Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 41: Lịch sử chính là được sáng tạo ở chỗ này.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Lưu Khôi gật gật đầu:
- Bọn bắt cóc đưa ra yêu cầu là cần một trăm vạn tiền chuộc. Diệp khu trưởng đồng ý, chỉ cần con trai bà ta có thể trở về thì đưa bao nhiêu tiền cũng không sao. Nhưng mà bà ta lo lắng nhất chính là bọn bắt cóc không giữ lời hứa cho nên mới kêu chúng tôi chuẩn bị. Chúng tôi đem tiền chuộc đến đặt tại vị trí mà bọn bắt cóc yêu cầu sau đó đợi đối phương lấy tiền chuộc đi thì tiến hành theo dõi. Hơn nữa, ở trong tiền chuộc kia thì chúng tôi cũng đã gắn thiết bị theo dõi, nếu như đối phương cầm tiền rồi thả người thì tự nhiên là tốt thôi, nếu mà đối phương lấy tiền không thả người thì chúng ta cũng có thể truy được dấu vết của bọn chúng.
- Vì một trăm vạn mà bắt cóc con trai của phó khu trưởng, có đáng giá không nhỉ?
Đường Thanh Thanh lại lẩm bẩm lầu bầu nói một câu.
Sắc mặt Lưu Khôi hơi đổi, sau đó mới thấp giọng nói:
- Hy vọng là bọn bắt cóc chỉ cần tiền, nếu không thì đúng là rất phiền phức.
Nhìn vào tên thanh niên đang cầm túi xách nằm trên mặt đất kia thì Lưu Khôi tiếp tục nói:
- Hiện tại thì chỉ có thể trông cậy vào người thanh niên này biết những gì thôi, như vậy thì đối với chúng ta mới có lợi được.
- Chị Thanh, chúng ta đi thôi, con trai của bà ta có sống hay chết cũng không có liên quan gì đến chúng ta cả.
Đối với việc này thì Đường Kim không có hứng thú gì, nói xong thì Đường Kim liền nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh rồi kéo nàng đi, giống như là muốn ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt vậy.
- Đường Kim, chờ một chút.
Thấy Đường Kim kéo Đường Thanh Thanh bỏ đi thì Lưu Khôi vội vàng kêu lên một tiếng.
- Có chuyện gì sao? Ông cũng muốn ăn tát vào mặt à?
Đường Kim nghe Lưu Khôi kêu tên mình thì có chút mất hứng.
- Tôi nghĩ tôi muốn mời cậu giúp một việc.
Lưu Khôi nghe vậy thì liền ăn nói khép nép một chút.
- Không có hứng thú.
Đường Kim liền cự tuyệt ngay.
- Lưu tổ trưởng, anh cứ nói ra là sự việc gì đi.
Đường Thanh Thanh xen vào hỏi một câu.
- Tiểu Đường, tình huống khẩn cấp, chúng ta cần phải thẩm vấn tiến hành thẩm vấn tên này, nhưng mà hiện tại hắn đã hôn mê tôi sợ rằng không kịp thời gian nên muốn hỏi Đường Kim có biện pháp gì cứu tỉnh hắn trước khi xe cứu thương đến hay không?
Lưu Khôi nhìn vào tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kia rồi hướng về Đường Thanh Thanh nói.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, có biện pháp gì không?
- Có nhưng mà không muốn làm.
Đường Kim liền trả lời rõ ràng.
- Coi như là giúp chị một chuyện đi, là do chị không cẩn thận nên phá hủy hành động lần này của Lưu tổ trưởng, ai bảo chị mặc bộ đồ cảnh sát này đi dạo trong công viên với cậu làm gì.
Đường Thanh Thanh cảm giác được bản thân mình vẫn còn có một chút trách nhiệm về việc này.
- Được rồi.
Đường Kim liền đá một cước vào trên người tên thanh niên kia, sau đó liền kéo Đường Thanh Thanh rồi bước đi.
Lưu Khôi hơi sững sờ, đang muốn nói cái gì nhưng nhất thời liền nghe được một tiếng kêu đau đớn, sau đó thì liền phát hiện được tên thanh niên kia đã tỉnh lại.
- Đường Kim này thật đúng là không phải người thường a.
Trong lòng của Lưu Khôi liền hiện ra suy nghĩ này, lập tức hắn lôi tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kia dậy, sau đó quát lên:
- Nói, Diệp Tường đang ở đâu?
Rời xa bờ hồ, rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được mà nói:
- Tiểu đệ, càng ngày chị càng phát hiện bản lĩnh gây chuyện của cậu tuyệt đối là số một a, ở chung một chỗ với cậu nhất định là chuyện xấu ùn ùn kéo đến.
- Chị Thanh, bởi vì cái gọi là họa phúc tương y vốn là chân lý này. Bất quá, ở cùng với em một chỗ thì chuyện tốt cuối cùng cũng chính là chuyện tốt còn chuyện xấu thì cuối cùng cũng sẽ biến thành chuyện tốt cho nên chị không cần lo lắng, có em bảo vệ chị mà.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Đường Thanh Thanh đang muốn nói gì thì đột nhiên điện thoại di động của nàng lại vang lên.
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Thanh Thanh cúp điện thoại, ánh mắt của nàng tỏ ra cổ quái nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu thật đúng là được a, Đồ đội trưởng gọi điện thoại cho chị nói rằng tên nam nhân bị bắt kia đúng là một kẻ giết người. Dấu vân tay của hắn cũng giống với dấu vân tay trong những vụ án cướp bóc và giết người đã từng xảy ra trước đây, tuy rằng hiện giờ hắn không khai báo nhưng mà bất quá chỉ cần kiểm tra DNA một chút là có thể định tội hắn.
- Đó là đương nhiên rồi, cái gì mà em lại không biết.
Đường Kim tỏ ra một bộ dạng sớm biết được mọi chuyện vậy.
- Đồ đội trưởng nói với chị đó là một vụ án lớn, kêu chị quay về cùng với hắn phụ trách vụ án này, như vậy thì chị có thể có được công lao rất lớn.
Đường Thanh Thanh có chút vui vẻ, giống như nàng đã quên được cái bạt tai vào mặt mình vậy:
- Tiểu đệ, cậu còn muốn tiếp tục ở đây đi dạo không? Nếu đi thì cậu đi một mình đi a, chị còn phải trở về để chủ trì chính nghĩa nữa.
- Không đi nữa, em cũng trở về.
Đường Kim vốn cũng không phải đến công viên Ninh An này để đi dạo, hiện tại thì Hoa Hoa cũng đã ăn no một chút, nếu Đường Thanh Thanh phải đi thì một mình hắn ở chỗ này lại càng không có ý nghĩa gì.
- Được rồi, cùng đi đi, chị trước tiên chị sẽ đưa cậu về trường.
Đường Thanh Thanh nói ra.
Đường Kim gật đầu, rất nhanh hai người đã rời khỏi công viên Ninh An, sau đó Đường Thanh Thanh liền dùng chiếc xe cảnh sát mới của mình đưa Đường Kim đến trước cửa Ninh Sơn Nhị Trung, sau đó một mình nàng lại trở về cục cảnh sát.
Đường Kim đi vào phòng học lớp 10/4 thì chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu tiết cuối cùng, đó chính là tiết Lịch Sử.
- Anh bạn, hôm nay thì cậu cũng rất mạnh mẽ a. Ngày hôm qua thì cậu trốn bốn tiết học, hôm nay thì cậu cũng trốn bốn tiết.
Càng ngày Trương Tiểu Bàn càng sùng bái Đường Kim.
- Thân làm một người vĩ đại thì mỗi ngày tôi cần phải làm cho bản thân mình siêu việt hơn.
Đường Kim ra một bộ dạng nghiêm túc.
- Ngưu!
Trương Tiểu Bàn giơ ngón tay cái về phía Đường Kim, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu:
- Cậu thật sự không sợ bị đuổi học sao?
- Tôi không sợ ai đuổi cả.
Đường Kim có chút phờ phạc trả lời một câu.
Trương Tiểu Bàn vừa không biết nói lại gì vừa có chút gì đó hâm mộ, làm học sinh được tự do như Đường Kim quả thật là quá sung sướng mà.
Tiếng chuông vào học vang lên, đi vào lớp học là một lão nhân hơn năm mươi tuổi.
Đường Kim cũng không thích lịch sử cho nên khi vào học khoảng chừng được ba phút thì hắn liền gục đầu xuống bàn, bắt đầu ngủ.
Hai phút sau, đột nhiên một viên phấn bay khỏi tay giáo viên dạy Lịch Sử, bay về đầu Đường Kim.
Mấy chục ánh mắt liền nhìn vào quỹ đạo bay của viên phấn, dường như mỗi người đều muốn thấy viên phấn này bay vào đầu của Đường Kim, một số người lại chờ mong phản ứng của Đường Kim. Nhưng mà rất nhanh đã làm cho bọn hắn phải thất vọng rồi, bởi vì bọn hắn phát hiện khi viên phấn sắp trúng đầu của Đường Kim thì nhìn Đường Kim thoạt như đang ngủ đột nhiên khẽ vươn tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy viên phấn, giống như là trên đầu của Đường Kim còn có một con mắt khác vậy.
- Ta kháo, như thế này cũng được sao?
Mọi người liền trừng to mắt, tên tiểu tử này cũng quá mạnh đó a?
Càng kỳ quái hơn là sau khi người này dùng tay kẹp lấy viên phấn thì hắn cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn nằm gục dưới bàn, bộ dạng dường như là muốn ngủ tiếp.
Hành động này của Đường Kim đã hoàn toàn chọc giận vị giáo viên dạy Lịch Sử kia, hắn lại vung tay lên, lập tức lại có một món đồ trong tay của hắn bay ra, nhưng mà lúc này đây đồ bay ra không phải là viên phấn mà là một cái khăn dùng để lau bảng đen.
Tấm khăn lau bảng đen kia bay được một nửa thì ngón tay của Đường Kim lại bắn ra, viên phấn trong tay của hắn liền bắn ra, giữa không khung, viên phấn và cái khăn lau bảng kia đụng vào nhau rồi sau đó làm cho chiếc khăn lau bảng này ngừng lại, rồi rơi thẳng xuống.
- Hả!
Một nữ sinh liền la hoảng lên, trên đầu của nàng dính đầy bụi phấn và chiếc khăn lau bảng kia.
Một đám người liền trợn tròn mắt mà lão nhân giáo viên dạy Lịch Sử kia cũng sửng sốt, mà nữ sinh bị bụi phấn và chiếc khăn lau bảng rơi xuống kia thì có chút ủy khuất cùng có chút phẫn nộ nhìn lên giáo viên dạy Lịch Sử kia, nàng không nghĩ tới là đang yên đang lành như thế mà cả đầu của mình lại ăn một đống bụi phấn.
- Em…Em đi ra khỏi lớp học cho tôi.
Giáo viên dạy Lịch Sử liền kịp phản ứng, dùng ngón tay chỉ vào Đường Kim rồi giận dữ hét lên.
Rốt cuộc thì Đường Kim cũng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người một cái, sau đó đứng dậy, cảm khái một câu:
- Lịch sử, chính là được sáng tạo ở đây.
Nói xong những lời này thì Đường Kim thản nhiên tiêu sái đi ra khỏi phòng học, học sinh và giáo viên trong lớp đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 42: Lại muốn mời tôi ăn cơm sao?
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Một buổi sáng, Đường Kim hai lần bị đuổi khỏi phòng học, đây tuyệt đối là một lịch sử được sáng tạo trong trường Ninh Sơn Nhị Trung này, mà buổi chiều còn năm tiết học thì trên thực tế Đường Kim cũng chỉ học một tiết, còn bốn tiết sau hắn cũng chuồn học. Dù sao thì trung học cũng không phải là đại học, học sinh trốn học vẫn còn ít lắm, hơn nữa lại giống như Đường Kim, người quang minh chính đại rời khỏi phòng học như vậy thì cũng càng trở nên ít hơn. Những người khác cho dù muốn trốn học thì hơn phân nửa là tìm đủ lý do, như là đau bụng, đau đầu….
Với Đường Kim mà nói thì sau khi được nghỉ học thì hắn luôn đi ăn cơm, đối với việc mình nghỉ cả năm tiết học buổi sáng, không chép bài thì Đường Kim cũng không để ở trong lòng, nhưng mà hắn cũng phát hiện lại thì kỳ thật trốn học cũng chưa hẳn là một việc tốt bởi vì hắn phát hiện sau khi trốn học ra thì bản thân hắn cũng không biết nên làm cái gì.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Hiện tại nếu đi ăn cơm trưa thì vẫn còn hơi sớm a.
Đường Kim vừa đi vừa lẩm bẩm, hiện tại thì hắn nên làm cái gì cho tốt đây?
Nhưng mà một giây sau thì Đường Kim lại phủ nhận cách nói của mình:
- Đối với một người ăn hàng mà nói thì bất luận vào thời điểm gì, bất luận là cái gì cũng ăn được cho nên bây giờ ta nên đi ăn cơm đi.
Đi ra khỏi khu học đường, Đường Kim đi ra khỏi cổng trường, hôm nay tiếp tục đi đến quán thịt dê hay là quán lẩu kia? Hoặc là mình nên tìm một quán ăn mới để thay đổi khẩu vị đây?
Đang lúc Đường Kim rối rắm không biết tìm món gì để ăn trưa thì đột nhiên trước mặt hắn lại xuất hiện một đám người. Đám người này toàn mặc đồng phục của học sinh lớp 10, cũng không phải ai khác, đúng là một tổ hợp sáu người không bạo lực không hợp tác kia.
Sáu người vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang đi trên đường. Bộ dạng muốn gây rối, nhưng lúc này bọn hắn đột nhiên thấy được Đường Kim đang đi tới thì bước chân của bọn hắn liền chậm lại, sau đó liền dừng hẳn.
Lúc nãy nừa tưng bừng khí thế, nay vừa được Đường Kim thì khí thế trên mặt bọn hắn đã biến mất không còn tí nào, cơ hồ là xuất phát từ bản năng mà bọn hắn cúi thấp đầu xuống. Nhưng sau đó, sáu người lại ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Đường Kim, hiển nhiên là mặc dù trong lòng bọn hắn vẫn còn sợ hãi Đường Kim nhưng mà bọn hắn cũng không muốn cứ như vậy mà yếu thế trước mặt Đường Kim.
- Wey, Trư Đầu Phi, cậu hồi phục rất nhanh a.
Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn vào Vương Phi, mới có một ngày mà đầu heo của Vương Phi đã bớt sưng, khuôn mặt của hắn cũng đã khôi phục lại nguyên trạng.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Nhất thời trên mặt của Vương Phi xuất hiện vẻ phẫn nộ, hắn muốn phát hỏa nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống:
- Đường Kim, mày đừng có đắc ý quá sớm.
- Tôi đâu có ý gì a.
Bộ dáng của Đường Kim tỏ ra vô tội:
- Tôi sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đắc ý.
Thoáng dừng lại một chút, Đường Kim còn nói thêm:
- Lại nói, các cậu ngăn đường không cho tôi đi, phải chăng là muốn mời tôi ăn cơm nữa sao?
- Đường Kim, mày đi con đường của mày, chúng ta đi con đường của chúng ta, người nào cản mày đâu?
Vương Phi có chút tức giận nói.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Hiện tại các cậu đang cản đường của tôi đấy.
Đường Kim nghiêm túc nói.
- Đường rộng như thế, mày không biết đi bên cạnh sao?
Vương Phi có chút tức giận nói.
- Tôi không thích đi đường vòng.
Đường Kim ngáp một cái:
- Các cậu thấy tôi đẹp trai hơn các cậu, chẳng lẽ các cậu lại không chủ động tránh đường để tôi đi sao? Hay là các cậu thấy được nhóm các cậu lại đẹp trai hơn tôi? Kỳ thật thì tôi cũng không để ý việc tiếp tục so vẻ đẹp trai với nhóm các cậu lần nữa a.
Đệt con mja nhà nó, điều này là uy hiếp trần trụi, khiến cho đám người Vương Phi cảm thấy vô cùng biệt khuất. Nhưng mà biệt khuất thì biệt khuất, ước chừng khoảng hai giây sau thì cho dù không cam lòng thì bọn hắn vẫn chủ động tránh đường để Đường Kim đi.
- Như thế này mới đúng nha.
Đường Kim rất hài lòng, khi đi ngang qua sáu người thì Đường Kim lại cảm khái một câu:
- Tôi thật sự quá là đẹp trai, quả nhiên là không người nào có thể địch lại a.
Đường Kim rất nhanh đi xa, Đường Kim rất nhanh đi xa, Vương Phi rốt cục nhịn không được hướng bóng lưng của hắn nhổ một bải nước miếng
- Đệt con mja nhà nó, nói về da mặt thì tên tiểu tử này quả thật là không có ai địch nổi lại hắn.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Anh Phi, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà quên đi mối thù này sao?
Lý Bố Y lộ ra một bộ dạng không cam lòng.
- Không cam lòng thì như thế nào? Tiểu tử đó đánh nhau thật con mja nó lợi hại, chúng ta dù có thêm sáu người nữa cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trương Lực có chút nhụt chí.
- Có năng lực đánh nhau tốt thì như thế nào? Hắn có thể đánh thắng sáu người chúng ta, có thể đánh thắng sáu mươi người, sáu trăm người người sao?
Vương Phi hừ lạnh một tiếng:
- Coi như cho dù hắn có thể đánh thắng sáu mươi người, sáu trăm người đi chăng nữa thì chỉ cần một khẩu súng thì cũng có thể bắn chết con mja hắn.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Anh Phi cũng nói rất đúng, chúng ta cũng không thể cứ thế mà quên đi mối thù này, nghĩ đến nhóm chúng ta đã tung hoành trong Ninh Sơn Nhị Trung này ba năm, cho tới bây giờ vẫn không thấy qua loại người như hắn.
Vẻ mặt Trương Tiểu Báo tỏ ra khó chịu.
Hà Quân nghe vậy thì chen vào một câu:
- Anh Phi, nếu không thì chúng ta ra đường tìm người sau đó chúng ta dụ hắn vào một ngõ rồi túm đầu nó lại, sau đó chúng ta sẽ từ từ tra tấn hắn.
- Chú ý này rất tốt, tôi tán thành.
Mạnh Tác Lâm cũng mở miệng nói chuyện.
- Chúng mày tưởng rằng tao không nghĩ đến cách đó sao?
Vương Phi hừ một tiếng:
- Nhưng mà tạm thời vẫn không nên làm như vậy.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Anh Phi, tạo sao hiện tại không phải là lúc?
Lý Bố Ý có chút mê muội.
- Loại phương pháp này chỉ có thể dùng để đối phó với mấy tên không có tiền, không có bối cảnh ở trên người. Nếu đối phương có hậu trường vững mạnh thì nếu dùng loại phương pháp này thì tính phiêu lưu sẽ rất lớn.
Sắc mặt của Vương Phi có chút âm trầm:
- Tao vốn tưởng rằng, tên tiểu tử Đường Kim này sẽ không có bối cảnh gì nhưng mà nào biết được Tần Khinh Vũ cũng che chở cho hắn, dường như đã muốn đem hắn trở thành nam nhân của Tần Thủy Dao rồi.
- Mẹ nó, tiểu tử này thật sự là có vận may kít chó mà, làm sao lại có một người vợ có gia đình tốt như thế?
Hà Quân nghe Vương Phi nói như vậy thì có chút hâm mộ, cùng một chút cảm giác ghen tị.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Nhất thời thì mặt mày của Lý Bố Y có chút ủ rũ:
- Anh Phi, nói như anh thì chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này sao?
- Đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.
Vương Phi kiên quyết lắc đầu, cười lạnh một tiếng:
- Hiện tại tên vương bát đản chó chết kia có Tần Khinh Vũ che chở, tao sẽ nhịn hắn một chút, bất quá tao đã nghe được tin tức rằng ngày lành của Tần Khinh Vũ cũng không còn nhiều nữa. Chờ cho sau khi Tần Khinh Vũ tự thân cũng khó bảo toàn thì tao xem bà ấy còn có năng lực để che chở cho tên chó chết Đường Kim kia không?
- Tự thân Tần Khinh Vũ khó bảo toàn ư?
Nhất thời thì Trương Tiểu Báo liền có hứng thú:
- Anh Phi, mau nói cho tụi em biết đi, rốt cuộc thì anh đã nghe được tin tức gì?
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Đừng hỏi, tao cũng không rõ ràng, tóm lại là chúng ta cứ chờ xem đã.
Hiển nhiên là Vương Phi cũng không muốn trả lời vấn đề này:
- Đợi lát nữa chúng ta đi tìm Trương Tiểu Bàn để báo danh, trước tiên vào trận bóng rổ đó chúng ta hãy hạ nhục tên vương bát đản đó đã rồi nói sau.
Sáu người bàn bạc với nhau về đối sách để đối phó với Đường Kim xong rồi tiếp tục nghênh ngang đi về phía trước, tiếp tục làm ra bộ dạng ta đây, dường như bọn hắn đã quên mất mới vừa rồi trước mặt Đường Kim thì bộ dạng của bọn chúng giống như là nô tài thấy chủ nhân vậy.
Lúc này đây thì Đường Kim đang đứng trước cửa trường học Ninh Sơn Nhị Trung, chừng mọt phút sau thì hắn vẫn chưa động đậy. Hiện tại hắn đang rối rắm là không biết nên đi về phía bên phải hay đi về phía bên trái, nếu đi về phía bên phải thì hắn sẽ tới quán lẩu để ăn, mà đi về phía bên trái thì hắn sẽ đi tới quán thịt dê.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Một bữa thịt dê cũng sẽ tốn hơi nhiều tiêu, hay là đi ăn lẩu đi.
Sau khi suy nghĩ một hồi thì Đường Kim mới làm ra quyết định, cuối cùng hắn quyết định đi đến quán lẩu ăn, ăn ở quán này thì có thể giúp hắn tiết kiệm được một khoảng tiền. Lấy năng lực ăn hơn người thường của hắn thì hắn ăn ở quán lẩu chỉ mất có vài trăm đồng nhưng mà khi ăn ở quán thịt dê thì ít nhất là hắn tốn một ngàn đồng. Thân làm một người nghèo thì cuối cùng Đường Kim cũng cảm giác được rằng bản thân hắn cần phải tiết kiệm một chút.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
- Tiết kiệm là một loại phẩm chất tốt, ta quả nhiên là một người vừa đẹp trai vừa có đức mà.
Đường Kim tự mình ca ngợi bản thân một câu, sau đó liền xoay người về phía bên trái rồi bước chân di chuyển. Nhưng vào lúc này, đột nhiên ở phía sau lưng hắn truyền đến một giọng nữ có chút tức giận:
- Đường Kim, cậu đứng lại đó cho tôi.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 43: Nhất định là cô yêu tôi.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nghe thấy tiếng kêu thì Đường Kim liền xoay người lại, hắn liền thấy trước mắt là một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, cao chừng 1m6, bộ dạng rất không tệ; nàng có đôi mắt to, lông mày lá liễu, làn da không tồi, nhưng mà nhìn dáng người của nàng thì dường như là nàng vẫn chưa dậy thì, căn bản không thấy đường cong nào trên người nàng cả.
- Mỹ nữ, cô muốn mời tôi đi ăn cơm sao?
Đường Kim ra bộ tò mò hỏi cô gái kia.
- Có quỷ mới mời cậu đi ăn cơm, nếu mời thì cậu mời tôi mới đúng.
Vẻ mặt của cô gái này tỏ ra tức giận.
Đường Kim ngẩn ngơ:
- Ách? Vì sao tôi phải mời cô đi ăn cơm?
- Cậu hại tôi bị phấn rơi đầy người hơn nữa trên đầu lại dính chiếc khăn lau bảng kia, chẳng lẽ cậu không nên mời tôi dùng cơm sao?
Cô gái này thở phì phò nói.
- Ách, thì ra là cô sao, cô cũng trốn học à?
Cuối cùng thì Đường Kim cũng hiểu được, cô bé trước mặt này của hắn chính là nữ sinh chịu đòn trong cuộc chiến giữa hắn và lão nhân dạy môn Lịch Sử kia, vì thế mà khi gặp nàng Đường Kim có chút quen thuộc.
- Tôi không có trốn học, là do giáo viên cho phép tôi ra ngoài.
Cô gái kia hừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu không phải là tôi phản ứng nhanh thì thiếu chút nữa bụi phấn sẽ rơi vào trong mắt của tôi, cậu nói đi, cậu sẽ bồi thường tôi như thế nào đây?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Kỳ thật thì đó là do lỗi của thầy giáo kia.
Đường Kim tỏ ra uể oải:
- Bất quá, nếu cậu muốn nếu cô muốn tôi mời cô đi ăn cơm thì tôi cũng không có ý kiến gì cả, vừa lúc thì tôi cũng đang đi ăn cơm đây, thêm một người cũng không nhiều.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Cái gì mà thêm một người cũng không nhiều lắm?
Cô gái này tỏ ra không hài lòng:
- Nhìn này, ngay cả nửa điểm thành ý mà cậu cũng không có.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Cô có đi hay không?
Vốn Đường Kim cũng không có thành ý mời cô gái này dùng cơm:
- Cô không đi thì tôi sẽ đi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim nói đi là đi, cô gái thấy vậy thì liền sửng sốt sau đó liền lập tức đuổi theo Đường Kim:
- Nè, cậu muốn mời tôi dùng cơm, tôi biết ở bên này có một quán ăn ngon lắm.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Chỗ nào?
Đường Kim liền có chút hứng thú, thân làm một người ăn hàng thì tự nhiên hắn hy vọng có thể tìm được một quán ăn ngon.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tôi dẫn cậu đi.
Trong mắt của cô gái này liền hiện lên một chút giảo hoạt.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cô gái liền đi ở phía trước để dẫn đường, còn Đường Kim thì không nhanh không chậm đi ở phía sau, đại khái khoảng chừng hai phút sau thì cô gái đã đến trước một quán ăn rồi dừng lại.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Là chỗ này.
Cô gái nói:
- Đây là một quán ăn đặc sắc nhất quanh trường ta, rất có danh tiếng ở thành phố này.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Quán ăn kinh điển?
Đường Kim ngẩn lên nhìn vào chiêu bài trước mắt sau đó liền đi vào.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Quán ăn không lớn, không có phòng ăn, chỉ có hơn mười bàn ăn, hoàn cảnh bên trong cũng không có chút bắt mắt nào nhưng thật ra có chút cảm giác tao nhã, vào lúc này trong phòng ăn không khách nào, nhưng ở một góc sáng sủa lại có một nam nhân đang chăm chú đánh đàn Piano.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, sau đó quét mắt nhìn về bốn phía thì hắn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao trong quán ăn này thì ngay cả một người phục vụ cũng không có đây?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cô gái kia ngồi đối diện với Đường Kim, dường như là rất quan thuộc, nàng liền bấm vào một cái nút ở trên cái bàn ăn sau đó một chiếc ván gỗ hình chữ nhật bắn lên, lộ ra một chiếc máy vi tính.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Nè, gọi món ăn đi, chiếc máy vi tính này dùng để gọi món ăn đó, chúng ta chỉ cần ngồi đây gọi món ăn thì phòng bếp có thể nhận được ngay, bọn họ sẽ làm những món ăn ngon để đưa lên.
Hiển nhiên thì đây không phải là lần đầu tiên mà cô gái này tới quán ăn này.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim nhìn chằm chằm vào cái máy vi tính kia, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi cô gái kia:
- Cô chắc chắn đây này là quán ăn chứ không phải là thư viện chứ?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cũng khó trách Đường Kim tỏ ra không tin bởi vì hắn thấy được trên mặt bàn toàn là những quyển sách nổi tiếng, đều là những tác phẩm nước ngoài nổi tiếng, cái gì mà Chí Phèo, Số đỏ…, hiển nhiên thì những quyển sách này đều toàn là tiểu thuyết a.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Đương nhiên là quán ăn rồi, đây này, đây chính là menu, cậu chỉ cần gọi món ăn là được.
Cô gái liền khẳng định một câu, sau đó nhớ ra cái gì đó rồi nhắc nhở Đường Kim một câu:
- Cậu có thể lật tờ giấy ra, mặt sau còn có nữa đó.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim thử lật lại giấy thì phát hiện ở phía sau trừ một tác phẩm nổi tiếng ở nước ngoài ra thì còn có một câu thơ nữa. Đúng như lời của cô gái kia nói, những thứ trên này toàn là tên của các món ăn, nhưng mà hắn cảm thấy được, để tên các món ăn vào đây thật sự là không có khuôn phép.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Cái này đều là đồ ăn sao? Nếu không thì cô hãy kêu thử đi.
Hai mắt của Đường Kim có chút trắng dã, bữa ăn này thật sự là hơi quá đặc sắc đi mà.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Thật sự là để cho tôi kêu thử sao?
Trong mắt của cô gái kia hiện lên một tia giảo hoạt.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Nhớ kỹ là gọi cho tôi món nào có thịt là được rồi.
Đường Kim thuận miệng nói.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Được rồi, vậy thì để tôi gọi a.
Cô gái này lộ ra bộ dạng như đã thực hiện được quỷ kế của mình, sau đó liền lấy tốc độ nhanh nhất mà kêu hơn mười mấy món ăn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Mấy phút sau, một nam nhân mặc áo bành tô bưng một mâm đồ ăn đi tới rồi đặt lên bàn, sau đó cũng không nói lời nào mà liền quay người rời đi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Nè, cậu có biết món này gọi là gì không?
Cô gái có chút đắc ý hỏi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Không phải là ớt xào mộc nhĩ sao?
Đường Kim ra một bộ dạng phờ phạc:
- Tôi không thích những món ăn kiểu này.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Sai, đây là Đỏ và Đen.
Vẻ mặt cô gái tỏ ra đắc ý nhìn vào Đường Kim.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đỏ và Đen?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim nhìn vào một chút, không biết nói gì, thật sự đúng là đỏ và đen mà, cây ớt màu đỏ còn nấm mèo thì màu đen.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Không có tí đặc sắc nào, không bằng dùng ớt hồng với tiêu đen đi.
Đường Kim thì thào tự nhủ.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Rất nhanh, người phục vụ mặc áo bành tô lại xuất hiện, lại bưng một mâm đồ ăn để ở trên bàn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Những món ăn này a, thật quá tệ đi chứ.
Đường Kim buồn bực, hắn bắt đầu có cảm giác bị nha đầu kia lừa gạt, cái quán ăn kinh điển này thuần túy là nơi lừa gạt người khác.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Đây gọi là Romeo cùng Juliet.
Cô gái ấy nói:
- Thấy không, đây là Romeo hình chiếc lá, còn cái này, cái này chính là phổi heo làm thành lá cây.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim thì thào tự nói:
- Romeo làm bằng phổi heo sao? Nếu vậy thì nhất định Juliet chết sẽ không nhắm mắt.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Ngay khi người phục vụ mang món thức ăn thứ ba lên thì Đường Kim đã có chút hỏng mất, đây cũng giống với gà nướng nhưng mà cái tên của món thức ăn này lại làm cho Đường Kim có chút hộc máu, bá tước Cristo, chỉ có phần thịt gà ở bụng là không sao, còn những nơi khác đều bị nướng cháy đen.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim bắt đầu oán hận, hắn cảm thấy sai lầm khi đi tới đây ăn cơm rồi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cô gái kia lại bắt đầu ăn, dường như những món thức ăn này đối với nàng thì có sự thú vị. Cái món Đỏ và Đen kia, dường như rất hợp với khẩu vị ăn của nàng.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Những món ăn kế tiếp vẫn không có khiến cho Đường Kim thỏa mãn, rốt cuộc cũng đến món cuối cùng, đây là một món canh nhưng mà chứng kiến món canh này thì Đường Kim đã hoàn toàn hỏng mất. Hắn đã ăn qua canh cải thía nấu trứng nhiều rồi, nhưng đây lại là canh cải thìa với vỏ trứng!
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Cái này gọi là “ Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên”.
Cô gái kia cười hì hì giải thích cho Đường Kim một câu, thấy bộ dạng bi phẫn của Đường Kim thì rốt cuộc nàng cũng cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc thì cũng đã báo thù được.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Rốt cuộc thì tôi cũng đã hiểu nếu cô yêu một người thì nhất định cô nên mời hắn đến nơi này để dùng cơm, bởi vì nơi này nhất định sẽ khắc sâu vào trí nhớ của hắn, sẽ để cho hắn không thể quên được.
Đường Kim nhìn vào cô gái kia, một bộ dạng hữu khí vô lực, nói:
- Tôi cảm thấy được cô nhất định là yêu tôi cho nên, cô có thể cho tôi biết, cô tên là gì không?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Nè, cậu nói ai yêu cậu hả? Cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế.
Nhất thời thì khuôn mặt của cô gái đỏ lên, đồng thời nàng tỏ ra khá tức giận:
- Cậu còn có thể không biết tên tôi là gì sao?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cũng khó trách cô gái này tức giận như thế, Đường Kim người này ngồi ăn cơm cùng nàng đã hơn nửa tiếng. Từ đầu đến cuối hắn lại không biết nàng là ai, đây không phải là hắn đã khinh thường nàng rồi sao? Lúc này, cô gái này có chút hối hận, hối hận vì vừa rồi mình không kêu thêm chục món ăn nữa.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 44: Tao sẽ hủy quần áo của mày.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim thật sự không biết tên của cô gái này, hắn chỉ biết rằng nàng là bạn học cùng lớp, vấn đề là ở chỗ trong lớp 10/4 thì hắn chỉ biết tên có hai người, một người là Trương Tiểu Bàn, người còn lại là Lưu Hiểu Yến ngồi trước hắn.
- Tôi không nói cho cậu biết tên tôi !
Cô gái tức giận nói một câu, nổi giận đùng đùng đứng dậy, bộ dạng rất tức giận chạy ra khỏi quán ăn.
Nhưng mà khi ra khỏi quán ăn thì trên mặt của nàng liền hiện lên vẻ đắc ý:
- Đường Kim chết tiệt, ngay cả tên của bổn cô nương cũng không biết, tôi xem cậu làm sao đủ tiền trả cho người ta đây?
Lúc này trong quán ăn Đường Kim vẫn chưa biết mình bị lừa, hắn kêu lên một câu:
- Này, tính tiền.
Cả bàn thức ăn này không có món ăn nào thỏa mãn được Đường Kim, mà nha đầu kia cũng đã rời khỏi quán ăn, cho nên hắn cũng không muốn tiếp tục ngồi lại ở đây nữa.
Tiếng đàn Piano đột nhiên dừng lại, người nam nhân vẫn một mực chơi đàn Piano kia liền đứng lên, xoay người đi về phía Đường Kim.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đó làm một nam nhân ước chừng khoảng ba mươi, tuy rằng mặt hắn đầy râu nhưng mà vẫn khiến người nhìn vào hắn có cảm giác rằng hắn là người một anh tuấn, đồng thời còn làm cho người ta có vài phần cảm giác tang thương.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Đồ ăn như thế nào?
Nam nhân đàn Piano hướng Đường Kim mỉm cười, hỏi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Một chữ thôi, tệ!
Đường Kim không chút khách khí.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tiếng đàn Piano của tôi như thế nào?
Nam nhân đàn Piano lại hỏi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Ba chữ, tệ vô cùng!
Đường Kim vẫn như cũ không khách khí chút nào.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Nụ cười trên mặt của nam nhân đàn Piano biến mất:
- Cậu biết đàn Piano sao?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Không biết…
Đường Kim trả lời một cách rõ ràng:
- Nhưng mà tôi biết lắng nghe.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tôi sẽ không tiếp nhận những lời chỉ trích không chuyên môn, nếu là cậu cảm thấy có thể đàn được hơn nữa có thể làm cho tôi cảm thấy được tài năng của tôi kém thua cậu thì tôi sẽ miễn phí cho cậu bữa ăn này.
Nam nhân thản nhiên nói.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Nam nhân không có tư cách để nghe tôi biểu diễn.
Đường Kim cũng có chút không kiên nhẫn rồi:
- Bữa cơm này hết bao nhiêu tiền?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Một ngàn đồng!
Nam nhân trả lời:
- Tôi có thể tìm mỹ nữ đến để nghe cậu đàn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Mặc dù là mỹ nữ, tôi cũng chỉ bán thân chứ không bán nghệ.
Đường Kim lấy từ trong túi của mình ra một ngàn đồng rồi ném lên trên bàn:
- Nhân tiện nói cho anh biết một câu, tiếng đàn Piano của anh thật sự là ảnh hưởng đến cảm giác ăn uống của người khác.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Không đợi nam nhân kia kịp phản ứng, Đường Kim đã đi ra khỏi quán ăn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Vừa ra khỏi quán ăn Đường Kim lại thấy đ bóng dáng quen thuộc, đó không phải là cô gái mới hồi nãy bị hắn chọc cho tức giận bỏ đi sao?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Wey, cô đứng chờ tôi ở đây sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên, sau đó liền cảm khái một tiếng:
- Cô quả thật là yêu tôi rồi, tôi thật sự là quá đẹp trai mà.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Phì, có quỷ mới yêu cậu.
Thấy Đường Kim đi ra nhanh như vậy rồi thì cô gái này thật sự rất thất vọng, người này không phải đang ăn sao? Sao lại có thể ra nhanh như thế? Nàng đang mong Đường Kim sẽ không có tiền trả bữa cơm này, sau đó thì nàng liền đi vào trả tiền, nàng muốn mượn cơ hội này để đả kích hắn một phen. Hiện tại thì xem ra không có cơ hội rồi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cô gái tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái rồi xoay người hậm hực rời đi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Nha đầu kia thật sự là hại chết ca, lãng phí của ca một ngàn, lại làm ca mất công đi tìm quán khác nữa.
Đường Kim thì thào tự nhủ, sau đó liền xoay người đi về phía bên kia. Lúc này hắn đã quyết định đi ăn lẩu.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Nửa giờ sau, trong quán lẩu Tứ Hải.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim đang ngồi ăn như hổ đói, mà cách Đường Kim không xa, một nam tử trung niên sắc mặt âm trầm đang nhìn hắn ăn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Nam tử trung niên này đúng là ông chủ của quán lẩu Tứ Hải này, đối với Đường Kim thì hắn cũng không xa lạ gì bởi vì tối hôm qua khi Đường Kim đến đây ăn thì người phục vụ đã nói cho hắn biết. Lúc ấy thì Thái Tứ Hải hắn cũng không nói gì thêm, dù sao thì quản lẩu này cũng phải là quán tự phục vụ cho nên hắn không thể cản khách hàng ăn nhiều được. Nhưng mà hôm nay tên tiểu này này lại tới đây, điều này khiến cho Thái Tứ Hải không được thoải mái cho lắm, nếu tiểu tử này mỗi ngày đều đến đây ăn thì quán lẩu của hắn không lỗ vốn là may rồi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tiểu tử, là do mày tự chuốc lấy, cũng đừng nên trách tao làm gì.
Khi Thái Tứ Hải thấy được Đường Kim lại bỏ thịt nhúng vào nồi nước lẩu thì rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa mà đi ra khỏi quán, sau đó hắn liền lấy điện thoại ra gọi:
- Anh Hổ, tiểu tử đó hiện tại đang ngồi ăn trong quán.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Mười phút sau.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Một chiếc BMW dừng lại trước cửa quán lẩu Tứ Hải, cửa xe mở ra. Một nam một nữ liền bước xuống xe, đôi nam nữ này nhìn qua thì dáng vẻ khá gầy yếu, chiều cao quá bình thường, đều cao khoảng chừng 1m6, đương nhiên là đối với nữ mà nói thì cao 1m6 là một điều rất bình thường thôi nhưng mà là một thằng đàn ông mà chỉ cao 1m6 thì nên xin lỗi với đời đi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Sau khi xuống xe đôi nam nữ này liền dùng ánh mắt quét về bốn phía, sau đó nữ nhân kia mời lùi về cửa sau rồi mở cửa ra, sau đó, một tên nam nhân cao gầy bước ra..
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Gầy, toàn thân trên dưới của hắn không có một chỗ nào gọi là có da có thịt, khuôn mặt như thể da bọc xương, còn hai tay đậm chất củi khô, đôi mắt nhỏ híp lại. Nam nhân này có bộ dạng rất quái dị, đương nhiên là trên người hắn cũng có một điểm nổi bật, tin rằng bất kì ai nhìn hắn một cái thì mãi không quên được.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Nam nhân này cũng không cao lắm, đại khái là tầm 1m65 nhưng mà toàn thân hắn này toát ra một loại khí thế áp bách, người thường vừa thấy hắn thì trong lòng đều sinh ra cảm giác sợ hãi, không kìm lòng được mà né xa hắn ra.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Nam tử này liếc nhìn tấm bảng hiệu của quán lẩu Tứ Hải một cái, sau đó liền đi vào, đôi mắt nhỏ của hắn híp lại thành một đường liếc mắt nhìn xung quanh quán lẩu, sau đó thì tầm mắt của hắn liền dừng lại trên người Đường Kim.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Nam tử này nhìn chằm chằm vào Đường Kim, đánh giá Đường Kim khoảng mười giây thì hắn mới đi về phía Đường Kim. Sau đó hắn ngồi xuống đối diện với Đường Kim, mà đôi nam nữ kia thì đứng ở phía sau của tên nam tử này, không nói một lời.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Bữa cơm trưa nay tôi không muốn mời ai dùng chung cả.
Đường Kim ngẩng đầu lên nhìn vào nam tử gầy này một cái, có chút không vui mà nói một câu, nói xong hắn tiếp tục bỏ một miếng thịt vào trong miệng.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tôi gọi là Đồ Đại Hổ, anh em trong giang hồ đều gọi tôi là Vi Sấu Hổ, Phì Long là anh em của tôi.
Nam tử gầy này âm thầm nói một câu, sau đó liền nói tiếp:
- Thương thế của người anh em của tôi là do cậu làm vậy thì hẳn là cậu nên cho tôi một cái công đạo.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Cái gì? Tên gọi là Tả Tiểu Long mập mạp kia chính là anh em của ông sao?
Đường Kim có chút kinh ngạc hỏi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Không nên vũ nhục anh em của tao.
Giọng nói của Đồ Đại Hổ trở nên lạnh lùng hơn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Thì ra tên mập mạp chết tiệt kia đúng là anh em của ông.
Đường Kim có chút cảm khái:
- Người anh em này của ông với ông quả thật là trái ngược nhau a, hắn thì mập mạp giống như một con heo, còn ông thì lại gầy trơ xương, đúng ra thì ông nên cảm ơn tôi mới đúng.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đồ Đại Hổ nhìn vào Đường Kim, ánh mắt càng ngày càng thêm lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị), giọng nói cũng làm cho người ta có cảm giác không rét mà run:
- Ta luôn chỉ nói một lần, anh em như tay chân, nữ nhân như quần áo, mày vì một nữ nhân mà đánh gãy một bàn tay của người anh em tao. Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày hãy tự đánh gãy một bàn tay của mình nếu không thì tao sẽ hủy hết quần áo mày.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Thoáng dừng lại một chút, Đồ Đại Hổ hạ giọng nhưng mà giọng nói lại càng lạnh lùng hơn, ánh mắt lại càng thêm hung ác:
- Đường Kim, tin tao đi, nếu tao muốn tiêu diệt Đường Thanh Thanh một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy thì tao có vô số biện pháp. Lúc nào tao cũng có thể biến một bộ quần áo đẹp đẽ thành một bộ quần áo rách nát.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 45: Trước tiên tôi đánh gãy chân ông đã.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim gắp lên một miếng thịt, bỏ vào miệng của mình rồi nhai vài cái, nuốt xuống bụng, sau đó hắn mới thả đũa xuống.
- Ông có biết rằng tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp không?
Đường Kim nhìn Đồ Đại Hổ nói.
- Ai cũng đều ghét bị uy hiếp.
Đồ Đại Hổ trầm giọng, lạnh lùng nói.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Có thể ông còn chưa biết, tôi ghét nhất là cái gì không?
Đường Kim cầm lấy một cái chén trong mâm, toàn bộ đều là ngư hoàn (cá viên í):
- Thân làm một người ăn hàng thì tôi ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi tôi đang ăn cơm.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cổ tay rung lên, toàn bộ ngư hoàn ở trong chén liền bay ra, trong đó hai miếng lướt qua đầu của Đồ Đại Hổ, phân biệt đụng vào đôi nam nữ đứng sao hắn, đôi nam nữ này dường như là không kịp có bất kỳ phản ứng nào, liền vô thanh vô tức mà ngã xuống đất.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Những miếng ngư hoàn khác thì đều bắn về phía Đồ Đại Hổ, trong đó một viên ngư hoàn đánh chuẩn xác vào yết hầu của Đồ Đại Hổ làm cho hắn không tự chủ được mà há miệng to ra, mà dường như cùng một lúc, mấy chục miếng ngư hoàn khác liền bay toàn bộ vào trong miệng của Đồ Đại Hổ.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Không phải là ông ước ao gì được ăn giống như tôi sao?
Đường Kim đứng lên, bàn tay của hắn liền nắm lấy yếu hầu của:
- Ông muốn ăn thì cứ nói thẳng ra, bây giờ tôi sẽ cho ông ăn đủ.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim vừa nói xong thì liền bưng một chén khác lên, bên trong chén này toàn là thịt sống, hắn trực tiếp nhét toàn bộ những miếng thịt này t vào trong miệng của Đồ Đại Hổ.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Bên trong quán lẩu, vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên này, lúc này đây Thái Tử Hải liền trợn mắt há hốc mồm mà những người khác thì cũng đồng dạng là nghẹn họng nhìn trân trối.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- ô..Ô…Ô..Ô
Đồ Đại Hổ muốn nói cái gì nhưng mà hiển nhiên là hắn căn bản không có cơ hội dể nói, trong miệng của hắn toàn là thức ăn, Đường Kim lấy tay vỗ nhẹ vào yết hầu của hắn một cái, Đồ Đại Hổ liền không khống chế được mà nuốt hết đống thịt tươi ở trong miệng mình.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Mà Đường Kim cũng không có dừng tay lại, hắn lập tức bưng lên một chén khác, tiếp theo lại nhét vào trong miệng của Đồ Đại Hổ, nhét hết một chén thì hắn lại cầm một dĩa khác lên rồi nhét vào… Chỉ một lát, toàn bộ những thức ăn ở trên bàn đã bị Đường Kim dùng loại phương thức dã man nhất mà nhét vào trong miệng của Đồ Đại Hổ, hơn nữa cũng khiến cho Đồ Đại Hổ nuốt toàn bộ những thứ ấy vào trong bụng.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Cho đến lúc này, Đường Kim mới cảm thấy hài lòng buông Đồ Đại Hổ ra:
- Thế nào? Ăn đã no chưa? Bây giờ ông không phải cảm thấy được so với người anh em mập như heo kia của ông thì tôi đối với ông rất tốt sao?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tao…a..
Đồ Đại Hổ nổi giận đứng lên, đột nhiên lật bàn một cái đồng thời cầm lấy một cái dĩa ở bên cạnh vừa tức giận mắng, vừa đạp về phía Đường Kim. Chuyện vừa mới xảy ra đã khiến cho Đồ Đại Hổ có một cảm giác nhục nhã, bao nhiêu năm qua đến giờ hắn chưa bao giờ bị người khác vũ nhục như vậy.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đáng tiếc, Đồ Đại Hổ còn chưa mắng xong thì liền hét lên một tiếng kêu thảm, mà nương theo tiếng kêu thảm của hắn còn có một tiếng xương gãy vang lên
“ Răng rắc”
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Không có ghế ngồi nên Đồ Đại Hổ liền té xuống đất, đầu của hắn đập xuống nền nhà còn tay phải hắn trở nên mềm yếu vô lực, thì ra trong nháy mắt vừa rồi Đường Kim đã ra tay vặn gãy cánh tay phải của Đồ Đại Hổ.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Làm ngươi tốt cũng thật sự là rất khó khăn a, tôi hảo tâm mời ông ăn thế mà ông lại lộn cái bàn lên…
Đường Kim lắc đầu:
- Tôi nói, vì cái gì mà ông lại muốn tôi trở thành người xấu như ông hả?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Lời nói còn chưa dứt thì Đường Kim lại ra tay, sau đó liền nghe một tiếng răng rắc, hắn đã vặn gãy cánh tay còn lại của Đồ Đại Hổ.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Kế tiếp thì Đường Kim liền nhấc chân lên rồi đá vào chân trái của Đồ Đại Hổ:
- Ông muốn hủy đi quần áo của tôi vậy thì trước tiên tôi đánh gãy chân của ông.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Lại một tiếng “Răng rắc” của xương gãy nữa vang lên, Đồ Đại Hổ kêu thảm một tiếng rồi nằm lăn trên mặt đất.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim cũng không dừng tay lại mà tung ra một cước, dẫm vào đầu gối của Đồ Đại Hổ, hắn vừa mỉm cười vừa dùng sức, tiếng xương cốt vỡ vụn lại vang lên:
- Nếu dám đụng vào quần áo của tôi thì tôi sẽ diệt cả nhà ông.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đồ Đại Hổ không có lên tiếng nữa, rốt cuộc hắn cũng không chịu đựng nổi mà hôn mê đi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim liếc mắt quét nhìn bốn phía, hắn phát hiện giờ phút này tất cả mọi người trong quán đều đang nhìn hắn, một đám người câm như hến không dám nói gì lớn tiếng, người đang ăn cũng không dám động đũa.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tôi chỉ là muốn ăn một bữa cơm trưa ngon miệng mà thôi, sao lại khó đến như vậy?
Đường Kim tỏ ra buồn bực, lắc lắc đầu rồi đi ra khỏi quán.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Sắc mặt lúc này của Thái Tứ Hải tái nhợt, hắn cầm lấy điện thoại muốn gọi điện báo cảnh sát nhưng hắn lại phát hiện được tay cầm điện thoại của mình run lên không ngừng, căn bản là không thể gọi điện.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Ách, tôi đau bụng quá.
Đột nhiên có một người khách ôm bụng, bộ dạng tỏ ra đau đớn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tôi cũng đau bụng…
Một người khách khác cũng kêu lên.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đột nhiên trong lúc đó, toàn bộ khách nhân ở trong quán đều kêu đau bụng liên tiếp.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Ngộ độc rồi, ngộ độc thức ăn rồi, mau mau, mau gọi cho xe cứu thương đến mau.
Có người liền kêu lên.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Ngộ độc thức ăn?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Sắc mặt của Thái Tử Hải càng trở nên tái nhợt, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Nhìn thấy bộ dạng thống khổ rên rỉ của đám khách nhân thì Thái Tử Hải lại sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra, rốt cuộc hắn cũng đã gọi được điện thoại mà đúng vào lúc này thì trong lòng của hắn liền nổi lên cảm giác hối hận, hắn bắt đầu hối hận về cú điện thoại kia. Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác được sự kiện ngộ độc thức ăn này thật sự là quá trùng hợp đi, hắn cảm giác rằng việc này có liên quan đến tên tiểu tử gọi là Đường Kim kia.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn biết ta đã gọi điện cho Sấu Hổ sao?
Trong lòng của Thái Tử Hải hiện lên suy nghĩ này, sau đó mồ hôi lạnh liền toát ra toàn thân hắn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đi ra khỏi quán lẩu Tứ Hải thì Đường Kim cảm thấy được có chút đáng tiếc, sau này hắn sẽ không còn cách nào để tiếp tục đến nơi này để dùng cơm nữa. Chỗ này về sau hơn phân nửa là bị người ta niêm phong rồi, về những người bị ngộ độc thức ăn thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi, bất quá thế nào đi chăng nữa thì đám người này cũng chỉ bị tiêu chảy mà thôi, không có chuyện gì to tát cả.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Tuy rằng chưa ăn no bụng nhưng mà Đường Kim đã mất đi hứng thú ăn uống rồi, ăn cơm cũng cần tâm tình tốt, nếu tâm tình không tốt thì dù ăn cái gì vào miệng cũng không có mùi vị gì cả
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim có chút buồn bực mà quay trở lại trường Ninh Sơn Nhị Trung, khi hắn vừa trở lại trường học thì hắn phát hiện được lúc này vẫn còn sớm, hiện tại vừa mới đến hai giờ chiều, còn hơn ba mươi phút nữa thì mới bắt đầu vào tiết học.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Anh bạn, phát tài rồi, lúc này thật sự là chúng ta đã phát tài rồi, cậu có biết được chúng ta đã thu được bao nhiêu phí báo danh không?
Thấy Đường Kim đi vào lớp thì Trương Tiểu Bàn vô cùng cao hứng:
- Một vạn, là một vạn a, có một người liền giao cho tôi một vạn.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Mới có một vạn thôi mà.
Đường Kim mặt ủ mày chau nói lại một câu, sau đó liền đi vào bàn học rồi gục đầu xuống bàn, ai bảo tâm tình bây giờ của hắn không có tốt nha.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Mới một vạn thôi mà?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đáng thương cho sự nhiệt tình của Trương Tiểu Bàn, cứ như vậy mà bị Đường Kim dập tắt rồi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Buồn quá, tôi vào ký túc xá ngủ đây.
Đường Kim ngẩng đầu lên, thì thào tự nói:
- Buổi chiều nay còn học ba tiết nữa, cũng không cần phải học a.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tôi nói anh bạn này, tiết thứ nhất của buổi chiều hôm nay thì cậu nhất định phải tới học a.
Trương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở Đường Kim:
- Tiết đầu tiên chính là tiết thể dục, mà cậu lại là lớp phó thể dục cho nên cậu không thể trốn tiết này được.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Tiết thể dục sao?
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Đường Kim cũng cảm giác được mình không cần thiết học tiết thể dục này bất quá ngẫm lại thì lời nói của Trương Tiểu Bàn không sai, hắn là lớp phó thể dục cho nên tiết này hắn không thể trốn được, đành phải đi học thôi.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
Lúc này, một cô gái xinh xắn mặc chiếc quần trắng đi vào lớp học, người này đúng là giữa trưa nay Đường Kim đã dẫn nàng đi ăn cơm. Gặp nàng thì rốt cuộc Đường Kim cũng không nhịn được mà hỏi Trương Tiểu Bàn một câu:
- Nè, nàng ta là ai thế?
Hôm nay rảnh, up sớm tí chuẩn bị 2/9 tung boom
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá