Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 24-08-2008, 09:14 AM
mr_robin's Avatar
mr_robin mr_robin is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: SG
Bài gởi: 37
Thá»i gian online: 7 giá» 22 phút 5 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 6: Lỗ đen
Thuật ngữ lá»— Ä‘en còn rất má»›i. Nó được nhà khoa há»c ngưá»i Mỹ John Wheeler đưa ra vào năm 1969 nhằm mô tả má»™t cách hình tượng má»™t ý tưởng bắt nguồn ít nhất khoảng 200 năm trước, vào thá»i mà còn có hai lý thuyết vỠánh sáng: má»™t lý thuyết được Newton á»§ng há»™ cho rằng ánh sáng được tạo thành từ các hạt, còn lý thuyết kia cho rằng nó được tạo thành từ các sóng.

Hiện nay ta biết rằng cả hai lý thuyết trên Ä‘á»u đúng. Theo quan Ä‘iểm nhị nguyên sóng/hạt cá»§a cÆ¡ há»c lượng tá»­, thì ánh sáng có thể xem như vừa là sóng vừa là hạt. Theo lý thuyết sóng vỠánh sáng thì không rõ nó sẽ phản ứng thế nào đối vá»›i hấp dẫn. Nhưng nếu ánh sáng được tạo thành từ các hạt thì ngưá»i ta có thể nghÄ© rằng nó sẽ bị tác động bởi hấp dẫn hệt như các viên đạn đại bác, tên lá»­a và các hành tinh. Ban đầu ngưá»i ta tưởng rằng ánh sáng truyá»n vá»›i vận tốc lá»›n vô hạn và như thế thì hấp dẫn không thể nào làm cho nó chậm lại được, nhưng phát minh cá»§a Roemer cho thấy ánh sáng truyá»n vá»›i vận tốc hữu hạn, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là hấp dẫn có thể có tác động quan trá»ng.

Dá»±a trên giải thuyết đó, má»™t giảng viên cá»§a Äại há»c Cambridge là John Michell đã viết má»™t bài báo in trên tạp chí “những văn kiện triết há»c cá»§a Há»™i Hoàng gia London†(Philosophical Transaction of the Royal Society of London) vào năm 1783, trong đó ông chỉ ra rằng má»™t ngôi sao đủ nặng và đặc có thể có trưá»ng hấp dẫn mạnh tá»›i mức không cho ánh sáng thoát ra được: bất kỳ ánh sáng nào phát ra từ bá» mặt ngôi sao đó cÅ©ng Ä‘á»u bị kéo ngược trở lại trước khi nó kịp truyá»n Ä‘i rất xa. Michell cho rằng có thể có má»™t số rất lá»›n những sao như vậy. Mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy những ngôi sao đó bởi vì ánh sáng từ những ngôi sao đó không đến được chúng ta, nhưng chúng ta vẫn cảm thấy được lá»±c hút hấp dẫn cá»§a chúng. Những đối tượng đó là cái bây giá» chúng ta gá»i là lá»— Ä‘en, bởi vì thá»±c tế chúng là những khoảng Ä‘en trong vÅ© trụ.

Má»™t giả thuyết tương tá»± cÅ©ng được má»™t nhà khoa há»c ngưá»i Pháp là hầu tước de Laplace đưa ra sau đó ít năm, tất nhiên là độc lập vá»›i Michell. Má»™t Ä‘iá»u khá lý thú là Laplace chỉ đưa ra giả thuyết này vào lần xuất bản thứ nhất và thứ hai cá»§a cuốn sách “Hệ thống thế giá»›iâ€, nhưng rồi lại bá» Ä‘i trong những lần xuất bản sau, chắc ông cho rằng đó là má»™t ý tưởng Ä‘iên rồ. (CÅ©ng như lý thuyết hạt cá»§a ánh sáng không được á»§ng há»™ trong suốt thế ká»· 19, và dưá»ng như má»i chuyện Ä‘á»u có thể giải thích bằng lý thuyết sóng, nhưng theo lý thuyết sóng thì hoàn toàn không rõ ánh sáng bị hấp dẫn tác động như thế nào).

Thá»±c tế, xem ánh sáng như những viên đạn đại bác trong lý thuyết hấp dẫn cá»§a Newton là hoàn toàn không thích hợp bởi vì ánh sáng có vận tốc cố định. (Má»™t viên đạn đại bác khi bắn lên từ mặt đất sẽ bị lá»±c hấp dẫn làm cho chuyển động chậm lại và cuối cùng sẽ dừng lại và rÆ¡i xuống, trong khi đó hạt photon vẫn phải tiếp tục bay lên vá»›i vận tốc không đổi. Vậy thì lá»±c hấp dẫn cá»§a Newton làm thế nào có thể tác động tá»›i ánh sáng?). Phải mãi cho tá»›i khi Einstein đưa ra thuyết tương đối rá»™ng vào năm 1915, ta má»›i có má»™t lý thuyết nhất quán cho biết hấp dẫn tác động như thế nào đến ánh sáng. Và thậm chí ngay cả khi đó cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian sau ngưá»i ta má»›i hiểu được những hệ quả cá»§a lý thuyết đối vá»›i các sao nặng.

Äể hiểu má»™t lá»— Ä‘en có thể được hình thành như thế nào, trước hết chúng ta phải hiểu vòng Ä‘á»i cá»§a má»™t ngôi sao. Má»™t ngôi sao được hình thành khi má»™t lượng lá»›n khí (mà chá»§ yếu là hydro) bắt đầu co lại do lá»±c hút hấp dẫn cá»§a chính mình. Và vì khi các khối khí co lại, nên các nguyên tá»­ khí va chạm nhau thưá»ng xuyên hÆ¡n và ngày càng có vận tốc lá»›n hÆ¡n dẫn tá»›i khối khí nóng lên. Cuối cùng, khối khí sẽ nóng tá»›i mức khi các nguyên tá»­ hydro va chạm nhau chúng sẽ không rá»i nhau ra nữa mà liên kết vá»›i nhau thành nguyên tá»­ heli. Nhiệt giải phóng ra từ phản ứng này - giống như vụ nổ cá»§a bom khinh khí - sẽ làm cho ngôi sao phát sáng. Lượng nhiệt đó cÅ©ng làm tăng áp suất cá»§a khối khí cho tá»›i khi đủ để cân bằng vá»›i lá»±c hút hấp dẫn và khối khí ngừng co lại. Äiá»u này cÅ©ng hÆ¡i giống vá»›i trưá»ng hợp quả khí cầu, trong đó có sá»± cân bằng giữa áp suất cá»§a không khí bên trong có xu hướng làm cho quả khí cầu phồng ra và sức căng cá»§a vá» cao su có xu hướng làm cho nó co lại. Những ngôi sao sẽ còn ổn định như thế má»™t thá»i gian dài vá»›i nhiệt từ các phản ứng hạt nhân tá»a ra cân bằng vá»›i lá»±c hút hấp dẫn. Tuy nhiên, cuối cùng rồi các ngôi sao cÅ©ng sẽ dùng hết số khí hydro và các nhiên liệu hạt nhân cá»§a nó. Má»™t Ä‘iá»u thật nghịch lý là các ngôi sao càng có nhiá»u nhiên liệu lúc bắt đầu thì sẽ hết càng sá»›m. Äó là bởi vì ngôi sao càng nặng thì nó phải càng nóng để cân bằng vá»›i lá»±c hút hấp dẫn. Mà nó đã càng nóng thì sẽ dùng hết số nhiên liệu cá»§a nó càng nhanh. Mặt trá»i cá»§a chúng ta có lẽ còn đủ nhiên liệu cho khoảng gần năm ngàn triệu năm nữa, nhưng những ngôi sao nặng hÆ¡n có thể dùng hết nhiên liệu cá»§a chúng chỉ trong khoảng má»™t trăm triệu năm, ít hÆ¡n tuổi cá»§a vÅ© trụ rất nhiá»u. Khi má»™t ngôi sao hết nhiên liệu, nó sẽ lạnh Ä‘i và co lại. Chỉ cuối những năm 20, ngưá»i ta má»›i hiểu được Ä‘iá»u gì xảy ra đối vá»›i nó khi đó.

Năm 1928 má»™t sinh viên Ấn Äá»™ má»›i tốt nghiệp đại há»c tên là Subrahmanyan Chandrasekhar đã dong thuyá»n tá»›i nước Anh để theo há»c nhà thiên văn ngài Arthur Eddington, má»™t chuyên gia vá» thuyết tương đối rá»™ng ở Cambridge. (Theo má»™t số dư luận, thì má»™t nhà báo vào đầu những năm 20 có nói vá»›i Eddington, rằng ông ta nghe nói cả thế giá»›i chỉ có ba ngưá»i hiểu được thuyết tương đối rá»™ng. Eddington im lặng má»™t lát rồi nói: “Tôi còn Ä‘ang cố nghÄ© xem ngưá»i thứ ba là aiâ€). Trong suốt chuyến chu du cá»§a mình từ Ấn Äá»™, Chandrasekhar đã giải quyết được vấn Ä‘á»: má»™t ngôi sao có thể lá»›n tá»›i mức nào để khi đã sá»­ dụng hết nhiên liệu vẫn chống chá»i được vá»›i lá»±c hấp dẫn riêng cá»§a nó. à tưởng cá»§a ông như sau: khi má»™t ngôi sao trở nên nhá», các hạt vật chất sẽ ở rất gần nhau, và vì vậy theo nguyên lý loại trừ Pauli, chúng cần phải có vận tốc khác nhau. Äiá»u này làm cho chúng chuyển động ra xa nhau và vì thế có xu hướng làm cho sao giãn nở ra. Do đó má»™t ngôi sao có thể tá»± duy trì để có má»™t bán kính không đổi bằng cách giữ cân bằng giữa lá»±c hút hấp dẫn và lá»±c đẩy xuất hiện do nguyên lý loại trừ, hệt như ở giai Ä‘oạn đầu trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nó lá»±c hấp dẫn được cân bằng bởi nhiệt.

Tuy nhiên, Chandrasekhar thấy rằng lá»±c đẩy do nguyên lý loại trừ tạo ra có má»™t giá»›i hạn. Lý thuyết tương đối rá»™ng đặt má»™t giá»›i hạn cho sá»± khác biệt cá»±c đại vá» vận tốc cá»§a các hạt vật chất trong các ngôi sao - đó là vận tốc cá»§a ánh sáng. Äiá»u này có nghÄ©a là khi má»™t ngôi sao đủ đặc, lá»±c đẩy gây bởi nguyên lý loại trừ sẽ nhá» hÆ¡n lá»±c hút hấp dẫn. Chandrasekhar tính ra rằng má»™t ngôi sao lạnh có khối lượng lá»›n hÆ¡n khối lượng mặt trá»i chừng 1,5 lần sẽ không thể tá»± chống chá»i nổi vá»›i lá»±c hấp dẫn riêng cá»§a nó. (Khối lượng này hiện nay được gá»i là giá»›i hạn Chandrasekhar). Phát minh tương tá»± cÅ©ng được nhà khoa há»c ngưá»i Nga Lev Davidovich Landau đưa ra vào cùng thá»i gian đó.

Äiá»u này có những hệ quả quan trá»ng đối vá»›i số phận tối hậu cá»§a các ngôi sao nặng. Nếu khối lượng cá»§a má»™t ngôi sao nhá» hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar, thì cuối cùng nó cÅ©ng có thể ngừng co lại và yên phận ở trạng thái cuối cùng khả dÄ© như “má»™t sao lùn trắng†vá»›i bán kính chỉ khoảng vài ngàn dặm và mật độ khoảng vài trăm tấn trong má»™t inch khối. Sao lùn trắng chống đỡ được vá»›i lá»±c hút hấp dẫn là bởi lá»±c đẩy do nguyên lý loại trừ sinh ra giữa các electron trong vật chất cá»§a nó. Chúng ta đã quan sát được má»™t số khá lá»›n những sao lùn trắng này. Má»™t trong những sao lùn đầu tiên quan sát được là ngôi sao quay xung quanh sao Thiên Lang (Sirius) - ngôi sao sáng nhất trên bầu trá»i đêm.

Landau chỉ ra rằng còn có má»™t trạng thái cuối cùng khả dÄ© nữa cho các ngôi sao có khối lượng giá»›i hạn cỡ 1 đến 2 lần lá»›n hÆ¡n khối lượng mặt trá»i nhưng có kích thước còn nhá» hÆ¡n cả các sao lùn trắng nhiá»u. Các sao này chống chá»i được vá»›i lá»±c hút hấp dẫn, bởi lá»±c đẩy do nguyên lý loại trừ tạo ra giữa các neutron và proton lá»›n hÆ¡n là giữa các electron. Do đó chúng được gá»i là các sao neutron. Chúng có bán kính chỉ cỡ mươi dặm và có mật độ cỡ vài trăm triệu tấn trên má»™t inch khối. Khi sao neutron lần đầu tiên được tiên Ä‘oán, ngưá»i ta không có cách nào quan sát được chúng và thá»±c tế mãi rất lâu vá» sau ngưá»i ta cÅ©ng không phát hiện được.

Trái lại, những ngôi sao có khối lượng lá»›n hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar lại có vấn đỠrất lá»›n đặt ra khi chúng đã dùng hết nhiên liệu. Trong má»™t số trưá»ng hợp chúng có thể nổ hoặc Ä‘iá»u chỉnh để rút bá»›t Ä‘i má»™t lượng vật chất đủ để làm giảm khối lượng cá»§a nó xuống dưới giá»›i hạn và như vậy sẽ tránh được tai há»a co lại do hấp dẫn. Tuy nhiên, thật khó lòng tin được rằng Ä‘iá»u này luôn luôn xảy ra bất kể ngôi sao lá»›n tá»›i mức nào. Vả lại, làm sao biết được nó cần phải giảm trá»ng lượng? Và cho dù má»i ngôi sao Ä‘á»u biết Ä‘iá»u chỉnh giảm khối lượng đủ để tránh được quá trình co lại thì Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu ta thêm khối lượng cho má»™t sao lùn trắng hoặc sao neutron để khối lượng cá»§a nó lá»›n hÆ¡n khối lượng giá»›i hạn? Liệu nó có co lại tá»›i mật độ vô hạn không? Eddington đã bị “sốc†bởi hệ quả đó và ông đã chối bá» không tin kết quả cá»§a Chandrasekhar. Eddington nghÄ© rằng đơn giản là không thể có má»™t ngôi sao có thể co lại thành má»™t Ä‘iểm được. Äó cÅ©ng là quan Ä‘iểm cá»§a Ä‘a số các nhà khoa há»c. Chính Einstein cÅ©ng viết má»™t bài báo trong đó ông tuyên bố rằng má»™t ngôi sao không thể co lại tá»›i kích thước bằng 0 được! Trước sá»± chống đối cá»§a các nhà khoa há»c khác, mà đặc biệt là Eddington - vừa là thầy giáo cÅ© vừa là ngưá»i có uy tín hàng đầu vá» cấu trúc các sao, Chandrasekhar đành bá» phương hướng nghiên cứu đó cá»§a mình và chuyển sang nghiên cứu những vấn đỠkhác trong thiên văn há»c như sá»± chuyển động cá»§a các cụm sao. Tuy nhiên, khi ông được trao giải thưởng Nobel vào năm 1938, thì ít nhất cÅ©ng má»™t phần là do công trình đầu tay cá»§a ông vá» khối lượng giá»›i hạn cá»§a các sao lạnh.

Chandrasekhar đã chứng minh được rằng nguyên lý loại trừ không thể ngăn chặn được sá»± co lại cá»§a các ngôi sao có khối lượng lá»›n hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar, nhưng vấn đỠhiểu được Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra đối vá»›i những sao như vậy theo thuyết tương đối rá»™ng thì phải tá»›i năm 1939 má»›i được nhà khoa há»c trẻ ngưá»i Mỹ là Robert Oppenheimer giải quyết lần đầu tiên. Tuy nhiên, kết quả cá»§a ông cho thấy rằng không có má»™t hệ quả quan sát nào có thể phát hiện được bằng các kính thiên văn thá»i đó. Rồi chiến tranh thế giá»›i thứ 2 xảy ra, và chính Oppenheimer lại cuốn hút vào dá»± án bom nguyên tá»­. Sau chiến tranh, vấn đỠsá»± co lại do hấp dẫn bị lãng quên vì Ä‘a số các nhà khoa há»c bắt đầu lao vào các hiện tượng xảy ra trong quy mô nguyên tá»­ và hạt nhân cá»§a nó. Tuy nhiên, vào những năm 60 sá»± quan tâm tá»›i các vấn đỠở thang vÄ© mô cá»§a thiên văn há»c và vÅ© trụ há»c lại sống dậy vì số lượng cÅ©ng như tầm quan sát thiên văn tăng lên rất lá»›n, do việc áp dụng những công nghệ hiện đại. Công trình cá»§a Oppenheimer khi đó lại được phát hiện lại và được mở rá»™ng thêm bởi nhiá»u ngưá»i khác.

Bức tranh mà hiện nay chúng ta có từ công trình cá»§a Oppenheimer như sau: trưá»ng hấp dẫn cá»§a ngôi sao làm thay đổi đưá»ng truyá»n cá»§a các tia sáng trong không-thá»i gian. Các nón ánh sáng - chỉ đưá»ng truyá»n trong không-thá»i gian cá»§a các chá»›p sáng được phát ra từ đỉnh cá»§a nón - sẽ hÆ¡i bị uốn vào phía trong, phía gần vá»›i bá» mặt cá»§a sao. Äiá»u này có thể thấy được theo quỹ đạo cong cá»§a tia sáng phát từ những ngôi sao xa trong quá trình nhật thá»±c. Vì ngôi sao nặng Ä‘ang co lại, nên trưá»ng hấp dẫn ở bá» mặt cá»§a nó ngày càng mạnh và nón ánh sáng càng bị uốn cong vào phía trong. Äiá»u này làm cho tia sáng ngày càng khó thoát khá»i ngôi sao, và ánh sáng sẽ ngày càng má» Ä‘i và đỠhÆ¡n đối vá»›i ngưá»i quan sát từ xa. Cuối cùng, khi ngôi sao đã co tá»›i má»™t bán kính tá»›i hạn nào đó, trưá»ng hấp dẫn ở bá» mặt cá»§a nó trở nên mạnh tá»›i mức nón ánh sáng bị uốn vào phía trong nhiá»u đến ná»—i ánh sáng không thể thoát ra được nữa

(hình 6.1). Theo thuyết tương đối thì không có gì có thể chuyển động nhanh hÆ¡n ánh sáng. Vì vậy, nếu ánh sáng không thể thoát ra được, thì cÅ©ng không có gì có thể thoát được ra; tất cả Ä‘á»u bị trưá»ng hấp dẫn kéo lại. Do đó, ta có má»™t tập các sá»± cố, tức là má»™t vùng trong không-thá»i gian, mà không có gì có thể thoát ra từ đó để đến được vá»›i ngưá»i quan sát từ xa. Vùng này chính là cái mà ngưá»i ta gá»i là lá»— Ä‘en. Biên cá»§a vùng này được gá»i là chân trá»i sá»± cố, và nó trùng vá»›i đưá»ng truyá»n cá»§a các tia sáng vừa chá»›m không thoát ra được khá»i lá»— Ä‘en.

Äể hiểu được Ä‘iá»u mà bạn sẽ thấy nếu bạn Ä‘ang quan sát sá»± co lại cá»§a má»™t ngôi sao để tạo thành lá»— Ä‘en, thì cần nhá»› rằng trong thuyết tương đối không có khái niệm thá»i gian tuyệt đối. Má»—i má»™t ngưá»i quan sát có độ Ä‘o thá»i gian riêng cá»§a mình. Thá»i gian đối vá»›i ngưá»i ở trên má»™t ngôi sao sẽ khác thá»i gian cá»§a ngưá»i ở xa, do có trưá»ng hấp dẫn cá»§a các ngôi sao. Giả sá»­ có má»™t nhà du hành vÅ© trụ quả cảm ở ngay trên bá» mặt má»™t ngôi sao Ä‘ang co lại vào phía trong cá»§a nó, cứ má»—i má»™t giây theo đồng hồ cá»§a anh ta lại gá»­i vá» con tàu Ä‘ang quay quanh ngôi sao đó má»™t tín hiệu. Ở thá»i Ä‘iểm nào đó theo đồng hồ cá»§a anh ta, ví dụ lúc 11 giá», ngôi sao co lại dưới bán kính tá»›i hạn - kích thước mà ở đó trưá»ng hấp dẫn bắt đầu mạnh tá»›i mức không gì có thể thoát được ra, - và như vậy, các tín hiệu cá»§a nhà du hành không tá»›i được con tàu nữa. Khi tá»›i gần 11 giá», các đồng nghiệp cá»§a nhà du hành quan sát từ con tàu thấy khoảng thá»i gian giữa hai tín hiệu liên tiếp do nhà du hành gá»­i vá» ngày càng dài hÆ¡n, nhưng trước 10 giá» 59 phút 59 giây hiệu ứng đó rất nhá». Há» chỉ phải đợi hÆ¡n má»™t giây chút xíu giữa tín hiệu mà nhà du hành gá»­i vá» lúc 10 giá» 59 phút 58 giây và tín hiệu anh ta gá»­i vá» lúc đồng hồ anh ta chỉ 10 giá» 59 phút 59 giây, nhưng há» sẽ phải đợi vÄ©nh viá»…n viá»…n tín hiệu gá»­i lúc 11 giá». Các sóng ánh sáng được phát từ bá» mặt ngôi sao trong khoảng thá»i gian giữa 10 giá» 59 phút 59 giây và 11 giá» theo đồng hồ cá»§a nhà du hành sẽ được truyá»n qua má»™t khoảng thá»i gian vô hạn, nếu Ä‘o từ con tàu. Khoảng thá»i gian giữa hai sóng ánh sáng liên tiếp tá»›i con tàu má»—i lúc má»™t dài hÆ¡n, do đó ánh sáng từ ngôi sao má»—i lúc má»™t đỠvà nhợt nhạt hÆ¡n. Cuối cùng, ngôi sao sẽ má» tối tá»›i mức từ con tàu không thể nhìn thấy nó nữa; tất cả những cái còn lại chỉ là má»™t lá»— Ä‘en trong không gian. Tuy nhiên, ngôi sao vẫn tiếp tục tác dụng má»™t lá»±c hấp dẫn như trước lên con tàu làm cho nó vẫn tiếp tục quay xung quanh lá»— Ä‘en.

Thá»±c ra, kịch bản này không phải hoàn toàn là hiện thá»±c vì vấn đỠsau: Lá»±c hấp dẫn càng yếu khi bạn càng ở xa ngôi sao, vì vậy lá»±c hấp dẫn tác dụng lên chân nhà du hành vÅ© trụ quả cảm cá»§a chúng ta sẽ luôn luôn lá»›n hÆ¡n lá»±c tác dụng lên đầu cá»§a anh ta. Sá»± khác biệt vá» lá»±c đó sẽ kéo dài nhà du hành vÅ© trụ cá»§a chúng ta giống như má»™t sợi mì hoặc xé đứt anh ta ra trước khi ngôi sao co tá»›i bán kính tá»›i hạn, tại đó chân trá»i sá»± cố được hình thành! Tuy nhiên, chúng ta tin rằng trong vÅ© trụ có những vật thể lá»›n hÆ¡n rất nhiá»u, chẳng hạn như những vùng trung tâm cá»§a các thiên hà, cÅ©ng có thể co lại do hấp dẫn để tạo thành các lá»— Ä‘en; má»™t nhà du hành vÅ© trụ ở trên má»™t trong các vật thể đó sẽ không bị xé đứt trước khi lá»— Ä‘en được tạo thành. Thá»±c tế, anh ta sẽ chẳng cảm thấy gì đặc biệt khi đạt tá»›i bán kính tá»›i hạn, và có thể vượt Ä‘iểm-không-đưá»ng-quay-lại mà không nhận thấy. Tuy nhiên, chỉ má»™t ít giá» sau, khi vùng đó tiếp tục co lại, sá»± khác biệt vá» lá»±c hấp dẫn tác dụng lên chân và đầu sẽ lại trở nên mạnh tá»›i mức nó sẽ xé đứt ngưá»i anh ta.

Công trình mà Roger Penrose và tôi tiến hành giữa năm 1965 và 1970 chứng tá», rằng theo thuyết tương đối rá»™ng, thì cần phải có má»™t kỳ dị vá»›i mật độ và độ cong không-thá»i gian vô hạn bên trong lá»— Ä‘en. Äiá»u này khá giống vá»›i vụ nổ lá»›n ở Ä‘iểm bắt đầu, chỉ có Ä‘iá»u ở đây lại là thá»i Ä‘iểm cuối cá»§a má»™t vật thể cùng nhà du hành Ä‘ang co lại. Ở kỳ dị này, các định luật khoa há»c và khả năng tiên Ä‘oán tương lai Ä‘á»u không dùng được nữa. Tuy nhiên, má»™t ngưá»i quan sát còn ở ngoài lá»— Ä‘en sẽ không bị ảnh hưởng bởi sá»± mất khả năng tiên Ä‘oán đó vì không má»™t tín hiệu nào hoặc tia sáng nào từ Ä‘iểm kỳ dị đó tá»›i được anh ta. Sá»± kiện đáng chú ý đó đã dẫn Roger Penrose tá»›i giả thuyết vá» sá»± kiểm duyệt vÅ© trụ - má»™t giả thuyết có thể phát biểu dưới dạng “Chúa căm ghét sá»± kỳ dị trần trụiâ€. Nói má»™t cách khác, những kỳ dị được tạo ra bởi sá»± co lại do hấp dẫn chỉ xảy ra ở những nÆ¡i giống như lá»— Ä‘en - nÆ¡i mà chúng được che giấu kín đáo bởi chân trá»i sá»± cố không cho ngưá»i ngoài nhìn thấy. Nói má»™t cách chặt chẽ thì đây là má»›i là giả thuyết vá» sá»± kiểm duyệt vÅ© trụ yếu: nó bảo vệ cho những ngưá»i quan sát còn ở ngoài lá»— Ä‘en tránh được những hậu quả do sá»± mất khả năng tiên Ä‘oán xảy ra ở Ä‘iểm kỳ dị, nhưng nó hoàn toàn không làm được gì cho nhà du hành bất hạnh đã bị rÆ¡i vào lá»— Ä‘en.

Có má»™t số nghiệm cá»§a các phương trình cá»§a thuyết tương đối rá»™ng, trong đó nó cho phép nhà du hành cá»§a chúng ta có thể nhìn thấy Ä‘iểm kỳ dị trần trụi: như vậy anh ta có thể tránh không đụng vào nó và thay vì anh ta có thể rÆ¡i qua má»™t cái “lá»— sâu đục†và Ä‘i ra má»™t vùng khác cá»§a vÅ© trụ. Äiá»u này tạo ra những khả năng to lá»›n cho việc du hành trong không gian và thá»i gian, nhưng thật không may, những nghiệm đó lại rất không ổn định; chỉ cần má»™t nhiá»…u động nhá», ví dụ như sá»± có mặt cá»§a nhà du hành, là đã có thể làm cho chúng thay đổi tá»›i mức nhà du hành không còn nhìn thấy kỳ dị nữa cho tá»›i khi chạm vào nó và thá»i gian cá»§a anh ta sẽ chấm hết. Nói cách khác, kỳ dị luôn luôn nằm ở tương lai chứ không bao giá» nằm ở quá khứ cá»§a anh ta. Giả thuyết kiểm duyệt vÅ© trụ mạnh phát biểu rằng trong nghiệm hiện thá»±c thì các kỳ dị luôn luôn hoặc hoàn toàn nằm trong tương lai (như các kỳ dị do quá trình co lại do hấp dẫn) hoặc hoàn toàn nằm trong quá khứ (như vụ nổ lá»›n). Ngưá»i ta rất hy vá»ng má»™t trong hai giả thuyết kiểm duyệt là đúng, bởi vì ở gần các kỳ dị trần trụi sẽ có thể chu du vá» quá khứ. Trong khi Ä‘iá»u này thật tuyệt vá»i đối vá»›i các nhà viết truyện khoa há»c viá»…n tưởng thì nó cÅ©ng có nghÄ©a là cuá»™c sống cá»§a bất kỳ ai Ä‘á»u không an toàn: má»™t kẻ nào đó có thể mò vá» quá khứ giết chết bố hoặc mẹ cá»§a bạn trước khi bạn được đầu thai!

Chân trá»i sá»± cố, biên cá»§a vùng không - thá»i gian mà từ đó không gì thoát ra được, có tác dụng như má»™t màng má»™t chiá»u bao quanh lá»— Ä‘en: các vật, tá»· như nhà du hành khinh suất cá»§a chúng ta, có thể rÆ¡i vào lá»— Ä‘en qua chân trá»i sá»± cố, nhưng không gì có thể thoát ra lá»— Ä‘en qua chân trá»i sá»± cố (cần nhá»› rằng chân trá»i sá»± cố là đưá»ng Ä‘i trong không-thá»i gian cá»§a ánh sáng Ä‘ang tìm cách thoát khá»i lá»— Ä‘en, và không gì có thể chuyển động nhanh hÆ¡n ánh sáng). Có thể dùng lá»i cá»§a thi sÄ© Dante nói vá» lối vào địa ngục để nói vá» chân trá»i sá»± cố: “Hỡi những ngưá»i bước vào đây hãy vứt bá» má»i hy vá»ng!â€. Bất kỳ cái gì hoặc bất kỳ ai, má»™t khi đã rÆ¡i qua chân trá»i sá»± cố thì sẽ sá»›m tá»›i vùng có mật độ vô hạn và, chấm hết thá»i gian.

Thuyết tương đối rá»™ng tiên Ä‘oán rằng các vật nặng khi chuyển động sẽ phát ra sóng hấp dẫn - những nếp gợn trong độ cong cá»§a không gian truyá»n vá»›i vận tốc cá»§a ánh sáng. Những sóng này tương tá»± như các sóng ánh sáng, là những gợn sóng cá»§a trưá»ng Ä‘iện từ, nhưng sóng hấp dẫn khó phát hiện hÆ¡n nhiá»u. Giống như ánh sáng, sóng hấp dẫn cÅ©ng mang năng lượng lấy từ các vật phát ra nó. Do đó, hệ thống các vật nặng cuối cùng sẽ an bài ở má»™t trạng thái dừng nào đó bởi vì năng lượng ở bất cứ dạng vận động nào Ä‘á»u được các sóng hấp dẫn mang Ä‘i. (Äiá»u này gần tương tá»± vá»›i việc ném má»™t cái nút xuống nước. Ban đầu, nó dập dá»nh khá mạnh, nhưng rồi vì các gợn sóng mang dần Ä‘i hết năng lượng cá»§a nó, cuối cùng nó an bài ở má»™t trạng thái dừng). Ví dụ, chuyển động cá»§a trái đất xung quanh mặt trá»i tạo ra các sóng hấp dẫn. Tác dụng cá»§a việc mất năng lượng sẽ làm thay đổi quỹ đạo trái đất, làm cho nó dần dần tiến tá»›i gần mặt trá»i hÆ¡n, rồi cuối cùng chạm mặt trá»i và an bài ở má»™t trạng thái dừng. Tuy nhiên, tốc độ mất năng lượng cá»§a trái đất và mặt trá»i rất thấp: chỉ cỡ đủ để chạy má»™t lò sưởi Ä‘iện nhá». Äiá»u này có nghÄ©a là phải mất gần má»™t ngàn triệu triệu triệu triệu năm trái đất má»›i đâm vào mặt trá»i và vì vậy chúng ta chẳng có lý do gì để lo lắng cả! Sá»± thay đổi quỹ đạo cá»§a trái đất cÅ©ng rất chậm khiến cho khó có thể quan sát được, nhưng chính hiện tượng này đã được quan sát thấy ít năm trước trong hệ thống có tên là PSR 1913+16 PSR là tên viết tắt cá»§a má»™t pulsar (pulsar là chuẩn tinh: má»™t loại sao neutron đặc biệt có khả năng phát Ä‘á»u đặn các xung sóng radio). Hệ thống này gồm hai sao neutron quay xung quanh nhau và sá»± mất năng lượng do phát sóng hấp dẫn làm cho chúng chuyển động theo đưá»ng xoắn ốc hướng vào nhau

Trong quá trình co lại do hấp dẫn cá»§a má»™t ngôi sao để tạo thành má»™t lá»— Ä‘en, các chuyển động sẽ nhanh hÆ¡n nhiá»u và vì vậy tốc độ năng lượng được chuyển Ä‘i cÅ©ng cao hÆ¡n nhiá»u. Do vậy mà thá»i gian để đạt tá»›i sá»± an bài ở má»™t trạng thái dừng sẽ không quá lâu. Vậy cái giai Ä‘oạn cuối cùng này nhìn sẽ như thế nào? Ngưá»i ta cho rằng, nó sẽ phụ thuá»™c vào tất cả các đặc tính cá»§a ngôi sao. Có nghÄ©a là, nó không chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay, mà còn phụ thuá»™c vào những mật độ khác nhau cá»§a các phần tá»­ khác nhau cá»§a ngôi sao và cả những chuyển động phức tạp cá»§a các khí trong ngôi sao đó nữa. Và nếu các lá»— Ä‘en cÅ©ng Ä‘a dạng như những đối tượng đã co lại và tạo nên chúng thì sẽ rất khó đưa ra má»™t tiên Ä‘oán nào vá» các lá»— Ä‘en nói chung.

Tuy nhiên, vào năm 1967, má»™t nhà khoa há»c Canada tên là Werner Israel (ông sinh ở Berlin, lá»›n lên ở Nam Phi, và làm luận án tiến sÄ© ở Ireland) đã tạo ra má»™t bước ngoặt trong việc nghiên cứu các lá»— Ä‘en. Israel chỉ ra rằng, theo thuyết tương đối rá»™ng thì các lá»— Ä‘en không quay là rất đơn giản; chúng có dạng cầu lý tưởng và có kích thước chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng cá»§a chúng; hai lá»— Ä‘en như thế có khối lượng như nhau là hoàn toàn đồng nhất vá»›i nhau.

Thá»±c tế, những lá»— Ä‘en này có thể được mô tả bằng má»™t nghiệm riêng cá»§a phương trình Einstein đã được biết từ năm 1917, do Karl Schwarzchild tìm ra gần như ngay sau khi tuyết tương đối rá»™ng được phát minh. Thoạt đầu, nhiá»u ngưá»i, thậm chí ngay cả Israel, lý luận rằng, vì các lá»— Ä‘en cần phải có dạng cầu lý tưởng nên chúng chỉ có thể được tạo thành từ sá»± co lại cá»§a đối tượng có dạng cầu lý tưởng. Mà má»™t ngôi sao chẳng bao giá» có thể có dạng cầu lý tưởng được, nên nó chỉ có thể co lại để tạo thành má»™t kỳ dị trần trụi mà thôi.

Tuy nhiên, có má»™t cách giải thích khác cho kết quả cá»§a Israel mà Roger Penrose và đặc biệt là John Wheeler rất á»§ng há»™. Há» lý luận rằng, những chuyển động nhanh trong quá trình co lại có nghÄ©a là các sóng hấp dẫn do nó phát ra sẽ làm cho nó có dạng cầu hÆ¡n và vào thá»i Ä‘iểm an bài ở trạng thái dừng nó có dạng chính xác là cầu. Theo quan Ä‘iểm này thì má»™t ngôi sao không quay, bất kể hình dạng và cấu trúc bên trong phức tạp cá»§a nó, sau khi kết thúc quá trình co lại do hấp dẫn Ä‘á»u là má»™t lá»— Ä‘en có dạng cầu lý tưởng vá»›i kích thước chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng cá»§a nó. Những tính toán sau này Ä‘á»u cá»§ng cố cho quan Ä‘iểm này và chẳng bao lâu sau nó đã được má»i ngưá»i chấp nhận.

Kết quả cá»§a Israel chỉ đỠcập trưá»ng hợp các lá»— Ä‘en được tạo thành từ các vật thể không quay. Năm 1963 Roy Kerr ngưá»i New Zealand đã tìm ra má»™t tập hợp nghiệm cá»§a các phương trình cá»§a thuyết tương đối mô tả các lá»— Ä‘en quay. Các lá»— Ä‘en “Kerr†đó quay vá»›i vận tốc không đổi, có kích thước và hình dáng chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay cá»§a chúng. Nếu tốc độ quay bằng không, lá»— Ä‘en sẽ là cầu lý tưởng và nghiệm này sẽ trùng vá»›i nghiệm Schwarzchild. Nếu tốc độ quay khác 0, lá»— Ä‘en sẽ phình ra phía ngoài ở gần xích đạo cá»§a nó (cÅ©ng như trái đất và mặt trá»i Ä‘á»u phình ra do sá»± quay cá»§a chúng), và nếu nó quay càng nhanh thì sá»± phình ra sẽ càng mạnh. Như vậy, để mở rá»™ng kết quả cá»§a Israel cho bao hàm được cả các vật thể quay, ngưá»i ta suy Ä‘oán rằng má»™t vật thể quay co lại để tạo thành má»™t lá»— Ä‘en cuối cùng sẽ an bài ở trạng thái dừng được mô tả bởi nghiệm Kerr.

Năm 1970, má»™t đồng nghiệp và cÅ©ng là nghiên cứu sinh cá»§a tôi, Brandon Carter đã Ä‘i được bước đầu tiên hướng tá»›i chứng minh suy Ä‘oán trên. Anh đã chứng tỠđược rằng vá»›i Ä‘iá»u kiện lá»— Ä‘en quay dừng có má»™t trục đối xứng, giống như má»™t con quay, thì nó sẽ có kích thước và hình dạng chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay cá»§a nó. Sau đó vào năm 1971, tôi đã chứng minh được rằng bất kỳ má»™t lá»— Ä‘en quay dừng nào Ä‘á»u cần phải có má»™t trục đối xứng như vậy. Cuối cùng, vào năm 1973, David Robinson ở trưá»ng Kings College, London đã dùng kết quả cá»§a Carter và tôi chứng minh được rằng ước Ä‘oán nói trên là đúng. Những lá»— Ä‘en như vậy thá»±c sá»± là nghiệm Kerr. Như vậy, sau khi co lại do hấp dẫn, lá»— Ä‘en sẽ an bài trong trạng thái có thể quay nhưng không xung động. HÆ¡n nữa, kích thước hình dạng cá»§a nó chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay chứ không phụ thuá»™c vào bản chất cá»§a vật thể bị co lại tạo nên nó. Kết quả này được biết dưới châm ngôn: “lá»— Ä‘en không có tócâ€. Äịnh lý “không có tóc†này có má»™t tầm quan trá»ng thá»±c tiá»…n to lá»›n bởi nó hạn chế rất mạnh các loại lá»— Ä‘en lý thuyết. Do vậy, ngưá»i ta có thể tạo ra những mô hình chi tiết cá»§a các vật có khả năng chứa lá»— Ä‘en và so sánh những tiên Ä‘oán cá»§a mô hình vá»›i quan sát. Äiá»u này cÅ©ng có nghÄ©a là má»™t lượng rất lá»›n thông tin vá» vật thể co lại sẽ phải mất Ä‘i khi lá»— Ä‘en được tạo thành, bởi vì sau đấy tất cả những thứ mà ta có thể Ä‘o được vá» vật thể đó chỉ là khối lượng và tốc độ quay cá»§a nó. à nghÄ©a cá»§a Ä‘iá»u này sẽ được thấy rõ ở chương sau.

Các lá»— Ä‘en chỉ là má»™t trong số rất ít các trưá»ng hợp trong lịch sá»­ khoa há»c, trong đó lý thuyết đã được phát triển rất chi tiết như má»™t mô hình toán há»c trước khi có những bằng chứng từ quan sát xác nhận nó là đúng đắn.

Thá»±c tế, Ä‘iá»u này đã được dùng như má»™t luận cứ chá»§ yếu cá»§a những ngưá»i phản đối lá»— Ä‘en: làm sao ngưá»i ta có thể tin rằng có những vật thể mà bằng chứng vá» sá»± tồn tại cá»§a nó chỉ là những tính toán dá»±a trên lý thuyết tương đối rá»™ng, má»™t lý thuyết vốn đã đáng ngá»? Tuy nhiên, vào năm 1963, Maarten Schmidt, má»™t nhà thiên văn làm việc ở Äài thiên văn Palomar, Caliornia, Mỹ, đã Ä‘o được sá»± chuyển dịch vá» phía đỠcá»§a má»™t đối tượng má» tá»±a như sao theo hướng má»™t nguồn phát sóng radio có tên là 3C273 (tức là số cá»§a nguồn là 273 trong catalogue thứ 3 ở Cambridge). Ông thấy sá»± chuyển dịch này là quá lá»›n, nếu xem nó do trưá»ng hấp dẫn gây ra: nếu đó là sá»± chuyển dịch vá» phía đỠdo trưá»ng hấp dẫn gây ra thì đối tượng đó phải rất nặng và ở gần chúng ta tá»›i mức nó sẽ làm nhiá»…u động quỹ đạo cá»§a các hành tinh trong Hệ mặt trá»i. Äiá»u này gợi ý rằng sá»± chuyển dịch vá» phía đỠnày là do sá»± giãn nở cá»§a vÅ© trụ và vì vậy đối tượng đó phải ở rất xa chúng ta. Äể thấy được ở má»™t khoảng cách xa như thế vật thể đó phải rất sáng hay nói cách khác là phải phát ra má»™t năng lượng cá»±c lá»›n. CÆ¡ chế duy nhất mà con ngưá»i có thể nghÄ© ra để miêu tả má»™t năng lượng lá»›n như thế, là sá»± co lại do hấp dẫn không phải chỉ cá»§a má»™t ngôi sao mà cá»§a cả vùng trung tâm cá»§a thiên hà. Nhiá»u đối tượng “tương tá»± sao†(chuẩn tinh), hay nói cách khác là các quasar, cÅ©ng đã được phát hiện. Tất cả Ä‘á»u có chuyển dịch lá»›n vá» phía Ä‘á». Nhưng tất cả chúng Ä‘á»u ở quá xa, khó quan sát để cho má»™t bằng chứng quyết định vá» các lá»— Ä‘en.

Sá»± cổ vÅ© tiếp theo cho sá»± tồn tại cá»§a các lá»— Ä‘en là phát minh cá»§a Jocelyn Bell, má»™t nghiên cứu sinh ở Cambridge, vá» những thiên thể phát các xung radio Ä‘á»u đặn. Thoạt đầu, Bell và ngưá»i hướng dẫn cá»§a chị là Antony Hewish, nghÄ© rằng có lẽ hỠđã liên lạc được vá»›i má»™t ná»n văn minh lạ trong thiên hà! Thá»±c tế, trong buổi seminar khi há» thông báo phát minh cá»§a há», tôi nhá»› là hỠđã gá»i bốn nguồn phát sóng radio đầu tiên đó là LGM 1-4 vá»›i LGM là viết tắt cá»§a “Little Green Men†(những ngưá»i xanh nhá»). Tuy nhiên, cuối cùng há» và má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i đến má»™t kết luận ít lãng mạn hÆ¡n cho rằng những đối tượng đó - có tên là pulsar - thá»±c tế là những sao neutron quay, có khả năng phát các xung sóng radio, do sá»± tương tác phức tạp giữa các từ trưá»ng cá»§a nó vá»›i vật chất xung quanh. Äây là má»™t tin không mấy vui vẻ đối vá»›i các nhà văn chuyên viết vá» các chuyện phiêu lưu trong vÅ© trụ, nhưng lại đầy hy vá»ng đối vá»›i má»™t số ít ngưá»i tin vào sá»± tồn tại cá»§a lá»— Ä‘en thá»i đó: đây là bằng chứng xác thá»±c đầu tiên vá» sá»± tồn tại cá»§a các sao neutron. Sao neutron có bán kính chừng mưá»i dặm, chỉ lá»›n hÆ¡n bán kính tá»›i hạn để ngôi sao trở thành má»™t lá»— Ä‘en ít lần. Nếu má»™t sao có thể co lại tá»›i má»™t kích thước nhá» như vậy thì cÅ©ng không có lý do gì mà những ngôi sao khác không thể co lại tá»›i má»™t kích thước còn nhá» hÆ¡n nữa để trở thành lá»— Ä‘en.

Làm sao chúng ta có thể hy vá»ng phát hiện được lá»— Ä‘en, khi mà theo chính định nghÄ©a cá»§a nó, nó không phát ra má»™t tia sáng nào? Äiá»u này cÅ©ng na ná như Ä‘i tìm con mèo Ä‘en trong má»™t kho than. May thay vẫn có má»™t cách. Như John Michell đã chỉ ra trong bài báo tiên phong cá»§a ông viết năm 1983, lá»— Ä‘en vẫn tiếp tục tác dụng lá»±c hấp dẫn lên các vật xung quanh. Các nhà thiên văn đã quan sát được nhiá»u hệ thống, trong đó có hai sao quay xung quanh nhau và hút nhau bằng lá»±c hấp dẫn. Há» cÅ©ng quan sát được những hệ thống, trong đó chỉ có má»™t sao thấy được quay xung quanh sao đồng hành (không thấy được). Tất nhiên, ngưá»i ta không thể kết luận ngay rằng sao đồng hành đó là má»™t lá»— Ä‘en, vì nó có thể đơn giản chỉ là má»™t ngôi sao phát sáng quá yếu nên ta không thấy được. Tuy nhiên, có má»™t số trong các hệ thống đó, chẳng hạn như hệ thống có tên là Cygnus X-1

(hình 6.2) cÅ©ng là những nguồn phát tia X rất mạnh. Cách giải thích tốt nhất cho hiện tượng này là vật chất bị bắn ra khá»i bá» mặt cá»§a ngôi sao nhìn thấy. Vì lượng vật chất này rÆ¡i vá» phía đồng hành không nhìn thấy, nên nó phát triển thành chuyển động theo đưá»ng xoắn ốc (khá giống như nước chảy ra khá»i bồn tắm) và trở nên rất nóng, phát ra tia X (hình 6.3). Muốn cho cÆ¡ chế này hoạt động, sao đồng hành không nhìn thấy phải rất nhá», giống như sao lùn trắng, sao neutron hoặc lá»— Ä‘en. Từ quỹ đạo quan sát được cá»§a ngôi sao nhìn thấy, ngưá»i ta có thể xác định được khối lượng khả dÄ© thấp nhất cá»§a ngôi sao đồng hành không nhìn thấy. Trong trưá»ng hợp hệ thống Cygnus X-1 sao đó có khối lượng lá»›n gấp 6 lần mặt trá»i. Theo kết quả cá»§a Chandrasekhar thì như thế là quá lá»›n để cho sao không nhìn thấy là má»™t sao lùn trắng. Nó cÅ©ng có khối lượng quá lá»›n để là sao neutron. Vì vậy, nó dưá»ng như phải là má»™t lá»— Ä‘en...

CÅ©ng có những mô hình khác giải thích rằng Cygnus X-1 không bao gồm lá»— Ä‘en, nhưng tất cả những mô hình đó Ä‘á»u rất gượng gạo. Lá»— Ä‘en là cách giải thích thá»±c sá»± tá»± nhiên duy nhất những quan trắc đó. Mặc dù vậy, tôi đã đánh cuá»™c vá»›i Kip Thorne ở Viện kỹ thuật California, rằng thá»±c tế Cygnus X-1 không chứa lá»— Ä‘en! Äây chẳng qua chỉ là sách lược bảo hiểm cho tôi. Tôi đã tốn biết bao công sức cho những lá»— Ä‘en và tất cả sẽ trở nên vô ích, nếu hóa ra là các lá»— Ä‘en không tồn tại. Nhưng khi đó tôi sẽ được an á»§i là mình thắng cuá»™c và Ä‘iá»u đó sẽ mang lại cho tôi bốn năm liá»n tạp chí Private Eye. Nếu lá»— Ä‘en tồn tại thì Kip được 1 năm tạp chí Penthouse. Khi chúng tôi đánh cuá»™c vào năm 1975 thì chúng tôi đã chắc tá»›i 80% rằng Cygnus là lá»— Ä‘en. Và bây giá» tôi có thể nói rằng chúng tôi đã biết chắc tá»›i 95%, nhưng cuá»™c đánh cuá»™c vẫn chưa thể xem là đã ngã ngÅ©.

GiỠđây chúng ta cÅ©ng có bằng chứng vá» má»™t số lá»— Ä‘en khác trong các hệ thống giống như Cygnus X-1 trong thiên hà cá»§a chúng ta và trong hai thiên hà lân cận có tên là Magellanic Clouds. Tuy nhiên, số các lá»— Ä‘en chắc còn cao hÆ¡n nhiá»u; trong lịch sá»­ dài dằng dặc cá»§a vÅ© trụ nhiá»u ngôi sao chắc đã đốt hết toàn bá»™ nhiên liệu hạt nhân cá»§a mình và đã phải co lại. Số các lá»— Ä‘en có thể lá»›n hÆ¡n nhiá»u so vá»›i số những ngôi sao nhìn thấy, mà chỉ riêng trong thiên hà cá»§a chúng ta thôi số những ngôi sao đó đã tá»›i khoảng má»™t trăm ngàn triệu. Lá»±c hút hấp dẫn phụ thêm cá»§a má»™t số lá»›n như thế các lá»— Ä‘en có thể giải thích được tại sao thiên hà cá»§a chúng ta lại quay vá»›i tốc độ như nó hiện có: khối lượng cá»§a các sao thấy được không đủ để làm Ä‘iá»u đó. Chúng ta cÅ©ng có má»™t số bằng chứng cho thấy rằng có má»™t lá»— Ä‘en lá»›n hÆ¡n nhiá»u ở trung tâm thiên hà cá»§a chúng ta vá»›i khối lượng lá»›n hÆ¡n khối lượng cá»§a mặt trá»i tá»›i trăm ngàn lần. Các ngôi sao trong thiên hà tá»›i gần lá»— Ä‘en đó sẽ bị xé tan do sá»± khác biệt vá» hấp dẫn ở phía gần và phía xa cá»§a nó. Tàn tích cá»§a những ngôi sao đó và khí do các sao khác tung ra Ä‘á»u sẽ rÆ¡i vá» phía lá»— Ä‘en. CÅ©ng như trong trưá»ng hợp Cygnus X-1, khí sẽ chuyển động theo đưá»ng xoắn ốc Ä‘i vào và nóng lên mặc dù không nhiá»u như trong trưá»ng hợp đó. Nó sẽ không đủ nóng để phát ra các tia X, nhưng cÅ©ng có thể là các nguồn sóng radio và tia hồng ngoại rất đậm đặc mà ngưá»i ta đã quan sát được ở tâm thiên hà.

Ngưá»i ta cho rằng những lá»— Ä‘en tương tá»± hoặc thậm chí còn lá»›n hÆ¡n, vá»›i khối lượng khoảng trăm triệu lần lá»›n hÆ¡n khối lượng mặt trá»i có thể gặp ở tâm các quasar. Vật chất rÆ¡i vào những lá»— Ä‘en siêu nặng như vậy sẽ tạo ra má»™t nguồn năng lượng duy nhất đủ lá»›n để giải thích lượng năng lượng cá»±c lá»›n mà các vật thể đó phát ra. Vì vật chất chuyển động xoáy ốc vào lá»— Ä‘en, nó sẽ làm cho lá»— Ä‘en quay cùng chiá»u tạo cho nó má»™t từ trưá»ng khá giống vá»›i từ trưá»ng cá»§a trái đất. Các hạt có năng lượng rất cao cÅ©ng sẽ được sinh ra gần lá»— Ä‘en bởi vật chất rÆ¡i vào. Từ trưá»ng này có thể mạnh tá»›i mức há»™i tụ được các hạt đó thành những tia phóng ra ngoài dá»c theo trục quay cá»§a lá»— Ä‘en, tức là theo hướng các cá»±c bắc và nam cá»§a nó. Các tia như vậy thá»±c tế đã được quan sát thấy trong nhiá»u thiên hà và các quasar.

Ngưá»i ta cÅ©ng có thể xét tá»›i khả năng có những lá»— Ä‘en vá»›i khối lượng nhá» hÆ¡n nhiá»u so vá»›i khối lượng mặt trá»i. Những lá»— Ä‘en như thế không thể được tạo thành bởi sá»± co lại do hấp dẫn, vì khối lượng cá»§a chúng thấp hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar: Các sao có khối lượng thấp đó tá»± nó có thể chống chá»i được vá»›i lá»±c hấp dẫn thậm chí cả khi chúng đã hết sạch nhiên liệu hạt nhân. Do vậy, những lá»— Ä‘en khối lượng thấp đó chỉ có thể được tạo thành nếu vật chất cá»§a nó được nén đến mật độ cá»±c lá»›n bởi má»™t áp lá»±c rất cao từ bên ngoài. Äiá»u kiện như thế có thể xảy ra trong má»™t quả bom khinh khí rất lá»›n: nhà vật lý John Wheeler má»™t lần đã tính ra rằng nếu ta lấy toàn bá»™ nước nặng trong tất cả các đại dương thì ta có thể chế tạo được quả bom khinh khí có thể nén được vật chất ở tâm mạnh tá»›i mức có thể tạo nên má»™t lá»— Ä‘en. (Tất nhiên sẽ chẳng còn ai sống sót mà quan sát Ä‘iá»u đó!). Má»™t khả năng khác thá»±c tiá»…n hÆ¡n là các lá»— Ä‘en có khối lượng thấp có thể được tạo thành dưới nhiệt độ và áp suất cao ở giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Mặt khác những lá»— Ä‘en chỉ có thể tạo thành nếu vÅ© trụ ở giai Ä‘oạn rất sá»›m không trÆ¡n tru và Ä‘á»u đặn má»™t cách lý tưởng, bởi vì chỉ cần má»™t vùng nhá» có mật độ lá»›n hÆ¡n mật độ trung bình là có thể bị nén theo cách đó để tạo thành lá»— Ä‘en. Nhưng chúng ta biết rằng nhất thiết phải có má»™t số bất thưá»ng như vậy, bởi vì nếu không vật chất trong vÅ© trụ cho tá»›i nay vẫn sẽ còn phân bố Ä‘á»u má»™t cách lý tưởng thay vì kết lại thành khối trong các ngôi sao và thiên hà.

Những bất thưá»ng đòi há»i phải có để tạo ra các ngôi sao và thiên hà có dẫn tá»›i sá»± tạo thành má»™t số đáng kể “lá»— Ä‘en nguyên thá»§y†hay không còn phụ thuá»™c vào chi tiết cá»§a những Ä‘iá»u kiện ở giai Ä‘oạn đầu cá»§a vÅ© trụ. Vì vậy, nếu hiện nay chúng ta có thể xác định được có bao nhiêu lá»— Ä‘en nguyên thá»§y thì chúng ta sẽ biết được nhiá»u Ä‘iá»u vá» những giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y vá»›i khối lượng lá»›n hÆ¡n ngàn triệu tấn (bằng khối lượng cá»§a má»™t quả núi lá»›n) có thể được phát hiện chỉ thông qua ảnh hưởng hấp dẫn cá»§a chúng lên các vật thể khác là vật chất thấy được hoặc ảnh hưởng tá»›i sá»± giãn nở cá»§a vÅ© trụ. Tuy nhiên, như chúng ta sẽ biết ở chương sau, các lá»— Ä‘en xét cho cùng cÅ©ng không phải quá Ä‘en: chúng phát sáng như những vật nóng, và các lá»— Ä‘en càng nhá» thì chúng phát sáng càng mạnh. Và như vậy má»™t Ä‘iá»u thật nghịch lý là các lá»— Ä‘en càng nhá» thì càng dá»… phát hiện hÆ¡n các lá»— Ä‘en lá»›n.

Chương 7: Lỗ đen không quá đen
Trước năm 1970, nghiên cứu cá»§a tôi vá» thuyết tương đối rá»™ng chá»§ yếu tập trung vào vấn đỠcó tồn tại hay không kỳ dị vụ nổ lá»›n. Tuy nhiên, vào má»™t buổi tối tháng 11 năm đó, ngay sau khi con gái tôi, cháu Lucy, ra Ä‘á»i, tôi bắt đầu suy nghÄ© vá» những lá»— Ä‘en khi tôi trên đưá»ng vá» phòng ngá»§. Vì sá»± tàn tật cá»§a mình, tôi di chuyển rất chậm, nên có đủ thá»i gian để suy nghÄ©. Vào thá»i đó còn chưa có má»™t định nghÄ©a chính xác cho biết những Ä‘iểm nào cá»§a không-thá»i gian là nằm trong, và những Ä‘iểm nào là nằm ngoài lá»— Ä‘en. Tôi đã thảo luận vá»›i Roger Penrose ý tưởng định nghÄ©a lá»— Ä‘en như má»™t tập hợp mà các sá»± cố không thể thoát ra khá»i nó để đến những khoảng cách lá»›n, và bây giá» nó đã trở thành má»™t định nghÄ©a được má»i ngưá»i chấp nhận. Äiá»u này có nghÄ©a là biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en, cÅ©ng gá»i là chân trá»i sá»± cố, được tạo bởi đưá»ng Ä‘i trong không-thá»i gian cá»§a các tia sáng vừa chá»›m không thoát ra được khá»i lá»— Ä‘en, và vÄ©nh viá»…n chÆ¡i vÆ¡i ở mép cá»§a nó (hình 7.1). Nó cÅ©ng gần giống như trò chÆ¡i chạy trốn cảnh sát, chỉ hÆ¡i vượt trước được má»™t bước nhưng còn chưa thể bứt ra được.

Bất chợt tôi nhận ra rằng đưá»ng Ä‘i cá»§a các tia sáng ấy không bao giá» có thể tiến tá»›i gần nhau. Vì nếu không thế, cuối cùng chúng cÅ©ng sẽ phải chập vào nhau. Äiá»u này cÅ©ng giống như đón gặp má»™t ngưá»i bạn Ä‘ang phải chạy trốn cảnh sát ở phía ngược lại - rốt cuá»™c cả hai sẽ Ä‘á»u bị bắt! (Hay trong trưá»ng hợp cá»§a chúng ta cả hai tia sáng sẽ Ä‘á»u bị rÆ¡i vào lá»— Ä‘en). Nhưng nếu cả hai tia sáng đó Ä‘á»u bị nuốt bởi lá»— Ä‘en, thì chúng không thể ở biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en được. Như vậy đưá»ng Ä‘i cá»§a các tia sáng trong chân trá»i sá»± cố phải luôn luôn song song hoặc Ä‘i ra xa nhau. Má»™t cách khác để thấy Ä‘iá»u này là chân trá»i sá»± cố - biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en - giống như mép cá»§a má»™t cái bóng - bóng cá»§a số phận treo lÆ¡ lá»­ng. Nếu bạn nhìn cái bóng tạo bởi má»™t nguồn sáng ở rất xa, chẳng hạn như mặt trá»i, bạn sẽ thấy rằng các tia sáng ở mép cá»§a nó không há» tiến tá»›i gần nhau.

Nếu các tia sáng tạo nên chân trá»i sá»± cố - biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en - không bao giá» có thể tiến tá»›i gần nhau, thì diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố có thể giữ nguyên không đổi hoặc tăng theo thá»i gian chứ không bao giá» giảm, vì nếu không, ít nhất sẽ có má»™t số tia sáng trên biên phải tiến gần tá»›i nhau. Thá»±c tế thì diện tích sẽ tăng bất cứ khi nào có vật chất hoặc bức xạ rÆ¡i vào lá»— Ä‘en (hình7.2). Hoặc nếu có hai lá»— Ä‘en va chạm rồi xâm nhập vào nhau tạo thành má»™t lá»— Ä‘en duy nhất, thì diện tích chân trá»i sá»± cố cá»§a lá»— Ä‘en tạo thành sẽ lá»›n hÆ¡n hoặc bằng tổng diện tích chân rá»i sá»± cố cá»§a hai lá»— Ä‘en riêng lẻ ban đầu (hình 7.3). Tính không giảm đó cá»§a diện tích chân trá»i sá»± cố đã đặt má»™t hạn chế quan trá»ng đối vá»›i hành vi khả dÄ© cá»§a các lá»— Ä‘en. Tôi đã xúc động vá» phát minh cá»§a mình tá»›i mức đêm đó tôi không sao chợp mắt được. Ngay hôm sau tôi gá»i Ä‘iện cho Roger Penrose. Ông đã đồng ý vá»›i tôi. Thá»±c tế, tôi nghÄ© rằng chính ông cÅ©ng đã ý thức được tính chất đó cá»§a diện tích chân trá»i sá»± cố. Tuy nhiên, ông đã dùng má»™t định nghÄ©a hÆ¡i khác cá»§a lá»— Ä‘en. Ông không thấy được rằng biên giá»›i cá»§a các lá»— Ä‘en theo hai định nghÄ©a đó thá»±c chất là như nhau, và do đó, diện tích cá»§a chúng cÅ©ng như nhau vá»›i Ä‘iá»u kiện lá»— Ä‘en đã an bài ở trạng thái không thay đổi theo thá»i gian.

Tính chất không giảm cá»§a diện tích lá»— Ä‘en rất giống vá»›i tính chất cá»§a má»™t đại lượng vật lý có tên là entropy - đại lượng là thước Ä‘o mức độ mất trật tá»± cá»§a má»™t hệ thống. Kinh nghiệm hàng ngày cÅ©ng cho chúng ta biết rằng nếu để các vật tá»± do thì mức độ mất trật tá»± sẽ có xu hướng tăng. (Chỉ cần ngừng sá»­a chữa xung quanh là bạn sẽ thấy Ä‘iá»u đó ngay!). Ngưá»i ta có thể tạo ra trật tá»± từ sá»± mất trật tá»± (ví dụ như bạn có thể quét sÆ¡n lại nhà), nhưng Ä‘iá»u đó yêu cầu phải tốn sức lá»±c hoặc năng lượng, và như vậy có nghÄ©a là sẽ làm giảm lượng năng lượng cá»§a trật tá»± sẵn có.

Phát biểu chính xác ý tưởng này chính là Äịnh luật II cá»§a nhiệt động há»c. Äịnh luật đó phát biểu rằng: entropy cá»§a má»™t hệ cô lập luôn luôn tăng, và rằng khi hai hệ hợp lại vá»›i nhau làm má»™t thì entropy cá»§a hệ hợp thành sẽ lá»›n hÆ¡n tổng entropy cá»§a hai hệ riêng rẽ. Ví dụ, xét má»™t hệ phân tá»­ khí đựng trong má»™t cái há»™p. Có thể xem những phân tá»­ như những quả cầu billard nhá», liên tục va chạm vá»›i nhau và vá»›i thành há»™p. Nhiệt độ cá»§a khí càng cao thì các phân tá»­ chuyển động càng nhanh, và chúng va chạm càng thưá»ng xuyên và càng mạnh vá»›i thành há»™p, và áp suất chúng đè lên thành há»™p càng lá»›n. Giả sá»­ rằng ban đầu tất cả các phân tá»­ bị giam ở ná»­a trái cá»§a há»™p bằng má»™t vách ngăn. Nếu bá» vách ngăn Ä‘i, các phân tá»­ sẽ có xu hướng tràn ra chiếm cả hai ná»­a cá»§a há»™p. Ở má»™t thá»i Ä‘iểm nào đó sau đấy, do may rá»§i, có thể tất cả các phân tá»­ sẽ dồn cả sang ná»­a phải hoặc trở lại ná»­a trái cá»§a há»™p, nhưng khả năng chắc chắn hÆ¡n rất nhiá»u là chúng có số lượng gần bằng nhau ở cả hai ná»­a há»™p. Má»™t trạng thái kém trật tá»± hÆ¡n, hay nói cách khác là mất trật tá»± hÆ¡n, trạng thái ban đầu mà trong đó má»i phân tá»­ chỉ ở trong má»™t ná»­a há»™p. Do đó, ngưá»i ta nói rằng entropy cá»§a khí đã tăng lên. Tương tá»±, giả sá»­ rằng ta bắt đầu vá»›i hai há»™p, má»™t há»™p chứa các phân tá»­ ôxy và má»™t há»™p chứa các phân tá»­ nitÆ¡. Nếu ngưá»i ta ghép hai há»™p vá»›i nhau và bá» vách ngăn Ä‘i thì các phân tá»­ ôxy và nitÆ¡ sẽ bắt đầu trá»™n lẫn vào nhau. Ở má»™t thá»i Ä‘iểm nào đó sau đấy, trạng thái có xác suất lá»›n nhất sẽ là sá»± trá»™n khá Ä‘á»u các phân tá»­ ôxy và nitÆ¡ trong cả hai há»™p. Trạng thái đó là kém trật tá»± hÆ¡n trạng thái ban đầu cá»§a hai há»™p riêng rẽ.

Äịnh luật thứ hai cá»§a nhiệt dá»™ng há»c có vị trí hÆ¡i khác so vá»›i các định luật khoa há»c khác, chẳng hạn như định luật hấp dẫn cá»§a Newton, bởi vì nó không phải luôn luôn đúng, mà chỉ đúng trong đại Ä‘a số các trưá»ng hợp mà thôi. Xác suất để tất cả các phân tá»­ trong há»™p đầu tiên cá»§a chúng ta dồn cả vá» má»™t ná»­a cá»§a há»™p ở thá»i Ä‘iểm sau khi bá» vách ngăn chỉ bằng má»™t phần nhiá»u triệu triệu, nhưng nó vẫn có thể xảy ra. Tuy nhiên, nếu có má»™t lá»— Ä‘en ở cạnh thì định luật đó dưá»ng như sẽ bị vi phạm khá dá»… dàng: chỉ cần ném má»™t số vật chất có lượng entropy lá»›n, như má»™t há»™p khí chẳng hạn, vào lá»— Ä‘en. Khi đó tổng số entropy cá»§a vật chất ở ngoài lá»— Ä‘en sẽ giảm. Tất nhiên, ngưá»i ta vẫn còn có thể viện lý rằng entropy tổng cá»™ng, kể cả entropy trong lá»— Ä‘en sẽ không giảm, nhưng vì không có cách gì để nhìn vào lá»— Ä‘en, nên chúng ta không thể thấy được vật chất trong đó chứa bao nhiêu entropy. Khi này sẽ thật là tuyệt vá»i nếu có má»™t đặc tính nào đó cá»§a lá»— Ä‘en, mà qua nó, ngưá»i quan sát ở bên ngoài có thể biết vá» entropy cá»§a lá»— Ä‘en, và đặc tính này lại tăng bất cứ khi nào có má»™t lượng vật chất mang entropy rÆ¡i vào lá»— Ä‘en. Sá»± phát hiện vừa mô tả ở trên cho thấy rằng diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố sẽ tăng bất cứ khi nào có má»™t lượng vật chất rÆ¡i vào lá»— Ä‘en. Má»™t nghiên cứu sinh ở Princeton tên là Jacod Bekenstein đã đưa ra giả thuyết rằng diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố chính là thước Ä‘o entropy cá»§a lá»— Ä‘en. Khi vật chất mang entropy rÆ¡i vào lá»— Ä‘en, diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố tăng, nên tổng entropy cá»§a vật chất ngoài lá»— Ä‘en và diện tích chân trá»i sá»± cố sẽ không khi nào giảm.

Giả thuyết này dưá»ng như đã tránh cho định luật thứ hai nhiệt động há»c không bị vi phạm trong hầu hết má»i tình huống. Tuy nhiên, vẫn còn má»™t khe hở tai hại. Nếu lá»— Ä‘en có entropy thì nó cÅ©ng sẽ phải có nhiệt độ. Nhưng má»™t vật có nhiệt độ thì sẽ phải phát xạ vá»›i tốc độ nào đó. Kinh nghiệm hàng ngày cÅ©ng cho thấy rằng nếu ngưá»i ta nung nóng má»™t que cá»i trong lá»­a thì nó sẽ nóng đỠvà bức xạ, nhưng những vật ở nhiệt độ thấp cÅ©ng bức xạ, chỉ có Ä‘iá»u lượng bức xạ khá nhá» nên ngưá»i ta thưá»ng không nhìn thấy mà thôi. Bức xạ này đòi há»i phải có để tránh cho định luật thứ hai khá»i bị vi phạm. Như vậy, các lá»— Ä‘en cÅ©ng cần phải bức xạ. Nhưng theo chính định nghÄ©a cá»§a nó thì lá»— Ä‘en là vật được xem là không phát ra gì hết. Và do đó, dưá»ng như diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố không thể xem như entropy cá»§a lá»— Ä‘en. Năm 1972 cùng vá»›i Bradon Carte và má»™t đồng nghiệp Mỹ Jim Bardeen, tôi đã viết má»™t bài báo trong đó chỉ ra rằng mặc dù có nhiá»u Ä‘iểm tương tá»± giữa diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố và entropy nhưng vẫn còn khó khăn đầy tai hại đó. Tôi cÅ©ng phải thú nhận rằng khi viết bài báo đó tôi đã bị thúc đẩy má»™t phần bởi sá»± bá»±c tức đối vá»›i Bekenstein, ngưá»i mà tôi cảm thấy đã lạm dụng phát hiện cá»§a tôi vá» diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố. Tuy nhiên, cuối cùng hóa ra anh ta vá» căn bản lại là đúng, mặc dù ở má»™t mức độ mà chính anh ta cÅ©ng không ngá».

Tháng 9 năm 1973, trong thá»i gian đến thăm MatxcÆ¡va, tôi đã thảo luận vá» các lá»— Ä‘en vá»›i hai chuyên gia hàng đầu cá»§a Liên Xô là Yakov Zedovich và Alexander Starobinsky. Há» khẳng định vá»›i tôi rằng theo nguyên lý bất động cá»§a cÆ¡ há»c lượng tá»­ thì các lá»— Ä‘en quay cần phải sinh và phát ra các hạt. Tôi tin cÆ¡ sở vật lý trong lý lẽ cá»§a há», nhưng tôi không thích phương pháp toán há»c mà há» sá»­ dụng để tính toán sá»± phát xạ hạt. Do đó, tôi đã bắt tay vào tìm tòi má»™t cách xá»­ lý toán há»c tốt hÆ¡n mà tôi đã trình bày tại seminar thông báo ở Oxford vào cuối tháng 11 năm 1973. Vào thá»i gian đó, tôi còn chưa tiến hành tính toán để tìm ra sá»± phát xạ là bao nhiêu. Tôi chỠđợi ngưá»i ta sẽ phát hiện được chính bức xạ từ các lá»— Ä‘en quay mà Zedovich và Starobinsky đã tiên Ä‘oán. Tuy nhiên, khi tính song tôi vô cùng ngạc nhiên và băn khoăn thấy rằng thậm chí cả các lá»— Ä‘en không quay dưá»ng như cÅ©ng sinh và phát ra các hạt vá»›i tốc độ Ä‘á»u. Thoạt tiên, tôi nghÄ© rằng đó là dấu hiệu cho biết má»™t trong những phép gần đúng mà tôi sá»­ dụng là không thá»a đáng. Tôi ngại rằng nếu Bekenstein phát hiện ra Ä‘iá»u đó, anh ta sẽ dùng nó như má»™t lý lẽ nữa để cá»§ng cố ý tưởng cá»§a anh ta vá» entropy cá»§a các lá»— Ä‘en, Ä‘iá»u mà tôi vẫn còn không thích. Tuy nhiên, càng suy nghÄ© tôi càng thấy những phép gần đúng đó thá»±c sá»± là đúng đắn. Nhưng Ä‘iá»u đã thuyết phục hẳn được tôi rằng sá»± phát xạ là có thá»±c là: phổ cá»§a các hạt bức xạ giống hệt như phổ phát xạ cá»§a vật nóng, và các lá»— Ä‘en phát ra các hạt vá»›i tốc độ chính xác để không vi phạm định luật thứ hai. Sau đó, những tính toán đã được lặp Ä‘i lặp lại dưới nhiá»u dạng khác nhau và bởi những ngưá»i khác. Tất cả há» Ä‘á»u khẳng định rằng lá»— Ä‘en cần phải phát ra các hạt và bức xạ hệt như nó là má»™t vật nóng vá»›i nhiệt độ chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng cá»§a nó: khối lượng càng lá»›n thì nhiệt độ càng thấp.

Nhưng làm sao các lá»— Ä‘en lại có thể phát ra các hạt trong khi chúng ta biết được rằng không có vật gì từ phía trong có thể thoát ra khá»i chân trá»i sá»± cố? Câu trả lá»i mà cÆ¡ há»c lượng tá»­ nói vá»›i chúng ta là: các hạt không phát ra từ bên trong lá»— Ä‘en mà là từ không gian “trống rá»—ng†ở ngay bên ngoài chân trá»i sá»± cố cá»§a lá»— Ä‘en! Chúng ta có thể hiểu Ä‘iá»u này như sau: cái mà chúng ta quen nghÄ© là không gian “trống rá»—ng†lại không thể hoàn toàn là trống rá»—ng, bởi vì Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là tất cả các trưá»ng như trưá»ng hấp dẫn và trưá»ng Ä‘iện từ sẽ cần phải chính xác bằng 0. Tuy nhiên, giá trị cá»§a trưá»ng và tốc độ thay đổi cá»§a nó theo thá»i gian cÅ©ng giống như vị trí và vận tốc cá»§a hạt: nguyên lý bất định buá»™c rằng nếu ngưá»i ta biết má»™t trong hai đại lượng đó càng chính xác thì có thể biết vỠđại lượng kia càng kém chính xác! Vì vậy trong không gian trống rá»—ng, trưá»ng không cố định ở giá trị chính xác bằng 0, bởi vì nếu trái lại thì trưá»ng sẽ có cả giá trị chính xác (bằng 0) và tốc độ thay đổi cÅ©ng trị chính xác (bằng 0). Cần phải có má»™t lượng bất định tối thiểu nào đó, hay ngưá»i ta nói rằng, có những thăng giáng lượng tá»­ trong giá trị cá»§a trưá»ng. Ngưá»i ta có thể xem những thăng giáng đó như má»™t cặp hạt ánh sáng hoặc hấp dẫn cùng xuất hiện ở má»™t thá»i Ä‘iểm nào đó, Ä‘i ra xa nhau rồi lại gặp lại và há»§y nhau. Những hạt này là những hạt ảo giống như các hạt mang lá»±c hấp dẫn cá»§a mặt trá»i: không giống các hạt thá»±c, chúng không thể quan sát được má»™t cách trá»±c tiếp bằng máy dò hạt. Tuy nhiên, những hiệu ứng gián tiếp cá»§a chúng, chẳng hạn những thay đổi nhá» vá» năng lượng cá»§a các quỹ đạo electron trong nguyên tá»­, Ä‘á»u có thể Ä‘o được và phù hợp vá»›i những tính toán lý thuyết vá»›i má»™t mức độ chính xác rất cao. Nguyên lý bất định cÅ©ng tiên Ä‘oán rằng, có cả những cặp hạt vật chất như electron hoặc quark là ảo. Tuy nhiên, trong trưá»ng hợp này má»™t thành viên cá»§a cặp là hạt, còn thành viên kia là phản hạt (các phản hạt cá»§a ánh sáng và hấp dẫn giống hệt như hạt).

Vì năng lượng không thể sinh ra từ hư vô, nên má»™t trong các thành viên cá»§a cặp hạt/phản hạt sẽ có năng lượng dương và thành viên kia sẽ có năng lượng âm. Thành viên có năng lượng âm buá»™c phải là hạt ảo có thá»i gian sống ngắn, vì các hạt thá»±c luôn luôn có năng lượng dương trong các tình huống thông thưá»ng. Do đó hạt ảo này phải Ä‘i tìm thành viên cùng cặp để há»§y cùng vá»›i nó. Tuy nhiên, má»™t hạt thá»±c ở gần má»™t vật nặng sẽ có năng lượng nhá» hÆ¡n so vá»›i khi nó ở xa, bởi vì khi đưa nó ra xa cần phải tốn năng lượng để chống lại lá»±c hút hấp dẫn cá»§a vật đó. Thưá»ng thưá»ng, năng lượng cá»§a hạt vẫn còn là dương, nhưng trưá»ng hợp hấp dẫn trong lá»— Ä‘en mạnh tá»›i mức thậm chí má»™t hạt thá»±c ở đó cÅ©ng có năng lượng âm. Do đó, khi có mặt lá»— Ä‘en, hạt ảo vá»›i năng lượng âm khi rÆ¡i vào lá»— Ä‘en cÅ©ng có thể trở thành hạt thá»±c hoặc phản hạt thá»±c. Trong trưá»ng hợp đó, nó không còn cần phải há»§y vá»›i bạn cùng cặp cá»§a nó nữa. Ngưá»i bạn bị bá» rÆ¡i này cÅ©ng có thể rÆ¡i vào lá»— Ä‘en, hoặc khi có năng lượng dương, nó cÅ©ng có thể thoát ra ngoài vùng lân cận cá»§a lá»— Ä‘en như má»™t hạt thá»±c hoặc phản hạt thá»±c (hình 7.4). Äối vá»›i ngưá»i quan sát ở xa thì dưá»ng như nó được phát ra từ lá»— Ä‘en. Lá»— Ä‘en càng nhá» thì khoảng cách mà hạt có năng lượng âm cần phải Ä‘i trước khi trở thành hạt thá»±c sẽ càng ngắn và vì vậy tốc độ phát xạ và nhiệt độ biểu kiến cá»§a lá»— Ä‘en càng lá»›n.

Năng lượng dương cá»§a bức xạ Ä‘i ra sẽ được cân bằng bởi dòng hạt năng lượng âm Ä‘i vào lá»— Ä‘en. Theo phương trình Einstein E = mc2 (ở đây E là năng lượng, m là khối lượng và c là vận tốc độ sáng), năng lượng tá»· lệ vá»›i khối lượng. Do đó, dòng năng lượng âm Ä‘i vào lá»— Ä‘en sẽ giảm giảm khối lượng cá»§a nó. Vì lá»— Ä‘en mất khối lượng nên diện tích chân trá»i sá»± cố sẽ nhá» Ä‘i, nhưng sá»± giảm đó cá»§a entropy được bù lại còn nhiá»u hÆ¡n bởi entropy cá»§a bức xạ phát ra, vì vậy định luật thứ hai sẽ không khi nào bị vi phạm.

HÆ¡n nữa, khối lượng cá»§a lá»— Ä‘en càng nhá» thì nhiệt độ cá»§a nó càng cao. Như vậy, vì lá»— Ä‘en mất khối lượng nên nhiệt độ và tốc độ bức xạ cá»§a nó tăng, dẫn tá»›i nó mất khối lượng còn nhanh hÆ¡n nữa. Äiá»u gì sẽ xảy ra khi khối lượng cá»§a lá»— Ä‘en cuối cùng cÅ©ng trở nên cá»±c kỳ nhá» hiện vẫn còn chưa rõ, nhưng sẽ rất có lý khi chúng ta phá»ng Ä‘oán rằng nó sẽ hoàn toàn biến mất trong sá»± bùng nổ bức xạ khổng lồ cuối cùng, tương đương vá»›i sá»± bùng nổ cá»§a hàng triệu quả bom H.

Lá»— Ä‘en có khối lượng lá»›n hÆ¡n khối lượng cá»§a mặt trá»i má»™t ít lần sẽ có nhiệt độ chỉ khoảng má»™t phần mưá»i triệu độ trên không độ tuyệt đối. Nó nhá» hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nhiệt độ cá»§a các bức xạ sóng cá»±c ngắn choán đầy vÅ© trụ (khoảng 2,7 K), vì thế những lá»— Ä‘en này phát xạ thậm chí còn ít hÆ¡n hấp thụ. Nếu vÅ© trụ được an bài là sẽ giãn nở mãi mãi, thì nhiệt độ cá»§a các bức xạ sóng cá»±c ngắn cuối cùng sẽ giảm tá»›i mức nhá» hÆ¡n nhiệt độ cá»§a lá»— Ä‘en và lá»— Ä‘en khi đó sẽ bắt đầu mất khối lượng. Nhưng ngay cả khi đó thì nhiệt độ cá»§a nó vẫn thấp đến mức cần khoảng 1 triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu (1 vá»›i sáu mươi sáu số không đứng sau) năm để lá»— Ä‘en bay hÆ¡i hoàn toàn. Con số đó lá»›n hÆ¡n nhiá»u tuổi cá»§a vÅ© trụ bằng 1 hoặc 2 và 10 con số không đứng sau (tức khoảng 10 hoặc 20 ngàn triệu năm).

Mặt khác như đã nói ở Chương 6 có thể những lá»— Ä‘en nguyên thá»§y được tạo thành bởi sá»± co lại cá»§a những bất thưá»ng trong giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Những lá»— Ä‘en nguyên thá»§y vá»›i khối lượng ban đầu cỡ ngàn triệu tấn sẽ có thá»i gian sống xấp xỉ tuổi cá»§a vÅ© trụ. Những lá»— Ä‘en nguyên thá»§y vá»›i khối lượng nhá» hÆ¡n con số đó chắc là đã bốc hÆ¡i hoàn toàn, nhưng những lá»— Ä‘en vá»›i khối lượng hÆ¡i lá»›n hÆ¡n sẽ vẫn còn Ä‘ang tiếp tục phát xạ dưới dạng tia X hoặc tia gamma. Các tia X và tia gamma này giống như ánh sáng chỉ có Ä‘iá»u bước sóng cá»§a chúng ngắn hÆ¡n nhiá»u. Những lá»— như thế khó mà gán cho cái nhãn là Ä‘en: chúng thá»±c sá»± nóng trắng và phát năng lượng vá»›i tốc độ khoảng mưá»i ngàn mega oat.

Má»™t lá»— Ä‘en như vậy có thể cung cấp đủ năng lượng cho mưá»i nhà máy Ä‘iện lá»›n, nếu chúng ta biết cách khai thác nó. Tuy nhiên việc này chẳng phải dá»… dàng gì: lá»— Ä‘en đó có khối lượng bằng cả má»™t quả núi bị nén lại tá»›i kích thước nhá» hÆ¡n má»™t phần triệu triệu cá»§a inch, nghÄ©a là cỡ kích thước cá»§a hạt nhân nguyên tá»­! Nếu bạn có má»™t lá»— Ä‘en như thế trên mặt đất, bạn sẽ không có cách nào giữ cho nó khá»i rÆ¡i xuyên qua sàn nhà xuống tá»›i tâm trái đất. Nó sẽ dao động xuyên qua trái đất cho tá»›i khi cuối cùng đậu lại ở tâm. Như vậy chá»— duy nhất đặt được má»™t lá»— Ä‘en như vậy để có thể khai thác năng lượng do nó bức xạ ra là ở trên má»™t quỹ đạo quay xung quanh trái đất và cách duy nhất có thể đưa nó lên quỹ đạo ấy là hút nó tá»›i đó bằng cách kéo má»™t khối lượng lá»›n phía trước nó hệt như dùng cá»§ cà rốt nhá»­ con lừa. Äiá»u này xem ra không phải là má»™t đỠnghị thá»±c tế lắm, ít nhất cÅ©ng là trong tương lai gần.

Nhưng thậm chí nếu chúng ta không thể khai thác được sá»± phát xạ từ các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y thì liệu chúng ta có cÆ¡ may quan sát được chúng không? Chúng ta có thể tìm kiếm các tia gamma mà các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y phát ra trong hầu hết thá»i gian sống cá»§a chúng. Mặc dù phát xạ từ phần lá»›n các lá»— Ä‘en Ä‘á»u má» nhạt vì chúng ở quá xa, nhưng tổng số cá»§a chúng thì có thể phát hiện được. Chúng ta hãy quan sát kỹ má»™t ná»n tia gamma như vậy:

Hình 7.5 cho thấy cưá»ng độ quan sát được khác nhau ở những tần số khác nhau. Tuy nhiên, ná»n tia gamma này có thể và chắc là được sinh ra bởi những quá trình khác hÆ¡n là bởi các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y. ÄÆ°á»ng chấm chấm trên Hình 7.5 cho thấy cưá»ng độ phải biến thiên thế nào theo tần số đối vá»›i các tia gamma do lá»— Ä‘en nguyên thá»§y gây ra nếu trung bình có 300 lá»— Ä‘en như thế trong má»™t năm - ánh sáng khối. Do đó ngưá»i ta có thể nói rằng những quan sát ná»n tia gamma không cho má»™t bằng chứng khẳng định nào vá» các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y, nhưng chúng cho chúng ta biết trong vÅ© trụ vá» trung bình không thể có hÆ¡n 300 lá»— Ä‘en như thế trong má»™t năm - ánh sáng khối. Giá»›i hạn đó có nghÄ©a là các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y có thể tạo nên nhiá»u nhất là má»™t phần triệu số vật chất cá»§a vÅ© trụ.

Vá»›i các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y phân bố thưa thá»›t như vậy khó mà có khả năng má»™t lá»— Ä‘en như thế ở đủ gần chúng ta để có thể quan sát nó như má»™t nguồn tia gamma riêng rẽ. Nhưng vì lá»±c hấp dẫn sẽ kéo lá»— Ä‘en nguyên thá»§y tá»›i gần vật chất nên chúng sẽ thưá»ng gặp nhiá»u hÆ¡n ở trong hay gần các thiên hà. Như vậy, mặc dù ná»n tia gamma cho chúng ta biết rằng trung bình không thể có hÆ¡n 300 lá»— Ä‘en như thế trong má»™t năm - ánh sáng khối nhưng nó lại chẳng cho chúng ta biết gì vá» tần suất gặp chúng trong thiên hà cá»§a chúng ta. Chẳng hạn nếu như chúng má»™t triệu lần thưá»ng gặp hÆ¡n con số trung bình thì lá»— Ä‘en gần chúng ta nhất chắc cÅ©ng phải cách chúng ta chừng má»™t ngàn triệu km, tức là xa như sao Diêm vương, hành tinh xa nhất mà chúng ta biết. Ở khoảng cách đó vẫn còn rất khó phát hiện bức xạ Ä‘á»u cá»§a má»™t lá»— Ä‘en ngay cả khi nó là mưá»i ngàn mega oát. Äể quan sát được má»™t lá»— Ä‘en nguyên thá»§y ngưá»i ta phải phát hiện được má»™t vài lượng tá»­ gamma tá»›i từ chính hướng đó trong má»™t khoảng thá»i gian hợp lý, chẳng hạn như má»™t tuần lá»…. Nếu không, chúng chỉ là má»™t phần cá»§a phông. Nhưng nguyên lý lượng tá»­ cá»§a Planck cho chúng ta biết rằng má»—i má»™t lượng tá»­ gamma có năng lượng rất cao, vì tia gamma có tần số rất cao, nếu thậm chí nó có phát xạ vá»›i công suất 10 ngàn mega oát thì cÅ©ng không phải có nhiá»u lượng tá»­. Và để quan sát được má»™t số lượng tá»­, lại tá»›i từ khoảng cách rất xa như sao Diêm vương, đòi há»i phải có má»™t máy dò lá»›n hÆ¡n bất cứ máy dò nào đã được chế tạo cho tá»›i nay. HÆ¡n nữa máy dò này lại phải đặt trong không gian vÅ© trụ vì các tia gamma không thể thâm nhập qua bầu khí quyển.

Tất nhiên nếu má»™t lá»— Ä‘en ở cách xa như sao Diêm vương đã đến ngày tận số và bùng nổ thì sẽ dá»… dàng phát hiện được sá»± bùng nổ bức xạ cá»§a nó. Nhưng nếu lá»— Ä‘en đó liên tục bức xạ trong khoảng 10 hoặc 20 ngàn triệu năm trở lại đây thì xác suất để nó tận số trong vòng ít năm tá»›i thá»±c sá»± là rất nhá»! Vì vậy, để có má»™t cÆ¡ may hợp lý nhìn thấy vụ nổ cá»§a lá»— Ä‘en trước khi tiá»n trợ cấp nghiên cứu cá»§a bạn tiêu hết thì bạn phải tìm cách phát hiện những vụ nổ ở trong khoảng cách má»™t năm ánh sáng. Bạn vẫn phải giải quyết vấn đỠcó má»™t máy dò tia gamma lá»›n có thể phát hiện được má»™t vài lượng tá»­ gamma tá»›i từ vụ nổ đó. Tuy nhiên, trong trưá»ng hợp này sẽ không cần phải xác định rằng tất cả các lượng tá»­ tá»›i cùng má»™t hướng: chỉ cần quan sát thấy tất cả chúng Ä‘á»u tá»›i trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn là có thể tin được rằng chúng tá»›i từ cùng má»™t vụ bùng nổ.

Má»™t máy dò tia gamma có khả năng phát hiện ra các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y chính là toàn bá»™ bầu khí quyển cá»§a trái đất. (Trong má»i trưá»ng hợp chúng ta không thể chế tạo được má»™t máy dò lá»›n hÆ¡n). Khi má»™t lượng tá»­ gamma năng lượng cao đập vào các nguyên tá»­ trong khí quyển, nó sẽ tạo ra cặp electron và positron (tức là phản - electron). Khi các hạt này đập vào các nguyên tá»­ khác, đến lượt mình, chúng sẽ tạo ra các cặp electron và positron nữa, và như vậy ngưá»i ta sẽ thu được cái gá»i là mưa electron. Kết quả là má»™t dạng ánh sáng có tên là bức xạ Cherenkov. Do đó, ngưá»i ta có thể phát hiện ra sá»± bùng nổ tia gamma bằng cách tìm các chá»›p sáng trong bầu trá»i đêm. Tất nhiên có nhiá»u hiện tương khác như chá»›p hoặc sá»± phản xạ ánh sáng từ các vệ tinh rÆ¡i xuống hoặc các mảnh vỡ trên quỹ đạo cÅ©ng có thể tạo ra các chá»›p sáng trên bầu trá»i. Ngưá»i ta có thể phân biệt sá»± bùng nổ tia gamma vá»›i các hiện tượng đó bằng cách quan sát các chá»›p sáng đồng thá»i ở hai hoặc nhiá»u vị trí ở cách rất xa nhau. Má»™t thí nghiệm như thế đã được hai nhà khoa há»c ở Dublin là Neil Porter và Trevor Wecks thá»±c hiện khi dùng các kính thiên văn ở Arizona. HỠđã tìm thấy nhiá»u chá»›p sáng nhưng không có cái nào có thể gán má»™t cách chắc chắn cho sá»± bùng nổ tia gamma từ các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y.

Ngay cả khi nếu việc tìm kiếm các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y không có kết quả, vì Ä‘iá»u này vẫn có thể xảy ra, thì nó vẫn cho chúng ta những thông tin quan trá»ng vá» những giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Nếu vÅ© trụ ở giai Ä‘oạn rất sá»›m là há»—n loạn và bất thưá»ng hoặc nếu áp suất vật chất là thấp thì ngưá»i ta có thể nghÄ© rằng nó đã tạo ra nhiá»u lá»— Ä‘en nguyên thá»§y hÆ¡n là giá»›i hạn đã được xác lập dá»±a trên những quan sát vá» phông tia gamma. Chỉ nếu ở giai Ä‘oạn rất sá»›m, vÅ© trụ là rất trÆ¡n tru và Ä‘á»u đặn vá»›i áp suất cao thì ngưá»i ta má»›i có thể giải thích được tại sao lại không có nhiá»u lá»— Ä‘en nguyên thá»§y.

à tưởng vá» bức xạ phát từ các lá»— Ä‘en là má»™t ví dụ đầu tiên vá» sá»± tiên Ä‘oán phụ thuá»™c má»™t cách căn bản vào cả hai lý thuyết lá»›n cá»§a thế ká»· chúng ta: thuyết tương đối rá»™ng và cÆ¡ há»c lượng tá»­. Nó đã gặp nhiá»u ý kiến phản đối lúc đầu vì nó đảo lá»™n quan Ä‘iểm hiện thá»i “làm sao lá»— Ä‘en lại phát ra cái gì đó?â€. Khi lần đầu tiên tôi công bố các kết quả tính toán cá»§a tôi tại má»™t há»™i nghị ở Phòng thì nghiệm Rurtherford - Appleton gần Oxford, tôi đã được chào đón bằng sá»± hoài nghi cá»§a hầu hết má»i ngưá»i. Vào lúc kết thúc bản báo cáo cá»§a tôi, vị chá»§ tá»a phiên há»p, ông John Taylor cá»§a trưá»ng Kings College, London đã đứng dậy tuyên bố rằng tất cả những thứ đó là vô nghÄ©a. Thậm chí ông còn viết má»™t bài báo vá» vấn đỠnày. Tuy nhiên, rồi cuối cùng, hầu hết má»i ngưá»i, kể cả ông John Taylo cÅ©ng đã Ä‘i đến kết luận rằng các lá»— Ä‘en cần phải phát bức xạ như các vật nóng, nếu những quan niệm khác cá»§a chúng ta vá» thuyết tương đối rá»™ng và cÆ¡ há»c lượng tá»­ là đúng đắn. Như vậy, mặc dù ngay cả khi chúng ta còn chưa tìm thấy má»™t lá»— Ä‘en nguyên thá»§y nào vẫn có má»™t sá»± khá nhất trí cho rằng nếu chúng ta phát hiện ra lá»— Ä‘en đó thì nó sẽ phải phát ra má»™t lượng lá»›n tia X và tia gamma.

Sá»± tồn tại cá»§a bức xạ phát ra từ lá»— Ä‘en cÅ©ng còn ngụ ý rằng sá»± co lại do hấp dẫn không phải là chấm hết và không thể đảo ngược được như má»™t thá»i chúng ta đã nghÄ©. Nếu má»™t nhà du hành rÆ¡i vào má»™t lá»— Ä‘en thì khối lượng cá»§a nó sẽ tăng, nhưng cuối cùng năng lượng tương đương vá»›i khối lượng gia tăng đó sẽ được trả lại cho vÅ© trụ dưới dạng bức xạ. Như vậy theo má»™t ý nghÄ©a nào đó nhà du hành vÅ© trụ cá»§a chúng ta đã được luân hồi. Tuy nhiên, đó là má»™t số phận bất tá»­ đáng thương, và quan niệm cá nhân vá» thá»i gian cá»§a nhà du hành chắc cÅ©ng sẽ chấm hết khi anh ta bị xé ra từng mảnh trong lá»— Ä‘en! Ngay cả các loại hạt cuối cùng được phát ra từ lá»— Ä‘en nói chung cÅ©ng sẽ khác vá»›i những hạt đã tạo nên nhà du hành: đặc Ä‘iểm duy nhất còn lại cá»§a anh ta chỉ là khối lượng và năng lượng.

Những phép gần đúng mà tôi sá»­ dụng để tính ra sá»± phát xạ từ lá»— Ä‘en vẫn còn hiệu lá»±c tốt khi lá»— Ä‘en có khối lượng chỉ lá»›n hÆ¡n má»™t phần cá»§a gam. Tuy nhiên chúng sẽ không còn dùng được nữa ở Ä‘iểm cuối Ä‘á»i cá»§a lá»— Ä‘en, khi mà khối lượng cá»§a nó trở nên cá»±c nhá». Kết cục có nhiá»u khả năng nhất là lá»— Ä‘en sẽ biến mất, ít nhất là khá»i vùng vÅ© trụ cá»§a chúng ta mang theo cả nhà du hành và kỳ dị có thể có ở bên trong nó. Äây là chỉ dẫn đầu tiên cho thấy cÆ¡ há»c lượng tá»­ có thể khá»­ các kỳ dị đã được tiên Ä‘oán bởi thuyết tương đối rá»™ng. Tuy nhiên các phương pháp mà tôi và những ngưá»i khác sá»­ dụng vào năm 1974 chưa thể trả lá»i được cho những câu há»i, ví dụ như liệu những kỳ dị đó có xuất hiện trong lý thuyết lượng tá»­ hấp dẫn hay không? Do đó từ năm 1975 trở Ä‘i tôi đã bắt đầu phát triển má»™t cách tiếp cận mạnh hÆ¡n đối vá»›i hấp dẫn lượng tá»­ dá»±a trên ý tưởng cá»§a Richard Feynman vá» phép lấy tổng theo những lịch sá»­. Câu trả lá»i mà cách tiếp cận này đưa ra cho nguồn gốc và số phận cá»§a vÅ© trụ và những thứ chứa bên trong nó, chẳng hạn như nhà du hành, sẽ được mô tả ở hai chương sau. Chúng ta sẽ thấy rằng mặc dù nguyên lý bất định đặt những hạn chế vỠđộ chính xác cho tất cả các tiên Ä‘oán cá»§a chúng ta, nhưng đồng thá»i nó lại loại bỠđược tính không thể tiên Ä‘oán - má»™t tính chất rất cÆ¡ bản xảy ra ở Ä‘iểm kỳ dị cá»§a không - thá»i gian.
Tài sản của mr_robin

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #7  
Old 24-08-2008, 09:16 AM
mr_robin's Avatar
mr_robin mr_robin is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: SG
Bài gởi: 37
Thá»i gian online: 7 giá» 22 phút 5 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 6: Lỗ đen
Thuật ngữ lá»— Ä‘en còn rất má»›i. Nó được nhà khoa há»c ngưá»i Mỹ John Wheeler đưa ra vào năm 1969 nhằm mô tả má»™t cách hình tượng má»™t ý tưởng bắt nguồn ít nhất khoảng 200 năm trước, vào thá»i mà còn có hai lý thuyết vỠánh sáng: má»™t lý thuyết được Newton á»§ng há»™ cho rằng ánh sáng được tạo thành từ các hạt, còn lý thuyết kia cho rằng nó được tạo thành từ các sóng.

Hiện nay ta biết rằng cả hai lý thuyết trên Ä‘á»u đúng. Theo quan Ä‘iểm nhị nguyên sóng/hạt cá»§a cÆ¡ há»c lượng tá»­, thì ánh sáng có thể xem như vừa là sóng vừa là hạt. Theo lý thuyết sóng vỠánh sáng thì không rõ nó sẽ phản ứng thế nào đối vá»›i hấp dẫn. Nhưng nếu ánh sáng được tạo thành từ các hạt thì ngưá»i ta có thể nghÄ© rằng nó sẽ bị tác động bởi hấp dẫn hệt như các viên đạn đại bác, tên lá»­a và các hành tinh. Ban đầu ngưá»i ta tưởng rằng ánh sáng truyá»n vá»›i vận tốc lá»›n vô hạn và như thế thì hấp dẫn không thể nào làm cho nó chậm lại được, nhưng phát minh cá»§a Roemer cho thấy ánh sáng truyá»n vá»›i vận tốc hữu hạn, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là hấp dẫn có thể có tác động quan trá»ng.

Dá»±a trên giải thuyết đó, má»™t giảng viên cá»§a Äại há»c Cambridge là John Michell đã viết má»™t bài báo in trên tạp chí “những văn kiện triết há»c cá»§a Há»™i Hoàng gia London†(Philosophical Transaction of the Royal Society of London) vào năm 1783, trong đó ông chỉ ra rằng má»™t ngôi sao đủ nặng và đặc có thể có trưá»ng hấp dẫn mạnh tá»›i mức không cho ánh sáng thoát ra được: bất kỳ ánh sáng nào phát ra từ bá» mặt ngôi sao đó cÅ©ng Ä‘á»u bị kéo ngược trở lại trước khi nó kịp truyá»n Ä‘i rất xa. Michell cho rằng có thể có má»™t số rất lá»›n những sao như vậy. Mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy những ngôi sao đó bởi vì ánh sáng từ những ngôi sao đó không đến được chúng ta, nhưng chúng ta vẫn cảm thấy được lá»±c hút hấp dẫn cá»§a chúng. Những đối tượng đó là cái bây giá» chúng ta gá»i là lá»— Ä‘en, bởi vì thá»±c tế chúng là những khoảng Ä‘en trong vÅ© trụ.

Má»™t giả thuyết tương tá»± cÅ©ng được má»™t nhà khoa há»c ngưá»i Pháp là hầu tước de Laplace đưa ra sau đó ít năm, tất nhiên là độc lập vá»›i Michell. Má»™t Ä‘iá»u khá lý thú là Laplace chỉ đưa ra giả thuyết này vào lần xuất bản thứ nhất và thứ hai cá»§a cuốn sách “Hệ thống thế giá»›iâ€, nhưng rồi lại bá» Ä‘i trong những lần xuất bản sau, chắc ông cho rằng đó là má»™t ý tưởng Ä‘iên rồ. (CÅ©ng như lý thuyết hạt cá»§a ánh sáng không được á»§ng há»™ trong suốt thế ká»· 19, và dưá»ng như má»i chuyện Ä‘á»u có thể giải thích bằng lý thuyết sóng, nhưng theo lý thuyết sóng thì hoàn toàn không rõ ánh sáng bị hấp dẫn tác động như thế nào).

Thá»±c tế, xem ánh sáng như những viên đạn đại bác trong lý thuyết hấp dẫn cá»§a Newton là hoàn toàn không thích hợp bởi vì ánh sáng có vận tốc cố định. (Má»™t viên đạn đại bác khi bắn lên từ mặt đất sẽ bị lá»±c hấp dẫn làm cho chuyển động chậm lại và cuối cùng sẽ dừng lại và rÆ¡i xuống, trong khi đó hạt photon vẫn phải tiếp tục bay lên vá»›i vận tốc không đổi. Vậy thì lá»±c hấp dẫn cá»§a Newton làm thế nào có thể tác động tá»›i ánh sáng?). Phải mãi cho tá»›i khi Einstein đưa ra thuyết tương đối rá»™ng vào năm 1915, ta má»›i có má»™t lý thuyết nhất quán cho biết hấp dẫn tác động như thế nào đến ánh sáng. Và thậm chí ngay cả khi đó cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian sau ngưá»i ta má»›i hiểu được những hệ quả cá»§a lý thuyết đối vá»›i các sao nặng.

Äể hiểu má»™t lá»— Ä‘en có thể được hình thành như thế nào, trước hết chúng ta phải hiểu vòng Ä‘á»i cá»§a má»™t ngôi sao. Má»™t ngôi sao được hình thành khi má»™t lượng lá»›n khí (mà chá»§ yếu là hydro) bắt đầu co lại do lá»±c hút hấp dẫn cá»§a chính mình. Và vì khi các khối khí co lại, nên các nguyên tá»­ khí va chạm nhau thưá»ng xuyên hÆ¡n và ngày càng có vận tốc lá»›n hÆ¡n dẫn tá»›i khối khí nóng lên. Cuối cùng, khối khí sẽ nóng tá»›i mức khi các nguyên tá»­ hydro va chạm nhau chúng sẽ không rá»i nhau ra nữa mà liên kết vá»›i nhau thành nguyên tá»­ heli. Nhiệt giải phóng ra từ phản ứng này - giống như vụ nổ cá»§a bom khinh khí - sẽ làm cho ngôi sao phát sáng. Lượng nhiệt đó cÅ©ng làm tăng áp suất cá»§a khối khí cho tá»›i khi đủ để cân bằng vá»›i lá»±c hút hấp dẫn và khối khí ngừng co lại. Äiá»u này cÅ©ng hÆ¡i giống vá»›i trưá»ng hợp quả khí cầu, trong đó có sá»± cân bằng giữa áp suất cá»§a không khí bên trong có xu hướng làm cho quả khí cầu phồng ra và sức căng cá»§a vá» cao su có xu hướng làm cho nó co lại. Những ngôi sao sẽ còn ổn định như thế má»™t thá»i gian dài vá»›i nhiệt từ các phản ứng hạt nhân tá»a ra cân bằng vá»›i lá»±c hút hấp dẫn. Tuy nhiên, cuối cùng rồi các ngôi sao cÅ©ng sẽ dùng hết số khí hydro và các nhiên liệu hạt nhân cá»§a nó. Má»™t Ä‘iá»u thật nghịch lý là các ngôi sao càng có nhiá»u nhiên liệu lúc bắt đầu thì sẽ hết càng sá»›m. Äó là bởi vì ngôi sao càng nặng thì nó phải càng nóng để cân bằng vá»›i lá»±c hút hấp dẫn. Mà nó đã càng nóng thì sẽ dùng hết số nhiên liệu cá»§a nó càng nhanh. Mặt trá»i cá»§a chúng ta có lẽ còn đủ nhiên liệu cho khoảng gần năm ngàn triệu năm nữa, nhưng những ngôi sao nặng hÆ¡n có thể dùng hết nhiên liệu cá»§a chúng chỉ trong khoảng má»™t trăm triệu năm, ít hÆ¡n tuổi cá»§a vÅ© trụ rất nhiá»u. Khi má»™t ngôi sao hết nhiên liệu, nó sẽ lạnh Ä‘i và co lại. Chỉ cuối những năm 20, ngưá»i ta má»›i hiểu được Ä‘iá»u gì xảy ra đối vá»›i nó khi đó.

Năm 1928 má»™t sinh viên Ấn Äá»™ má»›i tốt nghiệp đại há»c tên là Subrahmanyan Chandrasekhar đã dong thuyá»n tá»›i nước Anh để theo há»c nhà thiên văn ngài Arthur Eddington, má»™t chuyên gia vá» thuyết tương đối rá»™ng ở Cambridge. (Theo má»™t số dư luận, thì má»™t nhà báo vào đầu những năm 20 có nói vá»›i Eddington, rằng ông ta nghe nói cả thế giá»›i chỉ có ba ngưá»i hiểu được thuyết tương đối rá»™ng. Eddington im lặng má»™t lát rồi nói: “Tôi còn Ä‘ang cố nghÄ© xem ngưá»i thứ ba là aiâ€). Trong suốt chuyến chu du cá»§a mình từ Ấn Äá»™, Chandrasekhar đã giải quyết được vấn Ä‘á»: má»™t ngôi sao có thể lá»›n tá»›i mức nào để khi đã sá»­ dụng hết nhiên liệu vẫn chống chá»i được vá»›i lá»±c hấp dẫn riêng cá»§a nó. à tưởng cá»§a ông như sau: khi má»™t ngôi sao trở nên nhá», các hạt vật chất sẽ ở rất gần nhau, và vì vậy theo nguyên lý loại trừ Pauli, chúng cần phải có vận tốc khác nhau. Äiá»u này làm cho chúng chuyển động ra xa nhau và vì thế có xu hướng làm cho sao giãn nở ra. Do đó má»™t ngôi sao có thể tá»± duy trì để có má»™t bán kính không đổi bằng cách giữ cân bằng giữa lá»±c hút hấp dẫn và lá»±c đẩy xuất hiện do nguyên lý loại trừ, hệt như ở giai Ä‘oạn đầu trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nó lá»±c hấp dẫn được cân bằng bởi nhiệt.

Tuy nhiên, Chandrasekhar thấy rằng lá»±c đẩy do nguyên lý loại trừ tạo ra có má»™t giá»›i hạn. Lý thuyết tương đối rá»™ng đặt má»™t giá»›i hạn cho sá»± khác biệt cá»±c đại vá» vận tốc cá»§a các hạt vật chất trong các ngôi sao - đó là vận tốc cá»§a ánh sáng. Äiá»u này có nghÄ©a là khi má»™t ngôi sao đủ đặc, lá»±c đẩy gây bởi nguyên lý loại trừ sẽ nhá» hÆ¡n lá»±c hút hấp dẫn. Chandrasekhar tính ra rằng má»™t ngôi sao lạnh có khối lượng lá»›n hÆ¡n khối lượng mặt trá»i chừng 1,5 lần sẽ không thể tá»± chống chá»i nổi vá»›i lá»±c hấp dẫn riêng cá»§a nó. (Khối lượng này hiện nay được gá»i là giá»›i hạn Chandrasekhar). Phát minh tương tá»± cÅ©ng được nhà khoa há»c ngưá»i Nga Lev Davidovich Landau đưa ra vào cùng thá»i gian đó.

Äiá»u này có những hệ quả quan trá»ng đối vá»›i số phận tối hậu cá»§a các ngôi sao nặng. Nếu khối lượng cá»§a má»™t ngôi sao nhá» hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar, thì cuối cùng nó cÅ©ng có thể ngừng co lại và yên phận ở trạng thái cuối cùng khả dÄ© như “má»™t sao lùn trắng†vá»›i bán kính chỉ khoảng vài ngàn dặm và mật độ khoảng vài trăm tấn trong má»™t inch khối. Sao lùn trắng chống đỡ được vá»›i lá»±c hút hấp dẫn là bởi lá»±c đẩy do nguyên lý loại trừ sinh ra giữa các electron trong vật chất cá»§a nó. Chúng ta đã quan sát được má»™t số khá lá»›n những sao lùn trắng này. Má»™t trong những sao lùn đầu tiên quan sát được là ngôi sao quay xung quanh sao Thiên Lang (Sirius) - ngôi sao sáng nhất trên bầu trá»i đêm.

Landau chỉ ra rằng còn có má»™t trạng thái cuối cùng khả dÄ© nữa cho các ngôi sao có khối lượng giá»›i hạn cỡ 1 đến 2 lần lá»›n hÆ¡n khối lượng mặt trá»i nhưng có kích thước còn nhá» hÆ¡n cả các sao lùn trắng nhiá»u. Các sao này chống chá»i được vá»›i lá»±c hút hấp dẫn, bởi lá»±c đẩy do nguyên lý loại trừ tạo ra giữa các neutron và proton lá»›n hÆ¡n là giữa các electron. Do đó chúng được gá»i là các sao neutron. Chúng có bán kính chỉ cỡ mươi dặm và có mật độ cỡ vài trăm triệu tấn trên má»™t inch khối. Khi sao neutron lần đầu tiên được tiên Ä‘oán, ngưá»i ta không có cách nào quan sát được chúng và thá»±c tế mãi rất lâu vá» sau ngưá»i ta cÅ©ng không phát hiện được.

Trái lại, những ngôi sao có khối lượng lá»›n hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar lại có vấn đỠrất lá»›n đặt ra khi chúng đã dùng hết nhiên liệu. Trong má»™t số trưá»ng hợp chúng có thể nổ hoặc Ä‘iá»u chỉnh để rút bá»›t Ä‘i má»™t lượng vật chất đủ để làm giảm khối lượng cá»§a nó xuống dưới giá»›i hạn và như vậy sẽ tránh được tai há»a co lại do hấp dẫn. Tuy nhiên, thật khó lòng tin được rằng Ä‘iá»u này luôn luôn xảy ra bất kể ngôi sao lá»›n tá»›i mức nào. Vả lại, làm sao biết được nó cần phải giảm trá»ng lượng? Và cho dù má»i ngôi sao Ä‘á»u biết Ä‘iá»u chỉnh giảm khối lượng đủ để tránh được quá trình co lại thì Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu ta thêm khối lượng cho má»™t sao lùn trắng hoặc sao neutron để khối lượng cá»§a nó lá»›n hÆ¡n khối lượng giá»›i hạn? Liệu nó có co lại tá»›i mật độ vô hạn không? Eddington đã bị “sốc†bởi hệ quả đó và ông đã chối bá» không tin kết quả cá»§a Chandrasekhar. Eddington nghÄ© rằng đơn giản là không thể có má»™t ngôi sao có thể co lại thành má»™t Ä‘iểm được. Äó cÅ©ng là quan Ä‘iểm cá»§a Ä‘a số các nhà khoa há»c. Chính Einstein cÅ©ng viết má»™t bài báo trong đó ông tuyên bố rằng má»™t ngôi sao không thể co lại tá»›i kích thước bằng 0 được! Trước sá»± chống đối cá»§a các nhà khoa há»c khác, mà đặc biệt là Eddington - vừa là thầy giáo cÅ© vừa là ngưá»i có uy tín hàng đầu vá» cấu trúc các sao, Chandrasekhar đành bá» phương hướng nghiên cứu đó cá»§a mình và chuyển sang nghiên cứu những vấn đỠkhác trong thiên văn há»c như sá»± chuyển động cá»§a các cụm sao. Tuy nhiên, khi ông được trao giải thưởng Nobel vào năm 1938, thì ít nhất cÅ©ng má»™t phần là do công trình đầu tay cá»§a ông vá» khối lượng giá»›i hạn cá»§a các sao lạnh.

Chandrasekhar đã chứng minh được rằng nguyên lý loại trừ không thể ngăn chặn được sá»± co lại cá»§a các ngôi sao có khối lượng lá»›n hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar, nhưng vấn đỠhiểu được Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra đối vá»›i những sao như vậy theo thuyết tương đối rá»™ng thì phải tá»›i năm 1939 má»›i được nhà khoa há»c trẻ ngưá»i Mỹ là Robert Oppenheimer giải quyết lần đầu tiên. Tuy nhiên, kết quả cá»§a ông cho thấy rằng không có má»™t hệ quả quan sát nào có thể phát hiện được bằng các kính thiên văn thá»i đó. Rồi chiến tranh thế giá»›i thứ 2 xảy ra, và chính Oppenheimer lại cuốn hút vào dá»± án bom nguyên tá»­. Sau chiến tranh, vấn đỠsá»± co lại do hấp dẫn bị lãng quên vì Ä‘a số các nhà khoa há»c bắt đầu lao vào các hiện tượng xảy ra trong quy mô nguyên tá»­ và hạt nhân cá»§a nó. Tuy nhiên, vào những năm 60 sá»± quan tâm tá»›i các vấn đỠở thang vÄ© mô cá»§a thiên văn há»c và vÅ© trụ há»c lại sống dậy vì số lượng cÅ©ng như tầm quan sát thiên văn tăng lên rất lá»›n, do việc áp dụng những công nghệ hiện đại. Công trình cá»§a Oppenheimer khi đó lại được phát hiện lại và được mở rá»™ng thêm bởi nhiá»u ngưá»i khác.

Bức tranh mà hiện nay chúng ta có từ công trình cá»§a Oppenheimer như sau: trưá»ng hấp dẫn cá»§a ngôi sao làm thay đổi đưá»ng truyá»n cá»§a các tia sáng trong không-thá»i gian. Các nón ánh sáng - chỉ đưá»ng truyá»n trong không-thá»i gian cá»§a các chá»›p sáng được phát ra từ đỉnh cá»§a nón - sẽ hÆ¡i bị uốn vào phía trong, phía gần vá»›i bá» mặt cá»§a sao. Äiá»u này có thể thấy được theo quỹ đạo cong cá»§a tia sáng phát từ những ngôi sao xa trong quá trình nhật thá»±c. Vì ngôi sao nặng Ä‘ang co lại, nên trưá»ng hấp dẫn ở bá» mặt cá»§a nó ngày càng mạnh và nón ánh sáng càng bị uốn cong vào phía trong. Äiá»u này làm cho tia sáng ngày càng khó thoát khá»i ngôi sao, và ánh sáng sẽ ngày càng má» Ä‘i và đỠhÆ¡n đối vá»›i ngưá»i quan sát từ xa. Cuối cùng, khi ngôi sao đã co tá»›i má»™t bán kính tá»›i hạn nào đó, trưá»ng hấp dẫn ở bá» mặt cá»§a nó trở nên mạnh tá»›i mức nón ánh sáng bị uốn vào phía trong nhiá»u đến ná»—i ánh sáng không thể thoát ra được nữa

(hình 6.1). Theo thuyết tương đối thì không có gì có thể chuyển động nhanh hÆ¡n ánh sáng. Vì vậy, nếu ánh sáng không thể thoát ra được, thì cÅ©ng không có gì có thể thoát được ra; tất cả Ä‘á»u bị trưá»ng hấp dẫn kéo lại. Do đó, ta có má»™t tập các sá»± cố, tức là má»™t vùng trong không-thá»i gian, mà không có gì có thể thoát ra từ đó để đến được vá»›i ngưá»i quan sát từ xa. Vùng này chính là cái mà ngưá»i ta gá»i là lá»— Ä‘en. Biên cá»§a vùng này được gá»i là chân trá»i sá»± cố, và nó trùng vá»›i đưá»ng truyá»n cá»§a các tia sáng vừa chá»›m không thoát ra được khá»i lá»— Ä‘en.

Äể hiểu được Ä‘iá»u mà bạn sẽ thấy nếu bạn Ä‘ang quan sát sá»± co lại cá»§a má»™t ngôi sao để tạo thành lá»— Ä‘en, thì cần nhá»› rằng trong thuyết tương đối không có khái niệm thá»i gian tuyệt đối. Má»—i má»™t ngưá»i quan sát có độ Ä‘o thá»i gian riêng cá»§a mình. Thá»i gian đối vá»›i ngưá»i ở trên má»™t ngôi sao sẽ khác thá»i gian cá»§a ngưá»i ở xa, do có trưá»ng hấp dẫn cá»§a các ngôi sao. Giả sá»­ có má»™t nhà du hành vÅ© trụ quả cảm ở ngay trên bá» mặt má»™t ngôi sao Ä‘ang co lại vào phía trong cá»§a nó, cứ má»—i má»™t giây theo đồng hồ cá»§a anh ta lại gá»­i vá» con tàu Ä‘ang quay quanh ngôi sao đó má»™t tín hiệu. Ở thá»i Ä‘iểm nào đó theo đồng hồ cá»§a anh ta, ví dụ lúc 11 giá», ngôi sao co lại dưới bán kính tá»›i hạn - kích thước mà ở đó trưá»ng hấp dẫn bắt đầu mạnh tá»›i mức không gì có thể thoát được ra, - và như vậy, các tín hiệu cá»§a nhà du hành không tá»›i được con tàu nữa. Khi tá»›i gần 11 giá», các đồng nghiệp cá»§a nhà du hành quan sát từ con tàu thấy khoảng thá»i gian giữa hai tín hiệu liên tiếp do nhà du hành gá»­i vá» ngày càng dài hÆ¡n, nhưng trước 10 giá» 59 phút 59 giây hiệu ứng đó rất nhá». Há» chỉ phải đợi hÆ¡n má»™t giây chút xíu giữa tín hiệu mà nhà du hành gá»­i vá» lúc 10 giá» 59 phút 58 giây và tín hiệu anh ta gá»­i vá» lúc đồng hồ anh ta chỉ 10 giá» 59 phút 59 giây, nhưng há» sẽ phải đợi vÄ©nh viá»…n viá»…n tín hiệu gá»­i lúc 11 giá». Các sóng ánh sáng được phát từ bá» mặt ngôi sao trong khoảng thá»i gian giữa 10 giá» 59 phút 59 giây và 11 giá» theo đồng hồ cá»§a nhà du hành sẽ được truyá»n qua má»™t khoảng thá»i gian vô hạn, nếu Ä‘o từ con tàu. Khoảng thá»i gian giữa hai sóng ánh sáng liên tiếp tá»›i con tàu má»—i lúc má»™t dài hÆ¡n, do đó ánh sáng từ ngôi sao má»—i lúc má»™t đỠvà nhợt nhạt hÆ¡n. Cuối cùng, ngôi sao sẽ má» tối tá»›i mức từ con tàu không thể nhìn thấy nó nữa; tất cả những cái còn lại chỉ là má»™t lá»— Ä‘en trong không gian. Tuy nhiên, ngôi sao vẫn tiếp tục tác dụng má»™t lá»±c hấp dẫn như trước lên con tàu làm cho nó vẫn tiếp tục quay xung quanh lá»— Ä‘en.

Thá»±c ra, kịch bản này không phải hoàn toàn là hiện thá»±c vì vấn đỠsau: Lá»±c hấp dẫn càng yếu khi bạn càng ở xa ngôi sao, vì vậy lá»±c hấp dẫn tác dụng lên chân nhà du hành vÅ© trụ quả cảm cá»§a chúng ta sẽ luôn luôn lá»›n hÆ¡n lá»±c tác dụng lên đầu cá»§a anh ta. Sá»± khác biệt vá» lá»±c đó sẽ kéo dài nhà du hành vÅ© trụ cá»§a chúng ta giống như má»™t sợi mì hoặc xé đứt anh ta ra trước khi ngôi sao co tá»›i bán kính tá»›i hạn, tại đó chân trá»i sá»± cố được hình thành! Tuy nhiên, chúng ta tin rằng trong vÅ© trụ có những vật thể lá»›n hÆ¡n rất nhiá»u, chẳng hạn như những vùng trung tâm cá»§a các thiên hà, cÅ©ng có thể co lại do hấp dẫn để tạo thành các lá»— Ä‘en; má»™t nhà du hành vÅ© trụ ở trên má»™t trong các vật thể đó sẽ không bị xé đứt trước khi lá»— Ä‘en được tạo thành. Thá»±c tế, anh ta sẽ chẳng cảm thấy gì đặc biệt khi đạt tá»›i bán kính tá»›i hạn, và có thể vượt Ä‘iểm-không-đưá»ng-quay-lại mà không nhận thấy. Tuy nhiên, chỉ má»™t ít giá» sau, khi vùng đó tiếp tục co lại, sá»± khác biệt vá» lá»±c hấp dẫn tác dụng lên chân và đầu sẽ lại trở nên mạnh tá»›i mức nó sẽ xé đứt ngưá»i anh ta.

Công trình mà Roger Penrose và tôi tiến hành giữa năm 1965 và 1970 chứng tá», rằng theo thuyết tương đối rá»™ng, thì cần phải có má»™t kỳ dị vá»›i mật độ và độ cong không-thá»i gian vô hạn bên trong lá»— Ä‘en. Äiá»u này khá giống vá»›i vụ nổ lá»›n ở Ä‘iểm bắt đầu, chỉ có Ä‘iá»u ở đây lại là thá»i Ä‘iểm cuối cá»§a má»™t vật thể cùng nhà du hành Ä‘ang co lại. Ở kỳ dị này, các định luật khoa há»c và khả năng tiên Ä‘oán tương lai Ä‘á»u không dùng được nữa. Tuy nhiên, má»™t ngưá»i quan sát còn ở ngoài lá»— Ä‘en sẽ không bị ảnh hưởng bởi sá»± mất khả năng tiên Ä‘oán đó vì không má»™t tín hiệu nào hoặc tia sáng nào từ Ä‘iểm kỳ dị đó tá»›i được anh ta. Sá»± kiện đáng chú ý đó đã dẫn Roger Penrose tá»›i giả thuyết vá» sá»± kiểm duyệt vÅ© trụ - má»™t giả thuyết có thể phát biểu dưới dạng “Chúa căm ghét sá»± kỳ dị trần trụiâ€. Nói má»™t cách khác, những kỳ dị được tạo ra bởi sá»± co lại do hấp dẫn chỉ xảy ra ở những nÆ¡i giống như lá»— Ä‘en - nÆ¡i mà chúng được che giấu kín đáo bởi chân trá»i sá»± cố không cho ngưá»i ngoài nhìn thấy. Nói má»™t cách chặt chẽ thì đây là má»›i là giả thuyết vá» sá»± kiểm duyệt vÅ© trụ yếu: nó bảo vệ cho những ngưá»i quan sát còn ở ngoài lá»— Ä‘en tránh được những hậu quả do sá»± mất khả năng tiên Ä‘oán xảy ra ở Ä‘iểm kỳ dị, nhưng nó hoàn toàn không làm được gì cho nhà du hành bất hạnh đã bị rÆ¡i vào lá»— Ä‘en.

Có má»™t số nghiệm cá»§a các phương trình cá»§a thuyết tương đối rá»™ng, trong đó nó cho phép nhà du hành cá»§a chúng ta có thể nhìn thấy Ä‘iểm kỳ dị trần trụi: như vậy anh ta có thể tránh không đụng vào nó và thay vì anh ta có thể rÆ¡i qua má»™t cái “lá»— sâu đục†và Ä‘i ra má»™t vùng khác cá»§a vÅ© trụ. Äiá»u này tạo ra những khả năng to lá»›n cho việc du hành trong không gian và thá»i gian, nhưng thật không may, những nghiệm đó lại rất không ổn định; chỉ cần má»™t nhiá»…u động nhá», ví dụ như sá»± có mặt cá»§a nhà du hành, là đã có thể làm cho chúng thay đổi tá»›i mức nhà du hành không còn nhìn thấy kỳ dị nữa cho tá»›i khi chạm vào nó và thá»i gian cá»§a anh ta sẽ chấm hết. Nói cách khác, kỳ dị luôn luôn nằm ở tương lai chứ không bao giá» nằm ở quá khứ cá»§a anh ta. Giả thuyết kiểm duyệt vÅ© trụ mạnh phát biểu rằng trong nghiệm hiện thá»±c thì các kỳ dị luôn luôn hoặc hoàn toàn nằm trong tương lai (như các kỳ dị do quá trình co lại do hấp dẫn) hoặc hoàn toàn nằm trong quá khứ (như vụ nổ lá»›n). Ngưá»i ta rất hy vá»ng má»™t trong hai giả thuyết kiểm duyệt là đúng, bởi vì ở gần các kỳ dị trần trụi sẽ có thể chu du vá» quá khứ. Trong khi Ä‘iá»u này thật tuyệt vá»i đối vá»›i các nhà viết truyện khoa há»c viá»…n tưởng thì nó cÅ©ng có nghÄ©a là cuá»™c sống cá»§a bất kỳ ai Ä‘á»u không an toàn: má»™t kẻ nào đó có thể mò vá» quá khứ giết chết bố hoặc mẹ cá»§a bạn trước khi bạn được đầu thai!

Chân trá»i sá»± cố, biên cá»§a vùng không - thá»i gian mà từ đó không gì thoát ra được, có tác dụng như má»™t màng má»™t chiá»u bao quanh lá»— Ä‘en: các vật, tá»· như nhà du hành khinh suất cá»§a chúng ta, có thể rÆ¡i vào lá»— Ä‘en qua chân trá»i sá»± cố, nhưng không gì có thể thoát ra lá»— Ä‘en qua chân trá»i sá»± cố (cần nhá»› rằng chân trá»i sá»± cố là đưá»ng Ä‘i trong không-thá»i gian cá»§a ánh sáng Ä‘ang tìm cách thoát khá»i lá»— Ä‘en, và không gì có thể chuyển động nhanh hÆ¡n ánh sáng). Có thể dùng lá»i cá»§a thi sÄ© Dante nói vá» lối vào địa ngục để nói vá» chân trá»i sá»± cố: “Hỡi những ngưá»i bước vào đây hãy vứt bá» má»i hy vá»ng!â€. Bất kỳ cái gì hoặc bất kỳ ai, má»™t khi đã rÆ¡i qua chân trá»i sá»± cố thì sẽ sá»›m tá»›i vùng có mật độ vô hạn và, chấm hết thá»i gian.

Thuyết tương đối rá»™ng tiên Ä‘oán rằng các vật nặng khi chuyển động sẽ phát ra sóng hấp dẫn - những nếp gợn trong độ cong cá»§a không gian truyá»n vá»›i vận tốc cá»§a ánh sáng. Những sóng này tương tá»± như các sóng ánh sáng, là những gợn sóng cá»§a trưá»ng Ä‘iện từ, nhưng sóng hấp dẫn khó phát hiện hÆ¡n nhiá»u. Giống như ánh sáng, sóng hấp dẫn cÅ©ng mang năng lượng lấy từ các vật phát ra nó. Do đó, hệ thống các vật nặng cuối cùng sẽ an bài ở má»™t trạng thái dừng nào đó bởi vì năng lượng ở bất cứ dạng vận động nào Ä‘á»u được các sóng hấp dẫn mang Ä‘i. (Äiá»u này gần tương tá»± vá»›i việc ném má»™t cái nút xuống nước. Ban đầu, nó dập dá»nh khá mạnh, nhưng rồi vì các gợn sóng mang dần Ä‘i hết năng lượng cá»§a nó, cuối cùng nó an bài ở má»™t trạng thái dừng). Ví dụ, chuyển động cá»§a trái đất xung quanh mặt trá»i tạo ra các sóng hấp dẫn. Tác dụng cá»§a việc mất năng lượng sẽ làm thay đổi quỹ đạo trái đất, làm cho nó dần dần tiến tá»›i gần mặt trá»i hÆ¡n, rồi cuối cùng chạm mặt trá»i và an bài ở má»™t trạng thái dừng. Tuy nhiên, tốc độ mất năng lượng cá»§a trái đất và mặt trá»i rất thấp: chỉ cỡ đủ để chạy má»™t lò sưởi Ä‘iện nhá». Äiá»u này có nghÄ©a là phải mất gần má»™t ngàn triệu triệu triệu triệu năm trái đất má»›i đâm vào mặt trá»i và vì vậy chúng ta chẳng có lý do gì để lo lắng cả! Sá»± thay đổi quỹ đạo cá»§a trái đất cÅ©ng rất chậm khiến cho khó có thể quan sát được, nhưng chính hiện tượng này đã được quan sát thấy ít năm trước trong hệ thống có tên là PSR 1913+16 PSR là tên viết tắt cá»§a má»™t pulsar (pulsar là chuẩn tinh: má»™t loại sao neutron đặc biệt có khả năng phát Ä‘á»u đặn các xung sóng radio). Hệ thống này gồm hai sao neutron quay xung quanh nhau và sá»± mất năng lượng do phát sóng hấp dẫn làm cho chúng chuyển động theo đưá»ng xoắn ốc hướng vào nhau

Trong quá trình co lại do hấp dẫn cá»§a má»™t ngôi sao để tạo thành má»™t lá»— Ä‘en, các chuyển động sẽ nhanh hÆ¡n nhiá»u và vì vậy tốc độ năng lượng được chuyển Ä‘i cÅ©ng cao hÆ¡n nhiá»u. Do vậy mà thá»i gian để đạt tá»›i sá»± an bài ở má»™t trạng thái dừng sẽ không quá lâu. Vậy cái giai Ä‘oạn cuối cùng này nhìn sẽ như thế nào? Ngưá»i ta cho rằng, nó sẽ phụ thuá»™c vào tất cả các đặc tính cá»§a ngôi sao. Có nghÄ©a là, nó không chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay, mà còn phụ thuá»™c vào những mật độ khác nhau cá»§a các phần tá»­ khác nhau cá»§a ngôi sao và cả những chuyển động phức tạp cá»§a các khí trong ngôi sao đó nữa. Và nếu các lá»— Ä‘en cÅ©ng Ä‘a dạng như những đối tượng đã co lại và tạo nên chúng thì sẽ rất khó đưa ra má»™t tiên Ä‘oán nào vá» các lá»— Ä‘en nói chung.

Tuy nhiên, vào năm 1967, má»™t nhà khoa há»c Canada tên là Werner Israel (ông sinh ở Berlin, lá»›n lên ở Nam Phi, và làm luận án tiến sÄ© ở Ireland) đã tạo ra má»™t bước ngoặt trong việc nghiên cứu các lá»— Ä‘en. Israel chỉ ra rằng, theo thuyết tương đối rá»™ng thì các lá»— Ä‘en không quay là rất đơn giản; chúng có dạng cầu lý tưởng và có kích thước chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng cá»§a chúng; hai lá»— Ä‘en như thế có khối lượng như nhau là hoàn toàn đồng nhất vá»›i nhau.

Thá»±c tế, những lá»— Ä‘en này có thể được mô tả bằng má»™t nghiệm riêng cá»§a phương trình Einstein đã được biết từ năm 1917, do Karl Schwarzchild tìm ra gần như ngay sau khi tuyết tương đối rá»™ng được phát minh. Thoạt đầu, nhiá»u ngưá»i, thậm chí ngay cả Israel, lý luận rằng, vì các lá»— Ä‘en cần phải có dạng cầu lý tưởng nên chúng chỉ có thể được tạo thành từ sá»± co lại cá»§a đối tượng có dạng cầu lý tưởng. Mà má»™t ngôi sao chẳng bao giá» có thể có dạng cầu lý tưởng được, nên nó chỉ có thể co lại để tạo thành má»™t kỳ dị trần trụi mà thôi.

Tuy nhiên, có má»™t cách giải thích khác cho kết quả cá»§a Israel mà Roger Penrose và đặc biệt là John Wheeler rất á»§ng há»™. Há» lý luận rằng, những chuyển động nhanh trong quá trình co lại có nghÄ©a là các sóng hấp dẫn do nó phát ra sẽ làm cho nó có dạng cầu hÆ¡n và vào thá»i Ä‘iểm an bài ở trạng thái dừng nó có dạng chính xác là cầu. Theo quan Ä‘iểm này thì má»™t ngôi sao không quay, bất kể hình dạng và cấu trúc bên trong phức tạp cá»§a nó, sau khi kết thúc quá trình co lại do hấp dẫn Ä‘á»u là má»™t lá»— Ä‘en có dạng cầu lý tưởng vá»›i kích thước chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng cá»§a nó. Những tính toán sau này Ä‘á»u cá»§ng cố cho quan Ä‘iểm này và chẳng bao lâu sau nó đã được má»i ngưá»i chấp nhận.

Kết quả cá»§a Israel chỉ đỠcập trưá»ng hợp các lá»— Ä‘en được tạo thành từ các vật thể không quay. Năm 1963 Roy Kerr ngưá»i New Zealand đã tìm ra má»™t tập hợp nghiệm cá»§a các phương trình cá»§a thuyết tương đối mô tả các lá»— Ä‘en quay. Các lá»— Ä‘en “Kerr†đó quay vá»›i vận tốc không đổi, có kích thước và hình dáng chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay cá»§a chúng. Nếu tốc độ quay bằng không, lá»— Ä‘en sẽ là cầu lý tưởng và nghiệm này sẽ trùng vá»›i nghiệm Schwarzchild. Nếu tốc độ quay khác 0, lá»— Ä‘en sẽ phình ra phía ngoài ở gần xích đạo cá»§a nó (cÅ©ng như trái đất và mặt trá»i Ä‘á»u phình ra do sá»± quay cá»§a chúng), và nếu nó quay càng nhanh thì sá»± phình ra sẽ càng mạnh. Như vậy, để mở rá»™ng kết quả cá»§a Israel cho bao hàm được cả các vật thể quay, ngưá»i ta suy Ä‘oán rằng má»™t vật thể quay co lại để tạo thành má»™t lá»— Ä‘en cuối cùng sẽ an bài ở trạng thái dừng được mô tả bởi nghiệm Kerr.

Năm 1970, má»™t đồng nghiệp và cÅ©ng là nghiên cứu sinh cá»§a tôi, Brandon Carter đã Ä‘i được bước đầu tiên hướng tá»›i chứng minh suy Ä‘oán trên. Anh đã chứng tỠđược rằng vá»›i Ä‘iá»u kiện lá»— Ä‘en quay dừng có má»™t trục đối xứng, giống như má»™t con quay, thì nó sẽ có kích thước và hình dạng chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay cá»§a nó. Sau đó vào năm 1971, tôi đã chứng minh được rằng bất kỳ má»™t lá»— Ä‘en quay dừng nào Ä‘á»u cần phải có má»™t trục đối xứng như vậy. Cuối cùng, vào năm 1973, David Robinson ở trưá»ng Kings College, London đã dùng kết quả cá»§a Carter và tôi chứng minh được rằng ước Ä‘oán nói trên là đúng. Những lá»— Ä‘en như vậy thá»±c sá»± là nghiệm Kerr. Như vậy, sau khi co lại do hấp dẫn, lá»— Ä‘en sẽ an bài trong trạng thái có thể quay nhưng không xung động. HÆ¡n nữa, kích thước hình dạng cá»§a nó chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng và tốc độ quay chứ không phụ thuá»™c vào bản chất cá»§a vật thể bị co lại tạo nên nó. Kết quả này được biết dưới châm ngôn: “lá»— Ä‘en không có tócâ€. Äịnh lý “không có tóc†này có má»™t tầm quan trá»ng thá»±c tiá»…n to lá»›n bởi nó hạn chế rất mạnh các loại lá»— Ä‘en lý thuyết. Do vậy, ngưá»i ta có thể tạo ra những mô hình chi tiết cá»§a các vật có khả năng chứa lá»— Ä‘en và so sánh những tiên Ä‘oán cá»§a mô hình vá»›i quan sát. Äiá»u này cÅ©ng có nghÄ©a là má»™t lượng rất lá»›n thông tin vá» vật thể co lại sẽ phải mất Ä‘i khi lá»— Ä‘en được tạo thành, bởi vì sau đấy tất cả những thứ mà ta có thể Ä‘o được vá» vật thể đó chỉ là khối lượng và tốc độ quay cá»§a nó. à nghÄ©a cá»§a Ä‘iá»u này sẽ được thấy rõ ở chương sau.

Các lá»— Ä‘en chỉ là má»™t trong số rất ít các trưá»ng hợp trong lịch sá»­ khoa há»c, trong đó lý thuyết đã được phát triển rất chi tiết như má»™t mô hình toán há»c trước khi có những bằng chứng từ quan sát xác nhận nó là đúng đắn.

Thá»±c tế, Ä‘iá»u này đã được dùng như má»™t luận cứ chá»§ yếu cá»§a những ngưá»i phản đối lá»— Ä‘en: làm sao ngưá»i ta có thể tin rằng có những vật thể mà bằng chứng vá» sá»± tồn tại cá»§a nó chỉ là những tính toán dá»±a trên lý thuyết tương đối rá»™ng, má»™t lý thuyết vốn đã đáng ngá»? Tuy nhiên, vào năm 1963, Maarten Schmidt, má»™t nhà thiên văn làm việc ở Äài thiên văn Palomar, Caliornia, Mỹ, đã Ä‘o được sá»± chuyển dịch vá» phía đỠcá»§a má»™t đối tượng má» tá»±a như sao theo hướng má»™t nguồn phát sóng radio có tên là 3C273 (tức là số cá»§a nguồn là 273 trong catalogue thứ 3 ở Cambridge). Ông thấy sá»± chuyển dịch này là quá lá»›n, nếu xem nó do trưá»ng hấp dẫn gây ra: nếu đó là sá»± chuyển dịch vá» phía đỠdo trưá»ng hấp dẫn gây ra thì đối tượng đó phải rất nặng và ở gần chúng ta tá»›i mức nó sẽ làm nhiá»…u động quỹ đạo cá»§a các hành tinh trong Hệ mặt trá»i. Äiá»u này gợi ý rằng sá»± chuyển dịch vá» phía đỠnày là do sá»± giãn nở cá»§a vÅ© trụ và vì vậy đối tượng đó phải ở rất xa chúng ta. Äể thấy được ở má»™t khoảng cách xa như thế vật thể đó phải rất sáng hay nói cách khác là phải phát ra má»™t năng lượng cá»±c lá»›n. CÆ¡ chế duy nhất mà con ngưá»i có thể nghÄ© ra để miêu tả má»™t năng lượng lá»›n như thế, là sá»± co lại do hấp dẫn không phải chỉ cá»§a má»™t ngôi sao mà cá»§a cả vùng trung tâm cá»§a thiên hà. Nhiá»u đối tượng “tương tá»± sao†(chuẩn tinh), hay nói cách khác là các quasar, cÅ©ng đã được phát hiện. Tất cả Ä‘á»u có chuyển dịch lá»›n vá» phía Ä‘á». Nhưng tất cả chúng Ä‘á»u ở quá xa, khó quan sát để cho má»™t bằng chứng quyết định vá» các lá»— Ä‘en.

Sá»± cổ vÅ© tiếp theo cho sá»± tồn tại cá»§a các lá»— Ä‘en là phát minh cá»§a Jocelyn Bell, má»™t nghiên cứu sinh ở Cambridge, vá» những thiên thể phát các xung radio Ä‘á»u đặn. Thoạt đầu, Bell và ngưá»i hướng dẫn cá»§a chị là Antony Hewish, nghÄ© rằng có lẽ hỠđã liên lạc được vá»›i má»™t ná»n văn minh lạ trong thiên hà! Thá»±c tế, trong buổi seminar khi há» thông báo phát minh cá»§a há», tôi nhá»› là hỠđã gá»i bốn nguồn phát sóng radio đầu tiên đó là LGM 1-4 vá»›i LGM là viết tắt cá»§a “Little Green Men†(những ngưá»i xanh nhá»). Tuy nhiên, cuối cùng há» và má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i đến má»™t kết luận ít lãng mạn hÆ¡n cho rằng những đối tượng đó - có tên là pulsar - thá»±c tế là những sao neutron quay, có khả năng phát các xung sóng radio, do sá»± tương tác phức tạp giữa các từ trưá»ng cá»§a nó vá»›i vật chất xung quanh. Äây là má»™t tin không mấy vui vẻ đối vá»›i các nhà văn chuyên viết vá» các chuyện phiêu lưu trong vÅ© trụ, nhưng lại đầy hy vá»ng đối vá»›i má»™t số ít ngưá»i tin vào sá»± tồn tại cá»§a lá»— Ä‘en thá»i đó: đây là bằng chứng xác thá»±c đầu tiên vá» sá»± tồn tại cá»§a các sao neutron. Sao neutron có bán kính chừng mưá»i dặm, chỉ lá»›n hÆ¡n bán kính tá»›i hạn để ngôi sao trở thành má»™t lá»— Ä‘en ít lần. Nếu má»™t sao có thể co lại tá»›i má»™t kích thước nhá» như vậy thì cÅ©ng không có lý do gì mà những ngôi sao khác không thể co lại tá»›i má»™t kích thước còn nhá» hÆ¡n nữa để trở thành lá»— Ä‘en.

Làm sao chúng ta có thể hy vá»ng phát hiện được lá»— Ä‘en, khi mà theo chính định nghÄ©a cá»§a nó, nó không phát ra má»™t tia sáng nào? Äiá»u này cÅ©ng na ná như Ä‘i tìm con mèo Ä‘en trong má»™t kho than. May thay vẫn có má»™t cách. Như John Michell đã chỉ ra trong bài báo tiên phong cá»§a ông viết năm 1983, lá»— Ä‘en vẫn tiếp tục tác dụng lá»±c hấp dẫn lên các vật xung quanh. Các nhà thiên văn đã quan sát được nhiá»u hệ thống, trong đó có hai sao quay xung quanh nhau và hút nhau bằng lá»±c hấp dẫn. Há» cÅ©ng quan sát được những hệ thống, trong đó chỉ có má»™t sao thấy được quay xung quanh sao đồng hành (không thấy được). Tất nhiên, ngưá»i ta không thể kết luận ngay rằng sao đồng hành đó là má»™t lá»— Ä‘en, vì nó có thể đơn giản chỉ là má»™t ngôi sao phát sáng quá yếu nên ta không thấy được. Tuy nhiên, có má»™t số trong các hệ thống đó, chẳng hạn như hệ thống có tên là Cygnus X-1

(hình 6.2) cÅ©ng là những nguồn phát tia X rất mạnh. Cách giải thích tốt nhất cho hiện tượng này là vật chất bị bắn ra khá»i bá» mặt cá»§a ngôi sao nhìn thấy. Vì lượng vật chất này rÆ¡i vá» phía đồng hành không nhìn thấy, nên nó phát triển thành chuyển động theo đưá»ng xoắn ốc (khá giống như nước chảy ra khá»i bồn tắm) và trở nên rất nóng, phát ra tia X (hình 6.3). Muốn cho cÆ¡ chế này hoạt động, sao đồng hành không nhìn thấy phải rất nhá», giống như sao lùn trắng, sao neutron hoặc lá»— Ä‘en. Từ quỹ đạo quan sát được cá»§a ngôi sao nhìn thấy, ngưá»i ta có thể xác định được khối lượng khả dÄ© thấp nhất cá»§a ngôi sao đồng hành không nhìn thấy. Trong trưá»ng hợp hệ thống Cygnus X-1 sao đó có khối lượng lá»›n gấp 6 lần mặt trá»i. Theo kết quả cá»§a Chandrasekhar thì như thế là quá lá»›n để cho sao không nhìn thấy là má»™t sao lùn trắng. Nó cÅ©ng có khối lượng quá lá»›n để là sao neutron. Vì vậy, nó dưá»ng như phải là má»™t lá»— Ä‘en...

CÅ©ng có những mô hình khác giải thích rằng Cygnus X-1 không bao gồm lá»— Ä‘en, nhưng tất cả những mô hình đó Ä‘á»u rất gượng gạo. Lá»— Ä‘en là cách giải thích thá»±c sá»± tá»± nhiên duy nhất những quan trắc đó. Mặc dù vậy, tôi đã đánh cuá»™c vá»›i Kip Thorne ở Viện kỹ thuật California, rằng thá»±c tế Cygnus X-1 không chứa lá»— Ä‘en! Äây chẳng qua chỉ là sách lược bảo hiểm cho tôi. Tôi đã tốn biết bao công sức cho những lá»— Ä‘en và tất cả sẽ trở nên vô ích, nếu hóa ra là các lá»— Ä‘en không tồn tại. Nhưng khi đó tôi sẽ được an á»§i là mình thắng cuá»™c và Ä‘iá»u đó sẽ mang lại cho tôi bốn năm liá»n tạp chí Private Eye. Nếu lá»— Ä‘en tồn tại thì Kip được 1 năm tạp chí Penthouse. Khi chúng tôi đánh cuá»™c vào năm 1975 thì chúng tôi đã chắc tá»›i 80% rằng Cygnus là lá»— Ä‘en. Và bây giá» tôi có thể nói rằng chúng tôi đã biết chắc tá»›i 95%, nhưng cuá»™c đánh cuá»™c vẫn chưa thể xem là đã ngã ngÅ©.

GiỠđây chúng ta cÅ©ng có bằng chứng vá» má»™t số lá»— Ä‘en khác trong các hệ thống giống như Cygnus X-1 trong thiên hà cá»§a chúng ta và trong hai thiên hà lân cận có tên là Magellanic Clouds. Tuy nhiên, số các lá»— Ä‘en chắc còn cao hÆ¡n nhiá»u; trong lịch sá»­ dài dằng dặc cá»§a vÅ© trụ nhiá»u ngôi sao chắc đã đốt hết toàn bá»™ nhiên liệu hạt nhân cá»§a mình và đã phải co lại. Số các lá»— Ä‘en có thể lá»›n hÆ¡n nhiá»u so vá»›i số những ngôi sao nhìn thấy, mà chỉ riêng trong thiên hà cá»§a chúng ta thôi số những ngôi sao đó đã tá»›i khoảng má»™t trăm ngàn triệu. Lá»±c hút hấp dẫn phụ thêm cá»§a má»™t số lá»›n như thế các lá»— Ä‘en có thể giải thích được tại sao thiên hà cá»§a chúng ta lại quay vá»›i tốc độ như nó hiện có: khối lượng cá»§a các sao thấy được không đủ để làm Ä‘iá»u đó. Chúng ta cÅ©ng có má»™t số bằng chứng cho thấy rằng có má»™t lá»— Ä‘en lá»›n hÆ¡n nhiá»u ở trung tâm thiên hà cá»§a chúng ta vá»›i khối lượng lá»›n hÆ¡n khối lượng cá»§a mặt trá»i tá»›i trăm ngàn lần. Các ngôi sao trong thiên hà tá»›i gần lá»— Ä‘en đó sẽ bị xé tan do sá»± khác biệt vá» hấp dẫn ở phía gần và phía xa cá»§a nó. Tàn tích cá»§a những ngôi sao đó và khí do các sao khác tung ra Ä‘á»u sẽ rÆ¡i vá» phía lá»— Ä‘en. CÅ©ng như trong trưá»ng hợp Cygnus X-1, khí sẽ chuyển động theo đưá»ng xoắn ốc Ä‘i vào và nóng lên mặc dù không nhiá»u như trong trưá»ng hợp đó. Nó sẽ không đủ nóng để phát ra các tia X, nhưng cÅ©ng có thể là các nguồn sóng radio và tia hồng ngoại rất đậm đặc mà ngưá»i ta đã quan sát được ở tâm thiên hà.

Ngưá»i ta cho rằng những lá»— Ä‘en tương tá»± hoặc thậm chí còn lá»›n hÆ¡n, vá»›i khối lượng khoảng trăm triệu lần lá»›n hÆ¡n khối lượng mặt trá»i có thể gặp ở tâm các quasar. Vật chất rÆ¡i vào những lá»— Ä‘en siêu nặng như vậy sẽ tạo ra má»™t nguồn năng lượng duy nhất đủ lá»›n để giải thích lượng năng lượng cá»±c lá»›n mà các vật thể đó phát ra. Vì vật chất chuyển động xoáy ốc vào lá»— Ä‘en, nó sẽ làm cho lá»— Ä‘en quay cùng chiá»u tạo cho nó má»™t từ trưá»ng khá giống vá»›i từ trưá»ng cá»§a trái đất. Các hạt có năng lượng rất cao cÅ©ng sẽ được sinh ra gần lá»— Ä‘en bởi vật chất rÆ¡i vào. Từ trưá»ng này có thể mạnh tá»›i mức há»™i tụ được các hạt đó thành những tia phóng ra ngoài dá»c theo trục quay cá»§a lá»— Ä‘en, tức là theo hướng các cá»±c bắc và nam cá»§a nó. Các tia như vậy thá»±c tế đã được quan sát thấy trong nhiá»u thiên hà và các quasar.

Ngưá»i ta cÅ©ng có thể xét tá»›i khả năng có những lá»— Ä‘en vá»›i khối lượng nhá» hÆ¡n nhiá»u so vá»›i khối lượng mặt trá»i. Những lá»— Ä‘en như thế không thể được tạo thành bởi sá»± co lại do hấp dẫn, vì khối lượng cá»§a chúng thấp hÆ¡n giá»›i hạn Chandrasekhar: Các sao có khối lượng thấp đó tá»± nó có thể chống chá»i được vá»›i lá»±c hấp dẫn thậm chí cả khi chúng đã hết sạch nhiên liệu hạt nhân. Do vậy, những lá»— Ä‘en khối lượng thấp đó chỉ có thể được tạo thành nếu vật chất cá»§a nó được nén đến mật độ cá»±c lá»›n bởi má»™t áp lá»±c rất cao từ bên ngoài. Äiá»u kiện như thế có thể xảy ra trong má»™t quả bom khinh khí rất lá»›n: nhà vật lý John Wheeler má»™t lần đã tính ra rằng nếu ta lấy toàn bá»™ nước nặng trong tất cả các đại dương thì ta có thể chế tạo được quả bom khinh khí có thể nén được vật chất ở tâm mạnh tá»›i mức có thể tạo nên má»™t lá»— Ä‘en. (Tất nhiên sẽ chẳng còn ai sống sót mà quan sát Ä‘iá»u đó!). Má»™t khả năng khác thá»±c tiá»…n hÆ¡n là các lá»— Ä‘en có khối lượng thấp có thể được tạo thành dưới nhiệt độ và áp suất cao ở giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Mặt khác những lá»— Ä‘en chỉ có thể tạo thành nếu vÅ© trụ ở giai Ä‘oạn rất sá»›m không trÆ¡n tru và Ä‘á»u đặn má»™t cách lý tưởng, bởi vì chỉ cần má»™t vùng nhá» có mật độ lá»›n hÆ¡n mật độ trung bình là có thể bị nén theo cách đó để tạo thành lá»— Ä‘en. Nhưng chúng ta biết rằng nhất thiết phải có má»™t số bất thưá»ng như vậy, bởi vì nếu không vật chất trong vÅ© trụ cho tá»›i nay vẫn sẽ còn phân bố Ä‘á»u má»™t cách lý tưởng thay vì kết lại thành khối trong các ngôi sao và thiên hà.

Những bất thưá»ng đòi há»i phải có để tạo ra các ngôi sao và thiên hà có dẫn tá»›i sá»± tạo thành má»™t số đáng kể “lá»— Ä‘en nguyên thá»§y†hay không còn phụ thuá»™c vào chi tiết cá»§a những Ä‘iá»u kiện ở giai Ä‘oạn đầu cá»§a vÅ© trụ. Vì vậy, nếu hiện nay chúng ta có thể xác định được có bao nhiêu lá»— Ä‘en nguyên thá»§y thì chúng ta sẽ biết được nhiá»u Ä‘iá»u vá» những giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y vá»›i khối lượng lá»›n hÆ¡n ngàn triệu tấn (bằng khối lượng cá»§a má»™t quả núi lá»›n) có thể được phát hiện chỉ thông qua ảnh hưởng hấp dẫn cá»§a chúng lên các vật thể khác là vật chất thấy được hoặc ảnh hưởng tá»›i sá»± giãn nở cá»§a vÅ© trụ. Tuy nhiên, như chúng ta sẽ biết ở chương sau, các lá»— Ä‘en xét cho cùng cÅ©ng không phải quá Ä‘en: chúng phát sáng như những vật nóng, và các lá»— Ä‘en càng nhá» thì chúng phát sáng càng mạnh. Và như vậy má»™t Ä‘iá»u thật nghịch lý là các lá»— Ä‘en càng nhá» thì càng dá»… phát hiện hÆ¡n các lá»— Ä‘en lá»›n.
Tài sản của mr_robin

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #8  
Old 24-08-2008, 09:17 AM
mr_robin's Avatar
mr_robin mr_robin is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: SG
Bài gởi: 37
Thá»i gian online: 7 giá» 22 phút 5 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 7: Lỗ đen không quá đen
Trước năm 1970, nghiên cứu cá»§a tôi vá» thuyết tương đối rá»™ng chá»§ yếu tập trung vào vấn đỠcó tồn tại hay không kỳ dị vụ nổ lá»›n. Tuy nhiên, vào má»™t buổi tối tháng 11 năm đó, ngay sau khi con gái tôi, cháu Lucy, ra Ä‘á»i, tôi bắt đầu suy nghÄ© vá» những lá»— Ä‘en khi tôi trên đưá»ng vá» phòng ngá»§. Vì sá»± tàn tật cá»§a mình, tôi di chuyển rất chậm, nên có đủ thá»i gian để suy nghÄ©. Vào thá»i đó còn chưa có má»™t định nghÄ©a chính xác cho biết những Ä‘iểm nào cá»§a không-thá»i gian là nằm trong, và những Ä‘iểm nào là nằm ngoài lá»— Ä‘en. Tôi đã thảo luận vá»›i Roger Penrose ý tưởng định nghÄ©a lá»— Ä‘en như má»™t tập hợp mà các sá»± cố không thể thoát ra khá»i nó để đến những khoảng cách lá»›n, và bây giá» nó đã trở thành má»™t định nghÄ©a được má»i ngưá»i chấp nhận. Äiá»u này có nghÄ©a là biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en, cÅ©ng gá»i là chân trá»i sá»± cố, được tạo bởi đưá»ng Ä‘i trong không-thá»i gian cá»§a các tia sáng vừa chá»›m không thoát ra được khá»i lá»— Ä‘en, và vÄ©nh viá»…n chÆ¡i vÆ¡i ở mép cá»§a nó (hình 7.1). Nó cÅ©ng gần giống như trò chÆ¡i chạy trốn cảnh sát, chỉ hÆ¡i vượt trước được má»™t bước nhưng còn chưa thể bứt ra được.

Bất chợt tôi nhận ra rằng đưá»ng Ä‘i cá»§a các tia sáng ấy không bao giá» có thể tiến tá»›i gần nhau. Vì nếu không thế, cuối cùng chúng cÅ©ng sẽ phải chập vào nhau. Äiá»u này cÅ©ng giống như đón gặp má»™t ngưá»i bạn Ä‘ang phải chạy trốn cảnh sát ở phía ngược lại - rốt cuá»™c cả hai sẽ Ä‘á»u bị bắt! (Hay trong trưá»ng hợp cá»§a chúng ta cả hai tia sáng sẽ Ä‘á»u bị rÆ¡i vào lá»— Ä‘en). Nhưng nếu cả hai tia sáng đó Ä‘á»u bị nuốt bởi lá»— Ä‘en, thì chúng không thể ở biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en được. Như vậy đưá»ng Ä‘i cá»§a các tia sáng trong chân trá»i sá»± cố phải luôn luôn song song hoặc Ä‘i ra xa nhau. Má»™t cách khác để thấy Ä‘iá»u này là chân trá»i sá»± cố - biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en - giống như mép cá»§a má»™t cái bóng - bóng cá»§a số phận treo lÆ¡ lá»­ng. Nếu bạn nhìn cái bóng tạo bởi má»™t nguồn sáng ở rất xa, chẳng hạn như mặt trá»i, bạn sẽ thấy rằng các tia sáng ở mép cá»§a nó không há» tiến tá»›i gần nhau.

Nếu các tia sáng tạo nên chân trá»i sá»± cố - biên giá»›i cá»§a lá»— Ä‘en - không bao giá» có thể tiến tá»›i gần nhau, thì diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố có thể giữ nguyên không đổi hoặc tăng theo thá»i gian chứ không bao giá» giảm, vì nếu không, ít nhất sẽ có má»™t số tia sáng trên biên phải tiến gần tá»›i nhau. Thá»±c tế thì diện tích sẽ tăng bất cứ khi nào có vật chất hoặc bức xạ rÆ¡i vào lá»— Ä‘en (hình7.2). Hoặc nếu có hai lá»— Ä‘en va chạm rồi xâm nhập vào nhau tạo thành má»™t lá»— Ä‘en duy nhất, thì diện tích chân trá»i sá»± cố cá»§a lá»— Ä‘en tạo thành sẽ lá»›n hÆ¡n hoặc bằng tổng diện tích chân rá»i sá»± cố cá»§a hai lá»— Ä‘en riêng lẻ ban đầu (hình 7.3). Tính không giảm đó cá»§a diện tích chân trá»i sá»± cố đã đặt má»™t hạn chế quan trá»ng đối vá»›i hành vi khả dÄ© cá»§a các lá»— Ä‘en. Tôi đã xúc động vá» phát minh cá»§a mình tá»›i mức đêm đó tôi không sao chợp mắt được. Ngay hôm sau tôi gá»i Ä‘iện cho Roger Penrose. Ông đã đồng ý vá»›i tôi. Thá»±c tế, tôi nghÄ© rằng chính ông cÅ©ng đã ý thức được tính chất đó cá»§a diện tích chân trá»i sá»± cố. Tuy nhiên, ông đã dùng má»™t định nghÄ©a hÆ¡i khác cá»§a lá»— Ä‘en. Ông không thấy được rằng biên giá»›i cá»§a các lá»— Ä‘en theo hai định nghÄ©a đó thá»±c chất là như nhau, và do đó, diện tích cá»§a chúng cÅ©ng như nhau vá»›i Ä‘iá»u kiện lá»— Ä‘en đã an bài ở trạng thái không thay đổi theo thá»i gian.

Tính chất không giảm cá»§a diện tích lá»— Ä‘en rất giống vá»›i tính chất cá»§a má»™t đại lượng vật lý có tên là entropy - đại lượng là thước Ä‘o mức độ mất trật tá»± cá»§a má»™t hệ thống. Kinh nghiệm hàng ngày cÅ©ng cho chúng ta biết rằng nếu để các vật tá»± do thì mức độ mất trật tá»± sẽ có xu hướng tăng. (Chỉ cần ngừng sá»­a chữa xung quanh là bạn sẽ thấy Ä‘iá»u đó ngay!). Ngưá»i ta có thể tạo ra trật tá»± từ sá»± mất trật tá»± (ví dụ như bạn có thể quét sÆ¡n lại nhà), nhưng Ä‘iá»u đó yêu cầu phải tốn sức lá»±c hoặc năng lượng, và như vậy có nghÄ©a là sẽ làm giảm lượng năng lượng cá»§a trật tá»± sẵn có.

Phát biểu chính xác ý tưởng này chính là Äịnh luật II cá»§a nhiệt động há»c. Äịnh luật đó phát biểu rằng: entropy cá»§a má»™t hệ cô lập luôn luôn tăng, và rằng khi hai hệ hợp lại vá»›i nhau làm má»™t thì entropy cá»§a hệ hợp thành sẽ lá»›n hÆ¡n tổng entropy cá»§a hai hệ riêng rẽ. Ví dụ, xét má»™t hệ phân tá»­ khí đựng trong má»™t cái há»™p. Có thể xem những phân tá»­ như những quả cầu billard nhá», liên tục va chạm vá»›i nhau và vá»›i thành há»™p. Nhiệt độ cá»§a khí càng cao thì các phân tá»­ chuyển động càng nhanh, và chúng va chạm càng thưá»ng xuyên và càng mạnh vá»›i thành há»™p, và áp suất chúng đè lên thành há»™p càng lá»›n. Giả sá»­ rằng ban đầu tất cả các phân tá»­ bị giam ở ná»­a trái cá»§a há»™p bằng má»™t vách ngăn. Nếu bá» vách ngăn Ä‘i, các phân tá»­ sẽ có xu hướng tràn ra chiếm cả hai ná»­a cá»§a há»™p. Ở má»™t thá»i Ä‘iểm nào đó sau đấy, do may rá»§i, có thể tất cả các phân tá»­ sẽ dồn cả sang ná»­a phải hoặc trở lại ná»­a trái cá»§a há»™p, nhưng khả năng chắc chắn hÆ¡n rất nhiá»u là chúng có số lượng gần bằng nhau ở cả hai ná»­a há»™p. Má»™t trạng thái kém trật tá»± hÆ¡n, hay nói cách khác là mất trật tá»± hÆ¡n, trạng thái ban đầu mà trong đó má»i phân tá»­ chỉ ở trong má»™t ná»­a há»™p. Do đó, ngưá»i ta nói rằng entropy cá»§a khí đã tăng lên. Tương tá»±, giả sá»­ rằng ta bắt đầu vá»›i hai há»™p, má»™t há»™p chứa các phân tá»­ ôxy và má»™t há»™p chứa các phân tá»­ nitÆ¡. Nếu ngưá»i ta ghép hai há»™p vá»›i nhau và bá» vách ngăn Ä‘i thì các phân tá»­ ôxy và nitÆ¡ sẽ bắt đầu trá»™n lẫn vào nhau. Ở má»™t thá»i Ä‘iểm nào đó sau đấy, trạng thái có xác suất lá»›n nhất sẽ là sá»± trá»™n khá Ä‘á»u các phân tá»­ ôxy và nitÆ¡ trong cả hai há»™p. Trạng thái đó là kém trật tá»± hÆ¡n trạng thái ban đầu cá»§a hai há»™p riêng rẽ.

Äịnh luật thứ hai cá»§a nhiệt dá»™ng há»c có vị trí hÆ¡i khác so vá»›i các định luật khoa há»c khác, chẳng hạn như định luật hấp dẫn cá»§a Newton, bởi vì nó không phải luôn luôn đúng, mà chỉ đúng trong đại Ä‘a số các trưá»ng hợp mà thôi. Xác suất để tất cả các phân tá»­ trong há»™p đầu tiên cá»§a chúng ta dồn cả vá» má»™t ná»­a cá»§a há»™p ở thá»i Ä‘iểm sau khi bá» vách ngăn chỉ bằng má»™t phần nhiá»u triệu triệu, nhưng nó vẫn có thể xảy ra. Tuy nhiên, nếu có má»™t lá»— Ä‘en ở cạnh thì định luật đó dưá»ng như sẽ bị vi phạm khá dá»… dàng: chỉ cần ném má»™t số vật chất có lượng entropy lá»›n, như má»™t há»™p khí chẳng hạn, vào lá»— Ä‘en. Khi đó tổng số entropy cá»§a vật chất ở ngoài lá»— Ä‘en sẽ giảm. Tất nhiên, ngưá»i ta vẫn còn có thể viện lý rằng entropy tổng cá»™ng, kể cả entropy trong lá»— Ä‘en sẽ không giảm, nhưng vì không có cách gì để nhìn vào lá»— Ä‘en, nên chúng ta không thể thấy được vật chất trong đó chứa bao nhiêu entropy. Khi này sẽ thật là tuyệt vá»i nếu có má»™t đặc tính nào đó cá»§a lá»— Ä‘en, mà qua nó, ngưá»i quan sát ở bên ngoài có thể biết vá» entropy cá»§a lá»— Ä‘en, và đặc tính này lại tăng bất cứ khi nào có má»™t lượng vật chất mang entropy rÆ¡i vào lá»— Ä‘en. Sá»± phát hiện vừa mô tả ở trên cho thấy rằng diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố sẽ tăng bất cứ khi nào có má»™t lượng vật chất rÆ¡i vào lá»— Ä‘en. Má»™t nghiên cứu sinh ở Princeton tên là Jacod Bekenstein đã đưa ra giả thuyết rằng diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố chính là thước Ä‘o entropy cá»§a lá»— Ä‘en. Khi vật chất mang entropy rÆ¡i vào lá»— Ä‘en, diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố tăng, nên tổng entropy cá»§a vật chất ngoài lá»— Ä‘en và diện tích chân trá»i sá»± cố sẽ không khi nào giảm.

Giả thuyết này dưá»ng như đã tránh cho định luật thứ hai nhiệt động há»c không bị vi phạm trong hầu hết má»i tình huống. Tuy nhiên, vẫn còn má»™t khe hở tai hại. Nếu lá»— Ä‘en có entropy thì nó cÅ©ng sẽ phải có nhiệt độ. Nhưng má»™t vật có nhiệt độ thì sẽ phải phát xạ vá»›i tốc độ nào đó. Kinh nghiệm hàng ngày cÅ©ng cho thấy rằng nếu ngưá»i ta nung nóng má»™t que cá»i trong lá»­a thì nó sẽ nóng đỠvà bức xạ, nhưng những vật ở nhiệt độ thấp cÅ©ng bức xạ, chỉ có Ä‘iá»u lượng bức xạ khá nhá» nên ngưá»i ta thưá»ng không nhìn thấy mà thôi. Bức xạ này đòi há»i phải có để tránh cho định luật thứ hai khá»i bị vi phạm. Như vậy, các lá»— Ä‘en cÅ©ng cần phải bức xạ. Nhưng theo chính định nghÄ©a cá»§a nó thì lá»— Ä‘en là vật được xem là không phát ra gì hết. Và do đó, dưá»ng như diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố không thể xem như entropy cá»§a lá»— Ä‘en. Năm 1972 cùng vá»›i Bradon Carte và má»™t đồng nghiệp Mỹ Jim Bardeen, tôi đã viết má»™t bài báo trong đó chỉ ra rằng mặc dù có nhiá»u Ä‘iểm tương tá»± giữa diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố và entropy nhưng vẫn còn khó khăn đầy tai hại đó. Tôi cÅ©ng phải thú nhận rằng khi viết bài báo đó tôi đã bị thúc đẩy má»™t phần bởi sá»± bá»±c tức đối vá»›i Bekenstein, ngưá»i mà tôi cảm thấy đã lạm dụng phát hiện cá»§a tôi vá» diện tích cá»§a chân trá»i sá»± cố. Tuy nhiên, cuối cùng hóa ra anh ta vá» căn bản lại là đúng, mặc dù ở má»™t mức độ mà chính anh ta cÅ©ng không ngá».

Tháng 9 năm 1973, trong thá»i gian đến thăm MatxcÆ¡va, tôi đã thảo luận vá» các lá»— Ä‘en vá»›i hai chuyên gia hàng đầu cá»§a Liên Xô là Yakov Zedovich và Alexander Starobinsky. Há» khẳng định vá»›i tôi rằng theo nguyên lý bất động cá»§a cÆ¡ há»c lượng tá»­ thì các lá»— Ä‘en quay cần phải sinh và phát ra các hạt. Tôi tin cÆ¡ sở vật lý trong lý lẽ cá»§a há», nhưng tôi không thích phương pháp toán há»c mà há» sá»­ dụng để tính toán sá»± phát xạ hạt. Do đó, tôi đã bắt tay vào tìm tòi má»™t cách xá»­ lý toán há»c tốt hÆ¡n mà tôi đã trình bày tại seminar thông báo ở Oxford vào cuối tháng 11 năm 1973. Vào thá»i gian đó, tôi còn chưa tiến hành tính toán để tìm ra sá»± phát xạ là bao nhiêu. Tôi chỠđợi ngưá»i ta sẽ phát hiện được chính bức xạ từ các lá»— Ä‘en quay mà Zedovich và Starobinsky đã tiên Ä‘oán. Tuy nhiên, khi tính song tôi vô cùng ngạc nhiên và băn khoăn thấy rằng thậm chí cả các lá»— Ä‘en không quay dưá»ng như cÅ©ng sinh và phát ra các hạt vá»›i tốc độ Ä‘á»u. Thoạt tiên, tôi nghÄ© rằng đó là dấu hiệu cho biết má»™t trong những phép gần đúng mà tôi sá»­ dụng là không thá»a đáng. Tôi ngại rằng nếu Bekenstein phát hiện ra Ä‘iá»u đó, anh ta sẽ dùng nó như má»™t lý lẽ nữa để cá»§ng cố ý tưởng cá»§a anh ta vá» entropy cá»§a các lá»— Ä‘en, Ä‘iá»u mà tôi vẫn còn không thích. Tuy nhiên, càng suy nghÄ© tôi càng thấy những phép gần đúng đó thá»±c sá»± là đúng đắn. Nhưng Ä‘iá»u đã thuyết phục hẳn được tôi rằng sá»± phát xạ là có thá»±c là: phổ cá»§a các hạt bức xạ giống hệt như phổ phát xạ cá»§a vật nóng, và các lá»— Ä‘en phát ra các hạt vá»›i tốc độ chính xác để không vi phạm định luật thứ hai. Sau đó, những tính toán đã được lặp Ä‘i lặp lại dưới nhiá»u dạng khác nhau và bởi những ngưá»i khác. Tất cả há» Ä‘á»u khẳng định rằng lá»— Ä‘en cần phải phát ra các hạt và bức xạ hệt như nó là má»™t vật nóng vá»›i nhiệt độ chỉ phụ thuá»™c vào khối lượng cá»§a nó: khối lượng càng lá»›n thì nhiệt độ càng thấp.

Nhưng làm sao các lá»— Ä‘en lại có thể phát ra các hạt trong khi chúng ta biết được rằng không có vật gì từ phía trong có thể thoát ra khá»i chân trá»i sá»± cố? Câu trả lá»i mà cÆ¡ há»c lượng tá»­ nói vá»›i chúng ta là: các hạt không phát ra từ bên trong lá»— Ä‘en mà là từ không gian “trống rá»—ng†ở ngay bên ngoài chân trá»i sá»± cố cá»§a lá»— Ä‘en! Chúng ta có thể hiểu Ä‘iá»u này như sau: cái mà chúng ta quen nghÄ© là không gian “trống rá»—ng†lại không thể hoàn toàn là trống rá»—ng, bởi vì Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là tất cả các trưá»ng như trưá»ng hấp dẫn và trưá»ng Ä‘iện từ sẽ cần phải chính xác bằng 0. Tuy nhiên, giá trị cá»§a trưá»ng và tốc độ thay đổi cá»§a nó theo thá»i gian cÅ©ng giống như vị trí và vận tốc cá»§a hạt: nguyên lý bất định buá»™c rằng nếu ngưá»i ta biết má»™t trong hai đại lượng đó càng chính xác thì có thể biết vỠđại lượng kia càng kém chính xác! Vì vậy trong không gian trống rá»—ng, trưá»ng không cố định ở giá trị chính xác bằng 0, bởi vì nếu trái lại thì trưá»ng sẽ có cả giá trị chính xác (bằng 0) và tốc độ thay đổi cÅ©ng trị chính xác (bằng 0). Cần phải có má»™t lượng bất định tối thiểu nào đó, hay ngưá»i ta nói rằng, có những thăng giáng lượng tá»­ trong giá trị cá»§a trưá»ng. Ngưá»i ta có thể xem những thăng giáng đó như má»™t cặp hạt ánh sáng hoặc hấp dẫn cùng xuất hiện ở má»™t thá»i Ä‘iểm nào đó, Ä‘i ra xa nhau rồi lại gặp lại và há»§y nhau. Những hạt này là những hạt ảo giống như các hạt mang lá»±c hấp dẫn cá»§a mặt trá»i: không giống các hạt thá»±c, chúng không thể quan sát được má»™t cách trá»±c tiếp bằng máy dò hạt. Tuy nhiên, những hiệu ứng gián tiếp cá»§a chúng, chẳng hạn những thay đổi nhá» vá» năng lượng cá»§a các quỹ đạo electron trong nguyên tá»­, Ä‘á»u có thể Ä‘o được và phù hợp vá»›i những tính toán lý thuyết vá»›i má»™t mức độ chính xác rất cao. Nguyên lý bất định cÅ©ng tiên Ä‘oán rằng, có cả những cặp hạt vật chất như electron hoặc quark là ảo. Tuy nhiên, trong trưá»ng hợp này má»™t thành viên cá»§a cặp là hạt, còn thành viên kia là phản hạt (các phản hạt cá»§a ánh sáng và hấp dẫn giống hệt như hạt).

Vì năng lượng không thể sinh ra từ hư vô, nên má»™t trong các thành viên cá»§a cặp hạt/phản hạt sẽ có năng lượng dương và thành viên kia sẽ có năng lượng âm. Thành viên có năng lượng âm buá»™c phải là hạt ảo có thá»i gian sống ngắn, vì các hạt thá»±c luôn luôn có năng lượng dương trong các tình huống thông thưá»ng. Do đó hạt ảo này phải Ä‘i tìm thành viên cùng cặp để há»§y cùng vá»›i nó. Tuy nhiên, má»™t hạt thá»±c ở gần má»™t vật nặng sẽ có năng lượng nhá» hÆ¡n so vá»›i khi nó ở xa, bởi vì khi đưa nó ra xa cần phải tốn năng lượng để chống lại lá»±c hút hấp dẫn cá»§a vật đó. Thưá»ng thưá»ng, năng lượng cá»§a hạt vẫn còn là dương, nhưng trưá»ng hợp hấp dẫn trong lá»— Ä‘en mạnh tá»›i mức thậm chí má»™t hạt thá»±c ở đó cÅ©ng có năng lượng âm. Do đó, khi có mặt lá»— Ä‘en, hạt ảo vá»›i năng lượng âm khi rÆ¡i vào lá»— Ä‘en cÅ©ng có thể trở thành hạt thá»±c hoặc phản hạt thá»±c. Trong trưá»ng hợp đó, nó không còn cần phải há»§y vá»›i bạn cùng cặp cá»§a nó nữa. Ngưá»i bạn bị bá» rÆ¡i này cÅ©ng có thể rÆ¡i vào lá»— Ä‘en, hoặc khi có năng lượng dương, nó cÅ©ng có thể thoát ra ngoài vùng lân cận cá»§a lá»— Ä‘en như má»™t hạt thá»±c hoặc phản hạt thá»±c (hình 7.4). Äối vá»›i ngưá»i quan sát ở xa thì dưá»ng như nó được phát ra từ lá»— Ä‘en. Lá»— Ä‘en càng nhá» thì khoảng cách mà hạt có năng lượng âm cần phải Ä‘i trước khi trở thành hạt thá»±c sẽ càng ngắn và vì vậy tốc độ phát xạ và nhiệt độ biểu kiến cá»§a lá»— Ä‘en càng lá»›n.

Năng lượng dương cá»§a bức xạ Ä‘i ra sẽ được cân bằng bởi dòng hạt năng lượng âm Ä‘i vào lá»— Ä‘en. Theo phương trình Einstein E = mc2 (ở đây E là năng lượng, m là khối lượng và c là vận tốc độ sáng), năng lượng tá»· lệ vá»›i khối lượng. Do đó, dòng năng lượng âm Ä‘i vào lá»— Ä‘en sẽ giảm giảm khối lượng cá»§a nó. Vì lá»— Ä‘en mất khối lượng nên diện tích chân trá»i sá»± cố sẽ nhá» Ä‘i, nhưng sá»± giảm đó cá»§a entropy được bù lại còn nhiá»u hÆ¡n bởi entropy cá»§a bức xạ phát ra, vì vậy định luật thứ hai sẽ không khi nào bị vi phạm.

HÆ¡n nữa, khối lượng cá»§a lá»— Ä‘en càng nhá» thì nhiệt độ cá»§a nó càng cao. Như vậy, vì lá»— Ä‘en mất khối lượng nên nhiệt độ và tốc độ bức xạ cá»§a nó tăng, dẫn tá»›i nó mất khối lượng còn nhanh hÆ¡n nữa. Äiá»u gì sẽ xảy ra khi khối lượng cá»§a lá»— Ä‘en cuối cùng cÅ©ng trở nên cá»±c kỳ nhá» hiện vẫn còn chưa rõ, nhưng sẽ rất có lý khi chúng ta phá»ng Ä‘oán rằng nó sẽ hoàn toàn biến mất trong sá»± bùng nổ bức xạ khổng lồ cuối cùng, tương đương vá»›i sá»± bùng nổ cá»§a hàng triệu quả bom H.

Lá»— Ä‘en có khối lượng lá»›n hÆ¡n khối lượng cá»§a mặt trá»i má»™t ít lần sẽ có nhiệt độ chỉ khoảng má»™t phần mưá»i triệu độ trên không độ tuyệt đối. Nó nhá» hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nhiệt độ cá»§a các bức xạ sóng cá»±c ngắn choán đầy vÅ© trụ (khoảng 2,7 K), vì thế những lá»— Ä‘en này phát xạ thậm chí còn ít hÆ¡n hấp thụ. Nếu vÅ© trụ được an bài là sẽ giãn nở mãi mãi, thì nhiệt độ cá»§a các bức xạ sóng cá»±c ngắn cuối cùng sẽ giảm tá»›i mức nhá» hÆ¡n nhiệt độ cá»§a lá»— Ä‘en và lá»— Ä‘en khi đó sẽ bắt đầu mất khối lượng. Nhưng ngay cả khi đó thì nhiệt độ cá»§a nó vẫn thấp đến mức cần khoảng 1 triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu (1 vá»›i sáu mươi sáu số không đứng sau) năm để lá»— Ä‘en bay hÆ¡i hoàn toàn. Con số đó lá»›n hÆ¡n nhiá»u tuổi cá»§a vÅ© trụ bằng 1 hoặc 2 và 10 con số không đứng sau (tức khoảng 10 hoặc 20 ngàn triệu năm).

Mặt khác như đã nói ở Chương 6 có thể những lá»— Ä‘en nguyên thá»§y được tạo thành bởi sá»± co lại cá»§a những bất thưá»ng trong giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Những lá»— Ä‘en nguyên thá»§y vá»›i khối lượng ban đầu cỡ ngàn triệu tấn sẽ có thá»i gian sống xấp xỉ tuổi cá»§a vÅ© trụ. Những lá»— Ä‘en nguyên thá»§y vá»›i khối lượng nhá» hÆ¡n con số đó chắc là đã bốc hÆ¡i hoàn toàn, nhưng những lá»— Ä‘en vá»›i khối lượng hÆ¡i lá»›n hÆ¡n sẽ vẫn còn Ä‘ang tiếp tục phát xạ dưới dạng tia X hoặc tia gamma. Các tia X và tia gamma này giống như ánh sáng chỉ có Ä‘iá»u bước sóng cá»§a chúng ngắn hÆ¡n nhiá»u. Những lá»— như thế khó mà gán cho cái nhãn là Ä‘en: chúng thá»±c sá»± nóng trắng và phát năng lượng vá»›i tốc độ khoảng mưá»i ngàn mega oat.

Má»™t lá»— Ä‘en như vậy có thể cung cấp đủ năng lượng cho mưá»i nhà máy Ä‘iện lá»›n, nếu chúng ta biết cách khai thác nó. Tuy nhiên việc này chẳng phải dá»… dàng gì: lá»— Ä‘en đó có khối lượng bằng cả má»™t quả núi bị nén lại tá»›i kích thước nhá» hÆ¡n má»™t phần triệu triệu cá»§a inch, nghÄ©a là cỡ kích thước cá»§a hạt nhân nguyên tá»­! Nếu bạn có má»™t lá»— Ä‘en như thế trên mặt đất, bạn sẽ không có cách nào giữ cho nó khá»i rÆ¡i xuyên qua sàn nhà xuống tá»›i tâm trái đất. Nó sẽ dao động xuyên qua trái đất cho tá»›i khi cuối cùng đậu lại ở tâm. Như vậy chá»— duy nhất đặt được má»™t lá»— Ä‘en như vậy để có thể khai thác năng lượng do nó bức xạ ra là ở trên má»™t quỹ đạo quay xung quanh trái đất và cách duy nhất có thể đưa nó lên quỹ đạo ấy là hút nó tá»›i đó bằng cách kéo má»™t khối lượng lá»›n phía trước nó hệt như dùng cá»§ cà rốt nhá»­ con lừa. Äiá»u này xem ra không phải là má»™t đỠnghị thá»±c tế lắm, ít nhất cÅ©ng là trong tương lai gần.

Nhưng thậm chí nếu chúng ta không thể khai thác được sá»± phát xạ từ các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y thì liệu chúng ta có cÆ¡ may quan sát được chúng không? Chúng ta có thể tìm kiếm các tia gamma mà các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y phát ra trong hầu hết thá»i gian sống cá»§a chúng. Mặc dù phát xạ từ phần lá»›n các lá»— Ä‘en Ä‘á»u má» nhạt vì chúng ở quá xa, nhưng tổng số cá»§a chúng thì có thể phát hiện được. Chúng ta hãy quan sát kỹ má»™t ná»n tia gamma như vậy:

Hình 7.5 cho thấy cưá»ng độ quan sát được khác nhau ở những tần số khác nhau. Tuy nhiên, ná»n tia gamma này có thể và chắc là được sinh ra bởi những quá trình khác hÆ¡n là bởi các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y. ÄÆ°á»ng chấm chấm trên Hình 7.5 cho thấy cưá»ng độ phải biến thiên thế nào theo tần số đối vá»›i các tia gamma do lá»— Ä‘en nguyên thá»§y gây ra nếu trung bình có 300 lá»— Ä‘en như thế trong má»™t năm - ánh sáng khối. Do đó ngưá»i ta có thể nói rằng những quan sát ná»n tia gamma không cho má»™t bằng chứng khẳng định nào vá» các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y, nhưng chúng cho chúng ta biết trong vÅ© trụ vá» trung bình không thể có hÆ¡n 300 lá»— Ä‘en như thế trong má»™t năm - ánh sáng khối. Giá»›i hạn đó có nghÄ©a là các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y có thể tạo nên nhiá»u nhất là má»™t phần triệu số vật chất cá»§a vÅ© trụ.

Vá»›i các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y phân bố thưa thá»›t như vậy khó mà có khả năng má»™t lá»— Ä‘en như thế ở đủ gần chúng ta để có thể quan sát nó như má»™t nguồn tia gamma riêng rẽ. Nhưng vì lá»±c hấp dẫn sẽ kéo lá»— Ä‘en nguyên thá»§y tá»›i gần vật chất nên chúng sẽ thưá»ng gặp nhiá»u hÆ¡n ở trong hay gần các thiên hà. Như vậy, mặc dù ná»n tia gamma cho chúng ta biết rằng trung bình không thể có hÆ¡n 300 lá»— Ä‘en như thế trong má»™t năm - ánh sáng khối nhưng nó lại chẳng cho chúng ta biết gì vá» tần suất gặp chúng trong thiên hà cá»§a chúng ta. Chẳng hạn nếu như chúng má»™t triệu lần thưá»ng gặp hÆ¡n con số trung bình thì lá»— Ä‘en gần chúng ta nhất chắc cÅ©ng phải cách chúng ta chừng má»™t ngàn triệu km, tức là xa như sao Diêm vương, hành tinh xa nhất mà chúng ta biết. Ở khoảng cách đó vẫn còn rất khó phát hiện bức xạ Ä‘á»u cá»§a má»™t lá»— Ä‘en ngay cả khi nó là mưá»i ngàn mega oát. Äể quan sát được má»™t lá»— Ä‘en nguyên thá»§y ngưá»i ta phải phát hiện được má»™t vài lượng tá»­ gamma tá»›i từ chính hướng đó trong má»™t khoảng thá»i gian hợp lý, chẳng hạn như má»™t tuần lá»…. Nếu không, chúng chỉ là má»™t phần cá»§a phông. Nhưng nguyên lý lượng tá»­ cá»§a Planck cho chúng ta biết rằng má»—i má»™t lượng tá»­ gamma có năng lượng rất cao, vì tia gamma có tần số rất cao, nếu thậm chí nó có phát xạ vá»›i công suất 10 ngàn mega oát thì cÅ©ng không phải có nhiá»u lượng tá»­. Và để quan sát được má»™t số lượng tá»­, lại tá»›i từ khoảng cách rất xa như sao Diêm vương, đòi há»i phải có má»™t máy dò lá»›n hÆ¡n bất cứ máy dò nào đã được chế tạo cho tá»›i nay. HÆ¡n nữa máy dò này lại phải đặt trong không gian vÅ© trụ vì các tia gamma không thể thâm nhập qua bầu khí quyển.

Tất nhiên nếu má»™t lá»— Ä‘en ở cách xa như sao Diêm vương đã đến ngày tận số và bùng nổ thì sẽ dá»… dàng phát hiện được sá»± bùng nổ bức xạ cá»§a nó. Nhưng nếu lá»— Ä‘en đó liên tục bức xạ trong khoảng 10 hoặc 20 ngàn triệu năm trở lại đây thì xác suất để nó tận số trong vòng ít năm tá»›i thá»±c sá»± là rất nhá»! Vì vậy, để có má»™t cÆ¡ may hợp lý nhìn thấy vụ nổ cá»§a lá»— Ä‘en trước khi tiá»n trợ cấp nghiên cứu cá»§a bạn tiêu hết thì bạn phải tìm cách phát hiện những vụ nổ ở trong khoảng cách má»™t năm ánh sáng. Bạn vẫn phải giải quyết vấn đỠcó má»™t máy dò tia gamma lá»›n có thể phát hiện được má»™t vài lượng tá»­ gamma tá»›i từ vụ nổ đó. Tuy nhiên, trong trưá»ng hợp này sẽ không cần phải xác định rằng tất cả các lượng tá»­ tá»›i cùng má»™t hướng: chỉ cần quan sát thấy tất cả chúng Ä‘á»u tá»›i trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn là có thể tin được rằng chúng tá»›i từ cùng má»™t vụ bùng nổ.

Má»™t máy dò tia gamma có khả năng phát hiện ra các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y chính là toàn bá»™ bầu khí quyển cá»§a trái đất. (Trong má»i trưá»ng hợp chúng ta không thể chế tạo được má»™t máy dò lá»›n hÆ¡n). Khi má»™t lượng tá»­ gamma năng lượng cao đập vào các nguyên tá»­ trong khí quyển, nó sẽ tạo ra cặp electron và positron (tức là phản - electron). Khi các hạt này đập vào các nguyên tá»­ khác, đến lượt mình, chúng sẽ tạo ra các cặp electron và positron nữa, và như vậy ngưá»i ta sẽ thu được cái gá»i là mưa electron. Kết quả là má»™t dạng ánh sáng có tên là bức xạ Cherenkov. Do đó, ngưá»i ta có thể phát hiện ra sá»± bùng nổ tia gamma bằng cách tìm các chá»›p sáng trong bầu trá»i đêm. Tất nhiên có nhiá»u hiện tương khác như chá»›p hoặc sá»± phản xạ ánh sáng từ các vệ tinh rÆ¡i xuống hoặc các mảnh vỡ trên quỹ đạo cÅ©ng có thể tạo ra các chá»›p sáng trên bầu trá»i. Ngưá»i ta có thể phân biệt sá»± bùng nổ tia gamma vá»›i các hiện tượng đó bằng cách quan sát các chá»›p sáng đồng thá»i ở hai hoặc nhiá»u vị trí ở cách rất xa nhau. Má»™t thí nghiệm như thế đã được hai nhà khoa há»c ở Dublin là Neil Porter và Trevor Wecks thá»±c hiện khi dùng các kính thiên văn ở Arizona. HỠđã tìm thấy nhiá»u chá»›p sáng nhưng không có cái nào có thể gán má»™t cách chắc chắn cho sá»± bùng nổ tia gamma từ các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y.

Ngay cả khi nếu việc tìm kiếm các lá»— Ä‘en nguyên thá»§y không có kết quả, vì Ä‘iá»u này vẫn có thể xảy ra, thì nó vẫn cho chúng ta những thông tin quan trá»ng vá» những giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Nếu vÅ© trụ ở giai Ä‘oạn rất sá»›m là há»—n loạn và bất thưá»ng hoặc nếu áp suất vật chất là thấp thì ngưá»i ta có thể nghÄ© rằng nó đã tạo ra nhiá»u lá»— Ä‘en nguyên thá»§y hÆ¡n là giá»›i hạn đã được xác lập dá»±a trên những quan sát vá» phông tia gamma. Chỉ nếu ở giai Ä‘oạn rất sá»›m, vÅ© trụ là rất trÆ¡n tru và Ä‘á»u đặn vá»›i áp suất cao thì ngưá»i ta má»›i có thể giải thích được tại sao lại không có nhiá»u lá»— Ä‘en nguyên thá»§y.

à tưởng vá» bức xạ phát từ các lá»— Ä‘en là má»™t ví dụ đầu tiên vá» sá»± tiên Ä‘oán phụ thuá»™c má»™t cách căn bản vào cả hai lý thuyết lá»›n cá»§a thế ká»· chúng ta: thuyết tương đối rá»™ng và cÆ¡ há»c lượng tá»­. Nó đã gặp nhiá»u ý kiến phản đối lúc đầu vì nó đảo lá»™n quan Ä‘iểm hiện thá»i “làm sao lá»— Ä‘en lại phát ra cái gì đó?â€. Khi lần đầu tiên tôi công bố các kết quả tính toán cá»§a tôi tại má»™t há»™i nghị ở Phòng thì nghiệm Rurtherford - Appleton gần Oxford, tôi đã được chào đón bằng sá»± hoài nghi cá»§a hầu hết má»i ngưá»i. Vào lúc kết thúc bản báo cáo cá»§a tôi, vị chá»§ tá»a phiên há»p, ông John Taylor cá»§a trưá»ng Kings College, London đã đứng dậy tuyên bố rằng tất cả những thứ đó là vô nghÄ©a. Thậm chí ông còn viết má»™t bài báo vá» vấn đỠnày. Tuy nhiên, rồi cuối cùng, hầu hết má»i ngưá»i, kể cả ông John Taylo cÅ©ng đã Ä‘i đến kết luận rằng các lá»— Ä‘en cần phải phát bức xạ như các vật nóng, nếu những quan niệm khác cá»§a chúng ta vá» thuyết tương đối rá»™ng và cÆ¡ há»c lượng tá»­ là đúng đắn. Như vậy, mặc dù ngay cả khi chúng ta còn chưa tìm thấy má»™t lá»— Ä‘en nguyên thá»§y nào vẫn có má»™t sá»± khá nhất trí cho rằng nếu chúng ta phát hiện ra lá»— Ä‘en đó thì nó sẽ phải phát ra má»™t lượng lá»›n tia X và tia gamma.

Sá»± tồn tại cá»§a bức xạ phát ra từ lá»— Ä‘en cÅ©ng còn ngụ ý rằng sá»± co lại do hấp dẫn không phải là chấm hết và không thể đảo ngược được như má»™t thá»i chúng ta đã nghÄ©. Nếu má»™t nhà du hành rÆ¡i vào má»™t lá»— Ä‘en thì khối lượng cá»§a nó sẽ tăng, nhưng cuối cùng năng lượng tương đương vá»›i khối lượng gia tăng đó sẽ được trả lại cho vÅ© trụ dưới dạng bức xạ. Như vậy theo má»™t ý nghÄ©a nào đó nhà du hành vÅ© trụ cá»§a chúng ta đã được luân hồi. Tuy nhiên, đó là má»™t số phận bất tá»­ đáng thương, và quan niệm cá nhân vá» thá»i gian cá»§a nhà du hành chắc cÅ©ng sẽ chấm hết khi anh ta bị xé ra từng mảnh trong lá»— Ä‘en! Ngay cả các loại hạt cuối cùng được phát ra từ lá»— Ä‘en nói chung cÅ©ng sẽ khác vá»›i những hạt đã tạo nên nhà du hành: đặc Ä‘iểm duy nhất còn lại cá»§a anh ta chỉ là khối lượng và năng lượng.

Những phép gần đúng mà tôi sá»­ dụng để tính ra sá»± phát xạ từ lá»— Ä‘en vẫn còn hiệu lá»±c tốt khi lá»— Ä‘en có khối lượng chỉ lá»›n hÆ¡n má»™t phần cá»§a gam. Tuy nhiên chúng sẽ không còn dùng được nữa ở Ä‘iểm cuối Ä‘á»i cá»§a lá»— Ä‘en, khi mà khối lượng cá»§a nó trở nên cá»±c nhá». Kết cục có nhiá»u khả năng nhất là lá»— Ä‘en sẽ biến mất, ít nhất là khá»i vùng vÅ© trụ cá»§a chúng ta mang theo cả nhà du hành và kỳ dị có thể có ở bên trong nó. Äây là chỉ dẫn đầu tiên cho thấy cÆ¡ há»c lượng tá»­ có thể khá»­ các kỳ dị đã được tiên Ä‘oán bởi thuyết tương đối rá»™ng. Tuy nhiên các phương pháp mà tôi và những ngưá»i khác sá»­ dụng vào năm 1974 chưa thể trả lá»i được cho những câu há»i, ví dụ như liệu những kỳ dị đó có xuất hiện trong lý thuyết lượng tá»­ hấp dẫn hay không? Do đó từ năm 1975 trở Ä‘i tôi đã bắt đầu phát triển má»™t cách tiếp cận mạnh hÆ¡n đối vá»›i hấp dẫn lượng tá»­ dá»±a trên ý tưởng cá»§a Richard Feynman vá» phép lấy tổng theo những lịch sá»­. Câu trả lá»i mà cách tiếp cận này đưa ra cho nguồn gốc và số phận cá»§a vÅ© trụ và những thứ chứa bên trong nó, chẳng hạn như nhà du hành, sẽ được mô tả ở hai chương sau. Chúng ta sẽ thấy rằng mặc dù nguyên lý bất định đặt những hạn chế vỠđộ chính xác cho tất cả các tiên Ä‘oán cá»§a chúng ta, nhưng đồng thá»i nó lại loại bỠđược tính không thể tiên Ä‘oán - má»™t tính chất rất cÆ¡ bản xảy ra ở Ä‘iểm kỳ dị cá»§a không - thá»i gian.
Tài sản của mr_robin

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #9  
Old 24-08-2008, 09:19 AM
mr_robin's Avatar
mr_robin mr_robin is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: SG
Bài gởi: 37
Thá»i gian online: 7 giá» 22 phút 5 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 8: Nguồn gốc và số phận của vũ trụ
Lý thuyết tương đối rá»™ng cá»§a Einstein, tiên Ä‘oán rằng không gian, thá»i gian bắt đầu từ kỳ dị cá»§a vụ nổ lá»›n, sẽ kết thúc hoặc tại má»™t kỳ dị cuối cùng (trưá»ng hợp toàn vÅ© trụ co lại) hoặc tại má»™t kỳ dị nằm bên trong má»™t lá»— Ä‘en (trưá»ng hợp má»™t vùng định xứ, ví dụ má»™t sao co lại). Má»i vật chất rÆ¡i vào lá»— Ä‘en, sẽ bị phá há»§y tại Ä‘iểm kỳ dị, chỉ còn lại hiệu ứng hấp dẫn cá»§a khối lượng là còn được cảm nhận từ phía bên ngoài. Mặt khác, khi các hiệu ứng lượng tá»­ được tính đến thì dưá»ng như khối lượng và năng lượng cá»§a vật chất cuối cùng sẽ trở vá» vá»›i phần còn lại cá»§a vÅ© trụ, và lá»— Ä‘en cùng vá»›i má»i kỳ dị bên trong sẽ bay hÆ¡i và biến mất. Liệu cÆ¡ há»c lượng tá»­ có gây má»™t hiệu ứng bi kịch như thế đối vá»›i vụ nổ lá»›n và kỳ dị chung cuá»™c hay không? Äiá»u gì thá»±c tế đã và sẽ xảy ra vào các giai Ä‘oạn rất sá»›m và muá»™n hÆ¡n cá»§a vÅ© trụ, khi các trưá»ng hợp hấp dẫn mạnh đến mức mà các hiệu ứng lượng tá»­ không thể nào bá» qua được? Thá»±c tế vÅ© trụ có má»™t Ä‘iểm bắt đầu và má»™t Ä‘iểm kết thúc hay không? Và nếu có, thì phải hình dung chúng ra sao?

Trong suốt những năm 70 tôi đã tập trung nghiên cứu các lá»— Ä‘en, nhưng vào năm 1981, tôi lại lưu tâm đến các vấn đỠxung quanh nguồn gốc và số phận cá»§a vÅ© trụ khi tôi tham gia má»™t há»™i thảo vá» vÅ© trụ há»c tổ chức bởi các tu sÄ© dòng Jesuit tại Vatican. Nhà thá» Thiên chúa giáo đã phạm má»™t sai lầm đối vá»›i Galileo khi há» phá»§ định má»™t định luật khoa há»c vì tuyên bố rằng mặt trá»i phải quay quanh quả đất. Bây giá» sau nhiá»u thế ká»·, hỠđã quyết định má»i nhiá»u nhà khoa há»c làm cố vấn vá» vÅ© trụ há»c. Cuối há»™i nghị các nhà khoa há»c đã được tiếp kiến Giáo hoàng. Ông nói rằng nghiên cứu sá»± tiến triển cá»§a vÅ© trụ sau vụ nổ lá»›n là đúng song Nhà thá» không tìm hiểu vá» bản thân vụ nổ lá»›n vì đó là thá»i Ä‘iểm cá»§a Sáng tạo, nên thuá»™c công việc cá»§a Chúa. Tôi rất vui mừng vì đức Giáo hoàng không biết đến bài phát biểu cá»§a tôi tại há»™i thảo: khả năng không - thá»i gian là hữu hạn song không có biên, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là không có cái ban đầu, không có thá»i Ä‘iểm cá»§a Sáng tạo. Tôi không có ý muốn chịu cùng số phận cá»§a Galileo, ngưá»i mà tôi có má»™t cảm giác mạnh mẽ vá» sá»± đồng nhất vá»›i tôi, má»™t phần vì sá»± trùng hợp giữa ngày sinh cá»§a tôi đúng tròn 300 năm sau ngày chết cá»§a ông.

Äể giải thích các ý tưởng cá»§a tôi và những ngưá»i khác vá» Ä‘iá»u cÆ¡ há»c lượng tá»­ có thể tác động lên nguồn gốc và số phận cá»§a vÅ© trụ, trước hết cần phải hiểu vá» lịch sá»­ cá»§a vÅ© trụ theo quan Ä‘iểm được nhiá»u ngưá»i chấp nhận, dá»±a trên mô hình được biết dưới “mô hình nóng cá»§a vụ nổ lá»›nâ€. Mô hình này giả định rằng vÅ© trụ được miêu tả bởi má»™t mô hình Friedmann, ngược theo thá»i gian mãi tận lúc có vụ nổ lá»›n. Trong những mô hình như vậy ngưá»i ta thấy rằng lúc vÅ© trụ nở, má»i vật chất và bức xạ sẽ lạnh dần. (Khi vÅ© trụ đạt kích thước gấp đôi thì nhiệt độ cá»§a vÅ© trụ giảm xuống má»™t ná»­a). Vì nhiệt độ là số Ä‘o năng lượng trung bình - hay vận tốc - cá»§a các hạt, quá trình lạnh dần này sẽ gây má»™t hiệu ứng lá»›n đối vá»›i vật chất trong vÅ© trụ. Ở nhiệt độ rất cao, các hạt chuyển động nhanh đến mức có thể thoát ra khá»i má»i trưá»ng hút giữa chúng vá»›i nhau do lá»±c hạt nhân, hoặc Ä‘iện tá»­ tạo nên, song khi chúng trở nên lạnh thì chúng hút nhau và kết dính vá»›i nhau.

Ngoài ra, các loại hạt tồn tại trong vÅ© trụ cÅ©ng phụ thuá»™c vào nhiệt độ. Ở nhiệt độ đủ cao, các hạt có năng lượng lá»›n và khi chạm nhau, nhiá»u cặp hạt/phản hạt có thể sinh ra và mặc dù nhiá»u hạt sau khi sinh ra có thể bị há»§y lúc chạm các phản hạt, chúng vẫn được sinh ra nhanh hÆ¡n bị há»§y Ä‘i. Ở nhiệt độ thấp hÆ¡n, khi các hạt va chạm nhau có năng lượng nhá» hÆ¡n, các cặp hạt/phản hạt sinh ra vá»›i tốc độ chậm hÆ¡n và như vậy quá trình há»§y cá»§a chúng nhanh hÆ¡n quá trình sinh.

Tại vụ nổ lá»›n, kích thước cá»§a vÅ© trụ được xem như là bằng không, vì vậy nhiệt độ là vô cùng lá»›n. Song trong quá trình giãn nở, nhiệt độ cá»§a bức xạ sẽ giảm xuống. Má»™t giây sau vụ nổ lá»›n, nhiệt độ đã giảm xuống còn khoảng 10 ngàn triệu độ. Nhiệt độ này cỡ ngàn lần nhiệt độ ở tâm mặt trá»i và cỡ nhiệt độ đạt được lúc bom H (tức bom khinh khí) nổ. Vào thá»i Ä‘iểm đó vÅ© trụ chứa phần lá»›n là các photon, electron và neutron (là những hạt nhẹ chỉ tham gia tương tác yếu và hấp dẫn) và các phản hạt cá»§a chúng, cùng vá»›i má»™t số proton và neutron.

Lúc vÅ© trụ tiếp tục giãn nở và nhiệt độ hạ xuống thì các cặp electron/phản - electron sinh ra chậm hÆ¡n là bị há»§y. Vì thế phần lá»›n các electron và phản - electron há»§y vá»›i nhau để tạo thành nhiá»u photon và để sót lại má»™t số electron. Song các hạt neutrino và phản - neutrino ít há»§y nhau vì các hạt này tương tác vá»›i nhau và vá»›i các hạt khác rất yếu. Cho nên hiện nay chúng còn tồn tại trong vÅ© trụ. Nếu ta có thể quan sát được chúng thì ta có má»™t bằng chứng chắc chắn vá» bức tranh cá»§a giai Ä‘oạn nóng đầu tiên cá»§a vÅ© trụ. Tiếc thay, năng lượng cá»§a chúng ngày nay quá nhỠđể ta có thể quan sát được chúng má»™t cách trá»±c tiếp. Nhưng nếu neutrino có má»™t khối lượng nhá», theo kết quả má»™t thí nghiệm chưa được kiểm nghiệm lại do những ngưá»i Nga thá»±c hiện năm 1981, thì ta có thể ghi Ä‘o được chúng má»™t cách gián tiếp: chúng phải tạo thành má»™t “vật chất tốiâ€, như đã nói trước đây, vật chất sẽ sinh ra má»™t lá»±c hấp dẫn đủ để hãm đứng sá»± giãn nở cá»§a vÅ© trụ và buá»™c vÅ© trụ co trở lại.

Khoảng má»™t trăm giây sau vụ nổ lá»›n, nhiệt độ xuống còn má»™t ngàn triệu độ, bằng nhiệt độ trong các sao nóng nhất. Ở nhiệt độ đó proton và neutron không còn đủ năng lượng để thoát khá»i sức hút cá»§a lá»±c hạt nhân và kết hợp vá»›i nhau để tạo thành hạt nhân cá»§a nguyên tá»­ đơteri (hydro nặng), gồm má»™t proton và má»™t neutron. Các hạt nhân cá»§a đơteri lại kết hợp thêm vá»›i các proton và neutron để tạo thành hạt nhân heli, gồm hai proton và hai neutron và má»™t số hạt nhân nặng hÆ¡n là liti và berili. Ngưá»i ta có thể tính ra rằng trong mô hình nóng cá»§a vụ nổ lá»›n, khoảng má»™t phần tư các proton và neutron biến thành hạt nhân heli, cùng má»™t số nhá» hydro nặng và các hạt nhân khác. Số neutron còn lại phân há»§y thành proton vốn là hạt nhân cá»§a nguyên tá»­ hydro.

Bức tranh vá» giai Ä‘oạn nóng trước đây cá»§a vÅ© trụ lần đầu tiên được phác há»a bởi George Gamow trong công trình nổi tiếng năm 1948, thá»±c hiện chung vá»›i má»™t sinh viên cá»§a ông là Ralph Alpher. Gamow là má»™t ngưá»i giàu tính hóm hỉnh, ông thuyết phục nhà vật lý hạt nhân Hans Bethe Ä‘iá»n thêm tên vào công trình vá»›i ý muốn làm cho danh sách tác giả Alpher, Bethe, Gamow Ä‘á»c lên nghe gần như âm cá»§a ba chữ cái đầu tiên cá»§a bảng vần Hy Lạp là alpha, beta, gamma: thật là thích hợp cho má»™t công trình nói vá» giai Ä‘oạn đầu cá»§a vÅ© trụ! Trong công trình này, các tác giả tiên Ä‘oán má»™t cách đặc sắc rằng bức xạ (dưới dạng các photon) từ những giai Ä‘oạn nóng tiá»n sá»­ cá»§a vÅ© trụ sẽ tàn dư lại trong giai Ä‘oạn hiện nay, song vá»›i nhiệt độ hạ xuống chỉ còn vài độ trên không độ tuyệt đối (- 273 độ C). Bức xạ này đã được Penzias và Wilson phát hiện năm 1965.

Vào thá»i gian khi Alpher, Bethe, Gamow viết công trình trên, ngưá»i ta chưa biết nhiá»u vá» các phản ứng hạt nhân giữa proton và neutron. Các tính toán dá»± báo vá» tỉ số các nguyên tố trong tiá»n sá»­ cá»§a vÅ© trụ vì lẽ trên không được chính xác lắm, song những tính toán đó đã được thá»±c hiện lại trên cÆ¡ sở những kiến thức hiện đại và cho những kết quả trùng hợp tốt vá»›i các quan trắc thá»±c nghiệm. Khó mà cắt nghÄ©a theo má»™t cách nào khác vì sao trong vÅ© trụ nhiá»u heli như vậy. Do đó chúng ta có thể tin tưởng rằng chúng ta có má»™t bức tranh đúng đắn, ít nhất ngược lại theo thá»i gian đến thá»i Ä‘iểm khoảng 1 giây sau vụ nổ lá»›n.

Trong vòng má»™t vài giá» sau vụ nổ lá»›n, sá»± sinh ra heli và các nguyên tố khác dừng lại. Sau đó trong vòng triệu năm tiếp theo, vÅ© trụ tiếp tục giãn nở và không có Ä‘iá»u gì đặc biệt xảy ra. Cuối cùng lúc nhiệt độ hạ xuống còn khoảng vài ngàn độ, và electron cùng các hạt nhân không còn đủ năng lượng thoát khá»i lá»±c hút Ä‘iện từ giữa chúng, thì chúng kết hợp vá»›i nhau tạo thành các nguyên tá»­. VÅ© trụ trong Hoàn cục tiếp tục giãn nở và lạnh dần, song trong các vùng mà mật độ cao hÆ¡n trung bình, quá trình giãn nở có chậm hÆ¡n do lá»±c hấp dẫn ở đấy lá»›n hÆ¡n. Äiá»u này có thể dẫn đến sá»± dừng hẳn quá trình giãn nở cá»§a má»™t số vùng nào đó và bắt đầu quá trình co lại. Khi các vùng này co lại, lá»±c hút hấp dẫn cá»§a vật chất chung quanh bên ngoài sẽ làm cho các vùng đó bắt đầu quay. Vì các vùng này tiếp tục co nhá» lại nên chúng quay nhanh hÆ¡n, hoàn toàn tương tá»± như vận động viên trượt băng Ä‘ang quay trên băng sẽ quay nhanh hÆ¡n khi há» co tay sát sÆ¡ thể. Cuối cùng khi vùng Ä‘ang xét trở nên đủ nhá», thì nó quay nhanh hÆ¡n đủ cân bằng vá»›i lá»±c hấp dẫn và những thiên hà quay dạng hình đĩa được hình thành theo cách đó. Các vùng khác, nếu không thu được má»™t chuyển động quay thì sẽ có dạng hình bầu dục và sẽ được gá»i là những thiên hà elliptic. Các thiên hà này sẽ dừng co lại vì nhiá»u bá»™ phận riêng lẻ cá»§a chúng sẽ chuyển động trên những quỹ đạo ổn định quanh tâm thiên hà, song vá» toàn cục thì thiên hà không có chuyển động quay.

Cùng vá»›i thá»i gian, các khối khí hydro và heli trong các thiên hà sẽ phân rã thành các đám khí nhá» hÆ¡n và những đám khí này sẽ co lại dưới sức hấp dẫn cá»§a chúng. Khi chúng co lại thì các nguyên tá»­ ở trong sẽ va chạm nhau và nhiệt độ cá»§a khí sẽ tăng lên, có thể đến mức đủ cao để xảy ra phản ứng nhiệt hạch. Lúc này hydro kết thành heli, nhiệt lượng thoát ra làm tăng áp suất và các đám mây không co lại thêm nữa. Chúng ổn định trong trạng thái đó rất lâu như các sao giống mặt trá»i, đốt cháy hydro thành heli và bức xạ phát sinh dưới dạng nhiệt và ánh sáng. Những sao có khối lượng lá»›n hÆ¡n cần có nhiệt độ cao hÆ¡n để cân bằng lá»±c hút hấp dẫn lá»›n hÆ¡n cá»§a chúng, và các phản ứng nhiệt hạch xảy ra nhanh hÆ¡n, cho nên chúng sẽ tiêu há»§y hydro trong vòng chừng má»™t trăm triệu năm. Chúng sẽ co lại, nóng lên và bắt đầu biến heli thành những nguyên tố nặng hÆ¡n như cacbon hoặc oxy. Song chúng không để thoát nhiá»u năng lượng hÆ¡n, vì vậy má»™t trạng thái tá»›i hạn sẽ xảy ra như đã miêu tả ở chương nói vá» các lá»— Ä‘en.

Äiá»u gì sẽ xảy ra sau đó không hoàn toàn rõ lắm song hình như các vùng ở tâm sao sẽ co lại đến má»™t trạng thái mật độ cao như má»™t sao neutron hoặc lá»— Ä‘en. Các vùng bên ngoài đôi khi có thể bị bắn ra trong má»™t vụ nổ gá»i là vụ nổ siêu sao, phát ra ánh sáng mạnh hÆ¡n má»i sao khác trong thiên hà. Má»™t số nguyên tố nặng hình thành ở cuối Ä‘á»i má»™t sao sẽ bị bắn trở lại vào đám khí cá»§a thiên hà và sẽ là nguyên liệu cho thế hệ tiếp theo cá»§a các sao. Mặt trá»i cá»§a chúng ta chứa khoảng 2% các nguyên tố nặng đó vì thuá»™c thế hệ sao thứ hai hoặc thứ ba, hình thành chừng năm ngàn triệu năm vá» trước từ má»™t đám mây quay chứa các mảnh vụn cá»§a các siêu sao thế hệ trước. Phần lá»›n khí trong các đám mây đó sẽ cấu thành mặt trá»i hoặc bị bắn xa, còn má»™t khối lượng nhá» các nguyên tố nặng sẽ kết vá»›i nhau thành các thiên thể hiện Ä‘ang chuyển động trên các quỹ đạo quanh mặt trá»i như trái đất.

Lúc ban đầu quả đất rất nóng và không có khí quyển. Theo thá»i gian quả đất lạnh dần và có được bầu khí quyển hình thành nhá» sá»± khuếch tán các chất khí từ khoáng chất. Bầu khí quyển trong quá khứ không phải là bầu khí quyển thích hợp vá»›i cuá»™c sống. Bầu khí quyển này không chứa ôxy mà chỉ chứa má»™t số chất khí khác là độc tố cho cuá»™c sống như sunfua hydro (là các chất khí gây ra mùi trứng thối). Song có những dạng sống sÆ¡ khai có thể phát triển trong những Ä‘iá»u kiện như vậy. Ngưá»i ta cho rằng sá»± sống đó bắt đầu trong những đại dương, rất có thể là kết quả ngẫu nhiên cá»§a sá»± phức hợp các nguyên tá»­ thành những cấu trúc lá»›n, gá»i là đại phân tá»­, những đại phân tá»­ này có khả năng tập hợp nhiá»u nguyên tá»­ khác trong đại dương thành những cấu trúc tương tá»±. Như thế chúng có thể tá»± tạo và sinh sản.

Trong má»™t số trưá»ng hợp có thể xảy ra các sai lầm trong quá trình sinh sản. Phần lá»›n các sai lầm đó dẫn đến những đại phân tá»­ má»›i không có khả năng tá»± tạo và do đó tàn lụi dần. Song cÅ©ng có những sai lầm dẫn đến những đại phân tá»­ lại có khả năng tá»± tạo. Các đại phân tá»­ này hoàn hảo hÆ¡n và sẽ thay thế dần các đại phân tá»­ trước. Bằng cách đó hình thành má»™t quá trình tiến hóa dẫn đến sá»± phát triển những cÆ¡ thể phức tạp hÆ¡n, có khả năng tá»± tạo. Những dạng sống sÆ¡ đẳng lúc đầu tiêu thụ nhiá»u nguyên liệu khác nhau như sunfua hydro và ôxy thoát sinh. Quá trình này dần dần biến đổi thành phần cá»§a khí quyển đến hiện trạng và do đó tạo Ä‘iá»u kiện thuận lợi cho các dạng sống cao cấp hÆ¡n như cá, bò sát, loài có vú, và cuối cùng là con ngưá»i.

Bức tranh phác há»a trên đây cá»§a vÅ© trụ từ trạng thái rất nóng và lạnh dần trong quá trình giãn nở cá»§a vÅ© trụ phù hợp vá»›i những quan trắc có được. Tuy nhiên, bức tranh đó cÅ©ng đặt ra nhiá»u câu há»i quan trá»ng chưa có câu trả lá»i:

(1) Tại vì sao vũ trụ nóng đến như vậy ở các giai đoạn đầu tiên?

(2) Vì sao vÅ© trụ đồng nhất như vậy ở kích thước lá»›n? Tại sao vÅ© trụ giống nhau ở má»i Ä‘iểm và theo má»i hướng? Nói riêng vì sao nhiệt độ cá»§a bức xạ phông có trị số bằng nhau theo má»i hướng? Tình huống tương tá»± như khi ta há»i nhiá»u sinh viên má»™t câu há»i thi, nếu chúng trả lá»i giống nhau thì ta có thể tin rằng chúng đã trao đổi vá»›i nhau. Còn trong mô hình mô tả trên đây, từ vụ nổ lá»›n ánh sáng không đủ thá»i gian để Ä‘i từ má»™t vùng quá xa xôi đến má»™t vùng khác, mặc dù các vùng này vốn đã ká» nhau trong giai Ä‘oạn sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Theo thuyết tương đối, nếu ánh sáng không thể Ä‘i từ má»™t vùng này đến má»™t vùng khác, thì không có thông tin nào đã được trao đổi. Như vậy các vùng khác nhau không thể có cùng má»™t nhiệt độ, trừ khi chúng có cùng má»™t nhiệt độ lúc ban đầu vì má»™t lý do nào đó chưa giải thích được.

(3) Vì sao vÅ© trụ bắt đầu giãn nở vá»›i vận tốc tá»›i hạn là vận tốc ranh giá»›i giữa mô hình co lại và mô hình giãn nở, và ngay trong thá»i gian hiện tại, mưá»i ngàn triệu năm sau vẫn còn giãn nở vá»›i vận tốc tá»›i hạn đó? Nếu như vận tốc giãn nở tại thá»i Ä‘iểm má»™t giây sau vụ nổ lá»›n chỉ nhá» hÆ¡n má»™t phần trăm ngàn triệu triệu thì vÅ© trụ đã co lại trước khi bắt đầu đạt kích thước hiện nay.

(4) Mặc dầu vÅ© trụ đồng nhất xét ở kích thước lá»›n, vÅ© trụ vẫn chứa những vùng định xứ có nồng độ vật chất cao hÆ¡n như các sao và thiên hà. Ngưá»i ta cho rằng các sao và thiên hà được hình thành do sá»± khác nhau vá» mật độ cá»§a các vùng ngay trong các giai Ä‘oạn sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Vậy nguồn gốc cá»§a các thăng giáng mật độ là ở đâu?

Lý thuyết tương đối, xét độc lập, không thể giải thích được các Ä‘iểm trên và đưa ra các câu trả lá»i cho những câu há»i vừa đặt ra vì lý thuyết tương đối Ä‘oán nhận rằng vÅ© trụ sinh ra từ má»™t kỳ dị vá»›i mật độ vô cùng cá»§a vụ nổ lá»›n. Tại Ä‘iểm kỳ dị đó, lý thuyết tương đối và các định luật vật lý khác không còn đúng nữa: ngưá»i ta không thể biết Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra vá»›i má»™t Ä‘iểm kỳ dị đó. Như đã giải thích trước đây, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a rằng ta có thể tách rá»i vụ nổ lá»›n và các sá»± kiện trước nó ra khá»i lý thuyết vì chúng không thể tác động lên những gì chúng ta quan sát được. Không - thá»i gian cần phải có biên - đó là Ä‘iểm bắt đầu từ vụ nổ lá»›n.

Khoa há»c hy vá»ng tìm ra các định luật cho phép trong các giá»›i hạn xác định bởi hệ thức bất định, tiên Ä‘oán được sá»± phát triển cá»§a vÅ© trụ nếu ta biết được trạng thái cá»§a nó tại má»™t thá»i Ä‘iểm. Những định luật đó có thể là do Chúa ban hành, nhưng hình như sau đó Chúa đã để cho vÅ© trụ tá»± phát triển và không buồn can thiệp vào nữa. Nhưng Chúa đã chá»n Ä‘iá»u kiện ban đầu hoặc cấu hình vÅ© trụ như thế nào? “Äiá»u kiện biên†tại Ä‘iểm bắt đầu cá»§a thá»i gian là Ä‘iá»u kiện gì?

Má»™t câu trả lá»i khả dÄ© là cho rằng Chúa đã chá»n má»™t cấu hình đầu tiên theo những lý lẽ mà chúng ta không có hy vá»ng hiểu được. Äiá»u đó hoàn toàn trong quyá»n lá»±c cá»§a má»™t đấng siêu nhân, song nếu ông ta đã bắt đầu theo má»™t kiểu khó hiểu như vậy, thì tại sao ông ta lại để cho vÅ© trụ phát triển theo những quy luật mà chúng ta có thể hiểu được? Toàn bá»™ lịch sá»­ khoa há»c là má»™t quá trình tiệm cận đến nhận thức được rằng các sá»± kiện không phát triển má»™t cách ngẫu nhiên, mà chúng phản ánh má»™t trật tá»± tiá»m ẩn nào đó có hoặc không có nguồn gốc thần thánh. Ta có thể giả định má»™t cách tá»± nhiên rằng trật tá»± đó không những được áp dụng vào các định luật mà cả vào các Ä‘iá»u kiện ban đầu cá»§a không - thá»i gian. Có thể có rất nhiá»u mô hình vÅ© trụ vá»›i các Ä‘iá»u kiện biên ban đầu khác nhau. Chúng ta phải đưa ra được má»™t nguyên tắc nào đó để chá»n được má»™t trạng thái ban đầu, do đó chá»n được má»™t mô hình để mô tả vÅ© trụ.

Má»™t khả năng là chá»n cái gá»i là Ä‘iá»u kiện há»—n độn (chaotic) ban đầu. Äiá»u kiện này giả định hoặc vÅ© trụ vô cùng trong không gian hoặc tồn tại vô số trong vÅ© trụ. Theo Ä‘iá»u kiện gá»i là há»—n độn ban đầu, xác suất tìm thấy má»™t vùng không gian bất kỳ trong má»™t cấu hình cho trước bất kỳ sau vụ nổ lá»›n là bằng nhau: trạng thái ban đầu cá»§a vÅ© trụ là hoàn toàn mang tính ngẫu nhiên. Äiá»u đó có nghÄ©a là vÅ© trụ trước đây có nhiá»u xác suất là vô trật tá»± vì rằng đối vá»›i vÅ© trụ tồn tại nhiá»u cấu hình há»—n độn và vô trật tá»± hÆ¡n là các cấu hình Ä‘á»u đặn và trật tá»±. (Nếu má»—i cấu hình có xác suất bằng nhau thì vÅ© trụ phải xuất phát từ má»™t trạng thái há»—n độn, vô trật tá»± vì má»™t lý do đơn giản là tồn tại quá nhiá»u trạng thái như vậy). Rất khó hình dung được vì sao những trạng thái há»—n độn ban đầu lại có thể dẫn đến má»™t vÅ© trụ Ä‘á»u đặn, trật tá»± ở kích thước lá»›n như vÅ© trụ hiện nay. Ngưá»i ta cÅ©ng bắt buá»™c phải nghÄ© rằng những thăng giáng mật độ trong má»™t mô hình như thế nhất định phải dẫn đến sá»± hình thành má»™t số lượng lá»— Ä‘en nguyên thá»§y lá»›n hÆ¡n cận trên thu được từ các quan trắc phông tia gamma.

Nếu vÅ© trụ vô cùng trong không gian, hoặc nếu tồn tại vô số vÅ© trụ, thì phải tồn tại ở đâu đó nhiá»u vùng lá»›n đã trở nên đồng nhất. Tình huống này giống như lúc có má»™t đàn khỉ rất đông gõ máy chữ - phần lá»›n những Ä‘iá»u chúng gõ ra vô nghÄ©a nhưng cÅ©ng không loại trừ có xác suất là chúng thu được má»™t bài thÆ¡ ngắn cá»§a Shakespear. Tương tá»± như vậy trong trưá»ng hợp vÅ© trụ, cÅ©ng có thể chúng ta ngẫu nhiên sống trong má»™t vùng đồng nhất như thế? Thoạt nghÄ© có thể Ä‘iá»u đó có quá ít xác suất vì những vùng há»—n độn và vô trật tá»± là quá nhiá»u so vá»›i những vùng đồng nhất. Song hãy giả định rằng chỉ trong những vùng đồng nhất má»›i tồn tại những thiên hà và các sao, ở đấy có những Ä‘iá»u kiện thuận lợi cho sá»± phát triển cá»§a những sinh vật phức tạp có khả năng sinh sản như con ngưá»i có khả năng đặt câu nghi vấn: Tại sao vÅ© trụ lại đồng nhất như thế? Äây là má»™t ví dụ để ứng dụng cái gá»i là nguyên lý vị nhân (anthropic) được phát biểu như sau: “Chúng ta nhìn thấy vÅ© trụ như vậy bởi vì chúng ta tồn tạiâ€.

Có hai cách diá»…n dịch nguyên lý vị nhân: Nguyên lý yếu và nguyên lý mạnh. Nguyên lý vị nhân yếu khẳng định rằng trong vÅ© trụ vô cùng trong không gian và hoặc trong thá»i gian, Ä‘iá»u kiện thuận lợi cho sá»± nảy sinh má»™t dạng sống có trí tuệ chỉ xuất hiện ở má»™t số vùng nhất định hữu hạn trong không gian và thá»i gian. Những sinh vật có trí tuệ trong những vùng đó sẽ không ngạc nhiên nếu chúng nhận thấy rằng địa phương cá»§a chúng trong vÅ© trụ thá»a mãn các Ä‘iá»u kiện cần thiết cho sá»± sống cá»§a chúng. Tình huống tương tá»± như lúc má»™t ngưá»i giàu có sống trong môi trưá»ng nhung lụa không thấy được cảnh bần cùng chung quanh.

Má»™t ví dụ ứng dụng nguyên lý vị nhân yếu là “giải thích†vì sao vụ nổ lá»›n đã xảy ra gần mưá»i ngàn triệu năm vá» trước thì cÅ©ng cần gần ấy thá»i gian cho sá»± tiến hóa cá»§a sinh vật có trí tuệ. Như trước đây đã nói, đầu tiên má»™t thế hệ sá»›m các sao được hình thành. Các sao này biến má»™t số hydro và heli nguyên thá»§y thành cacbon và oxy vốn là các thành phần cÆ¡ thể cá»§a chúng ta. Các sao này lại nổ thành các siêu sao, và các mảnh vỡ tàn dư lại hợp thành các sao và hành tinh khác, trong số này có thái dương hệ cá»§a chúng ta đã tồn tại khoảng năm ngàn triệu năm. Trong má»™t hoặc hai ngàn triệu năm đầu tiên cá»§a trái đất, nhiệt độ quá cao vì thế các cấu trúc phức tạp không hình thành được. Trong ba ngàn triệu năm còn lại thì má»™t quá trình tiến hóa chậm sinh há»c đã nảy sinh dẫn đến sá»± hình thành từ những cÆ¡ thể đơn giản đến các sinh vật có khả năng tư duy Ä‘i ngược theo thá»i gian vá» vụ nổ lá»›n.

Nhiá»u ngưá»i đặt nghi vấn vá» sá»± đúng đắn và ích lợi cá»§a nguyên lý vị nhân yếu. Ngoài ra má»™t số ngưá»i Ä‘i xa hÆ¡n và đỠnghị nguyên lý vị nhân mạnh. Theo nguyên lý này, tồn tại hoặc nhiá»u vÅ© trụ khác nhau hoặc nhiá»u vùng khác nhau cá»§a má»™t vÅ© trụ duy nhất, má»—i đối tượng có cấu hình ban đầu riêng và có thể có tổ hợp riêng các định luật khoa há»c. Trong Ä‘a số các vÅ© trụ đó, Ä‘iá»u kiện không thuận lợi cho sá»± phát triển cá»§a những cÆ¡ thể phức tạp; chỉ có má»™t vài vÅ© trụ như vÅ© trụ cá»§a chúng ta là có Ä‘iá»u kiện cho sá»± phát triển cá»§a những sinh vật có trí tuệ đủ khả năng để đặt ra câu há»i: vì sao vÅ© trụ phải giống như ta quan sát được? Câu trả lá»i bây giá» sẽ trở nên đơn giản. Nếu vÅ© trụ khác Ä‘i thì chúng ta sẽ không thể tồn tại ở đây được!

Các định luật khoa há»c, trong dạng mà chúng ta nhận thức như hiện nay chứa nhiá»u hằng số cÆ¡ bản ví dụ Ä‘iện tích cá»§a electron và tá»· số khối lượng cá»§a proton và cá»§a electron. Chúng ta không thể, ít nhất là trong Ä‘iá»u kiện hiện nay, tính được giá trị cá»§a những hằng số đó từ lý thuyết - chúng ta chỉ thu được các trị số đó bằng thá»±c nghiệm. Có lẽ má»™t ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được má»™t lý thuyết thống nhất hoàn chỉnh có khả năng tính được má»i hằng số, song cÅ©ng rất có thể rằng má»™t số hoặc tất cả hằng số đó lại biến thiên từ vÅ© trụ này sang vÅ© trụ khác hoặc ngay trong má»™t vÅ© trụ. Äiá»u đáng chú ý là trị số cá»§a những hằng số đó dưá»ng như đã được Ä‘iá»u chỉnh má»™t cách tinh tế sao cho cuá»™c sống có thể nảy sinh và phát triển được. Ví dụ nếu Ä‘iện tích electron chỉ khác Ä‘i má»™t tý thì các sao hoặc không thể đốt cháy hydro và heli hoặc khác Ä‘i chúng không thể nổ thành siêu sao. Lẽ dÄ© nhiên có thể tồn tại những dạng sống khác, mà thậm chí các nhà văn viá»…n tưởng cÅ©ng không sáng tạo nổi, những dạng sống không cần đến cả ánh sáng cá»§a các sao như mặt trá»i hoặc các nguyên tố hóa há»c nặng hÆ¡n được tạo thành trong các sao và bị bắn vào không gian khi sao nổ.

Có lẽ cÅ©ng dá»… hiểu là miá»n xác định cá»§a các hằng số không thể rá»™ng được nếu các hằng số đó phải phù hợp vá»›i sá»± phát triển cá»§a cuá»™c sống trí tuệ. Äa số các tập giá trị cá»§a các hằng số dẫn đến sá»± hình thành những vÅ© trụ mặc dầu rất đẹp, song không phù hợp cho sá»± phát triển sinh vật có khả năng chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó. Chúng ta có thể Ä‘oán nhận hoặc Ä‘iá»u đó là sá»± chứng minh cho mục đích thiêng liêng cá»§a Chúa trong sá»± sáng tạo và sá»± lá»±a chá»n các định luật khoa há»c hoặc Ä‘iá»u đó là sá»± chứng minh cho nguyên lý vị nhân mạnh. Có má»™t số ý kiến ngưá»i ta có thể đưa ra để phản đối ý kiến cho rằng nguyên lý vị nhân mạnh có thể giải thích trạng thái quan sát được cá»§a vÅ© trụ.

Thứ nhất, ta phải hiểu sá»± tồn tại cá»§a nhiá»u vÅ© trụ khác như thế nào đây? Nếu quả thá»±c chúng tách riêng xa nhau, thì những Ä‘iá»u xảy ra trong má»™t vÅ© trụ khác sẽ không gây má»™t hệ quả nào quan sát được trong vÅ© trụ chúng ta. Vì vậy chúng ta phải sá»­ dụng nguyên lý tiết kiệm để cắt bá» chúng khá»i lý thuyết cá»§a chúng ta. Nếu, mặt khác, tồn tại nhiá»u vùng khác nhau cá»§a cùng má»™t vÅ© trụ, thì các định luật khoa há»c phải là chung cho tất cả các vùng, vì trái lại thì chúng ta không thể chuyển động liên tục từ má»™t vùng này sang vùng khác. Trong trưá»ng hợp đó thì sá»± khác biệt giữa các vùng quy vá» sá»± khác biệt cá»§a các cấu hình ban đầu và như thế nguyên lý vị nhân mạnh lại quy vá» nguyên lý vị nhân yếu.

à kiến phản đối thứ hai cho là nguyên lý này Ä‘i ngược lại dòng chảy cá»§a lịch sá»­ khoa há»c. Chúng ta đã Ä‘i từ mô hình vÅ© trụ xem quả đất là trung tâm cá»§a Ptolemy và các tiá»n bối, qua mô hình mặt trá»i là trung tâm cá»§a Copernicus và Galileo, đến mô hình hiện đại trong đó quả đất chỉ là hành tinh kích thước vừa phải quay quanh má»™t sao trung bình trong vùng biên cá»§a má»™t thiên hà xoắn ốc bình thưá»ng vốn chỉ là má»™t trong triệu triệu thiên hà cá»§a vÅ© trụ quan sát được. Nguyên lý vị nhân mạnh lại có tham vá»ng cho rằng toàn bá»™ kiến trúc khổng lồ đó tồn tại chỉ vì con ngưá»i. Äiá»u đó quả thật là khó tin. Chắc chắn rằng thái dương hệ là má»™t tiá»n đỠcho cuá»™c sống cá»§a chúng ta, và chúng ta cÅ©ng có thể ngoại suy nghÄ© đó cho toàn thiên hà cá»§a chúng ta để cho phép sá»± tồn tại các thế hệ sao trước đã tạo nên những nguyên tố nặng hÆ¡n. Song dưá»ng như không có má»™t sá»± cần thiết nào buá»™c các thiên hà khác và cho vÅ© trụ phải đồng nhất và giống nhau theo má»i phương hướng ở kích thước lá»›n.

Chúng ta sẽ cảm thấy yên tâm hÆ¡n vá»›i nguyên lý vị nhân, ít nhất ở phương án yếu, nếu chúng ta có thể chứng minh rằng nhiá»u cấu hình ban đầu khác nhau cá»§a vÅ© trụ sẽ tiến triển để tạo má»™t vÅ© trụ giống như vÅ© trụ Ä‘ang quan sát được. Nếu quả như vậy, thì má»™t vÅ© trụ thoát thai từ những Ä‘iá»u kiện há»—n độn ban đầu sẽ chứa má»™t vùng đồng nhất, Ä‘á»u đặn thích hợp cho sá»± nảy sinh cuá»™c sống trí tuệ. Mặt khác, nếu trạng thái ban đầu đã được chá»n tuyệt đối cẩn thận để được má»™t vÅ© trụ mà chúng ta thấy chung quanh, thì vÅ© trụ đó chắc có ít xác suất chứa má»™t vùng nào đó trong đó sá»± sống có thể xuất hiện. Trong mô hình nóng cá»§a vụ nổ lá»›n mô tả trước đây, chúng ta đã thấy ở giai Ä‘oạn sá»›m cá»§a vÅ© trụ, nhiệt lượng không đủ thá»i gian để chảy từ vùng này sang vùng khác. Äiá»u đó có nghÄ©a rằng trạng thái ban đầu cá»§a vÅ© trụ phải có cùng má»™t nhiệt độ ở má»i nÆ¡i, có như thế thì ta má»›i quan sát được hiện tượng bức xạ phông có cùng má»™t nhiệt độ ở má»i nÆ¡i theo má»i hướng. Tốc độ giãn nở ban đầu cÅ©ng phải được chá»n rất chính xác thì tốc độ giãn nở hiện nay má»›i tiếp tục xấp xỉ tốc độ tá»›i hạn cần thiết để tránh quá trình co lại. Äiá»u đó có nghÄ©a rằng trạng thái ban đầu cá»§a vÅ© trụ phải được chá»n rất cẩn thận nếu mô hình nóng cá»§a vụ nổ lá»›n là đúng ngược mãi tận tá»›i Ä‘iểm ban đầu cá»§a thá»i gian. Rất khó giải thích vì sao vÅ© trụ được bắt đầu như vậy, trừ khi cho rằng đây là hành động cá»§a Chúa muốn tạo nên những sinh vật như chúng ta.

Vá»›i ý đồ tìm má»™t mô hình cá»§a vÅ© trụ, trong đó nhiá»u cấu hình khác nhau ban đầu có thể tiến triển đến má»™t vÅ© trụ như hiện tại, má»™t nhà khoa há»c công tác tại Viện công nghệ Massachusetts là Alan Guth đã đưa ra gợi ý trong các giai Ä‘oạn sá»›m vÅ© trụ đã trải qua má»™t thá»i kỳ giãn nở cá»±c nhanh. Thá»i kỳ giãn nở cá»±c nhanh này được gá»i là thá»i kỳ lạm phát, vá»›i ý nghÄ©a rằng trong thá»i kỳ đó vÅ© trụ đã giãn nở vá»›i tốc độ tăng dần chứ không phải giảm dần như hiện tại. Theo Guth, bán kính cá»§a vÅ© trụ đã tăng vá»t lên triệu triệu triệu triệu triệu (1 vá»›i ba mươi con số không) lần trong chỉ má»™t phần rất nhá» cá»§a giây.

Guth gợi ý rằng vÅ© trụ đã bắt đầu từ má»™t vụ nổ lá»›n, từ má»™t trạng thái rất nóng, nhưng rất há»—n độn. Các nhiệt độ cao này làm cho các hạt trong vÅ© trụ chuyển động rất nhanh và có năng lượng rất lá»›n. Như đã nói ở trên những nhiệt độ cao như vậy các lá»±c tương tác mạnh, yếu và Ä‘iện tá»­ hợp nhất thành má»™t lá»±c duy nhất. Trong quá trình giãn nở, vÅ© trụ lạnh dần, năng lượng các hạt giảm Ä‘i. Có thể xảy ra quá trình gá»i là chuyển pha và đối xứng giữa các lá»±c bị phá vỡ: lá»±c tương tác mạnh trở nên khác biệt vá»›i các lá»±c tương tác yếu và Ä‘iện từ. Má»™t ví dụ thông thưá»ng cá»§a quá trình chuyển pha là quá trình nước đóng băng khi nhiệt độ hạ thấp. Nước lá»ng có đối xứng giống nhau ở má»i Ä‘iểm và theo má»i hướng. Song các tinh thể băng hình thành, chúng sẽ chiếm những vị trí nhất định và xếp thành hàng theo má»™t hướng nào đó. Äiá»u này phá vỡ đối xứng cá»§a nước ở trạng thái lá»ng.

Trong trưá»ng hợp nước, nếu cẩn thận chúng ta có thể làm “siêu lạnh†nước, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là chúng ta có thể đưa nhiệt độ xuống dưới nhiệt độ đóng băng 0 độ C mà băng vẫn chưa xuất hiện. Guth gợi ý rằng Ä‘iá»u đó có thể xảy ra cho vÅ© trụ: nhiệt độ giảm xuống dưới trị số giá»›i hạn mà đối xứng giữa các lá»±c vẫn chưa bị phá vỡ. Nếu Ä‘iá»u đó xảy ra, vÅ© trụ sẽ rÆ¡i vào má»™t trạng thái ổn định, vá»›i năng lượng lá»›n hÆ¡n năng lượng ứng vá»›i lúc đối xứng bị phá vỡ. Có thể chứng minh rằng năng lượng dôi này sẽ gây ra hiệu ứng phản hấp dẫn: nó sẽ có tác động như hằng số vÅ© trụ mà Einstein đã đưa vào lý thuyết tương đối rá»™ng khi ông muốn xây dá»±ng má»™t mô hình tÄ©nh cá»§a vÅ© trụ.

Vì vÅ© trụ đã giãn nở giống như trong mô hình nóng cá»§a vụ nổ lá»›n, cho nên hiệu ứng đẩy cá»§a hằng số vÅ© trụ này làm cho vÅ© trụ giãn nở vá»›i vận tốc luôn tăng. Ngay cả trong những vùng vá»›i mật độ hạt lá»›n hÆ¡n trung bình, hiệu ứng phản hấp dẫn gây ra bởi hằng số vÅ© trụ đó cÅ©ng vượt quá hấp dẫn. Do đó các vùng này phải giãn nở theo quy luật gia tăng lạm phát. Trong quá trình giãn nở, các vùng đó và các hạt vật chất sẽ Ä‘i xa nhau và ta có được má»™t vÅ© trụ giãn nở vá»›i mật độ hạt nhá» và hiện nằm trong trạng thái siêu lạnh. Má»i Ä‘iểm bất thưá»ng trong vÅ© trụ sẽ bị là Ä‘á»u vì quá trình giãn nở, tương tá»± như những nếp nhăn cá»§a má»™t quả bóng biến dần khi ta thổi không khí vào. Như vậy trạng thái đồng nhất và Ä‘á»u đặn hiện nay cá»§a vÅ© trụ có thể đạt được trong quá trình tiến triển từ nhiá»u trạng thái không đồng nhất khác nhau.

Trong má»™t vÅ© trụ như thế, quá trình giãn nở được gia tốc bởi hằng số vÅ© trụ và không bị hãm dần bởi lá»±c hấp dẫn cá»§a vật chất, ánh sáng có đủ thá»i gian để thá»±c hiện hành trình từ vùng này sang vùng khác trong các giai Ä‘oạn sá»›m cá»§a vÅ© trụ. Tình huống này có thể đưa ra lá»i giải cho bài toán nêu ra trước đây: vì sao các vùng khác nhau cá»§a vÅ© trụ có cùng những tính chất giống nhau. Ngoài ra, vận tốc nở cá»§a vÅ© trụ sẽ tá»± động trở nên xấp xỉ vận tốc giá»›i hạn xác định bởi mật độ trong vÅ© trụ. Äiá»u này có thể giải thích câu há»i vì sao vận tốc giãn nở cá»§a vÅ© trụ vẫn gần vận tốc giá»›i hạn, mà không cần giả định rằng vận tốc giãn nở ban đầu cá»§a vÅ© trụ đã được lá»±a chá»n má»™t cách cẩn thận.

à niệm vá» lạm phát cÅ©ng giúp ta giải thích được vì sao có nhiá»u vật chất như vậy trong vÅ© trụ. Có chừng mưá»i triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu (1 vá»›i tám mươi số không) hạt trong vùng không gian mà chúng ta có thể quan sát được. Chúng từ đâu đến? Theo thuyết lượng tá»­ các hạt đó được sinh ra từ năng lượng trong cặp hạt/phản hạt. Song bây giá» lại đến câu há»i, năng lượng từ đâu ra? Câu trả lá»i là năng lượng toàn phần cá»§a vÅ© trụ chính xác bằng không. Vật chất trong vÅ© trụ được cấu tạo từ năng lượng dương. Song vật chất lại hút nhau vì hấp dẫn. Hai lượng vật chất gần nhau có ít năng lượng hÆ¡n là khi chúng xa nhau, bởi vì chúng phải sản ra năng lượng để kéo chúng ra xa chống lại hấp dẫn Ä‘ang kéo chúng lại gần nhau. Như thế trong má»™t ý nghÄ©a nhất định, trưá»ng hấp dẫn có năng lượng âm. Trong trưá»ng hợp cá»§a má»™t vÅ© trụ gần đồng nhất trong không gian, ngưá»i ta có thể chứng minh được rằng năng lượng hấp dẫn âm này sẽ triệt tiêu năng lượng dương cá»§a vật chất. Như thế năng lượng toàn phần cá»§a vÅ© trụ bằng không.

Hai lần không vẫn là không. Cho nên vÅ© trụ có thể tăng gấp đôi năng lượng dương cá»§a vật chất và đồng thá»i tăng gấp đôi năng lượng âm cá»§a hấp dẫn mà vẫn không vi phạm định luật bảo toàn năng lượng. Äiá»u này không thể xảy ra trong má»™t quá trình giãn nở bình thưá»ng cá»§a vÅ© trụ, trong đó mật độ năng lượng vật chất giảm Ä‘i khi vÅ© trụ trở nên lá»›n hÆ¡n. Song Ä‘iá»u đó có thể xảy ra trong má»™t quá trình giãn nở lạm phát bởi vì mật độ năng lượng cá»§a trạng thái siêu lạnh vẫn không thay đổi khi vÅ© trụ giãn nở: Khi kích thước vÅ© trụ tăng gấp đôi, năng lượng dương cá»§a vật chất và năng lượng âm cá»§a hấp dẫn cÅ©ng tăng gấp đôi do đó năng lượng toàn phần vẫn bằng không. Trong pha lạm phát, kích thước cá»§a vÅ© trụ tăng lên rất nhiá»u. Như thế toàn phần năng lượng hiện hữu để tạo nên các hạt Ä‘á»u trở nên rất lá»›n. Như Guth đã nhận xét: “Có thể nói đây là má»™t bữa tiệc không mất tiá»n. Và vÅ© trụ là bữa tiệc không mất tiá»n tối hậuâ€.

Vũ trụ hiện nay không giãn nở theo quy luật lạm phát. Như thế phải tồn tại một cơ chế có khả năng loại bỠhằng số vũ trụ hiệu dụng quá lớn và như vậy biến vận tốc giãn nở từ quá trình gia tốc vỠquá trình chậm dần vì hấp dẫn như chúng ta hiện nay. Trong giai đoạn lạm phát có thể đối xứng giữa các lực bị phá vỡ, tương tự nước siêu lạnh rồi cuối cùng cũng phải đông lại. Năng lượng dôi ra của đối xứng bị phá vỡ thoát ra và hâm nóng vũ trụ đến một nhiệt độ vừa đúng dưới nhiệt độ tới hạn ứng với đối xứng giữa các lực. Vũ trụ tiếp tục giãn nở và lạnh dần đúng như mô hình nóng của vụ nổ lớn, song bây giỠta lại cần giải thích tại sao vũ trụ giãn nở với vận tốc tới hạn và vì sao các vùng khác nhau có cùng một nhiệt độ.

Trong lý thuyết ban đầu cá»§a Guth, quá trình chuyển pha được giả định là xảy ra đột ngá»™t, tương tá»± như các tinh thể băng trong nước thật lạnh. Có thể nghÄ© rằng các “bong bóng†cá»§a pha má»›i cá»§a đối xứng bị phá vỡ được hình thành trong pha cÅ©, tương tá»± như các bong bóng hÆ¡i được bao bá»c bởi nước Ä‘ang sôi. Các bong bóng được giả định là giãn nở và gặp nhau cho đến khi toàn bá»™ vÅ© trụ rÆ¡i vào pha má»›i. Má»™t khó khăn, mà tôi và nhiá»u ngưá»i khác đã chỉ ra là vÅ© trụ giãn nở quá nhanh cho dẫu rằng các bong bóng lá»›n lên bằng tốc độ ánh sáng, chúng cÅ©ng sẽ chuyển động xa nhau ra và không kịp gặp nối nhau. Như vậy vÅ© trụ rÆ¡i vào trạng thái không đồng nhất, vá»›i má»™t số vùng vẫn còn có đối xứng giữa các lá»±c. Má»™t bức tranh như thế không tương ứng vá»›i những Ä‘iá»u ta quan sát được.

Tháng 10 năm 1981, tôi đến MatxcÆ¡va tham dá»± há»™i thảo vá» hấp dẫn lượng tá»­. Sau há»™i thảo, tôi có làm má»™t seminar vá» mẫu lạm phát và các vấn đỠcá»§a mẫu đó tại Viện thiên văn Sternberg. Trước đây tôi thưá»ng nhá» má»™t ngưá»i khác Ä‘á»c báo cáo thay tôi vì Ä‘a số không hiểu được giá»ng nói cá»§a tôi. Nhưng lúc này tôi không còn thì giá» chuẩn bị nên tôi tá»± Ä‘á»c, và chỉ nhá» nghiên cứu sinh cá»§a tôi phát lại những lá»i tôi nói. Phương thức này khá có kết quả và tạo được mối tiếp xúc vá»›i thính giả. Trong buổi seminar có má»™t ngưá»i Nga còn trẻ là Andrei Linde làm việc ở Viện Lebedev tại MatxcÆ¡va. Linde cho rằng có thể tránh được khó khăn gắn liá»n vá»›i Ä‘iá»u các bong bóng không nối vá»›i nhau, nếu ta cho rằng các bong bóng lá»›n tá»›i mức mà vùng vÅ© trụ cá»§a ta nằm trá»n trong má»™t bong bóng. Äể giả thuyết được hợp lý thì sá»± phá vỡ đối xứng phải xảy ra rất chậm trong bong bóng và Ä‘iá»u này là hoàn toàn khả dÄ© trên lý thuyết thống nhất lá»›n.

à tưởng cá»§a Linde vá» má»™t quá trình phá vỡ đối xứng chậm là rất hấp dẫn, song sau này tôi hiểu rằng những bong bóng cá»§a Linde phải lá»›n hÆ¡n kích thước vÅ© trụ vào lúc đó. Tôi đã chứng minh rằng đối xứng bị phá vỡ khắp má»i nÆ¡i chứ không phải trong lòng các bong bóng. Äiá»u này sẽ dẫn đến má»™t vÅ© trụ đồng nhất, đúng như ta quan sát. Tôi rất tâm đắc vá»›i ý tưởng này và cùng bàn luận vá»›i má»™t sinh viên cá»§a tôi là Ian Moss. Vá»›i tư cách là má»™t ngưá»i bạn cá»§a Linde, tôi hÆ¡i bối rối khi sau này nhận được bài báo cá»§a Linde do má»™t tạp chí khoa há»c gá»­i đến há»i liệu bài báo có thể công bố hay không. Tôi đã trả lá»i rằng còn Ä‘iểm yếu vá» các bong bóng lá»›n hÆ¡n vÅ© trụ, song ý tưởng cÆ¡ bản vá» quá trình phá vỡ đối xứng chậm là rất hay. Tôi có khuyến nghị cho đăng bài báo vì tôi nghÄ© rằng nếu không Linde sẽ mất rất nhiá»u tháng để sá»­a chữa lại, bởi vì má»i tài liệu mà ông đã gá»­i sang phương Tây phải được thông báo qua kiểm duyệt cá»§a Liên Xô (cÅ©), vốn không am hiểu lắm và cÅ©ng không mau mắn gì đối vá»›i những bài báo khoa há»c. Tôi có viết cùng vá»›i Ian Moss má»™t bài báo ngắn gá»­i đăng cùng số báo, trong đó chúng tôi đặt lại vấn đỠcác bong bóng và chỉ ra cách giải quyết vấn Ä‘á».

Vừa từ MatxcÆ¡va trở vá», hôm sau tôi đã bay tá»›i Philadenphia để nhận huy chương cá»§a Viện Franklin. Cô thư ký cá»§a tôi là Judy Fella đã sá»­ dụng sắc đẹp duyên dáng cá»§a mình để thuyết phục hãng British Airways cấp cho cô ta và tôi hai vé máy bay không mất tiá»n xem như má»™t hợp đồng quảng cáo cho hãng. Tiếc rằng tôi đến sân bay chậm vì mưa to và lỡ chuyến máy bay. Nhưng rồi tôi cÅ©ng đến được Philadenphia để nhận huy chương dành cho tôi. Ngưá»i ta yêu cầu tôi làm má»™t seminar vá» mẫu lạm phát cá»§a vÅ© trụ tại Trưá»ng Äại há»c Drexel ở Philadenphia. Và tôi đã báo cáo vá» các vấn đỠnở lạm phát cá»§a vÅ© trụ, tương tá»± như ở MatxcÆ¡va.

Má»™t ý tưởng gần giống cá»§a Linde cÅ©ng được phát triển độc lập sau đó vài tháng bởi Paul Steinhardt và Andreas Albrecht tại trưá»ng Äại há»c Pensylvania. Bây giá» há» cùng vá»›i Linde có vinh dá»± chung vì đã đưa ra “mô hình lạm phát má»›iâ€, dá»±a trên ý tưởng vá» má»™t quá trình đối xứng chậm. (Mô hình lạm phát cÅ© dá»±a trên ý tưởng ban đầu cá»§a Guth vá» má»™t quá trình phá vỡ đối xứng nhanh kèm theo sá»± hình thành các bong bóng).

Mô hình lạm phát má»›i là má»™t mô hình tốt có khả năng giải thích vì sao vÅ© trụ lại có dạng như hiện nay. Song, nhiá»u ngưá»i khác và tôi đã chứng minh rằng mô hình đó, ít nhất là trong phương án ban đầu, đã dẫn đến những thay đổi vá» nhiệt độ cá»§a bức xạ phông lá»›n hÆ¡n nhiá»u so vá»›i các quan trắc thu được. Các phương án sau cÅ©ng gây ra mối nghi ngá» liệu có tồn tại má»™t quá trình chuyển pha kiểu như vậy ở giai Ä‘oạn rất sá»›m cá»§a vÅ© trụ hay không. Theo ý kiến cá»§a riêng tôi, thì mô hình lạm phát má»›i này bây giá» cÅ©ng đã chết như má»™t lý thuyết khoa há»c, mặc dầu cÅ©ng còn má»™t số ngưá»i dưá»ng như chưa nghe biết và vẫn tiếp tục viết vá» mô hình đó.
Tài sản của mr_robin

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #10  
Old 24-08-2008, 09:19 AM
mr_robin's Avatar
mr_robin mr_robin is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: SG
Bài gởi: 37
Thá»i gian online: 7 giá» 22 phút 5 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 9: MÅ©i tên cá»§a thá»i gian
Nhận thức cá»§a chúng ta vá» bản chất cá»§a thá»i gian thay đổi theo năm tháng. Mãi đến đầu thế kỳ này ngưá»i ta vẫn tin vào má»™t thá»i gian tuyệt đối. Äiá»u đó có nghÄ©a là má»—i sá»± cố có thể đánh dấu đơn trị bằng má»™t con số gá»i là thá»i gian và tất cả các đồng hồ chính xác phải cho cùng má»™t quãng thá»i gian giữa hai sá»± cố. Song vì sá»± phát hiện tốc độ ánh sáng là như nhau đối vá»›i má»i quan sát viên, không phụ thuá»™c vào chuyển động cá»§a há», đã dẫn đến lý thuyết tương đối buá»™c ngưá»i ta phải há»§y bỠý tưởng vá» má»™t thá»i gian tuyệt đối duy nhất. Thay vì, má»—i quan sát viên có số Ä‘o thá»i gian riêng theo đồng hồ há» mang theo: những đồng hồ cá»§a các quan sát viên khác nhau không nhất thiết phù hợp nhau. Như thế thá»i gian đã trở thành má»™t nhận thức cá nhân gắn liá»n vá»›i quan sát viên thá»±c hiện phép Ä‘o.

Khi ngưá»i ta tìm cách thống nhất hấp dẫn vá»›i cÆ¡ há»c lượng tá»­, ngưá»i ta đã phải đưa vào khái niệm thá»i gian “ảoâ€. Thá»i gian ảo như nhau đối vá»›i má»i hướng không gian. Nếu ta có thể Ä‘i vá» hướng Bắc thì ta cÅ©ng có thể quay ngưá»i và Ä‘i vá» phía Nam; tương tá»± nếu ta có thể Ä‘i trong thá»i gian ảo thì ta cÅ©ng có khả năng quay ngưá»i và Ä‘i lui. Äiá»u đó có nghÄ©a là không có sá»± khác biệt quan trá»ng nào giữa hướng trước và hướng sau cá»§a thá»i gian “ảoâ€, mặt khác khi ta xét thá»i gian “thá»±c†thì có má»™t sá»± khác biệt rất lá»›n giữa các hướng trước và sau, như chúng ta Ä‘á»u biết. Từ đâu ra sá»± khác biệt đó giữa quá khứ và tương lai? Tại sao chúng ta chỉ nhá»› quá khứ mà không nhá»› tương lai?

Các định luật khoa há»c không phân biệt quá khứ vá»›i tương lai. Nói chính xác hÆ¡n, các định luật khoa há»c không thay đổi dưới tổ hợp các toán tá»± (hay là các phép đối xứng) được biết dưới các ký hiệu C, P và T (C biến đổi hạt thành phản hạt, P là phép đối xứng qua gương, do đó trái và phải thay chá»— nhau, còn T là phép đảo hướng chuyển động cá»§a hạt: kết quả là hạt chuyển động lùi). Các định luật khoa há»c Ä‘iá»u khiển tiến trình cá»§a vật chất trong má»i tình huống bình thưá»ng là không thay đổi dưới tác động cá»§a tổ hợp hai toán tá»­ C và P. Nói cách khác, sá»± sống vẫn sẽ là như thế đối vá»›i ngưá»i ở hành tinh khác nếu há» là phản chiếu gương cá»§a chúng ta và được cấu tạo bằng phản vật chất chứ không phải bằng vật chất.

Nếu các định luật khoa há»c không thay đổi dưới tổ hợp các toán tá»­ C và P và cả dưới tổ hợp C, P và T thì chúng ta cÅ©ng phải không thay đổi dưới tác động cá»§a má»™t mình toán tá»­ T. Song có má»™t sá»± khác biệt lá»›n giữa hướng trước và hướng sau cá»§a thá»i gian trong Ä‘á»i sống thưá»ng ngày. Hãy tưởng tượng má»™t cốc thá»§y tinh rÆ¡i từ bàn và vỡ tan dưới sàn. Nếu ta nhìn phim ghi lại hiện tượng đó, ta có thể dá»… dàng nói rằng phim Ä‘ang bị quay tá»›i hay quay lui. Nếu phim bị quay lui thì ta sẽ thấy các mảnh vỡ bá»—ng nhiên tập kết lại vá»›i nhau, rá»i khá»i sàn và rồi nhảy lên bàn thành cái cốc nguyên vẹn. Sở dÄ© ta nói được là phim Ä‘ang quay lui là vì trong má»™t tiến trình như vậy không bao giá» có thể quan sát được trong cuá»™c sống thưá»ng ngày. Vì ngược lại các nhà máy thá»§y tinh đã bị phá sản.

Ngưá»i ta thưá»ng giải thích hiện tượng vì sao cốc vỡ dưới sàn không thể trở thành cốc lành trên bàn bằng định luật thứ hai cá»§a nhiệt động há»c. Äịnh luật đó nói rằng trong má»™t hệ thống kín thì vô trật tá»± hay entropi, luôn tăng vá»›i thá»i gian. Nói cách khác, đấy là má»™t dạng cá»§a định luật Murphy: má»i vật luôn tiến triển theo chiá»u xấu Ä‘i! Má»™t cốc lành ở trên bàn là má»™t trạng thái vá»›i trật tá»± cao còn má»™t cốc vỡ dưới sàn nhà là má»™t trạng thái vô trật tá»±. Ngưá»i ta có thể Ä‘i dá»… dàng từ cái cốc trên bàn đến cái cốc vỡ dưới sàn trong tương lai. Song không thể Ä‘i ngược lại.

Sá»± tăng vô trật tá»± hay entropi vá»›i thá»i gian là má»™t thí dụ vá» cái gá»i là mÅ©i tên cá»§a thá»i gian, má»™t khái niệm phân biệt quá khứ vá»›i hiện tại, má»™t khái niệm xác định hướng cá»§a thá»i gian. Ãt nhất có tá»›i ba mÅ©i tên khác nhau cá»§a thá»i gian. Thứ nhất là mÅ©i tên nhiệt động há»c cá»§a thá»i gian, chỉ hướng cá»§a thá»i gian theo đó vô trật tá»± hay entropi tăng lên. Tiếp đến là mÅ©i tên tâm lý há»c cá»§a thá»i gian. Äó là hướng theo đó chúng ta cảm nhận được thá»i gian Ä‘ang chảy, theo đó chúng ta chỉ nhá»› quá khứ mà không có thể có bất cứ má»™t lưu niệm nào cá»§a tương lai. Cuối cùng là mÅ©i tên vÅ© trụ há»c cá»§a thá»i gian. Äó là hướng cá»§a thá»i gian, theo đó vÅ© trụ nở ra chứ không co lại.

Trong chương này tôi sẽ chứng minh rằng Ä‘iá»u kiện không có biên cá»§a vÅ© trụ kết hợp vá»›i nguyên lý vị nhân yếu có thể giải thích được vì sao phải tồn tại má»™t mÅ©i tên thá»i gian có hướng xác định. Tôi sẽ chứng minh rằng mÅ©i tên tâm lý há»c được xác định bởi mÅ©i tên nhiệt động há»c và hai mÅ©i tên đó nhất thiết phải luôn luôn chỉ cùng hướng. Nếu ta giả định Ä‘iá»u kiện không có biên cho vÅ© trụ, ta sẽ thấy tồn tại các mÅ©i tên nhiệt động há»c và vÅ© trụ há»c cá»§a thá»i gian, song chúng không chỉ vá» cùng má»™t hướng trong suốt lịch sá»­ cá»§a vÅ© trụ. Nhưng tôi sẽ chứng minh rằng chỉ trong trưá»ng hợp khi chúng chỉ vá» cùng má»™t hướng thì má»›i có những Ä‘iá»u kiện thuận lợi cho sá»± phát triển những sinh vật trí tuệ có khả năng đặt ra câu há»i: vì sao vô trật tá»± tăng theo hướng thá»i gian, theo đó vÅ© trụ nở ra?

Tôi sẽ bàn trước tiên đến mÅ©i tên nhiệt động há»c cá»§a thá»i gian. Äịnh luật thứ hai cá»§a nhiệt động há»c được suy ra từ dữ kiện: luôn luôn có nhiá»u trạng thái vô trật tá»± hÆ¡n trạng thái có trật tá»±. Ví dụ, hãy xét những miếng lắp hình trong má»™t trò chÆ¡i. Có má»™t và chỉ có má»™t cách xếp những miếng lắp hình này thành má»™t hình cho trước. Mặt khác có vô số cách xếp trong đó có những miếng lắp hình vô trật tá»± và không tạo thành má»™t hình nào cả.

Giả sá»­ má»™t hệ xuất phát từ má»™t trong số ít á»i các trạng thái trật tá»±. Cùng vá»›i thá»i gian, hệ sẽ tiến triển theo các định luật khoa há»c và trạng thái cá»§a hệ thay đổi. Ở má»™t thá»i Ä‘iểm sau, có nhiá»u xác suất để hệ rÆ¡i vào má»™t trạng thái vô trật tá»± hÆ¡n là má»™t trạng thái trật tá»± bởi vì có nhiá»u trạng thái vô trật tá»± hÆ¡n. Như thế vô trật tá»± sẽ có chiá»u hướng tăng lên vá»›i thá»i gian nếu hệ lúc ban đầu có má»™t trật tá»± cao.

Giả sá»­ các miếng lắp hình lúc ban đầu nằm trong há»™p trò chÆ¡i theo má»™t cách xếp trật tá»± và tạo thành má»™t hình. Nếu ta lắc há»™p, các miếng lắp hình sẽ được xếp lại theo cách khác. Äó sẽ là má»™t cách xếp vô trật tá»±, trong đó các mảnh không tạo thành má»™t hình nào, vì má»™t lý do đơn giản là có nhiá»u cách xếp vô trật tá»± hÆ¡n. Má»™t số nhóm các mảnh có thể vẫn còn tạo thành má»™t số bá»™ phận cá»§a hình ban đầu, song càng lắc há»™p thì càng có nhiá»u xác suất là các nhóm đó cÅ©ng tan vỡ và các mảnh sẽ rÆ¡i vào trạng thái hoàn toàn vô trật tá»±, trong đó các mảnh không còn tạo nên má»™t hình dạng nào cả. Như thế vô trật tá»± cá»§a các mảnh sẽ có nhiá»u xác suất tăng lên vá»›i thá»i gian nếu ban đầu chúng ở trạng thái có trật tá»± cao.

Song bây giá» giả sá»­ rằng Chúa đã quyết định là vÅ© trụ phải kết thúc bằng má»™t trạng thái có trật tá»± cao bất kể trạng thái ban đầu là như thế nào. Như vậy ở những giai Ä‘oạn sá»›m vÅ© trụ có nhiá»u xác suất ở vào trạng thái vô trật tá»±. Äiá»u đó có nghÄ©a là vô trật tá»± sẽ giảm theo thá»i gian và ta sẽ thấy cốc vỡ tập kết lại thành cốc lành và nhảy lên bàn. Những con ngưá»i quan sát được cái cốc đó sẽ phải sống trong má»™t vÅ© trụ ở đấy vô trật tá»± giảm vá»›i thá»i gian. Tôi sẽ chứng minh rằng những con ngưá»i như thế sẽ có mÅ©i tên tâm lý há»c cá»§a thá»i gian hướng vá» phía sau. NghÄ©a là há» sẽ nhá»› các sá»± kiện trong tương lai mà không nhá»› các sá»± kiện trong quá khứ. Khi cốc vỡ, há» sẽ nhá»› nó lúc ở trên bàn, há» sẽ không nhá»› lúc nó ở dưới sàn.

Rất khó nói vá» trí nhá»› cá»§a con ngưá»i bởi vì chúng ta không biết bá»™ não hoạt động chi tiết như thế nào. Song có lẽ chúng ta biết rõ cách hoạt động cá»§a bá»™ nhá»› các máy tính Ä‘iện tá»­. Vì vậy tôi sẽ bàn vá» mÅ©i tên tâm lý há»c cá»§a thá»i gian đó vá»›i máy tính Ä‘iện tá»­. Tôi cho rằng ta có lý khi giả định rằng mÅ©i tên đối vá»›i máy tính Ä‘iện tá»­ trùng vá»›i mÅ©i tên đối vá»›i con ngưá»i. Nếu không chúng ta có thể trúng to tại thị trưá»ng chứng khoán bằng cách sá»­ dụng má»™t máy tính Ä‘iện tá»­ có khả năng nhá»› giá cả cá»§a ngày mai.

Bộ nhớ của máy tính điện tử cơ bản là một thiết bị chứa những yếu tố có thể nằm ở một trong hai trạng thái. Một ví dụ đơn giản là cái bàn tính. Trong dạng đơn giản nhất, bàn tính gồm một số dây kim loại, trên mỗi dây sâu một hạt, hạt có thể ở một trong hai vị trí. Trước khi một thông tin được ghi vào bộ nhớ của máy tính, bộ nhớ ở trong một trạng thái vô trật tự, với xác suất bằng nhau cho các cặp trạng thái khả dĩ (các hạt của bàn tính phân bố ngẫu nhiên trên các dây). Sau khi bộ nhớ tương tác với hệ cần nhớ, bộ nhớ sẽ ở vào một trạng thái nhất định ứng với trạng thái của hệ. (Mỗi hạt trên bàn tính sẽ ở hoặc bên trái hoặc bên phải của dây). Như thế bộ nhớ chuyển từ một trạng thái vô trật tự sang một trạng thái trật tự.

Song, để thá»±c hiện sá»­ chuyển trạng thái đó, cần phải tiêu tốn má»™t năng lượng (để chuyển động các hạt cá»§a bàn tính hoặc cung cấp Ä‘iện năng cho máy tính Ä‘iện tá»­). Năng lượng này sẽ khuếch tán thành nhiệt năng và làm tăng vô trật tá»± cá»§a vÅ© trụ. Ngưá»i ta có thể chứng minh rằng độ gia tăng vô trật tá»± này luôn luôn lá»›n hÆ¡n độ gia tăng trật tá»± cá»§a bản thân bá»™ nhá»›. Như thế lượng nhiệt xua Ä‘i bởi cái quạt làm mát máy tính là bằng chứng nói rằng khi máy tính ghi má»™t thông tin vào bá»™ nhá»› thì tổng vô trật tá»± trong vÅ© trụ tăng lên. Hướng Ä‘i cá»§a thá»i gian theo đó má»™t máy tính ghi lại quá khứ trong bá»™ nhá»› là cùng hướng vá»›i sá»± gia tăng vô trật tá»±.

Như thế sá»± cảm nhận chá»§ quan cá»§a chúng ta vá» hướng Ä‘i cá»§a thá»i gian, tức mÅ©i tên tâm lý há»c cá»§a thá»i gian, được xác định trong bá»™ não bởi mÅ©i tên nhiệt động há»c cá»§a thá»i gian. Tương tá»± như máy tính Ä‘iện tá»­, chúng ta phải nhá»› sá»± việc theo thứ tá»± mà entropi tăng. Äiá»u này làm cho định luật thứ hai cá»§a nhiệt động há»c trở thành hầu như hiển nhiên. Vô trật tá»± tăng vá»›i thá»i gian vì chúng ta Ä‘o thá»i gian theo hướng tăng cá»§a vô trật tá»±. Bạn không thể có má»™t cách đánh cuá»™c nào khác chắc ăn hÆ¡n!.

Nhưng vì sao nói chung lại tồn tại má»™t mÅ©i tên nhiệt động há»c cá»§a thá»i gian? Hay nói cách khác, vì sao vÅ© trụ phải ở trong má»™t trạng thái trật tá»± cao ở đầu kia cá»§a thá»i gian, đầu mà ngưá»i ta gá»i là quá khứ? Tại sao vÅ© trụ không nằm trong má»™t trạng thái vô trật tá»± ở má»i thá»i gian? Nói cho cùng, Ä‘iá»u này có vẻ như nhiá»u xác suất hÆ¡n. Và tại sao hướng Ä‘i cá»§a thá»i gian theo đó vô trật tá»± tăng lại trùng khá»›p vá»›i hướng theo đó vÅ© trụ nở ra?

Trong lý thuyết tương đối rá»™ng cổ Ä‘iển ngưá»i ta không thể tiên Ä‘oán được vÅ© trụ đã bắt đầu như thế nào bởi vì má»i định luật khoa há»c đã biết Ä‘á»u không đúng tại Ä‘iểm kỳ dị cá»§a vụ nổ lá»›n. VÅ© trụ có thể bắt đầu từ má»™t trạng thái rất đồng nhất và trật tá»±, Ä‘iá»u này sẽ dẫn đến mÅ©i tên nhiệt động há»c và vÅ© trụ há»c xác định cá»§a thá»i gian như chúng ta quan sát. Song vÅ© trụ có thể hoàn toàn bắt đầu tá»± má»™t trạng thái rất không đồng nhất và vô trật tá»±. Trong trưá»ng hợp này vì vÅ© trụ đã ở trong trạng thái rất vô trật tá»± rồi, cho nên vô trật tá»± không thể tăng theo thá»i gian nữa. Vô trật tá»± hoặc không thay đổi, lúc này không tồn tại mÅ©i tên nhiệt động há»c xác định cá»§a thá»i gian, hoặc giảm Ä‘i, lúc này mÅ©i tên nhiệt động há»c cá»§a thá»i gian chỉ hướng ngược lại cá»§a mÅ©i tên vÅ© trụ há»c. Các khả năng này không phù hợp vá»›i Ä‘iá»u ta quan sát được. Song ở đây lý thuyết tương đối rá»™ng cổ Ä‘iển tá»± tiên Ä‘oán sá»± sụp đổ cá»§a mình. Khi độ cong cá»§a không - thá»i gian trở nên lá»›n, các hiệu ứng hấp dẫn lượng tá»­ trở nên quan trá»ng và lý thuyết cổ Ä‘iển không còn mô tả tốt vÅ© trụ được nữa. Äể hiểu được vÅ© trụ đã bắt đầu như thế nào, ta phải sá»­ dụng má»™t lý thuyết hấp dẫn lượng tá»­.

Trong má»™t lý thuyết hấp dẫn lượng tá»­ muốn xác định trạng thái cá»§a vÅ© trụ chúng ta cần phải biết cách diá»…n biến cá»§a má»i lịch sá»­ khả dÄ© cá»§a vÅ© trụ ở biên không - thá»i gian trong quá khứ. Ta có thể tránh việc mô tả những gì mà ta không biết và không thể biết được nếu cho rằng các lịch sá»­ thá»a mãn Ä‘iá»u kiện không có biên: chúng hữu hạn song không có biên, không có kỳ dị. Trong trưá»ng hợp đó, khởi Ä‘iểm thá»i gian là má»™t Ä‘iểm không kỳ dị cá»§a không - thá»i gian và vÅ© trụ bắt đầu quá trình giãn nở từ má»™t trạng thái đồng nhất và trật tá»±. Song vÅ© trụ không thể tuyệt đối đồng nhất vì như thế nó sẽ vi phạm nguyên lý bất định cá»§a lý thuyết lượng tá»­. Phải tồn tại những thăng giáng nhá» và mật độ và vận tốc các hạt. Mặt khác Ä‘iá»u kiện không có biên buá»™c rằng các thăng giáng đó phải đủ nhá», nhưng trong mức độ cho phép cá»§a nguyên lý bất định.

VÅ© trụ có thể bắt đầu bằng má»™t giai Ä‘oạn giãn nở hàm mÅ© hay giãn nở “lạm phátâ€, trong giai Ä‘oạn này vÅ© trụ đã gia tăng kích thước nhiá»u lần. Trong quá trình giãn nở này, các thăng giáng mật độ lúc đầu có thể nhá», song sau đó thì bắt đầu lá»›n lên. Những vùng vá»›i mật độ lá»›n hÆ¡n trung bình má»™t tý giãn nở chậm hÆ¡n vì lá»±c hút hấp dẫn cá»§a khối lượng thừa. Những vùng như thế có thể ngừng giãn nở và co lại để hình thành những thiên hà, các sao và cả những sinh vật như chúng ta. VÅ© trụ có thể bắt đầu từ má»™t trạng thái đồng nhất và trật tá»±, và dần dần trở thành không đồng nhất và vô trật tá»±. Äiá»u này có thể giải thích mÅ©i tên nhiệt động há»c cá»§a thá»i gian.

Song Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu vÅ© trụ ngừng giãn nở và bắt đầu co lại? MÅ©i tên nhiệt động há»c có đổi hướng không và vô trật tá»± có giảm Ä‘i vá»›i thá»i gian không? Sá»± đảo ngược này sẽ dẫn đến những tình huống khoa há»c viá»…n tưởng cho những ngưá»i sống sót sau thá»i Ä‘iểm chuyển pha từ quá trình co lại sang quá trình co lại cá»§a vÅ© trụ. Những ngưá»i này sẽ thấy những mảnh vỡ tập kết lại từ dưới sàn thành cốc lành và nhảy lên bàn chăng? Há» sẽ nhá»› được giá cả cá»§a ngày mai và trúng to trên thị trưá»ng chứng khoán chăng?

Ná»—i lo lắng Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra khi vÅ© trụ co trở lại ít nhiá»u mang tính chất kinh viện vì lẽ rằng vÅ© trụ có co lại cÅ©ng ít nhất cÅ©ng vài chục tá»· năm nữa. Song có má»™t cách nhanh chóng hÆ¡n để biết Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra lúc đó là nhảy vào má»™t lá»— Ä‘en. Quá trình co lại cá»§a má»™t sao để hình thành má»™t lá»— Ä‘en rất giống những giai Ä‘oạn cuối cá»§a quá trình co lại cá»§a toàn bá»™ vÅ© trụ. Như thế nếu vô trật tá»± giảm trong pha co lại cá»§a vÅ© trụ thì vô trật tá»± cÅ©ng phải giảm trong lòng má»™t lá»— Ä‘en. Như thế có thể ngưá»i du hành vÅ© trụ khi rÆ¡i vào má»™t lá»— Ä‘en sẽ trúng to trên bàn bi quay bằng cách nhá»› lại bi đã rÆ¡i vào đâu trước khi anh ta đặt cược (song tiếc thay anh ta không đủ thá»i gian chÆ¡i lâu trước khi biến thành sợi mỳ ống. Anh ta cÅ©ng không thể thông báo cho chúng ta biết vá» sá»± đảo hướng cá»§a mÅ©i tên nhiệt động há»c, thậm chí cÅ©ng không đưa kịp tiá»n thắng cược cá»§a mình vào ngân hàng vì anh ta bị cuốn mất sau chân trá»i sá»± cố cá»§a lá»— Ä‘en). Lúc đầu tôi những tưởng rằng vô trật tá»± sẽ giảm khi vÅ© trụ co lại. Tôi tưởng thế vì tôi cho là vÅ© trụ sẽ quay vá» trạng thái đồng nhất và trật tá»± khi nó trở thành nhá». Äiá»u này có nghÄ©a là pha co lại là nghịch đảo theo thá»i gian cá»§a pha giãn nở. Má»i ngưá»i sống trong pha co lại sẽ sống cuá»™c Ä‘á»i chảy lùi: há» sẽ chết trước lúc sinh ra và càng ngày càng trẻ ra lúc vÅ© trụ co nhá» lại.

à tưởng trên rất hấp dẫn vì thiết lập được má»™t đối xứng đẹp giữa hai pha giãn nở và co lại. Song chúng ta không thể chấp nhận ý tưởng này má»™t cách tá»± thân, độc lập vá»›i những ý tưởng khác vá» vÅ© trụ. Câu há»i nảy sinh là: ý tưởng này tương thích hay mẫu thuẫn vá»›i Ä‘iá»u kiện không có biên? Như đã nói ở trên tôi đã nghÄ© lúc đầu rằng Ä‘iá»u kiện không có biên ắt đòi há»i rằng vô trật tá»± sẽ giảm Ä‘i trong pha co lại. Ở đây tôi nhầm má»™t phần vì liên tưởng đến mặt quả đất. Nếu ta lấy cá»±c Bắc làm Ä‘iểm bắt đầu tương ứng cá»§a vÅ© trụ, thì Ä‘iểm kết thúc cá»§a vÅ© trụ sẽ tương tá»± như Ä‘iểm ban đầu, hoàn toàn giống như cá»±c Nam tương tá»± vá»›i cá»±c Bắc. Song cá»±c Bắc và cá»±c Nam chỉ tương ứng vá»›i Ä‘iểm bắt đầu và kết thúc cá»§a vÅ© trụ trong thá»i gian ảo mà thôi. Äiểm bắt đầu và Ä‘iểm kết thúc cá»§a vÅ© trụ có thể rất khác nhau trong thá»i gian thá»±c.

Tôi nhầm phần khác vì má»™t công trình tôi làm trước dá»±a trên má»™t mô hình đơn giản cá»§a vÅ© trụ trong đó pha co lại là nghịch đảo theo thá»i gian cá»§a pha giãn nở. Nhưng má»™t bạn đồng nghiệp cá»§a tôi, Don Page ở đại há»c quốc gia Pennsylvania đã chỉ ra rằng Ä‘iá»u kiện không có biên không đòi há»i pha co lại nhất thiết phải là nghịch đạo theo thá»i gian cá»§a pha giãn nở. Sau đó má»™t sinh viên cá»§a tôi, Raymond Laflamme đã phát hiện rằng trong má»™t mô hình phức tạp hÆ¡n má»™t chút thì sá»± co lại cá»§a vÅ© trụ khác xa sá»± giãn nở. Tôi hiểu rằng tôi đã nhầm: Ä‘iá»u kiện không có biên ngụ ý rằng vô trật tá»± thá»±c tế vẫn tiếp tục tăng trong quá trình co lại. Các mÅ©i tên nhiệt động há»c và tâm lý há»c cá»§a thá»i gian sẽ không đảo hướng cả trong lá»— Ä‘en, lẫn khi vÅ© trụ bắt đầu co lại.

Bạn phải làm gì khi nhận ra mình đã nhầm như thế? Má»™t số ngưá»i chẳng bao giá» chấp nhận mình sai và tiếp tục tìm ra những lý lẽ má»›i, thưá»ng mâu thuẫn vá»›i nhau để bảo vệ quan Ä‘iểm cá»§a mình như trưá»ng hợp Eddington đã làm để chống lại thuyết các lá»— Ä‘en. Má»™t số ngưá»i khác phá»§ nhận rằng đã thá»±c tế bảo vệ quan Ä‘iểm sai lầm, hoặc nếu có bảo vệ thì cÅ©ng chỉ vì muốn vạch ra sai lầm cá»§a quan Ä‘iểm đó. Theo ý tôi tốt hÆ¡n cả là công bố trên báo quan Ä‘iểm sai lầm cá»§a mình. Má»™t ví dụ đẹp là trưá»ng hợp Einstein khi cho rằng hằng số vÅ© trụ mà ông đưa vào lý thuyết để thiết lập mô hình tÄ©nh cá»§a vÅ© trụ là sai lầm lá»›n nhất cá»§a Ä‘á»i mình.

Quay trở lại mÅ©i tên cá»§a thá»i gian, còn lại câu há»i: vì sao ta quan sát thấy các mÅ©i tên cá»§a nhiệt động há»c và vÅ© trụ há»c là đồng hướng? Hay nói cách khác, vì sao vô trật tá»± tăng lên theo hướng cá»§a thá»i gian theo đó vÅ© trụ giãn nở? Nếu ta tin tưởng rằng vÅ© trụ giãn nở rồi sau đó sẽ co lại, Ä‘iá»u này dưá»ng như đã tiá»m ẩn trong Ä‘iá»u kiện không có biên, thì câu há»i trên trở thành câu há»i vì sao chúng ta phải ở vào pha giãn nở chứ không phải pha co lại?

Chúng ta có thể trả lá»i câu há»i này trên cÆ¡ sở cá»§a nguyên lý vị nhân yếu. Các Ä‘iá»u kiện trong pha co lại không cho phép sá»± tồn tại các sinh vật có trí tuệ để mà có khả năng đặt ra câu há»i: Vì sao vô trật tá»± tăng theo hướng cá»§a thá»i gian theo đó vÅ© trụ giãn nở? Sá»± giãn nở lạm phát trong những giai Ä‘oạn sá»›m cá»§a vÅ© trụ, tiên Ä‘oán bởi giả thiết không có biên, có nghÄ©a là vÅ© trụ phải giãn nở gần tốc độ tá»›i hạn, vá»›i tốc độ vÅ© trụ vừa vặn tránh được quá trình co lại, và như thế sẽ không co lại trong má»™t thá»i gian rất dài. Äến lúc đó các sao sẽ cháy và các proton và neutron trong các sao sẽ phân rã thành bức xạ và các hạt nhẹ. VÅ© trụ sẽ ở vào trạng thái gần như vô trật tá»± hoàn toàn. MÅ©i tên nhiệt động há»c cá»§a thá»i gian sẽ không xác định. Vô trật tá»± không thể tăng hÆ¡n vì vÅ© trụ đã rÆ¡i vào trạng thái gần vô trật tá»± hoàn toàn.

Song, má»™t mÅ©i tên nhiệt động há»c xác định là cần thiết cho sá»± sống có trí tuệ. Äể sống, con ngưá»i cần thức ăn vốn ở dạng trật tá»± cá»§a năng lượng, biến đổi thức ăn thành nhiệt năng là dạng vô trật tá»± cá»§a năng lượng. Như vậy sức sống có trí tuệ không thể tồn tại trong pha co lại cá»§a vÅ© trụ Ä‘iá»u này giải thích vì sao ta quan sát thấy các mÅ©i tên nhiệt động há»c và vÅ© trụ há»c cá»§a thá»i gian Ä‘á»u chỉ vá» má»™t hướng. Không phải sá»± giãn nở cá»§a vÅ© trụ làm cho vô trật tá»± tăng lên. Äúng hÆ¡n là Ä‘iá»u kiện không có biên làm cho vô trật tá»± tăng lên và các Ä‘iá»u kiện trở nên thích hợp cho sá»± sống trí tuệ chỉ trong pha giãn nở cá»§a vÅ© trụ.

Tóm lại, các định luật khoa há»c không phân biệt hướng tá»›i và hướng lui cá»§a thá»i gian. Song ít nhất có ba mÅ©i tên thá»i gian làm phân biệt quá khứ vá»›i tương lai. Äó là mÅ©i tên nhiệt động há»c chỉ hướng theo thá»i gian theo đó vô trật tá»± tăng lên; mÅ©i tên tâm lý há»c chỉ hướng theo thá»i gian theo đó chúng ta chỉ nhá»› quá khứ mà không nhá»› tương lai và mÅ©i tên vÅ© trụ há»c chỉ hướng theo thá»i gian theo đó vÅ© trụ giãn nở chứ không co lại. Tôi đã chứng minh rằng mÅ©i tên tâm lý há»c và mÅ©i tên nhiệt động há»c thá»±c chất là má»™t, vì chúng chỉ cùng hướng. Giả thiết không có biên cho vÅ© trụ dẫn đến sá»± tồn tại cá»§a má»™t mÅ©i tên nhiệt động há»c xác định cá»§a thá»i gian vì vÅ© trụ phải xuất phát từ má»™t trạng thái thống nhất và trật tá»±. Và lý do làm sao ta quan sát mÅ©i tên nhiệt động há»c cùng hướng vá»›i mÅ©i tên vÅ© trụ há»c là các sinh vật có trí tuệ chỉ có thể tồn tại trong pha giãn nở. Pha co lại cá»§a vÅ© trụ không thích hợp cho sá»± sống có trí tuệ vì trong pha này không tồn tại mÅ©i tên nhiệt động há»c định hướng rõ ràng.

Tiến bá»™ cá»§a loài ngưá»i trong quá trình nhận thức đã thiết lập nên má»™t góc nhá» trật tá»± trong cái vô trật tá»± ngày càng tăng cá»§a vÅ© trụ. Nếu bạn nhá»› má»—i chữ trong quyển sách này, trí nhá»› cá»§a bạn đã ghi nhận khoảng hai triệu đơn vị thông tin: trật tá»± trong bá»™ não cá»§a bạn đã tăng lên chừng hai triệu đơn vị. Song khi bạn đóng quyển sách này bạn đã biến ít nhất hai ngàn calo năng lượng trật tá»± ở dạng thức ăn thành năng lượng vô trật tá»± ở dạng nhiệt mà bạn mất Ä‘i vào môi trưá»ng xung quanh do đối lưu và bay hÆ¡i mồ hôi. Äiá»u này sẽ làm tăng vô trật tá»± cá»§a vÅ© trụ khoảng 20 triệu triệu triệu triệu đơn vị hay khoảng mưá»i triệu triệu triệu lần số gia tăng trật tá»± trong bá»™ não cá»§a bạn, nếu bạn nhá»› má»i thứ trong quyển sách này.
Tài sản của mr_robin

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
äèñêè, àíèìå, îïåëü, ïðàâäà, ïðîáëåìû

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™