Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 36: Trộm không đúng chỗ.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Có quen biết.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, hiển nhiên là nàng biết không thể giấu diếm chuyện này được:
- Cục trưởng, Đường Kim là em trai kết nghĩa của tôi, nó đến nơi này tìm tôi có chút chuyện mà thôi.
Nhâm Chính Kiệt gật gật đầu:
- Tốt lắm, tiểu Đường, nếu mà có người khác hỏi cháu vấn đề giống như chú thì cháu nhớ rõ là cũng trả lời như vậy
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Hả?
Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc nhìn Nhâm Chính Kiệt.
- Tiểu Đường, có một số việc mà chú không có cách nào khác để nói cho cháu hiêu rõ được.
Nhâm Chính Kiệt thở dài một hơi:
- Nhưng mà chú hy vọng hiểu được rằng là có lẽ chú không xứng đáng ngồi lên chức cục trưởng này nhưng mà tuyệt đối cháu không phải là kẻ địch của chú, có một số việc chú cũng muốn làm nhưng mà lại hữu tâm vô lực.
Đường Thanh Thanh trầm mặc, lúc này nàng cũng không biết nên nói gì nữa, nàng tất nhiên là sẽ không tin những lời này của Nhâm Chính Kiệt, cho nên nàng cảm thấy chính mình vẫn còn chút điểm này là còn khá.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Không còn việc gì nữa rồi, cháu ra ngoài làm việc đi.
Nhâm Chính Kiệt còn nói thêm.
- Vâng, cục trưởng.
Đường Thanh Thanh đứng dậy rồi đi ra khỏi văn phòng của Nhâm Chính Kiệt nhưng mà trong lòng vẫn có chút mơ hồ như cũ. Chuyện này hôm qua cứ như vậy mà trôi qua không một tiếng động nào sao?
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Đột nhiên lúc này chuông điện thoại di động của Đường Thanh Thanh lại vang lên, Đường Thanh Thanh lấy điện thoại ra thì thấy số gọi đến là một số lạ.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Alo, tôi là Đường Thanh Thanh đây.
Cảnh sát thấy số lại gọi đến cũng không ngạc nhiên cho nên Đường Thanh Thanh liền bấm nút nghe máy.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Chị Thanh là em, Đường Kim đây.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc với Đường Thanh Thanh, đó là giọng của Đường Kim:
- Em vừa mới mua xong một cái di động, sau này nếu muốn tìm em thì chị hãy gọi vào số này nha.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Tiểu đệ là cậu a?
Đường Thanh Thanh vội vàng đi đến một nơi yên lặng rồi nói nhỏ giọng:
- Chị nói cho cậu nè, bọn người Hà Vĩ Minh vẫn chưa tỉnh lại, bất quá dường như là cục trưởng đã ra mặt giúp chúng ta thu xếp chuyện này. Tạm thời sẽ không có người tìm chúng ta để gây phiền toái nhưng mà chị cũng không rõ vì sao cục trưởng phải giúp chúng ta?
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Không cần phải quan tâm đến ông ta, tóm lại là sau này nếu chị có phiền toái gì thì em sẽ bảo vệ cho chị, cứ yên tâm đi.
Đường Kim liền nói.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Ừ, nếu như thế thì được rồi.
Đường Thanh Thanh liền đồng ý, sau khi trải qua chuyện tối qua thì nàng đã có sự tín nhiệm không rõ từ đâu vào cậu em trai kết nghĩa mời một ngày này.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Lúc này Đường Kim đang ở trong một cửa hang điện thoại, sau khi dùng 999 đồng để mua chiếc điện thoại đi động thì hắn liền gọi cho Đường Thanh Thanh, sau đó hắn cũng không gọi cho ai khác. Lúc này hắn đang tính toán đi trở về trường học bởi vì hôm nay trừ lên lớp ra thì dường như cũng không có chuyện gì phải làm cho nên tạm thời hắn không cần phải đi kiếm tiền. Chuyện mà hắn muốn làm chính là tìm thức ăn cho Hoa Hoa.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Nhưng mà thức ăn cho Hoa Hoa thì hiện tại hắn cũng biết nên đi tới đâu để tìm, trước kia lúc hắn còn ở với sư phụ ở nông thôn thì hắn có thể lên núi rừng tìm những con độc trùng, độc xà… cho Hoa Hoa ăn. Nhưng mà ở đây là thành phố thì lấy đâu ra núi với rừng, muốn tìm thức ăn cho Hoa Hoa cũng không phải là một việc dễ dàng.
Đường Kim đang bước ở trên đường thì đột nhiên một chiếc xe bus dừng lại ở bên cạnh hắn, lúc này thấy được chiếc xe bus đang đứng ở chỗ này thì theo bản năng Đường Kim liền liếc mắt nhìn một cái. Sau đó từ trên chiếc xe bus này thì hắn phát hiện ra được một nơi gọi là công viên Ninh An.
Công viên?
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Đường Kim hơi suy nghĩ một chút, rốt cuộc hành đành phải thay đổi kế hoạch về trường của mình. Hắn liền lên xe bus, trong thành phố Ninh Sơn này thì công viên cũng tương đối nhiều, cho nên hắn cảm thấy được có lẽ ở những nơi như công viên thì có thể tìm được thức ăn cho Hoa Hoa.
Lúc này, khi lên xe bus thì hắn thấy trong này đã hết chỗ, cho nên Đường Kim không thể tìm được chỗ ngồi, hắn chỉ có thể đứng.
Quảng đường đi từ đây đến công viên Ninh Sơn cũng không xa, khi xe ra khỏi đường số 5, tới trước công công viên Ninh An thì ít nhất có mười mấy người cùng đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Đường Kim cũng chuẩn bị đi xuống nhưng mà đúng vào lúc này thì hắn có cảm giác có một bàn tay đang móc vào túi quần của hắn, phát giác được điểm này thì đột nhiên hắn liền bỏ tay của mình vào túi, nắm lấy cánh tay của đối phương.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Hắn quay đầu lại thì thấy được phía sau mình chính là một nữ nhân trẻ tuổi, bộ dạng của nữ nhân này cũng không tệ lắm, cách ăn mặc cũng rất gợi cảm, thậm chí là mỗi động tác nhấc tay nhấc chân của nàng đều có thể làm cho người khác mơ tưởng hảo huyền. Bởi vì một bàn tay của nàng đã bỏ vào túi quần của Đường Kim cho nên trong ánh mắt của mọi người thì dường như nàng và Đường Kim đang làm một chuyện mập mờ gì đó.
- Vô lễ a, có sắc lang.
Nữ nhân trẻ tuổi này dùng sức muốn đem tay của mình thoát khỏi cánh tay của Đường Kim nhưng đáng tiếc là nàng không thể làm được. Sau đó đột nhiên nàng la lớn lên một tiếng, lúc la lên thì đồng thời một tay còn lại của nàng cũng vung lên hướng về mặt của Đường Kim mà tát một cái, đang làm ra bộ muốn đánh một tên sắc lang.
Mọi người vốn chuẩn bị xuống xe lúc này nghe nữ nhân trẻ tuổi này kêu lên như thế thì liền nhìn qua phía bên này. Sau đó ánh mắt của bọn họ liền tỏ ra khinh bỉ khi nhìn vào Đường Kim.
- Tuổi còn trẻ như vậy mà không chịu học hành tử tế a.
Có một ông cụ già nhìn lại, lắc lắc đầu than thở.
Nguồn 4,vn by Hù,ng Bá
“Bốp”
Lúc này đột nhiên một tiếng bạt vang vang lên, truyền vào tai của mọi người. Gương mặt bên phải của nữ nhân trẻ tuổi này xuất hiện dấu 5 ngón tay nhưng đây cũng không phải là kiệt tác của Đường Kim mà là do bàn tay trái của nàng làm. Sau đó, đột nhiên bàn tay trái của nàng cứ như vậy mà tát vào mặt mình.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Đây là do tự chính cô đánh a, cái này cũng không thể gọi là do tôi sử dụng bạo lực được nha.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra uể oải nói:
- Vừa rồi tay của cô bỏ vào trong quần của tôi muốn móc túi, tôi còn chưa kêu cô trộm của tôi thế mà cô lại còn kêu rằng tôi vô lễ với cô, cô đáng để tôi phải vô lễ sao? Nếu cô thích người khác vô lễ với cô như vậy thì tại sao cô phải làm một kẻ móc túi, không dứt khoác đi làm tiểu thư đi?
Ng,uồn 4,vn by H,ùng Bá
Đường Kim nắm lấy cánh tay của nữ nhân trẻ tuổi kia lôi từ trong túi của mình ra. Sau đó, mọi người trên xe bus liền thấy được lúc này đây trên bàn tay của nàng còn nắm một chiếc điện thoại di động.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên xe bus liền ngẩn ngơ như cây cơ. Hiện tại vào lúc này thì ngay cả là người ngu cũng hiểu được nữ nhân trẻ tuổi này đúng là một kẻ móc túi, nói cách khác, có người nào bị tâm thần mà đem điện thoại di động của mình nhét vào trong túi quần của người khác không?
Ngu,ồn 4v,n by Hùng Bá
Ông cụ ngồi ở phía trước kia lại thở dài rồi lên tiếng:
- Người còn trẻ như vậy mà cái gì không học lại học thói xấu như vậy.
- Mắt ông mờ rồi, đừng có nói lung tung lang tang nữa.
Lúc này với ông cụ kia thì Đường Kim cũng có chút khó chịu rồi, để lại những lời này rồi thì hắn liền xuống xe nhưng mà khi xuống xe thì hắn cũng nắm lấy cánh tay của tên móc túi kia, đem nàng kéo xuống xe luôn.
Ngu,ồn 4vn by Hù,ng Bá
Đưa tay cầm lấy lại cái điện thoại di động của mình, Đường Kim liền bấm số điện thoại của Đường Thanh Thanh.
- Có chuyện gì thế?
Rất nhanh trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Đường Thanh Thanh nhưng mà lúc này dường như giọng nói của Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, dù sao lần này Đường Kim cũng gọi cách lần trước chưa đến mười phút a.
Nguồ,n 4vn b,y Hùng Bá
- Chị Thanh, em lại bắt được một tên trộm, chị có muốn không?
Đường Kim nói thẳng vào vấn đề.
N,gu,ồn 4,vn by Hùng Bá
- Hả? Cậu lại bắt được một tên trộm sao?
Đường Thanh Thanh nghe được Đường Kim bắt được một tên trộm thì ngẩn ra sau đó nàng liền tỏ ra hưng phấn, hỏi:
- Hiện tại cậu đang ở nơi nào đó? Chị sẽ lập tức tới ngay.
Nguồn 4vn by H,ù,ng B,á
- Em đang ở trạm xe bus tại công viên Ninh An.
Đường Kim nhìn quanh bốn phía rồi trả lời.
Nguồn 4,vn b,y Hùng Bá
- Biết rồi, chị sẽ đến ngay.
Đường Thanh Thanh lập tức cúp điện thoại.
Nguồn 4vn b,y Hùng Bá
Đường Kim thấy Đường Thanh Thanh tắt mắt thì liền lấy điện thoại bỏ lại vào trong túi quần của mình rồi nhìn vào nữ nhân trẻ tuổi này, bắt đầu giáo dục nàng:
- Trộm cũng trộm không đúng chỗ, muốn trộm thì trước hết phải coi thử đối tượng mình muốn trộm là ai. Hiện tại thì cô xem thử tôi là người tùy tiện mà cô muốn trộm là trộm sao?
Nguồn 4,vn by Hùng Bá
- Thả cái tay chóa của mày ra.
Lúc này đây không đợi nữ nhân trẻ tuổi này lên tiếng thì đột nhiên một tiếng tức giận ở bên cạnh truyền đến. Đường Kim quay đầu lại nhìn thì thấy một nam tử gầy yếu xuất hiện trước mặt của mình, vẻ mặt của tên nam tử này vô cùng hung hác, nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
- Đệt con mja mày, mau thả lão bà của tao ra, nếu không thì lão tử sẽ làm thịt mày.
Ngu,ồn 4vn by Hùng Bá
Trên tay của tên nam tử này chính là một con dao bấm, đinh một tiếng, lưỡi dao đã xuất hiện, quang mang bắn ra xung quanh.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 37: Vận khí thật tốt.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Haizz, các người thật sự không xứng đáng làm trộm.
Đường Kim lại lắc đầu rồi thở dài:
- Kẻ trộm chính là trộm cũng không phải là cướp, thân là một kẻ trộm thì các người phải có bổn phận của kẻ trộm. Từ trộm nhỏ biến thành tội phạm cướp bóc thì thật đúng là mất chất a.
Nhìn vào nữ nhân trẻ tuổi Đường Kim lại tiếp tục bài giảng của mình:
- Còn có a, cô tìm nam nhân này làm chồng của mình thì xem ra ánh mắt của cô thật sự rất kém a. Cô làm trộm còn hắn đứng xem, thật sự thì rất không bình thường.
Cuối cùng, Đường Kim lại nhìn vào tên nam nhân gầy yếu kia rồi nói:
- Tôi nói, loại người như anh thì còn sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa không? Nếu không thì không bằng hiện tại anh hãy tự đâm một dao vào người để chết đi.
- Đệt con mja mày, con mja nó, nói nhiều như thế thì mày có thả lão bà của tao ra không?
Nam tử gầy yếu liền bước tới gần Đường Kim, ánh mắt vô cùng hung ác:
- Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết người, người chết trên tay của lão tử thì cũng không chín cũng mười.
- Hử?
Đường Kim nghe tên nam tử gầy yếu trước mặt nói như thế thì có chút kinh ngạc:
- Nói như vậy thì anh chính là một tên tội phạm giết người sao?
- Kháo, cho mày mặt mũi mày lại không cần vậy để lão tử đâm chết mày.
Tên nam tử gầy yếu này hiển nhiên là không có sự kiên nhẫn, hắn cũng không trả lời vấn đề của Đường Kim mà trực tiếp cầm con dao bấm rồi vọt tới Đường Kim, hắn hung hăng đâm về phía lồng ngực của Đường Kim, ra tay vô cùng tàn ác.
Ánh mắt của Đường Kim mất hẳn vẻ cười đùa, xem cách ra tay của tên trước mặt thì Đường Kim bắt đầu tin tưởng rằng tên này quả thật dám giết người rồi. Chỉ có người đã từng ra tay giết người mới có thể ra tay hung ác, quyết đoán như thế.
- Chị Thanh, chị thật là có vận khí tốt a, lại có một tên giết người nữa tự đưa mình tới đây.
Đường Kim lẩm bẩm lầu bầu, đối với đòn công kích này của tên nam tử dường như là không có chút uy hiếp gì đối với hắn. Trong mắt của người thường thì tốc độ rút dao của tên nam tử gầy yếu này rất nhanh nhưng mà đối với Đường Kim mà nói thì đây quả thật là một động tác quá chậm.
Một bàn tay của Đường Kim đang nắm lấy cánh tay của nữ nhân trể tuổi kia, tay còn lại liền duỗi ra, dễ dàng nắm lấy cánh tay của tên nam nhân kia, rồi sau đó tay của Đường Kim hơi dùng lực.
“A..A”
Tên nam tử gầy yếu liền kêu thảm lên một tiếng, con dao bấm trong tay của hắn rơi xuống đất.
Thấy vậy thì Đường Kim liền buông tay của tên nam tử gầy yếu này ra, sau đó thuận tay ngồi xuống đất cầm lấy con dao bấm kia, vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra đồng tình nhìn vào người này:
- Có nhiều việc tốt không làm sao lại đi làm kẻ giết người đây? Anh muốn làm kẻ giết người còn chưa tính hơn nữa vì cái gì mà còn muốn khoe khoang trước mặt của tôi nữa đây?
Tên nam tử gầy yếu dùng ánh mắt oán độc nhìn vào Đường Kim sau đó làm ra một động tác khiến cho Đường Kim có chút giật mình. Đột nhiên hắn xoay người mà chạy, hiển nhiên là hắn muốn bỏ trốn.
- Nam nhân này thật sự là rất không có khuôn phép a.
Đường Kim có chút đồng tình nhìn vào nữ nhân trẻ tuổi trước mặt một cái, sau đó hắn giơ tay lên rồi quăng con dao bấm vào người tên gầy yếu kia.
“A..A”
Vừa mới chạy được khoảng 10m thì tên nam tử kia liền kêu thảm một tiếng rồi ngã gục xuống đất, cũng không đứng dậy được nữa, lúc này trên bắp chân của hắn có gắn thêm một thứ, thứ này chính là con dao bấm.
- Hai người đã là vợ chồng, hẳn là phải đồng cam cộng khổ với nhau, sao mà anh lại có thể chạy trốn một mình chứ?
Đường Kim cười hì hì:
- Tôi thật sự là một ngươi vĩ đại a, lại giúp cho một đôi vợ chồng sum họp lại, vĩnh viễn không chìa lìa với nhau rồi.
- Có người ăn cướp, cứu mạng a, cứu mạng a, cứu mạng a…
Thấy tên nam tử gầy yếu kia nằm ở dưới đất không nhúc nhích nổi thì nữ nhân trẻ tuổi này liền kêu lớn lên. Lúc này sở dĩ nàng không dám la lớn lên là vì nàng muốn đợi tên nam tử gầy yếu kia cứu nàng nhưng mà hiện tại thì nàng phát hiện được, tên nam tử gầy yếu kia không thể trông cậy được, hiện giờ bản thân hắn còn khó giữ rồi làm sao có thể cứu được nàng. Hiện giờ chỉ còn trông cậy vào quần chúng nhân dân mà thôi.
Hiện tại thì vị trí của Đường Kim, tên nam tử gầy yếu và nữ nhân trẻ tuổi kia chỉ cách lối vào của công viên Ninh An khoảng 200m, người đi qua đi lại, đi vào đi ra có rất nhiều. Lúc này nữ nhân trẻ tuổi kia gọi to lên hiển nhiên là cũng khiến cho rất nhiều người chú ý đến nhưng chú ý thì chú ý, khi mọi người nghe được là có ăn cướp thì cũng không có một ai dám đến hỗ trợ, một số người nghe được nàng kêu như thế thì ngược lại, lại càng trốn xa hơn giống như là thấy ôn dịch vậy.
Nữ nhân tẻ tuổi thấy không có một ai tới trợ giúp mình thì trong lòng nàng lại sinh ra một kế khác, đột nhiên nàng nằm xuống đất rồi cao giọng lên kêu :
- Cứu mạng a, có thành quản người đây này.
(Thành quản: quản lí đô thị)
Thành quản đánh người?
Đầu năm nay, điều khiến cho mọi người tức giận không phải là tội phạm cướp bóc, cũng không phải là những tên ăn trộm mà chính là thành quản. Đúng lúc này, nghe thấy nữ nhân trẻ tuổi kia kêu lên thành quản đánh người thì lập tức có một đám người đi qua, nhân số ít ra cũng mười người.
Nhìn thấy được lúc này trên mặt đất có một nữ nhân trẻ tuổi đang nằm, còn bên kia thì có một người nam nhân đang bị dao đâm vào chân thì tất cả mọi người liền nhận định rằng, thật sự là thành quản đánh người.
- Đánh gãy răng của hắn đi.
Có một nam nhân hô lên một câu, sau đó liền vọt lên, một quyền đấm về Đường Kim.
Mà mười mấy người khác cũng giống như vậy, bọn hắn liền bất chấp tất cả mà cùng nhau vọt tới về chỗ Đường Kim, ra quyền, tung cước.
- Trên đời này người ngu ngốc quả nhiên là dễ dàng bị lợi dụng nhất a.
Đường Kim có chút buồn bực, trên đời này quả thật là có quá nhiều người ngốc, người mù cũng có rất nhiều nhưng mà ngươi ta cứ như vậy mà kêu lên một câu lại có thể khiến cho nhiều người xem hắn là thành quản.
- A... Ách... Đau quá... Đừng đánh ta a... A...
Một đám người tung quyền tung cước, đột nhiên lại có người kêu lên thảm thiết lien tục, đánh cho đã tay đã chân, đột nhiên mọi người mới cảm nhận được có chút không thích hợp, như thế nào mà tiếng kêu thảm thiết này chính là tiếng kêu của nữ nhân?
Dường như mọi người không hẹn mà cùng dừng tay lại, sau đó bọn hắn liền ngạc nhiên phát hiện được Đường Kim đang đứng ở một bên, lúc này lông tóc của Đường Kim cũng không có hao tổn gì mà nữ nhân trẻ tuổi gọi Đường Kim là thành quản thì cũng bị bầm dập, quần áo lộn xộn, giống như là nữ nhân trẻ tuổi đó bị đám người này vô lễ vậy.
- Cảm ơn các vị đại ca, các vị đại tẩu đã giúp tôi đánh tên trộm a, à còn nữa, nếu mọi người muốn tiếp tục đánh tên trộm kia thì cứ tiếp tục đi, tôi cũng sẽ không chú ý đến đâu.
Khuôn mặt của Đường Kim nở ra nụ cười sáng lạn.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, giữa ban ngày ban mặt lại gặp quỷ sao? Chuyện này sao mà có quỷ dị đến như thế được?
- Cậu nói ai là tên trộm?
Rốt cuộc cũng có một người không nhịn được mà hỏi một câu.
Đường Kim vẫn chưa trả lời, lại đột nhiên có một nữ nhân kinh hô kêu một tiếng:
- Nữ nhân kia đúng là tên trộm, lần trước nàng đã trộm của tôi một chiếc di động.
- Cái gì? Cô ta chính là người trộm di động của em hơn nữa còn gọi người đến uy hiếp cô nữa sao?
Bạn trai của cô gái này liền lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy, chính là cô ta.
Nữ nhân này khẳng định gật đầu.
- Kháo, vậy thì đánh chết con bà cô ta luôn đi.
Bạn trai của nữ nhân kia căm giận nói một câu, sau đó liền vọt lên phía trước. Lần này mục tiêu của hắn cũng không phải là Đường Kim mà chính là nữ nhân trẻ tuổi kia.
- Đúng rồi, đã là kẻ trộm thì cần phải ăn đòn, ta hận nhất chính là những tên trộm như thế này.
Đột nhiên có người liền phụ họa một câu sau đó liền gia nhập vào chiến đoàn.
Lại có mấy người nữa xông tới, tung quyền tung cước vào nữ nhân trẻ tuổi kia. Đường Kim thì không bận như bọn họ, lúc này hắn thong dong đứng ở bên cạnh xem cuộc vui, đồng thời nói thầm một câu:
- Thật sự là một đám người ngu ngốc, thấy họ làm gì thì liền hùa theo a.
Đột nhiên vào lúc này đây một tiếng còi cảnh sát vang lên rồi một chiếc xe cảnh sát chạy nhanh tới đây, vừa mới vừa rồi mọi người còn tung quyền tung cước đột nhiên thấy xe cảnh sát tới thì bọn họ liền lập tức giải tán. Điều này không khỏi khiến cho Đường Kim âm thầm cảm thán, đám người này thật sự là rất pro a. Đánh người đã như thế rồi, thấy cảnh sát đến thì lại bỏ chạy, cũng không có một người nào đứng lại để kể lại cho cảnh sát nghe mọi chuyện a.
Xe cảnh sát dừng lại, một nữ cảnh sát có đôi chân dài, bộ dạng anh hùng bừng bừng đi xuống, người này đúng là Đường Thanh Thanh rồi.
- Chị Thanh, rốt cuộc thì chị cũng có một chiếc xe cảnh sát sao?
Đường Kim thấy Đường Thanh Thanh đi xe cảnh sát tới thì có chút ngạc nhiên mà mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại có phải là cảm thấy rằng chị rất là lợi hại không? À đúng rồi, lúc nãy cậu mới gọi cho chị nói là bắt được một tên trộm, người đâu rồi?
Đường Thanh Thanh có chút đắc ý, sau đó nàng liền thấy được có một nữ nhân trẻ tuổi, bộ dạng te tua đang nằm ở trên mặt đất thì nhất thời có chút đau đầu:
- Tiểu đệ, không phải là người này đấy chứ?
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 38: Không cảm ơn tôi sao?
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Chị Thanh, người này không phải là do em đánh hạ.
Nghe Đường Thanh Thanh nói thế thì Đường Kim cảm thấy mình thật sự vô tội, sau đó hắn kể lại mọi chuyện đơn giản chút cho nàng.
Nghe Đường Kim kể người nằm cách đó không xa là một tên giết người thì nhất thời Đường Thanh Thanh liền cảm thấy khẩn trương, nàng nhanh chóng đi qua còng tên đó lại.
- Tiểu đệ, cậu sẽ phải làm nhân chứng lần nữa.
Đường Thanh Thanh nói với Đường Kim.
- Không, em không đến cục cảnh sát để làm nhân chứng nữa đâu.
Nghe Đường Thanh Thanh bảo mình đến cục cảnh sát để làm nhân chứng thì Đường Kim liền lập tức phản đối, hai lần trước đi đến cục cảnh sát thì cả hai lần đều không phải chuyện tốt lành gì.
- Yên tâm đi, chị sớm đã chuẩn bị rồi, cậu cứ ở chỗ này viết lời khai rồi sau đó ký tên vào đây là được, không cần đến cục cảnh sát nữa.
Đường Thanh Thanh cũng sớm có chuẩn bị rồi.
Nghe Đường Thanh Thanh nói mình không cần phải đi đến cục cảnh sát thì Đường Kim nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trên thực tế thì hắn cũng không phải sợ cảnh sát nhưng mà mỗi lần đến cục cảnh sát thì mỗi lần hắn đều làm một chuyện gì đó, hắn là một người khiêm tốn cho nên những điều như thế không phù hợp với tác phong khiêm tốn của hắn.
- Tiểu đệ, cậu thật sự là vận may của tỷ a.
Sau khi hoàn thành ghi chép thì Đường Thanh Thanh có chút hưng phấn vỗ vỗ bả vai của Đường Kim, sau đó nàng mới nhớ đến một chuyện:
- Đúng rồi, tại sao giờ cậu lại ở chỗ này? Cậu không phải học bài à?
- Không cần, em đi vào công viên dạo một chút.
Đường Kim trả lời.
- Cậu đi dạo một mình à?
Đường Thanh Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Có cần chị đi dạo chung với cậu không?
- Chị Thanh, chị không cần đem hai tên trộm này về cục cảnh sát sao?
Nghe Đường Thanh Thanh nói thế thì Đường Kim cảm thấy có chút kỳ quái.
- Chị sẽ gọi cho người khác, nhờ họ mang hai tên này trở về cục cảnh sát.
Đường Thanh Thanh thuận miệng trả lời:
- Tuy rằng ở trong cục cảnh sát không có chức không có quyền gì nhưng mà tự nhiên vô cớ lại có một phần công lao, loại chuyện như thế này thì khẳng định sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm.
- Tốt lắm a, vậy thì trước tiên chị gọi điện tìm người đi, em chờ chị cùng đi dạo công viên.
Đường Kim tự nhiên sẽ không từ chối loại chuyện tốt này. Một mình hắn đi dạo trong công viên không có ý tứ gì nhưng mà đột nhiên có thêm một nữ cảnh sát xinh đẹp đi cạnh bên thì tự nhiên là thích ý lắm.
Đường Thanh Thanh gọi điện thoại, sau đó liền nói cho Đường Kim:
- Đại đội trưởng của đội hình cảnh của chị sẽ tự mình đến đây, đợi năm phút nữa thì anh ta sẽ đến.
Không đến năm phút sau, một chiếc xe cảnh sát đi đến ven đường rồi dừng lại, một nam cảnh sát không đến ba mươi tuổi liền mở cửa bước xuống xe, sau đó liền đi về phía Đường Thanh Thanh.
- Đồ đội trưởng.
Đường Thanh Thanh liền tiến lên bắt chuyện.
Dung mạo của nam cảnh sát này cũng không tính là hơn người nhưng mà làm cho người ta nhìn vào có loại cảm giác giỏi giang. Hắn hướng về phía Đường Thanh Thanh gật gật đầu xem như là chào hỏi sau đó liền nhìn về phía Đường Kim, khuôn mặt nở ra nụ cười:
- Cậu chính là Đường Kim sao? Tôi là Đồ Trường Văn phó đội trưởng đội hình cảnh cục cảnh sát Ninh Sơn.
- Tôi là Đường Kim.
Đường Kim trừng to hai mắt lên nhìn vào Đồ Trường Văn:
- Tại sao anh lại không cảm ơn tôi?
Trường Văn hơi sửng sờ, sau đó cười cười:
- Đúng a, tôi nên cảm ơn cậu.
- Kỳ thật thì chờ sau khi anh lên làm đại đội trưởng thì tiếp tục cảm ơn tôi cũng không muộn.
Đường Kim cười hì hì rồi sau đó nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh kéo nàng:
- Chị Thanh, chúng ta đi dạo công viên thôi.
- Đồ đội trưởng, tôi đi trước đây. À đúng rồi, người nam nhân kia có thể là một kẻ giết người, tốt nhất là anh cần phải điều tra thêm.
Đường Thanh Thanh nghe được ý tứ của cuộc nói chuyện giữa Đường Kim và Đồ Trường Văn. Mặc dù là nàng không thừa nhận, Đường Kim cũng giả vờ hồ đồ nhưng mà kỳ thật ở trong cục cảnh sát cũng có nhiều người biết chuyện Hà Vĩ Minh hôn mê tuyệt đối có liên quan đến Đường Kim. Mà sau khi Hà Vĩ Minh hôn mê thì Đồ Trường Văn là người được lợi lớn nhất, nếu Hà Vĩ Minh kia bất tỉnh mãi mãi thì chức vị đại đội trưởng của đội hình cảnh sẽ chuyển chủ, và người giữ chức ấy cũng không phải là ai khác mà chính là Đồ Trường Văn.
Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng đã hiểu vì cái gì mà ngày hôm nay đột nhiên Đồ Trương Văn đối xử khá tốt với nàng như thế.
- Có người báo nguy nói là trong công viên Ninh An có kẻ trộm, cô hãy đi điều trai đi.
Đồ Trường Văn gật gật đầu.
- Cảm ơn Đồ đội trưởng.
Đường Thanh Thanh cũng không phải là một người ngu ngốc, lúc này nghe Đồ Trường Văn nói như thế thì nàng liền biết được đây là Đồ Trường Văn tìm cho nàng một cái cớ để nàng quang minh chính đại mà đi dạo công viên. Dù sao thì bây giờ thì cũng vẫn là ở trong thời gian làm việc nên trên lý thuyết thì Đường Thanh Thanh không thể đi dạo công viên cùng với Đường Kim.
Đồ Trường Văn cười cười, không nói cái gì nữa, rất nhanh liền mang theo hai nghi phạm rời đi. Mà Đường Kim cùng với Đường Thanh Thanh thì cùng nhau cầm tay rồi đi về lối vào công viên Ninh An.
Sau khi đi vào công viên Ninh An thì Đường Kim liền cảm giác được bản thân mình hơi thoải mái. Công viên này quả thật là hữu sơn hữu thủy (có non có nước), quả thật là một nơi đủ điều kiện để các loại động vật sinh tồn. Đương nhiên thì trong công viên này thì rừng tùng là nơi chiếm diện tích khá lớn, còn hồ nước thì cũng chỉ có diện tích hơi bé mà thôi. Nhưng mà trong thành phố Ninh Sơn này, địa phương có non có nước như vậy thì rất ít khi thấy được, cũng bởi thế mà trong công viên có không ít người, bọn họ cũng giống như Đường Kim và Đường Thanh Thanh, vào đây đi dạo.
- Chị Thanh, chúng ta vào rừng cây bên kia đi dạo một chút đi.
Đường Kim cảm thấy rừng tùng bên kia nói không chừng sẽ tìm được một con độc xà chẳng hạn, cho nên hắn liền tính muốn qua đó thử vận may. Hôm nay đã là ngày thứ ba mà Đường Kim sống ở thành phố Ninh Sơn này, nếu còn không cho Hoa Hoa ăn thì khẳng định nó sẽ mất hứng.
- Được.
Đường Thanh Thanh đáp ứng yêu cầu của Đường Kim rồi sau đó hai người liền đi về rừng tùng phía trước.
Mắt thấy còn khoảng trăm mét nữa là đến rừng tùng thì đột nhiên từ trong đó có một người vội vàng chạy ra, mà phía sau hắn còn có một thiếu phụ ước chừng khoảng ba mươi tuổi đang đuổi theo người này.
- Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Đường Thanh Thanh thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, sau đó thì nàng liền thấy rõ, người chạy phía trước là một người đàn ông, lúc này trên tay của người đàn ông này đang ôm theo một đứa trẻ khoảng chừng bốn, năm tuổi, Đường Thanh Thanh thấy vậy thì không khỏi nghi hoặc:
- Không phải là giữa ban ngày ban mặt mà lại ôm một đứa trẻ bỏ chạy sao?
- Tránh đường một chút, mọi người tránh đường một chút, đứa nhỏ này bị bệnh cấp tính, cần phải đến bệnh viện để chữa trị, mọi người nhường đường một chút.
Một bên chạy, một bên người đàn ông này hô to lên.
- Thì ra là như vậy a.
Đường Thanh Thanh thầm nói một câu:
- Ta cũng sẽ nói a, giữa ban ngày ban mặt này mà ôm đứa trẻ này chạy nhanh giống như là kẻ bắt cóc như vậy thì cũng có chút hơi quá đáng.
Đường Kim thấy vậy cũng không để ý đến, mặc dù ở phía sau người đàn bà kia đang khóc chạy đuổi theo người đàn ông ở trước mặt nhưng mà người đàn bà này cũng không ckêu hỗ trợ. Hiển nhiên là lời nói của người nam nhân kia cũng không có sai, lúc này đây người nam nhân kia hẳn là đang giúp đỡ mang đứa bé kia đến bệnh viện chứ không phải là một kẻ bắt cóc. Cho nên, khi thấy người đàn ông kia chạy gầ nđến chỗ của mình thì Đường Kim liền nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh rồi kéo nàng qua một bên, chủ động nhường đường.
Người đàn ông kia chạy rất nhanh, đứa trẻ này đã hôn mê rồi, vừa nhìn qua thì quả thật rất là nghiêm trọng. Mà tích tắc ngay khi người đàn ông mang đứa bé này chạy qua bên người của Đường Kim thì theo bản năng Đường Kim liền nhìn liếc mắt nhìn vào lồng ngực của đứa bé kia, thấy được như thế thì sắc mặt của Đường Kim không khỏi biến đổi. Sau đó, đột nhiên Đường Kim đưa tay ra, đặt trên vai của người đàn ông này.
Trong nháy mắt này, người đàn ông kia chỉ cảm giác được có một tòa núi lớn đang đè lên vai hắn khiến cho hắn không thể nào nhúc nhích được chứ đừng nói là chạy tiếp. Thấy vậy thì hắn liền nóng nảy quay đầu lại nhìn vào Đường Kim, tức giận nói:
- Cậu làm cái gì thế? Mau thả tôi ra, tôi còn đi cứu người nữa.
- Cậu làm cái gì đó? Mau thả anh ta ra.
Thiếu phụ kia cũng đuổi theo, thấy được Đường Kim ngăn cản không cho người đàn ông kia chạy nữa thì liền hướng về phía Đường Kim rồi khàn giọng, ré lên:
- Nếu con của tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tìm cậu để chịu trách nhiệm.
- Con của cô không phải là bị bệnh cấp tính mà là bị độc phong cắn rồi, trúng độc vào thì liền hôn mê, cho dù ngay lập tức có đi đến bệnh viên thì cũng không thể cứu được nó.
Đường Kim thản nhiên nói.
- Vậy…vậy thì phải làm sao bây giờ?
Thiếu phụ kia sớm đã thất kinh, lúc này nghe được Đường Kim nói con của mình bị trúng độc thì nàng liền sợ tới mức mà khóc lên.
- Cậu trai trẻ, cậu có thể nhìn ra đứa nhỏ này bị độc phong cắn, vậy thì nhất định là cậu có biện pháp phải không?
So với thiếu phụ kia thì người đàn ông này tương đối trấn định hơn, dù sao thì đứa nhỏ này cũng không phải là con của hắn cho nên tự nhiên hắn cũng sẽ không có khẩn trương như thế.
- Đúng vậy, tôi có biện pháp.
Đường Kim cũng không quản tới người ta có đồng ý để cho hắn chữa trị hay không, hắn liền đặt tay của mình lên sau cổ của đứa bé này.
Last edited by Hùng Bá; 19-08-2013 at 09:21 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 39: Hủy dung nhan cũng không sao.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
“Oa”
Đột nhiên đứa bé này khóc lớn lên rồi sau đó bắt đầu tìm mẹ của mình:
- Mẹ…Mẹ…Mẹ..
Đường Kim thu tay về, cơ hồ là trong một thời gian ngắn có một đạo bạch quang dùng tốc độ mà mắt người thường khó nhìn thấy được theo lòng bàn tay bắn về phía lồng ngực của hắn, trong nháy mắt liền biến mất.
- Độc trong người nó đã được xử lý rồi, sẽ không có còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nhưng mà miệng vết thương cần phải xử lý, các người mau đưa nó đến bệnh viện đi.
Bộ dạng của Đường Kim uể oải, nói.
- Chàng trai trẻ, cậu thật lợi hại.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ kia hơi có thâm ý mà nhìn Đường Kim một cái rồi sau đó nhìn vào Đường Thanh Thanh ở bên cạnh. Sau đó hắn liền thu hồi ánh mắt của mình rồi ôm đứa trẻ bước nhanh.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.
Đến bây giờ thiếu phụ kia vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, nàng cảm ơn Đường Kim hai câu rồi sau đó vội đuổi theo người đàn ông kia, tuy rằng hiện tại con của nàng đã tỉnh lại nhưng mà hiển nhiên trong lòng nàng vẫn còn chưa yên.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ và thiếu phụ kia rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim và Đường Thanh Thanh. Lúc này đây, Đường Thanh Thanh người luôn thờ ơ với việc này rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện:
- Tiểu đệ, cậu thật sự là một kẻ nói láo a. Tối hôm qua cậu còn nói mình không phải là bác sỹ thế mà hiện tại tại sao cậu lại có thể chữa bệnh cho người ta?
- Chị Thanh, thật sự em không phải là một bác sỹ mà.
Đường Kim thật nghiêm túc mà trả lời:
- Em không biết trị bệnh, chỉ biết giải độc mà thôi.
- Cho dù là như vậy thì sau này chị cũng không quản cậu có phải là bác sỹ hay không, lần sau nếu chị không cẩn thận mà ngộ độc thức ăn thì chị sẽ tìm cậu.
Đường Thanh Thanh cũng không muốn tiếp tục truy vấn về vấn đề này nữa. Nhìn biểu hiện mới vừa rồi của Đường Kim thì bản thân nàng cũng ý thức được rằng người em trai kết nghĩa này của nàng vẫn còn rất nhiều bổn sự mà nàng cũng không biết.
- Không thành vấn đề, mặc dù là chị trúng độc gì thì chị cũng có thể tới tìm em.
Đường Kim nghiêm trang trả lời:
- Trên đời này, không có loại độc nào mà em không giải được.
- Cậu bớt chém gió đi.
Tuy rằng Đường Thanh Thanh cảm thấy Đường Kim là người lợi hại nhưng mà nàng không tin rằng Đường Kim lại lợi hại như vậy, bất quá chuyện này cũng không có liên quan đến nàng cho nên nàng liền chuyển sang chuyện khác:
- Tiểu dệ, chúng ta còn đi vào rừng tùng kia nữa không? Nơi đó có độc phong cắn người đó.
- Đường nhiên là đi rồi a, cho dù chị có bị độc phong cắn thì vẫn còn có em ở đây.
Tự nhiên là Đường Kim muốn vào trong rừng tùng ấy rồi, nếu nói lúc trước thì chỉ là hắn muốn đi tìm vậy may, hiện tại hắn biết được nơi đó có độc phong, vừa mới lúc này nhìn trên người của đứa nhỏ kia có hơn 10 vết độc phong cắn thì chắc hẳn trong rừng tùng kia có một tổ ong a.
- Vạn nhất trên mặt của chị bị nó cắn vào hai ba cái thì không phải khuôn mặt của chị sẽ bị hủy đi sao?
Tuy rằng miệng Đường Thanh Thanh nói như vậy nhưng mà nàng cũng vẫn cùng đi với Đường Kim hướng về phía rừng tùng đi đến.
- Dù sao thì hiện nay chị cũng chưa có bạn trai hơn nữa chị cũng chưa muốn tìm bạn trai cho nên dù có bị hủy đi cũng không có quan hệ gì.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Có phải là cậu đang nguyền rủa chị bị hủy đi dung nhan có đúng không?
Nghe Đường Kim nói như thế thì Đường Thanh Thanh có chút mất hứng.
- Này này, cái này rõ ràng chính là do miệng chị nói trước, nói đúng là là chị tự nguyền rủa mình, liên quan gì đến em?
Đường Kim cảm giác thật sự mình vô tội mà.
Đường Thanh Thanh liếc mặt nhìn Đường Kim một cái rồi hừ một tiếng:
- Tiểu đệ, cậu cứ chờ xem, nếu thật sự chị bị hủy đi dung nhan của mình thì chị sẽ nhờ cậu.
- Vậy sao?
Đường Kim cười hì hì:
- Chị Thanh, em bắt đầu cho mong trên mặt của chị bị ong cắn rồi đó.
Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, rốt cuộc thì nàng đã tìm được tiểu đệ gì đây a.
Rất nhanh Đường Kim và Đường Thanh Thanh đã đi vào rừng tùng, vừa hay trong rừng tùng thì có những chiếc ghế đá, thấy được ghế đá thì Đường Kim và Đường Thanh Thanh liền đi tới rồi ngồi xuống. Mà lúc này Đường Thanh Thanh cũng không phát hiện được ở trên ngực của Đường Kim có một đạo bạch quang bắn nhanh ra bên ngoài, nhưng lúc này đây thì đạo bạch quang ấy cũng không có xuất hiện trong lòng bàn tay của Đường Kim mà nó đã biến mất ở trong rừng tùng.
Hai người Đường Kim và Đường Thanh Thanh nói chuyện phiếm khoảng được hơn mười phút thì đột nhiên đạo bạch quang ấy quay trở lại, rồi sao đó nó phóng về phía Đường Kim, biến mất trong lồng ngực hắn.
- Chị Thanh, chúng ta đi qua bờ hồ bên kia dạo một chút đi.
Đường Kim dứng dậy rồi nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh, kéo nàng đi. Hiện tại mục đích vào rừng tùng này của hắn đã đạt được cho nên đối với hắn mà nói thì tiếp tục lưu lại ở trong rừng tùng này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đường Thanh Thanh cũng không có ý kiến. Vốn nàng cảm thấy rằng tiểu đệ này của mình một mình đi dạo trong công viên thì có chút đáng thương, mà sáng sớm hôm nay thì tiểu đệ này đã giúp nàng bắt được hai tên trộm cho nên nàng cảm thấy được bản thân nàng cần phải báo đáp lại hắn một chút nên nàng mới quyết định đi dạo trong công viên cùng hắn. Còn về phần bản thân nàng thì trước đây nàng đã đến công viên nhiều lần rồi cho nên đối với việc này thì nàng cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Hai người đi ra khỏi rừng tùng, đi về cái hồ nhân tạo trong công viên. Đúng vào lúc này, đột nhiên có một thanh niên đâm đầu đi tới, trên tay của người thanh niên này cầm theo một chiếc túi du lịch màu đen, nhìn bộ dạng của hắn thì có thể thấy rằng lúc này hắn đang vô cùng gấp gáp.
Đột nhiên người thanh niên này ngẩng đầu lên, thấy được trước mặt hắn là Đường Thanh Thanh thì lập tức sắc mặt của hắn liền biến đổi, hắn bỗng nhiên xoay người lại, hướng về bên kia chạy đi.
- Nè, cậu đứng lại đó.
Nhất thời thì Đường Thanh Thanh cảm thấy được có chút không thích hợp, người này vừa nhìn thấy nàng thì liền xoay người bỏ chạy, rõ ràng là hắn có vấn đề rồi.
Đường Thanh Thanh không kêu thì thôi, vừa kêu lên thì khiến hắn càng chạy nhanh hơn.
Đường Thanh Thanh thấy vậy thì liền muốn đuổi theo, đột nhiên Đường Kim lại giữ nàng lại:
- Chị Thanh, chị muốn bắt tên kia đúng không?
- Tiểu đệ, cậu đừng có kéo chị lại, tên kia đã chạy cách chúng ta hơn 100m rồi.
Thấy Đường Kim kéo mình lại thì Đường Thanh Thanh có chút lo lắng, nói.
- Chị Thanh, chị cứ đứng ở chỗ này chờ em, em sẽ giúp chị đuổi theo tên kia.
Đường Kim nói xong lời này thì liền lập tức cất bước hướng về tên thanh niên kia đuổi theo.
Khoảng cách của Đường Kim và tên thanh niên kia càng ngày càng gần hơn, dường như cũng chỉ qua vài giây đồng hồ sau thì Đường Thanh Thanh đã phát hiện được lúc này Đường Kim đã đuổi kịp tên thanh niên kia, sau đó Đường Kim liền tung cước, đá tên vào tên thanh niên kia làm cho hắn ngã xuống đất.
- Tiểu đệ này thật sự là rất dũng mãnh a.
Đường Thanh Thanh thấy như vậy thì lẩm bẩm tự nói sau đó liền chuẩn bị đi qua.
Nhưng mà lúc này đây, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau lưng của Đường Thanh Thanh:
- Đường Thanh Thanh, cô làm cái trò quỷ gì đó? Ai bảo cô xuất hiện ở trong này hả?
Nghe được tiếng gầm này thì Đường Thanh Thanh ngẩn người sau đó liền xoay người lại thì liền thấy được lúc này có một đám người đang hướng về phía nàng mà chạy tới. Đi ở đằng trước là một nam tử trung niên, dáng người của nam tử trung niên này không cao nhưng mà có chút mạnh khỏe, giờ phút này thì vẻ mặt của nam tử trung niên này tỏ ra vô cùng tức giận.
Thấy được nam tử trung niên này thì Đường Thanh Thanh không khỏi ngẩn ra, bởi vì nàng biết được người này, người này chính là tổ trưởng tổ trọng án trong cục cảnh sát, Lưu Khôi.
Mà những người phía sau Lưu Khôi toàn là người trong tổ trọng án, điều này làm cho Đường Thanh Thanh cảm giác có chút không ổn, dường như lúc này tổ trọng án đã xuất động hết tất cả nhân sự, chẳng lẽ ở trong này có một vụ án lớn gì sao?
- Lưu tổ trưởng, tôi đang ở trong này có chút việc, các anh, các anh như thế nào lại ở trong này?
Đường Thanh Thanh có chút bất an, hỏi.
- Cô…Cô…
Lưu Khôi nghe được những lời này của Đường Thanh Thanh thì giống như là bị chọc tức nhưng không có chỗ để phát tiết:
- Kế hoạch tốt của chúng ta đã bị cô phá hủy hết rồi.
- Lưu tổ trưởng, tôi cũng không biết tại sao mọi người lại hành động ở trong này, dù sao thì trước đó mọi người cũng không có nói cho tôi biết a.
Đường Thanh Thanh caixa lại, điều này cũng không liên quan tới nàng nha.
- Nói cho cô biết sao? Cô thì tính là cái gì đây? Nè, tôi nói cho biết, nếu như Gia Tường nhà tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Lưu Khôi còn chưa mở miệng trả lời thì đột nhiên một giọng nói vô cùng tức giận truyền đến, một người đàn bà trung niên nhắm về phía Đường Thanh Thanh.
Người đàn bà này được bảo dưỡng khá tốt, một cách ăn mặc trên người cũng không tầm thường. Thấy được người đàn bà này thì Đường Thanh Thanh lại cảm thấy càng không ổn, bởi vì người đàn bà này chính là phó khu trưởng của khu Ninh An, Diệp Minh Phương.
- Diệp khu trưởng, thật sự là tôi không cố ý mà…
Đường Thanh Thanh cố gắng muốn giải thích.
Đột nhiên Diệp Minh Phương lại vung tay lên, hung hăng tát vào mặt của Đường Thanh Thanh một bạt tai
“Bốp”
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Sờ lên má của mình thì Đường Thanh Thanh có chút ủy khuất, càng nhiều hơn là phẫn nộ nhưng mà người ta là phó khu trưởng, nàng cũng không dám nói gì. Nàng chỉ đành phải đem toàn bộ ủy khuất cùng phẫn nộ nuốt lại vào bụng của mình.
Chào mừng đội trưởng team Nòng Nọc quay trở lại
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 40: Đánh khu trưởng hai cái.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Vừa mới bắt đầu khi thấy Đường Thanh Thanh phá hỏng kế hoạch của mình thì Lưu Khôi rất tức giận nhưng mà lúc này khi thấy trên má của Đường Thanh Thanh có in dấu năm ngón tay thì nhất thời hắn cũng có chút đồng tình với Đường Thanh Thanh. Hắn biết chuyện này nghiêm khắc mà nói thì quả thật cũng không phải là lỗi của Đường Thanh Thanh, muốn nói sai thì cũng chỉ có thể nói tổ trọng án của bọn hắn không tính kỹ được thời gian, không nói chuyện này với đội hình cảnh và những người khác nghe. Nhưng mà vấn đề ở chỗ là Diệp phó khu trưởng lại yêu cầu mọi người phải giữ bí mật chuyện này, không được nói cho bất kỳ người nào ngoại trừ đội của Lưu Khôi.
Những cảnh sát cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên, Đường Thanh Thanh bị Diệp Minh Phương tát một bạt tai, điều này làm cho bọn họ cảm thấy được cái tát này của Diệp Minh Phương dường như là đang tát vào mặt của bọn họ vậy. Vì muốn phá vụ án này mà bọn họ hở một chút lại bị Diệp phó khu trưởng chửi mắng, kỳ thật thì điều này cũng làm cho trong lòng của bọn họ khó chịu, nhưng mà khó chịu thì khó chịu bọn họ cũng chỉ là giận mà không dám nói gì cả, dù sao thì người ta cũng là phó khu trưởng, còn họ thì chỉ là những cảnh sát quèn.
Thành phố Ninh Sơn chỉ là một thành phố loại hai, ở bên dưới còn có thêm năm quận, huyện nữa. Hai khu chính là khi Ninh An và khu Tân Ninh, mà khi Ninh An chính là khu ở trong nội thành cho nên phó khu trưởng của khu Ninh An này thì kỳ thật có quyền lực rất lớn. Huống gì cũng có rất nhiều người biết được, vị Diệp phó khu trưởng này sở dĩ có thể leo lên được chức khó phu chưởng là bởi vì nàng có người bảo kê cho, nếu đắc tội với nàng thì không chỉ là đắc tội với một khó phu trưởng đơn giản như vậy đâu.
- Đường Thanh Thanh, cô trở về trước đi…
Giọng nói của Lưu Khôi đã trở nên hòa hoãn rất nhiều nhưng mà còn chưa đợi hắn nói xong thì “ Bốp..Bốp” hai tiếng bạt tai vang lên, nhất thời liền khiến cho mọi người sợ ngây người ra.
Những người khác cũng sợ ngây người kể cả Đường Thanh Thanh, mỗi người đều nhìn thấy rõ hai bên mặt của Diệp Minh Phương đều có dấu năm ngón tay. Trong lúc nhất thời, mọi người đều có cảm giác được ngày tận thế đã đến.
Diệp Minh Phương, Diệp Minh Phương là một khó phu trưởng, lại có thể bị người khác tát vào mặt, hơn nữa lại bị đánh trước mặt của nhiều người như thế.
Mà vị Diệp phó khu trưởng Diệp Minh Phương kia lúc này hoàn toàn giống như là đang nằm tmơ, nàng dùng hai tay vuốt lên hai má của mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, nàng lại có thể bị người ta tát vào mặt sao? Nàng đường đường là một phó khu trưởng, cứ như thế mà bị người ta tát hai cái vào mặt sao?
Nằm mơ, nhất định là đang mơ, làm sao lại có người nào dám đánh nàng được? Trong thực tế thì tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện không thể tưởng tượng như thế được.
Nhưng mà, hai má truyền đến cảm giác nóng bỏng đau đớn, điều này đã làm cho Diệp Minh Phương bắt đầy ý thức được đây không phải là mơ mà là sự thật rành rảnh trước mắt, nàng, thật sự bị người khác đánh.
- Mày, mày dám đánh tao?
Diệp Minh Phương nhìn tên thiếu niên trước mặt, sau đó liền hoàn toàn nổi giận:
- Mày lại dám đánh tao sao? Mày có biết tao là ai không? Đem người này bắt lại cho tôi, tôi muốn đem hắn xử bắn.
Một đám cảnh sát không ai có hành động gì cũng không phải là bọn hắn dám làm trái lời của Diệp Minh Phương nhưng mà ngay lúc này đây chính bọn hắn vẫn còn rung động, chưa lấy lại tinh thần. Bọn hắn đột nhiên thấy được trước mặt mình xuất hiện một thiếu niên thoạt nhìn thì giống như người bình thường, trên mặt thậm chí là còn mang theo vẻ tươi cười hoà khí, hoàn toàn không giống với người vừa tát vào mặt của Diệp Minh Phương hai cái, bọn hắn thế nào cũng không rõ vì sao người này lại dám đánh cả Diệp Minh Phương?
Chẳng lẽ, đây là cái gọi là, hậu sinh khả uý?
- Tiểu đệ, lần này thì cậu đã gây ra họa lớn a.
Lúc này đây, Đường Thanh Thanh đã quên mất đau đớn trên mặt mình, giọng nói của nàng giống như là người đang ngái ngủ, chỉ có bản thân của nàng mới nghe rõ được. Bởi vì người đánh Diệp Minh Phương không phải là ai khác mà chính là Đường Kim, mà dưới chân của Đường Kim lại là tên thanh niên xách túi kia.
Lo lắng thì lo lắng nhưng Đường Thanh Thanh không phải không thừa nhận, hiện tại nàng cảm thấy giống như bản thân của mình đã được trút giận. Mà cơn ủy khuất cùng phẫn nộ lúc trước cũng như thế mà biến mất.
- Tôi không biết bà là ai, tôi cũng không cần biết bà là ai nhưng mà tôi chỉ biết bà là người đánh chị của tôi, như thế tôi chỉ trả lại cho bà hai bạt tai mà thôi, mọi chuyện chính là đơn giản như vậy.
Đường Kim thản nhiên nói:
- Bà hẳn là cảm thấy may mắn, nếu tôi không phải là một người không thích sử dụng bạo lực thì bà sẽ không may mắn như thế đâu.
- Lưu Khôi, các cậu còn chờ cái gì nữa? Lập tức bắt tên côn đồ này lại cho tôi.
Diệp Minh Phương lại gầm hét lên.
- Tôi khuyên tốt nhất là các anh đừng nên cử động.
Đường Kim nhìn thấy dường như Lưu Khôi muốn hành động thì thản nhiên nói:
- Hà Vĩ Minh chính là vết xe đổ trước mắt của các anh đó.
Sắc mặt của Lưu Khôi khẽ biến đổi:
- Cậu là Đường Kim sao?
Thân là tổ trưởng tổ trọng án thì Lưu Khôi tự nhiên là biết được biến cố tối hôm qua tại cục cảnh sát, mặc dù đối với người ngoài thì cục cảnh sát tuyên bố rằng Hà Vĩ Minh bị bệnh cấp tính nhưng mà dựa vào tình báo mà hắn thu thập được thì hắn nghe nói em kết nghĩa của Đường Thanh Thanh tên là Đường Kim dính vào vụ này, không tránh khỏi liên quan.
- Đúng vậy, ta chính là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim vẫn một bộ dạng uể oải như vậy, nhìn có vẻ trấn định.
- Mày chính là Đường Kim?
Hai mắt Diệp Minh Phương phún lửa, hàm răng nghiến chặt lại với nhau giống như mấy bà bán cá ngoài chợ:
- Đường Kim học tại Ninh Sơn Nhị Trung, là vị hôn phu của Tần Thủy Dao? Mày chính là Đường Kim kia sao?
- Hiện tại tôi đã nổi danh đến thế rồi sao, sao người nào cũng biết tôi hết thế nhỉ?
Đường Kim sờ sờ cầm, lẩm bẩm lầu bầu giống như nói.
- Tốt, tốt lắm, thì ra là mày, tao nói ai lại dám làm càn với tao như vậy? Thì ra là mày dựa vào Tần Khinh Vũ.
Diệp Minh Phương giận quá thành cười:
- Nói cho Tần Khinh Vũ biết, khoản nợ này Diệp Minh Phương tao sẽ nhớ kỹ.
Lưu lại một câu ngoan thoại như vậy rồi hành động kế tiếp của Diệp Minh Phương đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, nàng đã xoay người rời đi. Mấy giây sau, giọng nói của nàng lại truyền đến:
- Lưu Khôi, nếu con của tôi có xảy ra chuyện gì thì tốt nhất là các anh nên về quê trồng rau đi.
Một đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, này, cái này cũng thật sự là không thể tin được a?
Có người dám đánh Diệp Minh Phương, chuyện này vốn cũng đã không thể tưởng tượng nổi nhưng mà bây giờ Diệp Minh Phương lại không truy cứu người đánh bà ta là Đường Kim, mà cứ như vậy mà rời đi, điều này càng làm cho bọn hắn thấy khó tin được.
Coi như tiểu tử này cùng Tần Khinh Vũ có quan hệ, có thể Diệp Minh Phương không sợ Tần Khinh Vũ thì sao? Dù sao thì Tần Khinh Vũ cũng chỉ có tiền mà thôi, Diệp Minh Phương thì cũng có quyền nhưng mà người nào cũng biết, người có tiền lại không bằng người có quyền.
Đường Thanh Thanh cũng sững sờ ngay tại chỗ, vị em trai kết nghĩa của mình chính là chồng chưa cưới của Tần Thủy Dao sao?
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Ở thành phố Ninh Sơn này thì danh tiếng của Tần Thủy Dao cũng khá lớn nên Đường Thanh Thanh cũng biết được người này, có thể quả thật đến bây giờ nàng mới biết được Đường Kim lại có quen hệ với Tần Thủy Dao, mà nàng cũng mơ hồ hiểu được, chuyện xảy ra vào tối hôm qua có thể giải quyết thuận lợi như vậy chắc 8/10 là do Đường Kim dùng mối quan hệ của mình để giải quyết.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng của Đường Thanh Thanh dâng lên một cảm giác là là, dường như có chút không được thoải mái cho lắm.
- Chị Thanh, hiện tại thì khuôn mặt của chị thật sự là bị hủy dung a.
Lúc này đây, Đường Kim nhìn vào khuôn mặt của Đường Thanh Thanh rồi nói:
- Hiện tại thì em chính thức tuyên bố, chị có thể làm lại vào em, em sẽ không để ý đâu.
- Cẩn thận không chị lại làm vào cậu đó.
Đường Thanh Thanh hướng về Đường Kim liếc mắt một cái, cái này cũng tính là bị hủy dung sao?
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Không đợi Đường Kim có cơ hội tiếp tục nói hươu nói vượn thì Đường Thanh Thanh đã quay đầu lại nhìn về phía Lưu Khôi:
- Lưu tổ tưởng, thật sự là tôi không có ý phá hư hành động này của mọi người, tôi có thể hỏi một câu không, hiện tại mọi người đang tra vụ án gì thế?
Lưu Khôi cuối cùng phục hồi tinh thần lại, hắ liếc mắt nhìnĐường Kim một cái, thoáng trầm ngâm một chút, rốt cục vẫn quyết định nói ra:
- Con trai của Diệp phó khu trưởng đã bị người ta bắt cóc.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Bắt cóc ư?
Đường Thanh Thanh cả kinh, sau đó theo bản năng nhìn vào tên thanh niên đang nằm bất tỉnh trên mặt đất kia:
- Vậy vừa rồi mọi người đang giao tiền chuộc sao?
Ta chuẩn bị tung boom, tối đa có thể tầm 100c nhưng số lượng sẽ phụ thuộc vào số thanks của chương này, dưới 20 thì thôi cứ tiếp tục tiến độ thế này vậy
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá