Lâm Hàn không hiểu nhìn nàng, khuôn mặt mờ mịt kia dần dần hiện rõ ràng. Nhưng làm Lâm Hàn kinh hãi là, trong tầm mắt của hắn, khuôn mặt ấy lại dần biến dạng, trở nên tràn ngập tranh nanh dữ tợn, đầy khát máu nhìn xuống hắn.
Lê Ân Tĩnh lúc này rất yếu ớt, nàng gần như lực bất tòng tâm, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên cường vắt kiết chút sức lực cầm chân người kia lại. Chờ đợi cường giả của học viện chạy tới, bãi bình tất cả chuyện này.
Quái vật bị đánh chạy trối chết, nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không chịu nổi mà ngã xuống không biết sống chết!
Lâm Hàn bi thương gào lên, nhưng cổ họng hắn lại như bị bóp nghẹt, dù cố gắng hết sức cũng không thốt ra được bất cứ lời nào. Hắn thất thểu bỏ đi, thân thể tàn tạ, tràn ngập thương tích và ẩn tật.
Hắn cứ như vậy, từng bước từng bước đi tới, trong đầu trống rỗng, tràn ngập bi thương cùng oán hận!
Hắn đi tới đâu, núi sông tràn ngập tử khí tới đó, có vẻ cực kỳ âm sâm khủng bố. Nhưng dường như, có một luồng thế lực kỳ lạ chợt xuất hiện, trải rộng núi sông, khôi phục lại phần nào sức sống. Thế đi mạnh mẽ dần áp chế lại cả tử khí tỏa ra từ người Lâm Hàn, khiến hắn bất giác cũng thấy có chút thoải mái.
- Lâm Hàn! Đứng lại!
Một giọng nói âm trầm quát lên, Lâm Hàn mờ mịt nhìn sang, đó chẳng phải là Lã Thiên Thanh hay sao?
Không cho Lâm Hàn cơ hội hỏi đáp, Lã Thiên Thanh cười lạnh lao lên, Lục Mạch Thần kiếm nơi tay, điên cuồng xạ kích Lâm Hàn. Kiếm hoàng kim phát ra ánh sáng mạnh mẽ, chém ngự thần bào của hắn thành muôn mảnh. Giống như muốn làm nhục hắn, Lã Thiên Thanh không hề công kích chỗ yếu, mà lại cố ý tạo ra các vết thương quái dị cực kỳ khó coi mà dễ nhìn.
Sau đó, lần lượt những người từng có thù với hắn nối nhau xuất hiện, Long Hạo Nguyệt, đi tới đâm hắn một kiếm, Long Hạo Phương đi theo tỷ tỷ, đâm hắn một kiếm, sau đó cũng vứt bỏ Lâm Ôn, quay người rời đi.
Rồi đến Linkle Bell, Lâm Thế Hùng, cũng kéo đến, ma tướng cũng không kém phần long trọng, mang theo hàng ngàn ma tử ma tôn tới tính sổ với Lâm Hàn...
Lâm Hàn cười khổ sở, mặc dù chính mình xưa nay làm việc rất cẩn thận, ít gây thù chuốc oán, nhưng kể ra cũng không ổn cho lắm a. Thực ra chính mình cũng đã vô tình hoặc cố ý đắc tội một số phần tử rất nguy hiểm.
Từng đao từng kiếm vạch lên người hắn, xuyên thấu thân thể hắn, nhưng trước sau không thể giết chết hắn, cùng lắm chỉ gây cho hắn đau đớn tột cùng mà thôi!
- Dừng tay!
Một tiếng quát yêu kiều mà lạnh lẽo vang lên. Lâm Hàn thoáng chốc đã cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Giọng nói này thực sự đối với hắn quá quen thuộc, cũng là giọng nói mà dù nằm mơ Lâm Hàn cũng muốn nghe thấy. Là nàng... không sai được!
Xoay người lại, Lâm Hàn nhanh chóng nhìn thấy chủ nhân âm thanh kia, ngoài Tuyết Thiên Lăng mỹ lệ tuyệt luân ra thì còn ai khác đây? Nàng vẫn giống hai năm trước, xuất trần và thanh lệ như vậy, giống như một tiên tử trên chín tầng trời giáng xuống phàm gian.
Lâm Hàn không nhịn nổi, muốn tiến lên phía trước, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tuyết tiên tử cũng dần hòa tan, trở nên nhu mì hiền thục, giống như đang vui mừng hạnh phúc khi nhìn thấy hắn.
- Lâm Hàn!
Bất chợt, một giọng nói đầy giận dữ khác lại xuất hiện sau lưng, khiến Lâm Hàn như bị định thân vậy. Xoay người, hắn nhìn thấy khuôn mặt tối sầm, lại hơi rơm rớm nước mắt của Lê Ân Tĩnh. Nàng tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tuyết Thiên Lăng, gằn giọng nói:
- Cậu đi đi! Đi với cô ta đi! Vĩnh viễn đừng trở về trước mặt tôi!
Tuyết Thiên Lăng cũng khinh thường hừ một tiếng, dịu dàng nói với Lâm Hàn:
- Phu quân, chúng ta trở về thôi! Thiếp dẫn chàng đi gặp Phong nhi! Không cần để tâm tới cô ả đanh đá chua ngoa này nữa...
Dứt lời, cả hai người con gái cùng xoay người, đi về hai hướng trái ngược nhau, để lại Lâm Hàn ngơ ngác khó xử đứng giữa.
- Ân Tĩnh... Thiên Lăng... đừng... đừng đi! Là ta có lỗi với hai người, đừng đi... Muốn đánh muốn mắng ta đều được...
Lâm Hàn thống khổ kêu gọi, nhưng hai cô gái như không hề nghe thấy tiếng hắn, hai luồng thiến ảnh dần dần mờ đi, mờ đi...
Lâm Hàn cảm thấy vô cùng thống khổ, đầu óc trướng đến phát khiếp. Nhưng bất chợt, luồng khí tức dịu êm kia lại một lần nữa xuất hiện, xóa tan mọi tâm tình phức tạp của hắn, khiến đầu óc Lâm Hàn một lần nữa trở nên thanh minh. Nhưng lúc này, hắn cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đầy tà đạo, thân hình biến thành tia chớp, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng Lê Ân Tĩnh, đưa tay như nước chảy mây trôi dùng nhu quyền phong huyệt đạo của nàng lại.
Thuật phi lôi thần một lần nữa được sử dụng, cũng tương tự phong trụ Tuyết Thiên Lăng, hắn nhanh chóng bắt lấy cả hai nàng, đưa vào một hang động không người.
Lúc này, Lâm Hàn như thú tính bạo phát, một lúc làm thịt cả hai trong tiếng oán giận yêu kiều. Hai nàng mặc dù liên tục oán giận hắn đê tiện vô liêm sỉ, nhưng đến khi bị Lâm Hàn dùng thủ đoạn kích thích mọi điểm yếu trên người thì lại quằn quại hưởng thụ sự âu yếm của hắn.
Lâm Hàn cứ như vậy, sử dụng uy lực đàn ông chinh phục cả hai, khiến hai nàng phục phục thiếp thiếp, bảo gì nghe nấy. Chỉ cần cãi lời một câu là sẽ “gia pháp” hầu hạ. Từ đó về sau, hắn được hưởng hết diễm phúc nhân gian, khiến bao đàn ông trên thế gian phải ghen tỵ nổ đom đóm mắt.
Nhưng...
Khung cảnh này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, cho đến một ngày, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy thế giới tươi đẹp này đang dần rung chuyển, cả Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh cũng mờ ảo dần rồi biến mất. Khung cảnh nên thơ không còn nữa, có chăng chỉ là một không gian sáng trắng trống rỗng, chẳng còn lại bất cứ thứ gì, chỉ độc có mình hắn bơ vơ.
Vù!
Lâm Hàn cảm nhận thấy có tiếng gió sau lưng. Hắn nhanh chóng né sang một bên, thoát khỏi đòn công kích bất ngờ kia. Nhưng cũng lúc này, hắn ngờ vực cảm thấy mình như bị đặt vào một khu vực nào đó do đối thủ khống chế. Người kia hơi cúi người, làm ra một tư thế quái dị, tay trái che đất, tay phải che trời, một đôi mắt trắng dã không tròng, cùng với các đường gân quái dị nơi cuối mắt. Người kia lạnh nhạt nhìn Lâm Hàn, trên mặt không chút cảm xúc, thoáng chốc đã sử dụng Bát Quái – Sáu mươi tư chưởng công kích hắn.
Lâm Hàn thoáng chốc bị bất ngờ, người kia cũng ra tay nhanh đến lạ thường, khiến hắn không kịp né tránh. Toàn bộ trúng sáu mươi tư chưởng. Tiếp đó, lại liên tục là công kích như cuồng phong vũ bão lao đến, tốc độ công kích thậm chí không thua gì ma tướng lúc mới đầu. Lâm Hàn né trái tránh phải, chật vật lắm mới có thể né tránh hết toàn bộ công kích này.
Ngay lúc nguy cấp, Lâm Hàn chợt cảm thấy tròng mắt mình ngứa dữ dội, khung cảnh xung quanh thoáng chốc hoàn toàn biến đổi, tầm mắt của hắn lúc này không còn chỉ giới hạn ở đằng trước, mà ở bên cạnh cũng có thể nhìn thấy. Động tác của đối phương thoáng chốc cũng chậm lại, từng chút từng chút không sót ghi vào trong mắt. Chakra trong cơ thể đối thủ thoáng chốc cũng hiện ra rõ mồn một trong mắt Lâm Hàn, từ điểm khởi nguyên, cách vận chuyển,... một chút cũng không thiếu.
Lâm Hàn kinh ngạc nhận ra, cách sử dụng chakra lên quyền và chưởng như vậy giống như ngấm vào máu mình vậy, chỉ cần nhìn một lần là hắn đã có thể dễ dàng ghi nhớ toàn bộ. Lâm Hàn hơi tươi cười, thoáng chốc cũng vận dụng năng lực mới, nhìn xuyên thấu chính cơ thể mình, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy chakra của bản thân đang bừng bừng sinh cơ, phân tán ra khắp cơ thể, nhưng phần lớn chakra thì vẫn tụ lại ở tỳ vị, từ tốn từ tốn vận chuyển chakra sinh cơ đi khắp cơ thể này, thông qua tất cả nội tạng, tẩm bổ và cải tạo thân thể hắn từng chút, từng chút một!
Hơn nữa, có thêm năng lực nhìn xuyên thấu này, Lâm Hàn có thể rõ ràng cảm thấy, khả năng khống chế chakra của mình tăng lên rất, rất nhiều lần. Hắn thậm chí có thể tụ chakra vào một điểm, phóng thích qua lòng bàn tay, toàn bộ tích tụ vào công kích, một chút cũng không bị hao tổn ra ngoài. Năng lực khống chế chakra kỳ diệu như vậy, khiến Lâm Hàn thoáng chốc cảm thấy sung sướng không thôi!
Trước đây, quái lực quyền được Lâm Hàn sử dụng theo cách “chia ra mức”, mỗi mức có lượng chakra và thời gian xuất thủ cực kỳ cố định. Nhưng hiện tại, Lâm Hàn cảm thấy mình có thể dễ dàng khống chế thuật này. Khiến thời gian xuất thủ, mức độ chakra sử dụng đều dễ dàng thao khống, đảm bảo mỗi lần chạm vào người đối thủ đều có được lực lượng khủng bố nhất, một chút chakra cũng không bị lãng phí. Mọi thứ dường như đều được nắm trong lòng bàn tay, khống chế dễ dàng và thoải mái! Lâm Hàn cảm thấy, có lẽ Senju Tsunade và Sakura cũng là cảm giác như vậy đi! Và cũng chỉ có như thế, quái lực quyền mới có thể phát huy ra được toàn bộ uy lực của nó!
Từ đó, ngày nào người mang Byakugan kia cũng xuất hiện, giao chiến với Lâm Hàn. Nhưng thực chất là đang rèn luyện khả năng sử dụng Byakugan và nhu quyền cho hắn. Mỗi ngày đều chằn chặn luyện tập sáu tiếng rồi người kia mới cúi chào rồi biến mất.
Qua thời gian, Lâm Hàn cuối cùng cũng đã hiểu được mình đang ở nơi nào.
Đây là một không gian thôi diễn của hệ thống! Là một chức năng mới được mở sau khi Lâm Hàn nhận nhiệm vụ sự nghiệp.
Trong không gian này, Lâm Hàn có thể thôi diễn ra mọi đối thủ dựa theo kiến thức của hắn. Tinh thạch khống chế hiện tại cũng được hắn nắm trong tay, chỉ cần áp tinh thạch lên đầu, tưởng tượng ra mọi năng lực của một người, vậy thì không gian này sẽ thôi diễn ra một người như vậy để Lâm Hàn đối chiến! Ngoài ra, không gian này còn có thể thôi diễn ra cảnh vật, môi trường, cực kỳ sống động và chân thật.
Ngoài ra, không gian này còn có thể thôi diễn ra cả một thế giới, tất nhiên, tất cả vẫn chỉ là hư ảo, nhưng có thể tái hiện lại một cảnh tượng, một tình huống theo cách logic nhất, từ cách ứng xử của một nhân vật, cách tình huống phát sinh... Tất nhiên, mọi thứ đều dựa trên số liệu mà Lâm Hàn cung cấp, nếu hắn hiểu không đủ về nhân vật, vậy thì thôi diễn chắc chắn sẽ xảy ra sai lệch so với thực tế, theo hiệu ứng hồ điệp, kết quả của thôi diễn và thực tế vẫn có thể khác nhau một trời một vực.
Thời gian cứ như vậy nhàm chán trôi đi, Lâm Hàn lần lượt thôi diễn ra các đối thủ khác nhau, hầu hết là các Ninja huyền thoại trong Naruto, từ Jiraiya, Orochimaru, Tsunade, Minato, Naruto lúc trưởng thành,... cho đến hai nhân vật từng xưng hùng Nhẫn giới là Hashirama và Madara cũng được hắn thôi diễn. Tất nhiên, kết quả cuối cùng chính là Lâm Hàn thảm bại mà về!
Nhưng kể cả như vậy cũng rất tốt, Lâm Hàn liên tục được thực chiến, đề cao khả năng phản ứng và tốc độ thân thể. Nhờ có thôi diễn như vậy, Lâm Hàn cũng đã nắm giữ thuật thuấn thân đến mức đăng phong tạo cực. Tất cả các thuật khác cũng được lôi ra tìm hiểu.
Tâm đắc về mộc thuật, phong ấn thuật, ảo thuật, thể thuật của Hashirama đều đã được Lâm Hàn thuộc nằm lòng, hấp thu sạch sẽ, giống như khắc sâu vào linh hồn vậy. Nhờ có những kiến thức này, Lâm Hàn cũng dần dần hoàn thiện được bản thân, cố gắng trở thành một Ninja toàn diện giống như Hashirama. Chỉ tiếc, tiên thuật là thứ mấu chốt nhất để tiến lên cấp Thần nhẫn, thậm chí là lĩnh ngộ Âm Dương độn, vậy mà Lâm Hàn lại không thể nắm bắt được! Đồng nghĩa với việc hắn sẽ còn nán lại ở Ảnh nhẫn rất lâu, rất lâu nữa.
Hơn nữa, còn có cách khống chế và sử dụng thiên chi chú ấn, Lâm Hàn cũng không thể thôi diễn ra được. Bất đắc dĩ chỉ đành chờ ngày mình tỉnh lại, tự thân thể nghiệm để có thể sử dụng nó một cách hợp lý nhất! Cho đến khi dùng được chú ấn này tự nhiên, mặc dù không thể tiến bộ tiếp, nhưng miễn cưỡng cũng đủ tư cách đánh với cường giả cấp Thần một trận, coi như không tệ rồi.
...
Một ngày này, Lâm Hàn nhàm chán vô cùng, mọi thuật đều đã được thôi diễn và tu luyện thành công. Nhưng bản thân hắn vẫn chưa biết đến ngày tháng năm nào mình mới tỉnh lại. Thời gian dài đằng đẵng cứ tưởng như đã mấy chục năm, Lâm Hàn cũng chán lắm rồi. Nếu không phải thỉnh thoảng thôi diễn ra mỹ nữ Tsunade và Mei Terumi tán phét cho vui, chắc Lâm Hàn cũng phát điên mất!
Ế!
Lâm Hàn bất chợt nổi lòng đùa dai, hí hửng áp tinh thạch lên đầu, bắt đầu thôi diễn.
Lê Ân Tĩnh dần dần xuất hiện, là hình ảnh và tâm thái giống như hắn biết bảy năm trước. Sau đó, Lâm Hàn nhanh chóng tua thời gian qua bảy năm, để hệ thống tính toán tâm tính và nhận thức của nàng trước sự mài mòn của thời gian.
Qua bảy năm, Lê Ân Tĩnh vẫn quyến rũ và rực lửa như vậy, đôi mắt nâu mơ mộng ngày nào có lẽ đã trở nên thành thục hơn đôi chút, còn lại, vẻ ngoài của nàng gần như không có gì đổi khác.
Lâm Hàn nghiêm mặt, bắt đầu hỏi Lê Ân Tĩnh:
- Này, mỹ nữ! Anh muốn cầu hôn em, tối nay chúng ta động phòng luôn được không?
Trong lòng Lâm Hàn thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là thôi diễn, thử đùa dai một chút, xem phản ứng của nàng thế nào?
- Vô liêm sỉ!
Lê Ân Tĩnh đột nhiên nổi giận đùng đùng, trực tiếp dùng ma pháp cấp Thiên công kích Lâm Hàn, thoáng chốc đã đốt hắn thành người than.
Nàng hùng hổ bỏ đi, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười tủm vui vẻ. Lâm Hàn phía sau kêu thảm thiết la lên:
- Này này mỹ nữ, chị Ân Tĩnh, đừng có đi như vậy chứ! Tôi chỉ đùa thôi mà, này... này! Đừng đi...
Lâm Hàn vẫn hôn mê, thế sự vẫn xoay vần, đại lục Ma Võ xưa nay đều là do cường giả làm chủ, cũng không vì một kẻ như hắn mà xảy ra bất cứ thay đổi to lớn nào, có chăng thì cũng chỉ là một vài thay đổi nhỏ bé mà chỉ số ít người biết đến.
Trận chung kết năm đó, Lâm Hàn dùng tư thế oai hùng đánh bại ma tướng, giúp học viện Cửu Long gia cố phong ấn trụ cột của cả học viện, mang về cho học viện rất nhiều lợi ích, khi mà họ không cần phải tổn hao tài nguyên để nhờ cậy các thế lực khác xây dựng lại phong ấn kia.
Nhưng cũng vì thế, Lâm Hàn lại vô tình đắc tội cả năm thế lực lớn! Đương nhiên, học viện Cửu Long và Tà Tông ngoại trừ!
Nói đùa sao? Miếng ăn đã đến miệng lại bị một kẻ khác nẫng đi mất, đổi thành bất cứ một ai khác cũng không thấy dễ chịu. Huống chi, lợi ích ở đây còn không phải là nhỏ bé như một hai viên đan dược, mà là tài nguyên từ mỏ tiên thạch khổng lồ thành Băng Nguyên. Giá trị này là không thể đo đếm, đủ để khiến tất cả các thế lực đều điên cuồng, ngươi tranh ta đoạt.
Nhưng... thua keo này ta bày keo khác!
Tình huống trận chung kết như thế nào, vậy thì tất cả các cường giả cấp thần và đám người trẻ tuổi cấp thánh đều rõ ràng. Học viện Cửu Long lại lấy nhiều hiếp ít, ỷ vào việc chiếm lĩnh phong ấn lâu ngày, dùng thủ đoạn đưa thêm người vào chiến đấu với Lã Thiên Thanh. Như vậy, nếu tính đúng theo luật, vậy thì Lã Thiên Thanh chưa đánh đã thắng rồi!
Với kết quả như vậy, học viện Cửu Long xác thực cũng không có đường chối cãi, rất sảng khoái thừa nhận Lã Thiên Thanh đã thắng. Đối với cao tầng học viện Cửu Long, cách biệt giữa việc đứng hạng nhất và hạng hai thực ra cũng không lớn bằng cái giá phải trả khi phong ấn bị phá vỡ. Cục diện như vậy, họ đã thấy mừng rỡ lắm rồi!
Nhưng...
Võ Đạo Môn hết lần này đến lần khác lại bắt lý không buông tha người!
Theo đúng luật lệ được đề ra, vậy thì Lã Thiên Thanh là quán quân, Lê Ân Tĩnh hạng hai, còn Lâm Hàn là hạng ba. Như vậy, lợi ích mà học viện Cửu Long chiếm được sẽ lên tới mức cực kỳ khổng lồ! Vượt xa các thế lực còn lại.
Võ Đạo Môn lên tiếng, hai người Lâm Hàn gian lận trái quy tắc, phải bị xử hủy tư cách, cũng đồng nghĩa với việc lợi ích của học viện Cửu Long sẽ tổn hại nặng nề!
Các thế lực khác đứng bên cạnh sáng mắt, nhanh chóng hùa theo nói giúp! Học viện Cửu Long thiệt hại, vậy thì bọn họ, những thế lực có người xếp hạng sau có thể theo đó được đẩy lên, dẫn đến lợi ích của họ được tăng vọt!
Đến lúc này, học viện Cửu Long không thể nhẫn nhịn được nữa!
Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai nữa rồi, mà là thuần túy lợi ích, lợi ích trần trụi!
Liên quan đến lợi ích, dù là vô lý cũng phải nói cho thành có lý, nếu không nói được thì phải cường thế mà đối đầu, chỉ có như vậy mới mang về được lợi ích to lớn nhất!
Trước đó, học viện Cửu Long sảng khoái nhận thua, là vì họ biết, học viện Cửu Long không thể nào là người thắng cuộc trong trận chung kết, khi mà người của học viện lại lấy hai đánh một. Chính Lê Ân Tĩnh cũng thừa nhận, mình không phải đối thủ của Lã Thiên Thanh, vậy thì còn chối cãi gì nữa đây?
Hơn nữa, việc Lâm Hàn đánh bại ma tướng đã gián tiếp nẫng tay trên “việc làm ăn” của các thế lực, không chỉ hắn mới đắc tội năm thế lực kia, mà chính học viện Cửu Long cũng âm thầm chịu phải bất mãn. Nếu còn ngoan cố tranh cãi cái vấn đề vô lý như vậy, chắc chắn có thể gây nên chúng nộ!
Nhưng yêu cầu thứ hai của Võ Đạo Môn thì chắc chắn không được!
Về mặt lợi ích! Học viện Cửu Long có thể chấp nhận điều kiện thứ nhất là vì họ còn có được lợi ích từ người xếp hạng hai và ba, hơn nữa nhờ Lâm Hàn nên mới bớt đi rất nhiều phiền toái khi phong ấn bị phá. Lợi ích của quán quân, họ có thể cắn răng mà bỏ được! Nhưng nếu ngay cả giải hai và giải ba cũng không có, vậy thì học viện Cửu Long còn lại gì? Chắc chắn họ sẽ xếp hạng chót trong cuộc tranh tài lần này, lợi ích cũng vì thế mà tổn hao nặng nề. Chuyện này vạn vạn không được!
Về mặt lý lẽ! Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh hoàn toàn dựa vào chính thực lực của mình giành lấy giải nhì và ba, không phải nhờ gian lận mà lấy tới! Đó là điều không thể chối cãi, các thế lực khác cũng thừa nhận điểm này, thực lực của Lâm Hàn kia cũng đại tiểu thư Uy gia là chân chân thực thực, không phải bất cứ thủ đoạn đê hèn nào có thể bù đắp!
Hơn nữa, Lâm Chấn Sơn lại một lần nữa nhắc lại việc Lã Thiên Thanh đã nhập ma, là Lâm Hàn đã nhận ra điều đó từ trước, nên mới lén lút tiến vào để kiềm chế ma vật! Cảnh tượng chiến đấu trong phong ấn, mọi người đều chỉ chứng kiến được khi ma tướng đã xuất hiện, còn cảnh tượng lấy hai đánh một của hai người Lâm Hàn đối với Lã Thiên Thanh thì lại không được nhìn thấy. Vì vậy nói hai người Lâm Hàn ăn gian thực ra cũng không đúng!
Lê Ân Tĩnh lúc này cũng đã xác nhận, Lã Thiên Thanh trước đó có dấu hiệu nhập ma khá rõ ràng, khi mà hắn lại tới đe dọa và lòe bịp hai người Lâm Hàn, lấy sự quan tâm dành cho nhau của hai người để khiến họ tranh đoạt vào trận chung kết! Lã Thiên Thanh lúc này cũng đã nhờ y sư chữa trị mà suy yếu tỉnh lại, xác nhận rằng trước đó hắn cũng không quá nhớ rõ những chuyện đã xảy ra! Chỉ là... khi nhắc đến Lâm Hàn, Lã Thiên Thanh lại bất giác lóe lên thần thái âm trầm, tràn ngập tức giận!
Vậy là ngụy biện của lão già Lâm Chấn Sơn đã thành công, Lâm Hàn cũng Lê Ân Tĩnh cũng không bị hủy bỏ tư cách! Các thế lực khác dù khó chịu, nhưng thực tế cũng không đưa ra được bằng chứng là Lâm Hàn đã lấy hai đánh một với Lã Thiên Thanh! Lâm Chấn Sơn lại liên tục châm ngòi thổi gió, cuối cùng tất cả đều công nhận, Lâm Hàn thực tế chỉ là liên hợp với Lê Ân Tĩnh đánh bại ma tướng mà thôi!
Hơn nữa, người sáng mắt đều có thể thấy được, vào thời khắc cuối cùng khi chiến đấu với ma tướng, Lâm Hàn hoàn toàn có thể hủy đi nhục thân bị xâm chiếm của Lã Thiên Thanh, nhưng hắn lại dùng thủ đoạn kỳ dị nào đó, bức ma tướng ra khỏi thân thể họ Lã, nhờ đó giữ lại cho Lã Thiên Thanh một cái mạng! Mọi biểu hiện đều cho thấy, Lâm Hàn đang nhắm vào ma tướng, chứ không hề có một chút ý nghĩ tổn thương Lã Thiên Thanh.
Trước biện luận rõ ràng như thế, lại thêm thái độ cương quyết không chịu buông bỏ của cao tầng học viện, các thế lực khác cũng chỉ đành thôi. Hiện tại học viện Cửu Long cũng đã nhượng bộ điều kiện đầu tiên, lại nắm được cái lý trong điều kiện thứ hai, nếu có tiếp tục châm ngòi thổi gió thì đúng là không sáng suốt, rất có thể khiến học viện tức giận!
Chân nộ của thế lực đứng thứ ba đại lục, không có bất cứ thế lực nào nguyện gánh vác! Các thế lực đều kiêng kỵ lẫn nhau, nhượng bộ lẫn nhau, vì vậy mới có cục diện bình ổn như hiện nay trên đại lục Ma Võ! Đại diện các thế lực khác cũng chỉ đành tạm thời nuốt giận vào lòng, tạm thời nhượng bộ.
Đây... cũng gần như là một loại chính trị!
Nhưng quanh đi quẩn lại, Võ Đạo Môn dường như quyết chí không chịu bỏ qua như thế. Đề tài một lần nữa kéo tới Lâm Hàn! Cảnh tượng chiến đấu của Lâm Hàn với ma tướng rất rõ ràng, trạng thái chú ấn hai, cùng với tu la thiên thủ, mộc nhân... Các loại thủ đoạn kỳ dị của hắn bất giác cũng đã khiến các thế lực khác chú ý!
Đủ loại tình báo được đưa tới, lý lịch tổ tông mười tám đời của Lâm Hàn cũng đã bị đào móc lên, không sót một chút gì đưa tới trước mặt các đại diện cấp Thần!
Con trai của thành chủ thành Băng Nguyên trước đây, Lâm Tuyệt, là cháu nội của thất trưởng lão Lâm gia. Nhưng thực tế từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp mặt ông nội, bởi người cha quá vô dụng nên bị đẩy ra khỏi hạch tâm Lâm gia, đảm nhiệm chức vụ ngoại vi!
Mười bảy tuổi, vẫn chỉ là tên thư sinh yếu đuối, đột nhiên mất tích một năm, trở về bắt đầu có các biểu hiện kỳ dị! Cho đến hiện tại, chỉ thiếu một hai tháng nữa là Lâm Hàn sẽ tròn hai mươi tuổi, sức mạnh của hắn đã tăng trưởng đến một mức khủng bố, đủ để đánh động đến một cường giả cấp Thần!
Tiến cấp như vậy... cũng quá khủng khiếp đi!
Nếu cho hắn thêm vài chục năm nữa, vài trăm năm nữa, vậy thì đám cường giả đời trước như bọn ta...
Trong đầu đám lão già này bắt đầu suy tính. Cho đến lúc này, đại diện Võ Đạo Môn mới bắt đầu đề cập đến:
- Thực tế, Lâm Hàn kia lúc giao đấu với ma tướng cũng dần dần nhập ma! Hơn nữa không phải là bị ma vật xâm lấn, mà là chính bản thân hắn cam nguyện nhập ma để đổi lấy sức mạnh! Trường hợp này trước đây không phải là chưa từng xuất hiện. Cuối cùng đều trở thành tai họa của đại lục! Tư cách của Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh bọn ta không truy cứu nữa. Nhưng Lâm Hàn đã nhập ma, trước sau gì cũng sẽ họa hại đại lục, không thể không trừ, còn mong học viện Cửu Long lấy đại nghĩa làm đầu, không nên để một tên ma đầu như thế xuất hiện, Tà Tông hiện tại đã quá đủ rồi, nếu có thêm sức mạnh như vậy...
Lão già quắc thước của Võ Đạo Môn không ngừng lắc đầu cảm thán, người không biết còn cho rằng hắn đang thực sự lo lắng cho thương sinh đây! Trong lòng tất cả những người ngồi đây đều thầm khinh bỉ. Nhưng những mấy lão già từ bốn thế lực còn lại cũng không ngừng gật gù, công nhận chí phải! Trong lòng thì cũng đang thoải mái muốn xem trò hề của học viện Cửu Long!
Lợi ích không giành được, âm ngươi một đao cho thống khoái kể cũng không tồi! Ha ha
Tình huống ngoài kia thế nào, Lâm Hàn mảy may không biết!
Lúc này, hắn đang đuổi theo phương hướng Lê Ân Tĩnh bỏ đi. Nhìn phản ứng kịch liệt từ chối, nhưng dáng vẻ lại như xấu hổ của nàng, Lâm Hàn cũng không xác định lắm là nàng đồng ý hay là không. Hắn muốn đuổi theo, hỏi chuyện này cho ra nhẽ, tiện sau này còn dễ ứng xử.
- Ân tĩnh! Ân Tĩnh! Chị Ân Tĩnh, chờ chút...
Lâm Hàn nhanh chóng đuổi theo, miệng hớn hở la lên với giọng điệu trêu chọc.
Không biết bằng cách nào...
Đôi mắt hắn đột nhiên mở lớn, một gương mặt tinh mỹ tuyệt luân đột ngột hiện ra. Nàng vẫn giống như trước đây, một mái tóc tím dài thướt tha buông xõa, thêm vài lọn tóc mai được tỉ mỉ tết lại thành dạng sam, bám theo hai gò má. Một đôi mắt nâu mỹ lệ có vẻ hơi kinh ngạc thất thần nhìn hắn. Chỉ là, Lâm Hàn dù có nhìn thế nào cũng thấy nàng đã tiều tụy đi không ít.
Một luồng hương tân ngọc dịch chảy theo khóe môi, Lâm Hàn nhung nhớ hương vị này từ lâu lắm rồi, hắn không nhịn được mà hút lấy. Cảm giác chân thực như vậy, đúng là lần đầu Lâm Hàn được trải nghiệm trong không gian này.
Hắn điên cuồng hút lấy hương vị kia, cái lưỡi không an phận cũng đã ma mãnh luồn vào miệng mỹ nữ, khuấy đảo không gian trong miệng nàng, bắt lấy chiếc lưỡi thơm ấm áp của nàng mà đùa giỡn. Hai tay cũng siết chặt lấy vòng eo mảnh và tấm lưng thanh thoát của nàng, giữ chặt lấy nàng, không cho nàng tách ra.
Cảm giác này... sao lại chân thực như thế...
Mỹ nữ trong lòng hắn bây giờ đã không còn phản kháng, thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn, giống như không còn chút sức lực nào. Hai tay Lâm Hàn cũng không cần phải cố siết lấy nàng nữa. Hắn buông lỏng, một tay đỡ lấy cổ nàng, bốn cánh môi lưu luyến tách ra, Lâm Hàn nhẹ nhàng trườn xuống, hôn lên má nàng, liếm nhẹ vành tai trắng như ngọc của nàng, sau đó trườn xuống dưới kích thích lấy cần cổ trắng nõn của nàng.
Mỹ nữ có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại có phần vui thích rên lên một tiếng. Tiếng hừ kiều mị như muốn làm xương cốt Lâm Hàn tan chảy. Hắn vẫn không thể hình dung ra được, giọng nói của nàng thường ngày đều là trầm ấm dễ nghe, có phần hơi trung tính, nhưng tại sao âm thanh này lại có thể cao và thanh thoát đến thế...
- Đừng! Đồ xấu xa này! Cậu vừa mới tỉnh dậy, tại sao có thể ngay lập tức nghĩ đến mấy chuyện này?
Cô gái hơi run run nói ra, thân thể cũng dần lấy lại chủ động, mạnh mẽ đẩy Lâm Hàn ra, khuôn mặt có phần đỏ ửng, nhưng vẫn tràn ngập nghiêm túc.
Tỉnh dậy?
Lâm Hàn thoáng chốc hơi ngây ra.
Thân thể hắn buông lỏng, cô gái cũng thuận theo đó tách hắn ra, nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo hơi xốc xếch, khuôn mặt vẫn còn mang theo hai vệt đỏ ửng cùng vẻ oán trách khôn cùng. Nhưng theo đó còn là vẻ gì đó mừng rỡ không thể che giấu.
Cô gái đảo đảo tròng mắt, thấy Lâm Hàn vẫn ngây ra như gà gỗ như vậy. Nàng cố nén vui mừng trong lòng, đột nhiên ra vẻ khó chịu ho lên khùng khục, thống khổ ôm ngực cong người lại.
Lâm Hàn lo lắng, đưa tay đỡ lấy nàng, giọng dịu nhẹ nói:
- Chị không sao chứ?
Lê Ân Tĩnh e hèm hai tiếng, oán giận nói:
- Tôi không sao! Chỉ là có tên nào đó nằm ngủ năm năm trời, vừa tỉnh dậy đã ép cái miệng thúi tới bắt tiểu thư đây chịu đựng, đúng là xú khí huân thiên nha!
Lâm Hàn vừa mới tỉnh dậy, đầu óc có chút vận chuyển không kịp! Nghe nàng lên tiếng oán trách, hắn nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng, không ngừng hít hà mấy cái. Chẳng lẽ thật sự rất thối?
Không có nha! Ka đây cũng coi như truyền nhân của Senju Hashirama, khắp người là sinh cơ, thân thể dần dần cũng tản mát ra một luồng khí thanh mát, ngửi kĩ còn có mùi hoa cỏ cây cối, đang tràn ngập sức sống, làm gì có chuyện hôi!
Hơn nữa...
Ngủ năm năm rồi sao? Mình đã hôn mê năm năm rồi!
Nhìn bộ dạng hàm hàm ngốc ngốc của hắn, Lê Ân Tĩnh thoáng chốc không nhịn được bật cười vui vẻ. Đến lúc này, nàng cũng không thể nhịn được nữa, thân thể thơm ngát lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Nàng vui vẻ cười, cười đến chảy nước mắt, giọng điệu run run mang theo tý ty nức nở oán giận:
- Đồ đáng ghét, Lâm Hàn chết tiệt! Lâm Hàn chết giẫm! Cậu hôn mê năm năm rồi có biết không hả? Có biết năm năm này tôi chờ đợi khổ sở thế nào không? Đồ ngu ngốc chết tiệt! Trước đó cậu có hỏi tôi không mà lại tùy tiện liều mạng vì tôi như vậy? Nếu cậu chết, tôi biết làm thế nào bây giờ? Hu hu...
Lâm Hàn vẫn cứ như vậy ngây ra, thoáng chốc chưa kịp phản ứng! Hiện tại hắn là một người hôn mê lâu mới tỉnh, cứ việc trước đó tinh thần hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, còn tiến hành thôi diễn trong không gian hệ thống, nhưng đến lúc thực sự tỉnh lại, Lâm Hàn vẫn có phần suy nghĩ không kịp.
Lúc này, Lê Ân Tĩnh đang điên cuồng phát tiết, phát tiết oán khí và lo lắng mà nàng phải giữ suốt năm năm nay! Năm năm, Lê Ân Tĩnh vẫn luôn sống trong trông ngóng và chờ đợi. Nàng vẫn luôn chờ Lâm Hàn tỉnh lại, mặc cho hắn đã từng nói, hắn chỉ hôn mê tối đa là bảy năm, nhưng nàng vẫn luông chờ mong hắn tỉnh lại sớm hơn như thế.
Nhưng ngày tháng trôi qua, Lâm Hàn vẫn cứ mãi nằm im bất động, thỉnh thoảng mới nói mớ một hai câu. Nhìn hắn gần như người thực vật nằm đó, mà tất cả chỉ là vì hắn muốn bảo vệ nàng, trong tâm Lê Ân Tĩnh lại thầm thấy quặn đau, nhưng nhiều hơn nữa là hưng phấn và nhu tình...
Cả đời này, nàng đã gặp quá nhiều đàn ông rồi! Nhưng ngoại trừ ông tổ Uy gia, Uy Tứ Hải, cũng là người anh kết nghĩa kia của nàng, chưa có ai đối xử tốt với nàng như thế!
Lê Ân Tĩnh..., không, phải là Altar William mới đúng. Trước đây, Altar William luôn thầm mến Uy Tứ Hải, chỉ cần hắn nói một câu, anh em kết nghĩa hai người sẽ ngay lập tức trở thành phu thê, đồng tâm hiệp lực chế tạo một Uy gia hùng bá thiên hạ. Nhưng không, Uy Tứ Hải xưa nay chỉ yêu một người con gái, cũng là người mà Altar phải gọi là chị dâu.
Vì nàng ta, Uy Tứ Hải từ chối tất cả tình cảm của những cô gái khác, cả Altar cũng không ngoại lệ. Hơn nữa luôn miệng nói chỉ coi nàng là em gái, mặc cho Altar có khổ sở chờ đợi, đợi một ngày Uy Tứ Hải tới đón nàng về, dù chỉ là làm nhỏ, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng ngày đó mãi mãi cũng không đến, cho đến khi cả hai người lần lượt phá bỏ rào cản của đại lục Ma Võ, tới được vùng đất đáng mơ ước hơn. Kể cả khi người phụ nữ kia đã chết đi vì hao hết thọ nguyên, Uy Tứ Hải cũng vẫn chỉ yêu một mình nàng ta, không cho Altar bất cứ một cơ hội nào.
Altar William cũng từng vì thế mà hận tất cả đàn ông trong thiên hạ!
Cho đến một ngày...
Uy Tứ Hải chết đi!
Vì nàng mà chết!
Cho đến giây phút cuối cùng, Uy Tứ Hải vẫn liều mạng bảo vệ nàng, hơn nữa không trách nàng một câu, dù cho người mang đến tai họa cũng chính là Altar! Từ đầu tới cuối, hắn không nói một câu nào thể hiện tình cảm với nàng, nhưng từ ánh mắt quan tâm, lo lắng ấy, Altar biết, trong lòng hắn, nàng còn quan trọng hơn chính tính mạng của mình.
Từ đó về sau, kể cả khi chuyển kiếp, Altar vẫn luôn có một sự kháng cự nhất định với đàn ông. Không phải là kháng cự ngoài mặt, mà là kháng cự đến từ sâu trong linh hồn. Dù cho biểu hiện bên ngoài của nàng có như thế nào, trong sâu thâm tâm nàng vẫn luôn in nặng chút dấu ấn từ ánh mắt của Uy Tứ Hải! Mỗi lần chuyển kiếp, dù không còn chút ký ức nào trong đầu, nhưng Altar vẫn luôn tìm một người thật lòng đối xử với mình, có thể không vì bất cứ lý do gì, vẫn luôn bảo vệ nàng, quan tâm nàng. Nhưng thật đáng tiếc, ba ngàn năm trôi qua, Altar vẫn không tìm được người như thế!
Nàng vẫn luôn là đại tiểu thư Uy gia, lại mỹ lệ tuyệt luân như vậy, liệu có tên nào tiếp xúc với nàng mà không mang ý đồ xấu đây?
Altar mỗi lần chuyển thế đều đã thử vài lần, dùng phương pháp thử thách, bày đủ các mưu kế, chiêu trò để thử lòng các đức lang quân. Nhưng rất tiếc, hầu hết người là không qua được, mà người qua được thì lại không chấp nhận việc nàng đùa bỡn với tình cảm của bọn hắn. Cuối cùng... ba ngàn năm vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh!
Cho đến khi chuyển thế làm Lê Ân Tĩnh!
Lần này, chính Altar lại không chờ được nữa, chủ động tiến ra chiếm lấy chủ ý thức, giúp Lê Ân Tĩnh đoạt kỳ ngộ để tu luyện. Và tình cờ, nàng lại gặp Lâm Hàn trong bộ dạng của tên pháp sư áo đỏ âm trầm và chẳng có gì đáng coi trọng.
Vậy mà... Lâm Hàn vẫn tình nguyện kề vai chiến đấu với nàng, quyết không buông bỏ nàng. Chính cái thời khắc mà Lâm Hàn nói rằng: “Kẻ bỏ rơi đồng đội là rác rưởi trong rác rưởi!”, ánh mắt chân thành, nhiệt huyết của hắn, thực sự làm cho nàng rung động.
Thật sự rất giống!
Ánh mắt ấy... thật giống với Uy Tứ Hải, tràn ngập chân thành!
Cho đến khi Altar “lặn mất”, để lại chủ ý thức cho Lê Ân Tĩnh, lần đầu tiên nàng gặp Lâm Hàn, bất giác cũng bị cái cảm giác quen thuộc kia cuốn vào. Dần dà tiếp xúc với Lâm Hàn, chơi đùa với hắn như bạn thân, cảm nhận được sự chân thành của hắn, bất giác, Lê Ân Tĩnh cũng thích hắn lúc nào không hay...
Cao trào nhất chính là lúc chiến đấu tại bến cảng. Lâm Hàn và nàng kề vai chiến đấu, hắn vừa cõng nàng, vừa chống đỡ kẻ địch, vậy mà không làm nàng tổn thương dù chỉ một chút! Đó là lần đầu tiên, Lê Ân Tĩnh cảm nhận được sự chân thành của một đứa con trai, khiến cho cảm giác từ Altar lại càng thêm mãnh liệt, không thể chống đỡ...
Thậm chí, ngay lúc đó, nếu không có câu chuyện của Tuyết Thiên Lăng, Lê Ân Tĩnh thậm chí còn có thể ngay lập tức tiến tới với Lâm Hàn, tiến tới trước khi nàng biết được thân thế thực sự của mình.
Câu chuyện của Tuyết Thiên Lăng đã làm tình cảm của nàng bị kiềm hãm lại.
Cho đến khi nàng bắt đầu khôi phục chính bản thân, khôi phục toàn bộ ý chí và ký ức của Altar, cảm giác ghen tỵ và không cam lòng một lần nữa dâng lên trong lòng nàng.
Cần nhắc lại, Lê Ân Tĩnh có ý chí của Altar, chịu ảnh hưởng từ Altar, nhưng thực tế nàng vẫn là Lê Ân Tĩnh! Bởi Altar đã cố ý để nhân cách của nàng chiếm cứ chủ đạo, cũng là mục đích mà Altar cam nguyện luân hồi!
Trong lòng Lê Ân Tĩnh, mặc dù thán phục nhân cách và tu vi của Uy Tứ Hải, nhưng nàng chẳng có chút tình cảm đặc thù nào với hắn. Nhưng nàng lại vì cái ký ức không mấy vui vẻ kia mà lại liên tưởng đến tình cảnh hiện tại của mình.
Lửa giận ám sinh, tâm ghen tỵ trỗi dậy! Trong lòng nàng bất giác nổi lên suy nghĩ là lạ, tình cảm với Lâm Hàn ngày càng trở nên khác thường:
- Tại sao người đàn ông nào đối tốt với ta cũng đều bị người khác tới trước? Tại sao lại như vậy?
- Khó khăn lắm, chờ đợi ba ngàn năm, tới kiếp này mới có được một nhân cách phù hợp, lại có một người đàn ông chân thành đối đãi. Tình cảm gần trăm kiếp làm người gần như đều bị khuyết thiếu. Không! Lần này không thể như kiếp trước, ngây ngốc chờ đợi người ta thương hại! Hạnh phúc của ta, phải do chính ta tới đoạt!
Cũng vì suy nghĩ đó, mà thái độ của nàng bắt đầu hòa hoãn lại, mặc kệ hành vi mập mờ khiêu khích của Lâm Hàn, hơn nữa còn đón ý hùa theo hắn. Nàng vẫn đang chờ, chờ một cơ hội, hoàn toàn bắt lấy Lâm Hàn. Nhưng lời nói kiêu ngạo trước đó bây giờ lại trở thành rào cản, nàng chỉ đành bất đắc dĩ chờ đến lúc Lâm Hàn thật sự vượt qua nàng!
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lã Thiên Thanh xuất hiện, uy hiếp nàng, buộc nàng phải thắng Lâm Hàn, vào trận chung kết, nếu không Lã Thiên Thanh sẽ giết hắn!
Vì Lâm Hàn, nàng không thể thua!
Vậy là chuyện của nàng một lần nữa lỡ dở!
Càng hỏng bét hơn chính là, Lâm Hàn, tên ngốc kia lại một lần nữa vì nàng mà mạo hiểm. Đưa tính mạng bản thân vào chỗ ngàn cân treo sợi tóc. Hắn đã dùng chính hành động và máu của mình để khắc sâu vào lòng nàng một dấu ấn, dấu ấn của sự chân thành, quan tâm. Dấu ấn ấy tất cả ẩn chứa trong ánh mắt mà hắn nhìn nàng lúc sắp ngã xuống...
Ánh mắt... lưu luyến, thâm tình,... ánh mắt ấy có phần khác, nhưng trong tâm trí Lê Ân Tĩnh, ánh mắt ấy lại giống Uy Tứ Hải năm xưa đến lạ thường...
- Đừng khóc, đừng khóc nữa mà! Chẳng phải tôi vẫn không sao đấy ư?
Thấy Lê Ân Tĩnh càng khóc càng thảm, khóc như hoa lê dưới mưa, nước mắt đã thấm ướt cả ngực áo của hắn, Lâm Hàn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lên tiếng an ủi.
Ách... Lâm Hàn có phần luống cuống tay chân, hắn xưa nay sợ nhất là có người khóc trước mặt mình, con gái càng sợ hơn, mỹ nữ mà khóc thì sợ đến ngây người. Còn tuyệt thế mỹ nữ khóc... Lâm Hàn đúng là không biết phải làm gì khác ngoài việc... mặc kệ!
Quả nhiên, nghe lời hắn nói, Lê Ân Tĩnh càng khóc lớn hơn, khiến Lâm Hàn trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Khóe miệng co giật, muốn nói gì đó, cuối cùng đành phải tự nuốt vào bụng. Lâm Hàn đau khổ hiểu được, lúc này dù mình có nói gì cũng vô dụng, thậm chí còn đưa đến phản tác dụng. Cách tốt nhất, đó chính là... im miệng!
Sau mười phút.
Hai mươi phút..
Mãi cho đến nửa giờ, tiếng khóc mới dần dần lắng lại. Lâm Hàn đau khổ nhăn nhó, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Cổ nhân nói cấm có sai a, đàn bà đều là sinh vật cấu tạo từ nước! Ách, nhìn ngực áo ướt đẫm của mình, Lâm Hàn ước lượng số nước này phải đến chứa đầy cái can năm lít mất!
Lê Ân Tĩnh vẫn còn hơi nức nở, đôi mắt nâu xinh đẹp đã trở nên nơi đỏ hoe, bên trong vẫn còn sót lại chút nước long lanh như châu ngọc. Nàng hơi áy náy nhìn Lâm Hàn, giọng điệu quan tâm nói:
- Xin lỗi! Là tôi quá kích động! Cậu vừa hôn mê mới tỉnh, tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm một chút, để tinh thần được thả lỏng lại. Tôi đi chuẩn bị cho cậu chút đồ ăn, năm năm hôn mê chưa ăn uống gì nhiều, chắc cậu cũng đói lắm rồi!
Lâm Hàn cảm động trong lòng, mặc dù Lê Ân Tĩnh từ nhỏ sống trong cơ khổ, nhưng về bản chất, tính tình của nàng vẫn rất bộp chộp, hơn nữa còn mang theo tính khí tiểu thư rất nặng được thừa hưởng từ Altar. Hiện tại vì hắn, nàng lại biểu hiện ra một mặt khác, một thái độ rất hiền dịu, săn sóc, khiến Lâm Hàn ngoài cảm động ra, còn có chút gì đó đắc ý khôn cùng!
Nhìn đi, ka có bản lĩnh thuần phục được đại lục đệ nhất mỹ nữ nè! Hơn nữa còn là một cô tiểu thư nóng tính ít quan tâm người khác! Khặc khặc,... ka quá phục ka rồi!
Lâm Hàn hơi gật đầu, hiện tại hắn cũng cảm thấy tình huống thân thể chưa được quen lắm. Nằm giường lâu ngày làm thân thể hắn rỉ sét cả rồi, đầu óc cũng không quá linh hoạt, hắn cần nghỉ ngơi thêm một chút để dần thích ứng.
Liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt có phần hơi tiều tụy của Lê Ân Tĩnh, chắc chắn là do lâu ngày không được nghỉ ngơi mà tạo thành!
Trong mấy năm này, Lê Ân Tĩnh chưa từng bỏ bê tu luyện! Bao năm từng trải khiến nàng thấu hiểu hơn ai hết đạo lý “kẻ mạnh làm vua”, nếu năm đó nàng đủ mạnh, vậy thì cần gì phải sợ Lã Thiên Thanh và ma tướng? Cần gì phải liên lụy đến Lâm Hàn? Cần gì phải để tuột ngôi quán quân vào tay Võ Đạo Môn! Tất cả, đều là vì nàng chưa đủ mạnh mẽ!
Ngoài thời gian tu luyện, nói cho chính xác thì là “hồi phục” tu vi năm xưa, toàn bộ thời gian còn lại của Lê Ân Tĩnh đều là tới chăm sóc Lâm Hàn. Quan tâm tình trạng của hắn, cho hắn uống thuốc, mớm cháo cho hắn, lại một mình trò chuyện với hắn, mong hắn sớm ngày tỉnh lại... Tất cả những việc mà thân nhân phải làm cho một người bệnh, nàng đều đã làm cả rồi! Trong lòng nàng, Lâm Hàn hiện tại chính là thân nhân của nàng, không phải bất cứ người ngoài xa lạ nào nữa.
Thời gian hầu hết đã bị sử dụng, Lê Ân Tĩnh chỉ dùng rất ít thời gian để tiếp xúc với người khác, hầu hết là nghe ngóng thông tin từ bên ngoài, nhận lấy đồ tiếp tế, hoặc là đón tiếp người tới xem bệnh cho Lâm Hàn. Mặc dù Lâm Hàn đã nói mình không sao, nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không thể cứ như vậy bỏ qua, nàng vẫn thường xuyên mời tới y sư quan sát tình trạng của Lâm Hàn, tránh tình trạng biến cố xảy ra.
Đó là tất cả thời gian biểu nhàm chán của Lê Ân Tĩnh trong năm năm qua, nàng ngủ rất ít, thời gian ngủ trong một năm tính ra cũng chỉ khoảng năm mươi giờ. Đối với một Ma Đấu Thánh như nàng, giấc ngủ không còn quá cần thiết, nhưng ngủ ít như vậy, đương nhiên vẫn khiến cho thần thái nàng trở nên tiều tụy đi, tinh thần có phần hơi mệt mỏi.
Nhìn gương mặt có phần gầy hơn so với trước đây của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn bất giác cảm thấy đau lòng. Trước đây đôi má nàng có da có thịt, hồng hào đáng yêu đến nhường nào. Giờ đây lại hơi hóp lại, mặc dù càng để lộ ra vẻ thanh tú bức người, nhưng Lâm Hàn cũng không đành lòng để nàng chịu khổ như thế.
Nhẹ nhàng đưa cánh tay vuốt ve gò má nàng, nhìn gương mặt thư thích hưởng thụ của nàng, Lâm Hàn ấm áp nói:
- Cùng nghỉ ngơi đi! Chị cũng mệt rồi!
Lê Ân Tĩnh không phản kháng, chỉ hơi đỏ mặt cúi đầu, khẽ đáp một tiếng:
- Dạ!
Lâm Hàn mỉm cười, bất giác cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Kiếp trước có một thống kê bại hoại nào đó cho biết, có đến 96.69% đàn ông cảm thấy phấn khích khi người con gái mình thích ngoan ngoãn đáp “Dạ!” hoặc là “Vâng!”. Điều đó khiến đàn ông có cảm giác chinh phục mãnh liệt. Đối với Lâm Hàn, hắn tân tân khổ khổ bao lâu nay, liều mạng bảo vệ Lê Ân Tĩnh, cũng không cần nàng báo đáp cái gì, chỉ cần một tiếng “Dạ!” dịu ngoan đó đã đủ khiến hắn thỏa mãn rồi!
Ách... Lâm Hàn nghĩ lại cũng phải tự nhủ, mình cũng quá tiện đi! Chỉ như vậy đã thấy tê cả cốt đầu rồi! Aiz... định lực còn kém a!
Hơi dịch thân thể để lộ ra một khoảng trống, Lâm Hàn từ tốn nằm xuống, cười hì hì ôm Lê Ân Tĩnh vào lòng, thư thích cảm nhận thân thể thơm ngát, ấm áp mà mềm mại của nàng. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm hôn mê, Lâm Hàn cảm thấy tinh thần mình được thư giãn, thả lỏng như thế. Chẳng qua bao lâu, hắn đã dần dần chìm vào giấc ngủ an tường.
...
Lê Ân Tĩnh cũng ngọt ngào chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên sau năm năm, nàng mới cảm thấy tinh thần thoải mái và an tường đến thế. Nàng ngoan ngoãn để Lâm Hàn ôm lấy, thuận thế chui vào ngực hắn, cảm nhận mùi hương thảo mộc thanh tân thoang thoảng khiến nàng cảm thấy say mê. Mùi hương ấy giống như thuốc an thần, nhẹ nhàng xoa dịu nàng, khiến mi mắt nàng dần trở nên nặng trĩu, khép lại với nhau...
Không biết qua bao lâu.
Lê Ân Tĩnh hơi mơ màng tỉnh lại, nàng không nhớ, lần cuối cùng mình ngủ ngon như vậy là từ bao giờ? Lúc này, tinh thần nàng đã đạt tới mức cao nhất, no đủ và sung túc vô cùng!
Nhẹ nhàng hít một hơi, mùi hương thảo mộc thơm ngát trên người Lâm Hàn một lần nữa tràn ngập khoang phổi, giống như độc dược có sức hấp dẫn lạ thường, khiến nàng không nhịn được hít thêm vài hơi, cuối cùng kích động chui vào ngực Lâm Hàn dụi dụi, như một đứa trẻ nũng nịu chiếm giữ lấy thứ mà nó ưa thích.
Trước đây, hai người cũng không phải là chưa từng tiếp xúc gần như vậy, thậm chí còn từng ngủ cùng giường, Lê Ân Tĩnh lúc đó cũng đã thích thú với mùi hương của Lâm Hàn rồi. Nhưng lúc đó, Lâm Hàn tu vi còn thấp kém, sinh cơ chưa hoàn toàn bộc lộ, vậy nên đó cũng chỉ là thứ mùi thoang thoảng nhẹ nhàng, dù thoải mái, nhưng cũng chỉ như có như không mà thôi.
Hiện tại, trường sinh bí điển đã tu đến tầng hai, sinh cơ trải khắp thân thể, nội tạng, chakra cũng mạnh mẽ gấp hàng chục hàng trăm lần trước đây. Tính chất chakra cũng trải qua biến hóa, tính kỳ diệu càng phát ra nồng nặc.
Tại lúc bất tri bất giác, trên người Lâm Hàn luôn tỏa ra hương vị thảo mộc thuần khiết, không những có tác dụng ninh thần, dưỡng tâm, mà còn có thể khiến người ta say mê vào trong đó. Đương nhiên, mùi hương này vẫn chỉ rất nhẹ, chỉ khi tiếp xúc thật gần mới có thể nhận thấy hiệu quả rõ rệt như thế.
Nhưng chỉ hiệu quả như vậy cũng chỉ bình thường, tác dụng rất nhẹ nhàng mà thôi, Lê Ân Tĩnh sở dĩ trở nên thích thú như vậy, đó là vì tinh thần nàng lúc này đang được hoàn toàn thả lỏng, lại thêm việc mừng rỡ khi Lâm Hàn tỉnh dậy, mới làm ra vài hành động ngốc nghếch đến đáng yêu như thế, ngược lại nàng cũng không cần phải giữ ý giữ tứ gì trước mặt Lâm Hàn. Đây chính là cái mà cổ nhân gọi là: “Rượu không làm say người tự say!”
Lâm Hàn đang chìm trong giấc ngủ mỹ diệu, đột nhiên thấy trước ngực bị thứ gì đó mềm mại cọ qua cọ lại, khiến hắn không thể không tỉnh.
Vừa mở mắt, Lâm Hàn đã thấy ngay cảnh tượng Lê Ân Tĩnh say mê cọ đầu vào ngực hắn, cái mũi nhỏ nhíu nhíu hít lấy mùi hương trên người mình. Lâm Hàn dở khóc dở cười, còn may thân thể mình hiện tại cũng không phải phàm thể, năm năm tại một chỗ cũng vẫn tỏa ra sức sống mãnh liệt, cản mọi uế vật bám vào, nếu không hiện giờ mình đã là một con rệp hôi hám rồi, ở đó mà...
Thấy Lê Ân Tĩnh đáng yêu như vậy, trong lòng Lâm Hàn bất giác sản sinh một ngọn lửa cuồng nhiệt. Hắn không nhịn được đưa tay vuốt ve gò má nàng. Lê Ân Tĩnh chỉ hơi đỏ mặt, để Lâm Hàn thoải mái nâng nhẹ khuôn mặt nàng, hai cánh môi áp lại, chiếm lĩnh lấy đôi môi mềm ấm áp và cái miệng nhỏ xinh thơm ngát của nàng.
Vẫn như mọi lần, Lê Ân Tĩnh lúc này liên tục phản kích, tấn công ngược lại Lâm Hàn. Chuyện này chẳng có gì lạ, khi mà Lâm Hàn nắm rõ hoàn toàn đặc điểm của Lê Ân Tĩnh trong lòng bàn tay. Chuyện này do chính Altar, “người” theo Lê Ân Tĩnh từ nhỏ tới lớn nói cho hắn, chắc chắn không sai được!
Còn nhớ trước khi Altar dung hợp hoàn toàn...
- Lê Ân Tĩnh á, giống như ta, cô nàng này có nhu cầu phương diện kia rất mạnh nha!
Altar cười cười, tròng mắt đảo đảo, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Lâm Hàn.
Lâm Hàn sáng mắt lên, lại hơi có chút lo lắng:
- Thật hả? Nhưng mà... nhỡ vì thế mà chị Ân Tĩnh bị tên khác câu đi thì sao...
Altar trợn mắt, bất mãn nói:
- Nói bậy nói bạ! Nhu cầu của bọn ta cao thật, nhưng mà không phải kẻ nào cũng đủ tư cách lọt mắt! Bản tiểu thư nhìn trúng ngươi rồi, ngươi sau này phải đối tốt với Lê Ân Tĩnh nghe chưa? Haiz, nói cho ngươi biết, hỏa khí của ta trước đây lớn như vậy là do không chỗ phát tiết! Sau này ngươi đối xử không tốt với Lê Ân Tĩnh, vậy thì trước sau cô nàng cũng trở thành một Altar thứ hai, lúc đó, nếu nàng ta lại biến lại thành nhân cách này, ta không giết ngươi là không được!
Lâm Hàn quái lạ nhìn Altar:
- Nè nè, Altar tiểu thư, không phải cô đem tôi ra để tản nhiệt cho Lê Ân Tĩnh đó chứ. Nói cho cô biết, tuyệt đối...
Lâm Hàn bất mãn nhìn Altar, cố ý kéo dài giọng, khiến nàng đột nhiên trở nên tức giận. Sau đó, hắn đột nhiên cười hì hì, tặc mi thử nhãn híp mắt nói:
- Tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ... Ha ha...
Altar phát điên!
- Khốn nạn! Được tiện nghi còn khoe mẽ!
Altar tức giận đạp Lâm Hàn một cái, sau đó thở hồng hộc nói:
- Thời gian không còn nhiều! Bản tiểu thư không rảnh chấp nhặt với mi! Nói cho mi biết, cô nàng Lê Ân Tĩnh này bình thường thẳng thẳng thắn thắn, dám yêu dám hận. Nhưng đến lúc mấu chốt thì lại khẩu thị tâm phi, do dự không quyết, ra đây ta truyền cho ngươi bí quyết chinh phục nàng ta, đảm bảo trăm phát trăm trúng...
Vậy là, trong phong ấn tạm thời của Uy Thanh Liên lúc đó, tiếng cười tặc tặc khốn kiếp của Lâm Hàn và tiếng mắng nhiếc tức giận của Altar bắt đầu văng vẳng một thời gian...
Ngọn lửa trong lòng Lâm Hàn càng ngày càng hừng hực, đã lâu lắm rồi hắn không được hưởng mùi ôn nhu, thời gian trong không gian thôi diễn kia như kéo dài không biên giới, ngoài đời năm năm mà Lâm Hàn cảm giác như đã trải qua mấy chục năm ròng rã vậy! Cái cảm giác cô tịch ấy... nếu như không phải Lâm Hàn vẫn luôn cắm đầu vào thôi diễn tu luyện, vậy thì hắn không phát điên là không thể.
Hiện tại, một đại mỹ nữ, đại lục đệ nhất mỹ nữ đang nằm trong lòng hắn, khuôn mặt đỏ hồng như táo chín, thần thái mơ màng mà tràn ngập quyến rũ, Lâm Hàn làm sao có thể chịu nổi đây?
Nhớ lại lời của Altar, Lâm Hàn không khó nhận ra, Lê Ân Tĩnh cũng đã bắt đầu động tình. Hắn hí hửng cười một tiếng, cánh tay xấu xa luồn vào trong áo nàng, thỏa thích đùa giỡn khuấy đảo một vùng giang sơn.
- Khốn nạn, cậu làm gì thế?
Lê Ân Tĩnh yếu ớt phản kháng, khuôn mặt đỏ hồng nổi lên chút gì đó như giận tái đi. Nói cho chính xác thì là... thẹn quá thành giận!
Aiz... quả nhiên a, cô nàng này đúng là điển hình của khẩu thị tâm phi, đương nhiên, chỉ là trong mấy chuyện mà nàng không dám đối mặt!
Hơn nữa còn rất thẹn thùng... khà khà! Ka thích!
Lúc này, trong lòng Lê Ân Tĩnh cũng nổi lên tâm trạng hoảng hốt, trái tim nàng như con thỏ nhỏ nhút nhát rụt sâu vào lồng ngực, không dám ló đầu ra. Những tưởng trước đây này vẫn ỡm ờ với Lâm Hàn, cho hắn âu yếm thoải mái, thì nàng có thể dễ dàng làm chủ thời khắc thế này, nhưng thực tế những lúc đó nàng vẫn xấu hổ đòi mạng, chẳng qua luôn cố trấn áp mình để quen dần mà thôi. Cho đến thời khắc này, nàng mới thực sự nhận ra, những cố gắng làm quen trước đây của mình thực ra cũng chẳng có mấy tác dụng, đến khi thật sự lâm trận, nàng vẫn thẹn muốn chết, chỉ muốn tông cửa chạy trốn cho xong.
Mất mặt a! Không ngờ đường đường đại tiểu thư Uy gia, chạm đến đàn ông là lại nhũn như con chi chi thế này! Ta không cam lòng a!
Ưm...
Lê Ân Tĩnh hơi kích động phát ra âm thanh từ cổ họng. Thân thể nàng lúc này như hoàn toàn mất đi khống chế! Tên khốn kiếp kia như đã biết được toàn bộ nhược điểm trên người nàng, chỉ một thao tác là đã dễ dàng khống chế những vị trí đó, liên tục kích thích, khiến thân thể nàng trở nên tê rần, khoái cảm dâng trào, khiến nàng chỉ muốn phát tiết ra toàn bộ dục vọng đã tích tụ quá lâu trong cả thể xác và tinh thần.
Lê Ân Tĩnh đáng thương, nàng không biết rằng nàng đã bị “chính mình” bán đứng, tiết lộ toàn bộ điểm yếu cho Lâm Hàn, để hiện tại hắn chỉ cần thoáng chốc đã hoàn toàn khống chế cục diện, khiến nàng trở nên bị động, xấu hổ vô cùng mà cũng không biết làm gì để phản pháo, chỉ có thể tay chân luống cuống không biết để đâu, bỏ mặc Lâm Hàn làm càn trên thân thể mình.
Chiếc áo mỏng manh bị Lâm Hàn vén lên, áo nịt cũng bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra, Lê Ân Tĩnh cảm thấy thân thể mình càng thêm nóng hừng hực, từng đợt tê dại từ huyệt nhũ trung bên trái và huyệt thiên khê bên phải truyền lên não bộ, mang theo dục hỏa bắt đầu trải dọc toàn thân, khiến Lê Ân Tĩnh như muốn tan chảy, trở thành một dòng nước mong manh trôi đi mất...
(Huyệt hiếc gì lên mạng tìm nhá :D)
Hơi thở càng ngày càng gấp gáp, lý trí ngày càng mơ hồ, nhưng sự thẹn thùng thì ngày càng dâng cao. Lê Ân Tĩnh thầm giận cái thân thể chết tiệt này, tại sao lại vô dụng như thế? Quá mất mặt rồi, sau này trước mặt hắn ta còn mặt mũi gì đây? Ô ô...
Mấy năm nay, Lê Ân Tĩnh không mặc quần bó sát và áo măng tô như trước đây nữa, quần áo như vậy đi chiến đấu hay giao tiếp thì cũng không tồi, nhưng ở nhà thì khá rườm rà phức tạp. Nàng vẫn nhớ, Lâm Hàn vẫn luôn mồm nói hắn thích con gái mặc váy, hơn nữa váy ngắn thì càng hay hơn. Còn nữa, tên này thỉnh thoảng còn nói rằng rất thích nhìn chân nàng, thực sự là một đôi chân rất đẹp, nhưng lại bị chiếc quần kín mít kia che mất, làm hắn rất là không cam lòng.
Mỗi lần hắn ăn nói linh tinh như vậy, Lê Ân Tĩnh đều nổi giận đánh đuổi hắn như đuổi con ruồi, nhưng trong lòng lại âm thầm lưu tâm mấy lời này. Cho đến khi Lâm Hàn hôn mê, nàng vẫn luôn trang phục giống như hắn muốn, áo sơ mi trắng hồng cùng với một chiếc váy dài chưa đến đầu gối. Để lộ ra hết vẻ thanh xuân và bốc lửa. Lâm Hàn lúc mới tỉnh còn không rõ, hiện tại nhìn rõ rồi, hắn lại càng thêm đắm đuối nhìn không rời mắt.
Đương nhiên, trang phục như vậy Lê Ân Tĩnh cũng ngại bước ra đường gặp người, chỉ khi chăm sóc hắn nàng mới mặc như vậy mà thôi.
Lâm Hàn dần dần đưa tay xuống, khéo léo lột bỏ đi trang bị thiếp thân của Lê Ân Tĩnh, chiếc váy ngắn trực tiếp bị lật lên. Lê Ân Tĩnh xấu hổ “a” lên một tiếng, nhưng ngay lập tức, một trận tê rần từ huyệt hội âm truyền lên não bộ, khiến thân thể nàng một lần nữa xụi lơ, chỉ có thể yếu ớt rên rỉ:
- Xấu xa! Bại hoại! Cậu... cậu định làm gì tôi! Ưm...
Huyệt hội âm là yếu điểm cuối cùng, cũng là yếu điểm nhạy cảm nhất của nàng, Lâm Hàn ác ý cười, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, mang theo chakra thẩm thấu nhẹ vào thân thể, khiến Lê Ân Tĩnh như bị thiên lôi giáng trúng, thân thể mềm mại chợt cong lên như tôm, một dòng nước ấm nóng bỏng rỉ ra, thấm ướt chiếc nệm giường tội nghiệp!
Bát quái chưởng đáng thương, lần đầu tiên ra trận, không ngờ lại là để làm việc này...
Chết tiệt!
Xấu hổ chết người! Không ngờ hắn còn chưa làm gì ta mà ta đã xấu mặt rồi!
Lê Ân Tĩnh trong lòng vẫn là thẹn quá thành giận, nhưng thân thể hoàn toàn không theo khống chế khiến nàng rất là bất đắc dĩ. Hai cánh tay trắng như ngó sen luống cuống vơ lấy chiếc gối đầu giường, tự bịt kín mặt mình, giống như loài đà điểu, chui đầu xuống hố cát tránh nạn vậy!
- Chậc chậc... đôi chân này thật là đẹp a! Tại hạ hôm nay có phúc được chiêm ngưỡng, còn phải cảm tạ cô nương ưu ái rồi! Khà khà...
Lâm Hàn quỷ quyệt cười một tiếng, cái tay bại hoại không ngừng lướt đi trên đôi chân của Lê Ân Tĩnh, khuôn mặt say mê thưởng thức. Thân thể nàng run lên, muốn rút chân lại nhưng lại bị hắn nắm chặt, chỉ cần nàng phát lực, một trong ba yếu huyệt kia ngay lập tức bị công kích, khiến sức lực của nàng liên tục bị rút đi, cuối cùng chỉ đành nằm im không giãy dụa, ngoan ngoãn để Lâm Hàn khống chế cuộc chơi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lê Ân Tĩnh không những xinh đẹp tuyệt luân, khí chất độc đáo, mà thân thể cũng cân đối và quyến rũ kinh người. Hai luồng trắng bóc trước ngực tính ra cũng không quá lớn, nhưng cũng căng tròn và đàn hồi kinh người, hai điểm hồng nhỏ xinh tô điểm càng khiến nó trở nên quyến rũ và hấp dẫn ánh nhìn.
Đôi chân thon dài thướt tha, trắng mịn, không một chút tỳ vết, hơn nữa còn săn chắc và tràn ngập sức sống thanh xuân. Nếu nàng xuất hiện ở thời hiện đại, với đôi chân này, cùng chiều cao trên mét bảy của nàng, có lẽ cũng đủ làm siêu mẫu số một thế giới phải ngả mũ chào thua!
Có thể nói, trên thân thể Lê Ân Tĩnh, thứ mà Lâm Hàn say mê nhất chính là đôi chân hoàn mỹ này!
Cánh tay xấu xa liên tục xoa nắn, vuốt ve đôi chân trắng mịn của nàng, tùy ý điều chỉnh theo những hướng mình thích, cảnh xuân nơi ngã rẽ cũng chập chờn lúc ẩn lúc hiện, nhưng không thể thoát khỏi “mắt thánh” của Lâm Hàn, hắn thừa hiểu, nơi đó cũng đã sẵn sàng và đang chờ đợi một điều đặc biệt từ hắn.
Nhẹ nhàng trườn theo bắp chân, kích thích làn da mịn màng nhạy cảm của nàng, Lâm Hàn cuối cùng cũng đã tìm đến vùng đất mộng mơ mà hàng tỷ đàn ông trên đại lục này mong ước.
Thân thể Lê Ân Tĩnh run lên, trong lòng hồi hộp, tim đập bình bịch như đang sợ hại, nhưng lại chờ mong điều gì đó xảy đến. Cái tên xấu xa kia, không ngờ lại dám chạm vào chỗ đó, xong rồi xong rồi, mất mặt chết rồi! Hức hức... tên khốn, còn nhìn cái gì nữa, không cho nhìn...
Sột soạt...
Tiếng quần áo ma sát vang lên, trái tim Lê Ân Tĩnh càng thêm gia tốc. Nàng mẫn cảm thấy được, thân thể nóng hừng hực của hắn đã áp sát lên người mình, một thứ gì đó nóng ấm đang tiến tới, muốn cướp đi đời thiếu nữ của nàng.
Không biết lấy sức lực từ đâu, Lê Ân Tĩnh đột nhiên vứt chiếc gối đi, đôi mắt long lanh thủy vụ nhìn thẳng vào mắt Lâm Hàn, hai cánh tay chống lấy hai vai hắn, cố gắng nghiêm túc nói:
- Chờ đã!
- Sao vậy?
Lâm Hàn cười hì hì, vẻ mặt đầy trêu chọc nhìn nàng, khiến Lê Ân Tĩnh lại một lần nữa thẹn quá thành giận, gần như muốn nhảy lên đập cho hắn một trận vì dám cười nhạo nàng.
Xưa nay tên này luôn tỏ ra là một tiểu đệ để nàng quát đi hô đến, bây giờ lại bị hắn cười thế này,... Lê Ân Tĩnh rất là tức giận! Ách...
Lê Ân Tĩnh còn chưa nói ra, huyệt thiên khê lại một lần nữa bị công kích, tên khốn kia lại bắt lấy con thỏ ngọc béo mập của nàng, vừa đùa nghịch như món đồ chơi nhà hắn, vừa hứng thú nghe nàng nói chuyện...
- Nói trước vài thứ! Thứ nhất, chuyện lần này là tôi chủ động, đúng không?
Lê Ân Tĩnh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hàn
- Hả?
Lâm Hàn hơi ngạc nhiên một chút, nhưng thấy nàng trừng mắt, hắn lại nhanh chóng vâng dạ:
- Được rồi! Là chị chủ động!
- Thứ hai, nếu chúng ta mà như vậy, sau này cậu không được phép kiếm đàn bà khác! Trừ phi tôi cho phép! Còn nếu cậu kiếm đàn bà khác thì tốt nhất là nghĩ cách mà gạt tôi cho tốt vào, nếu để tôi biết, tôi không thiến cậu đi là không thể! Tất nhiên, trước đây tôi nói sẽ không nuốt lời, Tuyết Thiên Lăng kia, tôi không tranh với cô ta!
Lê Ân Tĩnh hung hãn nói, khiến Lâm Hàn đổ mồ hôi hột, tiểu đệ đang hùng tráng kia cũng tiu nghỉu hạ xuống!
- Sao? Không đồng ý?
Nàng lại trừng mắt hỏi, rất có xu thế nổi giận.
- Được được! Tất cả nghe chị!
Lâm Hàn trực tiếp đầu hàng.
- Được rồi, mà cậu cũng chỉ có thế thôi hả? Mới hai câu đã mềm như bún vậy thì còn làm ăn gì? Hay là thôi đi, tôi sợ sau này phải chịu khổ! Nói cho cậu biết, nếu cậu không đủ sức, vậy thì tôi ra ngoài kiếm đàn ông khác...
Trên trán Lâm Hàn toát ra hai vệt đen, tức giận nhào tới công kích Lê Ân Tĩnh, điên cuồng, kích thích thân thể nàng, chẳng mấy chốc, hùng phong nam nhân cũng đã bùng phát trở lại.
- Chờ đã!
Lê Ân Tĩnh một lần nữa ngăn cản ngay lúc mấu chốt, khiến Lâm Hàn khóc không ra nước mắt. Cung đã lên dây a, nhắm chuẩn hồng tâm a, còn chờ cái gì?
Lê Ân Tĩnh rất hài lòng nhìn vẻ mặt nhịn đến khó chịu của Lâm Hàn, nhưng vẫn phải cố mà nhịn không tiến thêm. Xem ra tên này vẫn rất nghe lời a, bản tiểu thư đây cũng thật lợi hại, kiếm được một tên biết thương ta như vậy!
- Điểm cuối cùng, sau này tôi là...
Lâm Hàn dỏng tai lắng nghe lời nàng nói, đột nhiên cảm thấy hông bị siết chặt, đôi chân mà hắn say như điếu kia chợt quấn lại, kéo Lâm Hàn tới. Không kịp chuẩn bị, hắn bị mạnh mẽ hích lên, trường thương như con đại xà quỷ quyệt, thoáng chốc đã chui tọt vào hang động ẩm ướt, đột phá một bình bích trướng nào đó.
Lê Ân Tĩnh đau như bị xé rách người, nghiến răng nghiến lợi nhịn đau nói với Lâm Hàn:
- ... tôi là bà lớn!
Lâm Hàn gãi gãi đầu, cô nàng này đúng là quật cường a! Giây phút mấu chốt cũng muốn tự mình làm chủ! Thấy đôi mắt long lanh đang nhìn chằm chằm mình của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn thoáng chốc đã hoàn toàn chịu thua:
- Được! Được rồi! Chị là bà lớn!
Lâm Hàn cười khổ hai tiếng chấp nhận, trong lòng lại âm thầm giải thích:
- Cả hai người đều là bà lớn, tôi làm nhỏ, vậy được chưa?