Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 02-06-2008, 06:58 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 11

Sát Äao


Trở lại vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Một luồng gió giá lạnh phớt qua mặt Thiên Phục, hớt luôn hạt Dạ Minh Châu.
Hạt Dạ Minh Châu đáng giá trăm lạng bị hớt lên không, rồi sau âm thanh khô khốc, nó bể tan thành một nhúm bụi. Bóng tối trở nên dày đặc hơn sau khi hạt Dạ Minh Châu bị đập vỡ.
Tàn Hồn Ma Äao bần thần bởi vùng bóng tối âm u trong gian lầu này, trong tâm nhÆ° vậy nhÆ°ng y vẫn không tá» vẻ gì gá»i là bối rối ra ngoài.
Y cất tiếng thật bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra:
− Tại hạ đem vật đến trả, sao cô nương lại phụ tấm lòng của tại hạ?
Giá»ng tao nhã của nữ nhân lại cất lên:
− NgÆ°á»i Ä‘em Dạ Minh Châu trả cho ta hay muốn tìm ta để há»i vá» Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình?
Thiên Phục lạnh nhạt đáp:
− Cả hai.
− Thế thì ngÆ°Æ¡i đến đây trả ngá»c để đổi ngÆ°á»i?
Thiên Phục lắc đầu:
− Mộc Kiến Bình đáng giá hơn hạt Dạ Minh Châu.
− NgÆ°Æ¡i biết Ä‘iá»u đó à?
− Tại hạ tự suy luận như vậy.
− Nếu nhÆ° bổn cô nÆ°Æ¡ng há»i ngÆ°Æ¡i Ä‘iá»u này, ngÆ°Æ¡i có dám nói ra sá»± thật bằng đáy lòng của mình không?
Thiên Phục nheo mày trang trá»ng nói:
− Cô nÆ°Æ¡ng cứ há»i.
− Giữa Triá»u Thi Thi và Má»™c Kiến Bình ai hÆ¡n ai?
Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục thoạt lá»™ những nét bối rối. Y lưỡng lá»± má»™t chút rồi há»i lại nữ nhân trong bóng tối.
− Tại sao cô nÆ°Æ¡ng há»i tại hạ Ä‘iá»u đó?
− NgÆ°Æ¡i chÆ°a trả lá»i ta.
− So sánh má»™t ngÆ°á»i còn sống vá»›i má»™t ngÆ°á»i đã chết, thật là khó nói đó.
− Nếu Triá»u Thi Thi còn sống?
− Nàng là Triá»u Thi Thi?
− Ta đâu dám tá»± nhận mình là thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi. Nói nhÆ° vậy nhÆ°ng bổn cô nÆ°Æ¡ng và Triá»u Thi Thi có má»™t Ä‘iểm rất chung.
− Thật ra cô nương muốn gì ở tại hạ?
− Ta muốn gì Æ°? Thế thì ngÆ°Æ¡i trả lá»i câu há»i của ta trÆ°á»›c đã.
− Cô nÆ°Æ¡ng bắt tại hạ phải nói ra cái Ä‘iá»u mà tại hạ chẳng muốn nói Æ°?
− Trên Ä‘á»i này chẳng có Ä‘iá»u gì không nói được cả.
Thiên Phục buông một tiếng thở ra:
− Nếu cô nương muốn nghe thì tại hạ sẽ nói.
− Bổn cô nương rất muốn nghe.
− Triá»u Thi Thi và Má»™c Kiến Bình chẳng ai hÆ¡n ai cả.
− NgÆ°Æ¡i trả lá»i má»™t câu thừa thãi thật. Trong trái tim ngÆ°Æ¡i ít ra cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i chứ.
Nếu ngÆ°Æ¡i không để tình đến Triá»u Thi Thi thì sau mÆ°á»i tám năm đã không đặt chân đến Dạ Nguyệt Lầu. MÆ°á»i tám năm qua, ngÆ°Æ¡i vẫn còn nhá»› đến thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi. Suốt thá»i gian đó ngÆ°Æ¡i không quên nàng, nên sau mÆ°á»i tám năm má»›i quay trở lại Dạ Nguyệt Lầu. Xem chừng ngÆ°Æ¡i không chỉ là kẻ biết hưởng hoa rồi quên hoa, mà còn có chút tình chung thủy đấy chứ.
Thiên Phục gắt gá»ng đáp lá»i nữ nhân trong bóng tối:
− Cô nương đang định giễu cợt tại hạ đấy à?
− Ta đâu dám giá»…u cợt Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Trên giang hồ chÆ°a má»™t ai dám giá»…u cợt Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục bởi cây Ä‘ao của ngÆ°Æ¡i quá bén, quá nhanh và quá tàn nhẫn. Ta không dám giá»…u cợt Tàn Hồn Ma Äao mà chỉ muốn biết cái tâm của ngÆ°Æ¡i mà thôi.
Thiên Phục nhún vai:
− Biết để làm gì?
− Ta đã nói rồi. Giữa ta và thiên hạ đệ nhất kỳ nữ có một điểm rất chung với nhau.
− Tại hạ không để tâm đến cái Ä‘iểm chung đó. Tại hạ chỉ muốn biết vì sao cô nÆ°Æ¡ng lại nhẫn tâm sát tá»­ những ngÆ°á»i trong cổ má»™ U Linh.
− Nói như vậy thì ngươi đã để lộ cái tâm đang lo lắng cho Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình. Ngươi đã đến cổ mộ U Linh và đã thấy những xác chết ở đó, nhưng lại không thấy xác Mộc Kiến Bình?
− Äúng nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng nói.
− Ngươi lo lắng cho Mộc Kiến Bình?
Thiên Phục thở ra, trầm giá»ng nói:
− Tại hạ chỉ muốn biết Ä‘á»™ng cÆ¡ nào khiến cô nÆ°Æ¡ng ra tay sát tá»­ tất cả những ngÆ°á»i trong cổ má»™ U Linh.
− Vậy ngÆ°Æ¡i muốn biết cái gì đã thôi thúc ta Æ°? Nếu ngÆ°Æ¡i muốn biết thì hãy trả lá»i cho ta biết, tại sao trÆ°á»›c đây mÆ°á»i tám năm, ngÆ°Æ¡i giÅ© áo bá» ra Ä‘i mặc nhiên vá»›i kẻ si tình Triá»u Thi Thi. Triá»u cô nÆ°Æ¡ng đã dâng tặng cho ngÆ°Æ¡i những gì quý nhất của má»™t ngÆ°á»i con gái, thế mà ngÆ°Æ¡i vẫn dá»­ng dÆ°ng ra Ä‘i.
Thiên Phục nhíu mày, bặm môi:
− Cô nương là ai?
− Triá»u Thi Thi, nhÆ°ng không si tình nhÆ° Triá»u Thi Thi.
Thiên Phục chỉ còn biết buông má»™t tiếng thở dài bởi câu trả lá»i ná»­a vá»i của nàng.
Nữ nhân trong bóng tối trang trá»ng nói tiếp:
− Thiên Phục, ngươi đang bối rối phải không?
− Có lẽ như vậy thật. Tại hạ chưa từng đối mặt với cảnh này.
− Ngược lại, ta chuẩn bị tầng lầu này cÅ©ng chỉ để đối mặt vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Thiên Phục nhạt nhẽo đáp lá»i nàng:
− Cô nương chuẩn bị chu đáo quá.
− Ta hành sá»± rất cẩn thận. TrÆ°á»›c đây mÆ°á»i tám năm, ngÆ°Æ¡i là má»™t kẻ vô tình tàn nhẫn, và hôm nay ta muốn thấy sá»± vô tình tàn nhẫn đó của ngÆ°Æ¡i.
− Äể làm gì?
− Biết rõ má»™t con ngÆ°á»i.
− Tại hạ chẳng có gì để cô nương phải bận tâm cả.
− Ngươi có đấy chứ. Nếu ngươi không có điểm gì để bận tâm thì thiên hạ đệ nhất kỹ nữ đã không phải là kẻ si tình. Nàng si tình ngươi như một kẻ điên loạn sống vì tình.
Thiên Phục lắc đầu, nhún vai lạnh nhạt nói:
− Tại hạ đến lầu Thiên Äăng không phải để nói những chuyện tình trong dÄ© vãng.
Nữ nhân trong bóng tối hừ nhạt một tiếng:
− NgÆ°Æ¡i đã nói nhÆ° vậy, được lắm. Ta muốn thanh Ma Äao của ngÆ°Æ¡i chẻ ta ra trÆ°á»›c khi ta sát tá»­ Má»™c Kiến Bình. NgÆ°Æ¡i đủ can đảm sát tá»­ ta thì Má»™c Kiến Bình má»›i được sống.
Bằng như không thì ngươi hãy tự suy xét mình đi. Hãy mở to mắt mà nhìn.
Thiên Phục nghe những lá»i của nàng, còn Ä‘ang lúng túng thì bóng đêm trÆ°á»›c mặt nhÆ° giãn hẳn ra để lá»™ má»™t tấm thân liá»…u trắng toát nhÆ° bông bưởi.
Nữ nhân ngồi xoay lÆ°ng vá» phía Thiên Phục, vá»›i mái tóc xõa ngang vai, không há» có mảnh vải nào. Bóng tối kia nhÆ° cái ná»n tôn tạo làn da trắng mịn chỉ có ở những trang giai nhân tuyệt sắc siêu phàm.
Làn da trắng nõn kia bắt Thiên Phục phải liên tưởng đến Triá»u Thi Thi. Y đã từng chiêm ngưỡng làn da trắng mịn này, làn da của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi. Ngoài làn da trắng tÆ°Æ¡i kia là vòng tiểu yêu lÆ°ng ong. Vòng tiểu yêu mà bất cứ má»™t gã nam nhân nào thấy cÅ©ng phải thèm thuồng, ao Æ°á»›c được siết nó trong vòng tay nhục cảm của mình.
Thiên Phục bồi hồi nói:
− Vì cái gì nàng làm như vậy?
Nàng đáp lá»i Thiên Phục nhÆ°ng không há» quay mặt lại:
− Ta muốn phân định trong trái tim ngÆ°Æ¡i có ai. Triá»u Thi Thi hay Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình?
− Nếu tại hạ nói trong tim tại hạ chẳng có ai cả mà chỉ có làn da của ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi xoay lÆ°ng trÆ°á»›c mặt tại hạ?
Nàng hừ nhạt một tiếng:
− Vậy Æ°? Thế thì Tàn Hồn Ma Äao cÅ©ng nhÆ° những gã kia, Ä‘em hạt Dạ Minh Châu gắn dÆ°á»›i giày của ta đến cho ta để được tưởng thưởng.
− Nếu tại hạ muốn như vậy thì sao?
− Ngoài hạt Dạ Minh Châu, ngÆ°Æ¡i còn biểu lá»™ tài nghệ của ngÆ°á»i chứ. Ta nghÄ©, Tàn Hồn Ma Äao có đủ tài để ta tưởng thưởng.
− Nàng muốn tại hạ phải làm gì?
− MÆ°á»i tám năm trÆ°á»›c, Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ và Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục giao thủ vá»›i nhau vì thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi. Nguyên Thiên Phục đã hÆ¡n Äoạt Hồn Quá»· Kiếm ná»­a chiêu Ä‘ao để có được tấm thân ngá»c ngà, trinh trắng của Triá»u cô nÆ°Æ¡ng. Sau khi thụ hưởng, ngÆ°Æ¡i giÅ© áo ra Ä‘i. MÆ°á»i tám năm sau, Thiên Phục quay trở lại và cÅ©ng muốn tận hÆ°á»ng những gì mà trÆ°á»›c đây ngÆ°Æ¡i đã giÅ© áo quay lÆ°ng chỉ vá»›i má»™t hạt Dạ Minh Châu thì bất công quá. Thiên Phục phải cho ta biết ná»­a chiêu Ä‘ao đã đánh bại Giang Kỳ thì ta má»›i tâm phục khẩu phục mà trao thân.
− Nàng biết vỠta quá rành đó.
− Biết rõ vá» ngÆ°Æ¡i hÆ¡n cả những chỉ tay trong tay ta. Tàn Hồn Ma Äao là má»™t kẻ ngạo mạn, vô tâm và vô tình.
− Nàng muốn biết nửa chiêu đao đó cũng được, nhưng nửa chiêu đao kia sẽ tống tiễn nàng vỠdưới a tỳ đó.
− Chưa chắc. Nếu chỉ nửa chiêu đao đó mà ta đã vỠcõi a tỳ thì sao có thể tưởng thưởng cho Thiên Phục ngươi được chứ.
− Äao của tại hạ rất tàn nhẫn và vô tình.
− Ta biết.
Thiên Phục thở ra:
− Tại hạ có cảm tưởng cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang tá»± tìm má»™t cái chết bằng chính lưỡi Ma Äao.
− Cứ cho là nhÆ° vậy, nhÆ°ng sợ Nguyên Thiên Phục không đủ bản lÄ©nh để xuất ra ná»­a chiêu Ä‘ao cách đây mÆ°á»i tám năm. Nếu Tàn Hồn Ma Äao không đủ can đảm xuất ná»­a chiêu Ä‘ao oan nghiệt kia, thì ngày mai ngÆ°Æ¡i sẽ nhận được cái xác của Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình.
− Nàng ép ta ư?
− Ta không ép ngươi, mà chỉ nói ra sự thật mà thôi. Hãy quyết định đi. Một, ngươi có tất cả và hai là sẽ mất tất cả.
Thiên Phục đổi giá»ng thật trang trá»ng:
− Nàng suy nghÄ© cho kỹ Ä‘i. Nàng có thể chết bởi Ma Äao của tại hạ.
− Äiá»u đó không bao giá» xảy ra.
− Nếu ngược lại, nàng không oán hận ta chứ?
− Không.
− Nàng buá»™c tại hạ phải dụng đến Ma Äao?
− Äúng. Ta muốn thấy ná»­a chiêu Ä‘ao của mÆ°á»i tám năm vá» trÆ°á»›c.
− Tại hạ đành chìu theo ý của nàng vậy.
− Chỉ ná»­a chiêu Ä‘ao trÆ°á»›c đây mÆ°á»i tám năm thôi đó.
− Nửa chiêu đó cũng đủ tước đi cái hồn của nàng.
− Cứ thử xem!
Thiên Phục thở ra, rồi chậm rãi tháo sợi lụa Ä‘á» quấn quanh lưỡi Tàn Hồn Ma Äao. Y vừa tháo sợi lụa vừa nói:
− ChÆ°a bao giá» tại hạ dụng Ä‘ao vá»›i má»™t nữ nhân, mà nữ nhân đó lại tá»± phô ra những Ä‘Æ°á»ng cong thân thể trÆ°á»›c mắt tại hạ.
− Ta thích như vậy.
Thiên Phục tháo xong sợi lụa quấn lưỡi Ä‘ao. Ãnh sáng bạc lấp lánh từ lưỡi Ä‘ao phát ra nhÆ° muốn xé toang bóng tối trÆ°á»›c mắt Thiên Phục.
− Nàng tự tìm cho mình một cái chết.
Nàng cÆ°á»›p lá»i Thiên Phục:
− Äể chứng nghiệm sá»± vô tình của kẻ vô tâm. Hãy xuất thủ nhanh lên.
Thiên Phục cau mày. Tinh nhãn của y nhÆ° lóe sáng để nhìn thấu qua bóng tối phủ chung quanh tấm thân kiá»u diá»…m của giai nhân.
Thiên Phục cảm nhận đôi bỠvai xinh xắn thanh tao thoạt nhích động bởi sự nấc nghẹn.
Linh cảm mÆ¡ hồ báo cho Tàn Hồn Ma Äao biết mỹ nhân Ä‘ang khóc. Y tá»± há»i thầm:
− “Nếu nàng khóc thì tại sao nàng khóc? Nàng há chẳng muốn được chết bởi ngá»n Tàn Hồn Ma Äao kia mà? Nàng tá»± Ä‘i tìm má»™t cái chết bởi lưỡi Ä‘ao Tàn Hồn kia mà?â€.
Mặc dù nghÄ© nhÆ° vậy, nhÆ°ng ảnh Ä‘ao Tàn Hồn vẫn được Thiên Phục thi triển tạo ra má»™t chiếc móng cầu vồng sáng ngá»i bổ xuống thân pháp của giai nhân.
Bóng tối nhÆ° bị xẻ dá»c bởi ảnh Ä‘ao tàn khốc đó và tất nhiên pháp thể của giai nhân sẽ bị chẻ đôi nếu nhÆ° chiêu Ä‘ao không dừng lại. Chuyện đó có thể xảy ra được hay sao vá»›i má»™t Ä‘ao thủ nhÆ° Nguyên Thiên Phục? Nếu y chẻ đôi tấm thân kiá»u diá»…m kia, trong khi nàng chỉ ngồi bất Ä‘á»™ng chỠđợi thì ngá»n Tàn Hồn Ma Äao đâu còn cái uy vÅ© của nó khi võ lâm biết được chuyện này.
Tất nhiên khi lưỡi đao chỉ vừa chạm vào búi tóc của nàng thì Thiên Phục đã dừng đao.
Y đâu muốn cái uy vÅ© vốn có của thanh Tàn Hồn Ma Äao trong khoảnh khắc biến thành thứ hÆ° danh để thiên hạ cÆ°á»i.
Thiên Phục từ từ rút đao lại, miệng nói:
− Ná»­a chiêu Ä‘ao của tại hạ không thể thá»a mãn được tâm ý của cô nÆ°Æ¡ng.
Äáp lại câu nói của Nguyên Thiên Phục chỉ có sá»± im lặng nặng ná». Không gian chung quanh nhÆ° đặc quánh lại bởi sá»± im lặng đó. Và trong sá»± im lặng đó, Thiên Phục chỉ thấy đôi bá» vai trắng nõn nà, thanh tú của nàng khẽ nhích Ä‘á»™ng liên tục.
Y buá»™t miệng há»i:
− Nàng khóc ư?
Câu há»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi Nguyên Thiên Phục thì giá»ng nói của nữ nhân từ phía trÆ°á»›c tấm thân kiá»u diá»…m cÅ©ng thốt lên:
− Ngươi...
Tiếng “ngÆ°Æ¡i†tá» lá»™ má»™t thái Ä‘á»™ bất nhẫn, và liá»n sau đó có tiếng rít gió nhÆ° có má»™t ngá»n ám tiá»…n vá»t thẳng đến yết hầu của nữ nhân Ä‘ang ngồi quay lÆ°ng lại Thiên Phục.
Má»™t cảm giác thật mÆ¡ hồ đánh Ä‘á»™ng thần thức của Tàn Hồn Ma Äao là nữ nhân kia Ä‘ang gặp nguy hiểm, sinh mạng của nàng nhÆ° ngàn cân treo sợi tóc, và chắc chắn nàng sẽ nhận má»™t cái chết nhÆ° những ngÆ°á»i trong cổ má»™ U Linh. Cái cảm giác đó khiến Thiên Phục nhÆ° bừng tỉnh thoát khá»i má»™t cÆ¡n mê hÆ° ảo để nghÄ© đến Má»™c Kiến Bình.
Y buột miệng thốt:
− Kiến Bình!
Cùng với câu nói đó, Thiên Phục xuất thủ đao pháp thật nhanh, thật chính xác đến độ hoàn hảo tuyệt luân. Sóng đao đã án ngữ phía trước tấm thân liễu, ngay đúng điểm tập kích của thứ binh khí trong bóng tối kia.
Chát...
Äến lúc này, Thiên Phục má»›i phát hiện ra phía trÆ°á»›c tấm thân kiá»u diá»…m kia là má»™t bức vách có ô cá»­a tò vò đủ để má»™t ngÆ°á»i quan sát tất cả những diá»…n biến xảy ra trong tầng lầu này. Bằng má»™t phản xạ cá»±c kỳ nhanh và quyết liệt, tả thủ của Thiên Phục nện luôn má»™t đạo phách không chưởng vào bức vách đó.
Ầm...
Ngá»n chưởng kình của Thiên Phục phá vỡ bức vách kia đổ ầm xuống và y chỉ kịp thấy má»™t nữ nhân xõa tóc vận tang y trắng toát, Ä‘eo má»™t chiếc mặt nạ quá»· dạ xoa. Nàng thoạt lùi bá»™ rồi bất thình lình quẳng ra hai quả há»a pháp.
Ầm... Ầm...
Khói tá»a mù mịt khiến Thiên Phục chẳng còn thấy gì phía trÆ°á»›c cả.
Khi vầng khói mù tan hết thì nữ nhân kia đã chẳng còn tâm dạng. Thiên Phục quay trở vào đánh đá lá»­a tìm bạch lạp thắp sáng. Quả nhÆ° linh giác báo cho y, ngÆ°á»i khá»a thân chịu ná»­a chiêu Ä‘ao chính là Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình.
Mặc dù thần thái còn hoảng loạn nhÆ°ng Kiến Bình vẫn e thẹn khi đối mặt vá»›i Thiên Phục. Khác hẳn vá»›i sá»± e thẹn của Má»™c Kiến Bình, bởi vì nàng Ä‘ang lõa thể trưóc mặt má»™t nam nhân, thì Nguyên Thiên Phục vẫn dá»­ng dÆ°ng tưởng chừng y chẳng há» thấy những Ä‘Æ°á»ng cong tuyệt mỹ của tấm thân giai nhân.
Khi Thiên Phục giải khai huyệt đạo cho Kiến Bình thì toàn thân nàng thoạt dâng trào má»™t cảm giác lâng lâng khi tay y chạm tá»›i, ngược lại ánh mắt của Tàn Hồn Ma Äao thì vô cùng dá»­ng dÆ°ng, thá» Æ¡.
Vừa được giải khai huyệt đạo, Kiến Bình vá»™i co ngÆ°á»i lại:
− Huynh...
− Äừng nói vá»›i ta những lá»i Ä‘a tạ khách sáo.
Y vừa nói vừa với tay rút một tấm rèm phủ lên vai Mộc Kiến Bình.
Nàng không khá»i bối rối trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ thá» Æ¡ lạnh lùng của Tàn Hồn Ma Äao. Giãn Hoa Tiên Tá»­ toan mở miệng nói thì hàng loạt những mÅ©i há»a tiá»…n phầm phập cắm vào vách Thiên Äăng lầu. Lá»­a nhanh chóng bén qua các bức rèm để phát cháy.
Kiến Bình hoảng hốt nói:
− Nguyên huynh... chúng ta...
Nhún vai, Thiên Phục bình thản nói:
− Có lẽ lũ chuột muốn chiêm ngưỡng cái đẹp của giai nhân.
Kiến Bình đỠmặt thẹn thùng sau câu nói của Thiên Phục. Nàng cúi gằm mặt xuống.
Y nhìn Kiến Bình nói:
− Nàng đi với ta chứ?
Kiến Bình gật đầu không một chút do dự.
Hai ngÆ°á»i trở xuống phía dÆ°á»›i tầng gian đại sảnh. Thiên Phục nhìn sang Má»™c Kiến Bình há»i:
− Nàng sợ không?
− Sợ. Tất cả bá»n cung thủ Ä‘ang chá» huynh và muá»™i ở bên ngoài.
− Những ngÆ°á»i kia muốn giết ta hay giết nàng?
− Cả hai.
− Thế thì phải tá»± há»i tại sao há» muốn giết ta và giết nàng chứ? Há» làm nhÆ° vậy có lợi gì, hay chỉ thá»a mãn má»™t chút lòng tá»± ti, tá»± ái, ích ká»· và nhá» nhen.
− Muội cũng không biết nữa.
− Nếu không biết thì chúng ta phải biết. Nàng cứ đi theo sau lưng ta rồi sẽ biết tất cả thôi mà.
Thiên Phục hoành ngá»n Tàn Hồn Ma Äao thong dong bÆ°á»›c ra ngoài mái hiên, trong khi tòa Thiên Äăng Lầu đã ngùn ngụt bốc cháy trên tầng thượng.
Hai mÆ°Æ¡i gã cung thủ được Ä‘iá»u Ä‘á»™ng bởi Kinh Chỉ Luân, chuẩn bị cung tiá»…n để sát tá»­.
Thiên Phục vừa xuất hiện Kinh Chỉ Luân quát lớn:
− Hắn đó, bắn đi!
Tên đã được nạp vào cung, và hiệu lệnh của Kinh Chỉ Luân được bá»n cung thủ thi hành không má»™t chút gì đắn Ä‘o. Những âm thanh phá»±t phá»±t do dây cung phóng Ä‘i những mÅ©i tên đông loạt rá»™n lên, nhÆ°ng khốn nổi hai mÆ°Æ¡i mÅ©i tên kia Ä‘á»u bị chặn đứng trÆ°á»›c ngá»n Tàn Hồn Ma Äao quá nhanh và chính xác. Hai mÆ°Æ¡i mÅ©i tên Ä‘á»u ghim xuống trÆ°á»›c mÅ©i giày của Thiên Phục.
TrÆ°á»›c màn Ä‘ao thần kỳ kia, bá»n cung thủ không khá»i bối rối bần thần. Chúng chÆ°a kịp tra mÅ©i tên thứ hai thì má»™t tiếng rú cất lên lồng lá»™ng.
Tiếng rú đó cất lên khiến bá»n cung thủ ngây cả ngÆ°á»i, bởi tiếng rú thảm kia chính là tiếng rú hãi hùng của Kinh Chỉ Luân.
Miệng há hốc, hai tay ôm lấy yết hầu, máu sủi ra ướt đẫm vùng ngực hỠKinh.
Thân pháp Kinh Chỉ Luân đổ sầm tới trước chẳng khác nào cây chuối bị phạt ngang, hai tay bất lực buông chiếc cổ thì thủ cấp của đã rơi hẳn ra ngoài lăn lông lốc.
Hai mươi gã cung thủ đứng chết lặng, hồn siêu phách lạc, những cánh tay cung trong tay chúng run bần bật.
Trong khi bá»n cung thủ nhÆ° bị trá»i trồng, biến thành những pho tượng ngây ngô sau cái chết quá khủng khiếp của Kinh Chỉ Luân thì Nguyên Thiên Phục lại bình thản quấn sợi lụa Ä‘á» bá»c lại lưỡi Tàn Hồn Ma Äao.
Y quấn xong rồi má»›i ngÆ°á»›c mặt nhìn bá»n cung thủ, trong khi những gã cung thủ vẫn chÆ°a hoàn hồn.
Thiên Phục thỠơ nói:
− Các ngươi vỠbáo lại với Chữ Hào Thiên, tổng trại chủ bảy mươi hai trại rằng gã hỠKinh tự đi tìm cái chết bởi lưỡi đao Tàn Hồn.
Nói xong y quay lại nhìn Mộc Kiến Bình:
− Chúng ta đi!
Ngay cả Mộc Kiến Bình cũng bủn rủn tứ chi bởi chứng kiến cái chết của Kinh Chỉ Luân.
Nàng khẽ gật đầu mà không thốt nổi lá»i nào. Hai ngÆ°á»i thản nhiên bá» Ä‘i, trong khi bá»n thuá»™c hạ của Kinh Chỉ Luân không dám Ä‘á»™ng đậy chân tay. Bá»n chúng đã kịp nhận ra ngÆ°á»i thủ Ä‘ao là ai, và cùng má»™t ý nghÄ©, phân đàn chủ lục lâm Kinh Chỉ Luân đúng là tá»± Ä‘i tìm má»™t cái chết vô nghÄ©a.
Tài sản của aspirin

  #12  
Old 02-06-2008, 06:59 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 12

Ãc Nhân Cốc, Kiếm Thủ Lụy Thân


Ãc Nhân Cốc.
Cuối cùng Lệnh Thế Kiệt cÅ©ng Ä‘Æ°a được sÆ° phụ vỠđến Ãc Nhân Cốc. Nếu so sánh Ãc Nhân Cốc vá»›i Hắc Má»™c Nhai thì nÆ¡i đây hiểm trở gấp bá»™i lần. Ãc Nhân Cốc đúng là má»™t tuyệt vá»±c, chỉ có má»™t lối vào duy nhất mà lối vào này chỉ có má»—i Giang Kỳ biết rành nhÆ° chính những chỉ tay của mình.
Äứng trên miệng vá»±c, Giang Kỳ nhìn xuống:
− Cuối cùng ta cÅ©ng đã trở vá».
Thế Kiệt đứng bên. Chàng có cảm tưởng sư phụ đang mải miết đi tìm hoài niệm hư vô.
Thế Kiệt lí nhí nói:
− Sư phụ, con đưa sư phụ xuống cốc.
Nhìn Thế Kiệt, Giang Kỳ ôn nhu đáp:
− Ta tá»± xuống được, trÆ°á»›c khi được ở cạnh ngÆ°á»i ta yêu.
Hai ngÆ°á»i lần theo những nấc thang do những phiến đá tá»± nhiên tạo ra, chẳng bao lâu hỠđã đến đáy vá»±c, cÅ©ng chính là Ãc Nhân Cốc. DÆ°á»›i đáy vá»±c Ãc Nhân Cốc không nhÆ° ngÆ°á»i ta tưởng tượng đó là má»™t chốn hoang vu không dấu chân ngÆ°á»i mà ngược lại. Ãc Nhân Cốc nhÆ° má»™t cái túi Ä‘á»±ng má»™t phong cảnh hữu tình, có thác, có hoa, có chim muông, thá» sóc, trái cây bốn mùa. Nó đúng là má»™t khu ngá»± viên tuyệt sắc hữu tình.
Bất cứ ai mang tâm trạng ủ dá»™t chán chÆ°á»ng, hay có ý từ bá» thế tục, tìm chốn an thân vui thú thanh nhàn thì nÆ¡i đây đúng là chốn lý tưởng trên thế gian này.
Một ngôi nhà kiến tạo bằng cây đơn sơ, nhưng rất lịch lãm được cất ven một con suối.
Quanh ngôi nhà đó là những khóm hoa khoe hÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a sắc cùng vá»›i bầy bÆ°á»›m chao liệng, dập dìu tìm đôi. Hai con bạch thố Ä‘ang chụm đầu vào nhau. Trông chúng nhÆ° Ä‘ang ve vuốt, âu yếm trao cho nhau những lá»i thì thầm yêu Ä‘Æ°Æ¡ng.
Xa xa là một thác nước kỳ vĩ đang đổ xuống dòng nước trắng xóa khiến bất cứ ai nhìn nó cũng cảm thấy mình quá nhỠbé với sự kỳ vĩ, tráng lệ này.
Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ đứng trÆ°á»›c gian nhà bằng cây, vẻ mặt lá»™ những nét thẫn thá».
Giang Kỳ lẩm nhẩm nói:
− Triá»u Thi Thi, Giang Kỳ đã trở vá» vá»›i ná»­a chiêu kiếm mà trÆ°á»›c đây ta đã mất nàng.
Thế Kiệt đứng bên im lặng, chàng không muốn phá vỡ những hoài ức của sÆ° phụ má»—i khi ngÆ°á»i chối bá» thá»±c tại sống lại vá»›i những hoài ká»· đã có.
Äoạn Hồn Quá»· Kiếm từ từ thả bÆ°á»›c vào nhà. Trong nhà thật Ä‘Æ¡n sÆ¡ và thật lạ lùng, giữa nhà là má»™t ngôi má»™ đá được khắc đẽo vô cùng tinh xảo. Má»™t lần nữa Giang Kỳ nhÆ° thá» Æ¡ đứng trÆ°á»›c ngôi má»™ đá.
Mắt y như đóng đinh vào dòng chữ thảo khắc nét như rồng bay phụng múa:
“Trăm năm tri ká»· má»™t ngÆ°á»i tình.
Ngàn năm bia đá ẩn sầu lụy nhân Phận má hồng khéo bày chi oan nghiệt Chốn hoang sÆ¡ nặng tợ khách say tình Triá»u Thi Thi chi má»™ Giang Kỳ thủ bútâ€.
Äứng trÆ°á»›c ngôi má»™ đá thật lâu, Giang Kỳ má»›i gá»i Thế Kiệt vào. Chàng bÆ°á»›c đến cạnh sÆ° phụ:
− SÆ° phụ cho gá»i con?
− Hãy hành đại lá»… trÆ°á»›c ngÆ°á»i trong má»™.
Thế Kiệt hành đại lễ.
Giang Kỳ đặt thanh Quỷ Kiếm lên tay chàng:
− Kể từ bây giá» con là chủ nhân của Äoạn Hồn Quá»· Kiếm. Phải lập đại nguyện trÆ°á»›c Triá»u sÆ° mẫu.
− Con xin lập đại nguyện trước thánh linh của sư mẫu.
Giang Kỳ thở dài má»™t tiếng rồi trang trá»ng nói:
− Lấy mạng Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục trÆ°á»›c ngôi má»™ đá của Triá»u sÆ° mẫu nếu y không gục đầu phủ phục.
Thế Kiệt liếc trộm Giang Kỳ rồi nhìn tấm bia ngôi mộ đá, khẩn thiết lập đại nguyện:
− Con là Lệnh Thế Kiệt, sau khi làm chủ nhân Äoạn Hồn Quá»· Kiếm sẽ lấy mạng Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục nếu y không gục đầu phủ phục trÆ°á»›c thánh linh sÆ° mẫu.
− Äiá»u thứ hai, con phải hợp nhất Thập Nhị La Hán Ngá»c Phật để tìm ra bí mật của Thập Nhị kim thân La Hán.
− Thế Kiệt nguyện sẽ hợp nhất Thập Nhị La Hán Ngá»c Phật.
− Äiá»u thứ ba, phải tìm ra Khoái Kiếm Giang Mão, Nam Quân, Bắc Thần, Äông Äá»™c, Tây Tà, để biết vá» nguyên cá»› của sá»± tiêu diệt của Kiếm Giáo.
Thế Kiệt lại lập đại nguyện trÆ°á»›c ngôi má»™ đá và Äoạn Hồn Quá»· Kiếm.
Chàng lập xong lá»i đại nguyện thứ ba, Giang Kỳ má»›i buông má»™t tiếng thở dài rồi nói:
− Kể từ giá» con là chủ nhân của Äoạn Hồn Quá»· Kiếm, cùng vá»›i những trá»ng trách thật lá»›n lao. Nếu nhÆ° con không thá»±c hiện được những lá»i đại nguyện đó thì hậu nhân của con phải tiếp tục những lá»i con đã lập ngày hôm nay.
Giang Kỳ nhìn thẳng vào mắt Thế Kiệt:
− SÆ° phụ gởi tất cả trá»ng trách vào con.
Thế Kiệt nhìn lên Giang Kỳ:
− Con sẽ thực hiện được những gì đã lập đại nguyện ngày hôm nay.
− Tốt lắm. Bắt đầu ngày hôm nay, sÆ° phụ sẽ truyá»n thụ tất cả cái thần của Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cho con. Hãy Ä‘i theo ta.
Giang Kỳ dẫn Thế Kiệt đến thác nÆ°á»›c Ä‘ang đổ ầm ầm, phủ kín phạm vi non hai mÆ°Æ¡i trượng. Chỉ thác nÆ°á»›c, Giang Kỳ trang trá»ng nói:
− Thế Kiệt, con thấy phiến đá trong dòng thác kia chứ?
− Con thấy.
− Con thấy ư?
Thế Kiệt gật đầu.
Giang Kỳ trân trá»ng nói:
− Con hãy đến phiến đá trong thác nÆ°á»›c kia ngồi tÄ©nh tá»a. Äến khi nào nghiệm ra vì sao kiếm trong tay con mà nÆ°á»›c vẫn phủ xuống đầu. Mà cái lẽ đáng có là khi má»™t kiếm thủ có kiếm thì nÆ°á»›c không thể phủ lên ngÆ°á»i con được. Hãy làm theo sá»± huấn thị của ta.
Giang Kỳ nhìn thẳng vào mắt Thế Kiệt:
− Nước trút liên tục thì kiếm cũng vô cùng. Nước không dừng thì kiếm cũng không dừng.
Äó chính là loạn kiếm ý chiêu. Hãy theo sá»± huấn thị của ta.
Giang Kỳ đặt tay lên vai Thế Kiệt:
− Khi nào con vượt qua cái ải này hãy đến gặp sư phụ.
− Sư phu...
Giang Kỳ nhìn thẳng vào mắt Thế Kiệt:
− Hãy Ä‘á»™i kiếm để trở thành chủ nhân của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
Giang Kỳ dứt lá»i thản nhiên chấp tay sau lÆ°ng quay bÆ°á»›c trở vá» gian nhà cây để mặc Lệnh Thế Kiệt ở lại vá»›i thác nÆ°á»›c và thanh Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
Vốn chÆ°a bao giá» luyện công, hôm nay đối mặt vá»›i cái khó khăn đầu tiên trong thụ giáo kiếm pháp, Thế Kiệt không khá»i lúng túng và bối rối. Mặc dù những lá»i huấn thị của sÆ° phụ chàng in sâu trong tâm não vẫn không nghÄ© ra được cách hóa giải những lá»i huấn thị kia.
Thế Kiệt nheo mày lẩm nhẩm nói:
− Làm sao kiếm chiêu có thể ngăn được dòng thác Ä‘ang trút kia được chứ? NhÆ°ng chẳng lẽ mình cứ đứng đây mà chấp nhận sá»± thách thức của sÆ° phụ sao? Mình đã là chủ nhân của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
Thế Kiệt bặm môi, tiếp tục nói:
− Lệnh Thế Kiệt, mi đã là chủ nhân của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm. Lệnh Thế Kiệt, mi đã là chủ nhân của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm. Chính vì lẽ đó mi không được dừng bÆ°á»›c, huống chi còn những lá»i đại nguyện đã thá».
Thế Kiệt thở hắt ra, nói tiếp:
− Nam tử đỉnh thiên lập địa.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Thế Kiệt nắm chặt Ä‘uôi ngá»n Äoạt Hồn Quá»· Kiếm tiến vào dòng thác. NÆ°á»›c từ trên cao ba mÆ°Æ¡i trượng trút xuống đổ lên đầu chàng. Thế Kiệt có cảm giác cả bầu trá»i Ä‘ang đè nặng xuống thân pháp chàng. Sức nÆ°á»›c mạnh nhÆ° sóng ba đào đẩy bật Thế Kiệt trở ra. Nếu chàng không gượng được hai chân trụ tấn thì có lẽ đã bị dòng thác kia cuốn Ä‘i nhÆ° má»™t chiếc lá khô nhá» bé trÆ°á»›c uy vÅ© của tạo hóa.
Hai hàm răng Thế Kiệt nghiến lại ken két cố chịu Ä‘á»±ng sá»± tàn phá của dòng nÆ°á»›c trắng xóa từ trên ba mÆ°Æ¡i trượng đổ xuống. NÆ°á»›c giá lạnh, khiến cho sức lá»±c của Thế Kiệt mau chóng tản mác. Äến bây giá» thì Thế Kiệt không sao gượng được nữa, dù phiến đá trong làn nÆ°á»›c chỉ còn cách chàng không quá ba bá»™. Hai chân chàng nhÅ©n ra rồi bị dòng nÆ°á»›c hất xuống cái hố bên dÆ°á»›i. Ôm cứng thanh kiếm, Thế Kiệt để mặc dòng nÆ°á»›c hung dữ kéo mình, cho đến khi tấp vào má»™t gỠđá, má»›i leo lên được.
Äứng trên gá» phiến đá nhìn thác nÆ°á»›c hùng vÄ©, Thế Kiệt nghÄ©:
− “Chỉ vào phiến đá kia thá»±c hiện di huấn của sÆ° phụ ta cÅ©ng không làm được thì sao xứng là chủ nhân Äoạt Hồn Quá»· Kiếm. Thế Kiệt, ngÆ°Æ¡i không thể nhụt chí.â€.
Chính ý niệm đó thôi thúc, một lần nữa Thế Kiệt lại trở lên và tiến vào dòng thác. à chí cùng với ý thức của chàng thôi thúc nhưng phải mất cả nửa buổi Thế Kiệt mới có thể đặt chân đến phiến đá cũng là lúc sức chàng cạn kiệt.
Thế Kiệt đâu biết được trong khi chàng Ä‘ang cố sức vượt qua sá»± uy vÅ© của thác nÆ°á»›c thì Giang Kỳ cÅ©ng chú nhãn theo dõi má»i hành Ä‘á»™ng của chàng. Khi Thế Kiệt bÆ°á»›c lên phiến đá, Giang Kỳ má»›i khẽ gật đầu.
Giang Kỳ nhìn Thế Kiệt trong màn nước trắng xóa của dòng thác, buông một câu thật vô nghĩa:
− Thế Kiệt, tại sao ngÆ°Æ¡i không phải là giá»t máu của ta?
Thá»i gian thấm thoát trôi nhanh, từ lúc Thế Kiệt ngồi dÆ°á»›i dòng thác khổng lồ, thế mà đã hết má»™t tuần trăng. Nếu Thế Kiệt nhÆ° má»™t con tằm lá»™t xác trở thành má»™t kiếm thủ thì ngược lại Giang Kỳ chẳng khác nào cành cây Ä‘ang héo hắt dần. Không má»™t ai còn nhận ra má»™t Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ từng khiến võ lâm e dè má»—i khi đối mặt.
Äêm nay cÅ©ng nhÆ° đêm đầu tiên Thế Kiệt tiếp thụ thanh Quá»· Kiếm, cÅ©ng dÆ°á»›i ánh trăng nhÆ° chiếc Ä‘Ä©a vàng đầy đặn, cÅ©ng trÆ°á»›c ngôi má»™ đá trong gian nhà, nhÆ°ng hôm nay Giang Kỳ có vẻ trang trá»ng hÆ¡n. Y ngồi bên ngôi má»™ đá, tay run run khắc pho tượng thÆ°á»ng ngày y đã từng khắc. Äá»™ng tác của Giang Kỳ không còn nét thành thạo và uyển chuyển, thay vào đó là má»™t sá»± cố gắng được đúc bằng chính ý chí và niá»m say mê cuồng nhiệt.
Thế Kiệt ngồi trÆ°á»›c Giang Kỳ. Chàng im lặng để không làm ngắt Ä‘oạn niá»m say mê của sÆ° phụ.
Giang Kỳ khắc xong pho tượng đó. Y trao nó qua tay Thế Kiệt:
− Con nhìn xem, nó có đẹp không?
Thế Kiệt ngắm pho tượng gá»— mỹ nhân. Pho tượng này không còn những Ä‘Æ°á»ng nét sắc xảo của những pho tượng gá»— trÆ°á»›c đây do chính Giang Kỳ khắc tạo.
Thế Kiệt lưỡng lự một lúc rồi ngẩng mặt nhìn Giang Kỳ:
− Rất đẹp!
Äôi chân mày Giang Kỳ cau hẳn lại:
− Tại sao con lại nói như thế?
Y lắc đầu:
− Nếu pho tượng này cÅ©ng có cái thần nhÆ° những pho tượng trÆ°á»›c đây thì con chÆ°a là chủ nhân của thanh Quá»· Kiếm. Không có gì tồn tại vá»›i thá»i gian. Ta biết khoảnh khắc kia đã đến rồi.
− Sư phụ.
Giang Kỳ nhìn Thế Kiệt, khoát tay:
− Con đã cảm được cái thần của Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, tất cả kỳ vá»ng ta gởi gắm vào con. Dữ có, lành có, sau này má»™t mình con sẽ dấn bÆ°á»›c ra giang hồ. Con phải tá»± lo liệu để hoàn thành những lá»i đại nguyện.
− Con hứa sẽ hoàn thành những lá»i đại nguyện trÆ°á»›c thánh linh sÆ° mẫu và sÆ° phụ.
Giang Kỳ gật đầu nhìn Thế Kiệt, nói:
− Ta muốn kiểm chứng một lần nữa trước khi quyết định để con nhập vào Kiếm Cung.
Thế Kiệt chá»›p mắt tò mò há»i:
− Kiếm Cung là sao, con chÆ°a từng nghe lá»i này bao giá».
− Ta chÆ°a cho con biết vá» Kiếm Cung bởi vì chÆ°a tá»›i lúc con phải nhập vào nó. Chỉ khi nào con qua được Kiếm Cung thì má»›i xứng đáng là chủ nhân của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm. Con vượt qua được Kiếm Cung thì má»›i đủ uy vÅ© tranh bá vá»›i thiên hạ, đủ uy vÅ© để thá»±c hiện sứ mạng hợp nhất Thập Nhị kim thân La Hán. Ngược lại, nếu nhÆ° con không qua được Kiếm Cung, xem nhÆ° Quá»· Kiếm vÄ©nh viá»…n không còn tồn tại trên cõi Ä‘á»i này nữa. Con hiểu ý của ta chứ?
− Con hiểu.
− Äây là má»™t cuá»™c thẩm chứng oan nghiệt và tàn bạo đối vá»›i những ai chấp nhận làm chủ nhân Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
Thế Kiệt cao giá»ng nói:
− Con chấp nhận cuộc thẩm chứng đầy thử thách này.
− Äó là ý chí và dÅ©ng lược của con. Khi nào con vượt qua cấm cung má»›i có thể quay trở lại đây lấy bức di cảo da dê sÆ° phụ đặt dÆ°á»›i bài vị của sÆ° mẫu, rồi rá»i Ãc Nhân Cốc đến gặp má»™t vị lão nhân ngụ tại Thiên SÆ¡n, có ngoại danh là Thần Hành Dị Cái. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi con vào Kiếm Cung, ta muốn xem lại những gì con đã thụ huấn trong những ngày qua.
− Con đã sẵn sàng.
Giang Kỳ với tay ra sau lưng lấy ra một cái hộp. Lão đặt chiếc hộp trước mặt Thế Kiệt:
− Äây là món binh khí cá»±c kỳ bá đạo có tên là Bạo VÅ© Lê Hoa Châm. Má»™t khi ta khởi Ä‘á»™ng nó thì nó sẽ phóng ra muôn vạn kim châm công kích con. Con phải dụng Quá»· Kiếm cản phá những mÅ©i châm mảnh mai nhÆ° sợi tóc trong chiếc binh khí này.
− Con làm được.
− Không dá»… nhÆ° vậy đâu. Cùng lúc vá»›i việc khởi Ä‘á»™ng Bạo VÅ© Lê Hoa Châm, sÆ° phụ sẽ thả bầy Ä‘om đóm. Äom đóm và kim châm sẽ hòa quyện vá»›i nhau mà con không được làm tổn hại đến má»™t con Ä‘om đóm nào.
Thế Kiệt sững sá».
Giang Kỳ nói tiếp:
− Dưới dòng thác uy vũ kia mà kiếm pháp của con còn chận được nó thì ta tin con sẽ vượt qua cuộc thử thách sau cùng này trước khi nhập Kiếm Cung. Ta không muốn một ý niệm chùng bước nảy sinh trong tâm tưởng của con.
Giang Kỳ nhìn thẳng vào mắt Thế Kiệt. Ãnh mắt của Giang Kỳ thật khe khắt và cÆ°Æ¡ng quyết.
Thế Kiệt bặm môi gật đầu:
− Con sẽ vượt qua thử thách này.
− Äược lắm. Hãy chuẩn bị Ä‘i!
Thế Kiệt đứng lên thối lui năm bá»™, rút Äoạt Hồn Quá»· Kiếm chắn ngang trÆ°á»›c ngá»±c.
Chàng có cảm giác không gian bỗng chốc trở nên nặng nỠvô cùng.
Giang Kỳ trang trá»ng nâng chiếc binh khí Bạo VÅ© Lê Hoa Châm hÆ°á»›ng mặt vá» phía Thế Kiệt. Vẻ mặt Giang Kỳ trân trá»ng vô cùng.
Lão buông một tiếng thở dài, rồi nói:
− Thế Kiệt, kẻ muốn giết ngươi thì có thể giở bất cứ thủ đoạn nào, kể cả dùng đến binh khí bá đạo Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Kẻ nào muốn giết ta thì ta không để cho kẻ đó sống.
Giang Kỳ vừa dứt lá»i vừa quay qua hai bên thổi thắt hai ngá»n bạch lạp. Bóng tối nhợt nhạt phủ trùm xuống hai ngÆ°á»i.
Thế Kiệt căng thẳng cực độ.
Má»™t bầy Ä‘om đóm xuất hiện, liá»n sau bầy Ä‘om đóm kia là những âm thanh rì rì phát ra, chứng tá» phía trÆ°á»›c Thế Kiệt là màn mÆ°a kim châm Ä‘ang ập tá»›i.
Thế Kiệt hình dung đến dòng thác nÆ°á»›c Ä‘ang đổ ập tá»›i mình. Vá»›i ý niệm tưởng tượng đó, ảnh kiếm xanh rá»n thoát ra tạo thành má»™t vùng ánh sáng xanh rá»n chẳng còn trông thấy đâu là lưỡi kiếm đâu là ảnh kiếm.
Kiếm pháp Thế Kiệt xuất ra được biến hóa theo sự cảm nhận của chàng chứ không còn lệ thuộc vào giác quan nữa. Tạo ra một vầng ánh sáng xanh che chắn phía trước, nhưng bầy đom đóm vẫn lướt qua vầng sáng đó, ngược lại những mũi kim châm thì bị cản lại rơi vãi trước mặt Thế Kiệt.
Giang Kỳ châm lại ngá»n bạch lạp.
Ãnh sáng bùng lên xóa tan bóng tối thì Thế Kiệt cÅ©ng thâu hồi Quá»· Kiếm.
Giang Kỳ nhìn chàng:
− Con má»›i chính thức là chủ nhân của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
− Con không thể sánh bằng sư phụ.
− Äừng nói vậy trÆ°á»›c mặt ta. TrÆ°á»›c đây ta luyện Quá»· Kiếm, nhÆ°ng đến cuá»™c thẩm chứng này thì kiếm pháp của ta đã giết ba con Ä‘om đóm má»›i có thể ngăn được những mÅ©i châm, nhÆ°ng còn con thì chỉ có má»™t mà thôi. Con đã hÆ¡n ta rất nhiá»u.
Giang Kỳ vừa nói vừa nhón tay nhặt xác con đom đóm vẫn còn nhập nhòe dính trên cổ áo Thế Kiệt.
Thế Kiệt vội quỳ xuống:
− Sư phụ, Thế Kiệt bất tài.
− Äừng nghÄ© nhÆ° vậy, con không bất tài, chẳng qua trên cõi Ä‘á»i này chẳng có Ä‘iá»u gì hoàn hảo cả.
Giang Kỳ ra hiệu cho Thế Kiệt đứng lên. Y trang trá»ng đặt bức di cảo da dê vào tay Thế Kiệt:
− Bức da dê di cảo này Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục đã phải hao tổn mÆ°á»i tám năm tâm cÆ¡ để thá»±c hiện giao Æ°á»›c vá»›i sÆ° phụ. Con hãy giữ lấy và tìm cách gặp Thần Hành Dị Cái, lão sẽ giúp con hiểu bí mật của bức da dê này để có thể hợp nhất Thập Nhị kim thân La Hán.
Lấy một luồng chân khí thật sâu, Giang Kỳ nói tiếp:
− Hai pho tượng kim thân La Hán đầu tiên, má»™t đã rÆ¡i vào tay quận chúa Cáp Nhật Hồng, hai thuá»™c Nguyên Thiên Phục. Những pho còn lại thuá»™c Giang Mo, Nam Quân Gia Hầu, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân, Äông Äá»™c Âu DÆ°Æ¡ng Thừa, Tây Tà Kỳ Thạch Khởi. Năm pho còn lại có lẽ Thiếu Lâm phÆ°Æ¡ng trượng Huệ Giác biết chúng Ä‘ang lÆ°u lạc ở đâu.
Giang Kỳ ngước lên nhìn Thế Kiệt:
− Hành lý của con sư phụ đã chuẩn bị tất cả rồi.
Thế Kiệt lại quỳ má»p xuống trÆ°á»›c mặt Giang Kỳ:
− Sư phụ, con phải đi ngay bây giỠà?
Giang Kỳ khoát tay:
− SÆ° phụ chẳng còn gì để nói vá»›i con cả. Con Ä‘i Ä‘i và chỉ được rá»i Ãc Nhân Cốc bằng cá»­a Kiếm Cung.
Giang Kỳ quay lÆ°ng lại Thế Kiệt. Trong tÆ° thế ngồi kiết đà, lão rá»i ánh mắt se buồn nhìn ngôi má»™ đá của Triá»u Thi Thi.
Thế Kiệt nhá» giá»ng nói:
− SÆ° phụ, con muốn ở lại hầu hạ ngÆ°á»i má»™t thá»i gian.
− Con thụ huấn cái thần của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm chỉ vì muốn ở lại hầu hạ ta hay sao?
Thế Kiệt, ngÆ°Æ¡i làm ta thất vá»ng đó, hay ngÆ°Æ¡i sợ hãi không dám bÆ°á»›c vào Kiếm Cung.
− Sư phu...
− Äi Ä‘i... ngÆ°Æ¡i ở lại cÅ©ng chỉ bằng thừa thôi.
Bất thình lình Giang Kỳ thét lên:
− Äi Ä‘i!
Tiếng thét của Giang Kỳ khiến Thế Kiệt giật mình. Mặc dù nhất nhất Ä‘á»u tuân theo sá»± chỉ huấn của Äoạt Hồn Quá»· Kiếm, nhÆ°ng lần này chàng lại lưỡng lá»±, bởi biết chẳng còn bao lâu nữa sÆ° phụ mình sẽ tẩu há»a nhập ma.
Thế Kiệt còn Ä‘ang lưỡng lá»± thì Giang Kỳ trầm giá»ng nghiêm khắc nói:
− Ngươi chưa đi à?
− Con đi.
− Thế sao vẫn còn quỳ sau lÆ°ng ta? Äừng há»c thói nhi nữ thÆ°á»ng tình.
Thế Kiệt bặm môi rồi hành đại lễ. Chàng vừa hành đại lễ vừa nói:
− Con xin bái biệt sư phụ.
Giang Kỳ không quay lại mà chỉ khoát tay nói:
− Äi Ä‘i.
Thế Kiệt buông má»™t tiếng thở dài rồi quay bÆ°á»›c trở ra khá»i gian nhà cây Ä‘Æ¡n sÆ¡. Chàng đứng trÆ°á»›c mái hiên nhìn vào, bao nhiêu ká»· niệm trong ký ức tái hiện lại trong tâm tưởng.
Tại Ãc Nhân Cốc này chàng đã đến đây từ lúc nào không biết, nhÆ°ng khi có đủ trí khôn để nhận biết thì bên cạnh chỉ có má»—i má»™t vị ân sÆ° Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ. Chàng coi ngÆ°á»i nhÆ° cha, nhÆ°ng ngÆ°á»i lại nhất nhất chỉ nhìn chàng nhÆ° má»™t đồ đệ chân truyá»n sau này nếu có dịp. Nhiá»u lúc Thế Kiệt muốn há»i, nhÆ°ng trÆ°á»›c sá»± uy nghiêm của sÆ° phụ, đành nén lòng không thốt ra lá»i.
Lần chia tay này Thế Kiệt có cảm giác không bao giá» còn có dịp tìm lại ân sÆ°, chính lẽ đó mà lòng chàng bùi ngùi không muốn rá»i Ãc Nhân Cốc.
Thế Kiệt còn đang bâng khuâng với những hoài niệm thì nghe Giang Kỳ ngâm bài thơ khắc trên ngôi mộ đá.
“Trăm năm tri ká»· má»™t ngÆ°á»i tình.
Ngàn năm bia đá ẩn sầu lụy nhân.
Phận má hồng khéo bày chi oan nghiệt.
Chốn hoang sÆ¡ nặng nợ khách say tình...â€.
Thế Kiệt nghe giá»ng Giang Kỳ xót xa mà không cầm đặng ná»—i xúc cảm Ä‘ang dâng tràn trong tâm tưởng mình. NhÆ°ng chàng cÅ©ng không dám bÆ°á»›c vào nhà. Thế Kiệt rít má»™t nguồn chân khí thì bất ngá» Giang Kỳ quay mặt lại rá»i ánh mắt khắt khe nhìn chàng.
Äối mặt vá»›i ánh mắt đó, Thế Kiệt biết mình không thể ở đây lâu hÆ¡n được nữa. Chàng bặm môi nén tất cả những ná»—i niá»m xót xa trong buổi tiá»…n biệt mà quay lÆ°ng trở bá»™ trổ khinh công băng vá» phía thác nÆ°á»›c hùng vÄ©.
Thế Kiệt có biết đâu khi chàng vừa trở bá»™ để rá»i Ãc Nhân Cốc thì Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ cÅ©ng Ä‘ang gục đầu vào ngôi má»™ đá. Y nhÆ° nép đầu vào vòng tay âu yếm của cái hÆ° vô trong hoài ức để trút cái linh hồn cô Ä‘Æ¡n và say tình vá»›i kẻ đã chết.
Giang Kỳ đã tự nguyện biến mình thành kẻ giữ mồ trong cõi dương trần cũng như trong cõi hư vô mù mịt.
Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ đúng là má»™t gã si tình và say tình. Hắn sống vì Triá»u Thi Thi và chết cÅ©ng vì những hoài niệm vá»›i thiên hạ đệ nhất kỹ nữ.
Tài sản của aspirin

  #13  
Old 02-06-2008, 07:00 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 13

Kiếm Cung

Äứng trÆ°á»›c thạch môn để vào Kiếm Cung, Thế Kiệt không khá»i bồi hồi, bởi vì khi bÆ°á»›c vào Kiếm Cung xem nhÆ° chính thức rá»i khá»i Ãc Nhân Cốc. Thế Kiệt bâng khuâng và bồi hồi, nhÆ°ng cuối cùng cÅ©ng đặt tay vào khối đá khởi Ä‘á»™ng cÆ¡ quan mở cá»­a.
Những âm thanh rè rè phát ra nhÆ° lá»i cảnh báo đối vá»›i Thế Kiệt. Cùng lúc vá»›i sá»± chuyển Ä‘á»™ng của thạch môn, trong tâm tưởng Thế Kiệt cÅ©ng trá»—i lên má»™t thứ linh cảm mÆ¡ hồ cảnh báo chàng phải cẩn thận vá»›i hiểm nguy có thể chết ngÆ°á»i.
Âm thanh rè rè kia ngÆ°ng bặt thì thạch môn Kiếm Cung cÅ©ng mở toang. Ãnh trăng nhá»n nhợt lùa qua thạch môn rá»i vào bên trong nhÆ°ng không đủ soi rõ những cảnh vật bên trong, dù vậy Thế Kiệt vẫn cảm nhận đây là chốn tuyệt địa giữa cái hÆ° và cái thá»±c không dành cho những ai thiếu cái tâm dÅ©ng lược của má»™t kiếm thủ.
Chàng rút thanh Äoạn Hồn Quá»· Kiếm, hít má»™t luồng nguyên khí căng phồng lồng ngá»±c rồi dấn từng bÆ°á»›c cẩn thận Ä‘i qua thạch môn. Vừa len qua khá»i thạch môn để nhập hẳn vào Kiếm Cung thì những tiếng rè rè lại phát Ä‘á»™ng. Cánh cá»­a đá sau lÆ°ng chàng từ từ đóng lại.
Chẳng mấy chốc, khi thạch môn trở vỠvị trí cũ thì trong Kiếm Cung là một vùng tối dày đặc.
Bóng tối của a tỳ, bóng tối của thần chết đang rình rập những kẻ dám dấn thân vào tuyệt địa.
Tiếng rè rè im bặt, trong khi tinh nhãn của Thế Kiệt còn chÆ°a quen vá»›i bóng tối u ám thì bất thình lình có sáu đốm sáng từ hai phía, xếp theo hình chữ phẩm, đồng loạt công kích chàng. Sá»± xuất hiện của sáu đốm sáng kia nhanh không thể tưởng. Thế Kiệt chỉ vừa kịp phát hiện ra chúng thì sáu đốm sáng đó đã đến rồi. Äến má»™t kiếm thủ được thụ huấn chân truyá»n cái thần của Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cÅ©ng phải rúng Ä‘á»™ng tâm linh, bởi vì ngỡ sáu đốm sáng kia là sáu ảnh kiếm, vô song do sáu đại cao thủ kiếm thuật cùng thi triển ra để tÆ°á»›c lấy cái mạng của chàng.
Sáu chiêu kiếm nhất tỠxuất thủ, nhưng chỉ có một âm thanh xé gió phát ra nghe buốt cả cột sống.
Rét...
Äối phó vá»›i sáu chiêu kiếm của tuyệt địa Kiếm Cung có lẽ chẳng có thứ kiếm pháp nào trên cõi Ä‘á»i này khả dÄ© cản phá được, ngoại trừ chính ngÆ°á»i kiếm thủ nhập vào Kiếm Cung.
Trong khoảng khắc tích tắc, trÆ°á»›c khi sáu ảnh kiếm kia biến thân pháp Thế Kiệt thành sáu tảng thịt thì ảnh kiếm Äoạn Hồn được Thế Kiệt thi triển bằng chính tâm pháp linh ý của chính chàng. Trong ná»­a cái chá»›p mắt, thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn ví nhÆ° nÆ°á»›c chảy, gió lùa, cuốn lấy sáu đốm sáng kia.
Cạch...
Ãnh sáng từ sáu ngá»n bạch lạp treo trên tÆ°á»ng bất ngá» bùng lên. Ai đã thắp những ngá»n bạch lạp trong Kiếm Cung. Chẳng lẽ trong tuyệt địa có ngÆ°á»i chăng? Ãnh sáng từ những ngá»n bạch lạp xé tan bóng tối khiến cho tinh nhãn Thế Kiệt bị lóa. Chàng còn Ä‘ang ngá»› ngẩn trÆ°á»›c kỳ biến quái dị này thì cảm nhận lưỡi hái thần chết ở ngay trÆ°á»›c yết hầu mình.
Mặc dù cảm nhận như vậy, nhưng với một phản xạ gần như chính xác đến hoàn hảo, Thế Kiệt trở vỠkiếm đâm thẳng tới trước.
Chát...
Hổ khẩu tả thủ cầm vá» kiếm tê rần, rát buốt, nhÆ°ng Thế Kiệt đã kịp định thần để có thể suy luận chuyện gì xảy ra. Chung quanh chàng không má»™t bóng ngÆ°á»i, nhÆ°ng trên vách đá Kiếm Cung ngay chá»— sáu ngá»n bạch lạp Ä‘ang cháy là sáu lưỡi kiếm không có chuôi ghim đứng vào đầu những ngá»n bấc. Chính những lưỡi kiếm đó đã tạo ra những tia lá»­a khi chạm vào vách đá để đốt những cây bạch lạp. Còn trÆ°á»›c mÅ©i giày của Thế Kiệt là má»™t ngá»n trủy thủ xanh rá»n, chính nó đã tạo ra cảm giác chết chóc khi sáu ngá»n bạch lạp kia bùng cháy.
Má»™t cạm bẫy hoàn hảo chỉ để dành cho những kiếm thủ vượt ra ngoài cảnh giá»›i của những kiếm chiêu tầm thÆ°á»ng.
Thế Kiệt buông một tiếng thở ra. Chỉ mới bước qua cửa Kiếm Cung mà đã đối mặt với cái bẫy cực kỳ nguy hiểm này thì qua được Kiếm Cung sẽ còn bao nhiêu thử thách nữa, mà mỗi thử thách là một cạm bẫy a tỳ dành cho chàng.
Dù đã vượt qua thá»­ thách đầu tiên, nhÆ°ng Thế Kiệt vẫn nhận hao lá»±c vô cùng. Mồ hôi xuất ra Ä‘á»ng trên trán chàng, phản chiếu ánh sáng từ những ngá»n bạch lạp trông nhÆ° những hạt ngá»c lÆ°u ly.
Hít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Thế Kiệt tiếp tục dấn bước theo hành lang tiến vỠphía trước. Chỉ đi độ mươi trượng, chàng lại đối mặt với cánh cửa thứ hai.
Thoạt một chút lưỡng lự, Thế Kiệt mới khởi động cơ quan mở cửa.
Thế Kiệt bước vào gian thạch thất đó. Cánh cửa đá sau lưng chàng cũng nhanh chóng khép lại. Trong gian thạch thất này chất đầy những bộ khô cốt nằm rải rác, cùng với những thanh kiếm đã rỉ sét. Cảnh tượng đó khiến Thế Kiệt rùng mình. Khác hẳn với gian ngoài kia, thạch phòng này như một cái ngục kiên cố không có lối ra, khiến cho những kẻ bước vào phải hoang mang.
Trên vách đá trÆ°á»›c mặt là má»™t đôi mắt to nhÆ° hai cái chén Ä‘ang trổ những hung quang xanh rá»n chằm chằm nhìn Thế Kiệt. Äôi mắt ma quái kia nhÆ° Ä‘ang muốn há»›p lấy cái thần của chàng. NhÆ°ng chính đôi mắt đó cÅ©ng Ä‘ang khuyến khích chàng hãy đến đối nhãn vá»›i nó...
Mùi ẩm mốc, cùng vá»›i khí lạnh tá»a ra từ những bá»™ khô cốt, khiến Thế Kiệt rùng mình.
Chàng đảo mắt nhìn qua má»™t lượt khắp gian thạch phòng, đâu đâu cÅ©ng có những bá»™ khô cốt đã mục nát, chứng tá» những ngÆ°á»i ở đây đã vượt qua cá»­a thá»­ thách thứ nhất, nhÆ°ng hỠđành chấp nhận má»™t cái chết trong gian thạch phòng thứ hai này. Má»™t Ä‘iá»u nữa khiến Thế Kiệt lÆ°u tâm là tất cả những thanh kiếm đã rỉ sét kia Ä‘á»u được tuốt ra khá»i vá», ná»­a chừng. Hình nhÆ° những kiếm thủ này vừa tuốt kiếm thì đã mất mạng rồi. Ngay phía trÆ°á»›c đôi mắt ma quá»· trên vách đá là má»™t phiến đá mà cách sắp xếp phiến đá kia là má»™t thách thức cho những ai bÆ°á»›c vào gian thạch phòng đầy tá»­ khí này.
Dù không biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra vá»›i mình, nhÆ°ng Thế Kiệt đâu thể chỉ đứng yên má»™t chá»—, bởi phía sau chàng cÅ©ng không có Ä‘Æ°á»ng tháo lui.
Thế Kiệt nhìn đôi mắt ma quái trên vách đá, nghĩ thầm:
− “Mình chỉ có má»—i má»™t cách bÆ°á»›c đến phía trÆ°á»›c.â€.
Vá»›i ý nghÄ© đó, Thế Kiệt tra thanh Äoạn Hồn Quá»· Kiếm vào vá» rồi cẩn trá»ng bÆ°á»›c đến bên phiến đá. Ãnh sáng xanh rá»n từ đôi mắt tá»a ra làm lóa mắt chàng. Nhắm mắt lại má»™t lúc định thần, Thế Kiệt bÆ°á»›c lên phiến đá. Khi chàng vừa yên vị, đôi mắt quá»· trên vách đá chợt trở nên sinh Ä‘á»™ng vô cùng. Khi Thế Kiệt đối nhãn vá»›i đôi mắt đó thì có cảm tưởng mình Ä‘ang đối nhãn vá»›i má»™t đại kiếm thủ, mà thần nhãn của ngÆ°á»i đó đã luyện đến cảnh giá»›i có thể lấy mắt mà giết ngÆ°á»i.
Tâm của Thế Kiệt thoáng má»™t chút rúng Ä‘á»™ng, và theo phản xạ tá»± nhiên Thế Kiệt đặt tay vào đốc kiếm Äoạn Hồn Quá»· Kiếm. Khi tâm tưởng chàng nảy sinh ý niệm dụng Quá»· Kiếm phá đôi mắt quá»· trên vách đá thì hình ảnh những thanh kiếm chÆ°a kịp tuốt ra khá»i vá» tái hiện trong ý niệm, và nhanh chóng biến thành má»™t lá»i khuyến dụ đối vá»›i chàng.
Thế Kiệt nheo mày:
− “SÆ° phụ muốn mình vào Kiếm Cung không phải để mình biến thành những bá»™ khô cốt này.â€.
à nghĩ đó khiến cho tâm định của chàng từ từ bình ổn trở lại. Sự bình ổn của tâm tưởng khiến thần trí Thế Kiệt đột nhiên sáng suốt vô cùng.
Chàng từ từ ngồi xuống phiến đá trong tư thế kiết đà mà suy ngẫm.
Äiá»u gì xảy ra ở trong gian thạch phòng này khi những kiếm thủ kia rút kiếm? Tất cả Ä‘á»u rút kiếm và tất cả Ä‘á»u biến thành những bá»™ khô cốt mục rữa. HỠđã đối phó vá»›i ai, vá»›i cái gì, ngoại trừ đôi mắt ma quái trên vách kia?
Càng suy nghÄ©, Thế Kiệt cảm nhận mình Ä‘ang tiến dần đến cái ý ẩn dấu của những ngÆ°á»i lập ra gian thạch phòng này.
Chàng tá»± há»i tiếp:
− “Trong gian thạch phòng này, ai là đối thủ của ta? Ai? Những bá»™ khô cốt này Æ°, không, ta chỉ có thể biến thành nhÆ° há» mà thôi. Vậy ai là đối thủ?â€.
Câu há»i đó cứ chập chá»n trong tâm tưởng chàng, bất chợt Thế Kiệt ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt quá»· trên vách đá. Ngồi trên phiến, đối nhãn vá»›i đôi mắt quá»· trên vách, tinh nhãn của chàng lóa hẳn Ä‘i. Thế Kiệt có cảm tưởng hai mắt mình rát buốt bởi ánh sáng xanh lè từ đôi mắt quá»· kia phát ra.
Thế Kiệt giật mình. Chính lúc đó chàng má»›i thẩm thấu vì sao có đôi mắt trong gian thạch phòng này và trong đôi mắt quá»· kia ẩn tàng má»™t lá»i khích đối vá»›i chàng.
Thế Kiệt lẩm nhẩm nói:
− Äối nhãn.
Thế Kiệt suy nghĩ như vậy, hào khí bốc lên, trong đầu thầm nghĩ:
− “Thế Kiệt không thể làm mất uy vÅ© của Giang Kỳ sÆ° phụ. Mình đã là chủ nhân của Äoạn Hồn Quá»· Kiếm thì đôi mắt kia đâu có thể cÆ°á»›p được cái thần của mình chứ?â€.
Vá»›i ý niệm đó, Thế Kiệt định tâm từ từ ngẩng mặt nhìn lên đôi mắt quá»·. Ãnh sáng xanh biếc, chói lòa từ đôi mắt quá»· tá»a ra đập vào tinh nhãn Thế Kiệt khiến chàng lóa cả mắt, chẳng còn nhìn thấy gì cả. TrÆ°á»›c mắt Thế Kiệt bây giá» chỉ có má»™t vùng ánh sáng ma quái, đầy những ảo giác kỳ lạ.
Thế Kiệt không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhÆ°ng trong tâm tưởng chỉ má»—i má»™t ý niệm phải vượt qua ảo giác kỳ dị lạ lùng này. Mặc dù tá»± Ä‘á»™ng viên mình nhÆ° vậy, nhÆ°ng tinh nhãn của chàng đã bắt đầu có cảm giác rát buốt bởi thứ ánh sáng xanh rá»n ma quái kia. Thứ ánh sáng của ánh mắt thần chết, bắt chàng phải khuất phục. Càng lúc Thế Kiệt càng cảm nhận mắt mình rát bá»ng nhÆ° ai đó Ä‘ang đổ nÆ°á»›c sôi vào con ngÆ°Æ¡i, còn trong đầu thì vang lên những tiếng ù ù. Tưởng chừng chỉ trong chốc lát nữa thôi đầu chàng sẽ vỡ tung nhÆ° những bá»t bong bóng.
Chính lúc này, Thế Kiệt má»›i liên tưởng đến thác nÆ°á»›c trong Ãc Nhân Cốc. Äúng, chàng đã từng ngồi dÆ°á»›i dòng thác cuồng ná»™ đó để kiểm chứng ý thần Quá»· Kiếm của Giang Kỳ, và hiện tại thì đối nhãn vá»›i cái hÆ° ảo mÆ¡ hồ.
Chính sự liên tưởng đó hun đúc trong tâm Thế Kiệt một dũng khí kiêu hùng. Chàng mặc nhiên với những cảm giác do đôi mắt ma quái kia đang hành hạ thần trí lẫn tinh nhãn của mình, mà vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
Thá»i khắc trôi qua thật chậm chạp, cho đến khi Thế Kiệt đã quen vá»›i cảm giác Ä‘ang chịu Ä‘á»±ng thì tinh nhãn của chàng đã biến đổi. Tinh nhãn của Thế Kiệt nhÆ° hấp thụ cái thần kỳ dị của đôi mắt trên vách đá, cái thần đó khiến bất cứ ai đối nhãn Ä‘á»u phải hồn siêu phách lạc. Trong sá»± thay đổi trong tinh nhãn của Thế Kiệt, thì mắt chàng cÅ©ng đã từ từ nhìn xuyên qua vùng ánh sáng xanh nhá»n nhợt.
Thế Kiệt mỉm cÆ°á»i nói:
− Ngươi đã thua.
Äúng, chàng đã thắng đôi mắt quá»· kia. Bởi giỠđây, Thế Kiệt đã có thể thấy rõ mồn má»™t phía trÆ°á»›c mặt mình hình ảnh đôi mắt khắc trên vách đá, mà chính là giữa hai con ngÆ°Æ¡i là hai dấu ấn thủ.
Thế Kiệt thở hắt ra má»™t tiếng khi những cảm giác rát bá»ng của tinh nhãn biến mất cùng những âm thanh ù ù trong đầu. Chàng từ từ đứng lên, tiến thẳng đến bức vách đá, rồi thản nhiên áp song thủ của mình vào hai dấu ẩn thủ trong con ngÆ°Æ¡i đôi mắt quá»·.
Ãnh sáng xanh rá»n vụt tắt, và Thế Kiệt chỉ khẽ dụng má»™t chút sức đã mở được cánh cá»­a chẳng khó khăn gì. Chàng rá»i khá»i gian thạch phòng u ám trong sá»± hoan há»·, phấn chấn cao Ä‘á»™. Mặc dù đã rá»i được gian thạch phòng đối nhãn kia nhÆ°ng Thế Kiệt vẫn thấy mình phất mất khá nhiá»u tâm cÆ¡ và sức lá»±c má»›i có thể ra khá»i Kiếm Cung.
Thế Kiệt bÆ°á»›c vào gian phòng thứ ba. Gian phòng này hoàn toàn khác hẳn vá»›i hai gian phòng trÆ°á»›c. Nó được trang hoàng lá»™ng lẫy, ánh sáng thông qua những ô cá»­a tò vò phía bên trên hắt vào những giá đèn kiến tạo bằng khối ngá»c Dạ Minh Châu để thắp sáng. Chỉ có thể tả đây là chốn thÆ° phòng tráng lệ của các bậc đế vÆ°Æ¡ng Ä‘á»i trÆ°á»›c.
Khi cánh cá»­a thông qua gian ngục phòng đối nhãn đóng lại thì Thế Kiệt tưởng chừng nhÆ° mình lạc vào má»™t cảnh giá»›i khác, không còn tá»­ khí, không còn vẻ ảm đạm, u ám nhÆ° những gian phòng trÆ°á»›c. Chính Ä‘iá»u đó khiến chàng phải ngÆ¡ ngác và ngạc nhiên.
Ngay giữa gian đại sảnh phòng là má»™t chiếc ngai sÆ¡n son thếp vàng. Trên chiếc ngai vàng là má»™t bô khô cốt vận trÆ°á»ng y đã biến màu bởi thá»i gian. Thế Kiệt không khá»i tò mò, lần bÆ°á»›c đến bên chiếc ngai vàng có bá»™ khô cốt.
Chàng càng ngạc nhiên hÆ¡n khi nhận ra trên tay trái bá»™ khô cốt là hai pho tượng kim thân La Hán ngá»c lÆ°u ly, tay phải còn lại là chuôi má»™t lưỡi kiếm.
Chàng buột miệng nói:
− NgÆ°á»i này là ai, tại sao trong tay có hai pho tượng kim thân La Hán ngá»c lÆ°u ly mà sÆ° phụ không biết?
Thế Kiệt suy nghĩ một lúc rồi nhìn bộ khô cốt nghĩ thầm:
− “Không lẽ chính ngÆ°á»i này là chủ nhân Kiếm Cung? Nếu vậy thì giữa sÆ° phụ và y, ai là ngÆ°á»i vào Kiếm Cung trÆ°á»›c? Y hay sÆ° phụ?
Thế Kiệt suy nghĩ mông lung:
− Có lẽ sÆ° phụ mình vào Kiếm Cung trÆ°á»›c ngÆ°á»i này.
Chàng vừa thốt ra câu nói thì bỠngay ý niệm đó, bởi kịp nhận ra hai chữ triệt “Kiếm Vương†đập vào mắt. Hai chữ Kiếm Vương được khắc thật tinh xảo trên tấm kim bài đeo trước ngực bộ khô cốt.
Kiếm Vương ư?
Thế Kiệt đâm ra bối rối với những phát hiện của mình. Chàng chợt chú nhãn đến ống tay áo của Kiếm Vương rồi nghĩ thầm:
− “Xem chừng tÆ° thế của ngÆ°á»i này tịch diệt rất thanh thản và có chuẩn bị trÆ°á»›c. Nếu đã có chuẩn bị thì chắc có để lại bút.â€.
Vá»›i ý nghÄ© đó, Thế Kiệt trang trá»ng ôm quyá»n xá bá»™ khô cốt, nói:
− Vãn bối là Lệnh Thế Kiệt, truyá»n nhân của Äoạn Hồn Quá»· Kiếm, nghe theo chỉ huấn của sÆ° phụ, vãn bối vào Kiếm Cung, mong tiá»n nhân chỉ giáo.
Thế Kiệt vừa nói vừa hành đại lễ.
Khi chàng ngÆ°á»›c lên thì chạm mắt ngay vào bức di cảo trong ống tay áo trÆ°á»ng ý. Thế Kiệt thầm nghÄ©:
− “Äúng nhÆ° mình Ä‘oán.â€.
Chàng không ngần ngại liá»n lấy bức di cảo trong ống tay áo ra xem.
“Kiếm VÆ°Æ¡ng thủ bút Bổn nhân đã từng ngao lãm giang hồ võ lâm, để chá»n ngÆ°á»i có căn cÆ¡ thần trí tiếp thụ kiếm ý của bổn nhân. NhÆ°ng bổn nhân vô cùng thất vá»ng bởi chỉ gặp những kẻ vô tâm, vô ý, vô căn và vô thần. Trong lúc thất trí, bổn nhân bất ngá» gặp được pho thập nhị kim thân La Hán Lục ngá»c phật của Thiá»n Không đại sÆ°. Bí mật của mÆ°á»i hai pho tượng kim thân La Hán có liên quan đến kho báu liên thành của Trụ VÆ°Æ¡ng. Bổn nhân quyết định dụng mÆ°á»i pho kim thân La Hán cùng vá»›i lưỡi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn để tìm kẻ truyá»n nhân. Chỉ có những kẻ truyá»n nhân của lưỡi Quá»· Kiếm má»›i có thể vào được Kiếm Cung, tiếp nhận hai pho tượng còn lại để tìm ra kho báu của Vua Trụ.â€.
Äá»c đến đây Thế Kiệt ngá»› cả ngÆ°á»i.
Chàng lắc đầu:
− Vậy là sư phụ chưa từng đặt chân đến đây. Chuyện này như thế nào?
Chàng buông má»™t tiếng thở dài Ä‘á»c tiếp:
“Kiếm Giáo ra Ä‘á»i từ đó. NhÆ°ng chẳng bao lâu sau, chính lưỡi Quá»· Kiếm và mÆ°á»i pho tượng kim thân La Hán đã gây ra đại há»a cho những giáo chúng Kiếm Giáo. Tất cả các phái trên giang hồ hợp nhất đến Kiếm Giáo đại Ä‘Æ°á»ng để Ä‘oạt mÆ°á»i pho tượng kim thân La Hán và lưỡi Quá»· Kiếm. Trong ná»™i tình Kiếm Giáo thì nảy sinh tranh Ä‘oạt, nhÆ°ng bổn nhân đã thỠđể mặc cho thiên hạ tranh Ä‘oạt vá»›i nhau để tìm truyá»n nhân thụ huấn thần ý kiếm pháp.â€.
Thế Kiệt thở dài lắc đầu.
Chàng Ä‘á»c tiếp:
− “Vậy bất cứ ai vào được gian đại sảnh phòng này thì trở thành truyá»n nhân của ta.
Dụng kiếm mà phát dÆ°Æ¡ng quang đại, lập bá trên giang hồ để xứng vá»›i hai chữ Kiếm VÆ°Æ¡ng Ä‘á»i thứ hai.â€.
Thế Kiệt lắc đầu nhìn bộ khô cốt của Kiếm Vương, lẩm nhẩm nói:
− Tiá»n bối vì chữ danh, nhÆ°ng cuối cùng cÅ©ng đâu vượt qua được cõi sinh tá»­ luân hồi.
Vãn bối đành phụ lòng lão tiá»n bối mà không tiếp nhận thỉnh ý của ngÆ°á»i. Vãn bối chỉ mạn phép mượn ngÆ°á»i hai pho tượng kim thân La Hán, sau khi hoàn thành đại nguyện vá»›i sÆ° phụ sẽ Ä‘em trả lại cho ngÆ°á»i.
Thế Kiệt khấn xong hành đại lễ trước di thể của Kiếm Vương.
Một kỳ biến mà Lệnh Thế Kiệt không sao ngỠtới được, khi trán chàng vừa chạm xuống sàn đá hoa cương, thì ngay phía sau lưng di thân Kiếm Vương một tấm vải lụa trắng từ trên nóc thạch phòng xổ xuống. Thế Kiệt vừa ngạc nhiên vừa ngớ ngẩn, nhưng rồi cũng kịp đoán ra đây là sự sắp xếp của Kiếm Vương.
Chàng nhìn lên tấm lụa trắng.
Dòng chữ thảo với những nét bút như rồng bay phượng múa đập vào mắt chàng.
“Vô hình kiếm ýâ€.
Cả má»™t tấm lụa vá»›i phạm vi non mÆ°á»i thÆ°á»›c vuông mà chỉ vá»n vẹn có má»—i dòng chữ đó thôi, bắt Thế Kiệt phải tò mò dán mắt vào tấm lụa. Không biết sao, tấm lụa chỉ má»—i hàng chữ “Vô tình kiếm ý†nhÆ° có hấp lá»±c nào đó buá»™c Thế Kiệt không thể rá»i mắt khá»i đó.
Chàng có cảm giác đầu óc mình bá»—ng trở nên trống rá»—ng đến lạ lùng. Và chỉ còn Ä‘á»ng lại má»—i má»™t Ä‘iá»u duy nhất, đó là câu há»i:
Vô hình kiếm ý là gì?
Kiếm thì phải có chiêu, có bài, nhÆ°ng tấm lụa kia chẳng có khẩu quyết gì cả ngoài má»—i má»™t dòng chữ kia mà thôi. Mặc dù vậy, nhÆ°ng chính sá»± kỳ bí đó khiến Thế Kiệt không sao rá»i mắt nhìn chá»— khác được.
Càng nhìn chăm bằm vào tấm lụa, Thế Kiệt càng cảm nhận có Ä‘iá»u huyá»n bí nào đó mà Kiếm VÆ°Æ¡ng đã nghiệm ra muốn gởi gắm lại, nhÆ°ng lúc này Thế Kiệt chÆ°a hiểu được thần ý của Kiếm VÆ°Æ¡ng. Äiá»u này cÅ©ng đúng thôi, bởi trong nhất thá»i dù Thế Kiệt có thông minh đến đâu cÅ©ng khó mà thấu đáo ngay cái thần ý của tiá»n nhân đã thành danh.
Bất giác Thế Kiệt chú nhãn đến đốc kiếm trên tay Kiếm Vương. Tự dưng trong tâm ý của chàng nảy sinh một ý niệm.
Tại sao Kiếm Vương chỉ giữ lại chuôi kiếm?
Câu há»i cứ vẩn vÆ¡ trong đầu Thế Kiệt. Chàng buá»™t miệng lẩm nhẩm nói:
− Nhất định Kiếm Vương phải có ẩn ý gì trong sự biến kỳ lạ này.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thế Kiệt vẫn không lĩnh hội được ẩn ý của vị chủ nhân Kiếm Cung.
Buông một tiếng thở dài, rồi chàng tự nói với mình:
− Dù sao mình cÅ©ng là ngÆ°á»i duy nhất bÆ°á»›c qua cá»­a Kiếm Cung.
Thốt xong câu đó, Thế Kiệt trở bộ tiến vỠphía thạch môn. Không khó khăn lắm để chàng mở thạch môn tiến vào một hành lang được lót bằng đá hoa cương. Theo hành lang đó, Thế Kiệt đi luôn một mạch đến một cánh cửa đá khác.
Nhìn cánh cá»­a đá, Thế Kiệt há»i thầm:
− “Phía sau cánh cá»­a này là gian thạch phòng gì nữa đây?â€.
Chàng nhìn lên thạch môn thấy dấu ấn thủ in rõ mồn một.
Không một chút ngần ngại, Thế Kiệt tự áp bản thủ của mình vào dấu ấn thủ. Bàn tay Thế Kiệt vừa vặn với dấu ấn thủ trên thạch môn, và nó tự động lún vào một đốt tay.
Thạch môn nhích động và từ từ rút lên trên. Phía sau cánh cửa đá là một hành lang hun hút, nhưng lại có gió từ phía đối diện lùa vào.
Băng luôn vào hành lang thì tự nhiên thạch môn sụp xuống đóng lại sau lưng chàng.
Dù chÆ°a biết hành lang này sẽ dẫn mình đến đâu, nhÆ°ng Thế Kiệt vẫn Ä‘oán được đây là khai lá»™ để chàng rá»i Kiếm Cung. Bởi chỉ có khai lá»™ má»›i có những luồng gió mát nhÆ° vậy.
Rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, Thế Kiệt trổ khinh pháp siêu phàm thoát đi.
Äang lÆ°á»›t Ä‘i chợt Thế Kiệt cảm nhận má»™t luồng khí chưởng mãnh liệt từ bên ngoài ào ào ập tá»›i trÆ°á»›c mặt mình. Luồng khí chưởng kia có công lá»±c phá mãnh liệt, cày xá»›i cả mặt đá lót hành lang. Thế Kiệt Ä‘iểm mÅ©i giày đạp trên sóng chưởng thoát ra ngoài cá»­a.
Khi vừa thoát ra, Thế Kiệt nhận ra một lão nhân vận hồng y, tóc bạc trắng, dung diện khắc khổ đang vận kình phát chưởng đánh vào hang động.
Lão nhân thoạt sững sá», thu hồi song thủ khi thấy Thế Kiệt vá»›i bá»™ pháp siêu phàm cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng vòng cung đạp trên sóng chưởng của lão.
Thế Kiệt vừa trụ bộ, lão nhân đã lên tiếng:
− Xem ra Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ đã vượt bậc hÆ¡n ngày xÆ°a quá nhiá»u đó.
Lão vừa thốt xong câu nói đó thì cÅ©ng kịp nhận biết ngÆ°á»i đối mặt vá»›i mình không phải Quá»· Kiếm Giang Kỳ, liá»n há»i lại:
− Tiểu tử, ngươi không phải Giang Kỳ.
Thế Kiệt ôn nhu đáp lại:
− Vãn bối là Lệnh Thế Kiệt, đồ đệ truyá»n nhân của sÆ° phụ Giang Kỳ.
Lão nhân gật đầu nhìn chàng từ đầu đến chân:
− Giang Kỳ xem ra cÅ©ng biết chá»n đồ đệ đó chứ.
Lão dấn đến hai bộ:
− Tiểu tá»­ cho lão phu biết Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ có ở trong Kiếm Cung không?
Chắc chắn là có chứ?
− Vãn bối mạn phép há»i lão trượng là ai, sao lại kiếm sÆ° phụ của vãn bối?
− Tiểu tử như ngươi thì không thể biết được ngoại hiệu của lão phu rồi. Nhưng Giang Kỳ ắt đã nói với ngươi vỠlão phu.
Thế Kiệt nhìn thẳng vào mắt lão nhân:
− Nghe lão trượng nói, vãn bối có thể Ä‘oán được lão trượng là má»™t trong năm ngÆ°á»i:
Khoái Kiếm Giang Mão, Nam Quân Gia Hầu, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân, Äông Äá»™c Âu Trung Thừa, Tây Kỳ Thạch Khởi.
Chàng vừa nói xong, lão nhân cất tiếng cÆ°á»i khanh khách. Lão cắt tràng tiếu ngạo, nhìn lại Thế Kiệt:
− Thế tiểu tử đoán lão phu là ai?
Lão vừa há»i câu đó vừa rút thanh nhuyá»…n kiếm Ä‘eo bên hông hoành ngang trÆ°á»›c ngá»±c.
Lão bẻ cong lưỡi kiếm, rồi bất ngá» bung ra. Má»™t luồng khí kiếm bắn ra, cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng tắp trÆ°á»›c mÅ©i giày Thế Kiệt.
Mặc dù thấy lão nhân biểu diễn khí kiếm để áp chế tinh thần mình, nhưng Thế Kiệt vẫn dửng dưng. Lão nhân thoạt cau mày vì thái độ thỠơ của Thế Kiệt.
Chàng nhìn lão nhân, bình thản nói:
− Bây giỠvãn bối có thể nói lão trượng chính là Khoái Kiếm Giang Mão.
− Tiểu tử đã nhận ra lão phu?
− Chỉ có một đại kiếm thủ thần kỳ như lão trượng mới có thể thi triển được kiếm khí.
Khoái Kiếm Giang Mão vuốt râu, mỉm cÆ°á»i:
− Tiểu tử nói nghe rất hạp thính nhĩ lão phu. Vậy ngươi đã biết lão phu là Khoái Kiếm Giang Mão sao còn chưa vào báo với Giang Kỳ ra gặp lão phu?
Lão nhún vai nhìn Thế Kiệt:
− Lão phu biết lúc này Giang Kỳ đã bị trúng độc, khó có thể đứng vững trước thanh khoái kiếm của lão phu nên mới sai tiểu tử ra hầu tiếp.
Lão chắc lưỡi:
− Giang Kỳ tệ quá. ÄÆ°a đồ đệ ra thế mạng mà không chịu trao báu vật kim thân La Hán.
Lão phu tiếc cho tiểu tá»­ đã chá»n lầm má»™t vị sÆ° phụ.
− Lão trượng không hiểu được sư phụ rồi, nên mới thốt ra câu đó.
Khoái Kiếm Giang Mão tròn mắt:
− Lão nói sai sao?
Thế Kiệt gật đầu:
− Lão trượng đã nói sai.
− Lão phu không thể nói sai được.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Nhưng lần này lão trượng đã nghĩ sai, và cũng nói sai, chính vì thế mà vãn bối không còn coi Khoái Kiếm Giang Mão là một đại kiếm có thể sánh ngang với sư phụ được.
− NgÆ°Æ¡i dám vá»ng ngôn vá»›i lão phu? Hãy vào gá»i Giang Kỳ ra đây ná»™p báu vật kim thân La Hán cho lão phu nếu tiểu tá»­ muốn bảo toàn cái mạng của ngÆ°Æ¡i.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Vãn bối có thể hầu tiếp tiá»n bối.
− Ngươi ư?
− Äúng nhÆ° vậy.
Giang Mão nheo mày lắc đầu, rồi ngá»­a mặt cÆ°á»i khành khạch. Lão vừa cÆ°á»i vừa nói:
− Lão phu ná»±c cÆ°á»i quá. Giang Kỳ Æ¡i Giang Kỳ, sao ngÆ°Æ¡i lại nỡ Ä‘em đồ đệ tay còn chÆ°a nắm vững đốc kiếm ra làm trò cÆ°á»i cho lão phu chứ.
Bất thình lình Thế Kiệt lấy một bức kim thân La Hán của Kiếm Vương đặt ngay xuống phía trước mình. Chàng nhìn Giang Mão:
− Tiá»n bối cÅ©ng có má»™t bức tượng kim thân La Hán chứ?
Giang Mão vừa nhác thấy pho kim thân La Hán, hai con ngươi chợt sáng rực, tỠthái độ thèm thuồng ra mặt.
Thế Kiệt nhìn lão trang trá»ng nói:
− Vãn bối thừa lịnh sÆ° tôn đánh cuá»™c vá»›i tiá»n bối.
− Vậy ư?
Thế Kiệt gật đầu.
Giá»ng lão hứng khởi nói:
− Thế thì lão phu thắng chắc rồi.
Giang Mão giễu cợt nhìn Thế Kiệt nói:
− Nói thế thôi, chứ lão phu cho phép ngươi trở vào trong đó. Chỉ cần để lại pho kim thân La Hán là đủ rồi. Lão phu không nỡ lấy cái mạng của ngươi đâu.
Giang Mão vừa dứt lá»i thì bất ngá» có má»™t ngÆ°á»i lÆ°á»›t đến vá»›i khinh thuật nhanh ngoài sá»± tưởng tượng. Kẻ đó cất giá»ng eo éo:
− Lão tặc quỷ có phần thì lão Thạch này cũng có phần chứ.
Tài sản của aspirin

  #14  
Old 02-06-2008, 07:02 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 14

Äao Thủ Vô Tình


Nhìn những bầu rượu rỗng không trên bàn, Mộc Kiến Bình muốn ngăn Thiên Phục đừng uống nữa, nhưng ý niệm đó chỉ nảy nở trong đầu nàng mà thôi.
Äặt chén xuống bàn, Thiên Phục vá»›i tay cầm bầu rượu. Mặt y thoáng lá»™ những nét thất vá»ng, bởi bầu rượu nhẹ tênh. Buông má»™t tiếng thở dài, y lÆ¡ Ä‘á»…nh nói:
− Äã hết rượu rồi sao?
Äược gợi ý, Kiến Bình mở lá»i:
− Huynh định uống đến bao giỠnữa?
Thiên Phục nhìn nàng. Ãnh mắt Thiên Phục sắc nhÆ° lưỡi Ä‘ao bắt Kiến Bình phải quay mặt chá»— khác để tránh ánh nhìn đó. Nàng lí nhí nói:
− Huynh đang có tâm sư?
Thiên Phục thá» Æ¡ há»i ngược lại Kiến Bình:
− Thế nàng há chẳng có tâm sự?
− Äã là con ngÆ°á»i thì ai chẳng có tâm sá»±. Theo muá»™i, ngay cả đức kim thượng chắc cÅ©ng phải có tâm sá»±.
Cặp môi má»ng của Thiên Phục khẽ nhếch lên, có lẽ đó là má»™t nụ cÆ°á»i mà y muốn biểu cảm.
Kiến Bình nhìn Thiên Phục há»i tiếp:
− Muội nói đúng chứ?
− Äúng, nhÆ°ng không hoàn toàn đúng.
Thiên Phục dứt lỡi quay mặt vào trong gá»i tiểu nhị:
− Tiểu nhị, mang cho ta một bầu rượu nữa.
Gã tiểu nhị Ä‘ang ngủ gà ngủ gật, nghe gá»i giật mình, liá»n đứng bật dậy, rối rít nói:
− Khách... khách nhân vừa gá»i tiểu nhân?
Thiên Phục gật đầu:
− Ta muốn uống tiếp.
Tiểu nhị tròn mắt nhìn Thiên Phục. Y lắp bắp nói:
− Sao? Khách nhân muốn uống tiếp à? Khách nhân đã uống hết...
Thiên Phục cau mày:
− Sao ngÆ°Æ¡i lại há»i ta? Không muốn bán cho ta nữa à? Hay nghÄ© ta không có kim lượng?
Gã tiểu nhị lắc đầu nguầy nguậy, luôn miệng nói:
− Không, không, tiểu nhân nào dám nghĩ như vậy.
Y vừa nói vừa hối hả ôm vò rượu đến bàn Thiên Phục. Äặt vò rượu năm cân xuống bàn, gã tiểu nhị nhìn Thiên Phục, nói:
− Dạ, đây là vò rượu cuối cùng còn lại trong tửu quán của tiểu nhân.
Vừa rót rượu ra chén, Thiên Phục vừa thỠơ nói:
− Tại hạ sẽ không làm phiá»n đến ngÆ°Æ¡i nữa đâu.
− Tiểu nhân chỉ nói vậy thôi à.
Thiên Phục ngÆ°á»›c mặt nhìn gã tiểu nhị. Chạm vào ánh mắt sắc lạnh của vị khách này, bất giác toàn thân gã tiểu nhị nổi đầy gai ốc, đồng thá»i có má»™t luồng khí lạnh chạy dá»c theo cá»™t sống khiến gã phải rùng mình. Không nói thêm được má»™t tiếng, gã lủi nhanh ra nhà sau nhÆ° kẻ trốn chạy bóng ma thần chết.
Thiên Phục bưng chén rượu bình thản uống.
Kiến Bình thoạt lắc đầu. Cái lắc đầu của nàng không qua được cặp mắt tinh tÆ°á»ng của Tàn Hồn Ma Äao.
Äặt chén xuống bàn, Thiên Phục há»i Kiến Bình:
− Sao nàng lại lắc đầu khi ta uống rượu?
− Huynh muốn quên mình qua men rượu?
− Tại sao ta lại quên ta chứ? Nếu ta quên ta thì đã không là Tàn Hồn Ma Äao.
− Huynh đang lấy vẻ bỠngoài để dấu cái tâm sự bên trong.
Thiên Phục nhún vai, lạnh nhạt đáp lá»i nàng:
− Ai cũng có tâm sự kia mà.
Rót tiếp rượu ra chén, Thiên Phục nói tiếp:
− Ta chỉ vì ta mà thôi.
− Muội không tin như vậy.
Thiên Phục cau mày nhìn nàng:
− Tại sao nàng lại không tin?
− Muội thấy trong ánh mắt huynh là một trang hảo hán, trượng nghĩa.
Thiên Phục khoát tay:
− Không. Nàng lầm rồi. Ãnh mắt của ta chẳng nói được gì cả và ta chẳng bao giá» muốn nghe những lá»i rá»—ng tuếch đại nghÄ©a đâu. Ta vì ta, chứ không vì ngÆ°á»i.
Kiến Bình sa sầm mặt:
− Huynh chỉ vì huynh, thế tại sao huynh lại cứu muội?
Gã nhìn Kiến Bình bằng ánh mắt lãnh đạm:
− Ta không cứu nàng đâu.
− Thế huynh giải thích sao vá» những việc tại lầu Thiên Äăng.
Nâng chén nhấp một ngụm lớn, Thiên Phục nhạt nhẽo nói:
− Nàng chỉ là cái cá»› để ngÆ°á»i kia dẫn dụ ta vào tá»­ lá»™, mà ta lại là kẻ tò mò, muốn biết chân diện mục của ngÆ°á»i đó.
Äôi chân mày vòng nguyệt của Kiến Bình thoạt nhíu lại:
− Huynh không vì muội?
Thiên Phục buông một câu cụt lủn:
− Không.
Mặt hoa của Kiến Bình Ä‘á» bừng. Nàng nhìn Thiên Phục chằm chằm tưởng chừng nhÆ° Ä‘ang nhìn má»™t kẻ thù bất Ä‘á»™i trá»i chung.
− Huynh nói thật tâm mình đấy chứ?
− Nàng đừng suy Ä‘oán nhiá»u quá.
Kiến Bình buông một tiếng thở dài não nuột:
− Muội đã hiểu lầm huynh. Muội cứ ngỡ...
Nàng bá» lá»­ng câu nói giữa chừng từ từ đứng lên. Ãnh mắt của nàng không rá»i Thiên Phục, răng cắn vào môi nhÆ° thể nén tất cả ná»—i uất nghẹn vào trong.
Thiên Phục bưng chén rượu uống cạn.
Kiến Bình khẽ lắc đầu.
Thiên Phục uống xong số rượu, ngẩng mặt nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
− Äừng nhÆ° Triá»u Thi Thi.
Nàng buông má»™t tiếng thở dài, đáp lá»i Thiên Phục:
− Kiến Bình là Kiến Bình, chứ không phải là Triá»u Thi Thi.
Kiến Bình thốt xong câu nói giận lẫy đó, quay bÆ°á»›c toan bá» Ä‘i. Mặc dù bá» Ä‘i, nhÆ°ng trong thâm ý thì mong má»i Nguyên Thiên Phục sẽ cản bÆ°á»›c mình, chính ý niệm đó khiến nàng càng thất vá»ng hÆ¡n vá»›i sá»± thá» Æ¡, lạnh nhạt của Thiên Phục.
Kiến Bình muốn quay lại, nhưng cuối cùng cũng nén được sự bực tức rảo bước đi tiếp.
Vừa rảo bước đến ngưỡng cửa thì bất chợt từ bên ngoài một nữ lang, xiêm y xộc xệch, tóc buông xõa, vẻ mặt hớt hải chạy vội vào.
Nữ lang hốt hoảng đến độ đâm sầm vào Kiến Bình, rồi chộp luôn lấy nàng hớt hải nói:
− Nữ hiệp, xin nữ hiệp ra tay cứu tôi với.
Vừa nói nữ lang vừa lẩn nhanh ra sau lưng Kiến Bình.
Kiến Bình quay lại nhìn nàng:
− Cô nương có chuyện gì vậy?
Nữ lang chÆ°a kịp đáp lá»i Kiến Bình thì từ bên ngoài bốn gã vận trang phục đạo tỳ đã lÆ°á»›t vào.
Bốn gã đạo tỳ thoạt cau mày khi đối mặt với Mộc Kiến Bình.
Cả bốn gã đạo tỳ vừa xuất hiện Ä‘á»u khoác má»™t vẻ mặt trÆ¡ trÆ¡ nhÆ° tượng đá vô hồn.
Nhìn vẻ mặt của bốn gã những tưởng đó là những xác chết vừa mới đội mồ sống lại.
Thấy bốn gã đạo tỳ, nữ lang co rúm ngÆ°á»i nép sau lÆ°ng Kiến Bình. Rõ ràng nàng Ä‘ang sợ hãi tá»™t cùng.
Kiến Bình buá»™t miệng há»i:
− Các ngÆ°á»i là ai?
Má»™t gã đạo tỳ lên tiếng đáp lá»i nàng:
− Không cần thiết há»i.
Gã chỉ nữ lang đang nép sau lưng Kiến Bình nói:
− Nô nữ kia hãy theo chúng ta.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, gã đạo tỳ khẽ lắc vai, thân pháp gã lÆ°á»›t đến, đồng thá»i vÆ°Æ¡n trảo toan thá»™p lấy hổ khẩu nữ lang.
Kiến Bình hừ nhạt một tiếng, nạt lớn:
− Các ngÆ°Æ¡i hiếp ngÆ°á»i quá đáng!
Cùng với câu nói đó, chỉ pháp của Kiến Bình đã điểm tới tâm trung bản thủ của đối phương.
Thế chỉ của nàng trông rất tầm thÆ°á»ng, giản Ä‘Æ¡n nhÆ°ng buá»™c đối phÆ°Æ¡ng phải thâu hồi trảo công.
Gã đạo tỳ vừa thu hồi trảo công vừa gằn giá»ng nói:
− Nha đầu, ngươi dám xen vào chuyện của Ma Cung.
Kiến Bình sửng sốt bởi câu nói của gã đạo tỳ:
− Các ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i của Ma Cung à?
− Nha đầu biết thì muá»™n rồi. Má»™t khi nha đầu đã nhúng tay vào chuyện của Ma Cung, nếu muốn sống thì phải theo Tứ Äạo Tỳ vá» Ma Cung để đảm trách sá»± vụ nữ nô.
− Nói nhảm! Bộ Ma Cung muốn bắt ai làm nữ nô cũng được sao?
Gã đạo tỳ hừ nhạt, lÆ°á»m Kiến Bình nói:
− Nha đầu bản lÄ©nh cỡ nào mà dám buông những lá»i huênh hoang nhÆ° vậy chứ?
Gã đạo tỳ vừa nói vừa lắc vai áp thẳng tá»›i nàng. Cùng vá»›i những thế trảo liên hoàn, nhÆ°ng khác hẳn lần trÆ°á»›c, thế trảo của g bây giá» thi triển nhanh hÆ¡n, biến hóa hÆ¡n. Có thể nói, trÆ°á»›c mặt Kiến Bình là má»™t bức màn ảnh trảo dày đặc, không thể phân biệt đâu là hÆ°, đâu là thá»±c. Äiểm úy kỵ thứ hai là những thế trảo của gã chẳng kiêng dè những vùng cấm kỵ của nữ nhân, thậm chí chỉ công kích vào những vùng đó.
Äối vá»›i những thế trảo của gã đạo tỳ, Kiến Bình phải trổ hết võ há»c của mình, thế mà vẫn phải lúng túng thối bá»™. Miệng nàng liên tục rủa gã:
− Tiện nhân! Bỉ ổi!
Mặc cho Kiến Bình buông những lá»i mắng nhiếc, gã đạo tỳ vẫn mặc nhiên tiếp tục thi thố những thế trảo liên hoàn tập kích vào vùng nhÅ© hoa của nàng.
Chỉ trong khoảng thá»i khắc đủ rót đầy má»™t chén trà mà Kiến Bình phải chống đỡ hÆ¡n mÆ°á»i thế trảo thô bỉ của gã đạo tỳ.
Bất thần gã đạo tỳ rít lên một tiếng:
− Nằm xuống!
Cùng với tiếng thét đó, đôi song trảo của gã thộp tới trước trông tợ cái chộp của một con mèo vồ lấy con chuột cực kỳ nhanh và chính xác.
Äể tránh cái thá»™p của gã, Kiến Bình ngã vá» sau, trông tợ má»™t nhành liá»…u uốn theo chiá»u gió cuốn. Tránh được thế trảo của đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng Kiến Bình lại rÆ¡i vào thế hạ phong thật là nguy hiểm.
Gã đạo tỳ nhếch mép, dè bỉu nói:
− Bản lÄ©nh chỉ bấy nhiêu đó mà dám chống lại Tứ Äạo Tỳ của Ma Cung à?
Gã vừa nói vừa rÆ°á»›n mình tá»›i, đồng thá»i vá»— tiếp má»™t trảo công kích vào vùng tối kỵ của Kiến Bình.
Thế công của gã khiến Kiến Bình vừa thẹn vừa tức, nhưng trong tình thế này, muốn tránh cái chộp của gã cũng không dễ chút nào.
Trong khi Kiến Bình bị gã đạo tỳ bức ép bởi những thế trảo vô cùng bỉ ổi và tàn khốc thì Nguyên Thiên Phục vẫn dửng dưng nhấp từng ngụm rượu với vẻ mặt bàng quan, thỠơ, ngỡ như chẳng có chuyện gì đang xảy ra trước mặt gã.
Trước thái độ lạnh nhạt của Thiên Phục, Kiến Bình càng tức giận hơn.
Khi trảo của gã đạo tỳ còn cách vùng cấm kỵ của nàng độ hai đốt tay thì Kiến Bình cũng đã kịp đạp mạnh hai chân trượt luôn tới trước.
Mặc dù nàng phản xạ nhanh như vậy, nhưng trảo công của gã đạo tỳ vẫn kịp xé toạc lấy một mảnh xiêm y của nàng Gã nhíu mày nhìn qua mảnh xiêm y đó, buông một câu cụt lủn:
− Nha đầu cũng khá lắm!
Trong khi gã đạo tỳ nhìn mảnh xiêm y, thì Kiến Bình cũng kịp lách đến bên bàn của Nguyên Thiên Phục. Nàng cáu giận quát:
− Thiên Phục, bộ ngươi không có mắt sao?
Thiên Phục thản nhiên đáp lá»i nàng:
− Tại hạ không phải là kẻ đui.
− Ngươi không đui sao lại dửng dưng được như vậy chứ?
− Tại sao tại hạ lại dửng dưng?
Kiến Bình rít lên:
− Ngươi không thấy gã bức ép ta à?
− Äó là chuyện của nàng. Nàng đã tá»± chuốc vào mình chút hiệp nghÄ©a thì phải gánh lấy nó chứ. Äã muốn làm nữ hiệp thì phải chịu chút phiá»n toái chứ.
Thiên Phục lại bưng chén rượu bình thản nhấp một ngụm mà chẳng màng đến bốn gã đạo tỳ của Ma Cung.
Kiến Bình sa sầm mặt, lớn tiếng nói:
− NgÆ°Æ¡i chẳng có chút thiện tâm nào vá»›i ngÆ°á»i cô thế Æ°?
Y buông một câu thật lạnh lùng:
− Không.
− Ngươi...
Kiến Bình nói được bấy nhiêu đó thì cổ há»ng nhÆ° có vật lạ chặn ngang không thốt được nên lá»i. Nàng đứng thừ ngÆ°á»i nhÆ° pho tượng bởi sá»± căm tức tá»™t Ä‘á»™ thái Ä‘á»™ thá» Æ¡ của Nguyên Thiên Phục.
Trong khi Kiến Bình còn thất thần bởi sá»± lạnh nhạt của Tàn Hồn Ma Äao thì gã đạo tỳ đã lÆ°á»›t đến bên nàng. Cùng vá»›i đôi trảo công vô cùng bỉ ổi, gã thá»™p tá»›i vùng nhÅ© hoa của Kiến Bình.
Lúc Kiến Bình còn linh hoạt đã còn lúng túng và khó khăn khi đối phó với gã, bây giỠthì sao nàng có thể tránh được thế trảo kia trong lúc tinh thần bấn loạn.
Tưởng chừng đôi trảo công của gã đạo tỳ đã chạm tá»›i vùng nhÅ© hoa của nàng, nhÆ°ng khoảng khắc cuối cùng Ä‘á»™t nhiên Kiến Bình lại ngồi xuống chiếc đôn. Äá»™ng tác sau cùng của nàng nhÆ° có thứ ná»™i lá»±c vô hình nào đó ấn đè xuống. Chính vì thế trảo công của gã đạo tỳ vồ hụt vùng nhÅ© hoa của Kiến Bình mà thá»™p luôn tá»›i chén rượu của Nguyên Thiên Phục.
Chén rượu trong tay Thiên Phục bị trảo công của gã đạo tỳ hất đi rơi luôn xuống sàn.
Xoảng...
Chénn rượu vỡ tan thành nhiá»u mảnh, rượu văng tung tóe khắp má»i nÆ¡i.
Gã đạo tỳ thu hồi thế công.
Thiên Phục ngẩng mặt nhìn gã. Y lắc đầu chậm chạp nói:
− Tại hạ không xen vào chuyện của Ma Cung, thế mà Ma Cung lại đập vỡ chén rượu của tại hạ.
Gã đạo tỳ nhíu mày nói:
− Một chén rượu có đáng là bao. Ma Cung có thể trả lại cho ngươi trăm chén rượu, và thậm chí thêm ngàn vò rượu tưởng thưởng cho sự sùng bái Ma Cung của ngươi.
Thiên Phục nhún vai:
− Tại hạ chỉ cần các hạ trả lại chén rượu mà tại hạ đang muốn thưởng thức mà thôi. Nếu các hạ không trả được thì phải để lại bàn tay đã làm bể chén rượu.
− Ngươi nói vậy là có ý gì?
− Làm sao các hạ có thể hốt những mảnh vỡ kia để làm lại một cái chén không một vết nứt? Làm sao các hạ có thể hốt được số rượu đã văng tung toé khắp sàn thảo quán này được?
Có lẽ các hạ chỉ còn mỗi một cách là để lại đôi tay của mình.
− NgÆ°Æ¡i dám chống lại Ma Cung và Tứ Äạo Tỳ?
Thiên Phục lắc đầu:
− Tại hạ không muốn phiá»n lụy nhÆ° vị cô nÆ°Æ¡ng ngồi đây, nhÆ°ng tại hạ lại rất sòng phẳng vá»›i những kẻ đã nợ mình.
− Thế ngươi đòi lấy đôi quỷ trảo của đại gia à?
− Có lẽ vậy.
− Hừ... Ngươi đang cuồng trí hay đang nằm mơ? Bản lĩnh của ngươi như thế nào mà đòi đoạt quỷ trảo của ta chứ?
− Bản lÄ©nh của tại hạ rất tầm thÆ°á»ng, nhÆ°ng đủ bắt các hạ phải để lại đôi quá»· trảo Ä‘á»n chén rượu.
Gã đạo tỳ ngá»­a mặt cÆ°á»i khằng khặc. Tràng tiếu ngạo của gã nhÆ° lá»i chế giá»…u Tàn Hồn Ma Äao. Cắt tràng tiếu ngạo dè bỉu kia, gã gằn giá»ng nói:
− Nào... tiểu tử vô danh kia, hãy thử đoạt quỷ trảo của đại gia xem.
Gã vừa nói vừa chìa hai tay đến trước:
− Nếu ngươi không đoạt được thì trảo công của đại gia sẽ moi tim ngươi đó.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi thì gã chỉ kịp thấy má»™t mành lụa Ä‘á» Ä‘á»™t ngá»™t nhảy múa trÆ°á»›c mặt mình, liá»n theo mành lụa đỠđó thì má»™t cảm giác mát lạnh xuất hiện ngay hổ khẩu của gã. Khi mành lụa biến mất để cuá»™n lại lưỡi thanh Tàn Hồn Ma Äao thì đôi trảo công của gã đạo tỳ má»›i chịu rá»i khá»i cổ tay y rÆ¡i thẳng xuống sàn nhà.
Gã đạo tỳ còn kịp nghe hai âm thanh khô khốc.
Bịch... bịch...
Hai âm thanh đó rõ mồn một đập vào thính nhĩ, thế mà gã còn chưa nhận biết chuyện gì vừa xảy ra. Gã đứng như phỗng cho đến khi cái đau dội lên đầu buốt óc mới cúi đầu nhìn xuống.
Hai con ngÆ°Æ¡i của gã trợn tròn, tưởng chừng muốn lá»t ra ngoài khi nhận ra mình đã biến thành phế nhân.
Máu tuôn ra ồng á»™c mà gã chẳng thốt được lá»i nào. Gã đứng nhÆ° pho tượng rồi từ từ khuỵu dần xuống. Toàn thân gã run rẩy và chỉ há hốc miệng, mắt mở to nhìn đôi bản thủ nằm ngay trong tầm mắt.
Nguyên Thiên Phục vẫn bình thản thỠơ trước sự đau đớn của đạo tỳ. Thậm chí khi gã đạo tỳ đã biến thành cái xác tàn phế vô hồn vẫn không có nét biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của Nguyên Thiên Phục.
Cái chết thảm của gã đạo tỳ khiến cho ba gã còn lại thất thần. Cả ba vừa rồi cũng chẳng khác gì gã đã chết. HỠchỉ ngỠngợ chính mành lụa đỠđã chặt đứt đôi trảo công chứ không sao thấy được lưỡi đao Tàn Hồn xuất hiện từ lúc nào. Trước cái chết thảm của đồng môn, chẳng lẽ hỠlại chỉ đưa mắt mà nhìn? Cả ba đâu thể đứng nhìn được mặc dù biết mình đang đối mặt với một đại địch thủ vô cùng lợi hại và tàn nhẫn.
Ba gã không nói mà đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt dàn hàng ngang tiến vỠphía Nguyên Thiên Phục.
Khi ba gã đạo tỳ vừa toan Ä‘á»™ng thân, đồng loạt tập kích Tàn Hồn Ma Äao, thì má»™t giá»ng nói lanh lảnh, trong vắt từ ngoài cá»­a cất lên:
− Không được mạo phạm.
Giá»ng nói kia nhÆ° có uy quyá»n khiển ba gã đạo tỳ, buá»™c hỠđồng loạt đứng sững lại, hai tay buông thõng phủ phục. Trong khi ba gã đạo tỳ phủ phục thì nữ lang lại co rúm ngÆ°á»i, quỳ má»p luôn xuống sàn thảo quán.
NgÆ°á»i sắp xuất hiện phải có quyá»n uy đối vá»›i ba gã đạo tỳ và nữ lang nên má»›i khiển được há» nhÆ° vậy. NgÆ°á»i đó là ai?
Tài sản của aspirin

  #15  
Old 02-06-2008, 07:08 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 15

Chủ Nhân Ma Cung


Mùi xạ hÆ°Æ¡ng từ bên ngoài theo má»™t luồng gió thoảng cuốn vào thảo quán. Dù chÆ°a xuất hiện, nhÆ°ng vá»›i mùi thÆ¡m xạ hÆ°Æ¡ng kia, bất cứ ai ngá»­i được cÅ©ng Ä‘á»u phải liên tưởng đến má»™t trang mỹ nhân diá»…m lệ tuyệt trần. Äến ngay cả Má»™c Kiến Bình vá»›i ngoại danh Giãn Hoa Tiên Tá»­ bởi chân diện mục cÅ©ng nảy sinh ý niệm “Äối vá»›i ngÆ°á»i này, sắc đẹp của nàng chỉ đáng là con Ä‘om đóm so vá»›i vầng nhật nguyệt.
Không gian trong thảo quán tưởng chừng nhÆ° cô quánh lại bởi làn xạ hÆ°Æ¡ng có má»™t không hai đó. Mỹ nhân chÆ°a xuất hiện, nhÆ°ng đã tạo ra má»™t không gian trang trá»ng, má»™t khoảng không có lẽ chỉ dành riêng cho má»—i má»™t mình nàng.
Quả đúng với ý niệm trong đầu Mộc Kiến Bình từ ngoài cửa thảo quán bước vào đúng là một trang giai nhân không có bút mực hay thứ ngôn từ nào khả dĩ lột tả được cái vẻ đẹp siêu phàm thoát tục kia.
Những bÆ°á»›c chân khoan thai mà bất cứ má»™t võ công nào cÅ©ng Ä‘á»u ao Æ°á»›c mình có được má»™t dáng Ä‘i thÆ°á»›t tha nhÆ° vậy. Mái tóc nàng bóng mượt, chỉ có thể ví vá»›i dòng suối tÆ¡ má»m mại, còn dung diện toát ra cái thần quyá»n uy bắt kẻ khác phải khuất phục. Tuy nhiên trong cái đẹp thoát phàm kia vẫn tiá»m ẩn sát na của má»™t con ngÆ°á»i khủng bố.
Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chú nhãn đến nàng, trừ Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Sá»± thá» Æ¡ của Nguyên Thiên Phục khiến diện dung của nàng thoáng má»™t chút bất nhẫn. Nàng thả gót sen đến trÆ°á»›c mặt ba gã đạo tỳ:
− Các ngÆ°Æ¡i không biết sao Bắc Äẩu trÆ°á»›c mắt hay sao mà lại toan vá»ng Ä‘á»™ng để tìm cái chết?
Ba gã đạo tỳ cúi gằm mặt xuống.
Má»™t ngÆ°á»i nhá» giá»ng khẩn khoản nói:
− Chủ nhân miễn thứ!
Nàng nhún vai:
− Hãy ra ngoài đi!
− Tuân lệnh chủ nhân!
Ba gã đạo tỳ bước đến khiêng cái xác gã đồng môn rồi lẩn nhanh ra ngoài thảo quán.
Những gã đạo tỳ đã mất dạng rồi, nàng mới thả gót sen đến bên bàn Thiên Phục. Nhìn Thiên Phục bằng cặp mắt thật ôn nhu, nàng từ tốn nói:
− Bá»n tiểu nhân của Ma Cung không biết Nguyên huynh, khiến cho huynh mất hứng.
Tiêu Thái Ngá»c có thể hầu tiếp huynh để chuá»™c lá»—i được chứ?
Thiên Phục ngẩng mặt nhìn nàng:
− Tại hạ có may mắn được chủ nhân Ma Cung bồi tiếp rượu sao?
− Câu há»i đó phải để cho Thái Ngá»c há»i má»›i đúng. Ma Cung sao có thể sánh vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
− Tiêu cô nương khách sáo quá.
Thái Ngá»c ngồi xuống cạnh Kiến Bình. Nàng liếc mắt nhìn qua những vò rượu trên bàn rồi đối mặt vá»›i Thiên Phục:
− Vị cô nÆ°Æ¡ng ngồi bên cạnh Thái Ngá»c là xá muá»™i của huynh?
− Tiêu cô nương muốn nghĩ sao cũng được.
Thái Ngá»c khẽ gật đầu, ôn tồn nói tiếp:
− Phàm những ai đã xen vào nội tình của Ma Cung thì phải được Ma Cung phán xét.
NhÆ°ng vị cô nÆ°Æ¡ng đây là xá muá»™i của huynh thì đó là má»™t ngoại lệ đầu tiên Thái Ngá»c bá» qua, xem nhÆ° chút tình ngưỡng má»™ Nguyên huynh.
− Tiêu cô nương nói khiến tại hạ hổ thẹn vô cùng.
Thiên Phục nhìn nàng:
− Một kẻ bạc tình như tại hạ chẳng đáng để Tiêu cô nương ngưỡng mộ đâu.
− Trên võ lâm có mấy ai sáng ngang vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục chứ.
− Nghe câu nói này, tại hạ càng hổ thẹn.
Thái Ngá»c nhÆ°á»›ng mày:
− Huynh khách sáo rồi.
− Không khách sáo đâu, trên giang hồ có bao nhiêu là kỳ nhân nhÆ° Khoái Kiếm Giang Mão, Nam Quân Gia Hầu, Bắc Thần Thôi Kỳ Lâm, Äông Äá»™c Âu Dung Thừa, Tây Kỳ Thạch Khởi. Những ngÆ°á»i đó tại hạ chẳng thể nào bì được.
Thái Ngá»c cÆ°á»›p lá»i Thiên Phục:
− Còn má»™t ngÆ°á»i nữa, Nguyên huynh chÆ°a nhắc đến.
Thiên Phục thoạt cau mày:
− Tiêu cô nÆ°Æ¡ng muốn nói đến Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ?
− Không sai. Nguyên huynh không nhắc đến Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ, bởi vì cho rằng y chỉ là kẻ hữu danh vô thá»±c.
− Tại hạ chẳng bao giỠcó ý niệm đó.
Thái Ngá»c mỉm cÆ°á»i:
− Có lẽ huynh đang có tâm sự nên không muốn nhắc đến y.
− Không có tâm sá»± gì cả. Không nhắc đến Giang Kỳ bởi lẽ tại hạ không phải là ngÆ°á»i trong tầm mắt Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, và cÅ©ng chẳng phải là đối thủ của Giang Kỳ.
− Vậy câu chuyện vá» thiên hạ đệ nhất kỹ nữ chỉ do thiên hạ thêu dệt sao? Nghe câu chuyện hai hảo thủ quán tuyệt tá»· thí võ công chỉ vì má»™t mỹ nữ, Thái Ngá»c này rất cao hứng, bởi vì nó lãng mạn và nên thÆ¡ quá.
Thiên Phục từ từ đứng lên:
− Câu chuyện đó đã qua rồi. Và chỉ có hiện tại, ta đã trả lại Giang Kỳ một chiêu kiếm.
− Chuyện đó dù mới xảy ra nhưng trên giang hồ ai cũng biết.
Nàng nhìn Thiên Phục mỉm cÆ°á»i:
− TrÆ°á»›c đây Nguyên huynh thắng Giang Kỳ ná»­a Ä‘Æ°á»ng Ä‘ao để có được má»™t trang quốc sắc thiên hÆ°Æ¡ng, thì hiện tại huynh trả lại cho Giang Kỳ ná»­a chiêu kiếm đặng y có được pho kim thân La Hán của huynh. Không biết ai được và ai mất?
Thiên Phục buông má»™t tiếng thở dài, lạnh nhạt đáp lá»i Thái Ngá»c:
− Giang Kỳ biết phải làm gì với pho kim thân La Hán của tại hạ.
Nàng lắc đầu:
− Y chẳng biết phải làm gì đâu. Nếu Nguyên huynh được má»™t Triá»u Thi Thi thì Quá»· Kiếm Äoạn Hồn chỉ được sá»± truy sát của những ngÆ°á»i trên giang hồ. Xem chừng y chẳng có cái hay, cái lợi nhÆ° huynh.
− Tiêu cô nương nói ra chuyện đó để làm gì?
− Äể biết có báu vật kim thân La Hán thì lợi hay hại đấy mà.
Nàng nhìn ra ngoài thảo quán:
− Nguyên huynh có bao giỠngắm cảnh bình minh chưa?
Thiên Phục từ từ ngồi xuống.
Nàng quay mặt lại nhìn y:
− Khi có tâm sự u uẩn thì cảnh bình minh mở cho ra một cái nhìn mới, một ý tưởng mới.
− Gợi ý của Tiêu cô nương khiến tại hạ rất cao hứng.
− Nếu Nguyên huynh cao hứng thì chúng ta có thể cùng nhau ngắm cảnh bình minh chứ?
Nàng lại Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i gợi cảm:
− Thái Ngá»c và Nguyên huynh cùng nghÄ© vá» má»™t ngày má»›i từ cảnh bình minh:
− Tại hạ sẽ cùng đi với Tiêu cô nương.
Thái Ngá»c đứng lên. Nàng dá»i mắt vá» phía nàng nô nữ Ä‘ang quỳ phủ phục dÆ°á»›i sàn thảo quán.
− NgÆ°á»i kia là của Ma Cung, nếu muá»™i phán xá»­ thì huynh có ra tay giúp đỡ cho thị không?
Thiên Phục buông một tiếng thở dài, rồi nói:
− NgÆ°á»i của Ma Cung thì tại hạ sao dám làm mất mặt của chủ nhân Ma Cung khi ngÆ°á»i phán xét chứ.
− Äa tạ Nguyên huynh, nhÆ°ng muá»™i nói trÆ°á»›c, muá»™i không thích làm vỡ thêm má»™t cái chén của huynh nữa đâu.
Nàng nói xong mỉm cÆ°á»i nhìn Thiên Phục:
− Nguyên huynh có đồng ý với muội không?
− Tại hạ chẳng có cái chén thứ hai để Tiêu cô nương làm bể.
− Lúc nào Nguyên huynh cũng tạo cho muội một sự ngưỡng mộ.
− Tiêu cô nương lại khách sáo với tại hạ rồi.
Thái Ngá»c nhún vai:
− Ngưỡng mộ mà là khách sáo sao? Muội không khách sáo với Nguyên huynh đâu.
Nàng chấp tay sau lưng quay mặt nhìn lại nữ lang đang quỳ dưới sàn thảo quán.
Nữ lang thoạt ngẩng mặt lên, chạm vào ánh mắt của Tiêu Thái Ngá»c vá»™i cụp mắt xuống, lí nhí nói:
− Chủ nhân, xin tha mạng cho nô nữ.
Thái Ngá»c thoạt nheo mày, nhÆ°ng vẻ cau có đó chỉ vụt qua rồi biến mất. Nàng nhìn lại Thiên Phục mỉm cÆ°á»i, rồi quay lại nàng nô nữ, ôn nhu nói:
− Nếu như ngươi xin được Nguyên huynh nói một tiếng tha mạng cho ngươi, ta rất sẵn sàng.
Nàng nói xong câu đó, quay mặt lại nhìn Thiên Phục:
− Nguyên huynh có thể xin tha mạng cho nàng chứ? Chỉ cần Nguyên huynh nói má»™t tiếng, nàng sẽ được sống, nếu huynh không để tâm đến nàng thì Thái Ngá»c này sẽ buá»™c nàng ta tá»™i chết.
Nghe Thái Ngá»c mở lá»i, nàng nô nữ dập đầu lạy Thiên Phục, lí nhí nói:
− Äại hiệp, xin ngÆ°á»i nói má»™t tiếng cho tiện nữ được sống.
Mặc nhiên không màng đến lá»i van xin của nàng nô nữ. Thái Ngá»c nhìn Thiên Phục mỉm cÆ°á»i, hóm hỉnh nói:
− Thật là tội nghiệp. Huynh chắc khó cầm lòng được.
Thiên Phục lắc đầu:
− Tại hạ chẳng có chén rượu thứ hai để xin cho nàng ta một cái mạng.
Thiên Phục nói xong rảo bước bỠra ngoài thảo quán.
Thái Ngá»c bật lên tràng tiếu ngạo trong vắt nhÆ° tiếng ngá»c lÆ°u ly va vào nhau.
Cắt tràng tiếu ngạo tự thị, nàng thỠơ nói với nô nữ:
− Ngươi tự biết phải làm gì rồi.
Thái Ngá»c nói xong chấp tay sau lÆ°ng, di dá»i gót sen cÅ©ng vá»›i dáng thÆ°á»›t tha uyển chuyển theo chân Nguyên Thiên Phục.
Nàng bước đến ngưỡng cửa thảo quán thì nàng nô nữ cũng đã tự cắn đứt lưỡi để tìm cái chết.
Tất cả má»i việc Ä‘á»u đập vào mắt Má»™c Kiến Bình, nhÆ°ng cổ há»ng nhÆ° có vật gì đó chẹn cứng, không làm sao thốt ra lá»i. Kiến Bình chỉ còn biết lấy mắt nhìn mà nhủ thầm:
− “Nếu nhÆ° Tiêu Thái Ngá»c buá»™c mình phải chết thì Thiên Phục chắc cÅ©ng dá»­ng dÆ°ng nhÆ° vá»›i nàng nô nữ kia.â€.
à niệm đó buộc Kiến Bình ngồi bất động như pho tượng, mãi một lúc lâu mới buột miệng thốt:
− Thiên Phục, sao có thể lạnh nhạt như vậy chứ?
oo Thiên Phục cùng vá»›i Tiêu Thái Ngá»c đứng trên đỉnh Phong SÆ¡n nhìn vá» hÆ°á»›ng Äông.
Từng luồng cuồng phong thổi tá»›i đập vào y trang của hai ngÆ°á»i tạo ra những âm thanh phần phật. Dù gió thổi mạnh nhÆ° vậy nhÆ°ng mùi xạ hÆ°Æ¡ng từ cÆ¡ thể Thái Ngá»c vẫn khá»a lấp khÆ°á»›u giác của Thiên Phục.
Thái Ngá»c thỉnh thoảng lại liếc trá»™m Nguyên Thiên Phục, và cảm nhận kẻ đứng bên cạnh mình chỉ còn là má»™t cái xác chứ hồn đã mất.
Vầng nhật quang từ từ nhô dần lên, trông nó như một quả bóng lửa khổng lồ.
Thái Ngá»c há»i:
− Huynh có ý niệm gì không?
− Một cảm giác mênh mông và cảm thấy mình quá nhỠnhoi trước tạo hóa.
Thái Ngá»c nhÆ°á»›ng mày:
− Huynh trở nên đa cảm từ lúc nào thế?
− Chẳng biết từ lúc nào, nhưng có lẽ từ vầng nhật quang đang ló dạng kia.
− Thế thì muội nói đúng chứ?
− Tiêu cô nương cũng có cảm giác như tại hạ chứ?
− Thoạt lúc đầu, nhưng khi biết vầng nhật quang kia là của Ma Cung thì không còn cảm giác đó.
− Nhật quang của má»i ngÆ°á»i chứ đâu phải chỉ riêng Ma Cung.
Thái Ngá»c nhún vai:
− Ma Cung muốn làm chủ nó kìa.
− Tạo hóa là của chung, Ma Cung đâu thể lấy làm của riêng mình được.
− Nếu nhật quang là của chung thì má»i ngÆ°á»i phải thuá»™c vá» Ma Cung.
− Có quá lắm không?
− Không quá đâu, nếu nhÆ° má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có cảm giác nhá» nhoi nhÆ° Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục đứng trÆ°á»›c vầng nhật quang.
Thiên Phục cau mày nhìn lại Thái Ngá»c:
− Tiêu cô nÆ°Æ¡ng ví mình nhÆ° nhật quang và tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải hÆ°á»›ng vá» Ma Cung?
Thái Ngá»c mỉm cÆ°á»i:
− Huynh cũng có thể là vầng nhật quang kia mà.
− Tại hạ không có cái tham vá»ng lá»›n nhÆ° vậy.
Thái Ngá»c lắc đầu:
− Muội không tin.
− Tiêu cô nương cho tại hạ là kẻ thất ngôn ư?
− Không, muội nghĩ khác vỠNguyên Thiên Phục.
− Khác như thế nào?
− Nếu Tàn Hồn Ma Äao muốn mình là vầng nhật quang thì sẽ là vầng nhật quang.
− Tại hạ không cùng ý niệm với Tiêu cô nương.
− Huynh không nhận ra cái chung của chúng ta mà thôi.
− Giữa tại hạ và Ma Cung chẳng có điểm gì chung với nhau cả.
− Sao huynh lại sá»›m phủ nhận nhÆ° vậy. Thái Ngá»c này và Nguyên huynh há chẳng Ä‘ang cùng nhau ngắm cảnh bình minh là gì? Chúng ta Ä‘ang cùng nhìn vá» má»™t hÆ°á»›ng, mà hÆ°á»›ng đó là vầng nhật quang quyết định sá»± tồn vong của thiên hạ.
− Chúng ta đang cùng nhìn vỠmột hướng nhưng không cùng một ý niệm.
Thái Ngá»c nhún vai lắc đầu:
− Không đúng như vậy.
− Thế thì cô nương muốn nói gì?
− Huynh và Ma Cung cùng nhìn vỠmột hướng và cùng một ý niệm nhưng chúng ta chưa phá được cái khoảng cách để hòa nhập với nhau.
− Tại hạ không tin mình sẽ hòa nhập chung với Ma Cung.
− Muội lại tin huynh sẽ hòa nhập với Ma Cung.
− Äiá»u đó e rằng chỉ là sá»± hoang tưởng của Tiêu cô nÆ°Æ¡ng.
Thái Ngá»c mỉm cÆ°á»i nhìn Thiên Phục nói:
− Tại sao muội lại ảo tưởng chứ?
Nàng khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c, trang trá»ng nói:
− Nếu nhÆ° Nguyên Thiên Phục vì cái thân của mình thì Tiêu Thái Ngá»c cÅ©ng vì mình, chúng ta có má»™t Ä‘iểm chung tâm đầu ý hợp.
Thiên Phục cau mày:
− Tiêu cô nương nghĩ tại hạ như vậy?
− Không đúng với huynh sao?
Thiên Phục lưỡng lự, thỠơ nhìn không gian bao la trước mắt mình.
Má»™t lúc sau, Thiên Phục má»›i nhìn lại Thái Ngá»c:
− Tại hạ không nghÄ© Tiêu cô nÆ°Æ¡ng Ä‘á»c được cái tâm của tại hạ.
− Sao lại không chứ. Một khi giữa muội và huynh có cái chung thì chỉ cần suy từ mình ra sẽ biết được huynh đang nghĩ gì thôi mà.
Thiên Phục buông một tiếng thở dài.
Nghe tiếng thở dài của Thiên Phục, Thái Ngá»c mỉm cÆ°á»i. Nàng bÆ°á»›c đến cạnh Thiên Phục, lÆ¡ Ä‘á»…nh nói:
− Nếu như vầng nhật quang kia sẽ đến lúc tròn trịa hoàn mỹ thì sao chúng ta lại không thực hiện được cái hoài bão của mình chứ?
Thiên Phục cau mày:
− Tại hạ chẳng có hoài bão nhÆ° Tiêu cô nÆ°Æ¡ng. Äiá»u đó là Ä‘iểm dị biệt giữa ta và Ma Cung.
− Nếu giữa chúng ta có Ä‘iểm dị biệt thì Thái Ngá»c này đã chẳng rá»i Ma Cung khi biết Nguyên Thiên Phục quay trở lại Trung Nguyên.
− Tiêu cô nÆ°Æ¡ng rá»i Ma Cung Ä‘i tìm tại hạ hay muốn má»™t mình thâu tóm báu vật kim thân La Hán.
Thái Ngá»c bình thản đáp lá»i Trung Nguyên:
− Cả hai.
− Tại sao phải có tại hạ nữa?
− Có Tàn Hồn Ma Äao thì má»›i có vầng nhật quang cá»­u đỉnh của võ lâm.
Nàng nhún vai, ôn tồn nói tiếp:
− Một khi Nguyên Thiên Phục muốn cái gì thì cái đó phải thuộc vỠNguyên Thiên Phục.
Cũng như muội muốn làm gì thì phải làm bằng được.
− Từ đâu Tiêu cô nương có ý niệm đó?
− Từ câu chuyện của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi.
Thiên Phục sa sầm mặt.
Thái Ngá»c mỉm cÆ°á»i nhìn Thiên Phục:
− Nói ra Ä‘iá»u này sợ huynh cho muá»™i là kẻ quá tò mò tá»c mạch, nhÆ°ng không nói thì hóa ra suy nghÄ© của muá»™i chỉ là những Ä‘iá»u hoang tưởng.
Thiên Phục lạnh nhạt đáp lá»i nàng:
− Tại hạ đang muốn nghe những gì cô nương muốn nói với tại hạ.
Nàng chớp đôi thu nhãn đen lay láy:
− Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ chịu nhÆ°á»ng Triá»u Thi Thi cho Nguyên Thiên Phục chỉ vì kiếm của y còn má»™t chữ tình, còn Tàn Hồn Ma Äao thì nặng má»™t cái thân tợ núi Thái SÆ¡n.
Thiên Phục cÆ°á»›p lá»i Thái Ngá»c, buông má»™t câu cụt lủn:
− Kiếm của Giang Kỳ mất đi chữ tình rồi.
Thái Ngá»c lắc đầu:
− Không. Chính Ä‘ao của huynh đã mất Ä‘i cái thần uy của má»™t Ä‘ao thủ siá»u phàm xuất chúng.
Thái Ngá»c chỉ tay vá» hÆ°á»›ng vầng nhật quang:
− Vầng nhật quang hôm nay sẽ là của huynh.
Thiên Phục quay lại nhìn Thái Ngá»c:
− Nàng nói vá»›i tại hạ những Ä‘iá»u đó để làm gì?
Thái Ngá»c nhún vai mỉm cÆ°á»i:
− Ai chẳng muốn mình là cửu đỉnh của võ lâm.
− Tại hạ chẳng bao giỠnghĩ mình là cửu đỉnh của võ lâm.
− Huynh đã chấp nhận cái ngoại danh Tàn Hồn Ma Äao thì sao lại không nghÄ© đến cái danh chí tôn chứ?
− Cái danh đó ta không màng đến.
− Huynh tự dối mình thôi.
Thiên Phục trở bá»™ quay lại nhìn thẳng vào mắt Thái Ngá»c:
− Ta thích ngắm cảnh bình minh hÆ¡n là nghe những lá»i nói của cô nÆ°Æ¡ng.
− Äã thấy mặt trá»i thì muốn mình là mặt trá»i.
Thiên Phục buông một tiếng thở dài.
Nghe tiếng thở dài của Thiên Phục, Thái Ngá»c liếc trá»™m y. Nàng ôn tồn nói:
− MÆ°á»i hai pho tượng kim thân La Hán sẽ biến những hoài Æ°á»›c của muá»™i và Nguyên huynh thành sá»± thật.
− Ma Cung không đủ thá»a mãn hoài Æ°á»›c của cô nÆ°Æ¡ng sao?
− Ma Cung sao có thể sánh với vầng nhật quang kia.
− Chỉ có mÆ°á»i hai pho kim thân La Hán má»›i sánh bằng à?
Thái Ngá»c gật đầu.
Thiên Phục quay lại nhìn nàng. Ãnh mắt của Thiên Phục sáng ngá»i, toát ra thứ sát quang khủng bố. Äối nhãn vá»›i ánh mắt đó, bất cứ ai cÅ©ng phải rợn ngÆ°á»i, nhÆ°ng Thái Ngá»c vẫn không biểu cảm chút tá»± ti nào.
Nàng nặn nụ cÆ°á»i mỉm nói tiếp:
− Nguyên huynh đồng ý với muội chứ?
Thiên Phục im lặng, mãi má»™t lúc sau má»›i đáp lá»i nàng:
− Cô nương nói đúng. Nhưng rất tiếc tại hạ lại chẳng có pho kim thân La Hán nào.
− Huynh không có nhưng sẽ có. Muội chỉ muốn chúng ta hợp nhất với nhau.
Thiên Phục nheo mày:
− Cô nương có bức di cảo mà tại hạ đã lấy ở cấm thành?
Câu nói của Thiên Phục khiến cho vẻ mặt tÆ°Æ¡i tắn của Tiêu Thái Ngá»c Ä‘ang rạng rỡ nhÆ° đóa phù dung chợt Ä‘anh lại.
Sá»± biến đổi trên khuôn mặt của Tiêu Thái Ngá»c không qua khá»i cặp mắt tinh tÆ°á»ng của Nguyên Thiên Phục. Y nhếch mép, cứ nhÆ° cố gượng cÆ°á»i nhÆ°ng không cÆ°á»i được.
Thiên Phục nói:
− Tại hạ nói đúng ý cô nương?
− Làm sao Tiêu Thái Ngá»c này có thể dấu được ý nghÄ© khi Nguyên Thiên Phục muốn biết chứ. Vá»›i lại muá»™i cÅ©ng chẳng có ý dấu Nguyên huynh.
Thiên Phục nhìn lại vầng nhật quang đã nhô hẳn lên khá»i Ä‘Æ°á»ng chân trá»i. Y thá» Æ¡ nói:
− Vầng nhật quang đã tròn trịa rồi. Tiêu cô nÆ°Æ¡ng hãy Ä‘i tìm Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ.
Thái Ngá»c mỉm cÆ°á»i rồi nói:
− Một ngày mới đẹp thật.
Nàng quay lưng nhún vai nói tiếp:
− Chúng ta chưa là vầng nhật quang nhưng đã có lắm những con thiêu thân bâu vào.
Lá»i nói của Thái Ngá»c không hiểu hàm ý gì nhÆ°ng Thiên Phục cÅ©ng đáp lại bằng má»™t lá»i thật nhạt nhẽo:
− Những con thiêu thân đó tự lao vào cái chết để không muốn làm nô dịch cho vầng nhật quang.
Thái Ngá»c sa sầm mặt, nhÆ°ng rồi cÅ©ng ôn nhu đáp lá»i Thiên Phục:
− Nếu có những con thiêu thân kia thì Nguyên huynh sẽ mất đi cái hứng khởi chiêm ngưỡng ánh dương quang.
Nàng dứt lá»i rảo bÆ°á»›c Ä‘i thẳng đến trÆ°á»›c mÆ°á»i bÆ°á»›c. Khi gót sen của nàng vừa dừng lại thì ngá»c thủ cÅ©ng đồng lúc búng ra bảy đạo chỉ khí, má»—i má»™t đạo chỉ có má»™t màu sắc khác nhau. Tiếng chỉ rít gió tạo ra thứ âm thanh nhÆ° tiếng lụa xé nghe buốt cả thính nhÄ©.
Rét... rét...
Bảy đạo chỉ Thất Sắc Äoạt Mạng bắn vào những bụi rậm thì những tiếng rú thảm cất lên lồng lá»™ng. Từ trong những bụi rậm, ngÆ°á»i gã Cái Bang bị chỉ kình đánh bật ngá»­a, tứ chi giẫy đành đạch chẳng khác nào những con cá bị đập đầu.
Thái Ngá»c thu hồi chỉ phong, buông má»™t câu rủa:
− Một lũ khốn kiếp!
Trong khi Tiêu Thái Ngá»c dụng chỉ phong mở cuá»™c đại sát các thám nhân của Cái Bang thì Nguyên Thiên Phục vẫn không há» quay đầu lại, mà khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c chiêm ngưỡng vầng dÆ°Æ¡ng quang nhÆ° chẳng há» biết có chuyện gì Ä‘ang xảy ra sau lÆ°ng y.
Chỉ má»™t lần dụng đến Thất Sắc Äoạt Mạng Chỉ mà chủ nhân Ma Cung Tiêu Thái Ngá»c đã hạ tá»­ má»™t lúc bảy gã thám nhân Cái Bang, xem chừng chẳng há» tốn chút sức má»n nào.
Thái Ngá»c vừa thâu hồi chỉ pháp vừa thá» Æ¡ nói:
− Chỗ này không phải dành cho lũ ăn mày các ngươi hành sự kiếm ăn.
Lá»i nói của nàng nhÆ° ám chỉ má»™t ngÆ°á»i nào đó, mà khi vừa dứt thì quả nhiên từ trên chạc cây má»™t lão già băng mình lÆ°á»›t xuống. Trên tay lão nhân là má»™t cây đả cẩu bổng, trang phục thì có dính bốn chiếc túi to, biểu lá»™ thân phận trưởng tôn của Cái Bang.
Thái Ngá»c Ä‘iá»m nhiên nhìn lão nhân:
− Bầy cẩu con đã chết thì cẩu già phải xuất đầu lộ diện chứ.
Lão nhân chỉ gậy vào mặt Thái Ngá»c:
− Thất Sắc Ma Nữ, dám gá»i lão phu là cẩu già à? Ma nữ nghÄ© lão phu sợ Ma Cung của ngÆ°Æ¡i sao?
− Nói hay lắm! Nói hay nhÆ°ng nói càn, nói không đúng chá»—. Ngay cả bang chủ Cái Bang Khấu Thừ cÅ©ng chÆ°a dám có những lá»i nói càn nhÆ° lão đâu.
Lão nhân quắc mắt, lÆ°á»m Thái Ngá»c, gằn giá»ng nói:
− Bá»n vô tài thì coi trá»ng lÅ© ma đầu chứ Cái Bang thì đâu coi các ngÆ°Æ¡i ra gì.
− Hôm nay quả là má»™t ngày đẹp nên má»›i có má»™t vị trưởng tôn Cái Bang dám đứng trÆ°á»›c mặt Tiêu Thái Ngá»c thốt ra những lá»i đại ngôn nhÆ° vậy. Bổn nÆ°Æ¡ng rất ngưỡng má»™ dÅ©ng khí của lão, xin được há»i ngoại danh tôn tính.
− Hừ... Ma nữ nghe cho kỹ đây, lão phu là Bộc Lục, một trong tứ trưởng lão của Cái Bang. Ma nữ nghe rõ rồi chứ?
− Bá»™c trưởng lão nói ra bất cứ chữ nào Tiêu nÆ°Æ¡ng đây cÅ©ng Ä‘á»u nghe rõ mồn má»™t không lá»t má»™t chữ. Và nệ cái dÅ©ng khí và hào khí của trưởng lão, Tiêu nÆ°Æ¡ng xin nhÆ°á»ng lão ba chiêu.
Bộc Lục nạt ngang:
− Không cần. Lão phu chỉ cần Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục đừng xen vào thì má»™t tay lão phu thôi cÅ©ng đủ tống tiá»…n ma nữ vá» tá»­ thành.
− Ma Cung ở trong tá»­ thành mà. Má»i trưởng lão!
Thái Ngá»c dứt lá»i ngá»­a mặt cất tràng tiếu ngạo khanh khách nghe nhÆ° ngá»c lÆ°u ly va vào nhau.
Nghe tràng cÆ°á»i của Thái Ngá»c, Bá»™c trưởng lão cau mày thét lá»›n:
− Ma nữ, nằm xuống!
Cùng vá»›i tiếng thét đó, lão hoành tay trái ra sau lÆ°ng, biểu lá»™ cho đối phÆ°Æ¡ng biết mình là ngÆ°á»i giữ chữ tín. Tay phải vung cây gậy sắt nặng non trăm mÆ°Æ¡i cân bổ tá»›i đỉnh đầu Tiêu Thái Ngá»c.
Khi ngá»n đả cẩu bổng vừa nhoáng lên thì Thái Ngá»c chỉ má»™t lần lắc vai đã lÆ°á»›t tá»›i Ä‘iểm vào hổ khẩu hữu thủ của lão. Nàng vừa Ä‘iểm vừa nói:
− Một chiêu.
Bá»™c Lục mặc dù thấy Tiêu Thái Ngá»c Ä‘iểm vào hổ khẩu tay cầm gậy của mình, nhÆ°ng không sao biến thế tránh được. Khi ngón trá» của Thái Ngá»c chạm nhẹ vào hổ khẩu, tạo cho lão má»™t cảm giác tê rần.
Bộc Lục sàn bộ hoành đả cẩu bổng lia ngang công kích vào vùng thắt lưng của nàng.
Lần này Thái Ngá»c chá» cho ngá»n đả cẩu bổng thi triển được đúng ná»­a vòng cung thì chỉ nhấc chân đạp nhẹ vào thân gậy, ấn nó chìm xuống đất, còn hữu thủ thì biến thành má»™t thế Æ°ng trảo công vồ vào chấn tâm lão trưởng tôn Cái Bang.
Khi năm ngón trảo vừa chạm vào vùng chấn tâm của Bá»™c Lục thì nàng lại thu hồ vá», miệng nói:
− Hai chiêu.
Äến lúc này thì lão trưởng tôn Cái Bang đã không còn tá»± chủ được nữa. Lão dậm chân rút ngá»n đả cẩu bổng vá», rồi bất thình lình thá»c luôn đến trÆ°á»›c trông nhÆ° đâm vào má»™t mÅ©i kiếm tập kích vào vùng thượng đẳng của chủ nhân Ma Cung.
Sá»± biến hóa của Bá»™c Lục thật bất ngá» và dụng tá»›i tất cả ná»™i lá»±c vốn có của mình. Ngá»n đả cẩu bổng của Bá»™c Lục bây giá» có má»™t sức công phá vô cùng mãnh liệt, nó có thể đâm thủng má»™t vách đá, nhÆ°ng khi còn cách vùng thượng đẳng của Thái Ngá»c Ä‘á»™ má»™t gang tay thì bị chặn lại bởi tả thủ của chủ nhân Ma Cung.
Tiêu Thái Ngá»c nắm đầu ngá»n đả cẩu bổng nhÆ° nắm má»™t cành hoa mà lão trưởng tôn Cái Bang đã vận hết ná»™i công cÅ©ng không nhích nó tá»›i được đến đích.
Thái Ngá»c mỉm cÆ°á»i:
− Ba chiêu.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, nàng khẽ tát vào mát Bá»™c Lục.
Äẩy nhẹ tả thủ đến trÆ°á»›c, nhÆ°ng Bá»™c Lục cÅ©ng phải thối luôn năm bá»™ má»›i trụ thân đứng vững.
Äến lúc này Bá»™c Lục trưởng lão má»›i biết được đối phÆ°Æ¡ng của mình hoàn toàn nói đúng.
Vừa rồi lão đã thi triển ba chiêu đả cẩu bổng pháp tuyệt há»c bí truyá»n của Cái Bang mà tuyệt nhiên ngỡ nhÆ° Ä‘ang làm trò mãi võ sÆ¡n đông để Thái Ngá»c bỡn cợt. Bá»™c Lục vừa thẹn vừa hốt hoảng, mất hẳn vẻ tá»± chủ ban đầu.
Tiêu Thái Ngá»c thấy vẻ mặt sượng sùng, hốt hoảng của Bá»™c Lục, chỉ Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i mỉm.
Nhìn Bá»™c Lục, Thái Ngá»c từ tốn nói:
− Tiêu nương muốn lão làm nô dịch chăm coi khu đào viên, lão đồng ý chứ?
Bộc Lục trợn mắt:
− Lão phu không phải là kẻ làm vÆ°á»n cho ma nữ.
− Lão được như vậy là tốt lắm rồi đó.
− Lão không làm nô dịch cho ma nữ thì ma nữ làm gì được lão chứ?
Bá»™c Lục vừa nói vừa bất ngá» phóng luôn ngá»n đả cẩu bổng xẹt thẳng đến tập kích vào vùng hạ đẳng của Tiêu Thái Ngá»c, đồng thá»i trở bá»™ toan băng mình thoát Ä‘i.
NhÆ°ng tất cả những ý tưởng của lão nhÆ° đã bị Thái Ngá»c Ä‘oán trÆ°á»›c, khi Bá»™c Lục vừa Ä‘á»™ng thân toan thoát chạy thì ngá»n đả cẩu bổng của chính lão đã bắn ngược trở lại, nện luôn vào hai đầu gối.
Bá»™p...
Bánh chè của Bá»™c Lục vỡ nát. Lão khuỵu ngÆ°á»i xuống đất, mặt biến sắc, nhợt nhạt vì Ä‘au Ä‘á»›n.
Thái Ngá»c chấp tay sau lÆ°ng bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Bá»™c Lục. Dung diện của nàng vẫn giữ vẻ thánh thoát của má»™t trang giai nhân tuyệt sắc siêu phàm, nhÆ°ng chính vẻ thánh thoát siêu phàm đó khiến cho vị trưởng lão Cái Bang co rúm ngÆ°á»i lại bởi cảm nhận mình sắp nhận má»™t cái chết vô cùng thảm khốc.
Bộc Lục gượng nói:
(thiếu trang 2 trang 59, 60, - cuốn 3 )
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™