Xem ra , tình trạng của nữ tử thập phần không tốt . Sắc mặt tái nhợt , ánh mắt tiều tụy . Song hết thảy đều không thể che khuất hận ý của nàng đối với Quân Vũ Hiên . Một đôi mắt vốn xinh đẹp động lòng người , lúc này lại ánh lên tia oán hận vô cùng . Sát ý nồng đậm không một chút che giấu tiết lộ ra . Phảng phất muốn nói , nếu bản thân không có việc gì , vậy nhất định sẽ giết người .
Quân Vũ Hiên tự nhiên biết đây là nữ tử lần trước đã ám sát “ Chính mình “ , trong trí nhớ , tràng cảnh kia hiện ra giống như AV của Nhật Bổn ( chỗ này ngộ dữ , cái là kỹ thuật chụp ảnh hay là ghi hình trong máy ảnh hoặc máy quay phim , tâm của ảnh sẽ rõ nét còn xung quanh mờ đi , giống như là đoạn nhớ lại ký ức trong phim ấy mà , ^^ ) , hiện lên trước mắt của Quân Vũ Hiên .
Lại nói tới , Quân Vũ Hiên thật ra rất đồng tình với nữ tử này . Nhìn bộ dáng của nàng , nữ tử này đi tới nơi đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý . Ai tưởng được hôm nay lại rơi vào cảnh nhục nhã như vậy ! Hoán đổi lại , nếu mình là nữ tử kia , chỉ sợ mình cũng sẽ giống nàng thôi ! Cho nên ngay từ lúc đầu , hắn mới có thể hướng Lâm Thanh Uyển yêu cầu giao nàng cho hắn xử lý . Vốn muốn thả cho nàng một con đường ( chỗ này nguyên bản là “ thả cho nàng một con ngựa “ , đệ thấy hơi chuối , đổi luôn ) , nhưng Quân Vũ Hiên lại cảm giác được sát khí của nàng , không khỏi cau mày .
Hắn một đời “ Vân Dật “ xuất thân là sát thủ . Đối với sát ý , sát khí cực kỳ mẫn cảm . Khi đó bất kể kẻ nào đối với hắn có sát ý , hắn cũng đều không chút do dự chấm dứt tính mạng hắn . Hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì , thứ nào đối với hắn có tính nguy hại , hắn đều lựa chọn phương thức đơn giản nhất mà giải quyết cái nguy hại kia . Lúc này hắn đã nghĩ đến có hay không nên giết nàng ? Mặc dù có lẽ nàng bây giờ không có lực lượng có thể đối phó hắn , nhưng khó bảo toàn sau này không có . Tới lúc lửa cháy bùng lên rồi mới dập thì muộn mất , vậy hãy làm cho lửa vĩnh viễn không có cơ hội thiêu đốt đi . ( éc , chỗ này dịch khó quá , nếu có sai sót gì mọi người báo lại hộ nhá )
Lâm Thanh Uyển trầm giọng nói : “ Trước đây vi nương đã đáp ứng ngươi , giao người đã làm ngươi bị thương cho ngươi xử lý , bây giờ , vi nương liền giao nàng cho ngươi . Yên tâm , lực lượng của nàng đã bị phong ấn , không có vi nương giải trừ , đến cả phụ thân ngươi cũng vô pháp giúp nàng . “ Trong giọng nói mang theo chút tự phụ .
Quân Vũ Hiên nghe vậy có chút cau mày nhìn nữ tử kia , không biết đang suy nghĩ gì .
Nữ tử kia nghe Lâm Thanh Uyển nói , lại nhớ tới mấy ngày nhục nhã , bi ý không khỏi dâng lên ! Lớn tiếng mắng Quân Vũ Hiên : “ Quân Vũ Hiên ! Quân vẩu tặc ! Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi ! Nếu không ta sẽ không cho ngươi được sống tốt đâu ! “ Mắng xong , lại nghĩ tới thân thể trong sạch của mình bị Quân Vũ Hiên làm nhục , nhịn không được nữa , lệ tuôn rơi .
Quân Vũ Hiên nhìn bộ dáng thê thảm của nữ tử kia , cuối cùng thở dài một hơi , nói : “ Nương a , quên đi . Hay là thả nàng ra đi . “
Lâm Thanh Uyển nghe vậy sửng sốt , nàng vạn vạn không nghĩ đến Quân Vũ Hiên lại quyết định như thế . Không dám khẳng định hỏi lại : “ Hiên nhi ngươi quyết … thả nàng ? “
Quân Vũ Hiên gật đầu nói : “ Trước kia là con hồ đồ , hủy đi trong sạch của nàng . Hôm nay tỉnh ngộ lại , như thế nào có thể chấp mê không tỉnh ? Sự trong sạch thì không cách nào hoàn trả cho nàng , vậy cũng không cần phải lấy đi tính mạng của nàng . “
Nữ tử tựa hồ đã bị kích thích mãnh liệt , điên cuồng hét lớn : “ Quân Vũ Hiên ! Ngươi cẩu tặc ! Ngươi đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa ! Ngươi nếu thả ta , ta sẽ lại lấy cái mạng chó của ngươi ! Giết ta đi ! Có bản lãnh thì giết ta đi ! “
Quân Vũ Hiên quay đầu , thở dài một tiếng nói : “ Hủy đi trong sạch của ngươi là ta sai , ta cũng không phủ nhận . Ngươi hận ta , muốn giết ta , theo lý cũng không có gì sai . Nhưng vô luận ngươi thừa nhận hay không , ngươi đã là nữ nhân của ta . Ta Quân Vũ Hiên cho dù là kẻ hỗn trướng như thế nào đi nữa cũng không thương tổn nữ nhân của mình . Nếu ngươi cho rằng ngươi có bản lãnh giết ta , ngươi tự nhiên có thể tới . “
Nữ tử nghe vậy càng thêm điên cuồng quát : “ Nữ nhân của ngươi ?!! Ta phi ! Cẩu tặc ! Không sai , ngươi chiếm được thân thể của ta . Nhưng thế thì sao ? Ngươi không chiếm được tâm của ta ! Vĩnh viễn cũng không có được ! Đúng vậy , Quân gia của ngươi đích thực cường đại , ta tự hỏi không có bản lãnh tại Quân gai mà giết ngươi . Nếu ngươi hôm nay mà thả ta , ta thề , một ngày nào đó , ta sẽ giết ngươi ! Tự tay giết ngươi !!! “ Nói xong những lời cuối cùng , đại não ong một tiếng liền xỉu xuống , trước mắt tối sầm , thân thể nhuyễn ra . Hai ngươi bên cạnh tai mắt nhanh lẹ đỡ lấy nàng , mới không bị té xuống mặt đất .
Quân Vũ Hiên nhìn nàng xỉu xuống , thở dài một tiếng lắc đầu , liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Uyển , hỏi : “ Mẫu thân , có thể không ? “
Lâm Thanh Uyển thần sắc có chút phức tạp nhìn Quân Vũ Hiên , nàng lần đầu phát hiện bản thân có chút không hiểu được con mình . Không khổi thở dài một tiếng hỏi : “ Ngươi thực quyết định như thế sao ? “
Quân Vũ Hiên không nói gì , chỉ gật đầu .
Lâm Thanh Uyển bỗng hít sâu một hơi , thần sắc lần đầu trừ bỏ đi sự sủng nịch , nhè nhẹ tán thưởng nói : “ Hiên nhi của ta quả thực trưởng thành rồi ! “ Trong giọng nói mang theo vô tận cảm khái . “ Bất quá … “
Quân Vũ Hiên sửng sốt , nói : " Bất quá ? "
Lâm Thanh Uyển trong mắt lộ ra vài tia giảo hoạt , nói : “ Bất quá ta cũng không muốn cho thê tử của con mình chạy đi mất sau đó lại quay về giết nói . Sau này hãy để nàng ở lại bên người ngươi , xem ngươi có hay không bản lãnh khiến nàng quy tâm ! Có ba vị thúc thúc này , nàng cũng vô pháp gây nên bất an a . Lại nói , ta cũng đã kiến thức được nhan sắc của nàng . Tuy chỉ nữ nhi , nhưng một thân ngạo cốt , không kém Tu Mi . Nếu có thể tìm được cho nhi tử một thê tử , cũng là một chuyện tốt .
Quân Vũ Hiên ngạc nhiên , nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào nghĩ đến quyết định này cảu Lâm Thanh Uyển .
“ Mẫu thân , người , người không phải nói giỡn chứ ? “ Quân Vũ Hiên có chút không xác định .
Lâm Thanh Uyển thần sắc nghiêm túc , nói : “ Như thế nào là nói giỡn ? “ Song trong ánh mắt cũng lóe lên tia giảo hoạt .
Quân Vũ Hiên nhìn nửa ngày , nhưng cũng không thể nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thanh Uyển . Không khỏi thở dài , nhận mệnh nói : “ Vậy cứ như thế đi . “
Sau đó cùng với Lâm Thanh Uyển nói chuyện một hồi , rồi tự mình rời khỏi “ Quân Lâm các “ . Đương nhiên , đồng hành còn có tam nam nhất nữ bốn người .
Quân Vũ Hiên có chút buồn rầu chống tay ở hông , nhìn nữ tử đang nằm trên giường . Khi ngủ say trông nàng so với khi thanh tỉnh thì đáng yêu hơn nhiều . Lông mi phượng thật dài còn vương vài giọt nước mắt , dung nhan tuyệt mỹ , nhưng thần sắc tái nhợt , làm cho người ta có một cảm giác phi thường đau lòng cũng thương tiếc .
Uyển Nhi ngồi cạnh Quân Vũ Hiên , cũng học bộ dáng của thiếu gia , đôi tay nhỏ bé chống hông , đôi mắt to linh động lúc thì nhìn ngắm nữ tử trên giường , lúc lại nhìn sang Quân Vũ Hiên . Có chút mơ hồ .
Uyển Nhi sửng sốt , hỏi : “ Cái gì như vậy bạn a thiếu gia ? “
Quân Vũ Hiên âm thầm kêu khổ một tiếng , rồi lại trầm mặc buồn rầu nhìn nữ tử trên giường .
Uyển Nhi thấy Quân Vũ Hiên không nói , lại càng thêm mơ hồ . Bất quá sau khi nhìn nữ tử trên giường cả nửa ngày , Uyển Nhi thở dài nói : “ Thiếu gia , bất quá vái vị tỷ tỷ này thật là xinh đẹp . Khó trách thiếu gia lại … “ Nói đến đây chợt nghĩ đến cái gì , lại không nói . Nhìn về phía Quân Vũ Hiên , thần sắc có chút quái dị .
Quân Vũ Hiên âm thầm cười khổ , nói : “ Nhìn ta như vậy để làm gì ? “
“ Không có gì , không có gì … “ Uyển Nhi nói xong , liền cúi đầu , không hề nói chuyện . Trong lúc nhất thời , trong phòng trở nên an tĩnh xuống …
Nữ tử khẽ hé mắt, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ nhất thời làm nàng chói mắt, đôi mắt không khỏi khép lại. Một lúc lâu sau, khi đã thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nàng mở mắt đánh giá bốn phía.
Đây là căn phòng của một người lạ. Trong phòng xắp xếp rất có khoa học, tao nhã mà không mất vẻ hoa lệ, hoa lệ mà không dung tục. Rõ ràng là tốn không ít công phu.
Mới tỉnh lại, đầu óc còn có chút mơ hồ. Nàng không khỏi nhớ lại tình trạng của mình.
Cửa mở gây một tiếng “ chi nha” (ko rõ, chắc là kẽo kẹt gì đó). Nàng còn chưa quay đầu lại đã nghe giọng nói thanh thuý vang lên đây hứng khởi : “ Tỷ tỷ đã thức dậy! A a, thiếu gia quả nhiên lợi hại! Người nói tỷ hẳn cũng thức dậy nên bảo ta mang nước đến đây.”.
Nữ tử lúc này mới thấy rõ người đến. Một tiểu cô nương ước chừng 16, 17 tuổi đang bưng một chậu nước đem đến. Dung mạo hết sức thanh tú cùng với đôi mắt to sáng ngời làm người ta dễ sinh ra hảo cảm.
Nàng nghi hoặc hỏi: “ Nơi đây là...”
Uyển nhi cười a a, đem chậu nước đặt bên giường nữ tử, cao hứng nói: “ Nơi này là biệt viện của thiếu gia. Tỷ không biết, trước kia cả biệt viện chỉ có 2 người Uyển nhi cùng thiếu gia. Thiếu gia hư hỏng, không bồi tiếp Uyển nhi chơi. Rốt cuộc cũng có tỷ đến làm bạn cùng Uyển nhi.
Trong lúc nhất thời, nữ tử không hiểu được, không khỏi hỏi: “ Thiếu gia các người là ….?”.
"Quân Vũ Hiên a. "
“ Cái gì?” nữ tử ngồi bật dậy. Trong đôi mắt đẹp toát ra thù hận sâu sắc, đối với Uyển nhi cũng mang theo ngữ khí bất thiện: “ Ngươi gọi cẩu tặc Quân Vũ Hiên tới cho ta.”.
Uyển nhi bị tiếng hô làm cho sửng sốt, một hồi vẫn chưa có phản ứng lại.
“ Đi đi” nữ tử thấy Uyển nhi như cũ, vẫn không nhúc nhích không khỏi giận dữ đẩy Uyển nhi hét lớn.
Uyển nhi nhất thời không cẩn thận bị đẩy ngã té xuống mặt đất. Từ mắt cá chân truyền tới một trận đau đớn không khỏi kêu lên một tiếng a.
“ Tỷ tỷ tại sao lại đẩy Uyển nhi ? Uyển nhi vừa rồi không có trêu trọc người a !” Uyển nhi cố nén đau đớn hỏi, đôi mắt to lộ rõ sự uỷ khuất.
“ Bảo ngươi đi đi ! Đem tên cẩu tặc gọi tới cho ta !”.
Lúc này nữ tử đã có mất lý trí, quay về phía Uyển nhi kêu to.
Bỗng một tiếng ầm, cửa đột nhiên bật tung ra, chỉ thấy Quân Vũ Hiên vội vàng chạy tới.
Vừa lúc nhìn thấy Uyển nhi ngồi trên mặt đất vẻ mặt thống khổ, săc mặt không khỏi trầm xuống.
Nữ tử thấy Quân Vũ Hiên tiến đến, căn bản không chú ý đến biến hoá trên sắc mặt hắn, quát lớn: “ Cẩu tặc! Tại sao không giết ta ! Tại sao không giết ta !”
Quân Vũ Hiên cũng không chú tới nàng, bước tới cạnh Uyển nhi thần sắc thống khổ khẽ hỏi: “Uyển nhi ! Không có việc gì chứ? Nơi nào bị thương?”
Uyển nhi thấy Quân Vũ Hiên hỏi liền lấy tay che mắt cá chân mình, vẻ mặt đau đớn nói : “ Nơi này đau quá !”
Quân Vũ Hiên đem bàn tay nhỏ nhắn của Uyển nhi bỏ ra, bàn tay to lớn cầm lấy mắt cá chân Uyển nhi. Chân khí nhanh chóng dồn xuống, một cỗ nhiệt khí ấm áp từ cánh tay truyền lại. Uyển nhi nhất thời cảm thấy được, không khỏi nghĩ từ ngày Quân Vũ Hiên bị thương bản tính thiện lương từ đâu truyền tới, nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi chuyện này. Uyển nhi chỉ cố đè nghi hoặc trong lòng xuống.
Chốc lát sau, Quân Vũ Hiên thu hồi chân khí, quan tâm hỏi : “ Không sao rồi chứ ?”.
Uyển nhi nghe vậy cẩn thận khẽ cử động mắt cá chân, phát hiện không đau đớn gì nữa động tác không khỏi mạnh hơn một chút, phát hiện cũng không bị thương. Rốt cuộc kinh ngạc mở to đôi mắt: “ Thiếu gia thật là lợi hại nga !”
Nhìn vẻ mặt Uyển nhi như đứa nhỏ tức giận, Quân Vũ Hiên cũng không khỏi bật cười.
Nữ tử trên giường mắng hồi lâu, thấy Quân Vũ Hiên căn bản không để ý chính mình. Tâm lý tự nhiên sinh ra cảm giác không được người khác trọng thị, không khỏi quát lớn hơn nữa : “ Quân Vũ Hiên ! Cẩu tặc! Có giỏi thì giết ta đi! Giết ta đi !”
Quân Vũ Hiên đỡ Uyển nhi nhi lên, với nàng ôn hòa cười. Lúc này mới quay mặt về phía nữ tử, mà sắc mặt trong nháy mắt khi quay về phía nữ tử kia đã lạnh như băng.
Quân Vũ Hiên lúc sống lại đã phát thệ, ai muốn tổn thương đến người mình quan tâm, người đó phải trả giá. Nữ tử kia bất quá là “Quân Vũ Hiên” kia hành hạ. Mà Quân Vũ Hiên với nàng thương cảm nên để nàng một con đường sống. Cũng không phải nói nàng trong lòng hắn có địa vị trọng yếu. Mà Uyển nhi là người đầu tiên tiếp xúc lúc Quân Vũ Hiên tỉnh lại. Hơn nữa trải qua những lần tiếp xúc sau đó, Quân Vũ Hiên đã thích vẻ đáng yêu của Tiểu muội muội này. Từ điểm ấy có thể nhìn ra, thái độ của Quân Vũ Hiên với nàng rất là yêu mến. Hai người trong mắt hắn đích xác là có địa vị khác biệt lớn, hôm nay thấy Uyển nhi bị nàng khi dễ, sát ý trong lòng nhất thời tăng mạnh.
Quân Vũ Hiên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sát khí trong lòng xuống, quay sang nàng: “ Đây là lần đầu tiên, ta cũng hi vọng là lần cuối cùng. Nàng có bản lãnh, muốn giết ta nàng có thể tới tìm ta. Nhưng nếu nàng còn làm tổn thương Uyển nhi lần nữa, đừng trách ta vô tình !”
Tâm lý nữ tử lúc này với Quân Vũ Hiên đã hận thấu xương, thậm chí với cả những người bên cạnh hắn. Nghe lời hắn nói, không những không có ý an tĩnh mà ngược lại càng điên cuồng hét lớn: “ Uyển nhi ? Tốt ! Không giết được ngươi, ta sẽ giết những người bên ngươi. Ta muốn cho ngươi biết sự thống khổ nhất thế gian là cái gì !”. Nàng nói điều này hoàn toàn chỉ là muốn phát tiết một chút thống khổ trong lòng mà thôi. Nhưng Quân Vũ Hiên lại nghĩ như vậy.
Nghe câu nói này của nữ tử, sát ý trong lòng Quân Vũ Hiên lại bùng phát không thể áp chế. Một hơi thở lạnh băng giống như từ chín tầng địa ngục từ người Quân Vũ Hiên cuồng bạo phát ra.
Phải biết rằng một đời trước sát khí đã ăn sâu vào linh hồn hắn. Có lẽ bình thường không ai nhìn ra, nhưng một khi bộc phát ra ….
Lúc này cặp mắt Quân Vũ Hiên đã biến thành màu đỏ, nhưng điều kì lạ là cặp mắt đỏ đó lại nhìn không ra chút tâm tình nào. Ngược lại là rất tỉnh táo: “ Đây là ngươi muốn chết !”
Một tay giống như vượt qua thời gian cùng không gian bỗng xuất hiện trên cổ nữ tử. Nữ tử điên cuồng nhất thời giơ tay chặn lại.
Chính đôi mắt màu đỏ kia đâm thật sâu vào tâm lý nàng. Sợ hãi. Vốn tưởng rằng chính mình ngay cả chết cũng không sợ. Nhưng cảm giác thật sự rất sợ hãi. Đó là sự sợ hãi từ linh hồn.
“ Ta vốn định cho ngươi cơ hội. Nhưng ngươi lại không thức thời. Đã như vậy, gặp lại sau đi nghe…”
Nói xong liền nắm lấy cánh tay đang giơ lên của nữ tử.
“ Thiếu … Thiếu gia …”
Một âm thanh run rẩy đầy sợ hãi vang lên. Quân Vũ Hiên quay đầu lại. Đã thấy Uyển nhi vẻ mặt sợ hãi không dám tin, từng bước từng bước lùi về phía sau… Sự sợ hãi đó làm Quân Vũ Hiên chấn động trong lòng.
Lực lượng trên cánh tay nhất thời đình chỉ, nữ tử kia nhờ thế giữ được một mạng.
Nhìn Uyển nhi một lúc lâu, Quân Vũ Hiên đem cánh tay đặt trên cổ nữ tử rụt về.
“ Ngươi nên cảm tạ Uyển nhi, nàng ta đã cho ngươi một lần cơ hội. Nhưng chỉ có một lần .”
Tiếng nói vẫn còn đó mà Quân Vũ Hiên đã biến mất. Thậm chí còn không biết hắn biến mất như thế nào.
Trong phòng chỉ còn lại 2 cô gái đang sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau.
……………………………………….
Quân Vũ Hiên nằm trên nóc nhà, ánh ban mai rực rỡ chiếu xuống làm con mắt hắn nhíu lại. Nhưng hắn cũng không hề rời mắt đi, làm cho người ta biết rằng trong tâm hắn không giống bề ngoài bình tĩnh.
Qua sự kiện hôm nay, Quân Vũ Hiên phát hiện mình kì thật không có thay đổi bao nhiêu. Nếu nói có, cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Hắn hôm nay rất giống cuộc sống yên bình tại thôn nhỏ năm đó, bề ngoài ôn hòa mà thật ra rất bạo ngược. Nếu không, chính mình cũng không vì tức giận nhất thời mà giết 4 người để rồi tan cửa nát nhà.
Nghĩ tới đây, Quân Vũ Hiên có chút bất an đứng lên. Nếu vì xúc động của mình mà làm việc bất kể hậu quả, sẽ làm gia tăng cho mình rất nhiều phiền toái… Nghĩ đến đây đột nhiên Quân Vũ Hiên xuất mồ hôi lạnh.
Hôm nay có lẽ không có kết quả xấu. Nhưng lấy tính cách của chính mình, một khi tức giận, chỉ sợ hư đại sự. So với bộ dáng “ Quân Vũ Hiên” trước kia so với mình còn thông minh hơn không ít. Ít nhất hắn biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội. Mà mình lại không biết điều đó chứ?
Quân Vũ Hiên biết rất rõ tính mình. Người khác đối với hắn tốt, hắn tự nhiên sẽ mỉm cười đối mặt với người đó. Nhưng nếu có người muốn hại hắn, hắn sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần. Với tính tình như vậy, không nghi ngờ gì sẽ dẫn đến phiền toái lớn.
“ Xem ra mình phải ra ngoài một chút. Cố gắng cải tạo tốt tính tình của mình.” Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên không khỏi có chút thở dài một tiếng.
Tinh kì tiếp theo, cuộc sống vẫn bình thường như trước. Duy có điều làm cho Quân Vũ Hiên không khỏi thở dài là từ ngày đó, thái độ Uyển nhi với mình có chút thay đổi. Trở thành có lễ phép, càng giống nữ tỳ.
Mà nữ tử kia cũng dần bình tĩnh lại. Chỉ cần không nhìn thấy Quân Vũ Hiên, sẽ không làm loạn nữa. Từ miệng Uyển nhi, Quân Vũ Hiên biết tên nàng là Ngạo Tuyết.
“ Uyển nhi, hôm nay ta đi lấy kiếm. Nàng đi với ta chứ ?” Quân Vũ Hiên thấy Uyển nhi, vội vàng nói.
Uyển nhi nghe vậy con mắt nhất thời sáng ngời, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên vài tia bối rối, nhất thời cúi đầu: “ Thiếu gia, tỳ nữ còn nhiều việc. Không tiện theo thiếu gia, mong thiếu gia tha thứ .” Nói xong lại hối hả đi làm việc.
Quân Vũ Hiên nghe vậy có chút thất vọng, thở dài một tiếng rồi nói: “ Đã như thế, ta đi trước. Lúc quay lại cho ngươi ăn ngon.”
Uyển nhi cúi đầu đáp: “ Đa tạ thiếu gia, bất quá không cần đâu .”
Quân Vũ Hiên nhìn Uyển nhi một lúc lâu, có chút buồn bã lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Đợi Quân Vũ Hiên đi ra ngoài, lúc này Uyển nhi mới ngẩng đầu. Trong mắt hiện lệ quang.
Kỳ thật nàng thế nào lại không muốn theo thiếu gia. Nàng lại không biết Quân Vũ Hiên đợi nàng thế nào. Nhưng biểu hiện của thiếu gia ngày đó làm nàng quá sợ hãi, bây giờ dù sợ hãi qua đi nhưng vẫn không dám như ngày trước.
Có lẽ thời gian sẽ hòa tan hết thảy.
Trở ra đại môn, Quân Vũ Hiên nhằm hướng Chú kiếm các mà đi. Lâm Thanh Uyển phái ra ba người quả nhiên như hình với bóng, người thường không thể phát hiện ra được. Quân Vũ Hiên cũng chỉ phát hiện dựa vào chút cảm giác của hắn.
Hơi thở bên người mình không xa. Về phần vị trí cụ thể cũng không cảm ứng ra được. Bởi vậy có thể thấy ẩn thuật của 3 người này thập phần lợi hại.
Vào tới cửa, hán tử lùn lần trước đã nhận ra Quân Vũ Hiên, bật dậy đón: “ Khách nhân, người đã tới.”
Quân Vũ Hiên tâm tình không tốt lắm khẽ gật đầu nói: “Kiếm đâu ?”
Bản lãnh quan sát sắc mặt của hán tử lùn cũng không nhỏ, thấy sắc mặt Quân Vũ Hiên không cười nói như trước biết đối phương tâm tình không tốt cũng không nhiều lời nói: “ Ta mang tới cho khách nhân .”
Nói xong xoay người đi vào. Lúc sau ôm một cái hộp mang ra. Quân Vũ Hiên nhận lấy cái hộp. Vừa mở ra nhìn, một thanh trường kiếm Trung Quốc cổ nằm yên tĩnh trong hộp. Mặc dù bộ dáng có chút không giống với trường kiếm cổ Trung Quốc nhưng cũng không khác mấy. Thật ra là tương tự như vậy. Đã phân phó làm ra, Quân Vũ Hiên hỏi: “ Bao nhiêu tiền ?”
Hán tử lùn đáp : “ 50 kim tệ, khách nhân .”
Quân Vũ Hiên gật đầu, thanh toán tiền. Bảo hán tử lùn một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tiếng ồn ào trên đường truyền tới. Ở đây mà Quân Vũ Hiên cảm giác thấy trong tâm tịch mịch. Ánh mắt không khỏi có chút mờ mịt nhìn về vương phủ nhưng tạm thời không muốn trở về. Trở về? Trở về để làm chi?
Đối mặt với vách tường lạnh băng? Trước kia có Uyển nhi theo hắn nói chuyện phiếm, hắn còn cảm giác biệt viện có hơi thở ấm áp. Nhưng bây giờ… Hắn không khỏi lắc đầu, xoay người hướng tửu lâu đi tới.
Đi.
Kiếp trước “ Vân Dật” một trăm phần trăm là tửu quỷ. Lúc không có nhiệm vụ, hắn dựa vào rượu cồn để làm tê dại chính mình. Nhất túy phương tiêu vạn cổ sầu ( không rõ lắm, chắc một chén rượu tiêu vạn sầu ). Điểm ấy hắn tin không thôi.
Tửu lâu có cái tên rất hay “ Tứ phương trai”. Ý tứ hẳn là tiếp đãi khách tứ phương. Quân Vũ Hiên mới vào cửa, dung mạo tuấn tú, quần áo hoa lệ khiến không ít người chú ý ( Không ai nhận ra thằng cha mất dạy này sao ? )
Tiểu nhị chạy tới cười hỏi : “ Công tử đi mấy người ? Lầu trên hay lầu dưới ?”
Quân Vũ Hiên nhìn bốn phía một chút. Lầu là một sảnh lớn, bên trong ngồi đều là lữ giả hành tẩu tại đại lục, tranh phục khác nhau, hình dáng khác nhau. Hiển nhiên là người của các quốc gia đều có. Giờ phút này cơ hồ đã ngồi đầy. Xem bộ dáng này, sinh ý tửu lâu xem ra khá vượng. Trong sảnh tràn ngập ngôn ngữ của các quốc gia khác nhau. Quân Vũ Hiên tâm tình không tốt, đang muốn yên tĩnh không khỏi nhíu mày nói : “ Đưa ta lên lầu .”
Quân Vũ Hiên nói xong, tiểu nhị cười nói : “ Vâng. Công tử mời vào trong .”
Quân Vũ Hiên gật đầu theo tiểu nhị lên lầu.
Đi lên lầu 2 phát hiện một cảm giác yên tĩnh, khách nhân cũng không nhiều. Bất quá nhìn khách nhân đi lên, không phú tức quý. Hoàn cảnh tương đối u nhã khiên cho các đại gia nói chuyện tương đối nhỏ nhẹ.
Quân Vũ Hiên hài lòng gật đầu, đi đến một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
“ Công tử, ngài dùng gì ?” Thấy Quân Vũ Hiên đã ngồi vào chỗ của mình tiểu nhị mới cười hỏi.
Quân Vũ Hiên nghĩ một chút bèn nói: “ Cho vài món ngon nhất của quán, vài cân rượu ngon .”
“ Vâng. Công tử chờ một chút .”
Quân Vũ Hiên gật đầu, quay nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, rượu và thức ăn đã được mang lên. Tiểu nhị nói vài lời rồi mới rời đi.
Quân Vũ Hiên uống từng ngụm rượu một. Rượu ở thế giới này nồng độ không phải rất cao. So với rượu mạnh ở địa cầu thì kém không ít. Lấy tửu lượng Quân Vũ Hiên mà nói, muốn mời uống say không phải việc dễ dàng.
Chính lúc đang ăn uống có tiếng nói chuyện làm Quân Vũ Hiên chú ý.
“ Mười ngày nữa là sinh nhật nhị tiểu thư. Nghe nói Tiêu dao Vương gia tại ngày đó chuẩn bị cho nàng một lang quân như ý .” Bốn người thanh niên đang ngồi cách vị trí cửa sổ không xa nói. Từ cách ăn mặc, xem ra xuất thân từ thế gia bất phàm. Một người trong đó nói : “ Chúng ta đừng suy nghĩ nữa đi. Quân gia Quân nhị tiểu thư muốn gia thế có gia thế, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thực lực có thực lực. Không phải là nơi mà chúng ta có thể nhắm tới được .”
“ Vương huynh đừng nói lời xui xẻo vậy. Ta cũng không tàn không khuyết, gia thế tuy so ra kém Tiêu vương gia nhưng cũng không phải kém. Sao tự ngược đãi chính mình ? Nhị tiểu thư kia cũng là người, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Như thế nào mà không được ?” Thanh niên ngồi thứ hai phản bác lại.
Người được xưng là Vương huynh nghe vậy cũng ngẩn người nhưng lại cười nói: “ Là…là… Lý huynh giáo huấn vậy thì mình có nắm chắc không ?”
Lý huynh nọ cũng không khiêm nhường ngạo nghễ nói: “ Nắm chắc thì không dám nói. Nhưng ít ra cũng có chút cơ hội .” Vẻ mặt xem ra chắc chắn lắm.
Quân Vũ Hiên cảm thấy một trận buồn cười. Bọn họ nói tới đúng là Nhị tỷ Quân Vũ Hiên : Quân Nhã Tuệ. Lại nói, lúc Quân Vũ Hiên hôn mê, Quân Nhã Tuệ chỉ đứng bên ngoài nhìn hắn đúng một lần, sau đó không tới nữa. Trong trí nhớ Quân Vũ Hiên, Quân Nhã Tuệ cực kỳ phản cảm với Quân Vũ Hiên. Chưa bao giờ có thái độ tốt với Quân Vũ Hiên. Đại khái cũng bởi việc làm của Quân Vũ Hiên không có gì tốt đẹp.
Quân Vũ Hiên cảm thấy buồn cười không muốn để ý tới. Nhưng người khác lại không cho như vậy. Trong góc lại vang lên một tiếng cười sang sảng: “ Thẩm thẩm, trên đời này cũng có người không biết xấu hổ a !” Không có ý che dấu ý tứ.
Bốn người đang nói chuyện sắc mặt đại biến. Người được xưng là Lý huynh kia sắc mặt âm trầm quay đầu nhìn lại.
Mà Quân Vũ Hiên thấy có vở kịch hay cũng quay nhìn lại…..
Ngồi vị trí chủ tọa là một trung niên mỹ phụ tư thái u nhã, mặc một bộ quần áo màu trắng. Nghi thái bất phàm, có nhiều phần quí phái.
Ngồi đối diện là một gã thanh niên. Thanh niên này tuổi chừng 24, 25. Mặc một bộ quần áo gấm màu lam, mắt thô, mày lớn. Không được tuấn tú cho lắm. Ngồi bên phải gã thanh niên này là một cô gái, tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng diễm lệ phi thường.
Xem ra người vừa nói đúng là gã thanh niên này. Thiếu niên này mang vẻ mặt tươi cười nhìn mỹ phụ, cũng không thèm liếc đám người Lý huynh kia một cái. Thiếu nữ thì che miệng lại nhưng con mắt mở to đầy ý cười.
Cũng không giấu được mọi người. Mỹ phụ bất đắc dĩ cười mang theo vài phần trách cứ gã thanh niên. Hiển nhiên là nàng với hành vi gây chuyện của gã có chút bất mãn, lại có chút bất đắc dĩ.
“ Lý huynh” âm trầm nghiêm mặt nói: “ Các hạ là người phương nào ? Tự dưng tại sao chọc vào huynh đệ ta ? Chẳng lẽ đã cho rằng huynh đệ chúng ta dễ khi dễ sao ?”
Thanh niên nọ nhìn trái, nhìn phải vài lần, vẻ mặt trêu trọc nói: “ Huynh đài nói chuyện cùng ta sao ? Sách sách, thật là quái lạ. Đầu năm nay, đoạt tiền có, đoạt người có, không nghĩ tới cả mắng cũng có người đoạt ?” Trong ánh mắt hiện lên vài phần cười cợt ( na du đích thần sắc thích gì nào ?? )
“ Lý huynh” đứng bật dậy nói: “ Xem bộ dáng huynh đài là có chủ tâm gây sự. Đã như vậy, mời huynh đài xuống kia với Lý mỗ. Lý mỗ mặc dù bất tài nhưng cũng không phải là rùa đen rụt đầu .”
Nói mấy câu này có mềm có cứng. Điều này làm cho Quân Vũ Hiên âm thầm gật đầu. Xem bộ dáng này, Lý huynh cũng có vài phần được.
Nhìn theo “Lý huynh” đứng lên, ánh mắt của tất cả khách nhân trên lầu đều bị hấp dẫn lại đây. Bất quá không có ai xuống lầu.
Nhìn vẻ mặt những người này đúng là đang xem kịch vui, tâm lý Quân Vũ Hiên không khỏi buồn cười. Xem ra còn có nhiều người nhàm chán. Bất tri bất giác, tâm tình phiền muộn trong lòng thật ra biến mất không ít.
Thanh niên nọ phảng phất như không nhìn thấy địch ý của “Lý huynh”, khóe miệng nhấc lên cười khinh miệt, quay đầu lại nói với cô gái: “ Hồng nhi ! Ngươi thấy không ? Trên đời này không biết có biết bao nhiêu người như vậy ? Chính mình chẳng biết mình có bao nhiêu tài năng, lại nghĩ ông trời đệ nhất, “ khí khái” của mình đệ nhị. Người khác không nói hắn lại tưởng mình là đúng. Ngươi nói với loại người như vậy thì phải làm thế nào ?”
Cô gái đảo con mắt, cười mị mị đáp: “ Thiếu gia, đối với người như thế, nên đánh. Cho hắn biết mặt mình dài bao nhiêu, cho hắn biết “ núi cao còn có núi cao hơn”
“ Cáp … nên đánh !”
Thanh niên nọ cười ha ha, vỗ tay nói. Cuối cùng, chữ đánh vừa ra khỏi miệng, tay phải tùy ý vung lên. Một đạo lam quanh hướng “ Lý huynh” bay tới.
“ Lý huynh” nọ tựa hồ không có phản ứng lại, mắt thấy mình sắp trúng chiêu. Nhưng một đạo quang mang màu bạc từ phía sau đuổi theo trong nháy mắt, đem đạo quang mang màu lam đánh về một bên.
Một thanh âm vang lên. Cái bàn bên cạnh vỡ tung, tứ phân ngũ liệt. Nhưng thật ra làm khách nhân kinh ngạc chính là:
“ Kiếm sư ! Kiếm thánh”
“ Lý huynh” nọ giờ mới có phản ứng, không khỏi lui lại phía sau vài bước, sắc mặt biến thành tái nhợt.
“ Phong nhi ! Không làm loạn !”. Thanh âm thanh thúy nhưng mang theo vài phần uy nghiêm vang lên. Chính là mỹ phụ ngồi đối diện thanh niên nọ. Mỹ phụ hướng về phía đám người “ Lý huynh” khẽ gật đầu, ý xin lỗi nói: “ Xin lỗi ! Phong nhi có chút càn quấy. Các ngươi cứ tiếp tục .”
Lý huynh sửng sốt hồi lâu, lúc này mới cuống quýt đáp lễ nói: “ Là đám vãn bối làm càn. Công tử giáo huấn chính là tại hạ quá mức tự đại .” Mồ hôi lạnh không khỏi chảy đầy lưng. “ Giỡn sao, Kiếm thánh là người mạnh đứng đầu, cả đại lục rộng lớn, cùng đẳng cấp vậy cũng sợ không vượt quá mười người nghen !” Chính mình gia thế mặc dù không sai, nhưng cũng không đạt tới cùng kiếm thánh chống đối.
Đó là thực lực.
Cả lầu hai trở nên an tĩnh. Mọi người cũng biết, dựa theo qui định, chiến tranh trên đại lục không cho phép xuất hiện người mạnh thánh cấp. Ngoại trừ thất đại chiến thần, thất đại hồng y tế tự và thần thánh tế sư của giáo đình, người mạnh thánh cấp trên đại lục có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà quốc gia muốn giữ lại người mạnh thánh cấp phải có sự cho phép đặc biệt. Đương nhiên, lấy thái độ cường nghạnh đáp lại cũng không phải là không có. Nhưng cũng chỉ có duy nhất một người như vậy: Hạ hoa đế quốc Tiêu dao vương gia – “Sát thần” Quân Thiên Phách.
Đột nhiên xuất hiện một người xa lạ mạnh thánh cấp, tuyệt đối làm cho người ta khiếp sợ. Là người mạnh thánh cấp mới xuất hiện chưa ai biết.
Quân Vũ Hiên thật ra không có cảm giác gì. Chỉ là vẻ mặt tò mò nhìn phụ nhân nọ. Kiếm thánh ? Nói trắng ra là người sắp đạt đến trình độ ngự kiếm cảnh đỉnh phong mà thôi. Lại nói như thế, Quân Vũ Hiên hiện tại coi như người mạnh thánh cấp rồi. Nói không chừng còn vượt qua thánh cấp rồi. Dù sao, mỗi khi ngộ ra kiếm cảnh, thực lực không phải chỉ gia tăng “nhất tinh nửa điểm” mà thôi. Hoàn toàn là sự chuyển biến về chất.
Phụ nhân nọ nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tôn kính nhìn nàng. Dù sao, tại thế giới này “ cường giả vi tôn”, người mạnh thì vĩnh viễn được tôn kính.
Khi ánh mắt nàng nhìn tới Quân Vũ Hiên thì thấy sửng sốt. Bởi vì nàng phát hiện trong ánh mắt của Quân Vũ Hiên không có sự tôn kính như trong ánh mắt của người khác, thần sắc kính sợ gì, ngược lại còn mang theo mấy phần tò mò. Thậm chí khi chính mình nhìn tới, hắn còn mỉm cười gật đầu, xem như là chào hỏi đi ?
Phụ nhân có chút buồn cười. Dù sao cũng là người mạnh thánh cấp, không khỏi sinh ra tâm lý kiêu ngạo. Chính mình cũng không phát giác ra, tự coi mình là nhất đẳng cao nhân. Cho nên hành động của Quân Vũ Hiên làm cho nàng có chút bất ngờ. Nhưng vẫn cười cười xem như đáp lễ.
Quân Vũ Hiên làm gì mà không nhìn ra sự sửng sốt trong ánh mắt nàng. Hắn, chính mình cũng từng có cảm giác đứng trên đỉnh, tự nhiên biết người mạnh thì tự nhiên có tâm lý kiêu ngạo. Mà chính mình trước mắt không có lộ ra một tia khí thế, mà thực lực nàng lại không bằng mình, tự nhiên là nhìn không thấu mình. Khi mình cười chào nàng, nàng cũng cười lại, cũng nói rõ rằng hắn nghĩ không sai. Nghĩ tới đây, khóe miệng Quân Vũ Hiên không khỏi lộ ra chút tiếu ý.
Lý huynh nọ đợi hồi lâu, nhưng phụ nhân nọ cũng không nói chuyện, tâm trạng không khỏi càng cảm thấy ngượng ngùng. Lúc này nếu vẫn còn ngồi ăn cơm, sợ sẽ làm cho kiếm thánh tức giận. Chỉ sợ không cần kiếm thánh động thủ, lão nhân trong nhà cũng cho hắn đẹp mặt.
“ Tiền bối ! Đám người vãn bối có thể đi chưa ?” Lý huynh không khỏi cẩn thận dò hỏi.
Phụ nhân nọ sửng sốt, sau đó ôn hòa cười : “Xin cứ tự nhiên”
Lý huynh lúc này mới thở dài một hơi nói: “ Như thế vãn bối sẽ không quấy rầy tiền bối dùng cơm. Nếu tiền bối rảnh, mời lại nhà vãn bối chơi. Vãn bối là Lý Mạc, gia phụ là Hạ hoa triều tả tướng Lý Thiên. Nếu tiền bối không chê, vãn bối nói gia phụ đợi .”
Lúc này Lý Mạc một câu tiền bối, một câu vãn bối. Tính toán vậy cũng không phải kẻ ngu. Quân Vũ Hiên nghe vậy mới rõ, nguyên lai lúc trước nói cùng đám người kia, dám tự xưng gia thế kém không xa. Đích thật kém không xa.
“ A a. Lý công tử khách khí quá. Nếu có thời gian, ta sẽ đến bái phỏng .” Phụ nhân nọ khách sáo nói một câu.
Lý Mạc tự nhiên biết đây là nhân gia nói lời khách sáo, cũng nói: “ Như vậy, vãn bối hiện cáo lui .”
“ Mời”
Lý Mạc cung kính chắp tay, đoạn mới đi xuống lầu.
Đợi Lý Mạc xuống lầu, ánh mắt khách nhân trên lầu tự nhiên là tập trung lại chỗ đám người phụ nhân kia ngồi. Phải biết rằng, người mạnh thánh cấp không phải dễ dàng được nhìn thấy như vậy. Hoặc là thản nhiên, hoặc là len lén, hoặc cẩn thận đều tập trung nhìn về hướng đó.
Phụ nhân nọ không khỏi có chút nhíu mày, nhưng thanh niên bên cạnh rất thản nhiên, thỉnh thoảng trêu chọc cô gái tên Hồng nhi đó làm cô gái phát ra từng trận tiếng cười thanh thúy.
“ Phong nhi ! Chúng ta đi thôi !” Phụ nhân nhìn bốn phía một chút. Thật sự không chịu được ánh mắt của những người xung quanh.
“ Ân, thẩm thẩm ăn no rồi sao ?” Đang chuẩn bị trêu chọc cô gái, thanh niên nghe vậy ngẩng đầu.
“ Ân. Ăn no rồi .” Nói rồi phụ nhân đứng lên trước.
Thanh niên thấy phụ nhân đứng dậy, nhún vai đứng lên hô: “Tiểu nhị, tính tiền.”
“ Vâng !” Thanh âm tiểu nhị truyền tới. Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị từ dưới cầu thang chạy lên.
“ Khách quan, ăn có ngon miệng không ?” tiểu nhị gật đầu cúi người cười.
“ Ân, không sai. Lần sau sẽ còn tới. Bao nhiêu tiền ?’
“ A a, tổng cộng 23 cá kim tệ .”
Cô gái Hồng nhi lấy hồng bao, lấy ra 23 cá kim tệ đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị cười a a, hẹn lần sau lại tới.
“ Khách quan lên đường thong thả .”
Đợi đám người thanh niên đi khỏi, mọi người trên lầu mới tranh luận với nhau.
“ Không nghĩ tới trên đại lục vừa xuất hiện một thánh cấp cao thủ .”
“ Không biết nàng và Tiêu dao vương Quân lão gia tử ai lợi hại hơn .”
“ Còn nói vậy ? Đương nhiên là Quân lão gia tử lợi hại hơn. Phải biết rằng, Quân lão gia thành danh hơn 10 năm trước. Nói không chừng hôm nay đã tiến vào cấp bậc Kiếm thần .”
“ Ân, không sai .”
Trên lầu, cơ hồ mỗi người ai cũng thảo luận. Đương nhiên Quân Vũ Hiên là ngoại lệ. Bởi vì hắn không có ai để cùng thảo luận. Ăn uống xong, Quân Vũ Hiên hướng vương phủ đi đến….
Vừa vào đến cửa, Quân Vũ Hiên hướng biệt viện của mình đi tới. Tới trước cửa biệt viện, phát hiện có cô gái trang phục nha hoàn đứng trù trừ trước cửa. Bộ dáng xem ra muốn tiến vào, nhưng lại không dám tiến vào. Quân Vũ Hiên thấy buồn cười. Bỗng nhiên nhớ tới Uyển nhi với mình trước kia cũng có bộ dáng e ngại như vậy thì thấy buồn bã trong lòng. Một hồi lâu sau, hắn mới hướng tới cô gái trang phục nha hoàn đi tới.
“ Có việc gì thế ?” Quân Vũ Hiên đứng sau nàng hỏi một tiếng.
“ Ai nha ! Đừng làm phiền nhân gia .” Phỏng chừng nha hoàn này tâm tình có chút lo âu, nghe được sau lưng có người hỏi nàng, phỏng chừng cũng là gia nhân trong phủ. Điều này làm cho Quân Vũ Hiên có chút dở khóc dở cười.
Nàng phát hiện âm thanh phía sau có chút xa lạ, nói xong quay đầu lại nhìn. Nhất thời hai mắt mở trừng trừng, một hồi lâu sau mới bối rối quì rạp xuống đất, bàng hoàng khẩn trương nói: “ Xin lỗi, thiếu gia ! Nô tỳ, nô tỳ không biết là thiếu gia. Mong thiếu gia tha tội !” Nói xong nước mắt muốn chảy ra.
Điều này làm Quân Vũ Hiên có chút buồn bực. Chẳng lẽ “ Quân Vũ Hiên” này lớn lên kinh khủng đến thế ? Là cô gái nào thấy hắn liền khóc ? Nhưng hắn vẫn nâng nha hoàn nọ đứng dậy. “ Không có việc gì ! A a, là ngươi tới tìm ta sao ?” Quân Vũ Hiên nhìn nàng cười nói.
Điều này làm cho nha hoàn nhất thời sững sờ. Nhìn thiếu niên tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa đang cười trước mặt, trong lòng không khỏi nghi vấn lẩm bẩm: “ Đây là ác ma trong truyền thuyết sao?” Nhưng một lúc sau phản ứng lại, lùi ra sau nói: “ Thiếu gia. Xin ngài cứu Thúy Trúc tỷ tỷ đi nghen !” Nói xong lại muốn quỳ xuống.
Nhưng lần này Quân Vũ Hiên cũng không cho nàng quỳ xuống, nghạnh đỡ nàng. Nha hoàn thấy thiếu gia như thế cũng không cố quỳ xuống, chỉ lo lắng nhìn hắn.
“ Thúy Trúc ? Nàng làm sao vậy ?” Quân Vũ Hiên nghi hoặc hỏi một tiếng. Còn nhớ rõ, lúc hắn mới tỉnh lại, hỏi Uyển nhi một chút, biết được Thúy Trúc bị Quân Thiên Phách mang đi. Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Nha hoàn nọ nghe vậy, do dự hồi lâu mới cắn răng nói: “ Cầu thiếu gia tha thứ cho Thúy Trúc tỷ tỷ. Mặc dù đúng là Thúy Trúc tỷ tỷ thả nàng kia, nhưng Thúy Trúc tỷ tỷ cũng không nghĩ đến nàng kia cư nhiên quay lại ám sát thiếu gia. Cầu thiếu gia ngài tha thứ cho nàng một lần đi nghen ?”
Quân Vũ Hiên nghe vậy mới chợt nhớ. Lúc trước tâm lý hắn còn có chút nghi hoặc, Ngạo Tuyết nọ có năng lực chạy đi, nhưng thế nào trải qua một ngày nghỉ ngơi lại vì kiệt lực mà bị bắt lại ? Vậy nàng làm thế nào mà chạy đi được ? Chẳng lẽ thị vệ vương gia phủ đều là toi cơm ? Hôm nay nghĩ đến, sợ là không sai được. Thúy Trúc làm thiếp thân nha hoàn của mình, lên tiếng vẫn có chút đặc quyền. Ít nhất so với nha hoàn bình thường trong phủ có quyền lợi hơn nhiều. Dù sao, Quân Vũ Hiên trừ bỏ sắc danh cũng là thiếu gia vương phủ. Ai dám chọc đến nha hoàn của hắn ? Chẳng lẽ chán sống rồi ? Khó trách lão nhân gia đem nàng đi. Chỉ không biết định xử lý nàng thế nào ?
Nghĩ đến đây không khỏi hỏi: “ Lão gia quyết định xử lý nàng thế nào ?”
Nha hoàn sắc mặt có chút trắng bệch nói: “ Đối với chủ nhân không trung thành. Án theo gia pháp, đánh trăm trượng, đuổi khỏi gia môn. Thiếu gia! Ngài nhất định phải cứu Thúy Trúc tỷ tỷ a. Thân thể nàng làm sao có thể chịu được trăm trượng? Huống chi Thúy Trúc tỷ tỷ từ nhỏ đã vào vương phủ, ở bên ngoài nàng căn bản không có chỗ để đi. Việc này căn bản là muốn tính mạng của nàng mà .” Nói xong, rút cuộc khóc nấc lên.
Quân Vũ Hiên nghe vậy không khỏi có chút nhíu mày, việc này quả thật có chút quan trọng. Trong trí nhớ, Thúy Trúc tỷ tỷ đối với “Quân Vũ Hiên” rất tốt. Đại khái cũng một phần vì nàng thương cảm Ngạo Tuyết kia, lúc đó mới đem nàng thả ra ngoài. Quả thật nàng cũng không nghĩ đến Ngạo Tuyết kia quay lại ám sát hắn.
Nghĩ vậy, Quân Vũ Hiên gật đầu nói: “ Ân, được. Bây giờ ta tới chỗ lão gia .”
Nha hoàn nọ nghe vậy thì kinh hỉ, thần sắc vui mừng lẫn sợ hãi nói: “ Thiếu gia, ngài khẳng định tha thứ cho Thúy Trúc tỷ tỷ ?! Thật tốt quá ! Thật tốt quá !..Ô ô ô…” Nói xong lời cuối cùng đúng là vui quá mà khóc.
Điều này làm cho Quân Vũ Hiên không khỏi có hứng thủ hỏi: “ Ngươi tên gì ? Thúy Trúc với ngươi có quan hệ gì ?”
Nha hoàn nghe vậy ngẩn người, một hồi lâu sau mới thấp giọng đáp: “ Nô tỳ Hương Cúc. Thúy Trúc tỷ tỷ…chính là gia tỷ .”
Lúc này Quân Vũ Hiên mới chợt để ý, nhìn nha hoàn Hương Cúc một lúc. Tướng mạo thanh tú, đôi mắt to có chút tinh quái cùng linh khí. So với Thúy Trúc, bộ dáng có 7 phần giống nhau. Chỉ là Thúy Trúc làm người ta có cảm giác ôn nhu, còn nha hoàn này làm người ta cảm giác tinh quái.
Quân Vũ Hiên lắc đầu cười: “ Được rồi! Ta tới chỗ lão gia. Ngươi đem vật này giao cho nha hoàn trong biệt viện ta là Uyển nhi. Nói ta có chút việc, chốc nữa sẽ quay lại .” Nói xong liền cầm kiếm hạp giao cho Hương Cúc.
Hương Cúc nghe vậy thấp giọng “dạ” một tiếng, nhận lấy kiếm hạp. Quân Vũ Hiên cười cười hướng chánh viện vương phủ đi tới.
Hương Cúc đứng sau lưng nhìn Quân Vũ Hiên một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “ Ai nói thiếu gia xấu? Ta xem tốt lắm…tốt lắm…”
************************
Chỉ chốc lát sau, liền tới chủ viện Quân Thiên Phách.
Địa phương của gia chủ, tự nhiên trang trí nhiều cho ngoại viên. Hai bên đại môn ( cửa lớn) là hai con sư tử đá, tự nhiên phát ra một cỗ uy thế nhàn nhạt, làm cho tâm can người ta kính ngưỡng.
Đang đứng trước thạch sư là hai gã thị vệ. Hai vị thị vệ này mặc dù cũng là binh lính nhưng nhìn một cái là có thể nhận ra đó không phải là binh lính thông thường. Hai vị này tuyệt đối đã trải qua thiết huyết tẩy lễ. Là chiến sĩ chân chính. Sát khí trên người bọn họ tự nhiên tản mát ra. Quân Vũ Hiên chắc chắn một điều rằng, hai vị này tại quân đội cũng phải là tinh binh chiến sĩ, cũng thuộc về giảo giảo giảo đi nghen ? ( câu này chịu, không hiểu !)
“ Xin lỗi thiếu gia, mời dừng lại. Không có thông báo, không được tự ý vào !”
Quân Vũ Hiên còn chưa mở miệng, một gã chiến sĩ đã không lạnh không nóng nói. Thái độ không theo không chống, chỉ là trong ánh mắt nhìn Quân Vũ Hiên có tia khinh thường không làm sao che dấu được.
Quân Vũ Hiên không khỏi cười khổ, “Quân Vũ Hiên” này rốt cuộc đã làm gì? Như thế nào mà mọi người lại có ánh mắt như vậy nhìn hắn. Hắn làm thiếu gia cũng có chút thất bại đi nghen? Nhưng bây giờ cũng không phải lúc so đo. Vì vậy Quân Vũ Hiên khách khí nói: “ Vị đại ca này, phiền ngươi vào thông báo một tiếng. Nói Quân Vũ Hiên có chuyện quan trọng tìm vương gia .”
Lúc này dùng vương gia, không dùng phụ thân chính là Quân Vũ Hiên cố ý. Nếu nói tìm phụ thân, bất kể như thế nào thì thị vệ nọ cũng cảm giác Quân Vũ Hiên dùng thái độ “ cao nhân nhất đẳng” với hắn, tâm lý không khỏi sinh ra ý nghĩ khinh thường đối với hắn. Mà dụng vương gia, chính là đem thân phận mình đánh đồng cùng họ, sẽ làm cho cái nhìn của bọn họ với Quân Vũ Hiên có chuyển biến.
Quả nhiên, thị vệ vừa nghe Quân Vũ Hiên nói như vậy, ánh mắt thay đổi một chút, như là kinh ngạc, như là nghi hoặc. Bất quá vẫn gật đầu chắp tay nói: “ Như thế, mời thiếu gia chờ cho một chút .”
Quân Vũ Hiên cười gật đầu, thị vệ nọ quay người đi vào.
Khi thị vệ kia đi vào, Quân Vũ Hiên tự nhiên có hứng thú nhìn từ trên xuống dưới gã thị vệ còn lại. Một thân nhung giáp bao vây giống như “ cương cân thiết cốt” đích thân hình, ánh mắt lạnh lùng để lộ ra khí tức kinh người, cơ hồ từ trước vẫn đứng thẳng tắp, không nhúc nhích. Quân Vũ Hiên không khỏi khen thầm một tiếng, chiến sĩ như thế, dù trước kia không thấy qua bao nhiêu.
Thị vệ nọ với Quân Vũ Hiên không nghe, không hỏi, cả ánh mắt cao thấp đánh giá của hắn cũng coi như không thấy càng làm cho Quân Vũ Hiên khen thầm.
Qua một lúc, thị vệ lúc trước đi vào đi ra hướng Quân Vũ Hiên nói: “ Thiếu gia, vương gia tại phòng khách tiếp khách. Mời thiếu gia trực tiếp đến phòng khách.”
Quân Vũ Hiên nghe vậy cười, nói: “ Làm phiền đại ca rồi”
Thị vệ nọ lắc đầu, tựa hồ không có hứng thú nói nữa, liền đứng qua một bên. Quân Vũ Hiên tự nhiên cũng không tự nói một mình, cười cười đi vào.
Tiến vào viện môn, vòng vo mấy vòng, lúc này mới đi tới trước cửa phòng khách.
Từ xa đã nghe tiếng cười sang sảng của Quân Thiên Phách truyền đến, không khỏi làm cho Quân Vũ Hiên có chút nghi hoặc.Tiếng cười sang sảng như vậy của Quân Thiên Phách đã lâu rồi chưa có nghe qua. Rốt cuộc là đang gặp người nào chứ? Quân Vũ Hiên không khỏi có có chút tò mò.
Bước nhanh tới phòng khách, liền nghe tiếng Quân Thiên Phách cười nói: “ Ha ha, tiểu muội như gặp kì ngộ. Thật sự hay lắm, thật sự hay lắm a. Ha ha !”
Mà Quân Vũ Hiên cũng lên tiếng: “ Cha ! Con có thể tiến vào không ?”