Chương 21: Chặt tay hoặc là chết, ngươi tự chọn đi!
Dịch: Rô méo
Nguồn: TTV
- Nói xong chưa?
Vân Phong nhẹ nhàng nói.
- Cái gì cơ?
Mấy tên đại hán giật mình, vẻ không thể tin nổi.
Lão đại của chúng có tinh thần lực và nội kình đều đạt tới cấp 29. Tu vi như vậy hoàn toàn có thể quét ngang cả khu dân nghèo được rồi!
Vậy mà thiếu niên trước mắt này lại không sợ? Thậm chí là còn không thèm để ý?
- Tiểu tử, chỉ sợ là ngươi còn không biết tinh thần lực và thể thuật cấp 29 là như thế nào cơ!
Sắc mặt tên đại hán đầu lĩnh trầm xuống, lạnh giọng quát.
- Vù ...
Trong khi nói, một luồng khí thế khổng lồ đột nhiên phát ra từ trên người hắn.
- Tiểu tử, rượu mời không uống mà ngươi lại muốn uống rượu phạt!
Mấy đại hán khác cười hắc hắc, cũng bắt đầu tản ra khí tức của mình.
Cả năm người đều đã có tu vị tinh thần lực vượt qua cấp mười, đã có được khí thế của riêng mình.
- Vù ...
Nhưng không đợi bọn chúng hoàn toàn phát ra khí thế của mình, Vân Phong đã động.
Thân ảnh hắn lập tức hóa thành năm đạo, liên tục đánh ra năm quyền, gần như cùng một lúc đánh thẳng vào ngực năm người.
- Ặc ... a ...
Khí thế đang phát ra trên người năm gã đại hán như bị tắc lại, chúng trừng lớn con mắt nhìn Vân Phong, trong mắt ánh lên vẻ khiếp sợ cùng một chút hối hận.
Lúc này, chúng đã không còn có thể nói được câu gì nữa.
Sau khi bọn chúng bị dính quyền của Vân Phong, sinh mệnh lực trong cơ thể chúng bắt đầu hao mòn với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất toàn bộ.
Quyền của Vân Phong trọng về nội kình, dù chúng không bị đánh cho bay ra ngoài, nhưng toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đã nát bấy. Để làm được tới bước này, quyền thủ phải đạt tới được một trình độ cực cao mới có thể.
"Thiếu niên này không chỉ sửa chữa rất giỏi, mà bản thân cũng là một cao thủ võ công vô cùng lợi hại!"
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu chúng trước khi chết.
Chúng biết, thiếu niên này có kỹ thuật sửa chữa giỏi như vậy thì khả năng học hỏi nhất định là không thấp, thiên phú Linh có khả năng đã vượt qua cấp hai, cấp tối đa của dân nghèo mà đạt tới cấp ba, thậm chí còn phi lý hơn nữa là cấp bốn. Nhưng chúng không ngờ, tuy tuổi hắn còn nhỏ thế nhưng đã tu luyện võ công đạt tới trình độ như thế này!
Một thiếu niên xuất thân là dân nghèo, dù có thiên phú, nhưng không có tài nguyên để bồi dưỡng thì tốc độ tu luyện cũng không thể nhanh được.
Nhưng hiện giờ, thực lực của Vân Phong lại đã vượt ra khỏi dự liệu của chúng.
Năm người chúng cùng hợp lại một chỗ, nhưng liền một chiêu của hắn cũng không đỡ nổi.
Sai lầm lần này của chúng đã phải trả một cái giá quá lớn, đó là chết, tất cả đều chết!
Mà cùng với lúc giết chết năm người này, Vân Phong cảm giác được năm luồng năng lượng đang bay ra từ trên thi thể chúng, sau đó tiến vào giữa lòng bàn tay phải của hắn.
Hắn hơi cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy đồ án tiểu tháp huyết sức trong lòng bàn tay đang hiện lên, hơi tản ra quang mang màu máu.
Ngay sau đó, hắn liền cảm giác được Linh trong đầu mình đang tăng trưởng với tốc độ ghê gớm.
Qủa nhiên, quả nhiên là tiểu tháp huyết sắc này có thể hấp thu Linh của người đã chết đi rồi chuyển hóa thành của mình!
Trong lòng Vân Phong hơi kích động, đồng thời hắn cũng thả lỏng. Tuy lúc trước hắn cảm thấy tiểu tháp huyết sắc này truyền tin cho mình thật, nhưng vẫn có một loại cảm giác không chân thật. Bởi vì nội dung tin tức mà nó truyền sang cho hắn thật đúng là hơi kỳ quái, hơn nữa, loại phương thức truyền tin này hắn cũng chưa từng nghe nói qua bao giờ. Truyền chính là một loại cảm giác chứ không phải là văn tự, thậm chí lúc đó hắn còn tự hoài nghi xem có phải mình đã bị ảo giác rồi không.
Hiện giờ cảm nhận được mọi việc đang diễn ra, hắn mới thật sự xác định, hết thảy những điều này đều là thực sự!
Năm đại hán kia, người càm đầu sở hữu Linh cấp ba, còn bốn tên khác đều là cấp hai.
Tiểu tháp huyết sắc hấp thu và chuyển hóa Linh của năm người này, làm Linh của Vân Phong gia tăng đến hơn 1/10 chỉ trong một thời gian ngắn. Một chút Linh bắt đầu phân ra từ cỗ Linh trong đầu hắn kia, dần dần hướng tới việc hình thành một cỗ Linh thứ hai ...
Hắn dám khẳng định, chỉ cần mình tiếp tục giết người rồi hấp thu và chuyển hóa Linh, cỗ Linh thứ hai trong đầu hắn tuyệt đối sẽ phát triển đến mức giống như là cỗ thứ nhất vậy.
Hiện giờ, tuy cỗ Linh thứ hai trong đầu hắn có đẳng cấp là cấp ba thật, nhưng cũng rất yếu ớt, về lượng thì chỉ bằng chừng 15% một cỗ Linh bình thường ...
Hai mắt Vân Phong nhắm lại, cảm nhận thật kỹ những biến hóa trong đầu mình.
Những biến hóa phát sinhtrong đầu cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau khi cảm nhận được hết những biến hóa này, đột nhiên hắn mở mắt ra, một luồng hào quang lăng lệ mà ác liệt theo đó quét ngang về bốn phía, đồng thời trong đó tuôn ra một luồng sát ý mãnh liệt.
Lúc này, bốn phía quanh hắn và Nam Nặc đã xuất hiện thêm mười thanh niên nữa.
Lúc trước hắn cũng cảm nhận được phía sau mình có hai nhóm người, hiện giờ nhóm người kia cũng đã xuất hiện rồi.
Mười thanh niên, mỗi tên đều mặc áo đen, trên người tản ra một luồng sát khí cũng không đến nỗi nào.
"Những thanh niên này ... đều đã từng giết người rồi."
Ngay lập tức, Vân Phong đã cảm giác được.
Lực lượng của mỗi tên này đều không thấp hơn cấp 20, cũng đều đã từng giết người rồi, hẳn thế lực này cũng không phải đơn giản ...
Hắn liền nghĩ tới, lúc trước ở thị trường hỗn loạn buôn bán được nhiều tiền như vậy nên hẳn là đã bị một số thế lực chú ý. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, nhanh như thế mà đã có một đám thanh niên có thực lực mạnh như thế này mò tới, đúng thật sự là bất ngờ.
Tuy một đám người có thực lực như thế này thì hắn vẫn chẳng coi vào đâu, nhưng tại khu dân nghèo thì đúng là một thế lực không nhỏ.
Có điều, bọn này tới cũng vừa vặn. Nhiều người như vậy, xem ra Linh của hắn có cơ hội để gia tăng nữa rồi!
Trong lòng hắn bắt đầu rục rịch, sát ý trong lòng bắt đầu trào dâng. Sau khi giết sạch mấy tên này, có lẽ Linh của hắn có thể chính thức biến thành hai cỗ rồi.
- Bạch ....Bạch ... Bạch ...
Lúc này, mười thanh niên kia tách nhau ra để lộ một con đường, một thanh niên chừng ba mươi mấy tuổi với vẻ mặt mỉm cười đang vỗ tay đi tới.
- Không hổ là người dám giết huynh đệ của Huyết Lang bang chúng ta, lợi hại!
Người thanh niên này mỉm cười, chậm rãi nói.
- Các ngươi là người của Huyết Lang bang?
Hắn nhìn người thanh niên này, lông mày hơi nhíu lại, hỏi.
- Đúng vậy, tại hạ là Sở Phi, một trong số những đường chủ của Huyết Lang bang!
Người thanh niên gật đầu, bình tĩnh nói.
- Lúc trước Tiểu Nặc nợ các người 3000 hồng tinh tệ, giờ trả lại các ngươi 9000. Các ngươi có thể đi được rồi đấy!
Hắn khẽ gật đầu, đoạn vung tay lên, chín viên hồng tinh tệ cực phẩm được ném về phía thanh niên kia.
- Vù!
Sở Phi thò tay ra đỡ, một phát bắt được luôn chín viên này.
- Cho vay 3000, thu lại 9000, vụ làm ăn này đúng là có lời. Có điều, mạng của một huynh đệ của chúng ta thì phải tính như thế nào đây?
Sở Phi cười khẽ, biểu lộ cũng dần trở nên lãnh đạm.
Mấy năm nay, Huyết Lang bang bọn chúng chưa từng gặp phải cản trở gì, địa bàn thế lực mở rộng cực nhanh. Ngày hôm nay chúng cũng đã trở thành một thế lực lớn ở thị trường hỗn loạn rồi, mà cái tên Sở Phi của hắn cũng đã làm cho không ít thế lực chỉ cần nghe thôi cũng phải biến sắc. Thế như hiện tại, Huyết Lang bang bọn chúng, Sở Phi hắn cũng không được người ta để vào mắt.
Sở Phi lanh lùng cười, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp!
Đúng là tiểu tử này có thực lực khá thật, nhưng muốn chống lại cả bang bọn chúng, muốn chúng kiêng kị sao?
Vốn lúc hắn nghe thủ hạ kể về thực lực của tiểu tử này thì còn có ý nghĩ muốn thu nạp hắn về dưới trướng, như xem tình hình như thế này, thì hẳn còn phải dạy bảo hắn một phen mới được.
Nói cách khác, tiểu tử này đúng là một tên không biết trời cao đất rộng!
- Thế ngươi tính sao?
Nghe Sở Phi nói thế, Vân Phong lạnh lùng nhìn hắn, giọng thản nhiên.
Hắn quyết định sẽ tha cho đám Huyết Lang bang này, đó là vì chúng đã cho Tiểu Nặc vay 3000 hồng tinh tệ, số tiền đó đã giúp đỡ cha hắn rất nhiều. Hơn nữa, hắn cân nhắc thực lực của những người này, đặc biệt là Sở Phi kia thì cũng đều không thấp. Có vẻ như Huyết Lang bang thực sự không đơn giản như bề ngoài, hắn cũng không muốn gây ra phiền phức quá lớn.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn sẽ vẫn nhẫn nhịn. Hắn hiểu, bọn chúng cho Tiểu Nặc vay tiền thì cũng chẳng có ý tốt gì, vì thế hắn cũng chẳng phải quá khách khí với chúng.
Hắn đã nhìn ra, tinh thần lực và nội kình của Sở Phi này đều là cấp 39. Một cao thủ như vậy hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo ở giới dân gian. Nhưng hắn chắc chắn rằng tên này không đỡ nổi một chiêu của mình.
Tuy tinh thần lực của hắn đã bị tụt xuống còn có cấp 39, nhưng nội kình thì vẫn còn nguyên vẹn là cấp 47. Tuy rằng lúc xuất động nội kình đã không còn tinh thần lực mạnh mẽ ngày xưa dung hợp nữa, làm cho thực lực của hắn giảm xuống rất nhiều, nhưng cũng không phải là thứ mà cao thủ trên cấp 40 bình thường có thể đối kháng nổi. Rồi kỹ xảo giết người được tôi luyện từ ngục giam Carlos và quân đoàn tinh anh của đế quốc nữa. Với những thứ ấy, cao thủ trên cấp 40 bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn ấy chứ đừng nói là Sở Phi này chỉ có tinh thần lực và nội kình đều chỉ đạt tới cấp 39!
Mà đây còn là trong điều kiện hắn không dùng khí tức tử vong kinh khủng của mình kia. Nếu như tính cả nó vào, chỉ cần cường giả đó dưới cấp 50 thì hắn cũng không cần để vào mắt!
- Đơn giản thôi. Để lại một cánh tay, chúng ta tha cho ngươi một con đường sống!
- Muốn chết hay chặt tay, tự ngươi chọn một đi!
Sở Phi thản nhiên nói, cố ý gằn giọng.
- Vân đại ca, đừng!
Nghe gã nói thế, sắc mặt tiểu nha đầu trở nên tái nhợt, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay hắn.
Sát khí mãnh liệt của mười người kia đã làm nàng sợ hãi rồi.
- Muốn cánh tay của ta à? Chỉ sợ ngươi không có thực lực đó đâu!
Tay kia của hắn đã đè lên bàn tay của Nam Nặc, nhìn Sở Phi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói.
- A?
Nghe hắn nói như thế, Sở Phi thầm cả kinh. Lời hắn của đối phương nói hơi khoa trương rồi!
Kinh nghiệm thường xuyên lăn lộn bên bờ sinh tử nói cho hắn biết, có gì đó không đúng ở đây.
Lúc này, đột nhiên hắn phát hiện ra một vấn đề, chính là cho tới giờ mà mình vẫn còn chưa nhìn ra đẳng cấp thực lực của đối phương!
Vân Phong vẫn luôn biểu hiện rất bình thường, vô cùng bình thường, tựa như là một thiếu niên từ nhỏ đến giờ chưa từng tu luyện một cái gì cả, nên hắn mới không để ý đến.
Hiện giờ xem ra, chính sự bình thường đến không thể bình thường hơn của thiếu niên này lại đã chứng minh rằng hắn không bình thường, không tầm thường một chút nào.
Thử nghĩ xem, một thiếu niên bình thường mà lại có khả năng phẩy tay một cái liền đánh chết tươi năm người có thực lực không kém à? Rõ ràng đó là điều không thể!
Hắn ... Hắn thật sự chỉ là một thiếu niên nghèo sao?
Sở Phi đối mặt với những ẩn số này thì chợt cảm thấy một áp lực vô hình. Lúc này, hắn đối mặt với Vân Phong mà cứ như là đang đối mặt với một cao thủ trên cấp bốn mươi vậy.
Nhìn Vân Phong trước mắt vẫn có vẻ rất bình thản, thần sắc Sở Phi không hề nhẹ nhõm chút nào, mà lại trở nên ngưng trọng.
- Vù .....
Đúng lúc này, gã cảm giác được, trên người Vân Phong đang tản ra một luồng lĩnh vực tinh thần.
Theo cảm nhận của gã thì đây là tinh thần lực cấp 39!
Thấy vậy, gã cũng thầm thở phào một hơi.
Khá tốt!
Nhưng đúng lúc này, trong mười người đang vây quanh Vân Phong kia, một thanh niên anh tuấn và cao lớn chợt cười lên giận dữ, đồng thời quát lớn:
- Tiểu tử nói mạnh miệng thật, ngươi nghĩ rằng Huyết Lang bang chúng ta nhỏ yếu lắm chắc? Để Sở Thiếu Thiên ta giáo huấn ngươi một trận!
Nói xong, người thanh niên tên Sở Thiếu Thiên này liền động thủ, bay thẳng về phía Vân Phong. đồng thời quyền đầu thì đã nhắm thẳng vào mặt hắn.
"Không tốt!"
Sở Phi ở một bên biến sắc!
Mà ngay trong nháy mắt này, Vân Phong đã ra tay!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Vân Phong dùng một tay túm lấy nắm đấm của Sở Thiếu Thiên, đoạn vặn mạnh một phát gãy tay gã luôn.
- Phịch!
Sau khi bẻ gãy tay gã, Vân Phong vẫn chưa dừng tay mà thuận thế tung thêm một quyền đánh thăng vào ngực.
Những động tác này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
- Ưạ .... :xitmau:
Trúng một quyền của hắn, Sở Thiếu Thiên lập tức bay ra ngoài như diều đứt dây, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.
- Thiếu Thiên! :027:
Sở Phi hét lớn, phi thân lên vài bước đỡ lấy gã.
Xem xét gã thật kỹ, thấy chỉ bị trọng thương chứ chưa mất mạng thì Sở Phi không khỏi thở phào.
"Xem ra tên tiểu tử nghèo này còn chưa lợi hại tới mức có thể một kích liền giết được cao thủ trình độ trên cấp 30. Cháu mình thần lực và nội kinh đều đã đạt tới trên cấp 30 nên mới giữ được mạng." - Sở Phi thầm nghĩ.
May mà không chết, bằng không hắn thật không biết ăn nói như thế nào với tỷ tỷ của mình.
Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn quay đầu nhìn Vân Phong, giận dữ nói: :029:
- Tiểu tử, mi nhất định phải chết!
- Một quyền vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi. Nếu như các ngươi thật sự muốn chết thì cứ lên thử xem, lần này ta sẽ không nương tay nữa!
Vân Phong lạnh lùng nhìn Sở Phi, chậm rãi nói.
Hắn không muốn gây phiền toái, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền toái. Nếu phiền toái cứ muốn đến gây chuyện với hắn, hắn cũng chẳng có gì phải sợ.
- Buồn cười! Từ khi Huyết Lang bang chúng ta bắt đầu gậy dựng cơ nghiệp ở khu vực hỗn loạn này đến nay, Sở Phi ta đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc tàn sát giữa các bang nhóm, cao thủ chết dưới tay ta không biết đã có bao nhiêu tên, ta mà lại cần ngươi nương tay à? Đúng là buồn cười!
- Người dám phát ngôn điên cuồng trước mặt ta có rất nhiều, nhưng toàn bọ bọn chúng đã chết hết rồi, chẳng có tên nào là ngoại lệ. Hi vọng lát nữa ngươi còn có thể nói ra được những lời như thế này!
Sở Phi lớn tiếng cười lạnh. :013:
- Vậy ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng!
Vân Phong thản nhiên nói.
- Các anh em, giết cho ta!
Sở Phi cười giận dữ, nhìn chằm chặp vào hắn, quát lớn. :029:
- Vụt! Vụt! ...
Theo tiếng hét của hắn, hơn mười thành viên Huyết Lang bang xung quanh lập tức đều rút ra một con dao găm dài chừng mười thốn* lập lòe hàn mang**, tên nào tên nấy đằng đằng sát khí đánh về phía Vân Phong.
Những tên này hoàn toàn khác hẳn với năm gã đại hán trước đó, tất cả bọn chúng đều là dân liều mạng chính thức đã từng trải qua những trận chiến đầy máu tanh.
Phải liều mạng như vậy thì mới thật sự là xã hội đen. So sánh với tinh anh chính thức của một bang phái xã hội đen, năm gã đại hán lúc trước hay mấy tên đến nhà Nam Nặc hôm trước chỉ có thể coi là lưu manh.
Trên hơn mười lưỡi dao găm lập lòe hàn mang này, Vân Phong cảm nhận được có khí tức của cái chết. Đó hẳn là ý niệm tử vong của những người đã bị mất mạng dưới những lưỡi dao này.
- Vân đại ca ...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc tái nhợt, nắm chặt lấy góc áo hắn.
- Đừng sợ, không sao đâu ...
Hắn quay đầu nhìn về phía Nam Nặc, vỗ nhẹ bả vai nàng, đoạn mỉm cười nói khẽ. :nosepick:
Rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn về một đám thành viên Huyết Lang bang ở chung quanh, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.
Bởi hắn còn phải bảo vệ cho tiểu nha đầu, vậy nên không thể nào rời đi quá xa. Nếu như đám người này dám xông đến đây, vậy chắc chắn hắn sẽ giết sạch, không chừa một tên nào!
Huyết Lang bang này, đắc tội thì đắc tội. Dù sao hắn cũng chẳng ưa gì cái bang này!
- Dừng tay!
Trong lúc tình hình đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát nhẹ truyền đến. :dai ca:
Tuy âm thanh không lớn, nhưng khi truyền vào trong tai mỗi người thì có một cảm giác rất nặng.
Trông thấy người đột ngột xuất hiện này, vẻ mặt Vân Phong cuối cùng cũng biến hóa, ngưng trọng hẳn lên.
Hắn cảm nhận được, người này là một cao thủ!
Cao thủ chân chính!
- Bang chủ! :D
Sở Phi trông thấy người vừa tới này thì cũng biến sắc, chắp tay cung kính nói.
- Bang chủ!
Đám thủ hạ cũng vội vàng thu dao, đoạn quay về người thanh niên hô, giọng cực kỳ cung kính.
"Người thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện này chính là bang chủ Huyết Lang bang?"
Vân Phong thầm hít sâu một hơi. Chuyện này đã hơi vượt quá dự liệu của hắn. Nếu như người này thật sự là bang chủ của Huyết Lang bang mà nói ... vậy thì cái bang này thật đúng là không đơn giản!
- Ừ!
Thanh niên áo đen khẽ gật đầu.
- Lui cả đi, các ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu!
Y thản nhiên nói.
- Sao cơ?
Sở Phi kinh hãi.
Nghe ngữ khí của bang chủ nói, tựa như bọn hắn không những không phải là đối thủ của thiếu niên trước mặt này, mà còn kém rất xa.
Trong cuộc đời này, người hắn bội phục nhất chính là bang chủ của mình. Có thể nói, sở dĩ Huyết Lang bang bọn hắn có thể định chân được ở khu vực hỗn loạn trên Kim Lan tinh này trong mấy năm nay, mà lại có địa vị không hề thấp, hoàn toàn đều là công lao của bang chủ.
Bang chủ rất ít khi ra tay. Nhưng chỉ cần người xuất thủ thì không có việc gì mà không giải quyết được. Thậm chí có một lần hắn còn trông thấy bang chủ của mình giao chiến với một lão đại của một trong những thế lực đứng đầu của khu vực hỗn loạn. Tuy họ chiến đấu trông có vẻ rất hời hợt, nhưng lại làm hắn cực kỳ rung động!
Về sau, khi Huyết Lang bang bọn hắn khuếch trương thế lực cũng không gặp phải sự cản trở từ những thế lực lớn nào nữa, nên chỉ mất có mấy năm đã phát triển lên thành một bang phái lớn.
Trong nội tâm, Sở Phi luôn rất tự ngạo, bởi vì hắn hiểu, thực lực của bang chủ mình làm rất nhiều thế lực lớn của khu vực hỗn loạn cũng phải kiêng kị. Chỉ có mấy cái thế lực cỏn con kia là vô tri nên mới dám chém chém giết giết cùng Huyết Lang bang họ. Thậm chí hắn còn biết, những lão đại của mấy thế lực lớn trong khu vực hỗn loạn đều rất khách khí với bang chủ của mình, có hoạt động gì lớn cũng đều cung kính mời người.
Đây là sức mạnh của thực lực tuyệt đối!
Đây là thực lực của một mình bang chủ bọn hắn!
Hình tượng vô địch của bang chủ đã in vào rất sâu trong tâm khảm Sở Phi.
Thế nhưng hiện giờ bang chủ lại nói ra những lời này?
Như vậy ... Thiếu niên trước mắt này ... Ánh mắt Sở Phi một lần nữa nhìn về phía Vân Phong, vẻ kinh nghi bất định. - "Thiếu niên này thực sự lợi hại như vậy sao?"
Nghe thấy lời này, Vân Phong thầm giật mình một cái, híp mắt lại nhìn đối phương.
"Người này lại biết mình?"
Hắn cố gắng nhớ lại, không biết là đã gặp đối phương ở đâu.
Chẳng lẽ, người này là người được Lý Kiếm Nam phái đến để đối phó hắn sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Phong bắt đầu nổi lên sát ý.
- Ha ha, ta là truyền kỳ trẻ tuổi nhất đi ra từ ngục giam Carlos gần 1000 năm qua, cũng là một trong năm người lợi hại nhất của đợt 'Lồng giam tử vong' trước đó. Ta là Thiên Hà! Thiết nghĩ rằng ngươi cũng đã biết mặt ta rồi!
Thanh niên áo đen khẽ cười nói.
- Ngươi là Thiên Hà? Là Thiên Hà, truyền kỳ trẻ tuổi nhất ở ngục giam Carlos gần ngàn năm nay?
Vân Phong hơi sững sờ, giật mình nói.
Tại ngục giam Carlos, chỉ có người đã vượt qua 'Lồng giam tử vong' lần thứ năm thì mới có thể được gọi là 'truyền kỳ', được lưu danh vào sử sách của ngục giam.
Hắn không nghĩ tới, thanh niên áo đen trước mắt này lại cũng là một trong số những truyền kỳ ấy, hơn nữa lại là Thiên Hà, người được xưng là truyền kỳ trẻ tuổi nhất ở ngục giam Carlos ngàn năm qua!
Chỉ đáng tiếc là kỷ lục này của Thiên Hà đã bị hắn phá vỡ!
Lúc ấy Thiên Hà là 27 tuổi, còn hắn mới chỉ 21!
PS: Càng luyện đến các chương về sau càng thấy hay, chắc ta sẽ giảm tốc độ dịch lại để vừa dịch vừa luyện.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nghe Vân Phong đối thoại cùng bang chủ, sắc mặt đám Sở Phi cuồng biến.
Ngục giam Carlos là nơi nào, không ai trong bọn hắn là không biết!
Đó là nơi đế quốc Lam Nguyên dùng để giam giữ trọng phạm. Những người bị mang tới đó đều chẳng có ai là người bình thường! Đối với bọn họ mà nói, nếu như ngươi có thể bị đưa đến chỗ kia để giam giữ thôi thì cũng có thể kiểu ngạo rồi. Ngày thường họ cũng thường xuyên nói giỡn với nhau tố cáo tên này tên kia để đế quốc tống hắn tới ngục giam Carlos ... Mà người bị nói thì cũng chỉ cười phản kích lại, nếu lão tử có thể được đưa đến ngục giam Carlos thì sống cũng không uổng cuộc đời này!
Có thể vui đùa như vậy thì đều là những mãnh nhân như bọn họ, họ cảm thấy được người ta đùa như vậy chính là một sự vinh quang!
Những điều này cũng nói lên được địa vị của ngục giam Carlos trong lòng mỗi người!
Nếu Kim Lan tinh công khai chuyện có ai đi ra từ ngục giam Carlos đang ở trên hành chính tinh của mình, vậy người này hoàn toàn có thể trở thành minh tinh ở đây!
Thế nhưng hiện giờ bọn họ nghe được, bang chủ của mình và thiếu niên trước mắt này đều là người đi ra từ ngục giam Carlos hết!
Hơn nữa lại còn là nhân vật cấp truyền kỳ!
Họ không rõ ràng lắm rằng truyền kỳ là khái niệm gì, nhưng họ biết, truyền kỳ của ngục giam Carlos, hẳn là khi còn ở trong đó cũng đã là một nhân vật trong truyền thuyết!
Vậy họ phải lợi hại đến bực nào?
Bang chủ của mình lại là một nhân vật như thế!
Mà thiếu niên trước mắt này cũng vậy!
Mà nghe bang chủ nói, tựa như thiếu niên trước mắt này so với bang chủ thì còn lợi hại hơn!
Chuyện này quả thực làm bọn họ quá kinh hãi rồi!
Mà lúc này, rốt cuộc Sở Phi cũng biết, vì sao mà bang chủ của mình lại lợi hại như thế.
Truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos có thể bình thường sao?
Nghĩ đến việc ban nãy còn muốn động thủ với một truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos, Sở Phi đổ mồ hôi lạnh. Đó chẳng phải là muốn đi tìm chết sao?
"Không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này có vẻ bình thản mà lại có bối cảnh kinh người như thế." - Sở Phi nhìn Vân Phong đang bị nhóm mình vây vào giữa mà không kiềm được kinh hãi.
Đây là một thiếu niên xuất thân từ tầng lớp dân nghèo sao? Thật là quá biến thái rồi!
- Ngươi cũng nói là trước kia, bởi sau khi ngươi trở thành truyền kỳ, vậy cái danh xưng kia của ta coi như chưa có rồi!
Nhìn Vân Phong, Thiên Hà cười nhạt một tiếng, nói.
Nghe y nói, vẻ mặt Vân Phong lại trở nên ngưng trọng. Hắn không nghĩ tới, khi mình về quê, tại cái nơi nhỏ bé này mà cũng có thể nhìn thấy truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos, mà lại là người có danh tiếng như vậy.
- Ngươi muốn thế nào?
Hắn nhìn thẳng vào Thiên Hà, chậm rãi hỏi.
Bang chủ của Huyết Lang bang lại là truyền kỳ Thiên Hà của ngục giam Carlos, hắn cũng không thể không thận trọng. Nếu như thực lực vẫn còn như trước kia thì hắn cũng chẳng sợ gì đối phương, nhưng thực lực bây giờ chênh lệch cùng với ngày xưa nhiều lắm ...
Từng truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos đều có thực lực không đơn giản, mà Thiên Hà này lại là nhân tài kiệt xuất trong đó. Lúc hắn còn ở ngục giam Carlos đã từng nghe qua thanh danh của đối phương, hơn nữa có có ấn tượng rất sâu, nếu không thì cũng không chỉ vừa mới nghe xong danh tự "Thiên Hà" mà hắn đã biết ngay thân phận của đối phương được.
- Đánh với ngươi một trận!
Thiên Hà cười cười.
- Ngươi yên tâm, vô luận là kết quả như thế nào thì Huyết Lang bang chúng ta cũng sẽ không tiếp tục tìm các ngươi gây phiền phức nữa. Mà nếu ngươi không ngại thì chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu. Nói gì thì nói, chúng ta cũng đều là người đi ra từ ngục giam Carlos cả!
Thấy Vân Phong biến sắc, Thiên Hà cười to nói.
- Tốt!
Nghe Thiên Hà nói vậy, tinh mang trong mắt Vân Phong chợt lóe lên, sâu một lúc lâu thì gật đầu, nói.
Đối phương muốn chiến, vậy thì chiến! Người có ý thức chiến đấu mạnh thường đều là người hiếu chiến. Cũng do hắn có ý thức chiến đấu rất mạnh, bằng không thì cũng đã không sống sót được ở ngục giam Carlos. Mà từ sau khi thực lực của hắn tụt xuống, hắn đã lâu không được đánh một trận thỏa thích cùng người ta rồi!
Không nghi ngờ gì, Thiên Hà trước mắt quả là một đối thủ không tệ, hắn cũng muốn biết một chút về thực lực của đối phương!
- Tốt! Sảng khoái!
Thiên Hà cười to.
Đoạn Vân Phong để tiểu nha đầu qua một bên, Thiên Hà cũng bảo Sở Phi và mười thành viên Huyết Lang bang khác lui về phía sau.
Thi thể của năm đại hán trên mặt đất cũng bị bọn hắn khiêng đi.
"Bốn phía rất im ắng, không hề còn một người nào khác." - Vân Phong nghĩ - "Hẳn khu vực này đã bị Huyết Lang bang khống chế rồi, sẽ không còn có ai lui tới nữa."
Như vậy vừa vặn, tại trước khi không có được thực lực nhất định, hắn cũng không muốn quá nhiều người biết tới.
Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, bước từng bước một tiến tới.
Mỗi một bước, khí thế trên người cả hai lại cường đại hơn một phần. Họ nhìn nhau, cảm giác khí cơ của đối phương.
Họ đang tìm kiếm sơ hở của nhau. Một khi có cơ hội thì sẽ không chút do dự phóng thẳng tới!
Đám người Sở Phi chỉ cảm thấy một luồng sát ý nồng đậm đột nhiên bộc phát từ trên người Vân Phong cùng Thiên Hà.
Cảm giác này, tựa như trước mắt đột nhiên xuất hiện một núi thây biển máu, khô lâu chất thành từng đống làm rung động tâm linh, để cho lòng người lạnh giá.
Không khí xung quanh giống như đột nhiên đông cứng lại, bầu trời cũng bắt đầu trở nên u ám.
Khí tức tử vong phát ra từ trên người Vân Phong làm người ta có một cảm giác yên tĩnh. Mà tại trong sư yên tĩnh đó, có một luồng khí tức câu hồn đoạt phách, thu gặt sinh mạng làm cho lòng người bất an, rất khó phòng ngự. Mà khí tức trên thân Thiên Hà thì có thiên hướng động, cho người ta cảm giác sát phạt, chiến đấu, dốc sức liều mạng. Bị luồng khí tức như thế bao phủ, ngay cả máu của mình cũng đều có cảm giác sôi trào, sức chiến đấu tăng lên nhiều.
Giờ khắc này, cả hai người đều không giữ lại chút nào mà hoàn toàn thả ra khí thế của mình.
Lĩnh vực tinh thần lực cùng thuộc tính của chúng - lực ý niệm!
- Vân Phong, ngươi không hổ là người ngay tại ngục giam Carlos cũng được người ta gọi là Tử thần! Chỉ bằng luồng khí tức tử vong này thôi thì ngươi cũng đã có thể không chiến mà thắng rồi. Thật sự là rất khó để tưởng tượng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà ngươi đã luyện hóa được ý niệm tử vong cường đại đến như thế này!
Cảm nhận khí thế mà Vân Phong phát ra, vẻ mặt Thiên Hà ngưng trọng, chậm rãi nói.
- Lực ý niệm của ngươi cũng không kém, lúc trước không hổ là truyền kỳ trẻ tuổi nhất ngục giam Carlos gần trăm năm nay!
Vân Phong cười nhạt.
Luận năng lực luyện hóa ý niệm, đúng là rất ít người có thể so được với thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn mà hắn từng có. Ý niệm tử vong của hắn, dù là ở toàn bộ quân đoàn 'Sát Lang' cũng chỉ có rất ít người có thể áp chế!
- Người có thể đi ra từ ngục giam Carlos, có mấy ai có lực ý niệm kém đâu. Có điều so với ngươi thì đúng là kém xa. Không nói nhảm nữa, bắt đầu đi!
Thiên Hà khẽ lắc đầu cười khổ, tiếp theo nghiêm mặt lại, chăm chú nói.
Đoạn hắn lập tức phóng như tên bắn về phía Vân Phong.
Thân thể Thiên Hà tựa như một ảo ảnh, ngay lập tức đã đến trước mặt Vân Phong. Công kích của hắn cũng giống như Sở Thiếu Thiên lúc trước, nắm đấm trực tiếp đánh thẳng tới trước mặt Vân Phong, chỉ là tốc độ này nhanh hơn Sở Thiếu Thiên không biết bao nhiêu lần. Cả người hắn, cả nắm đấm, giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng qua, sát khí trùng thiên.
- Phanh!
Vẫn cũng một động tác như lúc trước ngăn trở Sở Thiếu Thiên, tại lúc nắm đấm của Thiên Hà chuẩn bị đánh vào mặt Vân Phong thì lập tức bị hắn duỗi chưởng ra ngăn lại.
Nhưng lần này lại không giống với lần trước. Ban nãy Vân Phong bắt lấy nắm tay của Sở Thiếu Thiên rồi lập tức vặn gãy, tiếp đó bồi một quyền đánh cho trọng thương; nhưng lần này thì ngay khi tiếp xúc với nằm quyền của Thiên Hà, thân thể hắn lại bay ngược về phía sau.
Lực lượng của Thiên Hà này rất mạnh, tinh thần lực và nội kình đều là cấp 48, còn mạnh hơn cả thực lực của hắn trước khi bị hao tổn. Tuy chỉ là vừa mới giao thủ, nhưng hắn đã cảm giác được chuẩn xác lực lượng của y.
Sau khi tinh thần lực của Thiên Hà dung nhập vào với nội kình thì lực lượng càng thêm mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là thứ mà Vân Phong bây giờ có thể ngạnh kháng được. Sau khi hắn bắt lấy nắm đấm của Thiên Hà thì liền cảm giác được một luồng sức mạnh rất ghê gớm ập tới, vậy nên chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt lực tấn công của đối phương.
Lần đầu tiên giao thủ, kết quả là Vân Phong lui.
Đám Sở Phi thấy kinh hãi, nhưng đồng thời cũng khẽ thở phào. Chúng kinh hãi là bởi vì không ngờ Vân Phong lại có thể tương xứng với bang chủ của mình, nhưng cũng may, xem tình hình này, hẳn là Vân Phong còn hơi kém bang chủ của chúng một chút. Có điều, một thiếu niên mà lại có thể đạt tới trình độ này làm cho bọn Sở Phi rất kinh hãi!
Chúng đều không hẹn mà cùng cảm thấy thật may mắn. May mà bang chủ kịp chạy tới bảo bọn chúng dừng tay, nếu không thì chúng đúng là có khả năng đã mất mạng rồi.
Sở Phi quay đầu nhìn người cháu trai đang bị trọng thương của mình, khẽ cười khổ. Xem ra đúng là lúc trước Vân Phong kia không nói mạnh miệng mà đã hạ thủ lưu tình thật.
- Phanh! Phanh! Phanh! ...
Thân thể Vân Phong bay ngược về sau, nhưng Thiên Hà cũng không dừng tay mà theo sát ngay phía sau. Hai người lại lập tức giao quyền thêm lần nữa, những tiếng "phanh, phanh, phanh" do quyền cước chạm nhau liên tục vang lên. Chỉ đảo mắt, hai người đã đấu được hơn mười chiêu,
Trong tràng đấy, thân thể hai người giống như ảo ảnh, khắp nơi đều có thể nhìn thấy tàn ảnh của họ.
Đánh nhau đến trình độ như thế này, Vân Phong cũng thay đổi chiến thuật. Hắn không cứng đối cứng với Thiên Hà mà thi triển ra thân pháp giống như u minh, vô số thân ảnh vờn xung quanh Thiên Hà rồi thỉnh thoảng ra tay một kích, nếu không trúng thì lập tức thối lui.
Lúc này, một đám người Sở Phi mới phát hiện, có lẽ về mặt lực lượng thì Vân Phong không bằng bang chủ của bọn chúng, nhưng khi thật sự chiến đấu thì lại chân chính tương xứng cùng với y, không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
Lúc này bọn hắn đã minh bạch, vì sao lúc trước bang chủ của mình lại gọi Vân Phong là Tử thần!
Trong lúc chiến đấu, Vân Phong thực sự giống như là một vị thần chết, đặc biệt là bộ thân pháp kia cứ giống như tới từ địa ngục, lặng yên không một tiếng động nhưng lại đột nhiên xuất hiện. Chúng đều không thấy rõ chân thần của Vân Phong ở nơi đâu, tựa như là Vân Phong đang thuấn di vậy. Chúng có thể tưởng tượng ra, nếu như hắn dùng thân pháp này để đối phó với chúng, như vậy chúng tuyệt đối là chết cũng không biết là mình đã bị giết như thế nào, mà là trong yên tĩnh, cứ như vậy mà bị Tử thần thu hoạch mất sinh mạng!
- Hô ... Hô ...
Cái bóng của Vân Phong càng lúc càng nhanh, chỉ đảo mắt, khắp tràng đấu đều đã có tàn ảnh của hắn, dưới tác dụng của khí tức tử vong cường đại, từng tàn ảnh đều hiển hiện rất chân thật, làm cho Thiên Hà đang bị vây bên trong phải căng óc phán đoán!
- Phanh ... Phanh ....
Tần suất giao thủ giữa Vân Phong và Thiên Hà càng ngày càng chậm.
Bây giờ Thiên Hà đã không chủ động xuất kích nữa, nhưng mỗi một lần Vân Phong ra tay thì đều bị hắn ngăn trở.
Cả hai người, ai cũng đều không làm gì được ai!
- Được rồi! Đừng đánh nữa!
Đột nhiên Thiên Hà hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên lui về phía sau.
Ngay sau đó, chân thân của Vân Phong liền xuất hiện ngay tại nơi mà y vừa mới đứng.
- Ha ha ...
Nghe Thiên Hà nói vậy, Vân Phong cười cười rồi thu lại khí thế của mình, tàn ảnh bốn phía lập tức biến mất không còn thấy gì nữa.
Hắn dừng tay rất dứt khoát.
- Ha ha, thống khoái! Vài năm rồi, đây là lần đầu tiên ta được đánh đã tay như thế này!
Một bên vẫn quan sát Vân Phong, Thiên Hà cười to.
- Vân huynh đệ quả nhiên là danh bất hư truyền, được xưng là truyền kỳ trẻ tuổi mà có tiềm lực nhất ở ngục giam Carlos trong ngàn năm nay là hoàn toàn xứng đáng! Tuy cái danh hiệu nhỏ bé kia của ta đã bị ngươi đánh vỡ, nhưng cũng tâm phục khẩu phục!
Thiên Hà lắc đầu cười.
Ngươi cũng rất lợi hại, nếu như ban nãy ngươi mà ra tay toàn lực thì ta cũng có thể không phải là đối thủ.
Vân Phong cười nhạt một tiếng, nói.
Đúng là Thiên Hà rất lợi hại. Chỉ cần thực lực biểu hiện ra vừa nãy thôi thì đã tương đương với một truyền kỳ xếp vào hạng khá trong lần 'Lồng giam tử vong' của bọn hắn. Có điều, hắn cảm thấy vừa rồi có lẽ là Thiên Hà không ra tay hết sức. Nếu như y thực sự xuất thủ toàn lực, chỉ sợ hắn cũng không phải là đối thủ của y. Từ danh khí của đối phương mà phán đoán, Thiên Hà hẳn là có thực lực của một truyền kỳ đỉnh phong!
Ở ngục giam Carlos, đại khái cứ mỗi mười năm thì sẽ có một lần 'Lồng giam tử vong' lần thứ năm. Cứ mười năm, sẽ có sáu mươi vị truyền kỳ đi ra từ nơi đó!
Lần 'Lồng giam tử vong' của Thiên Hà, có lẽ hắn chính là người xếp đầu tiên!
Trong sáu mươi vị truyền kỳ, có thể đạt tới trình độ đỉnh phong thì chỉ có ba bốn người, lần nào lợi hại lắm thì cũng chỉ có chừng mười người.
Thực lực mà vừa rồi Thiên Hà biểu hiện ra thì cũng chỉ thuộc vào hàng truyền kỳ kha khá trong lần 'Lồng giam tử vong' của Vân Phong, nhưng mà danh khí của y thì lại thuộc về hàng ngũ truyền kỳ đỉnh phong rồi!
- Nếu như thực lực của ngươi mà không bị hao tổn, chắc ta đối mặt với ngươi thì chẳng tiếp được mấy chiêu!
Thiên Hà lắc đầu nói.
- Thực lực của ngươi bây giờ chỉ sợ còn không bằng một thành so với trước kia, ta lại dùng đến tám, chín thành thực lực, da mặt đã đủ dày rồi!
Thiên Hà tự giễu, cười nói.
- Chỉ là không nghĩ tới, tuy Linh của ngươi đã bị hao tổn nghiêm trọng rồi mà ý thức chiến đấu lại vẫn có thể mạnh đến như vậy. Ý thức chiến đấu có liên hệ rất lớn đến độ mạnh yếu của Linh. Thật không thể tưởng tượng nổi thực lực của ngươi lúc trước đã đến mức nào nữa ....
Thiên Hà thở dài.
Đám thành viên Huyết Lang bang bao gồm cả Sở Phi ở một bên nghe Thiên Hà nói chuyện cùng Vân Phong, lúc nghe được bang chủ của mình cũng không xuất toàn lực thì cũng cảm thấy phấn khởi. Nhưng không đợi cho chúng kịp vui mừng thì đã nghe bang chủ nói, thực lực của Vân Phong bây giờ đã bị hao tổn rất nhiều, còn không bằng một thành của ngày xưa!
Cả đám hoàn toàn bị chấn động đến kinh hãi. Thực lực mà vừa rồi Vân Phong triển lộ ra đã làm cho chúng giật nảy mình rồi, nhưng giờ lại nghe được, thực lực của hắn bây giờ chỉ còn không bằng một thành của ngày xưa, bảo làm sao mà chúng lại không sợ?
Lúc này, đột nhiên Sở Phi lại trông thấy y phục trên người Vân Phong ...
Vừa rồi Vân Phong đối chiến với Thiên Hà thì quần áo bên ngoài đã bị xé rách, để lộ ra bộ quần áo ở bên trong. Có lẽ là quần áo bên trong của hắn có chất lượng khá tốt, sau khi trải qua trận chiến vừa rồi mà vẫn không bị rách hay tổn hại gì.
Nhưng cái làm Sở Phi trừng to mắt, chính là ... chất liệu vải của bộ quần áo đó. Đó là thứ mà chỉ có quan quân trong quân đoàn 'Sát Lang', một trong ba quân đoàn tinh anh của tinh vực Tây Bắc mới có thể sử dụng!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trước kia bọn chúng cũng không biết bang chủ của mình là truyền kỳ của ngục giam Carlos, nhưng cao tầng của bang phái cũng biết chuyện bang chủ đã từng là người của quân đoàn 'Huyết Lang', một trong ba quân đoàn tinh anh của đế quốc. Mà danh tự Huyết Lang bang cũng được đặt tên bởi vậy.
Bởi vì Thiên Hà là bang chủ, vậy nên bọn chúng cũng biết một số chuyện của quân đoàn 'Huyết Lang'. Quân đoàn 'Sát Lang', 'Huyết Lang', và 'Phá Lang' chính là ba quân đoàn tinh anh của tinh vực Tây Bắc thuộc đế quốc Lam Nguyên, cùng đều là thuộc hạ dưới trướng Tây Bắc vương. Ba quân đoàn này có rất nhiều điểm giống nhau, vì thế nên bọn chúng cũng biết được một chút về Sát Lang và Phá Lang.
Vải vóc dùng để chế tạo quần áo cho ba quân đoàn tinh anh đều sử dụng những chất liệu đặc thù.
Quần áo mà hiện tại Vân Phong đang mặc trên người, so với quần áo của quân đoàn Huyết Lang mà bang chủ bọn chúng đã từng mặc thì chất liệu vải không hề kém hơn.
Tại ba quân đoàn tinh anh này, chỉ có sĩ quan cao cấp mới có thể sử dụng loại vải vóc này để làm trang phục tư nhân, còn binh lính bình thường chỉ có thể sử dụng để làm quân trang.
Mà bất kỳ một người binh sĩ bình thường nào trong ba quân đoàn tinh anh này thì đều là tinh anh của đế quốc, sở hữu Linh cấp bốn, ai nấy đều có tinh thần lực đã ngoài cấp bốn mươi!
Sĩ quan cao cấp trong ba quân đoàn tinh anh này? Đó là tồn tại bậc nào?
Vậy mà trên người Vân Phong lại mặc một bộ quần áo như vậy. Mà vừa rồi nghe bang chủ nói, y và Vân Phong đều là truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos, hiển nhiên ... bộ y phục mà hắn đang mặc này, có đến tám chín phần mười là được may vì chính bản thân hắn rồi!
Thiếu niên trước mắt này vậy mà đã từng là một sĩ quan cao cấp trong quân đoàn 'Sát Lang' ...
Sở Phi một lần nữa bị chấn động.
Những người xuất thân từ ngục giam Carlos thứ nhất là hắc ám, hơn nữa sở hữu vũ lực thân thể rất lợi hại! Mà những người xuất thân từ ba quân đoàn tinh anh, trước không nói đến thực lực cá nhân, chỉ riêng việc đã từng gặp rất nhiều những thứ trên diện vĩ mô thôi đã rất ghê gớm rồi. Mỗi ngày họ đều thao tác cùng với cơ giáp, chiến hạm, tham gia chiến đấu đều là những trận chiến trong tinh không, quần cơ giáp, quần chiến hạm. Họ, chính là đại biểu cho lực lượng của đế quốc!
Lực lượng của đế quốc quang minh chính đại áp đảo hết thảy mọi lực lượng hắc ám, nó chính là đại biểu cho sự vô địch, quét ngang hết thảy.
Thiếu niên trước mắt này, vậy mà đều đã đạt đến đỉnh phong của cả mặt trắng lẫn mặt tối!
Sở Phi lập tức cảm thấy, Vân Phong trước mặt hắn giờ phút này giống như một tòa núi cao, làm cho bọn chúng dủ có ngẩng đầu nhìn lên cũng mãi không thấy đỉnh.
Nếu như hắn sớm trông thấy bộ quần áo này của Vân Phong, cho dù có đánh chết gã cũng không dám ho hoe gì. Chẳng trách kỹ thuật sửa chữa của hắn lại giỏi đến như vậy. Một sĩ quan cao cấp đi ra từ một trong ba quân đoàn tinh anh, kỹ thuật sửa chữa làm sao mà kém được?
- Ngươi biết chuyện của ta à?
Nghe Thiên Hà nói, Vân Phong lại nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra nhìn y, chậm rãi hỏi.
Nếu đối phương là truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos, như vậy nếu biết chuyện của hắn tại đó thì cũng không kỳ quái. Trên thực tế, rất nhiều truyền kỳ của ngục giam Carlos đều bảo trì liên hệ cùng với nơi đó.
Nhưng mà, đối phương lại biết chuyện thực lực của hắn bị hao tổn, vậy thì không giống với lúc trước rồi. Chuyện này, ngay tại trong quân đoàn 'Sát Lang' thì số người biết cũng rất ít, chỉ có một vài cao tầng mới biết được mà thôi, nhưng đối phương vậy mà lai rõ ràng!
Ánh mắt hắn lúc này tập trung vào nhìn Thiên Hà. Nếu như không phải Huyết Lang bang đã phát triển ở đây được nhiều năm rồi thì có khi hắn sẽ còn hoài nghi đối phương có phải là được Lý Kiếm Nam phái tới để đối phó với hắn hay không. Hắn bị Lý Kiếm Nam ghi hận cũng mới chỉ một hai năm nay, tên kia cũng không có khả năng biết trước để cử Thiên Hà đến đây từ mấy năm trước được.
- Có người bảo ta trông chừng ngươi.
Thiên Hà cười cười, nói.
- Là Lý Kiếm Nam?
Tinh mang trong mắt Vân Phong lóe lên, lạnh lùng nói.
- Ồ? Ngươi cũng biết à?
Thấy hắn phản ứng như vậy, Thiên Hà lại hơi kinh ngạc.
- Hừ!
Vân Phong hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói thêm câu gì nữa.
- Thật kỳ lạ, ngươi đắc tội một vị đại nhân vật như vậy nhưng lại vẫn có thể tiếp tục sống được đến bây giờ! Có điều mặc kệ là vì sao ngươi lại biết được điều đó, ta cũng hi vọng ngươi có thể quên người kia đi. Hắn không phải là kẻ mà những người như chúng ta có thể đắc tội được đâu!
Thiên Hà mỉm cười nói.
- Xem bộ dạng của ngươi bây giờ, hắn là cũng đã hiểu rõ được điều này.
Y nhìn Vân Phong nói.
- Đây là ngươi đang giúp ta à?
Vân Phong khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.
Lý Kiếm Nam kia cũng không biết rằng chuyện y tính toán Vân Phong đã bị hắn biết, bởi nếu như y biết được như vậy thì chỉ sợ sẽ rất nhanh đã phái người đi diệt hắn rồi. Nếu như Thiên Hà này thật sự là được y phái tới để trông chừng hắn, chỉ cần y báo cáo một cái nói rằng hắn đã biết chuyện Lý thiếu gia ám toán mình thôi thì mạng của Vân Phong coi như đã mất đi một nửa rồi. Mà bây giờ, thái độ của Thiên Hà đúng là đã làm hắn hơi mù mờ rồi.
- Ta chỉ là không muốn ngươi chết!
Thiên Hà mỉm cười, nói ra. Đoạn hắn dừng một chút rồi khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi đã từng ở trong quân đoàn 'Sát Lang', vậy hẳn cũng nên hiểu, trong thời đại vũ trụ này, thực lực của cá nhân là rất có hạn. Có vài thế lực mà không phải một cá nhân có thể chống cự đâu, nếu chống lại thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Vân Phong nhìn y, không nói một lời nào.
Hắn đang phán đoán xem những gì mà Thiên Hà vừa nói là thật hay là giả.
Ban nãy hắn nói ra cái tên Lý Kiếm Nam cũng không phải vô ý buột miệng. Với bao kinh nghiệm có được từ ngục giam Carlos và quân đoàn 'Sát Lang', hắn ít có khả năng sẽ phạm phải thứ sai lầm cấp thấp này. Đây là hắn cố ý làm như thế, bởi hắn muốn thông qua những lời này để phán đoán xem lập trường của Thiên Hà là nghiêng về bên nào ...
Tin tức về vùng đất chết cũng không tính là thứ được che giấu ở quân đoàn 'Sát Lang', và chuyện mà Lý Kiếm Nam đã làm với tiểu đội Tử thần cũng như vậy. Nhưng Vân Phong hắn đã không chết, vậy thì vô luận là y có biết hay không chuyện hắn đã biết về âm mưu ám toán đó, thì y cũng không thể giết hắn trong một khoảng thời gian ngắn được. Dù sao thì y chính là đại biểu cho một thế lực, một gia tộc ... Hắn là kẻ bán mạng cho chủ nhân của quân đoàn 'Sát Lang', đã dựng nên rất nhiều công lao. Nếu như hắn bị y ngang nhiên diệt sát, vậy chắc chắn sẽ làm lạnh lòng rất nhiều người.
Đã như vậy, hắn cũng không sợ bị Lý Kiếm Nam kia biết rằng hắn đã biết chuyện này rồi.
Hiện hắn đã biết được năng lực của tiểu tháp huyết sắc, trong lòng đã tin tưởng mười phần!
Cùng lắm thì hắn giết ra Kim Lan tinh, trở lại tinh không!
Hắn tin tưởng, có tiểu tháp huyết sắc giúp gia tăng linh tính không ngừng, thực lực của hắn sẽ khôi phục nhanh chóng, thậm chí vượt qua cả lúc ban đầu. Đến lúc đó, hắn đoạt lấy một số chiến hạm trên Kim Lan tinh rồi đi ra ngoài, có lẽ cũng không phải là quá khó!
Sau khi hắn xác định được lập trường của Thiên Hà này, sau này cũng dễ dàng chuẩn bị ứng đối hơn.
Dù sao thì Thiên Hà cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Nhưng tình huống hiện tại lại là Thiên Hà đã trực tiếp thừa nhận rằng Lý Kiếm Nam kia đã nhờ mình tới để trông chừng hắn rồi, lại còn nhắc nhở hắn đừng có nhớ đến thù cũ nữa ... Những thứ trái ngược nhau này làm Vân Phong nhất thời không rõ được lập trường của y.
- Vì cái gì?
Hắn trực tiếp hỏi.
Y khẽ cười cười, nói:
- Bất kể nói như thế nào, chúng ta cũng đều đã cùng đi ra từ ngục giam Carlos. Thật ra thì ban nãy ngươi chỉ đoán đúng một nửa thôi. Không chỉ có người kia bảo ta trông chừng ngươi, mà còn có một người nữa bảo ta chiếu cố đến ngươi. Trước kia tại ngục giam Carlos, giáo luyện Cavan rất chiếu cố ta ...
Ngay lập tức, Vân Phong đã hiểu.
Thì ra là thế!
Là giáo luyện Cavan!
Sở dĩ đối phương có thái độ như vừa rồi, nguyên nhân chính là vì ông ấy!
- Ta hiểu!
Hắn gật đầu.
Giáo luyện Cavan làm như vậy, có lẽ là muốn bảo trụ mạng cho hắn. Tuy nhiên hiện tại Lý Kiếm Nam đó không giết hắn, nhưng mà ai biết, đợi sau khi vụ này qua đi, hắn còn có thể phái người tới truy sát hắn nữa hay không?
Dù sao thì Vân Phong hắn cũng coi như là một người khá nổi tiếng! Nếu không phải thiên phú của hắn bị hủy, vậy sau này hắn leo lên đến cao tầng của đế quốc Lam Nguyên cũng không phải là không được! Cứ để một nhân vật như hắn ở bên ngoài, trong nội tâm Lý Kiếm Nam kia chắc cũng chẳng thoải mái gì!
Còn nếu như Vân Phong vốn không biết chuyện Lý Kiếm Nam ám toán mình, hiện giờ thiên phú đã bị hủy thì tiền đồ phát triển cũng đã không còn, nếu giáo luyện Cavan hơi tỏ ý một cái, có thể Lý Kiếm Nam sẽ buông tha cho hắn!
Hắn nghĩ một lúc liền đoán ra được dụng ý của ông.
Sâu trong nội tâm, Vân Phong thầm thở dài. Cách đối xử của giáo luyện Cavan với hắn thật sự là không thể chê được. Ngày xưa thì ông bảo người ta giúp chiếu cố tới hắn ở quân đoàn 'Sát Lang', giúp hắn thăng tiến nhanh như gió, hiện tại sau khi đã bị phế nhưng vẫn bảo vệ hắn như vậy.
Đáng tiếc, lần này hắn không thể làm giống như cách nghĩ của ông ấy được.
Tiểu đội Tử thần của hắn bán mạng vì quân đoàn 'Sát Lang', nhưng Lý Kiếm Nam kia lại hại chết mười huynh đệ trong đội, thậm chí muốn toàn diệt tiểu đội Tử thần, thù này chính là thù không đội trời chung!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Hôm nay ra ngoài đã khá lâu rồi, cứ như vậy đi, giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?
Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Hà, mỉm cười, hỏi.
- Ha ha, Vân Phong ngươi muốn đi, nào ai dám ngăn cản? Ta cũng chưa nghĩ là sẽ lưu lại ngươi ở chỗ này!
Thiên Hà cười to.
- Ừm.
Hắn khẽ gật đầu, đoạn quay về phía tiểu nha đầu Nam Nặc vẫn đứng ở một bên, nói khẽ:
- Chúng ta đi thôi.
Rồi hắn kéo bàn tay của cô bé đi khỏi, chỉ lưu lại đằng sau một bóng lưng.
Thiên Hà đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn bóng lưng của Vân Phong và Nam Nặc đang dần rời đi mà không nói một lời, mà các thành viên Huyết Lang bang khác bao gồm cả Sở Phi cũng như vậy.
"Ai có thể nghĩ đến, Tử thần uy phong một cõi tại ngục giam Carlos và tinh vực Tây Bắc của đế quốc Lam Nguyên, một người đã làm cho vô số thế lực hải tặc chỉ nghe tin thôi đã sợ mất mật lại rơi xuống tình cảnh này, lại phải dựa vào việc sửa chữa linh kiện của phi xa văn minh cấp ba để kiếm tiền?" - Thiên Hà thầm nghĩ.
- Bang chủ ...
Sở Phi đi tới bên cạnh y, nhẹ giọng hô.
- Về sau các ngươi đừng tìm bọn họ gây phiền phức nữa!
Y không quay đầu lại mà trực tiếp thản nhiên nói.
- Vâng, bang chủ ...
Gã cười khổ. Giờ đã biết địa vị của Vân Phong rồi, nào còn ai dám đi tìm hắn gây phiền toái đây?
Vừa rồi nghe bang chủ nói chuyện cùng hắn, hình như là do hắn đã đắc tội với một vị đại nhân vật nên mới gặp phải rủi ro ... Có điều, chỉ bằng địa vị trước kia của hắn thôi thì bọn chúng cũng không dám lăng xăng trước mặt một người như vậy rồi.
Hơn nữa, dù là Vân Phong đã gặp rủi ro, nhưng đó cũng chỉ là đối với những tầng lớp cao mà thôi, còn với cấp độ như bọn chúng mà nói, dù Vân Phong đã gặp rủi ro thật, nhưng hắn vẫn như cũ là một tồn tại vô địch!
-Còn nữa, chuyện ngày hôm nay phải giữ bí mật, các ngươi không ai được nói ra!
Thiên Hà quay đầu nhìn Sở Phi, rồi lại quét mắt nhìn một đám thành viên Huyết Lang bang ở xung quanh, lạnh lùng nói.
- Vâng, bang chủ!
Cả mười thành viên Huyết Lang bang bao gồm cả Sở Phi lớn tiếng nói. Trong giọng nói của chúng còn hơi có vẻ kích động.
Chúng biết rõ, những gì mình trông thấy hôm nay là một bí mật. Chuyện này về sau cũng chỉ có rất ít người biết, mà chúng lại trở thành một trong số rất ít người đó. Thiên Hà nói như vậy ... làm trong lòng chúng sinh ra cảm giác mình được coi trọng hơn.
- Ừ, giờ đi trị thương cho Thiếu Thiên đi, chuyện lần này coi như là một bài học cho hắn. Hi vọng là lần sau đừng có đi đâu cũng vênh mặt lên nữa. Thiên phú của hắn chỉ thuộc vào hàng không tệ, nếu gặp phải thiên tài chính thức thì cũng có nước bị giẫm đạp thôi ...
Thiên Hà khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Sở Thiếu Thiên đang được hai gã thành viên Huyết Lang bang khác dìu, chậm rãi nói.
- Vâng, bang chủ nói đúng, trước kia chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi!
Sở Phi hổ thẹn nói.
Cháu của hắn có thiên phú Linh cấp bốn, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh. Hiện tại hắn mới chỉ 23 tuổi, nội kình và tinh thần lực đều đạt tới cấp 33, làm gã cũng cảm thấy thành tích này rất không tệ. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Vân Phong thì hắn mới chính thức nhận ra, đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, chút thành tích này của cháu hắn nếu so với Vân Phong thì quả là kém quá xa, quá xa.
Tuổi của Vân Phong thoạt nhìn thì còn không lớn bằng cháu của hắn, nhưng lại có thể trở thành truyền kỳ của ngục giam Carlos, còn từng làm sĩ quan cao cấp trong quân đoàn tinh anh của đế quốc ...
Một quyền của hắn đã đánh cho cháu hắn trọng thương, mà đây còn là đã hạ thủ lưu tình rồi ...
So sánh những thành tựu của cháu hắn với Vân Phong, thật đúng là "tự sát".
- Ngươi cũng không cần có vẻ mặt như thế, Vân Phong hắn là một tồn tại đặc thù ... Thiên phú của hắn rất yêu nghiệt tạm không nói, mà rất nhiều biểu hiện cũng đều vượt qua thiên phú của hắn ...
Thấy vẻ mặt Sở Phi như thế, Thiên Hà mỉm cười, chậm rãi nói. Trong ánh mắt hắn ánh lên từng tia sáng.
Giáo luyện ma quỷ Cavan đã từng gặp bao nhiêu nhân vật lợi hại, bao nhiêu thiên tài rồi? Nhưng có thể được ông tán thưởng thì chỉ có một mình Vân Phong! Dưới con mắt của ông, một số biểu hiện của Vân Phong, so với rất nhiều siêu cấp thiên tài có thiên phú Linh cấp năm thì còn mạnh hơn!
- Đế quốc Lam Nguyên chúng ta ranh giới bao la, thiên tài nhiều không kể xiết. Mà Vân Phong này lại được xưng tụng là nhân vật đỉnh cao trong số những người đó đấy, ngay cả ta cũng còn kém!
Thiên Hà lắc đầu.
Sở Phi sững sờ rồi lập tức hoảng sợ. Vân Phong vừa rồi, vậy mà là một thiên tài đỉnh cao của đế quốc?
Thực lực của bang chủ bọn chúng đã đủ để làm cho rất nhiều người phải ngưỡng vọng rồi, dù là trên toàn bộ Kim Lan tinh này thì cũng chỉ có một số rất ít người là có thể sánh vai được với người, vậy mà người cũng tự nhận là mình không bằng hắn!
Vân Phong này cũng thật là lợi hại!
Hắn hiểu rất rõ tám chữ "thiên tài đỉnh cao của toàn đế quốc" có ý nghĩa như thế nào! Đối với một thiên tài đỉnh cao của đế quốc mà nói, một thiên tài bình thường cũng chỉ giống như người bình thường mà thôi.
Trong lịch sử Kim Lan tinh cũng đã từng xuất hiện những người đạt đến cấp độ này, số lượng cũng không nhiều, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đế quốc Lam Nguyên có tám tinh vực lớn, nếu trên Kim Lan tinh xuất hiện một thiên tài cấp tinh vực thôi thì cũng đã được họ tuyên truyền tận lực rồi.
Thiên tài đỉnh cao cấp toàn quốc, riêng đối với Kim Lan tinh mà nói thì đều đã đi vào trong sách lịch sử ... Mỗi một lần có một người xuất hiện thì đều gây oanh động.
- Thuộc hạ biết rồi ...
Sở Phi cười đắng chát.
Ý của bang chủ đã rất rõ ràng, chính là, cháu ngươi căn bản là không cùng một cấp độ với người ta, vốn không thể so sánh được, vậy nên ngươi cũng không cần phải chán nản như thế đâu.
Thiên Hà khẽ gật đầu, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía mà Vân Phong và Nam Nặc vừa mới rời đi. Lúc này, hình bóng của họ đã khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Đáng tiếc ... Thiên phú của Vân Phong này đã bị hủy đi rồi. Vốn là một thiên tài đỉnh cao cấp toàn quốc cơ, nhưng từ này về sau lại sẽ phải sinh hoạt tại trên cái hành tinh nhỏ bé này ..."
Thiên Hà thầm nghĩ.
- Bang chủ, thế Nam Nặc kia ...
Chần chờ một chút, Sở Phi do dự nói.
- Về sau bảo Thiếu Thiên tiếp xúc với họ nhiều hơn đi ... Lúc trước không phải nó thích tiểu nha đầu kia à? Giờ cũng vừa vặn, để nó đi xin lỗi bọn họ ...
Thiên Hà trầm mặc một lúc, đoạn nhìn Sở Phi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, nói.
- Về sau, những tin tức của họ, cứ cách một khoảng thời gian thì lại báo cáo lại cho ta nhé ...
Y chậm rãi nói.
- Vâng, bang chủ!
Sở Phi gật gật đầu.
- Ừm.
Thiên Hà khẽ gật đầu rồi quay người rời khỏi, bước chầm chậm rồi dần biến mất trong ánh mắt của bọn Sở Phi.
- Hiện có Vân Phong này ở đây, rốt cục ta cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút ... Tiểu tử này thật đúng là lợi hại, tuy trọng thương nhưng thực lực lại vẫn còn mạnh tới như vậy, đúng là không phục cũng không được .... Ta cũng nên cố gắng, vài năm nay không vận động gì, thân thể cũng sắp hoen gỉ rồi ...
Thiên Hà đang đi chở mỉm cười, thấp giọng tự nói.
...
- Vân đại ca, muội xin lỗi ...
Trên đường trở về, bàn tay nhỏ bé của Nam Nặc nắm chặt lấy góc áo hắn, khuôn mặt đỏ bừng, lúc đi mà đầu cứ cui gằm xuống như đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên cô bé ngẩng đầu lên, như là lấy hết dũng khí nhìn Vân Phong, nói.
- Nè ... nhóc, sao tự dưng lại nói xin lỗi thế?
Một truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos như Thiên Hà lại đột nhiên xuất hiện tại trên Kim Lan tinh, rồi còn tạo nên một cái Huyết Lang bang. Vấn đề này thực sự là không thể tưởng tượng nối. Trên đường đi, Vân Phong vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Hiện tại chợt nghe cô bé nói một câu như thế làm hắn không khỏi hơi sững sờ, buồn cười nói.
- Là huynh vì muội nên mới bị người ta đưa đi ngục giam Carlos. Lần này huynh trở về cũng lại gặp phải phiền toái...
Nam Nặc ôm đầu.
Ban nãy nàng đã nghe Thiên Hà nói rồi, Vân Phong hẳn là đã đắc tội với một vị đại nhân vật nào đó, huynh ấy không chết đã là một kỳ tích rồi. Nếu như sau này mà huynh ấy không cẩn thận, vậy tuỳ thời đều có khả năng mất mạng!
- Chuyện này không liên quan gì đến muội đâu. Nha đầu này, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này thế? Chuyện tương lai nào ai có thể nói trước được? Nếu như không phải huynh được đưa đi tới ngục giam Carlos mà vẫn còn ở lại chỗ này, vậy nói không chừng cũng đã xảy ra chuyện gì rồi chết ở đây rồi cũng nên!
Vân Phong lắc đầu cười nói.
Cô bé nghe thấy vậy thì gật gật đầu, không nói gì.
Thấy vẻ này của tiểu nha đầu, Vân Phong cũng cảm thấy bó tay. Cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ phải mỗi cái là động tí là xấu hôt, hơi tí là nói xin lỗi hắn. Tuy bây giờ đang không nói gì, nhưng phỏng chừng trong đầu đang suy nghĩ cái gì đây.
Vân Phong nhớ lại lúc trước Lý Điềm Điềm đã nói, hình như là nha đầu này vì tiết kiệm tiền để chăm sóc cho cha hắn mà ngay cả việc học hành cũng đã bỏ dở? Vậy qua mấy ngày nữa để cho nàng đến trường đi, coi như là tìm việc gì đó để nàng làm, tránh việc cả ngày cứ nghĩ ngợi lung tung.
Tuy rằng ở thời đại này thì dù có không đi học thì vẫn có rất nhiều thứ có thể học được, nhưng dù sao thì nếu có một cái bằng, đem so sánh nó với kinh nghiệm thì vẫn tốt hơn.
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta trở về đi!
Vân Phong vỗ vỗ bả vai tiểu nha đầu, mỉm cười nói.
Bỏ đi chín cực phẩm hồng tinh tệ vừa ném cho Sở Phi, hiện hắn còn thừa lại 340,000 hồng tinh tệ.
Nhiều tiên như thế, hẳn là đã đủ để đi trị liệu toàn thân cho cha hắn một lần.
Không ngờ Lý Kiếm Nam lại cho người theo dõi hắn. Không biết là ngoài Thiên Hà này thì có còn người nào khác nữa hay không.
Có điều, về sau hành sự cũng không thể không kiêng nể gì cả như thế này nữa.
Nói cách khác, nếu để cho Lý Kiếm Nam nắm được cái điểm yếu nào của hắn, lúc đó chỉ sợ hắn sẽ phải chạy thục mạng rồi.
Năm tên lưu manh khu dân nghèo vừa vị hắn giết, nếu như chúng bị phát hiện thì hắn còn có thể dùng thân phận quý tộc và tiền bạc để xí xoá vụ này đi. Dù năm tên lưu manh kia có thân phận bình dân thì hắn cũng chỉ bị hao tốn nhiều tiền hơn một chút thôi. Nhưng nếu như người bị hắn giết là một quý tộc chân chính, vậy chuyện sẽ không thể chỉ đơn giản như vậy được.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina