|
|
15-07-2008, 09:04 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 20 Sóng gió lại nổi lên
Ở phÃa Äông tỉnh Phúc Kiến, giáp ngay bá» biển, nÆ¡i đó có cái suối chảy thẳng ra biển. Dân chúng ở hai bên bá» suối Ä‘á»u sống bằng nghỠđánh cá. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, cứ đến khi mặt trá»i lặn là có rất nhiá»u thuyá»n buồm ở ngoà i khÆ¡i vá», lần lượt ghé và o trong bá», những ngÆ°á»i đánh cá vì thu hoạch được nhiá»u nên cả nam lẫn nữ Ä‘á»u hỉ hả lên bá», trở vá» nhà tháºt là vui vẻ vô cùng.
Äúng lúc ấy, trên con Ä‘Æ°á»ng cái Ä‘i thẳng và o trong, bá»—ng có má»™t thÆ° sinh áo trắng rất đẹp trai xuất hiện. NgÆ°á»i đó chÃnh là Äá»™c Cô Ngá»c. Chà ng vừa Ä‘i tá»›i chá»— bá» suối, nÆ¡i đây tuy gá»i là suối nhÆ°ng thá»±c sá»± là con sông, ngá»ng đầu nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c, cau mà y lẩm bẩm nói :
- Ta đã tá»›i cháºm má»™t bÆ°á»›c. Xem nhÆ° váºy đêm nay đừng có hy vá»ng sang được bá» bên kia.
Trầm ngâm giây lát, chà ng Ä‘i theo bá» suối tiến thẳng vá» phÃa bắc.
Tuy nÆ¡i đó có rất nhiá»u thuyá»n đánh cá, nhÆ°ng không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nà o cả.
Chà ng đang lo ngại thì bỗng thấy trong bụi cây có một ông già đánh cá, vai vác lưới bước ra. Chà ng mừng rỡ khôn tả, vội tiến lên chắp tay vái chà o và nói :
- Xin lão trượng hãy ngừng bước một chút.
Ông già đánh cá ngừng chân lại, ngạc nhiên há»i :
- Tiểu tướng công muốn chỉ giáo việc gì thế?
Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Không dám, tại hạ muốn thỉnh giáo lão trượng là nơi đây chỗ nà o có đò qua sông?
Ông già ngắm chà ng má»™t hồi rồi há»i tiếp :
- Có lẽ tÆ°á»›ng công không phải là ngÆ°á»i ở nÆ¡i đây?
Äá»™c Cô Ngá»c gáºt đầu đáp :
- Tại hạ vừa ở Mân Tây tới.
Ông già gáºt đầu nói tiếp :
- Dân cÆ° ở đây phần nhiá»u sống vá» nghỠđánh cá. NgÆ°á»i nà o muốn qua bá» bên kia Ä‘á»u có thuyá»n riêng của mình.
Ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c há»i tiếp :
- Xin lão trượng cho biết đến khi nà o má»›i có ngÆ°á»i qua bá» suối bên kia?
Ông già lắc đầu đáp :
- TÆ°á»›ng công đến muá»™n rồi. Nếu tá»›i sá»›m chừng ná»a tiếng đồng hồ, dù không gặp ngÆ°á»i nà o qua sông lão cÅ©ng có thể giúp tÆ°á»›ng công được. NhÆ°ng bây giỠđã khuya rồi.
- Sao? Äêm nay không dám qua sông Æ°?
NgÆ°á»i đánh cá quanh năm ngà y tháng sống ở trên mặt nÆ°á»›c, dù mÆ°a bão còn dám ra ngoà i khÆ¡i thì có ngại gì đêm khuya mà không dám qua bá» suối bên kia.
TÆ°á»›ng công là ngÆ°á»i tỉnh ngoà i nên không biết luáºt lệ ở nÆ¡i đây, hể cứ mặt trá»i lặn là bất cứ thuyá»n nà o cÅ©ng không được rá»i khá»i bến.
- Tại hạ không biết quý hÆ°Æ¡ng lại có luáºt lệ ấy.
- Luáºt lệ nà y không phải là ngÆ°á»i là ng chúng tôi tá»± đặt ra đâu... TÆ°á»›ng công là ngÆ°á»i tỉnh khác, tốt hÆ¡n hết là đừng có há»i việc ấy nữa.
- Xem nhÆ° váºy đêm nay tại hạ không thể nà o qua sông được?
- Äúng thế!
- Xin há»i lão trượng, nÆ¡i đây có khách sạn không?
- NgÆ°á»i ở nÆ¡i đây phần nhiá»u là sống vá» nghỠđánh cá và cÅ©ng Ãt có khách thÆ°Æ¡ng Ä‘i lại nên trÆ°á»›c kia tuy có má»™t khách sạn, nhÆ°ng năm ngoái đã đóng cá»a rồi.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói rất lo âu nhÆ°ng chà ng sá»±c nghÄ© lại nÆ¡i đây tuy không có khách sạn nhÆ°ng có là ng mạc thì dù sao cÅ©ng không sợ phải ngủ ở ngoà i rừng nên chà ng má»›i yên tâm.
Chà ng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy ông già khẽ ho một tiếng và nói tiếp :
- Có lẽ đêm nay đến phải phiá»n tÆ°á»›ng công ngủ đêm ở trong má»™t ngôi miếu mục nát, ở cách đây hÆ¡n trăm trượng.
Äá»™c Cô Ngá»c ngạc nhiên há»i lại :
- Tại sao thế?
Ông già thở dà i đáp :
- TÆ°á»›ng công không biết đấy thôi! Äó cÅ©ng là luáºt lệ của bổn hÆ°Æ¡ng, bất cứ nhà ai cÅ©ng không được giữ khách ngủ lại, dù há» hà ng, bạn bè ở xa tá»›i cÅ©ng không dám giữ ở lại.
Ngẫm nghÄ© giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c má»›i chắp tay vái chà o và cảm Æ¡n rằng :
- Äa tạ lão trượng đã chỉ Ä‘iểm cho.
Nói xong, chà ng quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn, nhÆ°ng má»›i Ä‘i được mấy bÆ°á»›c đã nghe thấy ông già đánh cá kêu gá»i :
- Tướng công!
Äá»™c Cô Ngá»c ngừng bÆ°á»›c, quay lại há»i :
- Lão trượng còn muốn chỉ giáo gì nữa?
Ông già gượng cÆ°á»i đáp :
- Äó là sá»± bất đắc dÄ©, mong tÆ°á»›ng công lượng thứ cho.
Äá»™c Cô Ngá»c nói má»™t câu “không dám†rồi quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn.
Äi được má»™t quảng Ä‘Æ°á»ng, quả nhiên chà ng đã thấy ở chá»— cách mình mấy chục trượng có má»™t ngôi miếu tháºt đổ nát. Trông bá» ngoà i cÅ©ng đủ thấy ngôi miếu nà y đã bá» hoang lâu ngà y, tÆ°á»ng vách đã đổ nát rất nhiá»u. Chà ng thở dà i má»™t tiếng nghÄ© bụng :
“Không hiểu ai đặt ra Ä‘iá»u lệ vô lý, khiến đêm nay ta phải ngủ nhỠở trong ngôi miếu đổ nát nà y...â€
Vừa nghÄ© tá»›i đó chà ng đã Ä‘i tá»›i cá»a miếu, thấy ngôi miếu hoang nà y không lá»›n lắm, đứng ở cá»a cÅ©ng trông thấy phong cảnh bên trong thần tượng đổ lá»ng chá»ng, mà ng nhện giăng tứ tung, *** chim *** chuá»™t đầy mặt đất. Chà ng lắc đầu gượng cÆ°á»i rồi bÆ°á»›c và o bên trong. Vừa bÆ°á»›c qua ngưỡng cá»a đã có tiếng kêu chÃt chÃt, má»™t váºt gì Ä‘en thui thủi ở trong bay ra. Chà ng cả kinh vá»™i quay ngÆ°á»i tránh né, nhá» váºy má»›i không bị váºt đó va đụng và o mặt.
Chà ng và o tá»›i bên trong, nhìn xung quanh má»™t vòng lại thở dà i má»™t tiếng vì chà ng thấy bà n thá» tÃch đầy cát bụi, không có má»™t chá»— nà o có thể dung thân được. Chà ng Ä‘ang băn khoăn thì bá»—ng thấy chá»— góc miếu có má»™t đống cá» khô, bên cạnh đó lại có đống củi cháy ngá»m từ lâu. Chà ng liá»n nghÄ© bụng :
“Không biết ngÆ°á»i tỉnh khác nà o ở lại nÆ¡i đây? Äêm nay ta Ä‘Ã nh phải ngủ ở trên đống cá» nà y...â€
Chà ng Ä‘i tá»›i cạnh đống cá», nhÆ°ng lại sợ dÆ¡ bẩn cái áo trắng nên chỉ từ từ ngồi xuống chứ không dám nằm. Má»™t lát sau, vì quá mệt, chà ng Ä‘Ã nh phải ngả lÆ°ng. NgỠđâu vừa nằm xuống lại thấy đói bụng vô cùng. Chà ng Ä‘Ã nh phải nhịn đói đến sáng mai chứ biết là m sao được?
Äang lúc trằn trá»c không sao ngủ được, thì bá»—ng có hai tiếng mõ rất khẽ vá»ng tá»›i.
Chà ng ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© tiếp :
“Äã canh hai rồi, nếu là ngà y thÆ°á»ng có lẽ lúc nà y ta Ä‘ang ôm chăn ngủ say, ngà y hôm nay tháºt là chịu cả đói lẩn rét!â€
Äá»™t nhiên có tiếng chân ngÆ°á»i nhá»™p nhịp vá»›i tiếng ngÆ°á»i chuyện trò vá»ng tá»›i.
Chà ng ngạc nhiên bụng bảo dạ rằng :
“Äêm khuya thế nà y còn có ai Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nữa? Chẳng lẽ những ngÆ°á»i nà y nhÆ° ta, không có nÆ¡i nà o ở trá» và cÅ©ng cần tìm kiếm tá»›i nÆ¡i đây chắc!â€
Tiếng chân cà ng lúc cà ng gần, cà ng mỉm cÆ°á»i nghÄ© tiếp :
“Nếu phải, đêm nay không đến nổi bị lẻ loi...â€
Chà ng vừa nghÄ© tá»›i đó thì ngoà i cá»a miá»…u đã có giá»ng cÆ°á»i rất thô lá»— há»i :
- Có phải lão đại định đến đây để bái tạ ơn thần thánh đấy không? Bằng không sao lão Nhị lại tới ngôi miếu đổ nát nà y như thế?
Äá»™c Cô Ngá»c cà ng ngạc nhiên thêm, lại nghe thấy ngÆ°á»i thứ hai trả lá»i :
- Lão đại má»—i ngà y chỉ Ä‘i qua loa má»™t vòng rồi trở vá» trả lá»i không thấy gì là xong.
NhÆ°ng ngà y hôm nay không thể đùa giỡn nhÆ° thế được. Lão đại không nhá»› thiếu gia dặn bảo hay sao? Äặc biệt phải chú ý tá»›i những khách ở xa tá»›i và định qua suối bên kia. Nếu chúng ta sÆ¡ ý để sót má»™t ngÆ°á»i thì phiá»n phức lắm. Bằng không thiếu gia trách cứ biết bảo ai chịu trách nhiệm và o đây?
NgÆ°á»i nói giá»ng thô lá»— cÆ°á»i ha hả đáp :
- Äược! Äược! Lão nhị muốn khám xét cứ việc khám xét, đừng nói có nhiá»u thế nữa.
Tiếng chân ngÆ°á»i đã bÆ°á»›c và o trong miếu rồi.
Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình kinh hãi, Ä‘ang định ngồi dáºy nhÆ°ng sau chà ng nghÄ© lại :
“Là phÆ°á»›c không phải là há»a, là há»a muốn tránh cÅ©ng không thoát, chi bằng cứ nằm yên ở đây chá» còn hÆ¡n...â€
Chà ng vừa nghĩ tới đó đã thấy trước mặt sáng hẳn và thấy hai đại hán mặc võ trang, tay xách đèn Khổng Minh vừa bước và o, trông thấy chà ng mặt lộ vẻ ngơ ngác và từ từ tiến tới gần.
Hai đại hán ấy Ä‘i tá»›i chá»— cách chà ng chừng năm thÆ°á»›c má»›i đứng lại và há»i :
- Bạn kia, hãy đứng dáºy nói chuyện.
Bất đắc dÄ©, Äá»™c Cô Ngá»c phải đứng dáºy há»i :
- Hai vị muốn chỉ giáo gì thế?
Äại hán đứng bên trái nhìn Äá»™c Cô Ngá»c và há»i tiếp :
- Bạn ở đâu tới và định đi đâu thế?
Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Tại hạ ở Mân Tây tá»›i, định qua sông Ä‘i Mân Äông. Thấy trá»i đã tối và vì luáºt lệ ở nÆ¡i đây nên Ä‘Ã nh phải và o trong miếu nà y nghỉ chân, tạm chỠđến sáng mai má»›i qua sông.
Äại hán bên trái nói tiếp :
- Hai anh em tại hạ là ngÆ°á»i của Long Hổ bảo ở nÆ¡i đây, thừa lệnh của thiếu gia phụ trách công việc tuần đêm. Hồi hôm gia thiếu gia có ra lệnh dụ, há»… thấy ngÆ°á»i nà o định qua sông Ä‘i Mân Äông thì phải má»i vá» bổn bảo để xét há»i, nên...
Äá»™c Cô Ngá»c đỡ lá»i :
- Có phải hai vị muốn tại hạ đi theo vỠquý bảo để gặp thiếu gia của hai vị phải không?
Äại hán đứng ở bên trái đáp :
- Phải, anh em tại hạ có y định ấy thực...
Äá»™c Cô Ngá»c há»i tiếp :
- Chả lẽ bất cứ ngÆ°á»i khách nà o tá»›i đây cÅ©ng phải gặp thiếu gia của hai ngÆ°á»i trÆ°á»›c má»›i được qua sông hay sao?
Äại hán nỠđáp :
- TrÆ°á»›c kia không nhất định nhÆ° váºy, nhÆ°ng hai ngà y hôm nay thì khác.
Äá»™c Cô Ngá»c há»i tiếp :
- Thế ra luáºt lệ ban đêm không cho thuyá»n được Ä‘i lại và cấm các nhà thÆ°á»ng dân để cho khách lạ ở trá» cÅ©ng là của thiếu gia của hai vị đặt ra phải không?
Äại hán ná» gáºt đầu đáp :
- Không riêng gì những luáºt lệ ấy mà nÆ¡i đây bất cứ việc gì Ä‘á»u phải tuân theo mệnh lệnh của bổn bảo.
Kêu ồ má»™t tiếng, Äá»™c Cô Ngá»c há»i tiếp :
- Thiếu gia của hai vị có phải là do quan phủ phái tới đấy không?
Äại hán ná» vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Long Hổ bảo oai trấn Mân Äông, xÆ°a nay không ai lai vảng tá»›i quan phủ, bạn khá»i cần há»i nhiá»u, lát nữa sẽ biết liá»n, Ä‘i thôi!
Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu đáp :
- Xin lỗi, tại hạ không muốn đi đâu cả.
Hai đại hán Ä‘á»u biến sắc mặt, nhÆ°ng chỉ thoáng cái thôi, chúng lại mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Bạn khá»i e sợ! Long Hổ bảo là nÆ¡i trá»ng lý luáºn chứ không phải là chá»— chỉ biết bá đạo đâu.
Äá»™c Cô Ngá»c mỉm cÆ°á»i há»i tiếp :
- Nếu nÆ¡i đây là chá»— trá»ng lý luáºn tại sao lại cứ bắt dân chúng phải tuân theo những luáºt lệ vô lý nhÆ° thế?
Hai đại hán biến sắc mặt đáp :
- Bạn kia! Anh em tại hạ có lòng tốt má»i nhÆ° váºy, mong bạn đừng là m cho anh em tại hạ khó xá» nữa.
Äá»™c Cô Ngá»c trả lá»i :
- Äâu dám! Tại hạ có hai ý kiến nà y, không biết hai vị có chịu nháºn cho không?
Hai đại hán ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi há»i lại :
- Bạn thỠnói ra xem.
Äá»™c Cô Ngá»c nói tiếp :
- Tại hạ là má»™t nho sinh nghèo, tá»± thấy mình xấu xà nhÆ¡ bẩn, xÆ°a nay không dám gặp những nhân váºt lá»›n bao giá» cả. Hai là vá» thÆ°a vá»›i thiếu gia hai vị bảo rằng tại hạ không muốn yết kiến. NhÆ° váºy hai vị không bị thất chức chút nà o, chẳng hay hai vị nghÄ© sao?
Hai đại hán cà ng biến sắc mặt, thầm cÆ°á»i ha hả đáp :
- Gia thiếu gia là chủ nhân của má»™t bảo tiếng tăm lừng lẫy Mân Äông. Tốt hÆ¡n hết bạn đừng nên nói đùa, nếu muốn qua sông thì cứ nên Ä‘i gặp gia thiếu gia má»™t phen tốt hÆ¡n.
Äá»™c Cô Ngá»c há»i tiếp :
- Theo hai bạn nói nhÆ° váºy nếu tại hạ không theo bạn Ä‘i yết kiến thiếu gia của hai bạn thì tại hạ không thể qua sông được hay sao?
Äại hán đứng bên trái gáºt đầu lạnh lùng đáp :
- Phải, nếu không có lệnh dụ của gia thiếu gia thì không ai dám chở các hạ qua sông đâu!
Äá»™c Cô Ngá»c cÆ°á»i khẩy nói tiếp :
- Tại hạ rất muốn thá» xem thiếu gia của hai vị có thủ Ä‘oạn kinh ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?
Hai đại hán giáºn dữ quát lá»›n :
- Bạn kia, anh em mỗ có lòng tốt...
Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Hai vị có lòng tốt tại hạ tâm lãnh rồi, và mong hai vị lượng thứ cho.
Hai đại hán đồng thanh quát lớn :
- Nếu váºy anh em má»— phải thừa hà nh chức vụ, bắt buá»™c phải thất lá»… vá»›i bạn.
Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Nếu hai vị có thể trói được tại hạ, thì tất nhiên tại hạ phải tuân lệnh đi ngay.
Äại hán đứng bên trái cÆ°á»i gằn và đáp :
- Anh em tại hạ phải thá» xem bạn có tà u ba kinh ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o mà dám Ä‘a ngôn nhÆ° thế? Lão nhị, chúng ta lên Ä‘i.
Y vừa nói dứt thì đại hán đứng bên phải đã cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, xông lại giÆ¡ chưởng ra chá»™p lấy Kiên Tỉnh huyệt ở vai bên phải của Äá»™c Cô Ngá»c.
Chỉ thấy đối phÆ°Æ¡ng ra tay, Äá»™c Cô Ngá»c đã biết hai đại hán nà y chỉ thuá»™c và o cao thủ hạng hai hạng ba thôi. Tuy chà ng tá»± biết công lá»±c của mình hãy còn non ná»›t, nhÆ°ng vẫn không coi hai ngÆ°á»i ná» và o đâu nên chỠđợi đại hán ná» tá»›i gần thì chà ng cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, không tránh né gì cả, giÆ¡ tay ra phất má»™t cái. Äại hán nỠđã kêu há»± má»™t tiếng, ôm cổ tay lui ngay vá» phÃa sau, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc, đứng ngẩn ngÆ°á»i ra.
Äại hán đứng bên tay trái tay cầm đèn thấy thế cÅ©ng phải hãi sợ và trầm giá»ng nói :
- Thế ra bạn là ngÆ°á»i có tà i mà giấu ngón, thảo nà o lại ngông cuồng nhÆ° thế. Anh em tại hạ đã mù quáng.
Äá»™c Cô Ngá»c tủm tỉm cÆ°á»i và đỡ lá»i :
- Không dám! Khuyên hai vị nên vừa thÆ°a vá»›i thiếu gia để khá»i gây nên cuá»™c đổ máu.
Äại hán ná» biến sắc mặt giáºn dữ nói tiếp :
- Bạn đừng có thị lại và là m bá»™ là m phách nhÆ° thế. Phải biết trong địa hạt của Long Hổ bảo nà y không để cho ngÆ°á»i ngoà i quấy nhiá»…u đâu. Hai anh em tại hạ má»i không nổi bạn thì lát nữa sẽ có ngÆ°á»i khác đến má»i, không biết ai phải đổ máu trÆ°á»›c, đến lúc ấy sẽ rõ.
Äá»™c Cô Ngá»c vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói tiếp :
- Nếu váºy tại hạ vẫn xin đợi chỠở trong ngôi miếu nà y, má»i hai bạn cứ việc Ä‘i vá» Ä‘i.
Äại hán ná» cÆ°á»i khẩy nói :
- Bạn đã có gan gây sá»± ắt phải có gan ở lại đây đợi chá»...
Äá»™c Cô Ngá»c lá»›n tiếng cÆ°á»i và đáp :
- Hai vị cứ yên tâm. Tại hạ không tin Long Hổ bảo nho nhá» nà y mà có thể giữ nổi tại hạ ở lại. NhÆ°ng tại hạ chỉ có thể đợi chỠđược đến lúc mặt trá»i má»c thôi. Nếu trá»i sáng tá» mà không thấy có ngÆ°á»i tá»›i thì đừng có trách tại hạ không từ biệt mà bá» Ä‘i đấy nhé?
Äại hán cầm đèn xen lá»i nói :
- Can đảm và thái Ä‘á»™ kiêu ngạo nà y của bạn đáng kÃnh phục thá»±c, nhÆ°ng chỉ tiếc thay bạn lại trêu ngÆ°Æ¡i phải Long Hổ bảo.
Nói tá»›i đó, y quay đầu bảo tên đồng bá»n rằng :
- Lão nhị, chúng ta đi ngay thôi!
Nói xong y còn quay đầu lại háºm há»±c lÆ°á»m Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cái rồi má»›i cùng tên ná» vá»™i và ng Ä‘i luôn.
Äá»™c Cô Ngá»c còn cÆ°á»i và nói vá»ng theo :
- Hai vị cứ đi thong thả, xin thứ lỗi tại hạ không thể tiễn ra ngoà i xa được.
|
15-07-2008, 09:06 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 21 Là m khó dễ một cách vô lý
Hai đại hán Ä‘i khá»i, trong miếu lại tối om nhÆ° má»±c luôn. Äá»™c Cô Ngá»c khẽ thở dà i rồi từ từ ngã lÆ°ng xuống. Chà ng hối háºn và nghÄ© bụng :
“Ta Ä‘ang có trách nhiệm nặng nỠở trong ngÆ°á»i, đã bị cháºm trá»… khá nhiá»u ngà y giá» rồi, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cÅ©ng dặn ta phải chịu nhịn. Nay ta là m nhÆ° váºy không những đã gây thù địch mà lại còn lở cả chuyến Ä‘i Thiên Mụ. HÆ¡n nữa vá»›i võ công hèn kém nhÆ° thế nà y, tuy được bốn vị thúc thúc vá»›i Trà lão tiá»n bối truyá»n tuyệt nghệ cho, nhÆ°ng ná»™i lá»±c của ta yếu á»›t nhÆ° váºy, dù có há»c há»i được võ công cao siêu mà cÅ©ng không phát huy được bao nhiêu oai lá»±c. Nếu trong Long Hổ bảo có cao thủ thì háºu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Tuy ta không hãi sợ gì hết, nhÆ°ng chÆ°a trả được mối thù lá»›n, dù sao ta cÅ©ng phải tiếc thân má»›i phải. Vả lại vì sá»± sống ta có chịu lép vế, nhân nhượng đối phÆ°Æ¡ng má»™t chút cÅ©ng không sao...â€
NghÄ© tá»›i đó, chà ng thấy việc đã trót rồi, có hối cÅ©ng vô Ãch, nên chà ng chỉ nhắm nghiá»n mắt lại, lẳng lặng chỠđợi.
Không bao lâu, đã có tiếng chân ngÆ°á»i rất khẽ rót và o tai nhÆ°ng không nghe thấy tiếng ngÆ°á»i nói. Chà ng biết ngÆ°á»i nỠđã tá»›i liá»n thở dà i má»™t tiếng rồi từ từ ngồi dáºy.
Lúc tiếng chân cà ng rõ hÆ¡n trÆ°á»›c, chà ng má»›i biết có nhiá»u ngÆ°á»i tá»›i chứ không phải là má»™t. Vả lại ánh đèn cÅ©ng từ từ xua Ä‘uổi bóng tối ở trong miếu. Chà ng suy nghÄ© giây lát rồi đứng phắt dáºy, lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i ra bên ngoà i nghênh đón.
Äá»™c Cô Ngá»c vừa ra tá»›i cá»a miếu, ngá»ng đầu lên nhìn cÅ©ng phải kinh hãi thầm, vì chà ng thấy có hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i, tay cầm Ä‘uốc Ä‘ang lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i nÆ¡i nà y. Há» Ä‘i tá»›i chá»— cách chà ng chừng hÆ¡n mÆ°á»i trượng liá»n ngừng chân lại, tiếp theo đó trong đám ngÆ°á»i ấy bá»—ng có tiếng khẽ kêu ủa, rồi má»™t ngÆ°á»i giá»ng thô lá»— há»i :
- Bạn nà y có phải há» Äá»— đấy không?
Äá»™c Cô Ngá»c chỉ cảm thấy giá»ng nói của ngÆ°á»i đó rất quen thuá»™c nhÆ°ng nhất thá»i không nghÄ© ra được ngÆ°á»i đó là ai. Chà ng ngÆ¡ ngác má»™t lúc rồi lá»›n tiếng há»i :
- Phải, tại hạ chÃnh là Äá»— Ngá»c đây. Bạn là vị cao nhân nà o thế? Tại sao...
Trong đám ngÆ°á»i đó lại có tiếng cÆ°á»i rất hùng dÅ©ng. NgÆ°á»i đó cÆ°á»i xong liá»n nói :
- Äây, hiá»n đệ xem, biệt hiệu Thần Mục Kim CÆ°Æ¡ng của đại ca nà y rất xứng...
Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy ngÆ°á»i đó tá»± nháºn là Thần Mục Kim CÆ°Æ¡ng, Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra suy nghÄ© thì bá»—ng nghe thấy có tiếng kêu gá»i rất nÅ©ng nịu :
- Äá»— tÆ°á»›ng công...
Má»™t cái bóng ngÆ°á»i mảnh khảnh phi thân tá»›i.
Äá»™c Cô Ngá»c đã biết ngÆ°á»i đó là ai, mừng rỡ khôn tả, vá»™i chạy lại nghênh đón.
DÆ°á»›i ánh Ä‘uốc sáng lá» má», chà ng đã nháºn ra ngÆ°á»i đó chÃnh là Gia Cát Quỳnh Anh.
Ở nÆ¡i đất khách gặp cố nhân, Äá»™c Cô Ngá»c mừng rỡ khôn tả, cÅ©ng vá»™i kêu lá»›n :
- Gia Cát nhân huynh...
Chà ng còn giơ tay lên nắm lấy đầu vai Gia Cát Quỳnh Anh, sau sực nhớ nà ng là gái giả trai vội rút tay lại, hổ thẹn vô cùng, chân tay cuống quýt...
Dù sao Gia Cát Quỳnh Anh cÅ©ng Ä‘Ã ng hoà ng hÆ¡n, nà ng chỉ hÆ¡i cúi đầu rồi lại vừa cÆ°á»i vừa nói :
Không ngá» lại gặp Äá»— tÆ°á»›ng công ở đây.
Äá»™c Cô Ngá»c hÆ¡i bẻn lẻn đỡ lá»i :
- Tại hạ cũng không ngỠlại gặp Gia Cát cô nương ở đây...
Bá»—ng có tiếng cÆ°á»i ha hả nổi lên, Gia Cát Äởm đã cùng má»™t ngÆ°á»i phi tá»›i gần và nói :
- Ngu huynh muá»™i không quản ngại ngà n dặm xa xôi tá»›i đây tìm kiếm, nếu còn không gặp được Äá»— nhân huynh...
Gia Cát Quỳnh Anh vá»™i đỡ lá»i :
Äại ca cứ nói lôi thôi mãi. Có mau giá»›i thiệu Thiên Vân vá»›i Äá»— tÆ°á»›ng công không?
Gia Cát Äởm cÆ°á»i ha hả đáp :
- Phải đấy, phải đấy! Äể ngu huynh giá»›i thiệu.
Y vừa nói vừa kéo một thiếu niên mặc võ trang trông rất đẹp trai và giới thiệu rằng :
- Thiên Vân, đây là Äá»— Ngá»c nhân huynh, bạn thân của má»— mà má»— vẫn nhắc nhở tá»›i hiá»n đệ đấy.
Ngắm nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t hồi, thiếu niên ná» chắp tay vái chà o và nói :
- Tiểu đệ là Bùi Thiên Vân, xin kÃnh chà o Äá»— huynh.
Mặt y lá»™ nụ cÆ°á»i nhÆ°ng có vẻ miá»…n cưỡng lắm. Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đáp lá»… và quay lại há»i Gia Cát Äởm rằng :
- Thiếu trại chủ, vị Bùi nhân huynh nà y là ...
Gia Cát Äởm vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Y là biểu đệ của tiểu đệ và cÅ©ng là Bảo chủ của Long Hổ bảo, oai chấn miá»n Äông tỉnh Phúc Kiến đây.
Äá»™c Cô Ngá»c kêu ồ má»™t tiếng, lại chắp tay vái chà o và nói tiếp :
- Thế ra Bùi bảo chủ vá»›i Thiếu trại chủ là há» hà ng vá»›i nhau. Äá»— Ngá»c không biết, vừa rồi đã xúc phạm đến quý thuá»™c hạ.
Thiên Vân tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Äá»— huynh khá»i cần phải khách sáo nhÆ° thế. Chỉ tại vì của không biết là Äá»— huynh nên má»›i thất lá»… nhÆ° thế.
Äá»™c Cô Ngá»c biết đối phÆ°Æ¡ng vẫn còn giáºn mình nên chà ng cÅ©ng tủm tỉm cÆ°á»i và nói tiếp :
- Không dám!
Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn Quỳnh Anh và Gia Cát Äởm rồi há»i :
- Vừa rồi Thiếu trại chủ nói hiá»n huynh muá»™i không quản ngại nghìn dặm xa xôi tá»›i đây tìm kiếm, chả lẽ có việc gì muốn chỉ giáo chăng?
Gia Cát Äởm cÆ°á»i ha hả, chÆ°a kịp nói thì Quỳnh Anh đã vá»™i đỡ lá»i :
- Äá»— tÆ°á»›ng công đừng có nghe đại ca tôi nói báºy. Chúng tôi thừa lệnh gia nghiêm tá»›i đây thăm bà con đây thôi!
Äá»™c Cô Ngá»c tưởng là tháºt, gáºt đầu :
- Ra là thế đấy. Tại hạ lại tưởng hiá»n huynh muá»™i có việc muốn tìm kiếm tại hạ.
Gia Cát Äởm Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn em gái má»™t cái nhÆ°ng chỉ mỉm cÆ°á»i thôi chứ không nói năng gì, sau y sá»±c nhá»› tá»›i má»™t việc gì liá»n cau mà y há»i :
- Dân cÆ° ở nÆ¡i đây có hà ng trăm gia đình, Äá»— huynh đến nhà nà o ngủ nhá» mà chả được, sao lại phải tá»›i ngôi miếu đổ nát nà y mà nghỉ ngÆ¡i nhÆ° thế?
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói má»›i biết anh em Gia Cát Äởm chÆ°a biết ngÆ°á»i em há» của hỠđã có má»™t luáºt lệ vô lý, nhÆ°ng ở trÆ°á»›c mặt Thiên Vân chà ng không tiện nói rõ, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp :
- XÆ°a nay tiểu đệ không thÃch quấy nhiá»…u má»›i kiếm tá»›i cái miếu đổ nát nà y nghỉ chân. NhÆ°ng cÅ©ng may, chỉ ngủ có má»™t đêm thôi, sáng mai đã qua sông tháºt sá»›m rồi.
Gia Cát Äởm gáºt đầu, định nói gì thì Thiên Vân đã cÆ°á»›p lá»i nói trÆ°á»›c :
- Lúc nà y đã khuya rồi, nÆ¡i đây không phải là chá»— nói chuyện. Nếu Äá»— huynh không hiá»m tệ xá cháºt hẹp thì xin má»i đến nghỉ tạm má»™t đêm, sáng sá»›m mai tiểu đệ sẽ sai ngÆ°á»i tiá»…n Äá»— huynh qua sông.
Tuy Äá»™c Cô Ngá»c rất muốn nhân dịp nà y chuyện trò vá»›i anh em há» Gia Cát và ở lại má»™t và i ngà y nhÆ°ng chà ng biết Thiên Vân có vẻ không muốn tiếp rÆ°á»›c mình, nhÆ°ng vì nể anh em Quỳnh Anh mà phải miá»…n cưỡng má»i mình vá» nhà y nghỉ ngÆ¡i đấy thôi. Vì váºy chà ng mỉm cÆ°á»i đáp :
- Äa tạ Thiếu bảo chủ đã có lòng tốt nhÆ° váºy. Vừa rồi tại hạ đã nói xÆ°a nay vẫn có tÃnh không thÃch quấy nhiá»…u ngÆ°á»i. Tuy Bảo chủ không phải là ngÆ°á»i ngoà i nhÆ°ng bây giỠđã là canh ba rồi, chỉ chỠđợi má»™t lát nữa trá»i đã sáng tá» rồi. Tại hạ còn có việc báºn phải qua sông Ä‘i ngay nên xin cảm Æ¡n Thiếu bảo chủ và coi nhÆ° đã tâm lãnh lòng tốt của Thiếu bảo chủ rồi.
Anh em Quỳnh Anh nghe thấy chà ng nói nhÆ° váºy rất ngạc nhiên, chÆ°a kịp há»i thì Thiên Vân đã mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Äá»— huynh đã nói nhÆ° váºy Thiên Vân tôi cÅ©ng không dám miá»…n cưỡng.
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đáp :
- Thiếu bảo chủ khá»i phải khách sáo nhÆ° thế.
Gia Cát Äởm biến sắc mặt, trợn ngược đôi lông mà y lên xen lá»i :
- Thiên Vân, Äá»— huynh là bạn thân của ngu huynh sao biểu đệ...
Äá»™c Cô Ngá»c sợ vì mình mà anh em há» của ngÆ°á»i ta gây hấn vá»›i nhau nên chà ng vá»™i đỡ lá»i :
- Xin Thiếu trại chủ đừng có hiểu lầm. Äó là do tiểu đệ thất lá»… trÆ°á»›c chứ có phải...
Nhìn Äá»™c Cô Ngá»c cÆ°á»i vẻ xin lá»—i rồi Gia Cát Äởm quay lại nói vá»›i Thiên Vân tiếp :
- Nếu Äá»— huynh không muốn và o trong bảo thì biểu đệ cứ việc Ä‘em bá»™ hạ quay trở vá» trÆ°á»›c Ä‘i. Ngu huynh vá»›i biểu tá»· còn ở lại nÆ¡i đây nói chuyện vá»›i Äá»— huynh.
Thiên Vân mặt hơi biến sắc nhưng không nói thêm nữa.
Äá»™c Cô Ngá»c lại nói tiếp :
- Xin Thiếu trại chủ không nên là m như thế. Tiểu đệ...
CÆ°á»i ha hả ngắt lá»i Äá»™c Cô Ngá»c, Gia Cát Äởm vá»™i nói :
- Äá»— huynh khá»i cần nói nhiá»u. Gia Cát Äởm thể nà o phải là m thân vá»›i ngÆ°á»i bạn nhÆ° huynh. Thôi chúng ta và o trong miếu.
Nói xong chà ng cầm lấy bó đuốc của đại hán đứng ở gần đó và lớn bước đi và o trong miếu ngay.
Thiên Vân mặt tái mét, mắt lá»™ vẻ oán Ä‘á»™c, nguýt Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cái, háºm há»±c dẫn các bá»™ hạ Ä‘i ngay.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế trong lòng bức rức không yên, bá»—ng nghe thấy Gia Cát Äởm thở dà i má»™t tiếng và nói :
- Biểu đệ của má»— được nuông chiá»u từ hồi còn nhá» má»›i có tÃnh nết nhÆ° váºy. Có Ä‘iá»u gì thất lá»… mong Äá»— huynh nể mặt Gia Cát Äởm nà y mà lượng thứ cho.
Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu đáp :
- Sao Thiếu trại chủ lại nói nhÆ° thế. Vì tiểu đệ mà khiến Thiếu trại chủ xÃch mÃch vá»›i lệnh biểu đệ nhÆ° váºy tiểu đệ lấy là m không yên.
Gia Cát Äởm cÆ°á»i ha hả nói tiếp :
- Äá»— huynh mà còn nói nhÆ° thế thì thá»±c là khinh đệ quá! Gia Cát Äởm nháºn thấy được là m bạn vá»›i ngÆ°á»i bạn có Ãch nhÆ° Äá»— huynh thì dù có phải hy sinh tÃnh mạng má»— cÅ©ng bất chấp, huống hồ là má»™t việc nho nhá» nhÆ° gây gổ vá»›i má»™t ngÆ°á»i biểu đệ nhÆ° váºy.
Äá»™c Cô Ngá»c rất cảm Ä‘á»™ng, nhìn Gia Cát Äởm và đỡ lá»i :
- Thiếu trại chủ, Äá»— Ngá»c có tà i đức gì mà được Thiếu trại chủ nể mặt đến nhÆ° thế?
Gia Cát Äởm vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Việc nà y Äá»— huynh khá»i cần phải há»i má»—, cứ há»i gia muá»™i là sẽ biết ngay.
Äá»™c Cô Ngá»c sá»±c nghÄ© tá»›i lá»i nói của Tuyết Diệm Cầm giáºt mình đến thót má»™t cái không dám nói tiếp nữa, nhÆ°ng Quỳnh Anh đã nÅ©ng nịu xen lá»i nói :
- Äá»— tÆ°á»›ng công, chúng ta cùng Ä‘i và o trong miếu Ä‘i.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy nà ng ta nói nhÆ° váºy má»›i hay Gia Cát Äởm đã và o trong miếu trÆ°á»›c, chỉ còn lại mình vá»›i nà ng ta ở bên ngoà i thôi. Thế rồi chà ng cùng nà ng sát cánh Ä‘i và o trong miếu.
Gia Cát Äởm đã chia đống rÆ¡m ra là m ba đống, thấy hai ngÆ°á»i và o liá»n mỉm cÆ°á»i nói :
- Má»— thấy nÆ¡i đây không có chá»— nà o ngồi nên Ä‘Ã nh phải chia giÆ°á»ng của Äá»— huynh ra là m ba.
Äá»™c Cô Ngá»c thốt cÆ°á»i đáp :
- GiÆ°á»ng nà y thì ngủ là m sao được, tiểu đệ Ä‘ang bá»±c mình nay hai vị lại đòi ở lại đây là là m phiá»n cho hai vị quá. Má»i hai vị ngồi xuống.
Gia Cát Äởm cÆ°á»i ha hả xen lá»i nói :
- Cái gì là là m phiá»n vá»›i chả là m phiá»n. Äược chuyện trò cùng huynh suốt đêm dù có ngồi ở trên đống cát Gia Cát Äởm nà y cÅ©ng hà i lòng.
Nói xong chà ng ngồi ngay xuống. Äá»™c Cô Ngá»c vá»›i Quỳnh Anh nhìn mhau cÆ°á»i rồi cÅ©ng ngồi xuống theo.
Thấy hai ngÆ°á»i ngồi xuống rồi, Gia Cát Äởm liá»n mỉm cÆ°á»i nói :
- Äá»— huynh...
- Hãy khoan!
Quỳnh Anh không cho ngÆ°á»i anh nói mà đã vá»™i cÆ°á»›p lá»i :
- Äể tôi lảnh giáo Äá»— tÆ°á»›ng công má»™t việc nà y trÆ°á»›c rồi đại ca hãy nói sau.
Gia Cát Äởm vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Phải, phải! Má»i các hạ cứ nói.
Quỳnh Anh thấy ngÆ°á»i anh nói nhÆ° váºy cÅ©ng phải cÆ°á»i phì, rồi nhìn Äá»™c Cô Ngá»c và há»i :
- Có thá»±c Äá»— tÆ°á»›ng công không muốn quấy nhiá»…u ngÆ°á»i ta mà đến ở ngôi miếu đổ nát nà y phải không?
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói ngẩn ngÆ°á»i ra, chÆ°a kịp trả lá»i thì Gia Cát Äởm đã ngạc nhiên há»i :
- Chả lẽ lại có nguyên nhân khác chăng?
Äá»™c Cô Ngá»c mặt Ä‘á» bừng, gượng cÆ°á»i đáp :
- Quả thực tại hạ vì...
Quỳnh Anh bá»—ng cÆ°á»i và đỡ lá»i :
- Äá»— tÆ°á»›ng công đã nói là không biết nói dối bao giá», sao bây giá» lại thốt ra những lá»i lẽ trái vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° thế? Là m bạn vá»›i nhau là phải thà nh thá»±c, hà tất Äá»— tÆ°á»›ng công phải lo ngại nhiá»u nhÆ° thế?
Lá»i nói ấy đã trúng ngay tâm sá»± của Äá»™c Cô Ngá»c nên chà ng rất hổ thẹn mà không dám nói năng gì hết.
Gia Cát Äởm trợn ngược đôi lông mà y xen lá»i há»i :
- Có phải Äá»— huynh đến nhà nà o ngÆ°á»i ta cÅ©ng không cho ở trá» phải không?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Thiếu trại chủ nói rất đúng!
Gia Cát Äởm cÆ°á»i khẩy nói tiếp :
- Thá»±c là những kẻ vô lý, ngà y mai tiểu đệ phải há»i chúng má»™t phen xem sao má»›i được.
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đỡ lá»i :
- Xin Thiếu trại chủ không nên là m thế. Äừng có trách những ngÆ°á»i ở đây. Äó là há» cÅ©ng có ná»—i khổ tâm riêng.
Gia Cát Äởm ngẩn ngÆ°á»i ra há»i tiếp :
- Cái gì? Tại sao há» lại có ná»—i khổ tâm riêng? Chả lẽ để cho ngÆ°á»i khác ở trá» má»™t đêm cÅ©ng phạm và o vÆ°Æ¡ng pháp hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i má»™t tiếng, lẳng lặng không nói năng gì. Quỳnh Anh vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp :
- Chắc dân chúng ở nÆ¡i đây phải tuân theo má»™t luáºt lệ, không được cho ngÆ°á»i ở trá» phải không?
Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘Ã nh phải gáºt đầu đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói đúng đấy, nÆ¡i đây quả có luáºt lệ nhÆ° thế. Không những ngÆ°á»i ngoà i không được phép ở trá» mà đến bạn bè, há» hà ng ở xa tá»›i thăm há»… thấy trá»i tối là phải từ biệt ngay.
Gia Cát Äởm trợn ngược đôi lông mà y lên, giáºn dữ xen lá»i nói :
- Ai đã đặt ra Ä‘iá»u lệ quái đản và vô lý nhÆ° thế?
Quỳnh Anh cÆ°á»i khẩy đáp :
- Chung quanh đây trong năm dặm Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u thuá»™c phạm vi của Long Hổ bảo.
Chỉ trừ ngÆ°á»i em há» quý của chúng ta ra thì ai còn đặt luáºt lệ quái đản nhÆ° thế nữa.
Gia Cát Äởm má»›i biết ngÆ°á»i bạn tốt nà y là vì nể mặt anh em mình má»›i không nói toạc ra nên chà ng giáºn dữ nói tiếp :
- Sao Thiên Vân lại là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế. Ngà y mai thể nà o má»— cÅ©ng phải bắt y bãi bá» luáºt lệ ấy Ä‘i má»›i được.
Quỳnh Anh cÆ°á»i khẩy đỡ lá»i :
- Nếu y có biết nể anh em chúng ta thì vừa rồi y không có thái Ä‘á»™ vô lá»… đối xá» vá»›i Äá»— tÆ°á»›ng công nhÆ° thế.
Gia Cát Äởm nói tiếp :
- Nếu y không nghe thì cãi vá»›i y má»™t tráºn, rồi má»i cha Ä‘Ãch thân đến đây má»™t phen, xem y còn dám bÆ°á»›ng nhÆ° thế nữa không?
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i nói :
- Xin Thiếu trại chủ không nên vì việc nà y mà tổn thÆ°Æ¡ng hòa khà vá»›i ngÆ°á»i bà con nhÆ° váºy. Biết đâu Bùi bảo chủ là m nhÆ° váºy chả có mục Ä‘Ãch bảo vệ an toà n cho dân chúng, nên má»›i có sá»± bất đắc dÄ© ấy cÅ©ng chÆ°a chừng.
Ngẫm nghÄ© giây lát, Gia Cát Äởm đáp :
- Äể ngà y mai tiểu đệ há»i rõ y xem. Bây giá» Äá»— huynh hãy cho biết sau khi chia tay, tại sao đến mãi bây giá» huynh má»›i Ä‘i tá»›i TrÆ°á»ng Khê nà y?
Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng đệ gặp mấy việc cho nên má»›i cháºm trá»… nhÆ° thế.
Quỳnh Anh kêu “Ồ†má»™t tiếng và xen lá»i há»i :
- Việc gì thế, Äá»— tÆ°á»›ng công có thể nói rõ cho anh em chúng tôi nghe không?
Phần vì không biết nói dối, phần vì không có ý nghÄ© khác, Äá»™c Cô Ngá»c hÆ¡i trầm ngâm má»™t chút, liá»n kể hết chuyện của mình cho anh em Quỳnh Anh nghe, chỉ giấu có đại thù của bổn thân là không nói ra thôi.
Nghe chà ng nói xong, Quỳnh Anh cÆ°á»i khì và đỡ lá»i :
- Äá»— tÆ°á»›ng công thá»±c là diá»…m phúc quá. Xem nhÆ° váºy TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng má»™t vị hồng nhan tuyệt vá»i ấy má»›i trông thấy tÆ°á»›ng công đã có lòng yêu mến ngay nên má»›i có cách cÆ° xá» nhÆ° váºy.
Äá»™c Cô Ngá»c mặt Ä‘á» bừng, vá»™i biện bạch :
- Xin cô nÆ°Æ¡ng chá»› nên nói đùa nhÆ° váºy, tiểu đệ có việc lá»›n quấn thân, không dám nghÄ© đến chuyện ái tình ấy.
Quỳnh Anh nói tiếp :
- Tình yêu cÅ©ng là má»™t đại sá»± của ngÆ°á»i Ä‘á»i, chẳng lẽ tÆ°á»›ng công lại còn có việc khác quan trá»ng hÆ¡n thế hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c gáºt đầu đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói rất đúng, quả tháºt tiểu đệ còn có việc quan trá»ng hÆ¡n thế nhiá»u.
Quỳnh Anh kêu “Ồ†lên một tiếng và nói tiếp :
- TÆ°á»›ng công nói nhÆ° váºy có thể nói tÆ°á»›ng công là ngÆ°á»i thiếu tình cảm số má»™t trên thiên hạ và có trái tim cứng rắn hÆ¡n sắt đá.
Äá»™c Cô Ngá»c chỉ gượng cÆ°á»i chứ không trả lá»i.
Quỳnh Anh hÆ¡i biến sắc mặt, Ä‘ang định nói tiếp thì Gia Cát Äởm đã Ä‘Æ°a tay ra hiệu vừa xen lá»i há»i :
- Có thá»±c Äá»— huynh không biết ai đã cứu mình đấy không?
Äá»™c Cô Ngá»c gáºt đầu gượng cÆ°á»i đáp :
- ChÃnh thế! Khi tiểu đệ tỉnh dáºy đã thấy mình nằm ở trên bãi cá», bốn chung quanh không có má»™t bóng ngÆ°á»i nà o hết nên nay vẫn không biết đã được vị cao nhân nà o cứu giúp mình?
Trầm ngâm má»™t hồi, Gia Cát Äởm lại nói :
- Thế thì lạ thực...
Quỳnh Anh vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Việc đó không có gì là lạ hết. Và dụ nhÆ° đại ca ra tay cứu má»™t ngÆ°á»i chả lẽ lại đợi chỠở cạnh để ngÆ°á»i ta cảm Æ¡n mình hay sao?
Gia Cát Äởm thốt cÆ°á»i đáp :
- Hiá»n muá»™i nói rất phải, nhÆ° váºy đủ thấy ngÆ°á»i đó quả thá»±c là má»™t vị cao nhân.
Äá»™c Cô Ngá»c thở dà i nói tiếp :
- Thiếu trại chủ nói rất đúng. Tiểu đệ được ngÆ°á»i ta cứu mình thoát chết mà đến giá» vẫn chÆ°a biết ân nhân là ai nên trong lòng rất lấy là m áy náy!
Bá»—ng có tiếng cÆ°á»i vang ở đằng xa vá»ng tá»›i, Quỳnh Anh vá»™i cất tiếng há»i :
- Ai đó?
Cả hai anh em Ä‘á»u biến sắc mặt và vá»™i nhảy xổ vá» phÃa đó, chá» tá»›i khi Äá»™c Cô Ngá»c đứng dáºy thì anh em Gia Cát Äởm đã Ä‘i mất tÃch rồi.
Chà ng bá»—ng nghe thấy có mấy tiếng giáºn dữ quát tháo và mấy tiếng hò hét cà ng lúc cà ng xa, sau cùng theo gió biến mất. Chà ng giáºt mình kinh hãi, Ä‘ang định Ä‘uổi theo thì bá»—ng có tiếng ngÆ°á»i rót và o tai rằng :
- Chị em chúng ta đã tốn công dụ anh em y đi rồi, tướng công có mau chạy đi không?
Lại giáºt mình đến thót má»™t cái, Äá»™c Cô Ngá»c lá»›n tiếng há»i :
- Cô nương là ai? Tại hạ không hiểu dụng ý nà y của cô nương?
NgÆ°á»i ấy liá»n trả lá»i :
- TÆ°á»›ng công khá»i cần biết chị em chúng tôi là ai hết, hãy Ä‘i mau lên, cháºm thì không kịp đâu!
Äá»™c Cô Ngá»c lại nói tiếp :
- Anh em nà ng ta là bạn thân của tại hạ, cỠchỉ nà y của cô nương có dụng ý gì thế?
NgÆ°á»i ná» háºm há»±c đáp :
- NgÆ°á»i nà y sao lại bÆ°á»›ng bỉnh nhÆ° thế? Thôi được, chúng tôi xin nói cho tÆ°á»›ng công biết váºy. Chẳng lẽ chuyến Ä‘i Mân Äông nà y tÆ°á»›ng công cứ cần phải có anh em y Ä‘i cùng má»›i được hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c cà ng giáºt mình kinh ngạc thêm há»i tiếp :
- Tại hạ đã biết rồi, xin cảm ơn cô nương. Nhưng cô nương là vị cao nhân nà o?
Sao lại biết tại hạ định Ä‘i Mân Äông mà trợ giúp nhÆ° váºy?
NgÆ°á»i nỠđáp :
- Khá»i cần phải cảm Æ¡n tôi. Äây là tôi chỉ thừa lệnh hà nh sá»± mà thôi. Còn thừa lệnh ai thì sau nà y tÆ°á»›ng công sẽ rõ. Riêng hai chữ cao nhân thì chúng tôi không dám nháºn, nếu tÆ°á»›ng công cứ nhất định há»i chúng tôi là ai thì chúng tôi chỉ có thể nói cho tÆ°á»›ng công biết chÃnh là chị em chúng tôi đã cứu tÆ°á»›ng công thoát khá»i bà n tay của Liá»…u Chân Chân đấy. Chị em chúng tôi chỉ biết nói nhÆ° váºy thôi, tÆ°á»›ng công mau Ä‘i Ä‘i.
Nhân lúc đối phÆ°Æ¡ng nói chuyện, Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn chung quanh để xem ngÆ°á»i đó ẩn núp ở đâu, nhÆ°ng lá»i lẽ của nà ng đó hầu nhÆ° từ bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng, theo gió thổi tá»›i nên chà ng Ä‘Ã nh phải chắp tay vái chà o và o nói tiếp :
- Äược cô nÆ°Æ¡ng hai lần ra tay cứu giúp, Æ¡n lá»›n không dám nói cảm tạ, tại hạ sẽ ghi sâu trong đáy lòng.
Nói xong, chà ng lại chắp tay chà o, lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i ra khá»i ngôi miếu đổ nát.
Lúc ấy trá»i đã tang tảng sáng, Äá»™c Cô Ngá»c nháºn được phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng xong liá»n Ä‘i thẳng ra ngoà i bá» sông. Khi đến cạnh bá» sông đã thấy bốn bá» trống rá»—ng và chỉ có sÆ°Æ¡ng mù lá» má» trên bá», không có má»™t chiếc thuyá»n đánh cá nà o và cÅ©ng không có má»™t bóng thuyá»n nà o. Chà ng má»›i biết lúc nà y những ngÆ°á»i đánh cá còn chÆ°a ngủ dáºy liá»n nghÄ© bụng :
“Nếu mình còn quanh quẩn đợi chỠở nÆ¡i đây, nhở lát nữa anh em Gia Cát Äởm quay trở lại không thấy ta thể nà o cÅ©ng ra đây tìm kiếm thì sao?â€
Chà ng hÆ¡i trầm ngâm má»™t chút rồi quay mình Ä‘i tá»›i khu rừng cách đó hÆ¡n mÆ°á»i trượng. Chà ng ở đó đợi chá» má»™t lát, quả đã thấy những ngÆ°á»i đánh cá vác lÆ°á»›i và cần câu Ä‘ang ở đằng xa Ä‘i tá»›i.
Chà ng mừng khôn tả, Ä‘ang định chạy ra nghênh đón, nhÆ°ng lại thoáng thấy có hai bóng ngÆ°á»i ở đằng xa chạy tá»›i. Äó chÃnh là anh em Gia Cát Äởm, chà ng cả kinh vá»™i quay và o rừng ẩn núp ở sau má»™t thân cây cổ thụ.
Chỉ trong chá»›p mắt, anh em Gia Cát Äởm đã chạy đến bên lá» khu rừng. Chà ng trông thấy vẻ mặt của hai ngÆ°á»i rất lo âu nên chà ng cÅ©ng cảm thấy rất áy náy không yên, định chạy ra gá»i hai ngÆ°á»i, nhÆ°ng chà ng nghÄ© lại và tá»± nhủ rằng :
“NgÆ°á»i đã cứu giúp ta bảo là m nhÆ° thế nà y không phải là vô lý, vì chuyến Ä‘i nà y ta Ä‘i Thiên Mụ tìm kiếm Bách Hiểu lão nhân. Việc nà y có liên quan đến vấn Ä‘á» trả thù của ta rất lá»›n, ta để cho ngÆ°á»i thứ hai Ä‘i cùng sao tiện?â€
Vì thế mà chà ng đà nh phải nén sự áy náy ấy xuống.
Chà ng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì đã thấy anh em Gia Cát Äởm quay trở vá» Ä‘Æ°á»ng cÅ© ngay, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng. Chà ng thở dà i má»™t tiếng rồi thủng thẳng bÆ°á»›c ra nghên đón bá»n đánh cá.
Thấy trá»i sáng tá» mà trong rừng lại có má»™t thÆ° sinh rất đẹp trai Ä‘i ra, bá»n ngÆ°á»i đánh cá Ä‘á»u ngạc nhiên ngừng chân lại. Äá»™c Cô Ngá»c tiến lên chắp tay và o chà o, vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Tại hạ là khách ở xa tá»›i muốn qua sông, không biết có vị nà o vui lòng Ä‘Æ°a tại hạ qua, tại hạ xin tặng gấp đôi tiá»n thù lao.
Bá»n ngÆ°á»i thuyá»n chà i thấy chà ng nói nhÆ° váºy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng.
Äá»™c Cô Ngá»c cÅ©ng ngẩn ngÆ°á»i ra theo, rồi lại chắp tay chà o định nói tiếp thì má»™t ông già lão vá»ng trong bá»n đã xua tay và đỡ lá»i :
- TÆ°á»›ng công khá»i cần phải nói thêm, chúng tôi đã nghe rõ hết. NhÆ°ng tối hôm qua chúng tôi đã thừa lệnh của Long Hổ bảo là trong má»™t tháng trá»i, không được Ä‘Æ°a bất cứ má»™t ngÆ°á»i nà o qua sông. Nếu tÆ°á»›ng công muốn qua sông thì Ä‘i vá» phÃa bắc, rồi lại quẹo vá» phÃa nam chừng và i dặm thì may ra kiếm thấy má»™t chiếc thuyá»n cÅ©ng nên.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy ông già ấy nói cứ trố mắt, cứng lưỡi thôi chứ không biết nói năng gì nữa.
|
15-07-2008, 09:09 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 22 Nếu vì một mối tình
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói ngẩn ngÆ°á»i ra, vừa bá»±c mình vừa lo âu, mãi không nói được ná»a lá»i. Má»™t ông già thứ hai khẽ thở dà i xen lá»i nói :
- Xin tướng công đừng có trách cứ, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ. Bằng không, trong chúng tôi bất cứ ai cũng có thể đưa tướng công qua sông được.
NgÆ°á»i đó nói xong những ngÆ°á»i kia Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau má»™t cái rồi lần lượt Ä‘i thẳng ra bá» sông.
Äá»™c Cô Ngá»c nhìn bá»n ngÆ°á»i thuyá»n chà i Ä‘i khá»i, trong lòng bá»±c mình hết sức, định Ä‘trong Long Hổ bảo há»i cho ra lẽ nhÆ°ng chà ng nghÄ© lại Bùi Thiên Vân là anh em há» vá»›i anh em Gia Cát Äởm, mình không tiện lý luáºn vá»›i hắn Ä‘Ã nh phải cố nén lá»a giáºn, gượng cÆ°á»i má»™t tiếng quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn.
Äi được má»™t quãng, chà ng quay đầu lại nhìn thấy bá»n ngÆ°á»i đánh cá đã giÆ°Æ¡ng buồm rồi. Mặt sông tuy rá»™ng nhÆ°ng những cảnh váºt ở bên kia bá» Ä‘á»u trông thấy rõ, nhÆ°ng tiếc thay bên đó cÅ©ng không có má»™t chiếc thuyá»n nà o. Chà ng Ä‘Ã nh phải chịu váºy.
Chà ng vừa đi vừa nghĩ bụng :
“Không ngá» Bùi Thiên Vân mà là má»™t tiểu nhân đê hèn, bụng dạ hẹp hòi đến nhÆ° váºy. Dù y không bằng lòng ta, có thể kiếm ta khiển trách ngay táºn mặt có hÆ¡n không, việc gì mà phải giở cái trò đê tiện nhÆ° thế nà y. Nếu Äá»™c Cô Ngá»c ta không nghÄ© tá»›i má»i nhẽ mà cứ bắt ép bá»n ngÆ°á»i thuyá»n chà i Ä‘Æ°a ta qua sông, chả lẽ Bùi Thiên Vân lại còn là m gì ta được hay sao?â€
Chà ng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì bá»—ng thấy phÃa đằng trÆ°á»›c ở bên trái có tiếng ngÆ°á»i rất lạnh lùng rót và o tai rằng :
- Bạn há» Äá»—, má»i bạn tá»›i đây nói chuyện.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói ngẩn ngÆ°á»i ra và ngá»ng đầu lên nhìn má»›i hay ngÆ°á»i đó chÃnh là Bùi Thiên Vân, Bảo chủ của Long Hổ bảo Ä‘ang khoang tay đứng ở trÆ°á»›c khu rừng lạnh lùng nhìn mình. Khi đối phÆ°Æ¡ng thấy mình ngá»ng đầu lên nhìn khẽ giÆ¡ tay lên vẩy má»™t cái rồi quay ngÆ°á»i Ä‘i ngay và o trong rừng.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy váºy lá»a giáºn bốc lên đùng đùng, xếch ngược đôi lông mà y kiếm lên, lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i theo ngay.
Chà ng tưởng Thiên Vân xuất hiện ở nÆ¡i đây dụ mình và o trong rừng nhÆ° váºy thể nà o trong đó cÅ©ng có mai phục nhiá»u ngÆ°á»i để đợi chá» mình và o tá»›i là vây đánh trả thù há»™ hai đại hán đã bị mình đánh bại đêm hồi hôm.
NgỠđâu sá»± thá»±c lại trái hẳn. Khi Äá»™c Cô Ngá»c và o tá»›i trong rừng chỉ thấy má»™t mình Thiên Vân khoanh tay đứng chá», vẻ mặt lạnh lùng. Còn bốn chung quanh không có ngÆ°á»i nà o hết. Chà ng rất hồ nghi nhÆ°ng vẫn là m ra vẻ ung dung tiến tá»›i gần chắp tay vái chà o và há»i :
- Bùi bảo chủ gá»i tại hạ và o trong rừng nà y định chỉ giáo gì thế?
Thiên Vân liếc nhìn chà ng một cái, lạnh lùng đáp :
- Không dám! Bùi mỗ đang có việc muốn thỉnh giáo thì đúng hơn.
Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i ra há»i lại :
- Tại hạ không dám! Có phải Bùi bảo chủ vì chuyện hồi hôm?
Thiên Vân bá»—ng cÆ°á»i khì và đáp :
- Chuyện nhá» má»n ấy nói tá»›i là m chi. Äó là chỉ tại chúng khi há»c võ không chịu khó chứ không thể trách cứ ai được?
Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy y nói nhÆ° váºy cà ng ngạc nhiên thêm, và đỡ lá»i :
- Không ngá» Bùi bảo chủ lại rá»™ng lượng đến nhÆ° váºy, nếu là việc khác xin Bảo chủ cứ há»i tại hạ Ä‘i?
Nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t hồi, mặt của Thiên Vân bá»—ng lá»™ vẻ khác lạ. Y hÆ¡i chần chá» giây lát rồi má»›i Ä‘á»™t nhiên lên tiếng há»i :
- Dám há»i bạn há» Äá»— quen biết biểu huynh muá»™i của tại hạ và o hồi nà o thế?
Äá»™c Cô Ngá»c không ngá» Thiên Vân lại há»i đến vấn đỠđó, và nhất thá»i chà ng cÅ©ng không hiểu dụng ý của đối phÆ°Æ¡ng ra sao nên hÆ¡i trầm ngâm giây lát, liá»n há»i lại :
- Chúng tôi má»›i quen biết nhau và trong má»™t thá»i gian rất ngắn. Chẳng hay Bảo chủ há»i nhÆ° thế để là m chi?
Thiên Vân cÆ°á»i khẩy và há»i tiếp :
- Má»— há»i nhÆ° váºy tất phải có lý do riêng, chả hay lá»i nói của bạn có thá»±c không?
Cố nén lá»a giáºn xuống, Äá»™c Cô Ngá»c lạnh lùng đáp :
- Xưa nay tại hạ không quen nói dối, huống hồ việc nà y chả cần phải giấu diếm ai là m chi? Tin hay không thì tùy ở Bảo chủ!
Mặt hÆ¡i biến sắc, Thiên Vân lại cÆ°á»i khì và đỡ lá»i :
- Bạn nói nhÆ° váºy thì má»— tin bạn lắm. Vì anh em Gia Cát cÅ©ng nói nhÆ° váºy!
Äá»™c Cô Ngá»c liá»n há»i lại :
- Bạn đã biết nhÆ° váºy, hà tất còn phải há»i lại là m chi?
- Bùi má»— muốn há»i thá» xem lá»i nói của đôi bên có khác nhau không?
- Sao Bùi bảo chủ lại để ý đến việc đó. Phải biết đó là chuyện riêng của anh em Gia Cát với tại hạ.
- Phải! Äó quả thá»±c là việc riêng của bạn vá»›i anh em Gia Cát thá»±c, nhÆ°ng chắc bạn không ngá» Gia Cát Quỳnh Anh lại là vị hôn thê của Bùi má»—?
Äá»™c Cô Ngá»c nghe tá»›i đó giáºt mình đến thót má»™t cái, kêu “ồ†má»™t tiếng và đỡ lá»i :
- Việc nà y quả thực tại hạ không biết...
Thiên Vân lạnh lùng ngắt lá»i :
- Bây giỠbiết cũng chưa muộn.
- Tại hạ ngu muội, không hiểu Bảo chủ nói như thế có dụng ý gì?
- Bạn là ngÆ°á»i thông minh, hà tất phải giả bá»™ nhÆ° thế?
- Bùi bảo chủ là cao nhân của võ lâm, bỗng dưng lại nói những chuyện ấy? Tại hạ với anh em Gia Cát tình cỠgặp gỡ mà quen biết nhau, sự giao hảo của anh em Gia Cát với tại hạ là thuộc loại quân tỠchi giao. Hơn nữa, lúc mà mới quen biết, Gia Cát cô nương mặc quần áo nho phục, thoạt tiên tại hạ không biết cô ta là một vị cân quốc hồng phấn.
Thiên Vân cÆ°á»i khẩy đỡ lá»i :
- Bạn phản ứng khá nhanh. Bây giỠthì bạn đã biết hết chuyện rồi chứ?
- Phải! Bây giỠtại hạ đã biết rõ chuyện rồi!
- Bạn đã biết rõ chuyện thì hay lắm. Bạn là ngÆ°á»i thông minh, những việc nà y nhÆ° thế nà o chả cần má»— phải nói nhìn nữa.
- Tốt hơn hết Bùi bảo chủ nên nói trắng ra thì hơn, vì tại hạ ngu muội lắm!
Nghe thấy Äá»™c Cô Ngá»c nói nhÆ° váºy, mặt lại biến sắc, nhÆ°ng Thiên Vân đã cÆ°á»i khì ngay được và đáp :
- Nếu bạn vui lòng nghe thì tất nhiên Bùi má»— cÅ©ng vui lòng tuân lệnh. Từ nay trở Ä‘i Bùi má»— dám xin bạn coi anh em Gia Cát nhÆ° ngÆ°á»i dÆ°ng, Ä‘oạn tuyệt giao hảo vá»›i há»!
Không sao nén được lá»a giáºn, Äá»™c Cô Ngá»c lạnh lùng đáp :
- Thiết tưởng Bảo chủ không nên nói những lá»i lẽ nà y vá»›i tại hạ.
Hai mắt lộ hung quang, Thiên Vân nói tiếp :
- Bùi má»— nháºn thấy nói nhÆ° thế nà y má»›i rất Ä‘Ãch đáng.
Äá»™c Cô Ngá»c cÆ°á»i khẩy đáp :
- Tại hạ nháºn thấy Bùi bảo chủ không có quyá»n can thiệp tá»›i sá»± giao du bạn hữu của tại hạ. Äó là quyá»n tá»± do của tại hạ mà ?
Thiên Vân nói tiếp :
- Phải, nhÆ°ng Bùi má»— có quyá»n can thiệp tá»›i bạn không được là m bạn vá»›i vị hôn thê của Bùi má»—.
Thấy đối phÆ°Æ¡ng nói nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c không biết nói năng ra là m sao nữa.
Vì chà ng tá»± biết dù mình không có nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn gì hết nhÆ°ng bất cứ sao, Thiên Vân cÅ©ng có quyá»n ngăn cản không cho mình là m bạn vá»›i vị hôn thê của y. Nên chà ng thở dà i má»™t tiếng rồi đáp :
- Phải, Bùi bảo chủ có quyá»n ấy tháºt. NhÆ°ng tại hạ cÅ©ng cần phải nói cho Bảo chủ biết rõ là tại hạ giao du vá»›i anh em há» Gia Cát không há» có dây dÆ°a chuyện nhi nữ tÆ° tình ở bên trong.
Thiên Vân cÆ°á»i khẩy đỡ lá»i :
- Tại hạ rất muốn tin tưởng ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng khốn ná»—i, thái Ä‘á»™ của Gia Cát Quỳnh Anh nhÆ° váºy khiến Bùi má»— không thể nà o dám tin ngÆ°á»i khác được.
Cố nén lá»a giáºn, Äá»™c Cô Ngá»c lạnh lùng nói tiếp :
- Tin hay không đó là quyá»n của Bảo chủ, còn tại hạ chỉ biết trên không hổ thẹn vá»›i trá»i, dÆ°á»›i không hổ thẹn vá»›i ngÆ°á»i. Vả lại tại hạ vá»›i anh em há» Gia Cát sau nà y cÅ©ng Ãt có cÆ¡ há»™i gặp lại nhau, Bảo chủ cứ dỠý xem sẽ thấy tại hạ không nói ngoa.
Thiên Vân lại đỡ lá»i :
- Bạn nói rất phải. Bất cứ lúc nà o Bùi má»— cÅ©ng có thể trông thấy được hết. NhÆ°ng nếu bạn không thi hà nh theo lá»i nói thì lúc ấy đừng có trách Bùi má»— giở mặt vô tình đấy nhé?
Äá»™c Cô Ngá»c không sao nhịn được nữa, trợn ngược đôi lông mà y kiếm lên, Ä‘ang định nổi khùng nhÆ°ng sau chà ng nghÄ© lại và bụng bảo dạ rằng :
“Quý hồ ta đứng đắn và sau nà y hết sức lánh mặt anh em Gia Cát, không giao du vá»›i há» nữa thì là m gì có chuyện ấy lôi thôi xảy ra!â€
Nghĩ tới đó, chà ng thở dà i thầm lạnh lùng nói tiếp :
- Tuy tại hạ chỉ là má»™t tên nho sinh nghèo nhÆ°ng cÅ©ng biết trong võ lâm chú trá»ng nhất là chữ tÃn nghÄ©a. Äại trượng phu không nói thì thôi mà đã nói thì phải biết tá»± trá»ng. Bảo chủ cứ yên tâm.
Thiên Vân cÆ°á»i má»™t tiếng rồi đỡ lá»i :
- Nhịn Ä‘au chặt đứt giây tình nhÆ° váºy má»— rất lấy là m cảm Æ¡n. Bạn lo gì, trên thiên hạ nà y đâu đâu mà chả có ổ rÆ¡m. Má»™t ngÆ°á»i có tà i và anh tuấn nhÆ° anh bạn thì Ä‘i tá»›i đâu mà chả có hồng phấn cân quốc, còn đẹp gấp trăm lần Gia Cát Quỳnh Anh yêu Ä‘Æ°Æ¡ng.
Bị đối phÆ°Æ¡ng nói mỉa, lá»a giáºn bốc lên đùng đùng, da mặt lúc trắng lúc Ä‘á», nhÆ°ng dù sao Äá»™c Cô Ngá»c vẫn cố nghiến răng chịu Ä‘á»±ng.
Thiên Vân vừa nói xong chà ng liá»n tủm tỉm cÆ°á»i và há»i luôn :
- Bùi bảo chủ nếu không còn việc gì khác nữa thì tại hạ có một việc nà y muốn thỉnh giáo.
CÆ°á»i giá»ng rất giảo hoạt và đểu cán, Thiên Vân há»i lại :
- Có phải bạn muốn há»i tại sao Bùi má»— lại cấm những ngÆ°á»i đánh cá không được chở ngÆ°á»i qua sông phải không?
Äá»™c Cô Ngá»c gáºt đầu, cÆ°á»i khẩy đáp :
- Äâu dám. Quả thá»±c tại hạ muốn biết rõ nguyên nhân ấy.
Thiên Vân cÆ°á»i ha hả và đỡ lá»i :
- Bây giỠBùi mỗ tới đây là định tiễn bạn qua sông đấy.
Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i ra, lẳng lặng không nói năng gì hết. Thiên Vân để ý nhìn chà ng và cÆ°á»i khì nói tiếp :
- Bùi má»— đã sá»a soạn sẳn thuyá»n để tiá»…n bạn qua sông rồi. Má»i bạn Ä‘i cho.
Nói xong, y giÆ¡ tay ra hiệu má»i rồi Ä‘i ra ngoà i khu rừng trÆ°á»›c.
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i má»™t tiếng, Ä‘ang định Ä‘i theo thì bá»—ng trong bụi ráºm có tiếng cÆ°á»i rất khẽ vá»ng ra và có tiếng ngÆ°á»i nói rằng :
- Xin Äại bảo chủ hãy tạm ngÆ°ng bÆ°á»›c.
Thiên Vân vá»›i Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy vá»™i ngừng chân và quay ngÆ°á»i lại đã trông thấy má»™t thÆ° sinh áo trắng trông rất phong lÆ°u, anh tuấn, không biết xuất hiện từ lúc nà o và đang đứng ở chá»— cách hai ngÆ°á»i chừng năm trượng.
Äá»™c Cô Ngá»c nháºn thấy ngÆ°á»i đó có vẻ quen lắm nhÆ°ng nhất thá»i không nghÄ© ra được là ai nên chà ng cứ đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra nhìn chứ không há» nói ná»a lá»i.
Thiên Vân lạnh lùng nhìn ngÆ°á»i đó rồi lên tiếng há»i :
- Bạn quý tÃnh là gì? Gá»i Bùi má»— đứng lại muốn chỉ giáo gì thế?
ThÆ° sinh áo trắng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Tiểu sinh há» TÆ° Äồ, không dám nháºn hai chữ chỉ giáo đó, nhÆ°ng có má»™t việc Ä‘ang muốn thỉnh giáo Äại bảo chủ.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy hai chữ TÆ° Äồ giáºt mình đến phắt má»™t cái, để ý nhìn kỹ má»›i nháºn ra được thÆ° sinh áo trắng ấy chÃnh là TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng.
Chà ng mừng rỡ, tiến lên hai bÆ°á»›c, Ä‘ang định nói thì thÆ° sinh ấy đã nhìn chà ng mỉm cÆ°á»i nói trÆ°á»›c :
- Bạn há» Äá»— là m Æ¡n đợi chá» cho giây lát để tại hạ hãy nói chuyện vá»›i Äại bảo chủ nà y trÆ°á»›c rồi chúng ta chuyện trò vá»›i nhau sau.
Äá»™c Cô Ngá»c biết nà ng ta không muốn để cho ai biết rõ thân pháºn và lai lịch, nên chà ng hÆ¡i ngần ngừ má»™t chút, vá»™i chắp tay vái chà o và đáp :
- Tại hạ xin tuân lệnh.
Nói xong, chà ng ngoan ngoãn lui ngay sang má»™t bên. Thiên Vân thấy thế cÆ°á»i khẩy xen lá»i nói :
- Thế ra hai vị đã quen biết nhau?
ThÆ° sinh áo trắng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Không những quen biết mà thôi, bạn há» Äá»— là chồng chÆ°a cÆ°á»›i của Mân Tây bát Ä‘á»™ng Äá»™ng chủ TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng. Còn tại hạ đây là anh của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng. Äáng lẽ tại hạ không muốn nói rõ cho Äại bảo chủ biết chuyện nà y.
Äá»™c Cô Ngá»c không ngá» TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại nói nhÆ° thế, chà ng cuống lên, Ä‘ang định lên tiếng giải thÃch thì thÆ° sinh áo trắng lại nguýt chà ng má»™t cái, lắc đầu vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Thế ra bạn lại còn không mặt dà y bằng Äại bảo chủ? NgÆ°á»i ta dám nhìn nháºn có vị hôn thê, còn bạn sợ gì mà chả dám nháºn?
Äá»™c Cô Ngá»c khóc giở mếu giở, muốn nói cÅ©ng không được. Äã nghe ra lá»i nói của thÆ° sinh có gai góc nên Thiên Vân biến sắc mặt, cÆ°á»i gằn má»™t tiếng và đỡ lá»i :
- Thế ra bạn TÆ° Äồ lại là anh của TÆ° Äồ Ä‘á»™ng chủ đây? Bùi má»— thất kÃnh tháºt.
Nói xong, y lại chắp tay vái chà o Äá»™c Cô Ngá»c và nói tiếp :
- Bùi má»— không biết bạn há» Äá»— lại là vị hôn phu của Mân Tây TÆ° Äồ Ä‘á»™ng chủ, tháºt là thất lá»… quá.
ThÆ° sinh ná» tủm tỉm cÆ°á»i và đỡ lá»i :
- Không dám!
Äá»™c Cô Ngá»c nhìn nháºn cÅ©ng không phải, phản đối cÅ©ng không nên, ngượng vô cùng và cuống cả lên. Sau cùng chà ng Ä‘Ã nh miá»…n cưởng chắp tay vái chà o thôi. ThÆ° sinh liếc nhìn chà ng má»™t cái, tủm tỉm cÆ°á»i rồi quay lại nói vá»›i Thiên Vân tiếp :
- Bây giá» Äại bảo chủ đã biết rõ má»i sá»± rồi, chắc không còn lo ngại vị muá»™i phu của tại hạ cÆ°á»›p mất vị hôn thê của Bảo chủ đấy chứ?
Thiên Vân ngượng vô cùng, mặt lúc đỠlúc trắng, vội đáp :
- Không dám! Không dám! Bạn há» Äá»— đã có hôn Æ°á»›c vá»›i TÆ° Äồ Ä‘á»™ng chủ thì Bùi má»— đâu dám.
ThÆ° sinh áo trắng Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i khì, xua tay đỡ lá»i :
- Xin Äại bảo chủ đừng có khách sáo nhÆ° thế nữa. Tiểu sinh có mấy lá»i muốn thÆ°a cùng nhÆ°ng trÆ°á»›c hết phải xin Äại bảo chủ thứ lá»—i cho tiểu sinh trá»±c ngôn đã.
Thiên Vân đáp :
- Có chuyện gì xin bạn TÆ° Äồ cứ việc nói thẳng, Bùi má»— vui lòng rá»a tai cung kÃnh nghe.
ThÆ° sinh gáºt đầu nói tiếp :
- Nếu váºy thÆ° sinh má»›i dám nói thẳng...
Nói tới đó, chà ng ta nghiêm nét mặt lại nói tiếp :
- Tình nhi nữ lạ lùng lắm, nhất là hai chữ tình cảm lại cà ng khó hiểu thêm. Có thứ gá»i là nam tham nữ ái, tình chà ng ý thiếp. CÅ©ng có thứ gá»i là ôm bệnh tÆ°Æ¡ng tÆ° hay hai ngÆ°á»i cùng yêu nhau. Vị muá»™i phu của tiểu sinh đây tuy trÆ°á»›c kia là ngÆ°á»i rất phong lÆ°u, Ä‘i đến đâu để lại mối tình đến đó, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi Ä‘Ãnh hôn vá»›i sÆ° muá»™i thì đã thay đổi hết thái Ä‘á»™ và trở nên đứng đắng, đến nổi khiến ai cÅ©ng phải kÃnh phục. Cho nên việc mà Bùi bảo chủ lo ngại, tiểu sinh không dám bảo đảm. NhÆ°ng tiểu sinh dám táo gan kiến nghị, Bảo chủ cÅ©ng nên để ý đến vị hôn thê của Bùi bảo chủ quá Ä‘a tình, Ä‘em lòng mê ngÆ°á»i khác, chứ không thể nà o trách cứ đối phÆ°Æ¡ng được.
Tất nhiên Thiên Vân phải hiểu. Tuy y hổ thẹn đến lá»a giáºn bốc lên đùng đùng và sát khà cÅ©ng đã nổi lên rồi, nhÆ°ng lại sợ oai danh của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng mà đà ng phải cố nén lá»a giáºn xuống, lạnh lùng nói :
- Äa tạ TÆ° Äồ huynh đã dạy bảo nhÆ° váºy, Bùi Thiên Vân nà y suốt Ä‘á»i không bao giá» dám quên.
ThÆ° sinh mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Bùi bảo chu khá»i cần phải khách sáo nhÆ° thế nữa. Việc nà y coi nhÆ° là xong. Nếu Bảo chủ không có việc gì khác thì là m Æ¡n Ä‘Æ°a hai chúng tôi qua sông.
Thiên Vân gượng cÆ°á»i đáp :
- Äược, Bùi má»— dẫn Ä‘Æ°á»ng Ä‘i trÆ°á»›c.
Nói xong, y quay ngÆ°á»i Ä‘i ra ngoà i rừng ngay.
ThÆ° sinh liếc mắt nhìn theo Thiên Vân rồi quay ngÆ°á»i lại tủm tỉm cÆ°á»i há»i Äá»™c Cô Ngá»c rằng :
- Bùi bảo chủ đã chuẩn bị sẳn thuyá»n để Ä‘Æ°a qua sông tháºt là hân hạnh cho chúng ta quá. Không Ä‘i ngay còn đợi chá» gì nữa?
Thấy Thiên Vân Ä‘i xa rồi, Äá»™c Cô Ngá»c háºm há»±c lÆ°á»m TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng má»™t cái, Ä‘ang định nói thì nà ng ta đã Ä‘i tá»›i gần kéo tay chà ng tủm tỉm cÆ°á»i và khẽ nói :
- Có chuyện gì để xuống dÆ°á»›i thuyá»n rồi hãy nói sau. Äi thôi!
Bất đắc dÄ©, Äá»™c Cô Ngá»c phải thở dà i má»™t tiếng rồi để mặc cho nà ng ta lôi kéo Ä‘i.
Hai ngÆ°á»i vừa ra khá»i khu rừng đã thấy Thiên Vân đứng ở cạnh chiếc thuyá»n đánh cá ở chá»— cách hai ngÆ°á»i chừng hÆ¡n mÆ°á»i trượng.
Äá»™c Cô Ngá»c theo thÆ° sinh áo trắng Ä‘i tá»›i cạnh thuyá»n thấy hai ngÆ°á»i lái đò lại là hai đại hán lá»±c lưỡng và vạm vỡ. Chà ng biết ngay hai ngÆ°á»i nà y là ngÆ°á»i của Long Hổ bảo chứ không phải là dân thuyá»n chà i.
Thiên Vân cÆ°á»i gằn má»™t tiếng và nói :
- Äáng lẽ Bùi má»— phải tiá»…n hai vị qua sông nhÆ°ng vì trong bảo có nhiá»u việc báºn nên không thể nà o tiá»…n được, mong hai vị lượng thứ cho.
Tại sao áo trắng mỉm cÆ°á»i đáp :
- Sao Bảo chủ lại nói thế? Chúng tôi được Bảo chủ sai ngÆ°á»i tiá»…n qua sông nhÆ° thế nà y đã rất lấy là m hân hạnh rồi, đâu còn dám phiá»n Bảo chủ phải Ä‘Ãchưởng thân tiá»…n nữa? HÆ¡n nữa, Bảo chủ là chủ của má»™t bảo cao quý nhÆ° váºy khi nà o chúng tôi lại để chủ phải mạo hiểm chịu sóng gió nhÆ° thế!
- Bạn TÆ° Äồ khéo nói bông thá»±c, Bùi Thiên Vân tôi sinh trưởng ở trên mặt sông nÆ°á»›c từ hồi nhá», lúc nà o cÅ©ng là m bạn vá»›i sóng, đã chịu quen phong ba bảo táp rồi.
Huống hồ ngà y hôm nay trá»i quang mây tạnh nhÆ° thế nà y, không có má»™t chút sóng gió nà o, thá»±c là lúc Ä‘i thuyá»n rất tốt... Thôi! Thiên Vân không dám là m mất thì giá» quý báu của hai vị, má»i hai vị xuống thuyá»n cho.
ThÆ° sinh áo trắng tủm tỉm cÆ°á»i và đáp :
- Cảm Æ¡n Bảo chủ đã có lòng nhÆ° váºy.
NhÆ°ng chà ng vẫn đứng yên, không há» xê dịch ná»a bÆ°á»›c.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© bụng :
- Có lẽ nà ng ta muốn đỡ xuống thuyá»n chắc?
Chà ng khẽ lắc đầu má»™t cái, nhÆ°ng vẫn chìa tay ra đỡ lấy cánh tay của thÆ° sinh ná».
ThÆ° sinh lÆ°á»m chà ng má»™t cái rất tình tứ mỉm cÆ°á»i nói :
- Có phải xe ngựa đâu, tôi có thể xuống được.
Äá»™c Cô Ngá»c ngượng nghịu đến mặt Ä‘á» bừng, không nói được ná»a lá»i.
ThÆ° sinh thấy thế tủm tỉm cÆ°á»i và nói tiếp :
- Äá»— huynh không nên hiểu lầm, hai chúng ta Ä‘á»u là thÆ° sinh vô dụng, đâu dám để Bùi bảo chủ đặc biệt chở thuyá»n Ä‘Æ°a chúng ta qua sông nhÆ° thế? Äệ ở đây là đợi chá» thuyá»n của mình đấy chứ.
Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i chÆ°a kịp lên tiếng thì Thiên Vân đã hÆ¡i biến sắc mặt, gượng cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Bạn TÆ° Äồ hà tất phải khách sáo nhÆ° thế, chả lẽ lại trách Bùi má»— không Ä‘Ãch thân tiá»…n hai vị qua sông nhÆ° váºy là quá thất lá»… hay sao?
Thư sinh nỠlắc đầu lia lịa đáp :
- Äâu có, hai chúng tôi Ä‘ang cảm thấy thịnh tình của Bảo chủ nhÆ° váºy chỉ dám tâm lỉnh thôi, chứ không dám nháºn thá»±c sá»±.
Thiên Vân lại biến sắc mặt, gượng cÆ°á»i nói tiếp :
- Nếu hai vị cứ cố chấp như thế, Bùi mỗ không dám miễn cưởng.
Quả nhiên lúc ấy đằng xa có má»™t chiếc thuyá»n Ä‘ang lÆ°á»›t tá»›i rất nhanh, Äá»™c Cô Ngá»c đã trông thấy rõ ngÆ°á»i cầm lái đứng ở đằng Ä‘uôi thuyá»n chÃnh là ông già há» Trà . Chà ng cà ng thắc mắc không hiểu, Ä‘Æ°a mắt nhìn thÆ° sinh.
Thiên Vân trông thấy ông già cầm lái ấy thà nh thuá»™c nhÆ° váºy cÅ©ng phải kinh ngạc, liá»n há»i :
- Ông cụ kia là ai? Sao lại có thủ pháp Ä‘iá»u khiển chiếc thuyá»n má»™t cách cao minh nhÆ° thế?
ThÆ° sinh khẽ cÆ°á»i và đỡ lá»i :
- Bảo chủ quá khen đấy thôi. Ở trÆ°á»›c mặt Bảo chủ biểu diá»…n Ä‘iá»u khiển thuyá»n nhÆ° váºy có khác gì là múa rìu qua mắt thợ không? Ông cụ đó là phu xa của xá muá»™i đó.
Thiên Vân ồ lên một tiếng, nói tiếp :
- Bùi má»— ngưỡng má»™ Mân Tây bát Ä‘á»™ng có rất nhiá»u kỳ nhân dị sÄ© đã lâu, ngà y hôm nay má»›i được mục kÃch, quả thá»±c không sai chút nà o?
ThÆ° sinh tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Bảo chủ cứ quá khen đấy thôi. Mân Tây bát Ä‘á»™ng Ä‘á»u là những kẻ thÆ°á»ng tục, khi nà o bằng được những kiện tÆ°á»›ng của Long Hổ bảo, vừa dÅ©ng mãnh, thiện chiến, vừa sở trÆ°á»ng cả thủy lục hai bên võ nghệ!
Thiên Vân nghe thấy thÆ° sinh nói sở trÆ°á»ng cả thủy lục hai môn võ nghệ liá»n biến sắc mặt, chỉ gượng cÆ°á»i thôi chứ không nói năng gì hết.
Lúc ấy chiếc thuyá»n nỠđã ghé và o bá», ông già lão vá»ng hầu nhÆ° không trông thấy mấy ngÆ°á»i đứng ở trên bá», chỉ lái thuyá»n và o trong bá» rồi ngừng bÆ¡i chèo và đứng yên. ThÆ° sinh vừa cÆ°á»i vừa nói vá»›i Thiên Vân tiếp :
- Cảm ơn Bảo chủ đã tiễn ra tại đây, tại hạ xin cáo biệt.
Nói xong chà ng chắp tay vái chà o má»™t lượt rồi dắt tay Äá»™c Cô Ngá»c nhảy xuống chiếc thuyá»n nhỠđó.
Thiên Vân ở trên bỠsông nói lớn :
- Chúc hai vị thuáºn buồm xuôi gió, xin thứ lá»—i Thiên Vân không thể tiá»…n hai vị xa thêm được.
ThÆ° sinh ngó đầu ra ngoà i khoang, vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Cảm Æ¡n Bùi bảo chủ, chúng tôi không bao giá» dám quên lòng tốt tiá»…n ra táºn thuyá»n của Bảo chủ đâu.
Chà ng ta vừa nói xong thì chiếc thuyá»n đó đã Ä‘i nhÆ° bay sang bá» sông bên kia luôn.
Chá» chiếc thuyá»n rá»i khá»i bá» xa rồi, Äá»™c Cô Ngá»c má»›i quay đầu lại nhìn TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng và há»i :
- Tôi thực không hiểu sao tại sao cô nương lại là m như thế?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhìn mặt chà ng má»™t hồi, rồi tủm tỉm cÆ°á»i và đáp :
- Tôi cÅ©ng không hiểu tại sao lại là m nhÆ° váºy, nhÆ°ng tôi chỉ biết là m nhÆ° thế nà y là giảm bá»›t được rất nhiá»u phiá»n phức cho thiếu hiệp thôi.
Äá»™c Cô Ngá»c lại nói tiếp :
- Tại hạ vá»›i anh em Gia Cát giao hảo vá»›i nhau rất quân tá», bây giỠđã là m cho Thiên Vân hiểu lầm. Vì không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng chÆ°a cÆ°á»›i của ngÆ°á»i ta, tại hạ Ä‘Ã nh phải cÆ°Æ¡ng quyết Ä‘oạn tuyệt lai vảng vá»›i anh em nhà ấy. Tại hạ đã cảm thấy áy náy không yên rồi, mà cô nÆ°Æ¡ng lại còn nói...
|
15-07-2008, 09:12 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 23 Nghĩ mãi cũng không hiểu
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp không yên hay là không nỡ xa há».
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đáp :
- Xin cô nÆ°Æ¡ng chá»› nên nói bông đùa nhÆ° thế. Lòng cÆ°Æ¡ng quyết của tại hạ nhÆ° thế nà o ngÆ°á»i khác thì không thể nà o biết được. Cô nÆ°Æ¡ng nên rõ, sở dÄ© tại hạ không yên tâm nhÆ° thế nà y là vì không biết anh em há» Gia Cát có lượng thứ cho mình không đấy thôi.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vá»™i nói tiếp :
- Thiếu hiệp lầm rồi, Ä‘oạn tuyệt để vợ chồng chÆ°a cÆ°á»›i của ngÆ°á»i ta khá»i hiểu lầm nhau nhÆ° váºy là rất đúng, quý hồ mình không hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm là được rồi. Hà tất cứ phải được ngÆ°á»i ta lượng thứ cho má»›i được?
Äá»™c Cô Ngá»c đứng yên má»™t hồi rồi má»›i nói tiếp :
- Thôi được, chúng ta không nói đến chuyện ấy nữa! NhÆ°ng tại sao cô nÆ°Æ¡ng lại bá»—ng dÆ°ng đặt Ä‘iá»u...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Chả lẽ tÆ°á»›ng công cho tôi nói vá»›i tên há» Bùi ấy rằng tÆ°á»›ng công là chồng chÆ°a cÆ°á»›i của tôi nhÆ° váºy là không nên không phải hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c mặt Ä‘á» bừng, gáºt đầu đáp :
- Phải!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng ngắm nhìn mặt chà ng má»™t hồi rồi nói tiếp :
- Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông không muốn cầu lợi nhÆ° tÆ°á»›ng công thá»±c là hiếm có. NhÆ°ng vì tÆ°á»›ng công mà tôi không quảng ngại đến thanh danh của mình. Vá»›i má»™t ngÆ°á»i con gái chÆ°a có chồng mà bá»—ng dÆ°ng nháºn tÆ°á»›ng công là chồng chÆ°a cÆ°á»›i nhÆ° thế, đáng lẽ tÆ°á»›ng công phải cảm Æ¡n má»›i đúng.
Ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Sự thực cô nương hà tất phải nói như thế!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Tôi chắc tướng công thể nà o cũng biết rõ Gia Cát Quỳnh Anh đã yêu tướng công đến mức độ như thế nà o...
Äá»™c Cô Ngá»c lại ngượng nghịu đến mặt Ä‘á» bừng, vá»™i đỡ lá»i :
- ChÃnh tại hạ cÅ©ng không hay biết gì, sao cô nÆ°Æ¡ng lại biết rõ nhÆ° thế?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vá»™i biện bạch :
- TÆ°á»›ng công biết gì, đó là tÆ°á»›ng công giả bá»™ hay là tá»± dối lòng. Còn sở dÄ© tôi biết rõ là vì tôi vá»›i Gia Cát Quỳnh Anh Ä‘á»u là đà n bà , con gái.
Äá»™c Cô Ngá»c bẻn lẻn đáp :
- Nếu quả thá»±c sá»± thể đúng nhÆ° lá»i của cô nÆ°Æ¡ng đã nói, tại hạ cÅ©ng không dám Ä‘a tình nhÆ° thế. HÆ¡n nữa, tâm sá»± của tại hạ có phải là kẻ tham lam, đứng núi nà y trông núi ná», nay yêu ngÆ°á»i nà y, mai yêu ngÆ°á»i khác.
- Tất nhiên tôi biết rõ tâm ý tướng công lắm. Nhưng Gia Cát Quỳnh Anh có biết không?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng há»i nhÆ° váºy, thấy Äá»™c Cô Ngá»c cứ đứng thừ ngÆ°á»i ra, không trả lá»i được. Nà ng nguýt chà ng má»™t cái rồi nói tiếp :
- Nếu cô ta không biết chuyện và muốn đỡ những phiá»n phức sau nà y cho tÆ°á»›ng công, để cho nà ng ta đừng có nghÄ© vÆ¡ vẩn nữa. Tôi là m nhÆ° váºy không đúng hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c không trả lá»i được, má»™t lát sau má»›i cảm Æ¡n rằng :
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng là m nhÆ° thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nÆ°Æ¡ng rất nhiá»u!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- TÆ°á»›ng công khá»i cần cảm Æ¡n tôi. Tôi nháºn thấy nói nhÆ° thế cÅ©ng không có ảnh hưởng gì đến thanh danh cả, mà dù có ảnh hưởng Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng là do tôi tình nguyện chứ có ai bắt buá»™c tôi đâu?
Äá»™c Cô Ngá»c kinh hãi thầm, vá»™i nói tiếp :
- Xin cô nÆ°Æ¡ng đừng có hiểu lầm, tôi chỉ sợ cô nÆ°Æ¡ng sẽ bị mang tiếng mất cả cuá»™c Ä‘á»i của cô nÆ°Æ¡ng mà thôi.
Thấy chà ng nói nhÆ° váºy, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t hồi, mặt lá»™ vẻ ai oán và rầu rỉ, nhÆ°ng chỉ thoáng cái thôi nà ng lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ngay và đỡ lá»i :
- Tôi sợ mang tiếng thì tÆ°á»›ng công lo ngại há»™ tôi. Huống hồ tôi là m chỉ vì tÆ°á»›ng công dù có bị mang tiếng tôi nháºn thấy cÅ©ng đáng lắm. Ngoà i ra tôi tin chắc đã mấy ai dá»… gì chiếm được trái tim của tÆ°á»›ng công, nhÆ°ng tôi chỉ lo tÆ°á»›ng công là m nhÆ° thế sẽ bị lỡ mất cÆ¡ há»™i của mình thì có.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói lại kinh hãi thầm, cúi đầu xuống, không dám nói năng thêm.
Vẻ mặt trông rất phức tạp, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng liếc nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cái, vá»›i giá»ng nhu mì há»i :
- Quả thá»±c lúc trÆ°á»›c tôi không há» suy nghÄ© tá»›i vấn đỠđó. Vừa rồi tÆ°á»›ng công nhắc nhở tôi má»›i biết. Nếu sá»± hiểu lầm ấy đã xảy ra rồi và vì thế mà ngÆ°á»i yêu của tÆ°á»›ng công giáºn dữ, Ä‘oạn tuyệt vá»›i tÆ°á»›ng công, nhÆ° váºy chả hay tÆ°á»›ng công có háºn tôi không?
Äá»™c Cô Ngá»c từ từ ngá»ng đầu lên, gượng cÆ°á»i đáp :
- Nếu quả thực có chuyện như thế, đó cũng chỉ là tại số chứ tại hạ không dám oán trách ai. Huống hồ cô nương có phải là cố ý là m như thế đâu?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại há»i tiếp :
- Nếu việc đó là thủ đoạn của tôi thì sao?
Mặt hÆ¡i biến sắc, nhÆ°ng Äá»™c Cô Ngá»c lại gượng cÆ°á»i lắc đầu đáp :
- Không khi nà o, tuy tại hạ quen biết cô nÆ°Æ¡ng không lâu mấy nhÆ°ng biết rõ cô nÆ°Æ¡ng không phải là ngÆ°á»i nhÆ° thế. HÆ¡n nữa, cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i có tà i trà thì tất nhiên cô nÆ°Æ¡ng phải biết là m nhÆ° váºy chỉ có hại chứ không có lợi gì cho cô nÆ°Æ¡ng cả.
Liếc nhìn chà ng hồi lâu, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vá»›i giá»ng run run há»i lại :
- Chả lẽ tướng công tin tôi đến như thế ư?
Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng có Æ¡n lá»›n vá»›i tại hạ và lại coi cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° ngÆ°á»i trá»i, tất nhiên tại hạ rất tin tưởng cô nÆ°Æ¡ng.
- Có Æ¡n rất lá»›n Æ°? Tại sao tÆ°á»›ng công lại không có mối tình sâu nhÆ° bể? TÆ°á»›ng công đã tin tưởng TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nà y cÅ©ng cam tâm! Sá»± thá»±c tÆ°á»›ng công biết cà ng trốn tránh nhÆ° váºy cà ng không có lợi Ãch cho mình.
Äá»™c Cô Ngá»c thở dà i và nghÄ© bụng :
“Có phải là ta không biết nguyên nhân ấy đâu! NhÆ°ng sá»± thá»±c ta phải là m nhÆ° váºy...â€
- Tướng công đang nghĩ gì thế?
- Tại hạ Ä‘ang nghÄ© vì sao cô nÆ°Æ¡ng tá»›i Mân Äông nhÆ° thế nà y?
Trợn to đôi mắt chá»›p nháy hai cái, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- TÆ°á»›ng công rất thông minh và cÅ©ng rất khéo ăn nói, đồng thá»i phÆ°Æ¡ng pháp trốn tránh của tÆ°á»›ng công lại còn rất tinh xảo nữa. TÆ°á»›ng công tưởng tôi không biết tÆ°á»›ng công Ä‘ang nghÄ© gì hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng trà tuệ hÆ¡n ngÆ°á»i thì tất nhiên phải biết tôi Ä‘ang nghÄ© gì chứ!
- Thôi! Tướng công đừng có tâng bốc tôi như thế nữa. Có phải tướng công đang nghĩ là tôi đã là m cho tướng công không thể nà o trốn tránh nỗi phải không?
- Tại hạ đã nói ý nghÄ© thiển cáºn của tại hạ không thể nà o giấu diếm nổi cô nÆ°Æ¡ng, quả thá»±c không sai chút nà o!
- Cho nên từ giá» trở Ä‘i, tốt hÆ¡n hết tÆ°á»›ng công đừng có giấu diếm tôi nữa... tÆ°á»›ng công cÅ©ng đừng có há»i tôi tại sao lại Ä‘uổi theo tá»›i Mân Äông nà y nhÆ° thế vá»™i, mà hãy trả lá»i cho tôi biết vấn Ä‘á» nà y trÆ°á»›c : ai đã cứu tÆ°á»›ng công ra khá»i vòng du dÆ°Æ¡ng của Liá»…u Chân Chân nhÆ° thế?
Ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c má»›i kinh ngạc đáp :
- Cô nương cũng biết rõ chuyện nà y ư? Chả lẽ...
- TÆ°á»›ng công khá»i cần phải kinh ngạc nhÆ° váºy, tuy tôi có má»™t chút thông minh thá»±c, nhÆ°ng không phải là ngÆ°á»i kiên trì được nhÆ° tÆ°á»›ng công tưởng tượng đâu.
Chuyện đó là có ngÆ°á»i nói cho tôi hay đấy!
- Ai nói cho cô nương hay thế?
- Hà nh tung và thủ pháp của ngÆ°á»i ấy rất thần bÃ, tuy tôi chÆ°a trông thấy ngÆ°á»i đó và không biết ngÆ°á»i đó là ai, nhÆ°ng căn cứ và o thá»±c tế, tôi đã dám táo bạo Æ°á»›c Ä‘oán ngÆ°á»i đó là ai rồi, còn phải hay không phải đợi chá» nghe tÆ°á»›ng công kể xong câu chuyện đã. Bây giá» tÆ°á»›ng công hãy cho tôi biết ai đã cứu tÆ°á»›ng công thoát khá»i bà n tay man dã?
- Khi tại hạ lại tỉnh, thấy mình nằm ở trong cánh đồng hoang không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nà o hết nên tại hạ không sao biết được ai đã cứu mình thoát nạn nhÆ° váºy?
- Lạ thá»±c! Chả lẽ tÆ°á»›ng công không biết ngÆ°á»i đã cứu mình là ai Æ°? Có thá»±c không?
- Chuyện nà y nói ra thì không ai dám tin hết, nhÆ°ng sá»± thá»±c của nó là thế. Chắc cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng biết tôi là ngÆ°á»i không biết nói dối chứ gì?
- Lạ thá»±c! NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà có công lá»±c kinh ngÆ°á»i nhÆ° váºy lại là ai thế?
Nghe tá»›i đó, Äá»™c Cô Ngá»c rất ngạc nhiên vá»™i há»i :
- NgÆ°á»i đã cứu tại hạ thoát nạn lại là má»™t cô nÆ°Æ¡ng Æ°, sao cô nÆ°Æ¡ng lại biết rõ nhÆ° thế?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cau mà y đáp :
- Liá»…u Chân Chân nói nhÆ° váºy. NhÆ°ng tôi vẫn chÆ°a nghÄ© ra được ngÆ°á»i đó là ai?
Äến lúc nà y Äá»™c Cô Ngá»c má»›i biết TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã Ä‘i cứu mình và gặp Liá»…u Chân Chân, nghe thấy nữ ma đầu ấy nói má»›i biết rõ chuyện, nên chà ng rất cảm Ä‘á»™ng, trầm ngâm giây lát và há»i tiếp :
- Chả lẽ Liễu Chân Chân cũng không thấy rõ mặt mũi của vị cô nương ấy ư?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu đáp :
- Công lá»±c của ngÆ°á»i đó cao siêu lắm, Chân Chân chÆ°a trông thấy rõ hình bóng của ngÆ°á»i ấy đã bị Ä‘iểm huyệt rồi, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi y thị chÆ°a bị Ä‘iểm huyệt đã nghe thấy tiếng quát tháo của ngÆ°á»i đó rất thánh thót nên má»›i biết ngÆ°á»i cứu tÆ°á»›ng công là má»™t thiếu nữ.
Äá»™c Cô Ngá»c cà ng thắc mắc thêm, liá»n nghÄ© bụng :
“Sau khi rá»i khá»i núi Thanh Thà nh, trÆ°á»›c sau ta quen biết ba vị hồng phấn giai nhân, ngÆ°á»i đó chắc không phải là Tuyết Diệm Cầm, má»™t ngÆ°á»i không biết má»™t tý võ nghệ gì, mà cÅ©ng không phải là TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘ang đứng ở trÆ°á»›c mặt đây, và cà ng không phải là Gia Cát Quỳnh Anh nốt. NhÆ° váºy...â€
NghÄ© tá»›i đó, chà ng sá»±c nhá»› đến chuyện ở trong ngôi miếu đổ nát và o đêm hôm trÆ°á»›c, chà ng liá»n khiển trách mình thầm :
“Hồ đồ thá»±c! Hồ đồ thá»±c, sao ta lại suýt quên bẳng câu chuyện ấy!â€
Chà ng bá»—ng mừng rỡ, quên cả hiện thá»±c, Ä‘á»™t nhiên nắm chặt lấy tay của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng và vá»™i nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ đã nghÄ© ra rồi! Äã nghÄ© ra rồi!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘ang cúi đầu nghÄ© ngợi bá»—ng bị chà ng ta nắm tay và kêu la nhÆ° váºy cÅ©ng phải thất kinh, má»™t tay ôm chà ng và giả bá»™ há»n giáºn nói :
- TÆ°á»›ng công lạnh lùng thá»±c, là m tôi giáºt mình đánh thót má»™t cái. Nói mau lên, ngÆ°á»i ấy là ai thế?
Tuy váºy, nà ng vẫn để yên cho chà ng cầm tay của mình, chứ không rụt lại.
Lúc nà y Äá»™c Cô Ngá»c má»›i biết mình đã thất lá»…, vá»™i buông tay nà ng ra bẻn lẻn đáp :
- Tại hạ bá»—ng nghÄ© tá»›i má»™t việc, nhất thá»i mừng rỡ...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đỡ lá»i :
- Tôi không cần tÆ°á»›ng công phải giải thÃch nữa. TÆ°á»›ng công đã biết tôi không trách tÆ°á»›ng công đâu. Thôi, nói mau lên.
Äá»™c Cô Ngá»c vẫn ngượng nghịu, gượng cÆ°á»i đáp :
- Tuy tại hạ biết mình đã được nà ng cứu cho nhưng vẫn chưa biết nà ng ta là ai!
Ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tức cÆ°á»i nói :
- Äây là lần đầu tiên tôi nghe không hiểu lá»i nói của tÆ°á»›ng công.
Lúc nà y Äá»™c Cô Ngá»c cÅ©ng cảm thấy lá»i nói của mình vu vÆ¡ khó hiểu tháºt, nên chà ng cÅ©ng phì cÆ°á»i và kể lại chuyện tối hôm qua ở ngôi miếu đổ nát, gặp má»™t thiếu nữ nhÆ° thế nà o. Sau cùng chà ng lại há»i tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i bác há»c nhÆ° váºy ắt phải biết hai vị cô nÆ°Æ¡ng ấy là ai chứ?
Ngẫm nghÄ© giây lát, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng nhìn Äá»™c Cô Ngá»c há»i tiếp :
- NgÆ°á»i yêu của tÆ°á»›ng công có tì nữ không?
Ngẫm nghÄ© giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Nà ng là một ca kỹ ở lầu Nhạc Dương thì là m gì có tỳ nữ chứ?
Chá»›p mắt mấy cái, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại há»i tiếp :
- Tướng công biết nà ng ta không có hay là tướng công chưa hỠtrông thấy đấy thôi?
- Tuy tại hạ không trông thấy nhưng dám tin rằng nà ng không thể nà o có tỳ nữ được.
- Xem nhÆ° váºy không phải là tÆ°á»›ng công lầm thì là tôi lầm. Thế ngÆ°á»i yêu của tÆ°á»›ng công có biết võ công không?
- Cô nương lại nói bông đùa rồi. Nà ng rất ẻo lả yếu ớt thì là m sao biết võ công được?
- Tôi cÅ©ng ẻo lả yếu á»›t nhÆ° thế nà y, trông bá» ngoà i có giống ngÆ°á»i biết võ không?
- Cô nÆ°Æ¡ng thì khác hẳn. Tuy ngÆ°á»i mảnh khảnh nhÆ°ng trông rất khá»e mạnh. Dù không biết cô nÆ°Æ¡ng có võ công tuyệt thế nhÆ°ng ai cÅ©ng luáºn ra được cô nÆ°Æ¡ng khác ngÆ°á»i thÆ°á»ng nhiá»u. Còn nà ng thì chỉ nhÆ° ngÆ°á»i thÆ°á»ng thôi!
Ngẫm nghÄ© giây lát, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói tiếp :
- Nếu quả tháºt nà ng biết võ công thể nà o cÅ©ng cao siêu hÆ¡n tôi mấy báºc.
- Tại sao cô nương lại nói như thế?
- TÆ°á»›ng công nên rõ, má»™t ngÆ°á»i biết võ, khi đã luyện tá»›i mức thượng thừa, có thể từ thá»±c trở vá» hÆ°, đôi mắt rất sáng, có thể thâu liá»…m lại nhÆ° mắt của ngÆ°á»i thÆ°á»ng.
Nếu ngÆ°á»i đó không định tâm để cho ngÆ°á»i khác biết tà i ba của mình thì không ai có thể biết được ngÆ°á»i ấy đã có võ công tuyệt thế nhÆ° váºy. NhÆ° tôi đây, vì chÆ°a luyện tá»›i mức thượng thừa nên tÆ°á»›ng công má»›i trông thấy đã nháºn ra ngay là thế.
Còn ngÆ°á»i yêu của tÆ°á»›ng công nếu không biết võ thì thôi, chứ nếu nà ng ta đã há»c qua võ công rồi thì thể nà o cÅ©ng là má»™t nhân váºt đã tu luyện tá»›i mức thượng thừa rồi.
Vì thế, so sánh vá»›i nà ng ta thì tháºt là má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói rất phải! NhÆ°ng tại hạ dám chắc rằng nà ng ta không phải là ngÆ°á»i có võ công cao siêu nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng đã nói đâu.
- Sao tướng công lại dám quả quyết như thế?
- Tôi tin chắc nà ng ta không giấu diếm tôi đâu!
- Äó là tÆ°á»›ng công tá»± tin đấy thôi. Tôi hãy há»i tÆ°á»›ng công câu nà y : chẳng hay tÆ°á»›ng công có giấu diếm nà ng ta Ä‘iá»u gì không? Và nà ng cÅ©ng biết rõ lai lịch của tÆ°á»›ng công chứ?
- Äó là điá»u mà tôi vẫn áy náy trong lòng. Quả tháºt tôi chÆ°a cho nà ng ta biết rõ lai lịch của mình. Äó là vì tôi có ná»—i khổ tâm riêng.
- Thế thì đúng rồi, tÆ°á»›ng công có biết đâu nà ng lại chả có ná»—i khổ tâm riêng nhÆ° mình váºy? Äó là nà ng biết võ mà không cho tÆ°á»›ng công biết, đó là điểm duy nhất mà nà ng đã giấu diếm tÆ°á»›ng công cÅ©ng nên.
Äá»™c Cô Ngá»c lại đứng ngẫn ngÆ°á»i ra. Chà ng sá»±c nghÄ© tá»›i quả tháºt Tuyết Diệm Cầm có nói cho chà ng biết là nà ng đã có ná»—i khổ tâm riêng.
Nghĩ tới đây, chà ng cảm thấy trong lòng bứt rứt vô cùng. Lại suy nghĩ giây lát chà ng mới đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói rất phải. Tháºt ra nà ng có cho tôi hay là nà ng có ná»—i khổ tâm riêng.
NhÆ°ng dù sao tôi vẫn tin chắc nà ng là ngÆ°á»i không biết võ công.
- TÆ°á»›ng công không chịu tin lá»i nói của tôi thì thôi. NhÆ°ng sau nà y thể nà o tÆ°á»›ng công cÅ©ng được gặp lại nà ng ta và cả tôi cÅ©ng váºy. Lúc ấy tôi chỉ thá» thách qua loa là biết liá»n.
Mặt lá»™ vẻ lo âu, Äá»™c Cô Ngá»c cau mà y lại há»i :
- Nà ng ta yếu á»›t lắm, có thể nói là trói gà cÅ©ng không đủ hÆ¡i sức. NhÆ° váºy cô nÆ°Æ¡ng sẽ thá» thách nà ng ta bằng cách nà o?
Nhìn Äá»™c Cô Ngá»c giây lát, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- TÆ°á»›ng công khá»i lo ngại. Tôi không đả thÆ°Æ¡ng cô ta đâu, mà chÆ°a chi tÆ°á»›ng công đã phải lo sợ há»™ nhÆ° thế rồi.
Äá»™c Cô Ngá»c ngượng vô cùng, không dám nói thêm nữa. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng thở dà i má»™t tiếng rồi nói tiếp :
- Cứ thấy tÆ°á»›ng công quan tâm đến nà ng ta nhÆ° váºy ai mà chả vừa ghen vừa ngưỡng má»™? Thôi, chúng ta không nói chuyện đến nà ng ta nữa. Có phải tÆ°á»›ng công đã há»i tôi ai đã báo tin ngầm cho tôi biết để tôi Ä‘i cứu tÆ°á»›ng công phải không?
Äá»™c Cô Ngá»c gáºt đầu đáp :
- Phải, tại hạ Ä‘ang muốn biết ngÆ°á»i đó là ai tháºt!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng há»i chà ng rằng :
- TÆ°á»›ng công thá» Ä‘oán xem, liệu Long Phan lệnh chủ có phải là ngÆ°á»i báo tin ngầm cho tôi không?
Rất ngạc nhiên, Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i há»i lại :
- Sao cô nương lại...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i và đỡ lá»i :
- Có phải tÆ°á»›ng công tưởng tôi Ä‘iên khùng nói báºy nói bạ đấy không?
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i biện bạch :
- Tại hạ đâu dám nói thế, nhưng chỉ cảm thấy...
- Có phải tướng công chỉ cảm thấy tôi nói như thế là rất vô lý phải không?
- Vâng! Tôi vá»›i y có mối thù không đợi trá»i chung, nhÆ° váºy có khi nà o y lại báo tin cho cô nÆ°Æ¡ng biết để cứu má»™t kẻ đại thù của y thoát khá»i tai ách nhÆ° thế?
- TÆ°á»›ng công nói nhÆ° váºy rất phải, nhÆ°ng tôi đã nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại rồi. Ngoà i Long Phan lệnh chủ ra thì không còn ai và o đó nữa!
- Tại sao cô nÆ°Æ¡ng lại Ä‘oán là y nhÆ° váºy?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i, liá»n kể lại chuyện, tình tá»± trÆ°á»›c sau nháºn được hai lá truyá»n thÆ¡ nhÆ° thế nà o cho Äá»™c Cô Ngá»c nghe, rồi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói tiếp :
- Äấy! TÆ°á»›ng công thá» nghÄ© xem, ngoà i Long Phan lệnh chủ ra là m gì có ngÆ°á»i thứ hai nà o lại cứ theo dõi chúng ta từng bÆ°á»›c má»™t nhÆ° thế? HÆ¡n nữa, ngoà i y ra thì không ai dám nói tÆ°á»›ng công là ngÆ°á»i yêu của tôi.
Nghe tá»›i đó, Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi cau mà y lại suy nghÄ© má»™t hồi, rồi lắc đầu đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng tà i trà hÆ¡n ngÆ°á»i, và cô nÆ°Æ¡ng Ä‘oán nhÆ° váºy cÅ©ng rất có lý. NhÆ°ng tôi vẫn cho ngÆ°á»i đó nhất định không phải là y. Vả lại... biết đâu ngÆ°á»i đó chả là má»™t trong hai cô nÆ°Æ¡ng đã ra tay cứu tại hạ...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu đỡ lá»i :
- Không có lẽ, vì bút tÃch của hai lá thÆ° đó rất già dặn, Ä‘Ã n bà con gái viết sao nổi những nét bút nhÆ° thế?
- Cô nương có đem theo hai lá thư ấy không?
- Tôi chỉ lo ngại đến sá»± an nguy của tÆ°á»›ng công thì còn tâm trà đâu mà nghÄ© đến việc khác. Nên xem xong, tôi đã thuáºn tay vứt Ä‘i liá»n.
Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu thở dà i, lẳng lặng không nói năng gì.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng chá»›p nháy mắt mấy cái, vá»›i giá»ng dịu dà ng nói tiếp :
- TÆ°á»›ng công đừng tức giáºn nữa. Lúc ấy quả tháºt tôi...
Äá»™c Cô Ngá»c biết nà ng ta hiểu lầm, cÆ°á»i khì má»™t tiếng và vá»™i đáp :
- Xin cô nÆ°Æ¡ng đừng có hiểu lầm nhÆ° thế. Tôi vừa đứng yên suy nghÄ© vá» ngÆ°á»i viết thÆ° báo tin cho cô nÆ°Æ¡ng là ai đây thôi chứ tôi có tức giáºn gì đâu?
- Tôi cÅ©ng biết tôi Ä‘oán nhÆ° váºy là hÆ¡i miá»…n cưỡng má»™t chút, nhÆ°ng tôi đã nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, ngoà i Long Phan lệnh chủ ra, quả tháºt tôi không sao nghÄ© nổi ngÆ°á»i thứ hai nà o và o đó, hÆ¡n nữa...
- Cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© nhÆ° váºy nhất định không đúng. Vẫn biết ngà y đêm Long Phan lệnh chủ vẫn rình ráºp theo dõi tôi tháºt, nhÆ°ng không khi nà o...
- Tôi nói má»™t câu nà y, xin tÆ°á»›ng công đừng có nổi giáºn nhé? Nếu Long Phan lệnh chủ muốn giết tÆ°á»›ng công thì y có nhiá»u dịp may lắm. TÆ°á»›ng công còn nhá»› không, tuy có má»™t lần y đã đả thÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng công rồi nhÆ°ng y có hạ Ä‘á»™c thủ giết chết đâu?
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói giáºt mình kinh hãi và nghÄ© bụng :
“Nà ng nói rất phải. Vá»›i công lá»±c của ta mà lại Ä‘i má»™t mình ở trên Ä‘Æ°á»ng vắng vẻ nhÆ° thế nà y, Long Phan lệnh chủ muốn giết ta tháºt dá»… nhÆ° trở bà n tay. NhÆ°ng tại sao y lại không là m nhÆ° thế? Nếu TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói đúng thì y là ngÆ°á»i đã báo tin cho nà ng đến cứu ta! Chả lẽ y định cố ban Æ¡n huệ cho ta chăng?â€
NghÄ© tá»›i đó chà ng lại há»i :
- Theo cao kiến của cô nương...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng gượng cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Từ xưa tới nay tôi chưa hỠgặp một việc nà o đã là m cho tôi nhức óc như thế nà y.
Nay việc nà y không những là m cho tôi đã tốn không biết bao nhiêu trà não mà vẫn không hiểu được. NhÆ°ng dù sao, tôi nháºn thấy ná»™i tình của việc nà y khúc triết ly kỳ lắm. Sở dÄ© tôi vá»›i ông già há» Trà vá»™i và ng tá»›i Mân Äông nà y là vì lo ngại tÆ°á»›ng công lại bị Chân Chân ám hại. Ngoà i ra, tôi còn muốn quyết tâm Ä‘iá»u tra cho ra việc nà y má»›i thôi.
|
15-07-2008, 09:15 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 24 Long Phan tái xuất hiện
Äá»™c Cô Ngá»c ngẫm nghÄ© giây lát rồi nói tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói nhÆ° váºy, tại hạ cÅ©ng nháºn xét việc nà y rất huyá»n bÃ, khó hiểu. Không biết ngÆ°á»i núp trong bóng tôi đó là ai? Tại sao Long Phan lệnh chủ có dịp giết chết tôi mà lại không chịu giết?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vá»™i đỡ lá»i :
- Tôi còn nhá»› tÆ°á»›ng công đã nói, lúc nà y Long Phan lệnh chủ không muốn giết tÆ°á»›ng công vá»™i vì y nháºn thấy có thắng tÆ°á»›ng công chả vẻ vang gì. HÆ¡n nữa, tôi dám chắc thể nà o cÅ©ng Ä‘iá»u tra được việc nà y.
Äá»™c Cô Ngá»c trầm ngâm giây lát liá»n nghÄ© bụng :
“Cô nà ng vá»›i ông cụ há» Trà đi cùng tất nhiên cà ng hay, nhÆ°ng chuyến Ä‘i nà y của ta...â€
Chà ng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy ông già hỠTrà ở đằng lái lớn tiếng nói :
- Thôi! Hai đứa nhỠnghỉ ngơi giây lát đi, đã tới bỠrồi.
Hai ngÆ°á»i nghe nói ngạc nhiên, ngá»ng đầu nhìn ra bên ngoà i, quả nhiên thấy chỉ còn bốn năm trượng nữa là đã tá»›i bá». Hai ngÆ°á»i quay nhìn nhau thì TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Nhanh thá»±c!
Nà ng kéo tay Äá»™c Cô Ngá»c chui ra ngoà i khoang.
Äá»™c Cô Ngá»c ngá»ng đầu lên nhìn, thấy phÃa đằng xa núi non trùng Ä‘iệp và chá»— gần đó là má»™t cánh đồng hoang, cá» má»c lên táºn đầu gối, đủ thấy nÆ¡i đây không có ngÆ°á»i lui tá»›i. Chà ng liá»n cau mà y lại nghÄ© bụng :
“Sao nà ng lại cho ghé và o chá»— hoang vắng không có ngÆ°á»i ở nhÆ° thế nà y?â€
Hình nhÆ° TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng hiểu ý nghÄ© của chà ng nên vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- NÆ¡i đây tuy hoang vừa, Ä‘Æ°á»ng lối gồ ghá» khó Ä‘i thá»±c nhÆ°ng Ä‘i núi Thái Mụ thì nÆ¡i đây lại là chá»— đến gần nhất...
Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình kinh hãi thầm và nghÄ© tiếp :
“TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng quả thá»±c trà tuệ tuyệt luân, mình Ä‘ang nghÄ© gì nà ng cÅ©ng hiểu biết được hết...â€
NghÄ© tá»›i đó chà ng mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Tại hạ chỉ biết cô nÆ°Æ¡ng xÆ°a nay vẫn ở Mân Tây, không ngá» Ä‘Æ°á»ng lối ở Mân Äông cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng hiểu biết rõ rà ng nhÆ° thế!
LÆ°á»m chà ng má»™t cách rất tình tứ, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- TÆ°á»›ng công không nghe ngÆ°á»i ta nói hay sao. Tú tà i không ra cá»a mà có thể biết được việc của thiên hạ. Không riêng gì Mân Äông mà tất cả Ä‘Æ°á»ng lối của thiên hạ tôi cÅ©ng thuá»™c lòng hết. TÆ°á»›ng công có tin lá»i của tôi không?
Äá»™c Cô Ngá»c đỡ lá»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng tà i trà hÆ¡n ngÆ°á»i và há»c há»i rất rá»™ng, tất nhiên tại hạ phải tin tưởng chá»›!
Trợn tròn xoe đôi mắt mấy lược rồi cÆ°á»i khúc khÃch, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói tiếp :
- Không ngá» tÆ°á»›ng công còn tin tưởng tôi nhÆ° váºy, thá»±c sá»± nếu mà tôi có tà i ba nhÆ° thế thì còn gì bằng. Vả lại chỉ cần có được má»™t ná»a nhÆ° tÆ°á»›ng công đã nói thì cÅ©ng đâu đến ná»—i bị váng đầu nhức óc vì hai chuyện ở trÆ°á»›c mắt đây.
Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu nói tiếp :
- Dù thần tiên cÅ©ng có lúc gặp những việc khó xá», huống hồ là ngÆ°á»i. NhÆ°ng tại hạ thiết tưởng cô nÆ°Æ¡ng chỉ cần quyết tâm tra xét, không sá»›m thì chầy, câu chuyện đó sẽ vỡ lẽ ra ngay.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng há»›n hở vá»™i há»i :
- Có thá»±c tÆ°á»›ng công tin tưởng tôi nhÆ° váºy không?
Thấy nà ng ta há»i, Äá»™c Cô Ngá»c cÅ©ng phải kinh hãi thầm, vá»™i đáp :
- Äối vá»›i bất cứ ngÆ°á»i nà o trà tuệ hÆ¡n ngÆ°á»i, tại hạ Ä‘á»u tin tưởng hết.
- TÆ°á»›ng công khôn ngoan lắm, nhÆ°ng tiếc thay giấu diếm hÆ¡i cháºm má»™t chút! Tôi chỉ há»i tÆ°á»›ng công câu nà y, theo sá»± hiểu biết của tÆ°á»›ng công, thì hiện trong vÅ© ná»™i nà y có mấy ngÆ°á»i có trà tuệ hÆ¡n ngÆ°á»i nhÆ° thế?
- Tuy tại hạ biết khá nhiá»u kỳ nhân, dị sÄ©, nhÆ°ng phần nhiá»u chỉ nghe thấy ngÆ°á»i ta nói chứ chÆ°a hỠđược gặp bao giá». Còn những ngÆ°á»i mà tại hạ đã được gặp và có thể là m cho tại hạ thán phục cÅ©ng chỉ có hai ngÆ°á»i thôi.
- Hai ngÆ°á»i nà o thế?
- Một vị là cô nương...
- Còn má»™t vị nữa chắc thể nà o cÅ©ng là Cầm cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i yêu của tÆ°á»›ng công phải không?
- Vâng, tại hạ muốn nói như thế thực.
- Thế còn Gia Cát Quỳnh Anh thì sao?
- Tuy Gia Cát Quỳnh Anh cÅ©ng là má»™t vị hồng phấn cân quốc, tà i trà hÆ¡n ngÆ°á»i má»™t mức, nhÆ°ng so sánh vá»›i cô nÆ°Æ¡ng thì hãy còn kém xa.
- Cảm Æ¡n tÆ°á»›ng công đã nhắc nhở tôi nhÆ° váºy.
- Cô nương nói gì thế?
- Vì tôi đã biết trong võ lâm nà y chỉ có ngÆ°á»i yêu của tÆ°á»›ng công là kình địch duy nhất của tôi ở trên tình trÆ°á»ng thôi. NhÆ° váºy tôi má»›i biết để Ä‘á» phòng được.
Äá»™c Cô Ngá»c kinh hãi thầm nhÆ°ng không nói năng gì cả.
Lúc ấy thuyá»n đã ghé và o bá». TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng chìa tay ra vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Tướng công có vui lòng đỡ tôi lên bỠkhông?
Nà ng vừa nói vừa chìa tay ra.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy chiếc tay của nà ng trắng nõn nhÆ° ngá»c ngà , định giÆ¡ tay ra nắm lấy rồi lại hoảng sợ vá»™i rụt tay lại. NhÆ°ng không hiểu TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng hữu tình hay vô ý, đã dà luôn cánh tay và o lòng bà n tay của chà ng, khiến chà ng cảm thấy nhÆ° có má»™t luồng Ä‘iện truyá»n sang ngÆ°á»i mình váºy, trống ngá»±c Ä‘áºp rất mạnh và cÅ©ng cảm thấy rất hổ thẹn, định buông tay ra nhÆ°ng lại không dám.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng thấy chà ng ngượng nghịu nhÆ° thế, nà ng cÆ°á»i khì má»™t tiếng rồi phi thân ngay lên bá».
Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu gượng cÆ°á»i và cÅ©ng nhảy lên theo. Ông già thấy hai ngÆ°á»i đã lên bá» rồi, vá»™i lên tiếng há»i :
- Con nhá», còn chiếc thuyá»n nà y thì sao?
Ngẫm nghÄ© giây lát, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đáp :
- Äã qua được sông rồi, chiếc thuyá»n nà y cÅ©ng đáng vá»›i giá trị của nó rồi. Thôi, cứ để mặc cho nó trôi ở giữa dòng sông Ä‘i.
Ông già vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Con nhỠnà y phà phạm thực!
Vừa nói dứt thì bá»—ng ông ta đã nhảy lên trên bá» rồi. Chiếc thuyá»n bị ông ta đạp mạnh má»™t cái đã trôi ra giữa giòng nÆ°á»›c, và theo nÆ°á»›c trôi xuống miá»n hạ du.
Äá»™c Cô Ngá»c nhìn TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng và há»i :
- Chiếc thuyá»n ấy là của cô nÆ°Æ¡ng mua đấy à ?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Không phải mua thì là cÆ°á»›p của ngÆ°á»i ta hay sao?
Ông già há» Trà vừa cÆ°á»i vừa xen lá»i nói :
- Thằng nhỠđừng có coi thÆ°á»ng chiếc thuyá»n mục nát ấy, con nhỠđã tốn má»™t lá và ng má»›i đổi được đấy.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói cau mà y lại nghÄ© bụng :
“TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng quả thá»±c là ngÆ°á»i hà o phóng, tiêu tiá»n nhÆ° rÆ¡m rác. Chiếc thuyá»n mục nát nhÆ° thế mà nà ng dám trao đổi bằng má»™t lá và ng!â€
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nÅ©ng nịu cÆ°á»i và há»i :
- Có phải tướng công thấy tôi quá phà phạm phải không?
Mặt Ä‘á» bừng, Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Tại hạ đâu dám, chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu nói tiếp :
- TÆ°á»›ng công lầm rồi, má»™t chiếc thuyá»n đánh cá không khác gì là tÃnh mạng thứ hai của ngÆ°á»i thuyá»n chà i, lại thêm bị luáºt lệ vô lý của Bùi Thiên Vân rà ng buá»™c, nếu mình không trả má»™t giá rất cao thì khi nà o ngÆ°á»i thuyá»n chà i ấy lại chịu nhÆ°á»ng chiếc thuyá»n cho mình? Vả lại, chÃnh tôi lại không thÃch trá»™m cÆ°á»›p của ngÆ°á»i, tốn tiá»n mua nhÆ° thế vừa quang minh chÃnh đại, vừa không hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm. Quý hồ chở được tÆ°á»›ng công qua sông là tôi cảm thấy đáng giá lắm rồi. Má»™t lá và ng đó không những mua được chiếc thuyá»n để tiện việc cho tÆ°á»›ng công, mà lại giúp được cả gia đình ngÆ°á»i thuyá»n chà i ấy qua khá»i cuá»™c Ä‘á»i hẩm hiu. NhÆ° váºy chả rất là đáng giá hay sao? HÆ¡n nữa, và ng bạc là váºt ngoà i thân, khi ta chết Ä‘i không thể nà o Ä‘em nó Ä‘i theo được, quý hồ tiêu sà i đúng chá»— thì dù có ném nghìn và ng ra má»™t lúc cÅ©ng không dám tiếc chút nà o!
Không ngá» vì má»™t lá»i nói của mình mà là m cho TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng phải phát biểu lý luáºn dà i nhÆ° thế nên chà ng ngượng đến mặt Ä‘á» bừng và nói tiếp :
- à kiến cao siêu của cô nương khiến tại hạ vừa chịu phục và cũng vừa hổ thẹn nữa!
Ngẩn nhìn mặt chà ng má»™t hồi, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i vá»›i giá»ng nhu mì nói tiếp :
- TÆ°á»›ng công đừng có tức giáºn nữa, không phải tôi...
Nà ng vừa nói tá»›i đó, đã nghe thấy ông cụ há» Trà lá»›n tiếng há»i rằng :
- Thế nà o? Hai ngÆ°á»i đã nói xong chuyện chÆ°a? Nếu hai ngÆ°á»i không Ä‘i thì lão phu Ä‘i trÆ°á»›c đây!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhìn Äá»™c Cô Ngá»c mỉm cÆ°á»i và khẽ nói :
- Tôi biết không bao giá» tÆ°á»›ng công lại giáºn tôi đâu. Thôi, chúng ta Ä‘i Ä‘i.
Thế rồi nà ng kéo tay áo của chà ng lôi đi luôn.
Äi được hÆ¡n tiếng đồng hồ, Äá»™c Cô Ngá»c đã cảm thấy hÆ¡i má»i mệt, mồ hôi trán đã toát ra. Trái lại, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vẫn ung dung nhÆ° thÆ°á»ng, không thấy có vẻ gì là má»i mệt cả. Chà ng muốn ngừng chân lại nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, nhÆ°ng lòng kiêu ngạo không cho phép nên chà ng cứ phải gắng Ä‘i tiếp.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã khẽ há»i :
- Tướng công có thấy mệt không?
Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu đáp :
- Tại hạ không thấy mệt, chỉ e cô nương...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vá»™i đỡ lá»i :
- Cảm Æ¡n tÆ°á»›ng công, tôi đã thấy hai chân má»i mệt thá»±c, vì từ trÆ°á»›c đến nay Ä‘i đâu tôi cÅ©ng hay ngồi xe hay cưỡi ngá»±a, chứ có Ä‘i bá»™ xa nhÆ° thế nà y đâu. Nên bây giá» tốt hÆ¡n hết, chúng ta hãy nghỉ ngÆ¡i giây lát đã rồi hãy Ä‘i sau.
Äá»™c Cô Ngá»c biết nà ng vì mình mà phải nói những lá»i lẽ ấy nên trong lòng rất cảm Ä‘á»™ng. Chà ng Ä‘Æ°a tay trái ra nắm lấy cổ tay má»m mại của nà ng khẽ gá»i :
- Cô nương...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nÅ©ng nịu cÆ°á»i và nói tiếp :
- TÆ°á»›ng công mau lấy khăn lau chùi mồ hôi Ä‘i, để tôi gá»i ông già ngừng chân lại cho.
Nà ng vừa nói vừa Ä‘Æ°a chiếc khăn lụa trắng cho chà ng, vừa Ä‘i vừa kêu gá»i :
- Cụ ơi!
Ông già ngừng chân quay đầu lại há»i :
- Việc gì thế?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đáp :
- Tôi đã thấy mệt má»i, hãy ngừng chân giây lát đã.
Thoạt tiên ông già hÆ¡i ngạc nhiên nhÆ°ng sau hiểu ý ngay liá»n cÆ°á»i ha hả má»™t hồi.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói xong, quay ngÆ°á»i lại đã thấy Äá»™c Cô Ngá»c đứng ngẩn ngÆ°á»i ra, tay cầm cái khăn mà không lau chùi mồ hôi. Nà ng vá»™i há»i :
- Sao tướng công lại không lau mồ hôi đi như thế?
Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Tại hạ không nỡ là m nhơ bẩn cái khăn sạch sẽ nà y của cô nương!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng dáºm chân há»n giáºn nói tiếp :
- NgÆ°á»i nà y lạ thá»±c! Khăn dùng để lau chùi, nếu bẩn thì giặt lại chứ có sợ gì hao mòn đâu?
Ông già cÆ°á»i ha hả xen lá»i nói :
- Lúc ấy chưa chắc con nhỠnỡ giặt đi thôi!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nguýt ông già má»™t cái, rồi quay lại lÆ°á»m Äá»™c Cô Ngá»c.
Thấy thế Äá»™c Cô Ngá»c lại cà ng ngượng thêm. Ông già cÆ°á»i ha hả nói tiếp :
- Mau mau chùi Ä‘i. Nhá» ngÆ°Æ¡i phải biết ngÆ°á»i khác muốn được cầm cái khăn nà y dù tốn công đến thế nà o cÅ©ng chÆ°a chắc đã được cầm nhÆ° ngÆ°Æ¡i, không lau chùi ngay để lát nữa con nhá» nổi giáºn thì phiá»n lắm đấy. Hay là để lão phu lau chùi há»™ cho nhé?
Äá»™c Cô Ngá»c không dám chần chừ nữa, vá»™i lau chùi qua loa rồi bá» ngay cái khăn ấy và o túi.
Thấy cá» chỉ của chà ng nhÆ° váºy, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng ngạc nhiên há»i :
- Tướng công là m gì thế?
Äá»™c Cô Ngá»c bẽn lẽn đáp :
- Äể tại hạ giặt đã, rồi sẽ xin hoà n lại cô nÆ°Æ¡ng sau.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng dở mếu dở cÆ°á»i, dáºm chân xuống đất má»™t cái và nói tiếp :
- Thực còn lôi thôi hơn cả đà n bà , con gái! Không cần tướng công phải giặt như thế nữa, cứ trả cho tôi cái khăn ấy đi!
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i móc túi lấy khăn ra. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã nhanh tay chá»™p lấy và bá» ngay và o túi. Nà ng Ä‘ang định ngồi xuống tảng đá lá»›n ở cạnh đó để nghỉ ngÆ¡i thì bá»—ng có tiếng rú kêu rất thảm khốc ở đằng xa vá»ng tá»›i.
Ba ngÆ°á»i Ä‘á»u kinh hoảng biến sắc mặt, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vá»™i bảo ông già rằng :
- Tiếng kêu đó ở trong khu rừng phÃa trÆ°á»›c mặt đấy, cụ mau tá»›i đó xem sao?
Nà ng vừa nói dứt thì ông cụ há» Trà đã phi thân nhanh nhÆ° bay, tiến thẳng vá» phÃa khu rừng ráºm ở đằng trÆ°á»›c.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng quay lại nhìn Äá»™c Cô Ngá»c và nói :
- Chúng ta cũng tới đằng đó xem sao đi?
Nói xong, nà ng nắm cánh tay của Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘i luôn. Lúc nà y Äá»™c Cô Ngá»c bá»—ng thấy ngÆ°á»i mình nhẹ nhõm hẳn và đi nhanh nhÆ° bay nên trong lòng vừa ngưỡng má»™, vừa hổ thẹn vô cùng.
Giây lát sau, đã nghe thấy ông già ở trong rừng lá»›n tiếng kêu gá»i :
- Chúng tà n nhẫn thực! Nhãi con với thằng nhỠmau và o đây xem.
Äá»™c Cô Ngá»c theo TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tiến thẳng và o trong rừng. Äi được hÆ¡n mÆ°á»i trượng đã thấy má»™t cảnh thảm khốc bầy ra trÆ°á»›c mắt rồi.
Thì ra trên bải đất rá»™ng chừng năm sáu trượng, ở chá»— giữa rừng có sáu ngôi má»™ má»›i. TrÆ°á»›c ngôi má»™ nà o cÅ©ng có má»™t cái xác lõa lồ không đầu, bụng bị mổ phanh ra, ruá»™t gan Ä‘á»u vãi tung tóe cả ra bên ngoà i, máu tÆ°Æ¡i lai láng trông rất thảm khốc. Trên đỉnh má»—i ngôi má»™ lại còn để má»™t cái đầu lâu trông rất rùng rợn.
Ông già đang đứng ở đó, vẻ mặt giáºn dữ nhÆ°ng không nói năng ná»a lá»i.
Äiá»u mà khiến Äá»™c Cô Ngá»c tức giáºn hÆ¡n hết là cạnh má»™t cái xác ở ngôi má»™ chÃnh giữa có cắm má»™t lá cá» nhá» Long Phan lệnh Ä‘ang bay phất phá»›i trÆ°á»›c gió.
Bốn chung quanh yên lặng nhÆ° tá», khung cảnh ấy khiến ai cÅ©ng phải cảm thấy nhÆ° ngá»™p thở. Và cứ xem tình hình nà y, tên Long Phan lệnh chủ có thủ Ä‘oạn tà n khốc, ác Ä‘á»™c ấy đã cao chạy bay xa rồi.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhìn xung quanh má»™t lượt, rồi kéo tay Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c.
Tá»›i chá»— cạnh ông già nà ng lại Ä‘Æ°a mắt nhìn năm sáu cái đầu lâu rất khủng khiếp kia há»i :
- Cụ có nháºn ra được những ngÆ°á»i nà y là ai không?
Ông già lắc đầu chẳng nói chẳng rằng.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại nói tiếp :
- Hà nh Ä‘á»™ng của Long Phan lệnh chủ quả thá»±c là thần bÃ, quái dị, khiến ai cÅ©ng phải khâm phục. NhÆ°ng thủ Ä‘oạn Ä‘á»™c ác của y cÅ©ng khiến ai cÅ©ng phải nổi lòng công phẫn. Máu của những cái xác nà y chÆ°a khô đủ thấy há» má»›i bị giết không lâu mà tên ma đầu ấy có thể bá» chạy được má»™t cách biệt vô tăm tÃch nhÆ° váºy. Nhiá»u ngÆ°á»i bị giết chết nhÆ° thế mà sao chúng ta chỉ nghe thấy có má»™t tiếng kêu thảm khốc thôi? HÆ¡n nữa, y là m nhÆ° thế là có ý định dụ chúng ta tá»›i đây để là m chi?
NhÆ°ng...
Nói tá»›i đó, nà ng cÆ°á»i khẩy mấy tiếng, và ngá»ng đầu lên lá»›n tiếng nói tiếng :
- NhÆ°ng lão ma, ta biết ngÆ°Æ¡i chÆ°a rá»i khá»i nÆ¡i đây đâu. Biết Ä‘iá»u thì mau bÆ°á»›c ra đây Ä‘i?
Ông già vá»›i Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy nà ng nói nhÆ° thế Ä‘á»u giáºt mình đánh thót má»™t cái.
Quả nhiên, ở trong bụi cây phÃa bên trái đã có giá»ng nói rất lạnh lùng trả lá»i rằng :
- Xem nhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i còn cao minh hÆ¡n lão già gù kia nhiá»u. Phải, lão phu chÆ°a rá»i khá»i nÆ¡i đây đâu.
Ông già há» Trà tức giáºn khôn tả, Ä‘ang định nhảy xổ tá»›i đó.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã vá»™i kéo tay ông ta lại mà khuyên rằng :
- Y đã có can đảm ở lại đây, tất nhiên y phải có cách vạn toà n để đối phó chúng ta. Cụ không nên phà hÆ¡i sức là m chi, hãy bảo vệ lấy Äá»™c Cô tÆ°á»›ng công, để tôi đối phó y cho.
Ông già há» Trà cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, lá»›n tiếng nói vá»ng vá» bên trái ấy rằng :
- Tên khốn nạn kia, đừng có để cho lão già gù nà y gặp phải!
Nói xong, ông ta lui vá» phÃa sau, đứng cạnh Äá»™c Cô Ngá»c.
Nãy giá» nghe thấy tiếng nói của Long Phan lệnh chủ, Äá»™c Cô Ngá»c cảm thấy máu trong ngÆ°á»i sôi lên sùng sục. Chà ng nghiến răng mÃm môi quát lá»›n :
- Lão tặc rụt cổ như thế, không phải là hà nh vi của đại trượng phu. Ngươi đã có gan dụ chúng ta tới đây thì sao không...
Long Phan lệnh chủ bá»—ng cÆ°á»i khẫy đỡ lá»i :
- Tiểu quá»· không biết xấu hổ tà nà o! Nếu đêm ná» không phải vì thấy dù có giết chết ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chỉ là m bẩn tay lão phu ra thôi thì ngÆ°Æ¡i là m gì còn được sống sót đến bây giá»? Vá»›i tà i ba của ngÆ°Æ¡i hèn má»n nhÆ° thế đừng có hòng đụng chạm má»™t sợi lông chân của lão phu. Khôn hồn thì hãy đứng yên ở đó đừng có nói năng gì hết.
Giá»ng nói lạnh lùng ấy phát ra ở bên trái, dịch ra phÃa đằng trÆ°á»›c. Ba ngÆ°á»i Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra, Äá»™c Cô Ngá»c cà ng không nhịn được, trợn ngược đôi lông mà y kiếm lên định lên tiếng trả Ä‘Å©a...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã nắm chặt lấy tay chà ng, khẽ bảo rằng :
- Y ở trong bóng tối, ta ở ngoà i sáng, hơn nữa y lại rất giảo hoạt. Hà tất phải cãi vả với y là m chi? Bây giỠchúng ta hãy chịu nhịn y trước, thể nà o chả có ngà y giết được y?
Thấy lá»i nói của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng rất có lý, Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘Ã nh phải nén lá»a giáºn xuống, mÃm mồm không nói năng gì nữa.
Long Phan lệnh chủ lại cÆ°á»i giá»ng quái dị và nói tiếp :
- Không ngá» tiểu tá» lại ngoan ngoãn nghe lá»i con nhá» nhÆ° váºy, nếu thế lát nữa lão phu sẽ mở lòng từ bi cho hai ngÆ°á»i cùng chôn và o má»™t huyệt là m má»™t đôi uyên Æ°Æ¡ng sống mà không được chung má»™t nhà cÅ©ng được chết chung má»™t huyệt nhé!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Nếu ngÆ°Æ¡i có tà i ba nhÆ° váºy, bổn cô nÆ°Æ¡ng rất lấy là m cảm Æ¡n ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng chỉ tiếc thay ngÆ°Æ¡i không có được tà i ba ấy thôi.
Long Phan lệnh chủ cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói tiếp :
- Con nhãi kia, ngÆ°Æ¡i mặt dà y mà y dạn tháºt! Lão phu không thèm đấu khẩu vá»›i ngÆ°Æ¡i. Lão phu có đủ tà i ba hay không, lát nữa ngÆ°Æ¡i sẽ biết ngay.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i, đáp :
- Nếu váºy thì còn gì bằng! NhÆ°ng bổn cô nÆ°Æ¡ng muốn biết trÆ°á»›c ngÆ°á»i đã chắc chắn được bao nhiêu thà nh mà dám tá»± phụ nhÆ° thế?
Long Phan lệnh chủ đỡ lá»i :
- Tất nhiên lão phu phải nắm chắc mÆ°á»i thà nh má»›i nói nhÆ° váºy chứ!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng há»i tiếp :
- NgÆ°á»i nói nhÆ° váºy không thấy quá tá»± phụ hay sao?
- Cái gì là quá tá»± phụ? Lão phu còn cho nhÆ° thế vẫn chÆ°a đủ tá» rõ tÃn nhiệm của lão phu.
- NgÆ°á»i bảo bổn cô nÆ°Æ¡ng mặt dà y mà y dạn quá ná»—i, xem nhÆ° váºy câu “ngoà i vòm trá»i nà y còn có vòm trá»i khác cao hÆ¡n, ngÆ°á»i giá»i còn có ngÆ°á»i khác giá»i hÆ¡n†rất đúng! Tất nhiên ta mặt dà y mà y dạn bằng sao được ngÆ°Æ¡i?
Long Phan lệnh chủ nghe váºy nhÆ°ng không sao nói lại được vá»›i TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nên im lặng giây lát má»›i trả lá»i :
- Con nhãi kia, lão phu không thèm đấu khẩu với ngươi là m chi.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng cÆ°á»i khì và đỡ lá»i :
- Tà i chịu nhịn của ngÆ°Æ¡i hãy còn non ná»›t lắm nên chỉ hÆ¡i má»™t tà mà đã nổi giáºn nhÆ° váºy rồi. NgÆ°Æ¡i bảo ngÆ°Æ¡i đã nắm chắc thắng mÆ°á»i thà nh, váºy trÆ°á»›c khi bổn cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a chết, muốn há»i ngÆ°Æ¡i mấy vấn Ä‘á» nà y, chẳng hay ngÆ°Æ¡i có muốn trả lá»i hay không?
Long Phan lệnh chủ cÆ°á»i khẩy đáp :
- Ai chả biết con nhải ngÆ°Æ¡i muốn nhân lúc há»i chuyện để mong dò ra được tung tÃch của lão phu. Tháºt là ngÆ°á»i si ngốc, nói chuyện trong mÆ¡ có khác. NhÆ°ng đằng nà o ngà y hôm nay ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không sao thoát chết được, lão phu chả cần phải vá»™i vã nhÆ° thế là m chi. Váºy ngÆ°Æ¡i muốn há»i gì thì cứ việc há»i Ä‘i?
|
|
|
| |