22-11-2011, 03:18 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 14: Thùy lĩnh phong tao. (4)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Biên táºp: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Cuối cùng tuyết cũng rơi.
Hơn nữa còn là tuyết lớn.
Chỉ trong một đêm, Thiên Hạ Hội bỗng nhiên thà nh một dải tuyết trắng phau phau.
Tuyết trắng khiến Thiên Hạ Hội giống như một bá giả trong lạnh ngoà i lạnh, lãnh huyết băng tâm, tuyệt đối khôi để cho thế nhân mạo phạm.
DÆ°á»›i mà n đêm mù mịt, Äoạn Lãng Ä‘ang cẩn tháºn bÆ°ng má»™t cháºu nÆ°á»›c nóng, đạp tuyết Ä‘i tá»›i phòng khách trong Thiên Hạ Há»™i.
Äể tránh bị Hùng Bá phát hiện việc Nhiếp Phong giúp mình, Äoạn Lãng không dám mặc áo bông Nhiếp Phong cho. Ão bông kia chỉ đến khi nà o vá» lại lá»u cá» nó má»›i dám mặc.
Vì váºy đến giá» nó vẫn Ä‘ang mặc má»™t bá»™ quần áo phong phanh, ngÆ°á»i má»ng manh nhÆ° áo, áo cÅ©ng má»ng nhÆ° ngÆ°á»i, là m sao có thể chịu được gió tuyết chứ, Äoạn Lãng lạnh đến run rẩy.
Có lắm lúc nó còn sém chút ngã lăn ra tuyết, nhÆ°ng vẫn chỉ biết cắn răng tháºn trá»ng bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c, bởi vì thau nÆ°á»›c nà y là mang đến cho má»™t ngÆ°á»i rất quan trá»ng trong giang hồ - Vô Song Thà nh chủ Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng.
Hóa ra Äá»™c Cô Minh bị Nhiếp Phong đánh tá»›i bị thÆ°Æ¡ng cả lục phủ ngÅ© tạng, nhất thá»i không thể di chuyển được, nên sau khi Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng kết minh vá»›i Hùng Bá xong cÅ©ng không thể rá»i Ä‘i, để cho Äá»™c Cô Minh tạm thá»i nghỉ má»™t đêm, cho dù ngà y mai y bÆ°á»›c Ä‘i không nổi thì cÅ©ng không bị tổn thÆ°Æ¡ng nguyên khà lúc Ä‘i xe ngá»±a.
Äoạn Lãng thầm nghÄ©: “Hắc hắc, má»™t tráºn chiến nà y Nhiếp Phong cÅ©ng không dá»… chịu gì. Huynh ấy bây giá» còn Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng nặng nằm nghỉ trên giÆ°á»n trong lá»u của ta. Äá»™c Cô Minh, ngÆ°Æ¡i đánh Nhiếp Phong thà nh nhÆ° váºy, nhÆ°ng cÅ©ng phải chịu háºu quả, tháºt là đáng lắm!â€
Nay ngÆ°á»i của Vô Song Thà nh sắp rá»i Ä‘i, Äoạn Lãng vất vả lắm má»›i Ä‘em được cháºu nÆ°á»›c đến trÆ°á»›c cá»a phòng Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng, nó đứng ngoà i cá»a kêu vá»ng và o: “Thà nh chủ, nÆ°á»›c ấm đến rồi đây.â€
Chỉ nghe Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng trong phòng đáp má»™t tiếng “Ừ†trầm thấp, Äoạn Lãng bèn nhẹ nhà ng đẩy cá»a bÆ°á»›c và o.
Chỉ thấy Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng đã sá»›m ngồi thẳng thá»›m trÆ°á»›c cá»a sổ, Äoạn Lãng cúi đầu, đặt thau nÆ°á»›c ấm lên trên giá, nói: “Thà nh chủ, má»i ngà i rá»a mặt Ä‘i để còn lên Ä‘Æ°á»ng!â€
“Nhiệm vụ†hoà n thà nh, Äoạn Lãng cÅ©ng không có ý ở lại là m gì, bèn quay đầu chuẩn bị rá»i Ä‘i, bất ngá» Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng cất tiếng gá»i nó lại: “NgÆ°Æ¡i chÃnh là con trai Nam Lân Kiếm Thủ - Äoạn Lãng?â€
Äoạn Lãng hoảng sợ, nó không ngá» Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng biết mình là con trai Nam Lân Kiếm Thủ, gÆ°Æ¡ng mặt nhá» thoáng Ä‘á» bừng. Nó không mở miệng trả lá»i mà chỉ đứng sau lÆ°ng Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng gáºt gáºt đầu.
Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng khóe miệng nở má»™t nụ cÆ°á»i tà n khốc, cố ý thở dà i: “Tháºt đáng thÆ°Æ¡ng! Ngay cả con trai Nam Lân Kiếm Thủ cÅ©ng bắt Ä‘i dâng trà kÃnh rượu, cắt cá» chăm ngá»±a, Hùng Bá kia cÅ©ng tháºt tà n nhẫn ghê!â€
Äoạn Lãng nghe gã nói tá»±a nhÆ° có ý trà o phúng, nhÆ°ng cÅ©ng không để ý, lại quay vá» phÃa cá»a bÆ°á»›c Ä‘i.
Không ngá» Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng lại nói: “Ban ngà y quỳ gối trÆ°á»›c ngÆ°á»i khác, đêm vá» lại tá»± khâu vết thÆ°Æ¡ng trong lòng, là m váºy cÅ©ng đâu có ai thông cảm đồng tình, ngược lại còn trở thà nh Ä‘á» tà i bà n tán. Äoạn Lãng, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± cam tâm sống cả Ä‘á»i thấp hèn ti tiện thế sao?â€
Äoạn Lãng nghe xong nhất thá»i dừng lại, trong lòng chua xót nghÄ©: “A, hắn ta…sao lại nói nhÆ° thế? Hắn…rốt cuá»™c muốn là m gì?â€
Äoạn Lãng mặc dù không nói ra những Ä‘iá»u nghÄ© trong lòng, nhÆ°ng Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng lại tá»±a nhÆ° Ä‘á»c thấu tâm tÆ° nó, gã nói: “Äoạn tiểu tá», Hùng Bá tháºt sá»± rất bá đạo. Lão phu mặc dù bị buá»™c kết minh cùng lão, nhÆ°ng không vì thế mà ghét ngÆ°Æ¡i. Huống hồ ngÆ°Æ¡i là con trai Nam Lân Kiếm Thủ, tin rằng tÆ° chất không há» thua kém Nhiếp Phong. Thế nà y Ä‘i! Chi bằng ngÆ°Æ¡i cùng lão phu vá» Vô Song Thà nh, để lão phu dạy ngÆ°Æ¡i thà nh tà i, thế nà o hả?â€
Tháºt váºy sao? Äây có thá»±c là dụng ý của gã? Äoạn Lãng tuy rằng vẫn còn trẻ con nhÆ°ng cÅ©ng biết những lá»i nà y của Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng không chỉ Ä‘Æ¡n giản là mến tà i mình nhÆ° thế, kỳ thá»±c gã không cam lòng, nên muốn mượn việc nà y để hạ thấp uy danh của Hùng Bá!
NhÆ°ng đối vá»›i Äoạn Lãng mà nói, đây chắc chắn là má»™t cÆ¡ há»™i đổi Ä‘á»i ngà n năm khó kiếm, nó không có lý do gì để cá»± tuyệt.
NhÆ°ng ngay tại khoảnh khắc còn Ä‘ang sung sÆ°á»›ng đến không thể tin nổi ấy, nó bá»—ng nhá»› tá»›i má»™t ngÆ°á»i. Nhiếp Phong…
Không! Nhiếp Phong từng cứu mạng nó giữa muôn trùng sóng dữ, lại từng vì nó mà quỳ gối cầu xin Hùng Bá, tá»›i mức máu chảy đầm đìa, huống chi Nhiếp Phong đối vá»›i nó tốt biết bao, chuyện gì cÅ©ng quan tâm nó, hôm qua còn vì cứu nó mà liá»u mạng Ä‘á» má»™t cÆ°á»›c vá»›i Äá»™c Cô Minh, giá» còn ôm vết thÆ°Æ¡ng nằm ở trên giÆ°á»ng…
Nó là m sao có thể bá» mặc Nhiếp Phong bị thÆ°Æ¡ng nằm trên giÆ°á»ng mà đi được?
Không!
Äoạn Lãng xoay mình dứt khoát lắc đầu.
Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng vốn nghÄ© Äoạn Lãng nhất định sẽ đồng ý, nay thế váºy thì sá»ng sốt vô cùng, kinh ngạc há»i: “NgÆ°Æ¡i không muốn à ? Vì sao chứ?†Äoạn Lãng lặng lẽ đáp: “Vì…Nhiếp Phong!†Có trá»i đất chứng giám, Äoạn Lãng tháºt sá»± là vì Nhiếp Phong!
Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng nhÆ° tỉnh ra, thầm nghÄ©: “À, hóa ra hai đứa chúng nó là bạn tốt, khó trách hôm qua Nhiếp tiểu tá» kia liá»u chết cÅ©ng phải cứu nó.†Trong lúc suy nghÄ©, ánh mắt Ä‘á»™t nhiên thu hẹp, lắc đầu cÆ°á»i nói: “Äoạn Lãng, ngÆ°Æ¡i sai rồi.â€
Sai? Ở lại vì bằng hữu cÅ©ng là sai Æ°? Äoạn Lãng không hiểu, há»i lại: “Thà nh chủ, ngà i…sao lại nói thế?â€
Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng liếc nhìn Äoạn Lãng, hắc hắc cÆ°á»i nói: “Cái loại ngốc tá» nhÆ° ngÆ°Æ¡i, ngÆ°á»i ta má»›i quan tâm má»™t chút mà đã nhá»› kỹ cả Ä‘á»i báo đáp, là m váºy là lá»— to đấy! Äể lão phu nói cho ngÆ°Æ¡i biết, con ngÆ°á»i bây giá» cà ng lúc cà ng tệ, lá»›p sau gian xảo hÆ¡n lá»›p trÆ°á»›c, không còn cái thứ gá»i là chân tình chân nghÄ©a nữa đâu.â€
“NhÆ°ng…†Äoạn Lãng nghe xong vẫn còn chÆ°a hiểu hết, vẫn kiên trì nói: “Nhiếp Phong…Nhiếp Phong thá»±c sá»± rất tốt vá»›i ta!â€
Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhạt, khinh thÆ°á»ng nói: “Cho dù có Ä‘i nữa thì cÅ©ng chỉ bởi vì nó còn nhá», còn hồn nhiên, nhÆ°ng má»™t khi đã trưởng thà nh, đợi đến lúc nó thà nh con cá kình giữa biển lá»›n, có thể đạp tan sóng dữ, nhất định sẽ chẳng thể nhá»› nổi ngốc tá» ngÆ°Æ¡i hôm nay đã từng vì nó mà ở lại Thiên Hạ Há»™i đâu.â€
Äoạn Lãng cà ng nghe cà ng không hiểu, chỉ ngẩn ngÆ°á»i đứng nghe. Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng lại nói tiếp: “Äến lúc đó ngÆ°Æ¡i sẽ nháºn ra rằng cái gá»i là “tình nghÄ©a†hết thảy chỉ là hÆ° ảo, chỉ có “danh lợi†má»›i là thứ có ý nghÄ©a tháºt sự…NgÆ°á»i ta nói danh lợi vạn ác, thá»±c ra là vì bá»n há» không có được mà thôi.
Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng nói tá»›i đây bá»—ng lấy tay đặt lên vai Äoạn Lãng, chăm chú nhìn nó, ngÆ°ng trá»ng nói tiếp: “Äoạn Lãng, đừng có vì bất kỳ ai mà cá»± tuyệt cÆ¡ há»™i! Nếu ngÆ°Æ¡i còn không quý trá»ng chÃnh mình thì còn ai quý trá»ng ngÆ°Æ¡i nữa chứ? Äến đây Ä‘i! Cùng lão phu vá» Vô Song Thà nh, lão phu cam Ä‘oan ngÆ°Æ¡i nhất định sẽ có được danh lợi mà mình mong cầu!â€
Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng không hổ là má»™t kẻ từng trải sà nh Ä‘á»i, má»™t kiêu hùng thông minh tuyệt đỉnh, chỉ má»›i và i ba câu mà lại có sức thuyết phục cá»±c lá»›n, cà ng khiến cho Äoạn Lãng bị chấn Ä‘á»™ng mạnh…
Tuy trá»i rất lạnh nhÆ°ng Äoạn Lãng lúc nà y lại mồ hôi đầm đìa, nó kinh ngạc nhìn Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng, trăm ngà n suy tưởng trải qua trong óc, nghÄ© đến má»™t năm chịu bao oan khuất nhục nhã, nghÄ© đến danh lợi, nghÄ© đến việc chấn hÆ°ng Äoạn gia, nghÄ© đến tình nghÄ©a…
Tháºt lâu sau, khóe môi của nó cuối cùng cÅ©ng mở ra.
Nó đã có quyết định.
Nó sẽ nói vá»›i Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng má»™t chữ, má»™t câu trả lá»i.
Một chữ kia là …
Hai ngÆ°á»i nói chuyện, không ngá» lại có má»™t cô gái Ä‘i qua ngoà i phong nghe được.
Nà ng cÅ©ng giáºt mình, bởi váºy không kịp chá» Äoạn Lãng trả lá»i đã vá»™i và ng chạy Ä‘i.
Cô gái kia chÃnh lÃ
Khổng Từ.
“Äoạn Lãng†“Äoạn Lãng†Nhiếp Phong hoảng sợ kêu lên, giáºt mình báºt dáºy, hai mắt mở trừng trừng, má»›i biết mình vừa trải qua má»™t cÆ¡n ác má»™ng đáng sợ.
Trong giấc mÆ¡, nó thấy mẫu thân nhẫn tâm bá» nó mà đi, nó thấy Nhiếp Nhân VÆ°Æ¡ng còn chÆ°a kịp cùng mình sống những ngà y vui vẻ bình dị đã phải chết thảm, nó mÆ¡ thấy Quá»· Hổ thúc thúc vì cứu nó mà rÆ¡i xuống vá»±c sâu hun hút, cuối cùng, ngay cả Äoạn Lãng cÅ©ng muốn bá» nó mà đi…
Nó liá»u mạng gá»i Äoạn Lãng lại, đáng tiếc Äoạn Lãng ngay cả má»™t lá»i từ biệt cÅ©ng chÆ°a nó đã xoay ngÆ°á»i bá» Ä‘i…
Cảnh trong mÆ¡ mặc dù không tháºt, nhÆ°ng mà ở trong giấc má»™ng nà y, tá» tá» sinh sinh, cuối cùng má»i ngÆ°á»i cÅ©ng bá» nó mà đi, khiến nó cảm thấy cô Ä‘Æ¡n đến vô cùng.
À, hóa ra cô Ä‘Æ¡n là thứ cảm giác khiến ngÆ°á»i ta mệt má»i đến thế!
May mà chỉ là mơ…
Nhiếp Phong lúc nà y má»›i phát giác cả ngÆ°á»i mình đầm đìa mồ hôi, không biết là bởi giấc mÆ¡ vừa qua hay vì ná»™i thÆ°Æ¡ng chÆ°a khá»i. Trong ngá»±c còn nghe Ä‘au nhức khó tả, lần nà y bị thÆ°Æ¡ng e là ná»a tháng may ra má»›i khá»i hẳn được.
Äang lúc bồn chồn không yên, bống thấy cá»a lá»u bị kéo mạnh ra, má»™t thân ảnh lao và o.
Là Khổng Từ! Ngá»±c vẫn còn pháºp phồng, hiển nhiên là nà ng vừa chạy tá»›i.
Nhiếp Phong ngẩng đầu nhìn lên ngẩn ra, Khổng Từ thấy Nhiếp Phong, chÆ°a kịp lấy hÆ¡i đã vá»™i vã nói: “Phong…thiếu gia, không được rồi…â€
Nhiếp Phong nhìn sắc mặt nà ng, trong lòng biết có chuyện không ổn, vá»™i há»i: “Có chuyện gì?â€
Khổng Từ thở hổn hển, tiếng được tiếng mất đáp: “Äoạn…Äoạn Lãng…hắn…hắn…â€
Vừa nghe thấy tên Äoạn Lãng, Nhiếp Phong chấn Ä‘á»™ng toà n thân, chẳng lẽ…ác má»™ng kia là tháºt? Nó vá»™i há»i: “Cái gì? Äoạn Lãng xảy ra chuyện gì à ?â€
Khổng Từ gáºt gáºt đầu, cố lấy hÆ¡i đáp: “Äá»™c Cô…Nhất PhÆ°Æ¡ng…muốn…muốn Ä‘Æ°a…Äoạn Lãng Ä‘i…â€
Tá»±a nhÆ° sét đánh ngang trá»i.
Ãc má»™ng…
Trở thà nh sá»± tháºt!
Hết thảy cảnh váºt nhÆ° Ä‘ang bay vá» phÃa sau.
Bởi vì tố độ của Nhiếp Phong và trái tim lo lắng đến mức như bị thiêu đốt kia của nó.
Tuyết trắng mịt má», Nhiếp Phong cố nén cÆ¡n Ä‘au từ vết thÆ°Æ¡ng chÆ°a là nh, liá»u mạng xông vá» phÃa Thiên hạ đệ nhất quan.
Vừa nghe thấy Khổng Từ báo tin, nó đã vá»™i và ng chạy tá»›i phòng Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng, đáng tiếc trong phòng không má»™t bóng ngÆ°á»i, bóng dáng Äoạn Lãng lẫn Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng Ä‘á»u không thấy đâu.
Nó chỉ có cách chịu Ä‘á»±ng Ä‘au Ä‘á»›n, quay vá» phÃa Thiên hạ đệ nhất quan mà chạy tá»›i, hy vá»ng có thể bắt kịp trÆ°á»›c lúc hai ngÆ°á»i ấy rá»i khá»i Thiên Hạ Há»™i.
Máu tÆ°Æ¡i nồng Ä‘áºm không ngừng từ khóe miệng nó chảy ra, Ä‘áºp và o gió tuyết không dứt phÃa sau, tá»±a nhÆ° muốn chém đứt tình bạn không thể đứt…
Nhiếp Phong cà ng Ä‘i cà ng nhanh, cà ng Ä‘i cà ng Ä‘au, nhÆ°ng vẫn cắn răng chịu Ä‘á»±ng, bởi vì nó còn muốn nhìn Äoạn Lãng má»™t lần nữa, muốn nói má»™t tiếng trân trá»ng vá»›i Äoạn Lãng!
Nó vì việc Äoạn Lãng rá»i Ä‘i mà cà ng thấy mừng hÆ¡n, vì nó không bao giá» mong Äoạn Lãng vì mình mà tiếp tục ở lại trong Thiên Hạ Há»™i, giống má»™t chú chó con tham sống sợ chết bị ngÆ°á»i ta vứt bá».
Nó cÅ©ng hy vá»ng Äoạn Lãng có thể vượt được long môn, hóa thà nh rồng lá»›n.
Nhưng lần nà y đi không hẹn ngà y gặp lại…
Nhiếp Phong mong có thể gặp được Äoạn Lãng má»™t lần biết bao, để có thể dặn dò nó phải tá»± chăm sóc cho mình tháºt tốt.
Nhưng đến khi toà n bộ Thiên hạ đệ nhất quan đã rơi và o trong tầm mặt Nhiếp Phong thì nó lại ngây ngốc tại chỗ!
Không!
Không!
Nhiếp Phong chạy tới trước Thiên hạ đệ nhất quan, tình cảnh trước mắt khiến nó hoảng sợ vô cùng.
Chỉ thấy môn hạ Thiên Hạ Há»™i Ä‘ang thủ bên ngoà i Thiên hạ đệ nhất quan, không gặp bất kỳ má»™t bóng ngÆ°á»i nà o, nhÆ°ng…
Trên ná»n tuyết in lại vô số dấu chân, nhìn cÅ©ng biết đã từng có rất đông ngÆ°á»i ngá»±a Ä‘i qua, không phải Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng cùng vá»›i thuá»™c hạ đã rá»i Ä‘i thì là gì nữa.
Lúc nà y, có má»™t gã thủ vệ Thiên Hạ Há»™i nhìn thấy Nhiếp Phong đứng xuất thần trÆ°á»›c cá»a, bèn nói: “Phong thiếu gia, sắc mặt ngà i xem không được tốt lắm, nÆ¡i nà y gió tuyết mạnh lắm, ngà i nên vá» nghỉ Ä‘i!â€
Má»™t gã khác cÅ©ng phụ há»a: “Phải đó! Huống hồ bang chủ cấm ngà i bÆ°á»›c ra khá»i Thiên Hạ Há»™i ná»a bÆ°á»›c, nay ngà i ra táºn cá»a thế nà y, chỉ sợ bang chủ phát hiện lại trách phạt tiểu nhân nữa…â€
à của đám thủ vệ Nhiếp Phong sao lại không hiểu chứ! Nó cÅ©ng không muốn vì mình mà là m môn hạ kinh sợ, nhÆ°ng vẫn cố há»i: “Äá»™c Cô thà nh chủ đã Ä‘i rồi sao?â€
“Äi rồi ạ! Hắn suất lÄ©nh môn hạ Vô Song Thà nh Ä‘i cÅ©ng được hÆ¡n má»™t tuần trà rồi!â€
Ôi, hóa ra lại cháºm có má»™t bÆ°á»›c chân! Nhiếp Phong trong lòng ngÆ¡ ngẩn, bất đắc dÄ© quay ngÆ°á»i trở vá».
NhÆ°ng vừa Ä‘i khá»i tầm nhìn những kẻ ở ngoà i, nó rốt cuá»™c cÅ©ng không thể chống đỡ được nữa, “bịch†má»™t tiếng ngã xuống ná»n tuyết lạnh.
Máu theo khóe miệng lại trà o ra, nghÄ© đến Äoạn Lãng đêm qua thức trắng không ngủ, vì mình bị thÆ°Æ¡ng mà không dám đắp chăn, nghÄ© đến cái tÆ°á»›ng tham lam trá»i sinh của Äoạn Lãng lúc ăn chân gà , nghÄ© đến bóng dáng lẻ loi hiu quạnh của Äoạn Lãng lúc phải cắt cá» chăm ngá»±a, Nhiếp Phong không hiểu vì sao lại nghe trong lòng có má»™t ná»—i buồn bá»±c không thể phát tiết…
Nó chỉ biết lấy tay xoa lên tuyết, tá»±a nhÆ° Ä‘ang xoa má»™t quả cầu tuyết, chỉ tiếc là quả cầu tuyết nà y không thể vuốt tròn…thoáng nhÆ° tình nghÄ©a tháºt sâu nặng của thế nhân, dù có trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn phải chia ly, vẫn không thể viên mãn…Äoạn Lãng, vì sao bá» Ä‘i mà không má»™t lá»i từ biết?
Chẳng lẽ…không biết rằng ta lúc nà o cũng coi ngươi như em trai của mình?
Trong lòng Nhiếp Phong không ngừng tá»± há»i, trong tâm há»—n loạn vô cùng.
Trong lúc hỗn loạn ấy, nó nghe thấy tiếng đạp tuyết “sà n sạt†sau lưng.
Ai?
Nó bỗng quay đầu…
Gió tuyết mịt mù.
Trá»i đất mênh mang.
Má»™t thân hình bé nhá» Ä‘ang co rúm lại dÆ°á»›i trá»i đất mênh mang, Ä‘ang lặng lẽ nhìn Nhiếp Phong…
“Lãng?†Nhiếp Phong không thể tin được, gá»i nhá»: “Äệ…sao còn ở đây? Không phải đệ đã cùng Äá»™c Cô Nhất PhÆ°Æ¡ng vá» Vô Song Thà nh rồi hay sao?â€
Äoạn Lãng yếu á»›t cÆ°á»i, lắc đầu: “Không, đệ chỉ tiá»…n thà nh chủ má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng mà thôi.†Nhiếp Phong yên lặng nhìn Äoạn Lãng, tâm ý của nó Nhiếp Phong Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên hiểu được.
Nó cuối cùng vẫn là không chịu đi, cuối cùng cũng có quyết định của mình.
Vì sao lại muốn tiếp tục ở đây chịu khổ?
Hay tình nguyện ở lại chỉ vì má»™t ngÆ°á»i?
Má»™t ngÆ°á»i thân nhÆ° huynh đệ?
Nhiếp Phong cÅ©ng không thể kiá»m chế nữa, nÆ°á»›c mắt tuôn trà o, nức nở nói: “Lãng, đệ…tháºt ngốc…â€
Äoạn Lãng ra sức lắc đầu, nÆ°á»›c mắt nhÆ° má»™t chuá»—i hạt rÆ¡i xuống gÆ°Æ¡ng mặt nhá» nhắn, nói: “Không! Äệ không Ä‘i có lẽ chỉ mất má»™t cÆ¡ há»™i. Nếu đệ Ä‘i, sẽ mất Ä‘i…mất Ä‘i má»™t ngÆ°á»i tốt vá»›i đệ nhất…†Nó nói xong dứt khoát ngẩng đầu, lấy tay quệt nÆ°á»›c mắt trên mặt, tiếp tục nói: “Äệ còn nhá», tÆ°Æ¡ng lai có lẽ còn không Ãt cÆ¡ há»™i để đổi Ä‘á»i, nhÆ°ng…trên Ä‘á»i nà y…ngÆ°á»i…đối vá»›i đệ tốt nhất…chỉ có…chỉ có…mình huynh, nếu mất Ä‘i…sẽ…không thể tìm lại được…†Dứt lá»i đã khóc không thà nh tiếng, vẻ cứng rắn giả vá» cÅ©ng không còn giữ được nữa, thân thể bé nhá» cÅ©ng không chịu được giá lạnh, yếu á»›t ngã xuống. Nhiếp Phong bÆ°á»›c tá»›i ôm lấy nó, không khá»i thÆ°Æ¡ng xót lắc đầu.
Äoạn Lãng nói cÅ©ng không sai, cÆ¡ há»™i còn nhiá»u, nhÆ°ng nếu Ä‘i, sẽ khó mà gặp được má»™t ngÆ°á»i luôn quan tâm nó nhÆ° Nhiếp Phong, bởi váºy nó tình nguyện ở lại.
Bỉ có Ä‘iá»u, cho đến rất lâu vá» sau, Äoạn Lãng cuối cùng má»›i phát hiện, trong vô số ngÆ°á»i đã gặp trong Ä‘á»i, Nhiếp Phong vẫn là ngÆ°á»i tốt vá»›i y nhất, vÄ©nh viá»…n không thể gặp được ai tốt hÆ¡n Nhiếp Phong!
Äáng tiếc, cuối cùng cÅ©ng có má»™t ngà y…
Nó phải mất Ä‘i ngÆ°á»i tốt nhất vá»›i mình. Nó vẫn mất Ä‘i ngÆ°á»i bạn nà y!
Tà i sản của CÆ°á»ng Thuần Khiết
Chữ ký của CÆ°á»ng Thuần Khiết
22-11-2011, 03:20 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 15: Nan vi tri dĩ nan vi địch. (1+2)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Biên táºp: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Duyên
Mị huyễn, khó dò!
Ghi tâm khắc cốt!
Duyên là gì mà sao Æ°a đùa giỡn thÆ°Æ¡ng sinh, khiến ngÆ°á»i không muốn gặp thì cứ quấn lấy không chịu buông ta, kẻ muốn thấy thì lại bắt sinh ly tá» biệt.
ChÃnh vì váºy, những ngÆ°á»i khác nhau mà bị những mối duyên khác nhau dẫn dắt tá»›i cùng má»™t chá»—, lại ra kết quả khác nhau.
Lấy Bá»™ Kinh Vân là m và dụ, hắn cùng vá»›i Kiếm Thần hắc bạch đối láºp.
Cùng với Bất Hư, thần ma khó cùng.
Cùng hắc y thúc thúc, khó thà nh thầy trò.
Cùng ngÆ°á»i cha Bá»™ Uyên Äình duyên nhÆ° tá» giấy má»ng.
Cùng vá»›i mẹ Ngá»c Nùng thÆ°Æ¡ng ghét khó phân.
Cùng Hoắc Liệt, gặp một lần ngà n thu cách biệt.
Cùng Hoắc Bộ Thiên…
Æ n nặng, duyên má».
TÃnh Ä‘i tÃnh lại, hắn cùng ai cÅ©ng là vô duyên!
Hắn vẫn luôn sống trong cô Ä‘Æ¡n, cho tá»›i bây giá» vẫn chÆ°a má»™t lần hy vá»ng bình minh sẽ tá»›i, cÅ©ng chÆ°a bao giá» nháºn sá»± đồng cảm sẻ chia của bất cứ ai.
Nhưng liệu hắn có bao giỠđồng cảm với ai chăng?
“Tuyệt đối không được!â€
Trong Thiên hạ đệ nhất lâu, Hùng Bá quắc mắt nói một câu chắc nịch.
Chỉ thấy trong lâu ngoà i Văn Sá»u Sá»u còn có Tần SÆ°Æ¡ng, Bá»™ Kinh Vân và Nhiếp Phong.
Mà câu trả lá»i nà y vốn là nói vá»›i Nhiếp Phong.
Lại nghe Hùng Bá nói tiếp: “Vi sÆ° mặc dù đồng ý thưởng công ngÆ°Æ¡i vì đã Ä‘áºp tan uy phong Vô Song Thà nh, nhÆ°ng không nói là sẽ chấp nháºn thỉnh cầu của ngÆ°Æ¡i, nhất là chuyện nà y!â€
Nhiếp Phong khẩn cầu nói: “SÆ° phụ, đệ tá» chỉ hy vá»ng có thể cùng Äoạn Lãng quay lại Ä‘á»™ng Lăng Vân láºp má»™ cho cha, yêu cầu nà y có gì quá đáng đâu, chẳng lẽ cÅ©ng không được sao?â€
Hùng Bá tá» vẻ cá»±c kỳ hoà i nghi, há»i: “Hắc, ngÆ°Æ¡i xÆ°a nay chÆ°a bao giá» thÃch ở lại Thiên Hạ Há»™i, nếu nhÆ° Ä‘i rồi, lấy gì đảm bảo ngÆ°Æ¡i sẽ quay vá»?â€
Tần SÆ°Æ¡ng ở bên thấy hai ngÆ°á»i căng thẳng, bèn xen và o: “SÆ° phụ, con nghÄ© Phong sÆ° đệ không phải là ngÆ°á»i nói không giữ lá»i, hÆ¡n nữa, dù đệ ấy không trở lại, Thiên Hạ Há»™i chúng ta phân Ä‘Ã n trải khắp Thần Châu, sao phải lo không có cách tìm đệ ấy vỠđược chứ!â€
Hùng Bá kiên quyết nói: “Tuy biết là váºy nhÆ°ng để Ä‘á» phòng chuyện bất trắc, không thể để nó rá»i khá»i Thiên Hạ Há»™i ná»a bÆ°á»›c, má»™t khi đã bÆ°á»›c ra khá»i nÆ¡i nà y rồi, ai dám đảm bảo đứng ra đảm bảo?â€
Äúng váºy! Lòng ngÆ°á»i khó Ä‘oán, nhỡ đâu Nhiếp Phong và Äoạn Lãng má»™t Ä‘i không trở lại, vá»›i cách hà nh xá» nghiêm khắc của Hùng Bá, hai ngÆ°á»i nhất định lãnh háºu quả không lấy gì là m tốt đẹp
Tần Sương tuy muốn giúp nhưng mà tội nà y gã muốn mang cũng không mang nổi, đà nh im lặng không dám nói gì nữa.
Nhiếp Phong mắt thấy lá»i khẩn cầu không có hiệu quả, biết có nói nữa cÅ©ng chỉ tốn công vô Ãch, chỉ Ä‘Ã nh cúi đầu ảm đạm nói: Nếu sÆ° phụ đã kiên quyết nhÆ° thế, váºy…đệ tá» xin cáo lui.â€
Nó nói xong, xoay ngÆ°á»i, cháºm rãi bÆ°á»›c ra khá»i Äệ nhất lâu.
Bá»™ Kinh Vân vẫn không nói gì, lặng lẽ nhìn Nhiếp Phong cúi đầu bÆ°á»›c Ä‘i, trong ánh mắt bá»—ng nhiên lại thoáng hiện thần sắc khác thÆ°á»ng.
Kỳ thá»±c láºp má»™ cho cha vốn là má»™t yêu cầu rất cÆ¡ bản, nhÆ°ng ngay cả chuyện nhÆ° váºy cÅ©ng không thể là m được…
Bá»™ Kinh Vân cÅ©ng từng thấy Nhiếp Phong xả thân cứu Äoạn Lãng giữa muôn trùng sóng dữ, ngÆ°á»i nhÆ° váºy sao có thể nói mà không giữ lá»i được chứ?
NgÆ°á»i nhÆ° váºy lẽ ra nên nháºn được những Ä‘iá»u tốt đẹp.
Nếu trá»i xanh không có mắt, không cho Nhiếp Phong được kết quả tốt, thì má»™t ma đầu tay đầy tá»™i nghiệt sẽ ra sao?
Ngay lúc Nhiếp Phong vừa bÆ°á»›c ra khá»i Äệ nhất lâu, Bá»™ Kinh Vân Ä‘á»™t nhiên lên tiếng: “Váºy để tôi đảm bảo cho hắn.â€
Lá»i vừa ra khá»i cổ há»ng, không chỉ Tần SÆ°Æ¡ng lẫn Văn Sá»u Sá»u cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả Hùng Bá cÅ©ng thoáng biến sắc, chỉ có Ä‘iá»u lão vẫn tá» vẻ ung dung cÆ°á»i nói: “Ha ha, Kinh Vân, ngÆ°Æ¡i là mãnh tÆ°á»›ng không biết lÆ°u tình của lão phu, sao bá»—ng nhiên cà ng lúc cà ng giống ngÆ°á»i váºy!â€
Tuy những lá»i nà y của Hùng Bá là tùy tiện mà nói ra, nhÆ°ng lại vô cùng chuẩn xác!
Äúng thế! Bá»™ Kinh Vân cà ng lúc cà ng giống má»™t con ngÆ°á»i đúng nghÄ©a!
XÆ°a nay hắn nhÆ° má»™t ngÆ°á»i chết, đối vá»›i tất thảy Ä‘á»u không có cảm giác, nay vì sao lại ra mặt?
Hùng Bá nói tiếp: “Kinh Vân, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nên biết để bảo lãnh cho nó, cần phải trả giá ra sao chứ?â€
Trả giá? Bá»™ Kinh Vân thầm nghÄ©, đừng có nói tá»›i chuyện trả giá vá»›i hắn, còn có cái giá nà o đáng sợ hÆ¡n việc hắn phải gia nháºp Thiên Hạ Há»™i nữa chứ!
Hắn dĩ nhiên là không đáp mà chỉ chỠlão nói tiếp.
Hùng Bá cao giá»ng nói: “Äược! Lão phu sẽ đánh cược vá»›i ngÆ°Æ¡i má»™t ván! Ta quyết định sẽ cho Phong Nhi và Äoạn Lãng trở lại Nhạc SÆ¡n, chỉ có Ä‘iá»u…ta muốn ngÆ°Æ¡i Ä‘i cùng hai đứa chúng nó, để giám sát chúng, cho đến khi trở vá» Thiên Hạ Há»™i má»›i thôi. Nếu trong ná»a tháng mà hai đứa nhóc đó không trở vá» thì…â€
Lão nói xong liếc mắt nhìn Bá»™ Kinh Vân, nhe răng cÆ°á»i, nói ra cái giá mà Bá»™ Kinh Vân sắp phải trả.
Tần SÆ°Æ¡ng cùng Văn Sá»u Sá»u vừa nghe xong Ä‘á»u giáºt mình hoảng hốt, nhìn lại Bá»™ Kinh Vân.
Chỉ thấy hắn im lặng gáºt đầu, không nói gì mà đã đáp ứng ván cược nà y.
Phong Vân Các trước vốn chỉ có mình Bộ Kinh Vân ở, sau lại thêm Nhiếp Phong và o, cho nên Hùng Bá đem chia Phong Vân Các thà nh hai, một là Phong Các, một là Vân Các.
Lúc nà y, Bá»™ Kinh Vân Ä‘ang trần truồng ngâm mình trong má»™t cái bể lá»›n trong Vân Các, bốn phÃa mịt má» hÆ¡i nÆ°á»›c, nên chẳng rõ Ä‘ang ngâm mình trong nÆ°á»›c rốt cuá»™c là ngÆ°á»i, là quá»·, là tiên, hay là ma…
Chỉ có Ä‘iá»u dù là ngÆ°á»i hay là quá»·, là tiên hay là ma thì hắn trÆ°á»›c sau vẫn chẳng mà ng thế nhân há»i đến.
Khổng Từ Ä‘ang ở phÃa sau bình phong sá»a quần áo lại cho hắn, nà ng bá»—ng nhiên tò mò há»i: “Vân thiếu gia, nghe nói hôm nay Phong thiếu gia lại cầu xin bang chủ việc láºp má»™ cho cha, không biết bang chủ có đồng ý không váºy?†Bá»™ Kinh Vân khẽ đáp: “Äồng ý rồi.â€
Khổng Từ vui vẻ hẳn lên, sung sÆ°á»›ng nói: “Tháºt sao? Váºy thì…tốt quá rồi!â€
Niá»m vui của nà ng là xuất phát từ đáy lòng, nà ng tháºt sá»± mừng thay cho Nhiếp Phong và Äoạn Lãng.
“Ta cÅ©ng sẽ Ä‘i.â€
Khổng Từ nụ cÆ°á»i còn chÆ°a tắt, ngạc nhiên há»i: “A, vì sao váºy?â€
“Äể giám sát.â€
Giám sát? Khổng Từ cho rằng, hóa ra bang chủ không yên tâm vá»›i hai ngÆ°á»i kia, chỉ không biết vì sao Vân thiếu gia lại chán nản đến thế, mình nghÄ© nhiá»u quá rồi chăng?
Äá»™t nhiên, má»™t mảnh giấy từ trong áo quần Bá»™ Kinh Vân rÆ¡i ra, nhẹ nhà ng đáp xuống đất, phát ra má»™t âm thanh cá»±c nhẹ cá»±c nhá».
Khổng Từ tiện tay nhặt lên, tò mò Ä‘ang muốn mở ra xem xem viết gì, không ngá» Bá»™ Kinh Vân trong bể nÆ°á»›c cÅ©ng có thể nghe thấy âm thanh cá»±c nhỠở sau bình phong, hắn cháºm rãi nói: “Äừng có xem.â€
Khổng Từ rất hiếu kỳ, há»i: “Vân thiếu gia, là …cái gì váºy?â€
Bá»™ Kinh Vân không trả lá»i, hắn hôm nay đã coi là nói nhiá»u lắm rồi.
Không gian bỗng nhiên trở nên trầm mặc khó tả.
Nếu Bá»™ Kinh Vân đã nhÆ° váºy, Khổng Từ cÅ©ng hiểu đây là thứ mình không được phép xem, chỉ Ä‘Ã nh bá» tá» giấy lại trong đống áo quần.
Kỳ thá»±c tá» giấy kia là khế Æ°á»›c đánh cuá»™c giữa Hùng Bá và Bá»™ Kinh Vân, trên đó ghi rõ rằng nếu Nhiếp Phong và Äoạn Lãng bá» trốn thì Bá»™ Kinh Vân sẽ phải trả má»™t cái giá cá»±c đắt.
Äó là má»™t cái giá đáng sợ, má»i chuyện vốn không liên quan gì đến hắn, Bá»™ Kinh Vân căn bản không nên vì Nhiếp Phong và Äoạn Lãng mà là m váºy.
Nên nội dung cuộc đánh cược nà y không có ai biết được!
Má»›i sáng sá»›m, Nhiếp Phong cuối cùng đã biết Hùng Bá đã đồng ý cho nó và Äoạn Lãng trở vá» Nhạc SÆ¡n má»™t chuyến, tuy rằng không biết vì sao Hùng Bá Ä‘á»™t nhiên thay đổi chủ ý, nhÆ°ng cÅ©ng rất phấn chấn, cùng Äoạn Lãng gói ghém hà nh trang, đợi tá»›i giữa trÆ°a liá»n cùng nhau lên Ä‘Æ°á»ng.
Dĩ nhiên là không thể thiếu Bộ Kinh Vân.
Nhiếp Phong và Äoạn Lãng đã có nhiá»u năm không được bÆ°á»›c ra thế giá»›i ngoà i Thiên Hạ Há»™i, nên Äoạn Lãng lấy là m vui vẻ lắm, vừa Ä‘i vừa cao giá»ng cÆ°á»i nói: “Oa! Tháºt vui quá Ä‘i mất! Giá» má»›i biết thế giá»›i bên ngoà i đáng yêu đến thế!â€
Kỳ thá»±c bên ngoà i cÅ©ng má»™t mà n tuyết trắng phau phau nhÆ° Thiên Hạ Há»™i mà thôi. Äoạn Lãng cảm thấy ngoà i nà y đáng yêu chỉ vì tâm tình sáng sủa hÆ¡n mà thôi.
Nhiếp Phong mỉm cÆ°á»i gáºt đầu, sau đó quay đầu nhìn, chỉ thấy Bá»™ Kinh Vân tuy nói là đi cùng hai ngÆ°á»i lên Nhạc SÆ¡n, nhÆ°ng tá»›i giá» vẫn chÆ°a há» coi là đi cùng cả hai, chỉ Ä‘i theo từ rất xa phÃa sau.
Hắn trÆ°á»›c sau vẫn giữ má»™t khoảng cách rất xa vá»›i ngÆ°á»i khác, không biết là đỠphòng ngÆ°á»i ta là m mình bị thÆ°Æ¡ng, hay là sợ chÃnh mình sẽ là m ngÆ°á»i khác bị thÆ°Æ¡ng chẳng rõ.
Chợt thấy bóng dáng cô độc của hắn bước đi dưới mà n tuyết trắng, quả thực rất giống một ma thần xa không thể chạm tới được.
Äoạn Lãng nhìn thấy bá»™ dạng của Bá»™ Kinh Vân, liá»n ghé sát tai Nhiếp Phong nói: “Nà y, vì sao hắn lại muốn Ä‘i cùng chúng ta tá»›i Nhạc SÆ¡n váºy? Hắn rõ rà ng là đang giám sát chúng ta!â€
Nhiếp Phong nói: “Lãng, Vân sÆ° huynh chỉ là phụng mệnh là m việc, tất cả Ä‘á»u là chủ ý của Hùng Bá thôi.â€
Äoạn Lãng cà ng không chịu, nói: “Váºy sao Hùng Bá không phái Tần SÆ°Æ¡ng, lại phái hắn đến giám sát chúng ta? Theo đệ thấy, chắc là hắn xung phong nháºn việc để vá» kể công vá»›i Hùng Bá thì có.â€
Nhiếp Phong biết có giải thÃch thêm nữa cÅ©ng không thể khiến Äoạn Lãng có cái nhìn khác vá»›i Bá»™ Kinh Vân, Ä‘Ã nh im lặng không nói gì nữa.
Nhạc Sơn ở Tứ Xuyên, ba ngà y đi cả ngà y lẫn đêm, cà ng xa Thiên Hạ Hội tuyết cà ng thưa đi, cũng không còn lạnh như trước nữa, cuối cùng cũng tới được vùng Nhạc Sơn…
Nhạc DÆ°Æ¡ng Thôn là má»™t thôn nhá» trong vùng Nhạc SÆ¡n, nÆ¡i nà y mùa đông không có gió tuyết vù vù, ấm ám hÆ¡n Thiên Hạ Há»™i rất nhiá»u.
Ba ngÆ°á»i Ä‘i qua cái chợ trong thôn, thấy đám đông rá»™n rà ng nhốn nháo, trông rất náo nhiệt.
Äoạn Lãng từ lúc lá»t lòng đã ở Nhạc SÆ¡n, tuy không phải sống ở Nhạc DÆ°Æ¡ng Thôn nhÆ°ng đối vá»›i nÆ¡i đây cÅ©ng rất quen thuá»™c, bất chợt dâng lên má»™t cảm giác thân thiết vô cùng.
Nhiếp Phong thấy đám ngÆ°á»i chen vai thÃch cánh, không khá»i nhá»› lại lúc trÆ°á»›c khi cha còn Ä‘ang thoái ẩn quy Ä‘iá»n, cái thôn nÆ¡i mình sống cÅ©ng váºy, chỉ mong có má»™t ngà y có thể trở lại đó, yên bình sống qua những tháng ngà y còn lại của cuá»™c Ä‘á»i ở đó thì tốt biết bao.
Trong ba ngÆ°á»i, chỉ có má»—i Bá»™ Kinh Vân là không quen đối mặt vá»›i đám đông nhÆ° váºy, chỉ có Ä‘iá»u thôn dân nÆ¡i đây cÅ©ng không quen đối mặt hắn, ai nấy má»›i tiếp xúc ánh mắt hắn đã liá»n tránh xa.
Hắn có má»™t đôi mắt có thể dá»a cho tất thảy phải lùi xa.
Nhưng mà ánh mắt nà y lại ẩn giấu một tâm hồn không ai nhìn thấy, không ai có thể hiểu được
Có lẽ phải đến má»™t ngà y, khi hắn chết Ä‘i, có ai đó móc trái tim nà y ra xem tÆ°á»ng táºn, thì má»›i hiểu được tÆ°á»ng táºn trái tim của hắn.
Và có lẽ, vĩnh viễn không có một ngà y như thế.
NhÆ°ng và o lúc nà y, Ä‘á»™t nhiên ba ngÆ°á»i thấy má»™t thân ảnh bay ra từ má»™t gian nhà đá cÅ© nát cách đó không xa, chỉ thấy má»™t thiếu phụ chừng ba mÆ°Æ¡i tuổi lã chã nÆ°á»›c mắt ngã lăn trên mặt đất, má»™t gã to cao từ trong nhà đuổi theo ra, mắng: “Phì! Con mụ thối tha nà y, lão tá» chỉ đến Tiểu hoà ng gia chút thôi, ngÆ°Æ¡i lại cả ngà y lải nhải không ngừng, phiá»n không chịu được, để xem ta dạy dá»— ngÆ°Æ¡i thế nà o!â€
Hóa ra là chuyện vợ chồng lục đục, nhÆ°ng giữa ban ngà y ban mặt nhÆ° thế lại ra tay tà n Ä‘á»™c vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà , thá» há»i ai ngồi xem cho được.
NhÆ°ng mà gã nà y cao hÆ¡n bảy thÆ°á»›c, nắm tay to nhÆ° cái bát lá»›n, thôn dân bình thÆ°á»ng cÅ©ng Ä‘Ã nh là m bá»™ nhÆ° không thấy.
Thấy ai nấy có mắt nhÆ° mù, không má»™t ai ra tay giúp kẻ yếu, Nhiếp Phong không chịu được xông lên trÆ°á»›c, nâng thiếu phụ kia lên há»i: “Äại tẩu có bị thÆ°Æ¡ng không?â€
Thiếu phụ vừa khóc vừa gáºt đầu, gã to con kia thấy vợ có ngÆ°á»i giúp, trong lòng cà ng giáºn, từng mắt hét lá»›n: “Hắc, tiểu tá» miệng còn hôi sữa mà dám cả gian quản chuyện nhà lão Lý ta, chán sống rồi sao?â€
Lúc nà y Äoạn Lãng cÅ©ng chạy tá»›i, nói xen và o: “Lão già ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t nam tá» mà có thể ra tay tà n nhẫn vá»›i má»™t ngÆ°á»i nữ nhân không biết phản kháng nhÆ° thế, không xấu hổ à ? Hừ, tuổi ta còn nhá» hÆ¡n hắn nữa đấy, nhÆ°ng ta cÅ©ng muốn quản má»™t phen!â€
Gã kia nghe xong giáºn không nén được, nổi Ä‘iên vung trá»ng quyá»n đánh thẳng và o hai đứa trẻ, quát: “Äược lắm! Äể lão tá» dạy dá»— hai thằng oắt con nà y rồi sẽ dạy dá»— mụ sau!â€
Quyá»n nhÆ° sấm đánh xuống, lãnh má»™t quyá»n của gã nà y ắt cÅ©ng chẳng dá»… chịu gì.
NhÆ°ng má»™t quyá»n ấy không thể đánh xuống được, bởi vì đã có má»™t ngÆ°á»i cầm lấy tay gã.
Lão Lý hoảng hốt quay đầu, thấy ngÆ°á»i nà y chÃnh là hắc y thiếu niên, vá»™i và ng quát: “Tiểu tá» bá» tay ra ngay, nếu không lão tá» là m thịt ngÆ°Æ¡i!â€
Äến giá» phút nà y mà gã còn phô trÆ°Æ¡ng thanh thế, không chịu tỉnh ngá»™, Bá»™ Kinh Vân không nói không rằng, nhẹ nhà ng xuất má»™t chưởng, ném thân thể to lá»›n của hắn ra tháºt xa, quay hÆ¡n mÆ°á»i vòng má»›i dừng.
Bà vợ của Lão Lý thấy chồng bị đánh, bá»—ng nhiên thét lá»›n: “Ôi, tiểu tá» nà y sao lại đánh ngÆ°á»i? Bá»› ngÆ°á»i ta! Xem tiểu tá» nà y vô cá»› đánh ngÆ°á»i nà y!â€
Tháºt là không biết đâu là trắng Ä‘en phải trái, kẻ cứu ngÆ°á»i lại bị ngÆ°á»i được cứu vu tá»™i, thá» há»i thiên lý ở đâu? Nhiếp Phong vá»™i giải thÃch: “Äại tẩu à , sÆ° huynh ta chỉ muốn giúp bà …â€
Còn chÆ°a nói xong, thiếu phụ kia đã trừng mắt, hung hăng mắng: “Ta thèm và o! Ai cần hắn giúp? Nếu Lão Lý bị hắn đánh chết, sau nà y lấy ai nuôi ta?â€
Nói rồi chạy lại coi Lão Lý, thấy khóe miệng gã rỉ ra má»™t Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ máy, lại rÆ°á»›n cổ há»ng kêu lá»›n: “Bá»› ngÆ°á»i ta! Giết ngÆ°á»i! Bá»› ngÆ°á»i ta!â€
Cái loại không biết tốt xấu, lấy oán trả Æ¡n nà y Bá»™ Kinh Vân nhìn mãi đã quen mắt, hắn không thèm lá»™ má»™t chút phản ứng, xoay ngÆ°á»i muốn bá» Ä‘i.
NhÆ°ng thiếu phụ kia còn ra sức rÆ°á»›n gân cổ lên hô hoán, thôn dân tò mò vây lại xem, vì thế lại nghe không Ãt lá»i xì xà o: “A, ngÆ°á»i nà y sao lại ngang ngược vô lý váºy, còn đánh ngÆ°á»i lung tung! Nhất định chẳng phải là thứ tốt đẹp gì!â€
“Äúng đó! Ta vừa má»›i chạm phải ánh mắt của y, thiếu chút nữa đã vãi cả ra quần, tháºt đáng sợ!â€
“Theo ta thấy, cái loại ngÆ°á»i mắt lá»™ hung quang ấy, nhất định là giết ngÆ°á»i thà nh quen rồi, có lẽ y tháºt sá»± đã giết rất nhiá»u ngÆ°á»i!â€
“Váºy…phải là m sao bây giá»? Äể ngÆ°á»i nhÆ° thế Ä‘i và o thôn của chúng ta, nhất định là không có má»™t ngà y bình yên nữa rồi!â€
“Chúng ta mau Ä‘i xem bảng cáo thị xem gần đây có trá»ng phạm nà o trông giống váºy không!â€
“Không cần nhìn nữa đâu! Chúng ta mau hợp lá»±c Ä‘uổi y khá»i thôn Ä‘i!â€
NgÆ°á»i ta nói xôn xao, năm ngÆ°á»i bảy tiếng, thế nhân lắm lúc mù quáng nhÆ° váºy đấy, vô tri, dã man, ân oán chẳng phân, trong lúc tình cảm quần chúng trà o dâng, ai nấy Ä‘á»u nhặt sá»i đá lên ném và o Bá»™ Kinh Vân.
Nhiếp Phong vá»™i và ng kêu lên: “Vân sÆ° huynh, mau tránh Ä‘i!â€
Nhưng Bộ Kinh Vân thoáng như không nghe thấy, cũng không hỠcó ý định tránh đi.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn.
Ãnh mắt đảo qua những thôn dân Ä‘ang cầm đá trong tay, ai nấy Ä‘á»u đứng im, không dám cá» Ä‘á»™ng.
Thoáng chốc, tá»±a nhÆ° trong thôn nà y có thêm rất nhiá»u tượng đá.
Không ngỠcuối cùng lại dùng cách nà y để dẹp can qua.
Nhưng trong đó liệu có chút nà o bất đắc dĩ hay chăng?
“Vân sÆ° huynh…†Nhiếp Phong ngÆ¡ ngác nhìn Bá»™ Kinh Vân, Ä‘á»™t nhiên nó phát hiện, giữa lúc Bá»™ Kinh Vân quét mắt nhìn má»i ngÆ°á»i, trong mắt hắn lại ẩn hiện má»™t tia bi thÆ°Æ¡ng không thể tả được.
Má»™t ánh mắt bi thÆ°Æ¡ng coi thÆ°á»ng ngà n chúng sinh.
NhÆ°ng cảm giác ấy chợt lóe rồi biến mất rất nhanh, hắc Ä‘á»™t nhiên xoay ngÆ°á»i, không nhìn thôn dân nữa mà tiếp tục Ä‘i tá»›i.
Biết rõ không nên xen và o chuyện của ngÆ°á»i khác, biết rõ thế nhân không tha thứ cho ngÆ°á»i khác, chỉ biết tha thứ cho bản thân…
Bá»™ Kinh Vân à ! Sao ngÆ°Æ¡i còn xen và o việc của ngÆ°á»i khác? Hay chỉ vì trong lòng vẫn còn chÆ°a mất hết lÆ°Æ¡ng tri?
Hắn ngà y cà ng thông minh, cÅ©ng cà ng ngà y cà ng nhìn thấy nhân tÃnh, tháºt sá»± rất bi ai…
Thiếu phụ kia còn rÆ°á»›n há»ng hô bắt ngÆ°á»i, Nhiếp Phong rốt cuá»™c cÅ©ng hiểu vì sao Lão Lý lại muốn “dạy dỗ†bà ta.
Dù Äoạn Lãng không thÃch gì Bá»™ Kinh Vân, nhÆ°ng cÅ©ng thấy không vừa mắt, nó tiện tay nhặt lên má»™t quả quýt, lấy hết sức nhét nó và o mồm của thiếu phụ kia…
Trám cái miệng thối của bà ta lại!
Nhiếp Phong và Äoạn Lãng muốn tìm ngÆ°á»i khắc bia má»™ cho hai vị phụ thân trÆ°á»›c, nên chÆ°a thể lên Ä‘á»™ng Lăng Vân lúc nà y được, Ä‘Ã nh phải tìm nÆ¡i ngủ trá» má»™t đêm.
NhÆ°ng khách Ä‘iếm cÅ©ng đã kÃn khách, ba ngÆ°á»i Ä‘Ã nh phải ở chung má»™t gian phòng nhá».
Trong phòng có má»™t cái giÆ°á»ng cÅ©ng rất nhá», chỉ đủ cho hai tiểu hà i tá» chen nhau cùng ngủ, Bá»™ Kinh Vân không nói lá»i nà o liá»n lui ra để hai ngÆ°á»i Nhiếp Phong ngủ trên giÆ°á»ng, rõ rà ng là muốn nói hắn sẽ không ngủ trên giÆ°á»ng.
Bởi vì hắn không thÃch ngủ chung giÆ°á»ng cùng bất cứ ai. Hay là vì…
Vùng Nhạc SÆ¡n mặc dù không lạnh lắm, nhÆ°ng đêm đến khà lạnh xông tá»›i cÅ©ng chẳng dá»… chịu gì, Nhiếp Phong thấy thế vá»™i lấy chiếc chăn duy nhất trên giÆ°á»ng muốn Ä‘Æ°a cho Bá»™ Kinh Vân, Äoạn Lãng kinh ngạc há»i: “Phong, huynh mang chăn cho hắn, chúng ta đắp bằng gì?â€
Nhiếp Phong nói: “DÆ°á»›i đất lạnh lắm, Vân sÆ° huynh ngủ dÆ°á»›i đất nhÆ° thế sẽ bị cảm lạnh mất, hÆ¡n nữa chúng ta ngủ trên giÆ°á»ng, cÅ©ng không lạnh lắm đâu, chi bằng…â€
Äoạn Lãng cÆ°á»›p lá»i: “Hắc, là tá»± hắn muốn Ä‘i theo đến đây, tá»± mình chuốc khổ, đâu liên quan gì đến ngÆ°á»i khác!â€
“Lãng…†Nhiếp Phong thấp giá»ng gá»i nó, nói: “Có đôi lúc sá»± tháºt không Ä‘Æ¡n giản nhÆ° đệ nghÄ© đâu, tâm má»™t ngÆ°á»i lại cà ng không Ä‘Æ¡n giản nhÆ° suy nghÄ© của đệ…â€
Äoạn Lãng nghe xong cÅ©ng không cãi nữa, chỉ có Ä‘iá»u không muốn nhÆ°á»ng cái chăn chút nà o.
Nhiếp Phong Ä‘i tá»›i sau lÆ°ng Bá»™ Kinh Vân, cúi ngÆ°á»i gá»i khẽ: “Vân sÆ° huynh!â€
Bá»™ Kinh Vân không đáp lại, vẫn nghiêng ngÆ°á»i quay lÆ°ng lại phÃa Nhiếp Phong mà nằm.
« A, hóa ra là đang ngủ tháºt. » Nhiếp Phong Ä‘Ã nh nhẹ nhà ng đắp chăn cho Bá»™ Kinh Vân, rồi thổi tắt ngá»n đèn trong phòng.
Trong phòng tối đen như mực.
Nhưng trong bóng đêm nặng nỠấy bỗng dưng có hai đốm sáng.
Äó là ánh mắt sáng ngá»i trong hai mắt Bá»™ Kinh Vân.
Hóa ra hắn vẫn chưa ngủ.
Hắn đang mở to mắt, tay nắm chặt cái chăn Nhiếp Phong mới đắp cho mình.
Trong đầu hắn đang xoay quanh một câu Nhiếp Phong vừa nói.
“Tâm má»™t ngÆ°á»i không phải Ä‘Æ¡n giản nhÆ° suy nghÄ© của đệ đâu…â€
Không sai, Äoạn Lãng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể nà o tưởng tượng được, nhÆ°ng mà những chuyện ẩn sâu trong tâm hắn, ngay cả Nhiếp Phong cÅ©ng không thể nà o hiểu được.
Có lẽ trên Ä‘á»i sẽ không bao giá» có ngÆ°á»i nà o có thể hiểu được ná»—i Ä‘au của hắn nhÆ° Hoắc Bá»™ Thiên.
Ngay cả Nhiếp Phong cÅ©ng váºy!
Nghĩ đến đây, Bộ Kinh Vân đột nhiên buông cái chăn ra.
Cuối cùng đã lại quay vỠđộng Lăng Vân.
Cả Nhiếp Phong lẫn Äoạn Lãng Ä‘á»u đã Ä‘em bia má»™ được khắc dá»±ng thẳng ngoà i cá»a Ä‘á»™ng Lăng Vân, hai ngÆ°á»i quỳ lạy tháºt sâu.
Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u đã xem xét rất kỹ phạm vi mÆ°á»i trượng trong Ä‘á»™ng Lăng Vân, thấy Ä‘á»™ng nà y sâu không thấy đáy, nếu còn cố Ä‘i tá»›i thì khó mà quay ra được.
Hai ngÆ°á»i cà ng khẳng định Nhiếp Nhân VÆ°Æ¡ng và Äoạn Soái đã chết, bởi nếu cả hai còn chÆ°a chết thì nhất định đã sá»›m đến Thiên Hạ Há»™i tìm gặp Nhiếp Phong và Äoạn Lãng. Chỉ không biết dị thú rá»±c lá»a mà Bá»™ Kinh Vân nói Ä‘ang ở đâu. Có khi nà o vẫn Ä‘ang ngủ say ở má»™t nÆ¡i tháºt sâu trong Ä‘á»™ng Lăng Vân, chá» thá»i Ä‘iểm “NÆ°á»›c qua đầu gối Pháºt†để lại tỉnh giấc?
Không ngỠmới đó mà đã qua hơn một năm, con của hai tuyệt thế cao thủ vốn là kình địch lại trở thà nh bạn tốt, chẳng phải là “Duyên†đùa giỡn đó hay sao.
Nhiếp Phong cÅ©ng không quay lại tìm Tuyết Ẩm mà ngà y đó nó đã đá cắm và o vách đá. Nó cÅ©ng không tiết lá»™ vá»›i bất cứ ai vị trà của Tuyết Ẩm. Nếu tuyệt thế Ä‘ao khách đã muốn rá»i bá» thế gian thì thanh tuyệt thế bảo Ä‘ao chà hà n chà hung nà y cÅ©ng không nên xuất hiện trong giang hồ.
Bá»™ Kinh Vân lẳng lặng nhìn hai ngÆ°á»i chân thà nh tế lá»… trÆ°á»›c vong linh phụ thân, trong lòng bá»—ng nhiên dâng lên má»™t thứ cảm giác khó hiểu.
Nhiếp Phong và Äoạn Lãng dù thà nh cô nhi, nhÆ°ng chà Ãt hai ngÆ°á»i bá»n há» cÅ©ng có cÆ¡ há»™i Ä‘Æ°á»›c tế lá»… trÆ°á»›c vong linh cha mình. Hắn cÅ©ng hy vá»ng có thể láºp má»™ cho Hoắc Bá»™ Thiên, Hoắc Liệt, cho đến từng ngÆ°á»i ở Hoắc gia biết bao, nhÆ°ng thù lá»›n còn chÆ°a trả, là m thế chỉ tổ khiến kẻ khác nghi ngá», háºu quả không biết đâu mà lÆ°á»ng.
Hắn tháºm chà không thể trở vá» bái tế thân sinh Bá»™ Uyên Äình và Ngá»c Nùng.
NhÆ°ng váºn mệnh của hắn không thể nà o thay đổi, chỉ Ä‘Ã nh chịu Ä‘á»±ng nó, cố gắng thÃch nó.
Ngay lúc Bá»™ Kinh Vân suy nghÄ© đến xuất thần, thình lình từ nÆ¡i nà o không rõ truyá»n đến má»™t tiếng kêu rất nhá»: “Hoắc Kinh Giác, sao phải thế…â€
Một tiếng “Hoắc Kinh Giác†khiến Bộ Kinh Vân chấn động toà n thân.
Tiếng kêu nà y nhẹ nhÆ° thể nói thầm và o tai hắn, lại tá»±a nhÆ° truyá»n đến từ má»™t nÆ¡i rất xa xôi, nhÆ° hÆ° nhÆ° thá»±c. NgÆ°á»i gá»i hắn nhất định ná»™i lá»±c rất thâm háºu, nếu không thì khó mà truyá»n được tiếng nói ấy tá»›i được đây.
Nhiếp Phong có Băng Tâm Quyết trợ giúp, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nghe thấy tiếng kêu nà y còn nhanh hÆ¡n Bá»™ Kinh Vân, nó nhÆ°á»›ng mà y, xem ra cÅ©ng còn hoà i nghi, bèn há»i Bá»™ Kinh Vân: “Vân sÆ° huynh, huynh có nghe thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang gá»i cái tên “Hoắc Kinh Giác†không?
Bộ Kinh Vân không đáp.
Äoạn Lãng công lá»±c non kém, tò mò há»i: “Hoắc Kinh Giác cái gì? Sao đệ không nghe thấy gì hết nhỉ. Ai là Hoắc Kinh Giác?â€
Bá»™ Kinh Vân đến giá» cÅ©ng chÆ°a lên tiếng, hắn cháºm rãi bÆ°á»›c tÆ¡i bên cạnh đầu gối Äại Pháºt, nhìn toà n cảnh bốn phÃa, vẫn không thấy được gì.
NgÆ°á»i Hoắc gia sá»›m đã chết hết, ngoà i chÃnh hắc, hắc y thúc thúc, Kiếm Thần, Bất HÆ° đại sÆ° và Biên Bức, không còn ai khác biết đến ngÆ°á»i tên là Hoắc Kinh Giác kia.
Biên Bức mất lưỡi không thể nói, thanh âm vừa rồi cÅ©ng không giống mấy ngÆ°á»i hắc y thúc thúc, váºy thì tiếng gá»i nà y rốt cuá»™c là của ai?
NgÆ°á»i nà y không chỉ biết hắn tên là Hoắc Kinh Giác, y còn biết Hoắc Kinh Giác đã tá»›i Nhạc SÆ¡n…
Ai có công lá»±c thâm háºu có thể truyá»n âm nhÆ° váºy? Ai có bản lÄ©nh thông thiên để biết bị máºt của Bá»™ Kinh Vân nhÆ° váºy?
HÆ¡n nữa, ngÆ°á»i nà y gá»i mình nhÆ° váºy, giống nhÆ° là đang muốn gặp mình.
Thái dÆ°Æ¡ng Bá»™ Kinh Vân lúc nà y cÅ©ng phải chảy xuống má»™t giá»t mồ hôi lạnh…
Lúc ba ngÆ°á»i theo Ä‘á»™ng Lăng Vân trở lại Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn đã gần đến hoà ng hôn.
Nắng cuối ngà y sót lại những tia và ng vá»t, không gian bá»—ng trở nên má» mịt, lúc ba ngÆ°á»i Ä‘i qua cổng thôn, bá»—ng nhiên thoáng thấy cạnh cổng hóa ra có má»™t tòa miếu rất nhá».
ThÆ°á»ng thì thôn nà o cÅ©ng có miếu thá», chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có Ä‘iá»u cá»™t trụ trÆ°á»›c cá»a cÅ©ng rất thú vị, miếu nà y không có tên riêng, ngoà i cá»a có má»™t cái bảng rất lá»›n, trên đó Ä‘á» má»™t chữ “Miếu†tháºt to.
Giống nhÆ° chá»— bán mì váºy, vÄ©nh viá»…n
Äoạn Lãng vừa nhìn thấy đã vui vẻ cÆ°á»i lá»›n: “Phong, nhìn xem kìa! Cái miếu nà y có cái tên má»›i thú vị là m sao! Không bằng chúng ta và o xem xem sao!â€
Nhiếp Phong cÆ°á»i nhẹ, nhìn sang Bá»™ Kinh Vân, Bá»™ Kinh Vân từ chối cho ý kiến, Äoạn Lãng láºp tức chạy nhảy và o trong miếu.
Trong miếu có vẻ còn nhá» hÆ¡n vẻ ngoà i, đã hoang phế đến hết mức. Bởi vì gần hoà ng hôn nên cÅ©ng không thấy thôn dân nà o đến thăm viếng, nhÆ°ng trong miếu vẫn ngáºp má»™t mà n khói đặt cay cả mắt, khiến cho ngÆ°á»i ta cÅ©ng không rõ rốt cuá»™c Ä‘ang thá» thần thánh phÆ°Æ¡ng nà o.
Trong mà n khói dà y, má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi trong má»™t góc u ám của miếu, giống nhÆ° là ông từ, nhÆ°ng ba ngÆ°á»i không cách gì nhìn rõ được dung mạo của ngÆ°á»i nà y, chỉ Ä‘oán sÆ¡ sÆ¡ có lẽ là má»™t ngÆ°á»i
NgÆ°á»i kia vừa thấy ba ngÆ°á»i và o miếu, cháºm rãi nói: “Tại hạ là ngÆ°á»i coi miếu nà y, không biết ba vị thà chủ đến miếu đây là tá túc, cầu thân, há»i quẻ hay là xem tÆ°á»›ng?â€
Lá»i vừa thốt, Bá»™ Kinh Vân lẫn Nhiếp Phong cùng biến sắc.
Bởi vì thanh âm ngÆ°á»i nà y là m cả hai cùng cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Äó là má»™t thanh âm nam tá» trầm thấp, vốn cá»±c kỳ bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng lại chÃnh là thanh âm mà hai ngÆ°á»i vừa nghe được ở trong Ä‘á»™ng Lăng Vân!
Từ lúc và o miếu, Bá»™ Kinh Vân vẫn không há» váºn kình, nay hai mắt lại lóe sáng, xem ra hắn rất hứng thú vá»›i diện mạo thá»±c của hán tá» trÆ°á»›c mặt.
Nhiếp Phong chỉ cảm thấy má»i chuyện quá»· dị khác thÆ°á»ng, nó biết ngÆ°á»i kia tuyệt đối không Ä‘Æ¡n giản, toà n thân không khá»i căng thẳng, chỉ cần ngÆ°á»i kia có chút Ä‘á»™ng tÄ©nh bất thÆ°á»ng sẽ xuất thủ ngay.
NgÆ°á»i kia tá»±a nhÆ° cÅ©ng Ä‘oán được tâm ý hai ngÆ°á»i, cÆ°á»i nói: “Hai vị thà chủ sao lại căng thẳng nhÆ° váºy? Tại hạ chỉ muốn há»i các vị đến miếu nà y là muốn là m gì mà thôi!â€
Bá»™ Kinh Vân bá»—ng nhiên nói: “Ta, muốn xem tÆ°á»›ng.â€
NgÆ°á»i ná» cÆ°á»i há»i: “Thà chủ, ngà i muốn xem tÆ°á»›ng gì?â€
Bá»™ Kinh Vân đáp: “Chân tÆ°á»›ng!â€
Lá»i còn chÆ°a dứt, Ä‘á»™t nhiên thi triển bá»™ pháp của Bà i Vân Chưởng – Vân Tung Mị Ảnh, nhÆ° ánh chá»›p xông tá»›i trÆ°á»›c mặt ông từ, muốn khám phá ra “chân tÆ°á»›ng†diện mạo của ông từ.
Không ngá» y không há» hoang mang má»™t chút, còn ung dung cÆ°á»i nói: “Thà chủ, muốn xem tÆ°á»›ng cÅ©ng không cần sốt ruá»™t váºy chứ!â€
Trong khi nói, ngÆ°á»i đã theo thân pháp cá»±c nhanh bay ra ngoà i trượng, tuyệt đối không thua kém Bá»™ Kinh Vân.
Bá»™ Kinh Vân lạnh lùng há»i: “NgÆ°Æ¡i là ai?â€
Ông từ nà y trÆ°á»›c sau vẫn đặt mình trong mà n sÆ°Æ¡ng khói mịt má», không cho ngÆ°á»i ta nhìn thấy diện mạo thá»±c của mình, y bùi ngùi thở dà i: “Ta là má»™t kẻ hiểu rõ Thiên cÆ¡, nhÆ°ng đáng tiếc chÃnh mình cÅ©ng không thoát khá»i Thiên cơ…â€
Nhiếp Phong ở bên cuối cùng cÅ©ng lên tiếng há»i: “Cho dù tiá»n bối hiểu rõ Thiên cÆ¡, thì có liên quan gì đến ba ngÆ°á»i chúng ta đâu?â€
Ông từ liếc mắt nhìn ba ngÆ°á»i má»™t lượt, nói: “ÄÆ¡n giản vì, cả ba ngÆ°á»i các ngÆ°á»i Ä‘á»u là bi kịch!â€
Lá»i vừa nói ra, ba ngÆ°á»i cùng ngạc nhiên vô cùng, ông từ xoay mặt nhìn ra cá»a sổ, nói: “Ta đến đây, chÃnh là vì bổn pháºn lá»›n nhất của mình, cho các ngÆ°Æ¡i lá»i khuyên cuối cùng, hy vá»ng tÆ°Æ¡ng lai các ngÆ°Æ¡i có thể may mắn thoát khá»i.†Y nói xong liếc nhìn Äoạn Lãng má»™t cái, nói: “Hà i tá», dã tâm của ngÆ°Æ¡i tá»±a nhÆ° lá»a cháy, lá»a có thể cháy lan khắp đồng, ngÆ°Æ¡i nên tiết chế tâm của mình, nếu không, sẽ có má»™t ngà y ngÆ°Æ¡i phái mất Ä‘i má»™t ngÆ°á»i hoặc má»™t thứ vô cùng quý giá trong Ä‘á»i… Nhá»› lấy má»™t chữ “bằng hữu, đừng bao giỠđể mình quên mất!â€
Äoạn Lãng đầu óc cháºm chạp, không hiểu được gì, Ä‘ang muốn lên tiếng há»i nhÆ°ng ông từ đã quay sang nhìn Nhiếp Phong, cháºm rãi nói: “Äến nhÆ° gió, Ä‘i cÅ©ng nhÆ° gió. Hà i tá», ngÆ°Æ¡i mẹ xa cha Ä‘iên, trá»i sinh tÃnh tình quá Ä‘á»—i nhân háºu, cả Ä‘á»i cứu giúp ngÆ°á»i khác, số mệnh của ngÆ°Æ¡i là “hy sinhâ€, cái bản lÄ©nh lá»›n nhất của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chÃnh là “hy sinhâ€, hÆ¡n nữa, má»™t ngà y nà o đó, ngÆ°Æ¡i sẽ vì thế gian nà y mà tạo ra…â€
Y dừng lại má»™t chút, trong mắt ẩn hiện má»™t tia thÆ°Æ¡ng xót, lại nói tiếp: “‘Hy sinh’ lá»›n nhất!â€
Nhiếp Phong nghe xong ngẩn cả ngÆ°á»i. Hy sinh? Nó cà ng nghe cà ng mù má».
Äoạn Lãng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phục, là u bà u má»™t mình: “Hừ, Ta cát nhân thiên tÆ°á»›ng, sao có thể gặp chuyện không may chứ? Chỉ toà n nói báºy!â€
Ông từ kia cÅ©ng không để ý tá»›i Äoạn Lãng nữa, ánh mắt đã dừng lại ở Bá»™ Kinh Vân, Bá»™ Kinh Vân chÆ°a đợi y mở miệng phán đã tá»± nói trÆ°á»›c: “Không cần phải tÃnh quẻ cho ta là m gì, ta đã sá»›m biết váºn mệnh của chÃnh mình.â€
Không sai! Hắn sá»›m biết váºn mệnh của mình.
Vì thù mà sống, vì thù mà chết.
NhÆ°ng ông từ lại không hỠđể ý đến những lá»i hắn nói, chăm chú nhìn Bá»™ Kinh Vân, nói má»™t câu bà ẩn: “NgÆ°Æ¡i, là má»™t bà máºt không thể cho ai biết!â€
Chợt nghe thấy lá»i nà y, Bá»™ Kinh Vân không khá»i giáºt mình kinh sợ.
Hắn đúng là má»™t bà máºt không thể nói cho ai biết!
NhÆ°ng Ä‘iá»u là m Bá»™ Kinh Vân khó hiểu nhất chÃnh là , ngÆ°á»i nà y sao lại biết hắn có má»™t tên gá»i khác là “Hoắc Kinh Giácâ€, chẳng lẽ…y thá»±c sá»± thông hiểu Thiên cÆ¡? Y thá»±c ra là ai?
Trong lúc Bá»™ Kinh Vân còn nghi hoặc, ông từ nỠđã cháºm rãi nói tiếp: “Vân vô thÆ°á»ng, khó Ä‘oán biết, cà ng khó đánh bại...â€
“Hà i tá», những lá»i nà y đủ để hình dung hết cÆ¡ khổ cả Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i đó…â€
“NgÆ°Æ¡i cho rằng những thứ trÆ°á»›c mắt thá»±c bi thảm phải chăng? Không đâu! Những Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i sẽ gặp còn bi thảm gấp bá»™i…NgÆ°Æ¡i mang mệnh Cô Tinh, vá»›i lục thân có pháºn không duyên, còn ngÆ°á»i dÆ°ng lại hết lòng thÆ°Æ¡ng quý ngÆ°Æ¡i, giống nhÆ° cha dượng ngÆ°Æ¡i, giống nhÆ° ngÆ°á»i con gái ngÆ°Æ¡i yêu thÆ°Æ¡ng sau nà y…Chỉ tiếc, bá»n há» mệnh má»ng nhÆ° tá» giấy, vá»›i ngÆ°Æ¡i là tình sâu duyên cạn, lại thà nh ná»—i tiếc nhá»› cả Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i mà thôi…â€
Ông từ ná» nói tá»›i đây, lại mỉm cÆ°á»i buồn bã, trong tiếng cÆ°á»i lại thổn thức không cầm được, nói tiếp: “HÆ¡n nữa, ta còn biết trÆ°á»›c mắt ngÆ°Æ¡i có má»™t tâm nguyện bà máºt…â€
Bá»™ Kinh Vân chằm chằm nhìn y, tâm nguyện bà máºt Æ° ? Chẳng lẽ y muốn ám chỉ…
Báo thù?
“Ta có thể cho ngÆ°Æ¡i hay, tâm nguyện của ngÆ°Æ¡i có thể đạt được, chỉ có Ä‘iá»u…â€
Y vừa nói vừa ngá»a mặt lên trá»i thở dà i: “Äến má»™t ngà y hoà n thà nh tâm nguyện, ngÆ°Æ¡i sẽ ra sao? Sẽ chịu Ä‘á»±ng đến thế nà o? Rồi sẽ là m gì? Ôi…â€
Y cà ng nói cà ng bà ẩn, Nhiếp Phong lẫn Äoạn Lãng Ä‘á»u không hiểu gì, chỉ có trong lòng Bá»™ Kinh Vân hiểu rõ, hắn vẫn lẳng lặng nhìn ngÆ°á»i hiểu rõ hắn nhÆ° lòng bà n tay, mà lòng bà n tay của hắn thì Ä‘ang đổ mồ hôi.
Äoạn Lãng trÆ°á»›c sau vẫn không phục, chế giá»…u: “Hắc, lão thầy bói, ăn nói lung tung, là m sao khiến ngÆ°á»i ta tin được chứ!â€
Ông từ ná» chợt cÆ°á»i nhạt nói: “Tháºt hả? Váºy để ta nói cho các ngÆ°Æ¡i nghe má»™t lá»i tiên Ä‘oán, để xem có thá»±c sá»± là lừa gạt hay không.â€
Äiá»u nà y ngay cả Nhiếp Phong cÅ©ng cảm thấy hứng thú, liá»n há»i: “Ồ? Tiá»n bối tiên Ä‘oán Ä‘iá»u gì?â€
Ông từ đáp: “Nhạc SÆ¡n nà y sắp có đại nạn.â€
Äoạn Lãng nghe váºy láºp tức cÆ°á»i nhạo: “Phì! Nhạc SÆ¡n không phải Ä‘ang rất yên bình sao, đâu ra đại nạn? Phong à , đừng có tin lão ta!â€
Ông từ ná» không nhìn tá»›i vẻ chế nhạo của Äoạn Lãng mà chỉ nhìn Nhiếp Phong và Bá»™ Kinh Vân, tá»±a nhÆ° vô cùng gấp gáp, vừa chạy vừa reo: “Tốt rồi, lão phu cÅ©ng chỉ có thể cảnh tỉnh nhiêu đó. Äại nạn đã đến trÆ°á»›c mắt, tá»± lo thoát thân Ä‘i!â€
Lá»i còn chÆ°a dứt, y đã Ä‘á»™t ngá»™t phi thân lên cao, “Ầm†má»™t tiếng phá nóc nhà mà ra.
Biến đến quá nhanh, Nhiếp Phong và Bá»™ Kinh Vân còn chÆ°a hiểu y Ä‘ang nói gì thì chợt nghe xung quanh truyá»n đến tiếng nổ ầm ầm. “A, đây là …†Nhiếp Phong kinh hãi kêu lên.
Nó còn chÆ°a kịp nói đây là cái gì đã biết đây là âm thanh gì, bởi vì cả tòa miếu phút chốc rung chuyển, tá»±a nhÆ° bị má»™t cây thiết trụ ngà n cân Ä‘áºp và o.
Bá»™ Kinh Vân, Nhiếp Phong, Äoạn Lãng cùng quay lại nhìn và o trong miếu, vừa thấy má»™t đạo thiên uy đáng sợ lao thẳng và o cá»a, “Bình†má»™t tiếng nổ vang trá»i, phá tan tòa miếu thà nh từng mảnh nhá», lại hùng hổ cuốn thẳng vá» phÃa ba ngÆ°á»i!
NgÆ°á»i kia nói quả không sai.
Tháºt là đại nạn!
Là đại hồng thủy!
Ầm!
Tà i sản của CÆ°á»ng Thuần Khiết
NgÆ°á»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch của CÆ°á»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 03:44 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 16: Vi ma độc ngã. (1)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Biên táºp: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Không biết từ bao giá», ngÆ°á»i ta thÃch lấy con Ä‘Æ°á»ng má»—i ngÆ°á»i lá»±a chá»n để Ä‘i thà nh hai loại chÃnh – chÃnh đạo, ma đạo.
Những ngÆ°á»i nà y thÆ°á»ng tá»± xÆ°ng là võ lâm chÃnh đạo, bá»n há» thÃch nhất là được ngÆ°á»i ta ca tụng công đức, nên kiên quyết phân rõ giá»›i tuyến vá»›i ma đạo, thá» diệt trừ hết ma chÆ°á»›ng má»›i thá»a.
NhÆ°ng lịch sá» cÅ©ng đã chứng minh rằng nhân tÃnh là má»™t thứ vô cùng phức tạp, ai dám khẳng định trong chÃnh không có ma, trong ma không có chÃnh?
Thá» há»i trên thế gian nà y.
Ai dám kiên quyết cho rằng cả Ä‘á»i mình trÆ°á»›c con mắt thế nhân có thể sống cà ng tà n cà ng Ä‘á»™c?
Còn ai có thể khẳng khái không chùn bÆ°á»›c, dám ở trÆ°á»›c mặt những ngÆ°á»i tá»± nháºn là giữ chÃnh đạo mà gầm má»™t tiếng
Chỉ có ta là ma?
Vạn dặm dÆ°á»›i bầu trá»i.
Bách tÃnh Thần Châu ngà n năm qua sợ nhất có lẽ là nÆ°á»›c.
NÆ°á»›c tuy rằng có thể mang đến sá»± mà u mỡ cho đại địa, nuôi dưỡng, mang sức sống đến cho vạn váºt. NhÆ°ng đến khi nó nổi cÆ¡n giáºn dữ thì lại hung ác vô cùng, cuốn sạch trăm ngà n sinh mạng.
Cũng giống như cái tình bạn ở nhân gian, khi có lợi thì xông pha hăm hở, rồi chớp mắt trở mặt vô tình!
“Ầm†má»™t tiếng vang trá»i, nÆ°á»›c lại Ä‘ang nổi giáºn!
Má»™t dòng nÆ°á»›c lá»›n không thể ngăn được Ä‘ang phá cá»a cuá»™n và o, Bá»™ Kinh Vân, Nhiếp Phong, Äoạn Lãng Ä‘ang ở trong miếu không còn Ä‘Æ°á»ng ra, ba ngÆ°á»i dồn lại má»™t chá»—, chỉ có đỉnh miếu má»›i là lối thoát duy nhất.
NhÆ°ng hồng thủy mạnh mẽ vô cùng, không chỉ áºp và o cá»a miếu mà còn Ä‘áºp ồ ạt và o bốn vách tÆ°á»ng. Vách tÆ°á»ng vốn đã cÅ© nát vô cùng không thể nà o ngăn được con nÆ°á»›c dữ, toà n bá»™ đổ sụp xuống tại chá»—, “rầm†má»™t tiếng, hồng thủy theo bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng ồ ạt cuá»™n và o trong miếu. Mà lối thoát duy nhất là đỉnh miếu lúc nà y cÅ©ng bị sụp má»™t mảng, hồng thủy cùng vá»›i đỉnh miếu giống nhÆ° tạo thà nh má»™t cái tháp lá»›n nhốt lấy ba ngÆ°á»i.
Äoạn Lãng kÃch Ä‘á»™ng, kinh hoảng hô: “Oa! Lần nà y đúng là đại nạn đến rồi!â€
Mắt thấy hồng thủy bao vây ba ngÆ°á»i, lúc sinh tá» tồn vong, Bá»™ Kinh Vân và Nhiếp Phong cùng liếc nhìn nhau má»™t cái, Ä‘á»u hiểu là trong tình thế nà y phải hợp sức má»›i có thể thoát thân. Ngay tại lúc nÆ°á»›c lÅ© đã tá»›i gần, cách bá»n há» chỉ tầm tám thÆ°á»›c, song chưởng Bá»™ Kinh Vân cùng vung lên, hai luồng chưởng kình mạnh mẽ vô song cùng hợp lại giữa hai bà n tay Bá»™ Kinh Vân, đánh ra má»™t chiêu sắc bén hà ng nhất trong Bà i Vân Chưởng – Bà i SÆ¡n Äảo Hải!
Chiêu nà y vừa xuất, chưởng kình thá»±c nhÆ° dá»i non lấp bể, chặn hai đạo hồng thủy lại, còn Nhiếp Phong cÅ©ng gấp gáp vung chân đá ra Phong Quyển Lâu Tà n trong Phong Thần CÆ°á»›c!
Má»™t Ä‘Æ°á»ng cÆ°á»›c kình nhÆ° tia chá»›p từ chân Nhiếp Phong bắn ra, giống nhÆ° lốc xoáy đánh tan hai đạo hồng thủy còn lại. Trong khoảnh khắc đó, bốn đạo hồng thủy đã bị ngăn lại, nhÆ°ng ba ngÆ°á»i chỉ kịp hÃt ná»a ngụm khÃ, bởi vì đạo hồng thủy đáng sợ nhất đã từ trên trá»i giáng xuống, lao thẳng xuống đầu ba ngÆ°á»i!
Trong lúc ngà n cân treo sợi tóc, song chưởng của Bá»™ Kinh Vân bá»—ng hợp lại, chân khà theo đầu ngón tay bắn ra, chá»c má»™t khe hở trong luồng nÆ°á»›c trên đầu, rồi song chưởng lại nhanh chóng tách ra. Chân khà chia đôi luồng nÆ°á»›c kia chÃnh là tuyệt há»c Tê Thiên Bà i Vân trong Bà i Vân Chưởng.
Hay cho má»™t chiêu Tê Thiên Bà i Vân! Chiêu nà y trong tay Bá»™ Kinh Vân tuy chÆ°a đủ rạch trá»i nhÆ°ng cÅ©ng có thể xé nÆ°á»›c. Chỉ thấy hai luồng chân khà theo bà n tay Bá»™ Kinh Vân xé luồng nÆ°á»›c là m đôi, đẩy sang hai bên, khoảng trống ở giữa cà ng lá»›n hÆ¡n.
Sinh cÆ¡ hiện ra, Bá»™ Kinh Vân láºp tức hô.
“Nhảy!â€
“Ầm ầmâ€, cả tòa miếu bị hồng thủy đánh tan thà nh từng mảnh nhá», nháy mắt chìm và o trong là n sóng dữ.
Mấy mảnh gá»— vỡ trong miếu nổi lên trên mặt nÆ°á»›c, ba ngÆ°á»i rÆ¡i xuống nÆ°á»›c phải bám lên trên đám gá»— nà y.
Ba ngÆ°á»i Bá»™ Kinh Vân cuối cùng cÅ©ng tìm được Ä‘Æ°á»ng sống trong chá»— chết.
Ba ngÆ°á»i cố gắng đứng vững trên mảnh gá»— xong má»›i dõi mắt trông vá» phÃa xa, chỉ thấy Thanh Y Giang mênh mông nÆ°á»›c chảy, thủy triá»u lên cao, cuồn cuá»™n nhÆ° má»™t con cá»± long Ä‘ang quẫy đạp, giống nhÆ° muốn nuốt chá»ng hết vạn váºt thế gian trong cái há»ng Ä‘ang há ra, hung ác vô cùng.
Cá»± long nà y hẳn là do dòng nÆ°á»›c Mân Giang, Thanh Y Giang và Äại Äá»™ cùng tụ, hồng thủy đến quá nhanh lại không há» có dấu hiệu báo trÆ°á»›c, có lẽ dân hai bá» Mân Giang cÅ©ng phải chịu nạn rồi.
Không ngá» lá»i nói của ông từ thần bà kia không giả chút nà o, Nhạc SÆ¡n quả nhiên gặp đại nạn tháºt, nhÆ°ng chÃnh ông ta lại biến mất không để lại chút dấu tÃch giữa mênh mông nÆ°á»›c lÅ©.
NÆ°á»›c lÅ© hung mãnh nhÆ°ng cÅ©ng chỉ má»›i tá»›i cổng Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn, nhất thá»i vẫn chÆ°a thể tiến thêm được. Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn vốn ở góc cao trên bình nguyên, mà nhà cá»a trong thôn cÅ©ng cách cổng thôn tá»›i ná»a dặm, trong lúc nà y thì nÆ°á»›c lÅ© vẫn chÆ°a đổ tá»›i Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn được.
Chỉ có Ä‘iá»u dòng nÆ°á»›c mạnh mẽ nhÆ° thế, không đến ná»a canh giá» nữa, má»±c nÆ°á»›c tăng cao, chắc chắn sẽ nhấn chìm hết toà n bá»™ Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn trong dòng nÆ°á»›c mênh mông.
Nhiếp Phong vá»™i la lên: "Không xong rồi ! Con nÆ°á»›c dữ thế kia, nếu còn tiếp tục nhÆ° váºy thì thôn dân Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn chẳng có ai sống sót đâu, chúng ta không thể nà o ngồi nhìn được."
Äoạn Lãng xen và o: “Phong, bá»n thôn dân kia ngang ngược vô lý nhÆ° váºy, chúng ta còn chÆ°a chắc lo nổi cho mình, không đáng…â€
Còn nói chÆ°a xong, Nhiếp Phong đã nghiêm nghị cắt lá»i nó: “Lãng, không được nói nhÆ° thế! Bá»n há» dù có sai đến đâu thì cÅ©ng là ngÆ°á»i Thần Châu, cÅ©ng chảy cùng má»™t dòng máu, chúng ta nhất định phải đến báo cho bá»n há» biết!â€
Äoạn Lãng thấy Nhiếp Phong hiếm khi nghiêm trá»ng nhÆ° thế, cÅ©ng tá»± biết mình lỡ lá»i, liá»n cúi đầu im lặng.
Nhiếp Phong quay sang há»i Bá»™ Kinh Vân: “Vân sÆ° huynh, cứu ngÆ°á»i quan trá»ng, mong huynh đừng để ý những chuyện hỠđã là m vá»›i huynh, không hiá»m chuyện cÅ©, cùng đệ giúp bá»n há» má»™t tay, có được không?â€
Nó vô cùng khẩn thiết, còn Bá»™ Kinh Vân thì không đồng tình mà cÅ©ng chẳng từ chối. Nhiếp Phong thấy hắn không có phản ứng, thất vá»ng thầm nghÄ©: “Chẳng lẽ trên Ä‘á»i tháºt sá»± không có ngÆ°á»i bao dung vị tha hay sao?â€
NhÆ°ng tình thế trÆ°á»›c mắt đã không còn cho phép nó chần chừ, Ä‘Ã nh bất đắc dÄ© nói: “Nếu Vân sÆ° huynh đã váºy, đệ Ä‘Ã nh phải Ä‘i má»™t mình.â€
Dứt lá»i triển thân Ä‘iểm trên mặt nÆ°á»›c mà đi, thẳng vá» phÃa Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn, thân hình tuyệt nhanh.
Äoạn Lãng ở phÃa sau reo lên: “Phong, đợi đệ vá»›i! Äệ cÅ©ng Ä‘i!â€
Không ngá» Äoạn Lãng cÅ©ng hiểu rõ đại nghÄ©a, Ä‘uổi theo sát sau. Chỉ có Ä‘iá»u khinh công của nó kém xa Nhiếp Phong, Ä‘Ã nh phải mượn những mảnh gá»— nổi trên mặt nÆ°á»›c mà đi tá»›i.
NhÆ°ng chÆ°a được mÆ°á»i bÆ°á»›c, không cẩn tháºn đã bị trượt chân rÆ¡i xuống nÆ°á»›c. Ngay lúc nà y Ä‘á»™t nhiên có má»™t ngÆ°á»i bất ngá» từ phÃa sau chá»™p lấy nó, lôi Äoạn Lãng lên khá»i mặt nÆ°á»›c, rồi thuáºn thế mang theo nó phóng lên, tá»±a nhÆ° tia chá»›p phóng thẳng vá» phÃa Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn.
Trong lúc Ä‘ang chạy, Äoạn Lãng cố xoay gÆ°Æ¡ng mặt nhá» nhắc vá» sau, muốn xem thá» rốt cuá»™c là ai, vừa nhìn thấy đã nghe kinh hoảng vô cùng. NgÆ°á»i nà y dÄ© nhiên là Bá»™ Kinh Vân!
Tuy rằng trá»i sắp hoà ng hôn, nhÆ°ng khu chợ trong Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn vẫn còn ồn à o huyên náo lắm, đầy những gian hà ng bà y bán. Rất nhiá»u nữ nhân Ä‘ang vá»™i và ng mua đồ là m cÆ¡m, con bồng con bế, bán bán mua mua, vẫn còn chÆ°a biết đại há»a sắp giáng xuống đầu.
Bất thình lình, má»™t thân ảnh bé nhá» tá»±a nhÆ° thiên thần từ trên trá»i hạ phà m, dừng ở nÆ¡i đông đúc nhất trong chợ, cao giá»ng hô lá»›n: “Má»i ngÆ°á»i mau chạy Ä‘i!â€
Trong chợ tuy rất ồn à o nhÆ°ng trong tiếng hô có ẩn tà ng ná»™i lá»±c, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghe thấy rất rõ rà ng.
Không chỉ ngÆ°á»i trong chợ mà toà n bá»™ thôn dân cÅ©ng Ä‘á»u nghe được.
Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn chỉ là má»™t thôn nhá», quanh chợ chỉ có tầm hÆ¡n mÆ°á»i há»™ dân, nhân số vẫn chÆ°a tá»›i má»™t trăm, cho nên dù là thôn dân Ä‘ang ở trong nhà cÅ©ng tò mò vÆ°Æ¡n ngÆ°á»i ra cá»a sổ xem thá» chuyện gì.
Trong thoáng chốc, không biết bao nhiêu ánh mắt, tò mò có, hoà i nghi có, mỉa mai có, cùng hướng và o thân ảnh nhỠbé ở giữa chợ.
Thân ảnh nà y không ai khác chÃnh là Nhiếp Phong.
Trong đám ngÆ°á»i đã có má»™t hán tá» trung niên máºp mạp rẽ đám đông mà ra, bÆ°á»›c vá» phÃa Nhiếp Phong, ra vẻ vênh váo há»i: “Ta là thôn trưởng Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn, tiểu tá» ngÆ°Æ¡i vừa la cái gì đó?â€
Nhiếp Phong vá»™i kêu lá»›n: “Mân Giang bên kia Ä‘ang gặp lÅ© lá»›n, dòng nÆ°á»›c Ä‘ang dồn vá» Thanh Y Giang bên nà y, không lâu nữa sẽ bao phủ toà n bá»™ thôn nà y, má»i ngÆ°á»i mau vá» nhà thu ghém đồ đạc, trốn lên chá»— cao Ä‘i!â€
Lá»i vừa dứt, khắp nÆ¡i nổi lên má»™t tráºn ồn à o, có không Ãt ngÆ°á»i kêu la: “A! NÆ°á»›c lÅ© đến đây à ? Váºy…chúng ta phải là m sao đây? Thôn trưởng à , chúng ta phải là m gì bây giá»?â€
Nhất thá»i má»i ngÆ°á»i cùng bà n tán xôn xao, thôn trưởng kia thấy má»™t đứa trẻ vừa nói đã là m ngÆ°á»i ta hoảng sợ, không khá»i xanh mặt hô lá»›n: “Má»i ngÆ°á»i bình tÄ©nh nà o! Äể ta há»i rõ rà ng cái đã!†Láºp tức trừng mắt há»i Nhiếp Phong: “Nếu Nhạc SÆ¡n có hồng thủy thì sao quan phủ huyện nà y vẫn chÆ°a báo cho chúng ta?â€
Nhiếp Phong vá»™i đáp: “Tráºn lÅ© nà y đến quá Ä‘á»™t ngá»™t, chắc hẳn quan phủ muốn thông báo cÅ©ng không kịp…â€
“Ồ? Tháºt thế hả?†Trên cái mặt lồi lõm của lão thôn trưởng lá»™ ra vẻ khinh miệt, ngá» vá»±c rất rõ, nhìn Nhiếp Phong từ trên xuống dÆ°á»›i rồi lá»›n giá»ng há»i: “Váºy ta há»i ngÆ°Æ¡i, tiểu quá»·! NgÆ°Æ¡i không phải ngÆ°á»i của thôn nà y, sao lại có thể đến đây kịp lúc mà báo cho chúng ta biết? NgÆ°Æ¡i rốt cuá»™c là ai?â€
Nhiếp Phong ngạc nhiên đến ngây ra, không ngá» mình má»™t lòng lo lắng tá»›i đây báo tin mà lại có thể bị nghi ngá» nhÆ° váºy, quá kinh ngạc nên cÅ©ng không biết phải trả lá»i thế nà o, cứ lắp ba lắp bắp: “Ta…ta là …â€
Bông dÆ°ng có má»™t thanh âm từ gian nhà đá không xa truyá»n đến: “Không cần nói nữa, ta nháºn ra nó!â€
Má»i ngÆ°á»i cùng quay lại nhìn, chỉ thấy má»™t thiếu phụ Ä‘ang dìu má»™t hán tá» tráng kiện táºp tá»…nh ra khá»i nhà . Nhiếp Phong vừa thấy đã thầm than không ổn, hóa ra hán tá» kia chÃnh là Lão Là hôm qua má»›i bị Bá»™ Kinh Vân đáng bị thÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i vừa nói chÃnh là thê tá» của Lão LÃ, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đanh đá lấy oán trả Æ¡n kia!
“BÆ°u tẩu, là bà à ? Thôn dân không hẹn mà cùng thốt lên, chứng tỠđịa vị của nà ng trong thôn cÅ©ng không phải tầm thÆ°á»ng.
Hóa ra hán tá» kia vốn tên là Là BÆ°u, là giáo đầu duy nhất trong thôn. Vợ của gã Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng biết hoa chân múa tay đôi chiêu, hÆ¡n nữa lại còn là con gái trưởng thôn, nên thÆ°á»ng xuyên á»· thế ức hiếp thôn dân, tháºm chà bắt nạt cả chồng mình. Kỳ thá»±c lần đó Lão Là cÅ©ng là không nhịn nổi má»›i hạ quyá»n đối vá»›i nà ng mà thôi.
Lúc nà y ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đanh đá kia Ä‘ang dìu Lão Là từng bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i, nà ng chỉ và o Nhiếp Phong nói: “Ta nháºn ra tiểu quá»· nà y! SÆ° huynh của nó chÃnh là tên ma đầu hôm qua suýt nữa đánh chết Lão LÃ, sau đó bị thôn dân chúng ta dá»a cho bá» chạy, chắc là tên ma đầu kia ôm háºn trong lòng nên má»›i sai tiểu quá»· nà y đến đây bịa đặt sinh sá»±, dùng lá»i lẽ mê hoặc thôn dân…â€
“Không! Không phải váºy đâu! Mong má»i ngÆ°á»i hãy nghe ta nói…†Nhiếp Phong cuống quýt giải thÃch, đáng tiếc là không còn ai thèm nghe nó nói, trong đám đông cÅ©ng có mấy ngÆ°á»i phụ há»a: “Phải rồi! Ta cÅ©ng nháºn ra nó! Tiểu quá»· nà y đúng là sÆ° đệ tên ma đầu kia, ma đầu kia khiến ngÆ°á»i ta vừa nhìn thấy đã sợ vãi máºt, rất là đáng sợ!â€
“Không sai! Bây giá» ma đầu đó sai sÆ° đệ y tá»›i đây nói xằng nói báºy, không biết có ý đồ gì.â€
“Hay là …gây bất lợi cho thôn mình?â€
“Không đâu! Ta thấy bá»n chúng chỉ đùa thôi!â€
Má»—i ngÆ°á»i má»™t câu, không biết từ bao giá» Bá»™ Kinh Vân trong miệng trong lòng hỠđã trở thà nh “Nhất đại ma đầuâ€.
Mắt thấy má»i ngÆ°á»i vẫn ngu muá»™i không biết tốt xấu nhÆ° trÆ°á»›c, Nhiếp Phong chỉ biết báºt cÆ°á»i trong lòng, cÅ©ng chẳng biết phải là m sao nữa.
May thay lúc nà y có má»™t quả phụ tên là TÆ°á»ng tẩu, tay bế hai đứa con, chắc là lo cho an nguy của hai đứa con mà vẫn còn là trÃ, nói vá»›i thôn trưởng: “Thôn trưởng, nếu đứa nhá» nà y chỉ đến đây nói đùa thì chẳng phải đã đùa hÆ¡i quá rồi sao? Tôi thấy thần sắc của nó cÅ©ng rất chân thà nh, hÆ¡n nữa cái vẻ nôn nóng sốt ruá»™t trên mặt kia cÅ©ng không giống giả vá». Cái nà y có lẽ nên gá»i là ‘Tin thì có, không tin thì không có’ váºy, nhỡ đâu nÆ°á»›c lÅ© tá»›i tháºt thì chúng ta là m sao mà chạy đây…â€
Lá»i nà y má»›i thá»±c chà tình chà lÃ, thôn trưởng tuy vẫn nghi ngá» Nhiếp Phong nhÆ°ng nếu nhÆ° hÆ¡n trăm mạng ngÆ°á»i trong thôn có mệnh hệ gì, tá»™i lá»›n nhÆ° thế ai có thể gánh vác được. Bởi váºy, lão cÅ©ng không khá»i do dá»±.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà chanh chua LÆ°u Thúy nhất thá»i Ä‘á» mặt tÃa tai, dÆ°á»›i con thịnh ná»™ liá»n tiện tay xô TÆ°á»ng tẩu thẳng sang má»™t bên, do dùng sức hÆ¡i quá nên đẩy cả mấy mẹ con nà ng cùng ngã lăn ra đất. Hai đứa trẻ bị Ä‘áºp đầu xuống đất khóc váng lên, TÆ°á»ng tẩu Ä‘au lòng, hoảng hốt kêu lên: “BÆ°u tẩu, bà …â€
LÆ°u Thúy hung hăng trừng mắt nhìn nà ng, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y thá»±c là khinh ngÆ°á»i quá đáng, tá»± vá»— ngá»±c mình chá»i rủa: “Hừ, cái đồ Ä‘Ã n bà nhÆ° cô biết gì mà nói! Lão nÆ°Æ¡ng lấy đầu ra đảm bảo, tiểu tá» nà y nhất định là đang nói báºy! Nếu nhÆ° ta nói sai thì cứ lấy mạng ta mà đá»n!â€
Nhiếp Phong nghe xong sá»ng sốt, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đanh đá nà y sao có thể nói mà không phân rõ trắng Ä‘en phải trái thì cÅ©ng không nói là m gì, nhÆ°ng lại lấy đầu ra bảo đảm thì nà ng có lợi gì đâu chứ? Äây rõ rà ng là vì oán háºn mà là m váºy thôi!
Äây là lần đầu tiên Nhiếp Phong gặp loại ngÆ°á»i “tổn nhân bất lợi kỷ†nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y, vì tÆ° oán mà bất chấp sinh tá» của thôn dân, thá»±c là âm Ä‘á»™c.
NhÆ°ng những lá»i nói của LÆ°u Thúy và o tai thôn dân không ngá» lại khiến thôn dân do dá»±.
Lưu Thúy thấy một câu nói của mình đã có công hiệu, trên mặt lộ ra vẻ đắc chà không giấu đi đâu được.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang rất do dá»±, bá»—ng nhiên từ đâu truyá»n đến má»™t thanh âm là m cho trong lòng ai nấy phát lạnh.
“Äược! Váºy ta lấy đầu ngÆ°Æ¡i để Ä‘á»n…â€
Lá»i còn chÆ°a dứt, giữa không trung đã có hai bóng ngÆ°á»i hạ xuống, má»™t là Äoạn Lãng, ngÆ°á»i còn lại là Bá»™ Kinh Vân!
Nhiếp Phong liếc thấy Bá»™ Kinh Vân mang theo Äoạn Lãng Ä‘uổi theo thì trên mặt lá»™ vẻ vui mừng thấy rõ.
Cuối cùng huynh ấy cũng tình nguyện đến.
Äám thôn dân kia thấy đại ma đầu xông tá»›i, ai nấy Ä‘á»u hoảng sợ lui vá» sau mấy bÆ°á»›c.
LÆ°u Thúy vẫn lải nhải quát: “Äồ vô dụng! Các ngÆ°Æ¡i sợ gì? Hôm nay chúng ta phá lệ hợp sức giáo huấn hắn má»™t chút Ä‘i!"
Mặc dù miệng liên tục xui thôn dân xông lên liá»u chết nhÆ°ng tá»± mình lại không dám bÆ°á»›c lên ná»a bÆ°á»›c, ngược lại còn lui nhanh hÆ¡n.
Thân ảnh Bộ Kinh Vân loáng lên một cái.
Hắn rõ rà ng Ä‘ang là m việc mà ngÆ°á»i chÃnh đạo vẫn cÆ°á»i chê khinh bỉ!
Chỉ thấy chưởng ảnh vừa láºt đã dá»… dà ng chá»™p lấy cổ há»ng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chanh chua kia.
Hắn tháºt sá»± muốn giết má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà không có sức phản kháng Æ°?
LÆ°u Thúy không hổ là vợ của giáo đầu, tuy rằng bị khống chế nhÆ°ng vẫy có thể thụt khuá»·u tay muốn thụi ngược lại, chỉ có Ä‘iá»u muốn đối phó Bá»™ Kinh Vân nhÆ° thế thì rõ là là m việc không đâu.
Lão Là thấy vợ bị khống chế, dÆ°á»›i tình thế cấp bách liá»n lao tá»›i tấn công Bá»™ Kinh Vân, nhÆ°ng vết thÆ°Æ¡ng còn chÆ°a khá»i, chÆ°a kịp ra chiêu đã ngã lăn ra đất.
LÆ°u Thúy ở trong thôn kiêu ngạo tá»± phụ, chÆ°a bao giá» phải chịu ấm ức nhÆ° thế, nhÆ°ng vẫn còn cố chá»i rủa: “Hắc! Quả nhiên không hổ danh là ma đầu, ngay cả nữ nhân cÅ©ng muốn giết, chỉ có Ä‘iá»u lão nÆ°Æ¡ng dám khẳng định ngÆ°Æ¡i không dám ra tay đâu!â€
Bá»™ Kinh Vân cháºm rãi nói: “Äoán đúng rồi, ta, sẽ không giết ngÆ°Æ¡i…â€
LÆ°u Thúy không sợ hãi nói: “Hừ! Lão nÆ°Æ¡ng sá»›m biết ngÆ°Æ¡i chỉ là đồ chuá»™t nhắt giả oai cá»p, ngÆ°Æ¡i giết ta không sợ cả thôn nà y đánh chết ngÆ°Æ¡i sao?â€
Ả lấy là m đắc ý lắm, hoà n toà n không để ý thấy má»™t tia hung quang trong mắt Bá»™ Kinh Vân, nhÆ°ng Nhiếp Phong vừa thoáng nhìn đã biết sÆ° huynh sắp sá»a là m gì, vá»™i la lá»›n: “Vân sÆ° huynh! Äừng mà …â€
NhÆ°ng lá»i còn chÆ°a dứt đã nghe “Rắc†má»™t tiếng.
Äó là thứ âm thanh của xÆ°Æ¡ng cốt bị bẻ gãy! Má»™t thứ âm thanh là m ngÆ°á»i ta phải giáºt mình kinh hãi!
Tà i sản của CÆ°á»ng Thuần Khiết
25-11-2011, 03:49 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 16: Vi ma độc ngã. (2)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Âm thanh vừa vang lên, đã thấy LÆ°u Thúy “Ælên má»™t tiếng ngã lăn ra đất, máu tÆ°Æ¡i từ trên khuá»·u tay chảy ra nhÆ° suối, vẻ Ä‘au Ä‘á»›n ngáºp trà n trên gÆ°Æ¡ng mặt ả. Cánh tay trái của ả đã bị Bá»™ Kinh Vân bẻ gãy!
Bẻ tháºt là tà n nhẫn!
Nhiếp Phong thấy Bá»™ Kinh Vân tháºt sá»± xuống tay không chút lÆ°u tình vá»›i nữ nhân thì kinh hãi lắm, vá»™i và ng giúp LÆ°u Thúy Ä‘iểm mấy đại huyệt, lúc nà y má»›i từ từ ngừng chảy, nhÆ°ng LÆ°u Thúy vừa má»›i nghe đỡ Ä‘au đã đẩy Nhiếp Phong ra, mắng: “Cút ngay! NgÆ°Æ¡i…lẫn sÆ° huynh ngÆ°Æ¡i…đá»u nhÆ° nhau cả thôi, đừng có…khẩu pháºt tâm xà nữa!â€
Nhiếp Phong không ngỠý tốt của mình lại bị ả nhục mạ nhÆ° thế, nhất thá»i ngây ngÆ°á»i. Äoạn Lãng lúc nà y má»›i từ phÃa sau đặt tay lên vai nó, nói: “Phong, vá»›i bà ta váºy là xứng đáng lắm! Äừng có để ý bà ta nữa!â€
Xứng đáng?
Ả đúng là xứng đáng, nhÆ°ng thôn dân liệu có cho rằng ả nhÆ° váºy là xứng đáng?
Nhìn thấy máu chảy đầm đìa, thấy má»™t cảnh ghê ngÆ°á»i nhÆ° váºy, đám thôn dân ngẩn ra mất má»™t lúc, sau đó cùng hò hét.
Mặc dù LÆ°u Thúy xÆ°a nay á»· thế bắt nạt ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng sau khi má»i chuyện xảy ra, ai cÅ©ng “Giúp ngÆ°á»i nhà không giúp ngÆ°á»i ngoà iâ€, dù thế nà o thì chuyện ngÆ°á»i nhà để nói sau, huống hồ việc đánh Ä‘áºp phụ nữ vốn là việc khó chấp nháºn được, trong đám ngÆ°á»i đã có không Ãt kẻ thay nhau gầm lên: “Ma quá»·!â€
“Ma quá»·!â€
Ma quá»· Æ°? Ai má»›i thá»±c sá»± là ma quá»· Ä‘ang Ä‘e dá»a sinh mạng của thôn dân? Tại sao bá»n há» không hiểu má»™t chút gì cả váºy?
Tiếng “Ma quỷ†không ngừng vang lên, Bộ Kinh Vân vẫn cứ là m ngơ như trước, tay phải vẫn còn nhuốm đầy máu tươi từ cánh tay cụt của Lưu Thúy bắn tới.
Äa số thôn dân dù gầm to chá»i nhá» nhÆ°ng không má»™t ai dám bÆ°á»›c lên trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c, tháºm chà còn thụt lùi vá» sau, bởi vì ai cÅ©ng đã sá»›m kinh hoảng trÆ°á»›c thủ Ä‘oạn của tà n nhẫn vô tình Bá»™ Kinh Vân!
Bá»n há» lui xuống chÃnh là mục Ä‘Ãch của Bá»™ Kinh Vân!
Dù cho có giải thÃch thế nà o thì cÅ©ng không thể là m cho đám thôn dân nà y tin rằng lÅ© lá»›n Ä‘ang kéo tá»›i, nhÆ°ng nguy cÆ¡ đã tá»›i quá gần, để có thể là m cho cho bá»n há» chấp nháºn bá» nhà cá»a gia đình nÆ¡i đã sống vui vẻ ná»a Ä‘á»i ngÆ°á»i mà đi, không thể để há» thà chết không Ä‘i, thì Bá»™ Kinh Vân chỉ có má»™t cách là hy sinh má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đanh đá trong thôn, lấy cánh tay ả để Ä‘e dá»a những ngÆ°á»i còn lại.
Äây vốn là hạ sách mà những ngÆ°á»i trong chÃnh đạo suốt ngà y chỉ lo cho danh dá»± bản thân sẽ không bao giá» dám dùng.
Nhưng đó cũng là biện pháp tà n nhẫn nhất, triệt để nhất, hữu hiệu nhất!
Nhiếp Phong vẫn còn ngẩn ngÆ°á»i, có lẽ nó Ä‘ang nghÄ© hôm nay nếu không có vị ma đầu Vân sÆ° huynh nà y, là m sao mà dùng miệng mình để Ä‘i thuyết phục thôn dân chạy lÅ© được? Nếu thôn dân trÆ°á»›c sau vẫn không tin nó, váºy…má»™t khi những nam nữ trÆ°á»›c mắt kia Ä‘á»u phải chết hết, thì những đứa trẻ kia phải là m sao đây…
Không Ãt những đứa trẻ nÆ¡i đây vì cha mẹ do dá»± không kiên quyết mà phải mất mạng.
NghÄ© đến đây, Nhiếp Phong giáºt mình phát hiện má»™t Ä‘iá»u, hôm nay Bá»™ Kinh Vân trở thà nh ma đầu cho ngÆ°á»i ta chá»i bá»›i nguyá»n rủa thá»±c ra cÅ©ng là vì…
Chỉ có Ä‘iá»u xem ra Bá»™ Kinh Vân cÅ©ng không để ý việc bị gá»i là ma, hÆ¡n nữa dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng chÆ°a vừa ý vá»›i tốc Ä‘á»™ rút lui của đám thôn dân, bá»n há» lui quá cháºm, không thể nà o chạy trốn nÆ°á»›c lÅ© được.
Bởi váºy, Bá»™ Kinh Vân Ä‘á»™t nhiên lại đảo ánh mắt lạnh lẽo qua đám thôn dân, lạnh lùng thốt: “Chá»› có chá»c giáºn ra, muốn sống thì biến gấp, nếu không…â€
Hắn nói xong liếc mắt nhìn LÆ°u Thúy Ä‘ang nằm dÆ°á»›i đất, mắt lá»™ hung quang rồi nói tiếp: “Sẽ còn thảm hại hÆ¡n ả nữa.â€
Thanh âm không cao không thấp, ngữ Ä‘iệu nặng ná» mà hữu lá»±c, hợp vá»›i những lá»i nà y quả thá»±c có tác dụng y nhÆ° lạc hình trÆ°á»›c mặt, áp lá»±c giết má»™t ngÆ°á»i răn trăm ngÆ°á»i nà y, vừa hù vừa mắng cà ng khiến cho đám thôn dân lui vá» sau nhanh hÆ¡n.
Cho dù là thôn dân sợ trốn trong nhà cÅ©ng hốt hoảng dắt dÃu nhay chạy nhÆ° chuá»™t.
Mắt thấy má»i ngÆ°á»i bá» chạy lên phÃa núi cao, vẻ hung dữ giả vá» trên mặt Bá»™ Kinh Vân má»›i dịu Ä‘i má»™t chút.
NhÆ°ng lúc nà y Ä‘á»™t nhiên nghe Nhiếp Phong kêu lên má»™t tiếng nhá»: “Chết rồi!â€
Bá»™ Kinh Vân liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, Äoạn Lãng cÅ©ng bÆ°á»›c lên trÆ°á»›c há»i: “Phong, có chuyện gì thế?â€
Nhiếp Phong nghiêng tai lắng nghe, nó dùng Băng Tâm Quyết nghe được rất rõ. Chỉ thấy hai mắt nó cà ng lúc cà ng mở lá»›n, lá»›n giống nhÆ° ná»—i sợ hãi trong lòng váºy, nó hoảng hốt kêu lên: “Không…kịp nữa rồi!â€
Nhiếp Phong Ä‘Æ°a gÆ°Æ¡ng mặt lo lắng nhìn Bá»™ Kinh Vân và Äoạn Lãng, nói ra bốn chữ là m ngÆ°á»i ta hoảng sợ: “Äã đến mất rồi!â€
Lá»i vừa dứt, dÆ°á»›i chân ba ngÆ°á»i hiện ra má»™t vệt bóng Ä‘en lá»›n khủng khiếp.
Cái gì có thể tạo ra cái bóng Ä‘en lá»›n đến mức đó? Bá»™ Kinh Vân và Nhiếp Phong không cần quay lại cÅ©ng biết là cái gì. NhÆ°ng Äoạn Lãng vẫn không tá»± chủ được quay đầu nhìn.
Chỉ thấy sau lÆ°ng ba ngÆ°á»i có má»™t con sóng lá»›n dâng lên táºn trá»i, Ä‘ang áºp thẳng xuống Nhạc DÆ°Æ¡ng thôn.
Tiếng nÆ°á»›c ù ù, bá»t sóng cuá»™n trắng xóa, giống nhÆ° cÆ¡n giáºn dữ của thủy thần!
Hết thảy nhà cá»a công trình Ä‘á»u không có cách nà o chặn được, gặp nÆ°á»›c liá»n bị cuốn phăng, nhÆ° trá»i long đất lở!
Äoạn Lãng lại không tá»± chủ được hét lên má»™t tiếng: “á»i!â€
Hồng thủy cuốn hết cát và ng, cuốn sạch ruá»™ng nÆ°Æ¡ng bao ngÆ°á»i vất vả cuốc cà y, cuốn hết cả chúng sinh trên nhân thế…
Cuốn hết cả ma lẫn đạo !
Sau tiếng nổ, chỉ còn lại những thứ không thể phá hủy và chết chóc!
Toà n bộ Nhạc Dương thôn đã chìm trong biển nước.
NhÆ°ng mà thôn dân Nhạc DÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a chết hết. Lúc cÆ¡n lÅ© áºp tá»›i, má»™t phần thôn dân đã chạy tá»›i chá»— cao sau núi, may mắn tránh khá»i kiếp nạn nà y.
Chỉ tiếc là thôn dân vốn gần trăm ngÆ°á»i nay chỉ có ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i may mắn thoát khá»i, trong đó năm đứa trẻ là nhá» Bá»™ Kinh Vân, Nhiếp Phong và Äoạn Lãng trong khi chạy trốn thuáºn tay cứu lên.
Vá»›i sức lá»±c và khinh công của ba ngÆ°á»i, giữa sóng nÆ°á»›c trùng trùng, cho dù cố hết sức cÅ©ng chỉ có thể cứu được chừng đó.
Bây giá» má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ở trên má»™t con Ä‘Æ°á»ng hẹp tầm hai trượng, hai bên là vách núi hiểm trở dá»±ng đứng cao tá»›i ba mÆ°Æ¡i trượng. Má»i ngÆ°á»i vốn không thể nà o leo lên theo đó được, may là cuối con Ä‘Æ°á»ng hẹp nà y có má»™t thá»m đá tạc và o sÆ°á»n núi, chỉ cần bÆ°á»›c qua thá»m đá nà y sang bên kia thì có thể đến chá»— an toà n hÆ¡n ở sau núi.
NhÆ°ng mà đám thôn dân còn lại nà y cÅ©ng chÆ°a có ý định Ä‘i lên cao hÆ¡n, bởi vì lúc nà y dòng nÆ°á»›c đã ổn định, nên ai nấy Ä‘á»u vá»™i vã vá»›t thi thể ngÆ°á»i thân Ä‘ang nổi trên mặt nÆ°á»›c.
Má»—i lần vá»›t được má»™t thi thể, trong đám ngÆ°á»i Ä‘á»u vang đến tiếng khóc cá»±c kỳ thảm thiết. Trong khoảnh khắc, không gian trà n ngáºp giữa sÆ°Æ¡ng thảm mây sầu.
Trong đám thi thể cÅ©ng có xác của thôn trưởng, lão nghi ngá» lung tung, khiến thôn dân tin sai, tá»™i nà y vốn không đáng chết, nhÆ°ng lại khiến nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° váºy phải uổng mạng, hắn là thôn trưởng là m sao có thể không chết, không tạ tá»™i vá»›i trá»i đất?
Lão Là kia cũng theo Lưu Thúy chìm trong nước lũ.
Nữ nhân Ä‘á»™c ác nà y nếu không phải vì trong lòng ả mang mối háºn riêng, bất chấp an nguy thôn dân lấy đầu bảo đảm, nếu không phải do ả là m thôn dân do dá»± thì có lẽ bây giỠđã không nhiá»u ngÆ°á»i chết đến váºy, có lẽ không gây nên thảm kịch nà y. Mặc dù cuối cùng ả cÅ©ng phải lấy mạng ra Ä‘á»n nhÆ°ng chết nhÆ° váºy cÅ©ng coi nhÆ° là nhẹ nhà ng cho ả rồi.
Ngoà i ra, trong số sáu mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i chết thảm còn có hÆ¡n ná»a là trẻ con.
Những đứa trẻ đáng thương…
Nhiếp Phong cÅ©ng liá»u mạng dùng Ä‘ai lÆ°ng giúp mấy cụ già vá»›t thi thể thôi dân trôi gần sÆ°á»n núi, má»—i thi thể vá»›t lên Ä‘á»u không thể cứu được, còn có nhiá»u thi thể không thể vá»›t lên được, thá»±c Ä‘au lòng…
Những thi thể nà y hÆ¡n mÆ°á»i cái Ä‘á»u là trẻ con từ sáu đến mÆ°á»i tuổi, gÆ°Æ¡ng mặt tròn trịa, cÅ©ng biết lúc còn sống đáng yêu ra sao, trà n đầy khát khao đối vá»›i cuá»™c sống thế nà o. Mắt thấy không thể vá»›t những thi thể trẻ em kia, hai hốc mắt Nhiếp Phong vô thức chảy xuống hai hà ng lệ nóng.
Cuối cùng nó cũng không chịu được nữa, quỳ xuống khóc lớn…
Ông trá»i Æ¡i! Vì sao lại tà n nhẫn đến váºy, bắt những thôn dân không có khả năng chống cá»± phải vùi mình trong sóng dữ? Bá»n há» ngu muá»™i vô tri, hoà i nghi không tin, vì sao còn muốn những đứa trẻ vô tá»™i kia phải mất mạng?
Những đứa trẻ kia sinh ra trong nhà nghèo, vốn đã thấp hèn nhÆ° cây cá», ngay cả ăn cÅ©ng không no, bây giá» cả cái mạng nhá» cÅ©ng không còn.
Äoạn Lãng nhÃu mà y, nhẹ nhà ng vá»— vai Nhiếp Phong, thấp giá»ng an ủi: “Phong…đừng…buồn nữa, chúng ta…đã cố hết sức…â€
Nói tá»›i đây nó cÅ©ng không kiá»m chế được, nÆ°á»›c mắt đã chảy dà i.
Chỉ má»™t thoáng, bốn phÃa ngáºp chìm trong cảm giác sợ hãi, tuyệt vá»ng, Ä‘au Ä‘á»›n, tang thÆ°Æ¡ng, cÅ©ng nhÆ° cảm giác của bách tÃnh Thần Châu trăm ngà n năm qua.
Trong trá»i đất, chỉ có má»™t ngÆ°á»i không biểu lá»™ cảm xúc gì trÆ°á»›c những chuyện cá»±c kỳ bi thảm nhÆ° thế.
Bộ Kinh Vân!
Hắn chỉ yên lặng đứng nhìn không nói câu nà o, nhìn những thi thể ngÆ°á»i lá»›n trẻ nhỠđược vá»›t lên, nhìn hÆ¡n mÆ°á»i thôn dân còn chÆ°a chết, còn có đứa bé Ä‘ang bà ng hoà ng khóc lá»›n trÆ°á»›c thi thể mẹ cha…
Hắn vẫn mặt không cảm xúc như cũ.
Trong mÆ°á»i bốn năm hắn sống trên Ä‘á»i, cÅ©ng đã trải qua quá nhiá»u bi kịch.
Hắn hiểu rất rõ rằng bi ai tuy là tình cảm chân thà nh thực sự, nhưng lại là chuyện vô bổ!
Chỉ có dÅ©ng cảm sống tiếp má»›i là sá»± trả thù tà n nhẫn nhất đối vá»›i thiên ý. Việc cấp bách trÆ°á»›c mắt không phải là đau thÆ°Æ¡ng, là vá»›t xác khóc than mà trÆ°á»›c hết phải giúp đỡ thôn dân và đám trẻ con thoát khá»i hiểm cảnh má»›i chÃnh là cần thiết nhất.
Hắn nhìn vá» phÃa Nhạc SÆ¡n đại pháºt xa xa, tháºt mau là tráºn lÅ© nà y tuy lá»›n nhÆ°ng vẫn chÆ°a đủ để nÆ°á»›c dâng tá»›i đầu gối pháºt, nếu không dị thú đầy lá»a kia lại xuất hiện nữa thì nhất định bất hạnh còn khủng khiếp hÆ¡n.
NhÆ°ng giá» phút nà y hoà ng hôn đã vãn, bóng đêm Ä‘ang kéo đến tháºt nhanh, sắp bao phủ đại địa, đến lúc xòe bà n tay ra không thấy ngón mà lại gặp nÆ°á»›c lÅ© lên thì còn nguy hiểm hÆ¡n nữa.
Hắn bá»—ng nhiên nói: “Vá»›t xác, Ä‘au thÆ°Æ¡ng, giá» không phải lúc, Ä‘i thôi!â€
Lá»i vừa nói ra láºp tức bị đám thôn dân phản ứng, không ai muốn hắn nói câu đó ở đây lúc nà y cả, ngay cả Nhiếp Phong và Äoạn Lãng Ä‘ang khóc cÅ©ng sá»ng sốt.
Nhiếp Phong kinh ngạc nói: “Vân sÆ° huynh, chúng ta…tốt xấu gì cÅ©ng phải giúp thôn dân…vá»›t hết thi thể…má»›i Ä‘i được.â€
Bá»™ Kinh Vân lại nói nhÆ° chém Ä‘inh chặt sắt: “Ai dám đảm bảo nÆ°á»›c lÅ© sẽ không dâng lên nữa?â€
Nhiếp Phong nghe nói xong cÅ©ng nhẩn ra, vừa rồi đã thấy, nếu nhÆ° nÆ°á»›c lÅ© lại trà n tá»›i thì ngay cả hÆ¡n mÆ°á»i thôn dân nà y cÅ©ng khó cứu được.
Äáng tiếc những thôn dân nà y Ä‘ang Ä‘au xót vì mất Ä‘i ngÆ°á»i thân nên mất luôn cả là trÃ. Bá»n há» chỉ biết kẻ nà o ngăn cản mình vá»›t thi thể ngÆ°á»i thân thì Ä‘á»u là ma quá»· cả.
Äã nghe trong đám ngÆ°á»i không ngừng truyá»n đến tiếng nguyá»n rủa âm Ä‘á»™c phát ra qua hà m răng nghiến chặt. “Ma quá»·! Súc sinh!â€
“NgÆ°Æ¡i không xứng là m ngÆ°á»i, nguyá»n rủa ngÆ°Æ¡i Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp không được siêu sinh!â€
Trong khoảnh khắc, ánh mắt những ngÆ°á»i lá»›n Ä‘á»u cháy bừng lên nhÆ° lá»a nóng, ai nấy Ä‘á»u Ä‘em ná»—i Ä‘au thÆ°Æ¡ng trong lòng hóa thà nh ná»—i thù háºn không tên, giáºn cá chém thá»›t mà đổ hết lên đầu Bá»™ Kinh Vân.
Nhiếp Phong vá»™i la lên: “Má»i ngÆ°á»i đừng quá xúc Ä‘á»™ng!â€
NhÆ°ng căn bản là không ai thèm để ý tá»›i nó, bá»n há» chỉ lo nhặt đá sá»i lên, nắm chặt trong tay từng bÆ°á»›c lại gần Bá»™ Kinh Vân.
HÆ¡n mÆ°á»i đứa trẻ kia cÅ©ng bị ánh mắt dã man đầy thú tÃnh của mấy ngÆ°á»i lá»›n dá»a sợ, cùng khóc lá»›n “Oa oaâ€.
Äá»i Ä‘á»i kiếp kiếp, vÄ©nh viá»…n không siêu sinh?
Bá»™ Kinh Vân sá»›m đã không thể siêu sinh, chẳng cần tá»›i bá»n há» nguyá»n rủa.
Hắn cÅ©ng không lùi, hắn chỉ muốn xem thỠđám ngÆ°á»i gá»i ngÆ°á»i ta là ma là súc váºy kia có thể là m gì mà thôi.
Ngay lúc cả hai bên đang giằng co căng thẳng, chớp mắt, trên mặt thôn dân lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.
Nhiếp Phong và Äoạn Lãng cÅ©ng lo sợ vô cùng.
Bởi vì cuối cùng giống nhÆ° lá»i Bá»™ Kinh Vân đã nói.
Äạo hồng thủy thứ ba đã đến!
Äám thôn dân vá»™i vã quẳng đá quay đầu mà chạy, đám trẻ con cÅ©ng khóc lá»›n, Bá»™ Kinh Vân không quay đầu nhÆ°ng nghe tiếng nÆ°á»›c ồ ồ phÃa sau cÅ©ng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Nhiếp Phong hoảng hốt kêu: “Vân sÆ° huynh, Ä‘i mau thôi!â€
Äi? Äi vá» phÃa sao? Không sai!Vá»›i khinh công của Bá»™ Kinh Vân, Nhiếp Phong, Äoạn Lãng thì lên vách núi hÆ¡n mÆ°á»i trượng kia vốn chẳng phải việc gì khó khăn cho lắm, nhÆ°ng mà , hắn là m sao có thể Ä‘i?
Mắt thấy những thôn dân ở đây Ä‘á»u Ãch ká»· ôm lấy con mình chạy trốn vá» phÃa thá»m đá cuối Ä‘Æ°á»ng, chỉ có Ä‘iá»u bá»n há» dÆ°á»ng nhÆ° còn quên mất má»™t chuyện…
Còn tám đứa trẻ vừa mất đi cha mẹ, không biết gì cả, không biết phải chạy trốn thế nà o, co rúm lại một góc!
Tất cả bá»n chúng Ä‘á»u là những đứa trẻ tứ cố vô thân, nhạt nhòa nÆ°á»›c mắt, tuyệt vá»ng khóc lá»›n: “Mẹ!â€
“Cha!â€
Mẹ? Cha? Äám trẻ con nà y là m sao hiểu được cho dù có lay gá»i thế nà o thì cha mẹ chúng cÅ©ng đã thà nh xác chết, vÄ©nh viá»…n không thể nà o che chở cho bá»n chúng nữa.
Không thể tưởng tượng được những thôn dân còn lại kia lại đủ nhẫn tâm vứt bá» những đứa trẻ vô tá»™i đáng yêu kia mà đi, chẳng lẽ tháºt sá»± mong bá»n chúng bị nÆ°á»›c lÅ© cuốn trôi, biết thà nh những xác chết trẻ con chết không nhắm mắt trôi nổi trên mặt nÆ°á»›c hay sao?
Không! Tuyệt đối không!
Bá»™ Kinh Vân hiểu rằng nếu không ngăn được dòng nÆ°á»›c lÅ© nà y thì cho dù đám thôn dân có chạy trối chết, chÆ°a chạy lên tá»›i thá»m đã đã bị nÆ°á»›c cuốn mất rồi.
NghÄ© đến đây, má»™t luồng nhiệt huyết nam nhi tiá»m tà ng từ đâu xá»™c và o tim hắn, khiến hắn hạ má»™t quyết định khiến ngÆ°á»i ta không tin nổi! Hắn anh dÅ©ng xoay ngÆ°á»i!
Chỉ thấy má»™t ngá»n sóng lá»›n cao tá»›i ba trượng Ä‘ang cuá»™n tá»›i cách chừng năm trượng, tá»±a nhÆ° cái mõm tham lam lòng thòng nÆ°á»›c dãi của con mãnh thú, mạnh mẽ tuyệt luân, nhÆ°ng mặt Bá»™ Kinh Vân vẫn không đổi sắc.
Ông trá»i! NgÆ°Æ¡i muốn ngÆ°á»i ta coi ta là ma, ta mặc kệ!
NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i mất Ä‘i cả thiên lÆ°Æ¡ng, ngay cả những đứa trẻ vô tá»™i nà y cÅ©ng muốn Ä‘uổi cùng giết táºn, ta không thể không xen và o!
Nếu đây là thứ được gá»i là thiên ý, váºy thì thiên ý sai rồi, Bá»™ Kinh Vân ta cà ng muốn là m kẻ địch vá»›i trá»i cao, cho dù thế nhân vẫn coi ta là ma thì ta cÅ©ng cam tâm tình nguyện là m ma cả Ä‘á»i!
Ta chỉ cần hôm nay có thể cứu những đứa trẻ nà y, giá nà o ta cũng đồng ý trả !
Cho dù, chỉ có ta là ma !
Chiến ý của Bá»™ Kinh Vân dâng cao, cho đến thá»i khắc nà y hắn đã quên hết má»i thù háºn, hắn liá»u lÄ©nh, quyết không lùi bÆ°á»›c tá»± mình bÆ°á»›c khá»i má»i oán thù, chÆ°a bao giá» nhÆ° váºy.
Chân khà Hoắc gia, khà kình Bà i Vân ChÆ°á»ng cùng ná»™i lá»±c Bi Thống Mạc Danh trÆ°á»›c giá» vẫn sá» dụng Ä‘á»™c láºp, không thể hợp nhất, nhÆ°ng mà ngay lúc sinh từ nà y…
Chà khà nam nhi hà o hùng cùng trái tim nhiệt huyết muốn cứu những ngÆ°á»i vô tá»™i khiến cho ba luồng chân khà không cùng tÃnh chất không thể nháºp lại cùng lÆ°u chuyển, chá»›p mắt má»™t cái, hắn trừng mắt cuồng ná»™!
“Toạc†một tiếng, quần áo trên thân hắn bị chấn rách toạc.
Kỳ tÃch xuất hiện! Ngay lúc nhiệt huyết trà o dâng, ba luồng chân khà trong cÆ¡ thể hắn bá»—ng dung hợp là m má»™t, tạo ra ná»™i lá»±c mạnh mẽ không thể Ä‘oán được mà xÆ°a nay hắn không có, váºn sức chá» phát chiêu!
Cùng lúc đó, ngá»n sóng đã áp tá»›i trÆ°á»›c mắt, chỉ cách trong gang tấc, tá»±a nhÆ° ác long muốn lao tá»›i cắn xé Bá»™ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân thân trên trần truồng, cơ thể sôi sục, song chưởng cứng như tinh cương luyện thà nh, nội lực siêu cấp trong cơ thể dồn qua gân xanh đến tứa máu, nhưng hắn không để ý đến đau đớn, phẫn nộ nâng song chưởng lên!
Äến đây Ä‘i! Lão trá»i già !
ThÆ°Æ¡ng sinh Thần Châu trăm ngà n năm qua sợ hồng thủy, váºy thì để má»™t mình ta chặn lại!
Chỉ cần ta cho là đúng thì không gì có thể là m khó Bá»™ Kinh Vân ta, dù là lão trá»i già ngÆ°Æ¡i cÅ©ng váºy!
Cho dù bắt ta phải trầm mình vảo địa ngục tối tăm nhất ta cÅ©ng phải cứu bá»n há»!
Äể ta, kẻ bị thế nhân coi là ma nà y nói cho ngÆ°Æ¡i biết, rốt cuá»™c là ngÆ°á»i mạnh hay trá»i mạnh, là ai đúng, ai sai!
Bá»™ Kinh Vân dẫn thông chân khà toà n thân, dùng công lá»±c cả Ä‘á»i, khổ tâm cả Ä‘á»i đánh ra má»™t chưởng cãi lại ý trá»i, má»™t chưởng đủ để láºp trá»i mở đất và o đầu ngá»n sóng Ä‘ang áºp tá»›i!
“Ầm†má»™t tiếng vang rá»i, âm thanh là m đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc!
Cùng lúc đó, trên trá»i tiếng sấm vang rá»n, năm tia sét đánh xuống, giống nhÆ° trá»i xanh đã bị chá»c giáºn, sẽ trừng phạt vô cùng tà n Ä‘á»™c kẻ vì cứu ngÆ°á»i vô tá»™i là chống lại ý trá»i kia.
Muốn cho hắn bị sét đánh chết!
Sóng dữ cuá»™n trà o, sấm vang chá»›p giáºt, Nhiếp Phong và Äoạn Lãng không chạy Ä‘i, Nhiếp Phong Ä‘ang liá»u mạng hét lá»›n: “Vân sÆ° huynh!â€
Tà i sản của CÆ°á»ng Thuần Khiết
07-07-2012, 09:31 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô Ä‘Æ¡n ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
ChÆ°Æ¡ng 17: Äại luân hồi (1)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Thiên ý tà n khốc như đao.
Hồng thủy hung mãnh như thú.
DÆ°á»›i thiên uy lẫm liệt, mặc cho Nhiếp Phong có kêu rách cả há»ng thì vẫn không ngăn được trá»i cao, không ngăn được Bá»™ Kinh Vân cùng hết thảy những thứ sắp phát sinh.
NhÆ°ng tất cả những Ä‘iá»u đáng sợ Nhiếp Phong tưởng xảy ra dá»u không xảy ra, bởi vì, ngay lúc dòng nÆ°á»›c hung mãnh áºp xuống, ngay khoảnh khắc sinh tỠấy bá»—ng có má»™t tiếng “Ầm†vang lên, sóng nÆ°á»›c cuồn cuá»™n bị ba luồng chân khà mãnh liệt kết hợp lại của Bá»™ Kinh Vân ngăn lại giữa không trung, giống nhÆ° má»™t bức tÆ°á»ng nÆ°á»›c cao mấy trượng lÆ¡ lá»ng trong không trung Ä‘ang chắn trÆ°á»›c cá»a và o váºy.
Bá»™ Kinh Vân rõ rà ng đã xoay chuyển ý trá»i!
Nhiếp Phong kinh hãi nhìn sá»± tháºt khó tin trÆ°á»›c mắt, phản ứng trÆ°á»›c tiên là vui mừng, vì Bá»™ Kinh Vân tạm thá»i không sao, còn phản ứng thứ hai là – vô cùng kinh hãi!
Äây…đây là sức mạnh của con ngÆ°Æ¡i sao? Hay là …là …
Sức mạnh của “Ma�
Ngay tại khoảnh khắc chuyển biến nà y, tháºm chà ngay cả Nhiếp Phong cÅ©ng không thể tin được đó là má»™t con ngÆ°á»i thá»±c sá»±, có lẽ, hắn thá»±c sá»± là hóa thân của “Maâ€â€¦
Là ma đầu thai lên nhân gian, cả Ä‘á»i đối chá»i vá»›i thiên ý nhÆ° gá»ng kìm không thể nà o thoát được, không tiếc hy sinh bản thân để cứu ngÆ°á»i, lại không thể tha thứ cho ngÆ°á»i.
Trong mênh mông vô táºn, có cả thần, cả ma, cả ngÆ°á»i, tháºm chà cả vạn váºt, có lẽ tất cả Ä‘á»u khó thoát khá»i năm ngón tay Pháºt tổ, ngay cả Bá»™ Kinh Vân lần nà y cãi ý trá»i ra tay cứu mạng đám trẻ nà y cÅ©ng là sá»± sắp đặt của thiên ý!
NhÆ°ng Nhiếp Phong là m sao có thể ngỠđược Bá»™ Kinh Vân trong thá»i khắc nà y lại có thể ngăn được dòng nÆ°á»›c lÅ© mạnh mẽ kia, chỉ nhá» má»™t bầu nhiệt huyết hừng há»±c ngoan cÆ°á»ng bất khuất, sá» ra tam khà hợp nhất của mình lại vô tình giải khai hai mạch Nhâm, Äốc, có thể thi triển ra chưởng lá»±c mạnh mẽ vô song mà thÆ°á»ng ngà y hắn không bao giá» có thể phát ra được, đặc biệt Bi Thống Mạc Danh vốn là tuyệt há»c của hán tỠáo Ä‘en kia, lá»±c lượng lại cà ng không thể tưởng tượng. Nếu nhÆ° không có ná»™i lá»±c của Bi Thống Mạc Danh duy trì thì dù là tam khà hợp nhất cÅ©ng khó mà chặn được hồng thủy!
Chỉ tiếc, Bá»™ Kinh Vân chỉ là má»™t ngÆ°á»i sống bình thÆ°á»ng, sức mạnh máu thịt tuy có thể ngăn thiên uy trong má»™t lúc, khó chắn cả Ä‘á»i, Nhiếp Phong và Äoạn Lãng ở ngoà i chỉ thấy chiếc áo Bá»™ Kinh Vân Ä‘ang mặc bị chân khà quá mãnh liệt chấn nát, gân xanh nổi lên cuồn cuá»™n, máu huyết sôi trà o trong má»—i Ä‘Æ°á»ng gân thá»› thịt…
Chẳng những gân xanh túa máu mà ngay cả thất khiếu Bộ Kinh Vân cũng đã thấy máu từng dòng chảy ra.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn thá»±c sá»± trở thà nh má»™t huyết nhân, nhÆ°ng vẫn liá»u mạng dùng song chưởng ngăn dòng nÆ°á»›c lÅ© lại, thá»±c là “Má»™t ngÆ°á»i giữ quan, vạn ngÆ°á»i khó địch!â€
Nhiếp Phong vừa má»›i ngạc nhiên đến luống cuống tay chân, láºp tức biết mình phải là m gì, không cần nghÄ© ngợi liá»n lao tá»›i bên Bá»™ Kinh Vân, nói: “Vân sÆ° huynh, đệ đến giúp huynh!â€
NhÆ°ng Bá»™ Kinh Vân dÆ°á»ng nhÆ° không chấp nháºn ý tốt của nó, ngay lúc Nhiếp Phong còn cách má»™t trượng, hắn Ä‘á»™t nhiên cố lấy má»™t hÆ¡i hét lá»›n: “Äừng…lại đây!â€
Nhiếp Phong ngÆ¡ ngác há»i: “Vân sÆ° huynh, huynh…â€
Nguy cÆ¡ trÆ°á»›c mắt, Bá»™ Kinh Vân vốn luôn bình tÄ©nh trầm giá»ng lại Ä‘á»™t nhiên cao giá»ng quát: “NgÆ°Æ¡i…nếu muốn giúp…thì hãy Ä‘Æ°a đám trẻ con nà y…đi trÆ°á»›c đã, rồi…hãy tá»›i…â€
Má»—i từ má»—i chữ Ä‘á»u do Bá»™ Kinh Vân cố gắng nói ra trong lúc đấu cùng hồng thủy, cÅ©ng biết khó khăn ra sao. Nhiếp Phong nghe xong bá»—ng chợt hiểu ra!
Không sai! Cho dù nó có hợp sức vá»›i Bá»™ Kinh Vân thì cÅ©ng chỉ có thể chống đỡ má»™t lúc mà thôi, sau đó dù cho ba ngÆ°á»i có chết thì những đứa trẻ kia cÅ©ng khó thoát khá»i số kiếp!
Mà hết thảy tâm ý của Bá»™ Kinh Vân Ä‘em ra đánh cược cÅ©ng uổng phÃ!
Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là phải giữ an toà n cho những đứa trẻ nà y đã!
Ai có thể đảm nháºn trá»ng trách nà y? Bây giá» chỉ còn hai ngÆ°á»i – Nhiếp Phong và Äoạn Lãng!
Nhiếp Phong vừa nghÄ© đến đây, trong lòng lại cảm thấy áy náy, trong mắt ngân ngấn lệ, nhìn Bá»™ Kinh Vân nghẹn ngà o nói: “Vân sÆ° huynh…â€
Mắt thấy Nhiếp Phong còn do dá»±, Bá»™ Kinh Vân quay đầu, máu tÆ°Æ¡i từ trong miệng phun ra cùng má»™t chữ vá»™i và ng: “Äi!â€. Má»™t chữ “Äi†nà y phun ra nhÆ° chém Ä‘inh chặt sắt, tuyệt không hối tiếc, ngay cả Nhiếp Phong cÅ©ng ngây cả ngÆ°á»i, nó biết lúc nà y mình phải Ä‘Æ°a ra má»™t quyết định tuyệt tình nhất.
Nó liếc nhìn Äoạn Lãng, thấy Äoạn Lãng cÅ©ng đã quyết định, khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Äi?
Äược!
Nhiếp Phong bá»—ng nhiên nhẫn tâm xoay ngÆ°á»i, nÆ°á»›c mắt đã lã chã rÆ¡i xuống. NhÆ°ng nó vừa má»›i chuyển thân bá»—ng phát hiện đám trẻ con kia không ngá» vẫn còn đứng yên sau lÆ°ng nó và Äoạn Lãng.
“Ngươi…các ngươi…†Nhiếp Phong chỉ cảm thấy kinh ngạc vô cùng, không hiểu chuyện gì.
Má»™t cáºu bé lau nÆ°á»›c mắt, nghẹn ngà o nói: “Ca ca mặt gỗ…ca là ngÆ°á»i tốt, chúng ta…không Ä‘i!â€
Má»™t đứa khác cÅ©ng khóc phụ há»a: “Äúng thế! Ca ấy không phải…ma đầu gì hết, nếu không…sẽ không liá»u chết…bảo vệ chúng ta…â€
Những đứa trẻ khác cÅ©ng đồng thanh: “Thầy đồ thÆ°á»ng nói, ngÆ°á»i tốt sẽ được Ä‘á»n đáp, ca ca mặt gá»— bảo vệ chúng ta, chúng ta cÅ©ng muốn bảo vệ ca ca!â€
Không ngá» những ngÆ°á»i lá»›n thà nh thục qua năm tháng luyện rèn cÅ©ng không thể hiểu được má»™t lần tâm ý Bá»™ Kinh Vân, ấy thế mà những đứa trẻ sáu bảy tuổi đầu không biết chuyện Ä‘á»i nà y lại có thể nhìn thấy chân tâm của má»™t ngÆ°á»i dá»… dà ng đến thế.
Thực là mỉa mai !
Nhiếp Phong nghe những lá»i chân tháºt của đám trẻ, nÆ°á»›c mắt cà ng rá»›t xuống nhÆ° mÆ°a, ngay cả Äoạn Lãng vốn không Æ°a gì Bá»™ Kinh Vân cÅ©ng không cầm được nÆ°á»›c mắt.
Hai ngÆ°á»i cùng quay đầu thoáng nhìn Bá»™ Kinh Vân sau lÆ°ng, chợt thấy thân hình đầy máu tÆ°Æ¡i ấy cÅ©ng Ä‘á»™t nhiên chấn Ä‘á»™ng.
Hắn cũng vì một tấm chân tình của đám trẻ nà y mà cảm động?
Bá»™ Kinh Vân quắc mắt quát lá»›n: “Các ngÆ°Æ¡i…nghÄ© mình…là gì chứ? Ta…chống lại trá»i…là vì ta mà thôi, cút mau!â€
Hắn nói má»™t hÆ¡i dà i nhÆ° váºy, quả thá»±c là lần hắn nói nhiá»u nhất trong Ä‘á»i…
Có lẽ, cũng là lần cuối cùng!
Nhiếp Phong cùng Äoạn Lãng thấy Bá»™ Kinh Vân xÆ°a nay không cÆ°á»i không nói nay lại Ä‘á»™t nhiên nói nhiá»u nhÆ° váºy, trong lòng run lên. Mà ngay lúc Bá»™ Kinh Vân hét lá»›n, hai luồng khà kình mạnh mẽ từ dÆ°á»›i chân hắn phá đất chui lên, đánh thẳng hÆ°á»›ng những đứa trẻ phÃa sau, đám trẻ kia cÅ©ng bị khà thế hung hãn của hắn dá»a sợ mà tản ra.
Bá»™ Kinh Vân không quay đầu, nói tiếp: “Ta vẫn còn có thể duy trì…trong thá»i gian…má»™t chét trà nhá», hai ngÆ°á»i...phải biết…nên là m gì rồi chứ?â€
Hai ngÆ°á»i Nhiếp Phong nhìn thân thể loang lổ máu của hắn cùng hai cánh tay vẫn mạnh mẽ ngăn nÆ°á»›c lÅ©, hai gÆ°Æ¡ng mặt đẫm lá»… liếc nhau má»™t cái, biết là không thể để hắn thất vá»ng.
Äoạn Lãng Ä‘á»™t nhiên nói: “Bá»™ Kinh Vân! Ta trÆ°á»›c giá» Ä‘á»u không xem ngÆ°Æ¡i và o trong mắt, nhÆ°ng hôm nay…cÅ©ng muốn nói vá»›i ngÆ°Æ¡i má»™t câu…Äoạn Lãng ta tháºt sá»± kÃnh trá»ng ngÆ°Æ¡i là má»™t hảo hán, ta…tâm phục khẩu phục ngÆ°Æ¡i!â€
Câu nà y là từ đáy lòng Äoạn Lãng nói ra, nhÆ°ng Bá»™ Kinh Vân không há» phản ứng, khôi phục ngữ Ä‘iệu lạnh lùng, nặng ná» phun ra má»™t câu: “Thôi…Bà mẹ nó! Mau…dẫn bá»n chúng…đi!â€
Nhiếp Phong buồn bã nhìn Äoạn Lãng má»™t cái, Äoạn Lãng láºp tức hiểu ý, hai ngÆ°á»i chợt ra tay!
“Phốc phốc†mấy tiếng, đám trẻ Ä‘á»u bị hai ngÆ°á»i Ä‘iểm đại huyệt, không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
Tất cả cùng kinh hãi kêu lên: “Ca ca tóc dà i, các ngÆ°Æ¡i…là m gì váºy?â€
Nhiếp Phong và Äoạn Lãng không trả lá»i, chỉ im lặng vác đám trẻ con lên hai vai, tay cÅ©ng ôm lấy ngÆ°á»i. Sau đó, Nhiếp Phong lại quay đầu nhìn bóng dáng cô Ä‘á»™c tịch mịch của Bá»™ Kinh Vân, nghẹn ngà o nói: “Vân sÆ° huynh, Phong sÆ° đệ…sẽ vÄ©nh viá»…n…nhá»› huynh, đệ…đệ nhất định…sẽ trở vá»â€¦tìm…huynh…â€
Tìm? Tìm cái gì? Có lẽ ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy. Bộ Kinh Vân cũng không đáp lại.
Chữ “huynh vừa thốt ra, Nhiếp Phong đã mang theo đám trẻ nhanh nhÆ° chá»›p lao Ä‘i vá» phÃa thá»m đá. Äoạn Lãng không nói gì, nhìn Bá»™ Kinh Vân má»™t lần cuối rồi cÅ©ng không chần chừ, mang theo đám trẻ Ä‘uổi sát Nhiếp Phong.
Hai ngÆ°á»i bá»n há» trÆ°á»›c sau Ä‘á»u không dám quay đầu nhìn lại, bởi vì, chỉ sợ quay đầu sẽ lại thay đổi quyết định.
Chỉ có đám trẻ kia không thể cá» Ä‘á»™ng, chỉ có thể gà o thét, miệng vẫn khóc gá»i tên “Ca ca mặt gỗ…â€
Ca ca mặt gỗ…Ca ca mặt gỗ…Ca ca…Ca…
Tiếng khóc của đám trẻ con xa dần, xa dần, rồi nhỠđến mức không thể nghe thấy.
Bá»™ Kinh Vân sau lÆ°ng Nhiếp Phong, Äoạn Lãng và đám trẻ thở phà o má»™t hÆ¡i. Hắn biết bá»n hỠđã Ä‘i xa, tháºm chà đã qua thá»m đá, đến được nÆ¡i an toà n rồi.
Thá»i hạn má»™t chén trà nhá» cÅ©ng vô tình buông xuống!
Bá»™ Kinh Vân chỉ cảm thấy đôi tay mình nhÆ° dần dần chết lặng, giống nhÆ° thân thể hắn váºy.
Bởi vì toà n bộ sức lực của hắn đã sắp cạn kiệt!
Ngay cả nhiệt huyết hừng há»±c trong cÆ¡ thể hắn, chiến ý trong lòng hắn cÅ©ng Ä‘á»u đã nhÆ° đèn hết dầu.
Nhìn bức tÆ°á»ng nÆ°á»›c Ä‘ang muốn nện thẳng xuống đầu mình, Bá»™ Kinh Vân không tá»± chủ nhếch mép cÆ°á»i, thầm nghỉ: Hóa ra đây má»›i là kết cục cuối cùng của mình?
Trong lòng nghÄ© váºy, còn hồng thủy lại Ä‘ang áp tá»›i cách có mấy thÆ°á»›c, chân khà trong song chưởng cÅ©ng cà ng lúc cà ng yếu, thần trà cÅ©ng bắt đầu mÆ¡ hồ.
Trong mÆ¡ hồ, hắn dÆ°á»ng nhÆ° nhìn thấy trong mà n nÆ°á»›c Ä‘ang đổ tá»›i kia gÆ°Æ¡ng mặt hiá»n hòa tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của Hoắc Bá»™ Thiên, vô cùng sống Ä‘á»™ng, là thá»±c hay là ảo đây?
Chẳng những nhìn thấy khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của Hoắc Bá»™ Thiên, hắn còn mÆ¡ mang nghe thấy mình nói chuyện vá»›i ông: “Cha, Kinh Giác…bất hiếu, cuối cùng vẫn không thể báo thù cho cha…â€
“Con ngoan, việc báo thù cÅ©ng không quan trá»ng, hôm nay con hy sinh để cứu bao nhiêu ngÆ°á»i vô tá»™i bất hạnh nhÆ° váºy, cha ở dÆ°á»›i suối và ng tuy rằng tịch mịch, nhÆ°ng nghÄ© tá»›i con cÅ©ng thấy tá»± hà o.â€
“Cha không còn cô Ä‘á»™c nữa đâu, con sẽ đến cùng Ä‘i vá»›i cha, rất nhanh thôi.â€
“Tháºt sao? Chỉ e chÆ°a chắc…â€
Chưa chắc?
Bá»™ Kinh Vân quắc mắt, bừng tình khá»i cÆ¡n mê, trong lòng hiện lên má»™t ý nghÄ©: Chẳng lẽ còn má»™t Ä‘Æ°á»ng sống hay sao?
Không! Vừa rồi chỉ là ảo giác! Hắn bây giá» căn bản không còn má»™t con Ä‘Æ°á»ng sống nà o cả!
Hắn chỉ đơn giản cảm thấy mình kiệt sức, chân khà trong chưởng cũng chớp mắt biến mất, mà n nước cao ba trượng không còn gì ngăn chặn phút chốc lại như mãnh thú nhe nanh múa vuốt, “ầm†một tiếng, như Thái Sơn giáng xuống đầu Bộ Kinh Vân!
Bá»™ Kinh Vân lúc nà y vốn không còn má»™t chút sức lá»±c nhỠđể chống lại, giá» phút nà y hắn tháºm chà còn yếu á»›t hÆ¡n cả má»™t đứa trẻ má»›i sinh, hồng thủy nặng ngà n cân đánh thẳng xuống đầu, nuốt lấy Bá»™ Kinh Vân trong dòng nÆ°á»›c dữ!
“Rầm†một tiếng!
Hắn cuối cùng vì nghịch thiên mà phải cái giá đắt nhất!
Äó vốn là má»™t đôi tay trấn định dị thÆ°á»ng.
Äôi tay nà y từ khi ra Ä‘á»i cùng chủ nhân, đã giúp hắn là m bao nhiêu chuyện, có cả những chuyện mà đôi tay không muốn là m.
Chúng biết, ngÆ°á»i ngã xuống dÆ°á»›i đôi tay của chủ nhân nà y quả thá»±c nhiá»u không đếm xuể, tá»™i ác tà y trá»i, chết không hết tá»™i!
CÅ©ng chỉ có chúng má»›i thá»±c sá»± hiểu được, má»—i khi gặp phải ngÆ°á»i vô tá»™i, hắn đã phải trải qua cảm giác ra sao.
Chỉ tiếc, tá»™i quá nhiá»u, máu quá nhiá»u, đã khiến cho chủ nhân của chúng bị khốn trong cái danh “Maâ€, cÅ©ng khiến cho đôi tay nà y thà nh má»™t đôi Huyết thủ!
Ngay trong khoảnh khắc nÆ°á»›c lúc bao phủ lấy Bá»™ Kinh Vân, đôi Huyết thủ của hắn vẫn ngạo nghá»… giÆ°Æ¡ng thẳng trong nÆ°á»›c, giống nhÆ° chúng Ä‘ang vì chủ nhân mình mà hÆ°á»›ng lên trá»i chỉ trÃch má»™t lần cuối…
NhÆ°ng mà lần chỉ trÃch nà y lại không má»™t tiếng Ä‘á»™ng, xem ra cÅ©ng chỉ có trá»i biết, đất biết, nÆ°á»›c biết, tay biết mà thôi, tất cả Ä‘á»u phẫn háºn bất bình, trong mênh mang hồng trần, không ai hay biết.
Không! Trên thế gian nà y vẫn còn má»™t ngÆ°á»i biết…
LÃ y!
Y, lúc nà y Ä‘ang đứng trên đỉnh vách đá, đã sá»›m nhìn thấy tất thảy những Ä‘iá»u vừa xảy ra, nhÆ°ng vẫn chắp tay sau lÆ°ng đứng lặng, nhìn đám trẻ khóc lóc thảm thiết, nhÆ°ng y lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
NhÆ°ng trong ánh mắt vẫn ẩn hiện vẻ u buồn, y kỳ thá»±c là má»™t ngÆ°á»i bất đắc dÄ© nhất trên Ä‘á»i.
Bởi vì y mặc dù hiểu rõ Thiên cơ, nhưng lại không thể nà o là m trái Thiên cơ.
Mắt thấy sinh linh đồ thán, y chỉ có thể than má»™t tiếng lá»±c bất tòng tâm. Y biết, nếu mình cÅ©ng không nhịn được mà ra tay chống lại thiên mệnh thì nhất định sẽ bị trá»i phạt, tin rằng còn thảm hÆ¡n cả Bá»™ Kinh Vân trÆ°á»›c mặt.
Y chÃnh là Nê Bồ Tát! NhÆ°ng nhìn thấy Bá»™ Kinh Vân vì cứu ngÆ°á»i mà bị hồng thủy đánh ngất, hai mắt ngÆ°á»i nà y chợt hiện lên vẻ thÆ°Æ¡ng tiếc, không khá»i cúi đầu chua xót, bùi ngùi thở dà i: “ChÃnh không phải chÃnh, ma không phải ma, cho dù lấy tÃnh mạng ra đánh cược nhÆ°ng cuối cùng vẫn không buông bá». Hà i tá», nếu ngÆ°Æ¡i có thể khóc, chỉ e là nÆ°á»›c mắt còn mãnh liệt hÆ¡n cả nÆ°á»›c lÅ© nà y.â€
Ôi, nghe giá»ng nói nà y rất giống vá»›i ông từ mà Bá»™ Kinh Vân đã gặp, hay y chÃnh là ông từ có gÆ°Æ¡ng mặt mÆ¡ hồ kia?
Y nhìn chằm chằm và o Bá»™ Kinh Vân Ä‘ang trôi trên mặt nÆ°á»›c, đôi tay nhÆ° Ä‘ang chỉ trÃch, không khá»i hÃt má»™t ngụm khà lạnh, ngá»a mặt lên trá»i than: “Thôi mà ! Nếu luáºn nhân quả thì hà nh Ä‘á»™ng của đứa bé nà y không nên tuyệt mạng. Lão phu trÆ°á»›c đây láºp chà tÃnh huyá»n cÆ¡, cÅ©ng chỉ vì muốn cứu Ä‘á»™ chúng sinh, là m má»™t ngÆ°á»i nhÆ° hắn váºy, nhÆ°ng lão phu lại không thể cứu ngÆ°á»i…Trá»i Æ¡i! Xin cho ta phạm Thiên cÆ¡ má»™t lần, cho ta đến cứu hắn Ä‘i mà !â€
Y nói xong, Ä‘ang muốn nhảy xuống dòng nÆ°á»›c cứu Bá»™ Kinh Vân, nhÆ°ng ngay lúc nà y, trong bầu trá»i tối Ä‘en bá»—ng truyá»n đến má»™t tiếng sấm rá»n vang.
“Ầm†một tiếng sấm nổ vang, cước bộ của ý thoáng chống ngừng lại.
Y không khá»i nghi hoặc, kiá»…ng chân há»i lại trá»i xanh: “Ông trá»i Æ¡i! Vì sao không cho ta cứu hắn?â€
Trá»i cao im lặng không lá»i hồi đáp, y lại thấy tâm huyết dâng trà o, vá»™i và ng bấm đốt ngón tay tÃnh toán, trong đôi mắt lá»™ vẻ bi ai khó nói nên lá»i.
“Thì ra là thế.†Y trầm ngâm tá»± nhủ: “Hóa ra bá» ngá»±a bắt ve, còn có bạch tÆ°á»›c ở sau(*), thì ra ta vốn không cần ra tay, ôi…â€
Y lại nhìn Bá»™ Kinh Vân lần nữa, giống nhÆ° muốn khuyên Bá»™ Kinh Vân Ä‘iá»u gì, y thở dà i nói: “Hà i từ, “Nà ng†sắp sá»a xuất hiện trong cuá»™c Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i, nà ng chÃnh là ngÆ°á»i thứ hai sau Hoắc Bá»™ Thiên, là ngÆ°á»i tình sâu nghÄ©a nặng vá»›i ngÆ°á»i, từ khi thá»i khắc ấy bắt đầu, váºn mệnh của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng theo nà ng thoát khá»i quỹ đạo, Ä‘i và o Äại Luân Hồi.â€
Äáng tiếc, vẫn nhÆ° tÃnh toán của lão phu, bạc mệnh hồng nhan cuối cùng vẫn là bạc mệnh hồng nhan, nà ng vá»›i ngÆ°Æ¡i vẫn là …
Tình sâu duyên cạn…
Y dứt lá»i thì cÅ©ng xoay ngÆ°á»i, giống nhÆ° chuyện an nguy của Bá»™ Kinh Vân đã không còn là chuyện trong lòng y cần lo lắng, cÅ©ng không còn là trách nhiệm của y nữa.
“Ôi, ông trá»i nếu có chút tình, chỉ sợ…trá»i cÅ©ng già đi. Chỉ tiếc là số mệnh đã an bà i không thay đổi được, trá»i cao dù có bạn Ä‘iá»u không muốn, nhÆ°ng lại đối vá»›i hai ngÆ°Æ¡i thá»±c…vô tình…â€
Thanh âm thổn thức vô hạn theo thân ảnh của y xa dần trong mênh mông trá»i đất.
Y rốt cuá»™c đã hiểu rằng thứ tà n khốc nhất chÃnh là ý trá»i.
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
Chữ ký của kimnambin
Như chưa từng nhớ
Như chưa từng quên
Như chưa từng yêu
NhÆ° chÆ°a từng hy vá»ng
NgÆ°á»i có vui buồn tan hợp,
trăng có khi tá» khi má»
chỉ mong ngÆ°á»i mãi mãi
ngà n dặm vẫn xinh tươi
Vạn lý phong sương vạn lý sầu
Ngà n thu ôm mối háºn mÆ°a ngâu
Gió sao bắc được cầu Ô Thước
Em nhé thôi mình hẹn kiếp sau!
Lệ nhòa chảy thẳng và o tim
Trăm ngà n nổi nhớ lại thêm nổi sầu
Trải bao sương gió dải dầu
Xin đai TỠLộ xin bầu Nhang Uyên
Mai nà y dẫu gặp thuyá»n quyên
CÅ©ng Ä‘Ã nh hẹn lại tÆ¡ duyên má»™t Ä‘á»i
Một mình trong chốn bể khơi
Thân nà y tà n tạ vẻ vá»i là m chi
Xin ngÆ°á»i cứ quải gánh Ä‘i
Một mình tôi lại tìm bi với sầu
Cây không buồn sao Cây rụng lá
Äá không buồn sao đá phủ rêu
Trá»i không buồn sao mÆ°a lại đổ
Mắt không buồn sao lệ hoen mi
ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là 1 đấng nam nhi thì phải biết gánh vác việc lá»›n.
Nếu muốn thà nh công thì phải biết giữ bà máºt---->" Ném đá phải biết giấu tay".
Muốn thà nh đại nghiệp thì phải theo đuổi đến cùng, là m việc dứt khoác, đến nơi đến chốn
>"Qua cầu nhớ phải rút ván".
Phải biết ngăn chặn những mối nguy tiá»m ẩn---->" Phải biết thá»c gáºy bánh xe". Phải có khả năng hùng biện và giữ vững láºp trÆ°á»ng---->" Phải ngáºm máu phun ngÆ°á»i"
Äông vá» rồi, nÆ¡i xa anh vẫn biết
Em cô Ä‘Æ¡n và mong ngóng anh nhiá»u
Luôn mong chỠnhững tin nhắn tình yêu
Anh đã biết nói ngà n lần chưa đủ
Anh biết chứ em cần cần nhiá»u lắm
Một vòng tay ủ ấm giấc mơ mình
Chiá»u rồi tối giảng Ä‘Æ°á»ng vắng lạnh tanh
Ná»—i nhá»› em ngáºp trà n căn gác trá»
Hà Nội đêm đông có anh ngồi ngắm phố
Nhớ vỠem quên giá lạnh tê lòng...
Hạnh phúc là gì em có biết không?
Hạnh phúc là được nghÄ© vá» em dù trong má»i lúc
Hạnh phúc là khi anh biết tình cảm em trao là chân thực
sẽ chẳng đổi thay ...
Hạnh phúc là gì anh có hay
Hạnh phúc là bỠvai anh mỗi khi em muốn khóc
Hạnh phúc là khi em biết mình chẳng bao giỠđơn độc
Dù em xa anh...
Hạnh phúc là gì em có hiểu không
Hạnh phúc là khi anh bên cạnh em mỗi khi em cần anh nhất
Dù lặng im nhÆ°ng sá»± đồng cảm trong anh là chân tháºt
Anh nghĩ rằng mình gánh được nỗi đau
Hạnh phúc của anh em chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu từ khi anh gặp em ngà y ấy
Dẫu biết rằng cuá»™c Ä‘á»i vẫn còn nhiá»u sóng dáºy
Hạnh phúc vẫn yên bình khi anh có em bên cạnh
Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì , àíòèêâàðèàò , bat diet kiem the q2 , danthanhphongvan , dinh cap luu manh , doc truyen phong van q2 , êàëüÿíû , êðàñíîäàð , îòçûâû , kiếm hiệp phong vân , kiem hiep dan thanh , kinh the thieu nien , ñìàéëèê , òåíäåð , ôîêóñ , õîñòèíã , òðóäà , phon van Äan thanh , phong van , phong van - dan thanh , phong van 4vn , phong van 4vn.eu , phong van dan thanh , phong van di the 4vn , phong van quyen 2 , phong van suu than thien , phong vân , phong vân 4vn , phong vân 4vn.eu , phong vân Äan thà nh , phong vân Ä‘an thanh , phong vân dan thanh , phong vân quyển 2 , phong vân-truyenhixx , phongvan danthanh , phongvan-truyenkiemhiep , quyen 2 suu than thien , suu than ky. q2 , tien hiep phong van , truong sinh bat tu q2 , truyen phong van 4vn , truyen phong van q2 , truyenkiemhiepphongvan