Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 21 : Mượn Sức Chiến Hữu.(thượng)
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Nhất cử nhất động của các quý tộc, thông thường có thể tác động đến phản ứng của bình dân, nhất là khi chuyện đã xảy ra ở gia tộc Bố Lai Ni Khắc, càng có thể làm cho bọn họ hứng thú. Lần này Duy Khắc Lai Ân tổ chức yến hội sinh nhật, tự nhiên trở thành đối tượng chú ý của bọn họ.
Dường như khi bữa tiệc vừa tàn, tin tức nhanh chóng được xác nhận, mọi người liền bí mật thảo luận.
“Biết gì không, hôm nay sinh nhật Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, ngay cả quốc vương bệ hạ cũng tự mình tới tham dự!”
“Bố Lai Ni Khắc gia tộc thật có mặt mũi, những gia tộc khác còn không có phô trương như vậy! Có điều ta nghe nói, những lão quý tộc kia, lúc ra khỏi cửa, sắc mặt không được tốt lắm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“A, phải không? Vừa lúc ta có người thân làm thị nữ ở phủ công tước (Người Biên: đại di mụ hắn công công tiểu di tử ngoại tôn nữ - đoạn này dịch ra lung tung nên mạn phép thay đổi một chút .T_____T), chắc phải đi hỏi thăm một chút xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.
Khách quý trong bữa tiệc, đều là những người có thân phận và địa vị, hơn nữa trong bữa tiệc, đa phần là những việc liên quan tới hai đại thế tập công tước cùng quốc vương bệ hạ, bọn họ sau khi ra ngoài cũng không dám nói lung tung. Nhưng mà dưới sự phân phó của Duy Khắc Lai Ân, Á Lịch Khắc Tư hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, chỉ trong chốc lát, những tin tức này được ngươi hầu của phủ công tước truyền bá, nhanh chóng lưu truyền ra khắp ngõ trên xóm dưới.
“Cái gì, Mục Thác bá tước lại cả gan dám nói xấu gia tộc Bố Lai Ni Khắc, hơn nữa còn làm trò ngay trước mặt quốc vương bệ hạ? Tin tức này ngươi nghe từ đâu thế? Mục Thác hắn mới làm bá tước hơn hai mươi năm, làm sao dám nói những lời như vậy ở phủ công tước, ta tuyệt đối không tin!”
“Đại ca, đây tuyệt đối là tin tức xác thật, nghe nói lúc tức giận, Duy Khắc Lai Ân thiếu gia vỗ một cái đã đánh thủng một lỗ trên bàn, muốn quyết đấu cùng bá tước Mục Thác. Bá tước Mục Thác biết mình đuối lý, không dám đáp ứng, nhưng mà Duy Khắc Lai Ân thiếu gia không buông tha cho hắn, hắn đành phải cho con của mình, Tát Duy tiếp nhận chuyện này. Ba ngày sau sẽ quyết chiến sinh tử, đến lúc đó ngươi sẽ biết lời ta nói có phải là thật hay không rồi!”
“Quyết đấu? Người nhà Mục Thác này thật không biết xấu hổ là gì, để cho một tráng hán hơn ba mươi tuổi đi khi dễ một hài tử mới vừa trưởng thành, hơn nữa Tát Duy kia còn có thực lực Đại Kiếm Sư, vậy không phải là khi dễ người một cách quá rõ ràng hay sao?”
“Đúng vậy! Duy Khắc Lai Ân thiếu gia là ma pháp sư, mà thời điểm bắt đầu tu luyện ma pháp sư gặp nhiều khó khăn hơn so với kiếm sĩ, người của gia tộc Mục Thác quả thật cũng không biết xấu hổ! Nói tiếp, Duy Khắc Lai Ân thiếu gia là một người tốt a, ở thành Áo Khắc Lan cũng không có quý tộc nào có phong độ hơn hắn!”
“Hừ, nhỏ giọng một chút, những lời này đừng để cho quốc vương bệ hạ nghe được, người không tốt như Duy Khắc Lai Ân thiếu gia đâu, để cho người nghe thấy nhất định sẽ rất mất hứng đấy.”
Kết quả là, không tới lúc trời tối, dường như toàn thành ai cũng biết bá tước Mục Thác ở bữa tiệc vũ nhục gia tộc Bố Lai Ni Khắc, ba ngày sau còn có một hồi quyết đấu. Việc Tác Luân mang theo một sô võ sĩ hung tợn loanh quanh phụ cận nhà gia tộc Mục Thác, lại càng khẳng định thêm cho tin tức này.
Gần như không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều đứng về phía Duy Khắc Lai Ân, ngầm vụng trộm nói rằng Mục Thác bá tước làm sai. Ai bảo mười mấy năm qua Duy Khắc Lai Ân thường xuyên trợ giúp những người nghèo khổ, không hề có chút nào ngạo khí quý tộc, thanh danh trong mắt bình dân tốt như vậy a.
Khi màn đêm buông xuống, có hai bóng người xuất hiện tại cửa vương cung.
“A, Lô Bản Đạt pháp sư, không biết lúc này người tới vương cung, có phải có chuyện gì quan trọng không?” Thi vệ canh cổng vừa nhìn thấy người kia, lập tức cung kính chào đón, cười ra mặt hỏi.
Vương cung tự nhiên có rất nhiều quy củ, tỷ như ban đêm những người không có chức vụ nhất định sẽ không được đến gần, như vậy góp phần đề phòng có người đêm khuya đột nhập vào hoàng cung. Nhưng là ma pháp sư, ở tiểu quốc này lại có rất nhiều đặc quyền. Người thị vệ này, tự nhiên không dám chậm trễ, về phần người mặc ma pháp bào cúi đầu đứng phía sau Lô Bản Đạt, thị vệ nhìn thoáng qua, cho rằng hắn là học đồ ở bên cạnh pháp sư Lô Bản Đạt, cũng không có quá lưu ý.
Lô Bản Đạt cười nói: “Gần đây trên phương diện ma pháp, ta có phát hiện một chút tâm đắc, đang muốn cùng Lạp Tát Khắc đại sư trao đổi một chút.”
Chuyện hai người ma pháp sư trao đổi tâm đắc về ma pháp, vốn là chuyện cực kì bình thường, vì vậy, thị vệ kia cũng không hề hoài nghi, lập tức cười nói: “Đã như vậy, để tiểu nhân tự mình bồi ngài đi một chuyến!”
Vừa nói xong, thị vệ kia tìm mấy người khác tới, cung kính dẫn pháp sư Lô Bản Đạt đi, thứ nhất bọn họ làm người dẫn đường cho Lô Bản Đạt, thứ hai là có ý tứ giám thị, nếu bị kẻ gian trà trộn vào, bọn họ có thể sẽ lập tức gặp phiền toái lớn.
“Lô Bản Đạt, không biết ngươi lại có phát hiện gì, cư nhiên đáng giá lặn lội cả đêm đi tới đây vậy?” Lạp Tát Khắc đại sư, dù sao cũng có thực lực đại ma pháp sư, hơn nữa được quốc vương bệ hạ tôn kính, cho nên đợi Lô Bản Đạt đi vào, hắn ngồi ở trên ghế tùy tiện hỏi.
Lúc này thấy vị ma pháp học đồ ở phía sau Lô Bản Đạt tiến lên trước, liền đánh ánh mắt sắc lẻm nhìn Lô Bản Đạt, Lô Bản Đạt vội vàng chạy ra đóng cửa phòng lại.
“Lạp Tát Khắc đại sư, lần này ta có chút tâm đắc trên vấn đề ma pháp nên muốn cùng người trao đổi một chút.” Vị ma pháp học đồ kia ngẩng đầu lên, chính là Duy Khắc Lai Ân!
“A, thì ra là Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, không thể tưởng tượng được thiếu gia tuổi còn trẻ, trên phương diện ma pháp lại có thể có chút tâm đắc, thành tựu trong tương lại không thể đo lường được a!” Nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân, Lạp Tát Khắc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chỉ chỉ vào cái ghế trước mặt, ý bảo Duy Khắc Lai Ân ngồi xuống đối diện với hắn.
Biết được những ma pháp sư này không có thói quen khách sáo với người khác, vì vậy Duy Khắc Lai Ân cũng không có nói nhảm, trực tiếp đưa tay phải ra, sau đó trong miệng ngâm xướng ma pháp chú ngữ, sau một lượt hô hấp ngưng tụ ra một khối tiểu hỏa cầu ở bên trong bàn tay, vững vàng trôi lơ cách cánh tay một thước.
Ánh mắt Lạp Tát Khắc lập tức sáng lên, không nhìn được tán thưởng: “Nguyên tố thân hòa độ thật cường đại, sợ rằng không yếu hơn ta bao nhiêu cả! Khống chế nguyên tố cũng thập phần chính xác, tuyết đối mạnh hơn Lô Bản Đạt, chú ngữ ma pháp sau khi được đơn giản hóa, thích hợp dùng trong chiến đấu thực tế hơn.”
Lấy ánh mắt người trong nghề mà nói, Duy Khắc Lai Ân vừa ra tay, Lạp Tát Khắc trong lòng đưa ra phán đoán, không khỏi vô cùng hâm mộ đối với tư chất của Duy Khắc Lai Ân. Hắn biết thiên phú đối với ma pháp sư vô cùng quan trọng, với biểu hiện của Duy Khắc Lai Ân, thành tựu trong tương lai tuyệt đối sẽ vô cùng rực rỡ!
Duy Khắc Lai Ân cũng không nói lời nào, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, ngón tay hơi động một chút, hỏa cầu ma pháp kia đột nhiên vỡ ra, biến thành hai hỏa cầu.
“A, đây có phải là ma pháp hỏa cầu phân liệt thuật không?" Lạp Tát Khắc không khỏi kinh hãi, kêu to một tiếng, trước tới giờ hắn chưa từng thấy quả Hỏa Cầu thuật có thể thi triển như vậy.
Hai hỏa cầu đã tách ra lại quay quanh nhau mấy vòng, sau đó một tiếng "Phốc", một lần nữa dung hợp lại thành một. Cứ như vậy, hỏa cầu kia, phân ra rồi hợp lại, hướng về phía xa bay đi, Duy Khắc Lai Ân một chữ cũng chưa nói ra.
Lạp Tát Khắc tập trung tâm trí, luôn miệng thở dài nói: “Không nghĩ tới tiểu công tước có lực khống chế nguyên tố cường đại như thế, có thể khống chế hoàn mỹ hai tiểu hỏa cầu, chỉ sợ có là ta cũng không dễ dàng thực hiện được!”
Tiếng nói của hắn còn chưa phát ra, tiểu hỏa cầu dưới ánh mặt trời giống như bọt xà phòng , một tiếng động nhỏ vang lên, liền bị tiêu tán không còn thấy dấu vết.
“Lạp Tát Khắc pháp sư, gần đây ta nghĩ ra được một kỹ xảo ma pháp, muốn cho ngài xem một chút.” Vừa nói, trong miệng Duy Khắc Lai Ân niệm chú ngữ, lại có một tiểu hỏa cầu bắn ra ngoài.
Đợi đến khi tiểu hỏa cầu thứ hai bắn tới chỗ quả cầu đầu tiên biến mất, "Ba" một tiếng rồi hoàn toàn tiêu tán. Điều này làm cho Tát Lạp Khắc khẽ nhíu mày, hắn không biết Duy Khắc Lai Ân đang diễn trò quỷ gì.
Đột nhiên, Tát Lạp Khắc cảm giác tại chỗ tiểu hỏa cầu biến mất, truyền đến một trận dao động hỏa nguyên tố mãnh liệt, ngay sau đó hỏa nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ, trong nháy mắt biến thành một đại hỏa cầu.
Tát Lạp Khắc đứng mạnh dậy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể nào tin nổi, trong miệng nói lẩm bẩm: “Điều này sao có thể? Càng rời xa cơ thể người, ma pháp nguyên tố càng khó để khống chế, muốn ngưng tụ thành ma pháp cần phải gia tăng tinh thần lực lên gấp bội. Ta cách không ngưng tụ đại hỏa cầu, tối đa chỉ có thể rời khỏi cơ thể mình hai ba thước, nếu khoảng cách xa hơn không thể nào đảm bảo được tỉ lệ thành công. Nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng ta không có cảm giác nguyên tố dạo động mãnh liệt như vậy, người thi triển bằng cách nào thế?”
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 22 : Mượn Sức Chiến Hữu.(hạ)
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Nhìn ánh mắt đầy thèm khát như sói đói của Lạp Tát Khắc, Duy Khắc Lai Ân khẽ cười nhẹ một tiếng, rồi mới lên tiếng: “Đây chính là điều tâm đắc ta muốn trao đổi cùng với ngươi, nói chuẩn xác hơn, ta phát minh ra một bộ kỹ xảo thi triển ma pháp, có thể làm tăng tốc độ thi pháp lên nhiều lần, hơn nữa còn đề cao độ chặt chẽ của kết cấu nguyên tố, dễ dàng khống chế nguyên tố ma pháp do chính mình phóng ra ở những cự ly xa, do đó đề cao năng lực thực chiến lên rất nhiều!”
Nghe được câu này, trái tim Lạp Tát Khắc nhịn không được đập mạnh: “Đề cao độ chặt chẽ của kết cấu nguyên tố chính là gia tăng uy lực của ma pháp, tốc độ thi pháp, cùng với việc dễ dàng khống chế nguyên tố ma pháp ở cự ly xa, bộ kỹ xảo này đủ để khai sáng một lưu phái ma pháp a!”
Nghĩ đến việc chính mình có thể tham dự vào việc thảo luận khai sáng lưu phái ma pháp, Lạp Tát Khắc cảm thấy máu nóng chảy ngược lên trên, gương mặt đỏ bừng.
“Những lời người vừa nói, đều là sự thật chứ?” Thanh âm Lạp Tát Khắc có chút run rẩy, bây giờ hắn thật giống như đang nằm mơ, nhưng mà những biểu hiện vừa rồi của Duy Khắc Lai Ân, làm cho hắn cảm giác được cơ hội lớn đã đến.
“Ta tới đây không phải cùng ngài nghiên cứu sao, lúc học tập ma pháp ta phát hiện ra, nguyên tố ma pháp do chính mình ngưng tụ thành ma pháp rồi phóng ra đều có một chút liên lạc cùng với người thi pháp. Chẳng qua là, mối liên kết này đều tương đối yếu nhược, dưới tình huống bình thường không có cách nào liên hệ với những ma pháp nguyên tố này, có điều trong lúc vô tình ta tìm ra một kỹ xảo nhỏ, chính là...” Duy Khắc Lai Ân không chút khách khí rút ra giấy bút, vẽ một bức họa hướng dẫn, nói đến chỗ mấu chốt, còn phóng thích ra tiểu ma pháp để làm mẫu.
Lạp Tát Khắc mặc dù là đại ma pháp sư, nhưng mà hắn lại lăn lộn ở một quốc gia nhỏ bé như thế này, cũng đủ để nói lên thành tựu của hắn ở phương diện ma pháp thật sự là không lớn, nếu không hắn đã sớm được thăng quan tiến chức rồi. Mà hiện tại những điều Duy Khắc Lai Ân giảng giải chính là kết hợp giữa ma pháp cùng với đạo thuật của hắn, dùng thời gian mấy ngày nghiên cứu ra một kỹ xảo nhỏ.
Duy Khắc Lai Ân có được ba trăm năm kinh nghiệm, ánh mắt kia cao minh đến cỡ nào! Mặc dù, hắn mới tiếp xúc cụ thể với ma pháp gần đây, nhưng nếu bàn về nhận thức đối với ma pháp, Lạp Tát Khắc tuyệt đối không đủ xách giày cho hắn, cho nên, phen giảng giải này trong mắt Lạp Tát Khắc, giống như căn phòng mở ra được cửa sổ lớn, nắng hạn gặp mưa rào, làm cho hắn cảm nhận được thì ra thế giới ma pháp còn có những điều kỳ diệu như vậy.
Nói hơn hai giờ, Duy Khắc mới đem phương pháp khống chế nguyên tố ma pháp do chính mình phóng ra ở cự ly xa giải thích rõ ràng. Dĩ nhiên, thời điểm hắn sử đụng phương pháp này, thật ra lại là mượn nguyên khí thiên địa cùng với bí quyết thi pháp để khống chế, mà dạy cho Lạp Tát Khắc là thứ đã trải qua chuyển hóa, sử dụng tinh thần lực để khống chế. Loại phương pháp này đối với yêu cầu tinh thần lực tương đối cao, nhưng mà bởi vì có giá trị cao trong chiến đấu thực tế, nên vẫn được xem là một kỹ xảo ma pháp thực dụng.
Chờ Duy Khắc Lai Ân giảng giải xong, Lạp Tát Khắc thử dùng phương pháp này để phóng ra vài cái ma pháp, nhưng trước sau đều không thành công. Tình huống như thế này là vô cùng bình thường, mỗi một dạng kỹ xảo ma pháp cần luyện tập thật nhiều mới có thể nắm giữ, cũng chỉ có cảnh giới cực cao giống như Duy Khắc Lai Ân, mới có thể dễ dàng học xong những ma pháp không phức tạp.
“Thì ra ma pháp còn có thể khống chế như vậy, tiểu công tước thật làm cho ta mở rộng tầm mắt rồi! Ta có một loại trực giác, nếu có thể hoàn toàn nắm giữ phương pháp khống chế nguyên tố ma pháp, đồng nghĩa với năng lực tác chiến ma pháp tăng lên nhiều, đây hoàn toàn có thể phát triển trở thành lưu phái thực chiến kiểu mới giống như cận chiến lưu, vô hạn lưu, bạo lực lưu." Mặc dù đã thử mấy lần không thể thành công, nhưng mà hai mắt Lạp Tát Khắc vẫn sáng lên, hết sức khẳng định giá trị của kỹ xảo này.
Duy Khắc Lai Ân cười nói:"Thật ra thì đối với cận chiến lưu hay vô hạn lưu, ta cũng có chút điểm nhận thức tâm đắc, ví dụ như vậy, như vậy...."
Một bên thuận miệng nói, một bên Duy Khắc Lai Ân nhanh chóng phóng ra các loại ma pháp màu sắc khác nhau, sau đó khống chế chúng bay xung quanh.
Cái gọi là lưu phái cận chiến, chính là tiến hành nghiên cứu ma pháp nhằm vào việc ma pháp sư đối kháng cùng võ sĩ, kỳ thực là bỏ quả sở trường công kích ma pháp trên khoảng cách lớn, đem phạm vi khống chế trong một khu vực nhỏ. Còn lưu phái vô hạn, lại là một trường hợp cực đoan, bằng vào cách phóng thích số lượng lớn ma pháp sơ cấp, bao vây đối thủ, không để cho đối phương có cơ hội phản kích. Lưu phái bạo lực hầu hết thể hiện qua uy lực của ma pháp, dựa vào phạm vi lớn, uy lực lớn, sử dụng quần thể ma pháp tiêu diệt địch nhân, có điều loại phương pháp này hao phí kinh người, không có thiên phú hơn người cùng với với căn bản tinh thần lực cường đại thì căn bản không có cách nào chống đỡ được.
“Trời ạ, tốc độ thi pháp gần như là thuấn phát, kỹ xảo khống chế ma pháp thần kỳ, còn có khả năng dung hợp ma pháp không thể tưởng tượng được, đây quả thật là chiến thuật ma pháp hoàn mỹ nhất! Nếu như có thể nắm giữ hoàn toàn những kỹ xảo ma pháp này, vậy tương lai bất kể gặp phải ma pháp sư hay võ sĩ đều có thể đánh bại dễ dàng.” Ánh mắt Lạp Tát Khắc nhìn thẳng, hắn thật sự không thể nào tin nổi, trên đời lại còn có những kỹ xảo giống như vậy, hơn nữa, những kỹ xảo này lại do một thiếu niên vừa mới tròn mười bảy tuổi sáng tạo ra.
“Ha hả, bây giờ đã không còn sớm, về những tâm đắc này nếu có thời gian ta sẽ cùng trao đổi với Lạp Tát Khắc đại sư. Thật ra hôm nay ta tới đây, còn muốn đại sư giúp cho một việc, không biết ngài có nguyện ý hay không?” Duy Khắc nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng nhắc đến ý đồ chân chính của mình.
“Tiểu công tước cứ việc nói, nếu trong khả năng, ta nhất định sẽ không từ chối.” Lạp Tát Khắc không hỏi Duy Khắc Lai Ân có chuyện gì, liền một lời đáp ứng ngay.
“Có những lời này của đại sư, thì ta yên tâm rồi. Về phần muốn đại sư trợ giúp việc gì, chờ đến lúc đó ta sẽ lại quấy rầy ngài, nói không chừng không cần sự hỗ trợ của ngài đã có thể giải quyết.” Hôm nay Duy Khắc Lai Ân tới chẳng qua là để gây dựng mối quan hệ với Lạp Tát Khắc, hiện tại nếu hắn nói ra muốn tạo phản, vậy còn không phải đem Lạp Tát Khắc hù đến chết rồi. Cho dù Lạp Tát Khắc thật lòng thật dạ muốn giúp hắn tạo phản, vạn nhất có người nhìn ra điểm không đúng, hoặc để lộ ra phong thanh , vậy thì thật sự gặp rắc rối to rồi.
“Tiểu Công Tước khách khí quá, lấy trình độ ma pháp hiện tại của ngài, tương lại chắc chắn có thể trở thành Thánh Ma Đạo Sư! Có thể trợ giúp Thánh Ma Đạo Sư tương lai, thì đã là vinh hạnh cho ta a!” Những lời này của Lạp Tát Khắc hoàn toàn là thật lòng, nội tâm của hắn cực kỳ hâm mộ thiên phú của Duy Khắc Lai Ân.
“Đúng rồi, Lạp Tát Khắc đại sư một lòng nghiên cứu ma pháp, có một việc chắc ngài không biết, ba ngày sau, ta cùng với Tát Duy quyết đấu, có điều chuyện ta nắm giữ những kỹ xảo ma pháp này vẫn chưa có ai biết, cho nên ta hi vọng, Lạp Tát Khắc đại sư không đem chuyện hôm nay ta đến đây lan truyền ra ngoài, còn nữa, cùng không đem những kỹ xảo ma pháp của ta truyền đi.” Duy Khắc Lai Ân tiêp tục nói.
“A, Tát Duy kia không phải là một đại kiếm sư sao? Mặc dù ngươi khống chế ma pháp vô cùng tinh diệu, nhưng mà đại kiếm sư có đấu khí hộ thể, ma pháp có uy lực nhỏ không thể gây tổn hại cho đại kiếm sư. Mặc khác , Tát Duy tu luyện Liệt Phong đấu khí am hiểu tốc độ, là một đối thủ mà Ma Pháp Sư không muốn gặp nhất. Trận chiến này, thắng bại thật khó lường a!” Lạp Tát Khắc có chút lo lắng nói, hằn tự nhận nếu như mình lên đài, không tới năm phút sẽ thua, dù sao với tốc độ của võ sĩ am hiểu phong thuộc tính, có thể nhanh chóng tiếp cận ma pháp sư, căn bản không có cơ hội thi triển ma pháp cường đại.
Duy Khắc Lai Ân thần bí nói: “Trận chiến này, ta có mười phần nắm chắc thắng lợi, đến lúc đó Lạp Tát Khắc đại sư có thể tới xem cuộc chiến a.”
“Phải không? Xem ra, tiểu Công Tước còn có nhưng kỹ xảo ma pháp hiệu quả a, đến lúc đó ta nhất định tới trợ uy cho ngươi.” Lạp Tát Khắc hận cuộc quyết đấu này không thể ngay lập tức bắt đầu, để hắn sớm kiến thức thực lực chân chính của Duy Khắc Lai Ân.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 23 : Chân Ngôn Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Trao đổi với Lạp Tát Khắc đại sư xong, Duy Khắc Lai Ân mặc trang phục ma pháp học đồ của Lô Bản Đạt như thường lệ, sau đó quay trở về phủ công tước.
“Lô Bản Đạt pháp sư, những kỹ xảo kia ta dạy cho Lạp Tát Khắc, ngươi đều đã học tất cả rồi, ngày mai Lạp Tát Khắc chắc sẽ không nhịn được mà chạy tới tìm ta nghiên cứu ma pháp, sáng mai ngươi hãy tiến cung tìm Lạp Tát Khắc, bồi tiếp hắn cùng nghiên cứu những kỹ xảo kia. Mặt khác, ta còn có một chút kỹ xảo giống vậy, ngươi có thể tìm cơ hội tiết lộ cho Lạp Tát Khắc biết.” Trước tiên kéo gần mối quan hệ hai bên, sau đó sẽ từ từ dẫn đối phương lên thuyền của mình, đó chính là kế hoạch âm hiểm của Duy Khắc Lai Ân.
Đợi Lô Bản Đạt tuân lệnh rời đi, Duy Khắc Lai Ân trở về thư phòng, quả nhiên như hắn đoán Mã Đặc Sâm, Tác Luân, còn có Á Lịch Khắc Tư đang ở đó chờ hắn.
“Sự tình như thế nào, Lạp Tát Khắc đại sư đáp ứng rồi sao?” Vừa nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân, Tác Luân vội vàng chạy lại hỏi, việc mượn sức của Lạp Tát Khắc là một quân cờ mấu chốt trong kế hoạch.
“Ha hả, lần đầu tiên trò chuyện, cháu không có đem mọi chuyện nói rõ ra, có điều để cho Lô Bản Đạt pháp sư đi chiếu cố hắn mấy ngày, cháu nắm chắc đến tám phần. Tớicháu có thể đảm bảo hắn sẽ không cản trở hành động của chúng ta.” Duy Khắc Lai Ân cười nói. lúc đó, mặc dù Lạp Tát Khắc không giúp chúng ta, thì ít nhất
“Tốt, nếu có thể làm cho Lạp Tát Khắc ở thời điểm cuối cùng không trở thành địch nhân của chúng ta, hi vọng thành công lớn hơn ba thành. Hiện tại điều chúng ta cần lo lắng nhất, chính là trận quyết đấu của Duy Khắc Lai Ân vào ba ngày sau, cùng việc tỷ thí với Mục Thác bá tước nửa tháng sau.” Mã Đặc Sâm cao hứng vỗ tay một cái, trong lòng nhẹ đi vài phần.
“Cái này cũng không có gì phải lo lắng, với hai trường quyết đấu này, cháu có mười phần nắm chắc. Chỗ này của cháu có một danh sách vật phẩm, gia gia cho người chuẩn bị đầy đủ trong thời gian ngắn nhất giúp cháu, mặt khác ở chỗ cháu còn có một số vũ kỹ Huyền Tiêu thiên tôn truyền xuống, chỉ cần mọi người tìm hiểu vài ngày, nhất định có thể đánh bại gia tộc Mục Thác bá tước.” Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân lấy ra một tờ danh sách chuẩn bị từ trước đưa tới.
“Cái gì, thần kỹ do Huyền Tiêu thiên tôn truyền xuống?” Thân thể Tác Luân chấn động, không thể tin hỏi:" Duy Khắc Lai Ân, cháu không có gạt thúc chứ, thật sự là do Huyền Tiêu thiên tôn truyền xuống sao?"
“Kiếm pháp này đúng là do Huyền Tiêu thiên tôn truyền xuống, có điều cũng không phải là thần kỹ, chỉ được xem là kiếm thuật bình thường mà thôi. Cháu quả thật có thần kỹ do Huyền Tiêu thiên tôn truyền xuống, tuy nhiên thần kỹ này cần có công pháp đặc thù phối hợp, tiếc là mọi người không có cơ hội để học.” Duy Khắc Lai Ân nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Cái gọi là thần kỹ, dĩ nhiên là đạo thuật cùng kiếm thuật mà tu chân giả sử dụng, chẳng qua để vận dụng những thứ này, cần phải có pháp lực duy trì. Duy Khắc Lai Ân đã sớm thay mọi người kiểm tra qua, bao gồm cả Á Lịch Khắc Tư, trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc không có ai có linh căn, mà linh căn lại là trụ cột để tu chân, trời sinh không có linh căn thì đã vô duyên với con đường tu luyện thành tiên rồi.
“Không sao cả, cháu đem công pháp đặc thù đó truyền cho chúng ta là được?” Tác Luân vẫn chưa có từ bỏ ý định.
“Tu luyện công pháp này cần có thể chất đặc thù, nhưng mà cháu sớm đã tra xét, mọi người không ai có được thể chất như vậy, cho nên công pháp này ba người không thể tu luyện.” Duy Khắc Lai Ân cười khổ trả lời.
“Không phải thế chứ, chẳng lẽ chúng ta đều không được. Á Lịch Khắc Tư thì sao, chẳng lẽ chỉ có mình cháu có thể thôi à?" Tác Luân tiếp tục hỏi.
Duy Khắc Lai Ân không thể làm gì khác hơn, đành phải trả lời: “Á Lịch Khắc Tư cũng không có thể chất như vậy, bất quá cháu lại có khả năng tu luyện. Cho dù không thể tu luyện công pháp này, mọi người cũng không cần quá thất vọng, chỗ này của cháuhỉ là hiện tại sắp tới trận quyết đấu, không thích hợp để thay đổi công pháp, chờ sau này hãy nói, hiện tại cháu truyền kiếm thuật cho mọi người trước.” vẫn còn công pháp phù hợp với mọi người, c
Linh căn tu chân giả, thật ra là tồn tại ở trong linh hồn, cùng thân thể không có quan hệ gì. Giống như nhiều người, trong lúc chiến đấu chẳng may làm hư hỏng thân thể, linh hồn bọn họ tùy tiện đoạt xá, đây mới chính là nguyên nhân mấu chốt để sau đó tiếp tục tu luyện.
“Ài, người khác không có cơ hội học tập thần kỹ, ta có cơ hội để tập luyện thì lại không đủ điều, thật sự là buồn bực chết ta mà.” Vừa nói, Tác Luân liền lôi kéo Duy Khắc Lai Ân đi ra ngoài: “Công pháp học không được, ta học chút ít kiếm pháp lợi hại cũng tốt rồi a! Đi, khuya hôm nay cháu dạy thúc đi.”
Duy Khắc Lai Ân đem cánh tay tránh đi: “Tác Luân thúc thúc, học kiếm pháp này không cần đến luyện võ tràng, ở đây cháu cũng có thể dạy cho mọi người.”
Nhắc nhở cả ba không được quấy rầy mình, Duy Khắc Lai Ân khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu vận hành ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’.
Sau mười lăm phút đồng hồ, theo sự lưu chuyển của chân nguyên trong cơ thể, ở đan điền Duy Khắc Lai Ân xuất hiện ba cái phù văn. Lúc bắt đầu ba cái phù văn này giống như ba khỏa viên cầu, tỏa ra kim quang rực rỡ, hơn nữa còn chuyển động xung quanh trong đan điền.
Chân nguyên không ngừng rót vào trong đan điền, dưới sự bồi bổ của chân nguyên ba cái phù văn dần dần xảy ra biến hóa, giống như là hạt đậu nảy mần, không ngừng đâm chồi ra lá. Ba cái phù văn đều không giống nhau, tựa hồ có cái gì huyền diệu được bao hàm ở bên trong.
Dần dần, một tầng mồ hôi mịn tuôn ra trên trán Duy Khắc Lai Ân, với thực lực luyện khí kỳ hiện tại của hắn mà nói chế tạo phù văn là một chuyện tình vượt quá sức của bản thân. Cũng may tu vi kiếp trước của hắn cực cao, những thứ phù văn này lại là thứ hắn quen thuộc nhất, lúc này mới có thể miễn cưỡng thi triển.
“Chân văn phù chủng, nhất mạch truyền thừa!” Duy Khắc Lai Ân khẽ quát một tiếng, xuất thủ như điện, hai tay chia ra điểm vào mi tâm của Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân.
Một đạo kim quang từ đan điền Duy Khắc Lai Ân dâng lên, hóa thành hai cỗ năng lượng chảy vào hai cánh tay, sau đó bắn ra từ ngón tay, chui vào mi tâm của hai người, không còn thấy gì nữa.
Hầu hết pháp thuật thần thông của đạo gia, đều là lĩnh ngộ từ thiên địa, sau đó dung hợp vào trong các loại phù văn. Chỉ cần nắm vững chúng, là có thể lĩnh ngộ ra được chân lý thiên địa, các loại pháp thuật cùng thần thông từ đơn giản đến phức tạp. Bất quá những phù văn ẩn chứa ý chí thiên địa không phải là văn tự bình thường, không có cách nào viết hết trên giấy được, mặc dù ngươi có pháp lực vô biên, bức tranh trên giấy hiện ra cũng chỉ là từng loại biến hóa của phù văn mà thôi. Nhưng mà những phù văn này lại bao hàm biến hóa vô tận, mặc dùng tất cả giấy của thế gian cũng không có cách nào giải thích rõ, vì vậy phù văn truyền thừa chỉ có hai loại phương pháp.
Một phương pháp, chính là đem phù văn phong ấn vào bên trong pháp bảo, pháp bảo như vậy được gọi là truyền thừa chi bảo. Một loại phương pháp khác tựa như Duy Khắc Lai Ân vừa thực hiện, dùng pháp lực của mình ngưng tụ phù văn, sau đó giống như một loại mầm móng, trực tiếp gieo vào trong thân thể người khác.
Những phù văn chủng tử(hạt giống) này khi tiến vào cơ thể con người, sẽ trở lại trạng thái viên cầu nguyên thủy nhất. Người thừa kế thông qua lĩnh ngộ không ngừng của mình, hoặc là do người khác giảng giải, liền có thể từ từ nắm giữ các loại biến hóa của phù văn, nắm giữ các loại thần thông.
Chẳng qua việc truyền thừa này có một hạn chế, bởi vì những phù văn này biến hóa vô cùng, cho nên vô luận là truyền thừa chi bảo hay là phù văn chủng tử, cũng đều bị trình độ lĩnh ngộ của người chế tác hạn chế. Lĩnh ngộ được mười dạng biến hóa của phù văn, khi truyền cho người khác phù văn chủng tử, tối đa có thể truyền đạt mười loại biến hóa, người thừa kế tìm hiểu mười kiểu biến hóa cũng vô cùng dễ dàng. Lĩnh ngộ một trăm loại biến hóa, nhiều nhất có thể chế luyện phù văn dung nạp trăm loại biến hóa. Vì vậy, mặc dù cùng là một loại phù văn chủng tử, sự khác biệt cũng là vô cùng to lớn.
Dĩ nhiên, còn có tình huống, người chế tác hạt giống phù văn không muốn truyền thụ nhiều biến hóa như vậy, hắn có thể chế tạo ra loại phù văn chủng tử cấp thất nhất, ví dụ như lĩnh ngộ một trăm loại biến hóa, chế tạo một phù văn chủng tử chứa mười loại biến hóa, đây hoàn toàn do ý định của người chế tác.
Tu chân giới có một câu nói như thế này ‘Chân truyền một chữ, bằng truyền một phòng sách.’ Chữ ở đây chính là phù văn chủng tử. Nếu như người kế thừa có ngộ tính đủ cao, cơ duyên tốt, hắn thậm chí có thể lĩnh ngộ ra được nguyên bản phù văn chủng tử không có biến hóa. Trên lý thuyết bất kỳ một kiểu phù văn chủng tử nào, dù chỉ ẩn chứa một loại biến hóa, cuối cùng cũng có dẫn đến trạng thái hoàn mỹ. Có điều, đây là trên lý luận, mỗi lần lĩnh ngộ một loại biến hóa mới, nếu không phải loại có nghị lực phi thường, cho dù người có đại trí tuệ cũng không thể hiểu được, chứ đừng nói chi là thông thạo tất cả các loại biến hóa.
Mới vừa rồi, Duy Khắc Lai Ân ngưng tụ ba cái phù văn, chính là ‘Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết’. Một bộ Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết thực sự gồm ba trăm sáu mươi phù văn, từng cái phù văn có ít nhất ba mươi sáu dạng biến hóa, nhiều nhất lại có hơn mười hai vạn chín ngàn sáu trăm kiểu biến hóa, có thể nói đây là một bộ Ngự Kiếm Quyết vô cùng cao thâm. Có điều, thực lực bây giờ của Duy Khắc Lai Ân vô cùng thấp kém, hao tổn không ít khí lực mới chế tạo được ba loại phù văn, mà chỉ có thể đem mỗi loại phù văn thôi diễn được mười hai loại biến hóa, chân nguyên liền tiêu hao hết, đành đem phù văn chủng tử truyền đến cơ thể Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 24 : Tiểu Ngũ Lôi Phù.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Mã Đặc Sâm cùng với Tác Luân cảm thấy có ba điểm kim quang từ đầu ngón tay của Duy Khắc Lai Ân chui vào mi tâm, sau đó rơi vào bên trong đan điền, liên tục quay tròn, ngoài ra không có chuyện gì bất thường.
Nhìn thấu sự nghi ngờ trên mặt hai người, Duy Khắc Lai Ân cười nói: “Bên trong ba cái phù văn chủng tử này có chứa kiếm pháp thần diệu khó lường, lúc hai người tu luyện Hổ Khiếu quyết, chỉ cần dùng đấu khí ân cần chăm sóc, liền có thể lĩnh ngộ ảo diệu ở bên trong. Có điều phải chú ý là, dùng đấu khí săn sóc không phải là mạnh mẽ quán chú đấu khí vào bên trong, chỉ cần dùng đấu khí bao vây lại, cẩn thận thể hội những biến hóa trong đó là đủ.”
Chưa từng nghe nói qua kiếm pháp lại có thể truyền thụ như vậy, Mã Đặc Sâm không khỏi tấm tắc khen ngợi, đồng thời hỏi: ”Không biết kiếm pháp này có khó học hay không, nếu trong vòng nửa tháng không lĩnh ngộ được gì, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Gia gia cứ yên tâm, ngày mai cháu sẽ viết một thiên khẩu quyết, haimà tìm hiểu trước đã, chờ cháu kết thúc tràng quyết đấu với Tát Duy, sẽ giảng giải cho mọi người một chút ảo diệu ở bên trong, nửa tháng sau có thể lãnh ngộ được một hai phần rồi. Còn nữa, danh sách cháu vừa mới đưa kia, gia gia cho mọi người mau chóng chuẩn bị đầy đủ, những thứ này đều cần phải dùng." Ba cái phù văn kia, chẳng qua là những phù văn đơn giản nhất của Cửu Tiêu Ngự Kiếm, với sự giảng giải của mình, nửa tháng có khả năng lĩnh ngộ được không ít. người kết hợp với phù văn trong cơ thể
Sự tình gia tộc Bố Lai Ni Khắc cùng bá tước Mục Thác tranh đoạt nguyên soái lệnh truyền ra ngoài, mặc dù lúc ấy có rất nhiều gia tộc khác cũng có ý muốn nhúng tay vào, nhưng mà thực ra bọn họ cũng biết rõ sức lực của mình, không ai muốn tiến vào dòng nước đục này. Có điều, mấy ngày qua, động tĩnh trong quốc gia làm cho những người khác thất vọng, gần như tất cả mọi người đều ủng hộ gia tộc Bố Lai Ni Khắc đoạt được chiến thắng, rốt cuộc với uy tín lâu năm của một gia tộc nguyên soái, vẫn tạo cho mọi người cảm giác yên tâm a!
Những thứ Duy Khắc Lai Ân nhờ Mã Đặc Sâm chuẩn bị giúp hắn, đều phải hao tốn không ít thời gian để tìm kiếm, ví dụ như đoạn gỗ thô trong các loại linh mộc cổ trăm năm trở lên, còn có một số thứ bị xem là phế vậtdùng để ô-xy hóa kim chúc, trong đó quý giá nhất chỉ sợ là bột phấn của ma tinh thạch cùng với máu ma thú.
Kết quả, dưới sự phân phó suốt đêm của Mã Đặc Sâm, giữa trưa ngày thứ hai Duy Khắc Lai Ân đã nhận được những thứ mình cần, làm cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn. Vốn dĩ những đồ hắn cần dùng chỉ chiếm một số trong đó, còn lại đưa tới sau khi hắn quyết đấu cũng không muộn, nhưng mà hắn lại không nghĩ tới, có thể thu thập đầy đủ nhanh như vậy.
“Cũng được, nếu đưa tới sớm như vậy, thì mình nhân cơ hội này tiến hành nghiên cứu một chút.” Duy Khắc Lai Ân mỉm cười, liền thay đổi kế hoạch của mình.
Từ dưới giường kéo ra một cái rương tinh xảo, sau đó lấy ra một trang giấy màu vàng nhạt cỡ một thước vuông, cùng một cái hộp dài nhỏ hẹp.
Đem tờ giấy vàng bày ra trên bàn, ngón tay khẽ ước lượng rồi "Vụt", một tiếng, rút bảo kiếm ở trên tường ra, "Bá, bá, bá..." mấy tiếng, đem một trang giấy kia chia thành hai mươi bảy tờ giấy, những tờ giấy này chiều rộng khoảng ba tấc ba phân, dài khoảng chín tấc chín phân.
Loại giấy màu vàng nhạt này, là phù chỉ Duy Khắc Lai Ân chuẩn bị từ trước, có điều trước kia, chân nguyên của hắn thật sự là vô cùng yếu ớt, cho nên những phù chỉ này chỉ là cấp nhất thôi.
Lấy ra một tấm phù, Duy Khắc Lai Ân rót vào một chút chân nguyên, thí nghiêm một chút khả năng lưu trữ chân nguyên của phù chú, rồi mở cái hộp dài hẹp kia ra, lấy ra một loạt chín cây phù bút lớn nhỏ không giống nhau.
Đem hỗn hợp máu ma thú cùng đan sa hòa quyện lại, quấy đều lên, rồi ngâm ba cây phù bút vào bên trong đan sa. Sau đó, Duy Khắc Lai Ân vận chuyển chân nguyên, ba khỏa phù văn màu vàng nhạt bên trong đan điền mơ hồ trôi lơ lửng, hơn nữa hình dạng không ngừng biến hóa.
“Hát ----- bút tấu long xà phát thiên ky, tiên thiên tố khí uẩn ngũ lôi, phù thành!”
Chỉ nghe hắn đột nhiên quát lên một tiếng, lẩm bẩm trong miệng , đồng thời hai tay huy động, múa bút thành văn, trong khoảng thời gian đó, lần lượt chuyển đổi phù bút ba lần. Chờ hắn đọc xong khẩu quyết, một đạo lôi phù sơ cấp đã hoàn thành, đan sa màu đỏ tươi nổi bật trên phù chỉ, tầng tầng linh lực tản mát ra.
Tấm phù này nhìn qua tưởng dễ dàng tạo thành, nhưng để có thể luyện ra được như vậy, thủ pháp vẽ bùa lại không hề dễ dàng chút nào. Bởi vì trong lúc vẽ bùa, điều cần chú ý nhất là nét vẽ phải liền mạch lưu loát, vì vậy trong lúc phù bút dẫn linh lực chuyển động không thể rời khỏi mặt giấy, nếu không uy lực của phù chú sẽ giảm mạnh. Đồng thời, phải vận dụng các loại phù bút cho phù hợp để đảm bảo đường nét luôn luôn chuẩn xác, cho nên cần phải có bản lãnh nhất tâm nhị dụng.
Hơn nữa với loại bùa chân chính, đều là những phù văn tồn tại ở nơi đan điền, sau đó dùng chân nguyên xuyên thấu qua phù bút, vẽ liên tục trên phù chỉ. Nếu nét vẽ sai lệch, nhẹ thì uy lực phù chú tạo thành bị hao tổn, nặng thì có thể trực tiếp bị hỏng. Cho nên có thể nói, chế luyện bùa là một công việc có yêu cầu rất cao về kỹ thuật.
Có điều, đối với Duy Khắc Lai Ân mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ, dù sao mấy trăm năm ở kiếp trước, hắn không phải thứ ăn không ngồi rồi.
Đem phù chú vừa vẽ cầm trong tay, cảm ứng một chút , Duy Khắc Lai Ân có chút buồn bực, thầm nói: “Tiểu Ngũ Lôi phù này cũng chỉ là loại lôi phù cấp nhập môn mà thôi, không nghĩ tới mình cũng vô pháp chế tạo hoàn hảo, xem ra thực sự cần phải đề cao tu vi a!”
Mặc dù tiểu Ngũ Lôi phù này chỉ là phù chú nhập môn, nhưng mà cũng cần phải có tu vi Trúc Cơ kỳ mới có thể chế tạo. Bởi vì Duy Khắc Lai Ân cực kì hiểu rõ tiểu Ngũ Lôi phù, cho nên mới có khả năng quan tưởng ra được chân văn của Tiểu Ngũ Lôi phù đích thực, nếu không lấy tu vi Luyện Khí kỳ hiện tại của hắn, căn bản không có cách nào chế tạo ra được Tiểu Ngũ Lôi phù! Nhưng mà cũng do tu vi chưa đủ nên không thể nào diễn giải được hết tất cả các biến hóa của Tiểu Ngũ Lôi phù, vì vậy tấm tiểu Ngũ Lôi phù mới được tạo ra này không phải là sản phẩm hoàn hảo.
Vừa mới chế tạo được mấy tấm phù, Duy Khắc Lai Ân lại lấy ra mấy tấm da thú đã trải qua xử lý đặc thù, bắt đầu nghiên cứu ma pháp của mình, mục đích của hắn là đem ma pháp quyển trục kết hợp với phù chú thành một, chế thành một loại quyển trục kiểu mới.
Về phần quyết đấu diễn ra ba ngày sau đó, vô cùng xin lỗi, Duy Khắc Lai Ân đã sớm ném nó ra khỏi đầu, từ đầu hắn xem trận quyết đấu kia không phải là chính sự gì cả. Mặc dù hiện tại hắn chỉ mới có tu vị luyện khí trung kỳ, tương đương với Kiếm Sĩ sơ cấp nhất ở đại lục Á Đặc Tây, nhưng mà đó cũng chỉ là lực lượng của hắn, nếu bàn về kinh nghiệm cùng kỹ xảo, tuyệt đối có thể vượt xa sự tưởng tượng của mọi người!
Nếu là phải đối mặt với Mục Thác bá tước, một vị bát cấp đại kiếm sư, thì Duy Khắc Lai Ân còn cần phải chuẩn bị một chút, còn nếu để đối phó với Tái Duy, chỉ với thực lực tam cấp đại kiếm sư, vậy thì không cần phải coi trọng. Đây không phải là sự khinh địch mà là Duy Khắc Lai Ân tự tin vào bản thân mình.
Thi triển ma pháp là dùng tinh thần lực để khống chế ma pháp nguyên tố tạo thành ma pháp trận, chế tạo ma pháp quyển trục là đem ma pháp nguyên tố dựa theo hình dáng của ma pháp trận phong ấn vào trong một vật thể khác, trong đó da ma thú là loại vật trung gian thường thấy nhất. Lấy ánh mắt của Duy Khắc Lai Ân, chế luyện ma pháp quyển trục không phải là công việc gì đó quá cao siêu, cho nên hắn chẳng qua chế luyện thử vài lần là đã có thể tạo ra một cái ma pháp quyển trục.
Đối với những ma pháp sư như hắn, hoặc những luyện kim sư khác mà nói, ngay lần đầu tiên chế luyện đã thành công, đó là chuyện không thể nào tin được. Bất quá trong mắt Duy Khăc Lai Ân đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ không đáng phải chú ý, trong lòng không có chút biến đổi, hắn bắt đầu nghiên cứu dung hợp phù chú với ma pháp trận.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 25 : Thiết Thính Phù.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến đêm ngày thứ ba.
Trong ba ngày qua, những thứ Duy Khắc Lai Ân chế tạo tuyệt đối được xem như thành tựu cả đời của các ma pháp sư khác, hắn kết hợp chế luyện chân văn linh phù, còn có trận pháp của pháp khí pháp bảo, tự mình sáng tạo ra một phương pháp chế luyện ma pháp quyển trục tiên tiến hơn! Phương pháp này vừa có thể chế tác ma pháp quyển trục chỉ bao hàm ma pháp nguyên tố, vừa có khả năng tạo ra ma pháp quyển trục dung hợp ma pháp nguyên tố và thiên địa linh khí, uy lực của cái sau ít nhất là cao hơn gấp đôi so với cái trước!
“Ân? Rút cục không nhịn được phải hành động rồi sao?” Ngay lúc Duy Khắc Lai Ân đang tổng kết thành quả nghiên cứu của mình, đột nhiên trong lòng khẽ động, chân mày hơi hơi nhíu một cái.
Vào bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Duy Khắc Lai Ân đã đem chân nguyên lực của mình ngưng tụ thành mấy đạo ‘truy tung phù’ (một loại phù dùng để theo dõi), lặng lẽ bám trên người quốc vương bệ hạ, Tác Lạp Địch công tước, Mục Thác bá tước cùng mấy tên nhi tử của hắn. Chẳng qua lấy thực lực Duy Khắc Lai Ân hiện nay, ngưng kết truy tung phù chỉ duy trì được bốn năm ngày không tiêu tán, cho nên hắn định ra kỳ hạn quyết đấu ba ngày sau chính là tìm cơ hội sử dụng trùy tung phù. Mới rồi, hắn cảm giác phù chú trên người Mục Thác bá tước di chuyển về phía phù chú trên người Tác Lạp Địch công tước, điều này nói rõ Mục Thác bá tước đang đi tìm Tác Lạp Địch công tước.
“Ha ha, vừa vặn ta có chuẩn bị một món quà nho nhỏ cho các ngươi đây!” Việc này không nên chậm trễ, Duy Khắc Lai Ân lập tức thông báo cho Mã Đặc Sâm, sau đó hai người nương theo sự che chở của màn đêm, nhanh chóng xuất hiện ở khu vực bên cạnh phủ của Tác Lạp Địch công tước, hơn nữa còn trên con đường Mục Thác bá tước phải đi qua.
“Ái chà, phía trước không phải là Mục Thác bá tước sao? Ngày mai chính là ngày Tát Duy và Duy Khắc Lai Ân quyết đấu, ngươi không ở nhà tranh thủ thời gian dạy hắn kiếm pháp mà tới đến chỗ này làm gì?” Vừa nhìn thấy Mục Thác bá tước đâm đầu đi tới, Mã Đặc Sâm lập tức hô lớn.
Trong bóng đêm mù mịt, bởi vì khoảng cách xa cộng thêm chưa nhìn cẩn thận, Mục Thác chỉ phát hiện ở phía xa có hai bóng người trông quen mắt, khi nghe thấy thanh âm của Mã Đặc Sâm, trong lòng hắn lập tức cảm thấy cả kinh: “Sao lại là lão gia hỏa Mã Đặc Sâm này vậy, hình như còn mới từ phủ của Tác Lạp Địch công tước đi ra nữa chứ?”
Mặc dù trong lòng thầm chửi rủa, thế nhưng Mục Thác bá tước không thể không đáp lời, giả bộ cười nói: “Nguyên lai là Mã Đặc Sâm công tước, đã trễ thế này không biết công tước đại nhân còn có việc gì a? Đây không phải là Duy Khắc Lai Ân ư, xem bộ dáng thoải mái của ngươi, hẳn là đã nắm chắc chiến thắng ngày mai rồi?”
Vừa nói chuyện, khoảng cách của hai bên dần dần được thu hẹp lại, trong lòng Mục Thác còn đang suy nghĩ có phải Mã Đặc Sâm đi tìm Tác Lạp Địch hay không.
“Không thấy ta đang tản bộ với Duy Khắc Lai Ân à, bây giờ chuẩn bị về đó sao, mà ngươi đã trế thế này còn muốn làm gì thế?” Mã Đặc Sâm cười híp mắt nghênh đón, gần như là đứng đối mặt với Mục Thác.
“Ta cũng vậy, mới dùng cơm xong, không có việc gì làm nên đi loanh quanh một chút.” Mục Thác(ND: Trong bản cv là Mã Đặc Sâm, có lẽ tác giả nhầm.) cười ha hả, thuận miệng trả lời cho có lệ.
Nhìn khoảng cách giữa mình và Mục Thác, khóe miệng Duy Khắc Lai Ân lộ ra nụ cười âm hiểm: “Hắc hắc, ngay cả truy tung phù mà ngươi còn không phát hiện ra, vậy thì ngươi làm sao mà chống lại thủ đoạn ta được!”
Lặng lẽ lấy ra một tờ linh phù trong túi quần, sau đó dùng chân nguyên thúc giục, linh phù kia không cần lửa đã tự thiêu đốt, chớp mắt đã hóa thành một tia linh khí.
“Đi!” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân quát nhẹ một tiếng, tia linh khí yên lặng bắn ra ngoài không một tiếng động, rơi xuống người Mục Thác bá tước.
Linh phù vừa rồi là ‘thiết thính phù’ (DG: một loại phù dùng để nghe trộm…) do Duy Khắc Lai Ân tỉ mỉ luyện chế, dán vào đồ vật bình thường có thể duy trì trong nhiều ngày, nếu dùng trên thân người thì căn cứ vào thực lực của đối phương, thời gian bị rút ngắn không ít. Đoán chừng lấy thực lực của Mục Thác bá tước, thiết thính phù ở trên người hắn có hiệu quả khoảng mười hai giờ, trong thời gian này bất kỳ âm thanh gì ở xung quanh Mục Thác bá tước đều không thể chạy thoát khỏi lỗ tai Duy Khắc Lai Ân.
Thiết thính phù cùng truy tung phù đều là thủ đoạn không thê để lộ ra ngoài ánh sáng, vì vậy lúc thi triển cần phải thực hiện bí mật. Trong nháy mắt khi linh phù chui vào cơ thể, Mục Thác bá tước khẽ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cụ thể là không ổn chỗ nào thì hắn không biết, hơn nữa cái cảm giác này đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, cho nên hắn cũng không đặc biệt để ý.
Nhận được ám hiệu của Duy Khắc Lai Ân, Mã Đặc Sâm lại nói vài câu chuyện phiếm vô nghĩa với Mục Thác bá tước lúc này mới cáo từ rời đi. Mục Thác bá tước cảm thấy chuyện ngày hôm nay có chút quỷ dị, sợ Mã Đặc Sâm làm ra hoa dạng gì, đành chậm rãi đi dạo qua mấy con phố, tin chắc không có vấn đề gì rốt cục mới đi thực hiện mục đích của mình.
“Duy Khắc Lai Ân, làm sao cháu biết Mục Thác xuất hiện ở chỗ này? Cháu vội vàng kéo gia gia ra ngoài, chỉ là để gia gia tán dóc mấy câu với tên kia sao?” Mã Đặc Sâm điên cuồng lôi kéo Duy Khắc Lai Ân, trên đường bởi vì Duy Khắc Lai Ân nói muốn giữ bí mật nên hắn không dám hỏi, khi trở về công tước phủ mới mở miệng hỏi.
“Hắc hắc, Mục Thác bá tước sớm đã bị cháu hạ truy tung thuật, tự nhiên cháu biết rõ vị trí của hắn. Nếu như cháu đoán không sai, hắn hẳn là đi tìm Tác Lạp Địch công tước, mới rồi ngăn cản hắn chính là để cháu thi triển thiết thính ma pháp, nghe lén thử xem bọn họ cấu kết làm trò gì!” Duy Khắc Lai Ân không hề giấu diếm, nói ra chi tiết.
“Thật sao?” Ánh mắt Mã Đặc Sâm sáng lên: “Cư nhiên có thể vô thanh vô tức nghe trộm người khác nói chuyện, nếu gia gia có một đối thủ khó chơi như vậy, sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng không thể thoải mái. Gia gia sớm nghe nói ma pháp vô cùng thần kỳ nhưng là Tạp Lai quốc chỉ là tiểu quốc, không hề có ma pháp sư xuất sắc, hôm nay gia gia mới biết được ma pháp thần kỳ cỡ nào!”
“Ha ha, đây chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi, bọn họ ở cùng một chỗ cũng không nhất định thảo luận những tin tức có ích cho chúng ta. Trời không còn sớm, gia gia nghỉ sớm một chút đi, nếu có thông tin gì sáng mai cháu sẽ báo lại cho người biết.” Duy Khắc Lai Ân khoát tay, trở về lầu các của mình.
Mã Đặc Sâm vội vã kéo Duy Khắc Lai Ân: “Đừng vội, chúng ta tới thư phòng trước đi, cháu nghe thử xem bọn chúng đang thương lượng những gì, nếu cần thiết thì chúng ta cũng có thể mau chóng hành động.”
Lần đầu tiên kiến thức ma pháp huyền bí như vậy, Mã Đặc Sâm không muốn bỏ qua, tính ở bên cạnh xem Duy Khắc Lai Ân thi triển ma pháp có dạng gì.
Duy Khắc Lai Ân ít nhiều cũng biết suy nghĩ của Mã Đặc Sâm, hắn nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề rồi đi tới thư phòng. Bất quá Mã Đặc Sâm nhất định là phải thất vọng, tin tức mà thiết thính phù truyền về chỉ có một mình Duy Khắc Lai Ân nghe được, hơn nữa cũng không phát ra quang mang rực rỡ hoa lệ giống như những ma pháp công kích, vì vậy người ngoài không thể nhìn ra cái gì.
Một bên Duy Khắc Lai Ân cùng Mã Đặc Sâm thảo luận Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết, một bên hắn phân tâm chú ý nghe trộm tin tức từ thiết thính phù truyền về.
“Hừ, dụng tâm thật độc ác! Mục Thác bá tước đang thảo luận với Tác Lạp Địch công tước về việc xử lý cuộc quyết đấu ngày mai như thế nào, tên Tác Lạp Địch kia muốn để Mục Thác buông tay mà làm, tốt nhất là làm cho cháu chết trong trận chiến. Chẳng những vậy bọn chúng còn lên kế hoạch tiêu diệt toàn bộ gia tộc ta, để cho gia tộc của Mục Thác thay chúng ta trở thành nguyên soái thế gia!” Đột nhiên Duy Khắc Lai Ân vỗ bàn, oán hận nói.
“Cái gì, bọn chúng thương lượng như vậy à?” Trong lòng Mã Đặc Sâm cả kinh, vội vàng hỏi.
“Tính toán của bọn họ mặc dù hay, nhưng gặp phải cháu là đụng phải thiết bản rồi! Vốn là cháu đã tính có nên chừa cho bọn chúng một con đường sống, nhưng nếu bọn chúng đã có ý nghĩ này thì cháu cũng không ngại tiêu diệt toàn bộ, gà chó không tha.” Duy Khắc Lai Ân hừ lạnh một tiếng.
Mã Đặc Sâm trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Bọn họ có nhắc đến quốc vương bệ hạ không?”
“Có nhắc tới, bất quá chỉ là bàn luận làm sao để kết thúc trận đấu trước khi bệ hạ ra lệnh ngừng chiến, xem ra bệ hạ không có ý định tiêu diệt gia tộc chúng ta, có lẽ bệ hạ chỉ muốn chèn ép danh tiếng gia tộc ta mà thôi. Như vậy đến lúc đó chúng ta đành phải xin lỗi ngài rồi.” Duy Khắc Lai Ân thản nhiên nói.
“Vậy chúng ta có thể bỏ qua cho bệ hạ hay không?” Mã Đặc Sâm do dự.
“Điều này, sợ rằng không thể.” Duy Khắc Lai Ân cười khổ trả lời: “Tác Lạp Địch cùng Mục Thác có thể tha, duy chỉ có bệ hạ là không được! Nếu chúng ta muốn tạo phản, thì không riêng gì bệ hạ mà tất cả các trực hệ đệ tử của vương thất đều phải chết, bằng không chúng ta không có đầy đủ lý do để cướp lấy vương quyền.”
Mã Đặc Sâm cúi đầu không nói lời nào, hắn làm sao không biết ý nghĩa của việc tạo phản? Có điều nghĩ đến gia tộc Bố Lai Ni Khắc luôn luôn trung thành với bệ hạ, bỗng nhiên chính mình lại làm phản, trong lòng lại không nhẫn tâm tiêu diệt bệ hạ.
“Gia gia, Mục Thác bá tước và Tác Lạp Địch đã thương nghị xong, chắc là không còn chuyện gì nữa, cháu về nghỉ ngơi trước đây.” Duy Khắc Lai Ân biết trong lòng Mã Đặc Sâm vẫn còn băn khoăn, cho nên biết điều cáo lui, để cho Mã Đặc Sâm yên tĩnh suy nghĩ một chút.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết