Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Hồi thứ 21:Động Đình tiễu phỉ ký(3) -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
“Ọe …ọe …!” Ta đã quyết định sai lầm, ta không nên lên thuyền. “Ọe …! ọe …!” Ta rõ ràng bị say sóng. Bây giờ đừng nói tới học trộm điều gì, có thể chống chỏi cho đến lúc rời thuyền đã là không tồi rồi.
"Đại nhân, ngươi không sao chứ? Có cần hay không tạm thời cập bờ, đưa người xuống ". Hoàng Trung quan tâm hỏi . Có điều trong lòng hắn đang suy nghĩ: đã biết ngươi bắt buộc muốn đi lên, ngươi tưởng đi trên sông nước là vui à! Xem ngươi còn có thể chống bao lâu.
"Đừng động đến ta, ngươi... Ngươi chỉ quản tốt việc của ngươi ... Chỉ huy cho tốt, cứ coi như... ta không tồn tại. Ọe …ọe …!" Ta cảm thấy không chịu nổi nữa rồi. Liên tục ói đến cả mật xanh ra rồi, cả dạ dày đều trống không. Cái đám thủy tặc đáng chết làm sao còn không tới? Chẳng lẽ không mắc lừa? Kế sách của ta quá sức hấp dẫn, chẳng lẽ còn dụ dỗ không nổi các ngươi? Thần a! Người nhất định phải chỉ dẫn bọn họ lại đây chúng là những con cừu non lạc đường , bọn chúng còn không tới ta đã chống không được nữa rồi. Chống không được nữa là việc nhỏ, mất mặt trước đám tôi tớ mới là đáng kể.
"Đại nhân, thám tử vừa đến báo, Ba Lăng thủy quan bị thủy tặc công phá.”
"Tốt, cuối cùng cũng đến rồi, đến cùng là... thủy tặc, không muốn gặp... Thật là tiện nghi cho bọn chúng. Ọe …! Ngươi nhanh đi... nhất định phải toàn diệt... thủy tặc.. ". Ta gần chết rồi, lần sau có đánh chết ta cũng không dám ngồi thuyền!
"Ti chức cáo lui, đại nhân bảo trọng ".
&&&&&&&&&
"Đại đương gia, đến rồi, thuyền chở lương đến rồi ".
"Rất tốt, toàn quân giương buồm lên, dùng tốc độ cao nhất tiến lên, nhất định phải đem những thuyền lương thực đó cướp sạch cho ta.”
Bọn thủy tặc vốn hành quân lặng lẽ hạ buồm trốn ở cửa sông, vừa nghe thấy mệnh lệnh sau lập tức nhổ neo giương buồm, cuồn cuộn đi ra, mượn sức gió sức nước cấp tốc lao vào thuyền chở lương.
Liếc mắt nhìn qua trên sông chi chít thuyền cướp như cá diếc lấp đầy cả con sông, rậm rạp nhìn không thấy bờ. Thuyền chở lương đã không thể tiến lên, vốn còn nghĩ đến việc dùng thuyền đụng thuyền cướp, đáng tiếc hôm nay hướng gió không đúng, quan binh bảo vệ thuyền đành phải đem thuyền thả neo, đốt lương thuyền sau khi đã nhanh chóng ngồi thuyền dự phòng xuôi dòng tìm đường chạy trốn.
"Đại đương gia, quan quân đem lương thuyền thiêu đốt rồi!"
"Cái gì? Nhanh lên cứu hoả, nhất định phải cứu thuyền lương thực".
Thuyền cướp dùng tốc độ nhanh tranh nhau bơi về phía trước, đợi khi tới gần bọn chúng suýt nữa hộc máu tức chết, "Đại đương gia, mắc lừa rồi, trên thuyền đều là rơm, căn bản đã không có lương thực ".
"Cái gì? Đây là chuyện gì? Tình báo ở trên không phải nói Giang Lăng thiếu thốn lương thực sao? Làm sao lại chở rơm? Có phải cướp sai thuyền không?"
"Chúng ta mắc lừa rồi, Đại đương gia, nhanh hạ lệnh kéo quân về, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi". Lão Nhị đầu tiên phản ứng lại, lập tức vội hô to với lão Đại.
"Quay đầu, rút, mau rút lui ".
&&&&&&&&&&&
"Báo cáo, Cam tướng quân, địch đã phá tan Ba Lăng thủy quan ".
"Biết rồi, toàn quân tập kết, xuất phát, mục tiêu Quân Sơn đảo ". Xem ra ta lựa chọn rất đúng! Trần Bình đại nhân quả nhiên có mưu cơ quỷ khốc thần sầu, đi theo Trần đại nhân nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng.
Tập hợp toàn quân, đủ loại kiểu dáng thuyền bè nào là thuyền đánh cá, thuyền chở khách, thuyền vận tải cùng với... Ngất, làm sao lại có cả thuyền hoa của kỹ nữ làm ăn cũng bị trưng thu? Mặc kệ nó, bây giờ Quân Sơn đảo khẳng định trống không, đại nhân thuần túy có ý làm cho chính mình lập chiến công tốt để đề bạt mình, sau này cần phải moi gan móc óc báo đáp ân nghĩa của đại nhân.
&&&&&&&&&&&
"Đại đương gia, sau... Phía sau ". Một thủy tặc hoang mang lo sợ vọt vào khoang thuyền.
"Làm sao rồi? Có cái gì kinh ngạc ?"
"Rất nhiều quan quân chiến thuyền, đang đuổi theo!”
"Cái gì? ? ? ? ?" Đại đương gia nhanh chóng từ trong khoang thuyền xông lên sàn tàu, chỉ thấy phía sau đội thuyền của mình xa xa một lượng đông đảo thuỷ quân chiến hạm, binh lực không ít so với chính mình. Hơn nữa thuyền mình phần lớn là thuyền nhỏ, không thể so cùng với quan quân chiến hạm, mặc kệ là tốc độ hay là sức chiến đấu đều kém quá xa.
"Nhanh lên dùng sức chèo, bị quan quân bắt được chúng ta đều phải chết. Đã qua Ba Lăng rồi, chỉ cần vào hồ Động Đình là không có việc gì rồi, bọn họ ở đó không tìm được chúng ta . Mau mau, nhanh! ! !"
Nếu như có thể từ không trung nhìn xuống, sẽ phát hiện trên mặt sông một đám cá lớn đang đuổi theo một đám cá nhỏ, hơn nữa song phương khoảng cách càng lúc càng kéo gần, một ít cá nhỏ lạc bầy đã lần lượt bị đuổi theo và bị đàn cá lớn nuốt hết. Đàn cá nhỏ tại khúc sông phía trên chen lấn lẫn nhau, chỉ vì chính mình có thể cố gắng bơi ở phía trước, chậm lại một chút thời gian chính mình sẽ bị cắn nuốt. Chính vì vậy ngược lại đem cả khúc sông ách tắc, đại bộ phận cá nhỏ đều bị chen cùng nhau không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy đàn cá lớn từng bước tới gần.
"Đại đương gia, phần lớn anh em đều chen ở phía sau không chạy được!"
"Thây kệ bọn chúng cho rồi, vừa lúc có thể cản quan quân phía sau cho chúng ta, nhanh lên, vọt vào hồ Động Đình sẽ không có việc gì rồi ".
&&&&&&&&&&&&&&&&&
"Cam tướng quân, lập tức đã đến Quân Sơn đảo rồi ".
"Biết rồi, bây giờ bắt đầu chia quân, thuyền có tốc độ nhanh tập trung đến phía sau đảo đổ bộ. Tốc độ chậm theo ta từ chính diện hấp dẫn thủy tặc binh lực, mặc quân phục vào anh em toàn bộ tiến ra khoang thuyền đợi lệnh ". Xin lỗi các anh em trên đảo. Lúc đầu khuyên các ngươi theo ta cải tà quy chính, là chính các ngươi muốn ở lại . Các ngươi đã chọn con đường này, nên hôm nay có giác ngộ ...
&&&&&&&&&&&&&&&&&
"Tam đương gia, trên mặt hồ đến rất nhiều thuyền ".
"Cái gì? Thuyền không phải đều bị quan quân đoạt rồi sao? Làm sao lại có thuyền? Chẳng lẽ là quan quân đánh tới đây?" Nghĩ tới điều này, Tam đương gia nhảy dựng lên, bắt gã thủy tặc báo tin hỏi thăm dò.
"Không biết, thuyền đến đều là thuyền hàng, thuyền hoa, không có một chiếc là chiến hạm ".
"Thuyền hoa? ? ? Chẳng lẽ gái điếm thiếu đàn ông đến điên rồi?? Mang ta đi xem ".
Đi tới bến sông, chỉ thấy một đám lung tung thuyền đang cách đảo không xa. “Đi một chiếc thuyền ra, chận bọn họ dừng lại, hỏi bọn họ muốn gì?"
Mấy thủy tặc lập tức leo lên một chiếc thuyền nhanh chạy tới, đến gần chỗ lớn tiếng hô, "Nhanh dừng thuyền, các ngươi đến đây làm gì? Lái về phía trước là không khách khí rồi. Dừng lại, có nghe thấy không? Dừng.. ".
Một mũi tên bay thẳng cắm vào cổ họng thủy tặc kêu to, đồng thời một âm thanh trầm thấp từ khoang thuyền truyền tới, "Đến lấy mạng !"
Thủy tặc trên chiếc thuyền nhanh còn chưa kip phản ứng lại là chuyện gì, một chùm loạn tên đã phóng tới trước mặt, bọn chúng mơ hồ đã biến thành con nhím.
"Là quan quân, nhanh bắn tên, ngăn cản bọn họ, đợi Đại đương gia trở về bọn họ đã xong đời rồi ". Lão Tam là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, lập tức tổ chức thủy tặc liều chết ngăn cản quan quân cập bờ.
"Đại đương gia bây giờ sợ rằng đã nuôi cá rồi, các ngươi lập tức buông vũ khí đầu hàng". Cam Ninh hạ lá chắn che chở từ khoang thuyền đi ra.
"Cam Ninh? ? Là ngươi, tên phản đồ? ? Ta đối xử ngươi không tệ, ngươi bỏ chúng ta mà đi được rồi, vì sao hôm nay dẫn quan quân đến tàn sát anh em?"
"Bởi vì ta là quan, các ngươi là tặc. Các ngươi ngoan cố phản loạn, làm cho cả Kinh Châu không được an bình, vì trăm họ, hôm nay ta phải tiêu diệt các ngươi ".
"Quan? Tặc? Bây giờ quan so với tặc còn hung ác hơn, làm quan còn kiếm nhiều hơn so với làm tặc. Ta lúc đầu cho rằng ngươi Cam Hưng Bá là gã đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không nghĩ tới ngươi đúng là một tên thèm muốn phú quý biến thành chó săn ".
"Tùy ngươi muốn nói sao cũng được. Ta chỉ có thể nói với ngươi, đương kim Kinh Châu thứ sử Trần đại nhân là đương thời anh hùng, là thật sự quan tốt vì trăm họ suy nghĩ. Có Trần đại nhân, Kinh Châu nhất định có thể lần nữa khiến trăm họ an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo. Vì cái lý tưởng này, hôm nay ta phải tiêu diệt ngươi, kẻ phạm pháp. Nể tình anh em ngày xưa, các ngươi đầu hàng, ta sẽ hướng Trần đại nhân cầu tình, cho các ngươi gia nhập Kinh Châu thuỷ quân ".
"Cam Ninh, ta không biết cái gì là quan tốt, quan xấu. Ta đối với triều đình triệt để tuyệt vọng. Ngươi muốn làm chó săn triều đìnhtới giết ta. Các anh em, cùng bọn họ liều mạng thôi".
"Là các ngươi tự tìm đường chết. Giết cho ta! Giết! ! Giết! ! !"
Nước mắt từ trong khóe mắt Cam Ninh ứa ra lăn nhanh xuống.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thần Thoại
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 22:Động Đình tiễu phỉ ký(4) -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
"Bên ngoài... Ra sao... Thế nào rồi? Ọe.ọe... ". hối tiếc không kịp! ! ! Thuỷ chiến không học được, còn sống không bằng chết.
"Đại nhân, phần lớn thủy tặc đã bị tiêu diệt, chỉ còn một số nhỏ vẫn hướng Động Đình hồ chạy trốn, Hoàng tướng quân đang dùng thuyền nhanh đuổi theo diệt ".
"Đỡ ta ra... ra ngoài xem.”
Mặt nước sông đỏ đậm một màu, thi thể cùng mảnh thuyền vỡ trôi chật ních cả con sông, tiếng kêu rên cùng cầu cứu vang lên liên tiếp. Thuỷ quân sĩ tốt đang dọn dẹp chiến trường, cứu trợ đồng liêu bị thương hoặc rơi xuống nước, còn thủy tặc chỉ cần phát hiện không chết là đâm một đao. Mẹ! Lúc này quân đội làm sao có loại sở thích bất lương này? Những thủy tặc này là lao động giá rẻ để phá núi đào đường! Bọn họ đều là tài sản tư nhân của ta.
"Truyền lệnh xuống... Không được giết... Không được chém tàn phế ... Đều bắt sống!"
Đã xông qua Ba Lăng rồi, lại qua cả Ba Khâu đã tiến vào Động Đình hồ.
*********
"Ầm!" Một tiếng nổ, chiếc thuyền Đại đương gia ngồi bỗng nhiên ngừng lại. Đại đương gia đứng không vững cả người bị ném đến khoang trên.
"Chuyện gì? Thủy đạo này chúng ta đã đi vài chục năm rồi, nơi này làm gì có đá ngầm?" Đầu bị đập bể, trong mắt toàn một màu máu, chắc là từ trên đầu chảy xuống, chẳng lẽ hôm nay ta mạng tuyệt tại đây?
"Đại đương gia, dưới nước có chôn cột ngầm, chúng ta không thể qua được, đáy thuyền bị thủng nước tràn vào rồi, hơn nữa hai bên bờ tuôn ra vô số quan binh, làm sao bây giờ?" Một thủy tặc vội vàng từ bên ngoài chạy vào.
"Lão Nhị, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"
"Xong rồi, chúng ta toàn thể xong rồi. Trúng phải kế của tiểu tặc Trần Bình, ta làm cho anh em hôm nay mất mạng tại đây rồi! Hu hu …đại ca, là ta có lỗi với ngươi, ta không nên giật dây ngươi đi cướp đoạt thuyền chở lương . Là ta hại chết rất nhiều anh em ... Các anh em, tha thứ cho ta, ta đi trước một bước!" Nhị đương gia nói xong đã rút đao cắt cổ mà chết.
"Nhị đệ, không được... Nhị đệ, nhị đệ... Trần Bình tiểu tặc, ta liều mạng cùng ngươi". Bây giờ Đại đương gia nghiến răng nghiến lợi, tóc tai bù xù, lấy máu vẽ lên mặt, hình dạng như lệ quỷ, gào thét với gã thủy tặc vừa tiến vào. "Ngươi đi thông cáo các anh em, hôm nay chúng ta không còn đường trốn rồi, ai muốn đầu hàng thì hướng hai bờ quan binh đầu hàng, ai còn sẵn lòng theo ta ở lại, hôm nay ta cùng Trần Bình liều mạng cá chết lưới rách!"
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥ �� �� �¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Quân Sơn đảo, thủy tặc đang cùng quan quân tử chiến.
"Tam đương gia, quan quân quá nhiều rồi, không đỡ nổi ".
"Không đỡ được cũng phải cản, cho dù chết cũng phải kéo mấy đệm lưng, ngươi đi đem anh em trên đảo điều lại đây ".
"Vâng!"
Nhìn thấy quan quân cập bờ trèo lên đảo càng ngày càng nhiều, nếu còn như vậy đảo này chỉ sợ không giữ nổi rồi, mau nghĩ cách. Đột nhiên gã nhìn thấy Cam Ninh cũng đã leo lên đảo, lập tức gã tức giận trong lòng, "Cam Ninh, có dám cùng gia gia một mình đấu không?"
Cam Ninh không đáp lời, giơ đao chém thẳng mà đến, thủy tặc chặn đường đều bị một đao chém ngã. Đợi hắn đến gần Tam đương gia, nhảy tới đón đầu.
"Kêu Trần Bình đi ra trả lời!"
"Câm mồm, các ngươi tiện nhân há có thể gọi thẳng tên húy đại nhân".
Cần tỉnh táo, tỉnh táo. Nhất định phải xác định Trần Bình là ai, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong. Hít sâu một hơi, Đại đương gia đè xuống trái tim xúc động, hòa hoãn nói: "Như vậy, mời thứ sử đại nhân đi ra trả lời ".
"Đại nhân há là người mà cái thứ người bậy bạ như ngươi nói thấy là có thể thấy được sao? Mau mau tự trói đầu hàng, nói không chừng đại nhân ngày nào đó vui vẻ sẽ gặp mặt ngươi một lần".
"Như vậy coi như là hôm nay không thể thấy được thứ sử đại nhân?"
"Không cần dài dòng như vậy đâu, mau mau đầu hàng, nếu không cho các ngươi chết không có chỗ chôn ".
Trần Bình rõ ràng không ở chỗ này, hừ, cho dù ngươi không có tại đây ta hôm nay cũng giết hết đám này làm ngươi đau lòng!
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~ đầu hàng? ? ? ? Các anh em, hôm nay giết một đủ vốn, giết hai kiếm lời, hi vọng chúng ta kiếp sau làm anh em! … ~~ giết! ! !"
Một bộ phận thủy tặc thả người nhảy xuống nước, nhóm khác đều theo Đại đương gia giương lá chắn hướng Hoàng Trung nhanh chóng phóng đi.
"Mọi người đều cẩn thận, thủy tặc liều mạng rồi. Cung thủ, tên lửa hầu hạ, không được làm cho thuyền địch tới gần, mỗi thuyền xuống nước 20 người, không cho thủy tặc đến gần đáy thuyền; đao thuẫn thủ tiến lên, che chở cung thủ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị vật lộn, ngăn cản thủy tặc lên thuyền. Cầm cung mang đến cho ta".
Vừa rồi tình cảnh còn yên lặng bây giờ là dầu sôi lửa bỏng, tiếng kêu thảm thiết vang trời, song phương không ngừng có người trúng tên rơi xuống nước. Tình thế tạm thời là ngang tài ngang sức, quan quân người đông thế mạnh, thủy tặc là chó cùng rứt giậu cộng thêm thủy tính so với quan quân vốn tốt hơn cho nên ngươi tới ta đi, hai bên đánh nhau thảm thiết đến cực điểm. Nhưng theo thời gian trôi qua, thuyền cướp không ngừng bốc lửa bùng cháy, quan quân không ngừng bao vây đến gần, thủy tặc khí thế liều mạng bị lãng phí gần hết, từ từ chuyển biến thành tuyệt vọng tiêu cực. Đại đương gia đành phải liều mạng cổ vũ sĩ khí bằng cách chính mình ngồi thuyền đầu lĩnh tiến về phía trước liều chết.
"Cái tên kia là thủ lãnh thủy tặc? Cuối cùng tìm được ngươi rồi, rõ ràng hắn dám gọi thẳng tên húy của đại nhân, còn dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hôm nay không giết ngươi là phụ lòng đại nhân ơn tri ngộ ". Hoàng Trung rốt cục phát hiện cái tên thủ lãnh thủy tặc, lập tức dẫn tên khai cung...
"Các anh em, cố gắng kiên trì một chút, vọt tới đối phương thuyền.. ".
"Đại đương gia, Đại đương gia.. ".
Một mũi tên đuôi lông điêu xuyên qua cổ họng Đại đương gia ...
"Thủ lãnh các ngươi đã đền tội, các ngươi còn không mau đầu hàng?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương23: Gió giật trước lúc bão về. -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Cuối cùng đã đến bờ rồi, vẫn là đặt chân xuống đất ta có cảm giác thật tốt, đám thủy tặc đáng chết này suýt nữa làm cho ta té chết ở trên thuyền, nếu sau này lịch sử ghi lại thời Hán mạt Kinh Châu thứ sử Trần Bình tại lúc tiêu diệt thủy tặc say sóng chết trên thuyền, như vậy thật là mang tiếng xấu muôn đời rồi còn gì.
Phong cảnh Quân Sơn đảo quả nhiên không tồi, bốn phía nước biếc bao quanh, trên đảo cỏ cây xanh mướt, nếu như tại đây xây cung điện, đem mấy em gái xinh đẹp đến, cả đảo chỉ có ta, theo một người đàn ông mà nói... Ơ, thôi được rồi, phỏng chừng nếu là như vậy thật sự sẽ kết thúc việc báo quốc rồi, tuy nhiên vẫn là sau này thỉnh thoảng mang mấy em gái cực phẩm đến đây nghỉ phép là tốt rồi.
Lên đến đỉnh đảo, ta mới phát hiện lúc đầu chọn nơi này là sáng suốt cỡ nào. Thủy tặc nhiều năm sinh sống trên đảo đã xây một doanh trại lớn có thể chứa hàng vạn người, nơi này làm ta tỉnh người, đây là nơi hái ra tiền, chỉ cần hơi sửa chữa một chút đã có thể lập tức đem xưởng rượu cùng xưởng trà khởi công. Hơn nữa ở chỗ này đóng quân có thể trấn áp Hán Thọ, Trường Sa, Ba Khâu, Ba Lăng bốn quận; đồng thời lợi dụng sông Nguyên, sông Tương đe dọa khu vực Kinh Nam, đích xác là một binh gia trọng địa. Đi vào nghị sự đại sảnh của thủy tặc, nhắn gọi Hoàng Trung cùng Cam Ninh đến thảo luận.
"Lần này bình định Kinh Châu thủy tặc, hai vị công lao không nhỏ, đợi về Tương Dương ta sẽ trọng thưởng hai vị".
"Cảm ơn đại nhân ".
"Bất quá bây giờ chúng ta cần phải tạm thời đóng quân tại nơi này, đợi cá cắn câu. Hán Thăng, ngươi đem tất cả thủy tặc đều tra hỏi một lần, tìm ra những thủy tặc phụ trách liên lạc và những người bình thường cấu kết với thủy tặc, đợi Tử Nhu bên kia phóng ra lời đồn cùng lúc cho thủy tặc phụ trách đối ngoại liên lạc vào lúc thích hợp đi chứng thực một chút lời đồn. Ta cũng không tin đám quái vật ở Kinh Châu sẽ yên phận không cắn câu. Mặt khác, đem những thủy tặc đầu hàng không có tội ác lớn hợp nhất, và điều chỉnh tại chỗ huấn luyện, phần còn lại đem đi làm cu li, đem hệ thống phòng ngự của hòn đảo này sửa chữa một lần nữa. Hưng Bá, cố gắng tìm ra tiền bạc cướp bóc của thủy tặc, thống kê một chút nhân số thương vong của quân ta, phát trợ cấp gấp đôi cho họ. Thêm nữa thông cáo Tử Nhu, hết thảy thuận lợi, bắt đầu hành động bước tiếp theo".
"Vâng, đại nhân ".
"Các ngươi đều lui xuống, ta cần nghỉ ngơi cho tốt một chút ".
"Đại nhân mời bảo trọng thân thể, thuộc hạ cáo lui ".
"Đại nhân, trên đảo còn giam giữ rồi một ít dân nữ bị cưỡng đoạt, không biết nên xử lý như thế nào?"
Oa, còn có dân nữ bị cưỡng đoạt? Tư sắc chắc không tồi? Tối nay không lẽ lại được sướng rồi? Ta thích nhất phụ nữ đàng hoàng thành thục! Ai, vẫn là không xong rồi, cả người đều rã rời, nếu không nghỉ ngơi thật sự cần phải treo tiểu đệ. Bây giờ kể cả tứ đại mỹ nữ thoát y trêu chọc ta cũng không thể nổi thú tính, chẳng lẽ đây chính là cảm giác bệnh liệt dương? Hơn nữa ta còn cần duy trì danh tiếng tốt, huống chi những dân nữ này đều bị thủy tặc chơi tàn rồi, còn không biết có nhiễm bệnh gì không, thời này không có “áo mưa”, thời cổ đại bệnh giang mai hoa liễu là nan y, ta còn không muốn tuổi trẻ chết sớm.
"Trước tiên đem các nàng thả ra, thống kê một chút họ tên quê quán các nàng, tạm thời dàn xếp họ ở trên đảo, tìm những nàng thân thể khỏe mạnh đi chăm sóc một chút chiến sĩ bị thương, nói với các chiến sĩ không được bắt nạt những phụ nữ đáng thương này. Đợi đánh xong trận rồi đưa các nàng về nhà!" Vẫn là đem những em gái thả ra để họ đi tuyên truyền nhân nghĩa của ta là tốt rồi.
"Trăm họ chắc chắn ca tụng nhân nghĩa đại nhân".
"Tốt rồi! Lui xuống cho ta".
Nghỉ ngơi 3 ngày, buổi sáng lúc rời giường ta phát hiện "tiểu đệ" rốt cục lại ngẩng đầu ưỡn ngực rồi, xem ra thân thể cũng khôi phục được không kém mấy rồi, nên ra ngoài đi dạo.
Mẹ! Trên đảo khí thế sục sôi ngất trời, nào là huấn luyện, sửa chữa đủ thứ, nhưng là các ngươi, đám rác rưởi này tại sao đem cây trà chặt đi làm tài liệu? Những cây này đều là vàng! May mà ta ra kịp, muộn hai ngày là bị các ngươi làm hỏng việc. Lập tức ra lệnh bọn họ chấm dứt chặt loại cây này, cây nào đã chặt rồi thì hái lá xuống tập trung đưa đến trong phòng ta.
Lập tức lần nữa ta trở lại trong phòng, kêu người đưa đến nồi sắt, bếp lò cùng củi. Còn không được, như vậy cũng giống như là nói với người khác ta đang chế tạo cái gì, vậy thì kêu người đem chút gia vị, muối, rượu lung tung đồ vật đem vào. Đợi trà lá được mang đến ta lập tức đuổi đám người tạp vụ ra ngoài.
Nổi lửa, đem nồi bắt lên, ném một nắm trà lá vào trong nồi, dường như ta nhớ lại sao trà cần dùng tay? Cái gì vồ, đè, mài, chen vân vân , ta vồ, ta đè, ta mài, ta chen! Ơ? Những động tác này ta tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc? Ta nhớ dường như ta thường hay làm những việc này trước ngực Xuân Lan, Điêu Thuyền? Không trách được ta sử dụng thuần thục đến như vậy, hơn nữa trà lá bây giờ bắt đầu ấm ấm , mềm mềm , có cùng cảm giác với bánh bao nhỏ các nàng, không kém mấy ... Rõ ràng sao trà không phải là do mấy gã độc thân cô quạnh trong lúc khó nhịn phát minh ra? ?
"A a a a a... Đau quá bỏng tay rồi!" Tâm dâm trong não trào dâng không chú ý nhiệt độ, tay ta bị bỏng thành mụn nước rồi, đau đến nỗi ta nhảy dựng lên...
"Xoảng !"
"Ôi chao! Ta kháo, hôm nay lại xấu số, cái chảo đụng vào rớt xuống đầu ngón chân ". Đau! Đau quá! ! Cực kì đau! ! !"Khụ khụ khụ.. ". Ơ? Làm sao khói bếp dường như so với vừa rồi đậm đặc hơn? Khụ.. khụ … Ho sặc người... Rõ ràng cháy rồi... Nước! Nước ở đâu? Thuận tay ta mò lấy trên kệ một vò nươc nhắm nơi bốc lửa ném tới. "Ầm!" Nồng nặc hương rượu thơm xông vào mũi, ngọn lửa vốn nhỏ bỗng xông lên tận nóc nhà.
Trên Quân Sơn đảo tiếng kêu thảm vang vọng làm kinh thiên địa khiếp quỷ thần ...
"Đoàng! Đoàng! Xoảng lang! !" Cam Ninh tông cửa phòng xông vào, xem tình hình rồi kéo ta chạy ra ngoài...
Hoàng Trung mang một đám đông binh lính xông tới, vốn còn tưởng rằng có thích khách, không nghĩ tới rõ ràng là cháy, lập tức chỉ huy mọi người một trận luống cuống tay chân đem lửa dập tắt.
"Đại nhân, ngài không có bị thương không? Làm sao trong phòng bốc cháy?"
"Ta ở trong phòng chế tạo trà lá, không cẩn thận làm ngả cái chảo rồi cháy khắp nơi".
"Chế tạo trà lá? ? ?" Đại nhân sao lại có sở thích kỳ lạ? Lần trước tự mình ủ rượu, bây giờ rõ ràng lại làm trà lá, chẳng lẽ trà lá cũng có thể làm ra cực phẩm? Bất quá.. ". Đại nhân, trà lá nên làm vào mùa xuân. Bây giờ là mùa đông, lá cây đều khô già vàng vọt, chẳng lẽ bây giờ trà lá làm ra được nhiều mùi vị hơn?"
"! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Thật sự mất mặt! Vốn dĩ bây giờ căn bản không phải lúc làm trà lá, quả nhiên xem vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta đành phải cười nói qua loa che giấu một chút khó xử, "Ta từng đọc một quyển sách cổ, nhìn thấy một loại phương pháp có thể chế tạo ra trà lá thật ngon, hôm nay rảnh rỗi lại thấy trên đảo thượng khắp nơi đều là cây trà, nên ta thử xem phương pháp đó có làm được hay không mà thôi! Không nói những chuyện này nữa, có bắt được người liên lạc với thủy tặc không? Tử Nhu bên kia sắp xếp thế nào rồi? Có tin tức gì đem về đây không?"
"Đại nhân, Khoái chủ bạc đã sắp xếp gián điệp tại Kinh Châu các nơi tản ra lời đồn, trên đảo thủy tặc phụ trách liên lạc đối ngoại cũng đã bắt được, chỉ đợi mấy ngày nữa Kinh Châu lời đồn tung ra khắp nơi, lúc đó chúng ta ra ngoài chứng thực một chút ".
"Rất tốt, các ngươi điều tra những người bình thường cấu kết với thủy tặc ra sao?"
"Đã tra ra có hàng ngàn người, trong đó quan chức cùng thân sĩ đạt đến cả trăm người, nếu như bắt toàn bộ, chỉ sợ sẽ dẫn tới Kinh Châu náo động, đại nhân cần suy tính cẩn thận!"
Hê hê, rõ ràng có nhiều quan chức cùng thân sĩ liên quan đến thủy tặc, thật không bình thường. Bọn rác rưởi này trong nhà tiền bạc, ruộng đồng cùng người đẹp sẽ không còn là số lượng nhỏ? Hơn nữa bọn họ không chết làm sao ta có thể sắp đặt thân tín khống chế địa phương? Còn náo động, loạn đã loạn rồi, quản chi người khác đi chết, không loạn trên đầu ta là tốt rồi. Hơn nữa không loạn làm sao có cơ hội dọn dẹp Kinh châu tử tế. Hừ, dù sao binh quyền trên tay ta khống chế, còn sợ các ngươi làm phản đến nơi nào? Đã làm thì phải làm cho bão táp càng mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 24: Kinh Châu bão táp. -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Trên Quân Sơn đảo, Hoàng Trung vẫn như cũ dẫn sĩ tốt ngày ngày huấn luyện, Cam Ninh vẫn như cũ dẫn đám thủy tặc làm cu li sửa chữa thành trại, ta vẫn như cũ nắm tiểu đệ mỗi ngày làm một lần tự an ủi... ...
Tình hình trên Quân Sơn đảo tương đối ngay ngắn trật tự, chỉ riêng Kinh Châu đã trở nên rối loạn ngập trời. Mỗi ngày đều có bất đồng tin tức tại các địa phương lưu truyền. Mới đầu có người nói tại bờ sông nhìn thấy quan quân cùng thủy tặc bùng nổ kịch chiến, thủy tặc bị đánh cho chạy tán loạn. Tin tức này truyền tới, trăm họ vui mừng khôn xiết; những người cùng thủy tặc cấu kết trong lòng có chút thích thú.
Tiếp theo, lại truyền đến tin tức nói thủy tặc tại hồ Động Đình dẫn quan quân chơi trốn tìm, quan quân căn bản không tìm được thủy tặc. Trăm họ nóng lòng bất đắc dĩ, một số người thở phào nhẹ nhõm, tạm thời sẽ không lộ ra chính mình có quan hệ với thủy tặc, bất quá cần phải làm một ít hành động, miễn cho thủy tặc bị diệt, nếu không chính mình cũng bị liên quan.
Gần đây lại truyền đến tin tức nói quan quân bị thủy tặc phục kích, thương vong thảm trọng, quân nhu tiếp tế bị hủy hoàn toàn, cho nên bị vây ở trên Quân Sơn đảo, Thứ Sử đại nhân bị thương nặng hôn mê, Tương Dương lục quân doanh đã phái một vạn sĩ tốt đi tiếp tế quân nhu. Trăm họ mặt mũi nhăn nhó; bọn người xấu âm thầm vui mừng; mang lòng oán hận, dã tâm trong người bừng bừng rục rịch.
Một chỉ thị đến từ hồ Động Đình làm nổi lên một trận bão táp cuộn sạch cả Kinh Châu...
Ngày 9 tháng 12, thủy tặc mấy hồ Động Đình chứng thực tin tức quan quân bị nhốt trên Quân Sơn đảo.
Ngày 10 tháng 12, có người chính mắt nhìn thấy Kinh Châu lục quân doanh có đại đội nhân mã từ Tương Dương hướng nam xuất phát.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Cá sắp cắn câu rồi! Lệnh Vương Uy tiếp ứng Văn Sính, lục quân doanh ở Giang Hạ đi thuyền bí mật trở lại Tương Dương, Kinh Bắc sắp có biến loạn, nên tuỳ cơ ứng biến. Lệnh Lý Quân thống lĩnh ba quân chỉ chừa lại một số ít ở thủy quan, còn lại thay y phục thường ngày rải ra ở các thành trấn, bất kể xảy ra chuyện gì hết thảy bỏ mặc, đợi bình loạn đại quân đến, chờ ở trong thành làm nội ứng. Lệnh Khoái Lương thời khắc chuẩn bị trấn an lòng dân, đem hỗn loạn khống chế trong phạm vi quản hạt, không được thật sự làm lòng dân bất an. Hán Thăng, Kinh Nam đã giao cho ngươi rồi, nhớ kỹ tám chữ: ẩn giấu, nhanh chóng, xuất kỳ bất ý ".
"Hán Thăng ghi nhớ lời đại nhân dạy bảo!"
"Đại nhân, vậy ta làm gì?" Cam Ninh nghe hồi lâu không tên mình, đã gấp đến độ dậm chân.
"Lưu lại theo ta đi câu cá!"
"Câu cá? ? ? ?"
Hoàng Trung kéo tay áo Cam Ninh, thấp giọng nói: "Nếu như chúng ta đều đi rồi, ai bảo vệ an toàn của đại nhân?"
"A!"
Đợi Hoàng Trung rời khỏi cửa, ta cầm cần câu vẻ mặt không tự nhiên kéo Cam Ninh đi tới bên hồ câu cá.
"Hưng Bá, ngươi biết vì sao ta cần lưu ngươi lại không?"
"Bảo vệ an toàn đại nhân".
"Trên đảo này chẳng lẽ có người hành thích ta sao?"
Cam Ninh cắn môi, trong đầu đang suy nghĩ: thời gian trước ngươi không phải suýt nữa đem chính mình đốt cháy sao, nói không chừng lần này bị cá kéo đi trong nước. Nhưng cuối cùng gã vẫn nói, "Ninh ngu dốt, không biết dụng ý của đại nhân".
"Hưng Bá, ta biết ngươi muốn kiến công lập nghiệp chứng minh bản thân mình, ta cũng rất coi trọng ngươi, nếu không cũng sẽ không đem ngươi triệu đến . Có điều, bây giờ ngươi còn quá trẻ, còn chưa đủ chững chạc, cần phải tiêu hao một chút thịnh khí, bồi dưỡng một chút kiên nhẫn. Điều cần biết, nhà ngươi dù sao cũng là xuất thân thủy tặc, ta không ngại không đại biểu người khác không ngại. Tục ngữ có câu: cây cao hơn rừng tất phải bị gió giật gãy. Ngươi hiện tại ở trong quân nếu như không có quan hệ nhất định, nếu lên quá nhanh theo thói thường mà nói sẽ bị người ghen ghét . Bây giờ cái ngươi cần làm là nhã nhặn hòa mình cùng mọi người, để cho người khác đều thừa nhận ngươi, ta không hy vọng thuỷ quân đại tướng tương lai của ta lại chết non trong cái nôi. Hiểu ý ta không?"
Cam Ninh cúi đầu yên lặng một lúc lâu, sau quỳ xuống, thận trọng dập đầu lạy ba cái, run giọng nói: "Đại nhân ban ân như tái tạo, từ hôm nay trở đi, Ninh sẽ vì chủ công dốc sức".
Sướng rên trong lòng! ! !
"Đi câu cá nhé, lúc cá cắn câu trong nháy mắt đó ngươi sẽ cảm nhận được rất nhiều thứ".
Ngày vẫn tại từng ngày tiếp tục, Kinh Châu tại một mảnh rối loạn trung nghênh đón mới một năm...
Mùng 3 tháng giêng công nguyên năm 186.
Tân Dã cường hào Lưu cảnh đâm chết Tân Dã huyện lệnh làm phản, Khoái Lương cấp tốc điều Tương Dương binh đến dẹp loạn.
Ngày bảy tháng giêng, Tương Dương thế gia Triệu Từ thấy Tương Dương trống không, vội dẫn ba nghìn gia đinh cường công phủ thứ sử. Khoái Lương cùng 500 sĩ tốt liều chết chống cự...
"Khoái chủ bạc, loạn tặc rất đông, sợ rằng chúng ta khó mà chống đỡ, vẫn là phải phá vòng vây!"
"Không cần hoang mang, đại nhân sớm đã có sắp xếp, việc chúng ta làm là kéo dài thời gian".
Triệu Từ là thân nhân của Hoàng Tổ, Hoàng Tổ bị giết, Triệu Từ tâm hận Trần Bình rất sâu, thấy Trần Bình đang thế lớn, đành phải ẩn nhẫn. Vừa nghe nói Trần Bình bị nhốt trên Quân Sơn đảo, tự thân khó bảo toàn, hôm nay nhìn thấy cơ hội, lý nào không ra tay.
"Người trong phủ nghe đây, nhanh chóng đầu hàng, đem Trần Bình thân tộc giao ra, ta sẽ tha các ngươi một con đường sống ".
"Triệu Từ, ngươi là Kinh Châu thân sĩ thế gia, sao dám mưu phản? Không nghĩ tới tịch biên của cải diệt tộc sao?"
"Trần Bình có tâm lang sói, chẳng lẽ ngồi chờ chết, không bằng tự khởi một lần. Khoái Lương, ta kính ngươi là Giang Nam danh sĩ, chỉ cần ngươi giao ra Trần Bình thân tộc, ta sẽ không làm khó ngươi ".
"Triệu Từ, ngươi bây giờ đầu hàng còn kịp, ta sẽ không bẩm báo đại nhân chuyện ngươi làm hôm nay, nếu như đợi đại quân trở về thành, có hối hận cũng không kịp ".
"Đại quân? Đại quân bây giờ sợ rằng còn tại hồ Động Đình? Năm nghìn sĩ tốt thủ thành cũng bị ngươi điều đi Tân Dã bình loạn, nhanh nhất cũng cần 5 ngày sau mới về, ở chỗ này các ngươi có thể chống qua 5 ngày? Nói nhảm ít thôi, mau mau đầu hàng, nếu không ta phóng hỏa rồi ".
Vừa dứt lời, một tiếng hô quát từ sau lưng xa xa truyền đến, "Không biết chúng ta có tính không đại quân?"
Triệu Từ quay đầu lại, chỉ thấy các nơi trên đường phố rậm rạp sĩ tốt xếp dày đặc trận hình hướng bên này chậm rãi ra ". Văn Sính? Ngươi lục quân làm sao sẽ ở chỗ này? Không phải đi hồ Động Đình sao?"
"Ha ha ha ha ha ha … đại nhân nhà ta có mưu lược quỷ thần khó lường, sao lại bị đám thủy tặc bé nhỏ vây ở Quân Sơn đảo? Thủy tặc ngay từ một tháng trước đã bị tiêu diệt, điều động binh lực chính là vì cho các ngươi những phần tử không ổn định chính mình thò đầu ra. Ngươi nói nhảm ít thôi, mau mau đầu hàng? Nếu không ta phóng hỏa liền! Ha ha ha ha ha ha ~~~~ "
"Thôi rồi đã trúng kế, hoàn toàn xong rồi. Đầu hàng? ? Ha ha... Ha ha ha ha! Mưu phản hay đầu hàng cũng chỉ có đường chết, ai muốn sống theo ta lao ra!"
"Châu chấu dám đá voi, không biết tự lượng sức mình! Loạn tặc nghe đây, dâng thủ cấp của Triệu Từ chuyện cũ sẽ bỏ qua!"
Những lời này vừa truyền ra, bên người Triệu Từ có năm sáu người lập tức vung binh khí trong tay hướng Triệu Từ chào hỏi, Triệu Từ còn không biết rõ chuyện gì đã bị loạn đao phân thây, một đám người bắt đầu tranh mua Triệu Từ thân thể để báo công...
Ngày mười tháng giêng, thủy tặc bị diệt, thứ sử Trần Bình dùng kế bình định mưu phản tin tức truyền khai. Ba Lăng quận thủ và Trường Sa thái thú Hoàng Huyền, cùng thủy tặc có cấu kết sợ bị liên quan nên lần lượt phát động phản loạn.
Hoàng Trung nhận được tin tức, nhân lúc trời tối phát binh chia hai đường, đợi lúc nửa đêm nội ứng trong thành mở cửa xông vào bình định hai thành phản loạn. Sau khi dẹp yên phản loạn, khẩn cấp đi thuyền tới các nơi truy bắt kẻ cấu kết thủy tặc.
Ngày 15 tháng giêng, ngày hội nguyên tiêu.
"Đại nhân, trong triều có mật hàm đưa đến ".
Tiếp nhận phong thư kín ta mở ra xem, vốn là do Trương Nhượng đưa tới, nội dung là Kinh Châu Nam Dương thái thú Tần Hiệt dâng biểu vạch tội ta tiêu diệt thủy tặc và phản loạn bất lợi, dẫn đến Kinh Châu bất ổn trăm họ sợ hãi. Tấu chương đã bị Trương Nhượng dấu nhẹm.
Hừ, cái lão Tần Hiệt đúng là không biết tán thưởng, ta thật cần cảm ơn ngươi lại cho ta cơ hội loại trừ ngươi. “Người đưa tin còn có đây không?"
"Còn!"
"Mang hắn đến gặp ta ".
Ta lập tức viết một phong thư, cảm ơn Trương Nhượng bảo vệ, đồng thời một lần nữa đưa đi mười vò rượu ngon, mượn tay Trương Nhượng trị Tần Hiệt, bịa đặt tội nói xấu đồng liêu, tịch biên gia sản bản thân biếm làm nô.
Sau khi viết xong lập tức phong kín lá thư, đợi người mang tin đến nhét vào túi hai khối vàng nhờ chuyển đạt đến Trương công công lòng biết ơn, và mang mười vò rượu ngon dâng tặng Trương công công.
Ngày 2 tháng 2, lại một lần nữa ta mang rất nhiều vàng bạc châu báu, áp rất nhiều phạm nhân trở lại Tương Dương, trăm họ lần nữa xếp hàng hoan nghênh, Kinh Châu trăm họ xung quanh ca tụng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 25: Năm mới bắt đầu. -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
"Tử Nhu, bây giờ nguy cơ của Kinh Châu cơ bản đã bị quét sạch, chúng ta cũng nên thi triển đại kế phát triển lúc ban đầu rồi!"
"Đúng vậy! Từ khi đại nhân nhậm chức Kinh Châu, trăm họ không có ai không khen ngợi đại nhân, Khoái Lương hôm nay mới biết cái gì là quan cha mẹ của trăm họ ".
"Ha ha ~ Tử Nhu đừng có vỗ mông ngựa hay như thế!"
"Lời tâm huyết, tuyệt đối lời tâm huyết ".
"Tốt! Nói chuyện chính sự đi, mùa Xuân đến rồi, ngươi đi giúp ta thông cáo, toàn châu chiêu mộ lưu dân khai hoang đồn điền, do quan phủ phát cho công cụ sản xuất cùng hạt giống, 5 năm đầu thu hoạch năm phần, mười năm sau ruộng đồng khai hoang thuộc về người khai khẩn. Chú ý, nghiêm lệnh các nơi không được tranh cùng dân tộc thiểu số, nếu như dẫn tới tranh chấp, bảo bọn họ mang đầu tới ta thỉnh tội. Tập trung thợ rèn thợ mộc đến sống trong thành, bắt đầu sản xuất nông cụ quy mô lớn. Những phạm nhân không thể nuôi không bọn họ, nam đưa đi tu đường khai thác mỏ trị thủy, nữ đem đến Quân Sơn đảo đi ủ rượu chế trà. Mặt khác, kêu Âu Dã Kim chiếu theo hàng mẫu lần trước bí mật chế tạo 30 bếp lò đưa đến Quân Sơn đảo cho ta".
"Đại nhân, lấy phạm nhân đi sản xuất đồ vật, chỉ sợ bọn họ có oán hận, không cam lòng làm việc!"
"Không quan hệ, người nhà bọn họ nằm trong tay chúng ta, chúng không dám làm bậy ! Hơn nữa nên lấy số lượng hoàn thành công việc mỗi ngày để cung cấp đồ ăn cho bọn họ, không sợ bọn họ không làm việc!"
"Đại nhân quả nhiên kiến thức cao minh ".
"Được rồi! Ngươi nhanh đi làm, cần nắm chắc thời gian đừng để lỡ vụ mùa!"
"Thuộc hạ cáo lui ".
Thời gian sau, Kinh Châu các nơi đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Mọi người đã nhận thức thủ đoạn của vị thứ sử đại nhân này, Kinh Châu đã không có người dám chống đối thứ sử đại nhân đang ra oai hổ, chỉ cẩn trọng hoàn thành cấp trên giao phó nhiệm vụ. Cả Kinh Châu thể hiện ra tinh thần thay đổi mạnh mẽ, đầu xuân rét lạnh cũng không có cách ngăn cản trăm họ vui mừng nhiệt tình.
Tháng 3, triều đình hạ chỉ phong Trần Bình làm An Lạc hầu, luận công bình định phản loạn cùng dẹp yên thủy tặc, phong Văn Sính Thảo Nghịch tướng quân, phong Hoàng Trung Thảo Khấu tướng quân, phong Cam Ninh Phấn Uy hiệu úy.
Cùng tháng, Khoái Việt cùng Điển Vi trở lại Kinh Châu, mang về Hứa Chử, Nhạc Tiến, Vu Cấm, Gia Cát Khuê và gia đình, thân tộc của Từ Thứ và Thái Sử Từ. Triệu Vân không tìm được, phỏng chừng bây giờ còn ở trên núi học nghệ. Từ Thứ cùng Thái Sử Từ đều ra ngoài du lịch, đành phải mang bọn họ thân tộc về trước và lưu lại tin tức. Nhắc tới Điền Phong, Tự Thụ, Điển Vi một bụng nổi lửa, đã không đến mà rõ ràng còn châm biếm đại ca là đồ nịnh nọt, nếu không phải Khoái Việt kéo tay gã cản lại, gã chắc đem hai tên này đánh tới má chúng cũng không nhận ra.
Hừ, xem ra hai người đó nếu không phải do ánh mắt thiển cận, quả thật là người không biết thức thời; nếu không bọn họ chính là cương trực công chính quân tử, ghét ác như thù. Được rồi, có lẽ chính ta hướng thượng quá nhanh, không từ thủ đoạn cho nên mang đến hậu quả không tốt, ít ra không có bọn họ hai người trời cũng chưa chắc đã sụp xuống. Trong nhóm người này thấy nổi bật nhất là Hứa Chử, căn bản không cần giới thiệu, đứng trong đám người chỉ cần nhìn một mắt là có thể xác định hắn, bởi vì nhìn thấy hắn ta nhớ tới O'Neal (1), Kinh Châu ta lương thực có phải đủ ăn không? Mà Nhạc Tiến cùng Hứa Chử đứng chung một chỗ xem ra có chỗ kỳ cục, rõ ràng hắn chỉ đứng trên lưng Hứa Chử một chút, quả nhiên là nhỏ bé nhanh nhẹn hình mẫu. Còn Vu Cấm thật sự không có gì đặc điểm, thuộc về loại người ném vào trong đám đông sẽ tìm không ra người. Đối với Gia Cát Khuê ta thoáng ứng phó một chút rồi đem sức chú ý chuyển hướng đến Gia Cát Lượng. Lúc này Gia Cát Lượng mới năm tuổi, ngoại hình phấn điêu ngọc mài, thật xinh đẹp, không trách được sau khi lớn lên sẽ là mỹ nam tử.
Ta vẻ mặt mỉm cười đi tới trước mặt Gia Cát Lượng rồi ngồi xuống, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non choẹt biết rõ còn hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Ta tên Gia Cát Lượng!" Tiểu quái vật nũng nịu trả lời, hơn nữa lấy tay đẩy tay ta ra, "Không được sờ mặt ta ".
"Tiểu Lượng, không thể vô lễ!" Gia Cát Khuê thấy vậy vội ngăn cản Gia Cát Lượng, để tránh đại nhân tức giận. "Đại nhân thích ngươi mới sờ ngươi ".
"Ha ha, không sao, trẻ con mà! Ta muốn thu Gia Cát Lượng làm con nuôi, không biết Gia Cát huynh đồng ý không?"
"Đại nhân ưu ái Tiểu Lượng, là Tiểu Lượng may mắn, sao lại không đồng ý. Tiểu Lượng, mau mau bái kiến cha nuôi!"
Gia Cát Lượng vẻ mặt không cam tâm tình nguyện quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, "Cha nuôi, xin nhận Tiểu Lượng một bái ".
Mọi người cùng hô to: "Chúc mừng đại nhân!"
Đợi Gia Cát Lượng lớn lên, chính sự đã không cần quan tâm rồi, bất quá ta cương quyết không thể cho hắn quản lý người, ánh mắt Gia Cát Lượng xem người thật sự không tốt, hơn nữa tiêu chuẩn chọn người thật sự chẳng ra gì.
Nâng Gia Cát Lượng dậy, hướng mọi người chấp tay, "Vừa rồi thấy Tiểu Lượng làm người khác thích, lạnh nhạt các vị, là lỗi của Trần mỗ. Trong phủ đã chuẩn bị rượu ngon với thức ăn để đón gió tẩy trần các vị, Trần mỗ tự phạt mình ba chén vì các vị thỉnh tội ".
Vừa rồi vẫn không lên tiếng Vu Cấm lúc này lên tiếng nói, "Sớm đã nghe nói trong phủ Thứ Sử đại nhân có giấu tuyệt thế rượu ngon, không bằng đợi đến lúc đó ta sẽ uống ba chén thay phạt cho đại nhân!" Nói xong còn liếm liếm môi.
Vừa nghe xong mọi người mở miệng cười to, bầu không khí dị thường tích cực lên.
Hứa Chử cũng ồn ào nói thêm: "Đúng vậy đúng vậy! Ta chính là cùng Điển huynh liều mạng rượu, bị hắn dụ dỗ lại đây, đợi chút nữa ta nhất định uống cho đã nghiền!"
"Cái gì nói ta dụ dỗ ngươi lại đây? Muốn bị đánh phải không? Rõ ràng là chính mình đến mượn cớ uống rượu!"
Hứa Chử vừa nghe xong trên mặt đỏ bừng, lập tức chuyển hướng lời nói, "Đến đây! Ai sợ ai! Lần trước chúng ta không phân thắng bại ".
"Tốt, tốt lắm, rượu ngon đang đợi các ngươi, không say không về ". Nói xong ôm lấy Gia Cát Lượng làm thủ lĩnh hướng bên trong phủ bước đi.
Mọi người ầm ầm hưởng ứng đi theo...
Ngày thứ hai sau khi tỉnh rượu đối với Kinh Châu nhân sự một lần nữa làm điều chỉnh. Cho Gia Cát Khuê đi Trường Sa làm thái thú, kỳ đệ Gia Cát Huyền nhậm chức Ba Lăng thái thú, Văn Sính nhậm chức Nam Dương thái thú, Khoái Việt và Nhạc Tiến cùng đi Kinh Nam trấn an Sơn Việt dân tộc thiểu số, Vu Cấm phụ trách chiêu mộ huấn luyện một vạn quân mới, Hoàng Trung vẫn là thống lĩnh thuỷ quân đóng ở Giang Hạ, Cam Ninh tự chiêu mộ năm nghìn thuỷ quân đóng ở Quân Sơn đảo, Điển Vi tự nhiên tiếp tục làm tay chân, Hứa Chử giữ ở bên người làm siêu cấp vệ sĩ. Đồng thời thượng biểu thông báo triều đình và lần nữa tiến cống mười xe rượu ngon! (Đương nhiên riêng tư cho Hà Tiến cùng Trương Nhượng lợi ích không thể ít! )
Từ đó, Kinh Châu nằm chặt trong lòng bàn tay ta!
(1) Shaquille O’Neal, cầu thủ chơi bóng rổ chuyên nghiệp của Mỹ, cao 2.16m nặng 147 ký, nổi tiếng về vóc dáng đồ sộ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của conem_bendoianh