Quân Thiên Phách nhất thời cười vang nói: “ Hiên nhi. Mau vào đi. Ha ha, mau vào ra mắt cô cô ngươi .”
Quân Vũ Hiên lúc này mới đẩy cửa mà vào.
Trong phòng tiếp khách, đảo mắt nhìn qua thấy có 5 người ngồi bên trong. Hơn nữa cũng không phải là người lạ. Trong đó có 3 người đúng là 3 người bên trong “ Tứ phương trai” là thanh niên nọ, nữ kiếm thánh và Hồng nhi.
Quân Vũ Hiên có chút sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, quay về Quân Thiên Phách hành lễ nói: “ Dạ phụ thân. Dạ cô cô .” Tiếng thứ hai tự nhiên là quay về phía mỹ phụ nói.
Quân Thiên Phách hài lòng mỉm cười gật đâu. Hiển nhiên là thấy Quân Vũ Hiên có lễ vậy mà cảm thấy cao hứng. Cũng đúng vì “Quân Vũ Hiên” trước đây có biết hai chữ lễ phép viết như thế nào đâu.
Mỹ phụ nọ cũng sửng sốt, không khỏi cười nói: “ A a, đã sớm nghe hiền chất chính là nhất biểu nhân tài, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giả a.”
Quân Vũ Hiên tự nhiên biết đây là nàng nói lời khách sáo. Nghĩ đến đại danh Quân Vũ Hiên trước kia, chỉ sợ không có cái gì là “nhất biểu nhân tài” mà là tiếng xấu “khi nam phách nữ” đi nghen? Nhưng hắn tự nhiên không có phá, mà xoay người về phía nữ tử hành lễ nói: “ Tiểu đệ ra mắt Nhị tỷ .”
Chỉ thấy đang đứng bên người Quân Vũ Hiên là một tuyệt sắc nữ tử. Nữ tử thân cao ước chừng ngoài 7 thước, dáng vẻ cao ráo vô cùng. Vóc người “trước nở sau tròn”, không hổ tên ma quỷ. Vẻ kiều diễm lại mang theo vài phần lãnh diễm, chính là một băng sương nữ tử.
Nàng không ngờ Quân Vũ Hiên lại hành lễ với mình, thần sắc kì quái lóe qua trong mắt, chỉ lạnh lùng “ Ân” một tiếng, cũng không hề nhìn hắn.
Mà thanh niên nọ cười a a đi đến bên Quân Vũ Hiên, rất tự nhiên khoác một tay lên vai hắn, làm Quân Vũ Hiên có chút nhíu mày. Nhưng hắn không hề phát giác, nói: “ A a, ta trước kia đối với tiểu đệ rất kính ngưỡng. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên phi phàm. A a, nói không được, còn phải theo tiểu đệ thân cận nhiều.” Thái độ với Quân Vũ Hiên rất chân thành, như nhìn thấy người đồng chí hướng.
Quân Vũ Hiên không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy mình như một đệ tử. Nhưng hắn tất nhiên không nói ra điều gì, chỉ cười nói: “ Đó là tự nhiên… Đó là tự nhiên…”
Quân Nhã Tuệ đứng cạnh hắn nghe vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên kia một cái, sau đó liếc Quân Vũ Hiên một cái.
Bên lườm bên liếc, với người nào cũng như nhau, không phân biệt đối xử. Nhưng chỉ sợ căn bản là do khinh thường Quân Vũ Hiên nên mới lạnh lùng liếc hắn một cái. Thậm chí Quân Vũ Hiên tin tưởng, nếu hắn không phải đệ đệ nàng, chỉ sợ người đầu tiên cho hắn một kiếm chính là nàng.
Nghĩ vậy, hắn lại không khỏi âm thầm trách mắng “Quân Vũ Hiên” kia là một phế vật, như thế nào mà mọi người đối với hắn nếu không úy kị như độc xà thì cũng là hận không thể làm thịt hắn chứ?
Xem lại tất cả trong trí nhớ của “Quân Vũ Hiên” , hắn tự nhiên rõ ràng Quân Nhã Tuệ tại sao lại ác ý với mình như vậy!
Nguyên lai, một lần Quân Nhã Tuệ đưa một muội muội bằng hữu về thăm nhà. Đang ở vườn ngắm hoa thì có việc bỏ đi một lát, không ngờ Quân Vũ Hiên say rượu tình cờ đi ngang qua phía sau. Nếu Quân Nhã Tuệ không về kịp, vị muội muội đó đã bị tiểu súc sinh Quân Vũ Hiên làm cho vấy bẩn. Mặc dù bảo toàn được sự trong sạch, nhưng vị muội muội kia từ đó về sau vô cùng sợ hãi ở một mình. Điều này đều do “dâm tặc” Quân Vũ Hiên này ban tặng. Bằng hữu mặc dù không có trách cứ chính mình, nhưng từ đó về sau đối xử cách xa, khách khí hơn rất nhiều. Hơn nữa từ đó về sau, không có bằng hữu nào nguyện ý đến nhà nàng chơi nữa. Điều này làm cho Quân Nhã Tuệ thế nào lại không hận Quân Vũ Hiên cho được?
Quân Thiên Phách lúc này quay sang Quân Vũ Hiên nói: “Hiên nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Quân Vũ Hiên lúc này mới nhớ mục đích tới đây liền nói: “Phụ thân, con đến đây quả thật có việc !”
Quân Thiên Phách gật đầu : “ Con nói đi !”
Quân Vũ Hiên trầm ngâm một lát, rồi nói: “ Phụ thân, con đến đây xin cho Thúy Trúc!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Quân Thiên Phách sửng sốt mà cả Quân Nhã Tuệ cũng vậy. Bọn họ biết rõ Quân Vũ Hiên làm người thế nào. Nói hắn bạc tình bạc nghĩa thì cũng không xác thực, nhưng như thế nào lại vì một tỳ nữ mà cầu tình?
Quân Thiên Phách kỳ quái hỏi: “ Tại sao con lại xin cho một tỳ nữ?”
Quân Vũ Hiên thở dài một tiếng nói: “ Phụ thân chắc cũng rõ ràng hành vi lúc trước của con. Lần này trúng độc, con đã suy nghĩ rất nhiều. Hôm nay đã tỉnh ngộ ra. Lại nói, nếu Thúy Trúc không để nàng kia chạy, hoặc nàng kia cũng không có tới đâm con một kiếm. Chỉ sợ con lúc này còn đang chấp mê không tỉnh. Cho nên, Thúy Trúc có công mà không có tội. Hay nàng từng có, cũng chỉ là không xin phép của chủ nhân đã thả nàng kia đi. Mà nàng cũng không có nghĩ đến nàng kia sẽ đến ám sát con. Nếu chỉ là vô tâm, liền tha cho nàng một lần đi? Gia quy vương phủ sâm nghiêm, nhưng nghĩ cũng không đến nỗi phải giết đi một người hầu !”
Quân Thiên Phách nghe vậy thì trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới lộ ra thần sắc vui mừng nói: “ Nghe mẹ ngươi nói, ngươi đã trưởng thành. Ban đầu ta còn không tin, bây giờ thì ta tin. Hiên nhi nhà ta quả thật đã trưởng thành.” Nói vậy gật đầu: “ Đã như vậy thì tỳ nữ này đúng là “có công mà không có tội” Ha ha!” Cuối cùng trong long vui mừng qua mà cười to.
Đúng vậy, hắn tại sao lại không cười? Quân Vũ Hiên là con trai duy nhất của mình, tư tưởng trọng nam khinh nữ, hắn là hy vọng duy nhất của gia đình. Hôm nay hắn bỗng chuyển biến, hơn nữa lại là chuyển biến tốt. Quân Thiên Phách thế nào mà không cao hứng cho được. Quân gia đã có hậu duệ a!
Đợi Quân Thiên Phách cười xong, Quân Vũ Hiên mới nói: “ Như vậy, con thay mặt Thúy Trúc cảm ơn phụ thân. Vậy con lui trước, không quấy rầy phụ thân.”
Quân Thiên Phách tươi cười nói: “ Ân, vậy ngươi lui đi !”
Quân Vũ Hiên nghe vậy thì cúi xuống thi lễ, quay sang mỹ phụ thi lễ, hướng đám thanh niên gật đầu ý chào rồi lui ra. Nhưng thanh niên kia cũng vội nói: “ Quân bá bá, hôm nay ta cùng tiểu đệ vừa gặp đã thấy thân quen. Vậy xin phép bá bá cho ta cùng tiểu đệ lui xuống nói chuyện .”
Quân Thiên Phách nghe vậy cười to: “ Như thế rất tốt. Hiên nhi, ngươi thay mặt phụ thân hảo hảo chiêu đãi Phong thế hunh.”
Quân Vũ Hiên bất đắc dĩ đành phải quay người nói: “ Dạ phụ thân. Phong huynh, mời!”
Vì ánh mắt như giết người của Quân Nhã Tuệ đang nhìn xuống nên Quân Vũ Hiên mau chóng kéo thanh niên kia ra lui ra ngoài.
………………………………
“ Tiểu đệ. Trước ta đã sớm nghe nói tới ngươi nhưng cũng không phải hư danh a.” Trên đường đi, thanh niên khoác vai Quân Vũ Hiên nói.
Quân Vũ Hiên bực mình nói: “ Nghe qua chỉ sợ cũng không phải thanh danh gì tốt a ?”
Thanh niên sửng sốt, khoa trương nói: “ Tiểu đệ, sao ngươi nói thế? Ngươi chính là huynh đệ mà ta kính ngưỡng a.”
Ngữ khí khoa trương nhưng làm Quân Vũ Hiên sửng sốt chính là: “ Chẳng lẽ “ Phong huynh” này cũng háo sắc a? Xem vẻ mặt không giống kẻ háo sắc a.”
Thanh niên kia bất kể vẻ mặt Quân Vũ Hiên, tự nhiên nói: “ Tiểu đệ ở hoàng thành này thích gì làm nấy. Thử hỏi thiên hạ có mấy người can đảm được như vậy? Xem pháp luật như cỏ rác, xem nhân sinh như trò chơi. Thử hỏi như tiểu đệ, thiên hạ có mấy người?”
A, “Quân Vũ Hiên” ban đầu thích gì làm nấy… trong mắt vị “ Phong huynh” này lại thành phóng đãng tự do. Không nghe thế nhân nói ác, cũng không nghe thế nhân tán dương.
Nhớ tới hành động của thanh niên này tại Tứ phương trai, Quân Vũ Hiên tự nhiên hiểu rõ. Chỉ sợ hắn cũng thuộc về loại tính cách phóng đãng không thể kiềm chế. Nếu không quả sẽ không nói động thủ là động thủ.
Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên ngược lại cảm thấy “ Phong huynh” này không tệ lắm, ít nhất thì tính tình thẳng thắn. Nghĩ đến tại Tứ phương trai vì chuyện gì mà mới cùng đám người Lý Mạc gậy sự không khỏi hiếu kỳ nói: “ Tiểu đệ có nghi hoặc muốn hỏi, phiền Phong huynh chỉ giáo.”
“ Chẳng biết Phong huynh cùng nhị tỷ có quan hệ gì?”
Quân Vũ Hiên vừa nói ra, thanh niên yên lặng một chút. Sau đó gãi đầu nói: “ Nói cũng không sợ tiểu đệ chê cười. Nói như vậy đi, hiện tại không có quan hệ gì nhưng ta nghĩ không bao lâu thì có quan hệ .”
Quân Vũ Hiên nghe vậy thì sửng sốt, một lát sau cười: “ Chẳng lẽ…huynh theo đuổi nhị tỷ ta?”
Thanh niên thản nhiên nói: “ Đúng vậy. Ta theo đuổi nhị tỷ ngươi. Đáng tiếc, nàng tựa hồ không xem trọng ta.” Lại muốn nói Quân Nhã Tuệ hơi tý là dùng ánh mắt hung hăng nhìn mình, thanh niên lại càng không chắc chắn.
Quân Vũ Hiên thật ra cười nói: “ Ha ha. Ta xem biểu hiện của nhị tỷ hôm nay thì ngươi rất có cơ hội a.”
Thanh niên nghe vậy thì sửng sốt, một lát sau vội la lên: “ A! Tiểu đệ, ngươi mau nói đi…mau nói đi !”
Quân Vũ Hiên cười nói: “ Huynh đã thấy nhị tỷ ta dùng ánh mắt hung hăng nhìn người khác chưa ?”
Thanh niên nghe vậy suy nghĩ hồi lâu mới nói: “ Không có. Nhị tỷ ngươi với ai cũng giữ một vẻ mặt lạnh lùng. Cho nên ta mới nghi hoặc, tại sao lại hung ác với ta như vậy?” Nói đến đây thì buồn bực phi thường.
Quân Vũ Hiên cười ha ha nói: “ Như thế là được rồi. Tính cách Nhị tỷ ta là như vậy. Rất lạnh lùng, bất luận kẻ nào, kể cả tiểu đệ này cũng không thay đổi sắc mặt. Duy độc với ngươi lại hung ác vậy, điều này chứng minh trong lòng Nhị tỷ ta với ngươi không giông người khác.”
Thanh niên nghe vậy thì sửng sốt hồi lâu, sau đó cười a a nói: “ Ha ha. Ra là vậy, ra là vậy. Uổng cho Phong Ngôn Tình ta tự xem mình thông minh, không nghĩ tới phương diện hiểu lòng dạ phụ nữ lại kém xa tiểu đệ như vậy.”
Quân Vũ Hiên thấy thanh niên cười như người điên, nhất thời kêu khổ trong lòng.
Một lúc sau, thanh niên mới ngưng cười nhưng dắt tay Quân Vũ Hiên nói: “ Không được, không được. Tiểu đệ, mau tới chỗ ở của ngươi. Hôm nay ta muốn cùng ngươi hảo hảo trò chuyện một phen. Ngươi phải giúp ca ca.”
Quân Vũ Hiên bất đắc dĩ nhưng cũng phải dẫn hắn hướng biệt viện mình đi tới.
Sau hai ngày, Phong Ngôn Tình cơ hồ một khắc không rời Quân Vũ Hiên. Tự ngày đó, cùng Quân Vũ Hiên hàn huyên đến tận nửa đêm, quan hệ 2 người càng ngày càng tốt. Không có chút nào là như vừa quen biết, ngược lại như bạn tri kỷ lâu năm.
Với Phong Ngôn Tình, Quân Vũ Hiên cũng rất có hảo cảm. Ít nhất người này rất thật tính, nghĩ cũng khó trách Quân Nhã Tuệ với người khác không đổi sắc mặt với hắn cũng có vài phần kính trọng.
Ngay hôm Quân Vũ Hiên cầu tình, Thúy Trúc liền được trở lại biệt viện của hắn ở cùng Uyển nhi, Ngạo Tuyết. Nghĩ đến hành động không phải với Quân Vũ Hiên nên nàng đến giờ cũng không dám ra gặp Quân Vũ Hiên. Chỉ dám ở sau giúp Uyển nhi nấu cơm, giặt giũ. Quân Vũ Hiên cũng không gấp, suốt ngày bị Phong Ngôn Tình quấn lấy, chỉ sợ cũng quên mất rồi.
Hôm nay là ngày 15 tháng 10, cách ngày sinh nhật của Quân Nhã Tuệ còn 8 ngày. Song hôm nay biểu hiện của Quân Vũ Hiên không giống bình thường.
Buổi sáng, Phong Ngôn Tình lần đầu đến tìm Quân Vũ Hiên thì bị hắn lãnh đạm đuổi đi. Mà Quân Vũ Hiên cả buổi sáng giam mình trong phòng. Uyển nhi muốn vào trong phục vụ cũng là lần đầu tiên bị hắn chắn ở ngoài cửa. Nhưng nhìn vào ánh mắt trống rỗng của Quân Vũ Hiên, Uyển nhi không nói lên lời.
Suốt cả buổi sáng, Quân Vũ Hiên ngồi ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời. Cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là trong ánh mắt, hiện rõ nỗi buồn bã não nùng làm cho tim Uyển nhi không khỏi đập mạnh.
“ Uyển nhi, thiếu gia các người bị làm sao vậy?”
Phong Ngôn Tình đang nhàm chán, vốn định tìm Quân Vũ Hiên nói chuyện phiếm, ai biết lại bị hắn lãnh đạm cự tuyệt, hạ lệnh trục khách. Cũng may, Phong Ngôn Tình cũng không phải kẻ không biết tiến thoái, từ anh mắt buồn bã của Quân Vũ Hiên xem ra tâm tình hắn rất bất hảo nên cũng không dám dây dưa nhiều. Chỉ là không có Quân Vũ Hiên tiếp hắn, tự nhiên rất nhàm chán, cùng Uyển nhi ngồi đoán già đoán non. Bất quá, Uyển nhi với khí chất “thiên chân vô tà” dễ làm cho người khác nảy sinh hảo cảm. Ít nhất cũng thu được hảo cảm của Phong Ngôn Tình.
“ Không biết. Trước giờ chưa từng thấy qua thiếu gia như vậy…” Uyển nhi quả thật lo lắng, đứng ngồi không yên nhìn về phía cửa sổ Quân Vũ Hiên.
Phong Ngôn Tình nghe vậy kì quái, nhìn Quân Vũ Hiên vài lần, lắc đầu không nói gì nữa.
………………………….
Quân Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh măt buồn bã tới tâm can, như cất dấu một sự kiện đau đớn, tan nát cõi lòng.
Vốn hắn tưởng rằng mình đã quên. Nhưng khi tới rồi thì mới rõ. Tất cả chỉ là tự mình lừa dối bản thân mà thôi.
Quên? Như thế nào quên? Như thế nào có thể quên được? Tình yêu nọ là khắc cốt ghi tâm, nỗi đau kia cũng là khắc cốt ghi tâm. Nếu khắc cốt ghi tâm mà cũng có thể quên, vậy có là hắn không?
Một lúc lâu rồi lại một lúc lâu. Thời gian chậm rãi trôi qua rồi cũng tới giờ ngọ.
Mắt thấy mặt trời đã xuống sau rặng liễu. Mà ngồi yên suốt một ngày, Quân Vũ Hiên rốt cuộc cũng có động tác. Hắn đi đến cửa phòng, nhìn Uyển nhi nói: “ Uyển nhi, dẫn ta tới phòng bếp!”
Uyển nhi ngẩn người, không rõ tại sao thiếu gia lại muốn xuống bếp. Nhưng chứng kiến Quân Vũ Hiên đang cố che dấu ánh mắt bi thương, lời vừa định ra lại nuốt vội xuống. Nàng cúi đầu ôn thuận dẫn Quân Vũ Hiên xuống bếp. Vốn án theo qui định, bình thường phủ đệ chỉ có một phòng bếp. Thế nhưng “Quân Vũ Hiên” trước kia là một gã sành ăn, mà Thúy Trúc cũng là một hảo thủ trong bếp núc. Vì vậy biệt viện của hắn không dùng cơm chung trong phủ mà có một phòng bếp nhỏ riêng. Thúy Trúc mấy ngày nay không thấy chính là vẫn ở trong phòng bếp này nấu ăn. Ngày hôm trước, khi Thúy Trúc trở lại thì phòng bếp này lại được sử dụng. Tiến đến phòng bếp liền nghe thấy tiếng cười thanh thúy như chuông bạc truyền tới. Nguyên lai là Thúy Trúc và Ngạo Tuyết đang đùa giỡn.
Nghe thấy có người tới, Thúy Trúc cùng Ngạo Tuyết tò mò trông ra cửa. Cũng vừa vặn nhìn thấy Quân Vũ Hiên đi tới.
Vẻ tươi cười của Thúy Trúc cùng Ngạo Tuyết còn đọng trên mặt. Nhưng vừa thấy người vào là ai thì Thúy Trúc sắc mặt biến trắng bệch, thần sắc cực kì bất an. Mà Ngạo Tuyết cũng biến sắc, trong mắt lại hiện rõ sự cừu hận.
“ Thiếu…thiếu gia…”
Thúy Trúc đi mau vài bước tới trước Quân Vũ Hiên, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được lại biến thành tiếng gọi, cúi đầu.
Từ muội muội Hương Cúc, nàng tự nhiên biết rõ ràng là Quân Vũ Hiên cầu xin cho mình, mới có thể cứu nàng một tính mạng. Tuy nói lúc đầu thả Ngạo Tuyết ra không ngờ nàng quay lại ám sát hắn nhưng bây giờ đã biết mà vẫn cùng Ngạo Tuyết nói cười. Nhất thời làm cho nàng có cảm giác mình có lỗi với Quân Vũ Hiên.
Mà Ngạo Tuyết cũng khôi phục lại vẻ băng sương, lạnh lùng nhìn kỹ Quân Vũ Hiên nói: “ Ngươi tới đây làm gì?”
Quân Vũ Hiên nhìn Thúy Trúc, gật đầu mà với câu hỏi của Ngạo Tuyết thì coi như không nghe, không hỏi. Hắn nhìn bốn phía một chút, sau đó lạnh lùng nói: “ Các ngươi ra ngoài đi !”
Thúy Trúc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Quân Vũ Hiên thì thấy thiếu gia hôm nay so với trong quá khứ có chút bất đồng. Nhưng cũng không hỏi gì thêm, nhu thuận gật đầu rồi lui ra ngoài.
Ngạo Tuyết vốn cũng muốn nói cái gì đó. Nhưng không biết tại sao, chứng kiến ánh mắt buồn bã của Quân Vũ Hiên thì tim đập thót một cái, muốn nói cái gì cũng không nói lên lời. Thấy Thúy Trúc, Uyển nhi đã lui ra ngoài. Nàng lạnh lùng liếc Quân Vũ Hiên một cái sau đó cũng cất bước đi ra ngoài.
Đợi mọi người ra khỏi phòng, Quân Vũ Hiên nhìn thoáng qua phòng bếp. Ánh mắt buồn bã hiện lên vẻ cười gượng một chút lẩm bẩm: “ Hôm nay sinh nhật nàng. Không phải nàng thích ăn nhất là cơm ta nấu sao? Nghĩ đến cũng đã lâu rồi không ăn nghe? Là Dật ca ca có lỗi với nàng. Hôm nay liền làm cho nàng ăn no xem như bồi thường đi nghe? Chỉ không rõ thiên đường của nàng và “thế giới” này của ta có tương thông hay không?”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm không ngờ có chút khàn khàn, không ngờ là bi thống tới cực điểm?
Thời gian chậm rãi trôi qua. Cả biệt viện có một không khí nặng nề, căng thẳng. Uyển nhi chưa lo nghĩ bao giờ mà đôi lông mày cũng nhíu lại thật sâu. Thúy Trúc lo lắng nhìn vào phòng bếp, chỉ thấy bên trong tỏa ra mùi thức ăn mê người. Tới lúc này, không ai vì Quân Vũ Hiên làm bếp mà thấy kinh ngạc. Mà biểu hiện dị thường hôm nay của Quân Vũ Hiên mới làm mọi người lo lắng.
Nói tới hai từ lo lắng, ở cái thế giới này ngoại trừ Quân Thiên Phách cùng Lâm Thanh Uyển hai người, cũng chỉ có Thúy Trúc cùng Uyển nhi là lo lắng cho hắn mà thôi.
Hôm nay là trung tuần, áng trăng sáng vằng vặc. Mà Quân Vũ Hiên lúc này cũng đi ra, hai tay hắn cầm vài món ăn. Nhưng thần sắc không còn lại vẻ buồn bã ban ngày mà bây giờ là vẻ mặt tươi cười.
“ Uyển nhi, Thúy Trúc ! Mau tới giúp ta.”
Quân Vũ Hiên cười a a hô. Chứng kiến vẻ mặt tươi cười của Quân Vũ Hiên, Thúy Trúc cùng Uyển nhi không khỏi cùng thở dài một hơi, sau đó cười nói: “ Dạ”
Lục tục một lúc, một bàn ăn phong phú đã được bầy trước sân biệt viện. Quân Vũ Hiên đứng sau hai nữ tử cười ha ha nói: “ Tới đây. Hôm nay thiếu gia cao hứng. Hôm nay không có chủ tớ. Ngồi xuống đây tiếp rượu thiếu gia!”
Nhị nữ nghe vậy liền ngồi xuống hai bên hắn. Thấy nhị nữ đã ngồi vào chỗ của mình, nhưng thật ra Quân Vũ Hiên lại không có để ý tới 2 người. Hắn tự mình rót một chén rượu đầy, sau đó nhìn vào mặt trăng to gấp mấy lần mặt trăng ở địa cầu hô: “ Hân nhi! Hôm nay là Dật ca nấu cho nàng bữa cơm cuối cùng. Từ nay về sau, Dật ca ca đã chết. Trên đời không còn Vân Dật này nữa.” Nói xong cầm chén rượu uống một ngụm lớn vơi đi một nửa, mà nửa còn lại hắn vung tay đổ ra ngoài.
Thúy Trúc cùng Uyển nhi nhìn nhau, trong ánh mắt hai người hiện rõ sự lo lắng. Lúc đầu thấy Quân Vũ Hiên tươi cười, hai nàng còn tưởng rằng hắn đã không việc gì. Nhưng xem biểu hiện của Quân Vũ Hiên bây giờ xem ra cũng không hẳn vậy.
Nhưng như thế có thể là thế nào?
Nhị nữ chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, thấy hắn tâm ý điên cuồng, nhìn hắn lúc cười lúc mắng, trong nhất thời hai người phát hiện mình không hiểu hắn.
Ngạo Tuyết đứng ở chỗ tối, không còn vẻ mặt lạnh như băng nữa mà là vẻ nghi hoặc. Nàng nghi hoặc nhìn Quân Vũ Hiên cười to mắng lớn, thầm nghĩ: “ Chẳng lẽ tên cẩu tặc này bị cái gì kích thích?” Vốn tưởng bi thống của mình là lớn nhất, nhưng xem biểu hiện của hắn hôm nay thì hình như hắn cũng bi thống không kém.
Một lúc lâu sau, không biết đã uống bao nhiêu chén. Tuy tửu lượng hắn cực cao, lại nói nồng độ rượu ở thế giới này không cao nhưng kiểu uống rượu như uống nước của hắn, chỉ sợ cũng không thể chịu nổi!
Hơi rượu bốc lên, mặt Quân Vũ Hiên đã đỏ hồng. Bỗng nhiên hắn đứng thẳng dậy, hai chân điểm nhẹ trên ghế một cái, thân hình nhẹ nhàng như con bướm vàng bay ra ngoài.
Hắn tiện tay bẻ một cành trúc, “xoát xoát xoát” ba cái, cành trúc giống như một thanh kiếm bạc. Quân Vũ Hiên như phát cuồng trong sân biệt viện, tay phải cầm cành trúc, cước bộ phiêu diêu, hai mắt lấp lánh. Chỉ nghe hắn thì thào: “ Huân nhi. Hôm nay để Dật ca múa điệu cuối cùng cho ngươi xem…”
Lời vừa dứt, kiếm mạc hiện. Tầng tầng lớp lớp kiếm mạc từ Quân Vũ Hiên tuân ra, cước bộ phiêu linh trong ánh trăng, tản ra một vẻ mông lung. Thân thể Quân Vũ Hiên nhẹ nhàng như con chim Yến, bay lượn trên không trung làm người ta không thể tư ngộ. Hết thảy trong thật tuyệt vời.
Thúy Trúc ngây dại. Uyển nhi ngây dại. Trốn ở một bên, Ngạo Tuyết cũng ngây dại.
Các nàng thế nào có thể lại nghĩ tới, cách múa kiếm lại có thể tuyệt diệu đến vậy? Ở đây dù cao thủ kỹ nghệ đứng đầu trông thấy cũng phải buồn bã cho kỹ nghệ của mình….
Bỗng nhiên kiếm mạc chớp lóe, một thanh âm khàn khàn lộ rõ vẻ quyến luyến cùng than nhẹ vang lên:
“Thập năm sanh tử hai mang mang, không tự định giá, tự khó quên, ngàn dậm cô phần, không chỗ thoại thê lương......”
“Cho dù gặp lại ứng không nhìn được, trần đầy mặt, tấn như sương.....”
“ Dạ lai u mộng chợt vẫn hương. Tiểu hiên cửa sổ, chính sơ trang. Tương cố không nói gì, duy có lệ ngàn đi…”
Không có báo trước, cũng không ai phát hiên, khóe mắt mọi người đã ướt. Mọi thứ trên đời dường như bị quên lãng, duy chỉ còn lại lời đó, kiếm đó, thân ảnh đó….
“Liêu được hàng năm tràng đoạn xử.....”
“Trăng sáng dạ, đoản tùng cương!”
Lời ngưng lại, kiếm mạc ẩn, bóng người hiện.
Dưới ánh trăng nhô cao, một thân ảnh cô độc đứng ngạo nghễ, giống như từ trước đến nay vẫn như vậy. Chỉ có mình hắn, chỉ có một đạo thân ảnh….
Một lúc lâu sau, Ngạo Tuyết mới phản ứng lại. Trong lúc vô tình, nàng cũng không phát hiện lệ mình rơi ướt áo, vội bối rối lau khóe mắt đỏ hoe. Ánh mắt nhìn Quân Vũ Hiên cũng là lần đầu thấy trong lòng đầy mâu thuẫn….
Quân Thiên Phách và Lâm Thanh Uyển nhìn về phía biệt viện Quân Vũ Hiên nhíu mày.
“ Uyển muội. Nàng có cảm giác thế nào?”
Trong thanh âm Quân Thiên Phách có nhiều phần không xác định. Lâm Thanh Uyển không nói gì, vẻ mặt mười phần ngưng trọng gật đầu.
Quân Thiên Phách hít một hơi thật sâu mới nói: “ Tinh thần lực thật cường đại !”
Lâm Thanh Uyển sắc mặt ngưng trọng, một lúc lâu sau mới nói: “ Phách ca. Ta rất lo lắng cho Hiên nhi !”
Quân Thiên Phách gật đầu nhưng không có nói chuyện. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai thê tử kéo vào lòng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ánh trăng tròn trên đầu. Bọn họ không nguyện ý tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình. Bọn họ cần phải có thời gian….
Tại biệt viện vương phủ chuyên dùng tiếp đãi khách nhân. Nữ kiếm thánh sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía biệt viện của Quân Vũ Hiên. Một lúc lâu sau mới thở một hơi: “ Thật quá mạnh….”
………….
……………..
Lúc Quân Vũ Hiên tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Sau khi say rượu, đầu hắn đau như búa bổ, thần chí có chút mơ hồ. Tinh thần lực khẽ động, đại não nhất thời khôi phục lại rõ ràng. Nhưng hành sự tối qua trong lúc say rượu có chút mơ hồ. Suy nghĩ hồi lâu không nhớ ra được bèn dứt khoát không nghĩ tới nữa.
Cửa được mở ra, Thúy Trúc cẩn thận bưng một chén thang đi tới. Phát hiện ra Quân Vũ Hiên đã tỉnh dậy, đang ngồi ở đầu giường nhìn mình, vẻ mặt tái nhợt nhất thời lộ ra vẻ cao hứng.
“ Thiếu gia. Người tỉnh rồi!”
Quân Vũ Hiên gật đầu, xuống giường.
“Thiếu gia, người uống chút canh thang giải rượu này đi. Tối qua người uống nhiều rượu vậy, chắc giờ không thấy thoải mái đâu.”
Thấy Quân Vũ Hiên đứng lên, Thúy Trúc lập tức đem chén thang để lên trên bàn, bước lại đỡ hắn. Một mùi hương thơm nhàn nhạt xộc vào mũi hắn, Quân Vũ Hiên cười cười nhưng cũng không ngăn nàng lại, để mặc nàng đỡ mình tới ngồi cạnh bàn.
Đem canh thang giải rượu vẫn còn nóng hổi nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó uống một ngụm. Vị đắng của thuốc không khỏi làm cho Quân Vũ Hiên khẽ cau mày, nhưng thật ra đại não lại được thanh tỉnh không ít.
Buông canh thang, Quân Vũ Hiên quay lại hỏi: “ Uyển nhi đâu?”
“Thiếu gia tìm nàng sao? Ta lập tức kêu nàng tới đây !”. Thúy Trúc vội chuẩn bị rời đi.
“ Quên đi. Không cần đâu.” Nghĩ tới biểu hiện mấy ngày qua của Uyển nhi. Quân Vũ Hiên gọi Thúy Trúc lại.
Thúy Trúc nghe vậy, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Quân Vũ Hiên yên lặng uống canh thang, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ: “ Như thế này cũng không phải biện pháp. Cả ngày ở vương phủ không có việc gì để làm không bằng đi ra ngoài một chuyến. Thuận tiện xem phong thổ nhân tình của “thế giới” này cũng hay.”Nghĩ tới đây, ý muốn ra ngoài càng thêm mãnh liệt.
“Tốt. Đợi qua sinh nhật Nhị tỷ thì ra ngoài môt chút. Chắc hẳn cha mẹ cũng không ngăn cản.”
……………………….
Thời gian trôi qua mau, vương phủ cũng bắt đầu lục tục chuẩn bị. Sinh nhật thứ 25 của Quân gia Nhị tiểu thư, cũng là ngày tìm lang quân như ý, tổ chức sao có thể nhỏ?
Lúc này, người đến đây chúc mừng liên miên không dứt. Từ hoàng cung quý tộc đến thương gia cự phú, chỉ cần ở bên trong hoàng thành có địa vị và thân phận thì đều đến chúc mừng.
Điều này làm Quân Vũ Hiên hơi buồn cười. Ngẫm lại lúc còn ở địa cầu, có sinh nhật của nữ nhân nào mà lại làm cả thành phố đều biết đâu. Chỉ có những đại nhân vật đạt thượng thọ thì mới có thể phông trương đi nghe!
Dù Quân Vũ Hiên có muốn thế nào thì lần tổ chức sinh nhật này cũng thập phần xa hoa. Để tiếp đãi khách nhân, cơ hồ tất cả gia đinh, nữ tỳ trong phủ đều được điều đi hỗ trợ. Nhưng vì biệt viện của hắn chỉ có hai nữ tỳ là Uyển nhi và Thúy Trúc nên không ai bị điều đi. Ngạo Tuyết thì tất nhiên là không nằm trong số đó rồi. Thật ra mà nói thì đến giờ này Quân Thiên Phách cũng không biết là Ngạo Tuyết đã bị Lâm Thanh Uyển bắt quay lại.
Yến tiệc tới tận đêm khuya, người hướng tới Quân Thiên Phách cầu hôn không ít. Nhưng Quân Thiên Phách lại nói, ít nhất phải được Quân Nhã Tuệ đồng ý. Mà Quân Nhã Tuệ thì với những người đó đều không xem dung mạo hay tính tình, tất cả đều đuổi về.
Đêm đó, người vui vẻ nhất ngoài Quân Nhã Tuệ thì chắc Phong Ngôn Tình đứng thứ nhất. Cuối cùng như hắn mong mỏi, đã lấy được trái tim mỹ nhân. Hôm đó hắn cười không ngậm miệng lại được. Mà Quân Thiên Phách và Lâm Thanh Uyển cũng khá hài lòng với chàng rể này. Bộ dáng cũng tuấn tú, thực lực cường đại, gia thế bất phàm. Cùng Quân Nhã Tuệ, có thể nói là ông trời xe duyên. Quân Vũ Hiên thân làm tiểu đệ, tự nhiên phải đích thân đến chúc mừng. Quân Nhã Tuệ cũng đang rất cao hứng nên đặc cách, một lần đối với Quân Vũ Hiên có bộ mặt tươi cười. Nhưng điều này làm Quân Vũ Hiên “thụ sủng nhược kinh”
…………………..
………………….
Khi sinh nhật đã xong. Ban đêm, trong Lạc Uyển Các, Lâm Thanh Uyển, Quân Thiên Phách và Quân Vũ Hiên ba người đang ngồi.
“ Phụ thân, mẫu thân, đã vậy, ngày mai con lập tức lên đường”
Lâm Thanh Uyển than nhẹ một tiếng: “ Xuất môn bên ngoài, mọi thứ không thể như ở nhà. Mọi thứ đều khó khăn, nếu không quen thì con về nhà đi nghe!”
“ Dạ, mẫu thân. Con sẽ chú ý” Quân Vũ Hiên cười nói.
Quân Thiên Phách cũng gật đầu: “ Ân, sắc trời cũng không còn sớm. Con muốn ngày mai xuất phát, trở về nhà thu thập một chút đi. Ta có một cái không gian giới chỉ, ngày thường cũng không sử dụng. Xuất môn ra bên ngoài, mang theo nhiều đồ không tiện. Con mang theo đi !” Nói rồi lấy từ trên tay một cái giới chỉ màu đen bình thường đưa cho Quân Vũ Hiên.
Quân Vũ Hiên cũng không biểu hiện gì, nhận lấy không gian giới chỉ, cười nói: “ Cảm ơn phụ thân. Con không có ở nhà, hai người bảo trọng thân thể!” Nói xong cung kính hành lễ.
Quân Thiên Phách và Lâm Thanh Uyển hai người bị hành động này của Quân Vũ Hiên làm cho ngây dại, nhìn hắn một lúc lâu. Quân Thiên Phách lúc này phản ứng lại trước nói: “ Tốt lắm. Con xuống thu thập hành lý đi, ngày mai lên đường rồi.”
Quân Vũ Hiên nhìn hai người, sau đó mới xoay người rời đi.
……………………….
Trời vừa sáng, Uyển nhi như mọi ngày bưng nước vào cho Quân Vũ Hiên. Vào phòng thì sửng sốt phát hiện không thấy Quân Vũ Hiên đâu. Bình thường Quân Vũ Hiên tuy dậy sớm nhưng lúc này cũng chỉ mới vừa rời giường mà thôi. Tuy nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Ánh mắt nàng nhìn bốn phía thì phát hiện dưới khay trà kẹp một tờ giấy. Nàng nhớ rõ ràng tối qua khi dọn bàn trà này thì không có tờ giấy này.
Uyển nhi nghi hoặc bước lại lấy tờ giấy, mở ra đọc.
“ Uyển nhi, Thúy Trúc. Thiếu gia đi rồi, các người bảo trọng tốt chính mình.”
Vài chữ ngắn ngủi, nhưng lại như tiếng sét giữa trời xanh, xem Uyển nhi đánh cho chết đứng. Một lúc lâu sau, Uyển nhi mới có phản ứng:
“Thúy Trúc tỷ tỷ. Thiếu gia…. Thiếu gia …..”
Uyển nhi thương tâm thế nào, sợ hãi thế nào, chúng ta không nói tới. Mà lúc này Quân Vũ Hiên đang ôm kiếm đứng ở ngọn núi cao nhất hoàng thành, nhìn mặt trời mọc ở ngọn núi đối diện. Con mắt khép hờ nhưng lại bộc lộ khát vọng mong chờ……. Đúng vậy, đây chỉ là khởi đầu mà thôi…………..
Hoành đoạn sơn mạch, chia cắt nhân loại và thú nhân thành hai địa phương khác nhau. Gọi là “hoành đoạn” cũng không phải là khoa trương. Hoành đoạn sơn mạch ngoại trừ là biên giới tự nhiên giữa đế quốc nhân loại và đế quốc thú nhân, nó còn trải dài hàng ngàn dặm với các “sơn mạch” tản ra mọi phía. Ngay cả hạ hoa đế quốc và Mai nạp công quốc cũng nằm ở biên cảnh của nó.
Lại nói, trên đại lục tổng cộng có 3 đế quốc, 6 công quốc và hơn trăm tiểu quốc. Mà Mai nạp công quốc cũng là công quốc duy nhất có thể sánh với 3 đế quốc. Cũng bởi vì Mai nạp công quốc là nguồn cội của ma pháp trên đại lục.
Ma pháp, là nghề nghệp mạnh nhất trên đại lục, có địa vị siêu tưởng. Trên đại lục, bảy mươi phần trăm ma pháp sư đều xuất phát từ Mai nạp công quốc. Đương nhiên không nói, tất cả trong số 70% kia đều là người của Mai nạp công quốc. Chỉ là tất cả bọn họ đều được học viện ma pháp của Mai nạp công quốc bồi dưỡng ra.
Nói đến đây, chúng ta lại nói đại khái về nghề nghiệp của mọi người trên thế giới này. Cả đại lục rộng lớn, chủ yếu chỉ có hai loại nghề nghiệp. Đó chính là chiến sĩ và ma pháp sư. Đương nhiên chiến sĩ chia làm kiếm khách, quyền sư, xạ thủ. Mà ma pháp thì chia ra làm ma pháp sư, ma pháp dược tề sư, luyện kim thuật sư. Cả chiến sĩ và ma pháp thì tỉ lệ nghề nghiệp có nhiều người nhất là kiếm khách và ma pháp sư.
Cũng vì vậy, liên minh kiếm khách và ma pháp sư trên đại lục lấy hai loại nghề nghiệp này làm chế định để phân chia cấp bậc. Kiếm khách thì phân biệt là : Sơ cấp kiếm sĩ, trung cấp kiếm sĩ, cao cấp kiếm sĩ, đại địa kiếm sĩ, đại thiên kiếm sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư và kiếm thánh. Mà ma pháp sư cũng dựa theo nguyên tắc này mà phân định: sơ cấp ma pháp sư, trung cấp ma pháp sư, cao cấp ma pháp sư, ma đạo sĩ, đại ma đạo sĩ, ma đạo sư, đại ma đạo sư và thần thánh ma đạo sư.
Trong đó kiếm thánh và thần thánh ma đạo sư là những người mạnh nhất.
Vậy 70% ma pháp sư của cả đại lục thì sao? Đó là một lực lượng cực kì cường đại. Mặc dù không thể nói rằng, khi xảy ra chiến tranh thì tất cả 70% ma pháp sư đều hướng tới Mai nạp công quốc nhưng ít ra cũng là phần nhiều. Phải biết rằng ma pháp sư cường đại luôn có tính chất quyết định, thậm chí có thể quyết định thắng bại của cả một chiến dịch. Trừ thần thánh đại tế sư của giáo đình thì tiếp cận gần thần thánh ma đạo sư nhất trên đại lục có bốn người của Mai nạp công quốc. Chỉ bằng vào điểm này, Mai nạp công quốc cũng đủ để giữ vững vị trí của mình.
Mà lúc này, Quân Vũ Hiên chính là đang nhàn nhã dạo chơi ở một “sơn mạch” thuộc hoành đoạn sơn mạch. Hé mắt nhìn bầu trời, đã lâu rồi hắn không có cuộc sống nhàn nhã dạo chơi như vậy.
Rời hoàng thành cũng được gần hai tháng. Trong thời gian này, Quân Vũ Hiên đã đi từ trung tâm đế quốc đến biên cảnh. Nhớ lại lúc xuất phát, tâm tình hắn không được vui nên trên đường hắn không quan trọng phương hướng, đường lớn đường nhỏ. Với công lực đã đạt tới đỉnh phong tầng thứ 3 “Thương minh quyết” của hắn mà nói, đường đi với hắn không cần phải để ý.
Về phần tại sao hắn lại hướng Mai nạp công quốc mà đi hoàn toàn bởi vì hắn cảm thấy có hứng thú với ma pháp trong truyền thuyết. Hơn nữa hắn cũng không có mục tiêu cụ thể, nên hướng tới Mai nạp công quốc đi thôi.
Ma pháp với hắn chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Nếu nói nguyên địa của ma pháp là Mai nạp công quốc thì Hạ hoa đế quốc là nguyên địa của chiến sĩ. Tuy rằng các quốc gia đều có thể bồi dưỡng ra chiến sĩ nhưng chiến sĩ mà Hạ hoa đế quốc bồi dưỡng ra tuyệt đối là ưu tú hơn hẳn. Có đầy đủ đấu khí tu hành pháp quyết cùng phương pháp cứng rắn để huấn luyện chiến sĩ, đương nhiên chiến sĩ do Hạ hoa đế quốc bồi dưỡng ra phải xuất sắc.
Nói tới mới nhớ, trong hoàng thành, chưa từng thấy có mấy ma pháp sư. Đại đa số đều là chiến sĩ. Chỉ có một ít ma pháp sư không dễ dàng được gặp mặt. Vương gia mặc dù uy danh đứng đầu tại hoàng thành nhưng trước mặt ma pháp sư thì không đáng giá một đồng. Cho nên dù là “Quân Vũ Hiên” trước kia thì cũng chưa từng thấy ai sử dụng ma pháp.
Nghỉ ngơi một hồi, Quân Vũ Hiên đứng dậy tiếp tục lên đường. Chỉ thấy cước bộ Quân Vũ Hiên dù chậm nhưng mỗi bước lại tới hơn mười thước. Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là mặc dù khoảng cách mỗi bước lớn như vậy nhưng cũng không làm cho người ta cảm giác thấy bất hòa, ngược lại còn thấy rất hài hòa. Thật sự là vô cùng quái dị.
Võ thuật Trung hoa cổ: Chỉ thước thiên nhai.
Tương truyền nổi tiếng trong giới võ thuật: “Súc địa thành thốn” lợi hại hơn thân pháp, khinh công đến ba phần. Mà biểu hiện bây giờ của Quân Vũ Hiên chỉ là bước cơ bản nhất mà thôi. Khó có thể luyện đến đại thành, là cảnh giới trong truyền thuyết – mỗi bước ngàn dặm, nhưng chỉ là đạt tới làm cho mắt thường không phân biệt được trình độ cũng không phải không có khả năng.
Chỉ lát sau, Quân Vũ Hiên đã chạy tới ngọn núi trước mặt. Ngẩng đầu nhìn ngọn ní trước mặt, chỉ thấy rừng cây xanh biếc một màu, cây cối mọc đan xen chằng chịt, không khỏi làm cho tinh thần sảng khoái ( không ô nhiễm khỏi bụi)
“ Quả nhiên là không có bị ô nhiễm. Lúc trước rừng rậm A mã tốn (Amazon – Nam Mỹ) mặc dù không nhỏ nhưng cả trái đất có mấy rừng A mã tốn? Đoạn đường này đi dọc đi ngang đều là rừng núi, tưởng như đang ở giữa rừng rậm A mã tốn vậy!” Đường đi gian nan, Quân Vũ Hiên không khỏi thì thầm.
Chỉ mất chút công phu, Quân Vũ Hiên dễ dàng xâm nhập vào trong. Ánh mặt trời trên cao xuyên qua tán lá, chiếu xuống mặt đất lốm đốm từng điểm. Hành tẩu trong rừng rậm, mùi bùn đất cũng cỏ cây thanh thanh làm người ta có cảm giác sảng khoái.(Dịch thoáng cho khỏi gượng)
Hưởng thụ không khí tuyệt vời đó, cước bộ Quân Vũ Hiên dần chậm lại. Đi tới phía trước, Quân Vũ Hiên chợt động trong lòng, liền nhắm mắt lại cảm ứng.
“ Có một cỗ lực lượng quái dị. Có vẻ giống ngũ hành lực. Nhưng không quá thuần túy. Nói là tinh thần lực đi nhưng sao vậy? Ân, tột cùng nó là cái gì?” Cúi đầu thầm thì, Quân Vũ Hiên tò mò tiến đến nơi phát ra cỗ năng lượng kì dị nọ.
Được một lát, hắn thấy một màn lam quang đập vào mắt. Con mắt Quân Vũ Hiên sáng ngời, nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ đây là kết giới ma pháp trong truyền thuyết? ? ?” Nghĩ đến đây liền bước tới màn lam quang trước mặt.
Chỉ thấy màu lam quang này giống như màu xanh của hồ nước thường gặp, ba quang gợn gợn. Một gợn sóng trên lam quang di chuyển, trông kì diệu phi thường.
“ Quả nhiên rất diệu kỳ. Dù ngũ hành đạo thuật cũng không có hoa lệ như vậy. Nhưng không biết uy lực của nó thế nào ?!...” Quân Vũ Hiên lấy làm lạ, đứng suy nghĩ một lúc. Hắn vận nội lực, đưa tay sờ thử một chút. Hắn không thể không cẩn thận, không biết thứ này uy lực thế nào, vạn nhất không cẩn thận có thể mất một tay không chừng.
Tưởng sẽ có lực đạo cản lại nhưng không thấy hiện tượng gì. Cứ như đang nhúng tay xuống nước vậy, không có trở ngại gì. Quân Vũ Hiên kinh ngạc nhìn bàn tay cắm vào bên trong, bởi vì quang học chiết xạ nên trong như bàn tay phải bị vặn vẹo. Chính vì vậy hắn sợ hãi rút tay về ( ?!? ^_^ )
“ Quái lạ thật. Chẳng lẽ vật này chỉ để nhìn, không có tác dụng gì? Vậy nó làm sao có thể so sánh với ngũ hành đạo thuật .” Nghĩ đến oai lực của đạo thuật khi truy đuổi tên đạo giáo Trung quốc ngày trước, Quân Vũ Hiên không khỏi có chút xem thường ma pháp này.
“ Đẹp thật nhưng cũng chỉ để làm cảnh. Có cơ hội thì học một chút, trở về làm Uyển nhi kinh ngạc một phen cũng hay.” Suy nghĩ một hồi, Quân Vũ Hiên cũng tìm được lý do để học ma pháp.
Hắn đâu biết rằng, cái này là “ Thủy chi bình chướng”, vốn là ma pháp thủy hệ phòng ngự cấp thấp. Hơn nữa thân thể hắn từng rèn luyện qua không gian nguyên tố cùng tinh thần lực. Bình thường mà nói, ma pháp với hắn cũng là một. Ma pháp ở thế giới này trở thành một trong hai nghề nghiệp lớn nhất tuyệt không phải dựa vào sự hoa lệ bề ngoài.
Nghĩ vậy, tò mò, Quân Vũ Hiên quyết định thử chui vào trong kết giới một lần. Thân thể vừa động, hắn đã chui vào trong kết giới.
Vừa vào trong kết giới, hắn đã nghe thấy thanh âm nước chảy. Sửng sốt một chút, hắn mới có phản ứng: “ Xem bộ dáng, cũng không phải không có dùng được, ít nhất còn có tác dụng cách âm!?” ( @_@)
Tò mò [….] hắn mò về phía trước…..
Qua hơn mười cây đại thụ, một hồ nước màu xanh biếc xuất hiện trong mắt hắn.
Còn chưa nhìn kĩ cảnh vật, vẻ mặt Quân Vũ Hiên nhất thời ngốc trệ đứng lên……… ( ^ o ^ )
Chỉ thấy đúng lúc đó có một thân ảnh từ giữa hồ ngoi lên. Một khuôn mặt sáng rực rỡ, bộ ngực hoàn mỹ vun cao, mái tóc màu lam dài xõa sau lưng. Cô gái vô cùng hoàn mỹ. Lấy nhãn lực của Quân Vũ Hiên, tất nhiên hắn nhìn không sót một chi tiết trên người cô gái. Mi như trăng non, đôi môi đỏ hồng, quả thật là mỹ nhân khó gặp. Nàng so với Ngạo Tuyết cũng không kém phần nào.
Hồ nước không sâu, vừa vặn đến ngực cô gái. Nàng hai mắt khép hờ, hai tay đang vuốt mái tóc dài óng mượt của chính mình. Nàng không nhận ra rằng thân thể của mình đã nằm trọn trong mắt của một nam nhân. (Bạn binh_hoi bảo mình không nên bình luận vào đây nhưng đoạn này giống phong lưu pháp sư quá. ( ^_^ )
Quân Vũ Hiên có chút sững sờ. Tiểu kê kê đứng thẳng dậy, hắn không nhớ đã bao lâu rồi không có chạm vào nữ nhân. Trước kia làm sát thủ, hầu như tối nào hắn cũng có nữ nhân. Việc này kì thật không thể trách hắn, đại khái bọn chúng luôn có một cuộc sống “ đao khẩu liếm huyết” ( miệng đao liếm máu) nên mắc một cái bệnh chung. Làm những con người đang sống bình thường trở thành những thi thể lạnh băng, loại áp lực tinh thần này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Vì vậy phát tiết trên người nữ nhân là phương thức giải tỏa tốt nhất.
Làm sát thủ mạnh nhất tổ chức, tâm tình Vân Dật không phải lúc nào cũng rất bình tĩnh. Bởi vì áp lực xuất phát từ trong lòng hắn. Khi đạt danh hiệu “ đệ nhất sát thủ”, người ta mang lại cho hắn rất nhiều thứ: tiền tài, vinh quang…. Nhưng hắn lại chọn “tình” để giải tỏa áp lực trong lòng. Hắn từng đi qua vô số thành thị, nhiều quốc gia, các loại nữ sắc đều đã trải qua. Nhưng hôm nay thấy xuân sắc bậc này, tiểu Vũ Hiên cũng phải ngóc đầu dậy.
Quân Vũ Hiên có chút xấu hổ. Bởi hắn không giống nam tử bình thường, chỉ nhìn một cái mà đã đứng dậy như vậy.
Khi mà Quân Vũ Hiên đang mải mê xem xuân quang xạ tiết, lại mải mê suy nghĩ, thì bất chợt đôi mắt đẹp vẫn khép hờ mở ra…
Bốn mắt nhìn nhau…..
Yên lặng. Dị thường yên lặng…..
Cô gái nhất thời ngơ ngác quên cả phản ứng. Động tác vuốt tóc nhất thời dừng lại.
Cuối cùng thì Quân Vũ Hiên động trước. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, xấu hổ giãi gãi đầu nói: “ A a a. Nga, ta chỉ tình cờ đi ngang qua.... Ta vẫn chưa nhìn thấy gì.... Ngươi cứ tiếp tục...”. Nói xong nhìn nữ tử cười cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nữ tử lúc này mới phản ứng lại. Thân thể băng thanh ngọc khiết của mình đã bị một nam tử xem xét hết. Mà chính mình cũng còn không biết nam nhân đó đã đứng đây xem bao lâu rồi. Vì vậy...
A..........A...........A..............
Một tiếng thét chói tai, chim bay toán loạn. Cô gái ngay lập tức bằng tốc độ nhanh nhất lao đến chỗ quần áo để trên bờ của mình. Một đôi mắt đẹp tuyệt trần đang bừng bừng thiêu đốt lửa giận, nhìn chằm chằm về phía Quân Vũ Hiên đang chuẩn bị rời đi.
“ Thủy thần vĩ đại. Xin hãy nghe con dân của người kêu gọi. Hóa thành cự long anh dũng, tiêu diệt địch nhân trước măt. Thủy long thuật.”
Rõ ràng khó mà có thể ngăn chặn âm thanh tràn ngập lửa giận nhưng dễ nghe vang lên. Quân Vũ Hiên ngừng cước bộ. Không phải bởi vì lương tâm hắn cắn rứt vì hành động của mình mà bởi vì: Cô gái thi triển ma pháp.
Trước đã nói, Quân Vũ Hiên rất có hứng thú với ma pháp. Bây giờ có thể chứng kiến ma pháp sư thi triển ma pháp. Tất nhiên hắn không thể bỏ lỡ. Hắn cũng không cho rằng, người có thực lực có thể phóng thích tầng kết giới ma pháp kia có thể đả thương chính mình.
“ Cái này là chú ngữ ma pháp sao?”
Quay đầu lại, Quân Vũ Hiên tò mò nhìn cô gái thi triển ma pháp. Trên người cô gái bao phủ một vầng sáng màu lam nhàn nhạt. Theo chú ngữ của cô gái, vầng sáng màu lam đó dao động theo một tiết tấu kì lạ. Cuối cùng khi chú ngữ kết thúc, vầng sáng dao động kịch liệt phóng lên. Trong nháy mắt, phía trước cô gái tạo thành một tầng năng lượng màu xanh nước biển ( lam đậm). Không để Quân Vũ Hiên kịp phản ứng lại, một tiếng rồng ngâm vang lên. Đạo năng lượng kia kéo dài thành một con cự long màu lam nhe nanh múa vuốt hướng Quân Vũ Hiên đánh tới.
Cự long xuất hiện, sắc mặt cô gái trở nên tái nhợt, cả người như bị thoát lực ngã xuống. Nhưng đôi mắt uể oải của nàng vẫn đẹp, vẫn hung hăng nhìn về phía Quân Vũ Hiên đang bị cự long đánh tới. Có thể thấy rằng nàng đang cực kì tức giận.
Quân Vũ Hiên cảm nhận được một ít uy lực của thủy long thì không khỏi giật mình. Xem ra chính mình nghĩ sai rồi. Ma pháp không phải chỉ có hoa lệ bề ngoài mà thôi, lực công kích cũng không nhỏ. Thủy long trước mắt dù không có khả năng làm mình bị thương nhưng uy lực cũng không phải nhỏ. Dù vậy nhưng Quân Vũ Hiên cũng không quá xem trọng ma pháp.
“Chỉ thước thiên nhai.”
Giống như xuyên qua không gian. Quân Vũ Hiên biến mất rồi xuất hiện sau lưng cự long.
“ Oanh long”
Một tiếng nổ mạnh. Thủy long đem công kích của mình đánh thẳng vào rừng cây. Nhất thời đem hơn mười cây đại thụ đánh văng đi.
Cô gái mở to hai măt, tràn ngập vẻ không thể tin được. Thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo giác hay không. Nhắm măt lại, lắc mạnh cái đầu xinh đẹp, rồi lại mở mắt ra. Rốt cuộc nàng xác định mình không có hoa mắt.
“ Không….không gian ma pháp !?”
Cô gái lúc này mới ý thức được. Có thể dùng tốc độ nhanh như vậy để tránh né Thủy long thuật của mình, ngoài không gian mph ra, nàng cũng không biết có phương pháp nào khác. Vũ kỹ ? Nói đùa sao? Loại người dã man này làm sao có thể tránh thoát được ma pháp cao nhã.
Quân Vũ Hiên quay đầu nhìn thoáng lại một mảnh rừng tàn tạ, âm thầm nói: “ Ma pháp này quả thật cũng lợi hại. Đáng tiếc, có uy lực nhưng độ linh hoạt quá tệ.”
Hắn làm sao biết, ma pháp khống chế là một chuyên môn được liệt vào học vấn cao cấp. Dưới tình huống bình thường thí ma đao sư và ma đạo sĩ chênh lệch ma lực thật ra không lớn. Nhưng tại sao một người là ma đạo sĩ, còn người kia là ma đao sư. Chính là bởi ma pháp khống chế, ma đao sư làm sao có thể so sánh với ma đạo sĩ. Nếu cùng là ma pháp lực như vậy, nhưng ma pháp khống chế mạnh hơn cô gái thì hắn không có ung dung mà thở như vậy. Cô gái trước mắt, nếu lấy ma pháp cấp bậc ra mà nói, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như cao cấp ma pháp sư mà thôi, nàng sao có thể có ma pháp khống chế cường đại chứ.
“ Ngươi….ngươi là không gian ma pháp sư”
Thanh âm cô gái vang lên. Lúc này thì Quân Vũ Hiên mới quay đầu lại. Chỉ thấy cô gái xinh đẹp vừa tắm, làn da trắng nõn như tuyêt, cái miệng nhỏ nhắn cùng con mắt mở to. Biểu hiện của cô gái lúc này làm hắn cực độ quái dị. Bởi vì nàng cũng chưa kịp mặc quần áo, lại sử dụng ma pháp vượt cấp nên lúc này thoát lực nằm mềm trên mặt đất. Làm cho bộ ngực kiêu ngạo cũng đôi chân thon dài lồ lộ, xuân quanh toán loạn.
Mỹ cảnh mông lung so với trực tiếp hiển hiện thì quả thật kích thích hơn nhiều lắm. Tiểu Vũ Hiên vừa mới cúi đầu, nay lại cương nghị ngóc đầu dậy ngó cùng.
“ Ân, không gian ma pháp? Đó là cái gì?” Ánh mắt Quân Vũ Hiên tham lam đảo qua đảo lại trên người cô gái, rốt cuộc lấy thực lực vô thượng của mình ngăn ngừa tà hỏa trong lòng. Ra vẻ tùy ý hỏi một tiếng.
Cô gái thấy ánh mắt Quân Vũ Hiên đảo đi đảo lại một vài địa phương trên cơ thể mình thì cảm thấy nhột nhạt. Nhất thời nàng mới nhớ ra, thân thể của chính mình đã bị nam nhân trước mặt xem hết. Lửa giận trong lòng dâng cao, đã quên cả kinh ngạc, mở miệng mắng: “ Dâm tặc”
“Dâm tặc!” Trên trán Quân Vũ Hiên nổi lên gân xanh. Mình dù trong lúc vô tình nhìn thấy cơ thể nàng là không sai, nhưng cũng không thể biến mình thành dâm tặc được. Hắn dở khóc dở cười nói: “ Tiểu thư, mặc dù vô tình trong lúc đi ngang qua chứng kiến….Ách… chứng kiến tiểu thư “xuất dục” (?? Tắm rửa chứ nhỉ) nhưng cũng không thể biến thành dâm tặc chứ.
Cô gái trong mắt phừng phừng lửa giận, nói lớn: “ Vô tình ?! Chẳng lẽ ngươi không thấy kết giới ma pháp bên ngoài kia? Thân là không gian ma pháp sư trong truyền thuyết, ngươi cũng cư nhiên không để ý qui định của ma pháp công hội, tùy ý xông vào khu vực kết giới người khác rình coi. Không phải là dâm tặc thì là cái gì?”
Quân Vũ Hiên không nói gì. Thật ra đến giờ hắn cũng chưa hiểu tại sao mình trở thành không gian ma pháp sư trong truyền thuyết kia. Thậm chí ma pháp là cái gì hắn cũng còn chưa biết rõ. Hắn đành bất đắc dĩ nói: “ Tiểu thư. Bản thân thật không phải cố ý. Ngươi nói kết giới ma pháp là cái vòng sáng trông rất xinh đẹp bên ngoài kia sao?”
Trông rất xinh đẹp??
Trong lòng cô gái càng tức giận. Phải biết nàng học tập cái kết giới ma pháp này mất bao nhiêu công phu, chịu bao khổ cực. Vậy mà nam nhân này nói nó chỉ là “ vòng sáng trông rất xinh đẹp”!!”
“ Ngươi….”
Tức khí vô cùng, cô gái cũng không biết phải mắng Quân Vũ Hiên thế nào. Thân thể thoát lực, tâm tình kích động nên không khỏi ngất đi.
“ Ách ?!”
Chỉ thấy “Ngươi” một tiếng rồi im lặng, Quân Vũ Hiên nghi hoặc quay đầu lại ( không biết quay đi lúc nào?!). Đã thấy cô gái sắc mặt tái nhợt, hôn mê nằm đó. Một hồi lâu sau hắn mới có phản ứng, không khỏi cười khổ: “ Như thế nào mà đang tốt vậy lại ngất chứ ?”