Giang hồ võ lâm phân tranh, rất có thể sẽ nổi lên bão tố. Mỗi người đều đang chú ý đến nên cuộc luận võ kén rể này đã vượt xa ý nghĩa vốn có của nó.
Dương Cảnh Thiên không quan tâm đến điều này. Bởi vì hắn không có hứng thú với sự tranh đoạt trong chốn võ lâm. Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu đã đáp ứng Mộ Dung Tuyết phải đánh thắng, như vậy mục tiêu của hắn chỉ có một, đánh bại mọi người.
Trở thành người thắng duy nhất.
Dương Cảnh Thiên xếp ở vị trí thứ ba, vị trí này xếp sau tinh anh của tứ đại thế gia.
Dương Cảnh Thiên vừa đặt mông ngồi xuống, hắn lập tức cảm giác được mình hạnh phúc đến cực điểm. Bởi vì hắn chưa từng thấy nhiều mỹ nữ đến như vậy. Hôm nay hắn nhìn đã mắt.
Gần hắn nhất chính là tuấn nam, mỹ nữ của tứ đại thế gia. Đương nhiên, Dương Cảnh Thiên chỉ chú ý đến mỹ nữ mà thôi. Với những gã bảnh bao, hắn không có cảm tình gì. Công Tôn Tiêm Tiêm, con gái của chưởng môn Công Tôn thế gia, tuổi mười bảy mười tám, mặt như xoan đào, mắt phượng trong suốt, mũi ngọc môi anh đào. Thân hình hơi mảnh mai nhưng cũng không phải mỹ nhân gầy gò. Thân thể mềm mại lả lướt, vú cao ngất, đường cong mê người. Ngoại trừ nàng vốn là một mỹ nhân tuyệt thế, từ cách ngồi của Nguyệt gia cũng có thể thấy được đây là một thiếu nữ mềm mại, nhu thuận, trời sinh dịu dàng, tính tình hiền lành. Dương Cảnh Thiên nhìn nàng lâu như vậy mà Công Tôn Tiêm Tiêm vẫn không hề đưa mắt nhìn sang, lòng không một chút tạp niệm nhìn lên lôi đài, vô cùng đoan trang.
Ngồi phía dưới Công Tôn Tiêm Tiêm chính là Âu Dương Doanh Doanh, thiên kim tiểu thư của Âu Dương thế gia, khoảng hai mươi tuổi, mặt sáng như trăng rằm, đôi thu thủy trong suốt, mà trước ngực nàng là cặp vú kiêu ngạo, tản ra dáng người mê hồn, phối hợp với bờ mông tròn lẳn và đôi chân thẳng đẹp, làm nàng như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp, quả thực không nói lên lời. Sắc đẹp trời sinh này không biết làm bao nhiêu nam nhân mê mẩn vì nàng. Nhất là đôi mắt của nàng dù lúc tức giận vẫn thu hồn đoạt phách.
Mà Thượng Quan Đình, Thượng Quan Thiến của Thượng Quan thế gia là đôi mỹ nhân chưa từng có trong lịch sử võ lâm. Sinh đôi không hề kỳ quái, nhưng có thể xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy thì không có bao nhiêu. Nếu nói lúc Dương Cảnh Thiên nhìn Công Tôn Tiêm Tiêm cùng Âu Dương Doanh Doanh chỉ chảy nước miếng, vậy khi nhìn hai tỷ muội Thượng Quan, máu mũi hắn trào ra, muốn ngừng lại cũng không ngừng được. Tất cả mỹ từ để hình dung hai nàng đều dư thừa. Sắc đẹp của các nàng không nên thuộc về trần thế hỗn hoạn này. Tỷ muội các nàng vì vậy cũng được xưng là tuyệt sắc song kiều trong chốn võ lâm. Trong võ lâm tứ đại tuyệt sắc, hai tỷ muội nàng đứng thứ nhất. Càng làm cho người trong võ lâm điên cuồng là tính tình các nàng rất quật cường, dám làm dám chịu, nhưng thực tế lại rất thiện lương. Các nàng từng ngầm thỏa thuận với nhau, đã không lấy chồng thì thôi, một khi xuất giá hai tỷ muội sẽ lấy cùng một người. Điều này làm cho thanh niên đồng lứa trong võ lâm điên cuồng. Rất nhiều người đều cho rằng có thể trở thành hôn phu của song kiều, đúng là kẻ may mắn nhất trên đời.
Theo lương tâm mà nói, tứ đại thế gia đều rất đẹp. Ngay cả mẫu thân của các nàng là Lăng Hương Quân, Công Tôn Hiểu Sắc cập Thượng Quan Ngữ Nhạn dù bây giờ đã đứng tuổi nhưng có ai không xinh đẹp, phong vận mê người, dung nhan khuynh thành, bộ ngực sữa cao vút, mảnh mai tinh tế, da thịt trắng nõn, mỗi một tấc da thịt đều tản ra khí tức mê người. Đây là nguyên nhân vì sao con gái của các nàng đều xinh đẹp động lòng người như vậy. Con gái của các nàng đều tiếp nhận huyết thống cao quý. Thấy vậy, Dương Cảnh Thiên tin rằng sắc đẹp cũng di truyền.
Ngoài tứ đại thế gia, thì các phái khác mỹ nữ cũng như vân. Mà chói mắt nhất chính là thiên kim của Đại Giang Minh – Lôi Thiên Chỉ. Nàng có sự quyến rũ của một thiếu phụ, mái tóc mây đen mượt, khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp, cùng với cái mũi thẳng, đôi môi anh đào, vòng eo thon nhỏ, đường cong tuyệt mỹ, dáng người lả lướt, bộ ngực cao ngất, bờ mông đầy đặn mượt mà. Trên người mặc một bộ váy màu xanh trang nhã, váy chỉ dài đến đầu gối lộ ra đôi chân mê người. Qua chiếc váy có thể thấy được cặp đùi ngọc nõn nà khiến người ta mơ mộng.
Đồ trang sức duy nhất trên người nàng là một chiếc khuyên tai bằng thủy tinh, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp của nàng. Đôi lông mi thon dài, ánh mắt như mắt mèo, trong đôi mắt trong như nước và linh động đó có một vẻ thần bí không nói lên lời. Chỉ có thể nói là phong hoa tuyệt đại, đẹp tựa thiên tiên để hình dung sắc đẹp của nàng.
Những ngón tay nhỏ và dài của nàng đang cầm một cây chủy thủ nhỏ, làm cho người ta cảm thấy nàng vừa xinh đẹp vừa tự tin.
Dương Cảnh Thiên nhìn thấy mỹ nữ, ánh mắt trợn trừng, nước miếng, máu mũi chảy giàn giụa. Háo sắc và dâm đãng như vậy tự nhiên khó tránh khỏi bị người bên ngoài bất mãn.
Theo lý thuyết, có thể ngồi trên hàng ghế này đều là khách quý của Mộ Dung thế gia. Chắc chắn là xuất thân quý tộc, những người đó tu dưỡng sẽ không quá kém. Nhưng nhìn thấy ánh mắt “Ăn thịt người” của Dương Cảnh Thiên, đặc biệt là “Ăn” người của mình đều không kìm nổi mà trừng mắt nhìn hắn.
Âu Dương Hoa là người đầu tiên không nhìn nổi. Bởi vì hắn vừa lúc ngồi ở bên dưới Dương Cảnh Thiên. Ánh mắt sỗ sàng của Dương Cảnh Thiên đều bị hắn nhìn thấy. Hắn thật sự không thể dễ dàng tha thứ cho Dương Cảnh Thiên vì đã nhìn muội muội của mình với ánh mắt tham lam như vậy. Vì thế lớn tiếng nói với Dương Cảnh Thiên:
- Tiểu tử, ngươi có biết thế nào là lễ phép không?
Dương Cảnh Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn tên bảnh bao bên cạnh mình, cười hì hì nói:
- Ta không nhìn ngươi, đồ bảnh bao.
Âu Dương Hoa tức giận nói:
- Nhưng ngươi nhìn muội muội ta.
Âu Dương Hoa nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng giả vờ. Âu Dương Hoa ta cũng không phải là ngồi không.
Dương Cảnh Thiên không thèm để ý đến, nói:
- Ăn chay và ăn thịt không phải đều để no bụng sao?
Lăng Chí Hào sợ hãi, kéo kéo áo Dương Cảnh Thiên nói:
- Thiếu gia, người này chúng ta không thể trêu chọc.
Liễu Trân Trân dường như cũng nghe thấy tên Âu Dương Hoa, vì thế gật đầu nhỏ giọng nói với Dương Cảnh Thiên:
- Thiếu gia, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Dương Cảnh Thiên vốn đang rất khoái trá nên không hề tức giận. Nhưng vừa nghe thấy người của mình lại sợ hãi Âu Dương Hoa đến thế, trong lòng rất khó chịu, lớn tiếng nói:
- Âu Dương Hoa thì sao chứ?Ta là Dương Cảnh Thiên danh tiếng lẫy lừng đây.
Dương Cảnh Thiên làm ồn như vậy, ngay lập tức bị người của tứ đại thế gia nhìn đến. Âu Dương Hoa thấy có người ủng hộ mình, lập tức nhảy dựng lên nói:
- Tiểu tử, muốn so chiêu sao?
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Thô lỗ, nông cạn, không ngờ động một cái đã muốn đánh? Ngươi cho ta là thằng mới từ núi ra sao. Hơn nữa, ngươi nói đánh là đánh vậy ta còn mặt mũi nào nữa.
Âu Dương Hoa quả thực bị những lời này của Dương Cảnh Thiên làm tức chết.
Liễu Trân Trân không kìm nổi cười phì một tiếng. Thật sự không ngờ được thiếu gia của mình lại hài hước đến thế.
- Tiểu cái gì mà tiểu. Không có giáo dục. Ta có tên, ta gọi là Âu Dương Hoa.
Dương Cảnh Thiên không đợi Âu Dương Hoa nói xong, còn lớn tiếng hơn nói, hơn nữa có vẻ rất “Phẫn nộ”
- Đại ca, việc gì phải so đo với kẻ thô lỗ đó.
Âu Dương Doanh Doanh ở bên cạnh thản nhiên nói.
Bị Âu Dương Hoa nói như thế nào, Âu Dương Hoa đều có thể cười hì hì mà chống đỡ. Nhưng nghe mỹ nữ nói mình là kẻ thô lỗ, Dương Cảnh Thiên thật sự không thể ngồi yên, vội la lên:
- Người thô lỗ? Sao nàng biết ta là người thô lỗ. Chẳng lẽ nàng thấy ta cởi quần sao.
- Thiếu gia.
Lăng Chí Hào và Liễu Trân Trân cùng gọi Dương Cảnh Thiên, làm hạ nhân bọn họ cũng cảm thấy những lời này của Dương Cảnh Thiên quá mất mặt.
Dương Cảnh Thiên không cho là đúng, còn lớn tiếng nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Ta không cởi quần trước mặt nàng, nàng lấy gì mà nói ta là kẻ thô lỗ, đây là nói xấu ta.
Ngất. Ngụy biện như vậy cũng chỉ có Dương Cảnh Thiên mới nói được, hơn nữa còn rất hùng hồn.
- Đồ thô lỗ, ăn nói bậy bạ.
Âu Dương Doanh Doanh không thèm nhìn Dương Cảnh Thiên, đôi môi anh đào thản nhiên nói thêm một câu.
- Hở ra là cởi quần, không phải kẻ thô lỗ thì là gì?
Thượng Quan Đình nói xen vào.
- Đúng, hắn chính là kẻ thô lỗ, ăn nói bậy bạ. Gọi người đuổi hắn đi.
Âu Dương Hoa hung hăng nói.
Tứ đại thế gia luôn đứng cùng một chiến hào, dù là cãi nhau cũng sẽ chỉ mũi giáo về cùng một phía. Dương Cảnh Thiên thấy mỹ nữ có ấn tượng xấu đối với mình, tự nhiên không tiện xuống đài, lạnh nhạt nói:
- Ăn nói lung tung thì đúng, nhưng thô lỗ thì chưa chắc.
Nói xong, không ngờ lạnh lùng nhìn Âu Dương Hoa, trong ánh mắt lạnh lùng đó không ngờ lộ ra một tia hàn ý.
Mắt hổ lóe lên, lửa giận không ngừng tăng lên.
Một cỗ lửa giận dấy lên trong cơ thể Dương Cảnh Thiên. Nếu tứ đại thế gia còn nói thêm một câu quá đáng nào nữa thì chỉ sợ đại hội luận võ kén rể lần này sẽ biến thành cuộc quyết đấu giữa Dương Cảnh Thiên và tứ đại thế gia.
Lôi Thiên đang cười, trong lòng quả thực vui như hoa nở. Mặc dù hắn cách Dương Cảnh Thiên khá xa, nhưng cảnh Dương Cảnh Thiên và tứ đại thế gia đấu khẩu với nhau, hắn thấy rất rõ ràng. Mặc dù không biết Dương Cảnh Thiên là ai, nhưng có thể làm tứ đại thế gia tức giận và lam cho nguyên khí bọn họ đại thương. Đối với hắn mà nói đúng là một đại lễ rất lớn.
Lôi Thiên chỉ cảm thấy rất tò mò về Dương Cảnh Thiên, đây là người như thế nào? Đối với nàng mà nói, Dương Cảnh Thiên rất đẹp trai, quả thật không gì sánh nổi. Ngay cả Hoa Thiên Kiệt cũng không thể bằng.
Dương Cảnh Thiên rốt cuộc là ai? Chỉ sợ không chỉ một mình Lôi Thiên đang nghĩ, mà tất cả mọi người ngồi trên hàng ghế khách quý đều đang suy nghĩ. Nhưng mặc cho bọn họ nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra trên giang hồ từ khi nào có một nhân vật như vậy.
Có lẽ nửa khắc sau, Dương Cảnh Thiên sẽ khiết mọi người chấn động. Người không sợ trời không sợ đất, không sợ bị cho là “Ăn nói lung tung”, cái khác không dám nói, chỉ riêng sự can đảm đó đã đủ rồi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Rất khẩn trương, cơn lửa giận sắp bộc phát thành trận quyết đấu.
Công Tôn Lăng cẩn thận đánh giá Dương Cảnh Thiên, cảm thấy hắn có chút quen mắt, không khỏi hỏi:
- Vị bằng hữu này, chúng ta hình như đã gặp nhau?
Dương Cảnh Thiên không cho là đúng, giả vờ không biết mỉm cười nói:
- Phải không? Không nhớ ra.
Trong lòng nghĩ gặp cái đầu ngươi.
Công Tôn Lăng lại mỉm cười nói:
- Huynh đệ là Dương Cảnh Thiên. Mấy ngày trươc chúng ta cũng gặp một người ở Hương Mãn Lâu, hắn cũng gọi là Dương….
- Thiên hạ có rất nhiều người họ Chu, ngươi cho rằng mỗi người đều là Đương kim Thánh Thượng sao?
Dương Cảnh Thiên cướp lời Công Tôn Lăng, lớn tiếng nói.
Lời nói đại nghịch bất đạo như thế này, dù là những người trong võ lâm nghe thấy cũng chấn động. Ai dám trước mặt mọi người nhục mạ quốc tính và Thánh Thượng đương triều. Huống hồ đây còn là ở bên trong Mộ Dung thế gia. Phải biết rằng nhị thiếu gia của Mộ Dung thế gia chính là Phò mã. Lời này của Dương Cảnh Thiên quả thực phải dùng đại hình trị tội, dù là tru di cửu tộc cũng không đủ.
Công Tôn Lăng cảm thấy xấu hổ, tiểu tử này tuyệt đối không được trêu chọc. Hắn nói không hề suy nghĩ, mình tuyệt đối không cần phải tranh cãi với hắn làm gì.
Mộ Dung Bác từ phía sau tiến lên:
-Công Tôn thiếu gia, đây là Dương Cảnh Thiên Dương công tử là bằng hữu mà gia chủ ta mời đến.
Công Tôn Lăng cả kinh, thất thanh nói: - Dương công tử là bằng hữu mà Mộ Dung lão bá đặc biệt mời đến sao?
Nghĩ thầm, khó trách khẩu khí lại hùng hổ như vậy, có thể là Hoàng thân quý tộc. Nếu không hắn dựa vào cái gì có thể ngồi ở đây?
Công Tôn Lăng kêu lên một tiếng kinh hãi, lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong tứ đại thế gia.
Dương Cảnh Thiên thấy nhiều mỹ nữ nhìn mình như vậy, tự nhiên ra vẻ rất oai phong.
Mộ Dung Chí mời một người không ai biết, thậm chí là một tiểu tử không môn không phái làm khách quý, điều này thật sự trước đây chưa từng có. Phải biết rằng, bên dưới còn có rất nhiều chưởng môn các môn phái đang phải đứng trong sân dưới lôi đài. Trên đài cũng chỉ có một trăm chỗ dành cho khách quý. Người có thể ngồi ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong chốn võ lâm. Tiểu tử này là gì mà lại được Mộ Dung Chí đặc biệt mời chứ.
Ngay cả Âu Dương Doanh Doanh mắng Dương Cảnh Thiên là “Đồ thô lỗ, ăn nói lung tung” cũng đã nhìn hắn với một ánh mắt khác, Dương Cảnh Thiên là ai?
Ngay khi Dương Cảnh Thiên đang đắc ý, Mộ Dung Bác đã đưa cho hắn một tấm thiệp, nói:
- Dương công tử, đây là lão gia nhà chúng ta đưa cho công tử. Có nó, công tử có thể lên lôi đài tham gia luận võ kén rể.
Dương Cảnh Thiên lúc này mới sửng sốt, nói:
- Đây là Mộ Dung lão gia đưa cho ta? Nhưng ta hình như không biết hắn…” Hắn lúc này cảm thấy hồ đồ. Bởi vì hắn vẫn nghĩ Mộ Dung Tuyết ở sau lưng trợ giúp mình. Nhưng hành động của Mộ Dung Bác đã nói cho hắn biết thì ra Mộ Dung Chí cho hắn ngồi ở vị trí này.
Mộ Dung Bác mỉm cười nói:
- Dương công tử đánh một trận ở Hương Mãn Lâu, thập nhị gia tướng chúng ta đã thua. Lão gia nghe chúng ta báo cáo, không ngừng tán thưởng Dương công tử. Cho nên chúng ta phải xin lỗi công tử, đồng thời mời công tử tham gia đại hội.
Dương Cảnh Thiên lúc này mới hiểu được, Mộ Dung Chí vì thấy mình đã đánh bại thập nhị gia tướng của Mộ Dung thế gia nên mới nể mặt mình như vậy.
Người tứ đại thế gia thấy Mộ Dung Bác là người đứng đầu thập nhị gia tướng khách khí với Dương Cảnh Thiên như vậy, không khỏi kinh ngạc. Công Tôn Tiêm Tiêm càng nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ, điều này làm cho Dương Cảnh Thiên rất đắc ý và tự hào. Nếu bây giờ không phải là Mộ Dung Tuyết đang luận võ kén rể thì có lẽ hắn đã đi đến trước mặt mấy mỹ nữ này mà tâm sự rồi.
Ngay lúc này, Mộ Dung Chí mang theo tứ đại kim cường và bát đại hộ pháp tiến ra. Đi theo sau hắn chính là nhân vật chính của cuộc luận võ kén rể này – Mộ Dung Tuyết. Vẻ cao quý, thánh khiết của nàng, lúc này nhìn nàng trông rất xinh đẹp nhưng đầy lạnh lùng. Nhưng khi nàng nhìn thấy Dương Cảnh Thiên không khỏi vui sướng, vẻ kích động hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Hiển nhiên nàng rất vui mừng vì Dương Cảnh Thiên đã đến.
Sắc đẹp của Mộ Dung Tuyết quả thực hơn tất cả các mỹ nữ mà Dương Cảnh Thiên từng gặp. Nhưng hôm nay nàng cũng không phải là nữ nhân đẹp nhất, mặc dù nàng là nhân vật chính của ngày hôm nay. Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người một nữ nhân.
Đó là một nữ nhân xinh đẹp đến mức không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Minh Chân, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, được xưng là “Phiêu Miểu Tiên Tử” chẳng những xinh đẹp truyệt trần lại có trí tuệ và võ nghệ siêu phàm. Nghe nói trận chiến đầu tiên sau khi xuống núi của nàng chính là luận bàn với Minh Không Đại Sư, phương trượng Thiếu Lâm. Kết quả đánh ba ngày ba đêm, không phân thắng bại.
Trận chiến đó đã xác định địa vị Phiêu Miểu Phong Thánh Nữ của nàng. Từ đó Lương Tranh là sư tỷ của nàng đã bị đuổi ra khỏi Phiêu Miểu Phong. Một Phong không thể dung hai Thánh. Ngay cả nơi thần thánh và có giáo quy nghiêm khắc như Phiêu Miểu Phong vẫn đầy sự khiêu chiến và cạnh tranh, thậm chí là đấu đá lẫn nhau. Có thể Minh Trân vô tâm, nhưng Lương Tranh phải rời đi là sự thật không thể thay đổi.
Là người chấp chưởng của Phiêu Miểu Phong trong tương lai, nàng không thể nghi ngờ là người dẫn dắt cả võ lâm trong mấy chục năm. Vì vậy mọi cử động của nàng đều bị mọi người chú ý. Theo như lời sư phụ Minh Chân là Từ Tâm Nguyệt thì Minh Chân là đệ tử kiệt xuất nhất trong một trăm năm qua của Phiêu Miểu Phong. Nàng có hy vọng sẽ đột phá được thành tựu của các tiền bối Phiêu Miểu Phong.
Sắc đẹp của nàng sớm được người trong thiên hạ đồn đãi, Phiêu Miểu kiếm pháp của nàng cũng được người võ lâm bàn tán xôn xao.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có nghĩa là trong mọi nữ nhân Minh Chân là duy nhất.
Nàng giống như một nữ thần xinh đẹp đột nhiên hạ phàm.
Lần đầu tiên, Dương Cảnh Thiên không thể dùng lời nói để hình dung dung mạo của nữ nhân.
Hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, da dẻ trong suốt như ngọc, những đường cong gợi cảm, đôi mắt trong suốt quyền rũ, cái mũi trắng nõn mà khéo léo, đôi môi mềm mại đỏ mong, chiếc cổ tuyệt đẹp như thiên nga. Mái tóc dài óng ả đến tận ngang hông, vòng eo thon nhỏ, dáng người cao gầy yểu điệu, đôi chân ngọc tuyệt đẹp, bờ mông tròn trịa đầy đặn, bộ ngực như ngọn núi cao vút, chiếm lấy trái tim mọi người nam nhân.
Đây chỉ là nhìn bề ngoài của nàng, nhưng đã ăn sâu trong lòng Dương Cảnh Thiên.
Ca ngợi.
Chỉ có ca tụng mới có thể phóng thích sự xúc động trong lòng hắn.
Như dòng nước mênh mông đang chảy trong kỳ kinh bát mạch hắn, tràn ngập trong lòng.
Làn da của nàng dưới ánh mặt trời trong suốt như nhọc, càng làm tăng thêm vẻ uyển chuyển, dung mạo tuyệt trần của nàng.
Nàng là duy nhất, chỉ có tiên nữ trên trời mới có thể sánh được với nàng.
Khuôn mặt của nàng hồn nhiên như ngọc động lòng người. Nhưng thân thể lại gợi cảm nóng bỏng như vậy, khơi dậy hai loại dục vọng hoàn toàn khác nhau: “Hoặc là nhẹ nhàng âu yếm, không đành lòng làm nàng tổn thương. Hoặc là hung hăng tra tấn nàng, tàn phá nàng, muốn thấy dáng vẻ thống khổ của nàng khi ở bên dưới mình”
Minh Chân vừa xuất hiện, lập tức đã đẩy tất cả các mỹ nữ trên đài xuống một mức.
Một bông hoa tuyệt đẹp làm cho trăm hoa tàn úa.
Nếu so sánh giữa Minh Chân và các mỹ nữ nơi đây, không phải giống như đom đóm mà cũng đối so với ánh trăng sao.
Dương Cảnh Thiên và mọi người đều lẳng lặng cảm nhận sắc đẹp siêu phàm của nàng. Minh Chân quả thực là xinh đẹp đến mức trên đời không gì có thể sánh bằng.
Nàng mặc dù đang ở trên thế gian này, nhưng thân phận của nàng không nên ở nơi đây.
Dương Cảnh Thiên thật sâu cảm nhận được vì sao mọi người lại coi nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Thử hỏi trong thiên hạ ngoại trừ nàng, ai có được linh khí thiên tiên chứ.
Cả trời đất vì sự xuất hiện của nàng mà tỏa mùi hương thơm ngào ngạt, không ai rời đi thậm chí càng không muốn rời đi.
Dưới vẻ bình tĩnh lạnh lùng bên ngoài, trong mắt nàng lộ ra một tia tình cảm bí mật, như muốn thể hiện ra sự cuồng nhiệt và mong muốn vượt qua trần thế này.
Trong nháy mắt lần đầu Dương Cảnh Thiên đã có mục tiêu của cuộc đời, cũng là mục tiêu duy nhất.
Minh Chân
Một nữ nhân không thuộc về trần thế, Dương Cảnh Thiên khát vọng có được nàng, muốn nàng thuộc về mình.
Đây là mục tiêu phấn đấu cả đời hắn.
Quyết không bỏ cuộc.
Ánh mắt Dương Cảnh Thiên nhìn chằm chằm lên người Minh Chân, gần như tóe lửa. Hắn mặc kệ mũi mình đang chảy máu cam, hắn chỉ biết không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào được nhìn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này.
Lửa giận vừa từ trong lòng Dương Cảnh Thiên hạ xuống, lại bắt đầu bốc lên từ người khác.
Hoa Thiên Kiệt.
Đi ngay phía sau Minh Chân chính là gã bảnh bao Hoa Thiên Kiệt dược xưng là võ lâm đệ nhất cao thủ trẻ tuổi. Lúc Dương Cảnh Thiên nhìn thấy hắn, trong lòng không khỏi thầm mắng: “Tiểu tử này đúng là không phải đẹp trai bình thường” Thân thể cao gầy đầy nam tính, giống như một bức tượng hoàn mỹ. Cơ thể vững chắc, có lực dường như cất dấu lực lượng kinh người. Hắn và Minh Chân đứng cạnh nhau thì dù người hay đố kỵ cũng phải cảm thấy bọn họ đúng là một đôi trời sinh.
“Bọn họ là tuyệt phối. Vậy Dương Cảnh Thiên ta đặt ở đâu?” Dương Cảnh Thiên bất bình thầm nghĩ.
Khi ánh mắt dâm đãng của hắn nhìn lên người Minh Chân, ánh mắt tóe lửa của Hoa Thiên Kiệt đã trừng trừng nhìn hắn.
Ánh mắt Hoa Thiên Kiệt thậm chí có thể hình dung như muốn giết người. Ánh mắt dâm đãng của Dương Cảnh Thiên như nhìn xuyên qua quần áo vậy.
Ánh mắt Dương Cảnh Thiên thủy chung không nhìn đến ánh mắt giết người của Hoa Thiên Kiệt. đối với hắn mà nói Minh Chân ngồi kia không thưởng thức đúng là phí phạm của trời, là không tôn trọng nhất đối với sắc đẹp của nàng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Ngay lúc mọi người đang kinh ngạc tới ngây ngốc, quản gia của Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thượng đứng ở giữa trung tâm lôi đài, nói to:
- Các vị võ lâm đồng đạo, lần này Mộ Dung thế gia tổ chức luận võ kén rể, mong nhận được cổ vũ của các vị…
Lời vừa nói ra, hảo hán võ lâm dưới đài lập tức hoan hô như sấm dậy, hiển nhiên là rất khẩn trương muốn lên lôi đài biểu diễn.
Mộ Dung Thương tiếp tục nói:
- Các vị anh hùng hảo hán, mọi người hãy nghe ta nói hết đã!
Những lời này hàm chứa nội lực cao cường, làm một số người đứng đây run rẩy, thậm chí vài người nội lực yếu còn có cảm giác choáng váng ù tai.
Mọi người kinh hãi, ngửa đầu nhìn lại.
Mộ Dung Thượng tiếp tục nói:
- Lần này luận võ kén rể cho tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết của Mộ Dung thế gia chúng ta, xét nghĩ người muốn tham gia luận võ quá nhiều. Bởi vậy, chúng ta định ra quy củ. Thứ nhất, người đã có vợ, xin miễn tham gia; thứ hai, mỗi một môn phái chỉ có thể chọn ra một người lên lôi đài; thứ ba, người không môn không phái, phải có được thẻ khách quý của Mộ Dung thế gia mời mới được lên đài tỷ thí; thứ tư, về phần quy tắc luận võ, không được sử dụng đao kiếm, ám khí, độc vật cùng tà thuật… chỉ đánh tới điểm là dừng.
Lúc này Dương Cảnh Thiên mới hiểu được, Mộ Dung Bác cấp cho mình lời mời chính là vì nguyên nhân này, hóa ra Mộ Dung thế gia vì tránh một số ít người vô sỉ sử dụng xa luân chiến mới cố ý đặt ra quy củ này, như vậy đám người muốn thừa nước đục thả câu sẽ vô kế khả thi.
Mộ Dung Thượng lúc này lại nói:
- Vì không để chậm trễ thời gian, ta tuyên bố luận võ chọn rể -- bắt đầu!
Thanh âm Mộ Dung Thượng vừa dứt, một nam nhân mặc cẩm y nhanh chóng phi thần lên đài, nói:
- Tại hạ là đương gia của Cự Kinh Bang Ngô Phách, liều chết lên trước!
Mọi người nghe vậy nhất thời ngẩn ra.
Cự Kình Bang trên giang hồ xưa nay có tiếng không tốt, Ngô Phách này hóa ra là Nhị đương gia của Cự Kình Bang. Một tháng trước, hắn dẫn bộ hạ tạo phản, thuận lợi đánh bại chưởng môn Cự Kình Bang, chính mình thân lên làm chưởng môn Cự Kình Bang. Việc này đã khiến cho võ lâm nhất thời bàn tán xôn xao, nhưng là bởi vì đây là nội chiến trong bang phái, các phái khác không có quyền can thiệp, các phái cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Ngô Phách võ công cao cường, hắn cũng đã quá bốn mươi tuổi, dù chưa cưới vợ, nhưng số lượng nữ nhân làm tình nhân của hắn thì đếm không hết. Nam nhân như vậy không ngờ còn dám tới tham gia luận võ chọn rể của Mộ Dung Tuyết, thật sự không biết xấu hổ.
Nhưng là xét thấy hắn cũng ở trong phạm vi quy tắc tham dự, trừ danh tiếng ra thì cũng không có biện pháp nào.
Nghĩ tới địa vị trong triều đình của Mộ Dung thế gia, cưới Mộ Dung Tuyết, quả thực chính là vinh hạnh lớn lao, nhưng là làm chuyện vô sỉ, chỉ sợ cũng có người lên tố cáo.
Lúc này, chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi phi thân lên ôm quyền nói:
- Thái Sơn Lâm Tuấn, nguyện lĩnh giáo các hạ!
Lâm Tuấn này có địa vị cũng không vừa, hắn là con trai của chưởng môn phái Thái Sơn Lâm Tư Hiền, coi như là chưởng môn đời kế của Thái Sơn.
Mới hai mươi mấy Lâm Tuấn quả là ngọc thụ lâm phong, so sánh với Ngô Phách thì quả là châu ngọc quý báu, nhưng mà giang hồ không phải đẹp trai là có thể ăn được.
Ngô Phách cùng Lâm Tuấn không nói hai lời, quyền cước liền xuất về phía đối diện, bắt đầu tỉ võ trên lôi đài.
Bởi vì võ lâm có quy định, chỉ so quyền cước, không dùng bất kỳ đao kiếm cũng không thể thi độc. Bởi vậy hai người là ngươi một quyền ta một cước, đánh tới khó phân thắng bại.
Trong nháy mắt, hai người đã đánh qua đánh lại hơn mười chiêu. Đệ tử của Ngũ Nhạc kiếm phái xưa nay am hiểu dụng kiếm, lần này chỉ so quyền cước, hơn Lâm Tuấn tuổi nhỏ, nội lực rõ ràng không đủ rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Ngô Phách là lão gian xảo, nhìn thấy thời cơ tận dụng, hóa quyền thành chưởng, mạnh mẽ đẩy mạnh về phía trước.
Lâm Tuấn dựa vào khí thế bốc đồng của nghé con không sợ hổ, huy quyền đón nhận, mong lấy cứng rắn chọi cứng dùng sức dụng lực.
- Ầm! Một tiếng.
Chỉ thấy Lâm Tuấn không chịu nổi chưởng lực hùng hậu của Ngô Phách, cả thân mình như diều đứt dây. “Oanh” một tiếng bay ra ngoài lôi đài, ngã té trên mặt đất, nằm im bất động.
Đoàn người xem lập tức choáng váng.
Luận võ kén rể lập tức biến thành luận võ chiêu hồn, sinh tử một đường, hành tẩu ở trên giang hồ, giống như một vết thương không như ý vậy, một chút khinh suất cũng không được.
Nếu là luận võ kén rể, lẽ ra nên đánh tới điểm dừng thì thôi cớ sao lại hạ sát thủ?
Lý do duy nhất để giải thích chính là Ngô Phách muốn ra uy với toàn bộ hiện trường!
- Ca ca!
- Thiếu chủ…
Người của phái Thái Sơn xông tới, trong đó còn có một nha đầu mười tám mười chín tuổi xinh đẹp, hiển nhiên nàng chính là muội muội của Lâm Tuấn - Lâm Tuyết Nhân.
- Ta liều mạng với ngươi …
Lâm Tuyết Nhân thấy ca ca mình ngã xuống đất không dậy nổi, thương thế nghiêm trọng, trong mắt toát ra lửa giận, muốn chạy lên phân cao thấp với Ngô Phách, kết quả bị người của phái Thái Sơn ngăn cản.
Lâm Tuyết Nhân tính tình nóng nảy, thấy ca ca trọng thương mà không làm gì được, mình lại không thể lên báo thù cho ca ca, vì thế la lớn:
- Ai đi lên giết chết lão ác tặc này, Lâm Tuyết Nhân ta sẽ gả cho người đó!
Lâm Tuyết Nhân vừa nói những lời này ra, mọi người liền nổ tung.
Vốn ở đây là luận võ kén rể cho Mộ Dung Tuyết, không nghĩ tới ngay trận đấu đầu tiên, đã có tai nạn chết người, Lâm Tuyết Nhân bất chấp tất cả, vì huynh mà báo thù đưa chính bản thân mình thành lợi thế.
Trong chốn võ lâm vốn không ít người không có hảo cảm với Ngô Phách, huống chi Lâm Tuyết Nhân vốn nổi danh tiểu mỹ nhân trên giang hồ. Phải ở trên lôi đài đả bại quần hùng trong thiên hạ được Mộ Dung Tuyết là điều rất khó khăn. Nhưng nói muốn đánh bại Ngô Phách trước mắt là có thể đắc thủ tiểu mỹ nhân Lâm Thuyết Nhân này, làm cho nhiệt tình của quần hùng càng nhen nhóm.
Ôm không được đại mỹ nhân thì ôm tiểu mỹ nhân quay về cũng là một chuyện tốt.
- Ta tới!
Lời vừa dứt, một người tầm ba mươi tuổi, ăn mặc một thân cẩm y như thư sinh văn sĩ, bay lên lôi đài.
Ngô Phách lạnh lùng nói:
- Ngươi là tới vì Mộ Dung tiểu thư, nhưng vẫn muốn kết hôn với tiểu nha đầu Lâm Tuyết Nhân?
Văn sĩ kia nói:
- Ta tới đánh bại ngươi!
Ngô Phách nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Hãy xưng tên ra, lão phu không giết hạng người vô danh.
Văn sĩ kia thản nhiên nói:
- Tại hạ là Lĩnh Nam Đặng Chấn Thiên.
Lời này vừa xuất ra dưới đài lại ồ lên xôn xao.
Hóa ra đây chính là thư sinh kiếm khách nổi danh Lĩnh Nam Đặng Chấn Thiên, là một trong Lĩnh Nam song kiệt, trước đó vài ngày trong võ lâm truyền bá hắn đã tự tử chết rồi, sao tự nhiên lại xông ra?
Thế giới thật là lớn, không thiếu chuyện lạ.
Ngô Phách không kìm nổi hỏi một câu:
- Giang hồ đồn đãi, ngươi không phải đã treo cổ chết rồi sao?
Ngô Phách nói:
- Nhưng trước đó vài ngày, đích xác có vài người thấy ngươi vì Lĩnh Nam đệ nhất danh kỹ Ngân Tố Mai nên đã uống rượu độc tự sát!
Đặng Chấn Thiên cười lạnh nói:
- Hừ! Dâm phụ kia sao xứng làm ta tự tử? Cái này chẳng qua chỉ là một chiến lược thôi.
Ngô Phách sửng sốt nói:
- Chiến lược? Ta không hiểu.
Đặng Chấn Thiên mỉm cười nói:
- Một người buồn bực đã lâu, muốn nổi tiếng một chút, ngươi đường đường là đương gia Cự Kình Bang, đã hơn bốn mươi, còn chạy tới Mộ Dung Sơn Trang tham gia luận võ kén rể cũng không vì mục đích này sao?
- Ha ha…
Ngô Phách cười to.
Đặng Chấn Thiên ngược lại khó hiểu nói:
- Ngươi cười vì cái gì?
- Ta cười cái gì ư? Ta cười ngươi ngốc, ta cười ngươi xuẩn, ngươi ngu!
Ngô Phách lại cười hai tiếng, nói tiếp:
- Ngươi cũng không ngẫm lại xem… bằng vào thân phận đương gia Cự Kình bang của ta, còn muốn nổi danh cái gì?
Đặng Chấn Thiên suy nghĩ một chút nói:
- Đúng là không cần!
Ngô Phách cười tà nói:
- Cho nên nói, ngươi lên đài mục đích chỉ vì nổi tiếng, hiện tại đã đạt được rồi, ngươi có thể hạ đài được rồi.
Đặng Chấn Thiên lại lắc đầu nói:
- Ta cũng không nói sẽ đi xuống.
Ngô Phách nói:
- Nói như vậy…ngươi muốn phân cao thấp với ta?
Đặng Chấn Thiên cười lạnh nói:
- Có thể nói như vậy!
Sắc mặt Ngô Phách trầm xuống nói:
- Nói nửa ngày, là ngươi vẫn muốn người chứ gì!
Đặng Chấn Thiên cười tà nói:
- Như nhau thôi!
Ngô Phách lạnh lùng nói:
- Một khi đã như vậy, không có gì để nói tiếp, tiếp chiêu đi!
Nói xong hắn mạnh mẽ hét lớn một tiếng, vận nội lực xông tới, song chưởng đánh
ra như chớp.
Dưới chiêu bài luận võ kén rể, một hồi chém giết lại bắt đầu…
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Trên lôi đài, quyền phong sát khí nổi lên, có khí thế gió cuốn mây tan.
Chỉ thấy Ngô Phách song chưởng đánh ra, mạnh mẽ như Bài sơn đảo hải.
Đặng Chấn Thiên chăm chú nhìn nội lực trên song chưởng, hắn đã có chuẩn bị trước khi tới, lập tức âm thầm cười lạnh một tiếng, nghênh tiếp qua.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang.
Bóng người tung bay
Nhanh như thiểm điện.
Hai người bốn chưởng vừa tiếp xúc đã phân ra, giống như không có phát sinh chuyện gì vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy Đặng Chấn Thiên kêu oa lên một tiếng nhảy lên như điên, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt trở lên tái nhợt.
Ngô Phách thì trái lại, tựa hồ không có gì trở ngại. Chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy nét cười, khí huyết hồng thuận, hô hấp đều đều, vẫn đang đứng thẳng giữa sân.
- A! Ta đã bại rồi.
Đặng Chấn Thiên bỗng nhiên hít một hơi dài, thân hình đột nhiên di chuyển, cả người đã phi thân xuống, nhún chân một cái, đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đặng Chấn Thiên thân là một trong Lĩnh Nam song kiệt, trong võ lâm bài danh ở vị trí thứ năm ba, trong lớp cao thủ thanh niên, coi như là một người nổi bật, nếu một chiêu bị thua, rất nhiều người đối với Ngô Phách không khỏi có vài phần kính trọng.
- Ngô Phách, bổn thiếu gia tới lĩnh giáo ngươi!
Đặng Chấn Thiên vừa xuống, lại một công tử trẻ tuổi nhảy lên lôi đài.
- Công tử?
Liễu Trân Trân ở phía sau Dương Cảnh Thiên không khỏi kêu lên.
Dương Cảnh Thiên vừa thấy, người tới chính là chủ nhân trước của Liễu Trân Trân - thiếu trang chủ Vô Tâm sơn trang Tần Tường.
Dương Cảnh Thiên hơi hơi nói:
- Trân Trân trong lòng nàng phải chăng vẫn còn nhớ tới hắn?
Dương Cảnh Thiên thoải mái nói:
- Nàng theo hắn lâu như vậy, nếu một chút cảm tình cũng không có, ta mới thấy kỳ quái. Ta chỉ muốn biết, nàng có phải vẫn còn quan tâm tới hắn, dù sao hắn cũng không phải người xấu…
Liễu Trân Trân gật đầu, nước mắt lã chã rơi xuống nói:
- Thiếu gia, người thật tốt.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nhưng là hắn không phải là địch thủ của Ngô Phách.
Liễu Trân Trân sắc mặt kinh ngạc nói:
- Thiếu gia, người nhìn ra được sao?
Dương Cảnh Thiên gật đầu.
Lúc này, ở trên lôi đài, Ngô Phách nói với Tần Tường:
- Báo danh ngươi đi!
Tần Tương lãnh ngạo nói:
- Không dám, Vô Tâm thiếu trang chủ Tần Tường.
Ngô Phách khinh thường nói:
- Tiểu tử không biết tốt xấu!
Nói xong lại hét lớn một tiếng, khí nhập đan điền, lực quán song chưởng, song chưởng như tia chớp đánh ra.
Lại là chiêu Bài sơn đảo hải này.
- Tới hay lắm!
Tần Tường đắc ý cười nói.
Dưới lôi đài, Tần Tường đã thăm dò chiêu thức của Ngô Phách, lúc này hắn tới là có định liệu trước rồi.
- Xem ta!
Tần Tường nói xong, cả người lăng không bay lên.
- Độc Phách Hoa Sơn!
Tần Tường hét lớn một tiếng cả người từ trên trời giáng xuống, chém thẳng tới đầu Ngô phách.
Ngô Phách cả kinh, lập tức uốn éo bên hông, sĩ nhiên thoát khỏi chưởng thế, đồng
thời chân phải mạnh mẽ nhấc lên, đá nhanh tới hạ âm của Tần Tường.
Tần Tường vốn nghĩ đã nắm chắc phần thắng lợi, căn bản không có nghĩ tới Ngô phách lại biến chiêu nhanh như vậy, thật sự là có điểm ngoài ý muốn. Lập tức kinh sát rất nhiều, thân hình đột nhiên xoay chuyển, một chiêu “Yến Tử Phiên Thân” mới tránh được một cước trí mạng này của Ngô Phách.
Liễu Trân Trân ở một bên quan sát mồ hôi đã sớm ướt lạnh, hai tay gắt gao nắm lấy góc áo.
Ngô Phách đắc thế làm sao buông tha người, thân mình thoáng di chuyển, như một đại ưng giương cánh, đáp xuống chưởng lực hùng hậu chụp xuống Tần Tường.
Chưởng lực này lập tức dọa cho Tần Tường ướt cả ra quần! Lôi đài luận võ kén rể này lại trở thành chuyện mất mặt nhất, đường đường là nam tử hán, thế nhưng lại yếu bóng vía như vậy, thật sự làm cho người ta thất vọng.
Người thất vọng nhất hẳn là Liễu Trân Trân. Chính trong một khắc đó, nàng cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc bởi gì đã không còn là tỳ nữ của Tần Tường nữa.
Liễu Trân trân cúi đầu nhìn kỹ Dương Cảnh Thiên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng tràn ngập niềm tự hào khôn kể.
- Xem ra Ngô Phách này có thể mưu đoạt vị trí bang chủ, ba mươi năm rèn luyện võ nghệ, cũng không phải là hư danh…
Công Tôn Lăng thở dài sâu kín.
Tần Tường không thể tránh né. Chỉ có thể cắn răng vận công lực toàn thân, song chưởng duỗi ra, nghênh tiếp Ngô Phách.
- Ầm!
Một tiếng nổ.
Chỉ thấy thân hình Tần Tường chậm rãi ngã xuống.
- A..
Liễu trân Trân nhất thời thất thanh, nước mắt lã chã rơi.
Mặc dù vô tình, nhưng cũng là có quen biết, lúc này nước mắt của Liễu Trân Trân không kìm được mà chảy xuống.
- Ngươi…
Khuôn mặt Tần Tường tái nhợt, khóe miệng chảy máu, ánh mắt nhắm lại, thân thể giãy giãy, hai chân đạp đạp, ngã xuống đất không dậy nổi!
Liễu Trân Trân hoàn toàn không khống chế được, muốn xông lên, Dương Cảnh Thiên giữ nàng lại nói:
- Trân Trân, đừng đi!
Luận võ kén rể mới được ba cuộc, đã mất hai mạng người trong thời gian ngắn, quần hùng lâm vào thất sắc.
Mỹ nhân mặc dù tốt, nhưng sinh mệnh còn quý giá hớn.
Ai đó sẽ không vì cái giấc mộng hư ảo của mình mà đánh mất đi sinh mệnh.
Ngô Phách đột nhiên xuất hiện, đánh tan tất cả ý niệm trong đầu đám thanh niên. Hành động của Ngô Phách ở đây là để tố cáo mọi người, hắn không phải đang đùa, hắn là làm thật sự, không sợ chết cứ lên.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về nới khách quý của lôi đài, nơi đó có kiệt xuất anh tài của Tam đại minh, tứ đại gia, bọn họ mới là diễn viên chính của trận lôi đài này.
Ngô Phách thoáng dùng thuốc lưu thông khí huyết, cuồng thanh nói:
- Các vị đừng lãng phí thời gian nữa, lại không cần phải lãng phí sinh mệnh quý giá. Mộ Dung tiểu thử là của ta.
Đúng lúc này, người của Vô Tâm sơn trang đã bế Tần Tường đi xuống. Tuy rằng trong mắt bọn họ tràn ngập lửa giận, nhưng hiện tại là luận võ kén rể của Mộ Dung thế gia, không ai dám quấy rối, ân oán gì chỉ có thể đợi sau mới giải quyết.
Trận đấu tiếp tục, nhưng trải qua ba cuộc đấu, toàn trường đột nhiên trở nên yên lặng.
Lăng Chí Hào nói vào tai Dương Cảnh Thiên.
- Thiếu gia, chẳng những phu quân của Mộ Dung tiểu thư làm không được, mà muốn làm phu quân của Lâm Tuyết Nhân cũng không có khả năng à.
Lúc ánh mắt tập trung vào vị trí của tứ đại thế gia, có người bắt đầu ngồi không yên. Tứ đại thế gia đã thương lượng rồi, trước khi Lôi Thiên ra tay bọn họ tuyệt không lên lôi đài.
Chỉ cần Lôi Thiên vừa lên tràng, bọn họ liền từng người tiến hành khiêu chiến, bằng thực lực của tinh anh tứ đại thế gia, ba đánh một xa luân chiến, chẳng lẽ còn không đả bại được Lôi Thiên.
Nhưng là hiện tại, Lôi Thiên cũng không nóng nảy, hắn còn đang nhàn nhã quan sát, người của tứ đại thế gia lại đứng ngồi không yên.
Việc này dù sao cũng liên quan tới vinh diệu của tứ đại thế gia. Bọn họ há có thể để cho một lão đại của Cự Kình Bang nho nhỏ có thể kêu la xưng hùng trên lôi đài.
- Ta tới!
Âu Dương công tử - Âu Dương Hoa trong tứ đại thế gia cuối cùng cũng không chịu nổi hét lớn một tiếng, phi thân lên lôi đài, người của tứ đại thế gia khác muốn ngăn hắn đều không được.
Âu Dương Hoa đột nhiên hành động, hoàn toàn làm hỏng toàn bộ bố trí của tứ đại thế gia, khiến cho mọi người bối rối. Xem ra hành vi của Ngô Phách làm cho người của tứ đại thế gia bất mãn.
Âu Dương Hoa năm nay vừa mới mười tám, là người trẻ nhất trong đám tinh anh của tứ đại thế gia.
Lúc Âu Dương Hoa lên lôi đài, Âu Dương Hạo không nhịn được mắng một tiếng:
- Xú tiểu tử, luôn lỗ mãng như vậy!!
Thượng Quan Ngữ Nhạn, phu nhân của Âu Dương Hạo ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Ngươi đó! Nóng giận có ích gì, đứa nhỏ đã lên rồi, ngươi để cho nó thoải mái đánh một chút. Hoa nhi của chúng ta không được thất bại….
Âu Dương Hạo vội la lên:
- Nàng không thấy được Ngô Phách thoạt nhìn như thô lỗ, kỳ thật là tiểu nhân âm hiểm dấu diếm sát khí sao?
Thượng Quan Ngữ Nhạn kinh hoảng nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Hoa nhi đã lên lôi đài rồi…
Âu Dương Doanh Doanh nói:
- Ca ca nếu lên lôi đài, chắc sẽ dùng toàn lực chiến trận! Chẳng lẽ chúng ta còn chưa tin tưởng thực lực của ca ca sao?
Dương Dương Hạo thở dài nói:
- Chỉ hy vọng như thế, hiện giờ tình huống này, ta còn có biện pháp gì, chỉ phó mặc cho số phận. Chỉ mong tiểu tử này không quên mất võ công ngày thường ta đã dạy hắn…
Âu Dương Hạo thở dài tức tối, để lộ ra tính toán của tứ đại thế gia với tam đại minh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Trong miệng thì nói vậy nhưng biểu lộ trên mặt thì khác.
Ngô Phách này tuy rằng đã hạ ba cao thủ, nhưng mặt vẫn không đỏ, không thở hổn hển, trung khí tràn đầy, tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới.
Không chờ cho Ngô Phách nói hết, Âu Dương Hoa sớm đã vận công chờ đợi hét lớn một tiếng:
- Tiếp Chiêu!
Tiếng phát chiêu xuất ra song chưởng đã hướng tới Ngô Phách mà công kích tới.
Chưởng phong.
Cuồng khởi.
Gào thét mà tới, như một cơn lốc tập kích tới Ngô Phách.
Ngô Phách tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng không ngờ Âu Dương Hoa ra chiêu nhanh như vậy, hơn nữa thế công linh hoạt, sắc bén, nhất thời bị đẩy lùi mấy bước.
Kinh ngạc sửng sốt, chỉ có thể lui từng bước.
Âu Dương Hoa có tài kiêu ngạo, khinh thường Ngô Phách, tiếp tục mãnh công.
Ngô Phách tuy rằng liên tục trốn tránh, nhưng hắn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, rất nhanh ổn định trận tuyết, cũng thi triển kỳ chiêu, triển khai phản công.
Âu Dương Hoa tiên phát chế nhân, ngay từ đầu đã chiếm cứ thượng phong, hơn nữa lập tức triển khai công kích linh hoạt sắc bén, nhưng Ngô Phách nhịp bước trầm ổn, có công có phòng, hơn nữa thi thoảng lại phát ra kỳ chiêu, khiến cho Âu Dương Hoa nhất thời cũng không làm gì được.
Song phương rất nhanh tiến vào khổ chiến, có người công có người thủ, chiến đấu dị thường kịch liệt.
Người bên dưới đài say mê nhìn xem.
Dương Cảnh Thiên cũng không nhìn quyết đấu trên lôi đài, ngược lại hướng tới Minh Chân mà nhìn. Đối với hắn mà nói, mỹ nữ có lực hấp dẫn vĩnh viễn hơn bất kỳ thứ gì.
Dương Cảnh Thiên con mắt dừng thật sâu ở Minh Chân, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Chân cao gầy đầy đặn, thân thể thon dài xinh đẹp tuyệt trần. Quần áo của Minh Chân bó sát làm đôi nhũ phong theo hô hấp của nàng mà rung động. Đôi mông rất tròn hướng lên trên tạo thành một đường cong duyên dáng, hai chân thon dài cân đối, một cỗ hơi thở thanh xuân tràn ngập toàn thân. Hơn nữa cả người tràn ngập khí chất đoan trang thánh khiết cao nhã mê người. Dương Cảnh Thiên hoàn toàn bị khí chất cùng phong thái tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh của nàng làm cho khuynh đảo, vẻ mặt dịu dàng điềm tĩnh của nàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân như phong tình vạn chủng, có mị lực quyến rũ của nữ nhân thành thục.
Lăng Chí Hào quan sát phấn khích không kìm nổi vỗ tay nói:
- Thiếu gia, xem ra Âu Dương công tử sắp thắng.
Dương Cảnh Thiên ngơ ngác xuất thần, bị Lăng Chí Hào kêu lên như vậy, cảm thấy phi thường mất hứng, thản nhiên nói một câu:
- Bậy bạ, người tinh ý đều biết rằng Âu Dương Hoa thua chắc.
- Ngươi nói cái gì?
Thượng Quan song kiều ở bên cạnh - Thượng Quan Đình, Thượng Quan Xuyến đồng thời trừng mắt xem thường Dương Cảnh Thiên.
Việc này cũng khó trách, tứ đại thế gia vốn cùng khí liền cành, huống chi mẫu thân của tỷ muội Thượng Quan này Công Tôn Hiểu Sắc chính là cô cô của Công Tôn Hoa. Mà mẫu thân Công Tôn Hoa – Thượng Quan Ngữ Nhạn là cô cô của Thượng Quan tỷ muội. Quan hệ vốn đã thân càng thêm thân, làm Thượng Quan thế gia cùng Công Tôn thế gia vô cùng thân mật, so với hai thế gia khác hòa hợp hơn nhiều.
Trong thời khắc mấu chốt này, Thượng Quan song kiều thẳng thắn đương nhiên không chấp nhận được việc người khác nói xấu người trong nhà mình.
Dương Cảnh Thiên làm một lúc nhiều người tức giận, nhưng hắn không có chút ý tứ nhận sai ngược lại cao giọng nói:
- Ta nói sự thật, chẳng lẽ cũng là phạm tội sao?
Thượng Quan Xuyến nóng nảy nói:
- Cái gì mà sự thật? Miệng người toàn nói bậy, cho dù ngươi là khách quý của Mộ Dung bá phụ chúng ta cũng không sợ ngươi!
Dương Cảnh Thiên thấy Thượng Quan song kiều kiều diễm động lòng người mà không ngờ cũng có khí thế kinh người như thế hăng hái nói:
- Ta là vua đánh nhau số 1 của Kim Sa thôn, sợ cái gì chứ?
Âu Dương Doanh Doanh lúc này cũng không kìm nổi mà gia nhập cuộc chiến nói với Dương Cảnh Thiên:
- Có bản lĩnh thì ngươi thượng đài mà tỉ thí đi, làm gì cần phải ở trong này biểu diễn võ mồm?
Công Tôn Tiêm Tiêm bên cạnh có vẻ dịu dàng hiền thục, nàng nói với Thượng Quan song kiều:
- Nhị vị tỷ tỷ không nên động nộ vội, cần gì phải mở mang kiến thức cho hắn. Hoa ca ca sẽ không thua đâu.
Công Tôn Tiêm Tiêm vốn có ý tốt muốn dàn xếp mọi chuyện, nhưng câu “Cần gì phải mở mang kiến thức cho hắn” trong lời nói của nàng đã chọc giận Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên ăn nói mạnh mẽ:
- Không tới mười chiêu, Âu Dương Hoa tất bại!
Lời này vốn là do tức giận mà nói, tự nhiên thanh âm rất lớn, mà nơi Dương Cảnh Thiên ngồi chính là ở cạnh người của Tứ đại thế gia.
Dương Cảnh Thiên vừa nói ra, người của tứ đại thế gia đều liếc nhìn lại, ngay cả Minh Chân ngồi trên cao cũng không kìm nổi tò mò mà chuyển mắt tới.
Nhìn Minh Chân như chim sa cá lặn nhìn sang mình. Dương Cảnh Thiên cảm thấy hưng phấn khó hiểu. Đặc biệt con ngươi long lanh như thu thủy của Minh Chân, quả thực làm Dương Cảnh Thiên thần hồn đảo điên, tâm thần hoảng hốt.
Dương Cảnh Thiên nhìn mọi người tứ đại thế gia trên mặt đang tức giận, trong lòng không cho là đúng, miệng cương quyết nói ra từng chữ:
- Ta nói chính là sự thật.
- Ngươi ….
Âu Dương Doanh Doanh tức giận tới phát run đang muốn tranh luận với Dương Cảnh Thiên.
- Ầm!
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn trên lôi đài.
Mọi người liền không để ý tới Dương Cảnh Thiên, ánh mắt hướng trên lôi đài, chỉ thấy Âu Dương Hoa lảo đảo, rơi khỏi lôi đài, ngã xuống mặt đất.
Hóa ra khi thắng bại khó phân, cũng chính là lúc Dương Cảnh Thiên nói bậy bạ. Ngô Phách đã thay đổi chiến thuật của mình.
Ngô Phách cố ý làm chậm tốc độ công thủ, biểu hiện ra bộ dạng lực bất tòng tâm làm Âu Dương Hoa nghĩ tới Ngô Phách đã tới thời điểm hết sức rồi, liền tập trung toàn lực xuất một chiêu “Ngạ Hổ Phác Dương”
Lúc này sắc mặt Ngô Phách lộ ra vẻ mỉm cười vui sướng, hắn không có thủ thế đề phòng, mà là xoay người cực nhanh, song chưởng đánh ra ngang sườn, nhằm thẳng vào xương sườn Âu Dương Hoa đánh tới.
Lúc Âu Dương Hoa hiểu ra thì đã quá muộn rồi.
Dưới tình huống dùng toàn lực, căn bản không thể nghiêng người đề phòng, chỉ có thể rơi vào trong bẫy dụ địch của Ngô phách.
Bịch, bịch, bich! Âu Dương Hoa bị đánh lùi mấy bước, cuối cùng cũng rơi xuống lôi đài.
Biến cố này làm mọi người không ngờ. Âu Dương Hạo hai hàng lông mày nhíu lại, mặt đầy sương lạnh, Mộ Dung Chí sắc mặt cũng ngưng trọng, mặt khác người của tứ đại thế giá cũng không tốt chút nào.
Người ở dưới lôi đài xem xét bàn tán, có người trầm trồ khen ngợi vì Ngô Phách chiến thắng, cho rằng hắn có dũng có mưu, xứng đáng với trận thắng này. Cũng có người vì Âu Dương Hoa mà bất bình, cho rằng trường hợp của Âu Dương Hoa không phải hạ phong, mà là bởi vì tuổi trẻ, kinh nghiệm ít.
Cuộc chiến vinh dự của tứ đại thế gia không ngờ Âu Dương Hoa bại trận, mọi người đều ngẩn người.
- Nói, có phải người cùng một bọn với Ngô Phách!
Thượng Quan Xuyến không kìm nổi mà chất vấn Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên ngắm tư thế của Thượng Quan song kiều, biết các nàng muốn tìm mình tra hỏi, vì thế nói:
- Ta không dính dáng tới ai, ta là ta, nếu các nàng không vừa mắt, có thể đánh ta thành bảy tám mảnh.
- Ngươi… Thượng Quan song kiều hoàn toàn không có cách, chỉ có thể mở to mắt nhìn mắt nhìn hắn.
Lúc này, vợ chồng Âu Dương Hạo vội vàng tới nâng Âu Dương Hoa đang té trên mặt đất, tứ đại thế gia đích xác không chỉ có hư danh, tuy rằng Âu Dương Hoa bị hạ khỏi lôi đài, nhưng ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút, ngay cả tụ huyết cũng không phun ra một ngụm nào. So với ba người lúc trước, hai chết một thương nặng Âu Dương Hoa đương nhiên nổi bật hơn hẳn.
Nhưng Âu Dương Hoa dù sao cũng là thua, điều này làm cho người của võ lâm tứ đại thế gia hổ thẹn, Cự Kình Bang trên võ lâm không tính là gì không ngờ lại đánh bại được thiếu chủ của Công Tôn thế gia.
Điều này làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt, rất nhiều người cũng suy nghĩ, nhóm của tứ đại thế gia cũng không phải là cường đại nhất.
- Thực xin lỗi, cha, con …
Âu Dương Hoa xấu hổ nói.
Âu Dương Hạo mở miệng trách cứ thản nhiên nói:
- Ngươi xin lỗi không phải ta, mà là chính ngươi, còn có liệt tổ liệt tông của Công Tôn thế gia!
Thượng Quan Ngữ Nhạn an ủi con trai mình nói:
- Hoa nhi, nam tử hán đại trượng phu, lúc co lúc giãn, bại nhất thời không phải là vĩnh viễn bại…
Âu Dương Hạo cả giận:
- Mẹ hiền làm hỏng con!
Lời nói của Âu Dương Hạo còn chưa hết, Thượng Quan Viễn đã từ vị trí của tứ đại thế gia ngồi mà đứng dậy, đối mặt với mọi người thản nhiên nói:
- Há có thể như thế!
Nói xong, như một đạo hàn quang bay lên lôi đài.
- Ca!
Thượng Quan song kiều đồng thời kinh hãi thét lên, nhìn theo ca ca đang trực tiếp nhảy lên lôi đài, một hồi chém giết không thể dự liệu, vinh dự trước mặt tứ đại thế gia, biến thành một chiến trường không khói súng.
Phải thắng lợi, mới có thể rửa sạch vẻ vang đã bị vũ nhục.
Đây là giang hồ, cho nên lúc Âu Dương Hoa thất bại, nhất định trong nhà của tứ đại thế gia nhất định phải có người động thân nhảy ra. Đối với Thượng Quan Viễn mà nói, sinh ở tứ đại thế gia, ý nghĩa cả đời phải gánh vách hưng suy của gia tộc, sinh tử không lùi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba