"Tiên sinh, ngài là đi một mình sao ? Có hứng thú gia nhập nhóm mạo hiểm cùng chúng ta không ? "
Tại cửa ra vào của trụ sở dong binh công hội, trong lúc Quân Vũ Hiên đang suy nghĩ mình sẽ nên bắt đầu từ địa phương nào, một thanh âm từ phía sau hắn chợt vang lên.
Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy một gã thiếu niên hình dạng có chút tuấn lãng đang mỉm cười đứng ở phía sau hắn.
"Ách......Ngươi là......"
Quân Vũ Hiên có chút kinh ngạc hỏi.
Thiếu niên kia vừa cười vừa chỉ chỉ về phía sau hắn ——chỉ thấy tại phía sau hắn, cách cửa ra vào của dong binh công hội không xa, đang có ba người đang nhìn về phía bọn họ. Đồng thời cười nói: "A a, ta gọi là Tạp Đặc. Xem tiên sinh tựa hồ là dáng vẻ chỉ có một mình, cho nên mới tùy tiện mời tiên sinh gia nhập tiểu đội mạo hiểm giả của chúng ta. Tại nơi này có chút đường đột, xin tiên sinh tha thứ. " Vừa nói, vừa hướng về phía Quân Vũ Hiên có chút hơi khom lưng.
Quân Vũ Hiên nhìn một chút về ba người đang đứng thẳng ở gần cửa, sau đó lại nhìn một chút về phía thiếu niên với vẻ mặt tươi cười đang đợi mình trả lời, sau đó lộ ra một khuôn mặt tươi cười , nói : "Hảo a. "
Thiếu niên nghe vậy nhất thời cười to, càng them cao hứng, vươn tay, nói: "Ta là Tạp Đặc, thật cao hứng vì sự gia nhập của ngươi. "
Quân Vũ Hiên cũng vươn tay ra, nắm chặt tay hắn, cười nói: " Ta là Quân Vũ Hiên, rất may mắn được gia nhập nhóm các ngươi. "
Hai người sau khi nắm chặt tay nhau, liền buông ra, Tạp Đặc cười nói: "A a, ...trước tiên, đi theo ta để ta giới thiệu một chút về những người trong nhóm chúng ta... "
Quân Vũ Hiên cười gật đầu, sau đó, đi theo Tạp Đặc hướng về phía ba gã dong binh đang đứng cạnh cửa ra vào của trụ sở dong binh công hội đi đến.
"Đây là Kiệt Thụy, một chiến sĩ chuyên sử dụng rìu. "
Người được Tạp Đặc gọi là Kiệt Thụy chính là một thiếu niên cao to lực lưỡng, ước chừng được cao trên 2thước . Tại phía sau lưng hắn có một chiếc rìu lớn, cao gần tới ngang ngực—vừa nhìn cũng đã biết đây không phải là một nhân vật có thể dễ chọc.
Kiệt Thụy lộ ra một nét cười hồn hậu, nói: " Xin chào. Bọn họ thường gọi ta đại cá nhi Kiệt Thụy! Thật cao hứng khi gặp ngươi! " Giọng nói của hắn cũng giống như thân thể hắn, to lớn và hùng hậu.
Quân Vũ Hiên cười cười, sau đó nói: "Ta gọi là Quân Vũ Hiên, rất vui khi được gia nhập nhóm này. "
Tạp Đặc lại chỉ vào thiếu niên đang đứng lạnh lùng bên cạnh, tươi cười giới thiệu : "Gã là Ân Khoa,là một gã ma pháp sư. "
Người được gọi là Ân Khoa – chính là một thiếu niên ma pháp sư có vẻ mặt lạnh lùng , nhưng sau khi nghe Tạp Đặc giới thiệu, cũng chỉ hơi hướng về phía Quân Vũ Hiên gật đầu. Tựa hồ là một người cũng không thích nói chuyện.
Nhìn thấy biểu hiện của Ân Khoa , trên mặt Tạp Đặc lộ ra thần sắc xấu hổ, hơi mang chút xin lỗi đối với Quân Vũ Hiên, nói: "Xin lỗi......tính cách của Ân Khoa vốn vẫn như vậy. Nhưng sau khi ở chung với nhau,ngươi sẽ phát hiện, kỳ thật hắn là một người rất nghiêm chỉnh . "
Quân Vũ Hiên cũng không tỏ thái độ gì , cười cười nói: "A a, không có việc gì đâu... "
Tạp Đặc nghe vậy cũng đỡ bối rối, lúc này mới hướng về cô gái bên cạnh, duy nhất trong đoàn nói: "Vị là này Lỵ Na, chúng ta tiểu đội đích [thiên|ngày] khiến. "
Theo âm thanh của Tạp Đặc , cô gái vốn luôn mang theo mạng che mặt trên người, lúc này đột nhiên chủ động kéo tấm mạng che mặt xuống, lộ hé ra một khuôn mặt xinh đẹp , nhìn thẳng vào Quân Vũ Hiên đang mở to mắt, nói: "Tiên sinh còn nhớ ta không ? "
Quân Vũ Hiên ngạc nhiên......Cái khuôn mặt này quả thật là rất rất quen thuộc…
"Ngươi là......chính là cô gái bán hàng tại cửa hàng chuyên bán Ma pháp vật phẩm kia? "
Lỵ Na nghe vậy nhất thời lộ ra một cái tươi cười, nói: "A a, đúng vậy. Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được tiên sinh … "
Quân Vũ Hiên lúc này cũng đã hiểu tại sao Tạp Đặc lại đột nhiên chạy tới mời chính mình gia nhập tiểu đội mạo hiểm của hắn— chẳng qua cũng là có chút quen biết, nếu chỉ đơn thuần là một người xa lạ mà nói, phỏng chừng sẽ không có chuyện tuỳ tiện mời một người xa lạ gia nhập ......
"A a, tâm sự chuyện cũ thì để lúc khác đi nha. Vì ăn mừng sự thành lập của tiểu đội mạo hiểm của chúng ta, chẳng lẻ không nên đi uống rượu một trận sao ? "
Thanh âm của Tạp Đặc mang theo vẻ cười trêu trọc chợt vang lên. Nhất thời làm cho Kiệt Thụy cũng đồng thanh kêu toáng lên : "Nên đi, nên đi, nên đi uống một trận thật say xưa " Xem bộ dáng, gã Kiệt Thụy này chính là một gã tửu quỷ.
"Vậy còn chờ cái gì nữa đây? Lập tức đi thôi "
Ngay sau khi Tạp Đặc hô lớn đồng ý, mấy người liền hướng về một tửu lâu gần nhất, nhanh chóng bước đi, dọc theo đường đi, Kiệt Thụy lộ ra vẻ mặt háo hức không thể chịu được , Ân Khoa vẻ mặt vẫn lạnh lùng, còn Kiệt Thuỵ trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp, hồn hậu. Cô gái duy nhất của nhóm - Lỵ Na thì vừa mỉm cười vừa sóng vai với Quân Vũ Hiên bước đi. Mặc dù bọn họ mới chỉ vừa quen biết nhau. Nhưng tập thể nhỏ bé này, không thể nghi ngờ là rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp. Ít nhất, là đối với Quân Vũ Hiên - người luôn luôn thích cái loại cảm giác này.
Song, lúc Quân Vũ Hiên đang mang tới cho bọn họ cái cảm giác lần đầu tin tưởng lẫn nhau này, thì ở một nơi cách đó rất xa, mọi người đang ở trong Liễu gia , tất cả đều đang đối đầu với một nguy cơ khủng khiếp………
Quyển 4 : Dong binh đoàn
Chương 4: Tiểu đội mạo hiểm (2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
......
"Cha! ! ! ! "
Một cái lồng ma pháp màu lam bao trùm tòan bộ thân thể phía bên trong, nhưng dù vậy cũng khó có thể chịu đựng được khí thế đang công kích tới. Liễu Phàn Nhi cho dù có muốn tiến lên, thế nhưng thân thể của nàng cơ hồ đã không thuộc về nàng như bình thường, căn bản ngay cả đi tới vài bước cũng là vọng tưởng. Nàng chỉ có thể lớn tiếng hô lên một tiếng, mà cha nàng - Liễu Thanh vốn đang đứng phía trước nàng , đã phun ra một ngụm máu tươi......
Liễu Thanh đứng chặn trước người Liễu Phàn Nhi. Khí thế cường đại ép đến giống như thực thể , làm cho hắn không thể chịu nổi, phải phun ra vài ngụm máu tươi.... Hắn đang run rẩy như muốn ngã, nhưng lại cắn răng kiên trì đứng thẳng......Lạc hà Sơn Trang vốn bình thường rất xinh đẹp, lúc này đã hóa thành một mảnh hoang tàn......Giống hệt như đại bản doanh của Hắc Lang Đạo ngày trước.....
"Các ngươi......Là ai? ! ......"
Do cố gắng khắng cự áp lực cường đại của đối phương,con mắt của Liễu Thanh đã đỏ lên toàn những tia máu......Thanh âm của hắn đã biến dạng thành khàn khàn......
Đối phương mặc quần áo hắc y, ngay cả khuôn mặt cũng được che bằng một miếng vải đen.......Chỗ duy nhất lộ ra ở bên ngoài , chính là đôi mắt—nơi đó lộ ra hai con mắt không mang theo một chút tình cảm nào của loài người cả......
Hắc y nhân cũng không có nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Thanh. Chỉ chốc lát sau, một gã Hắc y nhân khác đột nhiên xuất hiện tại bên người gã Hắc y nhân này ......
"Không tìm thấy….. "
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, không mang theo một chút tình cảm nào, từ trong miệng Hắc y nhân mới đến truyền ra.
Mà Hắc Y nhân trước vẫn đang lạnh lùng nhìn về phía Liễu Thanh, tạo ra áp lực cho cả hai cha con hắn, ngoài hai người này ra , Hắc Y nhân cũng không buồn nhìn xung quanh một chút nào.
"Ta mang hai người này đi. Sau đó ngươi hủy diệt nơi này….. "
Sau khi giọng nói của Hắc y nhân vang lên, Liễu Thanh, Liễu Phán Nhi hai người bỗng cảm thấy phía sau não có chấn động, Sau đó hoàn toàn không còn bất kỳ cảm giác nào nữa, lập tức hôn mê.
Hắc y nhân vừa nói chuyện phất phất tay, thân hình nhất thời biến mất trong không khí . Đồng thời biến mất , còn có phụ tử Liễu gia hai người......
Tên Hắc y nhân còn lại quay đầu nhìn về bốn phía. Chỉ thấy hắn bỗng vung tay lên! Một dải kiếm quang dài đến hơn mười trượng nhất thời xuất hiện trong tay hắn .
Chỉ thấy hắn tiện tay vung lên!
"Oanh! ! ! ! ! ! ! "
Một tiếng nổ to cực mạnh vang lên! Thân ảnh của Hắc y nhân nhất thời bị khói bụi bao phủ......
Khi tất cả đều yên tĩnh trở lại......Chỉ thấy Lạc Hà Sơn trang vốn toạ lạc trên một khu đất rộng mấy ngàn thước đã biến mất không thấy......thay vào đó chỉ là một bãi đất lổn nhổn như chưa từng có ai khai phá.....
......
Mà bên trong của Ma thú sơn mạch. Toà Cổ bảo vẫn như cũ , toả ra một khí tức âm trầm mà kinh khủng......
Nam nhân đó, vẫn như cũ lạnh nhạt uống rượu......Đối với người yêu rượu như hắn, đây chính là một sở thích mà hắn không thể buông bỏ được......
"Loài người ngu xuẩn như vậy,sao lại có thể phát minh ra rượu được ? ......A......"
ÂM thanh lầm bầm lầu bầu mang vẻ đùa cợt chợt từ trong miệng hắn truyền ra......
Một lúc lâu sau, ngoài cửa bỗng vang lên một cái thanh âm.
"Chủ nhân, tiểu nhân có thể đi vào không ? "
"Vào đi. "
Theo thanh âm lạnh nhạt của nam nhân vang lên. Một bóng người xuất hiện, vừa quỳ vừa tiến vào.
"Bái kiến chủ nhân......"
Đầu của bóng người gắt gao dán sát trên mặt đất,chờ đợi nam nhân nói chuyện.
"Chuyện đã giao , làm đến đâu rồi ? "
"Tiểu nhân đã trải qua tìm hiểu, đã tra ra thân phận chính thức của Quân Vũ Hiên. "
Nam nhân nghe vậy, vốn đang định uống hết cả chén rượu trong tay, chợt dừng lại. Sau đó lạnh nhạt nói: "Nói tiếp đi. "
"Là như thế này….. "
Bóng người lên tiếng, sau đó ngẩng đầu, nói tiếp : "Quân Vũ Hiên, hiện năm bay 17tuổi. Chính là con trai của Hạ Hoa đế quốc‘Tiêu Dao Vương’, biêệt danh ‘sát thần’ Quân Thiên Phách . Hôm nay chính là đang có mặt tại bên trong Mai Nạp công quốc , tựa hồ hắn cũng rất hứng thú trong việc lần này nhận nhiệm vụ tìm kiếm “ di thế chi kiếm” . "
Nam nhân nghe vậy liền cảm thấy hứng thú , kêu nhỏ một tiếng "Nga? Thật vậy sao ?" , sau đó ngạc nhiên nói: "Hắn chỉ mới có 17tuổi, là người sở hữu thực lực thánh cấp trong loài người các ngươi sao ? Hắn là như thế nào mà tu luyện được ? "
Thân ảnh người nọ nghe vậy, cũng mang theo một tia nghi hoặc nói: "Khở bẩm chủ nhân, sự thật hắn làm cách nào mà trở thành kiếm thánh , tiểu nhân cũng không rõ. Theo điều tra, trước kia Quân Vũ Hiên có thể nói là một người mười phần ngu ngốc. Nhưng ngay sau khi bị người ám sát, trúng phải một loại độc dược cực kỳ nguy hiểm của loài người - chính là ‘đoạt thần’chi độc. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thể qua khỏi, nhưng là mặc dù hắn cũng không sử dụng bất kỳ một laọi giải dược nào, dưới tình huống giống như là kỳ tích, đột nhiên tỉnh lại— mà lúc tỉnh lại tựa như thay đổi thành một người khác . Cũng là sau đó, mới phát hiện ra hắn sở hữu thực lực thánh cấp. Về phần rốt cuộc hắn trước đây có ẩn dấu thực lực hay không, hay vẫn còn có ẩn tình khác——tiểu nhân cũng không biết. "
Nam nhân có chút nhíu nhíu mày, sau đó bỗng lộ ra một cái tươi cười.
"Quân Thiên Phách chẳng lẽ con mình như thế nào cũng không biết sao ? A a......Cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi......Tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa. Nói cho ta nghe một chút về chuyện mà ta đã giao cho ngươi làm đi. "
Thân ảnh người nọ nghe vậy liền đáp: "Đúng vậy, chủ nhân. Căn cứ theo mệnh lệnh của chủ nhân, tiểu nhân đã đem chuyện di thế chi kiếm biến mất đó chính là Bội kiếm của Sáng thế thần truyền ra ngoài. Cơ hồ tất cả các thế lực ở trên đại lục bây giờ cũng đã nhận được tin tức. Mặc dù còn có một vài thế lực lớn trong giới loài người vẫn còn thái độ nghi hoặc, nhưng đã có rất nhiều nhóm người đã hướng về phía Ma Thú sơn mạch chạy đến. "
Nam nhân nghe vậy hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy đối phương là phản ứng như thế nào ? "
Bóng người nói tiếp: "Đối phương có vẻ rất phẫn nộ. Bất quá những người mà bọn họ phái ra để tìm hiểu tin tức đều bị tiểu nhân đuổi đi hết......Tuyệt đối không có tiết lộ một chút nào. "
Nam nhân nghe vậy gật đầu, sau đó nói: "Ân. Ngươi làm tốt lắm, được rồi ngươi ...đi ra ngoài trước đi. "
Bóng người nghe vậy nói : "Vâng , thưa chủ nhân…"
Sau đó,lại dập đầu một cái, trong tư thế vừa quỳ vừa lùi ra ngoài......Bên trong phòng , cũng chỉ còn lại nam nhân cùng với chén rượu trong tay hắn.....
"Hắc hắc, không nghĩ là phải dựa vào lực lượng của loài người …. ? Hắc hắc......"
Tiếng cười mang theo vẻ âm trầm , vang lên nhưng vẫn quanh quẩn tại bên trong căn phòng.
Một lúc lâu sau , nam nhân bỗng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Chuyện ta giao đã làm đến đâu rồi? "
Trong hư không bỗng vang lên một thanh âm không mang theo một chút tình cảm nào: "Đã làm xong rồi. "
Nam nhân lộ ra một cái cười nhạt. Lầm bầm lầu bầu bàn nói: "Vậy,ta phải đi xem Hắc Lang Đạo Đại đương gia , thanh danh vang dội khắp đại lục là con người như thế nào ? Thanh âm biến mất , đồng thời,thân ảnh của nam nhân cũng đã biến mất trong không khí ......
......
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Lúc Liễu Thanh từ trong bóng tối tỉnh táo lại, cũng không biết chính mình bây giờ hiện đang ở địa phương nào . Mở mắt ra , nhìn xung quanh, chỉ thấy tất cả đều là một loại màu sắc âm u đen tối.
"Nga, Liễu Đại đương gia đã thức dậy rồi ? "
Thanh âm lạnh nhạt của gã Nam nhân vang lên. Nhất thời kinh động đến Liễu Thanh, hắn lập tức quay đầu lại nhìn.
Song, cho dù có cố gắng nhìn, nhưng nơi này tất cả đều âm u, hơn nữa bóng người kia cũng mờ mờ ảo ảo cho nên không thể nhìn rõ hình dáng của người đó.
"Ngươi là ai? "
Thanh âm khàn khàn của Liễu Thanh vang lên. Mặc dù từ trên người của Nam nhân kia lộ ra một cổ khí thế kinh khủng làm cho người ta không thể nào bình tĩnh được, nhưng Liễu Thanh là một con người từng trải, đã từng đứng trước đầu sóng ngọn gió rất nhiều lần, do vậy trong nháy mắt Liễu Thanh đã bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh ứng phó......
"Ta là ai cũng không quan trọng . Quan trọng nhất chính là......Ta nghĩ ngươi chắc là đã rõ ràng hiểu ý ta muốn nói gì chứ ? "
Nam nhân cười nhạt nói. Mặc dù không nhìn thấy hắn, nhưng Liễu Thanh tựa hồ có thể cảm nhận được vẻ mặt của Nam nhân, lúc này có lẽ đang lộ ra vẻ cười nhạt ......
"Ta không hiểu. Không hiểu vì lý do gì mà ngươi lại đem ta tới nơi này? Ta......Tựa hồ cùng các hạ không có cái gì cừu hận, đúng không ? "
Liễu Thanh lắc đầu, sau đó nhìn kỹ về phía nam nhân, mặc dù không nhìn rõ. Nhưng chỉ luận về khí thế , về tổng thể, hắn không thể bại bởi người khác,mặc dù hắn vốn cũng đã thua......
Nam nhân lắc đầu, cười nói: "Không, Ngươi hiểu rất rõ mà.....Làm một trong những hậu duệ của di tộc còn lại......ngươi tất nhiên phải hiểu rõ …. "
Liễu Thanh nghe vậy nhất thời cả người kịch chấn! Thất thanh kinh hô: "Ngươi là......Ngươi là ma......! "
Song hắn không thể nói gì, bởi vì đã bị nam nhân cắt đứt.
"Hư......"
Nam nhân giơ tay làm một động tác chớ có lên tiếng ......Nói cũng kỳ quái. Lúc Nam nhân làm cái động tác này, Liễu Thanh vốn đang nhắm mắt bỗng mở to ra......Chỉ thấy vẻ kinh hãi trong mắt lại càng thêm rõ ràng ......
"A a, ngươi đã hiểu như thế là được rồi. Cần gì phải nói ra đâu ? Vậy......Có thể nói cho ta biết vật đó ở chỗ nào không ? "
Tiếng cười của Nam nhân cảm giác rất hôn cùng......Nhưng Liễu Thanh lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như có một cỗ hơi thở chết chóc đang từ từ xâm nhập vào trong xương tuỷ của hắn......
"Vật đó, sớm tại thật lâu trước kia cũng đã được chuyển đi. Sự thật là, ta dã một mực tìm kiếm rất lâu. "
Mặc dù thân thể nhịn không được muốn như chết cóng , nhưng Liễu Thanh phi thường hiểuv rõ tầm quan trọng của vật này, do vậy hắn không thể nói ra. Sự tồn tại của hắn, chính là vì bảo toàn thật tốt vật đó......Cho dù hắn có chết…
Nam nhân vẫn lắc đầu, cười nói: "Không, cách làm của ngươi như bây giờ là rất không thông minh..... nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ nói ra......Sứ mạng của ngươi đã kết thúc rồi. "
Song , lúc này Liễu Thanh vỗn xác định mình sẽ phải chết, đã bình tĩnh đứng dậy. Chỉ thấy hắn lắc đầu, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: " Nếu ngươi cho rằng là ta lừa gạt ngươi. Vậy, ngươi sẽ giết ta sao ?. "
Nam nhân nghe vậy, cũng là cười......Một lúc lâu, thanh âm lạnh nhạt của nam nhân mới vang lên, nói: "Quả nhiên không hổ là hậu duệ của một di tộc, cái này chính là ngạo cốt của ngươi, có thể so sánh sự cường ngạnh với phần lớn loài người......Nhưng là......cho dù là ngươi không sợ chết. Chẳng lẻ, ngươi sẽ không vì nữ nhi của ngươi mà ngẫm lại? ? Phải biết rằng......Đối với nàng ta mà nói, tánh mạng của nàng cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi......" Trong khi nói chuyện, nam nhân tựa hồ có chút ngẩng đầu lên......
Liễu Thanh nghe vậy cảm thấy chấn động mãnh liệt. Thân thể không bị khống chế liền quay về phía sau nhìn lại, mặc dù vẫn như cũ rất âm u, nhưng Liễu Thanh vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy Liễu Phàn Nhi đang hôn mê phía sau......Một lúc lâu sau, hắn mới chuyển đầu qua, thản nhiên nói: "Nếu thân là đã là hậu duệ của tộc ta. Thì đã sớm có giác ngộ - có thể vì thánh vật mà chết......Con à, ta xin lỗi con cùng với mẫu thân của con. " Nói đến chỗ này, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân, thản nhiên nói: "Hãy tin tưởng ta. Phàn Nhi cũng giống như ta, chắc chắn cũng không sợ chết. "
Nam nhân vẫn yên lặng nhìn biểu hiện của Liễu Thanh, lúc này chợt cười nhạt.
"A a......Ta là người rất khâm phục những người không sợ chết này. Thật ra , mặc dù ngươi không nói ra, ta cũng có thể đoán ra vật đó đang ở chỗ nào......"
Liễu Thanh vẻ mặt chợt biến đổi, không cần dấu diếm kêu "Nga? " một tiếng,sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện......
"Vật đó......Hẳn là đang nằm trong tay một thiếu niên loài người tên là Quân Vũ Hiên đúng không ? "
Liễu Thanh nghe vậy tâm thần nhất thời chấn động. Nhưng mặt ngoài lại vẫn lạnh nhạt như cũ nói :" Thật không ? Vậy ngươi đi tìm hắn luôn đi…. "
Nam nhân trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Không nên cùng ta chơi loại tâm cơ này. Ngươi nên biết, ở trước mặt ta, ngươi cũng chỉ giống như bọn trẻ con thôi......ngươi cho rằng với thực lực của hắn , bất quá cũng chỉ là thực lực của loài người cỡ thánh cấp mà thôi......Thật sự có thể bảo vệ tốt vật đó sao ? "
Liễu Thanh cũng lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Mặc dù ta không biết là ai nói cho ngươi tin tức này. Nhưng ta cũng vẫn nói, vật đó chắc chắn không có trên người hắn. Nếu ngươi không tin, tự nhiên có thể đi tìm hắn . Nhưng ta không thể không nói, đó chỉ là uổng phí sức lực mà thôi. "
Nam nhân tựa hồ có chút kinh ngạc kêu " Thật vậy sao? ", sau đó cười nói: "Vậy......Ngươi sẽ định nói cho ta biết chỗ để nó sao ? "
Liễu Thanh lắc đầu, nói: " Ta lập lại lần nữa,thật sự là…, vật đó đã sớm thất lạc. Mà ta, tại đại lục làm nhiều năm làm cường đạo như vậy , kỳ thật cũng là vì tìm kiếm nó......Nhưng đáng tiếc, vẫn không có gì tiến triển......"
Nam nhân nghe vậy trầm mặc một lúc lâu......Một lúc lâu sau, mới cười nhạt nói : " Được rồi, ta sẽ tự chính mình đi tìm gã thiếu niên đó. Vậy, ủy khuất các ngươi ở chỗ này một đoạn thời gian ......Nói thật ra, ta rất chán ghét ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta tạm thời sẽ không giết ngươi......Ít nhất cho đến khi tìm được vật đó......"
Nói, xoay người hướng ngoài cửa đi ra.
Lúc hắn gần đi ra đến cửa, Liễu Thanh nhịn không được sắp thả lỏng người ra, nam nhân bỗng xoay người, tựa hồ như đột nhiên nhớ tới một chuyện gì trọng yếu nói: "Nga, được rồi. Có một chuyện ngươi có khi cũng không biết đấy ? Đó chính là......Kỳ thật, thiếu niên kia cũng là hậu duệ của một trong số các di tộc nga. Cho nên......Bất kể là ngươi có giữ vật đó hay không, hay là vật đó đang ở trên người hắn, chúng ta cũng sẽ đi tìm hắn. Cho nên......Lúc đầu nếu ngươi đã đem vật đó giao cho hắn......Có khả năng đó chính là một cái quyết định sai lầm ......" Nói xong, Nam nhân lưu lại một trận tiếng cười, xoay người bước đi......
Mà Liễu Thanh, lúc này vừa khiếp sợ, vừa tức đứng sững sờ giữa phòng...... Một lúc lâu, mới thở dài một tiếng...... "Chẳng lẻ, đây chính là thiên ý? ? ......"
"Mặc dù phía trước đã giới thiệu qua về nghề nghiệp của chúng ta, nhưng ngươi có lẽ còn chưa hiểu rõ cấp bậc của chúng ta ? Ta sẽ giới thiệu kỹ một chút, Kiệt Thụy là phủ đầu chiến sĩ, sở hữu thực lực của đại địa phủ đầu chiến sĩ. Ân Khoa là một gã ma pháp thần hệ rất thưa thớt còn lại trên đại lục, thực lực của hắn chính là sơ cấp ma đạo sĩ. Mà Lỵ Na chính là một gã mục sư, thực lực của nàng gần đạt tới ma đạo sĩ . Mà ta, là một gã kiếm sĩ, thực lực sơ cấp. Thế còn ngươi, hãy tự giới thiệu một chút về mình đi chứ ? "
Bên trong căn phòng được bao trọn của Tầng hai tửu lâu, đại cá nhi Kiệt Thụy vẻ mặt say mê ôm một vò tử tửu uống như chưa bao giờ được uống . Ma pháp sư lạnh lung Ân Khoa lúc này an tĩnh ngồi một bên, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Tạp Đặc thừa dịp có cơ hội này, mỉm cười hướng về phía Quân Vũ Hiên giới thiệu .
Nghe được vấn đề mà Tạp Đặc đưa ra, tất cả mọi người vốn đang lơ đãng, lập tức quay đầu nhìn hướng Quân Vũ Hiên nhìn lại.
Quân Vũ Hiên nhíu mày, cười nói : "Ta coi như là một gã kiếm sĩ đi. Bất quá bởi vì còn chưa đi đến chiến sĩ công hội để khảo hạch, cho nên cũng không rõ ràng thực lực chính mình đã đạt đến cấp bậc gì ... "
Lời Quân Vũ Hiên nói ra lúc này cũng chính là lời nói thật của hắn. Mặc dù sơ bộ phỏng chừng thực lực của hắn chính là Kiếm Thần, đúng vậy, nhưng hắn không có trải qua khảo hạc của chiến sĩ công hội ,do vậy thực lực của hắn vẫn không có được bất kỳ giấy tờ nào chứng minh, trên đại lục chưa có ai công nhận. Ít nhất—hay nói một cách khác, hắn không có cái gì để chứng minh thực lực của hắn chính là Kiếm Thần thực lực.
Nhưng sau khi nghe nói hắn nói xong ,cả đám liền ngẩn người ra, chưa từng đi đến chiến sĩ công hội để khảo hạch ? Không lẽ trên đại lục vẫn còn có những người như vậy sao ? Phải biết rằng, chiến sĩ công hội chính là nơi chứng minh cấp bậc nghề nghiệp của mình, ở một thế giới mà tôn sùng cường giả như thế này, nếu không có chứng minh được thực lực của mình, rất khó để làm cho người khác để ý, rất khó tồn tại….
Nhưng đám người Tạp Đặc cũng chỉ là ngẩn người ngạc nhiên mà thôi, đại cá nhi Kiệt Thụy hàm hậu cười nói: " Việc này, có đi khảo hạch hay không cũng không có vấn đề gì cả. "
Kiệt Thụy nói xong, Tạp Đặc cũng cười vẻ đồng tình, gật đầu nói : "Không sai. Cáí đó chẳng qua cũng chỉ là một loại dấu hiệu mà thôi......" Mặc dù hắn ngoài mặt đang cười, nhưng ánh mắt trong lúc nhìn thoáng qua Lỵ Na đã có những dấu hiệu trách cứ , Lỵ Na mặc dù cười, nhưng vẻ mặt cũng lộ ra vài phần xấu hổ......Dù sao, cái nhiệm vụ này cũng chính là S cấp nhiệm vụ. Nếu là trong đội ngũ của bọn mà có một người ngu ngốc, thì rất dễ dàng sẽ liên lụy đến toàn đội, mặc dù cảm giác của chính mình đối với Quân Vũ Hiên nhất định không sai, nhưng như vậy cũng không thể thay mặt cả đội tiếp nhận hắn, để hắn có thể trở thành thành viên của nhóm được, sự thật chính là như vậy.
Song, Quân Vũ Hiên cũng đã nhận ra không khí có chút thay đổi. Có chút nhíu mày, suy nghĩ, chắc chắn mình phải lộ ra một vài điểm thực lực cường đại - lúc ở kiếp là thành viên của tổ chức lính đánh thuê - Quân Vũ Hiên tự nhiên hiểu rất rõ rang : mỗi một người lính đánh thuê đều chờ mong các thành viên mới khi gia nhập đều có thực lực cường đại , mặc dù kiếp trước hắn cũng không có trải qua loại cơ hội này. Nhưng đối với đám dong binh ở thế giới này, cũng cơ hồ có đạo lý giống như lính đánh thuê ở kiếp trước, hắn vẫn còn nhớ rõ . Lúc này mặc dù đám người Tạp Đặc cũng không nói gì......Nhưng từ thần sắc thay đổi của bọn họ vẫn có thể dễ dàng nhận ra......Bất quá Quân Vũ Hiên cũng sẽ không trách bọn họ. Nếu thân là một gã dong binh, mà có thể tiếp nhận vào trong đội ngũ của mình một gã ngu ngốc, thật sự...... Điều này chỉ có thể nói rằng, não của hắn nhất định có vấn đề.
Song, vào đúng lúc này, Ân Khoa với thần thái lúc nào cũng lạnh như băng lại đột nhiên nói chuyện.
"Xin lỗi vì ta nói thẳng. Ta không có cách nào xác định Quân tiên sinh có cũng đủ năng lực bảo vệ tốt chính bản thân mình , hơn nữa là đối nhóm của chúng có thể trợ giúp những gì......Cho nên, nếu Quân tiên sinh không có cách nào chứng minh cho mọi người thấy ngươi thật sự có năng lực gia nhập nhóm chúng ta......Nếu Quân tiên sinh vẫn không chịu nói, ta nhất định sẽ rời khỏi. "
"Ân Khoa! "
Nghe được Ân Khoa nói, Lỵ Na là người đầu tiên hô to lên.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lắng xuống . Ngay cả đại cá nhi Kiệt Thụy đang uống rượu cũng đã dừng lại......
"Quân......Kỳ thật Ân Khoa hắn không nên nói thế......" Lỵ Na có chút xấu hổ ,hướng về phía Quân Vũ Hiên để giải thích .
Song lời của nàng còn chưa dứt,thanh âm lạnh như băng của Ân Khoa một lần nữa lại vang lên : "Xin lỗi Lỵ Na. Nếu chỉ là bởi vì ngươi quen biết hắn, mà làm cho nhóm mạo hiểm của chúng ta lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm......Xin lỗi, ta không chấp nhận được. "
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, thậm chí ngay cả Lỵ Na cũng bị câu nói của Ân Khoa làm cho không thể nói được câu nào nữa......Đích xác, nếu Quân Vũ Hiên thật sự là một người ngu ngốc, bản thân là thành viên của nhóm, bọn họ sẽ không có thể chiếu cố được đến hắn. Nhất là trong lúc tiến vào Ma thú sơn mạch mà gặp nguy hiểm, nhóm của bọn họ nhất định sẽ lâm vào hiểm cảnh...... Đến lúc đó, chính mình liệu có thể chạy thoát hay không , cũng còn chưa chắc…. Cho nên, đôi môi anh đào của nàng chợt mím chặt, cuối cùng cũng không có nói chuyện. Chỉ là với vẻ mặt xin lỗi nhìn về Quân Vũ Hiên......
Quân Vũ Hiên vẫn yên lặng nghe mọi người nói chuyện, lúc này lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nói: "Lỵ Na, Ân Khoa tiên sinh nói thật không sai. Nếu ta thật sự là một người ngu ngốc, đích xác rất dễ dàng làm cho cả nhóm lâm vào nguy hiểm. ...trước đã không nói với các ngươi … bản thân ta cũng hơi áy nay, xin lỗi mọi người......Bất quá. mọi người yên tâm. Ta tin tưởng, nếu chỉ bảo vệ tốt cho bản thân mình, với thực lực này, ta nhất định làm được. "
Song Ân Khoa cũng vẫn không đồng ý, nói: "Xin lỗi, nếu như ngươi vẫn không có cách nào để chứng minh thực lực gì đó của ngươi......Ta vẫn hoài nghi đối với những lời ngươi nói. "
Quân Vũ Hiên cười cười, chỉ thấy tay hắn chỉ có chút vừa động, chiếc đũa đang nằm trên bàn đột nhiên như có kỳ tích , chợt đứng thẳng lên!
Chỉ thấy ngón tay hắn có cái gì đó bắn ra!
Chỉ thấy chiếc đũa nọ vốn vẫn đang trôi lơ lửng trước mặt hắn, nhất thời hóa thành một đạo bóng xám hướng vách tường đối diện bắn đi!
‘sỉ! ’
Một tiếng vang nhỏ, tất cả mọi người không khỏi hướng trên tường nhìn lại. Đã thấy chiếc đũa gỗ, đâm ngập vào trong bức tường, chỉ lộ ra còn một nửa
" Cái này, có thể chứng minh ta có đủ thực lực không ? "
Tất cả mọi người sửng sốt......Mặc dù tất cả mấy người ngồi quanh đây, tự hỏi , bản thân đều có đủ năng lực làm được điểm này. Nhưng Quân Vũ Hiên lại nhẹ nhàng hành động như vậy, thậm chí không lộ ra một chút dấu vết nào......Chứng tỏ năng lực khống chế đấu khí của hắn rất ?
"A a, tốt lắm. Nếu Quân tiên sinh đã biểu hiện ra thực lực của mình, hắn đủ tư cách gia nhập nhóm của chúng ta, sự việc vừa rồi, hy vọng tất cả mọi người không nên để ý….. "
Cuối cùng vẫn chỉ có Tạp Đặc ... phản ứng nhanh nhất.
Sau khi Tạp Đặc nói xong, mọi người ở trong phòng mới bắt đầu phản ứng lại.
Kiệt Thụy cũng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, nói : " Quân tiên sinh, ngươi thật là lợi hại a! Dù sao so với ta cũng lợi hại hơn rất nhiều......Mặc dù khối mộc bản này ta cũng có tự tin có thể đem nó một búa bổ ra, nhưng làm giống ngươi, nhẹ nhàng tiêu sái tạo ra một cái lổ nhỏ......Ta là không làm được......"
Kiệt Thụy nói một cách thẳng thắn làm cho Quân Vũ Hiên bật cười ra tiếng, đồng thời đối với tên đại cá tử này sinh ra rất nhiều hảo cảm. Cảm tình, làm cho hắn sững sờ, hoàn toàn là bởi vì Quân Vũ Hiên thể hiện động tác nhẹ nhàng mà tiêu sái a ?
Thực lực của Quân Vũ Hiên khi biểu hiện mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện khả năng khống chế kinh người. Hơn nữa lực phá hư mặc dù không phải là rất lớn, nhưng chiêu thức ấy lại không có một chút đấu khí nào, có thể dùng một cây chiếc đũa đâm thủng bức tường gỗ , đích xác đã chứng minh hắn có cũng đủ năng lực gia nhập tiểu đội bọn họ , ít nhất, là hắn cũng có đủ thực lực để tự bảo vệ mình.
Ân Khoa thấy thế, cũng không nói nữa. Sắc mặt, lại hồi phục sự lạnh lung như trước, thật sự là hắn nói ra những lời này, đích xác cũng không phải là cố ý tìm Quân Vũ Hiên gây phiền toái. Hắn làm như vậy, đều là lấy mục tiêu là bảo vệ bản thân cho Quân Vũ Hiên là chính. Chúng ta cũng không thể nói là hắn làm như vậy là không đúng, mặc dù phương pháp có chút trực tiếp, làm cho người bình thường rất khó tiếp nhận. Nhưng là Quân Vũ Hiên cũng không phải người bình thường. Hắn rõ ràng là con người sinh ra trong thế giới của lính đánh thuê.
Đối với quy tắc này, cho nên đối với những lời Ân Khoa đã nói ra, thật sự rất là bén nhọn , cơ hồ làm cho hắn cảm giác rất khó chịu , nhưng hắn cũng không hề lấy làm phiền, đối với những lời nói trực tính này của Ân Khoa, cũng làm cho hắn sinh ra không ít hảo cảm—dù sao, Quân Vũ Hiên cũng không kỳ vọng “đồng bọn ” của mình có thể biết được chính xác thực lực cường đại của mình, nhưng ít nhất, hắn không thể là một kẻ ngu.
"Thực lực của Quân Vũ Hiên đã hiển lộ ra đủ cơ sở để gia nhập nhóm chúng ta, mọi người thấy thế nào ? từ nay về sau, trong một khoảng thời gian dài sau này, chúng ta đã là cùng một nhóm, việc xảy ra hôm nay thật là một chuyện đáng chê cười, mọi người hãy quên nó đi, không nên nên nhắc lại nữa. Hy vọng Quân tiên sinh, cũng không để ở trong lòng. " Thấy tất cả mọi người không ai nói chuyện, Tạp Đặc phá liền nói để xua tan bầu không khí có chút xấu hổ này.
Quân Vũ Hiên a a cười cười, sau đó nói: "Cách làm của Ân Khoa cũng không sai. Nếu là ta, ta nghĩ ta cũng sẽ làm như vậy. Dù sao, việc này cũng cũng không phải là chuyện riêng của một người, chuyện này liên quan đến sự an toàn của cả nhóm chúng ta. "
Ân Khoa nghe được những lời nói này của Quân Vũ Hiên, vẻ mặt vốn lúc nào cũng lạnh lùng của hắn lúc này cũng không tránh khỏi có sự thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ là hắn cũng không có ngờ tới là Quân Vũ Hiên cư nhiên sẽ nói ra những lời này. Quay đầu nhìn về phía Quân Vũ Hiên, trong ánh mắt, lộ ra một thần sắc kỳ quái. Mặc dù chỉ có thoáng qua, nhưng vẫn bị Quân Vũ Hiên nhìn thấy. Quân Vũ Hiên nhìn Ân Khoa mỉm cười, lập tức làm cho Ân Khoa sửng sốt, nhưng sau đó cũng lộ ra vẻ tươi cười, cách cư xử của hắn đã xoá tan đi nỗi xấu hổ của Ân Khoa, tạo ra mối thiện cảm......
Lỵ Na thì đương nhiên rất chú ý đến Quân Vũ Hiên, chuyện vừa xảy ra đối với Quân Vũ Hiên,làm cho Quân Vũ Hiên thiếu chút nữa là cảm thấy khó xử, cũng là bởi vì quan hệ của chính mình. Nếu không phải chính mình tùy tiện bảo Tạp Đặc mời Quân Vũ Hiên, thì Quân Vũ Hiên cũng sẽ không phải chịu nỗi tức giận này? mặc dù cuối cùng thực lực của Quân Vũ Hiên đã giúp hắn giải quyết được vấn đề, nhưng tâm lý của Lỵ Na dù sao vẫn còn có một chút vướng mắc. Lúc này thấy Ân Khoa và Quân Vũ Hiên đều vui vẻ tươi cười, người có lẽ cao hứng nhất , chỉ sợ cũng phải kể tới nàng đầu tiên ?
"A a, như vậy là tốt rồi. Sau này, tất cả đều là thành viên của nhóm. Cũng không thể bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng, vì chúc mừng tiểu đội của chúng ta chánh thức được thành lập, đề nghị mọi người nâng chén! "
Lỵ Na cao hứng nói, sau đó giơ lên chén rượu trong tay.
Tạp Đặc, Ân Khoa, Quân Vũ Hiên tất cả mọi người đều lần lượt giơ chén rượu lên. Lúc chén rượu của bốn người đồng thời chạm vào nhau, bọn hắn đồng thời lại phát hiện ra đã thiếu đi mất một người. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại cá tử Kiệt Thụy đang ôm vò rượu , gãi đầu một cách buồn rầu, đôi mắt quét tới quét lui trên mặt đất, tựa hồ như đang muốn tìm kiêm một cái gì đó.
"Kiệt Thụy? "
Lỵ Na có chút hờn giận, hô to một tiếng.
Kiệt Thụy vẻ mặt đau khổ quay đầu lại , nói: " Nâng chén......Nhưng chén uống rượu thật sự là quá nhỏ a, nếu đứng lên để uống thật sự có chút không thoải mái...... Cho nên lúc nãy ta đã đánh rơi mất......Bây giờ tìm không được nữa......"
Mọi người ngạc nhiên......Sau đó bộc phát ra một trận cười!
" Thật là đáng chết, Vậy đem cái bình mà ngươi đang cầm lại đây! "
Vẻ mặt Lỵ Na cười có chút âm mưu, nghiến răng nói......
Kiệt Thụy cảm thấy có chút kỳ quái, "Không phải là nâng chén sao ? Không lẽ nâng cái bình cũng được? ? "
Ngay trước khi Lỵ Na có phản ứng lại , Kiệt Thụy với cái bình rượu lớn đã xuất hiện trước mặt mọi người......
" Nâng chén! "
Theo tiếng hô to của Lỵ Na , mọi người đều đồng thanh hô lớn, bao gồm cả Quân Vũ Hiên, hắn chưa bao giờ có bằng hữu, lần đầu tiên cảm giác được sự vui sướng khi có bằng hữu cùng một chỗ như thế nào......
Lúc chén rượu đã uống cạn, chuyện không vui phát sinh lúc trước đã hoàn toàn được để qua một bên. Tạp Đặc tự nhiên là cùng với Quân Vũ Hiên vẻ mặt tươi cười đang đứng hàn huyên. Ân Khoa và Lỵ Na, một người lạnh lùng, một người tươi cười đầy mặt đứng ở bên cạnh lắng nghe, đương nhiên,vẻ mặt của Ân Khoa vẫn như cũ rất lạnh nhạt. Nhưng ý cười trong mắt đã rất rõ ràng. Xem biểu hiện của hắn, đúng là hắn đã thừa nhận cái tiểu đội này. Mà Kiệt Thụy thì lại gọi người phục vụ, đem cái bình trước mặt đã uống hết ném qua một bên, với vẻ mặt say mê lại ôm lấy một vò rượu mới , xem biểu hiện của hắn, hắn đích thật là coi rượu như mệnh......
"Hảo, nếu tiểu đội của chúng ta đã được thành lập, chúng ta sẽ phải an bài một chút các bước hành động tiếp theo…. "
Sau khi trò chuyện một lúc, Tạp Đặc đã quay trở lại việc chính.
Theo sau câu nói của Tạp Đặc, mọi người cũng đều thu lại liễm lại nụ cười, lộ ra thần sắc chăm chú , kể cả Kiệt Thuỵ với vẻ mặt không tình nguyện cũng đã bỏ vò rượu đang cầm trong tay xuống đất.
Quân Vũ Hiên mỉm cười lặng yên xem biểu hiện của mọi người. Rất hiển nhiên, Tạp Đặc là nhân vật trung gian, có uy vong trong nhóm rất cao. Bất quá từ lúc tiếp xúc đến bây giờ, vẫn biểu hiện là một thiếu niên rất ôn hòa, Quân Vũ Hiên cũng không cấm gật đầu vì hắn, từ những động tác biểu hiện bên ngoài của hắn, từ vẻ mặt , từ phong cách nói chuyện. Hắn đã biểu hiện cơ hồ không ai có thể tốt hơn.
"Đầu tiên đối với nhiệm vụ mà chúng ta sẽ tiếp nhận, rất khó hoàn thành, đó chính là S cấp nhiệm vụ, đây là một khái niệm gì. Tin tưởng tất cả mọi người cũng đều đã biết. Nói thật ra, lấy thực lực của chúng ta, nếu muốn hoàn thành loại nhiệm vụ này, cơ hồ là không có khả năng. Các ngươi hản là cũng đã thấy được, bên trong thành thời gian gần đây, có rất nhiều cao thủ thành danh đã lâu cũng đã xuất hiện. Mục tiêu của bọn họ cũng rất rõ ràng : đó chính là di thế chi kiếm. "
Tạp Đặc nhíu mày phân tích tình huống trước mắt.
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!