Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân xông thẳng vào trong phòng bệnh nhưng hắn không mặc quần áo vào mà chỉ khẽ kéo cái chăn lên che đi phần hạ thân của mình.
- Khả Hân, thấy anh thế nào?
Da mặt Diệp Lăng Phi quá dày, cười hỏi.
Lý Khả Hân đâu ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại không mặc quần áo như vậy. Tối qua, Đường Hiểu Uyển mới nói cho nàng biết Diệp Lăng Phi phải nằm viện, nàng thầm trách Diệp Lăng Phi tại sao lại không báo cho mình biết. Sáng sớm hôm nay, Lý Khả Hân đã lập tức đi đến bệnh viện để hỏi tội, nàng muốn hỏi Diệp Lăng Phi xem rốt cuộc thì nàng và hắn có quan hệ gì. Trong lòng bực tức, vừa mới vào bệnh viện Lý Khả Hân đã xông thẳng vào phòng bệnh. Đi vào rồi nàng mới cảm thấy hối hận, sớm biết Diệp Lăng Phi không mặc quần áo thì có đánh chết nàng cũng không xông vào. Nhưng việc đã đến nước này thì có muốn đi ra cũng không còn kịp nữa. Không còn cách nào khác, Lý Khả Hân đành phải hướng anh mắt ra ngoài cửa sổ, nói:
- Anh mặc quần áo vào đi, trần truồng như vậy trông khó coi lắm.
Diệp Lăng Phi vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn Lý Khả Hân cười nói:
- Có gì đâu mà, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy thì cho dù chúng ta có trần truồng nằm cùng một chỗ cũng có sao đâu. OH, được rồi, khi nào em có thời gian, chúng ta đi du lịch Nhật Bản, hai người chúng ta cùng đến suối nước nóng, ở đó nam nữ có thể tắm chung ở suối nước nóng.
Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói muốn đi đến Nhật Bản tắm suối nước nóng, nàng đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nói hay nhỉ, ai có quan hệ tốt với anh, anh nghĩ mặt anh dát vàng à. Nếu như không phải tối qua Hiểu Uyển nói cho em biết chuyện của anh thì em cũng không thèm đến đây. Nhưng mà thật ra thì em cũng đâu cần đến, anh đâu có nói cho em biết.
Diệp Lăng Phi không phải là thằng ngu, nghe Lý Khả Hân nói như vậy hắn hiểu ngay ra rằng nàng đang ghen. Diệp Lăng Phi mặc lấy chiếc quần lót màu đen rồi lặng lẽ đi xuống giường.
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi đã ngồi xuống giường thì đành cất tiếng nói:
- Đi Nhật Bản với anh coi như xong. Nói không chừng đi qua đó anh sẽ bán em cho người khác cũng không chừng.
Lý Khả Hân vừa nói xong câu này thì tức giận, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, bốn mắt giao nhau. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, ném túi trái cây vào Diệp Lăng Phi, miệng lẩm bẩm:
- Diệp Lăng Phi, anh mặc quần áo lại đi.
Nàng nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi không đề phòng bị Lý Khả Hân ném túi trái cây vào người, các quả cam quả táo văng ra tung tóe trên giường và trên mặt đất. Diệp Lăng Phi cười khổ trong lòng, hắn định trêu đùa Lý Khả Hân, đâu ngờ nàng lại làm ra chuyện này. Hắn nhấc mông lên, đi khắp nơi nhặt lấy hoa quả.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Lý Khả Hân vừa mới đi tới cửa phòng bệnh đã đụng phải Bạch Tình Đình. Lý Khả Hân biết Bạch Tình Đình chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, là con gái của Bạch Cảnh Sùng. Thế nhưng Lý Khả Hân không có ấn tượng gì lắm đối với Bạch Tình Đình. Ngẫm lại, Bạch Tình Đình cũng chỉ là một viên chức bình thường, không có ấn tượng gì quá sâu sắc.
So với Bạch Tình Đình, cách ăn mặc của Lý Khả Hân không thể nào bằng. Bạch Tình Đình mặc toàn đồ hàng hiệu, túi xách tay cũng là đồ đắt tiền, thế nhưng về khí chất và vẻ đẹp thì mỗi người một kiểu, cả hai đều là mỹ nữ.
Lý Khả Hân nhìn thấy Bạch Tình Đình ở cửa thì cảm thấy nghi hoặc, nàng không hiểu Bạch Tình Đình đến đây để làm gì. Bạch Tình Đình cũng vậy, nàng cũng nghĩ rất nhiều, thật không hiểu Lý Khả Hân đến đây có chuyện gì. Nàng nghĩ Diệp Lăng Phi cô đơn một mình, nên mới sáng sớm đã đến thăm hắn, vậy mà lại bắt gặp một mỹ nữ ở cửa phòng bệnh.
Nếu như là một cô gái bình thường ở trong phòng bệnh của Diệp Lăng Phi thì Bạch Tình Đình sẽ chẳng có ý kiến gì. Nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng là giám đốc của tập đoàn Tân Á, khó tránh khỏi việc qua lại với nhiều người phụ nữ. Thế nhưng Lý Khả Hân thì khác, nàng ta có một vóc dáng và gương mặt rất đẹp, tuy quần áo bình thường nhưng vẫn toát ra một vẻ giỏi giang, quyết đoán.
Bạch Tình Đình cẩn thận dò xét Lý Khả Hân, mà Lý Khả Hân cũng không chịu yếu thế, đưa mắt nhìn lại Bạch Tình Đình. Ánh mắt Bạch Tình Đình dịch chuyển khỏi người của Lý Khả Hân, hướng vào trong phòng bệnh, không nhìn còn đỡ, vừa mới nhìn, sắc mặt của Bạch Tình Đình đã biến đổi. Nàng thấy Diệp Lăng Phi lúc này chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, cong mông lên mà nhặt hoa quả rơi dưới đất.
- Diệp Lăng Phi, anh đang làm gì đó?
Bạch Tình Đình tức giận kêu lên. Tuy bề ngoài nàng không thừa nhận quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi, đây chỉ là giai đoạn sống thử mà thôi nhưng trong lòng không biết từ lúc nào đã coi hắn là người của mình. Phàm là nữ nhân, ai cũng vậy, một khi trong lòng đã coi vật gì là của mình thì không cho phép người khác được chen vào. Trông thấy Lý Khả Hân đang ở trước cửa phòng, lại vừa mới đi ra, thì bất kỳ ai cũng có ý nghĩ nàng có chuyện mập mờ với Diệp Lăng Phi.
Nghe thấy âm thanh của Bạch Tình Đình, tay của Diệp Lăng Phi hơi run rẩy, vừa nhặt hoa quả rơi trên mặt đất hắn vừa thầm kêu: “Không xong rồi!”
Không ngờ Bạch Tình Đình lại xuất hiện đúng lúc này, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, cười hì hì nói:
- Anh đang nhặt hoa quả.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tình Đình trông thấy thân hình cường tráng khôi ngô của Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng không kìm khỏi có một cảm giác xúc động. Ngày thường, nàng thấy Diệp Lăng Phi là một nam nhân nho nhã, không ngờ hắn lại có một thân hình cường tráng như thế. Từng khối từng khối cơ bắp khiến cho bất cứ cô gái nào cũng không kìm chế được sự hấp dẫn, nhưng giờ phút này, Bạch Tình Đình lại cố gắng nén cảm xúc ở trong lòng, dùng một âm thanh trầm thấp tức giận nói:
- Có phải anh là nên giới thiệu cho tôi xem vị mỹ nữ bên cạnh là ai không?
- A, em nói nàng ta ư?
Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói tức giận của Bạch Tình Đình thì trong lòng mừng thầm: “Bề ngoài, Bạch Tình Đình có vẻ như không có cảm giác, không để ý đến mình, nhưng nàng lại luôn quan tâm đến mình.”
Hắn hướng về phía nàng nói:
- Các em đã sớm gặp qua rồi, cô ấy là Lý Khả Hân, đồng nghiệp của anh.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa đi tới hai người. Hai vị mỹ nữ đều đồng thời kinh hô lên:
- Mau mặc quần áo vào.
Diệp Lăng Phi lúc này mới ý thức được cách ăn mặc của mình vô cùng bất nhã. Hắn vội vàng tới trước giường, tìm quần áo mà hôm qua Chu Hân Mính cởi của mình ra mặc lại. Sau khi ăn mặc tử tế, vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai người Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình đều quay lưng về phía mình.
- Anh đã mặc quần áo tử tế xong rồi.
Diệp Lăng Phi kêu lên.
Nghe thấy âm thanh này của Diệp Lăng Phi, hai vị mỹ nữ đều quay người lại. Nhìn thấy quần áo của Diệp Lăng Phi chỉnh tề, hai người mới đi vào trong phòng bệnh.
- Diệp Lăng Phi, anh giới thiệu hai chúng em cho nhau đi.
Bạch Tình Đình mang theo sự tức giận, cất tiếng nói.
- Kỳ thực, cái này còn cần anh giới thiệu sao, đây là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của anh Lý Khả Hân, còn người này chính là Bạch đại tiểu thư.
Diệp Lăng Phi cố gắng che dấu quan hệ giữa mình và Bạch Tình Đình, sợ rằng một khi mình nói ra quan hệ với nàng sẽ khiến cho cả hai người cảm thấy tức giận. Với tính tình của Lý Khả Hân, nói không chừng sẽ mắng lại rồi đoạn giao với mình, đây không phải là điều mà Diệp Lăng Phi mong muốn xảy ra.
Bạch Tình Đình nghe thấy lời giới thiệu của Diệp Lăng Phi như vậy thì hừ một câu nói:
- Diệp Lăng Phi dường như anh còn quên không giới thiệu một chuyện thì phải.
Lý Khả Hân vừa nghe thấy câu nói thì đưa đôi mắt nghi hoặc liếc nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng thầm phỏng đoán quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi cau mày, những lời này của Bạch Tình Đình đã khiến cho trong lòng hắn có một cảm giác rất khó giải quyết. Lý Khả Hân này đã trở thành tình nhân của mình, mình làm sao nói rõ cho nàng ta nghe được. Còn nếu như Diệp Lăng Phi không chịu nói quan hệ giữa hai người, Bạch Tình Đình sẽ không dừng tay, trường hợp xấu nhất sẽ khiến cho quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt. Với lại, dựa theo tính cách của Lý Khả Hân, một khi nàng chưa hiểu rõ được mọi chuyện thì sẽ chưa buông tha, không chừng sẽ tuyệt giao với hắn, đây cũng là khó khăn của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy khó xử, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Cuối cùng hắn cũng đành cất tiếng nói:
- Nàng ta là lão bà của anh, nói rõ hơn một chút là vẫn còn chưa đăng ký kết hôn, vẫn còn đang ở trong giai đoạn sống thử với nhau.
Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này xong thì sắc mặt trở nên biến đổi. Nàng cắn chặt môi, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi trọn vẹn trong vòng nửa phút. Cuối cùng, Lý Khả Hân mới cất tiếng:
- Diệp Lăng Phi, anh hãy ở bệnh viện dưỡng thương cho thật tốt, tôi đi trước.
Nói xong những lời này, Lý Khả Hân liền xoay người đi ra ngoài.
- Khả Hân.
Diệp Lăng Phi nghe thấy lời nói này của Lý Khả Hân thì biết nàng đang rất tức giận. Hắn định gọi Lý Khả Hân lại nhưng nàng đâu chịu nghe, không hề quay đầu mà bước ra khỏi phòng bệnh.
- Aizzz, người ta đã đi rồi, anh còn nhìn gì vậy?
Bạch Tình Đình mỉa mai nói:
- Được rồi, tôi thấy anh ở đây có vẻ rất tiêu dao, có mỹ nữ không hề thua kém tôi bầu bạn. Tôi ở đây cũng làm cho anh có cảm giác chán ghét. Được rồi, tôi đi đây.
Bạch Tình Đình vừa xoay người đi, bỗng nhiên nàng quay lại, cười với Diệp Lăng Phi:
- À, tôi quên mất một việc, hai chúng ta không cần phải sống thử nữa, tôi có rất nhiều người theo đuổi, không thể vì anh mà làm chậm trễ tương lai của mình được. Được rồi, tôi nói hơi nhiều, đương nhiên, Bạch Tình Đình tôi không phải là người phụ nữ độc ác, anh cứ tiếp tục ở lại trong biệt thự cũng được, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, hai chúng ta từ nay về sau coi như không quen biết.
Diệp Lăng Phi cười khổ không thôi, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Chuyện này tại sao lại biến thành như vậy? Khụ, chẳng lẽ phụ nữ trời sinh đã là cừu gia của mình, không thể để nói chuyện cùng một chỗ.”
Bạch Tình Đình đi ra khỏi bệnh viện. Lúc vừa ngồi vào trong chiếc xe của mình, bỗng nhiên, nước mắt của nàng đảo quanh hai má.
- Diệp Lăng Phi, tên khốn kiếp này, anh là đồ xấu nhất trên đời.
Nàng nghiêng người về phía trước, gục xuống tay lái, hồi lâu không ngẩng đầu lên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi ngồi trở lại giường bệnh, hắn cầm điện thoại di động gọi cho Lý Khả Hân nhưng Lý Khả Hân không nghe, dĩ nhiên là sau đó nàng tắt máy. Tiếp đến hắn gọi cho Bạch Tình Đình, tình trạng giống y chang. Diệp Lăng Phi cảm thấy bực mình, thầm nghĩ: “Con mẹ nó, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà lão tử lại xui xẻo như vậy.”
Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn càng nhìn càng thấy phòng bệnh này không vừa mắt, hắn tháo sạch toàn bộ băng vải trên đùi, ném xuống đất. Tiếp đó cởi bộ quần áo bệnh nhân ra, lấy quần áo của mình mặc vào. Sau đó hắn lấy hoa quả mà Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân mang tới bỏ vào một chiếc túi lớn.
Diệp Lăng Phi gọi y tá tới, nói với cô ta rằng hắn muốn làm thủ tục xuất viện. Nữ y tá này bị Diệp Lăng Phi làm phiền hai ngày nay rồi, nàng ước gì bệnh nhân phiền phức này sớm ra viện nên vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn xuất viện, nàng vội vàng chạy đi làm thủ tục.
Thanh toán tiền viện phí xong, Diệp Lăng Phi xách túi hoa quả đi ra khỏi bệnh viện. Đứng ở cửa bệnh viện, Diệp Lăng Phi thuận tay ném quả cam vào phòng y tá trong bệnh viện.
Diệp Lăng Phi đi thẳng đến bãi đỗ xe, ba ngày nay chiếc xe không được sử dụng nên bụi bám đầy lên xe.
- Không khí ô nhiễm quá.
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền mở cửa xe ra. Hắn vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu, nếu như bây giờ quay về biệt thự không phải là mất mặt sao, ngay cả điện thoại Bạch Tình Đình cũng không thèm nhận chứng tỏ Bạch Tình Đình vẫn còn đang tức giận. Nghĩ vậy, Diệp Lăng Phi chạy đến chỗ rửa xe gần bệnh viện.
Cửa xe đóng chặt, nước chảy từ thân xe chảy xuống. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, hai mắt khép hờ. Nghĩ tới chuyện tối hôm qua với Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hân Mính là một cô gái có thể khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào cũng phải tan chảy trên thân thể mềm mại của nàng, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy vô cùng khoan khoái. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, Chu Hân Mính đã tuyệt giao không nói với hắn một lời, ngay cả Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình cũng coi hắn như người dưng, điện thoại cũng không thèm nhận. Nhớ đến câu nói trước khi đi của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cảm giác hôm nay là một ngày xui xẻo đối với hắn, hắn chẳng thể nào hiểu được xui xẻo này đến từ đâu.
Diệp Lăng Phi vô cùng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết. Diệp Lăng Phi vốn định đi ra ngoài uống rượu nhưng chả tìm được ai nào thích hợp. Hắn nghĩ lúc này nếu như được ngồi cùng với Dã Thú và Dã Lang thì còn gì bằng. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng hiểu, hai người này còn đang trong tổ chức Lang Nha, đang lo kiếm tiền còn thời gian đâu mà ngồi với hắn để uống rượu.
- Oh, đúng rồi, không phải là còn tiểu tử kia sao?
Diệp Lăng Phi nghĩ tới em họ của Bạch Tình Đình là Điền Phong, lần trước tại nhà hàng tháp truyền hình, tiểu tử này g để lại ấn tượng không tệ với hắn, hiện tại Diệp Lăng Phi vẫn còn lưu số của Điền Phong. Hắn lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Điền Phong.
Điền Phong cảm thấy rất bất ngờ khi thấy Diệp Lăng Phi gọi điện tới. Từ sau lần gặp Diệp Lăng Phi với chị họ mình, hắn đã coi Diệp Lăng Phi như anh rể của mình. Lúc này thấy Diệp Lăng Phi gọi điện tới, Điền Phong ý thức được rằng có khả năng Diệp Lăng Phi đang cần mình giúp đỡ.
- Anh rể, chuyện gì vậy?
- Đừng gọi tôi là anh rể, tôi đang đau đầu đây này.
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong gọi mình là anh rể, trong lòng cảm thấy nóng bừng, không biết Bạch Tình Đình mà biết sẽ phản ứng ra sao. Bây giờ, hắn cảm thấy đau đầu muốn chết nên không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
- Xem ra anh đang có mâu thuẫn với chị họ em, bây giờ anh gọi điện tới đúng là ngoài dự liệu của em. Ở với chị họ em cũng đâu dễ dàng gì. Nói thật, chúng ta đều là đàn ông, tôi cũng nói thật, ngay cả em là em họ cũng chả dám chọc vào chị ấy.
Điền Phong nói liền một hơi những chuyện này làm Diệp Lăng Phi cảm thấy rất cảm động, hắn hận không thể ôm ngay lấy vai Điền Phong, rồi hô lớn: “Vạn tuế”.
- Cậu đang ở đâu, chúng ta đi ra ngoài uống rượu được không? Tôi đang muốn uống rượu nhưng không biết tìm ai.
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ à? Em đang có chút việc ở đây.
Bên kia điện thoại của Điền Phong rất ầm ĩ, có vẻ như đang đứng ở chỗ huyên náo. Điền Phong nói quanh co:
- Anh rể, như vậy đi. Em có mấy người bạn đang ở đây, anh đến đây, chúng ta cùng đi uống rượu.
- Được, không thành vấn đề.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi đồng ý ngay, hắn lái xe tới cửa hàng internet Tiêu Dao theo như lời của Điền Phong. Quán internet này gần trường đại học Vọng Hải, đại đa số khách hàng của những quán internet kiểu này là thanh niên.
Diệp Lăng Phi tìm một chỗ đỗ xe, sau đó hắn xuống xe đi vào quán internet Tiêu Dao. Đối với những quán internet này Diệp Lăng Phi rất ít đến, lí do không phải là hắn giống như những cô gái khác không thể chịu đựng được không khí dơ bẩn ở đây mà vì hắn không rảnh để đến những chỗ này.
Diện tích quán này cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải đến hai trăm máy tính. Diệp Lăng Phi vừa đi vào quán đã nghe thấy những tiếng ầm ĩ kèm theo những âm thanh của bàn phím, cộng thêm những tiếng chửi bậy. Diệp Lăng Phi cất bước đi tới bàn tiếp tân, ở đó có một cô tiếp tân khá xinh đẹp đưa măt nhìn hắn. Tiếp đó cô không thèm để ý tới Diệp Lăng Phi nữa, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình.
Diệp Lăng Phi cảm thấy choáng váng, hắn thầm nghĩ làm sao để tìm được Điền Phong ở chỗ này. Không còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi đành gọi điện cho Điền Phong ra đón mình.
Qua vài tiếng chuông thì Điền Phong đã chạy từ tầng hai xuống. Từ xa Điền Phong đã hô lớn:
- Anh rể, ở đây.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Điền Phong chạy từ tầng hai xuống, hắn cũng cười cười. Đến khi Điền Phong tới cạnh mình, hắn mới khẽ nói:
- Cậu đừng gọi tôi là anh rể, tôi không xứng đâu. Cậu cứ gọi tôi là đại ca là được rồi.
- Vâng, vậy thì gọi là đại ca. Vốn dĩ em gọi anh rể cũng không được tự nhiên cho lắm. Mà thôi, tóm lại anh với chị họ có chuyện gì vậy, có cần em hỗ trợ hay không?
- Đừng, chị của cậu bây giờ đang rất giận tôi. Bây giờ cô ấy mà nghe thấy tên tôi chắc là tức điên lên mất.
Diệp Lăng Phi thở dài, nhăn mày lại, cảm giác hết sức khổ não khi nhắc đến Bạch Tình Đình. Điền Phong nhìn thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi như vậy cũng không hỏi nữa, hắn ôm vai Diệp Lăng Phi đưa lên tầng hai.
Tầng hai không giống với tầng một, tầng hai không có phòng khách. Ngoài ra, tầng hai còn chia ra làm nhiều phòng, trong đó có cả phòng VIP. Điền Phong dẫn Diệp Lăng Phi tới một phòng lớn phía bên trái, trong này có hai hàng máy vi tính, khoảng chừng hơn bốn mươi máy nhưng lại chỉ có mười mấy người, những máy còn lại thì bỏ trống.
- Điền ca, chúng ta lại thua một ván nữa rồi.
Vừa nhìn thấy Điền Phong trở về, một gã thanh niên xấp xỉ tuổi của Điền Phong kéo một cái ghế tới cho Điền Phong ngồi.
- Lại thua rồi, không phải là chúng ta thua cả trận chứ?
Điền Phong hỏi.
- Vâng, lần này chúng ta thua lớn.
Gã thanh niên nói.
- Mẹ nó, bực quá.
Điền Phong mắng xong một câu liền cười nói:
- Thua là thua, không có gì quan trọng cả, chúng ta sẽ so tài cùng với bọn họ tại giải NLT. Thôi được rồi, chúng mày thu dọn đồ đạc đi rồi cùng đi uống rượu với đại ca của tao.
Vừa nghe Điền Phong nói muốn đi uống rượu, bốn người bạn thân của hắn là Lý Sảng, Trần Khiếu, Hàn Thiên Thành và Chu Phong liền vội vàng thu dọn đồ đạc. Chiến đội CS (Cross Fire) của bọn họ do Điền Phong tổ chức lên, những người này thường mang theo bàn phím và chuột thế nên đồ đạc cũng không phải là ít.
Ngồi phía đối diện là năm người của chiến đội SUN, bọn họ vừa đánh thắng Điền Phong, SUN có nghĩa là mặt trời. Đây là chiến đội nghiệp dư nổi tiếng tại thành phố Vọng Hải, thường hay tranh tài tại giải NLT. Đã có một lần họ đoạt được chức vô địch giải NLT, nhất là đội trưởng Phùng Khôn, hắn đích thực là một cao thủ, sắp trở thành một nhân tài mới cần được bồi dưỡng.
Sở dĩ lần này chiến đội SUN chủ động muốn so tài với Điền Phong không phải là vì SUN có vấn đề gì với Điền Phong mà hoàn toàn là vì một cô gái. Tên cô gái này là Vu Tiểu Tiếu, Vu Tiểu Tiếu là sinh viên khoa mỹ thuật đại học Vọng Hải và cũng là một fan cuồng nhiệt của CS. Vu Tiểu Tiếu mới vào đại học Vọng Hải không lâu đã được chọn là tân hoa khôi của trường. Tiếng tăm của Vu Tiểu Tiếu rất nhanh chóng truyền đến tai Phùng Khôn, hắn đã quyết ý theo đuổi nàng, thậm chí đã nhiều lần mời nàng tham gia vào chiến đội SUN.
Dù sao thì Vu Tiểu Tiếu cũng là một mỹ nữ có chủ kiến, cũng không biết là nàng coi thường Phùng Khôn hay là coi thường chiến đội SUN mà hết lần này đến lần khác nàng đều từ chối. Phùng Khôn cảm thấy khó chịu khi biết tin Vu Tiểu Tiếu muốn gia nhập chiến đội nghiệp dư của Điền Phong nên hôm nay hắn khiêu chiến với Điền Phong, mục đích là để làm nhục chiến đội của Điền Phong trước mặt mỹ nữ.
Vu Tiểu Tiếu đứng xem hai đội thi đấu cùng với người bạn thân của nàng. Đến lúc tỉ số 16 : 0 nghiêng về phía Phùng Khôn thì vẻ mặt của nàng tỏ ra rất khó chịu. Phùng Khôn liếc nhìn thấy sắc mặt của nàng, cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn đang định tiếp tục hạ nhục tên tiểu tử Điền Phong không biết trời cao đất rộng này nữa thì đâu ngờ rằng, căn bản Điền Phong không thèm để ý đến trận đấu mà muốn ra ngoài uống rượu. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận, vội vàng đứng lên. Hắn dùng giọng điệu châm chọc, nói:
- Tiểu tử, tao thấy mày đừng nên tham gia NLT nữa, có đi thì cũng mất mặt thôi. Không biết trời cao đất rộng là gì, về nhà luyện tập chơi CS thêm vài năm nữa đi.
Phùng Khôn vừa nói hết câu thì tất cả mọi người trong chiến đội của hắn đều cười ầm lên. Khuôn mặt xinh đẹp của Vu Tiểu Tiếu lại càng trở lên khó coi, nàng hung hăng nhìn Phùng Khôn, tức giận nói:
- Tôi thấy anh đánh cũng đâu có hay lắm, cũng bị người ta bắn vào đầu còn gì.
Phùng Khôn coi như không nghe thấy những lời này, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Điền Phong, nói:
- Oh, tao nghe nói nhà mày có rất nhiều tiền, thế nhưng tao thấy bộ dạng của mày thì không giống như vậy, vẫn còn đi một đôi giày du lịch. Hừ, sao bây giờ lắm loại người như thế này thế.
Điền Phong là người rất nhẫn nhịn, nhưng nghe những lời châm chọc này của Phùng Khôn, hắn không thể kìm chế được nữa, liền lớn tiếng quát:
- Phùng Khôn, con mẹ mày câm miệng cho tao. Nhìn bộ dạng hèn nhát của mày chắc là loại không có tiền nhưng lại giả bộ. Có giỏi thì chúng ta solo, nếu như tao sợ mày thì tao đem họ tao viết ngược lại.
Diệp Lăng Phi giơ thẳng ngón tay cái của mình lên tỏ vẻ tán dương, nói:
- Quả nhiên là có học vấn, lời nói quả thật rất chặt chẽ, chữ 'điền' dù có viết ngược thì vẫn là chữ 'điền'.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Chẳng qua Điền Phong là một người biết nhẫn nhịnhiện tại có cảm giác hắn có khi khái hơn hẳn. Dù sao thì Bạch Cảnh Sùng cũng là bác của Điền Phong, thế nên làm sao Điền Phong có thể quá kém cỏi được. Cha mẹ Điền Phong cũng có công ty riêng, tài sản trong nhà nếu không phải là tiền tỷ thì cũng phải có đến hàng triệu.
Lần này bị Phùng Khôn chọc giận, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Điền Phong bỗng trở lên lạnh lùng, hắn lớn tiếng quát:
- Họ Phùng kia, mày đúng là loại không biết xấu hổ, nếu mày muốn, bổn thiếu gia sẽ cùng chơi với mày.
Phùng Khôn cũng là dân giang hồ, loại người nào hắn đều tiếp xúc qua. Vừa nhìn thấy bộ dạng tức giận của Điền Phong, hắn nở nụ cười đắc ý, chậm chạp thu dọn bàn phím và chuột, nói:
- Ai ui, tức giận à, tao thực sự rất sợ đấy.
Hắn nói những lời này khiến cho cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy bực tức. Vốn dĩ tâm tình Diệp Lăng Phi đã không được thoải mái lại không có chỗ nào để phát tiết. Hiện tại gặp tình huống như vậy, tuy rằng mấy năm nay hắn quy ẩn giang hồ nhưng nhìn thấy Phùng Khôn là hắn nghĩ ngay đến đánh người.
Sắc mặt Điền Phong cũng trở lên rất khó coi, bất kỳ ai nghe xong những lời khiêu khích này của Điền Phong cũng không tránh khỏi bực tức. Đang trong cơn tức giận, Điền Phong định tiến về phía Phùng Khôn thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại chỗ ngồi.
- Chuyện này để cho tôi.
Diệp Lăng Phi kéo Điền Phong lại, cả hai cùng ngồi xuống. Hắn lấy thuốc ra, châm một điếu.
- Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của mày trông rất hèn hạ. Xin lỗi, tao nói thế không làm mày giận chứ?
Diệp Lăng Phi chậm rãi nói.
- Mày là ai?
Vốn dĩ Phùng Khôn đang chĩa mũi nhọn về phía Điền Phong, hắn nghĩ một khi Điền Phong tức giận lên rất dễ xảy ra đánh nhau. Mà khi đánh nhau thì chắc chắn bên Phùng Khôn sẽ chiếm ưu thế vì bên hắn có tám người mà bên Điền Phong chỉ có năm người, cho dù không phải là như vậy thì Điền Phong cũng không phải là đối thủ của Phùng Khôn, vì thường ngày tiểu tử này rất hay đánh nhau. Từ sau khi hắn chơi CS có tiếng thì mới dừng chuyện đánh nhau lại. Bây giờ bỗng xuất hiện một gã hơn ba mươi tuổi, Phùng Khôn cẩn thận hỏi thăm dò.
- Tao chỉ là người đi ngang qua đây, nhìn bộ dạng của mày làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nên tao không nhịn được, muốn nói vài câu với mày. Mày không thấy bộ dạng mày thực sự dọa người à? Không phải tục ngữ có câu: ‘Xấu không có tội, có tội là do rất xấu’ sao?
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho Điền Phong và Vu Tiểu Tiếu đều cười rộ lên. Sắc mặt Phùng Khôn trở lên đỏ tía, hắn sa sầm mặt, mắng:
- Mẹ nó, mày là thằng nào, lão tử sẽ băm vằm mày ra thành từng mảnh.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Anh bạn, mày làm tao sợ đấy. Bất quá, con người của tao rất ghét bị coi thường, mày càng nói như vậy tao càng muốn xem mày băm vằm tao bằng cách nào.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng lên, đặt điếu thuốc lên bàn, hắn đi về phía Phùng Khôn. Điền Phong cảm thấy bất ngờ khi Diệp Lăng Phi làm như vậy, hắn vội vàng nháy mắt với mấy người bạn của hắn, cả năm người bên này đều đồng loạt đứng lên.
Phùng Khôn thấy Diệp Lăng Phi đi về hướng mình nhưng với tính cách của hắn thì lại càng không thể tỏ ra yếu kém hơn. Hơn nữa lại có mỹ nữ ở đây, hắn càng muốn khoe khoang bản lĩnh. Phùng Khôn trừng mắt lên, mắng:
- Tao cho mày ba giây, mày phải buông tay ra nếu không mày sẽ phải hối hận.
- Uy hiếp tao à? Tiểu tử, tao không bỏ tay ra đấy, mày có giỏi thì làm được gì tao?
Phùng Khôn không cam lòng chịu lép vế.
- Một, hai, ba.
Diệp Lăng Phi vừa mới nói ba’xong’ liền dùng tay phải túm lấy cổ áo Phùng Khôn nhấc bổng Phùng Khôn lên. Phùng Khôn bị Diệp Lăng Phi tóm chặt, tay chân đạp loạn xạ trên không trung. Mấy người xung quanh không thể tin vào mắt mình được: “Tại sao lại có người khỏe như vậy, chỉ dùng một tay mà nhấc bổng được một người sống lên?”
Diệp Lăng Phi đi tới cửa sổ, giơ Phùng Khôn ra bên ngoài cửa.
- Tao không biết tay tao có thể chịu được bao lâu. Nếu như tao buông tay ra mà mày ngã xuống là tao không chịu trách nhiệm đâu.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói. Nhìn bộ dạng nhàn nhã của hắn không ai nghĩ rằng hắn đang nắm một người ngoài cửa sổ. Lần này Phùng Khôn sợ chết khiếp, toàn bộ thân thể hắn run lẩy bẩy, đây là tầng hai, nếu ngã xuống mà không chết thì cũng gãy xương.
- Mày…mày điên rồi.
Phùng Khôn mặt xám như tro. Hắn không dám nói ương ngạnh nữa, hắn rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ buông tay ra.
- Tao vốn là người điên, lẽ nào mày không nhận ra sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ mới nhận ra, mày đúng là thằng ngu.
- Tôi….tôi sai rồi, anh….anh mau đưa tôi vào đi..
Phùng Khôn nói giọng cầu xin, hắn cũng không phải là thằng ngu, nếu như lúc này hắn còn nói ương ngạnh, không chừng sẽ bị Diệp Lăng Phi ném xuống đất.
- Mày biết sai rồi à? Hình như tao chưa cảm thấy thế.
Diệp Lăng Phi dùng giọng rất kỳ quái nói:
- Lẽ nào dạo này mấy uy rôi? Thôi bỏ đi, tao cho mày vào.
Diệp Lăng Phi nói xong liền kéo Phùng Khôn vào trong, ném hắn xuống đất. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ tay, hắn nhìn xuống bộ dạng sợ hãi của Phùng Khôn đang nằm dưới đất, nói:
- Huynh đệ, tao thấy mày chơi cũng rất tốt. Con người tao tuy rằng không thích chơi game nhưng lại rất thích nhìn người khác chơi nên cũng có một chút hiểu biết. Thôi như vậy đi, chúng ta chơi một trận CS, nếu như mày thua, mày sẽ phải cởi sạch quần áo và mặc đồ lót đi ra ngoài đường.
Phùng Khôn vừa nghe nói muốn so tài CS, hắn trở lên bạo dạn hơn, thầm nghĩ: “Hừ! Cuối cùng tao cũng tìm được cơ hội báo thù.”
Nghĩ vậy hắn liền đồng ý, nói:
- Tốt, vậy nếu như mày thua, mày sẽ phải làm gì?
- À, vấn đề này cần nghiên cứu một chút.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa liếc nhìn Điền Phong, Điền Phong cảm giác lạnh gáy, hắn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Diệp Lăng Phi cười rộ lên, nói:
- Nếu như tao thua, thì Điền Phong sẽ cởi sạch quần áo, chỉ mặc đồ lót chạy ra đường.
“Không có nghĩa khí, đúng là không có nghĩa khí.” Điền Phong thầm kêu khổ trong bụng.
Diệp Lăng Phi bắt đầu bật trò chơi lên, nhìn thao tác của Diệp Lăng Phi, Điền Phong cảm thấy lo lắng, nói:
- Đại ca, anh có cần đổi bàn phím và chuột không?
- Tôi thấy bàn phím và chuột này cũng tốt. Cậu xem, tuy rằng chuột này là chuột bi thuộc loại cũ nhưng độ chính xác lại rất cao. Lúc nãy tôi bấm chuột thấy độ dao động cũng không tệ.
Điền Phong thiếu chút nữa té xỉu, thầm kêu khổ, nghĩ: “Chết rồi, đại ca ơi, anh có biết chơi CS không thế, cho dù chỉ là một lỗi nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả của trận đấu. đó”
Lúc này hắn cảm thấy có chút hối hận. Lý Song và Hàn Thiên Thành nhìn thấy bộ dạng của Điền Phong, bọn họ đang suy nghĩ xem nếu như Điền Phong mặc đồ lót chạy ra ngoài đường thì không biết đại học Vọng Hải sẽ xôn xao như thế nào đây?
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Vu Tiểu Tiếu cũng vậy, nàng thấy những thao tác vụng về của Diệp Lăng Phi trong lòng cũng thầm lo lắng cho Điền Phong. Tuy rằng Phùng Khôn kiêu ngạo nhưng hắn lại là người có thực lực, thế mà nhìn vị đại thúc này ngay cả việc thử bàn phím và chuột còn không biết thì biết trông mong gì nữa. Dẫu sao nguyên nhân sâu xa của chuyện này cũng là do Vu Tiểu Tiếu, nếu như lần này Điền Phong phải chịu nhục thì không biết sau này Vu Tiểu Tiếu sẽ phải đối xử với Điền Phong kiểu gì nữa.
- Ai ui, tại sao lại ra cái súng lục này.
Diệp Lăng Phi vừa đăng nhập vào trò chơi thì thấy có một khẩu 45UPS, hắn lẩm bẩm nói:
- Tôi nhớ kỹ có một khẩu Desert Eagle là loại súng lục rất tốt mà. Mấy năm rồi không chơi, bây giờ quên hết cách đánh, thay đạn thế nào cũng không nhớ rõ, đúng là phiền phức thật.
Điền Phong nghe thế khóc không ra nước mắt, hắn thầm nghĩ: “Đại ca, anh hại chết em rồi.”
Vu Tiểu Tiếu nhịn không được, nói chen vào:
- Tôi nói với vị đại thúc này, anh chưa chơi game bao giờ sao? Nếu không thì để lão nương này chơi cho, dù sao thì tôi cũng bị chà đạp nhiều lần rồi nên cũng có kinh nghiệm.
Câu nói này của Vu Tiểu Tiếu khiến Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa phun nước bọt vào màn hình, hắn toát mồ hôi, thầm nghĩ:”Cô gái này bạo dạn quá, mấy lời đó mà cũng có thể nói ra được.”
Vu Tiểu Tiếu đâu biết rằng câu nói vừa rồi khiến cho Diệp Lăng Phi phải toát mồ hôi, nàng nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất khó chịu, nàng hận không thể đá Diệp Lăng Phi ra khỏi ghế, Vu Tiểu Tiếu thầm nghĩ: “Điền Phong, sớm muộn gì anh cũng phải cởi quần áo. Để cho vị đại thúc này chơi chi bằng để cho tôi chơi còn hơn, dù sao thì cũng có chút cơ hội.”
Phùng Khôn ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, tất cả những lời nói vừa nãy đều lọt vào tai hắn. Hắn cảm thấy vô cùng đắc ý, thầm nghĩ: “Hừ, tao còn tưởng mày là cao thủ, thế mà lúc nãy còn giả bộ làm hại lão tử phải lo lắng.”
Trong đầu nghĩ vậy hắn liền đăng nhập vào trò chơi. Những trận đấu 1V1 trong CS là rất hiếm thấy, bất kỳ cuộc tranh tài nào đều lấy tính đồng đội làm trụ cột. Thế nên những người chơi CS thường lập đội với nhau, cho dù là người bắn giỏi đến đâu nhưng nếu như không có sự giúp đỡ của đồng đội thì rất khó có thể giành chiến thắng.
Phùng Khôn rất giỏi chơi súng ngắm, hắn có biệt hiệu là “Thương Thần”. Hắn bắn rất chuẩn, chỉ cần thò đầu ra là bị trúng đạn ngay lập tức. Hắn rất tự tin về khả năng bắn súng của mình nên không coi Diệp Lăng Phi ra gì.
Mặc kệ mấy người bên này đang rất khẩn trương, tâm trạng của Diệp Lăng Phi vẫn rất tốt. Hắn bắn bừa ra mấy viên đạn thì nhận ra rằng trò CS này cũng không có nhiều thay đổi lắm, thậm chí đường đi của viên đạn cũng không có gì khác biệt. Diệp Lăng Phi cảm thấy tự tin, hắn đeo tai nghe lên, chính thức tiến vào trò chơi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Vừa mới tiến vào trò chơi, Diệp Lăng Phi đã trở lên khẩn trương, ngay cả Điền Phong cũng không sánh bằng. Sắc mặt Diệp Lăng Phi không có chút biểu tình gì, hai mắt hắn chăm chú nhìn vào màn hình, cả năm ngón tay xòe, thao tác của hắn trên bàn phím rất thành thục. So với lúc nãy thì dường như Diệp Lăng Phi đã biến thành một người khác.
Diệp Lăng Phi vừa mới tham gia trò chơi thì đã chọn bên cướp. Những người chơi CS đều biết vũ khí của bên cướp yếu hơn vũ khí của bên cảnh sát. Hành động của Diệp Lăng Phi khiến cho mọi người phải kinh hãi, hắn không coi ai ra gì, cứ thế cầm quả bom C4 chạy ra ngoài. Phàm là những người chơi CS đều biết sau khi vào trò chơi phải quan sát thật kỹ thế nhưng Diệp Lăng Phi lại không làm như vậy, hắn chạy thẳng ra ngoài.
Phùng Khôn đâu ngờ rằng lá gan Diệp Lăng Phi lại lớn như vậy, vừa mới vào đã chạy đến khu B. Thấy thế hắn cũng tiến vào khu B, nhưng vừa ló đầu vào thì bỗng một quả lựu đạn bay ra, trước mặt Phùng Khôn toàn là một màu trắng.
- Vô sỉ.
Phùng Khôn tức giận mắng to, nhưng hắn không có biện pháp nào khác chỉ có thể chờ cho bom mù tan đi. Tự nhiên hắn thấy máu bắn tung tóe ra. “Chết tiệt” bằng vào kinh nghiệm Phùng Khôn biết mình đang bị đánh lén nhưng lúc này hắn không biết đối phương đang đứng chỗ nên nào chi còn cách nổ súng lung tung. Khi hắn không nghe thấy tiếng đạn nữa thì bất ngờ có một tên cướp cầm dao lao ra, đâm loạn lên thân thể nhân vật của hắn. Có câu “Kẻ sỉ có thể chết chứ không thể chịu nhục”. Dù sao thì Phùng Khôn cũng là một cao thủ chơi CS, sự sỉ nhục lớn nhất đối với người chơi CS là bị đối phương dùng dao giết chết. Uất khí trào lên, hắn thề trận sau sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi phải nhục nhã.
Những người xem bên cạnh cảm thấy bất ngờ khi Diệp Lăng Phi thắng Phùng Khôn, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Phùng Khôn lại bị đối phương dùng dao giết chết. Nếu như chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành một tin nóng bỏng với những người chơi CS.
Tất cả mọi người đều cho rằng lần này Diệp Lăng Phi may mắn thế nên không ai thèm để tâm.
Trận thứ hai. Diệp Lăng Phi lại làm lại cách vừa rồi, hắn mai phục ở khu B. Lần này Phùng Khôn đã có kinh nghiệm, hắn tiến vào khu B sau, trước hết lượn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận không có ai hắn mới cầm C4 tiến vào. Vừa mới đi vào thì không biết từ đâu có một loạt đạn bắn ra.
- ****!
Phùng Khôn tức giận hét. Hắn vội vàng dùng chiếc súng dài bắn khắp bốn phía để ngăn cản Diệp Lăng Phi tập kích. Thế nhưng chưa bắn xong hết một băng đạn thì hắn đã nghe thấy hai tiếng rất quen thuộc. Phùng Khôn cảm thấy hồi hộp, thầm nghĩ: “Xong rồi.”
Hai quả lựu đạn đã giải quyết xong Phùng Khôn. Đến khi trận đấu kết thúc Phùng Khôn vẫn không phát hiện ra Diệp Lăng Phi ở chỗ nào. Trong lòng Phùng Khôn phát hỏa, ngay từ đầu trận thứ ba hắn đã đi tới khu B, thầm tính: “Lão tử sẽ đợi mày ở đây, tao xem mày làm thế nào?”
Đợi một lúc lâu mà không thấy Diệp Lăng Phi chạy tới, lại nghe khu A vang lên tiếng súng, Phùng Khôn biết Diệp Lăng Phi đang ở đó. Phùng Khôn tức giận, không còn cách gì khác hắn vội vàng chạy đến khu A. Kết quả là vừa mới chạy được nửa đường thì có hai quả lựu đập vào màn hình.
Trận thứ ba lại tiếp tục, Phùng Khôn cũng không nóng nảy nữa, hắn đang tính toán bước đi tiếp theo. Hắn thầm nghĩ: “Tao sẽ chờ ở đây, tao không tin mày không đến khu A.”
Cũng không biết Diệp Lăng Phi làm thế nào mà khiến cho Phùng Khôn không thể phát hiện được tung tích của hắn. Mày thủ ở khu A thì tao lại chạy đến khu B. Kết quả là hai người cứ đứng chờ cho bom khói tan đi, Phùng Khôn cũng không dám liều mà Diệp Lăng Phi cũng không tìm được Phùng Khôn.
Không còn cách nào khác để đánh nữa, lúc đó Phùng Khôn đã mất 70 máu. Trong đó hai lần bị dính Diệp Lăng Phi chém, ba lần bị dính bom của Diệp Lăng Phi.
Trận đấu vẫn tiếp tục. Điền Phong trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, không ngờ Phùng Khôn đã mất bảy mươi máu mà Diệp Lăng Phi lại chạy về nhà để mua đầy đủ cả súng dài lẫn lựu đạn chuẩn bị đánh tiếp.
- Vãi đạn.
Điền Phong không phục không được. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chắc Phùng Khôn phải cởi quần mất.
Trận này Diệp Lăng Phi và Phùng Khôn hoán đổi thân phận. Phùng Khôn trở thành cướp còn Diệp Lăng Phi trở thành cảnh sát. Phùng Khôn tiếp tục chạy đến khu B, nhưng vừa chạy thì trước mặt một màu trắng xóa quen thuộc lại hiện ra.
“Ông trời à, cứu tôi với. Tôi gặp phải loại quái vật gì đây.” Phùng Khôn vừa nhìn thấy màu trắng bao quanh màn hình trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Hắn thầm nghĩ: “Xong tôi rồi.”
Kết quả đúng như hắn suy đoán. Rất nhanh, đã thấy Diệp Lăng Phi cầm dao đứng nhảy múa cạnh thi thể nhân vật của hắn.
Thắng bại đã phân ra, căn bản Diệp Lăng Phi không cần mua súng dài cũng thắng được trận này. Diệp Lăng Phi bỏ tai nghe xuống, hướng về phía Phùng Khôn đang choáng váng, cười nói:
- Anh bạn, sao rồi.
Sắc mặt Phùng Khôn trắng bệch, hắn không ngờ lại có kết cục như vậy. Vốn dĩ hắn định thương lượng với Diệp Lăng Phi xem có cần cởi quần áo hay không nhưng nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sát khí của Diệp Lăng Phi hắn lại không dám lên tiếng. Chỉ còn cách cắn chặt môi, chậm rãi cởi hết quần áo.
- Đúng là đồ trẻ con, không có việc gì thì cũng đừng có đánh cược với người ta. Mày phải biết trên thế giới này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đúng là loại không biết trời cao đất rộng là gì.
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngày hôm nay tao chỉ muốn giáo huấn cho mày một bài học, để mày biết được hậu quả. Mẹ nó, mày tưởng mày cởi hết quần áo là đẹp lắm sao, mau mặc vào cho tao. Nhớ kỹ lấy, sau này Điền Phong xuất hiện ở đâu thì tao cấm mày xuất hiện ở chỗ đó.
Diệp Lăng Phi vung tay lên ý bảo Phùng Khôn mau cút ra ngoài. Phùng Khôn như được đại xá, hắn không dám nói câu nào, vội vàng mặc quần áo vào rồi cùng mấy người của hắn đi ra ngoài. Phùng Khôn vừa đi, Điền Phong đã vội vàng chạy tới ôm vai ôm cổ khiến Diệp Lăng Phi nổi da gà. Vừa đẩy tay Điền Phong ra Diệp Lăng Phi vừa lẩm bẩm:
- Chú ý đấy, tôi không thích kiểu này.
- Đại ca, tôi rất là sùng bái anh. Giống như Châu Tinh Trì nói đấy: “Ngưỡng mộ như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt”. Không ngờ rằng đại ca lại có chiêu thức ấy. Tạm thời mặc kệ khả năng bắn súng của anh ra sao nhưng chỉ cần bằng thủ pháp ấy anh đủ sức làm huấn luyện viên cho chiến đội bọn em rồi.
- Trở thành huấn luyện viên của các cậu à?
Diệp Lăng Phi lướt nhanh ánh mắt qua bốn người thanh niên, hắn bĩu môi nói:
- Không được.
- Đại ca, không, anh rể. Năm người chúng ta có thể lập thành chiến đội LIKE lập tức tham gia giải nghiệp dư NLT của thành phố Vọng Hải ngay. Thậm chí có thể tổ chức thành một câu lạc bộ nghiệp dư.
- Thôi, tôi không có hứng thú.
Diệp Lăng Phi đâu có quan tâm đến cái trò CS này. Đối với game hắn cũng không quá cuồng nhiệt, chỉ là thỉnh thoảng dùng để tiêu khiển một chút mà thôi. Vừa nghe thấy Điền Phong nói muốn hắn đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên, hắn cảm thấy khó chịu. Cuối cùng cũng nói một câu:
- Các cậu còn chưa đủ nhục sao.
- Thắng thua là chuyện thường tình, có gì mà nhục.
Điền Phong thấp giọng phản đối. Lý Sảng cùng với đám người bọn họ cũng gật đầu, phụ họa cho lời nói của Điền Phong.
- Hừ, bởi vì các anh không có tư chất.
Vu Tiểu Tiếu không nhịn được, nàng bước đi uyển chuyển tới chỗ bọn họ. Nàng thấy chiến thuật của Diệp Lăng Phi không thể coi là hèn hạ được, nàng liếc nhìn hắn một lúc lâu. Nàng rất tự tin rằng mình có thể thuyết phục được Diệp Lăng Phi nên nàng đi tới, vừa cười vừa nói:
- Sư phụ, chúng ta đừng để ý tới bọn họ nữa. Nếu không thì anh gia nhập vào chiến đội của bọn em, cũng không cần sư phụ phải làm gì đâu, chỉ cần anh ngồi bên cạnh thôi. Lúc đó em sẽ tìm hai vị mỹ nữ đến ngồi cùng với anh, anh thấy thế nào?
- Sư phụ?
Những lời này vừa nói không chỉ khiến cho Điền Phong mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy buồn bực. Tự nhiên lại trở thành sư phụ mà mình vẫn còn chưa biết mỹ nữ trước mặt này là ai.
- A, đúng rồi, sư phụ. Anh không thấy em rất sùng bái anh sao, nếu như anh nhận em làm đồ đệ tuyệt đối sẽ không hối hận đâu. Mỹ nữ trong trường đại học Vọng Hải rất nhiều, nếu cần em sẽ giới thiệu giúp anh vài người, được chứ?
Vu Tiểu Tiếu nở nụ cười như hoa đào, nụ cười rạng rỡ không gì sánh được.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “Mình còn cưha giải quyết xong đám nữ nhân kia mà thế nào lại dây dưa với cô bé này rồi. Được rồi, mình cần nghỉ ngơi vài nhày cái đã.”
Diệp Lăng Phi rất quyết đoán, hắn cự tuyệt, nói:
- Bây giờ tôi không có tâm trạng.
- Này, Vu Tiểu Tiếu, cô đừng có đứng ở đây mà làm phiền nữa. Cô mà cũng có chiến đội à? Nếu có thì tại sao lại muốn gia nhập chiến đội của tôi.
Điền Phong kéo Vu Tiểu Tiếu sang một bên, không cho nàng gây phiền phức nữa. Nghe Điền Phong nói vậy, Vu Tiểu Tiếu cao giọng nói:
- Điền Phong, anh đừng có quá đáng. Nếu không phục thì tôi với anh đấu một trận, anh là cái rắm gì.
Dứt lời, tất cả mọi người đều ồ lên. Mấy đứa con trai nhìn nhau, toát mồ hôi.
Vu Tiểu Tiếu cũng không ý thức được mình vừa nói cái gì, may có bạn của nàng kéo áo nàng ý bảo Vu Tiểu Tiếu đã làm cho mọi người chê cười rồi. Lúc này Vu Tiểu Tiếu mới biết mình lỡ lời thế nhưng lời đã nói ra rồi muốn hối hận cũng không được. Nàng tiếp tục nói:
- Có gì đâu, đàn ông các người nói được tại sao chúng tôi lại không nói được.
- Ừ, không có gì, ha ha.
Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, hắn rất bội phục cô bé Vu Tiểu Tiếu này. Hắn thầm nghĩ: “Chu Hân Mính còn kém cô gái này một bậc.”
Hắn đẩy Điền Phong đang đứng há hốc mồm một cái, nói:
- Cậu làm gì vậy. Thu dọn đồ đạc nhanh lên, lẽ nào cậu là cái rắm thật à?
Lúc này Điền Phong mới có phản ứng. Hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ cầm lấy chiếc ba lô hiệu NIKE rồi đi ra phía ngoài. Lý Sảng và Hàn Thiên Thành cũng không dám đứng lại, liền đi theo hắn.
- Sư phụ, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Vu Tiểu Tiếu ngăn không cho Diệp Lăng Phi đi, nàng cười ha hả nói.
- Tôi không đồng ý, việc đó để sau hãy nói.
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói:
- Tôi phải suy nghĩ lại. Ừ, đúng, tôi phải suy nghĩ lại.
- Ừ, tốt, em cho anh thời gian để suy nghĩ.
Vu Tiểu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi không đồng ý cũng không dám làm quá. Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng thở phào một cái, thầm nghĩ: “Sau này mình càng bớt dính líu đến cô gái này càng tốt. Nếu như ai mà chọc vào nó thì chắc là tan nhà nát cửa mất.”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Rời khỏi internet Tiêu Dao, Điền Phong đề nghị đi uống rượu ở nhà hàng Hướng Dương cách quán internet khoảng một trăm mét. Diệp Lăng Phi chỉ muốn tìm một nơi nào đó để uống rượu, còn uống ở đâu thì hắn không quan tâm.
Diệp Lăng Phi lên xe, chiếc xe này quá nhỏ không thể chứa được hết toàn bộ người nên chỉ có Vu Tiểu Tiếu và bạn của nàng lên xe. Còn những người khác đi bộ, nhưng cũng may là nhà hàng cách không xa lắm nên đi bộ cũng không mất bao nhiêu thời gian.
- Được rồi, sư phụ, em còn chưa biết tên của anh, em tên là Vu Tiểu Tiếu.
Ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, Vu Tiểu Tiếu quay sang nói chuyện với hắn.
- Không nên gọi tôi là sư phụ, tôi còn chưa đồng ý mà.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu vì cô gái này, thật sự là hắn sợ sẽ xảy ra quan hệ gì với nàng. Nói về Vu Tiểu Tiếu thì dù sao nàng cũng là hoa khôi đại học Vọng Hải, cả về tướng mạo lẫn vóc dáng đều không thể chê vào đâu được. Nếu như đổi lại là trước đây thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ đồng ý làm sư phụ của cô gái xinh đẹp này, nhưng bây giờ thì lại khác, một bên thì không biết Chu Hân Mính đã xảy ra chuyện gì, một bên thì Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân đều đoạn tuyệt quan hệ. Bây giờ, nếu như hắn còn tiến tới quan hệ với một cô gái xinh đẹp, có lẽ ngày tháng sau sẽ không còn bình yên.
- Tôi là Diệp Lăng Phi, em có thể gọi thẳng tên của tôi.
Diệp Lăng Phi vẫn không chuyển ánh mắt, hắn vẫn chú ý quan sát ven đường để tìm một chỗ đỗ xe cạnh nhà hàng.
- Diệp Lăng Phi à…. em nhớ kỹ rồi.
Vu Tiểu Tiếu cười trả lời.
- Oh, tìm được rồi.
Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục nói chuyện với Vu Tiểu Tiếu nữa, hắn liếc mắt thấy sau nhà hàng Hướng Dương có chỗ đỗ xe liền vội vàng dừng xe lại.
Bây giờ là hai giờ chiều nên trong nhà hàng hầu như không có ai, chỉ có vài nhân viên phục vụ đang đứng nói chuyện để giết thời gian quanh chiếc bàn phía trước. Vừa nhìn thấy có khách đi vào, một nữ nhân viên vội vàng chạy ra đón tiếp.
- Xin chào, mời vào.
- Có phòng không, chúng tôi có tám người, cho chúng tôi một phòng hơi lớn một chút.
Diệp Lăng Phi nói.
- Vâng, xin mời theo tôi.
Nữ nhân viên phục vụ dẫn mọi người lên tầng hai, tới một gian phòng phía bên trái cầu thang. Diệp Lăng Phi cảm thấy gian phòng này cũng tạm được nên đi theo vào, Vu Tiểu Tiếu cùng với bạn của nàng cũng đi theo sau.
- Tiên sinh, ngài gọi món gì ạ?
Nữ nhân viên lấy thực đơn ra đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, tươi cười hỏi.
- Ừ, để tôi xem ở đây có món gì đặc biệt.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng lên, ra hiệu cho hai cô gái đợi hắn rồi mới đi xuống lầu.
(Remake by tuanff 10 – 4vn.eu)
Hắn vừa mới đi xuống lầu thì đã gặp Điền Phong và đám bạn của hắn cũng vừa mới đi vào nhà hàng. Diệp Lăng Phi vội kéo Điền Phong lại, còn những người kia thì đi lên lầu.
- Điền Phong, cậu có thể giúp tôi giải quyết cô nàng kia không?
Diệp Lăng Phi kéo Điền Phong lại, thấp giọng nói:
- Cậu cũng biết chuyện phiền phức của tôi với chị cậu rồi đấy, nếu như bây giờ lại có thêm một nữ đồ đệ xinh đẹp, thật tình là tôi không biết phải làm thế nào.
Điền Phong cười rộ lên, người đàn ông nào mà chả muốn có càng nhiều cô gái bên cạnh mình càng tốt thế mà lại có người sợ đàn bà. Điền Phong nhỏ giọng nói:
- Đại ca, không phải là em không muốn giúp anh. Thật ra chính em cũng chả có biện pháp gì với nàng nữa. Anh biết không, trong trường em có biết bao nhiêu người muốn theo đuổi nàng nhưng đều bị mắng chửi cho như con chó. Đối với cô gái này thì cứng hay mềm cũng không được, nàng chỉ thích mỗi chơi CS thôi.
Nghe Điền Phong nói như thế, Diệp Lăng Phi cau mày, cười xấu xa nói:
- Điền Phong, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Hai mươi ba tuổi, sao anh lại hỏi vậy?
- Không có gì. Tôi thấy tuổi cậu cũng không nhỏ, nên tìm lấy một cô bạn gái đi. Tiểu nha đầu này cũng không tệ, lại còn thích chơi game giống cậu, hay là cậu thu nhận nó đi.
Diệp Lăng Phi khuyên bảo, nói.
- Không được, anh muốn hại em sao. Ai nói em không có bạn gái, bạn gái em đang đi du học ở nước ngoài.
Điền Phong liên tục lắc đầu, hắn cự tuyệt nói:
- Anh đừng dụ em nữa, vụ này em chịu.
- Cậu còn có phải là bạn bè không đấy, là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ.
Diệp Lăng Phi khoác vai Điền Phong, giọng thân thiết nói:
- Tôi không nhờ cậu làm chuyện gì khác, chỉ cần từ nay về sau tiểu nha đầu này không quấn lấy tôi nhận tôi làm sư phụ nữa là được.
- Đại ca, nếu như thật sự anh không muốn nàng quấn lấy anh nữa thì anh nên nói thẳng với nàng để đỡ gây ra phiền phức.
- Tôi không nỡ phũ với phụ nữ.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Con người của tôi rất hay mềm lòng nên không thể cứng rắn được với các cô gái. Hơn nữa người nàng cũng không làm gì sai, làm sao tôi lại có thể làm như vậy với một đóa hoa được.
- Đại ca, anh đúng là người phiền phức. Việc này anh đừng nhờ em nữa, em chịu thôi.
Điền Phong rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ nói thêm nữa, hắn đã hiểu được ý tứ của Diệp Lăng Phi muốn hắn ra mặt giải quyết chuyện của Vu Tiểu Tiếu cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Điền Phong thầm nghĩ: “Chuyện này chẳng có quan hệ gì với em cả, anh sợ bị nàng quấn lấy lẽ nào em không sợ?”
Điền Phong cũng có thể được coi là người đàn ông tốt, rất thủy chung, không hề quan tâm tới những cô gái khác.
- Phục vụ đâu, tôi muốn gọi món ăn.
Điền Phong vội vàng nói sang chuyện khác, hắn kêu nhân viên phục vụ đến để gọi món.
“Đúng là không có nghĩa khí.” Diệp Lăng Phi nói thầm một tiếng, hắn cảm thấy buồn bực, bước lên cầu thang.
- Đại ca, uống rượu gì?
Điền Phong hỏi.
- Uống toàn bộ tam trung.
Diệp Lăng Phi không thèm ngẩng đầu lên, hắn trả lời.
- Toàn bộ tam trung là cái gì?
Điền Phong không hiểu gì hết, cái gì là “Tam trung toàn bộ” hắn chưa từng nghe qua.
- Bia, rượu trắng, rượu đỏ, chưa nghe nói à.
Diệp Lăng Phi nói xong lời này, thân hình đã khuất sau cầu thang.
- Đây là toàn bộ tam trung à.
Hôm nay rốt cuộc Điền Phong cũng được mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ này. Vừa nghĩ ra Diệp Lăng Phi muốn uống rượu theo kiểu giang hồ, Điền Phong lắc đầu.
Lúc này trong nhà hàng này rất ít khách nên vừa gọi món xong, các món ăn rất nhanh chóng được mang lên trên phòng. Bởi vì bữa ăn này chủ yếu là để uống rượu thế nên ăn cái gì cũng không quan trọng lắm, quan trọng là đồ uống thôi.
Hiện tại trên bàn đã có hai két bia, hai chai rượu trắng Nam Xuân và hai chai rượu đỏ Trường Thành. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn đưa tay rót đầy tràn rượu vào một chiếc bát lớn.
- Mọi người, hôm nay chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ với nhau cũng coi như là có duyên. Không cần phải nhiều lời chỉ cần một chữ thôi, uống.
Nhìn Diệp Lăng Phi uống rượu, Điền Phong thè lưỡi ra, trình độ uống rượu của hắn không thể làm được như thế này. Lý Sảng và Hàn Thiên Thành cũng cảm thấy choáng vàng, bọn họ hoài nghi nếu Diệp Lăng Phi cứ uống như thế này thì không biết có thể duy trì được bao lâu.
Trước mặt Vu Tiểu Tiếu là một chai nước ngọt, đó là do Điền Phong cố ý đặt trước mặt nàng để nàng uống. Vu Tiểu Tiếu thấy Điền Phong đang do dự cầm cốc bia, nàng đẩy chai nước ngọt sang một bên, cầm lấy chai bia rót đầy vào cái cốc trước mặt.
- Không phải là uống rượu sao? Có gì đặc biệt đâu, em uống cùng với anh.
Nói rồi Vu Tiểu Tiếu cầm cốc lên, uống một hơi hết sạch. Sau đó nàng lau mép miệng, thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, nàng nói:
- Chưa nhìn thấy lão nương uống rượu bao giờ sao. Lý Sảng, ông nhìn cái gì, có muốn uống cùng với lão nương không?
Tất cả những người đàn ông ở đây đều toát mồ hôi. Mặt Lý Sảng đỏ lên, bị một cô gái khiêu khích như vậy thử hỏi ai có thể chịu được. Hắn không nói gì, chỉ ngửa cổ lên uống hết cốc bia trong tay.
Vu Tiểu Tiếu thấy tất cả những người đàn ông đều nâng cốc uống, nàng cười ha hả nói:
- Trận đấu hôm nay là vì tôi, tôi không ngờ rằng Phùng Khôn muốn so tài với mấy người. Tôi cũng không nói nhiều nữa, cốc rượu này là tôi xin lỗi các ông, tôi uống trước.
Nàng nói xong liền đổ hết cốc rượu vào miệng.
Điền Phong cầm chén rượu nhưng không uống, hắn mới quen Vu Tiểu Tiếu chưa được bao lâu nên cũng không biết nhiều về cô gái này lắm. Cách đây không lâu, đột nhiên Vu Tiểu Tiếu muốn gia nhập chiến đội của hắn thế nên hắn mới chú ý đến nàng. Điền Phong sợ Vu Tiểu Tiếu uống say nên nói chen vào:
- Được rồi, chuyện này không liên quan tới cô, sớm muộn gì bọn tôi cũng phải chạm mặt với chiến đội SUN thôi. Cô không nên làm như vậy.
Vu Tiểu Tiếu cười nói:
- Phùng Khôn là tên khốn kiếp, tôi thật sự không muốn liên quan gì đến hắn. Lần này tôi xem hắn có còn dám quấn quít lấy tôi nữa hay không?
Vu Tiểu Tiếu chuyển ánh mắt sang Diệp Lăng Phi, nàng cười nói:
- Không ngờ hôm nay em lại gặp được một cao thủ, hôm nay đúng là ngày may mắn của tôi. Sư phụ, chén này em uống trước, sau này mong anh chiếu cố tôi nhiều hơn.
- A…..!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra một chữ thì đã thấy Vu Tiểu Tiếu uống cạn chén rượu, hắn cười khổ nói:
- Được, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của tôi. Chuyện của tôi còn chưa giải quyết xong thế mà vô duyên vô cớ lại có thêm một nữ đồ đệ.
Vu Tiểu Tiếu thấy chút xấu hổ gì trước lời của Diệp Lăng Phi. Nàng vừa thấy Diệp Lăng Phi không từ chối liền cười ‘ha hả’ nói:
- Sư phụ, anh yên tâm đi, đồ đệ này rất thông minh đấy. Em sẽ không tùy tiện chen vào chuyện của lão nhân gia đâu.
- A, tôi không hề nói nha, mọi người uống đi nào.
Diệp Lăng Phi nâng cốc lên, hắn nói với tất cả mọi người:
- Hôm nay mọi người cứ uống thoải mái, hết bao nhiêu tôi sẽ trả. Sau khi uống xong, nếu như mọi người còn muốn chơi cái gì thì cứ nói.
- Hay lắm, sư phụ, sau khi uống xong, anh nhất định phải dạy em cách dùng dao giết người đấy. Chiêu này thật quá tuyệt, từ nay về sau nếu như ai còn dám chơi với em, em sẽ dùng dao đâm chết hắn.
Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa đã phun hết rượu ra ngoài, nếu như là bình thường thì hắn sẽ nói: “Cô có khả năng đó sao?”
Nhưng hiện tại thì hắn không có tâm trạng nào để nói vậy.
Điền Phong và Lý Sảng đã thích ứng được với bọn họ nên hai người không còn giả bộ nữa, cả hai đều tiếp tục uống rượu.
Vu Tiểu Tiếu cảm thấy rất sảng khoái, thật không ngờ hôm nay nàng lại gặp được một cao thủ nên nàng uống càng hăng hơn, nàng uống rượu mà cứ như là uống nước vậy.
Ngay cả Diệp Lăng Phi cũng phải bội phục cô gái Vu Tiểu Tiếu này. Hắn thường nghe nói nếu nữ nhân có thể uống rượu thì chắc chắn sẽ hơn nam nhân, đến hôm nay hắn mới được chứng kiến việc này. Bất quá, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy hơi lạ, cô gái này uống nhiều như vậy mà chat thấy đi WC lần nào cả?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10