạn trong lớp.
- Vui không?
- Ðua xe đạp để chén no một bụng rồi về.
- Hí hí, bồ còn trẻ con quá. Hôm qua mình tới tính rủ bồ đi khiêu vũ đấy. Chương trình cuối tuần ở nhà văn hóa Thanh Niên vui lắm. Bồ chưa tới đó bao giờ à?
- Chưa. Mình đâu đã là thanh niên.
Hoàng Ly cười nghiêng ngả:
- Bồ thiệt ngây ngô. Nè, bồ lớn rồi. Xem, bồ còn cao hơn cả tui nữa đó.
Nói rồi Hoàng Ly kéo An vào nhà, ấn xuống ghế bảo ngồi đợi. Lát sau cô ta trở ra với bộ cánh mới thay. Chiếc áo rộng màu đọt chuối xanh dội như phát sáng với chiếc quần soọc hết cỡ mốt.
- Bồ xem tui được chứ?
An gật đầu bừa. Vì nếu phải nói thì cũng có điều hơi tiếc: Giá Hoàng Ly... dài hơn một tí và nước da đỡ bánh mật hơn một tí.
- Bồ biết sao tui phải thay đồ không? Hồi nãy tính rủ bồ đi bơi, bây giờ có bồ đến tui lại tính khác. Mình qua nhà nhỏ Hằng chơi.
- Nhưng An đâu quen.
- Chưa rồi quen mấy hồi. Nè, nhỏ Hằng có mấy ông anh vui lắm bồ ơi.
An lặng thinh, sợ lên tiếng nữa bạn cười mình trẻ con kỳ chết. Theo bạn đi mà An cứ thấy mình lạ làm sao ấy, Hoàng Ly vẫn lia lia cái miệng:
- Mấy ông anh nhỏ Hằng không ưa gì mình, bọn họ gọi mình là “con chuột chũi” còn mình gọi chúng là “Tam ca ba con Bù tọt”.
- Họ chơi ban nhạc à?
- Nghề ngỗng gì mình đâu biết. Tại vì có lần tới thấy mây tay ấy đang rống nhạc rock thảm thiết quá, mình đặt đại cho họ vậy. Bồ thích nghe nhạc gì hở An?
- Chung chung thôi, chẳng thích lắm.
- Còn mình thích “quậy” Lambada, nó thiệt hợp.
Cả hai dừng lại trước một ngôi nhà hơi thụt sâu khuất sau dãy rào quấn đầy dây leo hao vũ nữ. Nút chuông cửa hơi cao, ngoai tầm tay trẻ nhỏ, Hoàng Ly phải kiễng chân lên mới tới. Tiếng chuông reo vọng từ trong nhà, lát sau có cái đầu tóc bờm xờm ló ra:
- Lại cô chuột chũi đấy à?
- Thôi nha, vùng Vịnh bữa nay cũng hưu chiến rồi nha.
- Rất tiếc, nhỏ Hằng mới đi khỏi.
Hoàng Ly ủi xe đẩy cánh cổng ra:
- Thì tới chơi với anh nhỏ Hằng được không?
- Ờ ờ... cái anh chàng bờm xờm vội sửa lại quần áo khi nhắc thấy An phía sau. Ðược chứ, mời các bạn vào chơi. Ðể anh dắt xe cho nào.
- Thôi, cám ơn, Hoàng Ly ngúng nguẩy, dắt xe cho bạn của Ly kia kìa.
Tay ông con trai đỡ ngay lấy ghi đông xe của An. Không cần đợi khách có bằng lòng hay không, lôi tuột vào nhà.
- Bạn Ly trông xinh đấy chứ, hắn ta nói vào tai Ly, giới thiệu đi nào.
- Ðừng tươm tướp cái miệng như vậy. Ly nguýt dài, khó coi lắm. Còn các ông “bù tọt” kia đâu rồi?
- Ði vắng tuốt. Ơ, nhưng mà hưu chiến rồi đấy nhé.
- Tạm thời.
Người con trai xun xoe trước An.
- Tôi tên Long, rất hân hạnh được làm quen.
Hắn đưa bàn tay ra chờ đợi, nhưng chưa có thói quen ấy, An cúi xuống vờ như không. Mà thực sự cô bé bối rối hết mức.
Ly đập mạnh xuống bàn tay Long, đánh thức hắn:
- Thôi đi, ông thiếu ga-lăng quá. Mời người ta vào nhà uống nước đã nào.
- Xin mời, xin mời.
An theo Ly vào nhà. Nơi ở của mấy người con trai mới bừa bộn làm sao. Ðây đó quần áo lẫn với sách báo, đâu đâu cũng có tàn thuốc vung vãi và một cái gì đó phải nhặt lên, xếp lại. Trên tường đầy rẫy hình những người đẹp chen lấn cùng các hình cầu thủ bóng đá và các tay đua motor đủ kích cỡ, đủ kiểu nghiêng ngả. Có tấm hình An ngượng nhất chỉ dám liếc qua.
- Các bạn nghe một bản trong “Top” mới nhất nhé.
- Thôi tụi này muốn nghe Long hát.
- Nhưng mình hát dở lắm.
- Hát hay không bằng hay hát.
- Thôi được. Long ôm cây ghi-ta trong lòng và đưa mắt nhìn An cười nụ nhỏ:
- Thú thực tôi hát dở lắm nhưng bữa nay cũng xin phép được hát tặng người bạn mới một lần.
- Ai đã là bạn với anh. Hoàng Ly nguýt dài, phải được phép tui đã.
- Thôi mờ, người đẹp, hòa bình đã lập lại rồi.
- Ðược. Hát đi.
- Tôi xin hát tặng người bạn mới của chúng ta bản “Lovely Something”.
Long hát, tiếng nhừa nhựa nửa tỉnh nửa như buồn ngủ. Rồi quằn quại, lắc lư, chau mày, nhíu mắt. Khi rống lên, khi chỉ còn là một hơi thở. Không phải nghe hát mà là xem hát đúng hơn. An có hiểu Long hát gì đâu, có thể cả Hoàng Ly và ngay cả người biểu diễn cũng vậy, lời bài ca xa lạ như rơi từ một cõi nào. Nhưng cả Long lẫn Hoàng Ly đều muốn kéo An đắm chìm vào những chùm âm thanh rắc rối ấy.
Bài ca dứt bằng một chuỗi hợp âm nghịch, Ly vỗ tay tán tụng như si mê.
- Tuyệt, tuyệt.
Long rít một hơi thuốc lá, nhìn An:
- Còn An thấy thế nào?
Tính phát ngôn một câu gì đó như thực mình nghĩ nhưng An lại mỉm cười lí nhí:
- Cám ơn anh Long.
Ơi lời cám ơn mới ngọt ngào làm sao! Từ thưở còn nằm nôi đến giờ tôi mới được người ta xoa đầu một lần. Các điệu bộ của Long trông thật tức cười. Không biết con bù lẹt thế nào nhưng An thấy Long giống y chang, hay ít ra cũng có họ hàng xa gần gì với những “người anh em” trong sở thú. Một cảm giác lẫn lộn vừa “sờ sợ” vừa “thinh thích” khi Long xum xoe và cứ muốn xáp tới gần An.
- Thôi à nha, Hoàng Ly búng tay “tách tách” và nhún nhảy theo điệu nhạc vừa phát ra trong máy, giọng nhai chewing-gum như dính vào nhau từng chùm tiếng, qua mặt cũng phải lịch sự biết bóp còi à nha.
- Bữa nay trông Hoàng Ly sáng quá.
- Cám ơn.
- Hoàng Ly nhảy đẹp lắm, bữa nào mời Hoàng Ly đi với mình nghe.
- Không tới lượt bạn đâu.
An nghe trong lối nói chuyện của họ có vẻ gì hời hợt không thật. Trên về An nói với Hoàng Ly rằng mình không hợp với họ. Hoàng Ly cười ngất:
- Bồ tưởng bồ còn bé lắm chứ gì? Tay Long hắn mết bồ rồi đó. Tiến tới đi bác tài, anh em nhà họ bảnh lắm, đừng có làm bộ chê. Nhớ cho mình gởi lời hỏi thăm Quân nghen, tui thấy ông em họ của bồ thực dễ thương.
Về tới nhà rồi An vẫn còn thấy mình “là lạ” làm sao ấy. Hoàng Ly cứ nhắc mãi rằng mình đã lớn. Phải hỏi anh Thức coi, cái con bé mười lăm tuổi rưỡi này đã lớn chưa nhỉ?