Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Ở trong căn phòng lớn trên đàn tế, Vương Tông Cảnh đã thu toàn bộ trận đại chiến đó vào trong mắt, thật là mãn nhãn tới say mê, đặc biệt là chân quyết Trảm quỷ thần cuối cùng kinh thiên động địa kia của Lâm Kinh Vũ vừa xuất ra, thiên địa liền lặng ngắt, chỉ có một mình ta độc tôn, đem sức mạnh nghịch thiên của người tu đạo phát huy tới tận cùng lâm li, vượt xa mức mà một thiếu niên mười bốn tuổi có thể tưởng tượng ra được.
Có điều uy lực của Trảm quỷ thần thật quá mạnh, tuy thi pháp trên bầu trời mà mặt đất cũng phải chịu ảnh hưởng, vẻn vẹn chỉ là một chút uy lực vương vãi đã làm cho di tích ở trung tâm khu rừng tan tành thành đống đá vụn. Ngay cả cây cối ở khu rừng rộng lớn phía bên ngoài cũng đều bị sức mạnh ghê gớm ép cho ngả nghiêng, bụi đất mù mịt, cứ thế mà tạo ra những khoảng trống thực sự giữa ngay giữa rừng rậm.
Dưới uy lực của chân pháp cỡ đó, căn phòng lớn trên đàn tế lúc đầu còn có thể miễn cưỡng chống chọi, một lát sau liền bắt đầu trở thành nguy hiểm, không chỉ chao đảo không ngừng mà bốn bức vách cùng nền đá dưới chân tất cả đều xuất hiện vết rạn nứt. Những tiếng “Rắc rắc rắc rắc” từ khắp các ngóc ngách đua nhau phát ra, từng mảng đá vỡ lớn bắt đầu rơi xuống từ trên trần.
Lúc ban đầu Vương Tông Cảnh cũng bị chấn động, loạng choạng thân hình, cả người bị đẩy tung ra phía sau lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng. Chưa kịp đảo người lại thì đã cảm thấy đầu và người đau không thể tả, vô số mảng đá vỡ, rác rưởi cùng đủ thứ tạp nham rơi xuống như mưa, nhất thời cũng không biết có bao nhiêu miếng rơi trúng người nữa. Trong lòng nó vô cùng kinh hãi, tràng cảnh bên ngoài đáng sợ tới mức nó e rằng mình chỉ cần bước ra khỏi căn phòng liền lập tức bị uy lực ghê gớm kia hóa thành tro bụi. Bởi vậy nhất định là không thể ra ngoài rồi, nhưng nếu cứ ở trong căn phòng này thì tình cảnh có vẻ cũng càng lúc càng hỏng bét, cuối cùng hắn chẳng còn cách nào đành quyết định giơ tay ôm lấy đầu, mặc kệ đủ các thứ tạp nham rơi đập xuống người, cắn răng mà chịu.
Đám đá vỡ rơi xuống rất mạnh như mưa rào, nhưng cũng may thời gian cũng không kéo dài lắm, tiếp đó những chấn động từ nền đá dưới chân cũng dần dần ổn định, những thứ rơi từ trên xuống cũng càng lúc càng ít, cuối cùng sau khi bị một khối đá rơi trúng lưng, Vương Tông Cảnh đợi thêm một lúc cũng không thấy có thứ gì rơi xuống nữa.
Lúc này nó mới cẩn thận thò cái đầu được hai tay bảo vệ ra thăm dò, sau lưng có mấy chỗ cảm thấy đau nhức, nhưng xung quanh tựa hồ cũng sáng sủa lên nhiều. Nó bất giác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trần nhà vốn đen sì hiện tại đã bị thủng bảy tám lỗ lớn, đồng thời ngay bên cạnh mình chỗ nào cũng là đá vụn và gỗ cứng, có vài khối khá lớn, kích thước tựa hồ gần một người ôm, khiến nó nhìn thấy cũng ghê hết cả người.
Nếu không phải cơ thể nó chắc khỏe phi thường, bị bằng đấy đá vỡ va đập một trận e rằng cũng dữ nhiều lành ít.
Trong lòng nó nổi lên nỗi sợ hãi, cố gắng định thần vừa định đi ra ngoài, chợt vô tình nhìn thấy trong đống đá vụn, gạch ngói như hòn núi nhỏ, giữa bóng tối u ám bỗng lóe lên một tia sáng màu đỏ bầm. Vương Tông Cảnh kêu “úy” một tiếng, nhìn về phía đó chăm chú, sau đó đi tới đống đá vụn lần mò lật bới một hồi. Cuối cùng moi từ tận dưới đáy đống đá ra một miếng ngọc quyết(*) màu đỏ bị đất đá che lấp đi phần lớn.
Dưới anh sáng nhờ nhờ, nó quan sát cẩn thận khối ngọc quyết trong lòng bàn tay, chỉ thấy miếng ngọc quyết này màu sắc ngả màu đỏ bầm, ánh sáng phát ra hồng nhuận, bộ dạng cổ kính trông như hình con rồng uốn khúc đang nhe nanh múa vuốt, thân của ngọc quyết khắc những hoa văn kì dị, cũng không biết mang hàm ý gì. Kì quái nhất là miếng ngọc quyết hình rồng này, cặp mắt rồng lại lõm hẳn vào trong, tuy vết lõm rất nhỏ nhưng phối hợp với hình dạng của long quyết lại thoáng tỏa ra một luồng sinh khí dồi dào, tựa hồ như muốn hóa thành vật sống, thật đúng là tài nghê điêu khắc như thần.
Vương Tông Cảnh nhìn một lúc, chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng cất miếng ngọc quyết đi, chạy ra phía ngoài. Nhảy ra khỏi cái cửa lớn cũng bị đá vụn chắn đường, Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn tứ phía, nhất thời cũng bị quang cảnh thảm liệt xung quanh làm cho sững sờ. Giây lát sau nó liền nhìn thấy Lâm Kinh Vũ đang ngồi dưới thềm đá, Trảm Long Kiếm cắm vào cạnh thềm, sắc mặt hắn trắng nhợt, vạt áo trước ngực đỏ một mảng, cả người ngơ ngẩn nhìn ra xa tựa như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Tiền bối, ặc.” Vương Tông Cảnh chạy lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, bất giác đổi cách xưng hô: “Người không sao chứ?”
Sắc mặt Lâm Kinh Vũ không còn chút máu nào, trông vô cùng mệt mỏi, thần tình phức tạp, hơi thở vẫn còn hơi nặng. Vương Tông Cảnh liền nhìn xung quanh, chần chừ giây lát rồi hỏi: “Kẻ kia đã đi rồi à?”
“Y bị kiếm khí của Trảm quỷ thần đả thương xâm nhập vào trong kinh mạch nội phủ, e rằng nguyên khí bị đại thương rồi.” Lâm Kinh Vũ khẽ nói, vẻ mặt không tỏ ra chút vui vẻ nào, trầm mặc một lát, hắn lại nói tiếp: “Không còn Thái Cực Huyền Thanh Đạo làm căn cơ, vết thương ẩn trong người do loại dị pháp khác e rằng cũng không chấn áp được nữa.”
Vương Tông Cảnh nghe hơi mơ hồ, nghĩ mãi cũng không thông thì cũng lười chẳng nghĩ nữa, dù sao thì kẻ thần bí kia cũng bị đánh chạy đã làm hắn rất cao hứng, vội vàng hỏi xem thương thế của Lâm Kinh Vũ ra sao.
Lần này Lâm Kinh Vũ không trả lời nó, cặp mắt hắn vẫn nhìn vào màn đêm phía xa, hướng Thương Tùng đã dùng độn pháp thoát đi, tới xuất thần. Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ rồi lấy cái ngọc quyết hình rồng vừa moi được trong đám đá vụn đưa cho Lâm Kinh Vũ xem, miệng nói: “Tiền bối, người xem, tôi vừa rồi tìm được cái này tại căn phòng đó, trông cũng không tệ.”
Có điều những lời nó nói bên cạnh, Lâm Kinh Vũ tựa hồ như không để vào tai, cũng chẳng có ý nhìn miếng ngọc quyết trên tay nó đến một lần, mà chỉ ngơ ngẩn tới xuất thần. Mãi lâu sau ánh mắt hắn mới thoáng tỏ ra u ám, miệng khẽ mấp máy mấy lần, âm thanh phát ra trầm và nhỏ tựa như đang lẩm bẩm một mình:
“Trận chiến vừa rồi, từ đầu tới cuối y dùng chỉ toàn là đạo pháp Thanh Vân Môn…”
※※※
Đánh bại cường địch, việc tiếp theo vốn là đem Vương Tông Cảnh rời khỏi khu rừng rậm, trở về Long Hồ Thành mà nó mong chờ từ bao lâu nay. Có điều Lâm Kinh Vũ cùng Vương Tông Cảnh hai người còn nghỉ ở khu rừng đó thêm một ngày một đêm nữa, nguyên nhân là do sau trận chiến Lâm Kinh Vũ cũng bị thương, hơn nữa thương thế còn không nhẹ.
Một thân đạo hạnh thần thông của Thương Tùng đạo nhân tuyệt đối không phải tầm thường, cho dù trong lúc đấu phép chỉ dùng đạo pháp của Thanh Vân Môn thì vẫn vậy. Huống hồ đạo pháp Thanh Vân vốn đã là đạo thuật tinh diệu đỉnh cao của thế gian, uy lực to lớn, nếu không làm sao nổi tiếng thiên hạ? Lâm Kinh Vũ ngày còn thiếu niên được Thương Tùng đạo nhân thu làm đệ tử, dốc lòng truyền thụ, thêm vào bản thân thiên phú hơn người, ngày sau lại gặp kỳ ngộ nên mới có một thân đạo hạnh cực cao thâm như ngày nay. Thế nhưng Thương Tùng đạo nhân tu hành nhiều năm, giữa hai người nếu đơn luận về đạo hạnh cao thấp thì Lâm Kinh Vũ e rằng chưa chắc đã hơn được vị sư tôn ngày trước này.
Trận chiến vừa rồi Thương Tùng đạo nhân thua chạy. Một thức chân quyết Trảm quỷ thần lập được công đầu. Thế nhưng đòn phản kích trong lúc bại của đối phương cũng đồng dạng làm Lâm Kinh Vũ bị thương, trong một ngày một đêm đó, Vương Tông Cảnh thấy trong lúc Lâm Kinh Vũ điều tức thổ nạp từng thổ huyết ba lần, bất quá kể từ sau đó, sắc mặt của hắn dần dần cũng dễ coi hơn.
Như vậy, tới buổi sáng ngày thứ ba, mặt trời vừa mọc thì Lâm Kinh Vũ đã đứng dậy, tuy vẻ mặt trông vẫn còn nhợt nhạt mệt mỏi, nhưng thần sắc đã không còn nét đau đớn nữa, hắn nói với Vương Tông Cảnh đang ngồi trông ngóng trước mặt: “Đi thôi, ta đưa cậu về.”
Vương Tông Cảnh nhảy tưng tưng.
Ngự kiếm bay lên, phá không mà đi, trong ánh lục lấp lóa của Trảm Long Kiếm, Vương Tông Cảnh ôm chặt lấy người của Lâm Kinh Vũ, theo hắn bay thẳng vào trong bầu trời xanh thẫm.
Cuồng phong như dao cắt mặt, Vương Tông Cảnh mở to mắt nhìn khu rừng rậm rộng lớn dưới chân dần dần biến thành nhỏ xíu, cuối cùng hóa thành một mảnh đất màu xanh mờ. Rặng núi nguy nga, mặt đất mênh mang đều trải dài dưới chân. Trái tim nó đập rất nhanh, thình thịch thình thịch va vào lồng ngực, hơi căng thẳng, lại hơi sợ hãi thế nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự hưng phấn vô cùng vô tận. Trên trời mây trắng từng cụm dày như bông, lại như những con sóng trắng từ từ nhấp nhô.
“Hù…” Bọn họ xông vào sâu trong mây trắng kèm theo một tiếng rít sắc bén, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy bên người thình lình mênh mang một màu trắng. Gió rít veo veo, mây mù tuôn bay về phía sau như chớp, cũng không biết lần bay này mất bao lâu, từ một tiếng rít phá không xông ra, nó chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng. Đã xuyên qua tầng mây bay tới cửu thiên vân tiêu rồi.
Trời cao đất rộng, biển mây mênh mông, một làn mây vấn vít phía sau ánh kiếm của bọn họ như những lằn sóng gợn lên theo gió, vượt qua bầu trời vô tận rồi mới từ từ rơi xuống. Bầu trời xanh thăm thẳm, trong trẻo rực rỡ chiếu vào mắt như một viên lam bảo thạch, xa hơn nữa là đường chân trời, một vầng thái dương đỏ thắm tỏa hào quang vạn trượng chiếu khắp thiên địa đang dần dần mọc lên.
Thiên địa tạo hóa, hùng vĩ đẹp đẽ, hiện tại đều thu cả vào trong đáy mắt.
Vương Tông Cảnh nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng như điên, kích động không sao kiềm chế nổi, bật hét lớn giữa đất trời mênh mang:
“A…”
Âm thanh lanh lảnh truyền đi thật xa, du dương phiêu đãng giữa đất trời. Lâm Kinh Vũ mỉm cười khẽ gật đầu, tiếp tục điều khiển thần chú ngự kiếm bay đi.
Bay một lượt đằng đẵng ba ngày liền, giữa chừng Lâm Kinh Vũ mấy lần hạ xuống nghỉ ngơi, cũng không phải hắn không đủ linh lực mà là phải chiếu cố cho thể lực của Vương Tông Cảnh. Tuy nói thân thể Vương Tông Cảnh được ngâm tẩm trong máu của Kim Hoa Cổ Mãng nên khỏe mạnh vô cùng, nhưng nó vốn chẳng có một chút xíu đạo hạnh nào cả, mà trên trời cao vượt tầng mây gió thổi cực mạnh, so với dưới mặt đất lại lạnh hơn nhiều, người thường nếu ở trên đó lâu không tránh khỏi nguy hiểm bởi mạch máu bị tổn thương do đông cứng lại.
Qua giao tiếp mấy ngày, Vương Tông Cảnh cũng biết được từ Lâm Kinh Vũ cái tuyệt cốc mà mình bị bắt tới chính là ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Từ Long Hồ Thành tới chỗ đó cho dù tiên gia đạo sĩ ngự kiếm phi hành cũng ít nhất mất thời gian ba ngày, như thế có thể biết được xa xôi cỡ nào. Cũng khó trách ngày đó Vương gia tuy tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thu được tin tức gì.
Nói ra cũng là Vương Tông Cảnh có mấy phần may mắn, ba năm qua những lúc rảnh rỗi Lâm Kinh Vũ lại ngự kiếm đi vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm. Đương nhiên mục đích của hắn chủ yếu là tìm Thương Tùng, còn như Vương Tông Cảnh ngày đó bị bắt đi thì ai cũng cho rằng nó không may chết yểu rồi, có điều không ngờ ông trời chẳng tuyệt đường người mà thôi. Lâm Kinh Vũ trong ba năm chẳng tìm được gì, nhưng tính tình hắn kiên nhẫn, trong lòng đối với vị sư phụ Thương Tùng đạo nhân năm xưa này lại mang tình cảm rất phức tạp, bởi vậy nên vẫn kiên trì, từ từ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn dường nào, hắn có thể tìm được Vương Tông Cảnh cũng chỉ có thể nói là do ông trời mở mắt mà thôi.
Cứ bay một mạch như thế qua ba ngày, cuối cùng thì cũng bay ra khỏi rãy Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn vô biên, thần bí khó dò này. Khi nhìn thấy một vùng non nước thành quách quen thuộc, trong lòng Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy chua xót, tuy là thiếu niên nhưng suốt ba năm qua nó ngày đêm ngóng chờ ngày này, thực đã mơ tưởng tới vô số lần rồi.
—–
Ghi chú: (*) Ngọc quyết là một miếng ngọc hình vòng tròn không khép kín, ở giữa có lỗ thủng, trông như hình chữ “C” hoặc chữ “e”, có thể dùng đeo như vòng tay hoặc ngọc bội.
Last edited by handoi1990; 02-05-2012 at 03:39 AM.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Ánh sáng xanh lướt qua như điện chớp, bay tới không trung bên trên Long Hồ Thành mới giảm dần tốc độ, từ từ hạ xuống. Long Hồ Vương gia ở đây cũng là tu chân thế gia, bách tính trong thành đối với những hành động thần thông của đám tu sĩ cũng không coi là lạ, tuyệt không có các biểu hiện khác thường như túm tụm lại để xem hay bị kinh hoảng thất thố. Nhưng từ các ngõ đường cũng có không ít người lớn trẻ em chạy ra chỉ trỏ lên trời, trông rất nhiệt náo.
Ba năm không thấy Vương gia bảo, hiện tại cũng không có gì thay đổi. Lâm Kinh Vũ mang Vương Tông Cảnh hạ xuống trước Vương phủ, bất kể thế nào, nếu bay thẳng vào trong Vương gia bảo cũng không tránh khỏi thất lễ. lúc này phía Vương gia bảo cũng đã nhận được tin tức, thêm vào ánh hào quang rực rỡ cực kỳ bắt mắt của Trảm Long Kiếm làm dấu hiệu, không những người của Vương gia ra đón mà Minh Dương đạo nhân được Thanh Vân Môn phái tới nghỉ trong phủ cũng nhất loạt ra nghênh tiếp Lâm Kinh Vũ.
Trảm Long Kiếm hạ xuống cách mặt đất ba thước thì khẽ rung động rồi dừng hẳn, Lâm Kinh Vũ ra hiệu Vương Tông Cảnh nhảy xuống trước, sau đó hắn mới khua tay thu lại thanh tiên kiếm. Lúc này Minh Dương đạo nhân và một người quản sự của Vương phủ cũng đã tới nơi, vẻ mặt tươi cười đều tiến tới hành lễ với Lâm Kinh Vũ. Tiếp đó ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc quan sát thân hình trông như dã nhân của Vương Tông Cảnh một phen.
“Lâm sư huynh, chuyến này đi thời gian không ngắn, đã vất vả rồi, trước nên vào nghỉ ngơi cái đã.”
Người lên tiếng trước là Minh Dương đạo nhân, đứng bên cạnh y là một ông lão quản sự của Vương gia mà Lâm Kinh Vũ cũng nhận ra, ông ta cũng có thể coi như xuất thân từ một nhánh của Vương gia, ngoài họ Vương thì tên chỉ có một chữ Hồng, sống trong Vương gia bảo cũng mấy chục năm. Hiện tại ông lão Vương Hồng trông ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi đó cũng mỉm cười gật đầu theo lời của Minh Dương đạo nhân, dạ một tiếng rồi khiêm nhường lui lại phía sau. Mấy năm qua toàn bộ Vương gia bảo đều biết rõ gia chủ đối với mấy vị tiên sư Thanh Vân Môn cực kỳ tôn trọng, đặc biệt là vị Lâm tiên sư này, nghe nói chính là vị lợi hại nhất trong mấy vị tiên sư, cho nên họ nào dám đắc tội.
Lâm Kinh Vũ gật đầu, theo Minh Dương đạo nhân đi vào trong Vương gia bảo, cũng không nói ngay thân phận của Vương Tông Cảnh, chỉ ngoái đầu nói với Minh Dương đạo nhân và Vương Hồng ở bên cạnh: “Vương gia chủ hôm nay có nhà không?”
Vương Hồng gật đầu cười đáp: “Có nhà. Tiên sư có chuyện muốn bàn bạc với gia chủ ư?”
Lâm Kinh Vũ không dừng chân, im lặng giây lát rồi nói: “Cũng đúng, phiền ông thông báo một tiếng cho gia chủ, mời ông ta ra nói chuyện, cũng là để gặp một người.”
Ánh mắt Minh Dương đạo nhân cùng Vương Hồng đồng thời cùng nhìn về phía Vương Tông Cảnh ở sau lưng Lâm Kinh Vũ, chỉ thấy người này thân thể cường tráng, thế nhưng trên dưới cả người đều như dã nhân, ở eo quấn mỗi tấm da thú, đầu tóc rối tung rối mù, trông chẳng biết là bao nhiêu tuổi. Nếu ở đầu đường mà nhìn thấy người như thế này, e rằng sẽ là một tên ăn mày khốn khó nghèo đói mà thôi.
Có điều Lâm Kinh Vũ đã nói như vậy, hai người đương nhên cũng không lắm miệng. Dưới sự trợ lực của Thanh Vân Môn trong mấy năm qua, thế lực của Vương gia càng ngày càng lớn mạnh, hiện tại đã là một trong những tu chân thế gia lớn nhất cả U châu. Vương Thụy Vũ đối với mấy vị tu sĩ Thanh Vân này đều cực kỳ kính trọng.
Tức thì Minh Dương đạo nhân còn đứng yên, mà Vương Hồng thì đã xin lỗi đi trước, rảo bước rời khỏi muốn đến thông báo trước cho Vương Thụy Vũ. Bất qua lúc rời đi, khi ánh mắt Vương Hồng một lần nữa quét qua khuôn mặt của Vương Tông Cảnh, trong lòng cũng có một chút hoang mang, cảm giác người này trông hơi quen mặt mà thủy chung không nhớ ra đã từng gặp qua người nào như thế.
Tuy lúc ông ấy rời khỏi không dặn, nhưng Lâm Kinh Vũ với Minh Dương đạo nhân vẫn dẫn Vương Tông Cảnh đi thẳng một mạch. Thông thường thì chỗ bọn họ bàn chuyện với Vương Thụy Vũ đều là ở trong đại đường của Vương gia, mọi người đều đã quen thuộc lâu rồi.
Cứ đi như vậy, Vương Tông Cảnh theo sau bọn họ, sắc mặt, thần tình biến đổi phức tạp, tựa như cười mà không phải cười, nửa mừng nửa lo, không ngừng nhìn ngó khắp xung quanh, bàn tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm. Tất cả mọi thứ xung quanh xem ra vẫn quen thuộc y như cũ, nhiều năm trước nó chính là được sinh ra ở đây, lớn lên, vui chơi nghịch ngợm cũng ở đây, nơi này từng cái cây ngọn cỏ tựa hồ đều lưu giữ những mảnh ký ức thời con trẻ của nó.
Không biết bao lần, ở trong khu rừng già rậm rạp, trong khu rừng mà ngày nào cũng phải cảnh giác trước nguy cơ có yêu thú đáng sợ xuất hiện ấy, nó từng ao ước được quay trở về nơi đây, cũng bao lần nằm mộng được trở về. Thế nhưng tới sau cùng nó cũng dần tuyệt vọng cho rằng, đó bất quá cũng chỉ là một giấc mộng chứ không phải hiện thực.
Mà giờ đây, nó lại được một lần nữa đứng đúng chỗ này.
Trong lúc bất tri bất giác, khóe mắt nó đã ươn ướt.
Tiến tới đại đường ở phía trước, ba người phải đi qua mấy đoạn hành lang khúc khuỷu, đường thì không xa nhưng khi đi cũng gặp không ít người làm của Vương gia. Bọn họ thấy Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân, tất cả đều tỏ ra cung kính. Đặc biệt khi nhìn sang bên, thấy bộ dạng kỳ quái của Vương tông cảnh, mấy ả nha hoàn hiếu kỳ mà nhát gan càng lánh xa một chút, đợi bọn họ đi xa rồi mới tụ tập lại một chỗ nhìn phía sau bọn họ mà to nhỏ nghị luận gì đó, thỉnh thoảng lại vọng ra mấy tiếng cười vui tai.
Lại đi thêm một lúc, ba người xuyên qua một cái cổng tò vò, phía trước là một con đường nhỏ lát gạch đá dẫn qua đình viện, đi qua chỗ đó thì chính là đại đường của Vương gia. Hai bên lại có mấy nhánh đường nhỏ nữa thông sang các viện bên cạnh. Chậm rãi bước qua, trong viện trồng đầy hoa tươi cỏ thắm, đón gió khoe sắc, ở giữa còn có mấy con bướm bay lượn, càng tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Chừng đi tới một ngã rẽ, thì Vương Hồng đã đứng sẵn ở một ngã phía trước nghênh đón, cười nói: “Gia chủ nghe nói Lâm tiên sư về thành, rất là cao hứng, hiện đang đợi hai vị ở đại đường rồi.” Nói xong ánh mắt của ông không hẹn mà nhìn Vương Tông Cảnh đằng sau một cái, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn chưa tan.
Lâm Kinh Vũ gật đầu, ra hiệu đối với Minh Dương và Vương Tông Cảnh rồi tiến lên phía trước. Vương Tông Cảnh trong lòng bắt đầu hơi xúc động, lần này gọi gia chủ tới, đương nhiên là vì Lâm Kinh Vũ muốn để nó tự nói rõ thân phận của mình rồi, liền vội vàng đi theo đằng sau.
Có điều ba người còn chưa đi được mấy bước thì từ tận cùng của một con đường nhỏ, nơi một cái viện được cách bởi một bức tường đột nhiên vọng tới một tràng những tiếng quát mắng cùng với tiếng nấc đầy uất ức, xen vào đó là những tiếng đấm đá loạn xạ.
Lâm Kinh Vũ nhíu mày, thân hình khẽ chững lại. Mặt Minh Dương đạo nhân tỏ vẻ không vui nhìn Vương Hồng. Mặt Vương Hồng tức thì cũng lộ mấy phần hổ thẹn, dỏng tai lên nghe một lát liền mỉm cười nói: “Hình như mấy đứa trử trong nhà đang đùa nghịch, hai vị tiên sư mời vào đại đường trước, tiểu nhân lập tức đi dẹp bọn nó.”
Nói đoạn ông liền rảo bước đi về phía cái viện đó. Lâm Kinh Vũ lắc đầu, bất quá đây cũng là chuyện trong nhà ngươi ta, không đến phiên hắn quản, mà hắn cũng lười quản, đang định tiếp tục bước đi thì không ngờ đúng lúc này nhìn thấy Vương Tông Cảnh luôn đứng phía sau mình vẻ mặt đột nhiên tỏ ra hơi khác lạ, tựa hồ như kinh ngạc, lại như nghi ngờ, đi thẳng về phía bức tường chắn ngang cái viện.
Lâm Kinh Vũ há miệng đang định gọi hắn trở lại, nhưng trong lòng thoáng động, nhớ tới nơi này vốn là nhà cũ của Vương Tông Cảnh, nhất thời liền không nói nữa. Minh Dương đạo nhân đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, đây là…”
Lâm Kinh Vũ im lặng giây lát rồi đáp: “Qua đó xem, chuyện chi tiết sau này ta sẽ nói với đệ.”
Vương Tông Cảnh chậm rãi đi tới trước cửa viện, từ đó nhìn qua chỉ thấy trong viện rộng rãi có đặt mấy hòn giả sơn và bồn cây cảnh, lại có mười mấy gốc trúc mảnh trồng ở một góc viện tỏ ra thanh tâm đạm nhã. Có điều trong viện hiện có một đám thiếu niên áng khoảng bảy tám đứa, đều là con trai, đang vây thành nửa vòng tròn, trong đó có một tên thiếu niên đang giơ chân đá một đứa khác nằm lăn dưới đất, miệng không ngừng chửi mắng sa sả: “Mẹ nó chứ, cẩu nô tài, kêu ngươi làm chút việc mà cứ chối năm lần bảy lượt, ngươi muốn chết thì cứ nói nhá, tên béo chết dẫm!”
Thiếu niên đang nằm lăn trên đất kia thân thể béo múp, xem ra rất sợ tên thiếu niên đang hành hung này, chỉ nằm mọp xuống đất hai tay ôm lấy đầu chứ không dám phản kháng, những lúc bị đá vào người thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu đau đớn. Ở bên kia, Vương Hồng cũng đã đến nơi, nhưng xem thần sắc của ông ta cũng có vẻ kiêng dè tên thiếu niên đang động thủ, khép nép khuyên nhủ:
“Lục thiếu gia, bỏ đi, hà tất phải dạy dỗ tên nhóc Nam Sơn này. Hơn nữa chỗ này ngay gần đại đường, lát nữa gia chủ cùng quản gia còn phải bàn chuyện với tiên sư của Thanh Vân Môn, cậu thế này nếu bị người ta nhìn thấy, e rằng sẽ mất mặt Nam quản gia lắm.”
Tên thiếu niên bị gọi là Lục thiếu gia phì một tiếng, sắc mặt tỏ vẻ bất cần, nhưng cái chân đá cũng đã dừng lại, liếc nhìn thiếu niên béo đang phủ phục dưới đất rồi cười lạnh: “Tên béo chết dẫm, về sau bản thiếu gia kêu ngươi làm việc, phải lanh lợi một chút biết chưa? Nếu không ta đánh chết ngươi luôn.”
Nghe thấy giọng điệu của vị Lục thiếu gia này đã nới lỏng, tên thiếu niên béo nằm dưới đất vội vàng bò dậy, nét mặt có mầy phần nịnh bợ, ngay cả bụi đất bám trên người cũng chẳng buồn phủi, gật đầu khom lưng với Lục thiếu gia cười bồi: “Dạ, da, tiểu nhân biết rồi.”
Lục thiếu gia trừng mắt nhìn nó, lời nói vẫn mang mấy phần bất thiện: “Còn nữa, đừng trách ta không cảnh cao ngươi, nếu ngươi đem chuyện hôm nay nói với cha ngươi, vậy thì…”
Thiếu niên béo lắc đầu liên tục, cả khối thịt mũm mĩm hai bên má cũng lắc theo luôn, cúi đầu cười nói: “Không đâu, không đâu, hôm nay là tiểu nhân sai, không làm tốt việc mà Đức thiếu gia phân phó, vậy còn nói gì được đây, người cứ yên tâm.”
Lục thiếu gia hừ một tiếng, thần sắc trên mắt lúc này mới thả lỏng, tiếp đó phất tay, xem ra chính là kẻ đầu lĩnh trong đám thiếu niên, vẻ mặt bất cần nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi, trong này toàn người là người, chả có gì thú vị.”
Cả đám thiếu niên đều tán thành, tên béo Nam Sơn tán thành to nhất, vừa phủi bụi bẩn trên quần ào, vừa đi trước dẫn đường, có vẻ như vừa rồi kẻ bị đánh hình như chẳng phải nó, coi như chưa từng phát sinh ra chuyện gì hết. Có điều đám thiếu niên mới đi được mấy bước chợt thấy ngay chỗ cửa tò vò phía trước không biết từ bao giờ đã có một quái nhân đứng đó, tóc dài rối bù xõa vai, thân hình cao lớn, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, nhưng mặc y phục thì như dã nhân, ở eo quấn mỗi một tấm da thú.
Lúc này gã quái nhân nét mặt tỏ ra khác lạ, ánh mắt phức tạp nhìn hết đám thiếu niên một lượt, trong đó dừng lại tại mặt của Lục thiếu gia giây lát rồi sau đó rời tới tên thiếu niên béo Nam Sơn đứng trước nhất. Thần tình trên mặt càng lộ ra vẻ khó tả, tựa như vui mừng, tựa như kinh ngạc.
Thấy quái nhân thình lình xuất hiện ở chỗ này, đám thiếu niên đều ngạc nhiên. Nam Sơn đứng trước nhất cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, có điều cặp mắt ti hí của nó lập tức mở lớn, chăm chú nhìn khuôn mặt kỳ lạ mà lại mang nhiều nét quen thuộc ấy, trong mắt thể hiện vẻ không sao tin được, không kìm nổi phải bước lên một bước, đưa ngón tay chỉ vào Vương Tông Cảnh, dùng giọng khó tin run rẩy nói:
“Cậu, cậu, cậu lẽ nào là Cảnh thiếu gia?”
Trong nháy mắt, cả viện rơi vào trong im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Last edited by handoi1990; 02-05-2012 at 03:39 AM.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Trong đại đường, gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ cùng Lâm Kinh Vũ, Minh Dương Đạo Nhân ngồi cùng nhau, bên cạnh người ông ta còn có tâm phúc Nam Thạch Hầu, Vương Tông Cảnh thì đang đứng phía dưới, im lặng không nói. Hiện tại, Vương Hồng dẫn đường tới nơi xong cũng đã lui ra, bất quá tại đình viện bên ngoài đại đường vẫn tụ tập không ít người, đám thiếu niên Nam Sơn cũng ở trong số đó, lúc này mặt ai cũng chưa hết vẻ kinh ngạc, không ngừng to nhỏ bàn luận điều gì đó, thi thoảng lại ngóng về hướng bên trong đại đường.
Tên béo Nam Sơn đứng ở vòng ngoài đám đông, trông nó sau ba năm cũng đã lớn lên không ít, thân hình có vẻ như càng thêm béo tròn. Hiện tại vẻ mặt của nó biến đổi phức tạp nhất, ngơ ngẩn nhìn về phía bóng người vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm đang đứng trong đại đường.
Sắc mặt Vương Thụy Vũ hiện tại cũng mười phần kinh ngạc, sau khi nghe Lâm Kinh Vũ kể lại đầu đuôi câu chuyện, ông chăm chú nhìn Vương Tông Cảnh một lúc sau cùng thở dài một hơi đứng dậy, đi tới bên cạnh Vương Tông Cảnh quan sát kỹ thêm một lượt. Chỉ thấy thiếu niên này so với những đứa bình thường thì cao hơn khá nhiều, thực ra hiện tại cũng bất quá mới mười bốn tuổi, nhưng đứng trước mặt mình thì cũng cao không kém mình bao nhiêu cả.
Vương Thụy Vũ vốn xuất thân chi trưởng của Vương gia, xếp hàng lớn nhất trong đám cùng bối phận, bởi vậy nếu nói về vai vế trong tộc, Vương Tông Cảnh phải gọi ông ta là đại bá phụ nhưng thực ra hai người là chú cháu. Có điều nhiều năm qua, con cháu nối dõi của Vương gia rất vượng, bởi vậy ngày trước Vương Thụy Vũ cũng không đặc biệt xem trọng đứa cháu này. Thế nhưng ba năm qua, vốn cho rằng nó đã chết thì nó đột nhiên lại trở về, hơn nữa còn lớn như thế này, trong lòng ông không khỏi cảm thấy chua xót. Ông đưa tay vỗ vỗ vào vai Vương Tông Cảnh, sắc mặt thoáng vẻ xúc động, gật đầu nói:
“Về thì tốt rồi, về thì tốt rồi.”
Đoạn quay đầu nói với Nam Thạch Hầu: “Thạch Hầu, chuyện về sau ông cũng nên quan tâm, sớm sắp xếp cho Vương Tông Cảnh ổn thỏa, mấy năm nay nó chịu khổ nhiều rồi.”
Nam Thạch Hầu vội gật đầu đáp ứng, vẻ mặt lộ rõ vẻ hân hoan cảm khái, con trai Nam Sơn duy nhất của ông ta từ bé tới lớn cũng thân cận nhất với Cửu thiếu gia nhà họ Vương, ngày nào cũng cùng chơi đùa, trong đám con cháu Vương gia, ông yêu thích nhất chính là Vương Tông Cảnh. Năm đó Vương Tông Cảnh xảy ra chuyện, trong lòng ông cũng thấy buồn bã một thời gian, hiện nay thấy vị Cảnh thiếu gia này an toàn trở về, lòng ông thực là cao hứng.
Lúc này thấy sự tình cũng đã hòm hòm, Lâm Kinh Vũ luôn tỏ ra hờ hững cũng đứng dậy, nói với Vương Thụy Vũ: “Vương gia chủ, người ta cũng đã đem về đây rồi, nơi này cũng không có chuyện gì nữa, ta xin cáo từ trước vậy.”
Vương Thụy Vũ vội vàng xoay người cung tay với Lâm Kinh Vũ nó lời cảm ơn: “Tông Cảnh lần này có thể thoát được khốn đốn, đều là nhờ công của Lâm tiên sư, ơn dày không dám tạ bằng lời, xin để cho chúng tôi…”
Lâm Kinh Vũ mỉm cười ngắt lời: “Gia chủ quá lời rồi, không cần phải vậy.” Nói đoạn nhìn Minh Dương đạo nhân nói: “Sư đệ, rảnh rỗi đến Ô Thạch Sơn một chuyến, ta có chuyện cần nói với đệ.”
Minh Dương đạo nhân cũng đứng dậy đáp: “Vâng.”
Lâm Kinh Vũ không nói thêm gì, gật đầu với Vương Thụy Vũ và Nam Thạch Hầu. Khi đi ngang qua Vương Tông Cảnh, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên này nhìn hắn không hiểu sao lại có mấy phần lưu luyến, liền mỉm cười thốt: “Ta ở trên Ô Thạch Sơn bên ngoài thành, cậu nếu rỗi, cũng có thể đến.”
Cặp mắt Vương Tông Cảnh sáng lên, gật gật đầu.
Lâm Kinh Vũ khẽ cười rồi đi thẳng ra ngoài. Trong đại đường còn lưu lại Minh Dương đạo nhân nói chuyện với Vương Thụy Vũ. Nam Thạch Hầu thì dẫn Vương Tông Cảnh đi, vừa đi vừa cười nói: “Cảnh thiếu gia theo tôi nào, tôi đưa cậu đi tìm một căn phòng nghỉ, ổn thỏa xong sẽ cho cậu một bữa tiệc tẩy trần.”
Nhìn nét cười trên mặt Nam Thạch Hầu, Vương Tông Cảnh trong lòng cảm thấy ấm áp, nó gật đầu, miệng co rút mấy lần rồi cũng lộ ra nét cười, đi theo ông ta ra ngoài. Bên ngoài đại đường, ánh mặt trời rực rỡ, trong đình viện đứng không ít người, lúc này thấy Vương Tông Cảnh trông như dã nhân đi ra cùng Nam Thạch hầu, đám người liền xôn xao.
Nam Thạch Hầu nhìn đám người nơi này một lượt, đầu mày tức thì nhăn tít lại. Bên đó đứng không ít người, trừ mấy vị thiếu gia nhà họ Vương còn có không ít nha hoàn gia đinh cũng túm tụm chỉ chỉ trỏ trỏ. Nam Thạch Hầu hừ một tiếng, sắc mặt sa sầm, tiến lên mấy bước trừng mắt nhìn bọn họ, quát: “Tụ tập ở đây ngó cái gì, không có chuyện gì làm sao?”
Ông ta đối Vương Tông Cảnh thái độ rất hòa ái, nhưng lần này đối với đám hạ nhân chỉ mắng một cái đám người lập tức im thít, từng người cúi gằm mặt te tái đi mất, nháy mắt đả giải tán hơn nửa, chỉ còn lại Nam Sơn cùng đám con cháu Vương gia là vẫn đứng yên một chỗ.
Nam Thạch Hầu dẫn Vương Tông Cảnh đi qua, tới chỗ ngã ba giữa cổng đình viện liền rẽ sang một hướng đối diện với chỗ đám thiếu niên đánh lộn lúc trước, đồng thời ngoảnh đầu lại mỉm cười nói: “Cảnh thiếu gia, đi bên này.”
Một câu “Cảnh thiếu gia” vừa ra khỏi miệng, mấy tên con cháu Vương gia bên kia đều chấn động. Tuy lúc trước cũng đoán già đoán non, nhưng hiện tại vừa đi ra khỏi đại đường đã được Nam quản gia chính miệng chứng thực, cái gã trông như dã nhân kia quả đúng thực là Vương Tông Cảnh đã thất tung suốt ba năm qua.
Vương Tông Cảnh theo sau Nam Thạch Hầu mà đi, lúc đi ngang qua đình viện, ánh mắt cũng quét qua đám người đứng bên. Phần lớn các khuôn mặt ở đây nó đều còn nhớ mang máng, đặc biệt tên Lục thiếu gia đứng đầu phía trước kia đương nhiên chính là Vương Tông Đức năm xưa đánh cược với nó. Lúc này sắc mặt Vương Tông Đức tỏ ra hơi cổ quái, đứng yên bên đó không nói, chỉ lẳng lặng nhìn tên em họ bất ngờ trở về.
Ánh mắt Vương Tông Cảnh rời khỏi mặt Vương Tông Đức, thản nhiên lướt qua cả đám một lượt, sau cùng rơi lên khuôn mặt tên béo đứng ở rìa đám đông. Cảm giác được Vương Tông Cảnh đang nhìn mình, miệng Nam Sơn mấp máy mấy lần, rồi cúi gằm mặt xuống.
Vương Tông Cảnh nhìn kỹ Nam Sơn một lần, sau đó thu ánh mắt lại, chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng theo Nam Thạch Hầu rời khỏi.
Đi tới bên cạnh đình viện, Nam Thạch Hầu vẫn không dừng bước, mà dẫn nó đi liền một mạch, xuyên qua ba trạch viện thì trước mặt hiện ra hai cái hành lang có lan can màu lục và cột màu đỏ, bên dưới hành lang là một ao nước xanh ngặt những lá sen bồng bềnh. Hai người đi tới tận cùng cái hành lang bên tay phải, phía trước liền xuất hiện một cái cửa vòm điêu khắc hoa văn. Đi vào thì thấy trạch viện liên tiếp, có năm con đường lót gạch nung trải dài, những chỗ đất trống hai bên đường cũng trồng trúc mảnh xanh tươi.
Vương Tông Cảnh nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi lạ, nhưng không nhớ ra đi hướng nào của Vương gia bảo lại có đám trạch viện này, trông ngói trên những mái nhà cùng tường trắng còn mới tinh, tựa hồ là trạch viện mới xây.
Quả nhiên, liền nghe thấy Nam Thạch Hầu ở phía trước khẽ cười nói: “Cảnh thiếu gia, bởi vì gần đây nhân khẩu của Vương gia rất vượng, cho nên gia chú mới mở rộng ra xây thêm đám trạch viện này cho người trong nhà ở. Hôm nay cậu đã về, tạm thời cứ ở tại chỗ này. Ở dây tuy cách đại đường hơi xa một chút, nhưng lại thanh tịnh hơn, cậu thấy thế nào?”
Vương Tông Cảnh im lặng gật đầu, lại đi thêm hai bước, đột nhiên cất tiếng nói: “Nam quản gia, chỗ tôi ở ngày xưa hiện tại ra sao?”
Thân hình Nam Thạch Hầu hơi ngẩn ra, nhưng sắc mặt không có gì thay đổi, cũng không chậm trễ, đáp: “Là Lục thiếu gia đến ở rồi.”
Vương Tông Cảnh nhướng mày, Nam Thạch Hầu nhìn thấy hết biểu hiện của nó, bước chân cũng không dừng, dẫn Vương Tông Cảnh đi thẳng tới trước một cái viện cổng có mái che thì tiến tới đẩy cánh cửa gỗ sơn đỏ, xoay người cười với Vương Tông Cảnh: “Mời Cảnh thiếu gia vào, ấy, cẩn thận cái bục cửa.”
Hai người đi qua cái cổng có mái che, hai bên có hành lang ôm lấy đình viện rộng khoảng ba trượng, ở giữa là một lối nhỏ rộng bốn thước được lát đá xanh, bên đường đầy cỏ xanh. Phía bên trái đặt một cái chum lớn chứa lưng chum nước trong, phía bên phải trồng một cây ngô đồng tươi tốt, cành lá um tùm xanh ngắt một mảng, rung rinh theo gió, bên dưới rợp bóng rất rộng.
Nam Thạch Hầu dẫn đường, đưa nó tới phòng chính ở phía bắc, cười nói: “Cảnh thiếu gia, cậu trước tiên ở đây nghỉ ngơi, những chuyện còn lại tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, nhìn Nam Thạch Hầu khẽ nói: “Cám ơn ông, Nam quản gia.”
Nam Thạch Hầu cười không nói, chỉ bước tới vỗ nhẹ lên vai nó, rồi đi ra. Vương Tông Cảnh nhìn ông ta rảo bước đi khỏi, lúc ấy mới xoay người tiến vào trong phòng. Chỉ thấy trong nhà bố trí tuy không xa hoa, nhưng bàn ghế giường tủ đều có đủ và rất sạch sẽ. Bên cửa sổ đặt một cái bàn giấy, trên bàn đặt đầy đủ văn phòng tứ bảo. Cửa sổ hé mở hướng ra ngoài, đi tới đó có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh cùng cây ngô đồng cao vút, một làn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi tói, nghe tiếng lá cây rung lên xào xạc khiến người thư thái cõi lòng, bất giác không kìm được hít sâu vào một hơi đầy phổi.
Về nhà rồi?
Từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà sao?
Vương Tông Cảnh ngồi xuống ghế, nhìn tất cả mọi vật trong nhà, cho tới tận lúc này dường như vẫn cảm thấy như không phải là thật, bất giác ngẩn người tới xuất thần. Qua một lúc lâu, cảnh cửa phía ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa, giọng của Nam Thạch Hầu vọng vào: “Cảnh thiếu gia?”
Vương Tông Cảnh vội vàng chạy lại mở cánh cửa ra, chỉ thấy Nam Thạch Hầu đứng ngoài cửa, phía sau dẫn theo mấy tên gia đinh nha hoàn, tay người nào người đấy đều bưng đồ, nào là quần áo, nào thì khăn vải, còn có gia đinh trực tiếp khênh một cái thùng nước sạch lớn. Nam Thạch Hầu cười với nó: “Tới đây, trước tiên tắm rửa cái đã, rồi thay quần áo sạch.”
Không tắm thì không sao, tới lúc tắm rửa cẩn thận, Vương Tông Cảnh kỳ mãi kỳ mãi phát xấu hổ, một cái thùng nước lớn vẫn không thể kỳ sạch được toàn thân, dùng hết ba thùng nước mới coi như sạch sẽ từ đầu tới chân. Sau đó một đám nha hoàn xúm lại giúp nó mặc y phục, còn có người mời nó ngồi xuống, lấy một chiếc kéo và lược gỗ, đem đầu tóc bù xù của nó cắt chải gọn gàng.
Cả một đám người tất bật chạy qua chạy lại thật khiến Vương Tông Cảnh hoa hết mắt mũi, kỳ thực lúc trước nó ở Vương gia cũng không phải chưa từng trải qua những chuyện thế này, con cháu nhà thế gia đều như vậy cả. Có điều không hiểu tại sao, hiện tại nó chỉ trơ ra mặc cho người ta làm gì thì làm, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái lắm.
Nhưng cho dù thế nào, sau một hồi cố gắng thì đám người cũng tản ra, khi nhìn lại Vương Tông Cảnh thì kể cả Nam Thạch Hầu cũng thấy trước mắt sáng bừng. Người trước mặt không còn tí xíu lôi thôi lếch thếch nào, đầu tóc đen gọn, mày rậm mắt sáng, một bộ áo dài màu xanh xám mặc trên thân thể cao lớn hơn xa những đứa trẻ khác, khuôn mặt kiên nghị cùng nước da màu đồng dầm sương dãi nắng lâu ngày, thậm chí còn thấy trên má trên cổ có mấy vết thương mờ mờ do bị cào rách, so với đám con cháu thế gia được nưng niu từ nhỏ, mặt mũi trắng nộn trong bảo thật khác hẳn.
Bên cạnh từ lâu đã có một nha hoàn cầm cái gương đồng, đưa cho Vương Tông Cảnh, đồng thời đưa mắt nhìn lén nó một cái, chỉ cảm thấy trên người Cảnh thiếu gia kỳ quái này tỏa ra một sức mạnh tràn trề rất kỳ lạ, có mấy phần như thú hoang kiêu ngạo đầy dã tính, nhất thời sắc mặt trắng nhợt vội vàng lui ra.
Vương Tông Cảnh cầm gương đồng, nhìn bóng hình trong gương một lúc. Bên kia, Nam Thạch hầu đã sai đám hạ nhân thu dọn đồ đạc sạch sẽ rồi đem ra ngoài, sau đó mới xoay người cười với Vương Tông Cảnh: “Cảnh thiếu gia, thời gian này cứ ở đây trước, cậu thấy có ổn không?”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Tốt lắm.”
Nam Thạch Hầu mỉm cười nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi trước, đợi tới giờ cơm tôi lại qua. Lúc về tôi sẽ sai mấy người hầu qua giúp cậu, có chuyện gì cậu cứ dặn dò bọn họ là xong, hoặc bảo bọn họ tìm tôi cũng được.”
Vương Tông Cảnh lại gật đầu, Nam Thạch Hầu liền cung tay cáo từ rời khỏi. Những ồn ào cũng theo bóng dáng Nam Thạch Hầu biến mất phía sau cánh cổng có mái che. Căn phòng trong viện rốt cục cũng trở lại yên tĩnh. Vương Tông Cảnh đối với căn nhà yên ắng này đột nhiên cảm thấy có hơi không quen, nhưng ngay sau đó nó lại tự cười nhạo bản thân, tùy ý đi lại mấy bước trong nhà, đi qua đi lại quan sát, chợt vỗ tay kêu “A” lên một tiếng, tự nói với mình: “Hỏng rồi, sao lại quên không hỏi tỷ tỷ chứ?”
Lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ lần này quay về nhà cũ khiến người cảm khái vô cùng, lòng rối như tơ vò, ngay cả việc đó mà cũng quên. Bất quá còn may là tương lai rộng dài, rồi Nam Thạch Hầu kiểu gì cũng sẽ tới nữa, đến lúc đó hỏi ông ta là được. Nhớ ba năm trước Vương Tế Vũ từng nói chuyện sẽ đi Thanh Vân bái sư, hiện tại nếu không có gì bất ngờ, nàng ta chắc đang tu hành ở trên Thanh Vân Sơn nơi Trung châu rồi.
Không biết tỷ tỷ hiện tại có phải rất lợi hại rồi không? Vương Tông Cảnh nghĩ thầm, Vương Tế Vũ từ nhỏ đã là người số một tại Vương gia bảo, tất cả các trưởng bối trong tộc đều xem trọng, lần này đi Thanh Vân Sơn, chắc cũng sẽ là một nhân vật xuất chúng thôi. Bất quá nó lại chuyển suy nghĩ, trong đầu vụt nhớ tới bộ dạng của Lâm Kinh Vũ và Thương Tùng, trong lòng không khỏi lo lắng. Thanh Vân Môn kia xem ra ắt là một nơi cực kỳ lợi hại, những nhân vật xuất thân từ đó đều có thần thông kinh người như vậy, anh tài trong thiên hạ nhiều như vậy, chưa chắc đã chỉ có một mình tỷ tỷ thôi đâu.
Đầu đang nghĩ ngợi đủ chuyện linh tinh loạn cào cào, nơi cổng viện tận phía xa đột nhiên vọng tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong gió nhẹ tựa hồ nhỏ tới mức không thể nghe ra được. Thế nhưng Vương Tông Cảnh đứng trong nhà chợt nhíu mày, giống như con thú hoang lập tức cảm nhận được điều gì, tiến tới bên bàn giấy nhìn qua khung cửa sổ ra ngoài, tức thì sững người.
Last edited by handoi1990; 02-05-2012 at 03:38 AM.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Tên béo Nam Sơn đang đứng ngay dưới cổng sắc mặt phức tạp, do dự không quyết tựa hồ như không biết có nên vào hay không. Có điều đúng lúc đang giằng co đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Vương Tông Cảnh xuất hiện sau cửa sổ. Nam Sơn giật nảy mình bất giác muốn quay người bỏ chạy, nhưng người vừa động thì nghe thấy tiếng Vương Tông Cảnh gọi từ phía sau:
“Tiểu Sơn.”
Thân hình Nam Sơn chợt đờ ra, ngẩn ngơ giây lát, sau cùng cũng xoay người từ từ đi vào. Đi tới dưới gốc cây ngô đồng trong viện thì nó dừng bước, ngẩng đầu nhìn kẻ sau khi tắm rửa dường như đã biến thành một người giống như Vương Tông Cảnh. Đón tiếp nó là một cặp mắt lấp lánh, sắc mặt nó chợt ảm đạm, lại cúi gằm mặt im thít một lúc lâu, rồi mới rụt rè kêu lên một câu:
“Cảnh thiếu gia.”
Vương Tông Cảnh nhìn đứa bạn tốt nhất, cũng là thân nhất của mình, vẻ mặt của nó cũng trở nên phức tạp nhưng chỉ qua một lát nó khẽ cười rồi nói: “Lâu quá không gặp.”
Không hiểu sao, khi nói ra câu này, trong đầu nó lại đột nhiên hiện ra một hình ảnh khác, chính là hình ảnh của mấy ngày trước, tại khu di tích trung tâm của rừng rậm, câu nói mà Lâm Kinh Vũ đối diện với Thương Tùng đạo nhân đã nói ra.
Nam Sơn đứng cúi gằm nhìn viên đá xanh và những ngọn cỏ nhỏ ngay dưới chân, trong mắt lộ lộ ra một chút áy náy, lí nhí nói: “Cậu, mấy năm qua cậu ra sao, có phải chịu khổ không?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Nam Sơn lập tức hối hận, bực không thể vả vào mặt mình hai cái bạt tai đỏ lựng cả má lên. Hôm nay khi Vương Tông Cảnh trở về toàn thân lôi thôi lếch thếch, không bằng cả tên ăn mày bẩn thỉu nhất, hôi thối nhất trong Long Hồ Thành, có thể thấy mấy năm nay hắn phải trải qua những ngày như thế nào, chịu nhiều khổ sở đến thế nào.
Nam Sơn chỉ cảm giác trái tim bi bóp chặt lại một cách khó hiểu, len lén đưa mắt nhìn về phía Vương Tông Cảnh. Quả nhiên chỉ thấy vẻ mặt Vương Tông Cảnh lộ ra biểu tình kỳ lạ, tựa như đã bị gợi đến một số hồi ức, khóe mắt khẽ giật giật, vẻ mặt ngơ ngẩn lại thêm mấy phần mất mát. Nhưng tới sau cùng, đứng ở phía sau cửa sổ, nó thu hồi ánh mắt, nhìn lại tên thiếu niên béo, thở ra một hơi dài nặng nề, lắc đầu nhè nhẹ mỉm cười thốt:
“Cũng tàm tạm, chẳng có gì đáng kể.”
※※※
Thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt Vương Tông Cảnh đã trở về Vương gia được ba ngày, có điều sau khi trải qua xúc động lúc mới trở về, Vương Tông Cảnh dần dần cảm thấy có chỗ không quen.
Giường đệm quá mềm, nó ngủ không được, rốt cục phải lật tấm đệm ra nằm thẳng xuống phản gỗ mới cảm thấy thoải mái hơn một tí.
Đình viện quá nhỏ, tường bao bốn xung quanh, cho dù nó có đi ra khỏi cửa thì cũng vẫn tầng tầng lớp lớp những bức tường trắng bịt kín tầm mắt, muốn tận sức chạy một vòng cũng chẳng có cách nào.
Người quá nhiều, cây quá ít, có rất ít người muốn nói chuyện với nó. Nha hoàn gia đinh nhìn thấy bóng nó thì đều tránh đường. Chỉ có hai cha con Nam Thạch Hầu cùng Nam Sơn thỉnh thoảng có qua nói chuyện với hắn mấy câu.
Cả ngày nhàn rỗi, không còn cái cảm giác nguy cơ khắp nơi như ở trong núi sâu vực thẳm, dường như cái tảng đá lớn luôn nằm trên lưng đột nhiên biến mất, nhưng mà không hiểu sao khi nó đứng ngẩn ra giữa đình viện trống trải lặng ngắt phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng cứ cảm thấy mất mát đến ngơ ngác.
Nam Thạch Hầu là tổng quản của cả Long Hồ Vương gia, việc nhiều sự lắm, trừ những lần ban đầu còn đến thăm Vương Tông Cảnh hai ba lần, về sau càng ngày càng ít. Nam Sơn thì ngày nào cũng tới một lúc. Hồi đầu tên béo tựa hồ còn áy náy việc mình đã không ngăn cản Vương Tông Cảnh ra khỏi thành ngày hôm đó nên chẳng nói năng gì nhiều. Có điều Vương Tông Cảnh trong lòng cũng không trách hắn, hai đứa nói chuyện mấy bận thì Nam Sơn mới từ từ mở cái gút trong tâm, tính tình trẻ con lại nổi lên, bởi vì hai đứa bọn chúng vốn là bạn thân cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, tính tình cũng khá hợp, lâu ngày gặp lại rồi gỡ bỏ gút mắc trong lòng nên hòa đồng rất nhanh. Cũng từ miệng Nam Sơn, Vương Tông Cảnh cũng biết được đại khái một số chuyện phát sinh trong Vương gia trong ba năm qua.
Được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ Thanh Vân Môn, Long Hồ Vương gia mấy năm qua đã mở rộng thế lực rất nhanh, hiện tại trong địa phận U châu đã được liệt vào một trong bốn môn phiệt tu chân lớn nhất. Còn trong nội bộ Vương gia, chi trưởng vẫn là đương quyền thế mạnh, chi thứ hai trong hai năm tranh đấu với các thế lực khác liên tiếp chết mấy người có thực lực, đã tỏ ra thế suy bại. Cùng với việc đó thì chi thứ tư của Vương gia lại quật khởi, hiện tại nhân vật nổi bật nhất ở Vương gia chính là Vương Thụy Chinh xuất thân từ chi thứ tư.
Người này là kẻ mới quật khỏi chỉ trong vòng có hai năm, nếu so bối phận thì ngang hàng với gia chủ Vương Thụy Vũ, nhưng tuổi thì nhỏ hơn tới ba mươi tuổi, đến bây giờ cũng chỉ mới ba mươi mấy mà thôi. Y tại thuật pháp phù lục có trình độ cực sâu, thiên phú lại cao, trong hai năm liên tục lập công lớn, nhanh chóng được gia chủ được đề bạt cất nhắc, hiện tại cũng có thể coi là nhân vật đứng thứ ba trong Long Hồ Vương gia, quyền thế cực lớn. Bởi vậy những ngày qua, chi thứ tư trừ trước tới nay vốn bị thất thế, bây giờ coi như mở mặt mở mày, chi trưởng thì chưa dám chọc vào, nhưng trước mặt con cháu chi thứ hai và chi thứ ba thì những kẻ xuất thân ở chi thứ tư bắt đầu có chút ngang ngược.
Gió thổi lá cây ngô đồng xào xạc, Vương Tông Cảnh ngồi bệt xuống thảm cỏ lưng dựa vào gốc cây, chớp chớp mắt nói: “Té ra Vương Thụy Chinh mà cậu nói kia chính là tiểu thúc của Vương Tông Đức à?”
Nam Sơn ngồi bên cạnh, cái mặt béo mũm lòi ra một nụ cười, đáp: “Phải, là thúc thúc ruột, cho nên mấy hôm nay cậu không thấy cái bộ dạng vênh vênh váo váo kia của Đức thiếu gia hay sao? Không thèm coi ai vào mắt hết”
Vương Tông Cảnh ngoái đầu nhìn nó một cái, đột nhiên nói: “Cái hôm tớ trở về ấy, vừa vặn nhìn thấy bọn chúng đang đánh cậu, là sao vậy?”
Nét cười trên mặt Nam Sơn vụt cứng lại, cười khan một tiếng đáp: “Không sao cả.”
Vương Tông Cảnh vỗ vỗ vai nó nói: “Nói với tớ đi, không việc gì đâu.”
Nam Sơn im lặng một lát, rồi chậm rãi kể: “Cả đám bọn tớ ai mà chả biết lúc nhỏ cậu luôn đối đầu với hắn, dăm bữa bảy bận là lại đánh nhau loạn xà ngầu, chuyện đó cũng là thường. Có điều cậu là từ chi trưởng, lại có một tỷ tỷ lợi hại, bởi vậy mới áp chế được hắn. Về sau cậu xảy ra chuyện, chẳng bao lâu sau thúc thúc của hắn lại bắt đầu nổi lên. Một thời gian sau, Đức thiếu gia dần dần trở thành kẻ cầm đầu cả đám thiếu niên bọn tớ.”
Tên béo cười cười, quan sát Vương Tông Cảnh rồi tiếp: “Trong tộc ai cũng hiểu, tớ từ nhỏ đã chơi với cậu, cho dù lúc nhỏ hai bên đánh nhau thì hai đứa mình cũng cùng lên một lượt.”
Vương Tông Cảnh không nói gì, có điều bờ môi khẽ rung rung.
“Đức thiếu gia trông tớ không thuận mắt, trong lòng tớ biết rất rõ, nhưng mà cũng chẳng có cách nào, tớ họ Nam chứ không phải họ Vương, tớ cũng giống như cha tớ, tương lai đều phải dựa vào Vương gia để qua ngày.”
“Hơn nữa lúc đó tất cả đám trẻ con đều theo Đức thiếu gia cả, tớ cũng không muốn chống cự, mà cũng chống không lại.” Tên béo ngẩng đầu nhìn những tia nắng ấm áp trên trời, cặp mắt ti hí lim dim, nói tiếp: “Cậu cũng biết rồi, người tớ từ nhỏ da thịt đã dày, lại biết giả vờ, cho nên tớ cứ liều mạng nịnh bợ Đức thiếu gia, nghĩ đủ mọi cách để hắn thu tớ làm tùy tùng, có chuyện gì tớ đều tận lực giúp hắn làm, có chuyện oan ức gì cần tớ giơ đầu chịu báng tớ cũng chịu, thế nên cho tới bây giờ, tớ cũng miễn cưỡng có thể coi là một tên tiểu lâu la của hắn.”
Vương Tông Cảnh im lặng một lúc khẽ nói: “Nhưng mà nó đánh cậu giữa đám…”
Nam Sơn lắc đầu đáp: “Đức thiếu gia cũng không phải người bụng dạ rộng rãi gì, không chừng lúc nào đó nhớ tới chuyện xưa liền lại thấy tớ nhìn không thuận mắt, mượn cớ đánh chửi là chuyện khó tránh khỏi. Bất qua hắn cũng còn có chừng mực, nhiều nhất là đánh tớ mạnh một chút mà thôi, cũng không đến mức gãy tay gãy chân nằm liệt giường không dậy nổi. Tớ vẫn nhớ mình phải nịnh bợ hắn, cho nên có bị đánh chửi cũng cắn răng mà nhịn, chẳng có gì là to tát cả.”
Nó nhìn Vương Tông Cảnh, miệng mấp máy tựa hồ như muốn nói lại thôi, sau cùng nó mới từ từ đứng dậy, gượng cười nói nhỏ: “Cảnh thiếu gia, bây giờ cậu không còn giống như ngày trước nữa rồi.”
Tên béo đã đi khỏi, trông bóng dáng khá lủi thủi, tuy nhỏ tuổi mà dáng đi đã hơi gù. Vương Tông Cảnh từ trong đình viện nhìn người bạn thân nhất của mình từ từ rời đi, nó đứng yên tại chỗ mặt không có biểu tình gì. Ba năm trước tên béo còn cao hơn nó một chút, bây giờ trở về nó lại cao hơn tên béo cả cái đầu.
Thời gian ba năm trôi qua, hình như mọi thứ cũng đã không còn như trước.
Trước ngực đột nhiên như bị một khối đá đè lên, nặng nề tới nghẹt thở, mội nỗi buồn chán dâng lên trong lòng, nó đưa tay vạch ngực áo mấy lượt, nhảy tại chỗ mấy cái mới gần như đè nén được sự phiền muộn. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dừng lại tại cây ngô đồng thẳng tắp cao vút trong sân.
Nó hít vào một hơi, rảo bước xông tới, khoảnh khắc khi bàn tay chạm vào thân cây, cơ thể nó như khẽ run rẩy, tựa hồ đã trở về khu rừng rậm hoang dã đầy rẫy nguy hiểm. Nó dùng cả chân lẫn tay trèo lên phía trên nhanh nhẹn còn hơn cả khỉ, cây ngô đồng này cao khoảng năm trượng, thân cây thẳng tắp, vỏ cây xanh ngặt, cành lá tốt tươi, bên trên có khoảng trống như một đóa hoa lớn, lá cây tầng tầng lớp lớp như một cái lọng bằng ngọc cực lớn xanh mát đẹp đẽ.
Vương Tông Cảnh không ngừng trèo lên bên trên, cho tới tận ngọn cây thì đứng lên một cành cây xoay người nhìn ra, chỉ thấy trước mặt đột nhiên mở rộng, những nhà cửa bờ tường đều đã nằm dưới chân, phóng mắt mà nhìn, toàn bộ Vương gia bảo quy mô to lớn, phòng ốc san sát, lầu các nối nhau đầy khí thế hưng vượng ấy đều thu cả vào trong tầm mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy bầu trời lúc trước vuông nhỏ xíu nằm giữa đình viện thình lình biến thành rộng lớn vô cùng, bao la quang đãng, vạn dặm không một gợn mây, da trời xanh thẳm khiến cho lồng ngực cũng chợt như rộng mở. Một cơn gió lớn thổi tới, cây ngô đồng rung rung theo gió, cành lá chao đảo làm hắn cũng lắc lư không ngừng, thế nhưng Vương Tông Cảnh chẳng hề sợ hãi chút nào, mặc cho cành ngô đồng rung bần bật dưới chân, cứ đón gió tham lam há miệng hít đầy phổi luồng không khí tươi mát ấy, hồi lâu sau mới thỏa mãn thở phù ra một hơi.
Được gió mát quạt vào mặt, tâm tình cũng dường như thoải mái hơn nhiều, Vương Tông Cảnh nhất thời cũng không muốn hạ xuống, liền cứ nắm ngọn cây mà nhìn cảnh vật xung quanh. Không hiểu sao, cái cảm giác trèo lên cây như khỉ thế này ngược lại làm cho hắn cảm thấy khá dễ chịu. Có điều lúc nó đang phóng mắt nhìn tứ phía, chợt vô tình nhìn về một chỗ bên dưới, chính là tít đầu bên ngoài con đường lát gạch nung dẫn tới trạch viện mới của mình, Nam Sơn rời chỗ nó xong liền đi về hướng đó, vốn đã tới chỗ hành lang dài rồi, ai ngờ hiện tại từ trong một cái cổng tò vò cùng lúc đi ra năm sáu tên thiếu niên vây lấy hắn. Ánh mắt Vương Tông Cảnh vốn sắc bén, nhận ra thiếu niên dẫn đầu chính là Vương Tông Đức thì đầu mày liền cau lại.
Từ xa, đám thiếu niên đó đang vây Nam Sơn vào giữa. Nơi này vốn yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có người đi qua, nhìn thấy cảnh này cũng đều lớp lớp quay đầu tránh xa. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy mặt Vương Tông Đức cười lạnh tựa như đang tra hỏi Nam Sơn điều gì đó, tên béo lập tức đổi thành bộ mặt cười cười xen lẫn vẻ nịnh bợ đáp lời, xem ra lại đang giả vờ, đồng thời cũng không ngừng lắc đầu có vẻ như đang phủ nhận chuyện gì.
Nhưng Vương Tông Đức hôm nay trông có vẻ đang rất giận dữ, hỏi mấy câu xong thì hình như Nam Sơn trả lời không thỏa đáng, liền chửi váng lên đá ra một cước. Một cước này đá thẳng vào bụng tên béo, tức thì cả ngũ quan trên mặt Nam Sơn liền nhăn nhúm, ôm bụng gục xuống đất, đầu cũng cúi gằm. Đám thiếu niên Vương gia đứng xung quanh lập tức cười phá lên kha kha.
Trên cây ngô đồng, Vương Tông Cảnh dần sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn về nơi đó, bàn tay đang bám ngọn cây từ từ xiết chặt lại, sau đó chợt buông ngón tay ra, cả người rơi thẳng xuống dưới.
Last edited by handoi1990; 02-05-2012 at 03:38 AM.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Bên hành lang dài ngoài viện, quần áo trên người Nam Sơn đã bị in thêm mấy dấu chân nữa, cả người đều nằm bẹp dưới đất, rên rỉ đau đớn như một con heo nhỏ bị giày vò co dúm cả thân hình. Đám thiếu niên xung quanh bật cười trên đau khổ của kẻ khác, Vương Tông Đức nghe thấy càng thêm đắc ý, đồng thời cặp mắt ngó Nam Sơn càng lúc càng đậm vẻ căm ghét, bực bội nói:
“Mẹ nó chứ, cẩu nô tài có mắt không tròng, lão tử từ lâu đã thấy con lợn béo nhà mày không thành thực, sao nào, tên xú tiểu tử kia vừa trở về, mày liền bám chặt lấy ngay à?”
Nam Sơn giãy dụa trên nền đất, cố gắng ngẩng đầu lên cười khổ đáp: “Đức thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi, hôm nay là cha tôi sai tôi đem ít đồ cho Cảnh thiếu gia, không…”
“Cảnh thiếu gia cái đầu mày!” Sau một tiếng chửi liền là một cái dấu giày đen sì đánh “bịch”, tên béo không kịp đề phòng nên không tránh, một đá này trúng ngay mặt, tức thì người lăn sang bên cạnh, đồng thời miệng rớm máu trông bộ dạng rất thê thảm.
“Hiện tại chỉ có Đức thiếu gia của mày ở đây, Cảnh thiếu gia cái gì, chó má, mẹ mày chứ còn định dựa vào nó, sau này lại làm đối thủ của lão tử à?”
Nam Sơn giật nảy mình, cũng chẳng để ý tới cơn đau trên mặt, cuống cuồng lắc đầu liên tục nói: “Làm gì có chuyện đó, làm gì có chuyện đó…”
Vương Tông Đức phì một tiếng, hung hăng quát: “Câm mồm, lại con mẹ nó cái câu đó, cho rằng lão tử dễ lừa lắm phải không. Chó má ăn đòn không nhớ à, hôm nay phải giáo huấn ngươi cẩn thận một phen!”
Mấy tên thiếu niên bên cạnh liền cười rộ lên, sau đó ào ào xắn tay áo, xem ra đều rất thành thục, chuyện này ắt không phải chỉ từng làm một hai lần. Vương Tông Đức càng hứng chí hơn, miệng cười nanh ác, cũng là kẻ đầu tiên xông tới tên béo rồi tung một cước đá vào mặt nó.
Trong lòng Nam Sơn khá sợ hãi, tình cảnh hôm nay tựa hồ khác hẳn hôm trước, Vương Tông Đức ra đòn đặc biệt ác độc, có điều xung quanh đông người mà toàn là lâu la của Vương Tông Đức cả, ngày thường đều theo hắn bắt nạt người khác, cho dù có phản kháng nó quyết không phải đối thủ, đành cắn răng ôm lấy đầu co rúm người lại, mặc cho bọn chúng đánh chửi, hy vọng bọn chúng đánh mệt rồi sẽ tha cho nó một mạng.
Có điều đang lúc nó vừa nhắm mắt nghiến răng chuẩn bị nhịn nhục thì tất cả những tiếng cười rộ khinh miệt ở xung quanh đột nhiên tắt ngóm mà một một cước của Vương Tông Đức sắp tới kia cũng không thấy đá vào người nó. Nam Sơn cảm thấy kỳ lạ liền ngẩng đầu nhìn lên. Nó liền sững người, chỉ thấy một thân hình cao lớn đứng bên cạnh mình, tay phải đang tóm chặt lấy một cước đó của Vương Tông Đức, lạnh lùng nhìn đối phương.
Vương Tông Đức chỉ cảm thấy bàn chân như bị một cái kìm sắt kẹp chặt, khá là đau, đồng thời cặp mắt lạnh lẽo của Vương Tông Cảnh không hiểu tại sao lại trông giống như mắt của một con dã thú hung dữ, điều đó khiến cho hắn chợt thấy hoảng sợ. Mấy tên thiếu niên Vương gia ở bên cạnh đều sững sờ, nhất thời không dám nói câu nào.
Giây lát sau, rốt cục vẫn là Vương Tông Đức phản ứng trước, đồng thời lửa giận bùng phát, chỉ Vương Tông Cảnh mà chửi: “Con mẹ ngươi, cút ngay cho lão tử!”
Vương Tông Cảnh lạnh lùng nhìn hắn, thuận tay nhấc lên rồi thả ra, Vương Tông Đức chỉ cảm thấy một luồng sức cực lớn hất tới, một chân đang đứng không thể nào giữ được thăng bằng liền loạng choạng lùi lại mấy bước, cuối cùng cũng không đứng vững lại nổi phải ngã ngồi trên mặt đất. Lần này thật quá mất mặt, Vương Tông Đức hai má đỏ lựng, lật người đứng dậy, chỉ thấy Vương Tông Cảnh bên kia đã kéo Nam Sơn lên, thần tình của tên béo tỏ ra rất phức tạp, lóng ngóng mãi cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Mẹ nó, mày muốn chết à?” Vương Tông Đức hung hăng nhìn Vương Tông Cảnh, lửa giận trong lòng càng dữ dội, ngay cả mắt cũng đỏ sọng lên. Kỳ thật bởi vì chuyện đánh nhau cũng đã từ nhiều năm trước, nên nói đại cừu thì chưa tới mức, nhiều nhất Vương Tông Đức cũng chỉ nhìn hai đứa bọn họ không thuận mắt mà thôi. Có điều hiện tại đã lớn dần, đặc biệt là hai năm qua nhân việc chi thứ tư quật khởi, hắn đã quen hô phong hoán vũ ra oai với bọn trẻ con, đột nhiên lại bị chỉnh thế này, mà lại còn bị tên Vương Tông Cảnh, đối thủ luôn áp chế mình năm xưa chỉnh nữa, cho dù trong lòng hay ngoài mặt đều chịu không nổi.
Nam Sơn nhìn thấy bộ dạng đó của Vương Tông Đức, lòng liền chìm nghỉm thầm kêu hỏng bét, vừa đang nghĩ cách ngăn cản thì Vương Tông Đức đã bất chấp tất cả xông lên, vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt Vương Tông Cảnh. Hiện giờ Vương Tông Cảnh đã cao hơn hắn tới nửa cái đầu nhưng Vương Tông Đức không sợ hãi chút nào, ngược lại còn cay cú hét: “Lão tử đánh chết thằng không cha không mẹ nhà ngươi, đồ chó!”
Tròng mắt Vương Tông Cảnh thu nhỏ lại, lách người một cái đã né được quyền đó của Vương Tông Đức, đồng thời không khách khí đá ra một cước, trúng ngay vào dưới đũng quần hắn, có điều sức lực của cước này so với với cú Vương Tông Đức đá Nam Sơn thì một trời một vực. Chỉ thấy một cước đó vừa đá ra, nghe đánh “bình” một tiếng thân hình Vương Tông Đức đập văng vào bức tường trắng bên cạnh kèm theo tiếng la thảm thiết, sau đó trượt xuống đất đè nát một mảng hoa cỏ sát chân tường, thảm hại không chịu nổi, đồng thời miệng hắn ngáp liên hồi, rồi trợn mắt nghiến răng, xem ra chắc đau kinh khủng lắm.
Đám thiếu niên xung quanh, kể cả tên béo Nam Sơn trong nháy mắt đều lác hết mắt, không nói lên được lời nào, chỉ sững sờ nhìn Vương Tông Đức nằm trên mặt đất cả nửa ngày không bò dậy nổi.
“Hừ!” Vương Tông Cảnh hừ lạnh một tiếng, căm ghét nhìn hắn rồi quay đầu nói với Nam Sơn: “Chúng ta đi.”
Nam Sơn bất giác đáp ứng, vừa cất bước thì chợt cảm thấy hơi chột dạ, ngoái đầu nhìn xung quanh. Có hai tên thiếu niên đã có phản ứng, mặt lộ vẻ hung ác định xông lên. Vương Tông Cảnh liếc mắt về phía bọn chúng, ánh mặt lạnh lẽo, thế nhưng một khí thế vô hình mà hung dữ như dã thú tỏa ra tức thì chấn trụ mấy tên thiếu niên, không ai dám làm loạn.
Vương Tông Cảnh cũng không lý tới bọn chúng, bước tới kéo tên béo, nói: “Đi.”
Nam Sơn không tự chủ được liền đi theo nó, trong lòng thầm kêu khổ, thế nhưng hai đứa nó còn đi chưa được bao xa, chợt phía sau phát ra một tiếng nổ lớn, cảm thấy một luồng hơi nóng truyền tới.
Vương Tông Cảnh cùng Nam Sơn đồng thời xoay người lại, chỉ thấy Vương Tông Đức mặt đầy hận thù, tựa như đang hận không thể ăn thịt bọn nó vậy, hắn đã từ dưới đất bò dậy, nhưng thân hình vẫn còn hơi xiêu vẹo, rõ ràng uy lực của một cước lúc nãy vẫn còn ảnh hưởng. Bất quá lúc này ánh mắt của mọi ngươi đều tập trung vào tay phải của hắn. Bàn tay phải của hắn kẹp một tấm phù màu vàng đang vận thần chú, một ngọn lửa từ tấm phù màu vàng kia đột nhiên bùng lên, phát ra tiếng nổ lớn rồi tạo thành một quả cầu lửa càng lúc càng lớn.
Khuôn mặt béo múp của Nam Sơn tức thì mất hết huyết sắc, thất thanh la: “Liệt hỏa phù… Đức thiếu gia, cậu đừng làm bậy!”
Sắc mặt Vương Tông Đức lúc này hung hăng như con thú hoang đã bị đẩy vào đường cùng, độc ác nhìn hai đứa nó cười dữ tợn: “Đồ chó, mày cho rằng khỏe thì lợi hại à? Mày cũng là ngươi Vương gia, sẽ không quên thuật phù lục mà lão tổ tông của chúng ta truyền lại chứ, hôm nay sẽ cho mày thưởng thức mùi vị liệt hỏa thiêu thân một chút.”
Lúc này không chỉ Nam Sơn, ngay cả mấy tên thiếu niên đứng bên cạnh Vương Tông Đức mặt cũng lộ vẻ kinh hãi lùi lại phía sau, đồng thời có đứa nói to với Vương Tông Đức: “Lục ca, huynh mau thu lại Liệt hỏa phù đi, sẽ lấy mạng người đấy, tới lúc đó gia chủ trách tội thì biết làm sao?”
“Cút!” Vương Tông Đức quát lên giận dữ, rồi cười dữ tợn với Vương Tông Cảnh, “Cùng lắm tới lúc đó có tiểu thúc thúc ta ở đó, nhiều nhiều nhất cũng chỉ bị cấm túc mấy ngày là xong. Tiểu tử thối, mày dám đá tao, hôm nay cho mày bị thiêu sống.”
Sắc mặt Nam Sơn trắng bệch, mồi hôi lạnh túa ra như tắm, bây giờ sự tình đã hoàn toàn ra khỏi tầm khống chế, trong lúc hoảng hốt, nó tựa hồ lại nhớ lại màn đánh cuộc của đám thiếu niên trên mặt thành năm đó, có điều ba năm sau, nó vẫn không thể làm gì được.
Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn quả cầu lửa đang bốc cháy hừng hực càng lúc càng lớn giữa không trung, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng. Đối với Vương Tông Đức nó không thèm quan tâm một tí nào hết, nhưng loại thuật phù lục gia truyền này đương nhiên nó biết rõ, cũng là một loại thuộc về tu hành đạo pháp. Khác với đám thiếu niên xung quanh, ở đây không có ai hiểu rõ bằng nó đạo thuật chân chính đáng sợ tới mức nào, mang một nguồn sức mạnh khủng bố nghịch thiên tới mức nào. Từ sau khi chứng kiến trường đấu pháp kinh thiên động địa của hai người tại di tích giữa rừng sâu, trong lòng nó đối với tu hành đạo pháp liền tràn đầy sự kính sợ.
Bất quá nó tuyệt không có ý rút lui, chỉ khẽ đẩy Nam Sơn ra, sau đó một mình đứng nhìn Vương Tông Đức cùng quả cầu lửa càng lúc càng lớn trên tay hắn. Thân hình nó từ từ hạ thấp xuống một chút, hai chân cũng dạng ra. Nam Sơn ngơ ngác lui sang một bên nhìn nó, tinh thần chợt cảm thấy căng thẳng, tựa như bản thân nhìn thấy một con dã thú hung dữ trong rừng sâu núi thẳm đang săn mồi để thỏa mãn cơn đói.
Im lặng mà kiên nhẫn.
Ngọn lửa từ tấm phù màu vàng không ngừng bùng lên càng lúc càng mãnh liệt, tựa hồ bất cứ lúc nào đều có thể thiêu rụi mọi thứ xung quanh thành tro bụi. Vẻ kiêu ngạo trên mặt Vương Tông Đức càng đậm, tuy đều là con cháu Vương gia, nhưng thiên phú cũng có cao có thấp, sư thừa truyền thụ pháp thuật phù lục cũng không như nhau, trong cả đám thiếu niên này, hắn có thể coi là kẻ duy nhất có khả năng gắng gượng sử dụng được phù lục, đồng thời vị tiểu thúc Vương Thụy Chinh kia của hắn thực lực thiên phú đều rất mạnh, cũng rất thương yêu đứa cháu, bởi vậy mới đem cả tấm Liệt hỏa phù vốn không được đưa cho đám thiếu niên này lén cấp cho hắn.
“Đi chết đi!” Vương Tông Đức hiện tại không còn ý kéo dài, chỉ mong dùng ngọn lửa hung dữ này thiêu đốt tên đáng ghét trước mặt một phen, tốt nhất là khiến hắn toàn thân bốc lửa, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, phủ phục dưới chân mình khóc lóc xin tha, đó mới là kết quả đẹp nhất. Tay phải phất ra, vẻ mặt hắn lộ đầy vẻ hưng phấn, thậm chí còn mang đôi nét điên cuồng, mắt thấy quả cầu lửa sắp bay theo cú phất của tay hắn, thì đột nhiên, ngay khi hắn vửa làm động tác nâng tay nhích vai, thân hình Vương Tông Cảnh đã như mũi tên rời khỏi dây cung bắn vọt tới, tốc độ nhanh tới mức đám thiếu niên xung quanh tựa như chỉ cảm thấy trước mắt phát hoa, một luồng gió bốc lên, Vương Tông Cảnh đã tới trước mặt Vương Tông Đức rồi.
Thân hình đó đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt Vương Tông Đức khiến hắn giật mình kinh hãi, thế nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì một tay Vương Tông Cảnh đã nắm lấy tay phải hắn, dùng lực vặn một cái.
Trong nháy mắt, một tiếng la thảm như tan tim rách phổi từ miệng Vương Tông Đức phát ra, cánh tay phải của hắn lúc này mềm như thanh kẹo kéo, trực tiếp bị bàn tay như kìm sắt của Vương Tông Cảnh vặn cho méo xẹo, không những thế, dường như là phản xạ tự nhiên, thân hình Vương Tông Cảnh tự động tiếp tục chuỗi đòn công kích phía sau, giống như những khi nó ở trong một trận cận chiến toàn lực hòng tìm sự sống ở trong khu rừng sâu nguy hiểm tứ bề. Nó sấn người tới, tay phải nắm thành quyền hung hăng đấm thẳng vào quai hàm Vương Tông Đức, tức thì vang lên một tràng những tiếng xương vỡ vụn. Dưới sự quan sát tới trợn mắt há mồm của đám thiếu niên xung quanh đang nổi da gà, Vương Tông Đức la lên đau đớn, thân hình lại bị văng lên lần nữa, đồng thời tấm phù lục Liệt hỏa phù màu vàng tuột tay văng ra, ngọn lửa chao đảo trong không trung mấy lượt rồi tắt ngóm, biến trở lại thành một tấm bùa phất phơ rơi xuống.
Ngay sau đó, một bóng người nhảy vọt lên, dùng một tốc độ càng nhanh hơn đuổi theo vật ngửa thân hình Vương Tông Đức xuống, như một con yêu thú hung tợn kiệt ngạo, đè chặt hắn xuống đất sau đó nhảy ngồi lên trên, vung nắm đấm đánh xuống như bão táp mưa sa.
Máu me văng tung tóe, tiếng xương gẫy vỡ liên miên, tất cả mọi người đều sợ tới ngu cả người, không ai dám động đậy, không ai dám mở miệng. Sau cùng tên béo Nam Sợn mới giật mình tỉnh lại, xông ào lên như điên liều mạng nắm lấy thân hình Vương Tông Cảnh kéo ra sau, đồng thời quay đầu hét lớn với đám thiếu niên đứng sau lưng: “Các ngươi đần à, mau kéo nó ra, thế này, thế này sẽ lấy mạng người ta đấy!”
Đám thiếu niên xung quanh lúc này mới giật mình, tức thì từng đứa từng đứa xông tới lôi kéo, đồng thời có đứa nhanh trí còn dùng toàn bộ sức lực chạy liều mạng như điên tới ngoài hành lang, vừa chạy vừa la khóc ầm lên:
“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng với…”
Last edited by handoi1990; 02-05-2012 at 03:37 AM.