Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 26: Nghèo rớt mồng tơi.. -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Thời gian này ta rất buồn bực, hầu bao ta nhanh chóng cạn thấy đáy! Nếu như không phải có rượu mạnh chống đỡ, ta có thể bị phá sản rồi! Này mẹ nó, phải ráng qua mấy ngày nữa? Vì không muốn làm tủi thân Xuân Lan và Điêu Thuyền, ta mỗi ngày lưu lại tiền mua thức ăn cho các nàng, đường đường Kinh Châu thứ sử, Đại Hán An Lạc hầu rõ ràng ngày ngày chạy đến quân doanh quẹt cơm tập thể độ nhật, nói cho dễ nghe cùng sĩ tốt đồng cam cộng khổ, nhìn bọn lính đó từng đôi mắt cảm động, ta chỉ có thể trong lòng nói, kỳ thực ta cũng là bị ép, nước mắt ta bây giờ chỉ có thể chảy trong bụng...
Không lo việc nhà không biết củi gạo đắt như thế nào! Lúc đầu ta có nhiều nhà cửa đất đai, vàng bạc châu báu chất đống như núi, đâu biết rằng thật sự sử dụng đến vẫn là không đủ.
Những lưu dân chiêu mộ đến đầu tiên cần cho bọn họ xây phòng sắp xếp chỗ ở, trước khi thu hoạch còn cần cho bọn họ cơm ăn, ta chính là thay quốc gia cứu tế nạn dân; đem những tội phạm đi tu bổ đường xá, khai thác mỏ quặng, sửa chữa đê điều trị thủy quả thực chính là đem tiền ném trong nước. Núi quặng đến bây giờ còn không tìm được, tu đường trị thủy căn bản là chỉ có đưa vào không có sinh ra lợi ích, ta bây giờ mới phát hiện ra ta thật là vĩ đại!
Chiêu mộ lính mới bởi vì vượt qua biên chế của triều đình, tất cả đều lấy danh nghĩa gia đinh tư nhân huấn luyện, có nghĩa là tư binh của ta, tiền lương trang bị tất cả đều được chính ta bỏ tiền; triệu tập thợ rèn chế tạo nông cụ, nhưng tất cả quặng sắt đều từ bên ngoài mua vào, hơn nữa sản phẩm làm ra vẫn là miễn phí cung cấp cho nông phu.
Bất quá phiền nhất chính là cùng với Kinh Châu vui sướng hưởng cơm no áo ấm, xung quanh các nơi nạn dân không ngừng tràn vào, mỗi ngày phát cháo không thôi đã tốn biết bao nhiêu tiền của ta! Không cho bọn họ ăn lại sợ bọn họ tạo phản gây rối, mà Kinh Châu công việc ruộng đồng và cơ hội làm việc không đủ thỏa mãn những nạn dân này, quả thực chuyện này làm cho đầu ta lớn như cái đấu!
Đương nhiên, tin tốt cũng không phải không có. Thợ mộc dựa theo đề nghị của chế tạo ra guồng tát nước cùng với dựa vào sức nước làm máy quạt gió, đề cao rất nhiều việc tiêu tưới đồng ruộng cùng nâng cao hiệu suất thợ rèn. Hơn nữa ta thiết kế ra đồ dùng trong nhà mang nhãn hiệu Kinh Châu, bị ta đưa cho Trương Nhượng, Hà Tiến và quan lớn trong triều, lập tức những đồ dùng này với dáng kiểu mới mẻ độc đáo, đắt tiền hoa lệ, rắn chắc dùng bền được rộng lớn quý tộc tầng lớp mua dùng. Hiện nay trong nhà nếu như không có "Durex" Kinh Châu đồ dùng trong nhà sẽ bị người người xem thường. Cho dù người bình thường trong nhà ít nhất cũng phải có một hai kiện có nhãn hiệu "Ladyjoy" Kinh Châu đồ dùng trong nhà mới có thể diện chiêu đãi khách.
Vườn trà cũng đã bắt đầu sản xuất, bất quá bởi vì kỹ thuật còn chưa đủ thuần thục, sản lượng không cao lắm, chất lượng mặc dù so với bây giờ trước đây tốt hơn, nhưng vẫn là không tới cấp độ trung bình, muốn tài nguyên cuồn cuộn tới cần phải cải thiện nhiều sang năm mới có hy vọng...
Lượng rượu tiêu thụ bây giờ đã mở rộng, về cơ bản đã lũng đoạn thị trường tiêu dùng rượu đắt tiền, Kinh Châu "Quân Sơn cống" bây giờ đã vang danh thiên hạ, bất quá hoàng đế lão nhi đã hạ lệnh hàng năm cần tiến cống một ngàn vò, điều này vẫn là ta đang cò kè mặc cả nói nấu không dễ để giảm bớt số lượng. Bà nội nó, quả thực chính là cướp đoạt tiền ta! Vì thiếu tiền khẩn cấp ta đành phải tăng sản lượng, từ chỗ Âu Dã Kim bí mật chế tạo thêm 50 bếp lò chưng rượu, mặc dù sản lượng cao rồi sau này không thể trở thành đồ ngàn vàng khó cầu, bất quá tổng thể lợi nhuận vẫn là so với trước kia cao rất nhiều, dù sao trên thị trường vẫn là cung không đủ cầu!
Nơi Khoái Việt cùng Nhạc Tiến quản lý tiến triển tốt đẹp, bây giờ Sơn Việt cùng người Hán chung sống càng ngày càng hòa hợp, đặc biệt là đưa cho bọn họ các nông cụ cùng hạt giống, họ sẵn lòng xuống núi cùng người Hán khai hoang đồn điền càng ngày càng nhiều. Dù sao ở trên núi lấy săn thú mà sống, cùng dã thú vật lộn, chẳng qua là ngày ngày ăn bữa sớm lo bữa tối, chỉ cần là người bình thường đều sẽ hi vọng cuộc sống bình an, cơm no áo ấm. Chỉ có điều còn chưa có xảy ra hiện tượng thông hôn, song phương phong tục tập quán vẫn còn chênh lệch quá lớn, trong quá khứ thường có nhiều va chạm do đó trong lòng từng người vẫn còn khúc mắc không dễ tháo gỡ trong thời gian ngắn, hi vọng cùng với thời gian phát triển song phương có thể thật sự dung hợp với nhau!
Bây giờ Kinh Châu về tài chính cơ bản miễn cưỡng cân bằng, bởi vì chính ta hầu như đem tất cả thu nhập cá nhân điền vào khoảng trống! Bất quá cũng không phải không lợi ích, ít nhất Kinh Châu trăm họ cùng quan chức nhìn thấy ta dáng vẻ hốc hác gầy gò lần lượt đều cảm động đến rơi nước mắt. Hễ ta đến bất kỳ chỗ nào, trăm họ đều xếp hàng quỳ xuống đất hoan nghênh, hơn nữa nghe nói đã có không ít người trong nhà lập trường sinh bài cho ta, mặc dù theo cảm giác ta mà nói dường như cái này giống như linh vị người chết, nhưng đó là lòng dân không dùng không được! Chỉ cần cố gắng chống đỡ qua thời kỳ khai hoang, đó là một gánh nặng lớn, Kinh Châu sẽ càng ngày càng cường đại, trải qua vài năm, đến lúc Đổng Trác vào kinh thiên hạ đại loạn, Kinh Châu được ta đoàn kết vững chắc như thùng sắt, đến lúc xem ai có thể động được đến ta!
Bây giờ ta cần phải làm là nhẫn! Nhẫn! ! Nhẫn! ! ! Nhưng ta thật sự không nhịn được rồi, cảm giác nghèo thật khó chịu, ta cần ăn thịt, ta cần uống rượu, ta cần dạo kỹ viện! ! ! Ai có thể tài trợ ta một chút! ! ! ! ! Mặc kệ tất cả, chính là đi cướp đi mượn cũng phải đem tiền về!
Đi tìm Điển Vi, "Đại ca, ta đang muốn tìm ngươi, có thể hay không cho ta ít tiền? Hôm nay vận may không tốt thua sạch túi!"
#¥#¥—#¥% được rồi, ta nhẫn, ta sợ đánh không lại ngươi!
Đi tìm Âu Dã Kim, "Đại nhân, ta gần đây vốn quay vòng tương đối khó khăn, ngươi xem có phải đem tiền bếp lò lần trước trả cho ta?"
"Khoan ta chưa nói xong, lần sau ngài nhớ trả tiền trước mới có hàng! Cần hay không tiến vào ngồi chơi?"
Đi tìm Khoái Lương, "Đại nhân, ta đã hai tháng không hưởng bổng lộc rồi, trong nhà trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, ngài có phải thuận tiện trả bớt cho ta?"
"Ngươi đem cái này đi cầm!"
"Đại nhân, đây là con dấu của Thứ sử, thứ này ai dám thu?"
Ta ngất! Ngươi còn thật sự muốn mang đi cầm?
... ... ... ... ... ... ...
Trời ơi! ! ! Đầu năm xuất hành bất lợi! Những người chung quanh lần lượt, bà mẹ nó đều nghèo rớt mùng tơi, biết trước như vậy lúc đầu vì tiền trực tiếp ra biển làm hải tặc đến Phù Tang vì quốc gia làm vẻ vang dân tộc!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 27: Công đức vô lượng -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Xuân qua hạ đến, lúa trên đồng đã nặng hạt, ta rốt cục đã giải thoát!
Tết Đoan ngọ lại đến rồi, ta triệu Thái thú cùng với lãnh binh chủ tướng Kinh Châu các nơi đến Tương Dương cùng nhau ăn một bữa cơm, cụ thể báo cáo một chút tình hình các nơi, mang theo Gia Cát Lượng bên cạnh đi theo. Bây giờ Gia Cát Lượng quả thực đã thành thư đồng của ta, mỗi ngày đều cầm công văn đọc chữ, ta phê công văn đều đưa cho hắn xem một lần, mặc kệ có hiểu hay không dù sao cũng tạo cho hắn làm quen với bầu không khí hành chánh! Anh trai hắn, Gia Cát Cẩn thì theo Khoái Lương học tập!
"Nửa năm qua các vị đều khổ cực rồi, Trần mỗ mượn cơ hội này kính mọi người một chén, từ đáy lòng ta cảm ơn các vị này nửa năm qua vì trăm họ làm hết tất cả! Cạn!" Ai, hôm nay bữa tiệc này lại ăn mất ta bao nhiêu tiền cơm, rượu uống xuống sướng miệng mà đau lòng ta! Các ngươi cũng đừng uống quá nhiều, chết ta!
"Cảm ơn đại nhân!"
Mọi người uống một hơi cạn sạch, Khoái Lương là người đầu tiên dẫn đầu mở miệng: "Uống chén rượu này ta thật sự hổ thẹn, Kinh Châu trăm họ ai không biết đại nhân tan tác hết gia tài cứu đói nạn dân, ta không thể vì đại nhân phân ưu, thật sự là có tội!" Ngươi tự mình đã biết như vậy, vừa rồi sao uống chén rượu đó so với người khác đều nhanh không kém?
"Tử Nhu không cần khiêm nhường, Kinh Châu nửa năm qua thay đổi mọi người đều rõ, mặc dù bây giờ Kinh Châu không thể nói cơm áo không lo, nhưng không có ai chết đói đầu đường, chỉ dựa vào điểm này ta cần phải cảm ơn các vị ngồi đây!" Ngừng lại một chút, "Tử Nhu, báo cáo một chút nửa năm đầu Kinh Châu thành tích ". Nhanh lên báo cáo, cho các ngươi không rảnh uống rượu ăn cơm, có thể kéo dài tới buổi tối khỏi phải ăn thêm lần nữa!
"Bẩm báo đại nhân, năm nay Kinh Châu các nơi khai khẩn được 243 vạn mẫu đất hoang, các nơi tăng làm 319 hộ làm nghề đồ sắt, xưởng mộc, thi công trị thủy đê tổng cộng 97 nơi, tu bổ 140 đường xá, an trí lưu dân hơn 53 vạn người, đến nay không một người chết đói ". Nói tới đây, Khoái Lương dừng rồi một chút quét mắt nhìn mọi người, thấy mọi người đều có vẻ mặt mừng rỡ tự hào bộ dáng, lập tức đổi sang một loại ngữ khí lạnh lùng tiếp tục nói, "Nhưng cho đến nay, tài chính Kinh Châu bị thâm lủng đạt ba con số, những con số này tất cả đều do đại nhân dùng chính mình thu nhập cá nhân bổ sung, hiện nay toàn châu còn có đại khái 30 vạn lưu dân không thể an trí, số lượng này vẫn mỗi ngày một tăng, ở đây có rất nhiều vấn đề đều là dựa vào gia sản đại nhân, mấy chục vạn nạn dân đang dùng cháo miễn cưỡng độ nhật qua ngày bằng chính tiền của đại nhân, xin hỏi các vị chuẩn bị như thế nào vì đại nhân phân ưu?" Lời vừa nói ra, những người đang ngồi không ai không cúi đầu xấu hổ!
"Ha ha, các vị không cần phải lo lắng như thế, Tử Nhu nói quá nghiêm trọng rồi!"
"Đại nhân, nhưng.. ". Ta phất tay ngăn Khoái Lương lại rồi nói chen vào. "Tình hình không hề quá mức nghiêm trọng như vậy, đợi gặt hái xong lúa Giang Nam một phen, Kinh Châu tài chính sẽ giảm bớt, hiện nay quan trọng nhất là làm thế nào an trí những nạn dân đó đến nhờ cậy Kinh Châu, làm thế nào cho những người này có một miếng cơm ăn, làm thế nào cho những người này có hy vọng sống sót, để họ chưa đến mức bí quá hoá liều nổi loạn tại Kinh Châu giống như loạn giặc khăn vàng lần trước! Các vị đều nói cái nhìn của chính mình cho mọi người biết!"
"Chúng ta đem những người đó đều đuổi đi là được rồi!" Điển Vi thấy mọi người không nói lời nào, bên mình ta lẩm bẩm len lén nói một minh.
Ta hung ác trừng mắt nhìn hắn, hắn sợ hãi mau đem đầu cúi thấp xuống! Cái chủ ý này mặc dù không tồi nhưng ngươi có thể riêng tư nói với ta, không thể ở chỗ này nói ra! Biện pháp này có thể suy nghĩ, bất quá cần suy nghĩ chu đáo, dùng đúng phương pháp, không thể để cho người khác phát giác. Vẫn là không được, mạo hiểm quá lớn, bị người ta biết thanh danh một đời ta coi như xong rồi!
"Cha nuôi, chúng ta vì sao không tiếp tục chiêu mộ lưu dân khẩn hoang?" Gia Cát Lượng đứng kế bên ngây thơ hỏi.
"Tiểu Lượng, ví dụ trên bàn chỉ có thể bày mười đĩa thức ăn, ta bây giờ cần ngươi làm thành 20 đĩa, ngươi làm được sao?"
"A!" Gia Cát Lượng nghe rồi trầm tư một hồi, hỏi ngược lại: "Đó không phải là bày thêm một cái bàn nữa là được sao?"
"Tiểu Lượng, câm mồm! Đại nhân thứ tội, Tiểu Lượng còn nhỏ không hiểu chuyện ". Gia Cát Khuê nghe được lời này giật nảy người, đây không phải xui khiến đại nhân tạo phản sao!
"Không sao, lời nói trẻ con mà thôi!" Riêng ta lại nghĩ nếu được ta bày mấy cái bàn, đáng tiếc thời cơ còn chưa tới!
"Đại nhân, mặc dù không thể mở thêm bàn, nhưng chúng ta có thể làm thêm chân bàn!"
"A? Dị Độ có biện pháp tốt?"
"Đại nhân, hiện nay xưởng mộc sản xuất đồ dùng trong nhà cung không đủ cầu, chúng ta cần tiếp tục khuếch trương quy mô lớn, tiếp tục mời chào thợ thủ công trong đám nạn dân, hơn nữa có thể mời chào học đồ số lượng lớn làm dự bị. Còn phải thu nhận nhiều người cưa cây đốn củi tăng nguyên liệu cung ứng; bây giờ đồ dùng trong nhà chỉ được tiêu thụ ở Giang Nam cùng Trung Nguyên khu vực, vì vậy chúng ta cần phải thành lập nhiều đội thương buôn hướng tới Ba Thục, Quan Tây mở rộng, hơn nữa chúng ta cần thu mua vật tư chiến lược như trâu cày, chiến mã". Khoái Việt ý tứ sâu xa liếc nhìn ta một mắt rồi tiếp tục nói, "Còn phải xây dựng thuyền lớn, đi đường thủy tới Thanh Châu, Hà Bắc, Liêu Đông, buôn bán! Hơn nữa thuộc hạ lần này đến Sơn Việt phát hiện một quặng sắt tại huyện Kỳ đông Kinh Nam, chúng ta cần một lượng lớn thợ mỏ, nhân công để chuyển những khoáng vật đi ra, chúng ta lại cần rất nhiều người để tu bổ đường xá. Huống hồ Nam Dương, Giang Hạ, Thượng Dung, Di Lăng, Giang Lăng tường thành năm lâu thiếu tu sửa, chúng ta có phải cũng nên tìm người sửa chữa một chút?"
Có phải Khoái Việt đã nhìn ra vấn đề? Gã mượn cơ hội này rõ ràng giật dây ta mua chiến mã, xây thuyền lớn, sửa chữa chiến lược yếu địa thành trì! Hê hê ~ ngươi đúng là tri kỷ của ta, mấy thứ này nếu như chính ta nói ra sợ rằng không ổn, ngươi có thể nói ra lại là vừa lúc, xem ra quyết đinh lúc đầu triệu ngươi đến đây đúng là lựa chọn sáng suốt!
Ta nhìn Khoái Việt nói: "Biện pháp không tồi! Việc này do Dị Độ toàn quyền phụ trách, mọi ngươi cần phải toàn lực phối hợp làm việc!"
Mọi người đứng dậy đồng loạt hô vang, "Vâng! Đại nhân ".
"Được rồi, chính sự đã nói xong, bây giờ nói về quân sự. Trọng Nghiệp, ngươi nói trước!"
"Đại nhân, hiện nay Kinh Châu lục quân cộng lại bốn vạn, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện đầy đủ!"
"Không có hiện tượng thiếu lương chứ?"
"Dưới trướng Đại nhân, sao dám có người phạm luật ".
"Vậy sao! Hán Thăng, nói về tình hình thủy quân!"
"Về đại nhân, Kinh Châu thuỷ quân cộng lại hai vạn năm nghìn người, huấn luyện hoàn mỹ, không có chỗ trống không có thiếu lương bổng. Chỉ là chế tạo áo giáp cho thuỷ quân sắt không đủ, còn áo giáp da sau khi ngâm nước lại mềm mại không có sức phòng ngự, cho nên.. ".
Lại là vấn đề hao tâm tổn trí, nếu như thay đổi thành thiết giáp, Kinh Châu tài chính không đủ sức. "Các vị có ai nghe nói qua giáp mây?"
"Đại nhân, Nam man có thể làm giáp mây, họ lấy gốc cây mây trong núi phơi khô sau đó xé nhỏ bện thành giáp tốn ba tháng trở lên để tạo thành. Giáp này nhẹ nhàng rắn chắc, đao kiếm không thể xuyên qua, nước ngâm không nở, bất quá khuyết điểm là dễ cháy, nếu như trang bị quy mô lớn sợ rằng.. ". Khoái Việt lần nữa mở miệng nói.
"Không sao, giáp mây chỉ cấp cho thủy quân trang bị, bên ngoài lót thêm lớp vải bông là giáp dành cho quân y, vào lúc chiến đấu thủy quân cần phải ngâm ướt giáp mây thì không sợ cháy, mà giáp mây nhẹ nhàng có sức nổi, có thể tăng thêm khả năng sinh tồn cho sĩ tốt khi rơi xuống nước, cứ như thế thuỷ quân ta vô địch thiên hạ!"
Mọi người lần nữa cùng hô, "Cao! Quá cao! ! Thật sự là cao minh! ! !"
"Ha ha ha ha ~~~~ tốt rồi, việc công nói xong rồi, bây giờ uống rượu ăn cơm, các vị mời thỏa thích, không uống say không cho phép đi! ! !"
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 28: Buồn bực! Có người so với ta càng buồn bực hơn -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Lương thực được mùa lớn trong khi cả nước thiếu lương do đó không sợ mất giá, nông dân hết sức vui mừng. Kinh Châu đặc sản là rượu, trà cùng đồ dùng trong nhà theo bước chân thương đội bắt đầu tỏa ra khắp nơi trong nước, đồng thời mang về cho Kinh Châu cấp bách trâu cày, chiến mã cùng với không ít kinh nghiệm phong phú của mục dân phương Bắc và đại lượng các loại thợ thủ công có cuộc sống gian nan. Kinh Châu kinh tế cũng rốt cục trở về quỹ đạo, ta đây trên tay rốt cục cũng có ít tiền nhàn rỗi!
Có tiền! Lại có thể ăn thịt uống rượu vui đùa với em gái!
"Đại nhân, vừa nhận được công văn triều đình phát đến". Khoái Lương cầm một dãi lụa dài tiến vào.
Ta mở ra xem, suýt nữa hộc máu tức chết. Kháo! Ta kháo! ! Ta nhổ vào! ! ! Súng bắn chim đầu đàn, lời lẽ chí lý, triều đình rõ ràng bổ nhiệm thái thú mới đến Giang Lăng, Linh Lăng và Vũ Lăng. Tiên sư chúng, bây giờ Kinh Châu có tiền, người người đều nghĩ đến việc chia chác, chỉ là triều đình có người không coi ta là chỗ dựa, do đó không cho ta thể diện đem mấy thái thú ta thượng báo thay đổi toàn bộ! Bây giờ nên làm sao? Chẳng lẽ để cho những kẻ đó cướp đoạt tiền ta cực nhọc xây dựng Kinh Châu, lại khiến cho khói mù mờ mịt khắp nơi? Đều do ta quá nóng lòng, Kinh Châu không nên phát triển quá nhanh, đều là do đám nạn dân đáng chết đó, lúc đầu không nên quản để bọn họ chết đi, chỉ cần chờ mấy năm, đợi triều đình vô lực khống chế địa phương lúc đó mới dễ phát triển. Hơn nữa ta biết trước khi đó lúc phong quan Lưu Yên còn không đi Ích Châu, ta nên chạy tới đó, tùy tiện khống chế bọn phản tặc chiếm lĩnh Hán Trung, từ đó làm sụp đổ triều đình, hiện tình bây giờ tạo ra phiền phức lớn rồi!
Ta cầm phần công văn đi qua đi lại thong thả vài vòng, hướng Khoái Lương nói, "Gọi Dị Độ trở về! Phái người giám sát những thái thú mới, nếu bọn họ nhận hối lộ hoặc làm gì phạm luật cần phải ghi nhớ, thu thập bằng chứng, tạm thời đừng đánh động bọn họ!" Có một số việc vẫn là không cho Khoái Lương biết thì tốt hơn.
"Vâng, đại nhân, thuộc hạ đi làm ngay".
"Chờ đã, ngươi phát công văn đến các quận huyện tìm mười nông hộ có sản lượng cao nhất trong vùng và những hộ thợ rèn chế tạo nông cụ tốt nhất năm nay báo lên trên".
"Đại nhân, ý ngài là?"
"Đi làm tốt việc này trước, quản chi những chuyện khác, đợi báo lên rồi các ngươi sẽ biết!"
"Vâng! Thuộc hạ cáo lui!"
Buồn bực! Ta không có tâm tình đi vui đùa với em gái mới, vẫn là trực tiếp đi tìm Xuân Lan, Điêu Thuyền phát tiết một chút. Một đường hầm hè "Gần đây tương đối phiền, tương đối phiền, tương đối phiền.. ". hướng hậu viện đi tới...
10 ngày sau, Khoái Việt từ Kinh Nam chạy về.
"Ngươi trước xem cái này!"
"Ai! Lại là một đám mua quan bán tước đến đây kiếm tiền !"
"Ta bây giờ cần ngươi chuẩn bị hai phần hậu lễ lập tức đi kinh thành, tìm Trương Nhượng Hà Tiến hỏi thăm một chút xem ba người mới này có phải cùng bọn họ có quan hệ gì không hoặc có chỗ dựa đáng kể hay không!"
"Đại nhân, chẳng lẽ đại nhân muốn .. ".
"Hừ! Rõ ràng bọn chúng dám leo lên đầu ta vuốt râu cọp, ta cần giết gà dọa khỉ, làm cho những kẻ nghĩ đến Kinh Châu chia chén canh cần phải suy nghĩ suy phân lượng của chính mình!"
"Không tồi, nếu không chúng ta mệt chết mệt sống làm lên an lạc chỗ, đều bị này đàn lang sói cho hủy rồi, thuộc hạ này đã chạy tới Lạc Dương!"
... ... ... ... ... ... ...
"Đại nhân, ngươi cần nông hộ cùng thợ thủ công xưởng danh sách đều báo đi lên rồi!" Khoái Lương cầm một xấp dày danh sách giao cho ta xem.
"Nhưng đều là thật?" Ta chỉ cầm ở trong tay ngó rồi một mắt.
"Thuộc hạ tra qua thuế phú đoạt lại ghi chép, nông hộ danh sách nên là thật; còn thợ rèn xưởng, nguyên nhân nông cụ chế tạo thời gian không dài, hiện nay chỉ có thể căn cứ các nơi khai hoang nông dân danh tiếng đến đánh giá, có thể sẽ có sở sai lệch ".
"Những người trong danh sách này năm nay miễn thuế toàn diện, ai đã giao nộp thuế chúng ta sẽ trả lại. Đầu tháng 11, mời những nông hộ và công xưởng mỗi nhà phái đại biểu đến Tương Dương, ta cần mời bọn họ ăn cơm, lộ phí do quan phủ phụ trách! Mặt khác, năm nay tất cả mọi người đều không biết ta cần những này danh sách làm gì, cho nên thượng báo nên không quá lớn sai lệch, nhưng chỉ cần liên lụy tới lợi ích, đã tổng hội xuất hiện vấn đề, ngươi đi giúp ta suy nghĩ, sau hàng năm như thế nào có thể cố gắng chính xác khen thưởng những đó ưu tú nông hộ cùng thợ thủ công!"
"Vâng, đại nhân! Bất quá thuế thu đã đăng ký vào kho, trả lại sợ rằng không ổn a?"
"Đã vào kho thuế thu thì chính ta đến lấy ra!"
"Ngoài ra, đại nhân mời nông hộ ăn cơm còn chấp nhận được, nhưng mời cái đám thợ rèn thủ công kỹ xảo ăn cơm chỉ sợ sẽ làm xấu đi danh tiếng đại nhân!"
"Tử Nhu à Tử Nhu, ngươi cũng là Giang Nam tuấn kiệt, ta cũng không nghĩ tới ngươi vẫn là không thoát khỏi ánh mắt thế tục! Cái gì là kỹ xảo thủ công? Nếu như không có thợ thủ công chế tạo nông cụ nông dân có thể khai khẩn vài mẫu ruộng tốt? Nếu như không có thợ thủ công chế tạo vũ khí áo giáp, sĩ tốt như thế nào giết địch bảo vệ quốc gia? Nếu như không có thợ thủ công đóng thuyền xây cầu, mọi người như thế nào thông hành nam bắc? Năm nay thợ thủ công chế tạo guồng nước Tử Nhu đã từng thấy qua rồi? Nếu như không có những guồng nước này, năm nay lương thực sao có thể được mùa lớn như thế? Nếu như lương thực sản lượng không đủ, năm nay sẽ chết đói bao nhiêu người? Có nhiều thợ thủ công ưu tú, chúng ta có thể chế tạo ra càng nhiều nông cụ tốt, càng tốt vũ khí áo giáp, càng chắc chắn dùng bền thuyền bè cầu cống. Tử Nhu còn cho rằng những người này chỉ là thủ công kỹ xảo thôi sao?" Nói xong sau ta làm vẻ mặt cười nhạo nhìn Khoái Lương, bất quá trong mắt hắn là ánh mắt mỉm cười chờ đợi. Đúng là xấu hổ chết ngươi! Hai ngàn năm sau những thợ thủ công này được gọi là kỹ thuật công trình sư, nhà phát minh sáng tạo, các quốc gia giành nhau sứt đầu bể trán những người này, nếu không có bọn họ chỉ còn chờ các quốc gia khác đến xâm chiếm.
Lúc này Khoái Lương đã rơi vào trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt mông lung, một lúc lâu ngẩng đầu lên trả lời: "Lương thường tự phụ đọc sách vạn quyển, chở đầy năm xe, tự vỗ ngưc bản thân có thể hiểu rõ thiên hạ chân lý, nhưng đến hôm nay mới biết chính mình bất quá chỉ là một cổ hủ thư sinh. Đại nhân có ánh mắt độc đáo, có thể xuyên qua thế tục mở ra vùng trời mới. Lương muốn bái đại nhân làm sư phụ để học hỏi thêm, mong đại nhân không ngại Lương ngu dốt ".
"Tử Nhu không cần phải nghiêm trọng như thế, ba người làm việc tất cả đều là người giỏi, mỗi người đều có mặt mạnh yếu khác nhau, có những nơi ta cũng thua kém ngươi, mọi người bình thường trao đổi kiến thức lẫn nhau cần gì cố chấp hình thức thầy trò?"
"Lương thụ giáo. Có điều Lương vẫn cần khuyên đại nhân không nên mời thợ thủ công ăn cơm, trên đời này vẫn còn nhiều người cổ hủ. Vì tương lai tiền đồ của đại nhân, cũng là vì thiên hạ trăm họ, thỉnh đại nhân nên yêu quý danh tiếng chính mình".
"Nhưng thợ thủ công này đã chịu phân biệt quá lâu, dù sao cũng cần phải có người đến phá vỡ ánh mắt thế tục, nâng cao địa vị thợ thủ công mới có càng nhiều người làm ngành nghề thợ thủ công, mới có thể bồi dưỡng ra càng nhiều thợ thủ công ưu tú, đại Hán ta mới có thể càng phồn vinh giàu mạnh!" Ngươi đã trân trọng ta, vậy cái oan ức kia ngươi nên đưa lưng ra! Ta rõ ràng ám chỉ, ngươi không nghe không hiểu sao? Như vậy làm ta rất thất vọng.
"Thuộc hạ mong được thay đại nhân làm việc này ".
"Tử Nhu không sợ ảnh hưởng danh tiếng và tiền đồ chính mình sao?"
"Chỉ cần đại nhân còn ở đây, sẽ không làm cho Tử Nhu chịu tủi thân".
Ta lập tức đưa vẻ mặt cảm động vỗ vỗ Khoái Lương vai, khuyến khích hắn kiên định gật đầu, nhưng ở trong bụng nói. Đồng chí gan lớn thật! Có tiền đồ! Ngươi tin tưởng ta như vậy, lần sau có cái gì oan ức ta nhất định đều giao cho ngươi!
Bảng cáo thị khen thưởng nông hộ cùng thợ thủ công được công bố tại Kinh Châu mang tới sóng to gió lớn. Nông hộ cùng thợ thủ công hết sức vui mừng, bất quá lại dẫn đến vô số lưu dân tràn về Kinh Châu. Ta buồn bực quá sức! Thật sự Giang Đông Ba Thục đều là địa phương có sản lương cao, các ngươi làm sao không hướng bên kia chạy tới? Đáng thương ta, tài sản cá nhân ngày càng hao mòn!
Văn nhân nho sinh đem Khoái Lương làm bia dùng ngòi bút làm vũ khí, còn tốt là mọi người đều nhã nhặn, không chửi bới ầm ĩ. Nhìn Khoái Lương mỗi ngày vẻ mặt hốc hác về nhà, ngày thứ hai lại mang vẻ mặt kiên nghị đi làm việc, ta chỉ muốn nói với hắn, đồng chí, ngươi nhất định phải chịu đựng, kiên trì chính là thắng lợi, nếu như ngươi hy sinh rồi ta biết tìm đâu ra một người giỏi chịu oan như ngươi!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 29:Sờ mông cọp không được -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Khoái Việt trở về cũng dọ thám nghe rõ tình hình của ba vị thái thú mới. Theo ý Hà Tiến ba người này đều là phe đảng của hoạn quan trong triều, nên hắn kiên quyết ủng hộ ta diệt trừ bọn chúng. Theo ý Trương Nhượng những người này là bọn heo chết chỉ biết bỏ tiền mua quan bán tước,bản thân ta nếu như không thích bọn họ có thể tùy tiện xử lý, nhưng tốt nhất là nuôi béo rồi mới mổ.
Mẹ nó! Còn phải nuôi béo sao? Nuôi béo bọn chúng đều là dùng tiền của ta! Tên thái giám chết bầm không phải là cần tiền sao! Tịch biên gia tài bọn rác rưởi này chính là đem toàn bộ giao cho các ngươi! Tuy vậy ta bây giờ cũng không để ý đế điểm này, chỉ cần Kinh Châu nằm trong tay ta, còn lo vật gì không có!
Lập tức gọi Khoái Lương tới hỏi một chút xem ba gã thái thú mới tới có dị động gì không.
"Tử Nhu, ba thái thú mới gần đây có hành động gì sai trái không?"
Khoái Lương trình lên một xấp án tình, "Căn cứ theo những người sắp xếp bên cạnh bọn họ và tin tức cũng đã được kiểm chứng. Giang Lăng thái thú, Hứa Chí, cùng Linh Lăng thái thú, Đồng Tín, mua bán quan chức và quân lương; còn Vũ Lăng thái thú Trương Kiệt nhận hối lộ, phán án bất công tạo thành phẫn nộ cực lớn cho dân chúng, hơn nữa đã dẫn tới hai tộc tranh chấp ở địa phương. Bởi vì đại nhân nói tạm thời không động tới bọn họ, bây giờ vài người đã có ý không kiêng nể gì!"
Tốt, bọn họ tạo ra dân tình phẫn nộ càng lớn càng tốt, đến lúc làm thịt bọn chúng ta lại có thể thu mua lòng dân, danh vọng ta cũng sẽ như nước lên thuyền lên. Cho dù bọn họ tham lam bao nhiêu ta cũng làm cho bọn họ ói ra giao lại cho ta!
"Chứng cớ xác thực không?"
"Chứng cớ tuyệt đối xác thực ".
"Tử Nhu, chỉ là án theo lời ngươi, vì sao đến nay không có người tìm đến ta để giải oan?"
"Từ xưa đến nay dân không đối đầu với quan, dân gian không phải truyền lưu ngạn ngữ dân không đấu cùng người giàu, kể cả người giàu cũng không dám tranh đấu với quan sao? Chỉ cần trăm họ còn có thể sống sót, không chết người, sẽ không có ai muốn chạy đi giải oan!"
"Ờ, ta biết rồi! Ngươi đi trước, tiếp tục theo dõi ba người kia".
Đợi Khoái Lương đi rồi, ta đem đó phần án tình đưa cho Khoái Việt, "Dị Độ, nghĩ cách ám chỉ những người bị hại có oan tình ở Vũ Lăng đến Tương Dương tìm ta giải oan. Đi tìm hai người mua quan chức từ hai thái thú Giang Lăng, Linh Lăng bán, làm lớn chuyện, tạo ra tiếng xấu càng lớn càng tốt!"
Khoái Việt nghe xong chau mày không ngừng, sau đó lập tức trả lời: "Vâng, đại nhân!"
"Dị Độ, ta biết ngươi gần đây đối với tâm ý ta có chút điều không thông, mọi người đều là người thông minh, có một số việc nên hiểu ngầm mà không cần nói ra mới tốt! Sau này ra sao, ta cũng không biết, nhưng chính ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi làm!" Tâm tư ngươi đã bị ta phát hiện rồi, thừa dịp này ta cho ngươi một ít ám chỉ!
"Từ khi đại nhân đến Kinh Châu, Kinh Châu thay đổi ngày càng tốt hơn, đối với đại nhân thuộc hạ bội phục không thôi, ngày sau bất kể đại nhân như thế nào, thuộc hạ thề chết đi theo!"
Hô! Cuối cùng ta thở phào nhẹ nhõm, rốt cục đã có tri kỷ mưu sĩ rồi, nếu không sẽ có quá nhiều sự kiện làm không tốt, dù sao bây giờ ta vẫn là quan chức triều đình, vẫn phải chịu trói buộc ít nhiều vào triều đình.
Ta vỗ vỗ vai Khoái Việt, "Ta sẽ không bạc đãi ngươi!"
Đợi Khoái Việt rời khỏi, Gia Cát Lượng vẫn đứng hầu bên cạnh ta vẻ mặt nghi hoặc hướng ta hỏi, "Cha nuôi, ba người này chứng cớ đã xác thực, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?"
"Tiểu Lượng, có một số việc không nên làm thẳng cần nhiều điểm cong cong mới tốt! Ba người bọn họ vừa tới không lâu, nếu như ta chủ động diệt trừ bọn họ, mục đích quá rõ ràng rồi. Sẽ bị người ta chú ý ! Giả dụ trên bàn bày mười đĩa thức ăn, trong đó một đĩa sắc hương đầy đủ, hơn nữa cách ngươi không xa, nhưng lại dẫn tới tất cả mọi người chú ý. Lúc này ngươi nghĩ đến việc ăn nó một mình, ngươi nên ứng phó thế nào?"
"Ta sẽ nhổ nước bọt vào đĩa thức ăn đó! Dù sao chính ta ăn vào cũng không buồn nôn!"
"! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Ngươi lợi hại, không trách được trong lịch sử Vương Lãng bị ngươi làm tức chết.
"Ngươi có phải chưa từng bị đánh, cảm thấy da thịt ngứa ngáy? Ta không ngại tự mình cho ngươi một trận !"
"Không được cha nuôi, đến cùng là nên làm thế nào?"
"Thức ăn cách ngươi không xa, ngươi đầu tiên thử rồi sau đó lập tức nói thật khó ăn. Hơn nữa lập tức gắp món ăn khác, khen lấy khen để thuộc loại trên trời ít có, không có gì ngon hơn. Kéo sự chú ý của người khác lên món ăn đó, từ từ làm bộ lơ đãng gắp cái đĩa ngon nhất gần ngươi kia, số lần gắp nhất định phải ít nhưng trọng lượng nhiều, cố gắng giảm bớt nguy cơ bị người khác phát hiện vì rất nguy hiểm. Nếu như bị một người phát hiện rồi, cần lập tức nháy mắt ra dấu ám chỉ đối phương, lợi ích mọi người cùng nhau phân chia. Tóm lại một câu, tận dụng tất cả các biện pháp giảm bớt đối thủ cạnh tranh, như vậy chính mình mới có thể nhận được lớn nhất lợi ích, hiểu chưa?"
"Cha nuôi, ngươi thật sự hèn hạ! ! !"
***183;#¥¥*... #¥***183;
Một tháng sau, ở phủ thứ sử.
"Đại nhân, ngoài cửa có hơn mười người đến từ Vũ Lăng kêu oan, đã có nhiều người tụ tập vây xem, mời đại nhân ra ngoài xem!" Khoái Lương chạy rồi tiến vào thông báo, đồng thời trong lòng cảm thấy kì quái. Có từ bao giờ dân chúng đổi tính tình? Rõ ràng dám chạy tới phủ thứ sử kêu oan? Chẳng lẽ Vũ Lăng bên kia xảy ra án mạng sao? Nhưng chính mình không nghe thấy! Chẳng lẽ Vũ Lăng thái thú dám giấu diếm không thông báo? Cho dù hắn dám làm như vậy, người của ta sắp đặt bên cạnh hắn cũng phải thượng báo lên cho ta, không có lý do gì chính mình cũng không biết a! Bản thân ta quả là thất trách, hi vọng đại nhân sẽ không trách tội!
"Biết rồi!" Rốt cục đã đến, hê hê, lòng dân đây rồi! !
Người xem càng nhiều, tuyên truyền hiệu quả càng lớn! Cần phải lải nhải một chút, chậm rãi đi đến đại sảnh, trước hoạt động hoạt động gân cốt sau uống thưởng thức một ly trà. Bỏ mặc Khoái Lương bên cạnh gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, đợi cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài truyền tới tai ta rồi mới chậm rãi nói với Khoái Lương, "Đem người kêu oan vào đây".
Đang đứng ngồi không yên vừa nghe xong Khoái Lương lập tức hướng ra ngoài chạy đi. Một lát sau, hắn mang một đám người đến, thấy ta liền lập tức quỳ xuống đất dập đầu cùng lúc hô vang, "Ra mắt đại nhân. Mời đại nhân vì chúng tiểu dân làm chủ ".
"Các ngươi có oan tình gì? Nhất định phải báo án!"
Bên dưới lập tức có một người hai tay nâng lên một cọc thẻ tre, vô cùng cung kính trình lên, "Mong đại nhân minh xét!"
Ta mở ra xem, đơn giản là một số chuyện nhỏ bao gồm dân sự tranh chấp, vay tiền không trả, cưỡng chiếm thổ địa, mạnh đoạt dân nữ vân vân . Chuyện chính là các ngươi đã đi đến đây, bây giờ mục đích đã tới, phần còn lại thì đơn giản hơn.
Ta làm ra vẻ đột nhiên giận dữ, hung ác vỗ lên bàn, rống giận la to, "Vũ Lăng thái thú không biết xét án như thế nào sao? Những vụ án đơn giản như thế này mà còn làm dân chúng phẫn nộ thật lớn! Khoái trưởng ty, ngươi lập tức đi Vũ Lăng điều tra rõ việc này cho ta, xem có phải có ẩn tình khác hay không?".
"Vâng, đại nhân ". Khoái Lương đưa vẻ mặt ý tứ sâu xa nhìn ta, vẻ mặt đó chính là rõ ràng nói: đại nhân đúng là thiên tài biểu diễn!
Ta chuyển mình nhìn xuống mọi người, dùng giọng nói hòa ái dễ nghe nhất nói, "Các vị hương thân phụ lão, bản quan chắc chắn sẽ cho các vị một câu trả lời công bằng, các ngươi nên quay về đợi tin tức của ta!"
Trong lòng mọi người đều cảm động, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, dập đầu không ngừng, "Cảm ơn Thanh Thiên đại lão gia vì tiểu dân làm chủ!"
Đợi mọi người rời khỏi sau, dự thính Gia Cát Lượng mở miệng hỏi, "Cha nuôi, không phải sớm đã tra rõ rồi sao? Vì sao còn cần Khoái trưởng ty tra thêm một lần nữa?"
"Vừa rồi những lời nói này là nói cho dân chúng nghe, ta không thể nói với bọn họ ta sớm đã biết oan tình, mà còn cố ý trì hoãn? Ngươi nói xem, chỉ cần Khoái Lương đi qua chỗ khác là được rồi!"
"A, biết rồi! Bất quá, cha nuôi, ta cảm thấy ngươi thật sự vô cùng hèn hạ vô sỉ!"
"#¥#¥%—***183;%... Tiểu Lượng, ta xem đêm nay chúng ta ăn măng sáo với thịt mông của ngươi!"
"Không được! ! ! Cha nuôi, ta phát hiện ngài tâm địa lương thiện, vì dân thành khẩn, cần chính yêu dân, bản tính trung hậu.. ".
Khoái Lương vừa nghe xong trên mặt lập tức đỏ đến mức sung huyết, Tiểu Lượng, ngươi đúng là tri kỷ của ta! Từ lần trước ta đưa lưng ra chịu oan, chính mình càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, khi đó thứ sử đại nhân căn bản là đem chính mình che chở, ta tự trách mình nhất thời hành động theo cảm tình, hối hận không kịp! ! !
Không quá vài ngày, Kinh Châu các nơi bắt đầu lưu truyền việc Giang Lăng, Linh Lăng thái thú không quan tâm nạn dân, bán quân lương giành tư lợi. Những sĩ tử nho sinh đông như rừng cuối cùng cũng phát huy một chút vai trò tích cực trong việc thúc đẩy tìm hiểu, các nơi yêu cầu tra rõ án này tiếng hô không ngừng tăng vọt, vì vậy ta đành phải lần nữa "Bị ép bất đắc dĩ" xuống tay hạ sát thủ. Xin lỗi các vị, tiền tài trong nhà các ngươi đã đưa cho Trương Nhượng, ta đây chỉ cần người, người đẹp cùng nô lệ, ai đến cũng không cự tuyệt . HO ..HO.., tôi tớ thê thiếp nhà giàu quan lại giá ngàn vàng nên chất lượng vẫn là tương đối cao.”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 30:Tương lai của ngươi sẽ thế nào? -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Năm thứ tư Trung Bình, năm 187 Công Nguyên.
Sau khi đem ba cái việc linh tinh đó dọn dẹp xong xuôi rồi ta mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, ta không có đủ nhân tài để bổ sung cho vị trí thái thú vừa rời đi. Bản thân Vu Cấm, Nhạc Tiến là võ tướng, hơn nữa còn quá trẻ chưa có tiếng tăm gì, cho dù có báo lên cũng rất khó giành được sự thừa nhận của triều đình. Khoái Lương, Khoái Việt lại cần phải giữ lại làm tham mưu ở bên người, Cam Ninh cũng không thể rời khỏi đảo Quân Sơn, Điển Vi cùng với Hứa Chử căn bản không hiểu chính sự, để bọn họ làm chính là tìm phiền toái cho chính mình!
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên mua quan đi, dù sao trước hết cũng nên chiếm vị trí đã rồi nói tiếp! Hơn nữa không thể lấy danh nghĩa của chính ta ra mặt được, một là nếu lộ ra danh tiếng sẽ không dễ nghe; hai là hiện nay Kinh Châu đã có một nửa thái thú là do ta giới thiệu, lần trước còn miễn cưỡng có thể nói nguyên nhân là được thụ phong do có công tiêu diệt hải tặc. Nếu như làm như lần trước thằng ngu cũng sẽ biết ta muốn làm loạn cái gì! Ta lập tức viết thư tay triệu Vu Cấm, Nhạc Tiến và Khoái Việt chạy về Tương Dương.
Không nghĩ tới ba người Khoái Việt còn chưa trở về, Từ Thứ lại đã tới trước rồi.
Vừa thấy mặt Từ Thứ đã mở miệng nói, "Từ Thứ Dĩnh Xuyên ra mắt đại nhân! Từ mỗ giết người chỉ là chuyện của một mình, cùng với người nhà không quan hệ. Hiện giờ Từ mỗ đến đây để đầu thú, mời đại nhân thả thân tộc của tại hạ ra!"
Từ Thứ này cũng quá kích động? Rõ ràng hắn cho rằng ta định bắt hắn quy án, có điều hắn còn trẻ, kích động một chút cũng có thể lý giải. Quan sát tỉ mỉ một chút, Từ Thứ bây giờ mới mười tám mười chín tuổi đầu, bồng bột bộc phát, quả thực đã là một kẻ lông bông đầu đường mà! Chẳng lẽ trên sách vẫn ghi lại những hành vi hào hiệp của Từ Thứ mà mặc kệ cái đức hạnh này sao?
Có điều cũng đúng, sau khi đã gặp loại đại hiệp như Điển Vi thì đối với chữ hiệp trong thời đại Tam quốc này ta càng có nhận thức sâu sắc hơn, căn bản sẽ không có cùng ý nghĩa như thời hiện đại!
"Ngươi còn biết chính mình là kẻ sát nhân ư? Có điều đó là chuyện của thái thú Dĩnh xuyên, chẳng liên quan gì đến ta cả."
Từ Thứ nghe thấy ta nói thế liền ngây người ra. Thứ sử đại nhân đây là có ý gì? Không định bắt ta, nhưng lại đem người nhà ta đến Tương Dương làm gì? Lập tức nâng cao cảnh giác, hết sức thận trọng cúi đầu xuống hỏi:" Vậy không biết ý của đại nhân là gì?"
"Ta phải hỏi ngươi có ý gì mới đúng. Nghe nói ngươi xuất phát từ nghĩa khí giết người báo thù cho bạn, có điều ngươi dự định sau này cứ đeo trên lưng lệnh truy nã mà phiêu bạt cả đời sao? Mẹ của ngươi làm thế nào?
Nhắc tới mẹ, thực tế đã chạm đến nỗi đau ở đáy lòng Từ Thứ, chỉ thấy mặt hắn đầy vẻ thống khổ, đứng tại chỗ ngẩn ngơ, sững sờ...
Có lầm hay không? Ngươi không phải ngủ tại chỗ rồi sao? Ta không có thời gian cùng ngươi lề mề, dây dưa đâu, ta bây giờ mặc dù không bằng Bill Gates nhưng mỗi giây cũng kiếm được mấy quan tiền. Xem ra phải đả kích ngươi thêm một chút:
"Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Ninh hành mật mật phụng,
Ý khủng trì trì qui.
Thùy ngôn thôn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy. "
Tạm dịch:
"Mẹ hiền chỉ trong tay,
Du tử áo trên thân.
Ngày đi con lại kề,
Mẹ vội từng mũi kim.
Lòng e con muộn về,
Tâm tư mẹ chôn kín.
Tấc cỏ lòng nhỏ nhoi,
Mong đáp ánh ba xuân."
Triển khai:
"Mẹ hiền cọng chỉ trên tay,
Con đi áo mặc mẹ may trên mình.
Ngày kề mẹ vội mũi kim,
Lòng trong thấp thỏm ngày con muộn về.
Rằng, một tấc thảo tâm hề!
Mong sao báo đáp ánh ba xuân dầy. "
Du Tử Ngâm - Mạnh Giao
Dịch giả: Trương Văn Tú
Ngay khi ta vừa ăn trộm thơ xong, Từ Thứ rốt cục cũng tỉnh táo lại, sắc mặt không tốt hỏi: "Đại nhân cần Từ mỗ làm gì xin cứ nói thẳng đi."
" Ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~ chỉ dựa vào thân thủ mèo quào, tính cách lỗ mãng kích động của ngươi có thể giúp ta làm gì?"
Trên đầu Từ Thứ nổi gân xanh, cố gắng nén lửa giận trong lòng, gằn giọng hỏi từng chữ một:" Đại nhân! Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể nhục."
"Làm nhục thì sao?"
"Đại nhân không sợ chuyện Kinh Kha hay sao?" *1
Nên để hắn buông lỏng một chút, cũng đừng làm cho hắn phải chó cùng rứt giậu, ta mỉm cười nhìn Từ Thứ," Nói ngươi kích động ngươi còn không thừa nhận, ngươi chưa nghe nói phong hiệu của ta là gì sao?"
Từ Thứ lại thất thần lần nữa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút, chậm rãi đáp lời:"Từ mỗ bội phục, đại nhân vậy mà đem Từ này đùa bỡn trong lòng bàn tay, có thể thấy đại nhân đối với Từ mỗ đã biết rõ sự tình. Chỉ có điều Từ mỗ cùng với đại nhân vốn không quen biết, thật sự không rõ đại nhân vì sao lại hiểu rõ tiểu nhân như thế, tiểu nhân chỉ là hạng người hoàn toàn không có danh tiếng, có thể làm được gì cho đại nhân?"
Nhảm nhí, "Tam Quốc Diễn Nghĩa", "Tam Quốc Chí", "Đông Hán sách", "tư trị thông giám" ta đều đọc n lần rồi, ngay cả trâu bò như ngươi còn không quen thuộc thì đúng là đồ bỏ đi. Có điều bây giờ Từ Thứ vẫn còn quá trẻ, giữ ở bên người dường như cũng không có tác dụng gì, nói không chừng bây giờ đem hắn vây khốn ngược lại sẽ làm hỏng hắn. Gia Cát Lượng cũng vậy, ta cũng không muốn tốn công sức lừa các ngưu nhân này đến mà sau này đều biến thành đồ bỏ. Đúng rồi trong lịch sử bọn họ không phải đều là đệ tử của Tư Mã Huy hay sao? Ta sẽ tái diễn lại lịch sử một lần nữa. Ta lập tức dùng ánh mắt thành khẩn nhìn chằm chằm vào mắt của Từ Thứ nói:"Tên chữ của ngươi là Nguyên Trực à? Nguyên Trực không cần lo lắng quá nhiều, ta đối với ngươi không có ý đồ gì. Chỉ là đối với hành động nghĩa khí giúp đỡ bạn bè của ngươi ta rất cảm động, muốn giúp ngươi chăm sóc người nhà của ngươi một chút mà thôi. Đợi chút nữa ta gọi người mang ngươi đến gặp bọn họ. Có điều, ngươi thật sự dự định phiêu bạt ở bên ngoài cả đời hay sao?"
"Thứ cũng không muốn như thế, chỉ vì bản thân là người đang bị truy nã, bị ép nên bất đắc dĩ mà thôi." Nói tới đây, Từ Thứ một ý nghĩ chợt lóe lên, nhạy bén nói:"Nếu như đại nhân sẵn lòng thu nhận, tiểu nhân nguyện được đem thân chó ngựa phục vụ cho đại nhân."
"Ha ha, Nguyên Trực, bây giờ còn chưa được! Ngươi bây giờ văn không giỏi, võ không tinh, có thể giúp ta được cái gì?" Nhìn thấy bộ dáng cùng vẻ mặt sốt ruột của Từ Thứ, lập tức tiếp lời:" Không nên gấp gáp, nghe ta nói xong đã! Tư Mã Huy ở Dĩnh Xuyên cũng là danh sĩ đương thời, ngươi đến bái ông ta làm thầy, sau khi học thành tài thì tới tìm ta. Người nhà của ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc bọn họ. Mặt khác, ta có một người con nuôi là Gia Cát Lượng, ngươi dẫn hắn cùng đi. Hi vọng lúc ngươi trở về có thể làm cho ta phải nhìn ngươi với con mắt khác."
"Thứ nhất định sẽ không phụ kì vọng của đại nhân!"
"Rất tốt! Trước tiên ta vẫn nên gọi người mang ngươi đi gặp người nhà đã, nếu không ngươi lại không yên tâm. Đúng rồi, tốt nhất ngươi tạm thời đổi một cái tên trước, nếu không rất không tiện, gọi là Thiện Phúc đi."
Tiễn chân Từ Thứ, ta gọi Gia Cát Lượng tới, nói với hắn sẽ đưa hắn đi bái sư học nghệ. Gia Cát Lượng nghe thấy lập tức bĩu môi, vẻ mặt ai oán nhìn ta nói:" Cha nuôi, con muốn ở lại đây, con không đi bái sư đâu!"
Mẹ kiếp! Như vậy sao được, sau này ta còn mong đợi ngươi bán mạng cho ta nữa chứ, ở lại bên người ta nói không chừng thật sự biến thành Trư Ca Lượng, vậy ta không phải nuôi không ngươi rồi hay sao! "Không được, ngươi còn cần phải học thêm nhiều thứ nữa, sau này mới có tiền đồ."
"Nhưng cha nuôi không phải cũng có thể dạy con hay sao?"
"Sau này thời gian chúng ta ở cùng nhau còn dài lắm, bất cứ lúc nào ta cũng có thể dạy ngươi! Bây giờ ngươi nên đi ra bên ngoài nhiều để thấy việc đời, tăng thêm tri thức của chính mình!"
" Nhất định phải đi sao?"
" Nhất định phải đi!"
"Thật sự cần phải đi sao?"
"Thật sự cần phải đi!"
"Có thể không đi hay không?"
" Vậy sau này mỗi ngày ăn măng sáo với thịt mông của ngươi!"
Hai ngày sau, Vu Cấm, Nhạc Tiến với Khoái Việt cũng đều chạy về đến Tương Dương. Ta chỉ đạo bọn họ việc mua quan, cho bọn họ mỗi người một khoản tiền lớn để họ đi đến lão hoàng đế già mua quan, nhân tiện mang Từ Thứ cùng với Gia Cát Lượng cùng lên đường, bảo vệ bọn họ đi bái sư học nghệ...
Nhìn bóng lưng của bọn họ ngày càng xa dần, trong chốc lát trong lòng ta nảy sinh bao cảm xúc: Gia Cát Lượng ơi Gia Cát Lượng, đợi lúc ngươi trở về chính là lúc ta một bước lên trời rồi. Hi vọng sẽ không bởi vì sự xuất hiện của ta mà làm cho ngươi biến thành Trư Ca Lượng, nếu như vậy tội lỗi của ta sẽ lớn lắm!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh