Tác Giả: Khiêu Vũ
Dịch: binh-hoi
Biên tập: ndphong91
Nguồn: TTV
Trước tiên ta đi tới khu vực đặt những chiếc máy đánh bạc tự động điện tử Tiger- Slot, từ trong cọc Phỉnh mà Thương Ngọc theo lệnh của Hoan ca cấp cho ta tùy tiện xuất ra một tấm, lập tức có một nhân viên Lễ tân bưng một cái khay bạc bước nhanh tới tiếp đón, đổi cho ta mấy cọc tiền xu và cả mấy cọc Phỉnh mệnh giá nhỏ hơn có màu sắc khác nhau. Cầm đống tiền xu ta lần lượt đút vào khe máy của mấy cái máy bố trí gần nhau, rồi ngồi xuống chăm chú quan sát sự chuyển động của các con số trên màn hình điện tử của từng máy, cũng không hề phát hiện ra Thương Ngọc ở cạnh bên cũng đang quan sát ta với ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ, tò mò.
Năm phút sau, ta đã đút hết đống tiền xu vào máy và thua sạch, đứng lên cười cười ngượng ngập: "Xem ra vận khí của ta đêm nay không được tốt lắm!"
Thương Ngọc che miệng cười khúc khích: "Trần tiên sinh, Ngài thực là thú vị!"
"Thú vị?"
"Ân!" Thương Ngọc gật gật đầu, khi nàng cười đã làm vơi bớt phần nào vẻ lạnh lùng lúc đầu: "Đã tới đây vui chơi hầu hết khách nhân đều là ngững kẻ thừa mứa bạc tiền, rất ít người có hứng thú chơi loại máy tự động này, bình thường đều chỉ thích sát phạt trên sòng bài và còn đánh lớn nữa!"
Ta quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên khu vực đặt máy điện tử này tựa hồ sinh ý kinh doanh không được tốt, rất vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người. Ta nhún vai: "Ta không phải là kẻ có tiền!"
Thương Ngọc cười lên một tiếng: "Ngài thật là biết nói đùa, Ngài là thượng khách do Hoan ca đích thân mang đến, mà ông ta rất ít khi tự thân đưa khách tới. Chưa kể Ngài bước ra từ chiếc thang máy đặc biệt, trừ bản thân Hoan ca ra, mỗi một năm nhiều nhất cũng chỉ có năm hoặc sáu đại nhân vật có tư cách sử dụng mà thôi!"
Ta biết nàng không tin lời ta nói, nhưng cũng không muốn giải thích, trực tiếp tiến đến tham gia vào đám đông đang vây quanh một cái đổ luân bàn Russia- Roulette (bàn quay ru-lô kiểu Nga).
Loại thiết bị đánh bạc tân kỳ hiện đại như thế này ở quốc nội bị coi là bất hợp pháp, mặc dù ta biết rất nhiều địa phương mỗi một nơi đều có một số sới bạc lậu, thế nhưng sòng bạc được trang bị chính quy, chắc chắn, nghiêm mật, đa chủng loại như ở đây thì thực sự cho tới bây giờ ta chưa hề thấy qua. Cho nên loại luân bàn đổ Roulette kiểu Nga này ta mới chỉ thấy trên TV hoặc trên phim ảnh mà thôi. Chơi loại này xác suất trúng thưởng vô cùng nhỏ, đổ khách đặt tiền hoặc Phỉnh vào một ô số trong dãy số từ 1 tới 35, khi bàn quay sẽ có một viên bi nhỏ chuyển động theo, viên bi ấy rơi vào ô số nào thì ô số ấy thắng. Ta nhận thấy chơi loại này hoàn toàn bằng vào vận khí may rủi, không có lấy một chút điểm kỹ thuật hoặc tính toán gì. Ta cũng không có hứng thú cho lắm, chỉ là tùy tiện đặt mấy tấm Phỉnh vào một vài ô số bất kỳ rồi đứng xem. Sau khoảng mười phút, quay sang Thương Ngọc ta lắc đầu ý bảo ta không quan tâm nữa, Thương Ngọc hiểu ý liền cùng ta rời đi.
Tiếp theo chúng ta đi tới khu vực sòng bài, ta thích nhất là trò "Xì- tố" (Stud) mà ta đã cực kỳ hiểu biết. Trò Xì- tố này đã trở thành phổ biến, phàm là những ai đã xem qua những bộ phim về chủ đề cờ bạc của Hongkong, đặc biệt nổi tiếng như: "Đổ trường phong vân", "Vua cờ bạc", "Thần bài", "Bịp Vương tranh bá" hoặc "Casino đẫm máu"... thì loại bài này rất quen thuộc. Thương Ngọc đứng bên cạnh tranh thủ giới thiệu các quy tắc, luật lệ chơi ván bài này ở đây. Tất nhiên ta nhanh chóng nắm bắt được, chỉ duy nhất theo lời nàng nói thì có khống chế mỗi lần tố bài đặt tiền chỉ cao nhất là 1000 $, nếu muốn đánh lớn hơn nữa thì phải vào chơi ở phòng VIP.
Đầu tiên ta đứng ở một bên xem ba người khách chơi với nhau. Đây đã là lượt phát bài lần thứ ba, một lão nhân ngồi bên trái ta đã có con "Ách" lớn nhất ngửa mặt lên trên lá bài "Tẩy", thế nhưng trong đợt này chỉ được chia cho con "8", sau đó lão ta lựa chọn giải pháp không theo, lắc đầu bỏ ván bài, còn lại hai người kia thì vẫn tiếp tục.
Ta xem ván bài của bọn họ cũng không có nhiều hứng thú, thế nhưng một người khách ngồi bên phải thốt ra một câu làm ta phải giật mình! Hắn đang cầm trên tay một lá bài, ánh mắt sắc bén đầy vẻ lợi hại, mặc dù ta không biết đích xác thân phận của hắn, thế nhưng từ khí thế uy áp của hắn tỏa ra, ta chắc chắn hắn là một đại nhân vật tên tuổi, bởi vì chỉ có loại người quyền thế mới có loại khí thế này!
"Ngươi nghĩ rằng ta không dám theo ngươi đến cùng hay sao? Hừ! Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có những lá bài nào! Coi như ta bỏ phí một ngàn đôla chỉ để nhìn thấy lá bài Tẩy của ngươi! Ta SHOW HAND (lật bài Tẩy) đây!"
Sau đó hắn vất ra giữa bàn một tấm Phỉnh, ta nhìn thoáng qua thấy tấm này và các tấm trong tay ta hoàn toàn giống nhau! Như vậy trị giá của mỗi một tấm là một ngàn Mỹ kim! Hóa ra Hoan ca đã tùy tiện cho ta những một vạn đôla để cho ta "vui chơi" sao?
Hai vị khách nhân đang chơi tựa hồ đều là những con bạc máu me cay cú ăn thua, lại còn thêm vị lão nhân bỏ bài giữa chừng yêu cầu chơi lớn, sau một hồi thương lượng họ đã quyết định phong bài (chụp lồng pha lê niêm phong giữ nguyên hiện trường các lá bài) rồi bọn họ chuyển vào phòng VIP chơi tiếp.
Trên bàn nhà Cái đã gầy cuộc khai mào ván bài mới. Ta lúc này mới từ những tâm sự, kinh nghi, khiếp sợ chồng chất mà bình tĩnh trở lại. Thương Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy ta nhíu mày thì ngộ nhận cho rằng ta đối với nơi này không có hứng thú, đang muốn giục ta rời đi thì ta đã phất tay ngăn lại, sau đó chậm rãi ngồi xuống chính diện nhà Cái, nhìn người nữ nhân Hồ lỳ đang sốt ruột chờ đợi mà lạnh nhạt nói: "Chia bài đi!"
Ván đầu tiên, ta bị thua mất mấy trăm đôla, đến ván thứ hai thế bài của ta rất tốt nhưng đáng tiếc là không ai theo. Chơi trong khoảng mười phút ta đã bị thua hai tấm Phỉnh mệnh giá một ngàn Mỹ kim, trong tay lúc này chỉ còn lại bảy tấm như thế và một ít Phỉnh có mệnh giá nhỏ hơn nhiều. Ta ước chừng thời gian rồi đứng lên, cười bảo Thương Ngọc: "Đi thôi, cùng ta đi qua các bàn khác xem thế nào!"
Thời gian tiếp theo, ta tham gia vào một bàn chơi trò BLACK JACK (21 điểm), lúc bắt đầu rất may mắn đã thắng tới một ngàn đôla, đáng tiếc sau đó lại thua hết rồi đi ra ngoài. Mặc dù vậy trên mặt ta vẫn không hề biểu lộ thái độ khác lạ, tại thời điểm thắng nhiều tiền cũng không hề vui mừng thái quá, lúc thua liên tục cũng không hề tiếc rẻ, hối hận, hậm hực cay cú... Phảng phất như trong tay ta đưa ra không phải là những tấm Phỉnh trị giá hàng ngàn Mỹ kim, mà chỉ là những tấm nhựa plastic phế thải!
Sau đó ta chuyển một vòng qua tất cả các chủng loại trò chơi đổ bác, từ đổ xúc sắc xí ngầu đến cả xoa mạt chược..., mỗi loại ta chỉ hạn chế chơi trong vòng mười phút. Nhưng là ta cho phép mình thua tới một ngàn đôla mỗi trò, nếu may mà thắng thì chơi thêm một chút, còn thua hết một ngàn đôla ta sẽ đứng lên ở một bên bàng quan xem xét, chờ cho hết mười phút lại tiếp tục rời đi sang bàn khác.
Hơn một giờ đồng hồ sau, ta đã thử chơi ở tất cả các chủng loại có tại Casino mỗi thứ một lần, sau đó nhìn kiểm tra lại trong tay chỉ còn lại có mấy tấm Phỉnh trị giá mấy trăm. Thương Ngọc nhìn ta vẫn không có biểu tình khác lạ gì hiện lên trên mặt, đại khái tựa hồ nhận định cho là ta vì thua hết tiền nên mất hứng, nàng buồn bã thấp giọng cười nói: "Trần tiên sinh, hay là Ngài thử chơi lại lần nữa, biết đâu sẽ gặp may hơn?"
Ta lắc đầu, tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi một chút. Thương Ngọc dẫn ta ra khu vực nghỉ ngơi ở một góc Casino, nơi này có một quầy Bar nhỏ. Ta gọi một chai bia, sau đó nhìn Thương Ngọc cười nói: "Thật cám ơn thư đã bồi tiếp ta lâu như vậy!"
Sau đó trong tay còn lại mấy tấm Phỉnh trị giá mấy trăm Mỹ kim ta liền đưa ra cho nàng. Thông qua sự quan sát vừa rồi ta đã nhìn ra quy củ của nơi này. Có không ít khách nhân đàn ông bên cạnh đều có các tiểu thư Tiếp viên xinh đẹp bồi tiếp săn sóc, nếu người khách thắng bạc sẽ thuận tay thưởng một vài tấm Phỉnh cho họ, cho dù ít hay nhiều. Còn có khách nhân liên tiếp gặp vận đen rủi, không sảng khoái hứng thú chơi tiếp nữa, đã lôi kéo các nàng tiểu thư trực tiếp đi ra đằng sau của Casino để xả xui....
Cũng thông qua sự giới thiệu của Thương Ngọc, ta biết nơi đây còn có rất nhiều phòng nghỉ được bố trí biệt lập, kín đáo!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của binh-hoi
Thương Ngọc mỉm cười, đẩy cọc Phỉnh trở lại trước mặt ta, rồi nhìn vẻ hồ nghi khó hiểu, bối rối trên mặt của ta nàng cười nói: “Trần tiên sinh, Ngài là khách quý của Hoan ca, được phụng bồi tiếp đãi Ngài không những là trách nhiệm mà còn là niềm vinh dự tự hào của ta, phần thưởng này ta không dám nhận đâu!”
Sau đó nàng hé môi thơm cười nhẹ, trên mặt vẫn giữ một dáng vẻ như cũ đầy nét lãnh đạm, thờ ơ, nói tiếp: “Hơn nữa, ta nghĩ có lẽ đại khái là Ngài đã hiểu lầm ta rồi, ta không phải... không phải như các nàng tiểu thư kia làm... công việc ấy...! Ta là chủ quản ở nơi này!”
“Ồ?” Ta có chút giật mình, kích động, lúng túng rồi một nỗi xấu hổ mơ hồ tràn ngập trên mặt!
Chủ quản?
Cũng khó trách được, ta xử sự như vừa rồi cũng hơi kỳ quái, có lẽ đã xúc phạm tới nàng, đương nhiên là nàng trông chẳng giống như một má mì hay một tiểu thư. Bởi vì ta biết chắc chắn, đại đa số các má mì từ hồi rất trẻ tuổi đã phải lăn lộn chinh chiến chốn son phấn giang hồ, lắm người còn trưởng thành xây dựng cơ nghiệp từ thân phận tiểu thư, trên người mang theo nồng nặc hương vị phong trần từng trải. Nhưng Thương Ngọc mỹ lệ này thì hoàn toàn bất đồng, phong độ nàng ung dung, bình đạm, điền tĩnh, mang theo một loại hương vị hờ hững, ôn nhu, kiêu kỳ khó tả bằng lời, khi nói chuyện lúc nào cũng giữ nguyên một dáng vẻ khinh thoát đạm mạc, đương nhiên không phải là dạng người cam chịu hành nghề loại này.
“Xin lỗi!” Ta dùng nụ cười để lấp liếm che dấu nỗi hổ thẹn của mình.
“Không có vấn đề gì đâu!” Thương Ngọc lắc đầu, đột nhiên nói: “Nếu Ngài thực sự muốn cảm ơn ta, có thể mời ta uống một ly đấy!”
“OK!” Ta vội vã hưởng ứng: “Tỷ muốn dùng loại nào?”
Thương Ngọc vẫy tay yêu cầu Bartender cho một ly Tequila “Long thiệt lan tửu”, người Bartender đi tới trước mặt ta thu hồi một tấm Phỉnh trong cọc ta để trên mặt quầy.
“Trần tiên sinh, ta quan sát Ngài qua cả tiếng đồng hồ, có cảm giác là Ngài rất kỳ lạ!” Thương Ngọc tựa hồ lưỡng lự, chần chừ một chút rồi khẽ hé đôi môi anh đào đỏ mọng mê hồn cười nói.
“Ồ? Ta có chỗ nào kỳ lạ đâu chứ?”
“Ngài dường như không thích thú thưởng thức nơi này!” Thương Ngọc tiếp nhận ly rượu từ tay người phục vụ, quý phái nâng lên khẽ nhấp một ngụm: “Nhìn bộ dáng của Ngài, dường như cũng là lần đầu tiên tới nơi này, thế nhưng... biết nói thế nào nhỉ, Ngài tựa hồ không có hứng thú với hoàn cảnh môi trường ở đây, có đôi chút mất tự nhiên, còn có cảm giác không hòa hợp với nơi này. Ta nghĩ, ta chắc chắn Ngài là con người cực kỳ thân thiện dễ gần, không có cuồng ngạo bá khí, còn có điểm không giống loại người giàu có lắm tiền!”
“Thì chính ta vốn là kẻ không có tiền mà!” Ta thản nhiên bình đạm nói một câu.
Có điều lời nói này hình như không lọt vào tai Thương Ngọc, nàng vẫn một mực không tin mà mỉm cười: “Xin lỗi, ta cũng không phải là cố tình muốn tìm hiểu đời tư của Ngài! Chỉ là, Ngài biết đấy, công việc của ta cần phải nói chuyện nhiều hơn với khách nhân, giao tiếp trao đổi tâm tình thật nhiều, có như vậy mới có thể tăng tiến, nâng cao tình cảm!”
Ta cười tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó nhíu mày, đưa tay sờ sờ các túi áo, nhịn không được liền hỏi nàng: ”Tỷ có thuốc lá trên người không?”
Thương Ngọc cười cười, rồi từ trong ví đầm mang theo bên người lấy ra một hộp thuốc lá đưa ta, nàng cũng lấy ra một điếu thuốc rồi bật lửa từ chiếc Givenchy chạm bạc tinh xảo tự mồi cho mình.
Nhìn tư thái hút thuốc vô cùng tao nhã của nàng, những ngón tay thon dài mảnh dẻ tinh tế kẹp điếu thuốc, ngón cái khẽ bập vào đầu tẩy, đôi môi mọng đỏ ướt át chậm rãi thở ra một làn khói xanh mờ, trên mặt mang theo một nét bình tĩnh, yên lặng dung dị.
Ta thực sự cho tới bây giờ chưa hề gặp qua một người phụ nữ tao nhã, thành thục đến thế như Thương Ngọc này, tựa hồ toàn thân nàng toát ra một loại khí chất vô cùng cao sang điềm đạm.
“Trần Dương tiên sinh, thứ cho ta mạo muội, Ngài dường như ít có hứng thú với việc đánh bạc!” Nàng cười cười: “Vừa rồi Ngài sử dụng nhiều thời gian chỉ để quan sát người khác chơi mà thôi!”
Ta cười cười, khẽ mở tay ra: "Đó là bởi vì ta rất nghèo, không nỡ đem một chút Phỉnh thừa còn lại đem ra thua hết, nếu thua hết thì ta không có khả năng mua lại được chỗ Phỉnh ấy!"
"Ngài lại nói đùa rồi!" Thương Ngọc lắc đầu, sau đó nàng tựa hồ ngồi bất động tới vài phút, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ mờ ảo cùng thản nhiên, có điều loại ánh mắt này cũng không phải là cố tình tạo ra, mà ánh mắt cực kỳ nhu hòa: "Ngài rất kỳ lạ...! Những người khách nhân trẻ tuổi như Ngài rất ít khi từ chối cơ hội có một mỹ nữ trẻ trung bầu bạn!"
Ta lắc đầu cười, sau đó hưởng ứng câu nói của nàng: "Ai nói ta không thích mỹ nữ? Ta không phải yêu cầu tỷ đi theo ta đấy ư?"
Thương Ngọc cười cười, ánh mắt ngập tràn sự vũ mị quyến rũ, thế nhưng không phải là ánh mắt phong tình câu hồn đặc trưng của sự phong trần, hoàn toàn không giống, mà là một loại ánh mắt xuất phát từ tâm can, từ tố chất nữ tính của nàng.
Trên thế giới này có một loại phụ nữ, vô luận trên người trang phục kín đáo hay hở hang, mặc nhiều hay ít, "kín cổng cao tường" hay "nhà nghèo thiếu vải", kể cả khi quấn cả một cái chăn to sụ lên người, vẫn làm cho người ta có cảm giác phi thường gợi cảm, khêu gợi thiên bẩm...
Không nghi ngờ gì nữa, Thương Ngọc chính là dạng phụ nữ như thế này.
Kể ra khuôn mặt, dáng người của nàng là khá đẹp, nhưng thật ra cũng chưa phải là tuyệt sắc, thế nhưng vô cùng tinh xảo, lẽ dĩ nhiên không phải là có sự trợ giúp của mỹ phẩm phấn son, mà là nét tự nhiên trời sinh. Hơn nữa tỷ lệ ngũ quan cũng phi thường hoàn hảo, rất tiêu chuẩn, và còn rất đẹp mắt. Như vậy đối với dạng phụ nữ như thế này, cái nhìn đầu tiên thì còn chưa nhận được ra điều đặc biệt, thế nhưng càng ngắm, càng tiếp xúc, người ta càng bị cuốn hút, hấp dẫn, vương vấn mê say...
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái: "Trần Dương tiên sinh, ta có thể coi lời nói của Ngài như một lời khen ngợi được không?"
Ta cười: "Đương nhiên là không phải! Ta không phải là khen nịnh, ta chỉ nói ra một sự thật mà thôi!" Dừng một chút, ta nói tiếp với ngữ khí chân thành: "Thương Ngọc, ta thấy tỷ thực sự là người phụ nữ tao nhã nhất mà ta hân hạnh được gặp gỡ!"
Thương Ngọc rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi thở ra, nàng lắc đầu, tựa hồ vừa thở dài một tiếng: "Ta đã già rồi!"
"Già ư? Có tuổi ư?" Ta cười: "Chính xác thì đêm nay trong hơn một giờ đồng hồ ta vòng qua một lượt chỗ này, ta chắc chắn tỷ là người phụ nữ quyến rũ, hấp dẫn nhất trong Casino!"
Thương Ngọc cũng cười, trong ánh mắt chớp động một vài tia giảo hoạt: "Ngài có biết năm nay ta bao nhiêu tuổi rồi không?"
"Bao nhiêu?"
Thương Ngọc lại hé môi ngọc cười: "Trần Dương tiên sinh, hỏi tuổi một người phụ nữ là không được phép, là bất lịch sự đó nha!"
Ta không biết nói gì!
Thế nhưng không lâu sau đó, nàng thu lại nụ cười trên mặt rồi đứng lên, thấp giọng nói: "Cám ơn lời khen của Ngài, từ ánh mắt của Ngài ta biết lời nói của Ngài là thật lòng!"
Hơi dừng một chút rồi nàng nói rất nhanh: "Ta đã ba mươi ba tuổi rồi!"
Ta ngạc nhiên!
Rồi một lần nữa dùng ánh mắt soi mói đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Ba mươi ba tuổi rồi ư?
Có trời đất lương tâm chứng giám, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì dung mạo của nàng chỉ như cô gái ngoài hai mươi tuổi không hơn không kém! Hơn nữa da thịt trắng trẻo nhẵn nhụi thuần khiết mịn màng, cũng không phải là màu trắng nõn nà, mà là một màu trắng sáng bóng như ngà voi, tinh thuần lộng lẫy...!
Vóc dáng của nàng cũng không có vẻ của một phụ nữ đã hơn ba mươi tuổi, mặc dù có vẻ đầy đặn nhưng không hề dư thừa, hơn nữa phần eo đặc biệt thon thả tinh tế mảnh mai... Ta cũng quan sát khá kỹ, khi bước đi phần eo của nàng nhẹ nhàng uốn lượn, khẽ vặn theo nhịp bước chân, hoàn toàn không phải như người khác cố tình lắc eo vặn vẹo, đánh mông tanh tách, nhún nhảy giậm giật ra vẻ cuồng nhiệt gợi tình, mà nàng là như một thói quen bẩm sinh, tư thái dáng đi cực kỳ phiêu dật, mang theo một sự tự nhiên phi thường.
Và đương nhiên, hấp dẫn ta nhất chính là đôi chân thon dài thẳng tắp, săn chắc, nhỏ nhắn....!
*Bartender: nhân viên phục vụ ở quầy Bar, thường rót rượu và pha cốc- tay...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của binh-hoi
Hạ: Tương ngộ Dương Vi
Tác Giả: Khiêu Vũ
Dịch: binh-hoi
Biên tập: ndphong91
Nguồn: TTV
"Nói thật chứ từ hồi cha sinh mẹ đẻ cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua một người phụ nữ có cặp đùi đẹp đến như thế. Cặp đùi của nàng tuy nhỏ nhắn nhưng tròn trịa, bão mãn, lại không hề nở nang có bắp, đôi chân thẳng tắp và rất dài, khi nàng đứng đôi chân dài khép sát vào nhau dường như không có khe hở nào. Nàng mặc một đôi tất chân hiệu Holothuria mỏng manh tinh tế, phía dưới là đôi bàn chân ngọc cực kỳ tinh xảo, mắt cá chân bằng phẳng mượt mà, nàng đi đôi giày cao gót hiệu Kogan sang trọng, phảng phất đôi chân nàng như được điêu khắc từ ngà voi tuyệt đẹp.... Thương Ngọc biết ta đang quan sát ngắm nghía nàng, nhưng không thèm để ý phiền lòng, chỉ là cười cười một chút, sau đó nàng nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: "Trần Dương tiên sinh, Hoan ca cho người đến đón Ngài rồi!" Ta tiếc rẻ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn lại đằng sau, quả nhiên thấy Kim Hà đang đi tới. Ta thở dài nuối tiếc, quay về cười nói với nàng: "Được rồi, xem ra ta phải đi rồi, thật vui và hân hạnh được làm quen với tỷ!" "Ta cũng thế!" Thương Ngọc đứng lên, ta còn đang do dự không biết có nên bắt tay nàng tạm biệt hay không thì nàng đã chủ động đưa tay ra. Ta nhẹ cầm lấy tay nàng, các ngón tay thon dài tinh tế, bàn tay mềm mại thuần khiết và mát rượi, phảng phất như chỉ cần cầm được bàn tay này thì đã xua tan mọi oi bức ô trọc trên cõi đời... Vừa định bước đi, ta thốt nhiên tâm lý chấn động, hơi cúi sát gần nàng, hạ thấp giọng mỉm cười nói: "Thương Ngọc, ta thật sự không phải là kẻ có tiền!" Nói xong, ta xoay người đi về phía Kim Hà, yên lặng theo y rời đi. Xuyên qua một dãy bàn đổ bác, ta theo Kim Hà đi vào hành lang, trải qua hơn một tiếng đồng hồ vừa rồi thông qua sự giảng giải của Thương Ngọc, ta đã biết ở hai bên hành lang này được bố trí những phòng thượng khách VIP, ở các phòng này chẳng những được cung cấp những tiện nghi và những sự phục vụ tốt nhất, mà còn mấu chốt chính là khách quý ở đây được phép chơi lớn, không hạn chế về kiểu chơi, số lượng, đổ ngạch..., tóm lại là không giới hạn! Lối ra vào hành lang đứng rất đông nhân viên Bảo an mặc đồ đen, trước mỗi cửa phòng VIP cũng đều có người đứng bảo vệ, ta đi theo Kim Hà tới tận cuối dãy hành lang qua mọt loạt các phòng VIP nghiêm mật như thế, lúc này mới đến căn phòng cuối cùng. Đẩy cửa bước vào, ta nhìn thấy Hoan ca đang ngồi sau một cái bàn lớn hình chữ nhật, trên miệng ngậm một điếu cigar, cầm một cặp lá bài trên tay, nhìn chúng ta tiến vào phòng hắn liền bỏ lá bài xuống. Ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngao ngán lắc đầu nói: "Đên nay vận khí của đệ không tốt, càng chơi càng thua, cuối cùng là thua sạch số tiền ca đã cho!" Sau đó hắn liếc mắt nhìn ta: "Tiểu Ngũ, cảm giác thế nào?" Ta lúc này mới phát giác có một cô gái ngồi đối diện Hoan ca, toàn thân trang phục một bộ Vest nữ màu đen tuyền, phía dưới là cái đầm ngắn, đáng tiếc là ngồi quay lưng lại về phía ta cho nên ta không thấy được khuôn mặt nàng. Ta hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảm giác của đệ thực ra cũng không tồi. Chỉ là đêm nay đệ chơi dở quá, thua hết cả vạn Mỹ kim mà ca đã đưa cho!" Hoan ca nở nụ cười, ánh mắt vẫn tĩnh lặng, bộ dáng chẳng có chút giật mình ngạc nhiên nào: "Thế cũng đã là tốt lắm rồi, ngươi lần đầu tiên bước chân vào sòng bạc, để thua hết mười ngàn đôla trong một thời gian lâu như thế cũng đã là rất kiên trì rồi. Nguyên là ta còn tưởng đệ sẽ bị bật bãi sớm hơn thế!" Ta lắc đầu: "Hoan ca, kỳ thật không phải toàn bộ thời gian đệ cắm đầu vào chơi bạc, mà phần lớn thời gian là đệ sử dụng để quan sát khách nhân chơi!" "Ồ?" Hoan ca nhìn ta, trong ánh mắt như có nét cười. Ta lại hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trở lại, sắp xếp những ý nghĩ trong đầu rồi chậm rãi cất tiếng. "Đệ đã quan sát qua, đại sảnh Casino nơi này tổng cộng có mười ba chủng loại cờ bạc, phân ra gồm có máy điện tử tự động, các loại bài cào bài lá, đổ xí ngầu, luân bàn roulette Nga, BLACK JACK...!" Ta một hơi đọc ra tên tất cả các trò đổ bác, sau đó tiếp tục nói: "Trong tổng số mười ba chủng loại này, trừ dãy máy điện tử nằm bên ngoài, còn có bốn mươi chín bàn sòng các loại, tại mỗi nơi đệ đều có xem qua. Ví dụ như trò BLACK JACK đệ chơi trong mười phút thua một ngàn đôla, mà trong mười phút ấy cũng có nhiều người khách chơi thua tổng cộng bốn ngàn, còn số người thắng ước chừng được khoảng hai ngàn Mỹ kim. Nói cách khác, chỉ trong vòng mười phút một bàn đã mang lại lợi nhuận cho Casino là hai ngàn Mỹ kim. Trò Black Jack này ở đổ trường có bốn bàn, nếu tính toán độ trung bình thì trong vòng một giờ đã kiếm cho Casino ít nhất là bốn vạn Mỹ kim. Còn đối với các chủng loại khác cũng tương tự, như luân bàn Nga, đổ xí ngầu, xoa mạt chược, bài lá... đệ cũng quan sát cẩn thận và có nhận định chắc chắn dựa theo sự tính toán kỹ lưỡng, trong một giờ đồng hồ vừa rồi đã đem lại lợi nhuận cho Casino hơn hai trăm ngàn Mỹ kim!" Ta trong lúc nói những lời này đã hết sức nỗ lực giữ bình tĩnh, thế nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy lên tưng tưng loạn nhịp! Trong vòng có một tiếng đồng hồ đã kiếm lãi hơn hai trăm ngàn Mỹ kim, tương đương với một triệu rưỡi Nhân dân tệ! Vậy thì trong một buổi tối cái Casino này đút túi bao nhiêu? Một tuần, vơ vét được bao nhiêu? Rồi một tháng? Rồi trong một năm? Hơn nữa, trong sự tính toán vừa rồi của ta còn chưa tính đến lợi nhuận kiếm được từ những phòng VIP trong này nữa! Nghe ta nói xong, Hoan ca lộ ra ánh mắt rất hài lòng, trên mặt tràn đầy tiếu ý, gật gật đầu: "Tốt lắm, Tiểu Ngũ! Ngươi đã quan sát rất tốt, đã hiểu được dụng ý của ta khi để ngươi chơi ở bên ngoài, thật tốt lắm!" Sau đó hắn cười rạng rỡ: "Tốt lắm, được rồi, tới lúc ngươi tiếp kiến Dương tiểu thư đi, đây là đối tác quan trọng trong doanh nghiệp của ta...!" Sau đó, cô gái mà từ đầu vẫn ngồi quay lưng về phía ta xoay người lại, nhìn ta mỉm cười.... Ta phải nói thật rằng, cho đến rất nhiều năm về sau này, buổi tối hôm nay, hình ảnh của nàng mỉm cười với ta lần đầu tiên ấy, ấn tượng mà nàng đã gây cho ta... mãi mãi khắc ghi thật sâu đậm trong trái tim ta! Vào lúc này, nàng quay về đối diện với ta, nhoẻn một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng, khe khẽ gật đầu thật nhu hòa! Nhìn người con gái trước mắt, ta chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, như bị sét đánh.... phảng phất như linh hồn đã thoát ra lãng đãng bay đi... Trong ánh mắt, trong lòng, sâu thẳm cả trong tâm trí, toàn bộ chỉ còn lại, chỉ ngự trị duy nhất hình ảnh nàng đang mỉm cười...! Tiếng nàng vang lên thánh thót: "Chào Ngài, ta tên là Dương Vi!"
* * *
Đôi lời của Tác giả Khiêu Vũ gửi toàn thể Độc giả:
"Tôi cần phải nói cho thật rõ ràng là, trong tác phẩm này của tôi nội dung với toàn bộ những tình tiết câu chuyện hoàn toàn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Tất cả những tên người, địa danh, quốc gia... được viết ra thuần túy chỉ là do ta thuận tay đặt ra, không hề cố tình ám chỉ bất cứ ai, bất cứ địa phương nào, bất cứ quốc gia nào, không hề có quan hệ với thực tế trên đời! Cuối cùng... xin hãy bỏ phiếu cho ta!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của binh-hoi
Nếu trên thế giới này có một cô gái, lúc nàng đối diện với bạn mỉm cười, làm bạn hạnh phúc sung sướng tới mức hồn vía vọt lên chín tầng mây, thì bạn nên thật sự tin rằng trên thế giới này quả thật là có thiên sứ.
Dương Vi!
Trong lòng ta thầm nhắc cái tên này, đồng thời cố gắng hít một hơi thật sâu, cố gắng bảo trì ngữ khí của mình ở trạng thái bình thường, chậm rãi nói: ”Dương tiểu thư, ta là Trần Dương!”
Nàng mỉm cười nhìn ta, dường như đã phát hiện ta có chút bàng hoàng thất thố, chẳng qua nàng cũng không có biểu hiện ra một chút bất mãn nào, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn ta cũng không lâu, chỉ tùy ý đảo qua, rồi chuyển qua Hoan ca, sau đó ta nghe nàng nói một cách nhẹ nhàng: “ Chính là hắn ư?”
Hoan ca gật đầu, hắn vẫn cầm trên tay một điếu cigar, sau đó hướng tới ta ngoắc tay, chờ ta đi đến bên người, ra hiệu ý bảo ta ngồi ở sát bên cạnh, rồi lại đưa cho ta một ly rượu, xong rồi mới liếc nhìn Dương Vi nói: ”Dương tiểu thư, Tiểu Ngũ đây là người ta tin cậy nhất!”
“Được rồi!” Dương Vi thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ta tiếp nhận yêu cầu của ngươi, dù sao cũng là tiền của ngươi mà!” Ngữ khí của nàng dường như có chút không hài lòng.
Hoan ca không nói gì, tay hắn ở trên bàn phím máy vi tính gõ nhè nhẹ vài cái, sau đó dùng giọng rất nghiêm túc tựa hồ có chút nóng giận nói: ” Dương tiểu thư, ta hy vọng ngươi hiểu được một điểm thiết yếu này! Ngươi và Gia tộc sau lưng ngươi, có lẽ ở tại Mỹ quốc thì rất có thế lực, nhưng ở chỗ này, tất cả đều phải dựa theo quy củ của ta! Ta mới chính là người định ra luật lệ cho cái trò chơi này!” Nói đến đây, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Dương Vi nói tiếp: ”Như ngươi đã nói, ta cho ngươi tiền, cho nên ta có quyền đưa ra yêu cầu, không phải sao?”
Đôi mắt Dương Vi nhíu lại, ta nhận thấy người mỹ nữ này, khi nhíu mắt cau mày, mắt cô ấy sáng lên một loại quang mang lợi hại, trong mắt phảng phất tràn ngập linh khí cùng với sự sắc bén một cách mơ hồ!
Ta cho tới bây giờ không có gặp qua một người phụ nữ có loại ánh mắt khí thế kinh khủng đến như vậy, phảng phất tại đây, trong nháy mắt, nàng căn bản không phải là một mỹ nữ yếu đuối nữa, mà là một người quyền uy vạn trượng nắm quyền sinh sát trong tay.
Thế nhưng ánh mắt ấy chỉ duy trì trong vài giây, sau đó trên mặt nàng từ từ xuất hiện một chút một chút nụ cười, lại thâm trầm sâu lắng nhìn ta, khẽ vươn tay ra nàng nói: ”Được rồi, Trần Dương tiên sinh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Ta xem nàng đưa tay về phía ta, ta có chút kinh ngạc không biết làm thế nào, thế rồi sau đó ta lập tức vươn tay ra nắm lấy, cố gắng dùng một ngữ khí không nhanh không chậm vững vàng nói: “Cảm ơn!”
Ta nhận thấy Dương Vi tựa hồ đối với ta có một tia lạnh nhạt khinh thường, mặc dù đó là một cái nhìn rất nhẹ.
Càng làm cho ta cảm thấy buồn bực chính là cái thái độ khinh thường đó, cũng không phải vì Dương Vi kiêu ngạo, mà dường như đó một loại phản ứng của bản năng.
Nói như thế nào nhỉ, tựa như là một con voi nhìn một con kiến, một con voi vĩ đại xem thường con kiến hôi bé nhỏ, ta nghĩ không ai muốn chỉ trích con voi kiêu ngạo hết.
Dương Vi đã hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường, nàng lập tức rút tay ra, mỉm cười nói: “Tốt lắm, việc làm ăn sinh ý đã nói xong, ông chủ Diệp, ta nghĩ ngươi sẽ không phiền lòng cho lắm! Chiêu đãi ta ở chổ này vui chơi giải trí tốt hơn một chút nha? Ta đã rất muốn ra sòng bài bên ngoài thử chút vận khí của mình đây!"
Hoan ca cười cười, hắn ấn vào một cái chuông để trên bàn, cửa phòng mở ra, Kim Hà từ bên ngoài đi vào chờ lệnh.
“Dẫn Dương tiểu thư ra ngoài nhận một phần Phỉnh nhé!”
Dương Vi cười cười: ”Ta đây cũng không khách khí nữa, ta nghe nói nơi này chính là Casino lớn nhất ở phía Nam Trung Quốc, chỉ sợ ta thắng nhiều quá, đến lúc đó ông chủ Diệp chớ có thương tâm xót của nha!”
Ta nhận thấy cơ nhục ở khóe mắt Hoan ca dường như có chút giật giật, có điều thần sắc lại không có chút thay đổi, hắn thản nhiên nói: “Hy vọng Tiểu thư có được thời gian vui vẻ!”
Trong lúc Dương Vi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua bên người ta, dường như dừng lại vài giây, ta nhận thấy được nàng liếc mắt nhìn ta một cái, nhưng ánh mắt vẫn như cũ rất tĩnh lặng, đạm mạc.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Hoan ca hai người, Hoan ca rốt cục ngồi phịch ở trên ghế, toàn thân buông lỏng, có chút cau mày, móc từ trong túi áo ra một chai thuốc nhỏ, rồi nuốt hai viên thuốc, sau đó cúi đầu nghĩ ngợi trầm tư trong chốc lát.
Ta có chút giật mình, chú ý xem xét lọ thuốc trong tay Hoan ca, mặt trên ghi toàn văn tự nước ngoài, ta căn bản xem không hiểu.
“Tiểu Ngũ...” Hoan ca ngoắc tay, ý bảo ta ngồi gần hắn một chút: ”Ban đầu, ta còn dự định cho ngươi trao dồi kinh nghiệm hai năm, nhưng bây có vẻ như không thực hiện được rồi!” Hắn dường như cười cười: ”Ta đã không còn nhiều thời gian nữa!”
“Hoan ca, thân thể của huynh...?” Ta bật thốt lên.
Hoan ca lắc đầu, sau đó thở đốc một cái, đột nhiên ngồi thẳng dậy, lập thức ánh mắt dần dần trở nên sắc bén: ”Hừ, ngươi yên tâm, Hoan ca của ngươi không có dễ dàng ngã xuống như vậy!” Hắn ngưng thần nghiêm nghị nhìn ta nói: ”Tiểu Ngũ, ta bây giờ có một việc cần nói với ngươi, trong khi ta nói ngươi không nên cắt lời ta, cũng không nên hỏi gì! Đợi khi ta nói xong, ngươi có gì muốn hỏi thì ta sẽ trả lời giải đáp hết!”
“Dạ!” Ta ý thức có vấn đề nghiêm trọng liền ngồi thẳng dậy.
“Ta tin rằng đêm nay ngươi đến đây, nhất định là có chút bất ngờ. Mọi người đều cho rằng Diệp Hoan ta ở tại thành thị chẳng qua cũng chỉ là thường thường bậc trung, mấy cái hộp đêm, nhà hàng, rồi tài sản lên đến hàng chục triệu, to nhỏ cũng xem như một tiểu phú ông, có một chút quyền lực và ảnh hưởng ở địa phương, với chính quyền ở trên cũng có thể nói được một vài lời, nói cho cùng là một phương hào kiệt, nói khó nghe một chút thì là một thổ tài chủ!”
Trên mặt ta cũng không có biểu hiện gì.
“Chính là bây giờ, ta đem tất cả sự tình từng chút từng chút một đều nói cho ngươi biết! Đêm nay ngươi đến đây thấy cái Casino sòng bài này, cái khách sạn này thì đoán chắc đều là tài sản riêng của ta…… Nhưng thật ra chúng cũng không phải là tài sản của riêng một mình ta!
Tin rằng ngươi thông minh, nhất định có thể đoán được, tại cái địa phương này, kinh doanh một cái Sòng bài quy mô to lớn, cần phải có bao nhiêu sức mạnh cùng nỗ lực, kiên trì mới có thể duy trì được, ta có thể nói cho ngươi biết, hàng năm lợi nhuận của Casino này lên đến một con số mà không phải người bình thường nào cũng có thể tưởng tượng được. Chính là số tiền này mặc dù do ta quản lý, do ta trông coi, nhưng cũng không phải tất cả đều thuộc về ta, ta chỉ có thể có trong đó chưa tới mười phần trăm mà thôi...!"
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Ta có thể nói cho ngươi chính là sau lưng cái Casino này có rất nhiều người hoặc có thể nói là có rất nhiều thế lực, rất nhiều tổ chức làm hậu thuẫn. Lợi nhuận ở nơi này đã được chỉ định phân phối cho các đại nhân vật, tập đoàn ở phía sau. Mà các đại nhân vật phía sau có thể trực tiếp xuất tiền chiếm một phần cổ phần tại Casino, cũng có người không cần bỏ tiền ra, mặc dù không bỏ tiền nhưng bởi vì có bọn họ tồn tại che đỡ bảo kê, cũng đã có thể đem đến cho nơi này một sự an toàn nhất định….! Phải cần có những người này, Casino mới có thể tiếp tục phát triển!"
Hoan ca lại châm lửa một điếu cigar mới.
"Tại đây, các sòng bài, khách sạn hay chính là rất nhiều rất nhiều khoản tiền, tập trung lại thành một chỗ, để sau đó cho các tổ chức tập đoàn, thế lực, các đại nhân vật kiếm tiền. Mà Diệp Hoan ta, mặc dù phụ trách nơi này, nhưng chẳng qua là bị đem ra phía trước làm một người đại biểu mà thôi. Ta chính là đại diện cho những người này, chức trách của ta ở chỗ này chính là thay bọn họ kinh doanh cái sản nghiệp này, đồng thời phụ trách phân phối lợi nhận hằng năm. Nói một cách khác, ta là một người chưỡng quỹ thôi, chứ không phải là ông chủ chính thức, ngươi có hiểu được không?”
Ta gật đầu, đồng thời âm thầm nuốt một chút nước miếng, cảm giác được cổ họng có chút khô khốc.
Hoan ca sắc mặt nghiêm túc: ”Ta không thể nói cho ngươi là tổ chức hay thế lực hậu thuẫn ở sau lưng ta là ai, việc này ta không có khả năng nói cho ngươi biết…! Sự thật là, ngay cả chính ta cũng không có biết rõ, điều duy nhất ta biết chính là hằng năm ta phân phối rất nhiều lợi nhuận ra ngoài, mà phương hướng lưu chuyển thì rất là kinh người…!”
Ta bất giác thay đổi tư thế ngồi...!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của binh-hoi
“Tiểu Ngũ, ta rất thích tiểu tử nhà ngươi. Bắt đầu từ bốn năm trước, ta đã đánh giá ngươi rất cao, coi ngươi như là người thân tín của chính mình. Ngươi rất thông minh, nhưng không bao giờ lộ ra ngoài. Ta nói, ta thích người thông minh, nhưng thông minh cũng cần phải biết điều, khiêm tốn thì mới càng có giá trị. Những người tuổi trẻ hiện nay, có loại tâm tính đạo đức này rất khó tìm. Ta để cho ngươi ở lại tổng hội trau dồi kinh nhiệm, ngươi hai năm nay không có một biểu hiện tồi tệ nào, làm việc đã hiểu được phần nào, làm ta rất là vừa lòng.
Hiện tại, đêm nay ngươi có thể thấy được…. ta ở chỗ này có được hai cái hộp đêm, còn có các nhà hàng, các Công ty xe Taxi, chẳng qua cũng chỉ là một chút tiểu sản nghiệp, nói cách khác cho đúng là thân phận của ta chỉ là một ông trùm ẩn mặt. Sản nghiệp của ta chính là ở chỗ này, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, cũng tương tự như cái Casino này, không chỉ có ở đây, mà tại phương Nam ta còn sở hữu tổng cộng hai mươi ba cái nữa, trong đó có một nửa là đứng tên của ta, hàng năm đã tạo ra đại lợi nhuận.
Không có quốc gia nào mà không có tham nhũng, những thứ không thể nhìn thấy, có những thứ không thể đem ra ngoài ánh sáng, chúng được gọi là những thế lực hắc ám. Cái loại hắc ám này, chính trị cũng có, thương trường cũng có, bất cứ ngành nghiệp nào cũng có. Ngay cả nguồn tài trợ sau lưng ta cũng rất phức tạp.
Nói một từ đơn giản, có lẽ ngươi sẽ hiểu được là hết thảy lợi nhuận của ta ở nơi này đều là 'Tiền bẩn'. Ta không phải là xã hội đen, nhưng làm ăn với quy mô như vậy thì giới xã hội đen cũng không thể bằng được. Bởi vì một cái tổ chức xã hội đen cũng không có khả năng tìm được nhiều những thế lực hậu thuẫn khổng lồ đến như vậy, nhiều đại nhân vật ở sau lưng làm chổ dựa. Điều này, ta vốn không muốn để cho ngươi tiếp xúc sớm như vậy….!”
Hoan ca xoa xoa huyệt Thái dương, ta đột nhiên phát hiện, sắc mặt Hoan ca có chút tái nhợt, trong mắt phảng phất có chút suy nhược.
“Tiểu Ngũ, ta thật sự coi ngươi như người của chính mình. Thậm chí trở thành thân tiểu đệ của ta, hoặc là con cháu trong gia đình, Diệp Hoan ta không có thân nhân, cũng không có vợ con. Có đôi khi ta tự hỏi có nên hay không đem ngươi đến đây? Có lẽ, cho ngươi tiếp tục ở lại Hộp đêm kiếm chút đỉnh tiền, sau đó tương lai kiếm cho ngươi một vị trí ở ngoài ánh sáng, an phận cả đời, đối với ngươi mới thực sự là tốt nhất...!"
Ta cảm thấy cổ họng của mình như có cái gì chặn lại, thân thể không chịu được có chút rung động nghẹn ngào, âm thanh tê ách hô một câu: ”Hoan ca…!”
Ta biết Hoan ca đối với ta rất tốt, luôn luôn đối với ta có vài phần tôn trọng, nhưng mà từ trước tới bây giờ ta không có nghĩ đến Hoan ca giành cho ta một vị trí quan trọng trong lòng đến như vậy.
Ngẫm lại, Hoan ca thường mời ta ăn cơm uống trà, tìm ta tập luyện quyền thuật, thỉnh thoảng còn thân mật vỗ vỗ bả vai của ta..., phảng phất xem ta như là tiểu đệ ruột của chính mình.
Hoan ca khoát tay, ý bảo ta không nên cắt ngang câu chuyện, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Ngũ, đêm nay có một việc ta phải đưa ra quyết định. Bây giờ ta cho ngươi một cái lựa chọn: chính là ngươi có hay không nguyện ý theo ta tiến vào cái thế giới này? Ta có thể hiểu được là nó rất tốt cho ngươi, vào trong cái thế giới này ngươi có thể nhận được những thứ mà ngươi không thể tưởng tượng được như tài phú, tiền bạc, địa vị, gái đẹp, nhà cao cửa rộng... những thứ mà một người bình thường cũng đừng hòng mơ tưởng đến được. Nhưng đồng thời ngươi cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi cái vũng nước đục này, cái vòng quay định mệnh này…. Ngươi sẽ vĩnh viễn chạy không ra cái thế giới hắc ám này, cho dù ngươi muốn thoát ra ngoài, chỉ trừ phi ngươi... chết!"
Hoan ca hít một hơi thật sâu nói tiếp: ”Tiểu Ngũ, ngươi có luôn ghi nhớ kĩ những gì ta thường nói với ngươi không…? Trên thế giới này, cái gì cũng có cái giá của nó! Nhận được bao nhiêu thì cũng phải trả bấy nhiêu!"
Nói xong lời này, Hoan ca sâu sắc nhìn ta đầy hàm ý, trong ánh mắt có chút chờ mong, dường như cũng có chút không đành lòng. Nhìn lại Hoan ca, trong lòng ta tựa hồ có chút kích động.
Người nào khác có thể không hiểu nhiều như vậy, nhưng ta luôn nhớ kỹ một việc.
Năm năm trước, bởi vì ta giúp một người anh em tốt đã trực tiếp ra mặt, động thủ đánh người ta thành trọng thương, phải bán luôn căn nhà mà cha mẹ cho ta để bồi thường người khác, vẫn còn nợ rất nhiều tiền. Năm đó ta còn tại Hộp đêm của Hoan ca làm công việc chạy bàn, mỗi tháng mấy trăm ngàn miễn cưỡng nuôi sống chính mình. Cứ như vậy, ta bởi vì muốn trả hết nợ, đã hết sức tiết kiệm, có đôi khi thậm chí không có tiền ăn cơm.
Mà buồn cười nhất là người anh em tốt của ta, sau khi ta mắc nợ thì chạy mất dạng không thấy tăm hơi đâu nữa.
Ta còn nhớ kỹ, có một ngày, ta bởi vì đói quá không chịu được, ăn trộm thức ăn trong phòng bếp dùng chuẩn bị cho khách, kết quả bị người ta bắt đem đến giam vào một cái phòng kín.
Sau đó ta mới biết được, phần điểm tâm đó là... chuẩn bị cho Hoan ca.
Lúc ấy Hoan ca không có làm gì ta, chỉ đơn giản là hỏi tại sao ta lại ăn cắp, lúc ấy ta đã nói hết ra.
Hoan ca lúc ấy nhìn ta một hồi, trong chốc lát lại hỏi ta một câu: "Huynh đệ của ngươi đã bỏ chạy rồi, bây giờ ngươi có hối hận là đã bênh vực hắn, ra mặt giúp hắn đánh bên đối địch bị thương không?”
Ta lúc ấy cũng không biết dũng khí ở đâu ra, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “ Trên thế giới này không có thuốc trị bệnh hối hận! Lúc ấy ta không biết về sau hắn sẽ có lỗi với ta, mà ta chỉ biết hắn là huynh đệ của ta, chỉ cần hắn là huynh đệ của ta, ta nhất định ra mặt giúp hắn!”
Hoan ca trầm tư trong chốc lát, sau đó nói với ta một câu: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi theo ta kiếm ăn. Sau này ngươi chính là người của Diệp Hoan ta, có chuyện gì ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Không có Hoan ca thì sẽ không có Trần Dương ngày hôm nay!
“Hoan ca, mạng sống của Trần Dương này chính là của ngươi, những lời này năm năm trước ta đã nói qua. Nếu không có huynh, ta bây giờ có thể vẫn còn là một tên chạy bàn ở Hộp đêm, hoặc là một tên rửa bát ở nhà hàng nào đấy, vẫn còn chịu cảnh bữa đói bữa no, ngủ bờ ngủ bụi...!”
Ta chậm rãi nói rất đanh thép:” Huynh muốn ta làm cái gì, Trần Dương ta sẽ tuyệt đối không nhíu mày. Tại vì trong lòng ta, huynh chính là đại ca của ta!”
Trên mặt Hoan ca không có biểu tình gì, chỉ là ánh mắt tựa hồ có chút nhạt nhòe thương cảm, sau đó thở dài nói: “Được rồi, Tiểu Ngũ, ta biết ngươi sẽ lựa chọn như vậy! Ngươi và ta năm đó tính tình giống nhau... hắc hắc...! Năm đó có người dẫn ta đến nơi này, còn hôm nay ta dẫn ngươi đến nơi này, tất cả đều là số mệnh!”
Hắn lắc đầu, sau đó ngón tay tại bàn phím gõ vài cái, ho khan vài tiếng, nghiêm trang nói: “Bây giờ có một việc, ngươi hãy nghe cho kỹ! Vừa rồi cái.. người đàn bà kia, tên cô ấy là Dương Vi, đến từ Hoa Kỳ. Gia tộc của nàng ta chính là chủ nhân phía sau của Sòng bài bên Las Vegas, đó là một gia tộc lớn, ta và họ có một chút sinh ý cần phải làm. Đơn giản mà nói, chính là hằng năm ở nơi này làm ra như vậy rất nhiều lợi nhuận, nhưng tất cả đều là tiền bẩn, không thể công khai sử dụng. Nhưng tại Hoa Kỳ, đánh bạc là hợp pháp. Cho nên sinh ý của chúng ta chính là đem lợi nhuận của chúng ta chuyển qua Las Vegas, sau đó đem nó rửa thành tiền sạch!”
Dừng một chút hắn lại chậm rãi nói: “Chuyện này chính là ta tự mình phụ trách, chẳng qua bên người ta phải có một người đáng tin cậy, mà ngoài ngươi ra ta không thể tìm được ai có thể cho ta tín nhiệm!”
Ta trong lòng phanh phanh kêu loạn!
Ngay lúc này, đột nhiên cái điện thoại trước bàn Hoan ca kêu lên, Hoan ca nhíu mày, ấn vào một cái, trong điện thoại truyền lại giọng nói thong thả trầm khàn của Thương Ngọc: “Hoan ca, Dương tiểu thư vừa nhận một phần Phỉnh, hiện giờ có một số trường hợp cần báo cáo!”
“Có chuyện gì?” Hoan ca đơn giản hỏi một câu.
Thương Ngọc trầm mặc một vài giây: ”Cô ấy mang theo hai người đều là cao thủ, chỉ trong mười phút đã ở tại hai phòng VIP thắng hơn mười vạn, hơn nữa nhìn bộ dáng Dương tiểu thư, dường như không có ý định dừng tay!”
Hoan ca cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: ”Tuỳ cô ấy đi, phân phó lệnh ta xuống, nàng ta muốn thắng bao nhiêu thì cứ để cho nàng ấy thắng được bấy nhiêu!”
Nói xong, Hoan ca tắt điện thoại đi, liếc mắt nhìn ta: “Tiểu Ngũ, xem ra vị Dương tiểu thư này dường như đối với ta không hài lòng a! Như hiện giờ, đại khái là cố ý tỏ ra một chút bất mãn…! Hừ! Trần Dương, cái loại đàn bà kiêu ngạo này, nàng ấy có chút coi thường không xem chúng ta ra gì, bởi vì hợp tác là ý của gia tộc nàng chứ bản thân nàng ta hình như là phản đối! Bây giờ ư, ngươi hãy làm một chút biểu hiện, để cho người khác xem trò vui a...!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của binh-hoi