- Dương Cảnh Thiên. Huynh ở đâu?
Dương Cảnh Thiên đang ôm Bạch Vân còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã nghe thấy Tử Yên đang gọi ở bên ngoài.
Bạch Vân đẩy Dương Cảnh Thiên ra, tức giận nói:
- Hồ ly tinh kia và muội, huynh chỉ có thể chọn một. Huynh chọn muội hay là ả?
Dương Cảnh Thiên cảm thấy khó xử nói:
- Bạch Vân lão bà, sao phải như vậy chứ? Các nàng đều là người ta rất yêu, không có cả hai nàng ta sẽ rất khó chịu.
Bạch Vân mặc quần áo, nói:
- Huynh muốn hạnh phúc mỹ mãn, muội tuyệt đối không đáp ứng.
- Ngươi tình nguyện, ta cũng không đáp ứng.
Tử Yên lúc này đã đẩy cửa tiến vào nói.
Dương Cảnh Thiên vừa thấy dáng vẻ giận dỗi của cả hai người, độc long dựng đứng lên, trần truồng nói với hai nàng:
- Hai nàng không thể không tranh cãi sao?
- Không thể.
Tử Yên và Bạch Vân cùng la lên.
Dương Cảnh Thiên tức giận nói:
- Nam nhân ba thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Ta sẽ không thuộc về riêng một ai.
Bạch Vân nói:
- Các nữ nhân khác muội không nói gì. Nhưng có cả ả ta, muội không đồng ý.
Tử Yên nói:
- Cảnh Thiên, huynh thấy đó. Không phải muội không đồng ý mà có người căn bản không muốn thành toàn cho huynh.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Không thu phục được hai nàng, Dương Cảnh Thiên ta về sau sao còn có thể hành tẩu trên giang hồ.
Dương Cảnh Thiên nói xông, ôm lấy Bạch Vân, một tay giữ Tử Yên, ấn hai nàng xuống sàn tàu.
Dương Cảnh Thiên làm mạnh, không hề thương hương tiếc ngọc, hỏa tốc tiến vào trong cơ thể Tử Yên.
Tử Yên và Bạch Vân cùng kêu lên một tiếng thống khổ, nhưng nhanh chóng biến thành tiếng kêu điên cuồng say đắm. Hai nàng bình thường luôn đối địch với nhau. Nhưng lúc này cùng đối phó nam nhân trước mặt nên hành động rất ăn ý.
- Nói, các nàng có yêu ta không?
Dương Cảnh Thiên tức giận hỏi.
- A… muội yêu huynh.
Tử Yên kêu lên trong tiếng rên rỉ, đôi mắt đầy khao khát kia nhìm chằm chằm vào hắn.
Dương Cảnh Thiên giơ tay nắm lấy Bạch Vân ở bên cạnh nói:
- Nàng thì sao?
Trong đôi mắt đầy quyến rũ của Bạch Vân lộ ra vẻ xấu hổ, nói:
- Ân… muội sao không thương huynh chứ….
- Các nàng còn muốn cãi nhau nữa không?
Dương Cảnh Thiên vừa nói, vừa dùng sức xung phong.
- Ác ác… huynh nhẹ một chút.
Tử Yên oán giận nói:
- Không, tỷ muội chúng ta phải đoàn kết đối phó bại hoại nhà huynh.
- Ân, phải cho huynh biết tỷ muội chúng ta không dễ chọc….
Bạch Vân vừa thở hổn hển, vừa bổ sung thêm một câu.
Dương Cảnh Thiên thấy hai nàng có cùng chung kẻ thù không khỏi hưng phấn đến cực điểm.
Tử Yên nhìn Bạch Vân bên cạnh, nhìn hạ thể đỏ tươi của nàng. Cảm nhận hạ thể mình đang rất đau nhưng mà khi Dương Cảnh Thiên chạm vào lại cảm thấy rất khoái cảm, trong lòng không khỏi vừa xấu hổ vừa thỏa mãn.
Đây là nam nhân mà các nàng yêu, đang làm chuyện thân mật nhất với các nàng. Nam nhân này bình thường rất vô lại nhưng lúc này lại điên cuồng đến cực điểm làm các nàng phát điên.
- Ực Ực…. Cảnh Thiên… muội yêu huynh….
- Muội muốn… muội vẫn muốn…..
Dương Cảnh Thiên cùng với hai nàng Tử Yên và Bạch Vân điên cuồng càn quét trong cơn sóng lớn, dường như đạt đến đỉnh vu sơn.
- Ta muốn bước chan vào giang hồ, ta muốn dương oai trong chốn Võ lâm. Mặc kệ thời gian thay đổi, mặc kệ tuế nguyệt trêu người. Ta vẫn là ta, mặc kệ tiền đồ có gập ghềnh hay không, mặc kệ trời cao bao nhiêu, ta đều phải bay tận trời…..
Sáng sớm, Dương Cảnh Thiên rất hưng phấn đứng trên điểm cao nhất trên thuyền cất tiếng hát, để thể hiện chí khí của mình.
Nghênh đón gió biển và ánh mặt trời, Dương Cảnh Thiên rất đắc ý. Nghĩ đến Tử Yên và Bạch Vân bây giờ còn đang chìm vào trong giấc mộng đẹp, hắn lại đắc ý. Hắn thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì chiến tích của mình. Bởi vì hai nàng Bạch Vân và Tử Yên tiết ra chín lần. Mỗi người chín lần, hơn nữa đều là trong một đêm. Mà Dương Cảnh Thiên hắn, tinh thần vẫn hăng hái, tinh lực dồi dào.
Là nam nhân đều sẽ đắc ý vì điều này. Nhất là nhìn nữ nhân mà mình âu yếm được thỏa mãn, cảm giác vui sướng và tự hào đó sinh ra từ tận đáy lòng.
Nghĩ đến giang hồ xa xôi có càng nhiều mỹ nữ, Dương Cảnh Thiên không kìm lòng nổi. Nên sáng sớm hắn đã cất cao giọng hắn. Hắn phải đứng ở nơi cao nhất nói cho tất cả mọi người trong thiên hạ, Dương Cảnh Thiên hắn sắp tới.
Tiếng hát có thể thể hiện tâm trạng của hắn một cách rõ ràng nhất.
- Ồn chết đi được. Ai sáng sớm mà lại hát khó nghe như vậy chứ.
Một tiếng quát từ bên dưới truyền lên.
Dương Cảnh Thiên nhìn lại thì ra là Tôn Mạn Cúc lạnh lùng, vì thế mỉm cười nói:
- Đại tiểu thư, là nàng à. Ta hát có dễ nghe không?
Tôn Mạn Cúc nổi giận đùng đùng nói:
- Đời ta chưa bao giờ nghe thấy giọng hát ghê tởm khó nghe như vậy.
Tôn Mạn Cúc chưa bao giờ lớn tiếng mắng người, vì vậy không biết vì giọng ca của Dương Cảnh Thiên như thế nào.
Dương Cảnh Thiên cả giận:
- Cái gì? Nàng nói ta hát rất khó nghe. Nàng hát thử hai câu cho ta nghe coi. Chỉ sợ nàng hát còn khó nghe hơn ta.
Tôn Mạn Cúc cả giận nói:
- Ta không vô vị như ngươi, sáng sớm đã quấy nhiễu giấc mộng của mọi người.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Ngủ có gì tốt, lãng phí thời gian. Nàng xem không khí sáng sớm rất tốt, rất thích hợp rèn luyện, ca hát có thể rèn luyện hô hấp của một người, khỏe mạnh thân thể.
Tôn Mạn Cúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta không cần ngươi dạy ta. Ta lúc này muốn chính là ngươi câm miệng lại.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nàng muốn ta câm miệng, ta nếu lập tức câm miệng thì ta sao có thể lăn lộn trên chốn giang hồ chứ. Tốt xấu gì ta cũng là cao thủ trẻ tuổi đẹp trai xuất sắc trong chốn Võ lâm.
Ta nôn. Tuy rằng Dương Cảnh Thiên nói là sự thật nhưng người tự tâng bốc mình như hắn quả thật trên trời không có, dưới đất không có.
Tôn Mạn Cúc thật sự chưa bây giờ thấy có ai mặt dày như vậy, tức giận:
- Có tin ta sẽ đẩy ngươi xuống biển không?
Dương Cảnh Thiên cợt nhả nói:
- Chúng ta không phải đang ở trên biển sao. Thuyền ở trên biển, chúng ta ở trên biển. Thực ra không khác gì chúng ta đang ở trên biển.
Sóng lớn nổi lên đánh mạnh vào thành cự luân, biến thành nước biển ngập trời như một cơn mưa lớn.
Tôn Mạn Cúc và đám thủy thủy đều bị ướt sũng.
Dương Cảnh Thiên nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ cảm thấy rất thích thú. Cười ha hả một tiếng làm Tôn Mạn Cúc tức đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Dương Cảnh Thiên trở nên ngây dại, nhìn Tôn Mạn Cúc đang ướt sũng, chiếc áo trắng như tuyết dán lên ngọc thể tuyệt đẹp của nàng. Nhũ phong đầy đặn căng tròn lộ hết cả ra, như muốn nứt tung áo, đôi mông đầy đặn mượt mạ, da thịt trắng như tuyết, tất cả chính là một vưu vật trời ban.
Tôn Mạn Cúc thấy Dương Cảnh Thiên không nói gì mà nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này nàng mới phát hiện cả người mình đang ướt sũng, không phải tiện nghi cho tên xấu xa này sao. Vì vậy tức giận “Hừ” một tiếng, vội vàng chạy về phòng thay quần áo.
Dương Cảnh Thiên thấy giai nhân đã rời đi không khỏi cảm thấy mất mát, lắc đầu tiếc nuối.
Lúc này Bạch Vân và Tử Yên đã từ trong phòng chạy ra. Bạch Vân nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mọi người người, ngẩng đầu lên nói với Dương Cảnh Thiên:
- Có phải là huynh giở trò quỷ?
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Hai lão bà yêu dấu, các nàng đã rời giường.
Bạch Vân cả giận nói:
- Ai đã đồng ý gả cho huynh. Kêu lớn như vậy, cẩn thận người ta cắt lưỡi huynh.
Dương Cảnh Thiên mặt dầy nói:
- Thiên tiên lão bà, cắt lưỡi của ta, ai nói chuyện tình yêu với nàng?
Tử Yên nói:
- Nhất định là do huynh kêu loạn.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Vẫn là Tử Yên lão bà hiểu ta.
Tử Yên trừng mắt nhìn hắn nói:
- Không phải người ta hiểu huynh, mà là giọng nói của huynh quá ầm ĩ.
Dương Cảnh Thiên khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ ta hát thật sự khó nghe như vậy?
- Đúng vậy.
Bạch Vân và Tử Yên hai miệng cùng nói một câu.
Dương Cảnh Thiên như bị trúng đòn nghiêm trọng, chán chường nói:
- Thật sự không ngờ ta cố gắng hát như vậy lại bị đánh giá như thế, thôi, không hát nữa.
Tử Yên cao hứng nói:
- Vậy là đúng. Huynh nhất định còn chưa ăn sáng, muội đi chuẩn bị cho huynh.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Không được, lão công hát không hay, lão bà phải thay thế. Thiên tiên lão bà, Tử Yên lão bà, các nàng đòi lại thể diện cho lão công, hát một khúc cho ta.
Bạch Vân tức giận nói:
- Hát cái đầu quỷ nhà huynh đó. Chúng ta không có nhã hứng như huynh, làm phiền giấc ngủ của người khác.
Tử Yên nói:
- Cảnh Thiên, bọn muội thật sự không biết hát gì….
Dương Cảnh Thiên mạnh mẽ nói:
- Ai bảo. Tối qua các nàng hát dễ nghe như vậy, ta nghe cũng thấy say này.
Bạch Vân, Tử Yên nghe thấy Dương Cảnh Thiên không ngờ lại miêu tả tiếng rên rỉ trên giường của hai nàng thành tiếng hát, xấu hổ không chịu nổi. Bạch Vân rút kiếm chạy về phía Dương Cảnh Thiên, nói:
- Huynh nói lại coi, xem bản cô nương hôm nay sẽ trừng phạt huynh như thế nào.
Dương Cảnh Thiên sợ hãi kêu lên:
- Thiên tiên lão bà, nàng muốn làm gì?
Bạch Vân tức giận nói:
- Giết huynh.
Dương Cảnh Thiên vội la lên:
- Giết ta, nàng gả cho ai?
Bạch Vân nói:
- Gả cho gà chó còn tốt hơn gả cho tên vô lại nhà huynh.
Dương Cảnh Thiên vừa trốn vừa kêu lên:
- Mưu sát thân phu. Có người mưu sát thân phu.
Trên khoang thuyền rộng rãi, một nam hai nữ đang đuổi nhau, thân hình bọn họ không ngừng lóe lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Dường như bên ngoài không quan hệ gì với bọn họ. Hơn trăm người trên thuyền bị Dương Cảnh Thiên làm khổ như vậy nên không ai có thể ngủ được. Chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe âm thanh hỗn độn của mấy người Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên và Bạch Vân, Tử Yên đuổi nhau từ khoang thuyền đến phòng, đến giường.
Theo tiếng cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười, tiếng nỉ non nhẹ nhàng, âm thanh tuyệt vời say lòng người, tiếng ca dễ nghe không gì sánh nổi.
…………………….
- Ầm, ầm.
Một tiếng nổ vang trời phá tan sự yên lặng của mặt biển.
Tiếng nổ rung trời này còn mãnh liệt hơn tiếng hét của Dương Cảnh Thiên vừa nãy.
Bạch Vân và Tử Yên xác nhận không phải tiếng hét mà nam nhân của mình phát ra. Bởi vì Dương Cảnh Thiên đang trần truồng ôm các nàng mà ngủ. Trận cuồng phong vừa rồi, hắn đã phát tiết hoàn toàn những bức bối trong lòng. Bây giờ Dương Cảnh Thiên đang ngủ ngon lành giống một đứa trẻ.
“Đô…”
Tiếng tù và vang lên ở bên ngoài báo hiệu toàn bộ thuyền chuẩn bị chiến đấu.
- Có kẻ địch tấn công.
Bạch Vân và Tử Yên lập tức đề phòng, vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.
- Ầm, ầm.
Bốn phía Phong Thần Hào bị đạn pháo đánh trúng bắn tung lên từng trận bọt nước. Từ xa nhìn lại chỉ thấy ba chiếc chiến thuyền hải tặc đang nhanh chóng lao về phía Phong Thần Hào.
Đạn pháo là do bọn hắn phát ra. Rất rõ ràng bọn chúng cũng không muốn đánh chìm Phong Thần Hào. Đạn pháo chỉ đánh ở xung quanh Phong Thần Hào làm cho cự luân dừng lại.
Ánh mắt Tử Yên trở nên sắc bén, nói:
- Không hay. Là chiến hạm của phản quân Chu Đông Ngụy.
Bạch Vân vội la lên:
- Vậy phải làm gì bây giờ?
Tử Yên nói:
- Xem ra bọn chúng muốn bắt sống chúng ta. Mau gọi thuyền truyền dùng tốc độ cao nhất tiến tới.
Bạch Vân gật đầu, xoay người rời đi.
Trương Lãng lúc này cũng đã đi tới, nói:
- Tử hộ pháp. Hộ pháp đi bảo vệ tiểu thư, ta đi điều động mọi người chuẩn bị.
Tử Yên gật đầu.
“Ầm ầm”
Tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên, tiếng kèn xung phong của phản quân cũng càng lúc càng rõ ràng.
Lúc này, Tôn Mạn Cúc cũng không kìm nổi mà đi ra khoang thuyền. Ba chiến hạm lớn của phản quân chỉ còn cách Phong Thần Hào chưa đến nửa dặm, đã đến lúc nguy cấp.
Tôn Mạn Cúc nói với Tử Yên:
- Tử Yên, nếu lần này chúng ta không thoát được vậy ngươi hãy cùng với Bạch Vân đi cùng với tiểu tử thối kia.
Tử Yên nói:
- Tiểu thư, trên biển rộng mênh mông này, chúng tôi có thể đi nơi đâu?
Tôn Mạn Cúc nhàn nhạt nói:
- Hắn có thể cưỡi Cự Sa mà đến, vậy cũng có thể cưỡi Cự Sa mà đi.
- Các ngươi một người cũng đừng mong rời khỏi.
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên sau lưng các nàng.
Tôn Mạn Cúc và Tử Yên kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một hán tử hơn ba mươi tuổi đang nắm lấy Bạch Vân, lạnh lùng nói.
- Vương Thế Kiệt. Ngươi muốn làm gì?
Tử Yên phẫn nộ nói.
Vương Thế Kiệt cười phá lên, nói:
- Ta muốn làm gì? Chẳng lẽ còn chưa rõ sao? Bắt hết các ngươi về, ta chính là phó bang chủ Phong Thần Bang.
Bạch Vân tức giận:
- Đồ vô sỉ, giậu đổ bìm leo, không phải anh hùng hảo hán.
Vương Thế Kiệt đắc ý nói:
- Bắt được các ngươi mang về, ta chính là anh hùng hảo hán của Phong Thần Bang.
- Phi.
Bạch Vân nổi giận quát.
Tôn Mạn Cúc lạnh lùng nói:
- Phản đồ.
Vương Thế Kiệt đắc ý nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc. Thế giới này căn bản không có trắng đen trái phải. Đạo lý chính là kẻ mạnh chính là chân lý.
Tử Yên nói:
- Ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi là có thể bắt được chúng ta sao?
Vương Thế Kiệt nói:
- Ba chiếc chiến thuyền lớn, chín mươi khẩu đại pháo, các ngươi còn có thể thoát được sao?
Tôn Mạn Cúc lạnh lùng nói:
- Ta căm hận nhất chính là phản đồ. Cho dù hôm nay chúng ta ít người không địch lại các ngươi. Nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vương Thế Kiệt nhìn thấy sát khí dâng lên trong mắt Tiểu ma nữ, trong lòng run lên, vội vàng đặt đao vào cổ Bạch Vân nói:
- Các ngươi không được làm loạn, nếu không ta giết ả.
- Ngươi…
Tôn Vân Nhạn đang muốn chửi mắng Vương Thế Kiệt thì nàng lại nhìn thấy một bóng người ở phía sau.
Một người làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy chướng mắt.
Một tên thích nhất những nơi náo nhiệt, ở đây như vậy sao có thể thiếu hắn được chứ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vương Thế Kiệt cảm thấy một sát khí mãnh liệt từ phía sau vọt tới, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người Tôn Mạn Cúc và Tử Yên, hắn biết sau lưng có người.
- Thảo lão bà của ta ra, nếu không ta lấy mạng của ngươi.
Rống giận.
Dương Cảnh Thiên rống lên đầy phẫn nộ.
Vương Thế Kiệt càng ghì sát đao vào cổ Bạch Vân, kinh hãi nói:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đừng….
Bạch quang lóe lên.
Như cầu vồng vọt lên tận trời, bay vút lên tầng mây.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được thân tàu đang run lên. Bạch quang mãnh liệt làm mọi người không thể mở mắt.
Vương Thế Kiệt còn chưa kịp nói hai chữ “Lại đây” đã ngã gục.
Vĩnh viễn ngã xuống, thất khiếu đổ máu, mắt trắng dã, cả người không có một vết thương nhưng cái chết rất kinh khủng.
Không ai biết Dương Cảnh Thiên xuất chiêu như thế nào.
Bạch Vân vẫn chưa hết hoảng hồn, Dương Cảnh Thiên đã ôm nàng vào, dịu dàng nói:
- Ta nói rồi, không có bất cứ kẻ nào có thể gây thương tổn đến lão bà của ta.
Nước mắt của Bạch Vân lập tức trào ra.
“Ầm ầm”
Nương theo tiếng pháo vang, trên những chiếc chiến hạm lớn không ngừng vang lên tiếng kêu:
- Thuận lòng trời, Phong Thần đại lục.
Tôn Mạn Cúc không kịp suy nghĩ chiêu vừa rồi của Dương Cảnh Thiên như thế nào, lập tức phân phó:
- Phân phó tất cả các thành viên, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Dương Cảnh Thiên ôm Bạch Vân nói:
- Ta thích nhất đánh nhau. Lát nữa các nàng xem ta biểu diễn.
Chiến hạm lớn đến gần, Tôn Mạn Cúc phân phó cung tiến thủ trên thuyền bắn tên, cuộc ẩu đả ở cự ly gần rốt cuộc bắt đầu diễn ra trên biển rộng mênh mông.
Dương Cảnh Thiên tham dự trong đó làm mọi người rất kinh ngạc. Cung tên vốn là dùng cung mà bắn, nhưng Dương Cảnh Thiên lại cảm thấy một lần bắn được một tên quá phiền phức nên nắm lấy một nắm tên, vung lên. Tên nhọn bay ra, xuyên qua gió biển, thậm chí xuyên qua thành tàu thật dàu của chiến hạm địch, bắn vào ngực quân địch.
Dù là Hậu Nghệ có sống lại cũng chỉ được như thế này. Không đúng, Hậu Nghệ còn phải dựa vào Cửu Thiên Thần Cung. Mà Dương Cảnh Thiên căn bản không cần dùng đến cung.
Thần lực kinh thiên.
Hành động này của Dương Cảnh Thiên làm cho tất cả cung tiến thủ trên Phong Thần Hào đều ngừng bắn.
Đao tốt phải sắc bén, tên muốn bắn tốt phải tìm đúng người. Bọn họ đưa tất cả số tên của mình chất xung quanh Dương Cảnh Thiên, để mặc hắn cầm lên.
Dương Cảnh Thiên rất hưng phấn, hai tay đồng thời công kích, một lần phóng ra hơn mười mũi tên.
- A….
Trên chiến hạm địch thi thoảng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.
Mọi người trốn trong công sự phòng ngự trên Phong Thần Hào xem Dương Cảnh Thiên biểu diễn, quả thực chính là một loại hưởng thụ.
Tử Yên nhìn nhìn, thì thào nói:
- Tiểu thư, có Dương Cảnh Thiên ở đây, có lẽ chúng ta căn bản không cần phải đi đến Trung Nguyên.
Bạch Vân nói:
- Không sai. Dựa vào một mình huynh ấy đủ để bắt giữ Chu Hoàng Bân, đến lúc đó phản loạn sẽ bị diệt trừ.
Tôn Mạn Cúc yên lặng không nói, lẳng lặng nhìn biểu hiện của Dương Cảnh Thiên lúc này, ngơ ngẩn nhập thần, không ai biết trong lòng Thiên kim Đại tiểu thư Phong Thần Bang cao ngạo này đang tính toán điều gì.
Bên chiến hạm địch không thoải mái như vậy. Mỗi lần Dương Cảnh Thiên ra tay, bọn họ sẽ tổn thất hơn mười huynh đệ. Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ cho dù nhiều người hơn nữa cũng sẽ chết trong làn mưa tên.
Làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi là dù cho bọn họ trốn ở đâu, những mũi tên kia như có mắt, sẽ đi theo đến đó. Phá không xuyên tường, căn bản không có gì có thể ngăn cản những mũi tên đó.
Cái chết treo lơ lửng trên đầu mỗi người.
Rơi vào đường cùng, ba chiến hàm dùng toàn lực đánh vào Phong Thần Hào, tiến hành đánh giáp lá cà. Ý đồ của bọn họ là lợi dụng ưu thế về nhân số mà áp đảo.
Nhưng bọn hắn càng thêm sai lầm.
Thuyền vừa tiếp xúc với nhau, Dương Cảnh Thiên lập tức phi thân nhảy lên, xông vào chiến hạm địch, dùng tay không thấy người là đánh.
“Bịch”
Không ngừng nổ, những người bị Dương Cảnh Thiên đánh rơi xuống sàn thuyền phát ra tiếng kêu trầm muộn.
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều thầm than: “Người này là một chiến tướng trời sinh”
Một con thuyền gần ba trăm người, không đến nửa canh giờ đã ngã xuống toàn bộ. Đây là một kỷ lục kinh người. Bởi vì người đánh ngã bọn họ là một thiếu niên mười sáu tuổi tay không tấc sắt.
Chiến hạm rời xa.
Chỉ có chạy ra xa mới có thể thoát khỏi sự tàn sát khủng bố này.
Nhưng Dương Cảnh Thiên và Tiểu ma nữ đã chỉ huy mọi người tiến hành công kích, chiến hạm địch chỉ còn lại một chiếc có thể chạy ra khỏi Phong Thần Hào. Mà hai chiếc chiến hạm còn lại đều trở thành mộ của người chết.
- Tôn Mạn Cúc. Ta lệnh cho các ngươi toàn bộ buông vũ khí đầu hàng. Nếu không ta sẽ dùng pháo đánh đắm Phong Thần Hào.
Trên chiến hạm địch rốt cuộc có người lên tiếng.
Tôn Mạn Cúc đi ra nói:
- Chu Đông Ngụy, ngươi đừng mơ.
Dương Cảnh Thiên đã khôi phục vẻ mặt thường ngày, nói:
- Tiểu tử đó là ai?
Bạch Vân nắm chặt tay Dương Cảnh Thiên, sợ hắn lại phát cuồng lần nữa, nói:
- Hắn là Chu Đông Ngụy con của Chu Hoành Bân.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Thì ra là con của tướng bại trận, xem ta bắt hắn đây.
Tử Yên vội la lên:
- Không cần, vẻ mặt huynh khi giết người rất đáng sợ. Về sau không được giết người như vậy, được không?
Dương Cảnh Thiên sửng sốt nói:
- Nhưng bọn chúng muốn giết các nàng.
Tử Yên nói:
- Nhưng chúng ta cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa. Thả người một mạng cũng là như vậy.
Bạch Vân gật đầu nói:
- Có đôi khi, muốn kẻ địch thần phục không nhất định phải giết người.
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói:
- Chuyện này rất dễ, ta đi bắt bọn họ là được.
Tôn Vân Nhạn lạnh lùng nói:
- Bọn họ cách thuyền chúng ta đến nửa dặm. Ngươi sao có thể qua đó được.
Dương Cảnh Thiên tức giận nói:
- Nàng xem thường ta. Lão tử biết bay, chẳng lẽ nàng không biết.
Tôn Mạn Cúc đã thấy vừa rồi hắn đại phát thần uy. Nam nhân trước mặt này quả thực không thể nào dùng cách suy nghĩ thông thường mà lý giải được, vì vậy trầm ngâm không nói.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Giao bọn chúng cho ta. Nữ nhân nên rời xa tranh đấu. Đây là chuyện của nam nhân với nhau.
Chủ nghĩa nam nhân mười phần, làm cho người ta chịu không nổi chính là hắn không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác, rất đắc ý, rất hả hê.
Dương Cảnh Thiên hét lên với Chu Đông Ngụy:
- Kẻ lên đầu hàng chính là các ngươi. Nếu không lão tử bay qua, các ngươi đều phải kêu cha mẹ tha mạng.
Ngất. Nói cái gì. Như vậy có thể dọa dẫm được ai chứ.
Nhưng người trên chiến hạm của Chu Đông Ngụy rất khẩn trương. Bởi vì tiếng rống giận của Dương Cảnh Thiên vừa lan tới, chiến hạm gần như chao đảo.
Tiểu tử này lợi hại không bình thường, mà chính là một Chiến Thần.
Lời hắn nói rất có khả năng trở thành sự thật.
- Nã pháo.
Chu Đông Ngụy không thể đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, chỉ có thể hạ lệnh cho thủ hạ châm ba mươi khẩu pháo.
"Oanh ... Oanh ... Oanh... ..."
Ba mươi sáu khẩu pháo gần như cùng lúc phóng ra những viên đạn pháo đen thui to như đầu người nhằm thẳng vào Phong Thần Hào.
Hơn nữa không phải một viên mà là ba mươi sáu viên.
Nếu ba mươi sáu viên đạn pháo này bắn trúng Phong Thần Hào, cự luân cho dù không chìm thì các thành viên trên thuyền muốn sống cũng chỉ là một hy vọng xa vời.
Huống chi sau đợt đạn pháo thứ nhất này, đợt pháo thứ hai với ba mươi sáu quả đã được bắn ra.
- Mẹ nó. Chơi đạn pháo với ta, không phải chơi ném đá lúc còn bé sao?
Dương Cảnh Thiên hét lên một tiếng đầy phẫn nộ.
Trong nháy mắt này, trên người Dương Cảnh Thiên lại phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ vùng biển xung quanh. Thân hình hắn mạnh mẽ bay lên giữa không trung, ánh sáng rực rỡ càng thêm mãnh liệt, trên mặt biển dâng lên cơn sóng thần chân chính….
Sóng biển quay cuồng cao hơn ba trượng, cuốn về phía chiến hạm của Chu Đông Ngụy.
Khi mọi người ngẩng đầu lên định hỏi thì đạn pháo xuyên qua những cơn sóng biển cuộn trạo, bắn thẳng lên người Dương Cảnh Thiên.
- Không….
Bạch Vân và Tử Yên cùng phát ra tiếng kêu gào đau đớn….
“Oanh… oanh….”
Sóng lớn ngập trời, ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng nổ rung trời làm chấn động cả mặt biển.
Hào quang mãnh liệt làm mọi người không thể mở mắt. Trong nháy mắt không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Sóng lớn trở về biển rộng, đạn pháo sau khi phát nổ cũng trở lại yên tĩnh.
Khi tất cả mọi người mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm mọi người trợn mắt há mồm.
Ba chiếc chiến hạm lớn, không có một chiếc nào trên mặt biển. Mặt biển rất bình tĩnh, sạch sẽ, ngay cả một xác chết cũng không nổi lên. Khác với lần trước khi Dương Cảnh Thiên hét lên, lần này ngay cả một con cá chết cũng không có.
Cả mặt biển như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chưa từng có người tên là Dương Cảnh Thiên, càng không có Chu Đông Ngụy dẫn theo ba chiến hạm lớn đuổi theo. Tất cả những điều bọn họ đã trải qua giống như một giấc mơ.
Nhưng xác của Vương Thế Kiệt còn nằm trên boong tàu chứng mình tất cả mọi việc vừa trải qua không phải một giấc mơ.
Chẳng lẽ bọn họ tiến vào một thời không khác, hoàn toàn biến mất trên đời?
Tôn Mạn Cúc không thể giải thích được. Bạch Vân cũng không rõ. Tử Yên không nghĩ ra. Mọi người cũng không biết.
Điều duy nhất có thể biết chính là, Dương Cảnh Thiên dùng thân thể chặn đạn pháo vốn nên bắn vào bọn họ. Tiếp theo hắn dùng nội kình tạo ra sóng lớn kinh thiên, cuốn đi tất cả mọi con thuyền. Mà hắn cũng đã vĩnh viễn biến mất.
Khóc, nước mắt rơi trên mặt Bạch Vân và Tử Yên.
Tôn Mạn Cúc nhìn lên bầu trời xanh, một giọt nước mắt trong veo chảy xuống bay trong gió. Năm đó khi mẫu thân nàng bị bắt, nàng cũng không hề thương tâm. Bởi vì nàng tin rằng, chỉ cần mình còn sống sẽ có năng lực cứu mẫu thân trở về. Nhưng đối mặt với Dương Cảnh Thiên một người xa lạ, nàng không khỏi cảm thấy bi thương. Dù cho bản lĩnh của mình cao đến đâu cũng không thể làm cho hắn trở về được nữa…
Trừ phi, kỳ tích phát sinh….
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Gió biển thổi như nã pháo vào trên người Dương Cảnh Thiên, nó kéo theo sóng lớn hủy diệt hoàn toàn Chu Đông Ngụy cùng chiến hạm của hắn, thậm chí ngay cả một mảnh gỗ nhỏ cũng bị thổi bay thành bột phấn.
Không người nào có thể may mắn thoát được, Dương Cảnh Thiên cũng không thể hiểu tại sao trong lúc đó mình có thể bộc phát được lực lượng kinh người như vậy. Hắn chỉ biết không thể để pháo bắn vào Phong Thần Hào, cũng không thể để Bạch Vân, Tử Yên bị bất cứ thương tổn nào.
Mùi vị đạn pháo nã vào người thật không dễ chịu. Mặc dù trước khi pháo bắn vào người hắn chừng một khắc, Dương Cảnh Thiên đã dùng nội kình bảo vệ toàn thân, nhưng là dư lực bùng nổ vẫn làm hắn hôn mê bất tỉnh.
Cả người hắn lềnh bềnh trên biển, không biết bao lâu. Tựa như một giấc mộng dịu dàng, nước ở trong ngực hắn, hắn nằm thoải mái.
Cứ nằm như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu nữa, Dương Cảnh Thiên đột nhiên “ tỉnh” dậy, hắn không mở mắt ngay vì đầu óc vẫn đang hỗn loạn.
Đều là do đạn pháo mãnh liệt kia, bùng nổ mạnh mẽ làm mình hôn mê thiếp đi.
Dương Cảnh Thiên bình tĩnh lại, thầm vận lại tinh thần và nội kình ở trong cơ thể, võ công không bị tổn thất, ngược lại càng tinh khiết, càng lưu loát, cảm giác như là từ trong dục hỏa sống dậy vậy.
Loại cảm giác này thật sự rất sung sướng, Dương Cảnh Thiên cảm giác nội kình vẫn còn là chuyện hắn yên tâm nhất. Nếu không còn sống mà mất hết võ công, hắn cũng không thể thực hiện được giấc mộng giang hồ truyền kỳ của mình.
Dương Cảnh Thiên rất muốn lập tức bắt đầu giang hồ chi lữ tràn ngập sắc thái truyền kỳ của mình, vì thế mở mắt, nhìn thấy bức tường màu xám cùng với mấy đồ vật đơn giản trong phòng, Dương Cảnh Thiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ.
- Ta ở đâu vậy? Đây là chỗ nào?
Dương Cảnh Thiên lớn tiếng hô.
- Ngươi đã tỉnh.
Theo sau một giọng nói êm tai là một thiếu nữ chừng 15,16 tuổi đang tiến vào tầm mắt Dương Cảnh Thiên.
- A! – Dương Cảnh Thiên nhìn thấy thiếu nữ hoảng sợ kêu lên. Thì ra mặt thiếu nữ này nở loét, sưng đỏ trông rất kinh khủng.
Thiếu nữ vừa thấy phản ứng của Dương Cảnh Thiên, vội vàng dùng khăn che mặt lại, áy náy nói:
- Xin lỗi, làm ngươi hoảng sợ.
Dương Cảnh Thiên nhìn thiếu nữ, trong lòng không khỏi bồi hồi là mình phản ứng quá mãnh liệt. Mặc kệ người ta trông như thế nào, dù sao cũng là ân nhân cứu mạnh, làm như vậy không phải làm tổn thương một cô nương sao.
Nếu như theo dáng người mà nói, cô nương này thật ra cũng rất lả lướt, rất quyến rũ.
- Xin hỏi đây là nơi nào? Ta sao lại ở nơi này?
Dương Cảnh Thiên nhẹ giọng hỏi.
- Nơi này là thôn Hải Ninh, là ta và mẫu thân phát hiện ra ngươi trên bờ biển, nghĩ ngươi gặp nạn trên biển.
Thiếu nữ nói xong cầm lấy cái bát trên bàn, đi tới bên cạnh Dương Cảnh Thiên, cầm bát đưa cho hắn.
Dương Cảnh Thiên cảm thấy đói bụng, ngượng ngùng nói:
- Ta hôn mê bao lâu rồi?
Thiếu nữ dịu dàng nói:
- Đã một ngày một đêm rồi.
“ Một ngày một đêm?!” Dương Cảnh Thiên sửng sốt, nghĩ thầm, nếu mình lềnh bềnh trên biển cộng với thời gian ở đây chẳng lẽ không phải hôn mê đã hơn ba ngày rồi sao.
- Vị công tử này, trước hết hãy ăn chút gì đã!
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói.
Dương Cảnh Thiên nói cảm ơn rồi nhận lấy bát, sau đó ăn như lang như hổ, chỉ một lát sau đồ ăn trong bát đã bị hắn ngốn sạch rồi, thiếu nữ lại đưa cho hắn một bát nữa:
- Ăn từ từ thôi không lại nghẹn bây giờ.
Dương Cảnh Thiên lúc này mới tỉnh ngộ, ăn chậm lại, xấu hổ nói:
- Xin lỗi, ta đói quá nên.
- Không có gì, ăn nhiều một chút.
Thiếu nữ lại đưa một bát nữa.
Dương Cảnh Thiên ăn một mạch sáu bảy bát, hắn mới không còn cảm thấy đói, nhưng thiếu nữ này nấu ăn thật ngon.
- Ta no rồi, cảm ơn cô nương.
Dương Cảnh Thiên nói với thiếu nữ.
Mái tóc đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt lại đầy những vết sẹo nở loét. Dương Cảnh Thiên quan sát phía trước cô nương này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu thay cho nàng.
Nữ nhân quý nhất dung mạo, không nữ nhân nào không yêu dung nhan của mình, nữ nhân theo đuổi dung nhan thậm chí còn hơn cả tính mạng mình.
Ăn đã no, Dương Cảnh Thiên xuống giường. Hắn duỗi lưng một cái, thân cao một thước tám sáu, cơ bắp hoàn mỹ, trông rất cao lớn uy vũ. Da thịt bởi vì thường xuyên bị gió biển thổi vào, tạo nên một tầng dày màu cổ đồng trông thật khỏe mạnh. Bộ tóc đen dài như sóng phi thường tiêu sái, mày rậm, mắt to, cái mũi cao thẳng, hai má, đôi môi đỏ hồng hơi nhếch, làm người ta cảm thấy dường như Dương Cảnh Thiên đang mỉm cười.
Khi Dương Cảnh Thiên mỉm cười với thiếu nữ, làm nàng e thẹn gục đầu nói:
- Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, có việc gì gọi ta.
Nói xong nàng vội vã rời đi.
Dương Cảnh Thiên không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi, không muốn lãng phí thời gian ở trên giường nữa.
Dương Cảnh Thiên sửa sang lại quần áo trên người, rời khỏi phòng, thấy thiếu nữ kia đang ngồi nói chuyện cùng với một thiếu phụ
Thiếu nữ nhìn thấy Dương Cảnh Thiên đi ra, đứng dậy nói:
- Sao ngươi không nghỉ thêm chút nữa?
Dương Cảnh Thiên hồi đáp:
- Ta đã ngủ nhiều rồi.
Tiếp theo hắn tự giới thiệu nói:
- Ta tên là Dương Cảnh Thiên là người ở thôn Kim Sa.
Thiếu nữ má lúm đồng tiền ửng đỏ nói:
- Ta tên là Mạnh Nhuế, còn đây là mẫu thân ta Mạnh Lâm.
Nàng chỉ vào thiếu phụ giới thiệu cho Dương Cảnh Thiên. Lúc Mạnh Nhuế nói chuyện, thiếu phụ Mạnh Lâm đã xoay người lại. Khi thiếu phụ này đối mặt với Dương Cảnh Thiên làm hắn ngây ngẩn cả người thiếu chút nữa đã không hít thở được.
Nàng thật sự là đẹp, vượt qua cả tưởng tượng của Dương Cảnh Thiên.
Dựa theo tuổi của Mạnh Nhuế mà suy tính, Mạnh Lâm ít nhất đã ngoài 32 tuổi, nhưng Mạnh Lâm trước mắt, nhìn thế nào cũng chỉ tầm 23, 24 tuổi mà thôi. Xinh đẹp động lòng người, phong vận mê người, dung nhan khuynh thành, bộ ngực sữa cao thẳng, da thịt trắng nõn, dáng người tinh tế mảnh mai, thân hình mỗi khi di chuyển một chút đều toát ra vẻ nữ tính làm mê mẩn lòng người.
Mái tóc buộc ra sau gáy, tóc mai mượt mà buông xuống, khuôn mặt tròn trịa, mày liễu khom khom, mắt phượng trong veo như nước, đôi môi anh đào đỏ thắm, mắt ngọc mày ngài, băng cơ tuyết phu, có vẻ cao quý nhã lệ, lại rất quyến rũ, cánh tay mượt mà cùng đùi ngọc thon dài, tản mát ra sức sống bức người của một thiếu phụ thành thục. Đôi ngọc nhũ cao ngất, dường như không chịu nổi trói buộc của xiêm ý mà muốn phá tan chui ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, Mạnh Lâm phát ra phong vận mê người làm cho Dương Cảnh Thiên ngây dại. Nếu không phải Mạnh Nhuế bảo đây là mẫu thân nàng, Dương Cảnh Thiên chắc chắn tưởng Mạnh Lâm là tỷ tỷ của nàng.
Nhất cử nhất động của Mạnh Lâm đều là cho người ta cảm thấy như cây đón gió xuân, say đắm lòng người. Vẻ thiện lương trong mắt nàng, điềm tĩnh như nước, dịu dàng động lòng, khí chất của nàng khi mỉm cười, đôi mắt như thủy tinh, đủ làm cho người ta lạc chết trong đó rồi.
Nàng là nữ nhân lý tưởng trong lòng nam nhân – điềm tĩnh, bình thản, dịu dàng, tao nhã.
Dương Cảnh Thiên kinh hoàng không nói nên lời, mỹ nhân trước mắt này, tuyệt đối làm mình tâm thần đảo điên.
Xinh đẹp hấp dẫn, ngày đầu tiên của Dương Cảnh Thiên ở Trung Nguyên, thật sự rất hấp dẫn.
Về phần nguy hiểm cùng đấu đá khắp giang hồ, hắn xem như là chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- Dương công tử là người thôn Kim Sa?
Giọng nói phát ra từ đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Mạnh Lâm như giọng nói của thiên nhiên vậy, làm cho Dương Cảnh Thiên đang thất hồn lạc phách mà tỉnh lại.
Dương Cảnh Thiên lúc này mới phát hiện Mạnh Lâm đang đỏ mặt nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ bất an. Hiển nhiên là vì hành vi vô lễ “Nhìn chằm chằm” của hắn vừa rồi nên có đôi chút tức giận.
Dương Cảnh Thiên tự nhiên không thể để cho nàng có ấn tượng không tốt về mình, vội vàng xin lỗi Mạnh Lâm:
- Xin phu nhân tha lỗi tại hạ thất lễ. Phu nhân thật sự quá xinh đẹp, làm tại hạ thiếu chút nữa tưởng mình đã gặp phải nữ thần.
- Công tử quá khen, thôn phụ xấu xí sao có thể so sánh với nữ thần được?
Mạnh Lâm hơi đỏ mặt, vẻ xấu hổ cùng vui vẻ bộc lộ trong lời nói.
- Phu nhân quá khiêm nhường rồi. Cho dù là nữ thần trên trời cao, cũng chưa chắc được như phu nhân! Phu nhân đừng bảo ta là công tử nữa, gọi là Cảnh Thiên đi.
Bước đầu tiên đương nhiên hắn không muốn có ngăn cách, nếu xưng hô xa lạ như vậy đừng có hy vọng mà tiếp cận giai nhân.
- Vậy ngươi cũng đừng kêu ta là phu nhân nữa, kêu là Mạnh di đi.
Mạnh Lâm cười nói, chính là hợp ý với Dương Cảnh Thiên.
- Cảnh Thiên ca ca gọi muội như thế nào?
Mạnh Nhuế đáng yêu hỏi Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Không biết bình thường Mạnh di gọi nàng thế nào, Mạnh cô nương?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Vậy ta cũng gọi nàng là Nhuế nhi đi, về phần xưng hô với huynh thì muội gọi là Dương đại ca đi.
Mạnh Nhuế hào hứng nói:
- Tốt quá, Dương đại ca.
Dương Cảnh Thiên trong lòng đắc ý, xem ra bước đầu tiên đã thành công rồi.
Lúc này, giọng nói êm tai của Mạnh Lâm lại vang lên:
- Cảnh Thiên, sao cháu lại ngất trên bờ biển vậy?
Dương Cảnh Thiên không trả lời, ngược lại hỏi:
- Mạnh di, người có thể nói trước cho ta biết đây là nơi nào không?
Mạnh Lâm nhỏ giọng nói:
- Đây là Thôn Hải Ninh.
Dương Cảnh Thiên sửng sốt, tiếp tục hỏi:
- Ở đây thuộc vùng nào?
Mạnh Lâm nói:
- Thôn Hải Ninh thuộc Dư Hàng.
Dương Cảnh Thiên mừng rỡ nói:
- Dư Hàng? Có phải là Hàng Châu hay không. Có phải Dư Hàng mà trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng không?
Mạnh Lâm gật đầu nói:
- Đúng thế, thôn chúng ta cách Dư Hàng có hơn 380 dặm, ba mặt toàn là biển, là một bán đảo.
Dương Cảnh Thiên tuyệt đối không ngờ mình với mới tới trạm giang hồ đầu tiên đã là Tô Hàng của Hàng Châu, lúc này mừng như điên.
Khó trách mỗi người đều nói nữ nhân Giang Nam nhu tình như nước, xinh đẹp động lòng người, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giả. Xem ra lần này mình thật có phúc.
Mạnh Lâm thấy dáng vẻ hưng phấn của Cảnh Thiên không khỏi nói:
- Cảnh Thiên, cháu muốn tới Dư Hàng sao?
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Mạnh di không gạt gì người, lần này ta ngàn dặm xa xôi đi thuyền đến đây, chính là muốn xông xáo giang hồ một phen. Không ngờ nửa đường gặp hải tặc, cháu bị đạn pháo bắn bất tỉnh chìm vào biển rộng, nghĩ cả đời này cũng không còn cơ hội tới Trung Nguyên nữa. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng khi tỉnh lại đã tới nơi cháu thích nhất là Tô Hàng. Thực ứng với câu chuyện xưa, Tái Ông thất mã.
Mạnh Lâm thản nhiên nói:
- Nơi đó không thuộc về chúng ta, cho nên không bao giờ mẫu thân nói với con.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đó là mộng của nam nhi, Nhuế nhi muội không hiểu đâu.
Dương Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt của Mạnh Nhuế, so sánh cùng với vẻ đẹp tuyệt mỹ của Mạnh Lâm, thật sự là ý trời trêu ngươi.
Mạnh Lâm dường như hiểu suy nghĩ của Cảnh Thiên, không khỏi đau lòng cảm thán nói:
- Đứa nhỏ này mệnh khổ, gặp phải bệnh tình, thật sự làm người ta lo lắng mà.
Dương Cảnh Thiên an ủi nói:
- Ta từng học y thuật, có thể có biện pháp chữa trị cho Nhuế nhi.
Mạnh Nhuế lắc đầu nói:
- Vô ích, mẫu thân cũng là thần y trong thôn, nhưng một năm rồi mà vẫn không có cách nào.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Chẳng lẽ không nhìn ra bệnh nào sao?
Mạnh Lâm lắc đầu nói:
- Ta đã tra y thuật rồi mà vẫn không biết.
Dương Cảnh Thiên lo lắng nói:
- Có phải là bệnh đậu mùa không?
Mạnh Lâm nói:
- Nếu là bệnh đậu mùa, chỉ sợ ta cũng không thể may mắn thoát được. Nhưng dường như bệnh này nó không lây.
Dương Cảnh Thiên nhìn bệnh trạng của Mạnh Nhuế, nói ngay ra vài chứng bệnh, nhưng đều bị Mạnh Lâm phủ định. Bởi vì những điều Cảnh Thiên nói, Mạnh Lâm cũng đã hoài nghi mà bốc thuốc chữa trị cho Mạnh Nhuế, tất cả đều không chuyển biến.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Mạnh di, sao không mang Nhuế nhi ra ngoài chữa trị?
Mạnh Lâm nói:
- Thiên địa rộng lớn, chúng ta biết tìm ai đây? Tất cả đều là số mệnh, có lẽ đây là thiên mệnh chăng.
Dương Cảnh Thiên đột nhiên nghiêm giọng nói:
- Mạnh di, thế giới này không có gì gọi là thiên mệnh! Nhân định thắng thiên, chúng ta không thể oán trời, không thể làm nô lệ của trời cao. Vận mệnh của chúng ta phải do chúng ta nắm giữ trong bàn tay mình. Không có gì là không có khả năng, chỉ có không muốn làm mà thôi.
Mạnh Lâm cả kinh, không ngờ lời nói của mình lại làm cho Dương Cảnh Thiên phản ứng mạnh như vậy.
Nhìn Dương Cảnh Thiên trẻ tuổi gan dạ, Mạnh Lâm ánh mặt lộ ra vẻ kính nể cùng và mê man.
Mạnh Lâm thì thào nói:
- Tuổi trẻ thật tốt!
Dương Cảnh Thiên lại nói:
- Nếu mọi người tin tưởng vào thiên mệnh, ta sẽ là thiên mệnh của hai mẹ con người. Tin tưởng ta, nhất định ta sẽ chữa bệnh được cho Nhuế nhi.
Mạnh Nhuế vừa nghe thấy thế rất cao hứng nói:
- Dương đại ca, huynh sẽ giúp muội sao?
Dương Canh Thiên gật đầu nói:
- Dù sao ta cũng không nghĩ tới đi nơi nào trước, trước hết lưu lại chữa bệnh cho muội cũng là biện pháp tốt. Chỉ là như thế này có làm phiền hai người không?
Mạnh Lâm cười ngọt ngào:
- Không có gì phiền toái, dù sao cũng chỉ hơn một miệng ăn mà thôi. Cháu có thể ngủ ở phòng Mạnh Nhuế, Mạnh Nhuế tới ngủ cùng ta là được rồi.
Mạnh Nhuế cũng cười nói:
- Dương đại ca, nơi huynh ngủ lúc sáng là giường của muội.
Dương Cảnh Thiên nhìn Mạnh Nhuế, nghĩ thầm, nếu không phải vẻ mặt nàng nở loét như vậy, theo di truyền của mẫu thân nàng, với dáng người như vậy nàng cũng sẽ là một tuyệt sắc giai nhân.
Nghĩ tới đây, càng làm Dương Cảnh Thiên thêm quyết tâm chữa bệnh cho Mạnh Nhuế.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Mạnh di, ta không có ý kiến gì. Tuy nhiên trước tiên ta phải nói rõ, trên người ta không có một phân tiền.
Ngay sau đó lại tiếp lời.
- Tuy nhiên ta sẽ không phải ăn không, ta có thể bắt cá và là cao thủ săn bắn. Các người một ngày cho ta ba bát cơm là được rồi.
Mạnh Lâm mỉm cười nói:
- Cảnh Thiên, cháu khách khí rồi, Mạnh Di há có thể làm người vậy sao?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nói là làm, ta đi đánh cá, làm phong phú thêm bữa cơm tối nay đã!
*******
Mặt trời lặn sau núi, ánh trời chiều vàng óng hiện lên trên mặt biển.
Một căn nhà cô độc trong một góc thôn Hải Ninh, khói bếp lượn lờ. Mặt trời lặn, tạo thành nhiều tình thơ ý họa.
Dương Cảnh Thiên không nuốt lời, hắn quay về với số cá cũng đủ cho ba người ăn mười ngày.
Mạnh Lâm cùng Mạnh Nhuế bình thường xem bệnh cho người trong thôn và may vá cũng kiếm được ít tiền. Ngư dân bắt được cá, mang đến trấn bán, lưu lại một ít để ăn. Mạnh Lâm bình thường ăn là những con cá nhỏ mà người trong thôn không dùng.
Từ khi Mạnh Nhuế sinh bệnh tới nay, thôn dân cho rằng bệnh của nàng lây nhiễm, cũng không dám tới gần mẹ con họ. Các nàng tự nhiên càng thêm khó khăn, chỉ có thể ăn một chút rau xanh cùng gia cầm mà qua ngày, về phần ăn cá đã trở thành một hy vọng xa vời.
Khó trách lúc Cảnh Thiên đem cá trở về Mạnh Nhuế lại nhảy dựng lên.
Mạnh Lâm lấy mấy con cá lớn để nấu, còn lại toàn bộ bỏ vẩy, phơi khô ở ngoài, làm cá khô ăn dần.
Mạnh Lâm với việc Dương Cảnh Thiên mang tới hy vọng, có một ít hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng các nàng.
Dương Cảnh Thiên đồng thời cũng cảm thấy thỏa mãn. Đối với hai mẹ con mềm yếu trước mắt, hắn cảm giác như mình chính là nam nhân của gia đình này, chịu trách nhiệm về hạnh phúc của các nàng trong tương lai.
Dương Cảnh Thiên tự hào.
Vô cùng tự hào.
Nhưng là bọn họ không ngờ một cơn gió bão đang hướng tới căn phòng nhỏ ấm áp của bọn họ.
Cừu hận, đố kỵ, tham lam, công danh, lợi lộc, không phải chỉ giang hồ mới có. Rất nhiều lúc, chỉ cần ở đâu có người đều có những tranh đấu như vậy.
Nơi nào có người là có giang hồ.
Hoặc nói, còn có người là có giang hồ.
Những quan hệ mâu thuẫn giữa người với người, chính là giang hồ.
Từ lúc đó đấu tranh cùng phân tranh mâu thuẫn, trải qua một thế hệ đẫm máu, biến thành truyền kỳ.
Những truyền kỳ đó, chính là bức tranh giang hồ đẹp nhất.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba