Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 31:Sự dối trá của tình yêu -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Vu Cấm, Nhạc Tiến cùng với Khoái Việt đã về, Từ Thứ và Gia Cát Lượng cũng đã đưa đến nơi an toàn. Khoái Việt được ta dâng biểu trao quyền làm thái thú Vũ Lăng, tiếp tục thu xếp đám dân tộc thiểu số Sơn Việt. Vu Cấm làm thái thú Giang Lăng; Nhạc Tiến làm thái thú Linh Lăng.
Hiện nay Kinh Châu trên cơ bản bị người của ta khống chế, có điều sợ rằng nếu đáng được tin tưởng thật sự thì chỉ có Điển Vi, Cam Ninh với Khoái Việt, những người khác ta cũng không dám bảo đảm, Hazz...Vẫn cần phải nhẫn nhịn! Kinh tế của Kinh Châu cũng đã phát triển vượt qua chướng ngại, tiến vào thời kì vững vàng, tiền riêng của ta từng ngày lại tăng lên, phải nghĩ biện pháp che dấu mới được, cũng nên chuẩn bị trước nền tảng để còn cùng quần hùng tranh bá chứ.
Tạm thời quân đội không thể tăng được nữa rồi, ta còn không muốn bị dính tội danh mưu phản. Chỉ có thể đi con đường huấn luyện tinh binh, còn cần phải thường xuyên toàn dân tập trận nữa, nghiên cứu cách công thủ thành trì, hành quân cấp tốc, diễn tập thực chiến phục kích với chống phục kích. Hơn nữa, ở thời đại này tố chất tâm lý của binh lính dường như cực kém, thường thường chỉ cần chủ tướng chết trận là toàn quân sẽ sụp đổ. Xem ra còn cần phải bồi dưỡng tác phong hung hãn không sợ chết cho binh lính, đề cao khen thưởng những chiến sĩ anh dũng chiến đấu và nghiêm trị những kẻ lâm trận bỏ chạy, từ lợi ích thúc đẩy sĩ tốt tăng tinh thần chiến đấu anh dũng. Nếu như có thể thành lập chế độ quân sự hiện đại thì thật tốt, chủ tướng chết trận tự nhiên sẽ có tướng lĩnh có quân hàm cao nhất thay thế chỉ huy, cho dù có thất bại cũng không bị thua quá thảm. Đáng tiếc những điều này đều liên quan đến vấn đề cải cách quân sự, đối với triều đình mà nói thì đều là những vấn đề vô cùng mẫn cảm, ôi...bây giờ còn chưa thể thực hiện được!
Vẫn là nên thành lập một đội bộ đội đặc chủng chỉ thuộc về mình thôi! Tuy Hổ Báo kị của Tào Tháo sẽ không thể xuất hiện nữa nhưng Hãm trận doanh của Cao Thuận và Thương kị binh của Mã Siêu cũng rất đáng sợ, ta không hi vọng đến một lúc nào đó sẽ bị chúng đánh cho chạy như chó nhà có tang.
Mặt khác, chính là phải thành lập hệ thống tình báo. Từ xưa đến nay, quán rượu cùng với kỹ viện chính là nơi mà tin tức linh thông nhất, phải thừa dịp bây giờ địch vẫn còn chưa tới chia cắt, cần phải tranh thử thời điểm này thành lập cứ điểm bí mật tại các thành phố, chuẩn bị cho việc đánh trận trong tương lai. Tin rằng với sự huấn luyện SM đặc biệt của ta, nhất định sẽ được hoan nghênh ở các nơi, hê hê.... Có điều ai sẽ khống chế hệ thống tình báo này đây? Bây giờ dường như còn chưa có lựa chọn thích hợp ~ ~ ~ ~ hao tâm tổn trí đây!
" Không biết đại nhân có chuyện gì buồn phiền?”
" Là Điêu Thuyền à? Lại đây, mát xa đầu cho ta!"
Ôm Điêu Thuyền qua đặt ngồi trên đùi, ta vùi đầu vào giữa ngực nàng chậm rãi buông lỏng, có thể nhận thức tỉ mỉ phần ngực mềm mại của nàng. Thoải mái quá! rốt cuộc ngươi cũng lớn lên rồi, càng ngày càng đầy đặn, cũng càng ngày càng có cảm giác rồi. Mỗi ngày đều hưởng thụ như thế này, nhất định sẽ càng nhiều linh cảm... Người điều khiển hệ thống tình báo? Điêu Thuyền? Người thông minh như Điêu Thuyền? Điêu Thuyền có thể đóng vai nhân vật quan trọng như vậy trong liên hoàn kế lại có thể là người không thông minh hay sao? Có nên để Điêu Thuyền làm người quản lí hay không đây? Nhưng Điêu Thuyền lại đến từ chỗ Vương Doãn, có thể tin được không? Có đáng để tín nhiệm hay không? Phải làm thế nào để nàng quyết tâm đi theo ta? Nhớ có câu nói kinh điển, đàn ông là loài suy nghĩ bằng nửa thân dưới, còn phụ nữ thì hành động theo trái tim, không biết dùng tình cảm có thể buộc chắc được Điêu Thuyền hay không?
" Điêu Thuyền, ngươi theo ta đến Kinh Châu cũng đã hơn 3 năm rồi, đã quen hết xung quanh chưa?"
Tay Điêu Thuyền đang xoa bóp cho ta chợt ngừng lại, nàng có vẻ được yêu mà sợ, nhìn ta nói:" Cảm ơn đại nhân quan tâm, nô tỳ từ khi đi theo đại nhân tới Kinh Châu, vẫn luôn sống rất tốt!"
Ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại bóng loáng của Điêu Thuyền," Lần đầu tiên có phải làm cho ngươi rất đau? Trong lòng ngươi có trách ta hay không?"
Trên mặt Điêu Thuyền lập tức đỏ ửng lên, cúi đầu làm nũng," Đại nhân!"
" Ha ha, cô gái nhỏ thẹn thùng rồi. Đều tại ngươi thật sự quá đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã không nhịn được..."
" Đại nhân, ngài đừng nói nữa!"
Bây giờ Điêu Thuyền đã đem cả đầu vùi vào trong lòng ta, hai tay ta nâng khuôn mặt đã đỏ bừng của nàng lên, dùng vẻ mặt cùng ngữ khí nghiêm túc cực độ nói, "Sau này đừng làm tỳ nữ nữa, gả làm thiếp cho ta đi!"
Điêu Thuyền kinh ngạc, dùng vẻ mặt như không thể tin được nhìn ta, mắt dần dần trở nên ướt át, môi run rẩy nói không ra lời.
"Sao vậy? Không muốn sao? Chẳng lẽ ngươi hận ta cưỡng chiếm ngươi?"
"... Đại nhân... Nô tỳ... Thân... Thân phận ti tiện... Sợ.... Sợ không xứng với đại nhân!"
"Ta không ngại, ngươi còn để ý cái gì."
" Nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của đại nhân."
Ảnh hưởng tới tiền đồ mới tốt, đang ở cái vị trí này mà ta có thể chống đỡ được Đổng Trác vào kinh đã là thành công rồi. Thật sự cho ta chuyển đến kinh thành hoặc nơi khác ta còn không muốn đi.
"Tiền đồ tính là cái gì? Công danh như mây bay, danh lợi như rác rưởi, mấy thứ này sống không dungf đến chết không thể mang theo, có cái gì đâu mà quý trọng. Chỉ có bản thân mới quan trọng nhất. Ta hi vọng ngươi biết, không có ai là ti tiện cả, cùng lắm chỉ là hoàn cảnh ra đời của mỗi người bất đồng mà thôi. Nhưng không có ai có thể lựa chọn người sinh ra mình? Kỳ thực ta từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, ngay đến cả cha mẹ của mình là ai cũng không biết, là cơm của mọi nhà đã nuôi ta lớn, dựa theo cách nói của thế tục, thân phận ta có phải cũng ti tiện? Nhưng đến hôm nay, rất nhiều những người được gọi là sinh ra cao quý thấy ta còn không phải cung kính cúi đầu trước ta kêu một tiếng đại nhân. Cho nên, ngươi cũng không cần phải hạ thấp chính mình, cho dù có đem ta cách chức, ta vẫn phải lấy ngươi. Có điều ta vẫn tôn trọng nguyện vọng của ngươi, bây giờ ngươi có sẵn lòng gả cho ta không?" Cảm động đi? Lời nói dối buồn nôn như vậy ngay cả chính ta cũng tin tưởng là thật.
Điêu Thuyền sau khi nghe ta nói liền vùi đầu vào trong lòng ta, dùng tiếng như muỗi kêu nói:" Nô tỳ hoàn toàn nhờ vào đại nhân làm chủ."
" Có điều lúc trước ta đã có hôn ước, là người không thể không giữ chữ tín. Chỉ có thể lấy ngươi làm thiếp, tủi thân cho ngươi rồi!"
" Đại nhân đối với Điêu Thuyền ưu ái như thế, Điêu Thuyền đã cảm kích vô cùng rồi, sao lại tủi thân được!"
" Vậy ta phải ưu ái ngươi một phen ngay bây giờ thôi."
" Đại nhân... Đừng... Bây giờ vẫn là ban ngày mà...A....A..."
(Không phù hợp với nhi đồng, bỏ bớt N chữ!)
Hôm sau, Xuân Lan và Điêu Thuyền từ đám tỳ nữ bên trong phủ chọn lựa một nhóm người đẹp để huấn luyện ca múa cùng với SM, còn nhạc cụ trọng điểm sẽ dạy thổi tiêu đi! Trước là tập hợp nhân lực để thành lập kỹ viện ở các nơi, sau là để dành làm nguồn tài nguyên dự trữ. Ai, thật đáng tiếc quá! Ở đây còn có rất nhiều người đẹp chưa được ta nghiên cứu, chỉ tự trách mình năng lực có hạn! Lúc đầu mập mạp chết tiệt tại sao lại không cho ta kim thương bất khuất. Làm thần tiên lâu như vậy ngay cả vấn đề quan trọng như thế lại cũng không suy nghĩ đến, mãnh liệt BS ngươi!
Mặt khác tại Kinh Châu triệu tập luận võ toàn quân mở rộng, chọn lựa một ngàn người để thành lập đội thân vệ của ta, tên hiệu là "Hổ báo kỵ" . Phàm người nào gia nhập bổng lộc tăng gấp ba, thêm mười mẫu ruộng tốt. Tào huynh đã không thành lập được hổ báo kỵ, vậy ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện!
Hê hê! Tương lai của ta không phải là mơ mà sắp thành hiện thực.
Chú thích:
SM = Sex machine hoặc Sado Masochism
BS = Bull Shit
Ai muốn rõ hơn thì cứ tự nhiên tra tự điển trên google nhé.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 32: Mời anh vào rọ -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Một tháng sau, tin tức quân đội Kinh Châu tổ chức luận võ chọn lựa tinh nhuệ để thành lập đội thân vệ Hổ Báo kỵ, bổng lộc tăng gấp ba, thưởng mười mẫu ruộng tốt được công bố, tướng sĩ toàn quân sôi trào nhiệt huyết, xắn tay áo chuẩn bị tham gia.
Đây chính là thân vệ! Cơ hội phải trực tiếp tham gia chém giết cực nhỏ, cơ hội sống cao, bổng lộc lại nhiều như thế, hơn nữa đi theo bên người đại nhân cũng không ít lợi ích, cơ hội đề bạt cao hơn người bình thường rất nhiều. Khi đánh thắng trận thì tiền thắng trận được chia nhiều hơn, đánh thua trận nhất định sẽ được lui lại trước, khác biệt lớn như vậy làm gì có ai không muốn gia nhập? Địa điểm báo danh trong các quân doanh hiện nay chật như nêm cối, còn chưa bắt đầu luận võ đã diễn ra vài trận đấu chỉ vì tranh nhau chen lên trước báo danh rồi.
Quân doanh mặc dù đã rất náo nhiệt rồi, nhưng sau khi tin tức lan ra đến phố phường thì đám lưu dân vốn an phận thủ thường tại Kinh Châu liền bắt đầu rối loạn. Rất nhiều trai tráng tụ tập đến trước cửa phủ thái thú các nơi ra yêu sách, mãnh liệt yêu cầu được báo danh tham gia tuyển chọn, còn tỏ ý nếu không cho tham gia nhất định sẽ có chuyện ồn ào xảy ra. Thái thú các nơi lập tức báo nguy về Tương Dương.
Chuyện tốt mà! Nói không chừng còn có thể phát hiện một số nhân tài trong lưu dân. Ta lập tức hạ lệnh đồng ý cho lưu dân tham dự, thời gian luận võ sẽ được lùi lại một tháng mới tiến hành. Nội dung luận võ là kiểm tra đánh giá tổng hợp giáp lá cà, cưỡi ngựa, bắn tên, mỗi quận chọn ra trăm người trong đám lưu dân, Hoàng Trung, Văn Sính, Vu Cấm và Cam Ninh mỗi người tự chọn lựa trong số binh lính bản bộ theo tỉ lệ 30 chọn 1, hai tháng sau đến Tương Dương tập trung tham gia tổng quyết đấu. Để đề phòng tiêu cực, sau luận võ những nơi nào có tỉ lệ số người được chọn trên tổng số người đề cử cao nhất sẽ được thưởng 50 lượng vàng, tỉ lệ thấp nhất sẽ phải tới mỏ quặng nam tộc ở Kinh Nam làm dã nhân một năm.
Mệnh lệnh này vừa được đưa ra thái thú và tướng lĩnh lãnh binh các nơi đều đầu to như cái đấu, khen thưởng thì còn được, nhưng trừng phạt thế này thì ác độc quá! Ai lại sẵn lòng đến nơi man tộc tụ tập làm dã nhân chứ? Mặc dù bây giờ quan hệ giữa man tộc với người Hán càng ngày càng tốt nhưng nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó không có trò ăn chơi nhảy múa gì, nếu thật sự bị lưu vong tới đó một năm thì sợ rằng không muốn biến thành dã nhân cũng khó!
Thượng có chính sách hạ có đối sách, mệnh lệnh bên dưới đưa ra lập tức thay đổi. Các võ tướng lãnh binh lập tức tập trung các mãnh nam trước đó không nỡ đưa ra lại rồi tổ chức luyện tập cấp tốc, cố gắng tăng cường sức cạnh tranh của phe mình. Thái thú các nơi bắt đầu tranh nhau tới thăm các vị du hiệp bình thường vẫn bị quản lý nghiêm khắc. Đám du hiệp lúc trước như chuột chạy qua đường giờ đây tất cả đều ưỡn sống lưng lên, kiêu ngạo hết cỡ.
Thời gian này việc chọn lựa và huấn luyện người đẹp của Điêu Thuyền và Xuân Lan cũng rất thuận lợi, suốt ngày gái đẹp lượn đi lượn lại trong phủ khiến ta phải uống trà hạ hỏa liên tục. Có điều vẫn cón phải cẩn thận, bởi vì Xuân Lan chắc chắn là gián điệp sắc đẹp của Hà Tiến, mặc dù ta vẫn rất đề phòng nàng, chưa hề tiết lộ tin tức gì không nên tiết lộ cho nàng biết, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta không thể yêu cầu nàng huấn luyện nhân viên tình báo tương lai cho mình được. Nếu như sơ ý một chút để nàng tiết lộ tin tức này cho Hà Tiến thì ta thật sự sẽ không gánh nổi hậu quả. Hơn nữa hiện nay ta cũng không thể động đến Xuân Lan được, một là phải để Hà Tiến yên tâm, hai dù sao Xuân Lan cũng là một người đẹp, tàn nhẫn bẻ hoa thì đúng là quá lãng phí tài nguyên, đến lúc Hà Tiến sụp đổ thì vẫn có thể thu làm người của mình mà. Cho nên bây giờ ta chỉ dặn hai nàng huấn luyện những người đẹp này cách lấy lòng đàn ông. Mà trải qua quan sát của ta, Điêu Thuyền có vẻ còn chưa được huấn luyện về gián điệp, cơ bản còn không hiểu kỹ xảo dò hỏi và ly gián, vậy sao có thể đi huấn luyện người khác được? Đáng tiếc ta cũng không hiểu về kỹ xảo gián điệp lắm, chỉ nhớ một số tình huống xem trong TV, mà phim ảnh trong TV thì lúc nào chả khoa trương, có mấy phim thật sự nói về làm gián điệp như thế nào đâu, về phản gián thì còn có một ít. Ài, đây thật là một chuyện phiền toái, thời gian không đợi người, sau này đến lúc tranh bá mới cài cắm gián điệp đến địa bàn của người khác thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng như lúc này nữa. Nhân tài! Giai đoạn trước phát triển quá thuận lợi nên ta còn chưa chú ý, gần đây mới càng ngày càng cảm thấy thiếu người, thiếu người đáng để tin tưởng. Chẳng lẽ thật sự cần học mấy tiểu thuyết võ hiệp đó, nhận nuôi trẻ mồ côi bồi dưỡng thành sát thủ, tử sĩ và gián điệp? Thế thì đúng là mười năm mài một kiếm, chi phí thời gian thật sự quá cao! Được rồi, có một số việc luôn phải làm, những nhân vật đi lại trong bóng đêm này là trợ lực không thể thiếu trên con đường xưng vương, làm một ngày thu hoạch sớm một ngày! Tâm động thì phải hành động, ta lập tức kêu Điển Vi dẫn nhân thủ đến các nơi trong Kinh Châu thu gom trẻ mồ côi...
Đến lúc nên mở rộng nhân tài trong tay rồi, trước hết không quan tâm xem họ có thần phục hay không, cứ bắt người về đây rồi tính tiếp, còn tâm thì có thể từ từ thu phục. Nhưng đi đâu mà tìm bây giờ? Hiện nay những người nào ta có thể nhớ ra nơi sinh thì đều đã đi tìm, chẳng lẽ phải đi tìm ngẫu nhiên khắp nơi như trong game hay sao? Hu hu hu, nhưng bây giờ dường như trừ chính ta thì không còn ai rảnh rỗi cả...
Đang suy nghĩ miên man thì hạ nhân đến báo, bên ngoài có vị tráng sĩ trẻ tuổi tự xưng Thái Sử Từ tới cầu kiến thứ sử đại nhân.
Ha ha ha ha ha ha... Trời đãi ta không tệ mà! Đúng là cầu được ước thấy, mau mau ra gặp! Không được, phải bình tĩnh một chút! Vẫn nhớ lần trước gặp Cam Ninh chính là xúc động quá mà bị một cước đá bay, còn suýt nữa đoạn tử tuyệt tôn. Không phải lần nào cũng may mắn như vậy, lần này nhất định phải trang trọng một chút. Uống một ngụm trà, bình phục tâm tình một chút, thu xếp y quan một chút, ta bước chân chữ bát, tâm bình khí hòa từ bên trong đi ra!
Một thanh niên anh tuấn râu đẹp đang ngồi thưởng trà trong sảnh, nhìn thấy ta đi ra lập tức đứng dậy chào, "Chẳng hay có phải là thứ sử đại nhân?"
Đứng lên cũng cao không kém ta là mấy mà, vóc người đúng là khỏe mạnh dương cương! "Chính là Trần mỗ, có phải là Tử Nghĩa?"
Vẻ mặt Thái Sử Từ lại lập tức buồn bực, dường như chính mình không có liên hệ gì với vị thứ sử đại nhân này mà, tại sao vừa thấy mặt đã có thể gọi đúng tên tự của mình nhỉ? "Không biết tại sao đại nhân nhận ra tại hạ?"
"Tử Nghĩa từ thiếu niên đã nhận lệnh cướp Châu Chương, chuyện này làm tại hạ bội phục không thôi!"
"Đại nhân quá khen, chỉ là tiểu nhân tuổi trẻ bồng bột mà thôi! Không biết vì sao đại nhân lại đón gia mẫu đến Kinh Châu?"
"Tử Nghĩa à! Nói đến việc này ta lại phải trách ngươi, đàn ông chí tại tứ phương dĩ nhiên không sai, nhưng ngươi có từng nghe câu từ mẫu vẫn còn thì không đi xa bao giờ chưa? Ta đón mẹ ngươi đến Kinh Châu không hề có ác ý, chỉ là lúc đầu nghe nói đến danh tiếng của Tử Nghĩa, muốn mời Tử Nghĩa đến giúp ta một tay. Đến nhà ngươi mới biết ngươi đã ra ngoài, thấy mẹ ngươi thân thể đã yếu lại ở nhà một mình không có ai chăm sóc cho nên mới đón đến Kinh Châu để tiện bề chăm sóc mà thôi!" Có phải ta rất tốt không? Có cảm động chút nào hay không? Mặc dù mục đích đón mẹ ngươi lại đây không giống như những gì ta nói nhưng kết quả vẫn giống nhau mà. Ta nghĩ ngươi sẽ không để bụng. Còn có từ mẫu thì không đi xa! Bây giờ mẹ ngươi đã đến Kinh Châu rồi, thân thể lại không tốt, ngươi chưa đến mức vẫn bắt bà ấy phải mệt nhọc tàu xe trở về chứ? Hê hê, dường như ở lại là một lựa chọn không được lựa chọn của ngươi rồi.
Sau khi nghe xong vẻ mặt Thái Sử Từ tỏ ra vừa xấu hổ vừa cảm động, "Ơn cao nghĩa hậu của đại nhân Từ còn chưa báo đáp được, sao có thể còn không biết điều. Từ nguyện hiệu lao khuyển mã vì đại nhân!"
"Ha ha, Tử Nghĩa quá lời rồi. Chắc hẳn Tử Nghĩa xa cách mẫu đã lâu sẽ rất nhớ mẫu thân, ta sẽ lập tức dẫn Tử Nghĩa đi gặp lão nhân gia!" Lại được một vụ, ta còn đúng là có thiên phú làm nghề buôn người! Ha ha ha ha ha ha ha...
Last edited by conem_bendoianh; 02-11-2012 at 09:45 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 33: Đại diễn võ -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Một tháng sau bắt đầu có vô số mãnh nam lần lượt tập kết tới Tương Dương, Tương Dương trở nên náo nhiệt chưa từng có, có điều trị an cũng bắt đầu đi xuống kịch liệt. Đám rác rưởi thừa tinh lực này không có việc gì bắt đầu gây chuyện, hàng ngày ẩu đả, chuyện ăn cơm chơi gái không trả tiền xảy ra liên tiếp. Mỗi ngày cửa phủ thứ sử đều có tiếng gào khóc thảm thiết, những người kêu khóc cầu xin ta lấy lại công bằng cho dân đông như kiến, bọn họ chen lấn chật như nêm cối khiến ta vô cùng phiền phức! Ta nói này, cái lũ quá thừa tinh lực các ngươi, gây sự đánh nhau với ăn cơm không trả tiền cũng thôi, sao có thể chơi gái cũng không trả tiền chứ? Tầm nhìn như thế thì thiển cận quá, người ta làm ăn không có lãi, sau này còn mở rộng kiểu gì? Đây không phải các ngươi đối nghịch với đàn ông khắp thiên hạ sao? Không có tiền không biết quay tay à? Loại hành vi này của các ngươi cho dù không phải cưỡng dâm cũng là dụ dỗ gian dâm! Nghiêm trị! Nhất định phải nghiêm trị! Ta gọi Hứa Chữ tới, sai hắn từ hôm nay trở đi bắt đầu dẫn quân tuần tra trên đường, có kẻ nào gây rối cũng bắt lại hết!
Hứa Chữ nhìn ta với vẻ mặt quái dị, "Đại nhân, nhà lao đã chật từ lâu rồi, bây giờ cứ bắt một loạt lại phải thả một loạt khác, chỉ là hình thức mà thôi, vì vậy trị an hiện nay mới hỗn loạn như vậy!"
Có lầm hay không? "Truyền lệnh ta, tất cả những kẻ tới tham gia luận võ tuyển chọn hổ báo kỵ trong nhà lao đều chuyển tới quân doanh ngoài thành, sau này còn có kẻ gây rối cũng đưa đến đó hết. Đến trước khi diễn ra luận võ tất cả đều không cho phép ra ngoài, để bọn chúng thích làm gì trong quân doanh thì làm!"
"Vâng! Đại nhân, thuộc hạ lập tức đi làm!"
Có Hứa Chữ mang binh tuần tra, trị an bắt đầu dần dần chuyển biến tốt. Tất cả những kẻ dám gây rối cơ bản đều bị ném vào quân doanh, có mấy tên tự phụ võ nghệ cao cường không coi binh lính tuần tra ra gì sau khi đụng tới Hứa Chữ cũng biết mặt ngay, lần lượt bị đánh nằm như chó chết rồi bị ném vào quân doanh.
Từ đó Tương Dương dần trở lại cảnh gió êm sóng lặng...
Ngày luận võ đã đến, quân doanh ngoài thành người đông như biển, cờ xí rợp đất, sát khí ngút trời, đặc biệt là đám người bị nhốt vào quân doanh một thời gian kia, quay tay một tháng kẻ nào cũng đỏ mặt tía tai, hai mắt trợn tròn, chuẩn bị xông lên vật lộn để phát tiết bất cứ lúc nào, trong phạm vi năm mét quanh người không có ai dám tới gần.
Buổi trưa, ta dẫn theo đám võ tướng Hoàng Trung, Văn Sính cuồn cuộn đi vào trường đấu võ trong quân doanh. Đứng trên khán đài, đưa mắt quét một vòng các lực sĩ Giang Nam. Không tồi, có sát khí, ý chí chiến đấu sục sôi, có điều lát nữa cũng đừng làm ra án mạng là được. Sau này tất cả những người ở đây đều là sức chiến đấu của ta, nếu có người chết hay tàn phế thì ta sẽ rất đau lòng!
"Các vị đều là hổ bôn anh hào chi sĩ, hôm nay đến đây luận võ ứng chinh hổ báo kỵ, Trần mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc! Nhưng mong các vị nể mặt Trần mỗ một lần, khi luận võ chỉ chạm đến là dừng, đừng để gây ra án mạng! Đa tạ các vị! Luận võ chính thức bắt đầu!"
Đầu tiên thi đấu bắn tên, không cần bia hồng tâm, dùng bia vòng do ta thiết kế, mỗi người đứng cách trăm bước bắn mười tên xem ai xem ai đạt được tổng số điểm cao nhất. Để kích thích bầu không khí, đồng thời xem có học trộm được gì không, ta sai Hoàng Trung và Thái Sử Từ biểu diễn một lượt trước. Kết quả hai người không phân thắng bại, mười mũi tên đều trúng vòng mười dẫn tới một trận hoan hô nhiệt liệt của toàn trường. Hai người không phục, lại lên ngựa thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, vẫn là trăm điểm không phân thắng bại. Trâu bò! Bầu không khí trong sân đấu náo nhiệt tới cực điểm, hai người cùng phải nhìn nhận lại đối phương, đều cảm thấy quý nhau vì tài. Có điều tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt của hai tên các ngươi rất ám muội nhỉ? Không phải là thích nhau rồi đấy chứ? Mặc dù ta là người hiện đại, sẽ không kì thị các ngươi, nhưng bây giờ đang ở trong trường luận võ các ngươi phải chú ý đến hình tượng một chút chứ, bên dưới có hàng ngàn cặp mắt đang nhìn các ngươi đấy! Không thể để các ngươi còn tiếp tục như vậy được, ta lập tức di chuyển sức chú ý của mọi người, tuyên bố luận võ lập tức tiến hành!
Quá trình thi đấu tiếp theo thì tẻ nhạt hơn vừa rồi nhiều. Thi đấu cả ngày chỉ có một người bắn được trăm điểm, gọi là Sa Ngộ Tĩnh, thợ săn man tộc Kinh Nam, cảm động vì nhân nghĩa của ta đối với man tộc nên quyết định đến nhập ngũ, đáng tiếc là không biết cưỡi ngựa. Có điều ngươi nhất định sẽ có tiền đồ, sau này các việc ám sát bắn lén đều giao cho ngươi hết! Ngoài ra có hàng chục người bắn được chín mươi mấy điểm, đa số là thần xạ thủ có tiếng trong quân hoặc thợ săn trong núi, còn lại cũng chỉ có mấy trăm người có thể bắn đủ mười mũi tên trúng bia.
Ngày thứ hai thi đấu cưỡi ngựa, chạy việt dã vượt chướng ngại vật xem ai có thể hoàn thành quãng đường trong thời gian ngắn nhất! Ài, tình hình đúng là vô cùng thê thảm, người phía nam quả nhiên không quen cưỡi ngựa, sau một trận đấu không biết có bao nhiêu người ngã bị thương, chỉ có mấy chục sĩ tốt trong quân còn có thể miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, những người có thể hoàn thành quãng đường đa số là lưu dân phía bắc và những mục dân do đội buôn từ phía bắc mang về! Ta nhìn Hoàng Trung, Văn Sính, Cam Ninh và Vu Cấm với sắc mặt lạnh lùng, bọn chúng đỏ bừng mặt, chỉ dám cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm!
"Hán Thăng và Hưng Bá thống lĩnh là thuỷ quân, ta không trách các ngươi! Nhưng Trọng Nghiệp, Văn Tắc, hai các ngươi làm cho ta thất vọng quá! Ta tốn nhiều tiền mua ngựa từ phía bắc về như vậy, mặc dù không nhiều lắm nhưng năm sáu ngàn con chắc là vẫn có đúng không? Hơn nữa đều là chiến mã tốt nhất được chọn lựa kĩ càng, còn sắp xếp riêng các mục dân cưỡi ngựa thành thạo cho các ngươi, vậy mà sĩ tốt dưới trướng các ngươi lại biểu hiện tồi tệ như vậy?"
Văn Sính im lặng không lên tiếng, Vu Cấm thì nhỏ giọng trách móc, "Chúng ta ở phía nam, kỵ binh quy mô lớn căn bản không có đất dụng võ".
Lại còn ngụy biện! "Chẳng lẽ Văn Tắc chỉ có chí khí bình định phía Nam? Chưa từng nghĩ tới đến phía Bắc rong ruổi thảo nguyên, mở rộng cương thổ, dương uy cho nước nhà?"
Nghe vậy Vu Cấm lập tức biểu diễn trò lật mặt, hết xanh lại trắng, "Tiểu nhân biết sai rồi, cam nguyện chịu phạt!"
"Thôi, mất bò mới làm chuồng cũng không phải là quá muộn, sau này phân cho các ngươi bao nhiêu chiến mã thì phải huấn luyện cho ta bấy nhiêu kỵ binh tinh nhuệ!"
Mọi người đồng thanh, "Vâng, thưa đại nhân!"
Ngày thứ ba, nội dung quyết liệt nhất bắt đầu: Giáp lá cà một đấu một, loại trực tiếp! Đến báo danh dự tuyển đa số là loại cận chiến, nội dung thi đấu kỹ năng đặc biệt hai ngày trước làm cho đại đa số người đều nghẹn một bụng lửa, hôm nay đã là cơ hội cuối cùng, còn không thể hiện cho tốt thì chuyến này đến đây thành ra vô ích rồi!
Còn may là diễn võ trường trong quân doanh cũng đủ lớn, có thể chia làm cả trăm sân đấu tiến hành đồng thời. Cả quân doanh bây giờ sôi trào sát khí, tiếng hô quát, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
Oa, mẹ! Chỉ thấy trên sân đấu chiêu số gì cũng có, nào là hầu tử thâu đào, liêu âm thoái, Cửu âm bạch cốt trảo, Hàng long thập bát chưởng... Này, tên kia, làm sao ngươi có thể sử dụng chiêu phòng sắc lang chuyên dụng của phụ nữ? Đây chính là hành vi phạm quy! Cái gì? Trước khi đấu không có quy định không thể sử dụng à? Vậy ngươi tiếp tục đi. Ta mặc niệm cho đối thủ của ngươi!
Các ngươi đúng là quá tàn nhẫn, rõ ràng đều không thèm để ý đến lời ta nói hôm đầu tiên. Mặc dù bây giờ còn chưa có mạng người nhưng cứ thế này thì rồi sẽ thành tàn phế hết, ta còn cần các ngươi làm cái quái gì? Ta lập tức hạ lệnh thống kê nhân số còn lại, khi nào còn lại chừng một ngàn năm trăm thì sẽ dừng đấu, những người còn lại đó ta nhận hết.
Dù sao cũng phải lấy thừa một ít, nói không chừng sẽ có những kẻ không hoàn thành được quá trình huấn luyện tiếp theo, những nhân tài còn lại đó có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Hổ báo kỵ à! Cũng đừng làm hỏng uy danh hai ngàn năm sau của các ngươi!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 34: Súc thế -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Nhìn đám hổ sói chi sĩ còn lại này,quả thật không tồi, rất tuyệt! Vẻ mặt những người mới tuyển vào đều rất dũng mãnh, đều là hạng người thân thủ khỏe mạnh, có tiền đồ! Chỉ cần huấn luyện tử tế một phen là nhất định sẽ trở thành bộ đội chủ bài chuyên công thành phá trại hãm trận giết địch của ta!
Thấy mọi người đều nhìn ta với vẻ mặt hưng phấn, có phải nên nói gì đó hay không? Ta ướm giọng khục khục vài cái, lấy giọng cao nhất, ta nói, "Hôm nay, có thể đứng ở đây đều là người thắng! Nhưng các ngươi còn chưa giành được thắng lợi cuối cùng. Đừng tưởng rằng đánh bại đối thủ cạnh tranh của các ngươi là các ngươi đã có thể vào được Hổ Báo kỵ, nơi này không chỉ cần tinh nhuệ mà là cần tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Sau này còn sẽ có huấn luyện cực kỳ tàn khốc chờ đợi các ngươi, chỉ có những người có thể vượt qua mới có tư cách gia nhập, nói với ta, các ngươi có tự tin hay không?"
"Có!"
"Chưa ăn cơm à? To tiếng một chút, ta không nghe thấy!"
Tiếng hét rung trời như núi hú biển gào đập vào tai ta: "Có, có, có!"
"Rất tốt, hi vọng các ngươi đều trở thành ưu tú thực sự! Trọng Khang, sau này những người này đều giao cho ngươi! Huấn luyện bọn họ cho tốt, đừng làm cho ta thất vọng!"
Nghe vậy Hứa Chữ lập tức vui vẻ đến mức tít mắt, ngó chư tướng với vẻ mặt đắc ý, giọng nói như chuông đồng vang lên, "Thuộc hạ nhất định sẽ huấn luyện các binh sĩ này thành hổ sói chi sĩ, làm tặc khấu thiên hạ nghe thấy Hổ Báo kỵ lập tức sẽ kinh hoàng biến sắc!"
Hưng phấn như vậy cơ à? Nhưng ta vẫn thích lấy tấn công ngươi làm niềm vui mà, "Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần mỗi người đều có thể đạt được yêu cầu. Lên núi có thể đánh hổ, xuống nước có thể bắt rồng, cưỡi ngựa có thể ngủ được, bắn tên không cho ruồi bay là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không làm được thì đến Kinh Nam làm dã nhân".
"Phụt!" Thái Sử Từ bên cạnh vừa nhấp một ngụm trà lập tức phun ra hết.
Sắc mặt Hứa Chữ lập tức biến thành màu đất, hung hăng trợn mắt nhìn Thái Sử Từ, rồi lập tức lắc đầu như trống lắc, vô cùng khiêm nhường nói với ta, "Thuộc hạ tuổi trẻ bồng bột, còn không thể đảm đương trọng trách, còn phải hộ vệ an toàn cho đại nhân, không thể phân thân. Tử Nghĩa huynh tuổi trẻ tài cao, cưỡi ngựa bắn cung đều hơn tại hạ, mà đến nay vẫn còn đang nhàn rỗi. Nhân tài như thế há có thể không dùng!"
Vừa nghe đến đây Thái Sử Từ lập tức nhảy dựng lên kêu lớn, "Trọng Khang huynh khiêm nhường rồi, Từ vừa tới Kinh Châu, hết thảy còn mới lạ, tư lịch quá nông cạn, không thể phục chúng, sợ rằng không đảm đương nổi trọng trách như thế. Chỉ có Trọng Khang huynh mới có thể đảm nhận trọng trách này!"
"Không không không, là Tử Nghĩa huynh khiêm nhường rồi..."
"Trọng Khang huynh, huynh không thể phụ tín nhiệm của đại nhân dành cho mình được..."
"..."
"Các ngươi đều tán thưởng đối phương như vậy thì cả hai ngươi mỗi người thống lĩnh một nửa là được rồi. Sau này mỗi tháng diễn tập một lần, nội dung diễn tập do ta đặt ra ngẫu nhiên, bên nào thua trong thời gian một tháng sau đó bất luận gặp bên thắng tại nơi nào cũng phải cúi đầu vấn an, bổng lộc cắt một phần ba giao cho bên thắng!"
Hai người lập tức thôi tranh cãi, cùng kêu lên đồng ý, "Vâng, thưa đại nhân!"
Hứa Chữ cười xấu nhìn Thái Sử Từ, trong lòng hết sức vui vẻ. Rốt cục kéo được một tên chết chùm, hơn nữa cho dù sau này diễn tập có thua cũng không cần đến Kinh Nam làm dã nhân.
Thái Sử Từ thì tiếp nhận mệnh lệnh vẻ mặt buồn bực bất đắc dĩ, phát hiện Hứa Chữ đang cười bỉ ổi nhìn mình lập tức trợn mắt trâu nhìn lại, ngươi chờ đấy, sau này mỗi tháng đều cho ngươi biết mặt...
Vài ngày sau, Điển Vi trở về.
"Đại ca, thu được 743 trẻ mồ côi, tuổi từ năm đến mười hai, trong đó có 612 bé trai, 131 bé gái, hiện toàn bộ sắp xếp trong quân doanh ngoài thành!"
"A! Dẫn ta đi xem xem!"
Ta lại đi tới quân doanh, theo Điển Vi tới nơi thu dụng trẻ mồ côi.
Những gì hiện ra trong tầm mắt làm cho trái tim sớm đã bị loạn thế này làm tê liệt của ta bị xúc động lần nữa, đây là một hình ảnh thế nào? Trong nháy mắt đó ta cho rằng ta đã đến khu tị nạn châu Phi, đám trẻ con áo rách quần manh tất cả đều chỉ có da bọc xương, toàn thân trên dưới trừ cái bụng ỏng thì không nhìn thấy chút thịt nào. Trước kia nhìn thấy những nạn dân châu Phi trong TV còn chỉ cảm thấy đáng thương, dù sao cũng ở một nơi cách chúng ta rất xa, lại không phải đồng bào của mình, không có quan hệ gì với mình. Nhưng bây giờ nhiều trẻ em tóc đen da vàng sống sờ sờ tập trung trước mặt ta như vậy làm cho thần kinh thị giác của ta bị xung kích mãnh liệt, tâm linh ta bị chấn động thật sâu, chẳng lẽ ta phải lợi dụng những tính mạng bi thảm nhỏ yếu này để bước lên con đường thành vương sao?
Thấy ta ngẩn người, Điển Vi kéo kéo góc áo ta nhỏ giọng nói, "Đại ca, đại ca, làm sao rồi?"
"Ơ, a, không có gì!" Từ chấn động tỉnh táo lại, ta phát hiện những nhóc con này đều đánh giá người mặc quần áo lộng lẫy mới đến với ánh mắt rụt rè. Hừ, một tướng thành danh vạn cốt khô, tuyệt không thể nhân từ nương tay. Nếu như ta không nhận nuôi bọn nó thì sợ rằng những nhóc con này không có mấy đứa có thể sống đến lúc trưởng thành. Bây giờ bọn trẻ con này có thể được ta nhận nuôi đã là rất may mắn rồi, ít nhất sau này bọn nó cũng không phải lo cơm áo. Đã ăn của ta, mặc của ta thì sẽ phải báo đáp ta! Dùng tính mạng của các ngươi để báo đáp ta!
"Bọn nhỏ, nhớ kỹ ngày hôm nay này, bởi vì hôm nay là ngày may mắn của các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ không cần phiêu bạt khắp nơi nữa, không phải tranh ăn với chó hoang nữa. Bởi vì từ hôm nay trở đi các ngươi đều sẽ được ta nhận nuôi, nhớ kỹ tên ta, ta là Trần Bình, sau này ta chính là chủ nhân của các ngươi. Chỉ cần các ngươi nghe ta thì từ này các ngươi sẽ không phải lo ăn lo mặc, thậm chí còn sống tốt hơn con nhà bình thường. Chỉ cần các ngươi có thể đạt tới yêu cầu của ta thì tiền đồ của các ngươi sẽ không thể hạn chế, có thể mặc đẹp, có thể ăn ngon, có tiền mua đồ chơi mình thích. Nhưng nếu như các ngươi không nghe lời, không đạt được yêu cầu của ta thì các ngươi sẽ phải trở về với cuộc sống phiêu bạt, ti tiện, đói khát ở nơi hoang dã một lần nữa!"
Nghe thấy những lời này, bọn nhỏ đều ngẩn người nhìn ta. Đại để là bọn nó còn quá nhỏ, không hiểu rõ ý ta lắm! Không sao, nói dối mà nói một ngàn lần thì cũng có thể biến thành chân lý! Chỉ cần sau này thường xuyên tẩy não cho chúng thì chúng sẽ trở thành đội quân bí mật nhất, trung thành nhất của ta.
"Hiền đệ, để bọn nhỏ này ở lại quân doanh một thời gian trước, bồi dưỡng thân thể rắn chắc một chút. Ngươi mang người đến Kinh Sơn bên cạnh chọn một địa điểm xây doanh trại, sau này đưa bọn nhỏ này tới đó. Trước hết ngươi chịu khó phụ trách bọn nó một thời gian, dạy chúng nó kỹ xảo chiến đấu và sinh tồn nơi hoang dã, xây dựng nền tảng cho bọn nó vững chắc một chút. Sau này tìm được lựa chọn thích hợp sẽ thay ngươi phụ trách sau!"
"Đại ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt!"
"Ờ, Hết thảy trông cậy vào ngươi!"
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 35: Ám chiến -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Chỉ còn không đến hai năm nữa là Hán Linh Đế sẽ chết thẳng cẳng rồi mà công tác chuẩn bị ta còn chưa hoàn thiện. Những người đẹp mà Điêu Thuyền huấn luyện đó đã ca múa thuần thục, kỹ thuật khiêu khích cũng từ từ lô hỏa thuần thanh, nếu còn không thả bọn họ ra ngoài thì chỉ sợ ta sẽ không nhịn được mà lên trước. Hiện nay thứ bọn họ thiếu chỉ là kỹ xảo thu thập tình báo, nhưng tìm ai đến huấn luyện cho họ bây giờ? Thôi đành triệu Khoái Việt trở về thương lượng một chút...
"Dị Độ, ngươi có hiểu biết về kỹ xảo thu thập tình báo như thế nào không"
Nghe ta hỏi, Khoái Việt trả lời với vẻ mặt cẩn thận, "Thuộc hạ cũng có đọc lướt qua".
"Có đọc lướt qua? Là khiêm nhường hay là thật sự chỉ hiểu một chút? Phải ăn ngay nói thật!"
"Không biết đại nhân cần người loại hình nào? Để thu thập tình báo hay là phân tích tình báo hoặc huấn luyện gián điệp?"
"Huấn luyện gián điệp! Nếu như có người giỏi thu thập và phân tích tình báo thì càng tốt!"
"Mặc dù thuộc hạ cũng không tinh thông lắm có điều những kỹ xảo bình thường thì vẫn hiểu được! Tuy nhiên nếu như đại nhân cần nhân tài mặt này thì ta có thể đề cử một người cho chủ công, họ Hướng tên Lãng, chữ Cự Đạt, người ở huyện Nghi Thành ngay gần Tương Dương. Mấy thứ này đều là ta học được trong lúc qua lại với hắn thường ngày!"
"Người này tin được không?"
"Cần gì để ý đến chuyện có tin được hay không? Bên trong phủ quan lớn triều đình có huấn luyện gián điệp đó là một bí mật công khai, cho dù có lộ ra ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ hơi tổn hại đến danh tiếng của đại nhân mà thôi, cũng không ai thật sự coi trọng. Thứ lỗi thuộc hạ nói thẳng, hai tỳ nữ chủ công từ kinh thành mang về, nghe nói là do Hà đại tướng quân và Vương Tư Đồ tặng cho, thuộc hạ hoài nghi bọn họ đều là gián điệp hai vị đó sắp đặt ở bên người ngài!"
"Cái này ta hiểu rõ trong lòng, giữ hai cô gái này ở bên người chỉ là để các đại lão trong triều đình yên tâm mà thôi! Ngươi đi giúp ta triệu tên Hướng Lãng kia đến đây, có thể không để cho ai biết là tốt nhất. Mặt khác, bên Vũ Lăng kia để huynh trưởng Khoái Lương của ngươi đến thu xếp một thời gian, ta có chuyện quan trọng hơn cho ngươi đi làm! Ngươi đi giúp ta tìm mấy người tin được phái đến thủ phủ các châu mua vài cửa hàng, ha ha, chúng ta cũng bắt đầu làm ăn da thịt! Nhớ kỹ, phải tuyệt đối bảo mật, những lầu xanh này không được để lộ bất cứ quan hệ nào với Kinh Châu!"
Khoái Việt ngầm hiểu lập tức đáp lời, "Đại nhân quả nhiên mưu tính sâu xa! Việt bội phục! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay".
Cuối cùng cũng giải quyết được một tâm sự nữa, lầu xanh phải khai trương trước, còn gián điệp có thể từ từ huấn luyện, sau này sẽ đưa đến mỗi nơi vào người... Ơ, hình như còn thiếu gì đó? Đúng rồi, bây giờ phải nghĩ biện pháp nhẹ nhàng tách Xuân Lan ra khỏi mấy người đẹp đó! Ta lập tức gọi quản gia cùng nhau đi đến hậu viện...
"Ra mắt đại nhân!" Nhìn thấy ta đến, Điêu Thuyền và Xuân Lan tạm dừng việc huấn luyện người đẹp lại.
"Ờ, Xuân Lan ở lại, Điêu Thuyền, ngươi mang những người khác đi cùng quản gia!"
Mọi người liếc mắt nhìn nhau không biết đại nhân muốn làm gì, Điêu Thuyền cũng nhìn ta với vẻ mặt nghi hoặc, có điều thấy ta không hề lên tiếng cũng chỉ có thể vâng lời.
Đợi mọi người rời khỏi, Xuân Lan nghi hoặc nhìn ta, muốn nói lại thôi.
"Bọn họ đều sẽ bị tặng người khác, có điều ngươi yên tâm, ngươi là người phụ nữ đầu tiên của ta, ta sẽ vẫn giữ ngươi lại bên người!" Đủ cảm động chưa? Như vậy ngươi sẽ không nghi ngờ gì chứ?
"Cảm ơn đại nhân ưu ái! Nhưng còn Điêu Thuyền..."
A, không ngờ ngươi còn quan tâm đến cô ta, có phải thỏ chết cáo khóc không? "Yên tâm đi, ta sẽ không tặng cô ta ra ngoài, chỉ có điều đám phụ nữ kia dù sao cũng phải có một quản sự, một thời gian sau sẽ đón cô ta về".
Thấy cô ta đã trầm tĩnh lại, ta liền đến gần đưa tay kéo cô ta vào lòng, tay kia xoa xoa ngực cô ta, ám muội nói, "Ta làm sao nỡ bỏ hai tiểu yêu tinh các ngươi chứ, không có các ngươi sau này ta sao có thể trải qua đêm dài được, bất kể là ai cũng không thể làm cho ngươi rời xa ta được!"
"Đại nhân, a... đừng, đừng... để người khác... nhìn thấy... a".
...
Ài, vẫn chưa đủ đầy đặn, sau này phải quy định phụ nữ trong phủ hàng ngày đều phải ăn chân giò hầm đu đủ...
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
"Ra mắt đại nhân, không biết đại nhân triệu tiểu dân đến đây có chuyện gì?"
Tên Hướng Lãng này khoảng chừng ba mươi tuổi, có điều ngoại hình mặt chuột tai dơi, hình tượng cực độ dâm loạn, chẳng lẽ người làm những chuyện không thể thấy ánh sáng đều là loại hình này sao? Xem ra câu nói tâm thế nào ngoại hình thế ấy quả nhiên có lý! Vậy thì ta bắt đầu thấy sợ cho Điêu Thuyền đi học làm tình báo rồi. Bây giờ Điêu Thuyền còn nhỏ, ngoại hình và khí chất đều chưa định hình, vạn nhất sau này lớn lên biến thành người như nhân vật Như Hoa trong phim của Châu Tinh Trì thì đúng là xong đời! Ài, vì tiền đồ tốt đẹp của ta, Điêu Thuyền, ngươi tự bảo trọng!
"Nghe nói tiên sinh giỏi về chuyện gián điệp?"
"Bất quá là chút tài mọn mà thôi!"
Hê, vẻ mặt kiêu ngạo của ngươi đó nào giống đang nói về chút tài mọn chứ, nếu không phải bây giờ ta đang có chuyện cần nhờ ngươi thì nhất định phải xông lên sút cho ngươi mấy phát mới được. "Trong phủ của ta có hàng chục ca nhi, muốn làm phiền tiên sinh chỉ giáo kỹ xảo gián điệp, chỉ cần tiên sinh đáp ứng thì nhất định sẽ không bạc đãi tiên sinh".
Hướng Lãng tiếp tục dùng loại giọng nói nửa chết nửa sống đó trả lời, "Chỉ giáo thì không dám, đại nhân có lệnh tiểu nhân sao dám không tuân, có điều tổ tiên chưa từng có ai làm quan, gia phụ rất hi vọng trong tộc có thể có người làm một quan nửa chức!"
Lòng vòng hồi lâu thì ra là muốn làm quan! Không thành vấn đề, cho ngươi một chức danh hão là được mà! Sau khi khai thác hết kỹ xảo của ngươi nhất định phải chơi chết ngươi mới được, xem ngươi còn kiêu ngạo với ta nữa không!
"Ha ha, nói hay lắm, ta thích loại người thẳng thắn như tiên sinh. Chỉ cần tiên sinh có chân tài thực học thì Trần mỗ bảo đảm sau này tiên sinh tiền đồ vô lượng!"
Nghe câu này, Hướng Lãng đang như một cái xác chết lập tức khôi phục sức sống, trả lời bằng một giọng nói lưu loát, "Lãng nhất định không làm đại nhân thất vọng!"
"Tốt tốt tốt! Tiên sinh, mời đi theo ta".
Sau khi đưa Hướng Lãng đến biệt viện Điêu Thuyền và đám người đẹp kia mới chuyển tới, ta gọi riêng một mình Điêu Thuyền lên, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta nói, "Điêu Thuyền, cố gắng học hết tất cả các kỹ xảo người vừa được đưa đến đó sẽ dạy các ngươi, tốt nhất là làm thế nào móc được cả tuyệt kỹ của hắn, ta không hề tin hắn, chỉ tin tưởng ngươi! Sau này đám phụ nữ kia đều sẽ giao cho ngươi phụ trách, chuyện này cực kì quan trọng đối với ta, không được làm cho ta thất vọng, biết không?"
Có thể là vẻ mặt và lời nói nghiêm túc của ta làm cho cô ta có chút sợ hãi, Điêu Thuyền sững sờ một hồi rồi mới căng thẳng nói: "Tiện thiếp nhất định sẽ không làm đại nhân thất vọng!"
"Không cần căng thẳng, thả lỏng một chút, cho dù không làm tốt thì ta cũng sẽ không trách ngươi (trách làm quái gì, nhất định phải dùng roi da và rỏ nến sướng chết ngươi!) Nào, làm theo ta, hít sâu một hơi, đúng, rồi thở ra, cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi, thần kỹ của đại nhân thật sự hữu hiệu, tiện thiếp nhất định sẽ làm hết sức!"
Toát mồ hôi! Thứ mà hai ngàn năm sau ai cũng biết mang đến thời này lại biến thành thần kỹ rồi, ta có nên suy nghĩ về việc đi làm thần côn như Tả Từ không nhỉ? Mà thôi, thần côn làm sao thoải mái bằng làm vua một cõi như bây giờ, muốn tiền có tiền, muốn người đẹp có người đẹp, hàng ngày lại không cần lo lắng bị người khác vạch trần...
Lại giải quyết được một việc, kế tiếp nên làm gì bây giờ nhỉ? Có cần học mấy tiểu thuyết YY làm một cái trường học truyền bá tri thức hiện đại hoặc làm một tổ chức tà giáo khống chế tư tưởng của dân chúng? Dường như tạm thời còn không làm được, trong thời đại nho thuật độc tôn này mà đi dạy toán lí hóa thì không bị môn đồ của Khổng lão phu tử nhổ nước bọt chết đuối mới lạ. Nếu lập tà giáo hoặc xây trường quân sự thì có lẽ không cần bao lâu đại quân bình định của triều đình sẽ đánh tới nhà rồi. Thôi thì cứ ngoan ngoãn ôm gái chờ thiên hạ đại loạn vậy!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh