Long nhi trầm ngâm nhìn hắn. Ánh mắt có phần quan tâm. Hỏa Diệm thấy vậy khẽ giọng :
“Cô nương,thương thế ta không thể trị đâu”
Lời nói hắn vô cùng tiếc nuối. Long nhi cũng rõ, nguyên là nàng phát hiện trong ngừơi y có một luồng chân khí bá bạo vô cùng. Nó phong tỏa kỳ kinh bát mạch, lấn áp nguyên khí của y, luồng chân khí này hổn độn, chạy khắp cơ thể, vừa nãy chính là nó chạy xuống đan điền, nguyên nhân làm cho Hỏa Diệm chợt nhiên đau nhói.
“Uống cái này vào ?”
Long nhi lấy trong túi ra một cái lọ xứ nhỏ xíu. Ngọc chỉ nhẹ nhàng trút trong lọ ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho Hỏa Diệm. Hỏa Diệm nhìn nàng ánh mắt kỳ dị, y lưỡng lự một chút, rồi cũng lấy thuốc nuốt trọng. Long nhi thấy y uống thuốc xong lại nói :
“Đó là định khí đan, các hạ uống rồi thì mau định khí.”
Hỏa Diệm ở giữa đao ảnh lấp lóang, lúc này Long nhi lại bảo y định thần vận khí thì thật là một chuyện khó hiểu trong thiên hạ. Cả bọn Võ Nguyên, Tô Nhược Khuyên cả Yến Linh Điêu cũng cơ hồ bất ngờ, tất cả đều nghĩ :”Cô nương này quả thật vô cùng cổ quái, sao lại đi giúp một tên sát thủ giết người như vậy ?”
Về phần Hỏa Diệm, y cũng lây động tinh thần “Cả đời giết không biết bao nhiêu mạng, giao tiếp không biết bao nhiêu người, có ai lại lần đầu tiên gặp gỡ mà lại đi giúp một kẻ như ta. Thật là cổ quái”.
Cả bọn nhìn nàng không nói, khỏang lâu sau thì Võ Nguyên chẳng muốn nán lại, y từ xa vái dài nói với Long nhi :
“Tại hạ xin cáo lui trước”
Lại nhìn qua Tô Lâu Chủ, y gật đầu không nói. Phất áo quay đi.
Tô Nhược Khuyên trung lập không muốn gây sự phiền hà, phần y với Hỏa Diệm cũng không có mối cừu hận nào, y vái chào Long nhi rồi cũng kéo người lập tức ly khai. quay lại Hoàng Hạc Lâu.
Long nhi thấy hai người đi rồi, lại quay sang Hỏa Diệm hỏi :
“Các hạ cảm thấy thế nào rồi ?”
“Đa tạ, ta đỡ nhiều lắm rồi”
Hỏa Diệm quỳ gối, hai tay chấp lại. Hành động vô cùng cảm kích.
Long nhi vội vàng đỡ hai tay y. Nàng cười nhẹ :
“Không cần phải đa tạ, ta nghe người ta nói các hạ giết người không ghê tay. Trong chiêu thức cũng chứa sát na kinh dị. Nhưng ta nghĩ các hạ không phải là dạng người khát máu, trong chiêu thức tuy có sát na nhưng cũng có phần cương trực thẳng thắng, nên ta mới quyết định giúp các hạ. Mong từ nay, các hạ biết hối lỗi đừng lún sâu thêm nữa”
Hỏa Diệm chợt chạnh lòng, không ngờ câu nói này lại phát ra từ miệng một tiểu cô nương 18 19 tuổi. Mà câu nói lạ hệt như một cố nhân của y từng nói. Hỏa Diệm chợt thở dài không đáp. Long nhi lại nói :
“Các hạ bảo trọng, ta đi đây”
Nói xong nàng đứng lên quay người, vừa đi được vài bước thì nghe giọng nói sau lưng gọi :
“Cô nương, cô nương tên gọi là gì ?”
Long nhi quay đầu mỉm cười nói :
“Tiểu nữ tên là Linh Long, hay gọi là Long nhi”
“Cô nương lên đường đi đâu ?”
“Tiểu nữ cũng không rõ”
Nói đọan nàng lặng bước quay đi.
Hỏa Diệm thấy mình đã có thể ổn định chân khí, cũng dùng kinh công đi mất.
**************
Long nhi tham thú Dương Châu được hơn hai tuần thì đến ngày nọ nàng bước vào quán trà ngòai ngọai thành
Trà quán cũng đơn sơ, bên trong có vài cái bài nhỏ. Vài ba người khách ngồi đó, trong đó có hai người lưng đeo trường kiếm còn lại thì ra dáng một tài chủ. Ba người nói chuyện rôm rả.
Long nhi bước vào, tiểu nhị ra tiếp đón. Y niềm nở mời nàng ngồi.
Long nhi gọi vài món chay dùng bữa thì nghe sau lưng mình ba vị kia nói :
“Lão tam, có nghe giang hồ gần đây nói gì không ?”
“Lão Tứ ngươi cứ nói thẳng”
“Chẳng rằng là gần đây nghe nói có một vị cô nương xinh đẹp như tiên nữ đã cứu giúp tên sát thủ gì mà Hỏa Hỏa đó”
“Lão Tứ, là Hỏa Diệm Diêm La”
“Đúng đúng, nghe đâu nàng ta thân đi như thần tiên, bước một bước như khói tỏa mây bay, vô cùng đẹp đẻ”
“Hầy, chuyện giang hồ ngươi đừng có tin hết”
“Đây chính là miệng thuộc hạ của Tô Lâu Chủ nói ra. Tiểu đệ quen biết với hắn, nên hắn mới nói, lẽ nào là giả. Nhưng kỳ lạ là tại sao vị Tiên Tử đó lại đi cứu một tên sát thủ ?”
“Ta cũng đang khó hiểu, giang hồ Dương Châu gần đây quả thực có nói về chuyện đó. Bản thân ta cũng có nghe phong phanh, chẳng biết đúng được bao nhiêu phần”
“Lão Đại, nãy giờ huynh im lặng cho hai tiểu đệ một lời nhận xét xem”
Người được gọi là Lão Đại lên tiếng :
“Ta không dám nhận xét, một là nàng Tiên Tử mà các ngươi nói là cũng là một ma nữ giết ngừơi, hai là nàng ta đúng là một Tiên tử thấy người chết là cứu”
“Vì sao đại ca nói vậy ?” Cả hai đồng lọat hỏi
“Đơn giản là vì, đồng đạo với nhau, thấy khó khăn thì động lòng ra tay giúp. Hoặc là vì y thị không biết giang hồ chính sự. Mà ta nghe đâu, chính nàng giúp Hỏa Diệm trước mặt của cả Tô Lâu Chủ thì phải ?”
“Đúng đúng, ngoài ra còn có… có… Võ Hắc Lang”
Lão Tứ nói ba chữ “Võ Hắc Lang” như ruồi kêu.
“Ghê gớm vậy sao ? Võ Hắc Lang trước giờ tính tình cổ quái, không thể bàn tới. Còn Tô Lâu Chủ thì cơ sở y bản tính trung lập, chắc hẳn là không muốn gây phiền phức. Nhưng ta nghĩ Hỏa Diệm chắc là được thuê để giết chết Võ Hắc Lang phải không ?”
“Chính thế, Lão Đại quả thật vô cùng thông minh”
“Đừng có nịnh bợ, Võ Hắc Lang đi lại giang hồ, chẳng biết y kết thù kết bạn với ai mà kể, kẻ muốn giết y cũng nhiều, mà kẻ yêu quý y cũng nhiều. Chẳng biết nàng tiên tử mà mọi người nói, có quan hệ gì với y”
Ba người đương nói chuyện thì từ ngòai cửa bước vào một tốp người, ai cũng eo hùm lưng gấu, mặc chung một màu áo có hình con hổ dữ. Long nhi chợt để ý :"Trang phục này... phải rồi, là người của Cự Hổ Môn mà, sao lại kéo đến đây đông vậy". Bọn người Cự Hổ môn đến tầm hơn hai mươi người, vừa vào tới cửa thì tên đi đầu ra vẻ thủ lĩnh, la lối um sùm
"Tiểu nhị đâu ? đuổi hết khách khứa ra ngoài cho ta"
Tên tiểu nhị đứng ở góc phòng "dạ dạ" 2 tiếng rồi run run chạy tới chổ Long nhi. Y lắp bắp nói :
"Tiểu... tiểu thư, xin cô nương có thể ... "
Tên tiểu nhị chưa nói dứt thì rầm một tiếng, tên đầu lĩnh đã đứng kế bên đập tay xuống bàn trước mặt Long nhi. Hắn cười hề hề rồi nói bằng cái giọng dâm ô
"Riêng tiểu cô nương này thì... ta cho phép ở lại để có thể trò chuyện"
Long nhi tuy lòng không sợ đám người này, nhưng càng nhìn nàng càng cảm giác chán ghét, thấy tên đầu lĩnh muốn gây sự, nàng liền để lại ít ngân lượng rồi đứng lên. Nàng vừa đứng lên thì tay phải đã bị tên đầu lĩnh chộp lấy. Long nhi ngượng đỏ mặt, nàng quay người tát hắn một cái, trong bụng nghĩ :"Tên vô lại, không biết phép tắt là gì"
Đám lâu la còn lại thấy tên đầu lĩnh bị tát, tất thẩy đều đứng lên lăm lăm nhìn Long nhi, như thể muôn ăn tươi nuốt sống nàng. Long nhi nhìn quanh một lượt, nghĩ :
"phen này không ổn rồi, tốt nhất là... chạy trước đi vậy"
Chợt trong đám người Hùng Hổ bang có kẻ lên tiếng
"Nó đó, là con ả nha đầu mà ta nói kể với mọi người là vợ của tên Võ Nguyên đó"
"Cái gì, tên ôn thần đó có phước lấy được một mỹ nhân thế sao ?"
"Ta không cam"
Tên đầu lĩnh lúc này lại nhìn Long nhi bằng ánh mắt vô cùng dâm ô
"Vậy thì anh em ta lại càng không thể cho con nha đầu này chạy khỏi đây, bắt nó lại rồi chúng ta cùng... "
Tên đầu lĩnh nói đứt đọan, cả đám bọn Cự Hổ môn cười theo phụ họa.
"Ta không phải vợ của Võ Nguyên, ta là Long nhi" - Long nhi lớn tiếng trả lời
Bọn Hùng hổ bang lại cười rộ. Chúng từ từ tiến đến Long nhi
Long nhi lúc này mới thật sự cảm thấy sợ, nàng lầm bầm :"Phen này khó thoát rồi, đành liều mạng thôi vậy, chạy ra khỏi cửa thì bọn chúng không thể làm gì mình rồi"
Nàng nghĩ là thế, nhưng lại nhìn cánh cửa ở trước mặt, đứng chắn thì cũng hơn tám chín tên vô lại đang nhìn nàng thèm thuồn. Nàng chợt thở dài, Phiêu Diêu Bộ tuy là tuyệt thế kinh công nhưng ở chổ chật hẹp đông người như thế này, cũng khó mà phát huy hết được. Long nhi nhìn xung quanh một lượt, xem còn chổ nào có thể thoát thân. Nàng cười khổ :"Không động thủ không được rồi"
Long nhi trước nay chưa từng ra tay động thủ với ai, quá chăng chỉ là giao đấu với sư huynh đệ tỷ muội ở Trùng Dương Cung, nhưng một lúc giao đấu với nhiều người thế này thì nàng chưa từng làm qua. Long nhi trong lòng có chút hồi hộp, trong đầu đang thầm tính cách đối phó.
"Bắt lấy con nô tỳ đó"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chán Đời
Tiếng hô vừa dứt đồng loạt tả hữu hai bên xông lên người. Long nhi lặp tức cuối người, tay phải luồn ra sau lưng vỗ nhẹ vào chân thất huyền cầm mang trên lưng. Huyền cầm lặp tức phóng ra, đánh ngay vào mặt một tên đang lao tớ làm hắn ngã lăn ra đất.
Long nhi nghiên người, tay trái đưa ra sau ôm lấy huyền cầm, tay phải vận Đạn chỉ thần cầm. Cung, Thương, Đốc, Chuỷ, Vũ năm dây liên lục phát ra thanh kình,phong toả toàn bộ quán trà, làm cho cả bọn Hùng Hổ bang tự dưng lăn lộn, hai tay ôm lấy đầu, gào hét kinh dị. Long nhi nhìn vậy cũng có phần kinh hãi :”bọn chúng làm sao thế này”.
Nàng hơi động tâm, tay đã ngừng thi triển Đạn chỉ huyền cầm.
Long nhi nhìn lại thấy tên nào cũng máu chảy hai bên lỗ tai, ánh mắt như si như dại. Long nhi nấc lên nói lắp bắp : “ta…ta không có ý đã thương” Nàng mắt quét qua một lượt thì nhìn thấy góc phòng có một tên đang hai tay ôm đầu, run run nép sát vào tường. Hắn ngửa đầu lên thì đụng phải ánh mắt Long nhi, lặp tức gào hét chạy thẳng ra cửa. Nàng nhận ra hắn chính là tên đại hán mình đã gặp trong thành Dương Châu.
Long nhi thở dài, nhìn vào huyền cầm bớt chợt thấy một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng lại nhìn hơn hai chục người nằm lăn lộn dưới đất rên rĩ.
“Ta thật sự không có ý muốn ra kết cục này, chỉ là đơn thuần muốn phản kháng để rời khỏi đây, nhưng nào ngờ… nào ngờ ra cớ sự thế này”
Chợt nàng hai mắt rươm rướm, ngồi xuống tên gần nhất đưa tay bắt mạch. Thấy kinh mạch hắn bị xáo trộn, nàng đang không biết thế nào là tốt, cũng không biết phải cứu chạy cho đám người Hùng hổ môn này như thế nào, thì từ cửa tiến vào một nam nhân, một thân lam sam tiến vào quán. Long nhi ngước nhìn y thì bắt gặp gương mặt bất ngờ, cũng đang nhìn mình.
Y chính là Yến Linh Điêu Cả hai nhìn nhau bất giác đồng thanh “A” một tiếng.
Yến Linh Điêu sau khi theo chân Long nhi mục kiến trận đánh giữa Võ Nguyên và Hỏa Hầu Thiên thì cũng ly khai, không biết tung tích Long nhi đâu nữa. Nay y đang đi dạo thì bước vào quán trà này.
Long nhi bất ngờ nói :
“Yến Linh Điêu”
Yến Linh Điêu trả lời, hai mắt chớp chớp, tỏ ra vô cùng khó hiểu :
“Sao nàng biết tên ta”
Long nhi lúc này thoáng đỏ mặt, nàng nhớ tới lúc gặp Yến Linh Điêu ở quán nước lúc cơn mưa tầm tả.
“Khi đó, chỉ có ta nhận ra y, chứ y nào có nhớ ta. Ta thật lỗ mãng quá”
Nàng ngập ngừng từ từ nói rõ thân phận mình cho Yến Linh Điêu, nàng đâu biết rằng y chỉ là muốn đùa giỡn, xem thử thái độ nàng như thế nào. Nhưng trong lòng cũng có mười phần hảo khí :” Nàng cũng vẫn còn nhận ra ta”.
Yến Linh Điêu cười nhẹ, ôn tồn nói :
“Có chuyện gì vừa sảy ra vậy ?”
Nói đoạn, y nhìn một lượt quán trà.
Long nhi lúc này thở dài đáp :
“Chính là do muội gây ra đó”
Yến Linh Điêu há miệng, hỏi :
“Là thật à ?”
Long Nhi đáp :
“Là thật đó”
Rồi nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện mình bị Hùng hổ môn gây sự cách đây ít phút như thế nào, nàng đánh hạ chúng ra sao, đầu đuôi đều kể lại. Cuối cùng thì Long nhi rươm rướm nước mắt nói :
“Muội thật tâm là không có ý muốn đả thương bọn họ ra đến mức như thế này, chỉ là không hiểu sao…”
Yến Linh Điêu cười nhẹ, nói :
“Được rồi, ta hiểu rồi, muội không cần quá lo lắng, bọn chúng đơn giản chỉ là bị Đạn Chỉ Thần Cầm của muội làm tổn thương nhĩ căn, thành ra thần trí mê loạn, vài canh giờ sau sẽ khỏi thôi”
Yến Linh Điêu tuy miệng là nói vậy, nhưng y tinh tế quan sát, thấy rõ bọn Hùng Hổ bang kẻ nào cũng hai lỗ tai chảy máu, ánh mắt vô thần, miệng lẩm bẩm nói nhảm, nhìn là cũng biết rõ đã bị loại mị lực ghê hồn làm rối loạn tâm thần, không hề đơn giản như y nói.
Long nhi nghe Yến Linh Điêu nói vậy, cảm giác có chút an tâm, nàng lại thở dài nói :
“đáng nhẽ muội phải biết mức nguy hiểm của Đạn Chỉ Thần Cầm này mới phải, làm bọn họ phải khổ sở”
Yến Linh Điêu cười hề hề không nói, gương mặt thoáng ẩn hiện bóng đen.
Hồi lâu y nói :
“Đã lâu ta không gặp muội, chúng ta mau ly khai nơi này, vào thành tìm một quán nhỏ hàn thuyên được không ?”
Long nhi vẫn đang nhìn vào vô định, nghe Yến Linh Điêu nói vậy như thể nhẹ bớt trong lòng, nàng lặp tức đồng ý. Nhưng lại chợt có chút do dự, Long nhi nói :
“Còn những người này”
“Muội an tâm, đảm bảo sẽ có người đến thu dọn thôi, còn về quán trà, ta để lại đây hai mươi lượng bạc coi như đền bù tổn thất là được”
Nói xong khi liền móc trong túi ra một nén bạc đặt lên bàn.
Long nhi nghe nói lại càng thêm phần yên tâm, gật đầu đi ra khỏi quán trà.
Hai người đi vào thành Dương Châu, tìm thấy một quán trà nhỏ ở góc tây thành. Cả hai cùng vào đó nói chuyện.
hai người vốn đã lâu không gặp nhau, có rất nhiều chuyện để nói. Yến Linh Điêu kể lại chuyện mình đi lên Bắc gặp sư phụ, sau đó lại về Giang Nam tham thú ra sao, từng chuyện từng chuyện làm qua trong tám năm trời lần lượt kể lại cho Long nhi nghe, y vô cùng phấn khởi. Long nhi cũng kể lại mình được Chu Thông truyền dạy võ công thế nào, ở Cung Trùng Dương ra sao.
Sau đó hai người lại bàn đến âm luật, họ Yến và Long nhi quen biết nhau cũng nhờ tiếng đàn điệu sáo, nên khi bàn về âm luật họ vô cùng tâm đầu ý hợp. Nói chuyện một lúc mà mặt trời đã ngã về tây, bầu trời Dương châu đỏ ối một màu.
Lúc này Long nhi nói :
“Huynh còn nhớ cách đây không lâu ở một quán trà ngoại thành, hôm đó trời mưa rất lớn, huynh cùng một vị bằng hữu đối ẩm”
Yến Linh Điêu lúc này chợt nhớ ra ngày hôm đó, chính hôm đó y quyết định theo dõi cô nương thanh sam mang trên lưng cây huyền cầm này. Yến Linh Điêu bật cười :
“Muội nhận ra huynh lúc đó ư”
“Chính thế” Long nhi cười khúc khích.
“Muội nhận ra cây trúc tiêu của huynh, nhưng chỉ là lúc đó không dám…” Long nhi thoáng đỏ mặt
Yến Linh Điêu cười hỏi :
“Không dám chuyện gì ? Ta… ta thật ra lúc đó cũng mơ hồ nhận ra nàng, nhưng cũng không dám…”
Nói xong y cười lớn, Long nhi hiểu chuyện cũng khúc khích cười theo.
Bỗng đâu nghe từ ngoài xa, một đội nhân mã rầm rập kéo tới. Tiếng vó ngựa nện vào đất nghe hùynh hụych, tiếng người quát tháo vang dậy một vùng. Long nhi cùng Yến Linh Điêu nhìn ra cửa, thấy từ hướng nam có một đội nhân mã đang phi ngựa ngang qua quán trọ, làm bụi bay mù mịt, không thể nhìn rõ họ mặc y phục như thế nào. Long nhi hiếu kì hỏi :
“Bọn họ là ai mà lại phi ngựa như bay trong thành thế kia ?”
Yến Linh Điêu nhún vai :
“Ta cũng không rõ”
Long nhi gật gù không đáp. Yến Linh Điêu chợt nhiên nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu :
“Muội có muốn đi theo xem không ?”
Long nhi trong bụng cũng nghĩ :” Ta có nên đi theo xem không, Chu thúc từng dậy là khi ra giang hồ, không nên nhúng tay và chuyện của người khác, nhưng… Chu thúc cũng dạy ta rằng thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ. Biết đâu… đây lại là chuyện bất bình”
Thật ra tâm ý nàng vốn tò mò muốn đi, nhưng tự suy nghĩ trong lòng như vậy để khỏi có cảm giác phân vân khó chịu
Nàng cười nhẹ rồi nói :
“Vậy thì đi mau thôi”
Tóan nhân mã này chạy rất nhanh, tuy nhiên Long nhi và Yến Linh Điêu mỗi người đều có kinh không không tệ, vả lại tóan nhân mã này không chạy ra cửa thành mà chạy về hướng đông thành, nên việc theo dấu vết vô cùng dễ dàng.
Đến gần tới nơi thì thấy rõ đây là y phục của Cự Hổ Môn.
Cả hai người đuổi theo, cho đến khi phía trước tóan nhân mã có tiếng hô to :
“Dừng lại”
Long nhi tuổi còn nhỏ, công lực tuy có nhưng sức lực lại không đủ, chạy vừa dừng thì đã thở dốc. Yến Linh Điêu đứng bên cạnh cười hì hì :
“Muội mau ngồi xuống bên kia, ổn định hơi thở lại cái đã, xem đám người này làm gì ở đây”
Nói rồi y chỉ vào bậc thềm gần đó.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Long nhi ngồi xuống bậc thềm, hướng mắt nhìn qua nơi tóan nhân mã này dừng lại. Nàng thấy bọn họ đứng trước cổng một dinh phủ lớn, môn bài ghi năm chữ vàng :
” Thập Cường Võ Gia Trang”
Nét bút khí phách, bá đạo khôn lường. Hai bên cổng có hai con thạch Sư cao gấp hai người thường, giương nanh múa vuốt, hùng hổ kinh nhân. nhìn từ xa Hai con thạch sư như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nào đếm dám đến nơi nàylàm phiền . Long nhi nghĩ :
“Võ Gia Trang, không biết lại là thế lực như thế nào đây”
Đang nghĩ mông lung thì cửa lớn của Võ Gia Trang hé mở. Long nhi liền đứng lên để xem cho rõ, Yến Linh Điêu cũng đứng cạnh bên nàng.
Nhưng vì đứng từ xa, hai người chỉ có thể thấy chứ không nghe được gì. Thấy một người trung niên bước ra từ trong Võ Gia Trang, mặc 1 bộ quần áo màu nâu. Y đưa tay cuối chào mọi người bên tóan nhân mã này. Lại thấy từ trong đám nhân mã bước ra một người, mặc một bộ áo da hổ, lưng đeo Hổ đầu đao, thân thể to lớn nước da đen như đồng. Người này cũng cuối đầu hành lễ với y. Người này y phục hao hao môn hạ của Hùng Hổ môn, nhưng có nhiều chổ khác biệt. Long nhi thấy vậy thành ra cũng không nhận diện được.
Chỉ thấy hai người nói chuyện gì đó với nhau một lúc, gương mặt người trung niên vẫn lạnh như tờ, nhưng còn người mang Hổ Đầu đao thì có vẻ như mất bình tĩnh.
Bỗng tráng hán đưa tay rút Hổ Đầu đao, chém một nhát xuống đầu trung niên nhân, động tác mau lẹ khó lừơng. Long nhi thấy có biến, bất ngờ “a” một tiếng, đưa tay níu lấy áo Yến Linh Điêu.
Lại thấy người trung niên kia nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, gương mặt vẫn tỏ ra lạnh như hàn băng. Tóan nhân mã lúc này kẻ gào người rú trợ oai, đồng thời ai cũng tuốt đao rút kiếm, thoáng chốc trước mặt Long nhi đã sáng choang đao quang kiếm ảnh lấp lánh.
Người trung niên kia liền xuất thủ, tay phải nhanh chóng giáng một chưởng vào bụng của đối phương, làm hắn mất thăng bằng té ngửa ra sau, rồi y nhanh chóng lui vào trong dinh phủ, đóng chặt cửa lại.
Tóan nhân mã đứng bên ngòai nhao nhao chửi bới.
“Võ gia là đồ con rùa đen rụt đầu”
“Võ Nguyên là cái thá gì kia chứ”
Long nhi nghe lóang thoáng có tên Võ Nguyên, nàng bất ngờ tò mò hơn. “Lẽ nào đây đúng là nhà của Võ Nguyên”.
Nghĩ mông lung một chút, Long nhi lại nhìn xung quanh, chợt thấy xa xa có một bóng đen đang phi ngựa lao tới, chẳng ai khác chính là Võ Nguyên. Con ngựa tòan thân màu đỏ, chạy như bay, Võ Nguyên nhún một cái đạp lên yên ngựa, lộn thêm mấy vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước đám nhân mã kia.
Y quát lớn :
“Các vị, nước sông không phạm nước giếng, cớ gì đến trước gia phủ mà sinh sự”
Nói đọan cầm Minh Tâm Đao trong tay cấm phập xuống nềm đá, nghe ùynh một tiếng làm chấn động xung quanh.
Long nhi cũng cảm thấy khí thế của y làm cho khó thở, đám nhân mã cũng tuyệt không một ai lên tiếng, ai cũng tay nắm chặt cán đao trên đầu lấm tấm mồ hôi. Mới trước đó tiếng la ó quát tháo còn ầm ĩ, mà bây giờ xung quanh đã lặng như tờ.
Người mang Hồ Đầu đao, thân thể cao lớn đen như đồng đúc kia từ trong đám nhân mã cưỡi ngựa đứng trước Võ Nguyên. Ánh mắt như tóe lửa nhìn y, Võ Nguyên mặt không đổi sắc hai mắt cũng trân trân nhìn lại.
Võ Nguyên nhếch mép cười khẩy :
“Tà Hùng, ngươi có gì đến đây”
Y thanh âm trầm trầm, chứ đầy đe dọa.
Câu nói này thật sự y không cần phải nói ra, vì thực chất hai bên tranh giành trước sau cũng sẽ có chuyện này.
“Võ Hắc Lang, ngươi còn hỏi à ? Hai mươi huynh đệ của bọn ta đều bị phu nhân của ngươi làm cho điên lọan, sống không ra sống, chết không ra chết, ta đến là đòi công đạo”
Võ Nguyên chau mày, hỏi
“Ngươi có nhầm không không ? Ta làm gì đã lập gia thất”
“Ngươi thì chưa lập gia thất, nhưng ai mà biết được ngươi có trăng hoa thế nào?”
Giọng nói Tà Hùng ra vẻ chế giểu, nói xong y phất tay hô lớn
“Gọi Bảo Đinh ra đây”
Từ trong đám người, có tên đại hán cao lớn bước ra. Võ Nguyên nhìn kĩ thì bất ngờ a một tiếng.
Long nhi đứng nhìn lúc đó cũng bất ngờ
Nguyên lai chính là kẻ mà nàng gặp mới khi bước vào Dương Châu, và gặp lần nữa khi bị vây khốn ở quán trà ngọai thành.
Gương mặt Bảo Đình ẩn hiện nét hoảng lọan, y ăn nói lắp bắp kể lại việc anh em Hùng Hổ Môn trong trà điếm ngọai thành vì sao mà điên điên dại dại, lại nói rõ ràng Long nhi chính là vợ hay là người yêu của Võ Nguyên.
Lúc này Võ Nguyên mới biến sắc, y hỏi lại :
“Ngươi cớ gì lại nói ta và vị cô nương đó có quan hệ”
Bảo Đình mục quang sợ sệt, quanh nhìn phía sau, thấy bên y cũng có kha khá người, hít một hơi đảm khí nói :
“Ta thấy ngươi dẫn y thị vào Hòang Hạc Lâu, chẳng phải sao ? Hai người đi chung thân thiết như vậy không phải là có quan hệ ? Rồi cả chuyện ngươi đánh nhau với Hỏa Diệm Diêm La, Dương châu ai mà không biết”
Võ Nguyên lúc này tay nắm cán đao nói :
“Câm miệng cho ta, thằng ngu như ngươi rất đáng chết”
Nói đọan, đưa tay một cái, đầu đao đã kề vào cổ Bảo Đình. Nghe xọet một tiếng, áo trước của Bảo Đình rách một đường dài, trước ngực chảy máu, nhưng trông y không có vẻ gì là nguy hiểm.
Võ Nguyên lúc đó ra tay nhanh như thiểm điện, quả thật chỉ trong nháy mắt đao đã chém xuống, thế vì sao Bảo Đình không chết. Nhìn lại mới thấy, Tà Hùng phía sau lưng y nắm áo kéo ngược về, cứu họ Bảo một phen trước quỷ môn quan.
Long nhi lúc đó nhìn từ xa, cũng không ngờ Võ Nguyên ra tay hạ thủ, thấy vậy nàng chợt có cảm giác sợ hãi.
Tà Hùng mặt lạnh nhìn Võ Nguyên, đao đã rút khỏi vỏ. Y rú lên, lập tức huynh động đao trong tay
Liền sau đó rầm rập tiếng chân ngựa bủa vây lấy Võ Nguyên, chẳng mấy chốc tứ bề là địch.
Chớp mắt, đã nghe tiếng binh khí chạm nhau.
Long nhi từ xa run run, thấy chuyện không ổn. “Một mình y làm sao chống lại với nhiều người như thế, ta phải tiếp ứng thôi”
Nghĩ xong liền quay sang Yến Linh Điêu nói nhỏ :
“Huynh, hai chúng ta mau tới giúp Võ Nguyên, y một mình sẽ chống không nổi đâu”
Yến Linh Điêu nãy giờ xuất thần quan chiến, y gật gù.
Họ Yến nghĩ bụng :”Võ Nguyên cũng là một hảo thủ, nhưng ta chưa bao giờ thấy tận mắt, biết đâu y dám ngang nhiên chống lại đám ô hợp này là vì tại đây trước cửa gia trang y. Mà nghĩ cũng thấy lạ, tại sao thuộc hạ của y không ra tiếp cứu”
Đang nghĩ thì bị Long Nhi nắm tay áo kéo đi. Hai người cùng nhau chạy tới tiếp ứng.
Long nhi vừa chạy tới xông vào đám nhân mã thì đột nhiên khựng lại, nàng cảm thấy bối rối không biết có nên đánh hạ những kẻ trước mặt mình không. Vì thật tâm nàng không hề muốn động thủ, khi nãy chỉ là vì phát kiến nhất thời muốn giúp Võ Nguyên, nhưng chính lúc này nàng lại bị phân tâm.
Long nhi ngẩn ngơ ra 1 lúc.
Tức thì lúc đó 1 lên kỵ mã chạy ra sau nàng, giơ đao toan chém xuống.
Yến Linh Điêu đứng gần đó, đang đối phó với hai tên thì quay đầu nhìn Long nhi, thấy nàng thần sắc ngẩn ngơ mà nguy hiểm đang treo trên đầu. Y bật tiếng hô to :
“Long nhi, cẩn thận sau lưng”
Vừa nói vừa rút cây trúc tiêu, phất tay áo 1 cái, trúc tiêu xé gió bay đi, phát ra âm thanh nghe lạnh người.
Long nhi nghe tiếng họ Yến, chợt tỉnh người, nhảy phóc một cái về phía trước. Lập tức nghe keng một tiếng, nàng quay đầu nhìn thấy thanh đao cùng trúc tiêu đang nằm dưới đất. Tên kỵ mã thì hai tay ôm ngực, gương mặt nhăn nhó.
Nàng lúc này định thần, quyết định tham chiến, nhưng lòng tự nghĩ :”Không được làm bọn họ bị tổn thương”
Nghĩ xong, hai tay liền huy động, đánh, đỡ, gạt, bắt vũ khí đối phương. Mỗi chiêu đều hoa lệ, đẹp mắt vô cùng. chỉ trong phút chốc nàng đã khống chế hơn bốn người. Những kẻ bị nàng khống chế, kẻ nào cũng ngơ ngác xuất thần, phần vì trầm trồ trước dung nhan của nàng, phần vì chiêu thức quá mau lẹ không kịp phản ứng.
Yến Linh Điêu thấy thế thầm khen ngợi :”Công phu của nàng vốn không hề tệ”
Chẳng mấy chốc, đám người Cự Hổ Môn, kẻ mất vũ khí, người nằm lăn lộn trên đất hơn một nữa. Nhìn lại thì Võ Nguyên cũng đang chiếm thế thượng phong.
Tà Hùng phạt ngang một đao vào eo lưng Võ Nguyên, khiến y phải hạ đao chống đỡ, sau đó Tà Hùng quay người, liếc nhìn Long Nhi. Bỗng y khom người chộp lấy một thanh đao nằm rơi trên đất, hai tay hai đao hung hãn xong thẳng đến Long nhi. Hắn tuy thân hình to lớn, nhưng động tác lại vô cùng mau lẹ, hành động vừa rồi chỉ qua như cái chớp mắt. Tà Hùng hai đao, vừa chặc vừa chém hướng về Long nhi.
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu không ngờ tới, đồng loạt lao đến bảo hộ Long nhi. Nhưng Tà Hùng lúc này mau lẹ cực kỳ, hắn mau chóng đã đứng sau lưng Long nhi, một đao kề cổ. Long nhi luận về công phu, đúng thật không tệ, nhưng luận về kinh nghiệm giang hồ, phản ứng với tình huống đột ngột phát sinh thì nàng gần như không biết. Thấy Tà Hùng lao tới, tay chân bối rối, liền bị y khống chế.
Tà Hùng kề đao vào cổ Long nhi uy hiếp, cười nói :
“Ra đây chính là vị tiểu phu nhân của ngươi đó à Võ Hắc Lang ?”
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu nhìn nhau, đều không dám tiến tới. Võ Nguyên nói :
“Nàng không phải là phu nhân ta”
Tà Hùng cười cười lại nói :
“Ta mặc kệ, hai ngươi tiến một bước, là mỹ nhân này sẽ đầu lìa khỏi cổ”
Họ Yến lúc này mới lên tiếng :
“Ngươi chỉ cần làm rụng một cộng tóc của nàng, ta quyết tìm cả dòng họ nhà ngươi mà giết sạch không chừa”
Võ Nguyên thì gương mặt lạnh như băng, cười nhạt, nói :
“Ta với nàng ta chẳng hề quen biết, ngươi có chém có giết ta cũng mặc xác, chỉ tiếc thế gian lại phải mất đi một mỹ nhân thôi”
Yến Linh Điêu nghe vậy, hốt hoảng nói :
“Ngươi bị điên sao ?”
Nói xong, Võ Nguyên tiến thêm một bước. Tà Hùng thấy thái độ của Võ Nguyên, có phần hơi bất ngờ, y nói lớn :
“Ngươi lùi lại, không thì đừng trách ta vô tình”
Lưỡi đao bén ấn vào da thịt Long nhi, làm rươm rướm máu. Long nhi hai mắt đỏ hoe, nhìn Võ Nguyên nghĩ :”Hắn vô tình đến như vậy sao?”
Võ Nguyên bắt gặp ánh mắt Long nhi, lòng có chút đau xót, nhưng gương mặt không lộ vui buồn, chỉ toát ra sát khí làm người ta ghê rợn. Y lại nói :
“Ta nói rồi, ta và y thị không quen biết, ngươi có bắt làm con tin ta cũng chẳng quan tâm, ta khuyên ngươi nên thả người rồi đánh với ta một trận công bằng, còn không ta chỉ cần gọi một tiếng, người của Võ Gia trang xông ra, bằm ngươi làm trăm mảnh”
Nói xong, y lại tiến thêm một bước.
Long nhi thấy vậy, cắn chặc môi đến chảy máu, ngọc lệ hai hàng lăn dài xuống gò má đào.
Yến Linh Điêu máu tức lên tới mặt, đưa một chưởng đánh ra về phía Võ Nguyên, nói :
“Ngươi lùi xuống cho ta, thằng tiểu tử”
Kình phong bất ngờ quật tới, Võ Nguyên không phòng bị bị đẩy lùi về 1 bước. Y trợn mắt nhìn lại họ Yến, thấy đối phương cũng đang trừng mắt nhìn mình. Võ Nguyên thầm nghĩ :”Tên này không lẽ không nhìn thấy Long Nhi, nàng đang trong tay đối thủ hay sao vậy ?”
Trong lúc hai người thủ thế gừm nhau. Thì Tà Hùng đưa tay lên miệng, huýt sáo một tiếng. Ngựa của y đứng từ xa liền chạy sộc tới, xuyên qua giữa hai người Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu.
Con Ngựa chưa chạy đến nơi thì Tà Hùng đã ôm cắp lấy Long nhi, nhảy lên lưng ngựa chạy đi mất. Đám lâu la của Cự Hổ Môn cũng từ lúc nào mà không thấy đâu cả. Yến Linh Điêu lặp tức phi thân đuổi theo, Võ Nguyên ở lại hô to :
“Ngươi không cần đuổi theo”
Yến Linh Điêu khựng lại, quay đầu quát :
“Tại sao ?”
*****
Long nhi bị Tà Hùng cắp lấy, muốn phản kháng nhưng bị Tà Hùng lấy tay đè lên huyệt Tích Trung trên hông, đấy là đại huyệt của con người, Long nhi biết rõ là vậy nên không thể làm gì.
Nàng bị Tà Hùng đem về Cự Hổ Môn phía Tây thành Dương Châu. Cự Hổ Môn xung quanh tường cao hơn mười trượng (khoãng hơn 3 mét 3). Trước cổng có môn hạ canh gác, thấy Tà Hùng lập tức chạy ra cuối chào hành lễ. Sau đó, nhanh chóng chạy vào mở cửa, Tà Hùng liền phóng ngựa như bay vào bên trong. Có bốn người ra ôm đao bước ra:
“Lão nhị”
Tà Hùng xuống ngựa, đưa cương cho người gần nhất
“Trần Dung, cho ngựa ăn, sau đó chuẩn bị một phòng cho con nha đầu này”
Y đưa miệng sát vào tai Trần Dung nói nhỏ :
“Nhớ canh chừng cẩn thận”
Nói đoạn y cười lớn, rồi vỗ vai Trần Dung, sau đó quay sang ba người còn lại nói :
“Lão Đại đâu ? ta cần gặp”
Ba người đồng thanh nói :
“Trong đại sảnh”
Tà Hùng nói :
“Vào thôi”
Rồi y nhanh chân bước vào.
*****
Nói phần Long nhi, nàng nằm trên lưng ngựa, được Trần Dung dẫn đến một chuồng ngựa, sau đó họ Trần nhẹ bế nàng xuống. Trần Dung thấy dung nhang Long nhi, bất thần có chút ngây ngất.
Y đưa nàng vào một phòng nhỏ, đặt lên giường. Căn phòng bầy trí đơn sơ, nhưng nhìn chung thứ gì cũng đều có giá trị, Long Nhi nằm trên giường vừa sợ vừa lo “Hắn đưa ta vào phòng làm gì thế này?”
Trần Dung sau khi đặt Long nhi trên giường vẫn đứng đó một hồi nhìn nàng, sau đó cười nhết mép một cái, lắc đầu, quay gót đi ra.
Long nhi thấy y quay gót đi ra, liền thở nhẹ trong lòng, cảm giác tạm thời bớt sợ hãi hơn.
Gần ra tới cửa thì y chợt quay lại. Trần Dung đến ngồi ngay trên giường Long nhi, đưa tay lật người nàng nằm sấp xuống.
Long nhi lúc này tim đập thình thịch, muốn khóc mà khóc không được.
Rồi nghe bịch bịch, hai tiếng. Cơ thể Long nhi cảm giác thoải mái hơn, luồng chân khí không bị ngăn trở, chứng tỏ vừa rồi là Trần Dung giải khai huyệt đạo cho nàng. Long nhi lập tức trở người ngồi bật dậy.
Trần Dung thấy nàng vừa được giải khai huyệt đạp, tức thì bật dậy, sợ rằng nàng tấn công trong lúc bất ngờ, y thân pháp mau lẹ, nhanh chóng lùi ra hai bước.
Long nhi bật dậy, ôm lấy mềm gối, ngồi co rúm vào một góc, nước mắt lăn dài, khóc nức nở. Nàng nghĩ :”Thật đáng chết mà”
Trần Dung thấy nàng khóc nức nở, dung nhang của nàng càng thêm phần ướt lệ. Vội rút trong túi ra một cái khăn tay trắng, từ từ tiến đến giường nàng. Quái lạ, một lần y bước, thì một lần Long nhi lại khóc to hơn.
Long nhi thấy Trần Dung bước đến, lại thêm phần hoảng sợ “Hắn muốn làm gì ?”, thấy y càng tới gần thì nàng càng sợ hãi.
Trần Dung bối rối, tay trái đưa một ngón lên miệng, tay phải cầm khăn tay đưa thẳng ra, y nói – giọng nói trầm trầm :
“Im lặng, ta đưa cho ngươi khăn tay lau nước mắt”
Long nhi nghe y nói vậy, cũng không khóc lớn nữa. Nàng thút thít đưa tay với lấy khăn.
Sau khi đưa khăn, Trần Dung bước ra khỏi cửa, không nói một lời.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Bây giờ đã chiều tà, lúc này cả hai đều đang ở trong gia trang của Võ Nguyên. Họ Yến thì đi tới đi lui, đứng ngồi không yên. Võ Nguyên thì lẳng lặng uống rượu, phía tả ngồi cạnh y một người phụ nữ, phía hữu một người trung niên đứng bên.
Người phụ nữ thì không rõ, còn người trung niên chính là người vận áo màu nâu, đi ra mở cửa cho toán người Cự Hổ Môn.
Yên lặng hồi lâu, độ tàn nén nhang. Người nữ nhân lên tiếng :
"Yến các hạ, các hạ đừng đi tới lui nữa"
Yến Linh Điêu dừng lại, gương mặt lạnh hừ một tiếng không nói, cũng ngồi xuống.
Võ Nguyên lúc này lên tiếng:
"Đúng giờ tuất chúng ta sẽ hành động, mi đừng có đi qua đi lại nữa"
Yến Linh Điêu cũng chẳng nói gì, rót rượu uống cạn một hơi. Lúc sau mới nói :
"Tại sao phu nhân lúc nãy lại không ra ứng cứu"
Người phụ nữ được gọi phu nhân kia, hai mắt mở tròn đáp:
"Đó là do con trai ta đó chứ"
Yến Linh Điêu châu mày :
"Lý do ?"
Vị phu nhân kia liếc nhìn sang Võ Nguyên, thấy y ánh mắt xa xăm, lại quay sang họ Yến, cười nói:
"Hì hì, là do con trai ta luôn muốn tự một mình chống địch, nó muốn chứng minh câu song quyền nan địch tứ thủ là sai. Nhiệt huyết tuổi trẻ đó mà"
Nguyên lai vị phu nhân kia là mẫu thân của Võ Nguyên, Mộc Thanh.
Nghe xong câu nói, Yến Linh Điêu cũng hiểu được một phần. Còn Võ Nguyên nghe xong, đáp lại:
"Mẫu thân, có cần phải nói thêm vào cái câu, nhiệt huyết tuổi trẻ không ? Con đã hai mươi tám tuổi rồi"
Nói xong y lại cạn một chun rượu.
Yến Linh Điêu cười khẩy, nói :
"Song Quyền Nan Địch Tứ Thủ"
Mỗi chữ y nói đều nhấn mạnh. Võ Nguyên nói :
"Có gì sao?"
Yến Linh Điêu đáp :
"Không có gì"
**************
Nói lại chuyện sau khi Long nhi bị bắt đi mất, họ Yến nổi trận long trời vừa muốn đánh Võ Nguyên một trận cho hả giận lại vừa muốn nhanh chóng đi cứu lấy Long nhi. Y ra tay được hơn chục chiêu với Võ Nguyên, thì bị một người phụ nữ ra ngăn cản
"Dừng tay lại"
Giọng nói nữ nhân này tuy ôn hòa, nhưng thanh âm lại làm người khác khuất phục, chính là Mộc Thanh. Bà đã hơn năm mươi tuổi, nhưng dung nhan vẫn còn có nét yểu điệu, gương mặt dễ mến, bà vận một bộ áo lụa xanh ngọc phất phơ theo từng đợt gió.
Võ Nguyên nghe mẫu thân lên tiếng, nhảy lùi lại hai bước. Mắt chăm chăm nhìn Yến Linh Điêu, cao giọng nói :
"Ngươi bình tĩnh nghe ta nói, ta ngăn cản ngươi đi cứu người bây giờ là tự sát"
Yến Linh Điêu trầm giọng :
"Tại sao ?"
Võ Nguyên đáp :
"Bây giờ vào cứu người vẫn được, nhưng rất nguy hiểm, đừng nhìn bề ngoài Cự Hổ Môn toàn là lũ ôn dịch, thực chất nội bộ bên trong cao thủ cũng không hề ít. Nếu không ta đã đi thôn tính bọn chúng rồi"
Yến Linh Điêu nghĩ một hồi lại nói :
"Vậy tại sao khi nãy ngươi không gọi người trong gia trang ra đi"
Võ Nguyên cười khẩy chẳng nói. Y thu đao, bước vào trong gia trang. Đi ngang Mộc Thanh, y nắm tay bà nói nhỏ gì đó, cùng bước vào.
Y bước được một bước qua cửa, quay đầu lại nói :
"Ngươi vào đây, chúng ta bàn tính chuyện cứu nàng"
Yến Linh Điêu tự tôn cũng lớn, nhưng lúc này tự nhiên y đặt Long nhi lên trên tự tôn của mình, chỉ hừ một tiếng, nhẹ nhàng bước vào. Chứ nếu là y bình thường, thì dù có là mưa to gió lớn y quyết cũng không bước vào.
*******
Canh tám đã điểm, trăng như móc câu treo trên cổng thành phía đông. Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu mặc một bộ đồ dạ hành, mang theo trủy thủ gọn nhẹ. lập tức cùng thi triển kinh công phóng ra khỏi gia trang.
Cả hai tức tốc chạy đến Cự Hổ Môn, đến nơi định trèo tường đi vào thì Yến Linh Điêu thấy tường cao hơn mười trượng, tự biết khinh công không đủ, liền nhìn Võ Nguyên.
Võ Nguyên hiểu ý, cười cười, móc trong túi áo một đoạn dây thừng, lại lấy từ thắc lưng ra một cái móc câu, đồ chuyên dùng của bọn thích khách, trộm gà bắt chó.
Yến Linh Điêu nghĩ thầm :"Tên này cũng chẳng phải là vừa"
Võ Nguyên hai tay thoăng thoắt cuộc dây thừng vào móc, xong xuôi, đưa móc cho Yến Linh Điêu rồi nói nhẹ
"Đứng yên, đừng làm gì cả"
Nói rồi, y lại quay người chui vào bụi rậm, hồi sau đi ra trong tay cầm một cục đá to vừa lòng bàn tay. Yến Linh Điêu không hiểu y tính làm gì, vừa định mở miệng hỏi thì Võ Nguyên đã từ xa dùng khinh công đạp tường, phi thân lên trên."Công phu bích hổ du tường không tệ" Yến Linh Điêu thầm nghĩ.
Võ Nguyên phi thân lên gần đến thành tường, thì hết lực, rơi xuống. Y nhanh chóng đưa tay quẳng hòn đá lớn vào trong Cự Hổ Môn. Lúc này Yến Linh Điêu nghĩ :"Hay, Điệu hổ ly sơn"
Nghe phịch một tiếng bên kia tường, lại nghe tiếng bước chân người kéo nhau đi. Hai người Võ Yến định thằng lắng nghe, thấy mọi việc êm thấm Võ Nguyên mới ra hiệu cho Yến Linh Điêu tung móc lên thành tường.
Hai người vượt tường, nhanh chóng núp vào một bụi cây.
Cả hai cùng quan sát xung quanh, thấy có khoảng hơn mười tên canh gác. Đứng gần nhất cũng có hai tên. Võ Nguyên ra hiệu, y chỉ chỉ vào hai tên đứng gần, sau đó đưa bàn tay lên cổ cắt ngang một cái, Yến Linh Điêu gật gật. Cả hai liền từ từ đi đến phía sau, âm thầm rút ra trủy thủ.
Hai tên lính gác đang đứng gật gù, bổng nghe roạt một cái, thân hình phía sau đã bị người khác khống chế, cổ thì bị cánh tay như gọng kìm kẹp chặc lôi nằm xuống đất. Hai tên chưa kịp hoàn hồn đối kháng thì đã bị trủy thủ cắt cổ, máu ra lênh láng. Nói thì chậm, nhưng thực lúc Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu hành động thì mau lẹ cực kì, không hề gây ra tiếng động.
Hai người lúc này đã đến gần một giang phòng, thấy bên trong có đèn, cả hai đứng nép vào thành tường im lặng lắng nghe.
Cả hai đứng hồi lâu, lại chẳng nghe thấy thứ gì, Yến Linh Điêu tò mò đưa mắt nhìn qua khe cửa sổ.
Thấy bên trong bầy trí đồ đạc ngăn nắp, bốn ngọn nến soi rõ căn phòng. Yến Linh Điêu lại nhìn sang một bên, thấy trên giường dưới lớp chăn đưa lên đưa xuống nhè nhẹ, rõ ràng là có người đang ngủ.
Y lại nép vào thành tường, nhìn sang Võ Nguyên, hất đầu vào về hướng bên trong căn phòng, nói nhỏ :
"Có người đang ngủ, không rõ là ai"
Võ Nguyên lặp lại hành động hất đầu của Yến Linh Điêu, nói :
"Vào thôi"
Cả hai vòng ra cửa phòng, liền thấy cửa phòng bị khóa bằng khóa sắt. Yến Linh Điêu hai mắt xa sầm, nhìn Võ Nguyên rồi chỉ vào hai thi thể gần đó.
Hiểu ý, hai người chia nhau lục soát người thi thể. Lúc sau cả hai đều thất vọng nhìn nhau.
không thấy chìa khóa
Chợt có nghe thấy chân người bước đến, bước chân thoăn thoắt mau lẹ vô cùng, chứng tỏ võ công không tầm thường.
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu nhanh chóng cắp nách hai cái xác, kéo vào góc khuất, im lặng lắng nghe động tĩnh.
Thấy bóng người kia dưới ánh trăng đứng bất động, hồi lâu mới lấy từ trong người ra vật gì đó.
"Cạch" một tiếng.
Võ Nguyên cùng họ Yến cùng cười thầm, biết rõ đó là tiếng mở khóa.
Y như rằng, tiếng cửa mở ra. Cái bóng kia đi vào trong phòng, lại đứng im hồi lâu, sau đó đi ra, đứng túc trực bên cửa.
Yến Linh Điêu không hiểu thế nào, liền nghĩ :"Hạ luôn tên này, rồi tính sau"
Nghĩ xong nhìn sang Võ Nguyên, thấy mắt y đã lộ sát khí, rõ cùng một suy nghĩ với mình, liền gật đầu một cái. Hai người chia ra hai hướng khác nhau, cùng tấn công địch nhân từ hai phía.
Yến Linh Điêu dựa lưng vào tường, chờ thời điểm thích hợp tấn công.
Võ Nguyên tay nắm chặc trủy thủ. Chỉ trong một khắc, cả hai cùng lao ra tấn công.
Đối phương lâm trận không loạn, thấy hai bóng ảnh tấn công chớp mắt, lặp tức thi triển khinh công nhảy nhanh về phía trước ba bước, đồng thời quay lại, hai đầu quyền đã như muốn bốc hỏa.
"Có thích khách"
Người đó vừa hét lớn, hai quyền đã đưa ra nhắm vào hai người Yến Võ.
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu hành động thất bại, đã phóng lao thì phải theo lao, hai người đồng thời giáp công đối phương.
Quyền kình đánh ra nghe vù vù, làm hai người Yến Võ không thể trực tiếp đón đỡ, liền lộn sang hai bên, tức tốc lại lao vào tấn công.
Trủy thủ của Yến Linh Điêu đâm chênh chếch vào huyệt Kiên Tỉnh ở bả vai người kia. Võ Nguyên thì chém ngang một nhát.
Người kia né được nhát đâm của Yến Linh Điêu, nhưng bị nhát chém của Võ Nguyên rạch một đường ở thắt lưng phải. Yến Linh Điêu hụt một nhát, lại tiếp tục suy người nhắm vào cổ y đâm thêm một phát. Chợt nghe tiếng "A" lớn, rồi tiếp sau đó là tiếng người té ra đất, nhìn lại thì thấy Võ Nguyên nằm lăn ra đất, một tay ôm ngực trái.
Người này võ công không hề tầm thường, hai đầu quyền như hai cây bạo chùy dời non lắp bể.
Yến Linh Điêu lách qua lách lại, đã đứng trước Võ Nguyên. Xa xa thấy ánh đuốc sáng rực kéo tới, biết tình hình không ổn Yến Linh Điêu cắp lấy Võ Nguyên, dùng khinh công chạy một mạch.
Cự Hổ Môn rộng lớn, Yến Linh Điêu cứ nhắm hướng không có người mà chạy, chạy mãi thế nào lại đến một chuồn ngựa. Y nhanh chóng ẩn nấp vào đó. Yến Linh Điêu tìm một chổ kín đáo, đặt Võ Nguyên nằm xuống, dưới ánh trăng mờ mịt thấy gương mặt Võ Nguyên trắng mệt, hai môi khô khang, mạch đập rời rạc, lồng ngực không cứ nhô lên hụp xuống, dáng vẻ khổ sở vô cùng.
Yến Linh Điêu có biết chút y thuật nhưng trong tình huống thế này cũng không biết làm gì, bèn ngồi nghĩ cách thoát ra bên ngoài rồi tính tiếp. Y ngước nhìn lên thì thấy tường cao khó vượt, nhìn xuống thì thấy ánh đuốc mọi nơi, tiến thoái lưỡn nan. Một mình y muốn thoát khỏi chổ này thì chuyện bình thường, nhưng không thể bỏ lại Võ Nguyên. Yến Linh Điêu cười khổ một tiếng nghĩ thầm :"Tên ôn thần này, cớ gì mà lại bị đánh cho một quyền trọng thương ghê đến thế này"
Yến Linh Điêu vò đầu không biết như thế nào, càng thấy Võ Nguyên khổ sở y như kiến bò trong chảo nóng, tay chân không ngừng nắm vào duỗi ra.
Chợt nghe xoạt một tiếng nhỏ, sợ rằng đám người Cự Hổ Môn tìm thấy. Y tiên hạ thủ vi cười phóng luôn trủy thủ vào hướng phát ra tiếng động.
Nghe "A" một cái. "Là tiếng của nữ nhân" Yến Linh Điêu lúc này mới kinh dị nghĩ "Chẳng lẽ Long Nhi, không thể nào".
Thật tâm y vừa mong đó là Long nhi vừa không mong đó là Long nhi. Y không mong đó là Long nhi vì thanh trủy thủ lúc nãy sẽ làm nàng bị tổn thương, còn mong đó là nàng vì y có thể nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
*******
Long nhi trong phòng hơi thở đều đều, nằm quay mặt vào tường, muốn ngủ mà không dám ngủ. Nàng lúc này cảm xúc hỗn lộn, vừa tức vì sao Võ Nguyên vô tâm lạnh lùng, vừa sợ thân thể bị đám người trong Cự Hổ môn làm bậy, sợ nhiều thứ nữa mà chính nàng cũng không biết.
Nằm im hồi lâu, chợt nàng nghe có tiếng người đẩy cửa bước vào. Long nhi cảm thấy như có luồn điện chạy dọc sóng lưng, không lạnh mà run.
Người đó không ai khác chính là Trần Dung, y bước vào nhìn Long nhi hồi lâu, không thấy có gì bất thường, liền đi ra.
Nghe thấy tiếng chân người bước ra, Long nhi mười phần nhẹ hẳn bảy phần căng thẳng.
Hồi sau chợt nghe tiếng đánh nhau phía bên ngoài. Long nhi tim đập thình thịch nghĩ thầm :"Có khi nào là Yến đại ca đến cứu ta". Nàng khi thấy hành động của Võ Nguyên hôm nay, thực không dám nghĩ đến y nữa.
Vừa sợ, vừa hiếu kì, nàng lưỡng lự một lúc mới quyết định bước ra xem.
Hé cửa, nàng đưa mắt nhìn ra, thấy đúng là có hai sát thủ đang đánh nhau với Trần Dung. Nhưng cả hai đều bịt mặt, lại trong bóng tối không rõ là ai. Chợt nàng nhìn sang hắc y nhân bên phải Trần Dung, đúng ngay lúc cả hai người cùng tấn công. Long nhi thấy hắc y nhân đó chém ngang một nhát ở thắc lưng Trần Dung, không kiềm được "A" một tiếng, tiếng "a" rất nhỏ, nhưnglặp tức hắc y nhân đó ánh mắt đưa sang nhìn nàng. Hai ánh mắt chạm nhau, Long nhi cảm giác tia nhìn này có gì quen quen. Chưa kịp nghĩ gì, thì người đó đã bị Trần Dung đánh cho một quyền ngã ra đất.
Sau đó thấy người còn lại ôm y chạy khuất vào trong đêm, nàng nhanh chóng khép nhẹ cửa lại. Trần Dung quay đầu nhìn, thấy cửa vẫn đóng nhưng chưa khóa, y nghĩ "Nàng ta đã ngủ, chắc cũng không thể thoát được, truy tìm hai tên kia quan trọng hơn" Nghĩ xong, kêu người đuổi theo.
Long nhi lúc sau thấy yên ổn, đẩy cửa nhìn xung quanh, thấy không có an liền nghĩ đây là cơ hội tốt để trốn thoát. Chẳng đợi lâu nàng nhanh chóng vận khinh công chạy đi một mạch.
Nàng vòng vo một hồi, thấy đâu cũng toàn là ánh đuốc, tiếng quát tháo. Chẳng biết thế nào lại chạy vào chuồng ngựa.
Vào một lúc nghe thấy tiếng thở dốc, liền tò mò tìm hiểu, nào ngờ vừa động thì đã nghe vụt một tiếng. Dưới ánh trăng khuyết, sáng lên một đạo bạch quang, rồi cảm thấy vai trái đau buốt. Long nhi "A" lên, nhìn lại thì thấy một thanh trủy thủ đâm hơn nữa vào vai. Chẳng mấy chốc, máu tươi phụt ra ướt cả cánh tay.
"Thật là xui xẻo mà"
Nghĩ đoạn nàng cắn răni, rút thanh trủy thủ ra. Trủy thủ vừa rút ra thì nghe thấy tiếng kình phong ập tới trước mặt. Trong bóng tối, một cánh tay giơ ra chộp lấy nàng, Long nhi tiện tay đưa trủy thủ lên đỡ đòn, bàn tay kia bị rạch một vết dài liền rụt lại.
Long nhi dưới anh trăng, nhìn thanh trủy thủ, thấy đúng là vũ khí mà hai hắc y nhân kia sử dụng, nàng liền ngây thơ nói
"Không sao, ta không phải là người ở Cự Hổ Môn, ta bị bắt cóc, hai vị xin đừng lớn tiếng"
Nàng chưa nói dứt câu thì trong góc khuất bên kia đã có một bóng đen nhảy ra.
"Thì ra là muội, Long nhi. Là ta đây Yến Linh Điêu đây"
Long nhi lúc này mới ngỡ ngàng "Ra hai người bọn họ là đến cứu ta"
Chợt hình ảnh của Võ Nguyên bị đánh như luồn điện chạy xoẹt ngang tâm trí Long nhi, nàng hỏi:
"Võ Nguyên, huynh ấy sao rồi?"
Họ Yến nghe hỏi, liền xa xầm mặt, giọng u sầu đáp:
"Hắn không hiểu vì sao lại bị một quyền của tên kia, bây giờ đang ôm ngực đau khổ đây"
"Để muội xem"
Nói đoạn, Long nhi liền đi qua nhìn kỹ Võ Nguyên, đưa tay bắt mạch. Thấy nhịp mạch vừa yếu vừa thưa, lại nhìn sắc diện y lúc này, thấy môi thâm mặt trắng, gương mặt vô cùng khổ sở.
Long nhi nghĩ thầm :"Thôi, nguy rồi, chắc là hắn bị Trần Dung đánh trúng vào tâm phế làm cho huyết mạch bị tắc nghẻn, làm máu huyết tích tụ không thể di chuyển ở tâm phế, tạo thành một cái bọc chứa máu. Cách duy nhất bây giờ là chọc thủng cái bọc máu đó, nếu không chỉ độ tàn nén nhang nữa là hắn chết chắc"[*]
Long nhi không chần chừ, nói :
"Yến huynh, cỡi y phục y ra"
Yến Linh Điêu mau chóng cỡi y phục của Võ Nguyên ra, sau đó Long nhi lấy từ trong túi áo một cây trâm nhỏ.
Long nhi đưa cây trâm đến huyệt Cưu Vĩ nằm trên Mạch Nhâm. Yến Linh Điêu nhìn thấy nói nhỏ :
"Đó là tử huyệt, muội tính làm gì ?"
Long nhi không đáp, lúc này chợt nhiên gương mặt bình tĩnh đến lạ lùng.
Mũi trâm từ huyệt Cưu Vĩ lại xê dịch xuống một chút về Huyệt Cự Khuyết, nhưng chưa đến huyệt Cự Khuyết thì Long nhi đã đâm trâm vào ngực Võ Nguyên. Không khí xung quanh yên tĩnh kì quái, đám ngời Cự Hổ Môn cũng không thấy đâu. Chỉ còn lại tiếng rên khô khan của Võ Nguyên. Yến Linh Điêu cũng bất động không dám lên tiếng, nhìn thấy Long nhi bất chợt y nổi lên một lòng tin khó hiểu.
Đâm lún cây trâm vào chưa tới phân nữa, ánh mắt Long nhi như có tia sáng lóe lên, nàng mau chóng rút cây trâm ra, từ trong lỗ trâm đâm phụt ra một dòng máu đỏ.
Yến Linh Điêu thấy vậy, gương mặt hốt hoảng nhìn Long nhi, thấy gương mặt nàng nhẹ nhõm không chút căng thẳng liền nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, y hỏi :
"Thế nào ?"
Long nhi mỉm cười đáp :
"Ổn rồi, máu chảy ra đều là máu bị nghẽn lại, ba người chung ta tạm ở đây một chút, sau khi Võ Nguyên tỉnh lại rồi sẽ chạy khỏi đây, được chứ ?"
Yến Linh Điêu gật đầu.
Hồi lâu sau, sắc mặt Võ Nguyên dần dần tươi tỉnh, lúc này y có thể ngồi dậy, liền thều thào nói :
"Con bà nó, ta chưa chết à ?"
Long nhi nghe y nói liền châu mày nhìn y, thấy gương mặt y lúc này hiện ra sự cố gắng miễn cưỡng thầm nghĩ :"Y sao cứ luôn tạo vẻ bề ngoại lạnh lẽo như vậy ?"
Yến Linh Điêu nói :
"Số mi may mắn, không có Long Nhi thì mi chết từ lâu rồi ?"
Nghe thấy hai chữ Long nhi, Võ Nguyên hai mắt lóe sáng, đưa tay dụi mắt, ngửa đầu nhìn xung quanh, vừa hỏi :
"Nàng đâu rồi ? có bị thương không ?"
Quay sang thấy Long nhi tròn mắt nhìn mình, ánh mắt y nhìn trúng vào bờ vai bị thương của nàng. Gương mặt lạnh chợt xa xầm, y hỏi :
"Tay nàng bị sao thế kia ?"
Yến Linh Điêu nghe Võ Nguyên hỏi thương thế của Long nhi, chợt đỏ mặt, may là trong bóng đêm cũng không ai để ý. Y gằn giọng, vờ ho khụ khụ mấy cái rồi nói :
"Là ta làm đó"
Long nhi thấy điệu bộ của họ Yến, cười hì hì, nàng nói :
"Thôi, mau tìm cách thoát ra khỏi đây. Võ huynh, huynh có thể tự đi lại được rồi phải ko ?"
Võ Nguyên gật đầu.
Ba người lúc này bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thoát khỏi Cự Hổ Môn.
*******
[*] cái này ngày nay gọi là triệu chứng tràn dịch màng ngoài tim, gây ra bệnh chèn ép tim cấp ^^
Last edited by Chán Đời; 14-10-2011 at 12:08 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chán Đời