Nông Kính Tôn hỏi Chu Điệp: "Chu Điệp tiểu thư, Ô Tâm Lan là nữ đệ tử xuất sắc nhất Tinh Võ Môn chúng ta, đối với yêu cầu của cô ấy, ý tiểu thư thế nào?"
Chu Điệp đưa đôi mắt đẹp linh lợi đánh giá cả Ô Tâm Lan và Vương Chí Đạo, làm cho Ô Tâm Lan thấy vậy mặt ngọc đỏ lên, cả Vương Chí Đạo cũng có chút xấu hổ, mới hé miệng cười nói: "Rất tốt, ta nhìn ra được, vị tiểu muội tử này rất dũng cảm, nàng có dũng khí tự đề cử, tin tưởng thực lực nhất định không kém, có nàng cùng Vương Chí Đạo hợp tác làm vệ sĩ cho ta, ta sau này càng thuận lợi. Chỉ cần nàng biểu hiện được tốt, tiền công ta sẽ trả như tiêu chuẩn của Vương Chí Đạo, tuyệt đối sẽ không vì nàng là nữ mà có điều thiên vị."
Nông Kính Tôn đứng dậy, trước tiên nói với Chu Điệp: "Chu Điệp tiểu thư, xin lỗi, mời cô ngồi trong chốc lát, ta có lời dặn Ô Tâm Lan. Tâm Lan, ngươi theo ta đến đây!"
Trên đường đi về chỗ ở của Chu Điệp, lần đầu tiên Ô Tâm Lan được ngồi lên xe hơi, vẻ mặt tò mò, đem mọi thứ bên trong xe đều nghiên cứu một lần, tựa như muốn biết cái gì làm cho xe này chuyển động. Ngồi bên cạnh nàng Vương Chí Đạo lại nhắm mắt dưỡng thần, coi như không nhìn thấy động tác của nàng. Mà Chu Điệp ngồi ở ghế trước lại thấy phản ứng của Ô Tâm Lan rất buồn cười, nhưng lại nghĩ đến tình huống chính mình lần đầu tiên ngồi xe hơi, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, mặc cho Ô Tâm Lan lộn xộn.
Tài xế không còn là người Vương Chí Đạo gặp lần trước, mà là một người vóc dáng cao to, Chu Điệp gọi hắn "A Đông!". Gã cao to này so với tài xế trước thì thuận mắt hơn một chút, nhưng vẻ mặt hắn càng thêm trơ như gỗ, từ đầu đến cuối cũng không đổi sắc, càng không nói câu gì.
Náo loạn trong chốc lát, thấy không có ai để ý đến mình, Ô Tâm Lan không khỏi cảm thấy nhàm chán, không nhịn được bèn chọc chọc Vương Chí Đạo hỏi: "Này, sao ngươi không hỏi xem Nông đại thúc dặn dò ta cái gì?"
Vương Chí Đạo hai tròng mắt cũng không thèm mở, tức giận nói: "Ta dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, cần gì phải hỏi! Hắn chắc là phân phó ngươi phải giám sát ta chặt chẽ, phòng ngừa ta xúc động gây chuyện, miễn cho Tinh Võ Môn bị phiền toái, có đúng không?"
Ô Tâm Lan nói: "Cũng không sai biệt lắm, bất quá Nông đại thúc lại dặn ta thêm một câu, vạn nhất ngươi thực sự rước họa gặp chuyện không may, ta lập tức chạy về Tinh Võ Môn báo cáo, để các sư huynh bọn họ nghĩ biện pháp cứu ngươi."
Vương Chí Đạo ha ha cười nói: "Ô cái này thì ta thực không đóan ra được."
Ô Tâm Lan hừ một tiếng nói: "Ngươi cho rằng Nông đại thúc tâm địa sắt đá hả, hắn thực tế rất là quan tâm chúng ta đó."
Xe dừng lại tại một biệt thư phong cách kiến trúc Tây dương, Chu Điệp quay đầu cười nói với hai người: "Đã tới rồi, Vương Chí Đạo, đêm nay ta phải đi Đại Thế Giới dự tiệc, Hoàng Kim Vinh hôm nay tổ chức sinh nhật, ta không thể không nể mặt hắn. Ngươi cùng sư tỷ ngươi trước đi cất hành lý, phòng các ngươi ta đã bảo người chuẩn bị tốt rồi, các ngươi mỗi người một gian."
"Đại Thế Giới?"
"Đúng vậy, vừa mới khai trương không lâu, là địa bàn của Hoàng Kim Vinh, ngươi đã tới qua sao?"
"Không có!"
Vương Chí Đạo thầm nghĩ: "Ở kiếp trước ta đi Đại Thế Giới ít nhất đã chục lần, nhưng Đại Thế Giới ở thời đại này, ta đúng là chưa có tới. Đêm nay nhất định phải đi một chút."
Chu Điệp nói: "Đại Thế Giới chi tiêu rất đắt, lui tới đều là người quyền quý danh tiếng, đối với trang phục rất quan trọng. Các ngươi mặc thế này không vào được Đại Thế Giới. Ta đã bảo quản gia đi làm cho các ngươi một bộ quần áo mới, sẽ rất nhanh mang tới, các ngươi trước hết tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, khi nào quần áo mang tới sẽ bảo các ngươi."
Biệt thự của Chu Điệp rất lớn, trang sức rất phô trương, lộng lẫy xa hoa. So với biệt thự của Vương Chí Đạo ở kiếp trước còn xịn hơn một chút. Ô Tâm Lan chưa từng thấy nơi xa hoa như vậy, hiển nhiên hoa cả mắt. Bởi vậy có thể thấy Nữ hoàng điện ảnh Chu Điệp này cuộc sống thật là giàu có. Bất quá Vương Chí Đạo hoài nghi, căn biệt thự này là Chu Điệp dùng tiền của mình mua, hay là đại gia nào cấp cho nàng?
Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan mỗi người một gian phòng đơn cạnh nhau, chỉ cách nhau một bức tường, diện tích không tính là lớn, nhưng là đầy đủ đồ đạc cần thiết, hơn nữa không phải là đồ thường, chỉ riêng cái vỏ chăn cũng là làm từ loại lụa xa hoa đắt tiền, bên trên còn thêu dệt tinh xảo. Chu Điệp đúng là đãi ngộ Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan rất chu đáo.
Quần áo mới đã sớm được đưa tới, đại khái vì Vương Chí Đạo tuổi còn nhỏ, nên quần áo mới của hắn là một bộ đồng phục sinh viên xám nhạt, cổ áo vuông, khá mỏng, mặc lên người rất mát. Tuy không được là một bộ Tôn Trung Sơn màu trắng như Vương Chí Đạo mơ tưởng, nhưng lại thêm một đôi giày da, lại khoác một chiếc áo gió đồng màu, làm Vương Chí Đạo bản thân có loại cảm giác như mình chính là Hứa Văn Cường đất Thượng Hải.
Ô Tâm Lan quần áo mới chính là một bộ đồ màu vàng nhạt, may rất khéo, lại được thêu hoa rất đẹp. Chu Điệp còn cho người chải tóc lại cho Ô Tâm Lan, trước trán còn dùng lụa tơ tằm buộc lên. Mặc đồ như thế, Ô Tâm Lan từ đầu đến đuôi rực rỡ hẳn lên, nhìn người rất là thanh lệ thoát tục, khiến Vương Chí Đạo nhìn một hồi lâu không rời mắt ra được.
Bất quá, sau khi Chu Điệp mặc trang phục xong đi ra, tầm mắt Vương Chí Đạo lập tức từ trên người Ô Tâm Lan dời đi.
Mị lực của nữ nhân thành thục, thiếu nữ sao so sánh được, nhất là lấy Vương Chí Đạo tâm trí già đời mà nói, Chu Điệp thành thục nữ tính như vậy càng có thể hấp dẫn hắn.
Chu Điệp mặc chính là một chiếc xường xám không tay bó sát người màu đỏ, dáng vẻ gợi cảm uyển chuyển hiển lộ hoàn toàn, đôi chân ngọc mang giày cao gót đi lại làm cặp mông đẫy đà tròn trịa đung đưa nhẹ nhàng, nơi tà áo xẻ lơ đãng lộ ra đùi ngọc da trắng như tuyết lại càng hút mắt, kể cả nữ nhân như Ô Tâm Lan thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, không cần phải nói tới nam nhân như Vương Chí Đạo. Mái tóc được búi cao lên như đuôi ngựa, trên cổ đeo một chiếc vòng thạch anh, vành tai đeo khuyên đá quý, trên hai bàn tay trắng nõn lại mang mấy chiếc nhẫn ngọc, phú quý chói mắt.
Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Khó trách cô cấp bách tìm vệ sĩ, trang phục như vậy, muốn không có nam nhân đến làm phiền cô, vậy hắn không phải là nam nhân bình thường rồi!"
Chu Điệp nghe vậy trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi là có ý tứ gì? Có phải muốn nói ta bị nam nhân làm phiền là do ta tự gây ra?"
Vương Chí Đạo vội nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, ta không phải ý tứ này, ta chỉ là đang khích lệ cô mà thôi. Cô Chu Điệp tuyệt đại phong hoa, mê người phong vận, coi như là Phật tổ cũng phải động tâm mà!"
Lời này tuy làm cho Chu Điệp trên mặt lộ ra nét cười, nhưng lại làm cho Ô Tâm Lan khinh thường chán ghét.
Chu Điệp cười nói: "Được rồi, không nên ba hoa nữa. Chúng ta đi thôi, đến muộn không hay đâu!"
Lái xe vẫn là A Đông mặt không đổi sắc kia, đối với đám Vương Chí Đạo ba người mặc đồ mới vẫn coi như không thấy, vẻ mặt đờ đẫn, giống như đầu gỗ vậy.
Sau khi xe chạy, Chu Điệp nói với Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan: " hai người các ngươi có muốn theo A Đông học lái xe không? Làm như vậy vệ sĩ cho ta càng thuận lợi hơn."
Vương Chí Đạo lờ mời nói: "Cho Ô Tâm Lan học đi, ta đã sớm biết lái xe rồi!"
Chu Điệp nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Ngươi đã biết lái xe?"
"Đương nhiên, có muốn bây giờ ta biểu diễn cho cô xem một chút không?"
Vương Chí Đạo nghĩ thầm, thật sự buồn cười, ngay cả máy bay ta cũng đã lái, cái loại xe Ford đời ơ kìa này sao có thể làm khó được ta?
Chu Điệp suy nghĩ một chút, nói: "Không nên, ngươi bây giờ là vệ sĩ của ta, xe A Đông lái là tốt rồi, ngươi phụ trách bảo vệ ta là được."
Cựu Thượng Hải Đại Thế Giới tại thời đó vô cùng nổi tiếng, chỉ nhìn bề ngoài mà nói, cũng không có dưới Đại Thế Giới được kiến trúc lại ở hậu thế. Nghe nói xuất tiền kiến tạo Đại Thế Giới này chính là một đại thương nhân họ Hoàng. Đáng tiếc chính là, sau khi xây dựng xong, ở trong tay hắn lại không kinh doanh mấy năm, sau lại để cho Hoàng Kim Vinh đoạt lấy.
Hoàng Kim Vinh đem Đại Thế Giới tu sửa thành một nơi ăn chơi siêu cấp, sân khấu biểu diễn, sòng bạc, tiệc rượu không chỗ nào không có. Theo Chu Điệp giới thiệu, Đại Thế Giới còn có một võ đài ngầm, Hoàng Kim Vinh chiêu mộ không ít quyền thủ gắp nơi trên thế giới, cho bọn họ trên lôi đài sinh tử đánh nhau, chuyên dùng máu tanh kích thích đám quyền quý đến đánh bạc.
Nói đến chuyện này, Chu Điệp trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc chán ghét, hiển nhiên rất phản cảm dạng cờ bạc tanh máu này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ms Mèo
Lễ tân gác cửa Đại Thế Giới là bốn người Trung Quốc ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn thấy xe của Chu Điệp, lập tức đồng loạt chạy tới mở cửa cho nàng. Trong đó có một lễ tân rất lễ phép nói: "Chu Điệp tiểu thư, hoan nghênh cô! Hoàng gia đã tới, đang ở bên trong chờ cô đó!"
Chu Điệp ưu nhã xuống xe, chỉ vào Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan nói: "Bọn họ là hai người cận vệ của ta, có thể đi vào cùng ta chứ?"
Lễ tân kia kinh ngạc, đánh giá Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan một lần từ đầu đến chân, gật đầu nói: "Nếu là cận vệ của Chu Điệp tiểu thư, hiển nhiên có thể vào. Mời vào!"
A Đông thân là tài xế nên bị Chu Điệp cho ở ngoài, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan đi theo Chu Điệp cùng nhau vào Đại Thế Giới.
Lần đầu tiên tiến vào một nơi to lớn như thế này, Ô Tâm Lan có chút khẩn trương, theo bản năng nép sát vào người Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo thấy thế, trêu ghẹo nàng nói: "Ô sư tỷ, ngươi không cần khẩn trương như vậy, bên trong này không có yêu ma ăn thịt người đâu, ngươi cứ coi như đang ở Tinh Võ Môn là tốt rồi!"
Ô Tâm Lan nghe vậy xấu hổ mặt ngọc đỏ hồng lên, nhưng thân thể lại dần dần thả lỏng.
Chu Điệp xem ra không phải là người đến sớm nhất, bên trong đã tụ tập đa số danh nhân quyền quý đất Thượng Hải. Nhìn thấy Chu Điệp phong hoa tuyệt đại tiến vào, đại đa số nam nhân đều không tự chủ được mà ngừng nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn vào thân thể uyển chuyển mềm mại của nàng, làm cho đám bạn gái bên cạnh ghen ghét dị thường, tức giận muốn phát hỏa, nhưng cũng chỉ có thể mắng thầm trong bụng.
Chủ nhân yến tiệc hôm nay Hoàng Kim Vinh đang đứng cùng một đám người tán dóc, thấy Chu Điệp tiến vào, liền cùng những người đó đi tới tiếp đón.
Một năm không gặp, Hoàng Kim Vinh vẫn đầu trọc bóng loáng, vóc người càng thêm phát tướng, một thân tây phục thẳng tắp, thoạt nhìn có chút giống như người mẫu. Hắn trước hết cười to nói: "Chu tiểu thư, may là cuối cùng cô tới rồi! Ta mới rồi đang nói chuyện phiếm với mấy người anh em kết nghĩa, nói muốn giới thiệu cô cho bọn hắn làm quen, cô nếu không đến thì đúng là ta mất hết mặt mũi với mấy người anh em kết nghĩa này!"
Chu Điệp trên mặt vẫn duy trì nụ cười mê người, rất lễ độ nói: "Hoàng gia nói quá lời rồi, sinh nhật của ngài, ta sao có thể không đến, làm cho ngài mất mặt sẽ là chuyện rất nghiêm trọng đó."
"Chu tiểu thư thật biết nói đùa!" Hoàng Kim Vinh cười ha ha, chỉ vào hai người mới đến bên cạnh, nói: "Đến đây, Chu tiểu thư, ta giới thiệu cho cô một chút, hai người này là anh em kết nghĩa của ta, hắn là Tam đệ Đỗ Nguyệt Sinh, còn đây là Nhị đệ Trương Khiếu Lâm!"
Đang theo sau Chu Điệp, Vương Chí Đạo nghe vậy lấy làm kinh hãi, cẩn thận đánh giá hai người này vốn cùng Hoàng Kim Vinh đều nổi danh "Trùm lưu manh."
Chỉ thấy Đỗ Nguyệt Sinh tầm vóc trung bình, dáng người gầy yếu, nhìn cũng bình bình thường thường, trên mặt lộ nét cười nhàn nhạt, mặc trường bào màu đen, bên ngoài áo khoác xanh biếc, bộ dáng như một nho sinh. Mà Trương Khiếu Lâm thì rất bưu tráng, lại mặc tây phục rất vừa người, chỉ là ánh mắt nhìn rất âm u tàn nhẫn, làm cho người khác cảm thấy hắn cùng Đỗ Nguyệt Sinh hoàn toàn bất đồng.
Lịch sử truyền thuyết, trong "ba ông trùm Thượng Hải", có một câu nói "Hoàng Kim Vinh tham tài, Trương Khiếu Lâm giỏi đánh, Đỗ Nguyệt Sinh hiểu đối nhân". Câu này nói rõ Trương Khiếu Lâm thằng cha này có chút quyền cước công phu, hắn có thể cùng Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh tề danh định vị, phần lớn là nhờ đánh nhau mà đạt được. Đáng tiếc chính là sau này khi người Nhật Bản công hãm Thượng Hải, hắn ngược lại không bằng được hai người anh em kết nghĩa, đầu hàng Nhật Bản, kết quả không có kết cục tốt. Mà Đỗ Nguyệt Sinh kia, chính là người nổi danh nhất trong ba ông trùm Thượng Hải, mặc dù chỉ là một văn nhược thư sinh, năng lực còn cao minh hơn Hoàng Kim Vinh, Trương Khiếu Lâm, sau này đi lên, trở thành lão đại tuyệt đối của Thượng Hải hắc bang. Hắn rất giỏi về phối hợp quan hệ các phái thế lực trong xã hội đen, lại giỏi xử lý các quan hệ ngầm với giới quân phiệt, giỏi thu vét, thạo phân chia, buôn bán nha phiến, mở sòng đánh bạc, lung lay nhân vật thượng tầng, danh nhân quyền quý, mượn sức đề tăng địa vị chính mình.
Nhưng mà làm cho người đời đều cảm thấy kỳ lạ chính là một người như vậy, lại có lòng yêu nước rõ ràng, khi Nhật Bản phát động Xâm Hoa chiến tranh, hắn tích cực ủng hộ kháng Nhật, vì kháng Nhật sẵn sàng quyên tặng phần lớn tài sản cùng nhu yếu phẩm. Sau khi Nhật Bản công hãm Thượng Hải, vì muốn mượn sức hắn, đối với hắn rất tốt, nhưng hắn lại kiên trì không đầu hàng Nhật Bản, thà rằng vứt bỏ tất cả rời khỏi Thượng Hải. Loại khí tiết này của hắn rất được người đời tán thưởng.
Đỗ Nguyệt Sinh luôn luôn duy trì một bộ dáng tao nhã lịch sự, lễ phép bắt tay Chu Điệp, nói: "Chu tiểu thư đại danh, ta Đỗ Nguyệt Sinh sớm đã nghe thấy. Không những như vậy, tất cả các phim Chu tiểu thư đóng ta đều đã xem. Bây giờ được gặp ta lại càng sùng bái Chu tiểu thư đó!"
Chu Điệp mỉm cười nói: "Đỗ tiên sinh thật biết nói đùa mà!"
Hoàng Kim Vinh lúc này mới chú ý tới hai người Ô Tâm Lan cùng Vương Chí Đạo, có chút kỳ quái hỏi: "Chu tiểu thư, hai vị đứng sau cô là ai, ta nhìn hơi quen mặt?"
Chu Điệp giới thiệu nói: "Hai người này là ta mời làm vệ sĩ, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, bọn họ đều là đệ tử Tinh Võ Môn. Hoàng gia cảm thấy quen mặt, có thể là đã từng gặp qua ở Tinh Võ Môn."
"Tinh Võ Môn?" Hoàng Kim Vinh suy nghĩ một chút, đột nhiên một tay chỉ vào Vương Chí Đạo, một tay tự vỗ lên cái đầu trọc của mình, nói: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên tiểu tử đã bẻ gãy một chân một tay võ sĩ Nhật Bản, ta nhớ kỹ rồi, gặp ngươi một lần rồi!"
"Hoàng gia trí nhớ thật tốt, nhưng ta tên là Vương Chí Đạo, cũng không phải là tiểu tử!" Vương Chí Đạo bình tĩnh nói.
"Tinh Võ Môn đệ tử?" Trương Khiếu Lâm nghe vậy bèn đánh giá Vương Chí Đạo từ trên xuống dưới một lúc, đối với Ô Tâm Lan một nữ đệ tử Tinh Võ Môn lại coi như không nhìn thấy, hắn nói: "Tinh Võ Môn đệ tử, chính là đồ đệ được Hoắc Nguyên Giáp dạy dỗ, nghe nói đồ đệ Hoắc Nguyên Giáp đánh cũng rất giỏi hả! Ta cũng có một người vệ sĩ, là đệ tử Thiếu Lâm, ta giới thiệu cho các ngươi biết nhau, A Lục!"
Phía sau Trương Khiếu Lâm có một tên chừng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc rất được, lập tức đi lên, hướng Vương Chí Đạo vươn tay phải nói: "Xin chào, ta là Thạch Lục, là Thiếu Lâm đệ tử, rất vui được biết ngươi!"
Vương Chí Đạo nhìn thấy bàn tay hắn vừa to lớn lại vừa rắn chắc, vết chai lại dầy dị thường, hiển nhiên là là tập luyện vài tầng công phu Thiết Sa Chưởng, trong lòng liền hiểu rõ hắn bày ra chủ ý gì. Bèn cười thầm trong lòng, bất động thanh sắc, chìa tay phải cùng Thạch Lục bắt tay.
Quả nhiên, mới vừa nắm bàn tay Thạch Lục, Vương Chí Đạo lập tức cảm thấy Thạch Lục phát kình siết lại, tựa hồ muốn đem bàn tay hắn bóp nát.
Nhưng là bàn tay Vương Chí Đạo sao có thể để cho hắn bóp nát dễ dàng như vậy. Vương Chí Đạo một năm qua cũng luyện chỉ lực không ít. Vương Chí Đạo cho rằng, lực lượng toàn thân mặc dù rất trọng yếu, nhưng là cường hóa lực lượng mười ngón tay, luyện thành ngón tay giống như sắt thép, cũng là phi thường quan trọng khi đánh nhau. Phương pháp tập luyện chỉ lực của Vương Chí Đạo rất đơn giản, hắn rất tín nhiệm nguyên tắc rèn luyện sức lực "từ từ gia tăng áp lực". Đối với rèn luyện ngón tay, hắn chỉ dùng một cách, đó là trồng cây chuối trên các đầu ngón tay, đầu tiên là dùng mười ngón thong thả chống đẩy hít đất, sau khi có sức lực nhất định thì chuyển thành trồng cây chuối, rồi cuối cùng giảm số ngón tay, lại gia tăng số lần. Sau có thể làm đến mức tùy ý dùng đầu ngón tay cũng có thể trồng cây chuối nâng người lên được hơn ba mươi lần, cường độ ngón tay đã vô cùng lớn. Vương Chí Đạo một năm qua cơ hồ ngày nào cũng bình tĩnh tập luyện phương pháp này, mặc dù còn chưa đạt được chỉ lực kinh người như ở kiếp trước, nhưng là tỷ thí lực nắm tay, trong Tinh Võ Môn mạnh hơn hắn, ngoài một đôi thiết chưởng Lưu Chấn Đông, cũng chỉ có Ưng trảo vương Trần Tử Chính.
Vương Chí Đạo tin tưởng rằng, lực bóp tay của Thạch Lục không thể mạnh hơn được Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính, nên mới bắt tay hắn không hề sợ hãi. Huống chí, Vương Chí Đạo hiểu được làm sao để phát huy tốt nhất lực lượng ngón tay. Hắn sau khi cùng Thạch Lục bắt tay, lực lượng tập trung tới các đầu ngón tay, dùng lực bóp xuống, ngón tay giống như móc sắt móc vào bàn tay Thạch Lục.
Chưa quá năm giây đồng hồ, Thạch Lục đã không thể chịu được, đau đến mức trên trán đổ ra từng giọt mồ hôi to, nửa điểm khí lực cũng không vận nổi. Vương Chí Đạo lúc đó mới buông lỏng tay, cười nói: "Tay ngươi thủ chưởng rất có lực, lĩnh giáo!"
Mọi người ở đây trừ Chu Điệp và Ô Tâm Lan, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc, nhất là Trương Khiếu Lâm, hắn vốn là định làm xấu mặt Vương Chí Đạo, sau đó lại hướng tới Chu Điệp đề cử người của mình làm vệ sĩ cho nàng, cho nên mới giới thiệu Thạch Lục gặp gỡ Vương Chí Đạo. Thật không ngờ được, Vương Chí Đạo một thiếu niên mới khoảng mười sáu tuổi, lực lượng nắm tay rõ ràng mạnh hơn so với Thạch Lục vốn mười năm tu luyện Thiết Sa Chưởng.
Trương Khiếu Lâm cảm thấy cực kỳ mất mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Lục một cái, rồi âm âm nói với Vương Chí Đạo: "Tiểu huynh đệ công phu thật không tệ, ở chỗ này ba huynh đệ chúng ta có một võ đài ngầm, không biết tiểu huynh đệ có hứng thú gia nhập hay không?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ms Mèo
Trương Khiếu Lâm vừa nói ra, Chu Điệp không tự chủ được nhăn đôi mi thanh tú, lên tiếng nói: "Trương tiên sinh, Vương Chí Đạo là ta thật vất vả mới mời được hắn làm vệ sĩ, ngài sao có thể cho hắn đi đánh võ đài ngầm? Nếu như Trương tiên sinh là bị Vương Chí Đạo nói năng đắc tội, ta đây nguyện ý thay hắn xin lỗi ngài, xin ngài đại nhân đại lượng, tha thứ hắn còn nhỏ, không hiểu sự tình."
Chu Điệp vừa nói như vậy, mọi ngươi đều biết Chu Điệp rất mất hứng.
Hoàng Kim Vinh trong lịch sử, ngoại trừ là tham lam tài vật, cũng nổi danh háo sắc. Chu Điệp là hắn thật vất vả mới mời tới được, sao có thể để nàng mất hứng. Lập tức Hoàng Kim Vinh hung hăng trừng mắt nhìn Trương Khiếu Lâm một cái, lại cười ha ha, nói với Chu Điệp: "Chu tiểu thư, xin đừng hiểu lầm. Lão Nhị chỉ là bản tính thích võ, thấy tài mới động tâm, cũng không có ý tứ khác. Chu tiểu thư nếu không muốn, lão Nhị cũng tuyệt đối không đả động tới Vương Chí Đạo, cô có thể yên tâm!"
Chu Điệp nghe vậy cảm ơn nói: "Hoàng gia nếu nói như vậy, tôi đây xin cám ơn."
Hoàng Kim Vinh đang muốn mời Chu Điệp ngồi xuống, chợt thấy một đám người vội vã đi tới, dẫn đầu là một người tác phong công tử, mặc tây phục đắt tiền rất chỉnh tề, tướng mạo cũng không tệ, đáng tiếc lại bị thọt chân. Người còn chưa đến nơi, đã nghe hắn gọi reo lên: "Chu Điệp tiểu thư, rốt cuộc lại gặp được cô rồi. Từ sau hôm trước từ biệt, ta hai ngày nay ăn cơm uống nước, không lúc nào là không nhớ kỹ dung nhan tiếng cười của cô!"
Chu Điệp nhìn thấy người què này, vẻ mặt có chút bối rối, miễn cưỡng lộ ra tươi cười nói: "Viên đại công tử, xin chào!"
Viên đại công tử, lại là Viên đại công tử, không phải là gã Viên đại công tử bị mình chém chết ở kiếp trước chứ?
Vương Chí Đạo nhìn ra được, Chu Điệp rất không thích Viên đại công tử này, nhưng lại cũng không dám đắc tội hắn. Phỏng chừng Viên đại công tử này cũng là một đại nhân vật, khẩu khí lỗ mãng, rõ ràng thấy được Chu Điệp không thích hắn, nhưng vẫn lì lợm đi đến gần. Nói không chừng chính là vì Chu Điệp không chịu được hắn làm phiền, nên mới đến Tinh Võ Môn tìm mình làm vệ sĩ.
Nếu như Chu Điệp thật là do Viên đại công tử làm phiền, mới tìm mình làm vệ sĩ, như vậy sau này Viên đại công tử nhất định là địch nhân của mình. Hai kiếp trước sau, đều là Viên đại công tử, Vương Chí Đạo trong lòng có một cảm giác rất quái dị.
Viên đại công tử này xem ra rất có lai lịch, rõ ràng là chạy đến giành phụ nữ của Hoàng Kim Vinh, nhưng Hoàng Kim Vinh chỉ là hơi nhăn mặt một chút, lập tức chuyển thành bộ mặt tươi cười giả dối, ha ha cười nói: "Là Viên đại công tử sao, không nghĩ tới người cũng biết Chu tiểu thư."
Viên đại công tử cũng không thèm liếc mắt tới Hoàng Kim Vinh, trong mắt hắn tựa hồ chỉ có Chu Điệp, hắn vội tiến lên, vươn hai tay như muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Chu Điệp.
Chu Điệp không ngờ hắn trước mặt nhiều người lại to gan lớn mật như vậy, không khỏi cả kinh trong lòng, theo bản năng lùi về sau một bước.
Bóng người chợt lóe, chính là Vương Chí Đạo tiến lên trước mặt Chu Điệp, cản trở tầm mắt Viên đại công tử cùng Chu Điệp.
Viên đại công tử không ngờ còn có người có dũng khí ngăn cản hắn, hai tay đang vươn ra phải dừng lại. Sau khi nhìn Vương Chí Đạo một cái, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Tiểu tử, ngươi là ai?"
Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: "Ta là vệ sĩ của Chu Điệp tiểu thư, xin mời vị Viên đại công tử này chú ý một chút cử chỉ của mình, không nên tùy tiện động thủ động cước, làm Chu Điệp tiểu thư sợ hãi."
Viên đại công tử nghe vậy ngẩn người ra, quay đi quay lại, thấy ai cũng lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn hắn, cho dù hắn mặt dày, cũng không khỏi cảm thấy chút xấu hổ, vội nói xin lỗi: "Xin lỗi, rất xin lỗi! Ta chỉ đúng là ngưỡng mộ Chu Điệp tiểu thư quá sâu sắc, nhìn thấy Chu Điệp tiểu thư tâm tình có chút không kìm hãm được, nên mới có điểm thiếu sót như vậy. Nếu ta nãy giờ làm Chu Điệp tiểu thư thật sự sợ hãi, vậy ta nguyện ý hướng tới Chu Điệp tiểu thử bồi tội, xin Chu Điệp tiểu thư tha thứ đừng để tâm nữa."
Sau khi đã nói ra những lời này, vẫn thấy Vương Chí Đạo đứng che ở trước người Chu Điệp. Vương Chí Đạo mặc dù mới 16 tuổi, nhưng thân thể đã phát dục, cao lớn so với người lớn cũng không sai biệt lắm, đứng ở đó làm Viên Đại công tử không nhìn được Chu Điệp.
Viên đại công tử không khỏi nhíu mày, tâm trạng bực tức nói: "Vị này, ngươi có thể nhường một chút được không, để ta cùng Chu Điệp tiểu thư nói chuyện!"
"Ngươi yên tâm, Chu Điệp tiểu thư tai rất bình thường, người nói như vậy, nàng nghe được."
Vương Chí Đạo cũng không biết tại sao thấy rất phản cảm với Viên đại công tử này, nên quyết định chủ ý không cho hắn tiếp xúc Chu Điệp.
Viên đại công tử mặt lạnh đi, mặt vừa lạnh đã có một người hầu sau lưng hắn hiểu ý tiến lên, một chưởng chụp đến trên vai trái Vương Chí Đạo, quát: "Tiểu tử, Viên Đại công tử cùng Chu Điệp tiểu thư nói chuyện, không đến phần ngươi xen vào, xin mời..."
Một tiếng thét thảm, lời nói chưa xong đã bị cắt đứt. Chính là Vương Chí Đạo chìa tay chế trụ cổ tay người hầu đang chụp lên vai trái hắn. Bàn tay vặn một cái, cánh tay tên hầu kia không tự chủ được bị vặn tới sau lưng, hai đầu gối không tự chủ được cũng quỳ xuống, khớp xương tay muốn gãy, đau đớn làm hắn không thể nói nên lời.
"Hay cho một chiêu Ưng trảo cầm nã thủ!" Theo một tiếng khen, đã có hai người đi tới, hiển nhiên là bị chuyện này hấp dẫn. Thanh âm rất quen thuộc, Vương Chí Đạo nhìn lại hai người kia, hóa ra chính là người hắn đã từng gặp một năm trước ở Mộng ảo quán bar, chính là ông chủ quán Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú.
Hai người đều là thẳng tắp một thân tây phục đắt tiền, Thái Gia Dương màu xám, Chu Quốc Phú màu trắng. Tiếng khen kia chính là của Chu Quốc Phú.
Chỉ nghe Chu Quốc Phú nói: "Vương huynh đệ, chúng ta lại gặp. Xem ra thực lực của ngươi tiến bộ rất nhiều, chiêu thức Ưng trảo cầm nã thủ ấy có phải là học được từ Ưng trảo vương Trần Tử Chính hay không?"
"Ưng trảo công không nhất định chỉ có một mình Trần Tử Chính sư phụ biết, cầm nã thủ cũng không nhất định phải Ưng trảo mới có", Vương Chí Đạo buông tên người hầu ra, lấy võ thuật lễ tiết thời đại này hướng Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú ôm quyền nói: "Chu đại ca, ông chủ Thái, đã lâu không gặp, đã lâu rồi!"
"Nói rất đúng, quyền pháp Trung Quốc lưu phái nhiều không kể hết, cơ hồ mỗi môn phái đều có cầm nã thủ, không nhất định chỉ Ưng trảo mới có!" Chu Quốc Phú nói: "Chứng kiến Vương huynh đệ công phu tiến bộ rất nhiều, ta không khỏi có chút động tâm. Vương huynh đệ, có cơ hội nói, chúng ta giao hữu luận bàn một chút nhé!"
Thái Gia Dương ha ha cười, trước hết hướng Chu Điệp chào một câu, sau đó cười nói với Vương Chí Đạo: "Vương huynh đệ, lần trước cùng ngươi đánh cuộc bị thua, ta rất lo lắng ngươi tới quán bar của ta ăn uống hết sạch mọi thứ. Không ngờ ngươi đi lại không quay lại, làm cho ta phí công lo lắng đó!"
Chu Quốc Phú đi tới trước mặt Vương Chí Đạo, nhìn một chút đám người đi theo Viên đại công tử, lờ mờ hỏi: "Thế nào, có người tìm Chu Điệp tiểu thư phiền toái hay sao? Vương huynh đệ, có muốn ta cùng ngươi thu thập đám người này?"
Vương Chí Đạo còn chưa có trả lời, Thái Gia Dương nói ngay: "Quốc Phú, ngươi đang nói cái gì thế? Đây là địa bàn của Thanh bang, huống chi có Hoàng gia cùng huynh đệ ở đây, loại sự tình này để cho ngươi xuất đầu sao? Ha ha, Hoàng gia, cháu nói có đúng không?"
Từ lúc Viên đại công tử cùng Vương Chí Đạo xung đột đến giờ, Hoàng Kim Vinh cùng đám người bọn họ đều cực kỳ bình tĩnh, trước mắt mọi chuyện xảy ra đều coi như không nhìn thấy, không ngăn cản cũng không nói gì. Lúc này bị Thái Gia Dương làm rõ, Hoàng Kim Vinh không khỏi cười khổ, thở dài nói: "Thái hiền chất, ngươi từ trước đến nay vẫn thế, một chút cũng không có thay đổi hả! Bất quá Viên đại công tử là khách quý của chúng ta, chuyện của hắn không phải chúng ta có thể quản được, ngươi hay là không nên xen vào việc của người khác đi!"
"Hả, Viên đại công tử?" Thái Gia Dương vẻ mặt ngạc nhiên, cha hắn cùng Hoàng Kim Vinh rất có giao tình, hơn nữa hắn đi tây phương du học, học thức cùng ăn nói rất tốt, rất được Hoàng Kim Vinh xem trọng. Mà đối với Hoàng Kim Vinh, Thái Gia Dương lại càng hiểu rõ hơn ai hết. Ở Thượng Hải, Thanh bang hoành hành bá đạo, Hoàng Kim Vinh thân là ông trùm Thanh bang, lại càng quyền lực thông thiên, không chuyện ác nào không dám làm. Ở Thượng Hải chỉ có người sợ hắn, chưa khi nào hắn sợ người. Ngay cả người nước ngoài cũng phải nể mặt Hoàng Kim Vinh, không dễ dàng đối địch với hắn.
Thái Gia Dương càng biết, Hoàng Kim Vinh tham tài mê sắc, đối với Chu Điệp phi thường thèm muốn, nằm mơ cũng muốn đem Chu Điệp chiếm làm của riêng. Ở Thượng Hải, cơ hồ tất cả mọi người đều biết dã tâm của hắn với Chu Điệp, làm cho rất nhiều người cũng có tình ý với Chu Điệp đều phải thôi đi, chưa người nào dám có chủ ý với phụ nữ được Hoàng Kim Vinh coi trọng. Nhưng riêng Viên đại công tử này, Thái Gia Dương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được rõ, hắn là đến vì Chu Điệp, nhưng hành động rõ ràng rành rành như vậy, Hoàng Kim Vinh tự nhiên lại coi như không nhìn thấy, còn thể hiện ra bộ dáng không dám đắc tội với hắn. Viên đại công tử này rốt cuộc là ai?
Què chân, họ Viên, ngay cả Hoàng Kim Vinh cũng không dám đắc tội? Thái Gia Dương đối với thế cục trong nước hiểu rất rõ, tâm niệm vừa chuyển lập tức đoán được ra Viên đại công tử này là ai. Hắn không tự chủ được thốt ra nói: "Vị này chẳng lẽ là Viên Khắc Bình Viên đại công tử hay sao?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ms Mèo
Một tiếng nói âm âm vang lên: "Nếu biết là Viên đại công tử thân phận, còn không mau tránh ra, chuyện của Viên đại công tử các người sao có thể nhúng tay?"
Người vừa nói cũng là một người đứng sau Viên đại công tử, bất quá người này thân phận có chút bất đồng so với tên người hầu vừa bị Vương Chí Đạo một chiêu đánh bại, ít nhất hắn mặc tây phục trên người cũng rất khí phái, vóc người cao, tư thế đỉnh đạc, đứng ở đó ổn định giống như núi cao, không có chút trạng thái mất tự nhiên nào, bởi vậy có thể thấy được người này là một cao thủ, không phải là ngoại gia cao thủ, mà thuộc về nội gia cao thủ coi trọng lực lượng tổng thể toàn thân.
Hai mắt rất có thần, bất quá lại có chút âm hiểm, ít nhất Vương Chí Đạo nhìn hắn tươi cười chắc là mười phần cười gian. Người này bản tính nhất định là một tiểu nhân âm hiểm xảo trá.
Chu Quốc Phú có lẽ cũng nhìn ra người này không dễ chơi, nhưng hắn không phải là dạng người mát tính, nghe vậy lập tức hướng về người nọ hỏi ngay: "Ta nếu nhất định phải nhúng tay vào, ngươi sẽ làm gì đây?"
"Quốc Phú, không nên kích động! Viên đại công tử này ngươi không thể đắc tội!" Thái Gia Dương nhẹ nhàng kéo ống tay áo, khuyên nhủ Chu Quốc Phú.
Cùng lúc đó, Vương Chí Đạo sau áo cũng bị người nhẹ nhàng kéo kéo, lại nghe Chu Điệp thấp giọng nói với hắn: "Vương Chí Đạo, ngươi đừng xằng bậy, Viên đại công tử này chúng ta đắc tội không nổi, hay là để ta ra xử lý cho."
Đứng một bên Chu Điệp, Ô Tâm Lan cũng thấp giọng nói: "Vương Chí Đạo, Nông đại thúc cấm ngươi đừng gây chuyện, ngươi tốt nhất đừng xúc động!"
Vương Chí Đạo lạnh lùng hỏi: "Viên đại công tử này chính là con Viên Thế Khải Viên đại tổng thống sao?"
Chu Điệp giật mình hỏi: "Ngươi biết hắn sao?"
Vương Chí Đạo hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: "Hắn có phải là người làm phiền cô?"
"Ừ, hắn muốn yêu cầu ta tới phủ đệ của hắn, nói là muốn lấy ta làm vợ bé, ta cự tuyệt hắn, nhưng là hắn không có chịu thôi, vẫn quấn lấy ta."
"Ta đây hỏi cô lần nữa, cô mời ta đến, có phải để ta bảo vệ cô hay không?"
"Đúng vậy, nhưng là..."
"Đúng là được, không có nhưng là gì hết, chuyện này để ta xử lý đi, cô không nên lên tiếng, ở một bên nhìn là được."
"Chu Điệp tiểu thư!" lại là Viên đại công tử kia lên tiếng, hắn bỏ qua Vương Chí Đạo, nói với Chu Điệp: "Ta ngày mai sẽ quay về Nam Kinh, muốn mời cô cùng đi với ta, muốn cô nhất định phải đáp ứng ta. Trở về Nam Kinh, ta sẽ đãi ngộ cô tốt nhất, để cô là vợ bé được ta sủng ái nhất..."
"Xin lỗi, Viên Tổng thống Viên đại công tử có đúng không?" Vương Chí Đạo cắt ngang lời hắn, nói: "Chu Điệp tiểu thư nói, nàng sẽ không theo ngươi đi, lại càng không chịu làm vợ bé của ngươi, mời ngươi quên đi! Nên tỏ ra phong độ của Viên đại công tử, không nên quay lại làm phiền Chu Điệp tiểu thư nữa."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều giật mình. Hoàng Kim Vinh ba huynh đệ đều thầm than Vương Chí Đạo không biết trời cao đất rộng, dám nói vậy đối với Viên đại công tử mà ngay cả bọn họ cũng không dám đắc tội.
Viên đại công tử mặt trầm hẳn xuống nói: "Ngươi nếu biết ta là ai rồi, còn dám nói với ta như vậy?"
"Ngươi là Viên Tổng thống Viên đại công tử sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là Thái tử? Coi như là Thái Tử, cũng không thể bắt buộc một dân nữ không đồng ý trở thành vợ bé của ngươi. Viên đại công tử, đừng quên, bây giờ là thời Dân quốc, một thiên hạ này do nhân dân đều làm chủ, không phải ngươi muốn cái gì được cái đó!" Vương Chí Đạo nói không chút khoan nhượng.
Viên đại công tử không nói nhảm với Vương Chí Đạo nữa, lùi bước về sau, lạnh lẽo nói: "Vương Bảo Lực, tiểu tử này giao cho ngươi đó!"
Lời vừa nói ra, cao thủ nội gia quyền vừa bị Vương Chí Đạo nhận định gian trá tiểu nhân kia liền đứng ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo nói: "Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, lập tức hướng Viên đại công tử xin lỗi, sau đó rời khỏi chỗ này. Nếu không, đợi ta ra tay rồi, ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng không kịp đâu."
"Cầu xin tha thứ, trong từ điển của ta không có chữ này. Ta lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai cầu xin tha thứ?" Vương Chí Đạo biết lúc này tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế, nếu không đối phương sẽ càng thêm không e ngại gì. Vì vậy điều chỉnh tâm thế, sát khí tụ tập, không gian tức thì tràn ngập khí tức tanh máu.
Nói chung, khí thế là một dạng biểu hiện, lấy một người tích lũy kinh nghiệm nhân sinh, quyền cao chức trọng lâu ngày trên người tự nhiên hiển lộ một loại khí thế không giận mà uy. Mà sát khí là một khí thế khiếp người một sát thủ thực sự tài năng mới có thể nuôi dưỡng được. Một chiến sĩ từ chiến trường tanh máu trở về, hoặc một sát thủ chuyên nghiệp giết người như ma, trên người đều có một loại khí thế dọa người như thế, khi trên người bọn hắn sát khí đã lộ ra, dù cách nhau một ngọn núi, người bình thường vẫn cảm thấy dựng tóc gáy.
Dạng khí thế như vậy, thực là không thể mà cũng không có khả năng cố ý giả vờ.
Nhưng Vương Chí Đạo lại khác, hắn tại cuộc đời này mặc dù kinh nghiệm không nhiều, cũng chưa từng giết người, nhưng kinh nghiệm từ kiếp trước của hắn đã trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử, là lính trinh sát, để hoàn thành nhiệm vụ, hắn lại càng không thể không giết rất nhiều địch nhân. Loại kinh nghiệm đáng sợ này làm cho hắn ở kiếp trước có dạng khí thế ít người dám đối mặt. Chuyện tốt khó cầu, chính là khi hắn chuyển thế, loại khí thế cùng trí nhớ vẫn cùng theo hắn. Cho nên loại khí thế chấn tâm người khác tự nhiên biểu hiện ra trên người hắn.
Không khí ấm áp bỗng phảng phất như lạnh đi, sát khí tanh máu chấn tâm người khác phát lộ ra, làm Vương Chí Đạo trong tích tắc dường như biến thành một người khác, chính là một tử thần chuyên đòi mạng người.
Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh, Trương Khiếu Lâm đám hắc đạo đầu lĩnh đều cảm thấy kinh ngạc, loại khí thế này của Vương Chí Đạo làm bọn họ tưởng có sát thủ đến giết, theo bản năng lui về sau, đám vệ sĩ của bọn họ không tự chủ được cũng tiến lên.
Chu Quốc Phú đang lo lắng không biết có nên xuất đầu hỗ trợ hay không, lại đem ý niệm này nuốt xuống, hắn lần nữa cảm giác Vương Chí Đạo này càng ngày càng làm hắn thấy sâu không thể lường, không thể nắm bắt được.
Mà Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan, đang muốn bất chấp tất cả tới can ngăn Vương Chí Đạo xung đột cùng Viên đại công tử, lại càng hoảng sợ, nhìn bóng lưng Vương Chí Đạo giống như tử thần, một chữ cũng không nói nên lời.
Đang cùng Vương Chí Đạo đối diện, Vương Bảo Lực chính là cảm thụ được sâu sắc nhất sát khí của Vương Chí Đạo, hắn vốn đang nghĩ rằng Vương Chí Đạo chỉ là một gã trẻ ranh cứng đầu mới xuất môn, cho nên mới cậy sức xông tới Viên đại công tử, cho dù công phu cao tới đâu, cũng không có khả năng là đối thủ của một lão giang hồ thân kinh bách chiến như hắn, đang nghĩ muốn trước mặt Viên đại công tử biểu hiện ra một phen. Nhưng là bây giờ xem ra, Vương Chí Đạo này một gã trẻ ranh so ra còn muốn hơn hắn một lão giang hồ, ít nhất loại khí thế này của hắn, không một gã mới xuất môn nào có thể có được.
Tuy là trong lòng có xuất hiện chút hối hận, nhưng là trước mắt Viên đại công tử, Vương Bảo Lực tuyệt đối không thể lùi bước, nếu không hắn khó có thể tiếp tục ở trong đám thủ hạ của Viên đại công tử.
Cho nên, Vương Bảo Lực hai mắt trừng trừng, miễn cưỡng bức ra sát khí đối địch với khí thế chấn tâm của Vương Chí Đạo, cước bộ từ từ tiến về phía Vương Chí Đạo.
"Dừng tay!" Hai người còn chưa ra tay, một thanh âm bình thản đã ngăn trở động tác bọn họ.
Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, nhìn về hướng người vừa lên tiếng kia.
Đó chính là người vẫn đứng sát bên người Viên đại công tử, thoạt nhìn vóc dáng bình thường, nhìn không có gì đặc biệt, làm cho người ta lầm tưởng hắn chỉ là một người hầu bình thường của Viên đại công tử. Nhưng là hắn vửa phát ra thanh âm, khí thế bất phàm lập tức hiển lộ ra, chẳng những triệt tiêu sát khí động tâm của Vương Chí Đạo, còn đem hóa giải hết hào khí của Vương Chí Đạo cùng Vương Bảo Lực đang bạt kiếm giương cung.
Cao thủ, đúng là một nhân tài cao thủ chân chính, tuyệt không dưới Hoắc Nguyên Giáp cùng Trần Chân. Thủ hạ Viên đại công tử, đúng là ngọa hổ tàng long! Vương Chí Đạo trong lòng âm thầm giật mình.
Nếu như nói, Hoắc Nguyên Giáp chính là một loại dân tộc đại nghĩa khí thế, Trần Chân chính là khí thế một dũng giả vô úy, thì người này khí thế lại rất ôn hòa, giống như nước bình tĩnh tự tại, lại có chút như đạo gia thanh tĩnh vô vi, nhưng lại hóa giải được đao quang kiếm ảnh khí thế.
"Trần sư phụ!" Viên đại công tử trong lòng rất mất hứng, "Phụ thân chỉ là cho ngươi đến bảo vệ an toàn cho ta, chuyện riêng của ta ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào!"
Họ Trần? Vương Chí Đạo lập tức đem cao thủ võ thuật họ Trần thời Dân quốc tìm tòi thử một lần, đầu tiên nghĩ đến chính là đại danh đỉnh đỉnh võ thuật thánh địa Trần Gia câu(1). Chẳng lẽ Trần sư phụ này là cao thủ Thái Cực quyền xuất thân từ Trần Gia câu hay sao?
---------------------
Chú thích:
(1) - Trần Gia Câu Thái Cực Quyền: một hệ phái Thái Cực Quyền nổi tiếng của nhà họ Trần ở Trần Gia Câu, nằm bên một nhánh sông nhỏ nối với sông Hoàng Hà. Tục truyền cao thủ Trần gia nhìn nước xoáy hỗn độn trên con sông nhỏ này mà hình thành ra phong cách Trần gia Thái Cực.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ms Mèo
Vị cao thủ Trần sư phụ này coi như không nhìn thấy vẻ bất mãn của Viên đại công tử, ngữ khí bình tĩnh nói: "Viên đại công tử, cha ngươi khi để ta phụ trách an toàn của ngươi ở Thượng Hải, đã đáp ứng ta rằng, một khi phát sinh ra chuyện tình uy hiếp đến sự an toàn của công tử, mọi việc đều phải do ta làm chủ, ta nói cái gì ngươi cũng không thể cự tuyệt. Bây giờ ta xin mời Viên đại công tử lập tức rời khỏi chỗ này, để ta bảo vệ ngươi trở về chỗ ở đi!"
Viên đại công tử nghe vậy rất là kinh ngạc, nhìn Vương Chí Đạo một chút, giọng khó tin nói: "Trần sư phụ, ngươi đang nói đùa à! Chỉ bằng hắn một người, có thể uy hiếp an toàn của ta?"
"Không phải hắn!" Trần sư phụ giọng nói vẫn bình thản trầm tĩnh, "có một đám sát thủ đã trà trộn vào đây, ta có thể cảm giác được sát khí của bọn họ. Mặc dù không biết chúng nhằm vào ai, nhưng để tránh cho vạn nhất, Viên đại công tử hay là xin nghe ta, mau rời khỏi chỗ này, trở về công trạch đi!" (1)
Lời này vừa ra, đám người hầu của Viên đại công tử cùng bọn người Hoàng Kim Vinh đều không tự chủ được, trở nên khẩn trương, thậm chí có vài vệ sĩ còn rút súng lục ra, cảnh giác nhìn bốn phía. Súng lục chỉ là khẩu pạc-hoọc, mặc dù cổ lỗ sĩ, nhưng lực sát thương cũng không phải là thân thể bình thường có thể chịu đựng được.
Vương Chí Đạo biết cao thủ chân chính như Trần sư phụ, cảm giác cũng rất nhạy cảm, hắn nói có sát thủ trà trộn tiến vào, hẳn là nhất định không sai. Vì vậy lập tức thấp giọng nói với Ô Tâm Lan phía sau: "Ô sư tỷ, nghe ta dặn đây, đợi lát nữa khi ta nói các người đi, ngươi lập tức che chở cô Chu Điệp rời khỏi đây, ta sẽ ở sau đoạn hậu cho các ngươi. Ra cửa liền lập tức lên xe rời đi"
Nhìn thấy Vương Chí Đạo ngữ khí nghiêm túc ít thấy, Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đều không tự chủ được mà gật đầu.
Lại nghe Vương Bảo Lực cười to một tiếng: "Trần Phát Học, không phải ngươi đang cố ý giúp tiểu tử này đấy chứ? Nơi đây là Thanh bang địa bàn, Thanh bang ba vị đương gia cũng đang ở đây, sao dám có sát thủ đến gây sự? Ngươi đừng nói láo dọa người, làm ta sợ hãi..."
Chưa thấy trả lời, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười to nói: "Viên đại công tử, nguyên lai là người ở chỗ này sao, Sơn Khẩu tiên sinh cho ta tìm người thương lượng lại một chút chuyện ngày hôm qua đang nói, ồ, sao các ngươi lại làm gì? Lại còn rút súng ra? Là ai như vậy, có mắt không tròng, dám đắc tội Viên đại công tử?"
Người đến là một người mập mạp nhìn cum cúp như chó, hắn vốn nhìn thấy Viên đại công tử lòng đầy vui mừng, nhưng khi đến gần lại phát hiện ra mọi người thần sắc không đúng, có vệ sĩ lại còn rút súng ra, không khỏi ngạc nhiên, bước chân không tự chủ được ngừng lại.
"Cẩn thận!"
Trần Phát Học bỗng hô lên cảnh cáo. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, một thanh phủ đầu(2) đột nhiên bay tới, “chát” một tiếng bổ ngập vào sau ót gã mập kia.
Não tương cùng máu tươi cùng bắn ra, gã mập vẻ mặt kinh ngạc, con mắt trợn trừng khó hiểu, ngã xuống.
Ở đây những người chưa từng chứng kiến cảnh tượng tanh máu này đều kinh sợ hét lên, cả Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan cũng hòa tiếng thét chói tai.
Một bóng người chợt hiện ra đi tới, một tay rút ra cây phủ đầu đang cắm trong ót gã mập, thổi lên lưỡi búa còn dính máu tươi, lạnh lùng cười nói: "Thân là người Trung Quốc, nhưng lại làm tay sai cho người Nhật Bản, còn giúp cho Nhật Bản giết hại đồng bào mình, đáng chết!"
Nếu như lúc trước Vương Chí Đạo toát ra sát khí động tim, thì sát khí người này chính là làm cho người khác vỡ mật, nhất là thêm cảnh tượng giết người máu me này, làm cho người đến thoạt nhìn như sát thần từ Tu La địa ngục.
"Còn ngươi nữa!" Người này đột nhiên dùng búa chỉ vào Viên đại công tử quát: "Ngươi dám cùng người Nhật Bản hợp tác, bán đứng chính quốc gia mình, ngươi cũng phải chết!"
Viên đại công tử nghe vậy biến sắc, lạnh lùng ra lệnh: "Ngạo Sơn, giết hắn cho ta!"
Một thanh phi đao viu một tiếng bắn tới người cầm búa. Người này vung búa lên chặn lại phi đao. Đồng thời vang lên mấy tiếng quát to, vài hán tử đồng dạng cầm búa trong đám đông xông ra, đều quát lớn lên: "Các huynh đệ, mau giết thằng giặc bán nước, lên đi!"
Đám người Hoàng Kim Vinh lúc đó mới kịp phản ứng, Trương Khiếu Lâm quát: "Lớn mật hung đồ, dám giết người ở địa bàn Thanh bang chúng ta, các huynh đệ, bắt bọn họ cho ta!"
Hoàng Kim Vinh ba huynh đệ được vệ sĩ hộ tống nhanh chóng lui về sau, mà Viên đại công tử cũng được Trần Phát Học cùng Vương Bảo Lực đưa xuống, người khác lập tức tiến lên nghênh đón đám phủ đầu sát thủ kia.
Vương Chí Đạo nhanh chóng hướng Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp nói: "Đi ngay, mau rời khỏi đây!"
Vừa nói hắn vừa lập tức ôm lấy Chu Điệp, nhanh chóng mang theo nàng chạy ra cửa, Ô Tâm Lan cũng gắt gao đi sát theo bên cạnh. Mà Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú cũng cùng đi theo.
Sau khi rời xa vòng chiến, Vương Chí Đạo không nhịn được quay đầu nhìn lại một chút, chỉ thấy đám phủ đầu sát thủ đã bị súng pạc-họoc giải quyết gần một nửa, bởi vì ở đây có rất nhiều danh gia quyền quý, đám vệ sĩ này nếu không ngắm chắc cũng không dám nổ súng bừa bãi, nếu không phải thế chỉ sợ đám phủ đầu sát thủ kia không ai còn sống. Hợp cùng Thanh bang động thủ chính là đám cao thủ đông đảo thủ hạ Viên đại công tử. Nhất là người trẻ tuổi dùng phi đao tên gọi Ngạo Sơn kia. Một mình chặn lại phủ đầu sát thủ xuất hiện đầu tiên, một thanh tiểu đao trong tay cùng cây búa của phủ đầu sát thủ đấu nhau bất phân thắng bại. Xem ra thủ hạ của Viên đại công tử, nhiều người có thực lực.
Nhưng là đám phủ đầu sát thủ này mỗi người đều như điên cuồng, hung mãnh không sợ chết, mặc dù người chết mất một nửa, vẫn không hề có chút khiếp đảm, nổi điên hướng Viên công tử ào ào xông tới. Trong đó có ba người thân mình đã trúng đạn, máu chảy ròng ròng, vẫn vọt được tới trước mặt Viên đại công tử, ba thanh phủ đầu nhất tề bổ xuống.
Trần Phát Học thấy thế khẽ nhíu mày, không hiểu hắn làm động tác gì, đã tới ngăn cản trước mặt Viên đại công tử rồi, hai tay một phát bắt trúng cổ tay hai phủ đầu sát thủ, trở mình xoay cổ tay một cái, hai sát thủ kia đồng thời lộn nhào 360 độ trong không khí, khuôn mặt đập mạnh xuống nền nhà, lập tức ngất đi.
Sau đó, Trần Phát Học cước bộ lại động, đã tiến sát vào thân thể phủ đầu sát thủ thứ ba, thân trên rung mạnh một cái, một đòn dứt khoát gọn gàng đẩy ra, làm cho phủ đầu sát thủ kia giống như bị điện giật, bay ngược trở lại xa đến mười bước, nặng nề đụng lên một cây cột, cây cột rõ ràng bị chấn nứt ra một đường.
Đang cùng Vương Chí Đạo quay đầu lại xem, Chu Quốc Phú thấy một màn này, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, giật mình nói: "Thật là thân thủ lợi hại, người này tuyệt đối là chân chính cao thủ, ta nhất định phải tìm hắn luận bàn một chút!"
Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Cao thủ xuất sắc nhất Trần Gia Câu mấy năm gần đây, Trần Phát Học, trước mắt ngươi và ta không có thể so sánh được. Chu đại ca, muốn cùng hắn luận bàn, còn phải tiếp tục cố gắng mới được!"
"Ngươi biết hắn sao?"
"Chỉ là nghe nói qua! Chu đại ca, ông chủ Thái, vì an toàn của cô Chu Điệp, chúng ta đưa nàng về, vì vậy tạm biệt, có thời gian nhất định đi Mộng Ảo quán bar tìm các ngươi uống rượu, cáo từ!"
Sau khi ngồi lên xe của Chu Điệp, tài xế A Đông vẫn không nói một lời, cũng không hỏi bọn họ xem xảy ra chuyện gì, chỉ là yên lặng lái xe.
Qua một lúc lâu, hai nàng tâm tình mới từ từ bình phục lại.
Ô Tâm Lan nói: "Vương Chí Đạo, đám phủ đầu sát thủ này hung hãn quá, tự nhiên dám trước mặt mọi người sát nhân? Rất là vô pháp vô thiên mà!"
Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Không có nghe thấy bọn họ nói sao? Bị giết chính là một hán gian, chết không đáng tiếc!"
Chu Điệp có chút rối loạn, nói: "Vương Chí Đạo, ta hiểu rõ Viên đại công tử kia, hắn là người lòng dạ hẹp hòi, ngươi hôm nay xông tới hắn như vậy, hắn sẽ nhớ thù."
Vương Chí Đạo hỏi: "Chu Điệp, cô mời ta đến, để làm cái gì?"
"Đương nhiên để cho ngươi bảo vệ ta!"
"Như vậy cái gì cũng không nên nói nhiều lời, có làm gì có nói gì, không cần rối loạn, vô luận như thế nào ta đều bảo vệ cô."
Xe đột nhiên dừng lại, Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan không phòng bị suýt chút nữa bị ngã lên trên.
Vương Chí Đạo hỏi: "A Đông, tại sao dừng xe?"
A Đông bình tĩnh nói: "Phía trước có người nằm."
Chu Điệp đã nhìn qua cửa sổ xe thấy được người ngã nằm trên mặt đất kia, kinh hô: "Trời ơi, hắn chính là phủ đầu sát thủ, sao hắn lại chạy được đến trước chúng ta?"
A Đông vẫn rất bình tĩnh nói: "Bởi vì chúng ta đi theo đường lớn quanh co, hắn chính là đi đường tắt."
Ô Tâm Lan cũng nhìn thấy rõ người kia, quả nhiên là sát thủ đã đánh chết gã mập ở Đại Thế Giới, bất quá lúc này hắn một thân đầy máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết sống hay chết.
Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Đừng để ý đến hắn, vòng qua hắn tiếp tục đi!"
"Không được!" Ô Tâm Lan phản đối nói: "Sư phụ bảo chúng ta không thể thấy chết không cứu, huống chi ngươi nói, hắn giết chính là Hán gian, nếu giết Hán gian, đó chính là người tốt, chúng ta sao có thể không cứu hắn?"
Chu Điệp cũng nói: "Cứu một mạng người, còn hơn xây bẩy cấp phù đồ (3), Vương Chí Đạo, ngươi cứu hắn lên xe đi!"
Vương Chí Đạo trầm mặc vài giây, rồi gật đầu nói: "Được rồi, bất quá sau này đừng hối hận!"
---------------------
Chú thích:
(1) - Công trạch: nhà công vụ, xây ở các địa phương để cán bộ quan chức nhà nước đi công tác thì nghỉ lại.
(2) - Phủ đầu: lưỡi rìu nhỏ có gắn cán ngắn, vốn là dụng cụ của thợ mộc, nhưng cũng là vũ khí ưa thích của hắc bang Thượng Hải xưa kia.
(3) - Bẩy cấp phù đồ: tòa tháp bảy tầng lơ lửng trên mây của Phật, xây bẩy cấp phù đồ chính là hình thức tiến cúng Phật, công đức rất lớn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ms Mèo