12-12-2009, 11:09 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ© Äại Mỹ Nhân
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 845
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 728 Times in 263 Posts
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN
Chương 501: Ãc Ma Äảo
Tác giả: Khát TrÃ
Dịch giả: Matahari
Âu Dương Lâm đến bên Nhược Thá»§y và 11, chỉ tay: “Súng trên bà n Ä‘á»u là đồ airsoft, bắn không chết ngưá»i nhưng cÅ©ng Ä‘au lắm đấy, hai ngưá»i phải cẩn tháºn. Còn nữa, tốt nhất nên Ä‘eo chụp bảo vệ mắt, không may đạn trúng mắt có thể mù đấy.â€
Thá»§y Nhìn nhìn sang 11 vẻ không hà i lòng, hiển nhiên trách hắn không để cho mình mang cặp kÃnh nhìn đêm kia Ä‘i.
11 quay Ä‘i là m như không thấy gì. Âu Dương Lâm nhặt đại má»™t khẩu trên bà n đưa cho hắn: “ThÃch loại nà o cứ tá»± lấy, chỉ cần mang theo được thì cầm cả trăm khẩu theo cÅ©ng chẳng sao. Ngoà i ra sau khi trò chÆ¡i kết thúc, nếu anh thÃch mấy thứ nà y cÅ©ng có thể mang vá» nhà là m ká»· niệm.â€
Nhược Thá»§y ngạc nhiên: “Những thứ nà y cÅ©ng có thể mang vá» nhà sao?â€
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là được rồi.â€
Trương Hoà ng Ä‘ang đứng bên góc bà n nhảy nhót, nói: “Tất cả các trang bị Ä‘á»u là do táºp Ä‘oà n Hoà ng Thất chúng tôi cung cấp miá»…n phÃ, nếu thÃch các bạn có thể lấy là m ká»· niệm.â€
“Váºy tôi cảm Æ¡n trước nhé!†Nhược Thá»§y cưá»i tươi, bắt đầu chá»n vÅ© khÃ.
Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh cÅ©ng Ä‘i lại. Khang Hữu Nghiệp không bá» lỡ thá»i cÆ¡, Ä‘on đả: “Nguyệt Nhi, tôi giúp cô chá»n nhé. Cô má»›i chÆ¡i trò nà y lần đầu, phải chá»n má»™t khẩu vừa tay, lá»±c phản giáºt không được quá lá»›n...â€
Hắn chưa nói hết, Nguyệt Nhi đã quay sang phÃa 11, gá»i: “Sở Nguyên, anh chá»n giúp tôi má»™t khẩu nhé, tôi còn chưa biết dùng thế nà o nữa...â€
Sắc mặt Khang Hữu Nghiệp sầm lại, chằm chằm nhìn và o 11. Trương Hoà ng cÅ©ng lá»™ rõ vẻ kỳ dị, liếc qua Bạch Quản rồi vá» như không nghe thấy gì. Phan Hiểu Kiá»u thì không khá»i sá»ng sốt, cà ng chăm chú quan sát 11.
11 đưa mắt liếc qua chá»— súng ống. Khang Hữu Nghiệp không chịu bá» cuá»™c, cố thuyết phục: “Nguyệt Nhi, con mắt cá»§a cô kém quá, để má»™t ngưá»i ngoại đạo lá»±a súng cho mình. Nếu tháºt sá»± và o chiến trưá»ng, rõ rà ng là lấy mạng mình ra đùa đấy. Tuy đây chỉ là má»™t trò chÆ¡i, nhưng tốt nhất chúng ta cÅ©ng phải dùng tâm thế cá»§a ngưá»i ra chiến trưá»ng má»›i được.â€
“Không đâu!†Âu Dương Nguyệt Nhi cưá»i: “Sở Nguyên am hiểu vÅ© khà lắm!â€
“Am hiểu à ?†Khang Hữu Nghiệp khịt mÅ©i, cưá»i ruồi: “Cùng lắm má»›i táºp tá»± vệ và i lần chứ gì? Từng bắn súng tháºt chưa váºy?â€
11 cầm dưới bà n lên má»™t khẩu tiểu liên WAK08 đưa cho Nguyệt Nhi, khẽ gáºt đầu: “Dùng khẩu nà y Ä‘i!â€
Khang Hữu Nghiệp cưá»i lạnh má»™t tiếng: “Biết ngay mà , có hiểu vá» súng không đấy? Khẩu nà y loại gì anh biết không? Äây gá»i là tiểu liên WAK08, tầm bắn ngắn, lá»±c yếu. Nếu là súng tháºt, chỉ cần cách và i chục mét là vô dụng...â€
Âu Dương Lâm bước lại cầm khẩu súng trong tay Âu Dương Nguyệt Nhi, kéo chốt an toà n, là m động tác ngắm bắn rồi trả lại cho cô, nói ngay: “Không hẳn đâu, tôi thấy rất hợp vá»›i Nguyệt Nhi đó chứ. WAK08 tốc độ bắn nhanh, băng đạn nhiá»u không cần thay nhiá»u, lá»±c phản giáºt thấp. Äối vá»›i ngưá»i má»›i như Nguyệt Nhi, có thể nói là loại súng thÃch hợp nhất...â€
“Váºy sao?†Âu Dương Nguyệt Nhi há»›n hở ôm súng và o lòng, cưá»i tươi: “Thế thì tôi lấy, sau khi kết thúc còn phải mang vá» là m ká»· niệm nữa. Cảm Æ¡n anh, Sở Nguyên!â€
11 lạnh nhạt ừm một tiếng, xem như đáp lại.
Lá»a giáºn trong ngưá»i Khang Hữu Nghiệp nhất thá»i bùng lên... Nguyệt Nhi chịu nói cảm Æ¡n vá»›i ngươi là nể mặt lắm rồi, váºy mà ngươi lại chẳng xem ra gì? Má»™t gã là m thuê nghèo rá»›t, không lẽ hắn tháºt sá»± tưởng mình là Thiên Vương lão tá» chắc?
Có Ä‘iá»u tức giáºn thì tức giáºn, Khang Hữu Nghiệp vẫn rất tỉnh táo nén cÆ¡n giáºn xuống. Chà Ãt thì trước mặt Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh hắn phải luôn giữ phong độ lịch thiệp, chỉ liếc qua 11 bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
11 lại chá»n má»™t con dao găm đưa cho Nguyệt Nhi, nói: “Giữ để phòng thân!â€
Nguyệt Nhi nháºn con dao, lại cảm Æ¡n má»™t tiếng rồi giữ khư khư trong lòng như bảo bối. Lúc nà y Phan Hiểu Kiá»u đã thôi không chá»n vÅ© khà nữa, ánh mắt kì dị liên tục di chuyển trên mặt 11 và Âu Dương Nguyệt Nhi.
Âu Dương Ninh lá»±a đông chá»n tây, mãi vẫn không thể xác định mình nên dùng loại nà o, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Anh, giúp em chá»n má»™t khẩu Ä‘i!â€
Âu Dương Lâm định nói có má»™t đại hà nh gia như Sở Nguyên ở đây là m gì đến lượt ta, chợt nhá»› ra thân pháºn 11 hiện là là m công cho công ty may mặc má»›i vá»™i nén lại, cuối cùng cÅ©ng chá»n cho Âu Dương Ninh khẩu tiểu liên WAK, bởi lẽ ngoà i loại súng nà y ra gã quả thá»±c không tìm được thứ gì thÃch hợp hÆ¡n.
Cuối cùng đến lượt Nhược Thá»§y. Là cao thá»§ do Long Hồn đà o tạo, hiểu biết cá»§a cô vá» vÅ© khà tuy không thà nh thục như 11 song cÅ©ng không thua gì Âu Dương Lâm. Cô tá»± chá»n cho mình má»™t khẩu súng trưá»ng tá»± động và má»™t con dao găm quân dụng Ä‘a năng, thêm chiếc đèn pin phóng Ä‘iện và khẩu súng ngắn bá» túi giấu trong ngưá»i, như thế cÅ©ng có thể xem như đã trang bị khá đầy đủ.
Âu Dương Lâm chá»n má»™t khẩu AK, má»™t khẩu súng ngắn Sa Ưng và má»™t con dao quắm. Con dao tạo hình rất kì quái nhưng dưới con mắt thẩm mỹ cá»§a Âu Dương Lâm thì lại là vô cùng hoà nh tráng, dù rằng hai cô em gái gã có ý nghÄ© khác hẳn. Chà Ãt nhìn bá»™ dạng dương dương tá»± đắc cá»§a Âu Dương Lâm, má»™t tay cầm súng má»™t tay cầm dao, Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh chỉ biết bưng miệng cưá»i.
11 chá»n má»™t khẩu M4A1, nhặt thêm má»™t khẩu Sa Ưng, má»™t con dao dã chiến Jumbo cá»™ng má»™t con dao găm quân dụng và hai con dao nhá».
Thấy hắn lấy nhiá»u đồ như váºy, trên mặt Khang Hữu Nghiệp cà ng lá»™ rõ vẻ miệt thị. Má»™t cao thá»§ thá»±c sá»± biết chÆ¡i trò sinh tồn dã ngoại chỉ dùng má»™t loại vÅ© khà và đạn dược đầy đủ là OK rồi, lấy nhiá»u thứ như váºy, thoạt nhìn là biết ngay là tay má»›i chÆ¡i lần đầu.
Hắn ta đến bên cạnh 11, vá»— vá»— khẩu súng trong tay mình, lên giá»ng: “Sau khi lên đảo tôi sẽ là đội trưởng, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải tuyệt đối nghe theo chỉ huy cá»§a tôi. Nếu vì má»™t tay má»›i như cáºu mà hà nh động cá»§a đội thất bại, tôi có thể đá cáºu ra khá»i đội bất cứ lúc nà o, để cáºu tá»± sinh tá»± diệt!â€
Thấy Khang Hữu Nghiệp nãy giá» liên tục nhằm và o 11, Nguyệt Nhi không khá»i tức giáºn. Äang định lên tiếng bênh vá»±c thì Âu Dương Lâm ngăn cô lại, khẽ lắc đầu ý bảo “Äừng báºn tâm, hắn tá»± sẽ có cách giải quyết!â€
11 thì chỉ khẽ ừm má»™t tiếng, móc con dao dã chiến và o bên hông, khoác súng lên vai Ä‘i ra má»™t chá»—. Từ đầu tá»›i cuối hắn Ä‘á»u không nhìn Khang Hữu Nghiệp, coi như má»i lá»i cá»§a hắn ta là bằng không.
Khang Hữu Nghiệp khẽ hừm má»™t tiếng bá»±c tức, đến chá»— Trương Hoà ng và Bạch Quản thì thà o mấy câu, Ä‘oạn lại tá»›i gần Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, tÃch cá»±c gợi chuyện.
PhÃa bên kia, Phan Hiểu Kiá»u vẫn chăm chú nhìn 11 vẻ rất hứng thú.
Bảy giỠđúng, “đại quân dã chiến†cuối cùng cÅ©ng chÃnh thức nhổ neo Ä‘i vá» hướng hoang đảo. Má»™t lúc sau, khi chiếc thuyá»n tiến và o phạm vi quần đảo, Âu Dương Lâm má»›i há»i: “Lần nà y là chúng ta Ä‘i đâu?â€
Trương Hoà ng cưá»i thần bÃ: “Anh Ä‘oán xem!â€
Âu Dương Lâm ngoáy mÅ©i, nhăn mặt: “Có gì hay mà đoán, thÃch thì nói, không thÃch thì lát nữa cÅ©ng sẽ biết!â€
Có lẽ để cứu vãn thể diện, Khang Hữu Nghiệp xem và o: “Chúng ta Ä‘i Ãc Ma Äảo!â€
“Ãc Ma Äảo?†Âu Dương Lâm giáºt nảy mình: “Các anh Ä‘iên à ? Äảo ấy từ trước tá»›i nay chưa từng có ai tá»›i?!â€
Khang Hữu Nghiệp đảo mắt nhìn Nguyệt Nhi, vá»— khẩu súng trong tay mình, cao giá»ng: “ChÃnh vì chưa có ngưá»i Ä‘i nên chúng ta má»›i phải khai hoang. Sợ gì chứ? Sinh tồn dã ngoại vốn cÅ©ng là muốn kÃch thÃch má»™t chút, mấy hòn đảo khác chúng ta Ä‘i chán rồi, chá»— nà o có nguồn nước, chá»— nà o có thức ăn Ä‘á»u rõ như lòng bà n tay, nhắm mắt cÅ©ng tìm thấy. Ãc Ma Äảo chÃnh bởi chưa có ai Ä‘i nên má»›i cà ng kÃch thÃch...â€
Âu Dương Lâm cưá»i khổ: “Mấy ngưá»i tháºt là ... Äi Ãc Ma Äảo mà má»™t cố vấn cÅ©ng không chịu mang theo. Tôi cảnh cáo, nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lóc sống da các ngưá»i...!â€
Khang Hữu Nghiệp ưỡn ngá»±c: “Yên tâm Ä‘i, tôi phụ trách bảo vệ an toà n cho Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh! Äừng quên mấy ngưá»i chúng tôi đây Ä‘á»u đầy mình kinh nghiệm, má»™t hoang đảo không ngưá»i có gì đáng sợ chứ?â€
Âu Dương Lâm hừm một tiếng quay đi, thái độ vẫn chưa hết bất mãn.
Gần mưá»i chiếc thuyá»n lao nhanh, hướng vá» phÃa hòn đảo ngoà i cùng trong quần đảo Lưu Ly, chÃnh là “Ãc Ma Äảo†hay “Ãc Ma Lâmâ€, nÆ¡i thần bà nhất cá»§a quần đảo nà y.
Cái tên Ãc Ma Lâm là do cư dân sống trên các hòn đảo gần đó đặt. Nghe nói trên đảo nà y rắn độc mãnh thú nhiá»u má»™t cách dị thưá»ng, rừng cây lại vô cùng ráºm rạp, từ xa nhìn sang, dù bằng ống nhòn cÅ©ng chỉ chỉ có thể thấy má»™t mà u xanh ngút tầm mắt. Từng có má»™t số ngưá»i lên đảo nà y, nhưng hầu như không có má»™t ai trở vá», vì thế dân quanh đó Ä‘á»u cho rằng trên đảo có ác ma ăn, đã ăn thịt tất cả những ngưá»i dại dá»™t đó. Không biết lá»i đồn nà y bắt đầu từ khi nà o nhưng mức thì ngà y má»™t tăng dần, cuối cùng không còn ai dám mò lên hoang đảo có tên Ãc Ma Lâm nà y nữa. Những ngư dân sống trên những đảo vá»±c lân cáºn, dù quanh năm suốt tháng đánh bắt cá mưu sinh nhưng má»—i lần ra biển cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘i vòng qua rất xa, bởi há» sợ ác ma ẩn nấp trên hoang đảo có thể bÆ¡i ra bắt há» và o ăn thịt.
Âu Dương Lâm đương nhiên không tin mấy tin đồn kiểu nà y nà y, nhưng gã biết Ãc Ma Äảo rất rá»™ng, diện tÃch gần như sánh vá»›i má»™t thà nh phố nhá». Äi lại trên má»™t hòn đảo lá»›n lại toà n rừng ráºm xung quanh, ngưá»i không biết đưá»ng rất dá»… bị lạc. Vốn dÄ© lạc đưá»ng cÅ©ng chưa phải là bi kịch, nhưng trên hoang đảo chắc không thiếu rắn độc trùng độc, có lẽ mấy ngưá»i kia Ä‘á»u là lạc đưá»ng rồi bị đôcj váºt cắn chết chăng?
Nếu đổi là mấy lần trước, má»™t nÆ¡i đầy kÃch thÃch như Ãc Ma Lâm kia tháºt sá»± sẽ rất hấp dẫn Âu Dương Lâm, nhưng bây giá» thì khác. Bên cạnh gã còn có hai cô em gái chẳng hiểu gì, bảo Âu Dương Lâm là m sao yên tâm được!
May mà lần nà y gã lừa được 11 theo, bản lÄ©nh cá»§a hắn tất nhiên Âu Dương Lâm quá rõ, hÆ¡n nữa còn có thêm má»™t cao thá»§ Long Hồn Ä‘i cùng. Cá»™ng thêm bản thân là ba, Âu Dương Lâm cÅ©ng yên tâm phần nà o, bằng không gã chắc chắn sẽ bắt dừng thuyá»n quay trở lại. Dù có phải đánh nhau má»™t tráºn vá»›i Khang Hữu Nghiệp gã cÅ©ng quyết không để Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh mạo hiểm.
Ãc Ma Lâm cách bến tà u chừng hai giá» hải trình, má»™t khoảng cách không há» ngắn. Bởi những hoang đảo nà y ở quá xa, Ãc Ma Lâm lại nằm ở vị trà xa nhất trong quần đảo, nên tạm thá»i ChÃnh phá»§ còn chưa quan tâm đến. Vả lại hoang đảo cÅ©ng không có mấy dấu chân ngưá»i, ngoà i mấy Ä‘oà n du lịch dã ngoại má»—i tháng ra thì không ai ghé đến, cả ngư dân cùng lắm cÅ©ng chỉ thỉnh thoảng lên đốn cá»§i lấy chất đốt mà thôi.
Sau hai giỠđồng hồ hà nh trình, Ãc Ma Äảo Ä‘iểm đến cá»§a chuyến Ä‘i cuối cùng cÅ©ng hiện ra. Gần mưá»i chiếc thuyá»n vốn Ä‘ang Ä‘i theo hà ng bắt đầu tách ra, má»—i chiếc rẽ má»™t hướng cáºp và o các Ä‘iểm đỗ khác nhau xung quanh đảo vá»±c.
“Chị, mau lại xem kìa... Äảo đấy, đảo đấy...!†Âu Dương Ninh nhảy cẫng trên mÅ©i thuyá»n, gá»i lá»›n.
Nha đầu nà y từ nhỠđã ở trong đại viện quân khu, lá»›n má»™t chút là và o ngay trưá»ng ná»™i trú, chưa từng tiếp xúc vá»›i sinh thái nguyên thá»§y. Nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ là trưá»ng lá»›p tổ chức du lịch Ä‘i thưởng ngoạn mấy danh sÆ¡n đại hà song Ä‘á»u là cưỡi ngá»±a xem hoa, không há» có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng sắp tá»›i thì cô nà ng có thể bắt chước mấy ngưá»i trong tivi đó rồi, đốt lá»a giữa rừng ráºm bạt ngà n, dá»±ng lá»u trại ngá»§ giữa trá»i, nghe tiếng gió thổi và thú rừng gà o rú. Má»™t viá»…n cảnh kÃch thÃch như thế, tất nhiên khiến Âu Dương Ninh khó tránh khá»i phấn khÃch.
Tất cả Ä‘á»u tức cưá»i nhìn cô bé mặt mà y há»›n hở, nhảy nhót chẳng khác nà o con khỉ nhá». Trên thuyá»n cÅ©ng chỉ có má»—i Âu Dương Ninh má»›i hưng phấn như thế, bởi những ngưá»i khác Ä‘á»u đã từng tham gia trò chÆ¡i má»™t và i lần. Ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc quay MTV hay quay quảng cáo cÅ©ng đã từng tiếp xúc vá»›i thiên nhiên, đã không còn cảm giác má»›i lạ nữa.
9h15 sáng, sau hÆ¡n hai giá» di chuyển, cuối cùng du thuyá»n cáºp và o má»™t vùng nước nông cạnh hoang đảo, trò chÆ¡i chÃnh thức bắt đầu.
Âu Dương Ninh định nhảy ngay xuống nước lá»™i và o bá» thì Âu Dương Lâm nhanh tay túm lại. Gã đã tháºt sá»± Ä‘au đầu vì cô em gái bất quy tắc nà y, trừng mắt: “Là m gì váºy?â€
Âu Dương Ninh hùng hồn: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là lên bá»! Không xuống nước thì lên bá» sao được?â€
Âu Dương Lâm ngán ngẩm: “Bà cô cá»§a tôi Æ¡i, đừng ngốc nghếch thế được không? Nhảy xuống biển, quần áo già y dép cá»§a bà chẳng phải ướt hết sao? Không có đồ thay, có phải bà muốn ốm không? Anh cảnh cáo cô, trên đảo không có thuốc, nếu em ốm là chỉ có bá» cuá»™c không chÆ¡i nữa, ngoan ngoãn và o bá» Ä‘i bệnh viện!â€
Âu Dương Ninh trá»i đất Ä‘á»u không sợ, nhưng nói đến “bá» cuá»™c†đúng là đã đánh trúng Ä‘iểm yếu duy nhất cá»§a cô bé lúc nà y, le lưỡi sợ hãi: â€œÄÆ°á»£c rồi anh, đừng giáºn mà ... em nghe lá»i anh mà . Thế thì anh mau nghÄ© cách để em lên bá» chứ...?â€
Âu Dương Lâm nhăn mặt, chỉ hai thá»§y thá»§ Ä‘ang bÆ¡m xuồng cao su: “Vá»™i gì, không thấy há» Ä‘ang bÆ¡m hÆ¡i cho xuồng sao? Äợi bÆ¡m xong sẽ đưa em lên bá».â€
Gã vừa nói xong, Âu Dương Ninh đã “vù†má»™t mạch chạy đến chá»— hai thá»§y thá»§ kia, sốt sắng: “Mau lên, mau lên, bÆ¡m Ä‘i, bÆ¡m mạnh và o...!†Vừa hò hét vừa xắn tay áo, bá»™ dạng như thể chỉ háºn má»™t ná»—i không thể đá văng cả hai xuống biển để mình tá»± là m cho nhanh...
Tà i sản của Matahari
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Matahari
12-12-2009, 11:13 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ© Äại Mỹ Nhân
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 845
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 728 Times in 263 Posts
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN
Chương 502: Nguy Cơ Thứ Nhất (1)
Tác giả: Khát TrÃ
Dịch giả: Matahari
Trong sá»± ngóng đợi và cổ vÅ© hết mình cá»§a Âu Dương Ninh, chiếc xuồng cao su dần phồng lên, rốt cuá»™c cÅ©ng đã đủ căng. Thá»§y thá»§ buá»™c má»™t sợi dây và o đầu xuồng rồi thả xuống nước, Âu Dương Ninh nóng lòng không thể chỠđợi thêm, là ngưá»i đầu tiên bước xuống thuyá»n. Âu Dương Lâm sợ cô bị ngã, cÅ©ng hốt hoảng trèo xuống theo.
Chiếc xuồng nà y má»—i lần chỉ có thể chở được ba ngưá»i, lần đầu tiên là Âu Dương Lâm, Âu Dương Ninh và Nhược Thá»§y. Ba ngưá»i lên bá», thá»§y thá»§ dùng sợi dây kéo xuồng trở lại.
Vốn Khang Hữu Nghiệp muốn ngồi thuyá»n cùng Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng cô kiên quyết đợi 11 khiến hắn tức đến nghiến răng kèn kẹt. Vì thế chuyến thứ hai là chở Bạch Quản, Trương Hoà ng và Phan Hiểu Kiá»u, cuối cùng má»›i đến lượt 11, Âu Dương Nguyệt Nhi và Khang Hữu Nghiệp.
Sau khi cả chÃn ngưá»i lên bá», thá»§y thá»§ kéo chiếc xuồng cao su vá», tháo hÆ¡i rồi cho du thuyá»n lá»›n rá»i Ä‘i. Từ nay vá» sau, trừ phi có thể tá»± bÆ¡i vá», bằng không mấy ngưá»i sẽ không có bất kỳ công cụ nà o để rá»i khá»i hoang đảo.
NÆ¡i hỠđổ bá»™ là má»™t bãi cát nhá», lúc nà y nước triá»u còn chưa rút nên nÆ¡i có thể đứng chân chỉ có má»™t vùng đất cao rất hẹp. May mà thuyá»n viên Ä‘á»u là những ngưá»i có kinh nghiệm, tÃnh chuẩn thá»i gian thá»§y triá»u, bằng không nếu đúng và o thá»i Ä‘iểm triá»u lên hoặc xuống thì cả thuyá»n cÅ©ng đừng mong cáºp nổi, chưa nói đến chuyện mạo hiểm lên bá», có thể bị sóng cuốn trôi.
“Äúng là vá»› vẩn!†Lúc 11 và Âu Dương Nguyệt Nhi lên bá», vừa hay nghe thấy Âu Dương Lâm chỉ và o mặt Trương Hoà ng chá»i.
Trương Hoà ng đỠtÃa mặt song cÅ©ng không chịu kém: “Anh má»›i vá»› vẩn! Có hiểu vá» dã ngoại sinh tồn không đấy?â€
Âu Dương Lâm mặt đỠtÃa tai, gầm lên: “Ông nhổ và o, dám há»i thế hả? Lúc ông đây vác súng tuần tra biên giá»›i, nhà ngươi vẫn còn Ä‘ang bú mẹ, hiểu chưa?â€
Khang Hữu Nghiệp vá»™i bước lại, há»i: “Hai ngưá»i lại cãi nhau gì thế?â€
Lúc ấy Âu Dương Ninh vừa lôi Nhược Thá»§y và Hiểu Kiá»u dạo má»™t vòng, thấy Nguyệt Nhi lên bá» liá»n vui mừng chạy lại khoác tay cô. Tiểu nha đầu hoà n toà n không báºn tâm đến chuyện anh mình Ä‘ang cãi cá» vá»›i ngưá»i khác, như thể chuyện nà y đã quá quen thuá»™c.
“Äến đúng lúc lắm!†Trương Hoà ng gá»i Khang Hữu Nghiệp lại: “Lão bò tót nà y không nghe theo sá»± sắp xếp cá»§a chúng ta, còn nằng nặc đòi Ä‘i tìm nguồn nước...!â€
Dáng bá»™ Âu Dương Lâm khi tức giáºn, mắt trợn tròn, mÅ©i đỠgay, trông rất giống má»™t con bò tót. Cá»™ng vá»›i thể hình lá»±c lưỡng như trâu, mấy ngưá»i quen trong Thiếu Hoà ng Phái đã ngầm đặt cho gã biệt hiệu “Lão Ngưuâ€.
Khang Hữu Nghiệp lấy ra bao thuốc lá đưa cho má»—i ngưá»i má»™t Ä‘iếu, chỉ 11 là không có phần, như thể hắn là không khÃ. Âu Dương Lâm Ä‘ang tức Ä‘iên cÅ©ng không để ý đến chi tiết nà y, ngáºm Ä‘iếu thuốc ghé sát đến chiếc báºt lá»a Khang Hữu Nghiệp đưa đến, rÃt mạnh má»™t hÆ¡i.
Khang Hữu Nghiệp cÅ©ng châm cho mình má»™t Ä‘iếu, phân trần: “Chuyện nà y là do tôi sắp xếp. Chúng ta tạm thá»i không cần Ä‘i tìm nguồn nước, tìm thức ăn trước má»›i là quan trá»ng nhất. Giá» là hÆ¡n chÃn giá», sắp đến trưa rồi, không lẽ anh muốn má»i ngưá»i vác bụng đói Ä‘i tiếp? Nhỡ xảy ra chiến đấu, má»i ngưá»i Ä‘á»u không còn sức đánh nữa. Anh trông... â€
Vừa nói vừa chỉ nước biển ngoà i bãi cát: “Triá»u sắp xuống, đợi triá»u xuống trên cát sẽ có không Ãt cá tôm nhá» và trai sò. Chúng ta nhặt và o nấu má»™t nồi ăn đã, đợi má»i ngưá»i no rồi, có sức hãy và o trong...â€
“Ăn?†Âu Dương Lâm cưá»i khẩy: “Chưa có nước mà đã muốn ăn?â€
Khang Hữu Nghiệp vá»— vá»— bình nước Ä‘eo bên hông: “Vá»›i lượng nước chÃn ngưá»i chúng ta mang theo, chỉ cần hai bình là có thể nấu được má»™t nồi hải sản, số còn lại đủ để ứng phó cho đến khi chúng ta tìm được nguồn nước!â€
Bình nước là váºt dụng cần thiết được Ä‘em theo, bởi mấy ngà y trên đảo không thể lúc nà o cÅ©ng chầu trá»±c cạnh nguồn nước. Má»—i bình Ä‘á»u được rót đầy, để chuẩn bị cho những ngưá»i còn tạm thá»i chưa tìm được nguồn nước. Tuy nói trò chÆ¡i không cho phép mang thức ăn và nước uống lên đảo, nhưng suy cho cùng đó vẫn chỉ là má»™t trò chÆ¡i, nếu tháºt sá»± khiến cho mấy ngưá»i tham gia trò chÆ¡i chết khát thì ngưá»i tổ chức sẽ rất phiá»n hà .
“Nấu má»™t nồi†như Khang Hữu Nghiệp nói thá»±c ra cÅ©ng chẳng phải dùng nồi mà là chiếc mÅ© sắt. Chiếc mÅ© sắt hỠđội trên đầu ngoà i tác dụng bảo vệ phần đầu ra, lúc tháo xuống còn có thể đóng vai chiếc nồi Ä‘un nước, tháºm chà dùng là m cháºu đựng đồ. Trên hoang đảo thứ gì chẳng thiếu, phải táºn dụng hết má»i công dụng có thể có cá»§a đồ váºt.
Âu Dương Lâm thá»±c sá»± bị đám ngốc tá» nà y là m cho tức chết. Trước đây trong đội luôn có cố vấn an toà n, những cố vấn nà y vốn đã tìm hiểu hết má»i nguồn nước trên đảo, tuy không ra mặt chỉ bảo song và o lúc bức thiết nhất sẽ ngấm ngầm ám thị cho những ngưá»i chÆ¡i đến được nÆ¡i có nước.
Cố vấn an toà n, ngoà i mặt đóng vai má»™t ngưá»i tham gia bình thưá»ng không khác gì các thà nh viên còn lại, cÅ©ng không biểu hiện quá nhiá»u. Thưá»ng thì từ đầu đến cuối há» Ä‘á»u tá» ra bình thưá»ng, chỉ khi thá»±c sá»± gặp phải bất trắc thì cố vấn an toà n má»›i đứng ra, giúp ngưá»i chÆ¡i vượt qua khó khăn. Äó chÃnh là ý nghÄ©a cho sá»± có mặt cá»§a cố vấn an toà n.
Có Ä‘iá»u hiện giá» khoan nói trong đội không có hướng dẫn an toà n, mà dù có cÅ©ng vô Ãch. Äám Nhị thế tổ Khang Hữu Nghiệp nà y vì muốn chÆ¡i cho hấp dẫn, vì cố thể hiện mình trước hai chị em Nguyệt Nhi, đã chá»n má»™t hoang đảo chưa từng có ngưá»i đặt chân đến. Không ai biết nÆ¡i có nguồn nước, cÅ©ng không há» có bản đồ hoang đảo, như thế chẳng khác nà o tá»± sát. Má»™t hoang đảo lá»›n như váºy, quá»· má»›i biết nguồn nước sẽ ở đâu? Nếu nước mang theo Ä‘á»u dùng hết mà vẫn chưa tìm được nguồn nước, mấy ngưá»i há» có phải Ä‘á»u nằm chá» chết không?
Âu Dương Lâm đã tức đến mức không biết nên nói gì nữa, Nguyệt Nhi bốn ngưá»i cÅ©ng cảm nháºn thấy dị thưá»ng, lÅ© lượt quay trở lại.
Thấy Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh Ä‘i đến, Khang Hữu Nghiệp cà ng dương dương đắc ý: “Yên tâm Ä‘i, kế hoạch cụ thể Ä‘á»u đã ở trong đầu tôi rồi. Lát nữa chúng ta cứ đánh má»™t bữa no nê, ăn xong rồi tôi sẽ chịu trách nhiệm dẫn má»i ngưá»i Ä‘i tìm nguồn nước.â€
“Äúng là dở hÆ¡i!†Âu Dương Lâm gầm lên: “Mẹ kiếp, cáºu chẳng có đầu óc gì sất!â€
Khang Hữu Nghiệp không khá»i sầm mặt xuống, quát lại: “Lão Ngưu, tôi má»›i là đội trưởng. Anh phải nghe lá»i tôi!â€
“Nghe cái cục c...!†Âu Dương Lâm vung nắm đấm, chỉ thiếu chút nữa là giáng xuống Khang Hữu Nghiệp, lá»›n tiếng chá»i mắng: “Cáºu chịu trách nhiệm hả? Cáºu có thể chịu trách nhiệm gì? Biết nguồn nước ở đâu không? Hòn đảo lá»›n như thế nà y, hai ba ngà y cÅ©ng không Ä‘i hết được... Äừng nói bên trong toà n là rừng cây, Ä‘i và o là lạc, nguồn nước chưa tìm thấy mà đã đòi dùng nước, đầu cáºu toà n nước sao hả?â€
Khang Hữu Nghiệp gạt phắt nắm đấm cá»§aÂu Dương Lâm, cÅ©ng lá»›n tiếng gầm không chút yếu thế: “Tôi đã bảo tôi phụ trách thì sẽ có trách nhiệm đến cùng! Dù là tôi có đói chết, cÅ©ng tuyệt đối không để các ngưá»i chết đói chết khát đâu! ÄÆ°á»£c chưa?â€
“Chịu trách nhiệm cái con khỉ! Nước ở đâu? Tìm cho tôi xem! Nếu đưa ra chứng minh cáºu có thể tìm được nguồn nước, mấy ngà y tiếp sau tôi là m con chó cho cáºu!â€
Bạch Quản không thể chịu được nữa, Ä‘i lại vá»— vai Âu Dương Lâm, khuyên giải: “A Lâm, má»i ngưá»i Ä‘á»u là bạn cá»§a nhau, việc gì phải tức giáºn vì chút chuyện vặt nà y?â€
“Chuyện vặt à ?†Âu Dương Lâm chỉ Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, gân cổ: “Mạng anh vứt ở đây tôi mặc kệ, nhưng hai cô em gái cá»§a tôi Ä‘á»u ở đây. Nếu chúng xảy ra chuyện gì, trách nhiệm nà y ai gánh nổi đây?â€
Bạch Quản lắc đầu: â€œÄÆ°á»£c rồi, đừng cà ng lúc cà ng quá đáng nữa. Chỉ là má»™t trò chÆ¡i, có thể có trách nhiệm gì chứ?â€
“Trò chÆ¡i à ?†Âu Dương Lâm cưá»i lạnh: “Không có nguy hiểm thì là trò chÆ¡i. Giá» chúng ta có thể bị chết khát táºp thể, có thể bị lạc đưá»ng trong rừng, bị rắn độc cắn chết. Äây còn là trò chÆ¡i không?â€
Khang Hữu Nghiệp khịt mÅ©i: “Trò chÆ¡i nà y vốn đã có nguy hiểm nhất định. Anh cÅ©ng đâu phải má»›i chÆ¡i lần đầu, còn không biết sao? Äừng có ở trước mặt tôi là m bá»™ đại nghÄ©a, nói cho cùng cÅ©ng chỉ là đồ ham sống sợ chết...â€
Âu Dương Lâm túm ngay cổ áo Khang Hữu Nghiệp, giÆ¡ nắm đấm, mắt trợn ngược tức giáºn: “Mẹ kiếp, dám nói thêm má»™t câu ông cho mà y chết!â€
Bạch Quản và Trương Hoà ng giáºt nảy mình, hốt hoảng xông lại kéo hai ngưá»i ra. Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh và Nhược Thá»§y cÅ©ng lại lôi Âu Dương Lâm ra má»™t bên.
Âu Dương Ninh xoa xoa lồng ngá»±c còn Ä‘ang liên tục nhấp nhô cá»§a Âu Dương Lâm, khuyên nhá»§: “Anh, có gì to tát đâu chứ, việc gì phải tức giáºn như thế?â€
Âu Dương Lâm từ xa chỉ và o Khang Hữu Nghiệp, hằn há»c nói: “Còn không phải vì tên khốn kiếp nà y sao? Cứ tưởng chà Ãt hắn cÅ©ng phải có bản đồ hòn đảo má»›i dám bạo gan, nghênh ngang chạy lên đây. Ai dè hắn chẳng có cái cóc khô gì, tháºm chà cái cÆ¡ bản nhất là địa Ä‘iểm nguồn nước cÅ©ng không biết, rõ rà ng là lấy mạng sống chúng ta ra là m trò đùa mà !â€
Âu Dương Ninh vẫn không chút báºn tâm, vá»— vá»: “Có gì ghê gá»›m đâu? Thuyá»n đã Ä‘i cả rồi, dù anh có hối háºn cÅ©ng không quay lại được mà !â€
Âu Dương Lâm hừm má»™t tiếng nặng trịch. Gã tức vì bây giá» bá»n Khang Hữu Nghiệp má»›i nói chúng không có bản đồ cá»§a đảo, sá»›m biết như thế Âu Dương Lâm chắc chắn sẽ không ngốc nghếch dẫn theo hai cô em gái Ä‘i cùng rồi. Nói cho cùng vẫn là gã quá dá»… tin bạn bè, nhìn bá»™ dạng tá»± tin cá»§a chúng cứ tưởng rằng chúng nắm rất chắc, nà o ngá» sá»± thể lại thà nh ra như thế nà y.
Giá» thì đã tháºt sá»± hối háºn, Âu Dương Lâm quay lại định há»i 11 xem hắn có cách gì không, nhưng 11 lại không có ở phÃa sau. Äảo mắt tứ phÃa Âu Dương Lâm má»›i thấy hắn Ä‘ang ngồi xổm “ăn cát†trên bãi cát cách đó không xa.
Âu Dương Ninh kinh ngạc chỉ tay: “Chị, đầu gá»— có phải đói đến phát Ä‘iên rồi không? Cả cát cÅ©ng ăn được?â€
Giá»ng cô bé không lá»›n nhưng tất cả Ä‘ang tụ lại má»™t chá»— nên ai cÅ©ng nghe rõ. Tám ngưá»i đồng thá»i nhìn ra sau, chỉ thấy 11 Ä‘ang móc má»™t đống cát ướt lên, lấy má»™t nắm nhá» bá» và o miệng hÃt rồi lại nhổ ra...
Âu Dương Lâm gá»i: “Sở Nguyên, anh Ä‘ang là m gì váºy?â€
11 bá» má»™t nhúm cát khác cho và o miệng “thưởng thứcâ€, lại nhổ ra rồi má»›i trả lá»i: “Tìm nguồn nước!â€
“Hả?†Âu Dương Lâm Ä‘i tá»›i bên cạnh hắn, quỳ xuống há»i: “Ăn mấy miếng cát là có thể tìm được nguồn nước?â€
11 liếc nhìn anh ta má»™t cái, há»i: “Äịnh luáºt sợi dây và ng, bá»™ đội các anh chưa từng dạy sao?â€
Âu Dương Lâm ngá» nghệch lắc đầu: “Chưa từng nghe nói!â€
11 đứng dáºy Ä‘i đến má»™t chá»— khác, tiếp tục quỳ xuống moi cát, giải thÃch: “Vá»›i số nước mang theo bên ngưá»i lúc nà y, má»—i ngưá»i chỉ có thể duy trì được má»™t ngà y, tiết kiệm lắm cÅ©ng chỉ được hai đến ba ngà y. Trong Ä‘iá»u kiện bình thưá»ng, ngưá»i từ ba đến năm ngà y không uống nước sẽ chết, thưá»ng thì sẽ chết và o thá»i Ä‘iểm ba ngà y. Nhưng chúng ta sắp phải và o rừng ráºm, môi trưá»ng trong rừng ẩm ướt nóng ẩm, cá»™ng vá»›i thá»i tiết cà ng dá»… khiến cÆ¡ thể nóng ná»±c. HÆ¡n nữa môi trưá»ng nhiá»u cây cối, ngoà i việc khiến ngưá»i ta mất phương hướng còn khiến nảy sinh cảm giác ức chế, tháºm chà hoảng sợ. Những nhân tố nà y sẽ đẩy nhanh tốc độ trao đổi chất cá»§a cÆ¡ thể, là m nước trong ngưá»i mất Ä‘i nhanh hÆ¡n. Trong Ä‘iá»u kiện thiếu nước bây giá», chúng ta cùng lắm chỉ có thể sống được má»™t đến hai ngà y...â€
Âu Dương Ninh báºt cưá»i khẩy: “Nói cứ y như tháºt ấy nhỉ...â€
“Äúng là tháºt đấy!†Âu Dương Lâm đứng dáºy, trịnh trá»ng: “Vì thế anh má»›i muốn Ä‘i tìm nguồn nước ngay. Không có nước, chúng ta tuyệt đối không thể cầm cá»± đến lúc thuyá»n quay lại.â€
Nhìn Âu Dương Lâm không há» giống nói đùa, Âu Dương Ninh ngẩn ngưá»i: “Anh trai à , đừng doạ em đấy nhé!â€
“Tôi hÆ¡i đâu Ä‘i dá»a cô lúc nà y!†Âu Dương Lâm hằn há»c trừng mắt nhìn Khang Hữu Nghiệp: “Số nước mang trên ngưá»i chỉ dùng được má»™t đến hai ngà y, trong hai ngà y nà y nhất định phải tìm được nguồn nước, nếu không chúng ta sẽ lần lượt chết hết chỉ trong má»™t hai ngà y tiếp theo. Có thể sống tiếp hay không cÅ©ng đã là vấn Ä‘á», váºy mà có ngưá»i còn ngu xuẩn đến mức dùng nước nấu canh, ngu xuẩn hết thuốc chữa!â€
11 nhổ cát trong miệng ra, nói: “Nếu may mắn có thể tìm được nước thân cây, cÅ©ng có thể thu hứng hÆ¡i sương và o sáng sá»›m, sẽ cầm cá»± được lâu hÆ¡n má»™t chút.â€
Bạch Quản và Trương Hoà ng đưa mắt nhìn nhau, Ä‘á»u đã nháºn ra mức độ nghiêm trá»ng cá»§a vấn Ä‘á». Ãnh mắt Bạch Quản không quên nhìn sang 11, biểu tình đầy vẻ kỳ dị.
Khang Hữu Nghiệp vẫn chun mÅ©i coi thưá»ng: “Hai ngưá»i đừng có kẻ xướng ngưá»i há»a dá»a chúng tôi nữa. Nếu tháºt sá»± không tìm được nguồn nước, chúng ta vẫn có thể ở đây chá» thuyá»n tá»›i đón.â€
Âu Dương Lâm bá»±c dá»c: “Äồ ngu! Vừa nãy chúng ta đã nói rất rõ rồi, đến hôm thuyá»n quay lại còn những sáu ngà y nữa, chúng ta cùng lắm chỉ có ba ngà y thôi, hiểu không?â€
Khang Hữu Nghiệp cưá»i ruồi: “Lại dá»a hả? Các ngưá»i tưởng tôi không hiểu mấy kiến thức nà y sao? Con ngưá»i bảy ngà y không uống nước, mưá»i ba ngà y không ăn thì má»›i chết, cái quái gì mà má»™t đến hai ngà y?â€
Âu Dương Lâm tức Ä‘iên trợn tròn mắt, chưa kịp nói thì 11 xen và o: “Äó chỉ là trong Ä‘iá»u kiện lý tưởng, không khà chứa hÆ¡i nước ngá»t nhiá»u, cÆ¡ thể ngưá»i cÅ©ng phải tráng kiện, nhiá»u lắm có thể miá»…n cưỡng cầm cá»± được khoảng 7 ngà y...â€
Tà i sản của Matahari
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Matahari
13-12-2009, 12:26 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ© Äại Mỹ Nhân
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 845
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 728 Times in 263 Posts
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN
Chương 503: Nguy Cơ Thứ Nhất (2)
Tác giả: Khát TrÃ
Dịch giả: Matahari
Thang Hữu Nghiệp giơ tay chỉ một vòng: "Kia là biển, kia là rừng cây, cớ gì ngươi bảo không có độ ẩm? "
"HÆ¡i ẩm nước ngá»t không giống hÆ¡i ẩm nuá»›c mặn..."
Khang Hữu Nghiệp trá» môi: "HÆ¡i ẩm không giống hÆ¡i ẩm? Äá»u là nước bốc lên, có gì là không giống?"
11 thấy giải thÃch thế là đủ, không trả lá»i thêm nữa. Hắn Ä‘i lại má»™t chá»— khác xa hÆ¡n, tiếp tục "nhấm cátâ€, đột nhiên hướng vá» mấy nam nhân há»i: "Không phải từng đội Ä‘á»u có máy liên lạc sao?"
Vừa nhắc đến “máy liên lạcâ€, Âu Dương Lâm láºp tức lại nổi giáºn lôi đình: "CÅ©ng là mấy tên ngu ngốc nà y, là m như mình có bản lÄ©nh lắm, cả máy liên lạc cÅ©ng không thèm mang! Nếu có thì tôi đâu cần phải cãi nhau vá»›i hắn là m gì, cứ cướp máy báo cho thuyá»n quay lại là xong..."
"Ừm... " 11 đứng lên, phá»§i quần cho cát rÆ¡i xuống, nói: "Bây giá» chúng ta chỉ có hai lá»±a chá»n, má»™t là nhanh chóng tìm ra nguồn nước, hai là sá»›m tìm ra các đội khác Ä‘oạt máy liên lạc cá»§a há». "
Âu Dương Lâm nhếch mép cưá»i khổ: "Hai cách ấy, cách nà o cÅ©ng không dá»…. Lần nà y có tất cả chÃn đội, lên bá» tại chÃn nÆ¡i khác nhau trên đảo, đội nà o cÅ©ng không biết các đội khác ở đâu. Diện tÃch chá»— nà y lá»›n như váºy anh bảo chúng ta Ä‘i tìm thế nà o đây?â€
Hiện tại gã đã Ä‘em tất cả hy vá»ng đặt lên ngưá»i 11, sau khi trả lá»i liá»n cẩn tháºn há»i lại: "Ä‚n cát kiểu ấy, tháºt sá»± có thể tìm được nguồn nước sao?"
"Không thể! " 11 đáp dứt khoát.
Không chỉ Âu Dương Lâm mà tất cả má»i ngưá»i cùng ngẩn ra. Tiểu tá» nà y có phải thần kinh có vấn Ä‘á»? Biết là ăn cát không tìm được nguồn nước mà vẫn cứ đà o đà o nếm nếm, còn thuyết giáo cái gì là định luáºt hoà ng kim tuyến nữa chứ?
11 vẫn rất thản nhiên Ä‘i tá»›i chá»— ngoà i cùng cá»§a bãi cát, nÆ¡i bắt đầu có cây má»c, vừa đà o dưới má»™t gốc cây vừa nói: "Äịnh luáºt hoà ng kim tuyến là căn cứ và o độ ẩm ná»n đất, hướng gió, không khà lưu chuyển, đặc Ä‘iểm sinh trưởng cá»§a cây cối, tổng hợp lại để xác định dưới đất liệu có nÆ¡i máºt độ nước táºp trung hay không. Nhưng dù có thể xác định được thì cÅ©ng chỉ là nước dưới lòng đất, không phải trên mặt đất. Chúng ta không có thiết bị đà o bá»›i, không có khả năng lấy nước lên được..."
Âu Dương Lâm lắc đầu cưá»i khổ: "Nói thế thì cÅ©ng bằng không!"
11 không trả lá»i, dùng tay gạt đất để lá»™ ra rá»… cây, rút dao chém đứt mấy Ä‘oạn rá»… rồi bá» và o miệng nhai thá», Ä‘oạn phun ra rồi đứng lên xác định phương hướng, Ä‘i tá»›i má»™t thân cây khác, tiếp tục dùng tay gạt đất.
Dù không rõ rốt cuá»™c hắn muốn gì nhưng Âu Dương Lâm biết 11 sẽ không là m những chuyện vô tÃch sá»±, bèn lẳng lặng chỠđợi.
Nhược Thá»§y Ä‘i tá»›i cạnh 11 ngồi xuống, hạ giá»ng chỉ hai ngưá»i nghe thấy: "Tháºt sá»± rất nghiêm trá»ng sao?"
"Ừm... " 11 hà m hồ đáp một tiếng.
"Nếu tháºt sá»± thiếu nước, tôi có thể rút từ không khà ra. Chá»— nà y độ ẩm tương đối lá»›n, rút nước không khó lắm đâu..."
"Không nên..." 11 thấp giá»ng nói: "Cô không thể dùng dị năng được!"
"À... tôi cũng khong có ý định cho hỠbiết, chỉ cần lẳng lặng đổ nước và o bình là được rồi..."
11 không ngẩng đầu lên: "Bá»n há» há»i, cô trả lá»i thế nà o?"
"Nói tôi đã tìm được nước?"
"Nếu hỠbảo cô dẫn đi tìm nước, cô sẽ là m thế nà o?"
"Cái nà y......" Nhược Thá»§y suy nghÄ© má»™t chút, thấy đúng là mình không có cách nà o trả lá»i, đà nh từ bỠý định dùng dị năng lấy nước.
11 vẫn thấp giá»ng: "Không cần lo, tôi sẽ tìm được nguồn nước!"
Nhược Thá»§y thở dà i, trở lại chá»— Âu Dương Nguyệt Nhi, tìm má»™t chá»— sạch sẽ ngồi xuống chá».
Äầu tiên má»i ngưá»i còn tò mò nhìn 11 đà o đà o ăn ăn, lâu dần tá»± nhiên thấy nhà m. Lúc nà y triá»u đã bắt đầu rút, Âu Dương Ninh xăng xái định chạy ra chÆ¡i sóng. Nếu không phải là Âu Dương Lâm gắt gao lôi lại, e rằng nha đầu khùng nà y tháºt sá»± sẽ nhảy và o trong nước, thá» xem mùi vị bị sóng cuốn Ä‘i là như thế nà o.
Từ lúc lên bỠđến lúc nước triá»u xuống là khoảng hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thá»i gian nà y, 11 đã đà o ra khá nhiá»u hốc trên mặt đất, vừa đà o vừa “ăn†vừa nghe ngóng.
Thấy nước biển đã lui hẳn, Âu Dương Lâm xác định không còn gì nguy hiểm nữa má»›i dám buông Âu Dương Ninh ra. Vừa được tá»± do, cô bé không kịp đợi lao tá»›i trên bá» cát, rối rÃt tìm nhặt vỠốc vá» sò. Khang Hữu Nghiệp cùng Bạch Quản và Trương Hoà ng cÅ©ng thừa cÆ¡ Ä‘i xuống tìm tôm cá còn sót lại, tá»±u trung hắn ta vẫn không há» tin lá»i 11 và Âu Dương Lâm.
Nhược Thá»§y bị Âu Dương Ninh lôi Ä‘i cùng nhặt vỠốc, Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi lại, má»™t má»±c nhìn theo 11 đà o bá»›i. Phan Hiểu Kiá»u hết nhìn Nguyệt Nhi lại nhìn sang 11, phảng phất như phát hiện chuyện lạ, thỉnh thoảng lại lá»™ ra nụ cưá»i giảo hoạt.
Âu Dương Lâm đứng dáºy chạy má»™t vòng quanh bìa rừng, thá» xem có may tìm được nguồn nước hay không, kết quả đương nhiên tay trắng quay vá». Vừa tá»›i nÆ¡i, nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp Ä‘ang đổ nước và o mÅ© chuẩn bị nấu hải sản, gã vá»™i chạy lại quát lá»›n: "Tiểu Khang, ngươi Ä‘iên à ? Không phải ta đã nói phải tiết kiệm nước hả? "
Khang Hữu Nghiệp hừ lạnh má»™t tiếng, tháo bi đông bên hông ra chuẩn bị đổ và o mÅ©. Âu Dương Lâm xông lên toan cướp chiếc bình lại, Khang Hữu Nghiệp giáºt tay ra, trợn mắt nhìn gã: "Ta dùng nước cá»§a ta, liên can gì đến ngươi?"
"ÄÆ°á»£c lắm! ÄÆ°á»£c lắm! " Âu Dương Lâm đỠmặt tÃa tai: "Nước cá»§a ngươi ngươi cứ dùng, đến lúc khát chết cÅ©ng đừng xin cá»§a ta!" Nói rồi hừ to má»™t tiếng, bất mãn bá» Ä‘i.
Khang Hữu Nghiệp nghiêng bình đổ hết nước bên trong và o mũ, đoạn quay sang Trương Hoà ng chìa tay: "Cho tôi bình nữa!"
Trương Hoà ng thoáng giáºt mình, má»™t tay giữ bi đông, lui lại: "Äừng đùa được không? Chúng ta bây giỠđúng là không đủ nước, anh đừng lãng phà như váºy!"
Khang Hữu Nghiệp trừng mắt hằn há»c: "Cáºu tin lá»i hai thằng Ä‘iên kia à ? Trương Hoà ng, từ đó đến giỠđã có lúc nà o tôi gạt cáºu chưa? Ta không tin, lại Ä‘i tin bá»n chúng?"
"Không phải tôi không tin anh, nhưng đúng là lần nà y chúng ta có khiếm khuyết..."
"Trương Hoà ng!" Khang Hữu Nghiệp Ä‘iên tiết, ném mạnh chiếc bình không xuống cát, quát lá»›n: "Ta lúc nà o cÅ©ng coi cáºu là bằng hữu, thế mà bây giá» dám không tin tưởng ta?"
Bạch Quản thấy căng, đà nh đi tới dà n hòa: "Thôi nà o, cãi nhau to cũng có được gì đâu?"
Khang Hữu Nghiệp hừ má»™t tiếng, quay đầu không thèm nhìn Trương Hoà ng nữa. Bạch Quản lúc ấy má»›i ngồi xuống bên hắn ta, hạ giá»ng: "Tiểu Khang, cáºu hôm nay là m sao váºy? Không giống má»i ngà y chút nà o, có phải vì Nguyệt Nhi đối vá»›i cái tay Sở Nguyên ấy......"
Khang Hữu Nghiệp lại quát lá»›n: "Äừng có nói như thế! Tiểu tá» kia cái gì cÅ©ng không hiểu, còn dám giả bá»™ lão tá» trước mắt ta. Sá»›m muá»™n lão tá» cÅ©ng lá»™t da hắn ra, cho hắn biết ai má»›i là lão tá»..."
Bạch Quản chợt lắc lắc đầu: "Ngưá»i kia, không đơn giản đâu!"
"Không đơn giản....?" Khang Hữu Nghiệp khịt mÅ©i cưá»i lạnh: "Má»™t thằng nhân viên quèn mà không đơn giản? Không đơn giản tại sao chỉ là đi là m công?"
"Cáºu thấy tháºt sá»± hắn chỉ là nhân viên quèn?"
Khang Hữu Nghiệp chau mà y: "Anh nói váºy có ý gì?"
"Má»™t nhân viên xuất nháºp khẩu, có thể biết nhiá»u như váºy hay không? Äịnh luáºt hoà ng kim tuyến chúng ta cả nghe chưa từng nghe qua, là m sao hắn biết được? "
Khang Hữu Nghiệp cưá»i lạnh: "Hắn lừa các ngươi, cÅ©ng chỉ có các ngươi ngu như váºy má»›i tin...!"
Bạch Quản trầm mặc liá»…u má»™t hồi, đột nhiên há»i: "Tiểu khang, cáºu có khát nước không?"
Khang Hữu Nghiệp thoáng lặng ngươi: "Cái gì? "
"Cáºu có khát không?"
"Không há»!"
Bạch Quản nhặt chiếc bình trên mặt đất lên, đưa cho Khang Hữu Nghiệp: "Bây giá» cáºu không khát, lúc nữa khát rồi cáºu sẽ biết, cảm giác đó chỉ muốn chết còn hÆ¡n. Äổ nước lại bình Ä‘i, đến khi tìm được nguồn nước lấy ra nấu cÅ©ng không muá»™n...!"
Khang Hữu Nghiệp đẩy mạnh chiếc bình khá»i tay Bạch Quản, cố chấp: "Ta là m là không có là m lại. Các ngươi không ăn hả? ÄÆ°á»£c, ta ăn má»™t mình!"
Nói rồi nhặt đám tôm cá nhặt được bá» và o mÅ©, lúi húi nhóm lá»a bắt đầu “nấuâ€.
Bạch Quản lắc đầu, thở dà i, cÅ©ng không nói thêm, chỉ đặt chiếc bình bên cạnh Khang Hữu Nghiệp rồi đứng dáºy bá» Ä‘i.
PhÃa xa, Âu Dương Ninh đã bá» giầy, vừa cưá»i vừa chÆ¡i trò Ä‘uổi bắt vá»›i sóng biển. ChÃn ngưá»i trong đội, chỉ có cô bé phút nà y vẫn vô tư, cái gì cÅ©ng không cần lo lắng.
Hiển nhiên từ xa Âu Dương Ninh vẫn thấy Âu Dương Lâm Ä‘ang cau tÃt mà y nói gì đó vá»›i Âu Dương Nguyệt Nhi, biết ca ca lo lắng vì chuyện không có nước, nhưng cô bé má»™t mảy may cÅ©ng không có cảm giác chuyện nà y có gì là vấn Ä‘á». Có anh trai chị gái bên cạnh, cho dù trá»i sáºp cÅ©ng có hai ngưá»i đó lo rồi. Còn tên đầu gá»— kia... Mặc dù thâm tâm rất không muốn thừa nháºn, nhưng cô bé không thừa nháºn cÅ©ng không được... 11 tháºt sá»± rất có bản lÄ©nh! Âu Dương Lâm và Nguyệt Nhi đã không những má»™t lần kể lại chuyện 11 cứu thoát há». Dù lần nà o nghe Âu Dương Ninh cÅ©ng thấy phiá»n toái, nhưng lại cÅ©ng có cảm giác 11 tháºt sá»± rất lợi hại. Chị gái bị bắt Ä‘i, chÃnh là hắn tìm ra hà nh tung cứu lại. Anh trai bị bắt cóc, cÅ©ng chÃnh là hắn má»™t mình đột nháºp căn cứ quân sá»±, đại náo má»™t hồi rồi cứu ra. Má»™t mình đại náo cả căn cứ... nghÄ© lại bá»™ tư lệnh cá»§a cha mình, má»™t mét hai bước cÅ©ng Ä‘á»u có lÃnh gác. Nếu tháºt sá»± có má»™t ngà y phải chạy và o, Âu Dương Ninh chắc mình chỉ cần hai bước đã bị đạn bắn thà nh tổ ong rồi. Má»™t ngưá»i có bản lÄ©nh như váºy, nếu không phải mình tháºt sá»± rất ghét hắn, có lẽ cÅ©ng tạm kết là m bằng hữu được (!).
Chỉ là , tại sao mình lại ghét hắn như váºy? Ghét cái gì ở hắn chứ?
"Phì phì...!" Âu Dương Ninh nhổ ra hai miếng nước bá»t, lầu bầu: “NghÄ© đến hắn là m gì? Äầu gá»— là đầu gá»—, cà ng nhìn cà ng mất hứng!"
Nhược Thá»§y Ä‘i tá»›i há»i: "Tiểu Ninh, thế nà o rồi? Äứng má»™t mình lẩm bẩm gì váºy?"
"À... Không có gì...!" Âu Dương Ninh có táºt giáºt mình, đỠmặt: "Nước biển và o miệng, ngưá»i ta nhổ ra thôi mà !" Dừng má»™t chút lại há»i: "Tiểu Nhu, chị thấy đầu gá»— có thể tìm được nước không?"
Ở gần mấy hôm, Nhược Thá»§y đã biết Âu Dương Ninh nói "Ngưá»i xấu" "Bại hoại" "Äầu gá»—" Ä‘á»u là chỉ 11, chỉ cưá»i cưá»i: "Chị cÅ©ng không rõ. Nhưng ta tin nếu hắn nói tìm được thì nhất định là có thể tìm được!"
"Tại sao chị tin hắn như váºy?"
"Bằng hữu vốn nên tin tưởng lẫn nhau..."
"Ngưá»i ta không phải là bằng hữu, không cần phải tin tưởng hắn!" Âu Dương Ninh bất bình giÆ¡ chân đá mạnh và o nước, bá»t sóng bay tung.
Giỡn sóng má»™t hồi, Âu Dương Ninh lại há»i: "Tiểu Nhu, chị đã ở rừng rồi sao?"
"Rồi!" Nhược Thá»§y gáºt đầu: "Lúc trước khi huấn luyện có ở qua má»™t thá»i gian..."
"Huấn luyện? Huấn luyện cái gì? "
Nhược Thá»§y le lưỡi, láºp tức chạy chữa: "Là táºp quân sá»±!"
"Có đúng không? Trước kia chị há»c trưá»ng gì váºy? Trưá»ng ngưòi ta táºp quân sá»± chỉ có và o sân váºn động táºp Ä‘i đội ngÅ©..."
"À... mỗi nơi một khác mà ..."
Âu Dương Ninh không hỠđể ý tá»›i nụ cưá»i gượng gạo cá»§a Nhược Thá»§y, tiếp tục há»i: "Váºy chị có biết đầu gá»— nói có tháºt không?"
Nhược Thá»§y nhÃu mà y: "Nói câu nà o?"
"Hắn nói ở lâu trong rừng, ngưá»i ta sẽ bị cái gì đó, thiếu nước cái gì đó...!"
Nhược Thá»§y gáºt đầu: "Cái nà y là tháºt, bên ngoà i rừng ngưá»i ta cảm giác không khà rất thanh khiết, nhưng Ä‘i sâu và o bên trong lại khác hẳn. Chá»§ yếu là mùi lá cây mục, còn có mùi xác động váºt chết. Rừng cà ng dà y thì không khà cà ng khó lưu thông, các mùi khó ngá»i không thoát được, rất dá»… khiến ngưá»i ta váng đầu, tháºm chà còn cảm giác buồn nôn... "
"Hây...." Âu Dương Ninh xua tay lia lịa, năm mặt: "Äừng nói nữa, cà ng nghe cà ng thấy sợ... "
Nhược Thá»§y mỉm cưá»i: "Còn má»™t chuyện nữa, lúc vừa và o rừng ngưá»i ta có thể thấy cảm giác rất má»›i mẻ, nhưng ở lâu cảm giác sẽ thay đổi. Lúc nà o xung quanh cÅ©ng là cây, mở mắt nhắm mắt, bất kể Ä‘i tá»›i chá»— nà o tất cả Ä‘á»u giống nhau như đúc. Cứ thế và i ngà y, ngưá»i yếu thần kinh sẽ thấy khó chịu, tháºm chà còn có thể lên cÆ¡n... Cho nên Sở Nguyên nói cà ng và o rừng cà ng thấy khát, chị thấy rất đúng..."
Âu Dương Ninh cưá»i: "Giống nhau như váºy, trước kia tháºt sá»± chị đã ở trong rừng?"
"À... nhà chúng ta ở Kinh Châu. Kinh Châu còn nhiá»u rừng lắm, lúc bé rất hay chạy trên núi chÆ¡i, không nhiá»u thì cÅ©ng biết má»™t Ãt... "
Lúc nà y, Âu Dương Ninh nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp đã nấu xong “nồi†hải sản, vá»™i và ng bưng đến chá»— Âu Dương Nguyệt Nhi. Khoảng cách xa không nghe ra bá»n há» nói gì, chỉ thấy Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng lắc đầu, hiển nhiên Ä‘ang cá»± tuyệt uống bát "Yêu tâm thang" cá»§a Khang Hữu Nghiệp.
Âu Dương Ninh lại giÆ¡ chân đá thốc bá»t nước, cằn nhằn: "Ta không thÃch Tiểu Khang chút nà o!"
Nhược Thá»§y không rõ sao cô bé đột nhiên nói như váºy, há»i lại: "Tại sao? "
"Không tại sao, chỉ là không thÃch, cứ nhìn thấy là ghét! Hoa si Tiểu Bảo còn đỡ hÆ¡n má»™t chút, bất quá hắn cÅ©ng không xứng vá»›i chị ta. Nhiá»u nhất là bạn bè, không thể là m chồng chị ta được... " Dừng má»™t chút, co bé kể lại: "Nói cho chị biết, đừng nhìn Tiểu Bảo hôm nay mà nhầm, kỳ tháºt hắn rất hung hãn đấy. Có má»™t lần hắn Ä‘i ăn nhặt trong cÆ¡m ra má»™t con ruồi, láºp tức trở vá» dẫn theo ngưá»i tá»›i Ä‘áºp bể cả quán. Vì việc nà y, cha ngưá»i ta vẫn mắng hắn suốt đấy..."
Tà i sản của Matahari
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Matahari
15-12-2009, 08:07 AM
Hà n Lâm Há»c SÄ© Äại Mỹ Nhân
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 845
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 728 Times in 263 Posts
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN
Chương 504: Nguy Cơ Thứ Nhất (3)
Tác giả: Khát TrÃ
Dịch giả: Matahari
Nghe đến tên Tiểu Bảo, Nhược Thá»§y gáºt đầu, há»i: "Bát đại thiếu gia Kinh thà nh phải không?"
Âu Dương Ninh bÄ©u môi: "Ừ... Bát đại thiếu gia! Tiểu Bảo là Bát đại thiếu gia, Tiểu Khang đó cÅ©ng là Bát đại thiếu gia. Ca ca ngưá»i ta vốn cÅ©ng được kể trong Bát đại thiếu gia, có Ä‘iá»u ca ca khinh thưá»ng cái danh đó má»›i tá»± bá» nó Ä‘i, sau nà y có má»™t tên há» Lục thế và o..."
Nhược Thủy nhăn mặt: "Hóa ra Lâm đại ca cũng là Bát đại thiếu gia? Cô không nói là tôi không biết đó!"
Âu Dương Ninh ngá»a đầu cưá»i vang: "Chị còn không biết nhiá»u chuyện nữa ấy chứ! Ca ca không những từ chối Bát đại thiếu, còn không thÃch tham gia Thiếu Hoà ng Phái, nhiá»u lắm chỉ là quan hệ vá»›i há» má»™t chút thôi. Trước kia có ngưá»i bảo rằng ca ca là đảng viên Thiếu Hoà ng Phái, thế là bị đại ca Ä‘iên tiết đánh cho má»™t tráºn...!"
Nhược Thá»§y chau mà y: "Tại sao váºy? Lâm đại ca có xÃch mÃch vá»›i Thiếu Hoà ng Phái hay sao?"
"XÃch mÃch thì không, chỉ là đại ca không thÃch mấy thiếu gia cáºu ấm đó, nói bá»n há» quá dung tục..."
Nhược Thá»§y cưá»i: "Hóa ra Lâm đại ca lại có tÃnh cách như váºy...!"
Âu Dương Ninh đưa tay vén mái tóc bị gió thổi tung, hà o hứng: "Äừng nhìn bá» ngoà i ăn to nói lá»›n mà tưởng đại ca không biết dịu dà ng, tháºt ra vá»›i ngưá»i ta và Nhi tỉ ca ca quan tâm tỉ mỉ lắm đó. Còn nữa, ca ca đối vá»›i bạn bè tốt lắm. Chỉ cần đại ca coi ngưá»i là bằng hữu, khẳng định sẽ là m vì ngưá»i bất cứ chuyện gì..."
Nhược Thá»§y lại cưá»i: "Thế nà o mà tôi cứ thấy cô nói như bà mối ấy nhỉ?"
Âu Dương Ninh nghiêng đầu nhìn sang, bất chợt cưá»i phá lên: "Hihi... đúng váºy... Có hứng thú là m đại tẩu tương lai thứ ba mươi chÃn cá»§a ngưá»i ta không?"
"Ấy đừng...! Tôi không muốn bị là m má»™t nét gạch trong bảng thống kê thà nh tÃch cá»§a anh cô đâu..."
"Ha ha... " Âu Dương Ninh lại cưá»i, có Ä‘iá»u má»›i được hai tiếng đột nhiên im bặt, khẽ thở dà i.
Hai ngà y ở cùng nhau, Nhược Thá»§y tuy đã quen vá»›i tÃnh tình thất thưá»ng cá»§a Âu Dương Ninh nhưng lúc nà o cÅ©ng có chút cảm giác ứng phó không kịp. Như lúc nà y chẳng hạn, rõ rà ng Ä‘ang hết sức cao hứng láºp tức lại xầm xì được ngay.
Nhược Thủy nghiêng đầu ngó mặt Âu Dương Ninh: "Tiểu Ninh, là m sao rồi?"
Âu Dương Ninh trừng mắt nhìn vá» phÃa 11 đằng xa, hừ nhạt: "CÅ©ng tại cái tên đầu gá»— đó cả!"
"Liên quan gì đến anh ta váºy?"
Âu Dương Ninh giá»ng oan ức: "Ai bảo hắn cứ bám lấy chị ngưá»i ta, để bây giá» chị ấy bênh vá»±c hắn, cả đại ta cÅ©ng bênh vá»±c hắn. Hắn bắt nạt ta bá»n há» không lại giúp, còn nói ta thế ná» thế kia..."
Vừa nghÄ© đến tên đầu gá»— đáng ghét, Âu Dương Ninh bá»±c mình giÆ¡ chân đá mạnh lên mặt sóng, má»™t chùm bá»t nước tung bay ướt hết ống quần.
Nhược Thá»§y thở dà i: "Sở Nguyên kỳ tháºt cÅ©ng không đến ná»—i tệ như váºy..."
Âu Dương Ninh láºp tức phản bác: "Hắn còn tệ hÆ¡n nữa đó, chị đừng có bị lừa! Nói cho chị nghe, có lần ngưá»i ta gặp hắn giữa đưá»ng, chỉ gá»i hắn thôi mà hắn không thèm để ý. Ngưá»i ta đã chạy theo gá»i mà hắn còn định đánh, còn cầm......"
Vốn muốn kể 11 còn cầm cả súng, nhưng nghÄ© nói váºy khéo là m Nhược Thá»§y sợ, Âu Dương Ninh láºp tức sá»a lại: “Tà i xế Tiểu Lục chạy ra cứu ngưá»i ta, Äầu gá»— còn gây sá»± đánh cho Tiểu Lục bị thương ở tay, mấy tháng vẫn không cỠđộng được. Cha ngưá»i ta sau đó còn mắng ngưá»i ta má»™t tráºn, rõ rà ng là Äầu gá»— không đúng, sao ngay cả cha cÅ©ng bênh hắn? Ta ghét hắn, ta háºn hắn!"
Nhược Thá»§y không nhịn được báºt cưá»i: "Vì chuyện nà y mà cô ghét Sở Nguyên?"
"Hắn còn đáng ghét nhiá»u thứ lắm! Không chỉ bắt nạt ngưá»i ta, hắn còn bắt nạt cả Long Lệ. Tiểu Lệ là đồng há»c ngưá»i ta, cÅ©ng là bạn tốt nhất, thế mà hắn dám doạ nó khóc cả mấy ngà y..." Âu Dương Ninh trừng mắt nhìn 11, nghiến răng: "Thù nà y, ta nhất định phải báo!"
"Hắt xì!"
11 Ä‘ang đà o rá»… cây đột nhiên hắt hÆ¡i má»™t tiếng, ngẩng đầu lên nhìn sắc trá»i và lá cây lay động theo gió, xoa mÅ©i mấy cái rồi lại tiếp tục đà o.
Nhược Thá»§y tháºt sá»± không biết nên hóa giải mối “thâm cừu đại háºn†cá»§a Âu Dương Ninh như thế nà o. Nói Ä‘i nói lại, rốt cuá»™c cÅ©ng chỉ là mấy chuyện dằn dá»—i trẻ con. Có Ä‘iá»u cô cÅ©ng phải công nháºn, 11 có kiểu biểu hiện không giống ai. Ngay lúc má»›i được Liệt Há»a giá»›i thiệu và o Long Hồn, tÃnh cách cá»§a 11 cÅ©ng là m hầu hết ngưá»i ở đó không vừa mắt, tháºm chà có lần hắn còn đánh cả Bách Biến. Lúc đó Nhược Thá»§y cÅ©ng rất chán ghét hắn, nên bây giá» cô có thể hiểu được cảm giác cá»§a Âu Dương Ninh.
Cho tá»›i mấy ngà y trước, Nhược Thá»§y vốn cÅ©ng không định quan hệ gì vá»›i hắn, chỉ là như đồng sá»± bình thưá»ng, ngồi cùng ăn bữa cÆ¡m, bà n má»™t chút công việc, xong xuôi ai Ä‘i đưá»ng nấy. Nhưng khi chÃnh thức tiếp xúc thì bất giác ấn tượng cá»§a Nhược Thá»§y thay đổi hắn, tháºm chà cô còn cảm giác được 11 thá»±c ra không hỠđáng ghét như biểu hiện bên ngoà i cá»§a hắn, ngược lại còn có rất nhiá»u Ä‘iểm đáng tán thưởng. Chỉ là hắn luôn luôn chôn con ngưá»i cá»§a mình ở rất sâu, sâu đến không ai có thể đà o lên được...
Cà ng tiếp xúc, Nhược Thá»§y cà ng phát hiện nhiá»u ưu Ä‘iểm cá»§a 11. Thông minh, cẩn tháºn, bình tÄ©nh, khả năng quan sát kinh ngưá»i, bản lãnh cao siêu, kiến thức uyên bác, đúng là má»™t tổ hợp hoà n mỹ. Nếu không phải hắn lúc nà o cÅ©ng mang khuôn mặt lạnh như băng như mặt giả, chắc chắn sẽ có rất nhiá»u ngưá»i muốn kết là m bằng hữu.
Nhựợc Thá»§y nghÄ© không ra, tại sao hắn lại đóng băng ná»™i tâm, chôn chặt tình cảm cá»§a mình như váºy?
Äiá»u khiến cô khó thể tưởng tượng nhất chÃnh là Âu Dương Nguyệt Nhi, thiên thần ca nhạc, nữ nhân hoà n mỹ cá»§a tất cả các nam nhân, lại có thể thÃch 11, tháºm chà còn không há» che giấu. Tin tức nà y đúng là sét giữa trá»i quang, đầu tiên Nhược Thá»§y còn có chút cảm giác không thể chấp nháºn được, chỉ là lâu lâu má»›i quen dần mà thôi.
Sá»± lo lắng cá»§a cô giá» lại chuyển sang Âu Dương Ninh. Dá»±a và o trá»±c giác cá»§a nữ nhân, Nhược Thá»§y lá» má» thấy cô bé thá»±c ra không ghét 11 đến mức như váºy, chỉ là không thÃch nhìn hắn và Nguyệt Nhi ở cùng má»™t chá»—. Vá» phần tại sao Nhược Thá»§y không hiểu rõ, dù sao cô cÅ©ng không phải là nhà tâm lý há»c.
Có thể Âu Dương Ninh thấy hắn không xứng vá»›i Nguyệt Nhi, cÅ©ng có thể sâu trong tiá»m thức có gì đó nhắc nhở cô bé, nếu 11 và Nguyệt Nhi nên chuyện thì chÃnh mình sẽ không có cÆ¡ há»™i nữa. Những tâm tư kiểu nà y cá»§a má»™t tiểu cô nương, tháºt sá»± rất khó diá»…n giải.
Nhìn bá»™ dạng chau mà y nghiến răng cá»§a Âu Dương Ninh, Nhược Thá»§y chợt động tâm, há»i: "Tiểu Ninh, cô thÃch anh rể tương lai là ngưá»i thế nà o?"
"Thế nà o à ?" Âu Dương Ninh nghiêng đầu suy nghÄ© má»™t lúc, giÆ¡ tay đếm: "Anh tuấn tiêu sái, bản lÄ©nh cao cưá»ng, trà như Gia Cát Lượng, võ như Quan Vân Trưá»ng. CÆ¡ bản nhất là hắn phải yêu chị ta tháºt lòng, còn phải thương yêu ngưá»i ta nữa..."
Nhược Thá»§y báºt cưá»i: "Ngưá»i như thế, có khác gì Ä‘iá»u kiện kén chồng cá»§a cô tối hôm qua?"
"Không khác thì sao? Ta cũng như chị ấy, nhất định phải tìm một nam nhân đệ nhất thiên hạ!"
Nhược Thá»§y thá» dò xét: "Nếu tháºt sá»± có má»™t nam nhân như váºy, cô sẽ lấy anh ta hay nhưá»ng cho Nguyệt Nhi tỉ?"
"Hả? " Âu Dương Ninh xoa xoa mÅ©i, nghÄ© má»™t lúc rồi hùng hồn: "Váºy... trước hết cho chị ấy Ä‘i. Chị ấy lá»›n hÆ¡n tuổi, tá»± nhiên phải kết hôn sá»›m hÆ¡n mà ..."
Nhược Thá»§y thá» thuyết phục: “Cảm tình đâu thể nhưá»ng Ä‘i nhưá»ng lại được?"
"Nếu không thì là m sao bây giá»? Ngưá»i ta mà lấy chồng trước, cha mẹ chắc chắn không đồng ý, cả ngưá»i ta cÅ©ng không muốn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải... nhưá»ng cho chị ấy rồi!"
"Váºy sau đó thì sao?"
"Sau đó à ? Ngưá»i ta tìm ngưá»i khác...!"
Nhược Thá»§y không khá»i phải lắc đầu: "Cô đặt Ä‘iá»u kiện cao thế, nếu thá»±c sá»± có nam nhân như váºy thì cả thiên hạ tìm được má»™t là may mắn rồi, là m sao cùng má»™t lúc có những hai ngưá»i?"
Âu Dương Ninh nhún vai vẻ bất cần: "Thiên hạ nhiá»u xú nam nhân như váºy, ta không tin là tìm không được!"
Nhược Thá»§y lại há»i: "Nếu tháºt sá»± có nam nhân như váºy, hÆ¡n nữa nếu cô tháºt sá»± rất thÃch hắn, cô có thể nhưá»ng cho chị ấy không? "
Âu Dương Ninh cảnh giác, trừng mắt nhìn: "Chị tò mò thế là m gì?"
Nhược Thủy nhún vai, ra vẻ không có gì: "Chỉ là nếu..."
"Nếu à ... váºy phải xem chị ấy có thÃch hắn không. Nếu chị ấy thÃch, ngưá»i ta... vẫn có thể nhưá»ng. Ai bảo chúng ta là hai chị em chứ!"
Nhược Thá»§y vươn tay vén mái tóc rối giúp Âu Dương Ninh, trong lòng không khá»i thầm thở dà i.
Nha đầu ngốc, nếu tháºt sá»± có lúc ấy, sợ rằng ngưá»i sẽ không nhẹ nhà ng được như váºy. Chỉ mong ngà y đó vÄ©nh viá»…n không bao giá» tá»›i......
Âu Dương Ninh đột nhiên nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u gì đó, mắt sáng lên, câu nói như không kìm được báºt ra: "Tiểu Nhu, thá»i cổ nam nhân Ä‘á»u là tam thê tứ thiếp, có phải không?"
"Là tháºt đó!" Nhược Thá»§y giáºt mình, mÆ¡ hồ có chút bất an, há»i: "Cô Ä‘ang suy nghÄ© cái gì đó?"
Âu Dương Ninh chu môi: "Tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp mà đà n bà không thể tam phu tứ sủng, công bằng ở đâu chứ?"
Nhược Thá»§y lúc nà y má»›i thở dà i má»™t hÆ¡i, không khá»i vừa tức giáºn vừa buồn cưá»i, tá»›i gần gõ nhẹ lên trán cô bé: "Cái đầu nà y, sao chuyện đó cÅ©ng nghÄ© được ra váºy?"
"Ãi da...!" Âu Dương Ninh xoa xoa trán, cưá»i hì hì: "Chỉ là đột nhiên nghÄ© tá»›i, há»i má»™t chút. Ài... Tiểu Nhu, nam nhân tại sao có thể lấy nhiá»u lão bà như váºy? Tại sao đà n bà không thể lấy nhiá»u lão công chứ?"
Nhược Thá»§y hết cách, cưá»i khổ: "Ta cÅ©ng không rõ lắm, chỉ biết là Trung Quốc từ xưa tá»›i nay lúc nà o cÅ©ng là xã há»™i phụ hệ, Hoà ng đế Ä‘á»u là nam nhân, ngẫu nhiên có được má»™t nữ Hoà ng đế thì sau nà y lại nhưá»ng ngôi cho con trai. Kể cả trong nhà thì cÅ©ng Ä‘á»u là nam nhân đứng chá»§. Thá»i cổ đại, tôn ti nam nữ rất nghiêm khắc, đà n bà từ nhở tá»›i lá»›n Ä‘á»u phải tuân theo tam tòng tứ đức. Nam nhân được tá»± do lấy thiếp hoặc tục huyá»n, còn đà n bà mà chồng chết thì bắt buá»™c phải thá»§ tiết. Ngà y xưa, đà n bà tiết còn bị ngưá»i ta dùng đá ném chết hoặc bá» rá» trôi sông..."
"Ah...? " Âu Dương Ninh bưng cằm khiếp hãi: "Äà n bà ngà y xưa quả là đáng thương, bá»n nam nhân ấy tháºt ghê tởm!"
Nhược Thá»§y gáºt đầu, tiếp tục nói: "Tam thê tứ thiếp hình thà nh thế nà o ta cÅ©ng không biết, hình như thá»i cổ khi bắt đầu có chiến tranh thì cÅ©ng sinh ra chuyện tam thê tứ thiếp. Thá»i chiến tất cả nam nhân Ä‘á»u phải ra tráºn, đánh nhau má»™t hồi là chết cả ngà n vạn ngưá»i. Nam nhân chết nhiá»u như váºy, thà nh ra số đà n bà đơn độc rất là lá»›n, đại khái từ lúc đó bắt đầu cho phép nam nhân có thể lấy mấy lão bà , sinh ra nhiá»u con để tương lai lá»›n lên lại ra chiến trưá»ng..." Nói tá»›i đây, cô cưá»i cưá»i: "Tôi chỉ là đoán như váºy, chưa chắc đã là tháºt đâu!"
"Nhưng chị nói có lý đấy chứ!" Âu Dương Ninh vung váºy nắm tay, miệng hừ nhạt: "Dù sao thì nam nhân cÅ©ng xấu xa, được oản lại muốn cả mâm cá»— chứ. Má»™t lão bà không đủ, phải ba bốn bảy tám má»›i cam tâm. Cho hắn lấy nhiá»u lão bà như váºy hắn vẫn không cam lòng, thể nà o cÅ©ng lại muốn cà ng lấy nhiá»u lão bà . Hừ, xú nam nhân... nói gì cÅ©ng không phải là tốt..."
Nhược Thá»§y cưá»i cưá»i: "Hình như cô rất có thà nh kiến vá»›i nam nhân thì phải?"
"Äâu phải thà nh kiến, sá»± tháºt là như váºy mà . Trên Ä‘á»i không má»™t nam nhân nà o là ngưá»i tốt, toà n là lÅ© quạ Ä‘en đáng ghét. Ta ghét nhất là quạ Ä‘en, ghé cả Äầu gá»— nữa!"
Nhược Thá»§y khuyên: "Äâu thể vÆ¡ đũa cả nắm như váºy được, nam nhân tốt vẫn có đấy chứ, và như cha hay đại ca cô, đúng không?"
"Phải, phải!" Âu Dương Ninh gáºt đầu: "Ta thừa nháºn cha ta là nam nhân tốt, nhưng không phải là ngưá»i cha tốt nha... Chỉ có ca ca là hảo nam nhân, cà ng là hảo ca ca...!"
"Cho nên má»›i nói nam nhân tót trên Ä‘á»i vẫn có, đúng không?"
Âu Dương Ninh suy nghÄ© má»™t chút, chợt gáºt đầu láu lỉnh: "Chị nói cÅ©ng có chút đạo lý... Hihi, tức là cÅ©ng hiểu được ca ca ngưá»i ta là nam nhân tốt đúng không? Hay muốn là m chị dâu tương lai thứ ba chÃn cá»§a ngưá»i ta rồi? Muốn không ngưá»i ta là m mối, lát nữa sẽ tiết lá»™ má»™t chút ý thÃch cá»§a ca ca cho mà nghe..."
Nhược Thá»§y nhất thá»i dở khóc dở cưá»i, tiểu nha đầu nà y chuyển đỠtà i còn nhanh hÆ¡n cóc nhảy, đầu óc cháºm hiểu má»™t chút là lẫn lá»™n hết rồi.
Äúng lúc ấy, Âu Dương Ninh chợt tắt hẳn nụ cưá»i, giÆ¡ chân đá mặt nước: "Äồ nam nhân đáng ghét tá»›i rồi!"
Nhược Thá»§y quay đầu nhìn, thấy Khang Hữu Nghiệp tay cầm chiếc mÅ© đựng canh, nét mặt tươi cưá»i bước nhanh lại phÃa nà y. Äến trước mặt Âu Dương Ninhm hắn ta chìa chiếc mÅ© ra: "Tiểu Ninh, tôi Ä‘Ãch thân nấu canh hải sản nà y. Tiểu Nhu, cả cô cÅ©ng nếm thá» xem..."
"Hây..." Âu Dương Ninh ngá»a đầu ra sau, giÆ¡ bà n phẩy lia lịa trước mÅ©i, mặt nhăn nhó: "Cái gì váºy? Sao bốc mùi thế?"
"Cái nà y......" Khang Hữu Nghiệp có chút xấu hổ: "Chúng ta Ä‘ang ở trên hoang đảo, không mang theo đồ ăn, cÅ©ng chỉ có cách nà y thôi. Tiểu Ninh cứ thá» xem, kỳ tháºt ăn vẫn ngon đấy chứ? HÆ¡n nữa cảm giác ăn ngoà i hoang dã nà y, bình thưá»ng tại tá»u Ä‘iếm chúng ta đâu có được thể nghiệm?"
"Cám Æ¡n..." Âu Dương Ninh lui vá»™i ra, tay quạt mÅ©i cà ng mạnh: "Äặc sản nà y anh cứ hưởng thụ má»™t mình Ä‘i, tôi thì vô phước rồi..." Nói Ä‘oạn quay ngưá»i chạy tháºt nhanh.
Khang Hữu Nghiệp đưa ánh mắt cầu xin nhìn vá» phÃa Nhược Thá»§y. Cô mỉm cưá»i rất lịch sá»±: "Xin lá»—i, tôi lại không thói quen ăn đồ ngưá»i khác nấu cho ngưá»i khác. Nếu muốn ăn, tôi sẽ tá»± tay nấu... " Nói xong cÅ©ng co chân chạy mất.
Khang Hữu Nghiệp thở dà i thưá»n thượt, lại cầm chiếc mÅ© chạy Ä‘i tìm Phan Hiểu Kiá»u, kết quả cÅ©ng không biết nói năng gì mà Phan Hiểu Kiá»u nhảy dá»±ng lên, má»™t tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng và o mÅ©i hắn ta mắng sa sả.
Bạch Quản cùng Trương Hoà ng Ä‘ang tán gẫu câu được câu chăng vá»›i Âu Dương Lâm, thấy váºy thở dà i: "Con mụ Ä‘iên, lại bắt đầu lên cÆ¡n rồi...!"
Tà i sản của Matahari
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Matahari
Từ khóa được google tìm thấy
4vn jumbo , áèàòëîí , àíãëèéñêèé , äîìîäåäîâî , ãîòèêà , ãìþéíëÿðáþ , áþäæåòèðîâàíèå , êàëüÿíû , ëîãèñòèêà , êîñìîñ , êóëüòóðîëîãèÿ , îïåëü , ïîðåâî , ïîðíîðàññêàçû , íóäèçì , ñàìûé , ñîâðåìåííîé , ñìåøàðèêè , ñïðàâî÷íèê , òðåòüÿêîâñêàÿ , tap nhat hieu truyen 4vn , tham nhat hieu truyen , thap nhat hieu trueyn , thap nhat hieu truyem , thap nhat hieu truyen , thap nhat hieu tryen 4vn , thap nhat hieu ttruyen , thap nhat hieutruyen , thap nhat truyen 4vn , thapnhathieu , thapnhathieutruyen , tháºp nhất hiệu , truyen thap nhat hieu , ðàñïðîäàæà