Chương 24: Nguyên Nhân Cái Chết Của Hắc Bà
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Trong mơ hồ, Thủy Nhan chỉ cảm thấy một hương vị nào đó tràn ngập trong mũi, nàng theo bản năng lấy tay lau lau mũi bởi vì mùi vị đó khiền nàng không thoải mái, khi bàn tay va chạm vào khuôn mặt trắng nõn, mùi vị kia càng thêm khó chịu.
Ý thức bỗng chốc quay trở lại, nàng đột ngột mở hai mắt, chỉ cảm thấy có cái gì đó dính dính ở trên mặt và mắt, nhớ nhớp dính dính, nàng muốn dùng tay lau đi, lại phát giác ra cả người đau đớn ghê gớm, xương cốt ở trong người cũng mỏi dừ khiến cho một người từ trước đến nay có thể chịu đau giỏi như nàng cũng bất giác phải nhíu mày.
Vào giờ phút này, trên mặt đột nhiên có người chà chà, rất nhẹ, rất ôn nhu cũng rất cẩn thận, dần dần phạm vi rộng ra cả mặt, Thủy Nhan đoán rằng người đó đang giúp nàng rửa mặt, không có ác ý với nàng, liền thả lỏng thân thể mặc kệ cho người nọ lau.
Mi mắt bị dính rốt cục cũng có thể mở ra, nàng mở mắt ra chậm rãi để thích ứng với ánh sáng, đang buồn bực vì sao Hắc bà không động thủ tiếp, chỉ thấy một nha hoàn đang lau người cho mình.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, hai mắt bị mù nháy liên tục vì sợ hãi, tuy rằng người run rẩy nhưng cố gắng kiềm chế nhẹ nhàng lau cho Thủy Nhan.
Đợi khi Thủy Nhan thấy rõ phía sau, mới phát hiện thì ra cái mùi tanh hôi vô cùng kia chính là máu, không biết máu kia từ đâu mà có, nàng lẳng lặng quan sát nha hoàn đang bên cạnh, nàng ta rõ ràng sẽ không làm gì bất lợi đối với mình.
“Ngươi định làm gì ta?”
Thủy Nhan mở miệng hỏi nha hoàn kia, khóe mắt đột nhiên lại thoáng thấy một người nằm ở trên mặt đất, nàng có chút khó hiểu, liền thấy trên mặt đất chính là Hắc bà, hơn nữa từ lỗ thủng ở ngực lộ ra một miếng thịt, tinh tế nhìn lại thì thấy chính là trái tim, Thủy Nhan trong lòng hoảng sợ,
“Là ai đã giết bà ta?”
“Có người đã đến nơi này?”
Trực giác của Thủy Nhan cho thấy hai nha hoàn này có thể nghe được mình nói, không phải là thật sự điếc .
Câu hỏi của nàng có đúng không, hai nha hoàn này không thèm để ý, chỉ là bởi vì Thủy Nhan tỉnh lại không có làm gì lộn xộn, hai người liền bớt lo lắng.
Thủy Nhan thấy thế trong lòng buồn bực, không rõ là đã xảy ra chuyện gì, càng không rõ nha hoàn này muốn làm gì, nhưng cả người cảm thấy vô lực, đối với việc mà hai người kia đang làm nàng cũng không làm nổi, đành phải mặc cho nha hoàn kia dùng khăn lau cho mình.
Lúc trước rõ ràng tiểu nha hoàn này còn run rẩy mà giờ cảm giác được sự bình tĩnh của Thủy Nhan, liền từ chỗ xó nhà lần mò đi tới, nàng lại thử thăm dò cầm tay Thủy Nhan, thấy Thủy Nhan cũng không có giãy dụa, liền gấp gáp nắm chặt, tựa như là đã bắt được cọng rơm cứu mạng, mà đôi mắt vô thần bỗng chốc chảy ra nước mắt .
Nhìn thấy lệ quang từ trong mắt chảy ra kia, Thủy Nhan tâm vốn cứng rắn đột nhiên dao động trùng xuống, đối với hết thảy việc các nàng đã làm trước đây, giờ khắc này lại khiến nàng có xúc động muốn tha thứ, nhưng cái từ này, nàng cảm thấy rằng đúng là không nên xuất hiện ở bên trong từ điển của mình …
Từ trong lệ quang kia, nàng tựa hồ đọc ra rằng hai người này cực kỳ cần sự trợ giúp, liền cầm tay viết lên mấy chữ,
“Ngươi … Nghĩ muốn ta giúp các ngươi?”
Nha hoàn kia lập tức gật đầu, sau đó nước mắt tựa như mưa rơi nhịn không được mà tuôn ra.
Thủy Nhan cảm giác rất buồn cười, chính mình còn đang nằm cứng ở đây, cả người đều không thể nhúc nhích, hai người này không ngờ lại nghĩ muốn nàng giúp đỡ, thật sự là quá mắc cười …
Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, lại ở trên mu bàn tay viết:
“Ta không thể giúp được các ngươi, bởi vì chính bản thân ta, ta cũng không giữ nổi!”
Nha hoàn kia vội xua tay, sau đó chỉ vào thi thể Hắc bà trên mặt đất, lại chỉ vào Thủy Nhan , tựa như ý tứ là nói, Hắc bà chính là bị Thủy Nhan giết chết!
Điều này khiên Thủy Nhan vô cùng kinh ngạc, nàng có chút không tin lắc đầu, lại viết
“Làm sao có thể? Lúc ấy ta hôn mê..”
Nha hoàn kia vội vàng lo lắng xua tay, lại làm động tác cùng giống trước, nha hoàn cao hơn một chút kia vẫn cúi đầu làm việc, nàng đem tay Thủy Nhan lau khô , lại kỳ quái dính một chút máu chưa khô ở trên mặt đất vẩy lên mu bàn tay Thủy Nhan, động tác lưu loát không giống như người mù chút nào.
Lúc này Thủy Nhan cũng không để ý tìm hiểu nàng ta vì sao lại làm như vậy, chỉ có lẳng lặng nhìn xem tiếp theo nàng ta muốn làm cái gì.
Chỉ thấy nha hoàn kia ngừng lại, đem cái khăn vừa lau rửa kia cẩn thận đút vào túi áo trong người, tựa như là muốn bọc lại giấu nó đi.
Nha hoàn này làm một loạt động tác, rõ ràng chính là vì nàng mà che giấu mọi việc, Thủy Nhan trong lòng hoảng hốt,
“Chẳng lẽ … Hắc bà này thật sự là do ta giết?”
Đúng lúc này, hai nha hoàn kia đột nhiên khẩn trương đi tới góc nhà, ngồi xổm xuống, cả người lại bắt đầu run rẩy, Thủy Nhan đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe vài tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, liền hiểu được, thì ra là có người đang đến đây .
Thủy Nhan lập tức nhắm hai mắt lại, dùng sức chuyển động đầu quay lại gương mặt dính máu, khôi phục dáng vẻ hôn mê.
Qua một lúc chợt nghe thấy Nê Thu hô nhỏ, không bao lâu, Hổ Tam Nương liền đến, khi nghe xong lời nói của Hổ Tam Nương cùng Nê Thu, trong nội tâm nàng liền thất kinh, đủ mọi loại dấu hiệu đều cho thấy, Hắc bà chết khẳng định là liên quan tới nàng, nhưng vấn đề là … Mình như thế nào có năng lực giết Hắc bà? Hơn nữa khiến Hắc bà bị thê thảm như thế?
Thủy Nhan tận lực bình tĩnh lại, nàng bắt đầu hồi tưởng lại những điều trước khi mình hôn mê…
Khi đó nàng nghe thấy Hắc bà nói muốn kiểm tra thân thể mình, muốn nhìn cái kia có còn hay không, nàng hồi tưởng lại dường như đã từng có người nói với mình về vấn đề kia, mà khi ngón tay thô ráp của Hắc bà đi vào, nàng cảm thấy rất tức giận, sau đó đầu rất đau, tiếp theo dường như có đưa tay xuống, mơ mơ hồ hồ nắm phải cái gì đó nóng hổi, khó chịu nàng liền dùng sức kéo một cái, liền cảm thấy tất cả xung quanh biến thành thế giới màu đỏ, sau đó thì hoàn toàn không biết gì nữa …
Nghĩ đến đây, Thủy Nhan cho ra kết luận: nếu không có gì bất ngờ, Hắc bà chết chắc là do chính mình gây ra, nhất là cảm giác đụng đến thứ nóng hổi kia, hình như là tim của bà ta.
Nhưng nàng như thế nào có năng lực khi đang bị trói đem đoạt tim của bà ta?
Khi minh bạch Hắc bà là bị mình giết, Thủy Nhan không có kinh hoảng, càng không sợ hãi, coi như bản thân chỉ giết một con ruồi, phản ứng như vậy khiến nàng kinh ngạc không hiểu nổi, theo như lúc này nàng biết, chuyện giết người như vậy, bất kể là nam hay nữ, đều là một chuyện kinh khủng, mà sao phát sinh đối với nàng, lại như bình thường.
Trái ngược lại, nàng cao hứng đưa ra kết luận, nàng không phải nữ nhân thanh lâu.
Thử hỏi, nữ tử thanh lâu nào có bản lĩnh như vậy chứ?
Nhưng nghĩ tới đây, Thủy Nhan lại rối bời,
“Nếu ta không phải nữ nhân thanh lâu, thế thận phận của ta là gì? Vì sao ngay cả giết người cũng không sợ?”
Giải quyết được một vấn đề, lại xuất hiện nhiều vấn đề khác, nàng khẽ cảm thán,
“Rốt cuộc ta là ai?”
Đúng lúc này, nàng lại từ trong lời của Hổ Tam Nương cùng Nê Thu biết được tên địa điểm mà mình bị tống giam, đây là nơi Tử Hạ khiến nàng phải đến làm một việc.
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 25: Tiểu Ách cùng Ách muội
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
(Ách: câm)
Thủy Nhan nhắm mắt lại, nghe thấy thanh âm thu thập một hồi, có người tới đem thi thể Hắc bà ra ngoài, trong thời gian đó không có kẻ nào phát ra một tiếng nói, chỉ có tiếng thu thập lách cách, Thủy Nhan phỏng đoán rằng có lẽ mấy người làm việc này đều đã bị biến thành người điếc.
Nàng nghĩ tới hai nha hoàn kì quái kia, các nàng hai mắt đã mù, lại còn điếc , trước đó bởi vì muốn đào tẩu đã chọc giận Hổ Tam Nương, liền bị biến thành tàn phế , vốn hai người đã tuyệt vọng, không ngờ lại nhìn thấy nàng có thể giết chết Hắc bà, hệt như trong tối thấy được ánh sáng, không cần suy nghĩ mà chạy đến.
Mà hai người đó lại vì nàng mà che giấu, quả thật là đã cứu nàng, nếu không, chỉ sợ Hổ Tam Nương sẽ khiến nàng sống không không dễ dàng, nhất định sẽ phòng bị với nàng, sự tình mà mình đã đáp ứng với Tử Hạ có lẽ không làm được.
Đúng lúc này, một cỗ hơi nóng ập tới mặt nàng, nếu không phải cả người nàng đang vô lực, chỉ sợ sẽ lập tức tránh xa ra, như vậy thì tất sẽ bại lộ rằng nàng bây giờ chỉ là đang giả vờ hôn mê mà thôi, ở trong lòng căng thẳng, nghĩ đến những người này không biết sẽ làm gì, rồi nàng chỉ thấy một chút nước ấm cùng khăn mặt, trong lòng liền hiểu ra là họ muốn lau rửa cho mình.
“Dẫn tiểu Ách cùng Ách muội đi, mang các nàng đến phòng của ta.”
Thanh âm của Nê Thu từ trong căn phòng im ắm vang lên, giờ phút này Thủy Nhan mới biết được, thì ra 2 nha hoàn kia tên là Tiểu Ách cùng Ách Muội .
Sau đó lại nghe thấy giọng của Nê Thu phân phó nói:
“Làm cho nàng ta sạch sẽ, một lúc nữa gọi Ách muội đến chỉ cho nàng ta cách ăn mặc!”
Thủy Nhan thầm nghĩ:
“Hai nha đầu kia đều là người điếc, còn có thể chỉ cách ăn mặc?”
Đương nhiên nghi vấn của nàng sẽ không có ai trả lời, nơi này lại đắm chìm trong im lặng, ngoại trừ tiếng Nê Thu nói chuyện cùng tiếng thu dọn phòng lạch cạch.
Mà mấy người thu thập này có thể nghe thấy Nê Thu nói, thì ra người này chưa bị điếc, thính lực vẫn còn, hai người tiểu Ách cùng Ách muội thật là đã chọc giận Hổ Tam Nương, nếu không như thế nào sẽ bị biến thành vừa mù vừa điếc.
Đối với sự tình của người khác, Thủy Nhan phát hiện ra mình không hề quan tâm, cũng không có hứng thú, nhưng hai nha hoàn này đã giúp nàng, nàng ghét nhất chính là thiếu nợ nhân tình người ta, nợ nhân tình với Triệu Vũ Quắc cũng đã khiến nàng phiền lòng không thôi, hiện tại lại thiếu nợ nhân tình hai nha đầu này, thật sự là phiền não .
Nhưng mặc dù là như vậy, nàng sẽ không trốn tránh, nàng đã hạ quyết tâm, chỉ cần mình có thể đi ra sẽ nhất định cứu hai nha đầu kia cùng ra!
Vào lúc này, đột nhiên nàng ngửi mùi hương dị thường, nhưng cảm giác bủn rủn đau đớn lại giảm bớt không ít, nàng biết rằng có người đang dùng dược khiến nàng tỉnh lại, Thủy Nhan lập tức hiện ra dáng vẻ tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, lúc này phần lớn ánh sáng chiếu vào mắt khiến 2 mắt nở khó chịu, nàng liền lấy tay che mắt lại, bây giờ mới biết được rằng mình đã có thể cử động.
Đợi một lúc chậm rãi thích ứng với ánh sáng, nàng liền trông thấy Nê Thu đang đứng ngay tại bên giường mặt cười mà lòng không cười hỏi thăm:
“Ngươi cũng thật là lợi hại, có thể giết được cả Hắc bà.”
Thủy Nhan khẽ mở to mắt, làm ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh nói với Nê Thu:
“Hắc bà chết có liên quan gì tới ta?”
“Không liên quan gì đến ngươi, chẳng lẽ là hai nha hoàn đã tàn phế giết chết sao?”
Thủy Nhan biết, Nê Thu này hoài nghi mình, liền giả bộ nhớ lại những sự tình đã trải qua, nhíu mày nói:
“Ta chỉ nhớ Hắc bà cho ta ngửi cái gì đó, lúc ấy cảm thấy người vô lực sau đó trước mắt tối sầm, không biết lúc đó có chuyện gì đã xảy ra nữa .”
“Thật sự là như vậy?”
“Vậy ngươi cảm thấy còn có thể như thế nào? Chẳng lẽ ta có năng lực giết chết Hắc bà?”
Vẻ mặt Thủy Nhan mất kiên nhẫn , giống như cảm thấy vấn đề này của Nê Thu rất nhàm chán.
Tên Nê Thu là một người từng trải, hắn một bên hỏi Thủy Nhan, một bên âm thầm quan sát ánh mắt cùng sắc mặt của nàng, thấy Thủy Nhan từ đầu đến giờ vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có hoài nghi Thủy Nhan nữa, dù sao, như lời nói của Hổ Tam nương, nếu là nàng có năng lực giết Hắc bà thì sao lại dễ dàng bị bắt tới đây?
Trừ phi có nguyên nhân gì khác, nghĩ đến đây, Nê Thu giật mình, dò xét Thủy Nhan, trong lòng thầm nghĩ,
“Nếu nàng cố ý bị bắt thì sao chứ?”
Nhưng nghĩ lại, hắn lại đánh mất ý niệm này ở trong đầu, theo hắn biết từ Hổ Tam Nương, ngay từ đầu chính là Hổ Tam Nương trêu chọc Thủy Nhan trước, Thủy Nhan căn bản là không có mục đích tiếp cận Hổ Tam nương từ đầu.
Nghĩ đến đây, Nê Thu không hề hoài nghi Thủy Nhan, dù sao Hắc bà chết thật sự quá quỷ dị , lấy tay cắm vào ngực moi tim ra, cái này cần thủ pháp cực kỳ nhanh và lực cánh tay mạnh mẽ, mà lực cánh tay này, nếu không phải võ công cao cường thì không thể làm được.
Bỏ đi hoài nghi với Thủy Nhan, Nê Thu cẩn thân xem xét gương mặt đã lau khô của Thủy Nhan, giật mình,
“Nữ nhân này ….không chỉ là xinh đẹp bình thường …”
Nhìn thấy vẻ mặt thuần khiết của Thủy Nhan, đôi mắt to sáng, môi anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng mịn, có vẻ đẹp của thiên nhiên, như Dao Trì tiên nữ mặc “thất thải chi y” (áo bảy màu) , vẻ xinh đẹp còn mang theo khí chất cao ngạo của quý tộc, không nhiễm bụi trần, tiêu dao tự tại, Nê Thu liền cảm giác trong tâm dậy sóng, trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng hắn chính là người thông minh, biết món hàng này đêm nay nhất định là sẽ được bán đi, hắn không dám làm ẩu, chỉ dám ngắm nàng cho đỡ nghiện …
Thủy Nhan cả người không còn đau đớn như vừa rồi, cũng không suy yếu vô lực nữa, miễn cưỡng bước xuống giường.
“Bây giờ các ngươi định mang ta đi đâu?”
Nàng dò hỏi Nê Thu.
Nê Thu hướng phía nàng đến gần một chút, mặc dù trên người nàng còn mùi máu tươi nồng đậm, nhưng thấy sắc đẹp trước mặt thì cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy hắn ta không hề có hình dáng hung ác, ngược lại cười đến mức mắt híp tịt, cười ha hả nói”
“Cứ gấp gáp rời nơi này như vậy, ta thật luyến tiếc a…”
Thủy Nhan thấy hắn thần sắc khác thường, lại đi đến sát vào mình, trong lòng lập tức cảm thấy cực chán ghét, lạnh lùng đối với hắn:
“Ngươi tốt nhất dịch xa khỏi ta một chút, bằng không ta sẽ cào vào mặt mình.”
Dứt lời, Thủy Nhan nhanh nhẹn gỡ cây trâm từ trên đầu xuống, nhằm ngay khuôn mặt trắng nõn mềm mại của mình, chỉ cần thoáng cái sẽ có một vết thương xấu xí xuất hiện.
“Đừng, bà cô của ta ơi, xem như ngươi lợi hại, ta liền đứng cách xa ngươi!”
Nê Thu đã gặp qua nhiều loại tàn nhẫn, nhưng chưa có gặp qua loại tàn nhẫn không muốn sống, nữ nhân yêu quí nhất chính là diện mạo của mình, nữ nhân trước mắt này vì để bản thân không bị khinh bạc, dám dùng cách rạch mặt để uy hiếp hắn, mà hắn ta hiểu rõ, nếu có chuyện gì với nữ nhân này, mình chắc chắn sẽ bị lột da. Chuyện này hắn từng gặp qua.
Giờ phút này Nê Thu nghĩ đến từng có tên thủ hạ làm bị thương cô nương đã treo biển hành nghề, Hổ Tam Nương liền ra lệnh lột da hắn, lúc ấy tên kia kêu gào rất thảm thiết, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, nghĩ đến đây tà niệm liền vụt bay toàn thân lạnh toát, ý nghĩ cũng biến đi.
Vì để bản thân mình không bị sắc đẹp của Thủy Nhan mê hoặc, hắn lùi lại ra cửa, đứng ở cửa nói với Thủy Nhan:
“Chờ một chút, sẽ có người giúp ngươi chuẩn bị y phục, nghiệm thân, ngươi chỉ cần làm theo là được, chạng vang ta sẽ đến đưa ngươi đi.”
Thủy Nhan nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ”
“Lại là kiểm tra, vạn nhất lại phát sinh chuyện đó thì làm thế nào?”
Lo lắng này rất nhanh liền được tiểu Ách cùng Ách muội giải quyết, nghĩ rằng Hắc bà ngày thường mang theo hai nàng, các nàng cũng hiểu được kỹ thuật, hiện tại Hắc bà đã chết, cách ăn mặc cùng kiểm tra thân thể lại rơi vào hai người này. Nếu là hai người này, các nàng nhất định sẽ không làm chuyện giống như Hắc bà.
Trong phòng còn có hai nha hoàn khác, cũng đều không thể nói chuyện, nhưng lại có thể nghe, Thủy Nhan nói với một người:
“Có thể lấy nước tắm rửa cho ta không?”
Nha hoàn kia đột ngột ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Thủy Nhan, trước kia có gặp qua các vị cô nương tới đây, nếu không phải khóc lóc thì là đòi tự sát.
Cũng không ngờ, cô gái đẹp như thiên tiên này lại đưa ra yêu cầu tắm rửa, có điều đã thấy qua nhiều chuyện lạ, liền lập tức cùng một nha hoàn khác bê thùng nước ấm đi vào.
Buông thùng nước xuống, phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí mùi máu tươi cũng đã nhạt đi không ít, người ngoài cũng đều đi rồi, chỉ còn lại 2 người tiểu Ách cùng Ách muội, các nàng lần mò đi tới bên người Thủy Nhan, tiểu Ách ghé tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định xung quanh không có người nàng mới nắm tay Thủy Nhan viết:
“Ta gọi là Tưởng Hàm Doanh, kia là tỷ tỷ của ta Tưởng Mộng Nhược, chúng ta là con gái của tả thừa tướng Tưởng Kiền, nếu ngươi có thể đi ra ngoài xin hãy giúp chúng ta mang phong thư này đi…”
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 26: Đẹp, làm sao mà giấu!
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Tiểu Ách đem thân phận mình và tỷ tỷ nói hết cho Thủy Nhan biết, mặc dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì rất kinh ngạc.
Theo lời của Tưởng Hàm Doanh thì hai người bọn họ chính con gái của Tể tướng Nam Quốc. Nhưng biểu hiện bình tĩnh của Thủy Nhan y như là chuyện bình thường như gió thoảng mây bay, chẳng có chút kinh ngạc nào. Trước mặt Thủy Nhan là hai người con gái của Tể tướng đương triều mà nàng chẳng có một chút kinh ngạc hoặc nghi ngờ gì, phản ứng này thật sự là vượt quá tưởng tượng của Tưởng Hàm Doanh.
Có điều nàng ta không biết Thủy Nhan là một người mất trí nhớ, những gì nàng biết đều là học được sau khi tỉnh dậy. Mặc dù nàng cố gắng hấp thu bất kỳ tri trức nào nhưng cũng không thể bù vào lỗ hổng trong trí nhớ được.
Ví dụ như: Nàng chẳng có khái niệm gì đối với hai từ “Tể tướng”, thậm chí lúc này Thủy Nhan còn đang cảm thấy bực mình, cảm thấy cái tên “Tể tướng” của cha cô bé Tưởng Hàm Doanh kia rất kỳ quái, còn thầm nghĩ: “Không lẽ đây là tên cái nghề kiếm sống của phụ thân họ sao?”
Thủy Nhan nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Hàm Doanh, cảm thấy kỳ quái, vội vàng viết lên tay của Tưởng Hàm Doanh:
"Làm sao vậy?"
Tưởng Hàm Doanh đang ngẩn người vội vàng gấp gáp xua tay. Nàng vốn đang thấp thỏm lo âu nay thấy biểu hiện của Thủy Nhan vượt quá phản ứng của người bình thường, trong lòng cảm thấy vững vàng hơn.
Nàng lý giải việc Thủy Nhan lặng im không nói là do Thủy Nhan bình tĩnh trước danh lợi, người như vậy có thể gọi là quân tử được rồi. Mà Thủy Nhan là một người con gái cũng có tấm lòng như vậy, Tưởng Hàm Doanh tin chắc rằng cô gái thần bí và lợi hại này có thể cứu thoát chị em nàng.
Thủy Nhan cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi không phát hiện có người đi tới mới viết lên tay của Tưởng Hàm Doanh:
“Nếu ta có thể thoát ra thì nhất định sẽ cứu các người. Còn việc mang tin thì miễn, bởi vì ta chắc chắn sẽ không tìm ra được phụ thân của các người. Bởi vậy ta đáp ứng cứu các ngươi trốn ra ngoài thôi được không?”
Nghe rõ được ý tứ của Thủy Nhan, đôi con ngươi mờ đục của Tưởng Hàm Doanh tựa như sáng lên một chút. Nàng cầm cặt lấy bàn tay của Thủy Nhan rồi đặt nó trước ngực, tựa hồ như có nhiều điều muốn nói. Nhưng Thủy Nhan chỉ nghe được mấy tiếng “A… A…” khàn khàn, vừa chói tai lại vừa hết sức thống khổ.
“Ta có thể thoát, các ngươi cũng có thể thoát mà!”
Tưởng Mộng Nhược đang đứng bên cạnh cũng có chút vội vàng, tựa như nàng biết được nội dung trao đổi giữa em gái mình với Thủy Nhan. Khóe miệng nàng còn mang theo một tia cười nhạt, nàng tuy hai mắt không thấy gì nhưng động tác tay rất linh hoạt khác hẳn bộ dáng đờ đẫn khi lần đầu gặp Thủy Nhan.
Tuy là lần đầu gặp được hai tỷ muội này nhưng trong lòng Thủy Nhan cũng đã sinh ra sự kính nể, hai mắt thì mù, hai tai bị điếc, hơn nữa cũng không thể nói chuyện, bị tra tấn tàn khốc như vậy không ngờ lại không thể xóa đi khát vọng tự do của hai tỷ muội họ. Từ khi nàng tỉnh lại đến nay thì những người nàng kính nể rất ít. Nhưng hiện giờ hai tỷ muội họ lại chiếm được sự kính nể của nàng, càng làm nàng thêm quyết tâm phải cứu thoát hai tỷ muội họ.
Trong lúc Thủy Nhan đang lặng người đi thì Tưởng Mộng Nhược đã làm xong công việc trang điểm, bắt đầu thay y phục cho nàng. Thủy Nhan chỉ cảm thấy đôi tay mảnh khảnh lạnh lẽo kia có chút sần sùi, nhưng lại linh hoạt dị thường, hơn nữa hai tỷ muội họ phối hợp thật sự không chê vào đâu được.
Tưởng Hàm Doanh xe lông mặt cho Thủy Nhan, động tác thành thạo lưu loát vô cùng. Tuy đây là lần đầu tiên Thủy Nhan ”xe lông mặt” nhưng cũng chỉ thấy hơi rát một chút. Sau đó tỷ tỷ cô ta là Tưởng Mộng Nhược bắt đầu bôi mặt, thoa phấn, vẽ lông mi, bôi son…. Không ngờ mọi việc không có một chút khuyết điểm. Ngay lúc Thủy Nhan còn đang kinh ngạc thì muội muội Tưởng Hàm Doanh tuy không nhìn thấy đường nhưng lại thuần thục dùng mấy mảnh ngọc nhỏ như vảy cá chép dàn thành hình hoa mai 5 cánh trên cái trán bóng mượt của Thủy Nhan.
Khi Thủy Nhan còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc trước tài nghệ của hai tỷ muội họ thì công việc trang điểm đã hoàn thành. Đến khi nàng mặc xong bộ áo gấm hoa mỹ, nhìn bóng mình trong chiếc gương đồng thì có cảm giác ngây ngốc.
Về việc xấu đẹp như thế nào thì nàng hoàn toàn không có một chút khái niệm nào, hơn nữa củng chưa từng chú ý đến vấn đề này. Vậy mà sau khi trang điểm, nhìn bản thân trong tấm gương đồng cũng không tránh khỏi hoa mắt ngạc nhiên.
Chỉ tiếc là hai tỷ muội họ không nhìn thấy được gì, muội muội Tưởng Hàm Doanh cầm tay nàng lên rồi viết:
“Ngươi có thích đóa hoa mai này không?”
Thủy Nhan viết trả lời:
“Vẽ rất đẹp. Có điều ngươi trang điểm cho ta đẹp đến vậy thì có ổn hay không?”
Tưởng Hàm Doanh lắc đầu, tay nàng lại viết:
“Không ổn, có điều nếu chúng ta không trang điểm cho ngươi thật thẹp thì không cần ngươi cứu nữa, mà Hổ Tam Nương cũng sẽ đưa chúng ta đi, đi ra khỏi chỗ này, đi đến một chỗ còn khủng bố hơn…”
“Đi đâu?”
“Chuồng cỏ.”
Nới nghe thấy cái tên này Thủy Nhan liền giật mình. Lúc nàng hôn mê thì tên tay sai Nê Thu của Cửu gia phái người đem Tử Hạ vất vào nơi mang tên “Chuồng cỏ” này. Nàng hỏi lại:
"Chuồng cỏ” là nơi như thế nào?”
Tưởng Hàm Doanh đang muốn trả lời, Tưởng Mộng Nhược đột nhiên liền kéo ống tay áo của nàng. Hai tỷ muội lập tức cúi đầu đứng qua một bên. Thủy Nhan biết ngay hai tỷ muội đã cảm thấy có người đang đến gần họ.
Nàng xoay người giả bộ soi gương, nắng chiều len lỏi qua cửa sổ chiếu lên tấm gương đồng, khiến nàng không khỏi híp mắt lại.
Đột nhiên trong đầu nàng thoáng hiện lên một cảnh tượng, hình như nàng cũng có lúc ngồi trước gương đồng như vậy, sau đó im lặng để người ta trang điểm cho mình…..
Người trong chiếc gương đồng kia đang được vẽ lông mi, sau đó được thoa một lớp son lên miệng. Cảnh tượng khiến nàng cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nàng thấy được bốn phía xung quanh đều là màu đỏ…. Một màu đỏ hoa lệ…….
Khi những hình ảnh hỗn loạn đang xuất hiện trong đầu Thủy Nhan thì Nê Thu đã đến, hắn đứng trước cửa ho khan vài tiếng:
"Khụ khụ khụ..."
“Hiện giờ ta phải đi theo ngươi?”
Thủy Nhan chẳng thèm quay đầu nhìn mà hỏi luôn.
“Đi thôi, đến lượt ngươi rồi!”
Nê Thu cố gắng không nhìn vào dáng người thướt tha trong phòng kia, để tránh việc mình khống chế không được lời nói và việc làm.
Thủy Nhan biết rõ Nê Thu sẽ dẫn mình đến chỗ nào, cũng biết là hắn sẽ đem mình đến buổi đấu giá. Nhưng nàng lại không cảm thấy sợ hãi, thậm chí khi nàng đứng dậy thì Tưởng Mộng Nhược không kìm chế được mà khẽ kéo tay nàng. Khi đó nàng cảm thấy thân thể Tưởng Mộng Nhược cũng đang run rẩy, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ta rồi đứng lên.
Sắp sửa đối mặt với cái gì phía trước thì Thủy Nhan cũng không rõ ràng lắm, nhưng nàng hiểu rõ một việc, chính là giờ phút này nàng cần làm cái gì, cần xử sự ra sao đối với kẻ khác thì Tử Hạ đã nói rõ rồi.
Đối với việc Tử Hạ có thể cứu thoát nàng ra hay không thì nàng không thể khẳng định, nhưng chuyện nàng đã đáp ứng với hắn thì nhất định nàng sẽ làm được. Những chuyện hắn nói tuy nàng không hiểu rõ, nhưng Thủy Nhan biết được chỉ khi nào nàng thực hiện được lời hứa với hắn thì mới có thể cứu ra đôi tỷ muội này.
Vài tia nắng cuối cùng của hoàng hôn rốt cuộc cũng chiếu tới mặt Thủy Nhan, đôi con ngươi vốn bình tĩnh cũng lấp lánh ánh sáng. Nếu có kẻ trước đây không mê muội trước sắc đẹp của Thủy Nhan, thì giờ phút này kẻ đó mà nhìn thấy vẻ thánh khiết pha lẫn hấp dẫn của nàng, sẽ cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân nàng!
Trong nháy mắt này Nê Thu đã có ảo giác, hắn cảm thấy đứng trước mặt mình không phải là một tù nhân, mà giờ phút này Thủy Nhan như vị Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm. Nhưng nhìn thấy được vẻ băng lãnh trong ánh mắt nàng thì hắn không khỏi rùng mình, cũng tự giác cúi gầm mặt xuống.
“Ngươi biết ta mang ngươi đi đâu không?”
Thủy Nhan nhìn về phía tia nắng sắp biến mất kia mà không thèm nhìn hắn lấy một cái:
“Tóm lại là chẳng phải chỗ tốt gì, hoặc là không có chuyện gì tốt, ít nhất đối với ta là như vậy!”
“Ách….”
Nê Thu bị câu trả lời của nàng làm cho nghẹn họng. Nhưng dù hắn có tức giận hơn đi nữa, một khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì cục tức có lớn cỡ nào cũng tự nhiên biến mất. Hắn chỉ cảm thấy sự hưởng thụ từ những lời nhục mạ của nàng….
Thủy Nhan cũng chẳng xem trọng cái ánh mắt mê luyến của Nê Thu. Trên đường đi chỉ một mực im lặng, mới nhìn có vẻ thấy nàng lơ đãng không chú ý gì, nhưng thực tế nàng đang quan sát chung quanh một cách tinh tế, nhớ kỹ từng đoạn đường, từng khúc ngoặt. Khi họ đến gần một cái giếng thì Nê Thu đột ngột dừng lại.
Chỉ thấy Nê Thu quay đầu lại dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn vào Thủy Nhan. Ánh mắt mang theo tiếc hận cùng một tia quyến luyến, nhưng lại có sự hỗn loạn lẫn tàn nhẫn. Cuối cùng hắn cắn răng một cái nói với Thủy Nhan :
"Đi theo ta!"
Chỉ thấy hắn xoay xoay cái chậu hoa được đặt bên thành giếng. Cạch một tiếng, cách giếng khoảng năm bước mặt đất bỗng nứt ra, từ từ xuất hiện một cái thềm đá. Từ trên nhìn xuống thấy lập lòe ánh lửa, xem ra đây là cửa vào một căn hầm ngầm.
"Vào đi, bên trong sẽ có người nói cho ngươi làm gì kế tiếp."
Thủy Nhan không chút do dự theo bậc thang đi xuống. Nê Thu cũng không đi theo mà chỉ nhìn vào bóng lưng đang dần dần biến mất của Thủy Nhan, trong lòng hắn không ngờ lại có cảm giác buồn bã vô cớ….. Cái cảm giác này cho đến một khắc trước khi chết hắn mới hiểu được, thì ra trái tim của mình đã đi theo hình bóng đó…..
Đối với sự chuyển biến của Nê Thu, Thủy Nhan chẳng có chút để ý gì. Nàng chỉ cẩn thận bước theo dãy bậc thang đi xuống. Đến khi tới được một đoạn đường lót đá thì nàng thấy một cánh cửa đá. Không đợi nàng chờ lâu, cánh cửa đá liền tự động mở ra, một người từ trong đó bước ra.
Thủy Nhan nhìn lại, người đó chính là Hổ Tam Nương.
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 27: Đào hoa lâu (P1)
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Hổ Tam Nương nhìn thấy Thủy Nhan thì hiện ra một nụ cười khó hiểu:
“Ngươi quả thật là một kẻ trọng tình, sau này tên công tử kia thật sự còn nhớ đến ngươi sao?”
"Ngươi thật sự thả hắn?"
“Hừ, đến giờ mà ngươi vẫn còn hoài nghi sao?”
Hổ Tam Nương tỏ vẻ khinh thường đáp.
“Không phải ta hoài nghi ngươi, mà là ta hoàn toàn không tin ngươi!!”
Thủy Nhan vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng, không sợ sệt cầu xin cũng không kinh hoảng, vẻ mặt cứ ung dung như không có gì xảy ra.
Đến giờ phút này mà vẫn nghe Thủy Nhan nói với cái giọng như vậy khiến nụ cười trên mặt Hổ Tam Nương trở thành cứng đờ. Ả giật mạnh lấy cánh tay Thủy Nhan:
“Được rồi, ta không nhiều lời với ngươi, đi vào!”
Dứt lời, ả đẩy Thủy Nhan một cái. Ngay khi Thủy Nhan sắp sửa đụng vào vách đá, bất ngờ vách đá lại mở ra.
Thủy Nhan bị đẩy vào trong, chân còn chưa đứng vững thì Hổ Tam Nương cũng đã bước theo vào. Lúc Thủy Nhan ngước mặt nhìn lại thì thấy bên trong có rất nhiều cột đá được trạm trổ hết sức hoa lệ, phía trước là một cánh cửa thật to với tấm biển “Đào hoa lâu” gắn ở trên.
Chỉ có điều cánh cửa này được đặt lên cao hơn nửa thân người, ai muốn đi vào thật sự cảm thấy khó khăn.
Thủy Nhan thầm nghĩ:
“Thì ra đây mới thật sự chính là “Đào Hoa lâu”, ai mà ngờ được một cái giếng bình thường lại có đường dẫn đến một nơi như thế này chứ?
Chuyện liên quan đến “Thanh lâu” thì từ lúc ở Biệt uyển Thủy Nhan đã tìm hiểu rõ ràng. Nàng đã biết trên đời cái gọi là “Thanh lâu” và mọi việc liên quan đến nó, coi như cũng do công của Ngũ Nhi đã cung cấp đầy đủ thông tin cho nàng.
Ví dụ như là: Trong Thanh lâu ngoài cô nương cùng má mì ra, thì còn có một hạng người gọi là “Quy nô!” – nói tới đây thì cô bé Ngũ Nhi cũng đỏ mặt tía tai rồi – “Nữ nhân trong chốn thanh lâu cả ngày cả đêm đều cùng đàn ông ca hát, khiêu vũ, ngủ với họ…. thậm chí còn có rất nhiều biện pháp để khách lảng chơi được “cao hứng” nữa….”
Đương nhiên những lời Ngũ Nhi nói thì không thể tin tưởng hoàn toàn đuợc, dù sao cô nàng vẫn là hoàng hoa khêu nữ, đối với chuyện ăn chơi chốn thanh lâu kia chắc hẳn là nghe lỏm được từ đám trai tráng trong viện cộng với tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
Có điều giờ phút này Thủy Nhan thấy một tên đàn ông đang đứng cúi đầu khom lưng cạnh cánh cửa kia, nàng liền đoán ra hắn chính là một tên Quy nô rồi.
Đến chốn kỹ viện này, một khi có khách làng chơi đến trước cửa thì tên Quy nô canh cửa sẽ kêu lên một tiếng trầm thấp, mà người ta thường gọi là Quy khiếu (tiếng rùa kêu). Cũng chính là để nói cho những người bên trong biết là “Có khách đến”
Thủy Nhan đứng im trước cánh cửa, nàng nhẹ nhàng liếc mắt sang Hổ Tam Nương. Ả ta thấy nàng không tiếp tục đi vào thì cũng đã ngừng chân lại.
“Sao không đi tiếp?”
Hổ Tam Nương nhếch miệng hỏi.
Thủy Nhan nhìn sang tên quy nô đang cúi đầu khom lưng rước mặt Hổ Tam Nương, rồi lại liếc nhìn tấm bản “Đào Hoa Lâu” một cái:
“Ngươi muốn mang ta đi vào đây sao?”
“Ha ha, ta còn tưởng ngươi biết rồi chứ! Cửa này không phải để dành cho người bình thường đi vào! Ngươi xem bậc cửa ở đây rất cao, muốn vào thì cần một tên nô tài khom lưng làm đệm để chủ nhân bước lên. Mấy tên nhà giàu tầm thường hoặc mấy tên quan cấp thấp làm sao có thể được đãi ngộ xa xỉ như vậy được?”
Hổ Tam Nương vừa nói vừa âm thầm quan sát nét mặt của Thủy Nhan. Chỉ thấy nét mặt Thủy Nhan vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như không chút hứng thú gì đối với những lời ả vừa nói. Đến lúc này tảng đá trong lòng Hổ Tam Nương mới được bỏ xuống!
Ả vốn hoài nghi Thủy Nhan trà trộn vào đây để thu thập tin tức tình báo, nhưng vừa rồi ả giả bộ lộ ra một chút thông tin nhưng Thủy Nhan cũng chẳng lộ ra chút hứng thú gì. Thậm chí giờ phút này có vẻ như Thủy Nhan còn không chú ý nghe ả nói chuyện nữa.
Khi thấy Thủy Nhan đang nhìn nhìn chằm chằm vào bức bình phong hai mặt đặt cạnh của vào Đào hoa lâu, Hổ Tam Nương bèn hỏi:
“Ngươi thấy nó có đẹp không!”
“Ừ!”
Thủy Nhan gật đầu.
Hổ Tam Nương nở nụ cười kiêu ngạo:
“Ha ha ha, tất nhiên là đẹp rồi. Tấm bình phong này ta bỏ rất nhiều bạc mới mua về được. Có nó mới khiến nơi đây tăng phần cao sang không giống những nơi tầm thường khác.”
“Ta chỉ cảm thấy thứ này quá lớn. Tuy là nó đẹp nhưng đặt ở đây lại vướng víu quá.”
Câu trả lời của Thủy Nhan như một chậu nước lạnh hắt thẳng vào Hổ Tam Nương.
“Hừm, con nha đầu này thật sự không biết thưởng thức gì hết.”
“Biết thưởng thức” có đổi lấy cơm ăn sao?
“Ách…”
Lúc này Thủy Nhan cố ý nói chuyện với ả, mục đích chính của nàng là muốn quan sát rõ ràng bốn phía xung quanh xem có cơ quan gì đó không. Còn bên trong như thế nào thì nàng tin rằng sẽ sớm biết thôi. Mỗi câu mỗi chữ mà Hổ Tam Nương nói ra thì nàng đều ghi nhớ kỹ, có điều mục đích được che dấu của nàng thì làm sao Hổ Tam Nương có thể phát hiện ra được.
Theo những gì Thủy Nhan nhận biết, Đào hoa lâu này không phải nơi ong bướm bình thường. Mà theo như lời Tử Hạ nói thì đây chính là một cái Thanh lâu ngầm, hơn những người khách mà thanh lâu này nghênh đón đều được chọn lựa kỹ càng. Nếu nàng không được cung cấp thông tin về nó thì căn bản là không biết tên đời lại có sự tồn tại của địa phương như thế này.
Thủy Nhan trong lòng thầm trào phúng:
“Tử Hạ, ngươi quả thật rất coi trọng ta, không ngờ là muốn ta tiến vào cái địa phương này……”
“Đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngươi đi theo ta bắt thăm nào!”
Thủy Nhan không hiểu:
"Rút thăm?"
“Cứ đi theo ta!”
Hổ Tam Nương nói xong liền kéo tay Thủy Nhan đi vòng qua cửa sau của Đào hoa lâu mà vào. Trên đường đi Thủy Nhan một mực quan sát, chỉ thấy nơi này tuy ít người nhưng tính ra quy mô cũng tương đối lớn, hơn nữa phía sau còn một cái động khác nữa. Sau khi qua cửa thì lại gặp một thềm đá. Theo bước chân đi lên của Hổ Tam Nương thì càng lúc càng sáng sủa. Thì ra cửa vào Đào hoa lâu nằm ở dưới một cái hang ngầm, nhưng kiến trúc chủ đạo lại nằm hết trên mặt đất. Tuy tòa kiến trúc cao 3 tầng nhưng tựa như có 3 khối vuông chồng lên nhau, hơn nữa bốn phía xung quanh đều là rừng cây rậm rạp thuận tiện cho việc che dấu, muốn bị phát hiện cũng khó.
Cũng bởi vì vậy cho nên càng tiến vào sâu trong Đào hoa lâu thì chẳng cần giấu giếm gì, thậm chí cảnh quan còn trở nên rộng rãi quang đãng. Dưới bầu trời đêm tháng ba là những cánh hoa đào nở rộ, tạo ra một vẻ đẹp vừa rực rỡ lại vừa mông lung mờ ảo.
Hổ Tam Nương thấy Thủy Nhan không khóc cũng không dẫy dụa thì trong lòng bỗng cảm thấy không nỡ. Đi cùng Thủy Nhan một hồi, ả bỗng ngừng chân:
“Ngươi có biết ta mang ngươi đi làm cái gì không?”
“Biết”
Thủy Nhan trả lời ngắn gọn, nàng nhìn thấy một sự hoài nghi thoáng qua trong mắt ả nên tiếp lời:
“Ngươi thấy kỳ quái vì ta không khóc cũng không vùng vẫy à?”
Hổ Tam Nương không nói gì, chỉ lẳng lặng châm thuốc hút rồi thoải mái nhả ra một ngụm khói. Bất ngờ Thủy Nhan bước lại gần sát ả, trong ánh mắt nàng lóe lên sát khí lạnh như băng. Hổ Tam Nương tuy lăn lộn giang hồ đã lâu cũng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, liền gấp gáp lùi về sau mấy bước
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn hỏi ngươi có thật sự thả vị công tử kia ra hay không?”
Sắc mặt Hổ Tam Nương đang sợ hãi, nghe được câu hỏi của Thủy Nhan thì ả đột nhiên rống to lên:
“Con nha đầu chết tiệt, Hổ Tam Nương ta lăn lộn giang hồ bấy nhiêu năm có từng thất tín với ai lần nào chưa?”
Lời này của ả vừa nói ra, trong lòng Thủy Nhan đã thầm trào phúng:
“Ngươi nếu mà biết giữ lời, chắc chắn còn được tận hưởng cuộc đời tươi đẹp này!”
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 28: Đào hoa lâu (P2)
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Trên đừng đi Thủy Nhan phát hiện Hổ Tam Nương không ngừng thăm dò mình. Chỉ có điều Thủy Nhan không thể nổi tại sao ả đang hoài nghi nàng nhưng lại vẫn cứ tiếp tục dẫn nàng đi vào Đào hoa lâu, thậm chí còn không ngừng nói chuyện với nàng.
Cho đến khi nàng rút ra quẻ thăm.
Thủy Nhan thấy trên quẻ thăm có vẽ hình một đóa hoa quỳnh thì ngớ người. Hổ Tam Nương nhìn thấy hình vẻ ấy thì chỉ thoáng ngạc nhiên rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói:
“Ngươi rút trúng quẻ hoa Quỳnh, đêm nay ngươi chính là cô nương cao giá nhất!”
“Giá cả thì liên quan gì đến hoa?”
Vẻ mặt Thủy Nhan vẫn ngẩn ngơ.
Nghe câu hỏi của Thủy Nhan, hai hàng lông mi của Hổ Tam Nương nhíu chặt lại:
“Đây là quy củ từ trước tới giờ. Mỗi cô nương tiến vào đây đều phải rút thăm để định giá.”
Trong lòng Thủy Nhan càng cảm thấy kỷ quái:
“Bè lũ của Hổ Tam Nương ngươi cũng có người thích hoa đến như vậy sao?”
Hổ Tam Nương biết mình lỡ lời nên cũng không đáp lại, ngược lại còn đẩy mạnh Thủy Nhan vào một căn phòng hoa mỹ gần đó.
Dò xét bên trong một hồi Thủy Nhan cũng chẳng thấy có gì tục tằn khó coi, đầy rẫy đồ dâm uế như lời Ngũ Nhi nói. Ngược lại căn phòng sạch sẽ tinh khiết còn được trang trí thêm vài chậu hoa, tạo thành một cảnh trang nhã không chút bụi trần.
Nhìn lại cách bài trí của căn phòng, mỗi đồ vật đều là hàng tinh phẩm lộ ra khí độ xuất trần. Bài trí căn phòng khéo léo hoa mỹ, mùi hoa quỳnh tuy nhẹ nhàng thanh nhã nhưng lại át đi mùi sơn nồng đậm của gỗ mỡi, càng tăng thêm khí chất cao nhã của căn phòng.
Hổ Tam Nương thấy Thủy Nhan không nói một lời, tưởng rằng nàng ta đang sợ ngây người trước vẻ hoa mỹ của căn phòng nên ả nở nụ cười miệt thị:
“Chỗ này đẹp không?”
Thủy Nhan quay đầu lại nhìn ả một cái, cũng chẳng trả lời mà lập tức bước ngay đến cửa sổ phòng. Nảng đầy cửa sổ ra, làm ra vẻ thờ ơ nhìn nhìn xuống phía dưới một chút. Kỳ thật nàng đang chăm chú quan sát kết cấu của Đào Hoa lâu, còn vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng trả lời Hổ Tam Nương:
“Có đẹp, có tốt hơn nữa thì có ai muốn ở đây cả đời hay sao?”
“Ngươi….”
Hổ Tam Nương bị lời nói của Thủy Nhan làm cho nghẹn họng, nhưng ả chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thủy Nhan một cái rồi lại lập tức nở nục cười:
“Ha ha, hiện tại ngươi cứ cứng đầu cứng cổ nữa đi, coi qua hết đêm nay ngươi sẽ biến thành cái gì nào?”
“Ngươi không cần diễn trò cáo mượn oai hùm nữa, chủ nhân nơi này có phải là ngươi đâu!”
Thủy Nhan nhìn Hổ Tam Nương rồi nở một nụ cười khó hiểu.
Hổ Tam Nương gằn người lại, vẻ mặt giận dữ quát lên:
“Đừng có chọc đến ta, mấy con câm kia chính là kết quả đó….”
Thủy Nhan không chút úy kỵ nhìn thẳng vào mắt ả, hai hàng mi khẽ nhíu lại nhưng trong đôi mắt vẫn lạnh lùng không có vẻ gì là đang khiêu khích cả:
“Ngươi đành lòng để bạc đã tới tay còn rơi mất hay sao?”
Hổ Tam Nương hai mắt trợn trừng nhưng rốt cuộc cũng không ra tay đối với Thủy Nhan, ả chỉ đóng sập cánh cửa phòng lại.
Hổ Tam Nương vừa đi khỏi, Thủy Nhan liền nở ra nụ cười thắng lợi. Con ả Hổ Tam Nương này ngoài miệng thì dữ dằn nhưng rốt cuộc cũng bị Thủy Nhan nắm lấy điểm mấu chốt. Đó là hiện tại Hổ Tam Nương chẳng la chỉ là một trong những nanh vuốt của chủ nhân Đào hoa lâu mà thôi. Theo như lời Tử Hạ đã nói, chủ nhân Đào hoa lâu chính là một người yêu hoa, không những vậy, mà người đó nhất định là người trong chốn Hoàng cung.
Theo như những gì Thủy Nhan biết được từ Biệt uyển thì cả Nam quốc chỉ có hoàng cung mới trồng được hoa quỳnh. Hơn nữa hoa quỳnh trồng ở hậu cung nên người bình thường không thể thấy được nó, người biết đến hoa quỳnh thì lại càng hiếm hơn. Có thể lấy hoa quỳnh làm cột mốc cao giá nhất thì chứng tỏ người này nhất định có sự hiểu biết rất rõ về hoa quỳnh.
Chỉ có điều khiến Thủy Nhan cảm thấy kỳ quái chính là Đào hoa lâu rõ ràng là một cái thanh lâu, mà Hổ Tam Nương là người của Đào hoa lâu thì giá cả của các cô nương có cao hay thấp cũng có quan hệ gì đến ả ta chứ. Nhưng tại sao Hổ Tam Nương lại xem mình như con gà đẻ trứng vàng?
Trong lúc Thủy Nhan suy nghĩ về vấn đề này, cửa sương phòng đã bị đẩy ra. Một cô nương mắt ngọc mày ngài bước vào, sóng mắt long lanh khiến người nhìn vào là cảm thấy mê mẩn.
Nàng thấy Thủy Nhan đang nhìn mình thì lập túc nhoẻn miệng cười:
“Cô nương thật là may mắn, là người đầu tiên rút được quỳnh hoa.”
“Đã đến chỗ này rồi còn xem là có may mắn sao?”
Thủy Nhan vẫn lạnh lùng đánh giá nữ tử này.
Chỉ thấy cô ta cười không đáp. Sau đó khẽ cúi đầu nói:
“Xin gọi ta là Trà Hương, hôm nay ta đến để đưa cô nương đi.”
“Đưa đi? Đưa ta đi đâu?”
Trà Hương lấy khăn che miệng cười:
“Ha ha, tỷ tỷ là người mới đến nên chưa rõ quy củ ở đây. Hết đêm nay cô sẽ biết thôi. Từ giờ trở đi ta là nha hoàn của cô nương, cũng là giáo tập của cô.”
Ả nhẹ nhàng vỗ vai Thủy Nhan:
“Đừng sợ, từ từ rồi sẽ quen thôi.”
Trong lúc Trà Hương nói chuyện đều mang theo nụ cười trên môi, lúc chậm lúc nhanh, giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng vừa đủ để khơi gợi sự hấp dẫn của người nghe. Đôi môi với màu hồng hồng, móng tay được trang trí cẩn thận, lại thêm khi nói chuyện lâu lâu lại nâng chiếc khăn tay lên che miệng. Với kiểu này thì đừng nói là đàn ông, cho dù phụ nữ mà nhìn nàng như vậy cũng vô thức bị hấp dẫn liền.
Thủy Nhan lạnh lùng quan sát, đối với “Cái đẹp” thì nàng có một khái niệm khác hẳn người thường. Bởi vậy dù Trà Hương có tạo dáng cỡ nào đi nữa thì thái độ lạnh nhạt của nàng vẫn khiến ả khó xử.
"Ngươi dạy ta tập cái gì?"
“Ha ha, hiện tại chưa cần nói đến chuyện đó. Đêm nay chắc chắn cô nương được định giá cao nhất, lúc đó Trà Hương nhất định sẽ truyền hết những gì mình biết cho cô nương”
Thủy Nhan rất ghét kiểu nói chuyện tránh né như vậy, nàng dứt khoát ngồi xuống cấm lấy chén trà của mình:
“Theo lời ngươi nói thì khi bán được giá cao ngươi mới giảng dạy. Cũng có thể hiểu là ta bán được bao nhiêu tiền thì ngươi cũng sẽ được chia phần theo đó?”
Nụ cười kiều mỵ của Trà Hương chợt cứng đờ, nhưng ngay lập tức lại nở ra:
“Ha ha, cô nương quả là có trí tuệ hơn người….”
Từ những lời của Trà Hương làm cho Thủy Nhan biết được những điểm khác biệt của Đào hoa lâu này so với những kỹ viện tầm thường khác. Những cô nương bị bắt đến nơi này đều có tư sắc tuyệt vời, sau đó được mang đến đây dạy dỗ cẩn thận. Chờ cho các cô nương đó mất đi tính ương ngạnh, không còn phá rối hay khóc lóc gì nữa thì mới bắt đầu đưa đi rút thăm định giá. Và mỗi tháng vào ngày 15 thì Đào hoa lâu sẽ tổ chức “Đại hội bán hoa” để định giá.
Lúc đó khách sẽ ở phòng riêng chờ đợi, sau đó mỗi cô nương được rao bán sẽ đứng ở sân khấu của Đào hoa lâu tựa như hàng hóa bình thường, mặc sức để người ta “Cò kè bớt một thêm hai”
Mà những khách nhân này cũng chẳng thấy được mặt nhau, bọn họ thích vị cô nương nào thì cứ mặc sức ra giá, cho thủ hạ giơ bảng lên, rồi ai ra giá cao nhất thì cô nương kia sẽ thuộc về người đó. Nhưng cũng có nhiều chuyện không đơn giản như vậy.
Cô nương bị khách mua rồi cũng không lập tức đi tiếp khách mà Đào hoa lâu sẽ cử giáo tập đến. Sau đó tùy theo yêu cầu của khách mà giáo tập sẽ dạy những gì, sau khi dạy dỗ xong thì cô nương đó được đem đi hoặc vẫn ở lại thì tùy vào khách.
Đương nhiên không thiếu những vị khách nóng vội nhào vào tận hưởng “Lần đầu tiên” của cô nương đó. Điều này Đào hoa lâu tất nhiên vẫn cho phép, dù sao “Khách hàng là thượng đế” mà.
Nhưng nếu lựa chọn người giảng dạy rồi thì khách nhân chỉ có thể “hưởng thụ” ngay tại Đào hoa lâu chứ không thể đem cô nương đi ra được.
Sau 1 tháng dạy dỗ thì Đào hoa lâu mới đem cô nương đó giao hẳn cho khách. Có điều thời hạn lại là 1 năm phải đưa trả cô nương về Đào hoa lâu, tất nhiên nếu khách không còn “lưu luyến” thì bất cứ lúc nào cũng có thể “bán lại” cho Đào hoa lâu. Lúc đó cô nương nọ sẽ bị bán đấu giá như những kỹ nữ bình thường…..
Tất nhiên là “Đại hội bán hoa” này không phải cô nương nào cũng đủ tư cách tham gia. Những cô nương bình thường đến Đào hoa lâu cũng giống như kỹ nữ trong các lầu xanh bình thường khác, sau “Đêm đầu tiên” rồi thì tiếp khách như bình thường.
Có điều đối với Thủy Nhan tư sắc hơn người này thì Hổ Tam Nương mới có thể nhịn nhục đến vậy, vì ả ta thấy rõ ràng Thủy Nhan chính là “Con gà đẻ trứng vàng” của mình….
Mặc dù còn nhiều vấn đề Trà Hương nói mập mờ không rõ ràng lắm nhưng Thủy Nhan đâu phải người bình thường, dùng mấy kỹ xảo hỏi dò này thì ả ta làm sao qua mắt nàng được.
Sau khi nói hết những gì mình biết, Trà Hương vừa uống trà vừa lẳng lặng quan sát Thủy Nhan. Trong lòng ả thầm sợ hãi, từ trước đến nay những cô nương được tham gia “Đại hội bán hoa” đều có tư sắc tuyệt hảo, nhưng ả dù gặp qua rất nhiều người tư sắc tuyệt hảo cũng không có một ai sánh bằng Thủy Nhan được.
Dáng người và dung mạo bốc lửa, lại phối hợp với khí chất cao ngạo lạnh lùng, còn có sự bình tĩnh sắc bén trong ánh mắt khiến cho sự cao quý cùng tự nhiên hòa hợp lẫn nhau. Điều này khiến cho nữ nhân mà gặp thì tựa như cao không với tới, nam nhân mà gặp thì sẵn sàng đổi cả gia tài để được thấy nụ cười của mỹ nhân mà thôi.
Một tiếng chuông trong trẻo như ngọc vang lên, Trà Hương chậm rãi đứng dậy, ả hé miệng cười:
“Cô nương, Đại hội đã bắt đầu rồi, xin mời cô đi theo ta.”
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây