Trên chiến trường, bởi vì Quân Vũ Hiên đột ngột xuất hiện, tình thế đột nhiên đảo ngược. Vốn một bên thực lực rất mạnh, đang nắm giữ cục diện, nắm chắc phần thắng trong tay tự nhiên biến thành bên có thực lực yếu nhất. Chỉ bằng động thái xuất hiện của Quân Vũ Hiên, mà mình lại không thể cảm giác được thực lực của vị công tử này, trung niên Hắc y nhân đã nhận thấy rõ ràng sự chênh lệch thực lực giữa song phương, rõ ràng như trời và đất vậy.
“ Ngươi chắc cũng biết chúng ta là ai chứ ? “
Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này, nếu không cho dù thực lực của ngươi là Đại kiếm sư, cuối cùng cũng sẽ bị giết chết mà thôi. Hắc y nhân mặc dù trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố níu kéo, doạ nạt. Lúc này hắn chỉ có thể hy vọng đối phương nếu biết thân phận mình, thì sẽ có chút uý kị. Còn về phần tại sao hắn lại cho rằng thực lực của Quân Vũ Hiên là Đại kiếm sư , bởi vì hắn tin tưởng rằng trên đại lục không thể có Kiếm thánh trẻ tuổi như vậy.
Quân Vũ Hiên nghe vậy, hữu thủ vẫy nhẹ, cười nhạt nói : Chỉ là cái vẻ bề ngoài mà thôi, cũng là do ngươi tự mình tưởng tượng, tự mình đặt tên, ta tự nhiên biết thế nào là công đạo.
Trung niên Hắc y nhân nghe vậy, tức thời sắc mặt biến đổi, vẻ mặt càng thêm âm trầm, trong mắt bắn ra một tia oán độc.” Ngươi như thế nào lại nói là ta tưởng tượng ?
Quân Vũ Hiên nghe vậy cười nói : Nếu như ngươi tự mình đặt tên cho người chết, ta cũng chẳng có cách nào khác . Vừa nói vừa nhún vai..
Trung niên Hắc y nhân thần sắc âm trầm, nh ưng với thực lực của đối phương đang ở trước mặt, đành phải suy nghĩ kỹ càng, rõ ràng nhiệm vụ bắt nữ t ử kia đêm nay chỉ sợ khó như lên trời rồi, không thể hoàn thành
Vì vậy, hắn oán độc nhìn về phía Quân Vũ Hiên nói:" Quân Vũ Hiên ! sự việc ngày hôm nay ta - Tật Phong Đạo nhớ kỹ! Chúng ta đi!" Nói xong, liền mang theo 8 người phía sau , xoay người muốn chạy.
" Chờ một chút."
trung niên hắc y nhân nghe vậy dừng lại, ngoảnh đầu nói:" Ngươi còn muốn như thế nào nữa?!"
Quân Vũ Hiên cười nói:" Giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi dễ dàng bỏ đi như vậy sao ?
trung niên hắc y nhân cả người chấn động, xoay người lại, âm trầm nói:" Vậy ngươi muốn như thế nào?!"
" Ta muốn giết hết các ngươi." Quân Vũ Hiên tùy ý liếc mắt nhìn về hướng trung niên hắc y nhân nói , câu nói cuối cùng ‘ giết các ngươi ’ cũng có vẻ không mang theo một chút phẫn nộ n ào. Nhưng giống như lời mời ‘ lưu lại ăn cơm đi ’ cùng chung một giọng điệu . Nhưng toàn b ộ Hắc y nhân bỗng cảm giác được một cổ sát khí lạnh như băng từ trên người Quân Vũ Hiên phát ra, một cỗ sát khí vô ảnh vô hình , nhưng lại bắt toàn bộ hắc nhân thối lui vài bước. Vẻ mặt bỗng đại biến!
" Ngươi đừng có hiếp người quá đáng!" trung niên hắc y nhân miễn cưỡng cùng sát khí của Quân Vũ Hiên đối chọi. Từ trên người hắn, đã tản mát ra một số biểu hiện của thực lực cao cấp kiếm sĩ - chanh sắc đấu khí quang mang!
“ Hắc, hắc, cái gì là quá đáng chứ ? Các ngươi lúc trước giết các người này có thèm để ý gì đến họ đâu ? Đây chính là thiên địa tuần hoàn mà, ác giả ác báo. Ngươi thấy đúng không ?
Quân Vũ Hiên thản nhiên cười, nụ cười trên mặt tuy rất ôn hòa nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sát khí lạnh như băng. Phảng phất, sát ý kia căn bản như tự phát ra ,không phải do mình tạo ra.
trung niên hắc y nhân nghe thấy Quân Vũ Hiên nói như vậy, liền hiểu rằng hôm nay muốn cho đối phương buông tay, thả mình đi tuyệt đối không có khả năng . Đã như vậy, đành phải liều mạng thôi! May ra thì có một đường sống! Chỉ thấy chanh sắc đấu khí trên người hắn bỗng mãnh liệt bộc phát ra! Chanh sắc quang mang bạo xuất làm cho con mắt mọi người xung quanh nhất thời có chút thất thần.
kiếm đã rút ra khỏi vỏ! Nhất thời một đạo chanh sắc đấu khí dài khoảng một thước tạo thành một đạo chanh sắc kiếm khí xuất hiện trước mặt trung niên hắc y ! Chỉ thấy hắn thân hình hợp nhất, vẻ mặt tập trung cao độ! Hắn biết, nếu một kích này không được, s ẽ khô ng còn cơ hội nào khác! Cho nên, vừa ra tay là đã xuất ngay tuyệt chiêu!
mấy người phía sau Quân Vũ Hiên đến lúc trung niên hắc y nhân thân hình hợp nhất hướng Quân Vũ Hiên vọt tới mới có phản ứng, Nhất thời con mắt trợn to! Khẩn trương nhìn phản ứng của Quân Vũ Hiên. Phàn nhi càng lo lắng hơn,thân thể do ma lực tiêu hao quá độ, t ại thời khắc này không thể s ử dụng được một chút lực lượng nào. Nàng khẩn trương nhìn Quân Vũ Hiên,lồng ngực cơ hồ chỉ muốn hét lên " Né tránh đi! Né tránh đi!"
Nhưng Quân Vũ Hiên không một chút sợ s ệt, mặc dù đối phương uy thế kinh người, nhưng khoé miệng Quân Vũ Hiên lại hơi nhếch lên cười nhạt. Cứ như thứ đang hướng hắn phóng đến không phải là một kiếm muốn lấy mạng mình mà là một người đàn bà xinh đẹp.
Mười thước , tám thước , năm thước , hai thước, một thước , nửa thước..
Kể ra thì rất chậm, nhưng sự thật lại chỉ là trong nháy mắt mà thôi. trên mặt trung niên Hắc y nhân đã hiện ra nụ cười. Đối với tốc độ của mình, hắn rất là tự tin. Trong đầu hắn tựa hồ như đã hiện ra cảnh Quân Vũ Hiên nuốt hận dưới kiếm của mình .Tất cả cao thủ, bình thường đều có chút kiêu ngạo. Nhưng, hầu hết các cao thủ, bình thường cũng đều chết vào sự kiêu ngạo của mình ! Cũng do sự kiêu ngạo vào thực lực của mình đã làm cho rất nhiều cao thủ ôm hận khi đưa cổ mình ra cho địch nhân hạ thủ. Thực tế diễn ra mới biết là sai lầm, dẫn đến một kết cục chết chóc .
bỗng, Hắc y nhân tim đập bỗng nhanh hơn một chút. Bởi vì, hắn nhìn thấy vẻ mặt Quân Vũ Hiên. Nụ cười, lạnh nhạt nhưng lại là một nụ cười mang theo ý tứ khinh miệt ! Khi kiếm cách ngực hắn chỉ khoảng một ly, hắn vẫn còn đang cười?!
" Hắn bị điên rồi sao?!"
Nhưng động tác Quân Vũ Hiên ngay sau đó, đã cho Hắc y nhân câu trả lời.
cánh tay phải của hắn ,đột nhiên lại xuất hiện tại vị trí tuyệt đối không có khả năng xuất hiện .
giống như vượt qua giới hạn bình thường của không gian và thời gian, cánh tay phải của hắn đột nhiên xuất hiện tại ngực , đúng vị trí mũi kiếm đâm vào.
chanh sắc kiếm khí ngay khi tiếp xúc với cánh tay phải của hắn, nhưng lại giống như lửa và nước gặp nhau, tan rã hoàn toàn.
Tất cả như dừng lại! Mũi kiếm khi cách Quân Vũ Hiên không đầy một ly thì không thể tiến thêm một chút nào nữa đích địa phương đình chỉ. Vẻ mặt Hắc y nhân không thể che dấu được sự sợ hãi. Hắn vẫn như cũ, vẫn duy trì tư thế nhân kiếm hợp nhất,đầu mũi kiếm , nằm đúng vào vị trí khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa của tay phải Quân Vũ Hiên!
" Cái gì?!" Tất cả mọi người cơ hồ không dám tin tưởng vào con mắt của mình! tình huống này đã đi trái với quy luật tự nhiên,một tình huống như thế cứ tự nhiên xuất hiện trước mặt mọi người ! Mà hắn chính là đã tạo ra tình huống đó?!
Quân Vũ Hiên vẫn như cũ, vẫn cười nhạt nói ," Kiếm, không phải là sử dụng như vậy ."
chỉ thấy ngón trỏ và ngón giữa của hắn hơi siết lại, sau đó trượt dọc theo thân kiếm rồi nhẹ nhàng đập lên bàn tay cầm kiếm của Hắc y nhân .
‘ Một tiếng cười nhẹ vang lên! ’
chỉ thấy trung niên hắc y nhân phun ra một ngụm máu tươi! thân thể hắn nhất thời giống như một viên đạn pháo bình thường bay ra ngoài! ‘ oanh ’ một tiếng, lưng hung hăng đánh trúng cột đá tại đại môn ! Giống như một khối đậu phụ
xuất hiện trên cột đá trên, sau đó, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Hắn không cam lòng cố gắng dùng sức ngẩng đầu lên, không dám tin tưởng đó là sự thực , liếc mắt nhìn Quân Vũ Hiên , sau đó chớp mắt, tuyệt khí ......!
Rung động! Tuyệt đối rung động!
M ột chiêu tưởng chừng không có gì nguy hiểm, nhưng lại cực kỳ có uy lực. Tất cả mọi người có mặt đều như ngốc trệ . Không ai có thể tưởng tượng , thực lực của loài người lại có thể cường hãn như thế? Chuyện này chỉ có trong truyền thuyết mà thôi
Chỉ có Thánh cấp cường giả, mới có lực lượng cường đại như thế ?? Chẳng lẻ l à …" Kiếm thánh!" —— hai t ừ này như tia chớp xẹt qua trong óc mọi người, Mọi người sửng sờ như bị sét trúng . Nhìn về phía Quân Vũ Hiên , trong mắt, ngoại trừ nỗi khiếp sợ, là sự sợ hãi! tuổi còn trẻ như thế mà đã là Kiếm thánh?! Điều này có thể sao?!
cuối cùng cũng là đám Hắc y nhân môn hạ, đang bị vây phản ứng nhanh nhất. Trong thời gian ngắn,mấy người cùng nhìn nhau một cái, rồi cơ hồ đồng thời ‘ tứ phía thất phương ’ chạy trốn . Ri ê ng phương hướng m à Quân Vũ Hiên đang đứng, không ai dám chạy về phía đó.
tốc độ bọn họ rất nhanh, nhanh đến mức khi bọn người của Phàn nhi phản ứng lại ,thì bọn họ đã chỉ còn lại là vài bóng đen . Mắt thấy bọn chúng sắp chạy thoát
Quân Vũ Hiên lộ ra một cái tươi cười, thầm nói:" Muốn chạy trốn? A a, không coi ta ra gì ......" Chỉ thấy tay phải hắn rất nhanh vung lên trong hư không …
Toàn bộ Hắc y nhân môn hạ, bỗng cảm giác thân thể đau đớn, Sau đó, cứ như vậy ngã quỵ trên mặt đất.
yên lặng , tuyệt đối sự yên lặng. Ở nơi này chính là thế giới của cường giả vi tôn , cơ hồ mỗi một đêm đều cũng sẽ có người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ mạng. Lạc Hà sơn trang, bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi
Quân Vũ Hiên quay đầu, nhưng lại bị đôi mắt đẹp của Phàn nhi si ngốc nhìn . Hắn có chút sửng sốt, mà Phàn nhi lại giống như tiểu hài tử làm cái gì chuyện xấu bị người lớn bắt được, vốn ma lực trong người bị tiêu hao quá độ mà tạo ra khuôn mặt tái nhợ, lúc này lộ ra nụ cười, trồi lên một tia đỏ ửng." Ngươi, ngươi như thế nào lại đến đúng lúc vậy?"
Quân Vũ Hiên nhún vai nói," Vừa mới chuẩn bị xuất quốc, nhưng lại nghe thấy người ta nói về việc này. Vì vậy , mới chạy lại đây xem sao."
Phàn nhi nhìn Quân Vũ Hiên chăm chú, một lúc lâu sau cúi đầu nói:" Cám ơn ngươi......"
Quân Vũ Hiên nhún vai ra vẻ không sao cả , đồng thời cũng không hề nói chuyện.
Phàn nhi trong mắt có chút bi thương, nhìn khắp nơi đều là thi thể, làm cho nàng đột nhiên phát hiện mình không biết nên xử lý như thế nào. Bây giờ nàng, thật sự rất mệt ,chỉ dựa vào một chút cố g ắng để chống đở.
nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Quân Vũ Hiên nói:" Ngươi, có thể giúp ta một chút không?"
Quân Vũ Hiên ngẩn người, nhìn một chút về phía trung niên nhân đang đở nàng .
trung niên nhân kia cũng không phải là kẻ ngu dốt, tự nhiên nhìn ra tiểu thư nh à m ình đối với thiếu niên tuấn tú trước mắt , thực lực siêu phàm sinh ra hảo cảm. Mà tâm lý hắn cũng cho rằng chỉ có thiếu niên xuất sắc như thế, mới tương xứng với tiểu thư . Vì vậy thông minh buông tay ra. Phàn nhi mất đi sự chống đở,thân thể nhất thời mềm nhũn, cơ hồ té ngã, nhưng nàng kiên trì mặc dù run rẩy nhưng vẫn cố đứng thẳng . Đôi mắt to nhìn Quân Vũ Hiên chờ đợi .
Quân Vũ Hiên không phải kh ông hiểu, hắn tự nhiên biết Phàn nhi đối với mình đã sinh ra hảo cảm. Nói thật là, đứng trước một Đại mỹ nhân như thế,cho dù là ai cũng đều không thể cự tuyệt. Tuy nói Hân nhi trong lòng hắn chiếm một vị trí phi thường trọng yếu , trong lúc nhất thời không ai có thể thay thế được . Nhưng nhìn ánh mắt Phàn nhi đang chờ đợi, hắn cũng không đang tâm cự tuyệt.
Vì vậy hắn vươn một tay, nhẹ nhàng đỡ ngang eo Phàn nhi . Eo Phàn nhi rất đẹp, điểm ấy hôm qua bên hồ trong n úi, Quân Vũ Hiên đã từng nhìn qua. Nhưng chánh thức cảm giác tuyệt vời khi tiếp xúc , làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Quân Vũ Hiên không khỏi siết mạnh tay hơn một chút.
Phàn nhi trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, sau đó buông lỏng cả người ngã xuống trong lòng Quân Vũ Hiên.
tưởng tượng và thực tế giống nhau, Phàn nhi nằm trong lòng Quân Vũ Hiên cảm thấy ấm áp,an toàn, Phàn nhi đột nhiên cảm giác mình rất thích cảm giác này. Nàng thật sự hy vọng lồng ngực này, sau này chính là của nàng mãi mãi.
Vì vậy nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quân Vũ Hiên, nhẹ giọng nói:" thân thể ta, chàng đã nhìn thấy hết rồi .Cho nên Kiếp nầy, thân thể của ta chính là của chàng ......"
Quyển 2: Đạo Tặc
Chương 10: Cuộc chiến Hắc Lang Đạo.
Dịch: atvgp
Nguồn: 2T
Cuộc chiến tại Lạc Hà sơn trang đã ch ấm dứt, nhưng tại một nơi, cách Lạc Hà sơn trang khoảng mấy trăm dặm, tại một thông đạo xuyên qua hai đỉnh núi hiểm trở, cuộc chiến vẫn còn đang tiếp tục
Lửa cháy ngút trời, thậm chí cách xa hơn 10 dặm người ta cũng còn nhìn thấy, do vậy, có thế thấy cuộc chiến ở nơi này khốc liệt như thế nào.
Tại cuộc chiến, tiếng chém giết, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, Khắp nơi thi thể ngổn ngang, hình thành các tư thế khác nhau phủ kín sườn núi, thi thể cụt tay, cụt chân nằm rải rác, máu loang khắp nơi, như thể dùng máu để đốt lên ngọn lửa
Trên đỉnh núi, phía trong sơn trại ‘ Hắc lang đạo ’ trong vòng. Cuộc chém giết vẫn đang diễn ra
trung niên nhân tuấn tú ,khuôn mặt lạnh lùng, tay phải gắt gao nắm trong tay một thanh kiếm, tử sắc kiếm khí trên thân kiếm phun ra nuốt vào liên tục, thời khắc này đang hết sức phẫn nộ .
" Liễu Thanh, tới bước này . Chẳng lẻ, ngươi còn muốn phản kháng?"
đang nói chuyện chính là một lão già khoảng 50 tuổi, hình dạng nhìn qua cũng không tệ, có thể tưởng tượng lúc còn trẻ thì cũng là một vị mỹ nam tử. Song năm tháng vô tình trôi qua đã để lại những dấu vết hằn sâu trên khuôn mặt. Bất quá, con mắt đôi lúc vẫn lóe ra quang mang âm trầm , không có vì thời gian trôi qua mà có chút thất thần. Ngược lại, bởi vì đã trải qua một thời gian dài rèn luyện mà ngày càng thâm trầm và âm u hơn.
Liễu Thanh vẫn chưa trả lời, mà lạnh lùng nhìn thanh niên phía sau lão già.
Thanh niên ước chừng trên dưới khoảng 30 tuổi,. Gương mặt cương nghị toát ra một hơi thở cường h ãn. Song do cái mũi ưng khoằm khoằm, lại làm cho hắn vốn khuôn mặt tuấn tú, đầy chánh khí xuất hiện vài tia âm trầm.
một lúc lâu, Liễu Thanh mới mở miệng." Ta tự hỏi đối đãi với ngươi không tệ, vì sao như thế?" giọng n ói lạnh lùng phát ra.
người thanh niên nghe vậy, từng bước đi về phía trước, thản nhiên cười nói:" Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, . Lý Đại đương gia nhìn trúng ta, Tần Thăng, nguyện ý cho ta cơ hội, ta làm sao lại sao không biết thế nào là tốt xấu ? Hắc hắc, ngươi không thức thời, trời tru đất diệt, chớ có trách ta."
Liễu Thanh không thèm nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Một lúc lâu sau mới quay đầu hướng lão giả." Lý Đại đương gia , việc hôm nay, ta Liễu Thanh nhớ kỹ. Hôm nay nếu ta không chết , chắc chắn sẽ giết ngươi ‘ Tật phong ’!" Trong giọng nói, mang theo hàn ý làm cho tất cả mọi người chung quanh không khỏi rùng mình.
Ngược lại,lão giả cũng là không chút nào để ý đến lời nói đầy uy hiếp của Liễu Thanh , cười nhạt hỏi lại :" Đại đương gia chẳng lẽ khờ khạo, tưởng rằng hôm nay, Lý mỗ sẽ cho ngươi rời đi ?" Ngữ khí nghe rất âm trầm, nhưng trong giọng nói kia tuyệt nhiên không chút nào che dấu ý định giết chóc.
Liễu Thanh nghe vậy lãnh đạm nói:" Ta đây chẳng qua là muốn nhìn xem như thế nào mà thôi. Nếu mà ta muốn chạy, ai có thể lưu ta lại được."
lời này nói ra rất kiê u ngạo. Mà bây giờ hắn lại đang bị đối phương hoàn toàn bao vây , dưới tình huống này, càng lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Nhưng hắn kiêu ngạo là có cơ sở. Đại kiếm sư —thực lực tiếp cận Thánh cấp, bình thường đã rất mạnh, .Nếu hắn không để ý đến thể diện, chỉ một mực đào tẩu , Sợ rằng thực tế không có vài người có thể giữ hắn lại được.
con mắt lão giả có chút nheo lại, lộ ra một cái nhìn âm trầm, tươi cười, nói:" A, ta thật ra đã quên Đại đương gia chính là đại kiếm sư . A a, nếu cố gắng giữ ngươi lại , sợ rằng hoàn toàn cũng rất khó khăn......"
Liễu Thanh nghe vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.
" Nhưng là......" trong ánh mắt Lão giả hiện lên một tia âm trầm," nữ nhi của ngài, chỉ sợ không có bản lãnh này ?"
Liễu Thanh nghe vậy, thần sắc vẫn đang lạnh lùng, đột nhiên biến sắc nói :” ngươi!" Lão giả thấy thế, phi thường hài lòng,cười nói:" Không có gì. Chỉ là ban đêm đột nhiên nghĩ tới biết nhau lâu như vậy, nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt con gái của Đại đương gia, không khỏi có chút thất lễ. Vì vậy đã phái một số người , đi “mời “ nàng lại đây.
đề cập đến nữ nhi của mình , thần sắc bình tĩnh của Liễu Thanh biến mất. lực đạo trong tay Liễu Thanh tăng vọt, tay phải rất cố gắng kiềm chế, mới miễn cưỡng ngăn chặn được dục vọng công kích . Hắn hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận trong lòng mình, cắn răng hỏi:" Phàn nhi ở đâu rồi?!"
lão giả không chút nào sợ hãi thần sắc muốn giết người của Liễu Thanh, thản nhiê n cười nói:" không cần quá nôn nóng, phỏng chừng bây giờ tiểu thư bọn họ đang trên đường đến đây. Nếu không ngại, ngươi cùng lão phu đi một chuyến? Mời hai cha con ngươi tới phủ của ta làm thượng khách , cũng miễn cho người khác nói ta không hiểu quy củ ."
trong mắt Liễu Thanh lửa giận muốn phun ra , ý muốn giết người ngày càng tăng, hắn thật sự rất muốn một kiếm giết chết khuôn mặt ghê tởm nhưng âm trầm này. Nhưng hắn không thể làm như vậy được. Khi đề cập đến an nguy nữ nhi của hắn ,tư tưởng muốn giết người đã dần dần lắng xuống
một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng khắc chế dục vọng giết người của bản thân, nhìn lão giả nói:" Nếu Phàn nhi xảy ra vấn đề gì, ta sẽ cùng ngươi ‘ Tật Phong Đạo ’ không chết không thôi!"
lão giả trong mắt hiện lên một tia lửa giận, vốn đang cười dài, sắc mặt bỗng trầm xuống," Ngươi đang uy hiếp ta chăng?"
Liễu Thanh từng bước , bước tới,trừng mắt nói:" Tùy ngươi muốn hiểu thế nào cũng được. Ta chỉ là nói cho ngươi, nếu Phàn nhi gặp chuyện không may, chẳng những ‘ Tật Phong Đạo ’ bị phá huỷ, mà ngươi cũng sẽ không thực hiện được ý đồ của mình!"
thần sắc lão giả lần đầu trầm xuống, con mắt khẽ khép lại, thần sắc âm độc nói," Có đúng không? Không biết ngươi tin hay không tin, ngươi nếu còn dám nói ra một câu uy hiếp ta nữa, nữ nhi của ngươi từ nay về sau sẽ biến mất??"
Liễu Thanh cả người chấn động, nghiêm mặt, liếc mắt nhìn lão giả thần sắc âm độc. Hắn biết ‘ Tật Phong Đạo ’ là cái gì, ‘ Tật Phong Đạo ’ Đại đương gia là người nào. Nếu hắn nói thêm vài câu, khả năng kết quả sẽ không hay ho gì . Mặc dù hắn bây giờ thật sự rất muốn nói thêm vài câu cay độc hơn, nhưng hắn thật sự không đủ dũng khí dám đem tính mạng con g ái mình ra để thử thách, hai hàm răng nghiên vào lợi đến mức chảy máu , nhưng cuối cùng hắn cũng không có nói thêm câu gì.
trên mặt lão giả lộ ra vẻ tươi cười thắng lợi nói:" Hiểu vấ n đề như thế là được rồi.Nếu như vậy, mời Đại đương gia đi cùng lão phu một chuyến đi . Bởi vì thực lực đại kiếm sư của ngươi thật sự làm cho người ta có chút e ngại, cho nên yêu cầu Đại đương gia không nên phản kháng. không vì bản thân mình, thì cũng nên vì huynh đệ và vì nữ nhi của ngươi ,hãy nghĩ lại đi ?" Nói xong, quay sang người bên cạnh nháy mắt ra hiệu.
Liễu Thanh hít một hơi thật sâu,cố gắng đè xuống trong lòng , hướng v ề phía địch nhân trừng mắt, nhất thời làm cho người nọ không dám tiến lên. Quay đầu nhìn lão giả cắn răng nói:" Ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc sao ? Cho ta gặp con gái ta trước, sau đó tùy ý ngươi bố trí?"
lão giả thần sắc biến đổi, con mắt âm trầm lộ ra một tia tức giận," Nói như thế , là ngươi không muốn hợp tác ? Chẳng lẻ ngươi không sợ con gái ngươi......"
" Đủ rồi!" Không đợi lão giả nói xong, Liễu Thanh quát to." Nếu là ngươi đã bắt Phàn nhi, ta không nói chuyện gì có thể nói, ta sẽ thúc thủ chịu trói. Nhưng nếu là không có ,xin lỗi, Ta cũng không sợ giết người!"
Cục diện lại quay về thế giằng co. Lão giả đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm sẽ bắt giữ được Phàn nhi, thế nhưng nơi này và Lạc Hà sơn trang cách xa nhau khá xa, chỉ sợ lúc này những người mình phái đi vừa mới đến Lạc Hà sơn trang thôi ? làm sao bây giờ đây? Nhưng không thể như thế này trở về ??" N ói không được, mà còn phải làm phiền hắn ......" Lão giả âm thầm suy nghĩ một phen,tất cả các phương án đ ều đ ã dĩ nghĩ đến.
chỉ thấy sắc mặt lão giả càng thêm thâm trầm, nhìn Liễu Thanh, lạnh lùng nói:" Nói như thế là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt ?"
Liễu Thanh ngạo nghễ hừ lạnh, cũng không trả lời. Tử sắc đấu khí trên người hắn toát ra không ngừng, hiển nhiên là đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
lão giả nhìn vẻ mặt Liễu Thanh liền biết đối phương thể hiện sự quyết tâm muốn cùng mình ngạnh kháng . Hừ lạnh một tiếng, bỗng quay lưng. hơi khom người nói:" Tiên sinh, Lý Mục vô năng. Còn phải mời tiên sinh ra tay ......"
Liễu Thanh bị hành động của lão giả làm cho sửng sốt, nhưng thần sắc vẫn không có gì biến hóa. Chỉ thấy bầu trời phía trước Lý Mục, bỗng hiện ra một thân ảnh!
giống như từ trong không gian trực tiếp sinh ra, bóng đen vừa xuất hiện trong nháy mắt, trực giác Liễu Thanh lập tức đề cao, cặp mắt lạnh lùng nhìn kỹ về phía bóng đen trên không trung, kiếm trong tay không khỏi nắm chặt hơn vài phần, trực giác cho thấy bóng đen kia thực lực rất mạnh!
bóng đen từ trên cao nhìn Lý Mục, sau đó cũng không để ý đến hắn, ngược lại ,hung hăng nhìn v ề hướng Liễu Thanh. Vừa bị nhìn, đã làm cho thân thể Liễu Thanh đứng yên như bị buộc chặt. Giống như bị con rắn nhìn chằm chằm Liễu Thanh không dám cử động. Một giọt mồ hôi lạnh, từ trán Liễu Thanh chảy xuống Thực lực thật mạnh!
" Ngươi chính là Liễu Thanh?"
thanh âm bóng đen là giọng trầm th ấp, . Nghe rất nhu hòa, nhưng thực chất lại rất cao, không giống thanh âm của loài người
" Ngươi là ai?"
Liễu Thanh hít sâu một hơi, miễn cưỡng ngăn chặn được áp lực do trên người bóng đen truyền đến , Liễu Thanh hỏi.
" Ta là người hỏi, ngươi là ai. ngươi không được phép hỏi ta là ai? Hiểu chưa?" thanh âm bóng đen bỗng rơi chậm lại một chút. Nhưng Liễu Thanh bỗng cảm giác áp lực từ bóng đen mang lại lớn gấp mấy lần!
" Hự… Một ngụm máu tươi mãnh liệt phun ra!
mọi người kinh hãi! Liễu Thanh là ai?! cường giả cấp bậc Đại kiếm sư , Đó tức nếu là đặt ở đại lục , tuyệt đối cũng là có t ên trong danh sách trăm tên cường giả đứng đầu! Hôm nay, tự nhiên bị ánh mắt một người đánh đến phun máu ?!
tâm lý mọi người đều cũng xuất hiện cảm giác sợ hãi —— đó chính là Thánh cấp cường giả???
Liễu Thanh lảo đảo lui nhanh vài bước! hắn chịu được một đòn này nhưng quá chật v ật! Trong đầu hắn cũng vô cùng hoảng sợ! Thật sự rất mạnh!
" Có lẽ ngươi còn phải học cách nói chuyện với ta như thế nào. Lần này, chỉ là cảnh cáo mà thôi. Nếu còn có lần sau......" Giọng nói lạnh nhạt của bóng đen vang lên. lời nói còn chưa dứt, nhưng hiệu quả so với trực tiếp uy hiếp rõ ràng hơn. mọi người đều nhìn thấy tận mắt, tất cả không tránh khỏi một cái rùng mình.
" Bây giờ, ngươi còn muốn phản kháng nữa kh ông?" Bóng đen lại hỏi.
Liễu Thanh cố gắng nhịn đau trong ngực, cắn răng nói:" Ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Trước mặt ngươi, ta ngay cả đường sống để hoàn thủ cũng không có. Nhưng là muốn làm cho Liễu Thanh ta khuất phục. Không có khả năng!" Từ đôi mắt bắn ra một tia quang mang kiên nghị
Bất luận Liễu Thanh có đớ được hay không đỡ được một chiêu của bóng đen trước mặt,nhưng đối mặt với cường giả có thực lực như thế mà vẫn không khuất phục, ngạo khí này đã khiến mọi người khâm phục Trong lòng tự hỏi, bọn họ đều không làm được như vậy
bóng đen thản nhiên nhìn Liễu Thanh ngẩng đầu cao ngạo, bỗng khinh thường lắc đầu cười khẻ," Ngươi rất có cốt khí. Nhưng ngươi cũng không thông minh. Trước mặt tuyệt đối cường giả , cốt khí —— không đáng giá một chữ." Chữ cuối cùng vừa nói ra. thân thể Liễu Thanh phảng phất như bị một cái gì mãnh liệt đánh vào! M áu tươi phun ra, Thân hình thẳng tắp đánh vỡ vách tường phía sau , rơi vào trong phòng. Sau đó, tất cả đều yên tĩnh.
mọi người chung quanh kể cả thở cũng không dám thở mạnh, lại càng cũng không dám liếc mắt nhìn bóng đen kia. Tất cả cúi đầu, tâm lý vô cùng bất an
" Lý Mục, nơi này giao cho ngươi ." Bóng đen lạnh nhạt nhìn hai bên một chút, sau đó thân hình bỗng biến mất.
" V âng, thưa tiên sinh......" Mặc dù bóng đen đã biến mất, nhưng Lý Mục vẫn cung kính khom người nói về phía hắn đã biến mất.Một lúc lâu, xác định bóng đen đã đi. Mới âm thầm thở dài một hơi. Chợt phát hiện, phía sau lưng mình , không ngờ đã ướt đẫm
lão giả đứng bên cạnh Tần Thăng đưa mắt nhìn . Hắn hiểu ý gật đầu, sau đó xoay người đi vài bước, hướng về phía bên trong sơn trại đang đánh nhau sống chết không thôi ,la lớn." tất cả đều dừng tay lại cho ta!" đấu khí của thực lực kiếm sĩ giúp cho âm thanh lớn hơn, thanh âm thật lớn quanh quẩn tại bầu trời sơn trại.
mọi người đang nghe thanh âm thật lớn vang lên lúc này, đều tự lui ra, giằng co mà đứng.
" ‘ Hắc lang đạo ’ Tất cả cũng nghe rõ cho ta! Đại đương gia của các ngươi Liễu Thanh đã bị bắt! Mong rằng các ngươi không nên chống cự vô ích! Buông vũ khí xuống, sẽ tha cho tánh mạng. Nếu v ẫn không tỉnh ngộ - giết hết cho ta!"
tất cả thuộc hạ ‘ Hắc lang đạo ’ nghe những lời này đột nhiên ngây người ! Bọn họ biết rõ ràng thực lực của Đại đương gia , Thế mà đã bị bắt giữ?! Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Liễu Thanh không rõ sanh tử đang bị hai người xốc nách mang theo. Không có cử động gì, làm cho người ta biết hắn đã mất đi ý thức.
" Đó chính là Đại đương gia !!"
Các thành viên trung thành với ‘ Hắc lang đạo ’nhất thời vang lên vài tiếng kinh hô. Vừa nhìn, nguyên lai đúng là ‘ Hắc lang đạo ’ Đại đương gia Liễu Thanh.
" Nếu không muốn hắn chết,hãy buông vũ khí đầu hàng đi."
Tần Thăng xuất hiện bên người Liễu Thanh, kiếm trong tay, gí vào ngực Liễu Thanh.
" Tần Thăng! Ngươi dám!......"
một thuộc hạ của ‘ Hắc lang đạo ’ nhất thời la lớn!
Tần Thăng lông mi nhíu lại, sắc mặt trầm xuống," Không tin à? Ngươi thử xem......"
" Ngươi!" Người nọ giận dữ quát lên! Muốn xông lên , nhưng hắn lại bị người bên cạnh kéo l ại. Hai người tương đối lớn tuổi , xúc động nhìn người nọ bị k éo lại, hơi thở tức giận phì phò như trâu..
Thuộc hạ ‘ Hắc lang đạo ’ hãy buông vũ khí đi,
Cuối cùng, ‘ binh binh bàng bàng ’ tiếng vũ khí rơi xuống đất vang lên. Mà lão giả Lý Mục, lộ ra thần sắc hài long
Bình minh lên…
trải qua một ngày đẫm máu, Lạc Hà sơn trang trở nên hoang tàn . Thống kê lại, Lạc Hà sơn trang đêm qua chết mất 205 người, trong đó nô phó, tỳ nữ chiếm 186 người.
Tình trạng tử vong của những người này đều là trợn tròn mắt . Mặc dù đã qua một đêm, nhưng vẻ sợ hãi, cầu khẩn mê mang trong mắt nạn nhân,vẫn như cũ làm Phàn nhi trong tim tâm đau nhói.
nàng không khỏi gục đầu vào trong lòng Quân Vũ Hiên,khóc nức nở, làm cho Quân Vũ Hiên không khỏi than thầm trong l òng.
vỗ về nàng nhẹ nhàng, Quân Vũ Hiên an ủi:" Đừng khóc, người chết là hết ,để cho bọn họ an tâm an nghỉ đi thôi......" Mặc dù nhìn thấy quá nhiều người chết, nhưng đối mặt với hơn hai trăm cổ thi thể, để làm cho Quân Vũ Hiên cũng không khỏi âm thầm thở dài.
Quay đầu lại , để mang lại công đạo cho hơn mười người còn sống, Quân Vũ Hiên liền đở Phàn nhi hướng nội viện đi đến.
Nãi nương đau lòng nhìn Phàn nhi đang khóc rống lên trong lòng Quân Vũ Hiên, cuối cùng thở dài một tiếng . Nhìn đứa nhỏ từ bé lớn lên, cuối cùng đã tự tìm được hạnh phúc thuộc về mình
Trở lại phòng, Phàn nhi tiếp tục khóc một lúc lâu, mới dần dần thôi khóc, cho tới bây giờ n àng cũng chưa từng trải qua sự việc như vậy. Tất cả tới quá nhanh, hoàn toàn bất ngờ.Nàng quá mệt mỏi, nàng cần phải nghỉ ngơi một lúc.
Quân Vũ Hiên lúc này nhìn Phàn nhi xinh đẹp do khóc lóc quá nhiều mà dung nhan tiều tuỵ, tự đáy lòng xuất hiện một niềm thương tiếc không nói nên lời ." đây chính là cảm giác xuất phát tự nội tâm “
Phàn nhi ngủ một mạch đến tận xế chiều, mới t ỉnh l ại.
Khi tỉnh lại , đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Quân Vũ Hiên mang theo nụ cười xu ất hiện bên cạnh.
" Ngươi tỉnh rồi à ? Có đói bụng không?"
Phàn nhi bỗng cảm nhận được sự ấm áp chưa bao giờ có. thân thể mềm mại không khỏi muốn lại chui vòng trong lòng Quân Vũ Hiên, nhưng lại lắc đầu.
Quân Vũ Hiên có chút thương tiếc, Phàn nhi đầu tóc tán loạn, có chút cười cười, không nói gì, một lúc lâu, Phàn nhi bỗng chấn động, một cảm giác bất an nổi lên, bật thốt lên kinh hô:" Cha ta......"
Quân Vũ Hiên thở dài, nàng rốt cục đã nghĩ tới.
" Yên tâm, hết thảy có ta......"
Quân Vũ Hiên mỉm cười, thân thiết vỗ nhẹ vào vai Phàn nhi.
Phàn nhi nhìn nét mặt ôn hoà của Quân Vũ Hiên. bỗng cảm giác , tựa hồ trời có sập xuống , chỉ cần có nam nhân trước mặt, tất cả cũng đều không đáng sợ.
Sắc trời sáng dần, mọi người tại lạc hà sơn trang cũng tỉnh lại.
“ Lưu đại ca, hậu sự ở Lạc hà sơn trang giao lại cho ngươi.”
Liễu Phán Nhi quay lại nói với một hộ vệ.
Hộ vệ nọ miễn cưỡng cười nói: “ Tiểu thư yên tâm. Lúc tiểu thư và lão gia quay lại thì sơn trang cũng sẽ khôi phục lại vẻ đẹp ban đầu.”
Liễu Phán Nhi miễn cưỡng cười, không nói gì nữa. Khôi phục? Cảnh có thể khôi phục!? Người đâu…..
Quân Vũ Hiên nhìn vẻ thương tâm của Liễu Phán Nhi không khỏi thở dài. Nha đầu kia ngoài mặt điêu ngoa nhưng lại là cô gái rất tình cảm. Quay lại nhìn hộ vệ mỉm cười sau đó cũng Liễu Phán Nhi hai người hai ngựa lên đường.
Vốn Quân Vũ Hiên muốn đi một mình, như vậy là đủ rồi. Mang theo Liễu Phán Nhi thật sự là có chút lãng phí thời gian. Bởi vì cước trình Liễu Phán Nhi không thể so sánh cùng hắn. Nhưng Liễu Phán Nhi lại kiên trì muốn đi cùng hắn, lý do là người nguy hiểm là cha nàng. Một lý do này cũng đã đủ rồi. Quân Vũ Hiên cũng không nhiều lời. Tuy nói là cước trình sẽ chậm đi rất nhiều nhưng điều này đáng kể gì. Nếu tật phong đạo muốn tính mạng của Liễu Thanh thì có nhanh nữa cũng vẫn là chậm. Còn nếu không lấy tính mạng Liễu Thanh thì cần gì quan tâm đến thời gian chứ…. Quân Vũ Hiên cũng không cảm thấy mang theo Liễu Phán Nhi là gánh nặng. Hắn ngạo, nhưng hắn có tiền vốn để ngạo…..
Lấy cước trình của bọn họ, dù có khoái mã nhưng khi đến Hạ mai thông đạo thì trời chiều cũng ngả về tây…
………………………….
Lý mục lúc này đang nhăn trán suy nghĩ, rồi hỏi: “ Ngươi nói lần này đi bắt Liễu Phán Nhi không có ai quay lại?”
Người kia run run trả lời: “ Đúng vậy, Đại đương gia. Không có ai quay trở lại…”
Lý Mục càng cảm thấy gấp, sinh một dự cảm không hay.
“Như thế nào mà đi bắt mỗi nha đầu mà cần nhiều thời gian như vậy….Chẳng lẽ có việc gì ngoài ý muốn?” Nhìn tên người hầu đang đứng cạnh, hắn phất tay: “ Lui xuống đi!”
Người nọ nghe vậy lập tức khom người: “ Tiểu nhân cáo lui.” Sau đó rời khỏi phòng.
Lý Mục trong phòng lúc này suốt ruột đi qua đi lại. Dự cảm bất hảo càng ngày càng mãnh liệt…. Rồi chợt nghĩ tới “hắn” thì thấy yên tâm hơn nhiều.
“ Có hắn ở đây, ta còn sợ cái gì?Hắc hắc, già rồi, đầu óc cũng có chút hồ đồ…”
Đúng vậy, trên đại lục , hắn tuyệt đối là vô địch. Có “hắn”, tất cả uy hiếp không cần nhắc tới…..
Nghĩ đến đây, lại cảm thấy dễ chịu. Bỗng nhớ tới Liễu Thanh từ khi tỉnh lại vẫn không chịu hợp tác cùng mình, nhíu mày đi khỏi phòng, hướng phòng giam Liễu Thanh đi tới. Nếu hắn không chịu hợp tác thì mình cũng không may a…..
………………………..
Âm u, ẩm ướt. Cơ hồ là đặc điểm của mọi phòng giam trọng phạm. Nguyên nhân là gì, không thể nào biết được. Chắc là không muốn hắn được thư thả quá đi.
Liễu Thanh lúc này tuyệt đối không được thư thả. Thậm chí có thể nói là bi thảm. Lúc này hắn đang bị trói trên một cây cột, mái tóc dài dính máu bết lại thành tảng. Đôi mắt vì tiêu hao tinh lực quá lớn mà lõm vào, trên người giăng đầy vết máu. Hiển nhiên là đã chịu không ít đau khổ.
Ánh mắt hắn lúc này tuy rất buồn bã nhưng phần kiên nghị không có giảm đi chút nào mà như càng ngày càng tăng mạnh.
Tên cường đạo trong phòng giam thở hồn hển dừng lại, vẫy vẫy tay. Một gã cường đạo lực lưỡng khác đi tới, tiếp nhận roi da trong tay hắn, vung lên…
“Ba! Ba! Ba! Ba!....”
Mỗi roi quất xuống, trên người Liễu Thanh lại lưu lại một vết máu. Nhưng Liễu Thanh chỉ trừng mắt nhìn hắn, đến hừ một tiếng cũng không có.
Cửa đại lao mở ra, Lý Mục cùng Tần Thăng bước xuống. Trong phòng tên cường đạo vẫn chấp hình như cũ, không có dừng lại. Nhưng người khác thì hướng Lý Mục thi lễ.
Lý Mục phất tay, sau đó đi tới phía trước Liễu Thanh. Tên đại hán đang chấp hình thấy Đại đương gia đến cũng dừng tay, lui lại phía sau.
Ánh mắt Liễu Thanh buồn bã nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Lý Mục.
Nhìn nhau một lúc lâu sau, Lý Mục mới mở miệng nói: “ Liễu đương gia. Nói thật ta rất bội phục ngạnh khí của ngươi. Nhưng…ngươi cũng là người thông minh, ngươi biết nếu ta chưa đạt được mục đích thì cũng không dễ dàng buông tha cho nhà ngươi. Cần gì phải kiên trì chứ? Nếu ngươi nói cho ta biết vật đó ở đâu, ta cam đoan cung kính tiễn ngươi đi, kể cả huynh đệ cùng…. Nữ nhì của ngươi.”
Liễu Thanh giương mắt nhìn Lý Mục một lúc lâu, sau đó mới yếu ớt nói: “ Đưa Phán Nhi tới gặp ta….”
Lý Mục híp mắt cười nói: “ Liễu đương gia hắn tin tưởng ta. Nếu ta nói…”
Nhưng không đợi hắn nói xong, Liễu Thanh vẫn như cũ, âm thanh suy yếu nói: “ Đưa Phán Nhi tới gặp ta….”
Thanh âm Liễu Thanh tuy suy yếu nhưng lại quyết tuyệt, làm cho Lý Mục cảm thấy giận dữ. Vốn đi bắt Liễu Phán Nhi đến giờ còn không có ai quay lại cũng đã làm cho hắn rất bực mình rồi. Lại đến đây dùng hảo ngữ khuyên hắn nói ra chỗ giấu vật nọ. Không nghĩ rằng hắn không biết tốt xấu như vậy.
“Liễu Thanh …Ngươi…!” Trong cơn giận dữ, Lý Mục mắng to….
“Phi….”
Một ngụm máu tươi bắn thẳng vào mặt Lý Mục, làm cho hắn sửng sốt quên cả mắng chửi…Một lát sau mới có phản ứng lại, một cỗ căm giận ngút trời làm mắt hắn đỏ lên.
“Đánh chết cho ta. Mười người thay phiên nhau đánh. Đánh hôn mê thì kêu tỉnh lại đánh tiếp. Ta muốn xem xương Liễu Thanh cứng hay roi ta mạnh!....” Cố gắng đè nén tức giận một kiếm sát tử Liễu Thanh, Lý Mục nghiến răng nói mấy câu đó rồi xoay người rời đi.
Lao phòng lại vang lên tiếng roi da quật lên người Liễu Thanh….
……………
Mà Quân Vũ Hiên cùng Liễu Phán Nhi lúc này cũng lên tới đỉnh núi. Liễu Phán Nhi ngốc trệ đứng lên, nước mắt không biết lúc nào đã rưng rưng…
Mới lên núi, trong lòng Liễu Phán Nhi thấy trầm xuống…Khắp nơi đều là thì thể, khắp nơi đều là tàn tích của một đám cháy. Ngọn núi xinh đẹp trong quá khứ đã thành mảnh đất luyện ngục…
Lên trên núi, sơn trại ồn ào nay chỉ còn lại một mảnh yên lặng rợn người. Chỉ có hai ba con chim ưng bay lượn trên đầu. Ngọn lửa đã đem cả sơn trại thiêu thành tro bụi. Còn chút lửa, tản ra đám khói nồng đậm bay lên trời…
“Cha….!”
Thanh âm tan nát cõi lòng từ miệng Liễu Phán Nhi vang lên. Cả người nàng như bị rút mất xương, gục xuống. Nước mắt như mưa rơi xuống…Một lúc lâu…Một lúc lâu….
Cảnh tượng quen thuộc này….Phong ốc cháy dở cuộn khói, thi thể xếp đây…Quân Vũ Hiên từ khi chuyển sanh đến giờ, lần đầu tiên cảm giác cỗ sát ý trong lòng mình khó có thể kiềm chế. Vẻ mặt hắn vẫn như cũ, nhưng con mắt biến dần thành màu đỏ…
“Phán nhi. Không sao chứ?....”
Thanh âm Quân Vũ Hiên vẫn bình tĩnh nhưng hai con mắt nhìn xa xa tỏa ra mùi máu tanh…
Liễu Phán Nhi đứng dậy, hung hắn lau con mắt ướt, nhìn Quân Vũ Hiên gật đầu.
“Chúng ta đi báo thù…”
Giết chóc chi kiếm, tiến vào cảnh giới kiếm hoàng. Quân Vũ Hiên đã muốn tắm máu ở dị giới…
Quyển 2: Đạo Tặc
Chương 12: Công Tôn kiếm vũ (P1).
Dịch: atvgp
Nguồn: 2T
‘ Tật Phong Đạo ’, tại đại lục là một đoàn cường đạo tương đối nổi danh. Từ hơn mười năm trước, đã nổi tiếng khắp đại lục. Sở dĩ xưng là ‘ Tật phong ’, bởi vì đoàn cường đạo này tốc độ khi tập kích , tấn công đối thủ cực nhanh, làm đối phương không kịp phản ứng, khi tỉnh táo lại thì bon hắn đã rút lui hết rồi.ngoài ra ‘ Tật Phong Đạo ’ không có căn cứ cố định. Cơ bản sống giống như dân tộc du mục bình thường, nay chỗ này mai chỗ khác, không ở cố định bất kỳ một nơi nào lâu. Có thể nói, ‘ Tật Phong Đạo ’ là một đám cường đạo tương đối sống dai, sau mỗi phi vụ đều tẩu tán ra khắp các nơi trên đại lục
Danh tiếng ‘ Tật Phong Đạo ’ nổi tiếng. Tại đại lục hoành hành hơn mười năm mà không suy thối, đương nhiên là do bọn họ có nhưng điểm rất độc đáo, ví như —chỗ bọn họ ẩn than đều rất khó tìm
Tuy nhiên – dân gian có câu :” người yếu không nên ra gió “ “Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”. Nếu như Quân Vũ Hiên không có gặp Phàn Nhi, không có giúp đỡ Phàn Nhi hoặc là bọn chúng không có bất kỳ hành động đối phó với Liễu Thanh thì , ‘ Tật Phong Đạo ’ còn có thể tiếp tục hoành hành hơn mười năm nữa. Nhưng bọn hắn hết lần này tới lần khác lại động chạm đến Quân Vũ Hiên, rồi động chạm đến Phàn nhi, khi hành động lại quá lộ liễu, hết lần này tới lần khác đẫ làm cho Quân Vũ Hiên biết hành động của bọn họ , hơn nữa lại dùng phương pháp hèn hạ, đánh đúng nỗi đau trong tâm tư sâu kín của Quân Vũ Hiên, đốt phá giết chóc toàn bộ sơn trại ‘ Hắc lang đạo ’ .Chúng ta chỉ có thể nói, đây là trời không tha hắn, thiên lý tuần hoàn.
Sau khi Quân Vũ Hiên ngồi xuống, năm ngũ quan đóng lại bốn, chỉ dùng thính giác siêu cường để tìm kiếm, trong nháy mắt chỗ sâu nhất trong sơn cốc - nơi ‘ Tật Phong Đạo ’ tạm thời trú ngụ bị Quân Vũ Hiên phát hiện ra.
Con mắt có chút vằn đỏ lên, khoé miệng Quân Vũ Hiên lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
" Chúng ta đi báo thù......"
ở chỗ sâu trong sơn cốc, một chỗ cực kỳ bí mật.
hai gã cường đạo vừa cười đùa vừa đánh lộn lẫn nhau
" Ngươi biết không! Vừa rồi ta cũng rất sợ hãi! tính cách của Đại đương gia, Ai, nói thật nhé, nếu có sự lựa chọn, ta thật không muốn đối mặt với hắn......" một gã thanh niên, đúng là gã trước đây đã báo cáo với Lý Mục về tin tức toán đi bắt Phàn nhi chưa trở về . Trong ngữ khí thanh niên lộ ra một tia kinh khủng, phảng phất như vừa mới đối mặt với một chuyện gì cực kỳ đáng sợ. Nói xong, không khỏi thở dài một hơi.
lánh một gã cường đạo trên mặt lộ vẻ nhìn có chút hả hê đích vẻ mặt," Hắc hắc, đừng nói như vậy nha. Thân là Đại đương gia đích bên người nhân, đoàn người nhi khả đều cũng hâm mộ đích khẩn đây......" Nhìn hắn trên mặt nhất phái dễ dàng thần sắc, liền dễ tri hắn nói ngôn không khỏi trung.
thanh niên còn lại , hắn như thế nào lại không hiểu tâm lý của người huynh đệ này đang nghĩ về cái gì? Ngẫm lại xem, cơ hồ trước kia thuộc hạ trung thành của Đại đương gia có rất nhiều, nhưng gần đây chỉ vì một lỗi nhỏ, một sơ suất không đáng nói, đều bị mất đi tính mạng
Như vậy, như thế nào làm cho hắn không e ngại đây? Không khỏi lại thở dài một hơi, vẻ mặt đầy đau khổ
Gã đạo tặc đang chuẩn bị trêu chọc tên thanh niên , nhưng thân thể bỗng cảm giác tê rần, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác
.....
trên mặt hai gã cường đạo mang theo thần sắc hoảng sợ ,nhìn thiếu niên và cùng cô gái trước mặt. Bọn họ không rõ, đối phương đến tột cùng muốn làm gì
Quân Vũ Hiên thản nhiên nhìn thần sắc hoảng sợ lộ rõ trên mặt hai gã cường đạo, nhẹ giọng nói:" Nếu không muốn chết nói cho ta biết chỗ ở của Đại đương gia các ngươi ."
ngữ khí không nặng, nhưng từ trên người đối phương truyền đến một cổ hàn ý, nhất thời làm cho tâm trạng hai gã cường đạo run lên. Gã thanh niên run rẩy nói:" Đại, Đại đương gia đang ở tại, tại trong cốc......"
Quân Vũ Hiên quay đầu nhìn thâm cốc đang bị cây cối ngăn trở tầm mắt, sau đó quay lại nói." Hy vọng ngươi không gạt ta."
Thanh niên kia nhất thời kinh hãi nói:" Tiểu, tiểu nhân không dám!"
Quân Vũ Hiên gật đầu, chỉ thấy hắn tay phải vung lên. Một đạo kình khí so với phong nhận còn muốn sắc bén hơn vài phần, ngay lập tức cắt vỡ cổ họng hai người
thanh niên hai mắt và miệng cùng mở to, dùng sức cố gắng hít thở, nhưng chỉ truyền đến một âm thanh khò khè. Ánh mắt trợn to vẻ không cam lòng, phảng phất như đang hỏi, mình rõ ràng rất phối hợp, tại sao ….???
Quân Vũ Hiên đương nhiên nhìn ra nghi hoặc của hắn, lạnh nhạt cười," Ta chỉ là nói, nếu không muốn chết,thì nói cho ta biết chỗ ở của Đại đương gia các ngươi. Ta cũng không có nói, ta sẽ tha chết cho các ngươi......"
thanh niên cuối cùng đã rõ nguyên nhân, nhưng cho dù không cam long, thì cũng có thể làm gì ? con mắt mở to mang theo vẻ không cam lòng, thẳng tắp té xuống.
Quân Vũ Hiên không hề nhìn lại hai cổ thi thể, quay đầu, hướng chỗ sâu trong sơn cốc đi đến.
Từ đầu đến cuối, Phàn nhi tại một bên không nói một lời. Không phải không muốn, mà là không biết nên nói cái gì. Sự sống chết của cha mình không rõ, làm cho tâm của nàng cũng biến thành lạnh như băng. Mặc dù cũng cảm giác được sát khí trên người Quân Vũ Hiên không hướng về mình,nhưng cổ sát khí này cũng làm cho nàng không khỏi có cảm giác sợ hãi. Nhưng nàng không nói gì thêm, chỉ yên lặng đi theo hướng Quân Vũ Hiênbước đi
.....
" Người nào?! Đứng lại!"
mới vừa đi được một lúc, ước chừng có thể nhìn thấy phòng ốc phía xa xa, một tiếng chợt quát vang lên. Nhất thời, hơn mười bóng người âm thầm đi ra. Đao kiếm đã rút ra khỏi vỏ, hiển nhiên đã chuẩn bị động thủ.
Quyển 2: Đạo Tặc
Chương 12: Công Tôn kiếm vũ (P2).
Dịch: atvgp
Nguồn: 2T
Quân Vũ Hiên và Phàn nhi cùng dừng lại . Tâm lý Phàn nhi căng thẳng, ma pháp trượng đang cầm trong tay không khỏi nắm chặt hơn nữa, quay đầu hướng Quân Vũ Hiên nhìn lại.
Chỉ thấy vẻ mặt Quân Vũ Hiên vẫn như cũ, không có vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi gì, hiển nhiên hắn đã biết nơi này có người. Chứng kiến vẻ mặt của Quân Vũ Hiên, Phàn nhi cũng bình tĩnh trở lại.
" Tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ a ? Có biết đây là địa phương nào không ? Yêu! Cô nàng này trông thật xinh xắn. Ha ha! Tốt lắm, tiểu tử, lưu lại cô nàng, ngươi tự chặt một tay, bọn ta có thể tha chết cho ngươi " Có lẽ nhìn bộ dáng của Quân Vũ Hiên và Phàn nhi không có một điểm gì uy hiếp. Mà bên mình lại có nhiều người, cho nên lúc nhìn thấy hình dạng của Phàn nhi, gã đầu lĩnh chợt ngây người, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, liền dễ lộ ra vẻ mặt dâm đãng.
Quân Vũ Hiên thần sắc không thay đổi, chỉ nghe hắn thản nhiên nói:" Ngươi, đáng chết."
" Xuy!" Một tiếng thanh âm xé rách rất nhỏ vang lên, sắc mặt gã dẫn đầu bỗng sửng sốt. Sau đó, một tia huyết sắc tại cổ họng hắn xuất hiện." Phốc!" Một tiếng! Một đạo huyết trụ nhất thời phun ra ra! Trước khi ngã xuống, vẻ mặt vẫn mang đầy vẻ nghi hoặc.
mọi người chung quanh bị biến hóa bất thình lình làm cho sửng sốt! Không ai biết chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi người lại đều hiểu đã xảy ra chuyện gì! Chỉ thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng nói ra ‘ ngươi, đáng chết. ’ nói xong, người bên này đã chết
" Tiến lên! Giết chết tên ác ma này!" Đám cường đạo rốt cục cũng có người phản ứng , nhất thời, tất cả đao kiếm đều hướng về Quân Vũ Hiên, Phàn nhi hai người đánh tới!
Quân Vũ Hiên bỗng hé mắt cười, khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu là người quen thuộc với Vân Dật nhìn thấy lúc này, tất nhiên sẽ kinh ngạc phát hiện. vẻ mặt của thiếu niên bề ngoài tuấn tú này lúc muốn giết người so với ‘ tiếu diện Tu La ’ Vân Dật thì vẻ mặt, giống nhau như đúc
Thanh bảo kiếm vẫn đặt ở trong hắc sắc không gian giới chỉ lần đầu tiên bị Quân Vũ Hiên đem ra. Sự thật ,với thực lực của hắn lúc này, muốn giết những người trước mặt cũng rất dễ dàng, chỉ là vài động tác giơ tay nhấc chân mà thôi. Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên có một loại xúc động –xúc động muốn sử dụng kiếm để giết người !
Thanh phương đông cổ kiếm dài ba thước tam thốn, lần đầu tiên thấm đẫm máu tại dị giới!
kiếm quang như điện,thân thể Quân Vũ Hiên giống như một con bướm tự nhiên. Vừa xinh đẹp, lại vừa yêu dị, Cổ tay khẽ xoay, một loạt đóa kiếm hoa xinh đẹp giống như trong mộng ảo yên lặng hiện ra. Mỗi một đóa kiếm hoa, liền dễ dàng mang đi một tánh mạng
Phàn nhi sửng sốt. Trong lúc nguy hiểm này, tính mạnh là trên hết, sao nàng lại tự nhiên sửng sốt ? Không vì cái gì khác ,chính là vì thân ảnh của Quân Vũ Hiên giống như mộng ảo, chính là vì những đóa kiếm hoa giống như hư ảo đang hiện ra
Công tôn kiếm vũ — một môn kiếm pháp tối cao đến từ một quốc gia trên địa cầu từ xa xưa,
một loại chiêu thức hoa lệ, kiếm thức nhẹ nhàng mà bay bướm. Cẩn thận xem xét, làm cho người ta tưởng như là đám mây, không biết cái nào là thật , cái nào là giả. khi đối địch, làm cho địch nhân lâm vào cảnh thật giả lẫn lộn, thật là một kiếm pháp không thể tưởng tượng được. Mà kiếm vũ, đã che dấu hoàn toàn sát khí. Làm cho địch nhân không thể biết vì sao mà chết .
cho nên, lúc màn múa kiếm kết thúc, Phàn nhi bừng tỉnh lại . Trên mặt đất, đã ngổn ngang đầy thi thể
Quân Vũ Hiên nhẹ nhàng lau thân kiếm một chút, mặc dù trên thân kiếm không có dính một giọt máu tươi nào,cất đi, rồi nói
" Chúng ta đi."
Phàn nhi lẳng lặng nhìn hắn, thiếu niên tuấn tú này mang đến quá nhiều sự ngạc nhiên. Nàng biết, màn múa kiếm kia đã ăn sâu trong ấn tượng của nàng, nhìn thoáng qua các thi thể, Phàn nhi nhấc chân, hướng Quân Vũ Hiên đi đến
song, thân thể Quân Vũ Hiên đột nhiên chấn động! Hơi ngẩng đầu, đôi mắt hơi nhắm lại , trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra một tia ngưng trọng......" Thật mạnh......"