Dị Giới Chí Tôn Lão Sư Quyển Thứ ba
Chương 75: Thần giáo
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn:Sưu tầm bởi xXx - 4vn.eu
“Hồng y giáo chủ, xem ra là một nhân vật lớn”. Khổng Hạo Thiên hai tay chắp sau lưng nhìn lên thiên đài giữa không trung.
Vị đại giáo chủ hồng y này khoảng năm sáu chục tuổi, mặc trên người giáo sỹ trường bào màu đỏ, tay cầm cây Ma pháp trượng sáng loáng. Nét mặt nhân từ, mỉn cười hướng mọi người dưới đài vẫy tay chào hỏi.
“Sư phụ, vị này là Hồng y đại giáo chủ duy nhất thường trú ở đế quốc Lai Nhân – Lan Đức Khoa Kỳ”! Tinh Diệu giới thiệu. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đối với thần giáo, Khổng Hạo Thiên đã từng xem giới thiệu qua trong sách, đây là một tổ chức cổ xưa tuân theo ý chí các thần xa xưa mà lập nên, đã tồn tại trên trái đất này mấy vạn năm, thế lực tín ngưỡng của nó trong khắp thế giới thánh trời đông đúc vững chắc, rất it người dám đối kháng với thần giáo, cho dù có người dám đối kháng thì cũng chẳng làm tổn thương đến nguyên khí của nó! Trên thế giới sự thay đổi vương triều đã trải qua mấy chục lần, mà thần giáo lại cứ sừng sững đứng trên Thánh thiên đại lục, không ai có thể lay động quyền uy tuyệt đối của nó!
Toàn bộ thần giáo cấp bậc nghiêm minh, thứ tự từ trên xuống dưới là: Giáo hoàng, Thánh nữ, Hồng y đại giáo chủ, Giáo chủ, Đại chủ tế, chủ tế, cha cố và nhân viên thần chức phổ thông. Giáo hoàng là người lãnh đạo thần giáo tối cao, là đại biểu trong nhân gian của các thần; Thánh nữ là người từ các thiếu nữ thánh tiết nhất trên Đại lục tuyển chọn ra, là người con gái nhận được sự quan tâm của các thần; Hồng y đại giáo chủ được phân công quản lý thần giáo các chi nhánh ở các đế quốc hoặc trong các vương quốc lớn, giáo chủ lại được phân công quản lý ở các vương quốc và các thành phố lớn, còn Đại Chủ tế và Chủ tế thông thường chỉ quản lý thần giáo ở các thành phố nhỏ, cha cố thì được phân công quản lý tầng lớp cơ sở nhất ở một thành phố hoặc thị trấn.
Ngoài 8 cấp bậc này ra, còn có bộ phận phụ trách các mặt chuyên môn, có phụ trách đoàn kỵ sỹ quang minh bảo đảm an toàn thần giáo, nơi tài phán tôn giáo nghiêm phạt đối với những người không kính trọng thần giáo, còn có những tổ chức tập đoàn chuyên môn chi viện tài chính cho thần giáo. Trong đó đoàn trưởng đoàn kỵ sỹ quang minh và tài phán trưởng thứ nhất cấp bậc ngang với hồng y đại giáo chủ, thậm chí có nhiều trường hợp thì chỉ đứng sau giáo hoàng! Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đối với loại chế độ đẳng cấp này trước đây Khổng Hạo Thiên cũng thấy qua ở phương tây. Trình độ phát triển của xã hội lúc đó còn rất thấp, khi con người yêu cầu về tín ngưỡng tinh thần, thần giáo có thể khống chế chặt chẽ toàn bộ tình thế, nhưng bây giờ vương quyền thức tỉnh, dân chúng bắt đầu theo đuổi tự do lớn hoặc khi hưởng thụ thực tế, loại chế độ thần giáo này cũng dần bị tiêu diệt.
Theo như lời của Khổng Hạo Thiên thì tổ thần chức giáo này là một loại tổ chức mị dân, mượn chiêu bài Thần để thực hiện lợi ích của bọn họ, kỳ thực những người này chưa bao giờ gặp qua các vị thần, thậm chí các vị thần có hay không thì cũng không có cách nào xác định!
Sinh nhật thần sáng lập đối với thần giáo mà nói không khác với ngày thành lập giáo của bọn họ, thậm chí có chỗ không bằng, vì vậy vị đại giáo chủ hồng y này mới đến đây, ý muốn làm cho ánh sáng của thần chiếu sáng khắp cả thế giới.
Vị hồng y đại giáo chủ Lan Đức Khoa Kỳ là vị giáo chủ thứ nhất của đế quốc Lai Nhân, ông ta đã nắm giữ thần giáo ở đế quốc Lai Nhân hơn mười năm rồi, bất luận là quý tộc hay thường dân đối với vị giáo chủ có trái tim nhân từ như các vị thần nhân từ này thì hoàn toàn tôn kính và tuân theo, vì thế sức mạnh trong thần giáo của Lan Đức Khoa Kỳ ở đế quốc Lai Nhân là mạnh nhất, nghe nói đã đạt đến cấp bậc thánh ma đạo sư rồi!
Tuy trong thần giáo có rất nhiều nhân viên thần chức là quang minh hệ pháp sư, nhưng họ không ra mặt mà chỉ tu luyện quang minh hệ ma pháp. Thật ra thì trong thần giáo tu luyện các hệ ma pháp đều có, hơn nữa số lượng thì rất lớn, nhưng những người bình thường nhìn thấy nhân viên thần chức cơ bản đều là quang minh hệ ma pháp sư mà thôi, vì những nhân viên thần chức này là chiêu bài của thần giáo, khi cứu chữa cho nhân dân bọn họ có thể đề cao địa vị của thần giáo trong lòng dân chúng, củng cố quyền lực của thần giáo.
Cho nên, là thánh ma đạo sư hồng y đại giáo chủ Lan Đức Khoa Kỳ này không nhất định chỉ tu luyện quang minh hệ ma pháp, nhưng quang minh hệ ma pháp của ông ta cũng không phải là yếu, trong thần giáo căn cứ vào địa vị khác nhau thì đối đãi khác nhau, nhân vật lớn cấp như hồng y đại giáo chủ ma pháp tu luyện lớn mạnh nhất, có thể nhận được đãi ngộ tốt nhất của thần giáo. Đương nhiên những loại đãi ngộ này chỉ có nhân viên thần chức thầy tế trở lên mới được hưởng thụ.
Vị hồng y đại giáo chủ Lan Đức Khoa Kỳ này đứng trên đài cao của giáo đường, vẫy tay cùng quần chúng nhiệt tình bên dưới, những người vẫn chưa hoàn toàn giải thoát khỏi sự khống chế linh hồn bây giờ lại càng cuồng nhiệt hơn.
Mấy người đoàn Khổng Hạo Thiên không giống như những người khác, 5 đồ đệ của ông ta có thể xem như những đứa trẻ bị thần bỏ rơi rồi, vối dĩ không có thích thú gì với tất cả các thần, mà sau khi theo Khổng Hạo Thiên tu luyện thì nhận thức về các thần lại càng rõ, thậm chí một chút kính sợ bây giờ cũng không có. Tiểu Thất, với tư cách là sát thủ số một, là đệ tử giết người, vốn dĩ không bao giờ tin quỹ thần, cho nên có thể nói nó bài trừ thần càng sâu hơn Khổng Hạo Thiên. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Mấy người rời khỏi đám người cuồng nhiệt, họ không muốn lưu lại chỗ làm những loại công việc này một chút nào nữa!
“Hừ? Mấy người kia làm sao lại như vậy?! chút nữa đi kiểm tra xem!” Hồng y đại giáo chủ Lan Đức Khoa Kỳ nhíu mày, căn dặn người nhân viên thần chức bên cạnh nói.
Người nhân viên thần chức đó gật gật đầu, quay người mất hút trong giáo đường.
Khổng Hạo Thiên cũng không hiểu rõ Lan Đức Khoa Kỳ, rốt cuộc ông ta cũng chỉ đi qua mấy phố thương nghiệp đó, con các nơi khác thì không có bước chân tới.
Năm đứa nhỏ bọn Tinh Diệu đi trước dẫn đường, Khổng Hạo Thiên và Tiểu Thất theo sau, căn cứ vào trình tự trước sau hiện nay có thể đoán được tính cách của bọn họ. Đi đầu tiên là Lộ Ca Tây và Băng Thanh Thanh, hai người gặp bất cứ vật gì đều muốn nhìn xem, đặc biệt là Lộ Ca Tây hoàn toàn quên mất dự tính lúc đầu ra đi của mình, vui quá nên quên hết mọi việc, xem ra lần này trang điểm mất công toi rồi. Còn cô bé thì từ trước đến nay vốn là người rất thích dạo phố, đặc biệt là phía sau còn có mấy người theo miễn phí, như vậy càng muốn đi dạo tới tối mới thôi. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hai người Hồng Khanh và Gia Lịch Khắc Tư thì cẩn thận hơn hai người Lộ Ca Tây một chút, bọn họ tự cho là mình rất có phong độ, cười không lộ răng, trên mặt lúc nào cũng vui vẻ, luôn thể hiện là mình mang phong thái của học trò, nhưng một béo một gầy kết hợp thật sự là chẳng ra gì cả.
Còn Tinh Diệu thì lần này trang điểm giống như con của Khổng Hạo Thiên sư phụ, nhất cử nhất động đều học theo Khổng Hạo Thiên, hình như nó cảm thấy phải như Khổng Hạo Thiên mới đích thực là con trai. Nhưng rốt cuộc nó vẫn còn là đứa trẻ, tuy bề ngoài có thể học, nhưng tố chất bên trong thì còn kém xa. Hơn nữa, Khổng Hạo Thiên không phải là người không thể thay đổi, trước mỗi người khác nhau biểu hiện của ông ta cũng khác nhau, đặc điểm này thì mấy đứa trẻ còn phải học nhiều. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Sư phụ, thầy có mang theo tiền không? Hi hi, Lộ Ca Tây muốn mua đồ!” Băng Thanh Thanh từ phía trên nhất chạy tới bên Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Sư tỉ, tôi muốn tiền của sư phụ lúc nào? Tỉ làm sao lại muốn hại tôi!” Lộ Ca Tây thở vù vù nói.
“Ha ha, thật khó lắm mới đi chơi một lần, muốn mua gì thì mua thôi, nhưng mà sư phụ không mang theo nhiều tiền, thế này đi, cửa hàng lớn nhất ở đây là của ai?” Khổng Hạo Thiên nói.
“Cửa hàng lớn nhất của thành Lai Nhân là cửa hàng Vạn Ngọc của nhà kinh doanh nổi tiếng nhất thế giới.” Tinh Diệu nói.
“Hừ, mấy người các con đi cửa hàng Vạn ngọc bán một cái Ma Tinh cấp 6 đi, ta và Tiểu Thất ở quán trà phía trước đợi các con.” Theo đó Khổng Hạo Thiên cầm ra một quả Ma Tinh cấp 6 đưa cho Tinh Diệu.
“Sư phụ, con chỉ muốn mua một chút đồ thôi, thầy không cần phải bán Ma Tinh cấp 6 đâu ạ!” Băng Thanh Thanh vội vàng giải thích.
“Ha ha, ta bán nó không phải hoàn toàn cho các con, ta có việc của ta, các con đi đi” nói xong, Khổng Hạo Thiên và Tiểu Thất đến quán trà phía trước.
“Đứng đó làm cái gì, ngồi xuống uống trà!” Khổng Hạo Thiên nói như ra lệnh, đối với Tiểu Thất, ông ta chỉ có thể dùng ngữ khí này.
Đối với trà lá của Dị giới, Khổng Hạo Thiên tương đối thích, nó cũng không khác mấy so với thế giới trước đây.
Hai người vừa uống trà vừa đợi mấy người bọn Tinh Diệu.
Khoảng hơn mười phút, mấy đứa trẻ liền chạy trở về, nhưng bọn họ lại đứng ở cửa cổng, không biết đã xảy ra việc gì, Khổng Hạo Thiên ném một ngân tệ xuống, đứng dậy đi ra.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Dị Giới Chí Tôn Lão Sư Quyển Thứ ba
Chương 76: Hoàng gia tửu điếm
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi xXx - 4vn.eu
“Hì hì, sư phụ, người nhìn bên kia xem kìa!” Băng Thanh Thanh chỉ bên phải nói.
“Đó không phải là Bạch Hinh và Cách Mễ Đề Tư sao!” Khổng Hạo Thiên nhìn theo hướng tay Băng Thanh Thanh chỉ, nhìn thấy Bạch Hinh và Cách Mễ Đề Tư đang đi lại hướng bọn họ.
“Không ngờ hai người bọn họ mới quen nhau có hai tháng mà thân thiết thế nhỉ …”, Áo Lịch Khắc Tư buông một hơi dài nói.
“Hi hi, lão tam làm sao vậy? Có phải trong lòng có chút hơi khó chịu rồi không?” Tinh Diệu dùng bả vai hích Áo Lịch Khắc Tư nói.
Áo Lịch Khắc Tư trợn mắt nhìn Tinh Diệu một cái: “Chết đi, ta có gì mà khó chịu!”
“Hi hi, trêu chút thôi mà, nhưng mà đừng quên trong cuộc đại sát hạch hàng năm ngươi và Bạch Hinh kia đã đánh một trận long trời lỡ đất!” Tinh Diệu khoa trương nói.
“Hừ, Đây gọi là không đánh không nhận ra nhau, đánh là thân, chửi là yêu, Đôi vợ chồng không cãi nhau không phải là vợ chồng hạnh phúc, hôn nhân không có trắc trở không thể lâu dài, còn nữa … ” Lộ Tạp Tây vừa gật đầu vừa lẩm bẩm.
“Giỏi lắm, mấy người các ngươi muốn đánh nhau rồi phải không?”! Áo Lịch Khắc Tư giơ tay dọa nạt nói.
Khổng Hạo Thiên cười nói: “Được rồi, không ồn ào nữa, đừng có để Bạch Hinh và Cách Mễ Đề Tư nghe thấy kìa!”
“Sư phụ, ý người là thế nào?”! Áo Lịch Khắc Tư nháy mắt nói.
“Chẳng sao cả, ha ha, sư phụ không thể chơi ồn ào với ngươi như thế được sao?” Khổng Hạo Thiên cười nói.
Mấy người đang trêu nhau, Bạch Hinh và Cách Mễ Đề Tư đi tới. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Khổng sư phụ, Áo Lịch Khắc Tư , Tinh Diệu, Hồng Khanh, Thanh Thanh, còn có cả Lộ Tạp Tây nữa, các người đều ở đây cả à!” Bạch Hinh cười nhẹ chào mọi người, Cách Mễ Đề Tư cũng chào hỏi mọi người .
“Phải rồi, hôm nay không phải là đêm sinh nhật thần sao, chúng tôi cùng nhau đi chơi, còn hai bạn?” Tinh Diệu cười khà khà nói.
Bạch Hinh hơi đỏ mặt, giải thích: “Chúng tôi cũng chỉ là gặp nhau trên đường thôi! phải không Cách Mễ Đề Tư?”
“Đúng, đúng, chúng tôi vừa mới gặp nhau!” Cách Mễ Đề Tư nói.
“Ha ha, gặp nhau thì cùng chơi thôi.” Khổng Hạo Thiên nói.
“Uhm, Bạch Hinh, Cách Mễ Đề Tư, nếu không chê chúng ta làm vướng víu thì cùng nhau chơi nhé?” Băng Thanh Thanh cười nói.
“Đương nhiên chẳng có gì vướng víu cả, người càng đông chơi càng vui mà!”
Như vậy nhé, Đám người của Khổng Hạo Thiên lại thêm hai người, Băng Thanh Thanh và Bạch Hinh cùng khoác tay nhau, Cách Mễ Đề Tư thì nói cười cùng với mấy người Tinh Diệu.
Một đám 9 người nói cười vừa đi vừa chơi, hầu như mỗi cửa hàng, mỗi sạp hàng bọn họ đều lượn qua, đặc biệt là hai người con gái, bất kể ăn ngon, mặc đẹp hay chơi hay đều không lọt qua mắt các cô ấy, còn mấy người Tinh Diệu thì lại trở thành quản gia của hai cô gái, xách đồ và trả tiền.
Vui chơi giải trí thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối, Khổng Hạo Thiên nói: “Các con muốn đi chỗ nào ăn cơm, hôm nay sư phụ mời, đưa các con đi ăn một bữa”!
“Sư phụ, Hi hi, dù sao thì người bây giờ cũng xem như triệu phú rồi, thân phận như người chúng ta không thể tới các quán bình dân được, con đề nghị chúng ta đến Tiểu điếm Hoàng gia ăn một bữa có được không?” Tiểu Lộ Tạp Tây vừa nói vừa nháy mắt với mấy anh em.
“Ồ, con cảm thấy đề nghị này của tiểu ngũ rất hay, cũng chỉ có Tiểu điếm Hoàng gia mới tương xứng với thân phận của sư phụ!” Áo Lịch Khắc Tư nói hùa theo.
“Ôi, chỉ có thành Lai Nhân thực sự chưa có nhà hàng nào cao sang cả, sư phụ, người chịu thiệt một chút, chúng ta đến Tiểu điếm Hoàng gia nhé!” Hồng Khanh cảm giác như thế vẫn chưa hợp với đẳng cấp lắm.
Tinh Diệu vốn luôn trầm lắng, nhưng rồi cũng không yên lặng nổi, liền giơ túi tiền lên nói lớn: “Các anh em, Tiểu điếm Hoàng gia, xuất phát!”
Khổng Hạo Thiên liền cười, mấy đứa trẻ này thật là biết vui đùa.
“Khổng sư phụ, lần này, tôi và Bạch Hinh còn có chút việc, không cùng đi với mọi người được nữa, hẹn dịp khác có cơ hội cùng ăn cơm sau vậy!” Cách Mễ Đề Tư cúi nửa đầu nói. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ừ, Vậy thì thật đáng tiếc, nếu đã như vậy, thì hẹn lần sau vậy.” Khổng Hạo Thiên làm ra vẻ không suy nghĩ nhiều, liền nói.
“Ồ, Tạm biệt lão sư, tạm biệt Thanh Thanh!” Bạch Hinh và Cách Mễ Đề Tư chào mọi người, hai người đi theo một hướng khác.
“Tạm biệt, hai bạn chơi vui vẻ nhé, Cách Mễ Đề Tư chăm sóc Bạch Hinh cho tốt nhé!” mấy người cười nói rất hàm ý, sau đó quay người lao về hướng Tiểu điếm Hoàng gia đã nói!
“Hai đứa nhỏ này!” Khổng Hạo Thiên cười nhẹ, bước theo bọn Tinh Diệu. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tiểu điếm Hoàng gia là nhà hàng tráng lệ nhất cả thành Lai Nhân, tập trung cả ăn, uống, vui chơi, giải trí, cả trang bị lẫn phục vụ đều đẳng cấp nhất, xa xỉ nhất đế quốc.
Khoảng hơn mười phút, mọi người đã đến Đại Tiểu điếm Hoàng gia trong truyền thuyết.
“Mấy đứa trẻ ríu rít, đứng trước Tiểu điếm Hoàng gia nghĩ lại muôn vàn cảm giác xa xưa, trước đây mỗi năm đều đến đây xem một lần, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội đến đây ăn một bữa no rồi”. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tuy gia thế mấy người Tinh Diệu này đều không đơn giản, nhưng bọn họ lại là những người chi phí có mục đích, sinh hoạt phí cũng chỉ đủ tiêu mà thôi, muốn đến đây ăn một bữa, quả thậy cũng chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.
“Ở đây thật không tồi.” Khổng Hạo Thiên nhấn mạnh nói, nhà hàng này nếu ở tiền kiếp chỉ cần nhìn từ bên ngoài thì rất phù hợp với hai chữ Hoàng Gia.
Bảy tầng lầu các, nhìn từ bên ngoài. phong cách cổ xửa rất gọn gàng, hình tượng điêu khắc trên lan can mỗi tầng đều rất tinh xảo, một tấm thảm màu đỏ trải từ cửa thẳng vào phải hơn mười mét, hai bên trang trí từng khóm hoa rực rỡ, 8 cô gái thanh niên diện mạo tươi đẹp mặc trang phục áo dài tươi cười đón mời từng vị khách. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Đi, để ta xem xem tiểu điếm đệ nhất Lai Nhân rốt cuộc có gì đặc biệt.” Khổng Hạo Thiên dắt theo 5 đứa trẻ bước vào cửa, Tiểu Thất theo sau sắc mặt vẫn như thế.
“Hoan nghênh các vị đã tới đây, xin mời ngài hãy đưa ra chứng nhận quý tộc của mình.” một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám hai tay chắp trước ngực người hơi cuối nói.
“Đây.” Tinh Diệu cầm ra một tấm giấy mỏng màu vàng đưa qua.
“Thì ra là Tinh Diệu Thái tử điện hạ, mời vào!” thiếu nữ cười nhẹ nhàng, cung kính nhưng không lộ vẻ nịnh bợ.
“Đến đây bắt buộc phải có thân phận là quý tộc, hoặc là do quý tộc đưa đến, không thì không thể đi vào.” Tinh Diệu giải thích nói.
Sau khi vào đại sảnh, mọi người mắt đều sáng lên! Sảnh lớn cao rộng hơn ngàn mét vuông, toàn bộ mặt đất lát bằng Thạch liệu giống như đá cẩm thạch màu trắng sữa thuần khiết, tường quét một lớp bột vàng nhẹ, chói mắt mà rất xa hoa phung phí; nhìn lên phía trên, Điếu đăng ma pháp do mười tám chiếc Điếu đăng ma pháp các loại tạo thành, hình như chúng bao quanh một hòn Ma Tinh rất lớn ở giữa, trong sảnh lớn bày trí cũng cực kỳ ngăn nắp, ở chính giữa là một con Cự long phun nước, dòng nước rào rào từ trong miệng Cự long chậm chạp chảy ra; nổi bật nhất cả đại sảnh là phù điêu không có nơi nào có, tỉ mỉ quan sát có thể nhìn ra, tất cả phù điêu trên mặt tường hợp thành một bức Thiên quân đối chiến đồ! Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Thật là thần kỳ, đây chính là Tiểu điếm Hoàng gia! thật là còn xa xỉ hơn những gì tôi tưởng tượng!” Lộ Tạp Tây quan sát đại sảnh một hồi không chớp mắt khen ngợi nói.
“Thật vậy, đây chắc là nơi đế quốc Lai Nhân chuyên chiêu đãi các quý tộc lớn, dòng họ lớn, rất nhiều người cho dù có rất nhiều tiền cũng không thể ăn cơm ở đây, đến đây ăn cơm chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là chứng nhận thân phận đó!” Hồng Khanh than thở nói.
Mấy đứa trẻ ai cũng chưa tới tiểu điếm hào hoa như thế này, đứng ở đó mà không biết phải như thế nào mới tốt, còn người phục vụ bên cạnh thì không nói chen vào, khách thì cũng không nói, họ không dám tùy tiện nói ra.
Khổng Hạo Thiên nói: “Được rồi, sau này lúc nào muốn đến, sư phụ sẽ đưa các con đến, bây giờ chúng ta nên hưởng thụ phục vụ sang nhất của Đế quốc Lai Nhân trước đã!”
Theo đó Khổng Hạo Thiên nói với nhân viên phục vụ: “Chuẩn bị cho chúng tôi một phòng riêng sang trọng nhất!”
Thiếu nữ cuối người nói: “xin lỗi tiên sinh, chúng tôi ở đây phòng riêng sang trọng nhất đều phải đặt trước, bây giờ không còn phòng trống nữa, ngài có thể bằng lòng suy nghĩ đổi một loại phòng khác được không?” Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Sư phụ, chúng ta không nhất thiết phải vào phòng sang trọng nhất, ở đây cho dù phòng phổ thông cũng tương đối sang trọng rồi!” Băng Thanh Thanh nói.
“Hừ, như vậy đi, cho chúng tôi một phòng còn trống sang trọng nhất.” Khổng Hạo Thiên nói.
“Dạ, tiên sinh, các vị mời hãy theo tôi.” thiếu nữ vẫn giữ trạng thái cúi người, đưa Khổng Hạo Thiên và mấy người lên tầng ba.
“Các vị khách cao quý, đây là gian phòng cao cấp của lầu rượu chúng tôi, không biết các ngài có vừa lòng không ?”
“Sư phụ, phòng này đi, hi hi, không tồi, không tồi!” Áo Lịch Khắc Tư vừa vào phòng đã ngồi ngay lên ghế xa lông.
“Được, phòng này vậy, đem hết thực đơn của các ngươi đến đây, sau đó cho mười cân rượu mạnh” Khổng Hạo Thiên căn dặn nói. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Xin ngày đợi chút, yêu cầu của ngài trong vòng mười phút chúng tôi sẽ chuẩn bị xong.” thiếu nữ nói xong, chậm chậm đi ra khỏi phòng.
“Oa, ở đây thật là tốt!” mấy đứa trẻ nhìn không thấy người ngoài lập tức ồn ào lên, bắt đầu mặc sức nghịch ngợm trong phòng rộng gần hai trăm mét vuông.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Dị Giới Chí Tôn Lão Sư Quyển Thứ ba
Chương 77: Một đêm ấm áp
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi xXx - 4vn.eu
Cả một gian phòng ngọc bích huy hoàng chỉ có 7 người nhóm Khổng Hạo Thiên, nhưng không hề có chút vắng vẻ nào, các trang bị trong đó hầu như đều được sử dụng đến, mỗi một vật phẩm đều có một ý tưởng độc đáo, cho dù là cuộc sống xa hoa như họ Tư Không đến đây cũng không khỏi kinh ngạc.
Từng món ăn tạo hình đẹp đẽ, màu sắc rõ ràng đặt trong đĩa tròn to làm bằng bạc nguyên chất, mỗi món ăn đều có một thiếu nữ xinh đẹp bê ra, bên cạnh đĩa to còn có một đĩa nhỏ, khách có thể thưởng thức trước thức ăn trong đĩa, nếu không đồng ý người phục vụ sẽ lập tức bê vào, tuyệt đối không được hỏi khách lý do.
Mười tám món ăn tạo thành một hình tròn bày trên bàn, bay ra mùi thơm quyến rũ, trước mặt mỗi người đều đặt dao, nĩa, đũa, đĩa thức ăn, cốc rượu cạnh tròn, rượu mạnh màu sữa trắng trong cốc hãy còn bốc lên từng hơi khí nóng.
Mấy đứa trẻ cầm đồ ăn trong tay, mở mắt nhìn từng món ăn, nhưng lại không biết ăn như thế nào.
“Ha ha, muốn ăn gì thì ăn thôi, sư phụ đây không có quy tắc gì cả!” Khổng Hạo Thiên cười nói, nâng cốc uống một ly rượu mạnh.
“Ăn đi thôi!”
Mấy người Tinh Diệu nhìn món ăn ngon đầy bàn, không cần phải dè dặt gì nữa, khua dụng cụ ăn trong tay bắt đầu ăn một cách mạnh mẽ.
“Thật là ngon, con từ trước tới nay chưa bao giờ được ăn những món ngon như thế này!” Lộ Tạp Tây ăn từng miếng lớn, trong miệng đầy là thức ăn, nhưng vẫn đưa đũa ra gắp. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Thật vậy, những món ăn này còn ngon gấp mấy lần những món ăn trước đây ta ở trong hoàng cung được ăn!” Tinh Diệu vừa ăn vừa nói, Tinh Diệu không phải là con trai trưởng, cho nên nhận được đãi ngộ cũng không khác tiểu quý tộc mấy, do vậy cũng chưa được hưởng thụ qua phục vụ đẳng cấp lớn.
Áo Lịch Khắc Tư, Hồng Khanh và Băng Thanh Thanh cũng như vậy, cho dù là điều kiện gia đình giầu có, bọn họ cũng tuyệt đối chưa được hưởng thụ qua những nơi xa hoa như thế này.
Khổng Hạo Thiên nhìn dáng vẻ mấy đứa trẻ, trong lòng có một cảm xúc nói không ra lời, đây chính là xã hội hiện thực mà, có thể được hưởng thụ những phục vụ sang trọng nhất ở tiểu điếm đẳng cấp nhất như bọn họ thì trên thế giới này cũng không có mấy người.
Tiểu Thất vẫn dáng vẻ lạnh lùng như thế, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Ăn chậm chút, đừng ăn như hổ đói thế, ở đây không có ai tranh cướp với các con!” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Sư phụ, người cũng ăn một miếng đi, thật sự là rất ngon!” Áo Lịch Khắc Tư bàn tay mập mạp cầm một chân không biết là của loài thú gì gặm một miếng rất to.
Mấy đứa trẻ này hãy còn dè dặt một chút vì có Băng Thanh Thanh là con gái, nhẹ nhàng xinh đẹp, ăn từng miếng các món ăn trước mặt.
“Mấy đứa nhỏ này, nào, uống cùng sư phụ một cốc, Thanh Thanh thì tùy con.” Khổng Hạo Thiên cầm cốc rượu cười nói.
“Ồ, được!” trừ Băng Thanh Thanh chỉ nhấp một chút, bốn đữa trẻ đồng thời cầm ly, dốc một cái cạn hết.
“A! cay quá!” bốn người ngay cả Lộ Tạp Tây cơ thể cường tráng nhất cũng cảm thấy có chút khó chịu.
“Ha ha, thế này mà kêu cay? Xem ra bình thường các ngươi bị loại rượu quả kia làm hỏng rồi, nếu như ở quê hương ta, loại rượu này cũng chỉ tương đương với nước ngọt mà thôi.” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Sư phụ, chúng con làm sao dám so với người được! Hơn nữa, loại rượu này chúng con mới lần đầu tiên được uống!” Tinh Diệu nói.
“Quen được là tốt rồi, nam nhân mà, uống loại rượu này mới đủ vị!” Khổng Hạo Thiên quay đầu qua Tiểu Thất “Tiểu Thất, đừng thận trọng như thế, nếu ngươi còn như thế, ta lại càng muốn dày vò ngươi đấy! ”
Tiểu Thất hậm hực liếc Khổng Hạo Thiên một cái, cầm cốc rượu dốc một cái hết cạn.
“Như thế mới phải chứ, hôm nay mọi người cùng nhau vui vẻ, không nghĩ đến những sự việc buồn chán trước đây nữa, thoải mái là tốt rồi!” Khổng Hạo Thiên cười nhẹ nói.
Cả phòng đầy ắp không khí hạnh phúc, giống như một gia đình cùng ăn bữa cơm tất niên, ấm áp, vui vẻ.
Tuy mọi người Khổng Hạo Thiên ở trong phòng cười nói vui vẻ, sau khi ăn mấy đứa trẻ còn trêu chọc nhau trong phòng, nhưng hình như không làm ảnh hưởng đến khách của các phòng khác, mỗi căn phòng ở đây đều lắp đặt hệ thống cách âm cao cấp.
Tại Tửu điếm Hoàng Gia, mỗi phòng mỗi ngày chỉ tiếp đãi một bàn khác, cho dù khách đã ăn xong đi rồi, phòng khách này cũng không được bố trí khách khác, do vậy nếu mọi người Khổng Hạo Thiên có thể cứ ở lại đây đến tận sáng mai nếu muốn.
“Sư phụ, nhanh qua đây xem này, từ trong này có thể nhìn thấy hồ Thiên Sứ!” Băng Thanh Thanh đứng trước cửa sổ thủy tinh ma pháp, hưng phấn nói. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhà hàng Hoàng Gia nằm ở chính phía trước của hồ nhân tạo Thiên Sứ lớn nhất thành Lai Nhân. Hồ Thiên Sứ dưới ánh sao giống như Thiên Sứ từ trên trời hạ xuống, thuần khiết, đẹp đẽ, phát ra sự hấp dẫn thánh thiện. Toàn bộ hồ Thiên Sứ chiếm khoảng mấy chục kilômét vuông, tuy là hồ nhân tạo nhưng có một con sông nhân tạo nối hồ với con sông lớn ngoài thành, nước trong hồ đều có thể lưu thông với bên ngoài. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hồ Thiên Sứ ban đêm không phải là một màu đen kịt như tưởng tượng, mà là một bức tranh đèn sáng rực rỡ huy hoàng. Mấy chục chiếc thuyền hoa to nhỏ khác nhau trôi trong hồ, từ ma pháp đăng bên trên phát ra các loại ánh sáng khác nhau, trang điểm cho hồ Thiên Sứ này trở thành một Thiên đường bảy màu. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ở giữa có một thuyền hoa tương đối lớn, cho dù ở xa hơn ba bốn lý nhưng mọi người Khổng Hạo Thiên đều nhìn thấy rõ ràng. chiếc thuyền hoa này dài khoảng 20 trượng, toàn bộ chiếc thuyền được trang điểm bằng các loại hoa cỏ khác lạ, khoang thuyền do một gian phòng tạo thành, giống như chiếc tàu thủy trước đây của Khổng Hạo Thiên, đầu thuyền có chút nghênh lên lại dựng lên một cây ma pháp trượng, Ma Tinh trên ma pháp trượng phát ra ánh sáng đỏ chói mắt! Làm cho toàn bộ nước mặt hồ bị chiếu rọi tạo thành màu đỏ! Bên cạnh chiếc thuyền hoa to lớn này còn có 8 chiếc thuyền hoa nhỏ vây xung quanh nó. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Thánh cấp Ma tinh!” Tinh Diệu vừa nhìn đã nhận ra Ma Tinh trên ma pháp trượng kia!
“Đó là thuyền hoa của bệ hạ Cát Á!” Áo Lịch Khắc Tư kinh ngạc nói.
“Thuyền hoa của Cát Á? Ông ta không ở trong hoàng cung lại đến đây du ngoạn?” Khổng Hạo Thiên cười nhẹ nói, điều này làm cho ông ta nghĩ đến những hoàng đế ham vui trước đây.
“Sư phụ, có thể hôm nay là đêm sinh nhật thần là ngày sinh nhật quan trọng nhất cả thế giới, Hoàng đế bệ hạ có lẽ cũng muốn thư giản một chút!” Hồng Khanh nói.
“Thuyền hoa của bệ hạ Cát Á đẹp thật, nếu được lên đó chơi một chút thì tốt.” Băng Thanh Thanh hâm mộ nói.
Khổng Hạo Thiên lông mày hơi lung lay nói: “Mấy đứa các ngươi muốn lên đó chơi không?”
“Đương nhiên muốn, nhưng đó lại là thuyền hoa của hoàng đế bệ hạ mà!” Tiểu Lộ Tạp Tây thèm muốn nói.
“Hoàng đế thì sao, nếu mấy bảo bối đệ tử của ta muốn ngồi là vinh hạnh của ông ta!” Khổng Hạo Thiên nói không hề kiêng nể chút nào.
Năm đứa trẻ Khổng Hạo Thiên không để bụng cái gì, nhưng Tiểu Thất thì mặt có chút biến sắc, nó không nghĩ rằng Khổng Hạo Thiên lại có thể nói ra những câu này!
“Đi, Sư phụ đưa các ngươi đến thuyền hoa kia chơi, xem xem rốt cục trên đó có gì đặc biệt!” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Tốt thật, sư phụ, chúng con đang đợi câu nói này của người!” mấy đứa trẻ hưng phấn hoan hô nói.
Lần này thì Tiểu Thất càng kinh ngạc, với tư cách là một hạ thủ, tố chất trong người nó cũng rất mạnh, nhưng không ngờ Khổng Hạo Thiên và năm đệ tử của ông ta càng to gan vậy! nói đến thuyền hoa của hoàng đế chơi, điều này quả thật còn khó hơn ám sát hoàng đế.
“Tiểu Thất, ngươi cũng cùng đi nhé! Có lẽ ngươi cũng chưa từng ngồi qua thuyền hoa của Hoàng đế đâu nhỉ? Ha ha, các đồ đệ chuẩn bị xong chưa, người muốn làm phép rồi” Khổng Hạo Thiên cười nói.
Khổng Hạo Thiên hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, mấy chục pháp quyết phức tạp nhanh chóng hoàn thành. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Huyễn cảnh, ẩn!” Khổng Hạo Thiên hô nhẹ một tiếng, trong tay đột nhiên phát ra một vòng ánh sáng bao vây năm đứa trẻ và Tiểu Thất bên trong.
“Đi!” Khổng Hạo Thiên dựa vào sức một người nhấc sáu người lên, nhún người nhảy một cái, trong nháy mắt đã đứng trên mặt hồ.
“Làm sao lại thế này!” Tiểu Thất ngớ ngẩn quan sát toàn bộ, bảy người như không có trọng lượng trôi trên mặt nước!
“Hì hì, cái này có gì mà không được, chúng ta cũng biết vậy!” Hồng Khanh cười nói.
“Công lực của ta vẫn chưa được hồi phục, chỉ có thể duy trì trong khoảng hơn mười phút, đến lúc đó chúng ta sẽ quay lại!” Khổng Hạo Thiên cười nói.
Năm người gật gật đầu: “Ồ, biết rồi ạ! Sư phụ, chúng ta nhanh đi thuyền hoa chơi thôi!”
“Ha ha, được, đứng vững nhé.” Khổng Hạo Thiên hét nhẹ một tiếng, toàn bộ vòng sáng như sao băng hướng thuyền hoa của hoàng đế xông lên, không đầy một phút sau, mấy người đã đến trước thuyền hoa!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Dị Giới Chí Tôn Lão Sư Quyển Thứ ba
Chương 78: Mượn gió bẻ măng
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi xXx - 4vn.eu
Trên hồ Thiên Sứ ngoài tám chiếc thuyền hoa nhỏ vây xung quanh bên ngoài bí mật bảo vệ Hoàng Đế ra, tất cả các thuyền hoa khác đều cách thuyền hoa của đại đế Cát Á ít nhất một lý.
Khổng Hạo Thiên sử dụng ẩn thân thuật trong huyễn thuật ẩn toàn bộ khu vực của vòng sáng, mấy người đến cơ bản không để xảy ra bất cứ phản ứng gì.
“Lên thôi!” Khổng Hạo Thiên nhảy nhẹ một cái, toàn bộ vòng sáng cũng bay lên theo ông ta, bảy người rơi ổn định trên thuyền.
“Oa, to thật, đẹp thật!”
Mấy người đứng trên mặt thuyền hoa được phủ toàn bộ bằng thảm nhung, trước mắt là rượu ngon, vật báu và món ăn ngon mà chỉ có Hoàng đế mới được hưởng thụ; Toàn bộ khoang thuyền được đóng bằng loại gỗ thượng đẳng nhất, đứng ở trong đó còn có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ; đặc biệt là quả thánh cấp Ma Tinh ở đầu thuyền, ngay cả Khổng Hạo Thiên cũng muốn đến đó để lấy xuống.
Toàn bộ thuyền hoa to lớn này có không đến mười người, trong đó hơn một nửa là hộ vệ, bên cạnh Đại đế Cát Á chỉ có 3 người mà thôi.
Đại đế Cát Á nét mặt hiền từ, hình dáng cao lớn khoác trên người Hoàng bào đỏ sẫm đứng trong thuyền hoa, đưa mắt nhìn ra xa, nét mặt hơi mỉn cười nhẹ, ba người bên cạnh ông ta Khổng Hạo Thiên chỉ nhận ra Thân vương Cách Lỗ, hai người kia thì chưa có gặp qua.
“Sư phụ, tướng quân khôi ngô kia chính là Phất Lạc Đức nguyên soái của đế quốc, bên cạnh là Ni Nhĩ Phổ pháp sư của Cung đình Thủ đô Đế quốc!” Tinh Diệu giới thiệu nói.
Khổng Hạo Thiên gật gật đầu, cười nói: “Ha ha, ba thánh cấp chiến sỹ, một thánh cấp pháp sư, thế trận này xem ra tám thuyền hộ vệ phía ngoài kia là thừa rồi”.
Mấy người chỉ có thể hoạt động trong phạm vi vòng sáng, tất cả các hành động của họ đều phải như nhau, có thể nói khoảng cách giữa họ không quá nửa mét.
“Đi, chúng ta đi dạo thuyền hoa xa xỉ nhất đế quốc này vậy!” Khổng Hạo Thiên đưa theo mấy đứa đệ tử bắt đầu tham quan cung đình di động này của đại đế Cát Á.
“Sư phụ, người xem, đây là cái gì?” Lộ Tạp Tây chỉ từng hạt trân châu sáng rực của Ma Tinh to nhỏ trong khoang thuyền hỏi.
“Đây chẳng phải là dạ quang châu sao? các người chưa có thấy qua?” đối với loại chuông dạ quang vừa vừa này Khổng Hạo Thiên không biết thấy qua bao nhiêu lần, đối với ông ta mà nói không có gì là kỳ lạ.
“Đây chính là châu dạ quang à! Đây có lẽ là đồ rất quý đây, chỉ có đế vương mới có thể có nhỉ!” Băng Thanh Thanh dùng tay sờ một hạt châu dạ quang, “Thật là đẹp”!
“Ô, nếu thích thì lấy một viên mang về mà chơi!” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Ha ha, có gì mà không được chứ, dạ quang châu chẳng phải là để cho người xem sao? Hơn nữa trong tay Thanh Thanh của chúng ta chẳng lẽ còn thiệt cho nó hay sao! cầm một hạt đi.” Khổng Hạo Thiên vẫy tay một cái, trong nháy mắt hạt châu dạ quang đã xuất hiện trong tay ông ta.
“Này, cầm lấy mà chơi.” Khổng Hạo Thiên đưa hạt châu dạ quang cho Băng Thanh Thanh.
“Sư phụ, người cho sư tỉ đồ quý như thế, cũng nên cho chúng con mỗi người một thứ chứ?” Lộ Tạp Tây thắc mắc nói.
“Được, các ngươi muối cái gì? Xem trong khoang thuyền có những đồ gì thích.” Khổng Hạo Thiên không hề bủn xỉn với mấy đứa đệ tử của mình, hơn nữa những đồ này đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân, có lẽ đây cũng được xem là của dân thì để cho dân dùng.
Mây đứa trẻ vừa đi vừa tìm đồ mình thích, rất nhanh Hồng Khanh tìm thấy một vật: “Sư phụ, người nhìn cục bạch ngọc bên kia, nó giống như pho mát vậy, mà trên đó vẫn còn nóng nữa!”
“Ồ, Ngọc ấm giống như pho mát? để ta xem.” Khổng Hạo Thiên nhìn theo hướng Hồng Khanh, một hòn ngọc thạch chỉ to bằng nửa nắm tay xuất hiện trong mắt hắn.
“Ngọc tủy!” Khổng Hạo Thiên vừa nhìn liền nhận ra hòn ngọc thạch Hồng Khanh nói đó, vẫy tay cái liền thu vào trong tay mình.
“Sư phụ, Ngọc tủy là gì vậy? hòn ngọc thạch này rất quý phải không?” Hồng Khanh hỏi, nó chỉ cảm thấy hòn ngọc này không tồi, còn rốt cuộc nó không tồi như thế nào thì chưa có khái niệm.
“Ha ha, đương nhiên là không tồi rồi! các con nên biết tinh hồn hàn băng đeo trên người quý đến mức độ nào, còn loại Ngọc tủy này so với tinh hồn hàn băng đẳng cấp chỉ thấp hơn một bậc, có thể xem là bảo bối tu luyện cực tốt rồi!” Khổng Hạo Thiên giải thích nói.
“Ngọc tủy cũng có thể giúp tu luyện?”
“Ồ, Hòn Ngọc tủy này chí ít cũng thai nghén khoảng vạn năm mới ra, nếu chân tu giả bản tính ôn hòa đeo lên nó hiệu quả sẽ rất rõ ràng! Hồng Khanh, sau này con không nên đeo hòn tinh hồn hàn băng kia nữa, hòn Ngọc tủy này rất thích hợp với con!” Khổng Hạo Thiên cầm Ngọc tủy đưa cho Hồng Khanh nói.
“Cảm ơn sư phụ! Sư phụ à, con đeo hòn Ngọc tủy này tu luyện có thể nâng cao tốc độ à?” Hồng Khanh hỏi.
“Có thể ngang với tốc độ của Thanh Thanh vậy, cũng do con đã từng tiếp xúc qua thiên đạo, trong vòng một tháng con và Thanh Thanh có thể đột phá!” Khổng Hạo Thiên nói.
Hồng Khanh kích động hỏi: “Vậy có phải sau một tháng chúng con có thể học luyện khí thuật và luyện đan thuật chân chính rồi không?”
“Hừ, lý thuyết thì như thế, nhưng còn phải xem mức độ chịu khó tu luyện của các con nữa.” Khổng Hạo Thiên gật đầu nói.
“Ha ha, thật là cừ, sư phụ, chúng con không chơi nữa, nhanh chóng quay về tu luyện thôi!” Hồng Khanh hưng phấn nói.
Hồng Khanh, Áo Lịch Khắc Tư và Lộ Tạp Tây mỗi người bạt lên đầu Hồng Khanh một cái: “lão nhị, ngươi thật chẳng biết điều chút nào, ngươi và Thanh Thanh đều cầm được đồ mình thích là muốn đi à, ba người chúng tôi thì làm sao!”
“Hì hì, ba người anh em đừng nổi giận, tôi chỉ nói chơi thôi!” Hồng Khanh cười xòa nói.
Mấy người tiếp tục tham quan, đặc biệt là 3 người Tinh Diệu đều mở to đôi mắt, sợ bỏ qua mất những đồ tốt.
“Áo Lịch Khắc Tư, con không cần tìm nữa, người đã tìm cho con một vật rất phù hợp!” Khổng Hạo Thiên nói.
“Người giúp con tìm được rồi à?” Áo Lịch Khắc Tư thân mật hỏi.
“Chút nữa sẽ nói cho con biết!” Khổng Hạo Thiên thần bí cười nói.
“Sư phụ à, rốt cục trong này đồ tốt nào mới phù hợp với con, con làm sao nhìn thấy đồ nào cũng không tồi nhưng lại có thút thế nào ấy!” Lộ Tạp Tây phiền não hỏi.
“Nói thật những đồ trong này không có thứ nào rất phù hợp với con và Tinh Diệu, công pháp tu luyện của hai con không giống với bọn Hồng Khanh, Tinh Diệu chủ về sát phạt, con thì chủ về rèn luyện xác thịt, còn trong này chẳng qua chỉ là những đồ chơi nhỏ mà thôi, những đồ phù hợp với các con không thể xuất hiện ở trong này.” Khổng Hạo Thiên giải thích nói.
“Như vậy con và Tiểu Lộ Tạp Tây bị thiệt thòi quá!” Tinh Diệu hậm hực đưa mắt quét khắp khoang nói.
“Ai, đại ca, sống chết có số, phú quý tại trời, sự tình này cũng chẳng có cách nào nữa, rộng lượng chút đi!” Hồng Khanh vỗ vai Tinh Diệu nói rất kỳ quái.
“Tinh Diệu, Lộ Tạp Tây, các con không cần phải thất vọng, trong khoang thuyền này mỗi thứ đồ đều không phải hàng bình thường, chỉ là những người này không nhận ra mà thôi, giống như hai gốc hoa bày trước cửa kia, tuy không sánh bằng báu vật của trời đất, nhưng cũng là những linh vật khó tìm, sau này có thể luyện ra đan thuốc có tác dụng với các con.” Khổng Hạo Thiên chỉ hai gốc hoa bày trước cửa nói.
“Ôi, xem ra hai đứa chúng con mệnh xấu rồi, chỉ có thể lấy hai gốc hoa này.” Tinh Diệu và Lộ Tạp Tây đành chịu nói.
Đối với những lời nói của sáu người trò này Tiểu Thất hầu như chẳng hiểu gì cả, nó cơ bản không biết những thứ là báu vật của trời đất, đan thuốc, Ngọc tủy, Tinh hồn hàn băng rốt cuộc là đồ gì, hiện nay nó đã nhận ra mấy người này không giống nhau, từng bước cũng bắt đầu quen rồi.
Khổng Hạo Thiên nhìn Tiểu Thất, như tự nói với mình: “ít ra thì cũng từng uống máu tươi hơn ngàn người, thánh khí kiếm sát khí nồng nặc như thế này thật là một bảo bối, nếu bất cứ sát thủ nào nhìn thấy nhất định sẽ điên cuồng chiếm đoạt lấy!”
“Hừ, Tiểu Thất nghe được lời của Khổng Hạo Thiên tinh thần lập tức kích động, nhìn theo ánh mắt của Khổng Hạo Thiên, liền nhìn thấy một kiếm nhỏ toát ra khí lạnh treo trên tường khoang thuyền!”
Tiểu Thất vừa nhìn thấy thanh kiếm liền xông lên, Khổng Hạo Thiên sớm đã dự liệu được nó sẽ làm thế, liền di chuyển vòng sáng lên phía trước, làm cho Tiểu Thất không bị phát hiện.
Nhưng còn chưa tiếp xúc được với kiếm thánh, Tiểu Thất liền bị một lực vô hình đẩy bắn quay lại!
“Thánh cấp ma pháp sư đã duy trì phòng ngự, Ồ, quả thật là không đơn giản!” Khổng Hạo Thiên có chút tán thưởng nói. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“A a, ngươi bây giờ là bảo vệ của đồ đên ta, cũng xem như người nhà rồi, Ồ, thanh kiếm này để cho ngươi vậy!” Khổng Hạo Thiên liền bấm mười mấy pháp quyết trong tay, chỉ thấy ánh sáng thánh khí kiếm phòng ngự lóe lên cái liền bị phá vỡ, kiếm rơi nhẹ nhàng vào tay Tiểu Thất.
“Tốt rồi, huyễn thuật cũng không được lâu nữa, chóng ta cũng nên đi thôi!” Khổng Hạo Thiên nói.
“Ồ”
“Đi” đi ra ngoài khoang thuyền, Khổng Hạo Thiên hét nhẹ một tiếng, cả vòng sáng bay lên không trung, trước khi đi, Khổng Hạo Thiên vẫy lên đầu thuyền một cái, quả trân châu lửa đỏ trong nháy mắt xuất hiện trong tay ông ta!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Dị Giới Chí Tôn Lão Sư Quyển Thứ ba
Chương 79: Đánh gãy chân hắn
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi xXx - 4vn.eu
“Xảy ra chuyện gì vậy!” Đại đế Cát Á, Thân vương Cách Lỗ, Nguyên soái Phất Lạc Đức và Thánh ma pháp sư Ni Nhĩ Phố mở trừng mắt nhìn Thánh cấp Ma Tinh trước mặt không cánh mà bay!
“Ai có thể cho ta biết xảy ra việc gì?” Đại đế Cát Á tuy bề ngoài biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi cơn thịnh nộ.
“Đại ca, ngoài Thần cấp cao thủ ra, nếu không tuyệt đối không thể có người không nói không rằng trước mặt bốn người chúng ta cướp mất Ma Tinh!” Thân vương Cách Lỗ chau mày nói.
Nguyên soái Phất Lạc Đức cũng gật đầu suy đoán nói: “Bệ hạ, vừa rồi chúng ta đều không cảm thấy bất kỳ khác thường gì, chẳng trách có Thần cấp cao thủ ra tay. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ni Nhĩ Phố nói xem” Đại đế Cát Á hỏi
“Bệ hạ, tôi nhận thấy Thân vương và Nguyên soái nói có lý, nhưng cũng chưa hẳn thế.” Ni Nhĩ Phố không nhanh không chậm nói. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ngươi nói xem còn có khả năng nào.” Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Bệ hạ, đối với Thần cấp cao thủ thì Thánh cấp Ma Tinh cơ bản không có tác dụng gì, hơn nữa, dựa vào thực lực của bọn họ đi săn thánh cấp ma thú như giơ tay ra nắm lấy! hơn nữa đã hơn mấy trăm năm không có Thần cấp cao thủ xuất hiện, lẽ nào chúng ta gặp may như thế?” Ni Nhĩ Phố chậm rãi nói.
“Pháp thánh Ni Nhĩ Phố, ý của ngươi là?”
“Không gian ma pháp sư hoặc là Tinh linh tộc cao cấp !”
“Không gian ma pháp sư? khả năng này không lớn, cho dù là không gian thánh ma pháp sư cũng không thể đến và đi trước mặt chúng ta như thế!” Thân vương cách Lỗ khẳng định nói.
“Vậy chỉ còn một khả năng, là cao thủ Linh tinh tộc làm thôi!”
“Hử, người đến thật là to gan! Phất Lạc Đức ngày mai ngươi phái người đi giao thiệp với Tinh Linh tộc, nếu như thật là chúng nó trộm mất Ma Tinh, chúng nó sẽ được đón nhận cơn phẫn nộ của Lai Nhân chúng ta!” Đại đế Cát Á ra lệnh nói.
“Thánh cấp Ma Tinh! Sư phụ, lão sư thật là lợi hại, ngay cả thứ đồ này cũng dám ăn trộm về!” Áo Lịch Khắc Tư nhìn Ma Tinh thèm thuồng nói.
“Sao lại gọi là ăn trộm, chỉ là thuận tay lấy mà thôi, hơn nữa, Thánh cấp Ma Tinh này đối với bọn họ chẳng có tác dụng gì, chỉ đem nó ra làm đồ trang sức, lại không bằng cho đồ đệ ta nâng cao công lực!” Khổng Hạo Thiên nói rồi ném Ma Tinh cầm trong tay cho Áo Lịch Khắc Tư. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Áo Lịch Khắc Tư cẩn thận nhận lấy, hưng phấn nhìn Ma Tinh trong tay mình. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Đúng là, hai chúng con bị thiệt nhất”. Tinh Diệu và Lộ Tạp Tây vẫn chưa bằng lòng.
“Hi hi, sư phụ, lần này chúng ta lấy những vật quý của Hoàng đế bệ hạ về, nếu để ông ta tìm ra sư phụ thì lão sư sẽ bị tội nặng đấy!” Hồng Khanh vui đùa nói.
“Làm sao thế được, nếu như sư phụ bị phát hiện thì người thứ hai là ngươi cũng chạy không nổi!”
“Ha ha, yên tâm đi, bọn họ cơ bản không biết ai lấy những đồ này đi, có thể sẽ cho là có những siêu cấp cao thủ chịu tội thay cho chúng ta cũng không chừng.” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Vậy chẳng phải chúng ta hại người khác sao?” Băng Thanh Thanh lo lắng nói.
“Không thể nào, Đế quốc Lai Nhân dù sao cũng là một đế quốc rộng lớn, làm sao có thể trước những tình huống chưa có chứng cứ lại tùy tiện hành động được, điều đó có thể cho biết những người đó sớm đã được Đại đế Cát Á để mắt tới!” Khổng Hạo Thiên giải thích nói.
Mấy đứa trẻ được Khổng Hạo Thiên ngấm ngầm thay đổi dần dần đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới thực tế, ví dụ nói sự tình phát sinh hôm nay, bọn họ lúc đầu có lẽ còn có chút chưa thông, những dần dần bọn họ cũng phát hiện được trong thế giới mạnh hiếp yếu, chỉ cần mình có đủ thực lực, bất luận làm việc gì cũng nên cả, cũng đều là những luật lệ cao nhất!
Khổng Hạo Thiên đưa mấy người lại quay về Tiểu điếm Hoàng Gia, mấy người cầm những đồ mình vừa có được tỉ mỉ mân mê nó, đặc biệt là Tiểu Thất, đem kiếm đặt trước người hai mắt chăm chú nhìn không rời chút nào.
Khổng Hạo Thiên đến trước người Tiểu Thất, nói: “Đưa kiếm cho ta.”
Tiểu Thất không chút chần chừ, nó biết Khổng Hạo Thiên tuyệt đối không có chủ ý lấy thanh kiếm này.
Chỉ thấy Khổng Hạo Thiên cầm kiếm ném ra không trung, tay nhanh chóng bấm quyết, từng ngọn lửa độ nóng rất cao phát ra bao quanh lấy thanh kiếm nhỏ, phát ra âm thanh lốp bốp.
Trải qua khoảng hai phút, Khổng Hạo Thiên thu ngọn lửa lại, thanh thánh kiếm vốn mang đầy tà khí bây giờ xem ra giống như thanh kiếm bình thường, cơ bản nhìn không ra là thanh bảo kiếm giết người vô số.
“Ta chỉ thay đổi hình thái của kiếm một chút, chỉ người sử dụng mới có thể cảm nhận được nó chứa đầy sát khí, bây giờ ngươi có thể yên tâm sử dụng nó.” Khổng Hạo Thiên nói.
Tiểu Thất nhìn Khổng Hạo Thiên một cái, nhận lấy kiếm không nói gì.
Khổng Hạo Thiên cũng không chú ý Tiểu Thất, nói với bọn Tinh Diệu: “Các đồ đệ ngoan, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”
“Hài, thời gian trôi qua thật nhanh, thật khó mới đến được một lần bây giờ phải quay về rồi!” Lộ Tạp Tây quyến luyến nói.
“Ha ha, tiểu tử, nếu như thực lực của ngươi đạt đến Kim Đan kỳ trở lên thì những nơi như thế này có đánh chết ngươi cũng không đến.” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Vì sao? những chỗ hay như thế này làm sao lại không thích đến?” Lộ Tạp Tây nghi hoặc hỏi.
“Sau này con sẽ hiểu, đây gọi là Phản phác quy chân, đến lúc đó con sẽ cảm thấy tự nhiên mới là đẹp nhất.”
Mấy đứa trẻ thực lực hiện nay còn thấp, nên chưa biết đến loại cảm giác mà Khổng Hạo Thiên nói đó, nhưng chúng nó tin tưởng sư phụ nói sẽ không sai.
“Được, đi thôi.” Khổng Hạo Thiên cười cười, đi trước tiên, mấy đồ đệ vội vàng theo sau.
“Ê, mấy người trước mặt kia, nhanh chóng nhường đường, không thấy công chúa bệ hạ đang đi qua sao?!” mấy người Khổng Hạo Thiên đang đi phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng hét hung hăng phía sau truyền lại.
Khổng Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn thấy mấy nam nữ quý tộc khoảng 20 tuổi đang vây quanh một thiếu nữ đi về hướng bọn họ, mà người thiếu nữ đó chính là Tam công chúa Khổng Hạo Thiên đã quản thúc!
“Ồ, thì ra là Tam công chúa.” Khổng Hạo Thiên nói một cách hời hợt, tựa hồ như không có ý nhường đường.
Tam công chúa vừa nhìn thấy Khổng Hạo Thiên liền nghĩ ngay đến quản thúc trên người mình, trong lòng cô ta rất hận Khổng Hạo Thiên, nhưng trước mặt những quý tộc này lại vẫn giữ được khí chất thoát trần siêu phàm.
“Đã biết là Tam công chúa còn không nhường đường! muốn tìm cái chết phải không!” thiếu niên quý tộc trước nhất hét lên.
Tiểu Thất nghe xong, trường kiếm trong tay kêu vù một tiếng, nhưng bị Khổng Hạo Thiên nhẹ nhành ấn lại.
“Ồn ào, Tinh Diệu, đi cắt chân của hắn.” Khổng Hạo Thiên nhạt nhẽo nói, và không để cho Tiểu Thất ra tay.
“Sư phụ, bọn họ là quý tộc, người vừa nói là con thứ hai một vị hầu tước, chúng ta làm như vậy có thể không ổn?” Hồng Khanh nói.
Mấy đứa trẻ này Hồng Khanh cũng biết hết mặt, nhưng bọn họ không biết sự việc Khổng Hạo Thiên đặt quản thúc trên người Tam công chúa, cũng không biết là do Viện trưởng Ba Nhĩ Đốn yêu cầu, cho nên mới nói như vậy.
Khổng Hạo Thiên nhìn Hồng Khanh một cái tỏ ý hài lòng, cười nhẹ nói: “Chỉ là một hầu tước bé nhỏ mà thôi, loại tiểu tử dựa vào gia thế hóng hách này chặt đứt một chân của hắn cũng là dễ giải cho hắn lắm rồi, Tinh Diệu, cứ làm theo ta nói đi!”
“Dạ, sư phụ!” Tinh Diệu bây giờ vô cùng thích thú đối với chức nghiệp cận chiến này, hắn bước một cái đã đến trước mặt thiếu niên quý tộc!
“Ngươi, ngươi muốn làm gì, phụ thân của ta là Hầu tước!” thiếu niên nhìn thấy Tinh Diệu một bước đến trước mặt nó, lời nói đã run lập cập.
“Ta coi ngươi là Hầu tước hay là cái gì tước, dám nói những lời như thế với sư phụ ta phải đánh để ngươi tỉnh ngộ, Tinh Diệu nói xong, nháy mắt cái đến sau người thiếu niên, hai tay năm hai vai thiếu niên ấn xuống, thiếu niên “bịch” một tiếng quỳ xuống đất! Sàn nhà bằng cẩm thạch xung quanh đều bị chấn động, vỡ tan tả tơi! Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Á!” thiếu niên hét lên một tiếng đau đớn, tiếp đó liền ngất đi!
“Ngươi, ngươi vậy mà dám ra tay thật!” một thiếu niên quý tộc chỉ Tinh Diệu nói. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Hắc hắc, thế nào? Ngươi cũng muốn nếm mùi vị gãy tay gãy chân?” Tinh Diệu chớp mắt cười nham hiểm.
“Không, ngươi, ngươi không được lại đây!” người thiếu niên đó hoang mang lùi về phía sau hai bước.
Những đứa con cháu quý tộc khác nhìn thấy thực lực của Tinh Diệu không đứa nào dàm nói lời nhiều, kể cả thở mạnh cũng không dám, còn Tam công chúa nhìn bọn con cháu quý tộc một cái, lên trước khẽ gật đầu nói; “Khổng lão sư, xin nể mặt Mễ Kì Na hãy tha cho mấy người bạn của ta.”
“Ồ, nếu là Tam công chúa tự mình cầu xin, vậy ta nể mặt ngươi, Tinh Diệu, chúng ta đi” Khổng Hạo Thiên tự biết được ý kiến của Tam công chúa, ông ta cũng không bắt buộc làm cho cô ta khó xử, quay người đưa mấy đệ tử bỏ đi. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Cảm ơn Tam công chúa!” Mấy gã thiếu niên sợ hãi đầu toát đầy mồ hôi vội vàng cảm ơn Mễ Kì Na.
“Công chúa, rốt cuộc người đó là ai?” một tên quý tộc trong đó nhìn bọn Khổng Hạo Thiên đi xa hỏi.
Tam công chúa nhìn chằm chằm Khổng Hạo Thiên, nói: “Người chúng ta trêu không nổi.”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi