Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo
Chương 99: Rút lui triệt để
Dịch: Hỏa Kỳ Lân + rambo210
Nguồn: Sưu tầm
Share: Thần Giới
Đột nhiên sấm chớp xuất hiện trên không trung, cuồng phong như những lưỡi dao lớn không ngừng quét tới đám Tử vong sinh vật. Thậm chí đám quái vật chưa tiếp xúc cùng Lĩnh vực cũng bị biến hóa này xé thành trăm mảnh.
Chỉ đám quái vật màu vàng cùng một bộ phận quái vật biến dị sức phòng ngự cao mới may mắn thoát khỏi. Bất quá chúng vội vàng lui về để lại mảnh không gian trống trải.
Thế giới này bởi vì đã bị phá hủy hoàn toàn nên hiện tượng lôi điện xuất hiện vô cùng hiếm thấy. Trừ khi có một vị Thần đạo cường giả toàn lực hấp thu thiên địa lực lượng, nếu không tuyệt đối không thể xuất hiện kỳ quan như vậy.
Mà lúc này đám Thần đạo cường giả có mặt ở đây không ai hấp tụ thiên địa lực lượng.
- Ầm...ầm...
Theo tiếng sấm động đầu tiên, vô số những âm thanh như đại pháo liên tiếp vang vọng.
Cửa thông đạo vốn nhạt nhòa không chút quan hệ với hoàn cảnh lúc này quang mang chói lòa, soi rọi khắp thiên địa.
Uy áp cực lớn không chút lưu giữ bộc phát ra, lực lượng này khi xuất hiện khiến trái tim mỗi vị Thần đạo cường giả biến hóa mãnh liệt.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mưu Tử Long thì thào nói. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ mặc dù kiến thức sâu rộng nhưng với biến hóa trước mặt một chút cũng không hiểu rõ.
Thiên địa lực lượng điên cuồng vận chuyển, bọn họ thậm chí cảm nhận được biến hóa này càng lúc càng mạnh mẽ tới khó tin hơn.
Thân long khi tương trợ Hạ Nhất Minh đoán tạo hai kiện thần khí, thiên địa lực lượng cũng biến hóa rõ rệt nhưng so với hiện tại thật sự không đáng nhắc tới.
Đám người Đế Thích Thiên trong lòng vô cùng hoảng sợ, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ánh mắt những vị lão Thần đạo cường giả sáng lên, bọn họ mơ hồ nhớ ra cảnh này cũng không phải lần đầu chứng kiến.
Trong trí nhớ của họ, năm trăm năm trước đây khi tất cả Thần đạo cường giả cùng Thần thú liên thủ phát ra uy lực cường đại, thiên địa lực lượng cũng biến hóa như hiện nay.
Khi nghĩ tới điều này, các vị lão Thần đạo cường giả sắc mặt khẽ biến, Bảo Nham Trúc giọng run run hỏi:
- Thần long đại nhân. Đây là...
Ánh mắt mọi người nhất loạt tập trung vào Thần long, mặc dù nơi này Hạ Nhất Minh cùng Thần long biết rõ nguyên nhân nhưng Hạ Nhất Minh không dám ra mặt giải thích.
Thực lực không đủ trấn áp tất cả, khi bí mật được tiết lộ, có trời mới biến hậu quả gì xảy ra.
Bất quá nhìn biến hóa kinh thiên động địa trước mặt, Hạ Nhất Minh biết chuyện này không thể giấu giếm.
Ánh mắt Thần long đang nhìn cửa thông đạo bỗng thu hồi lại, nó cao giọng nói:
- Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, thông đạo sắp phong bế.
- Không có khả năng.
Mã Dự thì thào nói:
- Lúc trước tất cả Thần đạo liên thủ cũng không thể phong bế. Lúc này sao đột nhiên thông đạo có thể phong bế?
Đám người Ngao Mẫn Hành trong lòng chấn động, bọn họ đương nhiên hy vọng lời Thần long là sự thật.
Chiến đấu tại không gian này đã năm trăm năm, bọn họ cực độ chán ghét. Thậm chí không muốn ở lại một giây phút nào.
Nhưng mọi người đều cố gắng trấn áp khát vọng trong lòng, bọn họ biết nếu thông đạo có thể đóng lại vĩnh viễn, đám Tử vong sinh vật sẽ bị vây hãm tại đây, thậm chí toàn diệt. Nhưng nếu để chúng tiến vào quê hương bọn họ, ngay cả thần đạo cường giả cũng không có khả năng ngăn cản con đường hủy diệt.
Bởi vì tại quê hương bọn họ, Thần đạo cường giả tuyệt đối không thể tùy ý ra tay, thậm chí cho dù tùy ý ra tay nhưng với số lượng quái vật như vậy, bọn họ không cách nào ngăn cản chúng.
Bởi thế đã năm trăm năm qua người lạc quan nhất cũng tưởng rằng sinh mạng mình sẽ chấm dứt tại đây. Khi nghe được biện pháp duy nhất có thể giải quyết, trong lòng bọn họ dĩ nhiên vô cùng do dự, hoài nghi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thần long nhìn lướt qua một lượt, nói:
- Thông đạo này có thể đóng cửa hay không, ngươi hẳn có thể cảm nhận. Nếu ngươi không tin có thể lựa chọn ở lại chiến đấu.
Đôi mắt Mã Dự sáng lên, bất quá trong lòng không có ý tức giận nào, ngược lại mừng rỡ như điên.
- Thời gian không còn nhiều nữa. Thần long đại nhân xin nhanh chóng sắp xếp.
Âm thanh Hạ Nhất Minh vang lên như gáo nước lạnh dội vào đầu khiến tất cả những vị lão cường giả bừng tỉnh.
Sau một khắc ánh mắt mọi người cùng Thần thú nhìn hắn mang theo vài phần kỳ dị.
Cửa thông đạo không thể phong bế vĩnh viễn, đây là suy nghĩ của tất cả mọi người trong năm trăm năm. Nhưng khi mọi người có thể trở ra bộ dạng Hạ Nhất Minh bình tĩnh như đã đoán trước.
So sánh với hắn cho dù đám người Đế Thích Thiên nhiều ít cũng tỏ thái độ nghi hoặc cùng mừng rỡ.
Có thể tấn giai Thần đạo hơn nữa tồn tại tới giờ phút này, bất luận Thần đạo cường giả hay Thần thú nào cũng không phải kẻ ngốc. Chỉ cần nhìn thái độ Hạ Nhất Minh, bọn họ tin tưởng hắn đã sớm biết điều này. Thậm chí Hạ Nhất Minh cùng Thần long rõ ràng có liên hệ không muốn mọi người phát hiện, bởi bọn họ không có khả năng trấn tĩnh như vậy.
Mưu Tử Long thở dài một tiếng, nói:
- Ta hiểu rồi. Hạ huynh đệ. Ngươi cùng Thần long đại nhân đi tới sào huyệt quái vật, ngàn khó vạn khổ chính là vì muốn phong bế thông đạo này.
Tất cả mọi người khẽ gật đầu, trừ lý do này ra, bọn họ thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khiến Hạ Nhất Minh cùng Thần long hành động liều lĩnh như vậy.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, mặc dù hắn khẳng định, hành động tiêu diệt sào huyệt quái vật của Thần long không liên quan tới việc đóng cửa thông đạo nhưng ánh mắt mọi người lúc này khiến hắn có miệng cũng khó giải thích.
Khẽ nhún vai, hắn vô cùng sáng suốt lựa chọn im lặng.
- Thông đạo bây giờ vẫn ổn định. Chúng ta ba người một tổ, Vi Cẩm Thuận, Tây Đức Ni cùng Bạch Hổ hai cánh đi trước.
Âm thanh Thần long vang lên. Mặc dù nó nói không cao giọng nhưng như một mệnh lệnh khiến không ai có thể kháng cự.
Hơn nữa hiển nhiên nó đã sớm chuẩn bị, lần đầu tiên phát ra là ba vị đại diện cho ba thế lực, Đông Tây phương cùng Thần thú. Sự phân công này tuyệt đối không ai dám phản đối.
Ba người bị nêu tên mặc dù vẻ mặt trấn định nhưng trong đôi mắt vạn phần kích động. Họ liếc mắt nhìn lại theo sau phóng về phía thông đạo. Ở nơi này dao động không ngừng xuất hiện, chúng cũng như tâm tình những người ở đây, thật lâu mới có thể phục hồi.
- Nhóm thứ hai...
Âm thanh Thần long vô cùng tỉnh táo, thậm chí không có bất cứ dao động nào.
Bất quá cũng bởi vì nó sớm đã biết nguyên nhân nếu không biến hóa này thình lình xảy ra, nó cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh.
Âm thanh cực lớn vang lên, cuồng phong như mang theo sấm chớp ùa tới.
Tựa như cảm nhận biến hóa nơi này, Tử vong sinh vật có trí tuệ nhất rốt cuộc không thể nhẫn lại.
Nó phát ra mệnh lệnh công kích cuối cùng, đây là mệnh lệnh không để ý tới hết thảy, tổng tiến công quy mô nhất trong năm trăm năm trở lại đây.
- Nhanh lên một chút.
Ánh mắt Thần long lạnh lùng liếc qua.
- Tất cả Ngụy thần cảnh cường giả cùng Thần thú lưu lại. Đem toàn bộ biến dị Phích Lịch Thương phóng ra, toàn lực ngăn chặn.
Mấy vị Ngụy thần cảnh cường giả cùng ba đầu Thần thú nhất loạt phản công. Bọn họ không hề giữ lại thực lực bản thân, biến dị Phích Lịch Thương cũng không tiếc phóng ra. Đừng nói đám quái vật màu vàng trên không trung, cho dù đám quái vật cấp thấp trên mặt đất lúc này cũng được thần binh ân cần hỏi thăm.
Giờ phút này nhân loại cùng Thần thú tựa hồ phát điên, bọn họ tận tình đồ sát, khiến bản thân hóa thành ác ma tới trừ địa ngục, siêu thoát tất cả quái vật tới gần.
Những người còn lại dưới sự an bài của Thần long lần lượt tiến vào thông đạo, mà Hạ Nhất Minh trong lòng càng lúc càng lo lắng hơn. Không biết có phải cố ý hay không nhưng tất cả Hư thần cảnh cường giả rời khỏi tên hắn vẫn chưa được nhắc tới, tựa hồ như hắn chưa từng tồn tại.
Nắm Ngũ Hành Hoàn trong tay, trong lòng Hạ Nhất Minh miễn cưỡng trấn định lại.
Nội hạch sào huyệt quái vật còn nằm trong tay hắn, bất luận Thần long tính kế ra sao cũng không có khả năng bỏ qua vật này.
- Ngao Mẫn Hành, Bạch long, Lý Áo Ba Đặc, lập tức đi.
Hạ Nhất Minh khóe mắt khẽ giật, ngay cả Ngụy thần cảnh cường giả cũng bắt đầu rút lui nhưng hắn vẫn như trước phải ở lại, muốn nói trong lòng không oán giận chỉ là gạt người.
Ánh mắt nhìn cửa vào thông đạo cùng Thần đạo khôi lỗi bên cạnh, trong đầu Hạ Nhất Minh thậm chí xuất hiện suy nghĩ, không để ý tới hết thảy lập tức tiến vào thông đạo.
Chỉ hắn cũng không thể xác định, Thần đạo khôi lỗi ở lại có thể chống đỡ được uy lực Thần long.
Ba người Ngao Mẫn Hành lập tức thu tay lùi về phía sau, bọn họ không do dự tiến vào thông đạo.
Sau khi chỉ còn ba vị Ngụy thần cảnh cường giả, những người ở lại phải chịu áp lực vô cùng khổng lồ, nhưng bất cứ ai cũng không lộ ra thần sắc bối rối.
- Lưu Mục, Mã Dự, Thần long Tây phương lập tức rời đi.
Mã Dự cùng Thần long Tây phương lập tức xoay người tiến vào thông đạo còn lại Lưu Mục trầm giọng nói:
- Thần long huynh xin để Nhất Minh đi trước, ta còn có thể chống đỡ.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo
Chương 100: Lực lượng sinh mạng
Dịch: Hỏa Kỳ Lân + rambo210
Nguồn: Sưu tầm
Share: Thần Giới
Hạ Nhất Minh trong lòng đại chấn, hắn hiểu rõ ý tứ Lưu Mục.
Vị lão Thần đạo cường giả Thiên Trì nhất mạch đã nhìn ra ý định nào đó của Thần long bởi vậy lão không tiếc đắc tội với nó cũng muốn Hạ Nhất Minh đi trước.
Lưu Mục mặc dù vô cùng cường đại nhưng với tuổi tác hiện nay của lão chỉ có thể xem như quá khứ huy hoàng của Thiên Trì nhất mạch.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, hắn chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành Thần đạo cường giả, nắm giữ vũ kỹ cường đại nhất Đông Tây, tiền đồ ngày sau của hắn sao có thể hạn lượng? Tương lai huy hoàng của Thiên Trì nhất mạch cũng dựa cả vào hắn. Bởi vậy thời khắc quan trọng này vị lão cường giả quyết định lựa chọn tương lai môn phái.
Hạ Nhất Minh hút một hơi thật sâu, cảm giác khiếp sợ khi nãy biến mất hoàn toàn, trong thân thể hắn thần lực vận chuyển không ngừng, ngay cả ánh mắt cũng trở lên kiên định hơn.
Nhưng chưa chờ hắn mở miệng, âm thanh Thần long đã vang lên:
- Ta giữ lại Hạ Nhất Minh dĩ nhiên có dụng ý khác, ngươi không thể thay thế.
Lưu Mục không ngừng xuất thủ, bất quá khí thế trên người lão dần mãnh liệt hơn:
- Thần long huynh. Nhất Minh là tương lai Thiên Trì nhất mạch chúng ta. Xin thứ cho ta không thể để hắn ở lại.
Âm thanh lão vang lên vô cùng khẳng khái, không có nửa điểm thương lượng.
Lô Khắc cùng Thần thú Bỉ Mông mặc dù không nói gì nhưng từ động tác của họ có thể nhìn ra sự lo lắng. Nếu giờ phút này xuất hiện nội chiến, ngay cả bọn họ cũng không biết làm gì cho phải.
Kỳ thực trong thâm tâm họ rất muốn đánh chết Lưu Mục, nhưng Ngụy thần cảnh cường giả có thể vẫn lạc dễ dàng thế sao? Nếu lão liều mạng phản kích, thậm chí khiến thông đạo bị phá hủy, hậu quả bọn họ không cách nào gánh chịu.
Thần long hừ một tiếng, nói:
- Ngu ngốc. Ta lưu hắn lại là muốn giúp hắn hiểu được việc câu thông thiên địa. Nếu ngươi muốn lưu lại ta không ngại cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Đôi mắt Lưu Mục sáng ngời, kinh hỉ nói:
- Thật sự?
Từ mũi Thần long phun ra một cỗ khí tức nóng bỏng, nếu như bình thường nó sẽ trực tiếp thổ tức nhưng lúc này lạnh nhạt nói:
- Ta đã khi nào nói dối ngươi? Ngươi có thể lưu lại nhưng ta chỉ có thể bảo vệ một người.
Vẻ mặt Lưu Mục đỏ bừng nói:
- Đã đắc tội.
Ánh mắt lão nhìn Hạ Nhất Minh, theo sau gật đầu, xoay người tiến vào thông đạo.
- Các ngươi cũng đi đi.
Thần long tựa hồ hậm hực nói. Lô Khắc cùng Thần thú Bỉ Mông dĩ nhiên không dám chậm trễ, cả hai lập tức xoay người tiến về phía thông đạo tràn ngập dao động.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không ngừng chấn động, lúc đầu hắn còn nghĩ Thần long có âm mưu nào đó, bất quá sau khi nghe nó nói chuyện cùng Lưu Mục, cùng vẻ hâm mộ của Lô Khắc trước khi rời đi, tựa hồ ở lại cũng không phải việc xấu.
Sau khi mọi người rời đi, đám Tử vong sinh vật như muốn bao phủ Thần long, Hạ Nhất Minh cùng Thần đạo khôi lỗi.
Ngay lúc này từ thân thể Thần long đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng. Cỗ lực lượng này chính là Lĩnh vực nhưng tựa hồ có chút khác biệt. Hạ Nhất Minh hai mắt trợn tròn, trong lòng hắn rung động mãnh liệt.
Xung quanh bọn họ vô số Tử vong sinh vật nhất nhất bạo liệt, phạm vi mười trượng ban đầu nháy mắt mở rộng ra trăm trượng, ngàn trượng.
Trong phạm vi ngàn trượng này hình thành một vòng xoáy cực lớn, tất cả những Tử vong sinh vật tiến vào phạm vi này lập tức bạo liệt thành tro bụi.
Phảng phất như trong nháy mắt có vạn cây biến dị Phích Lịch Thương từ nơi này phóng ra bốn phương tám hướng công kích Tử vong sinh vật.
Hạ Nhất Minh há hốc miệng, trợn mắt cứng lưỡi nhìn biến hóa này, cho dù tận mắt chứng kiến hắn cũng cảm thấy khó tin.
Lực lượng này rốt cuộc là thứ gì? Chỉ bằng Lĩnh vực của Thần long không ngờ có thể tiêu diệt sạch sẽ Tử vong sinh vật, cho dù hắn từng tạo ra Hỏa Lĩnh vực nhưng cũng không thể so sánh.
Thời gian sống trong Hỏa lĩnh vực khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy điên cuồng vì lực lượng nhất, tất cả những quái vật tiến vào phạm vi trăm trượng quanh hắn đều biến thành ngọn đuốc sống, mà hắn thoải mái vận dụng Hỏa lực lượng không lo cạn kiệt.
Giây phút đó hắn vốn nghĩ mình vô địch thiên hạ, ngay cả Thần long tới gần cũng sẽ bị Hỏa lĩnh vực thiêu đốt.
Nhưng sau khi chứng kiến Lĩnh vực của Thần long, Hạ Nhất Minh mới biết, bản thân hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Thần long nắm giữ lực lượng còn xa hắn mới sánh bằng.
- Ngươi cố gắng cảm nhận, lực lượng này ta chỉ thi triển một lần.
Âm thanh Thần long chậm rãi vang lên.
Lúc này trong lòng Hạ Nhất Minh đã không còn tồn tại nghi kỵ, thân thể thẳng đứng, ánh mắt cung kính, nói:
- Đa tạ Thần long đại nhân.
Thần long cười hắc hắc, không biết vì sao trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện cảm giác lạnh lẽo tới tận xương tủy. Mặc dù Thần long hành động như vậy Hạ Nhất Minh sẽ đạt không ít chỗ tốt nhưng trong thâm tâm hắn không thể buông lỏng cảnh giác cùng địch ý mơ hồ với nó.
Thần long đưa ra cự trảo, từ những móng vuốt phóng ra năm đạo quang mang khác biệt.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ động, hắn dĩ nhiên có thể cảm ứng đây thuần túy là Ngũ hành lực lượng, bất quá lực lượng này cường đại hơn xa bản thân hắn có thể thi triển.
Thần long cũng từng nói qua, nó nắm giữ Ngũ hành thân thể vô cùng hiếm thấy trong Thần thú. Điều này ban đầu Hạ Nhất Minh có chút hoài nghi nhưng lúc này khi nhìn thấy Ngũ sắc quang mang, cùng cảm nhận được sự cường đại ẩn giấu trong đó, hắn đã không còn bất cứ nghi ngờ nào.
- Đưa Ngũ Hành Hoàn cho ta mượn một lát.
Thần long đột ngột nói.
Hạ Nhất Minh nhất thời trợn trừng mắt. Lúc này Ngũ Hành Hoàn cũng không phải thần khí mô phỏng như trước mà là một kiện thần khí chân chính. Một khi thần khí nhận chủ, chỉ cần chủ nhân chưa tử vong, nó sẽ không thể phục vụ người khác.
Cho dù lúc này Hạ Nhất Minh nguyện ý cho Thần long mượn Ngũ Hành Hoàn, nhưng Thần long cũng không thể vận dụng dễ đàng. Trừ khi Thần long đánh chết hắn tại chỗ, mạnh mẽ cướp đoạt mới có khả năng vận dụng Ngũ Hành Hoàn.
- Ý niệm của ngươi cũng tiến vào đó.
Âm thanh Thần long lại vang lên.
- Ta muốn cho ngươi chứng kiến uy lực chân chính của Ngũ Hành Hoàn.
Âm thanh Thần long như mang theo ma lực khiến không ai có thể từ chối khiến Hạ Nhất Minh trong lòng đại động.
Đối với Ngũ hành lực lượng Hạ Nhất Minh vô cùng quan tâm. Đặc biệt năng lực vận dụng Ngũ Hành Hoàn, hắn cũng không dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa sau khi nghe Thần long giải thích, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ ý tứ đầu Thần thú này. Nó cũng không phải muốn giết người đoạt bảo mà thật sự chỉ điểm cho hắn làm sao vận dụng Ngũ Hành Hoàn. Cổ tay vung lên, Ngũ sắc quang mang lóe lên, lập tức Ngũ Hành Hoàn xuất hiện.
Mặc dù trong tay Hạ Nhất Minh nắm giữ Ngũ Hành Hoàn với lực lượng chúc phúc năm lần nhưng Ngũ sắc quang mang không cách nào so sánh với lực lượng Thần long vừa thi triển. Bất quá tới lúc này Hạ Nhất Minh đã miễn dịch với sự cường đại của Thần long, bởi thế không còn cảm thấy kỳ lạ.
Một cỗ ý niệm khổng lồ truyền tới, Hạ Nhất Minh thoáng do dự theo sau thả lỏng tâm tình. Ý niệm của hắn cũng lập tức tiến vào Ngũ hành không gian, giao tiếp cùng chủ phách thần khí.
Cũng chỉ trong trạng thái này Hạ Nhất Minh mới có thể phối hợp cùng Thần long không để Ngũ Hành Hoàn kháng cự nó.
Sở dĩ Hạ Nhất Minh hành động như vậy bởi hắn xác định, nếu Thần long muốn gây hại, tùy thời vung trảo có thể giải quyết hắn. Cũng bởi thế Thần long tuyệt đối sẽ không lấy lý do này gây bất lợi cho hắn. Chỉ là điều duy nhất khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ chính là vì sao thái độ Thần long đối với hắn tốt đến thế? Suy nghĩ này luôn luôn quẩn quanh trong đầu hắn.
Sau khi cỗ ý niệm khổng lồ tiến vào Ngũ hành không gian, thiên địa lực lượng cũng bắt đầu ngưng tụ. Khi cỗ lực lượng này vận chuyển, suy nghĩ của Hạ Nhất Minh cũng biến mất, hắn hoàn toàn chìm đắm trong lực lượng khổng lồ.
Đây là Ngũ hành lực lượng, năm lực lượng thuộc tính bất đồng hình thành một chỉnh thể cực lớn. Mỗi loại lực lượng đều là một bộ phận của chỉnh thể nhưng tựa hồ như bộ phận hoàn toàn độc lập.
Cũng như thế giới nhân loại do vô số sinh mạng hình thành. Nhưng mỗi sinh mạng đều nắm giữ lực lượng riêng biệt mà không thể dung hợp. Hạ Nhất Minh trong lòng đại động bởi hắn có cảm giác, Ngũ Hành Hoàn không thuần túy là lực lượng, chúng còn đại biểu do sinh mạng của chính mình.
Mơ hồ Hạ Nhất Minh hiểu được vì sao Thần long có thể phóng xuất lực lượng khổng lồ như vậy? Đó là bởi nó nắm giữ lực lượng sinh mạng khổng lồ. Đây là lực lượng sinh mạng, thiên địa ngũ hành không ngờ làm một sinh mạng thể kỳ dị.
Mà dưới sự chỉ dẫn của Thần long, không ngờ Hạ Nhất Minh có thể cảm giác được sự tồn tại của sinh mạng này. Mặc dù cảm giác vô cùng mờ mịt, trước mắt hắn không thể nắm giữ nhưng cảm giác này vô cùng chân thật.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh bừng tỉnh, hắn phát hiện lực lượng khổng lồ trong Ngũ Hành Hoàn trải qua quá trình lưu chuyển đã thành công phóng xuất.
Thiên địa lực lượng bên ngoài không biết từ khi nào đã ngừng lại, cả không gian lúc này là một mảnh yên tĩnh đến lạ thường.
Bất luận cuồng phong chưa từng ngừng nghỉ hay đám Tử vong sinh vật kinh khủng, giờ phút này như đờ đẫn không hề nhúc nhích. Bởi lúc này cả thiên địa đã bị lực lượng kia bao phủ.
Thần long giơ cao Ngũ Hành Hoàn, quang mang mỹ lệ phóng ra như ánh sáng mặt trời nháy mắt chiếu xa vạn trượng.
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo
Chương 101: Trở về
Dịch: Hỏa Kỳ Lân + rambo210
Nguồn: Sưu tầm
Share: Thần Giới
Quang mang nhiều màu liên tục xoay tròn, tốc độ của chúng nó nhanh tới cực điểm, ngay cả một ít thời gian phản ứng cũng không kịp làm ra đám tử vong sinh vật đã gục ngã.
Chỉ cần quái vật bị ngũ thải quang mang bao trùm vào đều trong nháy mắt tan biến. Bởi vì khi tiếp xúc đám quái vật này ngay lập tức bị Ngũ Hành chi lực đánh một đòn nghiêm trọng, cũng không phải chỉ bị một loại lực lượng công kích, mà là cả năm loại lực lượng cùng một lúc.
Cho nên không có bất cứ sinh vật nào có thể chịu được công kích như vậy, cho dù là quái vật màu vàng hay biến dị quái vật cũng giống nhau, thân thể chúng nó trong nháy mắt bị nghiền nát. Bất quá, chuyện làm cho Hạ Nhất Minh phải sợ hãi vẫn còn ở phía sau.
Cỗ Ngũ Hành chi lực này cũng không có bất cứ dấu hiệu đình chỉ, chúng nó không ngừng xoay tròn rồi khuếch tán làm cho thiên địa chi lực khổng lồ nơi đây không ngừng bị hút vào bên trong. Bất cứ là lực lượng đó có thuộc tính gì cũng bị Ngũ Hành Luân Hồi luân chuyển thành bổn nguyên lực lượng. Chúng nó liên tục hấp thụ Ngũ Hành lực lượng dần dần tạo thành một loại lực lượng lốc xoáy có lực phá hoại rất lớn.
Ngũ Hành Đại Luân Hồi tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, khi Hạ Nhất Minh hoàn toàn tỉnh táo trở lại thì hắn mới phát hiện ra, Ngũ Hành Đại Luân Hồi vòng xoáy đang không ngừng khuếch tán ra đã vượt qua khỏi cực hạn cảm ứng của hắn.
Vô luận là trên bầu trời hay dưới lòng đất, đều có Ngũ Hành Đại Luân Hồi vòng xoáy, cỗ lực lượng này dường như không có giới hạn, tựa như nó có thể duy trì tới khi Tử Vong Chi Địa biến mất. Vừa cảm thụ cỗ lực lượng này, vừa nhìn tràng cảnh khó tin xảy ra trước mắt, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi lạnh lẽo vài phần.
Nguyên lai, đây mới là lực lượng chính thức của Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa, loại lực lượng này thuần túy là lực lượng hủy diệt, chúng nó hủy diệt hoàn toàn mọi thứ trên thế giới, thậm chí tất cả các loại lực lượng khác.
- Nhìn thấy không? - Thanh âm Thần Long một lần nữa vang lên:
- Đây mới chân chính là Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa, về phần cái trước kia ngươi thi triển thì.... Hắc hắc....
Sắc mặt Hạ Nhất Minh thay đổi, nhưng trong lòng hắn lại tâm phục khẩu phục cỗ lực lượng này.
So với Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa trước đây, công pháp mà hắn thi triển giống như con kiến dưới chân voi, ngẫm lại không khỏi làm cho người ta phải đỏ mặt. Trầm ngâm nửa ngày, Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, cung kính nói:
- Đa tạ Thần Long đại nhân chỉ điểm.
Sau khi trải qua một hồi chứng kiến, chẳng những kiến thức của Hạ Nhất Minh đối với uy lực của Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa tăng lên, hơn nữa hắn thu được ích lợi lớn chính là việc cảm thụ được sự tồn tại của sinh mệnh trong Ngũ Hành lực lượng.
Đây là lực lượng sinh ra sinh mệnh, khi hắn nhân sự trợ giúp của Thần Long mà tiếp xúc với sinh mệnh đó, Hạ Nhất Minh đã hiểu được con đường ngày sau mình phải đi thế nào.
Ngoài Hư Thần cảnh còn có Ngụy Thần cảnh, nhưng muốn tấn chức Ngụy Thần cảnh thì nhất định phải cảm ngộ được lực lượng mà người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
Cảm ngộ thiên địa chi lực chính là một loại trải nghiệm mới, trước ngày hôm nay Hạ Nhất Minh từng trong lúc sử dụng thần khí đã có hai lần trải nghiệm ngắn ngủi. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu rõ được lực lượng lĩnh vực này từ đâu mà tới.
Tuy nhiên, lúc này hắn đã hiểu được, vô luận là Băng hệ lĩnh vực hay Hỏa lĩnh vực kỳ thật đều là bởi vì thần khí Ngũ Hành Hoàn ngưng tụ nên đơn hệ lực lượng vô cùng cường đại, cho nên mới sinh ra loại biến hóa kỳ dị này, làm cho hắn nắm giữ được lực lượng lĩnh vực. Mà có thể làm được hết thảy những điều này chính là chủ phách trong Ngũ Hành Hoàn.
Đúng là vì có chủ phách tồn tại, hơn nữa ngưng tụ thành đơn hệ lực lượng vô cùng cường đại, cho nên mới làm cho chủ phách cùng với sinh mệnh của một hệ lực lượng đáp lại lời kêu gọi và hình thành lực lượng lĩnh vực.
Đến tận lúc này, Hạ Nhất Minh mới tỉnh ngộ, nếu hắn muốn tiếp tục tấn giai, đặt chân vào Ngụy Thần cảnh, như vậy nhất định phải cảm ngộ được thật nhiều biến hóa của thiên địa chi lực. Đến một ngày, hắn có thể cảm ứng được bất cứ sinh mệnh trong một hệ lực lượng, thì chính là lúc hắn đặt chân vào Ngụy Thần cảnh.
Đương nhiên, lúc này Hạ Nhất Minh mặc dù biết được đạo lý đó, nhưng muốn tiến tới bước cuối cùng thì còn cách khá xa.
Thần Long trầm ngâm một hồi lâu, nó cũng không quấy rầy Hạ Nhất Minh đang trầm tư, mà ánh mắt nó từ mê mang, ngưng trọng dần chuyển sang mừng rỡ, lúc đó mới gật đầu nói:
- Ngươi đã hiểu được thì chúng ta hãy rời khỏi đây thôi.
Hạ Nhất Minh ứng tiếng, cổ tay hơi dao động đã lấy lại Ngũ Hành Hoàn. Hắn xoay chuyển ánh mắt hỏi:
- Thần Long đại nhân, Ngũ Hành Đại Luân Hồi vòng xoáy này sẽ duy trì tới khi nào?
Đôi mắt Thần Long hiện lên một tia hung lệ, nói:
- Chúng nó sẽ thanh trừ toàn bộ quái vật trên khối cầu này đi, cho tới khi trên khối cầu không còn bất cứ sinh mệnh nào mới thôi.
Hạ Nhất Minh hít một hơi khí lạnh, hắn do dự một chút, nói:
- Nếu ngài có thủ đoạn như vậy vì sao trước kia chưa từng thi triển?
Thần Long giận dữ hừ một tiếng, nói:
- Ai nói ta chưa từng thi triển? Nếu như lúc đầu khi tiến vào đây ta không sử dụng loại năng lực này thì tất cả các thần đạo cường giả đã không còn một người.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, lập tức nghĩ tới phiêu phù vật mà bọn họ đã gặp phải, còn có cả quái vật tử vong bị nhiễm máu.
Hắn thở dài một hơi, có lẽ cũng chỉ có Ngũ Hành chi lực cường đại như vậy mới có thể giải quyết được những thứ có thể tích kinh khủng như vậy. Thần Long hơi phe phẩy cái đuôi, ánh mắt nhìn vào cửa thông đạo, hai mắt nó đột nhiên mở lớn, nói:
- Không tốt, mau đi.
Hạ Nhất Minh hơi rùng mình một cái, không cần nghĩ đã vọt tới trước, cơ hồ cùng lúc Thần Long cũng tiến vào trong thông đạo đang không ngừng ba động. Thông đạo lúc đầu vốn tương đối ổn định, cho dù là đông đảo các thần đạo cường giả liên thủ cũng không thể phong ấn nó.
Bất quá khi để cho Bách Linh Bát phong ấn, thông đạo đã không còn ổn định như trước nữa, mà Thần Long ở trong Tử Vong Chi Địa muốn giả giận đã phát xuất ra công kích Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa cường đại nhất. Mặc dù trong đem toàn bộ tức giận tích tụ năm trăm phát tiết ra, nhưng cũng làm cho thông đạo bị ảnh hưởng.
Nếu như không phải có Thần Long gia tăng phòng hộ, chỉ sợ nó đã sụp đổ ngay lập tức, bất quá dù như thế thông đạo cũng lung lay như muốn đổ, tùy thời có thể bị phá hỏng.
Thân hình chớp động, Hạ Nhất Minh, thần đạo khôi lỗi cùng Thần Long rời khỏi nơi đây. Mà ngay lúc bọn họ rời đi không lâu, không gian bên trong bị dao động mạnh, cửa thông đạo như được ánh sáng chiếu vào tỏa ra ánh sáng, chỉ lát sau đó lập tức bạo liệt.
Vô số đất cát bắn tung lên cao, từ từ giống như mưa cát đổ xuống, làm mặt đất xung quanh hoàn toàn thay đổi đi.
Sau khi Ngũ Hành Đại Luân Hồi lực lượng xoay tròn xung quanh hình cầu mấy năm cuối cùng mới tiêu tán. Mà lúc này, trên khu vực này không còn bất cứ dấu vết nào tỏ vẻ đám người Thần Long đã từng lưu lại.
Tất cả mọi thứ đều bị vòng xoáy của Ngũ Hành Đại Luân Hồi phá hủy, những sinh vật tử vong còn sống sót mặc dù có uy lực khó tin, thậm chí còn có cả năng lực tìm kiếm lỗ hổng không gian. Nhưng ở đây đã không còn bất cứ đầu mối gì, sau một thời gian dài tìm kiếm chúng chỉ đành bất lực rời khỏi tinh cầu tử vong này.
Hơn mười năm sau, cả tinh cầu này ngoại trừ cát vàng ra thì không còn bất cứ sinh mệnh nào khác, cho dù là các tử vong sinh vật cũng không tiếp tục đến nơi này nữa. Nơi đây, trở thành một Tử Vong Chi Địa đúng nghĩa.
Trên bắc hải, Viên Lễ Huân cầm Băng Lăng Kính trong tay, thần lực trong cơ thể nàng dũng mãnh tuôn ra bắt đầu khởi động lực lượng cường đại bên trong thần khí.
Ở phía trước nàng, một mảnh không gian hư vô đang ba động một cách quỷ dị, tựa hồ như có vật gì đó muốn thoát ra ngoài.
Ngoại trừ nàng ra thì bốn đầu thần thú xung quanh cũng như thế, chúng nó đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Không gian hư vô liên tục ba động đủ khiến cho bất cứ sinh vật nào cũng có cảm giác lạnh cả tóc gáy. Lực lượng trên Băng Đảo càng phát ra mãnh liệt thì ba động đó cũng càng lớn hơn vài phần.
Lúc này, nhân loại và thần thú đều tập trung toàn bộ sự chú ý vào hoàn cảnh trước mắt, không ai rảnh mà để ý tới Băng Đảo ở trên không. Cho nên cũng không có người nào biết, người chủ đạo trong công việc phong bế thông đạo đã biến mất không còn dấu vết.
Bỗng nhiên, Băng Đảo ở trên không tụ tập lực lượng tới một trình độ nhất định, Viên Lễ Huân cùng các thần thú đều thấy không gian trước mặt đột nhiên bị xé rách. Ngay lúc đó, nàng và các thần thú trong nháy mắt đã đem lực lượng ngưng tụ từ đầu tận lực đánh mạnh vào không gian đang bị phá vỡ, sau khi lực lượng khổng lồ gia nhập vào trong đó không gian đã chậm rãi khôi phục lại như lúc đầu. Bất quá, công việc buồn chán này còn rất dài, không phải chỉ trong chốc lát là có thể giải quyết được.
Người thứ hai xuất hiện trong cái khe, đám người Viên Lễ Huân đang tiếp tục quán thâu thần lực để chờ tiếp tục phong ấn thông đạo thì người thứ ba lại xuất hiện.
Đến tận lúc này, Viên Lễ Huân cùng các thần thú đã hiểu được vì sao Bách Linh Bát phải làm cho thực lực các nàng đạt tới thần đạo cảnh giới, hơn nữa luôn mồm dặn dò không được trễ nải.
Lúc này càng ngày càng nhiều khe không gian xuất hiện, Viên Lễ Huân cùng các thần thú đều phải tập trung toàn bộ tinh thần vào trong đó. Thời gian mấy ngày, thần lực trong cơ thể nàng cùng các thần thú đều tiêu hao tới mức không thể tưởng nổi. Nhưng từ đầu tới cuối, mọi người vẫn phải liên tục kiên trì không dám có chút lơi lỏng.
Dù ban đầu mỗi người làm việc có một mục đích riêng của mình thì giờ phút này đều phải toàn lực ứng phó.
Tinh thần và thần lực được tâm trung cao độ đã làm cho tất cả các thần thú đều rơi vào tình trạng kiệt sức, chúng nó không chút do dự phục dụng Sinh Mệnh thạch. Nhưng cho dù là thế thì giờ phút này cũng rơi vào tình trạng đèn cạn dầu, khó có thể duy trì tiếp. Cho dù là Viên Lễ Huân có được thần khí Băng Lăng Kính thì cũng thể kiên trì.
Tiêu hao tới mức này tuyệt đối không phải tân Thần đạo cường giả và Thần thú có thể duy trì nổi. Nhưng mà, đúng lúc này một âm thanh nổ lớn vang lên thật dễ nghe.
Băng Đảo nổ ầm ầm, lộ ra một cái động khẩu sâu không thể lường nổi, cái động khẩu này phảng phất như thông vào tận trung tâm Băng Đảo, lộ ra một cỗ lực lượng huyền bí.
Sau đó, Viên Lễ Huân vốn đang ở gần Băng Đảo lúc này nhìn thấy đá Sinh Mệnh đang lơ lửng trên không bỗng nổ tung ra, hóa thành vô số các mảnh nhỏ bắn đi khắp nơi.
Chúng phá không như lưu tinh cản nguyệt lao xuống đục thủng mặt băng dày chìm vào trong biển rộng.
Không biết vì sao, trong lòng Viên Lễ Huân đột nhiên trở nên căng thẳng, nàng mơ hồ thấy có chút không ổn, nhưng sau một khắc ánh mắt nàng lại phải tập trung về phía trước.
Từ trong chiếc động đen ngòm dần hiện ra ba đạo thân ảnh nhân loại xa lạ cùng Bạch Hổ hai cánh xuất hiện trước mắt nàng.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo
Chương 102: Bách Linh Bát đâu?
Dịch: Hỏa Kỳ Lân + rambo210
Nguồn: Sưu tầm
Share: Thần Giới
Một tiếng huýt gió kích động từ trong miệng của hai người một thú phát ra, trong âm thanh không ngừng diễn tả cảm giác sảng khoái, tựa hồ như một người vừa dạo qua một vòng ở quỷ môn quan rồi trở về nhân gian, cho nên loại cảm giác vui mừng điên cuồng tràn ngập trong tâm khảm.
Lúc này, Viên Lễ Huân cùng bốn đầu thần thú đều đình chỉ tất cả động tác lại, bởi vì ở trên không những chiếc khe đang không ngừng xuất hiện đã hoàn toàn biến mất.
Đây cũng không phải là chỉ mất đi trong thời gian ngắn ngủi, mà là hoàn toàn biết mất. Sau khi có được tu vi thần đạo, cảm ứng của Viên Lễ Huân đối với xung quanh vô cùng mẫn cảm, cho nên nàng có thể dễ dàng nhận thấy được không gian ở đây đã ổn định trở lại. Nhưng mà, không gian trên Băng Đảo lại bắt đầu trở nên hư ảo, điều này chỉ cần dựa vào biến hóa thần kỳ của Băng Đảo cùng với trên không trung đột ngột xuất hiện ba người là có thể biết.
Nếu như không phải đã xác định được thông đạo hoàn toàn bị đóng lại, phỏng chừng đầu thần long kia còn không cho phép có người quay trở lại thế giới này.
Viên Lễ Huân do dự một chút rồi cùng với ba đầu thần thú bay lại, mà Long Xà thì vẫn như trước yên lặng đứng ở xa quan khán,.
Kỳ thật Long Xà cũng muốn tiến lên hỏi một chút phía đối diện đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi nhìn thấy ba người kia rời đi, lại cảm nhận được khí tức cường đại đến từ đằng đó. Chỉ bằng vào cỗ khí tức này Long Xà đã biết bản thân nó mặc dù mạnh mẽ nhưng chưa chắc đã phải đối thủ của ba người này. Cho nên nó lựa chọn đứng ở xa quan khán xem tình hình diễn ra tiếp tục thế nào, bóng người vừa xuất hiện chính là Vi Cầm Thuận, Tây Đức Ni và Song Sí Bạch Hổ. Trong nháy mắt khi cả ba rời khỏi thông đạo nhất thời thấy được thế giới bên ngoài bị băng tuyết bao phủ khắp nơi.
Mặc dù nơi này cũng không có đồng cỏ rộng bát ngát, nhưng sau năm trăm năm nhìn thế giới toàn cát vàng thì vô luận là bên ngoài có cảnh tượng nào cũng đều mang về cho bọn họ cảm giác thân thiết. Cho nên bọn họ mới không để ý tới xung quanh hú lên một tiếng dài, đây là hành động phát tiết của những người sau khi phải sống trong một cuộc sống khổ cực suốt thời gian dài. Cho dù là người trong thần đạo hay thần thú thì giờ phút này cũng khó có thể áp chế được tâm tình. Sau năm trăm năm nguyện vọng của bọn họ cuối cùng đã hoàn thành, vô luận là thì giờ phút này cũng không thể khắc chế được rung động trong lòng.
Xa xa, Viên Lễ Huân cùng ba đầu thần thú không ngừng tiến lại gần, ba người bọn họ mới thu liễm lại tinh thần. Sau khi cẩn thận cảm ứng khí tức cường đại trên người Viên Lễ Huân, sắc mặt bọn họ liền trở nên có chút cổ quái.
Sau khi trở lại thế giới này, hắn vô cùng kinh ngạc với thiên địa chi lực xung quanh, nồng độ thiên địa chi lực xung quanh còn xa mới bằng thời bọn họ tấn chức thần đạo. Hơn nữa bọn họ cũng từng nghe Hạ Nhất Minh cùng Ngao Bác Duệ nói qua, ở trên thế giới này bởi vì thiếu thốn thiên địa chi lực cho nên đã năm ngàn năm qua chưa có cường giả thần đạo nào được sinh ra.
Vậy mà, trước mặt lại xuất hiện một vị nữ thần đạo cường giả cùng ba đầu thần thú, hơn nữa từ phía xa còn có một đầu quái vật lớn đang dùng ánh mắt âm lãnh chăm chú nhìn về phía này. Những năm vị thần đạo cường giả, chuyện gì đã xảy ra? Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng hồ nghi nhưng không ai tỏ vẻ lo lắng chút nào.
Với kiến thức của bọn họ chỉ bằng vào khí tức trên người đối phương có thể biết được mấy người này cũng chỉ mới tấn chức thần đạo mà thôi. Thực lực thậm chí so với đám người Đế Thích Thiên còn kém hơn một chút chứ đừng nói là có thể chống lại bọn họ. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là từ trên người Viên Lễ Huân bọn họ không hề cảm ứng được chút sát khí nào.
- Bắc Cương Băng cung môn hạ Viên Lễ Huân ra mắt ba vị tiền bối.
Viên Lễ Huân hướng về phía bọn họ cung kính nói.
Ánh mắt ba người Vi Cẩm Thuận rơi xuống Băng Lăng Kính trên tay nàng, sau khi nhìn thấy kiện thần khí này đánh giá của bọn họ dành cho Viên Lễ Huân chợt cao lên một tầng.
Đối với một người mà nói nếu có được thần khí chưa chắc đã được coi là phúc khí, ngược lại còn có thể mang đến cho hắn tai hoạt diệt vong. Nhưng đối với cường giả thần đạo thì thần khí chính là báu vật hộ thân tốt nhất, đặc biệt là sau khi thần khí nhận chủ thì dù một cường giả Hư Thần cảnh cũng có thể khiến cho tất cả thần đạo cường giả khác phải kính trọng vài phần.
- Viên cô nương, các ngươi đây là....
Ánh mắt Vi Cẩm Thuận thu lại, đột ngột nói:
- Chẳng lẽ các ngươi tìm được cánh đóng cửa thông đạo sao?
Vừa rồi trên Băng Đảo, thiên địa chi lực điên cuồng khởi động, ngay cả không gian ở đây cũng bị liên tục trùng kính. Nhưng cũng bởi vì thế cho nên thông đạo mới trở nên chập chờn và yếu ớt đi.
Với nhãn lực của ba người Vi Cẩm Thuận chì chỉ cần sau một lúc ba động đã cảm ứng được hết thảy biến hóa, cho nên trong lòng cóc hút phấn khởi.
Viên Lễ Huân khẽ gật đầu, nói:
- Tiền bối nói không sai. Đám người vãn bối đã nghĩ được cánh đóng cửa thông đạo, hơn nữa bây giờ xem qua thì đã có tác dụng.
Đôi mắt đẹp nàng lưu chuyển nhìn xung quanh cố tìm kiếm thân ảnh Bách Linh Bát, nhưng chỉ sau một lát đã không thu hoạch được gì. Sắc mặt nàng không khỏi biến đổi, trong lòng hơi cảm thấy có chút bất an mãnh liệt.
Cửa thông đạo tiếp tục chớp động, ba người từ trong đó đi ra, ba người này chính là tân thần đạo cường giả Đế Thích Thiên, Băng Tiếu Thiên, Tử Lỗ Li. Khi nhìn thấy ba người bọn họ, ánh mắt Viên Lễ Huân sáng lên, nàng lập tức đem sự tình của Bách Linh Bát vứt qua một bên.
Không chỉ có nàng mà ngay cả ba đầu thần thú bên cạnh mặc dù cũng đang muốn tìm kiếm xem Bách Linh Bát ở nơi nào, nhưng tuyệt đôi không ai nghĩ tên gia hỏa thần bí này lại có thể bạo thể mà chết.
Dù sao, Bách Linh Bát thi triển ra thần thông thật quá mức cường đại, không chỉ trợ giúp chúng nó bước vào thần đạo cảnh giới, hơn nữa còn thành công phong ấn thông đạo, làm cho các thần đạo cường giả khác có thể từ vùng đất tử vong kia quay trở về.
Phải biết rằng, đây chính là chuyện mà các thần đạo cường giả ngày xưa không thể làm được, vậy mà Bách Linh Bát lại có thể.
Cho nên tên gia hỏa thần bí cường đại này đã khắc sâu vào tâm khảm của tất cả các thần thú, chúng nó làm thế nào cũng không tin tưởng một cường giả như vật đột nhiên có thể biến mất trên thế gian.
Mặc dù lúc này không tìm được hành tung của Bách Linh Bát, nhưng hắn vốn là một người thần bí, có trời mới biết hắn có tâm tư gì cho nên sau khi ba đầu thần thú thử tìm tòi một lúc cũng không trở nên thất thố. Trong suy nghĩ của chúng nó, có lẽ Bách Linh Bát không muốn cùng đám thần đạo cường giả này gặp mặt mà thôi.
Rất nhanh sau đó, các thần đạo cường giả thông qua thông đạo quay trở về, Viên Lễ Huân tự nhiên đến đứng cùng với đám người Băng Tiếu Thiên, nàng thấp giọng hỏi xem Hạ Nhất Minh đang ở đâu. Thông qua đám người Băng Tiếu Thiên, nàng biết được Hạ Nhất Minh đã tấn chức thần đạo, hơn nữa thực lực có thể nói là vô địch trong cùng giai, lúc đó tâm tình của nàng mới hết lo lắng. Mà Bạch Mã Lôi Điện cùng với Bảo Trư lại càng vui mừng, chỉ là ở trước mặt nhiều thần đạo cường giả như vậy bọn chúng không thể biểu đạt được tâm tình của mình một cách rõ ràng. Sau một lát, Lưu Lục cũng quay trở ra, nhìn thấy Lưu Mục một mình trở ra sắc mặt Đế Thích Thiên không khỏi thay đổi.
Thần long an bài trình tự Hư Thần cảnh cường giả rời đi trước, Ngụy Thần cảnh cường giả ngăn cản đám quái vật, nhưng lúc này toàn bộ Hư Thần Cảnh đã quay trở ra, ngay cả Ngụy Thần cảnh cũng không còn sót một ai thế mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhất Minh.
Vị tông chủ đương nhiệm của Thiên Trì nhất mạch không kiềm chế được vội vàng tiến lên thấp giọng nói:
- Tổ sư gia, Nhất Minh sao còn chưa ra?
Sắc mặt đám người Tử Lỗ Li cùng Băng Tiếu Thiên cũng trở nên ngưng trọng, trong những người này bọn họ đối với Hạ Nhất Minh chỉ quan tâm thấp hơn Đế Thích Thiên. Đương nhiên, đây là bọn họ trong lòng đã có bàn tính riêng, vô luận thế nào đối với bọn họ thì sự tồn tại của Hạ Nhất Minh chỉ có hại cho nên mới biểu hiện quan tâm như vậy.
Viên Lễ Huân cùng hai đầu thần thú tựa hồ cũng cảm giác được không khí có chút không đúng, đặc biệt sắc mặt của đám người Đế Thích Thiên dễ khiến cho người ta phải để ý.
- Các ngươi không cần lo lắng, Thần Long huynh rất coi trọng Hạ Nhất Minh cho nên muốn cho bản thân hắn cảm thụ một chút uy năng của thiên địa câu phần. Đây là chuyện tốt cầu còn không được.
Ngao Mẫn Hành hơi giật mình, hắn bỗng quay đầu lại, nói:
- Lưu huynh, Thần Long huynh thật sự nói như vậy sao?
Lưu Mục tươi cười nói:
- Lão phu làm sao có thể nói dối các người đây.
Mưu Tử Long cùng Bảo Nham Trúc hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to, nói;
- Lưu huynh, chúc mừng.
Lưu Mục cũng không che dấu sự vui sướng trong lòng, tiếng cười của ba vị thần đạo cường giả truyền ra xa làm cho bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được niềm vui trong lòng bọn họ.
Mà sắc mặt đám người Ngao Mẫn Hành, Mã Dự cùng mấy vị thần đạo phương Tây đều trở nên có chút cổ quái. Trong ánh mắt bọn họ không ngừng lóe lên những quang mang đố kỵ và hâm mộ.
Đám người Đế Thích Thiên, Viên Lễ Huân thầm thở dài một hơi, họ mặc dù không biết Thiên Địa Câu Phần là cái gì, nhưng rõ ràng vật này đối với Hạ Nhất Minh có rất nhiều chỗ tốt cho nên mới tạo thành tràng cảnh như bây giờ.
Qua tiếp một đoạn thời gian, cửa thông đạo chợt phát ra những âm thanh ầm ầm liên tục, hơn nữa những thanh âm này không ngừng phát ra với tốc độ càng lúc càng nhanh. Sắc mặt Ngao Mẫn Hành thay đổi nói:
- Mọi người nhanh lui lại phía sau.
Tất cả mọi người nhanh chóng thối lui, mặc dù vẻ mặt đám người Lưu Mục mặc dù còn có chút lo lắng, nhưng giờ phút này cũng phải cũng phải nhanh chóng rời đi, không ai dám dừng lại trong khu vực không gian đang bị chấn động.
Băng Tiếu Thiên đưa tay kéo Viên Lễ Huân rời đi, sau khi rời xa hơn nửa dặm mới buông ra, hơn nữa còn thấp giọng trấn an:
- Ngươi yên tâm, Hạ Nhất Minh cùng với Thần Long ở một chỗ cho nên tuyệt đối không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
Viên Lễ Huân có lẽ không biết thực lực của Thần Long, nhưng đám người mới tấn chức thần đạo như Băng Tiếu Thiên ở trên Băng Đảo thì lại càng hiểu rõ, cho nên lòng tự tin của hắn hơn xa so với Viên Lễ Huân.
Lý Áo Ba Đặc đột ngột ho nhẹ một tiếng, Lô Khắc cùng Tây Đức Ni đồng thời tụ tập lại phía hắn, ánh mắt ba vị thần đạo phương Tây không ngừng chớp động những quang mang khác thường.
Nhưng mà, bốn cỗ khí tức bất đồng bỗng xuất hiện quang người bọn họ, không biết từ khi nào bốn đầu thần thú ở trong Băng Đảo đi ra đã xuất hiện xung quanh bốn phía bọn họ.
Ba vị cường giả thần đạo liếc mắt hoảng sợ nhìn nhau, bất quá cũng bởi vì vậy mà ba người không dám làm ra bất cứ sự tình gì khác thường.
Không gian tiếp tục ba đồng càng lúc càng mạnh, ngay lúc mọi người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì ba đạo thân ảnh đột ngột từ trong đó bay ra.
Một đạo thanh âm tràn ngập uy áp vang lên trên bầu trời:
- Bách Linh Bát thật sự lợi hại, quả nhiên có thể phong bế thông đạo, hắn ở chỗ nào?
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo
Chương 103: Phân biệt
Dịch: Hỏa Kỳ Lân + rambo210
Nguồn: Sưu tầm
Share: Thần Giới
Tất cả các cường giả thần đạo và thần thú đều đưa mắt nhìn xung quanh, mặc dù bọn họ chưa từng gặp qua người này nhưng đối với tên của hắn không hề xa lạ.
Sau năm trăm năm mới có thể nhìn thấy một người tiến vào, đám người Ngao Mẫn Hành đã sớm hỏi thâm chuyện bên ngoài một cách rõ ràng. Cho dù là ba vị thần đạo cường giả của phương Tây đối với Bách Linh Bát cũng không cảm thấy xa lạ. Bất quá sau khi tìm kiếm nửa ngày bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ bọn họ đang ở đây thì cũng chỉ xuất hiện thêm một vị nữ cường giả thần đạo mới. Sau khi thấy trong tay nàng là thần khí Băng Lăng Kính, mọi người cũng có thể đoán được nàng là ai.
Chính nhờ đệ tử này của Băng Cung mà đám người Đế Thích Thiên mới thông qua được sự phong tỏa của thần khí Băng Lăng Kính, dưới tình cảnh thiếu thốn thiên địa chi lực tới cực độ mà đột phá được cấm chế tiến vào Tử Vong chi địa.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua xung quanh một hồi cũng không phát hiện ra điều gì, nhìn lên không, có lẽ Bách Linh Bát không muốn gặp nhiều người như vậy cho nên đã ẩn thân ở trên cao.
Viên Lễ Huân lúc này đã đi đến bên cạnh Hạ Nhất Minh, hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không thể hiện được hết những cảm giác trong lòng của mình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là vui mừng, sự vui sướng sau khi bị xa cách.
Một đạo tiếng nổ "ầm ầm" liên tục truyền đến, Băng Đảo đang trôi nổi trên không đã hóa thành hư ảnh, bên trong hư ảnh liên tục xuất hiện những ảo ảnh.
Vô số những sinh vật tử vong xuất hiện trong hư ảnh, chúng liên tục cắn nuốt hết thảy mọi thứ. Ở trên không, lơ lửng một đám đen to lớn không thể tưởng tượng nổi, vô số các sinh vật từ vong xuất hiện tầng tầng lớp lớp, phảng phất như vĩnh viễn không ngừng.
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát, cho dù là Thần Long giờ phút này cũng có chút không yên. Khi không tìm được Bách Linh Bát, hơn nữa lại xảy ra sự việc lạ thường này khiến cho bất luận kẻ nào cũng khó giữ được bình tĩnh.
Nếu như việc phong bế thông đạo xuất hiện điều gì ngoài ý muốn khiến cho đám quái vật kia tiến vào thế giới này, thì hậu quả gây ra tất cả đám người ở đây không thể gánh chịu nổi.
Viên Lễ Huân cùng bốn đầu thần thú trợn mắt cứng lưỡi nhìn một màn này, đám quái vật kia mang lại cho bọn họ cảm giác áp bức trí mạng.
Chỉ là một cái hình ảnh mà có thể tạo thành áp lực khổng lồ với cường giả thần đạo như thế thì không hiểu khi ở cùng một chỗ với nó sẽ tạo thành cảnh tượng thế nào a.
Sau một lát, hết thảy đều dừng lại rồi liên tiếp phát ra tiếng nổ, cả không gian kịch liệt chấn động.
Hạ Nhất Minh giật mình vội vàng kéo tay Viên Lễ Huân nhanh chóng lui lại về phía sau.
Những người lại phản ứng cũng không hề chậm hơn hắn, cho dù là với thực lực nghịch thiên như Thần Long giờ phút này cũng phải tránh xa nơi đây.
Không một ai nguyện ý đối đầu với Không Gian lực lượng, nếu như bị cỗ lực lượng này cuốn vào trong đó thì kết quả tốt nhất chính là biến mất khỏi thế giới này, bị truyền tống sang một thế giới khác, kết quả xấu nhất chính là bị không gian vặn vẹo cắt thành từng mảnh nhỏ.
Một lúc lâu sau, một cỗ lực lượng thật lớn từ trung tâm Băng Đảo truyền ra, quang mang màu trắng trong nháy mắt bao phủ phương viên mười dặm.
Sau khi luồng quang mang này biến mất, cả Băng Đảo đã không còn tung tích, mà nước ở bên dưới vừa bị đóng băng không lâu cũng biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ còn lại nước biển ở bốn phía đang không ngừng chảy về phía trung tâm, chúng tạo thành một dòng chảy lớn liên tục lưu động không ngừng.
Không gian bị chấn động cũng không biến mất ngay tức khắc, mà phải nửa canh giờ sau mới chậm rãi khôi phục lại như ban đầu. Trong quá trình đó, mọi người cùng đám thần thú đều yên lặng theo dõi hết thảy biến hóa. Trong lòng mỗi người không khỏi có cảm xúc mệnh mông, đặc biệt là những người đã vị vây trong Tử Vong Chi Địa năm trăm năm thì cảm xúc lại càng mãnh liệt.
Mãi cho tới khi không gian chấn động chấm dứt, ánh mắt bọn họ vẫn còn phức tạp như trước.
Một đạo tiếng huýt dài từ trong miệng Thần Long phát ra, dưới sự kích thích của tiếng huýt tất cả các cường giả đều ngẩng đầu lên hét lên những tiếng điên cuồng để phát tiết nỗi lòng của mình.
Vô số âm thanh quỷ khóc, sói tru vang lên, truyền ra xa, những âm thanh này tầng tầng lớp lớp, liên tục phát ra rất lâu sau vẫn không biến mất.
Một cao thủ thần đạo toàn lực hét lên quả là chuyện khó lường, mà lúc này đây lại có nhiều cường giả thần đạo và thần thú không chút kiêng nể nào phát ra những tiếng rống của chính mình, sợ rằng động tĩnh đủ để kinh thiên động địa.
Ngoài khơi bị lực lượng thanh âm không ngừng khuếch tán ta tạo thành những ngọn sóng lớn, chúng liên tục đánh vào những tảng băng đang trôi. Lấy vị trí này làm trung tâm, những khối băng ở xa đang liên tục bị vỡ vụn dung nhập vào trong bắc hải.
Tất cả các sinh vật giờ phút này đều không dám động đậy, chúng nó bị khí thế cường đại của đám người này phát ra áp chế làm cho không dám động.
Ngoài ngàn dặm, các sinh vật có linh trí cũng phải sợ tới mức tè ra quần, bước chân run run liều mạng chạy trốn về phía xa.
Trong lòng chúng nó, nơi này là một địa phương bị ác ma chiếm cứ, căn bản không phải địa phương chúng có thể sinh tồn.
Vì vậy, mãi cho tới trăm năm sau ở nơi đây cũng không có một đầu linh thú nào, phải hơn trăm năm sau, khí tức của thần thú và cường giả thần đạo tạo ra nơi đây mới hoàn toàn biến mất, lúc đó linh thú mới dám tiến lại vùng này để sinh sống.
Thật lâu sau, một cường giả đã phát tiết xong, chiếc đôi to lớn của Thần Long hơi khuấy động vài cái, nó vươn những móng vuốt sắc nhọn của mình ra nhẹ nhàng quơ mấy cái vào hư không nói:
- Thiên địa chi lực đã khôi phục, thông đạo cũng hoàn toàn bị phong bế.
Đám người Hạ Nhất Minh lúc này mới phát hiện, thiên địa chi lực ba động quanh người so với trước quả thật khổng lồ hơn rất nhiều.
Mặc dù thiên địa chi lực lúc này còn chưa nồng đậm như trong Tử Vong Chi Địa, thậm chí ngay cả một nửa cũng không bằng, nhưng mấy người thần đạo bọn họ có thể cảm ứng được cỗ lực lượng này vẫn liên tục gia tăng, hơn nữa tốc độ không hề chậm. Nếu dựa theo tốc độ này như vậy nhiều nhất một năm sau thiên địa chi lực trên thế giới này có thể sánh bằng Tử Vong Chi Địa.
- Với mức dư thừa thiên địa chi lực như vậy thì sau này khả năng tấn chức thần đạo không còn là mộng tưởng nữa rồi. - Kỳ Lân thú đột ngột thở dài nói.
Mưu Tử Long cười ha ha, nói:
- Thiên địa chi lực bây gờ còn xa mới đạt được trạng thái cao nhất, nếu lão phu đoán không sai thì sau mười năm thiên địa chi lực sẽ dần ổn định lại. Bất quá khi đó cường độ thiên địa chi lực hẳn là còn gấp đôi Tử Vong Chi Địa.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình nói:
- Mưu huynh, thật sự là nồng đậm tới mức như thế sao?
Mưu Tử Long khẽ nhướng mày nói:
- Lão đệ, Tử Vong Chi Địa chỉ là một vùng tử địa mà thiên địa chi lực đã nồng đạm như vậy huống chi là thế giới tràn đầy sinh cơ như chúng ta thì thiên địa chi lực lại càng nhiều hơn. Sau mười năm chỉ có thể đạt tình trạng gấp đôi nơi đó, sau đó mới dần khôi phục, phải tới năm trăm năm sau mới khôi phục lại được như năm ngàn năm trước.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút nói:
- Năm ngàn năm trước thiên địa chi lực lại có thể nồng đậm như vậy sao?
Mưu Tử Long hãnh diện gật đầu, khẽ vỗ bả vai Hạ Nhất Minh nói:
- Nhiều nhất là một giáp ngươi có thể tự mình trải nghiệm được trình độ thiên địa chi lực nồng đậm đó.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao năm ngàn năm trước số lượng thần đạo cường giả và thần thú lại xuất hiện nhiều như vậy.
Nguyên lai khi đó thiên địa chi lực nồng đậm tới mức mà con người bây giờ không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa hắn cũng hiểu được vì sao đám người Đế Thích Thiên tiến vào Tử Vong Chi Địa không tới nửa năm đã tấn chức thần đạo.
Trước kia thiên địa chi lực thiếu thốn mà bọn họ còn có thể tấn giai Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, như vậy sau khi tiến vào khu vực có thiên địa nồng đậm như Tử Vong Chi Địa thì tiến thêm một bước cũng là chuyện dễ hiểu.
Lý Áo Ba Đặc đột nhiên cao giọng nói:
- Thần Long huynh, các vị bằng hữu, ba người chúng ta đã rời khỏi phương Tây thế giới năm ngàn năm, cho nên muốn quay về quê quán của mình nhìn lại một chút.
Hắn đứng ở giữa không trung khom người, nói:
- Nếu bây giờ thông đạo đã hoàn toàn được khép lại thì xin phép cho chúng ta cáo lui.
Ba vị cường giả thần đạo phương Tây vừa nói xong thì không chút lưu luyến xoay người rời đi, bọn họ rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Một cỗ không khí vội vàng nhất thời xuất hiện, quyết định của đám người Lý áo Ba Đặc làm cho mọi người đều trở nên mong chờ, đặc biệt là những cường giả đã sống lâu bên trong Tử Vong Chi Địa thì lại càng như thế.
Ngao Mẫn Hành hướng về phía Thần Long cung kính thật sâu nói:
- Thần Long huynh, chúng ta cũng phải nhanh chóng trở về sơn môn xem một chút, ngài là bằng hữu của tổ sư khai phái của bổn môn, không biết có nguyện ý đồng hành với bọn ta không?
Đám người Lưu Mục hơi rùng mình một cái, hắn dĩ nhiên yêu cầu Thần Long đồng hành, nếu Thần Long đáp ứng thì chẳng phải sẽ trở thành thần thú thủ sơn của Ngũ Hành môn bọn họ sao?
Thần Long khẽ lắc đầu nói:
- Ta còn có việc chưa làm xong, cho nên không thể đi.
Nó hơi trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn ánh mắt uể oải của Ngao Mẫn Hành nói:
- Bất quá, chờ sau khi ta làm xong chuyện này có lẽ sẽ tới làm khách của Ngũ Hành môn.
Ngao Mẫn Hành mừng rỡ vội vàng nói:
- Nếu có thể được Thần Long huynh đại giá quang lâm, Ngao mỗ nhất định thu dọn sạch sẽ nhà cửa để đón tiếp.
Thần Long nhẹ nhàng huy vũ móng vuốt của mình, đám người Ngao Mẫn Hành vội vàng cáo từ rời đi. Dù sao, Thần Long cùng với khai sơn tổ sư Ngũ Hành môn từng quen biết, hơn nữa quan hệ giữa hai bên cũng không tồi. Như vậy đối với môn hạ của Ngũ Hành lão tổ có chút tùy ý cũng là chuyện bình thường.
Vẻ mặt Mã Dự có chút ảm đạm, mấy cường giả phương Tây cùng Ngũ Hành môn đều có nơi để về, vậy mà Lĩnh Lang phái là đại phái đứng thư hai trong thiên hạ ngày xưa sau khi vượt qua trăm năm đã biến mất không còn chút vết tích. Hôm nay trở về làm cho hắn có cảm giác không biết nên đi về đâu.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy tay Mã Dự, Nguyên Quyên nhẹ nhàng nói:
- Theo muội tới Nam Cương đi.
Mã Dự hơi giật mình, sau đó bật cười, khẽ bóp chặt bàn tay Nguyên Quyên nói:
- Cả đời ta đều ở cùng nàng.
Từ trong miệng Song Sí Bạch Hổ hơi phát ra những tiếng hừ hừ liên tục, nó hướng về phía Thần Long khẽ gật đầu một cái.
Thần Long cười nói:
- Nếu đã muốn đi thì chỉ cần là địa phương ngươi muốn ta sẽ không ngan cản.
Song Sí Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, sau đó quay người lại đến bên hai vợ chồng Mã Dự, nói:
- Ta cùng đi với các ngươi.
- Hổ ca, đa tạ. - Nguyên Quyên trịnh trọng nói.
Ở trong Tử Vong Chi Địa ba người bọn họ mặc dù luôn ở cạnh nhau, nhưng sau khi thoát ra Bạch Hổ vẫn muốn cùng ở với bọn họ thì đây chính là do tình cảm sâu đậm tạo thành.
Lưu Ly đảo nhất mạch có thần thú thủ hộ, đối với một môn phái mà nói thì đây chính là chuyện tốt nhất trong từ trước tới nay.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ