Ta đang tìm một mạch văn phong cho riêng mình, vì mới tập tành viết nên vẫn còn bị ảnh hưởng bởi văn phong conver. Xin cho chút thời gian để sửa chữa. Thân
Bạch Nhãn nhìn qua Mộng Nữ và đại hán đầu trọc Tứ Thủ, trầm giọng nói:
"Động thủ!"
Lời hắn vừa dứt, hai tay cầm súng liên tục vũ động, hai khẩu desert eagle vung lên như thiên nữ tán hoa không ngừng nhả đạn, từng chùm đạn hình hoa mai theo họng súng rít gào bay ra.
Trong một giây bắn ra hơn một trăm linh tám viên đạn, bao phủ mọi phương hướng xung quanh người sói, là thủ pháp bắn súng Gunkata nổi tiếng.
Cùng lúc đó Tứ Thủ há miệng gầm vang, dưới chân bước nhanh về phía trước, mỗi bước đi ra lại khiến mặt đất rung lên ầm ầm, đá vụn tung bay, như một chiếc xe tăng đang tàn phá tiến lên mặt trận.
Bốn cánh tay hắn cơ bắp cứng như sắt thép, thô to như bốn căn cột điện, vươn ra hướng tới người sói vồ tới, dường như muốn đem đối phương xé thành mấy mảnh.
Về phần tóc nâu nữ tử Mộng Nữ lại đứng yên không hề động thân, nhưng hai mắt lại nhẹ nhàng nhắm lại. Theo sau nàng nhắm mắt, không gian xung quanh chợt nổi lên một đợt ba động kì dị.
Biến cố đột nhiên phát sinh!
Chỉ thấy phía trước mặt sau khi Mộng Nữ nhắm lại hai mắt, tùng chùm đạn do Bạch Nhãn bắn ra bỗng chốc lóe lên ngân quang, theo sau số lượng không ngờ nhiều ra hơn gấp đôi, che trời phủ đất.
Mà Tứ Thủ đang lao đến gần người sói, thân hình chợt động, bên cạnh hắn một Tứ Thủ khác lại trống rỗng hiện ra.
Hai tên cự nhân thân hình cao hơn ba mét tám cánh tay đồng loạt vươn ra đánh tới người sói.
Hầu...!
Người sói gầm lên một tiếng giận dữ, thân thể to lớn của nó trong phút chốc trở nên nhẹ nhàng như u linh, lách qua tránh đi chùm đạn bắn tới.
Bụp bụp !
Graòoo !
Nhưng số lượng đạn bắn ra quá nhiều, hơn nữa lại bị Mộng Nữ biến ảo ra thêm khiến cho hư hư thật thật, trong lúc nhất thời người soi không thể né tránh toàn bộ, thân thể đã bị hơn chục viên đạn bắn trúng, bốc lên khói xanh khét lẹt. Nó gào lên một tiếng đau đớn, thân hình vội vàng lui lại.
"Loại đạn này là bạc nguyên chất đúc thành, tuy nói không đến nỗi khoa trương một viên là đủ giết người sói như trong phim ảnh nhưng cũng đã khiến nó bị ảnh hưởng. Tứ Thủ, giờ giao cho ngươi."
Bạch Nhãn nhìn những miệng vết thương trên cơ thể người sói đang nhanh chóng loét ra, không khỏi cao giọng quát.
"Được."
Bên kia Tứ Thủ gầm vang đáp lại, nhân lúc người sói lui về phía sau, cả người hắn chợt nhảy lên, giống như một tòa núi lớn mà từ trên hướng đầu người sói áp tới.
Hai tay Tứ Thủ vươn ra giữ chặt hai thú trảo sắc bén của quái vật, hai cánh tay còn lại như một đôi thiết chùi vung lên đánh mạnh về phía đầu nó.
Mà Tứ Thủ còn lại, động tác cũng là giống như đúc người kia.
Người soi hàm răng dữ tợn nhe ra, thú trảo to lớn vung lên xé mạnh, gã khổng lồ trước mặt nó chợt đứt ra làm hai, theo sau nhẹ nhàng tan biến.
Mà lúc này, Tứ Thủ thật sự đã lao lên, đem hai tay nó khóa chặt lại.
Rầm...!
Ngao ngao !!!
Người sói kêu lên một tiếng thê lương, thất khiếu bị song quyền của Tứ Thủ đánh mạnh vào đầu đồng loạt phun ra máu tươi màu đen, cả người lâm vào mê muội.
Nhưng nó vốn bản tính hung ác, trong cơn đau liền xoay mạnh đầu, há mồm cắn vào cánh tay trái của Tú Thủ.
Xoẹt...!
Máu tươi văng ra, một cánh tay Tứ Thủ cứ thế bị người sói tươi sống cắn đứt. Trong lúc đau đớn hai cánh tay hắn đang giữ người sói cũng bị lơi lỏng.
Người sói chỉ chờ có thế, cái đầu nó hơi ngửa ra sau, theo sau hung ác hướng ngực Tứ Thủ húc tới.
Oanh...! Rắc!!!
Cùng với một tiếng kêu thê lương vang lên, Tú Thủ cả thân hình to đến ba mét như bị tàu hỏa đụng trúng bắn mạnh về sau, trực tiếp xuyên qua hàng loạt nhà cửa xung quanh, đam vào một vách núi phía sau ngôi làng.
Trong lúc hắn bay ra, từng chùm huyết hoa từ miệng hướng tới không trung thi nhau nở rộ.
"Không tốt!"
Bạch Nhãn thầm hô một tiếng, súng trong tay không chần chừ vung lên hướng tới người sói bắn tới.
Phanh phanh phanh...!
Một loạt loạt đạn gào thét bay tới, nhưng người sói lần này cũng là không tránh không né, hai đôi cự trảo giơ lên che mặt, dưới chân hướng tới Bạch Nhãn lao nhanh tới.
Đông !
Hự !
Nó thú trảo to lớn vươn ra, một phát đem Bạch Nhãn đánh bay ra xa.
Đánh bay Bạch Nhãn, người sói cũng không dừng lại, yết hầu gầm lên trầm thấp, năm móng vuốt như năm thanh loan đao sắc bén chém mạnh về phía Mộng Nữ đứng cách đó không xa.
Mộng Nữ đối diện quái vật lao tới, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như thú trảo dữ tợn trước mặt là không có cách nào tổn thương được nàng.
Xoẹt !
Một trảo chém xuống, thân hình Mộng Nữ tứ phân ngũ liệt, nhưng không có máu tươi phun ra như dự liệu mà cơ thể lại từ từ mờ dần, theo sau mờ nhạt biến mất.
Cách đó hơn hai trăm mét, không gian hơi dao động, thân hình Mộng Nữ lại lần nữa hiện ra, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.
Người sói ngửa mặt rống giận một tiếng, nhưng nó cũng không có tiếp tục đuổi giết mà hú lên thê lương, dưới chân phát lực làm cả một phiến đá nát bấy, cả người như đạn pháo bắn nhanh về phía xa, dần dần khuất dạng.
Người sói vừa lao đi, một thân ảnh có hơi chút chật vật hướng tới Mộng Nữ đi tới, là Bạch Nhãn vừa bị quái vật một phát đánh bay. Hắn cũng không hướng người sói đuổi theo mà chỉ bình tĩnh đứng đó, cùng Mộng Nữ bốn mắt nhìn nhau, hai người thần sắc nghiêm trọng, yên lặng không ai lên tiếng.
Một lúc sau, một loạt tiếng rầm rầm từ xa vang lên, theo sau thân hình to lớn của Tứ Thủ nặng nề chạy tới.
"Không sao chứ?"
Nhìn cánh tay cụt máu tươi vẫn còn đang chảy của Tứ Thủ, Bạch Nhãn trầm giọng hỏi.
"Không có gì! Tuy ta chưa đạt tới lớp năm có thể huyết nhục diễn sinh, nhưng mà cánh tay này cũng chỉ là do dị năng tạo ra, không phải thân thể thật sự, chỉ cần một lát sau thu vào cơ thể là sẽ từ từ khôi phục."
Tứ Thủ lắc lắc đầu đáp.
Bạch Nhãn nghe vậy cũng không hỏi nhiều, nhìn về phía Mộng Nữ thấp giọng nói:
"Con mẹ nó! Lần này thật là quá nguy hiểm rồi. May mà cô lúc trước đã cẩn thận thi triển Mộng Huyễn từ trước khi vào làng, đem bản thể đứng ở một nơi khác, còn sử dụng ảo giác khiến nó bị lừa. Nếu không lần này cũng là phiền phức to."
Mộng Nữ cũng gật gật đầu, khẽ nói:
"Tình báo có sai lệch nghiêm trọng rồi. Trong chúng ta tôi là dị năng giả lớp năm sơ kì, hai người là lớp bốn đỉnh phong, theo tư liệu thì vật thí nghiệm số 3 chỉ ngang với dị năng giả lớp 4 đỉnh phong, lấy khả năng của chúng ta hoàn toàn có thể bắt sống đem về.
Nhưng sức chiến đầu mà nó biểu hiện ra vừa rồi hoàn toàn không thua kém cao thủ lớp năm trung cấp, so với dị năng giả lớp năm cao cấp cũng không kém bao nhiêu."
"Đúng vậy! Một húc lúc nãy của nó, lực đạo không hề thua kém một đầu tàu cao tốc đâm phải, làm cho xương cốt trước ngực tôi cũng phải nứt ra."
Tứ Thủ ngưng trọng đáp, một húc lúc nãy của người sói đã làm hắn bị thương không nhẹ. Nếu không phải có thân thể biến thái của dị năng giả lớp bốn đỉnh phong thì sợ là đã tan xương nát thịt.
"Giờ đừng nói chuyện này vội, cô mau xem hiện giờ nó đã di chuyển về phía nào rồi?"
Bạch Nhãn phất tay, nhìn qua Mộng Nữ âm trầm hỏi. Việc cần làm bây giờ là xem xem súc sinh kia muốn di chuyển về đâu.
"Được."
Mộng Nữ khẽ nhắm mắt lại, ngân tinh trên mi tâm sáng lên. Một lúc sau hai mắt mới từ từ mở ra, thở dài đáp:
"Nó chạy về hướng Nam, sâu vào bên trong Hàn Quốc, đã chạy được gần hai cây số, sắp ra khỏi vùng cảm ứng của tôi rồi."
"Vậy mau mau đuổi theo, không thể cho nó vào những thành phố lớn được. Hậu quả lúc đó sẽ là vô cùng nghiêm trọng a. Nó mà giết thêm nhiều người, chắc chắc sẽ bị SKP phát hiện, sau đó thông báo cho Thiên Á Liên Minh, vậy thì rất phiền toái. Đây là vật thì nghiệm quan trọng của Tự Do Liên Minh chúng ta giao dịch với tổ chức GOD, không thể bị đoạt đi được."
Bạch Nhãn gằn giọng nói. Nhiệm vụ mà thất bại, bản thân bọn hắn cũng sẽ phải chịu trừng phạt thật lớn.
"Được, vậy nhanh chóng đuổi theo. Trong lúc này tôi sẽ đưa tin về tổng bộ, yêu cầu cử thêm người đến tiếp viện."
Mộng Nữ, Tứ Thủ cũng không phản đối, gật đầu đáp ứng.
Theo sau ba người dưới chân phát lực, cả người hóa thành ba hắc tuyến bắn nhanh mà đi, không lâu sau đã khuất bóng trong màn đêm mù mịt.
Hiện trường, chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát và từng xác người tử trạng thê thảm.
Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, lùa vào những vách tường nứt nẻ sụp đổ làm vang lên một hồi thanh âm thê lương rền rĩ, giống như tiếng kêu của hàng loạt oan hồn đang gào khóc trong đêm...
Cuối tháng sáu, là thời gian từ mùa hè chuyển tiếp sang thu, không khí không còn oi bức như lúc trước. Từng cơn gió nhẹ mang theo hương vị u buồn của mùa thu đã loáng thoáng thổi qua, mang theo một vài chiếc lá vàng đầu tiên rơi rụng.
10h sáng, đoàn người công ty L.E.N trở về Seoul, trong đó có cả Vũ Phong. Vừa xuống sân bay, điện thoại trong túi hắn bất chợt đổ chuông.
Hơi trầm ngâm, Vũ Phong rút di động ra. Trên màn hình là số máy của giám đốc Chung Ji Wook gọi tới.
"Có việc gì sao, giám đốc Chung?"
Vũ Phong nghe điện, nhàn nhạt hỏi.
"Vũ tiên sinh! Việc Lee Ji Eun tiểu thư chuyển nhà tôi đã sắp xếp xong, một số đồ đạc cũng đã được nhân viên chuyển tới căn biệt thự ở Apgujeong-dong. Nhưng mà còn một số đồ vật riêng tư tôi không tiện đụng đến, hiện giờ cần anh và Ji Eun qua đó thu dọn nốt. sau đó chạy xe đến Apgujeng-dong là được."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cảu Chung Ji Wook, cười cười trả lời.
"Vậy sao? Được, cảm ơn ông, tôi sẽ nói lại với cô ấy."
Vũ Phong bình thản đáp, theo sau cúp điện thoại, nhìn qua Lee Ji Eun bên cạnh khẽ nói:
"Giám đốc Chung vùa gọi điện nói việc chuyển đến Apgujeong-dong đã sắp xếp xong. Hiên giờ cần chúng ta về nhà cũ của em thu dọn một số đồ đạc."
"Thật vậy? Nhanh đến thế ư? Thật là tốt quá, hi hi. Vũ Phong ca, vậy bây giờ chúng mình về luôn thôi.
Lee Ji Eun hai mắt tỏa sáng, hưng phấn đáp. Được chuyển đến sống tại khu Apgujeong-dong với một ca sĩ trẻ như nàng không phải là dễ dàng gì, hơn nữa lại là ở trong một biệt thự, tâm lý vui mừng ra sao cũng hiểu.
Vũ Phong mỉm cười gật đầu. Hai người theo sau nói với đoàn người phía sau một tiếng, bèn tách ra khỏi đoàn chạy xe đến thẳng tòa cao ốc nơi có căn hộ của Lee Ji Eun, cũng là nơi Vũ Phong đã gặp nàng lần đầu.
CĂn hộ cảu Lee Ji Eun nằm trên tầng tám, lúc hai người đi thang máy lên đến nơi thì căn hộ đã trở nên rỗng tuếch, hầu hết mọi đồ đạc bên trong đã được chuyển đi, còn lưu lại chỉ là một số vật dụng riêng tư như quần áo, sách ảnh..v.v..
Ngắm nhìn phòng khách giờ đã trống không, Lee Ji Eun thở dài cảm khái, quay sang nói với Vũ Phong.
"Nơi này từ khi em debut đã là dọn đến đây ở, cũng phải được gần ba năm rồi. Hôm nay phải chuyển đi, tâm lý không tránh khỏi mất mát một chút."
Vũ Phong gật đầu, cũng không nói gì. Căn hộ này tuy rằng khá nhỏ, nhưng đối với một người mới bước vào đời, có được một căn hộ riêng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đối với Lee Ji Eun, nó càng là nơi chất chứa những kỷ niệm vui buồn, hạnh phúc hoặc đắng cay lúc nàng mới chập chững bước vào làng giải trí.
"Mình lấy nốt một số đồ vật của em thôi."
Vũ Phong khẽ chạm nhẹ vào vai Lee Ji Eun, dịu dàng nói.
"Ừhm!"
Lee Ji Eun khẽ gật gật đầu, theo sau hai người bắt tay vào thu dọn một số đồ vật linh tinh còn sót lại vào trong vali.
Phụ nữ luôn rất thích mua sắm, Lee Ji Eun cũng không phải ngoại lệ, quần áo của nàng phải chứa đến hai vali đầy.
Nàng ngại ngùng nhìn Vũ Phong, nhỏ giọng nói:
"Vũ Phong ca, mấy cái vali này cũng nặng lắm a. Hay là chúng ta gọi người đến chuyển giúp?"
"Không cần đâu, anh xách được."
Vũ Phong cười cười, lắc đầu.
Một lúc sau, hai người thu dọn xong, Lee Ji Eun lấy từ chiếc tủ lạnh cũ không bị mang đi ra hai lon soda, nàng đưa Vũ Phong một lon, chính mình cũng cầm lấy một lon, mở ra tu một ngụm mỉm cười:
"Cuối cùng cũng xong. Thật không ngờ lại lắm đồ linh tinh như vậy. Anh vất vả rồi Vũ Phong ca."
Vũ Phong cầm lon soda mân mê trong tay, chợt quay qua Lee Ji Eun vô tình hỏi:
"Cha mẹ em có ở Seoul này không? hay là ở tỉnh khác?"
Lee Ji Eun nghe nhắc đến cha mẹ nàng, mí mắt hơi cụp xuống, nhè nhè đáp:
"Họ cũng ở Seoul này thôi. Nhưng mà lịch trình làm việc của em dạo này dày đặc quá, một tháng cũng chỉ có thể gặp cha mẹ một vài lần."
Nàng nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì đó, hai mắt phút chốc hơi hơi phiếm hồng, tiếp:
"Chỉ là dù sao còn được gặp mặt cha mẹ thường xuyên. Còn bà ngoại em, cũng đã hai tháng nay chưa được gặp bà rồi a. Bà sống ở ngoại thành Seoul, cũng không thể muốn gặp là gặp như cha mẹ."
Nói về bà ngoại mình, Lee Ji Eun trong mắt xẹt qua một tia hồi tưởng, thấp giọng kể tiếp. Bình thường những chuyện này nàng sẽ không tùy ý nói ra, nhưng không hiểu sao khi ở gần Vũ Phong, trong lòng lại nổi lên một cảm giác tin tưởng không sao hiểu được.
"Hồi nhỏ, ba mẹ em mở một cửa hàng nhỏ, phải làm việc suốt ngày. Chính là bà ngoại đã ở bên em, chăm sóc, chiếu cố em thay cha mẹ."
Một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt Lee Ji Eun chảy ra, như một viên ngọc nhẹ nhàng lăn dài trên gò má trắng mịn của nàng.
Nhìn thấy Lee Ji Eun đột nhiên chảy nước mắt, Vũ Phong cũng là trong lòn rối bời, có một loại xúc động muốn đưa tay ra khẽ gạt đi giọt lệ trên má nàng, sau đó hung hăng ôm chặt cô gái nhỏ này vào lòng. Nhưng mà hắn cuối cùng cũng không làm vậy, hít sâu một hơi theo sau rút trong ngực ra một tờ giấy thấm đưa cho Lee Ji Eun, ôn nhu nói:
"Cuộc đời mỗi con người, muốn có được thành tựu lớn bao nhiêu thì cũng phải hy sinh thứ quan trọng tương ứng để bù vao... không thể khác được. Trừ khi... em là một người bình thường, sống cuộc sống của một người bình thường cả cuộc đời mà thôi."
"Em biết chứ." Lee Ji Eun khẽ gật đầu, lau đi vệt nước mắt trên má
"Nhưng nếu có cơ hội khác, thì em cũng sẽ không do dự chọn con đường ca sĩ này."
"Vì sao?"
Vũ Phong hơi ngạc nhiên.
"Vì sao ư?" Lee Ji Eun khẽ trầm ngâm. Một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Vũ Phong, nói một cách vô cùng kiên định.
"Có những người bước vào cái thế giới giải trí này vì tiền, vì muốn nổi tiếng, cũng có thể là vì đam mê ca hát. Còn em, thứ em muốn... là được chia sẻ."
"Chia sẻ?"
Vũ Phong khẽ ngây ra.
"Ừhm, là chia sẻ. Chia sẻ những cảm xúc của mình cho mọi người, cho cả thế giới này. Con người ta từ lúc bắt đầu biết ca hát, mục đích chính là vì muốn chia sẻ hạnh phúc, niềm tin, hy vọng sống cho những người xung quanh.
Em cũng muốn như vậy, muốn chia sẻ những suy nghĩ về tình yêu, về cuộc đời này của bản thân với mọi người. Chỉ vậy mà thôi"
Lee Ji Eun thổn thức nói, như nói với Vũ Phong, lại như nói với chính bản thân nàng.
"Anh hiểu!"
Vũ Phong gật gật đầu, nhìn nàng mỉm cười nhè nhẹ.
Trên thế giới này, người có suy nghĩ như Lee Ji Eun thật ra không phải là ít.
Một nhà văn viết tiểu thuyết, mục đích là để chia sẻ những khát vọng, suy nghĩ, ước mơ của bản thân với cuộc đời.
Một nhạc sĩ viết ca khúc, là mong muốn những cảm xúc hạnh phúc, hoặc bi thương, tin tưởng hay thất vọng của bản thân có thể được những người nghe biết đến, qua đó mà gợi nên sự đồng cảm của họ.
Một họa sĩ vẽ tranh, là muốn sẻ chia thế giới quan, sẻ chia tư tưởng của mình cho người xem.
Chia sẻ và đồng cảm, là mục đích nguyên thủy nhất của nghệ thuật.
Nhưng với xã hội dần dần phát triển, lối sống vật chất càng ngày càng được đề cao như hiện nay, máy ai còn có thể giữ được một tấm lòng như vậy.
Rất ít, vô cùng ít.
Nhưng vẫn tồn tại!
Lee Ji Eun, là một trong những người như thế.
Vũ Phong nhìn nàng cười, cười một cách ôn nhu vô cùng, chân thành nói:
"Suy nghĩ của em, nó rất đẹp, rất trong sáng. Anh chỉ hy vọng những năm tháng sau này, nó sẽ vĩnh viễn vẫn trong sáng như vậy."
Bắt gặp ánh mắt của Vũ Phong, khuôn mặt Lee Ji Eun hơi đỏ lên. Nhưng nàng cũng không quay mặt đi mà nhìn thật sau vào đôi mắt hắn, kiên định gật đầu.
"Em sẽ cố gắng, nhất định!"
"Vậy Ji Eun a, hay tối nay mình lái xe về nhà bà em một chuyến đi. Dù sao theo anh biết hôm nay em cũng không có lịch trình gì."
Vũ Phong đột nhiên cười cười nói.
"Thật vậy sao Vũ Phong ca?"
Lee Ji Eun khẽ ngẩn ra, theo sau khuôn mặt xinh xắn mơ hồ hơi đỏ lên vì kích động.
Apgujeong-dong là khu vực ở Seoul đại diện cho nền kinh tế sung túc ở phía nam sông Hàn. Nó là nơi ở của những gia đình giàu có bậc nhất tại Hàn Quốc, đặc biệt là những tỷ phú thời hiện đại.
Khi Vũ Phong và Lee Ji Eun lái xe đến khu Apgujeong-dong đã là hơn hai giờ chiều.
Dừng xe trước căn biệt thự, hai người mở cửa xe bước xuống, đưa mắt nhìn qua nơi họ sẽ sống sắp tới.
Căn biệt thự trước mặt này cũng không lớn, diện thích tầm hai trăm mét vuông, có hai tầng lầu. Bên ngoài biệt thự được sơn với hai màu chủ đạo là trắng và xanh dương, tạo cho ngôi nhà một cảm giác trẻ trung nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Khuôn viên biệt thự, được trồng một loại cỏ tinh mịn xanh mướt, ở giữa sân, còn có một bể bơi nho nhỏ. Căn biệt thự không lớn, nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác rất thỏa mái, dễ chịu, là một nơi rất tốt để sinh hoạt.
Lúc này trước cửa biệt thự, ngoài xe của Vũ Phong ra còn có thêm một số xe chở hàng, hơn nữa bên trong nhà dường như còn có không ít người, là nhân viên đến để sắp xếp đồ đạc.
"Vào thôi!"
Vũ Phong nhìn qua một lượt, theo sau thu hồi ánh mắt hướng tới Lee Ji Eun bên cạnh cười cười nói.
"Ừhm, ừhm..."
Lee Ji Eun rối rít gật đầu, bộ dáng vô cùng hưng phấn.
Dù sao không phải một nghệ sĩ nào cũng có thể ở tại khu Apgujeong-dong. Nhất là lại là một ca sĩ trẻ như nàng, hơn nữa đay không phải là một căn nhà bình thường, mà là một căn biệt thự chân chân thật thật.
Thử nghĩ một chút, cũng có thể hiểu giờ đây nội tâm nàng kích động như thế nào.
Hai người dưới chân cất bước, đi vào bên trong , đập vào mắt là rất nhiều nhân viên đang vận chuyển các đồ đạc.
Mà đang chỉ đạo những người này là một trung niên nhân, người này Vũ Phong cũng mới biết qua, tên là Song Sam Dong, cũng là một nhân viên của L.E.N entertainment .
"Chào anh, vất vả rồi."
Vũ Phong bước tới trước, chào hắn.
"À, là Vũ quản lý, Ji Eun. Hai người đến rồi à?"
Song Sam Dong cười cười gật đầu:
"Mọi việc ở đây gần như đã sắp hoàn thiện. Tầm một tiếng đồng hồ nữa là xong. Hiện giờ hai người nên lên trên lầu chọn phòng cho bản thân đi là vừa."
Vũ Phong và Lee Ji Eun gật gật đầu, theo sau Vũ Phong xách theo va li quần áo của Lee Ji Eun, hai người bước lên trên tầng hai.
"Oh, Vũ Phong ca, giờ mới để ý, anh không mang theo hành lý à?"
Lee Ji Eun đang đi, bỗng chốc nhớ ra điều gì, quay sang Vũ Phong ngạc nhiên hỏi.
"Không! Anh có thói quen không mang theo đồ đạc. Khi đi đến đâu thì đến đó mua thôi!"
Vũ Phong lắc lắc đầu, điềm nhiên đáp.
"Vậy sao được, thế rất là tốn tiền a."
Lee Ji Eun lầu bầu nói, theo sau nàng dường như nghĩ ra chủ ý gì, cười lên vui vẻ hướng hắn nói:
"Vậy tí nữa xong việc em và anh cùng vào trung tâm thành phố đi, ngoài mua đồ cho Vũ Phong ca còn tiện thể mua sắm một ít đồ vật tối nay đi thăm bà em."
"Vậy sao? Cũng được."
Vũ Phong hơi ngẩn ra, theo sau hắn cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.
Hai người mang hành lý lên lầu, biệt thự có khá nhiều phòng ngủ, Lee Ji Eun chọn một căn phòng ở cuối hành lang, Vũ Phong giúp nàng chuyển hành lí vào liền đi ra ngoài. Hắn chọn một căn phòng ở tít đầu hành lang, gần với cầu thang xuống tầng một.
Dù sao hai người đã ở cùng một nhà, nếu còn ở gần phòng nhau sẽ khiến Lee Ji Eun khó xử.
Quan hẹ giữa bọn họ, hiện giờ cũng chỉ giống bạn bè bình thường mà thôi.
Bước chân vào phòng, Vũ Phong trầm ngâm một lúc, theo sau hắn từ ngực rút ra một bao thuốc là, cầm lấy một điếu ngậm lên mồm.
Khi trước, hắn vốn không bao giờ hút thuốc vì nicotine trong thuốc sẽ làm cho cảm xúc bị tê dại, gây ảnh hưởng đến phản ứng của bản thân. Mà đối với những kẻ luôn sống trong sinh tử như hắn, đó là một điều chí mạng.
Nhưng từ sau khi thoát ly tổ chức, bắt đầu sống thử cuộc sống của một người bình thương, Vũ Phong cũng là cho phép mình được thả lỏng đi.
Cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngón út khẽ đưa qua đầu điếu thuốc, một tia lử xích hồng xẹt lên châm cháy điếu thuốc.
Cầm thuốc, Vũ Phong rít mạnh một hơi.
Hắn rít một hơi này, trực tiếp hút sạch cả điếu thuốc đến tận đầu lọc mới dừng lại.
Thở ra một luồng khói dài đến cả mét, như một mũi tên bắn đi trong gian phòng, cuối cùng chạm vào bức tường từ từ tiêu tan, Vũ Phong hai mắt hơi khép lại, lâm vào trầm tư.
Trong đầu hắn, từng tràng cảnh xẹt qua như một thước phim quay chậm.
Máu, lửa!
Chém giết, ân tình!
Có rất nhiều khuôn mặt lần lượt hiện ra trong đầu hắn.
Kẻ thù, chiến hữu, huynh đệ!
Những khuôn mặt đó cứ phập phù trôi qua, cuối cùng cũng dần tan biên đi. Thứ duy nhất còn lại, là hình ảnh của một thiếu nữ.
Một thiếu nữ với đôi mắt to trong, làn da trắng sáng như ngọc, hướng về hắn nở một nụ cười hiền hậu...
Cốc cốc...!
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm Vũ Phong bừng tỉnh. Hắn ngạc nhiên phát hiện mình vừa rồi đã thiếp đi một lúc.
Đây, vốn là chuyện trước kia chưa từng xảy ra.
Đối với những kẻ phi nhân loại như hắn, dù có không ăn không ngủ cả mấy tháng trời thì vẫn không có vấn đề gì lớn a.
"Chẳng lẽ bệnh tình đã bắt đầu phát triển, cơ thể của ta cũng là mất đi bản năng rồi a?"
Trầm mặc một chút, nhưng hắn cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, theo sau đứng dậy mở cửa phòng.
Bên ngoài, là Lee Ji Eun đang đứng đợi sẵn. Nhìn thấy hắn mở cửa, nàng nở một nụ cười vui mừng.
"Vũ Phong ca, em đã thu dọn xong rồi, anh xong chưa? Nếu xong thì bọn mình đi thôi."
"Ừ, anh cũng không có gì cần sắp xếp, mình đi luôn cũng được."
Vũ Phong nhìn nàng, gật đầu cười nói.
Năm phút sau, hai người lãi xe ra khỏi biệt thự, chạy đến Myeong-dong, một trong các khu vực mua sắm nổi tiếng tại Seoul.
Gửi xe tại bãi, hai người thảnh thơi đi dạo trên đường.
Lúc này Lee Ji Eun trên mặt đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, đeo kính đen che đi gương mặt của nàng. Dù sao nếu để mọi người xung quanh biết được thân phận, hai người cũng là đừng mong được yên ổn mua sắm a.
Hai người đi dạo một lúc bèn bước vào một cửa hàng quần áo thu đông gần đó. Lee Ji Eun một bộ hứng chí bừng bừng, ngó quanh khắp nơi, nàng mua cho mình một số quần jean và áo khoác mỏng các loại.
Vũ Phong vẻ mặt cười thản nhiên, đi theo sau lưng Lee Ji Eun.
Hắn vốn muốn trả tiền cho nàng, nhưng sau khi Lee Ji Eun từ chối một lần cũng là không miễn cưỡng nữa, dù sao quan hệ giữa hai người không phải đã quá thân thiết.
Vì vậy sau khi suy từ một lúc, Vũ Phong cũng là yên lặng đi sau Lee Ji Eun.
Một tiếng sau, hai người mới bước ra khỏi cửa hàng này, Vũ Phong vẻ mặt cười khổ, trên tay xách đầy các túi.
Hắn cười khổ không phải vì cảm thấy nặng, mà là trong số túi này, chiếm hơn nửa là quần áo Lee Ji Eun mua cho hắn.
Theo như lời nàng nói, hai người sau này không những làm việc với nhau lâu dài, mà lại còn ở chung nha, đây là quà gặp mặt, hắn không được từ chối.
"Ji Eun, là em phải không?"
Ngay lúc Vũ Phong và Lee Ji Eun định bước chân vào một cửa hàng khác, một tiếng nói vang lên khiến cả hai hơi giật mình, theo sau quay đầu lại.
Trước mặt họ lúc này là một nam nhân tầm ba mươi tuổi, đầu chuốt keo bóng loáng, mặt một bộ vét arnani sành điệu. Bên cạnh hắn, là một cô nàng ăn mặc gợi cảm bám theo.
"Giám đốc Chang... chào anh."
Lee Ji Eun hơi ngạc nhiên quay lại, sau khi chứng kiến khuôn mặt người tới, hai mắt không khỏi xẹt qua một tia chán ghét, nhưng vẫn miễn cường cười cười thấp giọng nói.
Mà Vũ Phong chứng kiến vẻ mặt nàng, hai mắt không tự chủ hơi hơi nheo lại, nhìn về người đàn ông vừa tới, khóe miệng cũng là mơ hồ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.