Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Hồi thứ 16:Ưng non dang cánh. -------------- Dịch:Losedow Biên:Losedow Nguồn:TTV
Trải qua mấy ngày đêm thẩm vấn không gián đoạn, năm người đó thật sự trong sạch. Kết quả là ta lại bắt đầu diễn kịch, tự mình chạy đến phòng giam mở cửa thả người, cúi chào đám Hoàng Trung, Văn Sính đến sát đất:
"Hôm nay Trần mỗ đến đây cáo lỗi, các vị sống trong bùn mà không hôi tanh, thật là quốc sĩ".
Cổ nhân quả thật đơn thuần, thấy ta không hề kiêu ngạo mà còn thật sự tự mình đến đây tạ tội cúi chào đám này đều cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng cúi xuống sát đất:
"Đại nhân mới là quốc sĩ vô song, Kinh Châu có đại nhân, trăm họ không còn lo. Chúng ta uất ức một chút có là gì, sau này nếu như đại nhân có sai phái chúng ta dù chết cũng phải hoàn thành".
"Ha ha, có các vị tương trợ Kinh Châu còn có chuyện gì có thể làm khó Trần mỗ! Người đến, mang mấy vị đại nhân đi tắm rửa. Lát nữa chúng ta phải uống say một trận, yên tâm, lần này không phải hồng môn yến, ha ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~"
Sau khi năm người Hoàng Trung Văn Sính rời khỏi ta lại gọi Tô Phi ra. Vừa nhìn thấy ta Tô Phi đã lập tức phủ phục trên mặt đất không ngừng dập đầu, sau đó nước mắt nước mũi tèm lem ôm chân ta khóc thét, "Đại nhân, tha cho ta, ta không dám nữa. Ta cũng bị ép, nếu như ta không làm như vậy bọn Hoàng Tổ sẽ không bỏ qua cho ta. Đại nhân, xin ngài tha cho ta, cả đời ta sẽ mang ơn đại nhân".
Mẹ, tránh xa ra một chút, nước mắt nước mũi dây hết lên quần ta rồi, quần này hôm nay ta mới mặc đấy.
"Tha cho ngươi cũng không phải không được, có điều ngươi phải giúp ta làm một việc".
"Đại nhân cứ nói, tiểu nhân nhất định gan óc lầy đất cũng không chối từ".
Tên Tô Phi này đổi mặt cũng nhanh thật, vừa nghe thấy có thể sống sót lập tức đang mưa chuyển nắng ngay được.
"Ngươi có người bạn gọi là Cam Ninh đúng không?"
"Đúng vậy, không biết tại sao đại nhân biết hắn?"
"Việc này ngươi không cần quan tâm, hiện hắn ở nơi nào?"
"Hắn, cái này... Làm thủy tặc trong hồ Động Đình".
"Ngươi viết một bức thư làm cho hắn đến Tương Dương. Ngày hắn đến chính là lúc ngươi ra tù".
Đâu biết rằng Tô Phi mang vẻ mặt bi phẫn trả lời ta, "Đại nhân, tiểu nhân mặc dù tham tiền sợ chết nhưng tuyệt đối không làm chuyện bán rẻ bạn bè, ngài cứ giết ta đi!"
Không phải chứ? Vừa rồi tên Tô Phi này còn sợ chết như vậy, vừa liên quan đến Cam Ninh lại có thể khẳng khái hy sinh? Ngươi cùng Cam Ninh sẽ không có quan hệ gì ám muội chứ? Vì sao phải bảo vệ hắn như vậy?
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì Cam Ninh, chỉ là cần chiêu an hắn. Ngươi tận nghĩa với bạn như thế, chắc cũng không muốn thấy hắn cả đời làm thủy tặc chứ?"
"Đại nhân, lời này là thật?" Mắt Tô Phi lập tức sáng như sao trời.
"Thật".
Tô Phi lập tức viết một phong thư ngay trước mặt ta. Sau khi hỏi rõ phương thức liên lạc ta lại đưa Tô Phi về phòng giam rồi gọi một tên thân binh mang thư đi.
Trở lại phòng khách ta bày tiệc rượu, triệu Điển Vi và anh em nhà họ Khoái tới đón tiếp đám người Hoàng Trung Văn Sính.
"Các vị đều là minh châu Giang Nam, hôm nay rửa sạch bùn đất rốt cục các vị lại có thể lấp lánh ánh sáng. Mong rằng ngày sau các vị có thể giúp Trần mỗ một tay xây dựng một thiên đường hạnh phúc cho trăm họ Kinh Châu. Đến, uống cạn ly này!"
Mọi người cùng kêu lên: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!" Nói xong nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Kế tiếp chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, "Các vị, lần này những nhơ nhuốc trong quân Kinh Châu đã được quét sạch, nhưng hậu quả phải xử lý tốt, nếu không lại có thể làm cho Kinh Châu trở nên hỗn loạn, đến lúc triều đình trách tội xuống thì chúng ta tốn công vô ích".
"Hết thảy nghe theo đại nhân sắp xếp".
"Tốt! Tử Nhu, lần này công tác thu dọn do ngươi điều phối cụ thể. Các sĩ quan phạm tội gì xử trí theo tội ấy. Thủ phạm chính như Hoàng Tổ, Thái Mạo, Thái Trung, Thái Hòa thì người chém đầu, nhà tịch biên, cả nhà làm nô trừ những người sáu mươi tuổi trở lên. Cho bọn họ một chút trợ cấp. (Các ngươi muốn hỏi vì sao tàn nhẫn không buông tha vị thành niên như vậy à? Phải biết trong số vị thành niên có rất nhiều em gái xinh đẹp tương lai, thả đi thì thật lãng phí! Nói không chừng sau này còn phải nghĩ cách chiếm đoạt lần nữa, làm không tốt còn có thể rơi vào tay kẻ khác, thật phiền phức! Cho nên bây giờ phải nhất lao vĩnh dật mới được!). Người tòng phạm tịch biên làm nô, gia quyến không truy cứu. Người bị ép buộc thì cách chức, thu hồi số tiền tham ô. Lần hành động này phải nhanh chóng thống nhất về mặt thời gian, không thể cho người khác mượn cơ hội tạo hỗn loạn".
"Vâng, đại nhân".
"Văn Sính, Điển Vi, Lý Quân, các ngươi cầm lệnh bài của ta khống chế lục quân Kinh Châu, phối hợp theo sự điều phối của Tử Nhu. Ai trái lệnh không tuân, giết không tha".
"Vâng, đại nhân".
"Hoàng Trung, Vương Uy, Trương Hán, các ngươi cầm lệnh bài của ta khống chế thuỷ quân, người trái lệnh cũng giết không tha".
"Vâng, đại nhân".
"Dị Độ, ngươi viết một thông cáo nói rõ tội ác của sĩ quan Kinh Châu, phát hành toàn châu. Có điều về thời gian ngươi phải nắm giữ tốt, sau khi Tử Nhu bắt người mới được phát hành, không được để lộ phong thanh dẫn tới phiền toái không tất yếu".
"Vâng, đại nhân".
"Được, việc này không nên chậm trễ, mọi người đều đi làm đi".
Sướng thật, lần này có thể chộp chị gái của Thái Mạo tới làm nô lệ rồi. Trong lịch sử tốt xấu nàng cũng là đệ nhất phu nhân tại Kinh Châu, có lẽ cũng là người đẹp, hơn nữa bây giờ còn trẻ trung phong nhã, bắt về tử tế huấn luyện... A a a a a...
Nghĩ tới thân phận phụ nữ thời kỳ Tam quốc này đúng là xót xa, cơ bản đều là tài sản phụ thuộc của đàn ông, không có tư tưởng và chủ kiến của mình, kỳ thực chính là một khối thịt xinh đẹp mà thôi. Trong lịch sử ghi lại cũng chỉ có Thái Văn Cơ, Tôn Thượng Hương và Chúc Dung phu nhân có có cá tính của mình, có điều cũng coi như là đặc thù trong thời đại này. Văn Cơ nhì chung không chạy được rồi, Chúc Dung phu nhân thì chỉ sợ là ta không có cơ hội gì, Tôn Thượng Hương thì tương đối phiền phức, một cô bé đáng yêu như vậy, đáng tiếc ta và cha nàng nhất định là kẻ thù, việc để cha nàng thủ tiêu ta chắc chắn sẽ không làm, nếu ta thủ tiêu được cha và anh trai nàng mà lại thu nạp nàng thì khi lên giường ta không bị nàng thiến mới là lạ. Hơn nữa dã tâm của cha và anh trai nàng quá lớn, ta cũng tuyệt đối sẽ không thu nạp dưới trướng, không khác gì nuôi hổ bên mình. Nếu bắt nàng làm nô lệ thì còn tệ nữa, kiểu gì cũng bị trời phạt. Ài, cứ để tới tay rồi nói tiếp vậy, bây giờ nghĩ thì có tác dụng rắm gì?
Kế tiếp ta nên làm gì nhỉ? Chuyện đều đã sắp xếp xong, ta cũng không có chuyện gì làm. Đi tìm Xuân Lan và Điêu Thuyền? Bây giờ còn eo mỏi lưng đau chân rút gân, không nghỉ ngơi vài ngày ta sẽ bị các nàng hút thành xác khô mất. Đi thí nghiệm nấu rượu? Mặc dù ta biết quá trình nhưng ta không biết làm công cụ! Đúng rồi, suýt nữa quên mất Âu Dã Kim, đi tìm hắn làm công cụ, đến Kinh Châu lâu như vậy rồi còn không biết cửa hàng của hắn thế nào rồi.
Đi tới hiệu sắt của Âu Dã Kim, trước cửa là khung cảnh rất bận rộn, xem ra làm ăn còn không tồi. Nhìn thấy ta đến một tên phục vụ biết ta vội vào trong thông báo. Một lát sau Âu Dã Kim đã cởi trần chạy ra, "Nghênh đón chậm, mong đại nhân thứ tội".
Gã Âu Dã Kim này cũng thật không lễ phép, lúc nào cũng cởi trần chạy tới chạy lui, không phải là cơ ngực ngươi lớn một chút sao, cần khoe khoang khắp nơi mới được à? Ngực ta cũng không kém ngươi đâu. Có điều nhìn cơ ngực và cơ tay của hắn quả thực ta hâm mộ đến chảy nước miếng. Đến cùng là làm nghề rèn sắt kiếm cơm có khác, nếu ở thời hiện đại thì có thể đi tham gia thi thể hình quốc tế rồi.
Âu Dã Kim thấy ta ngẩn người nhìn bộ ngực hắn chảy nước miếng thì trong lòng xót xa tới cực điểm. Đến Kinh Châu lâu như vậy tướng quân này cũng chưa đến làm phiền mình, còn tưởng rằng mình nghĩ linh tinh hoặc tướng quân quên mình rồi, vốn nghĩ sau này có thể bắt đầu cuộc sống yên ổn tại Kinh Châu, không nghĩ tới hôm nay lại tìm tới cửa, còn dùng mắt sàm sỡ chính mình trước đám đông, như vậy làm cho người ta sau này làm sao gặp người khác? Cứ cho là ngươi muốn cũng phải mang ta về phủ thứ sử trước đã. Bây giờ lại phải hét lên lần nữa, "Nghênh đón chậm, mong đại nhân thứ tội!"
Ta phục hồi tinh thần lại kéo hắn đi vào nội đường, "Ta tới tìm ngươi giúp ta rèn một thứ".
"Không biết đại nhân cần rèn thứ gì?"
Ta lấy ra bức tranh đã vẽ xong giải thích cho hắn một hồi, "Thế nào, có rèn được không? Chỉ cần dùng sắt thường rèn là được".
"Đây không phải bếp lò dùng để nấu rượu bình thường, phía trên thêm một thứ để chứa nước sao? Dễ, ba ngày có thể rèn xong".
"Vậy tốt, ba ngày sau ngươi đưa đến phủ thứ sử. Không được để cho người khác biết chuyện này".
"Cần ta đưa đến phủ thứ sử? Còn không thể để cho người khác biết?" Thì ra ngươi bắt ta rèn thứ quái dị này chính là cần có lý do lừa ta đến phủ thứ sử, ta nói rồi, đường đường một thứ sử như ngươi không có việc gì lại đi rèn cái này có ích lợi gì. Hu hu hu, sự trong sạch của ta sắp mất rồi.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?" Tên Âu Dã Kim này cũng thật không hiểu chuyện, chẳng lẽ còn cần đường đường một thứ sử đại nhân như ta tới lấy hay sao?
"Không có không có, ba ngày sau nhất định đưa đến", Âu Dã Kim đáp lời với vẻ mặt nhăn nhó.
"Ngươi làm cái gì vậy? Có phải ta không trả tiền ngươi đâu?"
"Không phải không phải, là đại nhân chăm sóc việc làm ăn của tiểu nhân, tiểu nhân cảm động. Cung đưa đại nhân, đại nhân đi cẩn thận!"
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Hồi thứ 17:Tên nô lệ trị giá một vò rượu. -------------- Dịch:Losedow Biên:Losedow Nguồn:TTV
Mấy ngày nay những chuyện phiền muộn thật nhiều. Ngày đầu tiên trước hết có người đến báo Điển Vi giết 112 người trong doanh lục quân. Dò hỏi nguyên do thì ra là ba người Văn Sính, Điển Vi và Lý Quân mang lệnh bài của tướng quân dẫn hai trăm thân binh đến quân doanh tiếp quản binh quyền, đâu biết rằng đám mèo mả gà đồng của mấy sĩ quan cũ cự tuyệt không nghe mệnh lệnh, các sĩ tốt khác đều chần chừ xem tình hình, Điển Vi thấy vậy hết sức giận dữ, một mình tay không xông vào trong mấy trăm người đó, thấy ai giết người đấy, ai đến gần người đều bị xé làm hai nửa, toàn quân khiếp sợ, không còn ai dám không nghe lệnh. Sau đó lại nghe báo Hoàng Trung giết 73 người trong doanh thuỷ quân, tình hình na ná như tại doanh lục quân, chỉ khác là đều bị Hoàng Trung chém một đao thành hai đoạn. Ta nghe xong chỉ thấy buồn nôn, hai người này đúng là nhân tài trong nghề đồ tể. Trong trường hợp đó cũng chỉ có giết người tàn nhẫn như vậy mới có thể làm chấn động toàn quân, quả nhiên có cá tính, ta thích! Ta lập tức phán 185 người này tội danh không tuân quân lệnh, ngay cả tiền trợ cấp cũng không có. Ài, lại tiết kiệm được một khoản!
Hôm sau lại có lời đồn khắp nơi về việc quân đội Kinh Châu cướp bóc, giết người, bắt người khắp nơi, phỏng chừng là Điển Vi, Văn Sính lại động thủ rồi, xem ra lần này được mùa lớn, ta lại có tiền rồi. Hy vọng kỷ luật của quân đội Kinh Châu tốt một chút, ngàn vạn lần đừng cưỡng dâm phụ nữ, coi như không nhịn được thì kiểu gì cũng phải để lại những người tuổi trẻ xinh đẹp, đó đều là tài sản tư nhân của ta sau này mà!!!
Có điều Khoái Lương lạp tức đã sắp xếp nhân thủ dán bố cáo chiêu an và công văn phủ thứ sử, nói rõ tội ác của các cựu sĩ quan Kinh Châu, trăm họ Kinh Châu hả hê còn đám cường hào và quan lại địa phương thì lại thấp thỏm lo âu.
Ngày thứ ba Âu Dã Kim đưa trang bị nấu rượu tới, ta nhận xong trả tiền đuổi hắn đi, chợt thấy mặt hắn lộ vẻ hưng phấn, chạy đi nhanh hơn cả thỏ. Ta đáng sợ như vậy sao? Chẳng lẽ thằng rác rưởi này đưa đến là hàng kém chất lượng, ta phải thử xem mới được. Kêu người đem trang bị đến một gian phòng trống, lại đưa tới mấy chục vò rượu, một bó củi lớn và mười thùng nước lạnh, sau đó ta lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài, bây giờ kỹ thuật này chính là núi vàng, cần tuyệt đối bảo mật.
Chưng cất một hồi lâu, cùng với mùi rượu thơm lan tỏa, rốt cục ta đã chứng cất ra mười vò rượu độ cao, có điều loại phương pháp nhà quê này cất rượu vẫn chưa được chuẩn lắm, phải điều chỉnh lại một chút mới được. Lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào truyền đến, ta ra ngoài xem, một đám đông hùng hổ lao vào, đám thân binh đang cố gắng ngăn cản, sau khi nghe ngóng mới biết thì ra một đám sâu rượu ngửi thấy mùi rượu thơm nên tụ tập xông vào phủ như nổi điên. Ơ, đám rác rưởi này muốn tạo phản hay sao, cần rượu không cần mạng à?
"Người đâu, mang nước lạnh đến, hắt tỉnh đám sâu rượu này cho ta!"
Vất vả một hồi rốt cục mới khống chế được tình hình, ném toàn bộ đám sâu rượu này vào trong nhà lao rồi thông báo cho người nhà mang năm nghìn đồng đến chuộc người. Ài, lại kiếm được một khoản, có người đưa tiền mà không lấy thì phí của!
Hôm sau cả Kinh Châu đã nghe được tin tức thứ sử đại nhân có tuyệt thế tiên tửu. Nào ngờ trước đây Khoái Lương liều sống liều chết mới đưa tới được vài người, bây giờ vừa nghe được có rượu ngon mỗi ngày đều có rất nhiều văn nhân mặc khách tới thăm phủ thứ sử, trong đó cũng có mấy người có chút hiền danh tại Kinh Châu. Đúng là cố ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tình cắm liễu liễu xanh rờn, xem ra sau này phải tuyên truyền nhiều hơn mới được, biết đâu còn có thể dụ dỗ mấy ngưu nhân đến. Kết quả là ta càng thêm cố gắng ủ rượu, hết thảy công viêc đều ném cho anh em nhà họ Khoái đi xử lí, khi nào có việc lớn mới đến tìm ta.
Mười ngày sau việc lớn đã đến. Hạ nhân báo có một tráng hán tuổi trẻ chờ ta tại phòng khách, tự xưng Cam Ninh Cam Hưng Bá. Ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~ đại tướng thuỷ quân tương lai của ta đến rồi. Dù sao sở trường của Hoàng Trung vẫn là lục quân, thuỷ quân vẫn cần có gã Cam Ninh xuất thân thủy tặc này thống lĩnh mới được. Ta lập tức mang một vò rượu vừa ra lò lao vào phòng khách.
Cam Ninh đang ngồi trong phòng khách lo lắng không yên vì vận mệnh của Tô Phi, lúc này đột nhiên nhìn thấy một đại hán vóc người vạm vỡ mặt bị khói hun đen như đít nồi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi mang theo một cái vò kêu gào lao về phía mình. Vô thức một chiêu thần long bái vĩ xoay người đá ngang, a a a a a, người đến lập tức bay ngược ra ngoài. Rầm một tiếng, mùi rượu lan khắp phủ.
"Không được!!!"
Vừa thấy điệu bộ của Cam Ninh Khoái Lương đang đi theo ta đã biết không tốt, đáng tiếc phản ứng vẫn chậm một chút.
Các thân binh xung quanh thấy đại nhân nhà mình lại bị đá bay ra ngoài liền lập tức rút binh khí vây Cam Ninh lại.
Thấy tình hình này Cam Ninh biết mình gặp rắc rối rồi, không biết vừa rồi mình đá là ai, trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Nhưng việc này sao trách mình được, một thằng lao vào mình như thằng điên không phản kháng sao được, mà hồi lâu chưa được đá một cước sướng như vậy rồi.
Mẹ nó, tên rác rưởi Cam Ninh này muốn giết người hay sao mà dám đá bản đại nhân, hơn nữa một cước này còn nặng như vậy. Nếu thấp hơn một chút thì ta đã đoạn tử tuyệt tôn rồi. Một hồi lâu ta mới bò lên được, lập tức mở miệng rống to:
"Cam Ninh, ngươi còn cần mạng của Tô Phi không? Bản đại nhân có ý tốt triệu ngươi đến đây mà lại dám đá bản đại nhân, muốn mưu sát mệnh quan triều đình tru di cửu tộc sao?"
Bây giờ Cam Ninh mới biết một cước của mình đã đá trúng người triệu kiến mình, mình chết cũng không sao nhưng lần này còn liên quan cả đến tính mạng của Tô Phi nữa, trời ạ, chẳng mấy khi được đá một cước sướng như vậy nhưng cái giá phải trả cao quá! Hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu đập xuống đất như giã gạo:
"Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, tiểu nhân không biết là đại nhân, tất cả đều là tiểu nhân sai, xin đại nhân tha cho Tô Phi, tiểu nhân thì tùy đại nhân xử trí".
Hê hê, coi như ngươi thức thời, đã nói tùy ý ta xử trí mà ta không làm cho ngươi bán mạng cả đời cho ta thì thật có lỗi với những lời này của ngươi!
"Ngươi có ngửi thấy mùi thơm từ vò rượu ngươi vừa làm vỡ không?"
"Vậy ngươi cho rằng vò rượu này giá trị bao nhiêu tiền?"
"Ngàn vàng khó cầu".
"Còn có chút ánh mắt, ngươi biết ngàn vàng khó cầu là được rồi. Ta cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, vừa rồi ngươi đá ta một cước có thể bỏ qua, có điều vò rượu này ngươi phải đền ta".
Hừ, vốn đến cho ngươi uống mà vừa gặp mặt đã cho ta một cước, không bắt ngươi làm lao động giá rẻ cho ta sao được.
"Cái này... Đại nhân, tiểu nhân không có nhiều tiền như vậy".
Nhảm nhí, đương nhiên ta biết ngươi không có nhiều tiền như vậy, nếu không làm sao ngươi lại chịu bán mình?
"Không sao, ngươi tới nhậm chức trong quân ta, tiền rượu trừ dần từ bổng lộc của ngươi, lúc nào trả hết thì ngươi sẽ được tự do. Đương nhiên để biểu thị thành ý ta sẽ thả Tô Phi trước, có điều trước khi ngươi trả hết tiền Tô Phi và thân tộc của ngươi không được rời khỏi Kinh Châu. Như vậy ngươi có đồng ý không?"
"Đại nhân nhân từ, tiểu nhân đồng ý!"
"Tốt, ngươi cầm thư tay của ta tới doanh thuỷ quân tìm Hoàng Trung Hoàng tướng quân báo danh, trước hết làm một tiểu hiệu đã, dù sao bây giờ ngươi còn quá trẻ, phải cố gắng tích lũy kinh nghiệm, tử tế mà làm, ta sẽ không bạc đãi ngươi".
"Vâng, đại nhân".
"Ngươi mau đi đi, ta chờ mong biểu hiện của ngươi!"
Mười lăm ngày sau chị gái của Thái Mạo bị đưa đến. A a a ~ ~ ~ đối tượng SM đến rồi. Dù sao Xuân Lan và Điêu Thuyền còn quá non, quá nhỏ, thật sự không hạ thủ được, hơn nữa khi chơi bị người khác nghe thấy còn tưởng rằng ta rất tàn nhẫn, kỳ thực ta rất thương các nàng mà! Cùng chị gái Thái Mạo chơi SM nhất định người khác sẽ cho rằng ta chỉ đang tự mình tra hỏi phạm nhân, sẽ không bị ai lên án. A ha, cuộc sống hạnh phúc của ta bắt đầu từ hôm nay, sau này có thể không kiêng nể gì rồi, ha ha ha ha ~ ~ ~ ~
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Hồi thứ 18:Kết cục hoàn mỹ! -------------- Dịch:Losedow Biên:Losedow Nguồn:TTV
Tết Đoan Ngọ sắp đến, sau khi Hoàng Trung báo cáo đã khống chế được thuỷ quân ta liền gọi bọn hắn về, đợi bên phía lục quân xong việc mọi người sẽ cùng nhau mừng công, nhân tiện cùng thử loại rượu mới ta vừa nấu được.
Trước Đoan Ngọ rốt cục doanh lục quân đã hoàn thành công việc tịch biên và bắt bớ, mang rất nhiều vàng bạc châu báu và phạm nhân trở lại Tương Dương. Bởi vì công tác tuyên truyền được thực hiện rất hiệu quả nên các sĩ tốt trở về đều nhận được sự tiếp đãi như anh hùng của trăm họ, ai aai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Hơn nữa bây giờ lương bảng đã được đề cao không ít, trong lòng mọi người đều cảm thấy theo thứ sử đại nhân lăn lộn thực sự có tiền đồ!
Đương nhiên trong lòng ta lúc này cũng rất sướng, nhiều vàng bạc châu báu như vậy, lần này thật sự phát rồi, hơn nữa số lượng mang ra diễu hành trên phố cho dân chúng xem này chỉ là một phần nhỏ còn đa số đã đưa đến phủ thứ sử từ hai ngày trước rồi. Hai ngày nay ta đều qua đêm trên đống châu báu. Đám rác rưởi này quả thật giỏi vơ vét, có điều bây giờ đều thành làm việc không công cho ta mà thôi, oan các ngươi phải chịu, lợi ích ta tới nhận, các anh em cứ việc đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt một nhà già trẻ của các ngươi, ha ha ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~ ~
Lần này bắt được nhiều phạm nhân và người nhà như vậy các phòng giam ở Kinh Châu đều không còn chỗ chứa. Có điều may là ta đã chuẩn bị từ trước, các em gái trẻ tuổi xinh đẹp đều đưa đến phủ thứ sử làm hầu gái, muốn trách thì trách số các ngươi không tốt bị người thân làm liên lụy khiến bây giờ phải đeo mác tội phạm. Ta thu nhận các nàng nhất định người khác còn có thể khen ta nhân nghĩa, khi đó, hê hê, người nhà của các nàng đều bị ta khống chế nên các nàng không thể phản kháng, lúc nào hứng thú sẽ trân trọng các nàng một phen. Đương nhiên chị gái của Thái Mạo nhất định sẽ được chăm sóc trọng điểm, hô hô, Thái Mạo, ngươi ở dưới đất nhất định phải cảm ơn ta!
Sau khi tất cả mọi người trở về tề tụ tại phủ thứ sử ta liền cho bày tiệc rồi nâng chén mời:
"Lần hành động này hoàn thành thuận lợi đều do các vị tận tâm giúp đỡ, Trần mỗ bất tài chỉ biết ủ chút rượu này để kính các vị, cạn!"
"Toàn nhờ có đại nhân tính toán chi tiết chúng ta mới có thể tận lực mà làm. Tạ đại nhân ban rượu, cạn!"
Mọi người ngửi thấy mùi rượu thơm từ lâu đã không chịu nổi rồi, sau khi khách sáo một chút lập tức ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Một hồi lâu sau mọi người vẫn còn đang ở trong dư vị...
Điển Vi phản ứng lại đầu tiên:
"Đại ca, ngươi thật thiếu hào phóng, có rượu ngon như vậy mà không mang ra từ sớm. Hừ, bây giờ ta mới biết những thứ bình thường ta vẫn uống đều là nước đái ngựa, thứ này mới gọi là rượu".
"Ngươi cho rằng ta không muốn à, nhưng trước đây đâu có thời gian làm mấy thứ này. Hôm nay chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên để đặt chân tại Kinh Châu nên phải ăn mừng. Để cảm ơn sự ủng hộ của các vị đối với Trần mỗ, hôm nay mỗi người đang ngồi đây sẽ nhận được một vò rượu. Bây giờ các vị cứ uống thoải mái, chúng ta không say không về!"
"Tạ đại nhân ban tặng".
Trong lòng mọi người hết sức vui vẻ, Đây chính là loại rượu ngon ngàn vàng khó cầu, bây giờ có thể nhận được một vò, cho dù mình không thích rượu đem bán đi cũng kiếm được một khoản lớn! Có điều ta phát hiện Cam Ninh cầm vò rượu trên tay mà vẻ mặt không được tự nhiên. Hê hê, muốn dùng vò rượu này trả lại cho ta để chuộc thân mà không nỡ rời đúng không? Ngươi vào lòng bàn tay ta mà còn muốn chạy hay sao? Vậy ta ăn một cước đó không phải vô ích à?
"Hưng Bá, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi muốn dùng vò rượu này đền ta đúng không? Ngươi phải nghĩ rõ ràng, vò rượu này của ngươi ở đâu ra? Những người khác đều lập công được thưởng mà ngươi thì tấc công chưa lập, vò rượu này là ta cho không ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng vò rượu ta cho ngươi để đền ta? Ngươi cũng đừng nghĩ mang vò rượu này bán đi để trả tiền ta, vậy ta sẽ chỉ càng khinh bỉ ngươi. Ta triệu ngươi đến cũng không phải vì Tô Phi mà là vì ngươi - Cam Hưng Bá. Ta kính trọng ngươi là một người đàn ông đội trời đạp đất, không muốn ngươi hủy tiền đồ của mình trong hang ổ thủy tặc nên mới triệu ngươi đến đây kiến công lập nghiệp, chẳng lẽ ngươi không muốn lưu danh muôn đời như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh? Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ có chí khí làm thủy tặc? Ngươi phải nghĩ cho rõ ràng!"
Ta chặn họng chết ngươi! Chỉ cần ngươi là đàn ông, chỉ cần da mặt ngươi không dày như Hàn Tín thì không sợ ngươi không nghe theo ta!
Những lời này của ta làm cho Cam Ninh đỏ mặt tía tai khóc rống lên: "Hu hu hu... Đại nhân, Cam Ninh sai rồi, hôm nay những lời của đại nhân đã làm Cam Ninh tỉnh ngộ, cuộc đời trước đây của Cam Ninh quả thực là sống uổng, hôm nay Ninh thề với trời, Ninh sẽ cố gắng hết mình để lập công vạn thế bất diệt báo ơn tri ngộ của đại nhân, nếu kiếp này không lập được công sau khi chết Ninh sẽ vĩnh viễn không siêu sinh, không dám nhìn mặt người đời!"
"Tốt lắm! Đây mới là người đàn ông có nhiệt huyết. Bây giờ ngươi còn trẻ, phải chịu khó học tập để tích lũy vốn liếng cho tương lai, Trần mỗ chúc ngươi mười năm sau có thể dẫn theo thuỷ quân Kinh Châu tung hoành mọi vùng nước trong thiên hạ, tặc khấu nghe tên tướng quân phải kinh hồn táng đởm".
"Ninh nhất định không phụ kì vọng của đại nhân!"
"Ha ha ha, đến, chúng ta cạn chén!"
Sau khi tan tiệc ta giữ Khoái Việt và Điển Vi lại.
"Dị Độ, lần này chúng ta đồng loạt diệt trừ toàn bộ ung nhọt trong quân đội Kinh Châu và nắm giữ binh quyền Kinh Châu nhưng hành động lần này chắc chắn động chạm đến lợi ích của rất nhiều người, nhất định sẽ có người nói xấu chúng ta với triều đình, đây sẽ là phiền phức rất lớn. Ta muốn ngươi đi kinh thành một chuyến để giải quyết triệt để chuyện lần này".
"Vâng, đại nhân".
"Lần này ngươi lấy danh nghĩa tiến cống rượu ngon tuyệt thế tới dâng mười vò rượu mới ủ lên Hoàng thượng, mặt khác cũng dâng lên cho đại tướng quân Hà Tiến, Trung thường thị Trương Nhượng, Tư Đồ Vương Doãn, thủ trưởng cũ Hoàng Phủ Tung và nhạc phụ tương lai Thái Ung của ta mỗi người mười vò, có điều cần bí mật, đặc biệt là chuyện dâng cho Trương Nhượng tuyệt đối không thể để người khác biết được. (Dâng rượu thật tốt, giá thành thấp, giá bán cao, sau này có thể tiết kiệm một khoản tiền hối lộ lớn rồi). Chuyện lần này ngươi nói qua với họ, bọn họ sẽ không để ta có chuyện gì. Bài thơ "Trên trời mong làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành" này ngươi giúp ta giao cho Văn Cơ. Sau khi mọi chuyện tại Lạc Dương đã xong xuôi ngươi đến những nơi này tìm một vài người".
Ta lấy ra tờ giấy lúc thường vẫn ghi chép về các võ tướng khi chợt nhớ tới rồi đưa cho Khoái Việt.
"Những người này đều là người có đại tài, ngươi cố gắng tìm được bọn họ, có thể mang đến Kinh Châu thì cố gắng mang tới, người nào tạm thời không muốn đến cũng lấy lễ đối đãi để cho đối phương một ấn tượng tốt. Trong số này không tìm được hai người Từ Thứ và Thái Sử Từ cũng không sao, bất kể dùng biện pháp gì cũng phải mang người nhà họ tới đây, ngươi nhưng nhất định phải dùng lễ đối đãi, không thể để cho người khác có ác cảm đối với chúng ta. Còn nữa, người này tên là Gia Cát Khuê, nhất định phải mang cả hắn và mấy thằng con trai tới đây".
Sau đó ta lại lấy ra bản đồ chôn vàng bạc khi tác chiến tại Quảng Tông năm đó giao cho hắn, "Mặt khác, năm đó đánh giặc khăn vàng ta chôn kha khá vàng bạc ở đây, các ngươi tới đào lên dùng làm lộ phí đi đường".
Khoái Việt cảm động không thôi, đại nhân đã nói cho mình biết chuyện có dính líu đến Trương Nhượng, đây chính là chuyện có thể làm cho rất nhiều người xem thường, đại nhân thực sự coi mình là tâm phúc rồi, "Việt nhất định không phụ kì vọng của đại nhân".
"Tiểu Cường", vừa nhắc tới cái tên này ta đã buồn cười nhưng phải cố nhịn, nhất định phải nhịn, cần giữ hình tượng, "Ngươi đi cùng Dị Độ. Bây giờ sự đời không yên ổn, ngươi phải bảo vệ tốt Dị Độ. Mặt khác, trong danh sách này có hai người, một người tên là Hứa Chử, một người tên là Triệu Vân, đều có cái dũng vạn người không địch được, nếu tìm được ngươi có thể thử sức xem. Nhớ kỹ tất cả mọi việc trên đường đều phải nghe Dị Độ, không được lỗ mãng".
"Đại ca yên tâm, ta bảo đảm Khoái Việt nhất định không có việc gì!"
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đều xuống nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, đại nhân/đại ca, thuộc hạ/tiểu đệ cáo lui".
Chờ bọn hắn đi khỏi ta lập tức về hậu viện, HOHO, hôm nay bắt tới nhiều em gái Kinh Châu như vậy nhất định phải sướng một hồi, ha ha ha ha ~~~~
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Hồi thứ 19:Động Đình tiễu phỉ ký(1) -------------- Dịch:Losedow Biên:Losedow Nguồn:TTV
Hôm sau ta sai Khoái Lương phát hành cáo thị toàn châu bắt đầu chiêu binh, đồng thời dành dụm lương thảo, sai Hoàng Trung và Văn Sính lập các điểm chiêu binh thuỷ quân và lục quân, chọn lựa người khỏe mạnh bù đắp quân số còn thiếu, sàng lọc người già yếu trong quân. Đương nhiên những người bị sàng lọc được nhận tiền xuất ngũ gấp đôi, dù sao bây giờ ta đây cũng đã có tiền, chút chuyện thu mua lòng người loại này mà không làm thì phí. Mặt khác ta sai Cam Ninh đi chiêu an một nhóm thủy tặc đến bổ sung cho thuỷ quân, nhân tiện thu thập tin tức về thủy tặc, còn chính ta thì ngồi viết ra những tri thức quân sự xem trong TV trước kia, kiểu như "Địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta phạt" hay "thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh" gì gì đó, viết đến nỗi sau đó ta cũng không biết mình viết cái gì, kệ cha nó, xem ngộ tính của ai đủ cao, nói không chừng nhiều năm sau cái này sẽ trở thành "binh pháp Trần Tử" ấy chứ.
Ta mang tới cho Hoàng Trung xem, Hoàng Trung: "Đại nhân, đây có phải chuyện liêu trai chí dị không?"
¥# [...] ##, thật sự không có ngộ tính, thảo nào ngươi không được trọng dụng.
Mang tới cho Văn Sính xem, Văn Sính: "Đại nhân, đây là thiên thư à? Tại sao ta xem không hiểu lắm?"
##¥¥•¥##¥, đúng là không có tầm nhìn, thảo nào ngươi lựa chọn Lưu Biểu.
Mang tới cho Cam Ninh xem, sau lần trước đá ta một cước Cam Ninh đã thận trọng hơn nhiều: "Đại nhân, quyển sách này là ai viết vậy?"
" Ta viết!"
" Tuyệt vời! Đây đúng là một quyển sách hay, tình tiết lắt léo, cốt truyện thăng trầm, hành văn tinh tế, cấu tứ mới lạ, làm mọi người đọc đến mức muốn ngừng mà không được!"
A a a a a, tri kỷ! Rốt cục ta gặp được tri kỷ rồi, Cam Ninh, thì ra ngộ tính của ngươi cao như vậy! Thảo nào trong lịch sử ngươi lại bỏ Lưu Biểu theo Tôn Quyền, quả nhiên thật tinh mắt! Có điều tại sao ta cảm thấy những lời này rất quen thuộc nhỉ? Ta nhớ năm đó ta lăn lộn trên khởi điểm, dường như đây là mấy câu hút khách tiêu chuẩn trên đó mà! Gã Cam Ninh này không nịnh ta đấy chứ?
##¥%¥*%*, ngươi có thể không cần thẳng thắn như vậy hay không? Cho dù ngươi không hiểu cũng nên giả vờ hiểu chứ, vậy mà lại làm thương tổn tâm linh non nớt thuần khiết của ta! Hu hu hu hu, ta không muốn sống nữa!
Được rồi! Xem ra quyển sách này của ta không ổn, mặc dù trước kia đã lăn lộn trong quân doanh Hoàng Phủ Tung hơn một tháng, có điều khi đó đều để học thói quen sinh hoạt, cách nói chuyện trong thời đại này cùng với thuật cưỡi ngựa, còn khi đánh trận chỉ biết hô các anh em xông lên cho ta. Đúng là từ thực tế mới đến được chân lý, bây giờ ngay cả bài binh bố trận ta cũng không biết còn nói gì binh pháp, sau này đành phải tử tế theo bọn họ học xem thời cổ đại đánh trận kiểu gì mới được!
Thời gian sau đó mỗi tháng hơn phân nửa thời gian ta đều phải tới doanh lục quân hoặc doanh thuỷ quân, nói cho dễ nghe là thị sát quân doanh, quan tâm cuộc sống và việc huấn luyện của binh lính nhưng kỳ thực chính là tới học trộm xem xem luyện binh, bày trận, phát quân lệnh thế nào. Có điều cũng không phải ta chỉ biết học trộm mà đôi lúc cũng đưa ra mấy ý kiến được tiếp thu, như việc huấn luyện tác phong quân nhân trong quân đội hiện đại, huấn luyện cưỡng chế vũ trang toàn bộ, huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, huấn luyện diễn tập thực chiến, huấn luyện ẩn nấp dã chiến, đông thời sai Hoàng Trung chắn chết các yếu đạo đường thủy để hạn chế phạm vi hoạt động của thủy tặc, khiến chúng khó nhận được tiếp tế và giảm bớt cơ hội làm ăn không vốn của chúng. Nhân tiện ta cũng yêu cầu huấn luyện và chọn lựa ra năm trăm thần xạ thủ, trong mỗi đội trăm người sắp đặt một xạ thủ bắn tỉa chuyên môn bắn chết sĩ quan đối phương. Đương nhiên nhân cơ hội này ta cũng học được chút bí quyết bắn tên, cầm cây trường cung siêu cấp của ta vào rừng làm khổ các loài động vật nhỏ. Nhưng điều làm cho ta không hiểu là ta quan tâm binh lính như vậy mà sao từ sự hoan nghênh ban đầu bọn họ lại chuyển sang thái độ như muốn ta đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt bây giờ. Buồn bực, đi tìm chuyện gì đó để làm vậy. Không phải binh pháp nói cần biết mình biết người sao, ta tới tìm Cam Ninh sai hắn nghĩ cách mua chuộc mấy thủy tặc trên đảo Quân Sơn, tốt nhất là có thể kéo đến một vài tên đầu sỏ để làm nội ứng. Đâu biết rằng trước đây trên đảo Quân Sơn Cam Ninh chỉ là một tiểu đầu mục, có thể mua chuộc cũng chỉ có mấy tên binh tôm tướng cua. Thôi được, dù sao có còn hơn không, binh tôm tướng cua cũng được.
Nửa năm trôi qua, quân đoàn Kinh Châu mới rốt cục đã chỉnh đốn xong, ta cũng càng ngày càng muốn chiếm giữ đảo Quân Sơn.
Phủ thứ sử, ta lại triệu tập Văn Sính, Hoàng Trung và Khoái Lương, mặc dù bây giờ thân phận của Cam Ninh còn chưa đủ để tham gia nghị sự nhưng ta cũng chiếu cố gọi hắn tới.
" Hôm nay triệu các vị đến đây là muốn thảo luận chuyện tiêu diệt thủy tặc Kinh Châu. Trần mỗ đến Kinh Châu đã nửa năm có thừa, từng lập chí phải mang lại an bình cho trăm họ, dù chúng ta đã diệt trừ đám sâu mọt trong quân đội Kinh Châu đó nhưng hiện nay thủy tặc Kinh Châu vẫn còn, trăm họ không cách nào an cư lạc nghiệp, phải nhanh chóng tiêu diệt mối họa này. Hán Thăng, Trọng Nghiệp, bây giờ quân đội đã chỉnh biên huấn luyện xong chưa?"
"Bẩm đại nhân, Kinh Châu thủy/lục quân đã chỉnh biên huấn luyện xong. Mặc dù bây giờ còn không phải bách chiến hùng binh nhưng tiêu diệt đám thủy tặcô hợp thì có thừa, hơn nữa các sĩ tốt cũng cần ra trận thấy máu để nuôi sát khí".
" Tử Nhu, lương thảo chuẩn bị như thế nào?"
" Có thể chống đỡ toàn quân tiêu hao một năm".
" Hưng Bá, tình hình thủy tặc bây giờ như thế nào?"
" Từ khi đại nhân nắm giữ Kinh Châu đám thủy tặc đã khó khăn hơn trước nhiều, bây giờ chúng bị ngăn chặn khắp nơi, thiếu tiếp tế, đã có xu thế sụp đổ tan tành, có điều mấy tên cầm đầu và những kẻ làm nhiều việc ác sợ bị trừng phạt nên vẫn cố áp chế cục diện, chỉ cần quân ta đến thì thủy tặc phải tan rã!"
"Tốt! Vậy hôm nay các vị vạch kế tiêu diệt thủy tặc Kinh Châu như thế nào cho ta!"
"Binh pháp nói: Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, chúng ta có Cam tướng quân và đông đảo nghĩa sĩ biết cải tà quy chính nên biết rõ sự tình của thủy tặc, như vậy quân ta đã chiễn thắng một nửa", Khoái Lương mở miệng nói trước tiên, "Mặt khác, hành quân tác chiến cần chú ý đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chúng ta là bên tiến công, thiên thời có thể do quân ta lựa chọn, có Cam tướng quân, ưu thế địa lợi của thủy tặc đã không lớn, thủy tặc là tặc khấu, không được lòng dân, quân ta là chính nghĩa chi sư, nhân hòa hoàn toàn nằm về phía ta. Trận chiến này quân ta tất thắng! Có điều hồ Động Đình rất rộng lớn, ta lo lắng nhất chính là thủy tặc không giao chiến với quân ta mà ẩn núp khắp nơi. Bây giờ Kinh Châu còn có khối người phản đối đại nhân, về lương thảo thì quân ta chống đỡ được nhưng trên cục diện chính trị thì lại không thể kéo dài. Một khi quân ta bị cầm chân tại hồ Động Đình thì chắc chắn sẽ có người vạch tội đại nhân tiễu phỉ bất lực, tổn hao tiền lương của quốc khố, cho dù Hoàng thượng không trách tội đại nhân nhưng trong thời cuộc bây giờ rất có thể sẽ có người có dã tâm thừa cơ chèn ép. Đến lúc đó quân ta sẽ rơi vào cảnh đầu đuôi không chăm sóc được nhau!"
"Không sai, tốc chiến tốc thắng là điểm mấu chốt trong trận chiến này, Hưng Bá, vừa rồi ngươi nói bây giờ thủy tặc thiếu tiếp tế đúng không? Ta có biện pháp rồi. Trọng Nghiệp, doanh lục quân của ngươi lưu lại trấn thủ Kinh Châu, chú ý mật thiết tình hình của cường hào các nơi, nếu có thay đổi đột ngột có thể tuỳ cơ ứng biến. Đồng thời tại Trường Sa, Hán Thọ, Ba Khâu, Ba Lăng mỗi nơi đóng hai ngàn sĩ tốt, do Lý Quân thống lĩnh, trong đó tại hai cửa sông Tương và sông Nguyên đổ vào hồ Động Đình tại Trường Sa và Hán Thọ lập chốt chặn ngăn cản lối đi ra ngoài chủ yếu từ hồ Động Đình, tịch thu tất cả tàu thuyền tập trung tại Trường Sa, không cho một hạt lương thực hay một người nào tiến vào hồ Động Đình. Quan ải tại Ba Lăng chỉ cần gọi là có, không cần chu đáo quá mức, cho Tô Phi tới đó làm một hiệu úy giữ ải trên danh nghĩa là được, lại cố ý để lộ tin tức này, nói với hắn nếu làm tốt sẽ cho hắn được tự do triệt để đồng thời còn có trọng thưởng. Một khi thủy tặc từ phía này ra khỏi hồ Động Đình thì hơi chống cự một chút là được. Còn sĩ tốt tại Ba Khâu phải đóng quân bí mật, đợi thủy tặc xông qua Ba Lăng lập tức thiết trí chướng ngại trên đường sông phong tỏa đường lui của thủy tặc".
"Vâng, đại nhân".
"Hưng Bá, ngươi dẫn năm nghìn thuỷ quân chia làm từng nhóm bí mật tiến vào Trường Sa bằng đường bộ, thời gian phải nắm chắc, một tháng, không thể quá sớm cũng không thể quá muộn. Nếu thủy tặc Kinh Châu ra khỏi Động ĐÌnh từ Ba Khâu thì ngươi lập tức trưng dụng, tịch thu tàu thuyền tới tập kích sào huyệt thủy tặc".
"Vâng, đại nhân".
"Hán Thăng, một tháng sau, năm trăm thuỷ quân áp tải hai mươi thuyền rơm từ Giang Hạ tới Giang Lăng, ngươi dẫn chủ lực bám sau với khoảng cách nửa canh giờ đường thủy, phái Vương Uy đóng ở Giang Hạ đợi lệnh. Nếu tiền quân bị thủy tặc đánh cướp thì đốt thuyền rồi cho lao vào thuyền cướp, khi thấy khói bốc lên thì phải làm gì không cần ta dạy cho ngươi chứ?"
"Ti chức nhất định toàn diệt thủy tặc".
"Tử Nhu", ta mỉm cười nhìn Khoái Lương, "Ngươi biết mình nên làm gì chứ?"
"Kế của đại nhân rất diệu, tháng sau nhất định Giang Lăng sẽ thiếu lương, chắc chắn sẽ có người tụ tập gây rối làm cho cả Kinh Châu đều biết, ti chức số mạng khổ cực đành phải điều lương từ Giang Hạ tới giải nguy, lại đúng lúc lưu khấu khăn vàng làm loạn tại Giang Hạ nên chỉ có thể phái một ít binh lính hộ tống, có điều hơi tiếc hai mươi chiếc thuyền đó, Ha ha ha ha ~ ~ ~".
"Ha ha ha ha ~ ~ ~ người hiểu ta chính là Tử Nhu!"
"Đại nhân, ti chức còn có kế một hòn đá ném hai con chim, có thể giải quyết triệt để nỗi phiền muộn tại Kinh Châu cho đại nhân".
"A, nói ta nghe một chút!"
"Sau khi tiêu diệt thủy tặc thuỷ quân đóng lại trên đảo Quân Sơn tạm thời không thu quân, tin tức phát hành ra ngoài chỉ nói đang tìm thủy tặc, cho những người bất mãn với đại nhân tại Kinh Châu một cơ hội, đợi chúng có dị động thì hợp quân thủy bộ nhanh chóng dẹp yên, triệt để bình định Kinh Châu chi hoạn".
"Ha ha ha ha, tốt tốt tốt!" Đến lúc đó lại có thể bắt được rất nhiều nô lệ, tịch thu hàng đống của cải, trong phòng ngủ lại có thêm nhiều em gái xinh đẹp rồi!!!
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Hồi thứ 20:Động Đình tiễu phỉ ký(2) -------------- Dịch:Losedow Biên:Losedow Nguồn:TTV
Thời gian gần đây đám thân sĩ và quan lại Kinh Châu luôn có vẻ hoảng hốt, thời gian này quân đoàn Kinh Châu thường xuyên điều động, không biết thứ sử đại nhân lại muốn làm gì. Lần điều động quy mô lớn trước đây đã có rất nhiều người đen đủi rồi nên bây giờ nhất định phải hỏi thăm xem sao, có điều cái gì cũng không hỏi thăm được. Trăm họ thì vui vẻ hết cỡ, thứ sử đại nhân thực là Thanh Thiên đại lão gia, lần này chắc chắn lại phải bắt một đám ác bá ức hiếp trăm họ rồi.
Đến khi quân đội bắt đầu lập chốt thu thuyền xung quanh hồ Động Đình mọi người mới biết thì ra là thứ sử đại nhân phải tấn công thủy tặc. Đám thân sĩ quan lại thở dài một hơi, trăm họ vẫn vỗ tay vui mừng, những người có thuyền bị trưng dụng cũng nhận được đền bù nên oán hận rất ít. Có điều đám thủy tặc trên đảo thì lại rất sốt ruột, bây giờ khắp nơi có quan ải, không có cách nào ra ngoài đi buôn không vốn, tất cả thuyền bè lại không thể vào hồ, bây giờ gần vạn người trên đảo ăn gì cũng là vấn đề. Mặc dù có thể cướp được chút lương thực tại các thôn nhỏ xung quanh hồ nhưng dù sao cũng không phải kế lâu dài, huống hồ sau mấy lần cướp đoạt các thôn dân cũng đã chạy sạch. Số lương thực lén vận chuyển lên đảo từ những con đường hẻo lánh căn bản chỉ như muối bỏ biển, hơn nữa tình trạng này còn kéo dài, miệng ăn núi lở, sớm muộn mọi người đều phải xong đời.
"Đại đương gia, bây giờ chúng ta làm thế nào? Còn như vậy các anh em sẽ tan rã hết!" Lão Tam đảo Quân Sơn vô cùng sốt ruột.
"Trần Bình tiểu nhi, ngươi đã muốn dồn chúng ta vào chỗ chết thì ta sẽ liều mạng cá chết lưới rách với ngươi".
Lão Nhị đảo Quân Sơn vốn có tiếng trí tuệ vội vàng ngăn cản, "Đại đương gia, không thể. Trên mặt nước ai chúng ta cũng không sợ nhưng nếu như lên bờ tác chiến với quan quân thì chúng ta không hề có đường sống nào".
"Vậy làm thế nào? Chẳng lẽ chờ đến khi chết đói hay sao?"
"Tên Trần Bình này tại Kinh Châu cũng không phải vững như Thái sơn. Lần trước hắn lập uy trong quân đã đắc tội rất nhiều người, những người này chỉ tạm thời khuất phục dưới thế mạnh của Trần Bình nhưng nếu có cơ hội nhất định sẽ có dị động. Bây giờ chúng ta chỉ cần cầm chân quân đội Kinh Châu ở đây chờ biến cố phát sinh là được!"
"Được rồi! Trước hết chúng ta kéo dài thời gian để đợi thời cơ".
Một tháng sau dưới sự tác động của Khoái Lương giá gạo ở Giang Lăng tăng vọt, lương thực trên thị trường thiếu thốn nghiêm trọng, rất nhiều dân chúng vây quanh phủ thái thú gây rối. Ba ngày sau tin tức này đã kinh động Kinh Châu, chủ bạc Kinh Châu Khoái Lương vội hạ lệnh cho thuỷ quân Giang Hạ hộ tống hai mươi thuyền lương thực tới Giang Lăng giải nguy. Đúng lúc này thống lĩnh thuỷ quân Giang Hạ Hoàng Trung cấp báo gần đây lưu khấu khăn vàng liên tiếp xuất hiện tại phụ cận Giang Hạ, quan binh đang phải tìm diệt lưu khấu, chỉ có thể điều động năm trăm binh sĩ hộ tống.
"Đại đương gia, cơ hội của chúng ta đến rồi", lão Nhị mang tin tức vừa nhận được tới báo cáo cho lão Đại đảo Quân Sơn.
"A, cơ hội gì?"
"Giang Lăng thiếu lương, trăm họ đang gây rối, ngày kia sẽ có một lượng lớn lương thực được vận chuyển từ Giang Hạ đến Giang Lăng theo đường thủy, trên đường phải đi qua cửa sông tại Ba Lăng, hơn nữa Giang Hạ có tàn dư khăn vàng gây rối, không cách nào điều động quá nhiều binh lực hộ tống, chúng ta có thể cướp lấy lượng lương thực này. Chỉ cần có lương thực chúng ta sẽ có thể tiếp tục câu giờ với Trần Bình. Hơn nữa cướp được số lương thực này Giang Lăng sẽ hỗn loạn vì không có lương thực, uy danh của chúng ta sẽ lên cao, Trần Bình sẽ không còn chút uy tín gì, đến lúc đó xem hắn áp chế những người Kinh Châu bất mãn với hắn thế nào, Kinh Châu vừa loạn chúng ta liền có thể thừa cơ trỗi dậy rồi".
Đại đương gia trầm ngâm một hồi, "Kế này rất tốt, nhưng Ba Lăng có quan ải, chúng ta sao có thể ra ngoài được?"
"Hiệu úy giữ ải Ba Lăng Tô Phi chỉ là một kẻ tham sống sợ chết, chúng ta dốc toàn bộ sức mạnh cường công quan ải Ba Lăng, hắn chạy còn không kịp, làm sao có thể ngăn chặn được chúng ta?"
"Tốt, ngày kia chúng ta dốc toàn bộ sức mạnh bí mật ẩn nấp tại phụ cận Ba Lăng, đợi khi thuyền chở lương sắp tới thì cường công Ba Lăng. Lão Tam, ngươi lưu lại giữ đảo, không thể cho quan quân cơ hội tập kích sào huyệt của chúng ta".
"Lão Đại yên tâm, nếu như quan quân dám đến ta sẽ ném toàn bộ xuống hoog nuôi ba ba".
2 ngày sau, doanh thuỷ quân Giang Hạ.
"Đại nhân, ngài tọa trấn trong doanh, đám ô hợp này không cần làm phiền đại nhân tự thân xuất mã".
"Hán Thăng, ngươi chê ta trói buộc ngươi hành động à?"
Chính ngươi biết vậy lại còn hỏi, có điều Hoàng Trung cũng không dám nói, "Không dám, có điều đại nhân thân thể vạn kim, chút việc nhỏ này để ti chức làm thay là được rồi".
Mẹ! Ta đến đây để học trộm, không tham chiến thì học kiểu gì, "Hán Thăng, trận này do ngươi toàn quyền phụ trách, ta sẽ không can thiệp ngươi chỉ huy. Cái gì mà thân thể vạn kim, ta cũng lăn lộn trên chiến trường mà ra, nếu trên soái hạm của ngươi mà ta còn có thể gặp chuyện thì trận này cũng không cần đánh nữa".
" Nhưng, đại nhân..."
" Được rồi, không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, ngươi mau đi chuẩn bị đi".
"Vâng!"
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥ �¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
"Bẩm Đại đương gia, thuyền chở lương đã qua Xích Bích, đang hướng tới Ba Lăng".
" Tốt, các anh em chuẩn bị cho tốt, Trần Bình tiểu nhi không cho chúng ta đường sống, chúng ta cũng phải cho hắn không được yên ổn, toàn quân xuất phát cường công quan ải Ba Lăng".
Đội thuyền cướp cuồn cuộn lao vào thủy quan Ba Lăng.
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥ �¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Ôi, các thủy tặc đại gia mau tới đi, Tô Phi ta ở chỗ này làm con rối hơn một tháng rồi, việc gì cũng không được phép làm, đi nhà xí cũng có người theo, các ngươi đến sớm đầu thai sớm, ta cũng được giải phóng sớm một chút. Trong quân doanh này ngay cả muỗi cũng là muỗi đực, ta sắp không nhịn được rồi, các ngươi còn không đến thì có khi đàn ông ta cũng phải thượng. Hu hu, nhưng chức hiệu úy giữ ải này của ta chỉ là trên danh nghĩa, cho dù muốn thượng đàn ông cũng không được. Đành phải quay tay vậy...
" Đến rồi, thủy tặc đến rồi!" Trinh sát binh cấp báo quân tình nhanh chóng vọt vào doanh trướng Tô Phi...
" ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?"
"! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
#%¥#¥#%—¥—...
Tô Phi nhảy ngược lên tóm lấy cổ trinh sát binh, "Ta cảnh cáo ngươi, chuyện hôm nay không được nói ra, nếu không ta với ngươi cùng chết".
"Mau bỏ cái tay của ngươi ra, vừa mới cầm cái kia, ngươi không buồn nôn nhưng ta buồn nôn!"
Tô Phi vội thả tay ra rồi lau trên quần áo, một lần nữa lại tóm lấy cổ áo trinh sát binh, "Nhớ kỹ, chuyện hôm nay không được nói ra, nếu không xử trí theo quân pháp".
" Ta nói này, Tô đại nhân, ngươi mặc quần vào cái đã được không? Cái thứ kia vẫn còn lắc lư kìa! Ngươi chỉ là hiệu úy trên danh nghĩa mà thôi, làm sao trị tội ta được?"
Tô Phi lập tức đưa tay kéo quần rồi khóc nức nở, "Anh em, xin ngươi tha cho ta, nhất định ta sẽ mang ơn anh em".
" Không thành vấn đề, có điều hồi lâu ta cũng không giải quyết rồi, đợi chút đánh giặc xong ngươi giúp ta giải quyết một chút!"
"? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?"
Hai người còn đang cò kè mặc cả bên ngoài tiếng giết đã vang vọng khắp nơi.
" Các anh em, giết, xông qua thủy quan Ba Lăng, hôm nay sẽ có phi vụ lớn".
Quan binh đóng tại thủy quan Ba Lăng cũng không cần giả bộ, bây giờ căn bản không có người chỉ huy, khắp nơi đều tự mình chiến đấu, đến lúc thân binh giám thị Tô Phi kéo hắn ra chỉ huy chiến cuộc thì chỉ thấy thủy tặc đông nghịt hiện đầy mặt sông, rất nhiều thủy tặc đã xông lên quan ải hỗn chiến cùng quan quân, số lượng thủy tặc quá nhiều, nếu trước khi thủy tặc đến gần có thể mượn địa lợi của quan ải để chống cự còn có cơ hội, bây giờ thì quả thật đã vô lực về trời. Dù sao là cần chiến bại, bây giờ cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi, thấy đại thế đã mất Tô Phi đành phải lớn tiếng la lên, "Các anh em, tặc binh thế mạnh, không đỡ được rồi, mau chạy thôi", rồi lập tức cùng thân binh giám thị mình chạy khỏi chiến trường. Các sĩ tốt thấy quan lớn đã dẫn đầu chạy trốn cũng không thể tiếp tục chống cự mà tranh nhau bỏ chạy tán loạn.
" Không cần đuổi, để chúng chạy, thuyền chở lương sắp tới rồi, hủy quan ải này đi để tránh khi trở về bị chặn đường. Bây giờ chúng ta tiến về Xích Bích, nhất định phải cướp được thuyền chở lương".
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thần Thoại