Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng Tác giả : Mp3
Chương 14: Tâm quyết Cửu Trọng Thiên
Dịch: Su pơ man
Biên: ♥Blue♥
Lúc ở “Diệp thị công quán”, tính cách ngay thẳng, đanh đá của Trữ Tiểu Phi đã làm Tiết Thiên Y khắc sâu ấn tượng rồi, thế nhưng nếu so sánh nàng với bà chằn tóc xoăn trước mắt thì hoàn toàn có thể nhận ra sự hung hăng của hai người không hề cùng một đẳng cấp.
“Đàn ông không chấp phụ nữ! Cho dù mụ có đánh rắm ông cũng không quan tâm!” Mặc dù Chu Kiên Cường không lớn, nhưng coi như cũng có kiến thức, hắn biết rõ khi gặp phải nữ nhân hung hăng như vậy, tốt nhất không thể đấu võ mồm với ả, nếu không ả sẽ càng ngày càng lắm chuyện. Chỉ có điều, hắn bị mắng chửi như vậy, nội tâm hắn cũng tức giận, thầm nghĩ: “Mụ già điên! Ngươi dám mắng ông, đã thế ông đây sẽ phá việc làm ăn của ngươi!”
Hắn bỏ bình nước trên tay ra, đi đến trước mặt Tiết Thiên Y, vỗ vai Tiết Thiên Y, nói nhỏ: “Ông bạn, ngươi cũng thấy đấy, mụ này mặt như heo mẹ, nóng nảy thì hơn xa khủng long, ngươi chơi với ả nào ra cái gì chứ! Chẳng thà mượn ‘Ngũ cô nương’ của mình giải quyết nhu cầu cho xong! Trông mặt như thế này mà dám đòi 100 một lần, bao đêm tính thêm… Xin lỗi chứ, nghe xong mấy lời đó, ta chỉ muốn nôn mửa…”
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Tiết Thiên Y cũng lờ mờ hiểu ra, nói khẽ với Chu Kiên Cường: “Vừa rồi ngươi gạt ta, cô ta chả giống ký giả (phóng viên) gì cả!”
Chu Kiên Cường cười nham nhở: “Là kỹ giả (kỹ nữ), kỹ giả chứ không phải ký giả. Nói thật cho ngươi biết, thật ra nữ nhân này buôn da bán thịt đó…”
Nhìn Tiết Thiên Y vẫn còn ngơ ngác, hắn liền bổ sung: “Nói trắng ra là, ả ngủ cùng ngươi, ngươi đưa tiền cho ả, đã hiểu chưa? Con mịa nó, Chu Kiên Cường ta tung hoành giang hồ vài chục năm rồi cũng chưa từng gặp người thuần khiết như thế này đâu!”
Chu Kiên Cường đã nói đến mức này rồi, Tiết Thiên Y không hiểu nữ nhân tóc xoăn này làm nghề gì mới lạ, hắn cau mày, khoé miệng khinh bỉ, lúc nhìn tới nữ nhân tóc xoăn, hắn đã không thể che giấu sự chán ghét của mình.
Ngay lập tức, Chu Kiên Cường nói thêm: “Ông bạn, tất cả đều còn trẻ, tinh lực dồi dào, khí huyết tràn đầy, có nhu cầu cũng rất bình thường, ta hiểu cả, thế nhưng ngươi cũng đừng ăn bậy nhé! Nghe ta này, đừng có để ý đến con mụ vừa già vừa xấu này nữa, ngày mai nếu có thời gian, ta sẽ dẫn ngươi đến nơi tốt hơn, các em gái ở đó kỹ thuật thì tốt mà chất lượng cũng rất cao…”
“Rầm!”
Không đợi hắn nói xong, ngay lập tức Tiết Thiên Y quay người vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng mình lại.
Ngoài cửa tĩnh lặng, bất chợt vang lên tiếng cãi vã giữa nữ nhân tóc xoăn và Chu Kiên Cường, thanh âm qua lại trong một thời gian ngắn, cuối cùng nữ nhân kia để lại một câu “Chờ xem” rồi hai bên lặng lẽ đường ai nấy đi.
Nghĩ lại suýt chút nữa mình bị một nữ nhân lừa gạt, khi trở lại trong phòng, Tiết Thiên Y vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra những lời gia gia dặn dò rất có đạo lý, một người đi ra bên ngoài nhất định phải cẩn thận đề phòng, nếu không thật sự dễ bị lừa gạt.
Sau khi tắm rửa qua loa, Tiết Thiên Y mặc nội y, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu đả toạ điều tức, tu luyện tâm quyết.
Từ sáu tuổi đến bây giờ, đả toạ điều tức, tu luyện tâm quyết đã trở thành một trong những việc mà mỗi ngày Tiết Thiên Y đều làm, hơn mười năm rồi, mặc kệ mưa gió bão bùng, không kể lạnh giá, nóng nực, chưa có một ngày hắn dừng việc này.
Hắn ngưng thần tụ ý, cả người nhanh chóng tiến vào cảnh giới vong ngã kỳ diệu. Dưới sự dẫn dắt của một bộ tâm quyết huyền bí, ảo diệu, chân khí trong người hắn nhanh chóng vận hành trong tất cả các kinh mạch.
Bộ tâm pháp này tên là “Cửu Trọng Thiên”, do vị sư phụ thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi của Tiết Thiên Y truyền lại.
Lần đầu tiên tiếp xúc với “Cửu Trọng Thiên là khi Tiết Thiên Y vừa tròn sáu tuổi, theo lời sư phụ hắn thì bộ tâm quyết này được truyền lại từ thời thái cổ, tu luyện đến tầng thứ chín là có thể câu thông trời đất, cưỡi mây đạp gió, tiến vào Tiên giới, lúc đó Tiết Thiên Y cũng tỉnh tỉnh mê mê, mặc kệ lời sư phụ nói là thật hay giả, hắn thấy thú vị nên mới theo học.
Không nghĩ tới, ngoảnh đi ngoảnh lại đã được mười năm rồi.
Trong mười năm này, ngoại trừ kiên trì tu luyện tâm quyết “Cửu Trọng Thiên” ra, Tiết Thiên Y còn theo sư phụ học được không ít võ học Đạo gia, mỗi bộ võ học đều mang lại cho hắn năng lực mà khi còn bé hắn chỉ dám mơ ước mà thôi.
Rõ ràng tâm quyết “Cửu Trọng Thiên” có tác dụng phụ trợ đối với võ học Đạo gia, càng tu luyện, uy lực của những bộ võ học kia cũng càng ngày càng mạnh, dần dần vượt qua phạm trù võ học con người thường nhận thức.
Bất quá, mỗi câu mỗi chữ trong tâm quyết “Cửu Trọng Thiên” đều vô cùng sâu sắc, tu luyện vô cùng khó khăn, ngay cả sư phụ của Tiết Thiên Y, kẻ được xưng là sống quá trăm tuổi cũng chỉ có thể dẫn dắt hắn vượt qua cánh cửa nhập môn, muốn tiến sâu hoàn toàn phải dựa vào ngộ tính của hắn.
Tâm quyết “Cửu Trọng Thiên” tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng lại phân thành ba loại cảnh giới, Tiết Thiên Y đã tu luyện mười năm rồi nhưng hiện tại hắn vẫn đang dừng ở cảnh giới cuối cùng của tầng thứ nhất “Luyện thần hoàn hư”, thật sự hắn cũng không hiểu vì sao mỗi lần hắn muốn trùng kích cửa ải cuối cùng này đều như thiếu đi một chút hỏa hầu, giống như là tận sâu bên trong có thứ gì đó cố tình cản trở mình, ngăn hắn tiến bước trên con đường tu luyện vậy.
Mặc dù như thế, so sánh cùng mấy vị đồng môn, tiến độ tu luyện của Tiết Thiên Y cũng là rất tốt rồi.
Bởi vì tiến độ chậm chạp, cũng có lúc Tiết Thiên Y đã nản lòng thoái chí, thế nhưng dường như trong tiềm thức có một thanh âm nhắc nhở hắn phải luôn kiên trì, hơn nữa sư phụ hắn cũng nói cho hắn biết, chỉ mất mười năm đã có thể tu luyện bộ tâm quyết tới cảnh giới này, hắn cũng đã được xem là thiên tài hiếm có, trăm năm khó gặp một lần. Được khích lệ như vậy nên Tiết Thiên Y lại phấn khởi, một lần nữa hăng say tu luyện.
Ở giai đoạn mới bắt đầu tu luyện, dưới sự dạy bảo của sư phụ, lại tăng thêm cảm ngộ cùng ý tưởng còn lưu lại trong tiềm thức của Tiết Thiên Y, mọi chuyện cũng hết sức thuận lợi, thế nhưng về sau, chẳng biết tại sao, quá trình tu luyện của Tiết Thiên Y lại xuất hiện một nan đề khó có thể giải quyết, vấn đề này đã làm thầy trò Tiết Thiên Y đau đầu rất lâu, đồng thời, càng lâu lại càng nguy hiểm đến tính mạng Tiết Thiên Y.
Tiết Thiên Y đến Yến Kinh lần này, ngoài việc muốn vào một trường trung học đọc sách học tập, thực hiện tâm nguyện thi đỗ đại học của ông nội ra, hắn còn có một mục đích càng thêm trọng yếu, mục đích này cũng chỉ có thầy trò Tiết Thiên Y biết mà thôi, nếu tất cả đều thuận lợi như dự tính, rất có thể sẽ có hi vọng giải quyết nhân tố bất lợi gây nguy hiểm đến tính mạng của Tiết Thiên Y kia.
Thế nhưng Tiết Thiên Y cũng hieeur, muốn đạt được mục đích này, nhất định hắn phải dùng một số thủ đoạn phi thường mới được, mà những thủ đoạn này sẽ khó tránh khỏi việc đụng chạm đến lợi ích của một số người, nếu mọi chuyện bại lộ, rất có thể Tiết Thiên Y sẽ gặp phải một vài vấn đề phiền toái khó giải quyết.
Cho nên dọc đường đi, mỗi lần hành động, Tiết Thiên Y đều lựa chọn lúc đêm khuya vắng người, tận khả năng không để lại bất cứ manh mối tung tích nào cả.
Từ trước đến nay, ngày nào vào giờ này Tiết Thiên Y cũng đều như bây giờ, vận dụng tâm quyết dẫn dắt chân khí, tiến hành vận chuyển liên tục mấy đại, tiểu chu thiên, hoàn toàn giống việc sửa đường xây cầu, liên tục không ngừng mở rộng, mở rộng, gia cố ngàn ngàn vạn vạn kinh mạch bên trong thể nội để lần sau có thể dung nạp càng nhiều chân khí, sau đó hắn mới có thể nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thế nhưng, đêm nay, có lẽ bài học này hắn không thể hoàn thành được rồi, chân khí trong người còn chưa vận chuyển được một đại chu thiên thì hắn đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ xa lại gần, từ dưới lầu đi tới hành lang tầng này.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Back2vn
Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng Tác giả : Mp3
Chương 15: Đánh vào mặt ta thì coi như xong đi, lại còn làm loạn kiểu tóc của ta nữa
Dịch: Su pơ man
Biên: Bạch Sầu
Giờ phút này, tâm linh của Tiết Thiên Y hoàn toàn trống rỗng, bởi vậy ngũ quan trở nên cực kỳ nhạy cảm, hai lỗ tai hơi động một chút liền có thể phân biệt rõ tiếng bước chân hỗn loạn kia là của năm người. Một người trong số đó miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, không ai khác chính là nữ nhân tóc xoăn lúc nãy mới rời đi không lâu.
“Nữ nhân kia đi rồi còn quay trở lại, không cần nói cũng biết là ả đến gây phiền toái, không biết ả tìm ta hay tìm thằng cu Chu Kiên Cường kia nhỉ! Haiz, sớm biết nơi này hỗn loạn như vậy thì mình đã đổi chỗ trọ khác rồi!”
Đứng trước hoàn cảnh này, Tiết Thiên Y muốn tĩnh hạ tâm lai để tu luyện thì cũng không được nữa rồi. Hắn thở dài, đành phải thu hồi hết chân khí đang vận hành trong kinh mạch về đan điền, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tuy rằng đối phương đến không ít người, nhưng khí tức đám người đó rất rối loạn, bước chân không vững, hiển nhiên đều là người bình thường không có lực công kích. Như thế cho dù có kéo tới vài chục thậm chí vài trăm tên, Tiết Thiên Y cũng chẳng bận tâm. Thế nhưng nếu đối phương tìm Chu Kiên Cường, hơn nữa còn phát sinh xung đột thì kết cuộc của thằng ku đó nhất định sẽ vô cùng bi thảm rồi.
Với thân thể nhỏ gầy của Chu Kiên Cường, Tiết Thiên Y thậm chí còn hoài nghi gã cũng không bằng cả nữ nhân tóc xoăn kia nữa.
“Rầm rầm... rầm rầm rầm...!”
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập bên tai, Tiết Thiên Y thở dài, gượng cười mặc lại áo, bước xuống giường. Rõ ràng đối phương đồng thời gõ cả cửa phòng mình và Chu Kiên Cường, xem ra bọn chúng không định buông tha một ai cả.
Cửa phòng được mở ra, và điều đầu tiên đập vào mắt hắn là bốn gã nam tử hung hãn. Bốn gã này có cao có thấp, có béo có gầy, tuy rằng khuôn mặt khác nhau nhưng đều mặc một bộ âu phục đen đồng dạng, bên ngực trái mỗi người có đeo một tấm huy chương nhỏ như đồng một xu, trên mặt của huy chương là hình hai nam tử đang cúi đầu kết bái, phía dưới lại ghi chú con số “108”, cũng chẳng biết chúng có ý nghĩa gì nữa!
Ả tóc xoăn kia đứng giữa bốn gã nam tử, khoanh tay trước ngực, cái cằm hếch lên cao, bày ra bộ dáng cường thế như kiểu muốn nói “Bà đây đã trở lại!”
Ở phía đối diện, Chu Kiên Cường cũng mở cửa phòng gần như cùng lúc với Tiết Thiên Y, chỉ có điều biểu hiện của hắn không thể bình tĩnh như Tiết Thiên Y được. Khi hắn nhìn thấy đứng ngoài cửa là bốn gã nam tử cùng mụ tóc xoăn thì lập tức thốt ra một tiếng “Ối” rồi cuống quýt lùi về phía sau, muốn đóng sập cửa lại.
“Tiên sư mày, đi ra cho tao!”
Một gã nam tử cường tráng đứng ở bên phải cửa ra vào phòng Chu Kiên Cường ngay lập tức xông về phía trước, một tay túm ngay lấy tay trái của Chu Kiên Cường, tay còn lại nắm chặt cổ áo của hắn, rồi nhấc bổng cả người hắn lên giống như chim ưng đang bắt gà con, sau đó lôi hắn ra ngoài hành lang.
“Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì?”
Chứng kiến trận thế trước mắt, Chu Kiên Cường biết rõ phiền toái đã đến, hắn hơi sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người, sau đó gào to lên.
Chu Kiên Cường vừa nói xong, ả tóc xoăn ngay lập tức tiến lên, lấy tay đánh thẳng vào mặt hắn, oán hận mắng: “Tiểu tử thối, chảnh này! Thái độ này! Dám quấy rối việc làm ăn của bà mày à! Hôm nay bà muốn mày chết! Đánh chết mày này...!”
Chu Kiên Cường chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị ả tát cho hai cái liên tiếp, hắn chỉ cảm thấy mặt nóng rát, đau nhức, liền vội vàng đưa tay ngăn trở mụ ta, nóng giận mắng: “Chửi người không chửi khuyết điểm, đánh người không đánh vào mặt nhé! Ta cảnh cáo ngươi..., ngươi còn dám đánh vào mặt ta, là ta sẽ liều mạng với ngươi đấy! Bà mẹ nó! Vẫn còn đánh? Ai da... Kiểu tóc của ta...”
Ả tóc xoăn thấy không đánh được vào mặt hắn nữa, hai tay lập tức chuyển sang giật tóc. Vì vậy… mái tóc mà Chu Kiên Cường tốn công chải chuốt gọn gàng, dưới sự chà đạp của “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” đã trở nên bù xù như tổ quạ, trông vô cùng thê thảm.
Dường như bị sờ đúng nghịch lân, Chu Kiên Cường giận tím mặt, đột ngột đá một cước thẳng về phía trước. Ả tóc xoăn kia liền hét thảm một tiếng, tay ôm lấy bụng, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, rồi ngã phịch xuống đất.
“Đánh vào mặt ta thì coi như xong đi, nhưng lại còn làm loạn kiểu tóc của ta nữa? Bà mẹ ngươi, có biết ông đây đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để hoàn thành nó không hả? Mất tận 59 phút đồng hồ đó! Ta còn đang muốn dựa vào kiểu tóc mê người này để đi tán gái trong trường đấy?”
Sau khi đạp ngã ả tóc xoăn, Chu Kiên Cường liền tranh thủ sửa sang lại mái tóc bị hỗn loạn của mình.
Nhìn Chu Kiên Cường đang cuống cuồng sửa lại kiểu tóc, Tiết Thiên Y không thể nhịn được cười, thầm nghĩ thằng này đúng là điên thật rồi, người khác đến gây chuyện với hắn, hắn lại còn lòng dạ quan tâm xem kiểu tóc có tốt hay không nữa, quả thật là điển hình của trường phái xem nhan sắc hơn tính mạng.
“Con lợn Thanh Diện Thú, thấy bà bị đánh thế này mà mày còn đứng yên đấy à? Bà nhờ chúng mày đến giúp bà hả giận đấy, không phải để chúng mày xem xiếc đâu!”
Ả tóc xoăn thấy bốn gã nam tử do mình dẫn tới cứ đứng im như tượng thì tức đến sùi bọt mép, ngồi bệt dưới đất khóc lóc um sùm, hai chân giẫy đạp như trẻ con.
Trên tầng này còn mấy người khách trọ nữa, nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài, có vài người tò mò mở cửa ngó ra xem. Khi thấy bốn tên gã nam tử mặt đằng đằng sát khí, thì tưởng rằng xã hội đen đang đánh nhau, cho nên tất cả đều vội vàng rụt đầu vào phòng.
Gã nam tử được gọi là “Thanh Diện Thú” quả thật trên mặt có một cái bớt màu xanh, thấy ả tóc xoăn trách móc thì gã liền nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ tức giận: “Lý Xuân Phương, mày kêu la cái gì? Xuân Phong Lữ Quán là nguồn thu của Hảo Hán Minh chúng ta, mày còn chọc giận khách trọ, ông lột da mày trước!”
Ả tóc xoăn Lý Xuân Phương bị hắn đe dọa, ngay lập tức ngừng gào thét, chề môi, ủy khuất nói: “Việc này cứ cho qua như vậy sao? Chẳng phải mấy người bảo sẽ đòi công bằng cho bà.. cho tôi sao? Làm sao hiện tại nguyên cả đám đều trở nên yếu đuối vậy?”
“Yếu con mẹ ngươi đuối ấy! Có hiểu thế nào là 'hòa khí sinh tài' không hả?” Thanh Diện Thú hừ lạnh, sắc mặt hơi hòa hoãn, trầm giọng nói: “Ngươi cứ yên tâm, chúng ta làm việc rất giữ chữ tín, xử lí chuyện này xong thì nhất định sẽ không để ngươi thiệt thòi!”
Sau khi nói xong, hắn không quan tâm tới Lý Xuân Phương nữa, mà chậm rãi đi đến trước mặt Chu Kiên Cường, nhếch miệng cười nói: “Chú em, vừa rồi Lý Xuân Phương đắc tội với cậu hả?”
“Không hề!”
Chu Kiên Cường lắc đầu. Thấy rõ dung mạo đáng sợ của Thanh Diện Thú dưới ánh đèn sáng rọi của hành lang, nội tâm hắn cũng có chút rụt rè, nói chuyện nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.
“Nếu cô ta không có lỗi với cậu, sao cậu lại phá hoại chuyện làm ăn của cô ta?”
Thanh Diện Thú lại hỏi tiếp.
“Bởi vì ả ta chọc tức tôi.”
“Cô ta chọc tức cậu như thế nào?”
“Ả ta chửi tôi là thằng nhóc con, còn nói tôi lên giường cùng phụ nữ, không bị liệt dương thì cũng xuất tinh sớm... Con mẹ nó, nguyền rủa độc ác như vậy, nếu là anh, anh có chịu được không? Phá hoại việc làm ăn của ả là còn nhẹ đó, nếu không phải vừa rồi ả chạy nhanh thì tôi đã đấm vỡ cái miệng thối của ả rồi!”
“Chuẩn con mẹ nó rồi, đổi lại là anh thì anh cũng sẽ đập cho ả ta một trận!” Thanh Diện Thú hoàn toàn đồng ý, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Chú em, cậu đang lăn lộn ở chỗ nào vậy?”
“Yến Kinh Thập Lục trung học!”
Nghe thấy câu hỏi của gã, Chu Kiên Cường liền ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn, nét mặt rạng ngời, dương dương đắc ý nói.
Yến Kinh Thập Lục trung học đúng là trường trung học số một, số hai tại Yến Kinh, thậm chí là toàn quốc, nghe nói chỉ cần đậu vào đây là đã cầm chắc tờ giấy thông hành vào một trường đại học danh tiếng. Chu Kiên Cường bằng chính lực học của mình đã thi đỗ với điểm số rất cao, vì thế nên hắn hoàn toàn có tư cách đắc ý.
Tiết Thiên Y nghe Chu Kiên Cường nhắc đến “Yến Kinh Thập Lục trung học” thì cũng khá bất ngờ. Trước đó Diệp Uy cũng nói sẽ để hắn vào trường này học. Nếu thành công, chẳng phải hắn sẽ là bạn học của gã Chu Kiên Cường này sao?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Back2vn
Sắc mặt Thanh Diện Thú bất ngờ trầm xuống, điềm nhiên nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Lý Xuân Phương làm việc cho bọn tao, cô ta có làm sai thì cũng chỉ có bọn tao mới được dạy dỗ, mày có quyền gì mà hoa chân múa tay hả! Mày quấy nhiễu việc làm ăn của cô ta khác nào gây khó dễ cho bọn tao, khác nào ngang nhiên khiêu khích bọn tao chứ!”
Sắc mặt hắn bất ngờ thay đổi, vốn dĩ còn đang tỏ ra vui vẻ, vậy mà bây giờ đã lại cau có. Chu Kiên Cường hoảng hốt, chỉ cảm thấy tình hình có biến.
“Vốn dĩ, chống lại bọn tao chỉ có chết, nhưng thấy mày còn là một học sinh, hơn nữa đây cũng là lần đầu, tạm thời tha cho mày...”
Thanh Diện Thú nhanh chóng nói tiếp.
“Đa tạ đại ca giơ cao đánh khẽ!”
Chu Kiên Cường không ngờ đối phương lại buông tha cho mình dễ dàng như vậy, nên nhẹ nhàng thở ra.
“Đừng mừng vội, nghe tao nói hết đã...” Thanh Diện Thú khẽ sờ cằm, cười âm hiểm: “Tha mày, nhưng mày phải bồi thường những thứ mày đã làm bọn tao tổn thất.”
“Tiền bán thịt của cô ta!” Thanh Diện Thú chỉ vào Lý Xuân Phương: “Mày phá chuyện làm ăn của cô ta, cô ta không thể lấy tiền của khách, thế nên không thể nộp cho bọn tao, tất nhiên là mày phải bồi thường tổn thất rồi! Mày có ý kiến gì sao?”
“Cái này không công bằng! Cho dù tôi không làm loạn, chắc gì công việc của cô ta đã thành!” Chu Kiên Cường bất mãn nói, lại quay sang nhìn Tiết Thiên Y rồi nói: “Không tin anh cứ hỏi hắn đi, hắn hoàn toàn không có hứng thú với cô ta mà! Cho nên, các người thật sự chẳng tổn thất cái gì cả!”
“Nó có hứng thú hay không lại là chuyện khác, giải quyết xong chuyện của mày, bọn tao làm việc với nó cũng không muộn!” Ánh mắt Thanh Diện Thú toát ra sát khí, nói tiếp: “Nếu mày không chịu hợp tác, tao không ngại ném mày xuống sông Mật Vân gần đây làm mồi cho cá đâu!”
Chu Kiên Cường thấy mấy thằng đứng bên cạnh Thanh Diện Thú đang kích động xoa xoa tay, mí mắt hắn giật giật liên tục, biết rõ người ta là dao thớt, còn mình chỉ là thịt cá, không đáp ứng chỉ sợ sẽ toi cái mạng cùi, nên vội vàng khoát tay: “Đừng mà, tôi bồi thường! Tôi bồi thường còn không được sao? Bồi thường bao nhiêu tiền đây? Đại ca, xin giơ cao đánh khẽ, tôi chỉ là một học sinh nghèo mà thôi...”
Chu Kiên Cường cũng không nói láo, tuy rằng gia cảnh của hắn hơn Tiết Thiên Y không ít, nhưng còn lâu mới được coi là giàu có, nếu không cũng chẳng phải ở trong một nhà trọ vắng vẻ vùng ngoại thành thế này rồi.
Thanh Diện Thú quan tâm đến điều này làm gì chứ! Hắn cười lạnh nói: “Nghe Lý Xuân Phương nói, hôm nay khách định bao đêm, phải không? Tiêu chuẩn của cô ta là một lần năm trăm, bao đêm một nghìn. Biểu hiện của mày cũng không tệ lắm, đưa một nghìn đồng đây rồi bọn tao sẽ bỏ qua cho!”
“Một nghìn?” Khóe miệng Chu Kiên Cường co giật mạnh, “Đại ca, anh có nhầm không vậy? Rõ ràng cô ta nói một lần một trăm, bao đêm gấp đôi mà!”
“Vậy nhất định là mày nghe nhầm rồi!”
Sắc mặt Thanh Diện Thú vừa tươi hơn một chút thì giờ lại trầm xuống.
Mặc dù Chu Kiên Cường đã dự đoán được đối phương sẽ thét giá trên trời, thế nhưng đến mức một nghìn đồng thì hắn thực sự đau lòng rồi, hắn bắt đầu thương lượng: “Đại ca, bớt chút đi, hai trăm đồng được không? Coi như là tôi bao đêm đi!”
Vừa nói chuyện hắn vừa muốn tự vả vào miệng mình vài cá, nghĩ thầm người ta gọi gái, mình lắm chuyện làm cái gì cơ chứ! Giờ thì tốt rồi, cái miệng làm hại cái thân rồi!
“Mịa, mày nghĩ ông là loại bán tôm bán cá ngoài chợ sao? Dài dòng cái chim!”
Thanh Diện Thú mất kiên nhẫn nói.
“Nếu không... hai trăm rưỡi nhé?”
Chu Kiên Cường cắn răng, tiếp tục thương lượng.
Hắn biết mục đích của đối phương là lừa gạt tiền của mình, nếu là lừa gạt, nhất định sẽ thét giá trên trời, mà mình thì phải trả giá, bớt được tý nào hay tý nấy.
“Đờ mờ, mày mới là đồ gà mờ đó!” (Chỗ này tác giả chơi chữ, “nhị bách ngũ 二百五” nghĩa là hai trăm rưỡi còn được hiểu là đồ gà mờ)
“Ba trăm! Được chứ? Tôi không có nhiều hơn đâu!”
Thanh Diện Thú không nói thêm, chỉ lạnh mặt hỏi: “Tiền của mày để đâu?”
“Bên trong túi du lịch, để tôi lấy tiền cho anh!”
Chu Kiên Cường tưởng hắn đồng ý, nhẹ nhàng thở ra, quay người vào phòng lấy tiền.
Thanh Diện Thú nháy mắt ra hiệu cho một thằng bên cạnh. Thằng kia hiểu ý gật đầu, thô bạo xô Chu Kiên Cường sang một bên, hổ báo xông vào phòng của hắn, lục tung mọi thứ lên, chốc lát sau, hắn mang túi du lịch ra cho Thanh Diện Thú.
“Trả túi cho tôi!”
Chu Kiên Cường thấy đối phương cầm lấy túi du lịch của mình liền la hét muốn xông lên cướp lại, thế nhưng lại bị hai gã cao to hai bên giữ hai tay, không thể động đậy được.
Thanh Diện Thú mở túi du lịch ra, tìm kiếm một hồi, cuối cùng móc ra được một bọc giấy ở tận dưới đáy, hắn xé một góc ra nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bên trong bọc giấy đúng là năm nghìn đồng giữa trưa nay Chu Kiên Cường vừa rút, vốn dĩ Chu Kiên Cường muốn dùng số tiền này để thuê phòng cùng mua một ít đồ dùng hằng ngày, đáng tiếc đến tối cũng không tìm được phòng ưng ý, nên đành phải tạm thời tìm phòng trọ nghỉ qua đêm, đợi đến sáng rồi tiếp tục đi tìm, không ngờ chỉ vì lỡ miệng lại gặp phải phiền toái lớn đến như vậy.
Đối với Chu Kiên Cường, năm nghìn đồng không hề nhỏ, nếu cứ vậy mà bay xa tầm với, chưa nói đến chuyện cha mẹ trách cứ, chính hắn cũng sẽ đau khổ muốn chết luôn.
“Đó là tiền của tôi! Anh không được lấy, trả lại cho tôi!”
Con người thường sẽ bộc phát ra tiềm lực vô cùng lớn khi gặp tình huống khẩn cấp nguy nan, lúc này, không biết Chu Kiên Cường lấy đâu ra khí lực mà quát to, sau đó giãy ra khỏi sự khống chế của hai tên bên cạnh, hắn điên cuồng lao tới Thanh Diện Thú, chuẩn bị giằng lại bọc giấy.
Thanh Diện Thú tiện tay ném bọc giấy cho một tên đồng bọn đằng sau, nhìn Chu Kiên Cường cười lạnh, khóe miệng nở nụ cười trào phúng như muốn nói “châu chấu đá xe!”
Trước khi phát động công kích, tứ chi, biểu cảm, hô hấp của mỗi người đều có những biến hóa rất nhỏ, thân thể cũng tự động tản ra một loại khí tức thô bạo. Cái này gọi là khí tràng, người bình thường sẽ không cảm thấy cái này, thế nhưng Tiết Thiên Y lại có thể.
Thấy sắc mặt Thanh Diện Thú trầm xuống, khí tràng quanh người hắn vốn bình lặng lập tức nổi sóng mãnh liệt, Tiết Thiên Y biết rõ, hắn sắp sửa ra tay rồi.
“Đcmm!”
Quả nhiên, Thanh Diện Thú tức giận mắng một tiếng, nắm tay hắn đấm thẳng, hung hăng nện vào sống mũi Chu Kiên Cường đang lao về phía trước.
Chu Kiên Cường kêu thảm rồi lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đến lúc thân thể đứng vững lại, hắn chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, tiện tay sờ thì phát hiện ra, bàn tay, mặt mũi đều tràn đầy máu.
Ai cũng nghĩ rằng sau khi bị đấm như vậy, Chu Kiên Cường sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nào ngờ hắn vẫn vung vẩy hai đẩm, một lần nữa lao về phía Thanh Diện Thú, khí thế như kiểu “ông sẽ liều mạng với mày” vậy.
“Mịa, mày muốn chết rồi!”
Cho dù Thanh Diện Thú không phải người luyện võ, nhưng hắn cũng thường xuyên đánh nhau, cũng coi như là có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Thấy Chu Kiên Cường vẫn còn không chịu thua, ánh mắt hắn ngoan lệ, nắm tay phải vung lên, đấm thẳng vào tai trái Chu Kiên Cường.
Trong mắt Tiết Thiên Y, chiêu này của Thanh Diện Thú thật sự không hề có tý uy lực nào cả, thế nhưng sức chiến đấu của Chu Kiên Cường lại vô cùng yếu ớt, nếu hắn thật sự bị đấm trúng tai, chỉ sợ hắn sẽ ngay lập tức choáng váng, ngã xuống đất và mất đi sức chiến đấu trong một thời gian ngắn.
Nghe Thanh Diện Thú nói, Tiết Thiên Y cũng hiểu được sau đó bọn kia sẽ tìm mình gây sự, có thể nói, mình và Chu Kiên Cường cũng coi như cùng cảnh ngộ rồi, hơn nữa hai người rất có thể sẽ là bạn học, nếu cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, Tiết Thiên Y cũng cảm thấy khó xử.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, ngay lập tức cả người Tiết Thiên Y trượt ra ngoài, cánh tay duỗi ra, vững vàng đón đỡ được một đấm của Thanh Diện Thú ngay trước khi nó nện được vào tai Chu Kiên Cường.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thanh Diện Thú thấy công kích của mình bị ngăn trở thì không khỏi lắp bắp kinh hãi. Sau khi phát hiện người ra tay chính là Tiết Thiên Y, thì hắn liền hung hăng trợn trừng mắt, cười gằn: “Hảo tiểu tử..., chưa thèm đụng tới mày thì thôi, lại còn tới đây xen vào việc của người khác! Mày đừng vội, đứng ở đó chờ đi, sau khi giải quyết xong thằng nhóc này, tao sẽ nói chuyện với mày!”
Hắn rụt cánh tay phải lại, định thu hồi nắm đấm của mình, nhưng nào ngờ nắm đấm cứ như mọc rễ trong lòng bàn tay của Tiết Thiên Y, mặc kệ hắn cố gắng giãy giụa thế nào cũng không rút ra được.
“Khách sạn này do các vị mở ra sao?”
Tiết Thiên Y nháy mắt với Chu Kiên Cường, ý bảo hắn đừng xúc động, sau đó chậm rãi hỏi Thanh Diện Thú.
“Đúng thế thì sao?”
Thanh Diện Thú vừa giãy giụa vừa nói.
“Tôi thấy nó thật sự là hắc điếm!”
“Đúng là hắc điếm đấy, mày có thể làm được gì nào ?”
“Các ngươi ở đây đổi trắng thay đen!” Chu Kiên Cường kêu lớn: “Ta sẽ báo cảnh sát, để cho họ đến đóng cửa khách sạn của các ngươi!”
Thấy Thanh Diện Thú giãy giụa đến mức toát cả mồ hôi hột, ánh mắt Chu Kiên Cường nhìn về phía Tiết Thiên Y không khỏi mang theo vài phần ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn, bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ thằng thiếu niên tầm tuổi sàn sàn với mình này lại là một vị “cao thủ” thâm tàng bất lộ? Bà mẹ nó, nếu thật sự như thế... thì còn sợ cái chym gì nữa!
“Báo cảnh sát? Vậy báo nhanh đi...! Không ngại nói cho mày biết, cảnh sát khu này đều là anh em với bọn tao, nếu bọn hắn đến, tao sẽ báo lên là hai đứa mày ngang nhiên gọi gái mại dâm ở đây! Ha ha, đến lúc đó để xem thằng nào sẽ có vinh dự được tham quan trong cục cảnh sát! Đờ mờ, mau buông ông ra, nếu không ông sẽ... ai da, cha mẹ ơi!”
Thanh Diện Thú biết rõ hôm nay đã gặp phải thứ dữ, vừa mới buông lời uy hiếp thì liền cảm thấy bàn tay Tiết Thiên Y đang giữ nắm đấm của mình đột nhiên xiết chặt lại, một đại lực từ bốn phương tám hướng tác động vào nắm đấm của mình, đau đớn tới mức phải kêu la thảm thiết.
Ba tên lưu manh đứng sau lưng Thanh Diện Thú thấy thế liền nhanh chóng vây xung quanh, chỉ là bọn hắn còn sợ đá thúng đụng nia, đang do dự nên hay không tấn công Tiết Thiên Y.
Thấy đối phương định chơi hội đồng, Chu Kiên Cường liền nhích lại gần Tiết Thiên Y, tỏ ý muốn cùng hắn chống đỡ.
Tiết Thiên Y liếc mắt nhìn hắn, cười cười, rồi bình thản nói với Thanh Diện Thú: “Muốn ta buông tay cũng được thôi, nhưng ta nghĩ... chuyện hôm nay cũng nên dừng ở đây là được rồi đấy! Các vị cứ đi làm việc của các vị, bọn ta tiếp tục đi ngủ...”
Thanh Diện Thú kia cũng là một tên chó điên, không đợi Tiết Thiên Y nói xong, hắn liền cắn răng nhịn đau, tay trái nắm chặt lại thành quyền, giống như độc xà đánh vào khuôn mặt Tiết Thiên Y.
“Cẩn thận!”
Chu Kiên Cường kinh hãi nhắc nhở.
Hiển nhiên Chu Kiên Cường đang làm chuyện thừa thãi, bởi dường như Tiết Thiên Y đã sớm phòng bị. Thấy Thanh Diện Thú ra quyền, ngay lập tức Tiết Thiên Y cũng nâng nắm đấm trái lên nghênh đỡ, đồng thời buông tay phải của Thanh Diện Thú ra.
“Rắc!”
Hai nắm đấm va chạm, một âm thanh nhỏ giòn vang lên bên tai những người có mặt ở đó, cũng chẳng biết là xương tay của ai vỡ vụn… Và chỉ ngay sau đó, Thanh Diện Thú chợt hét lên một tiếng thảm thiết, liên tiếp lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, cánh tay trái rũ xuống mềm nhũn.
“Hay!”
Chu Kiên Cường vốn còn đang lo lắng cho Tiết Thiên Y, nhưng khi thấy hắn vẫn ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng đó, cũng không có vẻ gì là bị thương, thì gã lập tức hưng phấn vỗ tay điên cuồng.
Trong tổ chức của đám người này, thân thủ của Thanh Diên Thú cũng xem như không tồi, nhưng thật không nghĩ tới hắn vừa đối mặt thì đã bại trong tay đối phương, thoạt nhìn còn bị thương không nhẹ, khiến cho ba gã đi cùng hắn đều phải biến sắc mặt.
“Thanh Diện Thú, mày thấy thế nào?”
Một gã đồng bọn nhíu mày hỏi.
“Móa nó, cánh tay này xong rồi!” Thanh Diện Thú nâng cánh tay bị thương lên, sắc mặt lộ vẻ ác độc, lạnh lùng nói: “Bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên hết cho tao...! Hôm nay mà để hai thằng ôn này chạy thoát thì “Hảo Hán Minh” của chúng ta còn thể diện gì nữa!”
Nhiều năm qua, giới xã hội đen ở Yến Kinh vẫn luôn đối chọi gay gắt, hiện tại chỉ còn lại bốn thế lực lớn, phân biệt khống chế bốn khu vực đông, tây, nam, bắc của Yến Kinh. Với tư cách là một trong bốn thế lực lớn đó, Hảo Hán Minh hoạt động chủ yếu ở phía tây Yến Kinh, thành viên của bọn chúng đều trực tiếp hoặc gián tiếp quản lý không ít sinh ý, thu nhập hàng năm cũng rất khá.
Mặc dù trong tất cả những sinh ý lớn nhỏ này có không ít thứ đen tối, không thể công khai, nhưng hết thảy đều được các ông lớn có khả năng hô phong hoán vũ chiếu cố ủng hộ. Cho dù ngẫu nhiên có thể phát sinh chém giết ẩu đả ảnh hưởng đến mạng người, nhưng thường thường cũng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không, và cuối cùng không bị gì cả.
Cấu trúc thành viên của Hảo Hán Minh được mô phỏng theo 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, cũng do 108 người tạo thành. Chỉ có điều, sau khi gia nhập tổ chức, cả đám đều quên đi tên thật, chỉ gọi nhau bằng tên hiệu tương ứng, tấm huy chương bọn chúng đang đeo trên ngực chính là tiêu chí của tổ chức này.
Mỗi thành viên của Hảo Hán Minh đều là loại chó điên, thấy Thanh Diện Thú bị thương, cũng không cần biết Tiết Thiên Y lợi hại ra sao, sau khi trao đổi nhanh với nhau qua ánh mắt thì ba gã đồng bọn liền đồng loạt xông lên.
Chu Kiên Cường đứng chung một chỗ, kề vai sát cánh cùng Tiết Thiên Y. Mặc dù hắn nhận ra mục tiêu chủ yếu của ba gã kia là Tiết Thiên Y, nhưng hắn cũng hiểu rõ, một khi Tiết Thiên Y bị đánh ngã, bản thân hắn cũng không thể may mắn thoát nạn. Chỉ có chung sức với Tiết Thiên Y thì mới có cơ hội tránh thoát kiếp nạn này.
Một bên là hai thiếu niên 16 - 17 tuổi, một bên là ba gã nam tử cao to đen hôi, trong mắt của người khác thì đây xem như thắng bại đã được định. Thế nhưng vừa rồi chứng kiến thân thủ siêu phàm của Tiết Thiên Y, sự tự tin của Chu Kiên Cường đã tăng lên gấp bội, thấy ba người đối phương đang chuẩn bị vây công, hắn liền thét lớn một tiếng, hai nắm đấm vung mạnh như Phong hỏa luân*, lao về phía gã nam tử đang đứng trước mặt.
Suy nghĩ của Chu Kiên Cường rất đơn giản: Liều thân mình xông lên, dù có chịu đòn một trận thì cũng phải giúp Tiết Thiên Y ngăn cản một đối thủ, như vậy sẽ khiến Tiết Thiên Y bớt được chút áp lực. Đợi đến lúc Tiết Thiên Y giải quyết xong hai gã kia, y liền có thể quay lại trợ giúp mình.
Nhưng điều Chu Kiên Cường không ngờ được là, hắn mới lao lên được hai bước thì thân hình Tiết Thiên Y đã xuất hiện ở phía trước, và cũng không thấy được động tác của y như thế nào, mà đã làm cho gã lưu manh phía đối diện tê liệt ngã rạp xuống đất.
Phía trước ngã rồi, còn hai tên phía sau thì sao?
Chu Kiên Cường hãm thân lại, quay đầu nhìn lại đằng sau. Rồi ngay lập tức, sắc mặt của hắn liền lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được. Chỉ thấy hai gã ở đằng sau cũng y hệt như tên đằng trước, đang nằm chết dí trên mặt đất, thân thể cuộn lại như con tôm luộc, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Đánh gục ba tên lưu manh chỉ trong vòng 3s, bình quân 1s giải quyết một thằng. “Miểu sát*” trong truyền thuyết đại khái là như thế sao?.
Cao thủ!
Lúc này Chu Kiên Cường giống như một cô nàng si tình, ánh mắt nhìn Tiết Thiên Y toát ra vẻ sùng bái vô hạn, đến nỗi máu từ mũi chảy tràn xuống miệng cũng quên không lau.
Lý Xuân Phương định gọi người tới để giúp mình hả giận, tưởng rằng có thể dễ dàng dọn dẹp Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường, nhưng thật không ngờ kết cục lại như vậy. Ả nhìn đám người Thanh Diện Thú nằm gục trên mặt đất, đầu óc có chút quay cuồng.
Đợi tới khi kịp phản ứng, ả hoảng sợ nhìn Tiết Thiên Y, theo bản năng muốn chạy khỏi đây thật nhanh, chẳng qua là hai chân cứ mềm nhũn ra, dường như không còn một chút sức lực nào, đứng cũng không vững chứ đừng nói đến việc chạy.
“Lý Xuân Phương, mau báo cảnh sát! Gọi người của chúng ta đến! Nói là có người làm loạn ở khách sạn Xuân Phong!”
Thanh Diện Thú bỗng nhiên kêu lớn. Vừa rồi hắn muốn vụng trộm báo cảnh sát, thế nhưng cánh tay thật sự là bị thương quá nặng, căn bản không có cách nào rút được điện thoại ra.
“A... đúng, đúng... báo cảnh sát... gọi người tới...!”
Lý Xuân Phương được nhắc nhở, tinh thần chấn động, nhanh chóng rút điện thoại di động từ trong túi ra.
“Rõ ràng bản thân vi phạm pháp luật, lại còn dám báo cảnh sát.. chẳng lẽ đầu óc thằng này bị đánh hỏng rồi sao?”
Chu Kiên Cường cười ha ha, thuận tay lau sạch máu mũi, sau đó bèn bước lên, thu hồi bọc tiền bỏ lại vào túi du lịch, tiện thể dùng chân tặng cho ba gã đang nằm rạp trên mặt đất mỗi thằng một cước.
Mặc kệ Chu Kiên Cường ở đó đắc ý thừa cơ trả thù, Tiết Thiên Y quay người trở về phòng, cầm lấy bọc y phục của mình rồi đi ra ngoài.
Chu Kiên Cường thấy hắn định đi, liền chạy tới hỏi.
“Té khỏi đây chứ đi đâu!”
“Sao vội thế..., biết đâu cảnh sát đến ngay bây giờ, lúc đó hai ta còn phải làm chứng vạch trần tội ác của đám lưu manh này nữa chứ! Ha ha, tội của lũ này cũng không nhỏ nha, chắc chắn bọn nó sẽ được vinh dự ăn cơm tù vài năm rồi!”
Chu Kiên Cường hưng phấn nói.
“Ông không sợ cảnh sát với bọn này cùng một phe à? Ông không sợ cảnh sát tới là để trợ giúp bọn này à? Nếu muốn làm anh hùng thì ông ở lại một mình đi.”
Tiết Thiên Y không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Chu Kiên Cường nghe thấy thế, bất giác rùng mình một cái, nào dám ở lại chỗ này một mình nữa. Hắn cuống quýt kêu lên: “Người anh em à, chờ tôi một chút, tôi đi cùng với ông!”
Hắn chạy như bay về gian phòng của mình, thu hết đồ vật cần thiết rồi xách túi du lịch chạy vội theo Tiết Thiên Y.
Hai người nối đuôi nhau đi xuống cầu thang, đến đại sảnh ở lầu một thì đã chẳng thấy hai gã nhân viên khách sạn đâu nữa, đại sảnh giờ vắng tanh không một bóng người.
“Người anh em, lúc thuê phòng ông nộp bao nhiêu tiền thế chấp?”
Chu Kiên Cường nghiêng đầu hỏi Tiết Thiên Y.
“Một trăm.”
Tiết Thiên Y thuận miệng đáp.
“Được, chờ tôi một chút!”
Chu Kiên Cường buông túi du lịch ra, chạy vào trong quầy lục lọi một hồi, lúc trở lại bên người Tiết Thiên Y đã mang theo hai tờ tiền mặt một trăm đồng.
“Cầm lấy đi, của ông đó!”
Chu Kiên Cường đưa một tờ cho Tiết Thiên Y, thuận tay nhét một tờ khác vào trong túi áo.
Tiết Thiên Y nhíu mày, nhìn hắn khó hiểu.
Chu Kiên Cường cười nói: “Cái này là tiền thế chấp của ông. Chúng ta đã không ở đây nữa, dĩ nhiên là phải lấy lại tiền thế chấp rồi, không thể nào biếu không cho bọn khốn kiếp kia được!”
“Hợp lý.”
Tiết Thiên Y cười cười, nhận lấy tờ một trăm đồng.
“Đừng khách khí, tôi còn chưa cảm ơn ông đâu! Vừa rồi nếu không phải ông đại phát thần uy, chẳng những tôi sẽ bị mấy tên khốn kiếp kia đánh mà đến cả mấy ngàn đồng này cũng sẽ tan thành mây khối rồi. Đi, chúng ta đi tìm khách sạn khác tốt hơn nào, tiền thuê tôi bao hết. Ngày mai tôi lại mời ông ăn cơm, coi như cảm ơn đại ân đại đức của ông!”
“Khỏi đi!”
Tiết Thiên Y lắc đầu.
“Khỏi đi là thế nào? Chu Kiên Cường này cũng không thích nợ người khác cái gì! Cứ vậy đi! Đúng rồi, người anh em, ông từng luyện võ hả? Vừa rồi nhìn ông đấm đá vài cái đã đánh gục hết bọn khốn kiếp kia, thân thủ nhanh đến mức tôi còn không thấy rõ, thật sự lợi hại đó!”
“Luyện chơi chơi hai năm ý mà!”
Tiết Thiên Y hời hợt nói, rồi cất bước đi thẳng ra khỏi khách sạn.
“Này, người anh em, tôi là Chu Kiên Cường, ông tên là gì?”
“Tiết Thiên Y.”
“Năm nay tôi mười sáu, ông thì sao?”
“Mười bảy.”
“Vậy gọi anh là Tiết ca nhé. Tiết ca, anh là người vùng nào?”
“Người sống trong núi!”
“Ha ha, câu trả lời rất bí ẩn, em thích! Tiết ca, anh là người sống trong núi, em là người sống trong trấn... Oái, Tiết ca, đừng đi nhanh thế..., đợi em với...”
Tiết Thiên Y cứ thế bước nhanh, Chu Kiên Cường hấp tấp vác túi chạy theo sau, miệng liến thoắng không ngừng.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, tuy bên ngoài khách sạn vẫn sáng đèn, nhưng đường phố lại vắng tanh vắng ngắt, chẳng thể tìm thấy nổi một bóng người hay xe cộ đi lại. Đến cả quảng trường, không lâu trước còn vang lên tiếng nhạc từ mấy quán ăn chơi thì thần kỳ thay, lúc này cũng chẳng còn động tĩnh gì cả.
Chu Kiên Cường nối bước Tiết Thiên Y ra khỏi khách sạn, mới bước xuống cầu thang hai bước đã bị Tiết Thiên Y giơ tay cản lại.
“Có gì hot?”
Nhìn thần sắc khác thường trên mặt Tiết Thiên Y, Chu Kiên Cường tò mò hỏi.
“Ông có thấy bốn phía xung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị không?”
Giữa màn đêm, ánh mắt Tiết Thiên Y vẫn sáng như sao, mắt hắn không ngừng quan sát bốn phía.
Chu Kiên Cường tùy tiện nhìn hai bên đường phố, vẫn không tin, cười nói: “Đường phố khu này vốn vắng vẻ, hiện tại lại gần đến mười hai giờ đêm, yên tĩnh một chút cũng bình thường mà...”
“Không, rất không bình thường!” Tiết Thiên Y cắt đứt lời nói của hắn, ánh mắt nhìn thẳng về phía ngọn đèn dầu leo lét nơi xa, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tôi có một cảm giác không hay, có lẽ... chúng ta bị bao vây cmnr!”
“Bao vây?”
Chu Kiên Cường khẽ giật mình, nhất thời vẫn không thể lý giải được ý tứ của Tiết Thiên Y.
“Chuẩn.” Tiết Thiên Y chậm rãi gật đầu: “Bao vây chúng ta là đồng lõa của Thanh Diện Thú!”
Chu Kiên Cường cười ha ha: “Tiết ca à, anh xem phim xã hội đen nhiều quá phải không? Mấy thể loại đó thường có tình tiết này, đại ca vừa lên tiếng hô hào, ngây lập tức một đám tiểu đệ tay lăm lăm mã tấu tụ tập từ bốn phương tám hướng, rồi xông vào đâm chém đối phương, khí thế đó, khung cảnh đó, thật sự rất hoành tráng. Ha ha...”
Hắn vừa mới ngoác miệng ra cười, khuôn mặt chợt cứng đờ, há hốc miệng ra như có người nhét cả quả trứng gà vào vậy. Nụ cười trên mặt cũng dần biến thành sự khiếp sợ.
Chẳng biết từ lúc nào, con đường vốn không có một bóng người đã lù lù xuất hiện một đám, mấy ngõ nhỏ xung quanh cũng dần có những bóng người lộ ra. Những người này chậm rãi tụ tập về trước cửa Xuân Phong lữ quán, sơ sơ cũng phải đến trăm người.
“Vãi cả lọ cồn, nhiều người thế này... Đều đến thăm chúng ta sao?”
Đôi mắt Chu Kiên Cường như muốn lồi ra, khó nhọc nuốt nước miếng.
“Còn phải hỏi nữa sao?”
Lông mày Tiết Thiên Y nhíu hẳn lại, ánh mắt liên tục quét qua đám người đang tiến tới.
“Thế... thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Chu Kiên Cường chỉ thấy yết hầu khô khốc, khó nhọc nói.
Hơn trăm bóng đen vọt về từ bốn phương tám hướng, rất nhanh đều đã tụ tập trước cửa Xuân Phong lữ quán, chặn kín mọi ngả đường trước mặt Chu Kiên Cường và Tiết Thiên Y. Lúc này khoảng cách giữa hai bên không tới mười mét. Chu Kiên Cường mở to mắt ra nhìn, lập tức có thể thấy không ít người đối phương đều mặc âu phục giống hệt Thanh Diện Thú, ngực cũng đeo huy chương như thế. Rất rõ ràng, đám này cùng một hội với Thanh Diện Thú.
Chu Kiên Cường cũng không phải loại nhát gan nhu nhược. Khi lợi ích của bản thân đã bị uy hiếp, hắn sẵn sàng liều mạng. Thế nhưng tình huống trước mắt, hắn lại chưa gặp bao giờ. Nhân số của đối phương quá nhiều rồi. Những khuôn mặt xa lạ lần lượt lộ ra dưới ánh đèn, tất cả đều toát ra vẻ hung tàn thô bạo, không thì lạnh lẽo như băng giá. Chứng kiến hết thảy, hắn chỉ cảm thấy mình đang chịu một loại áp lực vô hình to lớn.
Lúc này đây, Chu Kiên Cường lại có cảm giác mong ngóng cảnh sát xuất hiện. Cho dù bọn họ thật sự là đồng đảng của đám người Thanh Diện Thú thì ít ra bị bắt đi, cùng lắm mình chỉ bị giam vài ngày, đóng ít tiền phạt mà thôi, dù sao cũng an toàn hơn ở chỗ này rất nhiều.
Hầu hết đám côn đồ có tổ chức này đều là loại chó điên, nhỡ đâu bọn chúng không chịu nói “Đạo lý giang hồ” mà lại xông lên, mình có giữ được cái mạng nhỏ này không cũng khó nói.
Đúng lúc này, phía sau lưng vang lên tiếng “loẹt quẹt” của dép lê dẫm đạp trên mặt đất. Tiết Thiên Y không cần quay đầu lại, chỉ cần dựa vào âm thanh đã có thể biết rõ đây là mụ tóc xoăn Lý Xuân Phương.
Lý Xuân Phương thấy bên ngoài khách sạn đứng lúc nhúc một đám người thì biết ngay đồng bọn của mình đến trợ giúp, cô ta lập tức vui mừng ra mặt. Cô ta thét lên chói tai rồi lao nhanh ra cửa khách sạn, vượt qua Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường đang đứng ở cửa, chạy đến giữa đám người đối diện, miệng không ngừng nói những thứ gì đó, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ về phía Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường.
“Móa, biết thế lúc nãy đã bắt mụ ta làm con tin! Sai lầm rồi...!”
Chu Kiên Cường vỗ gáy, mặt mày ủ rũ.
Không hề nghi ngờ, nhất định là Lý Xuân Phương đang kể lại những chuyện vừa phát sinh tại lầu ba của khách sạn. Đám người kia nghe cô ta nói xong lập tức gào rú, lên tiếng chửi bới. Trong âm thanh hỗn loạn đó, một đôi mắt như ánh mắt sói đói rình mồi trong đêm nhìn chăm chú vào Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường, dường như muốn xé nát hai người ngay tại chỗ.
Chu Kiên Cường cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không nhịn được nhích lại sát bên người Tiết Thiên Y.
Giờ phút này, thần thái Tiết Thiên Y vô cùng tự nhiên, khiến mọi người có cảm giác như là một ngọn núi cao không thể lay chuyển. Nhờ thế mà Chu Kiên Cường cũng thấy an toàn hơn rất nhiều.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương