Đại Đường Tửu Đồ Tác giả: Cách Ngư Quyển 5: Thanh Vân Lộ Chương 250: Sổ con của An Lộc Sơn
Người dịch:KobayashiMidori
Biên tập: metruyen.com Nguồn: feiku. com
An Lộc Sơn đột nhiên cúi người tới gần Tiêu Duệ, hô hấp trở nên có chút dồn dập, mùi thối và mùi khai khiến Tiêu Duệ âm thầm nhíu mày. An Lộc Sơn vốn là người Hồ, cả ngày ăn thịt là chính, nếu không “đánh răng” sạch miệng, hơi thở tự nhiên là tương đối khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Duệ ngửa người ra sau, quay đầu đi.
An Lộc Sơn không hề phát giác, lấy một tấu chương từ trong lòng ra, cúi đầu:
- Tiêu đại nhân, đây là sổ con An mỗ dâng tấu cho hoàng thượng, mong rằng Tiêu đại nhân chuyển thay.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, lấy tay nhận lấy.
Nếu Lý Lâm Phủ ở trong này, nhất định sẽ phát hiện, sổ tay An Lộc Sơn đưa cho Tiêu Duệ, giống hệt như sổ con hắn xem trong thư phòng. An Lộc Sơn này cũng không ngốc, hắn biết sổ tay chuyển lên sẽ bị giữ trong tay Lý Lâm Phủ, có thể giao tới tay hoàng đế như ý muốn hay không, để hoàng đế nhìn thấy, còn cần một người quản lý.
Tiêu Duệ tùy tay mở ra, ánh mắt ngưng lại:
- Vạch tội Vương Trung Tự?
An Lộc Sơn gật gật đầu:
- Mong rằng Tiêu đại nhân hỗ trợ.
Tiêu Duệ đột nhiên im lặng không nói, ánh mắt nghiềm ngẫm đặt lên người An Lộc Sơn, nhìn quét vòng đi vòng lại, khiến An Lộc Sơm cảm giác có chút sởn tóc gáy.
- Tâm tư của An đại nhân thực tốt, biết giữa Tiêu mỗ và Vương Trung Tự vừa mới làm ra một chút chuyện tình không thoái mái, liền ủy thác Tiêu mỗ chuyển trình tấu biểu, quả nhiên là dụng tâm lương khổ.
Tiêu Duệ bĩu môi.
An Lộc Sơn cười ha ha:
- Vương Trung Tự quyền cao chức trọng, luôn dùng quyền đè người. Mặc dù An mỗ bất tài nhưng vì giang sơn xã tắc, can đảm giữ gìn chân lý… Còn xin Tiêu đại nhân thành toàn!
Thấy Tiêu Duệ không đáp lời, An Lộc Sơn tiếp tục nói:
- Từ thần võ triều, người Hề đã quy thuận Đại Đường. Năm Khai Nguyên đầu tiên, hoàng thượng đề cử thông lệ, xây dựng Nhạc Đô phủ ở Xích Phong, bổ nhiệm thủ lĩnh người Hề Lý Đại Phụ làm Đô đốc Nhạc Đô phủ. Năm Khai Nguyên thứ hai, hoàng thượng ban thưởng người Hề, lại lấy thân phận Vĩnh Lạc công chúa của con gái ngoại tôn Đông Bình Vương Dương Nguyên Tự ban hôn cho Lý Mạnh Lâm con trai Lý Đại Phụ.
- Người Hề luôn trợ giúp Đại Đường ta chống đỡ tàn quân Khiết Đan và Đột Quyết, trung thành và tận tâm với Đại Đường. Nhưng sau khi Vương Trung Tự đến nhận chức ở Phạm Dương, cực kỳ binh võ, nhiều lần khiêu khích người Hề ở Xích Phong, không lâu trước còn cường nạp ấu muội Lý Đại Phu làm thị thiếp… Tiêu đại nhân, Vương Trung Tự đột nhiên bí mật cử binh công hãm Nhiêu Nhạc thành, quân đội hơn vạn người Hề bị tru sát hơn một nửa, số còn lại đều trốn về đại mạc.
An Lộc Sơn liên tục nói không ngừng, chuyện tình có thể hết sức mê hoặc. Trong mắt hắn, dùng tầng tầng trù tính hỗ trợ nhau của hắn, lại thêm thù hận của Tiêu Duệ với Vương Trung Tự, Tiêu Duệ tự nhiên sẽ trợ giúp hắn hoàn thành lần mưu hại này, đại cục kinh thiên Vương Trung Tự xuống đài, mà chính hắn lên vị.
Chẳng qua hắn không biết, làm một kẻ xuyên qua biết rõ lịch sử, Tiêu Duệ căn bản không tin, Vương Trung Tự lại làm ra loại chuyện này. Hành vi tàn sát hàng loạt dân trong thành của người Hề ngược lại là sở trường nhất của An Lộc Sơn. Cho nên, An Lộc Sơn càng nói, Tiêu Duệ càng cười lạnh trong lòng, chỉ có điều hắn cũng không có nói toạc ra.
Nha binh của Vương Trung Tự tụ chúng gây chuyện tấn công Trung dũng hầu phủ, loại chuyện đại nghịch bất đạo này không cần Tiêu Duệ ra mặt, Lý Long Cơ làm hoàng đế vì bảo trì tôn nghiêm hoàng thất, tất sẽ không bỏ qua Vương Trung Tự.
Không đến mức tội chết, nhưng trục xuất chức quan về quê quả thực là một loại tất nhiên.
Nếu không phải An Lộc Sơn thọc một gậy vào như thế này, Tiêu Duệ tất nhiên kết thúc vui vẻ. Nhưng An Lộc Sơn quấy rối lại khiến Tiêu Duệ sợ hãi cả kinh: nếu Vương Trung Tự xuống đài, được lợi tất nhiên là An Lộc Sơn. Nghĩ tới An Lộc Sơn có thể kế nhiệm Phạm Dương Tiết độ sứ - ngẫm lại loạn An sứ trong lịch sử, mồ hôi tuôn đầy trán Tiêu Duệ.
Không, tuyệt đối không thể để An Lộc Sơn lên vị.
Nếu An Lộc Sơn biết, bản thân lần này vừa tặng lễ lại khẩn cầu “đê tiện”, không ngờ vô tình làm hỏng chuyện lớn của mình, nói vậy sẽ tức chết tại chỗ.
An Lộc Sơn không biết được suy nghĩ trong lòng Tiêu Duệ, hắn cúi đầu trầm ngâm không nói, ở một bên chờ đợi. Hắn không nóng nảy, hắn cho rằng, đối với Vương Trung Tự, Tiêu Duệ khẳng định hy vọng muốn đưa hắn xuống đài. Mà hắn, chẳng qua là đúng lúc cung cấp một bậc thang xuống tay cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đã quyết định chủ ý, ngẩng đầu lên thản nhiên cười, quay đầu liếc nhìn thiếu nữ người Hề cực phẩm đang im lặng ngồi phía sau mình:
- An đại nhân tính kế giỏi, chỉ có điều ngài có chứng cớ gì? Vương Trung Tự chính là đại thần biên cương được hoàng thượng coi trọng, lại là công tước, xưa nay chiến công hiển hách, chỉ dựa vào một quyển sổ con của ngài, có thể đẩy ngã hắn sao?
An Lộc Sơn cười ha ha:
- Tiêu đại nhân, có mấy trăm người Hề chạy ra ngoài vô ý chui vào khu vực An mỗ quản chế, những người hề sống sót sau tại nạn chẳng phải chính là căn cứ có lực chính xác nhất rồi? Còn nữa, Vương Trung Tự cường nạp con gái Hề làm thị thiếp, việc này trong Phạm Dương quân đều biết, hơn nữa thị thiếp kia hiện giờ đang ở bên trong Vương phủ tại Trường An, Vương Trung Tự muốn chống chế cũng không được.
Mày Tiêu Duệ nhảy dựng, kinh ngạc nói:
- Vương Trung Tự thật sự là nạp con gái Hề làm thiếp?
Thân hình mập mạp của An Lộc Sơn dựng lên:
- Đó là đương nhiên. Nghe nói ấu muội Lý Đại Phụ hình thức một bộ quyến rũ, công phu giường chiếu rất… Đương nhiên, dung mạo kém xa so với nàng.
An Lộc Sơn mờ ám chỉ chỉ thiếu nữ người Hề phía sau Tiêu Duệ, tiền lại gần:
- Tư vị của cô gái Hề này, một lát Tiêu đại nhân tự mình nhấm nháp, An mỗ không quấy nhiễu đại nhân, ha ha.
Tiêu Duệ bỗng nhiên nhíu mày, bỗng nhiên đứng dậy, khoát tay áo:
- Một khi đã như vậy, Tiêu mỗ liền cung đưa An đại nhân.
- Tiêu đại nhân bận rộn, An mỗ cáo từ, cáo từ.
An Lộc Sơn cười ha ha, lắc lư thân thể giống như lợn béo, thản nhiên rời đi.
An Lộc Sơn cực kỳ vui vẻ trong lòng, trước khi hắn về Trường An, hắn còn đang buồn bực như thế nào mới có thể đẩy mạnh kế hoạch mưu hại của mình và được hoàng đế ủng hộ, thành công đẩy Vương Trung Tự xuống dưới. Cho nên, thử thăm dò đẩy sổ con tới, đồng thời cũng đưa một phần hậu lễ cho Lý Lâm Phủ.
Kỳ thật, mấy năm nay, An Lộc Sơn cũng không ngừng tặng lễ cho Lý Lâm Phủ, chỉ có điều tuy rằng Lý Lâm Phủ đều nhận, nhưng lại chưa từng bỏ ra quá nhiều sức lực cho hắn. Chức Phạm Dương Tiết độ phó sứ này vẫn là trông cậy vào một điệu Hồ toàn vũ làm cho Lý Long Cơ hứng thú mà lấy được. Mặc dù như thế, An Lộc Sơn cũng không có buông tha Lý Lâm Phủ. Tuy rằng An Lộc Sơn là người Hồ, nhưng tâm tư của hắn âm trầm, vượt xa thần tử người Hán. Đương nhiên, sự cuồng nhiệt đối với quyền lực của hắn, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Ngay khi hắn đang cực kỳ do dự và lo lắng, Tiêu Duệ lại phát sinh xung đột với Vương Trung Tự, hơn nữa là xung đột lớn. An Lộc Sơn âm thầm cảm tạ một đám nha binh kiêu ngạo này, vì đưa tới một cơ hội ngàn năm khó gặp cho mình. Trong mắt hắn, nếu như Tiêu Duệ có thể tham gia vào trong kế hoạch của hắn thì đúng là hoàn mỹ không sứt mẻ. Hơn nữa, Tiêu Duệ trước mắt là sủng thần của hoàng đế, lại là chỗ dựa vững chắc của thái tử. Nhân vật như vậy ủng hộ mình, Vương Trung Tự kia gần như là miếng thịt trên thớt.
Trong mắt An Lộc Sơn, căn bản không có quan niệm thị phi gì, trong từ điển của hắn chỉ có ích lợi. Hắn cảm thấy, chỉ cần hắn cho Tiêu Duệ đủ lợi ích, tất nhiên Tiêu Duệ sẽ cho hắn dùng, hiến tặng cực phẩm mỹ nữ chính là hạng nhất. Mà kế tiếp, ngay sau khi An Lộc Sơn rời khỏi Tiêu gia không lâu, An Lộc Sơn bí mật đưa hậu lễ tới Tiêu gia
An Lộc Sơn tin tưởng, không có người nào mà vàng bạc tài bảo và mỹ sắc không thể chinh phục.
Mà trên thực tế, hắn đã đánh đổ rất nhiều người.
Nhìn bóng lưng đắc ý dạt dào rời đi của An Lộc Sơn, trong mắt Tiêu Duệ phát ra một chút khinh miệt, chút khinh miệt này vô tình rơi vào trong mắt thiếu nữ người Hề, con mắt ngập nước của nàng sáng ngời nhưng lại chợt ảm đạm xuống.
-------------------------
Mưa gió sắp đến thành Trường An, nhưng ở Thoán khu cách Trường An ngàn dặm, hôm nay cũng là mưa to.
Cuồng phong gào thét trộn lẫn với màn mưa thật dày, trên đầu thành Nam Ninh Châu trống trải, quân kỳ người Thoán ướt nhẹp bởi mưa to nghiêng ngả lảo đảo trong gió. Trên trướng mạc âm u, bị từng tia chớp lóe lên, giống như một con quái thú trên bầu trời mênh mông, thường hung ác phun ra đầu lưỡi trắng trên bầu trời tối tăm.
Ngoài đại sảnh nghị sự của nữ vương A Đại, gió điên cuồng mưa cấp tốc tiếng sấm điện thiểm, nhưng bầu không khí bên trong đại sảnh, dường như cũng áp lực âm trầm giống như ngoài phòng.
An trí sứ Hàn lâm học sĩ Trịnh Ưởng của triều đình Đại Đường đã tới rồi, cùng đi với hắn còn có một Mã Chỉ huy sứ thủ hạ của phụ thân hắn Kiếm Nam Đạo Tiết độ sứ Trịnh Long, dẫn theo 1000 nam quân tới.
Triều đình Đại Đường muốn người Bặc người Thoán toàn thể rời khỏi Thoán khu, đi Tây Vực an cư, loại an bài này chấn động người Bặc và người Thoán định cư ở Thoán khu. Người Bặc còn dễ nói, dưới sự cố gắng của đám người Na Nhận, lại thêm Trịnh Ưởng nhiều lần hứa hẹn đủ loại chính sách ưu đại của triều đình Đại Đường, bộ lạc người Bặc cũng dần dần đồng ý yêu cầu dời đi. Dù sao, tài nguyên ở khu vực người Bặc định cư dần dần giảm bớt, người Bặc gần đây dựa vào săn bắn mà sống, nếu rời khỏi tiếp tế của người Đường, gần như không thể sinh tồn tiếp. Nếu như ở lại giữa nơi núi rừng cằn cỗi này, không bằng đi chỗ khác xông ra một mảnh trời đất.
Nhưng người Thoán thì không giống, nhân khẩu người Thoán rất đông, số lượng mười vạn, đã hình thành hình thức chính thể ban đầu của quốc gia.
Tuy rằng A Đại là nữ vương người Thoán, nhưng loại chuyện rời khỏi nơi định cư của nhiều thế hệ, chuyện lớn di chuyển toàn tộc này, chính nàng ta cũng không làm chủ được. Sau khi đọc xong bút tín của Tiêu Duệ, A Đại từ nhỏ được giáo giục văn hóa Hán, dần dần hiểu được, di chuyển toàn bộ đối với người Thoán mà nói có lẽ không phải một loại chuyện xấu.
Các thủ lĩnh người Thoán tập trung tại Nam Ninh Châu, chuyện này đã thảo luận vài chục lần. Ba ngày nay, Trịnh Ưởng có thể nói là mài hỏng mồm mép. Nhưng bất kể hắn giải thích chính sách di dời của triều đình Đại Đường như thế nào, bất kể hắn hứa hẹn và ra sức giải thích quang cảnh sinh tồn tốt đẹp sau khi người Thoán rời đi ra sao, 10 thủ lĩnh bộ bạc người Thoán đều không quá quan tâm, cực kỳ không cho là đúng.
Trịnh Ưởng cười khổ liếc mắt nhìn nữ vương mỹ mạo tuổi nhỏ nghe nói đã trở thành nữ nhân Tiêu Duệ kia, bất đắc dĩ duỗi duỗi thân mình mệt mỏi, thở phào một cái, bên tai truyền đến tiếng lải nhải phản đối liên tục của thủ lĩnh bộ lạc người Thoán, hắn chán chết tựa đầu qua một bên, nhìn mưa bụi tràn ngập cửa phòng.
Trịnh Ưởng đã hoàn toàn tuyệt vọng, lần đi sứ này, hắn cho rằng hắn hoàn hoàn làm không được.
Chỉ có điều Trịnh Ưởng cũng không biết, hoàng đế Đại Đường đã đưa mật chỉ tới trong tay phụ thân Trịnh Long, nếu người Thoán không chịu dời đi, như vậy, mấy vạn dũng sĩ Đại Đường ở Kiếm Nam Đạo cũng không phải là ngồi không.
An Lộc Sơn đột nhiên cúi người tới gần Tiêu Duệ, hô hấp trở nên có chút dồn dập, mùi thối và mùi khai khiến Tiêu Duệ âm thầm nhíu mày. An Lộc Sơn vốn là người Hồ, cả ngày ăn thịt là chính, nếu không “đánh răng” sạch miệng, hơi thở tự nhiên là tương đối khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Duệ ngửa người ra sau, quay đầu đi.
An Lộc Sơn không hề phát giác, lấy một tấu chương từ trong lòng ra, cúi đầu:
- Tiêu đại nhân, đây là sổ con An mỗ dâng tấu cho hoàng thượng, mong rằng Tiêu đại nhân chuyển thay.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, lấy tay nhận lấy.
Nếu Lý Lâm Phủ ở trong này, nhất định sẽ phát hiện, sổ tay An Lộc Sơn đưa cho Tiêu Duệ, giống hệt như sổ con hắn xem trong thư phòng. An Lộc Sơn này cũng không ngốc, hắn biết sổ tay chuyển lên sẽ bị giữ trong tay Lý Lâm Phủ, có thể giao tới tay hoàng đế như ý muốn hay không, để hoàng đế nhìn thấy, còn cần một người quản lý.
Tiêu Duệ tùy tay mở ra, ánh mắt ngưng lại:
- Vạch tội Vương Trung Tự?
An Lộc Sơn gật gật đầu:
- Mong rằng Tiêu đại nhân hỗ trợ.
Tiêu Duệ đột nhiên im lặng không nói, ánh mắt nghiềm ngẫm đặt lên người An Lộc Sơn, nhìn quét vòng đi vòng lại, khiến An Lộc Sơm cảm giác có chút sởn tóc gáy.
- Tâm tư của An đại nhân thực tốt, biết giữa Tiêu mỗ và Vương Trung Tự vừa mới làm ra một chút chuyện tình không thoái mái, liền ủy thác Tiêu mỗ chuyển trình tấu biểu, quả nhiên là dụng tâm lương khổ.
Tiêu Duệ bĩu môi.
An Lộc Sơn cười ha ha:
- Vương Trung Tự quyền cao chức trọng, luôn dùng quyền đè người. Mặc dù An mỗ bất tài nhưng vì giang sơn xã tắc, can đảm giữ gìn chân lý… Còn xin Tiêu đại nhân thành toàn!
Thấy Tiêu Duệ không đáp lời, An Lộc Sơn tiếp tục nói:
- Từ thần võ triều, người Hề đã quy thuận Đại Đường. Năm Khai Nguyên đầu tiên, hoàng thượng đề cử thông lệ, xây dựng Nhạc Đô phủ ở Xích Phong, bổ nhiệm thủ lĩnh người Hề Lý Đại Phụ làm Đô đốc Nhạc Đô phủ. Năm Khai Nguyên thứ hai, hoàng thượng ban thưởng người Hề, lại lấy thân phận Vĩnh Lạc công chúa của con gái ngoại tôn Đông Bình Vương Dương Nguyên Tự ban hôn cho Lý Mạnh Lâm con trai Lý Đại Phụ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đại Đường Tửu Đồ Tác giả: Cách Ngư Quyển 5: Thanh Vân Lộ Chương 251: Uy hiếp của Dương Lăng
Người dịch:KobayashiMidori
Biên tập: metruyen.com Nguồn: feiku. com
A Đại cũng bất đắc dĩ mà cười khổ. Đề cập tới sinh tử tồn vong của người Thoán, nàng không thể chuyên quyền độc đoán, có dời hay không, còn cần tất cả thủ lĩnh các bộ lạc đồng ý thông qua mới được. Ít nhất, cũng cần hơn nửa số người đồng ý, nàng mới dễ sử dụng quyền lực nữ vương.
Nhới tới người nam nhân ở Trường An kia, A Đại liền nhớ tới đêm kiều diễm và điên cuồng hôm đó. Trên khuôn mặt ngăm đen xinh đẹp của nàng thoáng hiện lên một chút ửng đỏ, trong lòng ngọt ngào một trận. Nếu, nếu không có gánh nặng sinh tồn hơn mười vạn người Thoán, có lẽ nàng đã sớm phóng ngựa tới Trường An, lao vào lòng Tiêu Duệ.
Nàng không hề hoài nghi nam nhân này. Tuy rằng nàng với Tiêu Duệ ở chung không lâu, nhưng nàng biết, nam nhân này sẽ không hại mình. Nhưng tín nhiệm nam nhân này, cũng không có nghĩa nàng cũng sẽ tín nhiệm hoàng đế và triều đình Đại Đường.
Dời tới Tây Vực, tương lai như thế nào, ai cũng không có biện pháp cam đoan. Cho dù những hứa hẹn này của triều đình Đại Đường, có thể, có thể thực hiện được hay không, A Đại cũng hiểu được đó là một ẩn số.
Chỉ có điều nàng xem càng thông suốt và rõ ràng hơn so với đám thủ lĩnh mười mấy bộ lạc dưới tay kia, chuyện tình hoàng đế Đại Đường quyết định, không phải hơn mười vạn người Thoán bọn họ có thể kháng cự. Dời đi, đã thành kết cục đã định. Hiện tại, người Thoán và nữ vương điện hạ nàng cần làm, cố gắng trong khả năng lớn nhất để tranh thủ lợi ích.
Đột nhiên, một bóng dáng già nua xuất hiện ở cửa đại sảnh nghị sự.
Ngoài phòng mưa to dày đặc như thế, không ngờ không mang đến một chút “ướt át” lên người lão giả già nua ăn mặc kiểu người Đường này, quần áo hắn cũng không có dấu vết mưa gió một chút nào, lặng lẽ khom người đứng ở nơi đó.
- Sư phụ?!
A Đại kinh hô một tiếng, đứng dậy vọt qua.
Khi A Đại giúp đỡ Dương Lăng có vẻ như run rẩy đi tới, đám thủ lĩnh các bộ lạc ngồi trong sảnh lúc này đều đứng dậy. Đối với lão giả thần bí người Đường sống ở Thoán khu nhiều năm, trợ giúp rất nhiều cho người Thoán, gần như thần tiên trên bầu trời trong mắt người Thoán này, bọn họ kính ngưỡng và tôn trọng thật lớn.
- Dương tiên sinh.
- Mời tiên sinh ngồi.
- Tiên sinh mạnh khỏe.
Nhìn trên mặt một đám thủ lĩnh các bộ lạc mang vẻ kính cẩn theo sát chào đón Dương Lăng, trong lòng Trịnh Ưởng một bên vừa động: ông lão này một bộ trang phục người Đường, rõ ràng là người Trung Nguyên, như thế nào dường như còn có uy vọng không thấp trong người Thoán nhỉ?
Khóe mắt Dương Lăng hơi híp, quay đầu thấy Trịnh Ửởng, cười cười chắp tay nói:
- Lão phu Dương Lăng, người Lạc Dương Trung Nguyên, bái kiến Trịnh đại nhân!
Trịnh Ưởng ngẩn ra, hắn trời sinh tính khiêm tốn, lại xuất thân danh môn thế gia, là người quân tử khiêm tốn có lễ. Hắn đứng dậy đáp lễ, mỉm cười nói:
- Gặp qua Dương lão tiên sinh.
Dương Lăng cao giọng cười:
- Quả nhiên là danh môn trăm năm, thi thư gia truyền, thiếu niên lang đi ra từ Trịnh gia quả nhiên không giống bình thường!
…
…
Dương Lăng ưỡn thắt lưng, khí chất lão hủ cả người trở thành hư không, trong mắt thần uy nghiêm nghị, hắn chậm rãi tiến lên một bước. Vị trí hắn đứng thẳng nguyên bản cách thảm hồng trong sảnh còn có mấy thước, nhưng chính là một bước nhẹ nhàng này, lại đi vào trong sảnh, giống như quỷ mỵ. Trịnh Ưởng day day mắt, đứng ở nơi đó.
Mà những quý tộc người Thoán này đối với loại thần kỳ này của Dương Lăng đã sớm nhìn quen, thấy cũng không kỳ quái. Lúc trước, khi lần đầu tiên Dương Lăng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, ngay lập tức thả người từ dưới thành Nam Ninh Châu tới phía trên thành lâu, khiến người Thoán ở đó lúc ấy nghĩ đến thần nhân hạ phàm. Mà ngay sau đó, Dương Lăng liền ôm ấp A Đại nhỏ tuổi, từ trên thành lâu phi thân xuống dưới tường thành, thân hình chợt lóe mấy đợt, liền biến mất bên trong dãy núi mờ mịt.
Đương nhiên, sở dĩ người Thoán kính trọng Dương Lăng, không chỉ bởi vì loại vũ kỹ thần kỳ này của Dương Lăng, cũng không chỉ bởi vì hắn dạy bảo ra nữ vương A Đại có thể văn có thể võ, còn bởi vì, thông qua A Đại, hắn truyền thụ cho người Bặc kỹ thuật canh tác và tinh luyện kim loại tiên tiến của Trung Nguyên, ngay cả hơn một trăm miệng giếng nước hiện nay trong khu vực người Thoán ở lại, cũng là Dương lăng chỉ đạo tạo nên… Nói không khoa trương chút nào, Dương Lăng ở khu người Thoán này hơn mười năm, vô tri vô giác ảnh hưởng tới chính trị, kinh tế, văn hóa và quân sự của người Thoán.
Trong cảm nhận của mọi người, Dương Lăng đã trở thành tồn tại giống như thần linh. Con dân người Thoán đều tin tưởng, đây là một sứ giả của thần linh, là “cứu thế chủ” trên trời phái xuống cứu vớt người Thoán.
Không ai biết hắn từ đâu tới, cũng không ai biết hắn sẽ rời đi khi nào. Chỉ có điều hắn ở tại hai gian nhà tranh trên một ngọn núi trong thâm sơn, đã trở thành cấm địa và thánh địa người Thoán kính sợ mà không dám vượt qua nửa bước.
- Nữ vương, các vị thủ lĩnh, lão phu có mấy câu hôm nay liền nói thẳng.
Dương Lăng chậm rãi nói:
- Thời vậy, mệnh vậy, vận vậy, nếu người Thoán không di chuyển rời khỏi đây, chắc chắn chỉ còn con đường chết diệt tộc diệt chủng.
Thấy vẻ không cho là đúng của nhiều quý tộc người Thoán, Dương Lăng thản nhiên cười:
- Lão phu ẩn cư ở Thoán khu 20 năm, tình cùng một thể với người Thoán, lão phu tuyệt đối sẽ không hại người Thoán, điểm này, chắc chắn các vị thủ lĩnh sẽ đồng ý. Các vị có thể suy nghĩ một chút, Nam Chiếu nhớ nhung Thoán khu đã lâu, nếu không phải triều đình Đại Đường tham gia, Nam Chiếu sớm đã nhét Thoán khu vào lãnh thổ quốc gia.
- Người Thoán không chịu dời, chắc chắn triều đình Đại Đường cũng sẽ không bắt buộc các vị. Nhưng lão phu thấy, nếu như rời bỏ sự duy trì của Đại Đường, lại có Nam Chiếu chắn kín, nơi cùng sơn đất hoang này rất ít sản vật, người Thoán nên dùng cái gì mà sinh kế? Xa không nói, chính là gần đây, nếu không phải có Tiêu Duệ Tiêu đại nhân của Đại Đường vô tư tiếp tế, hiện giờ người Thoán sợ là đã sớm một đống nghèo nàn…
… Quan trọng hơn là, nếu người Thoán không có Đại Đường làm chỗ dựa, chỉ một tháng, Nam Chiếu có thể thôn tính Thoán khu. Các vị sẽ không nghĩ rằng, chỉ bằng vào các thủ hạ của các vị là có thể chống đỡ hơn mười vạn hùng binh thủ hạ của Bì La Các chứ?
- Theo lão phu biết, mặc dù chỗ Tây Vực hoang mạc, nhưng khu vực Tây Vực rộng lớn, trong đó đủ đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ. Nếu người Thoán có thể chiếm cứ một khối ốc đảo trong đó, bằng vào thế lực hơn mười vạn người Thoán, cho dù không có triều đình Đại Đường nâng đỡ, cũng rất nhanh có thể đứng vững gót chân ở Tây Vực. Cần phải biết, những quốc gia thành quách ở Tây Vực này, hùng mạnh nhất chẳng qua hơn mười vạn nhân khẩu thôi. Người Thoán tiến vào Tây Vực, sợ cái gì?
- Nếu người Thoán có thể liên hợp với người Bặc lân cận, hai bên hợ trợ làm anh em kết nghĩa, như vậy, ở Tây Vực, người Thoán cũng không sợ ai.
Dương Lăng chậm rãi nói:
- Dời tới Tây Vực, là một đường lớn sáng sủa; ngược lại, chỉ có thể còn con đường chết, sau khi bị Đại Đường vứt bỏ sẽ bị Nam Chiếu diệt tộc thôn tính. Nên làm như thế nào, các vị có thể tự mình suy xét, lão phu sẽ không nhiều lời.
Thủ lĩnh bộ lạc Cách Nhật Lai người Thoán nhíu mày:
- Mặc dù lời tiên sinh nói có lý, nhưng chúng ta làm sao có thể tin hoàng đế Đại Đường được? Vạn nhất hoàng đế Đại Đường…
Dương Lăng thản nhiên cười:
- Mọi người đã không có lựa chọn. Chẳng qua lão phu nghĩ, hoàng đế Đại Đường chính là thiên tử Trung Hoa khí phách to lớn, chắc chắn sẽ không đến mức thất tín đối với người Thoán mọi người. Đối với Đại Đường cao lớn mà nói, hơn mười vạn người Thoán mọi người thận sự chỉ là một hạt kê trong biển cả, không đáng nhắc đến!
Dương Lăng nói xong mặt hướng về phía A Đại khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái:
- Kỳ thực mọi người cứ yên tâm đi. Sủng thần của hoàng đế Đại Đường hiện tại, Phò mã gia Tiêu Duệ, là người thân cận nhất của nữ vương mọi người, có hắn bảo vệ ở đó, người Thoán mọi người cũng không ăn thiệt đi.
Thần sắc các quý tộc đều cổ quái mà nhìn A Đại, chuyện tình A Đại và Tiêu Duệ đã sớm truyền khắp Thoán khu. Tuy rằng người Thoán cũng không thích nhìn thấy nữ vương của mình trở thành nữ nhân của quý tộc người Đường, nhưng dưới uy thế cường quyền của A Đại, không ai dám đề xuất ý kiến phản đối. Dù sao, đây là việc tư của A Đại mà không phải “quốc sự” của người Thoán.
Mặt A Đại đỏ lên, hung hăng chà chà chân, sẵng giọng:
- Sư phụ!
Võ Huệ Phi cùng ngày không có về cung, mà ở Tiêu gia. Hoàng phi ngẫu nhiên rời cung ở lại nhà của con gái mình, điều này cũng không tính là chuyện lạ hiếm có gì, ít nhất tại Đại Đường thịnh thế này không tính là cái gì.
Lý Đằng Không lôi kéo Chương Cừu Liên Nhi còn có Dương Ngọc Hoàn, cùng nhau tụ tập trong phòng Lý Nghi, vây quanh Võ Huệ Phi không ngừng lải nhải cằn nhằn, đề tài tự nhiên là thiếu nữ người Hề dung nhan khiến con gái đố kỵ kia.
- Nương nương, nếu Tiêu lang nhà ta bị cô gái Hề kia mê hoặc phải xử lý thế nào.
Lý Đằng Không bĩu môi.
Võ Huệ Phi thật sự có một chút chịu không nổi phiền hà, nhưng lại không phát tác ra ngoài được, nhất là đối mặt với Đại tiểu thư Lý gia tinh linh xảo quyệt này. Lý Đằng Không từ nhỏ ra vào hoàng cung, cực kỳ thân quen với Võ Huệ Phi và một số công chúa hoàng phi. Võ Huệ Phi cười khổ vuốt ve đầu Lý Đằng Không, cúi đầu nói:
- Không nhi à, con không cần lo lắng, nếu như…
Võ Huệ Phi cười:
- Nếu Tiêu Duệ bị mê hoặc, bản cung để cho hắn tiến vào cung làm thái giám được không?
Lý Đằng Không ngẩn ra, thấy khóe miệng các cô gái đều hiện lên nụ cười cổ quái, không khỏi vừa thẹn vừa vội, chui đầu vào trong lòng Võ Huệ Phi:
- Nương nương, ngài xấu lắm, ngài giễu cợt Không nhi…
Lý Nghi buồn cười, nói chen vào:
- Không nhi muội muội, muội thả lỏng tâm tư đi, Tử Trường nhà chúng ta không phải hạng người tham hoa hái sắc này. Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ nói với Tử Trường, để cho cô gái Hề kia theo muội, cho muội coi chừng nàng cẩn thận, có được hay không?
…
…
Trong thư phòng.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ Hề thần sắc có chút chết lặng, thản nhiên cười:
- Ngươi cũng không cần khẩn trương, trong Tiêu gia của ta, sẽ không ai ức hiếp ngươi… Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?
- Ta gọi là…
Thiếu nữ do dự một hồi:
- Ta gọi là Lý U Lan.
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, cũng không phải bởi vì tên của cô gái Hề này cực kỳ Trung Nguyên hóa, mà bởi vì khẩu âm tiếng Hán trong miệng nàng mơ hồ mang chút âm vị Trường An.
- Nghe khẩu âm của ngươi, giống như đã sống qua ở Trung Nguyên đi.
Tiêu Duệ lơ đãng hỏi han.
Thiếu nữ người Hề Lý U Lan thê lương lắc đầu:
- Hồi bẩm lão gia, ta không có sống qua ở Trung Nguyên. Năm nay ta mười bảy tuổi, vẫn đều sinh hoạt trong thành Nhiêu Nhạc. Tiếng Hán của ta, là mẫu thân ta dạy cho ta.
Tiêu Duệ vừa động trong lòng, ồ một tiếng, lại hỏi một câu:
- Thành Nhiêu Nhạc người Hề các ngươi thật sự bị người Vương Trung Tự công hãm? Toàn bộ bị tru sát diệt tộc?
Thân thể Lý U Lan đột nhiên run lên, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch. Nàng cắn chặt răng, một tia thù hận chợt lóe rồi biến mất trong mắt, yên lặng cúi đầu xuống, cúi đầu nói:
- Đều đã chết, còn lại đều chạy thoát. Cha ta mẹ ta ca ca ta tỷ tỷ ta, đều đã chết.
Cừu hận phát ra từ nội tâm của thiếu nữ Hề kia tuy đã bị nàng cưỡng ép ngăn chặn, nhưng Tiêu Duệ vẫn có thể cảm giác được. Hắn thở dài, đứng dậy đi ra phía ngoài:
- Nếu ngươi nguyện ý thì ở lại trong phủ, nếu không muốn, nếu có người thân có thể tìm nơi nương tựa, cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đại Đường Tửu Đồ Tác giả: Cách Ngư Quyển 5: Thanh Vân Lộ Chương 252: Rượu thuốc – mát xa
Người dịch:KobayashiMidori
Biên tập: metruyen.com Nguồn: feiku. com
Tiêu Duệ rời thư phòng, đi thẳng tới phòng bếp trong phủ.
Mặc dù hiện giờ Tiêu Duệ làm gia chủ, làm quyền quý số một số hai triều đình hiện giờ, tới phòng bếp nơi của đám đầy tớ hạ tiện trong mắt người Đường này, ít nhiều có một chút không ra thể thống gì. Nhưng Tiêu Duệ cũng không quá để ý chuyện này, hắn không cảm thấy làm vài món thức ăn là chuyện thấp hèn cỡ nào. Kỳ thật hắn thường xuyên xuống bếp làm mấy món ăn sáng, để cùng nhau chia sẻ với các cô gái của mình.
Bất kể là Dương Ngọc Hoàn, Lý Nghi hay là Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không sau này mới vào, hiện giờ đã từ từ quen chuyện đặc biệt khác người này của Tiêu Duệ, lý giải điều này là Tiêu lang thể hiện yêu thương với mấy người chúng mình.
Thời gian đã gần tới bữa tối, tuy nhiên, Tiêu Duệ cũng không phải muốn tự mình xuống bếp động tay, chỉ có điều Võ Huệ Phi ngủ lại ở Tiêu gia, chuyện một ngày ba bữa này không thể chậm trễ.
Dương Ngọc Hoàn an bài việc ăn uống của Võ Huệ Phi cho Tú Nhi. Tú Nhi đang ở bên ngoài phòng bếp, chỉ huy mấy đầu bếp nữ và người hầu nữ của Tiêu gia bận bịu bữa tối cho mấy người Võ Huệ Phi, thấy Tiêu Duệ mỉm cười đi đến, chân mày vừa nhíu, tiến tới nghênh đón.
- Thiếu gia, loại địa phương này, ngài như nào có thể đến? Để Tú Nhi an bài là được.
Tiêu gia ở Trường An này, gọi Tiêu Duệ là “thiếu gia” cũng chỉ có một mình Tú Nhi. Tú Nhi từ Lạc Dương đã bắt đầu trở thành thị nữ của Tiêu Duệ, thủy chung bướng bỉnh gọi xưng hô ban đầu, thời gian dài, điều này trở thành một loại “chiêu bài” độc nhất vô nhị của Tú Nhi ở Tiêu gia.
- Tú Nhi, vừa lúc ta muốn tìm ngươi. Eo lưng của Huệ Phi nương nương có chút mỏi mệt, ngươi cầm rượu thuốc ta ngâm tốt tới, thoa lên cho nàng một chút.
Tiêu Duệ cười nói.
Đã thật lâu Tiêu Duệ không có tiếp tục “phát mình” rượu phương, thứ nhất là không có thời gian và tinh lực, thứ hai hắn cảm thấy trước mắt bốn loại rượu lớn của tửu phường Tửu Đồ cũng đủ tiêu thụ, nếu hắn tiếp tục lục tục “chế” ra những loại rượu nổi danh của đời sau, sợ sẽ lũng đoạn thị trường rượu của Đại Đường nên thôi, mình ăn thịt cũng cho người khác uống chút canh đi. Nếu không, nghiệp rượu Đại Đường gần như là một nhà tửu phường Tửu Đồ độc đại cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng lúc nhàn rỗi, Tiêu Duệ vẫn làm cho Tú Nhi cầm phương thuốc của mình, ngâm một ít rượu thuốc trị liệu té bị thương và cơ thắt lưng vất vả mà sinh bệnh. Trong phủ phàm là ai có loại đau xót này, liền có thể thoa bên ngoài.
Tú Nhi ứng lời, ôm một vò rượu thuốc đi phòng ngủ của Võ Huệ Phi.
Kỳ thật, phòng ngủ này nói đúng hơn hẳn là phòng ngủ của Tiêu Duệ và Lý Nghi, Võ Huệ Phi trực tiếp ở lại trong phòng ngủ Lý Nghi, Tiêu Duệ đi nơi khác.
…
…
Tuy rằng đồ ăn thức uống của Tiêu gia kém tỉnh xảo và phức tạp hơn so với trong cung, nhưng hơn ở khẩu vị tươi mát khi Tiêu Duệ và Lý Nghi chúng nữ cùng bồi. Vừa nói việc nhà vừa nhấm nháp, Võ Huệ Phi cảm giác bữa ăn này cũng thật đặc sắc.
Sau bữa ăn chính là đủ loại món ngọt và trái cây theo thời vụ, cuối cùng còn có nước chè xanh.
Tuy rằng Tiêu Duệ rất chán ghét loại ăn uống quy củ rườm rà này, nhưng đối mặt với mình chính là mẹ vợ cao quý, cũng không thể không nhẫn nại bồi tiếp một thời gian dài.
Xong xuôi hết thảy mọi việc, lúc này Võ Huệ Phi cùng Lý Nghi mới trở lại phòng ngủ chuẩn bị để thị nữ dùng rượu thuốc mát xa cho mình một phen. Nghe nói rượu thuốc Tiêu Duệ phối chế trị liệu rất hiệu quả, Võ Huệ Phi liền muốn thử xem. Thật ra nàng cũng không có bệnh tật gì, có thể là do hàng năm nhảy Hồ toàn vũ, eo lưng của nàng sinh ra một chút tật xấu.
Chỉ có điều thị nữ của nàng lần đầu tiên tiếp xúc với loại vật này, mát xa có chút luống cuống chân tay, không phải đổ nhiều rượu thuốc chính là xoa nắn không đúng chỗ, làm cho Vĩ Huệ Phi cực kỳ mất hứng. Lý Nghi thấy, tự mình ra trận, đáng tiếc nàng cũng không có “kinh nghiệm” gì, cũng là chân tay vụng về so với mấy thị nữ vừa rồi cũng mạnh hơn không bao nhiêu.
Võ Huệ Phi nhíu mày:
- Nghi nhi, hay thôi đi, làm đã nửa ngày, cạo cho cả người mẫu thần dơ dáy không chịu nổi…
Lý Nghi thở dài, thấp giọng nói:
- Mẫu thân, hay để Tiêu lang đến thử một lần đi. Vật này là chàng làm ra, chàng còn mát xa trị liệu rất hiệu quả cho Không nhi muội muội.
Võ Huệ Phi ngẩn ra:
- Tiêu Duệ?
Võ Huệ Phi quay đầu mắt nhìn da thịt trần trụi bên hông của mình, sắc mặt hơi đỏ lên, liếc Lý Nghi một cái:
- Cũng được, dù sao nó cũng là con của bản cung, để nó vào cho ta xem thử.
…
…
Lời Lý Nghi nói mẫu phi nương nương muốn chính mình thoa rượu thuốc mát xa cho nàng rơi vào trong tai Tiêu Duệ, hắn không khỏi có chút do dự, cũng cảm thấy có chút hoang đường, thầm nghĩ: Cũng chính là thời thịnh thế Đại Đường dân phong cởi mở, nếu ở các thời Tống Minh triều nam nữ thụ thụ bất thân, con rể “mát xa” cho mẹ vợ căn bản là chuyện tình kinh thế hãi tục, lễ pháp và thế nhân không dung tha.
Thấy Tiêu Duệ có chút do dự không vào, Võ Huệ Phi nhịn xuống cúi đầu sẵng giọng:
- Còn chờ cái gì?
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, liếc Lý Nghi một cái, thấy Lý Nghi một bộ thờ ơ, lắc lắc đầu, đi tới phía trước.
Tiêu Duệ ngồi bên giường, ánh mắt dừng lại trên eo lưng đầy đặn nước da trắng mịn mà co dãn, lại xấu hổ quay đầu đi. Hắn ở một bên giả bộ dùng bông tơ lấy thuốc trong bát một chút, sau đó cắn chặt răng cúi người nhẹ nhàng quét lên eo lưng phía sau Võ Huệ Phi.
Từng đợt mùi thơm của nữ tử trộn lẫn mùi thuốc xông vào lỗ mũi cực kỳ mẫn cảm kia của Tiêu Duệ, hắn cố nén hắt hơi tiếp tục nhẹ nhàng thoa.
Cảm giác rượu thuốc lạnh lẽo nhẹ nhàng ngấm vào da thịt phía sau eo lưng của mình, Võ Huệ Phi đột nhiên cảm giác có chút thần thanh khí sảng, thân thể ít nhiều có chút khẩn trương và xấu hổ chợt trầm tĩnh lại.
Thoa xong, Tiêu Duệ lại do dự, vẫn hạ tay chạm lên da thịt trắng mịn co dãn của Võ Huệ Phi.
Bởi vì khẩn trương tay hắn rơi run rẩy một chút, mà người phụ nữ dưới tay cũng khẽ run lên.
Tiêu Duệ ngẩng đầu liếc nhanh qua Lý Nghi, thấy nàng nắm một quyển sách trong tay, đang ngồi ở chỗ kia tập trung tinh thần xem sách, đôi mắt ngưng trệ, chậm rãi thu trở về, lại đặt lên da thịt giống như thiếu nữ của Võ Huệ Phi.
Nếu không phải tự tay chạm đến, Tiêu Duệ quả thật không thể tin, một phụ nữ trung niên như vậy, không ngờ da thịt của nàng trắng mịn mềm mại và rất có sức sống. Đầu ngón tay hắn vừa tiếp xúc nhẹ nhàng, hắn rõ ràng cảm thấy được da thịt nàng nổi lên khiến trống ngực nam nhân rung động.
Tuy rằng Tiêu Duệ không phải chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ, nhưng tuyệt đối không vô sỉ đến mức sinh ra ý nghĩ bất lương với mẹ đẻ của vợ mình. Nhưng, trong nháy mắt tiếp xúc với da thịt này, không ngờ khiến hắn lờ mờ sinh ra ham muốn bản năng nóng nảy nào đó.
Tiêu Duệ không kìm nổi trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn thở phào một cái, định thần, nhẹ nhàng mát xa có tiết tấu cho Võ Huệ Phi.
Võ Huệ Phi nằm ở trên giường quay lưng về phía Tiêu Duệ là người ra sao, tuy rằng nàng không có quay đầu lại nhưng nhận thấy được chút dị động hứng thú và dục vọng rất nhỏ của con rể, bên tai nhẹ nhàng truyền đến tiếng hít thở hơi dồn dập của Tiêu Duệ, Võ Huệ Phi không có tức giận mà ngược lại lờ mờ còn kiêu ngạo. Tuy rằng tuổi tác qua đi, nhưng nàng có tin tưởng dư dật có thể khiến nam tử thiên hạ mê đảo dưới váy thạch lưu.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại “ý nghĩ phóng túng” lúc nhàn rỗi đẩy buồn chán đi mà thôi. Tóm lại, nàng có mười vạn lần tin tưởng đối với sức hấp dẫn của mình, mà biểu hiện của Tiêu Duệ, dường như chứng thật điểm này.
Khóe miệng Võ Huệ Phi hiện lên một nụ cười cổ quái, đang muốn mở miệng treo ghẹo Tiêu Duệ hai câu, cũng không ngờ sau lưng truyền đến cảm giác ngày càng nóng, nàng không khỏi đóng chặt miệng. Theo động tác ngày càng nhanh và mạnh hơn của Tiêu Duệ, rượu thuốc không ngừng ngấm vào bên trong cơ thể của nàng, nàng cảm thấy một cỗ sảng khoái và thả lỏng trước nay chưa từng có.
Hơn nữa, loại cảm giác này dần dần khuếch tán ra toàn thân, dần dần biến thành một loại lực lượng quỷ dị giống như muốn hòa tan thân thể mềm mại quyến rũ và đủ lực xuyên thấu cốt nhục huyết tủy của nàng. Toàn thân tràn ngập loại lực lượng quỷ dị này, nàng cảm thấy cả người khô nóng bay bổng, giống như bay lên tận trời. Ngay sau đó, cảm giác ngứa tê tê khiến nàng lười biếng vô lực ngày càng mãnh liệt, da thịt trên người nàng mạ lên một tầng đỏ ửng, hai má ửng đó, không kìm nổi cúi đầu rên rỉ một tiếng.
Lý Nghi ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Võ Huệ Phi, thấy sắc mặt Võ Huệ Phi hồng nhuận phát ra vẻ quyến rũ vô hình, mà một chút nếp nhăn nơi khóe mắt xếch kia cũng nhẹ nhàng giãn ra, Lý Nghi mỉm cười nói:
- Mẫu thân, có phải rất thoải mái hay không? Nghi nhi đã sớm nói, rất thoải mái.
Võ Huệ Phi tự cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, gật gật đầu, cúi đầu xuống.
Lý Nghi cười cười, lại cúi đầu xem sách của nàng.
Lúc Lý Nghi nói chuyện, tay Tiêu Duệ không khỏi tạm dừng lại, bẻ tay qua đầu giống như kẻ trộm.
Võ Huệ Phi xoay đầu qua, mắt xếch nhướng lên, liếc nhanh Tiêu Duệ một cái, dùng tiếng mũi khẽ hừ lên một tiếng rất nhỏ.
Tiêu Duệ do dự một chút, rồi tiếp tục mát xa.
Một đôi tay nam tử thon dài mà tinh tế không hề cảm thấy thô ráp và có lực, vận động theo tiết tấu xoa nắn mát xa trên eo lưng phía sau nàng. Sợi khí và sức nóng của rượu thuốc vận hành theo huyết mạch trên dưới toàn thân của nàng, từng đợt cảm giác mềm yếu rung động thần kinh của nàng. Nàng cảm thấy dục vọng của mình bị khiêu khích lên từng chút. Trong lúc nàng nhất thời ý loạn tình mê, cánh tay trắng mịn vốn duỗi tại bên người đột nhiên thò ra bắt được tay Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ bỗng nhiên cả kinh, lại hoảng loạn một hồi. Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, lại cảm giác bị nắm rất chặt rất chặt.
Một bàn tay nóng bóng mền mại nắm tay Tiêu Duệ chậm rãi xoa nắn, một bàn tay mảnh khách nhẹ nhàng xẹt qua lưng hắn một vết tích rõ ràng.
Ngay sau đó, bàn tay mềm mại kia nắm lấy tay hắn dọc theo eo lưng đẫy đà chậm rãi di chuyển về phía cái mông đầy đặn. Cảm giác co dãn mà nở nang ở tay khiến Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, hắn nhanh chóng rút tay ra, nhìn lướt qua Lý Nghi đoan trang đang lẳng lặng đọc sách dưới ngọn đèn, sau đó đứng dậy cúi đầu nói:
- Nương nương, đã khá rồi chứ? Dược lực đã phát huy ra, con nghĩ cũng đã đủ rồi.
Toàn thân Võ Huệ Phi run lên, ồ một tiếng, nghiêng đầu liếc qua trong ánh mắt còn mơ hồ chứa xuân tình và quở trách như có như không.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đại Đường Tửu Đồ Tác giả: Cách Ngư Quyển 5: Thanh Vân Lộ Chương 253: Thân thế và thù hận của cô gái Hề
Người dịch:KobayashiMidori
Biên tập: metruyen.com Nguồn: feiku. com
Một tiếng thở dài không có lý do, thế nên khiến Lý Nghi kinh ngạc nhìn Võ Huệ Phi nói:
- Mẫu thân, ngài thế nào? Thân thể không thoái mái sao?
- Không có, mẫu thân tốt lắm. Nghi nhi, mẫu thân ngủ trước.
Võ Huệ Phi chui vào ổ chăn, nghiêng người lười biếng ngủ thiếp đi giống như cô gái bình thường.
Lý Nghi buông sách xuống, ra gọi thị nữ tiến vào, qua loa hầu hạ mình tẩy rửa một lần, sau đó cũng lên giường mà ngủ. Chỉ có điều một đêm này, nàng căn bản không thể ngủ được, Võ Huệ Phi bên người nàng lăg qua lộn lại, luôn làm ra một chút động tĩnh. Nàng không có để ý, còn tưởng rằng bởi Võ Huệ Phi ngẫu nhiên thay đổi lạ chỗ không yên, liền đành có nén tiến vào mộng đẹp.
Tuy nhiên, buổi sáng hôm sau khi nàng xoa đôi mắt buồn ngủ tỉnh lại, thấy hai mắt Võ Huệ Phi sưng đỏ, không khỏi cả kinh, hạ giọng:
- Mẫu thân, đây là…
- Ai, mẫu thân quen giường trong cung, đột nhiên ở lại nơi này của con nên có chút khó gối đầu. Nghi nhi, mẫu thân vẫn nên đi sớm.
- Mẫu thân thật vất vả rời cung một lần, hay là ngài ở nơi này thêm vài ngày, hai mẹ con chúng ta cũng dễ gặp.
Võ Huệ Phi vẫn muốn nói “nên về cung sớm đi thôi”, nhưng khi nói ra tới miệng, lại biến thành “ở nhiều thêm mấy ngày”. Gò má nàng không khỏi đỏ hồng lên, nương lúc vung tay áo mà che lấp lại, ngả lưng xuống:
- Mẫu thân muốn ngủ tiếp một giấc, con dậy đi, không cần để ý mẫu thân.
…
…
Lý Nghi rửa mặt xong, đi vào phòng hoa nhỏ trong nội viện, không ngờ phát hiện Chương Cừu Liên Nhi cũng một bộ dáng ngủ không tốt, liếc mắt nhìn con ngươi cũng có chút sưng đỏ, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Liên Nhi tỷ tỷ, sao tỷ…
Hai gò má Chương Cừu Liên Nhi lập tức đó lên, ấp úng nói:
- Không không có gì.
Lý Đằng Không hỳ hỳ chạy tới:
- Nghi nhi tỷ tỷ, còn cần nói sao, khẳng định là tối qua Tiêu lang quấn quít lấy Liên Nhi tỷ tỷ… đêm xuân vô cùng …
Sắc mặt Chương Cừu Liên Nhi càng đỏ bừng lên, cúi đầu đứng ở nơi đó không ngẩng nổi đầu.
Dương Ngọc Hoàn cũng đi đến, lúc này là thời gian bốn cô gái Tiêu gia cùng nhau dùng bữa tối, thấy Lý Đằng Không nói như vậy, ha ha cười chuyển hướng câu chuyện:
- Tiêu lang vào triều rồi, hay là chúng ta dùng cơm đi.
Đột nhiên, Dương Ngọc Hoàn chỉ Lý Đằng Không kinh ngạc:
- Không nhi muội muội, sao mắt muội lại đỏ ngầu, chẳng lẽ đêm qua muội cũng ngủ không ngon?
Lý Đằng Không cười ha ha ngượng ngùng dụi dụi mắt:
- Ừ, đêm qua ngủ không ngon, muội vẫn nhìn cửa phòng ngủ của cô gái kia qua cửa sổ, muội xem Tiêu lang có thể nửa đêm chuồn vào trong phòng nàng hay không.
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn cười khổ liếc nhau, Chương Cừu Liên Nhi cũng không kìm nổi cười ha ha nói:
- Không nhi muội tử, muội quả nhiên là nhìn thật chặt… Có phải muội lo lắng Tử Trường sẽ phạm vào… sẽ bị Võ Huệ Phi nương nương mang vào cung làm thái giám hay không?
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn cười ha ha ôm bụng cười run hết cả người.
- Ừ? Nghi nhi, con là người có thai, phải chú ý thân thể.
Võ Huệ Phi chậm rãi đi vào phòng, trên mặt là vẻ đoan trang quyến rũ xinh đẹp lộng lẫy như trước.
…
…
Buổi triều hôm nay tan rất nhanh, quần thần đều không có tấu chương, chỉ có Lý Lâm Phủ bất ngờ dâng lên một quyển tấu chương. Tiếp nhận tấu chương lật vài lần, sắc mặt Lý Long Cơ lập tức trầm xuống, chỉ có điều hắn không nói gì thêm, ngược lại đứng dậy vội vàng rời đi, ngay cả câu “bãi triều” thường lệ kia cũng chưa nói. Cao Lực Sĩ cũng có chút không kịp đề phòng vội vàng dùng cổ họng khàn khàn hô một tiếng, cũng đi theo.
Bằng trực giác, Tiêu Duệ cảm thấy tấu chương của Lý Lâm Phủ có liên quan đến An Lộc Sơn, hoặc là nói có liên quan đến Vương Trung Tự.
Trên đường bãi triều rời cung, Tiêu Duệ ra nhiều bằng ánh mắt vài cái, muốn trao đổi với Lý Lâm Phủ, nhưng Lý Lâm Phủ ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi nhanh, căn bản là không nhìn hắn “ám chỉ”.
Tiêu Duệ âm thầm mắng vài câu “cáo già”, hắn không chịu nói, cũng đành rời đi.
Trên đường rời cung, Tiêu Duệ luôn nghĩ, nên kéo Vương Trung Tự một cái như thế nào. Không vì cái gì khác, cho dù là vì An Lộc Sơn, hắn cũng không thể để Vương Trung Tự bị lôi xuống không minh bạch như vậy. Chút ân oán nhỏ giữa hắn và Vương Trung Tự, so sánh với Đại Đường hưng suy, căn bản không tính là cái gì.
Nhưng thủy chung Tiêu Duệ lại không có biện pháp, không biết nên bắt tay vào mặt nào.
An Lộc Sơn dâng tấu vạch tội chuyện Vương Trung Tự mạnh mẽ nạp con gái Hề làm thiếp, cử binh tru sát người Hề công hãm thành Nhiêu Nhạc, điểm này Tiêu Duệ tin tưởng không thể nghi ngờ. Nhưng hắn không có chứng cớ. Hơn nữa, hắn rất rõ ràng, sở dĩ An Lộc Sơn táo bạo như vậy, tất nhiên là làm một cái bẫy không kẽ hở, chờ Vương Trung Tự nhảy vào trong.
Trở lại nhà mình, Tiêu Duệ liền chui đầu vào phòng cô gái Hề Lý U Lan, gắt gao đóng chặt cửa.
Lý Đằng Không đang uống trà nói chuyện trong phòng khách với Võ Huệ Phi và Chương Cừu Liên Nhi, thấy Tiêu Duệ trở về ngay cả triều phục cũng không đổi liền đi thẳng vào phòng Lý U Lan, không khỏi vừa tức vừa vội, chà chà chân, muốn đuổi theo.
Chương Cừu Liên Nhi vội vàng giữ chặt nàng một phen, ra hiệu bằng ánh mắt.
Trong mắt Võ Huệ Phi tất nhiên cũng truyền ra một chút phức tạp, cười nói:
- Không nhi à, con muốn đi làm gì?
Hơn ba tháng, lần đầu tiên Lý U Lan ngủ an giấc. Từ sau khi thành Nhiêu Nhạc bị Hồ binh thủ hạ An Lộc Sơn đến cướp, nàng vẫn run sợ trong lòng ở lại bên người An Lộc Sơn. Mỗi ngày thấy khuôn mặt Hồ dối trá cùng với ánh mắt mê đắm lỗ mãng của An Lộc Sơn, nàng ăn ngủ khó khăn, ngày đêm chìm đắm trong nỗi sợ hãi thật lớn.
Đêm qua, thấy Tiêu Duệ quả nhiên không có tới chiếm đoạt thân thể mình, nàng để nguyên quần áo, một đầu ngả lên giường thiêm thiếp tiến vào mộng đẹp, mãi đến khi Tiêu Duệ xông tới, nàng mới vừa tỉnh ngủ.
Lý U Lan kinh hãi, cuộn mình trong ổ chăn, run giọng nói:
- Lão, lão gia…
Tiêu Duệ nhìn nàng thật sâu, trầm giọng nói:
- Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không thương tổn ngươi.
Thời gian của ta cấp bách, ta chỉ hỏi ngươi mấy câu: thành Nhiêu Nhạc của người Hề, thật sự là Phạm Dương Tiết độ sứ Vương Trung Tự phái binh công hãm? Ngươi phải nói thật với ta… Chỉ cần ngươi nói thật với ta, ta lập tức để ngươi rời phủ, trả lại tự do cho ngươi.
Lý U Lan dần dần bình tĩnh xuống, lại lộ ra vẻ sầu thảm cười:
- Rời phủ? Tự do? Lão gia, cả nhà ta đều chết hết, không nhà để về, rời khỏi Tiêu gia, ta còn có thể chạy đi đâu?
Nói xong, ánh mắt thê lương mà lo sợ không yên của Lý U Lan nhìn chàm chằm thẳng vào Tiêu Duệ. Đối với quyền quý Đại Đường nổi tiếng đã lâu, tài tử Tửu Đồ danh tiếng khắp thiên hạ này, cảm xúc trong lòng phập phồng. Trực giác nói cho nàng, có thể tín nhiệm nam tử trước mắt này. Nhưng… một khi nói thật cho hắn, hắn có thể cùng với An Lộc Sơn kia làm gì hay không...
Tiêu Duệ im lặng không nói, yên tĩnh nhìn Lý U Lan đầu vai thiếu nữ run rẩy.
Tiêu Duệ mơ hồ cảm thấy, cô gái Hề này cũng không đơn giản, bởi vì khi chất nàng mơ hồ phát tán ra, cũng không bởi vì khẩu âm tiếng Hán của nàng mang chút hương vị Trường An, còn bởi vì nỗi lòng thù hận không che lấp được của nàng. Tiêu Duệ cảm thấy, trên người nàng cất dấu một bí ẩn nào đó, nàng sẽ mang đến cái mà hắn cần.
Lý U Lan dung nhan tuyệt thế trắng bệch, nàng chậm rãi ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, si ngốc nhìn Tiêu Duệ.
Thật lâu sau, nàng cắn chặt răng, xốc ổ chăn lên, quỳ rạp xuống rường, run giọng nói:
- Xin lão gia làm chủ cho U Lan, U Lan nguyện ý lấy thân báo đáp, cả đời làm nô tỳ hầu hạ lão gia.
Trong mắt Tiêu Duệ sáng ngời.
- Lão gia, mẫu thân ta là Vĩnh Lạc công chúa Đại Đường, phụ thân là Lý Mạnh Lâm…
Lý U Lan đau khổ đầu vai co rúm, lên tiếng khóc:
- Mấy trăm nhân khẩu toàn tộc ta, đều bị Hồ binh thủ hạ của An Lộc Sơn kia giết không còn… Bọn họ dùng cờ hiệu Phạm Dương Tiết độ sứ Vương đại nhân, đêm khuya lừa dối mở cửa thành, một đường đánh lén vào thành… Trong một đêm, máu chảy thành sông…
- Thị nữ của nô mặc quần áo của nô, mà nô đi theo một lão bộc trong phủ trong lúc hỗn loạn trốn ra phủ Đô đốc, nhưng lại bị kỵ binh của An Lộc Sơn bắt được ở cửa thành, bị đưa đến phủ của An Lộc Sơn…
Lý U Lan nghiến răng nghiến lợi nghẹn ngào.
Tiêu Duệ thở phào một cái, hắn đã sớm đoán được, chuyện này là An Lộc Sơn làm. Nhưng hắn thật sự không ngờ chính là, An Lộc Sơn lại điên cuồng như vậy. Hắn hung hăng dậm chân, âm thầm mắng hai tiếng súc sinh.
…
…
Nên làm như thế nào, nên làm như thế nào? Tiêu Duệ thần sắc âm trầm lòng vòng trong viện. Thấy thần sắc hắn không ổn, bốn cô gái cũng không dám đến phiền hắn. Cho dù là Võ Huệ Phi, cũng chỉ ngồi ở trong sảnh, vừa nói chuyện với Lý Nghi, vừa ngẫu nhiên phức tạp nhìn thoáng qua bên Tiêu Duệ qua lại loanh quanh trong viện.
Chỉ sợ, bốn cô gái Tiêu gia, dù gồm cả Võ Huệ Phi ở bên trong, cũng thật không ngờ, hiện giờ Tiêu Duệ đang không ngừng phiền não bởi chuyện tình Vương Trung Tự.
Tiêu Duệ hướng tay vào trong ngực, cầm huyết thư do Vĩnh Lạc công chúa tự tay viết và một miếng ngọc bội mà Lý U Lan vẫn giấu bên người. Hắn vừa động trong lòng, đột nhiên sinh ra một ý tưởng điên cuồng.
Đưa Lý U Lan vào cung, bằng vào dung nhan tuyệt thế của nàng nhất định sẽ được Lý Long Cơ cực kỳ sủng ái. Sau đó, chuyện trả thù của nàng liền thuận lý thành chương, gió thổi đầu gối, mạng nhỏ của An Lộc Sơn khó bảo toàn. Cho dù là chứng cớ không đủ, dưới uy thế hoàng quyền, An Lộc Sơn cũng chỉ còn đường chết.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đại Đường Tửu Đồ Tác giả: Cách Ngư Quyển 5: Thanh Vân Lộ Chương 254: Trong phòng
Người dịch:KobayashiMidori
Biên tập: metruyen.com Nguồn: feiku. com
Lý Nghi ngẩn ra, tiếp đó buồn bực nói:
- Tử Trường, trong cung vô số giai nhân, chàng cần gì…
Lý Nghi nói xong, liếc mắt nhìn Võ Huệ Phi một bên sắc mặt trầm xuống khẩn trương ra hiệu bằng ánh mắt với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ làm như không biết, chỉ cất cao giọng nói:
- Nàng cực kỳ xinh đẹp, tự nhiên hiến vào cung…
Lý Nghi nhíu mày, vừa muốn nói gì, đột nhiên Võ Huệ Phi bỗng đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi, phút cuối cùng lưu lại một câu:
- Tiêu Duệ, con theo ta tới đây.
…
…
Võ Huệ Phi nổi giận đùng đùng đi vào phòng Lý Nghi, đợi Tiêu Duệ tiến vào, liền phân phó thị nữ đóng cửa phòng lại, lệnh cho bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần nửa bước.
Trong viện, Lý Nghi có chút lo lắng mà nhìn cửa phòng của mình, Chương Cừu Liên Nhi và Dương Ngọc Hoàn cũng như vậy, chỉ có Lý Đằng Không chẳng hề để ý mà cười hì hì, nhịn nửa ngày rồi vẫn cười nói:
- Ba vị tỷ tỷ, thật ra ta cảm thấy lần này Tiêu lang làm rất tốt… Hì hì.
Mày liễu Lý Nghi nhảy dựng, quay đầu liếc Lý Đằng Không một cái, sẵng giọng:
- Không nhi, muội đừng rối loạn thêm nữa!
Mà ở trong phòng, Tiêu Duệ im lặng đứng một góc, nhìn Võ Huệ Phi hờn dỗi thở phì phì ngồi ở trên giường, trong lòng là tư vị nào đó nói không nên lời, Võ Huệ Phi rất tức giận trong lòng, muốn giải phóng rồi lại nói không nên lời, đến nỗi liền nghẹn ở đó, không khí trong phòng cực kỳ áp lực và nặng nề.
Nhưng cuối cùng, Võ Huệ Phi vẫn chủ động mở miệng. Nàng hồn nhiên không cảm thấy trong cơn tức giận của mình không ngờ bao gồm vài phần u oán:
- Vì sao con phải làm như vậy?
Tiêu Duệ cười cười, hắn chẳng qua là vui đùa hứng khởi nhất thời, nhưng không nghĩ tới Võ Huệ Phi phản ứng quá khích, cứ như vậy, hắn thật ra khó mà nói. Dù sao, cuối cùng hắn không thẻ nói với mẹ vợ cao quý của mình như vậy: con chỉ là vui đùa với ngài một chút? Nói giỡn, dám trêu đùa quốc mẫu trên thực tế của đương kim hoàng đế chỉ sợ cả triều đình Đại Đường chỉ có một.
Tiêu Duệ xấu hổ há miệng lại bất đắc dĩ ngậm lại.
- Nói mau rốt cuộc vì cái gì con phải làm như vậy?
Võ Huệ Phi càng nói càng giận, oán giận không lý do trong lòng tăng vọt lên, giống như quên mất đây là con rể của mình, phong nhũ cao thẳng no đủ mà đầy đặn của nàng bồng bềnh. Nàng bước tới gần Tiêu Duệ, vẻ thành thục quyến rũ trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, lông mi thật dài nhấp nháy, hơi thở như lan nhè nhẹ trộn lẫn với hơi ấm xông tới mũi.
Phong nhũ như sóng biển kia cách ngực Tiêu Duệ đã không có bao nhiêu, Tiêu Duệ không dám nhìn, cũng không muốn nhìn, nhưng khóe mắt vẫn vô ý thức thoáng nhìn nhũ câu (khe vú) thật sâu trên khuôn ngực trắng mịn, cùng với hai nụ hoa đỏ bừng có thể thấy được mơ hồ.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Duệ xấu hổ bối rối đỏ lên, cái mũi anh tuấn thể hiện góc cạnh, ánh mắt lấp lánh giống như sao sáng phát tán hơi thở sức sống của nam tử thanh xuân, thỉnh thoảng còn có khí chất thư sinh phong lưu thật đậm.
Võ Huệ Phi rối loạn trong lòng đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, thân mình đổ về phía ngực Tiêu Duệ.
…
…
Võ Huệ Phi thấy Tiêu Duệ chỉ dùng một tay đỡ lấy đầu vai mình, mà thân thể cố gắng tránh ra trong khả năng lớn nhất có thể, tư thế cực kỳ không được tự nhiên. Nàng không khỏi thở dài yếu ớt, không phải nàng có bất luận ý tưởng gì đối với Tiêu Duệ, mà là sự thanh cao và sức sống trên người Tiêu Duệ hấp dẫn vị quý phi Đại Đường ngày đêm làm bạn với hoàng đế tuổi già.
Trong nháy mắt nhớ tới hắn là vị hôn phu của con gái mình, Huệ Phi cảm thấy cô đơn một trận, thần sắc trấn định lại, không để ý bỏ qua tay Tiêu Duệ nâng đỡ, đi về phía giường.
Sau khi trầm mặc thật lâu, nàng mới thở dài:
- Tuyệt đối không thể đưa cô gái kia vào cung, nếu không, hậu quả không thể lường được…
Thấy trên mặt Tiêu Duệ giống như có một chút cân nhắc, Võ Huệ Phi đỏ mặt lên, có chút hổn hển mà thấp giọng khẽ quát lên:
- Con không nên để… ta thất sủng, mấy đứa bé các con còn có thể được chỗ tốt chứ?
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống, đáp lại một câu:
- Tiêu Duệ hiểu.
- Hiểu được con còn…
Võ Huệ Phi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tức giận lộ ra tay ngọc chỉ Tiêu Duệ nói:
- Hay cho Tiêu Duệ ngươi, ngươi dám đùa giỡn bản cung!
Tiêu Duệ khom người xuống thi lễ:
- Nhi thần không dám.
- Hừ.
Võ Huệ Phi hừ lạnh một tiếng:
- Còn có cái gì không dám… Lại đây, lại đây mát xa cho ta, giống như hôm trước…
Thật lâu sau, cửa phòng Lý Nghi cuối cùng mở ra.
Bốn cô gái Dương Ngọc Hoàn thấy Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên nhẹ nhàng đi ra, không khỏi đều xúm lại, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng sự hiếu kỳ và lo lắng trong ánh mắt đã nói rõ tất cả. Tiêu Duệ cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ chỉ trong phòng:
- Nghi nhi…
Lý Nghi nhíu mày:
- Tử Trường, như thế nào đột nhiên chàng muốn đưa cô gái Hề vào cung. Chàng có biết, mẫu phi…
Tiêu Duệ xấu hổ mà xoa tay, cười ha ha:
- Ta chỉ đùa một chút, mọi người đều tưởng thật rồi.
Nói xong, Tiêu Duệ vội vàng rời đi, đi ra phía ngoài cửa phủ.
------------------------
Trong cung, ngự hoa viên.
Gió thu hiu quanh dần nổi lên, không khí cuối thu dễ chịu.
Lý Long Cơ một thân y phục bó sát người hàng ngày, vừa đi trên con đường nhỏ ven ngự hoa viên u tĩnh, thưởng thức cảnh thu trong ngự hoa viên, vừa trầm ngâm nói:
- Lão già kia, ngươi nói có phải Vương Trung Tự này điên rồi hay không? Thân binh thủ hạ vây cung Tiêu gia thì thôi, dù sao có thể nói là hắn quản giáo không nghiêm. Nhưng tấu chương Lý Lâm Phủ trình lên lại nói hắn, mạnh mẽ nạp em gái nhỏ nhất của Lý Đại Phụ Đô đốc người Hề làm thiếp, còn phái binh công hãm thành Nhiêu Nhạc, gần như tru giết hết hơn vạn người. Lá gan thật lớn, đến nỗi khiến trẫm không thể tin được.
Cao Lực Sĩ nói:
- Khi sự việc xảy ra, Vương Trung Tự đang uống trà với lão nô. Lão nô nghĩ, đây tự nhiên là đám nha binh dưới tay hắn nghe nói Tiêu Duệ trừng trị Vương Lượng, hết sức tức giận tự chủ trương, không có quan hệ với hắn. Tuy nhiên, quản thúc bất lực, cũng khó trốn khỏi chịu tội.
Tấu chương trình lên không lâu, chính là thành Nhiêu Nhạc gặp phải giặc cỏ tập kích quấy rối… Hoàng thượng, theo lão nô thấy, Vương Trung Tự chính trực, trung thành và tận tâm với triều đình và hoàng thượng, loại chuyện khi quân phạm thượng hẳn là sẽ không làm.
Cao Lực Sĩ cẩn thận nói, còn quan sát sắc mặt Lý Long Cơ một bên, thấy Lý Long Cơ cũng không có lửa giận đầy mặt, lúc này mới nhân cơ hội nói vài lời tốt cho Vương Trung Tự. Cả văn võ triều đình hiện tại, đại khái cũng chỉ có Cao Lực Sĩ dám nói lời tốt cho Vương Trung Tự.
Tuy rằng chuyện tình An Lộc Sơn vu hãm cũng không có truyền ra ngoài, nhưng đám triều thần Đại Đường tính mẫn cảm chính trị rất mạnh vẫn ngửi thấy một chút nguy hiểm chết người từ thần sắc cử chỉ của hoàng đế. Bởi vì nha binh vây công Tiêu gia, hiện giờ Vương Trung Tự đang ở trong phủ của mình chờ đợi hoàng đế xử trí, nhưng hoàng đế lại chậm chạp không hề động tĩnh.
Chỉ có điều khi triệu tập các Tiết độ sứ tại điện Văn Hoa hôm qua, cũng không có để ý tới Vương Trung Tự.
Lý Long Cơ cũng ngâm nga:
- Vương Trung Tự lớn lên ở trong cung, trẫm tự hỏi cũng có chút hiểu hắn. Trẫm cũng thấy, Vương Trung Tự không có lá gan và thâm độc như vậy.
Cao Lực Sĩ im lặng không nói đi theo sau mông Lý Long Cơ, hai người vòng vo vài vòng trong ngự hoa viên. Lý Long Cơ đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại hỏi:
- Nghe nói An Lộc Sơn kia đã đi lại thân mật với Tiêu Duệ nhiều ngày nay? Lão già kia, có nghe được tin tức gì không?
Cao Lực Sĩ do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, lão nô nghe nói, An Lộc Sơn tự mình tới cửa thăm hỏi Tiêu đại nhân, vả lại còn đưa tới lễ vật rất nặng tới cho Tiêu gia.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, trầm ngâm một hồi:
- Tạm thời gác lại, trẫm thật muốn xem, An Lộc Sơn này muốn chơi trò gì, còn có Tiêu Duệ, hắn thật muốn làm cái gì? Hừ, nếu vì một chút ân oán nhỏ mà một lòng đẩy ngã Vương Trung Tự, đứa nhỏ này cũng khiến trẫm quá thất vọng rồi.
Ánh mắt thâm thúy của Lý Long Cơ hướng qua ngự hoa viên ngói hồng gạch xanh nhìn về phía thâm cung cao lớn, mà điểm rơi dường như vượt qua cung điện đồ sộ. Bên ngoài tường cung kia là Trường An của hắn, là hàng nghìn hàng vạn con dân hắn thống trị.
Khóe miệng Lý Long Cơ hơi nhếch lên, ở trong thành Trường An này, còn có chuyện gì có thể giấu được hắn vị hoàng đế thích nắm hết thảy trong tay này? Lý Tông không thể, Lý Mạo không thể, An Lộc Sơn càng không thể, thậm chí là Lý Lâm Phủ đã làm những gì, cũng hoàn toàn không tránh khỏi sự giám sát của hắn.
Tiêu Duệ có thể sao?
Bản thân Tiêu Duệ rõ ràng, hắn cũng không thể. Nhưng hắn hơn ở chỗ biết được Lý Long Cơ âm thầm nhìn trộm, cho nên hắn nghĩ biện pháp cố gắng che giấu những chuyện không muốn cho hoàng đế biết.
Tiêu Duệ ra khỏi cửa phủ, mơ hồ cảm giác phía sau có ánh mắt, loại cảm giác này, từ sau khi hắn trở trở thành danh nhân trong thành Trường An và nổi bật trong triều đình Đại Đường, đã sinh ra, chỉ có điều Tiêu Duệ cũng không quá để ý.
Lúc này, Tiêu Duệ vẫn không quá để ý, nhưng lúc này, hắn lại đi vòng vo, lướt qua các ngõ hẻm ở mấy phố thành tây hơn nữa ngày, cuối cùng biến mất không thấy.
Chỉ cần ở Trường An, chỉ cần không có quân vụ chính trị, sau giờ ngọ mỗi ngày Vương Trung Tự nhất định uống trà tại Đương Quy trà lâu. Nhiều năm như vậy, đây gần như trở thành một loại chiêu bài của Vương Trung Tự, trong thành Trường An không người không biết, không người không hiểu. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tuy rằng trong lòng có chút lo sợ và cô đơn, nhưng dường như những thứ này cũng không trở ngại Vương Trung Tự tiếp tục đi vào Đương Quy lâu uống trà.
Vương Trung Tự chậm rãi đẩy cửa gian phòng riêng ở Đương Quy lâu ra, sắc mặt hắn hơi có chút âm trầm. Tiểu nhị Đương Quy lâu biết một chút “ân ân oán oán” của Tiêu gia trước mặt với Vương Trung Tự, biết được Vương đại soái khó chịu trong lòng, cũng không làm phiền hắn, chỉ yên lặng bưng trà và mấy đĩa ăn sáng lên cho hắn, sau đó đóng cửa lại rời đi.
Vương Trung Tự yên lặng ngồi ở chỗ kia, ánh sáng trong phòng riêng cực kỳ u ám, cũng cực kỳ u tĩnh. Hắn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, dường như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập thùng thùng.
Nhưng lập tức, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.
Vương Trung Tự nhướn mày, muốn khiển trách vài câu. Hắn ở Đương Quy lâu uống trà yên lặng suy nghĩ là cho phép người khác quấy rầy, điều này tiểu nhị Đương Quy trà lâu hẳn là đều biết.
Nhưng cửa lại đột nhiên bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặt vàng nhạt thân thể đơn bạc dáng người thon dài nhẹ nhàng mà vào, ánh mắt sáng ngời hữu thần kia, liếc về phía Vương Trung Tự vẻ mặt muốn nổi giận, nhếch mép, cười rất là quái dị.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91