Hồi 36 - Tuyệt cảnh trung đích nam nữ
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tức đại nương chạm vỡ bình gốm, khiến căn nhà dùng những đồ gốm tạo thành bị phá thủng.
Ánh nắng chiếu vào trong lỗ thủng.
Có ba người dân thôn gương mặt đen bóng đang làm gốm, len lén quan sát.
Ba người này, hai người là Đào Đào Trấn vệ nhưng vẫn giữ lòng kiên trì làm gốm.
Ba người trẻ tuổi này, luôn trầm mặc không nói, chuyên tâm làm gốm, không tranh giành thế sự, hôm nay tường gốm đột nhiên bị người đụng thủng, có hai người dừng tay, đưa mắt nhìn nhau, một thanh niên trong đó, bước dài tới.
Lúc này Tức đại nương vừa khắc xong chữ trên vỏ cây.
Thanh niên này đội cái nón trúc chụp đầu, người ở trong phòng vẫn mang nón vốn không nhiều, lúc dân toàn thôn đều chuyển sang trồng trọt chăn nuôi, ba người này vẫn làm gốm, thật không hợp thời.
Tức đại nương viết xong thì quay người lại.
Người trẻ tuổi đợi nàng quay lại hoàn toàn, mới hỏi: “Cô làm hỏng nhà của ta?”.
Tức đại nương đáp: “Đúng”.
Thanh niên gật gật nón: “Đền tiền”.
Tức đại nương hỏi: “Đền bao nhiêu?”.
Thanh niên đưa tay đáp: “Hai quan tiền”.
Tức đại nương hơi ngẩn ra, Thích Thiếu Thương nhận thấy giá tiền đền quá rẻ, không biết sao Tức đại nương lại không chịu đền.
Bỗng nghe một thanh âm nói: “Giá tiền không đúng”.
Trong mắt Tức đại nương thoáng qua một tia mừng: “Ngươi muốn bao nhiêu?”.
Chỉ thấy chúng nhân nhường ra một đường, nghênh đón một người trung niên đến, mày trắng không râu, mặt đỏ thẫm, giống như một trưởng lão khó tính, lại giống như một thương nhân giàu có gian manh. Chính là Đào Thanh, người năm đó một mình khai phá Đào Đào Trấn.
Đào Thanh nói: “Ba mươi lượng”.
Chúng nhân ồn ào, cho dù đồ gốm đó là đồ cổ, ba mươi lượng cũng có phần quá đắt. Tức đại nương lại không chút do dự lấy ra ngân phiếu hai mươi lượng, giao cho người trẻ tuổi đó.
Thanh niên đó vô duyên vô cớ có được số ngân lượng này rất cao hứng, tuy mang nón chụp đầu nhưng có thể tưởng tượng được gương mặt phấn khích của hắn.
Đào Thanh khẽ cười, nhặt một mảnh gốm vỡ lên, ở trên cây dưới chữ “Thủy”, viết thêm ba chữ “Về cao lưu”.
Bốn chữ hợp lại, biến thành “Nước về cao lưu”.
Tục ngữ có câu: “Nhân vọng cao xứ, thủy vãng đê lưu” ( người ngóng chỗ cao, nước về đất thấp). Bốn chữ “Nước về cao lưu” này có thể nói là hết sức ngược đời.
Tức đại nương lại vui vẻ nói: “Quả nhiên là ông”.
Đào Thanh nói: “Là ta”. Đưa tay ra nói: “Mời”. Tức đại nương đi trước, Thích Thiếu Thương tuy như đang trong sương mù, nhưng chàng đối với Tức đại nương quyết không nghi ngờ, cũng ung dung đi theo.
Đào Thanh cứ đi, đi đến một chỗ chợt dừng lại, một nam tử ngồi ở bên đường tắm cho trẻ nhỏ, lập tức đứng lên, đi đến một góc rẽ, một hán tử mổ heo lập tức đi theo, cứ vậy hết chỗ này đến chỗ khác, người đi theo đã lên đến mười bảy, mười tám người.
Thần tình Đào Thanh lúc này, cũng không còn giống một thương nhân giỏi giang, mà giống một đại hào võ lâm uy nghi phục chúng.
Chỗ bọn họ đi, càng lúc càng bẩn.
Đi đến một nơi, là lò gốm bỏ hoang, bây giờ dùng làm chỗ nuôi heo, trâu, cũng nuôi không ít gà, vịt, ngỗng, bồ câu. Thấy có người đến, heo kêu trâu rống, gà vịt ngỗng đập cánh, giày của chúng nhân vừa dơ vừa ướt.
Đào Thanh đột nhiên ngừng lại.
Y chợt quay người, hai mắt sáng bừng, nhìn trên người Thích Thiếu Thương, thốt: “Giỏi!”.
Thích Thiếu Thương khẽ cười hỏi: “Ông là nói một thân thương thế của tại hạ?”.
Đào Thanh nói: “Ta là nói dưới tình huống một thân thương thế của ngươi, thần tình vẫn có thể ung dung như thế, thật không tệ”.
Đào Thanh chưa từng chính thức nhìn Thích Thiếu Thương. Lúc ông ta cất bước đi, cũng chưa có quay đầu. Thế nhưng ông ta như có mắt ở sau lưng, đã lưu ý nhất cử nhất động của Thích Thiếu Thương.
Tức đại nương bỗng rất cảm kích đối với Đào Thanh. Thích Thiếu Thương ở trong kiếp nạn dù là người kiên cường, nhưng ở cảnh cô lập không có cứu viện, rất cần sự cổ vũ, khích lệ.
Nàng hỏi: “Ông chính là Đào Thanh?”.
Đào Thanh ung dung nói: “Phương viên này mấy trăm dặm, chỉ có một mình ta họ Đào tên Thanh”. Ý trong lời của ông ta, tựa hồ là chỉ một cái tên “Đào Thanh” bình phàm, một khi ông ta đã dùng, thì không có ai dám dùng nữa.
Tức đại nương vuốt tóc cười nói: “Ta còn biết ông trước đây không gọi là Đào Thanh, mà gọi là Mã Quang Minh, lúc ông dùng tên Mã Quang Minh trên giang hồ, trong võ lâm, cũng không có ai dám dùng trùng”.
Mã Quang Minh là một cái tên càng bình phàm. Nhưng chỉ cần ở bắc kinh thành hô lớn “Mã Quang Minh”, chí ít cũng có bảy, tám người đến giúp đỡ. Bất quá người này sau khi xuất hiện trong võ lâm, trên giang hồ chỉ còn một Mã Quang Minh “Đi không đổi họ, ngồi không đổi tên”. Người khác cho dù tên là “Mã Quang Minh”, cũng đều không dám dùng nữa, vội vàng đổi tên khác.
Đào Thanh gật gật đầu, nói: “Không ngờ ngươi còn có thể biết ngoại hiệu của lão phu”.
Tức đại nương nhí nhảnh nói: “Mã đại nhân quang minh lỗi lạc, tên tuổi vang động kinh sư, mười bảy năm trước, từ nhân vật võ lâm, được phong tước tướng gia, người trong quan trường, hắc bạch nhị đạo, hết thảy đều rất ngưỡng mộ, tiểu nữ kiến thức nông cạn, cũng nghe như sấm bên tai”.
Thích Thiếu Thương kính trọng nói: “Thì ra là Tam Thi Cửu Mệnh Mã đại nhân”.
Đào Thanh liếc Thích Thiếu Thương, hỏi: “Ngươi cũng nghe qua danh hiệu của lão phu?”.
Thích Thiếu Thương đáp: “Chín huynh đệ Tô Châu Tô Gia, vu oan cho Mai đại thiện nhân mật mưu tạo phản, đem một nhà năm cha con bọn họ bức tử trong tù, rồi ỷ mạnh chiếm điền trạch của Mai gia, con dâu Mai gia, lúc đó, án này không ai dám làm, ngài thấy không vừa mắt, một đêm giết hết chín huynh đệ Tô gia”. Mắt Thích Thiếu Thương bừng lên, “Chín huynh đệ Tô gia tinh thông “Cửu vu liên hoàn trận”, võ công ám khí, được chân truyền hết của “Cùng đao ác kiếm” Tô Tống Sảng, nhưng ngài ở nhà thiết yến, bạt đao vượt tường mà đi, lúc quay về, đồ ăn còn chưa nguội”.
Tức đại nương nói: “Đó thật là chuyện ân cừu rất khoái ý”.
Đào Thanh cũng có chút thần khí hào hùng năm xưa, nói lại: “Đúng là chuyện ân cừu rất khoái ý”. Y tiếp tục nói: “Bất quá, ngươi có biết vì sao gọi là “Tam thi cửu mệnh” không?”.
Tức đại nương đáp: “Bởi vì chín huynh đệ Tô gia, có ba tên là tội phạm truy nã, sáu tên kia là quan, vì thế ai cũng không dám trêu chọc bọn chúng. Ngài giết ba tên tặc, sáu tên cẩu quan, không thấy xác chết, nghĩ chắc là bị ngài giết, lưu thi thể thì sợ rước lấy phiền phức, liền vứt xuống sông cho cá ăn”.
Đào Thanh trầm giọng nói: “Cho cá ăn thì không có, dùng nước hóa thi thành nước vàng là chuyện bình thường”. Y cười lạnh nói: “Thế nhưng cái chết của chín huynh đệ Tô thị, ai cũng đoán là ta làm. Bất quá, cũng đúng là ta làm. Ta chính là vì chuyện này mà vào tù”.
Tức đại nương nói: “Lực lượng của Tô Tống Sảng ở triều đình vẫn không thể xem nhẹ được”.
Đào Thanh nói: “Ta đích xác đánh giá thấp hắn, ta cho rằng hắn sẽ chiếu theo quy củ võ lâm, trực tiếp tìm ta tầm cừu, ta đã luôn chờ hắn đến”.
Tức đại nương nói: “Tô Tống Sang lại dựa vào lực lượng của Hoàng Kim Lân, cáo tội trạng của ngài, người bị phán tội danh mưu phản, nếu không phải năm đó hai vị huynh đệ kết nghĩa lúc ngài xông pha trong võ lâm mạo hiểm cứu ngài ra, chỉ sợ...”.
Đào Thanh nói từng chữ: “Vì thế Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao đối với ta có ân tái tạo!”. Hai mắt y bắn ra thần quang. “Ta dẫn nhà chạy nạn đến đây, dổi tên Đào Thanh, nhưng chỉ cần lão nhân gia và Vi nhị ca có lệnh, ta nhất định nghĩa bất dung từ”.
Y nhìn Thích Thiếu Thương, Tức đại nương nói: “Bọn họ chính là muốn ta giúp đỡ các ngươi!”.
Tức đại nương nói: “Ta cũng muốn tìm các người giúp đỡ”.
“ Chúng ta không cần giúp đỡ”, Thích Thiếu Thương đột nhiên cao giọng: “Đại nương, lúc này không sớm nữa, bọn ta quấy nhiều đã nhiều, cũng nên lên đường rồi”.
Đào Thanh trừng mắt nhìn chàng hỏi: “Ngươi biết ngươi đang nói gì chứ?”.
Thích Thiếu Thương đáp: “Ta đang cáo từ ngài”.
Đào Thanh cười lạnh hỏi: “Ngươi có thể đến nơi nào?”.
Thích Thiếu Thương đáp: “Thiên hạ rộng lớn, nơi nào không thể đến?”.
Đào Thanh nói: “Hiện tại các ngươi đã là thiên hạ tuy lớn nhưng không thể dung thân”. Y nói từng câu: “Chúng ta không giúp ngươi, thiên hạ cũng không có ai có thể giúp ngươi”.
Thích Thiếu Thương cúi người nói: “Thịnh tình của các hạ, tại hạ tâm lĩnh. Thiên hạ không nơi dung thân, ta thì không cầu sống, còn sợ gì?. Ta không cần người giúp ta”.
Đáo Thanh chăm chăm nhìn chàng, nói: “Có chí khí!, nhưng Tức đại nương thì sao?, ngươi đi chết, mặc kệ nàng à?”.
Thích Thiếu Thương hướng Tức đại nương nói: “Đại nương, nàng lưu lại đây, bọn họ chủ yếu là truy bắt ta...”.
Tức đại nương ngắt lời chàng: “Huynh quên ước định giữa bọn ta sao, sống, cùng sống, chết, cùng chết”.
Thích Thiếu Thương cúi đầu.
Tức đại nương nhẹ giọng nói với Đào Thanh: “Ta hiểu ý của ông. Lúc này, tịnh không phải bọn ta sính cường, không cầu người giúp, mà là chàng thấy ông tránh họa đến đây, kiến lập gia viên, không muốn liên lụy đến ông”.
Đào Thanh nói:” Không có lão nhân gia, Vi nhị ca, thì không có Mã Quang Minh hay Đào Thanh, vì thế chuyện của bọn họ, chính là chuyện của ta. Ta không phải muốn giúp các ngươi, mà là muốn giúp bọn họ, ngươi hài lòng rồi chứ?”. Y đặc biêt tôn kính Cao Kê Huyết, vì thế xưng là “Lão nhân gia”.
Thích Thiếu Thương cười khổ nói: “Thế nhưng, cứ như thế, ông thiếu bọn họ chữ tình, ta lại thiếu ông chữ nghĩa”.
Tức đại nương bỗng nói: “Cao Kê Huyết lại thiếu ta chữ tình”.
Đào Thanh cười nói: “Trên giang hồ, không phải ngươi thiếu ta chữ tình, thì ta thiếu ngươi chữ tình. Đây giống như là nợ tình trả tình thôi”.
Thích Thiếu Thương thốt: “Nói cũng đúng”.
Đào Thanh vỗ mạnh lên vai không bị thương của Thích Thiếu Thương, nói: “Chúng ta trước hết nghiên cứu một chút, làm sao đối phó đại địch trước mắt”.
Thích Thiếu Thương hỏi: “Ông biết ai là người truy bắt bọn ta không?”.
Đào Thanh hơi ngẩn ra: “Đương nhiên không biết, ta chỉ tiếp được mệnh lệnh của lão nhân gia, một khi đợi người đến đánh vỡ đồ gốm viết chữ lên gốc cây, lập tức mang bọn họ đến địa phương dơ nhất, yểm hộ bọn họ đào vong...ta tuy không minh bạch, nhưng người có thể bức Thích trại chủ và Tức thành chủ chạy vào đường cùng, nghĩ nhất định không đơn giản”.
Thích Thiếu Thương thở ra một hơi, đáp: “Nào chỉ không đơn giản, hắn là...”.
Bỗng một tên thôn dân chạy đến, nhìn một thân khinh công của hắn, trên giang hồ cũng không phải là kẻ không có tên tuổi, chỉ nghe hắn nói nhanh: “Tam gia, có hai người lạ mặt, một ngồi trên cán tre đã đến cửa trấn”.
Đào Thanh hạ lệnh ngắn gọn: “Dùng tất cả phương pháp giữ hắn lại, nếu hắn không dừng, thì chặn hắn lại”.
Người đó đáp càng ngắn gọn: “Vâng!”. Lập tức quay người chạy đi.
Đào Thanh tiếp tục hỏi Thích Thiếu Thương: “Rốt cuộc là ai?”.
Bỗng nghe một người nói: “Là ta”.
Đào Thanh nhìn đến, chúng nhân cũng theo tiếng nhìn đến, không biết lúc nào, sau lưng chúng nhân đến một cái kiệu, màn kiệu rất dày, nhưng đó không kỳ quái, kỳ quái chính là người khiêng kiệu, chỉ có ba người.
Hai người trước, phía sau chỉ có một người.
Đào Thanh thần sắc không biến động, nói: “Ngươi không phải ở cửa trấn?”.
Người trong kiệu đáp: ‘ Cửa trấn chỉ là cố ý bày bố nghi trận”.
Đào Thanh hỏi: “Ngươi muốn bắt hai người này?”.
Người trong kiệu đáp: “Ngươi có biết ta vì sao chỉ có ba người khiêng kiệu?”.
Tức đại nương đột nhiên nói một câu: “Bởi vì người khiêng kiệu thứ tư đã bị ta giết”.
Người trong kiệu “hừ” một tiếng, nói: “Ngươi đang bảo vệ Thích Thiếu Thương”.
Tức đại nương nói: “Đúng là ta giết”.
Đào Thanh ung dung nói: “Người khiêng kiệu ta có thể tặng ngươi mười tên, tám tên”.
Người trong kiệu nói: “Hắn làm người khiêng kiệu cho ta mười tám năm, lần này hắn chết, ta cũng phải vì hắn mà khiêng quan tài”.
Đào Thanh hỏi: “Bằng hữu trong kiệu sao không đứng ra nói chuyện, cho mọi người biết rõ tự hiệu?”.
Người trong kiệu cười đáp: “Ta chưa từng đạp chân xuống chỗ dơ bản, ta là ai, ngươi còn không biết rõ sao?”.
Sắc mặt Đào Thanh đột nhiên đại biến, run giọng nói: “Ông...là ông!”.
Người trong kiệu nói: “Chính là ta, mười ba năm trước, ta đích thân bắt ngươi vào tù”.
Đào Thanh kinh hồn chưa định, như muốn toàn lực tập trung tinh thần, nhưng lại bị sự sợ hãi đánh bạt ý chí của y.
Thích Thiếu Thương lớn tiếng: “Chuyện ở đây, người của Đào Đào Trấn hoàn toàn không liên quan, ta chỉ là đi ngang đây, người này cùng Lưu đại nhân có một đoạn cố sự, các người xin cứ tự nhiên”.
Đào Thanh đỏ mặt, quát: “Không!”.
Y lớn tiếng nói: ‘ Ngươi không thể đi!”. Nói xong khua mạnh hai nắm tay.
Đám người đó bắt chước y, từ y phục bạt xuất binh khí.
Thích Thiếu Thương nói: “Chuyện này không liên quan với ông!”.
Đào Thanh cãi lại: “Ai nói không liên quan!”.
Y hét: “Ta phải thay Lưu đại nhân bắt ngươi quy án!”. Nói vừa dứt, tay đột nhiên nắm một quả đại thiết chùy, toàn lực đập đến đầu Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương đột nhiên bị tập kích liền thất kinh, nhưng phản ứng của chàng rất nhanh, bỗng rùn người lại, tránh khỏi một đòn.
Đào Thanh đánh trật một chiêu, đột nhiên cả thân thể như một con cá quẫy đuôi vọt khỏi mặt nước, trong chớp mắt, lướt trên không trung, thiết trùy quét ngang đến chiếc kiệu.
Cùng lúc, mười sáu, mười tám người bên cạnh Đào Thanh, binh khí đều đánh vào hai người khiêng kiệu đằng trước.
Chuyện này biến chuyển thần tốc, thì ra lúc Đào Thanh vung hai nắm đấm, chính là ám hiệu “Phát động”.
Chiếc kiệu vỡ nát.
Uy lực thiết chùy rất lớn.
Người trong kiệu trước lúc kiệu bị hủy, đã bay người ra sau kiệu.
Sau kiệu là một mình Liêu Lục.
Mũi chân Lưu Độc Phong khẽ điểm lên vai Liêu Lục, đã rút ra một thanh cổ kiếm màu xanh sau lưng hắn.
Lúc Đào Thanh đến sau kiệu, lão đã “Loáng” đến trước kiệu.
Lúc Đào Thanh vác đại thiết chùy đuổi đến trước kiệu, mười bảy hán tử phát động công kích trước kiệu đều bị điểm ngã, ngã trên gốm vỡ bùn nhão, rên rỉ lăn lộn.
Muốn dùng kiếm đả thương người không khó, nhưng muốn dùng kiếm chế ngự người mà không đả thương người, thì rất khó. Hà huống là mười bảy mười tám người.
Mà mười bảy, mười tám người này lại là đệ tử một tay Đào Thanh dạy dỗ.
“ Tam thi cửu mệnh” Mã Quang Minh ngày đó thống lĩnh Hắc tiễn kị binh, danh động triều dã, hiện tại y tuy biến thành Đào Thanh ở tiểu trấn, nhưng y luôn tự tin mấy đệ tử này của y, đủ có thể chống lại một đội quân.
Nhưng “Đội quân” này dưới tay Lưu Độc Phong, lại không chịu nổi một kích.
Lúc này, Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đã biến mất.
Ngay khi vừa phát động công kích, y đã lưu lại hai tên thân tín, mang Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đi.
Lưu Độc Phong đang đứng trên người Lam Tam và Chu Tứ, hoành kiếm nhìn y, thần thái thập phần kiêu ngạo.
Lão chỉ nói một câu: “Nhiệm vụ lần này của ta, không phải đến bắt ngươi, ngươi cút đi!”.
Đào Thanh hét lớn một tiếng, huy chùy đập tới.
Y đã sinh lòng liều mạng.
Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao ủy thác trọng nhiệm, y quyết không thể phụ. Cho dù không đánh lại, cũng phải liều mạng.
Y huy chùy tiến lên, ánh xanh lấp lánh. Y chỉ thấy trong tay nhẹ hẫng. Thiết chùy chỉ còn lại cái cán, đầu chùy đã bị gọt đi.
Đào Thanh đứng ngẩn ra đó.
Y đã minh bạch, đây không phải là vấn đề đánh hay không đánh, mà là bản thân ở trước mặt Lưu Độc Phong, cũng giống như mười ba năm trước, không chịu nổi một đòn.
Lưu Độc Phong ném kiếm bay đến cắm vào vỏ sau lưng Liêu Lục.
Lưu Độc Phong nhìn chiếc kiệu bị phá nát, vỗ Trương Ngũ và Liêu Lục, nói: “Chỉ đành...”.
Liêu Lục và Trương Ngũ hội ý.
Phục thị từ thiếu niên đến giờ, đã giúp bọn chúng hoàn toàn hiểu cá tính và ý tứ của chủ nhân.
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương là nhất định phải bắt.
Chiếc kiệu đã vỡ nát, nơi này dơ không thể tả, muốn truy bắt hai đào phạm đó, phải do bọn họ cõng Lưu Độc Phong đi truy bắt. Vô luận thế nào, không thể bỏ việc truy bắt Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.
Bởi vì chủ nhân có thói quen sạch sẽ, bọn người Trương Ngũ cũng dưỡng thành tập tính sạch sẽ, tiến vào nơi dơ bẩn này, trong lòng bọn họ cũng rất không nguyện ý, nhưng chủ tử còn không tị hôi hám, chỉ muốn bắt người, bọn họ tự nhiên cũng không thể nói gì.
Trương Ngũ, Liêu Lục, mỗi kẻ khiêng một chân Lưu Độc Phong, giơ chân chạy liền, Lam Tam cũng nhanh theo sau.
Bọn họ đều quyết chí báo cừu cho Vân Đại.
Cạnh chuồng heo, chỉ còn lại Đào Thanh đang ngây ngốc đứng đó, ngẩn ngơ nhìn nửa đoạn thiết chùy trong tay.
Hồi 37 - Thâm lạp già kiểm đích hán tử
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Đào Thanh đột nhiên xuất thủ, Thích Thiếu Thương và Tức đại nương định ra tay tương trợ, liền có hai người tiến lên kéo họ đi.
Một người nói: “Nhị vị đi mau, mục tiêu của địch nhân nhắm vào nhị vị”.
Một khuyên: “Các vị đi thôi, Đào gia có thể ứng phó cục diện ở đây”.
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương biết họ nói có lý.
Cả hai chạy qua vùng bùn lầy, trên mình lấm lem bùn đất nhưng chỉ một lòng tìm đường trốn chạy, dọc đường được bốn, năm người tiếp ứng.
Thích Thiếu Thương vừa đào tẩu vừa cảm khái: ngày sau chàng có thể đắc chí phục cừu, nhất định báo đáp những bằng hữu mạo hiểm cứu trợ trong lúc nguy nan này.
Sắc trời sầm lại, ánh dương quang trốn sau tầng mây.
Chạy đến một chiếc ao dơ dáy cạnh lò mổ, đột nhiên hai người đi trước gục xuống.
Thích Thiếu Thương nhận ra liền dừng chân, hai hán tử ở Đào Đào trấn trúng ám khí, chắc đã ô hô ai tai.
Trong lò mổ có hai người nhảy ra, một người quát vang: “Họ Thích, họ Tức kia, các ngươi chạy đâu”. Chính thị Lý Nhị cùng Chu Tứ.
Thích Thiếu Thương nổi giận: “Các ngươi muốn bắt ta sao lại làm hại kẻ vô tội”.
Chu Tứ đáp: “Chúng trợ Trụ vi ngược, theo đóm ăn tàn, đáng chết”.
Tức đại nương chợt mỉm cười: “Hay lắm, ta giết lão đại của các ngươi, không ngại gì giết thêm hai tên”. Chưa dứt lời liền lao mình tới như mũi tên, giao thủ với Lý Nhị, Chu Tứ.
Từ bờ ao nhảy ra mười một, mười hai người vung đao tấn công Lý, Chu.
Lý Nhị một mình ứng phó với cả đám, Chu Tứ khổ chiến với Tức đại nương.
Thích Thiếu Thương áp sát, quát vang với Chu Tứ: “Cút mau”. Đoạn bổ tới một chưởng. Chu Tứ bản tính hung hãn, đao thế vạch lên quét vào năm ngón tay của Thích Thiếu Thương, tay chàng buốt nhói, biết chiêu thức của đối phương ác độc bèn tung cước đá trúng cây đao.
Chu Tứ gầm lên, lao bổ vào chàng.
Đột nhiên ba đạo bạch quang cắm vào lưng, hông và tiểu phúc Chu Tứ.
Cùng lúc, tiếng hú giận dữ vang vọng.
Tiếng hú của Lưu Độc Phong.
Trương Ngũ cùng Liêu Lục đang cõng ông tới.
Chu Tứ toàn thân vặn vẹo, gục xuống đoạn khí trên lớp bùn đất.
Thích Thiếu Thương lạnh buốt cõi lòng, chỉ thấy hai mắt Lưu Độc Phong phát ra ánh sáng cực kỳ phẫn nộ, tà áo không gió mà rung phần phật.
Cái chết của Vân Đại cùng Chu Tứ đều do chàng trực tiếp hoặc gián tiếp ra tay, mối cừu này quả thật sâu đậm.
Ba đạo bạch quang lại chia thành ba hướng, từ thể nội Chu Tứ rút lại.
Quay về tay ba người.
Ba người đều đội nón sẫm màu che mặt nhưng lưng hổ eo gấu, thuộc nhóm hán tử tinh tráng.
Ba điểm “bạch quang” được ba sợi vô hình ngân ti điều khiển, kích trúng liền quay về tay người sử dụng.
Đó vốn là ba tên từng đòi Tức đại nương tiền bồi thường ở trấn khẩu.
Lưu Độc Phong hít sâu một hơi, cố áp chế nộ hỏa, Liêu Lục đau lòng: “Lão gia, chúng giết tứ ca...”.
Lam Tam không nói gì, định hùng hổ xông lên.
Lưu Độc Phong quát: “Không được vọng động”.
Lam Tam dừng ngay lại.
Tức đại nương cùng Lý Nhị cũng dừng tay.
Lưu Độc Phong rít giọng: “Được, người của Hách Liên công tử đã đến. Điếu Thi, Câu Nguyệt, Kim Phong, còn che đậy nỗi gì?”
Ba hán tử cất tay gỡ nón xuống, để lộ ba gương mặt rắn rỏi, kiên nhẫn, quật cường.
Người đầu tiên ôm quyền: “Tại hạ Trương Điếu Thi”.
Người thứ hai vòng tay: “Tại hạ Trầm Câu Nguyệt”.
Người thứ ba khẽ vái: “Tại hạ Mạnh Kim Phong”.
Ba tay sai lại mang những cái tên vô cùng thanh nhã.
Trương Điếu Thi lên tiếng: “Hoa Gian Tam Kiệt bái kiến Lưu đại nhân”.
Trầm Câu Nguyệt giải thích: “Giết người của Lưu đại nhân là ba huynh đệ chúng ta, đến bái kiến Lưu bộ thần cũng là ba huynh đệ”.
Mạnh Kim Phong tổng kết: “Những gì chúng tôi làm không liên quan đến Hách Liên công tử”.
Lưu Độc Phong là lão giang hồ, đương nhiên minh bạch họ muốn nói gì.
Hách Liên Xuân Thủy là tiểu hầu gia, có quyền thế danh vị nhất định, Hoa Gian Tam Kiệt ra tay cứu Thích Thiếu Thương và Tức đại nương khẳng định do y sai khiến, tam kiệt cắt đứt quan hệ với y chẳng qua không muốn chủ tử xung đột chính diện với người trong triều.
Tam kiệt chiếu theo quy củ võ lâm mà hành sự, không tuân theo quốc gia quy pháp.
Lưu Độc Phong tuy có vai vế nhưng đã trải nhiều sóng gió, mấy năm nay luôn chông chênh giữa hai phe Phó thừa tướng và Gia Cát tiên sinh, lúc nào cũng hết mực cẩn thận. Việc truy đuổi Thích Thiếu Thương, nếu không phải thánh thượng hạ chỉ, bản thân ông cũng chi muốn tìm cho ra nguyên nhân cái chết của Lý Huyền Y, quyết không nhúng tay vào vụ án nhức đầu này.
Đương nhiên ông hiểu ý Hoa Gian Tam Kiệt.
Ông cũng không muốn rước thêm cừu địch, nên gật đầu: “Được, đây là ân oán giữa ta và các ngươi, giết Chu Tứ thì đền mạng”.
Tức đại nương chợt lên tiếng: “Thủ hạ của ngươi ra tay giết ngay hai hương dân thì sao? Lẽ nào đó không phải nhân mạng?”
Lý Nhị nổi giận: “Chúng giúp khâm phạm triều đình đào vong, vốn đáng chết”.
Tức đại nương cười lạnh: “À, chả trách được, các ngươi thích giết người thì giết, có khác gì cường đạo đâu”.
Lý Nhị tức giận: “Ngươi...”.
Lưu Độc Phong trầm giọng: “Lý Nhị, vừa nãy dùng Nhất Cửu Thần Nê giết hai người đó, ngươi có ra tay không?”
Lý Nhị phất tay, lấy một mũi tên màu vàng ra bẻ cong: “Thuộc hạ có ý xuất thủ, nhưng còn chưa ra tay...”.
Trầm Câu Nguyệt nói: “Y nói thật”.
Trương Điếu Thi chêm vào: “Y còn chưa ra tay”.
Mạnh Kim Phong khẳng định: “Người ra tay đã chết rồi”.
Lưu Độc Phong nói: “Hay lắm, Chu Tứ giết hai người rồi bị các ngươi giết, có điều y đang làm việc công, đi bắt khâm phạm, hai kẻ đó định giúp phạm nhân đào vòng, cũng coi như xong xuôi...”.
Lý Nhị không phục, phản bác lại: “Lão gia...”.
Lưu Độc Phong không lý đến y: “Ta không truy cứu việc này nữa”.
Hoa Gian Tam Kiệt lộ vẻ vui mừng, với đại địch như Lưu Độc Phong, tránh đối đầu được là hay nhất.
Lưu Độc Phong lại nói: “Việc đó chiếu theo giang hồ quy củ. Bất quá họ Thích và họ Tức kia giết thuộc hạ của ta, ta phải ra tay bắt chúng về quy án, các ngươi không được xen vào”.
Hoa Gian Tam Kiệt ngây người.
Quả gừng càng già càng cay.
Họ phụng mệnh Hách Liên công tử đến với nhiệm vụ bảo vệ Tức đại nương và Thích Thiếu Thương, không để ai chạm vào chân tơ kẽ tóc hai người nên định tốc chiến tốc quyết, hạ thủ giết Chu Tứ ngay. Lưu Độc Phong muốn họ đừng xen vào, quả thật họ không làm nổi.
Mạnh Kim Phong chợt nói: “Lưu đại nhân, nghe nói công tử Lưu Cảnh nhà ngài là bộ thuộc của Hách Liên công tử, hết sức có tài cán cùng tiền đồ, công tử rất muốn bẩm tấu thánh thượng phong quan cho y, không biết đại nhân có ý kiến gì không”.
Lưu Độc Phong lạnh nhạt: “Ta không có ý kiến, Cảnh nhi xứng đáng tất được thăng tiến, không xứng đáng dẫu mất chức cũng hợp lý. Ta không muốn khuyên con dựa và người khác thăng quan phát tài”.
Trương Điếu Thi giơ ngón tay cái: “Hay! Lưu bộ thần quả nhiên công tư phân minh. Bất quá, Lưu bộ thần xưa nay thu thập đồ dùng của các tiên đế, công tử biết bộ thần vất vả tìm kiếm nên có ý muốn tặng”.
Lưu Độc Phong cắt lời: “Ta tuy thích đồ cổ nhưng đó chỉ là nhã hứng còn bắt người là quốc pháp. Nhã hứng đợi về kinh thành hẵng nói không muộn”.
Trầm Câu Nguyệt tiến lên một bước: “Lưu đại nhân, còn nhớ Mộng Mộng cô nương ở Thủy Nguyệt lâu không?”
Lưu Độc Phong đức cao vọng trọng nhưng lúc nhàn rỗi cũng phong nhã, lưu tình khắp kinh thành. Ông từng gặp một vị nữ tử sắc nghệ song toàn tên Mộng Mộng, hết sức si tình nhưng nàng ta giữ thân như ngọc, không để ý đến lão bộ đầu danh động triều đình này.
Ông vẫn không biết sắc: “Sao cơ?”
Trầm Câu Nguyệt cười nói: “Công tử một lòng muốn thành toàn mỹ nhân cho đại nhân, không biết ý tứ của đại nhân thế nào?”
Lưu Độc Phong chợt bảo: “Ngươi dẻo miệng lắm”.
Trầm Câu Nguyệt không ngờ ông nói vậy, sửng sốt một hồi, Lưu Độc Phong mới ung dung nói tiếp: “Nếu thật sự là việc tốt đẹp trên đời, bất tất cưỡng cầu, cứ để thuận theo tự nhiên. Mỹ ý của công tử, xin cho lão phu đa tạ”.
Đoạn ông nhấn mạnh từng từ: “Lão phu chỉ muốn bắt hai người này, không ai được can thiệp”.
Điếu Thi, Câu Nguyệt, Kim Phong nhìn nhau: “Nếu có người quyết nhúng tay thì sao?”
Lưu Độc Phong quả quyết: “Cùng là người giang hồ thì là việc của giang hồ, lão phu nhập gia tùy tục, dùng phương pháp trên giang hồ xử lý, ai cố nhúng tay đành phải giết đi”.
Tiếng sấm ì ùng, sắc trời dần sầm lại.
Hoa Gian Tam Kiệt thở dài một hơi.
Trương Điếu Thi nói: “Lưu đại nhân, kỳ thật không ai muốn đối địch với ngài”.
Lưu Độc Phong bình tĩnh: “Lão phu biết”.
Mạnh Kim Phong thêm vào: “Địch nhân của ngài hiếm kẻ chiến thắng”.
Lưu Độc Phong cao cao tại thượng, ung dung đáp: “Đương nhiên”.
Trầm Câu Nguyệt thở dài: “Đáng tiếc, bọn tại hạ không được chọn lựa”.
Dứt lời, Lam Tam ở đằng sau hô lên kinh hãi.
Lưu Độc Phong quay phắt lại, thấy cương đao của Đào Thanh kề lên lưng Lam Tam. Đào Đào trấn vốn có nhiều đường tắt mà Đào Thanh lại là người thông thuộc hơn ai hết.
Ngay sát na Lưu Độc Phong ngoái lại, tam kiệt đồng thời phát động công kích.
Cả ba cùng vung tay, trên không bừng nở ba đóa hoa như trong kỳ tích.
Hoa màu trắng.
Nở ra vô cùng mỹ lệ.
Trong vẻ đẹp huyền hoặc, ẩn chứa sát cơ kinh nhân.
Hai đóa hoa công vào Trương Ngũ và Liêu Lục, đó còn lại “ xòe nở” với Lưu Độc Phong.
Họ biết muốn đối phó với Lưu Độc Phong, biện pháp duy nhất là đánh ngã hai thủ hạ cõng ông, buộc ông phải đơn thân tác chiến trong hoàn cảnh bất lợi.
Sự đời là thế, cơ sở chống lưng cho một người gục ngã, y dù lợi hại đến đâu cũng khó lòng thoát thân.
Đối địch quyết không thể nhân từ.
Đối địch mà nhân từ, có khác nào tàn khốc với chính mình.
Lưu Độc Phong quay mặt lại nhưng hai tay trầm xuống, đan chéo nhau rút song kiếm trên lưng Trương Ngũ và Liêu Lục xuống.
Kiếm quang một đen một trắng lao vút lên, hai đóa “hoa trắng” bị đánh bật lại, trùm lên Trầm Câu Nguyệt, Trương Điếu Thi.
Đoạn ông ưỡn người thật nhanh, song kiếm giao nhau, “choang” một tiếng, hất nốt đóa “hoa trắng” còn lại.
Đó là một cây đao hình đóa hoa.
Chuôi đao có gắn dây xích rất nhỏ.
Dính liền với tay Mạnh Kim Phong.
Song kiếm của Lưu Độc Phong cắt mạnh nhưng sợi dây không đứt.
Mạnh Kim Phong vặn hai tay, dùng lực kéo mạnh, thân mình búng lên như chim cắt ăn đêm.
Y lao qua đỉnh đầu Lưu Độc Phong, sợi dây xích quấn vào cổ ông.
Đồng thời, Trương Điếu Thi cùng Trầm Câu Nguyệt nhả “hoa đao”, chia thành hai hướng tả, hữu nhảy vụt lên, người đang lơ lửng, phi đao xé không khí lao vào Lưu Độc Phong.
Tình cảnh như điện quang hỏa thạch, trong tay Trương Ngũ cùng Liêu Lục đột nhiên có thêm chủy thủ đâm vào thượng thân Mạnh Kim Phong.
Mạnh Kim Phong tuy có thể dùng ngân liên quấn lấy Lưu Độc Phong nhưng bản thân bị Liêu, Lục xé toang lồng ngực.
Chợt, tang tang hai tiếng, chủy thủ trong tay Trương Ngũ cùng Liêu Lục bị đánh rớt.
Chính thị hắc bạch song kiếm trong tay Lưu Độc Phong đánh rớt chủy thủ.
Ông không thể để Mạnh Kim Phong mất mạng.
Cùng lúc song kiếm của ông đánh rớt chủy thủ, cổ ông bị ngân liên quấn lấy, song đao của Trương Điếu Thi, Trầm Câu Nguyệt cũng xạ tới.
Đáng sợ hơn, Đào Thanh nhanh chóng phong bế huyệt đạo của Lam Tam, vung cương lao vút tới, bổ mạnh vào lưng ông.
Thân hình y nhiễm không ít nước mưa trên không.
Mưa đang đổ xuống dày mịt.
Một đao này y dốc toàn lực.
Quyết không cho Lưu Độc Phong sống sót.
Họ đều biết chỉ cần ông còn cơ hội phản kích, không ai sống sót nổi.
Quy củ xưa nay trên giang hồ vẫn là: Hoặc ngươi, hoặc ta sẽ chết.
Kẻ khác chết đương nhiên là hay nhất.
Mà lúc đó trên mình Lưu Độc Phong lại bị ngân ti liên quấn chặt.
Song kiếm cũng vừa vung lên đánh bay vũ khí của bộ hạ.
Cương đao của Đào Thanh bổ ngay vào lưng ông.
Hoa đao của Trương Điếu Thi, Trầm Câu Nguyệt “nở bừng” trước ngực.
Mưa rơi ào ào khiến Lưu Độc Phong xưa nay ưa sạch sẽ cũng ướt nhẹp tóc mai, không mở nổi mắt.
Chợt ầm một tiếng, điện quang sáng chói khiến đất trời trắng xóa.
Đào Thanh bị hất bay đi.
Trên mình y máu tuôn như suối.
Y cảm thấy sợ hãi, dù năm xưa bị giam trong lao lý tra hỏi, y cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Y không sợ thụ thương, lúc còn làm tướng quân, tung hoành giang hồ, có thương thế nào y chưa từng bị? Chưa bao giờ như lần này, y không hiểu sao mình thụ thương, vết thương nặng nhẹ thế nào, hà cớ địch nhân làm mình thụ thương.
Cũng như điện quang lóe lên trong một sát na, căn bản không chống chọi nổi.
Y gần như suy sụp, mất hết đấu chí.
Ba người khác cũng cảm nhận như thế.
Mạnh Kim Phong vốn lướt đến sau lưng Lưu Độc Phong, chợt bị một cỗ đại lực hất văng xuống đất, thành ra lại ở trước mặt Lưu Độc Phong.
Y cảm giác lưng mình rát bỏng.
Đồng thời phát hiện hai huynh đệ kết bái đang loạng choạng lùi lại.
Trương Điếu Thi ôm ngực, Trầm Câu Nguyệt bợ tay.
Vốn bốn người bọn y chiếm hết thượng phong nhưng trong nháy mắt, cục diện biến đổi, cả bốn cùng bị thương.
Đối phương vẫn cầm song kiếm, ở trong mưa nhìn họ, cơ hồ không coi bốn người ra gì.
Chỉ khác ở một điểm.
Lưu Độc Phong không đứng trên vai Trương Ngũ và Liêu Lục.
Ông đã đáp xuống.
Đang đứng dưới đất.
Đứng trong cơn mưa.
Ông đan chéo hai thanh kiếm, đứng trong vũng bùn đất dưới trời mưa như trút.
Hồi 38 - Cự nhân tế đao
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Giao thủ mới được một hiệp.
Tứ đại cao thủ Trương Điếu Thi, Trầm Câu Nguyệt, Mạnh Kim Phong, Đào Thanh dốc toàn lực nhưng vẫn thụ thương.
Hai chân Lưu Độc Phong sau cùng cũng đứng xuống đất.
Một hiệp này hung hiểm vô cùng.
Y phục Lưu Độc Phong ướt sũng, dáng vẻ hơi nhếch nhác, ông đứng trước chuồng trâu, Trương Ngũ, Liêu Lục đứng hai bên.
Giao thủ một chiêu nhưng bốn người đều minh bạch.
Dốc toàn lực họ cũng không địch nổi Lưu Độc Phong.
Bôn người nhanh chóng đứng thành hình chữ “nhất”, chặn trước mặt Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.
Đào Thanh quát vang: “Đi”.
Tiếng quát của y ra ý với Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.
Bất kể họ phụng mệnh Cao Kê Huyết hay Hách Liên Xuân Thủy, đều quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Dù chết cũng không ân hận.
Những người như thế trên đời ngày càng hiếm, nhưng vẫn thấy được họ ở cạnh những bậc đương đại hào hùng, tuyệt thế nhân vật.
Bốn người này hiển nhiên là những nhân sĩ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Họ được gọi là “tử sĩ”.
Một người có thể vì người khác mà không quản sinh tử, dù có là bậc nhân tài hay không nhưng tình nghĩa cao cả đó vô cùng đáng quý.
Đào Thanh vừa quát “đi”, song kiếm của Lưu Độc Phong giơ lên hai bên, vùng ngực lộ ra trống hoác.
Ông định xuất thủ.
Ông đã để Thích Thiếu Thương, Tức đại nương thoát một lần, quyết không để thoát lần hai.
Ông từng đáp ứng với đối phương rằng họ chỉ cần chạy thoát ba lần sẽ không đuổi bắt nữa.
Ông phát hiện truy đuổi hai người này phiền hà lớn hơn tất cả những lần đã gặp trong đời.
Ông không muốn phiền hà thêm nữa.
Ông đứng trong vũng bùn, dưới chân trơn tuột, y phục cũng ướt sũng, - quả thật không thể “ướt” thêm nữa.
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương mà cất bước, ông sẽ phi thân đuổi theo, nếu bốn người ngăn chặn, tất phải giết họ rồi hẵng tính.
Nhưng Thích Thiếu Thương và Tức đại nương không chạy.
Ngược lại, hai người tiến lên, chia ra tả hữu, liên hợp với Hoa Gian Tam Kiệt và Đào Thanh.
Họ vốn là người cùng một trận tuyến.
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương hiểu rằng: đó là cơ hội tốt cho họ chạy thoát.
Họ cũng biết bốn hán tử này sẽ liều mạng ngăn chặn, hậu quả là cả bốn sẽ chết.
Họ cũng là người, cũng có nhiệt huyết.
Đào vong, khốn khổ, nguy nan, bó buộc và thảm bại không hề làm bầu nhiệt huyết của họ nguội lạnh.
Dù nhiệt huyết có bị cõi đời đen bạc làm phai nhạt thì bốn hán tử cũng đốt lại.
Sáu người cùng thụ thương.
Sáu loại đấu chí kịch liệt.
Sáu người, sáu món binh khí cùng một lòng đối địch Lưu Độc Phong.
Đến giờ Lưu Độc Phong đã bắt cả ngàn người, chưa từng gặp loại đấu chí hừng hực thế này.
Song kiếm của ông chập lại.
Tả hữu hợp nhất.
Thành một cây kiếm.
Trương Ngũ cùng Liêu Lục tựa hồ hơi hoảng sợ, Trương Ngũ ngầm nhắc: “Lão gia...”. Liêu Lục chỉ chỉ vào vai mình: “Mời lão gia...”.
Cùng lúc, trận chiến bùng nổ.
Sáu người phe Thích Thiếu Thương chưa kịp hành động.
Nguyên nhân dẫn phát đến từ mái chuồng trâu đột nhiên đổ xuống.
Mưa như trút, mái cỏ đọng không ít nước, vừa đổ xuống liền kéo theo cả cột nước và lá khô, rác rưởi chụp vào Lưu Độc Phong.
Ông đứng rất gần chuồng trâu, định mượn chỗ che mưa.
Bởi nếu mưa gió tạt vào mặt sẽ tạo thành chướng ngại nhất định.
Lưu Độc Phong là cao thủ của cao thủ, lúc tác chiến, hết sức lưu ý đến thiên thời địa lợi.
Nhưng không lưu ý rằng trên nóc có người.
Không chỉ một mà tới sáu người.
Ba người trên đỉnh, ba người trong chuồng trâu.
Sáu người nhân lúc mái chuồng trâu đổ xuống, phân ra ba hướng tấn công vào Lưu Độc Phong, Trương Ngũ, Liêu Lục.
Nước mưa tung tóe.
Trong làn mưa không chỉ có nước mưa mà kéo theo vô vàn rác rưởi.
Lưu Độc Phong vừa lùi nhanh vừa xuất kiếm.
Ông đối đầu với một cây hồng anh thương.
Mớ tua đỏ rung lên một màu máu.
Mũi thương lóe sáng như ánh sao sa.
Lực đạo của ngọn thương hơn nhiều tứ đại cao thủ toàn lực hợp kích vừa nãy.
Lưu Độc Phong quát vang.
Mũi kiếm của ông quét qua mũi thương.
Mũi thương chỉ còn lại một đoạn nhưng thương thế không giảm, đâm thẳng tới.
Bạch quang lóe sáng như tia sét.
Lưu Độc Phong lại lùi bước, cắt đứt thêm một đoạn thương nữa.
Cây thương chỉ còn lại cán sắt nhưng thương kình không giảm mà trở nên nhanh hơn.
Cán thương thủy chung chỉ cách ngực Lưu Độc Phong không qua nửa thốn.
Hắc mang lóe lên, sáng hơn cả bạch quang.
Hắc mang xuất phát từ cây hắc kiếm bên tay trái Lưu Độc Phong.
Cán thương lại bị cắt đứt một đoạn nhưng vẫn đâm vào ông.
Song kiếm đan chéo, cán thương đứt thêm một đoạn.
Chỉ còn lại không đầy nửa thước.
Nhưng người cầm cán thương kiên định vô cùng.
Cán thương không hề biến đổi.
Mục tiêu vẫn là ngực.
Ngực của Lưu Độc Phong.
Phảng phất nhát đâm này không trúng ngực ông quyết không thu hồi.
Bạch kiếm lại đâm ra.
Nhát kiếm không quét xéo mà đâm thẳng.
Kiếm đâm thẳng vào lõi cán thương, chẻ ra làm đôi.
Cán thương bị hủy nhưng người cầm thương chuyển thành ngọn chỉ, ngón giữa cong lại gõ vào ngực Lưu Độc Phong.
Trước ngực ông chợt có thêm một vật.
Lưỡi thanh hắc kiếm.
Ngón tay gõ lên thân kiếm.
“Cốp”, chỉ lực búng trúng sống kiếm.
“Oa”, Lưu Độc Phong ngửa mặt phun máu, đồng thời người mới tới tung cước đá trúng cây bạch kiếm, nước bẩn văng tung tóe, trúng cả mặt ông, hòa lẫn với máu.
Tay phải Lưu Độc Phong vuột kiếm, cổ tay rung động, chộp được ngón giữa của đối phương.
Người đó toàn lực tấn công, ngón giữa chưa rút về đã gầm lên: “Chém”.
Một đạo đao quang như điện quang bổ xuống.
Hung hãn hơn điện.
Mạnh mẽ hơn điện.
Cũng nhanh hơn cả điện.
Một cự nhân thượng thân để trần, mũi đỏ, ánh nhìn giận dữ, cơ nhục trên mình như sắt đúc, mái tóc rậm rịt đang xuất đao.
Y ôm đao đứng thẳng, giận dữ nhìn Lưu Độc Phong.
Đao thân lại dài mảnh như của nữ tử sử dụng.
Nhưng một nhát đao vừa rồi, cả về tốc độ hay hung hãn đều hơn xa điện.
Xuất xong một đao, y thu hồi lại ngay, không xuất đao tiếp.
Nhát đao gom hết công lực bình sinh, trước khi xuất đao y đã trai giới, tắm gội, thắp hương cầu khấn, một đao xuất ra khiến nguyên khí đại thương, hồi lâu vẫn chưa phục nguyên.
Uy lực của nhát đao chấn nhiếp lòng người.
Kết quả thì sao?
“Hảo đao pháp!”. Lưu Độc Phong quát vang.
Đao quang chợt hiện, ông toàn lực rút tay lại.
Một đao nay không chém vào đầu mà mục tiêu là tay ông.
Lực đạo của nhát đao, còn chưa đủ để chém đầu ông.
Nhát đao của cự nhân tụ thế đã lâu, chỉ để chém tay ông.
Cự nhân có được cơ hội đó hoàn toàn do người dùng hồng anh thương tấn công tạo cho.
Lưu Độc Phong rụt tay lùi lịa, đao quang chém rụng hai ngón tay.
Một là ngón áp út của ông.
Một là ngón tay người tấn công ông.
Một đao này tấn công lén, bố cục tinh vi, hợp lực nhiều người, nhưng cũng chỉ khiến Lưu Độc Phong thổ máu, đứt một ngón tay.
Ông hỏi: “Cự Nhân La Bàn Cổ?”.
Cự nhân không đáp.
Người đối diện Lưu Độc Phong đứng trong mưa, ngọn thương gãy đôi, ngón giữa tay trái đứt rời, tà áo ướt sũng nhưng vẫn đượm khí chất cao quý, tạo cho y vẻ đĩnh đạc, anh tuấn.
Không có y xuất thương, nhát đao vừa rồi vốn không thể hữu hiệu.
Nhưng y cũng phải hy sinh một ngón tay.
Võ công của Lưu Độc Phong cao siêu, ứng biến nhanh nhẹn hơn tưởng tượng của y.
Ánh mắt Lưu Độc Phong chầm chậm rời khỏi La Bàn Cổ, ông biết Cự Nhân chưa đáng là địch nhân của mình.
Nhưng người trước mặt lại là địch nhân.
Hơn nữa còn là đại địch.
Ông nói từng chữ một: “Y là Cự Nhân Tế Đao La Bàn Cổ, ngươi đương nhiên là chủ nhân của y, Hách Liên Xuân Thủy?”.
Tức đại nương vừa thấy liền lộ vẻ vui mừng: “Công tử tới rồi”.
Hách Liên Xuân Thủy không nhìn nàng mà bình tĩnh nhìn Thích Thiếu Thương đứng cạnh nàng: “Ta đến rồi”.
Tức đại nương nói: “Thiếp tưởng công tử không tới”.
Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Lúc đại nương khó khăn, đương nhiên ta sẽ tới”.
Tức đại nương nói: “Công tử vẫn nhớ việc trước kia”.
Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Từng chút một đều ở trong tim, ta không quên được”.
Cùng lúc, ba khoái đao thủ trên nóc đã chế trụ được Trương Ngũ cùng Liêu Lục.
Lưu Độc Phong chợt lên tiếng: “Hách Liên công tử”.
Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Lưu bộ đầu”.
Lưu Độc Phong lại nói: “Công tử đến cứu bằng hữu mới nhúng chân vào vùng nước đục nhưng mấy người này hoàng thượng hạ chỉ phải bắt được, lão phu nhất định phải chấp hành, dù mấy vị trưởng bối trong gia tộc công tử ra mặt cũng không ngăn được. Công tử và lão phu cùng đứt một ngón tay, coi như công bằng, công tử mang mười thủ hạ đi, lão phu không truy cứu”.
Hách Liên Xuân Thủy nói: “Lưu bộ thần, gia phụ và ngài giao tình hai chục năm, luận bối phận, tại hạ còn là điệt nhi của ngài...”.
Lưu Độc Phong cắt ngang: “Là con trai cũng vô dụng”.
Hách Liên Xuân Thủy mỉm cười, từ từ bạt kiếm. Kiếm đeo trên hông, vỏ nạm phỉ thúy, kim linh, ngân hoàn: “Được, vậy tại hạ không lắm lời nữa”.
Lưu Độc Phong thở dài: “Kỳ thật, công tử hà tất...”.
Hách Liên Xuân Thủy nhìn Tức đại nương một lần rồi lại chuyên tâm thành ý, bạt kiếm giơ ngang ngực: “Không hề hối hận”.
Lưu Độc Phong nói: “Công tử không hối hận, lão phu không khuyên nữa. Hảo. Kết thúc thôi”.
Hách Liên Xuân Thủy ngây người: “Kết thúc cái gì?”.
Lưu Độc Phong nói: “Lão phu đứt một ngón tay, chỉ còn một tay cầm kiếm, các vị có thêm năm người, thủ hạ của lão phu không có ở đất, dù bị các vị chế trụ hoặc chết tại đây, lão phu cũng không được chọn lựa”.
Ông ngừng lại một chút: “Lão phu ‘lưu tình’ đủ rồi, ai còn ngăn cản, lão phu buộc phải sát nhân”.
Lúc đó mưa rơi sắc lẹm như lưỡi dao lên mình mọi người nhưng không ai nghe thấy tiếng mưa, bên tai chỉ vang vọng lời ông nói.
Thích Thiếu Thương đương nhiên minh bạch hàm ý của ông.
Ông sẽ toàn lực xuất thủ.
Chàng bước lên, không phải sính cường mà đó vốn là việc của riêng chàng, không thể để người khác hy sinh vì mình.
Hách Liên Xuân Thủy chợt nói: “Thích huynh”.
Thích Thiếu Thương nghe nói lúc mình và Tức đại nương chia tay, Hách Liên Xuân Thủy là kẻ theo đuổi nàng ráo riết nhất, y vốn là thiếu niên đắc chí, xưa nay là bậc nổi danh trong các vương tôn công tử, ôm hùng tâm tráng chí. Chàng bèn nói: “Công tử, tại hạ xin tâm lĩnh, Lưu bộ thần định bắt tại hạ, ai làm người đó chịu, công tử giúp đến mức này coi như tận tình tận nghĩa, còn lại xin để tại hạ tự quyết”.
Hách Liên Xuân Thủy cười nhạt: “Nếu tại hạ là huynh ắt sẽ không nói thế. Việc này không chỉ liên quan đến huynh mà cả Tức đại nương, nàng nhúng vào cũng coi như việc của tại hạ, dẫu muốn tại hạ không quản cũng không được”.
Y lạnh lùng nói tiếp: “Hiện tại huynh nên làm việc sau cùng này: đưa đại nương đi thật xa, như vậy chúng ta sẽ bớt chảy máu, chết ít người hơn, đỡ được sát nghiệp”.
Lưu Độc Phong nói: “Đến nước này khó lòng ngăn máu chảy được, ngươi khó tránh khỏi chết nhưng vẫn không chạy thoát được”.
Tức đại nương hỏi: “Vì sao bọn ta phải chạy?”.
Hách Liên Xuân Thủy nhìn nàng với vẻ yêu thương, nàng lại nói: “Sao chúng ta không hợp lực giết lão”.
Lưu Độc Phong bật cười: “Được, các vị cứ đến giết ta”.
Thích Thiếu Thương nói: “Lưu Độc Phong, xưa nay tại hạ kính trọng ông là danh bộ chấp pháp công chính, hiện tại phải quyết sinh tử do ông bức bách, đừng trách ta”.
Lưu Độc Phong nói: “Chúng ta sống trên đời mấy ai được làm theo đúng ý mình? Ngay cây kiếm của mình ta còn không làm chủ được. Ngươi giết ta, ta còn gì oán hận, chỉ sợ không ai trong số các ngươi sống sót được dưới kiếm của ta”.
Cùng lúc, Đào Thanh và mười chín đệ tử được Cao Kê Huyết cử tới, cả Hách Liên Xuân Thủy và Cự Nhân La Bàn Cổ, Hoa Gian Tam Kiệt cùng ba khoái đao thủ, vây chặt Lưu Độc Phong giữa màn mưa trùng trùng.
Một mình Lưu Độc Phong và một lưỡi kiếm, cánh tay thụ thương đưa vào vạt áo, thần sắc lẫm liệt.
Hồi 39 - Sát nhân đích vũ dạ
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Bầu trời tối sầm lại.
Từng tia sét không ngừng rạch ngang bầu trời, tiếng sấm đì đùng mãi không thôi.
Từng hạt mưa không ngừng rơi xuống xối xả, tạo ra hàng vạn đóa thủy hoa trên mặt đất.
Công thế dường như muốn bùng phát.
Thích Thiếu Thương đột nhiên lắc mình lao tới bên cạnh nói nhỏ vào tai Tức đại nương một câu.
Thậm chí trong cơn mưa lớn này, mọi người ngũ quan đều như bị che khuất trở lên mơ hồ, nhưng cũng có thể thấy được sự kinh ngạc từ Tức đại nương.
Lưu Độc Phong không có phương pháp gì để biết Thích Thiếu Thương đã nói câu gì.
Ông quát lên: “Ai ra tay đầu tiên ta liền giết người đó!”. Trước giờ ông chỉ bắt người, không phải chuyện bất đắc dĩ thì quyết không giết người. Nhưng cục diện đêm nay không cho phép ông lựa chọn. Nên dường như ông nói ra câu đó trước, khi giết người trong lòng cũng yên ổn hơn được một chút.
Ông vừa nói dứt lời thì đã có người phát động công thế đầu tiên.
La Bàn Cổ!
La Bàn Cổ là một tên người hầu rất trung thành của Hách Liên Xuân Thủy.
Y cũng là một viên mãnh tướng bên cạnh Hắc Liên Xuân Thủy.
Lưu Độc Phong vốn thích an nhàn, đã lâu không đi lại trên giang hồ, tuy rất quen thuộc với những cuộc đấu trí trong tầng lớp quyền quý, nhưng lại không hiểu được những hảo hán cương trực trong võ lâm.
Ông nói lời vừa rồi, không những không có tác dụng gì mà ngược lại còn kích phát dũng khí của La Bàn Cổ.
Cự nhân!
Tế đao!
Phong vũ!
Dưới ánh sáng lập lờ của những tia sét, Tế đao kéo theo một luồng hắc sắc dị mang phá tan màn mưa cắt đứt tất cả công thế của La Bàn Cổ.
Bất quá cùng lúc đó, hơn hai mươi loại vũ khí đồng thời tấn công về phía Lưu Độc Phong.
Lưu Độc Phong không thèm lui lại mà cúi người lao vào vùng đao quang kiếm ảnh tựu như một vị tướng quân tung hoành giữa vạn quân.
Trên vai ông lúc này đã xuất hiện một vết thương sâu, những vết máu đọng trên người theo những hạt mưa rơi xuống tạo thành một vũng nước đỏ ngầu.
Ba tên tráng đinh, một tên khoái đao thủ ngã lăn trên mặt đất, bọn chúng đã không còn chút thống khổ nào vì trước khi ngã xuống chúng đã mất đi sinh mạng của mình.
La Bàn Cổ lảo đảo một hồi, từ trong cổ họng phát ra những tiếng khằng khặc, cuối cùng ngã vật xuống đất, thanh đao lăn lóc bên cạnh.
Chỉ trong chốc lát, Lưu Độc Phong đã liên tiếp giết chết năm người.
Tay Lưu Độc Phong cũng có chút run run, đã hơn mười năm trở lại đây, ông chưa từng đại khai sát giới như đêm nay.
Ông rất muốn yêu cầu ngưng lại nhưng lần luân công thứ hai đã tiếp tục được triển khai.
Đêm nay phảng phất như là một đêm mưa giết người!
Tiếng tử thần gào thét trong gió.
Năm tên tráng đinh cùng với một tên khoái đao thủ chết trong chớp mắt đã mất đi sinh mệnh.
Thanh hắc kiếm trong tay của Lưu Độc Phong cũng đã bị đánh rơi.
Nhưng khi ông vội vã lui về thì Lý Nhị đã ném tới một thanh kiếm màu xanh.
Sau khi Lưu Độc Phong đón được kiếm, Hắc Liên Xuân Thủy phá không lao tới.
Lưu Độc Phong lấy kiếm phá kiếm, đánh lui Hách Liên Xuân Thủy, đồng thời vào lúc đó. Lý Nhị đã bị Trương Điếu Thi, Trầm Câu Nguyệt cùng với Đào Thanh vây giết.
Lưu Độc Phong vội lao sang cứu viện, kiếm uốn lượn như thanh long, đầu Đào Thanh đã rơi xuống đất nhưng Lý Nhị cũng đã đoạn khí.
Đọt giao thủ thứ hai cũng đã kết thúc!
Tiếng mưa rơi nghe như ngàn vạn tiếng gào khóc, tiếng sấm như tiếng trống đồng rền vang. Mọi người đang chờ đợi đợt công kích thứ ba!
Sau khi đợt công kích thứ ba kết thúc thì cục diện sẽ như thế nào?
Ai chết? Ai sống? Ai đổ máu?
Bốn tráng đinh còn lại thấy Đào Thanh bị giết, mắt đều đỏ ngầu lên, lần công kích thứ ba này sẽ do bọn chúng bắt đầu.
Lưu Độc Phong nổi giận quát lên: “Chịu chết đi!”.
Thanh kiếm vung lên trong màn mưa giống như một con du long phá không bay đi.
Thanh quang lóe lên mang theo huyết ảnh.
Ba tên tráng đinh đã bị giết, tên còn lại chiến ý đã hoàn toàn mất hết bưng mặt quỵ trong vũng nước.
Lại một tên khoái đao thủ hét lên ngã vật xuống vũng máu.
Thanh kiếm trong tay Hách Liên Xuân Thủy gãy đoạn.
Y hét lên: “Lui!”. Không công kích Lưu Độc Phong nữa mà ngược lại đưa mũi kiếm gãy định chế trụ huyệt đạo Trương Ngũ.
Lưu Độc Phong lắc mình lao tới, một kiếm trả một kiếm, Hách Liên Xuân Thủy đang định phản kích thì đột nhiên trước ngực khẽ đau nhói, giống như bị sét đánh trúng.
Thanh kiếm của Lưu Độc Phong tuy bị vỏ kiếm của y chặn lại nhưng vẫn bị kiếm ý vô hình lại đâm trúng vào ngực.
Hách Liên Xuân Thủy trúng kiếm, toàn thân lập tức lui lại. Ngực y tuy bị kiếm ý làm cho bị thương những vẫn chưa tổn hại đến tâm mạch.
Lưu Độc Phong truy theo, thanh kiếm của ông đã cắm vào trong vỏ kiếm phỉ thúy của Hách Liên Xuân Thủy.
Ông thở ra một tiếng, vỏ kiếm liền bị chấn tan thành trăm ngàn mảnh, cùng với thanh sắc kiếm quang hóa thành một làn mưa bụi lấp lánh trông rất đẹp.
Đúng lúc này, Lưu Độc Phong đột nhiên nhớ tới: Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương đâu? Ngoại trừ lần công kích đầu tiên, sao chưa từng thấy bọn họ xuất thủ?!
Ông ngẩn người ra, đúng vào lúc này, Hách Liên Xuân Thủy nhanh như chớp lao vào trong rừng sâu.
Chỉ có Trầm Câu Nguyệt đang ở phía khu rừng, một đao chặt bay đầu của Lam Tam đang bị chế trụ huyệt đạo.
Lưu Độc Phong nổi giận, đá ra một cước, thanh lơi đao nhỏ nằm trên mặt đất hóa thành một tia sáng bay xẹt tới cắm ngập vào lưng Trầm Câu Nguyệt.
Trầm Câu Nguyệt kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn ra, Lưu Độc Phong chống kiếm nhìn quanh: Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương đâu? Nhất thời không có lòng dạ đuổi theo Hách Liên Xuân Thủy, Trương Điếu Thi cùng với ba tên khoái đao thủ còn lại.
Toàn trường giờ chỉ còn một tên tráng đinh đang quỵ trong vũng máu, run rẩy phát ngốc.
Lưu Độc Phong thở dài một tiếng, ngẩng đầu trong mưa nói: “Thích Thiếu Thương a Thích Thiếu Thương, lần này lại để cho người chạy mất rồi!”.
Lúc cuộc chiến mới bắt đầu, Thích Thiếu Thương đã bỏ đi, chàng thấy mọi người đều tràn ngập chiến ý, chắc chắn sẽ không nghĩ rằng chàng và Tức đại nương lại có thể không chiến mà lui.
Lưu Độc Phong đã nói rằng nếu qua ba lần mà không bắt được Thích Thiếu Thương thì sẽ không lùng bắt chàng nữa, lần này đã là lần thứ hai rồi.
Lưu Độc Phong cười thảm, nhìn vào Thanh Phong kiếm trong tay, rút bàn tay kia từ trong trong vạt áo ra, bốn ngón tay bê bết máu, dần dần trôi đi theo những hạt mưa. Nhưng giọt mưa rơi vào vết thương khiến ông chỉ cảm thấy đau nhói trong lòng: “Có lẽ, ta đã nhìn nhầm ngươi...”.
Ông thủy chung không nghĩ đến Thích Thiếu Thương lâm trận bỏ chạy. Nếu không vậy, bọn họ sao có thể thoát khỏi ông.
Lưu Độc Phong đi tới giải khai huyệt đạo cho Trương Ngũ cùng với Liêu Lục.
Bọn họ sáu người cùng tới đây, vậy mà bây giờ, Vân Đại chết dưới kiếm Tức đại nương, Chu Tứ bị Hoa Gian Tam Kiệt giết, Lý Nhị cùng với Lam Tam cũng vong mạng tại nơi này, trong cuộc đời của Lưu Độc Phong, rất ít khi gặp phải tổn thất nghiêm trọng như thế này.
Mà đã bước vào cuộc chiến, làm gì có cái gì gọi là khí khái cao thủ, phong độ tông sư, chỉ là kẻ địch không chết thì ta chết.
Giết bao nhiêu người có khả năng là vô tội, hoặc ít nhất là chưa đáng chết.
Tại trận đấu vừa rồi, ông chỉ muốn làm thương người, chỉ khiến đối phương trọng thương mất đi ý chí chiến đấu, nhưng cũng khó làm được. Nhưng mà nếu ông kiếm hạ lưu tình, thì lại làm tăng thêm khó khăn nguy hiểm cho mình, ông đành phải giết người
Cái gì khiến cho ông tâm ngoan thủ lạt như vậy?
Đó cũng bởi vì cơn mưa này! Con mưa ma quỷ! Trong lòng Lưu Độc Phong hận, thân thể hôi hám cùng hoàn cảnh bẩn thỉu, khiến ông lập ý tốc chiến tốc quyết, do đó không ngại giết người.
Nhưng mà chỉ vì sợ bẩn mà có thể giết người sao?
Trong lòng ông vô cùng khó chịu, nhìn những tráng đinh đang đứng ngây ra đó, ông thở dài một tiếng, Liêu Lục giúp ông mặc áo, cất kiếm, lau bẩn, Còn Trương Ngũ băng bó vết thương cho ông.
Tâm tình của Trương Ngũ và Liêu Lục, đều vô cùng trầm trọng, khó chịu.
Lưu Độc Phong đột nhiên quay sang Trương Ngũ nói: “Ngươi ở lại đây mai táng cho bọn họ thật tốt”. Rồi quay sang Liêu Lục nói: “Ngươi đi theo ta”.
Liêu Lục vội đáp: “Vâng”.
Trương Ngũ phản đối: “Lão gia, cho tôi cùng đi, tôi muốn tự tay đâm tên đầu sỏ gây họa Thích Thiếu Thương!”.
Lưu Độc Phong nói: “Ngươi trên người đã bị thương, với lại thi thể của ba người huynh trưởng của ngươi vẫn còn ở nơi này, không thể cứ để như thế được. Nếu ta không quay lại thì ngươi hãy trở về kinh thành không cần ở lại đây nữa”.
Trương Ngũ đau thương nói: “Bao nhiêu năm nay chúng tôi chưa từng bao giờ rời xa lão gia, xin người thu lại mệnh lệnh, chúng ta cùng chôn cất ba vị ca ca rồi mới lên đường, lão gia...”.
Lưu Độc Phong thở dài: “Cũng được. Dù sao bọn chúng có trốn cũng không thoát”. Ông vuốt ve bàn tay dưới mưa, đến lúc này, ông không còn để ý đến sự bẩn thỉu ô uế của nơi này nữa. Cả đời ông truy nã không ít đại ác nguyên hung, nhưng chưa bao giờ nặng nề uể oải như bây giờ, dường như người truy đuổi và người bị truy đuổi, trong mà mưa ngập trời này, đều là những kẻ đáng thương cùng bị cuốn vào một vận mệnh bị thảm.
Trước trận chiến, Thích Thiếu Thương đã nói bên tai Tức đại nương rằng:
“Khi trận chiến bắt đầu, chúng ta lập tức chạy”.
Cái này không giống cá tính ngày thường của Thích Thiếu Thương.
Càng không giống những lời được nói ra từ miệng Thích Thiếu Thương.
Nhưng mà lại được chính miệng Thích Thiếu Thương nói ra.
Khiến cho Tức đại nương có chút ngạc nhiên.
Khi trận chiến xảy ra vô cùng kịch liệt.
Mỗi người đều liều mạng, không phải liều mạng của mình mà còn là liều mạng của kẻ khác.
Sau khi đợt công kích đầu tiên bắt đầu, Thích Thiếu Thương đã lôi Tức đại nương bỏ chạy.
Trong trường chiến đấu hỗn loạn không ngừng chém giết, đến cả Lưu Độc Phong cũng không lưu ý đến Thích Thiếu Thương đã bỏ chạy.
Bọn chàng chạy một mạch cho đến một ngã ba, Tức đại nương giật tay ra khỏi tay Thích Thiếu Thương, nói: “Để ta dẫn đường”.
Bọn họ sóng vai chạy, trên đường cả hai đều không nói câu gì, lúc này cơn mưa đã dần nhỏ hạt.
Ở xa xa có thể thấy ánh đèn le lói.
Nơi nào có người sống thì nơi đó sẽ có ánh đèn.
Con người ai cũng thích ánh sáng, không ai thích bóng tối cả.
Chỉ là bóng tối ở khắp mọi nơi, mọi người chỉ có thể tụ lại gần nhau, thắp thêm một hai ngọn đèn, thì mới cảm thấy sáng hơn một chút.
Tức đại nương trong lòng cũng chút bối rối.
Thích Thiếu Thương nắm lấy tay nàng khẽ kéo đi, chỉ nghe Tức đại nương lầm bẩm: “Bọn họ không biết đã ra sao...”.
Thích Thiếu Thương cũng cảm giác được, nói: “Nàng không phải là đang giận ta chứ?”.
Tức đại nương ngước mắt nhìn lên bầu trời, ánh trăng như phủ một làn nước lên khuôn mặt, chầm chậm lộ ra từ trong mây: “Kiếm của Lưu Độc Phong, trong tình cảnh đó, có lẽ không tha mạng cho người khác”.
Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tức đại nương: “Đại nương, ta...”.
Tức đại nương khẽ tránh, Thích Thiếu Thương thấy vậy liền rút tay về.
Tức đại nương cũng phát giác mình làm như vậy, đã quá lộ liễu, vì vậy liền đáp: “Muội chỉ lo lắng cho sự an nguy của mọi người mà thôi”.
Thích Thiếu Thương nói: “Huynh biết”.
Chàng ngừng một lúc rồi nói: “Chắc nàng giận ta lâm trận bỏ chạy, đó là hành vi của kẻ ươn hèn”.
Tức đại nướng nhướng mày nhìn Thích Thiếu Thương một cái, muốn từ nét mặt đọc được tâm ý của chàng, nhưng lại bị thần sắc chán nản phủ đầy trên khuôn mặt chàng cản lại, bước lên một bước, nắm lấy tay chàng nói: “Ta biết huynh làm vậy chỉ là bất đắc dĩ, võ công của Lưu Độc Phong quá cao, chúng ta hai mươi lăm người liên thủ, chưa chắc đã địch được. Chỉ là, sớm hay muộn đều phải chết, vậy chạy trốn để làm gì?”.
Sắc mặt Thích Thiếu Thương từ vẻ đau thương chuyển sang thống khổ.
Tức đại nương tiến lên xem xét cánh tay cụt của chàng, quan tâm hỏi: “Vết thương sao rồi?”. Sau đó lại hỏi tiếp: “Rất đau phải không?”.
Thích Thiếu Thương lập tức lắc đầu.
Tức đại nương nói: “Cục diện vừa rồi, huynh có lưu lại cũng không có tác dụng gì, nếu có ra tay thì cũng chỉ mất mạng mà thôi... bất quá, nghĩ đến đám bằng hữu đã quen biết bao nhiêu năm vì chúng ta mà liều mạng, ta thực sự... thực sự không muốn chạy, nếu phải chết, thì phải chết cùng nhau, dù chết cũng thống khoái”.
Thích Thiếu thương nói: “Bọn họ không phải chết vì huynh!”.
Tức đại nương không hiểu chàng đang ám chỉ điều gì.
Thích Thiếu Thương nói tiếp: “Bọn họ không biết huynh, nhưng mà, bọn người Cao Kê Huyết, Hách Liên công tử lại nhận biết nàng, bọn họ vì nàng nên mới đến cứu huynh”.
Tức đại nương lo lắng nói: “Bọn họ nhận lời muội, nhất định phải cứu huynh...”.
Thích Thiếu Thương nói: “Bọn họ là vì nàng mà chết”.
Tức đại nương nói: “Nhưng muội vì huynh mà không màng đến sống chết”.
“Huynh biết”. Ngũ khí của Thích Thiếu Thương nhu hòa trở lại: “Đại nương, chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao sinh tử hoạn nạn, lẽ nào ngay cả điểm này huynh cũng không rõ sao?”.
“Vậy sao huynh không vui?”. Tức đại nương hỏi.
“Muội cũng không vui”. Thích Thiếu Thương nói, “Nhưng người đó vì muội mà đến, kết quả, chúng ta lâm trận bỏ chạy, bọn họ bảo vệ chúng ta mà tử chiến”.
“Chúng ta lưu lại đó thì có tác dụng gì?”. Giọng Thích Thiếu Thương trở lên kích động, “Chúng ta chắc chắn không phải là đối thủ của Lưu Độc Phong, chắc chắc sau đó sẽ bị sẽ bị bắt hoặc bị giết, đến lúc đó thì có ai sẽ báo thù?”.
“Từ khi Liên Vân Trại bắt đầu từ sự việc của huynh mà gặp tai kiếp, đã kiến cho không ít người, Phích Lịch Đường Lôi môn, Toái Vân Hủy Nặc Thành, mà nay lão nhân gia cũng giúp đỡ, còn có cả Hách Liên vương phủ, từng người từng người một, từng đám từng đám một bị hủy gia diệt môn”. Thích Thiếu Thương thống khổ nói: “Bọn họ vì bảo vệ cho huynh kẻ đáng ra phải chết sớm này đã phải hy sinh không ít người, rốt cục còn phải hi sinh thêm bao nhiêu người nữa đây?! Nếu như ta chết hoặc bị bắt về kinh thành thì ai sẽ báo thù cho họ?! Ta làm sao... đối mặt với bọn họ”.
“Sự sống chết của ta không quan trọng, ta đã nghĩ thông suốt rồi”, Thích Thiếu Thương nắm chặt tay thống hận nói, “Cho dù bọn họ có chết đi, ta vẫn phải sống, sống để mà báo thù cho bọn họ”.
“Thù này, không thể không báo”.
“Vì báo thù”. Chàng nắm lấy tay Tức đại nương, nói: “Trừ nàng ra, ta có thể hy sinh tất cả, cho dù mất đi cả liêm sỉ”.
“Phải sống để báo thù!”.
Thích Thiếu Thương nói: “Cho nên, vừa rồi ta không ở lại chiến đấu cùng với mọi người mà chọn chọn lựa bỏ chạy, vả lại mục đích của Lưu Độc Phong là ta, một khi ta chạy trốn, ông ta sẽ không có lòng nào mà chiến đấu tiếp, vậy nên ta bỏ trốn”.
“Ta mặc kệ, Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân, Văn Trương, Tiêu Vu Cừu, Lãnh Hô Nhi, Lý Phúc, Lý Tuệ, Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy... còn có cả Lưu Độc Phong, sẽ có một ngày thiên đao vạn quả, một tên ta cũng không tha”.
Đào vong bao lâu nay, Thích Thiếu Thương vẫn chưa thoát ra khỏi vận đen, trong lòng có một nỗi oán độc chưa bao giờ có trong tâm thức của một hào kiệt.
“Muội đương nhiên hiểu được tâm ý của huynh”. Tức đại nương ngậm ngùi nói: “Từ giờ đều là muội khuyên huynh đào tẩu, chỉ có giữ được tính mệnh, tất cả mới còn có cơ hội... nhưng mà, trong lòng muội, huynh mãi là một người anh hùng, hiện giờ thực sự nhìn thấy huynh lâm trận đào vong, trong lòng không biết làm sao... không ngờ... ài, thực sự là muội không đúng”.
“Không phải, Đại nương”. Thích Thiếu Thương ánh mắt thâm tình nhìn Tức Hồng Lệ, nói, “Muội vẫn hy vọng ta phải mạnh, hy vọng ta được tốt, hôm nay ta thành như thế này... muội cũng không vui”.
Trong mắt Thích Thiếu Thương lóe lên quang mang thù hận, ngửa mặt lên trời: “Chỉ là, ta muốn báo thù, cho nên ta phải sống, ta vì đạt được mục đích bất chấp phải ngoan độc, vì hoàn thành tâm nguyện, ta không những phải sống mà còn phải sống thật thoải mái, để cho những kẻ không muốn ta sống phải tức điên lên, mất đi sự tỉnh táo... ha ha ha...”.
Tức đại nương có chút sợ hãi nói: “Huynh thay đổi rồi...”. Muốn rút tay ra khỏi tay Thích Thiếu Thương nhưng không dám.
“Ta kỳ thực không thay đổi”. Thích Thiếu Thương nói, “Ta chỉ muốn dùng biện pháp hữu hiệu nhất để đả kích địch nhân, muốn cho địch nhân sống không được vui vẻ, không vừa ý! Bọn chúng muốn ta chịu khổ sở thì ta càng phải sống thật vui vẻ!”.
“Vừa rồi muội đối với huynh như vậy, huynh đừng để trong lòng là được”.
“Đại nương”. Thích Thiếu Thương thốt lên hai tiếng đó, ngữ khí chuyển sang nhu tình lay động lòng người.
“Những người đó, muội mời họ đến để giúp đỡ, tuy là bọn họ đại bộ phận đều có mong muốn riêng, chỉ là, bọn họ có chút, cũng thực sự tốt với muội...”. Tức đại nương uyển chuyển nói: “Bọn họ có người rất thích muội, người trong giang hồ, gặp nhau như bèo nước, bọn họ dù có ý đồ, cũng không quá phận”.
“Ta biết tâm ý của bọn họ đối với muội, Đại nương”. Thích Thiếu Thương nói: “Ta thấy thần sắc của Mục tứ đệ, liền đã hiểu được bảy tám phần. Đoạn thời gian này, ta không ở bên cạnh muội, muội đương nhiên cũng cần phải có bằng hữu tri giao.
“Ta biết ngay là huynh đầu óc hồ đồ đoán bậy tâm ý của người ta”. Tức đại nương lườm chàng một cái, cười nói: “Ta chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với huynh, không giống như ai đó”. Bàn tay nàng như muốn véo mũi chàng: “Ở bên ngoài phong lưu trăng gió, mà lại không thấy nữ tử vào vì an nguy của huynh mà xuất đầu lộ diện”.
Thích Thiếu Thương nhanh chóng chuyển đề tài: “Nói đến mới nhớ, Mục lão tứ không biết có chạy được không?”.
Chàng đương nhiên không biết rằng, Mục Cưu Bình bởi vì cứu Lôi Quyển đã chết trong tay Văn Trương cùng với Thư Tự Tú. Hơn nữa, Thẩm Biên Nhi và Tần Vãn Tình vì yểm hộ Lôi Quyển và Đường Vãn Từ, cả hai đã bị thiêu sống. Trong lúc sinh tử tồn vong, Lôi Quyển và Thích Thiếu Thương đều chọn cùng một cách.
Trước tiên cần phải sống.
Sau đó mới phục thù.
Cách làm của hai người, không bàn mà hợp.
Lẽ nào anh hùng mới biết anh hùng, trong lúc lâm nguy cách làm đều giống nhau, đều không màng đến cái gì, bất chấp thủ đoạn? Lẽ nào những người như vậy nếu muốn sống, đều phải trả giá bằng sinh mệnh của những người khác?
“Ta phải sống”.
“Ta phải dùng tất cả mọi cách để sống, và còn phải sống thật tốt”.
“Chỉ có sống mới có thể báo thù”.
Đó là những suy nghĩ của Thích Thiếu Thương lúc này.
Ai cũng đều thay đổi. Nhưng đại bộ phận đều cho là bản thân của mình không thay đổi. Kỳ thực nên cần thay thổi, cần thay đổi thì thay đổi. Chỉ là có người âm thầm thay đổi, có người thay đổi toàn bộ, có người thì thay đổi bên ngoài, có người thay đổi bên trong. Có người việc nhỏ thì dễ thay đổi, việc lớn thì không đổi, có người lại chẳng có nguyên tắc gì, chỉ có tính tình là không đổi.
Trưởng thành cũng là một loại thay đổi.
Thành thục cũng là một loại thay đổi.
Hoạn nạn và hạnh phúc, vĩnh viễn là hai nguyên nhân làm thay đổi. Rất ít người có thể không thay đổi sau khi chịu đủ mọi loại khổ sở, hoặc là được hưởng vinh hoa phú quý.
Thay đổi cũng không có gì là không tốt, có những lúc thay đổi là tất yếu.
Người phải dựa vào sự thay đổi hợp lý mới có thể sống sót được, chúng giống như mùa hè thì quạt mát, mùa đông thì mặc thêm áo vậy.
“Bọn họ chịu chết vì ta, ta đáng ra phải ở cùng với họ”. Đó chính là suy nghĩ lúc này của Tức đại nương.
Nàng nghĩ đến cảnh một đám người quần thảo trong mưa, cả người nhiệt huyết dâng trào.
Nàng biết rõ rằng mình với Thích Thiếu Thương nên thoát đi, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử giang hồ xinh đẹp, có những người, biết sinh mệnh của mình quý hơn ai hết, hiểu các phương pháp đào vong hơn ai hết. Trong đến lúc quan trọng, bọn họ hiến đầu, rải dòng nhiệt huyết, coi tính mệnh nhẹ tựa lông hồng, không chút luyến tiếc.
Đó rốt cục là người thông minh, hay là kẻ ngu.
Có lẽ điều đó cũng không quan trọng. Trên giang hồ, trong võ lâm, trong lịch sử, những sự kiện có thể khóc, có thể cười, hầu hết đều là do nhiệt huyết của những con người đó viết lên.
Thích Thiếu Thương hỏi như vậy, Tức đại nương cũng đồng thời nhớ đến Tần Vãn Tình và Đường Vãn Từ, và những tỷ muội của Hủy Nặc Thành. Thích Thiếu Thương cũng nhớ đến Lôi Quyển, Thẩm Biên Nhi và bọn huynh đệ Liên Vân Trại.
Chỉ là nhớ tới thì có thể làm được gì. Bọn họ vẫn đang đào vong.
Chạy đã lâu, đã xa, nhưng chưa chạy thoát được thiên sinh.
“Đến Tư Ân trấn”. Tức đại nương tuy trong lòng cảm thấy khó nghĩ, nhưng nàng có thể khẳng định một điều:
Bởi vì lâm trận chạy trốn, bọn nàng phải tranh thủ thời cơ.
Tranh thủ thoát khỏi Lưu Độc Phong càng xa càng tốt.
Nếu như có thể nắm chắc thời cơ này, thậm chí có thể cắt được sự truy tung của Lưu Độc Phong.
Đã có người vì điểm này mà hy sinh, bọn họ cũng không nên phí phạm thời cơ trọng yếu này.
“Tư Ân trấn?”. Đối với Thích Thiếu Thương mà nói, Tư Ân trấn chỉ là một trung tâm thị tập, là nơi thương nhân các nơi đổ về tập trung mua bán.
“Đúng, Tư Ân trấn”.
“Vì sao lại đến Tư Ân trấn?”.
“Bởi vì muội đã ước định, Cao Kê Huyết sẽ đợi tiếp ứng tại Tư Ân trấn, Hách Liên Xuân Thủy cũng sẽ đến hội ngộ ở Tư Ân trấn”.
“Muội cùng với Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Hách Liên Xuân Thủy bọn họ trước đây đã từng có lần hợp tác cùng nhau đối kháng với cường địch”. Tức đại nương nói tiếp, “Bọn muội lúc tiến thoái đều rất là ăn ý”.
“Đáng tiếc, bọn muội từ trước tới nay chưa từng đối phó với địch thủ chính nghĩa, cường hãn, kiên nhẫn mà lại có võ công cao cường giống như Lưu Độc Phong”.
Vì vậy hai người bọn họ đến Tư Ân trấn.
Khi tiến vào Tư Ân trấn, bọn họ nghe được một tiếng chó sủa rất đặc thù.
Tức đại nương đương nhiên hiểu được ý tứ của tiếng chó sủa này.
Nàng liền đi tới chỗ phát ra tiếng chó sủa.
Cuối cùng đi tới “An Thuận sạn”.
Tiếng chó sủa chợt im bặt.
Tức đại nương cùng với Thích Thiếu Thương đưa mắt nhìn nhau.
Tức đại nương khẽ gật đầu.
Thích Thiếu Thương đưa tay ra gõ cửa, gọi: “Chủ quán, chủ quán”.
Cửa mở.
Một người mập mạp, một lão giả, một thanh niên bước ra đứng ở trước cửa.
Người thanh niên giơ đèn lên, ánh đèn chiếu lên mặt Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương.
Lão béo áo lam nhìn thấy bọn họ, cười cười quan sát Thích Thiếu Thương, sau đó nhìn nhìn sáu bảy lần, lại trừng mắt thêm bảy tám lần nữa, mới dùng bộ mặt tràn đầy nét cười nói: “Đại nương, vị này có phải là Thích trại chủ từng dạy cho Hách Liên tiểu yêu biết ‘Tự cổ đa tình không di hận’ phải không? Bộ dạng hiện giờ, ta đang làm sinh ý, nhìn xem có nên mua bán với các vị không?”.
Tức đại nương mặt lạnh lùng, nói: “Cao lão bản, ông không để chúng ta vào sao?”.
Cao Kê Huyết mỉm cười nói: “Cho vào thì sao? Không cho vào thì sao?”.
Tức đại nương nói: “Không cần nói nhiều, không cho thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức”.
Cao Kê Huyết từ từ nói: “Ta từ xa đến đây, trên đường tốn mất bốn con ngựa, rách mất ba bộ quần áo, vội vàng đến đây. Vừa rồi ở trên lầu thu thập ba mươi tên quan binh, mười tên nha sai và năm tên cao thủ, một vị đại bộ đầu, chính là đợi nàng đến. Nếu không để các vị tiến vào, thì còn để cho ai nữa?”.
“Thêm nữa”. Cao Kê Huyết dùng cái lưỡi dài của mình liếm chóp mũi nói, “Các vị không tiến vào thì còn chạy đi đâu được nữa? Phía trước, nghe báo, có vị tân quý họ Cố, còn có tên cẩu quan dùng tiền mua chức, thêm cái gì ô nha (quạ), đà bối (lạc đà) đại tướng quân nữa, đang tiến về phía này, các vị có thể đào thoát khỏi bọn họ không?”.
“Còn chưa đủ”. Tức đại nương nói, “Đuổi theo phía sau còn có Bộ Thần thời nay, Lưu Độc Phong”.
Cao Kê Huyết đột nhiên không cười nổi nữa.
Hắn đột nhiên thu lại tiếu dung, đến ánh đèn cũng ảm đạm đi.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Đào Thanh bọn họ...”.
Tức đại nương nói: “Ngay cả Hoa Gian Tam Kiệt, La Bàn Cổ cũng lành ít dữ nhiều...”.
Cao Kê Huyết vội vàng hỏi tiếp: “Hắc Liên tiểu yêu đâu?”.
Tức đại nương trả lời: “Không biết sống chết thế nào...”.
Cao Kê Huyết thở dài một tiếng, lùi lại khẽ nghiêng người ý muốn mời Tức đại nương vào trong: “Ta thực sự không nên đáp ứng tương trợ bọn nàng”.
Hắn thở dài một tiếng lại nói tiếp: “Lần này khiến Lão đầu tử bọn ta toàn quân bị diệt. Chúng ta vốn chỉ là những người làm ăn chân chính”.
Tức đại nương vẫn chưa bước vào, nói: “Cho nên ta thật tình nói cho ngươi biết. Giờ hối lại vẫn còn kịp”.
Cao Kê Huyết quay lại nhìn, ở trong điếm có một cái bàn thờ, đang thờ cúng, trên thần đàn là tượng của một vị lão bà bà. Thần thái của lão bà bà, tuy được tạc như thật, nhưng không giống như dung thái của những tượng thần được cung phụng, không giống như thần tiên, mà chỉ như một người bình thường: “Muộn rồi muộn rồi”. Hắn lắc đầu nói: “Đừng quên là ta đã từng thề dưới bài vị của gia mẫu”.
“Lời thề đó chỉ cần ta không nhắc đến, ngươi coi như chưa nhìn thấy ta, cũng không coi là hủy ước”. Tức đại nương nói: “Hiện giờ ta không còn Hủy Nặc Thành, không thể cho ngươi được thứ ngươi cần, ngươi càng có lý do để hủy ước”.
Cao Huyết Kê mỉm cười, nheo mắt lại có vẻ suy nghĩ, nói: “Ta là người làm ăn, mà đã làm ăn thì phải thả dây dài câu con cá lớn, nếu ta nhìn không lầm, vụ làm ăn này cũng rất lớn”. Hắn đưa tay chỉ Tức đại nương, “Nàng còn là Tức đại nương”, rồi lại chỉ sang Thích Thiếu Thương, “Y còn là Thích Thiếu Thương”, ngừng một lát lại nói tiếp: “Chỉ cần Thích Thiếu Thương, Tức đại nương còn sống, ai biết đến ngày nào đó sẽ kiến lập một tòa Hủy Nặc Thành, một Liên Vân Trại”.
Thích Thiếu Thương đột nhiên nói: “Cao lão bản, nếu ông có thể trợ giúp cho ta, sau này khi dựng lại Liên Vân Trại, ông sẽ được trại của ta cung phụng”.
Cao Kê Huyết xua tay: “Cảm ơn thì có thể miễn, đại trại của các người, giảng nào là nhân nghĩa đạo đức, cướp của người giàu chia cho người nghèo, giết kẻ hung đồ trợ giúp người yếu, đương nhiên ta chỉ biết đến tiền, cũng không cần hợp tác với quan phủ triều đình, cũng không nói đến chí khí lý tưởng gì. Ngày trước nếu như còn có Liên Vân Trại, có việc có thể kiếm tiền, thì cứ đến tìm ta. Còn nếu không có gì kiếm ăn, chỉ bàn chuyện hiệp nghĩa không, ta quyết không làm”.
Thích Thiếu Thương nhất thời thất vọng.
Cao Kê Huyết lấy lại khuôn mặt cười cơ cảnh của mình nói: “Xin mời vào, các vị cứ náu ở đây, trốn được là tốt nhất. Nếu không chiếm cứ địa lợi, cùng bọn Lưu Độc Phong, Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân đánh một trận xem thế nào?”.
Thích Thiếu Thương ôm quyền hướng về phía lão giả, hỏi: “Các hạ phải chăng là Vi chưởng quỹ nổi danh cùng thời với Cao lão bản?”.
Vi Áp Mao đáp: “Bọn ta không phải là Chu Du Gia Cát Lượng gì cả mà là súc sinh. Hắn là Kê (gà), ta là Áp (vịt). Hắn biết làm sinh ý, vẽ mưu. Ta biết làm bàn tính, học bút tích, khắc ấn của người khác, chỉ có vậy thôi’. Gã chỉ chỉ vào kẻ phục vụ trong quán: “Đừng coi thường gã. Gã chính là người được giang hồ gọi là Trung Phong Vũ Toàn Thịnh”.
Vũ Toàn Thịnh đang cẩn thận cầm đèn, đưa hai người tiến vào trong, rồi quay ra. Vi Áp Mao nói: “Đêm nay, mọi người ở đây đều là người của chúng ta. Bọn Lưu Độc Phong muốn tra hỏi những người này, cũng sẽ không có vấn đề gì. Tạm thời ẩn náu dăm ba ngày, dưỡng thương cho lành, cũng là một việc tốt”.
“Được”. Thích Thiếu Thương, lại thấy Cao Kê Huyết đang thắp hương trước linh vị của mẫu thân hắn, thập phần cung kính, trong lòng cảm thấy vị “Thương gia tốt” này có được hiếu tâm như thế, thật là khó gặp.
“Đúng rồi”. Tức đại nương đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Vừa rồi các vị nói là bắt được một nhóm người, đó là bọn người nào...”.
Nói đến đây, bên ngoài vang lên tiếng chó sủa dồn dập, thê lương tựa như tiếng sói tru.
Cao Kê Huyết vẫn cúi đầu trước linh vị của mẫu thân, chuyên tâm thành ý, thần sắc không đổi
Vũ Thịnh Toàn khẽ biến sắc, nói: “Đến nhanh thật”.
Vi Áp Mao nghiêm mặt, vội vàng nói: “Mau lên lầu”.
Vũ Toàn Thịnh lập tức dẫn Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương lên lầu, tiến vào căn phòng vừa xảy ra giao chiến lúc trước.
Bọn họ qua khe hở có thể nhìn thấy tình hình ở con đường trước cửa khách điếm.
Người đến là ai?
Sao lại đến nhanh đến vậy.
Đến đây không chỉ có một người.
Mà là một đám người.
Một đội quân binh đông nghịt
Hoa quang rừng rực.
Quân dung nghiêm chỉnh.
Đội nhân mã này, tuy trải qua mấy trường chém giết, bôn ba đã lâu, nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, quân kỷ sâm nghiêm.
Đội nhân mã này, trừ quân binh ra còn có người của “Liên Vân Trại” cùng với cao thủ của Thần Uy tiêu cục chừng khoảng hơn bốn trăm người, trong ánh đuốc và tiếng chân ngựa tiến vào Tư Ân trấn.
Cầm đầu chính là Hoàng Kim Lân. Hắn chỉ huy toàn quân.
Toàn quân phân ra làm ba đội: Quân đội do Tiên Vu Cừu phụ trách, cao thủ tiêu cục do Cao Phong Lượng điều động, đám người “Liên Vân Trại” do Du Thiên Long suất lĩnh.
Cố Tích Triều cùng với Lãnh Hô Nhi không có ở trong đó.
Bọn chúng đã đi đâu?
Bọn chúng tiến vào Tư Ân trấn, chính là để tra xét từng hộ.
Từ kết quả tra xét, bọn chúng rất nhanh chóng phát hiện ra một chuyện.
Huynh đệ Lý Phúc, Lý Tuệ cùng đám sai dịch thủ hạ, mất tích ở trong trấn này.
Còn có “Liên Vân Tam Loạn”: Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ cùng với Phùng Loạn Hổ, còn có hơn ba mươi cao thủ chưa biết ở nơi nào.
Kết quả của đợt tra xét, rất nhanh lộ ra những chuyện này, hoặc ít hoặc nhiều đều liên quan đến An Thuận khách sạn.
Đại đội lập tức đến “An Thuận khách sạn”, bao vây trùng trùng nơi này.
Thích Thiếu Thương biết lần này muốn chạy cũng không được nữa rồi.
Chàng không ngờ sự yểm hộ của Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao lại trở thành ba ba chui đầu vào rọ.
Nhưng mà Tức đại nương thần sắc vẫn như thường.
Bởi vì lúc này, “kẹt” một tiếng, một người mở cửa, bước ra, nghênh đón đại quân đang giương cung, giương tiễn.
Đó chính là “Lam Sam Bàn Tử” Cao Kê Huyết.
Cao Kê Huyết mở cửa chầm chậm bước ra.
Hoàng Kim Lân lần đầu tiên thấy hắn, cũng bị dọa một trận, thầm nghĩ: sao lại là người này! Vội quát: “Không có lệnh của ta, không được bắn tên”.
Toàn quân nhất tề hô vang: “Vâng”. Tiếng hô vang rền có lực, có thể dọa người nhát gan ngất đường trường.
Hoàng Kim Lân hô lớn: “Có phải là Cao đại lão bản không?”.
Cao Kê Huyết ôm quyền, cười nói: “Đại quan phải chăng là Hoàng đại nhân? Ánh lửa làm hoa mắt nên tôi nhìn không được rõ”.
Hoàng Kim Lân trong lòng cảm thấy ngạc nhiên: “Quả nhiên là hắn! Kẻ coi tiền như mạng chuyên làm ăn với triều đình này sao lại xuất hiện ở chỗ này!”. Liền lập tức xuống ngựa, cười nói: “Thì ra là Cao lão bản”.
Cao Kê Huyết tiến lên mỉm cười, nói theo: “Hoàng đại nhân, năm trước còn gặp nhau tại kinh thành, không thể nghĩ rằng chùng ta lại gặp nhau ở nơi này, quả có có duyên! Ha ha ha...”.
Hoàng Kim Lân vận khí toàn thân, đề phòng hắn bất ngờ ra tay, nhưng Cao Kê Huyết không có cử chỉ nào khác lạ, nghĩ thầm người này kết giao với rất nhiều quan lớn trong triều, cũng có quan hệ sâu xa với Phó Tông Thư, không biết vì sao lại muốn chui vào vũng nước đục này, liền nói: “Hạ quan vốn không biết Cao lão bản ở đây làm ăn, bởi vì có công vụ tại thân, nên đến điều tra. Có chỗ nào làm phiền, hy vọng thứ cho tội đường đột...”.
Cao Kê Huyết giả bộ kinh ngạc, khẽ hỏi: “Công vụ, không biết là công vụ gì?”.
Hoàng Kim Lân mỉm cười, khẽ trả lời: “Thật không dám giấu, gặp người như Cao huynh ta mới dám nói, ta đến đây là để bắt khâm phạm của triều đình...”.
Cao Kê Huyết lập tức hỏi: “Khâm phạm triều đình? Thích Thiếu Thương!”.
Hoàng Kim Lân không ngờ được hắn nói ra câu này, ngây người nói: “Huynh cũng biết”. “Đương nhiên biết, lần này tróc nã hai tên phản tặc Thích, Tức, dán lệnh khắp nơi, thiên hạ có mấy ai mà không biết”. Hắn cười cười, thấp giọng nói, “Hà huống, Hình bộ Văn đại nhân chính là nhờ ta phục ở đây, đợi tên nghịch tặc Thích Thiếu Thương chui đầu vào”.
Những lời này nằm ngoài dự liệu của Hoàng Kim Lân, hắn biến sắc không kìm được kêu “a” một tiếng, tự nhiên biểu đạt có chút kinh ngạc cùng không tin.
“Ngài không tin? Cũng khó trách”. Cao Kê Huyết liền lấy ra một phong mật hàm đưa cho Hoàng Kim Lân, nói: “Ngài xem rồi sẽ biết nội tình bên trong. Đây là thủ lệnh của Văn đại nhân”.
Hoàng Kim Lân đưa tay đón lấy bức thư, cẩn thận bóc ra. Lúc cầm đọc hắn rất cẩn thận đề phòng, con mắt cao thủ có thể nhìn ra hắn đang đề phòng trong thư có có độc và phòng bị Cao Huyết Kê ám toán đột ngột.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của hắn, trong lúc đọc thư, đột ngột giật giật.
Những cây đuốc phát ra những tiếng lách tách, nghe nhưng rõ ràng.
Cả đội quân không một tiếng động, chỉ chờ Hoàng Kim Lân hạ lệnh một tiếng.
Hoàng Kim Lân đọc xong bức mật hàm liền cho lại vào trong bao đưa lại cho Cao Kê Huyết, nói: “Nước lớn ngập Long Vương miếu, đúng là người nhà lại không nhận ra người nhà, đúng là đã đắc tội, mong lượng thứ”.
Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương phục ở trên lầu tuy không biết nội dung của bức mật hàm, nhưng biết Cao Kê Huyết đã tạm thời ứng phó được định thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Hoàng Kim Lân nói một câu: “Bất quá, hạ quan chức trách trên người, tòa khách điếm này phiền Cao lão bản giúp đỡ, để cho bọn hạ quan tiến hành công sự vào kiểm tra một lượt”.