Tới một sơn cốc hoang vắng cách đó khá xa, Đỗ Thiên dừng lại khôi phục pháp lực. Hắn lựa chọn một hang động tự nhiên, sau khi vỗ túi trữ vật lấy ra bộ trận kỳ bài một trận pháp đơn giản thì tiến sâu vào trong khoanh chân nhắm mắt đả tọa. Cuộc chiến vừa rồi tuy nhìn có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng áp lực lại rất lớn, chỉ cần tính sai một bước thì mạng nhỏ lập tức phải lưu lại ngay. Tuy vậy chiến lợi phẩm đạt được cũng rất xứng đáng. Nửa canh giờ sau pháp lực được bổ đầy, Đỗ Thiên lấy túi trữ vật của gã Vân Ẩn Môn kia ra dốc ngược xuống vỗ một cái, một loạt đồ vật hiện ra. Năm ngọc giản, một bộ trận kỳ, một lệnh bài thân phận, một đỉnh lô màu nâu sậm còn nồng nặc mùi đan dược, hơn mười bình đan dược, phù lục hơn hai mươi tấm, trong đó có ba tấm kim cương phù quý hiếm. Nhưng cái làm tròng mắt Đỗ Thiên co rút lại là một đống linh thạch đủ loại màu sắc nằm lăn lóc trên mặt đất. Dù khi sưu hồn Đỗ Thiên đã biết nhưng chính mắt nhìn thấy cũng phải âm thầm kinh hãi. Ở đây có đến hơn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch. Cho dù tu sĩ luyện khí kỳ của một tông phái tu tiên dành dụm cả đời cũng chẳng thể có số lượng kinh người như vậy. Thu lại phù lục và linh thạch vào túi trữ vật của mình, Đỗ Thiên tiếp theo kiểm tra một chút đan dược trong mười bình lớn nhỏ kia. Chín bình hoàng linh đan, một bình luyện khí đan quý hiếm. Đỗ Thiên mũi hít hà dược hương mà cảm thấy tâm thần thoải mái. Hắn lại cất đan dược, ngắm nghía các trận kì một chút. Theo trong kí ức của gã kia thì đây là bộ Mộc Linh Trận, có tác dụng vây khốn, đặc biệt trong rừng rậm mộc linh khí sung túc này thì càng phát huy tác dụng tới tối đa. Cuối cùng là pháp khí tiểu đao xanh biếc nọ, tuy cũng là hạ phẩm nhưng uy lực hơn xa tiểu kiếm của hắn. Đỗ Thiên yêu thích không muốn buông tay.
Sau khi kiểm kê tất cả chiến lợi phẩm, Đỗ Thiên không vội rời đi mà tiếp tục khoanh chân suy ngẫm. Hắn đã biết được một bí mật vô cùng lớn, thậm chí có khả năng đây chính là cơ duyên để đạt được trúc cơ kỳ mà ngọc giản từng nói. Thì ra gã vừa rồi tên là Trương Liêu, một tạp vụ đệ tử của Vân Ẩn Môn. Hơn mười năm trước cả hắn và anh trai là Trương Cáp cơ duyên xảo hợp được gia nhập Vân Ẩn Môn, tuy nhiên linh căn của cả hai đều tứ thuộc tính cho nên cũng chỉ có thể làm một chân tạp vụ, khổ luyện mười năm mới đạt được tầng thứ ba luyện khí kỳ. Nhưng hơn một năm trước, khi hai người bị đuổi khỏi môn phái, do chán nản mà đi sâu vào sơn mạch Cổ Phong, lại may mắn phát hiện ra một hoang cấp tràn ngập các loại linh dược, thậm chí có không ít loại quý hiếm đến cả cao thủ trúc cơ kỳ cũng phải đỏ mắt. Lối vào duy nhất của hoang cốc lại là một khe nứt hẹp giữa một rặng núi đá tầm thường, cho nên mãi tới lúc đó vẫn không có ai phát hiện ra. Có được cơ duyên này khiến tu vi hai người nhanh chóng tăng lên, Trương Liêu vừa đột phá tầng thứ tám, còn thân huynh của hắn tư chất tốt hơn một chút đã là tầng chín đỉnh phong. Hai người cũng thường xuyên chia nhau ra ngoài bán đan dược luyện chế được đổi lấy tư nguyên tu luyện, khiến phút chốc trở thành tu sĩ cấp thấp giàu có nhất. Đan dược linh thạch không hề thiếu, lại có nơi để tĩnh tu. Tuy nhiên hai người cũng sợ có kẻ khác vô tình phát hiện ra nên bố trí mấy cái cảm ứng trận pháp xung quanh, giết chết toàn bộ tu sĩ tu vi yếu kém tới gần. Còn tu sĩ tu vi cao một chút đều cho rằng khu vực này không có gì lọt mắt bọn họ nên trực tiếp đi sâu hơn vào trong. Cứ như vậy hai người yên bình tu luyện được gần một năm, cho tới tối này Đỗ Thiên lạc vào trận pháp cảm ứng của hai người, mới xẩy ra một hồi đại chiến như vậy.
Đỗ Thiên hít vào một hơi thật sâu, hắn đoán hoang cốc nọ có thể là một dược vườn còn lưu lại của một thượng cổ môn phái nào đó, có trận pháp cấm chế ảo diệu che dấu nên tới bây giờ mới không bại lộ. Nhưng thời gian quá lâu nên trận pháp đã bị hư hại mới xuất hiện lỗ hổng để hai huynh đệ họ Trương phát hiện được. Hai huynh đệ này đầu óc đơn giản không suy nghĩ sâu xa, nhưng Đỗ Thiên vốn vô cùng thông minh, hắn đoán rằng gần đây nhất định còn có di chỉ khác của thượng cổ tiên phái nọ, chỉ là trận pháp bảo vệ còn tồn tại mà thôi. Đây chính là một đại cơ duyên đối với hắn, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông tay. Đừng nói là luyện khí kỳ tầng chín đỉnh phong tọa trấn, mà cho dù là trúc cơ kỳ cao thủ ở bên trong hắn cũng nhất định phải lập mưu diệt sát
Linh căn đầy đủ ngũ hành thuộc tính cũng có lợi thế nhất định, Đỗ Thiên có thể khống chế toàn bộ mọi pháp khí bất kể nó có thuộc tính gì. Đỗ Thiên lần nữa lấy ra thanh đao, bắt đầu tế luyện một phen. Sắp tới dù hắn đã chuẩn bị một kế hoạch khá chu toàn, nhưng vẫn phải lưu lại hậu thủ để đối phó với Trương Cáp tu vi tầng thứ chín đỉnh phong. Đỗ Thiên đánh ra một đạo phiêu phù thuật lên tiểu đao để nó lơ lửng ngay trên đầu, sau đó hai tay liên tục đánh ra hàng loạt các pháp quyết phức tạp khác nhau, đồng thời đôi lúc thổi lên đó những luồng linh lực tinh thuần.
Pháp khí không giống như pháp bảo và một số loại pháp khí đặc biệt, phải lưu lại thần thức của chính mình mới có thể điều khiển. Pháp khí bình thường chỉ cần phù hợp với thuộc tính linh căn của bản thân và đầy đủ pháp lực là có thể sử dụng. Nhưng muốn tùy tâm sở phát thì phải tế luyện lâu dài mới được. Đỗ Thiên đương nhiên không có thời gian tế luyện tới mức đó, hắn chỉ cần có thể khống chế dễ dàng hơn một chút là được. Dù sao nếu tên Trương Liêu đi lâu không trở về thì gã Trương Cáp nọ cũng sẽ sinh ra hoài nghi, kế hoạch của hắn càng khó thành công. Nửa ngày trôi qua, tiểu đao ánh sáng không còn chớp động không đều như trước nữa, mà trở nên vô cùng nhu hòa, lượn một vòng trên đỉnh đầu Đỗ Thiên rồi rơi xuống nằm gọn trên tay hắn. Đỗ Thiên quan sát chốc lát rồi vung tay, tiểu đao chớp động chốc lát đã dài đến gần hai mét, hắn thu lại trận kỳ bố trí trước đó rồi nhảy lên cự đao hóa thành một đạo độn quang xanh nhạt biến mất. Lúc này trời đã tối đen như mực, nhưng các giác quan của tu sĩ hơn xa phàm nhân nên vẫn có thể lờ lờ thấy cảnh vật trong khu rừng
Nửa ngày sau !
Đỗ Thiên ánh mắt mở to tròn, miệng há hốc nhìn cảnh vật phía trước. Hàng loạt những linh dược quý hiếm mọc lan tràn như cỏ dại, đủ loại màu sắc và hương thơm ùa tới. Nơi này bị núi đá vây kín bốn phía, vô cùng kín đáo, hèn gì mãi vẫn chưa bị tu sĩ phát hiện. Đỗ Thiên mất một lúc mới đè nén sự rung động nội tâm lại, cúi người nhìn xuống dưới. Đó là xác một gã trung niên tầm bốn mươi, khuôn mặt vàng vọt, mặc đạo bào màu trắng, ánh mắt trợn trừng chết không nhắm mắt. Đây đúng là gã Trương Cáp, thân huynh của Trương Liêu. Sự việc cũng không có gì đáng nói, Đỗ Thiên dùng thuật dịch dung cải trang thành Trương Liêu đi vào, rồi bất ngờ ra tay đánh lén. Dịch dung thuật nọ cũng chỉ là một pháp thuật sơ cấp, nếu gã Trương Cáp để ý nhìn một chút thì có thể phát hiện ra chân giả. Đáng tiếc hắn lại đúng lúc đang trùng quan lên tầng mười, không thể phân tâm, thành ra tiện nghi cho Đỗ Thiên. Đỗ Thiên cúi xuống thi triển sưu hồn thuật, thông tin có được không có gì khác so với trí nhớ của Trương Liêu, xem ra nơi này còn chưa có người thứ ba phát hiện ra. Thu lại túi trữ vật xong Đỗ Thiên phát ra một hỏa cầu tống tiễn luôn người anh xấu số về với cát bụi, sau đó quay lại khe nứt cửa vào thu lại trận pháp hai người bố trí trước đó. Trận pháp này chỉ là một huyễn trận đơn giản, nhưng vẫn có dao động linh lực, nếu có cao thủ trúc cơ kỳ nào tới gần liền có thể phát hiện ra. Hắn đương nhiên không làm chuyện “ lạy ông tôi ở bụi này” như vậy. Dù sao cửa vào cũng ở nơi khá kín đáo, chẳng cần phải vẽ rắn thêm chân làm gì.
Sau khi dạo quanh một vòng hạp cốc này, Đỗ Thiên không thể dấu nổi sự vui mừng nhảy lên tâng tâng. Hạp cốc rộng lớn đường kính chừng hai dặm, ở đây đừng nói là dược liệu luyện chế hoàng linh đan, mà cho dù trúc cơ đan trân quý cũng có mặt mấy vị chủ dược, ngoài ra tuyệt đại đa số hắn chẳng thể gọi tên được. Nhưng nhìn dược liệu luyện chế luyện khí đan cũng chỉ được trồng ở ven thì có thể thấy chúng có giá trị cỡ nào. Đỗ Thiên khoanh chân ngồi trên một tảng đá, vỗ túi trữ vật lấy ra một ngọc giản xám trắng áp lên trán, nhắm mắt dùng thần thức tra xét. Chuyến này hắn đi tìm kiếm linh dược đương nhiên có chuẩn bị. Ngọc giản chính là ghi chép về hầu hết các loại linh dược có thể xuất hiện ở Đại Việt này. Sau khi so sánh hình dáng, màu sắc cùng dược hương của mấy loại linh dược nơi đây với ghi chép trong ngọc giản, Đỗ Thiên khóe miệng lại nhếch lên vui vẻ. Quả như hắn dự đoán, toàn bộ đều là dược liệu trân quý.
Đỗ Thiên vẫn chưa vội động thủ luyện đan, dù sao đan dược có trong túi trữ vật của hai anh em họ Trương cũng còn lại khá nhiều, cho nên hắn trước hết vừa tu luyện vừa nghiên cứu lý thuyết luyện đan. Luyện đan chi đạo cũng bao la rộng lớn không thua kém gì phù chú, Đỗ Thiên cũng chẳng hi vọng trở thành luyện đan đại sư, hắn chỉ tìm hiểu phương pháp luyện đan cơ bản để luyện chế những đan dược cần thiết trước mắt mà thôi. Đan phương thì trong ngọc giản của Trương Cáp có đến mấy loại nên hắn cũng không cần phải lo lắng.
Luyện đan chính là quá trình dung hợp tinh hoa của những dược liệu khác nhau mà tạo thành đan dược. Nếu có thể phân tách ra thì luyện đan có hai quá trình, một là dựa vào đan phương để tinh chế dược liệu, và hai là ngưng luyện thành đan. Tu sĩ luyện đan đương nhiên không thể dùng lửa nơi thế tục được, mà phải sử dụng những loại lửa đặc biệt. Địa hỏa là thứ được tu sĩ ưa dùng nhất, vì độ nóng đầy đủ và tương đối ổn định. Địa hỏa là hỏa diễm sâu trong lòng đất được đại cao thủ kết đan kỳ trở lên dùng thần thông dẫn lên, đồng thời phải có trận pháp thích hợp khống chế. Ngoài địa hỏa thì tiên thiên chi hỏa của tu sĩ trúc cơ kỳ hoặc thậm chí đan hỏa của kết đan kỳ và anh hỏa của nguyên anh kỳ cũng có thể luyện đan, nhưng do không thể duy trì lâu nên rất ít trường hợp dùng những loại hỏa diễm này. Tu vi của hai huynh đệ họ trương chưa đạt tới trúc cơ kỳ, hơn nữa ở gần đây cũng không có hỏa mạch nào nên theo lý thuyết thì không thể luyện đan được. Nhưng hai người không biết từ đâu mua được khá nhiều địa hỏa phù, chính là phù lục phong ấn sức nóng của địa hỏa.
Đỗ Thiên dùng phi đao khai mở một động phủ đơn giản ngay cạnh dược vườn, cẩn thận bố trí hai trận pháp bên ngoài, sau đó mới đi vào khoanh chân tu luyện. Đan dược trước đây hai ngày Đỗ Thiên mới giám dùng một viên, nhưng lúc này một ngày hắn phục dụng cả chục viên, vô cùng xa xỉ. Cứ như vậy, nửa ngày tu luyện, nửa ngày nghiên cứu ngọc giản luyện đan, rất nhanh một tuần đã trôi qua. Nhờ dược lực đan dược đầy đủ cộng với công pháp phá thiên quyết, Đỗ Thiên đã bước vào tầng sáu luyện khí kỳ, đồng thời về luyện đan cũng đã có hiểu biết nhất định. Tối hôm đó hắn không hề tu luyện mà ngủ một giấc say sưa.
Sáng ngày hôm sau, Đỗ Thiên thần thanh khí sảng bước ra khỏi động phủ, đi tới bên ngoài dược vườn hái một ít dược liệu rồi quay trở vào. Những linh dược hắn hái cũng chỉ có thể dùng để luyện chế tẩy tủy đan, đối với tầng sáu trở lên đã trở nên vô dụng. Hắn muốn trước tiên luyện tập một chút đã, chứ nếu hấp tấp luyện ngay hoàng linh đan mà hỏng mất thì dù nơi này linh dược không thiếu hắn cũng tiếc đứt ruột mà chết mất. Đỗ Thiên khoanh chân ngồi xuống vỗ túi trữ vật lấy ra một đỉnh lô màu vàng, đánh ra một đạo phiêu phù thuật cho nó lơ lửng một chỗ. Đây là đan lô của Trương Cáp, còn tốt hơn cái của Trương Liêu nhiều, đã gần đạt đến cấp độ trung phẩm đan lô, cũng không biết gã kiếm ở đâu ra. Luyện đan ngoài chất lượng dỏa diễm thì phẩm chất đan lô cũng ảnh hưởng rất lớn đến tỉ lệ thành công. Đỗ Thiên lại vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm phù màu đỏ rực. Đó chính là địa hỏa phù. Phù lục được Đỗ Thiên ném lên, bốc cháy hóa thành một ngọn lửa bao quanh đan lô. Đợi một lúc tới khi đan lô nóng lên một mức nhất định, Đỗ Thiên lại dựa vào đan phương lần lượt cho từng loại dược liệu vào, sau đó nắp đan lô tự động đóng lại. Đỗ Thiên đánh ra mấy đạo pháp quyết khiến đan lô xoay vòng nhè nhẹ, nhưng càng lúc tốc độ càng nhanh. Nửa ngày sau, mùi đan dược bốc ra khiến Đỗ Thiên vô cùng vui mừng, nhưng nét cười lập tức ngưng trệ. Chỉ thấy bụp một tiếng trầm đục vang lên trong đan lô, sau đó dược hương biến mất thay vào đó là mùi cháy khét. Thất bại !
Đỗ Thiên thở dài một hơi, hắn đã làm đúng những gì ngọc giản nói mà vẫn không thành công, xem ra luyện đan khó khăn cũng không phải là nói ngoa. Đỗ Thiên cũng không có quá nhiều thất vọng đánh ra một đạo pháp quyết, đan lô lập tức ngừng quay, miệng nghiêng một bên đổ ra một đống chất cặn màu đen, xen lẫn là những viên phế đan đen sì. Ngọn lửa bao quanh cũng hóa trở lại thành một trương phù lục, nhưng màu sắc ảm đạm đi trông thấy, xem ra cũng chỉ có thể sử dụng được nửa ngày nữa sẽ hao hết toàn bộ linh khí mà trở thành phế phù. Đỗ Thiên thu lại đan lô cùng phù lục rồi lại bước ra ngoài hái một ít linh dược, lại quay vào nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục luyện đan
Năm ngày sau, một mùi dược hương nồng đậm tràn ra từ động phủ của Đỗ Thiên. Lúc này đan lô trước mặt hắn tốc độ xoay cũng giảm dần, sau đó ngừng hẳn lại, ngọn lửa bao quanh cũng bụp một tiếng tiêu tán, hóa thành phế phù rơi xuống. Đỗ Thiên cũng không quan tâm, nhìn chằm chằm vào đan lô, truyền linh lực vào hai mắt khiến chúng phát sáng lên. Linh nhãn thuật, cũng chỉ là pháp thuật sơ cấp, nhưng đã giúp Đỗ Thiên nhìn thấy tình hình bên trong đan lô lúc này. Có hơn hai mươi viên đan dược màu xám lượn lờ bên trong, to chỉ cỡ đầu ngón út. Đỗ Thiên lúc này mới thở ra một hơi trọc khí, lấy một bình đan dược trống không ra đổ lô tẩy tủy đan này vào. Tuy tẩy tủy đan đối với hắn đã vô dụng nhưng nếu bán đi cũng thu lại được một ít linh thạch. Suốt năm ngày không ngừng nghỉ, hắn đã phá hết bao nhiêu là linh dược mới có thể điều chế thành công một lô đan này. Xem ra mức độ khó khăn của luyện đan thuật còn vượt xa những gì hắn tưởng tượng. Thực ra cũng do ngộ tính của hắn đối với luyện đan thuật quá kém, chứ đối với loại đan dược cấp thấp này người bình thường luyện mười lần cũng phải thành công được một lần. Đỗ Thiên cũng không hề nản lòng, tiếp tục luyện chế tẩy tủy đan cho tới khi cảm thấy luyện đan thuật của mình khá hơn mới bắt đầu luyện chế hoàng linh đan và luyện khí đan
Lại một tuần nữa trôi qua, Đỗ Thiên đã phá hủy hầu hết linh dược cấp thấp ở nơi này, nhưng cũng may là còn đem lại chút thành quả. Bây giờ luyện đan thuật của hắn cũng đã có chút tiểu thành, tỉ lệ thành công đã đề thăng lên gần một nửa. Lúc này hắn quyết định luyện chế hoàng linh đan. Hoàng linh đan vẫn chỉ là đan dược cấp thấp, cho nên phương pháp luyện chế tương tự như tẩy tủy đan, chỉ có đan phương là hoàn toàn khác nhau. Đỗ Thiên bước ra lấy đầu đủ dược liệu cần thiết xong khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần, đợi tới lúc linh lực bổ đầy, tinh thần sung mãn mới bắt đầu động thủ.
Cách luyện đan của Đỗ Thiên có thể nói vô cùng xa xỉ, cho dù là nhất đẳng tông môn như Vân Ẩn Môn cũng không đủ tài lực để bồi tài một gã luyện đan sư như hắn bây giờ. Luyện đan thuật nâng cao quả nhiên đem lại hiệu quả kinh ngạc, lúc này hắn luyện chế hoàng linh đan tỉ lệ thành công cũng gần đạt đến một phần ba, làm Đỗ Thiên vui mừng không thôi.
Thời gian kế tiếp vô cùng êm đẹp, cứ cách hai ngày tu luyện lại dành hai ngày luyện đan, dù là nơi hoang vắng một mình tịch mịch, nhưng ý chí của Đỗ Thiên cực kỳ mạnh mẽ nên không có một phút giây nào ngừng nghỉ. Tu tiên chính là chạy đua với thời gian cho nên hắn vẫn một mực khổ luyện, không vì chút thành quả có được mà sao nhãng. Đỗ Thiên cũng không quên suy đoán của mình, rằng khu vực này còn tồn tại nhiều di chỉ khác. Nhưng với chút thực lực hiện tại mà động vào thượng cổ cấm chế thì khác nào tự sát ? Cho nên hắn định nâng cao tu vi hơn nữa mới bắt đầu tìm kiếm một phen.
Ba tháng sau !
Đỗ Thiên vẫn ngồi khoanh chân một chỗ, đôi mắt nhắm lại. Chừng một lúc sau toàn thân hắn khẽ run rẩy, mồ hôi bắt đầu chảy ra, ban đầu chỉ từng giọt, nhưng chỉ mấy nhịp thở sau đã tuôn như suối, khuôn mặt điển trai khẽ nhăn lại. Hắn đang đột phá từ tầng tám sang tầng chín. Các tiểu cảnh giới ở luyện khí kỳ muốn đột phá cũng không phải là dễ dàng, dù là tinh anh đệ tử cũng không tránh khỏi thất bại vài lần. Nhưng ở cảnh giới này khi trùng quan thất bại một lần thì tỉ lệ lần sau lập tức tăng lên, nên về lý thuyết mọi tu sĩ luyện khí kỳ đều có cơ hội đạt được cảnh giới viên mãn. Đây cũng là chút ưu ái duy nhất dành cho tu sĩ cấp thấp. Còn nếu là trùng quan các đại cảnh giới thì lại ngược lại, nếu trùng quan thất bại một lần thì lần sau tỉ lệ sẽ giảm xuống một ít, chỉ có pháp lực là thâm hậu hơn chút ít mà thôi. Có điều này bởi vì từ trúc cơ kỳ trở lên không đơn thuần chỉ là vấn đề linh lực, mà còn liên quan sâu rộng dần đến cảm ngộ về các quy tắc, hay nói đơn giản chính là ngộ đạo
Đỗ Thiên đang khoanh chân ngồi yên từ từ mở mắt ra. Nhìn không thấy có gì khác lạ, nhưng toàn thân hắn lại dâng lên một cỗ khí chất đặc biệt, dường như khác xa so với trước đây. Hắn đã bước vào tầng thứ chín. Ngay khi vừa đột phá vào tiểu cảnh giới này, Đỗ Thiên cảm giác dường như có một tấm màng mỏng bị vỡ nát, những điều trước đây không hiểu nổi về các vấn đề tu tiên liền trở nên sáng tỏ, cứ như trước nay nó vẫn luôn tồn tại, chẳng qua bị hắn quên lãng vậy. Ngoài các cảm ngộ tăng lên thì thần thức cũng có bước tiến đáng kể, giờ đây phạm vi bao trùm thần thức của hắn đã lên tới gần một trăm mét, ngoài khoảng đó hắn cũng chỉ có thể cảm giác mờ mờ không rõ lắm. Hơn thế nữa linh lực trong cơ thể hắn thay đổi về lượng không nhiều, nhưng đã biến đổi về chất, trở nên tinh thuần hơn nhiều. Nhắm mắt lại cảm thụ những cảm giác kỳ diệu do tấn cấp mang tới thêm một lúc nữa, Đỗ Thiên rốt cuộc cũng đứng dậy đi ra ngoài động phủ. Linh dược còn có thể cung cấp đủ cho hắn tu luyện thẳng một mạch tới luyện khí kỳ viên mãn, song địa hỏa phù lại đã hết. Với lại Đỗ Thiên cảm thấy tấn cấp quá nhanh như vậy có thể sẽ để lại tai họa ngầm về sau, cho nên quyết định đình chỉ điên cuồng tu luyện một thời gian để củng cố đạo tâm, đồng thời cũng có khá nhiều việc khác đang chờ hắn làm.
Thu lại toàn bộ trận kỳ bố trí trước đó, Đỗ Thiên khoan thai từ khe nứt hẹp tạo thành cửa vào bước ra ngoài phía rừng rậm. Sau khi quét thần thức bốn phía một lượt không có phát hiện điều gì dị thường, Đỗ Thiên dùng khinh thân thuật phiêu phiêu rời đi, tới địa điểm cách đó rất xa tung ra thanh đao hóa thành độn quang màu xanh nhạt biến mất nơi cuối trời. Trước đây hắn lo lắng cả đời cũng chẳng thể tấn cấp, vậy mà bây giờ lại lo lắng tấn cấp quá nhanh, đúng là sự đời luôn khó lường. Tuy kiếm được chỗ thanh tu tuyệt vời như vậy nhưng Đỗ Thiên cũng không định rời khỏi Xích Diễm Môn. Tu tiên giới cường giả vi tôn này, nếu có một đại phái chống lưng sẽ có nhiều lợi thế hơn so với tán tu. Chính vì vậy hắn phải trở về môn phái trước.
Quãng đường về Đỗ Thiên có gặp vài tu sĩ đi riêng lẻ, nhưng hầu như khi gặp độn quang của hắn thì tất cả đều dừng lại thận trọng xem xét, ai cũng tỏ ra rất cơ cảnh. Điều này làm Đỗ Thiên càng khẳng định rằng tu tiên giới còn khát máu hơn cả võ lâm giang hồ thế tục. Một đường phi hành vô sự, hơn nửa tháng sau Đỗ Thiên đã về tới Xích Diễm Môn.
Có pháp lực tầng chín, cộng với cảm ngộ đối với pháp thuật tăng lên, nên những pháp thuật lúc trước hắn dù miệt mài nghiên cứu như thế nào cũng không hiểu thấu thì nay đều sáng tỏ. Đỗ Thiên dành phần nhiều thời gian để học và luyện tập các pháp thuật, đồng thời củng cố thêm hai ẩn dấu công phu của hắn là Phá Thiên Kiếm Khí và Thiên Linh Thuẫn. Tuy nhiên Đỗ Thiên vẫn cảm thấy chưa đủ, nếu gặp cường địch thì thực lực của hắn hiện tại cũng có thể chống đỡ được, nhưng nếu gặp loại đẳng cấp như trúc cơ kỳ cao thủ thì sao ? Hắn đang thiếu chính là một thần thông chạy trốn, hay nói rõ ra là độn thuật. Phi độn không phải chỉ đơn thuần là ngự khí phi hành, mà còn có rất nhiều loại. Đỗ Thiên sau khi tới tàng kinh các cũng tìm được vài loại nhưng hiệu quả không cao, e rằng trên tầng ba dành cho trúc cơ kỳ mới có độn thuật hắn muốn, nhưng hiện tại muốn lên đó tìm hiểu chỉ là si tâm vọng tưởng.
Tham ngộ tiên đạo thêm một năm nữa, sau khi cho rằng đạo tâm đã vững, Đỗ Thiên lại quyết định ra ngoài lần thứ hai. Cái gọi là tham ngộ tiên đạo chính là tìm hiểu những quy tắc vạn vật trong trời đất, và về pháp thuật thần thông... Tu tiên chính là nghịch thiên, chính là chống lại quy tắc. Tu sĩ luyện khí kỳ chỉ mới bước đầu hơi hơi cảm nhận được quy tắc cho nên mới có chuyện chỉ một năm đạo tâm đã vững, còn những cảnh giới cao hơn thì càng ngày càng tiếp xúc nhiều với quy tắc hơn nên chuyện tham ngộ cũng không thể thực hiện nhanh vậy được
Lần này có rất nhiều việc Đỗ Thiên muốn thực hiện, trong đó quan trọng nhất là ba việc. Một là mua thêm địa hỏa phù để tiếp tục luyện chế đan dược, hai là mua thêm nhiều phù lục và pháp quyết độn thuật cao siêu hơn để nâng cao thực lực, nếu may mắn còn có thể mua được vài kiện pháp khí vừa tay, và ba là tìm hiểu về trận pháp để chuẩn bị khám phá di chỉ thượng cổ tiên phái trong sơn mạch. Linh thạch trong tay Đỗ Thiên có rất nhiều, chừng hơn một ngàn viên hạ phẩm linh thạch đoạt được từ hai anh em họ Trương. Hơn nữa nếu cẩn thận thì có thể an toàn bán thêm một ít linh dược đan dược lấy linh thạch nên Đỗ Thiên không hề lo lắng linh thạch không đủ.
Tu tiên giới không có khả năng một môn phái có thể tự cung tự cấp toàn bộ tư nguyên tu luyện, cho nên vẫn có tồn tại phường thị như ở thế tục. Đỗ Thiên muốn hoàn thành những việc trên đương nhiên phải tới phường thị. Sau khi bỏ chút công sức tìm hiểu được tình hình phường thị thì hắn quyết định đi Vân Ẩn phường thị, vừa gần lại vừa có quy mô đủ lớn có thể đáp ứng được nhu cầu của hắn. Đỗ Thiên muốn mua bán khá nhiều thứ sợ dẫn tới bại lộ bị mật nên đành hóa thành tán tu, hơn nữa phải cực kỳ cẩn thận nếu không sẽ dẫn họa sát thân.
Đỗ Thiên ngồi trên pháp khí phi hành, một đường vô sự tới quá ngọ ngày hôm sau thì tới được thung lũng Đông Thiên Sơn, cách không quá xa Vân Ẩn Môn. Từ trên cao nhìn xuống thung lũng bị một màn sương mờ bao phủ, nếu không để ý thì chẳng thể phát hiện ra điều gì dị thường. Đỗ Thiên dừng độn quang hạ xuống tại một mảnh đất trống gần đấy, bắt đầu đánh giá màn sương mù trước mặt. Hiển nhiên đây là do trận pháp tạo thành, với mục đích che mắt phàm nhân. Nếu có phàm nhân nào vô tình đi được tới đây thì khi vào trong trận pháp sẽ bị lạc, đi lòng vòng rồi cũng sẽ về chỗ cũ. Nhưng trận pháp này hiển nhiên không có tác dụng đối với tu tiên giả. Đỗ Thiên điều động linh lực lên hai mắt sử dụng linh nhãn thuật một chút đã có thể thấy mờ mờ quang cảnh bên trong. Đỗ Thiên đánh ra một đạo pháp quyết đơn giản vào màn sương, nó lập tức quay cuồng rồi lộ ra một thông đạo, hắn tiêu sái bước vào.
Đi hết thông đạo do màn sương tạo thành, trước mặt hiên lên một cổng chào khá lớn treo một tấm biển ghi ba chữ “ Vân Ẩn Môn”, bên trái có một tảng đá lớn bị gọt nhẵn một mặt, cao gần một trượng ghi một số nội quy phường thị. Phía sau cổng chào là một loạt các gian hàng lớn nhỏ, trung tâm có một tòa nhà lớn nhất cao năm tầng trông rất khí thế. Đang lúc Đỗ Thiên chăm chú đọc nội quy gi trên tảng đá thì có một tiếng “ nga “ kinh ngạc, kèm chút vui vẻ. Đỗ Thiên xoay người lại thì thấy một thanh niên mặc y phục màu nâu đất, dáng người cao gầy, khoảng chừng hai mấy tuổi, khuôn mặt bình dị cười cười tiến lại, phía sau màn sương đang xoay chuyển, hiển nhiên người này mới bước vào. Gã bước tới gần Đỗ Thiên cười nói :
“Tại hạ Nhạc Thành, đạo hữu là tán tu lần đầu đến đây phải không?”
Thanh niên này tu vi tầng tám luyện khí kỳ, trông khá dễ gần, Đỗ Thiên cũng mỉm cười đáp lễ :
“ Ra mắt Nhạc đạo hữu, tại hạ Đỗ Thiên, là một tán tu, đúng là lần đầu tới nơi này, không biết Nhạc đạo hữu có gì chỉ giáo ?”
Người này không quen không biết nên Đỗ Thiên cư xử đúng mực, nhưng cẩn thận là không thừa. Gã Nhạc Thành này cười tươi nói :
“ Tại hạ cũng là một tán tu thôi, chỉ giáo thì không giám. Có điều phường thị này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tại hạ đã đến đây khá nhiều nên có thể hướng dẫn Đỗ đạo hữu một hai, không biết ý đạo hữu thế nào”
Đỗ Thiên cười thầm trong bụng, chắc gã tán tu này cho rằng hắn là một tiểu tử tầng thứ ba vừa bước vào tu tiên giới. Vô công bất thụ lộc, nhất lại là tu tiên giới vô cùng thực dụng này, Đỗ Thiên chắc đến chín phần gã này đã nảy sinh ý đồ với hắn. Nhưng như người ta nói tài cao thì gan lớn, Đỗ Thiên cũng chẳng hề sợ hãi. Người không phạm ta ta không phạm người, người phạm ta người phải chết, quy tắc của hắn luôn là vậy. Đỗ Thiên mỉm cười đáp :
“Như vậy còn gì bằng, đa tạ Nhạc huynh”
Vân Ẩn Môn phường thị này không phải chỉ có đệ tử bản môn bày hàng, mà tất cả mọi người chỉ cần nộp đủ linh thạch là có thể mở gian hàng, chỉ cần chuyên tâm buôn bán, mọi vấn đề khác như an ninh trật tự đều có đệ tử Vân Ẩn Môn trông nom. Dù sao thì nơi đây cũng rất gần Vân Ẩn Môn nên không một ai giám sinh sự ở trong khuôn viên phường thị này. Vì có khá nhiều người tham gia nên tài liệu tu tiên xuất hiện ở đây rất phong phú, gồm đan dược, phù lục, dược liệu, trận pháp, điển tịch ngọc giản, tài liệu luyện khí, chế phù, pháp khí... thậm chí có cả trung phẩm pháp khí, chỉ cần đủ linh thạch thì hầu như có thể mua nhiều thứ quý giá đối với luyện khí kỳ tu sĩ
Phường thị thiết kế theo từng dãy hàng phân biệt, đa số cửa hàng đều là những thạch thất đơn giản, chỉ cần bỏ ra năm viên linh thạch một ngày là có thể thuê được. Bên cạnh đó cũng có những cửa hàng sang trọng hơn, chủ nhân thường là những người đã làm ăn lâu năm, cửa hàng đã có danh tiếng nhất định. Những cửa hàng như thế thường giá mắc hơn, nhưng người mua luôn an tâm hàng hóa đảm bảo. Còn những gian hàng khác do người thuê quá đông rất khó quản lý nên luôn có tình trạng long xà hỗn tạp. Mua hàng ở những cửa hàng này thì phải chú ý nếu không sẽ dễ bị tiền mất tật mang. Tiếng rao bán, tiếng mặc cả không ngừng vang lên, nếu không nhìn hàng hóa và linh thạch thì Đỗ Thiên chắc rằng mình đang lạc vào một khu phố buôn bán sầm uất của phàm nhân
Nhạc thành không hổ là đã qua lại phường thị nhiều lần, đối với giá cả các mặt hàng vô cùng thông suốt, làm Đỗ Thiên tránh được không ít thời gian tìm hiểu. Ví dụ như phù lục công kích sơ cấp hai tấm một viên linh thạch, phòng ngự thì ba tấm hai viên linh thạch, địa hỏa phù hắn muốn thì đắt hơn nữa, những ba viên linh thạch một tấm, đan dược thì tùy loại mà dao động cỡ từ mười đến năm mươi linh thạch một bình nhỏ. Đỗ Thiên giả vờ tò mò hỏi đông hỏi tây cuối cùng cũng biết được thêm một số thông tin mà hắn mong muốn. Hóa ra pháp khí và pháp quyết cao cấp không có bán tràn lan mà chỉ có trong đấu giá hội. Đấu giá hội ở tu chân giới cũng tương tự như ở thế tục mà thôi, về cơ bản thì vẫn là người ra giá cao thì mua được đồ vật. Đi được chừng ba mươi phút thì Nhạc Thành ôm quyền nói :
“ Đỗ đạo hữu, Nhạc mỗ còn phải mua một ít tư nguyên tu luyện, tại hạ xin cáo từ !”
Đỗ Thiên mỉm cười nói :
“ Đã làm phiền Nhạc đạo hữu nhiều, đạo hữu cứ tự nhiên”
Đợi Nhạc Thành đi khuất Đỗ Thiên thu lại vẻ tươi cười, quay người đi khuất vào trong khu tấp nập người nhất. Hắn không tin gã tán tu này cứ vậy mà đi, chắc chắn đã để lại ấn kí truy tung nào đó mà hắn không biết. Xem ra gã này cũng không phải mới hành sự một hai lần gì, ra tay cực kỳ chuyên nghiệp, khiến Đỗ Thiên kiểm tra như thế nào cũng không phát hiện được điều gì lạ thường. Đỗ Thiên tạm thời không quan tâm, dạo một lượt dãy hàng bán phù lục, mỗi một nơi mua vài ba tấm địa hỏa phù, đến cuối trong tay hắn đã có gần trăm tấm. Hắn dù muốn có thêm địa hỏa phù nhưng nếu mua nhiều nữa sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác mà gây ra phiền phức. Ngoài ra Đỗ Thiên còn mua thêm khá nhiều các phù lục phụ trợ khác.
Đỗ Thiên bước vào dãy hàng tài liệu, ở đây người mua người bán đều không đông như ở các dãy hàng thành phẩm. Xem ra chế phù hay luyện khí thì số người có thể tự tay thực hiện quá ít ỏi. Đỗ Thiên đầu tiên ghé một cửa hàng bán tài liệu chế phù lớn nhất, cái tên cũng rất kêu “ Thiên Phù Các”. Một thiếu nữ chừng mười tám mười chín tuổi tươi cười bước ra đón :
“ Tiên sư xin mời ghé bổn tiệm, tài liệu chế phù ở đây vô cùng phong phú, sẽ không để tiên sư thất vọng “
Đỗ Thiên kinh ngạc nhìn thiếu nữ. Không phải vẻ ngoài nàng có gì xuất chúng, mà là trên người nàng không hề có dao động pháp lực, hay nói cách khác nàng là phàm nhân. Trong lòng kinh ngạc nhưng đương nhiên Đỗ Thiên sẽ không rảnh mà hỏi rõ làm gì, chỉ khẽ “ ừm “ một tiếng rồi bước vào. Cô gái kia tư sắc xem như không tệ, nhưng nếu so với Đinh Huyền hay Vô Tuyệt phong chủ thì đúng là một trời một vực. Nàng vừa đi sau Đỗ Thiên vừa dò hỏi :
“ Tiên sư tới chỉ mua tài liệu hay mua thêm cả pháp khí chế phù ?”
Đỗ Thiên đánh giá gian phòng trước mặt một chút rồi trả lời :
“ Nếu như chất lượng có thể khiến tại hạ hài lòng thì sẽ mua khá nhiều, tại hạ đang muốn luyện tập chế phù một chút”
Cô gái nghe vậy thì mừng rỡ, mời Đỗ Thiên tới bàn dâng trà rồi bước vào gian phía trong. Đỗ Thiên ngồi thưởng thức trà một chút thì cô gái lúc nãy đi ra cùng một người đàn ông mập mạp da trắng mặt phệ. Nhìn người không thể nhìn mỗi vẻ ngoài, người trung niên này vậy mà tu vi luyện khí kỳ đại viên mãn, chỉ còn cách trúc cơ kỳ nửa bước. Gã nhìn Đỗ Thiên một chút, trong mắt có một tia thất vọng nhưng rất nhanh thay thế bằng vẻ mặt tươi cươi nói :
“ Để đạo hữu phải chờ rồi, tại hạ Hàm Trung, phụ trách cửa hàng này, nghe nói đạo hữu tựa hồ muốn mua không ít tài liệu luyện phù ?”
Đỗ Thiên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống ôm quyền đáp lễ :
“ Ra mắt Hàm đạo hữu, tại hạ đúng là đang muốn mua một ít tài liệu cùng dụng cụ chế phù”
Hàm Trung nghe vậy thì gật đầu, vỗ túi trữ vật lấy ra năm hộp gấm lớn nhỏ khá đồng đều đặt trên bàn cười nói :
“ Đây là năm loại bút vẽ phù mà bổn tiệm có, đạo hữu nhìn qua một chút xem có cái nào vừa mắt hay không ?”
Đỗ Thiên cũng không khách khí mở hộp gấm gần nhất ra, bên trong là một cây bút trông không khác gì bút ở thế tục, linh khí cũng hơi ít, hiển nhiên là loại kém rồi. Hàm Phu vuốt râu giải thích :
“ Đây là tử mộc bút, luyện chế từ thân cây tử thông trên trăm năm tuổi, có thể luyện chế được hầu hết phù lục sơ cấp”
Đỗ Thiên đóng nắp hộp lại, tiếp tục xem cái thứ hai, cái này hơn cái trước một chút, nhưng hiển nhiên vẫn không vừa mắt Đỗ Thiên. Đỗ Thiên xem cái nào là Hàm Trung lại giải thích nguồn gốc và hiệu quả của cái đó. Đến cái thứ tư thì ánh mắt Đỗ Thiên mới dừng lại nhìn kĩ, sau đó cầm lên tay đánh giá. Hàm Trung định mở miệng giải thích thì Đỗ Thiên đã nói :
“ Ngân Lang Bút, là hạ phẩm pháp khí nhưng đã tiếp cận với trung phẩm, được luyện chế từ xương cốt Viêm Lang ngân sắc tu vi luyện khí kỳ đại viên mãn, có thể vẽ tất cả phù lục sơ cấp và một số phù lục trung cấp, hơn nữa còn đề cao tỉ lệ thành công lên không ít “
Hàm Trung trừng mắt nhìn Đỗ Thiên chằm chằm một lúc rồi cười lớn nói :
“ Thất kính thất kính, hóa ra đạo hữu đã là chế phù sư, nhãn quang đúng là không sai”
Đỗ Thiên mỉm cười nói :
“ Cũng chỉ biết chút ít mà thôi, nào giám nhận là chế phù sư”
Đỗ Thiên dù sao cũng có một thời gian dài làm tạp vụ ở Luyện Phù Đường nên có thể nhận ra cây bút này, chính là loại đệ tử Phù Phong sử dụng. Nhưng đây mới là cây thứ tư mà đã tốt như vậy, chẳng lẽ cây thứ năm là...
Nhìn sắc mặt Đỗ Thiên nhìn hộp thứ năm, Hàm Trung vuốt râu nói :
“ Chắc đạo hữu cũng đoán ra được cây thứ năm này chính là hàng tuyệt phẩm, ngoài Thiên Phù Các thì khó nơi nào xuất ra được, nhưng giá cả hơi cao”
Đỗ Thiên nghe vậy lại càng nóng lòng, nhưng thấy thái độ của chủ quán đương nhiên biết gã muốn xem tài lực của Đỗ Thiên ra sao. Đỗ Thiên cũng không chần chừ lấy ra một túi trữ vật đặt lên bàn nói :
“ Tại hạ tu vi nông cạn nhưng gia sư cũng có chút ưu ái nên hẳn linh thạch có thể đủ mua một vài thứ”
Hàm Trung không hề khách khí cầm túi trữ vật đem thần thức quét vào. Kết quả gã vui mừng không nỡ buông tay, mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt Đỗ Thiên mới ho khan vài tiếng vừa cười nói vừa đẩy hộp gấm còn lại tới tay Đỗ Thiên :
“ Ha ha, tại hạ sao giám nghi ngờ tài lực đạo hữu, đây chính là Kim Ti Bút đại danh đỉnh đỉnh, luyện chế từ xương cốt yêu thú tu vi trúc cơ sơ kỳ cùng ba mươi tám loại phụ liệu, không những chế được tất cả phù lục trung cấp mà nghe đồn còn có thể chế được một hai loại cấp cao. Chuyện này chắc đạo hữu rõ hơn tại hạ”
Đỗ Thiên bước ra khỏi Thiên Phù Các, hơi nhìn phương hướng một chút rồi thẳng hướng mấy cửa hàng bán công pháp điển tịch đi tới. Hắn vừa tiêu tốn gần tám trăm viên linh thạch để mua những thứ cần thiết luyện phù. Nhớ lại vẻ mặt hám tài cười không khép nổi miệng của chủ cửa hàng khi tiễn hắn tới tận cửa Đỗ Thiên cũng phải bật cười. Gã Hàm Trung nọ giống gian thương hơn là cao thủ luyện khí kỳ đại viên mãn.
Xong phù lục Đỗ Thiên lại tạt qua dãy hàng bán ngọc giản điển tịch. Nhưng ở đây lại làm hắn thất vọng, đa phần đều là những kiến thức sơ nhập chỉ hữu dụng đối với tán tu, còn đệ tử đại phái như hắn thì có thể tới tàng thư các tìm hiểu. Nhưng Đỗ Thiên cũng biết được ngọc giản cao cấp có thể có bán tại cửa hàng Vân Ẩn Các, chính là tòa nhà cao năm tầng ngay giữa trung tâm phường thị, khí thế to lớn và hàng hóa cũng cực kỳ đa dạng. Một bộ phận tầng một dành để tổ chức đấu giá hội, còn lại từ tầng hai đến tầng năm là bày bán đủ dạng đồ vật, càng lên cao thì phẩm chất càng tăng, riêng tầng bốn và năm chỉ phục vụ riêng cho trúc cơ kỳ cao thủ. Hi vọng mua được công pháp hắn cần ở đây không cao nhưng vẫn phải đến thử một phen.
Trước mắt Đỗ Thiên là một tòa nhà cực kỳ đặc biệt. Tòa nhà xây dựng theo kiểu tháp càng lên cao thì càng nhỏ, tầng dưới cùng ngang dọc rộng tới hơn hai mươi trượng hình hộp vuông vức, chiều cao cũng gần tới hai trượng. Bốn phía đều có đệ tử Vân Ẩn Môn thủ vệ nghiêm mật. Phường thị này là một trong những nguồn thu linh thạch quan trọng của Vân Ẩn Môn nên nghe nói luôn có hai tu sĩ trúc cơ kỳ tọa trấn, làm cho từ trước tới nay không kẻ nào giám gây sự ở nơi này. Trong phường thị vẫn thỉnh thoảng xuất hiện loại tu sĩ đẳng cấp cao này, nhưng cũng không ai nguyện ý đắc tội Vân Ẩn Môn.
Đỗ Thiên bước vào cũng bị choáng ngợp bởi sự hoành tráng của nó. Hàng loạt những giá đỡ màu trắng ngà làm từ ngọc nguyên khối bày ra rất có trật tự, bên trên bày ra đủ loại phù lục, linh dược, tài liệu luyện khí... đầy rẫy những hộp lớn hộp nhỏ tinh xảo dị thường. Tầng một phân ra nhiều khu vực khác nhau, mỗi khu vực có ba đến năm nữ tu cực kì xinh đẹp phụ trách, ngoài ra có khoảng hơn hai mươi thanh niên thanh tú trẻ tuổi tiếp dẫn khách hàng, đa phần đều là luyện khí kỳ tầng sáu tầng bảy. Khách nhân ở tầng một này cũng đã có hơn trăm người, nhưng hiển nhiên vẫn vô cùng rộng rãi. Đỗ Thiên để ý thấy cứ có khách nhân bước vào là sẽ có một tu sĩ kiểu như tiểu nhị nơi thế tục tới tiếp đón, nhưng hắn đứng một lúc rồi mà cũng chỉ có vài kẻ lạnh lùng liếc một cái khinh bỉ rồi chẳng thèm quan tâm. Đỗ Thiên thở dài trong bụng. Xem ra tu tiên giới cũng chẳng khác gì nơi thế tục, hắn đang hóa thân vào một gã tán tu tầng ba luyện khí kỳ, cũng chẳng khác kẻ nghèo hèn là mấy, cho nên mới có tình trạng này. Lúc trước ánh mắt của gã họ Hàm ở Thiên Phù Các chẳng phải cũng vậy sao? Đỗ Thiên cũng chẳng quan tâm đến bọn người này, đi thẳng tới một quầy hàng gần đấy.
Nhưng khi Đỗ Thiên đi ngang qua một gã tu sĩ tiếp dẫn khách thì gã hừ lạnh nói :
“ Hừ ! một tên tán tu nghèo rớt mồng tơi mà cũng đòi tới Vân Ẩn Các, đúng là không biết xấu hổ “
Đỗ Thiên tuy hiền lành nhưng cũng không phải tượng đất, liền quay lại nhìn gã kia một chút, đồng thời phóng xuất toàn bộ linh áp lên người gã. Phải biết rằng đột phá tầng chín bước đầu đã thay đổi linh lực về chất, khiến linh áp tăng rất nhiều. Gã kia chỉ mới bước vào tầng sáu đứng trước linh áp liền toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như bị dã thú cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm. Cũng may cảm giác đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đỗ Thiên cũng không thực sự là kẻ chấp vặt, chỉ cảnh cáo một chút rồi quay người đi tiếp. Cho nên chuyện vừa rồi ngoài hai người ra không một ai khác phát hiện ra. Gã tiếp dẫn ánh mắt nhìn Đỗ Thiên tràn đầy kinh sợ, cuối cùng cũng không giám nhìn nữa mà quay ra miễn cưỡng tiếp tục công việc. Gã cho rằng Đỗ Thiên là một cao thủ trúc cơ kỳ. Linh áp vừa rồi làm sao một kẻ tầng thứ ba có thể tạo ra được, chứng tỏ rằng người ta cố ý áp chế tu vi. Nhưng nếu luyện khí kỳ, thậm chí luyện khí kỳ đại viên mãn cũng khó mà dấu diếm tu vi trước mắt gã và nhiều người như vậy được, chỉ có thể là cao thủ trúc cơ kỳ. Chính vì có ý nghĩ này mà suốt cả buổi gã tâm thần nơm nớp không yên. Tu tiên giới không hiếm chuyện chỉ vì một câu nói không vừa tai mà tàn sát lẫn nhau, càng là tu sĩ cấp cao thì tính tình càng cổ quái.
Đỗ Thiên đương nhiên không rảnh phân tâm đến gã, hắn đi tới một quầy hàng bày khá nhiều ngọc giản trên giá. Vị nữ tu đang đứng gần đó thấy hắn tới thì tươi cười nói :
“ Đạo hữu muốn mua công pháp hay điển tịch “
Đỗ Thiên cũng không vòng vo nói :
“ Tại hạ muốn mua pháp quyết độn thuật cao minh một chút cùng với các điển tịch về thượng cổ tiên phái và các thượng cổ trận pháp”
Nư tử nọ sững người trong chốc lát. Một kẻ luyện khí kỳ tầng ba mà mở miệng là đòi hỏi những thứ trên trời thế này đúng là lần đầu thấy. Nhưng nàng cũng phản ứng khá nhanh cười nói :
“ Điển tịch về thượng cổ tiên phái ở đây có vài cái, nhưng giá cả rất cao, còn độn thuật cấp cao thì không có, đạo hữu có thể tham gia đấu giá hội ngày mai có thể sẽ có xuất hiện “
Nghe nữ tử nói vậy Đỗ Thiên vô cùng vui mừng. Hắn chỉ hỏi hên xui như vậy không ngờ thực sự ở đây có bán điển tịch thượng cổ. Đỗ Thiên liền nói:
“ Có điển tịch sao ? không ngại mang ra tại hạ xem một chút, linh thạch tại hạ dành dụm một ít chắc cũng đủ”
Nữ tử gật đầu rồi đi tới một giá gần đó lấy ra hai ngọc giản màu xám trắng đưa cho Đỗ Thiên. Đỗ Thiên đưa lên trán nhập thần thức vào xem xét. Quả nhiên là điển tịch về thượng cổ tiên phái, nhưng đây chỉ là phần giới thiệu ban đầu mà thôi, muốn có ngọc giản chân chính phải giao linh thạch ra đã. Tu sĩ đã luyện qua công pháp tu tiên nên có khả năng đã đọc qua một lần là sẽ không quên, vì vậy bán điển tịch ở tu tiên giới không thể giống như bán sách ở thế tục được. Đỗ Thiên đặt hai ngọc giản xuống nói :
“ Hai ngọc giản này tại hạ đều muốn mua, không biết cần bao nhiêu linh thạch ?”
Nữ tử dường như đã tính toán trước lập tức nói :
“ Cả hai ngọc giản là hai trăm mười hai viên hạ phẩm linh thạch”
Tròng mắt Đỗ Thiên cũng phải co lại một chút, không ngờ chỉ hai điển tịch mà giá cả cao như vậy. Chừng ấy linh thạch cũng có thể mua được không ít đan dược phù lục rồi. Cũng may trong người Đỗ Thiên còn đủ số linh thạch đó. Tuy không biết có thể khám phá ra di chỉ thượng cổ tiên phái hay không nhưng Đỗ Thiên đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Hắn giao ra linh thạch rồi tiếp nhận hai ngọc giản, xem qua một chút rồi cho vào túi trữ vật. Linh thạch trong tay bây giờ chỉ còn mấy chục viên nhưng linh dược và tẩy tủy đan mang theo khá nhiều, có thể quy đổi ra linh thạch được. Vì vậy Đỗ Thiên không lập tức rời đi mà dạo một vòng quanh lầu một này mở rộng kiến thức một phen. Với lại Đỗ Thiên đang định tham gia đấu giá hội ngày mai, hắn muốn nhìn một chút giá cả và các mặt hàng trong đấu giá hội khác biệt như thế nào so với phường thị