[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 50: AZN Club
Ở bất kỳ thành thị hay thôn trấn luôn có một đến hai quán rượu nhỏ không đáng chú ý. Không đáng chú ý không chỉ bởi vì quy mô của nó không lớn, mà nó còn nằm ở những ngõ ngách sâu xa mà khách hàng cần phải bỏ nhiều thời gian tìm kiếm nếu đến đây lần đầu. Tuy rằng chuyện làm ăn không phải tốt, nhưng chúng đều có thể tiếp tục kinh doanh. Mà ở bến cảng Ngã Hành, AZN Club chính là một quán rượu như vậy.
“Hắn” dừng chân đứng trước quán rượu AZN Club, liếc nhìn chiếc bảng hiệu đã không còn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Nơi đó vốn là một cái tên sắc tím đẹp đẽ, nhưng dưới gió táp mưa sa, dưới cuồng phong gào thét, dưới phong ba thời gian, những màu sắc tươi đẹp đã biến mất, cả một góc phải của nó cũng trở nên loang loang lổ lổ và úa màu. Song chữ viết vẫn xem như rõ ràng, còn không đến nỗi khiến người ta nhầm lẫn hay không thể nhìn ra.
“Kẹt... Kẹt...”
“Hắn” đẩy cửa ra tạo nên một tiếng vang. Đối với những nơi như thế này, đó lại xem như là dấu hiệu thứ nhất, nó thay hẳn cho tiếng chuông cửa.
- Chào ngài người lữ hành xa lạ, hoan nghênh ngài đến AZN.
Ông chủ quán rượu có thân mình không cao, khuôn mặt phổ thông béo ú xoay người lại, mỉm cười nhìn “hắn”, vừa lau chùi chén rượu, vừa hướng về “hắn” chào hỏi:
- Khách nhân, ngài muốn một ly rượu không? Ở chỗ này ta có rượu mật Butterfree tốt nhất và cả rượu mật ong Beedrill ngọt ngào, ngài muốn loại nào?
- Ta muốn ba phần tư rượu mật Venomoth.
Ẩn dưới lớp áo choàng đen sờn màu, đôi giày lấm bùn đất, “hắn” dựa theo ám hiệu trong đoạn thông tin nhận được, thấp giọng nói.
Những quán rượu nhỏ có sinh ý không mấy khả quan này sở dĩ có thể tiếp tục kinh doanh, tự nhiên là bởi vì những quán rượu nhỏ này không phải buôn bán rượu và thức ăn mà là bán ra một ít thứ ở trên thị trường không thể nào mua được, những thứ pháp luật cấm giao dịch, những thứ đồ luôn luôn có lợi nhuận phong phú khi mua bán.
“Hắn” không sợ bị lừa bởi vì những kẻ buôn bán như kiểu chợ đen như vậy đều phải tuân thủ những quy tắc ngầm, nhất là những kẻ mở ra những nơi giao dịch “đàng hoàng” như thế này. Hiển nhiên muốn tồn tại ở thế giới ngầm một cách lâu dài, ngươi phải là người có uy tín, làm ăn rõ ràng và sòng phẳng.
Đương nhiên nếu ngươi chỉ muốn ăn quịt và ăn chặn trên đầu người khác thì cũng tốt cả thôi. Nhưng chắc chắn khi khách hàng phát hiện, họ sẽ chẳng bao giờ đến đây lần thứ hai, hoặc là mỗi khi nhìn thấy bản mặt đáng ghét của ngươi, họ nhanh chóng tránh xa. Thế là công việc làm ăn của ngươi trôi theo sông nước bởi cái lòng tham lam ngu xuẩn ấy.
Đó là chưa kể đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Đợi đến lúc ngươi lừa gạt của người không nên lừa gạt thì cái hậu quả ngươi phải đền bù không chỉ có tiền mà là cả mạng sống.
Nói chung những con người buôn bán ở thế giới ngầm là những người có thể yên tâm mà hợp tác, song bọn họ lại là những kẻ cực kỳ tham lam.
- Rượu mật Venomoth? Cái này nhưng là rất đắt tiền. Ngài cần trả nhiều tiền hơn...
Mang theo nụ cười thân thiện khiến người ta có cảm giác an toàn và không hề nổi lên chút đề phòng, ông chủ quán rượu chờ đợi “hắn” phản ứng. Mà sau khi nhìn thấy ở trên quầy bày ra 3 cái đồng bạc, nụ cười của gã càng thêm xán lạn.
Một tấm hóa đơn đặc biệt liệt kê các loại hàng hóa và ghi rõ ràng giá cả của chúng xuất hiện ở trước mặt “hắn”, cùng lúc, ba cái đồng bạc ở trên quầy rượu biến mất – đây là phí thủ tục cần phải trả, tương tự cũng là một cái ám hiệu khác thể hiện ý đồ muốn cùng đối phương tiến hành loại giao dịch đặc thù. Tuy vậy, “hắn” rất khẳng định đây chỉ là một loại “phí” khác, một phương pháp moi tiền khác, thế nhưng với ông chủ AZN Club thì đây lại là một loại dấu hiệu mang tính xác định an toàn.
Mà hiển nhiên lý do sau càng thêm thuyết phục. Vì lý do an toàn, những người đến đây tiến hành loại giao dịch đặc thù như vậy lại có ai sẽ quan tâm 3 cái đồng bạc đâu chứ?
Tất yếu phải trừ ra một con tôm nghèo nàn và không có thế lực chống lưng như “hắn”.
Tuy “hắn” rất lưu ý cái “lý do an toàn” ấy, nhưng “hắn” lại càng thêm lưu ý tờ hóa đơn có đầy danh sách hàng hóa.
Trên tờ danh sách, lít nha lít nhít các dòng chữ, các ô vuông, các ký hiệu, các đánh dấu những cửa hàng khác cũng có loại hàng hóa này... Thậm chí có ghi “đặc sản” này thì cửa hàng ngầm nào sẽ bán, và cả loại “đặc sản” này thuộc về bộ tộc nào. Liền ngay cả “đặc sản” của Tử tộc cũng xuất hiện một vài thứ.
Mà nhìn thấy những đánh dấu tỉ mỉ này, cùng với việc phát hiện số lượng hàng hóa đa dạng, “hắn” biết kế hoạch của “hắn” có thể khởi động. Nhận ra được điều đó, tâm trạng của “hắn” thoáng buông lỏng, “hắn” thở phào nhẹ nhõm. Nếu như ở cửa hàng này đều không có vật “hắn” muốn, như vậy cũng rất khó tìm kiếm ở những cửa hàng khác.
Bởi vì dù gì nơi đây cũng là cửa hàng lớn nhất và uy tín nhất trong thế giới ngầm xung quanh khu vực này. Lớn nhất không phải nói ở quy mô hiện tại, mà là quy mô ở tương lai, đương nhiên là nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Uy tín nhất bởi vì người chủ quán rượu này là người có nguyên tắc, hắn ta làm người có chuẩn mực, vì thế mà đáng để tin cậy.
Bất quá ở AZN Club, mặc dù hàng hóa đa dạng và phong phú hơn các cửa hàng và những cái chợ đêm khác, nhưng giá cả lại cao hơn 5%. Dù sao ở đa dạng chủng loại, khi được quyền lựa chọn và mua nhiều hơn, giá cả như vậy cũng là hợp lý.
“Hắn” rất nhanh làm ra lựa chọn, “hắn” nói:
- Số 1 một phần, số ba mươi hai một phần, số ba mươi chín hai phần cùng với số mười lăm ba phần.
Liên tiếp những con số tạo thành từ tiếng lóng được “hắn” nói ra. Mỗi khi “hắn” nói ra một cái, trên mặt của ông chủ quán rượu lại giãn ra một phần, cười tươi thêm một đoạn. Khi “hắn” đem hết thảy những yêu cầu nói xong, mặt cười của ông chủ quán rượu AZN chẳng khác gì nở hoa, lão ta ân cần đưa một ly rượu mật Venomoth cho “hắn”, hỏi nhẹ:
- Khách nhân tôn kính, hàng hóa của ngài tổng cộng là mười hai kim tệ và ba cái đồng bạc, dĩ nhiên số lẻ ta đã gạt bỏ đi cho ngài rồi. Ngài dùng kim tệ thanh toán hay là dùng vật phẩm làm đặt cọc?
Đặt cọc vật phẩm, loại này lấy vật đổi vật phương thức, là phương pháp mà ông chủ quán rượu AZN cùng với những chủ nhân kinh doanh các cửa hàng ngầm tương tự khác thích nhất. Dù sao nếu họ có thể từ trong tay một ít kẻ không biết hàng trao đổi được một ít bảo bối có giá trị bất ngờ thì hiển nhiên là lợi nhuận lại tăng thêm.
Song với người khách hàng trước mặt, không thể nghi ngờ rằng người này mang theo đầy đủ kim tệ, phải biết từ khi “hắn” tiến gần đến 10 mét, lão ta đã nghe tiếng kim tệ lay động bên trong túi tiền một cách rõ ràng. Dẫu lão ta có chút thất vọng, nhưng lão ta vẫn cứ hi vọng, thế nhưng dù thế nào thì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc mua bán này.
Chỉ có một điều lão ta không hi vọng nhất, đó là kẻ trước mặt tới đây để bày trò vui, xem lão ta như trò cười, hoặc kẻ tới là một kẻ lừa bịp, hoặc là một tên lưu manh. Vậy nhưng đối với mười mấy tên thuộc hạ có một thân võ nghệ ở bên trong phòng phía bên kia, lão vẫn rất tự tin, dù sao việc này đã được chứng minh từ vô số lần tương tự.
“Cạch... Cạch... Cạch...”
Từng viên kim tệ theo bên dưới lớp áo choàng đen rơi xuống quầy rượu. Khi đủ mười hai đồng kim tệ, lại thêm một đồng kim tệ nữa rơi xuống.
“Cạch...”
Không để lão chủ quán rượu phản ứng, “hắn” mỉm cười nhìn về phía lão mà nói:
- 12 kim tệ và 3 cái đồng bạc mua lấy số lượng hàng hóa đã thỏa thuận. Cùng với 97 cái đồng bạc làm thù lao cho việc ngài chuẩn bị hàng hóa nhanh chóng. Đương nhiên vào hừng đông ngày mai ngài nhất định phải chuẩn bị tốt tất cả.
- Không thành vấn đề! Trước hừng đông ngày mai, ngài sẽ thấy những thứ ngài cần!
Đối với một cái giá cả tốt như thế, ông chủ quán đương nhiên sẽ không từ chối, lão gật đầu liên tục, thậm chí nhìn “hắn” cũng càng ngày càng vừa mắt. Ở lúc “hắn” chuẩn bị rời đi, lão còn không quên giới thiệu một loại dịch vụ khác:
- Khách nhân tôn kính và hào phóng, tại một buổi tối lạnh giá như thế này, ngài có cần một vị thiếu nữ xinh đẹp làm bạn sao? Hai cái kim tệ, chỉ cần hai cái kim tệ ta liền tìm cô gái xinh đẹp nhất bến cảng cho ngài. Đương nhiên ta bảo đảm nàng còn trong trắng!
- Với một cuộc hành trình dài, ta đã rất mệt nhọc. Mà tiếp theo ta còn phải đi thêm một hành trình dài khác, do đó ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức... Bất quá vẫn cảm tạ ý tốt của ngài. Ta cho là cuộc trò chuyện của chúng ta, tất cả đều là việc riêng của chúng ta, vì lẽ đó...
Một tiếng lanh lảnh vang lên, một viên tiền bạc lấy quỹ tích một đạo đường cong, xẹt qua không khí, bị ông chủ quán cầm ở trong tay. Với cái mặt cười, lão ta híp hai mắt lại, lấy tốc độ không hề tương xứng với khối lượng thân thể mà tiến lên, đi ra quầy rượu, hơi khom người chào, ân cần tiếp lời của “hắn”:
- Ta lấy tên của ta xin thề, chuyện ngày hôm nay đều là bí mật!
- Đây là lời bảo đảm dễ nghe nhất!
Bỏ lại lời nói như vậy, lần thứ hai “hắn” đẩy ra cánh cửa quán rượu, ở giữa tiếng vang “kẹt kẹt”, dần khuất bóng.
Mà khi thuộc hạ từ bên ngoài quán rượu bước vào bẩm báo “hắn” đã thật sự rời đi, đồng thời lại một lần nữa đi ra ngoài canh gác, lão chủ quán AZN mới híp mắt xác nhận chuyện làm ăn trước đó là có thể làm. Nếu như không có tính cẩn thận như thế này, e rằng lão đã sớm chết ở trước đó không biết bao nhiêu lần.
Rất hiển nhiên, đến bây giờ lão ta vẫn còn sống là nhờ lão có đầy đủ đức tính quý giá ấy.
Venomoth
p/s: Nhìn chằm chằm vào cái lap suốt nên nhức mắt quá. Chương 2 của ngày hôm nay chiều viết sau.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 51: Tiến về Ylrez
Với tính cảnh giác cao độ, cho dù ở trong đêm tối, “hắn” có thể nhìn thấy vài người thuộc hạ của quán rượu AZN đang canh gác. Tất nhiên là “hắn” không đủ trình độ để phát hiện tất cả, mà chỉ cảm nhận được vài người đang ẩn nấp xung quanh. Nhưng cũng không có sao, “hắn” căn bản không quá để ý đến chuyện này. Nhưng kẻ ẩn nấp bảo vệ quán rượu, hay nói khác hơn là những trạm gác như vậy thì ở mỗi các cửa hàng ngầm, mỗi cái chợ đêm đều có. Cho dù không quen, “hắn” cũng chỉ có thể làm quen dần.
Bất quá những tên thuộc hạ của lão chủ quán cũng là những kẻ có tài. Họ không chỉ hoàn toàn hòa mình vào bóng tối, mà hô hấp cũng biến thành như có như không. Nếu không phải “hắn” có nhiều kinh nghiệm chạy trốn, lẫn vô số lần đứng trên thời khắc sống còn, cộng với lực lượng tinh thần hơn người, thì “hắn” không thể phát hiện ra vài người của đối phương.
Đối với điều này, “hắn” không có cảm giác khó chịu, mà càng thêm vững lòng tin, càng tin tưởng vào ngày mai “hắn” sẽ nhận được đồ vật đúng giờ.
Vì sao phải gấp rút như vậy?
Cũng bởi vì tên kia đã xuất phát rồi.
...
Tại cảng Ngã Hành, vào lúc sáng sớm, “hắn” đã nhận được thứ mình cần.
“Hắn” nhét túi đồ đó vào ngực sau tấm áo choàng đen, mỉm cười nhìn về phía lão chủ quán AZN:
- Bạn thân của ta, ngài rất đúng giờ.
Lão chủ quán với khuôn mặt cười không đổi, mà khi nhìn thấy “hắn” nhét đồ vào ngực thì không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
- Khách nhân tôn kính, ngài không kiểm tra lại hàng hóa sao?
“Hắn” cười khẽ, đáp:
- Ha ha... Ta rất tin tưởng vào uy tín của quán AZN, ta càng tin tưởng vào nhân phẩm của ngài.
Nói xong, “hắn” ngẩng mặt nhìn về phía đông bầu trời và sảng khoái nói tiếp:
- Việc buôn bán của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu. Tin tưởng ta, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.
Dứt lời, không đợi lão chủ quán phản ứng, “hắn” lướt nhẹ rời đi.
...
9 giờ sáng.
Để tiện việc đi lại, và cũng để che mắt người khác, “hắn” mua một con ngựa già lọm khọm gần đất xa trời.
Mất 20 phút làm quen việc cưỡi ngựa, cuối cùng “hắn” thúc ngựa lên đường.
Đầu óc linh hoạt làm cho việc điều khiển con ngựa trở nên dễ dàng, “hắn” như là một gã cưỡi ngựa đã có vài năm, “hắn” vững vàng cầm lấy dây cương, đồng thời cố gắng để cho mình có một tư thế thoải mái, không đến nỗi bị hất lên hất xuống khi con ngựa già chạy nước đại. Và “hắn” cũng biết điều giữ khoảng cách không quá xa, cũng không quá gần với những đoàn đội khác.
Song một thằng nhóc gầy gò cưỡi một con ngựa trơ xương, lại mặc một bộ áo quần rách nát cùng đôi giày dơ bẩn cũng khiến những người thuộc đoàn đội xung quanh chế nhạo.
- Xem kìa, thằng nhóc kia không biết sống chết là gì. A... Kiểu này chưa tới khu rừng Alyta thì nó đã không còn mạng rồi, ha ha...
- Hừ, nghèo không phải là tội, sinh ra đã là dân thường càng không phải là tội. Nó có lý tưởng và nó đang cố gắng vươn lên thì có gì sai?
Bị quật trở về, gã râu rậm giễu cợt người bạn của mình:
- Nó nghèo chẳng có gì sai, nó sinh ra là dân thường cũng chẳng phải là tội. Nó có lý tưởng và cố gắng vươn lên là tốt. Tuy nhiên thứ không biết lượng sức mình thì chỉ có chết sớm.
Người bạn của hắn khinh bỉ nói:
- Chê cười, ngươi cho rằng ngay cả một con sâu Caterpie nó còn bắt không được hay sao? Chỉ cần nó đến được khu rừng Alyta, cơ hội của nó có nhiều.
- Ngu ngốc, đầu ngươi bị nước vào à? Một thằng nhóc với con ngựa già thì có khả năng đi tới đó? Cho dù đi tới đó thì liệu nó có gặp phải một con Caterpie hay không? Hay là nó xui xẻo chọc phải một con Nidoking? Một đứa không có đầy đủ thể lực lại chẳng có chút kinh nghiệm nào mà đòi đi bắt pokemon? Đó chẳng khác gì muốn chết.
- Hừ, đừng có nói nhiều như vậy, nó có bị chết ở khu rừng Alyta hay không thì ta không quan tâm. Nhưng ta dám khẳng định là nó sẽ đi tới khu rừng Alyta.
- Ngu xuẩn, ta đảm bảo nó không chịu nổi và bỏ cuộc trước khi đến được nơi đó.
- Mẹ kiếp, đánh cuộc đi.
Hai con người khắc khẩu đã đưa đề tài lên tới đỉnh điểm chỉ vì “hắn”.
Trên thực tế, “hắn” không muốn bị người khác chú ý quá mức, vậy nhưng “hắn” lại bị chú ý quá mức. Bởi vì “hắn” quá nổi bật so với những đoàn người mạo hiểm. Rất may là chưa có phiền phức gì ập đến.
Ở dưới sự cố gắng của “hắn”, khi thời gian trôi qua đến giữa trưa, đối mặt với ánh mặt trời nóng bức, phần lớn các đoàn mạo hiểm đều lựa chọn nghỉ ngơi và ăn trưa dưới những bóng râm. Tất cả bọn họ đều đem ngựa cột ở khu vực gần địa điểm nghỉ ngơi để đề phòng có bất ngờ xảy ra.
Mặt khác, các đoàn mạo hiểm tụ tập nghỉ ngơi ở gần nhau chứ không quá xa, vì như vậy mới làm họ có cảm giác an toàn.
Bữa trưa diễn ra rất nhanh vì ai ai cũng muốn nhanh chóng tiến tới thôn Ylrez, cái thôn nằm trước cửa vào khu rừng Alyta. Đương nhiên là mọi người có thể không vào thôn Ylrez mà tiến thẳng vào rừng Alyta. Nhưng không có ai làm vậy, trừ những kẻ tự tin vào thực lực của mình. Lý do là vì họ cần chuẩn bị đầy đủ và chu đáo, bắt pokemon không phải việc dễ dàng, thu thập những thứ tài nguyên khác cũng thế. Họ cần phải vào thôn Ylrez bổ sung những thứ thiết yếu như thuốc men, thức ăn, nước uống...
Thôn Ylrez chỉ là một thôn nhỏ với khoảng 1000 dân, nhưng vô cùng tấp nập và nhộn nhịp. Hằng ngày có khoảng mấy nghìn nhà mạo hiểm đến đây và sau đó đi vào khu rừng Alyta ngay bên cạnh thôn để mưu sinh.
Không chỉ vì nhu cầu tiếp tế, bọn họ còn vì an toàn của mình nên mới cấp bách muốn đến thôn Ylrez càng sớm càng tốt. Hiển nhiên họ không chỉ sợ lũ thổ phỉ hoạt động ở khu vực xung quanh, họ càng sợ gặp phải đàn pokemon hoang dã nào đó. Mặc dù xác suất gặp phải chúng không cao, nhưng không phải là không có đoàn đội gặp phải. Họ đến đây vì tiền, họ không hề muốn thấy bao nhiêu tiền mình vất vả và mạo hiểm kiếm được lại bị cướp, thậm chí là ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.
Vì những lý do ấy, họ chỉ ăn lương khô và uống chút nước trong 15 phút đồng hồ. Và “hắn” cũng chỉ có thể ăn bánh mì khô cùng với uống ngụm nước rồi thúc ngựa đi theo họ.
6 giờ tối, họ đến thôn Ylrez.
Không hề nghĩ ngợi, “hắn” tách ra khỏi nhóm người. Loanh quanh một lúc giữa dòng người đông đúc, “hắn” đến một khách sạn tồi tàn ở phía đông thôn.
“Hắn” vội vã xuống ngựa, dắt ngựa vào và khi không nhìn thấy ai thì mở cổ họng hét lớn:
- Ông chủ, tiếp khách!
Phía sau chuồng ngựa, một người trung niên hơi gầy với đôi mắt có mấy phần sắc bén từ từ đi tới. Khi nhìn thấy “hắn”, người trung niên buồn bực hỏi:
- Khách nhân, ngài cần gì?
“Hắn” cũng hiểu được vì sao người trung niên có cái thái độ không mấy thân thiện đó. Âu cũng vì “hắn” là một đứa trẻ, lại còn ăn mặc rách nát thì chẳng thể nào là một vị khách hào phóng. Và vị khách ấy cũng chẳng thể nào thuê được phòng hạng sang hay là dùng những bữa ăn đắt tiền.
Quả nhiên, giống như suy nghĩ của người trung niên, “hắn” nói:
- Ông chủ, cho ta một phòng chất lượng kém nhất, nhân tiện nhờ ngài chăm sóc con ngựa này giùm ta.
“Hắn” dắt con ngựa đưa tới và không quên dặn dò:
- Chỉ cần cho nó ăn loại cỏ bình thường là đã được rồi.
Nhằm mục đích không gây chú ý, với đồng lương 6 bạc vừa nhận được từ lão Perli, “hắn” cũng chỉ có thể lựa chọn như thế. “Hắn” không muốn bị người khác nghi ngờ, dẫu rằng “hắn” biết không ai dư hơi từ bến cảng Ngã Hành theo dõi “hắn” đến tận đây.
Đối với người khách hàng trẻ tuổi không có tiềm năng, người trung niên lãnh đạm:
- Như ngài yêu cầu. Phòng số 3 bên trái, giá 10 tiền đồng một ngày. Chăm sóc ngựa với loại cỏ thông thường có giá 20 tiền đồng một ngày. Nếu ngài ở nhiều hơn một tuần thì có thể đặt cọc 50% và quán sẽ chiết khấu 5% cho ngài. Còn nếu ngài ở theo ngày thì vui lòng trả tiền trước.
“Hắn” bình thản đưa tay vào ngực, lấy ra túi tiền, lục lọi trong đó một hồi lâu và nhặt ra 60 đồng tiền đồng đưa về cho người trung niên.
Nhìn thấy tiền, khuôn mặt người trung niên mới tốt hơn được một chút. Dĩ nhiên những người làm ăn nhỏ như người trung niên đều sợ bị lừa lọc hay bị thiệt hại, cho nên lấy tiền trước mới là tốt nhất.
Nhận lấy túi tiền từ tay của “hắn”, người trung niên nhiệt tình tiến lên cầm lấy dây cương của con ngựa và hỏi:
- Khách nhân tôn kính, ngài có cần phục vụ thứ gì cho tối nay không?
Với một khách nhân có tiềm năng, câu hỏi này mang hai ý nghĩa: "Thứ nhất, vì bây giờ mới hơn 6 giờ tối, nên ý rõ nhất là có cần bữa tối hay không? Thứ hai chính là có cần thêm dịch vụ ngoài luồng hay không? Dịch vụ ngoài luồng ở đây chính là một em gái xinh đẹp làm bầu bạn cả đêm".
Tuy nhiên với một kẻ nghèo kiết xác như “hắn”, câu hỏi này chỉ mang duy nhất cái ý thứ nhất. “Hắn” hiển nhiên đã hiểu, cho nên “hắn” mỉm cười đáp:
- Trước hết cảm tạ sự phục vụ chu đáo của ngài. Thứ yếu, xin ngài mang lên cho ta một bữa tối đơn giản khoảng 10 tiền đồng cùng với 2 vò rượu gạo lâu năm nhất. Khi ngài mang lên thì vui lòng tính sẵn giá cả, ta sẽ trả tiền ngay lúc đó.
Nghe vậy, người trung niên nhắc nhở đầy thiện ý:
- Rượu gạo lâu năm nhất của khách sạn là rượu gạo được ủ suốt 20 năm. Giá một vò rượu 2 lít khoảng 50 cái tiền đồng.
- Yên tâm, cứ mang lên, ta sẽ thanh toán.
- Cảm tạ sự hào phóng của ngài.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, “hắn” theo chỉ dẫn đi về căn phòng số 3.
“Két...”
“Két...”
“Hắn” mở nhẹ cánh cửa và rồi cũng nhẹ nhàng đóng lại. Ở một căn phòng tồi tàn, lỡ mạnh tay để xảy ra hư hỏng thứ gì thì chắc chắn phải đền tiền, bởi thế nên “hắn” tự giác nhẹ tay.
Lần đầu cưỡi ngựa, “hắn” bị ê mông và vô cùng mệt. Cho nên vừa vào phòng, “hắn” ngả người lên giường và ngủ thiếp đi.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 52: Quá trình quỷ dị
Trong bóng tối của màn đêm, giữa căn phòng gỗ đã mục nát phần lớn, một cậu bé đang chăm chú làm công việc của mình.
Nó cẩn thận dùng một que gỗ tách ra gân của một loại lá cây hình lục giác màu tím than. Sau đó cẩn trọng dùng đôi tay đã được bao bọc bởi một tấm vải nhỏ cầm lên, và cho gân lá loài cây này vào một vò rượu.
“Phốc…”
Khi vừa tiếp xúc với bờ mặt rượu, thứ gân lá này phừng cháy dữ dội, bốc lên ngọn lửa màu tím xinh đẹp và có cảm giác ma quái.
“Hặc… Hặc… Hặc…”
Vừa cháy, nó lại vừa phát ra âm thanh ghê rợn. Âm thanh đủ làm những kẻ nhát gan nhụt chí quay đầu bỏ chạy. Và ở trong đêm tối, ở giữa một căn phòng leo lét ánh đèn càng khiến người yếu tim bị dọa chết khiếp.
Và khi nó dùng tất cả tiềm năng mà bùng cháy dữ dội lần cuối, nó lại phát ra âm thanh ai oán.
“Óa á… Óa á…”
Cậu bé không hề rời mắt khỏi vò rượu, cậu ta dường như không biết sợ là gì, cậu vẫn cứ chăm chăm đắm chìm trong sự ma quỷ ấy. Đợi đến khi gân lá biến hóa, và hóa thành một làn khói xanh thẫm có hình một khuôn mặt quỷ, cậu bỗng cười gằn.
Tay trái lấy tốc độ tên bắn chụp thẳng tới, ở giữa đường đi, các ngón tay xòe ra, cả bàn tay hóa trảo.
“Phốc…”
“Xèo…”
Nhìn tấm vải trên bàn tay trái vẫn một màu trắng, cậu bé giật mình thốt lên trong nghi ngờ:
- Hụt?
“Hắc… Hắc… Khặc… Óa á… Óa á…” – Một âm thanh ở bên trái vọng lại.
- Khốn khiếp.
Cậu tức giận gầm nhỏ một tiếng. Khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, hai mắt cậu lóe lên, lần này cả thân hình của cậu lướt tới vị trí của làn khói xanh ma quái ấy. Hai tay mở rộng hết cỡ ra hai bên, bàn tay úp xuống. Một giây sau, hai tay được kéo vào, hai bàn tay cọ xát, lòng bàn tay đối mặt nhau, tay trái nằm dưới, tay phải nằm trên.
Hai bàn tay đang đặt vắt ngang trước ngực bỗng được đưa lên trước mặt. Và rồi cả hai lòng bàn tay quay hết một vòng tròn. Lúc này đây, tay phải lại nằm ở ngoài.
“Xoẹt…”
Khi tới gần làn khói, hai tay tách ra, từ khuỷu tay đến ngón tay của tay trái dựng đứng, còn từ khuỷu tay đến ngón tay của tay phải lại nằm ngang. Trong nháy mắt, các ngón tay đang ép sát vào sau lại chuyển biến. Ngón cái gập vào trong khi bốn ngón kia lại xòe ra, trông cực kỳ kỳ cục.
Ngay lúc xòe ra, trong 8 khe hở giữa các ngón tay, một thứ chất lỏng màu đen bắn thẳng vào làn khói xanh.
Làn khói ở chính giữa nhận lấy sự giáp công từ hai mặt.
“Xèo… Xèo… Xèo…”
Cả làn khói mặt quỷ đột nhiên vặn vẹo, khuôn mặt quỷ đó trở nên dữ tợn như đang chịu sự thống khổ. Nó phát ra từng tiếng kêu rên chói tai.
“A… Á… Á…”
Tiếp theo đó, nó như đã mất hết sức lực mà chầm chậm rơi xuống.
- Ngay lúc này!
Cậu bé hét lên một tiếng, đồng thời cậu đứng tại chỗ, tay phải chộp về vò rượu nằm trên bàn.
Ở khoảng cách 3 mét, vò rượu bỗng dưng bay lên khỏi mặt bàn, lao nhanh về hướng bàn tay phải của cậu.
Cách không cầm vật!
Cậu cầm lấy vò rượu, đưa nó hứng lấy làn khói.
“Phốc…”
- Ta hận… Ta hận…
Trước khi chìm vào vò rượu, làn khói mở miệng nói tiếng người.
“Két…”
Âm thanh nhức răng vang lên. Và khi làn khói chìm cả vào rượu, một mùi vị thơm ngát xen lẫn vị đăng đắng của rượu gạo bốc lên.
Ngửi được mùi thơm, thân thể cậu bé không khỏi loạng choạng như muốn ngã. Song cậu bé phản ứng rất nhanh, hai chân đạp nhẹ vào mặt sàn nhà, vững vàng đứng thẳng. Cùng lúc một tấm vải đỏ không biết từ đâu nằm trong tay trái cậu, cậu chụp lên vò rượu, niêm phong lại cả vò.
Làm xong đến đây, cầm vò rượu, cậu bé thổn thức:
- Cuối cùng cũng đã xong. Bây giờ chỉ còn chờ gió đông.
Cậu bé đó chính là “hắn”. Mà những thứ “hắn” vừa làm chính là các bước điều chế một loại chất lỏng. Chất lỏng này coi như thuốc cũng được mà xem như thứ vớ vẩn cũng xong. Tác dụng của nó chỉ có một, đó là hấp dẫn một loại pokemon đặc biệt.
Chính vì các bước điều chế đầy bí ẩn lại tràn đầy quỷ dị nên đến giờ vẫn chưa ai có thể chế ra. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của hôm nay, vào ngày mai chắc hẳn là sẽ có một người có thể chế ra. Xong thật đáng tiếc cho kẻ đó, “hắn” đã đi trước một bước, “hắn” sẽ bắt được pokemon ấy trước kẻ đó và cái kẻ xui xẻo kia chỉ có thể lãng phí tiền bạc mà chẳng được gì.
Vâng, “hắn” đến nơi này với hai mục đích chính.
Thứ nhất, cướp lấy trứng Butterfree loại Tướng cấp. Hiển nhiên nếu quả trứng ấy rơi vào tay những kẻ có thực lực mạnh mẽ thì “hắn” không ngu đi tìm chết. Kẻ bị cướp chính là người phục vụ ở quán rượu Ocean, kẻ mà khi “hắn” tới quán rượu Ocean, gã đã bị lão Perli đuổi cổ.
Theo kịch bản phát triển của thế giới này, nếu không có sự can thiệp của “hắn”, kẻ đó đã trộm được lọ thuốc tiến hóa Butterfree, và một lần tình cờ, gã đó lại trộm được một quả trứng Butterfree loại Tướng cấp hiếm có từ khu rừng Alyta. Và đến vài năm sau, gã ta là một nhà huấn luyện pokemon nổi tiếng. Trong những năm sau ấy, gã ta được mệnh danh là nhà huấn luyện trẻ tuổi có tiềm năng thứ hai của nhân loại.
Đáng thương thay “hắn” là biến cố cho nên vận mệnh của kẻ đó đã bị “hắn” hủy diệt từ bước đầu.
Thứ hai chính là vì một con pokemon đặc biệt loại Tướng cấp. Buồn cười nhất là con pokemon này sinh sống ở ngay tại ngôi làng Ylrez mà không ai phát hiện. Đầu tiên là bởi vì nó xuất quỷ nhập thần, nó có những kĩ năng cần thiết để lẩn trốn con người, nó lại có dáng vẻ bình thường chả gây chú ý. Tiếp theo là do không có bao nhiêu nhà huấn luyện pokemon có thực lực vượt qua nó du lịch tới đây. Dĩ nhiên một ngôi làng nhỏ kế bên một khu rừng cũng chả mấy hấp dẫn so với những vùng đất gần kề cấm địa.
Dù bởi những lý do nào đó “hắn” không hề biết, mà ở vùng này xuất hiện 2 con pokemon loại Tướng cấp. Và vì thế mà 2 con người trẻ tuổi có cơ hội vươn mình thay đổi số phận. Song nếu “hắn” đã biết, thì hai kẻ kia chỉ có thể thất vọng mà khóc ròng trong sầu khổ.
Việc này không thể trách “hắn”. Có trách thì trách ông trời.
…
Dưới ánh trăng mờ ảo, “hắn” nép cả thân mình vào một chiếc thùng nhỏ, bàn tay nắm chặt quả pokemon vừa mua.
Qua một cái lỗ nhỏ trên thân thùng, vài ánh sáng nhạt nhòa chiếu vào bên trong, tôn lên vẻ lộng lẫy của quả pokemon. Những sắc màu vàng và cam đan xen tỏa sáng trên quả pokemon ấy. Tất nhiên đây không phải là một quả pokemon bình thường ở vỉa hè của tầng lớp bình dân, đây là một quả pokemon thế hệ V3 của Tử tộc, thứ hàng không bán trên thị trường, nó chính là một trong những thứ “hắn” mua được từ quán rượu AZN Club.
Với niềm kiêu ngạo bất bại trên không trung, Tử tộc cũng không quá đắm chìm vào đó, mà liên tục tìm cách cải thiện. Và bởi thế, để cho tốc độ tăng cao, họ không ngừng tìm cách cắt giảm trọng lượng tất cả đồ vật mang trên cơ thể, cả ba lô, túi tiền và cả những quả pokemon. Đồ của Tử tộc chính là có đặc trưng nhẹ và bền.
Dẫu thế vấn đề bền không phải là đặc điểm riêng của những quả pokemon xuất phát từ Tử tộc mà là điểm chung của tất cả các quả pokemon. Khi bị đánh bại, pokemon thường không chết ngay mà còn vài hơi thở yếu ớt, khi tình trạng của chúng xấu như thế, những quả pokemon được cải biến qua nhiều thế hệ sẽ tự động kéo chúng trở vào để đảm bảo mạng sống của chúng.
Thế nhưng nếu quả pokemon đó bị ngoại lực làm vỡ, pokemon trong đó sẽ chết. Vì thế, để tránh tình trạng tồi tệ ấy phát sinh, các tộc đều cố gắng cải thiện độ bền của những quả pokemon. Cho đến nay, dù bị ba chục quả bom oanh tạc liên tục thì quả pokemon tốt nhất hiện nay vẫn không sứt mẻ gì cả.
Ngoài ra, để tránh bị kẻ khác đánh cắp trong tình huống nhà huấn luyện không hề hay biết, những quả pokemon tiên tiến còn được tích hợp với bộ báo động đặc thù, thậm chí còn có những quả pokemon chỉ mở khi có đúng dấu vân tay của nhà huấn luyện.
Trong đêm khuya lạnh giá, khi sương rơi thấm đẫm lá cây, khi mọi người đã yên giấc ngủ, tại một cánh đồng, một vò rượu liên tục phun trào những hương thơm nứt mũi.
Theo thời gian, mùi thơm lan tràn ra xung quanh.
“Xoạt…”
Một tiếng vang đột nhiên xuất hiện từ phía trước thu hút sự chú ý của “hắn”.
Và khi nhìn thấy kẻ gây ra tiếng động, “hắn” không hề bất ngờ.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 53: Khổ Vì Gái Theo
Ngày hôm sau, tại một quầy hàng nhỏ ven đường của trấn Ylrez.
- Chọn trứng đi.
Một vị trung niên có mái tóc đã chuyển dần sang bạc, thân thể hơi còng xuống, hắn chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn người thanh niên trước mặt. Tuổi chỉ ngũ tuần, nhưng khí thế đặc sệt, thế nên trên người hắn tản ra một cổ áp bách nhàn nhạt.
Hiện tại đặt ở trước mặt “Khổ Vì Gái Theo” có ba quả trứng pokemon.
Vâng, có lẽ chúng ta nên tạm gác lại ba quả trứng pokemon mà bàn về cái tên “Khổ Vì Gái Theo” có vẻ hấp dẫn kia. Gã “Khổ Vì Gái Theo” là một người chơi chính hiệu, song có lẽ cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp, ở ngoài đời xấu trai, xấu tính nên gái chẳng thèm để ý; cộng với việc muốn lấy le nên cái tên nhân vật được đặt theo phong cách thể hiện độ thiếu i - ốt trầm trọng của gã.
Hiển nhiên chúng ta không thể nói 100% những người đặt cái tên tương tự cái tên trâu bò này đều như thế. Nhưng có lẽ là gần 99% sẽ như thế. Thực tế cho dù vô số người ở ngoài đời phát khổ vì gái theo, hay ở ngoài đời nhiều tiền đến phát chán thì họ không bao giờ vào chơi game lại đặt tên nhân vật theo kiểu não bộ hỏng hóc như thế kia. Nó cũng như giới nhà giàu thích khoe tiền nhưng chả có mấy ai ra đường hét lớn lên rằng: “Tôi có một đống tiền, tiền của tôi có xài tới đời con cháu, chút chít cũng không hết!”.
Mặt khác, đối tới tất cả người chơi, cái tên là thứ nói lên tất cả ở lần đầu tiên người khác đối mặt với họ. Ai ai cũng muốn tạo ấn tượng tốt đẹp, chứ chẳng ai muốn thể hiện độ trâu chó của mình qua cái tên. Đương nhiên là trừ những thằng trẻ trâu thích làm tàn.
Và ở trường hợp này, cái gã “Khổ Vì Gái Theo” chính là như thế. Trẻ trâu, trẻ trâu đến bất tận...
Mà vì trẻ trâu cho nên hôm nay gã mới đứng ở quầy hàng này. Chúng ta phải khâm phục hay nên mỉm cười nhìn độ trẻ trâu của gã? Cái độ trẻ trâu vì muốn hơn người cho nên trộm cắp tiền của ông bà già mà thông qua chợ đen mua những đồng bạc trong game? Để rồi dùng những đồng bạc đó vào vài ba cái trò may mắn như thế này?
Vấn đề là nếu nhân phẩm bình thường, chẳng ai lại hành động tệ hại đến thế, khi mà đó là toàn bộ số tiền cha mẹ gã vất vả lăn lộn ngoài đồng vắng cả ngày trời suốt mấy năm liền. Vấn đề là nếu đầu óc còn có thể chữa được, gã ta sẽ dùng số tiền đó để làm nhân vật trong game lớn mạnh chẳng hạn, chứ chẳng bỏ vào ba cái trò may rủi, mà cái phần may chắc chắn chẳng có.
Nhìn 3 quả trứng trước mặt, gã bắt đầu do dự.
Cái quả bên trái to hơn quả dừa một chút, toàn thân nó có một màu lam nhạt. Nhìn qua, vỏ trứng như đá tảng, nhưng khi lắng nghe thật tỉ mỉ, liền có thể nghe đựng những âm thanh yếu ớt truyền ra.
Quả ở giữa to hơn một chút, gần như chỉ nhỉnh hơn quả bên trái được chục centimet, tòa thân màu xanh đậm. Vỏ trứng hiện ra một loại ánh sáng làm cho con người ta có cảm giác nó dính đầy mỡ trơn. Bề ngoài vỏ trứng còn có một chút vằn màu đen. Nếu dùng mũi ngửi cẩn thận, có thể nhận ra được mùi cây cỏ tươi mát.
Quả nằm bên phải chỉ to hơn miệng bát tí chút, vỏ trứng có màu trắng noãn như tuyết, mặt ngoài lại phân bố những đốm nhỏ màu đỏ. Nhìn qua một thoáng sẽ có cảm giác như lạc vào chốn hoa tươi nở rộ, sẽ phát hiện một cỗ ấm áp lạ kỳ.
Có lẽ với nhiều người, họ sẽ chọn lựa trong cẩn thận và đắn đo rất nhiều, vì cái giá một quả trứng là tất cả tài sản họ đang có. Song với một thằng trẻ trâu, nó chẳng hề nghĩ ngợi, mà nó chọn cái quả to nhất.
- Tao chọn cái này.
Vâng, xin đừng nói hai chữ văn hóa, hai chữ lễ phép gã ta còn không biết nữa là. Thật không biết phải nói thế nào mới phải.
Đưa ngón tay chỉ vào quả to nhất, gã ta hếch mặt lên trời, với bộ dáng là trung tâm của vũ trụ mà lên tiếng hống hách.
Người trung niên bán hàng sững sờ. Hắn bán hàng ở nơi này cũng hơn nửa đời người. Những công tử, tiểu thư quyền quý hách dịch và coi thường kẻ khác không phải là hắn chưa thấy. Song đến cái độ này thì phải nói là lần đầu tiên.
Dẫu biết quả trứng đó chỉ là một quả Butterfree bình thường, nếu không nói đến nỗi là đồ vứt đi. Cho dù thằng nhóc vô lễ trước mặt hắn có ấp trứng nở ra thì cũng vài ngày sau là con sâu Caterpie đó chết tươi. Tuy nhiên, hắn là người làm ăn mà? Bởi vậy, hắn điêu luyện nịnh nọt, vỗ mông ngựa thái quá.
- Ha ha... Cậu thanh niên, lựa chọn của cậu thật xuất sắc. Phải nói trong 3 quả trứng thì quả này là quả tốt nhất. Dĩ nhiên nếu nói chính xác thì trong số trứng ta đã bán hơn nửa đời thì quả này là quả tốt nhất. Chúc mừng cậu, nhờ nó mà tương lai của cậu sẽ đứng trên đỉnh của nhân loại.
Nghe được lời nói của người bán hàng, gã “Khổ Vì Gái Theo” ưỡn ngực, bày ra một bộ đây là chuyện đương nhiên và cười to:
- Ha ha ha ha ha... Mày nói đúng, mày nói rất đúng. Tao là ai cơ chứ? Tao chính là người mạnh nhất thế giới này. Mà người mạnh nhất mà, mày biết đấy, người mạnh nhất luôn là người có ánh mắt tốt nhất. Yên tâm, tao nhất định sẽ giúp nó trở thành con pokemon mạnh nhất.
Trong lòng khinh bỉ, nhưng ở bên ngoài, người trung niên vẫn cười tươi rói:
- Vâng vâng, cậu chắc chắn sẽ làm được điều đó.
- Hừ hừ, gọi ta là ngài. Ngươi có tư cách gì gọi ta là cậu.
Người trung niên nghe vậy thì nhíu mày trong chốc lát, với gánh nặng mưu sinh, tuy rằng nhìn quần áo kẻ trước mặt chẳng ra sao, qua đó cũng đủ hiểu kẻ này chỉ là kẻ bốc phét, nhưng hắn chỉ có thể cười lấy lòng:
- Vâng, vâng. Đại nhân có đôi mắt sáng như đuốc.
Thế nhưng vào lúc này, một người thanh niên tuổi khoảng 22, 23 đi ngang qua. Người trẻ tuổi đang ôm một quả trứng giống như quả trứng của gã Khổ Vì Gái Theo đang cầm, nhưng lại lấp lánh ánh sáng, tràn trề sức sống.
Người trẻ tuổi với kiến thức uyên thâm, tình cờ đi ngang qua nơi này, và khi gặp chuyện có phần tào lao ấy, thì buộc miệng nói ra:
- Cậu bé, cậu đừng nghe những lời ong mật của người bán hàng. Theo kinh nghiệm của ta, quả trứng này có tám phần không thể ấp được, dù cho có ấp được thì con pokemon cũng có chín phần sẽ chết yểu.
Người bán hàng nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hiển nhiên những kẻ bán hàng mang tính chất lừa lọc người khác hoàn toàn không thích những kẻ có nền tảng kiến thức vững vàng, càng không thích những kẻ chuyên chọc gậy bánh xe.
Bởi thế, nhằm mục đích che giấu công việc vốn bị người người đuổi đánh, không còn gì khác hơn, người trung niên tỏ vẻ nổi giận gầm lên:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi cho ta là ai? Ta bán hàng ở đây có hơn nửa đời người. Người mua hàng của ta nhiều vô số kể, có biết bao nhiêu người nhờ hàng hóa của ta mà trở thành những người nổi tiếng, như đại nhân Red, như đại nhân Yellow, như đại nhân Green, thậm chí là đại nhân Satoshi cũng từng mua pokemon từ cửa hàng của ta.
Gã “Khổ Vì Gái Theo” cũng hét toáng lên:
- Mày nói gì chứ? Mày là cái thá gì? Đầu bị nước vào à? Con mắt của mày có thể so bằng con mắt của tao sao? Mày dám nghi ngờ ánh mắt của nhà pokemon vĩ đại nhất thời đại sao?
Người bán hàng đang hăng thì nghe tên khách ngu ngốc của mình bu vào, thế là hắn thuận nước lên thuyền:
- Đúng đúng đúng, ngươi dám nghi ngờ ánh mắt của vị đại nhân vĩ đại này hay sao?
Được tán dương, gã “Khổ Vì Gái Theo” mừng rơn. Như mở cờ trong bụng, gã lại đắc chí làm ầm lên:
- Đã nghe gì chưa? Cút ngay khỏi tầm mắt của ta. Đồ con sâu cái kiến ngu xuẩn.
Lời khuyên không được tiếp thu lại còn bị sỉ vả, người trẻ tuổi vô cùng bất đắc dĩ, rồi thầm than một tiếng, sau đó lững thững ôm quả trứng bước đi.
Thế nhưng còn chưa đi được bao xa thì lại xe tiếng gọi lại ai ái như tiếng của một con lợn nái.
- Đứng lại! Ai cho mày đi?
Người trẻ tuổi khó hiểu quay qua nhìn xung quanh một lần. Sau khi xác định không có ai xung quanh, người trẻ tuổi dùng tay trái chỉ vào mặt mình, tỏ ý hỏi con lợn kia đang gọi bản thân mình có phải không?.
Và đáp lại hành động nghi hoặc của người trẻ tuổi là một tiếng phẫn nộ:
- Ta gọi ngươi đó con chó ghẻ. Mày không biết phân biệt hay sao? Có bị ngu không? Ngu từ nhỏ phải không? Nhỏ có té giếng không? Vì sao từ bỏ trị liệu?
Bị mắng mỏ, song người trẻ tuổi vốn trầm ổn hơn số tuổi bề ngoài cho nên chỉ thấy người trẻ tuổi đầy ngạc nhiên đứng nhìn thái độ của gã “Khổ Vì Gái Theo”, sau đó yên lặng đứng đó mà không nói một lời.
Nhận thấy người trẻ tuổi im lặng, cho rằng người kia đã chịu thua, gã “Khổ Vì Gái Theo” như được tiêm thuốc kích thích, gã hưng phấn vừa dùng tay ngoắt người trẻ tuổi, vừa nói:
- Con mẹ mày, thằng chó ghẻ, còn không mau qua đây.
Đôi lông mày cau lại, người trẻ tuổi nhìn về gã “Khổ Vì Gái Theo” như nhìn một con lừa ngu si. Vài giây trôi đi, người trẻ tuổi chẳng thèm để ý, cũng chẳng thèm chấp nhất mà quay mặt bước đi.
- Mày dám coi thường tao?
Đang vui sướng trong trí tưởng tượng, gã “Khổ Vì Gái Theo” lại bị dội nước lạnh, cho nên gã điên tiết rống lên.
Cùng lúc đó, gã dùng cái thân thịt mỡ nhào tới, giơ lên nắm đấm béo úc núc đấm thẳng vào gáy người trẻ tuổi.
Như có con mắt mọc ở sau gáy, khi nắm đấm của gã Khổ Vì Gái Theo gần đến, người trẻ tuổi liền phản ứng. Vốn đang bước chân trái tới, lúc này chân phải liền bước xéo 45 độ về bên trái, rồi nghiêng người về bên trái tránh đòn đánh kia.
Tiếp theo, người trẻ tuổi làm ra phản công. Chỉ thấy quả trứng được người trẻ tuổi dùng tay trái ôm vào lòng ngực, tay phải lại xòe ra, chộp vào nắm đấm đầy mỡ của gã “Khổ Vì Gái Theo” mà kéo tới.
“Ầm...”
200 kí thịt mỡ đập thẳng xuống mặt đất. Quả trứng Butterfree của gã mập “Khổ Vì Gái Theo” cũng đi theo vỡ tan tành.
Một thứ chất lỏng màu vàng đầy mùi khai cũng dũng mãnh phun trào xen lẫn chất lỏng đặc sệt màu xanh lục của quả trứng.
Người trẻ tuổi trợn to hai mắt:
- Hàng này cũng phi thường, phi thường mạnh mẽ nhỉ?
Người trung niên bán hàng cũng há hốc mồm khinh bỉ trong vô thức:
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 54: Chuẩn bị ấp trứng
Đang lúc một kẻ té dập mặt dưới đất, 2 kẻ cảm thán thì biến cố nổi lên.
Theo gió đong đưa, những hạt bào tử bé nhỏ từ phương xa bay tới nơi này.
“Rầm... Rầm...”
Cả người trẻ tuổi lẫn người trung niên đều ngã lăn ra trên mặt đất. 3 người cùng đánh một giấc nồng.
2 phút sau, từ một cành cây, “hắn” quay qua nhìn con pokemon của mình mà tán thưởng:
- Làm tốt lắm Paras!
- Pa ras... Pa pa...
Con Paras đặc biệt có hai cái nấm màu tím hưởng thụ lời khen của “hắn”. Nó đưa lưng cọ lên bàn tay trái của “hắn” nhằm lấy lòng.
“Hắn” cũng không quá lạnh lùng, “hắn” vỗ lên lưng nó. Sau đó thu lại con Paras vào quả pokemon và leo xuống mặt đất.
Tiếp theo, “hắn” nhanh chóng lục soát thân thể của người trung niên.
- Ừ, dĩ nhiên là một chồng kim tệ? Lần này phát!
- Hừm, toàn trứng dỏm, vớ vẩn thật.
Sau đó đến người trẻ tuổi.
- Ha ha, bạn thân, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng đi.
“Hắn” đưa ra vào ngực người trẻ tuổi, sau một lúc mò mẫm, “hắn” cầm được một túi tiền nhỏ, lấy ra vài chục tiền bạc từ đó mà than thở.
- A... Đúng là tầng lớp dân nghèo thì không có được bao nhiêu tiền. Thế nhưng muỗi cũng là thịt mà.
Tiếp tục công cuộc tìm kiếm, lần này “hắn” lấy ra một lá thư.
Nhìn lá thư nằng nặng như được chế bằng kim loại, “hắn” ngẩn ra. Và khi đọc đến nội dung của lá thư, “hắn” cười:
- Thư mời của học viện Thanh Sơn? Còn chưa đề tên? Này không phải là dành cho ta sao? Chà chà, đúng là tầng lớp nhân vật chính, vừa mất lọ thuốc tiến hóa Butterfree thì nhận được thư mời của một học viện danh giá. Không biết bây giờ mất cả trứng Butterfree với thư mời thì lại nhận được gì đây? Xem ra sao này phải chú ý chăm sóc các nhân vật chính rồi, ha ha...
Nghĩ là thế nhưng “hắn” cũng hiểu các nhân vật chính không dễ ăn đến thế. Có chăng kẻ xui xẻo này bị “hắn” hạ từ đầu nên không có bao nhiêu thực lực phản kháng. Chứ còn những kẻ khác, khi có pokemon trong tay, muốn đối phó với họ thì chỉ có một trận kịch chiến mới có cơ may.
“Hắn” cất bức thư vào ngực rồi nhìn về phía người trẻ tuổi với bộ dạng đầy thương hại:
- Ha ha, bạn thân... Lần này thì thật là cảm ơn bạn rồi.
Và rồi “hắn” dùng thân thể nhỏ bé của mình vác người trẻ tuổi lên vai, đồng thời tay trái ôm quả trứng Butterfree theo.
“Hắn” không thèm đoái hoài gì đến cái thùng rỗng bệnh hoạn dính đầy nước tiểu kia.
Không bao lâu sau, trong rừng sâu xuất hiện một tiếng hận thù rét lạnh:
- Thằng mập khốn khiếp, thù này không đội trời chung.
...
Trên giường gỗ, lúc này trong ngực “hắn” là một quả trứng lặng yên tỏa ra một dòng ấm áp, nó chính là một quả trứng Butterfree có phẩm chất cao đến Tướng cấp. Trứng pokemon có phẩm chất Tướng cấp thường thường thì toàn bộ linh tính đều ẩn giấu rất sâu, ánh sáng rực rỡ cũng không hề được phóng thích, bởi vậy dưới ánh mắt của nhiều người bình thường, Trứng pokemon loại Tướng cấp cùng những loại trứng đẳng cấp thấp hơn nó không có sai khác gì nhiều. Và đương nhiên, có vài cuộc giao dịch hớ hênh như thế, bán trứng pokemon loại Tướng với giá của một quả trứng pokemon loại Sơn trại.
Bởi vậy, ở thế giới này có thêm một chức nghiệp phụ: Giám định trứng pokemon. Cái nghề này tràn ngập lợi lớn, ba năm không làm thì thôi, giám định một lần trong may mắn thì dư tiền ăn ba năm.
“Hắn” đương nhiên không phải là một nhà Giám định trứng pokemon, thế nhưng “hắn” có thông tin. Tuy “hắn” không hiểu về nó bao nhiêu, càng không hiểu khi tiêm thuốc vào thì sẽ xuất hiện biến hóa nào không. Song “hắn” tin tưởng vào tiến trình của cốt truyện.
Thế nên “hắn” quyết định rời đi nơi đây, tìm một chỗ ít người và bí ẩn để ấp trứng. “Hắn” làm vậy cũng vì không có cách nào, một cái quá trình nghịch thiên sẽ đưa lại những động tĩnh to lớn, bởi thế tránh càng xa càng tốt.
Việc ấp nở một quả trứng có phẩm chất Tướng cấp đòi hỏi nguyên liệu phụ trợ cũng là hàng hiếm có với giá tiền đắt đỏ và số lượng không hề ít, nói chi là một quả trứng có phẩm chất gần như tiếp cận Vương cấp. Mà nó còn nghịch thiên đến mức trực tiếp nở ra một con Butterfree chứ không thông qua 2 giai đoạn tiến hóa. Do đó, trước hết, “hắn” cần phải kiếm tiền, thật nhiều tiền.
Trong vài ngày sau, cả trấn Ylrez và những khu vực quanh khu rừng Alyta trở nên náo động. Tất cả cũng bởi vì một tên trộm xuất quỷ nhập thần trộm cướp liên miên, hành động của tên trộm triệt để làm nơi đây loạn lên. Chỉ trong vòng vài ngày, số lượng người bị hại lên đến hàng trăm. Mặc dù ở đây không chỉ có tầng lớp bình dân, ở đây có xuất hiện những nhà huấn luyện pokemon, thế nhưng những nhà huấn luyện dưới 25 tuổi đều bị lột sạch.
Đây là lần thứ bao nhiêu những nhà huấn luyện pokemon bị cướp giữa ban ngày ban mặt? Không cần biết là lần thứ bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định từ trước tới này, số lần “sỉ nhục” như thế này chi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhà huấn luyện pokemon có đóng góp vô cùng to lớn cho nhân loại, tuy vậy nhưng lại bị trắng trợn cướp bóc thì là điều không thể chấp nhận được. Hiệp hội các nhà huấn luyện pokemon bắt đầu phái người tới nơi đây truy tìm kẻ trộm, bắt về quy án. Đáng tiếc là khi họ tới, kẻ trộm đã bốc hơi từ lúc nào.
...
- Cho ta hai phần ba một ly rượu Venomoth.
- Khách nhân tôn kính, ngài đã đến đây một lần, vì thế quy củ này không còn cần thiết.
- Ta biết, thế nhưng ta có nguyên tắc của mình.
- Vâng, nếu ngài đã nói thế thì cứ theo trình tự mà làm. Đây là ly rượu mật Venomoth ngài cần.
Gã chủ quán rượu cũng không quá đặt nặng vấn đề này. Gã là người làm ăn ở thế giới ngầm, tôn trọng ý kiến khách hàng chính là yêu cầu đầu tiên phải làm.
Một ly rượu pha lẫn sắc vàng và sắc lam được đưa tới. Hương thơm của mùi hoa nhài cùng hoa súng tươi mát bay ra.
“Hắn” vẫn dựa theo lệ cũ, ba cái tiền bạc rơi xuống.
“Cạch... Cạch... Cạch...”
Gã chủ quán nhanh tay đưa tới tờ hóa đơn và lấy đi 3 đồng bạc.
Nhìn thật kỹ tờ hóa đơn, “hắn” thở dài, rồi đẩy tờ hóa đơn về phía người chủ quán.
Thấy vậy, gã chủ quán thất vọng tràn trề, gã biết không có vố làm ăn nào rồi. Song gã vẫn mỉm cười hỏi trong hi vọng:
- Khách nhân tôn kính, thứ ngài cần không có trong danh sách sao?
“Hắn” đáp:
- Thật đáng tiếc, trong đó không hề có thứ ta cần.
Gã chủ quán thật sự muốn hỏi xem đồ vật mà người khách của mình cần là gì, nếu được thì bản thân gã sẽ tìm cách mua về cho vị khách trước mặt. Nhưng đây là thế giới ngầm, việc hỏi nhiều là không nên, chứ không nói chi là việc hỏi thông tin từ khách hàng. Ai đến mua bán ở những cửa hàng “đen” này không vì những lý do chẳng mấy hay ho? Nếu được thì họ đã đi mua ở những cửa hàng lớn hay phòng đấu giá rồi.
Họ đến nơi đây với lý do nào đó, nhưng đa số là tránh phiền phức, tránh bị mọi người chú ý, nên họ đều cố gắng giữ kín thông tin. Có thể khi hai bên làm ăn được một khoảng lâu dài, cả hai bên sẽ tin tưởng nhau hơn thì việc tiếp tục hỏi thêm là hợp lý. Nhưng với tình cảnh này, việc này không thích hợp.
Trong lúc gã chủ quán lâm vào xoắn xuýt và thất vọng, “hắn” cởi cái vòng lẩn quẩn cho gã bằng một câu nói:
- Ta cần một bộ nguyên liệu dùng ấp nở trứng pokemon có phẩm chất Vương cấp. Ngươi có thể chuẩn bị sao?
- Vương... Vương cấp?
Gã chủ quán thất thố, lắp ba lắp bắp nói. Nhưng gã ta cũng nhanh chóng thu hồi thái độ không lễ phép:
- Xin lỗi, tiểu nhân vô ý thất lễ.
Gã xin thề đây là lần đầu tiên gã có thái độ không hay ho với khách hàng như thế. Lâu nay với cách làm người và kinh doanh của mình, gã luôn bình tĩnh đối diện với khách hàng, luôm mỉm cười chào mời họ, chứ chưa bao giờ thất thố như vậy.
May mắn thay người khách hàng cũng không phàn nàn gì:
- Không sao, ta có thể hiểu được.
Gã thở phào một hơi. Vứt bỏ ý tưởng đoán mò thân phận hay giết người cướp của cùng với theo dõi người khác trước mặt, đầu óc của gã liên tục suy tư và tự hỏi dựa vào mối quan hệ rộng của mình thì có thể thu đủ nguyên liệu hay không.
“Hắn” bình thản đứng ở nơi đó. “Hắn” biết rõ người chủ quán AZN Club là người như thế nào, cho nên “hắn” mới có thể đưa ra yêu cầu đó. Nếu không, “hắn” sẽ chấp nhận mua mỗi thứ một ít ở từng cửa hàng, dẫu cho nó vẫn có nguy hiểm nhất định.
Một hồi lâu về sau, gã chủ quán mở lời với giọng nói đã chuyển biến thành cung kính:
- Đại nhân, nguyên liệu ngài cần ta có thể thu xếp được, nhưng ngài cần đặt cọc trước một nửa và chờ đợi khoảng 3 ngày.
“Hắn” gật đầu:
- Không sao, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi, ta có thể đưa tiền trước và chờ đợi.
Trong lòng ngũ vị tạp phần, gã chủ quán tự hỏi người khách của mình lấy đâu sự tin tưởng ấy mà đưa trước tiền? Phải biết số tiền này không phải là nhỏ.
Mà những cửa hàng ngầm như thế này thường xuyên giết người cướp của chứ chẳng có yên phận, cũng chẳng có cái gì gọi là đàng hoàng. Chẳng lẽ người này là lần đầu đến giao dịch ở những nơi như thế này? Chẳng lẽ đây là một người trẻ tuổi còn chưa hiểu sự đời?
Song khi nghĩ tới một người có khả năng lấy được một quả trứng pokemon loại Vương cấp, cùng với tiền tài mua nguyên liệu ấp trứng, gã cũng tỉnh ngộ. Rõ ràng người ta mạnh mẽ hơn gã quá nhiều, ngưới ta như thần thánh, còn gã như con sâu cái kiến, chỉ cần người ta ghét ngươi, một câu nói của họ cũng đủ để ngươi sống dở chết dở. Cho nên vị khách kia không sợ hãi là điều bình thường.
Còn vì sao gã nhận định người khách của mình có được một quả trứng pokemon loại Vương cấp? Vấn đề này không phải vấn đề con sâu cái kiến như gã có thể đi sâu, biết sơ là được.