Nhưng sau khi tiến vào rồi hắn mới phát hiện, nơi này xem ra thần bí nhưng khí tực rất là quỷ dị, có một loại nguy cơ lúc ẩn lúc hiện khó mà phát giác được đang tiềm ẩn.
Vì thế, hắn ngừng không hạ xuống, bắt đầu thăm dò cẩn thận.
Kết quả hắn phát hiện nơi này có sát khí di động, tà khí âm hiểm khiến hắn có một sự sợ hãi không biết tên.
Thăm dò cẩn thận, Thiên Lân tập trung chú ý vào hoàn cảnh địa lý kỳ dị đặc biệt trên mặt đất, hai con kênh nước, ba mươi sáu cái ao, rồi hắn triển khai phân tích tường tận, kết quả chỉnh lý lại được một số tư liệu, rồi qua suy đoán cẩn thận liền phát hiện nơi này linh khí ngập tràn, dường như có một năng lực dưỡng dục thần kỳ.
Đến lúc này, Thiên Lân nghi hoặc vô cùng, ngay cả một loại phán đoán cho đúng, hắn nhất thời cũng không làm rõ được.
Thu lại suy nghĩ, Thiên Lân quay đầu liếc Thiện Từ, vừa hay phát hiện hắn nhẹ nhàng hạ xuống, khuôn mặt kỳ quái, dường như cũng phát giác được thế nào, nhưng lại không hề chần chừ chút nào.
Thấy vậy, Thiên Lân đột nhiên có quyết định, lập tức giảm tốc độ hạ xuống, dự tính trước hết hạ xuống trên bia đá rồi mới suy tính tiếp.
Hành động này vốn do Thiên Lân tin tưởng ở Thiện Từ. Nếu Thiện Từ cũng không chút chần chừ cho thấy hẳn phải sớm không có vấn đề, bản thân mình hà tất phải cẩn thận quá.
Nhưng trong khi Thiên Lân hạ xuống, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng của Tầm Duyên.
- Thiên Lân không được, nhanh chóng dừng lại đi.
Nghe vậy sửng người, Thiên Lân giao lưu với Tầm Duyên trong não, cất tiếng hỏi:
- Vì sao không được?
Tầm Duyên trả lời:
- Nơi này khí sát huyết lúc ẩn lúc hiện, chính là nơi đại hung, chắc chắn không được đến gần.
Thiên Lân dừng lại, quan sát cẩn thận một lượt, nghi hoặc nói:
- Ta cảm giác có phần không hay, nhưng không hề nghiêm trọng như ngươi nói. Ngươi có bị sai lầm gì không?
Tầm Duyên nghiêm túc trả lời:
- Ta từ đời trước đến, không nhiễm khí phàm trần. Bất cứ nguyên tố tà ác thế nào, ta đều có thể cảm ứng rõ ràng. Nơi này xem ra thần kỳ để dẫn fdụ người vào, thực tế lại là nơi ẩn chứa hung sát, tuy có duyên khó xuất hiện, lại không thích hợp với ngươi. Nghe ta một lời, nhanh chóng rời khỏi nơi này, ở lâu bất lợi cho ngươi.
Thiên Lân cả kinh, không ngờ được ở đây quả thật có duyên, nhưng tà ác một chút.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân trước hết nghĩ đến việc nhắc nhở Thiện Từ, liền quay đầu muốn nói, liền phát hiện trên người Thiện Từ đã xuất hiện biến đổi kinh người.
Té ra, trong lúc Thiên Lân và Tầm Duyên nói chuyện, Thiện Từ đang nhanh chóng hạ xuống.
Ngay khi thân thể Thiện Từ sắp sửa hạ xuống trên tấm bia đá Vạn Niên Nhất Hiện, toàn thân Thiện Từ đột nhiên lóe lên ánh vàng kim, chuỗi Phật châu trên cổ tự động phát sáng, hơn nữa còn từ từ chuyển động.
Như vậy, thân thể Thiện Từ đang hạ xuống đột nhiên dừng lại, khuôn mặt anh tuấn có vẻ kinh ngạc, sau đó là vẻ tức giận.
Thời khắc đó, Phật châu trên cổ Thiện Từ ánh sáng rực rỡ, ánh Phật cực thánh tỏa ra khắp nơi, tầng tầng lớp lớp bao trùm lấy thân thể Thiện Từ, khiến tay phải vốn đỏ thẫm của hắn không ngừng run rẩy, khuôn mặt toát ra vẻ đau khổ vô cùng.
Đồng thời, từ trên đỉnh bia đá cách chân Thiện Từ vài thước đột nhiên bắn ra một chùm ánh đỏ kết liền với lòng bàn tay của Thiện Từ, hai bên hệt như một kết hợp hoàn mỹ, chỉnh thể, bắt đầu cùng nhau chống lại sức mạnh của ánh Phật do chuỗi Phật châu trên cổ Thiện Từ phát ra.
Vì vậy, một trường chiến đấu âm thầm khó thấy xuất hiện trên người Thiện Từ, hắn bị hai loại sức mạnh khác biệt hẳn nhau điều khiển, cả người hoàn toàn mất đi khống chế.
Nhìn thấy vậy, Thiên Lân kinh hoàng vô cùng. Hắn bay đến muốn tiến lên tương trợ, Tầm Duyên lại mở miệng ngăn lại.
- Không được, tình hình hắn nguy hiểm, nếu ngươi tham gia vào chỉ khiến hắn càng thêm nguy hiểm, mọi thứ đều phải do định mệnh.
Thiên Lân vừa quan sát vừa hỏi:
- Ngươi nói câu này nghĩa là gì?
Tầm Duyên chần chừ một lúc, than nhẹ:
- Có một số chuyện ta không thể nào khẳng định được, vì thế không tiện nói ra. Ta chỉ có thể nói cho ngươi một câu, định mệnh của hắn và ngươi tương sinh tương khắc, nhất định phải dây dưa với nhau.
Thiên Lân không hiểu, ngầm hỏi thêm nhưng Tầm Duyên lại không nói thêm câu nào nữa.
Lúc này, Phật châu trên cổ Thiện Từ ánh vàng kim tỏa chiếu bốn phía, mỗi một viên Phật châu ảo hóa thành một tượng Phật, tổng cộng một trăm lẻ tám tượng vây phủ quanh Thiện Từ, dần dần áp chế ánh đỏ trên cánh tay phải của hắn, ép ánh sáng đỏ do bia đá phát xuất từng bước từng bước ra ngoài thân thể của Thiện Từ.
Quá trình này kéo dài một lúc, cuối cùng toàn thân Thiện Từ hiện ra ánh vàng kim rực rỡ, cả người hệt như Phật vàng tại thế, lập tức đánh tan cột sáng màu đỏ do tấm bia đá phát xuất, khiến Thiện Từ thoát khỏi sự khống chế của tấm bia đá.
Lúc này, ba mươi sáu cái ao trên mặt đất bắn ra ba mươi sáu luồng hào quang ngũ sắc chiếu thẳng lên trời, đan vào nhau giữa không trung thành hai cột sáng, một đỏ một xanh bắn thẳng vào hai tấm bia đá khổng lồ.
Như vậy, chỉ thấy tấm bia đá chấn động, sau đó ánh sáng xanh đỏ rực rỡ, cả khu vực xảy ra hiện tượng núi đổ đất nứt, nước trong ao và trong hai con kênh trên mặt đất nhanh chóng hạ xuống, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn khô cạn.
Đồng thời, hai tấm bia đá khổng lồ tự chìm xuống dưới mặt đất, tại chỗ đó bắn ra hai cột nước, hình thành hai hàng chữ giữa không trung, duy trì trong giây lát rồi biến mất không còn thấy nữa.
- Thiên mệnh chi duyên, đàm hoa tam hiện.
Hai hàng chữ như vậy nhưng có ý nghĩa thế nào đây?
Trước đây, mọi người cảm thấy kinh ngạc vô cùng với mọi chuyện phát sinh trên người của Thiện Từ, lúc này lại gặp phải chuyện lạ như vậy, nghi hoặc trong lòng mọi người lập tức càng thêm sâu sắc.
Nhưng mà cũng không đợi lâu, theo sự biến mất bí ẩn của cảnh tượng bí hiểm Thái Cực, cả tòa núi băng bắt đầu sụp đổ, những tảng đá vỡ vụn to lớn cuồn cuộn tuôn xuống khiến mọi người không còn lòng suy nghĩ, bắt đầu tính toán cách bỏ đi.
Tám người đều là hạng có tu vi tinh thâm, đối với đá vụn đất rung hoàn toàn không quan tâm, liền thi triển thuật ảo hóa xuất nguyên thần, dễ dàng xuất hiện ở không trung, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Dưới chân, núi băng to lớn tiếp tục sụp đổ. Qua khoảng tàn một nén hương mới bình tĩnh trở lại.
Nhìn cả khu vực đá lớn chìm xuống, mọi người cảm khái, ai cũng không tránh khỏi thất vọng với hành động chuyến này.
Một hàng tám người không được gì cả, so với dự tính trước đây ít nhiều có phần khác biệt.
Thôi không nhìn nữa, Thiên Lân nhìn Thiện Từ, vẻ mặt quái dị nói:
- Ngươi có bị gì nặng lắm không?
Thiện Từ lắc đầu khe khẽ, liếc chung quanh, phát hiện mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ kỳ quái quái, trong lòng không khỏi thở dài.
- Ta không sao, chỉ những chuyện vừa rồi bản thân ta cũng nghi hoặc không hiểu.
Tuyết Sơn thánh tăng tiến lên đưa tay nắm lấy cánh tay phải của hắn, im lặng thăm dò một lúc mới mở miệng nói:
- Thân thể con có chút kỳ quái, mơ hồ ẩn chứa một luồng khí huyết sát, cần phải tĩnh tâm luyện hóa mới được. Còn chuỗi Phật châu trên cổ con chính là vật chí báu của Phật môn, trước khi có biến cố nó hẳn cảm ứng được tà khí, vì thế mới tự động phòng ngự.
Thiện Từ vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ, nghi hoặc nói:
- Sư phụ, người chắc biết được lai lịch của chuỗi Phật châu này, sao lại không hề muốn nói cho con biết?
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa vẻ thở dài nghiêm túc nói;
- Chớ có hỏi nhiều, thời cơ còn chưa đến. Khi thời cơ đến, chân tướng sẽ hiện ra.
Thiện Từ nghe vậy cũng không cố chấp, đổi sang chuyện khác:
- Thiên mệnh chi duyên, Đàm hoa tam hiện, mấy chữ trước đây, sư phụ cho là có ý như thế nào?
Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm đáp;
- Định mệnh sắp sẵn, con hà tất phải cố chấp. Một ngày Phật không có ý niệm, không thấy phiền não. Phải tránh, phải tránh.
Nói rồi Tuyết Sơn thánh tăng xoay người bỏ đi.
Mọi người không nói, nhìn nhìn Thiện Từ, rồi lại nhìn nhìn Thiên Lân, sau đó theo Phương Mộng Như dẫn đầu quay về Đằng Long cốc.
Ngạo nghễ giữa không trung, Triệu Ngọc Thanh nhìn Băng Nguyên rộng lớn với vẻ mặt kỳ quái.
Từ ngàn năm nay, ông sinh sống ở trên vùng đất này, chứng kiến năm tháng trôi qua, hễ chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng. Duy chỉ có lần này, trong lòng ông nổi lên sự bất an.
Thân là một cao thủ đỉnh cấp, Triệu Ngọc Thanh biết dự cảm của bản thân mình tuyệt đối sẽ không giả, hiểu rõ có một số chuyện đã bắt đầu rồi thì không cách gì dừng lại được.
Nghĩ đến ba phái Băng Nguyên, nghĩ đến tương lai của mọi người, sự bình tĩnh trong lòng Triệu Ngọc Thanh xuất hiện chút rung động, mơ hồ có chút thương cảm.
Như ngày hôm qua, cái chết của hai người Trương Trọng Quang, Triệu Ngọc Thanh thật ra đã sớm dự liệu được, nhưng ông thể nào nói rõ, cũng không cách nào ngăn trở.
Người tu đạo chú ý nhất chính là duyên phận, quan tâm nhất là ý trời.
Bọn họ có thể dự cảm được rất nhiều chuyện, nhưng không thể nói ra được.
Bởi vì bọn họ sợ trời phạt.
Đối với người tu đạo mà nói, trời phạt chính là kiếp nạn, không nào né tránh được.
Cho dù tu vi cao tới đâu, chỉ cần làm trái ý trời, chắc chắn không thoát khỏi trừng phạt của ông trời.
Vì thế, rất nhiều người thích làm ra huyền hoặc, nhưng lại không dám vượt qua giới hạn, bởi vì đó là một đường ranh sinh tử.
Gió lạnh thổi đến, tuyết bay rợp trời.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trầm mặc, cứ để cho hoa tuyết rơi xuống trên người, che phủ hết ông lại.
Bên cạnh, Lý Phong thấy vậy có phần bất nhẫn, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ, chớ nghĩ quá nhiều.
Triệu Ngọc Thanh nhìn về xa xa, điềm nhiên trả lời:
- Lý Phong à, con thấy sư phụ đang đau thương cho ba người Trọng Quang phải không?
Lý Phong hỏi:
- Chẳng lẽ không phải vậy sao?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
- Ta đang cảm thấy bi ai vì trường kiếp nạn này đây.
Lý Phong nghi hoặc nói:
- Có sự khác biệt chăng?
Triệu Ngọc Thanh khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, có khác biệt chăng?
Dùng một câu hỏi bình bình đạm đạm trả lời lại, hơn nữa còn là câu hỏi tương tự khiến Lý Phong rất là ngạc nhiên.
Lý Phong đang muốn hỏi cho rõ ràng, lại phát hiện Đinh Vân Nham từ trong cốc bay ra, chớp mắt đã đến bên.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, quay lại nhìn Đinh Vân Nham, bình thản nói:
- Con đã xử lý như thế nào?
Đinh Vân Nham đáp:
- Con dùng phương thức khuyên bảo tạm thời lưu được ông ta. Bất quá con thấy ông ta đã kiên quyết đi rồi, phỏng chừng lưu ông ta lại không được bao nhiêu thời gian.
Triệu Ngọc Thanh không nói gì mà hỏi lại:
- Hoa Vũ Tình thì sao, tình hình thế nào rồi?
Đinh Vân Nham đáp:
- Người phụ nữ đó rất thông minh, miệng không ngừng nói chuyện bỏ đi, ngược lại cả ngày đi lại trong Đằng Long cốc, dường như đang tìm kiếm gì đó. Phỏng chừng cô ta ý nghĩ về Phi Long đỉnh còn chưa dứt, tưởng rằng chúng ta ở đây còn chưa nói thật hết.
Cổ Dịch Thiên nói:
- Điều đó chỉ có thể nói tu vi ngươi kém cỏi, không thể trách pháp thuật không linh.
Đàm Thanh Ngưu không vui nói:
- Ngươi có bản lĩnh cũng đừng tìm ta, tự mình giải quyết đi.
Sở Văn Tân nhìn lại nói với Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc:
- Bọn họ hai người tính tình như thế, thích đấu võ mồm với nhau.
Hạ Kiến Quốc nói:
- Bản tính thế nào không chút che giấu mới là người chân thật.
Phùng Vân cười nói:
- Mỗi người tính tình khác nhau, hư thực không định được. Sư đệ nhìn sự vật chớ có chỉ nhìn bề ngoài thôi.
Hạ Kiến Quốc vâng một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Trước mắt, tình thế Băng Nguyên địch tối ta sáng, chúng ta phải nghĩ ra một đối sách mới được.
Sở Văn Tân nói:
- Từ chuyện trước mắt mà nhìn, trong thời gian ngắn ngủi chúng ta sẽ nằm ở trong tình thế bất lợi. Muốn đảo chuyển thế cục, tất phải đưa phương án bất ngờ.
Phùng Vân hiếu kỳ nói:
- Sở lão đệ có diệu kế thế nào?
Sở Văn Tân khiêm tốn nói:
- Diệu kế thì không phải, chỉ là một chút tài mọn mà thôi. Theo phân tích của ta, thế lực địch nhân phân tán, có thể nhanh chóng xuất kích rồi bỏ đi, bọn ta lại không biết rõ tình hình địch nhân, không thể thừa thắng truy kích. Muốn phá vỡ thế cục này, trước hết phải tìm cho ra nơi bọn chúng ẩn thân, nhưng chuyện này không phải là chuyện dễ dàng, vì thế cần chúng ta tìm đối sách khác.
Phùng Vân tán đồng:
- Phân tích có lý. Tiếp tục đi.
Sở Văn Tân nói:
- Ta đã suy xét một lượt vẫn không cách nào nghĩ ra được sách lược hữu hiệu, mãi mới rồi một câu của Thanh Ngưu lại khiến ta bừng tỉnh.
Đàm Thanh Ngưu sửng người, ngạc nhiên nói:
- Đệ có nói thế nào vậy?
Sở Văn Tân cười nói:
- Vừa rồi đệ nhắc đến hai chữ trận pháp, khiến ta động linh cơ, nghĩ ra một đối sách. Nếu như chúng ta không tìm ra được nơi địch nhân ẩn núp ở đâu, vì sao không ngầm bố trí trận pháp đợi địch nhân chui vào cửa? Ngoài ra, trận pháp ngàn vạn, huyền kỳ mà quỷ dị. Có một số trận pháp có thể thăm dò huyền diệu của trời đất, nếu chúng ta có thể bố trí những kỳ trận như vậy, sợ gì không tìm được địch nhân ở đâu.
Phùng Vân cười nói:
- Không sai, quả thật là một kế hay.
Hạ Kiến Quốc nghi hoặc nói:
- Băng Nguyên rộng lớn, tùy nơi đều có thể bố trí trận pháp, làm như vậy không phải lãng phí công sức đến bất thường sao?
Sở Văn Tân nói:
- Không thể bố trí trận pháp tùy tiện được, chúng ta phải chọn lựa một số vị trí bố trí trận pháp đặc thù mới có thể thu được hiệu quả đột xuất của kỳ binh. Mọi người chi bằng suy nghĩ một chút, nếu chúng ta có thù oán với Đằng Long cốc, muốn dùng trăm phương ngàn kế đối phó với Đằng Long cốc, trong tình hình như vậy, chúng ta sẽ chọn lựa vị trí quan sát, thăm dò hoặc an bài bẫy rập ở đâu?
Cổ Dịch Thiên cười nói:
- Đệ hiểu rõ rồi, huynh dự tính ở một số nơi tương đối bí mật, thích hợp quan sát Đằng Long cốc sẽ bố trí trước trận pháp, đợi địch nhân tự động chui đầu vào.
Sở Văn Tân nói:
- Đây chính là suy nghĩ cá nhân của ta, còn có được hay không còn phải cần mọi người thương nghị rồi mới quyết định.
Đàm Thanh Ngưu cau mày nói:
- Phương pháp này có thể thực hiện, nhưng hơi phí sức lực, khi bố trí trận còn phải vô cùng bí mật.
Phùng Vân nói:
- Những điều này không thành vấn đề, chỉ cần quyết định thực hiện, còn chi tiết thế nào đều có thể suy xét tính toán. Điều quan trọng hiện nay, chúng ta phải đi theo phương hướng nào?
Hạ Kiến Quốc nói:
- Ngày hôm qua, vì U Mộng Lan, sau khi giao chiến không ít địch nhân đều bị thương bỏ đi. Hiện nay bọn họ phần lớn là đang né tránh chúng ta, muốn tìm người sợ là không dễ.
Cổ Dịch Thiên nói:
- Thật ra tình thế trước mắt là vậy, bọn họ muốn tìm chúng ta dễ dàng, chúng ta lại không tìm được bọn họ, chỉ có thể phòng ngự bị động.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Muốn tìm người cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chỉ bất quá phiền toái một chút.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Có biện pháp gì, đệ nói đi?
Đàm Thanh Ngưu liếc bốn người rồi trầm giọng nói:
- Đặc điểm của Băng Nguyên chính là một chữ lạnh. Bất kỳ sinh mạng nào ở trên Băng Nguyên đều bị luồng khí lạnh lẽo xâm nhập. Nếu tinh thông thuật Băng Tuyết, có thể căn cứ vào nhiệt lượng còn sót lại của sinh vật để tìm kiếm dấu vết của bọn họ. Đáng tiếc ta lại không biết thuật băng tuyết, chỉ có thể nhờ vào “Huyền Mộc Thanh Quang trận” để thám sát động tĩnh quanh đó. Trận này hơi phí sức, nhưng lại có thể cảm ứng rõ ràng mọi khí thoát ra của mọi sinh vật trong phạm vi ba dặm của trận pháp để tìm kiếm địch nhân.
Cổ Dịch Thiên mắng:
- Nếu như ngươi đã có biện pháp, vì sao không nói sớm một chút, hại ta lãng phí một đống lớn nước miếng.
Đàm Thanh Ngưu trừng Cổ Dịch Thiên một cái, nghiêm túc nói:
- Huyền Mộc Thanh Quang trận là trận pháp tà phái, vô cùng quỷ dị. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, ta bình thường không muốn thi triển.
Sở Văn Tân hiểu được ý hắn, an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta vì hòa bình Băng Nguyên, thỉnh thoảng phá lệ một lần, không ai trách tội đệ đâu.
Thấy Sở Văn Tân nói như vậy, Đàm Thanh Ngưu không tiện trì hoãn, dặn dò mọi người tự động tản ra để cho hắn có đủ không gian bố trí trận pháp.
Lúc đó, Đàm Thanh Ngưu tay trái bắt một kiếm quyết, tay phải cầm kiếm, chân đạp bộ pháp, người di động rất nhanh trên mặt tuyết, miệng niệm một số chữ.
Ban đầu, nhìn không thấy có chút biến hóa nào, chỉ có tiếng cười của Cổ Dịch Thiên vang vọng trong gió tuyết.
Nhưng chỉ một giây lát qua, trên người Đàm Thanh Ngưu xuất hiện một lượng lớn ánh sáng màu xanh lục thẫm, theo sự thi pháp thúc động của hắn, nhanh chóng bao trùm trên mặt tuyết quanh đó, từ từ hình thành một trận thế lúc ẩn lúc hiện do ánh sáng tạo thành.
Nhìn cẩn thận, trận thế đó là hình bảy cạnh, những góc cạnh đối nhau có ánh sáng lưu động, tạo thành lưới sáng dày đặc, tập trung tại trung tâm của trận pháp, đang nhanh chóng hấp thu linh khí quanh đó, dần dần mạnh mẽ hẳn lên, hình thành một cây to toàn thân có ánh xanh lục thâm sâu.
Cây này vô cùng quỷ dị, bộ phận thân cây có kinh mạch nhấp nhô, đang liên tục nhấp nhô, cuồn cuộn không ngừng hấp thu tà khí để duy trì ổn định của nó.
Vị trí rễ cây là thần kỳ nhất, ngàn vạn tua rễ co dãn đong đưa, dễ dàng đỡ lấy cả cây đại thụ, đi về một phía.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc, Sở Văn Tân ba người đầy kinh ngạc, Cổ Dịch Thiên càng thêm khoa trương, lớn tiếng la lên:
- Ngoan ngoãn không được rồi, ngươi bố trí trận hay là thỉnh yêu về đây? Ta thấy thứ đồ chơi này hệt như một cây yêu.
Đàm Thanh Ngưu vẻ mặt nghiêm chỉnh, hai tay bắt quyết thi pháp, trầm giọng nói:
- Huyền Mộc giả cũng là yêu. Trận này sở dĩ tà mị như vậy là bởi vì nó mời ra một cây yêu, nhờ vào sức thẩm thấu của tua rễ cây yêu tìm sinh mạng ở quanh đây. Bây giờ ta không thể phân tâm để khống chế hướng di chuyển của nó, các vị có thể theo ta là được.
Sở Văn Tân vội nói:
- Đệ không cần để ý đến chúng ta, cẩn thận khống chế cây yêu đó là được rồi.
Cổ Dịch Thiên kêu lên quái dị:
- Quả thật là mất mặt. Chúng ta đường đường là một chính phái đệ nhất của thiên hạ, tìm người không ngờ cần phải ỷ vào một con yêu cây, nói ra chắc khiến người ta cười đến chết mất.
Sở Văn Tân quát lên:
- Được rồi, không nói chuyện giỡn nữa, để tâm quan sát động tĩnh bốn phía kìa.
Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc vẻ mặt quái dị, muốn cười lại thấy không ổn, chỉ có thể cố gắng nhịn cười, đi theo phía sau Đàm Thanh Ngưu, liên tục quan sát động tĩnh bốn phía.
Trên đường đi, tốc độ của cây yêu vô cùng kinh người, hệt như một con ngựa hoang ra khỏi tổ, đi thẳng theo một hướng.
Đàm Thanh Ngưu phát hiện không ổn, lớn giọng nói:
- Mọi người theo nhanh lên, cây yêu đã phát hiện được khí tức của địch nhân.
Mấy người Sở Văn Tân vừa nghe, lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng vượt qua đầu của cây yêu, ánh mắt nhìn cảnh tượng phía trước mắt.
Rất nhanh, cây yêu dẫn năm người đến một hẻm núi băng, sau đó ngừng lại không tiến lên.
Dặn dò Đàm Thanh Ngưu thu lại trận thế, Sở Văn Tân đánh giá hoàn cảnh trước mắt, đây là một hẻm núi băng to chừng vài dặm, không hề chút khác thường nào trên Băng Nguyên.
Nhìn quanh một vòng, Sở Văn Tân không hề phát hiện được hình bóng nào, vì thế đưa mắt nhìn Phùng Vân hỏi lại:
- Tiền bối thấy thế nào?
Phùng Vân cười hơi tà mị, nói:
- Nếu người chủ nhân không chào hỏi bọn ta, thế thì chúng ta chỉ đành nhiệt tình một chút.
Dứt lời, Phùng Vân chợt lóe lên bay đi đến một tảng băng trước mặt, phất chưởng đánh xuống.
Lập tức, chưởng lực bổ xuống khiến cả mặt đất lắc lư, cả khối băng cứng chớp mắt đã vỡ nát, từ trong đó bay ra một bóng người.
Bắn mình lên, Sở Văn Tân ngăn bóng người đó lại, điềm nhiên nói:
- Chúng ta vừa đến ngươi đã đi, điều này rõ ràng là đãi khách hơi chậm rồi.
Ứng Thiên Tà hai mắt khép hờ, chăm chú nhìn Sở Văn Tân, lãnh đạm nói:
- Nếu các ngươi thích nơi này, thế thì ta nhường cho các ngươi.
Hạ Kiến Quốc bay lên ngay sau lưng Ứng Thiên Tà, lạnh lẽo nói:
- Mục đích của chúng ta là tìm ngươi, hoàn toàn không phải nhìn trúng chỗ này.
Trong thời gian một câu nói, Phùng Vân, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu đã đứng thành một vòng vây lấy Ứng Thiên Tà vào giữa.
Ứng Thiên Tà mặt không chút thay đổi, lạnh lẽo nhìn năm người quanh mình, hỏi lại:
- Mấy vị tìm ta không biết có chuyện gì?
Phùng Vân chăm chú nhìn Ứng Thiên Tà, lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, ngươi rất trấn tĩnh. Chỉ không biết có thể duy trì đến lúc nào?
Đàm Thanh Ngưu đánh giá Ứng Thiên Tà, bị một chuỗi xương cốt ở eo lưng hắn hấp dẫn.
- Ứng Thiên Tà, vật ở eo lưng ngươi từ đâu mà có vậy?
Câu nói của Đàm Thanh Ngưu khiến mọi người chú ý, cũng vẻ mặt bình tĩnh của Ứng Thiên Tà hơi có nét kỳ dị, vọt miệng nói:
- Ngươi biết được vật này?
Đàm Thanh Ngưu quan sát vẻ mặt của Ứng Thiên Tà, hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy ta có khả năng nhận biết được vật này có mấy phần?
Đàm Thanh Ngưu cười nói:
- Đúng là đang thăm dò ngươi, mục đích muốn hiểu rõ mấy câu ngươi nói có mấy câu thật, mấy câu giả.
Ứng Thiên Tà cười lạnh nói:
- Hẳn không chỉ có như vậy mà thôi?
Đàm Thanh Ngưu trong lòng chấn động, ngầm nói Ứng Thiên Tà lợi hại, miệng lại nói:
- Ngươi cảm thấy còn có chuyện này sao?
Ứng Thiên Tà hừ giọng nói:
- Ta cho ngươi biết chẳng phải mắc mưu ngươi đâu.
Đàm Thanh Ngưu hơi không vui, phản bác lại:
- Ngươi cho là giữ yên lặng thì ta không biết lai lịch của chuỗi xương ở eo lưng ngươi sao?
Ứng Thiên Tà vẻ mặt chấn động, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi biết, hà tất còn phải lãng phí tinh lực?
Cổ Dịch Thiên nghe đến đây, biết mưu kế của Đàm Thanh Ngưu không có tin tức gì hữu dụng, đổi sang chuyện khác:
- Lai lịch của ngươi không quan trọng, quan trọng chính là mục đích chúng ta hôm nay đến đây.
Ứng Thiên Tà lạnh nhạt nói:
- Phải vậy chăng? Ta rửa ta lắng nghe đây.
Cổ Dịch Thiên cười nói:
- Chúng ta muốn mời ngươi đi làm khách ở Đằng Long cốc, ngươi có cảm thấy rất vinh hạnh không?
Ứng Thiên Tà ánh mắt hơi lạnh lại, hừ giọng nói:
- Há chỉ có vinh hạnh, quả thực là được sủng ái quá mà lo lắng.
Cổ Dịch Thiên kêu lên:
- Thật vậy không? Thế thì tốt, chúng ta cũng bớt đi một ít hơi sức, xin mời …
Cổ Dịch Thiên làm bộ mặt tư thế mời mọc, vẻ mặt tươi cười.
Ứng Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, hỏi lại:
- Các ngươi mời ta đến Đằng Long cốc là phụng mệnh hành sự hay là ý muốn chủ quan của mình.
Ứng Thiên Tà nói:
- Thế thì phải theo tình hình mà xác định. Nếu tâm tình ta tốt, có thể bồi tiếp các ngươi đi một chuyến cũng không có gì quan trọng. Nếu tâm tình ta không tốt, ai mời ta cũng không đi cả.
Sở Văn Tân trầm giọng nói:
- Ngươi nói câu này là tỏ vẻ cự tuyệt rồi?
Ứng Thiên Tà nói:
- Ngươi cho là vậy sao?
Sở Văn Tân nói:
- Cổ nhân có nói, tiên lễ hậu binh. Nếu ngươi không chịu đi, mọi người nói nhiều cũng vô ích mà thôi. Ra tay thôi.
Ứng Thiên Tà nhìn năm người, âm hiểm nói:
- Các ngươi không hối hận?
Phùng Vân hừ giọng nói:
- Chỉ bằng vào ngươi, còn không đủ tư cách nói câu đó.
Bật cười tàn khốc, Ứng Thiên Tà nói:
- Được, đây là các ngươi tự mình tìm đến, hoàn toàn không phải ta có ý gây ra. Đến đây, để ta được thấy thực lực của Thiên Tà tông và Trừ Ma liên minh, xem thử các ngươi có năng lực ngăn cản được trường tai kiếp khổng lồ của Băng Nguyên này không.
Hạ Kiến Quốc tiến tới, lạnh lẽo nói:
- Đừng trách ta đến gặp ngươi, xem thử ngươi có đủ tư cách để cuồng vọng không.
Ứng Thiên Tà nhìn hắn, cười kỳ dị gật đầu nói:
- Có đủ dũng khí, nhưng thực lực còn kém một chút.
Hạ Kiến Quốc nói:
- Ai mạnh ai yếu, phải thử qua mới biết được. Ra tay đi.
Ứng Thiên Tà liếc chung quanh, thấy Sở Văn Tân, Phùng Vân bốn người tự động tản ra, không khỏi quơ quơ đoản kiếm trong tay, lạnh lẽo nói:
- Chiêu thứ nhất để người ra trước, để khỏi trách ta không cho ngươi cơ hội.
Hạ Kiến Quốc hơi giận, nhưng lại không hề biểu lộ ra, thân thể lóe lên xông đến hệt như bóng quỷ vậy, xuất hiện ở phía trái Ứng Thiên Tà cách chừng ba thước.
Bật cười kỳ dị, đoản kiếm trong tay Ứng Thiên Tà quật về, làn kiếm phát sáng lóe lên xuất hiện, vừa hay nghênh đón một chưởng cực nhanh của Hạ Kiến Quốc.
Lập tức, chưởng kiếm gặp nhau, vừa đụng rời liền.
Hạ Kiến Quốc triển khai thân pháp nhanh nhẹn sắc bén, phối hợp với chưởng pháp thượng thừa vây phủ chung quanh Ứng Thiên Tà để triển khai tấn công nhanh.
Hiểu được ý đồ của Hạ Kiến Quốc, Ứng Thiên Tà gặp chuyện không rối, một thanh đoản kiếm chuyển động tung bay, lần lượt làm tan biến tiến công của Hạ Kiến Quốc.
Bốn phía, bốn người quan sát vẻ mặt trầm mặc, phân tích thực lực của hai bên đang giao chiến, và kết quả có khả năng xuất hiện.
Trước mắt, giao chiến giữa Hạ Kiến Quốc và Ứng Thiên Tà chỉ là thử thăm dò mà thôi.
Hạ Kiến Quốc chọn phương pháp tấn công nhanh, chính là hy vọng có thể tìm được chỗ yếu ớt của Ứng Thiên Tà.
Nhưng kiếm thuật của Ứng Thiên Tà không tồi, điềm tĩnh thong dong, cả người hệt như một vùng sương mù khiến Hạ Kiến Quốc và bốn người xem không nhìn thấu được hắn.
Chớp mắt, vài chục chiêu đã qua, Hạ Kiến Quốc không thu hoạch được gì, lập tức dừng lại lùi ra phía sau.
Ứng Thiên Tà vẫn nụ cười như cũ, tà mị nói:
- Thăm dò qua một phen, có thu hoạch được gì không?
Hạ Kiến Quốc hừ lạnh nói:
- Vừa rồi chỉ mới làm nóng người, bây giờ mới là chính thức giao tranh, ngươi hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ.
Chữ rõ vừa vang lên, Hạ Kiến Quốc tung mình lên, tốc độ kinh người hệt như quỷ mị mang theo một luồng khí âm lạnh, chớp mắt đã bao trùm quanh Ứng Thiên Tà.
Thời khắc này, Hạ Kiến Quốc thi triển Hàn Băng pháp quyết, phối hợp thân pháp Thiên Phong Tường Vân hình thành quanh người Ứng Thiên Tà một không gian ngưng đọng để hạn chế hoạt động của Ứng Thiên Tà.
Nụ cười lạnh lẽo, Ứng Thiên Tà tay phải múa lên, làn kiếm dày đặc gào thét chói tai hệt như một vầng mây biến ảo bất định, dao động tới lui chung quanh ngăn cản tiến công của Hạ Kiến Quốc.
Sau đó, Ứng Thiên Tà thân thể thu thành một vùng, quanh người mờ hiện làn sáng màu xanh lục thẫm, dùng thân thể làm vũ khí, đấu đá lung tung trong khu vực giao chiến, kiêu ngạo càn rỡ.
Hạ Kiến Quốc rít lên một tiếng trầm thấp, hai lòng bàn tay lóe lên ánh băng lạnh, trong lúc múa lên khí lạnh hội tụ hình thành một kết giới băng lạnh phạm vi to lớn thu nhỏ vào trong, va chạm liên tiếp với lực phản kích của Ứng Thiên Tà.
Hai người tới lui thoải mái, giằng co không phân cao thấp.
Chăm chú nhìn tình hình giao chiến, Cổ Dịch Thiên kinh ngạc nói:
- Lỗ mũi trâu ngươi nhìn xem, tên đó quả thật không đơn giản.
Đàm Thanh Ngưu vẻ mặt âm trầm, giọng nặng nề nói:
- Ứng Thiên Tà này rất thần bí, ta phỏng chừng hắn luôn ẩn giấu phần lớn thực lực. Chúng ta hiện nay có khả năng mới nhìn thấy một phần thực lực của hắn mà thôi.
Sở Văn Tân hơi kinh ngạc, hỏi lại:
- Thanh Ngưu, đệ sao lại có suy đoán như vậy?
Đàm Thanh Ngưu liếc Sở Văn Tân, trầm giọng nói:
- Lai lịch của chuỗi xương eo lưng Ứng Thiên Tà không bình thường, rất giống một dạng ma khí của Ma môn thất truyền đã lâu. Nếu ta đoán không sai, Ứng Thiên Tà này phần lớn là …
- Đùng đùng đoành đoành …
Một tiếng sấm lớn cắt ngang lời của Đàm Thanh Ngưu.
Sức mạnh hai người giao chiến va chạm vào nhau, lập tức phát nổ, hất bắn Hạ Kiến Quốc bay đi.
Xoay người một vòng, Hạ Kiến Quốc hóa giải sức mạnh vụ nổ, thân thể bay ngược trở lại hệt như một con quay phóng ra quay về, hai tay bắt chéo khí thế kinh người, hung hăng nhắm thẳng vào người của Ứng Thiên Tà.
Kinh ngạc thành tiếng, Ứng Thiên Tà rung rung đoản kiếm trong tay, một tiếng kiếm kêu chói tai phá không tản ra cùng với gió kiếm sắc bén hệt như giao long trong biển, chớp mắt đã hỗn hợp thành một cột sáng màu xanh lục thẫm sáng chói đón lấy một chiêu nhanh đến kinh người của Hạ Kiến Quốc.
Lúc đó, sức mạnh giao kích to lớn tập trung tại một điểm, chớp mắt đã kích hóa khuếch tán, hình thành một quả cầu sáng to lớn đường kính hơn ba trượng vây phủ lấy Hạ Kiến Quốc và Ứng Thiên Tà vào trong.
Bên ngoài, Phùng Vân, Sở Văn Tân, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu vẻ mặt biến hẳn, chia nhau lùi lại đứng ở xa xa để xem xét.
Đột nhiên, ánh sáng mạnh lóe lên, tiếng sấm rung trời, quả cầu sáng to lớn đột nhiên vỡ tan mang đến cơn lốc hủy diệt thổi sạch cả hẻm núi băng.
Trong lúc giao chiến, Hạ Kiến Quốc rên lên một tiếng, bị hất bắn ra từ trong vụ nổ, toàn thân ánh sáng hỗn loạn, vẻ mặt anh tuấn tái nhợt, ánh mắt ảm đạm.
Ứng Thiên Tà không hề xuất hiện, y bị sương khói vụ nổ bao trùm, khiến người ta không cách gì nhìn thấy được tình hình của y.
Vụ nổ kéo dài một lúc sau đó bị cuồng phong thổi tan.
Trung tâm giao chiến để lộ hình bóng của Ứng Thiên Tà, y đang mỉm cười đứng đó, nhìn không thấy có chút nào khác thường, khiến Hạ Kiến Quốc và mấy người Sở Văn Tân cảm thấy rất bất ngờ.
Bay lên cao, Hạ Kiến Quốc bị thương khuôn mặt toát ra vẻ kiên nghị, cả người lấp lánh ánh sáng, một ý niệm cố chấp từ người hắn thể hiện ra ngoài.
Phùng Vân thấy vậy hơi bất an, vốn muốn kêu sư đệ dừng lại nhưng ông biết tính cách Hạ Kiến Quốc ngoài mềm trong cứng, một khi đã quyết định rồi thì dù thua cũng tuyệt đối không chịu thua.
Ứng Thiên Tà ánh mắt hơi biến, cười lạnh nói:
- Dừng trước khi quá đà, chớ khinh người quá đáng.
Hạ Kiến Quốc trầm giọng nói:
- Tiếp được chiêu này của ta rồi mới nói.
Thân hình loáng lên, thân thể Hạ Kiến Quốc phân thành bốn quay lưng lại với nhau, có bốn loại màu sắc là vàng kim, xanh, đỏ, đen, hình thành một tổ hợp sát thần bốn phương, mỗi mặt đều lấp lánh ánh sáng khác nhau.
Vào lúc cuối cùng, Hạ Kiến Quốc thi triển ra pháp quyết Thiên Ảo Tà Vân dung hợp bốn phái, có lòng muốn phân cao thấp một phen với Ứng Thiên Tà.
Phát hiện khí thế kinh người của Hạ Kiến Quốc, Ứng Thiên Tà cũng không chút chậm trễ, tay phải nắm chặt kiếm đột nhiên giơ cao, toàn thân ánh sáng hội tụ lại, hình thành một cột kiếm sáu màu bắn thẳng lên tới chín tầng trời, chiều dài chớp mắt đã đột phá trăm trượng.
Nhìn thấy một kiếm này, Sở Văn Tân biến hẳn sắc mặt lớn tiếng nói:
- Không hay rồi, đây chính là Lục Hồn kiếm quyết, bá đạo vô cùng.
Đàm Thanh Ngưu nghe vậy vọt miệng nói:
- Vạn Truy Mệnh Lục Hồn kiếm, đây chính là một trong ba đại tuyệt kỹ của Hồn Kiếm môn.
Trong lúc hai người kinh hãi than thở, một chiêu dung hợp pháp quyết bốn phái của Hạ Kiến Quốc đã hình thành, bốn hình ảo ảnh to lớn của Phật vàng kim, người tu hành, thánh nhân, Ma vương, mỗi cái đều phát xuất ánh sáng khác nhau, hình thành một vòng sáng bốn màu xoay tròn bay thẳng về phía Ứng Thiên Tà.
Cũng đúng lúc đó, tay phải giơ cao của Ứng Thiên Tà hơi hơi nhoáng lên, làn kiếm ngưng tụ như cột đột nhiên rung lên, phát xuất ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng tản ra bốn phía.
Trong sát na đó, làn kiếm chớp mắt hóa ánh sáng hình thành một sóng ánh sáng màu xanh lục bao trùm trời đất, lại có sức mạnh ăn mòn vạn vật, đến chỗ nào thì không vật nào không bị diệt, hoàn toàn bị ánh xanh lục đồng hóa.
Đây là một luồng sức mạnh quỷ dị khó mà tả được, nó có tính ăn mòn vô cùng hung hăng, được sự thúc động của Ứng Thiên Tà, chớp mắt đã gặp phải Thiên Ảo Tà Vân của Hạ Kiến Quốc, hai bên phát sinh va chạm giằng co kịch liệt.
Do sức mạnh to lớn, tính ăn mòn cùng với tốc độ đồng hóa cực nhanh, bốn pháp quyết hợp nhất của Hạ Kiến Quốc chớp mắt đã bị phân hóa tan rã, khí Hạo Nhiên của Nho gia là bị biến mất đầu tiên, tiếp theo chính là khí huyền linh của Đạo gia, sức mạnh từ bi của Phật gia, cuối cùng mới là sức mạnh có tính tương tự của Ma môn.
Quá trình này kéo dài giây lát, sóng ánh sáng màu xanh lục liền chiếm lĩnh hoàn toàn khu vực lân cận.
Lúc này, Hạ Kiến Quốc ở trong hoản cảnh bất lợi, mắt thấy sóng ánh sáng màu xanh lục xâm nhập đến, Phùng Vân và Sở Văn Tân lập tức ra tay thích hợp phá vỡ một lỗ hổng để Hạ Kiến Quốc thoát qua một kiếp.
Ứng Thiên Tà cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không phản kích, ngược lại thu hồi thế công, cả người lơ lửng giữa không gian, quanh người lấp lánh ánh xanh lục quỷ dị, tàn khốc nhìn năm người.
Đàm Thanh Ngưu chăm chú nhìn Ứng Thiên Tà, chất vấn:
- Hồn Kiếm môn năm đó đã bị Thiên Kiếm khách tiêu diệt, Lục Hồn kiếm quyết của ngươi từ đâu mà tập được?
Ứng Thiên Tà ánh mắt sắc bén, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Người biết quá nhiều bí mật thông thường đều không sống lâu. Ngươi tính làm một ông già hay muốn làm một con quỷ mạng ngắn?
Đàm Thanh Ngưu trong lòng chấn động, né tránh ánh mắt đáng sợ của Ứng Thiên Tà, trầm giọng nói:
- Phủ nhận chỉ sẽ khiến người ta nghi ngờ. Cho dù ngươi không thừa nhận, cũng không thoát khỏi được sự thật ngươi biết Lục Hồn kiếm quyết.
Ứng Thiên Tà cười lạnh đáp:
- Ta không cần phải phủ nhận, chỉ cần giết sạch các ngươi là được rồi.
Dứt lời, chung quanh Ứng Thiên Tà nổi lên gió lốc hệt như một con rồng xanh, theo sự khống chế của y chớp mắt đã tứ tán, hóa thành sóng ánh sáng màu xanh lục tấn công cả năm người.
Đàm Thanh Ngưu thấy vậy nhắc nhở mọi người:
- Mọi người hãy cẩn thận, cần phải bố trí kết giới phòng ngự ngăn cách ánh xanh lục đó dính vào người.
Cổ Dịch Thiên mắng:
- Một tên âm hiểm tiểu nhân như ngươi. Xem ta lột sạch da chó trên người ngươi.
Hai tay giang ra, lửa đỏ đột nhiên xuất hiện.
Cổ Dịch Thiên thi triển chính là Hạo Nhiên Thiên Thị, dùng lửa thuần dương thiêu cháy ánh xanh lục, rất nhanh thu được hiệu quả.
Nhưng Cổ Dịch Thiên tu vi còn thấp, chỉ mới đạt đến cảnh giới Bất Diệt, căn bản không cách gì so sánh với Ứng Thiên Tà, vì thế đầu hổ đuôi chó, không bao lâu đã bị ánh xanh lục áp chế trở lại.
Phùng Vân thúc động Thiên Ảo Tà Vân, mô phỏng pháp quyết Ma môn dùng tà chế tà, kiềm chế được hơn nửa phần tinh lực của Ứng Thiên Tà.
Điều này khiến cho tiến công của Sở Văn Tân trở nên hơi thuận lợi, một thanh kiếm ngọc tung bay như rồng, rất có khí thế ngạo nghễ trên trời cao.
Thân là cao thủ Trừ Ma liên minh, sư đệ của Tư Đồ Thần Phong, Sở Văn Tân tuy tu vi không thâm hậu như sư huynh, nhưng luyện được “Ngọc Kiếm Thất Tuyệt” lại hơi thần diệu.
Đàm Thanh Ngưu xuất thân là môn hạ của Vân Vụ phong Quy Vô đạo trưởng, hai mươi năm tu luyện tiến triển tuy không nhanh, nhưng trong người sở học lại rộng rãi, đối với bí ẩn nhiều người không biết đều có hiểu biết tương đối.
Lúc này, đối mặt với Lục Hồn kiếm quyết của Ứng Thiên Tà, Đàm Thanh Ngưu thi triển Quy Linh thuật của Đạo môn Quy Linh phái, thân thể xoay tròn giữa không trung, trong phương viên năm trượng hình thành một vùng xoáy không lớn, liên tục không ngừng thôn tính sóng ánh sáng màu xanh lục của Ứng Thiên Tà.
Quy Linh phái chính là một phái nhỏ phân chia trong Đạo giáo, nhiều năm trước đã không còn tồn tại. Quy Linh thuật của nó bất quá là một loại tiểu pháp thuật ngưng tụ linh khí trời đất dùng để tăng cường tu vi, nhưng Đàm Thanh Ngưu lại dùng để quấy nhiễu Ứng Thiên Tà thi triển pháp thuật, đây chính là chỗ thông minh của hắn.
Hạ Kiến Quốc trong lòng đầy kinh ngạc, đối với thực lực của Ứng Thiên Tà.
Thấy bốn người đã bắt đầu công kích, hắn cũng không chút chần chừ, nhanh chóng gia nhập chiến cục.
Một mình địch năm, Ứng Thiên Tà vẻ mặt nặng nề, đoản kiếm trong tay tung bay như chớp, làn kiếm màu xanh lục dày đặc khuếch tán tầng tầng lớp lớp bao phủ không gian phương viên vài chục trượng.
Trong đó, Ứng Thiên Tà thân pháp mạnh mẽ, mấy lần thoát khỏi sự giằng co với Sở Văn Tân, xuất hiện bên cạnh Cổ Dịch Thiên, dự tính trước hết giết chết hắn.
Ai ngờ Cổ Dịch Thiên vô cùng cảnh giác, luôn xảo diệu né tránh. Điều này khiến Ứng Thiên Tà phí công lùi lại.
Tròng mắt đảo tròn, Ứng Thiên Tà chuyển mục tiêu, một kiếm đẩy lùi Sở Văn Tân, xuất hiện trên không trung của Đàm Thanh Ngưu.
Lúc đó, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc nhanh chóng xông đến, hai sư huynh đệ liên thủ thi triển pháp thuật, ánh vàng kim rực rỡ vô cùng lập tức áp chế ánh xanh lục bốn phía, hình thành một lưới sáng ánh Phật vây phủ Ứng Thiên Tà ở bên trong.
Cổ Dịch Thiên thấy vậy, thân thể lóe lên xông đến, đầu dưới chân trên, thân thể xoay tròn, hai lòng bàn tay ánh đỏ hội tụ hình thành một cột sáng rực rỡ bắn thẳng vào đầu của Ứng Thiên Tà.
Sở Văn Tân hơi xa, không kịp gia nhập, chỉ đành thu thế chờ đợi, quan sát động thái giao chiến.
Đối mặt với công kích bất ngờ, Ứng Thiên Tà bật cười tàn khốc, đoản kiếm trong tay chém xuống phá vỡ lưới sáng ánh Phật do Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc tạo ra, thân thể hạ xuống bắn vào giữa vùng xoáy tròn của Đàm Thanh Ngưu.
Lúc đó, một chiêu dùng hết sức của Cổ Dịch Thiên vừa hay đánh xuống, Hạo Nhiên Chính Khí truyền vào trong vùng xoáy, tuy không hề đánh trúng Ứng Thiên Tà nhưng lại tạo nên chấn động kịch liệt, khiến vùng xoáy đột nhiên rung lên, để lộ hiện tượng tán loạn.
Thời gian lúc đó phảng phất như ngừng lại.
Sau khi Ứng Thiên Tà tiến vào trong vùng xoáy rồi, lập tức cảm ứng được Đàm Thanh Ngưu ở chỗ nào, đoản kiếm trong tay múa lên, kiếm khí sắc bén chớp mắt đã tản ra bốn phía, va chạm với sức xoáy, cùng với Hạo Nhiên Chính Khí do Cổ Dịch Thiên phát ra, lập tức sản sinh vụ nổ kịch liệt.
Ùng oàng vang vọng rung trời, chớp điện gào thét, làn sáng rọi chiếu khắp nơi, dòng khí khuếch tán cùng với tiếng kêu thảm, sương mù đen đặc che phủ tình hình giao chiến thật sự.
Trên bầu trời, hoa tuyết rơi xuống, trong hẻm núi băng, cuồng phong gào thét.
Ngay trước khi sương mù tản ra, vài ánh sáng xanh lục quỷ dị bắn ra tám hướng cùng với những tiếng rên theo bốn bóng người tản ra chung quanh.
Sở Văn Tân thấy không ổn, quát to một tiếng múa kiếm chém ra, kiếm khí sắc bén đánh tan sương mù để lộ tình hình giao chiến.
Giữa chiến trường, Ứng Thiên Tà cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt cười lạnh, một luồng khí tức quỷ dị tràn ngập cơ thể khiến cho người ta bị ấn tượng tà mị đến cực điểm.
Dưới chân, Đàm Thanh Ngưu nằm dài trên mặt tuyết, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân máu tươi đầm đìa, xem ra bị thương rất nặng.
Cách đó vài trượng, Phùng Vân vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, tay trái chảy máu, Hạ Kiến Quốc vẻ mặt tức giận, y phục trước ngực bị rách tung.
Cổ Dịch Thiên vẻ mặt mệt mỏi, khóe miệng có vết máu, trong mắt đầy kinh hãi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Văn Tân vẻ mặt nặng nề, nghiêm túc nói:
- Không ngờ ngươi lại ẩn giấu bản lĩnh thực sự, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ứng Thiên Tà cười tà đạo nói:
- Người đời đều thích người yếu, không thích người khác mạnh hơn mình. Ta làm như vậy chính thỏa mãn tâm lý dối trá của các ngươi, chuyện này không phải rất tốt sao?
Sở Văn Tân tức giận, hừ giọng nói:
- Từ xưa đến nay tiểu nhân đều là như vậy, ngươi không cần phải càn rỡ. Bây giờ, hãy để ta đến lĩnh giáo, xem thử Lục Hồn kiếm quyết của ngươi thật ra lợi hại đến thế nào.
Kiếm ngọc rung lên, tiếng kiếm rợp trời, làn kiếm trong suốt cái trước đi rồi cái sau tới liền bắn thẳng vào ngực của Ứng Thiên Tà.
Bật cười âm hiểm, Ứng Thiên Tà toàn thân ánh sáng màu xanh lục mạnh lên nhấp nhô không ngừng, đồng thời lại khuếch tán dần dần chuyển thành màu nâu thẫm, tạo nên vị tanh của máu.
- Đến đây, để cho ngươi được biết qua, Lục Hồn kiếm quyết thất truyền ba trăm năm qua thật ra có hình dạng như thế nào.
Trong tiếng quát lớn, Ứng Thiên Tà tay trái giơ cao, đoản kiếm trong tay nhảy múa chấn động phát xuất tiếng gào thét kinh hồn chói tai, cùng với hào quang màu xanh biếc chớp mắt đã bắn lên tận trời cao, hình thành một cột sáng thông đến trời, khiến cả bầu trời đều nhiễm màu xanh lục.
Thời khắc đó, trời đất rung chuyển, thời không chấn động, cuồng phong gào thét từ bốn phương tám hướng ập đến, hình thành một vầng mây sáng màu xanh lục thẫm quanh người Ứng Thiên Tà, hệt như một con yêu quái màu xanh lục, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gào thét khủng khiếp.
Khí thế đến vậy thế gian khó tìm thấy. Sở Văn Tân lập tức biến hẳn sắc mặt, vừa toàn lực thúc động pháp quyết, khiến kiếm ngọc trong tay ánh vàng kim tản ra bốn phía, vừa rống to lên:
- Ứng Thiên Tà, ngươi thật ra là ai, đến từ nơi nào?
Trong tiếng cười lớn điên cuồng, Ứng Thiên Tà trả lời:
- Ta tự nhiên đến từ Hồn Kiếm môn, chỉ bất quá ta còn có một thân phận khác, đáng tiếc các ngươi không còn có cơ hội biết nữa rồi.
Một kiếm chém xuống, trời đất hoảng loạn.
Đó chính là Lục Hồn kiếm, hiệu xưng một trong hai đại tuyệt kỹ của Hồn Kiếm môn, có khí cực sát của trời đất, dùng bá khí không gì ngăn nỗi chém thẳng xuống đầu của Sở Văn Tân.
Chăm chú nhìn một kiếm đó, Sở Văn Tân phát hiện bản thân không còn chỗ để né tránh, mọi đường thoái lui đều bị Ứng Thiên Tà phong kín, ngoại trừ giao chiến thẳng thừng với y ra thì không còn biện pháp nào khác.
Ngửa mặt kêu dài một tiếng, Sở Văn Tân toàn thân bộc phát sức mạnh kinh người, hai tay nắm chặt trường kiếm, mang sức mạnh cả đời chém ra một kiếm, không hề có chút hoa dạng nào cả.
Bốn phía, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc bị khí thế do Ứng Thiên Tà phát ra ép cho lắc lư không ngừng, sau khi chống lại một chốc, cuối cùng phải bất đắc dĩ lùi lại, chọn phương án né tránh.
Cổ Dịch Thiên bay thẳng xuống mặt đất, ôm Đàm Thanh Ngưu bị trọng thương vào lòng rồi nhanh chóng bay ra ngoài đứng cách trăm trượng chăm chú nhìn giao chiến giữa hai bên.
Lập tức, kiếm và kiếm chạm vào nhau, kiếm quyết khác nhau ẩn chứa sức mạnh khác nhau.
Sở Văn Tân tu vi bất phàm, đang ở giai đoạn cuối cùng của cảnh giới Bất Diệt, chỉ cách cảnh giới Quy Tiên một đường mỏng manh.
Nhưng một kiếm dồn hết sức của gã lại bị Ứng Thiên Tà không hề lo sợ đè ép xuống, lập tức truyền xuống dưới đất, khiến cả hẻm núi băng đều bị san thành bình địa.
Kết quả này khiến người ta bất ngờ, sự mạnh mẽ của Ứng Thiên Tà đến quá đột nhiên, khiến người ta quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
- Sở huynh! Sở đại hiệp!
Tiếng la thất thanh từ bốn phía truyền lại, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc, Cổ Dịch Thiên đều cùng nhau rống to, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với kết quả giao chiến.
Giây lát sau, mặt đất tung tóe băng tuyết dần dần tản ra, để lộ một cái hố sâu to lớn đường kính vài trượng, khiến ba người Phùng Vân vừa thấy kinh hãi ra mặt, mơ hồ có dự cảm xấu.
Ứng Thiên Tà cầm kiếm lơ lửng, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, sau trận chiến với trước trận chiến y như chia thành hai người, tính cách phát sinh biến hóa vô cùng.
Ánh mắt đảo chuyển, Ứng Thiên Tà nói:
- Yên tâm đi, hắn còn chưa chết. Bất quá chuyện đó cũng chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Cổ Dịch Thiên mắng:
- Thúi lắm, ngươi chết rồi chúng ta cũng còn chưa chết được.
Phùng Vân chăm chú nhìn Ứng Thiên Tà hỏi lại:
- Lục Hồn kiếm tuy sắc bén nhưng dường như còn chưa có được uy lực to lớn đến như vậy. Thật ra sư phụ ngươi là ai, vì sao ngươi lại có được tu vi kinh người đến như vậy?
Ứng Thiên Tà cười nói:
- Hồn Kiếm môn năm xưa chỉa dựa vào Lục Hồn kiếm quyết đã dương danh thiên hạ, có thể thấy được kiếm quyết thất truyền này tự có chút huyền diệu. Nhưng đáng tiếc Hồn Kiếm môn lúc đó không tìm được nội công tâm pháp tương ứng, cho nên bị hủy trong tay của Thiên Kiếm khách. Hiện nay, ta có được tâm pháp phối hợp, Lục Hồn kiếm quyết tự nhiên uy lực tăng mạnh.
Phùng Vân bán tín bán nghi thử thăm dò:
- Sợ là ngươi dựa vào không chỉ có Lục Hồn kiếm quyết thôi.
Ứng Thiên Tà cười lạnh nói:
- Muốn biết đáp án thì rất đơn giản, xuống âm phủ mà hỏi Diêm vương.
Dứt lời, năm ngón tay của Ứng Thiên Tà buông ra, đoản kiếm bay ra không trung, tiếng kiếm ngâm điếc tai cùng với ngàn vạn làn kiếm hệt như một đám mây xanh lục tản ra bốn phía từ người hắn.
Phùng Vân vẻ mặt biến hẳn, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, ta giữ chân hắn, các người chạy trước đi.
Hạ Kiến Quốc bay thẳng đến, nghiêm mặt nói:
- Cùng nhau tiến lùi, không hề thối lui.
Cổ Dịch Thiên hơi chần chừ một lúc, liếc Đàm Thanh Ngưu trong lòng, đang muốn nói chuyện gì thì từ trong hố sâu trên mặt đất truyền đến một tiếng kêu chấn động, sau đó Sở Văn Tân bay ra, toàn thân tức giận phần phật.
Hai tay giang ra, Ứng Thiên Tà khống chế đoản kiếm trên đỉnh đầu, khiến nó phát ra ánh kiếm màu xanh lục liên tục không ngừng, biến ảo như mây khói, lại giống như sóng biển cuộn trào, nhấp nhô tùy tâm, thu mở tùy ý, vây chặt lấy Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc và Sở Văn Tân.
Do biết được sự lợi hại của Ứng Thiên Tà, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc nhanh chóng liên thủ, thân thể hai người trùng điệp, để Phùng Vân thi triển pháp thuật, Hạ Kiến Quốc truyền toàn bộ chân nguyên vào trong cơ thể Phùng Vân, dung hợp sức mạnh cả đời của hai người, thi triển Thiên Ảo Tà Vân.
Lập tức, trên người Phùng Vân ánh kim rực rỡ, sức mạnh to lớn của nó mênh mông không bờ bến, ảo hóa thành vô số kim cương la hán uy nghiêm vô cùng, đón lấy khí tà ác do Ứng Thiên Tà phát ra.
Sở Văn Tân xông lên tận trời cao, hai tay giơ cao, lòng bàn tay ánh xanh lay động, chân nguyên cuồn cuộn bắn lên tận trời cao, vượt qua tầng mây rồi liền hình thành một dòng sông xanh, diễn biến hóa thành một con chim đang bay với tốc độ kinh người bắn thẳng xuống, khi đến gần đỉnh đầu của Ứng Thiên Tà hóa thành một thanh kiếm ánh sáng, phối hợp với Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc triển khai một chiêu mạnh mẽ.
Bật cười tà mị, Ứng Thiên Tà nói:
- Đến đây, phải kết thúc thôi.
Hai tay múa lên, kiếm quyết chuyển biến, Ứng Thiên Tà thi triển “Hồn Kiếm Chấn Trần” mạnh mẽ nhất trong Lục Hồn kiếm quyết, dự tính một chiêu hủy diệt sạch địch nhân.
Lúc đó, đoản kiếm trên đầu của Ứng Thiên Tà chớp mắt đã tỏa sáng, sau đó một chia thành năm, hình thành một thế kiếm hình ô xòe xoay tròn, vừa hấp thu ánh sáng màu xanh lục bốn phía, vừa tản ra bốn phía.
Khi năm thanh kiếm ánh sáng giang ra đến một mức độ nhất định, Ứng Thiên Tà đột nhiên quát to một tiếng, ánh xanh lục toàn thân bộc phát gấp mười lần, kiếm ánh sáng đang tản ra mạnh mẽ đột nhiên thu nhỏ, tạo nên một sức chấn động to lớn, chớp mắt đã che phủ khu vực lân cận.
Đồng thời, kiếm ánh sáng dung hợp thành một bay vụt thẳng lên hệt như có ý thức, tự động phân tán tầng tầng lớp lớp, phát xuất ngàn vạn làn kiếm như mưa to trút xuống đón lấy thế công của Phùng Vân và Sở Văn Tân.
Ba phương tranh đoạt hội tụ lại, ba loại sức mạnh khác nhau va chạm vào nhau, chớp mắt đã kích hóa khuếch tán từ điểm gặp nhau rồi bắt đầu tràn ra bên ngoài, hình thành một quả cầu ánh sáng dung hợp bốn màu vàng kim, xanh, đỏ, xanh lục có trạng thái vô cùng bất ổn, đang duy trì giai đoạn liên tục bành trướng.
Cách đó vài chục trượng, Cổ Dịch Thiên vẻ mặt âm trầm, ôm Đàm Thanh Ngưu lùi lại thêm nữa, trong mắt đầy vẻ bất an.
Ở bên trong, thân thể Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc run rẩy, hai người nghiến răng nghiến lợi cố chống đỡ nhưng tình thế lại vô cùng không lạc quan.
Sở Văn Tân còn ở ngoài quả cầu ánh sáng, hai tay khống chế trường kiếm, khuôn mặt anh tuấn cơ thịt run rẩy, khóe miệng máu tươi tuôn không ngừng.
Rất rõ ràng, lần giao chiến này gã đã dùng hết sức mạnh, nhưng vẫn không cách nào ổn định được cục diện như cũ.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt âm trầm, thúc động đoản kiếm, ánh xanh lục toàn thân dao động rất nhanh, nhìn bộ dạng cũng rất khổ sở, nhưng tu vi mạnh mẽ lại khiến hắn thong dong thản nhiên.
Chớp mắt, quả cầu ánh sáng không chịu nổi sức ép của ba người liền phát nổ.
Sức phá hủy người nghe kinh hãi mang theo sức mạnh hủy diệt mọi thứ hệt như địa ngục ác quỷ, phá hủy không gian lân cận.
Trong vụ nổ, Sở Văn Tân bị hất bắn lên tầng mây, kiếm ngọc trong tay vỡ nát, kinh mạch toàn thân thác loạn, lập tức trọng thương tại chỗ.
Phùng Vân cự ly gần hơn tình hình càng tồi tệ hơn, ông không những chịu phải sức phản chấn của bản thân, còn ngay trước mặt Ứng Thiên Tà, vì thế trong vụ nổ đứng mũi chịu sào, bị phá hủy cơ thể huyết nhục, thiếu chút nữa ngay cả nguyên thần cũng bị chết theo.
Hạ Kiến Quốc nhân vì Phùng Vân đỡ cho, bị thương tương đối nhỏ, văng ra ngoài vài trăm trượng, kinh mạch toàn thân bế tắc, đã không còn sức phản kháng.
Ứng Thiên Tà thân thể loáng lên, sức nổ hủy diệt hắn cũng không may mắn thoát khỏi, nhưng bởi vì tu vi hắn sâu không thể dò được, khiến hắn hóa giải được phần lớn sức xung kích, chỉ bị một ít nội thương, đối với hắn cũng không ảnh hưởng to lớn lắm.
Như vậy, sau trận chiến, tình thế sáng tỏ.
Sở Văn Tân, Hạ Kiến Quốc bị trọng thương, Phùng Vân cơ thể huyết nhục bị diệt, nguyên thần trọng thương, chỉ còn lại Cổ Dịch Thiên ôm lấy Đàm Thanh Ngưu, sửng sờ đứng ngẩn ra.
Bật cười tà mị, Ứng Thiên Tà nói:
- Các vị, bây giờ hoàn thành lệnh Diêm vương mời các vị đi làm khách, không biết các vị có cảm tưởng như thế nào?
Cổ Dịch Thiên nghe vậy tỉnh lại, liếc Sở Văn Tân đang rơi xuống, lập tức phất tay phát xuất một luồng sức mạnh êm ái kéo thân thể gã đang bị trọng thương đến bên cạnh.
Cúi đầu, Cổ Dịch Thiên liếc Đàm Thanh Ngưu, quát lên:
- Lỗ mũi trân, đừng có nằm bất động nữa, ngươi mang mấy người Sở đại ca lập tức bỏ đi, ta ở lại giữ chân hắn.
Đàm Thanh Ngưu xoay người đứng lên, trải qua một khoảng thời gian điều tức, thân thể đã khôi phục được vài phần, lập tức nhắc nhở:
- Thư sinh thúi, ngươi đi chỉ để chịu chết thôi, hay để ta đi, ngươi mang bọn họ rời đi.
Ứng Thiên Tà cười nói:
- Không cần phải tranh giành, các ngươi hôm nay ai cũng không đi được rồi, hay là ở cùng với nhau đi.
Nói rồi toàn thân ánh xanh lục lóe lên, một kết giới to lớn đột nhiên xuất hiện vây phủ toàn bộ mọi người vào bên trong.
Như vậy, muốn chạy trốn thì không còn khả năng, chỉ còn cách liều mạng phản kháng.
Hạ Kiến Quốc hơi đau thương, trước khi xuất phát hắn còn hăng hái vô cùng, muốn làm nên chuyện lớn cho Băng Nguyên, lấy danh dự vẻ vang cho Thiên Tà tông.
Ai ngờ chỉ mới chưa đến một canh giờ, tình hình liền biến thành như vậy. Điều này sao không khiến hắn thất vọng.
Phùng Vân lơ lửng ở bên Hạ Kiến Quốc, nhỏ giọng nói:
- Sư đệ, tỉnh táo lại. Chút nữa có cơ hội ta sẽ yểm hộ đệ rời đi.
Hạ Kiến Quốc lắc đầu nói:
- Không, sư huynh, đệ phải ở cùng với sư huynh.
Phùng Vân quát lên:
- Nghe lời, đệ có cơ hội lập tức bỏ đi, nhanh về tìm sư phụ để báo mọi chuyện phát sinh cho người.
- Không được bi thương, không cần đau khổ, chớp mắt sẽ qua liền.
Thanh âm lạnh lùng tàn khốc từ miệng Ứng Thiên Tà truyền ra, chỉ thấy hai tay hắn giơ cao, ánh xanh lục quanh người xoay chuyển, dòng khí quỷ dị tạo ra sức hút mãnh liệt kéo thân thể ba người nhanh chóng tiến vào giữa.
Đồng thời, kết giới to lớn đó cũng theo đó mà thu nhỏ, khiếp áp lực bên trong tăng mạnh, vững vàng trói buộc thân thể năm người, ngoại trừ Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu ra, ba người kia căn bản không sao nhúc nhích được.
Cảm nhận mùi vị của cái chết, Cổ Dịch Thiên mở mồm mắng to, phẫn nộ đầy lòng hóa thành cừu hận, khiến ánh đỏ toàn thân hắn như lửa hội tụ một lượng lớn chân nguyên liệt hỏa xao động bất an, tùy lúc có thể phát nổ.
Đàm Thanh Ngưu bắt quyết thi pháp, quanh người ánh âm u lóe lên, gã cực lực muốn thoát khỏi khí trường không gian của Ứng Thiên Tà, đáng tiếc do bởi tu vi còn thua kém rất nhiều nên không cách nào như ý nguyện.
Đến lúc này, bóng đen tử vong bao trùm lên đầu của năm người.
Nhìn cái chết càng lúc càng gần, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười anh tuấn tà mị, một sự đau thương không sao chống cự khiến năm người có một sự đau khổ không biết tên.
Ứng Thiên Tà đắc ý cười lớn, nhìn năm người đến gần, một khoái cảm hủy diệt bao trùm lên người của hắn.
Ngày nay, biến hóa của hắn rất lớn, một loại sức mạnh tà ác luôn điều khiển hắn, khiến bản thân hắn cũng không hề phát hiện được, hắn đang đi lên một con đường không có lối về.
Trước đây, Ứng Thiên Tà xuất hiện ở Băng Nguyên, bề ngoài xem ra lạnh lùng ngạo nghễ, thực tế trong lòng vô cùng cẩn thận, luôn cẩn thận ẩn giấu thực lực, khiến rất nhiều cao thủ đều bị bề ngoài của hắn che mắt.
Hiện nay, do năm người Sở Văn Tân đến đây, hắn vô hình trung phát sinh biến đổi, biến dạng đến ngay cả hắn cũng không cách gì tưởng tượng được.
Chớp mắt, thời gian đã trôi qua.
Trong kết giới, năm người cố hết sức tranh đấu đã đến gần khu vực ba trượng quanh Ứng Thiên Tà, đây là một tín hiệu nguy hiểm.
Lúc này, Cổ Dịch Thiên giận dữ gào thét, thân thể chớp mắt hóa thành hào quang hình thành thành một mũi tên sáng đỏ hồng bắn thẳng vào ngực của Ứng Thiên Tà.
Đàm Thanh Ngưu toàn lực thi pháp, trong tình hình tranh đấu không ổn, biết không thể làm được liền phát xuất một chiêu sắc bén.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt cười tà dị, tay phải năm ngón thu lại, đoản kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu tự động bay về, tiện tay chém ra một kiếm đón lấy phản kháng của Cổ Dịch Thiên.
Một kiếm đó ánh xanh lục di động, kiếm khí bùng lên, chớp mắt đã va chạm vào mũi tên ánh sáng đỏ rực, hai màu đỏ và xanh lục quấn vào nhau, giằng co một lúc liền phát nổ.
Lúc này, tiếng kêu thảm chói tai, cuồng phong gào thét.
Cổ Dịch Thiên bị một kiếm trọng thương, thân thể bay ngược lại va chạm vào kết giới thu nhỏ lại gây thêm trọng thương cho gã.
Một chiêu của Đàm Thanh Ngưu chậm hơn chút, nhưng do đã bị thương nên uy lực không lớn, dễ dàng bị Ứng Thiên Tà hóa giải đi.
Như vậy, phản kháng thất bại, cái chết đang chờ đợi cả năm người.
Thời khắc đó, Ứng Thiên Tà bật cười lớn ha hả, tà ác đầy lòng từ tiếng cười truyền ra dường như một ác ma lúc này đã sinh ra.
Gió, gào thét nhè nhẹ, hao tuyết rơi xuống như một loại truy điệu đang ca lên cho năm người Sở Văn Tân.
Thời khắc này, năm người đi trên con đường tuyệt vọng, bọn họ không còn sức mạnh phản kháng.
Mạng vận cuối cùng thật sự được vẻ lên từ câu này?
Những điều gặp phải trong đời rất nhiều khi không thể dự liệu được.
Bắt đầu từ Giang Thanh Tuyết, nàng từ Dịch viên đến Băng Nguyên, trên đường mọi việc thuận lợi, nhưng hiện nay đã phát sinh nhiều biến đổi, rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Sáng sớm, nàng dẫn Trần Phong, Quách Kiến đi theo Cơ Tuyết Ny, Lộc Di Phong, Mạc Ngôn, Tiết Phong của Ly Hận thiên cung rời khỏi Đằng Long cốc, truy tìm động tĩnh của những người mưu đồ làm loạn ẩn núp ở những chỗ tối. Sau khi trải qua một phen tìm kiếm, trong một hẻm núi tuyết cách Đằng Long cốc ngoài tám trăm dặm, liền phát hiện được tình hình.
Lúc đó, Cơ Tuyết Ny cảm ứng được một luồng khí tức yếu ớt, bảy người liền dừng lại tìm kiếm, kết quả một luồng sáng nhạt từ trong băng tuyết bắn ra, bảy người lập tức đuổi theo không rời, vọt tới vọt lui trên vùng băng tuyết.
Trong lúc đó, môn hạ Dịch viên Trần Phong nhân thông thạo thuật Âm Dương, nhận ra được luồng khí tức đó chính là Phiêu Linh khách, điều này khiến mọi người rất phấn chấn, chuẩn bị thừa dịp nguyên thần của Phiêu Linh khách bị thương tổn để bắt lấy hắn.
Như vậy, một hàng bảy người đuổi theo, không bao lâu đã bay vượt vài chục dặm.
Phiêu Linh khách tuy hôm qua giao chiến với Quý Hoa Kiệt, cơ thể huyết nhục đã bị hủy diệt, nguyên thần bị trọng thương, nhưng dù sao hắn có tu vi bất phàm, lại thêm nguyên thần vô cùng dễ dàng ẩn núp, trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng thoát khỏi sự dây dưa của bảy người.
Cứ như thế, bảy người chạy theo phí công, trong lòng không cam, vì thế chia thành hai tổ tìm kiếm quanh đó.
Về phía Dịch viên, Giang Thanh Tuyết dẫn Trần Phong, Quách Kiến phụ trách tìm kiếm phía Tây Bắc, ba người truy tìm một lúc cũng không có phát hiện.
Kết quả, ba người quay về lối cũ, dự tính xem thử tình hình bên phía Ly Hận thiên cung thế nào.
Bốn người Ly Hận thiên cung vốn phụ trách tìm kiếm phía Đông Nam, ai ngờ Giang Thanh Tuyết ba người quay lại tìm kiếm một lượt trong phương viên hai mươi dặm, lại không tìm được tung tích của bốn người. Điều này khiến Giang Thanh Tuyết trong lòng cảm thấy không ổn.
- Sư tỷ, đệ thấy bọn họ phần lớn là phát hiện được tình hình của Phiêu Linh khách, chúng ta chi bằng mở rộng phạm vi tìm kiếm thêm một lần nữa.
Quách Kiến lên tiếng đầu tiên, hắn chủ trương tiếp tục tìm kiếm.
Trần Phong nói:
- Tìm thì khẳng định phải tìm, nhưng việc phán đoán phương hướng rất quan trọng. Nói thông thường, bọn họ nếu phát hiện được điều gì, hẳn phải nghĩ cách thông báo cho chúng ta để tránh chúng ta lãng phí tinh lực. Nhưng tình hình hiện nay lại hoàn toàn không phải như vậy, ta lo bọn họ không phát hiện được Phiêu Linh khách mà gặp phải cường địch rồi.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy cả kinh, trầm ngâm nói:
- Suy đoán của Trần Phong có vài phần đạo lý, chúng ta thấy phải nhanh chóng tìm được bọn họ. Còn về chuyện hạ thủ từ chỗ nào, thì cần Trần Phong phải thi phép thăm dò một lượt.