Dựa theo quy định giao thông của thành phố Thiên Hải, xe máy không được chở quá hai người trở lên, chỉ vì những năm gần đây trong thành phố Thiên Hải phát sinh vài vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng nguyên nhân đều là do xe máy gây ra, bởi vậy mới có quy định như thế.
Nhưng mà, Phương Dật Thiên càn rỡ không kiêng sợ gì lôi kéo 2 mỹ nhân Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa cùng trên 1 chiếc xe máy phóng đi hơn nữa còn phóng nhanh vượt ẩu, nhưng dọc đường đi lại bình an vô sự.
Kỳ thực cảnh sát giao thông trên quốc lộ sớm đã lưu ý đến chiếc xe máy này, chẳng qua sau khi nhìn rõ loại xe cùng biển số xe thì tất cả đều làm ngơ coi như không thấy gì.
Nói thực ra là Phương Dật Thiên được hưởng lợi nhờ bóng quan lớn Bá Vương Hoa Quan Lâm (xe của nữ cảnh sát Quan Lâm)
"Toa Toa, anh đưa em về trước nhé?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Không cần đâu, em hôm nay muốn đến nhà Uyển Nhi, anh lái xe trực tiếp đến nhà Uyển Nhi là ok rồi." Âu Dương Toa Toa trả lời.
Tô Uyển Nhi ngẩng khuôn mặt đang dựa sát vào lưng Phương Dật Thiên lên đến cũng nói: "Toa Toa hôm nay muốn đến nhà em ăn cơm, đúng rồi, Phương ca ca, một lúc nữa anh cũng đến ăn nhé."
"Anh chỉ sợ không có thời gian, anh đưa các em trở về xong là phải tranh thủ thời gian qua trang viên Mân Côi luôn, buổi tối còn có việc." Phương Dật Thiên nói.
"A, Phương ca ca mỗi ngày đều bận như vậy sao?" Tô Uyển Nhi bĩu môi lên nói.
"Ôi chao, không có cách nào khác, Phương ca ca chẳng qua cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi." Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt đáp.
Tô Uyển Nhi bĩu môi, không nói gì nữa, lại dán khuôn mặt vào lưng Phương Dật Thiên, hai tay ôm chặt hắn. Đã đến rất gần quảng trường Thanh Thủy nơi nàng sống rồi, nàng chỉ muốn trong quãng đường ngắn ngủi còn lại hưởng thụ mùi vị độc đáo trên người Phương Dật Thiên, chỉ muốn được ôm chặt thân hình Phương Dật Thiên lâu hơn nữa .
Thanh âm động cơ trầm thấp nổ vang của chiếc Yamaha phá tan sự yên lặng quảng trường Thanh Thủy.
Chiếc Yamaha Phương Dật Thiên đang lái này có ngoại hình rất dũng mãnh chở theo hai mỹ nữ ngồi phía sau phong cách cực kỳ ấn tượng tiến vào quảng trường. Xe phóng qua quán điểm tâm sáng của lão Vương đúng vào lúc lão Vương đang nhàn nhã ngồi ở trong quán uống trà xem báo, hắn liền cười, cùng lão Vương chào hỏi. Tô Uyển Nhi cũng lên tiếng: “chào bác Vương”. Lão Vương buông tờ báo, nhìn khuôn mặt lười nhác mà hào hứng của Phương Dật Thiên, cũng nhếch miệng cười, chào lại Phương Dật Thiên.
Nhìn hình bóng chiếc xe của Phương Dật Thiên khuất xa, lão Vương trong lòng âm thầm than tiểu tử này gần đây có phải là phát tài rồi hay sao, nếu không ngồi xe con thì là xe máy, xem ra ánh mắt mình nhìn người chuẩn thế, tiểu tử này quả thực không phải vật trong ao.
Phương Dật Thiên dừng chiếc Yamaha trước cửa nhà Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi trong khoảng khắc nuối tiếc không muốn xuống xe hỏi Phương Dật Thiên: "Phương ca ca, anh không vào nhà em ngồi một chút sao?"
" Không vào đâu, anh phải tranh thủ thời gian, em cho anh gửi lời hỏi thăm đến chú Tô và dì Tô nhé." Phương Dật Thiên cười nói.
Tô Uyển Nhi dạ một tiếng, còn nói thêm: " Phương ca ca, anh lái xe cẩn thận 1 chút, không cần quá nhanh, chú ý an toàn."
"Biết rồi, em cùng Toa Toa vào đi thôi." Phương Dật Thiên cười đáp.
Tô Uyển Nhi gật gật đầu, sau khi tạm biệt Phương Dật Thiên liền cùng Âu Dương Toa Toa đi vào.
Phương Dật Thiên quay xe trở về cái ổ chó của mình, mở cửa sau rồi đi vào. Hắn trở về để lấy quần lót sau đó trở về biệt thự Lâm gia mới tắm rửa.
Hắn cũng không nhớ rõ cái quần lót bây giờ rốt cuộc đã mấy ngày rồi không thay(~_~!!). Tóm lại, hắn lộn trái lộn phải mặc vài lần rồi, hắn cảm thấy cứ tiếp tục như thế cũng không hay lắm.
Phương Dật Thiên lấy xong quần lót mới đang chuẩn bị rời đi thì ánh mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa một dáng hình nữ nhân xinh đẹp thành thục đang chậm rãi đi tới, chính là Liễu Ngọc.
Nàng vẫn xinh đẹp gợi cảm như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc trang điểm nhẹ nhàng trang nhã. Trên người mặc một cái váy mầu xám bạc bó sát vào đôi chân làm cho từng bước đi của nàng cặp mông vểnh lên yểu điệu khiến cho người khác cảm thấy mạch máu nở căng ra theo những đường cong gợi cảm của nàng. Cùng với sự đến gần của nàng, một cỗ khí từ bộ dạng thùy mị thướt tha mà thành thục mê người của người thiếu phụ tạt vào mặt, quả thật cực kỳ mê người.
"Chị Ngọc, chị mới vừa hết giờ làm à?" Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt hỏi.
Liễu Ngọc cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên, nàng vội vàng nhoẻn miệng cười, chẳng qua có thể nhận ra, nụ cười có phần miễn cưỡng, bởi vì vùng trán của nàng ẩn giấu chút sầu muộn, không biết là nàng đang có tâm sự gì.
"Ồ, là Phương Dật Thiên a, đã lâu rồi không gặp cậu ." Liễu Ngọc cười nói.
"Đúng vậy, mấy ngày nay có chút bận, gần đây chị có khỏe không, Thi Thi đâu hả chị?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Thi Thi ở nhà, đúng rồi, Thi Thi đang kêu la mấy ngày không được gặp cậu đấy, cháu nó có chút thời gian rãnh là chạy qua gõ cửa phòng cậu đấy, chẳng qua cậu không có nhà." Liễu Ngọc mỉm cười, nói.
"Mấy ngày nay bận quá nên em cũng không về, em cũng rất nhớ cô bé Thi Thi." Phương Dật Thiên nói.
"Nếu... nếu cậu có rảnh thì sang ngồi chơi đi, nếu vội thì thôi vậy." Liễu Ngọc cười nhẹ nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền nhìn sang hướng nhà Tô Uyển Nhi, nhìn thấy không có ai ngoài cửa nhà lại xem đồng hồ, nói: "Được rồi, hơn nữa em cũng muốn đến thăm Thi Thi."
"Ha ha! Đi thôi." Liễu Ngọc cười nói.
Phương Dật Thiên cùng Liễu Ngọc đi đến lầu trên, tiến vào trong nhà của nàng.
"Thi Thi, Thi Thi, con xem ai tới này?" Liễu Ngọc vừa tiến vào cửa liền hô to.
Một hồi tiếng bước chân "thịch thịch thịch” vang lên, Thi Thi từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Phương Dật Thiên trên khuôn mặt đáng yêu lập tức tươi cười: "Phương ca ca, anh tới rồi, Thi Thi mấy lần tìm anh vui chơi mà đều không thấy anh đâu."
Phương Dật Thiên cười, tiến đến ôm Thi Thi vào lòng, nói: "Phương ca ca có việc bận, bao giờ rảnh rỗi sẽ mang Thi Thi đi chơi công viên có được không?"
Phương Dật Thiên cũng nở nụ cười đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn Thi Thi.
Liễu Ngọc ở một bên quan sát, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người cũng lộ vẻ một niềm vui ý nhị. Đôi mắt nàng tràn ngập nhu tình ấm áp, nàng nhận ra được, mỗi lần Thi Thi nhìn thấy Phương Dật Thiên đều rất cao hứng mà cũng rất ỷ lại, điều này làm cho trong lòng nàng rất vui mừng và thật cao hứng.
Nếu… Phương Dật Thiên là con người đó của đời nàng thì tốt biết bao nhiêu!
Chỉ cần có thể mang đến hạnh phúc như vậy cho Thi Thi thì nàng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, nàng cũng có thể nhận ra, Phương Dật Thiên rất có mị lực với nữ nhân. Dựa vào trực giác nữ nhân, nàng cảm nhận được trên người Phương Dật Thiên có khí chất tràn ngập mị lực, điều này đối với nữ nhân có sức cám dỗ nhất định (số sát gái!!).
Chỉ tiếc, nàng biết không có khả năng xảy ra quan hệ gì với Phương Dật Thiên, nghĩ đến đó trong lòng của nàng không khỏi có một chút ảm đạm cùng mất mát.
Nhìn Phương Dật Thiên đang vui vẻ đùa với Thi Thi, nàng mỉm cười, liền đi vào trong phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.
A!...
Sau khi Liễu Ngọc đi vào phòng không đến một phút đồng hồ, từ trong phòng của nàng liền truyền đến tiếng kêu cực kỳ kinh sợ.
Phương Dật Thiên nghe thấy rùng mình, lập tức đứng lên,trong khoảnh khắc vọt tới trước của phòng Liễu Ngọc, duỗi tay mở cửa phòng, quan tâm hỏi: "Chị Ngọc, chị làm sao vậy?"
Sau khi mở cánh cửa nhìn vào bên trong, Phương Dật Thiên nhất thời giật mình, nồng độ hormone trong khoảnh khắc tăng vọt, nhiệt huyết trong cơ thể bùng bùng dâng lên!
Last edited by Tiểu Dê; 23-10-2010 at 09:42 AM.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trong nháy mắt Phương Dật Thiên mở cửa phòng, cả người hắn liền ngây dại, nhìn thấy cảnh xuân quang vô hạn phía trước mắt mà trong lòng không ngừng cảm thán lại một lần nhìn thấy cảnh xuân chợt tiết ngoài ý muốn.
Liễu Ngọc đứng ở trong phòng, sắc mặt có chút hoảng sợ tái nhợt, chân tay luống cuống, cũng không biết sợ hãi cái gì.
Mà chiếc áo sơ mi mặc trên người nàng đã cởi ra để lộ hoàn toàn ra cái bụng bằng phẳng trắng nõn cùng với vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết. Trên người mặc mỗi chiếc áo ngực Lace màu đen để lộ một nữa bộ ngực sữa rất tròn đẫy đà, cao ngất đứng thẳng.
Ánh mắt Phương Dật Thiên nhịn không được ngắm nhìn tuyết phong phía trên kia, cao ngất mà đầy đặn, mềm mại mà trắng mịn tuyết... đủ loại yếu tố kích thích mê người lại hoàn mỹ đều tề tụ lại nơi đây, theo nhịp hô hấp dồn dập của Liễu Ngọc mà có chút rung động phập phồng.
Phương Dật Thiên nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, hắn nhận ra được Liễu Ngọc vừa đi vào trong phòng thay quần áo, không biết tại sao lại hoảng sợ la hét như vậy.
"Chị, chị Ngọc, chị không sao chứ?" Lúc này Phương Dật Thiên nên đóng cửa lại để tránh hai người cùng lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, nhưng hắn không biết Liễu Ngọc đã xảy ra chuyện gì hoặc là gặp phải cái gì, liền mở miệng hỏi.
Liễu Ngọc kêu lên 1 tiếng nhỏ nhẹ, lấy lại thần sắc,có lẽ do khẩn trương quá mức nên nàng không lưu ý đến nữa trên người nàng mặc vẻn vẹn có cái áo ngực liền đối mặt Phương Dật Thiên nói: "Không, không có gì, vừa mới có con chuột chạy qua, chị sợ hãi liền kêu lên thôi."
Lúc này Thi Thi cũng chạy tới, cô bé nghe xong cười hì hì: "Phương ca ca, mẹ em sợ nhất là chuột, mỗi lần nhìn thấy chuột đều rất sợ hãi, có điều em không sợ, nhìn thấy con chuột em liền cầm cái gậy nhỏ đuổi theo, thật là trò chơi rất vui"
Phương Dật Thiên nghe vậy không biết nói gì, thật sự là bái phục 2 mẹ con bảo bối nhà này, một người thì sợ đến muốn chết, người kia thì cầm cái gậy nhỏ đuổi theo con chuột chạy làm niềm vui, lại còn rất hứng thú.
Phương Dật Thiên thấy không có việc gì liền chuẩn bị đóng cửa lại lui ra ngoài, dù sao, hắn cũng ngượng ngùng nếu cứ một mực nhìn thẳng vào Liễu Ngọc trong giờ phút này, tuy rằng nàng để lộ nữa người mềm mại trắng như tuyết tuyết thân thể làm người khác động lòng
Lúc này, một con chuột từ góc phòng đột nhiên xông ra ngoài, Liễu Ngọc nhìn thấy sợ phát khiếp kêu một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới bên người Phương Dật Thiên. Trong khi run cầm cập chạy lại như vậy ngọn ba đào bốc lên mê hoặc lòng người, đối với thị giác của người xem quả thực là 1 tạo cảm giác hiệu quả cầu được ước thấy.
Phương Dật Thiên vừa cười vừa xông lên, con chuột đang tìm cách quay đầu chạy tới hướng khác, nhưng Phương Dật Thiên phi nhanh đến nhấc chân lên sau đó giẫm mạnh xuống.
"Chít!" một tiếng, con chuột đã bị Phương Dật Thiên dẫm nát dưới chân, nghẻo ngay tại chỗ (hoan hô, anh hùng giết chuột cứu mỹ nhân!)
"Thi Thi, nhà có túi plastic hay không, cầm hai cái đến cho anh." Phương Dật Thiên quay đầu lại nhìn Thi Thi, nói.
"A, em đi tìm xem." Thi Thi nói xong liền chạy hướng về phía phòng khách.
Liễu Ngọc vỗ nhẹ lên ngực, vẫn chưa hết kinh hồn hỏi: "Em, em giẫm nó chết rồi à?"
Phương Dật Thiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn Liễu Ngọc, đem cặp tuyết phong vừa trắng to lớn lộ ra hơn phân nửa của Liễu Ngọc thu hết đáy mắt, hỏi: "Trong phòng rất nhiều chuột a?"
"Trước kia không có , gần đây chẳng biết sao luôn có một hai con chuột xuất hiện làm chị sợ muốn chết!" Liễu Ngọc than nhẹ một tiếng, lại vỗ vỗ vào bộ ngực. Lúc vỗ vào ngực nàng đột nhiên phát giác ra trên người không mặc áo, nhất thời, trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều bốc lên hai luồng ửng đỏ, trong mắt hiện ra đầy vẻ thẹn thùng.
Nàng không nghĩ tới nữa trên người mặc vẻn vẹn cái nịt ngực đối mặt Phương Dật Thiên. Mấy năm nay từ sau khi ly hôn đây là lần đầu tiên nàng trong tình trạng như thế này đứng ở trước mặt một người nam nhân, trong lòng ngượng ngùng khó xử không biết nên làm gì.
Lúc này Thi Thi cũng chạy tới, trong tay cầm hai cái túi plastic, Phương Dật Thiên tiếp nhận liền đem con chuột ném vào trong 1 cái túi plastic, rồi dùng cái túi kia buộc chặt lại, nói: "Đợi lúc em đi xuống sẽ đem vứt vào thùng rác dưới lầu."
Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên, nhìn thấy Liễu Ngọc trên mặt hiện vẻ khác thường, hai má không ngừng đỏ bừng, hắn nhất thời ý thức được vấn đề, vội vàng nói: "Chị Ngọc, thật có lỗi, em, em cũng không phải cố ý ..."
"Không, không có gì, việc này cũng không có gì ." Liễu Ngọc khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.
Nhìn Liễu Ngọc giờ phút này xinh đẹp động lòng người, Phương Dật Thiên có xúc động muốn xông lên ôm chặt lấy nàng, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Phương Dật Thiên đi ra phòng Liễu Ngọc, sau đó tiện tay ném túi plastic đựng con chuột vào thùng rác phía trước, Thi Thi lại quấn lấy hắn không ngoài việc cùng hắn vui đùa đủ loại trò chơi con nít.
Một lúc sau Liễu Ngọc cũng đi ra, mặc bộ quần áo ở nhà, trên mặt xinh đẹp vẫn lưu lại nét ửng đỏ nhè nhẹ, xem ra càng thêm phần quyến rũ.
"Phương Dật Thiên, em đã đến rồi thì ở đây ăn cơm nhé, chị bây giờ đi nấu cơm." Liễu Ngọc cười cười, nhẹ giọng nói.
"Không được chị Ngọc à, em còn có việc, một tẹo đi rồi." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"A, xem ra em gần đây bề bộn nhiều việc quá, ha ha." Liễu Ngọc cười, liền đến ngồi ở sô pha bên cạnh Phương Dật Thiên.
"Vâng ạ, có chút bận, đúng rồi, chị Ngọc gần đây công việc như thế nào? Có thuận lợi không?" Phương Dật Thiên nhớ tới vừa rồi tại dưới lầu gặp Liễu Ngọc thấy trên vầng trán nàng có chút ưu tư, hắn nghĩ thầm không biết có liên quan gì với công việc của nàng không.
.
"... Ờ, không đến nỗi nào." Liễu Ngọc cười nhàn nhạt đáp, nhưng trong mắt không hiểu tại sao vẫn hiện lên một tia buồn bả sầu tư.
Phương Dật Thiên nhìn vào trong mắt Liễu Ngọc, điềm đạm nói: "Chị Ngọc, có đôi khi công việc bận quá cũng nên bỏ chút thời gian thả lỏng, nếu không có việc gì khó cũng không nên chất chứa ở trong lòng. Chị Ngọc có việc gì khó khăn bất cứ lúc nào đều có thể gọi điện thoại tìm em."
"Chị, chị..." Liễu Ngọc trong lòng rung động, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng "Phương Dật Thiên, cảm ơn em quan tâm , ha ha, chị sẽ nhớ kỹ lời này của em ."
Phương Dật Thiên nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Liễu Ngọc, trong lòng biết chắc nội tâm nàng khẳng định là có chuyện, chẳng qua Liễu Ngọc một khi đã không nói ra hắn cũng không tiện tiếp tục truy vấn, dù sao trước mắt quan hệ hắn với Liễu Ngọc cũng chưa đến mức thân thiết đến vậy.
"Ha ha, chị Ngọc nhớ rõ là tốt rồi, thời gian không còn sớm ,em phải đi đây." Phương Dật Thiên đứng lên nói.
"Phương ca ca anh phải đi sao?" Thi Thi lưu luyến không rời hỏi.
Phương Dật Thiên xoa xoa vào cái đầu nhỏ bé của Thi Thi cười đáp: "Phương ca ca còn có việc mà, lúc nào rảnh rỗi lại qua chơi với em nhé, có được không?"
Thi Thi nghe vậy liền cười gật gật đầu.
Sau đó Liễu Ngọc tiễn Phương Dật Thiên đưa ra ngoài cửa, nàng nhìn bóng dáng rộng lớn rắn chắc của Phương Dật Thiên, trong nhịn tâm không được nổi lên một chút ấm áp, nàng hôm nay quả thật có tâm sự, lại không nghĩ rằng bị Phương Dật Thiên tỷ mỉ phát hiện ra được, còn lên tiếng trấn an thậm chí muốn trợ giúp nàng.
Nhiều năm qua rồi, đây là lần đầu tiên có một người nam nhân quan tâm như thế đến nàng làm khơi dậy trong lòng nàng một sự ấm áp, đã lâu lắm rồi trong cơ thể nàng mới lại có sự ấm áp và cảm động lan tràn như vậy.
Lại nghĩ đến tâm sự của mình, nàng thầm nghĩ nên hay không tìm một dịp thuận tiện gọi điện thoại cho Phương Dật Thiên kể rõ một phen, có thể đúng như lời Phương Dật Thiên, nói ra tâm sự trong lòng có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Last edited by Tiểu Dê; 24-10-2010 at 11:02 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Phương Dật Thiên từ trong nhà Liễu Ngọc đi ra liền leo lên trên chiếc Yamaha, đạp mạnh chân, tiếng động cơ khởi động nổ vang, hắn uốn éo chân ga, chiếc Yamaha liền rú lên một tiếng phóng như bay ra ngoài.
Hắn không đội mũ bảo hiểm, ngửa mặt đón gió thổi đến, gió lướt qua đầu của hắn thổi trúng ánh mắt làm hắn khẽ híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía trước cực kỳ sắc bén.
Hắn cơ hồ không thể khống chế nổi mình, trong đầu hắn lại lần nữa hiện ra cảnh Liễu Ngọc lúc xuân tiết, Liễu Ngọc khi đó xinh đẹp mê người là như vậy, bởi vì sợ con chuột mà có dáng vẻ kinh sợ cuống quít, nhìn qua giống như là một tiểu nữ bình thường chờ đợi nam nhân che chở. Đương nhiên hắn lúc ấy đã có ý muốn xông lên ôm lấy Liễu Ngọc trong vòng tay.
Hơn nữa Liễu Ngọc cùng Vân Mộng 2 người thiếu phụ trẻ tuổi xem ra không khác biệt lắm về tuổi tác. Dáng người cũng khác biệt không có mấy, nếu so sánh Vân Mộng có chút quyến rũ trêu chọc người, còn Liễu Ngọc có vẻ thanh tao hơn một chút.
Liễu Ngọc không có vẻ cao quý đài các như Vân Mộng, song ở nàng toát lên vẻ dịu dàng mong manh khiến cho người ta khi nhìn vào không khỏi không dấy lên lòng thương mến muốn được che chở cho nàng
Nữ nhân như Liễu Ngọc nên ôm vào trong ngực mà nhẹ nhàng che chở, còn nữ nhân như Vân Mộng lại thích hợp cưỡi lên trên người chế ngự nàng phục tùng.
Hai nữ nhân có loại phong cách khác xa vậy, xinh đẹp không cùng kiểu, mị lực không đồng dạng như vậy, nhưng đối với nam nhân lại đồng dạng hấp dẫn không thể ngăn cản được
Nếu có khả năng, đem cả hai loại nữ nhân làm của riêng làm như vậy nam nhân cũng không uổng sống trên cuộc đời này.
Nhớ tới vầng trán của Liễu Ngọc ẩn giấu vẻ u sầu, Phương Dật Thiên trong lòng có chút rung động, không biết Liễu Ngọc có chuyện gì. Nếu có thể hắn cố hết sức giúp đỡ người phụ nữ này, giúp đỡ người phụ nữ một mình một người nuôi dạy 1 đứa trẻ, người nữ nhân nội tâm yếu ớt mà vẫn biểu hiện bề ngoài kiên cường.
Đang nghĩ ngợi, Phương Dật Thiên đã chạy xe tới trang viên Mân Côi, lúc này đã là sáu giờ buổi chiều, hắn cưỡi Yamaha trực tiếp phi vào biệt thự nhà họ Lâm.
Ngô mụ nhìn thấy Phương Dật Thiên cưỡi này chiếc xe máy Yamaha đi vào có chút giật mình, lập tức hỏi: "Tiểu phương(*), cháu chuyển sang đi xe máy từ khi nào vậy ?"
"Ách... Tạm thời cùng bạn bè đổi xe cho vui, lúc có việc gấp cháu liền cưỡi xe máy đi luôn." Phương Dật Thiên nói.
Lúc này, Lâm Thiên Tuyết trong đại sảnh biệt thự nghe được thanh âm xe máy nổ vang cũng đi ra, nhìn thấy chiếc Yamaha đỗ phía trước có hình dáng hùng mãnh đầu tiên giật mình rồi sau đó trong mắt toát ra một tia vui mừng như điên, cô nàng phi nhanh tới nói: "Phương Dật Thiên, đây là xe máy của anh phải không?"
"Không phải, là, là của người khác." Phương Dật Thiên vội vàng đáp.
"Mấy ngày nay tôi còn đang cân nhắc muốn mua một chiếc xe máy để đi, nhưng là tôi không biết đi xe máy, anh dạy tôi có được không?" Lâm Thiên Tuyết hất cao khuôn mặt trang điểm mỹ lệ lên hỏi.
"Ách, Lâm tiểu thư, nếu mà so sánh, ngồi xe ô tô an toàn hơn một chút, cưỡi xe máy rất nguy hiểm." Phương Dật Thiên nói.
"Thì đã làm sao, đi chậm một chút là ổn thôi, vấn đề là bây giờ tôi còn chưa biết đi xe máy. Không sao cả, anh chính là người dạy tôi, cứ quyết định như vậy" Lâm Thiên Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, nói.
Phương Dật Thiên biết không lay chuyển được Lâm Thiên Tuyết, cả cười cười, khẽ thở dài 1 tiếng, nói: "Được rồi, có thời gian tôi sẽ dạy cho cô."
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy sau lúc này mới mặt giản ra nở nụ cười.
Phương Dật Thiên đi vào biệt thự trong đại sảnh mặt, mở miệng hỏi: "A, Tiêu di đâu?"
"Tiêu di đang tắm rửa ở trên lầu, nàng đêm nay muốn đi ra ngoài, đúng rồi, có phải là anh cùng Tiêu di ra ngoài chơi bời không?" Lâm Thiên Tuyết hỏi.
"... Ách, Tiêu di bảo tôi lái xe đưa nàng đi tham gia cái tiệc tối gì đó, tôi cũng không rõ lắm." Phương Dật Thiên hàm hồ nói..
"Ô, lại có mỗi mình tôi một mình ở nhà, buồn chết đi được, Tiêu di lại không mang tôi đi!" Lâm Thiên Tuyết bĩu cái môi nhỏ nhắn lên nói.
"Ơ, còn cái cô em gái nào của cpp đến đây không phải là cô có bạn hay sao chứ." Phương Dật Thiên thuận miệng nói, hắn mơ hồ nhớ rõ buổi chiều ngày hôm qua lẻn vào phòng Lâm Thiên Tuyết, vào thời điểm trốn tại tủ quần áo trong lúc nghe được Lâm Thiên Tuyết nói chuyện điện thoại cùng Đường muội của nàng. Trong điện thoại tựa hồ Đường muội của nàng muốn tìm tới Lâm Thiên Tuyết vui chơi, bởi vậy hắn mới thuận miệng nói.
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy liền rùng mình, sau đó liền phản ứng hỏi: "Anh là nói Đường muội của tôi? Kỳ quái, anh như thế nào biết Đường muội muốn tới tìm tôi?"
"A?" Phương Dật Thiên trong lòng giật mình đánh thót, không ngờ tới là tự mình lỡ mồm miệng như vậy, nếu Lâm Thiên Tuyết biết hắn ngày hôm qua trốn ở tủ quần áo trong phòng nàng rình coi thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng không có gì che đậy thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Hắn vội vàng nói: "Tôi, là tôi thuận miệng buột mồm thôi, cô không phải có rất nhiều tỷ muội hay sao, tìm vài người tới chơi không phải tốt hơn hay sao ."
Lâm Thiên Tuyết hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, chính cô ta cũng tìm không ra manh mối nào. Cô nàng tuyệt đối không thể tưởng được Phương Dật Thiên dám can đảm lẻn vào gian phòng của nàng hơn nữa còn ẩn nấp ở trong tủ quần áo rình trộm cô nàng. Nếu biết sự tình không chừng cô nàng không lưu tình chút nào trực tiếp đem Phương Dật Thiên ra làm mắm ăn chơi.(DG: dịch theo truyện Tấm Cám cho nó vui!)
Phương Dật Thiên có chút chột dạ, liền lấy cớ đi tắm rửa chuồn luôn vào phòng tắm lầu một, tránh ở bên cạnh Lâm Thiên Tuyết lại không cẩn thận buột mồm nói sai cái gì thì đúng là ếch chết tại miệng.
Phương Dật Thiên khoan khoái đầm mình trong vòi nước tắm rửa, tắm xong hắn cạo râu ria nhẵn nhụi sau đó đổ keo lên đầu vuốt tóc bóng nhoáng, nhìn bóng nhoáng cứ như là đi cầu hôn.
Một khi đã tháp tùng Tiêu di đi dự tiệc tối, đương nhiên nên ăn mặc nghiêm chỉnh long trọng một chút, bởi vậy hắn lấy bộ Âu phục Ferragamo mà Tiêu di mua cho hắn mặc vào, vốn định còn muốn buộc cái cà- vạt, chẳng qua chính hắn cũng không có cà- vạt, với lại dù sao hắn cảm thấy thắt cà- vạt trên cổ giống như buộc cái dây thừng treo cổ, vô cùng không thoải mái.
Phương Dật Thiên mặc bộ đồ này đi tới vào lúc Lâm Thiên Tuyết đang ngồi ở phòng khách sô pha vừa ăn vừa xem ti vi thực sự đã dọa cho cô nàng một cú sốc. Đôi mắt đẹp như nước hồ mùa thu nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện thần sắc không thể tin nổi .
Rất lâu sau nàng mới hồi phục lại tinh thần, nghịch ngợm thè cái lưỡi xinh đẹp ra nói: "Oa, Phương Dật Thiên, nhìn anh lúc này quả thực trái ngược với bộ dạng như cẩu hàng ngày a.”
"Chết đi, con nít chưa phát dục thì biết cái gì, cái này của tôi gọi là anh tuấn phong độ ổn định không phô bày ra ngoài, hiểu không?" Phương Dật Thiên tức giận nói.
"Anh, anh nói ai là con nít chưa phát dục? Thật sự là đồ gia hỏa chẳng biết xấu hổ!" Lâm Thiên Tuyết trong lòng bốc lửa, ngồi thẳng lên ưỡn ngực, nụ hoa phát dục tốt đẹp chính là cái kia rất căng tròn đội áo tròn phồng lên, biểu hiện thật sự của nàng không phải một đứa nhỏ chưa phát dục.
Phương Dật Thiên cười thầm trong lòng nghĩ: Lâm Thiên Tuyết, cô cũng đừng ưỡn ngực, toàn thân ngươi bị tôi nhìn qua rồi, cô không cần phải ưỡn ngực tôi cũng biết số đo 3 vòng của cô to nhỏ như thế nào!
Đang nghĩ ngợi thì cầu thang trên lầu trên truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, Phương Dật Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang trên lầu, vừa thấy Tiêu di hắn đã có chút khẽ giật mình.
Tiêu di xinh đẹp vạn phần đang từ thang lầu trên chậm rãi đi xuống, trên người nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, lễ phục dạ hội này thiết kế hở vai, trước ngực vạt áo xẻ ra hình chữ"V" rất thấp, bó chặt vòng eo, hoàn toàn phô bầy dáng người hoàn mỹ thành thục khêu gợi của Tiêu di.
Loại lễ phục dạ hội vạt áo xẻ hình chữ"V" rất thấp không phải là một nữ nhân nào cũng có thể mặc, đối với nữ nhân có bộ ngực không đủ sung mãn cao ngất thì không thể nào làm nổi bật được sự thướt tha yểu điệu của bộ lễ phục dạ hội này.
Mà dáng người Tiêu di cực kỳ thành thục, mặc bộ dạ hội này làm nổi bật lên đường nét đầy đặn hấp dẫn, hiện lên hoàn toàn khí chất cao quý hoa mỹ. Không những thế màu đỏ rực của bộ dạ hội kia lại càng trêu chọc dòng máu nóng nhiệt tình của bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy.
Tiêu di từ thang lầu khoan thai đi xuống, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ đã trang điểm, mái tóc sau đầu được búi tóc lên, lúc đôi mắt lưu chuyển toát ra một cỗ thành thục của người nữ nhân có học thức, toát ra vẻ đẹp cao quý mà lại thanh nhã, gợi cảm mà lại không gợi tục. Có thể tưởng tượng, tại đêm nay trong tiệc tối Tiêu di không thể nghi ngờ là một trong những người được ngắm nhìn nhiều nhất.
Phương Dật Thiên trong lòng thầm thở dài 1 tiếng, giờ phút này hình ảnh Tiêu di thành thục xinh đẹp ăn sâu trong nội tâm hắn, dưới chiếc cỗ áo xẻ thấp chữ V hiện ra ẩn ẩn lỏa lồ một khe tuyết trắng sâu thăm thẳm đủ để ánh mắt một người nam nhân hoàn toàn hóa đá dừng lại trên đó.
Nghĩ tới có thể cùng một đại mỹ nữ như Tiêu di đi tham gia tiệc tối, hắn trong lòng không khỏi trở nên kích động phấn khởi. Không biết, dạ tiệc tối nay có thể sẽ phát sinh tình huống gì?
Last edited by Tiểu Dê; 24-10-2010 at 11:07 PM.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Đã từng nhìn thấy Tiêu di xinh đẹp tuyệt luân khi bận trang phục, nhưng mà thứ thực sự mê người chính là ý mị thành thục tản ra nhè nhẹ, đó mới chính là thứ mê hoặc đàn ông!
Tiêu Di chậm rãi đi xuống, thấy Phương Dật Thiên cũng thoáng ngẩn ra, Phương Dật Thiên mặc âu phục Ferragamo vào trên người toát ra cảm giác phóng khoáng cùng trầm ổn, khuôn mặt góc cạnh tản ra chút cảm giác tang thương, trần ngập hương vị đàn ông.
Thấy Phương Dật Thiên ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ lên, một cỗ xúc cảm khó hiểu cũng dâng lên trong lòng!
"Tiêu Di, cô đêm nay thật xinh đẹp, cô chắc chắn không phải đi gặp vị hôn phu chứ?" Phương Dật Thiên cười cười nói.
Tiêu Di nghe thế đỏ mặt, giận dữ nói: "Hôn phu cái gì mà hôn phu, anh chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi, bây giờ phải đi sao?" Phương Dật Thiên hỏi.
Tiêu Di nhìn thời gian, nói: "Cũng sắp rồi, tiệc bắt đầu lúc tám rưỡi, bây giờ đã là tám giờ rồi."
Phương Dật Thiên gật đầu, vừa cười vừa nói: "Vậy chúng ta đi thôi, được rồi, đành mượn xe Lâm tiểu thư một chuyến."
"A, hôm nay anh không đi xe tới sao?" Tiêu Di kinh ngạc hỏi.
"À... trên đường có chút sự cố mượn xe máy của một người bạn, nhưng mà..." Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di một chút, cười nói" Nếu Tiêu Di đồng ý ngồi xe máy cũng có thể! Ngồi xe kích thích hơn, Tiêu Di mặc váy, đến lúc đó váy đỏ tung bay chắc chắn là xinh đẹp vô cùng!"
Tiêu Di nghe vậy tức giận cười nói: "Tôi mặc váy dạ hội anh lại bảo tôi ngồi xe máy, tôi không điên? Thật là!"
Phương Dật Thiên chỉ là đùa vui một chút, sau đó liền cầm chìa khóa xe Porche của Lâm Thiên Tuyết, đưa Tiêu Di ra ngoài.
Phương Dật Thiên lái xe khỏi trang viên Mân Côi, lái xe ngồi cạnh Tiêu Di xinh đẹp cao quý, váy dạ hội đỏ lộ ra từng mảnh da thịt trắng nõn, bóng loáng, trên người tản ra mùi hương nhàn nhạt, thấm vào lòng người.
"Tiêu Di, tiệc tối nay ở đâu a?" Phương Dật Thiên quay đầu hỏi.
"Ở nhà hàng Hoàng Quan." Tiêu Di nói.
"Nhà hàng Hoàng Quan? Vậy là nơi của kẻ có tiền, xem ra đến bữa tiệc này đều là người thân phận không thấp." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Đó là tất nhiên, tiệc tối nay là do tổng giám đốc Trần Thị tập đoàn Trần Thiên Minh, hôm nay là sinh nhật ông ta, ông ta cố ý tổ chức bữa tiệc này, cũng mời cả những nhân vật tiếng tắm ở thành phố Thiên Hải đến, trên danh nghĩa là mừng sinh nhật thực ra là giao lưu, củng cố quan hệ mà thôi." Tiêu Di nhàn nhạt nói.
Phương Dật Thiên nghe xong nao nao, Trần Thị tập đoàn? Thằng nhóc Trần Khải có cha chính là chủ tịch tập đoàn Trần Thị, còn tay tổng giám đốc Trần Thiên Minh kia là ai?
Hắn lúc này mới hỏi: "Trần Thiên Minh quan hệ gì với chủ tịch tập đoàn? Tiêu Di quen hắn?"
"À. Trần Thiên Minh là em trai của chủ tịch Trần Thiên Hải, tôi học cùng đại học với Trần Thiên Minh, tôi cũng không biết tại sao hắn biết tôi trở về, liền mời tôi đi dự tiệc." Tiêu Di nói.
Phương Dật Thiên lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ thầm Trần Thiên Minh này thì ra là chú Trần Khải, Tiêu Di lại là bạn học của hắn, thảo nào mời Tiêu Di đi dự tiệc.
Chỉ là, Phương Dật Thiên không biết chính là, thời đại học Trần Thiên Minh vẫn thích Tiêu Di, nhưng không theo đuổi công khai, mà duy trì quan hệ bình thường.
"Tiêu Di, tôi không quen biết Trần Thiên Minh, cô nói tôi đi dự tiệc có hợp không?" Phương Dật Thiên kinh ngạc nói.
"Tôi... tôi thiếu một bạn trai đi cùng, vì vậy..." Tiêu Di mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói.
Phương Dật Thiên a một tiếng, bừng tỉnh, cười ha ha, không nói gì nữa.
Nhà hàng Hoàng Quan.
Có thể ra vào nhà hàng cao cấp như vậy đều không phải nhân vật thường, một thành phần tri thức một tháng tiền lương chỉ sợ không đủ tiêu phí một đêm ở nhà hàng này.
Phương Dật Thiên đi đến nhà hàng lập tức có nhân viên tiếp đón, Phương Dật Thiên đỗ xe xong liền đi sang phía bên kia mở cửa xe, Tiêu Di cầm lấy tay hắn bước khỏi xe.
Mặc một bộ váy dạ hội đỏ tươi Tiêu Di vừa bước vào nhà hàng liền thành tiêu điểm chú ý hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mọi ánh mắt đều không ngoại lệ là ca ngợi, mà Phương Dật Thiên ở bên cạnh liền bị quên mất.
Tiệc tối tổ chức ở tầng ba, toàn bộ nhà hàng đều biết yến hội xa hoa này.
Đêm nay có rất nhiều bảo an, cửa thang máy cũng không ngoại lệ đứng rất nhiều bảo an, mà lầu ba cửa sảnh tổ chức yến hội càng canh phòng nghiêm ngặt, người khác cùng nhân viên tpaj vụ đều không thể vào bên trong.
Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di đi thang máy lên tầng ba, đi tới đại sảnh, bên ngoài hai nữ nhân viên mặc sườn xám đỏ đứng đón khách, Tiêu Di đưa giấy mời ra liền cùng Phương Dật Thiên đi vào
Đi vào trong nhân viên tiếp đón đưa họ vào bàn số năm ngồi xuống.
Lúc này, yến hội không ít khách, đàn ông mặc âu phục giày da, phụ nữ mặc lễ phục dạ hội khêu gợi, tốp năm tốp ba một chỗ, trong tay cầm ly rượu trò chuyện.
Đừng nhìn đám đàn ông trong sảnh đều ăn mặc ưu nhã lịch sự, kì thực ánh mắt của họ đều đánh giá hết các phụ nữ xinh đẹp gợi cảm trong bữa tiệc, tựa hồ là xác định mồi săn của đêm nay.
Đương nhiên khi Tiêu Di đi vào, đám đàn ông trong hội trường đều giật mình, sau đó dẫn đến một hồi oanh động, đám đàn ông bắt đầu bàn tán, tất cả ánh mắt trong sảnh đều tập trung trên người Tiêu Di.
Đây cũng là việc trong dự liệu, Tiêu Di mang một loại khí chất gợi cảm cùng thanh nhã, nhất là tuổi nàng đã ở độ ba mươi đều là loại mĩ nữ thành thục hấp dẫn trong mắt nam nhân.
Có thể nói, đám đàn ông trong sảnh đều thuộc xã hội thượng lưu, đàn bà họ đã chơi đùa qua đều không dưới mười người, nhưng loại đàn bà nhấc chân phẩy tay đều mị hoặc người khác như Tiêu Di không có nhiều.
Tiêu Di vừa xuất hiện đám đàn ông đều rời lực chú ý lên người nàng mà quên mất bạn gái đứng cùng, mà hiện tại đám phụ nữ cũng để ý đến Tiêu Di, thấy Tiêu Di mang khí chất thành thục cùng cao quý liền ghen tị không ngớt.
Đồng thời, các nàng cũng chú ý đến Phương Dật Thiên bên người Tiêu Di, Phương Dật Thiên vóc người to cao dẻo dai khiến ánh mắt các nảng dừng lại hồi lâu, mà Phương Dật Thiên mặc bộ âu phục cao quý toát ra một cỗ trầm ổn cùng phòng khoáng khiến các nàng ánh mắt không khỏi thêm vài tia nghiền ngẫm.
Mà lúc này, đàn ông đã tụm lại thấp giọng nói chuyện:
"Cô gái kia là ai? Quả thực mê người, xinh đẹp thành thục, nhìn thân thể nàng, chỉ sợ tam địa thục nữ ở thành phố Thiên Hải này còn kém xa."
"Phan Mộng Liên như hồ li tinh, phong tao quyến rũ, khiến đàn ông không thể dừng được, mà nữ nhân này lại như nữ thần, làm cho người ta có một loại xúc động muốn quỳ bái!"
"Cũng không biết tên kia là ai, không phải bạn trai của nàng chứ? Nếu vậy kẻ này thật có diễm phúc"
"Đúng vậy, chỉ cần một khắc xuân phong với nữ nhân như vậy cả đời này không uổng sống!"
Lúc này Phương Dật Thiên và Tiêu Di đã ngồi vào bàn số năm.
Lúc bọn họ ngồi xuống, một trung niên nam tử tuấn lãng khí thế phi phàm gần đó mang theo nụ cười mỉm chậm rãi đến chỗ Tiêu Di.
Last edited by Tiểu Dê; 24-10-2010 at 11:15 PM.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Phương Dật Thiên cũng chú ý đến trung niên nam tử đang đi vè phía hắn và Tiêu Di, tuổi hắn khoảng hơn ba mươi, mặt trắng như ngọc, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ cười mỉm, trên người ẩn chứa sự trầm ổn của người thành đạt.
Đối với đại bộ phận đàn bà, trung niên trước mặt đúng là có sức hấp dẫn khó chống cự.
Lúc này, Trung niên nam tử đã đến gần, hắn mỉm cười nho nhã bắt chuyện với Tiêu Di, sau đó tự nhiên ngồi bên cạnh Tiêu Di, ngữ khí kích động mừng rỡ nói: "Tiêu Di, cô có thể dự bữa tiệc này tôi thực sự cao hứng, đã hơn một năm không gặp, cô vẫn đẹp như vậy!"
"Ha ha." Tiêu Di khẽ cười, nói: "Anh thay đổi không nhiều, nhưng vừa về nghe nói anh đã là tổng giám đốc tôi cũng mừng thay anh."
Phương Dật Thiên ánh mắt híp lại, nhất thời hiểu ra nam nhân anh tuấn trước mặt là nhân vật chính của bữa tiệc - Trần Thiên Minh!
Thân là đàn ông, Phương Dật Thiên tất nhiên đọc được mộ tia mừng rỡ cuồng nhiệt lướt qua trong ánh mắt Trần Thiên Minh, là loại cuồng nhiệt này trong lòng hắn rõ ràng, hắn đoán Trần Thiên Minh có ý với Tiêu Di.
Nhưng tia cuồng nhiệt kia chỉ chợt lóe qua, lúc này nhãn thần hắn đều là ấm áp như ngọc, nhưng vô cùng chân thành!
Lúc này Tiêu Di ngồi bên cạnh hắn, nhưng lại mặc váy dạ hội, chỉ cần hắn liếc mắt là có thể thấy cảnh đẹp mê hồn trước ngực không sót chút gì, nhưng hắn không nhìn, chỉ nhìn thẳng vào con mắt Tiêu Di, bề ngoài vẫn luôn nho nhã lễ độ như vậy.
Hai người hàn huyên qua lại vài câu lúc này Tiêu Di chỉ vào Phương Dật Thiên nói: "Trần Thiên Minh, tôi giới thiệu cho anh, vị này là bạn trai đi cùng đêm nay của tôi, Phương Dật Thiên!"
Một khắc này, trong mắt Trần Thiên Minh lộ ra một tia đổi khác, lập tức thu liễm lại, cười ha ha, quay sang nói với Phương Dật Thiên: "Phương tiên sinh, xin chào, cảm ơn đã đến sự buổi tiệc tối nay."
Nói xong, Trần Thiên Minh chủ động vươn tay phải ra, Phương Dật Thiên trên mặt cười nhạt, bắt tay Trần Thiên Minh, nói: "Trần tiên sinh khách khí rồi, có thể đến dự bữa tiệc tối nay là vinh dự của tôi."
"Ha ha." Trần Thiên Minh cười, rụt tay về, nhìn về phía Tiêu Di hỏi :"Tiêu Di, vị Phương tiên sinh này là của cô..."
"A, anh ấy... là bạn tôi, đêm nay đi cùng tôi đến đây." Tiêu Di nhàn nhạt nói.
Trần Bình Minh nghe xong cười, hắn chỉ hứng thú với Tiêu Di, khách sáo với Phương Dật Thiên vài câu, liền tiếp tục nói chuyện với Tiêu Di.
Phải thừa nhận, Trần Thiên Minh này rất giỏi giao tiếp, lúc hắn nói rất lễ độ, ánh mắt vĩnh viến mang theo sự chân thành... tạm thời không nói hắn có giả vờ hay không, chí ít cũng có vẻ chân thành.
Ngữ khí hắn rất trầm ổn không gấp gáp, giọng nói ôn hòa dế nghe, hơn nữa khi nghe Tiêu Di nói bộ dạng đều rất chăm chú, ưu nhã mà nhã nhặn, quả thực không có chút khe hở.
Trọng yêu hơn là, hắn vô cùng giỏi tìm kiếm trọng tâm câu chuyện, mấy năm học cùng đại học cùng với thời gian sau này, qua miệng hắn đều nói ra rất tự nhiên, liên kết với nhau, hai người nói chuyện hơn mười phút cũng không chán, hẳn biểu hiện rất hôi khài khiến Tiêu Di cười không ngớt, cười đến run rẩy cả người!
Tiêu Di không cười cũng đủ mê người, nàng cười thân thể mềm mại hơi run rẩy, tuyêt phong trước ngực rung động mãnh liệt, đối với cảnh xuân mê người trước mặt, hắn vẫn như trước, không chút toát ra ý mê mẩn, cùng lắm là mang theo vài phần tán thưởng!
Phương Dật Thiên thở dài, lập tức phán đoán Trần Bình Minh là kẻ lợi hại, đặc biệt là tạo nghệ tán gái đã đến cảnh gái cực đỉnh!
Dựa vào thân phận địa vị của Trần Thiên Minh, cùng với kĩ xảo giao tiếp của hắn với phụ nữ, chắc chắn không có mấy người phụ nữ không bị hắn mêm hoặc.
Lúc này, một tên bồi bàn đi tới, Trần Bình Minh vươn tay, tự mình rót cho Tiêu Di một chén Champagne ướp lạnh, nho nhã rót cho Phương Dật Thiên một chén, sau đó mới tự rót cho mình một chén.
Trần Thiên Minh cầm ly Champagne, mỉm cười nói: "Khó có khi được gặp nhau, nào chúng ta chạm ly!"
Tiêu Di nhìn ly Champagne ướp lạnh trước mặt, hơi do dự một chút.
Phương Dật Thiên nhìn thấy, trong lòng khẽ động, gọi tên bồi bàn đến, nói khẽ một câu.
Chỉ chốc lát, tên bồi bàn kia trong tay cầm một chén nước nóng đưa cho Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên tiếp nhận sau đó đưa cho Tiêu Di, nói nhỏ bên tai nàng: "Uống chén nước ấm này đi, bụng cô còn đâu không?"
Phương Dật Thiên nhớ kĩ mấy ngày nay là thơi gian Tiêu Di đến cái kia, không thể uống đồ lạnh, nếu không bụng sẽ bị đau, tốt nhất là uống nước ấm hay loại nước hoa quả ướp nóng. Tiên Di nhận lấy chiếc chén, nhẹ nhàng nói :"Cảm ơn!" nàng nhìn Phương Dật Thiên ánh mắt hiện lên chút e thẹn, nhưng thêm vài phần cảm kích, sóng mắt hiện ra vẻ ôn nhu, trên mặt có chút ửng đỏ!
Trần Thiên Minh chú ý đến biến hóa nhỏ này, nhất thời trên mặt hiện ra chút dị trạng, con mắt hơi nheo lại, âm thầm đánh giá Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên chuyển ánh mắt, thấy Trần Thiên Minh trong mắt lóe lên dị quang, trong lòng hắn khẽ động, nhưng bên ngoài không chút thay đổi, hắn biết Trần Thiên Minh đã âm thầm liệt hắn vào danh sách tình địch.
Nhưng hắn cũng phớt lờ, hắn nghĩ loại người như Trần Thiên Minh này vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè, không phải bạn thì là địch, mà tình địch chẳng phải là một loại địch hay sao?
Sau đó, Trần Thiên Minh tao nhã nói với Tiêu Di vài câu, bởi bữa tiệc tối sắp bắt đầu, hắn thân là nhân vật chính tự nhiên phải đi chiêu đãi khách, vì thế đứng lên rời đi.
Phương Dật Thiên chú ý đến Trần Thiên Mình vừa đi, Tiêu Di nhẹ thở ra một hơi, cũng không biết là vừa rồi khẩn trương hay là được giải thoát.
Đột nhiên, yến hội òa lên tiếng oanh động, Phương Dật Thiên quay đầu nhìn lại, vậy mà thấy một nữ nhân mang theo vẻ quyến rũ mê người đang chậm rãi đi tới.
Một bộ váy dạ hội màu xanh đậm, lộ ra vẻ thành thục kiều mị cực kì, hai đỉnh núi cao chót vót, được lộ chiếc váy lộ ra nguyên vẹn đường cong, khiến bất luận gã đàn ông nào cũn bị khơi dậy thú tính!
Đồng thời, khuôn mặt như hô ly tinh của nàng càng hấp dẫn ánh mắt đám đông nam nhân!
Nàng chính là thục nữ đứng đầu thành phố Thiên Hải, Phan Mộng Liên!
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô