Chương 61 : Âm khiếu thông, nửa bước luyện khí đẳng cấp
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Lục Dương Huyền Ưng chân khí, thổ tức công pháp của Huyền Ưng, bây giờ Dương Thạc đã nắm giữ hai loại pháp môn rèn luyện huyệt khiếu.
Trong đó vận chuyển luyện khí đánh sâu vào huyệt khiếu, xem như là pháp môn chính yếu.
Lợi dụng thổ tức công pháp của Huyền Ưng đả thông huyệt khiếu là cách phụ trợ.
Hai loại kết hợp, hỗ trợ lẫn nhau. Lục Dương Huyền Ưng chân khí đả thông bao nhiêu dương khiếu, tiếp theo thổ tức công pháp của Huyền Ưng có thể đả thông bao nhiêu âm khiếu.
- Bây giờ ta đã đả thông ba mươi sáu chỗ dương khiếu.
- Nếu lợi dụng thổ tức công pháp của Huyền Ưng đả thông ba mươi sáu chỗ âm khiếu, tổng thể con số đả thông huyệt khiếu đạt tới bảy mươi hai chỗ, không biết có thể vào đẳng cấp luyện khí không.
Dương Thạc vừa tu luyện vừa thắc mắc.
- Kệ nó, thử rồi nói sau.
Dương Thạc phát hiện hắn tu luyện thổ tức công pháp của Huyền Ưng muốn đánh thông ba mươi sáu chỗ âm khiếu không quá khó.
Tu luyện Lục Dương Huyền Ưng chân khí, đả thông dương khiếu còn cần trước tiên không ngừng tích tụ chân khí, lợi dụng chân khí đánh sâu vào huyệt khiếu. Chân khí không đủ tổng sản lượng thì đương nhiên khó đả thông các huyệt khiếu.
Thổ tức công pháp của Huyền Ưng có đặc điểm lớn nhất chính là không cần chân khí.
Trực tiếp nuốt vào một hơi là có thể thông qua hít thở chấn động huyệt khiếu trong người, đả thông chúng.
Nếu không cần tích tụ chân khí, vậy là tốt rồi. Đầu tiên Dương Thạc ra lệnh cho hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục trong hai ngày này canh giữ hang núi, sau đó hắn chìm trong tiềm tu, tập trung tinh thần, thông qua hít thở chấn động ba mươi sáu chỗ âm khiếu trong người.
- Gru! Gru! Gru!
Trong hang thỉnh thoảng vang lên tiếng Dương Thạc và Huyền Ưng Huyết Phi hít thở.
Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục ở trong hang nhìn Dương Thạc tu luyện, cảm thấy kinh ngạc.
Dương Thạc cùng Huyền Ưng tu luyện? Một người một ưng dường như tu luyện cùng một loại pháp môn?
Không lẽ Dương Thạc tham chiếu Huyền Ưng tu luyện sáng tạo ra một bộ pháp môn hoàn toàn thích hợp cho mình tu luyện? Nghe nói một số thượng cổ đại năng tham chiếu thú loại cầm loại tu luyện, sáng tạo ra pháp môn tu luyện, nhưng những thượng cổ đại năng đều là người có tư chất, ngộ tính rất tốt, Dương Thạc thì tư chất kém, ngộ tính thấp, sao có thể tự nghĩ ra pháp môn tu luyện?
Dù lòng nghi hoặc nhưng hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục không dám quấy rầy Dương Thạc, ngoan ngoãn canh giữ trong hang, cùng lắm là mỗi ngày ra ngoài bắt dã thú ăn đỡ đói.
Liên tục năm ngày trôi qua.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Dương Thạc đang tu luyện, người liên tục phát ra tiếng nổ lốp bốp.
Tiếng nổ tổng cộng vang lên ba mươi sáu lần, sau đó Dương Thạc nhắm mắt tu luyện chợt mở ra, trong mắt tràn đầy hưng phấn, kiềm lòng không được mặt lên trời thét dài một tiếng.
- Ba mươi sáu chỗ âm khiếu bị ta đả thông hết!
- Ba mươi sáu chỗ dương khiếu, cộng thêm ba mươi sáu chỗ âm khiếu, ta đả thông bảy mươi hai huyệt khiếu rồi, giống với cường giả sơ giai luyện khí bình thường. Tiếc rằng dù đả thông ba mươi sáu chỗ âm khiếu nhưng đẳng cấp võ đạo của ta vẫn không bước vào đẳng cấp luyện khí.
- Cùng lắm xem như nửa bước luyện khí đẳng cấp.
Dương Thạc cảm nhận biến đổi trong người, thầm nghĩ.
Lợi dụng thổ tức công pháp của Huyền Ưng, Dương Thạc thông ba mươi sáu chỗ âm khiếu, trong cơ thể đã có bảy mươi hai huyệt khiếu đả thông.
Nhưng Dương Thạc phát hiện dù con số đả thông huyệt khiếu đạt tới bảy mươi hai nhưng đẳng cấp võ đạo không đi vào đẳng cấp luyện khí.
Muốn đi vào đẳng cấp võ đạo càng cao không chỉ đả thông đủ số lượng huyệt khiếu là được.
Điều kỳ quan trọng là những huyệt khiếu đả thông phải có liên hệ với nhau, chân khí chấn động, những huyệt khiếu có thể sinh ra cộng minh, kể từ đó mới phát huy ra uy lực cường đại được.
Bây giờ Dương Thạc đả thông bảy mươi hai chỗ huyệt khiếu, ba mươi sáu chỗ dương khiếu, ba mươi sáu chỗ âm khiếu, hoàn toàn thuộc hai hệ thống khác nhau.
Chân khí chấn động chỉ có ba mươi sáu chỗ dương khiếu cộng minh.
Sử dụng thổ tức công pháp của Huyền Ưng thì chỉ có ba mươi sáu chỗ âm khiếu cộng minh.
Tổng cộng bảy mươi hai chỗ huyệt khiếu chia hai hệ thôngs khác nhau, không thể cùng cộng minh.
Cho nên dù bây giờ Dương Thạc đã đả thông bảy mươi hai chỗ huyệt khiếu, nhưng cách luyện khí đẳng cấp vẫn kém một bước, cùng lắm chỉ tính nửa bước luyện khí đẳng cấp.
Dương Thạc thở hắt ra, thầm nghĩ:
- Xem ra chỉ có luyện khí hoàn toàn đả thông bảy mươi hai chỗ dương khiếu mới hoàn toàn bước vào đẳng cấp luyện khí.
Nhưng dù đả thông ba mươi sáu chỗ âm khiếu không thể cho Dương Thạc đi vào đẳng cấp luyện khí thì hắn vẫn rất vừa lòng thổ tức công pháp của Huyền Ưng. Dù sao đả thông thêm ba mươi sáu chỗ huyệt khiếu khí huyết, thể lực của Dương Thạc vượt xa cường giả đỉnh tôi thể bình thường. Nếu cộng thêm các bí pháp như hổ báo lôi âm, đốt cháy chân khí vân vân thì dù là cường giả đẳng cấp luyện khí cũng sẽ bị Dương Thạc hoàn toàn áp chế.
Dương Thạc vừa đả thông ba mươi sáu chỗ âm khiếu trong người thì Huyền Ưng Huyết Phi ở kế bên xoay mình kêu lên:
- Gru! Gru! Gru!
- Ủa? Huyết Phi cũng đả thông mười hai chỗ huyệt khiếu, đi vào luyện khí đẳng cấp?
Dương Thạc bản năng nhìn hướng Huyền Ưng Huyết Phi, phát hiện lúc này nó đã hoàn toàn khác với trước.
Dù hình thể của Huyền Ưng Huyết Phi không biết lớn rõ ràng nhưng khí thế càng mạnh, hành động như có thể dẫn động hơi thở thiên địa xung quanh. Dương Thạc không cần nghĩ cũng biết Huyền Ưng Huyết Phi lúc này đả thông mười hai chỗ huyệt khiếu trong người, có thể câu thông thiên địa hoàn toàn đi vào đẳng cấp luyện khí.
Một người một ưng gần như cùng đột phá.
Dù Dương Thạc không đột phá đẳng cấp luyện khí nhưng đả thông ba mươi sáu chỗ âm khiếu, là nửa bước luyện khí đẳng cấp, thực lực hơn xa lúc trước.
Huyền Ưng Huyết Phi lại trực tiếp đột phá đến luyện khí đẳng cấp, thực lực tiến nhanh!
Trong đầu Dương Thạc nổi lên nghi hoặc:
- Thổ tức công pháp của Huyền Ưng này quả nhiên có công hiệu lớn, nhưng không biết Huyết Phi làm sao có được thứ này. Theo như nó nói thì ở sâu trong Yến sơn đạt được kỳ ngộ, được đến pháp môn này. Không biết sâu trong Yến sơn rốt cuộc tồn tại cái gì.
Dương Thạc biết rằng sâu trong Yến sơn tồn tại một số dị thú cường đại, không dễ đi tới đó được.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Nếu có cơ hội nhất định phải đi theo Huyền Ưng tới sâu trong Yến sơn tra xét một phen.
Khi Dương Thạc đang suy nghĩ thì Huyền Ưng Huyết Phi ở bên cạnh cảnh giác kêu lên:
- Gru! Gru! Gru!
- Ủa? Có người đến sao?
Nghe Huyền Ưng Huyết Phi kêu, Dương Thạc nhíu mày, vội tập trung tinh thần lắng nghe.
Sau đó Dương Thạc nghe thấy bên ngoài cái hang hắn và Huyền Ưng Huyết Phi ở có tiếng bước chân lào xào khẽ vang, dường như có năm, sáu người cách vài chục trượng lao nhanh tới cái hang.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Chương 62: Thử uy lực của đốt cháy chân khí
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
- Một, hai, ba, bốn, năm.
- Là năm người, tất cả đều là cao thủ đẳng cấp luyện khí.
Dù giác quan của Dương Thạc không nhạy bén như Huyền Ưng Huyết Phi nhưng tuyệt đối không kém, cơ hồ là ngay lập tức phán đoán ra số lượng nhóm người và thực lực.
Năm cao thủ đẳng cấp luyện khí hướng tới cái hang của Dương Thạc?
- Hồng Phi, Lục Thúy, theo ta đi ra xem sao.
Dù Dương Thạc không biết năm tên cao thủ đẳng cấp luyện khí đến cái hang này làm gì nhưng hắn không thể để họ che trong hang. Dương Thạc kêu gọi hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục, nhảy ra khỏi hang.
Dương Thạc mới ra khỏi hang liền thấy trên ngọn đồi, cách hai mươi trượng, năm nam nhân mặc đồ đen, đeo khăn bịt mặt lao nhanh tới gần. Năm nam nhân cầm lợi nhẫn, khí thế sắc bén, toàn thân toát ra sát khí.
- Ở chỗ này!
- Quả nhiên ở chỗ này!
Khi Dương Thạc nhảy ra khỏi hang thì năm tên áo đen cũng trông thấy hắn, mắt họ sáng lên.
Hiển nhiên mục tiêu của năm tên cao thủ đẳng cấp luyện khí chính là Dương Thạc.
Thấy năm tên áo đen lao nhanh tới gần, Dương Thạc rũ xuống mi mắt, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
- Là hướng về ta sao?
- Người của Trình phu nhân? Ta vừa đánh bị thương Dương Tử Hi, nếu Trình phu nhân ngay mặt đối phó ta thì e rằng sẽ bị ba vị bình thê phu nhân của phụ thân làm khó dễ Trình phu nhân, sẽ bị phế bỏ thân phận chủ mẫu của Dương gia. Tuy nhiên, dù không dám ngay mặt đối phó ta nhưng nếu Trình phu nhân phái lực lượng trong bóng tối xử lý ta cũng không phải không thể.
Dương Thạc nhanh chóng suy nghĩ.
Trình phu nhân đúng là không dám ngay mặt đối phó Dương Thạc, dù nàng phái Hồng Phi, Lục Thúy tới đây, hai nha đầu thị nữ phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh của hắn. Dương Thạc kêu các nàng quỳ gối ngoài phòng một đêm, các nàng không dám cãi lời.
Nhưng ngoài sáng không dám đụng Dương Thạc thì có thể núp trong bóng tối ra tay, chỉ cần không bị người ta bắt được điểm yếu là ổn.
- Lực lượng trong bóng tối của Trình phu nhân sao, không lẽ là người của Dương Tử Mặc ở Nam tỉnh?
Lòng máy động, Dương Thạc lập tức đoán ra thân phận đại khái của năm tên áo đen.
Dương Thạc mặt không biểu tình lạnh lùng liếc năm tên áo đen lao nhanh tới.
- Các ngươi đến đây giết ta?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Thuộc hạ của Dương Tử Mặc làm việc không cần đầu óc sao? Ta vừa mới bị thương Dương Tử Hi, các ngươi đã sốt ruột xuống tay với ta? Nếu như ta bị giết thì Trình phu nhân tình ngay lý gian, sẽ thoát khỏi hiềm nghi sao?
- Ủa? Nhận ra chúng ta?
Nghe Dương Thạc nói thẳng ra thân phận của mình, năm tên áo đen, cũng tức là năm Hắc Y Vệ dưới tay Dương Tử Mặc lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Năm tên Hắc Y Vệ như tia chớp tới gần Dương Thạc, bao vây hắn, hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục lại.
Trong đó một Hắc Y Vệ thủ lĩnh cười lạnh, thừa nhận thân phận của mình:
- Tiểu tử khá lắm, không ngốc, nhanh như vậy đã đoán ra thân phận của chúng ta.
- Đánh nhị công tử trọng thương, ngươi cho là ngươi có thể bình yên sống trong Trấn Quốc Công phủ? Vốn phu nhân có lệnh chỉ cần ngươi còn ở trong Trấn Quốc Công phủ thì chúng ta sẽ không xuống tay nhanh như vậy. Không ngờ ngươi đi ra bái tế mẹ đẻ ti tiện của ngươi, còn liên tục năm ngày không trở về, đây là chính ngươi muốn chết!
- Tiểu tử yên tâm, giết ngươi xong chúng ta sẽ giá họa cho ngươi khác, sẽ không liên lụy phu nhân.
- Trong quân Đại Chu triều Trì Ninh Hầu, Tây Dương Hầu luôn bất hòa với công gia, sau khi chúng ta giết chết ngươi sẽ để lại chứng cớ giá họa mấy vị Hầu gia này.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ nhe răng cười nói:
- Mười ngày sau là chọn lựa võ đạo quân đội Đại Chu triều, cứ nói bọn họ thừa dịp công gia bế quan, phái người giết đệ tử của Trấn Quốc Công phủ ta, dọn sạch chướng ngại cho đệ tử Hầu phủ của họ. Thế là vừa giết được tiểu súc sinh như ngươi, cũng có thể giá họa Trì Ninh Hầu, Tây Dương Hầu, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện!
Hiển nhiên đám Hắc Y Vệ không phải loại lỗ mãng, ngược lại hành động chu đáo.
Chọn lựa võ đạo Đại Chu triều, khắp nơi công hầu đệ tử tranh đấu gay gắt, đúng là mạch nước ngầm mãnh liệt, lúc này Trấn Quốc Công phủ chết một thứ tử nho nhỏ thì có ai quan tâm?
Dù có người nghi ngờ Trình phu nhân, không có chứng cứ thì làm gì được?
Dương Thạc nghe thủ lĩnh Hắc Y Vệ nói mặt không đổi sắc, hai tiểu nha đầu Hồng Phi, Lục Thúy thì kinh ngạc há hốc mồm.
Trình phu nhân, thế nhưng phái người đi giết Dương Thạc?
Dù lúc trước Dương Thạc đánh bị thương Dương Tử Hi khiến hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục hơi khó chịu nhưng các nàng cảm thấy Trình phu nhân cùng lắm là tìm cái cớ thực hiện gia pháp với Dương Thạc, rồi đuổi hắn ra khỏi Trấn Quốc Công phủ. Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục không ngờ được Trình phu nhân độc ác đến mức này, phái người lấy mạng Dương Thạc.
Nói đến cùng dù Hồng Phi, Lục Thúy là thị nữ bên cạnh Trình phu nhân nhưng chỉ hầu hạ nàng sinh hoạt hàng ngày, các nàng không tiếp xúc đến mặt tối.
Chính lúc hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục ngây ngẩn, giọng Dương Thạc vang bên tai các nàng:
- Hồng Phi, Lục Thúy, các ngươi đã nghe thấy lời hắn nói chưa? Bây giờ ta bám chân chúng, các ngươi mau chóng về phủ báo chuyện này cho nhị phu nhân, tam phu nhân, để các nàng phân xử cho ta!
Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục run lên, lập tức tỉnh táo lại nhưng hơi do dự, không hành động ngay.
- A? Muốn mật báo?
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ mặt vặn vẹo nói:
- Lão tứ, lão bát, cản hai nha đầu này lại, chờ giết chết tiểu súc sinh Dương Thạc rồi không thể cho hai nha đầu sống sót. Nếu các nàng không chết thì không thể giá họa cho Trì Ninh Hầu, Tây Dương Hầu. Hắc hắc, giết Dương Thạc xong huynh đệ ta hưởng dụng hai nha đầu rồi mới khiến các nàng chết thảm chút, khi đó cái chết của Dương Thạc sẽ không khiến phu nhân bị nghi ngờ.
- Lão thất, lão cửu, chúng ta ra tay, trước làm thịt Dương Thạc rồi tính.
- Tiểu súc sinh bị nhị công tử đánh bị thương, bây giờ không thể ra sức, thủ đoạn nhanh chút cắt hắn thành mảnh vụn.
- Giết! Giết! Giết!
Ba tên Hắc Y Vệ nhanh như chớp ra tay với Dương Thạc.
Ba thanh lợi nhận từ ba góc độ che lại yếu điểm toàn thân Dương Thạc, tốc độ nhanh đến cực hạn, cơ hồ như tia chớp. Trong phút chốc đến gần hắn.
Vù vù vù vù vù!
Ba cường giả sơ giai luyện khí liên hợp vây sát, dựa vào binh khí không kém gì Dương Tử Hi trung giai luyện khí hết sức ra một kích. Binh khí rạch không khí phát ra tiếng nổ lốp bốp. Lợi nhận gia thân, đáy lòng Dương Thạc tràn ngập cảm giác cực kỳ nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng toàn thân.
Nhưng sắc mặt Dương Thạc vẫn lạnh nhạt như trước, không hề thay đổi.
- Muốn chém giết ta ...
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng ta sẽ khoanh tay chịu chết sao? Thôi được, nếu dám ra tay với ta thì hãy thử uy lực đốt cháy chân khí đi!
Dương Thạc nheo mắt, khí thế sắc bén bao phủ ba tên Hắc Y Vệ.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Chương 63: Giết ngược lại, không chừa một tên!
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng với tiếng quát khẽ, Dương Thạc đánh ra nắm đấm trái, nhanh hơn cả lợi nhận của ba tên Hắc Y Vệ, phát sau mà đến trước, trong phút chốc đã tới trước mặt một tên Hắc Y Vệ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy lực nắm đấm như sấm đánh ầm ầm hướng tới Hắc Y Vệ này.
- Còn có thể phản kháng? Nguy rồi!
Hắc Y Vệ này vốn tưởng Dương Thạc bị Dương Tử Hi đánh thương, trong năm sáu ngày không thể hồi phục lại. Giờ phút này, Dương Thạc đối mặt ba Hắc Y Vệ sơ giai luyện khí công kích không có chút sức phản kháng, nhưng mới giao đấu hắn đánh ra cú đấm thể hiện thực lực siêu mạnh. Hắc Y Vệ kinh sợ biến chiêu, chém ngang lợi nhận muốn dùng lưỡi dao ngăn cản cú đấm từ Dương Thạc.
Keng!
Cú đấm trái của Dương Thạc đập mạnh vào thân đao của Hắc Y Vệ.
Một tiếng trong trẻo vang lên, Hắc Y Vệ cảm thấy lợ nhận trong tay tràn ngập sức mạnh cường đại, thân hình Hắc Y Vệ lảo đảo liên tục lùi bốn, năm bước mới giảm bớt lực lượng.
- Tiểu súc sinh khá lắm, cánh tay phải trọng thương, chỉ trông vào một tay trái mà đã có uy lực như vậy?
- Công kích mặt phải của hắn.
Ba người cùng đánh, thế nhưng bị cú đấm tay trái của Dương Thạc phá vỡ, thủ lĩnh Hắc Y Vệ biểu tình nghiêm túc.
Chỉ dựa vào một tay trái đã có uy lực như vậy? Nếu thế thì tấn công bên phải của ngươi, không tin cánh tay phải đã bị Dương Tử Hi đánh gãy có thể hoạt động được!
- Giết!
- Giết!
Hai tên Hắc Y Vệ bỗng chuyển tới bên phải Dương Thạc, quát một tiếng, đao phong tấn công vai phải.
- Muốn tấn công mặt phải của ta? Tốt, để các ngươi kiến thức uy thế tay phải của ta!
Hai Hắc Y Vệ vòng sang bên phải nhưng Dương Thạc không có vẻ gì bối rối, ngay khi hai đao phong sắc bén sắp chạm vào vai phải thì hắn mạnh vung tay phải lên.
Két két két!
Cánh tay phải nâng lên, cơ xương ma sát kịch liệt phát ra tiếng lốp bốp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Toàn ưng tam kích!
Ba tầng lực lượng gần như cùng lúc đánh ra từ tay phải của Dương Thạc, tiếng sấm nổ ầm ầm nổi lên, tiếng ác điểu bén nhọn hét to ập tới trước mặt hai Hắc Y Vệ.
Thúc đẩy bí pháp thứ nhất trọng hổ báo lôi âm, tinh thần hai Hắc Y Vệ run lên, cảm thấy một ác điểu Huyền Ưng thân hình to đến cực điểm từ cửu thiên lao xuống dưới, trong phút chốc đã tới trước mặt hai người.
- Đây là công pháp đê giai trong Trấn Quốc Công phủ, Huyền Ưng Kình? Tại sao có thể? Sao hắn có thể đánh ra uy lực như vậy?
Hai Hắc Y Vệ ở trong hổ báo lôi âm chân thật cảm nhận uy thế cường đại đến cực điểm của nó.
Hai Hắc Y Vệ biến sắc mặt, bản năng giơ ngang lợi nhận trước mặt.
Vù vù vù vù vù!
Ngay sau đó, Dương Thạc đánh ra toàn ưng tam kích chân khí xoay tít.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chùm ngọn lửa bốc lên từ chân khí xoay tròn.
Hai Hắc Y Vệ cảm thấy con Huyền Ưng to lớn tấn công đến trước mặt mình hóa thành một con hỏa phượng hoàn toàn bao phủ hai người, trong tiếng vang bùm bùm, quần áo của hai Hắc Y Vệ bị cắt nát thành vải rách, rồi bị đốt thành tro bụi.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ quát to:
- Lui!
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ vội lùi ra sau, lăn lộn cách ra xa bảy, tám trượng.
Một tên Hắc Y Vệ khác né không kịp bị đốt cháy chân khí của Dương Thạc bao phủ. Hắc Y Vệ sợ quá bản năng toát ra chân khí muốn chống cự với đốt cháy chân khí, nhưng không ngờ chân khí của mình vừa tiếp xúc đốt cháy chân khí thì như bó củi dính dầu lửa, đốt cháy hừng hực. Đốt cháy chân khí xuyên thấu lỗ chân lông toàn thân Hắc Y Vệ chui vào cơ thể của gã.
Hắc Y Vệ phát ra tiếng hét thê lương:
- A!
Giây tiếp theo tiếng hét ngừng bặt, vèo một tiếng, đốt cháy chân khí đốt Hắc Y Vệ thành tro.
Uy lực một đấm, đốt cháy chân khí bùng nổ, một Hắc Y Vệ sơ giai luyện khí bị tiêu diệt.
Bên phải Dương Thạc, phạm vi hai, ba trượng cháy đen, cỏ dại bị đốt sạch, đất đá khô vàng.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ nhìn chằm chằm cánh tay phải của Dương Thạc, vẻ mặt khó tin:
- Sao có thể như vậy? Tại sao cánh tay phải của ngươi hồi phục nhanh như vậy?
- Không lẽ ... Nhị thiếu gia không hề làm ngươi bị thương? Nguy, đã bị tiểu súc sinh nhà ngươi tính kế, mau lùi lại!
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ liên tục biến sắc mặt, không dám tấn công Dương Thạc nữa, gã khẽ quát một tiếng, nhanh chóng lùi ra sau.
Lúc trước Hắc Y Vệ bị Dương Thạc đánh lùi cùng với hai Hắc Y Vệ khác muốn khống chế hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục đều làm vẻ mặt sợ hãi muốn rút đi.
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Nếu đã đến đây còn muốn đi được sao?
- Trình phu nhân phái các ngươi giết ta là đã xé rách da mặt, nếu vậy thì giữ lại sinh mạng các ngươi có ích lợi gì? Tất cả ở lại đây cho ta!
Dương Thạc lắc người, tốc độ nhanh hơn đám Hắc Y Vệ vài lần, tia chớp tới trước mặt gã.
- Ở lại đi!
Trảo trái vung ra, thẳng hướng mặt Hắc Y Vệ.
Tiếng sấm đánh ưng kêu chợt phát ra, hoàn toàn bao phủ Hắc Y Vệ. Hắc Y Vệ biến sắc mặt, tinh thần chấn động, không chút phản kháng bị một trảo của Dương Thạc cào túng ngực, phụt phụt vài cái cắt đứt tâm mạch của gã. Hắc Y Vệ hộc búng máu, sự sống trong mắt nhanh chóng vụt tắt.
Dương Thạc một trảo đánh gục Hắc Y Vệ chỉ tốn hai, ba giây. Trong thời gian này ba Hắc Y Vệ khác đã lùi ra hai mươi trượng.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ chạy ra hai mươi mấy trượng, cho rằng Dương Thạc không thể đuổi kịp, lòng thả lỏng, mặt vặn vẹo nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi giết Hắc Y Vệ chúng ta, thống lĩnh Hắc Y Vệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đại công tử cũng không tha ngươi. Hôm nay ta có thể trốn thoát, sau này chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi thành tro!
- Sau khi ngươi trốn ra ngoài sau này sẽ nghiền xương ta thành tro?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Tiếc rằng ngươi không có cơ hội. Bởi vì hôm nay, các ngươi căn bản không thể trốn thoát!
- Gru! Gru! Gru!
Dương Thạc vừa dứt lời, trong hang động sau lưng hắn có một bóng đen lẫn màu đỏ bắn ra nhanh như tia chớp, đập cánh bay lên cao, giây lát đã tới trước mặt thủ lĩnh Hắc Y Vệ.
Đó đúng là Huyền Ưng Huyết Phi!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Chương 64: Hắc Y Vệ tự bạo huyệt khiếu
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Huyền Ưng Huyết Phi đột ngột xuất hiện, đám Hắc Y Vệ không đoán trước được.
Dù tốc độ của đám Hắc Y Vệ có nhanh hơn, so với Huyền Ưng biết bay thì kém vài bậc. Huyền Ưng Huyết Phi bay ra khỏi cái hang sau lưng Dương Thạc, trong giây lát đã tới trước mặt thủ lĩnh Hắc Y Vệ.
Huyền Ưng Huyết Phi hét chói tai:
- Gru! Gru! Gru!
Hai vuốt cào đầu thủ lĩnh Hắc Y Vệ.
Thấy Huyền Ưng Huyết Phi bay đến, thủ lĩnh Hắc Y Vệ biến sắc mặt nói:
- Là Huyền Ưng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vuốt nhọn của Huyền Ưng Huyết Phi tấn công thủ lĩnh Hắc Y Vệ, như sấm sét mượn tốc độ khủng bố tăng uy lực hai vuốt đến cực hạn, dù thủ lĩnh Hắc Y Vệ đạt tới đẳng cấp luyện khí cũng không dám cứng rắn đỡ đòn.
- Cút ngay cho ta!
Keng!
Đối mặt Huyền Ưng Huyết Phi, thủ lĩnh Hắc Y Vệ nhanh chóng chém ra lợi nhẫn, ý định ngăn cản công kích.
Keng!
Một tiếng giòn vang, lợi nhẫn trong tay thủ lĩnh Hắc Y Vệ va chạm mạnh với vuốt nhọn của Huyền Ưng Huyết Phi. Tiếng sắt thép va nhau vang lên. Lợi nhẫn cực kỳ sắc bén của thủ lĩnh Hắc Y Vệ chỉ để lại một vệt trắng trên hai vuốt Huyền Ưng Huyết Phi, không thể tổn thương nó chút gì.
Huyền Ưng Huyết Phi hét chói tai:
- Gru! Gru! Gru!
Thế đi của hai vuốt không giảm, bùm một tiếng cào ngực thủ lĩnh Hắc Y Vệ. Trong tiếng két két, không biết xương sườn của thủ lĩnh Hắc Y Vệ đứt vài cái, người gã lảo đảo thụt lùi mấy chục bước, há mồm hộc búng máu, mặt xám xịt.
Giờ phút này, Dương Thạc đang truy kích một Hắc Y Vệ khác, thấy Huyền Ưng Huyết Phi thoái mái đánh trọng thương thủ lĩnh Hắc Y Vệ thì vội kêu nó giúp đỡ mình.
- Huyền Ưng Huyết Phi, giúp ta giữ lại hai tên Hắc Y Vệ!
Huyền Ưng Huyết Phi kêu lên:
- Gru! Gru! Gru!
Huyền Ưng Huyết Phi lắc người tới gần tên Hắc Y Vệ mà Dương Thạc truy đuổi, hai móng chộp hướng gã. Hắc Y Vệ bị Huyền Ưng Huyết Phi công kích, bối rối chống cự, tay vung lợi nhẫn chém hướng nó. Chính lúc này, Dương Thạc tới gần Hắc Y Vệ, một đấm đánh vào ngực gã, đốt cháy chân khí bùng nổ, phụt một tiếng đốt cháy gã thành tro.
Chỉ còn một Hắc Y Vệ cuối cùng còn lành lặn. Huyền Ưng Huyết Phi vỗ cánh, trong phút chốc đuổi tới gần Hắc Y Vệ, áp đảo gã ngã ra đất.
Dù Hắc Y Vệ cầm lợi nhận nhưng không ngờ độ cứng móng vuốt, mỏ của Huyền Ưng Huyết Phi có thể so với tinh cương, ngay cả lông chim ngoài thân thể cũng cực kỳ mềm dẻo, một đao chém xuống cùng lắm là rụng hai cọng lông, không thể bị thương Huyền Ưng Huyết Phi. Hai vuốt sắc của Huyền Ưng Huyết Phi liên tục cào người Hắc Y Vệ, vài tiếng xẹt xẹt, chốc lát sau Hắc Y Vệ nằm ngay đơ.
Bốn Hắc Y Vệ đã chết.
Trong đó có ba Hắc Y Vệ bị Dương Thạc dùng đốt cháy chân khí đốt thành tro bụi, một Hắc Y Vệ khác bị Huyền Ưng Huyết Phi giết.
Năm Hắc Y Vệ đẳng cấp luyện khí chỉ còn lại có mình thủ lĩnh Hắc Y Vệ.
- Huyền Ưng đẳng cấp luyện khí?
- Tiểu súc sinh giỏi thật, không ngờ ngươi chiếm được sủng vật Huyền Ưng đẳng cấp luyện khí, hèn chi không sợ.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ vùng vẫy muốn trốn, nhưng gã chưa kịp đứng lên thì trong miệng mũi tràn ra nhiều máu, lực lượng khí huyết hao tổn nhiều, không có khả năng chạy thoát được.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, mắt đầy mối hận.
- Không ngờ tiểu súc sinh nhà ngươi che giấu thực lực.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ nhe răng cười nói:
- Có được sủng thú Huyền Ưng đẳng cấp luyện khí, tiểu súc sinh có thủ đoạn giỏi thật. Tiếc rằng dù ngươi có thủ đoạn hơn nữa, tu luyện mau nữa thì sao? Cùng lắm là ngươi may mắn, lúc này tìm được công pháp có độ phù hợp cực cao tu luyện. Chờ khi ngươi tu luyện xong những đê giai công pháp, không có công pháp độ phù hợp cao khác tu luyện thì ngươi chỉ là hạng tầm thường.
Dương Thạc bày ra thực lực mạnh mẽ, trong ba tháng đi vào đỉnh tôi thể, lúc trước hắn so đấu với Dương Tử Hi thì Cổ lão đã nói ra lý do. Bởi vậy thủ lĩnh Hắc Y Vệ biết Dương Thạc có thể tu luyện nhanh chóng đều nhờ công pháp đê giai có độ phù hợp cao.
Nhưng công pháp đê giai chỉ là đê giai.
Độ phù hợp cao tới đâu chỉ có thể cho Dương Thạc tu luyện đến luyện khí cao giai, về sau nếu không tìm được công pháp có độ phù hợp cao khác thì Dương Thạc chỉ là hạng tầm thường.
- Huyền Ưng đẳng cấp luyện khí thì sao? Đại công tử ở Nam tỉnh sớm thuần dưỡng Kim Linh Điêu, Mục Hổ Khuyển đẳng cấp võ sư, tiểu phế vật nhà ngươi cả đời cũng không khả năng so được với đại công tử ...
- Hôm nay ngươi có thể dựa vào Huyền Ưng giết chúng ta, tương lai đại công tử sẽ lấy mạng ngươi!
- Chờ ta chết rồi đại công tử sẽ lập tức biết ngay, tiểu súc sinh, ngươi chờ xem!
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ cười khùng khục, giơ tay lên, một con chim bồ câu bay ra khỏi ống tay áo của gã, vỗ cánh bay hướng nam.
- Muốn thông qua bồ câu đưa tin báo cho Dương Tử Mặc là các ngươi bị ta giết sao? Tiếc rằng con bồ câu của ngươi chưa chắc bay tới Nam tỉnh.
- Gru! Gru! Gru!
Dương Thạc vừa dứt lời, Huyền Ưng Huyết Phi vỗ đôi cay vọt lên cao, lao hướng bồ câu đưa tin. Tốc độ của Huyền Ưng Huyết Phi nhanh hơn bồ câu gấp mấy lần, vài giây sau đã theo sát đuôi bồ câu. Vuốt sắc vươn ra, bóp nát bồ câu.
- Tiểu súc sinh, ngươi cho là bắt được bồ câu đưa tin thì đại công tử sẽ không biết chúng ta bị giết sao?
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ cười to bảo:
- Tiếc rằng ngươi đã nghĩ sai rồi!
Mặt thủ lĩnh Hắc Y Vệ trầm xuống, hét lên:
- Bạo!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sau đó bảy mươi hai huyệt khiếu trên người thủ lĩnh Hắc Y Vệ liên tục nổ phát ra tiếng trầm đục.
Bảy mươi hai huyệt khiếu nổ tung, người thủ lĩnh Hắc Y Vệ lảo đảo, miệng mũi chảy máu. Thủ lĩnh Hắc Y Vệ há to mồm, máu ọc ra như suối. Trong mắt thủ lĩnh Hắc Y Vệ một chút sự sống cuối cùng tán đi.
- Tự bạo huyệt khiếu mà chết sao? Hắc Y Vệ thuộc hạ của Dương Tử Mặc cũng khá cương liệt.
Dương Thạc thản nhiên liếc thủ lĩnh Hắc Y Vệ tự bạo huyệt khiếu chết, thầm nghĩ.
- Ủa, không đúng!
Dương Thạc nghĩ tới đây lòng máy động, nhíu mày nói:
- Hắn tự bạo huyệt khiếu chết là vì báo cho Dương Tử Mặc!
- Truyền thuyết trong quân đội có một loại pháp môn hợp tu, mấy ngàn quân sĩ tu luyện công pháp cùng loại, rèn luyện huyệt khiếu giống nhau, năm rộng tháng dài, huyệt khiếu của các quân sĩ sẽ cộng minh. Một quân sĩ ở ngoài ngàn dặm tự bạo huyệt khiếu thì quân sĩ khác sẽ cảm giác được.
- Chắc Hắc Y Vệ thuộc hạ của Dương Tử Mặc tu luyện loại pháp môn này, Hắc Y Vệ này tự bạo huyệt khiếu thì Hắc Y Vệ khác ở cạnh Dương Tử Mặc tại Nam tỉnh chắc chắn sẽ cảm ứng được.
Lòng Dương Thạc trầm xuống, đám Hắc Y Vệ chết đi vẫn không thể ngăn cản Dương Tử Mặc tại Nam tỉnh cách xa vạn năm hay biết.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Chương 65: Nam Lâm Tự ba ngàn công pháp
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Nam tỉnh Đại Chu triều, Huyền Di sơn.
Huyền Di sơn là đệ nhất sơn của Nam tỉnh Đại Chu triều, chiều rộng hai ngàn dặm, chiều dài ước chừng hơn năm ngàn dặm, kéo dài qua hai tỉnh Đại Chu triều, lớn hơn Yến sơn phương bắc rất nhiều.
Nam tỉnh có vô số môn phái võ đạo đều cư trú trong Huyền Di sơn. Bởi vì vậy nên mãnh thú, ác điểu trong Nam tỉnh ít hơn Yến sơn, đương nhiên sâu trong Huyền Di sơn, nơi thưa thớt dấu chân người thì vẫn tồn tại một số dị thú cường đại không ai biết.
Vùng biên duyên Huyền Di sơn đang dựng một tòa quân doanh cực lớn.
Quân doanh này chính là quân doanh phá lỗ quân ở Nam tỉnh. Ba ngày trước phá lỗ quân Nam tỉnh tiến vào Huyền Di sơn diễn tập thao luyện, đã đóng quân tại đây.
Lúc chạng vạng, chính giữa quân doanh phá lỗ quân, trong một doanh trướng lớn nhất.
Một nam nhân áo đen khoanh chân ngồi.
Nam nhân áo đen khoảng hai mươi tuổi, khí thế giấu kín, ngồi xếp bằng hít thở, có lực lượng khí huyết dày đặc toát ra từ miệng mũi. Chỉ dựa vào lực lượng khí huyết liền đoán được thực lực của nam nhân áo đen này cỡ trung giai luyện khí.
Vù vù vù vù vù!
Nam nhân áo đen vỗn tĩnh tâm tu luyện, không biết tại sao huyệt khiếu toàn thân gã mạnh rung lên.
- Phụt.
Nam nhân há to mồm phun ra búng máu, chợt mở mắt ra.
Nam nhân áo đen hộc máu xong nhíu mày nói:
- Sao có thể như vậy?
- Đại ca!
- Đại ca!
Trong quân doanh, vài góc tối có bốn, năm nam nhân cũng mặc áo đen nhanh chóng xuất hiện. Khóe miệng mấy nam nhân áo đen đều có vết máu, hiển nhiên lúc nam nhân áo đen khoanh chân ngồi thì mấy nam nhân áo đen khác cũng hộc máu.
- Là lão tam, lão tam tự bạo huyệt khiếu rồi. Mười hai huynh đệ chúng ta tu luyện cùng một loại công pháp, ở chung mười mấy năm, lão tam bạo huyệt khiếu, chúng ta lập tức có thể cảm ứng được. Chẳng phải đám lão tam, lão tứ ở kinh sư bảo hộ nhị công tử sao? Rốt cuộc là loại người nào buộc hắn tự bạo huyệt khiếu cảnh báo? Chẳng lẽ nhị công tử có nguy hiểm?
- Đại công tử, lão tam tự bạo huyệt khiếu, rất có thể là gặp chuyện bất trắc, e rằng nhị công tử gặp nguy hiểm gì, chúng ta có cần đi kinh sư một chuyến điều tra tình huống không?
Nam nhân áo đen vừa nói vừa nhìn chỗ sâu nhất doanh trướng, góc tối tăm.
- Đến kinh sư điều tra?
Ngay sau đó, góc tối sâu trong doanh trướng có một nam nhân áo trắng bước ra.
Biểu tình thanh niên lạnh nhạt, có khí chất nho nhã, bình thản. Cố tình nam nhân cho ngươi cảm giác nguy hiểm hơn nam nhân áo đen có khí thế sắc bén gấp trăm, ngàn lần.
Đích trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ Đại Chu triều, thực lực đỉnh võ sư, phá lỗ hiệu úy Dương Tử Mặc.
- Nhị đệ đang ở kinh sư, cách xa ngàn dặm, dù có gặp nguy hiểm, chờ các ngươi đi điều tra cũng muộn rồi.
- Dù phụ thân bế quan nhưng không ai dám ra tay với nhị đệ. Tiểu tam chết tự bạo huyệt khiếu chắc là có tình huống khác. Trước bình tĩnh đã, có lẽ qua hai ngày, mẫu thân ở kinh sư sẽ truyền tin đến, chờ khi đó nói sau.
Dương Tử Mặc nói xong đi tới bên cạnh nam nhân áo đen, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai gã.
- Ta biết mười hai huynh đệ các ngươi từ nhỏ luôn cùng nhau, tình cảm thâm hậu.
- Đám tiểu tam gặp bất trắc, ngươi là đại ca của họ, thực lực lại cao hơn họ một giai, không ngồi yên được.
Dương Tử Mặc trầm giọng nói với nam nhân áo đen:
- Nhưng kinh sư xa vạn dặm, dù bây giờ ngươi có đi, ra roi thúc ngựa cũng phải hai, ba mươi ngày mới đến được. Vậy đi, Kim Linh Điêu của ta vào núi tra xét, mấy ngày nữa có thể trở về, đến lúc đó ngươi cưỡi Kim Linh Điêu tới kinh sư. Đám lừa đầu trọc Nam Lâm Tự gần đây có hành động, muốn tại kinh thành phát lực, thượng đạt thiên thính. Ngươi đi kinh thành có thể tùy thời nắm giữ hướng đi của kinh sư, khi cần thiết có thể xin phu nhân cho mượn người, khống chế thực lực của đám lừa đầu trọc này ở kinh thành.
Mắt nam nhân áo đen sáng lên hỏi:
- Cưỡi Kim Linh Điêu đến kinh thành?
Từ Nam tỉnh đến kinh sư xa vạn dặm, dù cưỡi ngựa có mau hơn cũng phải tốn hai, ba mươi ngày mới đến.
Nếu cưỡi Kim Linh Điêu thì chỉ cần bốn, năm ngày mới có thể tới.
Nam nhân áo đen lạnh lùng cười, trầm giọng nói:
- Đa tạ công tử, đám lừa đầu trọc Nam Lâm Tự muốn giở trò ở kinh thành, mưu toan trở quẻ đúng là mơ mộng viễn vông.
Huyền Di sơn, Nam Lâm Tự, hơn một tháng trước Dương Tử Mặc còn cùng phương trượng Nam Lâm Tự chơi cờ, uống trà. Phương trượng Nam Lâm Tự tặng ba viên Tiểu Hồi Thiên Đan cho Dương Tử Mặc.
Nhưng lúc này hai vạn phá lỗ quân tiến vào Huyền Di sơn diễn tập thao luyện, mục tiêu thật sự đúng là Nam Lâm Tự. Chẳng qua Dương Tử Mặc e ngại võ tăng trong Nam Lâm Tự, chưa biết khi nà thì ra tay.
….. …. …. …. …..
Kinh sư, bên cạnh Yến sơn, trên ngọn đồi năm tên Hắc Y Vệ bị giết.
Dương Thạc đang lục lọi xác của năm tên Hắc Y Vệ.
- Ba tên Hắc Y Vệ này bị ta dùng đốt cháy chân khí đốt thành tro bụi, dù trên người có thứ gì cũng bị đốt hết rồi.
Dương Thạc lục tìm ba đống tro tàn, chỉ kiếm được vài bình sứ. Dương Thạc mở ra nhìn, là đan dược trị thương, dù nó ở trong bình sứ nhưng bị cháy đen, mất đi tác dụng.
- Ủa, trên người thủ lĩnh Hắc Y Vệ có thứ tốt?
Dương Thạc lục lọi xác thủ lĩnh Hắc Y Vệ, tìm ra một cái bình ngọc nhỏ.
Bình ngọc mịn màng, hiển nhiên ngọc chất vô cùng tốt, mặc kệ đan dược chứa bên trong như thế nào, chỉ là bình ngọc nhỏ cũng có giá trị xa xỉ.
- Tiểu Hồi Thiên Đan?
Dương Thạc cầm bình ngọc nhỏ, trông thấy trên bình có khắc một hàng chữ tiểu triện, đúng là ba chữ Tiểu Hồi Thiên Đan.
- Không ngờ là Tiểu Hồi Thiên Đan, thánh dược trị thương của Nam Lâm Tự Huyền Di sơn, Tiểu Hồi Thiên Đan? Trên người Hắc Y Vệ này lại có thánh dược trị thương? Không lẽ Dương Tử Mặc chiếm được Tiểu Hồi Thiên Đan, khiến bọn họ cầm đi kinh sư giao cho Trình phu nhân?
Mặt Dương Thạc có vẻ hưng phấn, nhanh chóng mở ra bình Tiểu Hồi Thiên Đan.
Mùi thảo dược thơm mát bay ra từ bình nhỏ, chỉ cần ngửi một chút hắn đã cảm giác vui vẻ thoải mái, toàn thân thư giãn nhiều.
Người tập võ không ai không biết Tiểu Hồi Thiên Đan.
Đại Chu triều, Nam tỉnh, Huyền Di sơn, Nam Lâm Tự là chi nhánh của Đại Lâm Tự, thánh địa võ đạo xưa kia. Tiểu Hồi Thiên Đan là thoát thai từ Đại Hồi Thiên Đan, thánh dược của Đại Lâm Tự. Đại Hồi Thiên Đan có công hiệu cứu sống người chết, xương mọc thịt. Sau khi ăn vào có thể trị hết nội thương, thậm chí mạnh mẽ đả thông hai mạch nhâm đốc, bốn mươi tám huyệt khiếu, rất có ích cho tu luyện võ đạo.
Tiểu Hồi Thiên Đan thì hiệu quả kém chút nhưng cũng vào hàng linh đan diệu dược, giá trị vượt xa thông khí đan.
- Bài thuốc đan dược, công pháp của Nam Lâm Tự đều truyền thừa từ Đại Lâm Tự, nghe nói trong Tàng Thư Các của Nam Lâm Tự có ba ngàn bộ công pháp, nội tình cực kỳ thâm hậu. Một tòa Nam Lâm Tự sánh bằng một kho báu.
Dương Thạc cầm ba viên Tiểu Hồi Thiên Đan, thầm nghĩ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư