 |
|

01-02-2010, 01:45 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 6:Ngưá»i mặt bạc
Nguồn:Việt đồng tâm
Sức phản công cá»§a Ngưá»i Mặt Bạc khiến Thôi Thiên Hà n nhất thá»i không là m sao chống đỡ nổi. Nhá» thế, Ngưá»i Mặt Bạc đã thoát khá»i sá»± truy Ä‘uổi cá»§a Thôi Thiên Hà n. Y cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Xin các hạ chớ can dự và o những việc không đâu như thế nà y, nếu không thì hãy coi chừng chiếc đầu đấy !
Trên khoé miệng cá»§a Thôi Thiên Hà n hiện lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng đến tà n khốc. Chà ng nói :
- Có phải cô đã giết Tuyệt Hồn Khách ?
- Tuyệt Hồn Khách ?
- Äúng thế !
- Nếu phải thì sao ? Không phải thì sao ?
Sắc mặt của Thôi Thiên Hà n biến hẳn, là n sát khà hiện rõ trong tia mắt.
Chà ng cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Tôi muốn xem cho biết, cô là nhân váºt như thế nà o !
Tiếng nói cha dứt, ngưá»i chà ng liá»n trà n tá»›i đánh thẳng má»™t chưởng vá» phÃa Ngưá»i Mặt Bạc.
Lần nà y, chẳng những Thôi Thiên Hà n dùng đến thế Hồn Phách Xuất Khiếu trong Tuyệt Hồn Chưởng mà đồng thá»i còn váºn dụng đến bảy phần chân lá»±c trong ngưá»i để đánh ra.
Chưởng lá»±c cá»§a Thôi Thiên Hà n má»›i vừa bay vút tá»›i thì Ngưá»i Mặt Bạc đã nhanh nhẹn như chá»›p xoay mình trà n trở lại, rồi phản công liá»n hai chưởng.
Thôi Thiên Hà n trông thấy liá»n hạ thấp cánh tay mặt Ä‘ang đánh ra, rồi vung chưởng trái đánh xéo vá» phÃa địch. Thế chưởng nà y chÃnh là Hồn Quy Háºn Thiên.
Qua má»™t tiếng “ầm†thá»±c to. Thôi Thiên Hà n cảm thấy tạng phá»§ Ä‘á»u bị rung chuyển, rồi bất giác thối lui hai bước.
Trong khi đó, Ngưá»i Mặt Bạc đã bị hất bắn Ä‘i ngoà i má»™t trượng, té lăn ra đất.
Thôi Thiên Hà n lắc mình lao tá»›i phÃa Ngưá»i Mặt Bạc, vung tay mặt lên nhắm đối ph ương chụp xuống...
Ngay lúc ấy, Ngưá»i Mặt Bạc dùng má»™t thân pháp nhanh nhẹn tuyệt vá»i lăn ra xa ngoà i má»™t trượng, khiến Thôi Thiên Hà n chụp và o khoảng không.
Nhưng, Thôi Thiên Hà n cÅ©ng không phải cháºm, chà ng liá»n nhanh như chá»›p lao thẳng ngưá»i vá» phÃa đối ph ương.
Song, ngưá»i chà ng cha kịp vá»t lên, thì bá»—ng cảm thấy có má»™t luồng chưởng lá»±c vá»— cùng mạnh mẽ đánh thẳng và o mặt, khiến cho chà ng phải thối lui trở lại.
Thôi Thiên Hà n thấy thế hết sức kinh hãi. Chà ng ngước mắt nhìn lên, thấy có bốn nữ tỳ áo đỠđang theo hầu má»™t cô gái cÅ©ng mặt áo Ä‘á». Nà ng xinh đẹp như hoa, Ä‘ang đứng sững trước mặt chà ng từ bao giá».
Trên khoé miệng cá»§a Thôi Thiên Hà n lại hiện lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng ghê rợn vốn có cá»§a chà ng. Chà ng nói :
- Chưởng lực khá lắm.
Cô gái áo đỠấy nhất thá»i dưá»ng như đã bị nụ cưá»i man rÆ¡ nhưng đầy quyến rá»§ cá»§a Thôi Thiên Hà n thôi miên, nên im lặng thá»±c lâu má»›i nói :
- Ngư Æ¡i cÅ©ng chẳng phải tầm thưá»ng !
Thốt nhiên, Thôi Thiên Hà n gầm to một tiếng :
- Tránh đưá»ng ra !
Äồng má»™t lúc vá»›i tiếng gầm, Thôi Thiên Hà n vung chưởng mặt lên quét mạnh ra công thẳng vá» phÃa cô gái áo Ä‘á», rồi nhanh như chá»›p lao mình vá» phÃa Ngưá»i Mặt Bạc.
Thế công của Thôi Thiên Hà n cũng như cái lao mình bất thần ấy thực nhanh nhẹn không thể tưởng tượng.
Nhưng, cô gái áo đỠvẫn lách mình tránh khá»i chưởng lá»±c cá»§a Thôi Thiên Hà n, rồi cÅ©ng lao mình theo chà ng ngay.
Nhưng bất ngỠlại có tiếng quát to :
- Xem chưởng đây !
Tức thì, má»™t luồng chưởng phong cuốn thẳng vá» phÃa cô gái áo Ä‘á». Thì ra ngưá»i vừa quát và đánh ra luồng chưởng phong ấy chÃnh là Bạch Dung.
Äôi má phấn cá»§a cô gái áo đỠliá»n biến sắc, lạnh lùng quát lên :
- Cô là ai ?
- Cô chẳng cần hiểu tôi là ai là m gì !
Cô gái áo đỠcất tiếng cưá»i khanh khách, nói :
- Cô có phải là ngưá»i bạn gái cá»§a Äá»™c Nhãn Hắc Lang ấy không?
- Äúng thế !
- Là bạn như thế nà o ?
- Hừ ! Cô cũng không cần biết đến việc ấy...!
Câu nói cha dứt, cô gái áo đỠvụt lao mình vá» phÃa Bạch Dung và vung cánh tay ngá»c lên đánh chá»›p nhoáng hai chưởng.
Trong khi Thôi Thiên Hà n lao mình vá» phÃa Ngưá»i Mặt Bạc, thì ngưá»i ấy đã nhanh nhẹn vá»t lên không...
Tức thì, Thôi Thiên Hà n lại dùng nội gia chưởng lực đánh bồi theo.
Qua má»™t tiếng “hự†khô khan, Ngưá»i Mặt Bạc lại té lăn ra đất má»™t lần nữa.
Thôi Thiên Hà n thoắt đến như má»™t mÅ©i tên xẹt. Chà ng tiến sát lại Ngưá»i Mặt Bạc thò tay chụp chiếc mặt nạ...
Thôi Thiên Hà n đưa mắt quét qua chân diện cá»§a Ngưá»i Mặt Bạc, thì không khá»i buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng kinh hoà ng !
Nhưng, tiếng kêu cá»§a chà ng cha dứt, từ sau lưng chà ng bá»—ng có tiếng cưá»i vá»ng lại :
- Té ra các hạ đến đây để đánh nhau. Thảo nà o đợi cả buổi nhưng mà các hạ vẫn không trở lại !
Thôi Thiên Hà n giáºt mình ngó lại, thấy cô gái áo xanh khi nãy đã đứng sững tại phÃa sau lưng chà ng.
Thôi Thiên Hà n không khá»i sững sốt đứng trÆ¡ ngưá»i như khúc gá»—.
Vì chà ng tưởng Ngưá»i Mặt Bạc nà y tức là cô gái áo xanh đánh cá» vá»›i mình khi nãy. Nhưng không ngưá», khi chà ng gỡ được chiếc mặt nạ cá»§a ngưá»i đó, thì má»›i thấy rõ trước mặt mình lại là má»™t cô gái tháºt xấu xà tuổi ngoà i ba mươi.
Má»™t việc là m cho chà ng kinh ngạc hÆ¡n ná»a là ngay giá» phút ấy, cô gái áo xanh lại bất thần xuất hiện.
Trong khi chà ng còn đương sá»ng sốt, thì lại bị má»™t chuổi cưá»i lạnh lùng là m cho chợt tỉnh. Chà ng đưa mắt nhìn lên, lại thấy má»™t Ngưá»i Mặt Bạc áo xanh khác đứng sững gần đấy.
Thôi Thiên Hà n không khá»i rùng mình !
Trước hiện tượng nà y, không cần phải há»i ai cÅ©ng biết được là không chỉ có má»™t Ngưá»i Mặt Bạc, mà có cả má»™t tổ chức.
Ngưá»i Mặt Bạc vừa đến, khẻ cưá»i:
- Chưởng lực của các hạ khá lắm !
Thôi Thiên Hà n im lặng không trả lá»i, mà chỉ cưá»i má»™t cách bình tỉnh, rồi bất thần lao mình thẳng vá» phÃa Ngưá»i Mặt Bạc Ä‘ang nằm trên đất, vung tay chụp thẳng xuống.
Vì chà ng thoáng nghÄ© đến quân tượng đỠbằng hồng ngá»c cá»§a Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang hiện Ä‘ang được Ngưá»i Mặt Bạc nà y cất giữ trong mình.
Cái lao mình bất thần cá»§a chà ng không thể nói là cháºm, nhưng Ngưá»i Mặt Bạc vừa đến dưá»ng như đã Ä‘oán biết trước, nên Y quát to :
- Ngư ơi muốn chết...
Nói cha dứt câu, ngưá»i ấy đã vung chưởng công thẳng tá»›i, đẩy lui Thôi Thiên Hà n ra sau. Cùng má»™t lúc đó, Ngưá»i Mặt Bạc vừa đến đã nhanh nhẹn cúi xuống đất bồng Ngưá»i Mặt Bạc vừa bị đánh ngã ấy lên, rồi lạnh lùng quát :
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang ! Món nợ máu nà y... Ha ha ha, để chá» má»™t dịp sau sẽ thanh toán váºy !
Nói Ä‘oạn, ngưá»i ấy liá»n lao mình lá»›t Ä‘i !
Thôi Thiên Hà n quát lớn :
- Ngư ơi không dễ dà ng bỠđi như thế được đâu !
Tức thì, chà ng nhún mình bay vút lên, chẳng khác nà o má»™t con chim én, thoắt đến cháºn đưá»ng tiến cá»§a Ngưá»i Mặt Bạc.
Ngưá»i Mặt Bạc cưá»i nham hiểm, cất giá»ng âm u :
- Ngư ơi muốn tìm cái chết thực sao ?
- Cũng cha biết ai muốn tìm cái chết !
Ngưá»i Mặt Bạc ngữa mặt lên trá»i cưá»i như cuồng dại, nói :
- Quả ngư ơi cha biết sức lợi hại của ta ! Nầy, thằng bé đen kia, xem chưởng đây!
Vừa quát, ngưá»i ấy vừa vung tay mặt lên xô thẳng ra. Thôi Thiên Hà n đứng yên má»™t chổ, bình tỉnh vung tay mặt xô ra đỡ lại sức tấn công cÅ© đối ph ương.
ầm !....
Hai luồng chưởng lá»±c chạm và o nhau nổ lên má»™t tiếng to, khiến cuồn phong dáºy lên à o à o.
Thôi Thiên Hà n không khá»i giáºt mình thối lui ra sau năm sáu bước má»›i gượng sức đứng yên trở lại được.
Trong khi đó, Ngưá»i Mặt Bạc cÅ©ng bị hất bắn ra xa má»™t trượng, buá»™t miệng kinh hoà ng kêu lên :
- Huyá»n Dương Công... Nà y thằng bé Ä‘en kia, ngư Æ¡i...ngưá»i là chi cá»§a Từ Mẫu Äá»™c Phụ ?
Ngưá»i Mặt Bạc lá»™ sắc kinh hãi đến gần như nói không ra lá»i. Thái độ ấy, thá»±c Thôi Thiên Hà n không ngỠđến được.
Chà ng không khá»i sững sốt vì đây là lần thứ nhất chà ng má»›i được nghe má»™t danh hiệu lạ lùng như váºy.
Từ Mẫu Äá»™c Phụ ? Ngưá»i ấy là ai ? Äã gá»i là Từ Mẫu, thế tại sao gá»i là Äá»™c Phụ? Như váºy danh hiệu Từ Mẫu Äá»™c Phụ chẳng hóa ra tá»± nó mâu thuẫn vá»›i nhau chăng ?
Bao nhiêu ý nghÄ© đến trong đầu óc chà ng. Dưá»ng như chà ng Ä‘ang gặp phải má»™t sá»± xúc động chi to tát, nên đứng trÆ¡ ngưá»i như khúc gá»—, im lặng chẳng nói chi cả.
Ngưá»i Mặt Bạc cất giá»ng run run nói :
- Ngư ơi...có phải là môn đồ của bà ấy không? Nói mau !
Bà ấy ? Từ Mẫu Äá»™c Phụ ?
Thôi Thiên Hà n đã hiểu rồi. ChÃnh mẫu thân cá»§a chà ng là Từ Mẫu Äá»™c Phụ. Vì, Tuyệt Hồn Khác không há» có truyá»n dạy võ công cho chà ng, thế mà chỉ trong nhất thá»i, ông ta lại có thể giúp cho chà ng trở thà nh má»™t ngưá»i có võ công cái thế.
Do đó, chà ng lại nhớ đến việc mẫu thân chà ng đã cho chà ng uống bao nhiêu chén thuốc đắng, và mỗi ngà y phải bắt ngồi theo sự chỉ dẫn của ba hai tiếng đồng hồ.
Thì ra, đấy là luyện Huyá»n Dương Công.
Như váºy, má»—i ngà y mẫu thân chà ng đã đánh cá» ba tiếng đồng hồ vá»›i chà ng, chắc hẳn là không phải là không có dụng ý...
- Thằng bé đen kia, sao ngư ơi im lặng thế ?
Thôi Thiên Hà n lại mỉm cưá»i lạnh lùng ghê rợn, nói :
- Ngư Æ¡i muốn há»i ai là ngưá»i dÃnh lÃu đến Từ Mẫu Äá»™c Phụ thế ?
- Như vây, Huyá»n Dương Công cá»§a ngư Æ¡i há»c được từ đâu váºy ?
- Có lý nà o môn võ công ấy chỉ có...
- Äúng thế, chỉ có nÆ¡i bà ấy thôi. Ngoà i ra không còn ai được biết nữa.
- Như váºy, ngư Æ¡i có quen biết...?
- Thằng bé đen kia, ngư ơi có bằng lòng nói hay không?
- Ta muốn há»i ngư Æ¡i má»™t việc trước đã !
- Cứ há»i !
- Äã gá»i là Từ Mẫu sao lại thêm Äá»™c Phụ ? Váºy, bốn tiếng Từ Mẫu Äá»™c Phụ ấy thá»±c là ngây ngô vô cùng. HÆ¡n nữa,...
- Äúng váºy ! Nầy, thằng bé Ä‘en kia, nhưng ngư Æ¡i là gì cá»§a bà ta cái đã ?
- Ta là con ruột của bà ấy !
- Cái chi ? Ngư Æ¡i là con ruá»™t cá»§a Từ Mẫu Äá»™c Phụ...? Ha ha ha...
Ngưá»i Mặt Bạc cất tiếng cưá»i dà i như Ä‘iên dại đầy vẻ khinh miệt và cÅ©ng đầy vẻ lạnh lùng. Thôi Thiên Hà n không khá»i rùng mình, tá»± cảnh giác bước lùi ra sau má»™t bước.
CỠchỉ ấy rõ rà ng là một cỠchỉ lăng nhục !
CÅ©ng có nghÄ©a là ngưá»i ấy Ä‘ang trêu cợt chà ng là má»™t kẻ Ä‘iên rồ.
Lòng tá»± trá»ng cá»§a Thôi Thiên Hà n như bị va chạm nặng ná», bất thần quát to :
- Ngư Æ¡i cưá»i gì thế ?
Ngưá»i Mặt Bạc bá»—ng im báºt tiếng cưá»i, nói :
- Váºy Mẫu thân cá»§a ngư Æ¡i được bao nhiêu tuổi ?
- ÄÆ°á»£c bảy mươi tuổi !
- Thế còn ngưá»i ?
- Ta vừa má»i tám !
- Ha ha ha...Từ Mẫu Äá»™c Phụ mãi đến năm mươi mốt tuổi má»›i sinh ra ngư Æ¡i?
Cùng má»™t lúc vá»›i tiếng cưá»i cuồng dại ấy, Ngưá»i Mặt Bạc đột nhiên lao mình bay vút bá» Ä‘i.
Thôi Thiên Hà n kinh ngạc, quát to :
- Khoan đi đã !
Tức thì ngưá»i chà ng cÅ©ng lao mình Ä‘uổi theo Ngưá»i Mặt Bạc.
Ngưá»i Mặt Bạc bá»—ng dừng chân đứng lại, nói :
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang, ta nói cho ngư Æ¡i biết giữa ta và ngư Æ¡i không hỠđụng chạm chi đến nhau...
- Nhưng ta muốn đụng chạm...
- Bản há»™i muốn thanh toán ngư Æ¡i tháºt dá»… như trở bà n tay...Ha ha ha, Äá»™c Nhãn Hắc Lang nếu ngư Æ¡i vẫn can dá»± đến những việc không đâu mãi thì hãy coi chừng thá»§ cấp cá»§a ngư Æ¡i sẽ lìa khá»i cổ đó !
Thôi Thiên Hà n cất tiếng cưá»i to :
- BÃch Kiếm Thần Quân, Ngá»a Long Kiếm Khách...?
- Äúng thế ! đấy chẳng qua là má»™t phần những quân cá» thôi. Sau nà y, ngưá»i chết sẽ còn nữa chá»› chẳng phải bấy nhiêu đó thôi đâu !
Tiếng nói vừa dứt, ngưá»i ấy lại vá»t mình bay lên, chỉ qua mấy cái nhấp nhô là đã mất cả hình lẫn bóng.
Trong khi Thôi Thiên Hà n Ä‘ang định Ä‘uổi theo, bá»—ng nghe sau lưng có má»™t giá»ng già nua nhưng vang rá»n vá»ng đến :
- Äể cho nó chạy thoát Ä‘i thôi !
Thôi Thiên Hà n nghe câu nói ấy, quay mặt ngó vá» phÃa có tiếng nói vừa vá»ng đến, trông thấy từ trong cánh rừng có má»™t lão già má»™t tay Ä‘ang cháºm rãi bước ra.
Thôi Thiên Hà n sau cÆ¡n sững sốt, trên khoé miệng lại hiện lên nụ cưá»i lạnh lùng cố hữu, nói :
- Ông là ai thế ?
Lão già má»™t tây sắc mặt bình thản, không trả lá»i câu há»i cá»§a Thôi Thiên Hà n, mà lại nói :
- Ngư Æ¡i gá»i là gì ?
Thôi Thiên Hà n lạnh lùng nói :
- Ha, ông tìm hiểu để là m chi ?
- Äấy là ta muốn thỉnh giáo quý tánh đại danh cá»§a ngư Æ¡i !
- Tôi không muốn nói !
- Ngư ơi...
Lão già má»™t tay cất tiếng cưá»i lạnh lùng, rồi má»›i tiếp :
- Ngư Æ¡i tháºt là ngang ngược ! Nà y thằng bé ngang kia, việc nà y liên quan đến ngư Æ¡i. Váºy, ngư Æ¡i nói cho ta biết là ngư Æ¡i há» gì Ä‘i ?
- Há» Thôi ! Có sao không? Việc chi lại có dÃnh lÃu đến tôi ?
Trên sắc mặt lạnh lùng của lão già một tay bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.
Lão nói :
- Ngư Æ¡i há» Thôi tháºt chứ ?
- Váºy, có lý nà o đấy lại giả hay sao ?
- ý cá»§a ta muốn nói là ngư Æ¡i còn có má»™t há» nà o khác nữa không? Thà dụ như há» ThÃch chẳng hạn...?
- Nói bá láp ! Há» Thôi cá»§a tôi, đâu lẽ lại mạo nháºn há» cá»§a má»™t ngưá»i khác ?
Äôi mắt cá»§a lão già má»™t tay trợn lên tròn xoe tá» ra rất giáºn dữ.
Rõ rà ng là lão ta đã bị thái độ ngạo mạn cá»§a Thôi Thiên Hà n là m cho tức giáºn đến cá»±c độ.
Bởi thế, lão ta liá»n sa sầm nét mặt, quát rằng :
- Tên ngư Æ¡i gá»i là gì ?
Tiếng quát ấy như có một uy lực hết sức mạnh mẽ, khiến Thôi Thiên Hà n buột miệng đáp ngay :
- Thôi Thiên Hà n !
- Cái chi ? Thôi Thiên Hà n ? ChÃnh ngư Æ¡i má»›i là bá láp...!
Sắc mặt cá»§a Thôi Thiên Hà n biến hẳn, giáºn dữ nói :
- Tôi nói thế có chi lại bá láp ?
- Ngư ơi có biết Thôi Thiên Hà n là ai không?
- ChÃnh là tôi đây !
- Ngoà i ra còn có ai nữa không?
- Ông muốn nói...Phong Trần Cuồng Khách ?
- Äúng thế !
Ngay lúc ấy, sắc mặt cá»§a lão già má»™t tay bá»—ng thoáng hiện má»™t là n sát khÃ.
Lão lạnh lùng nói :
- Tại sao ngư ơi dám mạo danh của Phong Trần Cuồng Khách ?
Thôi Thiên Hà n há»i vặn lại :
- Có lý đâu ba tiếng Thôi Thiên Hà n chỉ có Phong Trần Cuồng Khách mới được dùng hay sao ? Hơn nữa, ông có biết Phong Trần Cuồng Khách là ai không?
Lão già má»™t tay như sá»±c nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u gì, há»i rằng :
- Ngư Æ¡i là con trai cá»§a Từ Mẫu Äá»™c Phụ ?
- Äúng thế !
- Phong Trần Cuồng Khách...Từ Mẫu Äá»™c Phụ...Ha ha ha...
Má»™t chuổi cưá»i dà i liá»n nổi lên như cuồng dại và đầy âm u nham hiểm từ cá»a miệng cá»§a lão già má»™t tay phát ra.
Tiếng cưá»i ấy bén nhá»n như muốn xé thá»§ng mà n tai !
|

01-02-2010, 01:47 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
Hồi 7:Thú tánh
Nguồn:Việt đồng tâm
Trước tiếng cưá»i ghê rợn đó, Thôi Thiên Hà n không khá»i kinh hoà ng.
Chà ng bắt đầu có cảm giác là giá»ng cưá»i cá»§a lão già ấy có ý đả kÃch và lăng nhục chà ng.
Chà ng thẩn thá» há»i :
- Ông cưá»i chi thế ?
Lão già má»™t tay liá»n nÃn báºt tiếng cưá»i, khẽ quát :
- Nà y ! Thằng bé Ä‘en kia, ta hẹn sẽ gặp lại ngư Æ¡i tại Vạn Tinh Cổ Má»™ cách thà nh Khai Phong ba dặm vá» phÃa Tây và o đúng canh ba đêm mai. Nếu ngư Æ¡i không đến đúng giá» hẹn thì xem chừng ta đánh bẹp chiếc sá» cá»§a ngư Æ¡i ra đấy !
Nói Ä‘oạn, ngưá»i lão lắc mạnh rồi bay Ä‘i mất hút.
Thôi Thiên Hà n sững sốt, và tâm trạng bắt đầu xao động hoang mang !
Tù Mẫu Äá»™c Phụ là ai ?
Phong Trần Cuồng Khách lại là má»™t ngưá»i như thế nà o ?
Tại sao trong khi chà ng đỠcáºp đến hai ngưá»i ấy thì những ngưá»i chung quanh lại cất tiếng cưá»i như cuồng dại và có thái độ khinh bạc đối vá»›i chà ng ?
Phải ! Chà ng nhất định tìm hiểu xem Phong Trần Cuồng Khách là má»™t con ngưá»i ra sao má»›i được.
Cái hẹn của lão già một tay chà ng không thể không đến.
NghÄ© đến đây, tâm trạng chà ng không khá»i xao động.
Thốt nhiên, má»™t tiếng “hự†khô khan xé không gian truyá»n đến.
Thôi Thiên Hà n quay ngưá»i chạy trở vá» chá»— khi nãy thì thấy Bạch Dung đã bị cô gái áo đỠđánh té lăn ra đất, miệng trà o máu tư Æ¡i.
Trong khi đó, cô gái áo xanh thần bà kia vẫn cha rá»i Ä‘i. Nà ng Ä‘ang đứng y nguyên chá»— cá»§.
Thôi Thiên Hà n đưa mắt nhìn vá» phÃa cô gái áo Ä‘á», cưá»i nhạt nói :
- Cô đã đánh cô ấy bị thương ?
- Äúng thế ! Ngư Æ¡i Ä‘au lòng lắm chăng ?
- Äau lòng ? Ha ha, tại sao ta phải Ä‘au lòng ?
Trên khuôn mặt cá»§a chà ng lại hiện lên má»™t nụ cưá»i đầy thú tÃnh và lạnh lùng đến tà n khốc. Thá»±c không còn chi nghi ngưá», nụ cưá»i ấy tuy man rợ nhưng lại quyến rÅ© vô cùng.
Thốt nhiên, cô gái áo xanh đang đứng bên cạnh, vụt thoắt đến trước mặt Thôi Thiên Hà n.
Thôi Thiên Hà n đưa mắt nhìn nà ng, há»i :
- Muốn gì ?
- Tôi muốn đánh cho hết ván cỠ!
- GiỠđây tôi đã mất hứng rồi. Váºy, Thiên Niên Hà Thá»§ Ô và PhÃch Äá»™c Châu tôi xin nhưá»ng lại cho cô đấy !
- Tôi không mà ng đến những váºt đó !
- Tại sao thế ?
- Tôi chỉ muốn đánh xong một ván cỠvới anh thôi !
Thôi Thiên Hà n cưá»i ha hả, nói :
- Tưởng đã bị ngưá»i ta lấy Ä‘i mất rồi...Váºy xin cô nương hãy tùy tiện. Ngà y nà o tôi có rảnh sẽ hầu vá»›i cô năm ba ván cÅ©ng được !
Cô gái áo xanh thò và o áo móc ra má»™t váºt trao cho Thôi Thiên Hà n và nói :
- Äây là má»™t ngà n kỹ nữ cá»§a các hạ, xin các hạ giữ lấy !
Thôi Thiên Hà n đưa mắt quét qua thì mặt liá»n biến sắc. Vì váºt Ä‘ang cầm trong tay cô gái áo xanh rõ rà ng là má»™t viên Dạ Minh Châu.
Bởi thế chà ng quát lên :
- Cô to gan tháºt...
- Chỉ là má»™t việc nhá» má»n. Anh đâu là m chi tôi được !
Thôi Thiên Hà n giáºn đến run cả ngưá»i.
Vì cô gái ấy thực to gan dám ngăn việc của chà ng định là m !
Do đó, tÃnh hung dữ cá»§a chà ng liá»n sống mạnh. Chà ng gầm lên má»™t tiếng to, nói:
- Cô muốn chết à ?
Câu nói cha dứt, chà ng liá»n vung tay mặt lên nhắm ngay trước ngá»±c cá»§a cô gái áo xanh đánh ra má»™t chưởng.
Nhưng luồng chưởng lực của chà ng vừa mới phát ra thì bỗng đã cảm thấy cánh tay mặt tê buốt. Vì cánh tay ấy đã bị đối ph ương nắm siết cứng rồi.
Thôi Thiên Hà n gần như buột miệng kêu lên thà nh tiếng vì quá kinh hãi.
Cô gái áo xanh cất giá»ng lanh lãnh :
- Äấy chÃnh là anh muốn tìm cái khổ cho mình !
Thôi Thiên Hà n quát rằng :
- Cô là ai ?
- Gá»i tôi là “ Ngưá»i Chán Nản†là được rồi.
- Cái chi ? Ngưá»i Chán Nản...?
Cô gái áo xanh buông cánh tay của Thôi Thiên Hà n ra, lạnh lùng nói :
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang, lần nà y tôi tha cho anh, nhưng lần sau không có dá»… dà ng như váºy nữa đâu nhe !
Nói Ä‘oạn, nà ng nhún ngưá»i rồi phi thân bay Ä‘i nhanh như má»™t luồng Ä‘iện xẹt, chỉ trong thoáng chốc là mất dạng.
Thôi Thiên Hà n tức giáºn đến gần như ruá»™t gan sắp nổ tung. Chà ng không thể Ä‘oán hiểu được cô gái áo xanh đó là ai.
Chà ng quay ngưá»i lá»m cô gái áo đỠmá»™t lợt, lạnh lùng nói :
- Mau cút đi ! Nếu không ta bực mình thì các cô không chạy thoát một mạng đó!
Nét mặt cá»§a cô gái áo đỠthoáng hiện lên má»™t nụ cưá»i, nói :
- Ta nhất định không đi. Có lẽ, ngư ơi cha quên việc trước đây mấy hôm. Ngư ơi đã giết hai môn đồ của bản cung đấy chứ ?
Trên sắc mặt cá»§a Thôi Thiên Hà n hiện lên những nét lạnh lùng tà n khốc. Chà ng thá»±c không há» nghÄ© đến cô gái áo đỠnà y lại là ngưá»i cá»§a Mê Hồn Cung.
Nụ cưá»i cá»§a chà ng từ từ trở thà nh hung đũ ghê rợn. Chà ng không há» quên việc Tuyệt Hồn Khách đã nhá» chà ng giết chết ThÃch Thiết Hoa.
Bởi thế, chà ng liá»n há»i :
- Cô giữ địa vị chi trong Mê Hồn Cung ?
- Ngư ơi không cần biết những việc ấy !
- ThÃch Thiết Hoa là công chúa cá»§a cô chăng ?
- Tại sao cô ấy không Ä‘Ãch thân đến tìm tôi ?
- Ngư Æ¡i không đáng mặt là ngưá»i phải cho cô ấy tìm !
- Nói váºy, cô má»›i là ngưá»i đáng mặt sao ?
- Ta...?
Cô gái áo đỠnghe há»i thế thì không khá»i trợn mắt lÃu lưỡi, nói không nên lá»i, mặc dù biết đó là Thôi Thiên Hà n cố tình bỡn cợt mình.
Nhưng sau đó, cô ta lại cưá»i nhạt đáp :
- Äúng thế ! Chỉ có ta má»›i đáng mặt đến tìm ngư Æ¡i !
- Äáng mặt trong việc gì ?
- Äáng mặt...là ngưá»i giết chết ngư Æ¡i !
Thôi Thiên Hà n lại mỉm cưá»i đầy man rợ, nói :
- Nếu váºy, thì cô hãy đến đây giết tôi Ä‘i !
- Ngư ơi cho ra ta không dám hay sao ?
- Cô đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch giết tôi thì tại sao lại không dám ? Nhưng, có thể chết dưới tay cá»§a ngưá»i đẹp thì cÅ©ng chẳng uổng chi kiếp sống nà y !
Nói dứt lá»i, chà ng mỉm cưá»i đứng yên. Nụ cưá»i cá»§a chà ng là má»™t nụ cưá»i không thể có trong những ngưá»i đà n ông khác, nên khiến cô gái áo đỠtim đánh nghe thình thịch. Nà ng đưa mắt nhìn đăm đăm và o chà ng, tâm thần bấn loạn.
Thôi Thiên Hà n từ từ bước vá» phÃa cô gái áo Ä‘á»...
Nhưng, thốt nhiên bốn cô nữ tỳ đứng ở phÃa sau lưng cô gái áo đỠấy đã nhanh nhẹn lao mình tá»›i trước chặn mất bước tiến cá»§a Thôi Thiên Hà n.
Hà nh động ấy đã là m cho cô gái áo đỠgiáºt mình chợt tỉnh, nên liá»n cất tiếng than dà i, rồi nói :
- Tiểu muội, chúng ta đi thôi !
Tiếng than cá»§a nà ng nghe thá»±c là buồn oai oán, khiến Thôi Thiên Hà n không khá»i giáºt mình. Chà ng đưa mắt nhìn cô gái áo đỠmá»™t lợt, nhưng trong khi đó thì cô ta đã dẫn bốn tỳ nữ lững thững bá» Ä‘i rồi.
Thôi Thiên Hà n bất thần quát to :
- Äứng yên lại !
Cô gái áo đỠquay ngưá»i há»i :
- Äể là m gì ?
- Cô đã là ngưá»i cá»§a Mê Hồn Cung, váºy nếu không lưu lại má»™t tà ká»· niệm gì mà bá» ra vá» thì khó coi lắm !
Cô gái áo đỠbiến hẳn sắc mặt. Tấm thân kiá»u diá»…m cá»§a nà ng quay nhanh lại, tức thì đã đến sát trước mặt Thôi Thiên Hà n. Nà ng giáºn dữ nói :
- Ngư Æ¡i muốn chế tháºt ư ?
- Cha hẳn...
Câu nói cá»§a Thôi Thiên Hà n cha dứt thì cánh tay ngá»c cá»§a cô gái áo đỠđã vung ra, năm ngón tay gi ương thẳng, nhắm ngay mặt cá»§a Thôi Thiên Hà n chụp tá»›i nhanh như chá»›p.
Thế đánh cá»§a nà ng hết sức nhanh nhẹn nên Thôi Thiên Hà n không khá»i kinh hãi.
Nhưng chà ng đã kịp thá»i vung tay mặt lên gạt ngang, rồi nhảy lùi ra sau ba thước má»›i tránh khá»i thế chụp ấy cá»§a cô gái áo Ä‘á».
Song chỉ trong khoảng thá»i gian nháy mắt đó, chưởng thế cá»§a cô gái áo đỠlại đánh tiếp ra. Thôi Thiên Hà n quát to má»™t tiếng, vung tay trái lên đỡ thẳng và o thế chưởng vừa công đến cá»§a cô gái áo Ä‘á». Äồng thá»i, tay mặt lại lòn qua nhắm chụp thẳng và o cổ tay cá»§a cô gái áo đỠmá»™t cách thần tình.
Thế võ ấy hết sức kỳ diệu, cô gái áo đỠchỉ kịp rú lên một tiếng kinh hoà ng là cổ tay mặt của nà ng đã bị Thôi Thiên Hà n chụp lấy cứng ngắt !
Trong khi cô gái áo đỠmá»›i vừa buá»™t miệng kêu lên thì Thôi Thiên Hà n khẽ dùng sức kéo cổ tay nà ng vá» phÃa mình.Thế là cả ngưá»i cá»§a cô gái áo đỠđã ngã và o lòng chà ng.
Ngay lúc ấy, Thôi Thiên Hà n nhanh nhẹn đưa cánh tay trái choà ng qua là đã ôm gá»n thân ngưá»i cá»§a cô gái áo Ä‘á». Bởi thế, cô gái áo đỠliá»n buá»™t miệng kêu to má»™t tiếng kinh hãi, nhưng Thôi Thiên Hà n đã nhanh nhẹn cúi xuống đặt má»™t cái hôn lên mặt nà ng.
Chà ng đã hôn cô gái áo đỠqua má»™t cái hôn như Ä‘iên cuồng. Trong cái hôn đó, nó có tÃnh chất man rợ cá»§a loà i dã thú chứ không phải là má»™t cá» chỉ mang tÃnh chất văn minh.
Äấy chÃnh là sá»± phát tiết cá»§a thú tÃnh trong lòng chà ng. Quả thá»±c tà n khốc và ghê rợn.
Bốn cô nữ tỳ thấy thế không khá»i đứng trÆ¡ trÆ¡ sững sốt !
Không ai nghĩ rằng có thể xảy ra một việc như thế được.
Mà chÃnh ngay bản thân cá»§a Thôi Thiên Hà n cÅ©ng không ngá» rằng mình lại hà nh động như váºy.
Nhưng, chỉ trong má»™t khoảng thá»i gian hết sức nhanh chóng. Thôi Thiên Hà n đã vung cánh tay xô cô gái áo đỠra. Äồng thá»i, bà n tay trái cÅ©ng nhanh nhẹn vung lên tát và o mặt cá»§a nà ng ta hai cái tát kêu nghe “bốp bốpâ€.
Liá»n đó, chà ng quát :
- Hãy cút vá» nói lại vá»›i ThÃch Thiết Hoa là có tà i hãy đến đây tìm ta !
Thái độ của chà ng quả là kiêu căng ngông cuồng tột bực.
Chà ng đã dùng cá» chỉ thô lá»— để gieo rắc sá»± căm háºn cho cô gái kia rồi lại vứt nà ng Ä‘i, như vứt má»™t món đồ vô dụng.
Cô gái áo đỠđưa tay sỠchiếc má đang đỠbừng và đau buốt, lòng trà n đầy căm tức, nên ụa lên một tiếng, rồi nhổ ra một búng máu tư ơi, té lăn ra đất.
Thôi Thiên Hà n cưá»i lạnh lùng, nói :
- Nà y bốn cô nương kia, mau khiên cô ấy đi vỠđi !
Bốn cô tỳ nữ không nói chi cả, trợn mắt lá»m Thôi Thiên Hà n, rồi cúi xuống đỡ cô gái áo đỠđứng lên. Chỉ qua mấy cái nhảy lên rÆ¡i xuống là năm ngưá»i đã lao Ä‘i mất hút rồi.
Thôi Thiên Hà n bỗng cảm thấy hết sức trống trải. Sự trống trải ấy đã có ngay từ lúc chà ng bắt đầu hiểu biết.
Chà ng thầm bảo mình :
- Hà nh động Ä‘iên rồ vừa rồi chÃnh không phải ta muốn thế !
Sau khi thú tÃnh đã dằn xuống, lương tri cá»§a chà ng bắt đầu sống lại.
Bởi thế, chà ng lại thấy sá»± trống trải như thuở nà o. Chà ng nhá»› đến vẻ mặt lạnh lùng cá»§a mẫu thân mình. Suốt má»i mấy năm qua, chà ng không há» trông thấy mẫu thân mình lá»™ vẻ tư Æ¡i cưá»i.
Tuy mẹ chà ng thương yêu chà ng, nhưng tình thương ấy không được tô Ä‘iểm bởi những cá» chỉ âu yếm vui vẽ, nên cÅ©ng giảm sút Ä‘i nhiá»u.
NghÄ© đến đây, chà ng muốn oà lên khóc, nhưng cá tÃnh quáºt cưá»ng cá»§a chà ng đã giúp cho chà ng chịu đựng được má»i sá»± Ä‘au đướn trong tâm hồn.
Bởi thế, chà ng lại nghÄ© đến những quân cá» bằng hồng ngá»c.
HÆ¡n nữa, những quân cỠđỠbằng hồng ngá»c đã xuất hiện ấy Ä‘á»u là những quân Tướng SÄ© Tượng không thể vượt qua sông cả. Váºy còn sáu quân Xưa Pháo Mã và năm quân Tốt kia đâu ?
Như thế có lý nà o Bang chá»§ Cô Lâu Bang hiện Ä‘ang giữ năm quân tốt cả ? Trong khi đó thì Sách Mệnh Äá»™c Quân Ä‘á»u giữ sáu con Xưa Pháo Mã ấy hay sao ?
GiỠđây, con Tượng cá»§a Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang đã lá»t và o tay cá»§a Ngưá»i Mặt Bạc rồi. Như thế con Tượng đỠhiện ta Ä‘ang giữ đây, rồi cÅ©ng có ngà y đối ph ương sẽ tìm cách Ä‘oạt lấy.
Những quân cá» bằng hồng ngá»c nà y lại có công dụng to tát chi...?
NghÄ© đến đây, chà ng sá»±c nhá»› lại khi mình đỠcáºp đến Từ Mẫu Äá»™c Phụ và Phong Trần Cuồng Khách thì Ngưá»i Mặt Bạc và lão già má»™t tay Ä‘á»u cất tiếng cưá»i như cuồng dại...
Chà ng bá»—ng rùng mình và bá»—ng tái hẳn sắc mặt. Chà ng thỠđặt giã thuyết Phong Trần Cuồng Khách là cha cá»§a mình, nhưng ông đã bị ngưá»i ta sát hại...
Chà ng thấy rằng mối ngá» vá»±c ấy cá»§a mình rất hữu lý. Nhưng, có ai lại chứng minh được đấy là má»™t sá»± tháºt ?
GiỠđây, chà ng cần phải Ä‘i tìm Sách Mệnh Äá»™c Quân. Rất có thể mẫu thân chà ng đã bị ngưá»i nà y đầu độc giết chết !
NghÄ© thế, máu nóng trong ngưá»i chà ng sôi lên sùng sục. Chà ng đưa mắt nhìn vá» phÃa Bạch Dung Ä‘ang nằm trên đất, thấy nà ng đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn nằm yên tại chổ.
Trong khi đó, Thôi Thiên Hà n bá»—ng nhìn thấy từ nÆ¡i hai khoé mắt cá»§a Bạch Dung lăn dà i xuống hai dòng lệ lóng lánh như những hạt trân châu chảy đến táºn tai nà ng.
Thôi Thiên Hà n không khá»i sững sốt !
Chà ng bước đến trước mặt nà ng, lạnh lùng há»i :
- Cô là m sao thế...?
Câu nói cá»§a Thôi Thiên Hà n cha dứt, thì bá»—ng nhiên Bạch Dung đã vùng đứng dáºy nhanh nhẹn vung tay mặt ra tát cho Thôi Thiên Hà n hai tát tay, quát rằng :
- Anh là một con sói háo sắc ! Cút đi, tôi không muốn trông thấy anh nữa !
Thôi Thiên Hà n đưa tay sá» gò má Ä‘ang nóng bá»ng và đau Ä‘iếng. Mặt chà ng đầy sát khÃ. Nhưng, cuối cùng chà ng đã cưá»i lạnh lùng, nói :
- CÅ©ng được, chúng ta sẽ chia tay ngay bây giá». Cô nương, tôi xin chà o nhé !
Nói đoạn, chà ng lao mình chạy bay đi !
Bạch Dung bỗng quát to :
- Äứng lại đã !
Thôi Thiên Hà n dừng bước, quay ngưá»i trở lại, nói :
- Cô bảo tôi đứng lại, phải có ý muốn tôi giết chết cô hay chăng ?
Sắc mặt của Bạch Dung đã trở thà nh xanh như tà u lá.
Thôi Thiên Hà n trông thấy thế không khá»i bắt rùng mình. Chà ng cảnh giác thối lui ra sau má»™t bước.
Bạch Dung nghiến răng nói :
- Anh muốn mua vui vá»›i bá»n kỹ nữ...!
- Nhưng tôi cha hà nh động...
- Anh dùng bạo lực hôn ngang một cô gái...!
- Äấy không phải là ý cá»§a tôi muốn.
Bạch Dung gằn giá»ng cưá»i, rồi nói :
- Thôi Thiên Hà n, anh hãy bước đến đây. Tôi sẽ hiến dâng tất cả những cái gì anh đang cần đến !
Nà ng gà o lên khà n cả giá»ng, khiến Thôi Thiên Hà n cảm thấy có má»™t sá»± rùng rợn thoáng hiện qua óc.
Cảm giác rùng rợn ấy từ trước đến nay chà ng cha há» thấy bao giá».
Bạch Dung quát :
- Anh sợ rồi sao ? Thôi Thiên Hà n ! Tôi là một cô gái hoà n toà n trong trắng...!
- Câm miệng lại !
- Ha ha ha...!
- Bạch cô nương, tôi...không xa rá»i cô nữa !
- Äồng thá»i, cÅ©ng không có thái độ trêu cợt con gái như thế nữa chứ ?
Äôi mắt xinh đẹp cá»§a Bạch Dung bá»—ng sáng ngưá»i nhìn thẳng và o mặt Thôi Thiên Hà n.
Nhưng, sắc mặt Thôi Thiên Hà n vẫn lạnh lùng như thuở nà o !
|

01-02-2010, 01:49 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
Hồi 8 :Cô lâu bang
Nguồn : việt đồng tâm
Thôi Thiên Hà n lạnh lùng nói :
- Bạch cô nương, đây là việc riêng của tôi. Cô không can thiệp đến được !
- Nhưng tôi đã yêu anh rồi !
Thôi Thiên Hà n giáºt mình, nhưng chà ng lại lạnh lùng nói :
- Có lẽ má»™t ngà y nà o đó tôi sẽ cÅ©ng yêu cô. Nhưng bây giá», chúng ta Ä‘i chung vá»›i nhau, không ai rà ng buá»™c ai cả, thế không tốt hÆ¡n hay sao ?
Bạch Dung nói :
- Nhưng tôi vẫn ká»m chế anh thì sao ?
- Rất đơn giản, sẽ vung đao chém đứt ra thà nh hai đoạn là được rồi.
Bạch Dung cưá»i lạnh lùng nói :
- CÅ©ng được, tạm thá»i chỉ có giải pháp như thế thôi !
- Nếu váºy, chúng ta hãy mau lên đưá»ng.
Hai ngưá»i trở vá» tá»u lâu thì trá»i đã hoà ng hôn.
Ngưá»i chá»§ hiệu trông thấy Thôi Thiên Hà n thì sắc mặt tái hẳn không còn má»™t giá»t máu.
Thôi Thiên Hà n nói :
- Nà y ông chá»§, việc ấy chá»› nên báºn tâm là m gì. Tôi còn nhiá»u Dạ Minh Châu lắm. Cho nên, dù có muốn kêu tất cả số kỹ nữ trong ba mươi hai nhà chứa cÅ©ng vẫn được kia mà !
Nói dứt lá»i, chà ng bước thẳng lên lầu.
Sau khi dùng cÆ¡m tối xong, Bạch Dung há»i rằng :
- GiỠđây anh định đi đâu ?
- Äi tìm Sách Mệnh Äá»™c Quân.
- Tìm ông ta để là m gì ?
Câu nói ấy không phải thốt ra miệng cá»§a Bạch Dung, mà chÃnh từ miệng má»™t ngưá»i hoà n toà n xa lạ !
Thôi Thiên Hà n và Bạch Dung Ä‘á»u không khá»i biến sắc mặt. Hai ngưá»i nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông tuổi độ tứ tuần, ăn mặc theo lối nho sinh, tay Ä‘ang quạt phe phẩy.
Ngưá»i đà n ông ấy ngồi ở bà n bên cạnh, Ä‘ang nhìn vá» phÃa há» mỉm cưá»i.
Thôi Thiên Hà n liá»n đứng lên, lạnh lùng nói :
- Ông là Sách Mệnh Äá»™c Quân đấy chăng ?
Ngưá»i nho sinh ấy phe phẩy cây quạt trên tay, cưá»i ha hả, nói :
- Thằng bé Ä‘en kia, ngư Æ¡i bồn chồn là m gì ? Sách Mệnh Äá»™c Quân đã bị bất đắc kỳ tá» ngà y hôm qua rồi...!
- Cái chi ?
Thôi Thiên Hà n nghe thế không khá»i buá»™t miệng kêu lên thà nh tiếng !
- Ông ta chết rất bất ngá» mà đồng thá»i ba quân Tốt đỠbằng hồng ngá»c mà ông ta giữ trong ngưá»i cÅ©ng biến mất hẳn...!
- Tại sao ông biết được ?
- Sưau khi ông ấy chết, thì có mặt ta ở đấy !
- Ông Ä‘oán chắc là trong ngưá»i ông ấy chỉ giữ có ba quân Tốt đỠthôi sao ?
- Äúng như váºy !
Thôi Thiên Hà n cưá»i lạnh lùng nói :
- Xin há»i giữa ông và ông ấy có mối tương quan như thế nà o ?
- Là bạn với nhau !
- Trong khi ông ấy chết, thì ông đang cùng ở một nơi với ông ấy ?
- Äúng như váºy, ông ấy ngá»§ ở phòng phÃa Äông, ta ngá»§ ở phòng phÃa Tây, cách nhau chỉ có mấy bước.
Qua ngà y hôm sau, ta thấy ông đã bị chết đột ngột, và đoán biết ông bị kẻ khác mu sát...!
- Có phải chÃnh vì ba quân Tốt bằng hồng ngá»c cá»§a ông ấy giữ mà bị giết không?
- Äúng như thế, ba quân cỠđó thuở sinh tiá»n ông ấy xem là váºt quý báu vô giá nên luôn luôn mang theo trong ngưá»i.
Nhưng sau khi ông ấy đã chết thì không tìm ra những váºt ấy nữa.
Thôi Thiên Hà n buột miệng “ồ†lên một tiếng.
Ngưá»i ăn mặc như nho sinh ấy lại nói tiếp :
- Ngư Æ¡i há»i đến ông ấy có việc gì ?
Thôi Thiên Hà n cưá»i nhạt rồi nghÄ© bụng :
- Cái chết cá»§a Mẫu thân ta rất có thể là đã bị Sách Mệnh Äá»™c Quân đầu độc.
Nhưng giỠđây, hắn đã chết rồi...!
Nghĩ thế nên chà ng bèn nói :
- Tôi muốn há»i ông ấy má»™t việc.
- Việc chi thế ?
- Xin tiá»n bối cho biết tôn tánh đại dạnh ?
- Lão phu được má»i ngưá»i gá»i là Bát Tiên Thá»§ !
Thôi Thiên Hà n nghĩ thầm :
- Ông có phải là Bát Tiên Thá»§ tháºt hay không, thá»±c giỠđây tôi là m sao hiểu rõ được?
Nhưng dá»±a và o ông để tìm hiểu vá» Sách Mệnh Äá»™c Quân là được rồi.
NghÄ© thế, chà ng liá»n nói :
- Theo ông, cái chết cá»§a Sách Mệnh Äá»™c Quân rất kỳ lại phải không?
- Äúng như váºy !
- Ông có biết ba quân cá» bằng hồng ngá»c đó ông ấy đã được từ lúc nà o và o có công dụng gì không?
- Ta không biết việc đó !
Thôi Thiên Hà n gáºt đầu rồi lại há»i :
- Ông có thể xác nháºn là ba quân cá» cá»§a ông ấy giữ trong ngưá»i Ä‘á»u là ba quân Tốt đỠchứ ?
- Äã có lần chÃnh mắt ta được trông thấy kia mà !
Trước sá»± tháºt nà y, Thôi Thiên Hà n không khá»i cảm thấy khó hiểu. Vì chà ng vốn nháºn định rằng những quân cá» cá»§a Sách Mệnh Äá»™c Quân giữ rất có thể là sáu quân Xưa Pháo Mã. Thế mà giỠđây, sá»± phán Ä‘oán cá»§a chà ng Ä‘á»u bị đảo lá»™n hết.
Như váºy, việc nầy có thể hiểu được dá»… dà ng là Bang chá»§ Cô Lâu Bang chắc chắn Ä‘ang cất giữ hai quân Tốt đỠkhác.
Thế còn Xưa Pháo Mã đâu ? Sáu quân cỠấy đã lá»t và o tay ai ? Mấu chốt cá»§a vấn đỠchÃnh là ở chá»— đó.
Có lý đâu việc nà y có dÃnh lÃu đến Bang chá»§ Cô Lâu Bang ?
NghÄ© như váºy, chà ng không khá»i giáºt mình, liá»n từ giã Bát Tiên Thá»§ rồi cùng Bạch Dung bước xuống tá»u lầu.
Bạch Dung há»i rằng :
- Anh có tìm ra được manh mối chi không?
- Cha được manh mối chi cả ! GiỠđây chúng ta phải đến Cô Lâu Bang xem sao đã !
Kể từ ngà y nhóm Cô Lâu Bang dấy lên đã là m khiếp sợ cả giá»›i võ lâm. Vì suốt má»i năm qua, cao thá»§ cá»§a Cô Lâu Bang đông như kiến, rải rác khắp cả Giang Nam lẫn Giang Bắc. Thế lá»±c còn mạnh hÆ¡n cả ba môn phái lá»›n kỳ cá»±u.
Trong khi Thôi Thiên Hà n tiến và o Thiên Thạch Cốc tại Phục Ngưu SÆ¡n thì bất thần có ba lão già áo Ä‘en vụt lá»›t tá»›i cháºn đưá»ng.
Trên áo cá»§a ba ngưá»i ấy Ä‘á»u có thêu má»™t chiếc sá» ngưá»i mà u trắng.
Trong khi Thôi Thiên Hà n định lên tiếng há»i, thì lão già cầm đầu trong bá»n đã nhanh miệng há»i trước :
- Chẳng hay nhị vị là cao nhân ở đâu ? Äến tệ bang có Ä‘iá»u chi chỉ dạy ?
- Tôi muốn tìm Bang chủ của các ông !
- Có chuyện chi thế ?
Thôi Thiên Hà n thay đổi sắc mặt giáºn dừ quát :
- Ta tìm ông ấy lẽ tất nhiên là có chuyện cần.
Lão già cầm đầu dưá»ng như có ý kiêng sợ Thôi Thiên Hà n nên cau mà y nói :
- Chẳng hay qúy tánh đại danh các hạ là chi ?
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang !
- Thế thì nhị vị xin dừng chân chỠđợi trong giây lát. Tôi và o trong bẩm lại với Bang chủ để chỠsự định đoạt.
Nói dứt lá»i, lão già ấy liá»n nhún mình phóng vút Ä‘i, nhắm Thiên Thạch Cốc chạy bay và o. Chẳng bao lâu, lão ta quay trở ra.
Thôi Thiên Hà n liá»n lạnh lùng há»i :
- Thế nà o ?
- Bang chá»§ cá»§a bổn bang xin có lá»i má»i. Váºy thiếu hiệp và cô nương hãy theo tôi và o trong.
Thôi Thiên Hà n cưá»i nhạt, im lặng bước theo lão già áo Ä‘en. Băng qua má»™t bãi đá tảng ngổn ngang, rồi há» Ä‘i thẳng và o trong sÆ¡n cốc.
Bên trong toà n những vách đá thẳng đứng láng trÆ¡n như kiếng. Äịa thế vô cùng hiểm trở. Dá»±a và o địa thế nà y, má»™t ngưá»i cÅ©ng có thể chống được ngà n ngư Æ¡i.
Äi má»™t Ä‘oạn, Thôi Thiên Hà n thấy có má»™t cổng chà o đứng ở cuối đưá»ng Ä‘i, trước những dãy nhà cá»a thuá»™c tổng đưá»ng Cô Lâu Bang.
Trên cái cổng chà o ấy, ngoà i má»™t cái hình sá» ngưá»i thá»±c to, lại còn có ba chữ sÆ¡n viết theo thể đại tá»± :
“ Cô Lâu Bangâ€.
Sau khi Ä‘i qua chiếc cổng chà o ấy, má»i ngưá»i tiến và o má»™t con đưá»ng trải đá vụn. NÆ¡i ấy có mấy mươi ngưá»i mặc áo Ä‘en đứng thà nh hai dãy hai bên.
Khi chà ng bước đến trước má»™t tòa lầu thì trông thấy có má»™t lão già ngoà i ngÅ© tuần, phÃa sau có bốn ngưá»i há»™ vệ, Ä‘ang từ trong bước ra.
Lão già dẫn đưá»ng vá»™i và ng thi lá»… :
- Bẩm Phó Bang chá»§, chÃnh vị thiếu hiệp nà y muốn tìm Bang chá»§ chúng ta đây !
Ngưá»i ấy liá»n khoát tay, và lão già dẫn đưá»ng lại thi lá»…, rồi chạy bay trở ra đưá»ng cÅ©.
Vị Phó Bang chủ đưa mắt quét qua, rồi buột miệng “ồ†lên một tiếng kinh ngạc và bất giác thối lui ra sau hai bước.
Sắc mặt của vị Phó Bang chủ ấy hiện lên một vẻ sợ hãi cha từng có, nói lắp bắp:
- Ngư ơi...ng ơi...
Thôi Thiên Hà n không khá»i giáºt nãy mình !
Trước cá» chỉ đó cá»§a vị Phó Bang chá»§, chẳng những đã khiến Thôi Thiên Hà n hết sức kinh ngạc, mà ngay cả Bạch Dung đứng bên cạnh cÅ©ng như môn hạ Cô Lâu Bang có mặt chung quanh Ä‘á»u hết sức lấy là m lạ.
Vị Phó Bang chá»§ ấy, sau khi lấy lại được sá»± bình tỉnh liá»n gầm to :
- Ngư ơi là ai ?
Câu nói cá»§a lão cha dứt thì mặt bá»—ng hiện đầy sát khÃ. Lão bước từng bước má»™t vá» phÃa Thôi Thiên Hà n.
Thái độ cá»§a lão ta trông dưá»ng như lão má»›i phát giát được má»™t việc gì hết sức đáng sợ váºy.
Thôi Thiên Hà n lạnh lùng nói :
- Ông không phải là bang chá»§, hÆ¡n nữa, tôi cÅ©ng không phải tìm ông, váºy ông há»i tôi để là m gì ?
Trong khi đó, Phó Bang chá»§ Cô Lâu Bang dưá»ng như trông thấy má»™t hình ảnh đáng sợ thuở xa xa...
Lão ta lạnh lùng nói :
- Phấn Diện Sứ Giả ta có thể thay mặt cho Bang chủ được !
- Với ông, tôi e rằng thiếu tư cách chăng ?
Sắc mặt cá»§a Phấn Diện Sứ Giả liá»n thay đổi. Hắn quát lá»›n :
- Bốn vị hộ pháp đâu ! Bắt sống thằng ranh đen nà y lại !
- Xin vâng !
Tức thì, bốn vị há»™ pháp đứng sau lưng lão ta liá»n nhất loạt lao mình vá» phÃa Thôi Thiên Hà n vung tay đánh ra.
Trước tình trạng nà y, Thôi Thiên Hà n chẳng hiểu tại sao lại có thể xảy ra việc lạ lùng như váºy. Kịp khi thấy bốn vị há»™ pháp bất thần nhảy tá»›i tấn công thì sắc mặt chà ng liá»n hiện lên má»™t là n sát khÃ.
Thôi Thiên Hà n quát lên :
- Có lý nà o đây là nghi lễ tiếp khách của quý bang hay sao ?
Nói Ä‘oạn chà ng liá»n vung tay đánh cả hai chưởng.
Hai thế đánh nà y, Thôi Thiên Hà n đã váºn dụng toà n lá»±c nên ch ương phong có má»™t sức mạng thá»±c là ghê gá»›m.
Qua hai chưởng ấy, quả nhiên bốn vị há»™ pháp Ä‘á»u bị đẩy lùi ra.
Liá»n đó, Thôi Thiên Hà n lại quát to :
- Nếu các ngư ơi dồn ép ta, thì chớ trách Thôi Thiên Hà n ta độc ác !
Phấn Diện Sứ Giả đứng bên cạnh sắc mặt tái xanh trông thá»±c ghê sợ. Lão gằn giá»ng :
- Hãy bắt nó lại, nếu không ta sẽ trừng trị theo ká»· luáºt cá»§a bổn bang.
Bốn vị há»™ pháp nghe thế thì không khá»i lá»™ vẻ sợ hải. Cả bốn ngưá»i đồng quát to lên má»™t tiếng, rồi lại lao mình vá» phÃa Thôi Thiên Hà n tấn công tá»›i tấp.
Thôi Thiên Hà n không còn nhịn được nữa. Mặt chà ng đầy sát khÃ, quát rằng :
- Các ngư Æ¡i quả tháºt muốn chết mà ...
Nói cha dứt lá»i thì chà ng đã trà n tá»›i vung tay mặt lên đánh ra thế Hồn Äoạn Vu SÆ¡n, đồng thá»i tay trái cÅ©ng quét luôn ra hai chưởng tháºt mạnh mẽ.
Những thế võ cá»§a Thôi Thiên Hà n đánh ra Ä‘á»u hiểm hốc ác liệt. Bởi thế, sau má»™t tiếng gà o thảm thiết vang lên, đã thấy má»™t há»™ pháp áo Ä‘en ngã lăn ra đất.
Sau khi luồng chưởng lá»±c cá»§a Thôi Thiên Hà n đã đầy lui ba bá»™ pháp khác, bá»—ng chà ng vụt xoay ngưá»i lao thẳng vá» phÃa Phấn Diện Sứ Giả.
Phấn Diện Sứ Giả dưá»ng như không ngá» Thôi Thiên Hà n nhanh nhẹn đế như thế nên luống cuống lách mình thá»±c nhanh má»›i tránh được thế công ấy cá»§a chà ng.
Thôi Thiên Hà n gầm lên :
- Phó Bang chủ, ông thực không chịu bảo môn hạ của ông ngừng tay hay sao ?
Phấn Diện Sứ Giả trông thấy sắc mặt cá»§a Thôi Thiên Hà n đầy sát khà thì không khá»i rùng mình, nói :
- Ta há»i ngư Æ¡i má»™t việc đã !
- Cứ nói mau.
- Ngư Æ¡i có phải há» ThÃch không?
Thôi Thiên Hà n nghe thế ngạc nhiên, buột miệng nói :
- ThÃch...?
- Äúng thế, há» ThÃch !
Thôi Thiên Hà n cảm thấy tâm thần Ä‘á»u rung động. Chà ng đã được nghe lão già má»™t tay nói rằng “...ngưá»i có phải còn má»™t há» thứ hai nữa, và dụ như há» ThÃch chẳng hạn...?†GiỠđây, Phó Bang chá»§ cá»§a Cô Lâu Bang lại há»i chà ng có phải há» ThÃch không, thì là m thế nà o chẳng khiến tâm thần chà ng phải rung động mạnh mẽ được?
Chà ng gá»i là Thôi Thiên Hà n, tại sao má»i ngưá»i lại hiểu chà ng là ngưá»i há» ThÃch như thế ?
Chà ng bắt đầu cảm thấy việc nà y rất oái oăm. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nháºn chà ng là há» ThÃch, tất nhiên phải có nguyên nhân chi đây.
Chà ng mỉm cưá»i lạnh lùng nói :
- Không , tôi hỠThôi !
Sắc mặt cá»§a Phấn Diện Sứ Giả biến hẳn, há»i lại :
- Ngư Æ¡i thá»±c không phải là há» ThÃch sao ?
- Nói bá láp. Váºy có lý đâu ông lại Ä‘i mạo nháºn cá»§a ngưá»i khác hay sao ?
Thú tÃnh trong ngưá»i Thôi Thiên Hà n liá»n sống dáºy. Chà ng không kể chi tất cả, mắng Phấn Diện Sứ Giả là nói bá láp nên khiến cho lão biến sắc tức giáºn.
Lão gầm lên :
- Thằng bé Ä‘en kia, ngưá»i muốn chết mà !
Câu nói cha dứt, lão đã vung chưởng lên nhắm đánh thẳng và o ngực Thôi Thiên Hà n nghe một tiếng vút.
Chưởng phong cá»§a Phấn Diện Sứ Giả mạnh mẽ ác liệt vô cùng. Thôi Thiên Hà n không hiểu vì sao mà lão ta lại giáºn dừ và đầy sát khà như thế ?
Váºy, chắc chắn giữa lão và ngưá»i há» ThÃch nà o đó có má»™t mối thù hằng gì đây, chứ chẳng không ?
NghÄ© đến đây, lòng chà ng không khá»i bừng bừng nổi giáºn, quyết đối phó thẳng tay vá»›i đối ph ương. Chà ng gầm lên má»™t tiếng, nói :
- Äây chÃnh là tại ông dồn ép tôi, váºy chá»› trách tôi nhé Câu nói cha dứt, chà ng liá»n vung chưởng lên dùng chiêu Hồn Äoạn Vu SÆ¡n đánh xéo vá» phÃa địch.
Phấn Diện Sứ Giả vừa ra tay đánh nhau với Thôi Thiên Hà n, thì ba lão hộ pháp đứng bên cạnh đấy cũng đồng loạt trà n tới công thẳng và o Thôi Thiên Hà n.
Bạch Dung trông thấy thế liá»n nạt to :
- Äồ vô liêm sỉ, xem kiếm đây !
Tức thì, ánh thép loé lên công thẳng vá» phÃa ba lão há»™ pháp.
Riêng Thôi Thiên Hà n vừa công ra một chưởng đã khiến Phấn Diện Sứ Giả gần như luống cuống không đỡ được.
Nhưng dù sao lão ta cÅ©ng chẳng hổ danh là má»™t cao thá»§. Cuối cùng, đã kịp thá»i vung tay trái cháºn ngang, rồi thối lui ra sau hÆ¡n má»™t trượng, tránh khá»i thế tấn công cá»§a đối ph ương.
Thốt nhiên, ngay lúc ấy bá»—ng có má»™t tiếng quát vá»ng đến :
- Dừng tay lại !
Tiếng quát ấy như sấm nổ khiến đôi tai má»i ngưá»i chung quanh kêu o o không ngá»›t.
Thôi Thiên Hà n không khá»i giáºt mình, liếc mắt nhìn lên thì trông thấy má»™t lão già tuổi độ ngÅ© tuần, mặt trẹt râu ria, xuất hiện tại cá»a cái dưới sá»± há»™ vệ cá»§a má»i mấy ngưá»i áo Ä‘en.
Lão già ấy đưa mắt quét qua, lạnh lùng nói :
- Ai lại dám đến bổn bang tỠthái độ ngang bướng như thế ?
Khi tia mắt cá»§a lão ta nhìn và o mặt cá»§a Thôi Thiên Hà n thì thần sắc liá»n biến hẳn, suýt nữa buá»™t miệng kêu lên thà nh tiếng.
|

01-02-2010, 01:51 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
Hồi 9 : Lão già ngông
Nguồn: Việt đồng tâm
Thôi Thiên Hà n thấy thế lại không khá»i sững sốt. Nhưng liá»n đó, chà ng bước đến trước mặt lão già râu ria, cất tiếng há»i :
- Ông là Truy Hồn Kiếm Khách, Bang chủ Cô Lâu Bang đây chăng ?
- Äúng như váºy !
Trên miệng cá»§a lão ta hiện lên má»™t nu cưá»i, rồi lạnh lùng nói tiếp :
- Ông bạn há» ThÃch đến đây để tìm ta chăng ?
Thôi Thiên Hà n nghe nói váºy thì giáºt nẩy mình, nói lá»›n :
- Ai há» ThÃch ? Ta há» Thôi đây mà .
- Thôi ?
- Äúng thế ! Ta há» Thôi, váºy sao ông lại bảo ta há» ThÃch ?
Truy Hồn Kiếm Khách lá»™ vẻ ngạc nhiên. Lão đưa mắt ngó vá» Phấn Diện Sứ Giả, ý chừng muống há»i :
“ Váºy không phải là nó hay sao ?â€.
Phấn Diện Sứ Giả gáºt đầu, rồi đáp lại bằng má»™t nụ cưá»i gượng.
Thôi Thiên Hà n hết sức nghi ngỠqua thái độ của hai lão già Cô Lâu Bang.
Truy Hồn Kiếm Khách quả không hổ là má»™t lão già gian ngoan, liá»n cưá»i tá»± nhiên há»i :
- Váºy có lẽ ta nháºn lầm rồi ! Thế ông bạn há» Thôi từ xa đến đây có Ä‘iá»u chi chỉ dạy chăng ?
- Tôi đến đây để há»i Bang chá»§ má»™t việc.
- Việc chi xin cứ nói !
- Có phải ông Ä‘ang giữ má»™t số quân cá» tướng bằng hồng ngá»c chăng?
- Äúng như váºy, nhưng ông bạn đến thá»±c không phải lúc. Vì hai quân Tốt đỠta giữ bấy lâu nay đã bị mất Ä‘i ngà y hôm trước rồi.
Thôi Thiên Hà n nghe thế không khá»i giáºt bắn ngưá»i.
GiỠđây, ngoà i sáu quân Xa, Pháo và Mã thì số quân cá» bên đỠđã xuất hiện đầy đủ cả rồi. HÆ¡n nữa, ngoại trừ con Tượng đỠmà chà ng Ä‘ang cất giữ trong ngưá»i, còn thì Ä‘á»u rÆ¡i cả và o tay cá»§a Ngưá»i Mặt Bạc.
Váºy, hiện nay ai là ngưá»i giữ sáu quân Xưa Pháo Mã ? Sáu quân Xưa Pháo Mã ấy có má»™t sá»± tÃch to tát chi ? Ngoà i ra, còn má»i sáu quân cá» xanh đâu cả ?
Tất cả những nghi vấn ấy tháºt là khó tìm câu giải đáp.
Bởi thế, Thôi Thiên Hà n không khá»i cau mà y, nói :
- Hai quân Tốt đỠcá»§a ông giữ đã mất tháºt đấy chứ ?
- Váºy ta có thể gạt cách hạ hay sao ?
Thôi Thiên Hà n định lên tiếng trả lá»i, bá»—ng nhiên từ xa có tiếng nói vá»ng lại rằng:
- Có phải đấy là gạt thằng bé Ä‘en ngư Æ¡i không thì tháºt là khó nói !
Giá»ng nói ấy truyá»n đến đã khiến Truy Hồn Kiếm Khách, Phấn Diện Sứ Giả và Thôi Thiên Hà n Ä‘á»u giáºt mình.
HỠđưa mắt nhìn vá» phÃa đó thì trông thấy từ trong cánh rừng khá xa Ä‘ang có má»™t bóng ngưá»i táºp tểnh bước ra.
Bước chân cá»§a ngưá»i nà y loạng choạng như kẻ say rợu.
HÆ¡n nữa, má»™t việc khiến cho má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ, chÃnh là ngá»n cá» trắng to trong tay cá»§a y.
Trên lá cỠcó viết mấy chữ :
“Dùng cá» tướng để táºp hợp bạn bè. Ai thắng tôi má»™t ván, tôi sẽ giải đáp giúp cho má»™t nghi vấn. Thua tôi má»™t ván thì xin uống má»™t bữa rợuâ€.
Lá cá» to ấy bay phất phá»›i theo chiá»u gió khiến ai nấy Ä‘á»u phải chú ý nhìn.
Lão già có vẻ như má»™t tên ăn mà y Ä‘iên cuồng. Lão cứ Ä‘i lần từng bước má»™t vá» phÃa má»i ngưá»i.
Ngay lúc ấy, mấy mươi gã áo Ä‘en đứng trên con đưá»ng trải đá bèn nhanh nhẹn tiến tá»›i cháºn lấy lối Ä‘i cá»§a lão.
Lão già ấy bèn cưá»i ha hả, nói :
- Ôi chao ! Hà tất phải là m như váºy ? Tôi chẳng qua muốn thắng má»™t ván cỠđể tìm má»™t bữa rợu uống chÆ¡i. Váºy, Cốc bang chá»§ bảo có phải không?
Sắc mặt của Thôi Thiên Hà n bỗng biến hẳn, nói :
- Cốc Bang chá»§, nói như váºy thì hai quân Tôt đỠcá»§a ông giữ nà o có mất ?
Bang chủ Cô Lâu Bang biến hẳn sắc mặt, nói :
- Không, thá»±c sá»± đã bị mất trong ngà y hôm kia rồi. Ông bạn há» Thôi có phải chịu mệnh lệnh cá»§a ThÃch Cung chá»§ tìm lý do đến đây há»i vá» những quân cỠđó, hầu dá» dẫm má»i h thá»±c trong bổn bang hay chăng ?
Thôi Thiên Hà n lá»™ sắc giáºn dữ, nói :
- Tại sao ông lại bảo tôi là ngư Æ¡i cá»§a ThÃch Thiết Hoa phái đến ? Ông rõ rà ng chỉ nói ba láp thôi !
Trong khi Truy Hồn Kiếm Khách Ä‘ang định trả lá»i thì bá»—ng nghe má»™t tiếng “ ôi chao†xé không gian vá»ng lại, đồng thá»i, có tiếng nói cá»§a lão già ấy truyá»n đến rằng :
- Các ngư Æ¡i á»· ngưá»i đông rồi định hiếp đáp già đây sao ? Ôi chao, Tôi chỉ muốn đến để đánh má»™t ván cá» vá»›i Bang chá»§ các ngư Æ¡i, thế sao các ngư Æ¡i lại...vây đánh ta đông như thế nà y ?
Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn vá» phÃa đó, thì thấy lão già nỠđã té lăn trên đất. Truy Hồn Kiếm Khách liá»n quát to :
- Các vị hãy lui ra...
Câu nói cha dứt thì lão ta đã lắc ngưá»i phi thân tá»›i đứng trước mặt lão già ấy.
Bá»n môn hạ liá»n thối lui ra sau tất cả.
Lão già có vẻ như ăn mà y ấy liá»n gà o to :
- Môn nhân cá»§a ông đánh ngã tôi, váºy ông...ông không kéo tôi đứng lên sao ?
Truy Hồn Kiếm Khách tuy là má»™t Bang chá»§, nhưng biết lão già ngông cuồng nà y chắc hẳn không phải là má»™t tay võ công tầm thưá»ng trong giá»›i giang hồ, cÅ©ng như địa vị trong võ lâm. Bằng cá»› là lão đã xâm nháºp và o đây trong khi chung quanh Ä‘á»u có sá»± canh gát rất cẩn máºt, nhưng không má»™t ai hay biết chi cả. Bởi thế, Truy Hồn Kiếm Khách liá»n là m vui, nói :
- Xin ông bạn chá»› chấp nhất cái lá»—i cá»§a tiểu nhân. Váºy hãy đứng lên thôi !
Nói dứt lá»i, ông ta liá»n đưa tay kéo lão già ngông cuồng kia đứng dáºy.
Sau khi đứng dáºy xong, lão già đó xoay đôi tròng mắt trắng bệt, nói :
- Nà y, Cốc Bang chá»§, tôi từ xa nghìn dáºm đến Ä‘áºy là có ý muốn thắng ông má»™t ván cỠđể xin uống má»™t bữa rợu...
ha ha ha...Ông thấy thế nà o?
- Muốn uống rợn thì chẳng có hại chi, nhưng muốn đánh cỠthì hiện giỠthực ra tôi không có rảnh để hầu !
- Hừ ? Có phải báºn chuẩn bị đối phó vá»›i việc đêm nay chăng ?
Câu nói ấy là m cho Truy Hồn Kiếm Khách biến hẳn sắc mặt, nói :
- Tại sao ông biết !
- Ha ha ! ThÃch Thiết Hoa là cháu gái cá»§a lão đó ! Nhưng lão không có giúp nó đâu, việc ấy xin ông an lòng...
- Ông đã biết vỠcái hẹn giữa tôi và Mê Hồn Cung tại Ngũ Hầu Miếu trong đêm nay ?
- Äúng như váºy...ha ha... thế thì sao ?
Truy Hồn Kiếm Khách rùng mình, sắc kinh sợ thoáng hiện qua nét mặt của y, nói :
- Xin các hạ hảy chỉ dạy cho biết quý tánh đại danh ?
Lão già ngông ấy bèn cưá»i ha hả đáp :
- Lão cÅ©ng không biết lão gá»i là gì ? Nhưng ông cứ gá»i lão là Bách Äịa Nhiệt được rồi !
- Bách Äịa Nhiệt ?
- Ha ha, đúng thế, đúng thế !
Sắc mặt của Thôi Thiên Hà n biến hẳn, quát to :
- Thực tôi trông ông chướng mắt quá !
Äôi tròng mắt trắng bệt cá»§a lão già ngông ấy xoay qua má»™t lợt, rồi chú ý nhìn và o Thôi Thiên Hà n nói :
- Ta có cái chi mà thằng ranh đen một mắt ngư ơi lại cho là chướng mắt ?
- Tôi há» Thôi, ông lại nói ông là há» Bách. Tôi tên Thiên Hà n, thì ông lại bảo ông tên Äịa Nhiệt. Váºy, có phải lão già ngông ông có ý trêu chá»c tôi không?
- Thien Hà n, Äịa Nhiệt...ha ha ha ...nghe hay tuyệt !
Thôi Thiên Hà n nghe thế không thể dằn được lá»a giáºn.
Lão già ngông cuồng nà y có ý muốn đến trêu phá chà ng chÆ¡i, chứ là m gì có ngưá»i tên gá»i là Äịa Nhiệt ?
Bởi thế trên miệng chà ng liá»n hiện lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng, nói :
- Nếu ông không nói rõ ông là ai, ha ha...Tôi sẽ quáºt chết Bách Äịa Nhiệt ông đấy!
- Như thế, Thôi Thiên Hà n ngư ơi cũng không được yên thân đâu !
Trong lúc đó, Truy Hồn Kiếm Khách đã từ từ đến bên cạnh Phấn Diện Sứ Giả nói khẽ :
- Nà y Phó Bang chủ, thằng bé nà y xem ra không phải là hắn !
- Theo tôi có lẽ cÅ©ng không phải. Má»i lăm năm vá» trước, thằng ranh ấy đã bị tôi vứt xuống Lang Cốc. Ha ha, thì là m thế nà o còn sống được nữa ?
- Nhưng nà y Phó Bang chá»§, dù sao chúng ta nên tháºn trá»ng là hÆ¡n.
- Ngưá»i xa nói rất chà lý là ngưá»i tÃnh sao bằng trá»i tÃnh. Váºy tốt nhất là ta bắt sống nó để tra há»i cho rõ má»i lẽ h thá»±c !
- Có lý lắm !
Câu nói của Phấn Diện Sứ Giả cha dứt thì bỗng nghe lão già ngông cuồng kia nói rằng :
- Thằng bé Ä‘en kia, ngư Æ¡i là Thiên Hà n còn ta là Äịa Nhiệt. Váºy chúng ta kẻ trá»i ngưá»i đất, không ai đụng chạm đến ai. Nếu trái lại, đôi bên gây sá»± đánh nhau thì...Ha ha, trong trưá»ng hợp ngư Æ¡i không thể thoát ra khá»i Thiên Thạch Cốc thì ta sẽ không ngó ngà ng đến ngư Æ¡i đó.
Nói đến đây, lão ta đưa mắt nhìn vá» phÃa Truy Hồn Kiếm Khách má»™t lợt, nói :
- Nà y Cốc Bang chủ, chúng ta đánh một ván chứ ?
- Hiện giá» tôi không có rảnh, nhưng tôi có thể má»i lão uống má»™t bữa rợu ngon thứ để lâu năm !
- Nói bá láp ! Tôi nà o phải là thứ ăn mà y đâu ?
Nói dứt lá»i lão liá»n kháºp khá»…nh bá» Ä‘i trở vỠđưá»ng cá»§. Thôi Thiên Hà n trông thấy thế mặt mà y biến sắc, nói :
- Ông điên rồi sao ?
- Lẽ tất nhiên ta không phải là điên ! Thằng bé Ä‘en kia, ngư Æ¡i há»i ta Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng không trả lá»i đâu, trừ phi...ha ha... ngư Æ¡i có thể là m đúng theo Ä‘iá»u kiện ta ghi rõ trên lá cá» nà y...!
Nói đoạn, lão ta lại loạng choạng rảo bước đi ngay.
Thôi Thiên Hà n bỗng có ý nghĩ :
- Lão già nà y rất có thể là Cuồng Hiệp mà Tuyệt Hồn Khách đã nói. Ta hiện nay Ä‘ang có nhiá»u nghi vấn cần phải nhỠông ta giải cho.
Bởi thế, trông thấy Cuồng Hiệp bá» Ä‘i, thì chà ng vá»™i và ng quay vá» phÃa Truy Hồn Kiếm Khách nói :
- Cốc Bang chủ, tôi đến quấy rầy hôm nay, xin đợi đến hôm khác sẽ tạ lỗi nà y !
Nói dứt lá»i, chà ng liá»n nhún ngưá»i phóng Ä‘i, nhắm hướng lão già ngông ấy Ä‘uổi theo.
Nhưng thốt nhiên, Phấn Diện Sứ Giả lao nhanh ngưá»i đến, cháºn mất lối Ä‘i cá»§a chà ng, nói :
- Ông bạn há» Thôi, cháºm chân đã !
Thôi Thiên Hà n biến sắc mặt, quát :
- Äể là m gì ?
Phấn Diện Sứ Giả cưá»i tá»± nhiên đáp :
- Ông bạn há» Thôi từ xa đến đây, để truy há»i những quân cá» bằng hồng ngá»c, chắc hẳn là không có nguyên nhân. Váºy, ông bạn có phải là do Mê Hồn Cung...?
- Rõ là nói ba láp !
Phấn Diện Sứ Giả cưá»i lạnh lùng, nói :
- Du sao đi nữa, chúng tôi cũng muốn ông bạn la lại đây đã.
- Nếu tôi không bằng lòng thì sao ?
- Thì chỉ còn cách dùng võ lực để thực hiện ý muốn đó của chúng tôi !
- Chỉ khoác lác ! Các ông có dám là m như thế không?
- Äấy là cách chót mà chúng tôi bắt buá»™t phải là m !
Trong khi ấy, Thôi Thiên Hà n bá»—ng sá»±c nhá»› ra là má»i ngưá»i Ä‘á»u cho mình há» ThÃch. HÆ¡n nữa, Phấn Diện Sứ Giả và Truy Hồn Kiếm Khách lại nháºn chà ng là ngưá»i cá»§a ThÃch Thiết Hoa Cung chá»§ Mê Hồn Cung phái đến.
Váºy chà ng và ThÃch Thiết Hoa má»™t cô gái độc ác ấy có lý đâu lại có mối tương quan chi hay sao ?
NghÄ© đến đây thì tâm thần chà ng không khá»i xao động.
Nhưng theo như sá»± nháºn định cá»§a chà ng thì đấy là má»™t việc hoà n toà n không thể có được.
Vì ThÃch Thiết Hoa há» ThÃch, trong khi đó chà ng há» Thôi. Hai đà ng không dÃnh dấp chi vá»›i nhau cả. Váºy số ngưá»i đã xem chà ng và ThÃch Thiết Hoa là má»™t nhóm vá»›i nhau thá»±c ngây ngô không thể tưởng tượng.
Chà ng đưa mắt nhìn qua Phấn Diện Sứ Giả thì trông thấy má»i má»™t gã há»™ pháp cá»§a há» cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘ang vây chặt lấy chà ng.
Trong khi đó, Truy Hồn Kiếm Khách đứng bên cạnh không ngá»›t tiếng cưá»i đầy nham hiểm.
Sắc mặt cá»§a Thôi Thiên Hà n liá»n thay đổi, đồng thá»i, má»™t luồng sát khà rùng rợn cÅ©ng thoáng hiện qua nét mặt cá»§a chà ng. Khoé miệng cá»§a chà ng đã hiện lên nụ cưá»i đầy âm u lạnh lùng, nói :
- Tốt nhất là các ông chá»› nên chá»c đến tôi !
- Váºy ông bạn há» Thôi chịu lưu lại thì êm xuôi tất cả.
- Hiện tôi Ä‘ang báºn công việc.
- Dù việc to bằng trá»i Ä‘i nữa, chúng ta...
Câu nói của Phấn Diện Sứ Giả cha dứt thì Thôi Thiên Hà n đã quát to rằng :
- Thực các ông đã gây sự một cách vô lý !
Câu nói cha dứt thì chà ng đã vung tay lên v Æ¡n năm ngón tay ra chụp thẳng và o mặt cá»§a Phấn Diện Sứ Giả má»™t cách đột ngá»™t vá»›i má»™t sức mạnh mãnh liệt phi thưá»ng !
Thôi Thiên Hà n vốn có bản tánh hung dữ như sói, nên má»—i lần tức giáºn thì bất cứ là ai chà ng cÅ©ng tấn công thẳng tay ngay.
Phấn Diện Sứ Giả là Phó Bang chá»§ Cô Lâu Bang lẽ tất nhiên là vá» võ công có nhiá»u chá»— độc đáo. Bởi thế, lão ta vừa khoát tay mặt lên là ngưá»i lão đã trồi lui ra sau hai bước rồi. Trong khi lão ta thối lui, thì tiếp liá»n ngay đó, lại lao mình trà n ngay tá»›i vung chưởng công thẳng vá» phÃa đối ph ương.
Lão tấn công nhanh như một luồng điện xẹt. Xem ra Thôi Thiên Hà n không thể nà o đỡ lại hoặc tránh né chi cho kịp nữa. Nhất là chà ng còn kém kinh nghiệm đối phó với kẻ địch. Do đó buột phải xõ tay trái ra để chống đỡ thẳng và o thế công của đối ph ương mà thôi !
Phấn Diện Sứ Giả thấy thế quát lớn :
- Ngư ơi muốn chết à ...!
Lão ta cho rằng Thôi Thiên Hà n chẳng qua là má»™t đứa trẻ má»›i má»i tám má»i chÃn tuổi, ná»™i lá»±c nà o cao thâm bằng lão ta được.
Do đó, lão ta đã váºn dụng toà n bá»™ chân lá»±c trong ngưá»i đánh ra mong áp đảo được đối ph ương ngay.
Nà o ngá» khi hai luồng chưởng lá»±c chạm thẳng và o nhau thì nổ “ầm†má»™t tiếng to, cát bụi tung bay mù mịt. Äồng thá»i, Phấn Diện Sứ Giả cÅ©ng bị hất bắn ra sau má»i bước, ụa lên má»™t tiếng, rồi máu tư Æ¡i từ miệng trà o ra, té lăn ra đất.
Tất cả má»i ngưá»i chung quanh trông thấy thế Ä‘á»u hết sức kinh hãi.
Thốt nhiên, lão già ngông vừa rồi cất tiếng ha hả cưá»i to, nói :
- Khá lắm, khá lắm ! Xem thế cũng đỡ nghiện !
Thôi Thiên Hà n ngước mắt nhìn lên trông thấy lão già ngông ấy vẫn còn đứng cách đó năm trượng, hả toác hoác miệng cưá»i dà i không ngá»›t.
Thôi Thiên Hà n quay vỠTruy Hồn Kiếm Khách nói :
- Cốc Bang chá»§, đấy là tại ông ấy muốn tìm cái nhục. Váºy ông không thể trách tôi được.
Chỗ thất lễ ấy, đợi một dịp khác tôi sẽ tạ lỗi nhé !
Nói Ä‘oạn, Chà ng định quay ngưá»i bá» Ä‘i. Truy Hồn Kiếm Khách thất thế vút quát lên:
- Äứng lại đã !
Thôi Thiên Hà n quay ngưá»i ngó lại trông thấy sắc mặt cá»§a Truy Hồn Kiếm Khách trà n đầy sát khÃ, trông hết sức ghê sợ.
Chà ng bèn cưá»i lạnh lùng, nói :
- Cốc Bang chủ, ông lại cố ý bắt buộc tôi ở lại phải không?
- Chẳng dám bắt buá»™t, nhưng ông bạn há» Thôi đã đánh trá»ng thương Phó Bang chá»§ bổn bang, váºy đứng vá» mặt tình lẫn lý, Ä‘á»u quấy cả. Ha ha ha...
Lão ta cất giá»ng cưá»i khô khan, rồi lá»›n tiếng ra lệnh :
- Hộ pháp của bổn bang đâu ? Mau bắt sống thằng ranh đen ấy lại ?
Tất cả má»i má»™t vị há»™ pháp đồng thanh vâng lệnh, rồi trà n cả vá» phÃa Thôi Thiên Hà n.
Thôi Thiên Hà n trông thấy tình hình đã trở nên bất lợi vì Truy Hồn Kiếm Khách có vẻ xem chà ng như một kẻ thù địch rồi.
Trong khi đó, lão già ngông kia bỗng kêu to lên :
- Sưao má»i má»™t ngưá»i mà xúm đánh có má»™t ngưá»i?
Nà y Cốc Bang chủ, chớ nên gây ra án mạng mới tốt...!
Câu nói cá»§a lão ta cha dứt thì má»™t tiếng hét to nổi lên tức thì má»i má»™t vị há»™ pháp kia nhất loạt lao mình vá» phÃa Thôi Thiên Hà n nhanh như Ä‘iện chá»›p. Äồng thá»i, má»—i ngưá»i đã vung tay công ra má»™t chưởng.
Bạch Dung đang đứng bên cạnh, bỗng lên tiếng nạt to :
- Lũ ngư ơi không kể chi là liêm sỉ...
Nói vừa dứt lá»i, nà ng đã vung trưá»ng kiếm ra lao thẳng vá» phÃa má»i má»™t vị há»™ pháp kia.
Thôi Thiên Hà n trông thấy thế liá»n khẽ quát :
- Hãy trở lại !
Tức thì, chà ng vung tay ra chụp Bạch Dung kéo trở vá».
Cùng má»™t lúc đó, ngưá»i chà ng lại vá»t tá»›i vung tay tấn công ba chưởng liên tiếp.
Lão già ngông khi nãy bá»—ng phất lá cá» trắng Ä‘ang cầm trên tay, rồi từ từ tiến vá» phÃa má»i ngưá»i Ä‘ang choảng nhau.
Sau khi Thôi Thiên Hà n đánh ra ba chưởng, tuy đã đẩy lui được năm tên hộ pháp đứng đầu, nhưng số khác lại trà n ngay đến tấn công một cách hung dữ.
Má»i má»™t tên há»™ pháp nà y chÃnh là đệ nhứt cao thá»§ trong Cô Lâu Bang, cõ công cao cưá»ng không kém chi Phấn Diện Sứ Giả. Bởi thế, khi há» liên hợp lại thì chá»› nói chi Thôi Thiên Hà n mà dù cho má»™t ngưá»i có võ công cái thế e rằng cÅ©ng khó đối kháng cho nổi.
Vì váºy, sau mấy mươi chiêu thì Thôi Thiên Hà n đã đổ mồ hôi nhá»… nhại.
Thá»±c trạng ấy, Bạch Dung Ä‘á»u trông thấy rõ tất cả nên không khá»i tái mặt vì sợ hãi. Nà ng không còn kể chi nữa, bèn vung trưá»ng kiếm lên, nhắm phÃa má»i má»™t tên há»™ pháp lao thẳng tá»›i lần thứ hai.
Trong khi đó, bất ngá» có má»™t luồng chưởng lá»±c quét vá» phÃa Bạch Dung, rồi lại nghe tiếng cá»§a Truy Hồn Kiếm Khách quát :
- Lui trở lại !
Bạch Dung bất ngỠbị luồng chưởng lực của Truy Hồn Kiếm Khách hắt lui ra sau ba bước, khiến nà ng cau đôi mà y liễu, quát lên :
- Cốc Bang chủ, Thôi Thiên Hà n có thù oán chi với ông, mà ông nhất định phải giết chết anh ấy chứ ?
Truy Hồn Kiếm Khách lạnh lùng nói :
- Ta chỉ có ý muốn giữ hắn lại đây thôi...
Khi ấy, bá»—ng nghe có má»™t tiếng quát to vá»ng lại, rồi thấy lão già ngông kia vung lá cá» trắng lên nói :
- Thế là sẽ gây ra việc chết chóc rồi đó !
Tiếp theo câu nói của lão già là một luồng cuồng phong từ lá cỠtrắng trên tay lão cuốn tới.
Tức thì, có hai tiếng gà o thảm thiết vang lên...
Thì ra, có hai tên hộ pháp vì không đỠphòng nên bị luồng kỳ phong ấy quét trúng ngã lăn ra đất.
Bao nhiêu ngưá»i chung quanh trông thấy thế đêu không khá»i kinh ngạc.
Liá»n đó, Thôi Thiên Hà n bá»—ng gầm lên má»™t tiếng to, rồi bất thần lao thẳng vá» phÃa Truy Hồn Kiếm Khách nhanh như chá»›p, nạt lá»›n :
- Cốc Bang chủ, giữa tôi và ông có thù oán chi ?
Truy Hồn Kiếm Khách nhanh nhẹn thối lui ra sau một bước, nói :
- Không có !
- Nếu không có ! Thì ông định giết chết tôi là có ý gì ?
Giữa lúc ấy mấy tên há»™ pháp chung quanh lại trà n tá»›i. Truy Hồn Kiếm Khách khẻ cau đôi mà y, tức thì đã nghÄ© ra kế hay liá»n quát to ra lệnh cho những tên há»™ pháp ấy lui trở lại, rồi quay vá» phÃa Thôi Thiên Hà n cất tiếng cưá»i to, nói :
- Ông bạn hỠThôi, đấy là tôi chỉ muốn thỠvõ công của ông bạn thôi !
- ThỠvõ công của tôi để là m gì ?
Truy Hồn Kiếm Khách cất tiếng cưá»i khanh khách, nói :
- Theo lá»i đồn đại, thì ông bạn đã giết chết hai môn nhân cá»§a Mê Hồn Cung, và rêu rao sẽ giết chết cả ThÃch Thiết Hoa, nên tôi muốn thá» xem ông bạn có phải là ngưá»i đủ sức đối địch vá»›i cô ấy không? Váºy, cái hẹn tại NgÅ© Miếu Hầu đêm nay, tôi phải nhá» và o ông bạn rồi đó !
|

01-02-2010, 01:52 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 10: đánh cuộc cỠtướng
Nguồn: Việt đồng tâm
Vừa nói dứt lá»i, thì lão ta lại báºt tiếng cưá»i to.
Truy Hồn Kiếm Khách là má»™t con ngưá»i Ä‘ang có địa vị. Trong khi đó, qua thế quét vừa rồi cá»§a lão già ngông nỠđã chứng tá» là má»™t tuyệt nghệ trong võ lâm.
Váºy, nếu tiếp tục đánh nữa, thì chắc chắn phần thiệt thòi sẽ vá» phÃa lão mà thôi.
HÆ¡n nÅ©a, Thôi Thiên Hà n đã không phải là há» ThÃch và lão ta cÅ©ng cha thể nháºn xét được chân tướng cá»§a việc nà y như thế nà o. Trong khi đó, cái hẹn tại NgÅ© Hầu Miếu đêm nay, lão có thể tìm cách Ä‘iá»u tra để biết Thôi Thiên Hà n là ai, cÅ©ng như có thể hạ được chà ng dá»… dà ng và không phải là muá»™n.
Vì váºy, giỠđây lão không tiện lá»™ liá»…u ý định cá»§a mình, nên má»›i tìm lý do khéo để giữ chà ng lại, hầu tạo cÆ¡ há»™i cho chà ng xung đột thẳng vá»›i ThÃch Thiết Hoa.
Thôi Thiên Hà n cưá»i lạnh lùng, nói :
- Té ra là thế, nà y Cốc Bang chá»§, đêm nay tôi hứa sẽ không để ThÃch Thiết Hoa chạy thoát đâu !
Nói dứt lá»i chà ng bèn Ä‘i thẳng vá» phÃa lão già ngông kia.
Lão già trông thấy váºy thì ngạc nhiên nói :
- HỠđã không đánh nhau nữa... Váºy, chẳng còn có việc chi để coi, thôi thì vá» nhà ngá»§ cho xong...
Vừa nói dứt lá»i, lão ta bèn đưa chân bước kháºp khểnh, xiêu tá»›i ngã lui bá» Ä‘i má»™t nước.
Thôi Thiên Hà n bèn cùng Bạch Dung hối hả Ä‘uổi theo. Nhưng chá»› thấy lão già ấy Ä‘i loạng choạng kháºp khá»nh như thế mà cho là cháºm thì lầm to. Vì Thôi Thiên Hà n đã gắng hết sức Ä‘uổi theo mà vẫn không tà i nà o Ä‘uổi theo kịp.
Khi ra khá»i Thiên Thạch Cốc, Thôi Thiên Hà n quá sốt ruá»™t nên liá»n lao mình lá»›t thẳng qua khá»i lão già ngông ấy, rồi quay mặt lại, há»i rằng :
- Ông có phải là Cuồng Hiệp chăng ?
Lão già ngông trợn mắt ngó Thôi Thiên Hà n một lợt, nói :
- Ngư ơi chỉ mất đi một con mắt, chứ cha đui kia mà ?
thảm thiết mặt liá»n biến sắc, nói :
- Ông bảo sao ?
- Ngư Æ¡i không phải là đui váºy những dòng chữ đã viết trên lá cá» nà y ngư Æ¡i không trông thấy sao ?
Thôi Thiên Hà n sá»ng sốt, nhưng liá»n cưá»i tá»± nhiên đáp :
- Tốt lắm, tôi sẽ đấu với ông một ván !
Lão già ngông liá»n cất tiếng cưá»i to, rồi đưa tay vá»— và o vế đánh bốp má»™t cái, nói:
- Thằng bé ngoan kia, ngư ơi...cũng tinh thông cỠtướng nữa sao ?
- Không tinh thông lắm, nhưng có thể đấu chơi được !
- Tốt lắm, tốt lắm ! Váºy hãy lại đây, chúng ta cùng đánh thá» má»™t ván !
Nói dứt lá»i, lão già liá»n cấm lá cá» trắng trên đất, rồi ngồi xếp bằng xuống tại đó, nói :
- Hãy đến đây !
- Ông có quân và bà n cỠkhông ?
- Váºy ngư Æ¡i không có sao ?
Thôi Thiên Hà n cưá»i, nói :
- Tôi không có !
Lão già ngông ấy bá»—ng đứng phắt lên, đôi mắt trắng bệt liá»n xoay qua má»™t vòng, giáºn dữ nói :
- Khá khen cho thằng bé kia ! Ngư ơi... Mẹ nó ! Ngư ơi định gạt ta hả ? GiỠđây cơn nghiện cỠcủa ta đã đến, thế mà ngư ơi lại không quân không bà n. Có phải ngư ơi muốn chết không?
Lão ta chá»i mắng cha hết lá»i, thì vung chưởng lên quét nghe má»™t tiếng vút vá» phÃa Thôi Thiên Hà n.
Sau má»™t tiếng “bình†Thôi Thiên Hà n vì không tránh kịp nên đã bị luồng chưởng lá»±c đánh thẳng và o ngá»±c. Äồng thá»i, chà ng bị hất bay xa ra má»™t trượng nhưng chẳng há» bị thương tÃch gì cả !
Thế là Thôi Thiên Hà n như bị má»™t con sói đồng loại ngoạm phải, tuy chẳng bị thương nhưng chà ng nà o đè nén cÆ¡n tức giáºn được, bởi thế chà ng liá»n gầm lên má»™t tiếng, nói :
- Lão già ngông kia, ông định tìm cái chết mà ...
Câu nói cha dứt, chà ng đã lao mình vá» phÃa lão già dùng thế Hồn Phách Xuất Khiếu đánh thẳng ra.
Bạch Dung đang đứng bên cạnh bổng kêu to lên rằng :
- Thôi thiếu hiệp, hãy ngng tay lại !
Thôi Thiên Hà n nghe thấy không khá»i sá»ng sốt, liá»n thu tay trở vá» và nhảy thối lui ra sau. Bạch Dung liá»n nhảy nhẹ nhà ng đến trước mặt chà ng, tư Æ¡i cưá»i nói :
- Hà tất phải vỠvấn đỠthiếu quân cỠmà gây sự đánh nhau. VỠđến thà nh Khai Phong thì sẽ đấu với nhau mấy ván lại chẳng được ?
Lão già ngông nghiêm mặt nhìn Bạch Dung rồi gáºt đầu cưá»i :
- Có lý, có lý !
Nói đến đây lão ta lại quay vá» phÃa Thôi Thiên Hà n cưá»i :
- Thằng ranh đen kia, ngư ơi thấy thế nà o ?
- Cũng được !
- Váºy thì hãy Ä‘i, chúng ta vá» Khai Phong !
Khi má»i ngưá»i trở vá» Khai Phong thì trá»i đã hoà ng hôn, bèn kéo nhâu đến ngôi tá»u lầu cÅ©. Lão già ngông ná» cấm lá cá» trắng trên tay xuống trước cá»a hiệu, nói :
- Hãy và o !
Thế là cả ba ngưá»i cùng bước lên tá»u lầu. Bá»n hầu bà n vá»™i và ng chạy lại há»i :
- Tha ba vị định dùng thứ chi ?
Lão già ngông cưá»i hỉ hả nói :
- Ngư ơi hãy mang đến cho ta một bộ cỠtướng, luôn cả bà n trước đã.
Tên hầu bà n không khá»i giáºt mình hai mắt trợn to như hai chiếc lục lạc, nói lấp bấp :
- Cái chi ? Qúy vị dùng quân cỠvà bà n cỠsao ?
Bạch Dung không khá»i phì cưá»i, nói :
- Ngư ơi cứ mang đến đi. HỠđánh xong một ván cỠmới bắt đầu ăn uống.
Tên hầu bà n lui Ä‘i. Lão già ngông bá»—ng cưá»i ha hả, nói :
- Thôi, ta không đánh cỠvới ngư ơi đâu !
- Sưao thế ?
Thôi Thiên Hà n trông thấy lão ta không nói rõ lý do nên tức giáºn gầm to lên rằng:
- Lão già ngông kia, giỠcó đủ cả bà n lẫn quân, thế sao ông lại không đánh ?
- Không đánh thì không đánh chứ có sao ? Như váºy ngư Æ¡i không bằng lòng chăng ?
- Ông...ông trêu tôi hả ?
- Ta không phải trêu ngư ơi, mà ta xem ra trong mình của ngư ơi là không có bạc.
Thôi Thiên Hà n nghe không khá»i tức giáºn đến vỡ lồng ngá»±c, nhưng không thể là m chi đối ph ương được, vì những việc mà mình không hiểu cần phải nhỠđối ph ương giải thÃch. Trong khi đó, trong ngưá»i chà ng cÅ©ng không có nén bạc nà o thá»±c.
Bởi thế, khuôn mặt Ä‘en sạm cá»§a chà ng đã trở thà nh tÃm ngắt, Thôi Thiên Hà n gầm lên :
- Ông không đánh ván cá» nà o vá»›i tôi thì tôi sẽ quáºt chết ông ngay !
- Váºy, nếu ngư Æ¡i thua thì tÃnh sao ?
Bạch Dung trả lá»i ngay :
- Tha lão tiá»n bối, anh ấy thua thì tôi sẽ trả tiá»n !
Lão già ngông liá»n trợn mắt lá»m Bạch Dung nói :
- Chỉ giá»i là m ra vẻ là kẻ chung tình thôi.
Sắc mặt của Thôi Thiên Hà n bỗng thay đổi, nói :
- Ông quả là hiếp đáp ngưá»i ta tháºm tệ. Có cô ấy trả tiá»n mà ông còn không bằng lòng hay sao ?
- CÅ©ng được, cÅ©ng được ! Nhưng, nà y thằng ranh Ä‘en kia, Æ¡n ngưá»i đẹp là khó đáp Ä‘á»n đấy nhé ! Hôm nay, nếu không có cô nương đây bảo đảm, thì ta sẽ không đánh cá» vá»›i thằng bé kiết ngư Æ¡i đâu !
Thôi Thiên Hà n trông thấy đối ph ương chịu đánh cỠvới mình, nên đã yên lòng, bèn nói :
- Thắng ông má»™t ván thì ông chỉ giải thÃch má»™t nghi vấn thôi, phải không?
- Äúng như váºy ! Thế là đã nhiá»u lắm rồi !
Lúc ấy, tên hầu bà n đã mang quân cá» và bà n cỠđến sắp hẳn hòi trên bà n. Thôi Thiên Hà n giữ chân bên Ä‘á», lão già ngông lại dùng quân xanh. Thôi Thiên Hà n lạnh lùng nói :
- Lão già ngông, má»i ông Ä‘i trước.
- Nh...
nh váºy tháºt khó coi quá ! Hay là ngư Æ¡i cứ Ä‘i tiên Ä‘i !
Bạch Dung không khá»i phì cưá»i.
Tuy lão già ngông miệng thì nói thế, nhưng tay thì đã kéo quân Pháo vô pháo đầu rồi.
Thôi Thiên Hà n vừa má»›i thò tay định Ä‘i cá» thì bá»—ng nghe có tiếng chân bá»™p bá»™p bước hối hả vá»ng đến. Tức thì, có má»™t thiếu niên tuổi độ má»i bảy má»i tám, mình khoác má»™t chiếc áo da cá»p, trông có vẻ đần độn thô lá»—, từ dưới bước vá»™i lên lầu.
Lão già ngông im hẳn tiếng cưá»i.
Thôi Thiên Hà n cÅ©ng không khá»i sá»ng sốt.
Dáng Ä‘iệu cá»§a ngưá»i thiếu niên khoác áo da cá»p ấy có vẻ ngÆ¡ ngáo tá»± hồ như từ trong thâm sÆ¡n cùng cốc má»›i ra. Y trợn to đôi mắt, nói :
- Nà y ! Ai đã cắm lá cá» to ngoà i cá»a ấy ?
Lão già ngông liá»n đáp :
- Ta đây !
Ngưá»i thiếu niên ấy tư Æ¡i cưá»i, nói :
- Là ông ? Ông có thể giải đáp những thắc mắc cho ngưá»i khác thá»±c là tốt ? Hãy lại đây, tôi xin đánh vá»›i ông má»™t ván vì tôi Ä‘ang có việc cần được giải đáp !
- Nhưng ta đang có khách hà ng rồi !
Ngưá»i thiếu niên ấy đưa mắt nhìn Thôi Thiên Hà n má»™t lợt, nói :
- Anh hãy đứng lên nhưá»ng tôi đánh vá»›i ông ấy má»™t ván trước !
Nói dứt lá»i, ngưá»i ấy liá»n thò tay nhắc bổng Thôi Thiên Hà n lên và đặt chà ng xuống má»™t chiếc ghế khác. Äồng thá»i, y ngồi xuống ngay chiếc ghế cá»§a Thôi Thiên Hà n vừa rồi.
Thân thể cá»§a ngưá»i thiếu niên nà y khoẻ mạnh như má»™t con bò má»™ng, so vá»›i thân hình to lá»›n và đen sạm đến bóng láng cá»§a Thôi Thiên Hà n thá»±c không kém sút tà nà o.
Ngưá»i thiếu niên thô lá»— ấy lẩm bẩm nói :
- Ông đi pháo...thì tôi đi ngựa.
Lúc đó, Thôi Thiên Hà n tức giáºn không thể nà o dằn được, chà ng không ngá» thằng bé thô lá»— ấy lại chẳng xem chà ng và o đâu cả. Bởi thế, tánh hung dữ như sói cá»§a chà ng lại nổi lên.
Chà ng gầm to một tiếng:
- Thằng bé thô lỗ kia, ngư ơi tìm cái chết mà !
Tức thì, chà ng vung chưởng lên nhằm đánh thẳng và o ngưá»i cá»§a gã thiếu niên khoác áo da cá»p ấy.
Phình !....
Qua má»™t tiếng dá»™i khô khan, thân hình cá»§a ngưá»i thiếu niên thô lá»— kia đã bay Ä‘i như má»™t mÅ©i tên bắn. Tiếp theo đó, là những tiếng ly chén đổ bể nghe loảng choảng vì ngưá»i thiếu niên ấy bay Ä‘i và bất ngá» ngã luôn má»™t loạt năm cái bà n.
Tất cả má»i ngưá»i có mặt Ä‘á»u ngÆ¡ ngác không hiểu ra sao cả. Vì vừa rồi trông thấy chà ng thiếu niên ấy rõ rà ng là má»™t ngưá»i...
Nhưng sá»± nghÄ© ngợi cá»§a má»i ngưá»i cha dứt thì bá»—ng thấy gã thiếu niên thô lá»— ấy lắc chiếc đầu mấy lợt rồi lại đứng phất dáºy, không há» bị thương tÃch gì cả.
Thôi Thiên Hà n trông thấy thế không khá»i giáºt bắn ngưá»i.
Vì chưởng lá»±c cá»§a chà ng vừa đánh ra mạnh Ãt nhứt cÅ©ng có cả ngà n cân, thế mà gã thiếu niên ấy vẫn an nhiên như cÅ©.
Lúc ấy, ngưá»i thiếu niên thô lá»— kia tá» ra hết sức giáºn dữ, đôi mắt sáng quắt nói :
- Thằng ranh Ä‘en kia, ngư Æ¡i định giết ngưá»i à ?
- Giết ngưá»i thì sao chứ ?
Gã thiếu niên thô lá»— ấy giáºn dữ, nói :
- Ngư ơi giết ta thì ta giết ngư ơi !
Tiếng nói cha dứt, thì y đã vung chưởng đánh thẳng vá» phÃa Thôi Thiên Hà n nghe má»™t tiếng vút. Chưởng ấy xem ra không có đưá»ng có thế gì cả nhưng chưởng lá»±c thì mạnh mẽ phi thưá»ng.
Trông thấy thế, Thôi Thiên Hà n không dám đỡ thẳng, phải vá»t ngưá»i bay tránh Ä‘i nÆ¡i khác. Tức thì, tiếng bà n ghế chén dÄ©a lại đỗ vỡ nghe loãng xoãng, mãnh vụn bắn Ä‘i tứ phÃa.
Tất cả những thá»±c khách có mặt tại đó Ä‘á»u sợ hãi đến mặt xanh như tà u lá chuối, hối hả tìm đưá»ng bá» chạy.
Ng ơi chủ hiệu trông thấy thế kêu vang :
- Trá»i Æ¡i ! Nếu các ông tiếp tục đánh tá»›i nữa thì tôi bị phá sản mất.
TÃnh hung tợn như sói cá»§a Thôi Thiên Hà n đã dáºy lên, chà ng không còng kể chi nữa cả, bèn quát :
- Nà y ông chá»§ hiệu, gian tá»u lầu nà y để tôi mua đứt. Chốc nữa đây, tôi sẽ đưa cho ông viên Dạ Minh Châu, ông hãy yên lòng...
Câu nói cha dứt, chà ng lại vung chưởng lên đánh thẳng và o ngưá»i thiếu niên thô lá»— kia.
Má»™t ngưá»i hung dữ như sói !
Má»™t ngưá»i thì khá»e mạnh như trâu !
Bởi thế hỠđánh nhau tá»›i bà n ghế Ä‘á»u nát bấy tung bay khắp nÆ¡i. Ai thấy cÅ©ng Ä‘á»u hồn phi phách tán.
Lão già ngông kia bỗng quát lên :
- Các ngư ơi còn tiếp tục đánh nhau nữa thì ta không đánh cỠvới các ngư ơi đâu !
Hai ngưá»i nghe nói thế thì Ä‘á»u ngng tay cả lại. Nhưng lúc ấy, khắp gian tá»u lầu đã tan nát tÆ¡i bá»i rồi. Lão già ngông nói :
- Ai ra tay đánh nhau trước, thì ta sẽ không đánh cá» vá»›i ngưá»i đó !
Ngưá»i thiếu niên thô lá»— kia bèn la đông đổng lên :
- Thằng ranh Ä‘en ấy nó tấn công ngưá»i ta trước !
Lão già ngông đáp :
- Nhưng ngưá»i ta đến trước ngư Æ¡i. Váºy ngưá»i ta phải được đánh vá»›i ta trước.
Trong khi đó, ngư Æ¡i đến sau, mà lại muốn lấn lá»›t ngưá»i ta thì còn chi là lẽ phải nữa ?
Ngưá»i thiếu niên thô lá»— kia nghiêng đầu có vẻ nghÄ© ngợi, rồi như lÄ©nh há»™i được lá»i giải thÃch đó nên liá»n đưa mắt nhìn vá» phÃa Thôi Thiên Hà n nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi xin nhưá»ng cho anh đánh trước váºy !
Thôi Thiên Hà n thò và o áo lấy ra má»™t viên Dạ Minh Châu trao cho ngưá»i chá»§ hiệu, nói :
- Lấy Ä‘i, gian tá»u lầu nà y xem như đã bán cho tôi rồi đó. Váºy từ đây vá» sau, tôi là chá»§ hiệu đấy nhé.
- Vâng ạ !
- Gian tá»u lâu nà y hiệu là chi ?
- Gá»i là Táºp Anh tá»u lầu.
- Váºy từ nay hãy sá»a lại là Hắc Lang Tá»u Lâu.
- Hắc Lang...?
- Thôi, Ä‘i Ä‘i ! Ta còn báºn đánh cá» !
Nói dứt lá»i, chà ng liá»n ngồi xuống nhìn và o bà n cá» nói :
- Äi ngá»±a à ? Hừ, tôi không thÃch thế !
Nói Ä‘oạn, chà ng lại kéo con ngá»±a cá»§a ngưá»i thiếu niên thô lá»— kia vừa Ä‘i trở vá» vị trà cÅ©, rồi nói :
- Tôi dùng trực xa !
Thế là , Thôi Thiên Hà n bắt đầu tranh cao thấp với lão già ngông. Kẽ nà y đi qua, kẻ kia đi lại, sát quân sát tướng vô cùng ác liệt.
Khi cỠđã tà n, bỗng Thôi Thiên Hà n quát to rằng :
- Bà rồi !
- Ngư ơi lấy chi để là m bà ta ?
- Con ngá»±a...
Tiếng “ngá»±a†chà ng má»›i nói ra được má»™t nữa thì bá»—ng im bặt. Vì vừa rồi rõ rà ng chà ng thấy con tướng cá»§a đối ph ương nằm ngay ở giữa thế sao bây giá» lại được dá»i qua góc trái rồi ?
Thôi Thiên Hà n đâu phải là ngưá»i tầm thưá»ng, nên nà o chẳng hiểu đối ph ương đã dùng ná»™i lá»±c thừa lúc chà ng không để ý, lén dá»i con tướng cá»§a mình Ä‘i.
Bởi thế, mặt chà ng liá»n biến sắc, nói :
- Thủ pháp của ông tà i lắm !
Lão già ngông cưá»i ha hả :
- Má»™t vị tướng, thân trải trăm tráºn, mà không biết né tránh thì còn nên hình dáng gì nữa ?
Nhưng những ngưá»i bao quanh để xem ai nấy Ä‘á»u hiểu rõ là tuy lão già ngông đã gian láºn dá»i con tướng cá»§a mình Ä‘i, song chỉ còn má»™t nước nữa là con tướng cá»§a ông vẫn bi bà như thưá»ng.
Lão già ngông vừa đi xong một nước thì Thôi Thiên Hà n lại hoà nh xe rồi quát :
- Bà rồi !
- Ngư ơi dùng con chi để đánh bà ta ?
- Con xe đó !
Câu nói cá»§a Thôi Thiên Hà n cha dứt thì con tướng cá»§a đối ph ương lại tá»± động dá»i lên trên. Thôi Thiên Hà n thấy váºy bèn đưa tay chỉ ra, khiến con tướng má»›i vừa di động được má»™t nữa bá»—ng phải đứng sững lại.
Trong khi đó, lão già ngông cố váºn dụng sức mạnh để đẩy con tướng lên. Trái lại, Thôi Thiên Hà n cÅ©ng váºn dụng chân lá»±c đè con tướng trở xuống !
Như thế, Con tướng vẫn còn đứng y nguyên ở giữa đưá»ng, không há» nhúch nhÃch.
Cuộc đấu cỠđã trở thà nh cuộc đấu nội lực.
Trong trưá»ng hợp nà y, Thôi Thiên Hà n bắt đầu hoà i nghi, không hiểu lão già trước mặt mình có phải là Cuồng Hiệp không? Vì nếu ông ta là Cuồng Hiệp thì đâu lại có những thá»§ Ä‘oạn đê hèn như váºy ?
Không mấy chốc, cả hai ngưá»i Ä‘á»u toát mồ hôi nhá»… nhại. Äứng vá» mặt ná»™i lá»±c thì hai bên kẻ nữa cân ngưá»i tám lạng, không ai hÆ¡n kém ai má»™t tà nà o cả.
Bởi thế, không bên nà o dám rút lui trước cả, vì kẻ rút lui trước tất bị nội lực của đối ph ương là m hại ngay !
Vì thế, tình trạng đã diá»…n biến đến má»™t mức độ tháºt rùng rợn. Nếu cả hai cứ tiếp tục kéo dà i cuá»™c đấu ná»™i lá»±c nà y thì sẽ Ä‘i đến má»™t kết quả là cả hai Ä‘á»u bị thảm bại như nhau.
Bạch Dung trông thấy thế hết sức sợ hãi định dá»i hai ngón tay cá»§a hai ngưá»i dang ra, nhưng nà ng má»›i vừa thò và o má»™t nữa thì đã bị hai luồng tiá»m lá»±c đẩy tay nà ng Ä‘i, không là m sao thò và o đến nÆ¡i được.
Do đó, sắc mặt cá»§a Bạch Dung trở thà nh luống cuống và sợ hãi trông tháºt thảm thương.
Ngưá»i thiếu niên thô lá»— kia dưá»ng như thấy thế thì vui thÃch lắm nên không ngá»›t cưá»i ha hả.
Thốt nhiên, giữa lúc tình thế hết sức nguy ngáºp ấy bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i xẹt đến trước mặt Thôi Thiên Hà n nhanh như má»™t luồng Ä‘iện chá»›p, thò tay chụp và o áo cá»§a chà ng...
Thôi Thiên Hà n thầm kêu lên :
- Không xong....!
Chỉ trong chá»›p mắt, thì bóng ngưá»i ấy đã bay nhẹ nhà ng Ä‘i mất hút.
Chừng ấy chà ng má»›i bá»—ng nghÄ© ra có lẽ lão già nà y là ngưá»i cá»§a Ngân Diện Há»™i đến dụ chà ng đánh cỠđể đồng đảng cá»§a lão ta ra tay cướp giáºt quân cá» bằng hồng ngá»c cá»§a chà ng đây chăng ?
Chà ng thấy rằng sự phán đoán đó rất hữu lý !
Bởi thế, Thôi Thiên Hà n gần như nghiá»n nát cả đôi hà m răng. Con mắt duy nhất cá»§a chà ng cÅ©ng Ä‘ang nẫy lá»a. Chà ng uất ức vì không thể vung chưởng đánh chết quách lão già ngông nà y Ä‘i cho hả cÆ¡n bá»±c tức.
Lão già ngông cũng thầm nghĩ :
- Xem ra nếu đôi bên không chết thì cũng sẽ đi đến tình trạng công lực bị phế huỷ đi tất cả. Trừ phi có Thiên Phất Thần Công của Võ Lâm Chi Thần...
ý nghÄ© cá»§a lão ta cha dứt thì bá»—ng nghe hai tiếng la to, tức thì cá»§a cả hai ngưá»i Ä‘á»u bị trà o máu như xối, té ngữa ra đất.
|
 |
|
| |