|
|
28-05-2008, 03:52 PM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i má»™t
Sau khi tỉnh má»™ng, tôi cảm giác mình mẩy rã rá»i.
PhÃa thân dÆ°á»›i dÆ°á»ng nhÆ° vẫn còn Ä‘au ê ẩm, tôi không nén nổi việc Ä‘Æ°a tay xoa nhè nhẹ chá»— đó.
NhÆ°ng trong lòng tôi lại dần dần vui vẻ trở lạ. Bởi vì, cái gá»i là bị luân phiên hãm hiếp hoá ra chỉ là giấc má»™ng, má»™t phen hú vÃa.
Lẽ ra, trong mÆ¡ tôi cần phải nghÄ© đến, cái đó của tôi đã bị bịt kÃn, nhiá»u nhất chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t lá»— nhá» xÃu. Tối đó, Ngô Nguyên đã ráng sức suốt đêm mà còn không thể… lÅ© lÆ°u há»c sinh nà y sao có thể...
Thế là tôi liá»n liên tưởng tá»›i –– nếu nhÆ° yếu á»›t chống lại cưỡng dâm hoặc cái đáng sợ hÆ¡n là luân phiên hãm hiếp mà nói, phần cÆ¡ thể phÃa dÆ°á»›i bịt kÃn của tôi thá»±c ra lại chẳng khác nà o má»™t bức tÆ°á»ng thiên nhiên không thể vượt qua nổi.
Nói nhÆ° váºy, tôi dÆ°á»ng nhÆ° phải tháºt sá»± đáng hân hoan và cảm tạ ân đức của Thượng đế và Bồ tát má»›i phải.
Chỉ có Ä‘iá»u trạng thái hung dữ của Doãn Hoa cùng nòng súng Ä‘en ngòm kẹp giữa hai đùi của cô ta khiến tôi vẫn sợ hãi.
Tôi thá»±c không thể hiểu nổi, cho dù là nằm mÆ¡, vì sao lại xuất hiện má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà điên cuồng rồ dại hãm hiếp tôi? Lẽ nà o trong tiá»m thức của tôi luôn mong ngóng… dù là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đã không ngại sá» dụng cả bạo lá»±c?
Ngẫm kỹ hÆ¡n, tôi và Doãn Hoa chẳng có ngà y ká»· niệm nà o đặc biệt, tháºt chẳng hiểu vì sao trong má»™ng cô ấy lại muốn… phải chăng cách tìm Doãn Hoa nói chuyện sáng nay của tôi là sai lầm, cho nên từ trong thẳm sâu má»›i có lá»±c lượng siêu nhiên thông qua giấc mÆ¡ để ngăn trở tôi tiếp xúc vá»›i Doãn Hoa?
Nhưng, tôi rất nhanh yên lòng.
Bởi vì tôi chợt nhá»› ngÆ°á»i già thÆ°á»ng nói: giấc má»™ng ban ngà y (cÅ©ng bao gồm giấc má»™ng ban đêm) Ä‘á»u là ngược lại vá»›i những gì trong mÆ¡. Äiá»u nà y tức là , trong mÆ¡ Doãn Hoa rất không hữu hảo vá»›i tôi, trong hiện thá»±c cuá»™c sống rất có thể sẽ trở thà nh bạn thân thiết của tôi.
Váºy là , trong lòng tôi yên tâm nhiá»u, cảm giác Ä‘á»›n Ä‘au thân dÆ°á»›i bá»—ng chốc biến đâu.
Cho nên, sau bữa cÆ¡m tối, khi Ä‘ang ở nÆ¡i rá»a bát trÆ°á»›c cá»a nhà ăn, vừa may gặp Doãn Hoa, tôi há»i cô:
- Tối có rảnh không?
- Vừa mới tắm xong, còn chút đồ phải giặt. Có chuyện gì à ?
Doãn Hoa nói, chớp đôi mắt đen bé, đưa tay gỡ mái tóc ướt thả bên vai.
- Tá»› muốn tìm cáºu nói và i câu chuyện.
Tôi nói.
- ừ. Äược. Quần áo để sau giặt cÅ©ng được.
Doãn Hoa nói nhưng nhìn tôi rất ý tứ:
- Äi đâu? Phòng ngủ của cáºu, hay của tá»›?
- Chúng ta Ä‘i ra ngoà i vÆ°á»n trÆ°á»ng, tối trá»i thì vá».
Tôi nói tưởng nhÆ° rất tuỳ ý, nhÆ°ng thá»±c ra đã suy nghÄ© rất kỹ. Bởi vì tôi biết, trong phòng ở có ngÆ°á»i qua ngÆ°á»i lại, lại thÆ°á»ng xuyên có ngÆ°á»i buông rèm ngồi trong đó Ä‘á»c sách, cho nên đó quyết không phải là nÆ¡i nói chuyện tốt; phòng há»c và phòng Ä‘á»c cà ng không thÃch hợp, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cố gắng ôn luyện, hoặc xem hoặc viết, khắc khổ miệt mà i, cho dù là rì rầm mấy câu cÅ©ng sẽ có ngÆ°á»i trừng mắt nhìn. Còn bãi cá» bằng phẳng trÆ°á»›c cổng trÆ°á»ng, ban ngà y quá nổi, ban đêm hÆ¡i lạnh… Cho nên, trong giấc má»™ng buổi trÆ°a nhắc nhở tôi, phÃa sau trÆ°á»ng có mảnh ruá»™ng, tản bá»™ trên bá» ruá»™ng con con là chủ ý chẳng tồi…
- Äược. Äể tá»› vá» cất bát đã, mÆ°á»i phút sau đợi tá»› ở dÆ°á»›i lầu.
Doãn Hoa nói rồi vội vã cắm đầu bước đi.
Tôi cũng quay vỠphòng ngủ, khoác thêm chiếc áo len ra ngoà i chiếc áo gió.
Doãn Hoa ở lầu số bốn, cách lầu số sáu của tôi má»™t toà nhà , muốn ra cổng sau, buá»™c phải qua chá»— tôi. Cho nên sau khi mặc áo xong, tôi xuống đợi Doãn Hoa ngay trÆ°á»›c cá»a lầu.
Chẳng mấy chốc, Doãn Hoa xuất hiện từ xa, trên cổ cô đeo khăn quà ng lông thỠmầu phấn hồng.
- TrÆ°á»›c đây chẳng thấy cáºu quấn khăn quà ng nà y, rất đẹp, mua ở đâu đấy?
Äợi Doãn Hoa tá»›i gần, tôi khoác tay cô, tâng bốc.
- Mua ở đầu phố má»›i Nam Kinh. Äẹp cái gì, nếu không phải sợ lạnh, tá»› chẳng quà ng là m gì.
Doãn Hoa nói, nhún vai kiểu trẻ con, rụt đầu lại.
- Äẹp, đẹp tháºt mà . Da cáºu trắng, Ä‘eo khăn mà u phấn hồng nà y, choà ng qua đầu trông giống nhÆ° bông sen phấn tuyết ấy.
Tôi đưa đẩy.
- Tớ lại thấy như con gấu mèo ấy.
- Gấu mèo cũng đẹp, đấy là quốc bảo.
- Quốc bảo cái ná»—i gì, chẳng qua chỉ là động váºt quý hiếm, chỉ để cho ngÆ°á»i ta ngắm nhìn. Nà o được nhÆ° cáºu, hoa khôi của trÆ°á»ng nổi tiếng, lại có danh nhân đến hái.
- Ai là danh nhân?
- Ngô Nguyên ấy.
- Anh ấy được xếp và o hà ng danh nhân nà o.
- Trưởng ban tuyên truyá»n chẳng phải danh nhân à ? NhÆ°ng cáºu cÅ©ng đừng có sÆ¡ sểnh, phÃa sau còn má»™t lÅ© chẳng biết sợ là gì theo sát đấy.
- Hừm, ai muốn thì ngÆ°á»i ấy nhặt Ä‘i, tá»› cÅ©ng chẳng thiết.
- Nói tháºt đấy à ? Thế thì tá»› có thể gia nháºp hà ng ngÅ© những kẻ theo Ä‘uổi đấy rồi. NhÆ°ng, tá»› cÅ©ng biết rõ, trong con mắt đại biểu cho Äảng của Ngô Nguyên nhà cáºu ấy, cùng lắm tá»› cÅ©ng chỉ là bông hoa loa kèn dại. Khi anh ta mà là m hoà ng đế á, tá»› nghÄ©, có thể tá»› cÅ©ng được phong là m tà i nhân, quý nhân gì đó. NhÆ°ng sẽ muốn cáºu lên ngôi hoà ng háºu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng kia.
Doãn Hoa bắt đầu láu lỉnh trêu chá»c tôi.
- Cáºu cÅ©ng đừng xem thÆ°á»ng tà i nhân, quý phi, dụng chút tâm không chừng sẽ trở thà nh Doãn Tắc Thiên ngà y nay ấy chứ.
- Cáºu nói ý gì thế? Tức là tá»› cÅ©ng sẽ hại chết Thạch nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cáºu ấy à .
Doãn Hoa quay ngÆ°á»i lại, trừng mắt ra vẻ tức giáºn.
- Còn không đúng.
Doãn Hoa liá»n nắm tay dúi mạnh và o sau lÆ°ng tôi má»™t cái, đợi khi tôi muốn trả đòn thù thì cô vá»™i rÆ°á»›n lên, cao chạy xa bay.
Chúng tôi cÆ°á»i đùa náo loạn cả cổng sau.
- Không được, tớ mệt đứt hơi rồi, chẳng đùa nữa đâu.
Chạy cách cổng trÆ°á»ng khoảng má»™t và i trăm mét, tôi ngồi bệt xuống con Ä‘Æ°á»ng nhá» trên ruá»™ng, thở hồng há»™c. Doãn Hoa cÅ©ng ôm ngá»±c ngồi xuống.
- Äược, nói Ä‘i, cáºu tìm tá»› có việc gì thế?
Nghỉ ngÆ¡i má»™t lát, Doãn Hoa đứng dáºy, hai tay chống nạnh, hất đầu, nhìn tôi há»i.
- Buổi trÆ°a đã đón được dì cáºu chÆ°a?
Tôi há»i.
- Äón rồi.
Doãn Hoa gáºt đầu.
- Tá»› biết dì cáºu, cô ấy đã khám cho tá»›. Việc nà y cáºu biết không?
- Dì ấy cũng nói qua.
- Cô ấy có nói vá»›i cáºu tá»› bị bệnh gì không?
- Không nói kỹ, các dì ấy có quy định.
- Tá»› khẳng định cáºu đã biết rồi, chúng ta Ä‘á»u có bệnh táºt nhÆ° nhau. Dì cáºu còn nói dì đã mổ cho cáºu. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, khi ấy dì ấy chÆ°a biết chúng mình cùng trÆ°á»ng, lại còn rất quen biết nhau. Dì ấy lấy là m và dụ giá»›i thiệu vá»›i tá»›.
- Thế à ?
- Cho nên, tối nay tá»› má»›i tìm cáºu, muốn cáºu tÆ° vấn cho.
- ừ.
- Cáºu phẫu thuáºt trÆ°á»›c khi Ä‘i há»c, đúng không?
- ừ.
- Cáºu có thể nói vá» tình hình của cáºu vá»›i tá»› không?
- ừ… nhưng tớ nghe đâu chúng mình không hoà n toà n giống nhau.
- Chẳng sao cả, tá»› muốn phẫu thuáºt thì cÅ©ng na ná thế.
- … Hiệu quả phẫu thuáºt của tá»› cần phải nói là rất tốt. NhÆ°ng tá»› không biết cảm giác thông thÆ°á»ng của phụ nữ cần có là thế nà o? Chẳng giấu gì cáºu, thá»±c ra tá»› là “hai khôngâ€, tức là không âm đạo, cÅ©ng không tá» cung, chỉ có túi trứng là được thôi. Cái đáng tiếc nhất hiện nay của tá»› là mai sau vẫn không thể sinh con. Nếu nhÆ° muốn có con, có thể cần phải thụ tinh ống nghiệm, hoặc mượn ngÆ°á»i đẻ há»™.
- Tình hình của tá»› không giống vá»›i cáºu lắm. Cái đó của tá»› không hoà n toà n bị bịt kÃn, mà sinh ra cái gì đó gá»i là “vách chắn ngangâ€, kinh nguyệt vẫn có…
- Kinh nguyệt có, nhÆ° váºy thì chẳng khác vá»›i ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng là bao. Cáºu còn buồn cái gì nữa? Không mổ cÅ©ng được, vẫn có thể nhÆ° má»™t ngÆ°á»i phụ nữ. Chẳng giống tá»›, không mổ không thể được…
- … ừ, cáºu không biết, cái đó của tá»› thá»±c ra chỉ có má»™t lá»— nhá»â€¦
- Lỗ nh� To không?
- Tớ nghĩ bằng ngón tay cái…
- ừ. Hoá ra là váºy, tá»› hiểu rồi. Xem ra cáºu không muốn mổ, Ngô Nguyên cÅ©ng chẳng để yên. NhÆ° váºy phải mổ rồi, tìm dì tá»› là đúng, vá» mặt nà y dì ấy là chuyên gia đấy, tay nghá» cao siêu lắm. Lần nà y đến Thượng Hải là dì ấy tham gia há»™i nghị há»c thuáºt.
- Vấn Ä‘á» là tá»› nghe dì cáºu nói, tình hình của tá»›, sau phẫu thuáºt lại sẽ dÃnh liá»n lại…
- Thì lại mổ tiếp. Lấy tinh thần Ngu Công dá»i núi không ngừng khai Ä‘ao, cái cá»a nà y ắt có ngà y phải mở. HÆ¡n nữa, nhÆ° cắt miếng thịt thừa mà . Cáºu không thá», sao có thể biết nó có liá»n lại không? Cáºu cÅ©ng đừng sợ. Thá»±c ra tiêm mÅ©i thuốc tê, cáºu đã ngủ từ lúc nà o rồi, chẳng biết cái gì nữa…
- … CÅ©ng có thể là thế. TrÆ°á»›c nay mình không biết, hoá ra cáºu lại thuá»™c phái vô tÆ° lá»±.
- Chẳng giấu gì cáºu, tá»› vốn chẳng xem nó và o đâu cả. Ngay từ năm lá»›p tám, tá»› đã nghe bá»n con gái trong lá»›p nói, những ai những ai có kinh, vẻ bà hiểm lắm. Äến năm lá»›p chÃn, có má»™t ngÆ°á»i chúng tá»› gá»i là chị cả ngốc, chị ấy ngầm thống kê tất cả trong lá»›p tá»› có bao nhiêu nữ sinh ra cái ấy. Chị ấy dÆ°á»ng nhÆ° luôn dá»ng tai để đợi có ngà y được nghe tin vui “cả lá»›p Ä‘á»â€. NhÆ°ng tá»› đã là m chị ấy rất thất vá»ng, mãi cho đến khi há»c kỳ kết thúc, cÅ©ng không thể Ä‘Æ°a cho chị ấy tỠ“đại hồng hỉ báoâ€. Sau khi và o cấp III, tuy chẳng có ngÆ°á»i nà o nói đến chuyện vô bổ ấy, nhÆ°ng tá»± bản thân tá»› có lúc không giấu được nét buồn rầu –– việc gì thế, sao vẫn còn chÆ°a xả van? NhÆ°ng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, không ra thì sao nà o? Cháºm cháºm không ra má»›i gá»i là “không Ä‘á» nhẹ tấm thânâ€. NghÄ© đến cô bạn ngÆ°á»i An Huy cùng phòng vá»›i tá»› kia –– cô là ngÆ°á»i núi Mã Yên tá»›i trá» há»c, hà ng tháng Ä‘á»u má»™t lần “mÆ°a ngà n lÅ© quétâ€, hệt nhÆ° mổ lợn váºy, khắp giÆ°á»ng, quần, nÆ¡i nà o cÅ©ng má»™t mầu Ä‘á» rói. Cho nên sau nà y chúng tá»› gá»i cô ấy là “Toà n khố nhất phiến hồngâ€, dần dần lại biến thà nh “Toà n quốc nhất phiến hồngâ€, đại khái là cái tên dà i nhất của ngÆ°á»i Trung Quốc… Cho nên, hừm, bản cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chẳng lấy là m chuyện, má»›i qua được những ngà y tháng không lo không nghĩ… Cho mãi đến lúc kiểm tra sức khoẻ thi đại há»c tá»› má»›i phát hiện ra. NhÆ°ng lại chẳng là do cô y tá trẻ phát hiện ra, trên thá»±c tế, há» căn bản chẳng nhòm ngó gì cả. Có bà bác sÄ© tuổi cÅ©ng khá cao há»i tá»› kinh nguyệt thế nà o, tá»› má»›i nói xÆ°a nay chÆ°a từng biết cái đó là gì. Thế là há» má»›i kiểm tra, má»›i phát hiện tá»› là nhân váºt “hai khôngâ€. Bản thân tá»› cÅ©ng rùng mình, lo lắng chứ vì cá»a dÆ°á»›i cÆ¡ thể đóng lại mà cá»a và o đại há»c cÅ©ng khép lại vá»›i mình. Cha mẹ tá»› lại cà ng lo lắng. Tá»› đã quở trách trút tá»™i lên đầu há». Tá»› nói: “Từ lúc con sinh ra, thế bố mẹ chẳng thèm nhìn lấy má»™t lần Æ°?†Nói đến mức bố tá»› Ä‘á» mặt. Tá»› lại quay sang trách cứ mẹ, “Tại mẹ ấy, lÆ¡ Ä‘á»…nh cẩu thả, chẳng há» quan tâm tá»›i con gáiâ€. Mẹ tôi ấm ức nói: “Mẹ sao biết được… Ngay mẹ mãi đến lúc lá»›n tÆ°á»›ng má»›i cóâ€. Còn may là , tá»› có dì là m bác sÄ© phụ khoa…
Doãn Hoa nói má»™t thôi dà i rất bóng bẩy vá» mình, giá»ng khôi hà i, tôi mấy lần phì cÆ°á»i. Váºy là tôi thà nh tháºt kiến nghị:
- Theo tá»›, cáºu cÅ©ng đừng há»c khoa Trung văn là m gì nữa, cứ tá»± tiến cá» và o Ä‘oà n nghệ thuáºt quốc gia diá»…n kịch. Cáºu là nhân tà i hà ng đầu ấy chứ.
- Hay, tá»› đã soạn mấy tiểu phẩm, Ä‘á» mục là “Hai cô gái bế quan tá»± toảâ€, còn cáºu diá»…n cùng tá»›, thế nà o?
Doãn Hoa đắc ý rủ rê.
- Cáºu lại nói không đứng đắn…
Tôi nói, muốn đấm cho cô ấy một cái, Doãn Hoa tránh được, chạy ra giữa ruộng lúa mì.
- Äến đây Ä‘i, đến đây Ä‘i…
Doãn Hoa hÆ°á»›ng vá» phÃa tôi vẫy tay, cÆ°á»i “ha ha ha†không ngừng.
- Mau lên bá» Ä‘i, ba ká»· luáºt lá»›n, tám Ä‘iá»u chú ý, không được phép phá hoại tà i sản quần chúng.
Tôi thấy Doãn Hoa bá»—ng trở nên tinh nghịch, trong lòng rung Ä‘á»™ng, cảm thấy cô ta vô cùng đáng yêu. “Äây chẳng há» giống Doãn Hoa lúc bình thÆ°á»ng dịu hiá»n, ngoan ngoãn, giá nhÆ° mình có em gái nhÆ° thế nà y thì hay biết baoâ€. Trong lòng tôi nghÄ© nhÆ° váºy, không đừng được há»i:
- Năm nay cáºu bao nhiêu rồi?
- Cái gì, muốn là m mẹ chồng tá»› à ? NhÆ°ng tá»› phải nói rõ vá»›i cáºu rằng, nếu không phải Ngô Nguyên tá»› sẽ không lấy chồng. Sao thế, hối háºn à ?
- Lấy đi, tớ đã chẳng nói rồi à . Nhưng đứng đắn một tà nà o, rốt cục là bao nhiêu?
- Hai mÆ°Æ¡i mốt, hình nhÆ° Ãt hÆ¡n cáºu má»™t tuổi. Tá»› Ä‘i há»c sá»›m, năm tuổi tròn đã Ä‘i há»c rồi.
- Chẳng trách, chẳng ra dáng ngÆ°á»i lá»›n gì cả. NhÆ°ng, theo tá»› thế nà y Ä‘i, cáºu là m em gái tá»›, để sau nà y là m chị cho dá»… quản cáºu.
- A, như thế hay quá!
Doãn Hoa vỗ tay, nhảy từ ruộng lúa lên, dang tay ôm lấy tôi:
- Mấy ngà y nay mắt trái em may máy, hoá ra em được ban cho má»™t bà chị hoa khôi nhÆ° hoa nhÆ° ngá»c nà y. Vâng, nhÆ° thế hay quá. Thế má»›i bắt kịp lông chân ông anh rể trưởng ban tuyên truyá»n chứ. Quá hay, quá hay.
…………
Sắc trá»i dần tối lại, gió lạnh nổi lên, tôi không chịu nổi run lên vì lạnh.
NhÆ°ng có Doãn Hoa ôm tôi, tôi bá»—ng cảm thấy ấm áp hÆ¡n nhiá»u.
- Doãn Hoa, biết không? Buổi trÆ°a chị nằm mÆ¡ rất kỳ lạ, có lẽ cÅ©ng ở nÆ¡i nà y, chỉ hÆ¡i hoang vắng hÆ¡n má»™t chút, bắt đầu là hai đứa mình. Còn em, bá»—ng dÆ°ng lừa dối chị. Sau còn đồng loã vá»›i má»™t bá»n ngÆ°á»i… xem nà y, giấc mÆ¡ ban ngà y quả nhiên ngược lại…
Trên Ä‘Æ°á»ng trở vá» nhà , tôi không giấu được sá»± cảm khái.
- Em lừa dối chị thế nà o? Nói nghe đi.
Cánh tay Doãn Hoa ôm eo tôi, đầu tá»±a và o vai, lúc đấy hiếu kỳ há»i lại.
- Không nói nữa, nói ra em xấu lắm.
Tôi nhìn cô cÆ°á»i.
- Äược rồi, không nói thì thôi. NhÆ°ng đừng có trách em gái từ nay trong má»™ng tiếp tục…
Doãn Hoa nói, tay Ä‘ang ôm eo tôi bá»—ng trÆ°á»n tá»›i mông tôi véo má»™t cái rất mạnh.
- ái!
Tôi kêu lên thất thanh.
Mãi tá»›i cổng trÆ°á»ng tiếng cÆ°á»i má»›i dứt, chúng tôi lại dắt tay nhau bÆ°á»›c Ä‘i.
Quả tháºt, trong lòng chúng tôi cảm thấy đặc biệt nhẹ nhà ng, tay trong tay ấm áp.
Khi chúng tôi đứng trÆ°á»›c lầu của tôi, chuẩn bị chia tay, chúng tôi tháºt sá»± giống nhÆ° hai chị em vô cùng thân máºt, lÆ°u luyến, tháºm chà không muốn chia tay.
- Có cơ hội, chúng mình sẽ đi thăm dì của em, được không?
Tôi ôm lấy đầu Doãn Hoa, ôn tồn nói.
- Of course. Dì em gặp chị nhất định sẽ rất vui.
Doãn Hoa nói và ôm tôi tháºt chặt.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:44 PM.
|
28-05-2008, 03:52 PM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i hai
Có một chút hơi thở mùa xuân.
Mấy cây liá»…u cà nh rủ xuống mặt nÆ°á»›c hồ phÃa trÆ°á»›c cá»a thÆ° viện đã báºt nảy những mầm xanh.
Ãnh nắng chan hoà , gió ấm phây phây, không khà nồng nã mùi hÆ°Æ¡ng bùn đất. Äây thá»±c sá»± là hÆ°Æ¡ng rượu của vÅ© trụ dà y công chÆ°ng cất. Nếu không, cổ nhân sao lại nói “Gió ấm là m say lòng du kháchâ€?
Mặt nÆ°á»›c hồ phẳng lặng, nhÆ°ng thỉnh thoảng lại gợn sóng lăn tăn, dáºp dá»nh tạo nên ngấn nÆ°á»›c. Äó chÃnh là do những sinh mệnh hồ hởi trong lòng hồ nÆ°á»›c –– cá, tôm, ếch, đại khái còn có vô số những loà i côn trùng không biết tên, bất chợt tỉnh dáºy sau giấc ngủ đông, tung vây, vẫy Ä‘uôi, nghịch ngợm thể hiện mình, ra sức táºn hưởng hÆ¡i thở lãng mạn của ngà y xuân.
Tôi bỠtúi xách xuống, lót một tỠgiấy, ngồi tựa và o gốc cây liễu cong cong.
Tôi không ngủ trưa, bây giỠcũng không muốn tới thư viện. Tôi ở đây, ngắm nhìn bỠhồ, bầu bạn với mặt nước, tắm ánh nắng xuân và trầm tư suy nghĩ.
Bây giá» trong sân trÆ°á»ng Ä‘ang rất náo nhiệt. Những kẻ quan tâm tá»›i chÃnh trị, nghị luáºn vá» quốc sá»± ngà y cà ng đông. TrÆ°á»›c cá»a nhà ăn, trong những há»™p kÃnh bên Ä‘Æ°á»ng “Xuân Há»—n†dán đầy những tá» báo tÆ°á»ng các dạng các loại –– thông tin vặt, hoạt Ä‘á»™ng Ä‘oà n thể, tuyên bố tranh cá», dạ há»™i, thông báo tạm cúp Ä‘iện cắt nÆ°á»›c….
Tôi thiên tÃnh giống má»™t con bÆ°á»›m vá»™i vã vụt qua mặt nÆ°á»›c, chỉ quyến luyến mảnh vÆ°á»n rau cải của há»c thuáºt và mÆ¡ má»™ng, xa rá»i đầm nÆ°á»›c chÃnh trị sâu thẳm khôn lÆ°á»ng. Tôi nghÄ©, nếu nhÆ° tôi may mắn sống trong cÆ¡n hồng thuá»· “Äại cách mạng văn hoá†long trá»i, thì cÅ©ng chỉ được sung và o phái tiêu dao.
NhÆ°ng tôi chÆ°a từng phản đối lòng nhiệt tình chÃnh trị của Ngô Nguyên.
ChÃnh trị thuá»™c vá» Ä‘Ã n ông, là má»™t mặt tráºn của há», là đất dụng võ thể hiện sức căng của cuá»™c sống.
Ngô Nguyên dạo nà y rất báºn rá»™n.
Sau nhiá»u đắn Ä‘o suy nghÄ©, anh quyết định tham gia tranh cá» chức Chủ tịch Há»™i sinh viên trÆ°á»ng, tối qua đã có ngÆ°á»i Ä‘em dán tuyên bố tranh cá».
Tôi hiểu rõ những tham vá»ng hoặc nói là mÆ°u đồ lá»›n lao trong anh.
–– Là m Chủ tịch há»™i sinh viên, sẽ quen biết vá»›i lãnh đạo chủ chốt của nhà trÆ°á»ng, sau khi tốt nghiệp thÆ°á»ng sẽ được giữ lại trÆ°á»ng, Ãt lâu sau sẽ được cá» tá»›i Há»™i sinh viên thà nh phố hoặc thà nh Ä‘oà n, giữ má»™t chức vụ lãnh đạo nhất định (hiện nay trong thà nh Ä‘oà n, Ãt nhất có đến má»™t phần ba cán bá»™ chủ chốt là sinh viên tốt nghiệp từ đại há»c F). Mà cán bá»™ Ä‘oà n thông thÆ°á»ng là đội ngÅ© dá»± bị của Äảng, hoặc nói là đội ngÅ© tuyến hai, tất nhiên có tÆ°Æ¡ng lai vô cùng vô táºn.
Vấn Ä‘á» là anh sẽ áp dụng sách lược tranh cá» nhÆ° thế nà o má»›i có thể thoả mãn nguyện vá»ng?
Ban tranh cá» của anh –– thá»±c ra cÅ©ng chÃnh là mấy anh bạn chà cốt nháºn định: ngÆ°á»i thuáºn theo trà o lÆ°u lịch sá» sẽ phát, kẻ trái ngược trà o lÆ°u lịch sá» sẽ vong. Hiện tại phong trà o sinh viên Ä‘ang nổi ầm ầm khắp nÆ¡i trong cả nÆ°á»›c, vì thế có thể lợi dụng cÆ¡ há»™i ngà n năm có má»™t nà y để viết bà i. Lúc đó, Thị uá»· Ä‘ang cá» má»™t tổ công tác đến má»™t tá» báo gá»i là phát ngôn của phái cải cách, há» nhất trà cần phải láºp tức tổ chức sinh viên diá»…u hà nh trên Ä‘Æ°á»ng phố, và đến thị uá»· thỉnh nguyện, yêu cầu rút bá» quyết định trÆ°á»›c đây. Ngô Nguyên nghe xong, khảng khái phấn khÃch, khua chân múa tay, nghiên cứu kỹ lưỡng các loại phÆ°Æ¡ng sách, chuẩn bị má»™t phen dốc sức.
NhÆ°ng sáng sá»›m hôm sau, “Quả quýt†(bởi Ngô Nguyên không thÃch tôi gá»i má»™t ngÆ°á»i sùng bái và chạy theo anh ở khoa ChÃnh trị quốc tế là “Vá» quýtâ€, cho nên tôi má»›i đổi cách gá»i thân máºt hÆ¡n má»™t chút), đến tìm anh (cô ta cÅ©ng là má»™t thà nh viên trong ban tranh cá» của Ngô Nguyên). Cô ta dẫn theo bố –– má»™t vị Ä‘ang là m cần vụ cho tÆ°á»›ng lãnh, ông ta chân thà nh chỉ bảo: “Quyết không được thấy lợi mà tối mắt bá»™p chá»™p nông nổiâ€.
Cho nên, bá»n ngÆ°á»i thủ hạ của anh giữa trÆ°a tụ táºp nhau trên bãi cá» mở há»™i nghị, thảo luáºn nghiên cứu thêm phÆ°Æ¡ng châm và sách lược tranh cá»â€¦
Tôi là bạn gái của Ngô Nguyên, nhÆ°ng tôi không cố ý là m má»™t thà nh viên trong ban tranh cá» của Ngô Nguyên (Anh cÅ©ng chẳng cần tôi, luôn chế nhạo tôi toà n nói những lá»i ngá» nghệch má»—i khi nói tá»›i chÃnh trị). Bởi váºy, tôi chỉ lắng nghe há» tranh luáºn má»™t lát rồi lẳng lặng bá» Ä‘i (thá»±c ra, tôi cÅ©ng không muốn “Quả quýt†cứ Ä‘i Ä‘i lại lại trÆ°á»›c mặt tôi, ở cô ta luôn toả ra mùi chua là lạ –– không phải là mùi chua của hoa quả, chẳng phải mùi chua của acid sulfuric hay mùi chua của acid nitric). NhÆ°ng Doãn Hoa vẫn ở đó. Bởi vì, bây giá» chỉ cần rá»—i rãi là cô lại tìm tôi, lúc nà o cÅ©ng nhÆ° hình vá»›i bóng, cho nên cô cÅ©ng đặc biệt thân thiết vá»›i Ngô Nguyên, má»™t Ä‘iá»u hai Ä‘iá»u “anh rể†ngá»t xá»›t.
Lần nà y Ngô Nguyên tham gia tranh cá», cô cÅ©ng theo sát từng bÆ°á»›c tiá»n hô háºu ủng, hy vá»ng có thể lá»t và o ban tranh cá», tham gia những quyết sách trá»ng đại. NhÆ°ng má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không cần cô, nói ở đây không phải là ban nhạc, Ä‘á»™i thể thao,… sau cô liá»u nói, mình sẽ là m “nữ Ä‘iệp vụâ€, chuyên phụ trách thu tháºp tin tức của đối thủ cạnh tranh thì má»›i gây được sá»± hứng thú vá»›i há», cuối cùng được thu nháºn.
HỠsẽ đưa ra quyết sách thế nà o?
Tôi ngồi trÆ°á»›c mặt hồ, trong lòng bá»—ng cảm thấy đám bá»n há» rất buồn cÆ°á»i, hệt nhÆ° lÅ© trẻ con chÆ¡i đồ hà ng.
Tôi nhặt mảnh ngói vỡ, ra sức liệng xuống mặt nước.
Äấy chÃnh là cái gá»i “má»™t hòn đá gợn nghìn lá»›p sóngâ€.
Tôi Ä‘ang nhà n rá»—i ngắm nhìn những đợt sóng Ä‘ua nhau chạy và o bá», bá»—ng nghe từ phÃa bá» bên kia có tiếng nói lá»›n:
- Nà y, ai ném gạch thế? Không thấy ngÆ°á»i ta Ä‘ang câu tôm à ?
- Hồ nà y có tôm à ?
Tôi kinh ngạc há»i.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không tin sang mà xem, câu được khối đấy.
Tôi phủi mông, đeo túi sách, hối hả vòng sang bỠbên kia.
Hình nhÆ° là hai cáºu sinh viên khoa Báo chÃ, trong đó có má»™t ngÆ°á»i tỉnh SÆ¡n Äông, dáng ngÆ°á»i cao cao, ngăm ngăm Ä‘en, vạm vỡ rắn chắc, dÆ°á»›i cằm có má»™t vết sẹo dà i hÆ¡n phân. Tôi còn nhá»›, để viết bà i cho báo trÆ°á»ng, anh ta đã có lần từng phá»ng vấn Ngô Nguyên, sau khi báo ra, tìm anh Ä‘Æ°a xem lại.
Hai lần gặp tôi Ä‘á»u bởi đúng lúc tôi đến văn phòng Há»™i sinh viên tìm Ngô Nguyên. Ngô Nguyên nói vá»›i tôi há» là đồng hÆ°Æ¡ng, đã từng sống ở eo biển Bá»™t Hải tỉnh SÆ¡n Äông. NhÆ°ng Ngô Nguyên lúc đó là con nhà lÃnh, còn anh ta là con thuyá»n chà i chÃnh cống.
- Các anh có thú nhà n tản ghê. Tôm đâu? Tôi xem nà o.
Tôi đứng ngay sau há», nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng con tôm nà o, vá»™i há»i.
- ồ, hoa khôi trÆ°á»ng. Má»™t ngÆ°á»i dáng ngÆ°á»i nhăng nhẳng ngoái đầu lại nhìn tôi, nói: - Äừng nói là xem, ngay cả cho em cÅ©ng được.
Nói rồi anh ta thu cần (nói chuẩn xác, đấy thá»±c ra chỉ là má»™t cà nh cây), buông trên mặt đất, khom ngÆ°á»i kéo nhẹ sợi dây ni lông buá»™c ở gốc cây. Lát sau, má»™t chiếc túi lÆ°á»›i ni lông mắt dầy lá»™ hẳn trên mặt nÆ°á»›c. Anh ta giÆ¡ lên trÆ°á»›c mặt tôi, những chú tôm thi nhau búng mình, những hạt nÆ°á»›c bắn cả và o mặt tôi.
- Tôm gì thế? Äầu to quá!
Tôi vừa giÆ¡ tay lau những hạt nÆ°á»›c, vừa lạ lẫm há»i.
- NgÆ°á»i Thượng Hải gá»i là tôm hùm.
Lúc nà y, “đồng khói†của Ngô Nguyên liếc tôi, chêm và o.
- NgÆ°á»i SÆ¡n Äông bá»n cáºu má»›i gá»i là tôm hùm.
Cáºu dáng ngÆ°á»i nhăng nhẳng xách giá» tôm nghiến răng nghiến lợi vặn lại.
- Sao, sai à ? Cáºu gá»i là tôm hùm mà .
“Äồng khói†giả vá» ngây ngô.
- Tôi gá»i nó là tôm hùm, chú em, nhÆ°ng tôi không phải là tôm hùm. NgÆ°á»i Thượng Hải chúng tôi cÅ©ng không gá»i là tôm hùm. CÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i SÆ¡n Äông chú em không gá»i là tép lá»›n.
Anh chà ng đứng trÆ°á»›c mặt tôi, dÆ°á»ng nhÆ° muốn để tôi biết khẩu tà i của mình má»›i cố ý đối chá»i từng từ.
“Äồng khói†nhún vai, ngoái vá» phÃa tôi nói:
- Hoa khôi, cô nói xem, ngÆ°á»i Thượng Hải bá»n há» thÃch hà hiếp ngÆ°á»i ngoại tỉnh chúng ta, cắn câu nhai chữ. NhÆ°ng, quả thá»±c cáºu ta gá»i là tôm hùm.
Anh ta nói, chỉ chỉ và o ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt tôi, rồi quay lại nháy mắt vá»›i tôi.
Tôi chợt hiểu, hoá ra anh ta Ä‘ang gá»i đùa cáºu bạn há»c ngÆ°á»i Thượng Hải lêu khêu mảnh khà mảnh khảnh, lúc nà o cÅ©ng khom khom là “Tôm hùmâ€, cÆ°á»i:
- Tôi chẳng biết các anh nói gì, tôi cÅ©ng chẳng phải hoa khôi gì cả, nhÆ°ng rất có thể là “tiêu hoáâ€. Tôi nói thẳng, chức năng tiêu hoá của tôi không tồi, khẩu vị cÅ©ng khá.
- Thế á? Sao không nói sá»›m. “Äồng khói†kinh ngạc thốt lên, vá»™i vã thu cần câu, nói: - Thế thì cầm lấy Ä‘i. Tôi chÆ°a bao giỠăn tôm cá đồng, toà n mùi bùn.
Nói rồi anh ta cầm lấy túi lưới, ấn và o tay tôi.
- HÆ° hÆ° –– Thì cÅ©ng để lại cho tôi chút chứ. Cáºu há»c sinh ngÆ°á»i Thượng Hải thấy thế, vá»™i và ng: - Cáºu bảo nó toà n mùi bùn, còn tôi chê những thứ ở biển các cáºu tanh khẳn.
- Xem kìa, vừa nói tặng ngÆ°á»i ta, bây giá» lại hối háºn. Thôi, đừng có bủn xỉn thế. Cáºu cần, lần sau tá»› giúp câu là được. Äây là hoa khôi mà cÅ©ng là đồng khói vá»›i tá»›.
- Cái gì đồng khói, thấy ngÆ°á»i ta là hoa khôi, lại bắt quà ng lấy. NhÆ°ng tôi phải nhắc anh, ngÆ°á»i ta sá»›m đã là hoa có chủ rồi, còn anh, có muốn cÅ©ng phà công toi.
- Lại thầy bói xem voi. Phải đồng khói hay không, cáºu há»i thì khắc biết.
Tôi cÆ°á»i thầm, nhÆ°ng vẫn nói:
- Tôi chỉ cần mấy con là đủ, không cần phải nhiá»u nhÆ° thế nà y đâu…
- Mấy con cái gì chứ, cầm đi, cầm cả đi, đã ăn phải ăn cho đã.
Tôi từ chối sẽ tá» vẻ thiếu tôn trá»ng. Nói thá»±c, tôi thấy những con tôm thi nhau nhảy, trông cÅ©ng đói mắt, và nhá»› đến cảnh hồi nhỠđã từng theo bá»n con trai Ä‘i mò tôm bắt cá ở mom sông. NhÆ°ng tôi vừa cầm giá» tôm bÆ°á»›c Ä‘i, không nén được quay lại há»i:
- Xin lỗi, Ngô Nguyên đã giới thiệu qua, nhưng tôi quên mất tên anh.
- ThÆ°á»ng Äạo.
Anh ta nói.
- Dà i cái gì, đến cái gì?(1)
- Tức là nói nhiá»u, là nói luôn mồm ấy.
Cáºu há»c sinh ngÆ°á»i Thượng Hải cÆ°á»›p lá»i.
Chúng tôi Ä‘á»u cÆ°á»i vang.
Tôi xách giá» tôm chừng gần má»™t cân, há»›n hở quay vá» ký túc, dá»± định rá»a chúng trong cháºu rá»a mặt, tối sang phòng bên mượn nồi, rang là m má»™t bữa ra trò. Khi qua vÆ°á»n cải nho nhá» ven sân váºn Ä‘á»™ng, thấy Doãn Hoa Ä‘ang bắt bÆ°á»›m, tôi vá»™i giÆ¡ giá» tôm vá» phÃa đấy, gá»i:
- Doãn Hoa, thấy gì trong tay chị không?
- A, tôm hùm! Chị mua à ?
Cô chạy lại, phấn khởi hét lên.
- Hai anh khoa Báo chà câu ở hồ trÆ°á»›c cá»a thÆ° viện cho đấy.
- Giá»i thế. Em chịu, gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp nà y cÅ©ng có thể moi ra tôm chứ. Tối nay nhất định phải qua để tamisÆ° (Tiếng Nháºt là ăn). Rau vá»›i sÆ°á»n ở nhà ăn em chán lắm rồi. Chị đã báo cho anh rể chÆ°a.
- ChÆ°a, chị vẫn chÆ°a gặp. Há»™i nghị nóng bá»ng của bá»n em sao tan sá»›m thế?
- Bà thư khoa tìm anh ấy bà n việc
- Äược rồi, chị vá» ký túc trÆ°á»›c. Em gặp Ngô Nguyên, nói há»™ chị má»™t tiếng.
- Äược, nói hẳn má»™t câu.
Doãn Hoa mừng hÆ¡n há»›n, nhìn thấy má»™t con bÆ°á»›m hoa cháºp chá»n bay qua, vá»™i vã Ä‘uổi theo vồ.
Tôi thấy dáng vẻ của cô ấy, giống nhÆ° má»™t cô bé, nà o có giống sinh viên đại há»c? Tôi nhìn theo lắc đầu. NhÆ°ng tôi lại nghÄ©, hay là số mệnh con ngÆ°á»i ta tốt, cha mẹ song toà n, có ngÆ°á»i yêu quý, có ngÆ°á»i quan tâm, lại là gia đình công chức, cÆ¡ sở kinh tế cÅ©ng tốt. Nghe nói, xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n ăn còn ngấy. Phải biết rằng, má»™t tuần tôi má»›i được ăn má»™t lần. Cho nên, má»—i lần tôi gá»i xong cÆ¡m, phần lá»›n Ä‘á»u mang vá» phòng ăn má»™t mình, sợ ngÆ°á»i khác nháºn ra cảnh cÆ¡ hà n của mình.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy trong lòng nhói đau.
NhÆ°ng tôi không há» ghen tỵ vá»›i Doãn Hoa, bởi vì hai chúng tôi hiện tại tình nhÆ° chị em, thân nhÆ° ruá»™t thịt. Cô ấy thÆ°á»ng xuyên kéo tôi dạo phố, gặm chân gà , ăn vằn thắn (Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, hầu hết Ä‘á»u do cô ấy tranh trả tiá»n)… đồng thá»i cÅ©ng dà y công bảo vệ bà máºt của chúng tôi….
Chúng tôi cÅ©ng đã cùng đến nhà khách của TrÆ°á»ng Äại há»c Quân y số 2 gặp dì Doãn Hoa. TrÆ°á»›c mặt tôi, Doãn Hoa dai nhÆ° đỉa bám lấy dì mình, leo lẻo nói nhất định phải tìm cách miá»…n giảm kinh phà phẫu thuáºt cho tôi. Dì Doãn Hoa cÅ©ng khẳng khái hứa, bảo tôi chuẩn bị là m bản báo cáo tình hình kinh tế gia đình và má»™t bảng thà nh tÃch há»c táºp có chữ ký và con dấu của lãnh đạo khoa, nhà trÆ°á»ng chứng nháºn để dì ấy mang vá».
Mấy ngà y trÆ°á»›c, thÆ° trả lá»i cÅ©ng đã đến, nói rằng đã xin ý kiến lãnh đạo viện, hỠđã đồng ý xét đến trÆ°á»ng hợp đặc biệt của tôi, chỉ thu má»™t ná»a tiá»n phẫu thuáºt, tiá»n nằm viện cÅ©ng giảm má»™t ná»a… nhÆ° váºy, tức là , căn cứ và o con số cuối cùng trên thÆ° của dì Doãn Hoa, tôi chỉ cần chuẩn bị Ä‘á»™ khoảng năm ngà n năm trăm đồng là có thể…
Tháºt là miếng bánh trên trá»i rÆ¡i xuống. Tôi còn gì để nói nữa?
Chẳng nghi ngá» gì, tôi tháºt sá»± cần phải cảm Æ¡n dì của Doãn Hoa. Tôi cà ng biết Æ¡n Doãn Hoa hÆ¡n, cảm Æ¡n tình cảm của cô tuy không phải là chị em nhÆ°ng thân không khác gì chị em ruá»™t, cảm tạ sá»± rá»™ng rãi khảng khái của cô, sá»± thuần khiết, lÆ°Æ¡ng thiện….
Tôi cÅ©ng cảm thấy mình có đủ dÅ©ng khà để đối mặt vá»›i hiện thá»±c tà n nhẫn của thể xác, không còn chìm trong Ä‘au buồn và u uất nữa. Cuá»™c sống còn tốt đẹp, mặt trá»i má»—i ngà y thêm rá»±c rỡ.
Bây giá», ngoà i việc tôi phải há»c táºp cho tôi, gắng sức đạt trên chÃn mÆ°Æ¡i Ä‘iểm má»—i môn ra, duy nhất chỉ còn má»™t nguyện vá»ng:
Mong đợi kỳ nghỉ hè mau tới.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:47 PM.
|
28-05-2008, 03:53 PM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i ba
Bây giá» dù tôi nhắm mắt hay mở, Ä‘á»u có thể hồi tưởng rất rõ rà ng, sinh Ä‘á»™ng cảnh há»—n loạn lúc giao thá»i giữa hai mùa xuân hạ năm đó.
–– Äánh giá và nháºn thức giai Ä‘oạn lịch sá» nà y, ý kiến má»i ngÆ°á»i xôn xao…
–– Tôi há»c lịch sá», nhÆ°ng tôi không thể nói rõ và không thể xét tá» tÆ°á»ng được giai Ä‘oạn lịch sá» nà y.
–– Äiá»u duy nhất tôi có thể nói rõ là tâm tình tôi lúc đó. Quả thá»±c rất há»—n loạn. Hình nhÆ° tôi dần dần há»c được cách quên, hÆ¡n nữa hiểu được tất cả má»i việc Ä‘á»u là “nhìn vá» phÃa trÆ°á»›câ€
–– HÆ¡n nữa tôi còn má»™t Ä‘iá»u bất an bà ẩn khác trong lòng –– tôi sợ váºn mệnh của thể xác mình cÅ©ng sẽ há»—n loạn nhÆ° váºy, cho nên, chỉ cần nghÄ© đến thể xác “phong bế†của mình sẽ được “mở cá»a†dầm dá» máu dÆ°á»›i dao mổ trong tay dì Doãn Hoa mùa hạ đó, lòng tôi thắt lại….
Ngô Nguyên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể hiểu và lãnh há»™i được những bất an và lo lắng chẳng đầu chẳng Ä‘uôi táºn thẳm sâu đáy lòng tôi.
Tôi cũng chẳng ngu dốt đem những suy nghĩ lung tung mang chút vẻ thần kinh nà y ra bà n bạc với anh, và luôn mong đợi tình cảm sâu lắng của anh có thể san buồn sẻ khổ cho mình.
Trên thá»±c tế, những việc phiá»n toái của anh cÅ©ng đã quá nhiá»u.
NhÆ°ng, trong con mắt của con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, anh không nên phiá»n muá»™n. Trong trÆ°á»ng ai chẳng biết, anh là ngÆ°á»i được lợi, được Ãch của đợt “sóng gió†nà y.
Anh phải tháºt sá»± cảm Æ¡n lá»i nhắc nhở của ông bố “Quả quýt†buổi đó, lại còn sá»± táºn tâm chỉ bảo của Bà thÆ° khoa luôn quan tâm tá»›i anh. Bởi váºy, anh trở nên rất cẩn tháºn, trong quá trình cạnh tranh chức Chủ tịch há»™i sinh viên trÆ°á»ng, không nhắc đến khẩu hiệu chÃnh trị quá khÃch, mà đặt Ä‘iểm nhìn và o cải thiện nhà ăn và là m phong phú hoạt Ä‘á»™ng ngoại khoá của sinh viên, cÅ©ng nhÆ° sá»± giao lÆ°u và quan hệ thẳng thắn vá»›i Äảng uá»· trÆ°á»ng bao năm, và nhiá»u lần phê bình và kiến nghị mang tÃnh xây dá»±ng. Tuy Ä‘iá»u nà y đã là m số phiếu dà nh cho anh giảm mạnh, còn kém xa cô nữ sinh khoa Triết há»c hô phong hoán vÅ© má»™t thá»i, Ä‘Ã nh miá»…n cưỡng già nh được vị trà thứ hai…, nhÆ°ng “Tái Ông mất ngá»±a, sao biết không phải là phúc?â€
Hiện tại, nữ minh tinh có đôi mắt rá»±c sáng ở khoa Triết trong trÆ°á»ng kia bá»—ng mất tÃch trong má»™t đêm, bá» mạng nÆ¡i chân trá»i (sau nà y chứng minh cô ta đã thông qua con Ä‘Æ°á»ng bà máºt chạy sang HongKong rồi sau đó chạy sang Mỹ), còn Ngô Nguyên thì cứ thuáºn theo lẽ thÆ°á»ng mà điá»n bổ và o chá»— khuyết do cô ta để lại. Anh trở thà nh nhân váºt cấp cứu, đặc biệt được lá»t và o mắt xanh của lãnh đạo trÆ°á»ng và lãnh đạo khoa. Trong những cuá»™c há»p lá»›n, há»p nhá» Ä‘á»u lần nà y lần khác anh Ä‘á»u được biểu dÆ°Æ¡ng tÃnh chÃnh trị mạnh mẽ, có đầu óc, có thể suy nghÄ© Ä‘á»™c láºp, không ngừng thuáºn sóng mà lÆ°á»›t, quan tâm tá»›i đại cục (để được biểu dÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nà y, anh cần phải tháºt sá»± cảm Æ¡n “Quả quýt†có đầu óc chÃnh trị nhÆ° anh)…
Váºy vì sao có lúc anh lại cảm thấy phiá»n não? Anh cần phải từ đầu chà cuối “Xuân phong đắc ý mã đế táºtâ€(1) má»›i phải chứ!
Không, anh hiểu rất rõ, lãnh đạo cà ng biểu dÆ°Æ¡ng, trong con mắt bạn há»c anh cà ng trở nên khó chịu. Anh đã phát hiện được má»™t số bạn tốt trÆ°á»›c đây giá» bắt đầu xa lánh anh, mà gần đây má»i ngÆ°á»i xì xà o bà n tán, nói anh là “máºt thám†chui rúc trong sinh viên thá»i kỳ “sóng gióâ€â€¦.
Cần phải biết rằng, khi lá»i xì xà o đã bắt đầu bà n tán xôn xao thì dẫu anh muốn gá»™t rá»a cho sạch e rằng cÅ©ng khó có thể.
Nhưng anh biết, anh còn cần phải nỗ lực.
Mấy ngà y nay, để tranh thủ nhân tâm, anh lại lấy danh nghÄ©a Há»™i há»c sinh mà viết má»™t báo cáo dà i hÆ¡n vạn chữ gá»i lên Äảng uá»·, hy vá»ng sẽ có những xá» lý khoan dung đối vá»›i lá»i lẽ và hà nh Ä‘á»™ng quá khÃch trong đợt “phong baâ€â€¦ Anh cÅ©ng kiên trì cho rằng: xuất phát Ä‘iểm của má»™t bá»™ pháºn lá»›n trong số há» Ä‘á»u là tốt cả…
Buổi tối đó trá»i rất nóng, ná»a đêm tôi bị cái nóng là m thức giấc, mà không sao ngủ tiếp được nữa, bèn chui ra khá»i mà n, thả bá»™ trong vÆ°á»n trÆ°á»ng hóng mát. Khi Ä‘i ngang văn phòng Há»™i sinh viên trÆ°á»ng, thấy trên tầng hai đèn vẫn sáng, tôi bèn bÆ°á»›c tá»›i gần toà nhà xem sao. Quả nhiên, anh vẫn Ä‘ang thách thức vá»›i ngá»n đèn đêm, ngồi viết báo cáo.
Anh đánh trần, chỉ mặc chiếc áo may ô, mồ hôi nhá»… nhại trên gÆ°Æ¡ng mặt, nhá» từng giá»t từng giá»t xuống mặt bà n gá»— mà u và ng dÆ°á»›i ánh đèn sáng trắng nhÆ° ban ngà y…
- Khuya thế nà y rồi, anh nên nghỉ đi.
Tôi xót xa đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, quan tâm nói vá»›i anh.
- ừ, nhưng nóng quá, không ngủ được.
Anh ngá»a mặt nhìn tôi, buông bút.
- Xuống lầu dạo với em một lát, được không?
Tôi nói.
Anh nhìn đống giấy tỠngổn ngang trên mặt bà n, chần chừ suy nghĩ, sau đó nói với tôi:
- Äược, anh thu dá»n chút đã.
Anh đứng dáºy, dồn gá»n đống giấy và o má»™t chá»—, rồi kéo ngăn bà n cẩn tháºn cất và o, khoá lại
ChÆ°Æ¡ng 13
Chúng tôi xuống lầu, Ä‘i qua dãy phòng há»c khoa Văn há»c, qua bãi cá», hÆ°á»›ng vá» bá» hồ trÆ°á»›c cá»a thÆ° viện. Chúng tôi lặng lẽ đứng bên hồ nÆ°á»›c duy nhất trong trÆ°á»ng.
Trá»i đầy sao. DÆ°á»ng nhÆ° các ngôi Ä‘á»u muốn xuyên qua đáy nÆ°á»›c thăm thẳm, yên ắng và đen kịt.
Và i con Ä‘om đóm láºp loè bay qua mặt nÆ°á»›c, dÆ°á»ng nhÆ° muốn cùng toả ánh sáng cháºp chá»n vá»›i những ngôi sao dÆ°á»›i đáy hồ.
DÆ°á»›i rặng liá»…u bên bá» hồ phÃa đối diện, văng vẳng tiếng ếch kêu.
Vô cùng tÄ©nh mịch, chỉ có tiếng muá»—i vo ve, lÅ© muối đói chẳng tìm đâu ra cái gì để hút, váºy là chúng cứ mặc sức châm ngòi và o đùi, cánh tay, cổ chúng tôi…
Chúng tôi vừa Ä‘uổi muá»—i, vừa luyến tiếc rá»i bá» hồ, tiếp tục Ä‘i vá» phÃa không có mục tiêu, định nói Ä‘iá»u gì mà lại quên khuấy chủ Ä‘á» phải nói.
Chúng tôi thực ra đã chìm và o trong tâm sự của riêng mình.
- Chỉ còn hơn tuần nữa là nghỉ hè, anh có dự định gì không?
Cuối cùng tôi gợi chuyện liên quan đến mình.
- Ừ. Có lẽ anh sẽ ở lại trÆ°á»ng má»™t thá»i gian, sắp tá»›i có má»™t số há»™i nghị, có má»™t số việc cần là m. Thà nh Ä‘oà n còn thông báo, yêu cầu ngÆ°á»i phụ trách chủ chốt của Há»™i sinh viên các trÆ°á»ng ở lại trong kỳ nghỉ hè, để mở má»™t lá»›p táºp huấn má»™t tuần.
- Bây giá» anh báºn rá»™n quá nhỉ.
Tôi nói.
- Ừ. Toà n việc không tên, chủ yếu là cần phải như lý bạc băng, như lâm thâm uyên(1).
Anh có vẻ ngán ngẩm gáºt đầu.
- Thế còn việc anh đã đồng ý với em?
- Việc gì?
Anh quay sang tôi há»i, xem ra có vẻ mÆ¡ hồ.
- Em biết em trong anh ngà y cà ng Ãt, nếu không nói tá»›i việc tốt sao bá»—ng lại quên ngay? Anh bây giỠá, mở miệng ra chỉ Há»™i sinh viên, Há»™i sinh viên, dÆ°á»ng nhÆ° là chuyên trách váºy. Äã vá»™i nhÆ° thế, vì sao không tìm thÆ° ký? Biên chế không có thì tìm ngoà i biên chế cÅ©ng rất dá»… dà ng mà . Em thấy “Quả quýt†chÃnh là ngÆ°á»i cần chá»n tốt nhất đấy, đã có háºu Ä‘Ã i, lại có đầu óc chÃnh trị, cÅ©ng rất hợp vá»›i anh, có thể nói là “cùng má»™t cạ đấyâ€â€¦
- Em nói Ãt Ä‘i má»™t chút có được không. Anh tháºt không hiểu nổi, em ghen vá»›i cô ấy cái ná»—i gì.
Ngô Nguyên cắt ngang lá»i tôi, trách cứ.
- Äúng rồi, em ghen đấy, suýt nữa thì em thà nh Hoạn ThÆ°, đúng không? NhÆ°ng mà là m sao em lại không ghen chứ? Anh nói xem từ há»c kỳ má»™t tá»›i giá», anh đã quan tâm em bao nhiêu? Anh báºn rá»™n nhÆ° váºy, quan tâm tá»›i quốc gia đại sá»±, váºn mệnh nhân loại, còn tiá»n đồ chÃnh trị của mình nữa. NgÆ°á»i yêu anh mà chẳng há» có trong ban tranh cá» của anh. Bây giá», anh xem xem, việc đã đồng ý vá»›i em mà bây giá» quẳng lại đằng sau…
Tôi cà ng nói cà ng thấy ấm ức, nÆ°á»›c mắt ngân ngấn. NhÆ°ng trong lòng tôi biết mình không có quyá»n trách cứ anh, bèn gắng sức kiá»m chế không để nÆ°á»›c mắt trà o ra.
Ngô Nguyên không nói gì.
Má»—i lần gặp tÃnh trẻ con của tôi nhÆ° váºy, anh vẫn thÆ°á»ng là m nhÆ° thế, dÆ°á»ng nhÆ° là để giữ gìn phong Ä‘á»™ quân tá». NhÆ°ng dÆ°á»›i má»™t gốc cây ngô đồng, anh đứng xoay lÆ°ng vá»›i bóng đèn Ä‘Æ°á»ng, quay lại, hai mắt trân trân nhìn tôi.
- Xin lá»—i, em nhắc lại cho anh được không? Gần đây anh nhiá»u việc quá, báºn tối mặt tối mÅ©i. Em hãy tha thứ cho anh. NhÆ°ng, vỠ“Quả quýtâ€, quả là em có phản ứng hÆ¡i quá. Cô ấy quan tâm tá»›i anh, tháºm chà có thể là thÃch anh, đấy là sá»± thá»±c. NhÆ°ng em phải biết rằng, trong lòng anh chỉ có má»™t mình em, không thể có ngÆ°á»i khác nữa. HÆ¡n nữa, em cÅ©ng không nghÄ©, em là hoa khôi được toà n trÆ°á»ng thừa nháºn, mà cô ta –– theo cách nói của em, gÆ°Æ¡ng mặt hệt nhÆ° vá» quýt, sao lại có thể cạnh tranh vá»›i em được?
- Em biết. Trẻ con ba tuổi cÅ©ng biết, vá» quýt xấu xÃ, nhÆ°ng múi quýt rất ngon.
Tôi chẳng hỠsuy nghĩ, buột miệng nói.
Ngô Nguyên sững ngÆ°á»i giây lát.
Tôi cÅ©ng chợt phát hiện lá»i mình vừa nói có Ä‘iá»u gì không phải, hÆ¡n nữa rất bất lợi cho mình. Bởi vì chỉ cần suy luáºn ngược lại má»™t chút thôi, tôi thá»±c ra chỉ là má»™t củ cải xốp chỉ đáng để nhìn mà không đáng dùng, ngoà i vá» thì đẹp đẽ, trong ruá»™t chẳng có tà thịt nà o để nhai.
Còn may, Ngô Nguyên đại loại chẳng để ý đến lá»i của tôi, bởi vì anh bá»—ng giÆ¡ tay ôm lấy vai tôi, nhẹ nhà ng nói:
- Äược rồi, anh nói chẳng lại vá»›i em. Nói vá»›i anh Ä‘i, rốt cục là việc gì.
- Việc cần là m trong kỳ nghỉ hè.
Tôi nói.
- Trong nghỉ hè? Em nói là việc phải Ä‘i Nam Kinh là m phẫu thuáºt?
- Äúng. Việc trá»ng đại váºy mà anh quên, chứng tá» anh chẳng để em trong lòng.
- Ôi dà o, anh tưởng việc gì. Anh lại cứ nghÄ© theo má»™t hÆ°á»›ng khác… Việc lá»›n nhÆ° váºy thì sao có thể quên được? Em yên tâm, anh đã đồng ý vá»›i em, ngà y bảy tháng bảy phẫu thuáºt phải không? Cho dù có trên trá»i hạ dao, dÆ°á»›i đất trà o lá»a, anh cÅ©ng sẽ ở bên em. Còn nữa, kinh phà phẫu thuáºt phải do anh chịu, em nhất định không được lấy tiá»n dà nh dụm của cô…
Anh còn muốn nói nữa, nhÆ°ng nghe tiếng bÆ°á»›c chân phÃa sau lÆ°ng, tôi vá»™i vã kiá»…ng chân, dùng môi bịt chặt miệng anh lại.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:50 PM.
|
28-05-2008, 03:53 PM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i bốn
Tôi vá»›i cô Ä‘i dá»c bá» kênh giữa cánh đồng.
Tôi mặc chiếc áo vải tốt mà u trắng cá»™c tay, váy hoa xoè ná»n xanh, Ä‘i đôi giầy da Ä‘en láng, đầu Ä‘á»™i chiếc mÅ© má»m rá»™ng và nh, tay xách chiếc và vải hoa xanh nhạt; cô cầm chiếc ô che nắng mà u xanh, mặc chiếc áo cánh vải trắng và chiếc quần lụa Ä‘en rá»™ng thùng thình…
Lúc nà y và o tầm giữa buổi, nắng chÆ°a gắt, những cây dâu thÆ°a thá»›t bên bá» mÆ°Æ¡ng vẫn còn che được nắng, trong khoảng thá»i gian nà y, cÅ©ng có thể táºn hưởng từng là n gió mát phả lên mặt.
Theo sau chúng tôi là tiếng “phạch phạch phạch†đá»u Ä‘á»u của những chiếc công nông Ä‘ang nhả khói Ä‘en cuồn cuá»™n. Trong thùng công nông có khi đầy gạch ngói, có khi đầy ắp má»™t toán nông dân Ä‘á»™i nón, nam nữ, già trẻ Ä‘á»u có. Khi xe vượt qua, há» ngoái lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ, dò xét.
Bên kia bá» mÆ°Æ¡ng là ruá»™ng lúa, mạ non đã cao hÆ¡n ná»a tấc, xanh mÆ¡n mởn, trông lÆ°á»›t qua, chúng giống nhÆ° những khóm hẹ. Bên nà y bá» mÆ°Æ¡ng cÅ©ng chÃnh là con dốc dẫn xuống bá» ruá»™ng chúng tôi Ä‘ang hÆ°á»›ng tá»›i là những ruá»™ng ngô ngút tầm mắt. Thân ngô cao vút hÆ¡n đầu ngÆ°á»i, mang dáng vẻ của những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà từng trải. NhÆ°ng nhìn kỹ, lại giống nhÆ° những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chá»a xếp hà ng, ưỡn vú phÆ¡i bụng để đón nháºn sá»± kiểm duyệt của ánh mặt trá»i và gió sá»›m. Những bắp ngô kia, má»™t số đã căng no –– ở góc vỠáo bó sát thân bị nứt ra đã lá»™ những hạt ngô trắng hoặc và ng Æ°Æ¡m, giống nhÆ° bầu vú trẻ trung má»›i phát tiết, lại giống nhÆ° đứa trẻ Ä‘ang đói đòi bú… Trong đó, có cây má»™t bắp, có cây hai bắp, có cây ba bắp…
Lúc há»c cấp III, tôi đã từng được há»c những tri thức thá»±c váºt thụ tinh qua phấn hoa, hÆ¡n nữa còn có thể tá»± thụ thai, bấy giá» tôi cảm thấy rất thần bÃ. NhÆ°ng bây giá» trÆ°á»›c ruá»™ng ngô ngút tầm nà y, tưởng tượng cảnh những ngÆ°á»i nông dân bắt đầu chuẩn bị thu hoạch, tôi đã lÄ©nh há»™i được sá»± thần bà của chúa tể tạo váºt và vÅ© trụ vô cùng vô táºn, trong lòng chợt cảm khái vô cùng.
Giá»›i thá»±c váºt có thể tá»± thụ phấn hoa, còn Ä‘á»™ng váºt, loà i ngÆ°á»i vì sao cứ buá»™c phải má»™t bố má»™t mẹ, má»™t trống má»™t mái, má»™t nam má»™t nữ góp lại má»›i xong? Nếu con ngÆ°á»i giống nhÆ° thá»±c váºt, giống nhÆ° loà i ngô kia thì tốt xiết bao! Sinh sản vô tÃnh, cÅ©ng chẳng yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, chẳng cần cÆ°á»›i xin, vẫn có thể sinh con, vẫn có thể truyá»n Ä‘á»i nối dõi tổ tông…
Cho dù không thể sinh, hoặc không muốn sinh, cÅ©ng có thể trở thà nh má»™t cây mÃa, đứng trong rừng những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chá»a, cùng chia sẻ niá»m vui của đồng loại mang thai, cùng hưởng niá»m hân hoan sinh đẻ, sau đó chắt chiu nÆ°á»›c ngá»t, nhuá»™m ngấm và o thể xác, để ngá»t đến táºn cùng…
- Tiểu Ngá»c, con nghÄ© gì thế? Mau lên.
Tiếng cô cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- Không, con không nghĩ gì.
Tôi quay ngÆ°á»i lại, cắm cúi bám theo cô ở phÃa trÆ°á»›c.
- Äến thôn xóm cần phải chà o há»i, đừng có ngây ra nhÆ° gá»— nhé.
Cô lại dặn dò.
- Vâng, con biết rồi. Lúc con còn nhỠđã được nhắc đến mấy trăm lượt rồi.
Tôi nhÃu mà y ra vẻ không vui, trá» môi nói.
- Con cho rằng mình là sinh viên đại há»c, là ngÆ°á»i lá»›n rồi à ? Nói thá»±c, dù con có là m ngÆ°á»i mẹ, trong mắt cô, con vẫn là trẻ con.
Cô vui vẻ lẩm nhẩm.
Tôi cÅ©ng chẳng để ý, lại ngoái đầu lại nhìn ruá»™ng ngô, hy vá»ng có thể tiếp tục được mạch giả tưởng và những suy nghÄ© thầm kÃn của mình.
Hình bóng Ngô Nguyên bỗng xuất hiện, anh đang chạy như bị ma đuổi trong ruộng ngô…
Nhưng đấy chỉ là ảo giác, một dạng ảo ảnh.
Tôi biết anh vẫn còn ở lại trÆ°á»ng, Ä‘ang tham gia há»™i nghị và viết tà i liệu. Có lẽ “Quả quýtâ€, chiến hữu trên cùng má»™t chiến tuyến chÃnh trị của anh, đã há»c được cách “ép sát kèm ngÆ°á»i†từ sân chÆ¡i bóng rổ, hiện giá» cÅ©ng Ä‘ang ngồi bên anh, cẩn tháºn miệt mà i giúp anh cất những bản thảo viết tay (tôi rất lấy là m lạ vì sao cứ khi nghÄ© đến Ngô Nguyên là rất tá»± nhiên nghÄ© đến “Quả quýt†vá»›i dung mạo chẳng lấy là m đẹp đẽ, có lẽ tôi đã bị ma ám chăng. Cô ta đáng để tôi ghen Æ°? Là má»™t ngÆ°á»i con gái, tôi tin rằng, cô ta chẳng có gì hấp dẫn Ngô Nguyên. Vấn Ä‘á» là há» thÆ°á»ng xuyên ở bên nhau… có lẽ, đây là mấu chốt của vấn Ä‘á»â€¦ có lẽ, cÅ©ng không có lẽ… có lẽ cô ta Ä‘Ãch xác là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà được thượng đế phái xuống để giúp đỡ Ngô Nguyên thà nh công… Tôi thá», từ nay vá» sau tôi sẽ nhất định cố gắng không ghen vá»›i cô ta nữa)… hÆ¡n nữa, tối qua, Ngô Nguyên đã nhá» em gái tá»›i nhà tôi (nhà anh vừa má»›i lắp Ä‘iện thoại), Ä‘Æ°a cho tôi má»™t phong bì, trong đó là năm nghìn năm trăm Nhân dân tệ. Nhắn lại rằng há»™i nghị thà nh Ä‘oà n có thể kéo dà i má»™t tuần, ngầm bảo rằng anh có thể nuốt lá»i, khi phẫu thuáºt sẽ không ở bên tôi, xin tôi tha thứ. Tôi tuy có chút thất vá»ng, nhÆ°ng nói thá»±c, cái tôi cần thá»±c ra là tấm lòng của anh, chứ không nhất thiết anh phải ở bên tôi. HÆ¡n nữa, đây chẳng phải sinh con đẻ cái,… cà ng quan trá»ng hÆ¡n là , lá»i hứa giúp đỡ tiá»n cho tôi cÅ©ng đã đủ nhÆ° hẹn,… nhÆ°ng trong lòng tôi còn má»™t gánh nặng khác –– chẳng phải cô nà ng “Quả quýt†xấu cùi bùi há»™t kia nÃu kéo anh ở lại sao?
NhÆ°ng cuối cùng tôi cÅ©ng tỉnh ngá»™ ra má»™t Ä‘iá»u –– đó là ngà y trÆ°á»›c anh cứu vá»›t tôi từ vÅ©ng lầy khổ ải ra, nay chÃnh anh lại là nguồn căn khổ muá»™n và phiá»n não trong tôi.
Äúng thế, nếu nhÆ° khi xÆ°a tôi đừng yêu Ngô Nguyên, tinh thần và những phiá»n toái vá» thể xác của tôi liệu có trở thà nh ná»—i ám ảnh tôi không?
“Thá»±c váºt, ngô, sinh sản vô tÃnh, vô tÃnh, Ngô Nguyên, vô…†Tôi nghÄ©.
Lại một chiếc công nông phà nh phạch chạy qua, cuốn theo bụi đất.
Tôi vội kéo sụp chiếc mũ xuống, bịt mũi.
NhÆ°ng chiếc công nông chạy qua chúng tôi, bá»—ng phanh kÃt lại.
- Bà Hai đấy Æ°? Äầu tiên là ngÆ°á»i lái công nông –– má»™t thanh niên để trần bắp tay, nhá»… nhại mồ hôi –– ngoảnh đầu lại, chà o to. Tiếp đó, mấy ngÆ°á»i ngồi trên thùng xe phÃa sau cÅ©ng nhảy cả xuống, vây lấy “cô Haiâ€, “bà Hai†luôn mồm chà o há»i. Cô tôi vừa trả lá»i, vừa luôn miệng giục tôi chà o lúc thì “thÃm Baâ€, “chú TÆ°â€, lúc thì “bác Cảâ€, “dì Haiâ€.
- A, Thạch Ngá»c đấy à ! Sao mà cao lá»›n thế nà y? Äẹp nhÆ° tranh ấy. Nếu cô chẳng nói, cháu còn cho là tiên nữ giáng trần cÆ¡. A, a, tháºt là ….
ThÃm Ba có mấy chiếc răng hà m dÆ°á»›i cứ chìa ra bá»—ng kêu lên kinh ngạc, mắt trân trân nhìn tôi, hai tay không ngừng nắn nắn trÆ°á»›c ngá»±c, sau đó lại há»i:
- Từ khi cháu lên thà nh phố đến giá» má»›i trở lại quê? Cô hai cháu, thÃm còn gặp đôi lần.
- Có vá» hai lần, lúc cha cháu mất được năm mÆ°á»i năm, nhÆ°ng mãi sẩm tối má»›i vá» rồi lại Ä‘i ngay.
Tôi trả lá»i là m cho thÃm Ba có vẻ áy náy.
- à , ra thế, cha cháu mất được mÆ°á»i mấy năm rồi nhỉ?
- Hôm nay là tròn mÆ°á»i ba năm.
- Hoá ra hai cô cháu vỠtảo mộ?
Tôi gáºt đầu.
- NgÆ°á»i tốt tháºt, cha cháu đúng là ngÆ°á»i tốt, nhÆ°ng lại bị oan.
Lúc nà y, má»™t ngÆ°á»i phụ nữ luống tuổi đứng cạnh thÃm ba chen và o.
- Ông bị oan Ä‘iá»u gì?
Tôi vá»™i vã há»i.
- ừ, Ä‘iá»u nà y…
Cô ta bỗng chốc ấp a ấp úng.
- Thôi, Tiểu Ngá»c, mau Ä‘i nà o.
Cô bỗng kéo nhẹ cánh tay tôi.
“ở lại mấy ngà y!†“Rá»—i rãi tá»›i nhà tôi chÆ¡i nhé!â€â€¦ Má»i ngÆ°á»i mồm năm miệng bảy khách khà má»i chà o, rồi lần lượt quay trở lại thùng công nông không có mui che.
Chiếc công nông rùng mình, tiếp là tiếng nổ “phà nh phạch†động trá»i, lắc lÆ° chạy tiếp.
Tôi ngÆ°á»›c mắt nhìn ra xa xa, mái ngói xanh xám, cây dải quạt cao cao thẳng vút phÃa sau những ngôi nhà của ngôi là ng cÅ© đã hiện ra lá» má».
- Cô, má»—i lần con há»i chuyện vá» cha con, sao cô cứ luôn đánh trống lảng thế?
Tôi nhìn theo chiếc công nông, không chịu được vặn há»i.
- Cô đánh trống lảng lúc nà o?
Cô vá»™i vã phủ nháºn.
- Cái gì là không đánh trống lảng. Lần nà o cô chẳng thế. Bình thÆ°á»ng há»i đến cô, cô chẳng chịu nói. VỠđến nhà cÅ©, muốn há»i, cô lại chặn lại. Chẳng lẽ bố con đã là m việc gì mỠám không dám nhìn mặt ngÆ°á»i ta nữa?
- Thạch Ngá»c, cô không cho phép con nghÄ© vá» cha con nhÆ° váºy.
Nét mặt cô bỗng trở nên nghiêm nghị.
- Thế cô hãy nói, rốt cục chuyện của cha con nhÆ° thế nà o. Vừa nãy thÃm kia nói là oan, Ä‘iá»u nà y con tin, khi còn sống cha con nói là ông đã sai, ông không nên Ä‘i há»c nghá» y là m gì. Nó có ý nghÄ©a gì? Cô, tháºt mà , việc nà y, con cảm thấy cô Ä‘ang giấu con Ä‘iá»u gì đó. Con đã lá»›n rồi, con biết phân biệt phải trái mà .
Cô cúi đầu không nói. Chỉ nghe tiếng bước chân cô lạo xạo trên cát.
Lát sau, cô má»›i ngoảnh đầu vá» phÃa tôi, mắt Ä‘á» hoe, nói:
- Không phải cô không muốn cho con biết, cÅ©ng chẳng phải cô giấu con. Sau nà y con khắc tá»± hiểu, con sẽ hiểu được dụng ý của cô. Cha con đúng là má»™t ngÆ°á»i tốt, ông bị oan, đó là điá»u con không được phép nghi ngá». NhÆ°ng ông bị oan thế nà o, vì sao bị oan lại liên quan tá»›i rất nhiá»u ngÆ°á»i, tháºm chà có ngÆ°á»i còn rất gần gÅ©i vá»›i con nữa. Cho nên, con đừng có dò há»i. Äiá»u nà y tốt cho cả con. Hiểu chÆ°a? Con cần phải nhá»› lấy.
Tôi im lặng gáºt đầu, nhÆ°ng vẫn không chịu được lại há»i:
- Cô nói sẽ ảnh hưởng tá»›i ngÆ°á»i rất thân thiết của con, ngÆ°á»i ấy là ai? Trên thế giá»›i nà y ngoà i cô và cha con ra, lẽ nà o lại còn có ngÆ°á»i thân thiết nữa? Lẽ nà o…
Một ý nghĩ chưa hỠcó vụt loé lên trong đầu tôi, tôi vội im bặt, không dám nói tiếp.
Cô cÅ©ng chẳng giải thÃch. Cô chỉ đổi chiếc và da từ tay phải sang tay trái, rồi lại lầm lÅ©i Ä‘i trÆ°á»›c.
NhÆ°ng trong lòng tôi lại có sá»± băn khoăn do dá»± chÆ°a từng có: “… ngoà i cha mẹ sinh tôi ra, còn có ai có thể là ngÆ°á»i thân thiết vá»›i tôi? Lẽ nà o cái chết của cha lại liên quan tá»›i cha mẹ đẻ của tôi? NhÆ°ng, tôi được vá»›t từ dÆ°á»›i nÆ°á»›c lên, chẳng có cha mẹ đẻ! Nếu có, đó nhất định phải là loại cha mẹ ác hÆ¡n cầm thú, nếu không sao há» lại nỡ vứt tôi Ä‘i trong chiếc yếm?…†Tôi nghÄ© trong lòng, liếc trá»™m cô. Tôi quyết định mình sẽ giữ tháºt kÃn Ä‘iá»u vừa phát hiện, không để cô biết, có cÆ¡ há»™i, tôi sẽ tá»± Ä‘iá»u tra, tá»± là m sáng tá». Cho dù cha mẹ đẻ tôi là ngÆ°á»i thế nà o, bất kể hiện tại há» sống hay chết, bất kể từ nay vá» sau tôi có nháºn há» hay không, có thể là m rõ thân thế mÆ¡ hồ của mình là cÅ©ng đáng lắm rồi.
NhÆ°ng những việc nà y chÆ°a phải là việc cần gấp của tôi hiện giá».
Ngà y mai, tôi phải tá»›i Nam Kinh để thá»±c hiện ca mổ. Äấy là việc quan trá»ng đối vá»›i Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»i và váºn mệnh của tôi.
Hôm qua, cô dắt tôi lên chùa Tuệ Giác thắp hÆ°Æ¡ng, cầu mong Bồ tát chúc phúc và phù há»™. Hôm nay, chúng tôi lại vá» tế lạy trÆ°á»›c má»™ cha tôi, nói vá»›i ông rằng tôi theo lá»i dặn dò của ông, đã tìm được chiếc chìa khoá chuẩn bị mở thể xác tôi –– dì Doãn Hoa, má»™t chuyên gia phụ khoa xuất sắc, má»™t nữ quân nhân nhiệt tình, tà i năng, sẵn lòng giúp đỡ ngÆ°á»i khác, hy vá»ng cha có thể bằng lòng, và phù há»™ cho tôi lên Ä‘Æ°á»ng bình an…
Chúng tôi qua chiếc cầu đá, men theo bá» kênh Ä‘i vá» Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng nhá», sau đó lại vòng lên hÆ°á»›ng bắc xuống má»™t con dốc nhá». Cuối cùng, ngôi nhà ngói ba gian xiêu xiêu vẹo vẹo của chúng tôi cÅ©ng hiện ra trong vạt ruá»™ng ngô cao hÆ¡n tầm ngÆ°á»i. Chúng tôi tiến vá» phÃa trÆ°á»›c, chỉ thấy dÆ°á»›i mái hiên cây cá» um tùm, ngay đến dấu chân ngÆ°á»i cÅ©ng chẳng có. Nhìn kỹ, đầu hồi phÃa tây đã sụp đổ, chỉ còn bá» vách cao hÆ¡n đầu gối, gạch vỡ tứ tung. Äỉnh gian phÃa tây, má»™t ná»a cÅ©ng đã trống trÆ¡n –– khẳng định chẳng còn viên ngói nà o nữa, rui mè hẳn cÅ©ng chẳng cam chịu cảnh tịch mịch đã phÆ¡i bà y cả ra. Cánh cá»a khép há», chúng tôi đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, chân tÆ°á»ng, ná»n nhà đã má»c đầy cá» dại. Chỉ có gian phÃa đông còn nguyên vẹn nhÆ° cÅ©, không bị “tan nát bởi thu phongâ€, nhÆ°ng đã trở thà nh gian nuôi tằm, tiếng tằm ăn rá»—i rà o rà o. Tôi hiếu kỳ nhặt má»™t con tằm Ä‘ang gặm lá trên nong đặt và o lòng bà n tay, con tằm má»m nhÅ©n khẽ rúm lại, rồi rất nhanh chóng thÃch ứng vá»›i môi trÆ°á»ng sinh tồn má»›i, coi bà n tay tôi là cái nong, tiếp tục gặm lá dâu. Trong phòng mùi tanh tưởi nồng nặc, tôi chỉ chịu được má»™t lát, rồi phải lao ra ngay.
Cô nói trÆ°á»›c hết cần phải Ä‘i tìm trưởng thôn, bà n bạc vá» chuyện sá»a sang lại ngôi nhà tổ nà y của chúng tôi –– kể từ khi cha mất Ä‘i, ngôi nhà nà y đã dà nh cho Ä‘á»™i sản xuất (sau đổi thà nh tổ) là m kho. Äến bây giỠđổ nát, chẳng ai Ä‘oái hoà i. Vừa may hiện nay má»™t đứa cháu há» xa của cô là m trưởng thôn, cô muốn tìm anh ta để bà n cách. Bất kể thế nà o, theo chÃnh sách của nhà nÆ°á»›c hiện nay, đây vẫn thuá»™c má»™t phần gia sản của Thạch gia, cô quyết định cần phải giữ gìn nó.
Nhân đây cÅ©ng nói luôn, quan hệ thu nháºn nuôi dưỡng giữa tôi và cô, tuy má»™t năm sau khi lên thà nh phố đã được Dân chÃnh và các ngà nh liên quan phê chuẩn, nhÆ°ng há»™ khẩu của tôi thá»±c sá»± chuyển và o thà nh phố lại là chuyện của bảy tám năm sau. TrÆ°á»›c đấy, lÆ°Æ¡ng thá»±c hà ng năm của tôi Ä‘á»u được Ä‘á»™i sản xuất cho ngÆ°á»i Ä‘Æ°a lên.
- Sá»a hay không thì có ý nghÄ©a gì? Cô con mình chẳng bao giá» quay vỠđây ở cả.
Tôi không cho rằng cách nghĩ của cô là đúng.
- Con thì biết cái gì? Cô trừng mắt nhìn tôi: - HỠđã dùng bấy năm, chúng ta đã không lấy má»™t cắc tiá»n cho thuê, giúp chúng ta sá»a lại là điá»u nên là m.
- NhÆ°ng cô thá» nghÄ©, sá»a xong mà chẳng có ngÆ°á»i ở thì cÅ©ng bằng không à ?
- Sao con biết không có ngÆ°á»i ở? Äến khi con lấy chồng, cô sẽ chuyển vỠở đây, hÆ°Æ¡ng khói cho ông bà , và cha con. Không khà ở đây còn chẳng trong là nh hÆ¡n thà nh phố ấy chứ.
- Con không tin cô sẽ chuyển vỠđây. Ngay đến cái hố xà cÅ©ng chẳng tiện lợi. Nếu không, cô tìm há» sá»a xong rồi bán quách Ä‘i thì còn đáng.
- Bán? Thế mà được à ? Còn mồ mả ông bà , cha con Ä‘á»u ở sau vÆ°á»n…
Lúc đó tôi cứng miệng, chẳng thể nói được lá»i nà o. NhÆ°ng ngẫm nghÄ© má»™t lát, lại nói:
- Nhưng, con không thể cùng cô đến nhà trưởng thôn. Con ở đây đợi cô vỠcùng khấn, thắp hương, đốt pháo nhé.
- Äược, tuỳ con.
Cô nói rồi trao cho tôi chiếc sắc, há»›t hải Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng mòn phÃa tây.
Ngay lúc đó, tôi chẳng có việc gì phải là m, cÅ©ng chẳng có ngÆ°á»i quen nà o tìm tôi. Lứa bạn hồi nhá» của tôi, ấn tượng rất má» nhạt, lại thêm mÆ°á»i ba năm đã qua, thì dù có “gặp mặt cÅ©ng chẳng biết tênâ€.
Tôi đứng ở chân tÆ°á»ng phÃa tây má»™t lát. Thế đất ở đây cao ráo, có chút gió phây phẩy là m bá»›t cái oi bức buổi giữa trÆ°a.
Tôi lướt nhìn từ chỗ mình đứng ra xung quanh.
Cạnh hồi nhà phÃa tây là má»™t vạt đất trÅ©ng kéo dà i mãi từ phÃa nam lên mạn bắc, nay đã trồng Ä‘áºu hoà ng.
NhÆ°ng trong ký ức của tôi, đây là con sông nho nhá» chỉ có lau sáºy.
Bốn năm chục mét phÃa phải trÆ°á»›c nhà tổ, trÆ°á»›c đấy có má»™t cái ao tròn tròn, xung quanh cÅ©ng má»c đầy lau sáºy. Bá» bắc có má»™t chá»— khuyết nhá», nối liá»n vá»›i con kênh phÃa dÆ°á»›i đầu hồi phÃa tây. Tôi đã từng giặt quần áo ở con sông nà y, đã từng há»c bÆ¡i trong cái ao nhỠđó.
NhÆ°ng cái ao đã bị lấp bằng, nay là khoảng đất trÅ©ng trồng khoai sá». Là n gió phe phẩy, những chiếc lá khoai Ä‘ung Ä‘Æ°a khiến tôi hồi tưởng đến những chiếc lá sen che gần kÃn ao ngà y xÆ°a…
Còn bá» ao vá» hÆ°á»›ng nam? CÅ©ng có má»™t chá»— khuyết nối liá»n vá»›i má»™t con sông nhá» khác. Con sông đó, là má»™t nhánh của con sông Long Bối nổi tiếng. Ngược dòng nhánh sông nà y là đáºp Long Bối. Theo ngÆ°á»i ta nói, khi ÄÆ°á»ng Tăng Ä‘i Tây Thiên thỉnh kinh, từng cưỡi Bạch Long mã qua đây, Bạch Long mã khát nÆ°á»›c, bèn vục đầu xuống kênh uống nÆ°á»›c –– Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên lúc đó con sông nà y chÆ°a có tên là Long Bối. Khi Bạch Long mã uống xong, vừa ngẩng đầu lên, bá»—ng thấy bên kia bá» có má»™t toán nông dân Ä‘ang nóng lòng đợi thuyá»n qua sông, nó bèn khẽ quay mình, vung Ä‘uôi trắng mấy cái. Váºy là má»™t con đê nhÆ° lÆ°ng rồng láºp tức hiện lên trên mặt nÆ°á»›c… Từ khi có con Ä‘áºp, ngÆ°á»i qua lại con sông nà y chẳng cần thuyá»n bè.
Năm xÆ°a, khi cha tôi Ä‘i nom bệnh vá», Ä‘ang dò dẫm qua con Ä‘áºp nà y thì gặp tôi Ä‘ang trôi dạt trên mặt nÆ°á»›c…
NhÆ°ng đáng tiếc con Ä‘áºp không còn nữa, dòng Long Bối cÅ©ng đã bị san phẳng. Má»i ngÆ°á»i sợ đói, háºn là không san phẳng tất cả sông hồ thà nh ruá»™ng tốt dùng để cà y cấy.
Quê tôi đã thay đổi nhÆ° váºy.
Tôi phóng tầm mắt, bốn bá» quanh tôi Ä‘á»u là những ngôi nhà hai tầng nhá», lác đác má»c lên ngôi nhà ba tầng.
Má»i ngÆ°á»i đã giầu hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u rồi.
NhÆ°ng tôi có má»™t chút thất vá»ng vẩn vÆ¡ –– quê tôi đã rất khó nháºn ra, cÅ©ng chẳng còn vẻ đáng yêu thuần khiết nhÆ° trÆ°á»›c đây.
…
Cô tôi Ä‘i má»™t lúc lâu rồi má»›i trở lại. Cô nói vá»›i tôi là đã bà n vá»›i trưởng thôn, gạch gói, gá»— lạt do thôn cung cấp, tiá»n công thợ do chúng tôi tá»± bá». Cần phải nói rằng đây là phÆ°Æ¡ng án chấp nháºn được.
Chúng tôi chuẩn bị lễ cúng.
NhÆ°ng ngôi má»™ của cha tôi đã bị gạt bằng, rất khó xác định chÃnh xác má»™ nằm ở đâu, hÆ¡n nữa cho dù có thể xác định được, chúng tôi cÅ©ng không thể chen và o giữa ruá»™ng ngô dà y đặc để thắp hÆ°Æ¡ng. Cuối cùng, chúng tôi lá»±a khoảng đất trống phÃa bắc cạnh đầu hồi phÃa tây để là m Ä‘Ã n tế.
Cô cháu tôi đốt tiá»n âm phủ, và ng bạc, giấy súc mang từ thà nh phố vá», quỳ trên chiếc túi giả da, kÃnh cẩn hÆ°á»›ng vá» phÃa má»™ của ông bà và cha tôi phÃa phải cây dải quạt dáºp đầu. Cô tôi vừa lạy, vừa lầm rầm khấn: “… bố mẹ và bố của cháu Tiểu Ngá»c, xin hãy giúp cho Tiểu Ngá»c, phù há»™ cháu…â€
Tôi cÅ©ng nói những lá»i mong má»i ngÆ°á»i thân giúp đỡ, nhÆ°ng là : “Ông, bà và cha, hãy nháºn lấy tiá»n để tiêu, nếu không đủ hãy nói vá»›i con. Äợi khi con tốt nghiệp, có công ăn việc là m, con sẽ thÆ°á»ng xuyên quay vỠđốt tiá»n và ng để ông bà và bố dùng…â€
Sau khi đốt xong tiá»n và ng, chúng tôi đốt pháo.
Chúng tôi mang vá» 20 quả pháo, theo cách nói của cô, là để cầu xin cho tôi má»i Ä‘iá»u thuáºn lợi. Cô còn chuẩn bị má»™t thẻ hÆ°Æ¡ng thÆ¡m, dùng châm pháo.
- Con là m cho.
Tôi già nh lấy thẻ hÆ°Æ¡ng từ tay cô, hÃt má»™t hÆ¡i thở sâu, nhÆ°ng bị khói là m cho cay xè, nÆ°á»›c mắt già n giụa. Tôi cứ để nÆ°á»›c mắt thế mà châm và o ngòi pháo dá»±ng đứng. Những quả pháo sau má»—i tiếng “đoà ng†rồi vá»t lên là má»—i lần tôi kêu ré lên, hai tay bịt chặt tai, ngóng má»™t tiếng nổ tiếp theo trên không trung.
Hai mÆ°Æ¡i quả, má»—i quả hai tiếng nổ, nghe rất nhá»™n tai. Tôi và cô Ä‘á»u cảm thấy rất phấn khởi, cho rằng những ngÆ°á»i thân dÆ°á»›i âm ty Ä‘ang cùng chúc phúc cho chúng tôi…
Lá»… cúng hoà n tất, chúng tôi đứng dáºy phát hiện ra có má»™t lÅ© trẻ đã xúm quanh tá»± lúc nà o. Theo lá»i cô dặn, tôi lấy viên kẹo ra phân phát cho bá»n trẻ.
Chia kẹo xong, tôi bá»—ng nhìn thấy cô thu những tá» tiá»n và ng chÆ°a đốt cất và o túi giả da.
- Sao lại không đốt hết?
Tôi ngạc nhiên há»i.
- ừ… cô còn dùng tới.
- Còn phải đốt lần nữa à ?
- ừ… đến lúc đó con tự khắc biết.
Cô buồn buồn trả lá»i, nhÆ° cố ý giấu diếm Ä‘iá»u gì.
Chúng tôi ăn cơm trưa ở nhà một bà già . Sau bữa nghỉ ngơi một lát, cô dẫn tôi trở vỠthà nh phố. Nhưng khi chúng tôi tới cây cầu đá, cô không lên cầu mà men theo bỠkênh đi thẳng vỠhướng đông.
- Äi đâu váºy cô? Không vá» nhà à ?
Tôi thắc mắc há»i.
- Cô bỗng muốn đi thăm cô em gái, vòng hơi xa một chút.
- Cô út? Sao con chưa từng nghe thấy cô nói qua?
- Äúng. Äừng cho rằng con lá»›n thế nà y thì chuyện gì cÅ©ng biết cả.
Cô nói, rồi bỗng thở dà i.
Chúng tôi Ä‘i theo bá» kênh chừng hÆ¡n hai dặm, sau đó vượt qua cầu vá» hÆ°á»›ng nam Ä‘i khoảng ba mÆ°Æ¡i lăm phút, cô ngoái trÆ°á»›c nhìn sau, chốc Ä‘i chốc dừng, rồi rẽ và o má»™t con ngõ nhá», cuối cùng dừng chân trÆ°á»›c má»™t ngôi nhà thấp lè tè.
- Bà Tư có nhà không?
Cô tôi gá»i to, nhÆ° thể trong nhà có ngÆ°á»i Ä‘iếc.
- Bà tìm ai đấy?
Trong nhà một bà già lưng còng còng run rẩy bước ra. Bà ta như không chỉ điếc, mà chắc mắt cũng kèm nhèm.
- Tôi là Tiểu Lan con ông cỠThạch ở Tây Trang đây. Sao, không nhớ ra tôi à ?
- Hả, bà Tiểu Lan –– Cô Hai, chẳng phải cô ở thà nh phố sao?
- Vâng, tôi vỠnhà có chút việc, tiện ghé thăm bà , bà có khoẻ không?
- Khoẻ cái ná»—i gì nữa, mong chết mà không xong, chỉ nhá»c ngÆ°á»i khác, còn cô gái nà y? Con cái nhà ai đấy?
Bà già cháºm cháºm quay đầu, há»i tôi.
- Cháu gái tôi, Thạch Ngá»c.
- Thạch Ngá»c? Có phải con gái của em trai bà ?
Ãnh mắt tối tăm của bà TÆ° chợt sáng lên, nhìn tôi rất chăm chú. Bá»—ng nhiên, cánh tay bà run rẩy bấu lấy tay tôi, trong khoé mắt nÆ°á»›c mắt chá»±c trà o ra, miệng khô đét giáºt giáºt:
- … Hả, cháu là Thạch Ngá»c, con ngoan, đã –– đã lá»›n thế nà y rồi. Có phúc rồi, có má»™t ngÆ°á»i cô tốt…
- Bà TÆ°, tôi há»i bà má»™t chút, má»™ con gái bà ở đâu?
Cô tôi vá»™i vã cắt lá»i.
- Bà nói gì?
Bà TÆ° vẫn chÆ°a nghe rõ lá»i cô, vén áo vạt xô quệt quệt nÆ°á»›c mắt há»i.
- Tôi há»i con gái bà –– Má»™ của MÄ© Hoa ở đâu?
Cô lá»›n tiếng há»i lại.
- Ừ, bà TÆ° nói –– Má»™ của MÄ© Hoa à , ở vÆ°á»n rau trÆ°á»›c mặt ấy. Quấy quả bà nghÄ© đến cháu nó.
- Phiá»n bà chỉ cho, chúng tôi đốt cho cô ấy chút giấy tiá»n.
- Äược, được…
Bà TÆ° nói, vá»™i rút cây gáºy phÃa sau cá»a là m gáºy chống, run rẩy bÆ°á»›c ra khá»i gian phòng tối.
- Äây nà y, cái cây nà y sau khi chôn nó má»›i trồng, nó rất thÃch hoa Ä‘Ã o.
Bà TÆ° dẫn chúng tôi đến góc vÆ°á»n phÃa đông nam, chỉ gốc cây Ä‘Ã o cong cong nói, cố gắng ngăn những giá»t nÆ°á»›c mắt táºn thẳm sâu trong khoé mắt chá»±c trà o ra.
Thân cây Ä‘Ã o sù sì, cà nh phÃa trên chõe ra, giống nhÆ° chiếc ô che kÃn má»™t góc vÆ°á»n. Cô dá»n má»™t khoảng đất trống dÆ°á»›i bóng cây Ä‘Ã o, lặp lại má»™t lượt giống nhÆ° trình tá»± lúc cúng tế ông bà và bố tôi, cái khác là không đốt pháo (chúng tôi đã đốt hết pháo).
- Tiểu Ngá»c, con cÅ©ng lạy cho cô mấy lạy.
Tôi Ä‘ang đứng sau lÆ°ng cô nhÆ° ngÆ°á»i ngoà i cuá»™c xem, thầm nghÄ© đây có thể là cô em út thế nà o, bá»—ng nghe cô nói vá»›i mình, vá»™i vã gáºt đầu.
Tôi vái lấy lệ mấy cái rồi đứng dáºy, chợt thấy cô nÆ°á»›c mắt già n giụa.
TrÆ°á»›c má»™ ông bà và bố tôi, cô chẳng há» nhÆ° váºy.
…
- Và o nhà ngồi chơi chút đã.
Bà Tư nói.
- Thôi, chúng tôi đi cho kịp xe.
Cô dụi mắt nói.
- Uống chén nước rồi hẵng đi. Bà Tư lại nói.
- Không được, không thể được. Cô nói, rút tỠgiấy bạc một trăm Nhân dân tệ, ấn và o tay bà Tư: - Bà phải giữ gìn sức khoẻ đấy, sau nà y có dịp chúng tôi lại vỠthăm bà .
Chúng tôi mau chóng rá»i khá»i nhà bà TÆ°, quay trở lại lối cÅ©.
Trên Ä‘Æ°á»ng, tôi không đừng được há»i:
-
Cô, cái ngÆ°á»i gá»i là Mỹ Hoa rốt cục là thế nà o vá»›i cô? Xem ra, trÆ°á»›c kia các cô rất tốt vá»›i nhau, rất thân thiết, nếu không, sao cô lại khóc? NhÆ°ng, trÆ°á»›c đây con chÆ°a bao giá» nghe cô nói tá»›i cô ấy.
Cô nhìn tôi, muốn nói Ä‘iá»u gì đó nhÆ°ng lại thôi, cuối cùng cô nói:
- Sau nà y, sau nà y nhé. Sẽ có má»™t ngà y, cô sẽ nói nguồn căn má»i chuyện vá»›i con.
Tôi không đừng được ngoái đầu lại, nhìn vá» hÆ°á»›ng nhà bà TÆ°. Vẫn thấy bà già chống gáºy đứng trÆ°á»›c ngôi nhà ảm đạm, ngây dại nhìn theo chúng tôi.
Bá»—ng nhiên, khi vượt qua con rạch trÆ°á»›c cá»a nhà ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ấy, dÆ°á»›i bóng chiá»u, má»™t khoảng ruá»™ng hẹ xanh tÆ°Æ¡i và tốp nam nữ Ä‘ang phun thuốc trừ sâu đã Ä‘áºp và o mắt tôi. Tất cả dÆ°á»ng nhÆ° rất quen thuá»™c.
Tôi chợt nhá»› ra, khi cha Ä‘Æ°a tôi lên thà nh phố, chúng tôi đã từng Ä‘i qua con Ä‘Æ°á»ng nà y.
Bá»—ng nhiên, trong đám ruá»™ng đó má»™t hình ảnh hiện ra rất rõ rà ng, định rõ trên ná»n trá»i xanh thẳm:
–– Äó là ngÆ°á»i Ä‘Ã n mất trÃ
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:53 PM.
|
28-05-2008, 03:54 PM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i lăm
Mấy thiên nháºt ký trong thá»i gian phẫu thuáºt
Ngà y mồng năm tháng bảy, thứ tÆ°, trá»i quang đãng
Cháºp tối, tôi và cô xuống xe ở bến xe Ä‘Æ°á»ng dà i gần ga tà u hoả.
Doãn Hoa và cáºu em trai đến đón chúng tôi. TÃnh cáºu rất hay xấu hổ. Äá»™ng nói đến là mặt Ä‘á» dừ, nhÆ°ng lại rất tốt bụng. Nghe nói, bây giá» cáºu Ä‘ang há»c ở má»™t trÆ°á»ng mỹ thuáºt. Tôi há»i tên, cáºu ta cúi đầu ấp úng, nên không nghe rõ. Tôi há»i lại má»›i biết là Doãn Quốc LÆ°Æ¡ng, đại khái ý tứ bố mẹ muốn cáºu trở thà nh rÆ°á»ng cá»™t của nÆ°á»›c nhà , nhÆ°ng trên Ä‘Æ°á»ng vá» Doãn Hoa cứ gá»i cáºu là “Äại cô nÆ°Æ¡ngâ€. Lúc đầu, cô cháu tôi Ä‘á»u cho rằng cô gá»i là “Äại quốc lÆ°Æ¡ngâ€, sau má»›i nghe ra, không nhịn được cÆ°á»i.
Chúng tôi dá»± định Ä‘i xe buýt vá» nhà Doãn Hoa, nhÆ° váºy sẽ tiết kiệm hÆ¡n. NhÆ°ng Doãn Hoa nhất định đòi Ä‘i tắc xi, cô nói: “Bốn cô cháu ta, lại thêm hai chiếc túi nữa, coi nhÆ° ổnâ€. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tiá»n xe sau đó cÅ©ng do Doãn Hoa tranh trả.
Lên xe, thấy Doãn Hoa luôn mồm gá»i cáºu em “Äại cô nÆ°Æ¡ngâ€, không đừng được tôi khẽ rỉ tai nói vá»›i cô: “Con trai lá»›n rồi, có tá»± trá»ng, trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i lạ đừng gá»i nhÆ° thếâ€. Doãn Hoa bác lại: “Không việc gì, nó quen rồi. HÆ¡n nữa, chị cÅ©ng đừng xem mình là ngÆ°á»i lạ. Mấy hôm nay em luôn nhắc chị trÆ°á»›c mặt nó. Nó cÅ©ng đã xem ảnh chị em mình chụp chung, nó rất sùng bái chịâ€.
Nhà Doãn Hoa ở phÃa tây bắc thà nh phố, rất gần bệnh viện của dì Doãn Hoa, Ä‘i bá»™ cÅ©ng chỉ mất mÆ°Æ¡i phút. Cho nên, Doãn Hoa kiên quyết khi tôi đến Nam Kinh thì phải ở nhà mình, tôi cÅ©ng khó lòng từ chối.
Äó là căn há»™ má»›i hai phòng má»™t sảnh, nằm ở tầng ba. Hai buồng ngủ, buồng rá»™ng hÆ¡n má»™t chút Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên thuá»™c vá» bố mẹ Doãn Hoa, nhá» hÆ¡n má»™t chút là buồng ngủ Doãn Hoa. Cáºu em Doãn Hoa thì an thân láºp mệnh ở ban công phÃa ngoà i phòng ngủ của bố mẹ –– ở đó đã dùng váºt liệu xây dá»±ng cÆ¡i ná»›i thà nh má»™t gian phòng nhá» chừng bốn mét vuông.
Lúc nà y, Doãn Hoa nhÆ°á»ng phòng của mình lại cho cô cháu tôi, còn mình thì nằm sà n bên phòng của bố mẹ.
Khi chúng tôi bÆ°á»›c và o cá»a, gặp ngay bố mẹ Doãn Hoa. Bố Doãn Hoa là cán bá»™ cấp phòng của má»™t cục nà o đó, trông rất nho nhã; mẹ là m công nhân phay ở má»™t nhà máy công cụ, rất hiá»n dịu, nhÆ°ng có vẻ hÆ¡i cháºm chạp.
Sau bữa tối, dì Doãn Hoa gá»i Ä‘iện tá»›i, há»i tôi đã tá»›i chÆ°a, sau đó nói ngay vá»›i tôi đã bố trà phẫu thuáºt và o mÆ°á»i giá» trÆ°a ngà y kia, nhÆ°ng sáng mai cần phải đến bệnh viện ná»™p viện phà và là m thủ tục nằm viện. Tôi há»i có phải ngà y mai sẽ phải và o nằm viện không, dì ấy nói đúng váºy.
Mai là ngà y bảy tháng bảy, bây giá» ngẫm nghÄ©, để chá»n được ngà y nà y, tôi cÅ©ng đã phải lao tâm khổ tứ.
Khi trÆ°á»›c, dì Doãn Hoa cho tôi ba ngà y để lá»±a chá»n (đây cÅ©ng là điểm hay của chá»— quen biết, thông thÆ°á»ng bệnh viện nhằm bảo đảm lợi Ãch kinh tế của mình để không bị thiệt hoặc cÅ©ng vì thu thêm má»™t chút tiá»n viện phÃ, nên bất kể phẫu thuáºt lá»›n nhá», há» luôn bắt ngÆ°á»i bệnh phải nằm viện rồi má»›i tÃnh. Có khi đợi dăm bữa ná»a tháng, mà còn chÆ°a đến lượt phẫu thuáºt), má»™t là ngà y bảy tháng bảy, hai là ngà y mÆ°á»i bốn tháng bảy, còn má»™t ngà y nữa là mồng ba tháng tám. Tôi suy Ä‘i tÃnh lại, cuối cùng chá»n ngà y bảy tháng bảy. Má»™t là phẫu thuáºt sá»›m chút nà o yên tâm má»™t chút ấy, hai là ngÆ°á»i ta nói Thất tịch là ngà y há»™i ngá»™, NgÆ°u Lang Chức Nữ cÅ©ng cùng gặp gỡ nhau ở cầu Ô ThÆ°á»›c trên trá»i trong ngà y bảy tháng bẩy nà y, là điá»m là nh. Tuy Thất tịch cÅ©ng chỉ có thể là ngà y mồng bảy tháng bảy âm lịch, nhÆ°ng ngÆ°á»i hiện đại đã quen sá» dụng lịch dÆ°Æ¡ng, NgÆ°u Lang Chức Nữ đã nháºp gia tùy tục cÅ©ng chÆ°a biết chừng.
Tôi tháºt sá»± hy vá»ng mai sẽ là má»™t ngà y đại hỉ đối vá»›i tôi.
Tôi cÅ©ng hy vá»ng thông qua phẫu thuáºt ngà y mai, Ngô Nguyên có thể tháºt sá»± Ä‘i và o trong tôi. Và lần phẫu thuáºt nà y, chÃnh là cầu Ô ThÆ°á»›c của chúng tôi, má»™t khi đã bắc lên thì không bao giá» tháo rá»i.
Tôi không biết há»™i nghị của Ngô Nguyên còn mấy ngà y nữa má»›i kết thúc, nhÆ°ng tôi hy vá»ng tối nay bất kể ở nÆ¡i nà o, bất kể Ä‘ang là m gì, trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ anh sẽ không quên chúc phúc cho tôi.
Tôi cà ng mong đợi há»™i nghị kết thúc, anh láºp tức biến thà nh con chim ThÆ°á»›c, chắp cánh bay đến bên tôi…
Ngà y mồng sáu tháng bảy, thứ năm, trá»i quang đãng
Sáng sá»›m tôi đến bệnh viện là m thủ tục, và ná»™p viện phÃ.
Trá»i rất nóng bức, ngÆ°á»i lại nhiá»u, ai nấy mồ hôi vã ra nhÆ° tắm, hÆ¡n nữa chá»— nà o cÅ©ng xếp hà ng.
Tôi may mắn có dì Doãn Hoa dắt chạy chá»— nà y chá»— kia, má»›i bá»›t Ä‘i được rất nhiá»u thá»i gian xếp hà ng.
Sau đó, cô lại ra sức thoả thuáºn ổn thoả vá»›i ngÆ°á»i phụ trách bá»™ pháºn buồng bệnh của tôi, bảy giá» sáng mai má»›i đến nằm viện –– tôi hiểu, cô lại muốn giúp tôi bá»›t má»™t ngà y tiá»n viện phÃ, tháºt sá»± tôi đã gây phiá»n toái cho cô. Cô tháºt sá»± là má»™t ngÆ°á»i tốt, tháºm chà tôi nảy sinh má»™t sá»± xung Ä‘á»™ng lá»›n, muốn ôm chầm lấy cô tháºt thân thiết.
“Nhá»› đấy, bảy giá» ngà y mai nhất định phải đến đúng giá», còn rất nhiá»u việc chuẩn bị phải là m trÆ°á»›c khi phẫu thuáºt. Ngoà i ra, tối nay sau mÆ°á»i hai giá» thì không được ăn bất cứ thứ gì, trÆ°á»›c khi phẫu thuáºt ruá»™t cần phải sạchâ€. TrÆ°á»›c khi chia tay, cô lại dặn dò lần nữa và giÆ¡ tay vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán tôi, cô lại nói, “đừng lo lắng quá, cÅ©ng không phải sợ gì, cứ ngủ ngon, tÄ©nh dưỡng cho thoải mái, đây chẳng phải phẫu thuáºt to tát gìâ€.
Ngà y bảy tháng bảy, thứ sáu, trá»i quang đãng
Nam Kinh tháºt sá»± là má»™t lò lá»a, ngay từ sá»›m đã nóng nhÆ° thiêu khiến tôi tỉnh dáºy.
Khi tỉnh dáºy, khắp ngÆ°á»i tôi nhá»… nhại mồ hôi, tôi bèn và o nhà vệ sinh xả nÆ°á»›c cho mát.
Trá»i vẫn chÆ°a sáng, tôi nhìn đồng hồ má»›i hÆ¡n bốn giá» má»™t chút, nhÆ°ng tôi không có ý định ngủ tiếp.
Äại khái không chỉ bởi trá»i nóng bức, cái chủ yếu hÆ¡n là trong lòng không yên nên không ngủ nổi. Äể không ảnh hưởng tá»›i việc nghỉ ngÆ¡i của cô, tôi cầm cuốn sổ nháºt ký và chiếc bút, nhẹ nhà ng khép cá»a, bÆ°á»›c ra phòng khách.
Tôi ngồi trÆ°á»›c bà n ăn, báºt ngá»n đèn Ä‘á» trên đỉnh đầu, mở cuốn nháºt ký yêu mến…
Tôi bỗng chẳng biết phải đặt bút ở đâu.
Dì Doãn Hoa đã bảo tôi không được lo lắng, không sợ hãi, nhưng giỠđây tôi lại quá lo lắng và sợ hãi, hơn nữa là nỗi lo sợ chưa bao giỠcó.
TrÆ°á»›c đó, cô bảo Ä‘i cùng tôi, tôi còn không muốn cô Ä‘i. Má»™t là Nam Kinh quá nóng, tôi sợ cô không chịu nổi; hai là tôi nghÄ© phẫu thuáºt nà y đối vá»›i tôi cố nhiên rất quan trá»ng, nhÆ°ng chẳng phải tuyệt chứng kiểu ung thÆ°, u não gì, chẳng há» nguy hiểm đến tÃnh mạng… hÆ¡n nữa thá»i gian nằm viện còn có sá»± chăm sóc của y bác sÄ©, ra viện có thể vá» nhà tÄ©nh dưỡng, hoặc giả…
NhÆ°ng bây giá» tôi lại sợ hãi vô cùng, lòng dạ rối bá»i.
Không phải tôi sợ đau sợ đớn. Mà chỉ là nỗi hoảng sợ vô duyên vô cớ.
Tôi tháºt sá»± muốn khi phẫu thuáºt có Ngô Nguyên bên cạnh nắm bà n tay tôi –– nếu nhÆ° bác sÄ© cho phép. Chá»— đó anh đã từng nhìn má»™t lần, nhìn lại má»™t lần nữa phá»ng có ngại gì.
NhÆ°ng Ä‘iá»u nà y là không thể.
May còn có cô ở bên tôi. Cô là chỗ dựa duy nhất của tôi trong lúc hoạn nạn.
D
oãn Hoa? Cố nhiên là ngÆ°á»i em gái tốt của tôi, nhÆ°ng ở lâu vá»›i nhau, cuối cùng tôi phát hiện ra, nhiá»u chá»— cô ấy còn nhÆ° má»™t đứa trẻ. Và nhÆ° ngà y hôm qua, cô ấy đã nói chắc chắn sẽ Ä‘Æ°a tôi đến viện là m thủ tục, nhÆ°ng khi vừa mở cá»a, cảm thấy trá»i nóng bức, liá»n ná»a Ä‘Æ°á»ng bỠđám…
Ôi, Thượng đế Æ¡i, Bồ tát, nếu nhÆ° NgÆ°á»i tháºt sá»± tồn tại, xin hãy ban cho tôi dÅ©ng khà và sức lá»±c…
Ngà y mÆ°á»i tháng bảy, thứ hai, trá»i quang đãng chuyển u ám
Hôm nay là ngà y thứ ba sau phẫu thuáºt.
Y tá vừa đến thay băng, giúp tôi gượng dáºy húp bát canh cá diếc nóng mà cô tôi nấu mang đến. Mặc dù chẳng thấy mùi vị gì, nhÆ°ng tôi cảm thấy có thêm chút sức lá»±c.
PhÃa dÆ°á»›i vẫn rất Ä‘au, khẽ Ä‘á»™ng má»™t tý là láºp tức có cảm giác nhÆ° bị xé rách.
Tiểu tiện lại cà ng Ä‘au Ä‘á»›n, chỉ có thể nằm trên giÆ°á»ng thá»±c hiện qua Ä‘Æ°á»ng dẫn nÆ°á»›c tiểu. Khi cắm ống dẫn tiểu không khác nà o chá»c mÅ©i tên và o da thịt, và bá»—ng ná»—i sợ bị già y xéo khiến tôi nhá»› lại cÆ¡n ác má»™ng bị tám tên thay nhau hãm hiếp. Hôm đó trá»i rất nóng (trong phòng không có Ä‘iá»u hoà nhiệt Ä‘á»™, đầu giÆ°á»ng má»—i ngÆ°á»i chỉ có má»™t chiếc quạt con cÅ© nát ngà y đêm cà nh cạch), để Ä‘á» phòng viêm nhiá»…m, má»—i ngà y tôi phải thay băng hai lần. Má»—i lần bóc lá»›p vải xô, là má»™t lần lá»™t da phÃa dÆ°á»›i.
Cánh tay tôi vẫn cắm kim truyá»n dịch nhÆ° trÆ°á»›c, chỉ khi tôi yêu cầu, bắt đầu từ ngà y hôm nay má»›i chuyển từ tay phải sang tay trái. NhÆ° váºy, tôi có thể duá»—i cánh tay phải, viết mấy câu và o cuốn sổ nháºt ký thân thiết của mình. Tôi cÅ©ng đã hai lần há»i chị y tá, Ä‘ang truyá»n cho tôi những gì. Chị ấy trả lá»i tôi bằng giá»ng Nam Kinh, nhÆ°ng tôi vẫn không nghe rõ, cÅ©ng chẳng tiện há»i lại. Bây giá» nghÄ©, có thể là có glucôza, thêm má»™t chút thuốc giảm Ä‘au gì đó. Doãn Hoa tuyệt đối đã không nói dối tôi, rằng lúc phẫu thuáºt chẳng há» cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n chút gì. Khi bị đẩy đến phòng phẫu thuáºt thì tôi đã được gây mê và chìm và o giấc ngủ sâu rất nhanh. Khi tỉnh lại, tôi má»›i phát hiện mình đã nằm trong phòng bệnh có bốn ngÆ°á»i. Cái tôi nhìn thấy đầu tiên là gÆ°Æ¡ng mặt của dì Doãn Hoa, sau đó là cô tôi và Doãn Hoa. Doãn Hoa vá»™i vã nói vá»›i tôi, Ngô Nguyên đã gá»i Ä‘iện tá»›i, nói rằng há»™i nghị thà nh Ä‘oà n thứ bảy sẽ kết thúc, nhÆ°ng chủ nháºt vẫn phải ở lại trÆ°á»ng xá» lý má»™t số công việc, bảo đảm thứ hai nhất định anh sẽ tá»›i Nam Kinh. Äây cÅ©ng xem là má»™t tin mừng.
Bác sÄ© lại đến kiểm tra, tôi tạm thá»i phải gác bút.
Ngà y mÆ°á»i má»™t tháng bảy, thứ ba, trá»i nhiá»u mây
Cháºp tối, cuối cùng Ngô Nguyên cÅ©ng đã xuất hiện trong phòng bệnh của tôi, anh hÆ¡i Ä‘en má»™t chút. Tôi nghÄ© chắc bởi vì hà ng ngà y phải chạy Ä‘i chạy lại nhiá»u giữa trÆ°á»ng há»c và Uá»· ban thà nh Ä‘oà n.
Anh nói má»™t mạch rất lâu, rằng mình đã tiếp xúc và quen biết những ai trong kỳ há»™i nghị, biết được những tinh thần má»›i từ tầng trên thế nà o. Tôi chỉ nhá»› má»™t Ä‘iá»u –– bắt đầu từ há»c kỳ tá»›i, tất cả sinh viên má»›i nháºp há»c Ä‘á»u phải tham gia khoá huấn luyện quân sá»± ba tháng.
- Sao anh không há»i xem tình hình phẫu thuáºt của em thế nà o?
Cuối cùng tôi nói.
- Thế nà y còn cần phải há»i Æ°? Có dì Doãn Hoa đứng mổ, trăm phần trăm chẳng có vấn Ä‘á» gì.
Anh nói vá»›i lòng tin trà n ngáºp.
“NhÆ°ng con ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng nà y, anh chẳng hiểu má»™t chút gì, chá»— đó là m không tốt sẽ còn có thể to ra và bịt liá»n lạiâ€.
Tôi không nén được thầm nghĩ.
Sá»± thá»±c, đây cÅ©ng chÃnh là bóng Ä‘en luôn ám ảnh trong lòng tôi.
Nói đúng ra, sá»± Ä‘au Ä‘á»›n thể xác đã bá»›t hÆ¡n hôm qua, nhÆ°ng sá»± lo lắng trong lòng tôi lại cà ng tăng. Tôi biết, nếu nhÆ° chá»— đó tháºt sá»± to ra bÃt lại, tôi sẽ không thể nói nhÆ° cách hà i Æ°á»›c của Doãn Hoa là dùng tinh thần Ngu Công dá»i núi cứ liên tục cắt cắt bá» bá». Tôi cảm thấy khà lá»±c của mình đã cạn kiệt, không thể chịu Ä‘á»±ng nổi má»™t lần Ä‘au kiểu nhÆ° nà y nữa. HÆ¡n nữa, cho dù kinh phà phẫu thuáºt chỉ có năm ngà n năm trăm nhân dân tệ, tôi cÅ©ng không thể chắt chiu, cà ng không có mặt mÅ©i nà o mà xin Ngô Nguyên giúp đỡ.
Cho nên, trong lòng tôi chỉ có thể hÆ°á»›ng tá»›i tất cả má»i đối tượng và lá»±c lượng siêu nhiên thầm cầu mong: nguyện cho đại nghiệp “mở cá»a†thể xác tôi được thuáºn buồm xuôi gió, mã đáo thà nh công.
Ngô Nguyên ngồi đến mãi khuya má»›i chịu vá». Sau nà y tôi má»›i biết, anh muốn tìm cÆ¡ há»™i để hôn tôi.
Trong lòng tôi còn mong đợi sự bù đắp nà o hơn thế?
Cuối cùng khách trong phòng cÅ©ng đã lần lượt vá» hết. NgÆ°á»i bệnh cùng phòng tôi cÅ©ng đã tắt đèn xoay mình Ä‘i nghỉ. Ngô Nguyên vá»™i vã chá»™p lấy cÆ¡ há»™i dán đôi môi đói khát lên gÆ°Æ¡ng mặt tôi, và ấn “con cá chạch†ấm áp và o miệng tôi…
Con cá chạch tÆ°Æ¡i nguyên được tẩm qua rượu để lâu năm đã trôi tuá»™t và o trong miệng tôi, hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngây ngất láºp tức vượt lên tất cả má»i liá»u thuốc giảm Ä‘au hữu hiệu nhất. Tôi đê mê.
Tôi bỗng cảm thấy thân dưới không còn đau đớn.
Ngà y mÆ°á»i ba tháng bảy, thứ năm, trá»i nhiá»u mây, có lúc có mÆ°a
Cả ngà y hôm qua Ngô Nguyên luôn ở bên tôi, chẳng có lúc nà o rá»—i rãi và cÅ©ng chẳng có tâm tÆ° để ghi nháºt ký.
Xin lá»—i nháºt ký, tôi đã xa cách ngÆ°Æ¡i.
Bây giá», để tôi nói Ä‘iá»u gì đó.
NgÆ°Æ¡i biết không, trÆ°a và chiá»u nay đã có tráºn mÆ°a, má»™t lát trá»i đã dịu Ä‘i nhiá»u, nhÆ°ng tâm tình tôi lại có chiá»u hÆ°á»›ng xấu Ä‘i.
Nguyên nhân là từ sá»›m đến giá», đã có mấy y tá khoa khác tụ táºp ngoà i cá»a hà nh lang phÃa xa xa, vừa chỉ trá» tôi, vừa thì thầm bình phẩm Ä‘iá»u gì đó. Trong lòng tôi rất rõ, chắc chắn há» Ä‘ang bà n luáºn vá» tôi. Tháºm chÃ, tôi có thể Ä‘á»c được sá»± biểu đạt trên gÆ°Æ¡ng mặt há», chẳng phải há» Ä‘ang nói –– “à , à , má»™t sinh viên đại há»c xinh đẹp thế kia, chẳng ngá» lại là má»™t thạch nữâ€.
Thôi bá», ai thÃch hiếu kỳ thì cứ để há» hiếu kỳ, ai muốn bà n tán thì để há» bà n tán. Mõm chÄ©a và o tai ngÆ°á»i khác, tôi cÅ©ng chẳng thể chặn miệng không cho há» nói. CÅ©ng may là chẳng ai biết ai.
NhÆ°ng cái khiến tôi thá»±c sá»± bá»±c bá»™i là , khi tôi và o nhà vệ sinh, bá»—ng nghe thấy mấy ngÆ°á»i bệnh cùng phòng vá»›i tôi Ä‘ang Ä‘Ã m luáºn vá» tôi –– tháºt sá»± không biết há» moi những thông tin nà y qua con Ä‘Æ°á»ng nà o, trong đó có má»™t ngÆ°á»i rất rõ là vừa má»›i nghe được, rất ngạc nhiên: “ –– à , đấy gá»i là thạch nữ! có mổ, Ä‘Ã n ông cÅ©ng ai chẳng thèm lấy, chỉ tổ xui xẻo!â€
“Xì ––â€, đại để là cổ há»ng của cô ta quá lá»›n, láºp tức có ngÆ°á»i chẹn lại.
Nhưng, mấy chữ “chỉ tổ xui xẻo†từ đó cứ luôn đeo đẳng tôi cả ngà y.
Sau nà y, khi Ngô Nguyên ngồi bên cạnh giÆ°á»ng cầm tay tôi rủ rỉ và o tai, cái luôn ám ảnh trong đầu tôi cÅ©ng vẫn chÃnh là mấy chữ nà y. Quả tháºt, suýt nữa tôi bị mấy chữ nà y già y vò cho Ä‘iên dại.
“Thạch nữ… dù có mổ thạch… vẫn là thạch nữ… thạch…†Tôi nghĩ.
“Ngá»c, em sao váºy? Anh thấy em có vẻ không khoẻâ€. Bá»—ng Ngô Nguyên giÆ¡ tay rá» rá» trán tôi.
“Tháºt sá»± sẽ –– xui xẻo Æ°? Nếu nhÆ° anh tin Ä‘iá»u nà y, anh có còn dám lấy tôi không (cho dù là phẫu thuáºt rất thà nh công)?†Tôi nhìn gÆ°Æ¡ng mặt hÆ¡i gầy của anh, nghÄ© tiếp
Tôi bá»—ng nảy ra ?ý nghÄ© –– cần phải nhanh chóng rá»i khá»i nÆ¡i nà y, cho dù là trốn chạy, tôi cÅ©ng cần phải trốn khá»i nÆ¡i nà y. Tôi không muốn há»… đợt sóng nà y lặng Ä‘i lại tiếp má»™t con sóng khác, khiến Ngô Nguyên vô tình nghe được những lá»i Ä‘Ã m tiếu đó. Nếu má»™t khi anh nghe được mà lại tin (hoặc bán tÃn bán nghi), thì lần phẫu thuáºt nà y của tôi coi nhÆ° công toi, sá»± Ä‘au Ä‘á»›n nà y của tôi cÅ©ng coi nhÆ° công toi…
“Cháu có thể ra viện sá»›m hÆ¡n được không?†Khi dì Doãn Hoa lúc hết giá» là m việc đến thăm tôi, tôi há»i.
Ngô Nguyên vá»™i vã chặn lá»i tôi: “Vá»™i ra viện là m gì? ở lại thêm mấy hôm, ở đây Ä‘iá»u kiện tốt. Em đừng lo nghÄ© chuyện tiá»n nong, anh đã gá»i Ä‘iện vá» nhà đưa tiá»n đến rồi, hai ngà y nữa em gái anh sẽ đếnâ€.
“Cháu thấy buồn quá, không khà không tốt, lại ồn à o nữaâ€. Tôi không để ý tá»›i Ngô Nguyên, vẫn nói vá»›i dì Doãn Hoa.
“Thế –– phải đợi cô kiểm tra đãâ€, dì Doãn Hoa nói rồi quay sang bảo Ngô Nguyên, “Xin lá»—i, cháu ra ngoà i má»™t lát được không?†Nhìn Ngô Nguyên bÆ°á»›c ra khá»i cá»a, cô má»›i bá» tấm ga trắng trên ngÆ°á»i tôi ra, khe khẽ ấn bên cạnh vết mổ, sau đó há»i: “Vết thÆ°Æ¡ng có còn Ä‘au lắm không?â€
“Tốt lắm rồiâ€. Tôi nói.
Cô bèn cúi thấp đầu, cẩn tháºn nhìn má»™t lượt.
“Vết mổ xem ra liá»n rất tốtâ€. Cuối cùng cô nói, “NhÆ° thế nà y nhé, bây giá» cô sẽ kê Ä‘Æ¡n cho, cháu bảo bạn trai –– nhÆ°ng bây giá» cÅ©ng đã muá»™n rồi, sáng sá»›m mai Ä‘i là m váºy. NhÆ°ng, cháu chÆ°a thể vá» nhà ngay được, không thÃch hợp ngồi xe Ä‘Æ°á»ng dà i, không cẩn tháºn vết mổ lại rách ra đấy. Cháu đến nhà Doãn Hoa nghỉ ngÆ¡i và i hôm, lúc rá»—i cô sẽ tá»›i thay băng cho, đợi khi cô thấy không còn vấn Ä‘á» gì nữa, thì cháu hãy vá». NhÆ°ng, cô thấy cô cháu có thể vá» trÆ°á»›c, bà già rồi, bà cÅ©ng chẳng giúp gì được, Nam Kinh lại quá nóng, nhất thiết không được để bà bị nóngâ€.
Những lá»i chân tình đã khiến tôi chá»±c ứa nÆ°á»›c mắt.
Bây giá» tôi má»›i nghÄ© đến hình dung từ là “cảm Ä‘á»™ng đến rÆ¡i nÆ°á»›c mắtâ€, đúng, đấy chÃnh là cảm Ä‘á»™ng đến rÆ¡i nÆ°á»›c mắt.
Tốt rồi, nháºt ký, chúng ta cùng nghỉ ngÆ¡i nhé.
Nhá»› nhé, ngà y mai, tôi sẽ mang bạn rá»i khá»i nÆ¡i đây…
Chúc ngủ ngon.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:56 PM.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ |
| |