Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 21: bút mai phục động trời
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
tác giả ghi sai số chương, không phải thiếu chương 20 đâu nhé
Nghi Lâm tuy biết Đỗ Dự hai phen ba lượt liều chết cứu mình nhưng chỉ ngây thơ cho rằng Đỗ Dự là người tốt nhất thiên hạ, nào ngờ đối phương lại yêu mình sâu đậm như vậy. Hiện tại chính mình chỉ mặc nội y, bạo lộ trước mặt hắn và Điền Bá Quang, tình huống lúng túng như này chẳng phải xấu hổ chết người sao? Nàng thẹn đến hận không tìm được kẽ đất để chui vào.
Đỗ Dự lại nói tiếp với Điền Bá Quang: "Tiểu đệ với Nghi Lâm đã là chân tình, cho dù bảo tiểu đệ thịt nát xương tan cũng không chút tiếc nuối. Nếu chỉ có thể cứu một người thì Điền huynh giết tiểu đệ đi, xin tha cho Nghi Lâm đi!"
Điền Bá Quang suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Không phải vi huynh không để ý tình cảm chúng ta, quả thật ngươi vì nữ nhân này bán đứng ta hai phen, ta cũng chỉ đành nói giữ lời. Vậy dùng tính mạng ngươi đổi mạng Nghi Lâm đi."
Đỗ Dự để ý trong lời nói của đối phương chỉ có tha mạng cho Nghi Lâm chứ không có thả Nghi Lâm. Hắn muốn độc chiếm Nghi Lâm thì đương nhiên sẽ không giết nàng, đây là trò chơi câu chữ. Giết chính mình và chiếm hữu Nghi Lâm, quả là cả hai việc đều còn nguyên. Nhưng là, âm mưu của hắn không nhỏ, nếu có thể thành công thì Điền Bá Quang chết chắc. Nếu không thành thì chỉ một câu thề có thể trói buộc ác tặc này sao?
Nghi Lâm đã bị hành động xả thân cứu mình của Đỗ Dự làm cảm động không thôi, nếu như lúc này không phải nàng không thể nói chuyện thì đã sớm khóc lóc, thề sống thề chết với hắn rồi. Đôi mắt đẹp uông uông nước mắt của nàng nhìn Đỗ Dự tràn đầy tình ý và kiên nghị, nếu như Đỗ Dự bị ác tặc này làm hại thì nàng cũng quyết không sống một mình.
Đỗ Dự nhìn ra tình ý trong mắt Nghi Lâm nên khẽ cười thầm mừng rỡ, trong lòng cũng ngầm cảm ơn dâm tặc Điền Bá Quang tạo cơ hội cho mình ghi điểm với mỹ nhân nhưng hắn cũng không dám có chút sơ suất nào, hiện Điền Bá Quang còn đang nhìn chằm chằm, tay nắm chặt cổ áo hắn nói: "Kiếm phổ ở đâu?"
"Ta có một điều kiện, ngươi lui ra ngoài trước, để ta và Nghi Lâm nói mấy câu riêng." Đỗ Dự chậm rãi nói.
Điền Bá Quang cũng hào phóng ra ngoài, nhiều nhất kẻ này chỉ chiếm được chút tiện nghi, chính mình tai mắt tinh thông, lời hắn nói không thoát được lỗ tai mình. Đỗ Dự ôm Nghi Lâm, Nghi Lâm cũng không còn dè dặt thân phận người xuất gia và thiếu nữ nữa mà nhào hẳn vào lòng Đỗ Dự.
"Đỗ đại ca… ta…"
"Đừng nói nữa." Đỗ Dự lúc này không xuống tay thì còn đợi khi nào? Hắn nhanh chóng lấp kín đôi môi non mềm của nàng.
Nghi Lâm như bị điện giật, toàn thân mềm nhũn càng thêm bám chặt lấy Đỗ Dự. Nàng từng bị Đỗ Dự hôn nhưng lần đó là Đỗ Dự đánh lén, chuồn chuồn điểm nước chỉ để lại chút gợn sóng, lần này là hai người đứng giữa sinh tử, tình ý bộc phát. Nghi Lâm tự nhận lần này hẳn phải chết, nếu có thể chết cùng chỗ với Đỗ Dự đại ca thì cũng có thể đền bù chút nợ tình cho đại ca. Đứng trước sinh tử, hai người có thể buông hết tất cả, chỉ còn lại tình cảm chân thành mãnh liệt nhất. Nghi Lâm dùng dược hoàn của Điền Bá Quang nên toàn thân nóng như lửa, đôi mắt mị dại, hấp dẫn vô cùng thêm vào nội y lụa mỏng trên người, nửa che nửa hở vóc người hấp dẫn nóng bỏng, lúc này nàng nào còn chút bảo tướng xuất gia nào nữa, chỉ còn vô hạn phong tình, kiều diễm vô tận. Đừng nói là Điền Bá Quang động tâm, Đỗ Dự mấy lần nhịn không được muốn thịt ngay nàng.
Hắn cố nén xung động, khẽ nói vào tai Nghi Lâm: "Nghi Lâm muội muội đừng lo, ta dù thịt nát xương tan cũng cứu được ngươi."
Nghi Lâm lúc này dĩ nhiên nhịn không được bàn tay trắng nõn ôm chặt lấy cỗ Đỗ Dự, nghe thấy câu dù thịt nát xương tan của hắn là ý loạn tình mê chủ động hôn hắn thật lâu.
Chiếc lưỡi nhỏ xinh của thiếu nữ khẽ đưa vào miệng Đỗ Dự để mặc tình ca ca giày vò, nét ngây thơ, lờ mờ xử nữ kia làm Đỗ Dự gần như quên đi bản thân đang ở đâu. Hai núm vú dựng đứng dưới lớp lụa mỏng kích thích ma sát liên tục Đỗ Dự làm hắn suýt thì không kiềm nén được.
Hắn gần như có thể khẳng định sau trận chiến này, Nghi Lâm sẽ là của hắn.
"A a." Thanh âm Điền Bá Quang vang lên sau lưng hắn: "Tiểu đệ thấy lão ca hào phóng chưa? Trước khi ngươi chết còn cho ngươi nếm cực phẩm như vậy. Hiện tại có thể nói tịch tà kiếm phổ ở đâu rồi chứ?"
Đỗ Dự im lặng cuối cùng ôm chặt lấy thân thể mềm yếu của Nghi Lâm, rồi mang theo Điền Bá Quang ra ngoài. Điền Bá Quang cũng không lo Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm chạy trốn.Vạn lý độc hành của Đỗ Dự là do hắn truyền, cho dù để Đỗ Dự ôm Nghi Lâm chạy chục phút thì hắn cũng dễ dàng đuổi kịp.
Lúc này đã là canh ba, ánh trăng xán lạn khoảng không. Dưới ánh trăng, Nghi Lâm nhìn chăm chú gương mặt tình ca ca Đỗ Dự, khẽ niệm trong lòng: "Bồ tát phù hộ, đệ tử Nghi Lâm bất tài đã phá không ít giới luật nhưng có Đỗ Dự ca ca xả thân vì đệ tử, đệ tử nguyên bỏ đi thân túi da, xin bồ tát phụ hộ đại ca bình an. Đệ tử dù phải xuống địa ngục cũng cam chịu."
Hai người tình nồng ý thắm, Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm thi thoảng sờ soạng hôn môi. Nghi Lâm dưới dược lực phát tác thêm vào sinh tử kề cập, cũng không nhìn giới luật dồn dập hôn lại, trong lòng nàng chỉ mong con đường này dài vô tận, một đời này cứ thế được Đỗ Dự ôm.
Điền Bá Quang cũng không chút ăn dấm với Đỗ Dự, hắn chỉ đầy tà ác nghĩ cứ để Đỗ Dự và Nghi Lâm càng thêm thân mật, đợi khi lấy được kiếm phổ, để Đỗ Dự nhìn bản thân chơi Nghi Lâm như vậy sẽ càng sung sướng. Hắn thích nhất trộm nhân thê chính vì tâm lý biến thái này.
Hắn thấy Đỗ Dự xuyên qua các con hẻm nhỏ ở Phúc Châu tiến về hướng nhà cũ Lâm gia!
"Nhà cũ Lâm gia?" Điền Bá Quang đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Đỗ Dự này không ngờ chơi không thành kế. Sau khi hắn phát hiện bảo vật, vì đề phòng bị người đuổi giết đã để lại kiếm phổ ở chỗ cũ, bản thân cầm kiếm phổ giả lừa người!
Điền Bá Quang cũng không khỏi thầm bội phục đồ đệ tiện nghi này, nếu không phải hắn cứu Nghi Lâm thì với phần tâm cơ này đủ để Điền Bá Quang coi trọng.
Đỗ Dự chậm rãi đi hướng nhà cũ Lâm gia, thỉnh thoảng dừng lại ra sức nếm đầu lưỡi ngọt mềm của mỹ nhân trong lòng, lại vừa ngấm ngầm đề phòng. Bước kế hoạch kia liệu có thể thành công không? Nếu kẻ đó không đến thì mọi chuyện xong rồi, mạng nhỏ của mình và Nghi Lâm chỉ đành bỏ lại ở căn nhà cũ Lâm gia thôi. Hắn tuy tin tưởng phán đoán bản thân nhưng lúc này đứng trước sinh tử, không khỏi nảy sinh tia nghi ngờ lo lắng.
Nhưng là lúc này, tên đã ở trên dây, không thể không bắn. Hắn chậm rãi đẩy cửa lớn ra, ôm Nghi Lâm tiến vào trong.
Dấu vết chiến đấu ban ngày đã được thanh lý nhưng trên vách tường, mặt đất vẫn còn những vết máu và mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí nhắc nhở nơi này đã từng xảy ra đại chiến giữa vài trăm cao thủ võ lâm, mấy chục nhân mạng bỏ lại ở nơi này. Nơi này có lẽ không còn là căn nhà cũ rách nát nữa mà đã là căn nhà ma.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, căn nhà ma như hung thú trong đêm đen, tĩnh lặng chờ thôn phệ sinh mạng và linh hồn.
Nghi Lâm lúc này toàn thân nóng bừng gần như rơi vào hôn mê, thi thoảng ngây ngất chủ động ôm hôn Đỗ Dự. Đỗ Dự cũng không chút khách khí, dùng nụ hôn khẽ thỏa mãn Nghi Lâm giúp nàng làm dịu dược lực. Nhưng nếu như không nắm chặt thời gian cứu trị thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp này thì chỉ nửa canh giờ sau, khi dược lực phát tác nàng sẽ mất đi thần trí không có thuốc nào cứu được.
Đỗ Dự càng thêm hận Điền Bá Quang, kẻ này không trừ thì sao thu được mỹ nhân chứ?
Hắn chỉ vào căn nhà cũ Lâm gia nói: "Bên trong có kiếm phổ thật sự. Tiểu đệ vừa vào trong thì bị mười mấy nhân sĩ võ lâm chặn cửa nên không dám lấy ra, chơi không thành kế dùng hàng giả lừa qua đám người này."
Điền Bá Quang liếm liếm môi, quát: "Đi vào, lấy ra cho ta!"
Hắn đã quyết định chỉ cần Đỗ Dự mang tịch tà kiếm phổ ra, nhất định ngay trước mặt Đỗ Dự điên cuồng thưởng thức Nghi Lâm một phen.
Cả hai cùng tiến vào, Điền Bá Quang vẫn đầy cảnh giác nhìn Đỗ Dự. Ánh mắt Đỗ Dự chỉ hướng lên trên, Điền Bá Quang nhảy bật lên, khẽ xoa nắn đã tìm được tấm gạch chứa vật kia. Rõ ràng là một tấm cà sa viết đầy chữ!
Đỗ Dự len lén để Nghi Lâm làm giúp hắn 3 tấm cà sa giả. Thứ hắn muốn là chính mình trộm đi tịch tà kiếm phổ, tất phải nước đục mò cá thì mới dễ lấy. Hắn chỉ hận Nghi Lâm không làm được trăm tám mươi đồ giả, lúc đó vứt ra đầy đất làm mọi người ai cũng không biết thật giả.
Trong đám cháy, hắn ném vào một tấm, trước mặt đông đảo cao thủ, hắn chia một tấm thành sáu phần còn một tấm hắn lén nhét vào ống gạch!
Ánh mắt Điền Bá Quang đầy lão luyện, men theo ánh trăng phát hiện ống gạch này chế tạo tinh xảo, không phải hàng giả Đỗ Dự có thể làm được trong thời gian ngắn. Mà trên cà sa kia quả thật có tổng cương kiếm phổ nên không khỏi mừng vui. Lời của Đỗ Dự bảy phần thật, ba phần giả, thật thật giả giả lẫn lộn nên dễ dàng lừa gạt được.
Nhưng Điền Bá Quang còn lo lắng nhảy xuống, sờ suộng khắp người Đỗ Dự. Kết quả là trên người Đỗ Dự không có tấm cà sa nào. Đỗ Dự cũng thầm may mắn vì bản thân có trữ vật không gian, đồ quý như tịch tà kiếm phổ đương nhiên phải để trong không gian rồi. Điền Bá Quang sao tìm được chứ?
Điền Bá Quang thấy trên người Đỗ Dự không có cà sa, cũng dần tin vào lời của Đỗ Dự rằng hắn thấy hàng chính phẩm nhưng không dám nói ra. Hắn biết Đỗ Dự một đường bị cao thủ đuổi, căn bản không có cơ hội ngầm tráo cà sa. Như vậy vậy trong tay mình quá nửa là thật! Hắn đầy hung ác cười, quả thật trong khung cảnh âm u của căn nhà cũ này thì càng thêm hung ác.
Đỗ Dự cũng ngầm cười lạnh.
Điền Bá Quang ha ha cười lớn: "Nếu như ngươi đã đúng hẹn giao tịch tà kiếm phổ ra thì ta tha không giết Nghi Lâm tiểu sư phụ! Nhưng là ta chỉ đáp ứng không giết, không nói sẽ thả. Lần trước còn chưa để ngươi xem hết kịch hay, lần này để cho ngươi sống lâu thêm chút, nhìn cho rõ ta chơi cô nàng này như nào."
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng hừ lạnh ngoài cửa sổ: "Điền Bá Quang, ngươi đang mơ tưởng gì vậy?"
Điền Bá Quang nghe thấy thanh âm này lập tức hồn phi phách tán, sợ hãi không thôi!
Định Dật sư thái váy áo tung báy, bước nhanh tới, sắc mặt bà đen như đáy nồi, phừng phừng tức giận nói: "Lần trước để ngươi cướp đi Nghi Lâm, lại chạy thoát làm bần ni sỉ nhục không thôi. Lần này nhờ diệu kế của Nhạc chưởng môn, nhìn ra kế ẩn thân của ngươi lại một đường theo gót, chặn đường ngươi trong gian phòng này, để xem ngươi vạn lý độc hành như nào!"
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 22: đứng trước sinh tử
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Nàng vừa nói hết lời, thanh âm sang sảng của Nhạc Bất Quần vang lên: "Sư thái quá khen! Dâm tặc này như chó thèm…, tất nhiên nấn ná ở lại kỹ viện. Chúng ta vừa lấy lui làm tiến, thả dây dài là câu được cá lớn.Nhưng là con cá lần này không chỉ là dâm ngư mà còn có tịch tà kiếm phổ!"
Định Dật sư thái hai tay làm chữ thập: "Nhạc chưởng môn, cho dù được kiếm phổ thì vẫn nên đưa trả Thiếu Lâm Tự. Việc này bần ni không dám tự tác chủ trương."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Đỗ Dự, khẽ nói: "Không hổ là khí tượng lang cố quyến cuồng họa hại võ lâm, giảo trá đa mưu, Nhạc mỗ gần như bị ngươi lừa rồi. Nếu như ngươi không phải bị Điền Bá Quang dùng Nghi Lâm ép buộc thì ta thật không biết kiếm phổ chúng ta tranh đoạt hôm nay lại là hàng giả! Đáng tiếc ta hôm nay tự tay xử quyết phản đồ kính mắt nam, hắn không ngờ chết oan vì kiếm phổ giả. Loại như ngươi sao có thể tha được chứ?"
Đỗ Dự ngấm ngầm kinh hãi, Nhạc Bất Quần này vì cướp đoạt kiếm phổ không ngờ giết chết kính mắt nam. Dù cho kính mắt nam có kết cục như vậy là vì hắn muốn hại mình, bị mình giá họa lại nhưng cứ nghĩ đến việc một kẻ mạo hiểm chết, hắn không khỏi tiếc thương.
Định Dật sư thái nhìn Nghi Lâm trong lòng Đỗ Dự, nói: "Tuy kẻ này gian xảo nhưng ba phen bốn lượt bảo vệ Nghi Lâm, lại ngầm thông báo ta ngươi tới cứu người, cũng tính là bảo vệ danh dự phái Hằng Sơn ta. Nhạc chưởng môn, chúng ta giết Điền Bá Quang trước, lấy kiếm phổ rồi xem xử lý kẻ này như nào."
Nhạc Bất Quần nói: "Như sư thái nói, vẫn là kiếm phổ, không, giết Điền Bá Quang cần gấp."
Đồng khổng Điền Bá Quang rụt nhỏ, lúc này hắn đối mặt với hai cao thủ Nhạc Bất Quần và Định Dật sư thái, còn bị ép trong căn phòng hẹp, quả thật là lên trời không đường.
Hắn dật Nghi Lâm từ lòng Đỗ Dự quát: "Định Dật lão ni cô, nếu ngươi dám tiến lên một bước thì ta mổ đồ đệ bảo bối của ngươi!"
Định Dật sư thái còn đang sợ ném chuột vỡ bình do dự thì Nhạc Bất Quần cười dài: "Đệ tử chính đạo ta sao có thể ham sống sợ chết chứ? Nếu không trừ được ngươi thì giang hồ không yên, xem kiếm!"
Hắn không ngờ không để ý chút nào đến sống chết của Nghi Lâm, mạnh mẽ ra tay, kiếm vạch ra kiếm khí như muốn cùng lúc chém đôi Điền Bá Quang và Nghi Lâm!
Định Dật khẩn trương đánh ra một chưởng: "Nhạc chưởng môn, đừng làm càn, đệ tử Nghi Lâm của ta…"
Kết quả là Điền Bá Quang thấy chiến thuật con tin vô hiệu với Nhạc Bất Quần liền nhảy vọt qua cái động Sử Quốc Lương tạo ra ban người đồng thời hét: "Miễn bồi!"
Định Dật sư thái một chưởng bổ xuống làm lệch đường kiếm của Nhạc Bất Quần nhưng kiếm này đã thấp sắp đâm thủng Nghi Lâm! Trong mắt Nhạc Bất Quần ẩn ẩn lóe lên tia ngoan độc!
Đỗ Dự vội vàng suy nghĩ nhanh chóng hiểu ra dã tâm của Nhạc Bất Quần! Lần này, Nhạc Bất Quần và Định Dật sư thái cùng đến nhưng không có Lệnh Hồ Xung và đông đảo nữ đệ tử phái Hằng Sơn, xem ra Nhạc Bất Quần có ý độc chiếm kiếm phổ! Hắn không chỉ muốn giết Điền Bá Quang còn muốn giết chính mình, giết Nghi Lâm, giết Định Dật! Những đệ tử này không đến quá nửa là vì Nhạc Bất Quần nghe thấy kiếm phổ là thương lượng với Định Dật, bảo chỉ hai người họ tiến đến để tránh đánh rắn động cỏ mà người biết càng ít càng có lợi cho hắn. Lần này hắn muốn ra vẻ lỡ tay để giết nhân chứng đầu tiền - Nghi Lâm!
Đỗ Dự hơi cắn răng, ghé đến trước che cho Nghi Lâm! Hắn bị một kiếm của Nhạc Bất Quần đâm thủng lồng ngực!
"Ngươi bị Hoa Sơn kiếm pháp của Nhạc Bất Quần đánh trúng điểm yếu, giảm 120 điểm sinh mạng. Điểm sinh mạng của ngươi chỉ có 40 điểm, hiện tại điểm sinh mạng là -80 điểm. Nhưng do kẻ mạo hiểm có cơ chế bảo hộ, khi lần đầu chịu công kích dù vết thương nặng như nào cũng tiến vào trạng thái bảo vệ gần chết. Hiện tại điểm sinh mạng của ngươi là 1 điểm."
Định Dật một chưởng hất văng kiếm của Nhạc Bất Quần hừ lạnh nói: "Nhạc chưởng môn, ngươi định giết Điền Bá Quang hay Nghi Lâm vậy?"
Nhạc Bất Quần khẽ cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, Nhạc mỗ lỡ tay! Hiện tại chúng ta đuổi ác tặc kia!"
Vừa nói hắn đã nhanh chóng đuổi theo Điền Bá Quang, hắn cũng sợ bị Điền Bá Quang chạy mất.
Định Dật sư thái hừ lạnh một tiếng, liếc Nghi Lâm nói: "Bôi dược!" Sau đó theo Nhạc Bất Quần đuổi ra.
Nghi Lâm vội vàng dùng dược cứu trị cho Đỗ Dự. Đỗ Dự lòng đầy đắng chát, Nhạc Bất Quần một kiếm không ngờ đâm quá điểm sinh mạng của hắn, lần này có thể nói là nhặt về một mạng từ tay tử thần. Đỗ Dự biết lúc này là thời khắc sinh tử, nếu còn không đi thì dù Nhạc Bất Quần hay Điền Bá Quang trở lại, hai người đều khó thoát chết nên hắn bảo Nghi Lâm dìu chính mình mau chóng rời đi.
Nghi Lâm lúc này mắt đẹp vũ mị, lồng ngực dán chặt lên người Đỗ Dự, nàng cảm thấy thân thể như nóng bừng từng luồng lửa, chỉ có thể áp sát Đỗ Dự mới giảm nhiệt được: "Vì sao phải đi? Có sư phụ thì Điền Bá Quang chỉ có thể chạy trốn thôi."
Đỗ Dự nhất thời không nói, sao có thể giải thích với nữ ni mỹ lệ thuần khiết này về giang hồ hiểm ác, đạo lý lòng người khó dò chứ? Định Dật sư thái tuy là cao thủ có số có má nhưng trước mặt Nhạc Bất Quần, dù là võ công hay tâm cơ đều kém quá xa. Đỗ Dự có thể chắc chắn không đến ba khắc, Nhạc Bất Quần kẻ này sẽ giết cả Điền Bá Quang và Định Dật sư thái, đồng thời làm giả hiện trường Định Dật sư thái bị Điền Bá Quang ám toán, sau đó quay lại giết chính mình và Nghi Lâm!
Đỗ Dự lạnh lùng nói: "Ngươi không cần biết, tóm lại nếu không đi nhanh thì tính mạng chúng ta đều bỏ lại ở đây!"
Nghi Lâm nhớ đến gương mặt cương nghị nghiêm chính của Định Dật sư thái, chột dạ nói: "Vậy ta đỡ ngươi đi."
Đỗ Dự lúc này tiến vào trạng thái gần chết, may mắn có thiên hương đoạn tục cao theem vào Đại Bi chú của Nghi Lâm chậm chạp hồi máu, điểm sinh mạng của hắn dần dâng lên. Dù cho tốc độ chậm nhưng vẫn tốt hơn dậm chân tại chỗ.
Hai người dìu nhau từng bước ra khỏi cửa phòng. Đỗ Dự vừa thoát khỏi trạng thái gần chết, khôi phục năng lực hành động lập tức ôm lấy Nghi Lâm, trong tiếng kinh hô của tiểu mỹ nhân dùng vạn lý độc hành mau chóng chạy biến.
Hắn biết lúc này tình thế hung hiểm, thật sự là đối mặt sinh tử, biện pháp duy nhất là chạy càng xa càng tốt.
Nghi Lâm tuy biết bỏ sư phụ mà chạy rất không ổn nhưng thân thể nàng không ngừng phát nóng, nhãn thần mông lung nhìn vào tình ca ca, liên tục dùng thân thể hấp dẫn của mình ma xát lên người Đỗ Dự làm hắn rên sướng không thôi. Nếu như không phải lúc này không được thì hắn thật muốn trừng trị nàng ngay tại chỗ.
Nhưng quả là sợ cái gì thì cái đó đến, Đỗ Dự vừa mới chạy được gần dặm tiến vào một rừng cây thì thấy một trung niên kiếm khách dưới ánh trăng từ từ đến. Hắn một bộ hạo nhiên chính khí, tay trái nắm cà sa, tay phải cầm trường kiếm, trên mũi kiếm còn nhỏ giọt máu tươi xuống nền lá!
Nhạc Bất Quần!
Đỗ Dự kinh hãi trong lòng, hắn không ngờ nhanh như thế! Máu tươi kia là của Điền Bá Quang hay Định Dật sư thái?
Nhạc Bất Quần từ từ đi tới cách Đỗ Dự 10 bước rồi mỉm cười nói: "Không ngờ muốn chạy? Nhanh như vậy đã đoán được hành động của ta, quả không hổ là có khí tượng lang cố."
Đỗ Dự nở nụ cười đắng chát đáp lại. Nhạc Bất Quần này không ngờ trong một phút hoàn thành hai chuyện, tru sát Điền Bá Quang và giết sư thái, tốc độ này có quá nhanh không?
Nghi Lâm nhìn biểu tình chính khí lẫm nhiên của Nhạc Bất Quần, nhịn không được run giọng hỏi: "Nhạc chưởng môn… sư phụ vãn bối đâu?"
Mí mắt Nhạc Bất Quần cúi thấp, đầy đau thương nói: "Định Dật sư thái trong lúc truy kích ác tặc Điền Bá Quang kia không cẩn thận trúng độc kế của Điền Bá Quang, vừa mới viên tịch."
Nghi Lâm "A" một tiếng, nước mắt óng ánh tràn mi rơi xuống.
Đỗ Dự quát lạnh nói: "Đừng nghe hắn nói bậy. Định Dật sư thái chính là bị Nhạc Bất Quần làm hại! Kẻ này sau khi lấy được tịch tà kiếm phổ muốn giết người diệt khẩu!"
Nghi Lâm kinh hãi kêu lên, lùi lại hai bước, ánh mắt như nhìn quỷ nhìn gương mặt tràn đầy chính khí của Nhạc Bất Quần: "Nhạc chưởng môn, Nhạc sư thúc, phái Hằng Sơn và Hoa Sơn ngũ nhạc liền khí đồng chi, sao phải tương tàn như thế?"
Nhạc Bất Quần mỉm cười nói: "Ngươi một đệ tử chính phái sao có thể nghe tên lang cố kia mê hoặc? Phải biết kẻ này có khí tượng lang cố, hỉ nộ vô thường, nhất thời cứu người, nhất thời giết người. Mau cùng sư thúc đi thu liễm di thể sư phụ ngươi, mang về phái Hằng Sơn đi."
Nghi Lâm kiên định lắc đầu: "Không! Đỗ Dự đại ca vài lần cứu ta, hắn sẽ không gạt vãn bối. Ngươi mới là ác nhân!"
Nhạc Bất Quần khẽ nở nụ cười hung dữ: "Nếu như đã tự cam đọa lạc, làm bạn với ác nhân thì cũng không thể trách sư thúc ta xuống tay được!" Hắn vừa nói xong đã kiếm đâm hướng Nghi Lâm.
Đỗ Dự đã sớm có phòng bị, hắn không chút do dự dùng xà cạp huấn luyện, nâng tốc độ lên đến 30 điểm, nhanh chóng ôm lấy mỹ nữ xông vào rừng cây!
Rừng cây này là hoa viên một thị tộc trong thành Phúc Châu, Đỗ Dự lúc này muốn thoát khỏi Nhạc Bất Quần nên lao hướng nơi ánh đèn rạng rỡ, càng nhiều người thì Nhạc Bất Quần càng không dễ giết người diệt khẩu.
Nhạc Bất Quần cũng đề khí đuổi theo. Càng đuổi hắn càng kinh ngạc, tiểu tặc này ôm lấy Nghi Lâm lại điên cuồng lao nhanh như điện chớp gió giật, tốc độ cũng không kém Điền Bá Quang là bao! Hắn nào biết đây đã là tốc độ cực hạn của Đỗ Dự, chỉ có thể sử dụng một lần mà chỉ có thể duy trì 30 giây. Hắn tuy là tông sư võ lâm nhưng Hoa Sơn khí phái coi trọng căn cơ vững chắc, nội lực thâm hậu, kiếm pháp tinh diệu nhưng không trọng tốc độ, nếu không mấy lần trước sao Nhạc Bất Quần để hụt Điền Bá Quang chứ?
Sau khi Đỗ Dự dùng con bài giữ mạng này, Nhạc Bất Quần nhất thời không đuổi kịp!
Đỗ Dự biết lúc này đứng trước sinh tử, tốc độ tăng đến cực trí chạy đến nơi có ánh đèn.
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 23: ủy thác của Định Dật
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
tối nay sẽ có thêm chương nữa. Đã có chương đầu tiên đạt 40 thanks, bắt đầu liều mình bồi quân tử, mỗi ngày sẽ cố gắng dịch 2c.
Nhưng là 30 giây vừa qua, cảm giác nhanh nhẹn như có gió đẩy trên đùi Đỗ Dự nhanh chóng biến mất, tốc độ của hán đột nhiên hạ thấp.
Nhạc Bất Quần nhìn thấy tiện nghi, hung dữ cười bay vút đến gần kèm theo câu hô: "Tiểu tặc phải chết!"
Bảo kiếm trong tay hắn nhắm đầu bổ xuống, nếu đâm trúng Đỗ Dự thì một kiếm đưa về gần chết, lật tay kiếm nữa là ô hô ai tai! Mắt thấy sắp chết trong tay Nhạc Bất Quần, Đỗ Dự đắng chát cười, hắn thiên tính vạn tính, dùng Nhạc Bất Quần giết Điền Bá Quang lại thừa cơ cứu Nghi Lâm chạy trốn nhưng nào ngờ Điền Bá Quang và Định Dật bị Nhạc Bất Quần giết nhanh như vậy! Thật là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Nhưng vào lúc này, một bóng hình đột nhiên lướt đến, một chưởng bổ vào xương sườn Nhạc Bất Quần, đánh cho tên ngụy quân tử này thổ máu bay ra ngoài. Bóng hình kia sau khi xuất hiện lập tức dừng lại, phun ra máu tươi suýt thì té ngã. Là Định Dật sư thái!
Nghi Lâm kinh hỉ vô cùng vội chạy đến đỡ lấy Định Dật sư thái: "Sư phụ! Lão nhân gia ngài không sao chứ?"
Định Dật sư thái ho ra búng máu nói: "Vừa rồi ta và Nhạc Bất Quần đuổi giết dâm tặc Điền Bá Quang. Điền Bá Quang bị hắn làm thương nặng nên quăng cà sa xuống bỏ chạy. Hắn bảo ta nhặt kiếm phổ lên, ta cho là hắn không chú ý đến kiếm phổ nữa nhưng vừa khom lưng thì bị hắn đâm lén đâm thương tim phổi."
Nàng tức giận mắng Nhạc Bất Quần: "Ngươi thì quân tử kiếm cái gì chứ."
Nhạc Bất Quần hung dữ nói: "Ngươi vẫn còn sống à. Vốn là ta định đuổi giết tiểu tặc này trước rồi quay lại xem người sau nhưng ngươi đến đây cũng tiện, hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây."
Đỗ Dự lành lạnh nói: "Ngươi còn bỏ sót Điền Bá Quang…"
"Một tên dâm tặc mà thôi, ai tin lời hắn chứ?" Nhạc Bất Quần khinh thường nói: "Chỉ cần ba người các ngươi chết trong tay ta thì ta có thể độc chiếm tịch tà kiếm phổ!"
Định Dật sư thái phẫn nộ quát: "Hai ngươi mau đi! Ta ngăn Nhạc Bất Quần lại!"
Đỗ Dự thầm nghĩ quá hay rồi nhưng Nghi Lâm lại ngã quỵ xuống trước mặt Định Dật, khóc nói: "Đồ nhi nguyện đồng sinh tử với sư phụ."
Định Dật nghe vậy thì giận dữ không thôi, tuy nàng có chữ dật ở tên nhưng tính tình nóng nảy, một cái tát đánh bay Nghi Lâm quát: "Cầm lấy tín vật này. Ta lệnh ngươi trong ba ngày chạy về Hằng Sơn, báo cho chưởng môn và Định Tĩnh là ai giết Định Dật ta. Ngươi nếu không nghe thì là khi sư diệt tổ!"
Nàng trông hướng Đỗ Dự, uyển chuyển nói: "Thiếu hiệp ngươi tuy thân trong tà phái nhưng so với những kẻ sói đội lốt người thì đáng tin hơn nhiều. Hài tử Nghi Lâm này từ nhỏ không cha không mẹ, nay ta phó thác nó cho thiếu hiệp. Nếu thiếu hiệp phụ nàng, Định Dật ta dù có vào Tu La đạo, biến thành lệ quỷ cũng không bỏ qua thiếu hiệp!"
Đây là ủy thácQ Nghi Lâm đương nhiên thẹn đến muốn chui xuống đất, Đỗ Dự lại vui mừng quá đỗi, ôm lấy Nghi Lâm nói: "Sư thái yên tâm. Tiểu bối dù thịt nát xương tan cũng bảo vệ an toàn cho Nghi Lâm!"
Định Dật gật gật đầu nói với Nghi Lâm: "Các ngươi nói những gì trong phòng ta ở nóc phòng đều nghe thấy hết. Thiếu hiệp này ba phen mấy bận không tiếc tính mạng bảo vệ con. Nghi Lâm con xưa nay giàu tình cảm, nhi nữ tình trường, trần duyên không ngừng cũng không thích hợp ở lại Bạch Vân am nữa. Nếu như con muốn hoàn tục thì sư phụ không trách con, sau khi con báo cáo với chưởng môn sư thúc thì có thể xuống núi hoàn tục với vị thiếu hiệp này."
Nghi Lâm còn đang thẹn đến khó xử, Định Dật vội vã quát: "Mau đi, đừng để thân già này chết uổng!"
Nhạc Bất Quần lăng không bay đến, một kiếm đâm hướng Định Dật. Định Dật lật tay rút ra trường kiếm, kiếm pháp Hằng Sơn liên miên không dứt đỡ lại.
Kiếm pháp Hằng Sơn trong ngũ nhạc ít chiêu thức công kích nhất nhưng lực phòng thủ mạnh nhất, ít sơ hở nhất. Định Dật dùng kiếm pháp phái Hằng Sơn liên miên không dứt, hất nước không tiến nên Nhạc Bất Quần dù kiếm pháp tối cao cũng nhất thời không phá được phòng ngự của Định Dật. Hắn có lòng muốn đuổi tiểu tặc và tiểu ni cô kia nhưng bị Định Dật liều chết nắm chặt sơ hở, một kiếm đâm thủng bắp đùi làm thương thêm nặng, buộc lòng phải giải quyết Định Dật trước.
Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm tiếp tục chạy nơi có ánh đèn. Vừa ra khỏi rừng cây thì đã nghe thấy tiếng cười lớn của Nhạc Bất Quần và tiếng kêu thảm của Định Dật. Hắn biết lần này Định Dật cuối cùng viên tịch nên vội vã ôm lấy Nghi Lâm xông hướng một tòa nhà ánh đèn rạng rỡ.
Nhạc Bất Quần thật không hổ một đời tuyệt thế cao thủ nhanh chóng phá được phòng ngự của Định Dật, tiếp tục đuổi giết. Hắn thề muốn giết bằng được hai người họ để diệt khẩu nhưng tiểu tặc này cước lực quá nhanh, nháy mắt đã không thấy tung tích. Nhạc Bất Quần cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi hướng một nhà. Tiểu tặc này bị thương quá nặng, ôm lấy một ni cô dùng xuân dược thì nhất định phải trốn trong một nhà gần đây…
Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm nhảy vào cửa sổ, thấy phía trên có biển "Tê phượng lâu", nhất định đây là lầu riêng của tiểu thư khuê các. Hắn nhảy vào trong phòng, lại thấy trên giường của nhiên có một mái tóc đẹp xõa, thân hình đang run rẩy trong chăn.
Đỗ Dự cười tiến lên hai bước định nói chuyện với vị tiểu thư này trước nhưng là tính cảnh giác của hứn rất cao, lại bỗng nhớ đến điều gì đó, tốc độ đột nhiên nhanh hơn. Tiểu thư bình thường căn bản không kịp trốn trên giường, dù là đang ở trên giường cũng chưa hẳn đã nghe được thanh âm mình gây ra, vì sao lại sợ hãi đến toàn thân run rẩy chứ?
Hắn ngấm ngầm lấy ra đại đao, lặng lẽ bước tới gần. Đột nhiên một thanh khoái đao như thiểm điện bổ xuống trước ngực Đỗ Dự! Đỗ Dự sớm có chuẩn bị nhưng vẫm suýt bị khoái đao này đâm xuyên ngực, hắn vội vã lộn người trở lại!
Một bóng người quen thuộc hiện ra, Điền Bá Quang! Chỉ là lúc này Điền Bá Quang có thể dùng hai từ rất thảm để hình dung. Nơi ngực hắn có hai vết kiếm đâm xâu tận xương, thương đến tâm phổi còn đang không ngừng rỉ máu. Trên đùi hắn còn có 7, 8 vết kiếm, động mạch bị cắt đứt,máu tươi nhuốm đỏ hạ thể. Có thể nói lúc này Điền Bá Quang chỉ còn lay lắt hơi tàn.
Đỗ Dự đột nhiên hiểu ra, Điền Bá Quang này xem ra cũng bị Nhạc Bất Quần đuổi giết, đâm thành trọng thương, tạm thời trốn vào đây. Điều này cũng giống với suy nghĩ của mình, không hổ là phản diện!
Vừa rồi, Điền Bá Quang nghe thấy thanh âm, nhanh chóng lôi kéo vị tiểu thư trốn vào trong chăn, còn cố ý để tóc xõa bên ngoài. Nếu không phải Đỗ Dự cảnh giác đoán được có quỷ kế thì lúc này đã máu tươi đương trường, bị Điền Bá Quang giết chết.
Điền Bá Quang hừ lạnh nói: "Thấy ta còn không mau chạy?"
Đỗ Dự ha ha khẽ cười: "Nếu hai chân Điền huynh hoàn hảo không thương thì ta muốn chạy cũng không thoát nhưng hiện tại, lấy tình huống của huynh, ta nếu không giết huynh thì cũng nên cắt cổ tạ lỗi a."
Nghi Lâm đắp dược liệu cho hắn thêm vào đại bi chú chúc phúc, thương thế của Đỗ Dự đã khỏi bảy tám phần. Thêm vào lúc này Điền Bá Quang ngoài mạnh trong yếu, không mượn cơ hội này đánh chết hắn thì đợi đến lúc nào?
Điền Bá Quang nhãn thần như đao từ từ nói: "Ngươi nghĩ ta hổ lạc bình dương thì ngươi có thể ném đá xuống giếng sao? Hừ, tới đây, để ta dạy ngươi một phen rồi đem ni cô này lên giường, chơi 3P với tiểu thư đây luôn, để ngươi được mở rộng tầm mắt rồi chết."
Đỗ Dự dở khóc dở cười, Điền Bá Quang này đến cùng nghĩ những chuyện gì vậy? Còn 3P? Nằm mơ đi! Nhưng là hắn không dám chậm trễ chút nào, đại đao rút ra làm tư thế từng bước ép sát.
Điền Bá Quang hai đùi bị thương nên làm ra thủ thế. Đỗ Dự từng kiến thức cách đánh chọc thương Lệnh Hồ Xung của hắn, theo tiểu thuyết ghi lại hắn từng một lần bị thương ở chân nên khổ luyện ngồi vung đao, luyện đến ngồi và đứng cũng không khác biệt gì.
Điền Bá Quang làm như này đã để lộ nhược điểm của hắn. Nếu như hắn mạnh mẽ thì đã sớm xông qua dùng cuồng phong đao pháp chém xuống đầu Đỗ Dự rồi. Hắn nếu muốn phòng thủ thì Đỗ Dự với công phu thấp nhất định không phải là kẻ địch nhưng là Đỗ Dự khẽ cười, ngươi cho rằng tử thủ ở đây có thể không chết sao?
Hắn nhẹ nhàng nhảy đến cửa sổ kêu lên: "Dâm tặc Điền Bá Quang ở đây, Nhạc đại hiệp ở đâu?"
Điền Bá Quang không khỏi khẩn trương! Nhạc Bất Quần nếu đến thì đừng nói hắn tự xưng đao pháp khi ngồi đứng trước mười trên giang hồ thì cũng khó tránh khỏi ô hô ai tai!
Hắn gầm nhẹ nói: "Ngươi không ngờ dám gọi Nhạc Bất Quần tới? Không muốn sống nữa sao?"
Đỗ Dự ha ha cười lớn: "Thật hổ thẹn, tiểu đệ đi đứng thoải mái a. Nếu Nhạc đại hiệp tới, tiểu đệ chỉ cần dùng vạn lý độc hành Điền huynh truyền thụ chạy trốn là được. Không biết Điền huynh đã nghe chuyện xưa hai người gặp gấu chưa, muốn sống không cần chạy nhanh hơn gấu, chỉ cần chạy nhanh hơn người còn lại là được!"
Điền Bá Quang cũng ngồi không yên nữa, hô lên một tiếng nhào hướng Đỗ Dự! Đỗ Dự sớm có chuẩn bị, kêu gào lúc trước cũng không dám quá lớn, hắn cũng không muốn đưa tới sát tinh Nhạc Bất Quần! Mấy lời lúc trước chỉ là để làm Điền Bá Quang dao động, dùng thân thể trọng thương đánh vận động chiến với mình!
Nghi Lâm cố nén dục hỏa, niệm phật chú, chúc phúc cho Đỗ Dự hiệp trợ hắn tác chiến.
Đỗ Dự chỉ cảm thấy thân thể nóng rực như là có kim quang chiếu lên, thanh âm nhắc nhở của không gian vang lên: "Nữ chính Nghi Lâm niệm kim cương kinh cho ngươi, trong lúc niệm, lực phòng ngự ngươi tăng lên bằng với điểm đạo thuật của Nghi Lâm (12 điểm), thời gian duy trì 120 giây, kỹ năng cooldown: 10 phút."
Đỗ Dự vốn chỉ có 4 điểm thể lực tương đương với 8 điểm phòng ngự, giờ có thêm kim cương kinh của Nghi Lâm, hắn như hóa thành kim cương hộ pháp, lực phòng ngự nhảy vọt lên 20 điểm! Đỗ Dự với 20 điểm phòng ngự, bị khoái đao của Điền Bá Quang chém trúng mất đến 8 điểm sinh mạng!
Điều này nói lên khoái đao của Điền Bá Quang lực công kích đến 28 điểm! Nếu như không có Nghi Lâm, Đỗ Dự phải mất đến 20 điểm sinh mạng cho mỗi đao. Giờ hắn chỉ mất 8 điểm sinh mạng mỗi đao mà thôi, nghĩa là nếukhông có Nghi Lâm thì hắn chỉ chịu được 3 đao của Điền Bá Quang nhưng giờ có thể chống chịu đến 6 đao!
Đỗ Dự cũng ổn định lòng tin, có Nghi Lâm quả thật là chuyên gia bảo mạng! Hắn rống giận một tiếng, không chút sợ hãi bổ xuống một đao! Đỗ Dự chỉ sở dĩ một mực dùng đại đao mà không phải chủy thủ có thêm thuộc tính chảy máu vì đại đao là vũ khí cơ sở tốt nhất, yêu cầu kỹ xảo thấp nhất, diện tích công kích rộng nhất. Hắn không cần ngắm chuẩn, chỉ cần dùng tay vung chặt, một đao này Điền Bá Quang bị thương không thể tránh được!
giữ đúng lời hứa hôm nay 2c nhé.
rất ghét cv vì giết chết truyện dịch
神级反派 - đây là tên truyện tiếng Trung, tên convert ra là thần cấp phản phái, các bác cứ google search là ra link convert hoặc link tiếng trung cho bác nào thích tự convert...
dù thế nào thì các bác nhớ thanks và comment để em có động lực dịch tiếp nhé.
truyện convert, trong trái tim anh, em là niềm đau.
Điền Bá Quang không ngờ kẻ nho nhã yếu đuối như Đỗ Dự lại điên cuồng như này, nếu là ngày thường phần chân hắn không bị thương thì có thể dễ dàng né tránh làm Đỗ Dự mất bình hành nhưng là hắn bị Nhạc Bất Quần chọc thương chân, hành động không tiện, một đao của Đỗ Dự không ngờ chém trúng cổ hắn.
Máu tươi văng tung tóe, Điền Bá Quang hừ lạnh một tiếng, điểm sinh mạng giảm đi 10 điểm. Lực công kích của Đỗ Dự không mạnh, thêm vào đại đao 11 điểm nữa thì cũng không thể thương nặng Điền Bá Quang nhưng có kinh nghiệm giao chiến với rắn hổ mang, Đỗ Dự biết nếu đánh trúng điểm yếu trên người thì thương hại cao hơn. Đã có Nghi Lâm tăng phòng ngự nên hắn lựa chọn lấy thương đổi thương, một đòn chém trúng cổ Điền Bá Quang!
Công kích điểm yếu như cổ, đầu, ngực, hạ âm… sẽ tạo thành gấp đôi thương tổn, gọi là công kích trí mạng. Lực lượng của Đỗ Dự chỉ có 4 điểm, tổng công là 12 điểm, thêm vào 15 điểm của đại đao thì muốn phá phòng ngự của Điền Bá Quang còn khó nhưng nếu công kích trí mạng thì thương tổn khá nhiều!
Điền Bá Quang nổi giận phát động cuồng phong đao pháp!
Cuồng phong đao pháp quả nhiên bất phàm, một đao nhanh hơn một đao, Đỗ Dự phảng phất như nơi trung tâm gió bão chỉ thấy khoái đao qua đâu là máu thịt tung tóe, rất nhiều chỗ đã thương thấy xương.
Nếu không có Nghi Lâm thì một trận loạn đao này của Điền Bá Quang đã đủ Đỗ Dự ngã quỵ.
Nhưng ở thời khắc sinh tử, nơi ngực Đỗ Dự như có một con sói bất khuất ngửa lên trời hú dài, tranh đấu cùng bão cát, tranh dũng đấu ngoan!
Tiếng hống vang lên, hắn cầm đại đao bổ xuống đầu Điền Bá Quang!
Trong mắt Điền Bá Quang không ngờ lóe lên tia sợ sệt!
Hắn nào ngờ kẻ đi cùng chính mình vẫn khinh thường lại có thể cuồng dã như này!
Nếu sớm biết có hôm nay thì sao phải ép người thái quá chứ?
Hắn luân phiên ác chiến cùng Nhạc Bất Quần và Định Dật sư thái, cuối cùng không địch nổi phải ném kiếm phổ xuống nhếch nhác chạy trốn. Trốn đến tòa lầu này đã là đèn cạn dầu, miễn cưỡng uy hiếp được tiểu thư ở đây thì nghe thấy tiếng gió.
Hắn chỉ có thể đánh cược một phen, phục binh trong chăn thử cho kẻ đến một đòn trí mạng.
Đòn này vồ hụt làm hắn phải đấu với Đỗ Dự đã gần khôi phục trạng thái toàn thịnh.
Vốn còn có thể dùng đao pháp khi ngồi tiến hành phòng ngự nhưng lại bị câu nói của Đỗ Dự ép đến bản thân phải vứt bỏ chỗ mạnh, bác đấu cùng hắn!
Một hệ liệt điềm báo thất bại lần lượt hiện ra trong óc, cuối cùng, Điền Bá Quang chợt hiểu ra một điều: "Ngươi… ngươi giấu cà sa trong nhà cũ Lâm gia, thứ kia là hàng giả!"
Đỗ Dự không đáp một đao chém xuống!
Điền Bá Quang cố nén đau đớn, cũng đâm lại một đao!
Hắn tin đây là đao mạnh nhất trong cuồng phong đao pháp rồi!
Đỗ Dự chết chắc!
Đồng quy vu tận!
Cho đến khi đầu hắn bị chém phăng mảng lớn, hắn vẫn như cũ chết không nhắm mắt nhìn Đỗ Dự, mong chờ Đỗ Dự chết cùng.
Nhưng Đỗ Dự chỉ bị trọng thương, lành lạnh thở hổn hển lấy ra tịch tà kiếm phổ thật nói: "Ngươi đoán không sai! Thứ ngươi và nba cầm đều là hàng giả, hàng thật trên người ta!"
Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm, cười lạnh: "Nghi Lâm ta lấy giúp ngươi. Nếu không phải ngươi năm phen ba lượt muốn hại nàng thì nàng còn không yêu ta dễ thế. Đại ca, ta tiễn ngươi một đoạn!"
Nhìn thấy Đỗ Dự đánh ngã Điền Bá Quang, Nghi Lâm lúc này yên lòng lại nhưng dược lực bắt đầu phát tác, thân thể mềm nhũn, nỉ non tiến vào lòng Đỗ Dự để nhận ôm ấp!
Điền Bá Quang thấy Nghi Lâm mặc nội y kích dục, ăn cửu tiêu vân ngoại hoàn của hắn lao vào Đỗ Dự ôm ấp, làm ra thần thái kiều mỵ trước kia không bao giờ chịu làm cho hắn chỉ còn kịp tham lam mở to hai mắt, vô cùng oán giận nói: "Gian phu dâm phụ…" rồi bất động.
Có thể ép một đời dâm tặc tức đến kêu to gian phu dâm phụ, khí tuyệt mà vong, Đỗ Dự cũng tính là rất có bản lĩnh.
Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm vũ mị như nước, đi tới trước người Điền Bá Quang lấy được một thanh chìa khóa.
Thanh chìa khóa này đẹp hơn rất nhiều so với của rắn hổ mang. Bên trên điêu khắc cái tên Điền Bá Quang, tỏa ánh rực rỡ biểu lộ bảo tàng trong đó giá trị không nhỏ.
Đồng thời, Đỗ Dự thu được thông báo: "Ngươi giết chết nhân vật quan trọng Điền Bá Quang (bị thương nghiêm trọng). Độ cống hiến 10% nên giá trị bảo vật Điền Bá Quang rơi ra chỉ có 30% bình thường."
Đỗ Dự thầm vui sướng, 30% vẫn tốt hơn bản thân biến thành chìa khóa nhiều.
Nếu không phải có Nhạc Bất Quần và Định Dật đánh thương nặng Điền Bá Quang, nếu không phải có Nghi Lâm trợ chiến thì hắn đã sớm chết trong tay Điền Bá Quang.
Hắn sử dụng chìa khóa, một tia sáng vàng chớp lên hiện ra một cái rương trước người hắn.
Hắn mở rương ra, vật đầu tiên hắn vớ được là bí tịch võ công!
"Cuồng phong đao pháp" - tàn quyển: do ngươi đánh chết Điền Bá Quang, vật này chắc chắn rơi ra nhưng vì cống hiến không đủ nên chỉ có một nửa công lực của hắn. Ngươi có thể dựa vào bí kíp này thông qua luyện tập gia tăng độ thuần thục, tối đa luyện đến cấp 3.
Cuồng phong đao pháp: kỹ năng cấp D. Cứ tăng một cấp, tốc độ dùng đao tăng 0,1 điểm, thương tổn tăng 5%. Kỹ năng ưu tiên cấp 6, mỗi tăng một cấp tăng 2 điểm ưu tiên.
Đỗ Dự còn có chút khó hiểu với điểm ưu tiên kỹ năng nên tra hỏi hệ thống, sau đó nhận được câu trả lời như sau: điểm ưu tiên kỹ năng là để đánh giá thứ tự phát huy tác dụng khi nhiều kỹ năng gặp nhau. Ví như hàng long thập bát chưởng đánh với thiết sa chưởng thì ai được ưu tiên, hay như dùng độc đối phó Âu Dương Phong thì có phát huy hiệu quả không? Tất cả đều quyết định ở điểm ưu tiên kỹ năng.
Cuồng phong đao pháp này chỉ là cấp D, cũng không cao đến đâu. Điền Bá Quang cũng chỉ là dựa vào một chữ nhanh mới có thanh danh trên giang hồ nhưng là đối với Đỗ Dự mà nói, đao pháp này quả thật giải cái nguy trước mắt cho hắn. Hắn vì không có kỹ năng công kích mà chiến đấu với rắn hổ mang, Điền Bá Quang vô cùng khổ sở.
Cuồng phong đao pháp này cùng vạn lý độc hành Đỗ Dự học có thể phối hợp chiến thuật hoàn mỹ, được lợi không nhỏ.
Có câu múa đao một năm, đâm thương mười năm, luyện kiếm cả đời. Đại đao là vũ khí dễ sử dụng nhất, uy lực ban đầu cũng rất khả quan. Hắn đầy hài lòng thu bí kíp vào lòng.
Trong không gian, nếu không có bí kíp thì dù luyện thế nào cũng không thể luyện thành một môn võ công. Nhưng nếu đã luyện được tầng đầu tiên thì thông qua rèn luyện, tăng thêm độ thuần thục thì có tỷ lệ rất nhỏ tự hành luyện thành đẳng cấp sau. Quá trình này phải xem ngộ tính và cơ duyên cá nhân, đương nhiên tự luyện công cũng có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, đặc biệt là kỹ năng nội công. Phương thức an toàn nhất vẫn là luyện theo bí kíp, cứ nhìn bí kíp mà đi theo thôi. Như vậy chỉ cần luyện đến thuần thục, tự nhiên sẽ tăng cấp.
Đỗ Dự tiếp tục mò rương, rất nhanh lại lấy ra một bản bí tịch võ công: vạn lý độc hành - tàn quyển, có thể luyện đến cấp 4. Đỗ Dự có chút thất vọng nhưng vạn lý độc hành đã chứng minh tác dụng của nó trong vận động chiến nên cũng tính là thu hoạch đặc biệt. Đỗ Dự bất mãn rõ ràng là Điền Bá Quang luyện vạn lý độc hành đến cấp 7, vì sao bí tịch này chỉ có cấp 4?
Khi tuần tra thì thu được nhắc nhở không gian vì độ cống hiến không đủ, chỉ thu được 50% đẳng cấp bí tịch của Điền Bá Quang. Bởi thế vạn lý độc hành cấp 7 chỉ rơi 4 cấp, cuồng phong đao pháp cấp 5 chỉ rơi 3 cấp.
Đỗ Dự tiếp tục sờ lấy ra một bình ngọc.
Bình ngọc này giá trị không mọn, riêng là chất ngọc óng ánh, thanh thúy nhỏ giọt, dùng cả khối ngọc điêu khắc rỗng thành bình đã thấy tác dụng kéo dài hiệu lực dược hoàn trong đó rồi.
Đây chính là cửu tiêu vân ngoại hoàn Điền Bá Quang đút cho Nghi Lâm!
Cửu tiêu vân ngoại hoàn: 8 viên: giang hồ đại dâm tặc Điền Bá Quang dùng hai mươi bảy loại tình hoa, dược thảo, máu dị thú hỗn hợp chế thành, sau 10 năm thu được 9 viên. Nữ tính dùng thì tình dục tràn đầy, trong 2 giờ tất phải hoan hảo với nam tính nếu không vĩnh viễn mất đi lý trí. Nữ tính thu nhận thể chất mỹ nhân nhận chủ, cứ 7 ngày phải cùng nam tính nhận chủ hoan hảo nếu không sa vào mê loạn. Nhưng sau mỗi lần hoan hảo, âm dương hòa hợp có thể gia tăng công lực, nếu như có công pháp song tu thì hiệu quả càng cao. Vật này là đạo cụ dùng một lần, độ ưu tiên 24 điểm."
Độ ưu tiên quyết định giải dược hay kỹ năng có độ ưu tiên thấp hơn không thể giải được. Cuồng phong đao pháp chỉ có 6 điểm ưu tiên mà xuân dược này lên đến 24 điểm, có thể thấy nó khó giải như nào.
Đỗ Dự tiếp tục sờ.
Ngay trong nháy mắt trước khi kim rương tan biến, hắn cuối cùng lấy được một quyển bí tịch "hoàng đế nội kinh" - sách quý.
"Chẳng lẽ là công pháp nội lực?" Trong đầu Đỗ Dự lập tức vui sướng khôn xiết. Nội lực không chỗ không cần trong các tác phẩm võ hiệp, Quách Tĩnh, Dương Quá, Kiều Phong, Hư Trúc, Trương Vô Kỵ, ai không phải hạng người nội lực thâm hậu chứ?
Nhưng một giây sau, Đỗ Dự liền ngạc nhiên.
Hoàng đế nội kinh - sách quý: tương truyền hoàng đệ đêm ngự thập nữ, nhưng tinh lực thịnh vượng cuối cùng sống đến trăm tuổi. Điền Bá Quang hao phí hết tâm cơ mới trộm được bí tịch này từ Tàng Kinh các của Thiếu Lâm Tự. Sau khi học tập thu được Hiên Viên thái bổ pháp, có thể tu luyện đến cấp 10. Nam nữ dùng công pháp này song song hợp luyện, thái âm bỏ dương, dĩ dương tư âm, có thể đồng thời tăng công lực đôi bên nam nữ.
Hắn luân phiên ác chiến, mỗi lần đều bị thương nên hắn vô cùng hứng thú với công pháp tăng công lực. Từ đẳng cấp tu luyện thì Hiên Viên thái bổ pháp có thể luyện đến cấp 10 này rõ ràng tiền đồ cao xa hơn cước pháp cấp 4, đao pháp cấp 3 nhiều. Mà chỉ riêng cái tên thôi cũng đủ dẫn đến vô hạn liên tưởng!
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 25: hậu phúc sau đại nạn
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
cảm ơn mạnh thường quân đầu tiên MrSm1th, một khoản động viên giúp mình vững tin hơn.
Sau khi giết chết Điền Bá Quang, Đỗ Dự thu được ba quyển bí tịch võ công, một bình dược tề. Thu hoạch như này cũng không tính là nhiều, phải biết Điền Bá Quang tại tiếu ngạo giang hồ cũng là cao thủ nhị lưu. Nếu không phải Đỗ Dự dùng kế sách, lấy tịch tà kiếm phổ làm mồi khiến Điền Bá Quang ác đấu cùng Nhạc Bất Quần và Định Dật thì sao hắn dễ dàng giết được y? Nhưng là sau khi giết Điền Bá Quang, Đỗ Dự phải đối mặt với Nhạc Bất Quần đuổi giết. Nhạc Bất Quần muốn giết người diệt khẩu, nếu không thấy thi thể hắn và Nghi Lâm nhất định sẽ không bỏ qua.
Đỗ Dự đi tới trước giường thì phát hiện vị tiểu thư kia đã bị Điền Bá Quang giết, nhãn thần tràn đầy kinh sợ làm Nghi Lâm không dám nhìn thẳng, liên tục niệm hướng sinh chú cho nàng. Đột nhiên, Đỗ Dự có một ý nghĩ lớn mật.
Nhạc Bất Quần chậm rãi đi tới Tê Phượng lâu, hắn có thể khẳng định Đỗ Dự và Nghi Lâm trốn ở trong đó.
Lúc này trên lầu đột nhiên nổi lửa, nhanh chóng thiêu cháy cả tòa lâu.
"Có người phóng hỏa sao?" Nhạc Bất Quần nhìn vào đám gia đinh hô to gọi nhỏ, í ới lấy thùng nước tiến đến cứu hỏa mà nhíu mày, nhanh chóng nhảy vào.
Đến trên lầu lại nhìn thấy trên giường có hai cỗ thi thể một nam một nữ, hiển nhiên đã chết được một lúc. Giường bén lửa thiêu đốt thi thể không thấy rõ mặt nhưng thi thể nữ nhân là đầu trọc, bị đặt trên giường, thi thể nam nhân thì vết thương trí mạng là đại đao, bên cạnh còn có thanh chủy thủ, rõ ràng là kiệt lực chiến tử.
Nhạc Bất Quần nhìn về nơi xa thì thấy có người sử dụng công phu vạn lý độc hành vội vã chạy trốn.
"Điền Bá Quang?" Nhạc Bất Quần nhíu mày nói.
Sự tình đã rõ phần nào, nữ tử đầu trọc là Nghi Lâm, thi thể nam tử là tiểu tặc kia, bọn họ chạy đến đây thì lại gặp ác tặc Điền Bá Quang. Sau một phen ác chiến thì Nghi Lâm bị làm nhục, tiểu tặc kia bị Điền Bá Quang chém chết.
Thời gian vội vã, đám gia đinh cứu hỏa đã bắt đầu xông lên lầu. Nếu như bị người phát hiện, Nhạc Bất Quần tuy không sợ nhưng cũng không tránh khỏi phiền toái nơi nha phủ. Quan trọng hơn là hắn không thể để người khác biết bản thân còn ở Phúc Châu. Nếu như Định Dật sư thái, Nghi Lâm, tiểu tặc đều bị diệt khẩu, Điền Bá Quang tuy bỏ chạy nhưng hắn bị thương nặng, thanh danh xấu xa, không ai tin lời hắn nói.
Tối nay phái Hoa Sơn và phái Hằng Sơn cùng nhau bủa vây Điền Bá Quang nhưng lại bị Điền Bá Quang chạy thoát, bọn họ thả dây dài câu cá lớn dụ Điền Bá Quang, trong quá trình truy kích Định Dật sư thái không may bị ác tặc ám toán, Nghi Lâm bị làm nhục, tiểu tặc lực chiến mà vong, chính mình đánh thương nặng Điền Bá Quang nhưng hắn chạy thoát được. Tuy nói như vậy nâng cao ác danh Điền Bá Quang nhưng hắn đắc ý không lâu nữa, một khi phát hiện tung tích hắn, chính mình sẽ đi "báo thù". Những người nhìn thấy chuyện tối nay đều đã bị giết. Hắn khẽ mỉm cười rồi lướt nhanh biến mất.
Đỗ Dự thấy ảnh lửa hừng hực trời cao, cuối cùng tránh được Nhạc Bất Quần đuổi giết nên khẽ thả lỏng. Đêm nay hắn luân phiên ác chiến hao hết tâm lực, có thể gắng gượng đến lúc này đã là cực hạn.
Nhưng là, nghĩ đến Nhạc Bất Quần khổ tâm lấy đến tịch tà kiếm phổ chỉ là bản giả chính mình tốn nửa giờ, gom đủ đông tây kim cổ viết vào, rất nhiều nội dung đến chính mình còn không hiểu, cứ thuận tay là viết ra thôi, nếu cứ theo bí tịch này mà luyện thì Nhạc Bất Quần không tẩu hỏa nhập ma mới là lạ. Nghĩ đến đây, tâm tình Đỗ Dự thoải mái hơn nhiều. Xét võ công, lão tử không bằng ngươi nhưng so tâm kế thì ngươi còn kém xa lắm!
Đỗ Dự tiến vào một khách sạn gần đó, nhanh chóng tiến vào một phòng vẫn còn sáng đèn. Trên giường trong phòng là Nghi Lâm hai mắt đẫm lệ chờ hắn.
"Định Dật sư phụ nàng… viên tịch!" Nghi Lâm lao vào lòng Đỗ Dự khóc lớn.
Đỗ Dự thần sắc u ám: "Tuy sư thái viên tịch nhưng Nhạc Bất Quần không lấy được tịch tà kiếm phổ thật! Âm mưu của hắn đã bị chúng ta phá hoại, anh thề với em, nhất định sẽ báo thù giúp em."
Nghi Lâm nháy nháy đôi mắt đẹp, kiên định nói: "Đỗ Dự đại ca, em tin anh!"
Đối mặt với thiếu nữ ngây thơ này, Đỗ Dự chỉ đành vuốt mũi cười khổ.
Nhưng là hắn rất nhanh phát hiện ra, thân thể Nghi Lâm đang nóng dần lên!
"Em làm sao thế?" Hắn vội vàng đỡ Nghi Lâm dậy.
Nghi Lâm mơ mơ màng màng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê dại nhìn chằm chằm hắn. Đỗ Dự thầm hô không ổn, nhìn thời gian thì đã sắp đến hạn một giờ của cửu tiêu vân ngoại hoàn, nữ ni ngây thơ này sắp mất lý trí rồi. Hắn khẽ mắng trong lòng Điền Bá Quang là cầm là cầm thú.
Nghi Lâm được sư phụ hứa gả cho Đỗ Dự nên một tia có lỗi trong lòng cũng đã tan biến, trong mắt nàng giờ chỉ còn lại tình ca ca Đỗ Dự. Đỗ Dự nhanh chóng lấy ra hoàng đế nội kinh, chỉ còn kịp đọc tầng đầu là đã bị cao thủ phái Hằng Sơn Nghi Lâm tràn đầy tình dục đánh ngã…
Gió táp mưa sa, điên loan đảo phương, vu sơn vân vũ… Nuôi trăm hoa lấy mật, vì ai mà khổ vì ai mà bận…
Sáng sớm, Nghi Lâm mở mắt đẹp ra, đêm qua nàng có vô số giấc mộng đẹp. Ngay lập tức nàng thấy tình ca ca Đỗ Dự ánh mắt nhu hòa, sủng nịnh nhìn mình. Nghi Lâm xấu hổ không thôi nhưng cũng mơ hồ không hiểu vì sao Đỗ Dự ca ca lại ở bên cạnh mình?
Nàng vừa cúi đầu là sợ hãi muốn nhảy dựng lên. Trên người nàng mặc nội y lụa mỏng như cánh ve, không phải là những thứ giao cho Điền Bá Quang thì là gì? Nghi Lâm lập tức xấu hổ như đà điểu vội chui vào trong chăn, dù cho Đỗ Dự khuyên như nào cũng không chịu ra.
Đỗ Dự sợ nàng thiếu khí nên hô to: "Điền Bá Quang đến!"
Nghi Lâm sợ hãi nhảy bật dậy: "Mau chạy!"
Nàng không biết cái nhảy này của nàng làm Đỗ Dự mát mắt vô cùng, thân thể trắng muốt, meo meo ngạo nghễ nhẩy tưng tưng ẩn hiện bên dưới nội y kia càng thêm kích thích.
Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười, đẩy ngã Nghi Lâm: "Em quên rồi sao, Điền Bá Quang đã bị anh giết rồi, em đã được cứu."
Nghi Lâm lúc này mới chầm chậm nhớ rõ chuyện tối qua, sư phụ viên tịch, Điền Bá Quang bị giết, dùng trí lừa Nhạc Bất Quần… đủ loại chuyện cuối cùng chầm chậm nhớ đến cảnh chính mình trên giường cùng Đỗ Dự. Trên giường có đệm vải trắng, bên trên điểm hồng nói rõ tình ca ca đã lấy đi thứ trân quý nhất của mình. Thấy vậy Nghi Lâm oa một tiếng, khóc lóc không thôi.
Đỗ Dự cuống cuồng khuyên giải nhưng khuyên thế nào cũng không được, chỉ đành vô sỉ nói láo, nói Nghi Lâm tối qua dùng cửu tiêu vân ngoại hoàn, cuồng tính mạnh mẽ đẩy ngã chính mình. Chính mình thế đơn lực cô, sao phải đối thủ của cao thủ Nghi Lâm chứ mà lại không đành lòng nhìn Nghi Lâm mất lý trí nên cuối cùng bị xoa xoa bóp bóp trên dưới hơn trăm lượt a…
Cuối cùng, Đỗ Dự đành ai oán nói Nghi Lâm phải chịu trách nhiệm.
Nhìn thần tình như oán phụ của hắn, Nghi Lâm da mặt mỏng lại ngây ngốc nên không biết làm gì. Nhìn thấy gương mặt thộn dài ra của Nghi Lâm, Đỗ Dự ngầm cười vui, cuối cùng nói Nghi Lâm phải cưới hắn chịu trách nhiệm.
Dê non ngây thơ Nghi Lâm lần nữa bị sói già gian ác Đỗ Dự đẩy ngã. Đỗ Dự đương nhiên không quên vừa thưởng thức nụ hoa non Nghi Lâm vừa luyện Hiên Viên thái bổ pháp.
Nghi Lâm lần lượt bị đưa lên chín tầng mây, hồn phi phách tán, biểu tình thẹn thùng bất kham, mảnh mai mềm yếu càng làm Đỗ Dự muốn ngừng không thể. Hai người diễn luyện một giờ, Nghi Lâm vài lần lên đỉnh, thân thể run rẩy không thôithì Đỗ Dự mới hài lòng thỏa ý ôm nàng ngủ.
Đỗ Dự thu được thông báo: "Ngươi một lần nữa cứu mạng Nghi Lâm, thành công chiếm lấy trái tim nàng. Hiện tại độ hảo cảm của Nghi Lâm với ngươi là 80 điểm."
Càng làm hắn kinh ngạc là: "Ngươi và Nghi Lâm sử dụng Hiên Viên thái bổ pháp, hiện tại đã dùng 6 lần. Do tác dụng cửu tiêu vân ngoại hoàn, Nghi Lâm thu được thể chất mỹ nhân nhận chủ, ngươi là chủ nhân, công dụng Hiên Viên thái bổ pháp tăng gấp đôi. Hiên Viên thái bổ pháp: do thái âm bổ dương, ngươi thu được 1 điểm nội công từ Nghi Lâm, giá trị 10 điểm nội lực. Do dĩ dương tư âm, Nghi Lâm được tinh khí ngươi phản mớm, thu được 1 điểm nội công, hiện tại là 7 điểm nội công, 70 điểm nội lực."
Nội công? Đỗ Dự kinh hỉ vội tra xem thuộc tính. Bên trên không ngờ có kỹ năng nội công đầu tiên: hoàng đế nội kinh. Hiện tại điểm nội công của hắn là 1, điểm nội lực là 10 điểm. Nội công tăng 1 điểm thì tăng 10 điểm nội lực, phối hợp với công pháp sử dụng nội lực thì có thể gia tăng lực công kích, phòng ngự hoặc tốc độ.
Đỗ Dự trong lòng vui vẻ không thôi. Một điểm nội công giá trị như nào chứ? Hắn khổ luyện vạn lý độc hành mà mỗi cấp chỉ tăng 1 điểm nhanh nhẹn mà thôi! Nội công có thể gia tăng công kích, phòng ngự hay tốc độ, không chút nghi ngờ nó là thuộc tính giá trị cao nhất!
Đỗ Dự tuy thiên tư kém cỏi nhưng nếu có Hiên Viên thái bổ pháp giúp tăng cường nội lực thì sao sợ không thành đại sự chứ? Thiên tư kém cỏi thì sao? Quách Tĩnh không phải cuối cùng trở thành đại hiệp sao?
Nghi Lâm hưởng đủ mưa móc sắc mặt hồng nhuận, khẽ chu môi nhỏ. Nàng bản năng cảm giác hổ thẹn với bồ tát nhưng sư phụ có lệnh, Đỗ Dự lại vài lần xả thân cứ mạng, nàng quả thật đã hãm lưới tình Đỗ Dự quá sâu. Nàng liền ngấm ngầm hạ lời thề nếu bồ tát muốn trách tội thì trách tội mình nàng thôi, không liên quan gì đến Đỗ Dự ca ca.
Nào ngờ, Đỗ Dự mới nếm vị ngọt, mới sáng sớm đã yêu cầu Nghi Lâm cần tu khổ luyện. Đề mục luyện công đương nhiên là song tu Hiên Viên thái bổ pháp.
Nghi Lâm vừa thẹn vừa tức nhưng là không vượt được tình ca ca quấn quít, thêm vào thân thể có thuộc tính mỹ nhân nhận chủ, đã si mê chủ nhân Đỗ Dự lại thêm thiếu nữ tư tình, mới biết hoan lạc nên cũng không phản kháng.