Một thế giới đầy màu sắc hiện ra trước mắt Vân Phong. Thế giới này cực kì nguyên sơ, cực kì bao la, giống như một vũ trụ vậy. Nền của nó toàn là một màu đen tăm tối, điểm xuyết trên đó là từng chấm nhỏ màu sắc khác nhau không ngừng nhảy múa.
Những màu sắc này, có cái khiến Vân Phong cảm thấy thân thuộc, có cái khiến hắn cảm thấy xa lạ. Hắn thử đưa tay ra phía trước, nắm vào một đốm sáng màu đỏ.
Kì lạ thay, khi Vân Phong đưa tay chạm tới, không chỉ có đốm sáng màu đỏ, mà còn có cả những đốm sáng màu xanh lam, màu trắng, màu vàng nhạt, trong suốt bỗng chốc xán lại gần tay hắn. Giống như bàn tay hắn là nam châm, còn những chấm sáng kia là vụn kim loại.
Những đốm sáng chạm được đến tay Vân Phong, bắt đầu từ từ lặn xuống, giống như đá chìm vào trong nước, đi sâu vào lớp da bên trong. Ngay lúc đó, Vân Phong chợt thấy một cảm giác quen thuộc mà mình vẫn thường cảm thụ hằng ngày. Đó là cảm giác bành trướng của tế bào sau khi phục dụng Nhị Nguyệt Nguyên Đan. Mặc dù, cảm giác này rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng quả nhiên là có tồn tại.
“Đây chính là nguyên tố có trong nguyên khí sao.” – Vân Phong nhìn hàng ngàn hàng vạn đốm sáng sung quanh người, suy đoán. Bất chợt, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ lớn mật:
“Những nguyên tố này, dường như có thể trực tiếp hấp thu. Nếu ta không thông qua hấp thụ Nguyên khí, mà trực tiếp lấy đi nguyên tố trong thiên địa này thì sao đây. Liệu có thể tăng tốc độ tu luyện không.”
Khi tu luyện, nhân loại phải hấp thu Nguyên khí trong không khí. Bên trong Nguyên khí lại ẩn chứa các nguyên tố bất đồng, mà đối với mỗi cá nhân, chỉ có những nguyên tố phù hợp với thể chất và vô nguyên tố mới là chất dinh dưỡng, có thể hấp thu vào trong Đan điền, hóa thành Nguyên lực. Những nguyên tố không thích hợp sẽ bị đào thải ra bên ngoài.
Người có đơn thuộc tính, quá trình hấp thụ - đào thải chỉ mất 1 lần là thành công, vì bên trong cơ thể họ, chỉ thích hợp cho một loại nguyên tố tồn tại. Tiếp tục như vậy, song nguyên tố, tam nguyên tố thì sẽ mất 2 lần, 3 lần cho một chu trình hấp thu, tốc độ tu luyện sẽ giảm theo cấp số nhân.
Đáng lý ra, Vân Phong là tứ thuộc tính, tốc độ tu luyện bằng một phần bốn tốc độ tu luyện của Đơn thuộc tính. Nhưng theo suy nghĩ của hắn, hấp thu trực tiếp Nguyên tố có trong không khí, chuyển hóa chúng thành Nguyên lực thì sẽ giảm đi quá trình đào thải nguyên tố không thích hợp đi. Như vậy, chẳng phải là thời gian tu luyện thoáng cái đã giảm đi một nửa, tương đương với tốc độ tu luyện tăng gấp đôi, bằng một phần hai tốc độ tu luyện của Đơn thuộc tính.
Càng nghĩ, Vân Phong càng cảm thấy cách này có thể thực hiện được, hơn nữa lại rất an toàn. Nhưng đề phòng bất chắc, hắn vẫn phải hỏi lại Hư một lần xem sao.
Thoát ra khỏi trạng thái minh tưởng, Vân Phong cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên khoan khoái, giống như trải qua một giấc ngủ sâu, mọi mệt mỏi bỗng dưng tan biến đi hết.
“Chẳng trách người ta có thể tu luyện mấy ngày liền không cần ăn uống ngủ nghỉ.” – Vân Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không có ý định bế quan như mấy lão quái vật. Hắn đang trong độ tuổi lớn, tu vi lại không cao nên không thể ích cốc tu luyện được.
Hư nhìn Vân Phong, thấy ánh mắt sáng như sao của hắn hơi có chút mịt mờ, khó giải, lập tức lên tiếng dò hỏi:
“Thế nào, nhìn ngươi như thế kia chắc là phát hiện được gì rồi chứ ??”
Vân Phong gật đầu, vui vẻ kể ra những thu hoạch sau khi lâm vào minh tưởng:
“Ta đã hiểu cách vận dụng được bản tâm để nhìn nguyên tố thiên địa rồi. Sau này không cần ngươi ta cũng có thể phân biệt được chỗ nào có nguyên tố nồng đậm. Thậm chí chỉ cần tu vi ta cao, song bản tâm mạnh mẽ thì có thể dò tìm nguyên tố ở khoảng cách càng xa.”
Nói đoạn, hắn mỉm cười, nhìn Hư như muốn nhận được một lời khích lệ. Hư cũng không keo kiệt, khen hắn một tràng, rồi cười mỉm, nói về vấn đề chính:
“Tuy thế nhưng vẫn có một chút khó khăn, mông lung đi ??”
“Sao ngươi biết.?”
“Nhìn ánh mắt ngươi là ta đoán được ra ngay. So về ánh mắt nhìn người, ngươi còn chưa bằng ta đâu.” – Hư dương dương tự đắc nói.
“Ừm, đúng là ta có một chút khúc mắc. Vừa rồi khi lâm vào trạng thái vô ngã, minh tưởng, ta có thể tiếp xúc với nguyên tố. Thậm chí có thể để cho Nguyên tố năm loại băng, hỏa, phong, lôi, vô nguyên tố xâm nhập vào trong cơ thể. Lúc đó, ta tự hỏi liệu có thể không cần thông qua nguyên khí mà có thể trực tiếp lấy đi những loại nguyên tố này không?” – Vân Phong ngước nhìn Hư, có chút không chắc chắn hỏi lại.
“Tất nhiên là được. Khi truyền thụ Luyện Tâm Quyết, ta có nói tâm pháp này giúp người tu luyện nhạy cảm với Nguyên tố, tăng cường tốc độ tu luyện chính là mang ý này. Ngươi giảm bớt được quá trình thải loại nguyên tố dư thừa sẽ khiến tốc độ tăng nhanh gấp bội. Nhưng nói cho ngươi biết trước, ưu thế này chỉ tồn tại đến Nguyên tướng. Ngươi bởi vì có Thấu Nhãn Thông cùng song bản tâm mới có thể thấy được Nguyên tố, nhưng đến Nguyên tướng, thần thức của mọi người đã phát triển đến mức cực cao, có thể cảm nhận được Nguyên tố trong thiên địa, không cần phải thông qua Nguyên khí để tu luyện, mà giống như ngươi, trực tiếp nhận lấy Nguyên tố.”
Vân Phong gật đầu, hiểu ra đạo lý trong đó. Đây giống như trong một cuộc chạy đua, Vân Phong sức yếu nên được ăn gian dùng ngựa để phi, nhưng đến một mốc nào đó, tất cả mọi người đều có ngựa, ưu thế của Vân Phong chắc chắn bị mất dần.
“Được đến lúc nào, hay lúc đó. Bây giờ nên đả thông kinh mạch đầu tiên trước đã.”
Vân Phong nói, lấy từ trong túi càn khôn ra bình sứ, đổ ra một viên Nhị Nguyệt Nguyên Đan rồi cho vào miệng. Đồng thời, song song chìm vào trạng thái minh tưởng, vừa dùng nguyên khí từ Nhị Nguyệt Nguyên Đan vừa dùng Thấu Nhãn Thông trộm đi Nguyên tố trong trời đất. Dùng chúng để đả thông yếu huyệt đầu tiên.
Kỳ kinh bát mạch gồm : Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều mạch, Âm Kiều mạch, Xung mạch và Đái mạch. Mỗi kinh mạch bao gồm 24 huyệt đạo, tổng cộng 172 huyệt đạo, tương ứng với 172 quan khẩu cần phải đả thông.
Lần đầu này, Vân Phong bắt đầu từ cửa ải đầu tiên trong cơ thể Nhâm mạch – huyệt Hội Âm.
Nhị Nguyên Nguyệt Đan vừa vào miệng liền lập tức hóa thành một dòng nước ấm và ngọt từ trong cổ của hắn lan xuống tứ chi bách hải, dần dần biến thành năng lượng dồi dào khổng lồ. So ra nhưng đốm Nguyên tố xung quanh đang không ngừng hội tụ, thâm nhập vào cơ thể lại không bằng. Nhưng thịt muỗi vẫn là thịt, tích tiểu thành đại. Sau này, đợi hắn làm quen với cách thức lấy Nguyên tố trực tiếp này, tốc độ sẽ ngày càng nhanh hơn.
Tất cả năng lượng đi vào trong cơ thể Vân Phong, được hắn tụ tập lại thành một đoàn, liên tục áp súc lại. Trong sách vở hắn từng xem qua có nói, đả thông kinh mạch là điều rất khó khăn, cần rất cẩn thận chú ý. Chỉ cần sai một ly là đi một dặm, không cẩn thận một chút là sẽ bị vỡ kinh mạch mà thành phế nhân. Hơn nữa, năng lượng để đả thông kinh mạch càng được áp súc nhiều, càng chất lượng thì khả năng thành công càng lớn.
Đến khi từng tia năng lượng ban đầu như dần dần hóa thành vụ khí đậm đặc, Vân Phong mới di chuyển chúng đến huyệt Hội Âm.
Ở đây, chúng bị một bức tường gọi là bích chướng ngăn cách, mà tầng bích chướng này không hề tầm thường chút nào, nó bền vững vô cùng và lại còn được một phần năng lượng trong người tích tụ từ nhỏ đến lớn bảo hộ. Chính vì vậy, giai đoạn tốt nhất để luyện tập võ công là khi còn bé, lúc đó bích chướng vẫn còn nhỏ và mỏng, dễ dàng đả thông hơn.
Vân Phong dùng thần thức của mình, điều khiển đám năng lượng kia tiến sát lại gần bích chướng, thử trùng kích yếu huyệt.
"Oành!"
Lần đầu va đập, linh hồn Vân Phong tựa như bị một thanh chùy lớn quật trúng, khiến hắn cơ hồ muốn thổ huyết ngay tại chỗ. Bích chướng này rất dày và mềm mại, bao năng lượng va đập vào nó đều bị phản chấn lại như đập vào đám thịt mỡ. Mà năng lượng phản chấn văng ra lại đập vào thành mạch như búa tạ, nên thẳng vào mạch tượng khiến hắn sinh ra cảm giác khó chịu, buồn nôn, đau không muốn sống.
Trên thực tế, không phải nói muốn đả thông kinh mạch là có thể đả thông ngay, một việc như thế này hẳn là phải trả một giá khá đắt mới thành công được. Nếu không phải do năng lượng tinh thuần đánh mạnh vào kinh mạch mà là do ngoại vật, nói không chừng có thể khiến cho người đó trở thành phế nhân, thậm chí cũng có thể bị chết ngay tại đương trường nữa. Vân Phong nhẩm tính, trong nhất thời, bích chướng chưa biến mất ngay được.
Khi các dòng năng lượng chảy tới huyệt Hội Âm, Vân Phong lại điều khiển chúng đánh thẳng vào bích chướng một lần nữa. Lần này thì hậu quả không nhẹ như vừa rồi, trước mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại, bất cứ vật gì cũng không thể nhìn thấy được. Đầu bỗng nhiên đau như búa bổ, kinh mạch chịu gánh nặng quá lớn lập tức bị nứt vỡ, đau đớn kịch liệt như vậy khiến cho thân thể của Vân Phong đang ngồi minh tưởng không tự chủ được run rẩy, cả gương mặt đỏ bừng bừng, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu toát ra.
Bên ngoài cơ thể Vân Phong, Hư lẳng lặng đứng ở một chỗ trên tảng đá lớn, ánh mắt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Vân Phong, sừng sững bất động.
Nhưng mà, nếu cẩn thận tỉ mỉ quan sát, lại có thể phát hiện, mỗi khi Vân Phong tỏ ra đau đớn hay biểu hiện khác lạ, ánh mắt nó lóe lên một tia cảm xúc kì lạ. Hàm răng không tự giác bỗng nhiên nghiến chặt, sau một lát, mới hồi phục trở lại.
Nhiều lần thử sức, nhiều lần trải qua đau đớn, Vân Phong chợt nhận ra, nếu như mạnh mẽ xông phá bích chướng, phản chấn càng lúc sẽ càng lợi hại, đau đớn phải chịu sẽ càng lớn hơn. Nhưng nếu không làm như thế thì phải như thế nào đây, Vân Phong cắn chặt răng suy nghĩ.
Bất chợt trong đầu linh quang chợt lóe, hắn nhớ tới một lần trong rừng sâu Bắc sơn, từng chứng kiến một con linh xà bắt mồi - một con Địa Ngưu da dày thịt béo. Ban đầu, cho dù có tấn công mạnh mẽ như thế nào linh xà cũng không thể phá vỡ được lớp da cứng rắn của Địa ngưu. Cứ tưởng Linh xà sẽ phải bỏ qua cho con mồi lớn, nhưng đến cuối cùng cách thức săn mồi dần dần biến chuyển, không còn cậy mạnh, mà giống như sợi dây thừng siết chặt con trâu to lớn. Từng tư thế của nó cực kì ưu mĩ, nhẹ nhàng mà dứt khoát, âm nhu được sử tới mức tận cùng. Kết quả là Địa ngưu bị linh xà cuốn đến mức đại não nát bét, chết không thể chết hơn.
“Nếu như ta không dùng cứng chọi cứng mà giống như linh xà từ từ cuốn chặt, từ từ mài mòn bích chướng, liệu có thành công được hay không đây.”
Nghĩ là làm, Vân Phong từ từ biến đổi năng lượng, nhẹ nhàng biến nó thành một sợi dây dài liên tục kéo đến bích chướng để mài mòn nó. Bởi vì không bị phản chấn, năng lượng không bị đập vào thành mạch cho nên không gây ra cảm giác đau đớn gì. Nhưng là cho dù vậy, bích chướng vẫn chẳng có một chút nào thay đổi.
Ngay cả Vân Phong cũng không biết chuyện này kéo dài đến bao giờ, cách này liệu có thành công hay không, nhưng hắn Vẫn phải cố gắng thử sức mình.
Chẳng biết trải qua bao lâu và cũng không biết hành động đó đã được lặp đi lặp lại hàng mấy trăm, mấy ngàn lần.
“Rắc . . . bụp . . .”
Bất chợt, Vân Phong nghe được một tiếng rắc rất nhỏ, rồi sau đó là một thứ gì đó trong cơ thể như bị sụp đổ. Những dòng năng lượng kia như ngựa mất kham, không bị bích chướng cản trở, tiếp tục xông phá bừa bãi vào một thông đạo sâu thẳm, tạo ra một cảm giác giống như hồng thủy nhiều lần ập mạnh vào một con đê, khiến cho nó không chịu nổi mà đổ xuống, rồi sau đó thì thủy triều ồ ạt tràn qua thật là thống khoái.
“Thành công rồi.”- Vân Phong mở mắt, tỉnh lại trong minh tưởng, há miệng cười lớn.
Vân Phong vội vã cảm thụ cơ thể mình, bên trong đó, năng lượng sinh ra từ Nhị nguyệt nguyên đan bắt đầu tìm được chỗ trú chân, không còn tản mác trong các tế bào như trước nữa. Nguồn năng lượng đó bắt đầu kéo dài, đi sâu vào thông đạo kinh mạch, lại tiếp tục gặp phải bích chướng thứ hai. Nhưng có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, Vân Phong không hề lo lắng. Hắn đã tìm được cách đả thông kinh mạch của chính mình, tuy có khó khăn, lâu một chút nhưng lại rất an toàn, không gây đau đớn gì.
Thấy Vân Phong rốt cục cũng thành công, khóe mắt Hư nhịn không được khẽ co giật vài cái, khuôn mặt căng thẳng thoáng thư giãn một điểm. Vừa rồi nó nhìn Vân Phong quá mức chăm chú, sợ rằng chỉ một chút sai lầm, không kịp ứng cứu Vân Phong sẽ lập tức bị thương. Mà cứ nghĩ tới cảnh ấy, trong lòng Hư lại dậy lên một cảm giác xót xa kì lạ. Nó hít sâu một ngụm không khí thanh tân, nỗ lực muốn cho chính mình bình tĩnh trở lại, nhưng vừa rồi trong lòng lo nghĩ luẩn quẩn, thủy chung khó có thể khiến cho nó hồi phục được vẻ đạm nhiên như lúc trước.
“Bốn tiếng sao, xem ra cũng khá lâu. Từ giờ đến tối, hi vọng đả thông thêm hai yếu huyệt.” – Vân Phong thầm nhủ. Thoáng nghỉ ngơi một chút, hắn lau mồ hôi trên trán, hít thật sâu một hơi rồi cắn răng tiếp tục khống chế năng lượng hướng bích chướng của yếu huyệt thứ hai – Trung Cực.
Hư nhìn Vân Phong chăm chú vào trong tu luyện, bất chợt nhoẻn miệng cười, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, trắng bóc. Hư vốn đã là Ma sủng thông linh, biểu hiện tình cảm của nó chẳng khác nào một người bình thường, có vui vẻ, giận hờn, đau đớn. Nếu như Vân Phong coi Hư là bạn, là đối tượng mà hắn cần bảo vệ, giúp đỡ, thì Hư lại coi hắn như người thân duy nhất, muốn che chở cho hắn trên con đường tu luyện. Thời gian gặp nhau tuy ngắn ngủi, nhưng tình nghĩa bên trong của một người, một Ma sủng khó lòng nói hết.
Lúc Vân Phong đang một mình tu luyện, thì bên ngoài Giao Nguyệt trấn 8 người khoác áo bào đen đột nhiên xuất hiện, báo hiệu một cơn sóng ngầm đang chuẩn bị xảy đến. Tám người này khuôn mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra khí tức kì lạ mà không một ai dám lại gần. Bọn họ thuê một căn nhà trọ bình thường trong trấn, đồng thời ở lỳ trong đó mấy ngày không ra.
Vân Phong tu luyện thoáng cái đã trôi qua ba ngày.
Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt của Vân Phong. Hắn xoay người, chậm rãi mở hai mắt ra. Đột nhiên, hắn hét lên một tiếng lớn, tay áo như bị cuồng phong thổi quét, rung lên bần bật. Một tiếng nổ trầm đục theo tiếng hét của Vân Phong bắt đầu thoát ra, vang vọng khắp căn phòng.
“A . . . a . . . a . . .”
Hét một tiếng, Vân Phong thở ra từng ngụm lớn, mồ hôi to bằng hạt đậu vẫn còn đọng lại trên trán, khuôn mặt không hiểu sao mà trở nên tái nhợt.
“Cuối cùng cũng thành công rồi.” – Vân Phong thì thào trong miệng, tuy rằng mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng đã thành công đả thông toàn bộ Nhâm mạch. Cửa ải cuối cùng trong Nhâm mạch so với những bích chướng kia hoàn toàn khác xa, không chỉ độ dày tăng lên gấp bội mà năng lượng cần để trùng kích cũng lớn hơn gấp ba, phải mất hơn nửa ngày hắn mới có thể phá tan được cửa ải này.
Khoác áo choàng bông lên người, hắn bước ra khỏi phòng, nhìn những ánh nắng sớm của mùa đông lạnh lẽo, thầm nghĩ tới Đỗ, Tô hai nhà.
“Ta đã vắng mặt mấy ngày rồi, không biết mấy người Hồng Anh, Tô Minh thúc thúc có tiến hành công việc thuận lợi không nữa. Có lẽ cũng nên tìm hiểu tình hình trong trấn, tiện thể ghé qua hầm ngầm một chút.”
Vân Phong nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Đúng như hắn suy đoán từ trước, cuộc chiến giữa hai Ngọc gia và Phong gia càng lúc càng thương vong nhiều. Bên trong Giao nguyệt trấn là cả một mảnh tiêu điều, rất nhiều cửa tiệm bị phá hủy, cũng có rất nhiều dân thường vô tội bị thương vong. Đây chính là cái Vân Phong không muốn nhìn thấy nhất, chuyện này phần nào nguyên do cũng bắt nguồn từ hắn, hiện tại lại ảnh hưởng tới người vô tội. Nhưng cho dù được chọn lại, hắn vẫn sẽ đi con đường này, nếu không, số phận của Hoa Hoa tỷ sẽ chẳng biết đi về đâu. Trước kia, có lẽ hắn sẽ không làm như vậy, nhưng từ khi có song bản tâm, dường như hắn đã ích kỉ hơn, cho dù là chuyện gì điều đầu tiên nghĩ tới chính là huynh đệ, bạn bè, người thân ruột thịt. Điều đó không có nghĩa là hắn là kẻ ác tâm, chỉ là sau khi nghĩ tới người thân, tâm trí hắn mới có thể dành cho người khác.
Vân Phong lấy chính tiền mà lần trước cướp được của Tứ Quỷ, mất cả buổi sáng mới có thể phân phát hết số tiền ấy cho những người bị thương hoặc mất đi gia tài trong cuộc chiến vốn dĩ sẽ không xảy ra.
Đang lúc chuẩn bị đi tới hầm ngầm cạnh Tô gia, phía trước hắn bỗng có vài tiếng cãi nhau om sòm. Hắn nhớ là vừa rồi ở đó có một lão gia bán tò he rất đẹp, hắn còn mua bốn xâu, một xâu để hắn ăn, ba xâu còn lại làm quà cho Hồng Anh, Hoa Hoa và Lạc San nữa.
Tò mò bỗng chốc kéo đến, khiến Vân Phong không rõ mà bước về phương hương ấy. Chỉ thấy lúc này, trước mặt lão gia bán tò he là một đại hán lớn tuổi, râu ria rậm rạp đang cố gắng dành lấy mấy con tò he. Hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không ai chịu nhường ai.
“Lão già, ngươi bán cho ta, bán cho ta một xâu tò he đi mà.” – Kì lạ ở chỗ, mặc dù to lớn, nhưng đại hán kia lại không hề hống hách, không cậy khỏe mà bắt nạt lão giả. Chỉ liên tục nhõng nhẽo như trẻ con, đòi lấy một xâu tò he cuối cùng trên màn gỗ.
Lão giả lại không muốn bán, cho dù đại hán kia có đưa ra cái giá là một kim tệ cũng chỉ lắc đầu từ chối. Dân chúng xung quanh lấy làm hiếu kì bắt đầu xán lại xem xét, có người chỉ chỉ chỏ chỏ, lấy làm hiếu kì lắm.
“Vị huynh đệ này, thật không phải. Nhưng xâu tò he này ta đã hứa là mang về cho cháu ta rồi. Ta không thể thất hứa với nó được. Hay là thế này đi, sáng mai huynh đệ lại ra đây, ta tặng không cho ngươi được không?” – Lão hán thấy đại hán cũng không có ác ý, liên tục nhún nhường. Thậm chí còn tặng không có hắn một xâu tò he nữa.
“Nhưng ta muốn ăn bây giờ.” – Đại hán nói, khuôn mặt như mếu trông rất buồn cười.
Vân Phong thấy vậy, lắc đầu, hắn có thể nhận ra đại hán này khá ngốc nghếch. Nếu là người khác, có sức mạnh như hắn thì đã động thủ cướp lấy thứ mình thích từ lâu rồi chứ không ở lại đây mà làm trò cười cho thiên hạ.
“Người này thực khờ quá, không hiểu sao lại có thể luyện được ra bản lĩnh như vậy.” – Vân Phong nghĩ thầm trong bụng, bước đến bên đại hán ngốc nghếch.
Hắn lấy ra một xâu tò he của mình, giơ lên cho đại hán kia, nói:
“Này, cho ngươi, đừng vòi vĩnh lão gia gia này nữa.”
Nhìn thấy xâu tò he đẹp đẽ, đôi mắt đại hán sáng lên thấy rõ, nhanh chóng cướp lấy. Nhìn đại hán nghịch ngợm xâu tò he như hài tử nhận được đồ, Vân Phong chợt nở nụ cười vui vẻ, cảm thấy hắn còn giống một tiểu tử hơn cả mình.
Xong đâu đấy, hắn lại tiếp tục bước đi, không còn quan tâm tới chuyện cãi nhau om sòm này nữa. Dân chúng cũng dần dần lục tục tản đi. Nhưng đi được mấy trăm bước, đại hán ngốc đã đứng trước mặt hắn tự bao giờ, cười hì hì:
“Tiểu huynh đệ, ngươi còn tò he không, cho ta nữa đi. Tò he lão giả kia làm ăn ngon lắm.”
“Ặc, không còn đâu, đó là xâu cuối cùng của ta rồi.” – Vân Phong nhíu mày, vừa bực vừa buồn cười, nói. Chẳng lẽ người này không biết đủ, đã được thế còn lấn tới. Nhưng nhìn điệu bộ của đại hán này dường như không có ác ý.
“Ngươi nói dối, Tam Đao vừa nhìn thấy ngươi có bốn xâu, ngươi mới chỉ lấy ra một xâu. Tiểu tử đừng tưởng Tam Đao ngốc.”
Hóa ra người này tên là Tam Đao, Vân Phong thầm nhủ. Mặt ngoài vẫn bình thản trả lời:
“Nhưng những cái đó là ta về tặng cho tỷ tỷ muội muội, không phải là để cho ngươi ăn.”
“Ta không biết, ngươi nhất định phải cho ta. Hay là . . . ta dùng tiền mua lại, một kim tệ, không năm kim tệ, ngươi thấy thế nào??”
“Ta không cho, cũng không bán, tiền ta không thiếu. Còn ngươi, sao ngươi sao vô lý vậy. Vừa rồi ta đã cho ngươi 1 xâu rồi, không phải sao ???” – Vân Phong thật hết cách với người này. Đuổi không đi, mắng không chạy, dai như đỉa bám vậy. Giờ phút này hắn mới hiểu được cảm giác của lão gia gia nặn tò he vừa rồi.
“Ta . . . ta . . .”
Đại hán bất chợt nghẹn họng, chẳng biết nói gì cho phải, chẳng lẽ giờ lại cướp. Nhưng cướp của tiểu huynh đệ liệu có vô lý không, hơn nữa vừa rồi tiểu huynh đệ đó còn cho hắn một xâu tò he nữa. Nhất thời, ánh mắt hắn rưng rưng như sắp khóc.
“Oa . . . oa . . . ngươi là người xấu, ngươi bắt nạt Tam Đao.” – Bất chợt, đại hán bỗng nhiên khóc rống. Nước mắt chảy ra hoàn toàn là thật, không chút nào giả dối, giống như đó chính là xuất phát từ bản năng. Vân Phong thấy vậy há hốc mồm, chưa từng thấy có người cực phẩm như vậy. Lúc này, Vân Phong có cảm giác mình giống như kẻ chuyên đi bắt nạt trẻ con, dành giật từng xâu kẹo trên tay chúng.
Nhiều người hiếu kì vừa mới đi đã lại lục tục xúm lại xem trò vui. Bọn họ chưa từng thấy một người nào ngốc nghếch như vậy cả. Đã to đầu mà còn bị một đứa nhóc tám chín tuổi bắt nạt.
“Xem kìa, người kia quả thực là ngốc.”
“Đúng vậy, lớn chừng tuổi này rồi mà còn khóc như trẻ con. Xem ra hắn còn ngốc hơn A Ngưu nhà thím Hà đó.”
“Ngươi nói bậy gì thế, so sáng hắn với A Ngưu nhà chúng ta chính là vũ nhục con trai ta đó.”
Những người xung quanh thấy thế, liên tục bàn tán, những câu nói ấy khiến ngay cả Vân Phong cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Tam Đao. Nhưng trái lại với Vân Phong, Tam Đao chẳng có chút nào để ý đến chuyện đó cả, vẫn một mực khóc rống, đòi tò he cho bằng được.
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, ta sợ ngươi rồi, cho ngươi được chưa.” – Vân Phong tặc lưỡi, ném ra mấy xâu tò he đẹp mắt rồi nhanh chóng lủi đi luôn. Hắn quả thực đã sợ đại hán tên Tam Đao này lắm rồi, chỉ mong sao hắn không bám đuôi, tiếp tục đòi tò he nữa.
Nhưng đáng buồn ở chỗ, Tam Đao lại không bỏ qua cho hắn. Cho dù Vân Phong chạy như thế nào, lắt léo ra sao vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay đại hán ngốc. Vân Phong chạy đến cổng Đông, đại hán nhởn nhơ bám theo đến cổng Đông. Xuống đến cổng Nam, người đó đã đứng sẵn từ bao giờ. Điều đó chứng tỏ một điều, thần thức của kẻ này cực mạnh, phạm vi mấy chục, thậm chí một trăm mét cũng bị hắn thu vào trong đầu. Vân Phong cho có chạy đi như thế nào vẫn không thoát được.
Một mạch chạy tới Bắc Sơn, đối phương vẫn luôn theo sát như hình với bóng.
“Hừ, ngươi dỗi việc sao. Cứ theo ta làm gì?” – Vân Phong ngồi xuống một tảng đá, thở hồng hộc. Liên tục thi triển Tật Lôi Biến để chạy trốn, cho dù có đạt tới thất trọng cũng khiến hắn nuốt không trôi.
Đại hán ngốc hiện ra trước mặt Vân Phong cười hì hì, trong tay chỉ còn lại một xâu tò he cuối cùng.
“Tiểu huynh đệ, ngươi rất tốt với Tam Đao, Tam Đao muốn chơi với ngươi.”
Vân Phong nhìn chằm chằm ánh mắt Tam Đao, trong ánh mắt của hắn ngoại trừ đơn thuần như tiểu hài tử ra thì không còn gì khác. Vân Phong thấy vậy, bật cười hỏi:
“Huynh không có việc gì khác sao. Sao lại cứ đòi đi chơi với ta?”
“Ta đến đây cùng với mấy người huynh đệ, nhưng bọn họ cùng Nhất Kích đại ca có việc phải làm. Chẳng ai chịu chơi với ta cả. Ta rất buồn.” – Tam Đao bỗng nhiên trầm mặc, cúi đầu chán nản, giống như một đứa bé đã phạm lỗi lớn.
“Vân Phong! Ngươi cẩn thận đó, tên ngốc này rất mạnh, trong Giao Nguyệt trấn, tên này chỉ kém hai vị gia gia của ngươi thôi.” – Hư huyền phù bên cạnh Vân Phong, chăm chú nhìn đối thủ.
Ngay cả Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa cũng không thể nhận ra sự tồn tại của nó, cho nên Vân Phong tin rằng đại thúc ngốc nghếch kia cũng không thể nào nhìn ra.
Hắn gật đầu với Hư rồi ngạc nhiên hỏi lại Tam Đao:
“Đại ca, huynh đến đây làm gì vậy. Từ trước đến nay, ta chưa từng nhìn thấy huynh.” – Vân Phong có chút tò mò với mục đích của Tam Đao. Ở Giao Nguyệt Trấn nho nhỏ này có gì đáng giá cho một cường giả như hắn tới tìm kiếm.
Thấy Vân Phong có hứng thú với chuyện của mình, Tam Đao bỗng nhiên cảm thấy cực kì vui vẻ, giống như bản thân tìm được món đồ chơi thú vị. Hắn nhào tới bên Vân Phong, cười nói:
“Hì hì, tám người bọn ta lần này tới đây là tróc nã phản nghịch, bắt đi một tiểu cô nương.”
Nghe tới mấy chữ “bắt đi tiểu cô nương”, khuôn mặt Vân Phong bỗng nhiên đanh lại, tựa tiếu phi tiếu. Một cảm giác lo lắng xen lẫn tức giận bỗng nhiên bộc phát từ trong lồng ngực, tựa như nước sông đập mạnh vào bờ đê, làm cho hắn có cảm giác bất an. Tam Đao đang nói chợt nhận ra được Vân Phong khác lạ, mới hồi trước hắn còn vui vẻ nói cười, bỗng dưng trong chốc lát lại trở nên lạnh lùng như vậy, rụt rè hỏi:
“Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ làm sao vậy, không khỏe ư ?”
Vân Phong nghe tiếng sực tỉnh, ổn định lại tâm thần, trong đầu loạn nghĩ một hồi, giả bộ sợ sệt đáp:
“A, Tam Đao, chẳng lẽ huynh là bọn bắt cóc trẻ em sao? Huynh . . . huynh là bọn người xấu.”
“Không . . . không . . . Tam Đao không phải như tiểu huynh đệ nghĩ. Nhất Kích đại ca nói, phản nghịch bắt đi Thánh nữ, bọn ta phải mang nàng về, chứ không phải bọn ta muốn bắt cóc trẻ con.”
“Huynh muốn bắt ai ?”
“Cái này Nhất Kích đại ca dặn ta không được nói.” – Tam Đao gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp.
Nghe đến đây, Vân Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn tưởng rằng Tam Đao là người của Phong gia tới bắt Hoa Hoa. Nhưng nghe giọng điệu của Tam Đao, chắc hẳn là không phải. Điều này khiến Vân Phong an tâm phần nào. Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện không như ý muốn, cho dù Vân Phong có tưởng tượng thế nào, cũng không đoán được ra Thánh nữ trong miệng Tam Đao chính là Lạc San, còn kẻ phản nghịch lại là hai vị gia gia tôn kính. Hắn cũng không tưởng tượng được rằng, bản thân bọn họ đang nằm trong nguy hiểm rất lớn.
“Tiểu huynh đệ, Tam Đao còn chưa biết tên ngươi.?”
“Ta là Vân Phong.”
“Vân Phong, cái tên thật hay, nhưng vẫn kém Tam Đao.”
“Tiểu huynh đệ, có muốn chơi một trò chơi không?”
“Trò gì.”
“Bắn bi”
. . . .
“Không được, tiểu huynh đệ ăn gian. Chúng ta chơi trò khác. Chúng ta chơi xúc xắc.”
. . . .
“Không thể thế được, Vân Phong, có phải đệ đã chơi xấu không.”
“Xúc xắc trong tay huynh, ta làm sao chơi xấu được.”
. . . .
Tối mịt, Vân Phong mới về đến nhà, tâm trạng vô cùng uể oải. Cả một ngày trời, hắn bị Tam Đao ép chơi đến phát ngán, đủ mọi trò chơi, đủ mọi thể loại, từ bắn bi, đá cầu, bắt Ma sủng, xúc xắc. Thế nhưng, một ngày bỏ ra cũng không phải không có thu hoạch. Tam Đao không thể nói là cực kì chất phác, hay đúng hơn là có điểm khá ngốc. Chỉ một ngày mà bản thân hắn đã thua Vân Phong tới 500 Kim tệ, một đống nguyên liệu, linh dược, thậm trí cả một quyển trục đao pháp cũng mất luôn.
Đối với Tam Đao, đống đồ này cũng không đáng giá là bao, nhưng đối với Vân Phong, nó là cả một gia tài kếch xù, không kém gì tài sản tích cóp cả đời của Tứ Quỷ. Kim tệ hắn đưa cho Hư, nguyên liệu hắn dành để luyện khí, linh dược thì lén lút đưa cho Hoa Hoa để nàng học tập cách chế thuốc. Tất cả mọi việc đâu vào đó, hắn lại tiếp tục quay về tu luyện, đả thông kinh mạch.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau, Vân Phong rút kinh nghiệm thức dậy từ sớm, lén lút đi tới mật thất Tô gia mà không rẽ ngang rẽ dọc như hôm qua nữa. Hắn rất sợ một lần nữa bị Tam Đao bắt gặp.
Trở lại mật thất sau, Tô Minh, Đỗ Hồng Anh mang cho hắn một kinh hỉ cực kì lớn, chính là tình hình chiến sự giữa hai bên. Cuộc chiến giữa hai nhà Phong, Tô thậm chí còn vượt quá tưởng tượng của Vân Phong. Đến ngày thứ 5 sau đại kế của Vân Phong, hai bên bí mật điều người phục kích nhau ở ngoại vi Giao Nguyệt Trấn. So về công lực, đương nhiên Ngọc Tiểu Điềm thua đối phương rất lớn, trong cả trận đấu nàng bị đánh đến mức chỉ có thể hoàn thủ. Hơn nữa ma sủng lại không bằng đối phương, còn phải phân tâm điều khiển trận tuyến nên nhiều lần xém chút đã mất mạng trên tay Phong Đạo. May mà cuối cùng, Ngọc Thiên bất ngờ quay về, đại chiến với Phong Đạo mấy trăm hiệp bất phân thắng bại mới có thể cứu đi mạng của nàng.
Bị bất ngờ đánh úp từ Mặc thị, người Phong gia cũng bị diệt gần hết, duy chỉ còn Phong Đạo cùng hơn 10 người là chạy thoát. Nhưng bọn chúng cũng bị thương khá nặng. Tô Minh suy đoán kẻ này có thể vẫn còn lẩn chốn đâu đây, khuyên Vân Phong nên cẩn thận.
Giải thích qua tình thế một lúc, Tô Minh vùng Hồng Anh kéo Vân Phong tới một địa đạo khác, nói:
“Tiểu Phong, lại đây, ta giới thiệu cho ngươi một người.”
Đang lúc Vân Phong nghi hoặc, không hiểu ai mà cần Tô Minh tiếp đón ân cần như vậy, lại còn phải giới thiệu mình cho người ta nữa. Thì hắn nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc khải giáp màu vàng, đứng sừng sững ngay trước mặt.
Vân Phong nhìn thấy người này, không khỏi hít vào một cơn khí lạnh, bởi trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy ai cao hơn như thế. Nói hắn giống cự nhân hơn là giống người cũng không ngoa. Một người bình thường cao chỉ có mét tám, cao lắm cũng chỉ có hai mét. Nhưng kẻ này phải cao đến ba mét, vai rộng gần mét, tứ chi thô, to như những cục sắt nguội.
“Thành chủ đại nhân, Vân Phong tiểu huynh đệ đã đến rồi.”
“Thành chủ đại nhân!” – Vân Phong nghe xong mấy chữ này, cảm giác như trời đất quay cuồng. Mặc dù có thể nói hắn đã từng gặp qua nhiều người có tu vi cực cao, đủ để tầm mắt hắn nhìn ra xa, nhưng hắn chưa từng chính thức gặp mặt bá chủ của một thế lực. Mấy người Tô Minh, Đỗ Huy . . . trong mắt mọi người vẫn chỉ là một gia chủ bình thường, còn gia tộc bọn họ cũng chưa được tính là một thế lực trong Huyền Đông lục địa.
Nhưng ngay trước mặt Vân Phong, là một bá chủ hàng thật giá thật, sở hữu lãnh địa của riêng mình.
“Vân Phong tham kiến thành chủ.” – Vân Phong từ tốn khẽ khom người, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh cúi chào.
“Hỗn láo, chẳng lẽ ngươi không hiểu quy củ, ngay đến hai chữ “đại nhân” cũng không biết nói sao” – Nam tử áo giáp vàng bất ngờ quay lại quát lên một câu, tiếng vang như sấm. Ẩn ẩn trong đó còn mang theo thần thức áp chế.
Nếu như là người thường, như vậy có lẽ sẽ khiến hắn vội vã quỳ lại, thậm chí vãi cả ra quần. Nhưng Vân Phong thì khác, song bản tâm khiến hắn có thần thức vượt xa cùng giai. Giờ đây thần thức hắn đã tương đương với một Nguyên giả hàng thật giá thật rồi. Một Nguyên giả muốn dùng thần thức làm hắn xấu mặt thì chắc chắn không đủ khả năng.
Hắn không hiểu tại sao vị thành chủ này mới lần đầu gặp đã muốn làm khó dễ. Hắn nhớ rằng bản thân chưa hề đắc tội gì với người này.
“Thành chủ, ta không giống Tô Minh thúc thúc, ta không bị quản lý bởi bất cứ thế lực nào. Cho nên thực tế ta vẫn là người tự do. Hai tiếng đại nhân, ta nghĩ ngài nhận không được.”
“Hỗn láo.” – Nam tử giáp vàng tức giận, hét lên một tiếng, bá khí tỏa ra khiến những người đứng bên ngoài có vài phần sợ hãi. Hắn bước đến bên cạnh Vân Phong, túm lấy cổ áo, nhấc bổng hắn lên không trung, bốn mắt nhìn nhau, cười lạnh nói:
“Chẳng lẽ một mao đầu tiểu tử như ngươi không sợ ta giết ngươi sao. Với ngươi, ta chỉ cần di một ngón tay là chết.”
“Chết, có gì khó. Ta tuy còn nhỏ nhưng vẫn có tôn nghiêm, vẫn có lý tưởng của mình. Hai chữ “đại nhân” là cấm kị trong ta. Dù có chết cũng không muốn gọi người khác một tiếng “đại nhân” lần nữa.”
Hai chữ “đại nhân” vốn là được xưng từ cấp dưới lên cấp trên, thể hiện uy vọng của đối phương. Nhưng là trong lòng Vân Phong vẫn có tự tôn của mình. Hai chữ “đại nhân” khiến hắn liên tưởng đến tháng ngày đau khổ, khúm núm trong mỏ khoáng, cho nên hắn không muốn xưng hô hai chữ đó trước mặt người khác, không muốn lại một lần nữa bị người khác đè lên đầu mình. Thế nên, cho dù vị thành chủ kia có uy vọng như thế nào, Vân Phong vẫn vứt hai chữ “đại nhân” ra đằng sau, chỉ gọi là thành chủ.
Thấy Vân Phong vẫn không chịu nhún nhường, nam tử áo giáp vàng hung ác nhìn Vân Phong, khóe môi cười lạnh:
“Ngươi không sợ chết, chẳng lẽ không sợ ta bắt giết người bên cạnh ngươi. Nghe nói ngươi vì một tiểu cô nương tên Hoa Hoa, mà giúp Tô Minh đấu lại Ngọc gia. Cả Hồng Anh tiểu nha đầu cũng thân thiết với ngươi lắm, ngươi không hi vọng bọn họ có chuyện gì chứ. Ta có rất nhiều cách khiến bọn họ đau khổ không muốn sống.”
Vân Phong mặt đối mặt với uy hiếp từ vị thành chủ vẫn bình lặng như mặt hồ, không có chút gì dao động. Chỉ nhàn nhạt nói:
“Thành chủ đại nhân, ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng. Nói thật với ngươi một câu, nếu như ta chết ngươi cũng phải chết. Ngươi đụng đến người thân bên cạnh ta chứng tỏ ngươi không làm gì được ta, cũng minh chứng ta có thể thoát được khỏi lòng bàn tay ngươi. Đến lúc đó, ta dám chắc cả Tứ Phương Thành của ngươi . . . GÀ CHÓ KHÔNG THA.”
Thành chủ nhìn vào ánh mắt sắc như dao cạo của Vân Phong, không hiểu sao lại lạnh gáy. Bị một tiểu tử mới 9 tuổi đầu dọa sợ, nói ra cũng chẳng ai tin, nhưng nhìn thấy Vân Phong như thế này, không hiểu sao hắn tin những lời nói của Vân Phong là thật.
Vân Phong biết rằng, nếu hắn chết, chính tay gia gia hắn sẽ báo thù. Với tính cách của Lưu Hàn, vị thành chủ trước mặt này chết là cái chắc, nhưng tuyệt nhiên lão sẽ không đụng đến người vô tội. Nhưng nếu thành chủ dám động đến những người thân bên cạnh Vân Phong, lại để cho hắn thoát được, Vân Phong sẽ dùng chính cách này để trả thù, hơn nữa mức độ tàn bạo còn lớn hơn nhiều.
“Thành chủ đại nhân, người thấy Vân Phong tiểu huynh đệ thế nào.” – Tô Minh mỉm cười mở lời, có lẽ hắn biết được vị thành chủ kia chỉ là đang dọa Vân Phong chứ không muốn chính thức giết hắn.
Nam tử áo giáp vàng thả Vân Phong xuống, cười hà hà, vụng trộm lau đi mồ hôi vừa rơi trên trán, nói:
“Quả nhiên không tồi. Mới nhỏ tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, gặp nguy không loạn, đúng là nhân tài hiếm có. So với Hồng Anh thì một chín một mười, không hề kém cạnh.”
Mặc dù không đặt tâm trí ở nơi đây, nhưng Hồng Anh vẫn cảm thấy vui vẻ vì được bá chủ một phương như thành chủ Tứ Phương Thành khen tặng. Nàng vụng trộm nhìn ra Vân Phong, muốn xem biểu hiện của hắn. Nhưng là làm nàng thất vọng, Vân Phong dường như vẫn còn tức giận vị thành chủ này nên khuôn mặt vẫn lạnh lùng, trơ ra như khúc gỗ.
Bản thân Vân Phong không coi lời khen này vào đâu, nếu như lời khen này đến trước khi chuyện uy hiếp xảy ra, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, thân thiện với người này. Nhưng là nam tử kia lại dùng người thân hắn ra uy hiếp, cũng đụng đến vảy ngược trong lòng hắn cho nên hắn bắt đầu lãnh đạm, bỏ mặc lời nói ngoài tai. Có thể nói đây là giận dỗi của tiểu hài tử cũng được, nói đây là uất ức cũng không sai, tất cả đều thể hiện hắn không thích nam tử này.
“Vân Phong, hôm nay thành chủ đại nhân đến đây là muốn thu thập lại tàn cuộc của Ngọc gia.” – Chuyện đã qua, Tô Minh bắt đầu đi vào vấn đề chính. Hắn ngước mắt nhìn thành chủ, đợi hắn mở lời.
Thành chủ nhẹ gật đầu, đến bên ghế chủ vị, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói:
“Lần này ta đến một là muốn ổn định lại tình hình trong trấn, hai là muốn thưởng cho những người có công khám phá, triệt hạ âm mưu thâm độc của Ngọc gia.”
“Trước hết đừng nói chuyện thưởng công, ta làm việc này cũng chỉ là muốn đối phó với đám người Phong gia mà thôi. Chúng ta nói đến chuyện Ngọc gia trước đã. Ý thành chủ muốn làm như thế nào?” – Vân Phong ngắt lời. Trong hai chuyện, hắn để tâm hơn là cách xử lý Ngọc gia. Nếu xử lý không tốt, Ngọc gia quay lại báo thù, sợ rằng Giao Nguyệt Trấn cũng không yên ổn.
“Nếu ngươi đã hỏi, ta sẽ nói luôn. Ta sẽ đuổi bọn họ đi khỏi trấn.”
“Đuổi đi, chỉ đơn giản vậy thôi sao đại nhân?” – Tô Minh cau mày, khó hiểu hỏi lại.
“Các ngươi không làm chủ một thế lực nên không hiểu. Giữa các thế lực cho có âm thầm đấu đá nhau nhưng vẫn nằm trong quyền kiểm soát của thế lực lớn hơn. Mà chuyện của Ngọc gia đã đến tai thế lực bên trên rồi, đây chính là phương án mà họ đưa ra, chuyển Ngọc gia về dưới sự quản lý của Mặc thị.”
Nghe xong, Đỗ Hồng Anh lập tức bật dậy, tức giận nói:
“Như vậy, chuyện mà Ngọc gia gây ra cho chúng ta. Nhưng người mà Ngọc Tiểu Điềm hãm hại, cả lão tổ ta chẳng lẽ như vậy ngậm oan mà chết. Hơn nữa tu vi Ngọc Tiểu Điềm cao như vậy, để nàng từ từ quay lại báo thù, bọn ta cũng không thể nào sống yên. Cách làm này ta không phục.”
Sau này, nàng sẽ rời khỏi thị trấn, theo đuổi ước mơ của riêng mình, cho nên nàng không yên tâm về gia tộc. Nếu như để Ngọc gia thoát tội, không chỉ là mối thù của lão tổ không được báo, mà gia tộc nàng lúc nào cũng nằm trong vòng nguy hiểm. Để lại một con sói lúc nào cũng có thể giết chết mình còn sống, nàng không thể không lo lắng.
“Đúng vậy, đại nhân, liệu có nên xem xét lại, Giao Nguyệt Trấn là thuộc địa bàn của đại nhân. Chuyện xảy ra ở đây theo lý phải do ngài quyết định, chẳng lẽ bề trên lại không hề nói lý lẽ như vậy. Suốt mấy năm nay, Ngọc gia âm thầm ám toán khiến người nhà chúng ta nhiều lần lâm vào nguy hiểm, người chết cũng không ít. Nếu như thành chủ cần bằng chứng, ta có thể đưa lên. Mong sao thành chủ có thể vì chúng ta mà báo thù.” – Tô Minh hiển nhiên cũng lo sợ chuyện này xảy ra, cũng nói thêm vào, hi vọng thành chủ đại nhân có thể vì việc này mà suy nghĩ lại.
Nhưng đáng tiếc, đáp lại hắn chỉ là cái thở dài của nam tử áo giáp vàng. Hắn nhẹ giọng khuyên bảo:
“Ta không làm chủ được. Ngay cả thế lực Tông Bì cấp cũng đã cho người xuống, ngày mai là tới đây hòa giải, chúng ta không thể làm gì khác. Nhưng các ngươi yên tâm, sau ngày mai, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, ta đảm bảo sẽ không ai tìm các ngươi báo thù hay gây khó dễ.”
“Nếu như vậy, thành chủ hẹn bọn ta tới bàn bạc thì có ích gì? Tất cả mọi chuyện đều đã có tính toán cả rồi.” – Vân Phong hừ lạnh, dưới thần thức của Hư và sự bảo vệ của gia gia, hắn không tin là Ngọc Tiểu Điềm có thể làm gì hắn. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện của Đỗ gia, Tô gia hắn cũng cảm thấy bức xúc thay cho bọn họ.
“Như đã nói, ta tới là để thông báo cho các ngươi về cách thức xử lý Ngọc gia, đồng thời dựa vào công lao của các ngươi mà ban thưởng.”
“Nếu như vậy, ta xin cáo từ trước.” – Vân Phong nghe vậy, lắc đầu định cáo lui, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
“Vân Phong . . . đệ . . .”
“Vân Phong . . .”
Hai người Đỗ Hồng Anh, Tô Minh gọi giật lại, muốn ngăn hắn ra về. Nếu nói về ban thưởng, không nghi ngờ gì cái giá phải trả cho Vân Phong là cao nhất.
Truyện xảy ra ở Giao Nguyệt Trấn giống như một giấc mộng. Nếu như Giao Nguyệt Trấn chưa từng xuất hiện một tiểu tử kì lạ như Vân Phong, nếu như Đỗ gia không mời được hắn làm minh hữu, như vậy hết thảy quỹ tích toàn bộ trở nên khác nhau .
Đỗ gia từ từ sẽ bị thôn tính như tằm ăn rỗi, sẽ bị Ngọc Tiểu Điềm dần đưa vào bẫy, tiếp theo sẽ vì thù hận mà chết ở trong chiến đấu với Tô gia. Cơ ngơi hai nhà sẽ hoàn toàn sụp đổ trong tay Ngọc Tiểu Điềm. Lúc đó chỉ sợ Đỗ gia, Tô gia thực sự sẽ xong rồi, chứ không còn đứng ở đây để nhận thưởng nữa.
Vân Phong xuất hiện, cho dù là vô tình hay cố ý thì đều cải biến đây hết thảy. Địch nhân có mưu đồ, có kế sách phương hướng mấy chục năm, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà sinh ra kết cục xấu!
Thế nên hai người muốn Vân Phong ở lại, nhận lấy chỗ tốt, không muốn hắn phí một hồi công sức mà không đạt được gì.
Vân Phong nghe hai người gọi cũng không hề quay mặt lại. Không nói đến chuyện hắn không ưa vị thành chủ kia mà cách xử lý chuyện trong trấn vừa rồi cũng khiến Vân Phong không có hảo cảm. Tình, lý đều ở bên Tứ Phương Thành, cho dù giết trước báo sau cũng không phải là tội lớn, vẫn có thể ăn nói với thế lực bên trên. Nhưng hắn lại không hề xử lý Ngọc gia mà lại nhún nhường, tỏ ra yếu đuối như vậy, nếu nói hắn không nhận được chút điểm tốt nào thì Vân Phong cũng chẳng tin.
“Vân Phong, ngươi chẳng lẽ không muốn Phá Cốt Sâm Tủy sao ? Nghe nói hai vị gia gia của ngươi đang tìm kiếm thứ này khắp nơi.” – Đang lúc Vân Phong bước ra khỏi cửa, thành chủ đại nhân nhàn nhạt cất lời rồi sau đó bất chợt im lặng như chưa từng mở miệng.
Vân Phong nghe tới mấy chữ này lập tức quay đầu, thái độ bỗng nhiên thay đổi, nghi hoặc hỏi:
“Phá Cốt Sâm Tủy. Ngươi có??”
Lần trước Đông gia gia mất sức chín trâu hai hổ mới đấu giá được Hỏa Minh Đằng, chỉ thiếu mỗi Phá Cốt Sâm Tủy là có thể chế được Liệt Diễm Thối Thể Đan. Mà bệnh của Hoa Hoa chỉ cần chế được đan dược này sẽ hoàn toàn được chữa khỏi, hơn nữa nàng vì thế cũng có thể lên thẳng Nguyên sĩ cảnh. Một bước lên trời. Nhưng thời gian gần đây Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa cho dù nghe ngóng khắp nơi cũng không nghe được tin tức của loại linh dược này. Không ngờ thành chủ Tứ Phương thành lại cất giữ trong tay.
“Của ngươi.” – Thành chủ Tứ Phương Thành không nói nhiều, ném cho hắn một bình ngọc trong suốt.
Vân Phong đón lấy, xem qua thì thấy trong đó có một chất lỏng màu trắng đục, giống như màu xương cốt, quả nhiên đúng là Phá Cốt Sâm Tủy.
“Đa tạ”
“Không có gì, đây coi như là phần thưởng của ngươi đi.”
Vân Phong không nhiều lời, ném hộp ngọc vào trong Túi Càn Khôn, cảm ơn một tiếng rồi quay lưng đi thẳng.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Vân Phong, nam tử không hiểu sao lại khẽ nhếch môi cười, nhưng rồi lại lắc đầu mờ mịt. Nhớ lại một ngày trước đồng ý với điều kiện của tám người thần bí, hắn không biết đó là đúng hay sai, thầm nhủ:
“Vân Phong à Vân Phong. Chỉ mong rằng tương lai ta không phải hối hận.”
Cầm trong tay Phá Cốt Sâm Tủy, Vân Phong háo hức chạy một mạch về nhà. Hắn chuẩn bị tạo thế, muốn trước mặt hai vị gia gia, trước mặt Hoa Hoa tỷ, đưa ra linh dược bực này, khiến cho mọi người nhận được một cái kinh hỉ.
Mặc dù thực lực của hắn còn chưa đủ, đối với cường giả trên thế giới cũng không đáng vào đâu, cũng không làm được chuyện gì to tát. Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn có thể làm được nhưng điều mà nhiều người khác không làm được.
Nhìn khu dân cư san sát hiện ra trước mặt, khóe môi Vân Phong hiện lên mỉm cười.
Nhưng vừa bước vào cửa nhà, mùi máu tươi nồng nặc đã xông vào mũi. Sắc mặt Vân Phong lập tức đại biến, chạy vội đi vào.
Hắn sợ hãi phát hiện trong phòng có loang lổ vết máu, có mấy thi thể hắc y nhân bị đánh văng lên tường đều chết thảm tại chỗ, máu phun ra năm bước. Trong đống người chết, Vân Phong không có phát hiện thi thể Hoa Hoa cùng Lạc San tiểu nha đầu, cũng không phát hiện tung tích hai vị gia gia. Trong nội tâm, mới thở phào một hơi . . .
Vân Phong cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong thân thể, giống như một quả bom nổ chậm cơ hồ muốn đem hắn nổ tung. Mặc dù thân thể không khống chế được nhưng hết lần này tới lần khác hắn bắt buộc phải thanh tỉnh. Nếu hiện tại không khống chế được cơn giận này chính là hành động ngu xuẩn nhất. Quan trọng hiện tại phải lập tức tìm ra tung tích hai tiểu nha đầu không có sức phản kháng, liều mạng mang các nàng trở về.
Máu đen vương trên đất còn khá mới cùng với thi thể chưa cứng ngắc đều cho thấy rõ thời gian bọn hắc y nhân tới đây chưa vượt qua bốn tiếng đồng hồ. Vân Phong cưỡng chế phẫn nộ, kiểm tra thi thể hắc y nhân, nhận thấy bọn chúng đều có tu vi Nguyên sĩ cảnh, chính là tàn dư lũ người Phong gia ngày trước.
Lạc San, Hoa Hoa các nàng đi nơi nào?
Là bị hai vị gia gia mang theo chạy ra ngoài, hay là bị người bắt đi?
Hai vị gia gia bây giờ đang ở đâu? Có bị nguy hiểm gì không?
“Hư. Ra đây giúp ta.” – Vân Phong mặc dù biết rằng hai tiểu cô nương kia, 6, 7 phần là chưa chết, nhưng tâm trạng vẫn đau lòng, lo lắng, cuống cuồng gọi Hư tỉnh dậy từ không gian trong hình săm. Một lần nữa nhìn thấy Hư, cảm giác được nó càng ngày càng ngưng thực, càng ngày càng đầy sức sống, Vân Phong càng cảm thấy an tâm. Lúc này, hắn cần Hư hơn lúc nào hết.
Nhìn thấy quang cảnh máu me xung quanh, Hư cảm thấy hơi kinh hãi. Nó biết Vân Phong quan tâm đến Hoa Hoa, Lạc San tới mức nào. Hơn nữa, nó biết tu vi của hai người Đông Minh Hỏa, Lưu Hàn, tuy rằng trong mắt nó, hai người này cũng không phải là cao thủ đỉnh cấp gì, nhưng đối phó với đám người Phong gia chỉ là một cái nhấc tay. Thế mà giờ đây, biến mất không thấy, bảo sao Vân Phong lại lo lắng tới như vậy.
“Được rồi, ngươi đợi một lát, ta có thể xem giúp ngươi thoáng một cái. Yên tâm là sẽ không có việc gì đâu.” – Hư trấn an Vân Phong rồi nhắm nghiền hai mắt, thử cảm nhận nguyên khí xung quanh. Nguyên lực của Đông Minh Hỏa và Lưu Hàn khá đặc hữu, tu vi của bọn họ cũng cao, cho nên dư âm của Nguyên lực bên ngoài cũng lưu lại rất lâu.
Chỉ trong giây lát, Hư hắng giọng một tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Hai người gia gia của ngươi chia làm hai hướng. Một đi về Bắc sơn, một đi về cửa Tây. Trong không khí, ngoại trừ nguyên lực của hai người gia gia kia, cũng có rất nhiều nguyên lực khác lưu lại. Từ mức độ dày đặc mà thấy, những người này so với Phong Đạo mạnh hơn rất nhiều. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà hai vị gia gia của ngươi biến mất không thấy.”
Vân Phong không kịp nghĩ nhiều, vội vã triệu hồi Ám Vương, lệnh cho nó bay về Bắc sơn truy tìm tung tích của mọi người. Còn bản thân hắn cùng với Lưu Tinh chạy về cửa Tây, hi vọng có thể đuổi theo ai đó, xem xem có chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn phương hướng Ám Vương ly khai, trong nội tâm Vân Phong âm thầm thề, cho dù tiến vào mười tám tầng địa ngục, cũng phải đem hai tiểu cô nương kia cứu ra. Nếu như hai người họ mất đi một sợi tóc, bất luận là ai, thế lực nào có liên quan đến chuyện này đều sẽ không sống yên. Một năm, mười năm, hay nhiều năm hơn nữa, mục đích sống của hắn từ nay về sau sẽ là báo thù, để cho những kẻ kia sống không bằng chết, hối hận vì những gì mình đã làm!
Đương nhiên, nếu như có thể cứu người trở về, Vân Phong sẽ không tiếc bất kỳ giá nào!
“Đi thôi.” – Vân Phong nói, cùng Hư một đường chạy về cửa Tây. Lưu Tinh đằng trước dẫn đường, tìm kiếm tung tích của hai vị gia gia cùng hai tiểu cô nương.
Qua cửa Tây đi thêm một cây số nữa, Vân Phong bắt đầu nhận thấy có vết tích đánh nhau. Cây cối đổ nát, vết cháy xém, hố đá nổ tung xuất hiện khắp nơi. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, thầm mong không có chuyện gì xảy ra.
Lại chạy thêm một cây số, những tiếng chém giết đánh nhau bắt đầu vang lên đằng trước khiến Vân Phong càng thêm lo lắng. Hắn nhìn ra một mình Đông lão đang khổ chiến với 3 người áo choàng đen, trang phục hoàn toàn giống với Tam Đao hắn gặp ngày trước. Song phương không có bất kỳ lưu thủ, chiêu chiêu đoạt mạng, muốn đem đối phương chém giết.
Oanh!
Lại một chiêu qua đi, khiến khí lãng bốc lên cuồn cuộn. Công kích khủng bố từ song phương như làm cho thiên địa biến sắc.
Vân Phong đứng nấp xem cuộc chiến lập tức kinh hồn táng đảm, đây là cảnh giới Nguyên Quân chiến đấu sao?
Oanh!
Lại một lần va chạm, bốn người không có dừng lại chút nào, lại một lần công phạt hướng về phía đối phương, toàn bộ phía chân trời lập tức bộc phát ra ánh sáng vô cùng khủng bố, đem hào quang trên bầu trời đều che đậy.
Bốn người, trong chốc lát công phu đã giao thủ qua mười chiêu, tốc độ trận đấu đều không ngừng kéo lên, thời gian dần qua giống như những đạo lưu quang, qua lại va chạm. Vân Phong cho dù có Thấu Nhãn Thông cũng đã không thấy rõ bọn họ giao thủ, chỉ có thể nhìn đến một đạo ánh sáng màu đỏ cùng với vài ánh sáng màu xanh, lam, vàng hung hăng đụng vào nhau.
Nhìn biểu hiện từ màu sắc quang mang, một mình Đông Minh Hỏa mặc dù đối đầu với ba người nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Tuy vậy, ngoại trừ ba người kia, bên đối phương còn có số lượng Ma sủng vượt trội, không ngừng từ bên ngoài lên tục oanh tạc khiến Đông lão trong nhất thời không thể thoát thân.
“Đông Minh Hỏa. Ngươi thúc thủ chịu trói đi, hết thảy phản kháng đều là phí công. Chỉ cần theo bọn ta về Hình điện, ngươi nhất định có cơ hội thanh minh!”
“Thanh minh ư. Nếu như lão giáo chủ đến đây, hai bọn ta lập tức đi về. Nhưng hiện tại giáo phái nằm trong tay tên cẩu tặc đó, chỉ cần chịu trói, chắc chắn không được sống yên.”
“Ngu muội. Nhị đương gia có gì không tốt. Bái Nguyệt Giáo dưới sự dẫn dắt của Nhị đương gia đang phát triển mạnh mẽ, chỉ có một đám già đầu cổ hủ các ngươi mà mong muốn chống cự vô ích ư.”
“Một lũ ăn cháo đá bát.” – Đông Minh Hỏa tức giận muốn thổ huyết. Năm xưa, khi Đại đương gia còn tại vị, những người này thể hiện ra là bề tôi trung thành nhất, là cánh tay đắc lực. Nhưng là khi quyền lực vừa đổi, chính những kẻ này là người đầu tiên làm những con chó quy phục Nhị đương gia. Điều này khiến những kẻ lòng dạ ngay thẳng như Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa tức đến phát điên.