Tiếng xe ô tô ù ù liên tiếp cùng với những tiếng phanh xe gấp gáp.
Lý Tử Kỳ nhíu mày, y nói với viên cảnh sát đang đứng bên cạnh:
- Ra xem đi.
Viên cảnh sát tuân lệnh đi ra khỏi phòng. Chỉ một lúc sau liền chạy vào, kêu lên:
- Tử Kỳ, bên ngoài có rất nhiều binh lính.
- Cái gì?
Lý Tử Kỳ cả kinh, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai chiếc xe tải lớn dừng ở trước cửa, từng cặp binh lính vác súng trên vai nhảy xuống, chỉ trong chốc lát đã hình thành một đội ngũ chỉnh tề. Một người trung nhiên với quân hàm hai gạch ba sao từ một chiếc xe quân dụng nhảy xuống, thần sắc nghiêm túc đi vào trụ sở công an. Bên cạnh người trung niên là mấy binh lính súng ống đầy đủ, trong đó có một thanh niên cao chừng hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, trông nổi bật hơn cả, thỉnh thoảng người này lại nói với người trung niên cái gì đó.
- Xin chào, xin hỏi đồng chí Triệu Thiết Trụ đang ở đâu. Người Trung niên đi đến trước mặt Lý Tử Kỳ, trầm giọng hỏi.
- Cái này….Triệu Thiết Trụ là ai?
Lý Tử Kỳ giả bộ hỏi.
- Tôi nhớ giọng nói này của anh.
Người thanh niên cao lớn đứng bên cạnh người trung niên nói.
- Vừa nãy chính anh dùng điện thoại của anh Thiết Trụ.
- Cậu là ai?
- Lôi Tử.
Lý Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên sống lưng, sau chốc lát lan ra toàn cơ thể.
- Lôi Tử, anh ở trong này.
Đột nhiên, giọng của Triệu Thiết Trụ vang lên.
Mặt Lôi Tử biến sắc, một tay túm lấy cổ Lý Tử Kỳ đi vào bên trong. Người trung niên vung tay lên, mấy binh sĩ liền theo sau Lôi Tử.
Bịch! Cánh cửa vốn đã được Lý Tử Kỳ chốt lại giờ bị một cước của Lôi Tử đá văng. Trong thấy Triệu Thiết Trụ bị trói hai tay ra phía sau, trước mặt còn có mộ chậu nước, Lôi Tử liền tức giận quát lớn một tiếng, sau đó ném Lý Tử Kỳ đập vào vách tường. Lý Tử Kỳ thật ‘đáng thương’, trong một thời gian ngắn ngủi bị người ta túm cổ quăng ngã hai lần.
Lôi Tử chạy đến chỗ Triệu Thiết Trụ, nhìn sắc mặt trắng bệch của viên cảnh sát kia, quát lớn:
- Còn không mở mau còng cho anh ấy?
Viên cảnh sát dè dặt lấy chìa khóa, mở còng tay cho Triệu Thiết Trụ, sau đó khép nép đi sang một bên. Gã thầm kinh ngạc, Triệu Thiết Trụ này là ai, làm sao lại có thể kinh động đến cả quân đội? Viên cảnh sát này có cảm giác rằng mình đã dây vào một người không nên dây rồi.
Triệu Thiết Trụ vặn vặn khớp xương, nhìn viên cảnh sát cười nói:
- Tôi nhớ là anh đã đạp tôi một cước.
Không đợi viên cảnh sát phản ứng, Triệu Thiết Trụ đã tung một cú đá, viên cảnh sát bị đá bay đập vào tường, cùng chỗ với Lý Tử Kỳ.
- Anh Thiết Trụ, em đã đến muộn.
Sắc mặt Lôi Tử trông hơi khó coi, có phần tự trách nói.
- Không muộn đâu, anh cũng vừa mới ấm người. Lâu rồi chưa bị ai đánh, ha ha.
Triệu Thiết Trụ vỗ vai Lôi Tử, sau đó kéo Lôi Tử về phía mình, thấp giọng nói:
- Bảo người của cậu ra đi, anh muốn hoạt động chân tay một chút.
Lôi Tử gật gật đầu đồng ý, ra hiệu cho mấy binh lính đi ra khỏi phòng, sau đó chốt cửa lại.
Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi đến trước mặt Lý Tử Kỳ, ngồi xổm. Nhin thấy sắc mặt hoảng hốt của Lý Tử Kỳ, hắn đưa tay túm lấy áo y, sau đó nhấc y đứng dậy, cười nói:
- Vừa nãy tôi nhận được sự chăm sóc của anh. Giờ đến lượt tôi chiếu cố lại anh rồi.
Mấy binh lính ở ngoài chỉ nghe được những tiếng kêu thảm thiết truyền đến từng đợt, mấy người huýt sáo ‘ngắm chim bay phía cuối chân trời’, tỏ vẻ không nhìn thấy, không nghe thấy điều gì cả.
Mấy phút sau, Triệu Thiết Trụ cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như vừa được phá cái đời trai tân của mình, cùng với Lôi Tử đi ra khỏi phòng, thấy một người trung niên đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa trụ sở cục công an. Lôi Tử dẫn Triệu Thiết Trụ đi đến bên cạnh người trung niên, nói:
- Chú Lưu, đây là người anh em của cháu, tên là Triệu Thiết Trụ. Thiết Trụ, đây là cố vấn của ông ngoại em, thượng tá Lưu Thiên Tứ.
- Cảm ơn cố vấn Lưu.
Triệu Thiết Trụ ôm quyền nói.
- Nếu cậu là anh em của Lôi Tử thì cậu cũng giống như Lôi Tử, cứ gọi ta là chú Lưu đi.
Người trung niên cười nói.
- Chú Lưu.
Triệu Thiết Trụ đáp.
Đúng lúc này, một chiếc xe con lóe đèn lao nhanh vào cục công an. Một người đàn ông sắc mặt u ám vội vã bước xuống, nhìn đám người Triệu Thiết Trụ rồi vội vàng đi đến trước mặt Lưu Thiên Tứ, hỏi:
- Bộ đội có thể nhúng tay vào việc chính trị của địa phương từ lúc nào vậy?
- Ông là ai?
Lưu Thiên Tứ hỏi.
- Tôi là cục trưởng cục công an thành phố FJ - Lý Cương, mời ngài thượng tá cho tôi một giải thích hợp lý.
- Cục công an của các ông vô cớ bắt người của quân đội chúng tôi, cái này đã là một giải thích hợp lý chưa?
Lưu Thiên Tứ đáp. Đừng nói là cục trưởng cục công an Lý Cương, đối với ông mà nói dù là nhân vật lợi hại hơn nữa cũng chẳng thể quản được người bên quân đội. Nhưng cũng phải nói ngược lại, bên quân đội có ra quân hoành tráng hơn nữa thì cũng chẳng nhúng tay được vào sự vụ của cục công an. Vì vậy, Lưu Thiên Tứ cũng bắt buộc phải tìm được một lý do, nếu quá đáng quá thì ảnh hưởng cũng không tốt.
- Quản lý binh lính của ông cho tử tế.
Lý Cương nhìn thấy trong đại viện có mấy chục binh lính, sắc mặt trùng xuống, nói:
- Chuyện này tôi sẽ đích thân nói với Tư lệnh Trần.
- Tùy ông.
Lưu Thiên Tứ đáp, trước từ tư lệnh không kèm theo chữ ‘phó’. Hôm nay, người gọi mình đến là ông ngoại Lôi Tử - nhân vật số 1 của quân khu FJ, lúc đó chỉ cần mình kéo Lôi Tử ra thì chẳng sợ gì cả. Sau đó vẫy vẫy tay, các binh lính nhanh chóng nhảy lên xe, Lưu Thiên Tứ nói với Lôi Tử:
- Về doanh trại với chú đi, tư lệnh đã lâu không gặp cháu rồi.
- Thiết Trụ, anh cùng lên xe đi, ông ngoại em cũng muốn gặp anh.
Lôi Tử nói với Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ có chút do dự, nói:
- Anh phải về nhà tý đã, lát nữa anh sẽ đến.
- Vậy em đi cùng với anh. Chú Lưu, cháu về muộn một chút nhé.
Lưu Thiên Tứ gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Lôi Tử, nói:
- Cháu đi xe của chú đi.
Lôi Tử gọi Triệu Thiết Trụ một tiếng, ngồi trên chiếc xe jeep quân dụng, cuốn bụi phóng đi.
Lưu Thiên Tứ cũng nhảy lên xe tải, hai chiếc xe cùng nổ máy ra khỏi cục Công an.
Lý Cương sầm mặt, nói với người đứng bên cạnh:
- Tử Kỳ đâu.
Người kia do dự chốc lát, đáp:
- Dạ, ở trong phòng thẩm vấn.
Lý Cương bước nhanh đến phòng thẩm vấn. Chỉ chốc lát sau, trong phòng thẩm vấn truyền ra một tiếng quát giận giữ:
- Chúng mày cứ chờ đấy cho tao.
Chiếc xe jeep quân dụng phóng rất nhanh, Lôi Tử vừa cầm tay lái vừa nói với Triệu Thiết Trụ:
- Anh Thiết Trụ, sao anh bị người của cục công an bắt vậy?
- Haiz, có một vài chuyện vớ vẩn ấy mà. Cũng may cậu đến kịp, nếu không anh lại phải động thủ.
Triệu Thiết Trụ châm một điếu thuốc, đưa cho Lôi Tử trước, sau đó hắn cũng tự châm cho mình một điếu, nhả một hơi, Triệu Thiết Trụ thấy nhẹ nhõm cả người.
- Nghe Angel nói anh không còn tiếp nhận công việc đó nữa.
Lôi Tử hỏi.
- Đúng vậy, đầu năm nay công việc khó khăn, kẻ xấu đã giết không ít rồi, nếu còn làm tiếp, sớm muộn gì cũng bị cục an ninh quốc gia để ý, như vậy sẽ không tốt.
Triệu Thiết Trụ nói.
- Hay là anh vào quân đội đi, với năng lực của anh nhất định sẽ là một binh vương.
- Anh cũng không muốn, cậu không biết là cuộc sống hiện tại của anh tuyệt vời thế nào đâu.
Triệu Thiết Trụ nhìn ra bên ngoài, không khỏi nhớ đến hai mỹ nữ trong căn biệt thự của mình.
- Anh Thiết Trụ, hiện tại anh làm cái gì?
Lôi Tử hiếu kỳ hỏi.
- Anh hiện tại cho thuê phòng. Anh đã mua một căn biệt thự ở tiểu khu Tây Hồ, chuyên cho mỹ nữ thuê, hiện tại đã có hai cô rồi. Ngày ngày được ‘ngốc’ cùng mỹ nữ, cuộc sống như vậy cậu nói có dễ chịu không?
- Em nói…,haiz, em thật sự thấy nhớ những ngày chúng ta cùng làm lính đánh thuê ở nước ngoài.
Lôi Tử tìm về hồi ức ngày xưa.
- Haiz, chúng ta không giống nhau. Cậu lúc đó là ra ngoài rèn luyện, còn anh đây là liều mình thật sự. Lần này cậu về, chắc gia đình cũng đã sắp xếp cho cậu một công việc tử tế rồi?
- Em vào bộ đội rồi. Gia tộc nhà em gốc rễ đều nằm trong quân đội. Ông nội bảo em đến chỗ ông ngoại rèn luyện một thời gian, đợi khi kinh nghiệm đầy mới về nhà. Em thích được lăn lộn cùng anh hơn, được ăn sung mặc sướng, quan trọng hơn là được an toàn.
- Phù, trông cậu như vậy còn lo không an toàn hay sao? Anh thấy với tố chất của cậu, nếu như được đặt trong phòng xử lý đặc biệt của cục an ninh quốc gia chắc chắn sẽ được xếp vào hàng tinh anh ấy chứ.
- Em có được ưu đãi cũng không thể hoành tráng như anh được. Năm đó, em tận mắt chứng kiến anh dùng một quyền đánh bại “gấu bắc cực” của nước Nga. Phải biết rằng, gấu bắc cực đó là quán quân boxing của nước Nga. Có thể tay không làm tê liệt hổ báo. Dựa vào thân thủ của em, nói thực nếu được vào phòng xử lý đặc biệt của cục an ninh quốc gia thì cũng bình thường thôi.
Lôi Tử đột nhiên nói:
- Em từ chỗ ông em biết được, người của phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia, đều được chọn từ những tinh anh của các quân khu. Hơn nữa, nghe nói có rất nhiều kỳ nhân, cụ thể thế nào thì ông em không nói rõ. Ông chỉ nói là với thân thủ của em, đặt trong phòng hành động đặc biệt thì chỉ được xếp vào hàng bình thường mà thôi. Anh phải cẩn thận đấy.
- Ha ha, bây giờ anh chỉ là một ông chủ cho thuê nhà thôi mà. Cuộc sống lý tưởng của anh chính là cho nhiều mỹ nữ thuê, thu tiền nhà, sau đó tìm một người vợ tốt, sinh con đẻ cái. Đương nhiên, trước khi có những điều này thì anh phải trả mối thù năm xưa trước đã.
Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói.
- Tìm được người đó rồi sao?
Lôi Tử hỏi. Cậu ta chỉ biết Triệu Thiết Trụ có một kẻ thù, nhưng từ trước đến giờ Triệu Thiết Trụ chưa từng nhắn đến và cậu cũng không hỏi.
- Tìm được rồi, không bao lâu nữa anh sẽ tự tay giết hắn. Không nói cái này nữa, đến phía trước rẽ trái đi thêm một đoạn nữa là đến căn biệt thự của anh rồi.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiếc xe jeep chậm rãi dừng trước căn biệt thự của Triệu Thiết Trụ, hai người xuống xe. Triệu Thiết Trụ mở cửa, phát hiện Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di không ngờ đều đang ngồi ở ghế sô pha ngoài đại sảnh, chẳng lẽ hai cô ấy đang đợi mình? Triệu Thiết Trụ không khỏi cảm động.
- Thiết Trụ, anh về rồi à?
Tô Nhạn Ny tỏ ra bất ngờ hỏi hắn, còn Tào Tử Di thì chỉ nhìn Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng cười, không nói câu nào.
- Đương nhiên, nếu tôi không trở về thì chẳng phải cô sẽ cảm thấy cô đơn hay sao?
Triệu Thiết Trụ cười ha hả nói.
- Ai cô đơn? Anh cô đơn thì có, cả nhà anh đều cô đơn.
Tô Nhạn Ny nhăn mặt nói, tuy nhiên có thể mơ hồ thấy khóe mắt cô nàng đã hơi ươn ướt. Triệu Thiết Trụ vì chính cô nên mới đánh tên Lý Tử Kỳ đó, bây giờ bình yên trở về khiến cho tảng đá đè trong lòng Tô Nhạn Ny như được phá tan.
- Người này là…?
Nhìn thấy Lôi Tử đang đứng sau Triệu Thiết Trụ, Tô Nhạn Ny liền hỏi.
- Lôi Tử, người anh em của tôi.
Triệu Thiết Trụ lên tiếng giới thiệu. Lôi Tử tươi cười bước lên chào hỏi:
- Xin chào chị dâu.
Sau đó quay sang Tào Tử Di nói:
- Chào chị hai.
- Này, cậu có biết nói chuyện không hả?
Triệu Thiết Trụ có chút xấu hổ gõ đầu Lôi Tử vài cái. Tuy hai người này đều rất tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện nói với họ như vậy được.
Câu ‘chị dâu’ và ‘chị hai’ vừa rồi của Lôi Tử khiến cho Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di mặt đỏ như gấc chín. Tào Tử Di không nói câu nào, chỉ có điều hơi giận dữ nhìn thoáng qua Triệu Thiết Trụ rồi sau đó đi lên lầu. Tô Nhạn Ny thì dũng cảm hơn, kêu lên:
- Đừng có nói lung tung, tôi và Triệu Thiết Trụ chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Triệu Thiết Trụ cũng nói:
- Đúng là như thế, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, tiểu tử cậu đừng có nghĩ lung tung.
Lôi Tử cười dâm đãng, nói:
- Ở cùng với nhau như vậy rồi, em không gọi là chị dâu thì gọi là cái gì?
- Tôi chỉ ở thuê mà thôi, tôi có trả tiền nhà mà.
Tô Nhạn Ni kêu lên.
- Được rồi, đừng có ồn ào nữa, tối nay chắc muộn tôi mới về, cô đi nghỉ sớm đi.
Triệu Thiết Trụ nói, sau đó kéo Lôi Tử đi ra ngoài cửa.
Hai người lên xe, Lôi Tử cười nói:
- Cô nàng này cũng được đấy chứ.
- Đương nhiên, người ta còn là cảnh sát nữa cơ đấy.
- Chậc, khẩu vị của anh cũng cao nhỉ, chơi quân phục chắc hấp dẫn lắm đây? Tiểu đệ bái phục.
- Mau lái xe đi.
Trên xe vang lên một tràng cười vui vẻ, sau đó xe chạy thẳng tới đại viện quân khu thành phố FJ.
Nửa tiếng sau, xe đã chạy tới cổng của đại viện quân khu thành phố FJ. Lưu Thiên Tứ đã nhận được điện thoại của Lôi Tử, nên đứng đợi hai người ở ngoài cổng. Thấy hai người đến, viên cảnh vệ liền mở cửa chính, xe chậm rãi tiến vào.
- Lôi Tử, đi theo chú, tư lệnh đang ở thư phòng chờ cháu.
Lưu Thiên Tứ nhận chìa khóa từ Lôi Tử, nói.
- Anh Thiết Trụ, đi theo em.
Lôi Tử nói, đi theo Lưu Thiên Tứ đi lên tầng hai. Triệu Thiết Trụ đi đằng sau, trong mấy mét ngắn ngủi này, hắn đã phát hiện ra năm trạm gác ngầm, đại viện quân khu này bảo vệ cũng nghiêm ngặt thật.
Vừa bước vào phòng, đã thấy một bà cụ tóc bạc đang nằm trên chiếc ghế mây nghe dự kịch, nhìn thấy Lôi Tử bước vào, liền kêu lên:
- Ôi, cháu ngoại ngoan của ta, cuối cùng cháu cũng đến thăm bà ngoại này rồi.
Lôi Tử đi sang một bên, ngồi xổm xuống nói:
- Cháu ngày nào cũng nhớ bà, nhưng vì nhiệm vụ cho nên không đến thăm bà thường xuyên được. Lần này cháu sẽ ở chơi với bà một thời gian.
- Được, được. Đây là bạn cháu hả?
Bà cụ chỉ tay vào Triệu Thiết Trụ nói. Triệu Thiết Trụ liền bước lên:
- Cháu chào bà, cháu là bạn của Lôi Tử.
- Bà ngoại, đây là người anh em của cháu, tên là Triệu Thiết Trụ.
Lôi Tử giới thiệu nói.
- Ồ! Thiết Trụ à, nếu cháu không chê thì gọi ta một tiếng ‘bà ngoại’ như Lôi Tử đi.
Bà cụ cầm lấy tay Triệu Thiết Trụ nói tiếp:
- Lôi Tử nhà chúng ta ấy mà, chỉ thích bay nhảy khắp nơi thôi…
Lôi Tử có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Thiết Trụ khi đang phải nghe những lời càm ràm của bà ngoại, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Triệu Thiết Trụ, chính mình lên lầu tìm ông ngoại.
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tử nhô đầu ra từ thư phòng trên tầng lầu, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ vẫn bị bà ngoại lôi kéo nói chuyện, cậu ta liền gọi:
- Anh Thiết Trụ, ông ngoại em gọi anh lên đây một chút.
Triệu Thiết Trụ giống như được đại xá, liền vội vàng xin lỗi lão phu nhân một tiếng sau đó đi lên lầu.
- Bà ngoại em luôn thích càm ràm như vậy đấy.
Lôi Tử nhẹ giọng nói với Triệu Thiết Trụ.
- Không sao, trước kia bà ngoại anh cũng như vậy mà.
Triệu Thiết Trụ cười nói, sau đó đi cùng với Lôi Tử vào trong phòng.
Vừa mới bước vào thư phòng, Triệu Thiết Trụ trông thấy một lão quân nhân đang đứng trước giá sách như thể đang tìm cái gì đó. Trông thấy Triệu Thiết Trụ, ông liền dừng lại, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh và nói:
- Ngồi đi.
Triệu Thiết Trụ ngồi xuống, đột nhiên hắn phát hiện có một luồng khí mạnh khóa chặt lấy hắn, theo luồng khó đó nhìn lại chỉ thấy một lão quân nhân lưng còng đứng ở góc tường nhìn mình.
- Người đó là cảnh vệ của ông ngoại em.
Lôi Tử thấp giọng nói với Triệu Thiết Trụ.
- Thiết Trụ à, chuyện của cháu ta cũng đã nghe Lôi Tử nói qua rồi. Có muốn nhập ngũ để cống hiến cho tổ quốc không?
Ông ngoại của Lôi Tử - Tư lệnh viên quân khu FJ Trần Vệ Quốc hỏi, giọng nói ngân vang, khí thế kinh người.
- Thưa ông, cháu tự tại bên ngoài quen rồi, sợ không chịu nổi sự quản giáo.
Triệu Thiết Trụ không hề bị khí thế của lão quân nhân làm ảnh hưởng, hắn cười nói.
- Tuổi còn trẻ, sao không có chút tư tưởng giác ngộ nào thế. Hiện giờ đất nước loạn trong giặc ngoài, đúng là lúc đang cần những người trẻ tuổi như các cháu. Chẳng lẽ cháu không muốn tạo dựng sự nghiệp?
Trần Vệ Quốc càng nói to hơn.
- Quốc gia đang cần những trụ cột như ông hơn, tiểu tử non dạ, thầm nghĩ chỉ muốn làm người vô câu vô thúc.
- Ha ha, anh em chúng mày cùng một duộc với nhau cả.
Trần Vệ Quốc đột nhiên cười nói, sau đó chỉ vào Lôi Tử, nói:
- Đứa cháu ngoại này của ông, nếu như không có áp lực từ phía gia đình thì không biết nó chạy đi đâu rồi.
Lôi Tử ngượng ngùng gãi đầu, nói:
- Ông ngoại, lý tưởng của cháu là phụng sự tổ quốc, vì đảng hiến thân mà.
- Thằng nhóc này, còn muốn nói giỡn với ông ngoại à. Đừng tưởng ông không biết lúc cháu đi làm lính đánh thuê đã làm những gì.
- Ông ngoại, cháu đâu có làm cái gì, ông cũng đừng đổ oan cho người vô tội như cháu chứ?
Lôi Tử tỏ vẻ oan ức nói.
- Hừ, chẳng lẽ ông lại đi nói với ông nội của cháu là, cháu ở bên ngoài đã làm to bụng con gái nhà người ta.
Lôi Tử bỗng chốc ỉu xỉu, nói:
- Ông ngoại, ông đừng nói với ông nội cháu nhé, nếu không ông nội sẽ đánh gãy chân cháu mất.
- Không nói cũng được được thôi, cháu cứ ngoan ngoãn ở trong quân đội đi, ông sẽ cho người dạy dỗ cháu tử tế.
Lôi Tử nghe Trần Vệ Quốc nói vậy, chẳng biết tại sao lại thấy một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân.
Trần Vệ Quốc không để ý tới Lôi Tử nữa, ông quay sang nói với Triệu Thiết Trụ:
- Thực ra, ta thích gọi cháu là Ma Ảnh hơn.
Triệu Thiết Trụ đột nhiên đề khí đến cực điểm. Chỉ có điều trong nháy mắt lại biến mất hầu như không còn. Lôi Tử căn bản không biết danh hiệu của mình, chỉ có Angel biết sơ qua, vậy tại sao Trần Vệ Quốc lại biết được thân phận của mình, Triệu Thiết trụ nghi hoặc.
Nét mặt Lôi Tử lộ ra vẻ kinh hãi, kêu lên:
- Ông ngoại, không phải ông nhận nhầm người rồi chứ? Anh Thiết Trụ sao có thể là Ma Ảnh được?
- Hừ, có phải hay không thì cháu tự đi hỏi anh Thiết Trụ của cháu đi.
Trần Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng.
- Anh Thiết trụ, anh đúng là Ma Ảnh?
Lôi Tử không dám tin hỏi.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, không nói gì thêm.
- Cái gì, anh Thiết Trụ anh cũng quá đáng thật đấy, sao trước kia chẳng nói gì với em thế? Hay là em không phải người anh em của anh?
Lôi Tử đột nhiên cả giận trách.
- Không phải anh không nói, chỉ có điều thân phận này của anh nếu lộ ra thì không hay lắm.
Triệu Thiết Trụ thấy Lôi Tử nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Lời này của Lôi Tử đồng nghĩa với việc lập trường của cậu ấy rõ ràng đứng về phía hắn. Điều đáng sợ chính là Trần Vệ Quốc tự nhiên lại gây khó dễ, đây là đại viện của quân khu, Triệu Thiết Trụ biết nếu như Trần Vệ Quốc muốn bắt hắn thì hắn muốn thoát cũng rất khó.
- Ma Ảnh, nếu cháu không muốn vào bộ đội, vậy thì ta và cháu làm một vụ giao dịch, thế nào?
Trần Vệ quốc đột nhiên nói.
- Ông nói đi ạ.
- Mấy ngày gần đây, kỹ thuật nghiêm cứu của nước ta đã đạt được một bước đột phá lớn. Tin tức này không biết ai đã cung cấp cho Nhật Bản, theo như tin tức mà gián điệp của chúng ta truyền về từ Nhật Bản thì phía Nhật Bản đã cài gián điệp vào nội bộ chúng ta để ăn cắp kỹ thuật này. Nếu không có cách nào ăn cắp được thì sẽ diệt trừ cán bộ nghiên cứu của ta. Phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia đã cử người đến bảo hộ cán bộ nghiên cứu, tuy nhiên nhân sự không đủ, vì vậy ta muốn cháu giúp đỡ.
- Cái này, ông cũng biết đấy, cháu không thích giao tiếp với bên chính quyền lắm.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ nói.
- Ta sẽ không để cháu trực tiếp bảo vệ những cán bộ công tác này. Con gái của chủ nhiệm Lý ở bộ nghiên cứu và phát triển năm nay đỗ vào đại học FJ, ta muốn cháu vào đại học FJ để bảo bệ con gái của chủ nhiệm Lý.
- Cái này, vì sao phải bảo vệ con gái của chủ nhiệm Lý ?
Triệu Thiết Trụ cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
- Con gái của Chủ nhiệm Lý, cũng là một thành viên của bộ nghiên cứu và phát triển. Chỉ là chúng ta ẩn dấu cô ấy kỹ lưỡng, cũng không biết bên phía Nhật Bản có biết tin tức này hay không. Vì vậy để đề phòng bất chắc, ta dự định sẽ để cháu đi bảo vệ cô ấy.
- Con gái của Chủ nhiệm Lý lợi hại như vậy sao? Mới bao nhiêu tuổi mà đã được vào bộ nghiên cứu và phát triển.
- Cái này thì cháu không cần phải biết, ta có thể đồng ý với cháu nếu như bảo vệ tốt con gái của chủ nhiệm Lý thì ta sẽ cho cháu thân phận của phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia, cái này sẽ giúp cháu bớt được khá nhiều phiền phức đấy.
Trần Vệ Quốc ‘dụ dỗ’ nói.
- Cháu nói trước thế này, cho dù ông có cho cháu thân phận đó đi nữa, cháu cũng không thể thay phòng hành động đặc biệt làm việc được.
Triệu Thiết Trụ suy nghĩ một hồi, nói.
- Đó là đương nhiên, chỉ là cho cháu một thân phận mà thôi. Nếu như không ‘nể tình’ cháu đã giết những kẻ đáng giết, không giết người của mình thì ta đã cho người bắt cháu từ lâu rồi.
Trần Vệ Quốc vừa tung ra ưu đãi vừa âm thầm uy hiếp.
- Vậy được rồi, cháu hỏi vấn đề cuối cùng.
Triệu Thiết Trụ trầm ngâm nói:
- Con gái của Chủ nhiệm Lý, có phải là mỹ nữ không?
…
…
Mọi người liền im lặng một hồi.
- Ha ha, cháu chỉ nói đùa chút thôi. Khi nào thì bắt đầu nhiệm vụ ạ.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
- Đợi sau khi đại học FJ nhập học xong, ta sẽ cho cháu một thân phận, đến lúc đó cháu sẽ được vào đại học FJ với tư cách là sinh viên của trường.
Trần vệ quốc nói.
Triệu Thiết Trụ ngẩn người, không ngờ những lời lúc trước mình nói dối Trần Linh San giờ lại thành sự thật. Tự nhiên lại phải đến đại học FJ học.
- Ngày mai con gái chủ nhiệm Lý sẽ đến thành phố FJ, đến lúc đó cháu ra sân bay đón cô ấy, chỗ của cháu không phải còn chỗ ở sao? Để cho cô ấy ở chỗ của cháu đi.
Nói xong, Trần Vệ Quốc đưa một số điện thoại lạ cho Triệu Thiết Trụ, nói.
- Đây là số điện thoại của con gái chủ nhiệm Lý, đến lúc ra sân bay thì cháu liên lạc với cô ấy.
- Sao không gửi một bức ảnh của cô ấy cho cháu?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Việc cơ mật của quốc gia, không thể lưu ảnh bên ngoài, tất cả đều vì sự an toàn của cô ấy.
Trần Vệ Quốc nói.
Rồi sau đó hai người hàn huyên chút chuyện thượng vàng hạ cám. Hết câu chuyện, Lôi Tử đưa Triệu Thiết Trụ trở về biệt thự.
Trần Vệ Quốc nằm trên ghế, hơi nhắm mắt, một lúc lâu sau mới nói:
- Lão Lâm, ông thấy cậu ta thế nào?
Lão nhân lưng còng chỉ nói một câu duy nhất:
- Sâu không lường được.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Uhm! Sao lại sâu không lường được?
Trần Vệ Quốc tò mò hỏi. Lão nhân kia thấp giọng nói:
- Tinh khí ẩn mà không lộ, nội lực hàm mà không phát, thân thủ của người này đã đạt đến mức tuyệt hảo rồi.
Thấy cảnh vệ của mình đánh giá cao Triệu Thiết Trụ như vậy, Trần Vệ Quốc cười nói:
- Chỉ nghe Lôi Tử nói người này lợi hại, cũng đã nghe danh Ma Ảnh, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, thế nào, ngứa tay phải không?
- Quả thật có chút muốn động.
Mặt lão nhân không buồn không vui nói.
- Vậy buổi tối ông đi thử Triệu Thiết Trụ một chút đi, cũng giúp con gái Chủ nhiệm Lý một chút.
Trần Vệ Quốc nói.
- Vâng.
Lão nhân xoay người đi ra khỏi phòng, thân hình bất tri bất giác biến mất trong bóng đêm, giống như chưa từng xuất hiện.
- Anh Thiết Trụ, buổi tối em phải về với ông ngoại một lát, ngày mai chúng ta đi chơi cho sáng khoái nhé.
Lôi Tử đưa Triệu Thiết Trụ đến cổng biệt thự, nói.
- Cũng được, cậu về đi.
Triệu Thiết Trụ vẫy vẫy tay rồi đi vào căn biệt thự.
- Haiz, Tử Di, cô đừng có ngăn tôi lại được không?
- Đâu có, Nhạn Ny, cô đừng có phóng hỏa tiễn lung tung nữa.
Vừa mới bước vào cửa, Triệu Thiết Trụ trông thấy Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di đang chơi điện tử. Hai người mang laptop ra phòng khách chơi. Tô Nhạn Ny đặt laptop lên trên đùi, trên người mặc bộ đồ ngủ mỏng tang lộ ra những đường cong tuyệt đẹp. Còn Tào Tử Di nằm sấp trên ghế sô pha, chiếc laptop để trước mặt, hai chân cong lên đung đưa, không ngờ Tào Tử Di lại có những lúc đáng yêu như vậy, tuy ngực không được bằng Tô Nhạn Ni nhưng lúc này bị cô đè xuống, lộ ra một nửa trắng ngần.
Triệu Thiết Trụ cảm thấy cuộc sống này thật là tươi đẹp biết bao.
- Các cô chơi trò gì đấy.
Triệu Thiết Trụ tiến đến ngồi bên cạnh Tô Nhạn Ny hỏi.
- Không biết tự nhìn à, lui lui ra đi, ai nha, Tử Di lại đâm vào tôi rồi.
Tô Nhạn Ni kêu lên.
- Ha ha, các cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn trò này. Tử Di, sao cô cũng điên theo cô ấy vậy?
Triệu Thiết Trụ nói.
- Tôi là họa sĩ mà. Tôi muốn tiếp xúc với những tài liệu sống khác nhau, anh không cảm thấy phong cảnh, nhân vật trong này đều rất phong phú hay sao? Cho nên tôi mới chơi.
Tào Tử Di cũng không ngẩng đầu lên nói. Nghe thấy Triệu Thiết Trụ không nói gì nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triệu Thiết Trụ đang nhìn mình chăm chú. Hơi cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện bộ ngực mình đang bị đè đến lộ ra quá nửa, Tào Tử Di ngượng ngùng mặt đỏ ửng rồi vội vàng ngồi dậy. Triệu Thiết Trụ cũng hiếm hoi đỏ mặt, bản thân hắn chỉ có chút thất thần thôi, hắn vội vàng nói:
- Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không nhìn thấy gì cả.
Hắn không nói gì thì còn được, đằng này nói ra mặt của Tào Tử Di càng đỏ hơn.
Thấy Tào Tử Di xấu hổ rúc đầu vào gối, Triệu Thiết Trụ đứng dậy nói:
- Các cô chơi tiếp đi, tôi lên lầu đây.
Sau đó hắn đi lên phòng riêng của mình.
- Thật là vô dụng.
Triệu Thiết Trụ tự mắng mình một câu. Nghĩ bản thân mình dù gì thì cũng lưu lạc bụi hoa nhiều năm, không ngờ cũng bị đỏ mặt. Chỉ có điều…Trong đầu Triệu Thiết trụ đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Tào Tử Di, liền thở dài:
- Haiz, nhìn rất giống Tư Như.
Trong lúc Triệu Thiết Trụ đang nghĩ vẩn vơ. Đột nhiên, một dòng khí mạnh như khóa chặt lấy người Triệu Thiết Trụ, mặt hắn nhanh chóng biến sắc, luồng khí này mạnh mẽ bao trùm lấy cơ thể của hắn không một kẽ hở nào.
- Thú vị.
Khóe miệng Triệu Thiết Trụ vừa động, sau đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc ngày ngoài cửa sổ, có một lão nhân lưng còng đang đứng trên tường vây của căn biệt thự, ông lão chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ bước ra ban công, nhìn ông lão nói:
- Ông lão, nửa đêm nửa hôm không ngủ đến nhà người ta rình mò, chuyện này chẳng tốt tí nào cả.
Ông lão đột nhiên nhếch miệng cười:
- Ta rời núi đã bốn mươi năm, rất khó để gặp được đối thủ xứng tầm, mấy ngày gần đây gặp được anh bạn, nhất thời tay chân ngứa ngáy, mong anh bạn nhỏ giúp ta được toại nguyện.
- Vậy không dám không tuân lệnh rồi.
Triệu Thiết Trụ nói, sau đó đạp một cái bay lên mấy thước. Ánh mắt của ông lão lóe lên nói:
- Nơi này của cậu quá nhỏ, tôi và cậu không phô diễn hết được, ra chỗ Tây hồ đi.
Triệu Thiết Trụ nhanh chóng bật lên, mỗi lần bật đều có thể đi được mười mét, còn ông lão thì cũng chẳng chậm chút nào, một trước một sau, không lâu sau hai người đã đi đến một bãi đất trống ít dấu chân người cạnh Tây hồ.
Lúc này ông lão lưng còng đã hoàn toàn đứng thẳng, từ lão toát ra khí thế hùng mạnh, chiếc áo choàng màu xám trên người bay phần phật, trong nháy mắt đã căng phồng.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ đã không còn non tơ như ngày trước nữa, đã lâu rồi bản thân hắn chưa gặp được đối thủ nào mạnh như vậy. Triệu Thiết Trụ nhích chân lên, mũi chân chấm đất, một tay kết chưởng nói:
- Xin chỉ giáo.
Sau đó chuyển mình, trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt ông lão. Ông lão vòng tay, khi quyền của Triệu Thiết Trụ sắp đánh vào người mình, ông lão giơ một tay đỡ, một tay lách, cánh tay giống như không có xương cuốn lấy tay Triệu Thiết Trụ, một quyền đánh thẳng vào mặt Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ vội né sang một bên để tránh sự công kích của ông lão, một tay dùng lực, trong nháy mắt đã gạt được tay của ông lão ra. Chân vung lên định đá vào sườn, lúc này ông lão cũng tung chân đá lại. Một tiếng bịch vang lên, hai chân va chạm vào nhau. Mặt đất phía dưới dường như không chịu nổi sức nặng mà bị lún xuống, nứt ra.
Hai chân gạt ra, Triệu Thiết Trụ ngồi xổm xuống dưới, một chân quét ngang chân trụ của ông lão. Ông lão lùi nhanh một bước nhỏ, khó khăn lắm mới tránh được cước này của Triệu Thiết Thủ, sau đó giơ tay thành hình móng vuốt lao về phía Triệu Thiết Trụ. Trong phút chốc hai người đã giao thủ được mười mấy hiệp.
Bịch! Cánh tay Triệu Thiết Thủ không biết từ bao giờ đã xuất hiện dưới sườn của ông lão, tốc độ nhanh gần như chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Ông lão bị dính đòn, bay ra xa mấy mét, chỉ có điều đợi thân hình ông lão dừng lại, rõ ràng phát hiện cánh tay ông lão đã được thủ sẵn bên sườn của mình rồi.
Triệu Thiết Trụ căn bản không có ý ‘kính già yêu trẻ’, cùng với lúc ông lão bay ra thì hắn đã lao người theo. Khi ông lão dừng lại, Triệu Thiết Trụ dùng khuỷu tay huých mạnh một cái. Lại là một tiếng kêu lên. Ông lão vung hai tay lên, tiếp đỡ khuỷu tay của Triệu Thiết Trụ, lực đạo thật mạnh, ông lão thầm nhủ, hay tay ông lão nắm giữ khuỷu tay của Triệu Thiết Trụ, chuyển mình, thân chuyển một bên, khiến cho lực đạo ở khuỷu tay của Triệu Thiết Trụ mất đi quá nửa. Eo xoay một cái, một phản lực lớn đột nhiên xuất hiện ở trong tay ông lão. Triệu Thiết Trụ bị ông lão quăng bay ra ra mấy mét
- Thái cực.
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc một trận, xem ra ông lão này đã luyện Thái cực đến độ đỉnh cao rồi, trong nháy mắt có thể tiết lực và mượn lực, đây căn bản không phải là những điều mà người bình thường có thể làm được. Hai chân ông lão liên tục chuyển bộ, gần như chỉ trong chốc lát là đã đến trước người của Triệu Thiết Trụ. Sau đó tung một cước, đá vào phần bụng của Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ hừ một tiếng, thân mình bị đá bay lên. Ông lão như có thể thuấn di, không biết từ lúc nào đã lại xuất hiện giữa không trung, hai tay nắm thành quyền, đấm vào lưng Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ rơi bịch xuống mặt đất giống như bị nã pháo.
Ông lão nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, trông thấy Triệu Thiết Trụ rơi xuống đất tạo hình thành một hố to, lão nhân nhẹ giọng nói:
- Năm năm sau cậu nhất định có thể ngồi ở vị trí thứ năm trên long bảng.
- Phải mất năm năm ư?
Triệu Thiết Trụ đột nhên xuất hiện ở phía sau ông lão. Ông lão kinh ngạc, căn bản là không kịp phản ứng. Một quyền của Triệu Thiết Trụ đánh thẳng vào mặt ông lão, quyền chiêu này khiến ông lão bị đánh bay ra xa mấy mét, thân hình đập vào gốc cây đại thụ, làm lá cây rụng ào ào xuống đất.
- Khụ khụ.
Ông già chậm rãi đứng dậy, ho khan vài tiếng, nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Thế giới sau này, chính là của các cậu.
Ông lão nhẹ nhàng xoay người, thân mình trong chốc lát lại còng rụp xuống.
- Hãy vận dụng sức mạnh của mình một cách thích hợp, tiểu tử, Thần Châu đại địa, anh hùng xuất hiện lớp lớp, cậu cũng được coi là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất rồi đấy.
Nói xong bóng ông lão dần dần biến mất trong đêm tối.
- Khụ.
Triệu Thiết Trụ nhìn thấy lão nhân biến mất cũng ho lên một tiếng, sức mạnh của ông lão này cũng thật lợi hại. Triệu Thiết Trụ thầm nhủ, lâu lắm rồi không gặp được một đối thủ mạnh thế này, biểu hiện của bản thân mình như vậy đoán rằng Trần Vệ Quốc chắc cũng yên tâm về mình rồi.
Đại viện của quân khu.
- Thế nào?
Trần Vệ Quốc nhìn ông lão trở về, hỏi.
- Tương đương với tôi ba mươi năm trước, nếu như vừa rồi cậu ta sử dụng toàn lực.
Ông lão trầm ngâm một lúc, nói.
- Không ngờ có thể bằng với ông ba mươi năm trước.
Trần Vệ Quốc kinh ngạc, ông cũng biết sự lợi hại của lão vệ sĩ bên mình cách đây ba mươi năm, công lực đơn thân có thể lên vị trí thứ ba của long bảng Thần Châu.
- Thời đại không giống nhau, năm đó tôi có thể lên vị trí thứ ba. Nếu đổi lại bây giờ thì chắc cũng chỉ xếp thứ bảy. Công lực của Triệu Thiết Trụ có thể đạt được vị trí thứ năm, có thể coi câu ta là một nhân vật hiếm có rồi.
Ông lão nói.
- Thứ năm Long bảng. Chậc, là một nhân vật khó lường đây.
Trần Vệ Quốc dùng cây bút trong tay viết lên ba chữ Triệu Thiết Trụ trên một tờ giấy vàng, sau đó đưa cho ông lão nói:
- Mấy hôm nữa đưa cho người của phòng hành động đặc biệt.
- Vâng.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Triệu Thiết Trụ chậm rãi trở lại bên tường ngoài của biệt thự, một chân đạp xuống đất thân bật lên đến hai ba thước, vượt qua tường vây sau đó lại vượt tiếp qua bể bơi, chỉ mấy bước là lên được tầng hai.
Lúc đó Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di còn đang ở dưới lầu chơi điện tử. Triệu Thiết Trụ đứng ngoài ban công, xuất thần nhìn ra xa, một viên cảnh vệ của tư lệnh mà lợi hại như vậy thì trên thần châu đại địa này rút cục có bao nhiêu cao thủ đây? Hơn nữa ông lão vừa rồi có nhắc đến Long bảng, bản thân hắn cũng chỉ mơ hồ nghe qua, chỉ có điều không nghĩ đến với thực lực của mình chỉ có thể xếp thứ năm, như vậy đồng nghĩa với việc còn bốn cao thủ mà theo lời ông lão nói là lợi hại hơn mình. Triệu Thiết Trụ âm thầm kinh hãi, tuy nhiên hắn cũng không sợ, đừng nói đến vừa rồi mình chưa thể hiện ra khả năng tàng hình, chỉ nói sức mạnh của mình tăng lên dần dần, từ lúc bị sét đánh cho đến bây giờ, chẳng biết tại sao sức mạnh tăng lên tất nhiều, hơn nữa tốc độ và lực bạo phát ra rất nhanh. Đợi vài năm nữa thiên hạ này ai là đối thủ của ta, bị một quyền của mình thì long bảng hay hổ bảng đều tan thành mây khói. Triệu Thiết Trụ tự yy đoạn nhún vai, xoay người quay trở lại phòng của mình.
Đúng lúc này, ánh mắt của Triệu Thiết Trụ bị vật trên giá quần áo ngoài ban công hấp dẫn. Hóa ra, Tô Nhạn Ny đã mang một chiếc quần chữ T ra đó phơi từ trước, còn có một cái bra màu đen phiêu đãng theo gió nữa chứ.
Triệu Thiết Trụ cười thầm, cô gái này không ngờ còn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ mình. Biểu hiện của bản mình giống con ma háo sắc từ bao giờ vậy, làm cho cô ấy nhớ mãi không quên? Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ trở về phòng.
Lúc này ở phòng khách, Tô Nhạn Ny tỏ ra như thể vô ý ngước mắt nhìn lên lầu, tuy rằng buổi chiều Triệu Thiết Trụ đã rất trượng nghĩa ra tay giúp mình, nhưng bản thân mình là cảnh sát, không được công tư lẫn lộn. Buổi tối trông thấy Triệu Thiết Trụ như người chẳng có việc, vì vậy nàng không từ bỏ ý định tóm bằng được tên trộm đồ lót, do vậy nàng đã đem nội y của mình ra treo ở ngoài ban công, đến lúc đó nếu Triệu Thiết Trụ ra tay thì nàng sẽ thuận lợi tóm gọn ‘tên trộm nội y’ này. Chỉ có điều trong lòng Tô Nhạn Ny vô cùng mâu thuẫn, không nói rõ được rút cuộc là vì cái gì.
Một đêm chằn trọc. Tô Nhạn Ny sớm rời khỏi giường, nhìn thấy nội y của mình vẫn còn đang bay phấp phới ngoài ban công, cô không khỏi thở dài, có lẽ người đó không phải là tên trộm đồ lót.
- Tôi nói Nhạn Ny này, thứ này treo ở đây cô cảm thấy có thích hợp không?
Không biết Triệu Thiết Trụ đã xuất hiện ở ban công từ lúc nào, hắn chỉ vào nội y, cười nói.
- Ai cần anh lo, hừ, đồ háo sắc.
Tô Nhạn Ny vội đi ra ban công, thu chỗ nội y lại.
Triệu Thiết Trụ mở điện thoại ra xem đồng hồ, thấy đã chín giờ, máy bay chở con gái chủ nhiệm Lý đáp xuống sân bay FJ là mười giờ, mình phải đi rồi.
Thế là Triệu Thiết Trụ gọi Tào Tử Di một tiếng, rồi ra cửa vẫy gọi taxi, hướng đến sân bay.
Sân bay FJ được xây dựng cách đây mười năm, là một sân bay lớn nhất tỉnh, mỗi ngày có vô số chuyến bay đến đi.
Lúc này Triệu Thiết Trụ nhìn chằm chằm cái bảng điện tử, chỉ chốc lát sau, máy bay chở con gái của chủ nhiệm Lý đã hạ cánh, Triệu Thiết Trụ nghe thấy tiếng loa thông báo, liền lẳng lặng đi ra chỗ chờ.
Thấy thời gian cũng đã tương đối, Triệu Thiết Trụ lấy điện thoại ra bấm gọi một dãy số.
- Xin chào, ai đấy?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Triệu Thiết Trụ có chút sửng sốt, nhìn lên dãy số, đâu có sai, liền hỏi:
- Tôi là Triệu Thiết Trụ, cô là con gái của Chủ nhiệm Lý phải không?
- Đúng vậy, anh đến đón tôi đúng không. Tôi sắp ra đến cổng rồi, à đúng rồi, tôi tên là Lý Linh Nhi, bây giờ anh đang đứng ở đâu?
- Tôi ở ngoài lối ra, cô nhìn xem ai đẹp trai nhất thì đó chính là tôi.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
- Đẹp trai nhất ư? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ, toàn thấy các chú các bác thôi.
Triệu Thiết Trụ nhìn một đám đông đang đi ra, đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc một bộ váy xanh đang cầm điện thoại.
- Có phải cô mặc bộ váy áo màu xanh không?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Đúng vậy, anh đang đứng ở đâu.
- Ở đây…
Triệu Thiết Trụ vẫy vẫy tay, gọi to Lý Linh Nhi.
Lý Linh Nhi nhìn thấy Triệu Thiết Trụ vẫy tay với mình, liền nói vào điện thoại:
- Người đang vẫy tay như tên ngốc kia chính là anh à?
Bộp! Triệu Thiết Trụ liền trút giận lên chiếc điện thoại.
Lý Linh Nhi nhìn thấy Triệu Thiết Trụ áp bức chiếc điện thoại, cũng không tức giận, cô liền đi đến trước mặt Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ đưa mắt quan sát, trước mặt hắn là một cô gái khoảng hai mươi, nhưng đã trở thành nghiên cứu viên, cô có gương mặt như búp bê, đôi mắt to trong suốt, làn da trắng mịn, mái tóc hình nấm, chiếc váy liền áo màu xanh còn thêu một chú gấu Winny, trên lưng còn khoác một chiếc ba lô có in hình Lolita. Bộ ngực căng đầy chẳng hề thua kém Tô Nhạn Ny, trông vô cùng quyến rũ.
- Anh chính là người đến bảo vệ tôi à?
Lý Linh Nhi hỏi, trông ngây thơ giống như một đứa trẻ vậy.
- Đúng vậy, tôi tên là Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiêt Trụ nhận lấy chiếc va li của cô, sau đó nói:
- Về nhà trước đi.
- Anh Thiết Trụ, chúng ta ở đâu?
Lý Linh Nhi hỏi.
- Ở nhà anh.
- Ai nha, chúng ta cô nam quả nữ ở với nhau, anh Thiết Trụ không nghĩ gì chứ? Nửa đêm không đến bắt nạt Linh Nhi chứ?
- …Ở chỗ anh còn có hai người nữa.
- Ai nha, thế ba người không kết phường bắt nạt một mình em chứ?
- …Hai người đó cũng là nữ.
- Ai nha, anh Thiết Trụ lợi hại thật, song phi cơ đấy.
…
Triệu Thiết Trụ quyết định không nói gì thêm nữa, cũng không biết trong đầu Lý Linh Nhi nghĩ cái gì, người trong sáng như mình, làm gì có chuyện chơi trò song phi chứ, như thế chẳng có cảm giác chinh phục nào cả, nếu muốn thì phải chơi tam phi, tứ phi ? Ha ha, nghĩ đến người con gái trước mặt, thêm hai cô khác nữa. Chậc chậc, cuộc đời này sống thật không uổng chút nào.
- Ai nha, anh Thiết Trụ cười dê thật đấy.
- Đâu có, đi thôi đi thôi, đừng có dong dài nữa.
Triệu Thiết Trụ đỏ mặt nói.
Gọi một chiếc taxi về tới biệt thự, Tô Nhạn Ny đã đi làm còn Tào Tử Di cũng đã ra ngoài vẽ cảnh vật rồi. Triệu Thiết Trụ nói với Lý Linh Nhi:
- Sau này em sẽ ở đây, nói là khách trọ bình thường, điều này chính là vì sự an toàn của em, biết không?
Lý Linh Nhi gật đầu, khoác hành lý lên vai. Triệu Thiết Trụ đi lên tầng hai, nói:
- Lên phòng với anh.
- Ai nha, anh Thiết Trụ, anh vừa đến đã yêu cầu người ta vào phòng, không có ý đồ đen tối gì chứ?
Chẳng lẽ đầu óc của thiên tài không giống với người bình thường? Triệu Thiết Trụ đành bất đắc dĩ.
- Cùng anh đến phòng ở sau này của em.
- Được!
Lý Linh Nhi cười, đi sau Triệu Thiết Trụ lên lầu.
Phòng Lý Linh Nhi được sắp xếp đối diện với phòng của Triệu Thiết Trụ, như vậy nếu có chuyện gì bất trắc thì hắn cũng có thể chạy đến một cách nhanh nhất. Đặt hành lý xuống, Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Bao giờ em đến đại học FJ nhập học?
- Cũng sắp rồi, ba ngày nữa em sẽ đi nhập học. Anh Thiết trụ, anh cũng đi học cùng em à?
- Ừ, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Triệu Thiết Trụ đáp.
- Anh Thiết Trụ, em muốn tắm rửa một cái, phòng tắm ở đâu anh?
Lý Linh Nhi hỏi.
- Ở bên kia.
Triệu Thiết Trụ chỉ chỉ phòng tắm, nói:
- Em tắm đi, anh xuống lầu nấu ít đồ. Em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn trứng chần nước sôi. Anh Thiết Trụ, em kể cho anh một câu chuyện cười nhé: Có một anh chàng đến cửa hàng quần áo mua đồ lót cho bạn gái của mình, tuy nhiên anh ta lại không biết bạn gái của mình mặc cỡ bao nhiêu, thế là người bán hàng hỏi anh ta: Có lớn bằng quả táo này không? Không có! Có lớn bằng quả quýt này không? Không có! Có bằng quả trứng này không? Có có có, có lớn bằng quả trứng chần nước sôi. Ha ha ha. Buồn cười chết đi được.
Khóe miệng Triệu Thiết Trụ khẽ co giật nhìn Lý Linh Nhi, hắn không nói gì liền đi xuống lầu.
Lý Linh Nhi thấy Triệu Thiết Trụ không nể tình, cũng không giận, đoạn lấy quần áo từ trong túi ra đi tắm.
- Anh Thiết Trụ.
- Chuyện gì thế?
- Em quên mang khăn tắm rồi, anh lấy cho em với, trong rương hành lý của em ý.
… …
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Em đi ra ngoài mà lấy, trên lầu không có ai đâu.
Triệu Thiết Trụ kêu lên. Hắn cảm thấy đàn bà đúng là phiền phức, luôn nghĩ ra những trò oái oăm. Triệu Thiết Trụ căn bản vẫn chẳng thèm nhúc nhích. Tuy bộ ngực cao ngất kia có quyến rũ thật đấy, nhưng đằng sau nó lại là một trái tim quỷ dị, khiến người ta phát hãi.
- Anh Thiết trụ, nhanh lên đi, bây giờ em không mặc gì cả, ra lấy ngại lắm
Lý Linh Nhi cầu xin nói.
- Anh nhanh lên chút đi mà.
Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, Triệu Thiết Trụ không mềm lòng không được.
- Cái này.
Triệu Thiết Trụ thần quỷ giao chiến, không được, chẳng lẽ mình đường đường là Ma Ảnh lại đi sợ một cô gái hay sao? Lấy thì lấy! Triệu Thiết Trụ hạ quyết tâm, ánh mắt vô cùng kiên định, giống như hắn sắp phải đi làm một chuyện to tát gì vậy.
Triệu Thiết Trụ hít sâu một hơi, vội vàng chạy lên tầng hai, vào trong phòng Lý Linh Nhi, nhìn thấy chiếc va li chứa quần áo, liền mở ra.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thiết Trụ làm việc này, đây chính là hòm của con gái, bên trong không có gì bí mật chứ? Triệu Thiết trụ không khỏi hồi hộp, từng đợt trọc khí phun ra từ lỗ mũi.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Triệu Thiết Trụ chính là một chiếc quần lót màu hồng phấn đáng yêu, ở giữa còn có hình một con thỏ ăn cà rốt. Chậc chậc, nhìn thấy củ cải Triệu Thiết Trụ liền liên tưởng đến thứ không lành mạnh nào đó.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. Triệu Thiết Trụ tự nhắc nhở mình như vậy. Mình là một người đứng đắn, sao có thể đi nhìn thứ đó chứ, mình đi tìm khăn tắm cơ mà.
Ngậm ngùi chuyển ánh mắt ra chỗ khác, Triệu Thiết Trụ lại tiếp tục nhìn thấy một chiếc áo lót màu hồng phấn…
Cô nàng này sao lại toàn dùng đồ màu hồng như vậy nhỉ. Giả bộ đáng yêu sao, thật là, anh đây thích như vậy…Triệu Thiết Trụ thầm nghĩ, nhặt chiếc nội y để sang một bên. Ấy, sao không tìm thấy khăn tắm đâu? Triệu Thiết Trụ lại lật hành lý lại một lượt, nghi ngờ thầm nhủ.
- A ! ! !
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
- Triệu Thiết Trụ, anh đúng là tên trộm đồ lót.
Triệu Thiết Trụ quay đầu lại, phát hiện Tô Nhạn Ny không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Trông thấy trên tay mình đang cầm một chiếc quần lót màu hồng. Cổ họng Triệu Thiết Trụ như bị ứ nghẹn. Cái này…Có nhảy xuống Hoàng hà cũng không gột sạch hết được.
- Không ngờ anh lại là hạng người mặt người dạ thú. Coi như tôi nhìn lầm con người anh rồi. Bó tay chịu trói đi.
Tô Nhạn Ny rút chiếc còng số tám ra, định bổ về phía Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ thấy Tô Nhạn Ny phi thân đến, hắn thấy phân vân, đánh lại cũng không được mà trốn tránh cũng không xong. Nếu đánh, người ta là con gái, lại còn là khách thuê trọ của mình. Còn không đánh trả thì lại tự chứng tỏ mình có tật thật. Thật là rắc rối.
Thời gian không cho phép hắn đắn đo nữa rồi, Tô Nhạn Ny càng lúc càng tiến đến gần, Triệu Thiết Trụ đem chiếc nội y màu hồng ném vào trong va li, sau đó tránh ra phía sau.
Không biết Tô Nhạn Ny bởi vì ‘bắt được quả tang’ Triệu Thiết Trụ mà cảm thấy vui mừng hay phẫn nộ nữa. Cái ‘vồ’ này là xá sinh quên tử, rất có tư thế….Chỉ là không ngờ Triệu Thiết Trụ lại trốn nhanh như bay, cú vổ này khiến cô ngã bẹp xuống đất.
Tuy vậy, Tô Nhạn Ny vẫn bất chấp ngực mình bị đập xuống, cứ cố vươn người lên để nắm lấy chân Triệu Thiết Trụ
Lúc này, Triệu Thiết Trụ có vô số phương pháp trong nháy mắt có thể xử lý được Tô Nhạn Ny, chỉ có điều hắn không thể làm như vậy, đành buồn bực nhìn chân của mình bị Tô Nhạn Ny tóm giữ. Tay Tô Nhạn Ny dùng thêm lực, Triệu Thiết Trụ không kịp đề phòng bị cô kéo ngã sõng soài trên mặt đất.
Tô Nhạn Ny thừa cơ lao lên, hơn nửa thân mình đè lên trên người Triệu Thiết Trụ, hai tay chống lên, cả người ngồi trên bụng Triệu Thiết Trụ.
- Xem anh chạy đường nào.
- Tôi nói này tiểu thư, cô chướng tai gai mắt tôi như vậy sao?
Triệu Thiết Trụ để hai tay gối dưới đầu, nhìn Tô Nhạn Ny.
Lúc này, Tô Nhạn Ny mới phát hiện ra tư thế hiện tại của mình vô cùng ‘nhạy cảm’, điều đáng ngại hơn là nàng đang mặc bộ cảnh phục, thân dưới mặc váy ngắn và tất đen. Hôm nay tương đối nóng cho nên nàng không mặc chiếc quần tất ‘truyền thống’, mà chỉ mặc chiếc quần lưới màu đen đến phân nửa đùi. Hiện tại hai chân mình kẹp vào sườn Triệu Thiết Trụ, đồng nghĩa với việc ‘phong cảnh’ bên trong chiếc quần ngồn ngộn trước mắt Triệu Thiết Trụ.
- Anh, không được nhìn, quay đầu ra chỗ khác.
Tô Nhạn Ny nói.
- Xì, không phải là màu đỏ sao? Làm như tôi muốn nhìn lắm vậy, còn không phải cô ép tôi nhìn à?
Triệu Thiết Trụ quay đầu sang một bên, thấp giọng nói.
- Anh nói cái gì?
Sắc mặt Tô Nhạn Ny lúc đỏ lúc trắng, tay cầm cái còng số tám không ngừng run run.
- Á, anh Thiết Trụ, hai người đang làm gì vậy?
Lý Linh Nhi đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng, tay đang cầm khăn tắm lau khô mớ tóc. Trông thấy hai người đang ái muội liền cả kinh kêu lên.
- Haiz, Linh Nhi à, em hại chết anh rồi.
Triệu Thiết Trụ cười khổ nói.
- Khăn tắm của em không phải đang trên tay em đó sao? Còn gọi anh đến giúp làm gì?
- Haiz, người ta ngẫm lại, dù sao trai gái cũng khác nhau mà. Vì vậy em mới tự mình ra lấy. Sao thế anh Thiết Trụ? Em không làm phiền anh và chị đây chứ?
Lý Linh Nhi nói.
- Quấy rầy thì không quấy rầy, chỉ có điều em không nói sớm, bị người ta nghi là tên trộm đồ lót.
Triệu Thiết Trụ nhìn Tô Nhạn Ny có chút bất đắc dĩ nói.
Lý Linh Nhi lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình, kinh hô một tiếng, nói:
- Chị ơi, sao anh Thiết Trụ lại thành tên trộm đồ lót được. Vừa rồi là em nhờ anh ấy tìm đồ mà.
Lúc này, Tô Nhạn Ny mới phát hiện ra mình đã hiểu nhầm Triệu Thiết Trụ, mặt đỏ bừng như gấc chín, vội vàng đứng dậy. Triệu Thiết Trụ nhìn Tô Nhạn Ny nói:
- Tôi trông giống con quỷ háo sắc lắm sao? Không phải cô ở đây là chỉ để bắt con quỷ háo sắc như tôi chứ?
- Đâu có, vừa nãy tôi thấy anh xem trộm hành lý của người ta, trên tay còn cầm đồ lót của người ta rồi cười một cách đáng khinh. Là ai cũng sẽ nghĩ anh là một tên trộm đồ lót nên mới hiểu lầm
Tô Nhạn Ny chỉnh lại quần áo, xoay người nói với Lý Linh Nhi:
- Chào em, chị tên là Tô Nhạn Ny, là khách trọ ở đây, em tên là gì?
- Em tên là Lý Linh Nhi, hôm nay em mới đến, là tân sinh viên của đại học FJ.
Lý Linh Nhi đáp.
Giao thiệp vài câu đơn giản, hai cô gái đã trở thành bạn tốt của nhau, nắm tay nhau xuống lầu nói chuyện, bỏ lại một mình Triệu Thiết Trụ trong phòng.
Thiết Trụ nằm trên mặt đất, ngẫm lại cảnh tượng ban nãy, chậc chậc, cuộc sống này thật thú vị biết nhường nào, ha ha.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế